Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hệ Thống Thánh Lười

Chương 80: Tập huấn đấu đội bảy người trong hai tuần (7)


Mười Lăm Phút sau, tất cả tập chung tại chỗ. Đàm Liên Hoa nói: “ Tiếp theo hít đất năm mươi cái, ta bắt đầu đến các ngươi hãy chuẩn bị tư thế hít đất”.

Cả bảy người trong tư thế hít đất, lúc này Kình Bạch Liên tinh thần đã ổn định. 

Đàn Liên Hoa đến một, hai, ba, bốn...... năm mươi. Mỗi tiếng đến là một cái hít, tất nhiên có vài người không theo kịp, vào người đó hít đất tiếp, lúc này cả bảy người mệt cả người nằm xuống đất nhìn trời cả thân người chảy mồ hôi, Kình Bạch Liên và Manh Manh áo yếm có thể thấy hết.

Hai mươi phút sau, cả đội đã gần lấy lại sức,Đàm Liên Hoa nói: “ Bây giờ các ngươi hãy quay về nhà vệ sinh thân thể đi,!”.

Nghe đến đây mọi người khuôn mặt bỗng nhiên rạng sáng đều hét lên: “ hay quá, hay quá được nghỉ rồi “. Trừ Tiểu Minh và Manh Manh không nói và không biểu cảm như vậy hai người vẻ mệt hơn nữa.

Đàm Liên Hoa lại nói tiếp: “ Ta đã nói hết đâu mà các ngươi đã nhảy vào miệng ta? Chiều nay các ngươi sẽ tập trung tại đây lúc năm giờ. Các ngươi đã ghi nhớ?”.

Nói đến đây khuôn mặt năm người ụ lại, không ai đáp lại lời nói Đàm Liên Hoa.

Đàm Liên Hoa nói lớn và nhấn mạnh: “ Các ngươi đã ghi nhớ “.

Đến đây mọi người sợ hãi vừa không muốn nói: “ Đã.. đã ghi nhờ ờ ờ”.

Tất cả mọi người nói xong và giải tán, trong lúc đến năm giờ, có người tranh thủ ngủ một tý, có người tranh thủ ăn uống để chuẩn bị sức khỏe cho chiều nay, có người thì tranh thủ tu luyện.

]

Đến năm giờ chiều, mọi người đã tập chung đông đủ khuôn mặt ai nấy cũng tràn đầy sức sống. Đàm Liên Hoa nói vừa chỉ tay vào bảy người trong xa lạ: “ Các ngươi bảy người hãy đấu với bảy vị kia, nếu thắng thì càng tốt, hoà thì các ngươi thắng, thua thì các ngươi thua!”.

Cả bảy người đội ngẩn người, ngạc nhiên nhìn bảy người kia.

Đàn Liên Hoa chỉ tay vào một nữ nhân mười sáu tuổi nói: “ đây là Trúc Mai Thanh”.

Trúc Mai Thanh nói nhẹ nhàng: “ ta sẽ giúp đỡ các muội muội đệ đề”.

Không cần Đàm Liên Hoa giới thiệu một nam nhân thân hình vạn vỡ sáu múi nói: “ Ta là Vạn Phịch không có họ, ta hai mươi tuổi!”.

Đàm Liên Hoa lại giới thiệu nàng chỉ tay về hướng một nam nhân lãnh tử nói: “ Kia là Bố Láo công tử, tên họ đầy đủ là Bố Của Thiên Hạ chức Láo Tử ( chuyên đi nói Láo với các nước để họ tin”.

Bố Của Thiên Hạ nói: “ ta chính là người mạnh nhất thiên Hà này, ta sẽ dạy giỗ các ngươi “.

Đàm Liên Hoa chỉ tay vào người nam nhân cầm bình rượu xay xỉn nói: “ kia là Tuý Vạn Lượng danh tính thật là Long Trảo Thủ “.

Long Trào Thủ xay xỉn nói: “ ực... ta... sẽ..ức chỉ dạy... các ngươi..ức xay xỉn ha ha ha ức.”

Mọi ngươi trong đầu đầy chấm hỏi nghĩ tên này chắc chắn có vấn đề không nên và vào.

Một người nam nhân trong đầy học thức nói: “ ta là Trí Cao Não Trùng, rất vui được gặp các ngươi “.

Đàm Liên Hoa lại giới thiệu tiếp, nàng chỉ tay vào

một nữ nhân ăn mặc hở hang nói: “ kia là Tú Kiến Mai nàng ta làm nghề múa.”

Tú Kiến Hoa nhỏ nhẹ nói: “ Chào các vị tiểu đệ, tiểu muội rất vui được làm quen “.

Đàm Liên Hoa chỉ tay vào một người thanh niên đeo mặt nạ có vẻ lạnh lùng nói: “ kia là Phụng Hình Luân “.

Phụng Hình Luân lạnh lùng không nói gì gật đầu một cái.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ta cho các ngươi giao hữu các vị kia nữa tiếng và nữa tiếng bàn chiến thuật!”.
 
Chương 81: Tập huấn đấu đội bảy người trong hai tuần (kết)


Sau một tiếng tất cả đã giao hữu xong và đội của Tiểu Minh bàn chiến thuật xong. Lúc này cả hai đội đã tập chung đầy đủ, Đàm Liên Hoa nói: “ Các ngươi bây giờ hãy đấu với nhau đi, riêng đội Võ Hữu Lâm các ngươi chỉ cần hắn một người thì các ngươi win”.

Bố Của Thiên Hạ trong đội Vô Hữu Lâm nói: “ Sao nào rất dễ phải không? Các ngươi đừng nghĩ thế! Cả bảy người chúng ta ai mấy đều mạnh cả, các ngươi cứ thử hạ một người xem “. 

Cả bảy người đều bàn bạc là sẽ đánh hệ phụ trợ. Trong lúc bàn bạc Tiểu Minh chỉ bàn bạc giả vờ, trong đầu hắn đã có kế hoạch rằng: “ hắn sẽ thua 10 trận trong một tuần gần rưỡi và thắng một trận trận. Hắn làm vậy để cho các đồng đội của hắn luyện tập chứ hắn thắng trận đầu lấy đâu nữa mà luyện tập vì vậy hắn sẽ kêu Manh Manh diễn một vở kịch hoàn mỹ qua mắt mười bốn người.

Trận đấu bắt đầu, hắn dùng truyền âm vào Manh Manh: “ muội hãy giả vờ vụng về để cho đánh trúng ba lần rồi xong ngã ra té nha!”.

Manh Manh nhìn Tiểu Minh gật đầu.Tất cả mọi người đều bộc lộ hồn hoàn ra, bên đội Võ hữu Lâm tất cả mọi người đều ở mức hồn hồn tôn.

Bên đội của Tiểu Minh thì hầu như là hồn sĩ.

Cả hai bắt đầu tấn công nhau, Tiểu Minh và Manh Manh đóng vai trò đánh lạc hướng, năm người còn lại sông vào phụ trợ hồn sư, đột nhiên các người đang chú ý đến Tiểu Minh chạy lại phụ trợ hồn sư. Cả đội bất ngờ, đột nhiên lần lượt năm người bị văng ngã xuống đất, Tiểu Minh và Manh Manh cũng bất ngờ không biết khi nào cả năm người đều rớt xuống, Tiểu Minh bỗng nhiên lãnh trọn một cú đấm bão cát từ xa bay tới hắn không đỡ mà lãnh trọn hắn giả vờ ngã xuống đất, Manh Manh cũng bị một cú đánh thẳng vào người, nàng ta vẫn bình thường, nàng ta liên tiếp bị ba cú đánh từ ba hướng lãnh trọn vào người, lúc này nàng ta đang ra vẻ suy nghĩ mà không hề hứng gì! Nàng ta lại bị ăn trọn sáu của đánh từ bảy phía, lúc này nàng ta trong như choáng váng gãi đầu, nàng ta vẫn cứ bình thường. Cả bảy người giật mình và kinh ngạc nghĩ: “ không thể nào ăn trọn sáu cú đánh lực vừa của chúng ta mà không hề hứng gì sao? “.

Tiểu Minh thấy Manh Manh bây giờ vẫn chưa ngất liền dùng truyền âm hỏi: “ Tại sao ngươi không ngất đi!”.

Manh Manh lúng túng nói lại qua truyền âm: “ nãy ca săn muội bị đánh ba cái liền ngất, muội bị đánh tơi chín cá muội không biết phải làm sao? Huynh.. huynh có thể chỉ muội không! Muội nhứt đầu quá!”.

Tiêu Minh nằm dưới đất chậm chạp che mặt lại dùng truyền âm nói: “ bây giờ ngươi liền ngất đi!”.

Manh Manh liền ngất đi! Cả bảy người ngạc nhiên nghĩ: “ lẽ nào hiệu quả lại xảy ra lâu hơn đối với nàng ta sao?. Đúng đúng như vậy! Không thể nào có chuyện ăn lãnh sáu của đánh vừa của bọn ta lên nàng đại hồn sư không có chút hề hứng gì!”.

Mọi người bắt đầu dần tỉnh lại, võ Hưu Lâm một người nói: “ sao nào các ngươi đã thấy sự lợi hại của ta!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Các ngươi đã thấy chứ! sự phối hợp của đồng đội là một vô cùng quan trọng!”.

Cả bảy người đội Tiểu Minh nói: “ Đã thấy!”,

Tiểu Minh nói: “ chúng ta cũng muốn có tên đội!”.

Từng người từng người nói: “ Phải, phải chúng ta cũng muốn có một cái tên đội!”. 

Đàm Liên Hoa nói: “ Tên đội là do các ngươi tự dặt!”.

Mọi người thảo luận nói một lúc rồi đưa ra quyết định: “ chúng ta sẽ đặt tên đội này là Thất Quái Mầm Non!”.

Được rồi các ngươi cứ mỗi ngày đến đây đấu với đội Võ Hưu Lâm, một ngày chỉ đấu một lần “.

ĐộiThất Quái Mầm Non: “ Hô to nói đã rõ”.

Thầm thoát thời gian trôi đã quá hai tuần, đội hình Thất Quái Mầm Non đã trở nên trưởng thành hơn, có một chút uy, một chút sát khí. Cả bảy người thân thẻ ai nấy đều rắn chắc riêng nữ nhân thì vừa dẻo vừa rắn chắc tất nhiên nước đã chắc chắn phải nhuộm màu vàng nâu vì trong hai tuần tập luyện ngoài trời!”.

Đàm Liên Hoa nói khi mọi người tập chung tại bãi sân như cũ: “ Các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt vì ngày mai chính là ngày đấu với lớp khác, các ngươi thắng hay thua đều được!”.

Đội Thất Quái Mầm Non hô to nói: “vâng “.
 
Chương 82: Bàn Bạc Với Nguyệt Nga chuyện thi đấu


Tác: “ Trương Minh Hiếu, 14 tuổi rưỡi:)

Về đến nơi biệt thự sang giàu của mình cũng với Manh Manh. Tiểu Minh khi bước vào trong nhà liền thấy Bạch Nguyệt Nga hắn liền bước đến bên nàng và nhìn nàng nói: “ Lớp của nàng đã thắng hay đã thua?”.

Manh Manh mặt buồn nói: “ lớp của thiếp đã thắng!”,

Tiểu Minh mặt không hiểu nói: “ Lớp nàng thắng mà tại sao nàng lại không vui?”,

Nguyệt Nga nói: “ Lớp ta thắng đồng nghĩa với việc sẽ phải đấu với lớp chàng, ta và chàng sẽ đánh nhau! Ta không muốn như thế!”.

Tiểu Minh nói: “ Đây chỉ là cuộc thi thôi, nàng cứ việc thoải mái! Ta và nàng đánh nhau qua nhiều trận rồi, tại sao bây giờ nàng lại không muốn đánh nhau trong cuộc thi này!”.

Nguyệt Nga ích kỉ nói: “ Ta muốn huynh chiến thắng, được sống đúng những gì mà thực lực của huynh đang có!”.

Tiểu Minh nói: “ Nàng không cần lo, ta bây giờ thích sống một cuộc sống bình thường hơn. Cuộc sống này không phải lo nhiều chuyện, chỉ lo tập luyện, ăn chơi mà thôi!”,

Nguyệt Nga nói: “ nhưng ta vẫn muốn chàng thắng!”,

Tiểu Minh nói: “ Lớp ta thắng không thể nào! Bởi vì lớp ta toàn là hồn sĩ một ít thì đại hồn sư còn lớp nàng toàn nam nhân, nữ nhân lớn có cấp bậc từ hồn tôn trở lên không có cửa!”,

Nguyệt Nga nói: “ nhưng nhưng...” chưa nói hết câu Tiểu Minh nói: “ nhưng có huynh và Manh manh đúng không?. Muội nghĩ như thế là sai rồi! Một thằng ở lại lớp như anh, một người đầu năm vào là hồn sĩ thì làm sao có thể thắng được lớp trên! Ta chỉ nằm xem diễn biến thôi, ta không thể chứng tỏ thực lực được. Ta của quá khứ không còn nữa, danh phận Tiểu Oa có lẽ mọi người đã quên! Muội cứ thể hiện hết sức mạnh của mình đi! Đến lúc đó ta sẽ đấu với muội và giả bờ thua cuộc!”.

Nguyệt Nga mặt khó chịu nói: “ nhưng nhưng ta không thích như thế, ta muốn chiến thắng huynh bằng chính sức mạnh của ta!”.

Tiểu Minh nói: “ Vậy thì ta sẽ đấu với muội nữa phần thực lực của mình kết quả thắng thua thì muội sẽ rõ!”.

Nguyệt Nga suy nghĩ nói: “ vậy cũng được! Ta chỉ muốn chính sức mình đánh bại chàng dù chàng có yếu như thế nào đi nữa!”.
 
Chương 83: Trận thi dấu chào mừng năm học mới (kết)


Tác: “ Trương Minh Hiếu”.

Ngày hôm sau, đội Thất Quái Mầm Non đã tập chung đầy đủ tại nơi thi đấu vào lúc 10h. Tất cả giờ đây ai nấy đều manh tâm trạng hồi hợp, phấn khích!. Kình Bạch Liên lúc này hai chân rung rung, người cứ giật giật cứ như là sắp ngã. Còn tên Trư Bao Bao hắn bây giờ đã không còn mập mạp như trước nữa hắn bây giờ mang đang vẻ to người cao lên một tí có vẻ là tuấn tú một chút, hắn ra vẻ quyết tâm lần này hắn chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mình hoặc có thể vượt qua giới hạn của bản thân để rồi nhất đi!.

Tiểu Minh thì đang vui vẻ cười cười nghĩ: “ ta sắp được đấu vơi Nguyệt Nga rồi, chắc chắn lần này dạy dỗ nàng một tí mới được sắn tiện kiểm tra thực lực của nàng đã tiến bộ chưa!. Manh Manh thì ngồi trên ghế chóng càm hai chân thì dùng đưa mặt thì nhìn lên trời, lâu lâu cái miệng lại chảy nước miếng ra trong như muốn cái gì đó!. Tên Quyền Ngọc Minh lúc này hắn đã trong lực lượng hơn, không chừng đòn đánh thường của hắn có thể bằng quả tả 50 kg. Kế Tiếp là tên Lưu Giang Hiệp, tên này hắn có vẻ là mập lên được một tí, đôi chân của hắn rất săn chắc tất nhiên thân hình cũng vậy nhưng chân hắn có vẻ mạnh và lực lưỡng hơn phần thân. Trẩu An Bình thì trên này biết được cách kiểm nén cơn giận của mình trong hắn lúc này vẫn nhỏ con như ngày nào nhưng được cái thay đổi là thân hình sắm chắc hơn trước rất là nhiều. Còn Lưu Giang Hiệp thì bớt lười đi, bớt thích chứng tỏ đi bây giờ hắn khá là tự tin với thân hình mạnh mẽ của mình.

Đàm Liên Hoa nhìn các trò như vậy gật đầu và cảm thấy rất hài lòng. Chính nàng còn bất ngờ vì học trò của mình lại thay đổi nhanh mà chắc như thế. Nàng nhìn các trò tốt vẻ hài lòng nói: “ Các ngươi đã cảm nhận được những thành quả mà các ngươi đã nhận được trong những ngày qua chưa?. Ngày mà các ngươi đổ rất nhiều mồ hôi để luyện tập cực nhọc cường độ ngày càng tăng! Để rồi hôm nay chiến thắng hoặc có thể thua. Nếu các ngươi thua các ngươi có hài lòng về kết quả ấy không?. Các ngươi nên chấp nhận thật tại vì sự thật không bao giờ là sai chỉ khi nào sự dối trá trở thành một sự thật thì nó mới sai!. Nào các ngươi có hài lòng khi các ngươi thua không!”.

Cả bảy người để cuối đầu xuống, Tiểu Minh cuối xuống bởi vì làm theo còn Manh Manh cũng vậy.

Đàm Liên Hoa nói: “ Thôi nào! Đợt tập huấn đó không phải là để các ngươi dầu đam trận ngày hôm nay mà để cho sau này các ngươi ứng dụng! Các ngươi buồn làm gì, công sức của các ngươi bỏ ra tuyệt đối không phí chỉ khi nào bỏ rơi nó hoặc đi con đường khác mà bỏ đi công sức của chúng ta thì nó mới gọi là lãng phí!”.

Quyền Ngọc Minh nhỏ giọng nói vui vẻ: “ Thế ta cứ tưởng cô muốn tụi em chiến thắng qua cuộc luyện tập này!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Ta đâu có nói là các ngươi phải dành chiến thắng trong trận chiến mà ta nói các ngươi hãy cố gắng để chiến thắng. Ta nói rất rõ ràng cách ngươi hãy chiến đấu hết những gì mình có được và giành chiến thắng hoặc thua hay chỉ là những trò đùa phô diễn để rồi thua?. Ta không muốn các ngươi vì muốn chiến thắng mà quên đi bản thân, quên đi người mà từng giúp đỡ các ngươi, nói chung khi chiến thắng nhiều lần các ngươi sẽ quên đi rất rất rất là nhiều thứ. Ta ví dụ ngươi sẽ quên đi tình cảm, quên đi ngươi từ đâu đến để có được ngày hôm nay v...v.”

Tử Bao Bao vui vẻ nói: “ Vậy chúng ta chỉ cần cố gắng thôi! Kết quả thế nào cũng không quan trọng đứng không cô!”.

Đàm Liên Hoa nói: “ Không đúng, mà là ta muốn cách ngươi phải chạm đến được cái giới hạn và vượt qua giới hạn đó, các ngươi vượt qua thì càng tốt, ai không được thì đừng buồn và kết quả cũng là một yếu tố quan trọng nếu các ngươi thắng sẽ có động nói lực tiên lên. Nếu các ngươi thua sẽ ghi nhớ cái danh thua này và sẽ phấn đấu nhiêu hơn. Nói chung cả hai con đường này đều giống nhau cả!”.

Đột nhiên có một vị nữ nhân ăn mặc quyến rũ hở hang bước tiến tới đội Thất Quái Mần Non do Đàm Liên hoa quản lý nói nhỏ nhẹ, điệu đà: “ Xin mời các vị di thi đấu ạ!”. Nói xong nàng ta cúi đầu xuống và xoay người lại và bước đều ra cửa.

Đàm Liên Hoa nói: “ Đi Đi thôi! Chứng ta hãy thể hiện cho tất cả mọi người biết: “ Lớp F1 của ta mạnh mẽ đến nhường nào! Dù có thắng hay thua cách ngươi vẫn sẽ cứ luyện tập, chừng nào cách ngươi đủ mạnh trở thành một đội đứng đầu hạng nhất của Tôn Nữ Viện này. Mà thôi các ngươi làm sao mà được, thiên phú quá kém, lại lười nói tu luyện, có ta là cá ngươi lên vèo vèo đó thây không! Cho nên các ngươi vẫn là nên tập luyện hết học kỳ này thôi ha ha ha!”.
 
Chương 84: Phần Tiếp Theo (Tác xin lỗi mọi người vì không làm đúng !) :(


Bước lên sân thi đấu cả đội Thất Quái Mầm Non mang tâm trạng hồi hợp, lo sợ khi đứng trước họ là lớp S. Hai đội lúc này đang nhìn nhau chăm chú. Đột nhiên vị trọng tài nói: “ Các vị đã quan sát đủ rồi, bây giờ tới phần các bị giới thiệu!”. 

Bên kia nói trước. Một vị nữ nhân nói: “ Ta là Linh Diệp Hoa cấp độ hồn tôn hai lăm tuổi”.

Các khán giả hô lên: “ Vị nữ nhân ấy sao mà đẹp thế, ta muốn bắt nàng về làm vợ quá đi! Hú hú đẹp lắm đẹp lắm!”. 

Các khán giả nữ nói: “ Ông trời thật bất công không cho ta được một phần như nàng nha.

!”.

Một nam nhân trong đào hoa lãng tử bước tới phía trước vuốt tóc lên nói: “ ta là Ly Thanh Tử, cấp bậc hồn tôn mười chín tuổi!”.

Các khán giả nữ đột nhiên vào thét lên: “ trong ca ấy tuấn tú chết ta rồi a!!!!!”.

Ly Thanh Tử thật tim khiến cho nhiều khán giả nữ “ chết “ vì sự quá hạnh phúc.

Một tên trong to con lực lưỡng hét to: “ ta là Bình Phương Huyết cáo bậc hồn tôn hai mươi lăm tuổi!”.

Lại một cái mỹ nữ ôn nhu nói: “ ta là Mỹ Đình Diệu, cấp bậc hồn tôn hai mươi tuổi”.

Các khán giả nữ nam hô lên: “ Sao mà diệu dàng thế này, ta muốn có thê tử như thế này - ta muốn có được bí quyết đẹp, diệu dàng như thế”.

Một nam nhân trong có vẻ linh hoạt nói: “ Ta là Từ Mã Ô, cấp bậc hồn tôn”.

Các khán giả hô lên: “ kia có phải sát thủ nổi tiếng không, ta thật sợ hắn ta quá - Nhìn hắn Tuấn tú mà ta thấy hắn rất là Tuấn tua nha, ta yêu cái lạnh lùng huyền bí của hắn rồi a”.

Một bị tiểu cô nương nói: “ Ta là Bạch Nguyệt Nga cấp bậc hồn tôn!”. 

Mọi khán giả hét lớn lên: “ Đó là thiên tài quái vật sao? Mười một tuổi mà đã lên đến hồn tôn! Ta thật là ngưỡng mộ và sùng Bái quá đi - “.

Một vị nữ nhân bước ra hứ nhẹ một cái nói: “ chẳng qua là có gia tộc giúp đỡ mà thôi! Có gì to tát đâu!”.

Bạch Nguyệt Nga nói: “ Đâu phải là do gia tộc ta giúp đỡ đâu!”

Vị nữ nhân kia nói: “ không gia tộc chứ ai giúp ngươi, ngươi hãy cố gắng bịa ra cái sự thật nghe lọt tai đi “.

Bạch Nguyệt Nga nói: “ Mi Anh Hoàng tỷ hãy nghe rõ đây: đó chính là tướng công Tiểu Minh của muội đã giúp muội thăng cấp!”.

Má tức thật, ngày nào cũng buồn ngủ:(
 
Chương 85: Phần tiếp theo


Vào lúc này, cả khán đài ngạc nhiên nín lặng. My Anh Hoàng đột nhiên cười như điên vừa nói: “ Ngươi nói cái gì? Tên đó giúp ngươi thăng cấp, thật là cười xỉu luôn quá. Một tên ở lớp F cấp bậc thua xa ngươi làm sao chỉ ngươi được ha ha, nếu hắn có thì tại sao hắn lại phải vào lớp F chứ!.”

Bạch Nguyệt Nga nói: “ Tỷ không tin thì ta không trách, nhưng tỉ có xem trận đấu kia không? Trận đấu của Thất Nữ Tôn Tiên đó!”.

My Anh Hoàng nói: “ Ta có xem, rồi sao? Tên đó có liên quan gì?”.

Bạch Nguyệt Nga nhớ ra là phải giữ bí mật nói: “ Ta có đi thi đấu trận đó!”.

My Anh Hoàng nói: “ Truyện đó ta có đương nhiên biết! Ngươi nói chỉ có vậy thôi sao! Lời biện minh của ngươi về tên kia thật là làm ta ôm cái bụng mà cười quá ha ha “.

Tiểu Minh thấy Nguyệt Nga khuôn mặt có buồn hắn nói: “ Tí nữa hai chúng ta chiến đấu thế nào? Nhưng ta nói trước dù kết quả thế nào ta cũng sẽ phải chịu thua. Đó không phải là vì tiền mà là vì ta muốn ở lớp này cũng Manh Manh để chăm sóc, quan sát muội ấy “.

My Anh Hoàng tự tin nói: “ Ta không cần biết, ngươi làm gì, ta chỉ biết ngươi thua ta là đều chắc chắn!”.

Tiểu Minh vừa định đáp lại, vị trọng tài nói: “ Này các ngươi đã nói đủ chưa? Các ngươi có biết nãy giờ các ngươi đã làm các khán giả chờ mong và làm mất thời gian của chung ta không, ta mặc kệ các ngươi đã chuẩn bị hay chưa! Ta bây giờ xin tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu!”
 
Chương 86: Đấu vơi my anh hoàng!(1)


Lúc này, cả hai đội đều vào thế phòng thủ trong rất chắc chắn nhanh nhạy. My Anh Hoàng bước ra nói: “ Nào ngươi có dám bây giờ ngươi và ta đấu với nhau không! Tất nhiên sẽ không có sự cần thiệp của đồng đội ta!”. Nói xong nàng quay lại phía đội mình nói: “ đúng không mọi người!”. 

Cả năm ngươi đều đồng thanh nói: “ Đúng, chúng ta sẽ chờ “. Còn Manh Manh thì lưỡng lự.

Tiểu Minh chấp nhận và nói với Manh Manh: “ nàng đừng lo ta sẽ chiến thắng!”,

Bỗng nhiên hệ thống vàng lên” Ting “

“ Ký chủ có nhiệm vụ, ký chủ có nhận không?.”

Tiểu Minh đang vội nên đồng ý định để dành để làm nhiệm vụ. Đột nhiên hệ thống nói luôn nội dung nhiệm vụ tại đây:” ký chủ phải thể hiện sự bá đạo của mình vì vậy hãy chiến thắng My Anh Hoàng trong bốn chiêu. Phần thưởng: 50 viên tiểu ẽp ( 1000 exp). Ba trăm vàng, 5 k tích phân “.

Tiêu Minh thở dài nói: “ hey sao lại là lúc này!”,

My Anh Hoàng nghe vậy liền nói: “ Sao vậy? Ngươi định viện cớ là đau bụng để bỏ đi sao?”.

Tiểu Minh nói: “ nào lên đi!”.

My Anh Hoàng nhìn Tiểu Minh chưa xuất hồn hoàn ra nói: “ Ngươi bị dần à, mau xuất võ hồn của ngươi ra mau!”.

Tiểu Minh nói: “ ngươi cứ đánh nhiều chuyện làm gì?”. 

My Anh Hoàng nói: mọi người ở đây đã nghe tên đó nói hết chứ! Ta có quýnh hắn thua trong tình trạng như thế này thì đừng bảo sao ta ăn hiệp tên đó!”

Tiểu Minh nhìn My ánh Hoàng nói: “ Tới đây nào con cáo lửa!”.

My Anh Hoàng mặc kệ xuất võ hồn thứ nhất ra. Nàng ta bây giờ xuất hiện hai cái móng vuốt rất to lớn, nàng ta đột nhiên nhảy thẳng vào nơi Tiểu Minh. Tiểu Minh cũng thấy thế liền dùng nấm đấm nhợt bé của mình đánh lại. 

“ Phụt “ tiếng máy chảy ra từ một trong hai người.

Lúc này, xung quanh bỗng nhiên cười thật to! Bên đội Thất Quái Mầm Non ai nấy đều lộ ra khuôn mặt kinh hãi lo sợ.
 
Chương 87: Trận Đấu Với My Anh Hoàng (Kết)


Lúc này, Tiểu Minh đang ôm ngực miệng phun ra máu, cứ như sắp ngục ngã. Còn My Anh Hoàng nàng ta cũng có máu trên môi nhưng không nặng bằng Tiểu Minh.

My Anh Hoàng cười nói.: “ Ha ha, ngươi thấy sự lợi hại của ta chưa”. 

Tiêu Minh bất ngờ nói: “ Tại sao dưới cú đánh 50 phần trăm sức mạnh của ta ngươi lại không ngất và tồn thương?”.

My Anh Hoàng ánh mắt đề phòng nhìn Tiểu Minh nói: “ Đó chính là 50 phần trăm sức mạnh của ngươi sao?”. Nàng ta nghĩ: “ Không lý nào dưới sức mạnh áo giáp phản đòn đánh của ta, lại không phản hết 50 phần trăm thực lực của tên này! Nếu hắn đánh hết sức lẽ nào áo giáp bị vỡ và cả ta cũng tàn phế sao?”.

Tiểu Minh nói: “ Đúng! Ngươi chịu thua đi, ta không muốn làm người nát thân thể!”.

My ánh Hoàng nói: “ Ta không sợ! Nào đấu tiếp đi nào!”.

Tiểu Minh với tình trạng này người ta cứ tưởng là sẽ ngục đi nhưng không hắn bình thường trong rất là phi thường. Mọi người ngạc nhiên và nhìn nhau nói: “ hắn là quái vật sao? Chịu lực của hồn tôn mà vẫn còn bình thường như chưa có gì xảy ra sao?”.

My Anh Hoàng bất ngờ, lo sợ hỏi: “ Ngươi không bị làm gì sao?”.

Tiểu Minh nói: “ Ta không bị gì cả, cảm ơn ngươi quan tâm!”.

My Anh hoàng tức giận nói: “ Ta chỉ là sợ ngươi bị thương quá rồi ngất đi mà thôi! Đến lúc đó sẽ chân lắm!”.

Tiểu Minh nói: “ trong một chiêu này ta sẽ làm ngươi ngất đi!”.

Tiểu Minh triệu hồi võ hồn giường ngủ ra khiến ai nấy đều kinh ngạc! Mọi người xì xào: “ hắn như vậy đã là hồn tông sao?”.

Một vị giám khảo ngồi trên kia là lên: “ Thiên tài, đúng là thiên tài!”.

My Anh Hoàng trong kinh ngạc nói: “ Không thể nào! Ngươi là hồn tông sao?”

Cả đội Thất Quái Mầm Non mắt sáng đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Tiểu Minh: “ Hoá ra Tiểu Minh lại là hồn tông, ta thật là không bằng một phần của Tiểu Minh”.

Cả 5 người đội bên kia đặt dấu chấm hỏi trong đầu rằng: “ Thiên tài như thế này tại sao lại vào lớp F!”

My Anh Hoàng nói: “ Từ đầu ngươi đã chắc chắn phần thắng!”

Tiểu Minh nói: “ Cũng có thể!”

Tiểu Minh lại nói: “ bây giờ ta sẽ kết thúc cuộc chiến này ngay tại đây!.”

“ Đứng im “ Tiểu Minh hô to nói. 

Đột nhiên My Anh Hoàng không thể cử động được! Nàng ta đứng im như tượng. Tiểu Minh nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất tiến lại nàng và đánh vào gáy làm nàng bất tỉnh. Những kháng giả và mọi người đều bất ngờ và hỏi: “. Trận chiến kết thúc nhanh như vậy sao!”.

Nguyệt Nga nói: “ Tại sao ta chưa thấy chàng thi triển chiêu mà!”.

Tiểu Minh nói: “ Ta đã thi triển rồi! Ngay từ lúc nói chuyện ta đã rãi cát hạt điều khiển vào trong não của nàng ta!”,

Tiểu Minh nói: “ Ta đã thắng rồi nàng vui chứ!. Bây giờ nàng có muốn cùng ta đọ sức không!”

“ Ting “

“ chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã gửi phần quà vào tương của ký chủ!”.

Nguyệt Nga nói: “ Ta không đủ tư cách để đấu với chàng nên ta dànhd từ bỏ “.

Tiểu Minh nói: “ Vậy được! Trọng tài ta xin dừng cuộc chơi!”.

Mọi người ngạc nhiên, vị trọng tài hô to nói: “ hả?”.
 
Chương 88: Trận chiến giữa lớp F1 và S1


Mọi người lúc này như không tin vào lỗ tai của mình. Với trọng tài nói: “ ngươi nhận thua thật chứ!”.

Tiểu Minh nói: “ Thật “. 

Tất cả mọi người trong Thất Quái Mầm Non đều ngỡ ngành và thất vọng trừ Manh Manh ra. Các khán giả trên khán đài chửi: “ Tên nhát gần không dám thi đấu! Tên nhát gan!”.

Trọng tài đành phải làm theo quy tắc nói: “ Vậy ta xin tuyên bố Tiểu Minh bị loại và My Anh Hoàng cũng bị loại!”.

Tiểu Minh bước xuống võ đài bình thản nhìn mọi người trong Thất Quái Mầm Non nói: Ta đã làm xong bổn phận của ta, tiếp theo là nhờ vào các ngươi!”.

Mọi người tỏ vẻ vô cùng thất vọng rồi bỗng nhiên lạc quan một tí nói: “ chúng ta sẽ nhất định kéo theo một người trước khi bị loại!”.

Tiểu Minh cổ vũ: “ Được rồi, các ngươi hãy cố lên!”.

“ Đùng!” Trời đang nắng, trong xanh bỗng nhiên xuất hiện nhiều đạo thiên lôi đánh xung quanh Tiểu Minh vòng tròn. Tiểu Minh bước ra và phá vỡ nó nhưng tài nào phá được. Hắn sức hết mình phá vỡ đạo thiên lôi nhưng không tài nào phá vỡ được.

“ Đùng “ một đạo thiên lôi trong rất dày và đầy sát khí đánh thẳng vào đỉnh đầu Tiểu Minh. Manh Manh thấy vậy sợ hãi lao vào nhưng không cách nào phá được, đạo thiên lôi đánh trúng nàng nhưng nàng ta không bị gì cả. Tiếp theo đó Bạch Nguyệt Nga cũng vào đỡ nhưng nàng ta lại bị ngất xỉu.

Các đạo thiên lôi dần dần mất đi và Tiểu Minh biến mất!.

Mọi người lẻ khán đài tỏ vẻ lo sợ vừa hài hứng nói: “ Tên tên đó bị gì vậy! Ta chắc chắn là do ông trời trừng phạt tính nhát gan của hắn, ha ha “.

Manh Manh bỗng hét lên: “ Không! Huynh đã biến mất thật rồi sao!”. Nàng ta không cảm nhận được sự hiện diện của Tiểu Minh tại thế giới này.

Đội Thất Quái Mầm Non gần như tuyệt vọng, đứng hình nhìn Tiểu Minh biến mất, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Vị trọng tài cũng bất ngờ và nói: “ Ta biết các ngươi cứu người là tốt nhưng luật vẫn là luật vậy nên cả hai người các ngươi loại!”.

Nghe tin ấy công đội thất quái mầm non hết sức tuyệt vọng. Trêu Bao Bao đột nhiên nói giọng đầy u án nói: “ Ta xin nhận thua”. Lần lượt lần lượt từng người đều nói xin nhận thua. Cuộc chiến đấu trở nên âm u đầy tuyệt vọng đối với thất quái mầm non. Bên đội kia không vui mà cũng không buồn, nói: “ chúng ta đa thắng rồi! “.

Vị trọng tài nói giọng vui mừng: “ Lớp S 1 đã giành chiến thắng!”.

Cả mọi người trên khán đài không một tiếng hô hoang, không một tiếng vỗ tay. Vì họ chưa chứng kiến cảnh đánh nhau của hai đội. Đây có lẽ là trận đấu nhanh nhất và buồn nhất và bất ngờ nhất.
 
Chương 89: Đây là đâu và ta là ai ?


Tiểu Minh mở mắt ra thấy xung quanh mọi thứ đều xa lạ, hắn thầm nghĩ: “ Đây là nơi nào? Sao ta cảm thấy rất quen thuộc nha nhưng không phải địa điểm này! À mà ta chết rồi sao?. Sao ta có thể lơ lững thế này?”. Hắn ngồi suy nghĩ nguyện nhân tại sao hắn lại bị đưa đến đây suy nghĩ một hồi hắn chợ nhớ ra và gắn tự hỏi: “ Mình là ai?”. Hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ, sợ hãi, hắn cố gắng moi móc những Thông tin mà hắn nhớ. Lúc này hắn chỉ nhớ hắn đã bị các đạo thiên lôi đánh rất mạnh vào người hắn. Khiến hắn bất tỉnh và khi mở mắt ra hắn ngay tại nơi đây.

Hắn đi loanh quanh. Hắn thấy một cậu nhóc và một cô gái từ hai hướng bước đến hắn. Khi hai người bước lại gần hắn. Hai người đồng thanh nói: “ Chào mừng ngươi Tiểu Minh chứng ta triệu hồi ngươi tới đây mục đích là để khảo sát ngươi thích làm thần gì!”,

Tiểu Minh bất ngờ nói: “ Ta là Tiểu Minh sao? Mà các ngươi là ai? Có phải là người quen của ta không?”.

Hai người nhìn nhau tỏ vẻ lo sợ nói: “ chẳng lẽ ngươi lại bị mất trí nhớ? “
 
Chương 90: Thế giới gì đây?


Cả hai vị thần siêng năng và thần lười đều bất ngờ khi Tiểu Minh bị mất trí nhớ. Hai vị thần nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai tiến tới đứng hai bên của Tiểu Minh. Hắn vỡ ngỡ nhìn qua nhìn lại hai người.

Cả hai người búng tay thật mạnh âm thanh vang lên dần. Tiểu Minh trong đầu đầy chấm hỏi, hắn nói: “ hai người đang làm gì ta?”.

Cả hai vị thần đều bất ngờ nói: “ ngươi vẫn chưa nhớ lại ký ức sao?”.

Tiểu Minh nói: “ Ta vẫn chưa!”

Hai vụ thần tỏ vẻ lo lắng, một lúc sau cả hai người lại gật đầu. Vị thần siêng năng nói: “ ngươi hãy ngồi xuống đi!”.

Vị thần lười biếng nói: “ ký ức của ngươi đã bị trôi dạt vào một thế giới nào đó, vì vậy chúng ta sẽ đưa ngươi đến thế giới đó để tìm lại ký ức! Ngươi hãy nhớ sức mạnh thể chất và tinh thần của ngươi là gần như là mạnh nhất ở đó! Vì vậy hãy cố gắng tu luyện và thu thập thông tin ký ức của ngươi!. Ta chỉ có gợi ý cho ngươi là ký ức của ngươi nằm ở phía Bắc của thế giới đó. Bây giờ thì tạm biệt “. 

Tiểu Minh chưa kịp phản ứng thì bị hai người làm phép cho qua thế giới nào đó.

Xuất hiện trước tất cả đám sống ở thế giới này, mọi người nhìn với cặp mắt khinh bỉ, còn Tiểu Minh nói: “ Wow sao mà ở đây toàn là người đẹp thế này!”.
 
Chương 91: 1 Thỏi vàng đổi được cả gia tài và căn nhà !


Hắn lúc này, đã nhớ ra mình là ai nhưng không thể nhớ được mình từ đâu mà sinh ra hay các kỹ năng chiến đấu hắn chỉ nhớ mình có võ hồn Thần Cấp Giun Long, hắn không biết võ hồn này từ đâu mà có. Hắn ngẩn đầu thì thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chắn một cách khinh bỉ. Hắn trong đầu không biết gì liền đứng dậy phủi bụi, hắn bây giờ không biết nên đi đâu. Hắn chợt nhớ lại, vị thần có nói: “ hãy đi về phía Bắc. Hắn dọc đường hỏi phía Bắc nằm ở đâu, hắn hỏi như vậy cho chắc chắn vì thế giới này khác với các thế giới khác. Hắn cứ tiến và tiền về hướng Bắc, hắn lộ bộ cảm thấy mệt mỏi liền thò tay vào túi, hắn bất ngờ khi phát hiện trong túi mình có 10 thỏi vàng!. Hắn tự hỏi: “ Thỏi vàng này đây ra?”. Hắn một hồi suy nghĩ không ra liền mặc kệ. Hắn dừng lại tại một nơi có ghi là: “ Đổi các vật thành tiền “.

Tiểu Minh bước vào cửa tiệm thì thấy một tên trong gầy nhưng khuôn mặt lại trong rất là Tuấn tú nói: “ ngươi tới đây để đổi mỹ phẩm làm đẹp à?”.

Tiểu Minh nói: “ Ta tới đây để đổi tiền! Nhưng ngươi nói ở đây đổi mỹ phẩm, đành vậy ta đi “.

Nam nhân trong rất là tuấn tú nói: “ khoan khoan, ngươi hãy nói món đồ mà ngươi muốn đổi “.

Tiểu Minh lấy ra một thổ vàng đặt trên bàn rồi nói: “ cái này bao nhiêu tiền?”.

Người Nam Nhân nói: “ đại gia có chắc là đổi thỏi vàng này cho ta?”.

Tiểu Minh nói: “ Đúng!”

Người nam nhân mắt sáng nói: “ vậy cả gia tài này cho đại gia đó! Ta biết nhiêu đó chưa có đáng giá lắm so với thổ vàng này! “.

Tiểu Minh nói: “ Không sao! Ta bây giờ không có tiền mà chỉ có cục vàng vàng như này thôi!”. 

Người nam nhân nói: “ Đại gia đợi ta một tý!”.

Một lúc sau người nam nhân trong rất là tuấn tú kia bước ra đem theo một sắp giấy tờ nói: “ Xin mời đại hía ký tên! Căn nhà và cả gia tài này là của ngài! Bây giờ ta đi đây!”,

Tiểu Minh ngơ ngác nhìn người nam nhân kia chạy thật nhanh về hướng thẳng.
 
Chương 92: Vào học tại học viện đẹp tài thần


Tiểu Minh ngơ nhác nhìn tên chủ quán chạy đi trong vui vẻ, hắn bây giờ nhưng vào tờ giấy cầm bút mình lên và ký tên mình vào tờ giấy. Nhưng trong lúc ký tên trong đầu hắn lại xuất hiện hai chữ khác nhau nhưng lại là trên hắn. Hắn không biết nên lấy đại một tên. Ký xong hắn lấy mấy tờ giấy cất vào một nơi chỉ có hắn biết. Hắn đi xung quanh xem căn nhà này, hắn lúc này trong không cảm thấy thoải mái lắm, hắn nghĩ nơi này vẫn rất nhỏ so với nơi mà hắn từng ở trước kia. Sau khi quan sát căn nhà xong hắn lại nghĩ mình nên kinh doanh cái gì đây?. Hắn suy nghĩ rất là lâu và đã đưa ra kết luận rằng là hắn sẽ kinh doanh nhà trọ. Không hiểu sao trong lúc nghĩ hắn lại có cảm giác không muốn làm gì nhưng phải kiếm ra được tiền nhưng một chút siêng năng của hắn lại hiện lên. Hắn đã quyết định rằng ngày mai hắn sẽ khai trương nhà trị này. Và bây giờ hắn bước ra khỏi căn nhà đấy. Điều đầu tiên hắn muốn tìm hiểu là đây là đâu và thứ hai là cách tu luyện ở thế giới này như thế nào? Và các điều còn lại hắn chưa nghĩ tới. Hắn dạo bước một hồi thì thấy ở đằng kia có rất nhiều người nam nữ tập chung đông đúc, hắn bước vào đám đông một cách nhẹ nhàng. Hắn nhìn theo hướng mọi người thì thấy một tờ giấy nghi là: “ tuyển 10 học viên xuất xắc, không lấy học phí nhà trường sẽ bao nuôi “. Hắn lúc này loé lên được ta tưởng rằng: “ Ta muốn biết được thông tin ở thế giới này thì phải vào trường học!”

. Thế là hắn quyết định đi học, hắn có cảm giác sao mà quen thuộc đối với hắn. Một người nữ nhân trong quý tộc mặt đẹp nói: “ Trường này đối với quý tộc nhỏ bé như ta, thật là không có khả năng nhập học a, vào trường này ta chắc chắn trở nên giàu có và ta sẽ trở nên đẹp nhất trong 10 vạn người nếu đạt được xuất 10 người này của học viện Đẹp Tài Thần. Thế là hắn càng tâm vẫn hơn, chắc chắn nhập học vào trường này.
 
Chương 93: Hệ Thống Thánh Lười xuất hiện


Tiểu Minh đi về nhà, hắn lúc này trong lười biến nằm tại giường. Hắn nhìn lên trên đột nhiên một cảm xúc mãnh liệt hiện lên trong tâm trí hắn. Cảm giác từ con tim, từ những ký cứ về một cô gái mà hắn đem lòng yêu cứ ùa về nhưng hắn không tài nào nhớ tên của nàng được.

Hắn thầm trách hai vì thần: “ Hai vị thần các ngươi tự nhiên triệu hồi ta rồi làm ta bị mất trí nhớ rồi phải bắt ta đi tìm mảnh ký ức là thế éo nào? Trong khi đó còn không cho ta cái gì trợ lực cho ta hết lấy gì ta tìm đây?”. 

“ Ting “

“ Ai nói là không có ai giúp ký chủ, có ta đây”.

Tiểu Minh nói: “ ngươi là ai?”.

“ Ting “.

“ Ta là Hệ Thống Thánh Lười được Thần Lười tạo ra?”.

“Ting “

“ Trừ 10 tích phân “.

Tiểu Minh nói: “ Vậy ngươi có thể giúp gì cho ta?”.

“ Ting “

“ Ký chủ có nhiều tích phân thì hệ thống chuyện gì cũng làm được”.

“ Ting “

“ Trừ 100 tích phân “.

Tiểu Minh nói: “ Tích phân là gì?” 

“ zTibg”

“ Là những gì hệ thống đã trừ, như vậy nè”.

“ Ting “

“ Đã trừ 1000 tích phân của ký chủ “.
 
Chương 94: “ ting! cái gì hệ thống cũng không biết ở thế giới này “


Tiểu Minh lúc này nổi điên võ cùng hắn nói: “ Dm cái hệ thống, tại sao cứ hỏi một câu hỏi mi lại trừ tiền của ta?”.

“ Ting”

“ Cái này hệ thống đã giải thích cho ký chủ trước kia rồi!.”

“ Trừ 100 tích phân “.

Tiểu Minh hét lên: “ Ôi, Ôi thánh thần thiên địa ơi ra đây mà xem cái hệ thống này bốc lột ta nè!”.

Tiểu Minh nói: “ Ngươi có công dụng gì?”.

“ Ting “

“ Hệ thống có rất nhiều công dụng nha, như làm cho ký chủ ngủ một cách nhanh chóng, và điều đặt biệt nhất là hệ thống cái gì cũng có thể làm được!”.

“ Ting “

“ Khấu trừ 100 tích phân “.

Tiểu Minh không cảm thấy gì vì hắn đây là câu hỏi chính đáng với việc khi nghe câu:” hệ thống cái gì cũng làm được “. Thì hắn mắt sáng suy nghĩ một hồi rồi nói: “ Này hệ thống mau cho tăng lên lv max cấp ở thế giới này đi! “.

“ Ting”

“ Ký chủ thật thông minh, nhưng hệ thống không thể dù bất cứ trường hợp nào!”.

Tiểu Minh nói: “ Vậy cho ta lĩnh ngộ được công pháp mạnh nhất ở cái thế giới này đi!”.

“ Ting”

“ Ký chủ thật là biết nghĩ cho tương lại nhưng hệ thống không thể! Vì ký chủ bắt buộc phải tìm ra nó và lĩnh ngộ “.

Tiểu Minh nói: “ Cái gì ngươi cũng không làm được, vậy liền biến cho ta 10 vàng đi “.

“ Ting “

“ Ký chủ có chắc chứ! Ta thấy trong kho ký chủ có rất nhiều vàng”.

Tiểu Minh nói: “ Kho? Kho nào? Ta làm gì có kho?”.

“ Ting “

“ Ký chủ hãy nói thầm kho đồ là kho của ký chủ tự động hiện lên!”.

Tiểu Minh làm theo và hắn hết sức bất ngờ với việc trước mắt của mình. Hắn nhìn gốc bên phải thì hắn thấy mình có 100 vạn vàng, kế bên là 1000 tích phân, trong kho có mấy món đồ linh tinh để chữ không dùng được trừ mấy lọ thuốc.

Hắn hô to lên nói: “ Wao cái này thật là tiện lợi nha!” 

Tiểu Minh một hồi nghịch cái kho chứa thì hắn lại hỏi hệ thống: “ Này hệ thống ngươi có biết thông tin nào về thế giới này?”.

“ Ting “

“ Hệ thống không biết”

Tiểu Minh nói: “ Thế còn cách tu luyện ở thế giới này?”.

“ Ting “

“ Hệ thống không biết “.

Tiểu Minh hắn lại hỏi những câu nói về thế giới này nhưng hệ thống lại lần lượt thông báo ràng: “ Hệ thống không biết!”.

Tiểu Minh hắn hét to: “ Thế ngươi biết cái gì về cái thế giới này?”.

“ Ting “

“ cái gì hệ thống cũng không biết về thế giới này “.

Nghe xong hắn bất lực quỳ xuống, hắn nói: “ Chẳng lẽ hai vị thần đó cho ta một cái phế vật hệ thống.?”.
 
Chương 95: Khai trương quán Tứ Phương Tụ


Ngày hôm sau, Tiểu Minh hắn thức dậy liền chuẩn bị kế hoạch khai trương quán. Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi không ra mình nên trang trí cái gì và làm gì. Hắn đành phải đặt một thỏi vàng ngoài cửa trên bàn kế bên đó ghi dòng chữ tuyển nhân viên làm hết tất cả mọi việc lương một tháng 10 vàng.

Năm phút sau, tất cả mọi người tấp nập tề tụ tại quán của hắn. Hắn đứng trên lầu thấy như vậy liền có chút bất ngờ, hắn nghĩ: “ Ở thế giới này, vàng là thứ quan trọng lắm sao? Thật là kỳ lạ, ta nhất định nhập học và tìm hiểu ra thế giới này mới được “. Hắn bước xuống lầu, bước tới cánh cửa và từ từ mở cửa. Cánh cửa mở ra, mọi người ai nấy đều xong vào, mặc kệ hắn mà cứ đi vào. Hắn có khi bị người đụng chúng nhưng hắn lại không ngã mà người kia lại ngã, giường như mọi người không biết đến sự hiện diện của hắn. Bỗng một người nam nhân Tuấn tú lãng tử cầm quạt bước ra nói to: “ Nào, nào mọi người! Chúng ta chưa biết ai là chủ của quán này và quy định ra sao mà đã nhao nhao vào đây, nếu như thế này người ta cứ tưởng là chúng ta tập thể ăn cướp đấy”.

Tiểu Minh trong vai vế tiểu nam nhân mười một tuổi bước ra từ đám đông nói: “ Đúng, đúng vị ca ca này nói rất hay! Chủ quán đã tới trước mặt các người mà các người lại xem như không thấy?”.

Mọi người nghe xong nhôm nhao bàn tán:” chủ quán đã có ở đây ngay từ đầu sao? - Ngươi có có phải là chủ quán? - ngươi có phải không - không phải ngươi thì là ai lag chủ quán!”.

Tiểu Minh che cái mặt thất vọng lại thầm mắng: “ Người ở đây trong đẹp thế này mà đầu óc chẳng sáng lên được tí nào!”.

Hắn hét lên: “ Các người im hết cho ta!!!!! Ta người đứng trước mặt các ngươi là ta chủ quán! Các ngươi đều loại! Về hết về hết đi!”.

Mọi người nhìn Tiểu Minh với con mắt đã nghi, bỗng có một người từ trong đám dống nói: “ Thằng nhóc này ngươi định lừa ngạt mọi người à, kêu chúng ta về hết há chẳng phải ngươi sẽ được nhận vào làm sao?. Mọi người đều tức giận nói: “ Phải Phải! 

Ngươi định dụ dỗ chúng ta à? Ngươi còn non lắm!”.

Tiểu Minh chắc chắn hét lên: “ Ta bây giờ loại
 
Chương 96: Khai trương Tứ Phương Tụ (kết)


Hắn hét to lên: “ Bây giờ tất cả các ngươi đều loại hết! Ta là chủ quán này! Các ngươi bây giờ không tôn trọng ta mà ngược lại xem ta có cũng như không! Sau này nếu nhận một trong số các ngươi vào làm há chẳng phải các ngươi sẽ leo lên đầu ta ngồi sao! “,

Cũng vị thanh niên Tuấn tú cầm quạt bước ra từ đám đông: “ Như vậy không hợp lý cho lắm, cậu nhóc trẻ ngươi dán giấy tuyển rồi đuổi về hết sao? Bây giờ cậu hãy ra đề kiểm tra đi! Ai qua được thì nhận làm!”.

Tiểu Minh hắn bình tĩnh lại nói: “ Các ngươi bây giờ tự nhận mình không có đầu óc kinh doanh mà có sức thì ở lại, còn những ai không có hai đều trên thì ra về! Ta nói trước làm ở đây rất cực nhọc! “.

Một số người đột nhiên xoay người lại và rời đi. Hắn nhìn trong căn phòng này đến ngoài thấy số người giảm đi một ít. Hắn nói: “ Các ngươi ai có sức lực mà không có thông minh thì đi qua bên kia!”.

Bỗng nhiều người bước qua bên kia, hắn bất ngờ nghĩ: “ chẳng lẽ người ở đây lại không có não? “.

Tiểu Minh nói với những người còn lại ở trước mặt hắn: “ Bây giờ sẽ bắt đấu bài kiểm tra! Những ai không nghĩ bài kiểm tra của mình trên tám thì đi về!”. Lại một lần nữa tấp nập người đi ra. Hắn nhìn lại bây giờ thì loáng thoáng có ba người.

Hắn nói: “ Ba người các ngươi ta đều nhận! Khỏi cần kiểm tra! Ta biết các ngươi như vậy liền là do sự tự tin và thực lực của các ngươi hoặc chỉ là một kẻ giả dối!”.

Đợi đến buổi chiều thì bên kia do máy làm bài kiểm tra cuối cùng cũng đã xong kết quả là chỉ có 10 người đậu so với một ngàn người. 

Hắn nhìn sơ sơ thì thấy một người nam nhân tuấn tú cầm quạt khi nãy. Hắn nói: “ Ngươi không được chọn! Tại sao lại đứng đây?”.

Người nam nhân đó nói: “ Ta là Lý công tử tên thật là Lý Mộ Thạch, ta tới đây chỉ là xem thú vui mà thôi!”.

Tiểu Minh hắn cười nói: “ Vậy à, xin mời Lý công tử ra ngoài! Không tiễn”. 

Lý Mộ Thạch đột nhiên cười to nói: “ Ha ha ha, ngươi được lắm! Ta thích ngươi rồi. Từ đó đến giờ chưa có ai dám bất kính với ta cả! Hẹn ngươi một ngày nào đó gặp lại.”

Tiểu Minh nhìn các nhân viên nói: “ Hôm này các ngươi chính thức làm việc, các ngươi hãy làm món cơm chiên hay mỳ xào, mua rượu nữa. Còn ba người các ngươi mau giúp ta quản lý của tiệm, nếu phát đạt ta tăng lương cho tất cả các ngươi!”.

Các nhân viên hô to nói: “ Vâng thưa xếp!”.

Thế là quán Tứ Phương Tụ đã khai trương trong sống khách.
 
Chương 97: Tranh giành xuất 10 người


Ngày hôm sau, vào lúc 3h 30 buổi chiều hắn để lại mọi công việc lại cho nhân viên của hắn. Hắn bắt taxi và đi đến nơi tuyển học viên. Đến nơi, hắn bước xuống xe thì thấy nơi đây rất là đông người. Hắn nhìn thấy có rất nhiều người gục ngã dưới đất. Hắn lấy làm lạ, hắn nghĩ: “ chẳng lẽ qua cửa này ta liền qua ải? Nhưng làm sao để qua?”. Hắn nhìn một người vận cái gì đó từ một người bình thường trở nên đến đẹp lạ thường. Làm xong, tên đó chậm chậm bước vào nhường như không thể qua dễ dàng.

Hắn nghĩ: “ Ta một cái cũng không biết khi nãy tên đó hắn vận cái gì? Thì làm sao mà ta có thể qua được?. Hắn trầm tư suy nghĩ rồi một hồi gật đầu, hắn đứng dậy tiến lại gần cánh cửa kia. Hắn bắt đầu triệu hồi võ hồn của mình ra nhưng không được. Hắn đành phải tự chính sức lực của mình mà qua. Hắn đắng đo tiến lại gần hơn cánh cửa, và khi hắn ở giữa lại không có cảm giác gì. Lúc này hắn bắt đầu tự tin lên dõng dạc bước qua. Hắn đã qua được, trong lòng tràn đầy vui sướng sướng. Hắn hướng mặt lên thì thấy các thí sinh và các ban giám khảo chấm thi đang ngồi tài một cái ghế sang giàu và cái bàn cẩm thạch. Khoảng ba mươi phút sau, một vị giám khảo nam nói lớn: “ Các ngươi đã qua được cửa ải một vậy thì các ngươi liền tốt. Bây giờ chúng ta cho các ngươi nghỉ ngơi một tí “.

Tiểu Minh trong đám đông thắc mắc hỏi: “ Các bị ban giám khảo đây có biết cửa khu vực kiểm tra cách nào có thể qua được?”.

Mọi người lớn tiếng cười nói: “ ha ha ha, tên này không học mẫu giáo!”
 
Chương 98: Và bắt đầu học lại lớp một trong trường


Hắn không hiểu gì hỏi: “ Tại sao các ngươi lại cười ta?”.

Mọi người lại cười hắn, những tiếng xì xào vàng lên. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tệ: “ E hèm, các ngươi im hết cho ta!”.Lời nói vừa dứt các học sinh đều im phăng phắc. Người đàn ông ấy tiếng lại gần trước Tiểu Minh hỏi: “ Ngươi bao nhiêu tuổi?”. 

Tiểu Minh không ngừng ngại nói: “ Ta cũng không nhớ ta bao nhiêu tuổi nữa “.

Người đàn ông bỗng thở dài nói: “ Vậy ngươi đã từng được đạo tạo qua trường lớp nào không?”. Tiểu Minh hắn nói: “ Cái này ta lại không nhớ!”.

Người đàn ông ăn mặc lịch sự chỉnh tề đó khuôn mặt tức giận, nổi nhưng: “ Ngươi cái gì cũng không biết! Thôi được rồi vẫn là ngươi nên đi về!”.

Tiểu Minh bức xúc nói: “ Ta vẫn là chưa kiểm tra cái gì, thế sao vị này đây lại muốn đưa ta về!”.

Người đàn ông đánh đúng tâm lý của hắn nói: “ Thế ngươi có biết cách tu luyện ở thế giới này?”.

Hắn nói: “ Cái này sau này ta sẽ biết!”.

Người đàn ông cười to: “ Ha ha, thế mà ngươi cũng đi lấy xuất đi học vào trường này? Chưa trải qua trường lớp, trưa được ai chỉ cách mà dám vào đây để thi! Với lại nơi đây chỉ dành cho những người trên 15 tuổi thôi! Nhưng ngươi ta đoán chừng 10 ->12 tuổi mà thôi”.

Tiểu Minh tức giận nói: “ Không cho thì thôi! Ta đi về!”. Tiểu Minh hắn tức giận bước đi ầm ầm tiến về hướng cổng. Trong lúc hắn dậm chân một cách mạnh, tất cả đồ dạc đều rung chuyển, tại nơi hắn dậm chân thì mặt đất bị rạn nứt và thành một khoảng trống hố sâu.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đó và mọi người nhìn thấy một màng như thế thì há gốc mồm. Đâu ai nghỉ được một cậu bé 10 tuổi đến 12 tuổi lại có sức mạnh thể lực lớn như vậy?”. Người đần ông võ vả chạy đến hướng Tiểu Minh vừa chạy vừa kêu. 

Tiểu Minh hắn có người gọi tên mình và hắn quay người lại coi ai gọi tên mình. Thì thấy tên đàn ông đó chạy đến hắn. Hắn lúc này mặt mày ủ rủ tức giận vô cùng.

Người đàn ông cũng bắt kịp Tiểu Minh. Người đó nói: “ Cậu bé! Ngươi có đồng ta nhập học lớp 1 vào trường ta không. Ta có thể bao nuôi ngươi, cho ngươi nơi ở?”.

Tiểu Minh đắng đó suy nghĩ, nhưng một hồi quyết định. Hắn nói: “ Ta đồng ý”. Dù sao gắng lúc này muốn biết thông tin của cái thế giới này cho nên gắn học ở đâu cũng được!”.

Người đàn ông đó nói: “ thế mai ngươi liền đi học đấy, lớp của ngươi là 6 một, nhớ có mặt trước lúc5h45”.

Hắn đã nhớ kỷ, và chờ đợi ngày mai.
 
Chương 99: Vào Học và những đều khiến con người ta không thể chấp nhận được


Vào ngày mai, hắn thức dậy và thay quần áo, vệ sinh cá nhân. Đúng giờ, hắn mặc bộ áo thủng với quần short. Trong hắn lúc này sáng sủa và tử tế, hắn kêu tài xế của hắn trở đi đến trường. Đến nơi, hắn bước xuống và bước vào cánh cổng bự. Đi một vòng trường hắn cuối cùng cũng đã tìm ra lớp của hắn. Bước vào lớp, hắn bỏ cặp xuống đi ra ngoài lớp, tiến tới nơi mà mọi người tập chung đông đúc tại quảng trường. Hắn ngồi đại một chỗ, khi hắn ngồi chỗ đó mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt sát khí. Hắn mặc kệ vì hắn đã biết sức mạnh thể chất của mình mạnh đến mức nào!. Hắn cứ ngồi đó và lắng nghe những thông tin. 

Một số thông tin hữu ích đối với hắn như là hắn biết năm nay là năm 3000, tại đây vàng là thứ thiết yếu quyết định số phận và địa vị. Có một vài thông tin khiến hắn cảm thấy thất vọng là ở trường này toàn là con ông cháu cha, học sinh ở đây nắm quyền thứ ba, hiệu trướng là thứ nhất, hiệu phó là thứ hai còn các thầy cô giáo khác ư? Họ cũng chỉ là một cổ máy dạy học mà thôi, không được lên tiếng không được động đến các học sinh. Nhưng cũng có vài thầy cô giáo thuộc các gia đình giàu có, họ sẽ nắm đầu học sinh.

Trong trường này có rất nhiều băng đảng. Điển hình là băng đảng Hokage đệ nhất đây là băng đảng do các thành phần cấp một tạo thành tất nhiên trong đó có rất nhiều trẻ từ lớp 1 đến lớp 5, trong tất cả đám trẻ này có một tên lớp 4 làm trưởng nhóm, hắn có biệt hiệu là Huyết Linh. Xong buổi tụ hợp, hắn cùng lớp quay về lớp. Trong lớp, vị cô giáo đang đứng trên bục mang khuôn mặt như tiên nữ, dáng vóc thì trên cả tuyệt vời, nàng ta ăn mặt quý phái, bước đi trong rất quý tộc. Nàng ta nói: “ Ta là Đình Linh Tú, từ hôm này là chủ nhiệm của các ngươi! Nếu ai không nghe lời thì sẽ bị ta trừng phạt thích đáng!”.

Một tên trong mập mập, ăn mặc sang trọng nói: “ Ai cho bà dám lớn tiếng ở đây! Bà có biết ta là ai không? Ta là công tử của Trư gia là một trong gia tộc đứng thứ một ngàn. Sao thấy thế nào? Đã sợ ta chưa. Từ này ta chính là tiếng nói của lớp này”.

Vị giáo viên chủ nhiệm như giả bộ nói: “ oh, vậy à! Chỉ là một gia tộc nhỏ bé mà còn dám lớn tiếng với ta? Ta đây người của Đình Gia đứng top 10 trong các đại gia tộc!”.

Tên kia bỗng nhiên hốt hoảng khóc lóc: “ Ta ta xin lỗi, mong cô tha tội hu hu “.

Vị giáo viên miệng cười: “ Tha tội? Ngươi nghỉ ngươi là ai? Ngươi chỉ là một con kiến hôi trong mắt ta! Nhưng trách nhiệm giáo viên như ta thì phải tha cho ngươi nên ngươi từ nay khỏi cần đi học yên tâm ta sẽ không ghim hay làm bất cứ cái gì đối với ngươi, chỉ cần đến ngày kiểm tra, thi ngươi đến là được!”.

Mọi người ở lớp bỗng nhiên cúi mặt xuống bàn, Tiểu Minh hắn quan sát thấy vậy liền làm theo.

Tên mập bỗng nhiên đổi thái đội hống hách nói: “ Đuổi ta thì ta đi, ta có thể kêu cha ta kiếm cho ta một cái giáo viên để dạy học, đến ngày thi ta liền được điểm 10”. 

Đình Linh Tú mỉm cười nói: “ Bây giờ ngươi hành động được rồi đó, đừng đứng ở đó nữa “.

Tên mập kia mang vẻ tức giận đi ra. Đình Linh Tú nói: “ Các ngươi ai trái lệnh của ta! Ta liền dựa theo tình hình mà ra xử phạt!”.

Các học sinh sợ hãi, còn Tiểu Minh hắn cứ ngồi ở đó bỗng nhiên lại buồn ngủ liền ngủ đi 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom