Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 40: 40: Hồi Thứ Năm 2


Thành thật mà nói, kế hoạch của Vu Thanh Tuyền thực sự chẳng ra làm sao cả - khi đọc xong tài liệu của Vu Thanh Tuyền, Thạch Trình Hạ thầm nghĩ như thế.

Không phải kế hoạch của Vu tổng là bất khả thi, nhưng Vu Thanh Tuyền, với tư cách là nạn nhân được xác định trong vụ việc này, thực sự không cần dùng chính mình để dụ rắn khỏi hang.
A Nguyễn là người như thế nào, tính cách ra sao, Thạch Trình Hạ đã đôi chút hiểu rõ.
"Thực ra, tôi nghĩ chỉ cần có thể tìm ra dòng tiền bất hợp pháp bên A Nguyễn rồi bí mật kiểm soát nó là đủ rồi.

Điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm cách khiến nàng ta khai ra Vu Thanh Giang." Trải qua nhiều lần thất bại, Thạch Trình Hạ nói: "A Nguyễn kia bình thường trông rất gian giảo nhưng thực tế nàng ta làm việc gì cũng không dùng não, sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình."
"Nhưng cách làm của em rất dễ đánh cỏ động rắn." Vu Thanh Tuyền không quan tâm: "Chỉ giải quyết A Nguyễn thôi là chưa đủ.

Vu Thanh Giang nhiều nhất chỉ có thể ngồi im một khoảng thời gian.

Nếu A Nguyễn không chịu nói bất cứ thứ gì, Vu Thanh Giang vẫn rất có thể làm ra được chuyện như bỏ xe giữ tướng."
"Cô ta sẽ khai." Nghĩ đến đối thoại lần trước cùng A Nguyễn, Thạch Trình Hạ khẳng định nói.
"Vậy thì kế hoạch của Vu tổng cứ xem là phương án dự bị đi." Giang Viễn không dám tùy ý đặt Vu Thanh Tuyền vào nguy hiểm.

Bởi dù sao thì sự xuất hiện của một Thạch Trình Hạ khác đã chứng minh tầm quan trọng của Vu Thanh Tuyền, quan trọng đến mức ngay cả khi dự án "Yesterday" còn chưa đủ hoàn thiện cũng đã phải bắt đầu.

Tất nhiên Thạch Trình Hạ sẽ không nói với Giang Viễn rằng kế hoạch này chỉ là một lần thử nghiệm, nhưng để đề phòng, nàng vẫn nhờ Vu Thanh Tuyền giúp thu thập một số bằng chứng cho thấy cấp trên đã bị mua chuộc.

Cơ hội cuối cùng, đã cẩn thận lại càng phải cẩn thận hơn.
"Cứ quyết thế đã." Thạch Trình Hạ lập tức đưa ra quyết định cuối cùng, không cho Vu Thanh Tuyền nói thêm ra bất kỳ kế hoạch nào nữa.

Miệng nàng bắn liên thanh như súng máy, tiết lộ kế hoạch hoàn chỉnh: "Tối nay tôi sẽ đến gặp A Nguyễn, và sẽ liên hệ với sở trưởng bằng thiết bị nghe lén.

Một khi A Nguyễn thú nhận chân tướng sự việc, chúng ta sẽ chuẩn bị khống chế Vu Thanh Giang."
Có thể hình dung ra được vị tác giả kia sẽ sốc đến mức nào khi nửa đêm nghe thấy tiếng gõ cửa, bước ra mở cửa với "cuốn sách gạch" dày nhất trong nhà.
Tác giả quân hôm nay vẫn theo tiêu chuẩn tóc ổ gà, quần áo ở nhà và dép tông.

Cô ta dùng hai tay cầm cuốn sách bìa cứng nặng trịch, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cô cô cô cô cô....Cô Thạch!"
Chậc chậc, nếu không phải đã tự mình trải nghiệm, ai mà ngờ tới tên này lại dám giết người cơ chứ?
Thạch Trình Hạ mỉm cười: "Chà, Nguyễn tác gia, quả nhiên là cô vẫn chưa ngủ."
"Thực ra tôi đang chuẩn bị đi ngủ rồi." A Nguyễn dường như không chào đón sự xuất hiện của Thạch Trình Hạ cho lắm.

Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì cô ta cũng phải bắt đầu hành động vào ngày mai rồi mà.

"Ừm, cũng có lý, dù sao bỏ lỡ thời gian hành động cũng không tốt." Thạch Trình Hạ mỉm cười, một tay giữ cửa, không cho A Nguyễn cơ hội đóng lại.
"Cô đang nói gì thế?" A Nguyễn hơi nhíu mày, hỏi rất đơn giản không khách khí chút nào.

Thạch Trình Hạ mỉm cười: "Cô không định mời tôi vào sao? Tôi cảm thấy mình cần phải nói hơi nhiều đấy, mà đứng ngoài cửa thì lạnh chết mất."
A Nguyễn mấp máy môi, cuối cùng cũng đành để người đi vào.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thạch Trình Hạ không vội đi vào vấn đề ngay mà ngược lại hỏi A Nguyễn trước: "Nguyễn tác gia có tin tức gì mới về nhà họ Vu muốn nói cho tôi biết không?"
"Gần đây tôi, tôi không có." A Nguyễn lẩm bẩm, giả bộ rất buồn ngủ.
"Thế hả?" Thạch Trình Hạ nói: "Theo như tôi biết, suy luận của cô cho đến nay vẫn chưa bỏ sót điều gì."
"Chỉ là trùng hợp thôi." A Nguyễn trước nay vẫn luôn tin tưởng chắc chắn mình đúng lại bắt đầu thẳng thừng phủ nhận, hoàn toàn mất đi phong thái nói chuyện hùng hồn trước đó.
Nhưng Thạch Trình Hạ lại cho rằng đây chỉ là phản bác tượng trưng thôi, dù sao tên thuộc phái diễn xuất này cũng đã tồn tại đến cuối sự kiện, nếu nàng ta thực sự muốn che giấu, tại sao lại để lộ nhiều khuyết điểm như vậy được chứ?
Có lẽ như những gì cô ta đã nói trước đó, Thạch Trình Hạ nên vạch trần cô ta sớm hơn.
"Rốt cuộc thì Nguyễn tác gia đã đưa ra rất nhiều gợi ý để giúp tôi phá án, nếu tôi không thể đoán ra thì chẳng phải cô sẽ nhọc lòng lắm sao?" Thạch Trình Hạ lắc đầu: "Vậy nên Nguyễn tác gia làm sao biết được cái chết của Vu Thanh Ba cũng có liên quan đến Vu Thanh Giang?"
"Đoán xem?" A Nguyễn nhướng mày.
"Mối quan hệ của cô và Trương Trác Nhiên là gì?"
"Cảnh sát Thạch, xem ra cô cũng không quá ngốc." A Nguyễn "ừm" và nói: "Trương Trác Nhiên lẽ ra là anh trai có quan hệ huyết thống với tôi.


Nhưng vì mối quan hệ với Vu Thanh Ba, anh ấy đã đoạn tuyệt qua lại."
"Vậy họ thật của cô không phải là Nguyễn mà là Trương à?"
"Họ của tôi thay đổi tùy theo hoàn cảnh! Nhưng đó không phải là vấn đề trọng tâm." A Nguyễn nói: "Cảnh sát Thạch, cô có nghĩ Trương Trác Nhiên là một tên ngốc không? Vu Thanh Giang dùng chúng tôi uy hiếp anh ấy, ép anh ấy vạch trần mối quan hệ của mình và Vu Thanh Ba.

Anh ấy thế mà đầu hàng.

Cuối cùng, đã giế t chết người yêu lại còn gieo mình vào luôn!"
"Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?" Thạch Trình Hạ hỏi ngược lại: "Nếu như cô cảm thấy Trương Trác Nhiên ngu ngốc, vậy hiện tại cô đang làm cái gì đây?"
A Nguyễn thế mà lại dành vài phút để suy tư về vấn đề này, sau đó có chút ảo não nói: "Ừ ha." Nhưng ngay sau đó, cô ta lại lắc đầu: "Không, không, tôi chỉ thông qua việc này để kiểm tra xem cảnh sát có năng lực tìm ra chân tướng sự việc hay không thôi?"
"Nếu không thể thì sao?"
"Nếu không thể, tôi sẽ tự mình làm." A Nguyễn nhẹ nhàng nói: "Được, tôi sẽ tin tưởng cảnh sát."
"Vậy bây giờ cô có sẵn sàng hợp tác với cảnh sát không?" Thạch Trình Hạ trong lòng thực sự muốn đánh tên này một trận, dám chỉ vì lý do như vậy mà làm tổn hại mạng sống của người khác.

Lại nói, kẻ địch của nàng ta rõ ràng là Vu Thanh Giang, trực tiếp tìm hắn ta báo thù là xong rồi, sao còn phải lôi Vu Thanh Tuyền vô tội vào giữa nữa? Tất nhiên, với tư cách là một cảnh sát chính trực, cảnh sát Thạch không nên ích kỷ như thế, cho nên cũng may là "dự án Yesterday" đã được phát động cho phép nàng trổ hết sức mình hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch, A Nguyễn đã trình ra hết những bằng chứng chi tiết mà nàng ta thu thập được.

Sáng sớm ngày 2 tháng 11, Vu Thanh Giang đã bị khống chế lại với hàng loạt cáo buộc liên quan đến giết người, biển thủ công quỹ và âm mưu giết người.

Hiệu suất nhanh như vậy, đương nhiên không thể thiếu công lao của sở trưởng Giang Viễn.

Vu Thanh Giang có thể làm điều điên cuồng như vậy, nguyên do không thể thiếu được sự nuông chiều của phu nhân Vu.

Sau khi biết tin Vu Thanh Giang bị bắt, phu nhân Vu cũng đã liên lạc với Vu Thanh Tuyền một lần để nhắc cô về "những gì đã hứa".
Thạch Trình Hạ thấy không đáng thay cho Vu Thanh Tuyền.

Chỉ khi đã liều mạng cứu Vu Thanh Tuyền khỏi mấy kẻ điên khùng này mới biết việc bắt giữ Vu Thanh Giang khó khăn như thế nào.
Sau khi cắt đứt liên lạc, Vu Thanh Tuyền nhẹ nhàng hôn lên cái miệng đang bĩu môi của cảnh sát Thạch: "Được rồi, cảnh sát Thạch của chị ơi.

Dù giờ bà ấy vẫn đang cầu xin cho Vu Thanh Giang, nhưng với bản tính ham lạc ngại khổ của Vu Thanh Giang thì hắn sẽ sớm làm ra một số động tác quăng nồi bỏ tốt thôi."
"Chẳng lẽ hắn ta còn muốn đẩy mọi chuyện lên đầu phu nhân Vu sao?" Thạch Trình Hạ nắm cổ tay Vu Thanh Tuyền, hôn sâu hơn cái chạm môi chuồn chuồn lướt nước ban đầu.
"Ưm." Vu Thanh Tuyền khẽ hừ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Em không tin chị à?"
"...! Tin." Thạch Trình Hạ vẫn không có lý do gì để tin rằng Vu Thanh Giang sẽ làm vậy.

Nếu đúng như thế, thì người này cũng coi như là uổng cả một đời.
"Em do dự." Vu Thanh Tuyền nói: "Nếu em đã do dự, vậy chúng ta đánh cược đi."
"Vu tổng à, em đây không người thân, không địa vị, không tiền bạc, đừng nói là nhẫn kim cương 5 cara, ngay cả một bộ quần áo sơ cua cũng không mua nổi." Thạch Trình Hạ thở dài, đáng thương vô cùng nói.
"Cho nên?" Vu Thanh Tuyền nhướng mày, vui vẻ nhìn cảnh sát Thạch kể khổ.
"Cho nên, xem như là công lao khổ cực em cứu chị, làm ơn làm phước bỏ qua cho em đi!".

 
Chương 41: 41: Tất Cả Rồi Sẽ Kết Thúc


Sau đó, Vu Thanh Tuyền đã an toàn vượt qua thời điểm chết vốn đã được viết trong sổ sinh tử.

Nhìn Vu Thanh Tuyền vẫn còn nguyên vẹn, Thạch Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm — dẫu biết rằng những người nên bị khống chế đã khống chế được rồi, nhưng dù sao thì cũng đã từng có trường hợp thời gian chết thay đổi, cảnh sát Thạch vẫn khó lòng tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng tổng giám đốc Vu lại không lo lắng nhiều đến vậy.

Là một cô gái trẻ sống sót sau tai ương, điều đầu tiên cô làm là dọn dẹp nhà cửa bóng loáng như đón Tết.

Sau đó, cô đưa Thạch Trình Hạ đến khu thương mại càn quét một loạt quần áo mới, còn mua rất nhiều cho Thạch Trình Hạ.

Lấy danh nghĩa đẹp là sinh nhật đầu tiên hai người trải qua cùng nhau.

Thạch Trình Hạ nhìn vào khoảng hơn chục túi trong tay, chân thành nói: "Thanh Tuyền, sao em cứ thấy mình như bám được vào chân đại gia rồi thế nhỉ?"
"Chẳng nhẽ em không tự thấy mình đang đu vào được đại gia một cách rất dễ dàng hả?" Vu Thanh Tuyền thấy khá vui khi được gọi là "đại gia".

Mặc dù trước kia luôn cảm thấy rằng trong từ "đại gia" có đôi chút ý vị mỉa mai, nhưng khi nó được thốt ra từ miệng Thạch Trình Hạ lại dường như đã khác.
"Em lại nghĩ là không dễ dàng cho mấy đâu." Thạch Trình Hạ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, rồi lại đi theo Vu Thanh Tuyền đến cửa hàng tiếp theo.
Cảm giác trở thành một người có thiết bị hỗ trợ xuyên qua thời không là trải nghiệm như thế nào?
Cảm giác khi trở thành một cảnh sát được giao nhiệm vụ phá án nhưng lại chỉ có thể điều tra bí mật như một tay săn ảnh vì không có tư cách pháp nhân là trải nghiệm ra sao?
Cảm giác khi trở thành một người du hành thời không, lại vì đã sử dụng hết số lần xuyên không, bị mắc kẹt trong thời gian và không gian là trải nghiệm kiểu gì?
Cuối cùng, cứ thỉnh thoảng lại phải gặp lại bản thể của mình trong thời gian và không gian này mà cứ như người dư thừa là cảm giác thế nào?
Sau khi sự việc kết thúc, Thạch Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm.


Một Thạch Trình Hạ đã chuẩn bị an tâm ôm đùi Tổng giám đốc để sinh hoạt làm sao kịp tổng kết bài học kinh nghiệm được.
Thời gian lúc này nên ngọt ngào như đường mật mới phải.
Vốn nên là vậy.
Nhưng ai ngờ rằng chỉ cùng đến cửa hàng trang sức với Đại tiểu thư Vu mà lại đụng phải một "mình" khác chứ.

Cảnh sát Thạch hình như đã trở lại cương vị cũ, với một cuốn sổ nhỏ trên tay, cô nàng cẩn thận dán tấm vé phạt vào "chỗ đỗ xe trái phép" trên đường phố.
Thạch Trình Hạ nghĩ, nói với Vu Thanh Tuyền một câu, chuẩn bị ra gặp một bản thân khác.

Vu Thanh Tuyền đáp ứng, suy nghĩ một chút nói: "Thế chị đi quầy bán nhẫn xem thử, ôn chuyện xong thì ra gặp chị ở đấy nhé." Nói xong, còn thừa dịp túm cổ áo Thạch Trình Hạ trong khi không ai chú ý tới, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Vu Thanh Tuyền định mua nhẫn? Thạch Trình Hạ mím môi, hồi tưởng lại cảm giác mềm mại khi nãy, càng ngày càng thấy coi như là người không hộ khẩu cả đời cũng rất tốt.
"Hey, cảnh sát Thạch, trùng hợp quá."
Cảnh sát Thạch ngẩng đầu, sững sờ khi nhìn thấy Thạch Trình Hạ: "Ơ, hoàn thành nhiệm vụ rồi mà không quay về hả?"
Đúng là hết chuyện để nói luôn, chẳng trách lại khiến người ta ghét như vậy.

Thạch Trình Hạ một lần nữa phàn nàn về bản thân.
"Không quay về được sao? Đúng là thứ dự án lừa bịp, nếu không phải nhặt được cô vợ thì xem như lỗ cả chì lẫn chài rồi." Cảnh sát Thạch chau mày: "Thế cô vượt thời không bằng cách nào?"
Thạch Trình Hạ lắc đồng hồ, hoàn toàn đồng ý với phát biểu của cảnh sát Thạch.
Cảnh sát Thạch nhìn đồng hồ đeo tay trên tay Thạch Trình Hạ một lúc lâu, nói: "Cái này khác gì với bình thường...!Hả?" Cô nàng dừng lại một lúc, nhấn nút nhỏ màu đỏ khác biệt duy nhất, rất tò mò: "Đây là gì?"
May mắn thay, không còn lượt nữa.

Thạch Trình Hạ sửng sốt trước hành vi đột ngột của "mình", giải thích: "Đây là nút xuyên kh..."
Còn chưa nói xong, bên tai nàng lại vang lên âm thanh hệ thống lạnh lùng từ thiết bị truyền đến: "Đang mở cổng dịch chuyển.


Mười, chín, tám, bảy..."
Chẳng phải nói chỉ có năm lần thôi sao!!!
"Chết rồi! Thanh Tuyền!" Thạch Trình Hạ tái mặt, vội vàng chạy về phía Vu Thanh Tuyền.

Thật đúng là "mình" đào mồ chôn mình mà!
"Năm, bốn, ba..."
Đáng tiếc rằng cho dù Thạch Trình Hạ có huy động hết sức lực, nàng cũng không thể kịp thời đến gần Vu Thanh Tuyền cách đó 20 mét.
"Thanh Tuyền! Chờ em!" Nàng không thể quan tâm rằng mình đang ở trong khu đô thị, cả tại dưới ánh mắt của bao người nữa.
"Hai, một..."
Vu Thanh Tuyền nghe thấy thanh âm thì ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thạch Trình Hạ lại lần nữa biến mất trong tầm mắt mình.
- --
Thạch Trình Hạ có đôi chút không dám tưởng mình sẽ bị dịch chuyển đến khi nào và ở đâu.

Nàng hít một hơi thật sâu và mở mắt ra.

Thế mà thấy mình đang nằm trong vật chứa hình "vỏ trứng" đó.
Đối diện qua lớp thủy tinh, ánh mắt Giang Viễn vẫn dán chặt vào nàng.

Sau khi những nhân viên thí nghiệm xác nhận rằng tất cả các chỉ số đều an toàn, Giang Viễn gật đầu, mở "vỏ trứng" ra.

Thạch Trình Hạ từ bên trong nhảy ra: "Trưởng quan? Giờ là khi nào rồi?"
Giang Viễn cười nói: "Tiểu Thạch, yên tâm đi, hiện giờ là buổi sáng ngày 10 tháng 11 năm 313, mọi chuyện đã kết thúc, cô thành công rồi."
Bây giờ vấn đề không phải là thành công hay thất bại, mà là——
"Vu Thanh Tuyền đâu rồi?"
"Vu tổng rất khỏe." Giang Viễn nói: "Nhân tiện, cô ấy còn đặc biệt nhờ chúng tôi khen thưởng cho cô."
Thạch Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy mọi thứ ngày càng trở nên khó kiểm soát.

"Mình" trong thời không đó còn chưa có quan hệ gì với Vu Thanh Tuyền, nhưng mình có quan hệ này và Vu Thanh Tuyền của hiện tại thì sao?
Dù thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ đầu tiên của nàng bây giờ vẫn là đi tìm Vu Thanh Tuyền.
"Đợi đã, cảnh sát Thạch, cô chưa đi được đâu." Thấy Thạch Trình Hạ vội vàng rời đi, Giang Viễn lập tức ngăn cô lại: "Cảnh sát Thạch, trước hết nghe tôi giao phó mọi chuyện xong đã rồi hẵng đi.

Sau lần này, cô sẽ có được kỳ nghỉ dài một tháng, sẽ không có bất kỳ nhiệm vụ tạm thời nào nữa."
Thạch Trình Hạ bây giờ chỉ muốn gặp Vu Thanh Tuyền, nhưng Giang Viễn đã nói thế cũng chỉ đành thuận theo ý đối phương.
"Nhờ những nỗ lực của cảnh sát Thạch, giờ đây mọi người đã nhận ra tầm quan trọng của "Kế hoạch Yesterday", tin chắc rằng một số người theo chủ nghĩa thực dụng cố tình mở khóa phong tỏa thời không là vi phạm đạo đức và gây hấn với luật pháp.

Vì vậy, trong những ngày cô không ở đây, chúng tôi tự hào giải phóng dự án, bắt đầu nghiên cứu và phát triển lại, đồng thời cải thiện những thiếu sót trong dự án và thuận tiện bổ sung thêm số lượt vào thiết bị của cô." Giang Viễn nghiêm túc nói: "Vì vậy, cảnh sát Thạch, trước hết, xin chúc mừng cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Theo độ khó của nhiệm vụ, hiện tại tôi thay mặt toàn cục tuyên dương cô."
Giang Viễn xem như đã giải thích tại sao thiết bị đã dùng hết năm lần vẫn có chức năng dịch chuyển tức thời, mặc dù có thể quay trở lại có thể được coi là giải quyết một nút thắt sẽ gây ra rối loạn thời không, nhưng Thạch Trình Hạ vẫn rất không hài lòng vì trong thời điểm cực kì quan trọng ấy lại bị "thu hồi".

Tuy nhiên, với tư cách là một cảnh sát có kinh nghiệm nhất định, càng hiểu đạo đức nghề nghiệp, cô vẫn đứng thẳng người, hành lễ với Giang Viễn: "Rõ!"
"Cống hiến xuất sắc của sĩ quan cảnh sát Thạch Trình Hạ trong chuỗi sự kiện 11.2 hiện đã được tuyên dương, đặc biệt trao tặng huy chương công trạng hạng nhất để lấy đó làm khuyến khích." Giang Viễn nói, ghim huy chương tượng trưng cho danh dự quốc gia vào ngực Thạch Trình Hạ.

Ông ta vỗ vai Thạch Trình Hạ, tiếp tục: "Tiếp theo là lệnh điều động."
"Thạch Trình Hạ, sĩ quan cảnh sát từ Cục cảnh sát thành phố T, hiện đã được điều động đến Cục cảnh sát thời không quốc gia với tư cách là đội trưởng đội hành động, trực thuộc dưới quyền cục trưởng Giang Viễn." Sau khi Giang Viễn nói xong, chuyển văn bản điều động sang thiết bị của Thạch Trình Hạ.


Ông ta cười nói: " Cục Cảnh sát Thời không thuộc quản lý của quốc gia, trực thuộc thủ đô.

Tiểu Thạch, cô hài lòng chứ?"
"Cám ơn cục trưởng!" Thạch Trình Hạ nói, hai chân chuẩn bị lắp mô tơ phóng đi: "Vậy giờ tôi đi được chưa?"
"Đương nhiên là được rồi." Giang Viễn cười: "À đúng rồi, có người đang đợi cô ở bên ngoài đấy."
Người đang đợi nàng đương nhiên là Vu Thanh Tuyền.
Thạch Trình Hạ nhìn thấy chiếc xe quý giá của Vu Thanh Tuyền ngay sau khi rời khỏi cổng sở cảnh sát.

Không hiểu sao lại đột nhiên thấy hơi sờ sợ, nhưng cảnh sát Thạch là người sợ phiền phức ư? Nàng lấy hết can đảm, ưỡn ngực bước tới gõ cửa kính xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Vu tổng đeo kính râm khẽ hừ một tiếng: "Lên xe đi."
Thạch Trình Hạ ngoan ngoãn lên xe.

Vẫn còn nhiều điều nàng chưa hiểu rõ hết, chẳng hạn như những hành động trước đây của nàng sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thời gian và không gian hiện tại sau khi bị một số phần tử bốc đồng ngoài vòng pháp luật ác ý quẫy nước.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần Vu Thanh Tuyền vẫn còn đây thì cái gì cũng đều không thành vấn đề.
"Chúng ta đi đâu thế?" Thạch Trình Hạ ngoan ngoãn ngồi trong xe, động tay cũng không dám.
"Cảnh sát Thạch, bây giờ em có địa vị, có tiền bạc, thế có thể mua một chiếc nhẫn kim cương lớn 5 cara không?" Vu Thanh Tuyền hỏi thay vì trả lời.
"Vu tổng à, chị trọng vật chất quá đấy." Thạch Trình Hạ lén kiểm tra khoản thu nhập ít ỏi trong tài khoản hiện tại của mình, tức giận nói.
"Vậy em có mua hay không?"
"Ờ thì...!" Lần đầu tiên, Thạch Trình Hạ biết thế nào là xấu hổ vì viêm màng túi.
Vu Thanh Tuyền lại hừ một tiếng: "Tôi còn chưa tính sổ cô vụ suốt ngày chạy linh tinh chả nói ai câu nào đâu, nhìn xem mà làm đi!"
"Mua, mua, mua! Nhất định phải mua, nhất định phải mua!" Thạch Trình Hạ vội vàng giơ tay lên biểu đạt ý chân thành.
"Lương em đủ để mua hả?"
"...! Chẳng phải trước đây em đã cứu chị sao? Chúng ta giảm giá đi." Thạch Trình Hạ nhẹ nhàng cầu xin: "Bảo bối ơi, hay là chúng ta thương lượng, khất trước đã được không?"
"Đồ ngốc!" Vu Thanh Tuyền thở dài, đưa tay thắt dây an toàn cho Thạch Trình Hạ, nhân tiện hôn lên khóe miệng nàng: "Trình Hạ, thật ra chị không cần nhẫn kim cương, chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom