Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Giải Mộng

Chương 108: Mộng yểm chi mộng 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Cởi chuông cần người cột chuông.

Lâm Tùy Ý mở mắt ra, tích tích tích…

Cậu nghiêng đầu nhìn bên cạnh, thiết bị chữa bệnh phát ra động tĩnh.

Nguyên Dĩ lập tức đứng lên, dưới cơn kích động thế mà có thể đi hai bước, “Tùy Ý.”

Lâm Tùy Ý thều thào gọi: “Sư phụ.”

Nguyên Dĩ lập tức kêu bác sĩ, bác sĩ tới xem Lâm Tùy Ý, nói Lâm Tùy Ý không đáng ngại, về sau cần tĩnh dưỡng.

“Xin lỗi, làm ngài lo lắng.” Lâm Tùy Ý yếu ớt ngồi ở đầu giường, nhìn quanh bốn phía, không thấy mộng yểm của mình. Trong lòng có chút mất mát, lại như có thêm sức mạnh lớn lao.

“Con ngủ bao lâu?” Lâm Tùy Ý hỏi.

Nguyên Dĩ nói: “Hôn mê một tuần.”

Nhân gian một tuần, đèn kéo quân 22 năm.

Trầm mặc một lát, Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, mộng yểm của con giải rồi.”

“Thầy biết.” Nguyên Dĩ nói: “Nó đã vào mộng thầy, gặp Tổ sư gia.”

Lâm Tùy Ý rũ mắt nói: “Gây phiền cho ngài rồi.”

Nguyên Dĩ lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Con tỉnh lại là tốt rồi.”

Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, con chưa từng hại người.”

Đối với Lâu Lệ, hay đối với Phương Toa Toa và Lâu Hải đều, cậu chưa từng có suy nghĩ hại ai. Cậu cúi đầu, rớt nước mắt: “Con chưa từng hại ai, vì sao lại biến thành như vậy…”

Nguyên Dĩ nói: “Thầy biết, thầy đều biết.”

Lâm Tùy Ý cắn môi, nhét tủi thân vào trong bụng: “Con còn có thể giải mộng không?”

Nguyên Dĩ: “Con dưỡng thương trước đã, sau đó sư phụ mang con về quan, trong quan còn rất nhiều người đang chờ con.”

Lâm Tùy Ý: “Vâng.”



Lâm Tùy Ý ở bệnh viện gần hai tháng. Cậu rơi từ trên cao xuống, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ.

Vất vả mãi mới hồi phục, Lâm Tùy Ý theo Nguyên Dĩ đến căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 đường Kim Hoa. Cậu lấy tấm phủ che bụi cho đồ đạc trong nhà. Trước khi đi, cậu đứng ở cửa nhìn quanh nhà một vòng.

Trong mắt tựa hồ thấy bé Lâu Lệ.

Cũng thấy mộng yểm ra vẻ Lâu Lệ 25 tuổi.

Nguyên Dĩ không thúc giục, chờ Lâm Tùy Ý xem đủ.

Cuối cùng, thầy trò hai người khởi hành trở về Nguyên Thanh Quan.

Còn chưa vào quan, xa xa Lâm Tùy Ý đã thấy các đệ tử đồng môn đứng ở chân núi chờ cậu. Đến khi cậu lại gần, mọi người liền gọi ‘sư huynh Nguyên Ý’, hết đợt này đến đợt khác.

Cuối cùng kêu ‘Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn’.

Trở lại trong quan, Lâm Tùy Ý đi dâng hương Tổ sư gia. Cậu đã làm sai, mưu toan giúp vật chết tồn tại ở nhân gian, vì thế quỳ gối thỉnh tội trước Tổ sư gia.

Cậu nói cùng Tổ sư gia, chuyện này là cậu sai, nhưng cậu không hối hận.

Cậu thật sự rất muốn mộng yểm của mình có thể đến với nhân gian.

Cho dù hiện tại rất nhớ mộng yểm của mình, Lâm Tùy Ý cũng sẽ không làm như vậy nữa. Mộng yểm của cậu kỳ vọng cậu sẽ trở về, cậu muốn

Hắn mộng yểm kỳ vọng hắn trở về quang minh, hắn liền muốn trọng đăng quang minh.

Trên lư hương, ba nén hương bị gãy.

Tổ sư gia không chấp nhận lời sám hối của Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý quỳ suốt ba ngày, khi trở về phòng, hai chân cậu tê mỏi, các sư đệ muốn đỡ cậu, Lâm Tùy Ý kiên trì tự đi bộ về.

Sau khi trở về, cậu phát hiện trong viện được dọn dẹp sạch sẽ, có người vẫn luôn cẩn thận giữ gìn nơi này.

Lâm Tùy Ý muốn cảm ơn, hỏi nhóm tiểu sư đệ đi theo cậu trở về. Nhóm tiểu sư đệ ấp úng, nói không được họ tên, chỉ nói Lâm Tùy Ý mau về phòng riêng là biết, người cẩn thận giữ gìn nơi này mỗi ngày đang ở trong phòng.

Trái tim Lâm Tùy Ý run lênmột chút, không biết nghĩ đến điều gì, cậu kéo hai chân chết lặng đến phòng, đẩy cửa ra.

Đột nhiên ngơ ngẩn.

Là mộng yểm của cậu.

Lâu Lệ ngồi trên giường Lâm Tùy Ý, nghe được động tĩnh nên theo tiếng nhìn sang, nói: “Tùy Ý.”

Hốc mắt chỉ có tròng trắng không có đồng tử.

Lâu Lệ là người giấy, nhưng không phải người giấy mà Lâm Tùy Ý tỉ mỉ làm cho. Là cơ thể Tổ sư gia cho Lâu Lệ, để Lâu Lệ nhập mộng Lâm Tùy Ý.

Khi mộng yểm muốn vào đèn kéo quân của Lâm Tùy Ý, Tổ sư gia ban ân tình. Hiện tại trở lại nhân gian nên được Lâm Tùy Ý vẽ rồng điểm mắt.

Mộng yểm không được vẽ rồng điểm mắt không được coi là ‘người’, không thể rời Nguyên Thanh Quan, không thể tới bệnh viện chăm sóc Lâm Tùy Ý. Mà Nguyên Dĩ sở dĩ không nói, cũng là sợ Lâm Tùy Ý nghe được tin này sẽ đòi về gấp, không chịu dưỡng thương đàng hoàng.

Nước mắt tràn mi, mất mà tìm lại nhét đầy lồ ng ngực Lâm Tùy Ý.

Tình kiếp đã giải, mộng yểm đã giải.

Thứ còn lại là bụi bặm bay trong không trung.



Nguyên Ý đạo trưởng đã về, có người hóng hớt nhắc tới chuyện năm đó vợ chồng Phương Toa Toa Lâu Hải đại náo Nguyên Thanh Quan.

Lâm Tùy Ý không sợ. Lâu Lệ xách kẻ nói xấu tới.

Lâm Tùy Ý đau đầu hỏi: “Tôi hại ai?”

Người nọ bị Lâu Lệ khóa cánh tay, liên tục kêu đau.

Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ: “Buông ra cho anh ta nói.”

Lâu Lệ nghe lời buông ra, người nọ phẫn uất nói: “Anh em hiến tủy vốn là điều hợp tình hợp lý, cậu dựa vào cái gì muốn ngăn cản?”

“Tôi dựa vào cái gì?” Lâm Tùy Ý cao giọng: “Bằng việc tôi chi trẻ 500 vạn tiền thuốc men, bằng việc tôi biết Lâu Lệ không muốn hiến, bằng việc tôi ích kỷ thích càn quấy đấy! Tôi hỏi anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Lâu Lệ nên lấy mạng đổi mạng, dựa vào cái gì Lâu Lệ không thể đưa ra ý kiến của mình, dựa vào cái gì mấy người cảm thấy em ấy nên hiến tủy, bắt buộc phải hiến tủy!”

Người nọ bị chất vấn á khẩu không trả lời được, xám xịt bỏ chạy.

Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn về phía Lâu Lệ, “Lâu tiên sinh, em làm vậy được chứ?”

Khi không có ai, Lâm Tùy Ý vẫn thích gọi Lâu Lệ là ‘Lâu tiên sinh’. Cậu mãi mãi sẽ không quên Lâu Lệ ở trong đèn kéo quân chờ đợi 22 năm.

Lâu Lệ nói: “Rất tốt.”

“A Yểm.” Lâm Tùy Ý cười nói: “Thế buổi tối chúng ta đi ăn chúc mừng nhé.”

Khi không có ai, mỗi lần Lâm Tùy Ý làm nũng đều thích gọi Lâu Lệ là ‘A Yểm’.

Lâu Lệ nói: “Được.”

Lâm Tùy Ý đứng dậy khỏi bụi bặm, một lần nữa leo lên đ ỉnh núi cao.

Cậu có thiên phú có kinh nghiệm, mọi thứ không tính là khó khăn, lần duy nhất khó khăn là đối mặt Phương Toa Toa và Lâu Hải, hai người đã từng làm Lâm Tùy Ý sợ hãi.

Lâu Lệ đi cùng Lâm Tùy Ý, bọn họ tìm được Phương Toa Toa và Lâu Hải.

Lâu An khôi phục không tồi, sắc mặt hồng hào. Phương Toa Toa nhìn thấy Lâm Tùy Ý, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lâu Lệ 25 tuổi, bà ta hoảng đến mức run rẩy cả người.

Bà ta ăn ngủ không yên, chỉ cần ngủ liền mơ thấy Lâu Lệ.

Lâu Lệ tìm bà ta đòi mạng.

Bà ta quỳ sụp xuống, dập đầu Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, xin lỗi. Nguyên Ý đạo trưởng xin ngài thông cảm cho tôi, tôi chỉ vì con trai tôi thôi. Xin ngài rộng lượng đừng nhớ tiểu nhân…”

Lâu Lệ tỏ vẻ ghét bỏ, nếu không phải anh đáp ứng Lâm Tùy Ý không làm ác, chắc chắn sẽ giết đôi vợ chồng này.

Trước kia Lâm Tùy Ý không hại người, hiện tại một lần nữa trèo lên đ ỉnh cao tất nhiên cũng sẽ không hại người. Cậu chỉ tìm luật sư, thu hồi số tiền trước đây đã đưa Phương Toa Toa.

Số tiền này Phương Toa Toa dùng để trả phí giải phẫu Lâu An, số dư còn lại hai vợ chồng đi làm kinh doanh nhỏ, ngoài ý muốn kiếm lời.

Tuy nhiên sau khi trả tiền cho Lâm Tùy Ý, việc kinh doanh bắt đầu xuống dốc, không bao lâu sau thì phá sản.

Lâm Tùy Ý không hỏi thăm kết cục của bọn họ. Ở ác gặp dữ, không phải thời điểm báo ứng không tới.



Biết bé Lâu Lệ thường xuất hiện trong mộng Phương Toa Toa, lần đầu tiên sau khi bé Lâu Lệ chết, Lâm Tùy Ý dùng bùa thông linh, gặp mặt bé Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý hỏi bé: “Cả đời em không làm chuyện xấu, sao không đi đầu thai?”

Bé Lâu Lệ nói: “Lòng em có hận, tạm thời không thể đầu thai.”

Lâm Tùy Ý dừng một chút: “Hận anh mắng em à?”

“Sao có thể!” bé Lâu Lệ nói: “Em hận Phương Toa Toa và Lâu Hải, bọn họ hại anh.”

Bé nói ‘hại anh’ chứ không phải ‘hại em’.

Trong lòng bé Lâu Lệ có trách cứ Lâm Tùy Ý hay không, nghe là hiểu ngay.

Lâm Tùy Ý chọc trán bé Lâu Lệ, nói: “Đừng hận, ngoan ngoãn đi đầu thai, kiếp sau chắc chắn sẽ tốt.”

“Dạ.” bé Lâu Lệ hỏi: “Lâm Tùy Ý, em có một thỉnh cầu.”

Lâm Tùy Ý: “Em nói đi.”

Bé Lâu Lệ: “Em có thể… gọi anh một tiếng sư phụ không?”

Lâm Tùy Ý cười: “Có thể.”

Bé Lâu Lệ: “Sư phụ.”

Lâm Tùy Ý buông mẩu giấy trắng: “Đi thôi, đi đầu thai đi, vi sư tiễn con đoạn đường cuối cùng.”



Nguyên Ý đạo trưởng đã trở lại, có đồ đệ cũng có người thương.

Bọn họ cùng nhau đứng lên từ bụi bặm, từng bước một đi lên đ ỉnh nhân sinh.

Trong quá trình này, mộng yểm vẫn luôn bầu bạn bên Lâm Tùy Ý, chưa bao giờ rời đi.

 
Chương 109: Tôi muốn em ấy vui vẻ phiên ngoại 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Lúc ấy Lâm Tùy Ý ngoan cố muốn kết hôn cùng Lâu Lệ, để Tà Ám danh chính ngôn thuận ở lại nhân gian. Tất cả thiệp mời Lâm Tùy Ý gửi đi bị Nguyên Dĩ khóa trong ngăn tủ. Các đệ tử Nguyên Thanh Quan đều biết việc này, nhưng không ai dám đề cập.

Hiện tại Lâu Lệ được Tổ sư gia chấp thuận cho ở lại nhân gian, có một tiểu đệ tử lén lút hỏi Lâm Tùy Ý: “Nguyên Ý sư huynh… bữa cơm đó còn tính không?”

“Cơm gì cơ?” Lâm Tùy Ý không hiểu.

“Ừ thì… là…” Tiểu sư đệ ngại nói thẳng, ấp úng: “Sau bữa cơm, sư huynh và Lâu tiên sinh sẽ… cái đó.”

Lâm Tùy Ý vẫn không hiểu, gõ đầu tiểu sư đệ: “Sư huynh thiếu mấy đứa bữa cơm nào hả? Lại muốn tìm lý do tống tiền?”

Tiểu sư đệ đỏ mặt, chung quanh cười ầm ĩ. Tiểu sư đệ nói: “Thiệp mời…”

Lâm Tùy Ý lập tức phản ứng lại, cậu bị hỏi đến nghẹn họng.

Lúc ấy cậu bị… bị khúc mắc tra tấn đến mức thần chí không rõ, không biết đàn ông và đàn ông kết hôn như thế nào, hôn nhân của loài người không phù hợp với bọn họ, cậu chỉ có thể dùng hôn thư Đạo giáo, vi phạm lẽ thường Thiên Đạo.

Hiện tại không cần làm trái ý trời, hôn ước này còn tính không?

Đang lúc Lâm Tùy Ý tự hỏi, tiểu sư đệ nói: “Lâu tiên sinh và sư huynh, sư huynh không cần cho người ta một danh phận sao?”

Giáo phái rất coi trọng “Danh chính ngôn thuận”. Thầy Giải Mộng có tư lịch mới được gọi là Thầy Giải Mộng, bằng không gọi là rèn luyện. Người có ý đồ dùng giải mộng kiếm tiền bất chính, mang Mồi vào mộng sẽ bị tước đoạt danh hiệu Thầy Giải Mộng.

Các Thầy Giải Mộng có xưng hô và đạo hào bất đồng. Cái này gọi là “Danh”, có “Danh” mới có thuận.

Lâu Lệ tuy có thân thể, nhưng Lâu Lệ một không phải Thầy Giải Mộng, hai không phải người Nguyên Thanh Quan, anh đi theo Lâm Tùy Ý như vậy thật sự là danh không chính ngôn không thuận.

Không phải dấu hiệu tốt.

“Chậc.” Lâm Tùy Ý hoàn toàn ngộ ra: “Đúng vậy, bữa cơm này phải ăn!”

Người chung quanh sáng mắt. Các tiểu đạo sĩ chính thống có thể vào Nguyên Thanh Quan, hầu hết vào quan tu hành học tập từ nhỏ, quan hệ xã hội nhạt nhòa, chưa từng tham gia tiệc cưới. Nghe Lâm Tùy Ý nói vậy, hai mắt họ thoáng chốc tỏa sáng.

Đua nhau bấm ngón tay tính toán ngày lành thích hợp tu thành chính quả.

“Nhưng mà…” Lâm Tùy Ý ngập ngừng.

Mấy tiểu đạo sĩ tròn mắt trông mong. Tiểu sư đệ hỏi: “Nguyên Ý sư huynh, nhưng mà cái gì?”

Lâm Tùy Ý: “Bữa cơm này su huynh chịu mời, nhưng mà… Nhưng mà phải hỏi người ta có đồng ý hay không!”

Tiểu sư đệ thật thà, nói: “Lâu tiên sinh sao mà không muốn được?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu không Lâu tiên sinh đâu có chịu không danh không phận đi theo Nguyên Ý sư huynh, theo suốt mấy năm trời.”

Tính đến hôm nay, đã qua hai năm kể từ khi Lâm Tùy Ý tỉnh dậy từ đèn kéo quân, và sắp qua thêm nửa năm.

“Thật sự khó mà nói.” Lâm Tùy Ý nhớ lúc cậu đưa ra ý tưởng kết hôn, Lâu Lệ lập tức từ chối.

Cậu thành tâm thành ý viết hôn thư Đạo giáo, suýt chút nữa bị Lâu Lệ xé rách.

“Hồi trước từng bị từ chối.” Lâm Tùy Ý thở dài, tuy rằng Lâu Lệ từ chối là có nguyên nhân, nhưng nhớ lại vẫn thấy buồn. Đàn ông cầu hôn người yêu thất bại đều thấy buồn, không ai vui nổi, trừ phi là thằng ngốc.

Các tiểu đạo sĩ không biết quanh co lòng vòng trong đó, nghe Lâm Tùy Ý nói xong đều không tin.

Nhưng lại không thể không tin, nhiều năm về trước Nguyên Ý sư huynh còn nói giỡn chọc ghẹo bọn họ, nhưng Nguyên Ý sư huynh hiện tại sẽ không làm vậy.

Nhìn các tiểu đạo sĩ thất vọng, Lâm Tùy Ý không đành lòng, cậu suy nghĩ: “Để sư huynh đi hỏi Lâu tiên sinh, nếu người ta không muốn, sư huynh không mời các đệ ăn bữa cơm được, nhưng có thể mời các đệ uống rượu tiêu sầu.”

Tiểu sư đệ nước mắt lưng tròng: “Không muốn uống rượu, muốn ăn tiệc mừng cơ.”

Lâm Tùy Ý cười. Cậu cũng thế mà?

Vừa lúc cần xuống núi một chuyến thay một chủ mộng giải quyết hung mộng. Cậu lấy cớ tách khỏi Lâu Lệ, tính một mình xuống núi muốn mua nhẫn cầu hôn gì đó.

Viện cớ dở ẹc. Lâm Tùy Ý trước đèn kéo quân 22 năm há mồm liền thể hiện bản lĩnh trừ ma, nay ôm chén trà, dùng hơi nóng che lấp chột dạ trên mặt: “Phong thuỷ chỗ đó có chút vấn đề, lần này tôi tự đi.”

Lâm Tùy Ý thốt ra lời này liền hối hận.

Lâu lệ là Tà Ám, Tà Ám là hung, vật hung tất nhiên ảnh hưởng đến phong thuỷ.

Cậu đang muốn xin lỗi, nào biết lâu lệ nói: “Vừa lúc tôi cũng có việc.”

Lâm Tùy Ý: “Ặc.”

Lâm Tùy Ý nhẫn nhịn: “… Lâu tiên sinh, anh có việc gì?”

Chủ mộng tới xin giải mộng sẽ tìm Nguyên Ý đạo trưởng, chứ không tìm người giấy bên cạnh Nguyên Ý đạo trưởng. Lâu Lệ không có nguồn khách, hơn nữa quan hệ xã giao của Lâu Lệ là cậu và Nguyên Thanh Quan thì có việc gì được?

Lâm Tùy Ý cẩn thận: “Anh giận hả?”

“Tại sao tôi phải giận? Tôi thực sự có việc.” Lâu Lệ bất đắc dĩ, lấy khăn lụa ra, giúp Lâm Tùy Ý lau tay… Có vài giọt nước trà dính ngón tay Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý không tin, nhưng không dám nói.

Lâu Lệ giải thích: “Lâu Lê chưa bao giờ đến nhân gian, tôi dẫn Lâu Lê xuống núi chơi một chuyến.”

Quỷ mới tin.

Nhưng Lâm Tùy Ý cũng không dám nói. Loại người như Lâu Lệ, à không, loại người giấy như Lâu Lệ ai dám nói?

Huống hồ, Lâu Lê là người giấy Lâu Lệ nặn ra trong mơ, không được Tổ sư gia ban thân thể, Lâu Lê đâu thể ở nhân gian trong thời gian dài?

Lâm Tùy Ý miễn cưỡng: “Ặc, vậy anh… Cùng Lâu Lê chơi vui vẻ.”

Hai người giấy xuống núi có thể chơi cái gì?

Lâm Tùy Ý nghĩ không ra, cậu hỏi: “Dẫn Lâu Lê đi đâu chơi?”

Lâu Lệ: “Đi xem pháo hoa nhân gian.” (*Ý là đi xem cảnh sắc nhân gian)

“…” Lâm Tùy Ý ngữ khí phức tạp dặn dò: “Cẩn thận cháy nổ.”

Lâu Lệ: “Ừm, nhớ rồi.”

Lâm Tùy Ý còn chưa xuống núi, ngược lại Lâu Lệ xuống núi trước cậu.

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.

Lâm Tùy Ý muốn đi theo, lại do dự.

Đi theo Lâu Lệ khác nào chứng minh cậu không tin Lâu Lệ? Tuy rằng cậu không tin thật.

Nhưng lòng tin giữa người và người giấy không nên vì nghi ngờ của cậu mà sinh ra mâu thuẫn.

Lâm Tùy Ý sầu quá sầu, chạy tới chỗ Nguyên Dĩ, hỏi: “Sư phụ, ngài nói Lâu tiên sinh xuống núi làm gì? Cho dù là lo lắng Lâu Lê đợi đến buồn phiền, lương tâm Lâu tiên sinh trỗi dậy, dẫn Lâu Lê đi thăm thú nhân gian, vì sao không rủ con đi chung?”

Nguyên Dĩ: “Mấy chuyện này đừng làm phiền thầy.”

Lâm Tùy Ý: “Dạ.”

Một lát sau, Lâm Tùy Ý làm bướm giấy.

Cậu: “Chắc là Lâu Lê chưa thấy bướm bao giờ, tiếc quá, hiện tại là mùa đông không có bướm. Để con làm một con bướm bay theo bọn họ, vậy là Lâu Lệ được ngắm bướm rồi.”

Nguyên Dĩ: “…”

Bướm giấy trong tay Lâm Tùy Ý vỗ cánh, bay vọt ra bên ngoài, rời Nguyên Thanh Quan, đuổi theo người giấy Lâu Lệ và Lâu Lê.

Hai người vừa ra khỏi Nguyên Thanh Quan, đang đi đường núi.

Con bướm sợ bị phát hiện, cố ý bay cách một khoảng.

Nương con bướm, Lâm Tùy Ý nhìn thấy Lâu Lê nhảy nhót ngắm nghía rừng rúi mới lạ, Lâu Lệ nâng mắt nhìn nơi xa.

Chỉ chốc lát sau, anh đi đến cạnh một thân cây, từ trong tay áo lấy ra một dải lụa màu đỏ, cột lên nhánh cây.

Rồi sau đó hai người tiếp tục lên đường.

Đi được một lát, lại dừng lại.

Lâu Lệ lại cột một dải lụa lên cây.

Động tác này lặp lại ba lần. Lâm Tùy Ý bị tò mò giày vò đến mức chịu không nổi, đi ra khỏi Nguyên Thanh Quan, men theo đường núi Lâu Lệ đã đi, tới xem dải lụa anh để lại.

Tới chỗ thứ nhất, Lâm Tùy Ý do dự hồi lâu, cuối cùng duỗi tay cởi dải lụa trên nhánh cây.

Dải lụa nằm trên lòng bàn tay viết chữ: Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý đỏ mặt, biết là Lâu Lệ đoán được cậu sẽ bám theo.

Nếu Lâu Lệ đã biết, Lâm Tùy Ý tò mò không biết dải lụa thứ hai viết cái gì.

Cậu bước nhanh đến chỗ thứ hai, cởi xuống xem: Tôi yêu em nhiều lắm.

Lâm Tùy Ý cong cong khóe miệng.

Cậu đến chỗ thứ 3, cởi dải lụa xuống: Có danh phận hay không, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, Nguyên Ý.

Lâm Tùy Ý kéo cao khóe miệng, tươi cười không thể kìm nén.

Đằng xa, Lâu Lê hỏi: “Lâu tiên sinh, trực tiếp nói cho Lâm Tùy Ý biết ngài muốn kết hôn với Nguyên Ý là được rồi mà, vì sao phải làm mấy việc phiền phức này?”

“Không phải việc phiền phức.”

“Thế là gì?”

“Dỗ em ấy vui vẻ.”

Lâu Lệ ngắm nhìn Lâm Tùy Ý: “Trong mộng yểm chi mộng, tôi tra tấn em ấy, trong đèn kéo quên, tôi tránh mặt em ấy. Tại nhân gian, tôi muốn tạo niềm vui cho em ấy.”

Anh thầm nghĩ: Hy vọng cuộc đời Lâm Tùy Ý mãi mãi ngập tràn hạnh phúc. Nếu mong ước linh nghiệm, mình như thế nào cũng được.

 
Chương 110: Muốn làm đồ đệ lâm tùy ý không phiên ngoại 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau Trung thu, Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý bàn một chuyện. Nguyên Dĩ đã lớn tuổi, ông dạy dỗ được một đồ đệ Lâm Tùy Ý là đủ, nhưng Lâm Tùy Ý cần một đồ đệ. Cậu cần có người truyền thừa giải mộng.

Dù sao thì Lâm Tùy Ý không có khả năng có con.

Lâm Tùy Ý ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nghề giải mộng yểm chi mộng không thể đứt đoạn trong tay cậu.

Vì thế cậu nói với Lâu Lệ chuyện này, tại vì… Về mặt nào đó mà nói, Lâu Lệ cũng là đồ đệ của Lâm Tùy Ý.

Hồi dạy Lâu Lệ giải mộng, tuy ban đầu Lâu Lệ không muốn học, Lâm Tùy Ý vẫn dốc sức dạy bảo. Sau đó, Lâu Lệ học hành không tệ, nhưng Lâu Lệ là mộng yểm, không ai dám tìm anh xin giải mộng, anh cũng không muốn giải mộng cho người khác. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Tùy Ý.

Nghe Lâm Tùy Ý muốn nhận đồ đệ, động tác uống trà của Lâu Lệ ngừng một giây, nói: “Không sao.”

Anh hiểu mà.

Lâm Tùy Ý thở phào, cười nói: “A Yểm biết điều nhất.”

Lâu Lệ không hé răng, uống nốt ly trà.

Nếu Lâu Lệ không có dị nghị về việc Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ, Lâm Tùy Ý bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Các tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh Quan đương nhiên muốn trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, bọn họ gần quan được ban lộc, ồ ạt chạy tới viện Lâm Tùy Ý, trong sáng ngoài tối hy vọng trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý.

Tuy nhiên một sự thật tàn nhẫn mà ai cũng biết. Các tiểu đạo sĩ tại Nguyên Thanh Quan đúng là có duyên với đạo pháp, nên mới được vào Nguyên Thanh Quan tu hành. Nhưng thiên phú giải mộng của họ không cao, bằng không đã sớm bị các trưởng lão Nguyên Thanh Quan nhận làm đồ đệ, dẫn theo giải mộng. Thiếu thiên phú giải mộng, càng đừng nói đến việc giải mộng yểm chi mộng.

Lâm Tùy Ý không nỡ nhẫn tâm đả kích bọn họ, hàm hồ đáp lời.

Kết quả là mọi người đều không bị từ chối, đều cho rằng mình có cơ hội, còn gây ra vài tranh chấp quy mô nhỏ.

Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý, mở miệng răn dạy: “Con tìm đồ đệ, không phải mời khách ăn cơm. Hợp thì nhận, không hợp thì không nhận. Hiện tại con làm tất cả mọi người cho rằng mình có cơ hội, bọn họ không đánh nhau mới lạ.”

Lâm Tùy Ý cũng biết mình làm sai, cúi đầu: “Sư phụ, con sai rồi, nhưng con không đành lòng.”

Các tiểu đạo sĩ đều rất tốt, suốt ngày gọi sư huynh sư huynh. Lâm Tùy Ý thật sự không đành lòng từ chối bọn họ.

Nguyên Dĩ liếc cậu, “Con không đảm đương nổi người xấu thì bảo cái tên người sách kia đảm đương đi.”

“Người sách?” Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Ngài nói Lâu tiên sinh.”

Lâu Lệ cả ngày lạnh mặt, đối mặt với Lâm Tùy Ý mới ôn hòa được một chút. Đám tiểu đạo sĩ rất sợ Lâu Lệ, có đôi khi Lâu Lệ ở ngoài sân, bọn họ không dám đi vào viện.

Lâm Tùy Ý: “Không tốt lắm đâu…”

Cậu hy vọng có nhiều người thích Lâu Lệ.

Nguyên Dĩ: “Có gì không tốt, nó vốn thích làm thế.”

Lâm Tùy Ý: “A Yểm thích? Sao con không biết.”

Nguyên Dĩ: “Nó vui hay không, con đi hỏi chẳng phải sẽ biết à.”

Lâm Tùy Ý liền đi hỏi, Lâu Lệ lập tức đồng ý: “Được chứ.”

Tuy rằng Lâu Lệ sẽ đồng ý với đa phần yêu cầu của Lâm Tùy Ý. Nhưng lần này anh đáp cực kỳ nhanh, như thể rất sợ Lâm Tùy Ý đổi ý.

Hôm nay lại có tiểu đạo sĩ tới viện Lâm Tùy Ý. Tiểu đạo sĩ đỏ mặt, nói với Lâm Tùy Ý: “Nguyên Ý sư huynh, đệ… Đệ muốn làm đồ đệ của sư huynh, không biết có cơ hội hay không.”

Hồi trước Lâm Tùy Ý sẽ hàm hồ đồng ý, bảo là tính sau.

Hiện tại Lâm Tùy Ý không như vậy. Cậu trộm liếc Lâu Lệ bên cạnh. Phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ nhẹ giọng: “Không được.”

Tiểu đạo sĩ hơi đỏ mặt, Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ nói thẳng quá, vừa định lên tiếng điều hòa thì nghe Lâu Lệ nói: “Nguyên Ý đạo trưởng không nhận đồ đệ xinh đẹp.”

Tiểu đạo sĩ: “Ah?”

Lâm Tùy Ý: “Ah?”

Lâu Lệ: “Về đi, nhân tiện nói với bọn họ, bọn họ đều quá đẹp, không phù hợp tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Nguyên Ý đạo trưởng.”

Tiểu đạo sĩ: “À, dạ được.”

Chờ tiểu đạo sĩ đi khuất, Lâm Tùy Ý cảm thán từ tận đáy lòng, không ngờ còn có thể dùng lý do này để từ chối.

Cậu khen Lâu Lệ: “A Yểm thông minh quá.”

Lâu Lệ cười cười, không trả lời.

Tin tức Nguyên Ý đạo trưởng muốn nhận đồ đệ truyền ra ngoài, không ngừng có đạo quan khác giới thiệu tiểu đạo sĩ tới. Nhưng đều bị Lâu Lệ dùng lý do này từ chối hộ, đôi khi gặp được tiểu đạo sĩ có thiên phú cũng bị Lâu Lệ từ chối thẳng.

Tận đến lúc ngày Lâm Tùy Ý mới muộn màng phát hiện, Lâu Lệ đâu có dùng ‘Nguyên Ý đạo trưởng không nhận đồ đệ xinh đẹp’ làm lý do từ chối, mà là thật sự không cho cậu thu nhận đồ đệ xinh đẹp.

Lâm Tùy Ý: “…”

Lâm Tùy Ý nghĩ nguyên nhân, cảm thấy đầu sỏ gây tội khiến Lâu Lệ làm như vậy là bản thân cậu. Lúc ấy cậu bị Lâu Lệ vây hãm trong mộng yểm chi mộng, cậu một hai đòi làm sư phụ Lâu Lệ, nói là sư phụ không thể yêu đương cùng đồ đệ.

Nhưng về sau bọn họ ở bên nhau, Lâm Tùy Ý lthừa nhận bản thân là súc sinh, đến đồ đệ cũng không buông tha…

Cho nên Lâu Lệ sợ cậu xuống tay với đồ đệ?

Lâm Tùy Ý buồn cười.

Buồn cười thì buồn cười, Lâm Tùy Ý cảm thấy mình cần giải thích rõ ràng với Lâu Lệ. Cậu không vươn móng vuốt tới tất cả đồ đệ, cậu chỉ dê Lâu Lệ của mình thôi.

Lâu Lệ nói: “Tôi biết.”

Lâm Tùy Ý cười nói: “Thế thì lần sau đừng dùng lý do này từ chối họ nữa.”

Lâu Lệ không đáp, không nói ừ cũng chẳng nói không.

Lâm Tùy Ý dỗ dành: “A Yểm, Lâu tiên sinh, anh tin em đi mà.”

“Tôi tin.” Lâu Lệ nói: “Em muốn tìm đệ tử quan môn, sau này sẽ tiếp xúc nhiều. Tìm một đồ đệ xấu, lòng tôi thống khoái hơn chút.”

“…” Lâm Tùy Ý nói: “Anh không tin em.”

Lâu Lệ: “Tôi tin.”

Lâm Tùy Ý: “Thế vì sao một hai phải tìm đồ đệ xấu.”

Lâu Lệ: “Vậy vì sao em một hai phải tìm đồ đệ xinh đẹp.”

“Em đâu có ý này.” Lâm Tùy Ý nói: “Tướng mạo không nên là tiêu chuẩn chọn đồ đệ, tướng mạo mỹ mạo thế nào không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm thiên phú.”

Lâu Lệ: “Vậy sao em biết người tướng mạo xấu không có thiên phú.”

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, anh không tin em.”

Lâu Lệ nói: “Tôi nói, tôi tin em.”

Lâm Tùy Ý định nói thêm thì có tiểu đạo sĩ tới viện tìm Lâm Tùy Ý, nói là một quan chủ tới, dẫn theo một tiểu đạo sĩ. Chắc là nghe nói tin tức Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ, nên cố ý dẫn đến cho Lâm Tùy Ý nhìn.

Vụ này Lâm Tùy Ý buộc phải đi một chuyến, đành tạm dừng cuộc trò chuyện không vui vẻ cùng Lâu Lệ.

Bởi vì tiểu đạo sĩ thúc giục, Lâm Tùy Ý đứng dậy đi luôn. Không biết có phải do nguyên nhân cãi cự vài câu, Lâu Lệ không được Lâm Tùy Ý mời đi chung, nhất thời không biết mình có nên đi theo Lâm Tùy Ý hay không.

Cuối cùng, Lâu Lệ đứng chung chỗ nhóm tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh Quan, dùng góc độ người đứng xem, nhìn Lâm Tùy Ý gặp mặt người khác.

Anh nhìn về phía tiểu đạo sĩ đường xa mà đến. Mặt mũi thanh tú, giọng điệu chào hỏi Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng mềm mại.

Cũng rất biết ăn nói: “Nghe đại danh Nguyên Ý đạo nhân đã lâu, hôm nay thấy quả nhiên không tầm thường. Vô luận có thể trở thành đồ đệ Nguyên Ý đạo nhân hay không, được tận mắt nhìn thấy Nguyên Ý đạo nhân, cuộc đời này không còn gì bằng.”

Lâm Tùy Ý cười một cái, khen: “Giỏi nói chuyện quá.”

Lâu Lệ xoay người đi.

Ban đêm, Lâm Tùy Ý vào phòng bếp nấu vài món ăn, sau đó bưng đồ ăn đi tìm Lâu Lệ.

Lâu Lệ đi ngủ sớm. Lâm Tùy Ý biết anh giận dỗi, buông đồ ăn, chui vào ổ chăn Lâu Lệ, ôm lấy Lâu Lệ từ sau lưng: “A Yểm, đứa bé đó rất có thiên phú. Đương nhiên, em không nói sẽ lập tức nhận đồ đệ, cần thêm thời gian tiếp xúc.”

Việc thu nhận đồ đệ không chỉ xem thiên phú, còn phải xem thầy trò ở với nhau có hợp nhau hay không. Nếu tính cách tư tưởng lệch nhau, hai bên đều mệt mỏi, ảnh hưởng xấu đến việc dạy học giải mộng.

“Nếu tiếp xúc hợp nhau, là nó à?” Lâu Lệ hỏi.

Lâm Tùy Ý không biết đáp như thế nào, cậu nói: “Nếu anh để ý, thế thì đành thôi.”

Câu này là nói thật. Trong lòng Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ là quan trọng nhất. Cậu lắc lắc Lâu Lệ: “A Yểm, em không phải loại người như vậy thật mà.”

“Tôi không để ý.” Lâu Lệ nói: “Cũng không phải không tin em.”

Lâm Tùy Ý nghe Lâu Lệ nói: “Em nhận đồ đệ, về sau bận dạy đồ đệ, sẽ giảm bớt thời gian ở chung cùng tôi. Tôi nghĩ, nếu đồ đệ xấu một chút, xấu đến không nỡ nhìn thẳng, em nhìn không nổi sẽ tìm tôi nhiều hơn.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, cười: “Ôi, thì ra là vậy.”

Cậu bị suy nghĩ ấu trĩ của Lâu Lệ chọc cười, kéo góc áo Lâu Lệ: “Ai nói em có đồ đệ mới quên đồ đệ cũ, chẳng lẽ em không thể dạy cùng lúc hai người? Ban ngày dạy cả hai, ban đêm chỉ ngủ cùng anh.”

Dứt lời, Lâm Tùy Ý dán sát sau lưng Lâu Lệ, hôn cổ Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, em thích anh ấu trĩ, đáng yêu lắm.”

Cậu hà hơi bên tai Lâu Lệ, mời gọi: “Đêm nay em muốn làm, làm nhiều lần.”

Lâu Lệ xoay người lại, nhìn cậu: “Muốn mấy lần.”

Lâm Tùy Ý ngượng ngùng: “Lăn lộn chết em mới thôi.”



Lâm Tùy Ý không nhận tiểu đạo sĩ này. Tiểu đạo sĩ này quá mềm mại, không chịu khổ được.

Nguyên Dĩ bảo Lâm Tùy Ý xuống núi xem thử. Dù sao nhận đồ đệ cần xem duyên phận.

Lâm Tùy Ý không có dị nghị. Cậu vốn tính khi nào rảnh rỗi sẽ cùng Lâu Lệ đi đây đi đó khắp nơi.

Lần này vừa lúc có lý do.

Sau khi xuống núi, Lâm Tùy Ý dẫn theo Lâu Lệ đến đường Kim Hoa một chuyến, kiểm tra căn hộ và cửa hàng ở đường Kim Hoa.

Có một ngày, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đang dùng bữa ở quán ăn, gặp một bé trai há to miệng.

Bé trai nhìn chằm chằm cây kem trên tay Lâm Tùy Ý. Mẹ bé ngại ngùng kéo bé trai về, xin lỗi Lâm Tùy Ý: “Ngại quá, trẻ con thèm ăn.”

Người mẹ ôm bé trai vào trong lòng, nhỏ giọng dỗ: “Tí nữa mẹ dẫn con đi mua nhé. Ngoài kem, mèo con thèm ăn của mẹ còn muốn ăn gì nè?”

Bé trai nói: “Mì thịt bò.”

Người mẹ cười: “Mì thịt bò?”

Lâm Tùy Ý như có cảm ứng ngẩng đầu, phát hiện bé trai đang nhìn mình.

Cậu ngẩn người, bấm tay tính toán.

Thời gian đầu thai khớp, phương hướng cũng khớp.

Lâm Tùy Ý bật cười, Lâu Lệ cũng phát hiện, hỏi: “Là em ấy?”

Lâm Tùy Ý: “Ừ.”

Lâu Lệ: Để tôi hỏi.”

Lâm Tùy Ý: “Cảm ơn.”

Lâu Lệ đứng lên, đi đến trước mặt bé trai, hỏi: “Muốn làm đồ đệ Lâm Tùy Ý không?”

Người mẹ ngơ ngác. Bé trai nhìn Lâm Tùy Ý, nhìn một hồi, bé gật mạnh đầu.

— HẾT —

Tác giả: Phiên ngoại đến đây tạm thời kết thúc, sau này có ý tưởng viết phiên ngoại sẽ đăng chương miễn phí nha~

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom