Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 60: 60: Thay Đổi Ý Định


Sự xuất hiện bất ngờ của ông Bình đã làm cho bà Diệp lo sợ trong lòng, bà ta cố gắng nở nụ cười bước đến trước mặt ông: “Sao ông về mà không báo với tôi một tiếng để tôi ra đón?”
Ông Bình không vội trả lời câu hỏi của vợ mình mà sải bước lại ghế ngồi, phong thái ung dung nhàn nhã.

Tuy vậy sự bình thản của ông lại khiến bà Diệp không rét mà run.
Trong gia đình bà, người đứng đầu và quyền lực nhất chính là Mai Duy Bình.

Ông là một người sống cả đời ngay thẳng, chính trực.

Ông rất thương yêu vợ và con cái nhưng nếu họ sai thì ông nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Con người ông được thể hiện qua cái tên Duy Bình, tức là người có đức tính tốt và biết phân định đúng sai.
“Bà nói với tôi là nhớ hai đứa con cho nên mới về thăm chúng.

Tôi tin tưởng bà nên để cho bà đi, vậy mà bà về đây năm lần bảy lượt gây khó dễ cho tụi nó?” Sau khi nhấp một ngụm trà, ông mới lên tiếng chất vấn.
“Ông à, tôi không có…”

“Bà không cần chối! Duy Đại đã kể cho tôi nghe hết rồi.”
Bà Diệp nuốt nước bọt, bước nhanh đến ngồi cạnh ông, để tay lên tay ông bộ dạng rất quýnh quáng: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho con…”
“Tốt?” Ông Bình lặp lại, giọng nói có phần không hài lòng: “Bà chê nó nghèo, không môn đăng hộ đối với gia đình mình vậy bà có nghĩ khi xưa bà cũng nghèo, gia đình tôi cũng cấm cản.

Nếu lúc đó tôi không cứng rắn, cố gắng bằng mọi cách để bảo vệ bà thì ngày hôm nay bà có trở thành bà Mai được không?”
“Tôi…”
Trước những gì ông Bình nói, bà Diệp không thể phủ nhận.

Đúng là khi xưa gia đình bà không mấy khá giả nhưng bà được trời phú cho chút nhan sắc nên may mắn lọt vào mắt xanh của một thiếu gia nhà giàu là chồng bà hiện nay.

Lúc đó gia đình ông Bình cũng chê bà nghèo, không xứng với ông, tìm mọi cách để chia rẽ hai người họ.

Nhưng ông Bình thề sống chết chỉ muốn lấy một mình bà làm vợ, còn bỏ nhà, bỏ tất cả cơ ngơi mà nhà họ Mai để lại để cùng bà rời đi.

Về sau, ông bà Mai không chịu được cảnh con mình sống cực khổ nên đã đồng ý cho hai người kết hôn.
“Nếu như bà muốn môn đăng hộ đối như vậy thì tôi…” Ông ngừng lại đôi chút, bà Diệp nuốt nước bọt chờ đợi.

Bởi bà biết câu tiếp theo của ông nhất định sẽ khiến bà đứng ngồi không yên: “Tôi sẽ chuyển phân nửa tài sản của mình cho con bé để nó môn đăng hộ đối với nhà mình.

Bà thấy ý kiến này thế nào?”
Bà Diệp lập tức lắc đầu phản đối: “Ông không thể làm như vậy! Ông không thể đem tài sản của mình cho người ngoài được.”
“Bà nói vậy cũng đúng.” Ông Bình xoa cằm, gật gù: “Vậy thì tôi sẽ lấy lại hết tài sản của Duy Đại, đuổi nó khỏi tập đoàn cho nó theo người nó yêu.

Vậy là nó xứng với con bé rồi.” Ông Bình quay sang hỏi ý Duy Đại: “Con có chấp nhận không?”
Duy Đại không hề có ý kiến, anh gật đầu: “Con chấp nhận.”

“Tốt! Vậy bây giờ hai đứa theo ba lên tập đoàn, ba cần mở một cuộc họp về việc thay đổi vị trí Tổng giám đốc.”
Ông Bình đứng dậy, cùng Duy Đại và Duy Nhất chuẩn bị đến tập đoàn.

Chỉ còn một mình bà Diệp ngồi ngây người ở đó, tài sản không thể đem cho người ngoài, bà càng không thể trơ mắt nhìn con mình chịu khổ.
Nghe tiếng xe rồ ga, bà Diệp hốt hoảng chạy ra, đứng chắn trước đầu xe của họ.

Ông Bình hạ kính, nghe bà Diệp vừa khóc vừa nói: “Đừng đi! Tôi đồng ý, tôi không phản đối chúng nữa.”
Ba người trong xe nhìn nhau mỉm cười, kế hoạch vừa rồi diễn ra thật tốt đẹp.
“Con cảm ơn ba.” Duy Đại nhìn ba mình bằng ánh mắt biết ơn.
Duy Nhất ngồi sau cũng cảm thấy vui lây cho anh mình.
Thiên Ngọc sau khi biết chuyện mẹ anh đã đồng ý cho hai người đến với nhau, cô rất mừng.

Duy Đại nói với cô tất cả đều nhờ ba anh nên mới khiến mẹ anh thay đổi ý định cho nên cô muốn gặp ba anh, muốn mời ông một bữa ăn xem như lời cảm ơn, cũng như lần đầu ra mắt ba chồng.
Ấn tượng đầu tiên của Thiên Ngọc về ông Bình chính là một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh như tiền nhưng khi tiếp xúc mới biết ông là một người vô cùng cởi mở và thân thiện.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy tất cả những nét đẹp mà anh em nhà họ Mai được hưởng chính là nhờ người ba này.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao ông lại có hai người con xuất chúng như thế.
Ông Bình có đôi mắt nhìn người rất tốt, vừa nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn khép nép, lễ phép một câu vâng, hai câu dạ ông có thể nhận thấy đây là một cô gái tốt, thiện lương và ngoan hiền.


Nếu không, con trai ông đã chẳng mê mệt đòi cưới cho bằng được.
Hơn nữa ông còn được Duy Đại cho biết, Thiên Ngọc chính là người bạn thuở nhỏ khi anh ở Việt Nam đã chơi cùng.

Ông còn nhớ sau khi rước anh về lại Mỹ, Duy Đại rơi vào trạng thái lầm lì, bạn bè không chơi ngay cả với ba mẹ anh cũng không thiết tha nói chuyện.
Hỏi ra mới biết anh không muốn xa cô bạn Dora của mình nhưng ông ở đây còn công việc, không thể chiều ý đưa Duy Đại trở lại Việt Nam.

Ông nghĩ rằng trẻ con, thời gian qua đi sẽ khiến chúng quên mau.

Vậy nên sau đó ông mới đưa Anna - con gái của người bạn làm ăn chung sang chơi cùng Duy Đại để anh quên hết chuyện cũ.
Ông Bình nhìn đôi trẻ trước mặt thể hiện tình cảm, nhìn cách Duy Đại chăm sóc cho Thiên Ngọc, ông chỉ biết cảm thán.

Âu cũng là cái duyên của bọn trẻ.

 
Chương 61: 61: Đám Cưới


Sau khi hai bên gia đình bàn bạc, họ quyết định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới cho Duy Đại và Thiên Ngọc.

Để tập làm quen “cách sống vợ chồng” theo nghĩa bóng của Duy Đại, anh sang nói với bà Hạnh là cho Thiên Ngọc dọn về sống chung với mình.

Bà Hạnh nghĩ trước sau gì cả hai cũng cưới, với lại hai nhà chỉ cách nhau có mấy căn nên đồng ý cho cô qua bên đó ở.
Đương nhiên khi Thiên Ngọc dọn vào, Duy Nhất đã bị anh hai mình đá mông đi chỗ khác, tuyên bố nhà này thuộc về vợ chồng anh.
Sau khi về chung sống với Duy Đại, Thiên Ngọc mới hối hận chỉ muốn dọn ngay về nhà mẹ đẻ để tiếp tục hưởng thụ chuỗi ngày bình yên.

Bởi cái tên có vẻ ngoài đạo mạo nhưng bên trong “biến chất” kia mỗi tối đều hoá thành sói ăn cô đến xương cũng nhũn ra.
“Anh có thể đừng hành hạ em nữa được không? Đêm nào anh cũng muốn bức chết em là sao hả?” Cả người Thiên Ngọc lên xuống theo nhịp đẩy của Duy Đại, cô bấu lấy cánh tay anh, bất lực ca thán.
Duy Đại vừa vận động thân dưới vừa nói: “Tại em quyến rũ anh trước.”
Thiên Ngọc tự hỏi bản thân đã quyến rũ anh khi nào, lúc nào cô cũng mặc pijama che kín cả thân, hoàn toàn không có kẽ hở vậy mà anh nói cô quyến rũ anh trước?
“Em quyến rũ anh khi nào?”

“Chỉ cần em lượn lờ trước mặt anh thôi là đã quyến rũ anh rồi.” Ai đó mặt dày đáp.
Thiên Ngọc thở dài.

Đây chính là lí lẽ của người đã muốn làm thì chuyện gì cũng có thể nói được.
Triền miên một đêm, hôm sau chỉ có người nào đó đủ sức tỉnh táo để đi làm, còn Thiên Ngọc bị hành hạ suốt đêm sáng dậy người cô như cọng bún thiu chỉ muốn nằm đến chiều mà thôi.
Duy Đại khẽ cười, đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt.
Đám cưới của hai người họ e rằng không thể diễn ra đúng như dự kiến mà phải sớm hơn, bởi vì Thiên Ngọc đã có thai ngoài ý muốn.
Thiên Ngọc cầm que thử thai trên tay cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, chưa gì mà cô đã sắp làm mẹ rồi.

Cảm giác sắp có em bé, cô xúc động không biết phải diễn tả làm sao.
Mặc dù nói là ngoài ý muốn nhưng thực chất cô đã rất mong chờ.
Duy Đại khi hay tin Thiên Ngọc có mang, anh đương nhiên là còn phấn khích hơn cô.

Anh hối thúc gia đình mau làm lễ kết hôn nếu không đến lúc bụng Thiên Ngọc to lên sẽ không hay.

Thế là một đám cưới hoành tráng được diễn ra.
Nơi tổ chức đám cưới là ở trong khuôn viên rộng lớn trong căn biệt thự của ông Bình.

Khuôn viên nhà ông dư sức chứa hơn hai trăm người, để thoải mái nên ông quyết định tổ chức ở đây.
Bạn bè, người thân ai nấy cũng đều đến chúc mừng Thiên Ngọc riêng chỉ có một mình Duy Nhất là đứng lặng lẽ một góc uống rượu sau khi nói vài lời chúc mừng với anh trai mình.
Duy Nhất nhìn Thiên Ngọc hạnh phúc bên Duy Đại, cậu cũng quyết định gạt bỏ quá khứ, gọi cô một tiếng “chị hai”.
“Thiên Ngọc, chúc cậu trăm năm hạnh phúc nhé!” Duy Nhất cụng ly với Thiên Ngọc rồi ngửa cổ uống cạn, vị đắng chát trôi tuột xuống cổ họng cũng không bằng cảm giác mất mát trong lòng cậu lúc này.
Nếu như cậu không bỏ lỡ cô thì giờ phút thiêng liêng này, đáng ra phải là của cậu mới đúng.

Nhưng trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân cậu đã ngu ngốc vì một người không yêu mình mà bỏ lỡ đi người đã dốc hết tâm tư tình cảm đặt nơi mình, đổi lại chỉ là sự phản bội.

“Cảm ơn cậu.”
“Có lẽ từ giờ chúng ta nên đổi cách xưng hô rồi, chị hai.”
Thiên Ngọc mỉm cười, gật đầu.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Anna ở đằng kia, cất tiếng: “Chị có thể hỏi em một câu không? Nhưng em phải trả lời thật lòng.”
Duy Nhất ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.

Bây giờ cả hai đã không thể trở lại như trước, có chuyện gì cũng nên đối mặt thẳng thắn mà nói.
“Nếu như thời gian trở lại, em vẫn sẽ chọn Anna đúng chứ?”
Bàn tay cầm ly rượu của Duy Nhất siết lại, cậu thận trọng suy nghĩ, đồng thời mắt nhìn theo hướng của Thiên Ngọc.

Cậu thấy Anna đang đứng cùng một vài cô gái khác uống rượu, trò chuyện.

Duy Nhất đối với Anna là tình yêu.
Còn đối với Thiên Ngọc, là do cậu ngộ nhận đấy là tình yêu, nhưng thực ra chỉ là tình cảm nhất thời.
Cậu trở về muốn tìm lại Thiên Ngọc, là vì tiếc nuối những ngày tháng đẹp đẽ với cô, tiếc nuối một người con gái tốt như cô.
Cậu hận Anna vì chỉ xem cậu như một món đồ chơi, dù cậu có làm cách nào cũng không thể khiến Anna yêu mình.


Anna chỉ dùng cậu để chọc tức Duy Đại mà thôi.

Duy Nhất không trả lời, Thiên Ngọc nhìn vào mắt cậu, có thể thấy được dù xung quanh có rất nhiều người nhưng hiện diện trong đó chỉ có mỗi mình Anna.
Có một loại người, rõ ràng là còn yêu nhưng lại cố chấp không thừa nhận.
Duy Nhất không cần trả lời, cô cũng tự giải đáp cho bản thân.
“Nếu còn yêu cô ấy thì hãy dũng cảm theo đuổi một lần nữa.

Đừng để cơ hội vụt mất, sau này hối tiếc cũng không kịp.”
Nói xong câu đó, Thiên Ngọc xách tà váy lên đi về phía Duy Đại khi thấy anh vẫy tay gọi mình.
Bà Hồng nhìn cháu gái xinh đẹp trưởng thành nay đã lập gia đình, còn chuẩn bị đón đứa con đầu lòng, bà chậm rãi lau nước mắt.

Bà Hạnh bên cạnh phải vỗ về.

 
Chương 62: 62: Lời Khuyên Chân Thành Của Thiên Ngọc


“Bà xã, em và Duy Nhất vừa nói gì vậy?”
Duy Đại choàng tay qua eo Thiên Ngọc, anh thấy Duy Nhất sau khi nói chuyện với cô thì đứng trầm tư ở đó.
Thiên Ngọc thành thật kể cho anh nghe.
“Em đừng lo, anh rất hiểu tính nó.

Cái gì nó đã thích thì nhất định sẽ không bỏ qua, trừ khi nó không thực sự để tâm đến thứ đó.”
Đúng vậy, cũng giống như móc khoá mà cô tặng anh, Duy Nhất cũng từng vòi vĩnh cho bằng được.

Không lý nào với người mình yêu, cậu ấy lại không cố gắng đấu tranh để có.
“Ông xã, em có thể qua nói chuyện với cô ấy một chút không?”
Thiên Ngọc liếc mắt về phía Anna rồi nhìn Duy Đại hỏi ý.

Cô nghĩ anh đã mời cô ấy đến dự đám cưới là đã rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, sẽ không cấm cản cô tiếp xúc với cô ấy.
“Ừm, em đi đi.”

“Cảm ơn ông xã.”
Thiên Ngọc nhón chân đặt lên má Duy Đại một nụ hôn rồi đi về phía Anna.

“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”
Anna khẽ gật đầu với những cô gái mình đang trò chuyện rồi đi ra một góc với Thiên Ngọc.

“Thiên Ngọc, chúc mừng cô đã chiến thắng.”
Từ lần cuối gặp Duy Đại ở khách sạn, anh đã khiến cho cô ta thức tỉnh.

Duy Đại nói đúng, tình yêu không nên cưỡng cầu, huống hồ gì anh không yêu cô ta, cô ta có ép cỡ nào cuối cùng chỉ nhận lại sự chán ghét của anh mà thôi.
Vì thế mà Anna quyết định từ bỏ nên bây giờ mới có dịp được Duy Đại mời đến dự lễ cưới của anh, ít ra thì khi cô ta từ bỏ tình cảm không có hồi đáp này thì anh vẫn xem cô ta như một người em gái.
“Cô sai rồi, tôi chưa từng tranh đấu gì với cô nên không thể nói là chiến thắng.” Thiên Ngọc hết sức cẩn trọng trong lời nói, bởi người trước mặt cô dù gì cũng từng thích Duy Đại, cô không thể nói điều gì khiến cho cô ta tổn thương thêm nữa.
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
Anna nhún vai ý bảo cô cứ hỏi.
“Tấm ảnh mà cô cho tôi xem…”
Thiên Ngọc ngập ngừng, cô vẫn còn khúc mắc về tấm ảnh đó.

Nó chân thật đến mức cô không thể lí giải được.
Anna nhớ lại năm khi cô vừa tròn mười tám tuổi, cô một mực chỉ muốn cùng Duy Đại tổ chức sinh nhật.

Cô ta lén bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh rồi đưa anh vào khách sạn.

Cô ta muốn tạo dựng hiện trường giả rằng hai người đã xảy ra quan hệ, ép anh phải chịu trách nhiệm.

Nhưng khi cô ta nhìn vào gương mặt đang say ngủ của Duy Đại, cô ta lại không thể làm thế, cho nên chỉ cùng anh chụp một tấm ảnh để giữ làm của riêng.
Và hôm sau cô ta đã rời đi trước khi Duy Đại tỉnh dậy nên chuyện này anh không hề hay biết.

Và tấm ảnh đó cô ta cũng đã xoá đi, đó là cách mà cô ta giữ lại chút tự trọng cho bản thân mình.
Thu lại kí ức, Anna nhìn vẻ mặt hiếu kì của Thiên Ngọc liền bật cười: “Đó chỉ là ảnh ghép mà thôi.”
“Ảnh ghép?” Thiên Ngọc ngạc nhiên, tại sao cô không nghĩ đến nhỉ? Nhưng nếu là ảnh ghép thì cũng quá xuất sắc rồi, hoàn toàn không có một kẽ hở.
“Đúng vậy, tôi chỉ muốn dùng ảnh đó để khiến cô và anh ấy chia tay thôi.

Nhưng đúng là trời không chiều lòng người, kết quả cô đang rất hạnh phúc còn tôi thì…”
Anna cười chua chát, tự mỉa mai bản thân mình.

“Cô thì sao? Cô cũng có người rất yêu mình, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.” Thiên Ngọc nắm tay Anna, chân thành nói: “Anna, Duy Nhất thực sự rất yêu cô.”
Anna lắc đầu: “Không đâu, anh ấy không yêu tôi.

Người anh ấy yêu vẫn là cô.”
Thiên Ngọc khẽ cười, làm sao cô không nhận ra người Duy Nhất yêu thực sự là ai chứ.

Nếu cậu yêu cô, thì năm đó đã chẳng dứt khoát ra đi, cũng chẳng nhìn Anna một cách âu yếm, tràn đầy yêu thương như trong tấm ảnh mà Hà Mai cho cô xem.

Duy Nhất đến với cô, có thể là do muốn quên đi một người không yêu cậu ấy, khi người đó trở về, trái tim Duy Nhất liền rung động trở lại.
“Cô sai rồi, nếu cậu ấy yêu tôi thì năm đó sẽ chẳng vì cô mà rời bỏ tôi, rời bỏ nơi này.


Cậu ấy từng nói cậu ấy đã từng rất thương một người nhưng người đó không thương cậu ấy.”
Anna hướng mắt nhìn Duy Nhất, trong ánh mắt là sự tội lỗi mà bản thân đã phạm phải.

Cô đã làm tổn thương chàng trai đó quá nhiều, làm sao cậu ấy còn yêu cô chứ? Hơn nữa nếu cậu ấy thực sự bỏ qua cho cô, liệu cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình hay không?
“Đời người có bao nhiêu cơ hội tốt đẹp đâu, nếu để lỡ… e rằng sẽ hối hận cả đời.

Cô hãy cho cậu ấy một cơ hội cũng như chính bản thân mình, tôi thấy hai người rất đẹp đôi đấy!”
Cô hài lòng xách váy lên bước về phía ba người bạn thân của mình.

Thiên Ngọc cảm thấy ngày cưới của mình cô đã làm được một chuyện tốt, đó là khuyên nhủ Duy Nhất và Anna.

Những điều cần nói cô đã nói hết rồi, những chuyện còn lại phải xem hai người họ có biết cách nắm bắt hay không.

 
Chương 63: 63: Đáng Giá Nhất Chính Là Lời Hứa Của Anh Kết


g rỡ.

Thiên Ngọc vừa vui vừa hãnh diện vì đã có những người bạn như vậy.“Thiên Ngọc, thấy mày có được hạnh phúc như vậy, tao thực sự rất mừng.”
Hà Mai nắm tay cô, chân thành nói.
“Tao phải nói cảm ơn mày mới đúng, vì nhờ mày cho tao những lời khuyên mà tao mới ngộ ra và có được hạnh phúc như bây giờ.”
Nếu không có Hà Mai bên cạnh thức tỉnh thì có lẽ Thiên Ngọc cô vẫn còn dấn thân vào ngục tối chưa thể dứt ra được.
***
Thời gian thấm thoát trôi qua, bụng Thiên Ngọc ngày càng lớn, mới đó mà đã sắp đến kì sinh nở của cô.

Trong lúc mang thai, Thiên Ngọc hành hạ Duy Đại đủ đường.

Ví dụ như nửa đêm cô đói, anh sẽ làm đồ ăn cho cô, còn nếu cô thèm thứ gì mà trong nhà không có, anh sẽ lái xe chạy đi mua, dù xa hay gần dù sớm hay muộn cũng sẽ kiếm về bằng được cho cô.

Với anh, vợ là quan trọng nhất.

“Ông xã, vất vả cho anh rồi.”
Thiên Ngọc ngồi trên giường cảm động nhìn anh thổi từng muỗng cháo đút cho mình.

Duy Đại lau chút cháo còn dính bên miệng cô, dịu dàng nói: “Anh không cảm thấy vất vả, chỉ cần em và con mạnh khoẻ thì dù có bắt anh hái sao trên trời anh cũng sẽ làm.”
Người ta nói phụ nữ mang thai thường hay nhạy cảm, anh vừa nói một câu thôi mà cô nàng đã cảm động đến rơi nước mắt không kìm lại được.

Duy Đại lại một phen dỗ dành.
Ăn no Thiên Ngọc không thể ngủ, cô nằm trên đùi Duy Đại, mông lung suy nghĩ về những chuyện đã qua rồi tự cười một mình.
Duy Đại thấy lạ nên cúi xuống, áp tay lên mặt cô hỏi: “Em cười gì thế?”
Thiên Ngọc kéo tay anh nghịch, ngượng ngùng trả lời: “Em đang nhớ lại lần nhắn tin với anh.”
“Lần nhắn tin với anh?”
“Phải, lần mà em hỏi anh nếu như anh đang quen một cô gái nhưng gia đình bắt anh phải sang nước ngoài định cư thì anh có đi hay không đó.”
Lần đó Duy Đại chỉ nhắn vỏn vẹn bốn chữ đã khiến Thiên Ngọc cảm động và quyết định sẽ chấp nhận cho cả hai một cơ hội nếu như không có sự trở về của đột ngột của Duy Nhất.
Duy Đại nhớ lần đó anh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
“Lý do là em.”
Chỉ một câu bốn chữ, đã bao gồm tất cả những gì quý trọng nhất đối với anh.

Tại sao anh cứ bắt buộc trong câu giả dụ ấy phải là cô, bởi vì nếu là người khác, thì câu trả lời cũng sẽ khác đi.
“Duy Đại, xin lỗi anh.”
Đột nhiên Thiên Ngọc nói xin lỗi, Duy Đại nhíu mày khó hiểu: “Hửm? Sao lại xin lỗi anh?”
Thiên Ngọc ngồi dậy, chỉnh lại tư thế ngồi trong lòng anh, cúi mặt: “Xin lỗi vì đã giấu anh chuyện em và Duy Nhất từng quen nhau.”
Duy Đại thở phào, anh còn tưởng chuyện gì to tát, hoá ra là chuyện này.
“Thật ra, chuyện này anh đã sớm biết rồi.”
Thiên Ngọc ngơ ngác: “Anh biết khi nào?”
Duy Đại không giấu cô nữa, nói hết cho cô nghe.


Thì ra anh và Hà Mai đã sớm âm mưu với nhau để lừa gạt cô.

Khi Hà Mai nhờ cô nói với Duy Đại chuyện hợp tác giữa hai bên, anh vốn đã đồng ý nhưng với một điều kiện là phải dụ cô đến nhà anh làm việc.

Thế là cô gái ngây thơ nào đó đã bị chồng và bạn thân của mình đưa vào tròng mà không hề biết.
Từ khi Duy Nhất về, Duy Đại thấy cô có những biểu hiện rất lạ khi đối diện với em trai mình nên anh đã hỏi Hà Mai, Hà Mai cũng thành thật kể cho anh nghe.
“Hừm, anh thật xấu!” Thiên Ngọc chu môi phản ánh.

Ngoài mặt thể hiện sự bất mãn nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vì anh đã quá mức quan tâm đến mình.

“Anh chỉ vì lo cho em thôi, bà xã.”
Thiên Ngọc ở trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc, hai tiếng “bà xã” nghe thật ngọt ngào biết mấy.

Cô hôn nhẹ lên môi anh, trìu mến hỏi: “Duy Đại, anh có biết trên đời này thứ đáng giá nhất là gì không?”
Duy Đại ôm cô, ra vẻ suy nghĩ một chút rồi hôn chụt vào mặt cô, tinh nghịch trả lời: “Đó chính là ‘viên ngọc của trời’ đang nằm trong tay anh nè.”
Thiên Ngọc cười khúc khích, nhéo mũi anh: “Không phải, đáng giá nhất...!chính là lời hứa của anh đấy.”
Năm cô bảy tuổi, cậu bé ngốc nghếch nào đó thề rằng sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt.


Và bây giờ, anh đã thực hiện được lời hứa của mình.
Năm cô mười bảy tuổi, Duy Nhất cũng từng hứa đem lại hạnh phúc cho cô.

Kết quả thứ mà cậu mang lại, chỉ toàn là đau khổ.
Vậy mới nói, đó chính là sự khác nhau giữa Duy Đại và Duy Nhất.
Một người nói được nhưng làm không được.
Một người dù chỉ là lời nói vu vơ khi còn là một đứa trẻ, ấy vậy mà lại mang chấp niệm đến khi lớn.
Có thể nói thanh xuân của Thiên Ngọc là Mai Duy Nhất, còn cuộc đời của cô chính là Mai Duy Đại anh.
Để ở bên nhau ngoài chữ “duyên” còn phải nói đến chữ “nợ”, cô và Duy Nhất có duyên gặp gỡ nhưng không có nợ ở bên nhau.

Còn với Duy Đại, cái duyên của cô là năm bảy tuổi và năm hai mươi ba tuổi, còn cái nợ chính là hiện giờ cô đã cùng người đàn ông này kết thành vợ chồng và cùng nhau chuẩn bị đón cục cưng đầu lòng, viên mãn hạnh phúc!
———————-Hoàn Chính Văn—————

 
Chương 64: 64: Ngoại Truyện Hoàng Phi - Mỹ Á 1


Hoàng Phi trong lúc dự tiệc cưới của Duy Đại và Thiên Ngọc, đang ve vãn các cô em xinh tươi thì một bóng hồng lướt qua, để lại mùi hương quyến rũ hút hồn anh ta.
Cô gái ấy mặc một chiếc đầm đuôi cá bó sát, khoe trọn đường cong hình chữ S và tấm lưng trắng ngần bắt mắt.

Hoàng Phi liếm môi, không ngờ đi dự tiệc cưới cũng có thể gặp được một cô gái có sức hút mãnh liệt với anh ta như vậy.
Hoàng Phi cầm theo hai ly rượu đến chỗ cô gái ấy, khẽ gọi: “Cô gái xinh đẹp này, có thể…”
Còn chưa dứt câu, cổ họng Hoàng Phi đã cứng đờ khi cô gái ấy quay mặt lại.

Anh ta thảng thốt kêu lên: “Bà chằn…” Nhận ra xung quanh nhiều người đang nhìn, anh ta liền ngậm miệng lại, hai từ “đanh đá” bị nuốt vào trong.
“Con két loè loẹt? Anh làm gì ở đây vậy?” Mỹ Á cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy “oan gia” nơi “ngõ hẹp”.

Cô nhìn hai ly rượu trên tay Hoàng Phi, nhếch môi: “Đừng nói là tính mời rượu tôi nha…” Từ cuối cùng còn cố ý kéo dài ra để chọc ghẹo anh ta.
Hoàng Phi chột dạ, liền đưa hai ly rượu lên một hơi uống cạn: “Xí, ở đây biết bao nhiêu người đẹp hơn cô, không lý nào tôi lại mời một cô gái chanh chua đanh đá như cô.”
Từng bị Mỹ Á đấm nâu mắt, Hoàng Phi đương nhiên có chút kiêng dè với cô.


Nhưng thiết nghĩ đây là đám cưới của Duy Đại, cô gái này còn mặc trên người một chiếc đầm “bánh bèo” như vậy chắc không thể động tay động chân với mình nên Hoàng Phi gan lớn cố ý chọc tức cô.
Anh ta nhướn mày nhìn phần mông cong tròn trịa, kề vào tai Mỹ Á thì thầm: “Bờ mông quyến rũ ấy cũng nhờ lần trước tôi ‘mát-xa’ mới chớm nở như vậy phải không?”
“Anh…”
Nhớ lại lần bị cái tên “yêu râu xanh” trước mặt sờ mông công khai, Mỹ Á hận không thể đánh hắn mạnh tay hơn.

Hôm nay còn dám nhắc lại chọc tức cô sao? Được, khá lắm!
Hoàng Phi bĩu môi cố ý châm dầu thêm: “Để xem ở đây đông người như vậy, cô có dám động tay động chân không.”
Mỹ Á dậm chân, xách tà váy lên bỏ đi mặc kệ anh ta.

Hoàng Phi cất hai cái ly lên bàn rồi vội vàng chạy theo người đẹp.

Mỹ Á bước nhanh, lắng tai nghe bước chân của anh ta theo sau, liền mỉm cười quẹo vào sân sau.
“Đâu rồi nhỉ? Mới thấy đây mà.”
Hoàng Phi vừa quẹo theo Mỹ Á thì không còn thấy cô đâu nữa.

Anh ta tức tối tính bỏ đi thì Mỹ Á bước ra đứng chống nạnh trước mặt: “Tôi ở đây!”
Hoàng Phi bị giật mình chưa kịp hoàn hồn thì…
Hự!
Mỹ Á một phát lên gối ngay hạ bộ của anh ta.

Anh ta ôm “cậu em” của mình khuỵu xuống, mặt mày tím ngắt.

Mỹ Á nắm vai Hoàng Phi kéo lại, kề vào tai anh ta nói nhỏ: “Ở nơi đông người thì tôi không thể làm gì anh, còn ở đây thì khác.

Bớt chọc giận tôi lại cuộc đời anh sẽ tươi sáng hơn đó.


Con két loè loẹt ngu ngốc!”
Mỹ Á phủi tay bỏ đi, Hoàng Phi tay vẫn chưa rời “cậu nhỏ” xuýt xoa, tiếp tục mắng bản thân chơi ngu.
Hoàng Phi cắn răng trở lại ra ngoài, đi đến mắng vốn bạn thân của mình.
“Sao cậu lại mời cái bà chằn đó đến vậy?”
Hoàng Phi chỉ vào Mỹ Á đang đứng nói chuyện với Thiên Ngọc, nhăn nhó nói.
Duy Đại nhìn bộ dạng khúm núm khép chặt hai chân của bạn mình liền hiểu cái tên công tử này lại vừa đi chọc giận Mỹ Á đây mà.
“Nó là em họ tôi.”
“Gì chứ? Bà chằn đó là em họ cậu?”
Hoàng Phi trợn mắt.

Mẹ nó! Nếu vậy thì đúng là oan gia ngõ hẹp rồi.

Cái thành phố rộng lớn này, ấy thế mà lại đúng trụng một người đanh đá, hung dữ như Mỹ Á mà cô ấy lại còn là em họ của bạn thân mình.

Hoàng Phi cảm thấy bản thân còn đen hơn mõm chó nữa.
Mỹ Á bên phía này cảm thấy hơi ngứa lỗ tai, cô đảo mắt một vòng tìm kiếm cái tên tóc vàng không đứng đắn vừa nãy.

Cô đoán chắc rằng chỉ có anh ta mới đi nói xấu mình thôi.

Đúng như dự đoán, Mỹ Á nhìn thấy Hoàng Phi đang đứng nói chuyện với Duy Đại, cô kéo tay Thiên Ngọc đi đến.
“Anh đang nói xấu tôi à?”
Hoàng Phi thót tim chạy ra sau lưng Duy Đại nấp, ló đầu ra nói: “Tôi có nói gì đâu! Cô hỏi anh cô xem.”
“Cậu ta nói em là bà chằn hung dữ, trù cho em bị ế không ai yêu.

Dù trên đời này chỉ còn lại một mình em là con gái, cậu ta cũng không thèm ngó đến.

Vừa nhìn em là đã muốn ói rồi…”
Duy Đại không nhanh không chậm thuật lại những gì mà Hoàng Phi vừa lải nhải với mình trước cặp mắt trợn trắng đầy hoang mang của anh ta và gương mặt hầm hầm sát khí của Mỹ Á.
Do chỗ của họ đứng gần với nơi Hoàng Phi vừa bị “tẩn” cho nên Mỹ Á dễ dàng lôi anh ta đi mà không bị ai để ý.
“Cô nghe tôi nói… không… tôi không có… á… Duy Đại… tên chết tiệt…”
Tiếng Hoàng Phi đau khổ vọng lại, Duy Đại không mảy may quan tâm, anh đưa tay ra để Thiên Ngọc khoác vào tiếp tục đi mời rượu khách.
Thiên Ngọc vừa mắc cười vừa thấy tội nhưng cô cũng không giúp gì được nên thành thôi, để hai người họ tự xử lí với nhau.

 
Chương 65: 65: Ngoại Truyện Hoàng Phi - Mỹ Á 2


Chiều chủ nhật Mỹ Á vừa đi mua sắm về thì Thiên Ngọc gọi đến bảo cô sang nhà ăn lẩu và đồ nướng.

Thế là cô nàng hí hửng vứt điện thoại lên giường rồi thay đồ qua đó.
Xe đang chạy giữa đường bỗng dưng chết máy, Mỹ Á xuống kiểm tra thì phát hiện xe bị chảy dầu dưới gầm.

“Ây, chết tiệt thật!”
Mỹ Á quan sát xung quanh, thiết nghĩ nên bắt taxi rồi gọi người đến mang xe đi sửa.
“Hey, cô em! Có cần anh cho quá giang không?”
Giọng nói trêu đùa quen thuộc cất lên, Mỹ Á nhíu mày quay lại, đúng y như cô nghĩ, lại là cái con két dở hơi đó.
Hoàng Phi nuốt nước bọt, tự hỏi sao lần nào trêu ghẹo cũng gặp ngay cái bà chằn lửa này hết vậy? Phải chăng anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều quá nên bây giờ mới phải trả giá đúng không?
“Anh lại muốn ăn đòn?” Mỹ Á bước đến trước mặt anh ta, dằn tay lên thành cửa, trợn mắt nghiến răng.
Hoàng Phi chắp tay xin tha đồng thời rồ ga chuẩn bị đánh bài chuồn: “Hì hì, tôi nhầm người.

Giờ tôi đi đây, bye nhé!”
Đại não Mỹ Á nhanh chóng hoạt động, cô chặn đầu xe của Hoàng Phi lại, hỏi: “Anh đang trên đường đến nhà anh trai tôi?”
Hoàng Phi không giấu giếm, gật đầu: “Đúng vậy.”
Mỹ Á búng tay, bây giờ cô sẽ gọi điện cho người đến mang xe đi sửa rồi đi nhờ xe của anh ta.

Sau khi gọi một cuộc điện thoại, Mỹ Á liền vòng qua ghế bên kia mở cửa ngồi vào.
Hoàng Phi thấy vẻ mặt gian xảo của Mỹ Á, anh ta nghiêng người đề phòng: “Này, cô tính làm gì vậy?”
“Chẳng phải lúc nãy anh hỏi tôi có muốn quá giang hay không sao? Tôi cũng đang trên đường đến nhà anh tôi, chi bằng chúng ta cùng nhau đi chung như vậy sẽ vui hơn.”
Mỹ Á chớp chớp đôi mắt long lanh đã được chuốt mi cong vút, nếu không phải được “diện kiến” cô từ trước thì có lẽ Hoàng Phi sẽ bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô đánh lừa.
Mỹ Á thấy Hoàng Phi ngây người nhìn mình không rời liền nghĩ chắc là mê mệt mình rồi đây, nào ngờ…
“Bộ tôi với cô thân lắm sao?” Hoàng Phi nhếch môi, thầm nghĩ cơ hội trả thù nay đã đến rồi: “Cô năm lần bảy lượt đánh tôi bầm mắt, nay lại muốn nhờ vả à?”
Mỹ Á: “…”
Binh! Bốp! Chát!
Hàng loạt tiếng “xoa bóp” cùng với tiếng la oai oái của Hoàng Phi trộn lẫn vào nhau.

Đến khi nhìn lại thì Mỹ Á đã ngồi ở ghế lái, còn Hoàng Phi ôm mặt ngồi ở ghế phụ, gương mặt lại được “trang điểm” kĩ càng.
“Hu hu hu.”
Mỹ Á rồ ga chạy đi, bỏ ngoài tai tiếng khóc thảm thương của Hoàng Phi.
Anh ta ngồi dựa vào sát cánh cửa, tay nắm chặt dây an toàn, ánh mắt ai oán cùng sợ hãi
nhìn “tên lưu manh” đang lái xe mình với tốc độ kinh hoàng.

Đến khi xe dừng lại trong sân nhà Duy Đại, Hoàng Phi vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Không vào à?”
Mỹ Á ló đầu vào hỏi, Hoàng Phi tự đánh vào đầu cho bình tĩnh lại, lật đật xuống xe.
Duy Đại và Thiên Ngọc đã chuẩn bị xong mọi thứ, đồ nướng và lẩu được bày sẵn ra bàn rất thơm và bắt mắt.

Lúc này Mỹ Á vào trước, Hoàng Phi rón rén theo sau.
Thiên Ngọc ngạc nhiên khi thấy hai người đi chung: “Bộ hai người có hẹn với nhau à?”
“Xía! Em mà thèm đi chung với anh ta à? Tại xe em bị hư giữa được nên mới đi nhờ xe của anh ta.”
Thiên Ngọc “ồ” lên một tiếng xem như đã hiểu vấn đề, cô ngó ra sau thấy Hoàng Phi ôm mặt, cô lo lắng bước đến: “Hoàng Phi, mặt anh sao thế?”
Không nói thì thôi, nói tới lại thấy tức nhưng Hoàng Phi không dám hó hé nửa lời.
Mỹ Á “tốt bụng” lên tiếng thay cho anh ta: “Lúc nãy em thấy anh ta chọc gái nên bị gái đánh đó.”
“Cô gái đó chắc là em nhỉ?!”
Duy Đại cười mỉa mai, ai chứ anh rành cô em này quá.

Với cả cái tên bạn anh, biết rõ dây vào Mỹ Á sẽ ăn đòn no mà cứ thích dấn thân lao vào, chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.

Hơn nữa, một công tử có tiếng có quyền như Hoàng Phi ra đường làm gì có ai dám cả gan đụng đến một sợi tóc của cậu ta ngoại trừ em gái anh.
Hoàng Phi giơ ngón cái lên ý nói anh đoán đúng rồi.
“Có tin tôi bẻ gãy tay anh không?” Mỹ Á lườm, Hoàng Phi liền giấu tay ra sau lưng, cười giả lả.
“Mỹ Á, em mà còn hung dữ như vậy thì ai dám đến làm quen em nữa?”
Thiên Ngọc cười cười, ngồi xuống ghế Duy Đại vừa kéo ra sẵn.
Mỹ Á cũng đến ngồi vào chỗ đối diện, trả lời kiểu không mấy quan tâm: “Em cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, không cần dựa dẫm vào đàn ông.

Đàn ông chỉ là một lũ tệ bạc…”
Vốn chỉ muốn ám chỉ Hoàng Phi nhưng nào ngờ lại dây trúng Duy Đại, anh lườm cô khiến cô chột dạ cười hì hì một tiếng, âm thầm nuốt nước bọt.
Bốn người ngồi vào bàn cùng nhau ăn uống, Mỹ Á cảm thấy hơi nhạt miệng.

Cô hất mặt hỏi Hoàng Phi: “Này, uống rượu không?”
Duy Đại và Thiên Ngọc chỉ biết lắc đầu thở dài, nhìn cô chẳng khác gì một thằng đàn ông.

Xem ra cô sẽ còn ế dài dài đây.
“Tôi sợ cô hay sao mà không dám uống?” Riêng khoản đánh nhau có lẽ Hoàng Phi không lại Mỹ Á nhưng về khoản uống rượu thì anh ta tự tin mình là một người uống giỏi với biệt danh “ngàn chén không say”.
Hoàng Phi rất tự tin về đô nhậu của mình.
Mỹ Á nghe thế liền chạy đi lấy một chai rượu vang hai người cùng uống.
Duy Đại gắp đồ ăn cho Thiên Ngọc, nói: “Em ăn đi, mặc kệ hai tụi nó.”
Đồ ăn đã vơi gần hết mà Hoàng Phi và Mỹ Á hết anh một ly, tôi một ly, chai rượu nguyên mới bây giờ đã cạn đáy rồi mà họ còn đòi uống nữa.
Duy Đại rất thức thời đi lấy cho họ tiếp tục chinh chiến.
“Này… ức… cô tên là… ức … Mỹ Á à?” Hoàng Phi gật gà gật gù, ngón tay chỉ loạn xạ.
“Ừ, đúng… rồi.”

Mỹ Á cũng ngấm rượu, đầu óc bắt đầu choáng váng.
“Cô nói dóc! Mỹ Á mà là tên của cô sao?” Hoàng Phi đập bàn cái rầm, giọng hơi lớn tiếng khiến Thiên Ngọc ngồi đối diện giật mình: “Tên của cô phải là Mỹ Nhân mới đúng, đẹp như vậy mà…”
Câu thả thính sến sẩm đó đã làm hai vợ chồng Duy Đại nổi da gà, bỗng dưng họ rùng kình một cái.
Mỹ Á cười e thẹn: “Tôi đẹp… thật sao?”
“Con mẹ nó! Nếu tôi nói láo, cái đèn này sẽ tắt ngay lập tức.”
Vừa nói xong, đèn trần nhà tắt cái bụp.

Gương mặt ngơ ngác của Hoàng Phi liền xuất hiện năm dấu tay của Mỹ Á.
Thiên Ngọc phụt cười, lắc đầu nhìn chồng mình đang đứng ở ngay công tắc điện.

Sau khi thấy Hoàng Phi bị tát, anh mới mở lên lại rồi dọn dẹp bớt những chén dĩa hết thức ăn rồi đưa vợ lên phòng nghỉ.
“Con mẹ nó! Duy Đại khốn khiếp! Cậu đứng lại cho tôi! Á, cô buông tôi ra!”
Hoàng Phi tính chạy theo Duy Đại nhưng đã bị Mỹ Á kéo lại uống tiếp.

Thiên Ngọc ngoái đầu lại nhìn hai người họ: “Cứ để hai người họ như vậy sao anh?”
Duy Đại ngó xuống, thấy bạn mình đang bị Mỹ Á vò đầu bứt tóc, cong môi: “Không sao đâu.”

 
Chương 66: 66: Ngoại Truyện Hoàng Phi - Mỹ Á 3


Hôm sau Mỹ Á tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng hơi lạ, hình như đây không phải là phòng của cô.

Cô đảo mắt quan sát một lượt, nhìn thấy Hoàng Phi đang nằm bên cạnh liền dùng sức hét lên: “Áaaaaa! Tên khốn này, hôm qua anh đã làm gì tôi vậy hả?”Duy Đại và Thiên Ngọc ở phòng bên nghe tiếng hét của Mỹ Á liền chạy qua xem.
Thiên Ngọc há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng, cả Mỹ Á và Hoàng Phi đều không mặc đồ.

Cả hai chỉ có một tấm chăn quấn ngang người.

“Hai người…” Duy Đại cũng không ngờ hai người say đến mức “lăn lộn” trên giường.
Hoàng Phi tỉnh dậy đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh như không: “Cô la hét cái gì? Rõ ràng hôm qua cô say, cứ một mực lôi tôi lên phòng, tôi là phận đàn ông tất nhiên sao có thể từ chối mỹ nữ được.”
Mỹ Á nhìn vẻ mặt mà cô cho là đểu cáng của Hoàng Phi, giơ chân đạp một phát anh ta lăn xuống giường, cơ thể trần truồng loã lồ ra hết.
“Áaaa.”
Cả Thiên Ngọc và Mỹ Á hét lên quay mặt sang hướng khác.

“Cậu mau mặc đồ vô, đừng có làm bẩn mắt vợ tôi.”
Duy Đại lấy quần áo ném vào người Hoàng Phi, anh ta lật đật mặc vào.

“Duy Đại, chúng ta quen biết bao nhiêu năm cậu phải tin tôi không phải loại người như vậy.”
Duy Đại: “…”
Chính vì Duy Đại quen biết Hoàng Phi đã lâu nên mới hiểu rõ tính cậu ta là người như thế nào.
“Chính vì quen cậu đã lâu tôi càng khẳng định cậu là người dụ dỗ em gái tôi.”
Hoàng Phi nhìn Duy đại bằng ánh mắt của kẻ bị oan, đôi mắt rưng rưng như chú cún con bị chủ nhân ruồng bỏ.

Sực nhớ ra gì đó, Hoàng Phi vỗ đùi: “Đúng rồi, chẳng phải nhà cậu có camera sao? Chỉ cần xem camera xong cậu sẽ biết tôi hoàn toàn vô tội.”
“Được! Nếu như cậu là người dụ dỗ nó, thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.” Duy Đại ra điều kiện.
Hoàng Phi lập tức gật đầu: “Được, nhưng lỡ cô ấy là người cám dỗ tôi trước thì sao?”
“Anh…” Mỹ Á nghiến răng, nếu không phải anh ta đang đứng xa, thì cô đã cho anh ta thêm một cước nữa rồi.
Mỹ Á nhận lấy đồ từ Thiên Ngọc, sau đó chui vào chăn mặc vào.
Duy Đại suy nghĩ một chút, trả lời: “Cậu vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Hoàng Phi: “…”
Cả bốn người cùng nhau xuống phòng khách, Duy Đại mở camera lên, Mỹ Á vừa xem được một đoạn liền cầm lấy điều khiển tắt đi, gương mặt cô lúc này đỏ như gấc, vừa ngượng vừa giận chính bản thân mình.

Cô chào mọi người rồi lấy túi xách bắt xe đi về.
“Nè, để tôi chở cô về.”
“Không cần.”
Hoàng Phi vội vàng đuổi theo, Thiên Ngọc và Duy Đại nhìn nhau chỉ biết lắc đầu thở dài.
***
Mỹ Á đến tập đoàn trông bộ dạng vô cùng thiếu sức sống.

Cô ngồi vào bàn làm việc được tầm mười lăm phút thì Duy Đại gọi điện thoại bảo cô lên phòng gặp anh.
“Anh hai gọi em có gì không?”
Mỹ Á uể oải ngồi xuống ghế, tay day day trán trông có vẻ rất mệt mỏi.
Duy Đại đi đến ngồi đối diện với cô, rót cho cô một tách trà rồi nói: “Mỹ Á, anh biết em đã lớn, tự có thể quyết định chuyện của mình.

Nhưng nếu em cảm thấy bản thân vẫn còn ấm ức, hãy nói với anh, anh sẽ bắt cậu ta chịu trách nhiệm với em.”

Mỹ Á cúi đầu, tay cầm chặt tách trà.

Cô nhìn vào chất lỏng màu vàng nhạt, đôi mắt dần phủ một tầng nước.
Nói không sao là nói dối, thật chất cô rất tủi thân.

Bản thân gìn giữ bao nhiêu năm, chỉ vì một phút say rượu, cô đã trao thân mình cho người ta, hơn nữa còn là do bản thân cô chủ động.
Nói ra vừa mất mặt lại vừa mất thể diện.
Cô ngẩng mặt lên nhìn Duy Đại, ủ rũ trả lời: “Anh hai, chuyện này là do bản thân em tự chuốc lấy.

Anh ta không có lỗi, em cũng không muốn bắt anh ta chịu trách nhiệm.

Vốn dĩ cả em và anh ta… đều đâu có thích nhau.”
Duy Đại thở dài, anh qua ngồi cạnh cô, xoa vai an ủi.

Em gái của anh tuy tính tình hơi xốc nổi nhưng nội tâm rất mềm yếu.

Dù bản thân có thích một người nhiều như thế nào đi chăng nữa nhưng nếu người đó không thích mình, cô cũng sẽ không vì trách nhiệm mà ép buộc người đó bên cạnh cô.
“Anh biết em có tình cảm với Hoàng Phi.”
Lòng Mỹ Á gợn sóng, sao anh lại biết chuyện này?
“Anh… anh nói gì vậy? Em đâu có thích anh ta!” Mỹ Á phủ nhận, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.


Vì Duy Đại là một người nhạy bén, lại có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Nếu để anh nhìn thấy, chắc chắn nội tâm cô sẽ bị anh vạch trần.
Duy Đại biết Mỹ Á không phải là một người tuỳ tiện, sẽ không dễ dàng ngủ với người khác nếu như không có chút tình cảm nào.

Anh thừa biết cô có tình cảm với Hoàng Phi, nhưng cô luôn dùng vỏ bọc mạnh mẽ của mình để che giấu, không cho ai phát hiện ra.
Nhưng Duy Đại không muốn làm cô khó xử, anh chỉ khuyên cô: “Thích hay không em tự hỏi lòng em đi.

Anh chỉ muốn nói với là nếu có gì thì cứ nói với anh, còn nếu như ngại thì em có thể nói với Thiên Ngọc, cô ấy sẽ nói lại với anh.

Biết không?”
Duy Đại xoa đầu cô em gái nhỏ, mặc dù anh hay trêu ghẹo cô nhưng anh rất thương cô, chỉ là anh ít khi thể hiện ra bên ngoài.
Mỹ Á rưng rưng nước mắt nhìn anh, không chịu được tựa đầu vào ngực anh mà khóc, giọng nghèn nghẹn gọi một tiếng: “Anh hai…”
Đúng là cô có thích Hoàng Phi nhưng cô không dám tiến tới với anh, bởi Hoàng Phi là một người lăng nhăng, cô sợ bản thân sẽ không quản nổi, yêu rồi sẽ khiến cho cô đau lòng..

 
Chương 67: 67: Ngoại Truyện Kết Gặp Nhau Là Duyên Bên Nhau Là Nợ


Tuy không còn cấm cản Thiên Ngọc qua lại với Duy Đại nữa nhưng mà bà Diệp vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô cho đến khi Thiên Ngọc sinh cho bà một đứa cháu trai kháu khỉnh.

Bà Diệp liền thay đổi một trăm tám mươi độ, bởi vì bà rất thích trẻ con.
“Con nằm nghỉ đi, để mẹ chăm cháu.”
Con quấy, Thiên Ngọc tính lại dỗ thì bà Diệp ngăn cản, nhanh chóng bế lấy Duy Minh dỗ dành.

Thiên Ngọc nằm trên giường nhìn cảnh tượng ấy, có chút xúc động.
Từ khi có Duy Minh, thái độ bà Diệp đối với Thiên Ngọc tốt hơn rất nhiều, một phần vì bà sợ cô sẽ không cho mình bồng cháu, còn một phần vì bà cảm thấy bản thân có lỗi nhiều với cô.
“Mẹ, con xin lỗi vì những lần cư xử không phải phép với mẹ.”
Bà Diệp thở dài, bế Duy Minh lại giường Thiên Ngọc đặt nằm cạnh cô, thằng bé đang lim dim, gương mặt đáng yêu chẳng khác gì một thiên thần nhỏ.
“Mẹ là người phải xin lỗi con mới đúng.

Thiên Ngọc, hãy tha lỗi cho mẹ.

Mẹ đã quá cố chấp với suy nghĩ cổ hủ của mình, mẹ đã sống trong sự giàu sang quá lâu nên quên mất rằng mình cũng từng nghèo khó.”
Thiên Ngọc nắm lấy tay bà, xúc động gật đầu.


Cô không trách bà, bởi vì người mẹ nào cũng muốn tốt cho con, mặc dù cách của bà hơi sai nhưng chung quy cũng chỉ vì lo cho Duy Đại.
Từ lúc Thiên Ngọc trong phòng sinh.

Một tay bà Diệp chăm nom, bà cũng đã gặp mẹ của Thiên Ngọc để xin lỗi, hai người trở thành sui gia thân thiết.
Duy Đại cùng mọi người vào thăm cô, ai nấy đều tranh bế Duy Minh cưng nựng, còn Duy Đại ngồi cạnh vợ, vuốt tóc cô quan tâm: “Vất vả cho bà xã của anh rồi.”
Thiên Ngọc lắc đầu, được sinh con cho anh, một chút vất vả cô cũng chẳng cảm thấy.
Ngày đầy tháng Duy Minh, Duy Đại quyết định tổ chức tiệc tại nhà mình và chỉ mời những người thân, bạn bè thân thiết đến dự.

Thiên Ngọc thở dài bất lực nhìn con mình hết người này đến người kia giành bế, không biết đó có phải là con của cô không nữa.
Trong lúc mọi người đang tất bật, không ai để ý nên Anna chủ động gọi Duy Nhất ra ngoài nói chuyện.
Cô nhìn chàng trai mình đã từng tổn thương, tất cả những gì cô có thể nói chỉ là một câu xin lỗi.

Xin lỗi vì đã làm anh tổn thương, xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của anh.

Nhưng cô cũng đã nhận lấy quả báo thích đáng rồi.

Người cô thích bây giờ đã vợ con đề huề, còn cô thì vẫn một mình đó thôi.
“Em gọi tôi ra đây chỉ để xin lỗi một câu như vậy thôi sao?” Duy Nhất đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn người con gái mình thương từ bé đến lớn.
“Louis, em…” Anna cuống quýt không biết làm sao, cô nắm tay anh, trong lời nói có chút khẩn cầu: “Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa được không?”
Duy Nhất nhìn chằm chằm vào cô, không nhanh không chậm lên tiếng: “Anna, người bắt đầu với tôi là em, người chia tay tôi cũng là em.

Em khoét một lỗ trong tim tôi rồi bây giờ chỉ một câu em muốn cho chúng ta một cơ hội là có thể trở về như lúc đầu sao?”
Anna nghe ra trong lời nói của Duy Nhất chính là sự đau đớn tột cùng mà anh đã kìm nén bấy lâu nay.
“Em xin lỗi! Hức…” Anna quệt nước mắt: “Sau khi buổi tiệc kết thúc em sẽ lập tức về Mỹ, sẽ không làm phiền anh nữa.”
Một người kiêu ngạo như Anna đã chịu vứt hết bỏ mọi sĩ diện để thổ lộ với Duy Nhất nhưng cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo ấy chính là sự từ chối của anh.

Bây giờ Anna mới thấm thía cảm giác mà Duy Nhất đã từng trải qua khi cô tệ bạc với anh.
Anna xoay người, che giấu đi những giọt nước mắt vừa rơi.

Cánh tay cô bỗng dưng được ai đó nắm lại, kéo cô quay lại, nhào vào lòng người đó.

“Chẳng phải em nói muốn chúng ta cho nhau một cơ hội sao? Chưa gì đã bỏ cuộc như vậy rồi…”
Anna dụi mặt vào ngực Duy Nhất, nước mắt tèm lem dính trên áo anh, thút thít: “Em cứ tưởng anh không chấp nhận.

Louis, sau này em sẽ không khiến anh đau lòng nữa…”
Duy Nhất siết chặt Anna vào người, nếu có thể hoà cô vào làm một chắc chắn anh sẽ làm điều đó, bởi chưa một giây phút nào anh muốn rời xa người con gái này.

Năm anh bảy tuổi, người anh muốn chơi cùng chỉ có mỗi mình Anna và khi đó anh đã nhận định bản thân rất muốn lấy cô làm vợ.

Song khi biết trái tim cô chỉ dành cho Duy Đại, anh đã từ bỏ.
“Em nói phải giữ lời đó.” Duy Nhất buông cô ra, dùng hai tay lau nước mắt cho cô, sau đó đặt nhẹ một nụ hôn lên môi: “Anna, anh yêu em.”
Thiên Ngọc nấp ở một góc trông thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cô khấp khởi vui mừng.

Cuối cùng thì hai người họ cũng đến bên nhau, không uổng công cô hết lời khuyên nhủ.
Mỹ Á và Hoàng Phi cũng đã kết hôn, cục cưng trong bụng Mỹ Á cũng ngày một lớn dần.

Từ khi quen Mỹ Á, Hoàng Phi hoàn toàn bỏ được tật trăng hoa của mình, anh chỉ một lòng với cô.

Còn Mỹ Á như bà hoàng, được Hoàng Phi cưng chiều hết mực, gia đình chồng cũng hết lòng thương yêu.
“Mọi người ơi, chúng ta sắp được dự đám cưới rồi.”
Thiên Ngọc chạy vào nhà nói lớn, ai nấy đều không hiểu cô nói gì.

Thiên Ngân chạy đến chỗ cô, hớn hở hỏi: “Ai cưới vậy chị hai?”

“Đó là…” Vừa lúc này Duy Nhất và Anna xuất hiện, Thiên Ngọc liền chỉ vào họ: “Chính là họ.”
Ai nấy đều mở to mắt ngạc nhiên, bà Diệp bế Duy Minh đến chỗ hai người: “Có thật không hai đứa?”
“Dạ con…” Anna đỏ mặt ngập ngừng, cô dụi mặt vào cánh tay Duy Nhất gật đầu.
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Tôi lại sắp có thêm một đứa con dâu rồi.”
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng sau đó chuẩn bị nhập tiệc.

Duy Đại đặt chiếc máy ảnh ở gần lối ra vào, anh chỉnh chế độ tự chụp rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Thiên Ngọc.
Ba chàng trai Duy Đại, Duy Nhất và Hoàng Phi không nhìn vào máy ảnh bởi trong mắt họ lúc này chỉ chứa đựng mỗi gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ mình yêu thương.
Một tấm ảnh đầy đủ sự hiện diện của tất cả những người mà Thiên Ngọc thương yêu.

Cô cảm thấy rất hạnh phúc, giữa thế giới hơn bảy tỉ người, ấy thế mà họ lại gặp nhau và còn trở thành gia đình của nhau.

Bởi mới nói có duyên sẽ gặp, có nợ sẽ bền chặt bên nhau.

Âu cũng là ý trời sắp đặt...
-------------------HOÀN TOÀN VĂN-------------------

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom