Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1201


Chương 1201

Có nhiều bánh ngọt và nước trái cây trên chiếc bàn dài trong vườn.

Cô vừa bưng ly nước trái cây lên thì một cô gái có mái tóc nhuộm màu tím đi tới, thoạt nhìn giống như khoảng hai mươi tuổi, trên mặt make up rất dày.

“Cô là vợ cũ của Hoắc Anh Tuấn?”

Cô gái xưng danh, “Tôi là Trần Sướng, Mạnh Tử Hàm là bạn tốt của tôi, “dì à” tôi đến để cảnh cáo dì, Hoắc Anh Tuấn, được chị em tốt của tôi coi trọng, sau này dì tốt nhất tránh xa Hoắc Anh Tuấn ra. . ”

Dì…

Cô được gọi là “dì” khi mới hai mươi sáu tuổi.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày, uống một ngụm nước trái cây, cười nhìn người nọ, “cô mới mười tuổi?”

Trần Sướng sững người một lúc, còn chưa có phản ứng, Khương Tuyết Nhu đã nở nụ cười rồi: “Cô gọi tôi là dì, tôi còn tưởng rằng cô mới mười tuổi, dù sao tôi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.”

Trần Sướng cười tủm tỉm, “Thực xin lỗi, tôi không nhìn ra được, ai bảo cô trông già như vậy.”

“Không phải tôi lớn tuổi, mà là cô quá trẻ trâu.”

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh phản bác, Bạch Liên Hoa đã trải qua quá nhiều rồi, đối với đối thủ cấp thấp như vậy, cô hoàn toàn không để ý tới.

“Ai trẻ trâu, cô…”

“Cô có cái mặt trang điểm thật đặc biệt.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời cô bằng giọng điệu lười biếng.

“Cô dám chửi tôi.” Trần Sướng tức giận, “Cô biết tôi là ai sao?”

“Này, đừng vu oan cho tôi, tôi không mắng cô, tôi chỉ nói với cô những lời đồn trên mạng mà thôi”, Khương Tuyết Nhu thờ ơ nói, “Lại nói, tôi có tiền có nhan sắc, lại không xin của nhà cô, tôi cần để một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa như cô vào mắt sao.”

Cô nói xong cũng không thèm để ý tới cô ta nữa, bước đi.

Chỉ là cô vẫn còn tức giận, không phải Trần Sướng và Mạnh Tử Hàm, mà là Hoắc Anh Tuấn, tên khốn nạn đã ly hôn, lại còn gây phiền phức cho cô.

… …

Trần Sướng tức giận quay lại nói với Mạnh Tử Hàm, “Cái người phụ nữ mồm mép sắc sảo, Tử Hàm, cậu phải dạy cho cô ta một bài học.”

“Làm sao chỉnh cô ta được, cô ta và Lâm Minh Kiều là bạn thân của nhau.” Mạnh Tử Hàm buồn bực nói.

“Nói trắng ra, đó chỉ là bạn bè. Cô ta và Tống gia không phải họ hàng. Mạnh gia và Tống gia lại khác. là đồng minh thực sự”, một người khác thêm dầu vào lửa.

Khi Mạnh Tử Hàm khẽ nhúc nhích lông mày, đột nhiên quét mắt thấy Hoắc Anh Tuấn quay người rời đi.

Cô vội vàng chạy theo bắt tay anh, “Hoắc Anh Tuấn, anh đi đâu vậy, lát nữa anh sẽ cùng em cắt bánh.”

“Tôi đi vệ sinh, cô có muốn đi theo tôi không?” Sự kiên nhẫn của Hoắc Anh Tuấn đối với người phụ nữ này đã gần đến cực hạn.

“Muốn.” Mạnh Tử Hàm cởi mở gật đầu.

“…”

Hoắc Anh Tuấn giật giật khóe miệng, cũng không thèm để ý tới cô ta, xoay người rời đi.

Nhưng Mạnh Tử Hàm chỉ miễn cưỡng đuổi theo, “Hoắc Anh Tuấn, anh đang muốn tìm vợ cũ sao?”

“Mạnh tiểu thư ….”
 
Chương 1202


Chương 1202

Hoắc Anh Tuấn quay đầu thờ ơ nói: “Cô nên hiểu tại sao tôi lại ở đây. Nếu như ngày đó tôi biết tôi liều mạng cứu cô, kết cục là cô lấy oán báo ân. Thì tôi sẽ không cứu cô.”

Mạnh Tử Hàm rưng rưng nước mắt, “Không phải vì tôi quá thích anh sao, Hoắc Anh Tuấn, đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người đàn ông như thế này.”

“Xin lỗi, có rất nhiều con gái theo đuổi tôi. Tôi phải chấp nhận tình cảm của tất cả bọn họ sao. Vậy tôi có thể mở hậu cung rồi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn đầy vẻ châm chọc.

“Nhưng tôi khác với những người phụ nữ đó.”

Mạnh Tử Hàm không chịu thua nói: “Tôi là con gái của Mạnh Quốc Xuyên, chỉ cần anh ở bên tôi, anh có thể sớm trở mình, anh không nhìn thấy có bao nhiêu người muốn nịnh bợ tôi, trèo lên người em đi. Hoắc Anh Tuấn, anh Là người khôn ngoan, cơ hội nằm ở trước mắt. ”

“Thành công của tôi chưa bao giờ dựa vào phụ nữ,” Hoắc Anh Tuấn thờ ơ nói rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Mạnh Tử Hàm tức giận khóc, nhưng nhìn dáng vẻ cao lớn lãnh đạm của Hoắc Anh Tuấn, cô càng thích anh hơn.

Anh khác với những người đàn ông cô từng thấy, cô thích khí chốt cao ngạo và mạnh mẽ của Hoắc Anh Tuấn yến là bẩm sinh. “Thế nào, ai đỡ bắt nạt con gái

tôi.” Ông Manh đi tới, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, nên ông rất

chiều chuộng cô.

“Ba, Hoắc Anh Tuấn không thích con.” Mạnh Tử Hàm mím chặt miệng, “Cha nghĩ cách được không, con muốn lấy được anh ấy….

“dám coi thường con gái của cha.” Ông Manh sắc mặt trầm xuống.

“Tử Hàm, có lẽ con thay đổi mục tiêu khác đi, cha thừa nhận Hoắc Anh Tuấn rất hấp dẫn, nhưng bây giờ không như trước kia. Bây giờ anh ta không xứng với con, anh ta còn đỡ từng kết hôn ”

Sau khi Khương Tuyết Nhu từ trong vườn trở về, cô lẳng lặng ở bên cạnh Lương Duy Phong.

Lương Duy Phong lần đầu tiên cảm thấy bị bó buộc bởi cô kề bên không tách rời, đêm nay anh có rất nhiều người cần lấy  lòng, sự tồn tại của Khương Tuyết Nhu khiến anh rất khó chịu.

Suy cho cùng, hình ảnh của anh trong tâm trí Khương Tuyết Nhu vẫn luôn là một quý ông ôn nhu.

“Tuyết Nhu, Minh Kiều đâu, đi tìm cô ấy đi, em luôn ở đây với chúng ta những người này, sợ em nhàm chán.” Lương Duy Phong cười thuyết phục cô rời đi.

“Nhưng em là vợ của anh. Em bỏ đi như thế này không tốt đâu.” Khương Tuyết Nhu giả vờ xấu hổ, “Còn Hoắc Anh Tuấn cũng ở đó, em sợ anh sẽ suy nghĩ lung tung.”

“Không, anh tin em.” Lương Duy Phong nhìn cô bằng ánh mắt thật.

Khương Tuyết Nhu gần như tin vào điều đó.

Nếu không phải cô xoay người rời đi, cô cũng không vội vàng rời đi, mà là núp ở nơi kín đáo, vừa thấy Lương Duy Phong liền ngồi bên cạnh Mạnh nghị viên, châm điếu thuốc trong miệng cho Mạnh nghị viên. .

Bộ dạng đó khiến cho Khương Tuyết Nhu thất vọng.

Cô cảm thấy trước mắt Lương Duy Phong vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng tao nhã.
 
Chương 1203


Chương 1203

Vì vậy, cô ấy không thể nhìn thấy, có một mặt khác mà cô ấy không biết.

“Khương tiểu thư, hóa ra là cô ở đây.” Một người giúp việc đi tới,  “Lâm tiểu thư tìm cô khắp nơi, cô ấy nói kêu cô đến đó, là muốn giới thiệu hai người với cô.”

“Được.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, cùng người hầu bước vào sân.

Vườn sau có một hồ bơi lớn, có người trong hồ bơi, có người tổ chức tiệc nướng, trò chuyện ở một bên.

Lúc đi ngang qua bể bơi, người hầu đột nhiên dừng lại, “Khương tiểu thư, xin chờ một chút, dây giày của tôi bị tuột.”

Lúc cô cúi người buộc dây giày, đột nhiên nhào nhanh về phía Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu ánh mắt lóe lên, cười nhạt tránh sang một bên, người hầu trực tiếp ngã vào trong bể bơi.

Cú ngã lớn khiến mọi người xung quanh phải nhìn sang.

“Cứu, có người rơi xuống nước rồi.” Khương Tuyết Nhu hét lên giả vờ sợ hãi.

Ngay lập tức có người giải cứu người hầu đang xấu hổ.

Hoắc Anh Tuấn nghe thấy tiếng kêu của Khương Tuyết Nhu, lập tức từ trong bóng tối chạy tới, lo lắng nhìn cô, “Em không sao chứ.”

“Còn có thể làm sao.” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, chế nhạo nói: “Cảm ơn anh, chính tôi mới suýt chút nữa rơi xuống nước. Cũng may là tôi thông minh.”

Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một hồi, mãi đến sau khi ánh đèn quét qua bóng dáng người hầu, khuôn mặt tuấn tú của anh chợt trầm xuống, anh không phải kẻ ngốc, chắc cũng đoán được một chút.

“Làm sao vậy?” Mạnh Tử Hàm vội vàng đi tới, vốn dĩ muốn nhìn cảnh Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng rơi xuống nước trong bộ lễ phục, chỉ thấy người hầu bị ngã xuống nước một cách vụng về, suýt nữa nôn ra máu.

Nhất là khi Hoắc Anh Tuấn lo lắng bảo vệ cho Khương Tuyết Nhu, lòng căm hận của cô đối với Khương Tuyết Nhu đã lên đến cực điểm.

Vừa rồi cô tìm Hoắc Anh Tuấn khắp nơi đều không tìm được, nhưng khi Khương Tuyết Nhu gọi, anh lập tức đi ra.

Cô thật sự đánh giá thấp tình yêu của Hoắc Anh Tuấn dành cho Khương Tuyết Nhu.

 

“Tiểu thư …” Người hầu nhìn thấy ánh mắt không vừa lòng của Mạnh Tử Hàm thì giật mình, run rẩy nhanh chóng nói: “Vừa rồi tôi không biết đã làm gì đắc tội Khương tiểu thư, cô ấy đột nhiên đẩy tôi xuống bể bơi.”

Ngay khi câu nói này nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Tuyết Nhu.

Mạnh Tử Hàm tức giận nói: “Lương phu nhân, cô có ý gì.”

Bạn gái Trần Sướng kỳ quái nói: “Lương phu nhân, cô sai rồi. Cô và Hoắc tổng đã ly hôn rồi. Không thể chỉ vì Tử Hàm thích Hoắc tổng mà cô làm loạn trong buổi tiệc sinh nhật của côấyđược.”

Các khách mời ngay lập tức xì xào khi nghe Trần Sướng nói.

“Là vì mối quan hệ giữa Hoắc Anh Tuấn và Mạnh tiểu thư.”

“Nhưng không phải cô ấy đã kết hôn với Lương Duy Phong sao?”

“Cô không hiểu chuyện này. Nhiều ngươif phụ nữ thích ăn trong chén còn ngó trong nồi, hơn nữa còn có thể không phục Hoắc Anh Tuấn có thể leo lên Mạnh gia.”
 
Chương 1204


Chương 1204

“Nhìn người đẹp, không ngờ lại phản cảm đến vậy.”

Mạnh Tử Hàm mặt tức giận đến đỏ bừng, cô biết nếu hôm nay dạy dỗ Khương Tuyết Nhu thì sẽ mang tiếng ức hiếp người.

Cô thầm nghiến răng, một lúc sau mới cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng sẽ bật giám sát lên, để mọi người khỏi hiểu nhầm. Xem ra là tôi nhiều chuyện rồi. Tôi nghĩ rằng, không ai cố ý làm điều đó. ”

“Ừ, bỏ qua nó đi.” Ai đó nói thêm, “Chắc là hiểu lầm.”

“Tôi nghĩ Khương tiểu thư cũng sợ hãi, lát nữa Mạnh tiểu thư lại cắt thêm miếng bánh bù cho cô ấy.”

“Ừ, cắt bánh thôi.” Mạnh Tử Hàm cười nói.

“Chờ một chút.”

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lãnh đạm nói: “Vừa rồi nghe mọi người nói chuyện, muốn làm rõ một chuyện. Tôi cùng Mạnh tiểu thư không có quan hệ gì. Tôi có người mình thích, mọi người đều biết.”

Anh ta nói xong, ánh mắt rơi vào trên mặt Khương Tuyết Nhu không chớp, trong mắt hiện rõ cảm xúc.

Mạnh Tử Hàm khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cô trước đó chủ động nắm tay Hoắc Anh Tuấn, mọi người đều thấy, không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại vả vào mặt cô ở trước tất cả mọi người.

Đây đều là trách Khương Tuyết Nhu.

Lòng căm thù sâu sắc thoáng qua trong mắt cô.

Khương Tuyết Nhu da đầu tê dại, sắc mặt đỏ bừng.

Thật muốn đạp Hoắc Anh Tuấn xuống bể bơi, suốt ngày tạo nghiệp cho cô ấy.

Kiếp trước cô đã nợ anh sao?

Không khí ngượng nghịu kéo dài cho đến khi cắt bánh xong.

Mạnh Tử Hàm vốn dĩ muốn Hoắc Anh Tuấn cắt bánh với cô, nhưng lúc này cô đành phải hủy bỏ quyết định này.

Sau khi cắt bánh xong, Mạnh Tử Hàm tự tay cắt miếng bánh đầu tiên đưa cho Khương Tuyết Nhu: “Lương phu nhân, vừa rồi người hầu của chúng tôi không hiểu chuyện lắm, ngài đừng để bụng.”

Cô cố ý gọi to ba chữ “Lương phu nhân”, lại thêm một tiếng “ngài”, làm cho Khương Tuyết Nhu trông rất già.

Không phải ai cũng không nghe được.

Khương Tuyết Nhu lãnh đạm nở nụ cười, “Ta cũng không để bụng lâu, cám ơn Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư cũng lễ phép như bạn bè, vừa rồi bạn của tiểu thư đều gọi tôi là dì.”

Trần Sướng, người được xướng tên đột ngột, lập tức sững sờ.

Hoắc Anh Tuấn trong mắt hiện lên ý cười, nhướng mày “Vậy thì em là vợ cũ của anh, chúng ta cùng thế hệ. Mạnh tiểu thư và Trần tiểu thư nên  gọi tôi là chú.”

Khương Tuyết Nhu tán thưởng liếc anh một cái, hợp tác không tệ.

Hiếm thấy Hoắc Tuyết Nhu có thể dùng đôi mắt đen láy của mình lướt qua anh dịu dàng như vậy, tâm tình lại càng thêm vui vẻ với đôi môi mỏng nhếch lên cao.

Mạnh Tử Hàm suýt nữa đập vỡ cái bánh khi thấy hai người kẻ xướng người hoạ, nhưng cô vẫn cố làm nũng với Hoắc Anh Tuấn: “Vậy được rồi, sau này em sẽ gọi anh là chú. Chẳng phải Phim Hàn bây giờ đều là Phim thần tượng tình yêu ngọt ngào chú-cháu sao? ”
 
Chương 1205


Chương 1205

Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc, tôi không phải người nước Hàn.”

“Không thành vấn đề, sẽ còn nhiều thời gian.”

Một số chuyện vỡ lẽ ra, Mạnh Tử Hàm cũng không còn giấu diếm nữa.

Sau đó, cô luôn đối xử rất nhiệt tình với Hoắc Anh Tuấn, khiến nhiều thiếu gia quyền quý phải ghen tị với Hoắc Anh Tuấn.

“Chú ơi, cháu nâng ly chúc mừng chú.” Mạnh Tử Hàm đi tới với một ly rượu đỏ “Cảm ơn chú đã đến dự tiệc sinh nhật của cháu. Đây là sinh nhật vui nhất trong đời cháu.”

Mọi người đều nhìn cả hai.

Hoắc Anh Tuấn không dễ gì từ chối, đành phải đưa ly rượu chạm vào Mạnh Tử Hàm nhấp một ngụm.

Khi đặt ly rượu xuống, anh nhìn thấy Khương Tuyết Nhu từ phía sau quay lưng đi lúc nào không hay, chiếc bánh cô không ăn cũng để sang một bên, một miếng cũng không thèm động.

Anh nhấc chân dài đuổi theo nhưng bị một nhóm bạn của Mạnh Tử Hàm chặn đường, cuối cùng thật vất vả thoát khỏi nhóm bạn này, Khương Tuyết Nhu đã biến mất.

… …

Khi Khương Tuyết Nhu trở lại sảnh tiệc, nhìn quanh không thấy Lương Duy Phong, mà trước tiên là gặp Lâm Minh Kiều.

“Có phải cậu đang tìm Lương Duy Phong không, anh ta đi đánh bài với Mạnh nghị viên và mấy vị thiếu gia.”

Lâm Minh Kiều phức tạp nói: “Không dễ dàng nha, tối nay nhìn mấy người quản lý trung tâm mua sắm lớn đến, có thể lên bàn đánh bài với ông Mạnh cũng không phải dạng vừa.”

“Ừ.” Khương Tuyết Nhu thản nhiên đáp.

“Đang suy nghĩ gì vậy.” Lâm Minh Kiều liếc cô ta một cái rồi nói hehe, “Không phải cậu ăn dấm của Hoắc Anh Tuấn và Mạnh Tử Hàm.”

“Thần Kinh.”

Khương Tuyết Nhu mắng cô, cô thừa nhận khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn bị Mạnh Tử Hàm trêu chọc. cô có chút tức giận, nhưng ghen tị một chút cũng không sao, “Tớ chỉ không muốn Mạnh Tử Hàm làm mẹ kế hai đứa con của nó.

“ Nhạc Hạ Thu không thể làm mẹ kế, Mạnh Tử Hàm cũng không được, vậy cậu muốn dai làm mẹ kế.”

Lâm Minh Kiều cười.

“Tớ thấy Mạnh Tử Hàm thật nhiều tâm kế, tuổi còn nhỏ cũng không phải người tốt. Vừa rồi còn muốn người hầu đẩy tớ xuống nước, cho tớ một bài học. Cũng may là tớ đã chuẩn bị tinh thần đề phòng.

Vẻ mặt Lâm Minh Kiều thay đổi, “cô ta thật phách lối, dù sao cậu cũng là bạn của mình, quá đáng, không cho tớ thể diện, tớ sẽ đi nói chuyện với mẹ cô ta…”

“Quên đi.” Khương Tuyết Nhu giữ cô lại, “Dù sao tớ cũng chỉ là bạn của cậu. Nhà họ Tống và nhà họ Mạnh là đối tác hợp tác, lúc này không ai muốn xảy ra xung đột.”

“Cũng đúng, người phụ nữ như vậy không thể làm mẹ kế Tiểu Khê và Lãnh Lãnh của chúng ta.” Lâm Minh Kiều cũng rất tán thành, “Vậy cậu phải chú ý Hoắc Anh Tuấn, đừng để anh ta bị Mạnh Tử trói lấy.”

“…”

Khương Tuyết Nhu cảm thấy mệt mỏi không thể giải thích được.

… …

Trong vườn.

Hoắc Anh Tuấn cuối cùng lợi dụng Mạnh Tử Hàm bị người túm được, nhanh chóng tẩu thoát.
 
Chương 1206


Chương 1206

Nhưng một lúc sau, anh cảm thấy cơ thể rất nóng, điều này không đúng lắm.

Trước đây anh ta đã ăn qua loại thuốc này, rất nhanh liền hiểu rằng trong ly rượu có thứ gì đó.

Hẳn là Mạnh Tử Hàm tuổi nhỏ làm ra chuyện không biết xấu hổ.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng thu chân dài đi về phía cửa biệt thự, chưa kịp đến gần đã thấy hai người bạn của Mạnh Tử Hàm đang canh cửa, nếu lúc này đi ra ngoài, nhất định sẽ bị chặn lại.

Chết tiệt.

Khi cơ thể đang nóng dần lên, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng.

Anh quay đầu lại, Tống Thanh Duệ đứng ở phía sau kinh ngạc nhìn anh, “Hoắc đại ca, anh sao vậy, mặt anh đỏ như vậy.”

“Rượu của tôi có thứ gì đó.” Hoắc Anh Tuấn cười khổ.

Tống Thanh Duệ ngẩn ra, “Sẽ không phải là … Mạnh Tử Hàm làm chứ.”

“Ừ.” Hô hấp của Hoắc Anh Tuấn nặng nề, trong lòng đã khó chịu. “Tôi đoán Mạnh Tử Hàm đang tìm tôi khắp nơi vào lúc này.”

“Anh đi với tôi.” Tống Thanh Duệ trực tiếp đưa Hoắc Anh Tuấn lên phòng khách trên lầu hai. “Mạnh gia tối nay kêu tôi ở đây nghỉ ngơi. Anh đi vệ sinh một lát.”

“Cảm ơn.” Hoắc Anh Tuấn lúc này không thể tính được nhiều như vậy, anh như bị vô số con kiến cắn.

Anh lao vào phòng tắm và rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng anh không thể kiềm chế được cơn bốc hỏa của mình một chút nào.

Tống Thanh Duệ đứng bên ngoài nhìn cửa phòng tắm một hồi, sau đó bấm điện thoại cho Lâm Minh Kiều.

Tầng dưới.

Sau khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Duệ, Lâm Minh Kiều nói với Khương Tuyết Nhu: “Thanh Duệ nhờ tớ đưa cậu đi. Nên nói chuyện với anh về Lương Duy Phong.”

“Được.” Khi Khương Tuyết Nhu lên lầu, liền nhìn thấy Mạnh Tử Hàm từ bên ngoài đi vào, nhìn quanh không biết đang tìm cái gì.

Trái tim cô khẽ nhúc nhích, chẳng lẽ Mạnh Tử Hàm đang tìm Hoắc Anh Tuấn?

“Tuyết Nhu, nhanh lên.” Lâm Minh Kiều thúc giục.

“À được.”

Khương Tuyết Nhu đi theo cô lên lầu.

Biệt thự của Mạnh gia rất lớn, lầu hai có hơn mười phòng.

Cô và Lâm Minh Kiều vào phòng trong cùng, vừa bước vào thì Tống Thanh Duệ đã đi tới, đóng cửa lại.

“Làm gì thần bí vậy.” Lâm Minh Kiều cười “Nói đi, Lương Duy Phong tối nay nói chuyện gì với cậu?

Tống Thanh Duệ xấu hổ cười cười, “Tôi cũng không có kêu chị lên nói chuyện này, Khương tiểu thư, mời đi cùng tôi.”

Khương Tuyết Nhu đi theo anh đến cửa phòng tắm.

Cách một cánh cửa không xa, cô mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng thở dốc của một người đàn ông, âm thanh quen thuộc khiến cô đỏ mặt.

Sau khi phản ứng lại, cô xoay người muốn đi, Tống Thanh Duệ đã chặn cô lại, “Khương tiểu thư, tôi cũng không có cách, anh ta là do Mạnh Tử Hàm thiết kế, hiện tại Mạnh Tử Hàm đang tìm anh ta khắp nơi, nếu anh ta bị tìm thấy, Mạnh Tử Hàm nhất định sẽ…. ”
 
Chương 1207


Chương 1207

Anh ta nói rồi dừng lại, nhưng nét mặt ngượng nghịu của anh ta hiện rõ.

Lâm Minh Kiều cũng ngẩn ra, lắp bắp nói: “cmn, bên trong chắc là … là Hoắc Anh Tuấn…”

Tống Thanh Duệ bất lực gật đầu.

Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Để anh ta tự mình đi tắm nước lạnh. Sao anh lại tìm tôi? Tôi đã ly hôn với anh ta rồi. Hơn nữa, nếu Mạnh Tử Hàm đi vào, anh có thể chặn lại, không cần tôi ở đây.”

“Nếu như tôi xen vào chuyện này, đêm nay sẽ rất xấu hổ, không chỉ hai nhà mà cả Hoắc đại ca.”

Tống Thanh Duệ lúng túng giải thích, “Cô không biết, đêm nay Mạnh Tử Hàm có nhiều người như vậy, Mạnh Tử Hàm dám làm chuyện này, hẳn phải được cha mẹ đồng ý, cô ta là con một, nhà họ Mạnh chiều chuộng cô ta như vậy, cha tôi và Mạnh gia bây giờ là cùng thuyền không thể nảy sinh mâu thuẫn được”.

Khương Tuyết Nhu da đầu tê dại, có chút tức giận. “Ai kêu anh ta đi dự yến tiệc, đó là việc của anh ta, để Mạnh Tử Hàm giúp anh ta giải quyết, có lẽ còn có thể thuận lợi leo lên Mạnh gia.”

Rốt cuộc, mọi chuyện đều do Hoắc Anh Tuấn vướng vào, tại sao cô phải giải quyết?

Cửa phòng tắm đóng sầm lại.

Hoắc Anh Tuấn đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cúc áo sơ mi mở hết ra, lộ ra bộ ngực lớn rắn chắc, khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, trong mắt như có Hỏa Diễm thiêu đốt.

“Tôi tới bữa tiệc không phải để leo lên Mạnh gia.”

Hoắc Anh Tuấn chịu đựng cơn đau bị côn trùng cắn, thật sâu nhìn cô, “Chính là ngày hôm qua em đã nói em sẽ tới … Hôm nay anh mới tới.”

Khương Tuyết Nhu sững sờ.

Cô nhớ rằng anh ấy đã hỏi cô rằng liệu cô có rảnh vào tối hôm trước không, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tham dự bữa tiệc của con gái Mạnh nghị viên.

Vậy thật ra, anh ta đến đây là vì chính mình sao?

Đang trong cơn mê man, Hoắc Anh Tuấn lại đóng cửa lại, dựa người vào sau cánh cửa, một giọng nói đau đớn truyền ra, hai người phụ nữ bên ngoài tim đập chân run.

Lâm Minh Kiều cảm thấy có lý, đành phải rửa tai, “Ừm … Tuyết Nhu, cậu vào giúp chút đi.”

“…”

Khương Tuyết Nhu xấu hổ trừng mắt nhìn cô, cô ấy biết cô vào giúp việc gì mà còn khuyên vậy.

“Ừ.” Tống Thanh Duệ cũng vội nói, “Nếu Mạnh Tử Hàm tìm được anh ta, cô ta nhất định sẽ phát hiện ra khi nghe thấy giọng nói của anh ta, sau đó cô ta sẽ vội vàng hiến thân làm thuốc giải cho anh ta, người đàn ông sẽ làm gì khi mất kiểm soát?. Tối nay có nhiều khách đến như vậy, Mạnh gia nhất định sẽ bắt Hoắc Anh Tuấn chịu trách nhiệm. ”

Lâm Minh Kiều ho khan một tiếng, “cậu không phải không muốn Mạnh Tử Hàm làm mẹ kế của Tiểu Khê và Lãnh Lãnh sao.”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Cô không muốn nhưng để cô nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn …

Còn Lương Duy Phong ở dưới lầu, cô thật sự không thể làm ra chuyện như vậy.

Đầu óc cô cũng rối như tơ vò.

“Bùm.”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Mạnh Tử Hàm bước vào, “Thanh Duệ, anh ở trong à?”

Sắc mặt của Khương Tuyết Nhu và những người khác đều thay đổi.
 
Chương 1208


Chương 1208

Tống Thanh Duệ nghiến răng mặc kệ nhiều như vậy, mở cửa, trực tiếp đẩy Khương Tuyết Nhu đi vào.

Lâm Minh Kiều sửng sốt, “Ơ…”

“Nếu cô ấy không muốn, cô ấy vẫn có thể đi ra, chỉ cần tránh đi trước khi nói chuyện.” Tống Thanh Duệ vuốt mũi bất lực.

Lâm Minh Kiều nhất thời không nói nên lời, nhưng sau khi Khương Tuyết Nhu bước vào, tiếng thở dốc bên trong cũng yên tĩnh hơn một chút, này, hai người này không nên …

Thấy Tống Thanh Duệ đi ra mở cửa, cô vội vàng đến sô pha ngồi xuống, giả bộ vừa ăn trái cây vừa xem TV.

Cửa mở ra, Mạnh Tử Hàm lập tức bước vào, thấy chỉ có Lâm Minh Kiều, không khỏi kỳ quái nói: “Thanh Duệ, anh cùng chị gái làm sao vậy, sao đóng cửa lại.”

Những lời không rõ ràng đó khiến Lâm Minh Kiều suýt nữa thì bị hóc xoài.

“Chị, cẩn thận một chút.” Tống Thanh Duệ nhanh chóng lo lắng rót một ly nước cho cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lâm Minh Kiều.

Mạnh Tử Hàm nhìn cảnh đó đầy ẩn ý, “Tôi … có làm gián đoạn chuyện tốt của hai người không?”

“Không …” Lâm Minh Kiều không khỏi tức giận phản bác, Tống Thanh Duệ trước tiên nói: “Chị gái tôi không được khỏe, mẹ tôi kêu tôi ở lại đây với chị ấy, Tử Hàm, cô không đi xuống tổ chức tiệc sinh nhật, sao lại chạy lên đây? ”

“Tìm kiếm một người bạn.”

Mạnh Tử Hàm mặt không chút che giấu nói: “Anh nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn không?”

Lâm Minh Kiều hờ hững nói: “Hoắc Anh Tuấn luôn ở bên cạnh cô mà, cô đã giữ chặt như vậy rồi, chúng tôi làm sao nhìn thấy anh ấy ở đây được.”

Mạnh Tử Hàm cong cong môi, “Tôi trong nháy mắt liền không nhìn thấy.”

Tống Thanh Duệ có vẻ mỉm cười.

“Xem ra Hoắc Anh Tuấn không thích cô lắm, dưa ép không ngọt, bên ngoài có bao nhiêu người đàn ông thích cô. Sao lại đi tìm người lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy.”

“Đâu có lớn hơn tôi nhiêu, không phải chỉ mười tuổi sao,” Mạnh Tử Hàm khịt mũi, “Dù sao, tôi nhất định phải lấy anh ấy.”

“Được rồi, tôi không thèm quan tâm cô, dù sao tôi cũng không thấy anh ấy.”

Tống Thanh Duệ, phất tay ra lệnh đuổi khách.

Mạnh Tử Hàm đang vội tìm người, cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với anh, liền xoay người đi tìm chỗ khác.

Sau khi cửa bị đóng lại, Lâm Minh Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Mạnh Tử Hàm không nghi ngờ gì, nếu chạy vào kiểm tra mà phát hiện Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn đang ở trong phòng tắm thì phiền lắm.

Nhưng tại sao hai người đó không động tĩnh?

Cô rón rén đi tới cửa muốn nghe trộm, nhưng lại bị Tống Thanh Duệ kéo lại, “Chị, xin đừng quấy rầy bọn họ.”

“Bây giờ Mạnh Tử Hàm đi rồi, chị phải gọi Tuyết Nhu.” Lâm Minh Kiều nói.

“Quên đi, cô ấy muốn đi ra thì sẽ đi ra,” Tống Thanh Duệ nháy mắt với cô, “Nếu không đi ra, chúng ta giúp bọn họ che giấu.”
 
Chương 1209


Chương 1209

Lâm Minh Kiều nghĩ đến nếu hai người ở bên trong **, chỉ có một mình cô cùng Tống Thanh Duệ canh giữ ở bên ngoài, cô đột nhiên trở nên xấu hổ.

Tống Thanh Duệ nhìn bộ dáng đáng yêu hai má ửng đỏ, không khỏi ngứa ngáy.

Rõ ràng là hơn mình vài tuổi nhưng da dẻ vẫn trắng hồng như thời con gái.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc khi cô ấy trở thành chị gái của mình trên danh nghĩa.

Chẳng trách người nhà họ Tống cho rằng Tống Dung Đức không biết quý trọng.

… …

Trong phòng tắm.

Từ khi Khương Tuyết Nhu bị đẩy vào, một thân thể rõ ràng ướt át nhưng vẫn nóng rực lập tức ôm chặt lấy cô.

“Tuyết Nhu… Tuyết Nhu, anh khó chịu quá, giúp anh với.” Hoắc Anh Tuấn nói nhỏ cầu xin bên tai cô, giọng nói của anh vốn đã rất hay, nhưng lúc này lại càng thêm quyến rũ, từ tính khiến người ta mềm lòng.

Khương Tuyết Nhu còn đang giãy dụa đột nhiên rối loạn cả lên.

Cho đến khi nụ hôn của Hoắc Anh Tuấn mãnh liệt rơi xuống.

Cô chưa kịp vùng vẫy thì đã nghe thấy giọng nói của Mạnh Tử Hàm từ bên ngoài.

Cô sợ đến mức tim thắt lại, chỉ có thể hết sức an ủi người đàn ông trước mặt, cô lấy tay nhẹ nhàng vỗ gáy anh ta.

Hoắc Anh Tuấn giống như một con chó, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Chỉ là nụ hôn rực lửa vẫn không dừng lại.

Khương Tuyết Nhu bị hôn đến đầu óc trống rỗng, còn không biết Mạnh Tử Hàm rời đi lúc nào. Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Anh Tuấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hơi mắt đỏ bừng: “Tuyết Nhu, anh không thích Mạnh Tử Hàm đó chút nào. Nếu cô ta không đe dọa anh, anh sẽ không cho cô ấy một sắc mặt tốt. ”

“Đe dọa anh?” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.

“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi. Nếu anh không ra mặt, cô ta sẽ gây phiền phức với Hoắc Thị.”

Khương Tuyết Nhu cười nhạo một tiếng: “Không ngờ Hoắc Thiếu cũng có một ngày bị phụ nữ đe doạ, xem ra cuộc sống anh rất tệ, hay là … Chờ đến khi cha cô ta trở thành phó….. ”

Trước khi cô nói xong, Hoắc Anh Tuấn lại bịt miệng cô lại, anh dùng sức vỗ nhẹ vào mông cô.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ đỏ bừng, ánh mắt muốn ăn thịt anh, “Hoắc Anh Tuấn, anh dám đánh tôi.”

“Tuyết Nhu, cho dù là em nói giỡn, cũng không được nói nhảm, anh chỉ yêu mình em, cho dù Mạnh Tử Hàm có làm anh phá sản, anh cũng không quan tâm.”

Hoắc Anh Tuấn vùi đầu thật sâu gần bên tai cô, trầm giọng thổ lộ, “Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại anh hiểu được quyền lợi và tiền bạc đều là mây khói, chỉ có em mới đáng để anh nâng niu.”

Khương Tuyết Nhu bị giọng nói cùng hô hấp tê dại cả người, không khỏi khó chịu nói: “Đáng tiếc, anh đã hiểu quá muộn, đã mất tôi rồi.”

“Cũng không muộn,” Hoắc Anh Tuấn xoa đầu cô, “Nếu như lúc nãy em thật sự không quan tâm đến anh, em đã không vào. Hiện tại anh như thế này. Anh đã nói rõ là anh đang bị tính kế. Em đây là tự chui đầu vào lưới. ”

Khương Tuyết Nhu xấu hổ đẩy anh, “tôi bị Tống Thanh Duệ đẩy.”

“Anh mặc kệ, hiện tại em là liều thuốc cứu mạng của anh.” Hoắc Anh Tuấn đau lòng ngẩng đầu.
 
Chương 1210


Chương 1210

Lần này Khương Tuyết Nhu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh khó chịu đỏ bừng như sắp nổ tung, cô chợt hoảng hốt.

“Tuyết Nhu, đừng đi, em đi rồi, anh sẽ chết mất.” Hoắc Anh Tuấn nói, nắm lấy tay cô đặt lên ngườianh.

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, anh bị Mạnh Tử Hàm bày mưu tính kế, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng.

Cô chợt thấy thương anh.

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô cười nhạt, “Tuyết Nhu, anh khó chịu như vậy, nhưng cũng không biết phải làm sao.”

Khương Tuyết Nhu cũng hoảng sợ, lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoắc Anh Tuấn nhất định sẽ xảy ra chuyện, “Hay là … đi bệnh viện.”

“Khôngđược, Tuyết Nhu, anh là đàn ông, anh muốn thể diện, em để cho anh đi ra ngoài như vậy, em nói cho anh biết, tương lai anh làm sao ngẩng đầu lên.” Hoắc Anh Tuấn cười khổ, “Anh thà chết còn hơn.”

Khương Tuyết Nhu xấu hổ.

Không ngờ có một ngày Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ nói ra những câu nói mà một người phụ nữ thường nói.

Nhưng có thể hiểu rằng dù có nghèo túng thì nội tâm anh vẫn kiêu ngạo như vậy.

“Tuyết Nhu, anh nóng quá, đau quá.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô thật chặt, có một người phụ nữ trong tay, nhưng anh vẫn giỏ trừ được dược tính.

“Hoắc Anh Tuấn, bình tĩnh đi, tôi sẽ nghĩ cách.” Khương Tuyết Nhu cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Cô từ từ đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh, kiễng chân lên, đưa đôi môi mỏng lên …

… …

Bên ngoài phòng tắm.

Cho dù TV đang mở to, Lâm Minh Kiều và Tống Thanh Duệ vẫn có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ của Hoắc Anh Tuấn.

Hai người nhìn nhau, mặt đỏ bừng.

Cho đến khi Lâm Minh Kiều không nhịn được nữa, lại cầm điều khiển lên, muốn lớn tiếng hơn, Tống Thanh Duệ mới chặn cô lại, “Đừng để TV lớn quá, cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.” . ”

“Nhưng …” Lâm Minh Kiều xấu hổ.

“Tôi đi ra ngoài trước.” Tống Thanh Duệ nói, “Nếu có người hỏi, tôi liền nói chị nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thôi để tôi ra.” Lâm Minh Kiều thì thào, “Tôi cứ ở đây thật xấu hổ.”

“Chị đang mang thai. Ở trong phòng, mẹ tôi hiểu được, có thể giúp chị ngăn chặn. Nếu tôi ở trong, người khác sẽ vào tìm.” Tống Thanh Duệ nhìn cô một cái khích lệ, “Cố lên, chị đều đã trải qua, không giống tôi. Tôi vẫn là một thiếu niên ngây thơ trong sáng. ”

“…”

Lâm Minh Kiều ho khan một tiếng.

Tống Thanh Duệ cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Minh Kiều tiếp tục cười ra nước mắt tiếp tục cố thủ ở đây.

… …

Ở dưới lầu, Mạnh Tử Hàm tìm kiếm gần như toàn bộ tòa nhà, nhưng không thấy Hoắc Anh Tuấn đâu.

Cô ấy đã rất tức giận.
 
Chương 1211


Chương 1211

Dược tính của Hoắc Anh Tuấn đáng lẽ đã phát tác từ lâu, anh ta còn có thể đi đâu như vậy?

Trong trường hợp anh không kiềm chế được mà tìm người phụ nữ khác giải quyết, cô sợ là sẽ tức nôn ra máu.

“Mà này, cậu thấy Khương Tuyết Nhu không?.” Cô gắt lên.

“A, cậu nói mới nhớ, hình như mình không nhìn thấy.” Trần Sướng đột nhiên nói, “Hoắc Anh Tuấn không lẽ tìm cô ta….”

“Câm miệng.” Mạnh Tử Hàm nghiêm nghị nhìn cô, “Khương Tuyết Nhu nếu như cô ta dám vô liêm sỉ như vậy, nhất định tôi sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết, đi tìm Khương Tuyết Nhu cho tôi, ngay lập tức, tôi đã cho người canh cửa. Bây giờ, Hoắc Anh Tuấn chắc chắn vẫn còn ở đây. ”

“Tử Hàm, khi chúng ta đến phòng Tống Thành Duệ, thấy Lâm Minh Kiều cũng ở đó, Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu lại là bạn tốt của nhau, Tống gia lúc đó có quan hệ tốt với Hoắc Anh Tuấn, có khi nào  bọn họ đang bao che cho Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn. ”Trần Sướng nhắc nhở.

Mạnh Tử Hàm đầu óc lóe lên, Trần Sướng xem ra cũng có lý.

“Đi, lên xem một chút.” Cô chạy nhanh lên lầu.

Lần này không gõ cửa nữa, cô đẩy cửa vào.

Trên ghế sô pha trong phòng, Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều vừa ăn trái cây vừa nói cười, nhìn thấy Mạnh Tử Hàm đi vào, Lâm Minh Kiều sợ tới mức vỗ vỗ ngực, “Ôi, Mạnh tiểu thư, có chuyện sao? Đây là nhà của cô, nhưng cô không thể vào mà không gõ cửa chứ. ”

“Lương phu nhân thế nào cũng ở đây?.” Mạnh Tử Hàm cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, liền thấy cô chống một khuỷu tay lên sô pha, bàn tay nhỏ đặt lên má, bộ dáng lười biếng mà quy*n rũ nhìn cô.

Cô rõ ràng nhỏ hơn Khương Tuyết Nhu mấy tuổi, nhưng dung mạo tuyệt trần của Khương Tuyết Nhu hoàn toàn vượt quá khả năng của cô, huống chi Khương Tuyết Nhu làn da trắng như tuyết như mỡ cừu, kết hợp với một bộ váy đen càng trắng hơn một chút. Hai màu sắc đối lập càng khiến khuôn mặt của cô xinh đẹp đến cực điểm.

“Tôi và Minh Kiều là bạn tốt, nói chuyện phiếm ở đây có gì lạ không?” Khương Tuyết Nhu cười nhẹ hỏi, nhướng mày.

“Không có gì ngạc nhiên, là tôi chen ngang.” Mạnh Tử Hàm vừa nói vừa đi vào, “Ồ, tôi đột nhiên muốn dùng phòng tắm.”

Cô không đợi Khương Tuyết Nhu trả lời, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra, bên trong không có ai, ngoại trừ mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ trong không khí còn rất ẩm ướt.

Cô liếc nhìn vòi hoa sen, rõ ràng vừa rồi có người dùng vòi hoa sen, rất có thể lúc trước Hoắc Anh Tuấn thật sự trốn trong đó rồi hạ hoả bằng nước lạnh.

Khi nghĩ đến Khương Tuyết Nhu ngồi ở bên ngoài, thân thể cô tức giận run lên

Cô vội vàng đi ra với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt như muốn xé nát Khương Tuyết Nhu, “Vừa rồi cô và Hoắc Anh Tuấn trốn ở trong sao?”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì?” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt đáp, tim không đập mặt không đỏ, “Tôi vừa lên.”

“Đừng giả vờ, Khương Tuyết Nhu, sao cô lại không biết xấu hổ, cô đã kết hôn rồi, còn trốn trong toilet làm tình với Hoắc Anh Tuấn, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào thấp hèn như cô.” Mạnh Tử Hàm tức giận hét lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Khương Tuyết Nhu trở nên lạnh đi một chút, “Mạnh tiểu thư, tôi biết rõ cô thích Hoắc Anh Tuấn, nhưng Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Cô không thể đổ oan cho tôi. Xin hãy chú ý đến gia giáo của bản thân.”
 
Chương 1212


Chương 1212

“Một người phụ nữ vô liêm sỉ như cô có quyền gì mà dạy tôi?” Mạnh Tử Hàm hét lên.

“Chúng tôi không đủ tư cách, nhưng tôi có thể tìm mẹ và ba của cô.” Lâm Minh Kiều tá hỏa nói, “Để bọn họ dạy dỗ lại con gái.”

Mạnh Tử Hàm cười khẩy, “Lâm Minh Kiều, cô phải đối đầu với tôi như vậy mới được sao? Để tôi nhắc nhở cô. Nói trắng ra, cô chỉ là con gái nuôi của chú Tống mà thôi, còn không phải con ruột. Còn nữa, mọi người đều biết Tống gia nhận cô là con gái nuôi, là vì cô bị Tống Dung Thời ngủ qua nhưng không chịu trách nhiệm, thương hại cô nên mới nhận cô. ”

Sắc mặt Lâm Minh Kiều đột nhiên tái nhợt.

“Câm miệng.” Sau lưng, tiếng gầm của Mạnh nghị viên đột nhiên vang lên.

Mạnh Tử Hàm sửng sốt, vừa nhìn lại đã nhận ra, không chỉ có cha mẹ, Lâm Thanh Phương và Tống Thành Duệ đều đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào.

Lâm Thanh Phương lộ vẻ tức giận, “Mạnh Quốc Xuyên, anh thường giáo dục con gái như thế này sao? Chúng tôi Tống gia mấy ngày trước mới tổ chức tiệc công khai, để chứng minh cho thế giới bên ngoài thấy Minh Kiều là người của Tống gia chúng tôi. Đúng vậy. Tuy con bé không phải ruột thịt, nhưng mọi người ở Tống gia đều coi con bé như người nhà của mình, hóa ra trong suy nghĩ gia đình anh lại coi thường con gái tôi như thế này. ”

“Tống phu nhân, không phải như vậy.” Mạnh nghị viên nhanh chóng giải thích, “Đây là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Tống Thành Duệ lạnh lùng nói, “chú Mạnh, chúng tôi tận tai nghe rõ, tôi cùng chị gái có nhã ý tới chúc mừng sinh nhật con gái chú, nhưng cô ấy thật quá đáng, sỉ nhục chúng tôi đến mức này, về sau Mạnh gia của chú, chúng cháu có lẽ không dám tới nữa. ”

Mạnh nghị viên tức giận hướng Mạnh Tử Hàm, “Mau xin lỗi Lâm tiểu thư và Khương tiểu thư.”

Mạnh Tử Hàm bị oan, “Cha, cha không biết……”

“Bang.”

Mạnh Tử Hàm hứng trọn một cái tát giáng xuống mặt, Mạnh  nghị viên tức giận chỉ vào cô, “Cha thường ngày chiều con quá làm hư con, làm cho con vô pháp vô thiên.”

Mạnh Tử Hàm ngẩn người, trong lòng không tin kêu lên: “cha, con không có, là Khương Tuyết Nhu. Cô ta cùng Hoắc Anh Tuấn trốn trong phòng tắm lừa gạt con, Lâm Minh Kiều bao che cho bọn họ.” .. ”

“Thật sự là chỉ dựa vào lời nói phiến diện của Mạnh tiểu thư, tôi phải gánh tội danh này sao.” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói, “Có bằng chứng cho những gì cô nói không.”

“Tất nhiên, có nước ở khắp mọi nơi trong nhà vệ sinh.”

Khương Tuyết Nhu cười thành tiếng, Tống Thành Duệ sờ sờ cái mũi của mình, “Lúc trước ở nhà vệ sinh, tôi không cẩn thận làm rây ra hết sàn nhà, nên dùng vòi hoa sen gột rửa sạch sẽ.”

“Anh đang nói nhảm, anh rõ ràng là đang giúp cô ta bao che …” Mạnh Tử Hàm còn chưa nói hết câu đã nhận được ánh mắt chết chóc của Mạnh nghị viên.

“Đừng nói nữa, câm miệng.”

Mạnh nghị viên tức giận muốn tát cô một cái, lúc này chỉ có thể kìm nén xin lỗi, “Khương tiểu thư, chính là con gái của tôi hiểu lầm cô. Tôi thay mặt con bé xin lỗi cô.”

Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt than thở, “Tôi không cần xin lỗi, sau này tôi không dám đến Mạnh gia của ông nữa. Thật sự là nằm không cũng trúng đạn. Lúc nãy tôi ở trong Đại sảnh, sau đó một người hầu đi tới, nói với tôi Minh Kiều đang tìm tôi, khi tôi đi ngang qua, người hầu muốn đẩy tôi xuống bể bơi, may mà tôi nhanh chóng tránh được, nhưng người hầu đã leo lên và nói tôi đẩy cô ấy.
 
Chương 1213


Chương 1213

Lâm Minh Kiều sững sờ, “mình tìm cậu lúc nào.”

“Ừ, cậu không có tìm mình, nhưng là có người nói tìm mình, tra hỏi, bọn họ không thừa nhận, mình cũng không dám chạy lung tung, cho nên cùng cậu nói chuyện phiếm trong phòng. Không bao lâu sau, Mạnh tiểu thư liền chạy đến và nói rằng mình có quan hệ tình cảm vụng trộm với Hoắc Anh Tuấn. ”

Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói, “Mạnh tiểu thư, thân phận của cô không phải tầm thường, muốn nói gì thì nói, nhưng có bao giờ cô nghĩ tới tôi đã kết hôn, nếu như những điều này sẽ bị người ta truyền đi, thanh danh của tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”

Ông Mạnh không ngờ Khương Tuyết Nhu lại không nể mặt như vậy, mà Lâm Thanh Phương ở bên cạnh nên chỉ có thể tiếp tục xin lỗi, “Không ngờ Khương tiểu thư lại chịu nhiều oan ức như vậy. Tôi nhất định sẽ kêu con gái của tôi xin lỗi cô, Người hầu khi nãy cũng sẽ bị sa thải ngay lập tức, chuyện ngày hôm nay, một chữ cũng không truyền đi.”

“Bố ….” Nước mắt tủi thân của Mạnh Tử Hàm trào ra.

“Mạnh Tử Hàm, xin lỗi, nếu hôm nay không xin lỗi, con sẽ không là con gái của cha nữa.” Mạnh nghị viên hung hăng cảnh cáo.

Mạnh Tử Hàm nghiến răng, không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng hận ý nói với Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều: “Thực xin lỗi.”

“Cô là muỗi sao? Tôi hoàn toàn không có nghe thấy.” Lâm Minh Kiều móc lỗ tai ra.

“Thực xin lỗi.” Mạnh Tử Hàm nói lớn rồi đẩy mọi người ra chạy đi.

Mạnh nghị viên vẻ mặt bình tĩnh nói: “Khương tiểu thư, cô hài lòng chưa?”

“Tôi không bất mãn, nhưng tôi chỉ cảm thấy Mạnh tiểu thư còn quá nhỏ. Nếu cứ nuông chiều cô ấy, sau này có thể sẽ gây ra rắc rối cho ông Mạnh. Tôi hy vọng ông Mạnh sẽ hiểu điều tôi thực sự muốn.” Khương Tuyết Nhu 1 mặt khiêm tốn nói.

“Cảm ơn rất nhiều.” Mạnh nghị viên nói, nhưng trong lòng lại muốn xé xác Khương Tuyết Nhu.

Lâm Thanh Phương thở dài một hơi, nói: “Đi an ủi Tử Hàm đi. Là sinh nhật của con bé, chúng ta cũng nên rời đi, đã muộn rồi.”

“Tôi sẽ tiễn mọi người.”

Mạnh nghị viên mỉm cười, đưa họ ra cửa, Lương Duy Phong cũng vội vã chạy đến sau khi nhận được thông báo từ Mạnh nghị viên.

Vừa rồi hắn đang đánh bài với mấy vị chính khách, đột nhiên nhận được thông báo của Mạnh nghị viên, yêu cầu hắn đưa Khương Tuyết Nhu rời đi trước, nói đã quá muộn, nhưng thật ra hắn hiểu rõ mình đã nhận được lệnh đuổi khách.

Không biết Khương Tuyết Nhu đã làm gì mà khiến anh ta bị Mạnh nghị viên “mời” ra khỏi biệt thự.

Lương Duy Phong cảm thấy tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Phương ở đó, anh đã kìm lại.

… … …

Sau khi lên xe, Lâm Thanh Phương liền móc móc tay với Khương Tuyết Nhu.

“Lâm phu nhân, đêm nay cám ơn.” Khương Tuyết Nhu thì thào nói rất cảm kích.

“Cô cũng rất can đảm. Chồng tôi bình thường cũng không dám nói chuyện với Mạnh Quốc Xuyên như vậy, dám nói chuyện như thế này, cô có lẽ là người đầu tiên.”
 
Chương 1214


Chương 1214

Lâm Thanh Phương nhìn cô có chút hâm mộ, “Nhưng là cô không biết ẩn nhẫn, sau đêm nay, Mạnh Quốc Xuyên nhất định sẽ hận cô.”

Khương Tuyết Nhu mỉm cười, “Nếu như nhất định phải nịnh nọt chính khách thì cháu nên toàn tâm toàn ý nịnh nọt Tống gia. Cháu biết rất nhiều người muốn lấy lòng ông Mạnh, nhưng cháu không thể làm trái nguyên tắc của bản thân để xu nịnh. Một số người đã định sẵn là không cùng chí hướng không thể cùng xây dựng sự nghiệp. ”

“Hơn nữa, cháu không thiếu đồ ăn thức uống. Cháu có cuộc sống đầy đủ so với nhiều người. Cháu không tham lam đến mức đó. Thực tế, tài sản 10 triệu hay hàng trăm tỷ sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cháu, đơn giản là số lượng số 0 trong ngân hàng là khác nhau. ”

Lâm Thanh Phương cười tủm tỉm, “Cháu nói đúng. Đáng tiếc, nhiều người không hiểu đạo lý này. Đừng lo lắng, chỉ bằng cha cháu và mối quan hệ với Minh Kiều cùng Tống gia, cho dù ông Mạnh muốn nhắm vào cháu, chúng ta cũng sẽ bảo vệ cháu. ”

“Cảm ơn.” Khương Tuyết Nhu lại chân thành cảm ơn.

Sau khi xe rời đi, cô quay lại xe của Lương Duy Phong.

Lương Duy Phong nhìn cô, “Tuyết Nhu, Tống phu nhân nói cái gì?”

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh thở dài, “Cô ấy vừa rồi nói mấy câu.”

Sắc mặt Lương Duy Phong rốt cục hơi đổi, “Tối nay xảy ra chuyện gì? Tiệc chưa tàn, ông Mạnh sao lại kêu chúng ta về trước.”

“Có lẽ vì em là vợ cũ của Hoắc Anh Tuấn nên Mạnh Tử Hàm coi em như kẻ thù trong tưởng tượng và luôn gây phiền phức cho em, vô tình xảy ra mâu thuẫn.” Khương Tuyết Nhu chua xót nói: “Xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh.”

Lương Duy Phong bí mật siết chặt tay, cô không biết mình đã tốn bao nhiêu tâm sức để lấy lòng ông Mạnh, thấy mình sắp bước vào vòng vây của bọn họ, lại bị cô tuỳ tiện phá hỏng.

Anh chỉ có thể âm thầm kìm nén, sợ rằng há miệng ra lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Chiếc xe yên tĩnh đến kỳ quái khiến Khương Tuyết Nhu căng thẳng, “Duy Phong, em hiểu anh muốn lấy lòng Mạnh gia, nhưng ônh Mạnh không phải người tốt…”

Mạnh Quốc Xuyên dạy ra một đứa con gái như Mạnh Tử Hàm lòng dạ hẹp hòi thì làm sao tốt được.

“Tuyết Nhu, em không hiểu.” Lương Duy Phong ngắt lời cô, “Ở vị trí của bọn họ sẽ không có ai đơn giản tốt bụng. Quên đi, em không hiểu. Quay lại, anh sẽ chân thành xin lỗi ông Mạnh. . Xin lỗi, nếu em không thích Mạnh gia, sau này đừng tới dự tiệc như vậy. ”

Anh quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Khương Tuyết Nhu cảm thấy anh thật sự rất tức giận, chỉ là cố kiềm chế.

Cô cũng có một tâm trí phức tạp.

Đèn neon ngoài cửa sổ vụt qua, cô từ từ thất thần.

Trong đầu cô không thể không lướt qua cảnh trong phòng tắm trước đó.

Nụ hôn nóng bỏng của Hoắc Anh Tuấn, cô chủ động ôm anh.

Tất cả sự xấu hổ khiến người ta đỏ mặt và thót tim.

May mắn thay, cô đoán trước rằng khi Mạnh Tử Hàm không tìm thấy Hoắc Anh Tuấn, cô ta sẽ bắt đầu tìm kiếm cô, vì vậy cô nhanh chóng giải quyết Hoắc Anh Tuấn, sau khi giúp anh tốt hơn một chút, anh bò ra khỏi cửa sổ phòng tắm.
 
Chương 1215


Chương 1215

Tối nay cô cũng vắt ra một giọt mồ hôi lạnh, thật là gay cấn, nhưng may mắn là anh ta ra ngoài thuận lợi.

Chỉ là nghĩ đến những gì cô đã làm cho Hoắc Anh Tuấn, cô vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.

Có lẽ cô thật sự đã quá quen với thân thể của Hoắc Anh Tuấn, cho dù ly hôn, cho dù cô và Hoắc Anh Tuấn có thân thiết đến đâu, cô cũng sẽ không cảm thấy phản cảm, Lương Duy Phong chạm vào cô, cô sẽ cảm thấy buồn nôn.

Lần đầu tiên cô thấy hoang mang về cuộc hôn nhân hiện tại.

Dù Lương Duy Phong có phải là kẻ giết Lục Thanh Minh hay không thì cô cũng không bao giờ có thể sống cùng anh được nữa.

Phải kiếm thời gian để nói chuyện ly hôn.

Sau khi một đường an tĩnh về đến biệt thự, Lương Duy Phong liền đi vào phòng làm việc, Khương Tuyết Nhu lên lầu, việc đầu tiên cô làm là đánh răng.

Vừa đánh vừa chải, trong đầu hiện lên vài hình ảnh xấu hổ, nhìn thấy trong gương đôi môi đỏ tươi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cô cúi đầu, nhanh chóng đánh răng sạch sẽ, thậm chí còn cố gắng loại bỏ mùi của người đó.

Vừa nghĩ tới đó, Hoắc Anh Tuấn đã gọi.

Cô vô cùng sợ hãi và tắt điện thoại trong tiềm thức.

Ngay sau đó, một tin nhắn đến, Hoắc Anh Tuấn: Anh về rồi em yêu, cảm ơn em, không ngờ đêm nay em lại … giúp anh như vậy, anh yêu em.

Khương Tuyết Nhu đỏ mặt ném điện thoại sang một bên, dội gáo nước lạnh vào mặt.

Nhưng một lúc sau, Hoắc Anh Tuấn lại gửi tin nhắn khác: Sao em không nhắn lại cho anh, em… mắc cỡ.

Khương Tuyết Nhu không chịu nổi trả lời: Cút.

Hoắc Anh Tuấn: Anh không cút, cả đời này anh sẽ không cút, em lại cứu anh, em là an nhân của anh, kiếp này không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báođáp.

“Vô sỉ.”

Sau khi Khương Tuyết Nhu chửi xong, tim đập như trống.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, cô nhìn thấy Lương Duy Phong đang sải bước đi vào, không khỏi nhíu mày, xem ra sau này cô nhất định phải đánh lại ổ khóa.

“Tuyết Nhu, vừa rồi anh gọi điện thoại cho Mạnh nghị viên để xin lỗi, ông ấy nói … sau này anh nên ít liên lạc với ông ấy.”

Lương Duy Phong sắc mặt rất xấu, ngay cả ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tức giận không kiềm chế được, “Ông ta nói em hung hăng ép ông ta không được động thủ trong bữa tiệc sinh nhật của con gái ruột của mình, ông ta không dám chọc vào em.”

Khương Tuyết Nhu có chút áy náy, ông Mạnh lòng dạ nhỏ nhen, lúc đó Lâm Thanh Phương ở đó, nhưng về sau trả thù Lương Duy Phong cũng là chuyện bình thường…… “Duy Phong, là Mạnh Tử Hàm đêm nay một mực nhắm vào em gây phiền phức. . . .”

“Mạnh nghị viên nói buổi tối em và Hoắc Anh Tuấn lén lút trốn trong phòng tắm ngoại tình.” Lương Duy Phong đột ngột ngắt lời cô, không kiềm chế được tức giận trừng lớn hai mắt.

Khương Tuyết Nhu tái mặt.

Nếu là người khác, cô có thể ranh mãnh nói dối, nhưng đối mặt với Lương Duy Phong, cô có chút … không biết nên đối mặt như thế nào.

Thấy cô im lặng.
 
Chương 1216


Chương 1216

Sợi dây căng trong lòng Lương Duy Phong cuối cùng cũng đứt.

Anh không còn khống chế được sự tỉnh táo của mình, cả người gầm lên mất kiểm soát, “Khương Tuyết Nhu, em xứng đáng với anh sao? Anh hết lần này tới lần khác cho em cơ hội, nhưng cuối cùng, em lại đối xử với anh như vậy sao? anh chạm vào em thì em muốn  sống muốn chết, Hoắc Anh Tuấn chạm vào em thì em lại sung sướng chịu đựng, sao em lại hạ tiện như vậy. ”

Anh muốn kiềm chế.

Nhưng sự tức giận của Mạnh nghị viên và sự phản bội của cô đã khiến anh mất kiểm soát.

Nghĩ đến việc trong bữa tiệc có nhiều người như vậy, cô lại vụng trộm ngoại tình với Hoắc Anh Tuấn, khiến cho nỗi hận trong lòng anh nổi lên sóng gió.

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Khuôn mặt Lương Duy Phong trước mặt thật gớm ghiếc, không chút dịu dàng tao nhã, giống như đã thay đổi chính mình.

Cô còn tưởng mình bị ảo giác, từ trong miệng anh sẽ nói ra những lời ác độc như vậy.

Nhưng cũng là điều dễ hiểu nếu đổi lại là bất cứ ai, cũng sẽ buồn và giận.

“Duy Phong, em xin lỗi, em không muốn nói dối anh, em rất cố gắng chấp nhận anh, nhưng dù cố gắng thế nào, em vẫn không thể…”

“Bang.”

Một cái tát giòn tan trên mặt Khương Tuyết Nhu.

Sức lực của người đàn ông mạnh đến mức trực tiếp khiến cô ngã xuống giường, cả khuôn mặt cô đều sưng tấy lên.

Khương Tuyết Nhu còn chưa kịp bình phục sau chấn động, Lương Duy Phong đã lao vào cô như một thằng điên, xé toạc quần áo của cô.

“Vì em rẻ tiền như vậy, vậy thì anh không cần tôn trọng em. Tối nay nhất định phải chiếm được em. Em ở với Hoắc Anh Tuấn như thế nào? Đêm nay anh ở lại với em như thế.”

Với một tiếng “xoẹt”, quần áo đã bị xé toạc.

Làn da của Khương Tuyết Nhu đã sớm để lại vết bầm tím.

“Lương Duy Phong, anh buông ra.” Khương Tuyết Nhu giãy dụa, nhưng Lương Duy Phong một chút cũng không nghe lời cô.

Sự điên khùng của anh khiến cho Khương Tuyết Nhu vừa lạ vừa sợ, may mà cô giỏi võ.

Cô siết chặt cổ tay anh và đá anh đi.

Lương Duy Phong bị ném sang một bên, chạy theo mất kiểm soát, hai người cứ như vậy quấn lấy nhau trong phòng.

Trong khoảng thời gian này, một số bình hoa đã bị đánh sập.

Khương Tuyết Nhu không muốn dây dưa với anh nữa nên nhân cơ hội đẩy Lương Duy Phong ra một khoảng nhất định, cầm lấy điện thoại di động, thậm chí còn không kịp thay giày, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, lên xe và lái đi.

Trong gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Lương Duy Phong đang đuổi theo.

Cảnh tượng đó khiến trái tim cô run lên.

Có lẽ không bao giờ nghĩ có ngày cô và Lương Duy Phong sẽ đánh nhau.
 
Chương 1217


Chương 1217

Hơn nữa, Lương Duy Phong trước đây là một người hiền lành dịu dàng như vậy, cô và Hoắc Anh Tuấn kết hôn đã lâu, hai người đều không đánh nhau như thế này, mặt, cánh tay và vai cô giờ rất đau.

Bộ dạng vừa rồi của Lương Duy Phong khiến cô sợ hãi.

Lần trước, khi anh muốn cưỡng ép cô, anh cũng bày ra ánh mắt đó, nhưng chỉ là thoáng qua, khiến cô nghĩ đó là ảo giác.

Lần này cô đã thấy rõ.

Có phải cô đã làm tổn thương anh quá sâu và ép anh biến đổi, hay anh vẫn luôn như thế này, chỉ là trước đây ngụy trang quá giỏi?

Khương Tuyết Nhu rốt cuộc không đoán ra được.

Giờ cô rất sợ phải chung sống cùng người đàn ông này.

Cô không biết, sau khi cô rời đi không bao lâu, Lương Duy Phong đã đập phá rất nhiều thứ như một kẻ điên.

Nhưng sau khi đập xong, anh nhìn thấy nơi đó lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú của anh biến sắc.

Anh ấy mất kiểm soát.

Chết tiệt.

Bây giờ không phải lúc cùng Khương Tuyết Nhu ầm ĩ.

Anh điên cuồng nhắn tin lại cho Khương Tuyết Nhu: Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh không cố ý đánh em, chỉ là anh quá tức giận, em quay về đi, làm ơn, anh không thể mất em.v

… …

Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tin nhắn của anh khi đến bãi đậu xe của Lâm Minh Kiều.

Cô không nói nên lời.

Lần đầu tiên cô thấy Lương Duy Phong lật mặt rất nhanh và cực đoan.

Cô không đáp lại, cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Bấm chuông cửa xong, Lâm Minh Kiều sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của cô, “cmn, ai đánh cậu thế này.”

“Đừng nói nữa, tớ tạm thời ngủ với cậu, đi nhà cha, tớ sợ cha lo lắng.”

Khương Tuyết Nhu mệt mỏi thả người xuống sô pha, trên người vẫn còn mặc áo khoác, nhưng chiếc váy nhỏ bên trong đã bị rách vài chỗ, nếu không phải được cô bọc trong áo khoác thì chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài.

Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đôi mắt đỏ hoe, thoáng buồn.

Không hiểu sao cuộc hôn nhân của cô và Lương Duy Phong lại trở nên như vậy, lúc đầu cô cũng muốn coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng dường như sau khi bị Hoắc Anh Tuấn bắt cóc lên đảo, mọi chuyện đã thay đổi.

Sau khi trở về, mỗi lần đối mặt với Lương Duy Phong, cô đều vô thức muốn trốn tránh.

“Sẽ không phải… Lương Duy Phong làm chứ.” Lâm Minh Kiều biết cô cùng Lương Duy Phong về nhà, nhận ra cô liền tức giận cả người, “Anh ta sẽ không biết chuyện cậu và Hoắc Anh Tuấn…ở trong phòng tắm. ”

“Mạnh nghị viên đã nói với anh ta.” Khương Tuyết Nhu ôm đầu gối, trầm thấp nói.

” Mạnh nghị viên nói cái gì anh ta liền tin cái đó sao? Ông Mạnh không có bằng chứng. Cậu không biết nói dối sao?” Lâm Minh Kiều ngạc nhiên nói, “cậu chắc là không nói dối.”

“Đối với anh ta, tớ không thể nói lời dối trá này.” Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm, “Minh Kiều, anh ta mắng tớ là đồ đê tiện. Thực sự tớ cũng thấy mình rất đê tiện.”
 
Chương 1218


Chương 1218

“Haizzz, đừng nói như vậy. Dù sao Hoắc Anh Tuấn cũng là chồng cũ của cậu. Đúng vậy, cậu và Lương Duy Phong đã kết hôn, nhưng cậu chưa từng phát sinh quan hệ với anh ta. Có thể sâu trong tiềm thức, cậu vẫn chỉ quen Hoắc Anh Tuấn. Con người, đều có bệnh sạch sẽ. ”Lâm Minh Kiều an ủi.

“Đừng an ủi tớ.” Khương Tuyết Nhu có chút hụt hẫng.

Nếu như trước đây cô bị Hoắc Anh Tuấn bức ép trên đảo, thì đêm nay … là cô tự nguyện.

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hoắc Anh Tuấn, cô có chút không tự chủ được nên làm theo bản năng.

Có lẽ cuộc đời này, cô đã thực sự bị trúng độc bởi tên khốn kiếp Hoắc Anh Tuấn.

“Được rồi, tớ sẽ không an ủi cậu, nhưng tớ nghĩ khoảng cách giữa cậu và Lương Duy Phong chắc chắn vĩnh viễn không xoá đi được. Dù khuyên can cũng không nên thuyết phục ly hôn, nhưng tớ vẫn kiên quyết phản đối đàn ông bạo hành gia đình. Cậu tự lo cho chính mình mà lo liệu đi. ”

Lâm Minh Kiều nói, ” ngày thường nhìn Lương Duy Phong rất ôn nhu, nhưng là đột nhiên lộ ra một mặt thật đáng sợ, … tối nay nghe Thanh Duệ nói Lương Duy Phong buổi tối tiếp cận hắn, ám chỉ rằng một khi anh ta hợp tác trong tương lai, sẽ có rất nhiều lợi ích cho anh ta. Anh ta là một doanh nhân, và lợi ích mà anh ta có thể có không gì khác hơn là tiền. ”

Khương Tuyết Nhu sững sờ, cô vốn chỉ muốn nhờ Thanh Duệ đi để ý, nhưng không ngờ lại phát hiện ra nhiều như vậy.

Lương Duy Phong làm như vậy là không đúng, đơn giản là đang lách luật.

“Dù sao Lương Duy Phong cũng không đơn giản, Thanh Duệ nói hắn tuyệt đối là có tham vọng.”

… …

Cả đêm, Khương Tuyết Nhu ngủ không được bao nhiêu.

Một là mặt đau quá, hai là đầu óc rối bời.

Ngày hôm sau, cô sợ Lương Duy Phong đến công ty tìm mình, đến công ty cũng không dám đi, cho nên cô chỉ có thể âm thầm ở nhà Lâm Minh Kiều dưỡng thương.

Trong khoảng thời gian này, Hoắc Anh Tuấn đã gửi cho cô vài tin nhắn, nhưng cô không bao giờ trả lời.

Cô muốn ẩn mình trong mai rùa và yên tĩnh thêm vài ngày nữa.

Thật đáng tiếc khi hôm sau cô giáo mẫu giáo gọi cho cô, “mẹ Tiểu Khê, chuyện là chiều nay Lương tiên sinh đến đón Lãnh Lãnh. Anh ấy nói anh ấy là chồng của cô, nhưng mà Hoắc tiên sinh lại cũng ở đây. Bây giờ anh ấy nói Lãnh Lãnh là con của anh ấy. Tôi nhớ lần trước ở trường mẫu giáo mà cô và Hoắc tiên sinh đã đổi tên cha của đứa trẻ. Bây giờ bọn họ đang cãi nhau trong nhà trẻ. Cô có thể qua nhà trẻ một chuyến được không. ”

Khương Tuyết Nhu da đầu râm ran, “Xin lỗi, tôi qua ngay.”

Cô nhanh chóng đeo khẩu trang và lái xe đến trường mẫu giáo.

May mắn thay, nó rất gần, và chỉ mất hơn mười phút.

Cũng may là phụ huynh đến đón con không đông lắm nhưng thân hình cao ráo của Hoắc Anh Tuấn và Lương Duy Phong vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.

Lãnh Lãnh và Tiểu Khê chỉ lo đứng ở cạnh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn bất lực, Lãnh Lãnh mặt lạnh băng.

“Hoắc Anh Tuấn, tôi lại cảnh cáo anh, Lãnh Lãnh là con của tôi, anh không đủ tư cách mang nó đi”

Lương Duy Phong tức giận nói.

“Đùa, Lãnh Lãnh là con ruột của Tuyết Nhu và tôi. Tên cha ghi trong sổ thông tin của trường mẫu giáo cũng là tên tôi. Đây cũng là thỏa thuận được sự chấp thuận của Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

 
 
Chương 1219


Chương 1219

“Lương Duy Phong, anh thích coi con người khác là con của mình, nhưng tôi không muốn con trai mình gọi người khóc là bố. ”

Lương Duy Phong tức giận đến mức không ngờ rằng Khương Tuyết Nhu lại lén lút để Lãnh Lãnh nhận Hoắc Anh Tuấn là cha của mình.

Người phụ nữ này đã làm bao nhiêu việc mà giấu anh?

“Lãnh Lãnh, con quên trước đây Hoắc Anh Tuấn đã bỏ rơi mẹ con con như thế nào sao?.” Lương Duy Phong phải ngoảnh mặt với Lãnh Lãnh, “Không phải con đã nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta sao?”.

Vẻ mặt Lãnh Lãnh hơi thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng.

Cho đến khi Tiểu Khê kêu lên: “Ma Ma, ngươi rốt cục đến rồi.”

Cô trót lọt vào vòng tay của Khương Tuyết Nhu.

Lãnh Lãnh cũng đỏ bừng nhìn Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu phức tạp nhìn Lương Duy Phong: “Duy Phong, anh đừng nói những điều này trước mặt đứa nhỏ được không?”

Cô cũng thừa nhận trước đây Hoắc Anh Tuấn đã làm cô tổn thương rất nhiều.

Nhưng cho dù thế nào cũng không nên dùng những điều đó để ép trẻ con phải lựa chọn.

Đứa trẻ là người vô tội nhất, nó không có cách nào để lựa chọn ai làm cha mẹ mình.

Đứa trẻ nào cũng khao khát một người cha là lẽ tự nhiên, cô từng từ chối việc con của mình nhận lại Hoắc Anh Tuấn, một là lo lắng lúc đó Hoắc Anh Tuấn sẽ bị Nhạc Hạ Thu thôi miên, sẽ đoạt mất bọn trẻ từ tay cô, hai là lo lắng về việc Nhạc Hạ Thu trở thành mẹ kế của bọn trẻ sẽ làm tổn thương chúng.

Nhưng những điều cô lo lắng đã biến mất, cô ấy không có lí do gì để ngăn cản như vậy.

Không ai hiểu Lãnh Lãnh hơn cô, Lãnh Lãnh là một cậu bé sĩ diện, Lương Duy Phong nói ra những điều này sẽ khiến Lãnh Lãnh xấu hổ mà tự trách.

“Tuyết Nhu…”

Vẻ bi thương thật sâu hiện trên khuôn mặt Lương Duy Phong, “Anh chỉ là vì em và bọn trẻ. Em quên rằng năm đó nếu không có anh bảo vệ em và bọn trẻ thì bọn trẻ đã bị anh ta một tay đẩy rớt lâu rồi. Anh ta đã làm được gì cho bọn trẻ, anh ta có tư cách gì mà muốn nhận về thì liền nhận về ”.

“Chuyện đó cũng là chuyện giữa chúng tôi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

“Anh ….” Lương Duy Phong tức giận đến xanh mặt.

“Hoắc Anh Tuấn, im đi.”

Khương Tuyết Nhu cũng hung hăng khịt mũi Hoắc Anh Tuấn, “Hai người là người lớn đang làm ầm ĩ cổng trường mẫu giáo. Có bao giờ nghĩ đến con của mình không? bao nhiêu người xung quanh đang nhìn.”

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn bọn trẻ xin lỗi, “Anh cũng không muốn, nhưng anh không muốn Lương Duy Phong đón Lãnh Lãnh.”

Lương Duy Phong lạnh lùng nói: “Tôi là chồng của Tuyết Nhu, đưa Lãnh Lãnh đi là quyền của tôi.”

“Hai người cãi nhau đi, tôi đưa bọn trẻ đi.”

 

Khương Tuyết Nhu bị sắc mặt của phụ huynh và giáo viên đứng gần đó làm cho ngượng ngùng, cô bế hai đứa nhỏ lên xe.

“Tuyết Nhu….” Lương Duy Phong và Hoắc Anh Tuấn đồng thời đi theo.

Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm khẩu trang của cô, “Tuyết Nhu, sao em lại đeo khẩu trang.”
 
Chương 1220


Chương 1220

Lương Duy Phong sững người, Khương Tuyết Nhu hơi ngoảnh mặt đi, “Tôi bị cảm, anh đừng lên xe theo, bọn nhỏ cần bình tĩnh đi, đừng làm cho bọn trẻ hoảng sợ.”

Cô lên xe phóng đi thật nhanh.

Nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đã đi rồi, Hoắc Anh Tuấn cũng lười tranh luận với Lương Duy Phong, đang chuẩn bị lên xe, giọng nói lạnh lùng của Lương Duy Phong từ phía sau truyền đến, “Hoắc Anh Tuấn, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không tránh xa Tuyết Nhu. Tôi có thể khiến cuộc sống của anh và gia đình anh tệ hơn, sống không bằng chết, thậm chí có thể khiến Hoắc Thị biến mất. ”

Hoắc Anh Tuấn khẽ nhíu đôi mày kiếm, một đôi mắt chợt lạnh, “Lương Duy Phong, anh rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật rồi, tốt lắm, ẩn nhẫn đủ lâu.”

“Đừng quên, trước đây anh dùng công ty của tôi uy hiếp tôi như thế nào, hiện tại anh nên biết thân phận của mình, đừng ảo tưởng bọ ngựa đấu xe.” Lương Duy Phong ủ rũ nhìn Hoắc Anh Tuấn.

Hắn đã nhiều lần định giết Hoắc Anh Tuấn, nhưng không hiểu sao người này luôn gặp may.

Sau đêm qua, anh không muốn chịu đựng nữa.

“Vậy thì thử đi, nhưng tôi nhắc nhở anh, một người phụ nữ anh theo đuổi vài năm mà vẫn không thích anh, điều đó cho thấy anh không có sức hấp dẫn với cô ấy. Có thể kiếp này, cô ấy sẽ không thích anh và không thuộc về anh. Đừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình. ”

Hoắc Anh Tuấn cười mỉa mai, mở cửa xe.

“Tôi ít nhất có thể cho cô ấy hạnh phúc trên giường, anh cho được không, thái giám.”

Lương Duy Phong nói xong đắc ý nhìn bộ dáng Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, liền tự hào quay người lái xe rời đi.

Hoắc Anh Tuấn nhìn chiếc xe của mình, nắm chặt tay lại một cách giận dữ.

Anh biết rằng cuộc tấn công trước đó nhắm vào anh tại đồn cảnh sát không thoát khỏi liên quan đến anh ta.

… …

Khương Tuyết Nhu trở về biệt thự Diệp gia cùng hai đứa nhỏ.

Trên đường đi, Tiểu Khê không sao, Lãnh Lãnh hơi có chút mệt mỏi, cứ vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lãnh Lãnh, con đừng suy nghĩ nhiều.” Khương Tuyết Nhu an ủi, “Chú Lương nói, con đừng bận tâm, làm mọi việc theo ý mình.”

“Nhưng Ma Ma, con thấy chú Lương nói đúng.”

Lãnh Lãnh bực mình nói: “Hoắc Anh Tuấn đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với chúng ta. Cả đời này con không nên nhận lại anh ta, nhưng gần đây con lại vẫn luôn theo anh ta đến Hoắc gia.”

Thậm chí Hoắc Anh Tuấn còn chơi bóng rổ, bóng đá và bơi lội cùng cậu.

Cậu không kiềm chế được vui mừng, thỉnh thoảng còn bội phục tình Hoắc Anh Tuấn cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.

“Lãnh Lãnh, con còn nhỏ, có một số việc không nên quan tâm, Hoắc Anh Tuấn không cố ý làm tổn thương mẹ.”

Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói: “Trước đây, Hoắc Anh Tuấn bị Nhạc Hạ Thu thôi miên. Mặc dù mẹ cho rằng anh ta đáng bị như vậy, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cố ý làm tổn thương hai con. Chỉ là lúc đó anh ta không thích mẹ, không nghĩ mẹ xứng đáng có con của anh ta,anh ta muốn Phi Hạ Thu chăm Sóc cho các con. ‘
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom