Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 840: Bộc phát tài năng (I)


Kỷ Hi Nguyệt không dám gõ cửa, nhưng cũng nghe không rõ Triệu Húc Hàn đang  nói chuyện gì.

Cuối cùng cô đành rón rén về lại phòng, nằm trường giường nghĩ tới nghĩ lui mãi không ngủ được.

Cô gửi tin nhắn cho Tiêu Ân.

“Tiêu Ân, ngủ chưa?”

“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Tiêu Ân hồi âm rất nhanh.

“Vừa nãy tôi nghe anh Hàn ở trong phòng gọi điện thoại, có vẻ rất tức giận, anh biết là ai không? Tôi rất hiếm khi thấy anh ấy tức giận như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tiêu Ân trầm mặc một lát rồi trả lời: “Có thể là ông cụ Triệu.”

“Ông cụ Triệu? Hai cha con anh ấy lại cãi nhau?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Anh có biết vì sao không?”

“Cái này thì tôi không rõ, chắc là vì chuyện tối nay.” Tiêu Ân đáp, “Để ngày mai tôi thử thăm dò cậu chủ xem sao.”

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó đi ngủ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Mặc dù Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt và xem cô như người nhà, nhưng chuyện của anh ấy hầu như cô biết được rất ít.

Tại sao chuyện gì anh ấy cũng không nói với cô, trong khi bây giờ cô đã biết giải quyết được nhiều khá việc?

Cô cảm thấy chuyện của Triệu gia không hề êm đềm và đơn giản như Triệu Húc Hàn nói ngoài mặt, anh chẳng quả là không muốn cô bận lòng mà thôi.

Chỉ là lúc nào anh cũng quan tâm cô từng li từng tí, như vậy thì làm sao còn tinh lực để đi giải quyết chuyện khác được?

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên thấy áy náy. Kiếp này cô đã nói là sẽ báo đáp anh, vậy mà không ngờ lại để anh lao tâm khổ tứ bảo vệ cô như vậy.

Cả một đêm Kỷ Hi Nguyệt cứ chập chờn, năm giờ sáng đã lên sân thượng đánh Thái Cực Quyền, học cách điều chỉnh hơi thở, làm hết lần này tới lần khác.

Tâm tình của cô cũng hòa cùng đường quyền, từ từ bình tĩnh lại. Hơn nữa, cô cảm giác lúc bản thân nhắm mắt lại, đánh quyền cũng rất thư thái.

Thái Cực Quyền quả nhiên bác đại tinh thâm, nhiều thứ kỳ diệu.

5h40 phút sáng, Triệu Húc Hàn lên sân thượng thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đánh Thái Cực Quyền dưới ánh nắng mai. Không biết tại sao người phụ nữ này chỉ vừa học đánh quyền ngày hôm qua mà hôm nay đã đánh rất say mê và nhịp nhàng như vậy.

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ nhắm mắt tận hưởng đường quyền của cô mà âm thầm kinh hãi.

Anh dám bảo đảm, người phụ nữ này trong tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ tuyệt hạng, thậm chí là có thể vượt qua cả anh.

Bởi vì có thể lĩnh hội được sức hấp dẫn của khí công nhanh như vậy, chỉ có thể là thiên tài, và có tài năng thiên phú cực cao.

Nói một cách đơn giản, Thái Cực Quyền mà khí huyết không lưu thông thì chỉ là một môn quyền thuật, nhưng Thái Cực Quyền có thể thông khí với tự nhiên, sẽ làm cho người tập có cảm giác say mê như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp vui ý.

Tất nhiên, trình độ của khí công cũng liên quan đến tài năng và quá trình tu luyện của con người.

Nhưng với tài năng thiên phú như Kỷ Hi Nguyệt, bảo đảm sau này sẽ rất xuất sắc và khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.

Triệu Húc Hàn không thể che giấu được sắc mặt kinh ngạc và vui mừng, len lén bước sang một bên bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.

Kỷ Hi Nguyệt mải mê tập luyện, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì cô cảm thấy bản thân không hề muốn ngừng lại. Đánh quyền xong, cô cảm thấy thần kinh rất sảng khoái, sự mệt mỏi do đêm qua mất ngủ bỗng nhiên đã tiêu tán đâu hết.

Cảm giác quá thần kỳ, cứ như thể cô vừa uống được một viên thần đan tiên dược nào đó, khiến thể chất và tinh thần của cô gần như đạt được trạng thái tốt nhất, quả thực rất khó tin.

“Cảm thấy thế nào?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, anh ngừng đánh quyền quay sang hỏi, trên mặt cũng không hề che giấu nụ cười khe khẽ.

“Anh Hàn, chuyện này, chuyện này thực sự quá thần kỳ! Em, hình như em đã học được khí công rồi!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể giải thích như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm một điều kỳ diệu như vậy.

Không, là lần thứ hai, vì chuyện cô được trọng sinh mới là điều kỳ diệu lớn nhất.
 
Chương 841: Bộc phát tài năng (II)


Triệu Húc Hàn bật cười thành tiếng, khẽ gật gù nói: “Rất khá, anh có thể nhận ra được. Rất giỏi, rất tuyệt vời.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt hào hứng của anh mà không khỏi vui mừng: “Tốt quá, vậy là sau lần này thân thủ của em đã có bước đột phá rồi đúng không?”

“Ừm, nhưng em phải vận dụng tốt khí công mới được. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, em phải tự dung hòa và nắm vững quy luật hít vào thở ra, lâu dần thành quen, đến lúc đó, dù gặp bất kỳ nguy hiểm gì cơ thể của em cũng sẽ tự bộc phát khí công để thân thủ của em càng mạnh hơn.”

Triệu Húc Hàn cũng vui mừng giải thích.

“Được, em hiểu rồi, em nhất định sẽ cố gắng. Sau này không nhất thiết phải là anh Hàn bảo vệ em nữa, mà em cũng có thể bảo vệ được anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt lúc lắc đầu, nói.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng, còn siết rất chặt.

“Chỉ cần em không gặp nguy hiểm, những chuyện khác đều không quan trọng.” Triệu Húc Hàn lẩm bẩm bên tai cô.

Kỷ Hi Nguyệt cũng ôm siết lại anh: “Anh Hàn, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Em phải mạnh mẽ, phải đứng bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với khó khăn. Nên là anh Hàn, nếu anh có chuyện gì khúc mắc có thể cùng em bàn bạc được không? Em không còn là Kỷ Hi Nguyệt ngu ngốc của trước kia nữa.”

Triệu Húc Hàn cũng rất cảm động, ôm cô càng chặt hơn, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ngộp thở.

Vì vậy cô bắt đầu dùng khí công để điều chỉnh hơi thở, và bỗng nhiên cảm thấy rất khả thi, còn cảm nhận được bản thân đã làm chủ được nó, mặc dù cô chưa mạnh đến mức có thể cảm nhận được luồng khí nội thân.

Nhưng cô có thể tự động điều chuyển, lúc không cần dùng thì không dùng, lúc cần dùng thì có thể cảm nhận được bản thân rất nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp dường như cũng nhẹ tựa lông hồng.

Kỷ Hi Nguyệt như thể đã mở ra một cánh cửa đến với thế giới mới, vô cùng tò mò muốn khám phá mọi thứ về khí công.

Triệu Húc Hàn đột nhiên buông cô ra: “Nào, để anh dạy em cách dùng Thái Cực Quyền đánh người.”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc, Thái Cực Quyền chậm rì vậy mà cũng đánh người được sao?

Triệu Húc Hàn bèn nói: “Em tấn công anh đi.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày, lập tức dùng tay đấm mạnh vào gương mặt điển trai của anh. Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ khẽ run rẩy, người phụ nữ này đúng là nhẫn tâm thật.

Cú đấm này mà trúng mặt chỉ e là không khỏi bầm dập, lẽ nào cô không sợ anh bị xấu trai sao?

Anh hanh chóng đưa hai tay lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt, rồi lại nhẹ nhàng đẩy tới kéo lui. Kỷ Hi Nguyệt có thể cảm nhận được một nguồn lực rất lớn đang kéo đẩy cô.

Dù cô cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được, nhưng những đường quyền của Triệu Húc Hàn rất mềm mại, hoàn toàn không có khả năng đả thương, quả thực rất thần kỳ.

“Thấy sao?” Triệu Húc Hàn nói.

“Sức lực của anh sao đột nhiên lớn đến vậy? Lẽ nào là sức mạnh của khí công?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, như anh từng nói, nếu biết khí công thì tương đồng với việc trong cơ thể sẽ có thêm một luồng khí, tu luyện tốt là em có thể làm chủ được cách điều chuyển luồng khí đó đến đâu và làm gì. Cho nên vừa nãy lúc anh kéo em là anh đang đẩy luồng khí đó thông qua cánh tay của anh.”

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên hiểu, nhưng vẫn gãi đầu nói: “Nhưng em vẫn không cảm nhận được luồng khí trong cơ thể mình.”

Nói rồi cô siết chặt nắm đấm, đánh vào bả vai Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn nhướn mày, không hề né tránh, để Kỷ Hi Nguyệt biết sức lực của cô bây giờ vẫn chưa đủ.

Đợi tới khi cú đấm trúng bả vai, Triệu Húc Hàn mới biết là mình đã sai.

Người phụ nữ này nói không biết điều chuyển luồng khí trong cánh tay, nhưng sức mạnh từ cú đấm này khiến anh đau đớn phải lùi lại hai bước, và rõ ràng là sức lực này có được từ khí công.

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
 
Chương 842: Bộc phát tài năng (III)


Triệu Húc Hàn có chút khó hiểu. Cho dù Kỷ Hi Nguyệt là thiên tài về khí công, hai ngày có thể tu luyện ra khí thì cũng đâu thể thành thạo nhanh như vậy được? Chuyện này hoàn toàn không khoa học!

Còn nhớ năm đó anh lúc vừa tiếp xúc với khí công, phải tầm một tháng anh mới thuần thục được cách hít thở, và phải ba tháng sau mới biết vận khí đến một bộ phận, mất cả nửa năm trời mới thành thạo và bắt đầu vận động linh hoạt.

Có điều năm đó anh chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cho dù như vậy thì Triệu Húc Hàn anh cũng là một thiên tài khí công tu luyện ra khí trong nhà họ Triệu, không ngờ bây giờ lại gặp được người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này, quả đúng là hết sức kỳ lạ.

“Anh Hàn, anh không sao chứ? Có đau không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy mình đánh anh phải lùi tới hai bước thì cũng rất giật mình.

Triệu Húc Hàn phấn khích nói: “Không sao, nhưng vừa nãy em làm sao vậy?”

“Em cũng không biết nữa. Đang nghĩ là phải tăng thêm lực trên cánh tay, nên tự nhiên ra đòn cũng mạnh hơn. Thật sự rất kỳ lạ. Nhưng em vẫn không cảm nhận được luồng khí trong cơ thể, chỉ là bản thân muốn đánh mạnh hơn thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt thầm cười ngốc nghếch: “Anh Hàn, như vậy là đã tính thành công chưa?”

“Đâu em thử lại anh xem.” Triệu Húc Hàn cũng rất hiếu kỳ, chính anh cũng không biết giải thích thế nào.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó đổi tay khác đánh. Triệu Húc Hàn liền bắt lấy nắm đấm của cô, quả nhiên phát hiện sức lực rất lớn, cũng tức là cô đã vận được khí đến tập trung tại một điểm.

“Nữa nào! Đừng dừng!” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt trở nên nghiêm túc, lập tức trái một quyền, phải một quyền, đồng thời phối hợp cả hai chân trái phải, miệng còn thét lên, dáng vẻ y hệt như một cao thủ võ lâm.

Triệu Húc Hàn âm thầm kinh ngạc, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt đã thực sự sử dụng được khí công trong mỗi bước di chuyển, hoàn toàn có thể ứng dụng vào thực tế.

Điều này đối với Triệu Húc Hàn mà nói, quả thực là một cú đả kích rất lớn.

Người phụ nữ này quá sức thần kỳ, quá mức đáng sợ, tài năng của cô đã thực sự bùng nổ.

Triệu Húc Hàn có cảm giác, trong một ngày không xa, ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của cô nữa. Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi anh cũng dần tắt.

Kỷ Hi Nguyệt càng đánh càng hưng phấn, càng ra chiêu sức lực càng lớn dần, đồng thời cô cũng phát hiện bản thân vô cùng nhẹ nhõm, lúc bật nhảy để né tránh cũng bật lên rất cao, khiến cô giật mình suýt ngã.

Nhưng điều này lại làm cô phấn khích đến tột độ. Lúc trước thấy Long Bân và La Hi có thể tung mình lên không để đánh người, đá người, tránh đạn hay gì đấy, thì bây giờ có lẽ cô cũng sắp làm được như vậy rồi.

Tại sao cô không học khí công sớm hơn mà lại đi vất vả tập luyện thế chứ.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, nhưng nghĩ thoáng hơn thì thấy cũng có ích. Dù sao thì việc luyện tập bình thường cũng là để cho bản thân có kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa kỹ năng và chiêu thức cũng rất quan trọng.

Phải trải qua từng bước mới càng thêm nắm vững, sau đó bắt đầu học khí công mới thực sự là dệt hoa trên gấm.

Những đòn tấn công liên tục của Kỷ Hi Nguyệt khiến cho Triệu Húc Hàn không dám lơ là nữa. Triệu Húc Hàn phát hiện người phụ nữ này là một quái thai, vì chỉ trong chốc lát đã nắm vững được toàn bộ khí công.

Chiêu nào chiêu nấy cũng hết sức mạnh mẽ, hơn nữa trong lúc đối chiến cô còn điều chỉnh được bản thân rất nhanh, đã vài lần anh suýt bị cô đánh trúng và cũng không tránh đi.

Triệu Húc Hàn âm thầm kinh ngạc, cũng rất vui mừng. Khi cô biết nội công rồi, tối thiểu hệ số nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt, nếu bình thường có thể nâng cao cảnh giác, thì cho dù gặp phải đạn của tay súng bắn tỉa, cô cũng có thể tránh đi hoặc làm chệch hướng.

Triệu Húc Hàn thầm nghĩ, qua vài ngày nữa anh phải huấn luyện cho cô cách tránh đạn mới được, có chút kinh nghiệm thực chiến sẽ an toàn hơn.
 
Chương 843: Ộc phát tài năng (IV)


Triệu Húc Hàn phân tích, bọn buôn lậu m.a tú.y bây giờ đã biết chuyện mời sát thủ là không thể, vậy chắc hẳn sẽ bí mật tập kích Kỷ Hi Nguyệt, và súng đạn là cách tốt nhất và hiệu quả nhất. Cá nhân anh cảm thấy, nếu là mình, anh nhất định sẽ chọn súng giảm thanh.

Hơn nữa, nếu bọn chúng có một tên tự nguyện ‘ôm bom cảm tử’, vậy thì hệ số nguy hiểm sẽ đạt tới một trăm phần trăm.

Nhưng cũng may là hôm nay Kỷ Hi Nguyệt đã học được khí công thành công, cảm giác này giống như được đưa cho cục than nóng ngày bão tuyết, ông trời thực sự đã quá ưu ái cho Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn còn nghĩ, cũng may Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của anh, nếu không, có một kẻ địch lớn mạnh như vậy chắc chắn sẽ rắc rối to.

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn từ rìa sân thượng đánh vào chính giữa, mấy thiết bị vốn dĩ chuẩn bị cho Kỷ Hi Nguyệt để hỗ trợ bật nhảy, bây giờ xem ra không còn cần thiết với cô nữa.

Triệu Húc Hàn thiết nghĩ phải sửa sang lại chỗ này, vì bây giờ sáng nào cũng lên đây tập luyện. Phải tạo ra bầu không khí tốt, môi trường tốt thì mới đem lại hiệu quả tốt hơn.

Phòng huấn luyện bên dưới vừa hay để cho nhóm người Tiêu Ân sử dụng.

Tám rưỡi sáng, Kỷ Hi Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm với tinh thần tràn đầy năng lượng. Hồi nãy hai người đánh nhau rất kịch liệt, nhưng lúc sau cô còn luyện thêm một hồi Thái Cực Quyền, thành ra mọi mệt mỏi đều tiêu tán hết.

Bây giờ cô đã biết lí do vì sao mỗi ngày Triệu Húc Hàn ngủ ít, nhưng tinh thần vẫn sảng khoái và không hề bị thâm quầng mắt rồi. Hóa ra đây là cách bảo dưỡng tốt nhất.

“Tiểu thư, sao hôm nay nhìn cô tươi tắn vậy? Mới sáng ra mà miệng cứ tủm tỉm cười miết.” Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ cười mãi thì rất tò mò.

“Thím Lý, hôm nay cháu rất vui, haha.” Kỷ Hi Nguyệt có chút kiêu ngạo.

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Tối nay về em có thể đánh nhau với thím Lý, lão Khôi, và Tiêu Ân thử xem. Nếu em đã thành thạo, biết đâu có thể một lúc đánh được ba người đấy.”

“Thật vậy ư?” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa nhảy cẩng lên.

Thím Lý sửng sốt, há hốc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn Triệu Húc Hàn, biểu cảm rất chi là giật mình.

“Thím Lý, cháu học được khí công rồi, haha. Thím nói xem cháu có thể không vui được sao?” Kỷ Hi Nguyệt kể cho thím Lý nghe.

Thím Lý không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó bịt miệng lại, quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Cậu chủ, chuyện này, chuyện này là thật sao? Tiểu thư có thể luyện được khí công?”

Triệu Húc Hàn gật đầu thay cho câu trả lời.

“Ôi trời, tiểu thư, cô, cô thật lợi hại. Wow, thế thì tốt quá rồi, chủ mẫu của Triệu gia nhất định sẽ là của cô!” Thím Lý vui mừng hệt như một đứa trẻ.

Kỷ Hi Nguyệt cười haha không ngừng: “Phải không? Thím đã nói thế thì cháu phải cố gắng thôi!” Nói rồi cô quay sang nhướn nhướn mày với Triệu Húc Hàn, dáng vẻ vô cùng ngả ngớn.

Nhưng trong lòng Triệu Húc Hàn lại rất vui vẻ. Cô nói cô sẽ cố gắng giành được vị trí chủ mẫu của Triệu gia! Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là cô chắc chắn có quan đến anh, yêu anh.

“Quá tuyệt vời. Tiểu thư, sao cô giỏi vậy? Thím Lý học mười mấy năm rồi mà chưa học được đây!” Thím Lý thật sự rất kích động, bởi vì bà cũng hy vọng Kỷ Hi Nguyệt sẽ nhanh chóng mạnh mẽ.

“Cháu cũng không biết nữa, tùy tiện đánh vài đường Thái Cực Quyền tự nhiên nó ra à.” Câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất thiếu đòn.

“Tiểu thư, cô không định cho người khác sống nữa sao? Tiêu Ân mà nghe được, chắc chắn sẽ khóc ròng cho xem!” Thím Lý bật cười, “Để tôi gửi tin nhắn báo cho cậu ấy biết.”

“Tại sao anh ta lại khóc?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.

“Bởi vì cậu ấy cũng không học được, hơn nữa còn là người nổ lực nhất trong nhóm chúng tôi, còn mời cả thầy vê dạy nữa đấy, haha.” Thím Lý quả thực rất biết chơi khăm.

Nhìn bà làm gì có chỗ nào giống một người phụ nữ U40 cơ chứ? Chỉ có thể nói là sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đều sống mãi tuổi mười tám, và không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, vẫn luôn tồn tại một mặt chất phác ngây thơ.
 
Chương 844: Phải đi gặp ‘nhạc phụ đại nhân’


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Thím Lý, Tiêu Ân đắc tội với thím à?”

“Hả? À à, không, có đâu, tôi nói giỡn thôi mà.” Thím Lý liền bỏ chạy. Bà vừa xoay người đã dở khóc dở cười, mình đúng là vui quá mà quên bén cậu chủ đang ở đây.

‘Haha, thím Lý đáng yêu quá đi mất.” Kỷ Hi Nguyệt cười ngặt nghẽo, “Anh Hàn, anh đừng dọa thím ấy sợ mà. Em thích thím Lý nhất đấy.”

“Vậy cũng không được vượt quá quy củ.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi đứng dậy, “Anh đến công ty đây.”

“À anh Hàn, tối nay anh có về ăn cơm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Hay là đến chỗ bố em ăn cơm, được không?” Triệu Húc Hàn đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cô trợn mắt há mồm, sau đó lắp bắp nói: “Anh, anh nói thật sao?”

“Em không muốn?” Triệu Húc Hàn cảm thấy hiện tại đã đến lúc xác định mối quan hệ. Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt đã tu luyện được khí công, điều này đối với hệ thống Triệu gia là chuyện vô cùng vinh dự, hơn nữa cô còn dễ dàng được khẳng định.

“Không phải, em, là em chưa chuẩn bị tốt. Để em gọi điện thoại cho bố trước rồi mình hẵng bàn lại nhé? Em cũng không biết là tối nay bố em có đi xã giao không nữa.” Kỷ Hi Nguyệt có chút hốt hoảng.

“Được, vậy anh đợi điện thoại của em.” Nói xong Triệu Húc Hàn rời đi, Tiêu Ân đương nhiên đã ở dưới xe chờ anh.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cánh cửa đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó la toáng lên: “Thím Lý thím Lý! Anh Hàn đi rồi, thím ra đây nhanh lên.”

Thím Lý từ nhà bếp chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Tối nay anh Hàn muốn đến nhà cháu ăn cơm, gặp bố cháu. Cháu chết chắc rồi, chết chắc rồi, bố cháu nhất định sẽ trở mặt cho xem.” Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói, “Cháu nên làm thế nào bây giờ, thím Lý?”

Thím Lý cũng kinh ngạc: “Cậu chủ muốn gặp bố cô? Đây, đây chẳng phải chứng tỏ là cậu chủ đã xác định cô rồi sao?

“Xác định cháu là cái chắc rồi, chẳng lẽ tới giờ mà còn không xác định cháu?” Kỷ Hi Nguyệt thở phì phò nói, “Anh ấy mà dám chân trong chân ngoài là cháu giết anh ấy ngay!”

“Đại tiểu thư, cô nói ngốc nghếch gì vậy? Cậu chủ đối với cô tốt như vậy, cô đừng hở tí hô đánh hô giết. Cậu chủ đã xác định cô rồi, rất có thể sẽ nhanh chóng công khai cô thôi.” Trong đầu thím Lý thầm dự đoán.

“Công khai gì cơ? Bạn gái của Triệu Húc Hàn á?” Kỷ Hi Nguyệt há hốc.

“Đúng vậy, để cho tám khu vực của Triệu gia đều biết cô là bạn gái của cậu chủ!” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt chau mày: “Cái này đâu có liên quan gì nhỉ? Đây là chuyện không sớm thì muộn thôi mà.”

“Đương nhiên không phải vậy. Cô nghĩ đi, tại sao trước đây không công khai? Là vì cậu chủ sợ cô bị ức hiếp. Bây giờ cậu ấy muốn gặp bố cô, chứng tỏ cậu ấy đã yên tâm về cô, bởi vì cô đã biết khí công!” Thím Lý xem như đã đoán được một chút tâm tư của Triệu Húc Hàn.

“Cháu không hề sợ người của Triệu gia biết, bây giờ cháu chỉ sợ bố cháu thôi.” Kỷ Hi Nguyệt mặt ủ mày ê nói, “Lỡ như ăn xong bữa cơm này mà bố cháu vẫn ghét Triệu Húc Hàn thì cháu nên làm thế nào đây?”

“Sẽ không đâu. Làm gì có người bố nào không muốn thấy con gái của mình vui vẻ? Tôi cảm thấy Kỷ lão gia yêu thương cô như vậy, chắc chắn sẽ không ngăn cản cô và cậu chủ đâu.” Thím Lý nói.

“Nhưng bố cháu sợ cháu gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng.

“Lẽ nào bây giờ cô không gặp nguy hiểm? Bản thân cô làm phóng viên đã là một mối nguy hiểm, nhưng cậu chủ vẫn luôn bảo vệ cho cô. Với lại bây giờ cô cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, nên tôi nghĩ bố cô sẽ từ từ hiểu ra thôi.” Thím Lý khuyên nhủ.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Được rồi, để cháu hỏi bố cháu xem có rãnh không đã. Với lại thím Lý, thím đi chung luôn nhé, lỡ có đánh nhau hay cãi lộn gì đó thì cũng có thím nói giúp.”

“Làm gì đến nỗi thế chứ.” Thím Lý thật sự dở khóc dở cười.

Con rể thì sớm muộn gì cũng phải gặp nhạc phụ đại nhân thôi.
 
Chương 845: Bạn trai con sẽ đến


Kỷ Hi Nguyệt liền gọi điện thoại cho Kỷ Thượng Hải. Kỷ Thượng Hải vừa nhận điện thoại là đã xả cho Kỷ Hi Nguyệt một trận tơi bời. Bản tin mới nào của cô ông cũng không bỏ sót, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu.

Điện thoại mấy lượt đều đúng lúc Kỷ Hi Nguyệt đang bận, chẳng có cách nào nói chuyện cho đàng hoàng.

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt chủ động gọi điện về, người làm bố như ông tất nhiên phải dậy dỗ cho cô một trận nên trò.

“Bố, dừng dừng dừng, con có chuyện quan trọng muốn nói! Nhanh không con sắp trễ giờ đi làm rồi!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ngắt ngang buổi dạy dỗ của bố.

“Chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lập tức hỏi lại.

“Tối nay bố có nhà không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ông.

“Tối nay? Chắc không bận, ở nhà đấy, con về ăn cơm à? Vậy gọi thím Lý đến làm cơm đi!” Miệng của Kỷ Thượng Hải cũng bị thím Lý nuôi quen, cứ nhớ mãi đến những món ngon bà từng làm.

“Vâng, thím Lý chắc chắn sẽ đến. Mà bố này, à thì, bạn trai con cũng muốn đến.” Kỷ Hi Nguyệt cười giả lả nói.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Con nói Triệu Húc Hàn?”

“Đúng ạ, chứ chẳng lẽ còn người thứ hai?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

“Nha đầu thối! Còn mơ mộng đến người thứ hai nữa à!? Con mà không xử lý tốt mối quan hệ với Triệu Húc Hàn, không khéo mất xác lúc nào không biết đấy!” Kỷ Thượng Hải vừa lo lắng vừa sốt ruột.

“Bố, bố nói linh tinh gì vậy, suy nghĩ của bố cũng khác người quá rồi đấy, con với Triệu Húc Hàn chỉ là quan hệ yêu đương bình thường thôi. Bố nói muốn gặp mặt anh ấy để tìm hiểu đôi chút mà, tối nay anh ấy rãnh đấy, bố có muốn gặp không? Không muốn gặp thì con kêu anh ấy khỏi tới.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

“Gặp! Đương nhiên phải gặp, bố còn sợ cậu ta hay gì? Xử lý mà không tốt sau này đừng mong kêu ông này là bố vợ!” Kỷ Thượng Hải liền tăng thêm lòng can đảm cho bản thân, cũng không biết tại sao, ông lại thấy hơi choáng váng và sợ hãi.

“Haha, bố nghĩ như vậy là tốt. Đúng là sau này bố rất có khả năng sẽ là bố vợ của anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Kỷ Thượng Hải kinh ngạc: “Con thích cậu ta thế cơ à?”

“Bố, con là con gái của bố, đương nhiên phải chung thủy!” Kỷ Hi Nguyệt bèn nói.

“Chung thủy cái rắm! Còn Triệu Vân Sâm trước đây thì sao? Lại còn chú cháu nữa chứ, bố thật sự không còn mặt mũi nói con nữa rồi!” Kỷ Thượng Hải cứ nghĩ tới là lại tức giận. Bạn bè làm ăn của ông chẳng ai mà không biết con gái của Kỷ Thượng Hải si mê như điếu đổ tên thiếu gia ăn chơi trác táng Triệu Vân Sâm của Triệu gia.

Bây giờ thì hay rồi, không được Triệu Vân Sâm lại quay sang quyến rũ chú ba của cậu ta, ông không biết sao lại sinh ra đứa con gái này nữa?

“Bố, lúc con quen Triệu Vân Sâm vẫn đang còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nên cứ ngỡ là chân tình. Đợi đến khi trưởng thành rồi con mới nhận ra đó không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại tâm lý hâm mộ. Con đối với Triệu Húc Hàn là thật lòng, anh ấy lại là một người đàn ông xuất sắc, nên tình cảm mà con dành cho anh ấy là sự kính nể và nồng nhiệt.”

Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ tim không đập nói.

Kỷ Thượng Hải nghe mà không khỏi há hốc, đây có đúng là con gái của ông không vậy? Mấy lời sến súa và ngại ngừng như vậy mà cũng có thể nói ra một cách dứt khoát thế ư?

“Bố, cứ chốt vậy nhé. Tối nay chúng con sẽ qua nhà ăn cơm, riêng Thím Lý sẽ qua trước để làm cơm. Thôi con đi làm cái đã!” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt cúp điện máy, sau đó thở hắt ra một hơi thật dài.

Thím Lý cười nói: “Đại tiểu thư, chắc bố cô bị cô dọa hết hồn rồi.”

“Không đâu, càng dọa nhiều ông ấy mới dễ chấp nhận. Thím Lý, chiều nay thím qua bên đó trước đi, cháu với anh Hàn tan ca xong sẽ qua.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì chạy ra cửa.

“Tiểu thư, cô nhớ đem theo quần áo!” Thím Lý nhắc cô.

“Cháu đã nhờ La Hi cất vài bộ vào cốp xe rồi, đề phòng lúc nào cần thì thay.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười rồi vẫy tay chào.
 
Chương 846: Còn cần tôi không?


Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, bên cạnh chiếc Maserati màu xanh lam, La Hi đang đứng lướt điện thoại, nhìn qua chẳng khác gì một phú nhị đại.

“La Hi, chào buổi sáng!” Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi, “Hôm nay không đến đài truyền hình nữa, chúng ta qua chỗ Cố Cửu đi.”

“Được.” La Hi mở cửa xe cho cô, sau đó quay về ghế lái khởi động xe, “Đại tiểu thư, sao hôm nay không đến đài truyền hình nữa? Bên Húc Nguyệt có chuyện sao?”

“Ừm, phần hậu kỳ quảng cáo của Trần Á Nam đã hoàn tất, Cố Cửu nhờ tôi qua xem coi có vừa ý không.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Vừa hay tôi cũng đang định qua thăm công ty, vì xét cho cùng trong công ty tôi cũng có cổ phần khá lớn.”

La Hi đáp một tiếng, sau đó nói: “Cậu chủ đã cấp cho chúng ta chiếc xe chống đạn này, bây giờ có thể yên tâm hơn nhiều rồi.”

“Đúng rồi La Hi, tối qua tên sát thủ chuyên nghiệp đó các anh không hỏi là ai thuê đến sao?”

“Đại tiểu thư, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản, chúng tôi cũng phải tôn trọng họ. Với lại có chết bọn họ cũng không khai ra chủ thuê đâu.” La Hi nói.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng: “Cái loại khốn nạn như vậy cần gì phải tôn trọng.”

La Hi không khỏi cười khổ: “Đây là quy luật trên giang hồ, nhưng vào đồn cảnh sát rồi cũng bị tra hỏi thôi. Song tôi dám chắc là hắn không nói ra đâu. Loại người này có chết cũng muốn giữ lại thanh danh.”

“Thôi bỏ đi, dù sao thì hôm qua cũng gặt hái được kha khá rồi. Người phụ nữ đó chắc chắn là một trong những tên cầm đầu. Từ miệng cô ta có thể biết được tung tích của rất nhiều tên buôn lâu m.a tú.y. Để tôi xem đám người này còn dám khoa trương nữa không.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.

“Đại tiểu thư, chuyện này khó nói lắm. Bọn buôn lậu m.a tú.y mà bị dồn ép, chắc chắn sẽ làm bậy và hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của người dân, cho nên dù có muốn tóm gọn, trước tiên cũng phải chọn nơi nào thưa dân, đề phòng liên lụy đến người vô tội.” La Hi nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Kỳ thực đây cũng là điều mà tôi sợ nhất, tuyệt đối không thể làm hại đến người dân vô tội.”

“Anh nhớ chú ý theo dõi tiến độ nhé, tôi sợ sẽ bỏ sót điều gì đó.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Tôi biết rồi, nếu ba vị đội trưởng muốn nhắn tin hay gọi điện thoại, họ có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Cậu chủ đã kêu điều tra nhật ký cuộc gọi, chắc cũng sắp có manh mối ngay thôi.”

“Phải thế chứ. Lần này anh có công không ít đâu.” Kỷ Hi Nguyệt tán dương anh ấy.

La Hi gãi đầu cười cười, nhưng ngay sau đó có chút ngại ngùng nói: “Đại tiểu thư, nếu Long Bân quay về, cô còn cần tôi không?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Long Bân sắp quay về rồi sao? Nhanh vậy à?”

“Cũng gần tháng rồi mà. Cậu ấy không muốn ở lại nước ngoài, nói muốn về nước, sáng nay tôi mới nhận được tin tức.” La Hi có chút buồn buồn nói.

“Vậy quay lại cũng phải nghĩ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa mà, anh đừng lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Không đâu, đối với những người như chúng tôi, chỉ cần không bị thương ở bộ phận trọng yếu, sau lưng bị bỏng chút có tính là gì. Nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ, Long Bân cũng không cần ra nước ngoài để chữa trị.” La Hi nói.

“Lẽ nào các anh đều thích theo tôi?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút kinh ngạc, cô có gì tốt đâu? Hơn nữa ở bên cạnh cô còn nguy hiểm trùng trùng nữa chứ.

“Đúng vậy, Long Bân nói cậu ấy sẽ quay lại thay tôi, nhưng đại tiểu thư, tôi cũng không muốn rời đi.” Trong giọng nói của La Hi có chút khẩn cầu.

“Tại sao? Ở bên cạnh tôi có tiền đồ gì đâu?” Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen.

La Hi có chút do dự nói: “Đây không phải là vấn đề liên quan đến tiền đồ, tôi với Long Bân thực ra đã có công việc ôn định, chỉ là cả hai chúng tôi đều cảm thấy ở bên cạnh tiểu thư, chúng tôi mới nhìn giống con người hơn.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe anh ấy mô tả mà không khỏi choáng váng.
 
Chương 847: Siêu cấp ám vệ


Trái tim Kỷ Hi Nguyệt thoáng gợn sóng, chốc sau cô khẽ nói: “La Hi, anh với Long Bân rốt cuộc là ai vậy? Anh Hàn nói các anh không phải là người của Triệu gia.”

La Hi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi không nằm trong danh sách hệ thống Triệu Thị, sự tồn tại của chúng tôi cũng rất ít người biết đến, nhưng thân phận thì lại có rất nhiều. Chính xác mà nói, chúng tôi thuộc về hàng ngũ siêu cấp ám vệ.”

“Siêu cấp ám vệ?” Kỷ Hi Nguyệt nghe cái tên cao cấp này mà không khỏi kinh ngạc, vừa nghe đã cảm thấy vô cùng lợi hại.

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm trước chủ nhân. Những người khác không hề hay biết, ngoại trừ các trưởng lão ở sào huyệt huấn luyện.”

“Trưởng lão?” Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như mình đang xuyên không, đây là đang quay về thời cổ đại sao? Còn trưởng lão nữa chứ?

“Đây chỉ là một loại tôn xưng thôi, thực ra họ là những sư phụ đã lớn tuổi. Mọi thứ đều theo quy tắc và truyền thống từ lúc khai thiên lập địa cho đến bây giờ của Triệu gia ấy mà.”

“Vậy là cách huấn luyện của các anh sẽ khác với cách huấn luyện của hệ thống Triệu gia, cả nơi ở cũng khác luôn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

La Hi gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ luôn ở ẩn cho đến khi chủ nhân mới lên tiếp quản vị trí. Đương nhiên bên cạnh chủ nhân cũ vẫn có hai người, vốn dĩ là có tới bốn người, nhưng đã chết hai.”

Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi: “Lợi hại thế mà cũng chết ư?”

“Đại tiểu thư, chúng tôi cũng là con người mà, đương nhiên sẽ chết chứ. Nếu không cẩn thận cũng có thể bị đánh trúng bộ phận chí mạng, hoặc là chết vì sinh lão bệnh tử.” La Hi khẽ cười, sau đó vẻ mặt trở lại nghiêm túc, “Những người như chúng tôi bình thường cũng không thọ lâu.”

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu: “La Hi, anh nói cho tôi biết những thứ này không sợ sẽ bị trách phạt sao?” Cô tin đây đều là những chuyện vô cùng bí mật.

“Tôi chỉ là không muốn rời xa tiểu thư thôi.” Giọng nói của La Hi có chút thâm trầm, tâm trạng dường như cũng rất suy sụp.

Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Vậy thì đừng rời xa nữa, để tôi nói cậu chủ của anh là được rồi.”

“Vậy, vậy Long Bân thì làm sao đây? Cậu ấy cũng muốn đi theo tiểu thư.” Long Bân có chút khó xử.

Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu: “Tôi thật sự không biết bản thân lại tốt đẹp như vậy đấy.”

“Tiểu thư không biết mấy người bên cạnh cậu chủ đều muốn cô làm chủ mẫu của Triệu gia sao?” La Hi nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết, có thể do tôi không thanh cao như Úy Mẫn Nhi mà chỉ là một người dân bình thường, nên các anh mới cảm thấy có chút thân thiện thôi.”

“Tiểu thư cũng rất giỏi mà.” La Hi khen ngợi cô một câu. Nội trực giác và lòng dũng cảm của cô thôi cũng đủ khiến anh ấy nổi hết da gà rồi!

Kỷ Hi Nguyệt bật cười nói: “Thôi đợi Long Bân về rồi chúng ta bàn sau vậy. Bên cạnh có hai người mỹ nam lợi hại thế này tôi hơi bị áp lực.”

La Hi không nhịn được cười, vị tiểu thư này thật sự rất đáng yêu.

Xe chạy đến công ty Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt, hai người từ bãi đậu xe lên tầng tám.

Kỷ Hi Nguyệt lên trên trước, đúng lúc nhìn thấy Lâm San đang đi ra, bên cạnh là một trong ba người bọn A Đào, tên là A Minh.

“Kỷ tiểu thư!” Lâm San thấy Kỷ Hi Nguyệt thì vui mừng chạy đến, “Lâu rồi chưa gặp lại cô đấy!”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Đúng vậy, gần đây hơi bận. Thế nào rồi, quay phim thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi, hai ngày nữa là có thể đóng máy. Phải rồi Kỷ tiểu thư, cảm ơn cô đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi nhé, thỉnh thoảng về khuya quả thực tôi hơi sợ.” Lâm San nhìn A Minh.

“Chào Kỷ tiểu thư.” A Minh thấy Kỷ Hi Nguyệt thì có chút sửng sốt, không biết tại sao thấy cô có hơi quen mắt.

“Ừm, làm việc chăm chỉ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười với A Minh. A Minh nháy mắt ngây ra như phỗng, giọng nói này là của đại tỷ bọn họ mà?
 
Chương 848: Đã nhận ra


A Minh lại nhìn vóc dáng của Kỷ Hi Nguyệt, hình như cũng tương tự như Vương Nguyệt, nhưng ngũ quan của Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp hơn nhiều, với lại mái tóc xoăn bồng bềnh của cô gợi cảm và quyến rũ như vậy, làm sao có thể là đại tỷ được chứ?

Kỷ Hi Nguyệt và Lâm San trò chuyện mấy câu, sau đó cô đến văn phòng của Cố Cửu.

Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt đến, anh ấy lập tức đứng dậy, vui mừng nghênh đón.

“Tiểu Nguyệt, gần đây cô oai phong lẫm liệt quá nhỉ.” Cố Cửu chọc cô, “Đúng rồi, bên bố tôi đã cử người đến, cô sẽ không ngờ là ai được đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói: “Thật à? Nhanh quá nhỉ. Thế là tốt rồi, mà ai vậy? Anh đừng nói với tôi là Tâm Lan đấy nhé.”

“Đúng vậy, chính là người phụ nữ đó. Cô ấy là người đã chủ động xin đi đánh giặc, ngoài ra còn có bạn trai Ngô Vĩ của cô ấy nữa. Bọn họ dẫn theo một đội đặc nhiệm hai mươi người đến đây. Sáng nay đã đến nơi, nhưng phải đến Cục Thành phố trước để tìm hiểu sự việc. Tôi kêu cô ấy lúc nào rãnh thì alo, cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Vậy mà người phụ nữ này lại im thin thít cơ chứ.” Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời.

“Cô ấy kêu tôi đừng nói, muốn tạo cho cô một bất ngờ, nhưng tôi không kìm lòng được.” Cố Cửu bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Thôi được, tôi sẽ giả vờ như không biết, đợi cô ấy tạo bất ngờ cho tôi. Nhưng đúng là bất ngờ thật. Không ngờ là cả cô ấy và Ngô Vĩ đều tới. Có vẻ như đôi trẻ này rất hòa hợp thì phải.”

“Có vẻ vậy. Trước đây hệt như tên điên theo đuổi tôi, bây giờ cứ mở miệng ra là Ngô Vĩ, thật sự mừng thay cho cô ấy.” Cố Cửu không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên ấm áp hơn.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, bởi vì ánh mắt của Cố Cửu rõ ràng là đầy sự yêu thích và đẫm tình ý, vậy ra Triệu Húc Hàn nói đúng rồi, người đàn ông này cũng thích cô?

Tại sao? Cô đâu có gì tốt đẹp chứ? Xem ra trước đây giả làm bạn gái của anh ấy là một sai lầm rồi.

“Tâm Lan năm nay đã hai tám, cũng nên có một mái ấm cho riêng mình. Cố thiếu, anh cũng phải cố lên. Ở đây có biết bao nhiêu diễn viên xinh đẹp, anh đã nhìn trúng ai chưa? Tôi nhớ anh rất thích minh tinh và người mẫu đúng không?”

Sắc mặt Cố Cửu có chút ngượng ngùng, dở khóc dở cười nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng chọc tôi nữa mà. Khó khắn lắm tôi mới thoát được Hạ Tâm Lan, nên vẫn muốn hưởng thụ sự tự do một chút. Mấy cô diễn viên minh tinh gì đó phiền phức lắm, để tôi tập trung làm việc đi. Húc Nguyệt chỉ vừa bắt đầu nên không thể lơ là được. Hay là cô đến quản lý đi?”

“Hả? Đừng đừng, tôi không có thời gian!” Kỷ Hi Nguyệt chực khóc. Bây giờ may mà có Cố Cửu quản lý công ty, nếu không cô cũng không biết lo liệu thế nào.

Cho nên việc để anh ấy gia nhập vào cổ đông của công ty là một quyết định vô cùng sáng suốt, mặc dù cô biết rằng lợi nhuận sau này chắc chắn sẽ khiến ai cũng phì cười.

Cố Cửu sờ sờ đầu: “Có lúc tôi cũng bận sấp mặt mà, vì tôi còn bệnh viện nữa! Ba ngày tới có một cuộc phẫu thuật lớn, nhất định phải là tôi đứng mổ, nên tôi cần phải điều chỉnh thể trạng của mình. Cũng may là bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo, những việc cần thiết tôi đã sắp xếp xong. Phải rồi, tôi có tìm một trợ lý, cô gặp thử xem nhé.”

Cố Cửu nói rồi nhấn điện thoại nội bộ: “Trợ lý Khang, cô qua đây một chút đi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhưng quả thực Cố Cửu rất bận rộn, nhiều hôm tăng ca đến tận khuya, tìm trợ lý cũng là chuyện bình thường.

“Trợ lý Khang là người đến đây xin ứng tuyển, phân tích và làm số liệu rất tốt, tôi muốn để cô ấy làm thử xem.” Cố Cửu nói.

“Được, anh cứ xem đó mà làm.” Kỷ Hi Nguyệt không có ý kiến, “Đúng rồi, Trần Á Nam đâu?”

Vừa mới dứt câu thì tiếng gõ cửa vang lên. Cố Cửu nói mời vào, sau đó có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở tiến vào.

“Cố tổng, anh tìm tôi?” Cô Khang bước vào, dịu dàng nói.

“Ừm, đây là cô Kỷ Hi Nguyệt, sếp tổng của Húc Nguyệt chúng ta, cô cũng nên gặp qua.” Cố Cửu giới thiệu.
 
Chương 849: Đương nhiên là độc nhất vô nhị


Cô Khang nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, sau đó mỉm cười thân thiện nói: “Chào Kỷ tiểu thư, tôi tên là Khang Hinh Nhi, là trợ lý của Cố Tổng, hiện tại đang là thực tập sinh.”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt thấy cô gái này, cô có chút kinh ngạc. Vì tướng mạo của cô ấy khá giống cô, chỉ khác là để tóc thẳng và dáng người thấp hơn cô một chút, nhưng nhìn chung cũng rất thon thả.

Riêng gương mặt thì hao hao cô đến ba mươi phần trăm, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc.

“Chào cô.” Kỷ Hi Nguyệt bắt tay với cô ấy, “Cô Khang năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Năm nay tôi hai mươi sáu, từng tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Tài Chính Cảng Thành. Trước đây tôi có làm việc cho một công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe hai năm, sau đó nghĩ việc vì lý do cá nhân, tình cờ thấy Húc Nguyệt đang tuyển người, cho nên đã gửi sơ yếu lý lịch đến.” Ánh mắt của Khang Hinh Nhi cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt.

Bởi vì cô ấy cũng nhận ra bản thân với Kỷ tiểu thư đây có nét giống nhau, nhưng cô ấy không có làn da đẹp như Kỷ Hi Nguyệt. Nét mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất thông minh, còn cô ấy thì bị cận thị.

Cố Cửu nhìn hai người phụ nữ, trông như cảnh đẹp vui mắt. Nhưng khi nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt của anh ấy có chút ảm đạm. Một phần lý do mà anh ấy chọn Khang Hinh Nhi là bởi vì cô ấy thực sự có nét giống Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng bây giờ xem ra chênh lệch vẫn còn quá xa, may mà khả năng làm việc của Khang Hinh Nhi không khiến anh ấy thất vọng.

Chỉ là khi hai người này thực sự đứng cạnh nhau, Cố Cửu mới chân chính hiểu ra Kỷ Hi Nguyệt là độc nhất vô nhị. Hơi thở trên người cô, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt nhỏ nhắn đó, và sự ý vị không tương đồng với tuổi tác của cô giống hệt như một liều thuốc độc, khiến anh ấy mê mẩn không lối thoát.

“Cố Cửu nhìn người tôi rất yên tâm. Chị cố gắng làm việc nhé, bảo đảm tương lai sẽ đầy hứa hẹn.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.

“Cảm ơn Kỷ tiểu thư, cảm ơn Cố tổng đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Khang Hinh Nhi cười rất ngọt ngào, dường như không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hòa đồng như vậy.

Cô ấy có hơi sợ Kỷ Hi Nguyệt sẽ không thấy thoải mái khi nhìn thấy cô ấy có nét hao hao Kỷ Hi Nguyệt, rồi sẽ kêu Cố Cửu sa thải cô ấy.

Nhưng thực tế là cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.

Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nhìn ra được tâm ý của Cố Cửu, nhưng cô rất tự tin với bản thân, với lại bây giờ cô cũng đã học được khí công, tính ra cũng là mỹ nữ bất khả chiến bại, còn sợ gì bị ai so sánh nữa?

Cố Cửu kêu Khang Hinh Nhi ra ngoài, sau đó nói: “Tiểu Nguyệt, cô thấy thế nào? Trực giác của cô rất chuẩn mà.”

“Nhưng tôi không biết nhìn người, có điều nhìn cô ấy cũng ổn. Mà Cố Cửu này, anh không cảm thấy cô ấy có chỗ nào giống tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày nhìn Cố Cửu.

Cố Cửu có chút xấu hổ nói: “Thế à? Tôi thấy cô ấy khá đẹp, nhưng không so được với cô.”

“Thì đó, tìm được gien tốt giống tôi anh tưởng dễ lắm à? Haha. Được rồi được rồi, anh thích là được. Trần A Nam đang ở đâu? Tôi muốn đến xem cậu ấy thử.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều vấn đề này.

Chung quy thì có những chuyện nói thẳng ra sẽ rất ngại ngùng. Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đã từng nói đến vấn đề này, nhưng cô vẫn vờ như không biết gì, nếu không sẽ rất ngượng ngùng đến cả bạn bè cũng không làm được.

Trước đây cô chỉ nghĩ Triệu Húc Hàn nói linh tinh, nhưng hôm nay nhìn thấy Khang Hinh Nhi và ánh mắt của Cố Cửu, cô đã tin lời anh nói.

“Tiểu Nguyệt, hình như cô rất quan tâm đến Trần Á Nam nhỉ? Vừa đến là đã tìm cậu ấy, tôi cũng muốn phát ghen luôn đấy.” Cố Cửu liền tỏ ra vẻ mặt khó chịu.

Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả: “Anh đừng lắm lời nữa, không biết Trần Á Nam là cây hái ra tiền của chúng ta à? Yên tâm, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt tôi, Cố Cửu anh không ai có thể thay thế được.”

“Thật à?” Cố Cửu liền cười hớn hở, trong lòng cũng được an ủi phần nào.

“Đương nhiên, Cố Cửu chỉ có một, độc nhất vô nhị.” Kỷ Hi Nguyệt lém lỉnh nói.
 
Chương 850: Suýt nữa lại mê trai


Tim Cố Cửu như bị đâm một nhát dao, người phụ nữ này đúng là ác độc.

Nhưng anh thích cô chẳng phải cũng vì sự giảo hoạt và tinh nghịch đáng yêu này sao?

“Cô, cô không để cho tôi vui vẻ được một lúc sao?” Cố Cửu ấm ức nói.

“Được rồi được rồi, anh là bạn tốt nhất của tôi, ngoài anh Hàn ra, anh là người mà tôi tin tưởng nhất.” Kỷ Hi Nguyệt lại cho một trái táo ngọt.

Cố Cửu bĩu môi nói: “Nói dễ nghe nhỉ, ý là kêu tôi cam tâm tình nguyện vì cô bán mạng chứ gì? Được rồi, Trần Á Nam đang ở bên chỗ Mộ Dung Phong đấy.”

“Haha, Cố thiếu là tốt nhất, vậy tôi đi xem thử đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nghịch ngợm, sau đó mở cửa bỏ chạy.

Cố Cửu nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên khóe môi cũng dần tắt, trong lòng có chút thê lương.

Chọn Khang Hinh Nhi vào làm việc có phải là biểu hiện đáng thương nhất của anh ấy không?

Bởi vì không được thường xuyên gặp Kỷ Hi Nguyệt, nên tìm một người có bóng dáng giống cô để thay thế?

Cố Cửu thả người xuống ghế, trong lòng thở dài sâu sắc, sau đó lập tức trở lại công việc. Anh ấy nhất định phải quán xuyến tốt công ty cho cô, làm cho nó ngày càng phát triển.

Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt chiếm toàn bộ tầng tám của tòa cao ốc Hoàn Cầu. Diện tích của một tầng lầu rất lớn, được chia thành nhiều phòng ban và bộ phận khác nhau.

Trên đường Kỷ Hi Nguyệt đi, những người biết cô đều gật đầu chào hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt tìm đến văn phòng của Mộ Dung Phong, nhưng phát hiện không có người.

“Kỷ tiểu thư, cô tìm quản lý Mộ Dung à? Anh ấy đang ở trong phòng diễn xuất dạy diễn xuất đấy ạ.” Một cô gái thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ở ngoài văn phòng của Mộ Dung Phong thì liền nói.

“Ồ, được rồi, cảm ơn cô.” Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn xong bèn đi về hướng phòng diễn xuất.

Bởi vì đa số diễn viên lý hợp đồng với Húc Nguyệt đều là người mới, không có kinh nghiệm, nên Cố Cửu đã mở một hội trường rộng hai trăm mét vuông để cho Mộ Dung Phong dạy diễn xuất.

Đương nhiên ngoài việc dạy diễn xuất, còn phải dạy thêm phẩm chất đạo đức và quy tắc của một ngôi sao, để tránh việc sau khi nổi tiếng lại giống như Lý Mai.

Kỷ Hi Nguyệt vừa mới đến cửa phòng diễn xuất, còn chưa kịp lên tiếng đã có giọng nói thét lên.

“Học tỷ!” Trần Á Nam vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó liền chạy về phía cửa.

Nụ cười tỏa nắng trên gương mặt cậu khiến Kỷ Hi Nguyệt như muốn chói mắt. Đúng là nam diễn viên lưu lượng của tương lai. Nụ cười và gương mặt này quả thực rất có sức sát thương.

Làm cô cũng có chút ngây dại.

Nhưng gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của Triệu Húc Hàn lập tức hiện lên trong đầu cô, khiến cô sợ tới mức hoàn hồn lại ngay, cô đây là chán sống rồi ư?

“Trần Á Nam.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Học tỷ, cuối cùng chị cũng đến rồi. Mấy nay chẳng thấy chị đến công ty gì cả.” Trần Á Nam vừa chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt nên khuôn mặt hơi đỏ, còn đưa tay gãi ót.

“Quả thực gần đây tôi hơi bận. Cậu ở đây thế nào rồi? Quen chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu, cười nói.

“Oh, rất tốt. Mọi người đều là người mới nên đa số đều chiếu cố nhau. Quản lý Mộ Dung đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, tôi cũng học được không ít.” Trần Á Nam đáp.

Lúc này Mộ Dung Phong cũng bước đến, cười nói: “Kỷ tiểu thư, cô đến rồi.”

“Ừm, hôm nay đến đây để xem quảng cáo của Trần Á Nam quay thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vậy chúng ta đến văn phòng của tôi xem nhé.” Mộ Dung Phong kêu mọi người nghĩ ngơi một lúc, sau đó dẫn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam đến văn phòng của mình.

“Anh Mộ Dung, anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, cô và Mộ Dung Phong đi kề vai với nhau.

Mộ Dung Phong cười nói: “Cá nhân tôi cho rằng, với mức giá mà nhà quảng cáo đưa ra, chúng ta sẽ lỗ to.”
 
Chương 851: Tiêu chuẩn làm bạn gái


Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Trần Á Nam đang đi sau lưng, sau đó cười nói: “Thế thì tốt. Đây chỉ là quảng cáo đầu tay của Á Nam. Chỉ cần tên tuổi của cậu ấy được nổi tiếng, sau này các nhà quảng cáo sẽ tự khắc kéo đến chỉ đích danh cậu ấy nhận quảng cáo.”

Trần Á Nam nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi cậu là Á Nam thì vui vẻ không thôi, đôi mắt của cậu không tài nào dời khỏi cô.

Cậu càng nhìn càng thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, có khí chất, thân thiện và ấm áp, hơn nữa còn tốt bụng và chính nghĩa, thực sự không hề có khuyết điểm, là tiêu chuẩn bạn gái trong lòng cậu ấy.

Chỉ là cô nói cô đã có bạn trai, còn đẹp trai hơn cậu. Cậu thật sự không tin. Trong lòng chỉ ước gì hai người họ có thể chia tay, sau đó cậu sẽ cố gắng để kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ theo đuổi cô.

Kỷ Hi Nguyệt mà biết tên thanh niên Trần Á Nam có suy nghĩ như vậy, dám chắc cô sẽ tức đến thổ huyết.

“Cám ơn học tỷ đã cho tôi cơ hội lần này!” Trần Á Nam liền nói.

“Vậy thì cậu cũng cần phải nắm bắt cơ hội mới được. Phải rồi, tôi có kêu Cố thiếu sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, người đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt đặc biệt quan tâm vấn đề này, vì Trần Á Nam vẫn phải đi học, nên cô sợ cậu lại xảy ra chuyện.

“À à, A Đào ấy hả? Anh ấy đang trong phòng nghĩ. Trong công ty tôi không muốn anh ấy đi theo. Kỷ tiểu thư, chị sợ tôi về trường sẽ xảy ra chuyện sao?”

Trong lòng Trần Á Nam vô cùng ấm áp.

“Ừm, mặc dù mấy tên bắt nạt cậu đã bị vào tù dạy dỗ cho một trận, nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác. Cậu là cây hái ra tiền của tôi, không thể xảy ra chuyện được. Lúc nào ra ngoài cậu cũng phải mang theo A Đào đấy, biết không?”

“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng tôi đã chuyển vào công ty sống, thỉnh thoảng quay về trường một chuyến là được rồi, như vậy A Đào sẽ nhàn nhã hơn.” Trần Á Nam cảm thấy hơi lãng phí nhân lực.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao, tôi để A Đào cho cậu, không những làm vệ sĩ mà cũng có thể làm trợ lý cho cậu nữa. Cậu cứ dạy anh ấy làm việc, sau này anh ấy sẽ đi theo cậu. Nếu anh ấy thích, cậu có thể để anh ấy đóng vai phụ luôn cũng được. Thanh niên mà, chắc chắn sẽ cố gắng, cứ cho họ chút cơ hội đi.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn học tỷ.” Trần Á Nam sau một hồi sửng sốt thì cũng đã hiểu ra.

Mộ Dung Phong cười nói: “Á Nam, đợi tới lúc cậu trở thành ngôi sao rồi một mình A Đào cũng không đủ đâu. Mỗi lần ra đường ít nhất cũng phải vài người đi cùng.”

Trần Á Nam lại lắc đầu: “Quản lý Mộ Dung, chuyện đó, chuyện đó vẫn còn sớm lắm.”

“Không sớm đâu, tôi có thể thấy trước được cậu sẽ nổi tiếng trong tương lai không xa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó ba người cùng bước vào văn phòng.

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam cùng ngồi lên sô pha, còn Mộ Dung Phong thì đến mở màn hình chiếu trên tường.

Ngay sau đó, đoạn phim quảng cáo của Trần Á Nam được phát ra.

Trong quảng cáo, dưới bầu trời xanh mây trắng, trong ngôi biệt thự nhà Tây, một mỹ nam đang đắm mình trong hồ bơi xanh biếc. Dáng người tuy có chút gầy gò, nhưng nhìn rất bắt mắt.

Trần Á Nam có chút đỏ mặt, len len đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, liệu cô nhìn thấy vóc dáng của cậu như vậy có thích không.

Nghĩ đến chuyện cô gái này đã thấy phần mông của cậu, khuôn mặt đẹp trai lại nóng bừng lên.

Mỹ nam ra khỏi hồ bơi và đi thẳng đến vòi hoa sen bên cạnh, bắt đầu lấy dầu gội gội đầu. Mái tóc mềm mại, bọt mịn tinh tế, đôi mắt nhắm nghiền, kết hợp với góc độ ngẩng đầu trông vô cùng hoàn mỹ.

Sau khi sấy tóc khô, cậu sảng khoái lắc đầu, để cho từng lớp tóc thoải mái bay lượn, sau đó còn nhìn vào ống kính nở một nụ cười tỏa nắng với lực sát thương cực cao.

Kế tiếp là phần quảng cáo sản phẩm, và kết thúc.

“Tuyệt vời!”Kỷ Hi Nguyệt lập tức vỗ tay, xoay đầu nhìn Trần Á Nam cười nói, “Rất tốt, lần đầu tiên mà đã đạt hiệu quả như vậy, cậu đúng là một mầm non ưu tú!”

Trần Á Nam xấu hổ đáp: “Đều là do quản lý Mộ Dung sắp xếp, tôi cứ thế mà làm theo thôi.”
 
Chương 852: Cậu là tiểu thịt tươi mà


Mộ Dung Phong rất tâm đắc: “Đó cũng là vì cậu có tiềm năng, có năng lực tiếp thu, cộng với nụ cười tỏa nắng, sức trẻ dồi dào đấy chứ.”

“Chất lượng như vậy có thể giao hàng được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.

Mộ Dung Phong đáp: “Vậy để tôi báo với Cố tổng một tiếng.” Nói rồi anh ấy ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam.

Trần Á Nam nhìn gương mềm mại và mịn màng của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt lấp lánh: “Học tỷ, thật sự rất cảm ơn chị.”

“Sao lại khách sáo nữa rồi? Tôi đã nói là sau này cậu sẽ trả lại mà.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó vỗ vai cậu ấy, “Cậu vẫn còn hơi yếu, ráng rèn luyện thân thể mỗi ngày biết không?”

Trần Á Nam lại đỏ bừng mặt: “Vậy, vậy quảng cáo đó trông tôi hơi gầy đúng không? Quản lý Mộ Dung nói nhất định phải quay như vậy, mà tôi, quả thực tôi cũng thấy hơi gầy thật.”

“Nhìn cũng tạm ổn, tiểu thịt tươi mà. Nhưng sau này nếu cậu muốn phát triển thêm nhiều con đường, thì nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lát nữa tôi sẽ kêu thiết kế một phòng tập thể dục ở đây, để các cậu rãnh lúc nào thì vào tập lúc đó. Quay phim rất vất vả, nên cậu phải có sức khỏe tốt mới được.”

Trần Á Nam cứ nhìn cô chăm chú, vị sếp như này có phải quá tốt rồi không?

“Sao thế? Cảm động quá à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Vậy cậu phải cố gắng hết sức để báo đáp tôi đấy nhé. Được rồi, cậu về học tiếp đi, tôi qua thăm Lưu Uy đây.”

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, Trần Á Nam đột nhiên kéo cô lại: “Học tỷ, tôi, tôi có thể mời chị ăn trưa được không? Lần trước để chị mời khách, nên tôi vẫn muốn mời chị bữa cơm.”

“Thế à, nhưng hiện tại tôi chưa biết có rãnh không nữa. Lát nữa trả lời cậu sau nhé?” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói, nụ cười của cô mang theo cảm giác như một vị trưởng bối đang nhìn tiểu bối.

“Được. Chị nhất định phải cho tôi cơ hội mời chị bữa cơm đấy, nếu không tôi không biết làm thế nào để cảm ơn chị nữa.” Trần Á Nam lật đật nói.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời đi.

Trần Á Nam nhìn cô đi về phía đối diện, tầm mắt không cách dời khỏi bóng lưng cô, đột nhiên sau lưng có người vỗ cậu một cái.

Trần Á Nam xoay đầu nhìn, là A Đào.

“Sao đấy? Thích cô chủ của các cậu rồi à?” A Đào vẫn còn chút cảm giác lưu manh.

Trần Á Nam nghe xong, lập tức mặt đỏ tai hồng nói: “Anh, anh đừng nói bậy bạ. Tôi, tôi chỉ là cảm kích vì chị ấy đã cho tôi cơ hội lần này thôi. Nếu không có chị ấy, cuộc sống của tôi có lẽ đã sụp đổ rồi.”

A Đào nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt, cũng cảm giác có chút không đúng, sau đó nói: “A Nam, không phải Kỷ tiểu thư đã cứu cậu đấy chứ?”

“Sao anh biết?” Trần Á Nam kinh ngạc.

A Đào lại nhìn sang bên đó, càng nhìn càng thấy bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt giống nhau, cả khí chất cũng rất giống, chỉ là mặt mũi của hai người không có điểm nào ăn nhập.

A Đào lại nghĩ đến cách trang điểm khoa trương của Vương Nguyệt, nếu đầu tóc ngắn đó biến thành mái tóc dài, tháo cặp kính gọng gỗ to bản ra, có lẽ cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.

Hơn nữa Vương Nguyệt cũng từng cứu người, cho nên A Đào cảm giác hai người này là một, chỉ là không dám mạnh miệng khẳng định thôi.

“Bởi vì tôi cũng từng được Kỷ tiểu thư cho cơ hội. Tôi và A Minh, A Hổ thực chất là ba tên lưu manh. Chính Kỷ tiểu thư đã cho chúng tôi cơ hội để làm lại cuộc đời. Kỷ tiểu thư thực sự rất tốt tính, lại còn xinh đẹp như vậy nữa, là đàn ông ai mà chẳng thích.” A Đào nói.

“Anh đừng nằm mơ nữa, Kỷ tiểu thư đã có bạn trai rồi.” Trần Á Nam buồn bực đáp.

“Thật à? Không biết người đàn ông nào may mắn thế nhỉ.” A Đào cũng rất ngưỡng mộ.

“Đi thôi, nếu anh không có việc gì làm thì có thể theo tôi học diễn xuất, Kỷ tiểu thư có nói vậy.” Trần Á Nam cười nói.

A Đào kinh ngạc: “Thật sao?”
 
Chương 853: Tẩu hỏa nhập ma rồi sao


Trần Á Nam đắc ý gật đầu: “Cho nên anh cũng có cơ hội trở thành ngôi sao đấy.”

“Thôi đi, với cái dáng vẻ này của tôi á? Tôi chỉ hy vọng cậu mau mau nổi tiếng, để một vệ sĩ như tôi cũng được thơm ké. Đến lúc đó nội việc tôi bán ảnh có chữ ký của cậu thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi, haha.” A Đào giảo hoạt nói.

Khóe miệng Trần Á Nam khẽ giật giật: “Đi thôi, còn chưa bắt đầu mà đã muốn phát tài rồi.” Nói xong cậu bỏ đi.

“Nói thật mà. Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ làm được. Tôi tin vào ánh mắt của Kỷ tiểu thư.” A Đào đuổi theo nói với cậu, nhưng trong lòng vẫn đang lấn cấn vấn đề Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc có phải là Vương Nguyệt hay không.

Kỷ Hi Nguyệt đã đến phòng sáng tác của Lưu Uy. Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính lộp bộp. Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, hay là không vào nữa, mất công lại làm phiền cậu ấy sáng tác, lỡ như đang đến đoạn tuôn trào cảm hứng thì sao.

Nghĩ vậy nên cô đành quay lại văn phòng của Cố Cửu. Bên trong có một gian phòng nhỏ chuẩn bị riêng cho cô, nhưng vì cô không hay đến, nên Cố Cửu đã dùng làm phòng nghĩ, song vẫn đầy đủ bàn làm việc.

Cố Cửu thấy cô vào đó mở máy tính lên thì biết cô chuẩn bị làm việc, nên không quấy rầy cô nữa.

Kỷ Hi Nguyệt liên lạc với bên cảnh sát trước, sau đó trò chuyện với Liễu Đông về đài truyền hình một lúc, kế đến là lướt sơ qua trang web đã đăng tải mấy bản tin của cô.

Phát hiện bình luận của người dân khá cực đoan, khiến cô chỉ biết lắc đầu.

Nhưng may là tiếng nói của chính nghĩa cũng rất nhiều, vì xét cho cùng, trấn áp được bọn buôn lậu m.a tú.y đều là chuyện mà mọi người đều muốn nhìn thấy.

Chỉ là mọi người đều tung hô Vương Nguyệt như một vị anh hùng, làm cô thực sự có chút sầu não.

Tạo hình của Vương Nguyệt vốn để che đậy đi thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, vì cô nghĩ đơn giản là khiêm tốn để làm việc, chứ đâu ngờ bây giờ danh tiếng của Vương Nguyệt lại sắp vượt xa Kỷ Hi Nguyệt như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt chung quy chỉ là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chuyện mọi người biết cũng là nhất thời, nhưng ngược lại tên tuổi của Vương Nguyệt thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các trang báo, mà toàn là những tin tức liên quan đến tội phạm.

Cô đứng lên bước tới trước cửa sổ, thầm nghĩ, liệu trưởng phòng Kim đã nói cho lão đại của bọn buôn lậu m.a tú.y biết Vương Nguyệt cô là Kỷ Hi Nguyệt chưa nhỉ? Có vẻ cho đến bây giờ, bọn buôn lậu m.a tú.y vẫn chưa biết cô là Kỷ Hi Nguyệt.

Cũng có thể là trưởng phòng Kim không muốn lộ tẩy, nên không nói cho bọn buôn lậu m.a tú.y biết. Vì suy cho cùng, nếu ông ta nói ra, mọi người sẽ biết ông ta là người đã tiết lộ bí mật.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến vợ cũ của trưởng phòng Kim, rồi Kiều Mộc Kiều Thanh, sau đó là mấy tên buôn lậu m.a tú.y vừa mới tóm được. Nói thẳng ra, bây giờ cô gần như đã đắc tội với toàn bộ thành viên của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này, nên chung quy cô vẫn phải chú ý an toàn hơn.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt vô thức nhớ đến bài Thái Cực Quyền sáng nay.

Trong lòng cô không khỏi hào hứng, lập tức đứng thẳng người, nhắm nghiền hai mắt, đứng trước cửa sổ lớn của văn phòng bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.

Mà cửa văn phòng của cô lại thông với bên ngoài của Cố Cửu, nên lúc Cố Cửu đứng dậy pha cà phê, tình cờ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước cửa sổ đánh Thái Cực Quyền.

Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy. Đột nhiên phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ này khiến anh ấy tưởng đâu cô tập luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Sao đi theo Triệu Húc Hàn lại trở thành cao thủ võ lâm thần thần bí bí thế nhỉ?

Cố Cửu càng nhìn càng kinh ngạc. Anh ấy phát hiện một cô gái vốn dĩ xinh đẹp hoạt bát như Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, nhất là hơi thở trên người cô.

Nhưng càng nhìn càng cảm thấy cô như đang dung hòa vào môi trường xung quanh. Trước mắt anh ấy, cô không còn là một cô gái xinh đẹp nữa, mà là một bức tranh đang hòa quyện vào không gian.

Cố Cửu không thể biểu đạt được cảm giác này, chỉ cảm thấy quá sức thần kỳ, giống như Kỷ Hi Nguyệt không còn là người nữa, mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào không khí.

Cố Cửu không dám đến quấy rầy. Anh ấy cảm giác Kỷ Hi Nguyệt như sắp trở thành thần tiên. Trong lòng anh ấy thực sự có chút sợ hãi, luyện khí công mà có thể thành ra như vậy nữa sao?
 
Chương 854: Cảnh tượng khó tin


Cố Cửu đã từng nhìn thấy Triệu Húc Hàn đánh Thái Cực Quyền, tuy rằng cũng hệt như nước chảy mây trôi, nhưng chung quy vẫn giống người, vẫn nhìn rõ ràng được từng động tác và có thể cảm nhận được, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt thì lại cho anh ấy cái cảm giác thoát ẩn thoắt hiện.

Cố Cửu sợ đến tái mặt, cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có điểm bất thường. Anh ấy lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn nghe anh ấy kể xong, sửng sốt nói: “Anh cảm thấy như vậy thật à?”

“Tôi lừa cậu làm gì, hình như có lúc cô ấy còn biến mất theo không khí luôn đấy. Dọa tôi hết cả hồn. Hàn thiếu, cô ấy thật sự đang tu luyện khí công sao?” Cố Cửu không biết chuyện đó, cho nên cứ cảm thấy mông lung như một trò đùa, dễ hù chết người khác.

“Đúng vậy, điều này cho thấy tài năng thiên bẩm của Kỷ Hi Nguyệt là cực kỳ cao, ngay cả tôi cũng còn kém rất xa!” Triệu Húc Hàn nói, “Xem ra sau này chúng ta không cần bận tâm về sự an nguy của cô ấy nữa rồi.”

“Thật vậy ư? Sao tôi cứ cảm thấy khó tin thế nhỉ!” Trong lòng Cố Cửu cứ thấp thỏm bất an.

“Bây giờ anh thử ném thứ gì đó qua xem cô ấy phản ứng thế nào.” Triệu Húc Hàn chợt nảy ra ý tưởng, “Nhớ quay lại video cho tôi xem nữa.”

Cố Cửu nghệt ra mấy giây, sau đó nói: “Được, cậu đợi tôi chút.” Nói rồi anh ấy cúp máy, mở video và đi đến phòng làm việc của Kỷ Hi Nguyệt.

Anh ấy còn cầm theo một cây bút, sau đó ném vào Kỷ Hi Nguyệt đang nhắm mắt đánh quyền với dáng vẻ rất kỳ dị.

Kết quả là một màn thần kỳ đã xảy ra. Cây bút đó không hề trúng vào người Kỷ Hi Nguyệt, mà nó đi dọc theo hình vòng cung của đường quyền trên hai tay cô, lửng lơ trên không, như thể có thứ gì đó đang cầm cây bút.

Cố Cửu thực sự chấn kinh, chạy đến dùng tay vỗ nhẹ vào cây bút đang bay lượn theo cánh tay cô, đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra, hất cánh tay một cái, cây bút lao thẳng về phía Cố Cửu.

“Wow!” Cố Cửu lập tức thét lên một tiếng, sau đó chiếc điện thoại rớt xuống đất, cả người anh ấy cũng lùi lại phía sau hai bước, đụng trúng vào khung cửa.

Kỷ Hi Nguyệt lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy sự sắc bén, khiến Cố Cửu hết sức hãi hùng, cảm giác như cô đã trở thành một con người khác.

Là loại cao thủ chân chính có thể dùng ánh mắt giết chết người khác. Ánh mắt đó giống như bản chất, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy đau đớn.

“Tiểu Nguyệt, cô dọa chết tôi rồi.” Cố Cửu vung vẫy cánh tay.

Mặc dù cây bút trúng chiếc điện thoại, nhưng phản lực quá mạnh nên vẫn khiến cánh tay của anh ấy tê dại, hơn nữa luồng sức mạnh này còn khiến anh ấy phải lùi lại hai bước.

Kỷ Hi Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới: “Anh không sao chứ? Khi không anh ném bút vào tôi làm gì?”

“Cô quá dọa người rồi! Tôi phải kìm nén cơn đả kích trước đã.” Cố Cửu cuống quýt chạy ra sô pha ngồi xuống, uống hai ngụm nước trà lấy lại bình tĩnh.

Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài, nhặt chiếc di động lên và mở ra. Cũng may là điện thoại không bị hỏng, nhưng đột nhiên có cuộc gọi tới.

Trên đó viết hai chữ Hàn thiếu. Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói: “Cố thiếu, anh Hàn gọi điện thoại cho anh này! Anh nhận máy nhanh đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhận điện thoại: “Hàn thiếu, tôi bị cậu hại chết rồi. Để tôi gửi video qua cho cậu xem.” Nói rồi anh ấy lại cúp máy.

“Ê, tôi muốn nghe điện thoại mà!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dậm chân.

“Để tôi gửi video cho cậu ấy đã rồi gọi lại.” Cố Cửu trợn mắt nói.

“Video gì vậy? Vừa nãy anh quay lại cảnh tôi đánh quyền sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, cô cũng tự mình xem đi. Cô thật sự rất đáng sợ, giống hệt như yêu quái vậy đó.” Cố Cửu liếc cô một cái, sau đó chuyển qua cho Triệu Húc Hàn một bản, rồi lại mở ra cho cô xem.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mình dùng luồng khí bắt được cây bút, đến bản thân cô cũng giật cả mình.

“Đây, đây là khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt lắp bắp nói.
 
Chương 855: Thái độ của cao thủ


Cố Cửu không khách khí nói: “Chứ gì nữa, chính cô cũng không biết à? Cây bút đó vốn dĩ không thể sát thương, vậy mà còn quay ngược lại đánh tôi. Sao tôi xui xẻo thế không biết.” Nói rồi anh ấy sờ sờ cánh tay mình, đến bây giờ vẫn còn thấy đau.

Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói: “Xin lỗi nhé. Vừa nãy thực sự đầu óc tôi như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm giác là cả người như đang bay lên không, sau đó có thứ gì đó bay đến, tôi cũng bắt lấy một cách rất tự nhiên, nhưng sau khi bắt được tôi cảm thấy hơi đột ngột, cho nên mới trả lại cho anh.”

“Hứ! Nếu đổi lại là con dao có khi tôi đi bán muối rồi đấy.” Cố Cửu buồn bực nói.

“Haha, được rồi được rồi, tôi nhận sai còn chưa được sao? Lần sau sẽ không có nữa đâu, tôi sẽ cẩn thận. Thật sự lần này tôi chưa kiểm soát được, mà cũng là lần đầu tiên tôi xảy ra tình huống như vậy. Tôi mới học khí công hai ngày thôi, nên chưa thành thạo lắm.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dỗ dành.

Di động của Cố Cửu lại vang lên, đương nhiên là điện thoại của Triệu Húc Hàn.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức giật lấy, vui sướng thét lên: “Anh Hàn!”

Triệu Húc Hàn bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình, sau đó nói: “Sao đến công ty rồi mà còn đánh Thái Cực Quyền?”

“Tại em chán quá nên đánh thử một chút ấy mà. Em cũng không ngờ lại có dáng vẻ như vậy, còn làm Cố thiếu bị thương nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười  nói.

“Hai người các cô quá đáng lắm luôn á, cứ bắt nạt tôi thôi!” Cố Cửu ấm ức nói.

Triệu Húc Hàn liền nói: “Mặc kệ anh ta đi! Em cảm thấy thế nào rồi? Đã thành thục chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Cố Cửu mà không khỏi buồn cười.

“Vẫn chưa đâu. Chỉ cảm thấy rất thần kỳ thôi. Anh Hàn, hình như em quá lợi hại rồi phải không? Sao em cứ cảm thấy mình quá mức huyền huyễn vậy nhỉ? Trong thời buổi bây giờ mà còn có người như vậy thì có khác gì là thiên hạ vô địch đâu?”

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, đến việc bản thân được trọng sinh cũng có thể xảy ra, vậy thì chuyện huyền huyễn như thế này nếu có xảy ra cô cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng bất kể thế nào thì những thứ như khí công cũng rất hoang đường và khó lý giải, song bây giờ lại chân chân thực thực xảy ra trên người cô.

“Đúng vậy, sau này em chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch.” Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, ngay cả bản thân anh cũng phải tu luyện mất hai năm mới đạt đến cảnh giới dùng khí công nắm bút như Kỷ Hi Nguyệt.

Vậy mà người phụ nữ này chỉ tốn có hai ngày! Đây không phải thiên hạ vô địch chứ là cái gì?

“Haha, thật à? Vậy là em hoàn toàn có thể bắt sống bọn buôn lậu m.a tú.y rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.

“Không được! Vừa học đi mà em đã muốn chạy rồi là sao? Em hiểu cách thức tránh đạn chưa? Biết viên đạn bay nhanh thế nào không? Phải luyện tập thêm thì em mới nắm vững được khí công hơn nữa. Đừng kiêu căng tự mãn, bây giờ so với La Hi và Long Bân em còn kém rất xa đấy.” Triệu Húc Hàn tức giận nói.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi bị đả kích: “La Hi và Long Bân trâu bò thế cơ à?” Điều này không phải chứng tỏ anh càng lợi hại hơn sao?

“Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, em sẽ không bao giờ biết được cao thủ chân chính có bao nhiêu đáng sợ đâu, cho nên phải không ngừng trau dồi bản thân thêm mạnh mẽ mới là thái độ của một cao thủ chân chính nhất và hiệu quả nhất.” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Được rồi, em hiểu rồi. Anh Hàn, em đã nói chuyện xong với bố rồi, tối nay chúng ta về bên đó ăn cơm nhé.”

Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Anh có cần chuẩn bị quà gì không?”

“À, không cần đâu, tới ăn bữa cơm thôi mà. Đừng nghiêm túc quá là được.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Nhưng Tâm Lan và Ngô Vĩ cũng đã đến đây rồi, em không biết tối nay bọn họ có tìm em không, nếu mà có tìm em thì chúng ta cùng đến nhà em ăn cơm luôn nhé?”

Triệu Húc Hàn nghệt ra, còn Cố Cửu bên đây thì lập tức oán trách: “Wow! Mấy người hẹn nhau ăn cơm mà không rủ tôi luôn! Quá đáng thiệt chứ!”
 
Chương 856: Anh náo loạn cái gì


Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Anh Hàn đi gặp trưởng bối, anh náo loạn cái gì?”

Mắt Cố Cửu chợt sáng lên: “Hàn thiếu muốn đi gặp bố cô? Đây là con rể muốn diện kiến bố vợ? Vậy chắc Hàn thiếu căng thẳng lắm đây! Hàn thiếu, Hàn thiếu, cậu có căng thẳng không?”

Cố Cửu không khỏi thét lên.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, nhưng đúng là đã bị Cố Cửu nói trúng tim đen. Quả thực anh có chút căng thẳng, cho nên sáng nay lúc ra cửa anh không hề chủ động hỏi Kỷ Hi Nguyệt, mà đợi Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp.

Vì anh cảm thấy trễ được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng xem ra bây giờ số trời đã định. Anh thực sự rất căng thẳng. Cho nên mới hỏi Kỷ Hi Nguyệt phải mua quà gì, chứ không thể tay không mà đến được.

Nhưng có Hạ Tâm Lan đi cùng cũng coi như là chuyện tốt, người càng đông sẽ càng bớt ngượng ngùng.

“Anh không có ý kiến, nhưng anh vẫn phải mua chút quà mọn, nếu không sẽ kỳ cục lắm. Bố em thích gì? Rượu Tây? Thuốc lá?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười đáp: “Anh Hàn, anh đừng cho bố em uống rượu Tây, ông ấy cùng lắm chỉ uống được chút rượu vang thôi, còn thuốc lá thì em không cho ông ấy hút, không tốt cho sức khỏe. Hay là anh mang một chai rượu vang đến đi, không cần loại tốt lắm đâu, mất công ông ấy lại tiếc không uống.”

Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời; “Được, vậy lát tối anh qua đón em hay sao?”

“Không cần đâu, để em qua chỗ anh cho. Dù sao ở bên đây cũng không có chuyện gì làm cả.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm, không có việc gì thì về sớm đi, nói chuyện với Cố Cửu không có gì thú vị đâu.” Triệu Húc Hàn vẫn lo lắng người bạn tốt này sẽ ngấp nghé người phụ nữ của mình.

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng ròi cúp máy. Cố Cửu liền trách cô có trăng quên đèn.

“Tiểu Nguyệt, nếu tối nay Tâm Lan không đi thì tôi cũng không đi, nhưng nếu Tâm Lan đi thì tôi càng không thể vắng mặt, nếu không sẽ không đáng mặt bạn bè.” Cố Cửu đương nhiên muốn đi xem kịch hay.

Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói: “Biết rồi, Tâm Lan chắc chắn sẽ gọi cho anh, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy cô ấy liên lạc, có lẽ trên Cục đang họp.”

“Lãnh đạo Cục chắc chắn sẽ mở cuộc họp và thiết đãi, nên tôi cũng không dám làm phiền. Khi nào rãnh cô ấy sẽ tự động liên lạc. Cô cứ yên tâm làm việc của mình đi. Nếu không có gì gấp gáp, cô ấy sẽ ở lại đây mấy ngày cùng Ngô Vĩ đi dạo một vòng Cảng Thành.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Đợi họ xong việc, tôi sẽ xin nghĩ mấy ngày đưa hai người họ đi chơi.”

“Tốt thế cơ à?” Cố Cửu có chút bất ngờ.

“Anh không biết vì anh mà tôi với Tâm Lan đã trở thành bạn tốt sao? Nhắc đến cũng phải cảm ơn anh, vì đã cho tôi có thêm một người bạn tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Cố Cửu sửng sốt, sau đó trong lòng thầm chua xót. Đúng vậy, bạn gái giả của mình lại trở thành bạn tốt của Hạ Tâm Lan, còn mình lại đi thích cô bạn gái giả này, làm sao đây?

Triệu Húc Hàn rõ ràng là rất thật lòng với Kỷ Hi Nguyệt, nên có vẻ anh ấy đã hết hy vọng.

Chỉ là nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt sau này phải đối mặt với một gia tộc Triệu Thị khổng lồ, chắc chắn sẽ nguy hiểm tứ phía, đến lúc đó Triệu Húc Hàn có thể bảo vệ cho cô được nữa không?

Anh ấy vẫn có chút lo lắng, cho nên bản thân cũng muốn trở thành hậu phương vững chắc của cô. Để làm được chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, điều kiện thứ nhất là hạ gục được ba người, nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã học được khí công, nên xem ra điều kiện này không cần phải lo lắng.

Điều kiện thứ hai là tài sản. Mặc dù tập đoàn Kỷ Hải rất có thực lực, nhưng so với Quốc Tế Úy Lam thì vẫn còn kém rất xa, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt cần phải tự phát triển sự nghiệp của bản thân.

Húc Nguyệt chỉ là bước đầu tiên, đợi đến khi ổn định và phát triển rồi mới làm được nhiều thứ hơn. Bản thân anh ấy cũng sẽ nổ lực kiếm tiền giùm cô, thậm chí là nhận cô làm em gái nuôi để giúp đỡ, miễn là cô có thể nhận được hạnh phúc chân chính cho bản thân.
 
Chương 857: Theo đuổi


Gia thế của Cố gia không phải là hạng tầm thường, nếu Kỷ Hi Nguyệt trở thành em gái nuôi của Cố Cửu, Triệu gia chắc chắn cũng sẽ cân nhắc vài phần, huống hồ mẹ của Cố Cửu cũng rất thích Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng mọi thứ vẫn là chuyện của sau này, đợi đến lúc đó rồi hẵng nói. Biết đâu đến lúc đó Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt vì bất đồng quan điểm mà chia tay thì sao?

Kỷ Hi Nguyệt quay lại văn phòng, đóng cửa, tiếp tục đánh Thái Cực Quyền. Trong lòng cô vẫn đang hưng phấn vì tình huống lúc nãy, nhất là sau khi xem xong video của Cố Cửu, cô tự cảm thấy mình thực sự rất lợi hại.

Do đó bây giờ cô phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, tranh thủ nắm vững và tập luyện cho linh hoạt.

Cố Cửu thấy cô đóng cửa là biết cô sắp làm gì.

Mãi cho đến giờ cơm trưa, anh ấy mới gõ cửa.

“Tiểu Nguyệt, cô không định ăn cơm trưa à?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng việc luyện tập: “Aiya, tôi quên bén đi mất. À đúng rồi, để tôi hẹn Trần Á Nam đi ăn trưa.”

“Tên tiểu tử đó đến đây tìm cô rồi này!” Cố Cửu đưa mắt nhìn Trần Á Nam đang đứng ngoài cửa, thầm nghĩ không ngờ tên tiểu tử này còn muốn mời Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy, không lẽ đã thích Kỷ Hi Nguyệt rồi sao?

“Có, đi chứ. Cố thiếu, anh tự đi ăn cơm một mình nha, Á Nam chỉ mời mình tôi à.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha, sau đó cùng Trần Á Nam đi ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt, các cô đi đâu ăn cơm vậy?” Cố Cửu lo lắng nói, “Vệ sĩ của cô đâu?”

“Ăn ở gần đây thôi. Chắc La Hi đi tìm Tiêu Ân rồi, dù sao cũng sát bên mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vậy cô nhớ cẩn thận một chút.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt liền cười vui vẻ: “Bây giờ tôi là cao thủ rồi, anh yên tâm đi.’

Cố Cửu dở khóc dở cười, anh ấy đúng là toàn lo thừa.

Thang máy xuống tầng một thì vô tình gặp Vô Cốt đang đi mua đồ mang về. Thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ta khá bất ngờ, sau đó lại nhìn sang Trần Á Nam.

“Kỷ tiểu thư.” Vô Cốt miễn cưỡng chào hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt cũng máy móc gật đầu, sau đó cùng Trần Á Nam rời khỏi.

Trần Á Nam nhìn Vô Cốt rồi quay sang thì thào nói nhỏ với cô: “Học tỷ, bà chị Vô Cốt, vệ sĩ của Cố tổng đó nhìn lạnh lùng nhỉ.”

“Ừm, người ta lạnh lùng xinh đẹp thế đấy, có hứng thú không?” Kỷ Hi Nguyệt chọc cậu.

Trần Á Nam liền đáp: “Tôi không muốn bị lạnh cóng đâu. Kiểu ấm áp đáng yêu mới hợp với tôi hơn.”

“Cậu ấy à, tuổi đang nhỏ bớt nghĩ đến chuyện trai gái đi. Phải tập trung vào sự nghiệp trước rồi lập gia đình sau, nếu không sau này sẽ vất vả lắm đấy. Với lại tôi thấy đàn ông mỗi tuổi đều có một gu bạn gái khác nhau, biết đâu bây giờ cậu thích kiểm ấm áp đáng yêu, nhưng vài năm nữa lại thích kiểu lạnh lùng cao quý thì sao? Cho nên cứ đợi trưởng thành thêm chút nữa rồi hẵng nói!”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, uốn nắn lại tư tưởng cho cậu.

“Gì chứ, tôi cũng sắp hai mươi rồi, kết giao bạn gái là chuyện bình thường. Mấy đứa bạn học bằng tuổi tôi có bạn gái cả rồi đấy.” Trần Á Nam mếu máo nói.

“Vậy sao cậu chưa có?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Đừng nói với tôi là vì đẹp trai quá nhé.”

“Haha.” Trần Á Nam không khỏi bật cười, “Cũng có thể nói như vậy, với lại tôi giữ thân như ngọc nữa, nên chưa từng có với bạn gái.”

“Vậy người theo đuổi cậu thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

“Nói thật là hồi học cấp ba ngày nào tôi cũng nhận được thư tình, nên đâm ra rất sợ phụ nữ.” Trần Á Nam nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.

Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu: “Đúng là có số hưởng mà không biết hưởng, nhưng như vậy cũng tốt, để tầm mắt lên cao một chút sẽ tốt hơn.”

“Ừm, tôi sẽ nổ lực nâng cao bản thân, sau đó theo đuổi người con gái mình thích.” Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với đôi mắt lấp lánh, sự yêu thích cũng không tài nào che giấu được.

Có lẽ đây chính là cảm giác yêu thầm ai đó, mà còn là mối tình đầu.
 
Chương 858: Cô chạy làm gì


Bây giờ Trần Á Nam được nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt là đã rất mãn nguyện, bất kể cô làm gì, nói gì, cậu đều cảm thấy rất vừa mắt. Cả một buổi sáng cậu đều nghĩ đến cô, cứ muốn ở bên cạnh cô.

Hiện tại có thể đi ăn cơm riêng với cô, cậu cảm thấy ông trời như đang giúp đỡ cậu. Nhưng cậu biết cô có bạn trai rồi, cho nên không dám xử sự quá phận, mất công cô lại ghét bỏ cậu.

Dù sao bây giờ cậu vẫn chưa đủ tư cách, nên được ngắm nhìn cô là đã tốt rồi. Cô vẫn còn trẻ, nên hiện tại có bạn trai thì đã làm sao? Biết đâu một vài năm nữa tan vỡ thì sao? Đến lúc đó cậu có sự nghiệp rồi, có thể quang minh chính đại để theo đuổi cô.

Không thể không công nhận, cách nghĩ của Trần Á Nam rất hay.

Trong khu ẩm thực nằm trong tòa nhà đối diện tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam tìm một chỗ trống trong quán lẩu chua cay rồi ngồi xuống.

Hai người đều thích ăn cay, nên rất ăn nhịp với nhau.

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam ngồi chung với nhau như học tỷ và học đệ, cả hai đều giống như sinh viên đại học. Hai người kêu một nồi lẩu lớn, còn kêu thêm bia tươi, sau đó bắt đầu hả hê ăn uống trò chuyện.

Hai người nhắc về thời học sinh, sau đó lại nói về gia cảnh của Trần Á Nam, gia cảnh của Kỷ Hi Nguyệt, rồi quá trình trưởng thành và nổi loạn của từng người. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác rất thoải mái và tự do, làm Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như đang quay về thời học sinh.

Ăn xong bữa trưa cũng ngót nghét hơn một tiếng, Trần Á Nam chủ động thanh toán hóa đơn, sau đó hai người sánh vai nhau vừa cười nói vừa ra khỏi khu ẩm thực.

Nhưng vừa ra khỏi khu ẩm thực, Kỷ Hi Nguyệt liền thấy Triệu Húc Hàn đang đội nón đen và khẩu trang đen đi về hướng cô, bên cạnh là gương mặt thất thểu của Tiêu Ân.

Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, cuống quýt nói: “Á Nam, cậu về trước nhé, tôi có chút việc.” Nói xong cô xoay người bỏ chạy.

“Học tỷ!” Trần Á Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng gọi một tiếng, nhưng chỉ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ba chân bốn cẳng chạy sang lối đi khác.

Sau đó Trần Á Nam nhìn thấy có hai người ông đuổi theo cô, cậu hết hồn, tức thì cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi điện thoại cho Cố Cửu.

Cố Cửu vừa nhận được điện thoại cũng thót tim, nhưng nghe có người đàn ông cao ráo mang khẩu trang với nón đen đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt thì anh ấy nghĩ ngay đến Triệu Húc Hàn.

E là người đàn ông này lại nổi cơn ghen tam bành rồi. Thấy Kỷ Hi Nguyệt và một tiểu thịt tươi ăn trưa với nhau lâu như vậy, chắc chắn đứng ngồi không yên muốn đến bắt người.

Quả nhiên vừa gọi điện đến hỏi thăm, Triệu Húc Hàn chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy.

Cố Cửu âm thầm vuốt mồ hôi cho Kỷ Hi Nguyệt, tự nhiên cô chạy làm gì chứ? Lần bỏ chạy này, e là Triệu Húc Hàn sẽ càng tức giận hơn.

Kỷ Hi Nguyệt không hề muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Triệu Húc Hàn, bản năng sợ hãi của cô lại trỗi dậy và cứ thế bỏ chạy, với lại cô cũng sợ anh nổi giận lên sẽ đánh Trần Á Nam.

Cho nên chạy là thượng sách. Sau khi chạy xuống lầu, cô lao thẳng vào tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Triệu Húc Hàn ở phía sau dừng bước, để Tiêu Ân đuổi theo cô, còn anh thì từ bãi đậu xe phía sau đi thẳng lên lầu.

Trần Á Nam cũng đuổi đến cửa tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rồi dừng lại, sau đó gọi điện thoại cho Cố Cửu.

“Á Nam, cậu quay về đi, hai người đó là người quen của Tiểu Nguyệt, chắc có chuyện gấp, tôi đã hỏi thăm rồi.” Cố Cửu nói với Trần Á Nam.

“Thật sự không sao chứ?” Trần Á Nam rất lo lắng, nhưng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rất cao cấp, ngoài cửa có bảo vệ, cậu mà đi vào chắc chắn sẽ bị cản lại.

“Không sao đâu, về rồi tôi giải thích với cậu sau.” Cố Cửu cảm thấy nên để cậu thanh niên này biết sự thật là Kỷ Hi Nguyệt đã có bạn trai.

Trần Á Nam lập tức quay về, còn Kỷ Hi Nguyệt thì chạy thẳng tới tầng cao nhất.
 
Chương 859: Anh tệ vậy sao


Lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vào đại sảnh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, có rất nhiều người đã bị cô làm cho giật mình, bảo vệ định chạy tới ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Ân đang chạy vào phía sau, mọi người mới dần bình tĩnh lại.

Chỉ là mọi người đều rất tò mò, trợ lý Tiêu đuổi theo cô gái này làm gì? Sao nhìn cô gái này cũng có chút quen mắt?

Và chỉ một chốc sau, có người đã nhận ra cô là Kỷ đại tiểu thư. Thế là đủ loại suy đoán đã nổ ra, mọi người nhao nhao bàn tán.

Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng lên tầng cao nhất, sau đó mở cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn bước vào, ngồi trên sô pha đợi anh.

Tiêu Ân nhanh chân hơn Triệu Húc Hàn một chút, vì Triệu Húc Hàn phải đi vòng lui phía sau, đề phòng có người nhận ra.

“Đại tiểu thư, cô chạy làm gì vậy?!” Tiêu Ân vừa bước vào đã lo lắng nói, sau đó dặn dò thư ký đi pha trà.

Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đó? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi? Muốn dọa tôi chết hay gì!”

“Tại cậu chủ không cho tôi nhắc nhở cô chứ bộ. Anh ấy muốn tự mình qua xem chàng thanh niên đã hẹn ăn trưa với cô!” Tiêu Ân cũng sầu não.

“Sao các anh lại biết tôi đi ăn trưa với Trần Á Nam?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề.

“Hồi nãy tôi vào hỏi cậu chủ trưa nay muốn ăn gì, anh ấy bảo cô đang ở Húc Nguyệt, muốn qua rủ cô ăn chung. Sau đó anh ấy gọi cho La Hi, La Hi nói cô đang qua bên cạnh ăn trưa với Trần Á Nam rồi.” Tiêu Ân cười khổ nói.

“Cho nên anh Hàn muốn đến bắt tôi?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Không phải, chỉ là ăn xong rồi mà vẫn chưa thấy cô về, nên cậu chủ muốn đi xem thử, đâu ngờ cô vừa thấy bọn tôi đã bỏ chạy thục mạng!” Tiêu Ân nói, “Đại tiểu thư, đừng nói cô đã làm chuyện gì áy náy đấy chứ?”

“Anh mới làm chuyện gì áy náy thì có. Tôi một lòng một dạ với anh Hàn, làm sao có thể làm ra chuyện áy náy được. Chẳng qua là tôi sợ anh Hàn lên cơn ghen, rồi lại đánh Trần Á Nam thì làm thế nào đây? Anh quên Triệu Vân Sâm rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa nói.

Cô vừa dứt câu đã thấy Triệu Húc Hàn mặt đầy u ám bước vào, hai mắt còn đầy lửa giận.

Tiêu Ân cho Kỷ Hi Nguyệt một biểu cảm tự cầu phúc, sau đó bỏ chạy.

“Anh ở trong lòng em tệ đến vậy sao?” Triệu Húc Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, thế là lửa giận lại sôi sục.

Anh chỉ muốn qua bên đó xem cô với Trần Á Nam ăn cơm thế nào, vậy mà vừa thấy anh cô đã bỏ chạy, làm như sợ người ta nhận ra anh là người yêu cô hay gì?

“Anh Hàn, đương nhiên không phải. Anh đừng tức giận mà, nghe em giải thích được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy đến, kéo anh ngồi xuống sô pha.

“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền ôm cánh tay anh, nói: “Đây chỉ là phản ứng bản năng em sợ anh đánh người khác thôi mà. Với lại, không phải anh từng nói là không muốn để người khác nhìn thấy anh sao? Em lại lười phải giải thích, cho nên bỏ chạy cho khỏe.”

“Sợ anh đánh người khác? Anh hổ báo tới vậy à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Haha, không phải không phải, tại em có chút hoảng sợ thôi. Chuyện trước đây của anh, lẽ nào anh quên rồi? Nếu không em cũng đâu bị chấn thương tâm lý như bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt liền lôi nhược điểm của mình ra.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó cũng không nói nên lời, vì đây quả thực là chuyện làm anh tự trách nhất.

Nhưng ban ngày ban mặc đi ăn cơm với người khác, nhìn thấy anh mà lại hoảng sợ vậy sao? Anh đâu phải đại ma vương!

“Em với Trần Á Nam chỉ là học tỷ học đệ, anh không ghen đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.

“Sao ăn lâu vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì mà nói lắm thế?”

Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, vậy mà còn nói không ghen?

“Tán gẫu mấy chuyện ở trường ấy mà, với lại bây giờ cậu ấy đã là diễn viên ký hợp đồng với Húc Nguyệt chúng ta, em đương nhiên phải dạy cho cậu ấy một số thứ, để sau này cậu ấy trở thành cây hái ra tiền cho chúng ta.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh lấp lánh.

“Em nói chắc như vậy, lẽ nào anh không biết kiếm tiền?” Triệu Húc Hàn lộ vẻ ghen tị.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom