Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 640: Cả đời này không lìa xa


Hứa Phượng liền nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt khinh thường, như thể cô đang được Triệu Húc Hàn bao nuôi: “Đúng vậy, thiếu gia Vân Sâm nói là Húc Nguyệt của cô có Triệu chủ nhân ở sau chống lưng. Kỷ tiểu thư, cô đúng là có phúc thật.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười hai tiếng ha hả: “Thế thì làm phiền cô Hứa Phượng quay về nhắn với thiếu gia Vân Sâm là nếu cậu ta đã biết mối quan hệ này, vậy thì kêu cậu ta tém miệng lại một chút. Dù sao cậu ta cũng không phải là chủ nhân của Triệu gia, đắc tội với với chủ nhân e là không nhận được kết quả tốt đâu.”

Hứa Phượng sửng sốt, người phụ nữ này không biết xấu hổ là gì sao? Đây là đang tự thừa nhận giữa cô và Triệu chủ nhân có loại quan hệ đó?

Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi mình và Triệu Húc Hàn có quan hệ gì. Cùng lắm giữa cô và anh chỉ là bạn trai bạn gái, mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa kết hôn, vậy tại sao cô lại bị xem là quan hệ bao nuôi?

Được rồi, đầu tư một trăm triệu là nghi vấn được bao nuôi?  Nhưng cô lại giúp anh kiếm ra tiền, sau này anh còn phải cảm ơn cô nữa đấy.

Huống hồ tốt xấu gì cô cũng là Kỷ đại tiểu thư, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chắc cần được người khác bao nuôi?

Không biết là trong đầu mấy người này đang nghĩ gì nữa? Đúng là không ăn được nho nói nho chua.

Thang máy đã mở cửa mà Hứa Phượng vẫn chưa biết trả lời Kỷ Hi Nguyệt thế nào, cô ta liền đi ra tầng một.

“Cô Hứa Phượng đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười đến rạng rỡ, nhìn nét mặt lúng túng của Hứa Phương mà trong lòng không khỏi sảng khoái.

Cửa thang máy đóng lại, thím Lý cười nói: “Tiểu thư, cô đúng là miệng mồm phết. Nhưng người phụ nữ này ăn nói sao lại khó nghe vậy chứ.”

“Cho nên cháu phải nói khó nghe hơn một chút, hoặc là xuôi theo ý của cô ta, để cô ta tự mình vả mình.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Thím Lý thấy cô rất là vô tư, trong mắt bà có chút nuông chiều, đáp lại: “Tiểu thư, hỏi thật nhé, nếu chuyện của cô và cậu chủ mà bị truyền ra ngoài, cô có sợ không?”

“Sợ? Sợ chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu.

Thím Lý có chút lúng túng: “Biết đâu người khác cũng nói như kiểu cô Hứa Phượng vừa nói, rằng cô đang được cậu chủ bao nuôi, hay đại loại những lời nói khó nghe như cô quyến rũ cậu chủ chẳng hạn.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách: “Thím Lý, thím yên tâm đi, trái tim của cháu cứng cáp lắm. Với lại ba năm qua cháu dây dưa với tên khốn nạn Triệu Vân Sâm kia, có lời nói khó nghe nào mà cháu chưa nghe qua đâu, mấy cái này có tính là gì.”

Thím Lý bất chợt đau lòng: “Cô ấy à, tại sao lúc đầu lại si mê thiếu gia Vân Sâm thế cơ chứ?”

“Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, mắt mũi cũng mù lòa ấy mà.” Kỷ Hi Nguyệt tự chế giễu bản thân, “Nhưng cháu cũng phải cảm ơn cậu ta, vì cậu ta mà cháu mới có thể trưởng thành sớm như vậy, và đồng thời nhận ra anh Hàn đối xử với cháu có bao nhiêu phần tốt.”

Thím Lý vui mừng, gật gật đầu: “Cô có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi. Cậu chủ đối xử với cô rất thật lòng. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm một người phụ nữ nào như vậy cả. Song cậu chủ lại chưa yêu đương lần nào, nên không hiểu tình thú ra sao. Tiểu thư à, cô đừng ghét bỏ nhé.”

“Làm sao có thể. Nếu cháu ghét bỏ thì đã sớm ghét bỏ từ lâu rồi. Thím nói xem, một người đàn ông lớn tướng như vậy rồi mà hở một tí lại làm mặt lạnh với cháu, còn nói cháu hôi, rồi lại ném cháu xuống đất, nếu cháu mà tính toán với anh ấy, có phải đã sớm tức chết rồi không.” Kỷ Hi Nguyệt cười bất lực.

Thím Lý sửng sốt, sau đó cũng lúng túng đáp: “Cậu chủ chưa hiểu chuyện ấy mà, cô cứ từ từ chỉ dẫn cậu, ắt hẳn cậu ấy sẽ biết cách yêu thương cô thôi.”

“Oh, cháu biết chứ, thím Lý yên tâm đi. Trừ phi anh ấy không muốn cháu  nữa, bằng không cả đời này cháu sẽ không rời xa anh ấy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đã quyết tâm dành cả cuộc đời này để báo đáp và bảo vệ Triệu Húc Hàn, không để anh phải buồn thêm lần nữa.

“Nghe tiểu thư nói vậy thì thím Lý yên tâm rồi. Cậu chủ quả thực là một người đàn ông xứng đáng được yêu thương.” Thím Lý nói.

“Phải rồi thím Lý, thím có biết vì sao anh Hàn lại đối xử tốt với cháu như vậy không? Cả ba năm nay vẫn luôn như vậy? Không thể có chuyện vừa mới bắt đầu đã thích cháu được đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, thím lý là kiếp này cô mới quen, còn kiếp trước cô chưa hề gặp bà.
 
Chương 641: Là cô nghĩ nhiều rồi chăng


Bây giờ cô mới nghiệm ra, hình như cảm tình mà thím Lý dành cho Triệu Húc Hàn có vẻ rất tốt, phải chăng bà cũng biết những chuyện của Triệu Húc Hàn?

Thím Lý sửng sốt, sau đó đang lúc lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cửa thang máy mở ra.

“Tiểu thư, cô đi dùng cơm trưa với Cố thiếu đi, tôi tìm Vô Cốt  nói chuyện một chút. Nếu cô có việc thì gọi cho tôi nhé.” Thím Lý nói xong thì bỏ đi, tốc độ còn rất nhanh.

Hành động này khiến Kỷ Hi Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào thím Lý mới là người biết được bí mật đó? Tại sao trước đây cô không nghĩ đến bà nhỉ?

Kiếp này thím Lý là bảo mẫu của Triệu Húc Hàn, hẳn là kiếp trước cũng như vậy, chỉ là kiếp trước cô bất mãn với Triệu Húc Hàn, cho nên chưa từng đến khu dân cư Phong Nhã. Nhưng trên thực tế thì cả hai kiếp Triệu Húc Hàn vẫn sống ở khu dân cư Phong Nhã.

Thím Lý chắc hẳn là bảo mẫu cho gia đình anh, vậy thì những lúc chỉ có một mình trong nhà, Triệu Húc Hàn liệu có tìm đến thím Lý để thổ lộ tâm sự không nhỉ?

Xét cho cùng, thím Lý là một người rất hiền lành và đức độ, luôn khiến người đối diện cảm thấy rất thân thiết, đôi khi chính cô cũng có cảm giác bà rất giống mẹ mình, vậy phải chăng Triệu Húc Hàn cũng có suy nghĩ đó?

Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng đã lỡ tới cửa văn phòng của Cố Cửu, tranh thủ đào chút thông tin từ miệng của anh ấy xem thế nào đã.

“Tiểu Nguyệt, cô đến rồi à? Ngồi đi. Cô muốn ăn gì?” Cố Cửu ra trước nghênh đón.

Kỷ Hi Nguyệt dửng dưng nhún nhún vai: “Ăn gì cũng được. Gần đây thì càng tốt.”

“Thế qua nhà hàng Tây trên tầng bốn ở tòa nhà Đế Vương kế bên nhé? Ở đó có món thịt nướng và hàu nướng rất tuyệt.” Cố Cửu nói.

“Haha, anh mời thì tôi đương nhiên đâu có ý kiến.” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói.

Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy: “Cô là bà chủ đấy. Nghĩ sao tôi mời, phải là cô mời mới đúng chứ?”

“Thế thì kêu anh Hàn tới trả tiền nhé, dù sao anh ấy cũng đang ở tầng trên.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức giở trò.

“Tôi sợ cô rồi đấy. Tôi trả, được chưa? Mất công anh Hàn của cô lại chửi tôi keo kiệt nữa.” Cố Cửu muốn rớt nước mắt, hai tháng này sao mà xui xẻo thế nhỉ.

Kỷ Hi Nguyệt cười tít cả mắt ra ngoài ăn cơm với Cố Cửu, quả nhiên nhìn thấy thím Lý và Vô Cốt đang ngồi trong văn phòng kế bên trò chuyện.

Nhưng hình như sắc mặt của Vô Cốt nhìn không được tốt cho lắm, giống như đang kể khổ với thím Lý vậy.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt đi qua, cô ta thoáng sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.

Kỷ Hi Nguyệt đi tới cửa thang máy: “Cố thiếu, có phải anh ngược đãi Vô Cốt không? Sao mặt cô ta lại thối  như vậy?”

“Đâu có, sao tôi dám chứ. Có điều cô đừng nói, đúng là Vô Cốt lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt cứng nhắc. Tuy ở trước mặt tôi cô ấy vẫn tỏ ra khách khí, nhưng với người khác thì bao giờ cũng lạnh lùng.” Cố Cửu cũng rất phiền lòng, “Xem ra cô ấy không thích làm vệ sĩ cho tôi, chắc tôi phải nhờ Hàn thiếu đổi cho người khác.”

“Đừng mà, Vô Cốt tốt biết bao nhiêu. Để một người phụ nữ bên cạnh anh, lúc ra ngoài anh mới có khí thế. Huống hồ Vô Cốt xinh đẹp và lạnh lùng như vậy, anh càng nở mặt hơn ấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Cố Cửu liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cô không thích Vô Cốt quay về đúng không?”

“Dĩ nhiên. Cô ta thích anh Hàn, nếu ở bên cạnh tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị cô ta hãm hại, anh tin không?” Kỷ Hi Nguyệt không hề giấu giếm. Cứ nhìn thấy ánh mắt căm hận mà Vô Cốt dành cho cô, cô lại cảm thấy cô ta ước gì có thể làm thịt cô ngay.

Tình địch đúng là đáng sợ. Nhớ đến hành động mà Đường Tuyết Mai đã làm với bạn gái cũ của Tần Hạo, Kỷ Hi Nguyệt chân chính cảm nhận được sự điên cuồng của một phụ nữ khi đã dấn thân vào tình yêu, bất kể là chuyện gì họ cũng đều làm ra được.

Cố Cửu chau mày đáp: “Không tới mức đó chứ? Cho dù Vô Cốt có ý với Hàn thiếu đi chăng nữa, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một vệ sĩ cấp cao của hệ thống Triệu Thị, cô ấy không dám có loại suy nghĩ hoang tưởng đó đâu, chắc cô nghĩ nhiều rồi đấy?”
 
Chương 642: Giả tạo sẽ bị sét đánh


“Xì, cho dù cô ta không làm được chủ mẫu của Triệu gia thì cô ta cũng không thích tôi, hai chuyện này chẳng có gì mâu thuẫn cả, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ xem thường anh ấy, “Mà dù thế nào thì anh cũng đừng đổi cô ta, được không?”

Kỷ Hi Nguyệt liền giở trò làm nũng, kéo cánh tay Cố Cửu lại cầu xin, dáng vẻ đó người khác nhìn vào không biết còn tưởng là cô đáng thương lắm.

Cố Cửu thầm thở dài, thực sự không chống lại được ánh mắt của người phụ nữ này, như thể nếu anh ấy không đáp ứng thì sẽ mang danh tội ác tày trời ngay lập tức.

“Được rồi, tạm thời để dùng vậy, còn sau này thì chưa chắc. Dù sao thì đó cũng là tự do của cô ấy.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt liền hớn hở: “Thế mới phải chứ. Cứ không thấy mặt cô ta thì tâm trạng tôi lại tốt lên hẳn.”

“Chưa thấy ai thù địch người khác như cô.” Cố Cửu buồn cười.

“Gì chứ. Đây gọi là thẳng thắn. Tôi không có cách nào tươi cười với cô ta khi rõ ràng là mình không thích cô ta được, giả tạo lắm.” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả.

“Thế cô không biết đôi khi thể hiện bản thân quá sẽ mang đến nguy hiểm cho chính mình à?” Cố Cửu hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thực ra cũng tùy người nữa, tôi không ngốc đến mức đó đâu. Đúng là đôi khi vẫn nên giả tạo một chút, nhưng nếu giả tạo quá đà, sẽ bị sét đánh đấy.”

“Xì!” Cố Cửu bị lời nói của cô chọc cười, sau đó hờ hững nói: “Một cô gái nết na mà nói năng thô lỗ như vậy, thật sự có tốt không? Để anh Hàn của cô nghe được, cô lại bị ăn mắng cho xem.”

“Không phải tôi xem anh là bạn tốt mới ăn nói như thế sao? Chứ có anh Hàn trước mặt sao tôi dám nói, haha.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, bây giờ không dám, nhưng đợi sau này dạy dỗ ngon lành rồi thì dám thôi.

“Tiểu Nguyệt, hình như bây giờ thấy Hàn thiếu cô rất sợ đúng không? Trước đây đâu thấy cô sợ, còn mắng cậu ấy sấp mặt cơ đấy.” Cố Cửu cười nói.

“Thì lúc ấy tuổi trẻ bốc đồng, trời không sợ đất không sợ ấy mà. Bây giờ biết sai rồi, đương nhiên đâu dám mắng nữa.” Kỷ Hi Nguyệt le lưỡi.

Cố Cửu nhìn dáng vẻ lém lỉnh của cô, trong lòng thoáng ấm áp: “Nghe nói phần tình cảm mà cô dành cho Triệu Vân Sâm rất sâu đậm, bây giờ đã buông bỏ được chưa?”

“Khụ khụ.” Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên: “Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện thôi. Giống như việc đuổi theo ngôi sao vậy, đợi đến khi trưởng thành sẽ tự động hiểu ra thôi. Thời niên thiếu ai mà chẳng làm ra đôi chuyện ngốc nghếch chứ. Cố thiếu, lúc trẻ anh có  từng làm chuyện gì ngốc nghếch không?”

Cố Cửu cười cười đáp: “Chuyện ngốc nghếch thì có mà đầy, nếu không tôi cũng đâu thường xuyên bị bố tôi đá đít thế.”

“Haha, con trai lại càng nghịch ngợm hơn. Chắc chắn anh cũng từng crush cô nào đấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Cố Cửu hờn mát đáp: “Có Hạ Tâm Lan kè kè bên cạnh thế cô nghĩ tôi còn cơ hội theo đuổi người con gái khác không?”

“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nghĩ tới độ cường hãn của Hạ Tâm Lan mới thấy đúng là Cố Cửu đáng thương thật.

“Người phụ nữ đó đúng là ác mộng cả cuộc đời tôi. Chỉ còn cách rời xa thủ đô tôi mới có chút tự do, nhưng vẫn bị người của bố tôi giám sát chặt chẽ. Làm người đúng là khổ thật.” Cố Cửu muôn phần cảm thán.

“Hạ Tâm Lan bây giờ đã có bạn trai rồi, sau này anh không cần phải nằm mơ thấy ác mộng nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười đau cả bụng.

“Thật à? Ai mà có mắt không tròng thích cô ta thế?” Ánh mắt của Cố Cửu rất là kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Anh cũng thất đức quá rồi đấy. Cái gì mà ai có mắt không tròng chứ? Người ta rất có tầm nhìn đấy biết chưa? Người phụ nữ tốt như Tâm Lan, anh không thích thì thôi, chứ đàn ông thích cô ấy có mà đầy!”

“Khụ khụ, làm ơn đi, mỗi người một sở thích, cá nhân tôi thì không thể nào thích được kiểu phụ nữ ngang ngược vô lý như Hạ Tâm Lan đâu.” Cố Cửu hờn mát nói, “Nhưng rốt cuộc là ai theo đuổi cô ta vậy? Người phụ nữ này cũng nhanh thật, mới đó mà đã có đàn ông rồi.”
 
Chương 643: Lại bị gài bẫy (I)


Cố Cửu rất tò mò người bạn trai của Hạ Tâm Lan. Kỷ Hi Nguyệt thỏa mãn anh ấy: “Người đó chắc anh cũng biết đấy. Tên là Ngô Vĩ, là đội trưởng của Cục Công an trong khu vực trực thuộc. Anh ấy nhìn rất cao to và đẹp trai, còn thật lòng với Tâm Lan nữa. Tôi nghĩ hai người họ mà ở bên nhau chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đấy. Phải rồi, tôi có ảnh của bọn họ đây.”

Kỷ Hi Nguyệt liền mở bức ảnh mà Hạ Tâm Lan và Ngô Vĩ cười ngọt ngào cho Cố Cửu xem. Cố Cửu xem xong, chép miệng nói: “Tôi biết tên nhóc này rồi. Thực ra cậu ta vẫn luôn thích Hạ Tâm Lan và rất thù địch với tôi. Cậu ta còn từng cảnh cáo tôi một lần, cũng coi như là vì Hạ Tâm Lan mà vô cùng lớn mật.”

“Thật thế à? Vậy chắc là thích Hạ Tâm Lan thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Ừm, nếu là cậu ta thì tôi yên tâm rồi. Cậu ta sẽ thật lòng với Hạ Tâm Lan.” Cố Cửu thở dài một hơi.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Cố thiếu, tâm trạng của anh là thế nào đây? Lúc trước ghét bỏ Tâm Lan không hết, bây giờ nhìn cứ như tiếc rẻ thế?”

“Tiếc nuối gì đâu. Chẳng là không thích cô ta làm người phụ nữ của tôi, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành cùng nhau, tôi vẫn hy vọng cô ta có thể hạnh phúc, tìm được nơi đi chốn về tôi cũng mừng thay cho cô ta.” Cố Cửu thổn thức nói.

Hai người đến nhà hàng Tây hải sản trên tầng bốn. Một mùi thơm nứt mũi khiến bụng của Kỷ Hi Nguyệt lập tức sôi lên ùng ục. Gần đây cô phải tiêu hao rất nhiều cho việc tập luyện, cho nên sức ăn cũng mạnh hơn. Cũng may thể chất của cô không phải là kiểu tập luyện sẽ lên cơ, cùng lắm chỉ là chắc người.

Sonh cô vẫn cảm thấy sức ăn của mình rất được. Trước đây cô còn sợ béo, nhưng sau khi nghe thím Lý kể, lúc bà luyện tập còn ăn hơn cô gấp nhiều lần thì cô không còn lấn cấn nữa.

Hai người gọi đồ ăn xong thì kiếm chỗ ngồi. Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, hôm nay gọi tôi ra ăn cơm là có chuyện gì muốn hỏi tôi đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt thoáng ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Rõ ràng thế cơ à?”

Cố Cửu đảo mắt xem thường. Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Xem ra trước đây tôi không thân thiện với anh lắm, cho nên hơi đối xử tốt với anh một chút là anh nghĩ tôi có vấn đề đúng không?”

“Cô biết thì tốt.” Cố Cửu thật sự không biết nên khóc hay cười.

Kỷ Hi Nguyệt liền nhận sai: “Được rồi, là tôi không tốt. Tôi của trước đây quả thực rất vô lý. Giờ cho tôi hối cải còn không được sao? Tôi hứa sau này sẽ coi anh như một người bạn tốt.”

“Cô nói đấy nhé!” Cố Cửu lập tức hớn hở, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn lanh lợi của cô mà trong lòng vô cùng ngọt ngào.

“Thế thì anh cũng phải xem tôi là bạn tốt đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

“Đương nhiên!” Cố Cửu vỗ vỗ ngực.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Bây giờ chúng ta đã là bạn tốt của nhau, có một số chuyện anh nên nói cho tôi biết thì hay hơn chứ nhỉ?”

Nụ cười trên gương mặt Cố Cửu lập tức tắt ngúm, thay vào đó là sự kinh ngạc, rồi sau đó là sầu não, cuối cùng là tức giận bản thân. Sao anh ấy lại ngốc thế chứ, thế mà lại bị một người phụ nữ dắt mũi mới đau.

“Cố thiếu, chính anh đã nói đấy nhé, bạn tốt là không được giấu nhau bí mật, nếu không đâu phải là bạn tốt!” Kỷ Hi Nguyệt được đằng chân lên đằng đầu.

Cố Cửu chắp tay cười khổ: “Bà cô ơi, tôi sợ cô rồi đấy, ngày nào cũng nghĩ cách gài bẫy tôi. Trừ phương diện chấn thương tâm lý của cô ra, chuyện gì cô cũng có thể hỏi.”

“Thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt hớn hở đáp.

Trong lòng Cố Cửu lập tức lộp bộp, đừng nói người phụ nữ này lại chơi chiêu với mình nữa đấy chứ? Sao cứ cảm thấy lạnh sống lưng thế nhỉ?

“Tôi có thể thu lại lời nói lúc nãy không?” Cố Cửu có chút sợ hãi.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lật mặt, giả vờ tức giận nói: “Anh nói xem?”
 
Chương 644: Lại bị gài bẫy (II)


Cố Cửu quả thực hết cách, ngu thì chịu chứ biết trách ai bây giờ?

Anh ấy đành nói: “Được rồi, cô hỏi đi. Chuyện gì tôi biết tôi sẽ nói, nhưng chuyện không biết thì không thể trách tôi đâu đấy.”

Khuôn mặt vừa mới tỏ ra tức giận của Kỷ Hi Nguyệt lập tức rạng rỡ, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Đương nhiên. Nhưng nếu rõ ràng đã biết mà không nói với tôi thì, haha, tình bạn bè của chúng ta coi như xong! Đừng để Hàn thiếu xem thường anh vì không giữ chữ tín nhé!”

“Có cần phải tàn nhẫn thế không? Mà rốt cuộc cô muốn hỏi gì? Chuyện gì biết tôi sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời, được chưa?” Trong lòng Cố Cửu thấp thỏm bất an, chắc chắn vấn đề này rất quan trọng.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang ngồi trên quầy bar cạnh cửa sổ, khách khứa trước sau cũng cách nhau khá xa, nói thì thầm chắc sẽ không  nghe thấy.

Kỷ Hi Nguyệt đổ người về phía trước một chút: “Cố thiếu, thế anh nói cho tôi biết vì sao anh Hàn lại đối xử tốt với tôi như vậy đi, hơn nữa còn kiên trì tới tận ba năm?”

Cố Cửu chết lặng, chốc sau mới lên tiếng: “Lẽ nào Hàn thiếu đối xử với cô tốt là không đúng?”

“Không phải là không đúng. Ngay cả anh cũng từng nói ba năm qua tôi và Triệu Vân Sâm rất vô lý đúng không, vậy thì tại sao một người đàn ông ưu tú như Triệu Húc Hàn có thể thích tôi, còn một mực bảo vệ tôi như vậy? Điều này không hợp logic tí nào. Anh ấy cũng đâu phải mù mắt? Cho nên bên trong chắc chắn phải có nguyên nhân. Thực ra tôi cũng đã biết được chút ít, anh Hàn nói với tôi rằng đó là vì tâm nguyện của một người, và anh ấy muốn hoàn thiện tâm nguyện thay cho người đó. Bây giờ tôi muốn biết người này là ai? Tại sao anh Hàn phải để ý đến tâm nguyện của người này như vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói rõ ràng chi tiết. Cố Cửu nghe xong cũng đã hiểu vấn đề.

Sắc mặt của anh ấy nghiêm lại, nhìn thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt, còn Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn đang nhìn anh ấy với ánh mắt mong đợi.

“Hàn thiếu nói với cô là vì tâm nguyện của một người?” Cố Cửu cũng trở nên nghiên túc.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Phải. Mới nói tối qua, hơn nữa còn rất nghiêm túc. Tôi nghĩ anh ấy không lừa tôi đâu, chỉ là tôi quá tò mò không biết người này là ai? Tại sao lại có tâm nguyện như vậy với tôi? Tôi và người này có mối quan hệ gì?”

Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất tò mò, còn có một người quan tâm cô như vậy sao? Tại sao kiếp trước cô không hề hay biết? Kiếp này cô nhất định phải làm rõ mới được.

Sắc mặt của Cố Cửu không được tốt cho lắm. Cũng may là đúng lúc nhân viên phục vụ lên món, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu ăn: “Cố thiếu, anh với anh Hàn là anh em tốt, nên tôi nghĩ chuyện này anh cũng rất tò mò, và đã từng hỏi qua, vì vậy chắc chắn anh đã biết đáp án. Bây giờ anh có thể suy nghĩ, xem là có thể nói cho tôi biết được không?”

Nói xong cô liếc nhìn anh ấy một cái rồi cúi đầu ăn, nhưng Cố Cửu thì không nuốt trôi được nữa.

Chuyện này anh ấy đương nhiên biết, nhưng ngặt nỗi đây lại là một vết thương lòng, một bí mật không thể chạm vào của Triệu Húc Hàn, vậy thì anh ấy làm sao nói được đây?

Nhưng nếu không nói thì anh ấy lại mang tiếng nuốt lời, còn Kỷ Hi Nguyệt thì sẽ mãi luẩn quẩn với vấn đề này, thậm chí là đến lúc nằm xuống vẫn còn mang nỗi tò mò.

Anh ấy quả thực rất khó xử, nhưng anh ấy thật sự không biết là sau khi nói ra sẽ gánh lấy hậu quả gì, vì suy cho cùng chuyện này có liên quan đến mối quan hệ sau này của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt giờ khắc này vô cùng căng thẳng, mặc dù ngoài mặt ăn uống thoải mái, nhưng thật tâm cô rất sợ Cố Cửu sẽ không nói cho mình biết. Cô thật sự rất muốn biết đáp án.

“Tiểu Nguyệt.” Cố Cửu thấy dáng vẻ thờ ơ của cô thì càng thêm khó xử, thực tế là anh ấy cũng biết Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang rất căng thẳng.

Người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ như vậy, càng là chuyện lớn thì cô càng điềm tĩnh, nói đến điểm này thì thật sự khá giống Triệu Húc Hàn.

“Thật sự không thể nói sao?” Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra, trong lòng vô cùng thất vọng.

“Không phải là không thể nói, mà là sợ nói ra rồi không lường được hậu quả.” Cố Cửu thấy cô thất vọng, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
 
Chương 645: Người đó chính là mẹ cô


Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Hậu quả gì, chẳng phải chỉ là một người quan tâm tôi thôi sao? Cố thiếu, tôi đã trưởng thành rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ làm rõ vấn đề này. Tôi bảo đảm với anh, bất kể là hậu quả thế nào, tình nghĩa mà tôi dành cho anh, cho anh Hàn cũng sẽ không thay đổi, bởi vì tôi biết các anh luôn là người đối xử với tôi tốt nhất.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong đôi mắt cũng bất chợt phiếm hồng.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng khóc mà. Tôi chỉ sợ nói ra sẽ gây hiểu lầm, nhưng cô phải tin là chúng tôi luôn đối xử tốt với cô, vả lại không phải chuyện gì bản thân cũng có thể kiểm soát được đâu.” Cố Cửu cũng không biết mình đang nói gì.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không hiểu được ý của anh, càng nhìn anh với vẻ ấm ức.

“Cố thiếu, anh không biết là càng không nói ra tôi sẽ càng nghĩ lung tung hơn sao? Trước đây tôi còn suy đoán là anh Hàn giết mẹ tôi nữa đấy! Vậy nên tôi phải chuộc tội.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

Nhưng Cố Cửu lại vì câu nói đó mà biến sắc, vẻ mặt tái nhợt đi khiến Kỷ Hi Nguyệt rất sửng sốt.

Bởi vì phản ứng của anh ấy giống hệt với phản ứng của Triệu Húc Hàn trước đây, lẽ nào thật sự có liên quan đến mẹ cô?

“Cố thiếu, lẽ nào là thật sao?” Tay của Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu run rẩy. Nếu thật sự là như vậy, thì đây không còn là hiểu lầm nữa, mà phải là thù hận.

“Không, không phải!” Cố Cửu lập tức lắc đầu, “Làm gì có chuyện đó. Lúc mẹ của cô mất, Hàn thiếu mới được bao nhiêu tuổi đâu? Cũng không có quyền nữa, làm sao có thể?”

“Vậy tại sao sắc mặt của anh lại kém như vậy? Cố thiếu, nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi sẽ xem anh Hàn là kẻ thù đã giết mẹ của tôi đấy!” Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó coi.

“Tiểu Nguyệt, sao cô có thể ăn nói linh tinh như vậy? Tuyệt đối không phải!” Cố Cửu lập tức nhấn mạnh, sau đó anh ấy bực bội gãi gãi đầu.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn anh ấy, bởi vì nội tâm của cô lúc này cũng đang đấu tranh dữ dội.

“Tiểu Nguyệt, cô có thể bảo đảm nghe xong vẫn giữ được bình tĩnh không? Còn nữa, không được hành sự lỗ mãng?” Giọng nói của Cố Cửu cũng vô cùng sắc bén, thậm chí còn mang theo một loại uy nghiêm.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thoáng lộp bộp, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi bảo đảm. Dù gì mẹ tôi cũng đã mất rất lâu rồi, còn gì mà tôi không thể tiếp nhận được nữa.”

Cô cứ cảm thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan đến mẹ Bạch Thu Hà của mình.

Cố Cửu cầm ly rượu vang lên uống ừng ực một hơi, sau đó đặt xuống, nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tôi không muốn cô nghĩ linh ta linh tinh, suy đoán sự thật lòng mà Hàn thiếu dành cho cô, cho nên tôi nghĩ tôi có thể nói ra, nhưng cô đã hứa với tôi thì nhớ làm cho được, nhất định phải bình tĩnh. Bởi vì nếu cô lỗ mãng, có khả năng là hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

Nội tâm của Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu căng thẳng, vẻ mặt này của Cố Cửu cô chưa bao giờ thấy qua, cho thấy chuyện này rất kinh khủng.

“Được, tôi hứa.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu với ánh mắt rất kiên định.

Cố Cửu nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Người đó đúng là mẹ cô, bác sĩ pháp y Bạch Thu Hà.”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt thoáng chốc tái nhợt, cô cố đè nén cơn sóng ngầm đang gào thét dữ dội trong lòng: “Làm sao có thể? Anh Hàn từng gặp mẹ tôi rồi ư?”

“Không có.” Cố Cửu đáp chắc chắn, “Nhưng hẳn là đã được xem ảnh.”

“Cố thiếu, thế thì tôi lại càng không hiểu, nếu anh Hàn chưa từng gặp mẹ tôi, vậy tại sao lại biết được tâm nguyện của bà? Còn muốn giúp mẹ tôi hoàn thành tâm nguyện?”

“Tiểu Nguyệt, cô đừng gấp. Trước tiên cứ ăn gì đi đã. Bình tĩnh lại, từ từ tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng cô nhất định phải bình tĩnh đấy.” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt trở nên kích động thì lập tức nói.

Lúc này trong lòng Kỷ Hi Nguyệt đã tràn đầy hoảng sợ, rất muốn tóm lấy Cố Cửu để bắt anh ấy nói nhanh lên một chút, nhưng cô hiểu sự lo lắng của Cố Cửu.

“Được.” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng gượng cười, bắt đầu ăn thịt nướng và uống chút canh.
 
Chương 646: Mẹ cô bị mưu sát (I)


Cố Cửu thấy cô ăn, anh ấy cũng cúi đầu ăn chút gì đấy. Hai người đều giữ im lặng, nhưng nội tâm ai cũng như sóng ngầm.

Kỷ Hi Nguyệt không chủ động hỏi nữa, cô để thời gian cho Cố Cửu sắp xếp câu từ.

“Tiểu Nguyệt, những câu tiếp theo đây có thể sẽ làm cô bị sốc, nhưng sự việc đã qua từ rất lâu, dù bây giờ cô có kích động cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả, cho nên hy vọng cô có thể giữ được bình tĩnh để tiếp nhận sự thật.”

Nội tâm của Cố Cửu cũng rất căng thẳng, anh ấy thật sự đã đấu tranh rất lâu giữa lựa chọn nói hay không nói.

Kỷ Hi Nguyệt run rẩy. Cô có một dự cảm chẳng lành, nhưng tuyệt nhiên không dám nghĩ tới.

“Được, anh yên tâm đi, tôi đã không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây nữa rồi.” Kỷ Hi Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười với Cố Cửu.

Cố Cửu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cô của bây giờ đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, gần như đã thay đổi thành một người khác, nhưng như thế rất tốt.” Cố Cửu cũng mừng cho cô.

Ba năm ròng rã anh ấy bị Triệu Húc Hàn vô số lần dựng dậy nửa đêm, chỉ để chạy đến khám bệnh cho kẻ nát rượu là người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt. Ngay cả bản thân anh lúc đó cũng ước rằng Kỷ Hi Nguyệt chết càng sớm càng tốt, để cô đừng đi gây tai họa cho người khác nữa.

“Vậy anh nói đi. Tôi có thể chịu đựng được.” Kỷ Hi Nguyệt nhai miếng thịt.

Cố Cửu ừm một tiếng, sau đó nói: “Chuyện mà tôi muốn nói với cô là, thực ra vụ tai nạn máy bay của Bạch Thu Hà mẹ cô không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là một vụ mưu sát.”

Chiếc nĩa trong tay Kỷ Hi Nguyệt rơi thẳng vào cái bát, phát ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cố Cửu rối rít xin lỗi những người xung quanh, sau đó sốt sắng nói, “Tiểu Nguyệt, cô đã hứa là sẽ giữ bình tĩnh mà.”

Mặt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy. Kỳ thực trong lòng cô cũng đã từng suy đoán tới khả năng này, nhưng cô không dám tin, không cách nào bằng lòng tin đây là sự thật.

“Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?” Cố Cửu hơi hoảng, vì Kỷ Hi Nguyệt cứ ngồi im bất động, sắc mặt lại rất khó coi. Anh ấy lập tức chạy qua phía cô, đẩy cô vài cái.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng dọa tôi mà. Là cô nói cô có thể chịu đựng được bất cứ chuyện gì nên tôi mới nói đó chứ.” Cố Cửu ôm lấy bả vai cô, thấp giọng nói, anh ấy đã bắt đầu hối hận vì lỡ nói cho cô biết.

Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn, quả thực thông tin này đối với cô là một đả kích quá quá lớn.

“Tôi không sao. Anh đừng lo lắng. Tôi chỉ là nhất thời bị sốc thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền xoay đầu nhìn Cố Cửu, thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của anh ấy, cô cảm thấy có chút áy náy.

Cố Cửu về lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn rất nặng nề: “Thật sự không sao?”

“Ừm. Thực ra tôi cũng đã có linh cảm, nhưng không ngờ lại là sự thật. Vì dù sao vụ tai nạn máy bay của mẹ tôi cũng có rất nhiều người chết.” Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Nếu đây thật sự là một vụ mưu sát, vậy thì bao nhiêu người vô tội kia cũng đã bị ảnh hưởng.

Kẻ sát nhân này quả thực quá tàn nhẫn, quá điên cuồng mất trí, tính chất y hệt như một phần tử khủng bố.

Cố Cửu khẽ gật đầu, sau đó thở dài một hơi: “Đúng vậy, lúc đó đang là chuyến bay quốc tế, trên máy bay có tổng cộng 108 người, toàn bộ đều không qua khỏi.”

Tâm trạng của Cố Cửu cũng rất nặng nề. Kỷ Hi Nguyệt nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra: “Cố thiếu, bí mật lớn nhất cũng đã nói ra rồi, cho tôi biết thêm chi tiết đi.”

Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt gần như lấy lại bình tĩnh ngay lập tức thì có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời anh ấy cũng yên tâm hơn một chút, sau đó khẽ gật đầu.

“Chắc cô cũng đã biết mẹ cô vì lời mời của một người bạn thân nên mới đến học viện Luật ở Ý giúp xem xét lại một vụ án đúng không?” Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Bố tôi có từng nói qua. Tôi vẫn còn nhớ cô bạn thân của mẹ tôi tên là Kim Duyệt Cầm. Sau khi tốt nghiệp, dì ấy công tác ở học viện Luật.”
 
Chương 647: Mẹ cô bị mưu sát (II)


Cố Cửu gật đầu: “Đúng vậy, mẹ của cô và dì ấy đều là chuyên gia pháp y, đặc biệt là mẹ của cô có phương pháp phát hiện xương cốt rất riêng, hơn nữa bà còn có những hiểu biết rất độc đáo về nghiên cứu miệng vết thương của hài cốt cổ xưa, về điểm này bà đã từng được giáo sư ở học viên Luật hết lời khen ngợi.”

Cố Cửu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, thay vào đó là Kỷ Hi Nguyệt lại không hề hay biết thời còn trẻ mẹ cô đã từng giỏi giang như vậy, nhưng cô biết, mẹ cô quả thực rất lợi hại.

Nếu không có mẹ cô, có lẽ bố Kỷ Thượng Hải đã sớm bị kết án là hung thủ giết người trong vụ án mạng có liên quan đến ông, chính nhờ mẹ cô ngày nối tiếp đêm tìm ra bằng chứng trên thi thể, cuối cùng đã chứng minh được là bố cô trong sạch.

Cố Cửu nói tiếp: “Cùng năm đó, Hàn thiếu lên mười bảy tuổi. Người mẹ Hạ Vịnh Hà mất năm cậu ấy tám tuổi vẫn chưa được hỏa táng. Ông cụ Triệu biết bà ấy thích nhất là trang viên của Pháp, cho nên đã đưa thi thể mẹ của Hàn thiếu sang chôn cất trong hoa viên sau núi, nằm ở phía sau trang viên.”

“Mặc dù khi đó Hàn thiếu còn nhỏ tuổi, nhưng cậu ấy vẫn luôn điều tra vụ án của mẹ mình, thỉnh thoảng cũng thu được chút manh mối, vì vậy cậu ấy đã quyết định để các chuyên gia của bệnh viện pháp y khám nghiệm lại hài cốt của mẹ, mà vụ án này lại trùng hợp được giao cho bạn thân của mẹ cô, bà Kim Duyệt Cầm.”

Cố Cửu vừa nói vừa nhìn phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt.

“Cho nên dì Cầm đã gọi mẹ tôi đến khám nghiệm lại tử thi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục mạch suy đoán. Cố Cửu khẽ gật đầu.

“Có phải mẹ tôi đã phát hiện ra bằng chứng gì đó, có thể chứng minh là mẹ anh Hàn bị mưu sát, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Cố Cửu nhíu mày: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng chúng tôi tin là mẹ cô đã tìm được bằng chứng, nếu không bà ấy đã không xảy ra tai nạn.”

Kỷ Hi Nguyệt xem như đã hiểu.

“Trong một lần nói chuyện với Kim Duyệt Cầm, mẹ cô từng nói, mong muốn lớn nhất của cuộc đời bà là con gái bảo bối của mình có thể trưởng thành trong bình an và vui vẻ.” Cố Cửu cho cô đáp án cuối cùng.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng ‘hừm’ một tiếng.

“Vì lẽ đó mà sau khi biết được, anh Hàn đã cảm thấy áy náy, và ngày gặp lại tôi đã bắt đầu bảo vệ tôi, đúng không?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi lạnh.

Mặc dù mẹ cô không phải do Triệu Húc Hàn giết, nhung nếu anh không lật lại vụ án, có lẽ mẹ cô sẽ không đến Pháp và sẽ không bị mất mạng.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng trách Hàn thiếu. Không có một người con nào có thể chấp nhận được cái chết vô tội của mẹ mình, cho nên cậu ấy đã rất nổ lực để trở thành chủ nhân của Triệu gia, chờ đến một ngày có thể lớn mạnh để đem hung thủ ra trước pháp luật. Cậu ất cũng rất đau lòng trước cái chết của mẹ cô, đó là chuyện cậu ấy không hề muốn nhìn thấy.”

Cố Cửu ra sức khuyên nhủ, vì anh ấy cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất bất thường.

Kỷ Hi Nguyệt im lặng, đầu óc lúc này đã hỗn loạn, trong lòng cũng dâng lên nỗi hận với Triệu Húc Hàn. Hóa ra mọi thứ đều là để chuộc tội. Nếu anh không làm sai, vậy tại sao phải chuộc tội? Lý ra cô nên nghĩ đến điều này sớm hơn.

“Tiểu Nguyệt, có phải cô đang xoáy sâu vào chỗ bế tắc không? Chuyện này thật sự không thể trách Hàn thiếu được. Cậu ấy cũng đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không hề mong muốn. Vì chuyện này mà cậu ấy đã tự trách rất nhiều năm. Kỳ thực để điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ cậu ấy, đã có không ít người vô tội xảy ra tai nạn.”

Cố Cửu thở hắt ra: “Sau đó cậu ấy đã dừng lại việc điều tra, bởi vì cậu ấy biết mình vẫn chưa đủ mạnh, mà kẻ địch ở sau lưng lại quá xảo quyệt và tàn nhẫn, cho nên cậu ấy đã quyết định nhẫn nhịn. Tiểu Nguyệt, nỗi đau của cậu ấy cũng không kém gì cô đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng có phản ứng, cô ngước mắt lên nhìn vẻ mặt lo lắng và áy náy của Cố Cửu.

“Cám ơn anh đã nói cho tôi biết mọi thứ.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh ấy, nhưng nụ cười này lại khiến người khác cảm thấy bất an.
 
Chương 648: Mẹ cô bị mưu sát (III)


Cố Cửu rất lo lắng, vội vàng tiếp lời: “Tiểu Nguyệt, cho dù Hàn thiếu thật sự có lỗi đi nữa, nhưng ba năm qua cậu ấy đã vô cùng quan tâm cô, còn âm thầm giúp đỡ tập đoàn Kỷ Hải đấu thấu các thứ, sự bù đắp như vậy còn chưa đủ sao?”

Cố Cửu thật sự rất sợ Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt sẽ trở thành người xa lạ, vì đó chính là lỗi lầm anh ấy.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Cố Cửu.

“Anh nói cái gì? Tập đoàn Kỷ Hải?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu với ánh mắt không dám tin.

Cố Cửu có chút lúng túng: “Cô không nhận thấy ba năm nay tập đoàn Kỷ Hải rất phát triển sao? Mấy cái dự án gì đó, chỉ cần bố cô muốn trúng thầu, có cái nào không thành công đâu? Thực chất đều do Hàn thiếu ở phía sau thúc đẩy cả đấy.”

“Tiểu Nguyệt, Hàn thiếu cũng đâu muốn thấy bi kịch xảy ra, nhưng cậu ấy chưa hề trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa tôi tin rằng, cả đời này Hàn thiếu sẽ chăm sóc cô hết lòng để bù đắp lại tình mẫu tử mà cô thiếu thốn.”

Cố Cửu nghiêm túc nói với Kỷ Hi Nguyệt. Ngay lúc này đây, anh ấy chỉ hy vọng Kỷ Hi Nguyệt đừng hiểu lầm Triệu Húc Hàn, bởi vì anh ấy biết Triệu Húc Hàn cũng rất đau khổ.

Bởi vì áy náy, nên anh mới cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể.

Kỷ Hi Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt bối rối và lo lắng của Cố Cửu.

Cuối cùng cô khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi không trách anh ấy đâu. Vì tôi biết nếu tôi là anh ấy, chắc chắn cũng sẽ điều tra để tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ. Còn đối với những người vô tội bị hại khác, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhìn thấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến cái chết vô tội của Tiểu Lục, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu và áy náy, cho nên cô cũng nhanh cảm thông cho sự tự trách của Triệu Húc Hàn.

“Tiểu Nguyệt?” Cố Cửu thấy cô trở nên  bi thương thì càng thêm lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, sau đó khẽ lắc đầu, cười nói: “Cố Cửu, anh là bạn tốt của tôi, cám ơn anh đã nói cho tôi biết sự thật. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không kích động, cũng sẽ không trách anh Hàn, chỉ là trong lòng có chút tổn thương và căm phẫn. Không biết rốt cuộc là ai lại điên cuồng mất trí như vậy.”

Cố Cửu nghe cô nói như vậy thì mới có chút yên tâm, sau đó nhíu mày đáp: “Triệu gia đã tồn tại trên hai trăm năm, nội bộ rối ren phức tạp. Mặc dù Trung Quốc là tổng bộ, nhưng thế lực của bảy khu vực còn lại đã sớm lớn mạnh. Khó để nói bên trong rốt cuộc có những ai thực sự ủng hộ chủ nhân, hay đang bị điều khiển bởi người nào đó.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong cũng cảm thấy phức tạp: “Vậy thì làm thế nào anh Hàn mới toàn quyền kiểm soát được bọn họ? Hơn nữa, theo như lời anh nói thì thực chất cái chết của mẹ anh Hàn là do nội bộ làm ra sao? Người hại chết mẹ anh ấy cũng chính là người đã mưu sát mẹ tôi?”

Cố Cửu khẽ gật đầu: “Có thể nói là như vậy, nhưng liên quan quá nhiều. Thực ra trước đây chủ nhân cũ vẫn luôn điều tra, nhưng cuối cùng ông ấy cũng vì bất đắc dĩ mới không dám điều tra nữa. Bởi vì ông ấy biết, nếu ông ấy tiếp tục báo thù cho vợ, rất có khả năng sẽ mất đi cậu con trai mà ông yêu nhất là Hàn thiếu.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cô biết phần tình cảm mà ông Triệu dành cho mẹ của Triệu Húc Hàn, cho nên Triệu Húc Hàn chắc chắn là người con trai mà ông yêu thương nhất, chỉ là vì muốn bảo vệ Triệu Húc Hàn nên ông ấy mới không thể hiện ra tình cảm cha con.

Bây giờ xem ra chuyện Triệu Húc Hàn tám tuổi đã được gửi đến hệ thống huấn luyện nghiêm khắc của Triệu Thị hoàn toàn là dụng tâm lương khổ của ông cụ Triệu.

“Cố thiếu, vậy tại sao anh Hàn lại ngồi lên được vị trí chủ nhân?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu. Đã cố ý hại chết mẹ của anh, vậy thì phải ngăn Triệu Húc Hàn ngồi lên vị trí chủ nhân mới đúng chứ?

Cố Cửu cười nhạt: “Đó là nhờ vào năng lực của ông cụ Triệu. Ông ấy vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng quy tắc của Triệu gia là chỉ cần người đứng đầu của năm khu vực đồng ý thì Hàn thiếu có thể thuận lợi trở thành chủ nhân. Nhiều năm qua, ông cụ đã âm thầm trù tính cho Triệu Húc Hàn, nhưng ủng hộ vì quan hệ lợi ích thì cũng sẽ lật lọng vì hao hụt lợi ích, cho nên trước khi bản thân đủ lớn mạnh, Hàn thiếu bắt buộc phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho bọn họ, có như vậy vị trí chủ nhân của cậu ấy mới được giữ vững, và một ngày nào đó cậu ấy mới có thể đối đấu với kẻ đã giết hại mẹ mình.”
 
Chương 649: Tại sao các anh là bạn bè (I)


Cố Cửu tiếp tục nói: “Tiểu Nguyệt, Hàn thiếu thực sự rất khổ sở. Trước đây tôi rất ít khi thấy cậu ấy cười, chỉ có những lúc bên cạnh cô, cậu ấy mới nở nụ cười, nên là Tiểu Nguyệt, mong cô đừng làm tổn thương cậu ấy, được không?”

Kỷ Hi Nguyệt thoáng chút xúc động, trong lòng cũng có chút đau đớn, nhưng là đau lòng cho Triệu Húc Hàn.

“Cố thiếu, sao anh có thể làm bạn với một người lạnh lùng như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò, vì những lúc Cố Cửu phóng túng trông rất giống với một tay ăn chơi trụy lạc.

Cố Cửu đột nhiên bật cười: “Đây gọi là duyên phận đấy. Mặc dù tên này nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng không hiểu sao từ lần đầu tiên gặp mặt, bọn tôi đã có cảm tình với nhau.”

“Anh tự luyến đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không chịu được mấy lời buồn nôn này.

Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy: “Thôi được rồi. Nếu tôi nói tôi đã cứu Hàn thiếu, như thế đã đủ thành bạn chưa?”

“Hả? Nói sao? Làm tôi tò mò quá!” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt buông bỏ được nút thắt trong lòng, cô rất muốn biết về những chuyện trước đây của Triệu Húc Hàn.

Cố Cửu hậm hực đáp: “Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn lòng tò mò của cô. Vậy có muốn ăn nữa không?”

“Ăn ăn, ăn chứ. Sau khi biết được tiền căn hậu quả, tôi không cần suy nghĩ lung tung nữa, khẩu vị tự nhiên cũng tốt lên hẳn. Phục vụ, mang cho một phần sashimi tôm hùm Úc!” Kỷ Hi Nguyệt liền vẫy tay với người phục vụ.

Cố Cửu trố mắt: “Tiểu Nguyệt, cô định ăn cho tôi nghèo luôn à?”

“Keo kiệt!” Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ấy, “Lát nữa cho anh ăn một nửa, được chưa?”

“Cô, cô còn định không cho tôi ăn luôn á?” Cố Cửu tức muốn thổ huyết.

“Tôi có thể ăn bốn phần sashimi tôm hùm trong một lần, giờ mới kêu có một con, chia cho anh một nửa đã là tốt với anh hơn cả bố tôi rồi đấy! Bình thường bố tôi chỉ ăn được một phần ba thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt khinh thường anh ấy.

Cố Cửu trợn mắt há mồm, rất lâu sau mới tìm thấy giọng nói: “Triệu Húc Hàn mà cưới cô, e là bị cô ăn cho nghèo mạt rệp luôn quá.”

“Haha, anh không cần bận tâm. Sau này Húc Nguyệt có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó anh tha hồ ăn. Nói lẹ đi!” Kỷ Hi Nguyệt khôi phục lại vẻ hoạt bát.

Chủ yếu là cô biết mẹ đã mất nhiều năm như vậy rồi, giờ có nóng nảy kích động cũng không có tác dụng gì, chỉ có tháo giải được nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn, lúc đó mới biết được ai là người đã giết hại mẹ cô.

Hiện tại đại ma vương còn chưa biết làm thế nào, nên cô kích động thì cũng có ích gì? Lỡ đâu còn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Triệu Húc Hàn thì sao? Cho nên cô nhất định phải giữ bình tĩnh, nghĩ cách làm thế nào để giúp anh, báo thù rửa hận cho mẹ của hai người.

Cố Cửu khẽ chép miệng: “Năm Hàn thiếu hai mươi tuổi, ông cụ đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho cậu ấy, cũng là để giới thiệu cho Hàn thiếu làm quen với người đứng đầu tám khu vực, cho nên buổi tiệc lần đó đã được tổ chức ở Anh quốc.”

“Anh quốc” Kỷ Hi Nguyệt thật sự bái phục những người có tiền.

“Phải, là Anh quốc, nhưng lại được tổ chức ở một trang viên lớn trong nhà vợ cả của ông cụ Triệu.” Cố Cửu liếc cô một cái.

“Sao?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Nhà mẹ cả của anh Hàn?”

Cố Cửu dựng ngón cái với cô: “Phải, mẹ cả của Hàn thiếu tên là Thiết Hồng Nương, gia thế vô cùng đồ sộ, chính vì điểm này nên ban đầu ông cụ Triệu mới cưới bà ta, vì như thế mới có lợi cho việc mở rộng hoạt động kinh doanh của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Cố Cửu nói tiếp: “Ngày hôm đó có hơn một trăm người của Triệu gia tham dự, cả tám người đứng đầu cũng đều có mặt, nhưng giữa buổi tiệc, vì để điều tra vụ án của mẹ, Hàn thiếu đã lẻn vào khu đất cấm của Thiết gia, kết quả là đã khởi động một cảnh báo.”

Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng. Cố Cửu lại nói tiếp: “Lúc đó cậu ấy không còn nơi nào để trốn thân, và tôi đã cứu cậu ấy.”

“Không đúng, nếu đã là buổi tiệc của Triệu gia, tại sao anh cũng có mặt ở đó?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hiếu kỳ.
 
Chương 650: Tại sao các anh là bạn bè (II)


Cố Cửu có chút tự hào đáp: “Lúc ấy vừa hay là bố tôi đang bàn chuyện với ông cụ Triệu, nên đã mang tôi theo để tôi được mở mang tầm mắt. Nhưng thú thật là lần đó quá nguy hiểm, suýt chút nữa tôi cũng bị dọa chết, nên tính ra tôi và Hàn thiếu cũng được xem là sống chết có nhau.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Khu cấm địa của Thiết gia có những gì?”

“Hàn thiếu nói ở trong đó có thể có manh mối về cái chết của mẹ cậu ấy. Suy cho cùng, kẻ thù lớn nhất của mẹ Hàn thiếu cũng chỉ có chủ mẫu đương gia Thiết Hồng Nương, cho nên Thiết gia đương nhiên không thể để mất mặt.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn là do người của Thiết gia làm.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu tán thành.

Chuyện này giống hệt với các bộ phim cung đấu, đó là trong mắt hoàng hậu, các phi tần khác không được phép leo lên đầu bà ta. Huống hồ, mẹ của Hàn thiếu lại được cưng sủng quá mức, nên làm sao Thiết Hồng Nương không ghanh ghét cho được?

“Không đúng, nếu muốn giết, chắc hẳn đã ra tay từ sớm rồi chứ? Tại sao phải đợi đến khi Hàn thiếu tám tuổi mới ra tay?” Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy điểm khả nghi

Cố Cửu đáp: “Đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng biết đâu nếu ra tay sớm, mọi người sẽ nghi ngờ, cho nên đợi muộn một chút mới ra tay thì sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, lý nào Thiết gia mà còn cần e dè điểm này?

“Có thể là Thiết Hồng Nương cũng có tình cảm với ông cụ Triệu, cho nên chỉ cần ông cụ Triệu đối xử tốt với bà ta, bà ta vẫn có thể khoan nhượng cho mẹ của Hàn thiếu.” Cố Cửu cười mỉa mai.

“Đùa gì chứ? Tình yêu mà có khể nhún nhường thì đâu còn gọi là tình yêu nữa?” Kỷ Hi Nguyệt không tin. Nếu người đàn ông mà cô yêu sau khi cưới cô còn có tình cảm với người phụ nữ khác, chắc chắn cô sẽ thiến anh ta.

Cố Cửu khẽ lắc đầu: “Tiểu Nguyệt, nếu là tình yêu chân chính, có lẽ sẽ bao dung được tất cả những thứ của đối phương. Biết đâu Thiết Hồng Nương cũng tham lam những ấm áp sau cùng, mãi cho đến khi phát hiện ra chồng mình càng lúc càng lạnh nhạt với bà ta, lúc ấy bà ta mới yêu quá mà sinh hận! Nhưng tất cả những thứ này đều là suy đoán của tôi và Hàn thiếu mà thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Vậy thì người phụ nữ này ngốc nghếch biết bao nhiêu!” Phải là cô, cô nghĩ mình sẽ không làm như vậy.

Nhưng thoáng nghĩ đến khoảng thời gian trước đây với Triệu Vân Sâm, những lúc mà cậu ta ở trước mặt cô ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, mặc dù cô rất ghen, nhưng chỉ cần Triệu Vân Sâm dỗ ngọt vài câu, cô vẫn có thể tha thứ.

Có lẽ đây chính là yêu quá nên hóa ngốc, đánh mất hết lý trí, đánh mất hết tam quan đúng đắn.

Cũng may là cô đã tỉnh táo, nhưng nhờ được tái sinh mà cô mới tỉnh táo, còn Thiết Hồng Nương là sau khi tỉnh táo đã trở thành cực đoan.

Nhưng mọi thứ cũng chỉ là suy đoán của Kỷ Hi Nguyệt, cô lại hỏi: “Vậy anh Hàn đã vào được khu cấm địa đó chưa? Có tìm được manh mối gì không?”

Cố Cửu lắc đầu: “Vừa vào trong, còn chưa bắt đầu thì báo động đã bị kích hoạt, cậu ấy lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy lên mái nhà, cuối cùng nhảy vào phòng tôi để ẩn nấp. Phải nói là lá gan của cậu ấy rất lớn. Lúc đó tôi vô cùng kinh hãi, người của Triệu gia cứ ào ạt xông vào, người nào cũng mang theo súng.”

“Không xét phòng sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.

“Nghĩ sao không có? Lật tung cả lên. Lúc ấy tôi đã giấu cậu ấy dưới thân mình, và cũng nhờ có bố tôi tới đúng lúc, nếu không thì bọn họ đã lật chăn lên và cậu ấy phải chết là cái chắc.”

Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt: “Giấu dưới thân?”

Mặt Cố Cửu bỗng đỏ lên: “Nếu không thì bố tôi cũng đâu có nói tôi hoang đường phóng đãng! Thanh danh của tôi coi như là đã bị huy hoại vì cái tên Hàn thiếu kia.”

Kỷ Hi Nguyệt phụt cười: “Chỉ có bố anh biết thôi à?”

Cố Cửu khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không chúng tôi sẽ cùng chết. Cũng may là Thiết gia còn chừa mặt mũi cho tôi, nên không tiếp tục điều tra nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt hiểu rồi, thảo nào Triệu Húc Hàn lại kính trọng bố mẹ Cố Cửu như vây, không những trên công việc làm ăn, mà còn vì ơn cứu mạng.
 
Chương 651: Vì sao các anh là bạn bè (III)


Cố Cửu tự hào nói: “Bây giờ cô đã biết vì sao chúng tôi trở thành bạn bè rồi chứ? Rõ ràng cậu ấy là người lợi hại nhất, nhưng không ngờ tôi lại cứu cậu ấy tận mấy lần, cả lần trước ở Mỹ cũng là tôi đấy chứ? Chính tôi đã đỡ đạn cho cậu ấy.”

“Là anh ngốc thì có. Cho dù anh không đỡ thì anh Hàn cũng đâu có chuyện gì xảy ra.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Nhưng bất kể thế nào thì anh ấy cũng rất cảm động.”

Cố Cửu bĩu môi: “Xì, thế thì đã sao? Dù sao tôi cũng đã xông ra, đây gọi là tình anh em đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, các anh là anh em tốt nhất, tôi rất hâm mộ, thật đấy, cũng cảm ơn anh vì đã tốt với anh Hàn như thế.”

Cố Cửu có chút xấu hổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô thật sự không trách Hàn thiếu đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt, lắc đầu đáp: “Không trách. Thật đấy. Lúc mới nghe quả thật có chút oán hận, nhưng đứng ở lập trường của anh mà suy nghĩ thì sẽ hiểu được, cũng không phải anh ấy giết mẹ tôi, hơn nữa anh ấy còn là người bị hại, vậy thì tại sao tôi phải trách anh ấy?”

“Với lại, anh nói rất đúng. Ba năm qua anh ấy đã bảo vệ tôi, giúp đỡ bố tôi, tuy rằng những việc này xuất phát từ sự áy náy, nhưng thực chất đó không phải là lỗi lầm của anh ấy, anh ấy cũng không cần thiết phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi. Chỉ có thể nói rằng, sâu trong con người của anh ấy là sự thiện lương và tốt bụng.”

“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, cô nói cậu ấy tốt bụng là tôi không đồng ý nhé.” Cố Cửu lập tức lắc đầu.

“Vậy thì cũng tùy chuyện nữa. Nhưng dù sao với chuyện này, anh ấy chắc chắn phải tốt bụng mới cảm thấy áy náy và bảo vệ tôi lâu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu khẽ chép miệng: “Được được được, cô nói cái gì cũng đúng, cậu ấy lương thiện!” Nói xong anh ấy nhịn không được mà bật cười.

“Anh có ý gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội liếc anh ấy.

Cố Cửu liền tiết chế nụ cười lại: “Lần đầu tiên tôi nghe có người nói Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia tốt bụng đấy! Haha. Tôi chỉ nghe là cậu ấy lạnh lùng vô tình, tàn bạo bất nhân, chứ lương thiện thì quả thực không dính dáng gì tới cậu ấy dù chỉ một chút.”

“Đó là vì người ta không hiểu anh ấy, chứ lẽ nào cả anh cũng không hiểu? Vậy anh nói thử xem, anh ấy tốt với tôi như vậy lẽ nào không phải do tốt bụng?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Cố Cửu.

Cố Cửu đành phải gật đầu: “Cũng đúng. Mẹ cậu ấy là một nút thắt mà cậu ấy không hề muốn chạm vào. Chỉ có những chuyện liên quan đến mẹ cậu ấy, cậu ấy mới đặc biệt để tâm, tính khí cũng thay đổi rõ rệt.”

“Đương nhiên. Một đứa trẻ mới tám tuổi đã mất mẹ, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ và nguyên nhân cái chết, thử hỏi có bao nhiêu đau khổ?” Kỷ Hi Nguyệt không thể tưởng tượng được.

Mặc dù lúc cô mười tuổi cũng mất mẹ, nhưng cô lại không hề biết chân tướng, nên so với tình huống của Triệu Húc Hàn thì vẫn đỡ đau khổ hơn.

Thật ra đến bây giờ mới biết thì bản chất vẫn tồi tệ như nhau, nhưng ít ra lúc này cô có thể chịu đựng được, vì dù sao cũng đã trải qua mười năm, nỗi đau đớn cũng đã vơi đi rất nhiều.

Cố Cửu khẽ gật đầu, thở dài một hơi.

“Cố Cửu, vậy anh có biết mẹ anh ấy chết thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết tình tiết vụ án.

Cố Cửu có chút căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh, cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô có cần biết rõ thế không? Tôi kể cô nghe bao nhiêu bí mật vậy rồi, cô còn làm khó tôi nữa?”

“Nói một chuyện cũng là  nói, nói hai chuyện cũng là nói, anh nghĩ có chênh lệch gì lớn không? Dù sao anh cũng đã phản bội anh Hàn, vì vậy chỉ còn cách đứng về phía tôi, chứ lẽ nào anh muốn hai bên đều là thù địch?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, dáng vẻ y như một bad girl.

Cố Cửu há hốc, con mẹ nó, tại sao lần nào anh ấy cũng bị cô ăn tươi nuốt sống thế này? Nhưng vấn đề là cô nói không hề sai.

Anh ấy bán thì cũng bán Triệu Húc Hàn rồi, lỡ như Triệu Húc Hàn biết, dám chừng anh ấy sẽ bị lột da, nhưng nếu có Kỷ Hi Nguyệt ở bên cạnh khuyên nhủ, có lẽ anh ấy sẽ an toàn hơn.

Còn nếu bây giờ không kể tiếp cho Kỷ Hi Nguyệt nghe, người phụ nữ này sẽ lập tức lật mặt, đến lúc đó bên nào anh ấy cũng không sống nổi.
 
Chương 652: Nguy hiểm khi điều tra vụ án (I)


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy cười xấu xa: “Dù sao thì thời gian còn rất nhiều, anh cứ từ từ mà nói, tôi sẽ gọi thêm vài con tôm hùm Úc sashimi nữa.”

Cố Cửu tối sầm mặt, tự hỏi tại sao mình lại đi thích người phụ nữ nhỏ nhen và nham hiểm này cơ chứ?

Kết giao với kiểu bạn này đã chẳng lời lãi gì còn lỗ thêm nữa.

Cố Cửu một bụng chửi thầm, oan ức không tả được, nhưng vẫn rất thành thật khai báo: “Được rồi. Nhưng chuyện này tôi cũng không rõ đâu đấy, vì phương diện này tôi không được rành cho lắm. Cho dù cậu ấy có nói với tôi, tôi cũng không biết là cái gì đúng cái gì sai.”

“Nói thử xem sao? Anh cũng biết là tôi rất nhạy cảm với các vụ án mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Thi thể của mẹ cậu ấy được vệ sĩ khiêng về trang viên bên Pháp. Địa điểm xảy ra chuyện là Rome. Nghe bảo là trong lúc đi du lịch thì bị đuối ở biển.”

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt. Cố Cửu nói tiếp: “Bác sĩ pháp y khám nghiệm thì đúng là bị chết đuối, cho nên kết luận là một vụ tai nạn.”

“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Cố Cửu đáp: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Mặc dù ngay cả cảnh sát cũng kết án là chết đuối, nhưng ông cụ Triệu va Hàn thiếu từ đầu đến cuối vẫn không tin, bởi vì có rất nhiều điểm nghi vấn.”

“Đúng vậy, anh không nói thì ngay cả tôi cũng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Lúc mẹ anh ấy ra ngoài lẽ nào không mang theo vệ sĩ? Đi du lịch mà chẳng có một người bạn nào đi cùng? Nếu ở trên bãi biển, tại sao bao nhiêu người vậy mà không một ai nhìn thấy? Nếu bị đuối nước ở một nơi không có người, vậy thì tại sao lại đi đến chỗ không có người đó?”

Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói ra ba điểm nghi vấn.

“Điểm nghi vấn lớn nhất là mẹ cậu ấy lại biết bơi.” Cố Cửu liếc nhìn cô và nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Vậy thật sự kiểm tra ra nguyên nhân tử vong là do đuối nước sao?”

“Phải. Hồ sơ vụ án vẫn đang lưu giữ trong cục cảnh sát Rome, chuyện này cũng không cách nào làm giả được.” Cố Cửu nói, “Chỉ là quá kỳ lạ.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui: “Có thể ai đó đã đánh ngất dì ấy, sau đó đẩy xuống nước, để dì ấy không thể tự cứu mình và chết đuối.”

“Hoặc là bị người ta dìm chết ở một nơi khác, sau đó mới ném xuống biển chẳng hạn?”

“Nhưng đó là khu du lịch, không có khả năng.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, Cố Cửu nghe cô phân tích thì có chút sởn tóc gáy.

“Cố Cửu, tôi phải xem chi tiết vụ án mới có thể làm thêm phân tích, anh có cách nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc rồi cuối cùng nói.

Cố Cửu nói: “Tôi làm gì có bản lĩnh đó. Vụ án của mẹ cậu ấy đã bị Triệu gia hạ tử lệnh từ lâu, không một người nào có thể động vào điều tra, trừ phi là người của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Được rồi. Tôi sẽ nhờ anh Hàn giải thích cho tôi biết.”

“Tiểu Nguyệt, cô vì muốn báo thù cho mẹ mình nên mới điều tra vụ án sao?” Cố Cửu bắt đầu lo lắng.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Đương nhiên. Tôi cũng không thể để cho mẹ mình chết một cách vô lý. Với lại anh Hàn tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên giúp anh ấy làm rõ được sự thật.”

“Nhưng Tiểu Nguyệt, cô sẽ gặp nguy hiểm nếu lỡ người khác biết cô đang điều tra vụ án đấy. Cô có biết đã bao nhiêu người chết rồi không?” Cố Cửu thấp giọng nói.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi: “Bao nhiêu?”

“Chưa tính vụ tai nạn máy bay của mẹ cô là đã chết mười mấy người rồi. Nhiều trong số đó là những người thân tín bên cạnh Hàn thiếu, vì điều tra vụ án mà đã bị giết hại trong âm thầm.”

Lúc Cố Cửu nói những lời này sau lưng còn đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy không hề muốn nhắc đến những chuyện này, nó thực sự quá khủng khiếp.

Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã tái mặt. Tên hung thủ này thật sự quá điên cuồng. Hắn ta phải tàn bạo máu lạnh đến vậy sao? So với loại tội phạm như Tần Hạo hay Đường Tuyết Mai thì e là súc sinh cũng không bằng.
 
Chương 653: Nguy hiểm khi điều tra vụ án (II)


“Tôi sẽ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách an ủi Cố Cửu, nhưng chính vì tên hung thủ này quá súc sinh, nên cô càng phải túm được hắn ta!

Cố Cửu nhìn vẻ kiên định trên mặt cô, chợt cảm thấy giống hệt với Triệu Húc Hàn hồi đó khi anh ấy khuyên nhủ.

Haiz, chẳng trách ‘không phải người một nhà, không vào cùng một cửa’, trên người hai tên này đều có đặc điểm tính cách của đối phương.

Một bữa ăn trưa ngốn mất một tiền rưỡi đồng hồ. Cố Cửu thanh toán hóa đơn xong, hai người chuẩn bị về văn phòng của Húc Nguyệt, nhưng vừa đến cửa vào tầng một thì Tiêu Ân xuất hiện.

“Tiêu Ân?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.

Tiêu Ân hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn Cố Cửu, sau đó lên tiếng: “Đại tiểu thư, cậu chủ kêu cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu, sau đó gật đầu: “Cố thiếu, vậy anh về công ty trước đi. Lát nữa tôi sẽ qua. Anh kêu thím Lý đợi tôi nhé.”

“Được.” Cố Cửu cười cười rồi rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn nét mặt nghiêm túc của Tiêu Ân, nhớ đến chuyện cô gài bẫy anh ta thì lại cười tủm tỉm: “Tiêu Ân, sao anh Hàn biết tôi đang ở đây ăn cơm vậy? Sao anh ấy không gọi điện thoại cho tôi mà lại kêu anh đi gọi tôi qua?”

Tiêu Ân đáp: “Đại tiểu thư, chuyện này tôi cũng không biết. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh và qua đây đón cô thôi. Có điều, sao cô ăn với Cố Cửu mà không nói với cậu chủ một tiếng?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không phải đấy chứ? Lẽ nào anh Hàn ghen?”

Tiêu Ân nói: “Nghe giọng điệu của cậu chủ rất khó chịu. Các cô ăn bữa trưa tới tận một tiếng rưỡi, trong khi cậu chủ chưa ăn gì cả.”

Kỷ Hi Nguyệt há hốc: “Không phải chứ? Ghen tới nỗi không nuốt nổi cơm luôn á? Mà sao anh ấy lại biết tôi với Cố Cửu đang ăn cơm ở đây? Chẳng lẽ chỗ nào cũng có camera của Triệu gia hay gì?”

Tiêu Ân có chút kỳ lạ: “Tôi không rõ, nhưng có thể thấy cậu chủ rất để ý đên tiểu thư.”

“Xừ, cái này gọi là giám sát đấy biết chưa!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Nhưng tôi biết, cho dù là giám sát thì cũng vì tốt cho tôi mà thôi.”

Tiêu Ân lập tức đáp: “Tiểu thư biết là tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt lườm anh ta, sau đó nói: “Vừa nãy tôi chỉ là đến hỏi thử Cố Cửu, những câu hỏi mà trước đây từng hỏi anh nhưng anh không muốn trả lời thôi.”

Tiêu Ân biến sắc: “Cố thiếu nói rồi sao?”

“Anh sợ như vậy làm gì, là tôi không thể biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt theo anh ta vào thang máy chuyên dụng, sau đó nói.

Tiêu Ân kinh hãi, nhủ bụng, lẽ nào Cố Cửu chán sống rồi ư? Vậy mà dám nói bí mật này cho Kỷ Hi Nguyêt nghe, để cậu chủ biết được chắc chắn sẽ từ mặt.

Không đúng, nếu Kỷ Hi Nguyệt biết rồi, tại sao không có phản ứng gì? Chuyện này không hợp logic tí nào, phải chăng Cố Cửu chưa nói?

Tiêu Ân một bụng ngờ vực. Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của anh ta cứ thay đổi liên tục thì cười nói: “Anh không cần phải lo lắng. Cho dù anh và Cố Cửu không nói thì tôi cũng đã đoán được vài phần. Bởi vì biểu hiện của cậu chủ anh đã bán đứng tất cả.”

Tiêu Ân nhìn cô, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nở một bụ cười nhàn nhạt, có chút thâm sâu khó đoán.

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Triệu Không và Triệu Hải đang đứng ở đó, bọn họ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu chào hỏi.

Tiêu Ân gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Triệu Húc Hàn: “Vào đi.”

Kỷ Hi Nguyệt bước vào, Tiêu Ân đóng cửa lại.

“Anh Hàn, sao anh biết em với Cố Cửu ăn cơm ở tầng dưới vậy?’ Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ đến những chuyện mà Cố Cửu vừa nói với mình.

“Chắc hai người ăn cơm ngon lắm nhỉ?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất rét lạnh, sắc mặt càng đông cứng hơn, nhưng câu nói này vừa thốt ra là đã nghe thấy mùi giấm chua nồng nặc.
 
Chương 654: Làm rõ (I)


Kỷ Hi Nguyệt cười xòa: “Haha, em tính gọi cho anh Hàn đấy chứ, nhưng nghĩ anh Hàn lu bu công việc, với lại em với Cố thiếu chỉ ăn bữa cơm xoàng, bàn chuyện công ty, sợ anh Hàn ở đó không thích nghe nữa.”

“Anh không có cổ phần trong Húc Nguyệt à?” Triệu Húc Hàn hỏi một câu.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nóng mặt. Công ty này thực ra là của anh, vì suy cho cùng anh là người đã chi tiền để mở ra, giấy tờ cũng là anh kêu người làm, cho nên cô nói như vậy thì thực sự có chút ‘ăn cháo đá bát’.

“Không phải như vậy. Chỉ là em tìm Cố Cửu nói chuyện, anh Hàn có ghen không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy tới trước mặt anh, bất chợt nhìn thấy trong vô số màn hình giám sát trên tường, quả nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh ra vào ở cửa nhà hàng Tây.

“Không phải chứ? Anh Hàn, phạm vi giám sát của anh cũng rộng quá nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt có chút cạn lời.

“Đây là tòa nhà tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mỗi một tầng đều có hệ thống giám sát, hơn nữa mỗi nhà hàng cao cấp sẽ nhìn thấy được một số tình huống. Cho nên lúc em và Cố Cửu bước vào là anh đã nhìn thấy rồi.”

Triệu Húc Hàn cũng không giấu giếm: “Bọn em trò chuyện gì mà hơn một tiếng rưỡi đồng hồ?”

Kỷ Hi Nguyệt vòng ra sau lưng anh, vươn hai bàn tay giúp anh massage vai, sau đó cười đó: “Cũng có gì nói gì đâu. Em với Cố thiếu trước đây cũng không thân mấy, nên chủ yếu tán gẫu thôi.”

“Em không biết là Cố Cửu có ý với em sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, nhưng vẫn không ngăn hành động massage của Kỷ Hi Nguyệt.

“Sao cơ? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Anh Hàn, anh đừng đùa vậy chứ. Vừa nãy Cố thiếu còn nói với em là phải đối xử tốt với anh, vì anh là người tốt nhất với em. Nếu anh ấy thích em, sao còn đẩy em cho anh được?”

Kỷ Hi Nguyệt không tin, vì cô cảm thấy cô và Cố Cửu có thể trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau, cùng lắm là anh ấy có mấy lần thấy cô trong dáng vẻ xinh đẹp mà có chút mất hồn thôi.

Triệu Húc Hàn cứng đờ: “Anh ấy thật sự nói như vậy?”

“Đương nhiên rồi. Còn nói anh rất lợi hại, nói anh vì phải đứng ở vị trí cao nên áp lực rất nặng nề, thế nên trên mặt không bao giờ nở nụ cười. Vì vậy anh ấy kêu em là phải đối xử tốt với anh một chút. Anh ấy à, anh em tốt như vậy tìm không ra, vậy mà anh còn hoài nghi người ta, cũng nhỏ nhen quá rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn trầm mặc, nghĩ đến những lời nói ma trước đây Cố Cửu từng nói với mình, khóe miệng anh khẽ run rẩy, coi như đã hiểu được toàn bộ.

Cố Cửu thích Kỷ Hi Nguyệt là điều chắc chắn, nhưng không hề muốn nẫng tay trên của anh, cũng không có tâm địa cướp đoạt gì, chỉ muốn anh đối xử tốt với Kỷ Hi Nguyệt, chừng nào làm không được, anh ấy mới hành động.

“Anh Hàn, anh chưa ăn cơm đúng không? Hay là gọi đồ ăn nhé, em sẽ ăn cùng anh.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt liền ra cửa gọi Tiêu Ân.

“Phải rồi, thêm hai phần tráng miệng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với Tiêu Ân.

Tiêu Ân vốn cho rằng bên trong đã ầm trời ầm đất, nhưng không ngờ mới vài phút trôi qua mà Kỷ Hi Nguyệt đã dỗ dành được cậu chủ.

Hình như cậu chủ càng ngày càng khoái dỗ dành nhỉ? Đạo đức đâu cả rồi?

Rõ ràng là ghen tuông lồng lộn, vậy mà vừa được người phụ nữ này dỗ dành là êm ngay, đúng là quá mất mặt đấng đàn ông.

Tiêu Ân khó có dịp được khinh thường cậu chủ, nhưng đồng thời cũng nhận ra sức ảnh hưởng của Kỷ Hi Nguyệt với cậu chủ càng ngày càng lớn.

Nếu đã biết bí mật đó, lý ra Kỷ Hi Nguyệt phải trách tội cậu chủ, hận cậu chủ, như vậy cậu chủ có chấp nhận để cô rời xa không?

Kỷ Hi Nguyệt gọi Tiêu Ân đi lấy cơm xong thì tới trước màn hình giám sát nhìn qua nhìn lại.

“Ơ, đây không phải là đài truyền hình của bọn em sao? Tại sao lại có ở chỗ anh?”
 
Chương 655: Làm rõ (II)


Kỷ Hi Nguyệt chợt phát hiện ra một màn hình là cổng ra vào đài truyền hình Cảng Long, và một màn hình là cổng ra vào bộ phận tin tức của cô.

Bây giờ cô có thể nhìn thấy Cố Du Du đang đứng ở cửa thang máy lẩm bẩm gì đấy, mặt mày rất bí xị.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Chuyện này cũng bình thường thôi mà?”

“Khụ khụ, bình thường sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

“Chẳng lẽ đài truyền hình không phải của anh?” Triệu Húc Hàn giương mắt nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, sau đó chỉ ngón tay lên màn hình giám sát: “Trên đây đều là của anh?”

“Không ngốc.” Triệu Húc Hàn cho cô hai chữ.

“….!” Kỷ Hi Nguyệt bị đả kích.

Cô trố mắt nói: “Không phải đấy chứ? Nhiều vậy luôn?”

“Đây chỉ có Cảng Thành thôi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Em với Cố Cửu còn nói gì nữa không?”

Triệu Húc Hàn thực ra đang sợ Cố Cửu sẽ nói cho Kỷ Hi Nguyệt nghe chuyện cô bị sang chấn tâm lý, cho nên anh hơi căng thẳng.

“Thật sự không có gì mà. Tán gẫu linh tinh thôi. Em cũng chả nhớ là đã là tám chuyện gì nữa, diễn viên này, kịch bản này, đủ thứ. Dù sao em cũng phải dốc sức kiếm tiền chứ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, “Phải rồi anh Hàn, tối nay em muốn ăn cơm với bố.”

Triệu Húc Hàn nghệt ra, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm, mang thím Lý theo.”

“Oh. Nói chuyện mới nhớ, Long Bân thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.

Triệu Húc Hàn đáp: “Không sao, nhưng phải ở nước ngoài điều trị xong phần lưng mới về, tầm hơn một tháng.”

“Hả? Lưng của anh ấy bị nghiêm trọng lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy, nên đương nhiên không biết.

“Ừm, bức xạ của vụ nổ quá lớn, cậu ấy vì che chắn cho em nên phần da lưng gần như đều bị mất, cho nên cần phải ghép da lại mới được.” Triệu Húc Hàn nhíu mày đáp.

Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự kinh hoàng, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên.

“Em xin lỗi, em thật sự không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Anh ấy chắc phải đau đớn nhiều lắm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, không nhìn thấy thì không biết, nhưng nghe được thì mới biết nghiêm trọng.

“Đây là trách nhiệm của một vệ sĩ, em không cần tự trách.” Triệu Húc Hàn vội nói, anh không muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.

“Lần này đã hại Tiểu Lục mất mạng, Liễu Đông và Long Bân bị thương, tất cả cũng do em kiên trì điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn mới xảy ra cơ sự này.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất áy náy.

Cho nên cô càng hiểu được sự áy náy mà Triệu Húc Hàn dành cho mẹ cô, hơn nữa những việc anh đã làm còn nhiều hơn cô rất nhiều.

Vì vậy cô còn trách được anh gì đây? Hơn bất cứ ai, anh không hề muốn nhìn thấy người vô tội bị liên lụy và làm hại vì chuyện của mẹ anh.

Triệu Húc Hàn đứng lên, bước tới trước mặt cô, duỗi tay ôm cô vào lòng: “Đôi khi, có rất nhiều chuyện không được như chúng ta mong muốn, nhưng đó không phải là lỗi của em, bởi vì đổi lại là người khác, họ cũng sẽ làm như vậy.”

“Anh Hàn cũng có chuyện gì áy náy sao?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình hỏi.

Nháy mắt, toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy. Anh đã từng khiến cho một cô bé mất đi mẹ bởi vì một chuyện, cho nên anh vẫn luôn áy náy.”

“Anh Hàn nói em sao?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi hỏi lại.

Thân thể của Triệu Húc Hàn lại cứng đi, sau đó anh cúi đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nhìn thẳng vào mặt anh với ánh mắt không thể tin được.

“Anh bảo vệ em như vậy, có phải vì em là cô bé đó không?” Kỷ Hi Nguyệt có một câu muốn hỏi anh, nhưng vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này như đang nhìn thấy quỷ, khiến cô cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Thấy anh cứng đờ bất động, hoàn toàn bị dọa đến đờ đẫn, Kỷ Hi Nguyệt đành chầm chậm đẩy anh ra.
 
Chương 656: Làm rõ (III)


Triệu Húc Hàn lập tức hoàn hồn, sắc mặt đầy lúng túng và khó xử: “Em, em đừng nói linh tinh.”

“Nói linh tinh sao? Trước đây anh từng nói bảo vệ em là vì tâm nguyện của một người, mà em nghĩ trên thế giới này, người muốn em bình an và vui vẻ thì chỉ có người thân với mình nhất, cho nên chắc chắn là mẹ em.”

Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa kéo anh tới sô pha và ngồi lên.

Triệu Húc Hàn vẫn có chút không thoải mái, bạc môi vì căng thẳng mà có phần tái đi, nhưng đôi đồng tử vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

“Tại sao anh không nói cho em biết? Hay anh sợ em sẽ trách anh?” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng, vươn tay sờ vào mặt anh.

Triệu Húc Hàn đã không còn nói được gì, chỉ lờ mờ phỏng đoán là Cố Cửu đã bán đứng người anh em này rồi.

Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ người đàn ông này phải chăng đã bị dọa đến đờ đẫn rồi không, cô vội vàng đưa tay quơ quơ trước mặt anh.

Triệu Húc Hàn lúc này mới sầm mặt: “Cố Cửu nói với em?”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Là em ép anh ấy nói, nếu không sẽ cắt đứt tình bạn, cho nên anh đừng trách anh ấy. Với lại, nếu anh ấy không kể với em mọi thứ, làm sao em biết được cuộc đời anh Hàn lại đau khổ như vậy.”

Đôi mắt của Triệu Húc Hàn đầy vẻ băng giá, dường như mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, khiến nội tâm của anh có chút hoang mang và sợ hãi.

“Anh đừng tức giận. Thực ra nói cho em biết cũng bình thường thôi mà. Em không trách anh đâu, bởi vì chuyện này anh cũng đâu kiểm soát được. Ai mà ngờ hung thủ lại bất nhân, ra tay hại chết mẹ em như vậy, còn cho nổ cả máy bay, đúng là điên cuồng!”

Triệu Húc Hàn vẻ mặt oán hận của cô, buộc mình phải bình tĩnh lại: “Hung thủ muốn để anh thấy, đó là hậu quả của việc tiếp tục điều tra.”

“Làm liên lụy đến bao nhiêu người vô tội như vậy, cho nên anh Hàn mới không dám điều tra nữa đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt với một vẻ mặt mà cô không thể hiểu được.

“Em không hận anh?” Triệu Húc Hàn sợ nhất là sau khi cô biết mọi chuyện sẽ xem anh là kẻ thù giết mẹ.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không hận. Bởi vì cái chết của Tiểu Lục đã giúp em hiểu hơn sự áy náy trong lòng anh, hơn nữa anh còn vì tâm nguyện của mẹ em mà ba năm qua đã bao dung và bảo vệ cho một người vô lý gây sự là em, còn giúp đỡ công việc làm ăn kinh doanh của bố em, vậy thì em còn lí do gì để hận anh nữa?”

“Em chỉ hận tên hung thủ đã giết hại mẹ anh, vì đó cũng là hung thủ đã hại chết mẹ em, cho nên anh Hàn, em phải điều tra vụ án này.”

Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, vì thứ nhất, vừa rồi là thời cơ, thứ hai là cô muốn biết rõ chi tiết của toàn bộ vụ án sớm hơn.

‘Không được!” Triệu Húc Hàn lập tức từ chối, “Quá nguy hiểm!”

“Em biết, nhưng trước tiên có thể cho em xem qua chi tiết vụ án được không? Anh cũng biết là em có trực giác rất mãnh liệt mà, biết đâu em có thể tìm ra được manh mối gì thì sao? Em bảo đảm, trước khi chưa có manh mối và bằng chứng gì, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật giơ tay tuyên thề.

“Không, em không hiểu đâu. Vụ án này không giống như chuyện của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai.”

Triệu Húc Hàn vẫn lắc đầu: “Thực lực của kẻ thù đứng đằng sau mạnh đến mức nào em không tưởng tượng được đâu. Anh đã hại chết rất nhiều người rồi, anh không muốn em xảy ra chuyện!”

Kỷ Hi Nguyệt nhận ra sự sợ hãi và lo lắng của anh, trong lòng càng thêm đau đớn. Từng người bên cạnh lần lượt bị sát hại, chắc chắn anh sẽ rất đau lòng và khó chịu, cho nên anh mới chùng bước. Trước khi chưa nắm chắc phần thắng trong tay, anh không dám để những người bên cạnh dấn thân vào nguy hiểm nữa.
 
Chương 657: Làm rõ (IV)


“Anh Hàn, anh đừng lo lắng!” Kỷ Hi Nguyệt vội nắm lấy tay anh, lại phát hiện anh đang run rẩy, đủ để thấy vụ án này có bao nhiêu ảnh hưởng và đả kích với anh.

“Không được, dù thế nào cũng không được!” Triệu Húc Hàn dứt khoát từ chối.

“Anh Hàn, sao anh không hiểu cho em!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cao giọng, kèm theo phần tức giận.

Triệu Húc Hàn bị cô làm giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt khó chịu của cô.

“Mẹ em cũng là người bị hại, anh cảm thấy em sẽ khoanh tay đứng nhìn ư? Nếu anh không nói cho em biết, em sẽ đi Pháp, đi Rome, đi Ý, em cứ đi tới khi nào tìm được manh mối thì thôi. Anh muốn thấy em tự mình vượt qua nguy hiểm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn nháy mắt trắng bệch, tức giận nói: “Em!”

“Anh Hàn, anh vẫn chưa hiểu em sao? Em thích tìm hiểu ngọn ngành, anh cản không được đâu. Anh cũng có thể nhốt em, nhưng em sẽ hận anh cả đời! Mẹ em càng sẽ không tha thứ cho anh!” Kỷ Hi Nguyệt căm phẫn nói.

Khi cô nói ra những lời này, quả thực rất sợ hãi đại ma vương sẽ nổi giận, rồi thật sự nhốt chân cô lại. Cứ nghĩ đến căn phòng tối tăm ở kiếp trước, trong lòng cô lại hoảng sợ.

Quả nhiên sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng khó coi đến cực điểm, trên cơ thể toát ra luồng khí lạnh mà không cần bật điều hòa, cơn thịnh nộ trong đôi đồng tử khiến Kỷ Hi Nguyệt thầm run lẩy bẩy.

Nhưng cô vẫn không lùi bước, mà nói tiếp: “Anh Hàn, em rất tin tưởng anh, vậy tại sao anh không tin tưởng em? Chúng ta không thể cùng nhau điều tra vụ án này được sao? Em hứa sẽ không liều lĩnh hay bốc đồng, vì suy cho cùng sự việc cũng trôi qua rất lâu rồi, có nôn nóng cũng chẳng được ích gì, không phải sao?”

Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục nói: “Trước tiên em chỉ muốn biết chi tiết mọi thứ. Anh phải có lòng với em, em thật sự có trực giác, nếu không lần trước anh đi Mỹ sao em lại đoán được anh sẽ gặp nguy hiểm? Mặc dù em không chắc mình sẽ có trực giác với vụ án này hay không, nhưng cũng phải thử mới biết được chứ? Dù sao người chết cũng có mẹ em mà!”

Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Kỷ Hi Nguyệt nói đến khô cả miệng mà vẫn chưa nghe được một câu trả lời nào.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Hi Nguyệt đành thở dài đến mở cửa.

Tiêu Ân đưa cơm và đồ tráng miệng vào, đôi mắt liếc nhìn vẻ mặt tối sầm cậu chủ.

Lại chuyện gì nữa đây? Thời tiết thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?

Kỷ đại tiểu thư đúng là lợi hại thật, có thể khuấy động gió mưa chỉ trong tích tắc.

Đóng cửa lại, Kỷ Hi Nguyệt đặt đồ ăn lên chiếc bàn chuyên dùng để ăn cơm, lấy từng món từng món ra: “Anh Hàn, anh ăn cơm trước đi. Dù sao cũng không gấp, anh cứ từ từ mà suy nghĩ.”

Triệu Húc Hàn bước qua, ngồi xuống đối diện Kỷ Hi Nguyệt: “Cố Cửu còn nói với em gì nữa?”

“Toàn bộ, bao gồm cả chuyện vì sao các anh lại trở thành bạn bè.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, “Không ngờ tên này lai trọng tình trọng nghĩa như vậy. Không tệ đâu, anh Hàn có một người anh em tốt đấy.”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Anh em tốt mà bán đứng anh?”

“Đó là vì anh ấy muốn khuyên bảo em. Nếu không có sự khuyên bảo của anh ấy, có lẽ em sẽ hận anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến khoảnh khắc vừa nghe chuyện mẹ cô vì điều tra vụ án của anh mới bị hại chết, cô làm sao có thể không hận?

“Hơn nữa anh ấy còn thông minh hơn anh một điểm, đó là anh ấy biết sớm muộn gì em cũng sẽ biết bí mật này.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Anh Hàn, em đâu phải con ngốc. Anh vô duyên vô cớ đối xử tốt với em ba năm, là trước đây em vô tâm vô phế mới không để ý, nhưng từ giờ em sẽ để ý, cho nên em nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tháo giải nguyên nhân này.”
 
Chương 658: Còn không dỗ em


Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh rồi nói tiếp: “Anh biết không, em đã từng hỏi Tiêu Ân, từng hỏi thím Lý, nhưng bọn họ không dám nói. Cố Cửu cũng do bị em gài bẫy nên anh ấy mới bất đắc dĩ mà kể ra, nhưng nói cho em biết thì đã làm sao? Chẳng lẽ em sẽ hận anh, sẽ bỏ anh mà đi?”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu còn là kiếp trước thì có lẽ cô sẽ làm vậy, nhưng kiếp này thì không!

“Em cảm thấy anh đối xử tốt với em là vì lòng riêng sao?” Cổ họng Triệu Húc Hàn có chút khô khốc.

“Có lòng riêng thì cũng vì tốt cho em thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Huống hồ em cũng có tim, cũng có mắt. Ba năm qua anh bảo vệ em như vậy, cứ cho là vì áy náy, nhưng bây giờ, em cảm thấy anh Hàn đã thích em rồi, cho nên mới tốt với em hơn.”

Triệu Húc Hàn chết lặng, sao tư duy của người phụ nữ này lại khác xa một người phụ nữ bình thường thế nhỉ?

Tâm tư này có phải hơi phóng khoáng quá rồi không?

“Nhìn dáng vẻ của anh Hàn hình như không thích em thì phải? Lẽ nào là em tự mình đa tình?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xị mặt, chẳng phải cô đang cho anh bậc thang leo xuống sao?

Còn không mau dỗ dành cô?

“Không!” Triệu Húc Hàn trong lúc nôn nóng đã buột miệng nói ra, nhưng vừa dứt câu thì mặt lại tối sầm, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái nhưng không dám nhìn cái thứ hai, lật đật chữa lại, “Không phải như em nghĩ đâu.”

“Ơ? Em nghĩ gì?” Kỷ Hi Nguyệt cười gian tà.

Triệu Húc Hàn cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt quá bức người, khiến anh không chống đỡ được.

“Để anh suy nghĩ đã.” Triệu Húc Hàn thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó vui mừng đáp: “Lẽ nào anh muốn nói cho em biết tình tiết vụ án?”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ ừm một tiếng, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.

“Được được được. Anh Hàn cứ thong thả ăn nhé, em có thời gian chờ anh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu ăn tráng miệng của cô, thỉnh thoảng nhìn lên màn hình giám sát trên tường.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, miệng chậm rãi nhai nuốt, nhưng trong đầu đang suy nghĩ quay cuồng.

Bây giờ anh càng ngày càng hiểu rõ tính cách của Kỷ Hi Nguyệt. Cô đã không còn là người phụ nữ càn quấy với Triệu Vân Sâm trước đây. Cô có chủ kiến của riêng mình, nên nếu anh cứ ra sức áp chế cô, e là cô sẽ chống đối càng dữ dội hơn.

Loại chống đối này không phải là kiểu cố tình gây sự. Bởi vì bây giờ cô đã có đầu óc, hơn nữa còn thông minh lanh lợi. Trực giác của cô cũng khá là đáng sợ. Tuy lần này không đúng, nhưng những lần trước đều rất chuẩn xác.

Cho nên, dù anh không cho cô điều tra, cô cũng sẽ lén anh đi tìm manh mối, đến lúc đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh thì càng nguy hiểm hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đành nói cho cô biết tình hình, để đề phòng cô tự mình ra ngoài tìm hiểu. Dù sao mẹ cô cũng là một người bị hại, thân làm con gái, nếu không cho cô biết những chuyện đã trải qua thì có phần hơi quá đáng.

Giống như năm xưa của anh vậy, dù bố có ngăn cản thế nào, anh cũng muốn đi điều tra, ngay cả đến giờ phút này, anh vẫn chưa hề từ bỏ.

Len lén ngước nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi anh lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy anh có nên cảm ơn Cố Cửu không?

Bởi vì chuyện mà anh sợ nhất lại không hề xảy ra, Kỷ Hi Nguyệt thật sự hiểu chuyện khiến anh vô cùng đau lòng và cảm kích.

Cũng nhờ vậy mà anh đã vứt bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay.

Nói trắng ra là anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong lòng cũng đôi phần ấm áp.

Chỉ là, e rằng sau này cô sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, cho nên anh phải huấn luyện cô nghiêm khắc hơn, trở cô ngày càng trở nên mạnh mẽ, ngoài ra anh cũng phải tăng cường toàn diện bảo vệ cô hơn nữa.

Vì sự thiện lương của cô, sự hiểu chuyện của cô đã làm cho anh cảm thấy thế giới này vẫn còn điều ấm áp.

Triệu Húc Hàn lén nhìn Kỷ Hi Nguyệt vài lần, thấy cô vừa ăn vừa xem màn hình giám sát với vẻ ôn hòa bình tĩnh, anh lại nghĩ, năng lực tiếp nhận của cô quả thực rất mạnh, có chút không giống một người bình thường.
 
Chương 659: Nên chuyển về không?


Kỷ Hi Nguyệt mắt vẫn dán vào màn hình giám sát, miệng vẫn ăn đồ tráng miệng, nhưng thực chất trong lòng cũng có chút bất an, chẳng qua là sợ lát nữa Triệu Húc Hàn lật lộng không nói cho cô biết, nên cô mới cố tỏ ra bình tĩnh.

Chỉ cần cô bình tĩnh và bớt quan tâm lại, Triệu Húc Hàn sẽ cảm thấy cô không hấp tấp mà đi mạo hiểm, như vậy anh mới từ từ kể cho cô nghe cái chết của mẹ anh Hạ Vịnh Hà, và vụ tai nạn bị sắp đặt sẵn của mẹ cô.

Mỗi người một tâm sự, nhưng trên mặt đều tỏ ra bình tĩnh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên video giám sát không phát ra âm thanh, nên ngoại trừ tiếng ăn cơm ra thì rất yên tĩnh.

Đột nhiên, di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên làm phá vỡ sự yên lặng.

Cô cầm lên xem, là Trần Manh Manh.

“Manh Manh, cậu tìm mình à?” Kỷ Hi Nguyệt nhận máy.

Giọng của Trần Manh Manh lập tức vang lên: “Tiểu Nguyệt, sức khỏe cậu thế nào rồi? Đã khỏe hẳn chưa?”

“Mình vốn dĩ không sao mà. Cậu đang ăn cơm trưa à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Ừm, mình đang ăn với Liễu Đông, cậu ấy ra viện rồi.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó cười có chút gian tà: “Aiya, là cậu đón Liễu Đông ra viện à?”

Trần Manh Manh lập tức đáp: “Cậu đừng suy đoán lung tung. Mình định đến thăm các cậu, nhưng nào ngờ cậu đã ra viện, còn Liễu Đông thì đúng lúc xuất viện, cho nên mình với cậu ấy mới ăn chung với nhau.”

“Oh, được đấy, cậu nhớ nắm bắt cơ hội nhá.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả.

Triệu Húc Hàn thấy cô cười vui vẻ thì trong lòng càng yên tâm hơn.

“Phải rồi Tiểu Nguyệt, cậu nhớ đến thăm bố cậu nhiều hơn nhé.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Bố mình làm sao?”

“Không sao không sao. Chẳng là thấy ông ấy lo lắng cho cậu ấy mà.” Trần Manh Manh không dám nói là bây giờ bố Kỷ thường xuyên gọi điện thoại cho cô ấy hỏi thăm tin tức của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ: “Oh, mình biết rồi. Mình cũng đang định tối nay ăn cơm với ông ấy đây.”

Cúp máy xong, Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó gọi điện thoại cho bố.

“Tiểu Nguyệt, sao giờ này rãnh rỗi gọi cho bố vậy?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải rất vui vẻ.

Kỷ Hi Nguyệt nghe mà có chút chua xót, lẽ nào mình thật sự ít ở bên cạnh bố vậy sao? Nhưng mỗi lần bố bận lên thì cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, cho nên hai bố con từ lâu đã tự động hiểu ngầm với nhau.

Bình thường cuối tuần hay hẹn nhau uống trà sáng, nhưng ba năm qua, vì sự hoang đường của bản thân mà đa số những lần gặp nhau giữa hai bố con đều là cãi vả.

Và sau khi được trọng sinh, cô có nhiều thứ cần phải học, cho nên thời gian gặp bố cũng không nhiều, bây giờ nghe Trần Manh Manh nói câu đó, cô mới cảm thấy có chút áy náy.

Cô có nên chuyển về biệt thự Thiên Tinh sống không nhỉ?

“Bố, bố không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng.

Kỷ Thượng Hải bên kia cũng nghệt mặt ra: “Bố thì có chuyện gì chứ? Con không sao là bố đã tạ ơn trời đất rồi. Cứ ra ngoài là xảy ra chuyện lớn, con muốn dọa chết bố hay gì? Sau này con có thể nào đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa được không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, vội vàng cười nói: “Bố, chuyện như vậy cũng không xảy ra thường xuyên đâu. Bây giờ kẻ xấu cũng đã bị bắt, con sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

“Tần Hạo vẫn chưa tóm được, con vẫn phải cẩn thận đấy. Bây giờ bố đi đâu cũng có cA Năm với A Toàn làm vệ sĩ, còn con thì sao? Nghe nói người vệ sĩ đó của con bị thương khá nghiêm trọng đấy.”

“Bố, bây giờ con có thím Lý đi theo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp.

“Thím Lý? Thím ấy không phải là bảo mẫu của con sao?” Kỷ Thượng Hải kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Bố, bố có thấy ai làm bảo mẫu mà giỏi giang xinh đẹp như vậy không? Thím ấy là vệ sĩ của Triệu gia, chỉ là hiện tại làm bảo mẫu của con thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thượng Hải sâu sắc hiểu ra, “Chẳng trách bố cứ cảm thấy thím Lý không giống bảo mẫu lắm.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom