Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3322: Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!


 

 Cô ta chật vật nở một nụ cười: "Anh Diệp, đều là lỗi của tôi, là tôi làm hại Tâm Nhi suýt chút nữa bị sư phụ luyện thành đan!"  

 

"Tất cả những gì cô làm, tôi đều thấy hết!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cô đã nỗ lực hết sức!"  

 

Thân thể Sở Vị Ương run lên: "Anh không trách tôi?"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không trách cô!"  

 

Nghe được ba chữ này, đôi mắt Sở Vị Ương chua xót, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào.  

 

Lập tức gào khóc!  

 

Sự tủi thân và chua xót trong lòng cô ta bộc phát ra ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh ra tay, mấy cây ngân châm rơi xuống.  

 

Anh lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Sở Vị Ương ăn vào: "Đừng nên quá xúc động, vết thương của cô còn có thể bình phục!"  

 

"Chỉ là vấn đề về thời gian! Tôi cam đoan sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến con đường võ đạo của cô!"  

 

Sở Vị Ương gật đầu lia lịa.  

 

Bố trí ổn thỏa cho Sở Vị Ương xong, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên vết nứt không gian!  

 

Vừa rồi nếu không phải Đông Phương Xá Nguyệt ra tay, e rằng anh sẽ phải lộ ra sự tồn tại của Tiểu Tháp!  

 

"Chẳng phải cô ta rất hy vọng mình chết sao? Sao lại ra tay cứu mình?"  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Đã qua mười lăm phút, vết nứt không gian sắp sửa khép lại!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa ra ngoài!  

 

Ngay tại khoảnh khắc vết nứt không gian khép lại, một bóng người nhanh chóng lao ra!  

 

Cô ta phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung, yếu ớt rơi xuống đất!  

 

Diệp Bắc Minh sớm đã chuẩn bị kỹ càng.  

 

Hai chân nhún xuống, bắn ra, bay lên không!  

 

Vèo!  

 

Anh ôm lấy vòng eo Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi rơi trên mặt đất!  

 

"Cậu... Buông tôi ra!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt phẫn nộ nói, giãy giụa muốn thoát khỏi Diệp Bắc Minh!  

 

Anh liền nói: "Vết thương của cô quá nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu".  

 

"Sau này sẽ để lại mầm tai họa!"  

 

"Liên quan gì tới cậu? Không cần cậu quan tâm đến sống chết của tôi!", Đông Phương Xá Nguyệt cắn cắn môi đỏ.  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng ngang ngược quát: "Cô là người phụ nữ của tôi, tôi mặc kệ cô thì ai quan tâm cô?"  

 

"Cái gì?"  

 

Sở Vị Ương kinh ngạc: "Đông Phương Xá Nguyệt, Xá Nguyệt Thần Đế của gia tộc Đông Phương!"  

 

"Cô... Cô ta là người phụ nữ của anh?"  

Sở Sở kinh ngạc hỏi: "Hả? Anh Diệp, đến cùng thì anh có bao nhiêu người phụ nữ vậy?"  

 

 

Diệp Tâm nhìn về phía Tôn Thiến ở bên cạnh: "Mẹ ơi, con lại có thêm một mẹ nhỏ nữa?"  

 

 

Tôn Thiến hừ nhẹ một tiếng: "Con không bao giờ được học theo bố của con, người này cực kỳ lăng nhăng!"  

 

 

Lửa giận đầy người Đông Phương Xá Nguyệt.  

 

 

Trong nháy mắt bị dập tắt!  

 

 

Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!  

 
 
Chương 3323: "Vì sao bọn họ không ra tay, tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi!"


 

Học tập Hoàng Đế Nội Kinh, phối hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm, Đông Phương Xá Nguyệt khiếp sợ phát hiện vết thương của mình lập tức tốt lên bảy tám phần!  

 

Ngoại trừ một vài nội thương cần phải nghỉ ngơi hồi phục ra, ngoại thương đều khỏi hẳn!  

 

"Đây là y thuật gì vậy?", Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc hỏi.  

 

Diệp Bắc Minh đáp: "Y thuật của Hoa tộc!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, chợt nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Trên người cậu quả nhiên gánh vác bí mật của Hoa tộc!"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Vẫn là câu hỏi cũ, vì sao lại cứu tôi?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận: "Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, để cậu tạm thời ẩn núp đi, đừng có lộ diện!"  

 

"Lá gan của cậu quá lớn, dám trực tiếp chạy đến Huyền Giới!"  

 

"Đến Huyền Giới rồi thì thôi, còn không biết khiêm tốn, thoáng cái trêu chọc nhiều thế lực như vậy!"  

 

"Chỉ một mình Thiên Đạo tông đã có thể lấy mạng của cậu rồi! Chứ đừng nói đến vẫn còn hơn ngàn tông môn khác!"  

 

"Cổ Trần Đan Tôn đến từ chỗ kia, ngay cả ông ta mà cậu cũng dám giết? Cậu biết mình đâm phải hoạ lớn ngập trời nhường nào không?"  

 

Diệp Bắc Minh hừ lạnh đáp: "Ngày hôm đó, tại thành Thiên Đan, nếu tôi đến muộn một bước!"  

 

"Con gái của tôi sẽ bị người ta luyện thành đan dược, tôi chưa giết toàn bộ thành Thiên Đan đã rất nhân từ rồi!"  

 

"Cậu!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt căm tức không nói nên lời.  

 

Một giây sau, cô ta hít sâu một hơi: "Đi theo tôi đi, chủ Luân Hồi muốn gặp cậu!"  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Cô nói gì cơ? Chủ Luân Hồi muốn gặp tôi?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Gặp ông ta rồi cậu sẽ biết, có một số việc không đơn giản như những gì cậu nghĩ".  

 

"Vốn chủ Luân Hồi muốn giết cậu, nhưng mấy chuyện gần đây cậu làm khiến ông ta cảm thấy rất hứng thú!"  

 

"Cho nên, ông ta muốn hợp tác với cậu!"  

 

"Hợp tác với tôi?", Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Anh chợt cười lạnh, lắc đầu: "Đông Phương Xá Nguyệt, cô tới để giúp ông ta nói chuyện?"  

 

"Người này bắt đi chín vị sư tỷ của tôi, thần hồn của Thập sư tỷ và Bát sư tỷ của tôi còn bị ông ta cầm tù!"  

 

"Tôi không đội trời chung với người này!"  

 

"Còn chưa nói đến việc chủ Luân Hồi là phản đồ của Hoa tộc, cô muốn bảo tôi hợp tác với ông ta?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày, im lặng vài giây.  

 

Giọng nói cô ta mới vang lên lần nữa: "Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ kỹ lại xem, những tin tức cậu biết đều đến từ đâu!"  

 

"Là ai nói cho cậu, chủ Luân Hồi là phản đồ Hoa tộc?"  

 

"Tạm thời không nhắc đến việc đám người Thiên Đạo tông, Sát Minh đối đãi với cậu thế nào, Huyền Thiên Tông đã từng là tông môn phụ thuộc của Hoa tộc!"  

 

"Bây giờ, bọn họ đối xử với cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu không cảm giác được?"  

"Hơn ngàn tông môn giết vào Huyền Thiên Tông, không lẽ sáu vị lão tổ của Huyền Thiên Tông không hề biết?"  

 

 

"Vì sao bọn họ không ra tay, tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi!"  

 

 

Một đoạn lời nói dài khiến Diệp Bắc Minh hoàn toàn im lặng!  

 

 

Chẳng lẽ hết thảy vẫn còn điều bí ẩn khác?  

 

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại: "Chủ Luân Hồi có ý gì?"  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt đáp: "Sư phụ nói, nguyện ý trả lại sư tỷ cho cậu vô điều kiện!"  

 
 
Chương 3324: "Người Luân Hồi?"


 

Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Chuyện này là thật?"  

 

Chỉ cần có thể cứu được sư tỷ, có là núi đao biển lửa anh cũng phải xông vào một lần!  

 

...  

 

Toàn bộ Huyền Giới đang tiến hành một lần truy nã đầy gió tanh mưa máu!  

 

Hơn ngàn tông môn đồng thời phát ra lệnh truy nã!  

  Advertisement

Chân dung của Diệp Bắc Minh dán đầy phố lớn ngõ nhỏ.  

 

Phần thưởng càng là kinh khủng đến ghê người, đủ để khiến một kẻ không xu dính túi trong nháy mắt thành lập một tông môn bậc trung!  

 

Có trọng thưởng tất có dũng phu!  

 

Gần như tất cả người tu võ trong Huyền Giới đều đi tìm kiếm tung tích của Diệp Bắc Minh!  

  Advertisement

Cùng lúc đó, cốc Luân Hồi.  

 

Hai người Diệp Bắc Minh và Đông Phương Xá Nguyệt đang đứng trước một sơn cốc rộng rãi.  

 

Chỉ một cái liếc mắt, thân thể Diệp Bắc Minh lập tức chấn động.  

 

Phía trước, hơi thở hỗn độn dâng trào, từng con Chân Long ngưng tụ từ tinh khí bơi lội trong dòng khí hỗn độn!  

 

"Đi thôi, sư phụ đang ở bên trong chờ cậu!"  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, bước một bước vào cốc Luân Hồi.  

 

Một lát sau, một tòa cung điện rộng rãi to lớn đứng sừng sững ập vào mặt.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt chỉ chỉ cửa đại điện, ra hiệu anh đi vào!  

 

Chân trước vừa mới rời đi, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Diệp Bắc Minh, cuối cùng cậu đã đến!"  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, tiến lên trước.  

 

Đẩy ra cửa đại điện, đi vào!  

 

Trong đại điện, ánh sáng lờ mờ, một bóng người đang ngồi trên bảo tọa cao nhất!  

 

Dù Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khoảnh khắc trông thấy khuôn mặt của người này, con ngươi anh vẫn điên cuồng co rụt lại!  

 

"Trời ạ!"  

 

Anh hít sâu một hơi: "Ông... Làm sao có thể!"  

 

Bề ngoài của chủ Luân Hồi lại giống anh như hai giọt nước!

Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chính là.  

 

Diệp Bắc Minh còn trẻ tuổi, mà chủ Luân Hồi thì như một người trung niên!  

 

Trừ cái đó ra, hai người quả thực như đi ra từ cùng một khuôn đúc!  

 

Dù tâm thái Diệp Bắc Minh có tốt đến mấy.  

 

Giờ phút này cũng thấy choáng váng.  

 

"Tiểu Tháp, ông biết đây là tình huống gì không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sửng sốt, khẽ suy tư.  

 

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ: "Luân hồi... Tên nhóc cậu rất có thể là người Luân Hồi!"  

"Người Luân Hồi?"  

 

 

Diệp Bắc Minh ngơ ngẩn.  

 

 

Đúng lúc này, giọng nói của chủ Luân Hồi trên bảo tọa vang lên:"Diệp Bắc Minh, cậu không cần phải kinh ngạc!"  

 

 

"Nói cách khác, chúng ta cùng đến từ một nơi, do cùng một người sáng tạo ra!"  

 

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Ông có ý gì?"  

 

 

Chủ Luân Hồi vô cùng hứng thú nhìn Diệp Bắc Minh: "Đừng nên quá khiếp sợ, lần đầu tiên tôi biết được tin tức này!"  
 
Chương 3325: "Long Thai Trì ở tại Huyền Thiên Tông!"


"Có điều cậu không cần sợ hãi, mặc dù chúng ta được người kia sáng tạo ra!"  

 

 

"Nhưng thần hồn của chúng ta là độc lập, chẳng qua trên người có cái bóng của người kia thôi!"  

 

Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại với nhau: "Người kia là ai? Dựa vào đâu mà tôi tin tưởng ông được?"  

 

Chủ Luân Hồi nở nụ cười đầy thâm ý: "Cậu cảm thấy tôi cần thiết phải lừa gạt cậu sao?"  

 

Diệp Bắc Minh yên lặng không nói.  

 

Chỉ chốc lát sau, anh ngẩng đầu.  

 

Nhìn về phía chủ Luân Hồi: "Nói cho tôi tất cả!"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Chủ Luân Hồi bật cười: "Diệp Bắc Minh, cậu không có tư cách yêu cầu tôi!"  

 

"Nhớ kỹ, hôm nay bổn tọa mời cậu tới là để làm một giao dịch với cậu!"  

 

"Chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành một số việc, tôi sẽ trả lại sư tỷ của cậu cho cậu!"  

 

"Nếu như cậu làm không tệ, có lẽ bổn tọa sẽ còn nói cho cậu một ít tin tức!"  

 

Diệp Bắc Minh cũng cười: "Suýt nữa quên mất không nói cho ông, tôi chưa từng bị bất kỳ ai uy hiếp!"  

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Gào rống!  

 

Tiếng rồng ngâm ầm ầm bộc phát, một con huyết long xông ra khỏi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ầm ầm bay về phía chủ Luân Hồi!  

 

Loảng xoảng một tiếng thật lớn.  

 

Chủ Luân Hồi và bảo tọa dưới thân nổ tung!  

 

"Ha ha ha!"  

 

Một giây sau, tất cả hơi thở tan đi, thân thể chủ Luân Hồi lại lần nữa ngưng tụ thành!  

 

"Sao có thể!"  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh co lại.  

 

Chủ Luân Hồi cười đầy lạnh lẽo: "Dưới Luân Hồi, tôi bất tử bất diệt!"  

 

"Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu ra tay với bản tọa!"  

 

Ông ta khoát tay, một hình ảnh hiện lên giữa không trung!  

 

Người trong hình đúng là bảy vị sư tỷ của anh!  

 

"Ông!"  

 

Diệp Bắc Minh sôi máu.  

 

Vẻ mặt chủ Luân Hồi lạnh nhạt: "Cậu có thể tiếp tục ra tay, nhưng bổn tọa cam đoan sẽ ngẫu nhiên chém giết một trong số các cô ta!"  

 

Diệp Bắc Minh giận không thể át.  

 

Cố nén lửa giận, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Nói, ông muốn tôi làm cái gì?"  

 

"Thông minh!"  

 

Chủ Luân Hồi cười lạnh gật đầu: "Thứ nhất, giao ra Long Thai Trì bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!"  

"Tôi không thể làm được điều kiện thứ nhất của ông!"  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

 

 

Chủ Luân Hồi nhướng mày: "Cậu không bằng lòng dùng Long Thai Trì đổi lấy sư tỷ của cậu?"  

 

 

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Long Thai Trì ở tại Huyền Thiên Tông!"  

 

 

Nói xong, anh giải thích chuyện về Long Thai Trì.  

 

 

"Ngu xuẩn!"  
 
Chương 3326: Đông Phương Xá Nguyệt!”


 "Cậu muốn lấy về Long Thai Trì, gần như không có khả năng!"  

 

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Nếu như bọn họ không trả lại, tôi vẫn có cách cầm về!"  

 

Sắc mặt chủ Luân Hồi không ngừng biến đổi.  

 

Ông ta quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tốt nhất là cậu nói được thì làm được!"  

 

"Chuyện Long Thai Trì sau này hẵng nói, trước tiên cậu đến một nơi, lấy cho tôi một vật về!"  

 

"Được! Ở nơi nào?", Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Con ngươi chủ Luân Hồi nhíu lại: "Vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

"Vùng đất Thiên Tuyệt?"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Đó là địa phương nào?"  

 

Chủ Luân Hồi ngưng trọng đáp: "Năm đó, một mảnh đại lục của Thần Giới rơi xuống Huyền Giới, tại nơi rơi xuống, chúng thần triển khai một trận chiến ác liệt!"  

 

"Sau khi chiến đấu kết thúc, khu vực kia không còn một ngọn cỏ, vạn vật diệt sạch!"  

 

"Người của Huyền Giới gọi nơi đó là vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

"Suốt mấy chục triệu năm qua, người tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt chết mất chín phần!"  

 

"Nhưng tất cả những người đi ra được khỏi đó, không ai là không gặp được cơ duyên to lớn!"  

 

"Cậu cần phải đi đến chỗ sâu nhất trong vùng đất Thiên Tuyệt, mang Tháp Hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài!"  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn sững sờ.  

 

Khóe miệng anh không ngừng run rẩy!  

 

Mẹ nó!

Tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở ngay trên người mình mà?  

 

“Tiểu Tháp, ông đến từ vùng đất Thiên Tuyệt à?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp chỉ nhớ được sau một cuộc đại chiến, cơ thể của bản tháp hoàn toàn vỡ nát!”  

 

“Thần hồn quả thực đã trôi nổi trong một không gian hỗn độn rất lâu, sau đó bị mang ra ngoài!”  

 

“Có lẽ… Nơi đó đúng là vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

“Vậy tôi còn phải đi không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng cười: “Ha ha ha ha, nhóc, đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi!”  

 

“Vùng đất Thiên Tuyệt có rất nhiều vật báu bị bỏ lại đó sau cuộc chiến giữa các vị thần!”  

 

“Trong số những phần thưởng bản tháp đưa cho cậu, có một phần là bản tháp lấy từ vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

“Bản tháp có thể đảm bảo, chỉ cần cậu đi vào vùng đất Thiên Tuyệt, chắc chắn cậu sẽ đạt được cơ duyên cực lớn mà đời này chưa từng gặp được!”  

 

Thấy vẻ mặt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái.  

Chủ Luân hồi cười khẽ: “Sao? Không dám đi à?”  

 

 

Diệp Bắc Minh nói một cách bình tĩnh: “Tôi có gì mà không dám?”  

 

 

“Được!”  

 

 

Chủ Luân Hồi giơ tay lên, một chiếc mặt nạ màu tím xuất hiện trong tay ông ta: “Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra ở vùng đất Thiên Tuyệt, sợ rằng đã có nhiều thế lực chú ý đến nơi này!”  

 

 

“Cậu giữ lại chiếc mặt nạ này mà dùng, bản tọa không muốn cậu chưa mang được hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục về đã chết trong tay người khác trước!”  

 

 

Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lấy mặt nạ rồi xoay người rời đi.  

 
 
Chương 3327: Khí tức hồng hoang phả vào mặt!


 Chủ Luân Hồi nở nụ cười: “Cô ta là đệ tử của bản tọa, cũng chỉ là một sản phẩm thất bại!”  

 

 

“Một kẻ vô dụng mà thôi, cho cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh xoay người rời đi.  

 

Cửa đại điện từ từ khép lại!  

 

Giọng Chủ Luân Hồi chậm rãi vang lên: “Tiểu tử, đừng khiến bản tọa thất vọng!”  

 

…  

 

Vừa đi ra khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, ông ta nói thật sao?”  

 

“Tôi là người Luân Hồi?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khả năng cao là thật!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh trùng xuống: “Người Luân Hồi là gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Luân Hồi tức là người vẫn còn lưu giữ dấu ấn của kiếp trước!”  

 

“Cậu có thiên phú nghịch thiên, tu võ cực kỳ lợi hại, có khả năng là bởi vì giữ lại thiên phú từ kiếp trước!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Kiếp trước?”  

 

Đột nhiên.  

 

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, anh như bắt được cái gì đó!  

 

“Tiểu Tháp, ông nói xem, liệu kiếp trước tôi có phải là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy người.  

 

Ngay sau đó ông ta mỉm cười chột dạ: “Nhóc, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”  

 

“Chủ nhân đầu tiên của tôi vô địch khắp trên trời dưới đất, nếu cậu là chuyển thế của anh ta!”  

 

“Tôi chắc chắn sẽ nhận ra cậu ngay lập tức, vì thế cậu không phải chuyển thế của anh ta!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Vậy sao?”  

 

“Nếu tôi thật sự là người Luân Hồi, vậy thì kiếp trước của tôi là ai?”  

 

Anh là người hiện đại, nhìn thấy nhiều tin tức trên mạng.  

 

Cho nên không quá ngạc nhiên về thuyết luân hồi chuyển thế.  

 

Cho dù có thể người Luân Hồi hay không, anh vẫn là Diệp Bắc Minh!  

 

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng: “Chúng ta đi thôi!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt đi đến với bộ váy trắng tinh.  

 

Cô ta cố gắng buộc chặt đai lưng, nhưng vẫn không che được phần bụng hơi nhô lên của mình!  

 

Thấy Diệp Bắc Minh nhìn bụng mình.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt liếc anh một cái: “Tôi dẫn cậu đến vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

Nói rồi, cô ta đi ra ngoài cốc Luân Hồi.  

 

Tốc độ của hai người họ rất nhanh, đi thẳng đến vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

Dọc đường đi, đâu đâu cũng là lệnh truy nã!  

 

Hơn một nghìn tông môn treo giải thưởng cực cao.  

Dù chỉ biết tin tức về anh thì cũng có thể được thưởng một triệu nguyên thạch!  

 

 

“Thiên Đạo Tông, Vũ Cực Tông, Sát Minh… Ha ha!”  

 

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lẽo.  

 

 

Anh lấy mặt nạ tím ra, chậm rãi đeo lên mặt!  

 

 

Cuối cùng cũng đến vùng đất Thiên Tuyệt!  

 

 

Khí tức hồng hoang phả vào mặt!  
 
Chương 3328: Vẻ mặt kiêu căng, kênh kiệu!


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Nhóc, chính là nơi này!”  

 

 

“Khí tức của trận chiến giữa các vị thần! Năm xưa bản tháp đi ra từ nơi này!”  

 

Diệp Bắc Minh giật mình: “Tiểu Tháp, ông chắc chứ?”  

 

“Chắc chắn!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu cấp bách: “Một số mảnh nhỏ của tôi ở trong vùng đất Thiên Tuyệt!”  

  Advertisement

“Nhóc, cậu nhất định phải tìm được chúng!”  

 

Diệp Bắc Minh đang định trả lời.  

 

Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt bỗng vang lên bên tai: “Tại sao?”  

 

Diệp Bắc Minh hoàn hồn, nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao gì cơ?”  

  Advertisement

Đông Phương Xá Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, từ cô ta toát lên khí chất xa cách không cho phép người khác lại gần!  

 

Cô ta cắn môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp: “Sư phụ nói với tôi rồi, cậu…”  

 

“Ngoại trừ sư tỷ của mình, cậu còn cố ý đòi ông ấy… Đưa tôi cho cậu!”

“Cậu muốn tôi làm gì?”  

 

Giờ phút này, trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng thấp thỏm!  

 

Cô ta vừa muốn biết câu trả lời, lại vừa sợ biết được đáp án!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía bụng của cô ta: “Cô nói xem?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt sửng sốt, mặt cô ta sa sầm: “Cậu làm thế là vì đứa bé trong bụng tôi?”  

 

“Nếu không có nó thì cậu sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, có phải không?”  

 

Trái tim vọt lên cổ họng!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Cô đoán đi?”  

 

“Cậu!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt thẹn quá thành giận, đang định nổi đóa.  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Chờ tôi ra khỏi vùng đất Thiên Tuyệt sẽ nói cho cô biết!”  

 

“Nếu tôi chết ở bên trong, mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa nữa!”  

 

“Nếu tôi sống sót đi ra ngoài, khi ấy cô biết đáp án cũng chưa muộn!”  

 

Nói xong, anh đi về hướng vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi, cô ta cúi đầu nhìn bụng của mình.  

 

Sau đó cô ta lấy một chiếc áo choàng đen ra khoác lên người rồi yên lặng theo sau.  

 

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là.  

 

Đã có hơn vạn người tập trung ở lối vào của vùng đất Thiên Tuyệt!  

 

Có rất nhiều gương mặt quen thuộc, thậm chí còn có người đứng đầu tông môn đang đuổi giết anh.  

 

Thiên Đạo tông chủ Bách Lý Tranh Vanh, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo tím đứng sau lưng ta ông ta!  

Vẻ mặt kiêu căng, kênh kiệu!  

 

 

Ngoài ra, đằng sau bảy, tám thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông đều có một thanh niên!  

 

 

Có thể nhìn thấy bóng dáng của những thái thượng trưởng lão này từ trên người bọn họ, có lẽ là con cháu của bọn họ!  

 

 

Thủ lĩnh của Sát Minh, Vũ Cực tông chủ, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ, Võ Hồn điện chủ đều có mặt ở đây!  

 

 

Sau lưng ai cũng có một người trẻ tuổi đi theo!  

 

 

Thánh nữ của Băng Cực Cung Thẩm Nại Tuyết đứng trong đám đông, đứng đằng trước cô ta là một phụ nữ mặc cung trang!   
 
Chương 3329: Giọng rất khẽ!


 

 Ngay khi Diệp Bắc Minh và Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.  

 

Sau khi nhìn vài lần thì khôi phục bình tĩnh!  

 

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Chuyện gì đây, tại sao người của những tông môn này lại ở chỗ này?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt truyền âm: “Phải có tư cách mới có thể tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

“Quyền hạn mở vùng đất Thiên Tuyệt nằm trong tay một thế lực tên là học viện Viễn Cổ!”  

 

“Học viện Viễn Cổ?”  

  Advertisement

Lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe thấy cái tên này.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu: “Đó là một thế lực cổ xưa, có lịch sử lâu đời hơn cả Huyền Thiên Tông hay Thiên Đạo Tông!”  

 

“Nhưng mà học viện Viễn Cổ rất thần bí, ngoại trừ mở vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

“Những lúc khác bọn họ không hề tiếp xúc với người ngoài!”  

 

Cô ta lắc đầu: “Vì thế gần như có rất ít người hiểu biết về bọn họ!”  

 

“Thì ra là vậy!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đăm chiêu.  

 

Ầm!  

 

Đột nhiên, tiếng nổ dữ dội vang lên giữa không trung, một khe hở không gian xuất hiện!  

 

Một ông lão, một ba lão.  

 

Ba người trẻ tuổi, từ trên trời giáng xuống!  

 

Xoạt!  

 

Hơn một vạn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía đó.  

 

Ngay khi nhìn thấy hai ông bà lão, tất cả mọi người đều cảm thấy không thở nổi!  

 

Cho dù là tông chủ Thiên Đạo Tông, thủ lĩnh Sát Minh, con ngươi cũng đồng loạt co lại!  

 

Giọng Tiểu Tháp vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh: “Cảnh giới Đế Tôn!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn bọn họ.  

 

Ông lão và bà lão thoạt nhìn không khác gì cụ già bình thường, mặc áo bào màu trắng!  

 

Thậm chí còn nở nụ cười nhẹ.  

 

Cho người ta ảo giác!  

 

Hai người bọn họ thật sự đạt đến cảnh giới Đế Tôn sao?  

 

Khiến người ta sợ hãi hơn là hai nam một nữ đứng sau lưng ông bà lão loáng thoáng để lộ khí tức của cảnh giới Đế!  

 

“Cảnh giới Đế, bọn họ đến cảnh giới Đế rồi ư?”  

 

Thanh niên áo tím đứng sau Bách Lý Tranh Vanh thở gấp, con ngươi hiện đầy tia máu!  

 

Những người trẻ tuổi khác ở đây đều nhìn ba người đó với ánh mắt nóng bỏng!  

 

Kinh ngạc!  

 

Sợ hãi!  

 

Cùng với sự ghen ghét mãnh liệt!  

 

Bọn họ cùng tuổi, thế mà ba người đó đã đạt đến cảnh giới Đế rồi!  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Tháp, bọn họ đều là cảnh giới Đế ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đã chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Đế, chắc là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!”  

 

“Vẫn chưa đến cảnh giới Đế!”  

Đúng lúc này.  

 

 

“Mọi người yên lặng”.  

 

 

Ông lão mặc áo bào trắng mỉm cười.  

 

 

Giọng rất khẽ!  

 

 

Nhưng không một ai dám phản bác.  

 

 

Bầu không khí huyên náo bỗng chốc lặng ngắt.  

 
 
Chương 3330: “Tiền bối, ông nói thật sao?”


Ông lão mặc áo bào trắng nói: “Ngoài ra, nếu tìm được dược liệu hơn một trăm ngàn năm!”  

 

 

“Được bao nhiêu năm sẽ được tính điểm theo từng ấy năm!”  

 

“Phải nhớ kỹ một điều, bất cứ thứ gì lấy được từ trong vùng đất Thiên Tuyệt đều phải nộp lên cho chúng tôi!”  

 

Sắc mặt ông lão mặc áo bào trắng âm trầm hẳn xuống: “Ai dám giấu giếm, tự gánh lấy hậu quả!”  

 

“Đã nghe rõ hết cả chưa?”  

 

Mọi người lần lượt nói một câu.  

 

Đột nhiên, con trai của Vũ Cực tông chủ nói: “Tiền bối, sao lại đều là mảnh nhỏ của thần khí vậy?”  

 

“Nếu tôi lấy được một món thần khí nguyên vẹn thì sao?”  

 

Nghe thấy lời này, Vũ Cực tông chủ liền chửi ầm lên: “Ngu xuẩn, con câm miệng lại cho bố! Vùng đất Thiên Tuyệt từng xảy ra chiến tranh giữa các vị thần!”  

 

“Nơi đó đã sớm hỗn loạn, làm gì còn thần khí đầy đủ nữa?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Bốn phía vang lên những tiếng cười vang.  

 

Con trai của Vũ Cực tông chủ đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu.  

 

Ông lão mặc áo bào trắng chỉ vào ba thanh niên phía sau: “Ngoài ra, ba người bọn họ sẽ cùng tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

“Ba người hãy tự giới thiệu mình một chút đi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Ba thanh niên hai nam một nữ tiến lên từng bước.  

 

“Hạng Cửu U! Hạng 95 Huyền Bảng!”  

 

“Thất Sát, Hạng 97 Huyền Bảng!”  

 

“Lê Mộng Ly, Hạng 99 Huyền Bảng!”  

 

“Đậu má...”  

 

Nghe thấy lời này, cả thế giới đều im lặng!  

 

Vậy mà ba người này lại là top 100 khủng bố của Huyền Bảng! “Huyền Bảng?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động.  

 

Chắc là một bảng xếp hạng gì đó giống bảng Thương Khung ở thế giới Tam Thiên đi.  

 

Với thực lực của mình, không biết có thể xếp ở thứ hạng bao nhiêu của Huyền Bảng?  

 

“Được rồi! Yên lặng!”  

 

Ông lão mặc áo bào trắng khẽ quát một tiếng, xung quanh lại an tĩnh lại: “Mọi người có thể lựa chọn bất cứ trận doanh nào của ba người bọn họ!”  

 

“Ngoài ra, bây giờ học viện Viễn Cổ sẽ có ngoại lệ!”  

 

“Trước kia lấy ba vị trí đầu có điểm cao nhất để gia nhập học viện Viễn Cổ, bây giờ chúng tôi sẽ lựa chọn mười vị trí đầu có điểm cao nhất trúng tuyển!”  

 

Ầm!  

 

Xung quanh hoàn toàn nổ tung!  

 

Ánh mắt của mọi người đỏ lên, hô hấp dồn dập.  

“Tiền bối, ông nói thật sao?”  

 

 

“Mười!”  

 

 

“Bây giờ học viện Viễn Cổ lại chọn mười người trúng tuyển!”  

 

 

Đám người Bách Lý Tranh Vanh, chủ nhân Sát Minh, Vũ Cực tông chủ, Tinh Khư môn chủ kích động đến mức mặt đỏ tai hồng!  

 

 

Cả đám đều thở hổn hển, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ!  

 

 

“Tuyết Nhi, bây giờ sẽ chém giết vô cùng hung hiểm, cẩn thận!”, thiếu phụ mặc cung trang của Băng Cực Cung quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Nại Tuyết một cái.  
 
Chương 3331: “Vùng đất Thiên Tuyệt mở ra!”


 “Được rồi, các vị có thể lựa chọn trận doanh của mình!”, bà lão áo bào trắng nói.  

 

 

Vừa dứt lời, không còn ai ở đây ngây ra nữa.  

 

Tất cả đều tiến về phía Hạng Cửu U và Thất Sát.  

 

Chỉ trong phút chốc, bên phía Hạng Cửu U đã có hơn ba nghìn người.  

 

Thất Sát có hơn hai ngàn người.  

  Advertisement

Về phần Lê Mộng Ly lại không đủ mười người.  

 

“Vì sao cậu lại không chọn?”, bỗng nhiên, ông lão mặc áo bào trắng mở miệng.  

 

Vèo!  

 

Hơn triệu ánh mắt đều ngưng tụ, dừng lại trên người một thanh niên đeo mặt nạ màu tím!  

  Advertisement

Đúng là Diệp Bắc Minh!  

 

“Hả?”  

 

Thiên Đạo tông chủ híp mắt lại, có một cảm giác quen thuộc: “Chẳng lẽ là cậu ta?”  

 

Chủ nhân Sát Minh lắc đầu: “Không giống, trên người tên nhóc kia có sát khí rất nặng!”  

 

“Trên người người này lại không có, sát khí không thể che dấu được, không phải cậu ta!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiền bối, cứ nhất thiết phải chọn sao?”  

 

Ông lão mặc áo bào trắng sửng sốt, nhíu mày nói: “Người trẻ tuổi, lão phu nhắc nhở cậu một câu”.  

 

“Vùng đất Thiên Tuyệt vô cùng nguy hiểm, nếu cậu không chọn tổ đội, có thể sẽ không sống nổi được đến hai tiếng đâu!”  

 

“Đương nhiên, cậu có quyền không chọn!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi sẽ không chọn!”  

 

“Ha ha ha ha ha!”  

 

“Tên nhóc này muốn đi chịu chết sao?”  

 

Mọi người đều cười vang!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt có chút lo lắng: “Diệp Bắc Minh, cậu xác định sao?”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: “Yên tâm!”  

 

“Yên lặng!”  

 

Ông lão mặc áo bào trắng khẽ quát một tiếng, bốn phía lập tức yên tĩnh lại.  

 

“Nếu cậu đã không muốn chọn, chúng tôi cũng không cưỡng ép!”  

 

“Vùng đất Thiên Tuyệt mở ra!”  

 

Ông lão mặc áo bào trắng bỏ lại một câu, sau đó đi lên trên một cái tế đàn.  

 

Niệm vài câu chú ngữ sau, bốn phía cuồng phong bắt đầu khởi động!  

 

Một màn hào quang màu trắng bao phủ xuống, dừng ở trên người mọi người!  

 

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy cả người mình như bay lên, đợi đến khi hai chân chạm đất.  

Anh đã ở trong vùng đất Thiên Tuyệt rồi!  

 

 

“Ha ha ha ha!”  

 

 

Đột nhiên, trong đầu anh vang lên giọng nói kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nhóc con, tôi có tin tức tốt muốn nói cho cậu!”  

 

 

“Ồ? Tin tức gì?”  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nơi này vô cùng đặc biệt, năm đó sau khi chiến tranh giữa các vị thần kết thúc, đã có một tầng năng lượng bao vây chỗ này lại!”  
 
Chương 3332: “Cảm ơn thánh tử!”


 

“Chắc hẳn người của Thần Giới sẽ tạm thời không thể phát hiện ra sự tồn tại của bản tháp!”  

 

Trước mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Có loại chuyện tốt này ư? Có thể ra tay sao?”  

 

“Đương nhiên!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa dứt lời, thần niệm khủng bố điên cuồng trào ra!  

 

Trong phút chốc, tất cả mọi thứ xung quanh đều rơi vào trong mắt Diệp Bắc Minh!  

  Advertisement

Vùng đất Thiên Tuyệt có tổng cộng ba tầng, bày ra xu thế vòng tròn đồng tâm!  

 

Ở ngoài cùng có rất nhiều dược liệu sinh trưởng!  

 

Ở tầng chính giữa có vô số mảnh nhỏ thần khí, phân tán ở các nơi!  

 

Ở tầng tận cùng bên trong cũng là khu vực trung tâm chiến tranh giữa các vị thần!  

  Advertisement

Hoàn toàn hỗn độn!  

 

Cho dù là thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bị ngăn cản ở bên ngoài!  

 

Ngoài ra vị trí hành tung của đám người Hạng Cửu U, Thất Sát, Lê Mộng Ly cũng đều lộ ra ở trong tầm nhìn của Diệp Bắc Minh!  

 

Giờ phút này.  

 

Anh giống như đang dùng rađa theo dõi cả vùng đất Thiên Tuyệt vậy!  

 

“Nhóc con, chúng ta hãy lập tức đến tầng chính giữa đi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị: “Bản tháp có thể cắn nuốt mảnh nhỏ thần khí, khôi phục thực lực!”  

 

Diệp Bắc Minh lại lạnh lùng cười: “Không cần vội, không phải đám người Thiên Đạo Tông, Sát Minh đang đuổi giết tôi sao?”  

 

“Bây giờ con cháu bọn họ đều đã vào đây!”  

 

“Dựa theo tính cách của tôi, ông cảm thấy bọn họ có thể còn sống đi ra ngoài được ư?”  

 

“Bắt đầu tàn sát!”  

 

...  

 

Giờ phút này, một thanh niên mặc áo tím đi ra khỏi một cái động.  

 

Phía sau có bảy tám bạn cùng lứa tuổi đi theo, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chúc mừng thánh tử!”  

 

“Tổng cộng năm cây dược liệu trăm ngàn năm, tương đương với năm trăm ngàn điểm!”  

 

“Bây giờ mới là ngày đầu tiên, thánh tử đã có được năm trăm ngàn điểm, quả thực là đã vượt xa những người khác!”  

 

“Không sai! Dựa theo loại tốc độ này, chẳng phải thánh tử sẽ có thể dễ dàng gia nhập học viện Viễn Cổ ư?”  

 

“Thánh tử, nếu cậu tiến vào học viện Viễn Cổ, ngàn vạn lần chớ quên chúng tôi đấy!”  

 

Đối mặt với sự nịnh nọt của mọi người.  

 

Bách Lý Sách tỏ ra rất hưởng thụ!  

 

Hắn ta ngạo mạn gật đầu: “Nếu bản thánh tử thật sự tiến vào học viện Viễn Cổ, mấy người cũng sẽ không thiếu chỗ tốt đâu!”  

“Sau này mấy người đều là quản lý của Thiên Đạo Tông!”  

 

 

“Cảm ơn thánh tử!”  

 

 

“Thánh tử cậu đúng là người tốt!”  

 

 

Mấy người đều cười.  

 

 

Đột nhiên, ánh mắt của Bách Lý Sách trầm xuống: “Ai?”  

 

 

Mấy thanh niên cũng phản ứng lại, đưa mắt nhìn về phía phía trước!  

 

 

Chỉ thấy một bóng người đeo mặt nạ màu tím đang đứng ở phía trước.  
 
Chương 3333: Nhưng ông ta còn chưa nói xong lời uy hiếp!


 Bách Lý Sách lập tức thả lỏng cảnh giác, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Nhóc con, vừa rồi ở bên ngoài anh có vẻ rất thích thể hiện!”  

 

 

“Bây giờ bản thánh tử ra lệnh cho anh quỳ xuống đi lại đây!”  

 

“Liếm sạch sẽ chân cho bản thánh tử, lại giao ra tất cả bảo bối trên người anh ra!”  

 

“Bản thánh tử có thể suy nghĩ cho anh...”  

 

Một câu còn chưa nói xong!  

  Advertisement

Vèo!  

 

Một tia máu đã bắn ra!  

 

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập...  

 

Tổng cộng bảy cái đầu người bay ra, rơi phịch một tiếng xuống mặt đất!  

  Advertisement

“A...!”  

 

Bách Lý Sách sợ tới mức kêu thảm thiết một tiếng, chỉ cảm thấy phần bụng đau nhức.  

 

Cả người hắn ta đã bắn ra như chó chết, vừa định đứng lên!  

 

Một cái chân đã giẫm lên đầu Bách Lý Sách: “Anh... rốt cuộc anh là ai?”  

 

“Tôi là thánh tử của Thiên Đạo Tông, bố tôi là Bách Lý Tranh Vanh, anh dám đối xử với tôi như vậy ư?”  

 

Giọng nói giống như thần chết vang lên: “Liên hệ Bách Lý Tranh Vanh!”  

 

“Hả?”  

 

Bách Lý Sách sửng sốt, nuốt nước miếng: “Người anh em, nơi này là vùng đất Thiên Tuyệt, tôi không có biện pháp...”  

 

“Răng rắc” một tiếng giòn vang.  

 

Đùi của Bách Lý Sách nổ tung ầm ầm!  

 

Máu me bay tán loạn!  

 

“A... Được, tôi sẽ liên hệ...”  

 

Nói xong, Bách Lý Sách phun ra một ngụm tinh huyết thiêu đốt: “Bố...”  

 

Cùng lúc đó, Bách Lý Tranh Vanh ở bên ngoài vùng đất Thiên Tuyệt đột nhiên mở mắt ra, một bóng người hiện lên ở trước mặt ông ta!  

 

Đám người đứng đầu những tông môn còn lại đều nhìn qua.  

 

“Sách Nhi?”  

 

Bách Lý Tranh Vanh biến sắc.  

 

Giờ phút này con trai ông ta đang quỳ rạp trên mặt đất, còn dùng cách thiêu đốt tinh huyết để liên hệ với mình, nhất định là đã xảy ra chuyện!  

 

“Sách Nhi, con làm sao vậy?”  

 

Sắc mặt Bách Lý Sách trắng bệch: “Bố, con gặp nguy hiểm!”  

 

“Mấy cháu trai của các thái thượng trưởng lão đều đã bị giết, hình như anh ta còn muốn giết con...”  

 

“Cái gì?”  

Bách Lý Tranh Vanh hoảng sợ, giờ phút này cũng phát hiện ra một cái chân đang dẫm lên sau lưng Bách Lý Sách.  

 

 

Ông ta lập tức uy hiếp: “Tôi mặc kệ cậu là người nào, lập tức thả con tôi ra!”  

 

 

“Nếu không Bách Lý Tranh Vanh tôi nhất định sẽ...”  

 

 

Nhưng ông ta còn chưa nói xong lời uy hiếp!  

 

 

Cái chân kia đã nhấc lên cao, sau đó đạp mạnh xuống!  

 

 

Ầm!  
 
Chương 3334: Tình hình gần như giống hệt nhau!


 

 “Không! Sách Nhi!”  

 

Đôi mắt Bách Lý Tranh Vanh gần như nứt ra, phẫn nộ rít gào: “Đệch! Đệch! Đệch! Cậu là ai?”  

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Thấy Bách Lý Tranh Vanh nổi điên, chủ nhân Sát Minh và Vũ Cực tông chủ bước tới an ủi.  

 

"Anh Bách Lý, người chết không thể sống lại, ông đừng quá đau buồn!"  

 

"Đúng vậy anh Bách Lý, chỉ cần chúng ta canh giữ ở chỗ này, người kia nhất định sẽ đi ra ngoài!"  

 

"Đến lúc đó chính là lúc báo thù cho con trai ông!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh có cảm giác muốn hộc máu!  

 

Đệch!  

 

Không phải là của con trai của các người nên các người đương nhiên không sao rồi!  

 

Bách Lý Sách là người nối nghiệp được đích thân ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng, cho dù là tài năng tu võ hay là tâm trí đều rất đáng giá!  

 

Hôm nay bị người khác hành hạ đến chết như vậy, trái tim ông ta đang rỉ máu!  

 

Đột nhiên.  

 

Bùm! Bùm!  

 

Một cảnh tượng đẫm máu xuất hiện trước mặt chủ nhân Sát Minh và Võ Cực tông chủ!  

 

Một giây tiếp theo, con trai của hai người xuất hiện trên màn hình!  

 

"Bố… Cứu con..."  

 

"Con trai!"  

 

Trái tim hai người co thắt lại, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt biến mất.   

 

Hai chân chia ra giẫm lên đầu hai đứa con trai!  

 

Hình ảnh có hạn, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của người này!  

 

Chủ nhân Sát Minh hét lên: "Rốt cuộc là ai?"  

 

"Sát Minh tôi và cậu không thù không oán, tại sao phải đối xử với con trai của tôi như vậy!"  

 

Vũ Cực tông chủ thậm chí còn tức giận uy hiếp: "Tôi mặc kệ cậu là ai, chỉ cần cậu dám tổn thương đến một sợi tóc của con trai tôi!"  

 

"Kim Thịnh Hải tôi xin thề, nhất định sẽ tiêu diệt hết chín tộc của cậu!"  

 

Vừa dứt lời, hai chân đồng thời hạ xuống, rõ ràng dứt khoát!  

 

Hình ảnh đột ngột dừng lại!  

 

"Không… Con tôi!", chủ nhân Sát Minh cực kỳ đau lòng.  

 

"Con trai ngoan!"  

 

Vũ Cực tông chủ nổi trận lôi đình, đôi mắt tràn đầy tia máu: "Đệt! Có gan thì bước ra đây, xông về phía tôi đây này!"  

 

"A… A…A!"  

 

Nhìn thấy dáng vẻ hai người phát điên.  

 

Bách Lý Tranh Vanh âm thầm cười lạnh: "Vừa rồi còn khuyên tôi, hiện tại đã biết đau khổ đến mức nào rồi phải không?"  

Trong vòng vài giờ tới.  

 

 

Hình ảnh đẫm máu lần lượt xuất hiện trước mặt hàng chục tông chủ của Tinh Khư môn, Dã Lang Bang, điện Vũ Hồn,…  

 

 

Tình hình gần như giống hệt nhau!   

 

 

Con trai hoặc đệ tử thân truyền của bọn họ đều bị hành hạ và giết chết ngay tại chỗ!  

 

 

Còn kiêu ngạo đến mức truyền phát hình ảnh trở lại!  

 

 

"Đệt!"  

 
 
Chương 3335: Mọi người đều hít một hơi khí lạnh!


 

 Mọi người ở bên ngoài vùng đất Thiên Tuyệt không ngừng gào thét.  

 

Tuyệt vọng!  

 

Cực kỳ tuyệt vọng!  

 

Đột nhiên, khóe miệng Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải run rẩy: "Mọi người, chuyện này có vấn đề, có vấn đề rất lớn!"  

 

Bùm!  

 

Hàng ngàn con mắt đổ dồn về phía ông ta.  

 

"Kim tông chủ, ý của ngài là gì?"  

 

Tròng mắt Kim Thịnh Hải tối sầm lại: "Các vị đang ngồi ở đây đều là tông chủ!"  

 

"Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám giết chết người thừa kế của chúng ta?"  

 

"Hơn nữa không chỉ một hoặc hai mà là giết chết hàng trăm người!"  

 

"Đây là một vụ giết người có kế hoạch và được mưu tính trước!"  

 

Nói xong, ánh mắt của Kim Thịnh Hải chuyển động, quay lại nhìn ông lão mặc áo bào trắng và bà lão mặc áo bào trắng: "Trừ phi, có người muốn chúng ta tuyệt hậu!"  

 

Bùm!  

 

Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều rối rít nhìn về phía ông lão mặc áo bào trắng và bà lão mặc áo bào trắng!  

 

"Đúng vậy!"  

 

Nhiều người vỗ mạnh trán.   

 

Khóe mắt lập tức run rẩy dữ dội: "Muốn chúng ta tuyệt hậu sao?"  

 

Cho dù hai người có là Đế Tôn thì khi bị hàng trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần, cảnh giới Đế cùng lúc nhìn chằm chằm!  

 

Cũng đều xuất hiện một cảm giác sởn cả tóc gáy!  

 

Ông lão mặc áo bào trắng cười lạnh: "Các người suy nghĩ quá nhiều rồi, học viện Viễn Cổ không có hứng thú đối phó với các người!"  

 

Bà lão mặc áo bào trắng bình tĩnh nói: "Các người nên tự mình ngẫm lại đi, xem có đắc tội với người nào không!"  

 

Mọi người hơi sửng sốt!  

 

Bỗng nhiên, trong đầu Bách Lý Tranh Vanh hiện lên một thân ảnh.  

 

"Đệt!"  

 

Đột nhiên chửi ầm lên: "Chết tiệt! Tôi nhớ ra rồi, Diệp Bắc Minh!"  

 

"Cái gì? Là cậu ta sao?"  

 

Mọi người đều ngẩn ra!  

 

Chủ nhân Sát Minh trợn to hai mắt: "Cậu ta trà trộn vào à?"  

 

Vẻ mặt Bách Lý Tranh Vanh hung dữ, không trả lời những câu này.   

 

Quay đầu lại liếc nhìn những người có mặt tại đây: "Chư vị, những người đã tham gia truy đuổi Diệp Bắc Minh xin đứng ở bên trái!"  

 

"Những người không tham gia đuổi giết Diệp Bắc Minh thì xin mời đứng ở bên phải!"  

 

Mọi người đều không muốn đắc tội với Bách Lý Tranh Vanh nên ngoan ngoãn làm theo.  

 

Sau khi đứng ngay ngắn sang hai bên phải trái!  

"Xì!"  

 

 

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh!  

 

 

Những người đứng bên trái đều là những người vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy con trai hoặc đệ tử của mình bị tiêu diệt!  

 

 

Ngoại trừ Diệp Bắc Minh thì còn ai có thù oán với mọi người?  

 

 

Bách Lý Tranh Vanh tức giận tung ra một chưởng, mặt đất nổ tung: "Quả nhiên như vậy! Tên phế vật nhỏ Diệp Bắc Minh đã trà trộn vào!"  

 

 

Kim Thịnh Hải bước tới: "Hiện tại chúng ta nên làm gì đây?"  

 
 
Chương 3336: Bảy thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất.


 

"Lúc cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra rắc rối!"  

 

Mọi người đều thấp giọng nghị luận.  

 

Đột nhiên.  

 

"Nếu chư vị tin tưởng tôi thì hãy đi cùng tôi!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.  

 

Mọi người hơi sửng sốt!  

 

Chủ nhân Sát Minh và Kim Thịnh Hải liếc nhìn nhau, đi theo sau Bách Lý Tranh Vanh!  

 

Hầu hết mọi người nhìn thấy vậy thì cũng nhấc chân đi theo.  

 

Ông lão mặc áo bào trắng nhìn mọi người rời đi, trong mắt hơi lóe lên: "Thằng nhóc kia là hậu duệ của Hoa tộc Thượng Cổ sao?"  

 

Bà lão mặc áo bào trắng cau mày: "Chẳng lẽ bọn họ muốn từ một hướng khác tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt à?"  

 

Ông lão mặc áo bào trắng lắc đầu: "Trách nhiệm của chúng ta là canh giữ ở lối vào này!"  

  Advertisement

"Những nơi khác không liên quan đến chúng ta!"  

 

Mười lăm phút sau, Bách Lý Tranh Vanh dừng lại trước một đống đá lộn xộn.  

 

"Bách Lý tông chủ, làm sao vậy?"  

 

Người đi theo phía sau nghi ngờ: "Ông tới đây làm gì?"  

 

"Mở nó ra cho tôi!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh lớn tiếng hét lên.  

 

Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đống đá lộn xộn bay ra ngoài, bên dưới để lộ ra một đàn tế cổ xưa.  

 

"Khởi động đàn tế, chúng ta sẽ được dẫn vào bên trong vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

"Nhưng cũng phải nói những lời không hay trước, khu vực mà chúng ta được dẫn vào hết sức nguy hiểm!"  

 

"Nếu như sợ chết thì không cần đi theo!"  

 

Nói xong, Bách Lý Tranh Vanh tràn đầy lửa giận, không chút khách khí khởi động đàn tế!  

 

Một giây tiếp theo.  

 

Một luồng sáng đỏ phóng lên trên bầu trời!  

 

Bách Lý Tranh Vanh không chút do dự, từng bước tiến vào trong đó.   

 

…  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh ngồi ở trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi.  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, có người đến!"  

 

Diệp Bắc Minh mở mắt ra: "Làm sao vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng nói: "Đám người Bách Lý Tranh Vanh, chủ nhân Sát Minh đang tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: "Sao bọn họ có thể đi vào? Chẳng lẽ đã phát hiện ra tôi?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Cậu cứ điên cuồng giết người như vậy, ai cũng đoán được là cậu!"  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Bọn họ còn cách tôi bao xa?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Bọn họ tiến vào từ một hướng khác. Nơi đó có rất nhiều trận pháp chưa hoàn chỉnh. Nếu bọn họ cố gắng đột phá thì không chừng sẽ có rất nhiều người chết!"   

 

"Nhưng cũng không nên xem thường số lượng, ít nhất có hai mươi người thuộc cảnh giới Đế, mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần…"  

 

"Mẹ kiếp!"  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật: "Đến mức phải đánh một trận lớn như vậy sao?"  

 

Một lúc lâu sau, trước một hang đá.  

 

Bảy thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất.  

"Con trai! Không!"  

 

 

"Diệp Bắc Minh!"  

 

 

Mấy vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông gào lên như điên.  

 

 

Bách Lý Tranh Vanh đứng trước một vũng máu, hai mắt gần như đang rỉ máu: "Tiểu súc sinh, cậu không chạy thoát được đâu!"  

 

 

"Đi ra!"  

 

 

Khẽ quát một tiếng!  

 
 
Chương 3337: Tuyệt đối không thể nhầm lẫn được!"


 Hình dáng giống như chó nhưng lại dài hơn năm mét.  

 

 

Thân thể có gai nhọn và răng nanh kinh khủng!  

 

Cặp mắt tanh tưởi và đỏ bừng, nước miếng nhỏ xuống đất ăn mòn mọi thứ!!  

 

"Hừ! Chó địa ngục!"  

 

Ánh mắt của Chủ nhân Sát Minh nhìn thẳng: "Vật này rất khát máu và giết chóc, chưa bao giờ nghe nói có ai có thể thuần hóa được một con chó địa ngục!"  

 

"Bách Lý tông chủ, sao ông làm được vậy?"  

 

Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng nói: "Ông đây đã từng chém chết hai con chó địa ngục cấp Vương, trong đó có một con chó cái còn đang mang thai trong bụng!"  

 

"Ông đây tự mình mổ bụng mẹ nó ra, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là tôi!"  

 

"Ở trong mắt nó, ông đây chính là bố mẹ của nó!"  

 

Chủ nhân Sát Minh tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Nghe nói vật này cực kỳ khát máu, một khi bị chó địa ngục để mắt tới!"  

 

"Trừ khi con mồi chết, bằng không chỉ cần nó còn có một hơi thở, nó vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi vô thời hạn!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh nheo mắt lại, dừng trên một dấu chân đẫm máu!   

 

Chỉ vào dấu chân hét lên: "Tìm chủ nhân của dấu chân này!"  

 

"Hú!"  

 

Chó địa ngục xông tới, đưa mũi ngửi ngửi dấu chân của Diệp Bắc Minh.  

 

Một giây kế tiếp, nó hóa thành một ngọn lửa và lao ra ngoài!  

 

Bách Lý Tranh Vanh hét một tiếng: "Đuổi theo!"  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đang tấn công tới.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, bọn họ đã đuổi kịp rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhanh như vậy đã tìm được vị trí của tôi?"  

 

"Hử? Chó địa ngục?"  

 

Cùng chung thần niệm, mọi thứ đều ở trong đầu Diệp Bắc Minh!  

 

"Tiểu Tháp, có thể nổ tung và giết chết bọn họ ngay lập tức không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nếu như chỉ có một phần ba người thì bổn tháp hoàn toàn có thể tiêu diệt trong nháy mắt!"

"Nhưng số người quá nhiều, thực lực của bổn tháp cũng đủ!"  

 

"Nhưng thân thể của cậu chưa chắc có thể chịu được, biện pháp tốt nhất là tiến vào bên trong vùng đất Thiên Tuyệt, để bổn tháp chiếm đoạt một ít thần khí!"   

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh xuất hiện ý niệm.  

 

Con rối trống rỗng xuất hiện, Diệp Bắc Minh cởi một chiếc vớ ném cho con rối!  

 

"Dẫn bọn họ rời đi!"  

 

Con rối gật đầu, đi về hướng ngược lại.  

 

Ma khí quay cuồng triển khai, che giấu toàn bộ khí tức của Diệp Bắc Minh, tiến vào chỗ sâu của vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

Sau nửa giờ, chó địa ngục dẫn theo đám người Bách Lý Tranh Vanh đuổi đến chỗ này.  

 

Mũi của chó địa ngục ngửi ngửi trong không khí, xoay người nhìn về phía bên ngoài của vùng đất Thiên Tuyệt, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài!  

 

Kim Thịnh Hải do dự một lúc: "Bách Lý tông chủ, có phải chó địa ngục đã nhầm lẫn không?"  

"Tiểu súc sinh kia đã đi ra bên ngoài vùng đất Thiên Tuyệt sao?"  

 

 

Vẻ mặt Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng: "Chó địa ngục vô cùng nhạy cảm với mùi hương, tuyệt đối không thể nhầm lẫn được!"  

 

 

"Nhất định là thằng nhóc này đang định làm ngược lại, chúng ta cứ đuổi theo là được!"  

 

 

"Hôm nay ông đây nhất định phải băm vằm tên phế vật nhỏ này thành ngàn mảnh!"  

 

 

Mọi người đều hùng hùng hổ hổ đuổi theo sau chó địa ngục!  

 

 

Một lúc sau, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người khoanh chân ngồi trên tảng đá để nghỉ ngơi.   

 

 
 
Chương 3338: "Ai đang chửi tôi đấy?"


 Bách Lý Tranh Vanh điên cuồng cười nói: "Ha ha ha! Phế vật nhỏ, quả nhiên cậu ở chỗ này!"   

 

 

"Xuống địa ngục cho ông đây!"  

 

Sức mạnh của cảnh giới Đế bùng nổ ầm ầm, không khí xung quanh cũng rung chuyển!  

 

Bách Lý Tranh Vanh lao đến trước mặt Diệp Bắc Minh, lập tức giơ tay lên bấu chặt cổ anh.  

 

Xoẹt!  

 

Một luồng ánh sáng xẹt qua, Diệp Bắc Minh hóa thành hư ảnh rồi biến mất!   

  Advertisement

Bọn họ sửng sốt, giống như đang cầm thứ gì đó trong tay!  

 

Mọi người đều lần lượt nhìn sang!  

 

"Cái này..."  

 

Tất cả mọi người đều sửng sốt: "Lại là một chiếc vớ hôi?"  

 

Bách Lý Tranh Vanh tức đến mức muốn bể phổi, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía chó địa ngục: "Đây là do mày dẫn đường sao? Một chiếc vớ?"  

  Advertisement

"Nghiệt súc nhà mày, lại dám trêu chọc ông đây?"  

 

"Đi chết cho tao!"  

 

Tung một chưởng đánh vào đầu chó địa ngục!  

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, chó địa ngục bay ra ngoài!  

 

Nó phun ra mấy ngụm máu tươi, chật vật kêu thảm thiết vài tiếng rồi nhanh như chớp biến mất!  

 

Chủ nhân Sát Minh cau mày bước lên: "Bách Lý tông chủ, xem ra tiểu súc sinh này không dễ tìm như chúng ta tưởng tượng!"  

 

"Bổn minh chủ đoán cậu ta nhất định đã tiến sâu hơn vào vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

"Để lại chiếc vớ này chỉ để kéo dài thời gian mà thôi!"  

 

"Chúng ta chỉ cần xông đến lối vào duy nhất của khu vực giữa thì không sợ không tìm được cậu ta!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh dùng sức bóp chặt, chiếc vớ lập tức biến thành tro bụi!  

 

"A!"  

 

Kêu thảm thiết một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên biến thành màu đen!  

 

Vớ có độc!  

 

"A! Tiểu súc sinh chết tiệt!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh nổi giận hét lên một tiếng, suýt chút nữa nghiến chặt răng hàm: "Diệp Bắc Minh! Đuổi theo cho tôi!"  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh hắt hơi một cái: "Hắt xì!"  

 

Anh nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Ai đang chửi tôi đấy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trêu chọc: "Chỉ có cậu mới có thể hạ độc vào trong vớ thôi!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Trước thu một ít lợi ích, chờ ông chiếm đoạt mảnh vụn thần khí!"  

 

"Những người này, người nào cũng đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây!"  

 

Ánh mắt anh lóe lên, nhìn về phía trước: "Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để đi qua nơi này?"  

 

Nhiều loại phù văn lóe lên trong không trung, không gian vặn vẹo!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm ngâm một lúc: "Đây là sau cuộc chiến giữa các vị thần, phép tắc sức mạnh của từng người đang tàn sát bừa bãi"   

 

"Nếu như cậu tùy tiện xông vào, chỉ sợ sẽ bị các phép tắc sức mạnh xé nát ngay tại chỗ!"  

 

"Tôi đề nghị đi đường vòng. Ở ngoài trăm dặm có một lỗ hổng..."  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Ông biết không, con người của tôi rất nghe lời!"  

 

Nói xong, đi về phía lỗ hổng.  

Vào giờ phút này, có một lỗ hổng dẫn đến khu vực giữa của vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

 

Hạng Cửu U và Thất Sát đang ngồi trên ghế thái sư, có mười cô gái xinh đẹp đứng sau lưng mỗi người!  

 

 

Một người trong số đó chính là Thẩm Nại Tuyết!  

 

 

Mười cô gái xinh đẹp này đều là thánh nữ và thần nữ của các đại tông môn!  

 

 

Lúc này, lại làm việc mà một người giúp việc phải làm!  

 

 

Thất Sát há miệng ăn một quả nhỏ thủy tinh, thản nhiên nói: "Anh nên chú ý cho kỹ, chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này!"  

 
 
Chương 3339: "Quả nhiên là cậu!"


Huỳnh huỵch huỳnh huỵch!  

 

 

Một loạt tiếng bước chân vang lên.  

 

Hạng Cửu U khẽ mỉm cười: "Lại có người đến!"  

 

Vừa dứt lời, một chàng trai đeo mặt nạ màu tím nhanh chóng chạy tới!  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh đương nhiên cũng phát hiện ra Hạng Cửu U và Thất Sát, nhưng anh không định để ý tới bọn họ.   

 

Chuẩn bị trực tiếp tiến vào khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt!  

 

"Đứng lại!"  

 

Đột nhiên, Thất Sát hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, anh cũng giỏi quá ha?"  

 

"Nhìn thấy hai người chúng tôi mà cũng không thèm chào hỏi sao?"  

 

"Để những vật có giá trị trên người lại, sau đó tự phế hai chân, cút khỏi đây cho tôi!"  

 

Bùm!  

 

Một con Huyết Long đột nhiên lao ra, không hề báo trước mà nện vào trên ngực Thất Sát!  

 

"Anh… Sao có thể!"  

 

Thất Sát phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy vẻ không dám tin, chật vật bay ra ngoài!  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh lao tới, vừa định tung một cước dẫm nát đầu của Thất Sát!  

 

Sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập: "Phế vật nhỏ, quả nhiên cậu ở chỗ này!"  

 

Đám người Bách Lý Tranh Vanh nhanh chóng xông lên, vây quanh bốn phía: "Lần này, ông đây xem cậu chạy đi đâu!"  

 

"Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi sao?"  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Mũi chó cũng nhạy lắm!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh giơ tay phải lên, chỗ cổ tay bị chặt đứt: "Diệp Bắc Minh, mối thù của con trai tôi cộng với mối hận của một cánh tay!"  

 

Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt già nua cực kỳ dữ tợn: "Ông đây thật sự cũng không biết làm sao mà cậu có thể sống sót tiếp nữa!"  

 

"Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa bao giờ hận một người như vậy, cậu đã thành công khơi dậy cơn lửa giận ngút trời của tôi!"  

 

"Thật sự, cậu cũng đủ tự hào lắm đấy!"  

 

"Tại sao cậu còn đeo mặt nạ làm gì? Tưởng ông đây không biết cậu là ai sao? Diệp Bắc Minh!"   

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi tháo mặt nạ xuống: "Thật thông minh, cũng đoán được tôi là ai!"  

 

 

"Quả nhiên là cậu!"  

 

 

Hai mắt của Bách Lý Tranh Vanh tràn ngập tơ máu.  

 

 

Ánh mắt của chủ nhân Sát Minh, Kim Thịnh Hải và những người khác đều dán chặt vào người Diệp Bắc Minh!  

 

 

Không giấu được sát ý trong lòng!  

 

 

"Là anh Diệp!"  
 
Chương 3340: Xoay người lại và bỏ chạy như điên!


 

Hạng Cửu U ở một bên lạnh lùng hỏi: "Cô biết cậu ta sao? Thằng nhóc này có lai lịch thế nào?"  

 

"Sao có nhiều người đuổi giết cậu ta như vậy? Cậu ta là ai?"  

 

Thẩm Nại Tuyết do dự một chút: "Chuyện này..."  

 

"Nói!"  

  Advertisement

Hạng Cửu U thốt ra một chữ.  

 

Thẩm Nại Tuyết không dám giấu giếm, nói rõ thân phận của Diệp Bắc Minh.  

 

Vẻ mặt Hạng Cửu U đầy kinh ngạc: "Anh ta là người của Hoa tộc?"  

 

Đột nhiên.  

 

Bách Lý Tranh Vanh hét lớn một tiếng: "Đừng cho tiểu súc sinh này bất cứ cơ hội nào!"  

 

"Tất cả người thuộc cảnh giới Đế đồng loạt ra tay! Giết chết thân xác của cậu ta!"  

 

"Chỉ cần giữ lại thần hồn, Thiên Đạo Tông có hàng trăm biện pháp tra tấn thần hồn!"  

 

Vừa dứt lời, ước chừng có hai mươi bóng người giống như mũi tên rời khỏi cung, điên cuồng tấn công Diệp Bắc Minh!  

 

Trong phút chốc, toàn bộ lối vào tràn ngập đất đá bay đầy trời!  

 

Năng lượng tàn sát bừa bãi trong không khí, không gian gần như vặn vẹo!  

 

"Đệt! Cảnh giới Đế ghê gớm lắm đúng không?"  

 

Diệp Bắc Minh cũng mất bình tĩnh: "Tiểu Tháp, dốc hết toàn lực, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"  

 

"Tôi chờ lâu lắm rồi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tiểu tử, cậu thật sự xem người của cảnh giới Đế như con kiến hôi à!"  

 

Một giây kế tiếp, một sức mạnh nắm trong tay các vì sao bùng nổ!  

 

Ầm ầm!  

 

Một đợt khí kinh thiên động địa lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, quét khắp bốn phương tám hướng!  

 

Bùm!  

 

Hai vị cảnh giới Đế đang lao về phía trước đã hóa thành một đám sương đẫm máu ngay tại chỗ!   

 

"Chuyện này..."  

 

Con ngươi của Bách Lý Tranh Vanh co rút lại, hít một hơi khí lạnh: “Sao có thể! Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?”  

“Trong nháy mắt lại có thể giết chết cảnh giới Đế, đệt! Nằm mơ, mình nhất định đang nằm mơ!”  

 

 

Bùm!  

 

 

Khoảnh khắc khi vị cảnh giới Đế thứ hai chạm vào sức mạnh đó thì thân thể nổ tung!  

 

 

Bùm!  

 

 

Người thứ ba… Người thứ tư…  

 

 

Người thứ sáu chính là Bách Lý Tranh Vanh, ông ta đột nhiên kịp phản ứng: "Không ổn, mau rút lui!"  

 
 
Chương 3341: Một câu còn chưa nói xong!


 

 Năng lượng kinh khủng đánh mạnh vào cơ thể ông ta!  

 

"Đừng…"  

 

Bách Lý Tranh Vanh vô cùng tuyệt vọng!  

 

Gầm!  

 

Một con Sát Hổ màu đen xuất hiện trên ngực ông ta, chặn phần lớn sức mạnh của đòn tấn công lại!  

 

Một tiếng “răng rắc” giòn dã vang lên!  

 

Con Sát Hổ màu đen vỡ nát như thủy tinh, biến mất không dấu vết!  

 

Một cơn đau dữ dội ập đến, Bách Lý Tranh Vanh chỉ cảm thấy nội tạng của mình như muốn nổ tung!   

 

Ông ta phun ra một ngụm máu rồi ném mạnh nó xuống đất!  

 

"Tôi chưa chết… A! Tôi chưa chết… A!"

"Ha ha ha ha... Tôi chưa chết, Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa chết!", ông ta bật cười như điên, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.  

 

"A! Tông chủ... Cứu mạng..."  

 

"Đan điền của tôi nổ tung..."  

 

"Đôi mắt, mắt của tôi không nhìn thấy!"  

 

Tất cả các tiếng kêu thảm thiết phát ra bên tai!  

 

Bách Lý Tranh Vanh quay đầu nhìn lại, cả người không khỏi run lên!  

 

Hiện trường quá thê thảm!  

 

Khắp nơi đều là chân tay bị gãy, máu chảy thành sông!  

 

Trong mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần chỉ còn lại ba mươi mấy người, trong hai mươi người thuộc cảnh giới Đế bao gồm Bách Lý Tranh Vanh cũng chỉ còn lại sáu người!  

 

Sáu người này cũng không có ai còn nguyên vẹn lành lặn!  

 

Một cánh tay của chủ nhân Sát Minh biến mất, trên ngực xuất hiện một vết thương kinh khủng!  

 

Nửa người dưới của Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải biến mất, không ngừng kêu thảm thiết ngay tại chỗ: "A… Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?"  

 

Tinh Khư môn chủ bò lết thê thảm giống như một con sâu: "Cứu tôi… Mau cứu tôi…"  

 

Dã Lang bang chủ che mắt lại, điên cuồng dập đầu: "Tha mạng… Đại nhân tha mạng!"  

 

"Ma quỷ, cậu ta là ma quỷ!", Vũ Hồn điện chủ đau đớn kêu lên.   

 

Bách Lý Tranh Vanh che ngực, nghĩ lại mà sợ!  

 

Nếu không phải vừa rồi vật tổ Sát Lang của gia tộc Bách Lý giúp ông ta đỡ một đòn thì chỉ sợ kết cục của ông ta còn thê thảm hơn những người này!  

 

"Phế vật nhỏ, cậu nên… Phụt!"  

 

Một câu còn chưa nói xong!  

 

Bách Lý Tranh Vanh lại phun ra một ngụm máu tươi.  

Vội vàng lấy ra mấy viên đan dược và nuốt chúng!  

 

 

Xa xa, con ngươi của đám người Hạng Cửu U đều trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài!  

 

 

Phần lớn sức mạnh đều bị đám người Bách Lý Tranh Vanh ngăn cản, bọn họ cũng không đáng ngại!  

 

 

Cho dù như vậy.  

 

 

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, điên cuồng nuốt nước miếng!   

 

 

Thất Sát sợ đến mức đặt mông xuống đất: "Trời ơi, vừa rồi còn bảo anh ta quỳ xuống, bảo anh ta tự phế hai chân của mình?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom