Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3242: "Ông có biện pháp giải trừ không?"


 "Nơi này là linh đường, quá xúi quẩy!"  

 

 

"Cơ thể vàng bạc của anh, sao có thể tới chỗ như thế chứ?"  

 

"Hay là đến phòng của nô gia, nô gia sẽ pha trà cho anh để giải toả thật tốt!"  

 

Bốp!  

 

Vạn Càn vỗ một cái vào phía sau Lạc Kiều, cực kỳ đàn hồi: "Bản đế tử có chút việc trước đã, đợi lát nữa sẽ đi tìm cô sau!"  

 

"Đế tử, anh thật xấu!"  

 

Lạc Kiều dậm chân, không dám cản đường.  

 

Tùy ý để Vạn Càn vượt qua cô ta, đi đến trước quan tài của Lạc Khuynh Thành.  

 

Hắn ta đưa tay nắm lấy nắp quan tài, bỗng nhiên dùng lực!  

 

“Răng rắc” một tiếng, nắp quan tài nổ tung!  

 

Lộ ra dung nhan tuyệt thế của Lạc Khuynh Thành!  

 

Cô ấy lẳng lặng nằm trong quan tài, hai mắt nhắm chặt.  

 

Ngoại trừ việc không có một chút hô hấp và nhịp tim nào ra thì không khác gì ngủ thiếp đi!  

 

Vạn Càn thò tay vào trong quan tài!  

 

"Chị!"  

 

Lạc Vô Tà điên cuồng giãy giụa, hai tay điên cuồng cào trên mặt đất, bên trong móng tay đều là máu tươi!  

 

"Vạn Càn, mẹ nó mày đừng chạm vào chị tao!"  

 

"Đệch! Đệch! Đệch!"  

 

Vạn Càn nhướng mày: "Huyền Lão, bắt cậu ta im miệng đi!"  

 

"Vâng, đế tử!"  

 

Lão già giống như rắn độc nhếch miệng cười một tiếng, một con rắn nhỏ màu đen bay ra từ trong tay áo.  

 

Sau đó cắn lên cổ Lạc Vô Tà một cái, để lại hai cái dấu răng!  

 

Trên cổ Lạc Vô Tà nổi gân xanh, hô hấp lập tức trở nên cực kỳ khó khăn, tròng mắt lồi ra!  

 

Cả người trong nháy mắt trở nên đen kịt, giống như là mới vừa được vớt ra từ trong đống mực viết vậy!  

 

Đám người còn lại của nhà họ Lạc bị dọa đến mức không ngừng lùi lại!  

 

Vạn Càn tay tiếp tục thò tay về phía Lạc Khuynh Thành, trong nháy mắt sắp chạm đến da thịt của cô ấy!  

 

"A!"  

 

Vạn Càn kêu thảm một tiếng, ôm tay lui lại!  

 

Hắn ta nhìn chòng chọc vào quan tài của Lạc Khuynh Thành, nổi giận mắng: "Tiện nhân đáng chết, cho dù đã chết cũng không nguyện ý để tôi chạm thử sao?"  

 

"Huyền Lão, xem cô ta cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"  

 

Tối hôm qua lúc hắn ta chuẩn bị bắt được Lạc Khuynh Thành!  

 

Ai biết Lạc Khuynh Thành cận kề cái chết mà vẫn không nghe theo, sau khi nuốt một viên đan dược liền biến thành dạng này!  

 

Lúc đầu Vạn Càn nghĩ nhân lúc còn nóng...  

 

Đáng tiếc, thi thể của Lạc Khuynh Thành lại giống như có gai.  

Chỉ cần hắn ta đụng vào sẽ như đụng phải kim đâm!  

 

 

Huyền Lão híp mắt lại, nhanh chóng tiến lên, đôi mắt già nua toả ra ánh sáng đỏ như máu: "Đế tử, trên người người phụ nữ này đã bị hạ cấm chế!"  

 

 

"Cấm chế chưa bị xoá bỏ thì bất kỳ người nào đều không thể chạm vào cô ta!"  

 

 

Ánh mắt của Vạn Càn trầm xuống: "Ông có biện pháp giải trừ không?"  

 

 

Huyền Lão cười gật đầu: "Có! Đế tử chờ tôi một lát!"  

 

 

Sau đó, Huyền Lão cắn nát đầu ngón tay, nhỏ ra mấy giọt máu, lại vẽ hơn mười phù văn vào xung quanh quan tài.  
 
Chương 3243: "Thật sự, rất tốt!"


 

 Một lực lượng cường đại đánh vào bên trong quan tài!  

 

Một tiếng pha lê vỡ vụn “răng rắc” truyền đến!  

 

Huyền Lão mỉm cười: "Đế tử, cấm chế đã giải trừ!"  

 

Vạn Càn nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng đi đến phía trước quan tài của Lạc Khuynh Thành, con mắt đỏ bừng hướng nhìn vào bên trong quan tài!  

 

"Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, không có sự cho phép của bản đế tử, bất cứ kẻ nào đều không được tiến vào!"  

 

Đám người Huyền Lão xoay người rời đi.  

 

Lạc Kiều than khóc: "Đế tử, chẳng lẽ tôi còn không bằng một người chết sao?"  

 

"Cút!"  

 

Vạn Càn vung một bàn tay ra ngoài!  

 

Lạc Kiều bị dọa đến tè ra quần, lập tức chạy ra bên ngoài đại điện.  

 

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Vạn Càn nhìn chòng chọc vào thi thể của Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt điên cuồng: "Lạc Khuynh Thành, cô cho rằng cô chết rồi là sẽ có thể bảo vệ được cơ thể sao?"  

 

"Người phụ nữ mà bản đế tử muốn, không có bất kỳ người nào có thể từ chối được!"  

 

"Cho dù cô đã chết, bản đế tử cũng muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi!"  

 

Nói xong, hắn ta liền đưa tay chộp về phía ngực Lạc Khuynh Thành!  

 

Cùng lúc đó, một tiếng rồng gầm vang lên!  

 

Gào!  

 

Vạn Càn khẽ giật mình, cảm giác được một sự nguy hiểm cực lớn!  

 

"Người nào?"  

 

Bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo của Huyền Lão!  

 

Một giây sau.  

 

Một tiếng vang “loảng xoảng” thật lớn, cánh cửa thiên điện nổ tung ầm ầm!  

 

Trong nháy mắt Vạn Càn quay đầu lại, một kiếm khí huyết sắc đánh tới, trực tiếp rơi vào trên cánh tay sắp đụng vào Lạc Khuynh Thành của hắn ta!  

 

Phập!  

 

Kiếm khí nghiền ép xuống, cánh tay hóa thành một đống máu tươi, biến mất!  

 

"A!"  

 

Vạn Càn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, bóng người một thanh niên vọt vào, trực tiếp đụng bay Vạn Càn!  

 

"Cậu… là cậu!"

Vạn Càn nhận ra người trước mắt, chính là Diệp Bắc Minh!  

 

Anh cúi đầu, nhìn thi thể của Lạc Khuynh Thành trong quan tài, thân thể run lên nhè nhẹ!  

 

Một cảm giác hít thở không thông đánh tới, máu tươi không ngừng xông vào đại não, để ánh mắt anh đỏ tươi như máu!  

 

"Đại sư tỷ!"  

 

Vạn Càn chợt quát lên: "Huyền Lão, giết cậu ta cho tôi!"  

 

Huyền Lão lấy ra một cái phất trần, ra sức co lại, cuốn lên một cơn gió lốc màu đen lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh!  

 

"Nhóc con, dám làm đế tử bị thương? Cậu thật to gan!"  

Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt đỏ như máu, giống như là một cái lỗ đen màu đỏ!  

 

 

"Mấy người, rất tốt!"  

 

 

"Thật sự, rất tốt!"  

 

 

Dưới cơn giận dữ, tất cả đều lộ ra vẻ bình tĩnh!  

 

 

Gào!  

 

 

Chín con Ma Long màu đen đồng thời gào thét, đánh về phía Huyền Lão!  
 
Chương 3244: Diệp Bắc Minh giật mình.


 

 Chín con Ma Long nhào tới, Huyền Lão muốn kêu thảm cũng không kịp, đã bị tại xé nát chỗ !  

 

Vạn Càn bị doạ đến mức trái tim gần như nổ tung, Huyền Lão là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!  

 

Thế mà ngay cả một chiêu của tên nhóc này cũng không đỡ nổi?  

 

Hắn ta lập tức xoay người chạy!  

 

"Mày muốn đi đâu?"  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, đưa tay ra túm lấy cổ họng của Vạn Càn: "Là mày hại chết đại sư tỷ của tao!"  

 

Lạc Kiều xông lại, chửi ầm lên: "Tiểu súc sinh cậu điên rồi, cậu có biết Vạn Càn có thân phận gì không?"  

 

"Hắn ta là đế tử, con trai của Trường Sinh Thần Đế, cậu..."  

 

Gào!  

 

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, chém một kiếm xuống!  

 

Một con huyết long nghiền ép xuống, Lạc Kiều hóa thành mưa máu tại chỗ!  

 

Một màn này khiến Vạn Càn bị doạ đến mức hồn phi phách tán: "Cậu Diệp... Ngài… Cậu cho tôi giải thích!"  

 

"Đại sư tỷ của cậu tự vẫn, hơn nữa tôi thề, tôi căn bản không chạm vào một sợi tóc của cô ta!"  

 

"Trên người cô ta có một loại cấm chế, tôi còn chưa chạm vào đã bị bắn ra..."  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tao biết".  

 

Vạn Càn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cậu Diệp, cậu hãy thả tôi đi..."  

 

Không ngờ, Diệp Bắc Minh lại giơ tay lên, nắm chặt lấy đỉnh đầu của Vạn Càn!  

 

Vạn Càn luống cuống: "Cậu muốn làm gì..."  

 

Ầm!  

 

Một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên đỉnh đầu!  

 

Vạn Càn phát ra kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng: "A..."  

 

Hắn ta hoảng sợ phát hiện, da đầu cùng da mặt của mình, thế mà lại chia lìa với thân thể!  

 

Làn da của mình, thế mà lại bị người trước mắt xé rách xuống tới!  

 

Lúc này Vạn Càn đã biến thành một người đẫm máu!  

 

"Mày cho rằng như vậy là đã xong rồi sao?"  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Nếm thử cảm giác bị rút gân lột da đi!"  

 

"Không... Không muốn..."  

 

Cả người Vạn Càn run rẩy, điên cuồng giãy giụa: "Tôi van cầu cậu, tôi là đế tử..."  

 

"A..."  

 

Bên trong đại điện không ngừng truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm!  

 

Mười lăm phút sau, Vạn Càn đã hoàn toàn biến mất!  

 

Trên mặt đất chỉ còn lại một bộ da người, một bộ xương trắng!  

 

Còn có các loại máu thịt be bét!  

 

Diệp Bắc Minh đứng trước quan tài, đôi mắt đỏ bừng nhìn Lạc Khuynh Thành bên trong quan tài: "Đại sư tỷ, em đã đến chậm rồi!"  

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Diệp Bắc Minh, cô ấy chỉ là phong bế thần hồn của mình, giả chết mà thôi!"  

 

 

"Cô nói cái gì? Băng Phách tiền bối, cô nói thật ư?", Diệp Bắc Minh kích động hỏi.  

 

 

Giọng nói của Băng Phách truyền đến: "Đương nhiên bản toạ sẽ không lừa cậu!"  

 

 

"Nói thật cho cậu biết, bản tọa chủ tu đạo thần hồn!"  

 

 

"Nhưng mà cô nhóc này đã ôm quyết tâm phải chết, chắc hẳn đã dùng Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan!"  

 

 

Diệp Bắc Minh giật mình.  

 
 
Chương 3245: Xung quanh lập tức an tĩnh lại!


 Băng Phách nói: "Thần hồn sẽ hoàn toàn bị phong ấn trong cơ thể, đồng thời mặt ngoài thân thể sẽ có một tầng sát khí bảo hộ!"  

 

 

"Cô nhóc này vì để đảm bảo sự trong sạch của mình nên đã dùng một thứ hung hiểm như thế, tính cách đúng là cương liệt!"  

 

Diệp Bắc Minh gấp gáp: "Tiền bối, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu sư tỷ tôi?"  

 

Băng Phách suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sát khí cực âm, cho nên cậu nhất định phải tìm một nơi cực dương, hút hết toàn bộ sát khí trong cơ thể cô ta ra!"  

 

"Chỉ có như thế mới có thể đảm bảo sự an toàn của cô ta!"  

  Advertisement

Cô ta nói bổ sung: "Diệp Bắc Minh, cậu chỉ có thời gian ba ngày, sau ba ngày, nếu như không hút hết toàn bộ sát khí ra!"  

 

"Thần hồn của cô ta chẳng những sẽ chết đi, mà toàn thân cũng sẽ đen sì hư thối mà chết!"  

 

"Cho đến lúc đó, cho dù là thần tiên tới cũng không có cách nào cả!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rụt lại.  

  Advertisement

Bây giờ đi đâu mà tìm nơi cực dương đây?  

 

Anh chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Lạc Vô Tà cách đó không xa: "Vô Tà!"  

 

"Anh rể!"  

 

Lạc Vô Tà chạy tới, vẻ mặt kích động: "Thật là anh, hu hu hu… chị đã chết..."  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: "Đại sư tỷ còn có một chút hi vọng sống, bây giờ tôi cần tìm ra một nơi cực dương, sẽ có thể cứu được cô ấy!"

Lạc Vô Tà vô cùng mừng rỡ: "Chị của em còn có thể cứu? Nơi cực dương?"  

 

"A! Anh rể, em nhớ ra rồi, cấm địa tộc Hỗn Độn!"  

 

"Cấm địa tộc Hỗn Độn?”, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.  

 

Lạc Vô Tà gật đầu thật sâu, nói một hơi: "Cấm địa tộc Hỗn Độn là một vùng núi lửa, nghe nói là thiên hỏa hạ xuống nhân gian”.  

 

"Trong khu vực đó không có một ngọn cỏ, quanh năm đều bị ngọn lửa lớn khủng bố bao phủ”.  

 

"Nhà họ Giang đứng đầu mười tộc Hỗn Độn được xây dựng ở lối vào cấm địa”.  

 

"Chỉ là... anh rể, hôm nay là ngày mừng thọ của chủ nhân nhà họ Giang, nhà họ Giang có rất nhiều khách quý đến”.  

 

"Đám quản lý nhà họ Lạc cũng đều đến nhà họ Giang gần hết, muốn đi vào cấm địa tộc Hỗn Độn, nhất định phải đi qua toàn bộ nhà họ Giang...”  

 

Nghĩ tới đây, Lạc Vô Tà trợn mắt lên: "Anh rể, như thế có gì khác đi chịu chết đâu?"  

 

"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi!"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!  

 

Khó trách lúc anh xông vào nhà họ Lạc gần như không có người ngăn cản.  

 

Hoá ra đều đi nhà họ Giang chúc thọ cả rồi.  

 

"Vô Tà, cậu tìm một chỗ trốn đi!"  

 

Vừa nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay lên, một luồng khí cường đại cuốn lấy quan tài của Lạc Khuynh Thành rồi gánh tại trên vai!  

 

"Anh rể, anh muốn làm gì?”, Lạc Vô Tà sửng sốt.  

 

"Đi cấm địa tộc Hỗn Độn!"  

 

Anh sải bước ra, biến mất!  

 

Chỉ còn Lạc Vô Tà kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ.  

Sau một lát, cậu ta cắn răng một cái, đôi mắt đỏ bừng đi theo sau!  

 

 

Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của nhà họ Giang đông nghìn nghịt khách khứa, đủ loại khách quý ùn ùn kéo đến.  

 

 

Trong cảnh tượng vốn dĩ đang náo nhiệt, một tiếng hô to vang lên:  

 

 

"Thánh nữ Băng Cực Cung, Thẩm Nại Tuyết đến!"  

 

 

Xung quanh lập tức an tĩnh lại!  

 

 

Vèo! Vèo! Vèo!  
 
Chương 3246: Khung cảnh vốn dĩ đang náo nhiệt.


 Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người người phụ nữ cầm đầu!  

 

 

Một bộ váy dài màu lam che đi hai cái đùi thon dài!  

 

Mái tóc dài màu đen nhánh vừa vặn rũ xuống tới vòng eo, càng hiện ra dáng người yêu kiều!  

 

Đồi núi trập trùng, đường cong động lòng người!  

 

Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến ánh mắt của người ta phải co lại, hoàn toàn luân hãm!  

 

"Cô ấy chính là Thẩm Nại Tuyết? Trời ơi thật đẹp!"  

 

"Không hổ là mỹ nhân số một Tuyết Quốc Bắc Vực, băng cơ ngọc cốt, thần thánh không thể xâm phạm!"  

 

"Một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc là người đàn ông như nào mới xứng với cô ấy?”, có người thấp giọng nói.  

 

Bên cạnh có người cười khẽ: "Đừng suy nghĩ nữa, mấy năm nay thế lực của Băng Cực Cung lớn mạnh rất nhanh!"  

 

"Trong mơ hồ đã có lực lượng không hề kém cạnh Thiên Đạo tông, Huyền Thiên Tông!"  

 

"Mấy người có thân phận gì? Có vốn liếng gì? Cũng dám mơ tưởng đến một người phụ nữ như vậy?"  

 

Đám người nghe xong đều xấu hổ cười.  

 

Đột nhiên, lão già phụ trách tiếp đãi khách quý của nhà họ Giang kích động kêu to: "Thiên Đạo tông... Dư Khải Đông, Dư lão của Thiên Đạo tông đến!"  

 

Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa lớn nhà họ Giang như ong vỡ tổ!  

 

"Đậu má! Dư lão của Thiên Đạo tông tới?"  

 

Một giây sau.  

 

Lão già phụ trách tiếp đãi khách quý lại hô: "Huyền Thiên Tông, Nhậm Kiếm Hành, Nhậm lão đến!"  

 

"Trời! Hai vị này đều là Thái Thượng trưởng lão, nhà họ Giang có mặt mũi như thế từ lúc nào vậy?"  

 

"Nghe nói tổ tiên nhà họ Giang đã từng là gia tộc phụ thuộc vào Hoa tộc Thượng Cổ, sau khi Hoa tộc Thượng Cổ bị hủy diệt...”, có người thấp giọng nói.  

 

Khách khứa xung quanh giống như gặp quỷ, đều lùi ra ngoài trăm mét như một làn khói!  

 

Người kia khó hiểu: "Sao vậy?"  

 

Một lão già thấp cuống họng: "Đậu má! Mẹ nó ngươi muốn chết, chúng tôi lại không muốn đâu!"  

 

"Loại chuyện này cho dù là thật hay giả, cậu cũng dám nói lung tung ư? Chưa nói đến việc bốn chữ Hoa tộc Thượng Cổ là cấm kỵ trong toàn bộ Huyền Giới!"  

 

Lúc này, hai lão già trước ngực có đồ đằng nhà họ Giang đi đến bên cạnh người nói chuyện.  

 

"Đi một chuyến với chúng tôi!"  

 

Một uy áp cường đại đánh tới!  

 

Sắc mặt người nói chuyện trong nháy mắt trắng bệch, bị hai lão già đưa đi giống như là chó chết !  

 

Một việc nhỏ xen vào giữa, cũng không khiến mọi người quá để ý.  

 

Tiếp theo.  

 

"Sư thái Tĩnh An của Thần Thủ cốc đến!"  

 

"Ông lão Thiên Khiếm của Sát Minh đến!"  

 

Hai người vừa mới mất đi cháu trai, đôi mắt còn mang theo tơ máu!  

 

Hai người chuẩn bị tham gia xong buổi mừng thọ lần này sẽ lập tức đến đại lục ba ngàn tìm kiếm hung thủ!  

 

Một vị quản lý nhà họ Giang tự mình đi lên tiếp đón hai người đi vào.  

 

 

Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng: "Cậu... Cậu là ai? Cậu điên rồi sao?"  

 

 

"Hôm nay là lễ mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang, thế mà cậu lại cõng một cái quan tài đến!"  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Đám khách khứa ở cửa nghe vậy, tất cả đều quay đầu theo bản năng!  

 

 

Vừa nhìn một cái!  

 
 
Chương 3247: "Lần này tôi sẽ tha cho ông!"


 

Xung quanh lập tức yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Một người đàn ông trung niên dẫn đầu mấy ông lão chen qua đám đông.  

 

Hắn ta đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu thật to gan!"  

 

"Là ai sai cậu tới đây gây sự? Mau nói cho tôi biết người đứng sau lưng cậu!"  

 

Hắn ta không tin một thiếu niên mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể to gan như vậy!  

  Advertisement

Chắc chắn phải có người đứng sau lưng!  

 

Dù cho người này là ai thì từ nay về sau, tên đó sẽ là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Giang!  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Không có ai ra lệnh cho tôi, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"  

 

Giang Biệt Ly sửng sốt, đi ngang qua sao?  

  Advertisement

Hắn ta có chút không nói nên lời: "Người trẻ tuổi, cậu đi nhầm chỗ rồi!"  

 

"Đây không phải nơi cậu có thể tới. Hãy rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"  

 

Chưa từng xảy ra?  

 

Làm sao có thể như vậy được!  

 

Một khi Diệp Bắc Minh rời đi, anh ta sẽ lập tức sẽ bị nhà họ Giang tàn nhẫn sát hại!  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ lập tức rời đi".  

 

Nói xong, anh ta sải bước đi về phía cửa lớn của nhà họ Giang.  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hoàn toàn choáng váng!  

 

Giang Biệt Ly sửng sốt trong giây lát, sau đó phản ứng ngay lập tức, chặn lại Diệp Bắc Minh!  

 

Hắn ta đen mặt quát lớn: "Anh bạn, không phải cậu chỉ đi ngang qua thôi sao?"  

 

"Phía trước là cửa lớn của nhà họ Giang, cậu đi nhầm chỗ rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Không nhầm, tôi chỉ muốn đi ngang qua nhà họ Giang, đi tới cấm địa của tộc Hỗn Độn!"  

 

"Mày! Nói! Cái! Gì!"  

 

Giọng nói của Giang Biệt Ly đề cao bảy tám độ, suýt chút nữa nhảy dựng lên!  

 

Hắn ta đã xác định người trước mặt chắc chắn là tới để gây sự!  

 

"Tiểu súc sinh, con mẹ nó, mày thật to gan. Mày cho rằng nhà họ Giang là chỗ nào?"  

 

Một cái tát mang theo một loại lực lượng mạnh mẽ ập xuống!  

 

Đó là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!  

 

Vào lúc mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ bị một đòn này giết chết ngay lập tức!  

 

Anh ta liếc Giang Biệt Ly, giơ tay đấm ra một đòn!  

 

Một tiếng 'Ầm' thật lớn vang lên, Giang Biệt Ly bị hất văng ra, đập mạnh xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Giang Biệt Ly, người đã là cảnh giới Động Hư đỉnh phong, vậy mà lại bị một chàng trai trẻ mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đánh bại chỉ với một cú đấm?  

Không khí yên tĩnh, quỷ dị đến cực điểm!  

 

 

Vẻ mặt của mọi người đều cứng đờ, nhìn chằm chằm vào thanh niên đang khiêng quan tài!  

 

 

Chỉ có một cô gái che miệng, nói chuyện: "Ông nội, sẽ không phải là anh ta chứ!"  

 

 

Ông lão bên cạnh nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị không nói một lời!  

 

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi ngang qua nhà họ Giang, không muốn gây sự!"  

 

 

"Lần này tôi sẽ tha cho ông!"  

 
 
Chương 3248: Toàn trường tĩnh lặng!


 Lời này rơi vào trong tai của Giang Biệt Ly, quả thật là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Hai mắt hắn ta đỏ hoe, gào thét như điên: "Giết nó, tao muốn giết chết nó, chém thành từng mảnh!"  

 

"Rõ!"  

 

Mấy lão giả của nhà họ Giang thấp giọng hét lên, một luồng sát khí lạnh lẽo nghiền ép mà đến!  

 

Diệp Bắc Minh một tay đỡ quan tài trên vai, tay kia trực tiếp sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Ngao hống--!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên!  

 

Một con huyết long quét qua, toàn bộ cửa lớn của nhà họ Giang trong nháy mắt đã huyết quang ngút trời, mấy lão giả cảnh giới Động Hư vừa lao tới đều bị xé xác ngay lập tức!  

 

Một màn sương máu nổ tung!  

 

"Âm thanh gì vậy?"  

 

Cùng lúc đó, những vị khách ở sâu trong nhà họ Giang cũng nghe thấy tiếng rồng ngâm bên ngoài.  

 

Tất cả đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn nhà họ Giang!  

 

Giang Thái Hư, gia chủ nhà họ Giang khẽ mỉm cười: "Chỉ là đám còn cháu trong nhà đang đùa giỡn mà thôi, mọi người không cần quan tâm làm gì".  

 

Mọi người nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng lập tức biến mất.  

 

Giang Thái Hư nhìn về phía hai người, Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông: "Hai vị có thể đích thân đến nhà họ Giang. Đó là vinh hạnh của lão phu!"  

 

"Sau này hy vọng tông môn phía sau hai vị có thể quan tâm nhiều hơn đến đám con cháu nhà họ Giang chúng tôi".  

 

"Không dám", Nhậm Kiếm Hành khẽ gật đầu.  

 

Dư Khải Đông cười nói: "Lão phu chỉ muốn chiêu mộ một bảng tên gốc để là "đệ tử cuối cùng", không biết trong số con cháu nhà họ Giang, có ai có thiên phú cao hay không?"  

 

Những vị khách khác giật mình!  

 

Một người phụ nữ ở phía sau Thẩm Nại Tuyết nhỏ giọng nói: "Thánh nữ, lẽ nào nhà họ Giang đã liên minh với Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông sao?"  

 

"Nếu thật sự là như vậy, điều này sẽ gây bất lợi cho Băng Cực Cung chúng ta!"  

 

Thẩm Nại Tuyết bình tĩnh nói: "Chúng ta trước tiên nhìn một chút rồi nói!"  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ngao hống --!  

 

Một tiếng rồng ngâm khác vang lên, sau đó là 'Bùm', một tiếng nổ lớn như động đất xảy ra!  

 

Vụt! Vụt! Vụt!  

 

Các vị khách bàng hoàng đứng dậy, có  chuyện gì đó không ổn!  

 

Đám con cháu nhà họ Giang cho dù có càn quấy thế nào đi nữa, thì cũng đâu thể gây ra ồn ào lớn như vậy?  

 

Sắc mặt của Giang Thái Hư tối sầm lại, quát: "Bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì vậy?"  

Giây tiếp theo, một tên quản gia lộn nhào chạy tới, nói: "Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"

 

"Bên ngoài có một thanh niên không biết sống chết, cõng một chiếc quan tài, phá cửa lớn xông vào!"  

 

"Thằng nhóc này còn nói muốn đi ngang qua nhà họ Giang, đi tới cấm địa của tộc Hỗn Độn!"  

 

 

Toàn trường tĩnh lặng!  

 

 

Mặt của Giang Thái Hư tái xanh: "Một lũ vô dụng, rốt cuộc các cậu làm ăn như thế nào vậy?"  

 

 

Ông ta nhìn mọi người xung quanh, chắp tay nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đi xem một chút rồi sẽ quay lại ngay!"  

 

 

Mọi người thấy thế, tất cả đều đi theo ra khỏi đại điện!  
 
Chương 3249: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"


Một thanh niên vác quan tài, cầm trong tay một thanh bảo kiếm cổ xưa đánh tới!  

 

 

Những nơi anh ta đi qua, từng màn sương máu nối tiếp nhau nổ tung!  

 

Ma khí sau lưng thanh niên cao ngút trời, chín con Hắc Sắc Ma Long cuồng loạn nhảy múa, bất kỳ ai tới gần một chút sẽ ngay lập tức bị giết chết!  

 

Giống như Sát Thần giáng thế, không thể ngăn cản!  

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều choáng váng!  

  Advertisement

Nhậm Kiếm Hành nhíu mày: "Người này là ai?"  

 

Lông mày của Dư Khải Đông cũng nhíu lại: "Tại sao tôi lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc như vậy?"  

 

Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

"Anh... Anh rể… Đợi em với! Anh đi nhanh quá!" Lạc Vô Tà chạy theo, thở hổn hển. Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là máu tươi!  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự giết ra một con đường máu!  

 

Toàn thân Lạc Vô Tà run lên vì phấn khích: "Anh rể, anh thật lợi hại!"  

 

Một người đàn ông trung niên trong đám đông chạy ra, kêu lên một tiếng: "Lạc Vô Tà, cậu điên rồi à? Sao cậu dám dẫn người đến nhà họ Giang gây sự?"  

 

Sắc mặt của Giang Thái Hư âm trầm, hỏi: "Lạc Tam Thạch, bọn họ là người nhà họ Lạc các ông sao?"  

 

Lạc Tầm Thạch cảm thấy da đầu tê dại, vội nói: "Gia chủ nhà họ Giang, việc này thật sự không liên quan gì đến nhà họ Lạc chúng tôi!"  

 

"Đây là cặp chị em bị thất lạc bên ngoài, chỉ mới trở về gần đây mà thôi!"  

 

"Tối hôm qua, chị gái của cậu ta bởi vì tu luyện sai lầm mà chết, tôi cũng không biết bọn họ tới đây để làm gì!"  

 

Một hơi đã phủi sạch tất cả!  

 

Ánh mắt của Giang Thái Hư rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh: "Cậu là ai? Có thù hận gì với Giang Thái Hư tôi sao?"  

 

"Cậu cõng một chiếc quan tài, đánh vào nhà họ Giang như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Không thù không oán! Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"  

 

Anh ta chỉ vào Giang Thái Hư: "Ông mau tránh ra!"  

 

Hai chữ cuối cùng rơi xuống đất, Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía cấm địa Hỗn Độn!  

 

Kiêu ngạo!  

 

Mẹ nó! Quá kiêu ngạo rồi!  

 

Giang Thái Hư hơi choáng váng, sắc mặt tái xanh, hét lớn: "Nếu lão phu để cậu đi như vậy, tương lai còn ai sẽ cho nhà họ Giang thể diện gì nữa?"  

 

"Ranh con, nếu đã đến đây thì để lại mạng đi!"  

 

Ông--!  

 

Một luồng hơi thở ngút trời bùng nổ!  

 

Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong!  

 

Chỉ còn cách Thần Đế một bước xa mà thôi!  

 

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông lại có thái độ như vậy!  

Nhà họ Giang đã có hai vị Thần Đế trấn thủ, nếu lại có thêm một vị Thần Đế nữa, vậy thì tổng cộng là ba vị Thần Đế!  

 

 

Đến lúc đó, cho dù là Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông cũng phải nể mặt mấy phần!  

 

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại: "Long Tổ, cho tôi sức chiến đấu gấp mười lần!"  

 

 

"Cửu Tiêu, Đồ Long!"  

 

 

Bất chấp tất cả, toàn thân đều bùng nổ sức mạnh!  

 

 

Trong chốc lát.  
 
Chương 3250: "Tiền bối, có cách nào không?"


Giây tiếp theo, huyết quang đầy trời ngưng tụ thành một con huyết long!  

 

 

Giống như dải ngân hà rơi xuống từ trên chín tầng mây!  

 

Giang Thái Hư bị đánh gục tại chỗ, chật vật đâm vào trong đại điện!  

 

Những võ giả khác của nhà họ Giang đều lao tới!  

 

Khoảnh khắc chạm vào huyết long này thì bọn họ sẽ lập tức hóa thành một màn sương máu!  

  Advertisement

Dưới ánh nhìn sợ hãi của mọi người!  

 

Diệp Bắc Minh cõng quan tài trên lưng đi qua con đường đẫm máu!  

 

Toàn thân Lạc Vô Tà run rẩy, khập khiễng đi theo phía sau, hai người nhanh chóng biến mất.  

 

"Đáng chết!"  

 

Một lát sau, Giang Thái Hư bò dậy từ trong đống đổ nát, tóc tai rối bời gầm nhẹ: "Tiểu súc sinh này rốt cuộc là ai?"  

 

Ông ta tóm lấy cổ của Lạc Tam Thạch, bóp nát ngay tại chỗ!  

 

"Người tới, tập hợp toàn bộ lực lượng của nhà họ Giang đi theo lão phu!"  

 

"Nếu không chém tên súc sinh này thành muôn nghìn mảnh, lão phu không gọi Giang Thái Hư!"  

 

Ông ta thậm chí không quan tâm đến những vị khách có mặt ở đó, dẫn người của mình đuổi theo!  

 

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau: "Đi, đi xem!"  

 

Thẩm Nại Tuyết suy nghĩ một chút, cũng đi theo!  

 

Ông lão Thiên Khiếm thấp giọng nói: "Sư muội, bà có nghe thấy không? Âm thanh này!"  

 

Đôi mắt của sư thái Tĩnh An đỏ bừng, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nghe được, chính là âm thanh này! Tôi đến chết cũng sẽ không quên!"  

 

"Đây chính là kẻ đã giết chết cháu nội của chúng ta, không ngờ hắn ta lại chủ động xuất hiện!"  

 

"Đi thôi, tôi phải tự tay giết chết hắn ta!", ông lão Thiên Khiếm gầm nhẹ một tiếng, đi về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn.

Diệp Bắc Minh đứng ở trước một ngọn núi.  

 

Toàn bộ dãy núi dài khoảng trăm dặm, nhưng lại bốc cháy với ngọn lửa cao hàng chục mét!  

 

Anh ta đứng cách nơi bốc cháy khoảng chừng nghìn mét đã cảm nhận được một luồng sóng nhiệt cực kỳ kinh khủng ập vào mặt!  

 

Đây đã là kết quả sau khi anh ta sử dùng ma khí để chống lại!  

 

Nếu là một võ giả bình thường ở đây lâu, chắc chắn sẽ bị nướng chín!  

 

Dù vậy, ma khí tỏa ra từ cơ thể của anh ta vẫn không ngừng bốc hơi!  

 

Lạc Vô Tà trốn ở sau lưng Diệp Bắc Minh, mồ hôi đầm đìa: "Anh rể... Phía trước chính là cấm địa của tộc Hỗn Độn!"  

 

Diệp Bắc Minh ngay lập tức liên lạc với Băng Phách: "Tiền bối Băng Phách, chỗ này có được tính là nơi cực dương không?"  

 

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Đương nhiên rồi! Tôi cũng không ngờ thứ đang cháy ở đây, vậy mà lại là Thiên Hỏa!"  

 

"Thiên Hỏa?"  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

Băng Phách giải thích: "Thiên Hỏa từ Thần giới rơi xuống. Nếu người dưới Đế Cảnh chạm vào sẽ lập tức bị đốt thành tro!"  

 

 

"Diệp Bắc Minh, chỗ này quả thật là nơi cực dương, nhưng cậu có thể đi vào sao?"  

 

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Tiền bối, có cách nào không?"  

 

 

Băng Phách gật đầu: "Có!"  

 

 

"Tôi có thể làm gì?" Diệp Bắc Thần hỏi.  

 

 

Băng Phách nói: "Vừa rồi ở nhà họ Giang, tôi chú ý tới trong đám người có đệ tử của Băng Cực Cung!"  
 
Chương 3251: Giống như sợ hãi Huyền Minh Lãnh Hỏa!


"Bây giờ cậu lập tức đi tới Băng Cực Cung một chuyến. Chỉ cần lấy được băng tủy vạn năm mà bản toạ để lại, thì nó có thể giúp cậu bước vào trong Thiên Hỏa!"  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động không ngừng: "Từ đây đi tới Băng Cực Cung phải mất bao lâu?"  

 

"Qua lại ít nhất cần ba ngày!"  

 

"Ba ngày? Nếu vậy sư tỷ của tôi đã sớm bị sát khí giết chết!"  

 

Diệp Bắc Minh kiên quyết từ chối.  

 

Anh hít một hơi thật sâu: "Tiểu Tháp, ông có thể dùng sức mạnh của mình để giúp tôi tiến vào trong Thiên Hỏa được không?"  

 

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Người trẻ tuổi, bản tháp một khi sử dụng sức mạnh, e rằng sẽ lập tức bị phát hiện!"  

 

"Người từ Thần giới đến còn đáng sợ hơn nhiều so với những Thiên Hỏa này!"  

 

Ông ta lại đổi giọng: "Chẳng qua, cậu có cách riêng của mình để chống lại những Thiên Hỏa này!"  

 

"Tôi có cách nào?"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tôi có thể làm gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Người trẻ tuổi, xem ra cậu thật sự bị chuyện của sư tỷ làm cho hồ đồ rồi!"  

 

"Còn nhớ Huyền Minh Lãnh Hỏa không?"  

 

Diệp Bắc Minh chợt tỉnh ngộ: "Ý của ông là lợi dụng Huyền Minh Lãnh Hỏa để tiến vào Thiên Hỏa?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Huyền Minh Lãnh Hỏa là đại biểu cho cực lạnh của thế giới, cái lạnh của nó còn đáng sợ hơn băng tủy vạn năm nhiều!"  

 

"Một chút Thiên Hỏa này cũng không thể nào so sánh với Huyền Minh Lãnh Hỏa!"  

 

Diệp Bắc Minh không không do dự nữa.  

 

Khi anh vung tay một cái, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay của anh!  

 

Khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống!  

 

Lạc Vô Tà thậm chí còn rùng mình: "Anh rể, đây là loại lửa gì vậy?"  

 

"Tại sao em lại cảm thấy khoảnh khắc nó xuất hiện, khu vực xung quanh đột nhiên trở nên đỡ nóng hơn?"  

 

"Có cảm giác lạnh thấu xương!"  

 

Băng Phách càng kinh ngạc hơn, kêu lên: "Huyền Minh Lãnh Hỏa!"  

 

"Tên nhóc kia, sao cậu lại có thứ này?"  

 

"Ôi trời ơi!"  

 

Giọng nói của cô ta run rẩy: "Diệp Bắc Minh... chỉ cần cậu đưa Huyền Minh Lãnh Hỏa cho tôi, tôi sẽ đổi toàn bộ Băng Cực Cung cho cậu!"  

 

"Chỉ cần bây giờ cậu gật đầu, Băng Cực Cung sau này chính là của cậu!"  

 

Diệp Bắc Minh không có trả lời trực tiếp mà hỏi: "Tiền bối, ngọn lửa này có đủ để tiến vào Thiên Hỏa không?"  

 

"Đủ rồi, đủ rồi!"  

 

Băng Phách kích động trả lời.  

 

Làm sao cô ta có thể không phấn khích cho được?  

 

Băng Phách tu luyện chính là công pháp thuộc tính băng!  

 

Huyền Minh Lãnh Hỏa là thượng phẩm trong băng!  

 

Loại đồ vật này, cô ta nằm mơ cũng muốn có!  

 

Không ngờ, Diệp Bắc Minh lại sở hữu thứ này? Hơn nữa còn trực tiếp biến thành của mình?  

Thằng nhóc này muốn nghịch thiên sao?!  

 

 

Diệp Bắc Minh rót chân nguyên vào Huyền Minh Lãnh Hỏa, ngọn lửa trong nháy mắt dâng trào!  

 

 

Trong phút chốc, tất cả Thiên Hỏa xung quanh anh ta đã chủ động tách ra một con đường!  

 

 

Giống như sợ hãi Huyền Minh Lãnh Hỏa!  

 

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Thiên Hỏa điên cuồng vậy mà cũng sợ hãi trước cái lạnh của Huyền Minh Lãnh Hoả sao?"  

 

 

Không do dự nữa, anh nhanh chóng lao vào cấm địa của tộc Hỗn Độn!  

 
 
Chương 3252: "Chính là ý trên mặt chữ! Hút!"


Ông lão áo lam gật đầu: "Đúng vậy thưa giá chủ, tôi tận mắt nhìn thấy!"  

 

 

Giang Thái Hư cười mỉa: "Tiểu súc sinh này quả thật là ngu xuẩn, đây là Thiên Hỏa rơi xuống từ Thần Giới!"  

 

"Bất luận kẻ nào dưới Đế Cảnh tiến vào đều sẽ biến thành tro bụi!"  

 

"Cho dù là lão phu cũng không dám đặt chân vào trong đó. Tiểu súc sinh này vậy mà dám xông vào giữa Thiên Hỏa!"  

 

"Không cần tới mười lăm phút, tiểu súc sinh này dù mạnh đến đâu cũng sẽ biến thành tro bụi!"  

 

Cơn giận trong lòng ông ta đã biến mất ba phần!  

 

Ông ta quay lại nhìn những vị khách đi theo mình tới đây: "Ông Nhậm, ông Dư, do tôi chiêu đãi không chu toàn, khiến các vị phải chê cười rồi!"  

 

"Kẻ đó đã chết, chúng ta cũng quay về thôi".  

 

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau.  

 

Bọn họ lại nhìn về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn một chút rồi gật đầu!  

 

Giang Thái Hư chỉ vào đám người ông lão áo lam, quát: "Mấy người các ông tiếp tục canh giữ ở nơi này!"  

 

"Nếu có tình huống gì, lập tức truyền âm báo cáo!"  

 

Sau đó ông ta mang theo mọi người, xoay người rời đi.  

 

"Người này lẽ nào cứ như vậy đã chết sao? Vì sao tôi cảm nhận trên người cậu ta có mùi quen thuộc như vậy!'  

 

Thẩm Nại Tuyết khẽ cau mày, không nghĩ nhiều nữa.  

 

Cô ta cũng rời đi theo đoàn người.  

 

Ở phía sau đám người, cô gái nhà họ Mặc kinh ngạc hỏi: "Ông nội, tên kia muốn chết hay sao, vậy mà thật sự tiến vào trong Thiên Hỏa?"  

 

Ông lão nhà họ Mặc ngưng trọng nhìn vào chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn: "Kỳ lạ, tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?"  

 

"Lẽ nào vác một cái quan tài đến gây chuyện với nhà họ Giang, sau đó lại xông vào cấm địa của tộc Hỗn Độn chỉ để chịu chết thôi sao?"  

 

...  

 

Chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn.  

 

Diệp Bắc Minh một tay khiêng quan tài, một tay khống chế Huyền Minh Lãnh Hỏa!  

 

Trong địa ngục biển lửa, anh ta lại giống như đi vào chỗ không người!  

 

Lạc Vô Tà theo sát phía sau, cả người đều sợ đến mức choáng váng, một bước cũng không dám rời!  

 

"Tiền bối, đến đây được chưa?"  

 

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh dừng lại ở nơi sâu nhất trong vùng cấm địa của tộc Hỗn Độn!  

 

Thiên Hỏa ở đây hung hãn nhất, như thủy triều nóng bỏng muốn làm tan chảy ai đó!  

 

Băng Phách chậm rãi nói: "Có thể!"  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh đặt quan tài của Lạc Khuynh Thành xuống, nhìn về phía Lạc Vô Tà: "Vô Tà, cậu đi đến nơi an toàn trước đi, tôi sẽ cứu chị cậu!"  

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp dẫn Lạc Vô Tà tiến vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!  

 

Đồng thời truyền âm vào bên trong nghĩa địa: "Tiền bối Băng Phách, làm thế nào để hóa giải Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan?"  

 

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan, đúng như tên gọi!"  

 

"Nó dùng sát khí phong ấn ba hồn bảy vía của đại sư tỷ cậu!"  

"Sau khi cô ấy uống thứ này, tất cả sát khí sẽ ngưng tụ trong đan điền của cô ấy, sau đó lan ra tứ chi, xương cốt!"  

 

 

"Cho nên, nếu cậu muốn cứu cô ấy, thì nhất định phải hút sạch tất cả sát khí trong đan điền!"  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Có ý gì? Hút như thế nào?"  

 

 

Băng Phách cười nói: "Chính là ý trên mặt chữ! Hút!"  

 

 

Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Tiền bối Băng Phách, cô đang đùa tôi sao?"  

 

 

"Ha ha".  
 
Chương 3253: Hét lớn một tiếng!


 

"Sát khí đã phân tán khỏi đan điền, dung nhập vào tứ chi và xương cốt, tạo thành một lớp bảo vệ. Lúc này mới có thể giữ được trong sạch của cô ấy!"  

 

"Chẳng qua, cái giá phải trả chính là phong ấn nó cùng với linh hồn!"  

 

"Cậu muốn cô ấy tỉnh lại, nhất định phải hút đi tất cả sát khí trong cơ thể!"  

 

Cô ta nói thêm: "Cậu có thể hút từ trên xuống hoặc từ dưới lên…"  

 

Dứt lời, giọng nói của Băng Phách biến mất!  

 

Dù Diệp Bắc Minh có ép hỏi thế nào, Băng Phách cũng không tiếp tục trả lời!  

 

Diệp Bắc Minh đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống cô gái đang nằm trong quan tài.  

 

Một lát sau.  

 

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi!  

 

Dường như anh ta đã đưa ra quyết định nào đó: "Đại sư tỷ, đắc tội rồi!"  

  Advertisement

"Chỉ cần chị có thể tỉnh lại, về sau tiểu sư đệ sẽ mặc chị xử lý!"  

 

Diệp Bắc Minh không do dự nữa.  

 

Anh ta tiến lên một bước ôm lấy cơ thể của Lạc Khuynh Thành!  

 

Nhắm mắt lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Khuynh Thành!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: "Chết tiệt!"  

 

Sau đó ông ta chủ động chặt đứt nhận thức!  

 

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc.  

 

Trước khi anh ta kịp cảm nhận điều gì thì một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ lao ra!  

 

Cơ thể của Diệp Bắc Minh chấn động, để mặc cho vô số sát khí điên cuồng xông vào trong cơ thể anh ta!  

 

Chúng tập trung lại trong đan điền!  

 

Mí mắt Lạc Khuynh Thành run rẩy, đôi mắt đẹp từ từ mở ra.  

 

"Tiểu sư đệ!"  

 

Một giây sau.  

 

Đôi mắt đẹp của cô ấy mở to, khuôn mặt xinh đẹp cũng lập tức đỏ bừng: "Em... em đã làm gì tôi?"  

 

Diệp Bắc Minh dùng chân nguyên truyền âm: "Đại sư tỷ, sát độc trong cơ thể chị còn chưa hoàn toàn bị loại bỏ, chị đừng nhúc nhích!"  

 

"Ưm".  

 

Hai má của Lạc Khuynh Thành đỏ đến tận mang tai.  

 

Ngượng ngùng gật đầu.  

 

Cô ấy nâng lên hai tay, ôm chặt lấy cơ thể của Diệp Bắc Minh!  

 

Mặc cho tiểu sư đệ xử trí!  

 

Lúc này, một lượng lớn sát độc trong cơ thể Lạc Khuynh Thành điên cuồng truyền vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng!  

 

Trong đầu của anh ta hiện ra cảnh tượng máu chảy thành sông!  

 

Vô số người từng bị anh ta giết chết xuất hiện trong đầu!  

 

"Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cuối cùng thì mày cũng xuống địa ngục rồi sao?"  

"Tiểu súc sinh xuống làm bạn với lão phu rồi sao? Ha ha ha ha!"  

 

 

"Diệp Bắc Minh, mày thật ác độc, vậy mà giết chết cả nhà họ Ô tao!"  

 

 

"Hãy xuống địa ngục với bọn tao đi!"

 

"Diệp Bắc Minh, anh thật là lòng dạ độc ác, chẳng phải tôi chỉ mới dùng vớ của anh một lần thôi sao..."  

 

Những người này hóa thành ác quỷ, điên cuồng lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng, giọng nói vang lên như Thần Chết: "Các người khi còn sống cũng không phải đối thủ của tôi, sau khi chết còn muốn quấy nhiễu tâm trí của tôi?"  

 

 

"Giết!"  

 
 
Chương 3254: "Phế vật vô dụng!"


 

 Mà thân thể của anh và Lạc Khuynh Thành đang ôm chặt nhau!  

 

Một lúc sau, toàn bộ sát độc trong cơ thể Lạc Khuynh Thành đều bị hấp thu hết!  

 

Toàn thân Diệp Bắc Minh hoàn toàn tối đen!  

 

Sát độc trải khắp cơ thể!  

 

Trên người lần lượt xuất hiện các ma văn, một luồng sức mạnh cường đại đánh bật Lạc Khuynh Thành bay ra ngoài!  

  Advertisement

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành thay đổi: "Tiểu sư đệ, em làm sao vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, con ngươi giống như một hố đen: "Em muốn trở thành ma!"  

 

Hú!  

 

Tiếng rồng gầm vang vọng khắp Cửu Tiêu, toàn bộ cấm địa của tộc Hỗn Độn rung chuyển kịch liệt!  

  Advertisement

Giống như xảy ra một trận động đất khủng khiếp!  

 

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

Cùng lúc đó, bữa tiệc thọ yến ở nhà họ Giang cũng chính là thời điểm đông nhất!  

 

Tiếng rồng gầm truyền vào nhà họ Giang, tất cả các khách mời đều kêu lên một tiếng rồi đứng dậy, mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn!  

 

"Chẳng lẽ là tiểu súc sinh kia sao?"  

 

Giang Thái Hư vỗ đùi: "Không được, vật kia trong cấm địa…"  

 

Bỏ mặt những vị khách có mặt, ông ta như nổi điên lao về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn!  

 

Khi lao đến trước cấm địa, hoàn toàn sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt!  

 

Một con huyết long khổng lồ dài mười ngàn mét bay lượn trên không của cấm địa!  

 

Dưới thiên hỏa, huyết long dường như sống lại từ đống tro tàn!  

 

"Đây là cái gì? Huyết long?", Dư Khải Đông là người đầu tiên lao tới hiện trường, hàm răng suýt chút nữa rớt xuống.   

 

Nhậm Kiếm Hành nhanh chóng chạy lại: "Anh Giang, chẳng lẽ đây chính là bí mật của cấm địa tộc Hỗn Độn sao?"  

 

Thẩm Nại Tuyết cau mày: 'Chẳng lẽ có liên quan đến người vừa rồi sao?'  

 

Vẻ mặt của sư thái Tĩnh An đầy kinh ngạc: "Sư huynh, chẳng lẽ là cậu ta?"  

 

Mí mắt của ông lão Thiên Khiếm giật giật: "Nếu thực sự là cậu ta thì chúng ta phiền toái rồi!"  

 

"Loại dị tượng kinh khủng này tuyệt đối không đơn giản!"  

 

Hai ông cháu nhà họ Mặc đều nghẹn họng nhìn trân trối!  

 

Thân thể mảnh mai của cô gái nhà họ Mặc run rẩy: "Ông nội… Ông còn nhớ lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Mặc không?"  

 

"Huyết long xoay mình, Huyền Giới đại loạn!"  

 

Ông lão nhà họ Mặc vội vàng chặn miệng của cô gái lại: "Tai vách mạch rừng, đừng nói năng lung tung!"  

 

Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người có tâm chú ý đến cặp đôi ông cháu này!  

 

Dù sao.  

 

Cô gái thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức khó có thể không chú ý!  

Huyết long không ngừng gào thét, như thể đang hấp thụ sức mạnh của thiên hỏa!  

 

 

Khí tức càng ngày càng khủng khiếp, khiến người ta có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy!  

 

 

Giang Thái Hư nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm ông lão áo lam: "Đáng chết! Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

 

 

Ông lão áo lam sợ hãi lắc đầu: "Gia chủ, tôi cũng không biết!"  

 

 

"Phế vật vô dụng!"  

 

 

Giang Thái Hư tát mạnh một cái, cả người ông lão áo lam nổ tung!  

 
 
Chương 3255: Chẳng phải lão tổ Giang Thần nào cả!


 

 Một giây tiếp theo.  

 

Bầu trời phía trên toàn bộ cấm địa bị bao phủ dày đặc bởi tia sét đẫm máu.  

 

Có hàng ngàn tia sét!  

 

Chúng điên cuồng đánh về cùng một phía!  

 

"Xì!"  

 

Mọi người ngược lại hít một hơi thật sâu: "Đây là… Lôi kiếp?"  

 

Ánh mắt Nhậm Kiếm Hành tối sầm lại: "Có người thăng cấp, muốn độ kiếp?"  

 

Dư Khải Đông quả quyết lắc đầu: "Làm sao có thể! Loại lôi kiếp kinh khủng như vậy, cho dù là cảnh giới Đế cũng không thể tạo nên!"  

 

"Trừ phi là phía trên cảnh giới Đế, cảnh giới Đế Tôn trong truyền thuyết..."  

 

Đế Tôn!  

 

Chết tiệt!  

 

Mọi người nhìn về phía Giang Thái Hư, ánh mắt không ngừng co lại: "Anh Giang, chẳng lẽ có người đang bế quan trong cấm địa nhà họ Giang của các người sao?"  

 

Giang Thái Hư hơi sửng sốt!  

 

Đầu óc nhanh chóng chuyển động.  

 

Bối rối, nghi ngờ, kích động!  

 

Cuối cùng chợt hiểu ra, ông ta suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ha ha ha! Tôi nhớ ra rồi!"  

 

"Mười ngàn năm trước, lão tổ Giang Thần của nhà họ Giang chúng tôi đã từng tiến vào cấm địa!"  

 

"Còn nói nếu không đạt được cảnh giới Đế Tôn thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi cấm địa!"  

 

"Chư vị nhìn trình độ lôi kiếp này đi, nó đã vượt xa lôi kiếp của cảnh giới Đế, nhất định lão tổ Giang Thần của tôi đang độ kiếp!"  

 

Giang Thần!  

 

Một vị phong hào Thần Đế của nhà họ Giang!  

 

Nghe nói đã sớm tọa hóa từ lâu, chẳng lẽ còn sống sao?  

 

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau, nếu như lão tổ Giang Thần thật sự còn sống!

Đối với Huyền Thiên Tông và Thiên Đạo Tông mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!  

 

"Mau nhìn xem, trong lôi kiếp có người!", có người kêu lên.  

 

Ầm!  

 

Trong phút chốc.  

 

Vô số ánh mắt nhìn về phía trên không của cấm địa!  

 

Chỉ thấy, bóng dáng một người đàn ông đứng trên không trung, đắm mình trong sấm sét đẫm máu!  

 

"Lão tổ, thật sự là lão tổ Giang Thần!"  

 

"Ha ha ha, ông trời phù hộ nhà họ Giang của tôi!"  

 

Giang Thái Hư kích động đến mức quơ tay múa chân, khàn cả giọng kêu lên: "Toàn bộ nhà họ Giang, quỳ xuống nghênh đón lão tổ Giang Thần xuất quan!"  

 

"Toàn thể nhà họ Giang, quỳ xuống nghênh đón lão tổ xuất quan!"  

 

Mấy ngàn người cấp cao của nhà họ Giang lần lượt quỳ bên ngoài cấm địa!  

Dưới sự dẫn dắt của Giang Thái Hư, thành tâm thành ý quỳ lạy chín lần!  

 

 

Bùm! Bùm! Bùm!  

 

 

Khi một tia lôi kiếp cuối cùng hạ xuống, một bóng người bước ra khỏi màn sương máu!  

 

 

Chẳng phải lão tổ Giang Thần nào cả!  

 

 

Lại chính là Diệp Bắc Minh chết tiệt!  

 

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, mọi người đang quỳ lạy của nhà họ Giang đều sửng sốt.  

 

 

"Đây không phải là lão tổ Giang Thần!"  
 
Chương 3256: Lúc này chỉ còn chưa đầy mười mét!


 

 "Đệt! Đệt! Đệt! Chúng ta quỳ nhầm người rồi!"  

 

Sắc mặt của một đám cấp cao nhà họ Giang khó coi, nhanh chóng đứng lên.  

 

Trước mặt nhiều khách khứa như vậy, thế mà quỳ nhầm người!  

 

Vô cùng mất mặt!  

 

Giang Thái Hư xấu hổ muốn chết, sử dụng một thanh trường kiếm chém tới: "Tiểu súc sinh, mày có chết ngàn lần cũng không đáng tiếc!"  

 

Sát khí đáng sợ ngưng tụ, điên cuồng chém về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Cùng lúc đó, ma khí trên người Diệp Bắc Minh chuyển động, huyết quang sau lưng ngập trời!  

 

Chín con ma long màu đen xoay quanh cơ thể anh, sau lưng lại xuất hiện hư ảnh của một con huyết long!  

 

Hú!  

 

Tiếng rồng gầm vang lên, chín con ma long màu đen đột nhiên đánh ra!  

 

Giang Thái Hư giống như một chiếc thuyền con gặp bão, căn bản không chịu nổi!  

 

Trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, và rơi xuống đất như sao băng, bụi tung mù mị đầy trời!   

 

"Cái này..."  

 

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông đều choáng váng!  

 

Lực của một chiêu này mạnh đến mức cho dù bọn họ có ra tay thì cũng chưa chắc có thể đón được!  

 

"Gia chủ!"  

 

Mọi người trong nhà họ Giang chạy lên đỡ Giang Thái Hư.  

 

Giang Thái Hư che ngực dính đầy máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh… Mày… rốt cuộc là ai?"  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời.  

 

Vào lúc này, hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn độn!  

 

"A!"  

 

Anh gầm lên một tiếng, một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện!  

 

Thiên hỏa trong toàn bộ cấm địa của tộc Hỗn Độn điên cuồng ngưng tụ về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều bị hấp thu vào cơ thể anh!  

 

Dư Khải Đông sửng sốt: "Ông Nhậm, ông có biết xảy ra chuyện gì không?"  

 

Ánh mắt già nua của Nhậm Kiếm Hành ngưng trọng, lắc đầu.  

 

Ông ta cũng không biết!  

 

Thẩm Nại Tuyết hít sâu một hơi: "Anh ta đang hấp thu sức mạnh của thiên hỏa!"  

 

"Cô nói gì?"  

 

Tất cả mọi người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.  

 

Dư Khải Đông nhanh chóng hỏi: "Thẩm cô nương, cô biết đang xảy ra chuyện gì sao?"  

 

Thẩm Nại Tuyết gật đầu, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh giữa không trung: "Tổ tiên của Băng Cực Cung đã từng lưu lại một bí pháp, có thể hấp thu sức mạnh thuộc tính băng trong băng tuyết!"  

 

"Nhưng đệ tử Băng Cực Cung của chúng tôi cần phải lợi dụng trận pháp và công pháp đặc biệt!"  

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người trực tiếp hấp thu sức mạnh từ thiên hỏa như anh ta!"  

 

 

"Nhưng..."  

 

 

Thẩm Nại Tuyết dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mọi người có thể thấy rõ sức mạnh thiên hỏa trong cấm địa của tộc Hỗn Độn đã suy yếu đi rất nhiều!"  

 

 

"Phần lớn sức mạnh thiên hỏa đều bị người này hấp thu!"  

 

 

Lúc đó, mọi người mới phản ứng lại.  

 

 

Nhiệt độ xung quanh quả thực đã giảm đi rất nhiều!  

 
 
Chương 3257: Một âm thanh “răng rắc” vang lên!


 Phần lớn sức mạnh thuộc tính lửa đã biến mất!  

 

 

Chẳng lẽ trên người này có bí pháp có thể hấp thu ngọn lửa sao?  

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Bắc Minh của rất nhiều người đều đã thay đổi!  

 

Phương pháp này lợi hại đến mức mọi người đều đỏ mắt ghen tỵ!   

 

Giang Thái Hư hạ thấp giọng: "Mau đi bẩm báo lão tổ, nói có một tiểu súc sinh đột nhiên xông vào trong cấm địa!"  

 

"Có thể trên người cậu ta cất giấu một bí mật động trời, xin mời lão tổ ra ngoài, để bọn họ tới đây!"  

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

Thuộc hạ trả lời, kiêng dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh trong không trung.  

 

Nhanh chóng rời đi.  

 

Vào lúc này, sâu trong đan điền của Diệp Bắc Minh có ba ngọn lửa đang đốt cháy hừng hực!  

 

Ngọn đầu tiên, Phần Thiên Chi Diễm!  

 

Ngọn thứ hai, Huyền Minh Lãnh Hỏa!  

 

Ngọn thứ ba, Cửu U Lôi Hỏa!  

 

Ba ngọn dị hỏa điên cuồng bừng cháy!  

 

Sức mạnh thiên hỏa mới vừa gia nhập trong cơ thể anh trực tiếp bị ba ngọn dị hỏa chia cắt!

Bọn chúng giống như đứa trẻ đang bú sữa mẹ, vô cùng tham lam!  

 

Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: "Tiểu Tháp, đây là thế nào?"  

 

Vừa rồi khi anh trải qua độ kiếp, tất cả sức mạnh trong trời đất đều tập trung về phía cơ thể anh!  

 

Vì vậy mới xảy ra cảnh tượng này!  

 

Thiên hỏa bên trong cấm địa của tộc Hỗn Độn đều chủ động ngưng tụ về phía cơ thể anh!   

 

Toàn bộ dung nhập vào đan điền, bị ba loại dị hỏa này chia cắt!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười giải thích: "Tiểu tử, cậu đã nhặt được của hời rồi!"  

 

"Dị hỏa là ngọn lửa nguyên bản, bọn chúng có thể chiếm đoạt tất cả ngọn lửa dưới dị hỏa trong trời đất!"  

 

"Những thiên hỏa này đối với người tu võ mà nói rất kinh khủng, nhưng đối với dị hỏa mà nói chính là liều thuốc đại bổ!"  

 

"Tăng nhanh tốc độ, hấp thu hết tất cả thiên hỏa, uy lực của dị hỏa sẽ nâng cao hơn một bậc!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Được!"  

 

Tiếp tục điên cuồng hấp thu thiên hỏa trong cấm địa của tộc Hỗn Độn!  

 

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cấm địa trong tộc Hỗn Độn, ai đặt chân vào đó đều sẽ chết!"  

 

Người chưa đến nhưng giọng nói đã đến trước!  

 

Một giây tiếp theo.  

 

Ầm!  

 

Một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng tấn công tới, muốn nghiền nát Diệp Bắc Minh trên không trung!  

 

Hú!  

 

Chín con ma long màu đen đồng thời gào thét, tiến về phía luồng khí tức đáng sợ kia!  

Một âm thanh “răng rắc” vang lên!  

 

 

Chín con ma long màu đen lại đồng thời nổ tung và biến thành ma khí!   

 

 

Ngay cả hư ảnh của huyết long sau lưng Diệp Bắc Minh cũng nổ tung tại chỗ, biến mất trong không khí!  

 

 

Bùm!  

 

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy như bị sét đánh, từ trên trời cao rơi xuống: 'Đệt! Chết tiệt'  

 

 

Trong khoảnh khắc anh bị tấn công, ba ngọn dị hỏa ngừng hấp thu sức mạnh thiên hỏa!  
 
Chương 3258: "Thăng cấp lên một cảnh giới lớn?"


 

 Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông sợ hãi quay đầu!  

 

Ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực khó có thể ngăn cản!   

 

Bùm! Bùm…  

 

Bao gồm Thẩm Nại Tuyết, sư thái Tĩnh An, ông lão Thiên Khiếm, toàn bộ đều bị ép quỳ xuống mặt đất!  

 

Một giây tiếp theo, hai bóng người từ trên trời hạ xuống!  

 

Một người đàn ông trung niên!  

 

Một thiếu phụ trung niên!  

 

Hai người nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách cường đại!  

 

Vừa nhìn thấy hai người kia, Giang Thái Hư đã dập đầu ba cái: "Cháu cố đời thứ tư, Giang Thái Hư, xin bái kiến hai vị lão tổ tông!"  

 

Dư Khải Đông ngược lại hít một hơi thật sâu: "Hai vị phong hào Thần Đế của nhà họ Giang!"  

  Advertisement

"Tiền bối Giang Phong Hoa, tiến bối Giang Lục U!"  

 

Ánh mắt của Giang Phong Hoa dừng trên người Dư Khải Đông: "Nhìn thấy bổn đế, tại sao không quỳ xuống?"  

 

Trong lòng Dư Khải Đông run rẩy, cố gắng mở miệng: "Tôi là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông..."  

 

Bùm!  

 

Một luồng áp lực đột nhiên ập đến!  

 

Hai đầu gối của Dư Khải Đông mềm nhũn, bị buộc phải quỳ xuống đất!  

 

"Còn ông?"  

 

Ánh mắt dừng trên người Nhậm Kiếm Hành.  

 

Nhậm Kiếm Hành mỉm cười sảng khoái: "Tham kiến hai vị Thần Đế!"  

 

Dứt khoát quỳ xuống.  

 

Giang Phong Hoa không tiếp tục để ý đến hai người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ là một con kiến hôi ở cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong mà cũng có thể gây chuyện ở nhà họ Giang sao?"  

 

"Còn tiến vào cấm địa của tộc Hỗn Độn? Giang Thái Hư, ông làm gia chủ thế nào vậy?"  

 

Giang Thái Hư hơi sửng sốt một chút!  

 

"Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong?"  

 

"Không đúng!"  

 

"Khi tiểu súc sinh vừa rồi xông vào rõ ràng chỉ mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thôi!", Giang Thái Hư tràn đầy nghi hoặc.  

 

Quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, không khỏi hoảng sợ!  

 

Khí tức cảnh giác của tiểu súc sinh này lại thật sự biến thành cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!  

 

"Đệt! Cậu ta đã thăng cấp!"  

 

Đồng tử của Giang Thái Hư co lại. Không chỉ có ông ta.  

 

Những người khác cũng phát hiện ra điều này!  

 

Trong lòng Nhậm Kiếm Hành chấn động: 'Tiểu tử này lại thăng cấp! Ước chừng đã thăng lên một cảnh giới lớn!'  

 

Trong mắt Dư Khải Đông lóe lên: 'Đáng tiếc hôm nay người này sẽ chết chắc, nếu không có thể để cậu ta gia nhập Thiên Đạo Tông!'  

 

Trong lòng Thẩm Nại Tuyết chỉ có bốn chữ: 'Yêu nghiệt biến thái!'  

 

Những người tu võ còn lại đều sững sờ tại chỗ!  

 

Chưa đến một giờ, anh đã từ cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thăng cấp lên đến cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!  

Trước đó chưa từng có, chưa từng nghe thấy!  

 

 

Hai mắt Giang Lục U tối sầm lại, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Giang Thái Hư, ông nói cái gì? Tiểu tử này vừa rồi còn thuộc cảnh giới Chân Linh đỉnh phong sao?"  

 

 

"Bây giờ đã thuộc cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong? Ý của ông là chỉ trong vòng một giờ thôi à!"  

 

 

"Thăng cấp lên một cảnh giới lớn?"  

 

 

Giang Thái Hư nuốt nước miếng: "Hình như là..."  

 

 

Giang Lục U xoay cổ tay, một luồng áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy anh: "Tiểu tử, quỳ xuống kể rõ ràng cho tôi nghe tất cả bí mật trên người cậu!"  

 
 
Chương 3259: "Thật hay giả?"


Tiến về phía trước một bước, nổi giận gầm lên một tiếng!  

 

 

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người!  

 

Chín con ma long màu đen lại lao ra một lần nữa, một con huyết long lại lao thẳng lên trời!  

 

"Tiểu tử này điên rồi sao?"  

 

"Sao lại dám nói chuyện với người được phong hào Thần Đế như vậy?"  

 

Đám đông quá sợ hãi!  

 

Tròng mắt của Thẩm Nại Tuyết suýt chút nữa lồi ra ngoài!  

 

Ông lão Thiên Khiếm nhếch miệng cười: "Sư muội, xem ra chúng ta không cần ra tay!"  

 

Sư thái Tĩnh An gật đầu: "Lợi cho cậu ta, quay lại bắt con khốn Nhan Như Ngọc kia lại, tôi đây phải tra tấn cô ta đến chết!"  

 

Khóe mắt Giang Lục U co giật dữ dội: "Đồ khốn khiếp, mày tự tìm cái chết!"  

 

Đang định ra tay!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng trời vang lên: "Giang Lục U, Giang Phong Hoa! Hai anh em các người dám động vào cậu ta?"  

 

Bùm!  

 

Ánh mắt mọi người ngưng lại, dừng ở phía sau Diệp Bắc Minh.  

 

Lạc Khuynh Thành chậm rãi bước tới, sắc mặt đã cải thiện rất nhiều.   

 

Giang Lục U hơi sửng sốt: "Ồ? Cô lại là ai?"  

 

"Nói thử xem, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta?"  

 

Lạc Khuynh Thành không chút do dự nói: "Tiểu sư đệ của tôi là huyết mạch của Hoa tộc Thượng Cổ, ông dám động vào cậu ta sao?"  

 

Giang Phong Hoa sửng sốt: "Cô nói gì?"  

 

Giang Lục U kêu lên: "Không thể nào!"  

 

Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc!  

 

Những vị khách khác có mặt cũng sững sờ ngay tại chỗ!  

 

Thẩm Nại Tuyết sửng sốt, giống như đang nghĩ tới điều gì: "Sao có thể, cậu ta người của Hoa Tộc?"  

 

"Người của Hoa tộc Thượng Cổ? Chẳng trách!"  

 

Ánh mắt Dư Khải Đông nheo lại, tất cả ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương đều biến mất!  

 

Thay vào đó là một luồng sát khí ngút trời!  

 

Sắc mặt già nua của Nhậm Kiếm Hành trầm xuống: "Dư Khải Đông, nếu ông dám động vào một sợi tóc của cậu ta thì đừng trách tôi trở mặt!"  

 

Dư Khải Đông nghiến răng: "Nhậm Kiếm Hành, Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt!"  

 

"Huyền Thiên Tông của các người còn muốn tuân thủ lời hứa năm đó sao?"  

 

Nhậm Kiếm Hành cười: "Đây là lời giáo huấn của tổ tiên Huyền Thiên Tông!"  

 

"Ông!"  

 

Dư Khải Đông nghiến răng.  

"Thật hay giả?"  

 

 

"Người của Hoa tộc Thượng Cổ?"  

 

 

"Trời ạ, chẳng phải Hoa tộc Thượng Cổ đã hoàn toàn bị diệt rồi sao..."  

 

 

"Nghe nói không có, có một số người đã rời khỏi Huyền Giới, một số cố gắng kéo dài hơi tàn ở nơi mà chim cũng không thèm dòm ngó tới..."  

 

 

"Bọn họ thật sự đã trở lại? Những đại tông môn ở Huyền Giới tự xử như thế nào?"   

 

 

Giữa lúc mọi người đang nghị luận.  
 
Chương 3260: "Di tích Côn Luân Thượng Cổ..."


 "Lạc Khuynh Thành, tham kiến thiếu chủ!"  

 

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: "Đại sư tỷ, chuyện này là sao vậy?"  

 

"Sao… sao chị lại quỳ xuống? Còn gọi em là thiếu chủ?"  

 

"Mau đứng dậy đi!"  

 

Tiến lên một bước, chuẩn bị đỡ Lạc Khuynh Thành đứng dậy!  

  Advertisement

Lạc Khuynh Thành khẽ mỉm cười: "Thiếu chủ, ngài là huyết mạch của Hoa tộc Thượng Cổ, còn tôi là người của nhà họ Lạc trong mười tộc Hỗn Độn!"  

 

"Đương nhiên phải gọi ngài là thiếu chủ!"  

 

Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì?"  

 

Lạc Khuynh Thành liếc nhìn Giang Phong Hoa và Giang Lục U: "Bản thân mười tộc Hỗn Độn chính là người làm của Hoa tộc Thượng Cổ, mấy chục triệu năm qua đều như vậy!"  

  Advertisement

"Mặc dù Hoa tộc Thượng Cổ đã bị tiêu diệt, nhưng thân phận người hầu của mười tộc Hỗn Độn chưa bao giờ thay đổi!"  

 

"Tổ tiên của mười tộc Hỗn Độn đã lập lời thề bằng máu của mình, vĩnh viễn không được làm tổn thương người của Hoa Tộc, không được làm trái mệnh lệnh của người Hoa Tộc!"  

 

"Mặc dù Giang Phong Hoa và Giang Lục U thuộc cảnh giới Đế, nhưng bọn họ cũng không dám gánh tội danh phản đồ!"  

 

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu được!  

 

Cuối cùng anh cũng hiểu!  

 

Chín người sư tỷ còn lại gọi anh là chủ nhân cũng vì mẹ của họ!  

 

Nếu Đại sư tỷ là người của tộc Hỗn Độn, tại sao lúc trước cũng gọi anh là chủ nhân!  

 

Thì ra là như vậy!  

 

Một giây tiếp theo, ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn về phía hai người Giang Phong Hoa, Giang Lục U!  

 

Hét lớn một tiếng: "Hai người các ngươi, quỳ xuống cho tôi!"  

 

Sắc mặt Giang Phong Hoa xanh mét: "Tiểu tử, cậu nói gì?"  

 

Giang Lục U nổi trận lôi đình: "Láo xược! Cậu có tư cách gì chứng minh mình là người của Hoa tộc Thượng Cổ?"  

 

"Không sai!"  

 

Giang Phong Hoa cười dữ tợn nói: "Tiểu tử, cậu dám giả mạo Hoa tộc Thượng Cổ, đây chính là tử tội!"  

 

Hai người nhìn nhau, đến gần Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh nên chứng minh thế nào đây?  

 

Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng nói của Thìn Long: "Di tích Côn Luân Thượng Cổ có thể chứng minh thân phận của cậu!"  

 

Suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Anh lập tức mở ra một cánh cửa không gian!  

 

Di tích Côn Luân Thượng Cổ xuất hiện!  

 

"Đây là..."  

 

Con ngươi của Giang Phong Hoa và Giang Lục U điên cuồng co lại!  

 

Diệp Bắc Minh nói từng chữ một: "Đây là di tích Côn Luân Thượng Cổ, chỉ có huyết mạch của Hoa Tộc mới có thể kế thừa!"  

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi rất lớn!  

 

 

"Di tích Côn Luân Thượng Cổ..."

 

"Chết tiệt! Người này lại mang theo di tích Côn Luân Thượng Cổ!"  

 

Dư Khải Đông nheo mắt lại: "Thứ này không phải ở thế giới Tam Thiên sao? Chẳng lẽ cậu ta đến từ thế giới Tam Thiên?"  

 

 

"Không đúng!"  

 

 

Dư Khải Đông bừng tỉnh hiểu ra: "Đáng chết, tiểu tử này là Diệp Bắc Minh!"  

 

 

"Cậu ta chưa chết! Tên Lục Bạch Hạc này lừa gạt chúng ta!"  
 
Chương 3261: "Chẳng lẽ em ăn sạch sẽ rồi lại không thừa nhận sao?"


 

 Giang Phong Hoa và Giang Lục U cùng ngẩn người!  

 

Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng: "Núi thánh của Hoa tộc Thượng Cổ ở chỗ này, hai người còn không mau quỳ xuống!"  

 

"Cậu!"  

 

Hai người suýt chút nữa tức giận đến mức hộc máu!  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Nhìn thấy núi thánh của Hoa Tộc mà không quỳ chính là phản bội!"  

  Advertisement

"Nhà họ Giang của các người muốn phản bội Hoa tộc Thượng Cổ sao?"  

 

"Đừng quên, tổ tiên của các người đã lấy máu ra thề đấy!"  

 

Hai chữ phản bội này, bọn họ chết cũng không dám nói ra khỏi miệng!  

 

Một khi thừa nhận thì phải tuân thủ lời thề!  

  Advertisement

Cảnh giới càng cao, sức ảnh hưởng của sức mạnh này càng sâu!  

 

Nếu không, con đường võ đạo của đời này sẽ không thể tiến thêm một bước nữa!  

 

Có thể khiến cho bọn họ quỳ xuống?  

 

Không cam lòng!  

 

Thật con mẹ nó không cam lòng!  

 

Giang Phong Hoa suýt chút nữa cắn nát răng hàm sau: "Tiểu tử… Đủ rồi đấy!"  

 

Diệp Bắc Minh gào lên: "Ông đây bảo các người quỳ xuống! Nếu không, ông chính là kẻ phản bội!"  

 

"Phụt…"  

 

Sơ tâm võ đạo của Giang Lục U chịu ảnh hưởng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Giang Phong Hoa ngạc nhiên: "Em gái! Được, chúng ta quỳ xuống đi!"  

 

Bùm!  

 

Đầu gối của hai người đều mềm nhũn, quỳ xuống ngay tại chỗ!  

 

"Bái! Kiến! Công! Tử!"  

 

Hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sát ý trong mắt không hề che giấu chút nào!  

 

"Ha ha ha ha! Phong hào Thần Đế? Đây chính là phong hào Thần Đế sao?"  

 

Diệp Bắc Minh cười to: "Nhớ kỹ, sau này nhìn thấy tôi thì phải quỳ xuống đất nghênh đón!"  

 

"Đại sư tỷ, chúng ta đi thôi!"  

 

Nói xong anh nắm lấy tay Lạc Khuynh Thành, nhanh chóng rời đi.  

 

Mười mấy ông lão trong đám đông nheo mắt lại, không kiêng nể gì đi theo sau!  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh bộc phát cơn lửa giận: "Các người là thứ gì? Cút cho tôi!"  

 

Chém một nhát kiếm ra, huyết long gầm lên!  

 

Mười mấy người lập tức biến thành một màn sương đẫm máu!  

 

Sắc mặt những người còn lại thay đổi kịch liệt, không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại có thể sát phạt quyết đoán như vậy!  

Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Lạc Khuynh Thành dừng lại: "Công tử, thân phận của ngài đã hoàn toàn bại lộ, hiện tại chúng ta gặp phiền phức rồi!"  

 

 

Diệp Bắc Minh ngưng trọng lắc đầu: "Công tử cái gì mà công tử, chị mãi mãi là đại sư tỷ của em!"  

 

 

Lạc Khuynh Thành hơi sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp có hơi nước chuyển động: "Tiểu sư đệ..."  

 

 

Thân thể mềm nhũn, nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh!  

 

 

Cả người Diệp Bắc Minh cứng đờ: "Đại sư tỷ, chuyện này…"  

 

 

Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu lên: "Thế nào? Vừa rồi em cũng không đối xử với chị như vậy?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom