Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3042: Chín mươi chín vị sư phụ giật mình!


 

“Bản đế đã nhớ nhớ kỹ mùi của cậu rồi, dù có trải qua mười kiếp luân hồi, bản đế cũng nhất định sẽ vẫn truy sát cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Được, vậy thì cô đi chết đi!”  

 

Năm ngón tay anh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chuẩn bị chém rụng đầu người phụ nữ này!  

 

Đột nhiên.  

 

“Ranh con, mau dừng tay!”  

 

“Minh Nhi, dừng tay!”  

  Advertisement

“Minh Nhi, đừng làm bừa...”  

 

…  

 

Giọng nói của chín mươi chín vị sư phụ đồng loạt vang lên.  

 

“Sư phụ?”  

 

Diệp Bắc Minh giật mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.  

  Advertisement

Chín mươi chín tấm bia mộ đồng thời xuất hiện, ngoại trừ Long Đế.  

 

Các luồng thần hồn ngưng tụ lại, chui ra từ bia mộ!  

 

Sắc mặt của thần hồn của cha đỡ đầu sa sầm lại: “Ranh con, còn không mau buông thanh kiếm trong tay con ra!”  

 

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Sư phụ? Sao vậy ạ?”  

 

Thần hồn của Dược Vương Quỷ Cốc suýt chút nữa thì tức chết: “Cái thằng khốn nạn này, người phụ nữ này là sư phụ của bọn ta!”  

 

“Con gác kiếm lên cổ của sư công con mà con còn hỏi sao vậy nữa hả?”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người!  

 

Rõ ràng người phụ nữ này cũng rất bất ngờ, cô ta cười gằn một tiếng: “Ta không hề nhận các người làm đệ tử!”  

 

“Năm xưa, ta cảm thấy quá tẻ nhạt nên mới truyền thụ cho các người một chút bản lĩnh mà thôi!”  

 

Cha đỡ đầu lắc đầu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy!”  

 

“Sư phụ, cuối cùng chúng con cũng tìm thấy người rồi!”  

 

“Thật tốt khi thấy sư phụ vẫn còn sống! Hức hức hức...”  

 

Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ vô cùng kích động, người nào người nấy đều quỳ xuống, dập đầu lạy!  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, chuyến này phải làm thế nào bây giờ?”  

 

“Khụ khụ... Chuyện này... Chuyện này… Tôi thực sự không biết quan hệ giữa mọi người!”  

 

“Tôi nhớ ra rồi, thần hồn của bản tháp bị thương, phải đi ngủ vài ngày đã, tạm biệt!”, hơi thở của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.  

 

Thậm chí còn ngừng luôn việc chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh.  

 

“Móa!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật!  

 

Cha đỡ đầu quát mắng một tiếng: “Ranh con, còn không thu kiếm về đi?”  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về.  

 

Người phụ nữ cười lạnh: “Không phải cậu muốn giết tôi sao?”  

 

Diệp Bắc Minh lúng túng ra mặt: “Sư công, tôi thực sự không biết cô là sư công tôi!”  

 

Người phụ nữ hừ lạnh: “Ai là sư công của cậu chứ?”  

 

“Bản đế đã nói rồi, bọn họ hoàn toàn không phải đệ tử của bản đế, bọn họ cũng không xứng làm đệ tử của bản đế!”  

 

“Bọn họ chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. Nếu không phải khi ấy bản đế thấy tẻ nhạt thì đã chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một cái rồi!”  

 

Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ đều hết sức lúng túng!  

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Dù cô là sư công của tôi thì cũng không được phép tùy tiện nhục mạ sư phụ tôi!”  

 

 

Chín mươi chín vị sư phụ giật mình!  

 

 

Vua tàn sát vội vàng mở miệng: “Đồ nhi, đừng nói lung tung!”  

 

 

“Minh Nhi, con nói gì vậy?”  

 

 

“Mau im ngay!”  

 

 

Các sư phụ khác cũng nói theo.  

 
 
Chương 3043: “Sai rồi!”


 Người phụ nữ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: “Nếu không phải tôi đang bị trọng thương, thực lực không bằng một phần vạn so với lúc đỉnh cao phong độ thì…”  

 

 

“Chỉ một cọng tóc của bản đế thôi đã đủ sức giết chết cậu rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Cô tính áp đảo người khác dựa vào cảnh giới đấy à? Nếu vậy thì hiện tại tôi cũng có thể giết chết cô như giết một con chó!”  

 

Người phụ nữ nheo đôi mắt xinh đẹp lại: “Cậu so sánh bản đế với chó hả?”  

 

“Đồ nhi!”  

 

Các sư phụ như cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Long Huyết Chiến Thần đều biến sắc.  

 

Diệp Bắc Minh bĩu môi: “Câu này là tự cô nói đấy nhé!”  

 

Chẳng những người phụ nữ không nổi giận mà còn nở nụ cười xinh đẹp: “Thằng nhóc này mạnh hơn các người nhiều, nói xem.”  

 

“Rốt cuộc là làm sao? Sao các người lại chỉ còn lại mỗi thần hồn thế này?”  

 

Bọn cha đỡ đầu không dám giấu giếm, thuật lại một lượt những chuyện đã xảy ra.  

  Advertisement

Người phụ nữ nhướng mày: “Đoàn Thiên Đức là người có thiên phú tốt nhất trong số các người!”  

 

“Không ngờ là ngoài ông ta ra, các người lại đều đã vẫn lạc cả rồi…”  

 

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước: “Sư công đã có cách để tái tạo lại cơ thể cho bản thân!”  

 

“Vậy sư công có cách gì giúp các sư phụ tôi sống lại không?”  

 

Người phụ nữ nhìn Diệp Bắc Minh: “Quỳ xuống đi thì tôi sẽ nói cho cậu biết!”  

 

Phịch!  

 

Diệp Bắc Minh quỳ ngay xuống không chút do dự: “Có cần tôi dập đầu lạy cô không?”  

 

Người phụ nữ kinh ngạc hé miệng: “Nhóc con, cậu…”  

 

Im lặng một lát!  

 

Cuối cùng cô ta không nhịn được hỏi: “Tại sao? Với tính cách của cậu thì chắc chắn là bắt cậu quỳ xuống còn khó hơn cả giết cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu như không có chín mươi chín vị sư phụ thì đã không có Diệp Bắc Minh tôi hôm nay!”  

 

“Nếu sư công muốn nhục mạ sư phụ tôi thì tôi sẵn sàng đối đầu với sư công!”  

 

“Nhưng nếu sư công có thể cứu sư phụ tôi thì dù Diệp Bắc Minh tôi có quỳ đến chết ở đây cũng có hề gì?”  

 

“Nhóc con, con...”  

 

Cha đỡ đầu đỏ hoe mắt.  

 

Dược Vương Quỷ Cốc chùi nước mắt: “Nhóc con, quả không uổng công ta thương con!”  

 

Vua tàn sát vui mừng gật đầu: “Ha ha ha, được lắm!”  

 

Các sư phụ khác cũng đều hết sức xúc động, tươi cười chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh quỳ dưới đất!  

 

Người phụ nữ đột nhiên cười: “Tôi có thể nói cho cậu biết cách làm bọn họ sống lại nhưng cậu phải đưa hồn tháp cho tôi!”  

 

“Cậu có đồng ý không?”

…  

 

…  

 

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là…  

 

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu cực kỳ quả quyết: “Tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Tháp!”  

 

Người phụ nữ dường như đã đoán trước được câu trả lời này!  

 

Cô ta cười một tiếng đầy ẩn ý: “Quả nhiên!”  

“Cậu đã biết được lai lịch của ngọn tháp này rồi nên không nỡ từ bỏ một báu vật như vậy!”  

 

 

“Sai rồi!”  

 

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi từng có lỗi với Tiểu Tháp một lần nên lần này bất kể ra sao tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Tiểu Tháp nữa!”  

 

 

Người phụ nữ cười khẩy: “Ha ha, cậu cho là tôi sẽ tin lời cậu à?”  

 

 

…  

 

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Nếu như tôi chọn từ bỏ mạng sống của mình thì sao?”  
 
Chương 3044: Cậu đã chết một lần rồi!”


 Cô ta không tin nổi: “Cậu nói gì cơ? Từ bỏ mạng sống của bản thân ư?”  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa rồi cô nói là chỉ cần tôi chết thì Tiểu Tháp sẽ thành vật vô chủ!”  

 

“Nếu được, tôi muốn dùng mạng mình để giúp chín mươi chín vị sư phụ của tôi sống lại!”  

 

“Bắc Minh...”  

 

Chín mươi chín vị sư phụ sững sờ!  

 

Người phụ nữ kia hoàn toàn câm lặng!  

  Advertisement

Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại nói như vậy.  

 

“Cậu không chịu từ bỏ hồn tháp nhưng lại sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình ư?”  

 

“Rốt cuộc trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì vậy?”  

 

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ tập trung nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh tròn mười lăm phút đồng hồ!  

 

Đột nhiên.  

  Advertisement

“Được!”  

 

Một luồng sát ý ngưng tụ lại: “Nếu như cậu sẵn sàng chết thì tôi sẽ giúp cậu!”  

 

“Đông Phương Xá Nguyệt tôi xin dùng tinh thần võ đạo và danh tiếng của Đông Phương Đại Đế để thề!”  

 

“Sau khi cậu chết, tôi sẽ giúp các sư phụ của cậu sống lại!”  

 

“Nếu như Đông Phương Xá Nguyệt tôi không làm được thì thần hồn sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, trên thế gian này không còn tôi nữa!”  

 

Cô ta vừa dứt lời, một luồng sát ý lập tức ngưng tụ!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt đưa tay ra giữa không trung, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô ta, bổ thẳng về phía cổ của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại chờ chết, không hề có ý định phản kháng!  

 

“Sư phụ, xin người dừng tay!”  

 

“Sư phụ, chín mươi chín người chúng con chỉ có một đồ nhi duy nhất này thôi!”  

 

“Sư phụ, con không muốn sống lại, con có thể lập tức chôn vùi thần hồn, xin người đừng giết Minh Nhi!”  

 

“Sư phụ...”  

 

Bên tai vang lên hàng loạt tiếng năn nỉ!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười gằn: “Im miệng hết đi cho ta, tự thằng nhóc này muốn chết đấy chứ!”  

 

Thanh trường kiếm giá lạnh giáng xuống với tốc độ khủng khiếp, chỉ còn cách cổ của Diệp Bắc Minh không đầy một mét!  

 

Diệp Bắc Minh vẫn không hề có ý định tránh né hay ra tay ngăn cản!  

 

Với khoảng cách này và tốc độ này!  

 

Anh sẽ chết chắc!  

 

Mùi máu tươi xộc lên, Diệp Bắc Minh thấy cổ mình đau nhói!  

 

Máu tươi phun ra!  

 

Một giây sau.  

 

Không ngờ Đông Phương Xá Nguyệt lại dừng lại!  

 

“Tại sao không giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng hé mở mắt.  

 

Thanh trường kiếm chỉ cứa rách da của anh!  

 

Với tốc độ và sức mạnh như vậy, vậy mà thanh kiếm vẫn có thể đột ngột dừng lại được!  

 

Thực lực của người phụ nữ này quả là đáng sợ!  

 

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt ánh lên vẻ tán thưởng: “Nhóc con, bản đế nhận thấy cậu thật lòng muốn dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy tính mạng của các sư phụ của cậu!”  

 

“Cho nên, cậu có chết hay không không hề quan trọng với tôi!”  

“Trong lòng bản đế,  

 

 

Cậu đã chết một lần rồi!”  

 

 

Thu kiếm!  

 

 

“Ồ?”, Diệp Bắc Minh bị bất ngờ.  

 

 

Chín mươi chín vị sư phụ mừng rỡ: “Cảm ơn sư phụ!”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Người dám bình thản đối mặt với cái chết như cậu thực sự hiếm thấy. Tuy vậy, dẫu cậu không sợ chết nhưng người bên cạnh cậu chưa chắc đã vậy!”  
 
Chương 3045: “Diệp Càn Khôn! Diệp Càn Khôn!”


 

 Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt nước trên đỉnh đầu.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Các sư phụ, xin hãy chờ con một chút!”  

 

Ầm!  

 

Anh chợt giẫm mạnh chân một cái rồi lao đi như mũi tên rời cung.  

 

Thấy bóng Diệp Bắc Minh dần dần biến mất, Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên cười: “Ha ha, tên nhóc này thú vị thật, cậu ta sẽ không quay về ngay đâu!”  

 

“Các người mau kể cho ta nghe xem rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?”  

 

...  

 

Trên đỉnh Thang Trời, nửa canh giờ đã trôi qua.  

 

Sở Đẳng Nhàn lười biếng ngồi trên ghế: “Dư Khôn, biện pháp của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả thì phải?”  

 

“Mấy người phụ nữ này sắp chảy cạn cả máu rồi nhưng tên ranh kia vẫn không chịu ngoi lên!”  

 

“Lãng phí mất nửa canh giờ của tôi, cậu có biết hậu quả là gì không?”  

 

Dư Khôn tái mét mặt, cánh môi không ngừng run rẩy: “Đại nhân, có khi Diệp Càn Khôn đã chết ở dưới đó rồi cũng nên!”  

 

“Ha ha, vậy hả?”  

 

Sở Đẳng Nhàn cười giả dối: “Nghĩa là cậu thực sự đã lãng phí nửa canh giờ của tôi phải không?”  

 

Dư Khôn sợ hãi quỳ phịch xuống ngay tại chỗ, suýt đái cả ra quần!  

 

“Đại nhân, xin ngài hãy giao việc này cho tôi!”  

 

“Xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ bắt Diệp Càn Khôn phải ngoi lên!”  

 

…  

 

Sở Đẳng Nhàn duỗi ra một ngón tay: “Được!”

Dư Khôn mừng rỡ: “Dạ được, tốt quá rồi, chỉ cần một canh giờ thôi ạ!”  

 

Sở Đẳng Nhàn cười gằn: “Cậu đáng để tôi chơi với cậu những một canh giờ hay sao?”  

 

“Tôi chỉ cho cậu mười lăm phút thôi, sau mười lăm phút nữa, nếu Diệp Càn Khôn vẫn không ngoi lên!”  

 

“Thì cậu tự biết kết cục của bản thân là gì rồi chứ?”  

 

Dư Khôn thầm hối hận chết đi được!  

 

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì có chết anh ta cũng sẽ không ra mặt làm gì!  

 

“Diệp Càn Khôn, tất cả đều là tại tên khốn Diệp Càn Khôn mà ra!”  

 

Nét mặt của anh ta dần trở nên hung dữ, hai mắt đỏ rực nhìn xuống mặt hồ: “Mấy người phụ nữ có dính dáng tới Diệp Càn Khôn các người đều đáng chết, nếu tôi phải chết thì nhất định các cô sẽ phải chết trước tôi!”  

 

Dư Khôn hoàn toàn phát điên!  

 

Chân nguyên tuôn ra khỏi cơ thể, từng luồng sóng xung kích nện xuống mặt nước!  

 

Mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ bị mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đều đã tái nhợt!  

 

Lúc này, bị sóng xung kích tác động, bọn họ bị đánh bay ra ngoài!  

 

Người nào người nấy đều co giật toàn thân, cơ thể rét run, cực kỳ thê thảm!  

 

Vũ Sư Thiếp vỗ ngực: “May mà Diệp Càn Khôn không thích mình, nếu không thì đây đã là kết cục của mình rồi!”  

 

Mặc Bạch Y đỏ hoe mắt nhìn Long Khuynh Vũ dưới hồ nước, im lặng không nói.  

Đây là người phụ nữ mà anh ta thích nhưng lúc này anh ta lại chẳng thể làm được gì!  

 

 

“Muốn trách thì hãy tự trách bản thân tại sao lại thích Diệp Càn Khôn?”  

 

 

Những người tu võ còn lại đều đứng một chỗ, tỏ thái độ thờ ơ!  

 

 

Mặc dù sáu mỹ nhân tuyệt sắc chết đi đúng là đáng tiếc nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mình bị giết chết!  

 

 

“Diệp Càn Khôn! Diệp Càn Khôn!”  

 

 

“Cút ra đây, mày cút ngay lên đây cho tao!”  

 
 
Chương 3046: “So tốc độ với tôi à? Cậu thì có là gì?”


 

 Anh ta thực sự tuyệt vọng: “Được thôi! Mày không chịu ngoi lên, vậy thì tao sẽ giết hết mấy người phụ nữ này!”  

 

Trong tay anh ta xuất hiện một con dao bằng máu, anh ta phát điên, nhảy xuống hồ nước!  

 

Bùm!  

 

Sóng lớn ngập trời, một luồng lực cực kỳ mạnh đập tới!  

 

Dư Khôn còn chưa kịp rơi xuống mặt nước đã bị đánh bay ra ngoài hệt như một con chó chết!  

 

“Đệt! Đứa nào làm!”  

 

Tiếng quát giận dữ vang lên!  

  Advertisement

Mọi người tập trung nhìn lại thì thấy một bóng đen lượn vòng trên hồ nước, đưa sáu cô gái vào bờ.  

 

“Diệp Càn Khôn!”  

 

Mọi người rùng mình!  

 

Dư Khôn vui đến độ bật khóc: “Ha ha ha ha, đại nhân, Diệp Càn Khôn!”  

 

“Cậu ta chính là Diệp Càn Khôn đấy, cậu ta ngoi lên rồi, tôi không phải chết nữa rồi, tốt quá rồi!”  

  Advertisement

Sở Đẳng Nhàn nheo hai mắt lại: “Diệp Càn Khôn, cậu phát hiện ra được gì ở dưới hồ nước vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh không để ý tới anh ta, chỉ lo bắn mấy cây ngân châm trong tay đi.  

 

Chúng cắm vào trong người của bốn vị sư tỷ và Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ.  

 

Máu ngừng chảy!  

 

Sở Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu điếc à?”  

 

Diệp Bắc Minh vẫn phớt lờ anh ta như trước!  

 

Một giây sau.  

 

Anh bất thình lình nổi giận, xông tới, tóm cổ Dư Khôn: “Mày đúng là đồ khốn nạn đáng chết!”  

 

Dư Khôn hoảng sợ la ầm lên: “Đại nhân cứu tôi với... Anh anh anh… Anh Diệp, xin anh tha cho tôi!”  

 

“Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ngài... Không không, tôi sẽ làm con chó của ngài…”  

 

Diệp Bắc Minh gồng mạnh cổ tay!  

 

“Rắc!”, một tiếng động giòn tan vang lên, cổ Dư Khôn nổ tung!  

 

Ngay cả thần hồn của anh ta cũng bị chôn vùi!  

 

“Bộp bộp bộp bộp!”  

 

Sở Đẳng Nhàn đứng dậy vỗ tay: “Tốt thôi, Diệp Càn Khôn, sự kiên nhẫn của tôi...”  

 

“Tốt mẹ nhà mày!”  

 

Anh quát lên giận dữ!  

 

…  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh ra tay dứt khoát, nháy mắt xuất hiện trước người Sở Đẳng Nhàn, đấm liền một mạch mười mấy cú!  

 

“Nhanh thật!”  

 

Ánh mắt Sở Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc!  

 

Thực lực của kẻ này vượt trội hơn bất kỳ ai khác ở đây!  

 

Sở Đẳng Nhàn ra tay ngăn cản nhưng lại bị ép phải lùi lại đầy chật vật, nắm tay xuất hiện một vài vết bầm!  

 

“Chết tiệt!”  

 

…  

 

Sở Đẳng Nhàn chưa bao giờ bị người ta chọc giận tới vậy.  

 

Ánh mắt anh ta giá băng: “Diệp Càn Khôn, cậu quá ngông cuồng cậu nghĩ cậu là vô địch hả?”  

 

“So tốc độ với tôi à? Cậu thì có là gì?”  

 

Sở Đẳng Nhàn nói xong, nắm đấm của anh ta lao đi vun vút, để lại những chiếc bóng rời rạc, tốc độ tăng đột ngột gấp hơn chục lần!  

 

Nắm đấm nhắm thẳng vào đầu, vào cổ, vào tim và những vị trí quan trọng khác trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

Điều khiến Sở Đẳng Nhàn bất ngờ là tất cả các cú đấm của anh ta đều bị Diệp Bắc Minh cản phá!  

 

 

Cuối cùng thì cảnh tượng này cũng làm Sở Đẳng Nhàn biến sắc: “Sao có thể...”  

 

 

Anh ta còn chưa kịp nói hết chữ “có thể” thì…  

 

 

Hự!  

 

 

Một con rồng đen lao ra từ nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đập mạnh vào ngực của Sở Đẳng Nhàn!  

 

 

“Rắc” một tiếng giòn tan, xương ức của Sở Đẳng Nhàn nổ   

 
 
Chương 3047: “Không đời nào!”


Sở Đẳng Nhàn đập người xuống mặt đất tựa như một viên thiên thạch va chạm với Trái Đất, cơn đau khủng khiếp làm anh ta phát điên!  

 

 

“Tên rác rưởi, sao mày dám!”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời mà dùng hành động để đáp trả, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh!  

 

Chém thẳng về phía đầu của Sở Đẳng Nhàn!  

 

Phập!  

 

Máu tươi phun ra như suối, đầu của Sở Đẳng Nhàn lăn lông lốc ra đằng xa chẳng khác gì một trái dưa hấu!  

 

“Mạnh thật!”  

 

Con ngươi của Lý Thất Dạ thu nhỏ lại!  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ nóng bừng: “Anh Lý, nếu là anh thì anh có thể giết được Sở Đẳng Nhàn không?”  

 

Ý chí chiến đấu sục sôi trong mắt Lý Thất Dạ: “Nếu dốc toàn lực thì cũng có thể giết được!”  

  Advertisement

“Nhưng bản thân tôi cũng sẽ bị trọng thương, chắc chắn không thể nào chiến thắng dễ dàng như cậu ta!”  

 

Dao Cơ ngây người!  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân lên giẫm một cái, phần thân của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!  

 

Làn sương máu tụ lại, bay thẳng tới vị trí cái đầu của Sở Đẳng Nhàn, nhanh chóng tái tạo lại một cơ thể mới!  

 

Gắn liền lại với phần đầu!  

 

Mặc Bạch Y suýt cắn đứt lưỡi: “Thế mà vẫn không chết ư?”  

 

Bọn Vũ Thiên Tuyệt trố mắt ra nhìn: “Đây là phép thần thông gì vậy?”  

 

Sở Đẳng Nhàn đỏ ngầu mắt như một con dã thú khát máu: “Đồ rác rưởi, đồ con lợn!”  

 

“Sao mày dám làm vậy với tao? Mày có biết tao là ai không? Đệt! Đệt! Đệt!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Trong mắt tao, mày chỉ là thằng chết rồi!”  

 

Năm ngón tay anh nắm chặt thanh kiếm Không Tên, chuẩn bị ra tay!  

 

Đột nhiên.  

 

“Sở Đẳng Nhàn, quả là người cũng như tên!”  

 

“Cậu đúng là hạng tầm thường, cậu bảo người ta là rác rưởi, thế cậu thì sao?”  

 

Một giọng đùa cợt vang lên: “Cậu còn không bằng cả một tên rác rưởi, một con lợn hay sao?”  

 

“Vẫn còn người khác ở đây sao?”  

 

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía lối lên thang trời!  

 

Vài giây sau, mấy người thanh niên xuất hiện!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Không ngờ hai chị em Sở Vị Ương và Sở Sở cũng có mặt trong nhóm này!  

 

Sau lưng bọn họ là năm lão già.  

 

Hơi thở của bọn họ tựa như vực sâu, ngay cả không gian xung quanh thân thể cũng bị bóp méo!  

 

Sắc mặt Sở Đẳng Nhàn cực kỳ khó coi: “Sao mấy người lại tới đây?”  

 

Người thanh niên nói chuyện bước lên trước một bước, nhanh chóng đi hết thang trời dài cả vạn bậc thang, nháy mắt đã tới đỉnh Thang Trời: “Ngay khi phong ấn của di tích Côn Luân Thượng Cổ bị phá, cậu đã vội vàng tới đây!”  

 

“Muốn nhanh chân đến trước phải không? Nếu vậy thì cậu phải có thực lực đấy đã!”  

 

Anh ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Chỉ là một tên quê mùa thôi, vậy mà suýt nữa đã làm thịt được cậu rồi!”  

“Nếu như tôi báo chuyện mất mặt như thế này cho gia tộc biết …”  

 

 

Mặt Sở Đẳng Nhàn sa sầm: “Sở Vô Trần! Anh muốn gì?”  

 

 

Sở Vô Trần cười khẽ: “Tiệc mừng đại thọ của lão tổ đã cận kề rồi, tôi mong là ngày hôm đó cậu sẽ đổ bệnh!”  

 

 

“Không đời nào!”  

 

 

Sở Đẳng Nhàn từ chối dứt khoát.  

 

 

Tiệc mừng đại thọ của lão tổ là dịp để mọi người thể hiện bản thân!  
 
Chương 3048: Diệp Bắc Minh không hề do dự.


 

 Hơn nữa, một người tu võ cảnh giới Chúa Tể thì làm sao lại đổ bệnh được!  

 

Sở Vô Trần cười: “Vậy thì tôi cũng không dám đảm bảo chuyện hôm nay liệu có bị loan truyền cho những người khác biết hay không.”  

 

…  

 

“Sở Đẳng Nhàn bị một tên phế vật của thế giới Vũ Nội đánh bại, không biết bọn lão tổ sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”  

 

Sở Đẳng Nhàn cắn chặt răng: “Anh! Thôi được, tôi đồng ý!”  

 

Ánh mắt Sở Đằng Nhàn trở nên lạnh giá, liếc nhìn tất cả mọi người ở đây: “Nhưng tôi muốn tất cả mọi người ở đây đều phải chết!”  

 

“Đặc biệt là tên rác rưởi kia, tôi muốn tự tay hành hạ nó tới chết!”  

 

Chuyện hôm nay nhất định không thể loan truyền cho người khác biết được!  

 

“Được!”  

 

Sở Vô Trần tùy tiện gật đầu: “Giao chuyện này cho ông đấy, đừng chừa lại một đứa nào!”  

 

“Vâng, thưa công tử”.  

 

Một lão già cung kính đáp, không khí xung quanh chợt chấn động, sau đó ông ta lập tức xuất hiện giữa đám người!  

 

Ông ta tùy ý vung tay lên, sức mạnh có thể hủy diệt trời đất phóng ra ngoài!  

 

Những làn sương máu nổ tung, mười mấy người bị chôn vùi chỉ trong nháy mắt!  

 

Những người tu võ đứng gần đó bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết, trọng thương!  

 

“Chạy mau!”  

 

Đồng tử của mọi người đều thu nhỏ lại, khiếp sợ nhìn lão già kia!  

 

Quá kinh khủng!  

 

Bọn họ tối thiểu đều là cảnh giới Siêu Phàm, vậy mà ông ta chỉ cần vung tay một cái là đã đập chết tận mấy trăm người?  

 

Đây là thứ sức mạnh gì vậy!  

 

Khóe môi lão già cong lên lạnh lùng: “Hạng con sâu con kiến mà cũng muốn bỏ chạy hả? Đừng hòng!”  

 

Ông ta giậm chân một cái, một đợt sóng khí lan ra!  

 

Bùm! Bùm! Bùm!  

 

Thân thể của mấy trăm người tu võ nổ tung, máu bắn tung tóe!  

 

Lý Thất Dạ đau nhói ở ngực, phun ra một búng máu tươi!  

 

Dao Cơ bị đánh bay ra ngoài, đập rầm xuống đất!  

 

Bọn Mặc Bạch Y và Vũ Thiên Tuyệt còn thê thảm hơn, cơ thể nứt toác, trọng thương sắp chết!  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh rung mạnh, chín Ma Long trong Long Tích gầm khẽ một tiếng, suýt chút nữa đã lao ra ngoài!  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, tôi có cảm giác cậu gặp phải nguy hiểm thật rồi!”  

 

“Cảnh giới Động Hư! Sao thế giới Tam Thiên lại có thể có cảnh giới Động Hư được?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm lão già kia: “Cảnh giới Động Hư? Mạnh hơn cả cảnh giới Chúa Tể ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Cảnh giới Động Hư không còn được tính là người tu võ, thứ bọn họ lĩnh ngộ là lực lượng của các loại phép tắc!"  

 

"Bọn họ hoàn toàn áp đảo người tu võ, tên nhóc cậu không phải là đối thủ của bọn họ!"  

 

"Những người này tới đây tìm tôi, nếu tôi ra tay thì sẽ bại lộ, sau đó cậu sẽ còn nguy hiểm hơn!"  

 

"Chạy!"  

Diệp Bắc Minh không hề do dự.  

 

 

Lập tức đi đến trước mặt bốn vị sư tỷ, thu vào trong thế giới bỏ túi!  

 

 

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ trở nên trắng bệch, ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, cứu mạng..."  

 

 

Diệp Bắc Minh không muốn để cho các cô ta biết đến sự tồn tại của thế giới bỏ túi!  

 

 

Anh ôm lấy vòng eo thon của hai người, mỗi tay một người: "Đừng lộn xộn, rớt xuống tôi sẽ mặc kệ!"  

 

 

"Ừ!"  

 
 
Chương 3049: Móng vuốt cọ sát qua!


 

 Trong con ngươi của lão già kia hiện lên vẻ tức giận: "Hừ, con kiến, chạy đi đâu?"  

 

Lão ta không thèm để ý đến những người còn lại, đuổi theo Diệp Bắc Minh nhảy vào trong hồ!  

 

Sở Vô Trần mỉm cười lắc đầu: "Lãng phí biết bao nhiêu thời gian với một đám như vậy, thật vô vị!"  

 

Sở Vô Trần giơ lên một mặt dây chuyền hình tháp trong tay, quay đầu nhìn Sở Vị Ương: "Vị Ương muội muội, biết thứ này không?"  

 

Sở Vị Ương biến sắc: "Tại sao vật này lại ở trong tay anh?"  

 

Sở Vô Trần cười: "Em bảo người ta đưa một cô bé về, lại còn đặt tín vật lão tổ đưa cho em ở trên người con nhỏ?"  

  Advertisement

"Cô bé kia sao rồi? Con bé là đệ tử của tôi, anh dám tổn thương đến con bé, tôi sẽ không để yên cho anh!", Sở Vị Ương sải bước lên trước.  

 

Một thanh thần kiếm phóng lên tận trời, rung lên giữa không trung!  

 

Sở Vô Trần cười một tiếng: "Một con nhóc mà thôi, tôi còn chấp nhặt với con bé?"  

 

"Em yên tâm, không ai có hứng thú với con bé cả".  

 

Sở Vị Ương thở phào nhẹ nhõm!  

 

"Nhưng có một việc, tại sao em lại phải giấu giếm chứ?"  

 

Sở Vô Trần lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Vị Ương: "Em có tin tức về tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vì sao không bẩm báo?"  

 

..  

 

..  

 

Sở Vị Ương lạnh lùng đáp lại: "Tôi muốn điều tra tin tức xong mới bẩm báo cho lão tổ, không được à?"  

 

"Sở Vô Trần, anh đang dạy tôi làm việc?"  

 

Sở Vô Trần cười xấu xa: "Nếu tôi nói chuyện này cho lão tổ, Vị Ương muội muội biết chuyện nhưng không báo!"  

 

"Em nói xem, mấy vị lão tổ sẽ nghĩ như thế nào?"  

 

"Tôi nhớ bố của Vị Ương muội muội vừa mới đảm nhiệm chức vị quan trọng trong gia tộc!"  

 

"Không phải là ý của ông ta đấy chứ?"  

 

Sở Vị Ương thay đổi sắc mặt!  

 

Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc.  

 

Đặc biệt là ở loại gia tộc siêu cấp như nhà họ Sở, truyền thừa suốt mấy trăm đời, ăn người không nhả xương!  

 

"Chuyện này không liên quan đến bố tôi!"  

 

Sở Vô Trần lạnh nhạt mở miệng: "Em đi giải thích với lão tổ đi?"  

 

Sở Sở tức giận nắm chặt tay nhỏ: "Sở Vô Trần, anh thật trơ tráo, tại sao lại đi uy hiếp chị Vị Ương?"  

 

Sở Vô Trần nhìn Sở Vị Ương với ánh mắt đầy thâm ý, không nói gì.  

 

Sở Vị Ương cắn cắn môi đỏ: "Anh muốn thế nào?"  

 

Sở Vô Trần đang muốn nói chuyện.  

 

Ầm ầm!  

 

Hòn đảo giữa hồ bắt đầu chấn động kịch liệt, tòa bảo tháp kia phóng ra hào quang sáng chói!  

 

Phù văn xung quanh lập lòe, một lực lượng cực kỳ run sợ bùng nổ!  

 

Quét sạch tất cả như sóng thần!  

 

Sở Vô Trần biến sắc: "Đáng chết, có người tiến vào! Chúng ta đi!"  

 

...  

 

Bên dưới hồ nước, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.  

Sau lưng anh, lão già cảnh giới Động Hư đuổi theo không bỏ, lúc lão ta đến gần nước hồ, chúng chủ động tách ra.  

 

 

"Con kiến nhỏ còn rất biết chạy, đáng tiếc, kết cục của con kiến chính là bị nghiền chết!"  

 

 

Lão già cảnh giới Động Hư duỗi tay chộp lấy!  

 

 

Ầm ầm!  

 

 

Một móng vuốt cực lớn dài chừng trăm trượng trống rỗng xuất hiện, nước hồ trước mặt bốc hơi trong chớp mắt!  

 

 

Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở tử vong ở sau lưng, uốn éo cơ thể!  

 

 

Móng vuốt cọ sát qua!  
 
Chương 3050: Thế mà thật sự quỳ xuống!


 

 Máu thịt bị xé rách, mùi máu tươi bừng lên!  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi!  

 

"Anh Diệp!"  

 

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ biến sắc!  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh là một mảnh máu thịt be bét!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cậu chắc chắn sẽ phải chết!"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh cắn răng: "Tiểu Tháp, nếu như không tiếc bất cứ giá nào, ông có thể lập tức giết chết lão ta sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Rất khó, cảnh giới của cậu không đủ!"  

 

"Lực lượng bùng nổ không đủ để giết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt!"  

 

Đột nhiên.  

  Advertisement

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt: "Dẫn lão ta tới đáy hồ!"  

 

Trong lòng anh khẽ động, không quan tâm được nhiều như vậy!  

 

Một ý niệm hiện lên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ được thu vào bên trong thế giới bỏ túi!  

 

Một giây sau.  

 

Ma khí sau người bộc phát, chín con ma lòng màu đen xuất hiện!  

 

Tăng tốc đi đến chỗ sâu trong đáy hồ!

Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ, chợt ánh mắt hơi trầm xuống: "Thằng nhóc khá lắm, còn có thủ đoạn này?"  

 

"Lão phu ngược lại muốn xem xem, trên người con kiến mày rốt cuộc có bí mật gì!"  

 

Lão ta không hề chậm trễ, đuổi theo về phía đáy hồ!  

 

Một lát sau.  

 

Đã có thể nhìn thấy rõ ràng đáy hồ!  

 

Diệp Bắc Minh đứng trên một tảng nham thạch to lớn dưới đáy hồ, hoàn toàn bất động!  

 

"Ha ha, con kiến hết đường để trốn rồi hả?"  

 

Lão già cảnh giới Động Hư chậm rãi hạ xuống, cũng đứng trên một khối nham thạch.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu: "Giao cho cô!"  

 

Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ: "Đáy hồ còn có người?"  

 

Tạch!  

 

Nhìn theo ánh mắt Diệp Bắc Minh.  

 

Quả nhiên, trên một tảng nham thạch to lớn khác cách đây mấy chục thước, một cô gái như được điêu khắc từ ngọc đang đứng đấy, hoàn mỹ không một tì vết!  

 

Xung quanh thân thể cô ta có 99 tòa mộ bia vờn quanh!  

 

Khoảnh khắc trông thấy Đông Phương Xá Nguyệt, lão già cảnh giới Động Hư như gặp phải quỷ!  

 

Trái tim lão ta hung hăng co rụt lại, theo bản năng lùi lại mấy bước: "Cô... Cô là ai?"  

 

Giọng nói uy nghiêm của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: "Quỳ xuống!"  

 

Chỉ vẻn vẹn hai chữ, hai đầu gối của lão già cảnh giới Động Hư không chịu khống chế!  

 

Bịch!  

 

Thế mà thật sự quỳ xuống!  

 

Giờ phút này, sau lưng lão ta như có gai đâm vào!  

Người đang ở bên trong hồ nước lạnh như băng, nhưng mồ hôi lạnh trên người lại không chịu khống chế tuôn trào: "Tôn thượng, tôi... Tôi không biết ngài..."  

 

 

"Tôi xin lỗi, tôi không hề cố ý xông vào nơi này, cầu xin ngài tha thứ!"  

 

 

"Tôi sẽ đi ngay!"  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, sao cô ta làm được vậy?"  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Đây là uy thế của cường giả, cũng giống với đạo lý con thỏ nhìn thấy con hổ sẽ bị dọa đến chân mềm, không đi nổi!"  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: "Nói cho người của nhà họ Sở, di tích Côn Luân Thượng Cổ không phải là nơi các ông có thể đặt chân!"  

 
 
Chương 3051: "Sao cô không nói gì nữa?"


 

 Lão già cảnh giới Động Hư vô cùng chật vật, đang muốn quay người bỏ đi!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ầm!  

 

Chỉ trong chớp mắt xoay người, lão già cảnh giới Động Hư ra tay, một thanh thần kiếm màu đỏ bộc phát!  

 

..  

  Advertisement

Kiếm khí như Thương Long chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Ầm!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt bay ngược ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn!  

 

Sắc mặt cô ta tái nhợt đi, đụng phải vách đá dưới đáy hồ!  

 

"Tiền bối!"  

 

Diệp Bắc Minh giật nảy mình, lập tức tiến lên đỡ Đông Phương Xá Nguyệt đứng dậy!  

 

Vết thương chỗ ngực cô ta sâu đến tận xương, có thể nhìn được trái tim đang đập bên trong!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt đẩy anh ra: "Cầm bàn tay bẩn thỉu của cậu đi đi, đừng chạm vào tôi!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh nổi giận: "Đệch! Cô sắp chết đến nơi rồi, còn ra vẻ thanh cao hả!"  

 

Lão già cảnh giới Động Hư cười vô cùng dữ tợn: "Ha ha ha, quả nhiên là cô bị thương!"  

 

"Loại cường giả tuyệt thế như cô sao có thể nói nhiều với tôi một câu?"  

 

"Trực tiếp giết chết là được, sao có khả năng mở miệng đe dọa chứ?"  

 

"Xem ra là tôi cược thắng!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng bình tĩnh: "Sau lần ra tay này, ông biết hậu quả là gì không?"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Lão già cảnh giới Động Hư nghiền ngẫm lắc đầu: "Là hậu quả gì chứ?"  

 

"Diệt chín tộc của tôi, hay khiến tôi hồn phi phách tán?"  

 

"Nếu cô ở trạng thái đỉnh phong, lão phu thậm chí còn không đối phó được với một đầu ngón tay của cô!"  

 

"Nhưng giờ phút này, cô bị vây ở dưới đáy hồ này, ngay cả một con kiến cũng không bằng!"  

 

"Chỉ cần lão phu khiến thần hồn của cô hoàn toàn mai một, cô còn trả thù tôi thế nào được?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt không nói gì, con ngươi hoàn toàn lạnh xuống!  

 

Lão già cảnh giới Động Hư cười nhạo: "Sao cô không nói gì nữa?"  

 

"Lão phu cho cô một cơ hội, giao ra võ kỹ tu luyện và bảo bối trên người cô, lão phu sẽ cho cô chết thoải mái chút!"  

 

"Nếu không thì..."  

 

Vừa dứt lời, lão ta giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu xanh lục!  

Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt già nua: "Lão phu sẽ khiến thần hồn của cô chịu tra tấn đến chết!"  

 

 

Vẻ mặt Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường: "Một tên nô lệ của nhà họ Sở, ngay cả một con chó cũng không tính là gì, ông cũng xứng?"  

 

 

Lão già cảnh giới Động Hư co rút lại khóe mắt: "Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, lão phu thật nóng lòng muốn nhìn xem cảnh tượng thần hồn của cô bị tra tấn, rồi cầu xin tha thứ thế nào!"  

 

 

Lão ta bước lên một bước, nước hồ xung quanh thân thể lập tức sôi trào!  

 

 

Lão ta nâng bàn tay gầy guộc lên, chộp về phía đầu Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại, như thể đang chờ chết!  

 
 
Chương 3052: "Bản đế cần cậu cứu sao?"


Đông Phương Xá Nguyệt mở hai mắt ra: "Mượn kiếm dùng một lát!"  

 

 

Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

Anh không chút do dự ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục qua!  

 

Thời khắc Đông Phương Xá Nguyệt bắt được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đôi mắt đẹp của cô ta bộc phát ra ánh sáng khiến người ta e ngại thần phục!  

 

Lão già cảnh giới Động Hư khẽ run lên, cảm thấy không thích hợp: "Không tốt..."  

 

Đang định rút lui!  

  Advertisement

Xoẹt!  

 

Một đạo kiếm mang đánh úp tới!  

 

Xuyên thấu đầu của lão già cảnh giới Động Hư!  

 

Toàn bộ nước dưới đáy hồ bốc hơi trong nháy mắt dưới một kiếm này!  

 

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, kiếm mang xuyên thấu đầu lão già cảnh giới Động Hư rồi chém sâu vào vách đá dưới đáy hồ sau lưng lão ta!  

 

Một lỗ thủng có đường kính trăm mét, sâu không thấy đáy xuất hiện!  

 

Nước hồ điên cuồng chảy ngược vào đó!  

 

Một giây sau.  

 

"A!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ ràng, một bóng dáng mờ ảo đen nhánh lao ra từ trong cơ thể người kia!  

 

Thần hồn!  

 

Nó vặn vẹo giữa đáy nước mấy lần, xong hoàn toàn mai một!  

 

Làm xong hết thảy, hai mắt Đông Phương Xá Nguyệt tối sầm lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi trên mặt đất!  

 

Ngất đi tại chỗ!  

 

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ bừng: "Đù má! Một kiếm này... Giết cảnh giới Động Hư chết thẳng cẳng!"  

 

"Tiểu Tháp, ông có thấy không?"  

 

..  

 

..  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng bình tĩnh: "Chỉ cần cậu tăng lên thêm hai cảnh giới lớn, bản tháp cũng có thể giết được cảnh giới Động Hư trong nháy mắt!"  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng ảo tưởng nữa, người phụ nữ này sắp không được rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt.  

 

Chỉ thấy.  

 

Vết thương chỗ lồng ngực cô ta vỡ ra, máu tươi không ngừng tuôn trào!  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra ngân châm, đâm xuống ngực Đông Phương Xá Nguyệt, vết thương chậm rãi khép lại!  

 

..  

 

"Khụ khụ..."  

 

Đông Phương Xá Nguyệt mở mắt ra, thấy Diệp Bắc Minh đang nhìn mình chằm chằm.  

 

Ngực cô ta bị đâm mười ba cây ngân châm, vừa thẹn vừa giận: "Kẻ phàm trần, cậu đáng chết!"  

 

Cô ta cuốn lên một dòng khí, đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài mấy chục mét!  

 

Anh đứng vững lại, tức giận nhìn Đông Phương Xá Nguyệt đã sửa sang quần áo ngay ngắn: "Tôi đã cứu sống cô! Tốt bụng lại bị coi thành lòng muông dạ thú à?"  

 

Giọng điệu của Đông Phương Xá Nguyệt ngạo mạn: "Bản đế cần cậu cứu sao?"  

 

 

Diệp Bắc Minh tức giận không nhỏ: "Được, sau này sống chết của cô không liên quan gì đến tôi!"  

 

 

"Các sư phụ của tôi đâu? Thần hồn của bọn họ ở nơi nào?"  

 

 

"Vì sao chỉ còn lại có mộ bia thôi?"  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng đáp: "Thần hồn của bọn họ đã bị tôi phong ấn ở bên trong mộ bia rồi!"  

 

 

"Cái gì cơ?"  
 
Chương 3053: Xoay người rời đi!


 Đông Phương Xá Nguyệt quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh như đang xem một thằng ngốc: "Kẻ phàm trần, xem ra quả nhiên cậu chẳng hiểu cái gì cả!"  

 

 

"Cô có ý gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ được trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tinh hoa trời đất!"  

 

"Tôi chỉ dùng một triệu năm đã ngưng tụ ra thần thể hoàn mỹ!"  

 

"Thể xác bọn họ là phàm tục, nhiều nhất chỉ cần một năm là có thể ngưng tụ ra thân xác, đến lúc đó có khả năng sống lại!"  

 

"Hiểu?"  

 

Diệp Bắc Minh hơi thu liễm sát ý: "Cô không gạt tôi?"  

 

"Ha ha, chuyện bản đế đã đồng ý cần phải đổi ý chắc?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường cười một tiếng, lười đến giải thích.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh khẽ suy tư, lại lấy ra một mộ bia!  

 

Thần hồn Long Đế xông ra: "Nhóc, con cuối cùng cũng nhớ đến ta!"  

 

"Ta còn tưởng rằng con giúp các sư phụ khác sống lại, lại quên mỗi ta chứ!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ Long Đế, sao con có thể quên được người!"  

 

Anh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt: "Tôi vừa cứu cô thêm một lần, cô lại giúp tôi cứu người đi!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hơi nhíu mày.  

 

Cô ta không nói gì, duỗi tay khắc xuống mấy phù văn ở trong nước, lao về phía mộ bia của Long Đế!  

 

Ong!  

 

.  

 

Mộ bia Long Đế phóng ra ánh sáng, thu thần hồn của ông ta vào trong đó, rồi vững vàng rơi xuống giữa 99 tòa mộ bia còn lại!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Ầm ầm!  

 

Mặt hồ truyền đến một tiếng vang cực lớn, ánh sáng lập lòe của phù văn xuyên qua mặt nước, chiếu thẳng xuống chỗ sâu trong đáy hồ.  

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt khẽ biến sắc: "Không tốt, có người tiến vào tòa tháp này!"  

 

Cô ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Kẻ phàm trần, mang tôi rời khỏi nơi này, tôi muốn đi vào trong tòa tháp này!"  

 

Diệp Bắc Minh phì cười: "Tôn trọng xuất phát từ hai phía, dù cô có là sư phụ của sư phụ tôi!"  

 

"Cô cứ một câu một tiếng kẻ phàm trần, coi tôi như sâu kiến, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt yên lặng một hồi: "Vậy chúng ta làm giao dịch!"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Không có hứng thú!"  

 

Anh dứt khoát xoay người rời đi.

Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: "Cậu là người của Hoa tộc nhỉ? Nếu tôi nói cho cậu bí mật về di tích Côn Luân Thượng Cổ!"  

 

"Còn cả bắt nguồn của Hoa tộc, không biết cậu có hứng thú hay không?"  

 

Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Nói!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo đáp: "Mang tôi đi tòa tháp này trước đã!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đột nhiên không muốn biết nữa".  

"Cậu!"  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Cậu thật sự không có hứng thú?"  

 

 

Diệp Bắc Minh lười giải thích.  

 

 

Xoay người rời đi!  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt tự tin nói: "Tôi dạy cho cậu một bộ võ kỹ cấp Thần Đế!"  

 

 

Không ai có thể từ chối võ kỹ cấp Thần Đế!  
 
Chương 3054: Mang theo chút run rẩy và cầu xin!


 

 Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt đọng lại: "Tôi cho cậu thêm ba loại đan phương không thuộc về thế giới này!"  

 

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như cũ!  

 

Mắt thấy anh sắp biến mất trong tầm mắt cô ta!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nôn nóng: "Cậu kia, cậu đừng đi!"  

 

"Tôi đồng ý với cậu, cho cậu một bộ võ kỹ cấp Đế, lại cho cậu thêm ba loại đan phương!"  

 

"Đồng thời, nói cho cậu nguồn gốc của di tích Côn Luân Thượng Cổ và Hoa tộc!"  

 

Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng dừng lại.  

 

Anh quay đầu nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: "Cầu xin tôi!"  

 

"Cậu nói gì cơ?"  

 

"Cầu xin tôi!"  

  Advertisement

Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt bốc lên lửa giận: "Tôi chính là Xá Nguyệt Thần Đế, thế mà cậu muốn tôi cầu xin cậu?"  

 

"Không có khả năng!"  

 

"Ồ".  

 

Diệp Bắc Minh quay người, biến mất!  

 

Nữ Đế? Ghê gớm ha!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn môi, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu!  

 

Thân thể mềm mại của cô ta run rẩy vì tức giận, rít gào về phía Diệp Bắc Minh bỏ đi: "Cậu... Sao cậu dám đối xử với tôi như thế!"  

 

..  

 

"Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế, chưa từng có ai dám đối đãi với tôi như vậy!"  

 

"Kẻ phàm trần, cậu thật to gan!"  

 

Không có bất kỳ phản hồi gì!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cuối cùng cũng thấy luống cuống!  

 

Hình như Diệp Bắc Minh đã đi thật!  

 

"Không được, cậu không thể đi! Nếu cậu ta đi, cả đời này mình sẽ không thể rời khỏi nơi đây!"  

 

"Bằng không thì..."  

 

Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt giãy giụa: "Cầu xin cậu ta một lần?"  

 

"Không được, mình là Xá Nguyệt Thần Đế, mình là chí cao vô thượng, uy nghiêm của mình không thể xâm phạm!"  

 

..  

 

"Nhóc, cậu thật sự mặc kệ cô ta?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.  

 

Diệp Bắc Minh không hề để ý: "Cô ta nghĩ cô ta là ai? Nữ Đế thì ghê gớm lắm sao?"  

 

"Nếu không phải vì cô ta là sư phụ của sư phụ tôi, cô ta còn chẳng có tư cách cầu xin tôi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Ha ha ha, không tệ!"  

 

"Chủ nhân của bản tháp nên có khí phách như vậy!"  

 

Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Cô ta nhất định sẽ cầu xin tôi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: "Cô nàng này rất kiêu ngạo, sao cậu chắc chắn cô ta sẽ cầu xin cậu?"  

Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói.  

 

 

Một giây sau.  

 

 

"Cầu xin cậu, kẻ phàm trần, tôi van cầu cậu!"  

 

 

Phía sau anh truyền đến tiếng của Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

 

Mang theo chút run rẩy và cầu xin!  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn chấn: "Mẹ, nhóc, Nữ Đế thật sự cầu xin cậu!"  

 
 
Chương 3055: "Thánh Tháp Hoa tộc?"


Môi đỏ của Đông Phương Xá Nguyệt đang rỉ máu, nghiêng đầu qua: "Kẻ phàm trần, tôi..."  

 

 

Diệp Bắc Minh lạnh như băng mở miệng: "Cô gọi tôi là gì? Nhìn tôi!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh..."  

 

Anh chợt quát khẽ: "Sai! Không muốn rời khỏi nơi này đúng không?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu, cắn chặt môi đỏ!  

 

Trong lòng cô ta giãy giụa, hít sâu một hơi!  

  Advertisement

Lại ngẩng đầu, trong mắt cô ta mang theo lửa giận: "Tôi cầu xin cậu..."  

 

"Mang tôi rời khỏi nơi đây, tiến vào tòa tháp trên mặt hồ!"  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn nổi giận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh học giọng điệu của cô ta: "Sau này nói chuyện với tôi, đừng có dùng loại giọng điệu này, hiểu chưa?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn chặt răng, hít sâu một hơi.  

 

Cô ta gật đầu: "Được!"  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: "Sau này nhìn thấy tôi, đừng có mở miệng là một tiếng kẻ phàm trần, phải gọi anh Diệp, hiểu?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cắn răng: "Cậu... Được! Anh Diệp!"  

 

"Lớn tiếng chút, cô cầm tinh con kiến à? Tôi không nghe được!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôi đã hiểu, anh Diệp! Đông Phương Xá Nguyệt tôi, Xá Nguyệt Thần Đế đã hiểu!"  

 

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Chính xác, nói thêm mấy lần anh Diệp, tôi đã hiểu!"  

 

"Anh Diệp, tôi đã hiểu!"  

 

"Anh Diệp, tôi đã hiểu...", Đông Phương Xá Nguyệt nói một lượt mấy chục lần.  

 

Sau khi kết thúc.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt khẽ run người, trong lòng thế mà nảy sinh cảm giác khác thường!  

 

Dường như cô ta không còn kháng cự và xấu hổ như vừa rồi!  

 

Diệp Bắc Minh thấy cảnh này thì âm thầm buồn cười!  

 

Nữ Đế? Kiêu ngạo? Chỉ như thế mà thôi!  

 

Thiếu dạy dỗ thôi!  

 

"Đi nào, tôi dẫn cô đi lên".

Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Anh Diệp, nơi này có phong ấn!"  

 

"Tôi cần tiến vào thế giới bỏ túi của cậu mới có thể rời khỏi nơi đây!"  

 

Toàn bộ thế giới Tam Thiên gần như không ai có được thế giới bỏ túi!  

 

Diệp Bắc Minh gần như là người duy nhất!  

 

Cho nên anh là hi vọng duy nhất của Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra, một ý niệm hiện lên, thu Đông Phương Xá Nguyệt vào bên trong thế giới bỏ túi.  

 

Trở lại đỉnh Thang Trời, ngoài thi thể đầy đất ra, tất cả mọi người đều không thấy!  

 

Diệp Bắc Minh thả ra Đông Phương Xá Nguyệt: "Có chuyện gì đây vậy?"  

 

Ánh mắt Đông Phương Xá Nguyệt trầm xuống, nhìn về phía tòa tháp trên hòn đảo giữa hồ: "E rằng bọn họ đều đã tiến vào Thánh Tháp Hoa tộc!"  

"Thánh Tháp Hoa tộc?"  

 

 

Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Không có thời gian giải thích!"  

 

 

"Chúng ta cũng đi vào, món đồ kia không thể rơi vào trong tay người khác!"  

 

 

..  

 

 

..  
 
Chương 3056: Điên cuồng dập đầu trên mặt đất!


 

 Mấy tấm bia đá khắc phù văn nổ tung, bị người phá hỏng.  

 

Đằng trước, kiến trúc cực giống tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở rộng cửa ra vào, bên trong ngập tràn mùi máu tươi nồng nặc!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vọt thẳng vào!  

 

Diệp Bắc Minh đi theo sau.  

 

Khoảnh khắc tiến vào tòa tháp, cả người anh không khỏi khẽ sửng sốt!  

 

Một cái bục cao nhỏ yên lặng đứng tại khu vực trung tâm của tầng thứ nhất, bốn phía nằm mấy trăm thi thể người tu võ!  

  Advertisement

Bên cạnh tường, có một cầu thang đi thông lên tầng thứ hai!  

 

Diệp Bắc Minh lắp bắp kinh hãi: "Tiểu Tháp, nơi này lại giống y như đúc bên trong tháp?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Có người chuyên môn bắt chước cấu tạo bên trong bản tháp để xây dựng!"  

 

..  

 

"Tôi có thể khẳng định, người xây dựng nên nơi này nhất định đã từng là một đời ký chủ của bản tháp!"  

 

Diệp Bắc Minh đang muốn hỏi thêm!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nói: "Cậu cứ tiếp tục ngẩn người đi, đồ vật sẽ bị người nhanh chân đến trước!"  

 

Lúc Diệp Bắc Minh lấy lại tinh thần, bóng lưng của Đông Phương Xá Nguyệt đã biến mất tại cửa vào tầng thứ hai!  

 

Anh bước lên trước, đi thẳng tới tầng thứ hai!  

 

Tình huống của tầng thứ hai giống y như đúc với tầng thứ nhất!  

 

Khu vực trung tâm có một bục cao nhỏ và cầu thang thông lên tầng ba!  

 

Trên mặt đất vẫn nằm mấy trăm bộ thi thể!  

 

Hai người tiến lên không ngừng không nghỉ, mỗi một tầng đều có chừng trăm cỗ thi thể!  

 

Cuối cùng, ở tầng thứ sáu, bọn họ nhìn thấy một người sống!  

 

Vũ Thiên Tuyệt!  

 

"Anh Diệp... Ngài, ngài đã tới..."  

 

Vũ Thiên Tuyệt chỉ còn lại nửa thân thể, nửa người dưới hoàn toàn biến mất!  

 

Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, hắn ta kích động bò qua!  

 

Ngân châm trong tay Diệp Bắc Minh rơi xuống.  

 

Tạm thời ổn định vết thương của hắn ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chết nhiều người như vậy?"  

 

Vũ Thiên Tuyệt ho ra một ngụm máu tươi: "Sau khi ngài nhảy vào trong hồ nước, tòa tháp này đột nhiên xảy ra biến cố!"  

 

"Mấy người trẻ tuổi kinh khủng kia phát điên xông vào tòa tháp này, không để ý đến chúng tôi. Bọn họ lao thẳng đến tầng cao nhất, không hề dừng lại!"  

 

"Chúng tôi phát hiện mỗi một tầng của tháp này đều có một cái bục cao nhỏ, trên đó đặt một bảo vật!"  

 

"Mọi người trực tiếp ra tay cướp đoạt, trong hỗn loạn không biết ai lấy được bảo vật!"  

 

"Nhưng ai ai cũng giết đỏ cả mắt rồi, tôi chém giết đến tầng thứ sáu thì không thể kiên trì được nữa..."  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe, không có ý định tiến lên tầng thứ bảy.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: "Hắn ta chết chắc rồi!"  

 

"Chẳng lẽ cậu còn muốn cứu hắn ta? Mỗi một giây cậu lãng phí ở chỗ này, cơ hội bọn họ lấy được Thánh vật Hoa tộc lại nhiều thêm một phần!"  

 

Vũ Thiên Tuyệt vội vàng mở miệng: "Anh Diệp, tôi biết mình không sống nổi!"  

 

"Trước khi chết, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi một chuyện!"  

 

"Cầu xin ngài!"  

Hắn ta xê dịch nửa người trên, bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh.  

 

 

Điên cuồng dập đầu trên mặt đất!  

 

 

Diệp Bắc Minh gật gật đầu: "Gấp gáp gì?"  

 

 

Hai mắt Vũ Thiên Tuyệt đỏ bừng: "Em gái tôi trời sinh không thể tu võ, sau khi tôi chết, một mình con bé nhất định sống không nổi tại nhà họ Vũ!"  

 

 

"Nếu... Anh Diệp có một chút thời gian, tôi hy vọng ngài có thể đi nhà họ Vũ một chuyến".  

 

 

"Không cần ngài giúp tôi làm cái gì, chỉ cầu xin ngài mang con bé đi, tìm một chỗ để con bé sống sót thật tốt!"  

 
 
Chương 3057: "Tên kia, thế mà mày không chết?"


 

Còn chưa kịp nói xong một câu, hai mắt Vũ Thiên Tuyệt hoàn toàn mất đi ánh sáng!  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay cuốn lấy viên đan dược nhuốm máu kia, biến mất tại lối vào tầng thứ bảy!  

 

Tầng thứ bảy và tầng thứ tám không có một ai!  

 

Trong chớp mắt tiến vào tầng thứ chín!  

 

Diệp Bắc Minh trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bích hoạ trên tường tầng thứ chín!  

 

"Tam Hoàng Ngũ Đế!"  

  Advertisement

"Hít hà! Sao có thể!"  

 

Anh hít sâu một hơi!  

 

Trên vách tường bốn phía vẽ tám bức bích hoạ hình người khí thế hào hùng!  

 

Diệp Bắc Minh ngay lập tức nhận ra chúng vẽ về Tam Hoàng Ngũ Đế!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: "Cậu cũng biết bọn họ?"  

 

Diệp Bắc Minh bật thốt lên: "Nói thừa, thân là con dân Hoa Hạ, có ai lại không biết đến Tam Hoàng Ngũ Đế chứ?"  

 

"Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải bọn họ chỉ là người ở trong truyền thuyết thần thoại sao?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: "Hoa tộc Côn Luân các cậu có bao nhiêu năm lịch sử?"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhớ lại sách lịch sử cấp hai: "Trên dưới năm ngàn năm!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tùy tiện một người tu võ tại thế giới Tam Thiên đều có tuổi thọ hơn năm ngàn năm".  

 

"Ý của cô là?"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: "Là thế giới của cậu chỉ có năm ngàn năm lịch sử, mà lịch sử của Hoa tộc địa bàn Côn Luân hơn xa năm ngàn năm!"  

 

"Tam Hoàng Ngũ Đế Hoa tộc đặc biệt nổi tiếng tại thế giới của chúng tôi, chỉ tiếc, ha ha..."  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Đáng tiếc cái gì?"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hơi đắc ý: "Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự chẳng quan tâm đến điều gì cơ, xem ra cậu cũng có thứ mình muốn biết!"  

 

"Muốn biết thì tự đi nhìn đi".  

 

..  

 

"Bên trong tòa tháp này chắc có không ít bí mật!"  

 

Nói xong, cô ta chuẩn bị trực tiếp tiến vào tầng thứ mười.  

 

Trong nháy mắt sắp bước vào tầng thứ mười, Đông Phương Xá Nguyệt dường như cảm nhận được gì đó!  

 

Cô ta dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Cho tôi vào trong thế giới bỏ túi, lưu lại giúp tôi một sợi thần niệm để liên lạc với bên ngoài!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao vậy?"  

 

"Bọn họ đều ở tầng thứ mười này!"  

 

Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp đi lên tầng thứ mười!  

 

Lúc anh nhìn rõ ràng tất cả trước mắt thì hoàn toàn ngây dại: "Tình huống gì đây vậy?"  

 

Sở Vô Trần, Sở Đẳng Nhàn, Sở Vị Ương, Sở Sở.  

 

Dao Cơ, Lý Thất Dạ!  

 

Đám người Mạc Huyền, Mộ Dung Tình!  

 

Bao gồm cả bốn lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Sở, tất cả bọn họ đứng yên tại chỗ như thể người gỗ!  

 

Không hề nhúc nhích!  

Duy trì động tác xông đến trung tâm tầng thứ mười!  

 

 

Khu vực trung tâm tầng thứ mười có tổng cộng ba bục cao nhỏ.  

 

 

Một bục cao nhỏ trong đó không có vật gì!  

 

 

Bục cao nhỏ chính giữa đặt một quyển trục cổ xưa!  

 

 

Trên bục cao nhỏ thứ ba là một hộp kiếm, kiếm bên trong đã biến mất!  

 

 

"Tên kia, thế mà mày không chết?"  

 
 
Chương 3058: Sở Vô Trần chết rồi ư?


 

 Một giây sau.  

 

Sở Vô Trần chợt cười: "Ha ha! Có điều mày không chết cũng chẳng có tác dụng, người tiến vào tầng này hoàn toàn không thể cử động!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

Không ai trả lời!  

 

Chỉ có giọng nói chỉnh tề vang lên: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!"  

 

"Sau khi chúng tôi tiến vào tầng thứ mười, cùng lao thẳng đến ba bục cao nhỏ".  

  Advertisement

"Thân thể đột nhiên không thể cử động, ngay cả chúng ta muốn nói chuyện cũng phải nhờ chân nguyên mới phát ra âm thanh!"  

 

Diệp Bắc Minh cực kỳ kinh ngạc: "Tất cả mọi người đều không thể động?"  

 

Tầng thứ mười?  

 

Chẳng lẽ là lĩnh vực thời gian?  

 

Sở Vị Ương lạnh giọng nói: "Nói nhảm, không thì chúng tôi đang làm gì? Chẳng lẽ anh có thể hành động?"  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước: "Xin lỗi, tôi thật sự có thể hành động!"  

 

"Cái gì?"  

 

Sắc mặt mọi người biến đổi!  

 

Sở Vô Trần quát lớn: "Thằng kia, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ là mày đang giở trò quỷ?"  

 

"Anh đang chất vấn tôi? Thứ gì vậy!"  

 

Diệp Bắc Minh bước lên trước, duỗi tay tát vào mặt Sở Vô Trần!  

 

Chát!  

 

Âm thanh vô cùng giòn giã vang vọng, trên mặt Sở Vô Trần có thêm một dấu tay đỏ tươi!  

 

Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng tất cả người tại đây trào dâng sóng to gió lớn!  

 

Không ai có thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại dám ra tay đánh Sở Vô Trần!  

 

"Lớn mật!"  

 

"Mày dám động đến Vô Trần thiếu gia?"  

 

"Diệp Càn Khôn, mày biết hậu quả của hành động này không?"  

 

Bốn lão già cảnh giới Động Hư rít gào!  

 

Sở Vô Trần càng là đỏ bừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thứ phế vật, cái tát này tao nhớ kỹ rồi!"  

 

"Vậy cứ nhớ kỹ đi, kiếp sau đừng quên!", Diệp Bắc Minh đáp.  

 

Sở Vô Trần cảm thấy giọng điệu của anh không quá thích hợp: "Mày có ý gì hả?"  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh: "Tiễn anh lên đường!"  

 

"Mày dám!"  

 

Sở Vô Trần bị dọa sợ, giọng nói run rẩy, gào thét như nổi điên: "Mày biết tao là người nào không?"  

 

"Tao là..."  

 

Một kiếm chém xuống!  

 

Quả quyết, dứt khoát!  

 

Phụt!  

 

Thân thể Sở Vô Trần nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu!  

 

"Hả? Mẹ kiếp!", Sở Sở há to miệng.  

Sở Vị Ương cũng bị dọa, thân thể mềm mại run lên, không dám đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao anh ta dám?"

 

Sở Vô Trần chết rồi ư?  

 

Sở Vô Trần không ai sánh bằng đã chết rồi ư?  

 

 

Chết một cách vô nghĩa, bị một kẻ mà anh ta coi là con kiến, con lợn giết chết chỉ bằng một nhát kiếm?  

 

 

“Cậu chủ!”  

 

 

“Không!”  

 

 

Bốn lão già cảnh giới Động Hư gào khản giọng: “Diệp Càn Khôn! Nhà họ Sở sẽ không tha cho mày!”  

 
 
Chương 3059: “Anh Diệp, tôi đã nhận lỗi rồi!”


 Bốn lão già cảnh giới Động Hư giật mình!  

 

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt bốn lão già cảnh giới Động Hư, vung kiếm chém xuống!  

 

Phập! Phập! Phập! Phập!  

 

Bốn cái đầu người rơi xuống đất!  

 

Trên khuôn mặt già nua của bọn họ vẫn còn in rõ biểu cảm sợ hãi tột độ, tại sao kẻ này lại dám thực sự giết bọn họ?  

  Advertisement

“Ồ!”  

 

Những người còn lại hít sâu một hơi!  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương tái mét lại: “Diệp Càn Khôn, anh gây ra họa lớn tày trời rồi!”  

 

Con ngươi xinh đẹp của Sở Sở cũng thu nhỏ hẳn lại: “Với địa vị của Sở Vô Trần ở nhà họ Sở thì phen này sẽ gây ra một cơn rung chuyển long trời lở đất!”  

 

Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên như thường: “Dù sao cũng đã giết rồi, chẳng sao cả!”  

 

Sở Vị Ương ngẩn người!  

 

Thế này mà còn chẳng sao ư?  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn sang Sở Đẳng Nhàn!  

 

Sở Đằng Nhàn sợ run lẩy bẩy nhưng vì cơ thể không nhúc nhích được nên ngay cả việc run rẩy cũng là chuyện xa vời!  

 

“Diệp Càn Khôn... À, không, không, không, anh Diệp!”  

 

“Không, không, không, đại nhân... Tôi mới là lợn, tôi mới là rác rưởi!”  

 

“Xin ngài đừng giết tôi, tôi sẽ đưa cho ngài toàn bộ của cải của tôi! Xin hãy tha cho tôi lần này!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh băng giá: “Lúc mày muốn sáu người phụ nữ kia chảy cạn máu mà chết, sao mày không nghĩ tới lúc này?”  

 

Anh vung tay lên, mười ba cây ngân châm rơi xuống!  

 

Đâm vào trong người Sở Đẳng Nhàn!  

 

“Đây là...”  

 

Sở Vị Ương và Sở Sở nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!  

 

Lẽ nào người này lại là anh ta?  

 

Không thể nào!  

 

Bọn họ đã từng xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa, người kia hoàn toàn không có tư cách để tiến vào cấm địa Luân Hồi!  

 

“Á!”  

 

Khoảnh khắc khi những cây ngân châm cắm vào người, Sở Đẳng Nhàn hét lên đau đớn xé gan xé ruột!  

 

Điều khiến anh ta khổ sở nhất chính là cơ thể của anh ta không thể giãy giụa lấy một lần!  

 

Anh ta chỉ còn nước chịu đựng cơn đau do Quỷ Môn Thập Tam Châm gây ra!  

 

Trước ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, Sở Đẳng Nhàn đã phải chịu đựng đau đớn tới chết!  

 

Kiếm Không Tên chém xuống, thi thể của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!  

 

Mấy người còn lại của nhà họ Sở đều không có một ai được anh tha mạng, tất cả đều bị giết sạch!  

 

Sở Vị Ương giật mình la lên: “Diệp Càn Khôn, anh điên thật rồi...”  

 

Sở Sở cực kỳ ngờ vực: “Anh là chủ nhân của cây kẹo que à?”  

 

Diệp Bắc Minh thầm than hỏng rồi, anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm nên có khả năng đã bị nhận ra rồi.  

 

Anh chuyển mắt nhìn sang những người khác!  

Mộ Dung Tình lập tức nói: “Anh Diệp, giữa chúng ta không hề có bất kỳ xung đột nào!”  

 

 

“Cũng không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào, xin anh giơ cao đánh khẽ!”  

 

 

Mạc Huyền nóng ruột: “Anh Diệp, tôi đã nhận lỗi rồi!”  

 

 

“Tôi xin thề, sau này anh bảo tôi làm gì, nhất định tôi sẽ không làm trái ý anh!”  

 

 

Dao Cơ cũng nói theo: “Anh Diệp, cha tôi là một Yêu Hoàng!”  

 

 

“Chỉ cần anh bảo vệ tôi bình an, tôi thề, từ giờ trở đi, anh sẽ là khách quý tối thượng của Yêu tộc!”  
 
Chương 3060: Trong lòng Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc!


 “Anh đã mạnh hơn hạng một của Thiên Bảng rồi, anh không cần phải giết tôi nữa…”  

 

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười!  

 

Đứng trước chuyện sinh tử, dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải cúi đầu khuất phục!  

 

Anh nhìn lướt qua Mạc Huyền, đang định xuống tay!  

 

Trái tim Mạc Huyền vọt lên tới tận cổ họng, mồ hôi lạnh túa ra!  

 

Đột nhiên.  

  Advertisement

Đông Phương Xá Nguyệt mở miệng: “Cậu Diệp, cậu đi lấy cuốn trục kia đi đã rồi làm gì thì làm!”  

 

Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn về phía cuốn trục nằm trên chiếc bục ở giữa.  

 

Anh bước tới, cầm lấy nó.  

 

Một luồng cảm xúc tang thương, nặng nề ập tới, anh tiện tay mở cuốn trục ra xem: “Thần Nông Bách Thảo Kinh?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: “Thứ này là kết tinh những điều tâm đắc suốt đời của Dược Đế Thần Nông Thị của Hoa tộc, chẳng những ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!”  

 

“Mà còn bao gồm cả y thuật ngút trời, cậu kiếm được món hời rồi!”  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, anh đang định xem xét nó kĩ càng hơn thì…  

 

Ầm!  

 

Bỗng nhiên, không gian của tầng thứ mười rung chuyển.  

 

Mọi người bỗng chốc đều có thể cử động!  

 

Mạc Huyền tỏa ra ma khí màu đen bao quanh cơ thể rồi xông thẳng tới cửa ra của tầng thứ mười!  

 

Mộ Dung Tình bám theo sát đằng sau!  

 

Hai người bọn họ nhanh chóng biến mất.  

 

“Đi mau, rất có khả năng tòa tháp này đang ở tầng thứ mười một!”  

 

Sở Vị Ương biến sắc.

Thân thể yêu kiều lóe lên rồi biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh cất cuốn trục, đi lên tầng thứ mười một!  

 

Nơi này vẫn là một cung điện được xây bằng đá đã khá cũ. Mạc Huyền đứng phía cuối gian thạch điện, cầm một pho bảo tháp cổ trong tay!  

 

Sở Vị Ương nằm nhổm nửa người dậy, ôm ngực, phun ra một búng máu!  

 

Mộ Dung Tình cũng bị thương, nằm ở một góc: “Mạc Huyền, anh ra tay với cả tôi sao?”  

 

“Anh đừng quên, anh đã thề bằng tinh thần võ đạo rồi!”  

 

“Lẽ nào anh muốn tẩu hỏa nhập ma, bị sét đánh chết hay sao?”  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Mạc Huyền cầm bảo tháp bằng một tay: “Bản tọa không phải Mạc Huyền, bản tọa chính là Ám Sắc Ma Thần!”  

 

“Sau khi tên rác rưởi Mạc Huyền tiến vào đây, gã đã bị bản tọa đoạt xá rồi!”  

 

Giọng nói đầy kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, thứ kia chính là mảnh vỡ của bản thể của tôi hóa thành!”  

 

“Tốt!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới, kiếm Không Tên rít lên, kiếm khí cao cả trăm thước giáng xuống!  

 

Ám Sắc Ma Thần cười lạnh lùng: “Đồ ngu xuẩn, mày dám khiêu khích sự oai nghiêm của bản tọa à?”  

 

“Chết đi!”  

 

Ám Sắc Ma Thần quát to, đỉnh tháp trong tay lóe sáng!  

 

Ầm!  

 

Kiếm khí của Diệp Bắc Minh bỗng chốc bị chôn vùi, một luồng hơi thở cuồn cuộn ập tới như sóng thần!  

Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, cơ thể bắn ra ngoài như con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của thạch điện!  

 

 

“Mẹ kiếp!”  

 

 

“Mạnh thật đấy! Tiểu Tháp, đó chỉ là một mảnh vỡ thôi mà đã mạnh khủng khiếp vậy rồi sao?”  

 

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc!  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Hỏi thừa, bản tháp vô địch thiên hạ, chỉ một mảnh vỡ thôi đã đủ để nghiền nát toàn bộ thế giới Tam Thiên!”  

 

 

Diệp Bắc Minh ôm ngực đứng dậy: “Bùng nổ đi, giết chết tên kia trong nháy mắt đi!”  
 
Chương 3061: “Ngậm miệng lại cho bản đế!”


 Đông Phương Xá Nguyệt chỉ vừa nghĩ vậy trong đầu thì đã thình lình xuất hiện!  

 

 

Ngay khi nhìn thấy cô ta, con ngươi của Ám Sắc Ma Thần thu nhỏ lại: “Là cô ư? Sao lại như vậy được!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt đanh mặt lại: “Sai cậu đi cứu bản đế, cậu lại dám bỏ chạy một mình!”  

 

“Sau khi trở về, nhớ úp mặt vào tường sám hối một triệu năm. Không có lệnh của bản đế, không được phép rời khỏi!”  

 

Ám Sắc Ma Thần quỳ phịch xuống đất: “Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi!”  

 

Ám Sắc Ma Thần run lẩy bẩy!  

  Advertisement

Như nhìn thấy ma!  

 

“Chủ nhân?”  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ!  

 

Sở Vị Ương và Mộ Dung Tình ngẩn người!  

 

Người phụ nữ thình lình xuất hiện này là ai?  

 

“Đưa đây!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt bước tới trước mặt Ám Sắc Ma Thần, duỗi năm ngón tay trắng trẻo ra!  

 

Ám Sắc Ma Thần quỳ dưới đất, hai tay nâng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên cao quá đỉnh đầu!  

 

Nắm ngón tay của Đông Phương Xá Nguyệt vừa cầm lấy nó, một luồng sáng lập tức lóe lên.  

 

Ngọn bảo tháp cổ biến mất, hóa thành một mảnh vỡ!  

 

Mặt Đông Phương Xá Nguyệt ửng hồng: “Đã lấy được mảnh thứ ba rồi!”  

 

“Cậu còn không mau hóa về nguyên hình đi!”  

 

“Vâng, thưa chủ nhân!”  

 

Ám Sắc Ma Thần vâng dạ, ma khí quanh người bốc lên cuồn cuộn.  

 

Ám Sắc Ma Thần hóa thành một sinh vật đen như mực!  

 

Có đầu rồng, thân kỳ lân, mai rùa Huyền Vũ và một cặp cánh Chu Tước!  

 

Nó ngoan ngoãn nằm dưới chân Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm túc: “Thần thú Tứ Tượng! Quả nhiên cô ta là người của Đế tộc Đông Phương!”  

 

Diệp Bắc Minh nheo hai mắt lại: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô lừa tôi à?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Bản đế lừa cậu bao giờ?”  

 

“Cậu đã lấy được phương pháp luyện chế đan dược rồi, trong Thần Nông Bách Thảo Kinh có ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!”  

 

“Cậu cũng đã biết nguồn gốc của Hoa tộc rồi, sao cậu lại nói là tôi lừa cậu?”  

 

“Bớt nói nhiều đi, giao mảnh vỡ của Tiểu Tháp ra đây!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to.  

 

Anh hóa thành một chiếc bóng mờ, cầm kiếm Không Tên trong tay, xông thẳng tới chỗ Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ, rót một luồng sức mạnh vào mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, năng lượng bùng nổ!  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh bị bắn ra ngoài!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt mỉm cười: “Thiên phú của cậu mạnh hơn sư phụ của cậu nhiều, bọn chúng không xứng làm đệ tử của tôi!”  

 

“Nhưng cậu thì xứng đáng có tư cách đó!”  

 

“Quỳ xuống, bái tôi làm sư phụ đi rồi giao hồn tháp ra đây!”  

 

“Xá Nguyệt Thần Đế tôi cam đoan sẽ ban thưởng cho cậu một vận may lớn!”  

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Lúc cô cầu xin tôi, cô không hề như vậy!”  

 

 

Thần thú Tứ Tượng sửng sốt: “Gì cơ? Chủ nhân cầu xin cậu ta ư?”  

 

 

“Sao có thể, chủ nhân tối thượng của tôi sao có thể cầu xin một kẻ phàm trần thấp kém chứ?”  

 

 

“Lẽ nào chủ nhân có sở thích đặc biệt gì ư?”  

 

 

Nghĩ đến đây, thần thú Tứ Tượng rùng mình!  

 

 

Nụ cười của Đông Phương Xá Nguyệt cứng lại, đôi mắt của cô ta lóe lên sát ý rồi lại thôi: “Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom