Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2982: Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.


 Nếu nói thẳng thì thanh kiếm này chắc chắn đã chém giết vô số sinh linh.  

 

 

Tiếc rằng nó đã bị gãy.  

 

“Chủ nhân!”  

 

Bỗng nhiên trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói.  

 

“Kiếm hồn, sao thế?”  

 

Thoáng chốc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.  

 

Rầm!  

  Advertisement

Ngay khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, đoạn kiếm gãy kia nhẹ nhàng rung động.  

 

Khí tức sát phạt ấy cuộn trào như sóng thần quanh quẩn khắp không gian tầng hai mươi sáu.  

 

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Đây là...”  

 

Kiếm hồn đáp: “Chủ nhân, tôi quen nó!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nó? Thanh kiếm này à?”  

  Advertisement

Kiếm hồn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, chủ nhân!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Kiếm hôm mở lời đáp: “Vũ khí này thuộc về kẻ địch của chủ nhân đời đầu tiên của tôi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy khó tin: “Kẻ địch của chủ nhân đời thứ nhất của cô hả? Cũng chính là kẻ địch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Kiếm hồn trả lời một cách chắc chắn.  

 

Diệp Bắc Minh bèn nhìn sang thanh kiếm gãy kia.  

 

Người có thể sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến nhường nào chứ.  

 

Kẻ địch của người nọ chắc chắn cũng là hạng bất phàm.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước lên cầm lấy đoạn kiếm ấy.  

 

Rầm!  

 

Trong chốc lát, không gian ở tầng hai mươi sáu bỗng xuất hiện tia chớp màu đỏ thẫm.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, độ phù hợp của thanh kiếm gãy này với mình rất cao.  

 

Ngay từ khi anh bắt đầu cầm thanh kiếm đó, anh đã có một cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể ngăn anh tàn sát tất cả.  

 

Tuy rằng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có chiến lực vô địch đó nhưng không phù hợp với anh bằng thanh kiếm này.  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.  

 

Kiếm hồn trả lời: “Chủ nhân, tôi nhớ mang máng”.  

 

“Hình như chủ nhân của thanh kiếm này đi theo đạo tàn sát!”  

 

“Đạo tàn sát ư?”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.  

 

“Chẳng trách lại phù hợp với tôi như vậy!”  

 

Anh cầm chặt đoạn kiếm đó: “Chủ nhân của mày đã hy sinh và tiêu tan rồi, kể từ hôm nay tao sẽ là chủ nhân của mày!”  

 

“Tao sẽ đặt cho mày một cái tên, gọi là Tàn Sát thì sao?”  

 

Đoạn kiếm kêu vang, nhẹ nhàng run rẩy tỏ ý phản đối.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không thích hả? Vậy Huyết Đồ thì sao?”  

 

Đoạn kiếm vẫn phản đối như cũ.  

 

“Kiếm Sát Thần?”  

 

“Kiếm Tử Thần?”  

 

“Kiếm Diêm La?”  

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một hồi ra vài cái tên.  

 

 

Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.  

 

 

Diệp Bắc Minh rất bất lực, thở dài nói: “Mày đã không vừa ý thì tao cũng không miễn cưỡng gì!”  

 

 

“Đợi đến khi nghĩ ra tên thích hợp rồi nói tiếp, mày cứ gọi là kiếm không tên trước đi!”  

 

 

...  

 

 

Một lúc sau, tin nhà họ Phương bị sát hại dã man lan ra ngoài.  
 
Chương 2983: Liễu Như Khanh lập tức phản ứng lại!


 

 “Có người nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết vào nhà họ Phương!”  

 

“Diệp Bắc Minh hả? Lại là cậu ta!”  

 

Những người tu võ biết tin đều vô cùng khiếp sợ.  

 

“Tên này bị điên rồi à? Cậu ta vừa mới đại náo Diệu Dục Môn, giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng đó!”  

 

“Giờ lại giết cả nhà họ Phương, lẽ nào cậu ta không sợ bị trả thù à?”  

 

Trong khi người tu võ ở thế giới Tam Thiên đang bàn tán xôn xao.  

 

Vô Thủy Kiếm Hoàng xuất hiện: “Chỉ cần có người giết Diệp Bắc Minh là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của lão phu!”  

 

Vừa nói xong, tất cả mọi người như phát điên.  

 

“Ôi vãi!”  

 

“Đệ tử thân truyền của Vô Thủy Kiếm Hoàng sao?”  

 

Vô số người tu võ đỏ mắt, hô hấp dồn dập.  

 

Cả thế giới đều lũ lượt đi tìm kiếm Diệp Bắc Minh, hy vọng rằng mình có thể chém được đầu anh.  

 

Vô Thủy Kiếm Hoàng chính là một sự tồn tại khủng khiếp ở cảnh giới Chúa Tể.  

 

Trở thành đệ tử của ông ta chẳng khác nào một bước lên trời.  

 

Cùng lúc đó, tin tức thứ hai truyền tới.  

 

“Thiên Đạo Tông tuyên bố lệnh truy nã trăm triệu thần nguyên cho cái đầu của Diệp Bắc Minh!”  

 

“Một trăm triệu thần nguyên!”  

 

Cả thế giới Tam Thiên câm nín.  

 

...

Diệp Bắc Minh không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đưa Liễu Như Khanh trở lại hoàng cung Tu La Tộc.  

 

"Thất sư muội, em không sao thì tốt quá!"  

 

Ba vị sư tỷ nhìn thấy Liễu Như Khanh, hết sức kích động.  

 

"Như Khanh, mừng em về nhà!"  

 

Diệp Thanh Lam đi tới.  

 

Liễu Như Khanh tiến lên: "Chủ mẫu! Cháu về rồi!"  

 

Diệp Thanh Lam gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi, sau này cháu cũng giống như họ, đừng gọi dì là chủ mẫu"  

 

"A?"  

 

Liễu Như Khanh ngạc nhiên, đôi mắt đẹp ngay lập tức đỏ lên: "Người... người không cần cháu nữa?"  

 

"Chủ mẫu, cháu sai rồi, cầu xin người đừng..."  

 

Cơ thể mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ trên mặt đất.  

 

Diệp Thanh Lam vội vàng đỡ lấy Liễu Như Khanh: "Đứa nhỏ ngốc, sao dì có thể không cần cháu chứ!"  

 

"Chị em các cháu không thể làm nha hoàn cả đời được!"  

 

"Sau này chị em các cháu giống nhau, gọi dì là dì Lam là được"  

 

"Hả? Dì Lam?"  

 

Liễu Như Khanh ngây người, giống như đang nằm mơ.  

 

Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Thất sư muội, em không hiểu ý của dì Lam sao?"  

 

Nói xong, còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.  

 

Liễu Như Khanh lập tức phản ứng lại!  

 

Nếu tiếp tục gọi Diệp Thanh Lam là chủ mẫu, thì chắc chắn chỉ có thể là nha hoàn của Diệp Bắc Minh!  

 

Nếu gọi là dì Lam, có thể làm con dâu!  

 

"Dì Lam!"  

 

Liễu Như Khanh đương nhiên phóng khoáng, dứt khoát gọi một câu.  

"Ây!"  

 

 

Diệp Thanh Lam cười gật đầu.  

 

 

Diệp Bắc Minh đứng ở một bên, dường như vẫn chưa phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc!  

 

 

Mọi người cùng nhau ôn chuyện một phen.  

 

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Mẹ, cha của con đâu?"  

 

 

Diệp Thanh Lam nói: "Ông ấy đang làm chuyện của mình, Minh Nhi con không cần lo lắng."  

 
 
Chương 2984: "Tốt lắm, đại hội Chân Võ đã bắt đầu."


 Diệp Thanh Lam gật đầu, lại có chút lúng túng: "Nâng cao thực lực, cũng không phải chuyện một sớm một chiều"  

 

 

Diệp Bắc Minh tự tin nở nụ cười: "Yên tâm, cứ giao cho con!"  

 

Anh đến tìm nữ hoàng Tu La, bày tỏ cần số lượng lớn dược liệu.  

 

Nữ hoàng Tu La cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa Diệp Bắc Minh đến kho thuốc của hoàng cung Tu La Tộc!  

 

Diệp Bắc Minh đâm đầu vào trong.  

 

Ba ngày sau, mắt đỏ bừng đi ra.  

 

Khi hơn mười nghìn viên Đế phẩm đan dược xuất hiện trước mắt, nữ hoàng Tu La hoàn toàn bối rối!  

 

Cô ta biết Diệp Bắc Minh có thể muốn luyện đan, nhưng không ngờ tới sẽ luyện chế ra hơn mười nghìn viên Đế phẩm đan dược!  

 

Hơn nữa còn con mẹ nó là Cửu Đạo Đan Văn!  

 

Thằng nhóc này muốn lên trời à!  

 

Nữ hoàng Tu La ánh mắt như lửa nóng, hô hấp dồn dập: "Diệp Bắc Minh, những đan dược này đều do cậu luyện?"  

 

"Minh Nhi, con?"  

 

Vẻ mặt của Diệp Thanh Lam cũng khiếp sợ.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Mọi người chỉ cần nâng cao cảnh giới, đan dược cứ để con lo!"  

 

Anh lại nhìn về phía nữ hoàng Tu La: "Thậm chí, bà có thể tăng thực lực của toàn bộ đại quân Tu La Tộc"  

 

"Một tháng tới, tôi sẽ luyện cho các người một triệu viên Đế phẩm đan dược!"  

 

"Tôi chỉ muốn một lời hứa từ bà. Bà có thể khiến cho Tu La Tộc trở nên vững như thành đồng, không ai dám xâm phạm không!"  

 

Nữ hoàng hít một hơi khí lạnh: "Hít! Một triệu viên!"  

 

Bà ta kích động nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, miệng há ra thở dốc: "Diệp Bắc Minh, nếu như cậu có thể cung cấp cho tôi một triệu viên Đế phẩm đan dược!"  

 

"Tôi bảo đảm, Tu La Tộc sẽ bồi dưỡng hàng triệu tinh anh hàng đầu, đủ sức quét sạch toàn bộ Ma giới!"  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh xoay người vào kho thuốc: "Chờ tin tức của tôi!"  

 

…  

 

…  

 

Trong nhà kho, ngọn lửa đang bùng cháy.  

 

Mùi thuốc không ngừng tỏa ra từ trong đỉnh Thái Cực.  

 

Nếu có những người luyện võ khác ở đây, họ nhất định sẽ sợ chết khiếp mất!  

 

Đế phẩm đan dược được sản xuất ở đây giống như một dây chuyền sản xuất ra!  

 

Đột nhiên.  

 

Không gian chấn động một hồi!  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại: "Ai?"  

 

Trong không gian mở ra một lối đi, một cô gái bước ra: "Là tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: "Sở Sở cô nương, sao cô lại đến đây?"  

 

Vẻ mặt Sở Sở ngạc nhiên: "Anh làm ra những viên thuốc này?"  

 

Diệp Bắc Minh quơ quơ đỉnh Thái Cực trong tay: "Cô nghĩ sao?"  

 

Đôi mắt đẹp của Sở Sở lóe lên: "Không ngờ tới anh còn có thể chế được đan dược, để tôi xem!"  

 

"Hả? Cửu Đạo Đan Văn, Đế phẩm!"  

 

"Anh là Y tiên cấp chín?"  

 

Y tiên cấp chín không phải là hiếm thấy ở nhà họ Sở.  

 

Nhưng hiếm có thể tìm được một vị Y tiên cấp chín vừa có võ công vừa có kỹ năng luyện đan!  

 

Đặc biệt là một Y tiên cấp chín trẻ tuổi như Diệp Bắc Minh, tương lai của anh là không thể lường được.  

Sở Sở nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Diệp Bắc Minh, anh còn nhớ rõ thỏa thuận của anh và chị tôi không?"  

 

 

"Nhớ rõ! "  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

 

Sở Sở mỉm cười: "Tốt lắm, đại hội Chân Võ đã bắt đầu."  

 

 

"Thời gian là một tháng, cấm địa Luân Hồi sẽ được mở sau một tháng nữa!"  

 

 

"Anh cần phải vào cấm địa Luân Hồi để tìm thứ gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục gì đó!"  

 
 
Chương 2985: " Mau nhìn xem là ai!"


Chương mới nhất được đăng tải tại Website santruyen.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc metruyenhot nhé !
 
Chương 2986: Anh thực sự đi trốn rồi ư?


 

 Đám đông hoàn toàn phấn khích.  

 

Chỉ mười giây sau, ánh sáng màu tím thứ hai bùng nổ!  

 

"Vũ Thiên Tuyệt, Cảnh giới Chân Linh cấp Đỉnh Phong, hai mươi sáu nghìn năm tuổi, xếp thứ 18 trên Thiên Bảng!"  

 

Ánh sáng màu tím thứ ba bùng nổ!  

 

"Tô Tử Lăng, Cảnh giới Chân Linh cấp Đỉnh Phong, tuổi tác được giữ bí mật, xếp hạng thứ 25 trên Thiên Bảng!"  

 

"Chết tiệt! Thì ra là Tô Tử Lăng, cô gái đứng thứ sáu trong danh sách nữ thần!"  

  Advertisement

"Có cả sức mạnh và sắc đẹp. Nếu như tao lấy được cô ấy, bảo tao đi chết ngay tao cũng đồng ý!"  

 

"Ha ha ha, mày cũng xứng?"  

 

Mọi người trên quảng trường đang thảo luận sôi nổi.  

 

Đột nhiên.  

  Advertisement

Gào gào!  

 

Hàng trăm con Chân Long gầm lên cùng lúc, ánh sáng màu vàng bao trùm toàn bộ quảng trường Chân Võ!  

 

"Có người đã lọt vào hạng 10 của Thiên Bảng rồi!"  

 

Vô số người trợn mắt nhìn về phía trên của Thiên Bảng.  

 

Ngay cả trên đài võ đạo, những người đang chiến đấu cũng đồng loạt ngừng chiến đấu!  

 

Với khoảng cách gần mười nghìn mét, chẳng là gì đối với một người tu võ!  

 

Chỉ thấy.  

 

Hàng trăm con Chân Long đều bay lên trời, lượn vòng quanh Thiên Bảng!  

 

Trong mười người đứng đầu Thiên Bảng, có một cái tên màu vàng vô cùng chói mắt!  

 

"Trần Vô Diễn, Thánh tử của Thiên Đạo tông, mười bảy nghìn năm trăm tuổi!"  

 

"Cảnh giới Siêu Phàm sơ kỳ! Xếp hạng thứ 10 trên Thiên Bảng!"  

 

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mười bảy nghìn năm trăm tuổi, hạng 10 trên Thiên bảng?"  

 

"Thiên Đạo tông không hổ là một trong 100 tông môn đáng sợ nhất trong thế giới Tam Thiên, thế nhưng có thể nuôi dưỡng ra quái vật kinh khủng nhường này!"  

 

Khi thế giới bên ngoài khắp chốn sôi sục.  

 

Cùng lúc đó, bên trong đại điện Chân Võ lại vô cùng yên tĩnh.  

 

Chỉ cần nằm trong hạng 1000 trên Thiên Bảng, thì sẽ có tư cách để vào điện này!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, anh nhất định sẽ trông thấy ba gương mặt quen thuộc!  

 

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly đều có mặt ở đây, họ đã lọt vào hạng 1000 trên bảng xếp hạng Thiên Bảng!  

 

Hoàn Nhi nhìn Trần Vô Diễn trên đài, đôi mắt đẹp chấn động: "Điện hạ, thật ra anh ta có thực lực nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng. Chẳng lẽ anh ta đang che giấu chính mình sao?"  

 

Thánh nữ Tổ long điện không nói gì.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Nếu như anh ta có ở đây thì sẽ ở hạng nào trên Thiên Bảng?"  

 

Hoàn Nhi rất thông minh, trong nháy mắt đã biết điện hạ nói đến ai: "Điện hạ, ngài đang nói về Diệp Bắc Minh sao?"  

 

"Hừ!"  

 

Cô ta khẽ hừ một tiếng: "Tôi nghĩ anh ta căn bản không dám lộ diện!"  

 

"Thiên Đạo Tông đã hạ lệnh truy nã anh ta, Vô Thủy Kiếm Hoàng đã điểm danh muốn lấy đầu của anh ta rồi!"  

 

"Chỉ cần anh ta vừa xuất hiện thì nhất định sẽ chết!"  

 

"Nói không chừng đã sớm trốn vào một góc xó xỉnh nào rồi!"  

Thánh nữ Tổ Long Điện nhướng mày!  

 

 

Anh thực sự đi trốn rồi ư?  

 

 

…  

 

 

Lúc này, chỗ báo danh bên ngoài điện Chân Võ.  

 

 

Một chàng trai trẻ đeo mặt nạ tím bước tới: "Đăng ký!"  

 

 

Ông lão ở chỗ báo danh cau mày: "Đại hội Chân Võ cũng bắt đầu một tháng rồi, sao bây giờ cậu mới đến?"  

 
 
Chương 2987: "Cậu hiểu rõ chưa?"


 

 Ông lão vẫy vẫy tay, một cô gái ở bên cạnh lấy danh sách đăng ký ra.   

 

Ông lão không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu tử, lão phu nhắc nhở cậu một câu!"  

 

"Đại hội Chân Võ đã khai mạc được một tháng, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi tám rồi!"  

 

"Còn ba ngày nữa sẽ kết thúc!"  

 

"Bây giờ nước đến chân cậu mới nhảy thì có phải đã quá muộn không?"  

 

Chàng trai mỉm cười: "Cũng vẫn chưa muộn đâu, tiền bối đăng ký giúp tôi đi!"  

 

"Được!"  

 

Lão giả cũng không nói mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gật đầu: "Cậu tên gì?"  

 

Chàng trai trẻ suy nghĩ một chút: "Diệp Càn Khôn!"  

 

Lão giả hơi nheo mắt: "Diệp Càn Khôn? Tên rất hay!"  

 

"Thải Nhi, ghi lại".  

 

"Vâng, ông nội".  

 

Cô gái lập tức ghi lại tên Diệp Càn Khôn.  

 

Đợi khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chàng trai đã biến mất không thấy đâu!  

 

Cô gái nghi ngờ: "Ông nội, người này thật kỳ lạ".  

 

Lão giả nhìn về hướng mà chàng trai rời đi: "Có chút kỳ quái, lão phu vậy mà cũng không nhìn ra được cảnh giới của cậu ta, thật sự rất kỳ lạ!"  

 

Chàng trai đeo mặt nạ chính là Diệp Bắc Minh.  

 

Anh dùng tên giả Diệp Càn Khôn chẳng qua vì không muốn lộ diện bản thân quá sớm!  

 

Sau khi rời khỏi chỗ ghi danh, Diệp Bắc Minh đi thẳng tới gần Thiên Bảng, ngẩng đầu nhìn vào danh sách.  

 

Chậm rãi đi tới một võ đài để đó không dùng vừa mới chiến đấu xong.  

 

"Tiền bối, hôm nay tôi vừa mới đến, xin hỏi quy tắc của đại hội Chân Võ là gì ạ?"   

 

"Vừa mới đến?"  

 

Trọng tài phụ trách võ đài này liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, cậu đã đến muộn."  

 

"Đại hội Chân Võ chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, bây giờ cậu tham gia cũng sẽ không đạt được thứ hạng tốt nào đâu".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tiền bối, quan trọng là có tham gia. Xin ngài giới thiệu một chút cho tôi biết".  

 

Trọng tài lắc đầu: "Lão phu chỉ nói một lần, nghe cho kỹ đây!"  

 

"Đại hội Chân Võ lần này có hơn một triệu người đăng ký, những người báo danh xếp hạng sau một triệu không được ghi nhận!"  

 

"Mỗi một tuyển thủ có ba lần khiêu chiến và bị khiêu chiến vào mỗi ngày!"  

 

"Nhưng thứ hạng mà người khiêu chiến vượt qua không được quá 10% của cấp bậc hiện tại!"  

 

"Thứ hạng hiện tại của cậu là sau một triệu, bất kể xếp hạng!"  

 

"Nói cách khác, đối thủ đầu tiên mà hiện tại cậu khiêu chiến cao nhất cũng chỉ có thể xếp hạng thứ chín trăm ngàn thôi!"  

 

"Lần khiêu chiến thứ hai, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng tám trăm ngàn!"  

 

"Lần khiêu chiến thứ ba, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng bảy trăm ngàn!"  

"Hơn nữa, đây là đang nói đến nếu như cậu chiến thắng ở cả ba lần khiêu chiến!"  

 

 

Trọng tài sau khi nói xong một hơi thì thản nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu hiểu rõ chưa?"  

 

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Dựa theo quy tắc này, một ngày tôi chỉ có thể khiêu chiến ba người thôi!"  

 

 

"Chỉ còn lại có ba ngày, cho dù tôi thắng toàn bộ cả ba ngày".  

 

 

"Thứ hạng cuối cùng của tôi cũng chỉ có thể đạt được hạng thứ một trăm ngàn?"  

 

 

Trọng tài khẽ gật đầu: "Ý tôi chính là vậy".  

 

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó thốt ra một câu chấn động: "Tiền bối, nếu như tôi cùng lúc khiêu chiến cả mười người thì thế nào?"  
 
Chương 2988: "Diệp Càn Khôn!"


 

Trọng tài có chút sửng sốt, giọng nói cũng nâng cao hơn: "Cậu muốn khiêu chiến cả mười người?"  

 

Ầm!  

 

Hàng ngàn con mắt ở gần võ đài này đều đổ dồn vào trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn khiêu chiến mười người!"  

 

Bùm!  

 

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, xung quanh lập tức bùng nổ!  

 

"Tiểu tử này là ai thế?"  

 

"Khẩu khí cũng lớn thật, khiêu chiến mười người, cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ?"  

 

"Lại còn đeo mặt nạ? Sợ bị người khác nhận ra, bị nhấn chìm trong bãi nước bọt à?"  

 

"Ha ha ha…"  

 

Vô số ánh mắt lạnh như băng dừng trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Sắc mặt của trọng tài cũng tối sầm lại: "Cậu trai trẻ, đại hội Chân Võ cũng không phải là nơi để đùa giỡn đâu!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiền bối, tôi không nói đùa!"

"Dựa theo quy tắc của đại hội Chân Võ: thứ hạng của người khiêu chiến không được vượt quá 10% cấp bậc hiện tại!"  

 

"Tôi đồng thời khiêu chiến tuyển thủ có thứ hạng chín trăm ngàn, thứ hạng tám trăm ngàn, thứ hạng bảy trăm ngàn, mãi cho đến tuyển thủ có thứ hạng một trăm ngàn!"  

 

"Mỗi người cách nhau một trăm ngàn hạng, vừa đủ là 10%!"  

 

"Hơn nữa tôi dùng một lần khiêu chiến, vậy thì vượt qua cũng không quá 10%, đúng không?"  

 

Trọng tài nghẹn họng nhìn trân trối, cả người sửng sốt: "Cái này…"  

 

Suy nghĩ cẩn thận thì những gì người này nói cũng rất có lý!  

 

Nhưng.  

 

Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào khiêu chiến với cùng lúc mười võ giả tại một đại hội Chân Võ cả!  

 

"Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi ý kiến đã!"  

 

Trọng tài bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.  

 

Một lúc sau, anh ta dẫn theo hai lão giả trở về đây.  

 

Một lão giả trong hai người mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu trai trẻ, cậu tên là gì?"  

 

Diệp Bắc Minh đáp: "Diệp Càn Khôn!"  

 

"Tốt!"  

 

Lão giả mặc áo bào trắng gật đầu: "Diệp Càn Khôn, tôi đã hiểu rõ chuyện này".  

 

"Dựa theo những gì cậu nói thì cũng không vi phạm quy tắc!"  

 

"Trên võ đài, phân định thắng bại, sống chết cũng vậy!"  

 

"Cậu có thể cùng lúc khiêu chiến với mười người, nhưng nếu chết trên võ đài thì đó là do cậu tự gieo gió gặt bão, cậu xác định chắc chứ?"  

 

Dưới ánh nhìn của hàng chục ngàn người.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra hai chữ: "Xác định!"  

 

"Được!"  

Lão giả mặc áo bào trắng ra lệnh: "Đi thông báo giúp tôi, Diệp Càn Khôn khiêu chiến với mười người!"  

 

 

Tin tức này truyền đi rất nhanh, trong nháy mắt đã làm toàn bộ nơi này bùng nổ!  

 

 

Những võ giả đang tu luyện gần lôi đài cũng sôi nổi tụ tập lại đây!  

 

 

Chỉ trong vòng vài phút, hàng trăm ngàn người đã tụ tập xung quanh võ đài mà Diệp Bắc Minh đang đứng!  

 

 

"Người nào mà to gan như vậy, một mình chiến đấu với mười người?"  

 

 

"Ha ha, tôi thấy anh ta chỉ muốn thể hiện làm màu thôi, tự tìm cái chết mà!"  

 
 
Chương 2989: "Xếp hạng thứ 100.000!"


 Mười lăm phút sau.  

 

 

Mười võ giả mà Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến đều đã đến!  

 

Bảy nam ba nữ, ánh mắt mọi người đều cực kỳ lạnh lùng!  

 

Một chàng trai mặc cẩm bào ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn võ đài: "Anh chính là Diệp Càn Khôn?"  

 

"Trong vòng mười hơi thở, tôi sẽ đánh gãy hết xương cốt toàn thân của anh, sau đó tháo mặt nạ của anh xuống!"  

 

"Nhớ cho kỹ đây, tên của tôi là Đường Bằng Phi!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú biết tên của các người".  

 

"Tốc chiến tốc thắng đi! Tôi đang bề bộn nhiều việc!"  

 

Đường Bằng Phi tức giận đến mức cả người run rẩy: "Tiểu tử, anh sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"  

 

"Nói nhảm với anh ta làm gì chứ? Giết đi!"  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Mười bóng người đồng thời nhảy lên võ đài!  

 

Trọng tài ra lệnh: "Bắt đầu!"  

 

"Tiểu tử, đi chết đi!"  

 

Một làn sóng năng lượng đáng sợ bùng nổ, mười người đều tung ra đòn sát chiêu mạnh nhất!  

 

Toàn bộ võ đài đều rung chuyển, năng lượng kinh khủng trực tiếp bao trùm Diệp Bắc Minh!  

 

Bùm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng trắng chói mắt bùng nổ, tràn ngập toàn bộ võ đài!  

 

Âm thanh đột nhiên dừng lại!  

 

"Ha ha ha, Diệp Càn Khôn chết rồi!"  

 

"Tôi còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến rất khốc liệt, hóa ra Diệp Càn Khôn còn chẳng trụ nổi một hiệp nữa!"  

 

"Mẹ kiếp, cái tên Diệp Càn Khôn này tới đây chọc cười đấy à?"  

 

"Hứ, chả thú vị gì cả!"  

 

Dưới lôi đài vang lên những tiếng la ó.   

 

Hàng trăm ngàn võ giả xoay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian!  

 

Ngay tại khi mọi người xoay người, một giọng nói run rẩy vang lên: "Sao có thể như thế!"  

 

Có người không nhịn được quay đầu nhìn về phía trên võ đài!  

 

Vào lúc anh ta quay lại kia, đôi mắt nheo lại: "Chết tiệt!"  

 

Ngày càng có nhiều người dừng bước, quay đầu nhìn lại!  

 

"Đệt!"  

 

"Trời ơi…"  

 

Miệng hơi mở ra, đầu óc trống rỗng!  

 

Hô hấp cũng đều đình chỉ!  

 

Chỉ thấy.  

 

Ở chính giữa võ đài vừa nổ tung, chỉ còn lại một người duy nhất là Diệp Bắc Minh!  

 

Mười người còn lại đều bốc hơi biến mất khỏi thế giới!  

 

"Cái gì?"  

 

Lão giả mặc áo bào trắng rùng mình!  

 

"Chuyện này… Ông Ngô, chuyện này…"  

 

Trọng tài điên cuồng dụi mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai trên võ đài!  

 

Quả thực giống như vừa nằm mơ vậy!  

 

Giữa sự im lặng như tờ!  

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: "Tiền bối, có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?"  

 

 

Thân thể trọng tài run lên, liếc nhìn lão giả mặc áo bào trắng.  

 

 

Anh ta cố nuốt mấy ngụm nước bọt mới thốt ra được một câu: "Diệp Càn Khôn, khiêu chiến thành công!"  

 

 

"Xếp hạng thứ 100.000!"  

 

 

Âm thanh truyền đi như sấm sét vang trời!  

 

 

Ông lão ở chỗ báo danh vừa ngồi xuống thì nghe được âm thanh kia, run rẩy té ngã xuống đất: "Người nào? Diệp Càn Khôn!"  

 
 
Chương 2990: "Tôi đoán chuyện này có thể kết thúc ở đây!"


Cùng lúc đó, trong điện Chân Võ.  

 

 

Một người làm đi đến bên cạnh Trần Vô Diễn nhỏ giọng nói vài câu.  

 

"Ồ?"  

 

Trần Vô Diễn nheo mắt: "Một người khiêu chiến mười người?"  

 

"Lại đi thăm dò đi!"  

 

"Vâng!"  

  Advertisement

Người làm xoay người rời đi.  

 

Mặc Bạch Y ngồi đối diện khẽ mỉm cười: "Trần huynh, anh nghe được tin tức gì thú vị sao?"  

 

Trần Vô Diễn thản nhiên nói: "Quả thật có một vài tin tức thú vị!"  

 

Những võ giả khác có mặt trong đại điện đều tập trung ánh mắt lại đây.  

 

Trần Vô Diễn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý: "Vừa rồi có một người tên là Diệp Càn Khôn đồng thời khiêu chiến mười người trên võ đài, hơn nữa còn chiến thắng hoàn toàn!"   

 

"Từ thứ hạng một triệu lên đến một trăm ngàn!"  

 

Mọi người trong đại điện đều sửng sốt: "Đồng thời khiêu chiến với mười người trên võ đài?"  

 

Ngay lập tức!  

 

Cả phòng phá lên cười!  

 

"Ha ha ha!"  

 

"Hạng thứ một trăm ngàn, tôi còn tưởng ngầu lắm chứ!"  

 

"Hạng thứ một trăm ngàn? Mẹ kiếp! Nghĩ muốn hù chết người à!"  

 

Đúng lúc mọi người đang phá lên cười!  

 

Người làm của Trần Vô Diễn vội vàng chạy lại, thậm chí còn bị ngã giữa đường!  

 

Anh ta vô cùng chật vật đi tới trước mặt Trần Vô Diễn: "Thánh tử, bên ngoài…"  

 

Giọng nói của Trần Vô Diễn lạnh lùng: "Có chuyện gì mà ấp úng vậy? Nói đi! "  

 

Người làm buột miệng thốt ra: "Thánh tử, người tên Diệp Càn Khôn lại khiêu chiến với mười người!"  

 

"Lúc này, thứ hạng của anh ta đã tăng từ hạng một trăm ngàn lên hạng mười ngàn!"  

 

Toàn trường trở nên yên lặng!  

 

Những người vừa mới mỉm cười chế nhạo nhìn nhau với biểu tình vô cùng đặc sắc!  

 

Tô Tử Lăng, Võ Thiên Tuyệt và đám người thánh nữ Tổ Long Điện.  

 

Bọn họ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại đồng thời mở mắt ra!  

 

Một tia kinh ngạc lướt qua!  

 

Khi nghe thấy ba chữ Diệp Càn Khôn này, thân thể thanh tú của Vương Như Yên run lên.  

 

Cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly.  

 

Bí mật truyền âm: “Sư tỷ, không phải là tiểu sư đệ chứ?”  

 

Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Quả thực rất giống tiểu sư đệ!”  

 

Chu Lạc Ly truyền âm: “Rất giống với phong cách của tiểu sư đệ, nhưng không nhất định là cậu ấy!”  

 

“Trước hết đừng suy đoán bừa, cứ chờ xem!”  

 

Hai người gật đầu, khôi phục lại tâm trạng đang kích động.   

 

Đột nhiên.  

Giọng nói của Mặc Bạch Y phá vỡ sự yên tĩnh ở hiện trường: "Diệp Càn Khôn? Ha ha, thật thú vị!"  

 

 

"Tôi đoán chuyện này có thể kết thúc ở đây!"  

 

 

"Chiến đấu hai trận liên tiếp, mỗi lần khiêu chiến với mười người, chẳng lẽ anh ta định khiêu chiến với người thứ ba sao?"  

 

 

Còn chưa nói xong những lời này, một ông lão mặc áo gai đã bước vào đại điện: "Đứng hạng thứ một ngàn trong Thiên Bảng, Chu Dương Tuyệt mời ra ngoài!"  

 

 

Một chàng trai chậm rãi đứng dậy: "Tiền bối, có chuyện gì không?"  

 

 

Ông lão mặc áo gai nói: "Diệp Càn Khôn muốn khiêu chiến với tổng cộng mười người, trong đó có cả cậu!"  
 
Chương 2991: "Tôi tên Vương Chấn


 Không khí trong đại điện trở nên quỷ dị!  

 

 

Ánh mắt của mọi người có chút kỳ quái!  

 

Chu Dương Tuyệt nắm chặt nắm tay, đập mạnh bàn một cái: "Mẹ kiếp, đúng là tự tìm cái chết! Tôi đi giết anh ta!"  

 

Đứng dậy đi về phía bên ngoài đại điện!  

 

Một lúc sau.   

 

Ông lão mặc áo gai trở về, theo sau là một chàng trai đeo mặt nạ màu tím: "Diệp Càn Khôn, xếp hạng thứ một ngàn trên Thiên Bảng!"  

  Advertisement

Đại điện yên tĩnh đến đáng sợ!  

 

Hiển nhiên, Chu Dương Tuyệt đã bị đánh bại!  

 

Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh hãi!  

 

Vô số đạo thần niệm đến để thăm dò, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện chàng trai trước mặt dường như là một mảnh hư vô!  

 

Ánh mắt Trần Vô Diễn ngưng tụ!  

 

Tô Tử Lăng cũng kinh ngạc nhìn sang, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia tò mò!  

 

Võ Thiên Tuyệt nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt có ý chí chiến đấu vô tận!  

 

Mặc Bạch Y không ngừng nói, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Thú vị đấy!"  

 

Thánh nữ Tổ Long Điện khẽ nhíu mày: "Có cảm giác khá quen thuộc…"  

 

Chỉ có ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì trái tim đập rộn lên!  

 

“Là tiểu sư đệ!”  

 

“Thật sự là tiểu sư đệ! Nhất định là cậu ấy rồi!”  

 

Ba người vô cùng vui mừng và ngạc nhiên.  

 

Loại cảm giác này căn bản không bị che giấu bởi chiếc mặt nạ kia!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba vị sư tỷ thì tâm trạng cũng rất kích động!  

 

"Ngồi!"  

 

Ông lão mặc áo gai chỉ vào vị trí thứ một ngàn.  

 

Trong góc khuất nhất của đại điện!  

 

Theo lý mà nói thì nơi này sẽ không có người nào chú ý đến!  

 

Lúc này thì lại khác, vị trí thứ một ngàn còn nổi bật hơn cả vị trí thứ nhất còn trống!   

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới, ngồi xuống.  

 

Trần Vô Diễn liếc mắt nhìn.  

 

Một chàng trai trẻ gật đầu, cúi đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, giới thiệu bản thân mình một chút đi!"

Giữa cảnh giới Chân Linh!  

 

Diệp Bắc Minh cũng không ngẩng đầu lên: "Cút!"  

 

Cái gì?  

 

Ầm!  

 

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, không ai ngờ tới Diệp Bắc Minh lại thẳng thắn như vậy!  

 

Vương Chấn thẹn quá thành giận, chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Càn Khôn, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?"  

 

"Tôi tên Vương Chấn, là…"  

 

Bùm!  

 

Một tiếng trầm vang!  

 

Vương Chấn trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách thê thảm!  

Bàn tay chỉ vào Diệp Bắc Minh hoàn toàn biến mất rồi!  

 

 

"Hử?"  

 

 

"Tiểu tử này!"  

 

 

Tô Tử Lăng, Võ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, thánh nữ Tổ Long Điện đều sửng sốt!  

 

 

Ngoại trừ những võ giả nằm trong trong hạng một trăm trên Thiên Bảng thì những người khác đều trừng lớn mắt!  

 

 

Dám ra tay trong đại điện Chân Võ, quả thực không biết sống chết mà!  
 
Chương 2992: "Không dám thì câm miệng lại cho ông đây!"


 

 Như vậy mới phù hợp với phong cách hành sự của tiểu sư đệ!  

 

Diệp Bắc Minh không thèm để ý tới phản ứng của mọi người, anh quả thực muốn mọi người phải kinh sợ: "Nhớ kỹ, nếu không có việc gì thì đừng gây phiền phức cho ông đây!"  

 

"Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau thì ông đây sẽ lấy mạng của anh đấy!"  

 

"Hiểu chưa?"  

 

Những lời này vừa thốt ra, trong đại điện lập tức yên tĩnh!  

 

Những lời này.  

  Advertisement

Dường như không chỉ nói cho một mình Vương Chấn nghe!  

 

Vương Chấn tức giận đến suýt hộc máu: "Anh… Diệp Càn Khôn, anh…"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Xem ra, anh còn chưa hiểu lời tôi nói!"  

 

Vừa nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất!  

 

Vương Chấn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa đập mạnh xuống đất!  

 

Anh ta vừa định đứng dậy.  

 

Có một chân đang giẫm trên đầu anh ta!  

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Như thế này có tốt hơn không? Đã nghe hiểu chưa?"  

 

Vương Chấn sợ đến gần như sụp đổ!  

 

Vừa rồi, trong nháy mắt, anh ta có một loại cảm giác mình sẽ chết chắc!  

 

Điên cuồng gật đầu: "Diệp công tử, đã hiểu, tôi đã hiểu rồi!"  

 

"Hiểu rồi thì cút ngay đi!"  

 

Anh đá văng Vương Chấn ra ngoài, xoay người trở lại chỗ ngồi không thu hút chút nào của mình!  

 

Giọng nói lạnh như băng của Trần Vô Diễn vang lên: "Diệp Càn Khôn, hành động của anh làm tôi nhớ đến một người!"  

 

"Đã từng có một người cũng không kiêng nể gì giống như anh vậy, giết người khắp nơi!"  

 

"Sau đó anh ta bị Vô Thủy Kiếm Hoàng truy sát, bị Thiên Đạo Tông của chúng tôi phát lệnh truy nã!"  

 

"Hiện tại sống như con chuột chạy qua đường, ẩn nấp không dám lộ diện!"  

 

"Anh kiêu căng phách lối như vậy, tôi lo lắng anh sẽ trở nên giống như người kia!"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Phế vật, ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?"  

 

"Hôm nay ông đây đã dùng hết ba cơ hội khiêu chiến rồi. Nếu anh có can đảm thì tới khiêu chiến với ông đây đi!"  

 

"Tôi muốn vị trí thứ mười trên Thiên Bảng của anh!"  

 

Hừ!  

 

Trong đại điện vang lên một luồng âm thanh hít thở mạnh!  

 

Diệp Càn Khôn lại dám gọi Trần Vô Diễn là phế vật?  

 

Còn muốn ngồi vào hạng mười trên Thiên Bảng?  

 

Tô Tử Lăng sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh ta thật sự dám nói như vậy!”  

 

Mặc Bạch Y, Võ Thiên Tuyệt nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Người này từ đâu đến vậy!”  

 

Hoàn Nhi tỏ ra ngưỡng mộ: "Quào, điện hạ, anh ta thật đẹp trai!"  

 

Có một số đệ tử của Thiên Đạo Tông tức giận nhìn sang!  

 

Thánh nữ Tổ Long Điện quát lớn một tiếng: "Hoàn Nhi!"  

 

Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn, tức giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung: "Anh!"  

 

"Không dám sao?"  

Diệp Bắc Minh cười nói: "Không dám thì câm miệng lại cho ông đây!"  

 

 

"Được rồi, ngày mai, người đầu tiên mà ông đây giết sẽ là anh!"  

 

 

Ầm ầm!  

 

 

Một khí thế ngút trời bộc phát, Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn trước mặt: "Diệp Càn Khôn, theo tôi lên võ đài đánh một trận đến chết!"  

 

 

Trong khoảnh khắc giọng nói vang lên, Trần Vô Diễn một bước đã đáp xuống giữa võ đài!  

 

 

Bùm!  

 
 
Chương 2993: Trần Vô Diễn hét lớn!


 Giọng nói của Trần Vô Diễn cực kỳ lạnh lùng!  

 

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, một bước lên đài!  

 

Mặc Bạch Y thản nhiên mở miệng: "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"  

 

Võ Thiên Tuyệt lắc đầu: "Thật khó nói, mặc dù Trần Vô Diễn đang biểu hiện rất tức giận!"  

 

"Nhưng thực ra thì tôi không hề cảm nhận được bất cứ lửa giận nào trên người anh ta!"  

 

"Anh ta cố ý giả vờ tức giận, muốn giết chết Diệp Càn Khôn mà thôi!"  

  Advertisement

Mặc Bạch Y gật đầu: "Cho nên, Diệp Càn Khôn chắc chắn sẽ chết sao?"  

 

Võ Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút: "Tôi không thể nhìn thấu tiểu tử này, nhưng mà... Anh ta trong một ngày đã đạt được hạng một ngàn trên Thiên Bảng!"  

 

"Có lẽ sẽ có kỳ tích, nhưng xác suất rất thấp".  

 

"Khả năng cao anh ta vẫn sẽ bị Trần Vô Diễn giết chết!"  

  Advertisement

Mặc Bạch Y gật đầu.  

 

Sau đó lại nhìn về phía Tô Tử Lăng: "Tô cô nương nghĩ rằng ai sẽ thắng?"  

 

Tô Tử Lăng bình tĩnh nói ra ba chữ: "Diệp Càn Khôn!"  

 

"Ồ?"

Mặc Bạch Y và Võ Thiên Tuyệt đều sửng sốt.  

 

Ánh mắt của hai người lóe lên: "Tại sao Tô cô nương lại nghĩ như vậy?"  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng chớp chớp, không ngừng quan sát Diệp Bắc Minh, chỉ mỉm cười không nói.  

 

Trên võ đài.  

 

"Giết!"  

 

Trần Vô Diễn hét lớn!  

 

Một bước đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh về phía đầu của anh!  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay tung một quyền chống lại, một tiếng “phanh” thật lớn, giống như sấm chớp rền vang!  

 

Tia lửa văng khắp nơi, trong không khí truyền đến mùi khét!  

 

Hai người đồng thời bay ra ngoài!  

 

Điểm khác biệt duy nhất chính là Diệp Bắc Minh bị đẩy lùi đến bên rìa võ đài!  

 

Mà Trần Vô Diễn còn cách võ đài gần hai mét!  

 

Trong hai người ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã biết ngay!  

 

Mặc Bạch Y mỉm cười: "Tô cô nương, xem ra cô đã đoán sai rồi!"  

 

Tô Tử Lăng lắc đầu: "Trận chiến còn chưa kết thúc, anh đừng nói quá sớm."  

 

Diệp Bắc Minh âm thầm nhíu mày: “Xem ra trận chiến này có chút rắc rối rồi!”  

 

Không thể sử dụng Ma Long bên trong Long Tích!  

 

Ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thể dùng!  

 

Anh cũng không thể sử dụng một số võ kỹ, chỉ cần sử dụng thì sẽ bị người khác nhận ra ngay!  

 

Cho nên.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ có thể dùng thực lực của cảnh giới Chân Huyền để giành chiến thắng trong trận chiến này!  

 

Sau khi biết được thực lực của đối phương, Trần Vô Diễn cười nói: "Tiểu tử, tôi còn tưởng rằng anh mạnh thế nào, một quyền này của tôi cũng chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi!"  

 

"Anh không chống đỡ được thì hãy tự mình quỳ xuống, tôi sẽ giữ cho anh toàn thây!"  

"Hay là tôi sẽ đánh đến anh không còn một mảnh vụn nào nữa?"  

 

 

Diệp Bắc Minh thất vọng lắc đầu: "Là thánh tử của Thiên Đạo Tông, lòng dạ chưa đủ!"  

 

 

"Ý anh là gì?"  

 

 

Sắc mặt Trần Vô Diễn tối sầm lại!  

 

 

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: "Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"  

 

 

"Anh! Giả! Vờ! Quá! Rồi!"  
 
Chương 2994: Cấm sử dụng vũ khí!


 

 Sắc mặt Trần Vô Diễn vừa xanh vừa đỏ, tức giận đến mức trán nổi gân xanh: "Nói hươu nói vượn, tất cả đều là nói nhảm!"  

 

"Cái miệng này của anh cũng không cần giữ lại, bản thánh tử sẽ giúp anh xé nát nó!"  

 

Không kiêng nể gì giơ tay lên tóm lấy miệng của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh tùy tiện ngăn nó lại, tung ra một cái tát!   

 

Bốp một tiếng giòn vang, trên mặt Trần Vô Diễn xuất hiện thêm một cái tát nữa!  

 

Nhục nhã!  

 

Vô cùng nhục nhã!  

  Advertisement

Trần Vô Diễn tức giận nổi trận lôi đình: "Tiểu tử, tôi xin thề rằng anh nhất định sẽ chết rất khó coi!"  

 

Lửa giận trong cơ thể bùng nổ, hóa thành huyết ảnh!  

 

Nhanh đến mức trực tiếp biến mất khỏi võ đài!  

 

Khóe miệng dưới chiếc mặt nạ màu tím gợi lên một nụ cười chế nhạo!  

 

Cho dù Trần Vô Diễn có nhanh đến đâu thì liệu anh ta có thể đánh bại quy tắc thời gian không?  

 

Tung một cước ra!  

 

Bùm!  

 

Trần Vô Diễn bị đá một cước ra ngoài, ôm bụng lăn lộn trên võ đài hơn mười vòng, phun ra một ngụm máu tươi!   

 

"Tự mình đứng lên!"  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn anh ta!  

 

"Tôi đi… "  

 

Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng thay đổi!  

 

Nhục nhã!  

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

"Diệp Càn Khôn, mày con mẹ nó muốn chết!"  

 

Trần Vô Diễn hoàn toàn đột phá phòng ngự, toàn bộ huyết khí đều nổ tung!  

 

Giống như một con dã thú nổi điên, gầm lên dữ tợn và lao đến trước mặt Diệp Bắc Minh, giơ tay lên chụp lấy cổ họng anh!  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm lấy cổ tay Trần Vô Diễn.  

 

Đột nhiên dùng sức, một âm thanh giòn vang!  

 

"A!"  

 

Cánh tay Trần Vô Diễn đã bị bẻ gãy!  

 

Cơn đau kịch liệt khiến khí huyết anh ta sôi trào, hung dữ gầm lên: "Thiên đạo quyền!"  

 

Năm ngón tay của bàn tay còn lại nắm chặt, một hư ảnh Huyết Long xuất hiện phía sau, nhảy vào cánh tay của anh ta!  

 

Đấm một quyền vào chỗ ngực trái của Diệp Bắc Minh!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm lại, chín con Ma Long bùng nổ trong cơ thể anh!  

 

Giơ tay lên và nắm lấy nắm đấm của Trần Vô Diễn!  

 

Giữ anh ta không thể tiến lên dù chỉ một bước!  

 

Sắc mặt Trần Vô Diễn cuối cùng cũng thay đổi: "Anh… anh cũng ở cảnh giới Siêu Phàm sao? Không thể nào!"  

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, dùng sức nhéo mạnh!  

 

"A!"  

 

Trần Vô Diễn đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm đấm nổ tung!  

 

Máu tươi bắn tung tóe trên mặt!  

 

Diệp Bắc Minh tung một cước ra, Trần Vô Diễn giống như chó chết bay ra ngoài, chật vật bám lấy bên rìa võ đài.   

 

Nhờ vậy mới không rớt khỏi võ đài!  

 

"Trần Vô Diễn dường như không phải là đối thủ của anh ấy!"  

 

"Trước đây giả vờ tàn nhẫn như vậy, hiện tại lại không phải đối thủ của người ta, buồn cười quá đi!"  

 

"Ha ha ha, đây chính là thánh tử Thiên Đạo Tông sao?"  

 

Xung quanh võ đài vang lên những âm thanh.  

Làm sao lại thiếu được những người nhân cơ hội ném đá bỏ xuống giếng cơ chứ!  

 

 

Diệp Bắc Minh cũng không truy đuổi tiếp, mà chỉ nhìn Trần Vô Diễn ra lệnh: "Tự mình bò lên đi!"  

 

 

Trần Vô Diễn vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, hung dữ nói: "Tiểu tử, mau chết đi!"  

 

 

Giơ tay lên vỗ mạnh vào võ đài,  thân thể bay về phía Diệp Bắc Minh!  

 

 

Một kim đao hình rồng xuất hiện trong tay!  

 

 

"Giết!"  

 
 
Chương 2995: Thật khó tin!


 

Không ngờ Trần Vô Diễn lại bị ép tới bước đường này, thật là thảm hại!  

 

Ánh sáng của kim đao hình rồng khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh, bao phủ toàn bộ đài võ đạo, khiến anh không thể tránh né được!  

 

“Ôi!”  

 

Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly giật mình la lên.  

 

Bọn họ bất giác tiến lên một bước!  

 

May mà mọi người đều đang tập trung theo dõi trận đấu trên đài võ đạo nên không ai chú ý tới phản ứng khác thường của ba người họ!  

 

Nét mặt của Trần Vô Diễn đầy hung dữ, hai mắt vằn đầy tơ máu: “Diệp Càn Khôn, đây là do cậu tự chuốc lấy đấy nhé!”  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ cần nghĩ tới thôi là một thanh kiếm gãy đã xuất hiện trong tay anh!  

 

Kiếm Không Tên chém một nhát!  

 

Khí tàn sát bùng nổ!  

 

Một tiếng trầm vang lên ầm ầm, kim đao hình rồng trong tay Trần Vô Diễn nổ tung, anh ta phun ra một búng máu tươi ngay tại trận!  

 

Cơ thể bắn ra ngoài, đập mạnh xuống đất!  

 

Khu vực bên dưới đài võ đạo im phăng phắc, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dùng một thanh kiếm gãy đánh nát được kim đao của Trần Vô Diễn!  

 

Hơn nữa, anh còn làm Trần Vô Diễn bị trọng thương!  

 

Khoảnh khắc Trần Vô Diễn rơi xuống đất.  

 

Diệp Bắc Minh sải bước tới đó, giẫm chân lên đầu Trần Vô Diễn!  

 

Anh nói với âm lượng chỉ đủ cho mình đối phương nghe thấy: “Phải rồi, nói cho anh biết một chuyện!”  

 

“Diệp Càn Khôn chỉ là tên giả của tôi thôi!”  

 

“Gì cơ?”  

 

Con ngươi của Trần Vô Diễn thu nhỏ lại, anh ta lập tức hiểu ra: “Cậu là Diệp…”  

 

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã đạp mạnh chân!  

 

“Đừng mà, tôi xin nhận thua!”  

 

Giọng Trần Vô Diễn run rẩy!  

 

Một ông cụ bên phía Thiên Đạo tông phát hiện ra chuyện này, vội vàng la to về phía đài võ đạo: “Dừng lại, Thánh tử đã nhận thua rồi, cậu còn định nhẫn tâm giết anh ta hay sao?”  

 

Rắc một tiếng!  

 

Đầu Trần Vô Diễn nổ tung!  

 

Nháy mắt.  

 

Ầm!  

 

Trên quảng trường bên ngoài điện Chân Võ, Thiên Bảng rung lên, bùng lên một luồng sáng vàng!  

 

Hơn trăm con rồng gào gầm lên!  

 

Ba chữ to màu vàng hiện ra!  

 

“Diệp Càn Khôn, hạng mười Thiên Bảng!”  

 

…  

 

…  

 

“Ôi!”  

 

“Diệp Càn Khôn, không ngờ lại là Diệp Càn Khôn!”  

 

Toàn thể người tu võ trên quảng trường không khỏi rùng mình run rẩy!  

 

Tích! Tích! Tích!  

 

Hàng chục triệu đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị trí cao nhất trên Thiên Bảng!  

 

Về lý mà nói, Trần Vô Diễn thua trận sẽ rớt xuống hạng mười một Thiên Bảng!  

Thế nhưng.  

 

 

Hạng mười một của Thiên Bảng lại không có gì thay đổi!  

 

 

Tên của Trần Vô Diễn biến mất!  

 

 

Thánh tử Thiên Đạo tông đã chết!  

 

 

Bị Diệp Càn Khôn giết chết!  

 

 

Kinh khủng!  

 

 
 
Chương 2996: Cảm ơn tiền bối giải vây cho tôi!”


 

 “Ông nội, Diệp Càn Khôn xếp hạng mười trên Thiên Bảng rồi!”  

 

Cô gái đứng ở chỗ ghi danh ngạc nhiên sững người tại chỗ.  

 

Ông cụ chịu trách nhiệm ghi danh cũng ngây ra như phỗng: “Ôi trời ơi...”  

 

Cô gái xinh đẹp đỏ mặt, thở dồn dập: “Ông nội, làm sao anh ấy làm được chuyện này nhỉ?”  

 

“Ngay từ đầu ông đã coi trọng chàng trai này rồi!”, ông cụ kinh ngạc ra mặt.  

 

Bên trong đại điện.  

  Advertisement

Vũ Thiên Tuyệt và Mặc Bạch Y nhìn nhau!  

 

Tô Tử Lăng nhướng mày, cô ta đã đoán là Diệp Càn Khôn có thể sẽ thắng rồi mà!  

 

Thế nhưng, cô ta cũng không ngờ rằng anh lại thẳng tay giết chết Trần Vô Diễn!  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Thánh nữ Tổ Long điện lộ rõ sự ngạc nhiên!  

 

Những người tu võ khác đều rùng mình trước chuyện này!  

 

“Đồ súc sinh, cậu thật to gan!”  

 

“Sao cậu dám giết Thánh tử Thiên Đạo tông?”  

 

“Diệp Càn Khôn, cậu thật đáng chết!”  

 

Mười mấy lão già của Thiên Đạo tông nhảy lên bao vây đài võ đạo!  

 

Một luồng khí sát phạt kinh khủng bùng nổ, đánh thẳng về phía đài võ đạo, định bất chấp tất thảy tiêu diệt Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Không Tên, khí tàn sát tăng vùn vụt!  

 

Người tu võ ở dưới đài võ đạo sợ vỡ tim: “Lẽ nào cậu ta sắp phải một mình chống lại mười mấy vị cảnh giới Tạo Hóa hay sao?”  

 

“Dừng tay!”  

 

Một giọng nói hờ hững vang lên: “Thiên Đạo tông, các ông coi điện Chân Võ là nơi nào vậy?”  

 

Ông lão mặc áo gai bước một bước, tiến lên đài võ đạo, giậm chân một phát!  

 

Ầm ầm!  

 

Sóng khí bùng nổ, mười mấy trưởng lão cảnh giới Tạo Hóa của Thiên Đạo tông tới tấp rớt khỏi đài võ đạo, phun ra một búng máu tươi!  

 

Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía ông lão mặc áo gai!  

 

“Người đâu, trục xuất toàn bộ người của Thiên Đạo tông ra khỏi đại điện Chân Võ!”  

 

“Đồng thời, xóa tên toàn bộ đệ tử của Thiên Đạo tông tham gia đại hội Chân Võ lần này!”  

 

“Nếu như đại hội Chân Võ lần tới mà Thiên Đạo tông vẫn như thế này thì sẽ bị cấm tham gia thi đấu vĩnh viễn!”  

 

Một lão già hơi mập mạp của Thiên Đạo tông la lên: “Tôi không phục!”  

 

Ông lão mặc áo gai đập một chưởng!  

 

Phụt!  

 

Thân thể của lão già hơi mập mạp nổ tung, nháy mắt biến thành một làn sương máu!

Ông ta cất giọng hờ hững: “Còn ai khác không phục nữa không?”  

 

“Chỉ cần một chưởng là hạ gục ngay được một vị cảnh giới Tạo Hóa! Ôi chao!”  

 

Cảm giác nghẹt thở ập tới!  

 

Lúc này, đại điện Chân Võ đã hoàn toàn lặng ngắt như tờ!  

 

Đám người của Thiên Đạo tông liếc nhìn ông lão mặc áo gai bằng ánh mắt kiêng dè nhưng lại hung dữ trừng mắt với Diệp Bắc Minh đứng trên đài võ đạo!  

 

Sau đó, bọn họ phẫn nộ đi ra ngoài.  

 

Ông lão mặc áo gai quay đầu lại, nở nụ cười: “Nhóc con, thực lực của cậu cũng khá đấy!”  

Diệp Bắc Minh chắp tay: “Cảm ơn tiền bối giải vây cho tôi!”  

 

 

Ông lão mặc áo gai tức giận lắc đầu: “Giải vây gì chứ? Lão phu sợ cậu giết hết bọn chúng đấy thôi!”  

 

 

Mọi người dưới đài võ đạo đều sững sờ!  

 

 

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa, sao tôi có thể làm được chuyện ấy chứ”.  

 

 

Ông lão mặc áo gai không nói tiếp gì nữa, quay sang nhìn những người tu võ còn lại: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây là kết thúc!”  

 

 

“Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời mọi người hãy nghỉ ngơi thật thoải mái”.  

 
 
Chương 2997: “Em không lo mà được sao!”


 

 Diệp Bắc Minh leo thẳng một mạch từ vị trí xó xỉnh lên tới hạng mười Thiên Bảng!  

 

Ngoại trừ hạng mười Thiên Bảng ra, chín vị trí còn lại đều bỏ trống.  

 

Trong đại điện, những người tu võ còn lại tụ tập lại một chỗ!  

 

Nâng ly cạn chén, kết giao bạn bè.  

 

Xung quanh Diệp Bắc Minh hoàn toàn vắng vẻ, không ai dám tới gần anh!  

 

“Diệp Càn Khôn hạng mười Thiên Bảng, đúng là tiền đồ rộng mở!”  

  Advertisement

“Tranh thủ hiện tại không có ai đứng cạnh cậu ta, chúng ta tới làm quen thử xem sao đi”, một người tu võ đề nghị.  

 

Một người khác lập tức cười khẩy: “Anh chán sống rồi à?”  

 

“Cậu ta giết chết Thánh tử Thiên Đạo tông mà anh còn dám kết bạn với cậu ta à?”  

 

“Đến khi Thiên Đạo tông giết cả nhà anh, có khi anh vẫn không biết mình đã làm gì sai cũng nên!”  

 

Người vừa lên tiếng lập tức tái mét mặt!  

 

Tiệc tối đã diễn ra được một tiếng.  

 

…  

 

Mọi người đã ăn uống gần xong, cơm no rượu say!  

 

Xung quanh Diệp Bắc Minh vẫn không hề có một ai.  

 

Vương Như Yên đứng ở đằng xa, truyền âm nói với hai vị sư tỷ: “Tiểu sư đệ đang đứng ở ngay đằng kia, chúng ta không lại đó sao?”  

 

Chu Lạc Ly lập tức ngăn cản: “Tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của tiểu sư đệ!”  

 

“Nếu giờ chúng ta lại đó thì e là mọi người sẽ lập tức đoán ra thân phận của tiểu sư đệ mất!”  

 

“Giờ vẫn chưa phải lúc để nhận nhau, trước hết hãy giữ khoảng cách với tiểu sư đệ, làm vậy không phải là để bảo vệ em ấy!”  

 

“Mà là để bảo vệ chính chúng ta!”  

 

“Thực lực của chúng ta quá yếu, đừng làm vướng chân tiểu sư đệ!”  

 

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào gật đầu kín đáo, tỏ ý đã hiểu.  

 

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ chính là để bảo vệ những người thân của mình!  

 

Nếu không, anh hoàn toàn chẳng sợ Thiên Đạo tông hay Vô Thủy Kiếm Hoàng!  

 

“Anh Diệp, tôi ngồi cùng được không?”  

 

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên thấy Tô Tử Lăng tươi cười đứng gần đó: “Tùy cô!”  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, ai nấy đều ngạc nhiên: “Tô Tử Lăng? Cô ta đang làm gì vậy?”  

 

Tô Tử Lăng phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Hương thơm cơ thể của xử nữ phả vào mặt.  

 

Tô Tử Lăng rất hoàn hảo.  

 

Không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.  

 

Ngay cả làn da cũng không có chút tì vết nào!  

 

Quả là báu vật của tạo hóa!  

 

Hai người cách nhau chưa đầy nửa mét, ngay cả lỗ chân lông trên người đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!  

 

“Anh Diệp, tôi mời anh một ly”.  

 

Tô Tử Lăng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch!  

Vương Như Yên khá nóng ruột: “Ả hồ ly tinh này định làm gì vậy?”  

 

 

Chu Lạc Ly truyền âm: “Thập sư muội, chị biết em rất nóng ruột nhưng em đừng lo!”  

 

 

“Em không lo mà được sao!”  

 

 

Vương Như Yên thấp thỏm không yên!  

 

 

Có một sự thật không thể phủ nhận là Tô Tử Lăng rất đẹp!  

 

 

Diệp Bắc Minh không uống rượu: “Mọi người đều đang cố gắng tránh xa tôi, chẳng lẽ cô không sợ Thiên Đạo tông trả thù cô sao?”  

 
 
Chương 2998: “Chính là cô ta!”


 Tô Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Cấm địa Luân Hồi rất nguy hiểm, tôi muốn cùng lập một đội với anh Diệp!”  

 

 

Diệp Bắc Minh từ chối: “Tôi không muốn!”  

 

“Ha ha”.  

 

Tô Tử Lăng che miệng cười trộm: “Sao anh Diệp phải vội vàng từ chối như vậy chứ?”  

 

“Nếu anh Diệp từ chối tôi thì tôi sẽ nói ra bí mật của anh”.  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Ồ? Tôi có bí mật gì vậy?”  

  Advertisement

Người phụ nữ xinh đẹp này uốn éo vòng eo, khoác một tay lên vai Diệp Bắc Minh.  

 

Cánh môi đỏ chậm rãi kề sát vào tai Diệp Bắc Minh thở một hơi!  

 

Cô ta nói nhỏ như muỗi: “Tôi nên gọi anh là Diệp Càn Khôn hay là…”  

 

“Diệp Bắc Minh đây? Hửm?”  

 

“Ôi trời ạ!”  

  Advertisement

“Cô Tô đang làm gì thế kia?”  

 

“Lẽ nào cô ta lại thích thằng nhóc này?”  

 

Những người tu võ ở đây nhìn thấy động tác của Tô Tử Lăng đều như phát điên!  

 

Người nào người nấy ghen tỵ đỏ mắt!  

 

Mặc Bạch Y nheo hai mắt lại, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh!  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng: “Cô chủ động tìm tới tận cửa mà không sợ tôi ăn cô sao?”

Lúc này, đại điện trở nên tĩnh lặng.  

 

Mọi người trợn to mắt, không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại dám ôm Tô Tử Lăng!  

 

Ngay cả Tô Tử Lăng cũng sững sờ.  

 

Một giây sau.  

 

Cô ta phản kháng!  

 

Hai tay cô ta đặt lên lồng ngực Diệp Bắc Minh, cố gắng đẩy anh ra!  

 

Không ngờ.  

 

Diệp Bắc Minh lại càng ôm chặt Tô Tử Lăng vào ngực, ngực hai người gần như dính sát vào nhau!  

 

Ngực Tô Tử Lăng sắp bị ép tới độ biến dạng!  

 

Cô ta la lên: “Anh Diệp, đừng…”  

 

Diệp Bắc Minh đưa tay nâng cằm Tô Tử Lăng lên: “Sao lại đừng? Chẳng phải cô chủ động mò tới tận cửa sao?”  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức đỏ bừng, cơ thể hơi nhũn ra.  

 

Hai chân không nhịn được kẹp chặt lại.  

 

“Ôi chao!”  

 

Rất nhiều người để ý thấy động tác này của cô ta, đại điện sôi trào!  

 

Vô số đàn ông trừng to mắt, trong mắt ngập tràn đố kị!  

 

Tô Tử Lăng, báu vật tuyệt sắc xếp hạng sáu trên bảng nữ thần!  

 

Vậy mà lúc này lại làm động tác như vậy sao?  

 

“Hạng chín Thiên Bảng đến!”  

 

Một giọng nói đột ngột vang lên, mọi người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cửa đại điện.  

 

Một người phụ nữ đẹp không thua gì Tô Tử Lăng bước vào.  

 

Người này mặc đồ trắng toàn thân, trên trán thắt băng vải trắng, mặc áo gai để tang!  

Sau lưng cô ta là mười hai thị nữ nhan sắc tuyệt trần đều mặc đồ tang giống nhau.  

 

 

Có người la lên: “Mộ Dung Tình, sao cô ta lại ăn mặc như thế này?”  

 

 

“Gì cơ? Cô ta chính là người xếp hạng năm trên bảng nữ thần, vị Thánh nữ thần bí của Thanh Vân Môn Mộ Dung Tình?”  

 

 

“Chính là cô ta!”  

 

 

“Thanh Vân Môn bị một thế lực thần bí nào đó tiêu diệt toàn bộ tông môn rồi, cô ta đang để tang cho tông môn!”  

 

 

Rất đông đàn ông tỏ ra thương hại cô ta!  
 
Chương 2999: “Ăn nó đi!”


Cánh môi đỏ không có chút màu máu nào, đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn thôi đã thấy thương yêu.  

 

 

Chẳng trách cánh đàn ông lại không chịu nổi!  

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Thánh nữ Thanh Vân Môn ư? Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!”  

 

“Không ngờ cô ta còn mạnh hơn cả Trần Vô Diễn, chẳng trách lại xếp hạng chín!”  

 

Anh nhìn Mộ Dung Tình, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.  

 

Tô Tử Lăng hơi giận: “Đàn ông toàn những kẻ chẳng ra gì!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh vẫn còn đang ôm cô ta, vậy mà lại dám nhìn người đẹp khác không chút kiêng dè!  

 

Mặc dù cô ta cũng không thích Diệp Bắc Minh nhưng không hiểu sao cô ta lại ghen!  

 

Đúng lúc này.  

 

“Hạng tám Thiên Bảng đến!”  

 

Vừa dứt lời, mười mấy người tu võ ngồi ở cửa đại điện lập tức kêu lên thảm thiết rồi nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép!  

 

Trúng độc!  

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Mọi người giật mình!  

 

Một giây sau.  

 

“Khụ khụ khụ...”, một ông lão vừa ho khan vừa đi vào trong đại điện.  

 

Ngay khi nhìn thấy ông lão, mọi người đều giật mình đứng bật dậy, bước lùi lại như thể trốn tránh dịch bệnh!  

 

“Ông lão Thiên Độc!”  

 

Vèo!  

 

Mọi người đều nhìn chằm chằm ông lão Thiên Độc ốm yếu bằng ánh mắt kiêng dè, sợ hãi!  

 

Chỉ riêng Diệp Bắc Minh là nhìn cô gái đi bên cạnh ông ta!  

 

Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên!  

 

Năm ngón tay đang ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng siết chặt lại!  

 

“Ối... Đau!”  

 

Tô Tử Lăng kêu lên một tiếng, bờ eo thon bị hằn một vệt tím bầm.  

 

Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy, mắt lóe lên lửa giận!  

 

“Là Tam sư tỷ!”  

 

Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly giật mình la lên!  

 

Tiểu Độc Tiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ánh lên sự ngạc nhiên.  

 

Ông lão Thiên Độc bình tĩnh nói: “Tiên Nhi, đừng quên con đã hứa với vi sư những gì”.  

 

“Nếu con dám có ý đồ bất trung thì liệu những người con quen có chịu nổi độc của vi sư không?”  

 

Tiểu Độc Tiên cắn môi, cúi đầu: “Thưa sư phụ, con biết rồi!”  

 

“Biết rồi thì tốt!”  

 

Ông lão Thiên Độc toét miệng cười một tiếng.  

 

Hai người đi tới vị trí hạng tám của Thiên Bảng, ngồi xuống!  

 

“Ôi...”  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng tái mét lại, giữa trán chuyển sang màu đen!  

Ông lão Thiên Độc chỉ ngồi bên cạnh thôi mà Tô Tử Lăng đã bị trúng độc rồi!  

 

 

Mộ Dung Tình ngồi giữa hai người thì lại không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cô ta đã bị trúng độc.  

 

 

Nháy mắt.  

 

 

Cơ thể Tô Tử Lăng mềm nhũn ra, phải tựa vào người Diệp Bắc Minh mới không ngã xuống!  

 

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi!”  

 

 

Ngay khi ăn viên đan dược này vào, Tô Tử Lăng lập tức tỉnh táo lại!  

 
 
Chương 3000: Quá kiêu ngạo!


Tất cả mọi người trong đại điện chợt đồng loạt ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!  

 

 

Mấy người Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, Thánh nữ Tổ Long điện khiếp sợ không nói nên lời!  

 

Tô Tử Lăng run lên, quay đầu nhìn tấm mặt nạ màu tím kia: "Sao anh ta dám? Dưới tấm mặt nạ này rốt cuộc là gương mặt như thế nào?"  

 

Tiểu Độc Tiên cũng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp khẽ rung động: "Sao hơi thở của cậu ta lại giống tiểu sư đệ như vậy?"  

 

Khóe mắt ông lão Thiên Độc hung hăng co rúm lại: "Vật nhỏ, cậu dũng cảm lắm!"  

 

"Cậu tên là Diệp Càn Khôn đúng không? Ông già này nhớ kỹ cậu rồi, tốt nhất cậu nên cầu nguyện mình chết đi ở cấm địa Luân Hồi!"  

  Advertisement

"Nếu không, chỉ cần cậu sống sót bước ra khỏi đây, ông già này thề nhất định sẽ khiến cậu hối hận đã không chết ở trong này!"  

 

Nói xong, ông lão Thiên Độc cười điên cuồng!  

 

"Khặc khặc khặc..."  

 

Bả vai ông ta không ngừng run rẩy, khiến người ta cực kỳ sợ hãi!  

 

Vèo!  

 

Bóng dáng Diệp Bắc Minh chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ông lão Thiên Độc!  

 

Ông lão Thiên Độc lạnh mặt: "Vật nhỏ, cậu muốn..."  

 

Chát!  

 

Tiếng vang giòn giã không gì sánh kịp!  

 

Nửa đoạn sau câu nói của ông lão Thiên Độc nghẹn lại, cả người bay ngược ra ngoài như một con chó chết, đập nát gạch của đại điện!  

 

"Đụ mẹ!"  

 

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều khiếp sợ, trái tim suýt chút nữa thì nổ tung!  

 

Tô Tử Lăng há to miệng, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!  

 

Đám Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, Thánh nữ Tổ Long điện cũng hồ đồ!  

 

Bọn họ cho rằng Diệp Bắc Minh trào phúng ông lão Thiên Độc đã rất ngỗ nghịch rồi!  

 

Nằm mơ cũng chẳng tưởng được, anh lại dám ra tay đánh ông lão Thiên Độc?  

 

Mộ Dung Tình vẫn không nhúc nhích cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn qua Diệp Bắc Minh.  

 

"Thằng chó đẻ, mày dám đánh tao!"  

 

Ông lão Thiên Độc rít gào, hai mắt đỏ au, phát điên vùng dậy từ mặt đất!  

 

Vù!  

 

Một đám sương độc màu đen phun trào, người tu võ trong đại điện không ngừng lùi lại, sợ chạm phải sương độc màu đen này!  

 

Ông lão mặc áo gai xuất hiện: "Ai cho phép các người đánh nhau tại đại điện Chân Võ?"  

 

Ông lão Thiên Độc gào thét: "Thằng chó đẻ này ra tay trước, cậu ta là người không tuân thủ quy củ của điện Chân Võ!"  

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Đúng là tôi ra tay trước, thì sao hả? Chẳng lẽ không phải ông uy hiếp tôi trước sao?"  

 

"Ông không phải người dự thi, lại đi uy hiếp người dự thi ngay trong đại điện Chân Võ, có phải đang xem thường điện Chân Võ không?"  

 

Anh vừa dứt lời.  

 

Sắc mặt ông lão Thiên Độc lập tức thay đổi!  

 

Ông lão mặc áo gai nhướng mày: "Ông lão Thiên Độc, cậu ta nói thật à?"  

 

Ông lão Thiên Độc giật mình, vội vàng lắc đầu: "Xin lỗi, là do tôi nói sai lời!"  

 

"Hừ!"  

 

Ông lão mặc áo gai hừ lạnh: "Chỉ giải quyết như vậy một lần thôi!"  

 

Quay người, rời đi.  

Gương mặt ông lão Thiên Độc sưng đỏ, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

 

Anh lạnh như băng mở miệng: "Ông lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ trực tiếp giết ông!"  

 

 

"Hít hà!"  

 

 

Trong đại điện vang lên tiếng hít ngược khí lạnh, da đầu tê dại!  

 

 

Kiêu ngạo!  

 

 

Quá kiêu ngạo!  

 

 
 
Chương 3001: "Quá đáng! Thật là quá đáng!"


 

Ông lão Thiên Độc suýt chút nữa cắn nát hàm răng!  

 

"Thằng chó đẻ, mày chờ đấy cho ông, ông đây không dám đắc tội điện Chân Võ!"  

 

"Nhưng loại phế vật nhỏ như mày, tao vẫn có thể tùy tiện đắn đo! Thực lực võ đạo của ông đây không bằng mày, nếu mà dùng độc..."  

 

"Ha ha, ông đây có thể bảo đảm, cả nhà mày đều sống không bằng chết!"  

 

Dưới ánh mắt không cam lòng của ông lão Thiên Độc.  

 

Diệp Bắc Minh trở lại chỗ ngồi, anh vừa mới ngồi xuống.  

  Advertisement

"Vị trí thứ bảy Thiên Bảng, đến!"  

 

Một thanh niên bước vào đại điện.  

 

Khoảnh khắc trông thấy người này, sát ý trong con ngươi Diệp Bắc Minh tăng vọt!  

 

Dù chỉ trong một tích tắc!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng bên cạnh anh trở nên tái nhợt!  

 

Cô ta khó tin quay đầu: "Anh Diệp?"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đến tận xương, nhìn chằm chằm thanh niên đang đi tới!  

 

..  

 

..  

 

Mạc Huyền!  

 

Hạng thứ bảy Thiên Bảng lại là Mạc Huyền!  

 

Mạc Huyền suýt chút nữa tế sống bố anh!  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi khùng, sát khí bùng nổ như một tòa núi lửa!  

 

Kiếm Không Tên xuất hiện trong tay, anh trực tiếp chém một kiếm về phía đầu Mạc Huyền!  

 

Mạc Huyền cảm nhận được nguy hiểm, đang muốn ra tay ngăn cản!  

 

Bịch!  

 

Tiếng động long trời lở đất vang lên, Mạc Huyền bay thẳng ra ngoài, cửa đại điện Chân Võ ầm ầm nổ tung!  

 

"Thằng kia, mẹ nó ông đây có thù oán với mày hả?"  

 

Mạc Huyền đứng dậy.  

 

Toàn thân máu me đầm đìa, tức đến run người.  

 

Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh chớp động: "Tao giết mày còn cần lý do à?"  

 

Vừa dứt lời, đại điện Chân Võ lập tức như ong vỡ tổ!  

 

"Đụ mẹ!"  

 

"Mẹ nó thật là hung hăng càn quấy!"  

 

"Ông đây chưa bao giờ gặp được kẻ hung hăng càn quấy như vậy!"

"Tên Diệp Càn Khôn này có phải kẻ điên không vậy?"  

 

"Sao anh ta nhìn ai cũng không thuận mắt?"  

 

Mọi người không biết ân oán giữa hai người, ai nấy đều choáng váng!  

 

"Địt! Mẹ nó mày muốn chết à!"  

 

Mạc Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, suýt chút nữa hộc máu vì tức giận!  

 

Bước một bước dài, ma khí trong cơ thể sôi trào, gần như muốn thẩm thấu qua thân thể!  

 

Một giây sau.  

Trong đầu Mạc Huyền vang lên một giọng nói: "Mạc Huyền, không thể bại lộ thân phận Ma tộc của cậu!"  

 

 

Trong lòng Mạc Huyền rít gào: "Đại nhân, vì sao chứ? Thằng chó đẻ này quả thực khinh người quá đáng!"  

 

 

"Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta, thậm chí trước đó cũng chưa từng gặp anh ta!"  

 

 

"Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tôi vừa mới bước vào cửa anh ta đã muốn giết tôi!"  

 

 

"Quá đáng! Thật là quá đáng!"  

 

 

"Đáng chết! Tôi đâu từng chịu khuất nhục nhường này?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom