Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Dinh Thự Rubik

Chương 80: C80: 6.4


Ngày đầu tiên của ngày tận thế.

Bạn trai biến thành tang thi, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy thông qua mắt mèo.

Bốn mắt hướng về nhau.

Anh nhe răng cười với tôi, sau đó quay lưng.

Anh không bỏ đi mà vẫn canh giữ ngoài cửa, mỗi khi có tang thi đi qua sẽ giơ nắm đấm lên.

Hai chúng tôi thuê chung một căn hộ.

Có một phòng ngủ và một phòng khách.

Bên ngoài là dãy hành lang hẹp, xung quanh có rất nhiều người cùng sinh sống.

Khi virus tang thi bùng phát, rất nhiều người trong căn hộ đã nhiệm bệnh, có người bị người bên cạnh cắn cổ ngay cả khi họ đang ngủ, không kịp có phản ứng.


Hiện tại, cách duy nhất để tôi nhìn thấy Mạc Ngôn chính là thông qua mắt mèo nhỏ này.

Vô số lần nhìn ra ngoài đều là bóng lưng anh, không hề thấy anh qua đầu, cứ như đã trở thành một tác phẩm điêu khắc không biết mệt mỏi.

"Mặc Ngôn!"

"Này, Mặc Ngôn!"

Xung quanh hình như không còn tang thi nữa, tôi nhìn anh chằm chằm.

Quay lại rồi!

Anh ấy quay lại rồi!

Anh từ từ quay lại, nhìn tôi với đôi đồng tử nhợt nhạt qua mắt mèo.

"Anh còn nhớ em không?"


"Em là bà xã của anh, anh ở đây để bảo vệ em."

Giọng tôi lớn hơn một chút, đột nhiên có tang thi lao tới, Mạc Ngôn lập tức túm lấy hắn đập mạnh vào tường.

Ầm!

Đầu tên kia trực tiếp bị đập nát.

Tôi chỉ kịp nghe hắn nói một câu "chết tiệt", thế giới của tang thi quá hung ác tàn bạo mà!

Trước đây Mạc Ngôn là một chàng trai rất tốt, vừa hiền lành vừa tốt bụng, bây giờ gặp ai anh cũng đánh gục.

"Ông xã, anh tuyệt quá!"

"Đám tang thi kia không phải đối thủ của anh, anh tuyệt thật!"

Nịnh nọt vẫn là điều cần thiết.

Ngay khi anh buông tay, tang thi trượt xuống đất, anh nhìn thẳng vào mắt mèo.

Dù cách nhau một cách cửa, tôi vẫn có thể cảm nhận anh muốn cắn tôi.
 
Chương 81: C81: 6.5 - 6.6


5

"Trong nhà không có nước."

Cứ tiếp tục thế này, dù không thành thây ma tôi cũng thành xác chết.

Không có hệ thống hay bàn tay vàng, càng không có tin nhắn bí ẩn nhắc phải trữ nước trước khi bùng phát thây ma, do vậy mới ngày thứ hai, nhà chúng tôi đã cạn lương thật, có quỷ mới biết ai đã chết trong nguồn nước, tóm lại thứ chảy ra từ vòi nước chỉ có máu.

Mặc Ngôn đứng thẳng người ở đó, không biết có còn nghe hiểu không.

Bây giờ đã sắp tối rồi.

Tôi thật sự rất mệt, xoay người về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, ở cửa chất đống ba chai nước suối lớn, còn cả một đống đồ ăn, có khoai tây chiên và bánh quy, tất cả đều là món tôi thích.

"Ông xã, anh còn nhớ em."

Tôi chạy vội đến cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Mạc Ngôn vẫn đứng đó đưa lưng về phía tôi.

Khác trước đó, trong tay anh có thêm một chiếc rìu sắc bén.

Có lẽ tiếng của tôi đã thu hút bọn tang thi.

Bà lão cách rách nhe răng trợn mắt xông tới.

Mạc Ngôn bổ rìu xuống.

Đầu bà lão kia bay đi, cơ thể run rẩy rồi ngã xuống, một lúc sau mới ngừng động đậy.

"Ông xã." Tôi hạ giọng gọi.


Mặc Ngôn chậm rãi xoay người, trong mắt trắng không có chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt mèo.

"Nếu còn nhớ em thì anh gật đầu, một chút thôi cũng được."

Chúng tôi nhìn nhau từ hai bên cánh cửa, anh thế mà xoay người đi chỉ bỏ lại cái bóng, ý rằng anh đã không còn nhớ tôi.

"Mạc Ngôn, anh đừng tưởng làm vậy là có thể gạt em, nếu anh không hợp tác, anh có tin bây giờ em mở cửa lao ra ngoài không?"

Tôi thật sự tức giận, rõ ràng là nhớ, thậm chí có thể nghe hiểu những gì tôi nói.

Còn giả bộ!

Giả bộ cái rắm!

Tang thi thì sao? Tôi đây đâu có kỳ thị tang thi!




6

"Em đếm đến ba, anh không quay lại em sẽ mở cửa đấy!"

"Một!"

"Hai!"

Tay tôi đặt trên nắm cửa, bóng lưng anh vẫn quật cường như vậy.

"Ba!"

Tôi xoay nắm, anh lập tức xoay người, nhe răng.


"Dữ cái gì! Anh đừng tưởng biến thành tang thi thì em sợ anh!"

Anh cứng đờ.

"Bớt nhe răng đi, nếu không em sẽ đưa tay em cho anh cắn đấy, em với anh cùng làm tang thi cũng không tệ."

Vừa nghe tôi nói vậy, anh lập tức ngậm miệng, lặng lẽ xoay người đi.

"Quay lại đây, em cho anh quay đi chưa?"

Tôi cao giọng, ông cụ bên cách vách liền lao tới.

Mạc Ngôn vung một rìu, sau đó xoay người nhìn qua mắt mèo, trên khuôn mặt tái nhợt lộ sự cưng chiều bất lực.

Anh luôn bó tay với tôi.

Tôi muốn cười, nhưng nước mắt lại không nhịn được mà trào ra.

Ba năm trước, anh quỳ một gối, ngẩng đầu nói sẽ bảo vệ tôi cả đời, ai ngờ ba năm sau, anh lại dùng cách này để bảo vệ tôi.

Thế giới bên ngoài mỗi lúc một hung tàn.

Chúng tôi ở tầng năm của một khu chung cư, xung quanh ngập mùi máu và xác chết đã thối rữa.

Nơi này là phương nam, bây giờ còn là mùa hè.

Mặt trời mùa hè chói gắt, cái mùi này tôi thật sự chỉ muốn nôn.

Sáng nay.

Tôi lơ mơ chìm trong giấc ngủ thì nghe có tiếng mở cửa.

Tôi lập tức bật dậy lao ra.

Cửa hơi mở, Mạc Ngôn đứng bên ngoài nhét túi lớn túi nhỏ vào trong.

"Ông xã!" Tôi hét lên trong sự phấn khích.

Anh sững người, từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đó tươi.

Đó là sự thèm thuồng.

Tôi là con mồi ngon nhất, mà anh chính là con thú đáng sợ.
 
Chương 82: C82: 6.7


Tôi rụt cổ lại vì sợ hãi.

Mặt anh tối sầm, bỏ lại đồ đạc rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

"Ông xã." Tôi vội chạy tới.

Cánh cửa đã bị khóa, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh quay lưng qua mắt mèo.

Hai tang thi lao tới.

Anh cầm rìu lên, hung bạo chém xuống từng nhát.

"Ông xã, em nhớ anh."

Tôi mím chặt môi, chóp mũi chua xót, nước mắt lăn dài trên má.

Anh cứng đờ, vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ nắm chặt rìu.

Anh vẫn không muốn gặp tôi.


Tôi đoán anh sợ bản thân mất kiểm soát, sẽ hại tôi.

Bên ngoài hiện là thế giới của những kẻ ăn thịt người.

Mấy ngày đầu, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét thất thanh.

Nhưng hiện tại, tiếng của con người hầu như đã không còn nữa.

Chỉ có tiếng gầm gừ trầm thấp của lũ tang thi và tiếng nghiến răng nghiến lợi của những chiếc răng đang nhe ra.

Điện đã cúp từ lâu.

Đến ngày thứ tám, ngay cả vòi nước cũng không còn nữa.

Mạc Ngôn mang đồ vào nhà.

Phòng khách chất đầy đủ loại thực phẩm và vật dụng.


Anh vẫn đứng ở cửa.

Tang thi đến đều bị anh xử lý, đã không còn tang thi xông tới nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.

"Ông xã, hết pin rồi. Mà thịt anh mang về bốc mùi kinh quá."

Tôi nằm ở sô pha nói chuyện phiếm với anh.

Mạc Ngôn không quay đầu, cũng không đáp lại. Từ khi biến thành tang thi, anh không hề nói chuyện, lẽ ra anh đã mất đi khả năng ngôn ngữ nhưng tôi biết anh vẫn hiểu tôi nói gì.

Đến ngày thứ mười lăm của tận thế.

Tang thi trong khu chung cư đã bị Mạc Ngôn giải quyết hết, ngay cả xác chết và những cái đầu nổ tung dưới đất cũng không còn nữa.

Anh vẫn không chịu gặp tôi, nhưng mỗi ngày anh đều lén lút đưa đồ vào nhà.

Sao tôi có thể để anh mãi như vậy?

Tang thi đã biến mất, chẳng lẽ chúng tôi không thể có một cuộc sống bình thường sao?

Sáng hôm nay, tôi nấp sau cánh cửa, nhìn nắm cửa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay.

Bàn tay khô héo của anh thò vào trong.

Tôi lập tức chộp lấy: "Ha ha, xem đi, lần này em bắt được anh rồi."
 
Chương 83: C83: 6.8


Tay anh lập tức cứng đờ.

Tôi bắt gặp đôi mắt đỏ tươi nhuốm máu của anh nhìn tôi với vẻ thèm thuồng.

"Ông xã!"

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn sợ hãi rụt cổ lại.

Anh nhìn tôi đăm đăm, lâu như cả thế kỷ.

Đột nhiên anh đẩy tôi ra, đóng sầm cửa lại.

Rầm!

Âm thanh vang vọng trong bóng đêm như sấm sét chấn động màng nhĩ.

"Ông xã, anh mở cửa ra!"

Tôi gõ cửa, xuyên qua mắt mèo chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có bóng lưng vững chắc như bức tượng bảo vệ ngôi nhà của chúng tôi.


"A!" Tôi ôm bụng kêu lên, "A, em đau bụng quá, ông xã em đau bụng quá..."

Anh cuối cùng cũng xoay người, qua mắt mèo, tôi thấy anh đang nhìn cánh cửa chằm chằm.

"A..."

"Đau quá..."

"Ông xã..."

Tôi từ từ trượt xuống nằm dài dưới đất, giọng càng lúc càng yếu.

Thật là...

Tôi sắp chết rồi, nếu còn không vào cứu thì chờ nhặt xác tôi đi.

Mới một giây sau khi tôi im lặng, nắm cửa xoay, tôi vội nhắm mắt lại, nằm bất động.

Anh bước vào.


Khi anh đến gần, tôi có thể ngửi thầy hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.

Anh chàng này thậm chí còn tắm rửa à?

Đây chắc chắn không phải sữa tắm trong nhà chúng tôi.

"Này... Anh tắm rửa ở bên ngoài, chắc anh nuôi chó sau lưng em chứ!"

Tôi mở mắt bật dậy, túm lấy áo anh, tay sờ soạng một hồi, thịt cứng nhắc, không có nhiệt độ, nhưng chắc chắn không phải cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Còn về nuôi chó, đó là thuật ngữ của riêng chúng tôi.

Rất lâu trước kia chúng tôi từng xem một clip bắt quả tang, nam chính lợi dụng thời gian dắt chó đi dạo tìm phụ nữ ở bên ngoài.

"Sao vậy?"

"Trừng mắt với em làm gì?"

"Anh nói đi, có phải anh có người khác ở bên ngoài không?"

"Thế mà lén tắm rửa ở bên ngoài?"

"Không vào nhà không quan tâm em, có phải anh không thương em nữa không?"

Hai chân tôi ôm chặt lấy eo anh như con gấu koala ôm cây, tránh cho cái tên này lại đẩy mình ra rồi bỏ chạy.
 
Chương 84: C84: 6.9


Anh đứng bất động, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe.

"Sao vậy? Đừng tưởng nhìn em như vậy là em sợ anh." Tôi giơ tay lên, "Anh cắn em đi, em biến thành tang thi xong sẽ cắn lại anh."

Anh quay đầu sang chỗ khác, không phát ra một tiếng động, toàn thân cứng ngắc như khúc gỗ cứ như đang âm thầm phản kháng.

Không, đó là kiên nhẫn chịu đựng.

"Sao anh lại phớt lờ em?"


"Anh có yêu em không?"

"Hay là anh đã móc nối với con ma nữ nào cùng loài với anh ở bên ngoài rồi?"

"Hai người tắm chung với nhau chưa? Có hợp nhau không?"

Tôi càng nói càng lớn tiếng, anh lúc này mới quay đầu, trong đôi mắt đỏ tươi hiện lên vẻ bất lực, chậm rãi lắc đầu.


Tôi ghé sát vào cổ áo anh ngửi ngửi, sau đó hôn lên má anh: "Trên người anh có mùi lạ, hình như là mùi nước hoa của người khác."

Anh lặng lẽ nhìn tôi, màu đỏ trong đôi mắt chậm rãi bớt đi, ẩn sâu bên trong có một chút căng thẳng.

"Anh thật sự không yêu em nữa? Ngày xưa toàn là anh chủ động hôn em, bây giờ anh vậy mà né tránh, vậy mà... Anh thay lòng đổi dạ rồi..."

Tôi che mặt, lén hé ngón tay nhìn anh.

Anh vẫn đang nhìn tôi, im lặng đứng một chỗ như cọc gỗ.

Ngay lúc tôi sắp không giả bộ được nữa, anh đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó lập tức rời đi.
 
Chương 85: C85: 6.10


Tôi lén nhìn anh, đôi mắt anh đỏ ngầu đầy vẻ thèm thuồng.

Tôi biết anh muốn cắn tôi như một người rất đói đang đối mặt với một miếng thịt béo ngậy.

Ai có thể chịu đựng được chứ! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ nhảy qua cắn một miếng.

"Ông xã." Tôi vòng tay ôm lấy anh, "Em biết anh rất khó chịu, nhưng chúng ta phải cùng nghiên cứu giải quyết vấn đề này, không lẽ anh định cả đời canh giữ bên ngoài sao?"

Anh tình nguyện nhưng tôi thì không, tôi đã quen ôm anh lúc ngủ rồi.

Mấy hôm nay không có anh tôi không thể nào ngủ ngon giấc, bản thân cứ như già đi mấy tuổi.


Tôi kéo anh ngồi xuống sô pha, uất ức kể anh nghe mấy hôm nay mình phải khổ sở nhìn anh qua mắt mèo thế nào.

Mặc Ngôn im lặng. Thật ra trước khi biến thành tang thi anh cũng là một người rất ít nói, bây giờ lại càng thêm trầm mặc, còn không chịu nhìn tôi.

Tôi không nhịn nổi nữa, trực tiếp giữ mặt anh, bắt anh phải quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt anh ngày càng đỏ ngầu như thể nhuộm bằng máu.

Đột nhiên anh đẩy tôi ra, lao ra ngoài, lần nữa đóng cửa lại.


"Ông xã!"

Tôi dựa vào cửa nhìn qua mắt mèo.

Anh đưa lưng về phía cửa, cơ thể run run, tay nắm chặt thành đấm.

Anh đang khống chế, cố gắng kìm nén dục vọng muốn làm hại tôi.

Tôi đập cửa: "Ông xã, nếu anh muốn cắn em thì anh cắn đi, chỉ đau một chút thôi, em chắc chắn sẽ không than vãn, như vậy em có thể biến thành tang thi, cùng anh đi chơi đi tắm."

Anh bỗng quay đầu lại, qua mắt mèo nhìn tôi chằm chằm.

Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, anh đang rất giận.
 
Chương 86: C86: 6.11


"Hú..."

Anh đột nhiên gầm lên như dã thú, xoay người lao ra ngoài.

"Ông xã!"

Tôi gọi anh, anh không thèm quay đầu, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Chạy rôi.

Mặc Ngôn chạy trối chết.

Tôi dựa vào cửa chờ, hai giờ rồi anh vẫn chưa về.

Hai chân tôi tê dại, không dám ra ngoài tìm, chỉ có thể dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, nước mắt không nhịn được mà trào ra.

Chẳng lẽ Mặc Ngôn cứ chạy đi như vậy, mãi mãi không quay về sao?

Sớm biết thế tôi đã không dụ dỗ anh rồi!


Biết rõ người ta tham ăn, tôi còn duỗi tay bảo anh cắn đi!

Nếu đổi lại là tôi, tôi đói thành như vậy, Mặc Ngôn còn cầm xiên thịt nướng quơ quơ trước mặt tôi, tôi không tức giận, không giết anh mới lạ.

Trời sắp sáng.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài tang thi đang lảng vảng xung quanh.

Nửa tháng qua chẳng thấy một người sống, cũng không biết ở nơi này còn ai sống nữa không, nếu không có Mặc Ngôn, tôi bây giờ nếu không bị tang thi cắn chết thì cũng đã đói chết rồi.

Tới rồi...

Anh tới rồi...

Mặc Ngôn xuất hiện với cây rìu trong tay, vung lên chém đầu tang thi.

Khung cảnh đẫm máu bạo lực.


Tôi suýt chút hét lên, vội che miệng lại.

Một rìu của anh chém bay đầu người ta.

Đột nhiên anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như máu.

Anh đang trút giận.

Trước đây anh từng là người hiền lành dịu dàng, nhưng từ khi biến thành tang thi, anh vô cùng hung bạo.

Nhưng tôi không sợ, nhìn anh anh như vậy, tôi còn thấy sùng bái, không hổ là nam thần của tôi vừa đẹp trai vừa phong độ.

Nếu không phải sợ thu hút tang thi, tôi đã vỗ tay hoan hồn, nồng nhiệt huýt sáo: "Ông xã 666, ông xã ngầu nhất thiên hạ..."

Nhưng càng nhìn tôi càng bối rối.

Mặc Ngôn như điên rồi, cứ chém, chém, chém mãi.

Tang thi trước mặt anh như củi lửa, mà anh như tiều phu, làm việc không biết mệt mỏi, tay không hề ngừng, thậm chí còn không chớp mắt, cũng không biết mắt có mỏi không.

Tôi dựa vào cửa sổ, thấy bóng dáng anh càng ngày càng xa, vội kêu: "Ông xã, anh về đi, anh đừng bỏ em, em thề, em không bao giờ... Dụ dỗ anh nữa."

Thật đấy, tôi sẽ không huênh hoang đưa tay dâng tới trước miệng anh nữa, tôi hứa sẽ mặc đồ kín mít không để lộ miếng thịt ra ngoài.

Anh dừng lại, cứng nhắc xoay người.
 
Chương 87: C87: 6.12


Đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn tôi.

Tuy anh không nói gì, nhưng sự thấu hiểu nhiều năm nói cho tôi biết anh sẽ không đi.

Anh chỉ đi xử lý đám tang thi mà thôi.

Tôi ở trong nhà đợi đến khi mặt trời lặn.

Cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động.

Ổ khóa đang xoay.

Cửa mở.

Anh bước vào, lần đầu đứng trước mặt tôi.

Không có cây rìu trong tay, anh đi tắm, thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.

"Anh đừng một mình đi tắm mà không dẫn em theo!"

Ngày xưa chúng tôi luôn tắm cùng nhau, còn hứa hẹn sẽ tắm chung cả đời.

Kết quả đến lúc tận thế, sau khi biến thành tang thi anh liền như kỳ thị không dẫn tôi đi cùng nữa.

Tôi không thể không lo liệu có khả năng anh tìm được đề tài chung với nữ tang thi khác, sau đó chán ghét vứt bỏ tôi không.

Lúc này anh chỉ trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt đỏ rực nhưng không còn hung hăng như muốn cắn tôi nữa.


Tôi ngước mắt nhìn trộm, anh đột nhiên xoay người đi về phía cửa.

"Ông xã!"

Nghe tôi gọi, anh dừng một chút, quay đầu nhìn tôi rồi lại bỏ ra ngoài.

Ngay tại cửa.

Cửa không đóng, anh nhìn tôi, chậm rãi giơ tay quơ quơ.

Như ma nữ hiện hình.

Giờ phút này chỉ còn thiếu một câu "Tôi chết thật thê thảm..."

Nếu là người khác, tôi chắc chắn đã sợ đến mức tè ra quần, lao ra đóng cửa lại, sau đó run cầm cập trốn trong chăn.

Nhưng người vẫy tay là Mặc Ngôn, tôi chẳng những không sợ, ngược lại còn có chút chờ mong, vì thế liền chạy tới.

Từ lúc tận thế, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi tầng một, mùi xác chết thối rữa đã xộc thẳng vào mũi.

Tôi suýt thì nghẹt thở.

Trong tầm mắt, dưới đất có không dưới mười tang thi đứt lìa không còn nguyện vẹn.


Tất cả đều do Mặc Ngôn chặt.

Dù tôi có ngốc đến đâu cũng hiểu được anh chặt chém ở đây cả ngày là để mở đường cho tôi.

Có lẽ vì tôi muốn biến thành tang thi để đi chơi đi tắm cùng anh, nên anh muốn chứng minh cho tôi thấy dù không biến thành tang thi, tôi cũng có thể sánh vai cùng anh.

Năm đó cũng như vậy.

Tôi nói mình ghen tị với những cô gái có buổi lễ tỏ tình hoàn hảo.

Anh liền cầm hoa đứng trước tòa ký túc xá, đứng giữa hình trái tim được bao quanh bởi những ngọn nến, gọi tên tôi, còn quỳ một chân trước mặt tôi, ngỏ lời muốn tôi trở thành bạn gái.

Trước mắt có một chiếc ô tô.

Anh dừng lại, ra hiệu bảo tôi lên xe.

May mà thời đại học tôi đã lấy bằng lái, cho dù chỉ là kung fu mèo ba chân nhưng cũng đủ để sử dụng trong thời tận thế này.

Mặc Ngôn ngồi ở ghế phụ chỉ đường.

Tôi lái xe theo hướng anh chỉ, cuối cùng dừng trước một tòa biệt thự.

Cổng lớn rộng mở.

Bên trong cực kỳ xa hoa.

Quan trọng nhất là nước ở đây không ngừng chảy, cũng không nhiễm máu đen.

Tôi mở vòi nước, khoảnh khắc nhìn thấy dòng nước trong vắt, sống mũi chua xót, tôi cảm động đến mức suýt chút khóc thành tiếng.

Mặc Ngôn nhìn tôi, chỉ về hướng phòng tắm.

Tôi biết anh muốn nói anh tắm ở đó, mùi sữa tắm ở đây cũng chính là mùi trên người anh.
 
Chương 88: C88: 6.13


"Này!" Tôi dậm chân, chỉ vào anh, "Một mình anh lén đến đây hưởng thụ không chịu dẫn theo em, nếu không phải bị em nghi ngờ, có phải anh không định dẫn em tới đây đúng không?"

Tôi biết mình đang cố ý gây chuyện, nhưng nếu không làm như vậy, Mặc Ngôn sẽ không để ý đến tôi, cứ mãi đưa lưng lại.

Mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ mãi có một khoảng cách không thể kết nối lại được.

Hiện tại, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh.

Anh không tránh né được, chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu, phủ nhận sự lên án của tôi.

"Vậy sao anh không dẫn em tới đây từ sớm? Định đợi em nghi ngờ hả?"

Tôi tiếp tục không chịu bỏ qua, anh nhìn tôi, lại nhìn bên ngoài, mở miệng phát ra "u u" như cố giải thích.

"Hừ!" Tôi hất cằm.


Xem như tôi lợi hại!

Tang thi còn có thể bị tôi làm cho mở miệng biện giải.

"Em mặc kệ, sau này anh không được rời xa em, muốn tắm thì cùng tắm, muốn ngủ thì cùng ngủ, ăn cơm cũng phải ăn cùng nhau!"

Mặc Ngôn lặng lẽ đi theo tôi.

Đi đâu chứ?

Đương nhiên là đi tắm rồi? Đã lâu tôi chưa được tắm rửa.

Quan trọng là còn có nam thần chà lưng cho mình.

Cảm giác vô cùng hạnh phúc.


Có điều tôi tắm rửa rất nhanh, sợ dùng nhiều nước lần sau sẽ không còn nữa.

Sau đó tôi đi dạo quanh biệt thự một vòng.

Biệt thự có tổng cộng hai tầng, trang trí cực kỳ xa hoa, sân vườn cũng rất lớn, còn có tầng hầm cất rượu.

"Ông xã, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở trong căn nhà cao cấp rồi, yêu anh quá!"

Thời điểm thế này đương nhiên là nhào vào lòng anh, như con koala bám vào anh, ngẩng đầu hôn anh.

Đôi mắt anh càng lúc càng đỏ.

Tôi không ngại, cứ cười ha ha.

Nếu không phải sợ anh giận, tôi đã đưa cánh tay trắng nõn ra cho anh cắn một miếng để bản thân cũng biến thành tang thi, sau đó cả hai chúng tôi cùng cầm rìu ra ngoài chơi.

Dù sao cũng tận thế rồi, cùng lắm thì chết cùng nhau.

Thật ra tôi là người rất hay khóc, nhưng hiện tại, cái chết với tôi mà nói chẳng còn đáng sợ.

Nhưng Mặc Ngôn muốn tôi sống, mỗi lần tôi tỏ vẻ muốn biến thành tang thi, anh đều tức giận, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi, sau đó bỏ đi, cầm rìu chém tang thi cho hả giận.
 
Chương 89: C89: 6.14


Tang thi xung quanh khu nhà cao cấp đều bị Mặc Ngôn chém chết, thi thể cũng bị kéo đi.

Tôi có thể ra ngoài đi dạo.

Mặc Ngôn đi theo bên cạnh, tay còn xách theo cái rìu.

Đây là khu biệt thự sang xịn, khác với những khu chung cư bình thường, dân cư khá ít.

Mặc Ngôn đã tẩy sạch, thế nên trước mắt không nhìn thấy thi thể, bầu không khí cũng không có mùi hôi thối.

"Ông xã." Tôi chủ động khoác tay Mặc Ngôn, "Anh lợi hại thật, đám tang thi kia chẳng có ai đánh bại anh, anh đúng là vua của tang thi."

Anh liếc nhìn tôi.

Tôi cười cười: "Con người yếu đuối như em nhất định phải ăn bám anh rồi."


Mặt anh không chút thay đổi, mặc tôi như con koala bám vào người.

Sau khi biến thành tang thi, Mặc Ngôn càng lạnh lùng, cổ họng tám trăm năm không phát ra tiếng động, thậm chí còn chủ động cách xa.

Tôi không cho phép anh như vậy, anh vừa né ra xa, tôi liền tới gần, mãi đến khi bám chặt vào anh mới thôi. Lần nào anh cũng chỉ biết bất lực nhìn nhìn.

"Ông ta, thật ra chúng ta sống như vậy cũng rất thoải mái đấy."

Tôi đi theo Mặc Ngôn đến siêu thị, chất đầy xe hàng đẩy ra ngoài.

"Là người sống?"

"Thế mà còn người sống!"

Vừa ra khỏi cửa, chúng tôi chợt nghe tiếng la ở trên lầu, hơn nữa còn tiếng hét của con gái, hoàn toàn không sợ tang thi cắn mình.


Tôi quay đầu nhìn, liền hiểu tại sao cô ấy không sợ, bởi vì xung quanh đều là quân nhân, còn trang bị vũ khí, cô ấy cũng mặc đồ bảo hộ, thoạt nhìn rất oai hùng hiên ngang.

Nhưng giây tiếp theo, tôi sực tỉnh lại, che chắn trước mặt Mặc Ngôn.

"Mấy người muốn làm gì?"

"Cô bé, phía sau cô hình như là tang thi, mau tránh ra!"

Có một ông chú giữ tôi lại.

Cô gái kia nãy kêu to: "Cô mau tránh ra!"

Trong mắt con người, tang thi không xứng sống trong thế giới này, gặp ai thì phải xử lý ngay lập tức.

"Tôi không đồng ý! Tang thi thì sao? Tang thi thì đáng chết sao? Mấy người rõ ràng là đang kỳ thị tang thi!"

Tôi mạnh miệng phản bác, nhưng hốc mắt đã đỏ lên.

Tôi sợ mình không đánh lại bọn họ, lỡ bọn họ kéo Mặc Ngôn đi, hoặc là không nói lời nào đã xử lý Mặc Ngôn ngay tại chỗ thì sao?
 
Chương 90: C90: 6.15


"Cô gái, nếu cô không tránh ra, tang thi kia sẽ ăn thịt cô." Ông chú kia lại hét lên.

"Anh ấy sẽ không ăn thịt tôi, anh ấy không phải tang thi, anh ấy là chồng tôi, luôn bảo vệ tôi." Tôi trừng mắt nhìn những người đó, run rẩy nói, "Làm ơn, đừng hại chồng tôi, anh ấy không như những kẻ ăn thịt người."

Mọi người thất thần nhìn nhau, đều không dám tin, tang thi sao có thể không cắn người?

Nhưng Mặc Ngôn đứng sau lưng tôi không hề có hành động tấn cộng họ, nên họ cũng bối rối, không ra tay ngay.

Sau vài giây im lặng, cô gái kia bất ngờ tiến về phía tôi.

"Đừng qua đây!" Tôi hét lên, quyết không cho cô ta tới gần, không thể để cô ta xác định Mặc Ngôn là tang thi, như vậy Mặc Ngôn sẽ rất nguy hiểm.

"Đừng sợ, chúng tôi không có ý xấu, chúng tôi sẽ không hại cô." Cô gái kia dừng lại.


Bọn họ đương nhiên không có ý xấu với tôi, nhưng Mặc Ngôn thì sao?

"Chạy thôi!" Tôi nắm chặt tay Mặc Ngôn, kéo anh lao về phía bãi đậu xe bên cạnh.

"Này cô gái!"

Họ gọi tôi lại, nhưng tôi nhất quyết kéo Mặc Ngôn chạy đi, thậm chí không dám quay đầu.

Bên đó là đồng loại của tôi, nhưng tôi chọn Mặc Ngôn.

Chỉ là mới đi vài bước, Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại.


"Chạy đi chứ!" Tôi quay sang nhìn Mặc Ngôn, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của anh, tâm trạng lúc này chỉ có sợ hãi cùng tuyệt vọng, "Anh muốn làm gì vậy?"

Tôi không biết anh muốn làm gì, chẳng lẽ tại thời điểm này, anh muốn vứt bỏ tôi, muốn ném tôi cho những người đó sao.

Mặc kệ tôi đang bật khóc, Mặc Ngôn kiên quyết muốn đẩy tôi ra.

"Ông xã... Em không muốn, anh đừng hòng bỏ em lại một mình!"

Khoảnh khắc tay bị anh hất ra, tôi vội lao tới đu lên người anh.

"Hai người đang làm gì vậy?" Cô gái kia tỏ vẻ khó hiểu.

Ông chú thì nói: "Này, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi không phải lại xã hội đen chỉ biết cướp phụ nữ mặc kệ đàn ông!"

Bọn họ không nhận ra Mặc Ngôn là tang thi!

Tôi sửng sốt nhìn Mặc Ngôn, màu đỏ tươi trong đôi mắt của anh che đi màu trắng chết chóc của tang thi khiến họ không nhận ra tình trạng của anh.
 
Chương 91: C91: 6.16


"À, chúng tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm chút thôi, dù gì cũng lâu rồi không gặp thêm ai nên có hơi kích động." Tôi cố gắng nở nụ cười, vừa giải thích vừa ôm chặt Mặc Ngôn.

Bọn họ không nói nên lời, nhất là cô gái kia khóe môi còn giật giật: "Thế hai người có muốn đi cùng chúng tôi không? chúng tôi đã thiết lập khu vực an toàn, ở đó không có tang thi."

"Không cần! Chỗ của chúng tôi cũng rất an toàn, không cần phiền phức như thế." Tôi xua tay, sau đó thấp giọng nói với Mặc Ngôn, "Đi thôi, nếu còn không đi, bọn họ sẽ giết anh, em sẽ chết cùng anh đấy."

Anh nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng nhìn anh, những lúc thế này anh luôn luôn nhìn tôi như thế.

Cuối cùng anh vẫn ôm tôi rời đi.

Những người kia không đuổi theo, tôi lên xe rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.


Chúng tôi về biệt thự.

Tôi đóng cửa, kéo rèm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngôn.

Tên này thế mà thật sự muốn bỏ rơi tôi, sao anh dám chứ, không lẽ thấy tôi đối xử với anh tốt quá nên anh quên rằng trong cái nhà này tôi mới là chủ hay sao!

"Anh không cần em nữa đúng không? Anh hận không thể ném em cho người khác hả?"

Tôi từng bước tới gần, Mặc Ngôn từng bước lùi lại, mãi cho đến khi lưng đập vào vách tường mới bất lực đưa tay cản tôi.

"Em sớm đã nhìn ra rồi, anh cố ý giữ khoảng cách với em chỉ vì hôm nay đuổi em đi đúng không?" Tôi giận dỗi đánh vào ngực anh.


Sao anh dám làm vậy chứ!

Anh thế mà không hỏi ý kiến của tôi đã lén tôi tự đưa ra quyết định!

Mặc Ngôn lắc đầu, cố giải thích, muốn tôi hiểu giữa người và tang thi không có tương lai.

Tôi để bụng anh là tang thi à?

Nói đạo lý ai mà không biết, vấn đề là có làm được hay không mà thôi.

Tôi kiễng chân hôn lên môi anh.

Rất lạnh.

Không hề có độ ấm.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh lập tức chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ.
 
Chương 92: C92: 6.17


Tôi mặc kệ tất cả mà lè lưỡi ra, còn cắn anh ấy.

Ai nói chỉ có tang thi mới cắn người, tôi cũng biết vậy.

Lập tức có mùi máu tràn ngập giữa môi và răng.

Tôi đúng là điên rồi, khoảnh khắc đó tôi thật sự đã muốn biến thành tang thi.

Anh đột nhiên đẩy tôi ra.

Không kịp đề phòng, tôi ngã ngồi xuống đất.

Anh xoay người bỏ đi.

Tôi nhào tới ôm lấy đùi anh: "Anh không được đi, em không cho anh đi."

Con người tôi vốn cố chấp như thế, cho dù người yêu của mình biến thành tang thi, tôi vẫn cảm thấy không có gì là không được.

Trở thành tang thi thì sao?


Chúng tôi có thể cùng đi ăn thịt người.

Nếu bị bắn vào đầu, ít nhất chúng tôi cũng sẽ có nhau.

Lỡ như có chết, chúng tôi vẫn có thể nắm tay nhau đi qua cầu Nại Hà.

Mặc Ngôn sững sờ không di chuyển.

Tôi ngẩng đầu, nước mắt đã làm lòe tầm nhìn: "Em xin anh, đừng đi, em không muốn anh đi."

Anh lắc đầu.

Anh thế mà lắc đầu.

Anh rõ ràng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi, nhưng chỉ mới mấy năm, anh đã có suy nghĩ bỏ rơi tôi.

"Được, anh đi đi, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ đi tìm tang thi khác cắn em."


Tôi buông tay, đứng dậy, hai tay chống nạnh tỏ vẻ quyết liệt.

Tôi là người ăn mềm không ăn cứng.

Tôi không tin tôi không thể đánh bại anh bằng sự vô lý của mình.

"Đi đi! Anh đi đi!"

Anh bất động.

Thấy anh do dự, tôi trực tiếp đi mở cửa: "Nếu anh bước ra khỏi nơi này, từ đây chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, cho dù em có biến thành tang thi thì cũng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn anh."

Anh không đi, đôi mắt đỏ tươi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng trừng mắt nhìn lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đi đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian nữa, em còn phải đi trang điểm để quyến rũ tang thi khác."

Rầm!

Cánh cửa bị anh đóng sầm lại.

Anh chàng này không đi, còn lúng túng đứng trước cửa không cho tôi ra ngoài.

"A!" Tôi ôm bụng, lần nữa ngã xuống đất, "Khi nãy uống máu của anh, hình như em cũng sắp biến thành tang thi rồi."
 
Chương 93: C93: 6.18


Mặc Ngôn giật mình, hoảng hốt ngồi xổm xuống nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó hôn anh.

Ngay cả khi thế giới thay đổi, dù có là tang thi tôi cũng chấp nhận, chỉ cần chúng tôi vẫn được ở bên nhau.

Tôi phát hiện chúng tôi có thể hôn nhau, tôi không hề biến thành tang thi.

Có lẽ phải để tang thi cắn một cái.

Mặc Ngôn không cắn tôi nên tôi không bị nhiễm virus.


Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhân lúc Mặc Ngôn không chú ý hôn anh.

Anh chàng này lúc đầu còn né tránh, dần dần cũng phải chấp nhân, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Sức đánh trả của con người quá nhanh.

Sáng hôm đó, tôi đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe tiếng còi xe ngoài cửa.

Tang thi ở khu vực này đã được dọn sạch, họ bảo chúng tôi đến khu vực của con người đăng ký, còn có thể nhận miễn phí các nhu yếu phẩm cần thiết.

Lúc tôi đến, người xếp hàng rất dài, ai nấy đều háo hức, trên mặt không giấu được vui mừng nhưng cũng có người không cười nổi, ánh mắt đã không còn ánh sáng.


"Này cô gái, tôi từng gặp cháu rồi, sao cháu lại ở đây một mình?" Một bác gái xếp hàng phía trước quay đầu nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười.

"Dạ?" Tôi sửng sốt.

"Tôi phải cảm ơn chồng cháu đấy, cậu ấy đã cứu tôi, còn quét sạch tất cả tang thi trong khu vực của chúng tôi, cậu ấy là người tốt. À đúng rồi, cậu ấy là chồng cháu đúng không? Có lần tôi thấy hai người cùng ra ngoài, còn lên một chiếc xe."

Bác gái ấy đi tới nắm tay tôi, giọng khá lớn.

Mọi người nhìn tôi, bắt đầu xì xào, bàn tán về một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bề ngoài sạch sẽ cầm rìu chém tang thi.

Mãi đến khi rời đi, khắp người dính đầy máu đen.

Nhưng đến lúc anh quay lại, anh vẫn sạch sẽ tuấn tú như trước.
 
Chương 94: C94: 6.19


"Đúng đúng, anh ấy là chồng cháu, anh ấy không thích chỗ đông người nên bảo cháu đến đăng ký hộ anh ấy." Tôi tự hào tươi cười.

Người đàn ông của tôi chém tang thi cực kỳ ngầu, là chiến thần đúng nghĩa.

"A, là cô, tôi là Mạt Tử, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy."

Là cô gái lần trước.

Cô ấy là nhân viên phụ trách giữ trật tự, thấy tôi thì rất ngạc nhiên.

"Chào cô, tôi là Tiểu Y."

Thật ra tôi vẫn chột dạ, sợ bọn họ phát hiện Mặc Ngôn là tang thi.

Nhưng ánh mắt cô ấy không có gì khác thường, vẫn tươi cười sáng lạn, còn chủ động nắm tay tôi.

Bác gái bên cạnh nhiệt tình kể cho Mạt Tử nghe: "Chồng cô ấy lợi hại lắm, sở dĩ chỗ chúng tôi ít tang thi cũng là nhờ chồng cô ấy chém hết, ngay cả cái mạng già này cũng là nhờ chồng cô ấy cứu."


"Thế sao?" Mạt Tử mỉm cười nhìn tôi.

Tôi đỏ mặt, càng thấy áy náy: "Tôi không có mặt ở đó, chuyện cứu người chắc chỉ là trùng hợp."

Lúc này tôi thật sự không thể khoác lác được.

Nếu bọn họ muốn gặp Mặc Ngôn hoặc là đội bọn họ thiếu người muốn chiêu mộ Mặc Ngôn đi giết tang thi thì phải làm sao? 

"Sao có thể là trùng hợp, cháu khiêm tốn quá rồi, trước đây chúng tôi ở khu Phong Kiều, tang thi nhiều lắm, chẳng ai dám ra ngoài, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra. Tất cả đều nhờ chồng cô mỗi ngày đều chém tang thi, nhất là buổi tối, cậu ấy còn đến từng nhà đưa nước vào đồ ăn. Đây mà là trùng hợp sao, cậu ấy rõ ràng là anh hùng."

"Đúng vậy, một nhà ba người chúng tôi đều nhờ cậu ấy cứu."

"Gia đình chúng tôi cũng vậy, nếu không chưa kịp bị tang thi cắn chết, chúng tôi đều chết đói hết rồi."

"Đúng thế, nếu không nhờ chồng cô ấy đưa đồ ăn, chúng tôi sớm đã thành cái xác khô, chưa kể đến việc chồng cô ấy còn chém tang thi nữa."


Mọi người càng nói càng hăng say.

Lúc này tôi mới biết Mặc Ngôn làm nhiều chuyện như vậy.

Mạt Tử cười hỏi tôi: "Liệu tôi có cơ hội ăn một bữa với cô và chồng cô không?"

"Không không không." Tôi sợ hãi xua tay, "Chồng tôi không thích tiếp xúc với người lạ."

Ngay cả tôi anh ấy còn muốn cắn, huống hồ ở đây nhiều người như vậy, ở trong mắt anh ấy chẳng khác nào cao lương mỹ vị.

"Không sao, cô đi đăng ký đi, nhớ để lại số di động, chúng tôi đã liên lạc với bộ phận khôi phục tín hiệu, tôi tin rất nhanh thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

Nghe Mạt Tủ nói, mọi người cực kỳ phấn khích.

Tôi về đến nhà liền khóa cửa lại.

Rèm cửa nhà chúng tôi chưa mở, may mà đây là biệt thự biệt lập, tôi đang cân nhắc có nên đưa Mặc Ngôn đi hay không.

Nơi này là thành phố đông đúc.

Nhiều người không nói, quản lý còn khá nghiêm, tôi không thể che giấu Mặc Ngôn mọi lúc.
 
Chương 95: C95: 6.20


"Ông xã, hay là chúng ta tìm đến một nơi không có ai đi!"

Tôi vào phòng ngủ.

Trước khi ra ngoài, tôi đã nói anh ấy phải ngoan ngoãn ở đây đợi mình.

Kết quả vừa mở cửa ra, trong phòng không có ai, phản ứng đầu tiên của tôi là Mặc Ngôn đã bỏ trốn.

Tên đó dám bỏ trốn!

Anh ấy tưởng tôi nói đùa, không dám đi cho tang thi cắn sao!

Máu đổ dồn về phía não.

"Tiểu Y."

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi sững người, suýt chút không dám quay đầu lại.

Mặc Ngôn đang gọi tôi.

Sao có thể? Từ lúc biến thành tang thi anh đã không nói được.

"Tiểu Y."


Giọng nói ấy vang lên lần nữa.

Tôi đờ đẫn xoay người.

Mặc Ngôn đứng ngay sau lưng tôi.

Áo sơ mi trắng và quần tây dài, sạch sẽ chỉnh tề, quan trọng là đôi mắt như cá chết lúc này đã có sức sống.

"Anh có thể nói chuyện sao?"

Tôi tưởng mình đang nằm mơ, theo bản năng nhéo mạnh mặt mình một cái.

Đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.

"Một chút."

Giọng anh ngắn gọn, hơi cứng ngắc nhưng tốt hơn trước rất nhiều.

"Không, tang thi sao có thể biến thành người chứ?"

Toàn bộ thế giới quan của tôi như muốn sụp đổ, tôi vẫn không dám tin mà nhìn chằm chằm Mặc Ngôn.


"Anh không biết." Mặc Ngôn lắc đầu.

Tôi nhào tới ôm lấy anh.

Ngày xưa không có nhịp tim hay nhiệt độ cơ thể.

Nhưng bây giờ tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập yếu ớt, khi tôi chạm vào lồng ngực anh, nơi đó còn ấm áp, không lạnh như sự chết chóc trước đó.

"Trời ơi, hình như anh quay lại làm người rồi."
1

Tôi kích động suýt khóc, kéo anh vào phòng, lột quần áo anh ra, kiểm tra toàn thân.

Vết thương trên cổ đã lành hắn, cơ thể trắng nõn mềm mại có độ đàn hồi, không còn cứng ngắc.

Tôi lại tựa vào lòng anh.

Lần này không mặc quần áo, tôi có thể nghe rõ nhịp tim hơn.

Thình thịch, thình thịch.

Đơn giản nhưng lại là giai điệu cảm động nhất thế giới.

"Sao có thể như vậy?" Tôi không hiểu.

 Mặc Ngôn nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên.

Anh cũng không biết.

Tóm lại Mặc Ngôn trở lại thành người chắc chắn là chuyện kỳ tích nhất trên đời.
 
Chương 96: C96: 6.21


Nửa tháng sau.

Đồng tử của Mặc Ngôn đã hoàn toàn trở lại màu đen, giống hệt người bình thường.

Dù anh vẫn ít nói.

Nhưng anh đã có thể nói những câu dài, về cơ bản khi giao tiếp với tôi không có vấn đề gì.

Sau đó chúng tôi cùng nghiên cứu.

Tôi cảm thấy Mặc Ngôn có thể trở thành người chắc là vì mỗi ngày tôi đều cắn anh, nhất là lần đó, khi tôi cắn anh, vết thương của anh chảy máu.

Lấy độc trị độc, tang thi cắn người có thể biến thành tang thi, vậy tại sao người cắn tang thi lại không thể biến tang thi thành người?

Mặc dù việc này rất phức tạp, nhưng trừ chi tiết này ra, chúng tôi thật sự không nghĩ được bất kỳ lý do giải thích hợp lý nào khác.

Điều tra dân cư tới.

Lần này việc liên lạc đã khôi phục hoàn toàn, con người bắt đầu sản xuất trở lại.

Tôi và Mặc Ngôn tay trong tay đi đăng ký.


Lúc đến quảng trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

"Là cậu ấy đúng không?"

"Là cậu ấy, tôi nhìn một cái liền nhận ra ngay."

"Đúng vậy."

"Đẹp trai quá!"

Câu nói này đến từ một cô bé, tôi nhìn Mặc Ngôn với ánh mắt kiêu ngạo.

Không đúng.

Người đàn ông của tôi không chỉ đẹp trai mà còn là một anh hùng đúng nghĩa.

"Tiểu Y." Tiểu Mạt lại tới, giơ tay chào tôi, nhìn Mặc Ngôn, "Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."

"Ừ, tôi nhớ." Mặc Ngôn trầm giọng.


Mạt Tử dẫn chúng tôi đi đăng ký.

Sau khi để lại thông tin, chúng tôi được đưa đi kiểm tra sức khỏe.

Ban đầu tôi từ chối, nhưng tôi không lay chuyển được Mặc Ngôn nên đã đồng ý đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Kết quả kiểm tra có ngay trong ngày.

Tôi không dám nhìn, lén nhìn Mặc Ngôn, thấy anh nở nụ cười liền cầm tờ giấy đọc đi đọc lại.

Mọi thứ đều bình thường.

Cơ thể của Mặc Ngôn đã khôi phục, trong cơ thể không còn virus tang thi nữa.

Hay quá!

Kiểm tra sức khỏe bây giờ cũng bao gồm xét nghiệm virus tang thi.

Có người mắc phải nhưng không đột biến, nhưng bọn họ vẫn bị đưa đi cách ly, phải đợi tìm ra thuốc chữa trị thì mới có thể hoàn thành cách ly, trở về cuộc sống bình thường.

Đêm đó trời có gió.

"Bà xã."

Mặc Ngôn đứng trước giường, cởi từng cúc áo.

"Anh anh anh, anh đừng qua đây, em còn nhỏ không chịu nổi đâu."
 
Chương 97: C97: 6.22


Mười năm sau, thế giới loài người hoàn toàn bình thường trở lại.

Virus tang thi đã trở thành quá khứ, tôi có em bé thứ hai.

"Em, mẹ yêu anh trai hay con nhất?"


Cô bé ôm lấy đùi tôi, ngước mặt cười ngọt ngào.

"Đương nhiên là mẹ yêu bố con nhất."


Tôi chỉ buột miệng nói, Mặc Ngôn đang điên cuồng làm việc khẽ cười.

Tôi nhìn anh, anh cũng tình cờ nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, trong đó chỉ toàn hình bóng của tôi

[Hết bộ 6]
 
Chương 98: C98: 18


Mặc Ngôn giật mình, hoảng hốt ngồi xổm xuống nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó hôn anh.

Ngay cả khi thế giới thay đổi, dù có là tang thi tôi cũng chấp nhận, chỉ cần chúng tôi vẫn được ở bên nhau.

Tôi phát hiện chúng tôi có thể hôn nhau, tôi không hề biến thành tang thi.

Có lẽ phải để tang thi cắn một cái.

Mặc Ngôn không cắn tôi nên tôi không bị nhiễm virus.


Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhân lúc Mặc Ngôn không chú ý hôn anh.

Anh chàng này lúc đầu còn né tránh, dần dần cũng phải chấp nhân, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Sức đánh trả của con người quá nhanh.

Sáng hôm đó, tôi đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe tiếng còi xe ngoài cửa.

Tang thi ở khu vực này đã được dọn sạch, họ bảo chúng tôi đến khu vực của con người đăng ký, còn có thể nhận miễn phí các nhu yếu phẩm cần thiết.

Lúc tôi đến, người xếp hàng rất dài, ai nấy đều háo hức, trên mặt không giấu được vui mừng nhưng cũng có người không cười nổi, ánh mắt đã không còn ánh sáng.


"Này cô gái, tôi từng gặp cháu rồi, sao cháu lại ở đây một mình?" Một bác gái xếp hàng phía trước quay đầu nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười.

"Dạ?" Tôi sửng sốt.

"Tôi phải cảm ơn chồng cháu đấy, cậu ấy đã cứu tôi, còn quét sạch tất cả tang thi trong khu vực của chúng tôi, cậu ấy là người tốt. À đúng rồi, cậu ấy là chồng cháu đúng không? Có lần tôi thấy hai người cùng ra ngoài, còn lên một chiếc xe."

Bác gái ấy đi tới nắm tay tôi, giọng khá lớn.

Mọi người nhìn tôi, bắt đầu xì xào, bàn tán về một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bề ngoài sạch sẽ cầm rìu chém tang thi.

Mãi đến khi rời đi, khắp người dính đầy máu đen.

Nhưng đến lúc anh quay lại, anh vẫn sạch sẽ tuấn tú như trước.
 
Chương 99: C99: 19


"Đúng đúng, anh ấy là chồng cháu, anh ấy không thích chỗ đông người nên bảo cháu đến đăng ký hộ anh ấy." Tôi tự hào tươi cười.

Người đàn ông của tôi chém tang thi cực kỳ ngầu, là chiến thần đúng nghĩa.

"A, là cô, tôi là Mạt Tử, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy."

Là cô gái lần trước.

Cô ấy là nhân viên phụ trách giữ trật tự, thấy tôi thì rất ngạc nhiên.

"Chào cô, tôi là Tiểu Y."

Thật ra tôi vẫn chột dạ, sợ bọn họ phát hiện Mặc Ngôn là tang thi.

Nhưng ánh mắt cô ấy không có gì khác thường, vẫn tươi cười sáng lạn, còn chủ động nắm tay tôi.

Bác gái bên cạnh nhiệt tình kể cho Mạt Tử nghe: "Chồng cô ấy lợi hại lắm, sở dĩ chỗ chúng tôi ít tang thi cũng là nhờ chồng cô ấy chém hết, ngay cả cái mạng già này cũng là nhờ chồng cô ấy cứu."


"Thế sao?" Mạt Tử mỉm cười nhìn tôi.

Tôi đỏ mặt, càng thấy áy náy: "Tôi không có mặt ở đó, chuyện cứu người chắc chỉ là trùng hợp."

Lúc này tôi thật sự không thể khoác lác được.

Nếu bọn họ muốn gặp Mặc Ngôn hoặc là đội bọn họ thiếu người muốn chiêu mộ Mặc Ngôn đi giết tang thi thì phải làm sao?

"Sao có thể là trùng hợp, cháu khiêm tốn quá rồi, trước đây chúng tôi ở khu Phong Kiều, tang thi nhiều lắm, chẳng ai dám ra ngoài, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra. Tất cả đều nhờ chồng cô mỗi ngày đều chém tang thi, nhất là buổi tối, cậu ấy còn đến từng nhà đưa nước vào đồ ăn. Đây mà là trùng hợp sao, cậu ấy rõ ràng là anh hùng."

"Đúng vậy, một nhà ba người chúng tôi đều nhờ cậu ấy cứu."

"Gia đình chúng tôi cũng vậy, nếu không chưa kịp bị tang thi cắn chết, chúng tôi đều chết đói hết rồi."

"Đúng thế, nếu không nhờ chồng cô ấy đưa đồ ăn, chúng tôi sớm đã thành cái xác khô, chưa kể đến việc chồng cô ấy còn chém tang thi nữa."


Mọi người càng nói càng hăng say.

Lúc này tôi mới biết Mặc Ngôn làm nhiều chuyện như vậy.

Mạt Tử cười hỏi tôi: "Liệu tôi có cơ hội ăn một bữa với cô và chồng cô không?"

"Không không không." Tôi sợ hãi xua tay, "Chồng tôi không thích tiếp xúc với người lạ."

Ngay cả tôi anh ấy còn muốn cắn, huống hồ ở đây nhiều người như vậy, ở trong mắt anh ấy chẳng khác nào cao lương mỹ vị.

"Không sao, cô đi đăng ký đi, nhớ để lại số di động, chúng tôi đã liên lạc với bộ phận khôi phục tín hiệu, tôi tin rất nhanh thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

Nghe Mạt Tủ nói, mọi người cực kỳ phấn khích.

Tôi về đến nhà liền khóa cửa lại.

Rèm cửa nhà chúng tôi chưa mở, may mà đây là biệt thự biệt lập, tôi đang cân nhắc có nên đưa Mặc Ngôn đi hay không.

Nơi này là thành phố đông đúc.

Nhiều người không nói, quản lý còn khá nghiêm, tôi không thể che giấu Mặc Ngôn mọi lúc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom