Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Điều Mặc Sư

Chương 20: Quỷ phách (2)


Tùng Lâm cũng sử dụng loại tạp phiến lập trình sẵn, nhưng tạp phiến của hắn không phải loại có tính năng kém như thế. Chỉ trong vài ngày, Trần Lăng đã làm cho hắn bốn tấm tạp phiến cực phẩm dùng để bảo mệnh. Một tấm là năng lượng tạp ba sao có khả năng tự hồi năng lượng tên là Con ó tạp. Ba tấm còn lại đều hai sao nhưng tính năng rất tốt. Tất cả đều được chế tạo từ tạp mặc do Tùng Lâm điều chế, cũng vì hắn mới bước vào ba sao không lâu, chỉ điều chế được duy nhất tạp mặc cao năng lượng là ba sao nên chỉ có thể có một tấm tạp phiến ba sao như vậy

Nhưng cho dù là như thế, tạp tu ba sao, thậm chí bốn sao thông thường muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ. Chỉ cần an toàn, trình độ điều mặc của hắn sẽ ngày một cao

Lại nói vấn đề điều mặc, tuy Tùng Lâm đã trở thành điều mặc sự ba sao nhưng kiến thức điều mặc của hắn ở cấp độ này vẫn quá ít. Mặc dù hắn có học thêm lớp bổ túc ở học viện Star, thứ bảy chủ nhật còn học ở Hiệp hội điều mặc sư, nhưng với lượng kiến thức khổng lồ kia thì trong thời gian ngắn vẫn không thấm vào đâu. Phải biết là chỉ riêng số nguyên liệu ba sao đã lên đến vài ngàn loại, chưa nói đến tỷ lệ phối hợp giữa chúng sao cho phù hợp…, đủ mọi vấn đề rắc rối phức tạp

Do đó, Tùng Lâm quyết định trong thời gian tới hắn sẽ không điều mặc nữa mà sẽ chú tâm học lý thuyết. Khi nào hắn nắm vững rồi sẽ lại luyện điều mặc. Đối với điều mặc sư, lý thuyết quả thực quá quan trọng. Vả lại, số tiền hắn kiếm được từ Tử kim mặc cũng kha khá rồi, nếu không dùng khoảng nào quá lớn, trong một hai tháng chỉ ăn và học thôi thì cũng dư dả

Sáng hôm sau

Khi trời còn tối mịt, vẫn chưa có ai dậy trừ những người bán đồ ăn sáng đang lui cui ra dọn hàng thì Tùng Lâm đã bắt đầu bài tập thể dục của mình. Giờ này chưa có ai tập thể dục cả, bình thường hắn cũng không tập sớm như vậy, nhưng hôm nay là thứ bảy, hắn phải tập sớm để còn kịp tới Hiệp hội điều mặc sư đi học

Lúc Tùng Lâm về đến nhà thì trời đã sáng rõ, mặc dù do nhiều nhà cao tầng khó thấy mặt trời, nhưng công nghệ kính phản quang khiến ánh nắng ban mai soi vào đến từng ngóc ngách. Mà, gần tám giờ sáng thì còn ban mai cái nỗi gì nữa

Tùng Lâm ăn nhanh một cái bánh rồi ra khỏi nhà. Khi hắn đến nơi thì lớp học đã sắp bắt đầu. Đây là lớp cơ bản dành cho điều mặc sư vừa vào ba sao, đối tượng này trong Hiệp hội cũng không phải nhiều nên một lớp chỉ có khoảng mười người

Phòng học khá rộng nên có vẻ trống, Tùng Lâm nhìn sơ qua thì thấy vẫn còn vài người chưa đến. Mặc dù đi trễ không bị gì cả nhưng không đi trễ vẫn tốt hơn, hắn nghĩ vậy

“Tùng Lâm, vẫn khỏe chứ?”, một người ngồi cạnh Tùng Lâm cười hỏi

“Dạ, chú khỏe?”, Tùng Lâm cũng đáp lại

“Ừ, bộ xương già này vẫn còn đi học được, ha ha”, người nọ cười

“Im lặng chút coi lão già!!”, một thanh niên gắt lên khiến cả hai mất hứng

Người kia có chút tức giận nhưng không nói gì, tuy nhiên Tùng Lâm không thể nhịn nổi. Buổi học trước hắn có biết tên này, đã vào trễ còn làm ồn hống hách vô cùng, nhưng mà được cái nhà mặt phố bố làm to, nhà hắn có mặt phố hay không thì không biết nhưng bố hắn là viên chức cấp cao trong chính phủ thì đúng là to thật. Bởi vì thế nên cho dù ai cũng nén một bụng uất khí nhưng vẫn không nói gì, ngay cả giảng viên cũng phải mắt nhắm mắt mở xem như không có chuyện gì xảy ra

Hôm nay Tùng Lâm đã thực sự tức giận, coi thường người khác đến thế là cùng. Mặc kệ bố hắn là ông gì thì cũng phải dần hắn một lần mới được

“Mày thật quá đáng”, Tùng Lâm đứng dậy bước tới

“Ngươi…ngươi định làm gì!?”, tên kia thấy Tùng Lâm hùng hùng hổ hổ thì cũng hơi hoảng. Đừng thấy Tùng Lâm chỉ mới mười sáu tuổi như vậy, nhưng cớ thể tráng kiện làm sao hắn có thể so sánh. Bất quá hắn rất nhanh trấn định lại, hắn còn có hai tên bảo vệ là tạp tu ba sao đang đứng bên ngoài, chỉ cần có động tĩnh là sẽ xông vào ngay. Đứng trước tạp tu, cơ thể cường tráng chút thì có tác dụng gì chứ

“Nếu mày còn quá đáng như vậy thì sẽ giống cái bàn này”, Tùng Lâm gằn giọng, rồi đập tay lên bàn đánh “rầm” khiến cả phòng giật nảy mình

Lúc Tùng Lâm nhấc tay lên thì mặt tên kia đã xanh lè như tàu lá. Trên mặt bàn in một bàn tay sâu hoắm trông hãi hùng. Lực lượng cỡ nào mới làm được vậy a, ít nhất mấy tên bảo vệ của hắn không thể làm được

Nghe tiếng động mạnh, hai tên bảo vệ xông vào, nhưng thấy cậu chủ không việc gì thì chỉ đứng ngoài cửa lườm Tùng Lâm, trên tay độ nghi liền được kích hoạt

Tùng Lâm cũng nhìn hai tên bảo vệ, khí thế không hề thua kém. Đùa, lúc nhỏ hắn đã từng một mình quần ẩu với cả đám lớn tuổi hơn, bây giờ lại có đủ tạp phiến, muốn đánh nhau thì chỉ tạp tu ba sao vẫn chưa đủ khiến hắn e ngại

Nhưng Tùng Lâm chỉ nhìn một lát rồi quay người đi về chỗ. Hắn không ngu đến mức thực sự gây chuyện, hậu quả hắn gánh không nổi, chỉ là tức quá nên mới dằn mặt một phát thôi. Hai tên bảo vệ thấy đối phương đã nhượng bộ, cậu chủ cũng không bị gì thì đi ra ngoài

Mọi người trong phòng im lặng không nói gì nhưng từ vẻ mặt có thể thấy là đang hả hê lắm. Trái ngược với tên kia, mặt lúc xanh lúc trắng trông tội hết sức

“Hừ, ngươi hãy nhớ đó, Jeong Mun ta mà không trả thù thề không làm người!”, hắn rít qua kẽ răng

Đúng lúc này thì giảng viên vào, một hồi kịch tính vì thế tạm quên đi nhường chỗ cho mớ kiến thức lằng nhằng sắp học

Giờ nghỉ trưa

Tùng Lâm ăn nhanh vài thứ rồi xuống tầng giao dịch nguyên liệu ba sao kiểm chứng lại lý thuyết vừa học hồi sáng. Việc kiểm chứng rất tốt, nó giúp hắn nhớ lâu hơn, còn có thể mở rộng ra nhiều thứ. Cũng chỉ có ở Hiệp hội mới có cơ hội vừa học xong là được kiểm chứng như thế này, dù sao không phải ở đâu cũng có sẵn nhiều loại nguyên liệu như vậy, các học viện thì lại càng không có. Nguyên liệu ba sao trở lên giá khá cao, cho dù chỉ mua mỗi loại một ít để làm mẫu vật thì với số chủng loại lên tới vài chục ngàn cũng tiêu tốn kinh phí khổng lồ. Có thể thấy Hiệp hội giàu có cỡ nào

Hôm nay Tùng Lâm học hơn hai mươi loại nguyên liệu ba sao thông thường. Những loại này giá vừa phải, số lường muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thường dùng để điều chế tạp mặc cao năng lượng hoặc tạp mặc chế tạo khí lưu tạp. Hắn muốn xem chính là những loại này. Nhưng vừa bước vào phòng giao dịch hắn liền bị thu hút

Ở góc phòng, một đám người đang tụ tập đông nghẹt quanh tủ kính, trong đó Tùng Lâm nhận ra đến mấy người bốn, năm sao. Tình huống này chỉ xảy ra khi một loại nguyên liệu nào đó cực kỳ, cực kỳ quý hiếm xuất hiện. Kỳ quái là, nguyên liệu ba sao dù quý hiếm đến mấy cũng không đến mức như vậy, nếu là năm sao trở lên thì còn giải thích được

Tùng Lâm đi tới xem thử, hắn cũng rất tò mò. Thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều đứng cách tủ kính mấy mét, ngay cả điều mặc sư bốn, năm sao cũng không ngoại lệ. Bình thường họ đều đến rất gần để xem cho rõ a

Chen vào đám người một lát Tùng Lâm mới thấy rõ loại nguyên liệu kia. Đó là một khối hổ phách màu xám to bằng nắm tay, ở giữa là một con bướm có bảy cánh xinh đẹp nhưng cũng kỳ dị cực kỳ. Vừa thấy đồ vật này, tim Tùng Lâm nhảy lên một cái, rốt cục hắn cũng biết vì sao lại tụ tập đông người như vậy, và vì sao họ đứng xa như vậy.
 
Chương 21: Quỷ phách (3)


Trong số các loại nguyên liệu điều mặc hiện hành, hầu hết đều được phân cấp dựa vào năng lượng mà nó ẩn chứa và loại tạp mặc mà nó điều chế ra được. Ví dụ tạp mặc năm sao cần nguyên liệu cao nhất là năm sao kết hợp với các loại khác điều chế ra, mà nếu chỉ có nguyên liệu cao nhất là bốn sao thì không thể điều chế ra tạp mặc năm sao được. Nhưng có một trăm loại nguyên liệu nằm ngoài quy tắc đó, gọi là nguyên liệu S.

Nguyên liệu S nói ngắn gọn chính là nguyên liệu không phân cấp. Bởi vì cùng một loại nguyên liệu S, điều mặc sư năm sao có thể điều chế được tạp mặc năm sao, mà điều mặc sư tám sao có thể không cần nguyên liệu tám sao vẫn điều chế ra được tạp mặc tám sao, thậm chí nếu thực sự có điều mặc sư đạt tới chín sao thì tạp mặc chín sao không còn là huyền thoại nữa. Chưa hết, nếu chế tạp sư sử dụng tạp mặc được điều chế từ nguyên liệu S (gọi là tạp mặc S) để chế tạp thì tỉ lệ thành công rất lớn. Cho dù là chế tạp sư bảy sao khi chế tạo tạp phiến bảy sao thì tỉ lệ thành công trung bình chỉ khoảng 20%, nhưng dùng tạp mặc S thì có thể lên đến 80%, một con số khá là khủng bố. Tuy nhiên, loại nguyên liệu này lại quý hiếm đến mức đáng sợ, so ra còn hiếm hơn cả nguyên liệu chín sao nên giá của nó lên tới trời, không phải người bình thường, hoặc ngay cả những cường giả sáu, bảy sao có thể tưởng tượng ra được

Một trong số những nguyên liệu S đó chính là Hổ phách tinh thần điệp. Đúng như tên gọi, nó là một con bướm bị hóa thạch dưới dạng hổ phách, nhưng không phải bướm bình thường mà là Tinh thần điệp, một loại bướm cổ. Tinh thần điệp chỉ to bằng cái nắp chai, có bảy cánh với bảy màu sắc khắc nhau. Theo các nhà khoa học, tinh thần điệp đã tuyệt chủng cách đây 65 triệu năm, nhưng trong hóa thạch hổ phách nó vẫn giữ nguyên màu sắc vốn có, đặc biệt, nó vẫn duy trì được một trường sóng tinh thần cực kỳ ổn định bao phủ phạm vi một đến hai mét xung quanh khối hổ phách. Mặc dù không hiểu vì sao thời gian lâu như vậy mà trường sóng tinh thần vẫn còn tồn tại, nhưng hiệu quả mà sóng tinh thần mang đến là không thể bàn cãi. Chỉ cần ở trong phạm vi mà sóng tinh thần bao phủ thì tốc độ tu luyện tinh thần lực tăng nhanh, còn có hiệu quả xua tan mệt mỏi và các trạng thái tiêu cực khác. Không nói vấn đề điều mặc, chỉ riêng tác dụng này đã khiến Hổ phách tinh thần điệp trở thành một báu vật

Tuy nhiên đó là trường hợp tinh thần điệp bị hóa thạch khi còn sống. Nếu nó chết rồi mới bị nhựa cây bao phủ để thành hổ phách thì cả khối hổ phách sẽ có màu xám, lúc đó người ta gọi khối hổ phách đó là Quỷ phách. Khác với Hổ phách tinh thần điệp, Quỷ phách không còn là một loại nguyên liệu điều mặc nữa, mà là phế liệu. Không có bất kỳ cách phối hợp hay tỉ lệ điều chế nào có thể điều chế ra tạp mặc từ Quỷ phách. Quỷ phách vẫn có trường sóng tinh thần bao phủ, nhưng ai ở trong phạm vi đó thì tinh thần lực bị ăn mòn một cách nhanh chóng, kể cả cường giả bảy tám sao (dù ảnh hưởng không lớn), nên có thể coi đây là một hung vật. Không ai muốn mua hay lưu giữ Quỷ phách nên giá của nó chỉ ngang với một nguyên liệu ba sao thôi

Trước mặt Tùng Lâm chính là Quỷ phách, và do sóng tinh thần của nó mà không ai có thể tới gần. Tuy loại hung vật này không ai muốn mua, nhưng Hiệp hội vẫn đem nó đến mỗi chi nhánh trưng bày một ngày, dù sao nó vẫn rất hiếm, rất có giá trị tham khảo.

Nhưng mà Tùng Lâm không chỉ muốn xem, hắn muốn mua. Bởi vì hắn đã học thuộc lòng quyển sách cũ, và hắn biết có một cách điều chế tạp mặc cấp cao từ loại phế liệu này. Đối với người khác thì Quỷ phách chỉ để xem cho biết, còn với hắn thì đây đúng là báu vật khả ngộ bất khả cầu. Kể ra cũng may mắn, nếu nguyên liệu không phải Quỷ phách mà là Hổ phách tinh thần điệp thì hắn có gặp cũng mua không nổi.

Có điều, tuy Quỷ phách giá không cao nhưng vật đi kèm theo nó, bạch diên hạp thì lại không rẻ chút nào. Bạch diên là một loại hợp kim chì chỉ có trong tự nhiên có khả năng ngăn cách tinh thần lực cực mạnh nên chuyên dùng để đựng các loại nguyên liệu thuộc tính tinh thần, tuy rằng với công nghệ luyện kim hiện tại thì có thể luyện chế ra được nhưng giá thành vẫn khá cao, tương đương với nguyên liệu bốn sao thông thường. Nguyên liệu bốn sao thì Tùng Lâm vẫn mua được nhưng sẽ thâm hụt khá lớn, ít nhất là đối với chi tiêu một chiều của hắn lúc này, nhưng mà cơ hội chỉ có lần này, hắn không thể không mua

Quyết định nhanh chóng, Tùng Lâm liền đến quầy giao dịch. Lúc hắn cầm cái hộp đựng Quỷ phách trước ánh mắt như nhìn tên điên của mọi người, hắn cũng có chút không dám tin, vật quý hiếm cỡ này không ngờ cũng có lúc tới tay hắn, mặc dù bây giờ chưa dùng, nhưng tương lai lại rất cần thiết. Bất quá hắn cũng phát hiện ra một vấn đề, bạch diên hạp vậy mà không thể hoàn toàn ngăn cách sóng tinh thần của Quỷ phách, chỉ có thể làm suy yếu 95% mà thôi, 5% còn lại cũng khiến tinh thần lực của hắn thời khắc bị ăn mòn, với tốc độ này, chỉ cần nửa ngày là tinh thần lực của hắn không còn sót lại chút gì. Nếu mở hộp ra, hắn không dám tưởng tượng sẽ kinh khủng tới mức nào. Tốt nhất là tránh xa vật này cho tới khi tinh thần lực của hắn đủ mạnh để cầm cự, nó quá nguy hiểm

Buổi học rất nhanh trôi qua, đến gần bốn giờ chiều thì Tùng Lâm lên xe bay trở về nhà, hắn cũng không muốn gần cái thứ này lâu thêm nữa. Chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ mà tinh thần lực của hắn tiêu hao hơn phân nửa, đó là hắn đã ngồi cách Quỷ phách cả mét rồi đấy.

Đi được chừng hai mươi phút, chiếc xe đột nhiên rẽ vào một nhánh đường vắng. Hai bên đường, không có một ngôi nhà nào cao hơn 100 tầng, chỉ có những căn chung cư cũ kỹ. Lâu lâu mới có vài người đi ngang, ai cũng mặc những bộ quần áo bạc màu, hiếm lắm mới có người có độ nghi trên tay nhưng cũng là loại đời cũ rẻ tiền nhất to tổ bố mà chỉ có hai khe cắm

Chỉ nhìn thoáng qua Tùng Lâm liền biết mình đang ở đâu. Thành phố Sài Hà còn khu vực nào tồi tàn hơn khu nhà nghèo hay còn gọi là khu ổ chuột này nữa.

Cuộc sống của Tùng Lâm lúc trước tuy khó khăn thật nhưng ít nhất hắn còn có căn nhà, còn có thể làm việc kiếm sống qua ngày. Nhưng những ngươi trong khu ổ chuột thì khác, họ là những người thất nghiệp vô gia cư, và chính phủ cho họ ở trong những chung cư này. Đừng nhìn nơi này vắng vẻ như vậy mà lầm, thực chất chỗ này rất đông, một phòng trong chung cư phải có ít nhất mười người ở chung, chật chội vô cùng. Nhưng ban ngày họ đều đi làm công cho chính phủ nên hầu như không có ai ở nhà

Khu ổ chuột nằm ở rìa khu A nhưng không giáp với khu B nên tuyến đường của Tùng Lâm không đi ngang qua khu vực này. Bây giờ xe bay vào đây khiến hắn rất khó hiểu, bất quá hắn cũng không nói gì, tài xế chạy đường vòng thì chỉ lỗ tiền của tài xế mà thôi, dù sao hắn đã biết chính xác độ dài đường đi và đã nói với tài xế trước rồi.
 
Chương 22: Bắt cóc


Nhưng sau năm phút thì Tùng Lâm không còn thấy lạ nữa, thay vào đó là một dự cảm bất thường. Xe chạy càng lúc càng sâu vào khu nhà, nơi mà thông thường người ta không chạy vào.

“Chú ơi, hình như chú nhầm đường rồi thì phải. Con muốn về khu B chứ không phải khu ổ chuột”

“Hừ, rõ ràng hồi nãy ngươi nói muốn đến đây, bây giờ đổi ý là sao hả. Giỡn mặt hả?”, người tài xế nói, nhưng ngữ khí hắn ta không có chút nào bực mình, nếu có chỉ là sự thương hại

Đến lúc này thì Tùng Lâm cũng đoán được chuyện không bình thường. Tùng Lâm không trả lời người tài xế mà lặng lẽ súc thế, kiểm tra lại độ nghi, quan sát bên ngoài. Khi xe đến một chỗ rẽ, Tùng Lâm liền hành động. Hắn khởi động Phản bước tạp, tấm khí lưu tạp mà Trần Lăng đã làm cho hắn, lập tức dưới chân hắn một luồng phản lực cực mạnh phun ra đẩy hắn lao mạnh vào cửa xe

Phanh, Tùng Lâm hai tay che trước mặt đẩy văng cửa xe ra ngoài, hắn lăn mấy vòng rồi đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy hướng ngược lại

“Á à, chạy trốn à? Bây giờ mới chạy thì muộn rồi!”, người tài xế không chút nào ngạc nhiên, hắn cười khẽ một tiếng rồi dừng xe bước ra ngoài. Hắn khởi động khí lưu tạp đuổi theo như một con báo săn.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Tùng Lâm đã thấp thoáng xa thì hắn không thong dong được nữa. Sự tình có chút ngoài ý liệu của hắn, rõ ràng mục tiêu đang sử dụng một tấm tạp phiến ba sao rất cao cấp, không phải loại mà điều mặc sư bình thường có thể mua nổi. Bất quá với tốc độ như vậy thì vẫn không làm khó được hắn, lập tức hắn liền tăng tốc rút ngắn khoảng cách

Về phần Tùng Lâm, hắn chạy như điên không dám có chút trì hoãn nào, mỗi một bước đạp xuống đất liền có luồng khí lưu phóng ra đẩy hắn đi xa mười mấy mét, do đó mới có hiện tượng hắn chạy mà nhanh không thua đối phương đang bay. Lúc chế tạo Phản bước tạp Trần Lăng có lưu ý rằng thể trạng của Tùng Lâm rất tốt, bởi thế y áp dụng nguyên lý khác với thông thường: sử dụng phản lực ở mỗi bước chân nên không cần phun ra liên tục tiết kiệm năng lượng, ngoài ra có thời gian tụ lực nên phản lực lớn hơn bình thường giúp tốc độ cao hơn, bù lại, cơ chân phải chịu một áp lực rất lớn, nếu không phải Tùng Lâm mà là một người bình thường sử dụng Phản bước tạp thì chỉ vài, thậm chí chỉ một bước cơ chân liền phế.

Đối với Tùng Lâm mà nói áp lực này vẫn trong giới hạn chịu đựng, nhưng không quá lâu. Chạy được hơn hai trăm mét chân hắn đã có chút mỏi. Phía sau đối phương đang áp sát rất nhanh, từ lúc Tùng Lâm bắt đầu chạy đến giờ mới gần mười giây, người tài xế phải mất một khoảng thời gian mới đuổi theo nên khoảng cách giữa hai người lúc này là khoảng hơn trăm mét.

Chênh lệch tốc độ khá lớn nên khoảng cách rút ngắn cực nhanh, lúc Tùng Lâm chạy được 1km thì khoảng cách chỉ còn hơn 30m, khoảng cách này đã nằm trong tầm bắn hiệu quả của phần lớn tạp phiến loại xạ kích. Người tài xế kích hoạt tạp phiến, trên tay y năng lượng dần ngưng tụ thành một viên đạn năng lượng màu cam sẫm. Sau một giây thì viên đạn ngưng tụ xong, sau đó lấy vận tốc kinh khủng 500m/s bắn tới chân Tùng Lâm.

Phốc

Người tài xế ngạc nhiên, rõ ràng hắn đã ngắm kỹ rồi mới bắn, tại sao không thấy Tùng Lâm bị thương? Hắn bèn bắn tiếp một viên đạn nữa

Phốc

Lần này, nhờ chú tâm quan sát hắn đã phát hiện, khi viên đạn bắn tới Tùng Lâm liền chớp một cái sau đó tan thành hoa lửa biến mất giữa không trung. “Tên này, không ngờ còn có một tấm tạp phiến vòng phòng hộ không tệ”, hắn nghĩ. Phải biết mỗi viên đạn mà hắn bắn ra có lực công kích cấp ba cao đẳng, sức xuyên thấu có thể so sánh với súng bắn tỉa, muốn cản đạn này vòng phòng hộ ít nhất phải có cấp ba cao đẳng mới được. Mà muốn bắn xuyên lớp năng lượng đó không còn cách nào khác phải sử dụng kỹ năng thứ hai. Trên tay hắn, một thoi năng lượng màu cam thành hình. Lần này phải mất năm giây mới đủ

Cắm đầu chạy nên Tùng Lâm không thể để ý phía sau, bị hai lần công kích khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, nếu không có tạp phiến phòng ngự thì hắn đã toi đời rồi.

“Không thể để bị bắn nữa”, Tùng Lâm nghĩ, rồi hắn nhìn thấy một con hẻm, lập tức hắn liền chạy vào hẻm. Quá trình chuyển hướng không hề dễ dàng, do tốc độ của Tùng Lâm rất nhanh nên quán tính lớn, một bước chuyển này khiến cổ chân hắn cơ hồ bị trật

Tên tài xế cực kỳ buồn bực, thoi năng lượng vừa hình thành xong chuẩn bị bắn thì mục tiêu khuất dấu. Hắn chuyển hướng cũng không dễ dàng vì không có điểm tựa như Tùng Lâm nên hắn phải bay vòng lên trên để tăng góc cong. Khí lưu tạp ba sao không được linh hoạt nên khi bẻ góc mà không có kỹ thuật là đâm vô lề liền

Tình thế bây giờ khá là bất lợi bởi vì tên tài xế đang ở trên cao, tầm nhìn cực kỳ rõ ràng. Lúc hắn rẽ vào hẻm thì Tùng Lâm vẫn chưa chạy được xa. Lập tức thoi năng lượng được phóng ra

Một vệt sáng màu cam xoẹt qua không trung nhắm thẳng vào chân Tùng Lâm, nhưng đúng lúc đó, một vệt sáng khác màu xanh lam từ trước mặt Tùng Lâm lấy quỹ đạo vòng cung tuyệt đẹp bay ngược ra sau chắn trước quỹ đạo của nó

Phốc, phốc, phốc

Vệt sáng màu xanh va chạm với vệt sáng màu cam, chỉ thấy hoa lửa màu xanh lóe lên rồi tan biến, tiếp đó máu văng tung tóe. Hiển nhiên thoi năng lượng của tên tài xế đã xuyên thủng chân Tùng Lâm, không những thế còn để lại một khe sâu hoắm trên mặt đường cứng rắn

“A”, Tùng Lâm kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, theo quán tính lăn đi một quãng xa. Cả người hắn xây xát, mình mẩy ê ẩm, còn chân trái thì đau đớn vô cùng, nhưng hắn không dám chậm trễ liền lồm cồm bò dậy. Hắn cắn răng nhìn đối phương đang tới gần, súc thế chờ cơ hội

“Hừ, chạy làm gì cho khổ vậy chứ, ngoan ngoãn ngồi trên xe đi theo ta chẳng phải tốt?”, tên tài xế bước tới gần, bây giờ mục tiêu cơ hồ đã nằm gọn trong tay hắn

“Ngươi muốn bắt ta làm gì?”, Tùng Lâm hỏi, tinh thần tập trung

“Hà hà, hỏi làm gì, đi theo ta là biết rồi”

Tên tài xế mỗi lúc một tới gần, nếu bị hắn tóm thì không biết vận mệnh Tùng Lâm sẽ đi về đâu. Theo Tùng Lâm suy đoán thì mục đích đối phương muốn bắt cóc mình chỉ có hai khả năng. Thứ nhất có thể là một thế lực nào đó muốn uy hiếp Tùng Lâm giao ra công thức tạp mặc cao năng lượng hoặc giả ép buộc hắn chế tạo tạp mặc cho riêng cho họ, khả năng này còn tính là chấp nhận được vì ít nhất hắn không bị uy hiếp đến tính mạng. Nhưng khả năng thứ hai tệ hơn, đó là tên Jeong Mun mà hồi sáng bị Tùng Lâm dằn mặt bây giờ sai người trả thù. Tùng Lâm mà bị bắt được nhẹ thì bị giết chết, nặng hơn thì bị tra tấn dã man rồi mới giết. Cả hai trường hợp này chẳng có cái nào tốt lành, Tùng Lâm không muốn mình bị bắt và hắn cũng không nghĩ là mình sẽ bị bắt

Bởi vì hắn vẫn còn một tấm tạp phiến chưa sử dụng. Khi tên tài xế chỉ còn cách Tùng Lâm năm mét tấm tạp phiến liền được kích hoạt

“A”, lần này đến lượt tên tài xế hét thảm một tiếng. Vừa rồi hắn vẫn đang ung dung tới tóm mục tiêu, đột nhiên một luồng sóng tinh thần lực cực mạnh đánh thẳng vào tinh thần lực của hắn khiến hắn choáng váng. Khối cầu tinh thần lực rung động một lúc lâu mới ổn định lại, dù vậy hắn vẫn xây xẩm mặt mày chưa thể hồi tỉnh ngay được

Về phần Tùng Lâm, đối phương vừa trúng chiêu hắn liền kích hoạt Phản bước tạp chạy đi. Vết thương nơi chân trái đau nhói khiến hắn phải nhăn mặt, máu không ngừng chảy ra, nếu không được cầm lại thì chẳng mấy chốc Tùng Lâm sẽ không thể chạy tiếp được nữa. Thực tế là chỉ mới chạy được chừng trăm mét hắn đã thở hồng hộc, mặt tái xanh. Lần này hắn không bộc phát tốc độ lớn nhất mà chủ yếu là luồn lách vào các con hẻm

“Ai da, thật là phiền phức. Thật không ngờ ngươi còn có một tấm tạp phiến công kích tinh thần. Bất quá ngươi đã bị thương, không thoát khỏi tay ta đâu!”, phải mất hơn mười giây sau tên tài xế mới hoàn toàn phục hồi lại. Nếu lúc nãy Tùng Lâm khôn ngoan hơn không bỏ chạy mà ở lại tấn công thì không chừng bây giờ đã hạ được hắn rồi.

Tên tài xế mất dấu Tùng Lâm, nhưng hắn đã nhìn thấy vết máu loang lỗ trên đường. Hắn bèn lần theo vết máu tiếp tục truy đuổi, chỉ cần còn vết máu mục tiêu sẽ không thể chạy thoát. Lại nói, hắn cũng không ngờ nhiệm vụ lần này lại phiền phức vậy. Vốn nghĩ bắt một tên điều mặc sư ba sao, ngang cấp với hắn, cũng không phải quá khó khăn, bởi vì điều mặc sư thường không sử dụng tạp phiến để chiến đấu, khí lưu tạp và tạp phiến phòng ngự cũng không cao cấp bằng tạp tu, ai dè lại bị sẩy tay một lần. Xem như rút kinh nghiệm, hắn tự an ủi mình như vậy

Về phần Tùng Lâm, khi chạy được hơn năm trăm mét hắn đã đuối lắm rồi. Máu vẫn đang chảy và không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ ngừng chảy, cũng may thoi năng lượng không bắn trúng động mạch chủ nếu không Tùng Lâm đã không chạy được đến đây. Dù thế Tùng Lâm vẫn bị mất máu trầm trọng, hắn không dám dừng lại băng bó vết thương, chỉ có cố gắng chạy và chạy. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác nguy hiểm đến vậy, sức lực trong người hầu như bị rút sạch. Nhưng ý chí cầu sinh của hắn giống như một cây trụ vững chãi thủy chung vẫn chống đỡ hắn không ngừng tiến về phía trước, mặc dù bây giờ chỉ còn là những bước nhảy ngắn ngủi. Năng lượng tạp của Tùng Lâm vẫn còn nhiều năng lượng, nhưng chân hắn đã không còn cảm giác nữa

Rồi đến một lúc, hắn ngã xuống. Trước khi ý thức mất đi, hắn thoáng thấy một người con gái đang đứng trước mặt. Tuy mơ hồ nhưng Tùng Lâm vẫn nhận ra đó là người mà hắn thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Phải chăng hắn sắp chết nên mới ảo giác được gặp trực tiếp với nàng.
 
Chương 23: Được cứu


Hình ảnh người con gái tặng hắn hộp bánh cứu hắn lúc nghèo đói nhất xẹt qua trong ý thức, rồi hình ảnh về mẹ, về cha, về quá khứ những ngày êm ấm lần lượt xuất hiện như một đoạn phim quay chậm mà cuối đoạn phim không phải chữ “the end” , đó là một đường hầm tăm tối...

Lý Kim Huyên nhìn người thanh niên nằm trước mặt mà bối rối vô cùng, cô cũng không biết phải làm sao. Đứng đơ người một lúc cô mới sực nghĩ ra, liền chạy tới đưa tay lên mũi Tùng Lâm. Vẫn còn thở, vậy phải cầm máu ngay, cô quay tới quay lui một hồi bèn nắm áo Tùng Lâm xé một mảng lớn rồi hướng tới cái chân đang chảy máu. Sau khi xé ống quần để lộ vết thương, cô chùi sơ máu xung quanh rồi lấy mảnh áo quấn lại. Chỉ tội Tùng Lâm, nếu mảnh ống quần bị xé được dùng để băng luôn thì đã chẳng hỏng thêm cái áo...

“Cám ơn vì đã sơ cứu cho hắn, giờ thì cô có thể rời khỏi đây được rồi”, đúng lúc Lý Kim Huyên đang chuẩn bị đem Tùng Lâm vào nhà thì tên tài xế bước đến, trên tay hắn một viên đạn màu cam đang lơ lửng như muốn nói “nếu không ta sẽ đục lỗ trên người ngươi thì đừng trách” vậy

Lý Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn tên tài xế, cô thản nhiên nhìn viên đạn năng lượng mà không mảy may sợ hãi, rồi cô bế xốc Tùng Lâm lên quay đầu bỏ đi như muốn nói với viên đạn “có ngon thì cứ đục thử xem, lão nương đây đếch có sợ”. Nhìn thân thể thon gầy bế Tùng Lâm có vẻ hơi cố sức, nhưng về mặt khí thế thì không thể xem thường

Mặt tên tài xế đen lại, khi nào thì một người bình thường có thể lơ hắn như vậy, thật không thể nào chấp nhận được

“Hừ, đã vậy đừng trách ta độc ác”, hắn gằn giọng rồi phất tay bắn viên đạn ra. Viên đạn hồ hởi nhắm tới mục tiêu, nó muốn dạy cho kẻ dám khiêu khích nó rằng: ngươi phải trả giá cho sự láo xược bằng mạng sống

Nhưng cuộc đời không như nó mong đợi. Sau lưng Lý Kim Huyên đột nhiên xuất hiện một màng năng lượng màu tím mà khi đâm vào tấm màng mỏng manh ấy nó liền tan thành hoa lửa với một thần sắc khó tin

Cường độ phòng ngự bốn sao!

Tên tài xế giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng. Thật không nghĩ tới cô gái trước mặt lại sử dụng được tạp phiến bốn sao. Nếu đối phương là tạp tu, vừa rồi hắn ác ý công kích sợ rằng đã chọc giận cô ta. Công kích của tạp phiến bốn sao hắn là không đỡ được đấy

“Ngươi đi đi, đừng lại làm phiền ta”, Lý Kim Huyên lạnh giọng

Tên tài xế như được đại xá liền nhanh chóng xoay người chạy mất. Hắn không dám ở lại lâu sợ đối phương đổi ý, mặc dù chỉ chênh lệch một cấp nhưng thực lực cách biệt là rất lớn. Công kích của đối phương hắn đỡ không được, hắn tấn công đối phương chẳng xi nhê, chạy cũng chạy không lại, trừ khi hắn sở hữu vài tấm tạp phiến cực phẩm tính năng đặc biệt thì may ra.

Nhìn tên tài xế bay đi rồi, Lý Kim Huyên mới nhanh chóng đưa Tùng Lâm...ra đường lớn. Vất vả một hồi cô mới đưa được Tùng Lâm ra khỏi con hẻm đến cạnh một chiếc xe bay đang đậu sẵn. Cô nhét Tùng Lâm lên xe rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Xe bay vừa khởi động liền có từ trường đẩy xe nhấc khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung, sau đó từ trường chuyển hướng khiến xe bay về phía trước

Chiếc xe bay này có màu sơn trắng đã cũ sờn, nhiều chỗ còn bị xước, kiểu dáng tuy đẹp nhưng nếu so với những chiếc xe bay đời mới nhất thì lộ vẻ cổ xưa hơn nhiều. Đây là loại xe Snowish đã từng nổi tiếng một thời với tạo hình đẹp đẽ và nhiều tính năng ưu việt. Vận tốc tối đa mà nó có thể đạt tới là 350km/h ở đường dẫn từ và 560km/h trên đường dẫn từ cao tốc, gia tốc cực đại 120km/s2 ( nghĩa là chỉ cần gần năm giây là nó có thể từ hoàn toàn đứng yên đạt tới vận tốc tối đa), ngoài ra nó còn vô cùng tiết kiệm năng lượng, chạy liên tục 1000km chỉ với một tấm năng lượng tạp hai sao mà thôi. Ở thời điểm mười năm trước, chỉ có những đại gia rất giàu có mới có thể sở hữu một chiếc như thế này

Hiện tại, mặc dù lạc hậu quá nhiều nhưng hiệu xe Snowish vẫn rất có giá trị với nhiều người yêu xe bay, và do đó giá của nó cũng không phải là rẻ, ít nhất là với khả năng tài chính của một chế tạp sư bốn sao bình thường. Phải biết rằng, điều mặc sư và chế tạp sư đạt tới cấp độ này nếu không đi theo hướng nghiên cứu mà chuyên tâm điều mặc, chế tạo tạp phiến theo công thức có sẵn đem đi bán thì ít nhất cũng sống ở tầng lớp giàu có không lo ăn mặc. Một tấm năng lượng tạp bốn sao có thể cung cấp đủ năng lượng cho một tòa nhà 50 tầng sử dụng trong suốt một tháng, đủ thấy giá trị của tạp phiến như thế nào, và loại xe này mắc như thế nào.

Lại nói đến Lý Kim Huyên, cô lái xe lên thẳng đường dẫn từ, bay trên này là cần trả phí đấy, nhưng tình hình Tùng Lâm không ổn mà bệnh viện lại xa nên cô cũng không ngại chút phí đó. Vừa lên đường dẫn từ, xe liền gia tốc đến 200km/h lướt đi nhanh hơn cả gió. Trong thành phố dày đặc nhà cửa như thế này thì chỉ có trên đường dẫn từ mới có thể bay với vận tốc đó được

Sẵn đây giới thiệu một chút về đường dẫn từ, loại đường này chỉ mới được phát minh ra cách đây gần một thế kỷ mà thôi. Về nguyên lý sẽ đề cập sau, chỉ biết không lâu sau khi loại đường này ra đời đã dẫn đến một cuộc cách mạng đường xá lớn bắt đầu từ Aresland sau đó lan rộng ra mọi thành phố khắp toàn cầu. Chỉ sau gần chục năm, hầu như ở thành phố nào cũng đều có trang bị loại đường này. Ở Sài Hà, đường dẫn từ được đưa vào sử dụng từ khá sớm và áp dụng kỹ thuật phân lưu, cho đến nay kỹ thuật này vẫn được sử dụng, sau nhiều lần cải tiến nó đã khá hoàn chỉnh, đảm bảo an toàn cho nhiều phương tiện di chuyển với tốc độ cao cùng lúc bằng cách chia nhỏ luồng từ giúp các phương tiện luôn có một khoảng cách với nhau, không bao giờ va chạm nếu không vượt qua vận tốc cảnh báo tối đa. Bất quá, một khi va chạm thì không cần nói cũng biết nó để lại hậu quả như thế nào. Nhưng dù sao, hệ số an toàn của nó cũng rất cao, khoảng 99,999% lớn hơn nhiều so với đường ngoài.

Các đường dẫn từ là tuyến đường cố định, nó giống như một mạng lưới trải rộng khắp bầu trời Sài Hà, dù vậy nó vẫn không đủ để dẫn đến mọi ngõ ngách. Chỉ những tuyến đường chính (15% các con đường ở Sài Hà) là có đường dẫn từ bên trên. Lúc này Lý Kim Huyên đang bay trên một trong những tuyến đường lớn nhất, sau mười phút cô tách khỏi đường dẫn từ rồi vào một tuyến khác, bay thêm năm phút nữa thì đến bệnh viện...

***

Khi Tùng Lâm mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là...cái trần nhà, sau đó hắn thấy mình đang nằm trên một cái giường trắng muốt thơm ngát mùi thuốc sát trùng, trong một căn phòng rất sạch sẽ. Xung quanh còn có thêm mấy cái giường hàng xóm nữa nhưng vẫn chưa có ai nằm. Cả người hắn vẫn còn đau ê ẩm, đùi trái bị băng kín, trên tay hắn còn cắm một ống tiêm nối với bịch máu treo lủng lẳng trên đầu.

Nằm một lúc hắn bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi mất ý thức, rồi theo suy đoán hắn rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn đã bị bắt, bây giờ bọn họ chữa trị cho hắn để rồi tra tấn sau. Nếu như vậy hắn nên tính đến chuyện bỏ trốn qua cửa sổ là vừa vì chắc chắn trước cửa đã có người canh gác rồi.

Đang lúc Tùng Lâm suy nghĩ lung tung và quan sát địa thế thì cửa mở, một người bước vào. Tùng Lâm thấy cửa mở liền tinh thần khẩn trương, nhưng khi thấy người vào thì lập tức hóa đá tại chỗ

“Chẳng lẽ...Kim Huyên chính là chủ mưu sau vụ bắt cóc mình!”, hắn thầm nghĩ, nhưng rồi nhớ lại hình ảnh trước lúc ngất hắn liền phủ định. Khả năng lớn nhất Kim Huyên chính là người đã cứu hắn. Phải rồi, Kim Huyên là chế tạp sư bốn sao, đối với tạp tu ba sao vẫn có lực uy hiếp nhất định đấy

“Tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào?”, Lý Kim Huyên hỏi, ngữ khí thản nhiên khiến người ta có cảm giác xa cách

“Ờ, ừm, khỏe rồi. Cô đã cứu tôi phải không, cảm ơn!”, Tùng Lâm ấp úng nói, cũng không vì ngữ khí xa cách của Lý Kim Huyên mà cảm thấy thất vọng, hắn đã quen với ngữ khí này vì mấy lần nghe cô nói chuyện với ai cũng đều như vậy

“Khỏe rồi thì tốt, vậy tôi về trước đây. Viện phí tôi đã thanh toán rồi. Ừm, anh có biết đường từ đây về nhà không?”, vẫn ngữ khí lạnh nhạt, nhưng có đủ sự quan tâm đối với một người bị nạn

“Tôi có thể tự tìm đường...Đã làm phiền cô rồi.”

“Tôi về đây”, nói rồi Lý Kim Huyên xoay người đi ra cửa

“Khoan đã”, nghĩ nghĩ, Tùng Lâm liền gọi giật lại

Lý Kim Huyên quay lại, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Tùng Lâm ý hỏi hắn gọi cô lại có chuyện gì

“Tôi biết cô là chế tạp sư, có thể tương quan trình độ của cô cao hơn tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp ích cho cô, xem như là trả ơn”, Tùng Lâm chân thành nói, ngoài chuyện tình cảm, hắn cũng có lý do để nói lời này

“Anh có thể giúp gì cho tôi đây”, Lý Kim Huyên có vẻ như chẳng hứng thú mấy

“Tôi là điều mặc sư ba sao, tôi có thể điều chế tạp mặc cho cô”

“Không cần phiền vậy đâu, anh cứ về nhà đi là được”, Lý Kim Huyên quay người định đi tiếp

“Nếu tôi có thể cung cấp cho cô Tử Kim mặc cùng với nhiều loại tạp mặc đặc biệt khác thì sao”
 
Chương 24: Hợp tác


Lý Kim Huyên dừng bước rồi quay trở vào phòng, kéo ghế ngồi cạnh giường của Tùng Lâm

“Anh là người điều chế ra Tử Kim mặc có thể tự hấp thu hồi năng lượng?”, Lý Kim Huyên hỏi, cô không tránh khỏi phải đánh giá lại người thanh niên trước mặt

“Ừm. Và hiện nay tôi độc quyền cung cấp loại tạp mặc này cho học viện Star cùng với Hiệp hội điều mặc sư. Nếu cô muốn, tôi có thể làm thêm cho cô không lấy tiền”, Tùng Lâm nói, có chút tự hào mặc dù hắn chẳng phải người phát minh ra Tử Kim mặc

“Anh có thể dựa theo thông số kỹ thuật tôi đưa để điều chế tạp mặc không, tôi sẽ trả giá cao cho anh”, Lý Kim Huyên hỏi, ngữ khí có chút chờ mong

Mặt Tùng Lâm cứng đờ, chút tự hào lúc nãy tan biến ngay tắp lự và thay vào đó là sự xấu hổ. Hắn thật không ngờ Lý Kim Huyên không quan tâm tới Tử Kim mặc mà lại hỏi vấn đề đó. Phải biết rằng dựa theo thông số kỹ thuật của cấu vân để điều chế tạp mặc thích hợp là một việc khó cực kỳ đòi hỏi điều mặc sư phải có kiến thức nền rộng và vững chắc vô cùng. Có một thực tế là các điều mặc sư cao cấp không điều chế tạp mặc rồi để chế tạp sư tự tìm cấu vân thích hợp với tạp mặc đó mà phải điều chế ra loại tạp mặc phù hợp với thông số kỹ thuật do chế tạp sư đưa ra, nhiều trường hợp cả điều mặc sư và chế tạp sư phải nghiên cứu, thảo luận, trao đổi kiến thức với nhau trong vài tháng thậm chí vài năm mới đi đến thống nhất để mà cho ra tấm tạp phiến có tính năng như mong muốn. Mà Tùng Lâm, từ trước đến nay chỉ toàn điều chế tạp mặc có công thức sẵn, kể cả là tạp mặc trong quyển sách cũ thì cũng có phương pháp và công thức sẵn rồi, bây giờ bắt hắn dựa theo thông số kỹ thuật để điều chế tạp mặc, nói thật thông số kỹ thuật nó trông như thế nào hắn còn không biết

Thật ra Tùng Lâm cũng không cần vì điều đó mà xấu hổ, bởi vì phần lớn các điều mặc sư kể cả bốn năm sao cũng chưa chắc đã điều chế theo yêu cầu được. Điều mặc sư bình thường đều điều chế tạp mặc theo công thức rồi bán lấy tiền hoặc đổi nguyên liệu, chỉ có điều mặc sư sáu sao trở lên và một phần nhỏ điều mặc sư bốn năm sao là có khả năng làm được. Cũng khó trách Lý Kim Huyên lại hỏi vấn đề này, chế tạp sư bốn sao muốn có được tạp mặc riêng như mong muốn không nghi ngờ là rất khó, mà thuê điều mặc sư sáu sao thì không thực tế chút nào. Có điều hỏi ai không hỏi lại hỏi Tùng Lâm, một điều mặc sư mới chỉ ba sao thì....

Có thể cô nghĩ rằng nếuTùng Lâm đã điều chế được loại tạp mặc cao năng lượng đặc biệt như thế thì hẳn là một điều mặc sư thiên tài, có khả năng làm theo yêu cầu. Nhưng không nghi ngờ cô phải thất vọng rồi

“Ờ...cái đó....Thật ra tôi chưa thử nhưng cô đừng lo, tôi sẽ cố gắng...”, Tùng Lâm cười gượng

“Không được thì thôi vậy”, Lý Kim Huyên nhẹ giọng, cô cũng không mong đợi gì nhiều. Điều mặc sư ba sao hẳn là chưa đủ kiến thức nền để có thể điều chế theo yêu cầu, đòi hỏi như vậy cũng có chút quá đáng. Rồi cô đổi chủ đề, “Anh có thể cung cấp cho tôi bao nhiêu bình Tử Kim mặc?”, nếu nói cô không quan tâm tới Tử Kim mặc là không đúng, với loại tạp mặc này cô có thể thử nghiệm thiết kế cấu vân mới, mặc dù tạp phiến hai sao đối với cô có vẻ hơi thấp.

“Một tuần năm bình, nhiều hơn không được. Có điều năm bình này là tạp mặc cao năng lượng ba sao tính chất tốt hơn Tử Kim mặc nhiều, tôi vẫn chưa bán loại tạp mặc này ra ngoài nhưng chắc sẽ sớm thôi”, Tùng Lâm cân nhắc một lát rồi nói. Không phải hắn không muốn đưa cho Lý Kim Huyên nhiều hơn mà là hắn còn phải đi học nữa, và, nhờ lời của cô lúc nãy đã cho hắn một hồi chuông cảnh tỉnh. Hắn nhận ra rằng muốn trở thành cường giả trong lĩnh vực điều mặc mà chỉ đi theo con đường có sẵn là không thể nào thành công được, chỉ có phát triển tự thân, nâng cao năng lực nền thì tự bản thân hắn chính là một nguồn công thức vô cùng tận, một tài nguyên vô giá quý hơn bất kỳ một quyển sách công thức nào

“Được”, Lý Kim Huyên đáp ứng một tiếng. Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tùng Lâm bất giác cô cũng cảm thấy dòng máu trong người nóng lên. Chế tạp sư cũng như điều mặc sư, muốn trở thành cường giả là không thể nào thiếu sự nghiên cứu học hỏi và sáng tạo đấy. Cô cảm giác, người thanh niên trước mặt có khả năng sẽ trở thành một điều mặc sư vĩ đại sau này. Và cô cũng không muốn mình thua kém

Cùng lúc đó, tại khu vực mà lúc trước Tùng Lâm được Lý Kim Huyên cứu, một đám tạp tu bốn sao cơ hồ lật tung cả khu này khiến những người sống ở đây kinh hãi vô cùng. Nếu lúc nãy Lý Kim Huyên không đưa Tùng Lâm đi sớm thì đã gặp họa rồi. Đương nhiên bây giờ mới đến tìm thì bọn họ chỉ tốn công vô ích mà thôi.

“Đáng chết, lại để hắn chạy thoát”, Jeong Mun cực kỳ tức giận, sớm biết vậy hắn đã sai tạp tu bốn sao đi bắt rồi, bây giờ Tùng Lâm sẽ cẩn thận hơn nhiều muốn bắt được không phải là chuyện dễ. Hắn cũng không dám công khai bắt người ở nơi đông người, bị cảnh sát tóm vào đồn thì cho dù có cha hắn ra mặt cũng phải lột một lớp da mới ra ngoài được. Cảnh sát trưởng mới lên nghe nói liêm chính vô cùng, cũng cứng rắn vô cùng không phải dùng tiền hoặc quyền là có thể thỏa hiệp.

Jeong Mun năm nay mười tám tuổi, từ năm mười lăm tuổi hắn đã là điều mặc sư ba sao, có điều do được nuông chiều từ nhỏ, hay được kẻ xung quanh xu nịnh, lại đang trong tuổi dậy thì tâm sinh lý có nhiều thay đổi nên hắn sinh tật lúc nào không biết. Từ một người có niềm đam mê thuần túy với điều mặc, hắn bắt đầu xem nó như một công cụ để thể hiện sự tài năng của bản thân, sự hống hách tăng dần. Và có thể chính vì tâm tính đó mà suốt ba năm hắn không tiến bộ chút nào, trong bụng hắn lúc nào cũng có một luồng hỏa khí. Hôm nay bị Tùng Lâm dằn mặt hắn cảm thấy nhục nhã và tức giận cực kỳ, vốn định bắt Tùng Lâm tra tấn chút cho đỡ tức rồi thả không ngờ lại thất bại

“Hừ, Tùng Lâm, hãy đợi đấy, mọi chuyện chưa xong đâu!”, Jeong Mun gằn giọng với quyết tâm phục thù, và lần này hắn sẽ không để tuột tay nữa.

9h30 tối, khu A thành phố Sài Hà sáng rực ánh đèn, đèn từ những tòa nhà cao tầng, từ đèn đường và từ hằng hà những chiếc xe bay xẹt qua xẹt lại trên không trung. Cho dù là ở bệnh viện thì thời gian này vẫn còn rất nhiều người đi dạo trong khuôn viên hoặc ngồi tụm năm tụm ba tán gẫu với nhau. Trong phòng bệnh, mặc dù khi nãy có thêm người vào nữa nhưng lúc này chỉ còn mỗi Tùng Lâm. Lý Kim Huyên đã về từ sớm nhưng Tùng Lâm vẫn có cảm giác như cô vừa mới ở đây thôi, trong lòng hắn một sự vui sướng ngập tràn mà lẽ ra không thể nào xuất hiện với một kẻ chỉ vài giờ trước đây thôi còn kiệt lực chạy trốn khỏi tay bọn bắt cóc.

Tâm trạng của Tùng Lâm cứ lâng lâng như thế suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn thật không ngờ lại có cơ hội được nói chuyện với người trong lòng, không những thế sau này hắn còn được hợp tác với cô ấy nữa, có khi từ từ cô ấy lại nảy sinh cảm tình với hắn không chừng...

Tưởng tượng đến đây, sực nhớ đến ngữ khí chờ mong của Lý Kim Huyên lúc hỏi về chuyện điều mặc theo yêu cầu, Tùng Lâm liền lộ vẻ nghiêm túc. Nếu như Lý Kim Huyên gặp khó khăn trong việc tìm kiếm tạp mặc thích hợp đến như vậy, hắn càng phải cố gắng nhiều hơn hòng sớm ngày được giúp đỡ cô ấy, sớm ngày đạt đến mục tiêu trở thành điều mặc sư vĩ đại của chính hắn.

Rồi hắn chợt nhớ lại tình huống nguy cấp hồi chiều, bất giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn có thể thoát được không nghi ngờ phụ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn, thử hỏi giữa rất nhiều con hẻm mà hắn lại chọn đúng lộ tuyến đến chỗ Lý Kim Huyên ngay lúc cô ấy vừa đi ra thì không phải may mắn là gì. Lý Kim Huyên đã cứu hắn không sai, nhưng chủ yếu là hắn đã chạy được đến chỗ cô ấy, do đó không thể phủ nhận công lao của mấy tấm tạp phiến mà Trần Lăng đã làm cho

Con ó tạp, năng lượng tạp ba sao thì không cần phải nói. Chỉ riêng năng lượng dự trữ đã lên tới 9500 điểm, đó là do Trần Lăng còn chưa thiết kế ra cấu vân phát huy 100% năng lượng của tạp mặc, dù vậy đã cao hơn nhiều so với năng lượng tạp ba sao thông thường (khoảng 7000-8000 điểm, loại cực phẩm mới có thể lên tới 9500 điểm), ngoài ra nó còn có khả năng hấp thu nhiệt lượng môi trường và năng lượng mặt trời để tự hồi năng lượng với tốc độ 2 điểm/phút, nghĩa là khi dùng gần hết năng lượng chỉ cần đợi khoảng ba ngày là năng lượng tràn đầy như một tấm tạp phiến ba sao mới, đây không nghi ngờ là một tính năng rất bá đạo. Vì trước đây năng lượng tạp không có tính năng này nên phải mất gần mười ngày Trần Lăng mới thiết kế ra cấu vân thích hợp.

Tiếp đến là Phản bước tạp, tấm khí lưu tạp hai sao này thì không cần phải nói, chỉ hai sao nhưng nhờ nguyên lý khác lạ dựa vào cơ chân Tùng Lâm làm cơ sở kết hợp tụ lực và phát lực gián đoạn lại có thể giúp Tùng Lâm có được tốc độ của khí lưu tạp ba sao trung cấp, mặc dù chỉ có thể sử dụng trong thời ngắn, nó cũng đã góp phần rất lớn giúp Tùng Lâm thoát nạn

Về phần tạp phiến phòng ngự, nó được gọi là Vệ toa tạp. Nói đến đây không thể không công nhận tài năng khác người của Trần Lăng. Bình thường phòng ngự tạp phiến chủ yếu có khả năng ngưng tụ một lớp màng năng lượng hình trứng che chở người sử dụng khỏi công kích từ các phương. Như vậy, lồng phòng hộ này chỉ có thể cản được công kích có cường độ ngang nó trở xuống, gặp công kích cường độ cao hơn liền bị xuyên thủng. Nhưng Vệ toa tạp thì khác, nó áp dụng phương pháp ngưng tụ màng năng lượng mật độ cao, từ bỏ khả năng che chở khắp các phương hướng để đổi lấy cường độ phòng ngự đạt đến ba sao. Do là tạp phiến lập trình sẵn nên để khả năng bảo vệ được hiệu quả Trần Lăng đã phải tích hợp cấu vân cảm biến giúp màng năng lượng mật độ cao tự động phóng ngay đến ngăn công kích của đối phương một cách chính xác. Và vì cấu vân cảm biến rất phức tạp nên y phải giản lược rất nhiều, dù vậy cũng khiến Vệ toa tạp vô hạn đến gần ba sao.
 
Chương 25: Nhập học


Cuối cùng là tấm tạp phiến đã phát động công kích tinh thần mà Tùng Lâm sử dụng lúc sắp bị bắt, nó tên Tinh thần chi chuy tạp. Đây là tấm tạp phiến công kích lập trình sẵn cực kỳ hiếm hoi, còn là công kích tinh thần thì càng hiếm.

Trong các loại tạp mặc hai sao mà Tùng Lâm điều chế được chỉ có duy nhất loại tạp mặc đã giúp hắn đột phá ba sao – Tử lam tam hương mặc – là có khả năng dùng để chế tạo tạp phiến công kích lập trình sẵn. Tuy rằng loại tạp mặc này càng thích hợp chế tạo tạp phiến có tính năng mê hoặc tinh thần, nhưng Trần Lăng vẫn lựa chọn chế tạo một tấm tạp phiến có tính năng phát động công kích có tính đả kích. Nguyên lý của nó là tích trữ sóng tinh thần lực Tùng Lâm đưa vào, mỗi ngày một ít, khi đạt đến hạn mức tối đa có thể lấy cấp độ hai sao phóng ra một lần công kích tinh thần cường độ ba sao cao đẳng. Mặc dù chỉ một lần nhưng không nghi ngờ đó là một đòn vượt cấp có thể lật bàn trong nháy mắt.

Tất cả những tạp phiến trên đều là những tấm tạp phiến tinh phẩm trong tinh phẩm, mặc dù có rất nhiều khiếm khuyết trí mạng nhưng không thể không công nhận rằng chúng đã vượt qua được giới hạn đẳng cấp. Ở một mức độ nào đó mà nói, có thể coi đó là tạp phiến ba sao mà người sử dụng chỉ cần tinh thần lực hai sao là có thể dùng được, nếu bán ra ngoài thị trường không nghi ngờ sẽ tạo thành một hồi oanh động.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhược điểm của nó quá lớn. Lúc Tùng Lâm mới nhận được những tạp phiến này từ tay Trần Lăng, sau vài lần dùng thử hắn liền cảm thấy yêu thích vô cùng, với tính năng xuất sắc như thế này thì tạp tu ba sao không làm gì được hắn, thậm chí cho dù đụng phải tạp tu bốn sao bình thường hắn cũng không cần quá lo sợ. Nhưng sau khi trải qua thực tế chiến đấu hắn mới biết được sự chênh lệch đẳng cấp lớn đến nhường nào. Đừng nói tạp tu bốn sao, cho dù ba sao hắn phải vất vả lắm mới trốn thoát. Có lẽ tốt hơn hết là hắn nên nhờ Trần Lăng làm thêm cho vài tấm tạp phiến ba sao, ít nhất có chúng trong tay hắn không cần phải sợ tạp tu đồng cấp

Nghĩ đến Trần Lăng, lúc này Tùng Lâm mới chợt nhớ là từ chiều tới giờ hắn vẫn chưa gọi về thông báo một tiếng, sợ là đến mai hắn mới về sẽ khiến y phải lo lắng

Mà, hi vọng đêm nay hắn ở trong bệnh viện sẽ là một đêm yên ổn, nghe nói bệnh viện có nhiều ma lắm...

***

Tháng 9, cơn mưa cuối hạ vẫn dai dẳng trút xuống xuyên qua những tàn cây sum suê lá, để rồi rơi lên mặt đường đã ẩm ướt từ lâu, rơi lên dòng sông Donai làm xuất hiện hằng hà bọt nước, và lên khoảng sân trường phủ đầy tàn hoa phượng cuốn chúng trôi đi như muốn báo hiệu rằng mùa hè đã hết. Lũ ve kia ơi hãy thôi cất lên bản hòa tấu rộn ràng và chừa khoảng không yên lặng cho năm học mới sắp bắt đầu.

Sáng nay trời cũng mưa nhưng được một lúc thì tạnh, tạnh một cách miễn cưỡng, tấm màn mây trắng che phủ khắp bầu trời như một lồng phòng hộ siêu cấp chực muốn mưa mà bất đắc dĩ phải tạm dừng. Bởi vì, sáng nay là lúc diễn ra một sự kiện quan trọng, ngày khai giảng!

Đối với rất nhiều học sinh, cả học sinh bình thường lẫn học sinh trong các học viện tạp tu, điều mặc sư và chế tạp sư, ngày khai giảng ý nghĩa mùa hè đã kết thúc và chúng phải bắt đầu một năm học mới bận rộn hơn, khó khăn hơn. Kết thúc những tháng ngày la cà trong các công viên đầy nắng gió, những giờ chơi game đến say mê trong các siêu thị chọc trời, hoặc giả nhà có điều kiện hơn thì hết luôn những ngày thú vị khi cắm trại nơi rìa khu hoang dã. Còn đâu những buổi sáng ngủ nướng đến cháy khét trên giường êm nệm ấm (hè nóng thì ngủ chiếu thôi), những buổi trưa ngụp lặn dưới làn nước xanh mát lạnh, những buổi chiều la cà hết sân banh đến sân cầu và cả những buổi tối không quán kem này cũng tiệm chè nọ. Thứ chờ đón chúng bây giờ là đống bài vở với lượng kiến thức khổng lồ khô khan như sỏi đá, mà chỉ nghĩ đến phải nuốt đống sỏi đá đó vào thôi là bất kỳ ai cũng phải rùng mình xanh mặt.

Nhưng với Tùng Lâm mà nói, ngày khai giảng lại có một ý nghĩa phi phàm. Đứng trước cổng học viện Star, hắn ngây người nhìn vào cảnh vật bên trong với mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Ngày này bảy năm trước, hắn vẫn còn nhớ như in cảnh mẹ hắn đưa hắn đến cổng trường làm thủ tục nhập học (mặc dù chỉ là một trường học bình thường), thời điểm đó chiến tranh giữa Cửu Tinh và Aresland vừa kết thúc được vài năm, quốc lực còn nghèo nàn song vẫn chú tâm đầu tư vào giáo dục lắm. Tâm trạng của hắn lúc đó cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác, vừa háo hức gặp lại bạn bè, lại vùa tiếc nuối một mùa hè đã qua. Bây giờ thì khác, hắn đến trường một mình, làm thủ tục nhập học cũng một mình, mẹ hắn đã không còn sánh vai bên hắn nữa.

Nhiều năm trôi qua, bạn bè hắn cũng không còn liên lạc với ai. Mà đã rất nhiều năm không đi học nên bây giờ hắn thấy lạ lẫm vô cùng. Hắn không tiếc nuối mùa hè, hè đối với hắn chẳng khác gì những mùa khác, khác chăng chỉ là nóng bức khó chịu hơn mà thôi; hắn cũng không sợ bài vở, đùa, kiến thức chính là tiền mà hắn phải làm việc vất vả và chắt chiu dành dụm để mà đổi lấy đấy, với lại sau nhiều năm tự học hắn đã rèn thành tinh thần tự giác, có thầy truyền dạy kiến thức hắn cầu còn không được nữa là

Thời gian vừa qua Tùng Lâm vừa học ở Hiệp hội điều mặc sư, vừa học bổ túc ở học viện. Nhưng mà học bổ túc thì lượng kiến thức chẳng được bao nhiêu nên Tùng Lâm quyết định làm thủ tục nhập học. Huống hồ Lý Kim Huyên cũng học ở đây, hắn vào đây học thì càng thuận tiện cho việc “hợp tác” chứ sao.

“A, Tùng Lâm!”, đột nhiên có ai đó gọi lớn. Tùng Lâm ngó quanh thì thấy người gọi mình không ai khác ngoài Cao Đạt. Có thể nói thằng này chính là đối tác làm ăn cũng như người bạn duy nhất của hắn trong những năm qua. Cao Đạt đứng ở trong sân trường, trên tay bưng một thùng xốp lớn, chắc là đang dọn hàng, gọi xong hắn ta liền đi ra

“Hôm nay ngươi đến làm thí nghiệm hả? Không được đâu, ngày khai giảng học viện không cho thuê phòng thí nghiệm ngươi cũng biết mà”, nhìn trên tay Tùng Lâm không có gì, hẳn là không phải đến bán tạp mặc cho hắn nên Cao Đạt đoán Tùng Lâm đến học viện làm thí nghiệm. Rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt hắn lộ vẻ không thể tin được, “Mà không phải ngươi vừa mua Safebox ba sao sao, đừng nói với ta là ngươi vừa đột phá bốn sao đi à nha”, mười sáu tuổi bốn sao, chỉ có thiên tài mới khả năng đạt đến, như Lý Kim Huyên chẳng hạn

“Há, chào ngươi. Này đừng có nhìn ta như vậy, ta vẫn là người bình thường không phải quái vật, chưa có đột phá bốn sao đâu. Với lại hôm nay ta không đến đây làm thí nghiệm mà là đến đi học.”, khi nói đến hai chữ “đi học” Tùng Lâm không che dấu được sự vui sướng toát ra từ tận đáy lòng

Nhìn Tùng Lâm như vậy Cao Đạt không tránh khỏi có chút tủi thân. Cùng là trẻ mồ côi như nhau, cũng cực khổ như nhau, nhưng không nghi ngờ Tùng Lâm đã có bước tiến vượt bậc, đã có vốn liếng để đi học, trong khi một người tinh thần lực chỉ mãi hai sao như hắn thì chỉ có thể buôn bán qua ngày kiếm sống thôi, cho dù có đủ tiền cũng chả còn thời gian đâu mà đi học nữa. Lại nói, hắn cũng mừng thay cho Tùng Lâm, hắn biết thằng này cũng ăn khổ chẳng thua gì hắn mới có ngày hôm nay

“Này, ta xin lỗi...”, thấy Cao Đạt xuống sắc mặt, Tùng Lâm đâm ra áy náy. “Chiều nay ngươi rảnh không, dẹp hàng sớm đi ăn chè, ta bao”

“Thật nhá, đến lúc đó đừng có nói “Ta bao ngươi trả tiền” là ta đập à”, không muốn làm Tùng Lâm mất hứng, hoặc do được bao chè, có thể là cả hai, nên Cao Đạt tươi cười trở lại. Rồi hai thằng sóng vai nhau vào cổng

Buổi lễ khai giảng phát biểu linh tinh gì đó mấy tiếng đồng hồ không cần kể ở đây (nếu không lại ăn gạch thì khổ). Sau đó ai về lớp nấy bắt đầu buổi học đầu tiên

Tùng Lâm được xếp vào lớp D khoa Điều mặc năm ba, dành cho những điều mặc sư ba sao chưa có cơ sở. Chương trình học sơ sơ khoảng mười hai môn chia đều từ thứ hai đến thứ bảy, mỗi ngày hai môn với lượng kiến thức được đánh giá là “cực nặng”. Mà trưa nay (buổi sáng làm lễ, bỏ một môn) Tùng Lâm phải học một trong số những môn “nặng” nhất, Lịch sử Điều mặc

Biết tin môn học đầu tiên mà mình phải học khi quay lại giảng đường sau bao năm lại là môn lịch sử, sự hào hứng của Tùng Lâm bỗng chốc sụt giảm hơn phân nửa. Dẫu rằng ai cũng biết việc học lịch sử là một điều cực kỳ quan trọng, vì chỉ có học hỏi lịch sử, đúc kết kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ thì xã hội mới có thể phát triển. Đối với điều mặc sư, học hỏi từ quá trình ra đời và phát triển của lĩnh vực Điều mặc sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của họ sau này. Biết thì biết vậy nhưng mà chẳng mấy ai thích học môn này, thực tế là không ít người rất có hứng thú với lịch sử, nhưng học nó một cách khô khan và nhồi nhét thì học hôm trước hôm sau trả thầy là chuyện bình thường.

Lạ một điều là, những người cùng lớp Tùng Lâm đa phần đều không tỏ vẻ gì cho thấy họ mệt mỏi, chán nản hay e sợ buổi học khủng khiếp sắp tới, ngược lại trên mặt họ tỏa ra một thứ ánh sáng gọi là chờ mong. Trong học viện, chỉ có điều mặc sư ba sao mới được học Lịch sử Điều mặc (một hoặc hai sao thì đã biết gì nhiều về điều mặc đâu, học cũng chẳng hiểu), do đó theo kinh nghiệm học lịch sử bình thường thì bất kỳ ai trước giờ học môn này cũng đều cảm thấy mệt mỏi vì sắp bị tra tấn hoặc ít nhất không mệt mỏi cũng chẳng chờ mong háo hức nổi.
 
Chương 26: Lịch sử Điều mặc


“Này bạn ơi, tí nữa học lịch sử đấy, bộ lớp mình chuyên sử hay sao mà mọi người có vẻ háo hức quá vậy?”, Tùng Lâm quay qua hỏi người ngồi kế bên

“Bạn mới vào học viện à, trước đây bạn học ở đâu?”, người này ngạc nhiên hỏi

“Đúng là tôi mới vào học viện, có điều trước đây tôi tự học chứ không học ở đâu cả. Mà tại sao bạn lại hỏi như vậy?”

“Woa, tự học mà trở thành điều mặc sư ba sao, bạn ghê gớm thật đấy”, người nọ lộ vẻ hâm mộ

“Xin lỗi nhưng hình như chúng ta bị lạc đề thì phải”, được khen Tùng Lâm cảm thấy có chút tự hào và xấu hổ, bèn đánh trống lảng, à phải nói là đánh trống chống lạc đề mới đúng

“Hì, xin lỗi”, người nọ gãi đầu, rồi nói, “Bạn không biết đó chứ, bất kỳ học viên nào trong học viện Star này đều mong chờ học môn lịch sử bất kể là Lịch sử Điều mặc, Lịch sử Chế tạp hay Lịch sử chiến đấu tạp tu. Bởi vì học viện chúng ta có một giáo viên dạy lịch sử cực kỳ giỏi, áp dụng phương pháp dạy sử mới đảm bảo không chán, không nhồi nhét và rất thú vị. Tôi cũng nghe vậy thôi, lát nữa học thử là biết liền”

“Ừ”, nghe vậy Tùng Lâm cũng thấy tò mò muốn học thử xem, và vô tình hắn đã tỏa ra thứ ánh sáng gọi là mong chờ giống những người khác

Vài phút sau, giáo viên dạy sử bước vào lớp, lập tức lớp học như sáng hẳn lên

Đó là một vị mỹ nữ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ là dễ thương luôn. Thân hình cân đối, khuôn mặt dễ thương, tóc thắt hai bím con rít thả tự nhiên, trên môi cô nở rộ một nụ cười tươi sáng. Có điều nếu nói đây là giáo viên thì hơi...kỳ kỳ, nhìn cô giống một học viên hơn

“Chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi tên là Thẩm Lệ Du, từ nay sẽ là giáo viên dạy sử của các bạn”, mỹ nữ cất tiếng nói trong veo như dòng nước mát chảy qua tai mọi người

Nhưng cả lớp người nào cũng đờ mặt ra. Người đẹp, giọng hay, bất quá cái tên hình như hơi quái quái. Nói thế nào nhỉ, nghe thì cũng hay, mà nói lái lại thì...

“Ha ha, đùa chút với mọi người cho vui thôi. Tên tôi là Huỳnh Ngọc Minh, rất mong được sự hợp tác của mọi người!”

Cả lớp nở nụ cười, hắc tuyến đầy mặt. Cái cô này để lại ấn tượng thật sự không nhỏ. Bất quá không ai lại không thích một giáo viên nhí nhảnh như vậy, có lẽ buổi học lịch sử hôm nay sẽ thật sự rất thú vị

“Nếu tôi không lầm, các bạn là lớp D khoa Điều mặc đúng không. Vậy hẳn tất cả các bạn đều là điều mặc sư ba sao?!”, Ngọc Minh hỏi, rồi chờ cho bên dưới gật đầu, cô nói tiếp, “Thế các bạn có biết từ khi nào thì người ta bắt đầu điều chế ra tạp mặc không?”

“Hẳn là hai trăm năm trước”, một người ngồi ở bàn đầu nói

“Tại sao bạn lại nói như vậy?”, Ngọc Minh bước đến gần người nọ và hỏi

“À, bởi vì theo tôi biết thì hai trăm năm trước có một vị điều mặc sư vĩ đại tên Ren đã khai sáng ra lĩnh vực điều mặc, có lẽ người ta bắt đầu biết điều chế tạp mặc từ lúc đó”, người nọ thấy Ngọc Minh đến gần mình thì trả lời một cách sung sướng. Độ tuổi của y tầm hai mươi rồi nên xưng hô với giáo viên cũng gọi tôi luôn

“Cảm ơn câu trả lời của bạn nhưng rất tiếc là không chính xác. Thực ra người ta bắt đầu biết điều mặc từ cách đây rất lâu rồi, khoảng hơn hai ngàn năm...”

Hơn hai ngàn năm trước, khi mà người đầu tiên vô tình để nước ép trái dưa nâu rơi vào mẫu chất lỏng trông giống Thủy ngân và bị nổ chết thì người ta mới bắt đầu chú ý đến cả hai thứ này. Sau nhiều năm thử nghiệm và đánh đổi bằng mạng sống của hàng chục người, rốt cục người ta cũng biết được rằng loại chất lỏng trông giống Thủy ngân kia thật sự là một kẻ hủy diệt không hơn không kém, nguyên nhân gây ra những vụ nổ kinh hoàng lấy đi tính mạng của nhiều học giả.

Thời kỳ ấy người ta đặt tên cho loại chất lỏng đó là Bạo ngân. Bạo ngân khá giống Thủy ngân, tuy nhiên nó có màu trắng hơn chứ không ánh kim, ban đầu lúc người ta mới phát hiện ra nó thì chuyên dùng nó để trang trí trong các nhà quyền quý hoặc phủ đệ của vua chúa. Sau này, không ai dám dùng Bạo ngân để trang trí nữa mà dùng nó để làm vũ khí giao chiến với các nước khác và với lũ quái thú chực tấn công vào phần lãnh thổ vốn đã ít ỏi của con người.

Có điều lượng Bạo ngân khai thác được rất có hạn nên dần dần người ta cũng từ bỏ sử dụng vũ khí nổ làm từ nó, và nó chìm vào quên lãng. Cho đến cách đây một ngàn năm, một vị “phù thủy” thử nghiệm dùng tinh thần lực của mình pha chế Bạo ngân với mục tiêu giả kim, chế tạo ra vàng, mục tiêu mà bất kỳ phù thủy nào cũng đều hướng tới. Lạ lùng thay, nước ép dưa nâu rơi vào tách bạo ngân được vị phù thủy tập trung tinh thần lực không những không nổ mà còn phát sinh phản ứng thần kỳ, những giọt nước ép nhộn nhạo một lúc rồi tan ra, cả tách bạo ngân bỗng chốc trở thành một dung dịch màu vàng tuyệt đẹp. Thế là vị phù thủy liều mạng đó đã thành công điều chế ra “vàng”. Suốt quãng thời gian còn lại trong đời, vị phù thủy tìm đủ mọi cách từ cô cạn đến lắng gạn, kết tinh nhưng vẫn không thể nào biến dung dịch vàng trở thành vàng khối được, thế rồi ông ra đi trong tiếc nuối để lại một ngôi nhà ẩn sâu trong rừng chứa đầy những dung dịch đủ màu tuyệt đẹp.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy trăm năm. Bấy giờ xã hội loài người đã bước vào cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất với sự xuất hiện của máy dệt. Cách cục chính trị trên thế giới lúc này đã đạt cân bằng với năm nước lớn và hàng chục nước nhỏ xung quanh. 

Một cách tình cờ, người ta tìm thấy căn nhà của vị phù thủy nọ. Sau nhiều năm, các dung dịch đủ màu nay đã phân hủy gần hết hoặc biến chất thành những lọ nước đen ngòm trông rất kinh dị, tuy nhiên thứ đáng giá nhất, những tấm da thú ghi lại đầy đủ những kinh nghiệm và kiến thức tích lũy một đời của vị phù thủy thì vẫn còn tồn tại. Thế là bước ngoặt lớn trong sự phát triển khoa học kỹ thuật của loài người bắt đầu từ đây

Tuy nhiên nói là bước ngoặc, nhưng thực tế chỉ có hóa học đương đại là phát sinh thay đổi. Sau hàng trăm năm, rất nhiều dung dịch tổ hợp của Bạo ngân với nhiều chất khác nhau lần lượt ra đời, nhưng mà ứng dụng của những chất này trong thực tế lại vô cùng hạn chế, chỉ duy có dung dịch được chế tạo từ Xích kim sa nung chảy với Bạo ngân là được sử dụng nhiều. Dung dịch này khi cho vào bình rồi nối với bóng đèn bằng dây kim loại thì sẽ giúp đèn cháy sáng rất lâu, lâu hơn nhiều những dung dịch dùng làm ắc-quy khác (theo nguyên lý của pin điện hóa).

Bước ngoặt thật sự đưa Bạo ngân lên vị trí thống trị các chất chỉ đến khi tạp phiến ra đời. Nói đến lịch sử ra đời của tạp phiến thì lại là một thiên truyện dài nữa và không đề cập ở đây, chỉ biết rằng, cùng với sự xuất hiện của tạp phiến người ta cũng dần khám phá ra những ứng dụng tuyệt vời của các dung dịch từ Bạo ngân. Thế là thời đại mới, thời đại của tạp phiến đã đến và làm thay đổi hoàn toàn lộ trình phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại

Rồi chiến tranh nổ ra, cuộc thế chiến thứ hai này với sự tham gia của tạp phiến liền trở nên cực kỳ khốc liệt. Khác hẳn với chiến tranh vũ khí lạnh thời kỳ cổ, chiến tranh vũ khí nóng thời cận hiện đại, cuộc chiến này được gọi với một cái tên kỳ lạ, chiến tranh vũ khí mỏng. Loại vũ khí này, ở cấp độ thấp nhất như một, hai sao liền không thể sánh được với súng đạn, nhưng với sự đầu tư điên cuồng của các nước vào nghiên cứu phát triển phục vụ chiến tranh, những loại thẻ cao cấp hơn ra đời và thể hiện ưu thế áp đảo vũ khí nóng. Trên chiến trường thường xuất hiện cảnh năm sáu chiếc xe tăng vây công một tạp tu, bắn đến hết đạn mà lồng phòng hộ của y vẫn không hề hấn gì, trong khi y chỉ bắn một phát, xe tăng liền đi toong. Không những thế, tạp phiến còn có ưu điểm vượt bậc về mặt nguồn năng lượng. Chỉ cần một tấm tạp phiến hai sao là có thể cung cấp năng lượng tương đương hai mươi lít dầu, huống chi là những tạp phiến cao cấp hơn có thể tích trữ năng lượng gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn...lần như thế.

Cuộc thế chiến này kéo dài suốt hai mươi mấy năm và kết thúc bằng sự ra đời của bốn “nước” lớn trong đó có ba vẫn tồn tại cho đến ngày nay là Cửu Tinh liên minh, Tử Nguyệt liên minh và Aresland. Tuy nhiên tình hình thế giới chưa thể yên ổn, bốn thế lực này không ngừng phát sinh ma sát với nhau, chiến tranh toàn diện không nổ ra nhưng những xung đột nhỏ diễn ra không ngừng. Mấy mươi năm sau trên lãnh thổ Xích Nhật liên minh, thế lực thứ tư lúc bấy giờ, sự ra đời của một vị thiên tài với tên gọi Neto đã thêm một lần nữa khuấy động thế giới.

Neto từ nhỏ đã bộc lộ tài năng hơn người, không những trên lĩnh vực điều mặc mà cả lĩnh vực chế tạp, ngoài ra ông còn là một tạp tu xuất sắc. Trở thành điều mặc sư sáu sao khi chỉ vừa hai mươi, ông được Xích Nhật trọng điểm bồi dưỡng. Chỉ sau năm năm, ông đã thành công nghiên cứu ra phương pháp phân tích tính chất nguyên liệu, một đóng góp cực kỳ quan trọng cho sự phát triển của giới Điều mặc sau này. Năm ba mươi ba tuổi Neto đột phá tám sao, trở thành điều mặc sư, chế tạp sư, tạp tu tám sao trẻ nhất và duy nhất trong lịch sử (kiêm tu ba nghề). Có ông tồn tại, số lượng tạp tu tám sao của Xích Nhật tăng nhiều, thậm chí có người đã đạt đến ngưỡng chín sao

Nhận thấy tiềm lực to lớn của Neto, ba thế lực khác tìm đủ mọi cách lôi kéo, ám sát, uy hiếp ông nhưng đều thất bại. Không còn cách nào khác họ đành phải mở cuộc họp cấp cao, tạm thời liên kết lại với nhau hòng tiêu diệt Xích Nhật trước khi Xích Nhật có đủ sức mạnh quân sự áp chế cả ba, phải biết là hiện tại hàm lượng kỹ thuật và tính năng tạp phiến tám sao của Xích Nhật đã vượt qua họ một bậc tạo nên sự cách biệt thực lực cực kỳ to lớn.

Và thế là vài năm sau, chiến tranh lại nổ ra, cuộc thế chiến thứ ba!
 
Chương 27: Nguyên tố X


Thời kỳ đầu của cuộc chiến, do ba thế lực lớn có số lượng áp đảo nên dễ dàng giành được lợi thế, nhưng chỉ sau hai năm, theo Neto đưa ra Cấu vân chồng chập kỹ thuật, Xích Nhật liền lấy lại thế trận. Thực lực hai phe cách biệt càng lớn khi hai năm sau nữa, Neto đột phá chín sao. 

Xích Nhật xuất hiện hai vị tạp tu chín sao (Neto và một người khác) liền khiến cục diện chiến tranh xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ bị động chuyển sang chủ động, Xích Nhật bắt đầu phản kích và lấn sang cả phần lãnh thổ của Cửu Tinh.

Nếu nói Neto là anh hùng tạo thời thế, thì nhiều năm chiến tranh loạn thế đã làm xuất hiện thêm những vị anh hùng mới. Nhiều tạp tu đột phá ngưỡng tinh thần lực chín sao, nhưng do không có tạp phiến chín sao để sử dụng nên dù liên hợp lại vẫn chỉ miễn cưỡng cản được thế công của Xích Nhật. Cho đến khi một vị chế tạp sư ở Cửu Tinh và một vị điều mặc sư ở Tử Nguyệt đồng thời đột phá chín sao thì tình thế mới có sự chuyển biến.

Chỉ sau vài năm, theo những tấm tạp phiến chín sao được hai vị điều mặc sư và chế tạp sư đó chế tạo ra, chiến lực của ba thế lực lớn cũng được nâng cao chưa từng thấy và bắt đầu đánh ngang tay với Xích Nhật. Chiến tranh kéo dài đến đây đã để lại tổn thất cực kỳ to lớn cho tất cả các bên. Chiến trường nơi hoang dã, thiên nhiên bị tàn phá nghiêm trọng (mặc dù đó chỉ là những vùng giáp lãnh thổ loài người, không có quái thú quá mạnh mẽ); chiến trường nơi thành thị để lại những cảnh hoang tàn đẫm máu. Sức mạnh của tạp phiến chín sao thực sự quá lớn, sự ra đời của chúng phải chăng là một sai lầm của con người. Thời điểm này, khắp nơi trong dân gian, kể cả Xích Nhật lẫn ba thế lực còn lại đều nổi lên phong trào phản đối chiến tranh, phản đối tạp phiến chín sao cực kỳ mạnh mẽ và nhanh chóng lan rộng

Người cầm quyền của bốn thế lực, phần vì không thể làm gì được đối phương, phần vì áp lực trong nước quá mạnh mẽ đành phải ký kết hiệp ước kết thúc cuộc chiến kéo dài gần mười năm này. Hòa bình lập lại

Cho đến lúc này, trụ cột kiến thức về chế tạp đã tương đối hoàn thiện, tuy nhiên những kiến thức về điều mặc vẫn chỉ là những tích lũy kinh nghiệm sau vô số lần thí nghiệm chứ chưa có một hệ thống kiến thức hoàn chỉnh. Rất nhiều nhà hóa học thiên tài bắt tay vào nghiên cứu bí ẩn của Bạo ngân và các loại nguyên liệu, vì sao khi kết hợp với nhau chúng lại thể hiện tính chất thần kỳ đến như vậy, nhưng rất không may, sau hàng thế kỷ vẫn chưa có ai thành công. Bạo ngân vẫn là một bí ẩn. Các kết quả phân tích phổ nguyên tử và phổ phóng xạ hiện đại nhất lúc bấy giờ đều chỉ cho thấy nó là một loại hợp kim kỳ lạ của nhiều kim loại mà sau rất nhiều năm, khi người ta mô phỏng chế tạo một hợp kim với thành phần tương tự thì chỉ cho ra loại hợp kim có tính chất tương tự Thủy ngân chứ không thể hiện khả năng chế tạo tạp mặc của Bạo ngân

Phải đến hai trăm năm trước, khi một vị điều mặc sư thiên tài đưa ra phương pháp phân tích mới thì bí ẩn về Bạo ngân mới được hé lộ phần nào. Vị điều mặc sư này chính là Ren Logward. Trở thành điều mặc sư chín sao vào năm ba mươi lăm tuổi (trẻ hơn Neto lúc y lên cùng đẳng cấp), Ren Logward không vùi đầu vào điều chế tạp mặc chín sao như những người khác mà bắt đầu đi sâu vào nghiên cứu bản chất của Bạo ngân. Sau nhiều năm tìm tòi, phải đến khi năm mươi tuổi ông mới tìm ra. Nhờ phương pháp phân tích bằng sóng tinh thần lực, Ren phát hiện có một loại nguyên tố bí ẩn trong Bạo ngân. Nguyên tố mới này không phát ra bức xạ khi gia nhiệt cũng không hấp thu bức xạ (nên không thể phát hiện bằng phương pháp phổ phát xạ hoặc hấp thu nguyên tử), cũng không xuất hiện phản ứng gì với tia gamma (phổ phóng xạ đành bó tay), nó chỉ hấp thu và phát xạ một thứ duy nhất, sóng tinh thần. 

Tuy nhiên phát hiện ra nguyên tố đó nhưng Ren vẫn không thể phân lập cũng như xác định chính xác các thông số như khối lượng nguyên tử, số hiệu nguyên tử...do đó y gọi nó với một cái tên đầy bí ẩn, nguyên tố X

Việc nguyên tố X được phát hiện đã tạo thành một cuộc cách mạng trong lĩnh vực Điều mặc. Mặc dù sau đó vẫn chưa ai có thể phân lập cũng như xác định được các tính chất vật lý của X, nhưng nhờ đó người ta có thể quét phổ để xác định đâu là nguyên liệu điều mặc, đâu không phải. Bởi vì chỉ cần là nguyên liệu điều mặc ít nhiều đều chứa một lượng nguyên tố X, sau này người ta biết thêm rằng, mỗi nguyên liệu khác nhau chứa một loại hợp chất X khác nhau, chúng là những phân tử do X liên kết với nguyên tố khác tạo thành.

Dần dần những kiến thức về điều mặc tích lũy từ thực nghiệm bắt đầu được hệ thống hóa, các học thuyết ra đời. Trước đây, khi một loại tạp mặc được điều chế ra người ta phải làm rất nhiều phép thử cùng với thí nghiệm bằng nhiều loại cấu vân khác nhau để tìm ra loại cấu vân tương hợp, từ đó suy ra tính chất của tạp mặc ấy. Quá trình này tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên, kéo chậm sự phát triển của giới Điều mặc nói riêng cũng như giới khoa học nói chung. Nhưng từ khi nguyên tố X được phát hiện và hệ thống kiến thức được thành lập, tạp mặc bắt đầu được điều chế một cách có định hướng. Trải qua nhiều thí nghiệm, người ta xác định được loại nguyên liệu nào sẽ cho ra tạp mặc có tính chất như thế nào, và việc kết hợp các nguyên liệu phải đi theo lộ trình như thế nào thì mới cho ra kết quả như mong muốn. Từ đó, hàng loạt các loại tạp mặc có tính chất mới được điều chế ra, do đó cũng kéo theo sự phát triển cực kỳ nhanh chóng của lĩnh vực chế tạp. Cùng với khoa học kỹ thuật nền làm phụ trợ, nền khoa học tạp phiến cho đến ngày nay đã trở nên khá hoàn thiện... 

Để tưởng nhớ đóng góp to lớn của Ren Logward vào nền khoa học tạp phiến, người ta đặt tên cho nguyên tố X là Ren, ký hiệu Rl và đặt vào một vị trí đặc biệt trên bảng phân loại tuần hoàn (đến lúc này vẫn chưa xác định được cấu trúc nguyên tử cũng như tính chất vật lý của X). Đồng thời đơn vị tiền tệ cũng đổi thành Ren và thống nhất trên toàn thế giới thay cho đơn vị tiền tệ của từng nước. Về phần Bạo ngân, bây giờ người ta gọi nó với một cái tên ít thô bạo hơn và cũng gần gũi hơn: bạch mặc.

“Bài học của chúng ta đến đây là kết thúc, về việc tại sao Xích Nhật bị tiêu diệt tôi sẽ không nói ở đây, nếu muốn biết các bạn có thể gặp riêng tôi”, Ngọc Minh kết thúc bài giảng. “Hôm nay chỉ là bài khái quát, các bài sau chúng ta sẽ đi vào chi tiết từng giai đoạn phát triển của giới Điều mặc”

Bên dưới, phải mất một lúc lâu mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Nghe giảng suốt hai chương dài bằng một giọng kể cực kỳ truyền cảm khiến mọi người như chìm vào câu chuyện, cảm nhận được đủ mọi thăng trầm của lịch sử. Đâu đó tiếng vỗ tay vang lên, lập tức trở thành một tràng pháo tay nồng nhiệt

Tùng Lâm là một trong số những người vỗ tay to nhất, hắn nghiện môn lịch sử mất rồi! Nghe xong bài giảng hôm nay hắn đã có một cảm nhận hoàn toàn khác về công việc điều mặc, đó không chỉ là việc điều chế ra tạp mặc phục vụ cho chế tạo tạp phiến, đó là nghiên cứu khoa học và điều mặc sư chính là một nhà khoa học. Một dòng máu nóng chảy qua khắp người khiến Tùng Lâm run lên vì hưng phấn, bây giờ mục tiêu của hắn không còn là trở thành một điều mặc sư chín sao nữa, hắn muốn trở thành một điều mặc sư chín sao phát minh ra một cái gì đó thật to lớn cho nhân loại, giống như Ren Logward vậy.

***

Thời điểm bây giờ đã là tháng mười một, hai tháng kể từ khi Tùng Lâm bắt đầu đi học trở lại. Trong khoảng thời gian này ngoài việc mỗi tuần điều chế mấy bình tạp mặc cao năng lượng cung cấp cho Hiệp hội, học viện và Lý Kim Huyên thì hắn hoàn toàn đầu nhập tinh thần vào việc học. Với tinh thần học tập tích cực như thế, kiến thức nền của hắn không ngừng được nâng cao và được củng cố vô cùng vững chắc. Những chỗ hỏng trong lúc hắn tự học trước đây dần dần được bổ khuyết đầy đủ.

Tối nay, sau khi điều chế xong một bình Tử Lan Diệp mặc (tạp mặc cao năng lượng ba sao), Tùng Lâm nghỉ ngơi một chút cho tinh thần lực ổn định rồi đến bên bàn thí nghiệm. Nói là bàn thí nghiệm cho sang chứ thật ra bên trên chỉ có vài bộ dụng cụ bằng thủy tinh như ống nghiệm, bình chứa...cùng với vài lọ dung dịch xanh xanh đỏ đỏ trông bắt mắt mà thôi. Nhưng mà để có được mớ dụng cụ này Tùng Lâm đã phải nhịn đau chi hết mấy ngàn Ren hại hắn suốt một tuần liền không dám ăn sáng.

Đứng vào bàn, Tùng Lầm lấy ra hai trong số những lọ chất lỏng đã được hắn chuẩn bị sẵn hồi chiều. Lọ chứa dung dịch màu xanh là nước ép Lục liên, dung dịch màu đỏ hồng là bột Xích hỏa thạch mài hòa tan trong acid, chúng đều là những nguyên liệu điều mặc hai sao thông thường.

Mục đích của thí nghiệm Tùng Lâm sắp làm chính là kiểm chứng lại lý thuyết hắn được học trên lớp bữa trước. Theo những gì giáo sư đã nói thì trong mỗi nguyên liệu dù ít dù nhiều đều chứa một lượng phân tử X, nguyên liệu khác nhau lại chứa phân tử X khác nhau. Từ hằng hà những thí nghiệm và phép phân tích người ta đã chứng minh được thành phần của một số loại nguyên liệu thường gặp từ hai đến sáu, bảy sao. Ví dụ như trong dung dịch Lục liên màu xanh này có một lượng phân tử do X, Carbon và Hidro tạo thành với cấu trúc được đề nghị là C2H5X, còn trong dung dịch màu đỏ lại có phân tử NaX. Mà những dung dịch này chỉ khi cho vào bạch mặc thì mới xuất hiện phản ứng, mới điều chế thành tạp mặc được, còn trộn chúng lại với nhau thì không có gì xảy ra cả. Nguyên nhân của vấn đề này vẫn chưa được làm rõ nhưng do trong bạch mặc X không liên kết với nguyên tố khác nên người ta đưa ra giả thuyết rằng nhiều nguyên tử X liên kết với nhau tạo thành phân tử X hoạt tính rất cao, nhờ đó mới phản ứng được với những phân tử X khác trong các nguyên liệu
 
Chương 28: Thí nghiệm


Tùng Lâm muốn thử nghiệm xem nếu chỉ trộn hai nguyên liệu vào nhau mà không có bạch mặc thì sẽ như thế nào. Hắn cho dung dịch vào phễu chiết, dung dịch còn lại hắn cho vào ống nghiệm. Rồi hắn tập trung tinh thần lực và bắt đầu mở khóa nhám để chất lỏng chảy xuống.

Quả đúng như dự đoán, hai dung dịch này gặp nhau không xảy ra bất kỳ một phản ứng nào, có chăng chỉ là chúng hòa tan vào nhau và hơi nóng lên do acid bị pha loãng mà thôi. Dù vậy Tùng Lâm vẫn tiếp tục thí nghiệm, hắn cứ cho thêm dung dịch vào đến hết mới thôi.

Nhìn bình chất lỏng vừa trộn, Tùng Lâm trầm ngâm suy nghĩ. Rõ ràng mấy thứ nguyên liệu này mà cho vào bạch mặc thì cứ y như rằng hổ đói nhìn thấy mồi nhộn nhạo không ngừng, thậm chí nổ mạnh, vậy mà trộn chúng vào nhau lại chẳng có gì xảy ra cả. Nếu thử cho thêm bạch mặc vào thì...

Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu Tùng Lâm. Hắn nghĩ đến một việc, từ trước đến nay hắn chỉ toàn điều chế tạp mặc bằng cách cho từng loại nguyên liệu hoặc nhiều loại riêng biệt vào bạch mặc cùng lúc mà chưa bao giờ trộn nguyên liệu trước rồi mới cho vào, bây giờ đã có dung dịch trộn sẵn đây rồi thì thử một lần xem có gì xảy ra

Nghĩ là làm, Tùng Lâm bèn rót dung dịch trên tay vào phễu chiết rồi lấy một ống nghiệm và hút vào đó một tích bạch mặc. Chuẩn bị đâu vào đó rồi hắn mới tập trung tinh thần và mở khóa cho một giọt dung dịch chảy xuống. Giọt dung dịch này rơi vào bạch mặc thì dao động rất nhẹ, Tùng Lâm thấy vậy nên định cho thêm nguyên liệu vào nhưng hắn chưa kịp làm thì đột nhiên giọt dung dịch sôi trào mãnh liệt, tinh thần lực của Tùng Lâm đang bao quanh nó cũng muốn rách toang

Kiên trì suốt mười mấy giây nhưng Tùng Lâm vẫn không thể trấn áp nổi giọt dung dịch, hai loại nguyên liệu tiếp xúc với bạch mặc cùng một lúc không biết đã xảy ra những phản ứng phức tạp gì mà sự bất ổn định càng lúc càng lớn hơn. Tùng Lâm không còn cách nào khác đành phải vận chuyển hạt nhân tinh thần thứ hai khiến nó phóng thích thêm một luồng tinh thần lực gia nhập vào “chiến trường”. Hai luồng tinh thần lực gặp nhau, ở chỗ giao hòa lập tức xuất hiện cộng hưởng khiến cường độ tăng thêm một chút. Tinh thần lực hiện giờ của Tùng Lâm là ba sao sơ cấp (chỉ ước lượng, không có phân chia cụ thể), cường độ của mỗi hạt nhân mặc dù hơi yếu hơn chút nhưng cũng đạt ba sao chuẩn nên lẽ ra điều chế tạp mặc hai sao là dư sức, vậy mà bây giờ lại có khuynh hướng sụp đổ, cho dù hai luồng tinh thần lực cộng hưởng đạt cường độ gần ba sao trung cấp thì vẫn không chịu nổi.

“Hừ, để xem ngươi ngoan cố đến khi nào”, Tùng Lâm nghiến răng, dứt khoát vận chuyển hạt nhân tinh thần lực thứ ba. Hắn thật không ngờ thứ dung dịch tương đương tạp mặc hai sao này lại có thể bức hắn phải dùng toàn lực.

Ba luồng tinh thần lực cộng hưởng liền khiến cường độ ở chỗ giao nhau tăng lên đến ba sao trung cấp, nhưng độ bất ổn của giọt dung dịch không dừng tại đó mà liên tục tăng cao thành ra Tùng Lâm vẫn phải cố hết sức mới miễn cưỡng ngăn được. Cả ba hạt nhân tinh thần xoay chuyển dần tới tốc độ cực hạn, tinh thần lực tiêu hao nhanh chóng mà giọt dung dịch kia vẫn giống như một con mãnh thú càng đánh càng hăng. Rốt cuộc Tùng Lâm đành phải chịu thua, hắn nhanh tay chụp ống nghiệm bỏ vào Safebox và đậy nắp lại. Sau một giây Safebox rung nhẹ, ống đo bên hông bắt đầu tăng lên, 50, 100, 150, vẫn chưa dừng lại, 300, mực chất lỏng tiếp tục tăng, cuối cùng khi đến vạch 500 thì nó mới chịu dừng.

Năng lượng bộc phát là 500 điểm! Đây rõ ràng không phải tạp mặc cao năng lượng vậy mà lại ẩn chứa năng lượng tương đương một nửa Tử Kim mặc, loại tạp mặc cao năng lượng đã được khai phá trăm phần trăm, mà vừa rồi chỉ mới có một giọt thôi, nếu cho thêm càng nhiều vào thì...

Tùng Lâm cẩn thận ghi chú lại toàn bộ quá trình và kết quả của thí nghiệm vừa rồi. Hắn có hai dự đoán, thứ nhất có thể đây là loại tạp mặc cao năng lượng mới được điều chế từ Lục liên và Xích hỏa thạch, nhưng khả năng này rất thấp vì trước đây không ít người đã thử điều chế tạp mặc từ hai loại này và sản phẩm cho ra không phải tạp mặc cao năng lượng. Dự đoán thứ hai đó là do cách điều chế, phải chăng khi trộn nguyên liệu trước rồi mới cho vào bạch mặc có thể cho ra tạp mặc chứa càng nhiều năng lượng? Nếu khả năng này đúng thì chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc cách mạng lớn, đẳng cấp của tạp mặc sẽ được kéo lên một quãng dài, dài hơn cả khi điều chế bằng phương pháp Điều chế cùng lúc của Tùng Lâm nữa. Có điều muốn kiểm chứng dự đoán này là đúng hay sai thì Tùng Lâm phải chờ thêm một thời gian, khi thực lực của hắn đủ cao mới được bởi vì cách điều chế này quá nguy hiểm

Ghi chú xong xuôi rồi Tùng Lâm mới thu dọn dụng cụ, hắn vươn vai ngáp một cái thật dài sau đó lăn lên giường ngủ, mệt quá rồi nên hắn cũng chẳng thèm đánh răng luôn.

Ngủ thật say, Tùng Lâm không hay biết rằng đêm đó, trong khi hắn đang nằm mộng đẹp thì một bóng người lẻn ra khỏi nhà

Đại bản doanh Độc Hạt bang, tầng ba mươi hai

Đây là nơi Độc Hạt bang trang bị rất nhiều thiết bị nhằm cung cấp cho việc nghiên cứu cải tiến và chế tạo tạp phiến. Ở đây sở hữu một hệ thống cấu vân mô phỏng bọ cạp khá phong phú đã được đăng ký bản quyền, gồm nhiều loại cấu vân cho tạp phiến từ hai đến năm sao, đủ các chủng loại như ngưng tụ vũ khí năng lượng, tăng cường tố chất cơ thể, điều động khí lưu, viễn trình công kích...Để phát triển được một hệ thống như vậy Độc Hạt bang đã phải tiêu tốn không ít thời gian và tiền của, mà nhân tố quyết định không thể thiếu, người nghiên cứu ra tất cả những thứ này chỉ là một thanh niên ba mươi tuổi hiện đang đứng trong Phòng chế tạp số một, phòng chế tạp hiện đại và đầy đủ nhất

Doku Sasori, năm nay ba mươi tuổi, đẹp trai, phong độ, chế tạp sư năm sao tốt nghiệp học viện Mercury, học viện đào tạo chế tạp sư lớn nhất Cửu Tinh. Về làm việc cho Độc Hạt bang hơn năm năm, Sasori đã nghiên cứu và chế tạo ra rất nhiều tạp phiến với hệ thống cấu vân mô phỏng bọ cạp hoàn toàn mới lạ, đóng góp rất lớn cho sự phát triển của bang hội này. Hiện nay tinh thần lực của y đã rất tiếp cận sáu sao, chỉ cần một cơ hội là y có thể đột phá trở thành chế tạp sư cao cấp. Ở thành phố này không nhiều người biết đến Sasori, nhưng những ai biết đến y đều rõ ràng một điều, đó là địa vị của y ở đây rất cao, tuyệt đối đừng nên dại dột mà chọc đến một trong Tứ Thú nếu không muốn tai họa ngập đầu

Ấy vậy mà lúc này một nhân vật như thế lại há hốc mồm xem người khác chế tạo tạp phiến. Trước mặt Sasori là một thanh niên mang chiếc mặt nạ với những đường vân kỳ dị đỏ như máu đang dùng bút vẽ lên tấm thẻ trước mặt

Mỗi một bút hạ xuống đều dứt khoát mà uyển chuyển để lại trên tấm thẻ nét mực mảnh mai nhưng đều tăm tắp không rộng hay hẹp hơn dù chỉ một phần mười milimet. Thỉnh thoảng lại có một nét thật mảnh nối giữa hai nét cách xa nhau, hoặc một nét bè rộng hơn uốn lượn như con sông chính giữa hằng hà những chi lưu và phụ lưu đan xen chằng chịt. Dần dần tấm thẻ như được phủ kín bởi một mạng lưới, một đồ án tuyệt đẹp ẩn chứa sự phức tạp kinh người. Vốn là một chế tạp sư có trình độ cao, khi cấu vân vẽ được một phần tư thì Sasori đã nhận ra đó là một cấu vân hoàn toàn mới so với những gì y đã biết. Và lúc này, y hoàn toàn hóa đá trước độ phức tạp của nó.

Theo Sasori dự đoán, cấu vân đang được vẽ kia phức tạp hơn cấu vân trên tạp phiến năm sao bình thường ít nhất là năm lần. Y không hiểu nó có tác dụng gì, nhưng phức tạp đến cỡ đó thì tính năng của nó chắc chắn không thể kém được. Sasori biết chắc một điều rằng người thanh niên kia giỏi hơn y nhiều lắm. Cùng là chế tạp sư năm sao, mà y lại sắp đột phá sáu sao nhưng cấu vân người kia vẽ ra y chẳng hiểu gì cả. Xem còn không hiểu thì so với việc sáng tạo ra nó chênh lệch thật sự quá lớn

Nghĩ đến đây Sasori không khỏi ủ rũ, mà phía bên kia, người thanh niên sau khi vẽ một nét cong thật lớn thì điểm một cái và nhấc bút ra. Cả tấm tạp phiến như thức tỉnh sau giấc ngủ dài, một vòng lưu quang mơ hồ đảo khắp mạng lưới cấu vân chứng tỏ một điều: nó đã được chế tạo xong.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom