Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 220: Lâm Thanh Mai Cứ Muốn Soi Gương


Sau chuyện đó, các chủ quầy trong phố Văn Lai, đặc biệt là Chu Tam Thư càng kính trọng Dương Tử Mi hơn. Thấy dáng vẻ xinh xắn, hiền thục của cô, họ tưởng như cô là tiên nữ giáng trần để cứu chúng sinh vậy. Trong lòng họ không ngừng cảm thán, cô quả không hổ danh là học trò của Tống Huyền.

Thật ra, lần này Dương Tử Mi rất lời. Lời vì mua được món đồ mình thích, hơn nữa còn lại được tiếng thơm!

Dương Tử Mi không những giúp Chu Tam Thư tránh được nạn kiếp nọ mà còn mua được cái tháp cảm ứng thần bí mà mình rất thích, hơn nữa còn tạo được hình tượng lương thiện, hiền lành, đại nghĩa cho chính bản thân mình. Nhất cử tam tiện như vậy, sao cô không vui được kia chứ?

Đến Mặc Hiên, thấy cảnh vợ chồng Tống Huyền quan tâm, yêu thương, chăm sóc nhau, Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp vô cùng.

- Em chào thầy, chào chị!

Vừa cầm cái tháp trên tay, Dương Tử Mi vừa mỉm cười cất tiếng chào hỏi.

- Sao hôm nay em đến sớm vậy?

Thấy cô, Tống Huyền dịu dàng hỏi.

- Hôm nay rảnh nên em muốn đến sớm để thăm chị Thanh Mai.

Đoạn, Dương Tử Mi nhìn sang Lâm Thanh Mai. Sắc mặt Lâm Thanh Mai hiện tại khá tốt, ngoài mặt không có vẻ gì bất thường, chỉ là ở giữa trán có luồng âm sát khí tích tụ thôi. Dương Tử Mi dùng thiên nhãn của mình để quan sát Lâm Thanh mai thì vẫn nhìn thấy âm hồn kia đang nở nụ cười kỳ dị với cô như lần trước.

- Cám ơn Tiểu Mi!

Thấy Dương Tử Mi đang cầm thanh kiếm bằng tiền xu trên tay, Lâm Thanh Mai phấn khởi hỏi:

- Hôm nay em đến trừ tà giúp chị à?

- Thời cơ vẫn chưa đến ạ.

Nhìn vào cái tháp nhỏ trên tay mình, Dương Tử Mi nói tiếp:

- Hiện tại em chưa chắc chắn là có thể thắng được âm hồn kia thế nên cần có thêm thời gian để tăng pháp lực cho Càn Khôn Kiếm này mới được.

- Ừm, không sao, em cứ từ từ. Chị tin là em sẽ làm được.

Lâm Thanh Mai độ lượng nói.

Thấy gương mặt bình thản, hiền dịu của Lâm Thanh Mai, Dương Tử Mi cũng vui vẻ gật đầu.

Nhìn thấy cái tháp nhỏ trên tay Dương Tử Mi, hai mắt Tống Huyền bỗng sáng lên. Anh bèn lên tiếng hỏi:

- Tiểu Mi, hôm nay em lại mua được đồ cổ à? Để anh xem thử xem thế nào.

- Không biết có phải là đồ cổ không nữa. Thầy xem giúp em xem lần này có phải em lại may mắn như mấy lần trước không.

Dương Tử Mi rất muốn biết cái tháp kỳ lạ trong tay mình rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

Tống Huyền nhận lấy cái tháp và dùng kính lúp soi đi soi lại một hồi, sau đó lại dùng nước rửa chuyên dụng để tẩy rửa một góc nhỏ của cái tháp nọ. Chân mày anh khẽ chau lại.

- Tiểu Mi à, cái tháp này anh không thấy nó có gì đặc biệt cả. Nếu không lầm thì nó chẳng qua chỉ là một vật trưng bày giả cổ và không có giá trị gì hết.

Nghe Tống Huyền nói thế, Dương Tử Mi có chút thất vọng. Cô vốn mong là Tống Huyền có thể phát hiện ra được gì đó.

Quả nhiên, nếu như cô không dùng thiên nhãn thì bằng mắt thường làm sao mà phát hiện ra được điểm đặc biệt của cái tháp kia chứ.

- Cái tháp này em định xử lý thế nào?

Tống Huyền hỏi.

- Dạ, nếu nhìn từ góc độ của giới chơi đồ cổ thì nó không có giá trị gì, nhưng em có thể dùng nó để làm pháp khí, thế nên đối với em nó chẳng khác gì báu vật vậy.

Dương Tử Mi cười nói.

Tống Huyền chỉ im lặng nhìn cô mà không nói gì. Sau đó, anh lặng lẽ lấy một chiếc hộp bằng gỗ màu đen ra, để cái tháp kia vào và đưa nó lại cho cô.

- Em cám ơn thầy.

Dương Tử Mi rất cảm động vì Tống Huyền rất quan tâm, chăm sóc cô. Đoạn, cô quay sang nhìn Lâm Thanh Mai và phát hiện Lâm Thanh Mai lại đang cầm gương soi. Chỉ là, cái gương kia chỉ là một cái gương bình thường chứ không phải là gương nước mắt phượng hoàng nọ.

Nhưng, thần thái của Lâm Thanh Mai khi soi gương dường như có chút gì đó bực bội, không hài lòng, cứ như là không tìm thấy thứ mình muốn tìm vậy.

- Chị Thanh Mai vẫn cứ muốn soi gương như vậy sao ạ?

Dương Tử Mi quay sang hỏi Tống Huyền.

Tống Huyền cười buồn nói:

- Chiếc gương nước mắt phượng hoàng kia anh vốn đã đem giấu trong két sắt rồi, nào ngờ tối qua cô ấy lại lấy đồ đập két sắt, thần thái vô cùng lo lắng, bất an, cứ như biến thành người hoàn toàn khác vậy. Không tìm thấy chiếc gương kia, cô ấy liền vội vã lấy mấy chiếc gương khác để soi. Soi đi soi lại mấy lần xong mới tạm yên tâm hơn chút. Ban ngày thì bình thường hơn, chỉ thi thoảng mới muốn soi gương thôi.
 
Chương 221: Thanh Long Mạnh, Bạch Hổ Yếu


Dương Tử Mi thoáng chút lo lắng.



Lâm Thanh Mai để gương xuống, nét mặt trở lại với vẻ bình thản, nhu mì hàng ngày. Cô quay sang cười với Tống Huyền và Dương Tử Mi, ánh mắt tinh tường, như hoàn toàn không biết gì đến hành động mình vừa thực hiện lúc nãy vậy.

Vì cũng còn lâu mới đên giờ gặp khách hàng nên Dương Tử Mi cũng tranh thủ theo Tống Huyền học hỏi thêm một số kiến thức về đồ cổ.

Tám giờ tối, một người đàn ông trung niên, khách hàng của cô xuất hiện.

Ông ta là Lâm Gia Đống, một doanh nhân nhỏ chuyên về xây dựng của thành phố A. Tinh thần của ông ấy rất kém, nét mặt mệt mỏi cho thấy ông bị mất ngủ kinh niên.

Thì ra, căn nhà mới xây của ông tối nào cũng nghe thấy tiếng đánh nhau trên sân thượng, khiến cả nhà ông không ngủ được. Tuy nhiên, khi họ lên sân thượng kiểm tra thì lại tìm không ra nguyên nhân. Những âm thanh kia cứ như đến từ nơi vô định nào đó.

Thế nên, mọi người trong nhà ông đều cho rằng trong nhà có ma.

Mấy ngày gần đây, ông cũng mời rất nhiều đạo sĩ đến trừ tà, đuổi ma nhưng đâu vẫn vào đấy. Chỉ cần đến tối là tiếng đánh nhau kia lại xuất hiện đều đều khiến cả gia đình ông tinh thần sa sút. Vợ ông sợ đến nỗi dẫn con về nhà mẹ ruột ở, không dám ở trong căn nhà đó nữa.

Còn bản thân ông thì cho rằng chắc chắn là có người cố ý giả ma để hù dọa gia đình ông nên liên tục mấy đêm liền ông đều lên sân thượng ngồi canh. Thế nhưng, mặc cho ông ngồi canh thế nào thì tiếng đánh nhau kia vẫn thi thoảng xuất hiện. Còn ma thì ông lại chả thấy đâu.

Không tìm ra nguyên nhân của âm thanh nọ nên ông đang muốn phát điên lên!

Không những thế, những căn nhà do ông xây cũng xảy ra hiện tượng tương tự, không căn nào bán được. Cũng chính vì không bán được nhà nên vốn của ông ngày càng thiếu hụt, mọi việc trở nên bế tắc.

Nghe Lâm Gia Đống thuật lại chuyện của mình xong, Dương Tử Mi cũng đại khái đoán được nguyên nhân là gì rồi.

Dương Tử Mi theo Lâm Gia Đống đến nhà ông và bắt đầu dùng thiên nhãn để quan sát.

Lâm Gia Đống là một người chuyên về xây dựng nên bình thường cũng rất chú ý đến phong thủy. Vị trí nhà ông chọn có phong thủy rất tốt, hơn nữa địa thế của các ngôi nhà lân cận cũng rất phù hợp với quy tắc Thanh Long mạnh, Bạch Hổ yếu trong phong thủy.

Nhà dương có phong thủy tốt thường được mọi người nhắc đến là một ngôi nhà có sông núi bao quanh. Tuy nhiên, trong các thành thị lớn thì không phải nơi nào cũng có núi và sông. Thế nên những ngôi nhà xung quanh đó cũng được xem như là núi trong phong thủy vậy. Trong đó, nhà hai bên trái và phải của ngôi nhà mình đang xem phong thủy là quan trọng nhất. Chúng cũng chính là Thanh Long và Bạch Hổ trong phong thủy.

Phong thủy cho rằng, Thanh Long là linh vật có thứ hạng cao, rất được sùng bái, cho nên Thanh Long mạnh, Bạch Hổ yếu mới may mắn.

Rồng mạnh hơn Hổ chia thành bốn loại sau đây:

- Long Ngang Hổ Phục: Tức là nhà bên trái cao hơn nhà bên phải.

- Long Trường Hổ Đoản: Tức nhà bên trái dài và rộng hơn nhà bên phải.

- Long Cận Hổ Viễn: Tức nhà bên trái gần hơn so với nhà bên phải.

- Long Thịnh Hổ Suy: Tức là số lượng nhà bên trái nhiều hơn số lượng nhà bên phải.

Nếu như nhà cửa hai bên xuất hiện hiện tượng bên phải nhiều hơn bên trái hoặc bên phải đang động thổ thì được cho là phạm vào Bạch Hổ Sát.

Từ góc độ phong thủy mà nói thì những ngôi nhà phạm vào Bạch Hổ Sát thì chủ nhà thường bị bệnh. Nếu nặng có thể bị mất mạng.

Nếu nhà phạm phải Bạch Hổ Sát thì có thể để một con Kỳ Lân ngay trên vị trí phạm sát để hóa giải.

Căn nhà của Lâm Gia Đống hiện tại không có bất kỳ âm sát khí nào, nên đương nhiên cũng không có ma quỷ gì đến quậy phá cả. Vì vậy, âm thanh đánh nhau thường xuất hiện vào ban đêm kia chắc chắn là do người nào đó cố tình tạo ra và không loại trừ khả năng căn nhà đã bị ai đó dùng Yếm Thắng Thuật.
 
Chương 222: Yếm Thắng Thuật


Yếm Thắng Thuật chính là dùng bùa chú, pháp thuật hoặc cầu nguyện để trù ếm người, vật mà mình ghét.

Những loại bùa có liên quan đến xây dựng loại này thường được gọi là Mộc Công Yếm Thắng. Mộc Công Yếm Thắng là một loại bùa trong Yếm Thắng Thuật và có nguồn gốc từ thời cổ đại. Loại bùa này rất thịnh hành từ sau thời nhà Nguyên. Yếm Thắng Thuật phản ánh tâm lý tin tưởng vào thần linh và muốn cầu thần linh phù hộ cho mình được xã hội xem trọng và có nhiều đãi ngộ tốt của những người theo các ngành nghề lao động chân tay. Loại bùa này cũng được nhiều người mê tín dùng để trút giận hoặc ám hại những người mình ghét.

Dương Tử Mi lên căn gác xếp trên sân thượng và bảo Lâm Gia Đống dùng đồ nghề đập căn gác đó đi thì tìm thấy hai búp bê đấu sĩ đang trong thế đánh nhau trong đó.

Thấy hai búp bê nọ, Lâm Gia Đống vô cùng kinh hãi. Ông hỏi Dương Tử Mi đó là thứ gì?

- Chúng chính là nguyên nhân gây ra tiếng đánh nhau mà ông thường nghe thấy vào mỗi buổi tối đấy.

Dương Tử Mi đáp.

Nghe thế, Lâm Gia Đống tức giận nói:

- Thì ra là bọn thợ xây kia làm. Tôi phải kiện họ, hừ!

Dương Tử Mi khẽ nhếch mày, lạnh lùng nhìn Lâm Gia Đống một cái, nói:

- Trước khi muốn kiện ai thì ông cũng phải xem lại bản thân mình trước đã. Có phải ông đang nợ hoặc trừ lương họ không?

Lâm Gia Đống mặt biến sắc, ấp úng nói:

- À... có... có đang nợ họ ít tiền lương.

Thật ra, lương mà Lâm Gia Đống nợ không phải một ít mà là một trăm mấy ngàn tiền lương của người ta. Hơn nữa, ông ta còn tìm đủ mọi cách để giam lương của họ không trả.

- Nếu làm việc thất đức thì đương nhiên sẽ phải gánh rất nhiều oán khí. Cũng chính vì ông không trả lương cho nhân công của mình nên họ mới ghét và ếm bùa nhà ông. Đây là nhân quả báo ứng thôi.

Dương Tử Mi nói.

Lâm Gia Đống trán lấm tấm mồ hôi nói:

- Vậy... tôi sẽ lập tức trả lương cho họ ngay khi xoay được đầu vốn.

Nghe Lâm Gia Đống nói vậy, Dương Tử Mi chỉ khẽ gật đầu.

- Vậy mấy căn nhà tôi xây cũng có hiện tượng như vậy, chỉ cần tìm ra chúng và vứt chúng đi là được sao ạ?

Lâm Gia Đống sốt ruột hỏi.

- Không đơn giản như vậy đâu. Giờ có vứt mấy con búp bê này đi thì bùa kia vẫn chưa được phá giải.

Lâm Gia Đống sợ hãi hỏi:

- Vậy phải làm sao ạ? Dương đại sư, đại sư có cách nào giúp tôi phá giải bùa ếm không?

- Giải bùa cũng đơn giản thôi, chỉ cần...

Đang định nói cách giải bùa, đột nhiên Dương Tử Mi nhớ đến gì đó, cô lập tức dừng lại không nói nữa.

Đúng là muốn phá giải Yếm Thắng Thuật thì rất đơn giản. Khi vật dùng để ếm bị phát hiện, chỉ cần mang chúng đi đốt là có thể phá được tác dụng trù ếm của chúng. Một khi bùa bị phá giải thì gia chủ sẽ được bình an như trước, còn người trù ếm cũng sẽ bị trừng phạt cho những chuyện mình gây ra, hay nói cách khác là họ sẽ bị tổn hao nguyên khí.

Mộc Công Yếm Thắng là một dạng tín ngưỡng và cũng là một tập tục rất thịnh hành ở thời cổ đại. Thế nên, nhằm tránh chuyện các thợ xây tùy ý trù ếm hoặc vô tình chọc giận các vị thần linh nào đó, dân gian thường dùng cách bái tế khi xây nhà. Cách bái tế đơn giản nhất chính là chôn một con vịt ngay dưới móng của căn nhà. Vịt có âm Hán là “Áp”, trùng âm với “Áp” trong “Trấn Áp”, biểu thị ý nghĩa trấn áp ma quỷ và có tác dụng trấn giữ nhà cửa. Cách bái tế và vật dùng để bái tế của các dân tộc khác nhau cũng khác nhau.

Dương Tử Mi biết, sở dĩ những người thợ xây kia dùng đến Yếm Thắng Thuật là bởi vì Lâm Gia Đống là một gian thương, đối xử bất nhân bất nghĩa với họ trước. Hơn nữa, đều là thầy tướng số với nhau nên cô cũng phải tuân thủ quy tắc không làm tổn hao nguyên khí của những người cùng nghề. Mười năm trước, khi cô bày Thất Sát Trận trên mộ tổ tiên của Lâm Đức Kiệt, thầy tướng số nào đó đã cố tình không tuân thủ quy tắc đó. Người đó không những phá trận của cô mà còn hại cô bị tổn hao nguyên khí nặng nề.

Những chuyện mình không muốn thì cũng không nên khiến người khác phải chịu. Cho nên, Dương Tử Mi nhất định sẽ không làm những chuyện độc ác, thất đức như thế.

Thấy cô cứ trầm ngâm mãi như thế, Lâm Gia Đống lại nôn nóng hỏi:

- Dương đại sư, phải làm sao mới được đây?

- À, tôi sẽ làm phép để hóa giải chúng.

Suy nghĩ một hồi, Dương Tử Mi quyết định chọn cách dùng Phù Chú Pháp để trấn áp Mộc Công Yếm Thắng kia. Chỉ có cách này thì người ếm bùa mới không bị tổn hao nguyên khí.

Sau khi giúp Lâm Gia Đống phá giải bùa ếm xong, Dương Tử Mi còn không quên căn dặn ông ta rằng làm việc gì cũng đừng nên quá đáng quá mà phải chừa lại cho mình một ít đức. Nếu không, lần sau nếu gặp chuyện như vậy nữa, cô nhất định sẽ không giúp nữa.

Sau khi trải qua chuyện này, Lâm Gia Đống cũng đã biết sợ, nên không dám làm những chuyện xấu xa kia nữa. Kể từ sau chuyện đó, Lâm Gia Đống đều làm ăn rất đàng hoàng và ngày càng được tin tưởng hơn. Cũng chính vì được tin tưởng mà chuyện làm ăn của ông cũng thuận buồm xuôi gió và phát đạt hơn trước rất nhiều. Cuối cùng, cũng có ngày ông có được một vị thế khá vững chắc trong giới xây dựng của thành phố A.
 
Chương 223: Trở Mặt


Rời khỏi nhà của Lâm Gia Đống, Dương Tử Mi đi thẳng đến nhà của người phụ nữ có chồng bị bệnh lao phổi nọ.

Vừa đến đã thấy người phụ nữ nọ đang cho mèo ăn ngay trước cửa nhà. Lần này, chiếc khay dùng cho mèo ăn kia cũng là một chiếc khay bằng kim loại cũ, còn chồng bà thì ngồi ngay bên cạnh.

Chồng của người phụ nữ nọ nhìn khỏe hơn trước rất nhiều. Mặt cũng không đỏ bừng nữa, mắt thì cũng bắt đầu có chút sinh khí.

- Con chào cô chú ạ!

Dương Tử Mi tươi cười bước đến chào hỏi.

Người phụ nữ nọ ngẩng đầu lên nhìn cô. Thái độ của bà không có chút gì thân thiện và cảm kích cả, mà thay vào đó là một ánh nhìn không chút thiện cảm nào, cứ như là cô nợ bà ta gì đó vậy.

- Cô bé, con đến rồi à!

Chồng bà đang ngồi bên cạnh thì có vẻ hòa nhã hơn chút. Ông cũng lịch sự chào lại Dương Tử Mi một tiếng. Tuy nhiên, giọng điệu của ông cũng có chút gì đó khá lạnh lùng và xa cách.

Thấy phải ứng của hai người họ, Dương Tử Mi thoáng nghi hoặc và cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

- Còn đến đây làm gì?

Người phụ nữ nọ bắt đầu tỏ rõ thái độ.

- Cô ơi, con đến để xem bệnh tình của chú thế nào thôi ạ.

Thấy bà đối xử với mình như vậy, Dương Tử Mi cảm thấy rất khó chịu.

- Hừ!

Người phụ nữ nọ lạnh lùng hắng giọng một cái, sau đó ném mạnh chiếc khay đang cho mèo ăn kia xuống đất khiến đám mèo nọ hoảng vía bỏ chạy mất.

Dương Tử Mi cũng bắt đầu cảm nhận được việc không hay sắp sửa xảy ra.

Cô dùng thiên nhãn để quan sát người phụ nữ nọ và thấy được cảnh trước đó vài ngày có một người thanh niên mang theo một tấm hình tìm đến bà. Hai người họ nói gì cô nghe không rõ. Cô chỉ thấy mặt của người phụ nữ nọ biến sắc và tức giận mắng vài câu.

Nhìn kỹ hơn tấm hình kia thì cô phát hiện đó chính là hình của khay đồng Quản Trọng.



- Mai Yến, cô bé là ân nhân cứu mạng của tôi mà.

Chồng của người phụ nữ nọ nghiêm giọng nhắc nhở.

- Ông à, ông ngốc quá, nó đã lừa bộ khay cổ trị giá hơn một trăm triệu của chúng ta đó. Với số tiền đó, chúng ta đến bệnh viện nào khám bệnh mà chẳng được?

Đoạn, người phụ nữ nọ quay sang liếc Dương Tử Mi một cái và mỉa mai nói:

- Dung mạo xinh xắn, đàng hoàng như thế, tôi còn tưởng là Quan Âm Bồ Tát hạ phàm nữa cơ. Thì ra chỉ là một đứa lừa gạt.

Dương Tử Mi vẫn im lặng không nói lời nào.

Chuyện này cô không biết phải nói sao cho phải.

Tuy nhiên, cô cũng đã cứu mạng chồng bà đấy thôi.

Bệnh của chồng bà nếu như cô không kịp thời ra tay thì dù có vô bệnh viện khám và chữa trị đi nữa thì nửa tháng sau ông ta cũng sẽ không tránh được kiếp số.

Huống hồ, khi cô phát hiện bộ khay đồng kia thì người phụ nữ nọ cũng chỉ xem chúng như những chiếc khay cũ khác và dùng chúng để cho mèo ăn đấy thôi.

Nếu nhìn từ góc độ này thì cô không nợ gì họ cả.

- Ba ngàn này trả lại cho mày, mày mau trả lại bộ khay đồng đó cho tao. Lừa của người khác bộ đồ cổ trị giá trăm triệu như thế mà còn không biết áy náy, đúng là đồ mặt dày.

Người phụ nữ nọ vào phòng và lấy ra ba ngàn ném thẳng vào mặt Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn toàn khác với mấy ngày trước của bà ta.

Đúng lúc này, người thanh niên mà cô thấy bằng thiên nhãn cũng đến. Sau khi nhìn Dương Tử Mi xong, anh ta lên tiếng hỏi:

- Cô ơi, người lừa bộ khay đồng cổ của cô chính là cô bé này sao?

- Đúng vậy, chính là nó.

Người phụ nữ nọ tức giận nói.

- Cô em à, cô em cũng gan thật đấy. Ngay cả đồ cổ thuộc sở hữu cá nhân của người ta mà cô em cũng dám lừa. Chán sống rồi sao? Biết điều thì trả lại ngay đi, nếu không thì, hề hề...

Người thanh niên nọ vừa nói vừa xắn tay áo lên vẻ hung hãn và giơ giơ nắm đấm lên trước mặt Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi chau mày khó chịu nói:

- Được, tôi sẽ trả lại cho các người!

- Thật là, đồ đã tặng rồi, có nhiều tiền cỡ nào thì cũng đã sao? Hai người làm sao đòi lại được đây? Mai Yến, bà không hiểu gì cả.

Chồng người phụ nữ nọ cũng bắt đầu quát lên.
 
Chương 224: Tiền Đến Tiền Đi


- Ông ngốc quá, cả trăm triệu chứ ít ỏi gì! Sao chúng ta để nó lấy đi như vậy được chứ?

Người phụ nữ nọ cũng hét lên.

- Dù gì thì... con bé cũng chữa bệnh cho tôi mà.

Chồng của người phụ nữ nọ chống chế.

- Lúc nãy tôi đã nói với ông rồi. Nếu chúng ta có nhiều tiền như vậy thì cho dù là đến bệnh viện hàng đầu ở Bắc Kinh chúng ta cũng có thừa tiền để đi.

Người phụ nữ nọ lại tiếp tục lớn tiếng nói.

- Thôi được rồi. Nếu như mọi người cho rằng một trăm triệu kia đáng giá hơn một mạng người thì tôi sẽ trả lại một trăm triệu đó vậy!

Dương Tử Mi lúc này mới lên tiếng nói.

Nghe thế, hai mắt của người phụ nữ nọ sáng lên.

Một trăm triệu là số tiền mà trước giờ bà chưa từng thấy qua.

Đoạn, Dương Tử Mi ra ngân hàng, chuyển ngay một trăm triệu do Tống Huyền trả cho mình vào tài khoản của người phụ nữ nọ.

Thấy một trăm triệu đó chỉ vừa mới đây thôi lại phải chuyển sang cho người khác, Dương Tử Mi chỉ biết dở khóc dở cười.

Có câu thầy tướng số, thầy bói thường bị tam tật ngũ khuyết. Chẳng lẽ cô cũng không thoát khỏi quy luật đó sao?



Nghĩ thông như thế nên trong lòng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Còn về chuyện người phụ nữ kia sau khi nhận tiền xong không biết có gặp tai họa gì nữa không thì cô cũng không quan tâm. Bởi vì trên đời này có nhiều người tham lam, thấy lợi mà quên đi ơn nghĩa của người khác. Hạng người này không đáng để cô giúp.

Giải quyết xong chuyện bộ khay đồng kia, Dương Tử Mi cũng nhận được điện thoại của Hạ Quốc Huy. Ông hỏi cô là bản thiết kế nhà đã xong chưa. Nếu xong rồi thì ông có thể cho người chuẩn bị khởi công.

Đúng lúc Dương Tử Mi cũng có mang theo bản thiết kế đó nên cô đi thẳng đến nhà Hạ Quốc Huy.

Thấy cô đến, Hạ Muội mừng rỡ chạy ra đón và dẫn cô vào nhà. Vừa đi hai người vừa trò chuyện rôm rả. Hạ Muội còn mời cô cùng đi xem phim vào ngày mai.

Trước giờ, Dương Tử Mi vẫn chưa từng vào rạp chiếu phim lần nào.

Kiếp trước, vé xem phim một trăm đồng đối với cô mà nói là một thứ rất xa xỉ.

Lúc đó, cô không hiểu được là rõ ràng có thể mua đĩa chép về nhà xem nhưng tại sao lại có nhiều người thích tiêu tiền để vào rạp chiếu phim xem phim như thế?

Cho nên, cô thường cười họ là đồ ngốc.

Nhưng giờ, trong ví của cô cũng có kha khá tiền. Một trăm đồng đối với cô mà nói cũng không phải là lớn lao gì, nên rạp chiếu phim cũng trở thành một thứ thu hút cô.

Cô gật đầu nhận lời đi xem phim với Hạ Muội vào tám giờ tối mai.

Hẹn với Hạ Muội xong, Dương Tử Mi liền đưa bản thiết kế nhà cho Hạ Quốc Huy xem.

Sau khi xem qua bản thiết kế nọ, Hạ Quốc Huy phát hiện căn nhà chủ yếu được thiết kế theo Thái Cực, Lưỡng Nghi. Trong đó còn có một hình vẽ mà ông không hiểu là hình gì.

- Tiểu Mi, con đang bày trận phong thủy à?

Hạ Quốc Huy hiếu kỳ hỏi.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Dùng để hóa giải âm khí ở đó sao?

- Cũng có thể nói là vậy ạ.

Dương Tử Mi cũng không giải thích nhiều với ông, vì có giải thích thì ông cũng không hiểu. Điều mà cô cần ông làm là mong ông có thể xây nhà dựa vào bản thiết kế của cô. Ngay cả một cục gạch, một cọng cỏ cũng phải hoàn toàn giống với bản thiết kế.

Thấy cô không muốn giải thích nhiều nên Hạ Quốc Huy cũng không hỏi gì thêm nữa. Ông cũng bảo đảm là sẽ cho đội thi công tốt nhất phụ trách xây nhà cho cô và trong vòng một tháng sẽ hoàn công căn nhà.

Tuy Hạ Quốc Huy không hối thúc gì về tiền xây nhà nhưng Dương Tử Mi vẫn chủ động đề cập đến chuyện đó và lập tức chuyển mười triệu từ tài khoản của mình sang cho ông.

Mười triệu đó cũng chính là số tiền cuối cùng mà cô tích cóp được bấy lâu nay. Giờ trả tiền xây nhà xong, cô lại trở nên trắng tay.

Tuy nhiên, cô cũng không lo lắng gì. Bởi vì mỗi ngày cô cũng kiếm được ít nhất là một trăm ngàn từ việc xem quẻ, bói toán, phong thủy nên cô cũng chẳng sợ sẽ lại túng quẫn như kiếp trước.

Ngoài ra, nghe nói Mộ Dung Vân Thanh đã đến Myanmar mua đá thô nên cô cũng định là chờ sau khi anh ta quay lại thì cô sẽ tiếp tục đến Ngọc Thạch Hiên thử vận may.

Dựa vào thiên nhãn đặc biệt có thể thấy được các loại ngọc, đá quý, Dương Tử Mi cũng không sợ không kiếm được tiền.

Sau khi từ nhà Hạ Quốc Huy về đến nhà, Dương Tử Mi cũng không quên lấy cái tháp nhỏ mới mua lúc chiều ra nghiên cứu. Tuy nhiên, xem đi xem lại cô vẫn không thấy được thứ gì đặc biệt cả mà chỉ cảm thấy mình và nó có một cảm ứng nhất định nào đó. Cảm giác như thân thể mình và nó như tương thông với nhau vậy.
 
Chương 225: Năng Lượng Bí Ẩn


Nhằm tăng sức sát thương của Càn Khôn Kiếm, một lần nữa, Dương Tử Mi lại mang theo cái tháp nọ đến khu đất mà cô định xây nhà kia vào lúc nửa đêm.

Khi cô để cái tháp đó xuống đất thì kỳ lạ thay, mặc dù cô vẫn chưa bày Tụ Linh Trận nhưng âm sát khí ở xung quanh đã hoảng sợ chạy biến đâu mất hết.

Thấy luồng sát khí màu đen tỏa ra từ cái tháp đó, Dương Tử Mi cảm thấy rất kỳ lạ. Cô bèn để Càn Khôn Kiếm lên trên tháp để hút sát khí.

Kết quả là những đồng tiền xu trên kiếm lại rung lên, cứ như là gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức vậy.

Dương Tử Mi vội vàng lấy kiếm xuống thì kiếm mới trở lại bình thường.

Cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Đoạn, cô để tay lên cái tháp đó...

Cô cảm nhận được là có hơi thở đặc biệt nào đó đang truyền vào người cô sau đó hòa cùng với hơi thở của cô.

Dương Tử Mi nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, một tay để lên tháp, một tay bắt ấn và bắt đầu đọc khẩu quyết để vào trạng thái tu luyện.

Lập tức, một nguồn năng lượng mạnh mẽ bắt đầu xâm nhập vào người cô và hòa cùng nguyên khí của cô, giúp cô tu lyện được nhanh chóng hơn.

Tuy nhiên, đối với nguồn năng lượng bí ẩn này, cô cũng không dám dùng nhiều. Được một lúc, cô liền lấy tay xuống.

Khi đứng dậy, cô phát hiện cơ thể mình nhẹ nhàng, bay bổng, tràn đầy sinh lực.

Cô nhìn chăm chú vào cái tháp được gia công thô kệch kia và thử dùng phép để triệu hồi vài âm hồn, nhưng khi các âm hồn nọ còn cách cô khoảng ba mét thì chúng liền trốn mất, cứ như là thấy gì đáng sợ vậy.

Đang đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên ở phía xa có một bóng đen đang tiến nhanh về phía cô.

Khi bóng đen đó còn cách cô khoảng năm mét thì cô đã biết được người đó là ai rồi.

Cô vô cùng vui mừng. Cùng với tốc độ tiến đến ngày càng nhanh của người kia, tim cô cũng bắt đầu loạn nhịp. Cô vừa khấp khởi hi vọng và cũng vừa cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng.

Tuy cô vẫn đứng yên để chờ đợi Long Trục Thiên đến, nhưng tim cô đã sớm chạy đến bên anh rồi.

Trong chớp mắt, Long Trục Thiên đã đứng trước mặt cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Ánh mắt đó cứ như muốn cuốn lấy linh hồn và thân thể cô vào trong đó vậy.

Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hơi thở của cô như tạm ngưng lại, còn các giác quan thì lại vô cùng nhạy cảm. Cô nghe thấy rất rõ tiếng dế kêu, tiếng gió thổi nhè nhẹ và cả tiếng côn trùng đang chuyển động trong từng lùm cây.

Và... hơi thở gấp gáp của Long Trục Thiên đang đứng trước mặt cô kia!

Một lúc lâu sau, cô chủ động lên tiếng hỏi:

- Sao anh biết em ở đây?

Long Trục Thiên không trả lời mà chỉ đưa tay kéo cô ôm vào lòng, dịu dàng nói:

- Anh đã không ngủ liên tục ba ngày rồi.

Dương Tử Mi khá bất ngờ. Cô vốn tưởng anh sẽ nói những lời yêu thương, ngọt ngào với mình, ví dụ như anh yêu em... đại loại vậy nhưng không ngờ là anh lại nói một câu cứ như là tủi thân lắm vậy.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh và phát hiện mắt anh khá đỏ, hốc mắt hơi lõm xuống, râu cũng bắt đầu mọc lỏm chỏm, tóc hơi rối, dáng vẻ chẳng khác nào như vừa trở về từ chiến trường vậy.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Long Trục Thiên, tim cô thắt lại.

Phát hiện ánh mắt đau lòng của cô nhìn mình, Long Trục Thiên khẽ nhếch môi mỉm cười. Ánh mắt anh càng lấp lánh hơn và nhìn cô với vẻ yêu thương vô hạn...
 
Chương 226: Long Trục Thiên Và Tấm Thẻ Bài


Về đến nhà, Dương Tử Mi đi vào nhà bằng cửa chính, còn Long Trục Thiên thì leo cửa sổ như những lần trước.

Khi cô đẩy cửa bước vào phòng thì Long Trục Thiên đã mặc xong đồ ngủ và đang nằm ngủ say sưa trên giường.

Cô tiến đến nhìn gương mặt đang ngủ say của anh và mỉm cười xót xa. Sau khi kéo mền đắp cho anh xong cô mới đi tắm, thay đồ.

Tắm xong, vì không muốn làm anh thức giấc nên cô nhè nhẹ leo lên giường. Đang định nằm xuống thì Long Trục Thiên đã giơ tay kéo cô ôm chặt vào lòng.

Mắt anh vẫn nhắm, không biết là đã ngủ say hay là vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Sau khi ôm chặt cô vào lòng xong thì hơi thở của anh lại vang lên đều đều. Chỉ là, sắc mặt anh lúc này cũng trở nên thoải mái hơn trước. Khóe môi cũng khẽ nhếch lên vẻ rất hài lòng.

Thấy anh mê ngủ như thế, nghĩ đến chuyện anh đã ba ngày không được ngủ, Dương Tử Mi lại không khỏi xót xa, thương cảm.

Thế nên, cô ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh và dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng vừa ngủ không được bao lâu thì cô lại có cảm giác như mình đang nằm kế bên lò lửa nóng vậy. Cô bèn mở mắt ra.

Tấm thẻ bài đang đeo trên cổ Long Trục Thiên lại bắt đầu chuyển thành màu đỏ cam. Ánh sáng như đèn lệnh ở giữa cũng chớp liên hồi, còn thân nhiệt của anh cũng ngày càng tăng.

Dương Tử Mi lập tức tránh xa anh ra.

Nhớ lại chuyện tấm thẻ bài nọ đã cứu anh sống lại trong vụ phục kích lần trước, cô bắt đầu nghi ngờ có thể tấm thẻ bài kia khiến thân nhiệt của Long Trục Thiên tăng cao là để thay đổi các chức năng trong cơ thể anh.

Nghĩ thế nên cô không tháo tấm thẻ bài đó xuống như lần trước mà chỉ hồi hộp quan sát sự thay đổi của nó và cũng để xem Long Trục Thiên có gì thay đổi không. Một khi có nguy hiểm gì, cô sẽ tháo ngay nó xuống.

Thân nhiệt của Long Trục Thiên càng ngày càng cao. Mặt anh cũng bắt đầu nhăn lại vẻ như rất đau đớn.

Dương Tử Mi nghe được tiếng xương cốt của anh đang kêu lên răn rắc, cứ như là đang bị ai đó không ngừng kéo, rút vậy.

Cô lo lắng để tay mình lên cổ tay anh để bắt mạch cho anh.

Mạch của Long Trục Thiên tuy đập loạn cả lên, nhưng lại không hề yếu đi tí nào. Tuy nhiên mạch đập đó lại không giống như mạch của con người.

Tuy mạch của anh rất kỳ lạ, nhưng lại hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng hoặc cũng không khiến anh rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nên cô lại im lặng tiếp tục quan sát.

Tình trạng đó kéo dài khoảng hai mươi phút.

Hai mươi phút sau, màu đỏ cam của tấm thẻ bài dần biến mất, đèn lệnh cũng dần tắt và cuối cùng nó trở lại với hình dạng cũ kỹ ban đầu.

Thân nhiệt của Long Trục Thiên cũng dần trở lại bình thường, mạch cũng trở về trạng thái ban đầu.

Lúc này, Dương Tử Mi mới thở phào một cái rồi lại nằm xuống bên cạnh anh ngủ tiếp.

Ngày hôm sau tỉnh giấc thì Long Trục Thiên cũng đã rời khỏi từ lúc nào.

Cô ôm bộ đồ ngủ của anh vào lòng và không ngừng nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của tấm thẻ bài nọ vào tối qua. Nhưng dù nghĩ ngợi thế nào cô vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn. Là tin nhắn của Long Trục Thiên.

Mở tin nhắn ra xem, chỉ thấy vỏn vẹn vài chữ:

Lần đâu tiên Dương Tử Mi đang rất muốn biết nhà anh ở đâu, thân phận của anh là gì, anh đang làm gì mà khiến người khác bày mưu tính kế ám sát anh như vậy...

Tuy nhiên, cô lại không muốn chủ động hỏi.

Tất cả những điều cô muốn biết kia, cô hi vọng một ngày nào đó anh sẽ chủ động nói hết cho cô nghe và đón nhận cô vào thế giới của anh chứ không phải chỉ ôm nhau và ngủ cùng nhau như bây giờ.

Cô trả lời tin nhắn của Long Trục Thiên và bắt đầu trông chờ tin nhắn hồi đáp của anh.

Tiếc là chờ một hồi lâu mà điện thoại của cô vẫn im lìm.

Nghĩ thế nên Dương Tử Mi ném điện thoại vào cặp và thay đồ chuẩn bị đi học.
 
Chương 227: Chỉ Là Bạn Bè Thôi


Vừa xuống đến cổng khu nhà thì Dương Tử Mi đã thấy Mẫn Cương đứng chờ từ lúc nào. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mái tóc bồng bềnh và gương mặt khôi ngô của Mẫn Cương khiến cô cảm giác như đang xem một bức tranh tuyệt đẹp vậy.

Thấy cô, Mẫn Cương cười tươi như hoa mùa xuân.

Mẫn Cương lúng túng tiến đến, gãi đầu ngại ngùng nói:

- Chào cậu, Tử Mi!

- Chào cậu!

Dương Tử Mi cũng vui vẻ chào lại.

Dương Tử Hi đứng kế bên hết nhìn Dương Tử Mi lại quay sang nhìn Mẫn Cương, sau đó nở nụ cười tinh nghịch nói:

- Chị, anh này đẹp trai quá đi!

Nghe thế, Mẫn Cương liền cúi đầu xuống cười nói với Dương Tử Hi:

- Em cũng dễ thương lắm!

- Vậy anh nói xem em dễ thương hay chị em dễ thương hơn?

Dương Tử Hi cố ý hỏi.

Mẫn Cương chỉ biết cười đáp:

- Chị dễ thương mà em cũng dễ thương nữa. Hai chị em đều dễ thương như nhau.

Nghe những lời nịnh bợ kia của Mẫn Cương, Dương Tử Mi cũng mỉm cười vui vẻ.

Thấy cô vui như thế, nụ cười của Mẫn Cương càng rạng rỡ hơn nhưng anh cũng chỉ biết cúi đầu vẻ xấu hổ.

Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Mẫn Cương lại càng khiến anh trở nên dễ thương hơn gấp trăm ngàn lần.

Dương Tử Mi bất giác giơ tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm mại của anh...

Hành động đột ngột đó của Dương Tử Mi khiến Mẫn Cương sựng lại.

Lúc này, Dương Tử Mi mới phát hiện là mình đã sai rồi.

Tuy cô có một trái tim của một cô gái trưởng thành, nhưng Mẫn Cương hiện tại vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên và bắt đầu biết yêu, cô sờ tóc anh như thế, có lẽ sẽ...

Nghĩ vậy nên cô vội vã rụt tay lại, cười ngại ngùng nhìn Mẫn Cương. Chỉ thấy mặt Mẫn Cương lúc này đang đỏ ửng lên và thoáng chút e thẹn. Thần thái đó của anh khiến tim cô bất giác xao xuyến.

Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh. Nhìn thấy vòng tay bằng thủy tinh lam đang đeo trên tay mình, nghĩ đến Long Trục Thiên, cảm giác xao xuyến, bồi hồi kia lập tức biến mất.

Kiếp trước, người cô yêu là Mẫn Cương.

Nhưng kiếp này, Long Trục Thiên mới là người mà cô muốn tặng đồng tiền Kim Đao kia.

- Đi thôi, sắp trễ giờ học rồi.

Dương Tử Mi cố ý chuyển chủ đề nói.

- Ừm.

Mẫn Cương gật đầu và lại nhìn trộm cô bằng một ánh mắt chứa chan tình cảm. Ánh mắt thiết tha đặc biệt chỉ có ở những chàng thiếu niên mới lớn đang yêu thôi.

Dương Tử Mi không dám đối diện với ánh mắt đó. Cô chỉ nắm tay Dương Tử Hi và dắt cô bé đến trường.

Mẫn Cương cũng lên tiếng nói:

- Tớ đi chung với hai chị em cậu.

- Anh ơi, không phải là anh muốn theo đuổi chị em chứ?

Dương Tử Hi lại giả vờ ngây thơ hỏi.

Bị hỏi như thế, Mẫn Cương chỉ biết bẽn lẽn gãi gãi đầu rồi quay sang nhìn Dương Tử Mi một cái mà không nói gì.

Anh biết, cô là mục tiêu mà cả đời này anh cũng không theo đuổi được. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ cố gắng để đuổi theo bước chân cô.

Lúc này đây, anh đang rất muốn có thể nhanh chóng trưởng thành và có được sự nghiệp, thành tích gì đó trong tay để có thể có được vị trí ngang bằng, tương xứng với cô.

Mẫn Cương thì như vậy, Dương Tử Mi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô thấy tâm trạng của mình đang rất kỳ lạ.

Cô không phải là một thiếu nữ ngốc nghếch nên đương nhiên là cô hiểu rất rõ tâm ý của Mẫn Cương dành cho mình. Tấm ý của anh lúc này cũng giống như tâm ý mà cô dành cho anh ở kiếp trước vậy.

Chỉ tiếc là kiếp này, người cô chọn không phải là anh.

Dương Tử Mi áy náy nhìn Mẫn Cương, sau đó nghiêm giọng nói với Dương Tử Hi:

- Tử Hi, em đừng nói năng lung tung. Chị và anh Mẫn Cương chỉ là bạn bè chung lớp thôi.

Nghe những lời từ chối khéo đó của cô, Mẫn Cương thấy tim mình nặng trĩu, mặt thoáng buồn.

Nhưng như vậy cũng tốt, anh vốn cũng không trông mong gì hơn. Có thể làm bạn và được ở cạnh cô là anh vui rồi.

Nghĩ đến đây nên tâm trạng buồn rầu kia của Mẫn Cương cũng lập tức biến mất.

- Đúng rồi, Tử Mi, lần trước cậu có hỏi số điện thoại của ông nội tớ, vậy cậu có gọi điện thoại cho nội tớ chưa?

Để cả hai không phải ngượng ngùng nữa, Mẫn Cương chủ động hỏi.

Dương Tử Mi lúc này mới sực nhớ, nói:

- Hai ngày nay tớ bận nên quên mất chuyện đó.

- Cậu tìm ông nội tớ có việc gì sao?

- Ừm, tớ có chút chuyện muốn hỏi.

Dương Tử Mi lại nhớ đến hiện tượng kỳ lạ của tấm thẻ bài kia và thấy tốt hơn hết là cô nên đích thân đến gặp Mẫn Ngọc Lâm.
 
Chương 228: Yêu Sớm


- Tử Mi, ngày mai thi, cậu ôn tập tới đâu rồi?

Mẫn Cương lại tìm chủ đề để nói.

- Chị em thông minh như vậy nên không có cuộc thi nào làm khó chị ấy được đâu. Anh yên tâm đi nhé. Hơn nữa, chị em còn biết bày phong thủy trận, nhờ phong thủy trận của chị cùng cây bút Văn Xương nên lần trước em thi được điểm tuyệt đối đấy.

Dương Tử Hi ngước mặt lên nhìn Mẫn Cương cười nói.

Nói xong, cô bé vui vẻ lôi cây bút Văn Xương kia ra khoe.

Mẫn Cương cầm cây bút trên tay, tò mò xem đi xem lại và nói:

- Đây là bút Văn Xương sao? Anh cũng thích lắm.

- Vậy anh bảo chị em tặng cho anh một cây đi. Đây là bút của em, bút này chị em đã làm phép ứng với sinh thần bát tự của em rồi nên chỉ linh nghiệm với em thôi.

Dương Tử Hi vừa nói vừa vội vã lấy bút lại.

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kỳ vọng.

- Thôi được rồi, tớ sẽ tặng cậu một cây.

Thấy anh mong chờ như thế nên Dương Tử Mi cũng gật đầu nhận lời.

Nghe vậy, Mẫn Cương như mở cờ trong bụng. Gương mặt anh cũng bừng sáng hơn, ánh mắt đen láy càng long lanh, vui vẻ hơn.

- Mẫn Cương, sau này cậu định thi vào trường nào?

Dương Tử Mi hỏi.

- Tớ định thi vào trường phổ thông trung học Nhất Trung ở thành phố B, hi vọng có thể thi đậu vào đó. Còn cậu thì sao?

Mẫn Cương hỏi lại.

- À, tớ cũng định thi vào trường Nhất Trung ở thành phố B, nghe đâu đó là một trường nổi tiếng, nhiều người giỏi lắm.

Dương Tử Mi đáp.

- Vậy chúng ta cùng cố gắng. Hi vọng cậu và tớ đều có thể đậu vào trường Nhất Trung, và tốt nhất là vào chung một lớp.

Mẫn Cương hớn hở nói.

Dương Tử Mi cũng vui lây. Tuy cô không còn tình yêu nam nữ với Mẫn Cương, nhưng cô đang rất hiếu kỳ về giai đoạn trưởng thành của anh. Cô rất muốn biết anh làm thế nào để trở thành một người đàn ông chính chắn, tốt bụng, nho nhã, dịu dàng, lịch thiệp mà cô từng thầm thương trộm nhớ ở kiếp trước kia.

Sau khi đưa Dương Tử Hi đến trường, Dương Tử Mi cùng Mẫn Cương cùng nhau đến trường của mình.

Trên đường đi, hai người họ gặp rất nhiều các bạn cùng trường khác. Mẫn Cương và Dương Tử Mi hiện tại cũng đã là hai nhân vật nổi tiếng của trường Nam Thành, nên chuyện hai người đi học cùng nhau như thế cũng thu hút rất nhiều ánh mắt và sự suy đoán, bàn tán của rất nhiều nam, nữ sinh cùng trường.

Những lời suy luận, bàn tán như thế, Dương Tử Mi vốn đã quen rồi. Huống hồ, Mẫn Cương cũng chẳng thèm bận tâm đến, vậy thì cô để ý làm gì cho mệt?

Nhưng, hai người họ lại chạm mặt Mộ Dung Nghiên.

Tuy bị chú mình cảnh cáo là sau này nên tránh xa Dương Tử Mi ra và đừng chọc cô, thế nhưng vừa thấy hai người họ vui vẻ nói cười với nhau, cơn ghen trong lòng Mộ Dung Nghiên lại bắt đầu bùng phát.

Cô ta chạy thẳng đến phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa mách với thầy chủ nhiệm văn phòng là trong trường có người yêu nhau công khai.

Trường Nam Thành vốn rất nghiêm ngặt trong chuyện yêu đương của các học sinh, thế nên vừa nghe có người công khai yêu nhau như thế, chủ nhiệm văn phòng liền tức giận theo chân Mộ Dung Nghiên để xem là ai mà dám cả gan như vậy.

Kết quả, sau khi thấy hai người bị Mộ Dung Nghiên nói là yêu đương công khai kia là Mẫn Cương và Dương Tử Mi thì gương mặt vốn khó chịu, cau có của ông lập tức trở nên vui vẻ, hòa nhã hơn hẳn.

Mẫn Cương là cháu nội của cựu tỉnh trưởng, con trai của một doanh nghiệp giàu có và không phải là người mà ông có thể dễ dàng đắc tội.

Còn Dương Tử Mi thì lần cô châm cứu cứu mạng cục trưởng kia ông cũng tận mắt chứng kiến. Huống hồ, sau chuyện đó, cô lại được cục trưởng tin tưởng và quý mến, hơn nữa, nghe họ trò chuyện ông cũng đoán biết được cục trưởng và nhà cô vốn có giao tình với nhau.

Hai người như thế nên ông làm sao dám phê bình, đắc tội cho được.

Tuy nhiên, Mộ Dung Nghiên cũng là người mà ông cũng không thể đắc tội.

Thế nên, mặc dù rất khó xử nhưng ông cũng cố gắng tiến đến trước mặt Mẫn Cương và Dương Tử Mi, ra vẻ nghiêm nghị nói:

- Mẫn Cương, Dương Tử Mi, nghe nói quan hệ của hai em khá thân thiết. Đây là trường học, nên hai em cũng nên chú ý một chút...

Mẫn Cương ngước lên nhìn ông hỏi:

- Thầy nói vậy là ý gì ạ?

- À... lúc nãy có bạn đến báo nói là hai em đang yêu nhau... Hai em vẫn còn nhỏ, mới mười lăm tuổi thôi, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là học, chứ không phải...

Chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa lại tuôn ra một tràng đạo lý làm người.

Dương Tử Mi chỉ thấy rất buồn cười.
 
Chương 229: Hôn Mẫn Cương


Nghe thầy chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa nói thế, Mẫn Cương sợ Dương Tử Mi sẽ xấu hổ hoặc tức giận nên anh lo lắng quay sang nhìn cô một cái, sau đó mặt ửng đỏ nói với thầy chủ nhiệm:

- Thầy ơi, em với Dương Tử Mi chỉ là bạn bè thôi, sao thầy lại nghĩ thế ạ?

- Chuyện này... Có bạn chạy lên méc với thầy như vậy đấy.

Thấy Mẫn Cương có vẻ tức giận nên thầy chủ nhiệm ngượng ngập nói.

- Méc à? Chẳng lẽ thầy không biết là vu oan cho người khác sẽ làm tổn thương tâm hồn non nớt của học trò sao?

- À... Chuyện này...

Ông không phát hiện ra được chứng cứ gì chứng minh hai người họ đang yêu nhau mà chỉ nghe Mộ Dung Nghiên nói thôi, thế nên bị chất vấn như thế ông cũng không biết trả lời sao cho được.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn để quan sát ông và thấy được cảnh Mộ Dung Nghiên đến tìm ông lúc nãy. Lúc này, cô cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.



Thấy Mộ Dung Nghiên đang đứng đằng xa quan sát, Dương Tử Mi khẽ mỉm cười và giơ tay nắm lấy bắp tay Mẫn Cương, sau đó quay sang nói với thầy chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa rằng:

- Tụi em yêu sớm thì đã sao ạ?

Thấy cô nắm tay Mẫn Cương, Mộ Dung Nghiên vô cùng tức giận. Cô ta lập tức xông đến, chỉ thẳng vào mặt Dương Tử Mi nói:

- Dương Tử Mi, mày đúng là trơ trẽn mà. Dám nắm tay bạn khác giới trong trường.

- Ơ? Chỉ vậy thôi mà là trơ trẽn sao? Vậy để tớ trơ trẽn hơn chút nữa nhé...

Dương Tử Mi cười mỉa mai. Đoạn, cô nhón chân, đưa tay kéo Mẫn Cương gần sát vào mặt mình và hôn nhẹ một cái lên má anh.

Bị hôn bất ngờ, mặt Mẫn Cương đỏ bừng như quả gấc. Ngoài mặt tuy e thẹn nhưng trong lòng anh lại vui mừng và ngọt ngào khôn xiết.

Hôn Mẫn Cương cũng chính là mơ ước và tâm nguyện của Dương Từ Mi vào kiếp trước.

Kiếp trước, cô không hôn anh được, nhưng kiếp này cô đã thực hiện được tâm nguyện của mình.

Thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng của Mẫn Cương lúc này, Dương Tử Mi lại cảm thấy mình thật có lỗi.

Vì muốn chọc tức Mộ Dung Nghiên nên cô đã lợi dụng Mẫn Cương, không những thế, cô còn hôn anh nữa. Như vậy, sau này Mẫn Cương làm sao thoát được mối quan hệ với cô đây.

Thầy chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa không ngờ là Dương Tử Mi sẽ làm thế nên ông cũng khá kinh ngạc. Ông cảm thấy hành động của cô đã làm tổn thương nghiêm trọng sự tôn nghiêm của ông với vị trí là một người quản lý chuyện yêu đương của học sinh trong trường.

- Dương Tử Mi!

Hành động hôn Mẫn Cương kia của cô lúc nãy cũng có rất nhiều người thấy. Thế nên nếu ông vẫn tiếp tục kiêng dè thân phận của cô và Mẫn Cương mà vẫn không có cách xử lý gì thì sau này ông khó mà giữ được sự tôn nghiêm và uy tín của trường. Vì vậy, ông nghiêm mặt tức giận nói:

- Em theo thầy vào phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa mau.

- Dạ!

Dương Tử Mi trước giờ vẫn chưa đi học ở trường nên cô cũng không rõ phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa rốt cuộc là nơi như thế nào, có tác dụng gì. Vì thế, cô cũng đang rất muốn xem xem thầy chủ nhiệm kia sẽ xử lý cô ra sao.

Tất cả những chuyện này đều là kinh nghiệm sống cả. Cô đang rất vui vì được trải nghiệm những chuyện đó.

Thấy thế, Mẫn Cương liền ngăn cô lại, nói:

- Không liên quan đến Tử Mi. Em sẽ đi với thầy.

- Hai em đều theo tôi vào phòng!

- Thầy chủ nhiệm tức giận bảo.

- Đi thì đi ạ.

Mẫn Cương cũng bắt đầu bùng phát tính tình ngang bướng tuổi thiếu niên của mình.

Đám đông xung quanh bàn tán xôn xao. Có người thì cười hả hê nhưng cũng có người thì lại vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ với Dương Tử Mi.

Còn Mộ Dung Nghiên, sau khi chứng kiến cảnh Dương Tử Mi ngang nhiên hôn Mẫn Cương như thế, cô ta tức muốn điên lên. Hai tay cô ta nắm chặt lại cứ như là muốn đấm vào mặt Dương Tử Mi vậy.
 
Chương 230: Trên Người Dương Tử Mi Có Ma?


Tại phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa.

Thầy chủ nhiệm phòng sa sầm mặt ngồi xuống ghế.

Dương Tử Mi và Mẫn Cương thì đang đứng trước mặt ông.

Mẫn Cương lúc này vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác bất ngờ và vui sướng vì được Dương Tử Mi hôn nên mỗi lần quay sang nhìn cô, anh đều rất hồi hộp, mặt đỏ ửng, miệng khẽ mỉm cười.

Thấy anh như thế, Dương Tử Mi càng tự trách mình hơn.

Cô thấy mình thật đáng trách. Biết sai mà còn cố ý làm.

Cô làm thế chẳng khác nào cho Mẫn Cương hi vọng, sau đó lại làm anh thất vọng. Vậy là không công bằng với anh.



- Hai em có phải là muốn bị làm kiểm điểm trước toàn trường không hả?

Thầy chủ nhiệm tức giận hỏi.

Dương Tử Mi và Mẫn Cương vẫn im lặng không lên tiếng.

Lúc này, giọng của thầy chủ nhiệm cũng trở nên mềm dịu hơn:

- Mẫn Cương, Dương Tử Mi, hai em chỉ mới là học sinh trung học cơ sở mà đã yêu nhau sớm như vậy rồi. Thậm chí còn ôm ấp và hôn nhau trước mặt các bạn khác như thế, làm vậy uy tín của trường chúng ta còn gì nữa chứ?

Nghe ông nói thế, Dương Tử Mi chỉ im lặng.

- Hai em đều là học sinh xuất sắc của trường, thầy cũng không muốn xử lý hai em công khai trước trường. Giờ, hai em mỗi người viết cho thầy một bản kiểm điểm và phải hứa là sau này không tái phạm nữa.

Thấy hai người họ nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, hơn nữa mặt Mẫn Cương lại đỏ ửng thế kia, ông tưởng là anh xấu hổ nên cũng không nói thêm gì nữa, lại chuyển sang giáo huấn và bắt đầu nói đạo lý.

- Ưm.

Dương Tử Mi thấy ông lại bắt đầu giọng điệu muôn thưở kia, ngoài ra ông còn bị hôi miệng nữa nên người có giác quan nhạy cảm như cô cũng thấy khó chịu. Cô chỉ đành vận khí bịt khứu giác của mình lại.

Tuy nhiên, hàm răng vàng khè cùng cách nói chuyện không ngừng văng nước bọt của ông kia khiến cho người khác không thể chịu đựng thêm nữa. Huống hồ, cô cũng muốn giải thích rõ ràng với Mẫn Cương nhằm tránh làm lỡ chuyện tình cảm của anh nên cô vội vàng nhìn sang anh định giải thích cho rõ. Nhưng cô bất ngờ phát hiện một nốt ruồi cô độc nằm ở một vị trí khá khó thấy trên mặt anh.

Kiếp trước, cô không thấy Mẫn Cương kết hôn, cũng không thấy anh yêu ai cả, hình như chỉ một mình một bóng thôi. Đương nhiên, lúc đó có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, chỉ là anh đều không nói chuyện yêu đương với họ.



Cô không muốn anh vì cô mà ở vậy suốt đời!

Thấy thái độ của cô có vẻ thành khẩn, nên sau khi giảng giải đạo lý một hồi xong, thầy chủ nhiệm cũng khoát tay bảo hai người ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có một nữ sinh nhìn cô và la lên thất thanh. Nữ sinh đó còn run lên cầm cập như là thấy ma vậy.

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn nữ sinh kia.

Nữ sinh đó dáng người gầy ốm, nhỏ con, ánh mắt vô hồn vẻ như thiếu sinh khí và có gì đó không bình thường.

Nghe tiếng hét lớn kia, thầy chủ nhiệm đang trong phòng cũng hối hả xông ra và lập tức ôm vai nữ sinh nọ dỗ dành:

- Nha Nha, đừng sợ, có cha ở đây.

Nữ sinh tên Nha Nha kia vội giấu mặt vào ngực cha mình, cả người cô ta run lẩy bẩy như đang vô cùng khiếp sợ vậy. Cô ta nói giọng run run:

- Mau bảo cô ta đi đi, mau bảo cô ta đi đi, trên người cô ta có ma.

Dương Tử Mi dáo dác nhìn quanh, thấy ngoài cô và Mẫn Cương ra, xung quanh không có ai khác nữa.



Cô dùng thiên nhãn quan sát Mẫn Cương nhưng không phát hiện âm tà khí nào cả.

 
Chương 231: Mắt Âm Dương (1)


Có câu thầy tướng số chỉ có thể xem tướng cho người khác chứ không thể xem tướng cho chính mình.

Dù là thầy tướng số cao minh đến đâu cũng không thể xem được mạng số của mình và của người thân.

Dương Tử Mi biết là từ sau khi hóa giải âm sát khí giúp Hoàng Tịnh Nhàn xong, cơ thể cô cứ như một cái động không đáy vậy, rất thích hút âm sát khí.

Tuy vậy, nhưng cô cũng không thấy có gì bất thường cả. Bình thường soi gương cô cũng tỉ mỉ quan sát sắc tướng của mình. Cô đã xem đi xem lại mặt mình và không phát hiện điều gì kỳ lạ cả.

Theo lý mà nói thì với sự nhạy cảm của bản thân đối với các âm hồn thì cô không thể bị âm hồn nhập được.

Nghe Nha Nha nói thế, thầy chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó khoát tay bảo cô rời khỏi.

Dương Tử Mi và Mẫn Cương cùng đi khỏi văn phòng.

- Tử Mi, lúc nãy có phải Nha Nha nói trên người tớ có ma?

Mẫn Cương lo lắng hỏi Dương Tử Mi.

Mẹ anh bị âm sát khí ám nhiều năm như thế nên anh cũng rất tin và sợ mấy chuyện như thế.

Dương Tử Mi lắc đầu nói:

- Tớ không thấy âm khí nào trên người cậu cả. Cậu đừng lo. Tớ nghi là cậu ấy nói tớ. Nhưng mà, cậu ấy là ai vậy?

- Cậu ấy à? Là con gái của thầy Lam, tên là Lam Nha Nha. Cậu ấy rất đặc biệt. Nghe nói lúc nhỏ đã có mắt âm dương, có thể thấy mấy thứ ma quỷ mà người bình thường không thấy được. Thế nên không ai dám tiếp xúc nhiều với cậu ấy, sợ bị ma nhập.

Đoạn, Mẫn Cương quay sang nhìn Dương Tử Mi nói tiếp:

- Tử Mi, cậu chắc rất am hiểu về vấn đề này. Trên đời này, có mắt âm dương thật sao?

Dương Tử Mi gật đầu xác nhận.

Mắt âm dương là một khả năng thông linh đặc biệt trong tín ngưỡng của dân gian. Nó có thể nhìn thấy sự tồn tại của quỷ, thần và các hiện tượng siêu nhiên mà người thường không thấy được. Năng lực của mắt âm dương trước giờ vẫn chưa được khoa học chứng minh, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người tin vào sự tồn tại của mắt âm dương. Trong tín ngưỡng dân gian, mắt âm dương có hai loại. Một là mắt âm dương bẩm sinh, hai là mắt âm dương được mở nhờ tác động của vậy gì đó.

Mắt âm dương bẩm sinh có được chủ yếu là do người đó bị bệnh gì đó khiến cho ngũ hành trong cơ thể bị mất cân bằng, hoặc lục phủ ngũ tạng vốn có khiếm khuyết. Triệu chứng rõ nhất của nó chính là có thể thấy được rất nhiều sự việc mà không bị thời gian, địa điểm giới hạn. Thi thoảng cũng có thể nhìn thấy du hồn, ngạ quỷ. Người có mắt âm dương bẩm sinh thường bị tổn hao rất nhiều dương khí, vì vậy, nhân duyên, sự nghiệp và tài vận cũng đều rất kém.

Mắt âm dương mở nhờ tác động lại được chia làm các loại sau:

1. Mắt âm dương mở nhờ diên thọ của đạo sĩ. Thông thường, trong Đạo Giáo, mắt âm dương được gọi là Đoạt Hồn Nhãn. Bởi vì Đạo Giáo có pháp thuật dùng nô dịch để nuôi dưỡng quỷ thần. Các đạo sĩ tĩnh tu thường không mở mắt âm dương. Các đạo sĩ mở mắt âm dương thường dương thọ không lâu. Để mở mắt âm dương, họ phải dùng dương khí của mình để mở. Sau đó, họ dùng cách nuôi dưỡng âm hồn, ma quỷ để bù và kéo dài tuổi thọ của mình. Cách này còn được gọi là Giáng Đầu hoặc Vu Thuật.

2. Dùng nước mắt trâu bò để mở mắt âm dương. Nước mắt của trâu bò có thể dùng để mở mắt âm dương. Thật ra, cách nói này cũng không đầy đủ lắm. Nước mắt của trâu bò mà các nhân sĩ tôn giáo dùng thường là nước mắt đã được kết ấn bằng Ma Pháp Trận của Sa Man giáo. Mỗi lần kết ấn bằng Ma Pháp Trận cần hai mươi đến ba mươi sáu năm mới xong chứ không phải là nước mắt trâu bò bình thường. Nếu như dùng nước mắt của trâu bò bị bệnh để nhỏ vào mắt mình thì nhất định là sẽ bị lây bệnh.

3. Dùng lá liễu để mở mắt âm dương. Thông thường, những người vốn đã có khả năng thấy được những chuyện dị thường mà người khác không thấy được mới có thể dùng lá liễu lau mắt để mở thiên nhãn của mình. Nếu người bình thường không có năng lực gì đặc biệt thì dù có dùng lá liễu lau mắt thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng gì. Tuy nhiên, những người có năng lực đặc biệt muốn nhìn thấy những thứ siêu nhiên thì cũng phải mời Âm Dương Sư thêm kết ấn vào lá liễu thì mới có thể khởi động năng lực đặc biệt đó của mình.

4. Thông Thiên Nhãn trong Phật Giáo. Đây chính là Thông Thiên Nhãn trong Ngũ Thông hoặc Lục Đạo của Phật Giáo. Thông Thiên Nhãn có thể nhìn thấy được sinh tử, vui buồn của chúng sinh cũng như hành sắc của tất cả mọi vật trên đời. Thông Thiên Nhãn là một trong những năng lực đặc biệt có được sau khi trải qua tu hành khổ hạnh. Thông thường, để có được Thông Thiên Nhãn, đòi hỏi người tu phải tu đạo từ vài năm có khi cả chục hoặc trăm năm cũng không chừng.
 
Chương 232: Mắt Âm Dương (2)


5. Cấy ghép giác mạc của người có mắt âm dương. Một số người vì thị lực không tốt bắt buộc phải cấy ghép giác mạc của người khác và đôi khi vô tình có được giác mạc của người có mắt âm dương. Những người như vậy, họ cũng sẽ nhìn thấy được những hiện tượng siêu nhiên thông qua giác mạc mới kia. Thể chất của mỗi người khác nhau nên hiệu quả của mắt âm dương được cấy ghép cũng càng có tác dụng hơn. Thế nên, hiện tại, trong các chợ đen ở Hong Kong, Đài Loan, Thái Lan, Ấn Độ, Nhật Bản cũng rộ lên phong trào mua bán giác mạc. Những người có mắt âm dương khi bị bắt, họ sẽ bị lấy đi đôi mắt. Đôi mắt đó sau đó sẽ bị tách lấy giác mạc dùng để bán và cấy ghép cho những người có nhu cầu. Một cặp giác mạc của mắt âm dương có giá hơn một triệu đô la trên thị trường chợ đen. Giá cao như thế nên mới có chuyện cha hại con chết, anh em tương tàn chỉ để lấy mắt âm dương. Trong quan niệm của tôn giáo, mắt âm dương đại diện cho sự tử vong và đau khổ.

Ngoài ra, thông thường, con trai được sinh vào những năm lẻ nhiều hơn con gái, đặc biệt là ở những vùng đất có địa hình tựa sơn giáp thủy đặc biệt, theo đạo hành âm dương trong Kinh Dịch thì có thể suy ra được những người sinh vào ngày mồng 1 tháng năm, sáu, bảy năm lẻ là những người rất dễ có mắt thiên nhãn bẩm sinh. Nếu không có mắt thiên nhãn thì họ cũng có thể thu thập sương trong ngày thanh minh để cho vào một chiếc bình, đóng kín và để trong bóng tối ba ngày. Sau đó dùng nước này để lau mắt thì họ cũng sẽ mở được mắt âm dương cho bản thân mình.

- Vậy Lam Nha Nha là mắt âm dương bẩm sinh sao? Khủng khiếp quá.

Mẫn Cương vừa nói vừa có vẻ rất ghê sợ.

Dương Tử Mi lắc đầu nói:

- Không có gì khủng khiếp hết. Những người có mắt âm dương thường là những người có tâm hồn lương thiện và trong sáng, trước sau như một. Cho nên đa số mắt sẽ chọn người chứ không phải người chọn mắt.

- Vậy à?

Mẫn Cương kinh ngạc hỏi.

- Ừm.

Dương Tử Mi gật đầu nhưng trong lòng cô đang rất lo lắng.

Nếu Lam Nha Nha có mắt âm dương thật và có thể thấy được âm hồn trên người cô, vậy thì nhất định là không sai rồi.



Càng nghĩ cô càng thấy khó hiểu. Sau khi vào lớp, Dương Tử Mi không có tâm trạng để học mà lại ngồi xem vận số cho chính bản thân cô.

Tiếc là cô không xem được gì cả.

Cô cũng đã nghĩ đến sư phụ mình, Ngọc Thanh đạo trưởng, nhưng giờ ông đã chu du khắp nơi, ngay cả cô cũng không biết hiện ông đang ở nơi nào, mà chỉ biết được ông đang ở hướng đông nam thông qua quẻ bói mà thôi.

Nghĩ ngợi một hồi, cô bèn lấy giấy bút ra viết một bản kiểm điểm và đem lên phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa nộp.

Vừa thấy cô, thầy chủ nhiệm phòng vội lùi lại tránh xa cô một chút, cứ như là thấy ma vậy.

Thấy ông ấy như vậy, Dương Tử Mi chỉ biết cười cay đắng.

Cô đã đuổi rất nhiều ma quỷ, âm hồn, nhưng không ngờ là cũng có ngày cô lại bị ma ám.

- Thầy ơi, em nghe nói con gái thầy có mắt âm dương đúng không ạ?

Dương Tử Mi mở miệng hỏi thẳng.

Nghe cô hỏi vậy, gương mặt nghiêm nghị của thầy Lam lập tức trở nên đau khổ. Ông gật đầu xác nhận.

- Thật ra, mắt âm dương có thể đóng lại đấy ạ.

Dương Tử Mi lại nói tiếp.

Thầy Lam chỉ biết cười rầu nói:

- Thầy biết, thầy cũng đã mời rất nhiều cao tăng, đạo sĩ đến giúp, họ cũng nói có thể đóng mắt âm dương lại. Chỉ là tứ trụ của con gái thầy đều là âm hết nên không ai dám giúp. Họ nói pháp lực của họ không đủ, không thể giúp đóng mắt âm dương cho những người có tứ trụ toàn âm hoặc toàn dương. Nếu không họ sẽ bị trời phạt.

Dương Tử Mi hỏi bát tự của Lam Nha Nha, quả nhiên Lam Nha Nha sinh đúng vào giờ âm, ngày âm, tháng âm và năm âm.



Lúc trước, sư phụ cô cũng dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được thay đổi vận mệnh của những người có tứ trụ toàn âm hoặc toàn dương. Bởi vì vận mệnh của họ đều rất vững, nếu không cẩn thận thì người làm phép sẽ bị trời phạt và có thể mất mạng.
 
Chương 233: Mắt Âm Dương (3)


Nếu là người bình thường thì chỉ cần tìm được những thứ cần thiết là Dương Tử Mi đảm bảo có thể phong ấn mắt âm dương.

Nhưng Lam Nha Nha lại là người có tứ trụ toàn âm nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.

Tuy nhiên, cô rất muốn hỏi Lam Nha Nha là cô ấy đã thấy gì trên người cô.

Nộp bản kiểm điểm xong, Dương Tử Mi đến sân vận động của trường. Bỗng nhiên cô nghe giọng nói đầy ác cảm của một nữ sinh nào đó vọng đến:

- Biết mình là quái thai thì đừng đến gần bọn tớ để bọn tớ không phải gặp ma quỷ nữa. Đáng sợ thật.

- Đúng đó, đừng tưởng cha cậu là chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Huấn thì bọn tớ sẽ chơi với cậu nha. Cậu đi chơi với ma quỷ đi.

Một nữ sinh khác tiếp lời.

Dương Tử Mi nhìn về phía phát ra giọng nói kia.

Chỉ thấy Lam Nha Nha đang cầm một quả bóng rổ trên tay, ánh mắt e dè nhìn bạn của mình, môi run run, mím chặt trông rất đáng thương.

Lam Nha Nha im lặng để quả bóng xuống và quay người đi thẳng đến gốc cây đa gần đó. Cô im lặng khoanh tay ngồi nhìn đám bạn cùng lớp đang nô đùa vui vẻ trong sân với vẻ mặt rầu rĩ không thôi.

Sau lần sốt cao khi lên ba tuổi, mắt cô đột nhiên nhìn thấy được ma quỷ, âm hồn và những thứ mà người khác không nhìn thấy được. Đôi mắt đó đã làm cô và người thân của cô vô cùng sợ hãi. Sau khi tin cô có mắt âm dương bị truyền ra ngoài, những người khác đều nói cô là quái thai, là nguồn gốc của tai họa nên họ đều không dám đến gần cô.

Những phụ huynh học sinh khác trong trường cũng dặn con mình là không được chơi với cô để tránh không bị ma ám.

Thế nên, từ nhỏ đến lớn, Lam Nha Nha chỉ biết thui thủi một mình. Trên tay cô lúc nào cũng đeo một xâu chuỗi đắt tiền do mẹ cô cầu được ở chỗ một cao nhân nọ. Trên cổ thì đeo một sợi dây chuyền có mặt hình Bồ Tát. Túi áo thì đầy đủ các loại bùa bình an được thỉnh từ Hành Thiên Cung, miếu Bà Thiên Hậu, miếu Địa Tạng...

Nhưng, tất cả những thứ đó đều không thể ngăn được đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy ma quỷ của cô.

Lam Nha Nha cũng từng nghĩ đến chuyện làm hỏng mắt mình. Có vậy cô mới có thể bình thường như những người khác.

Tuy nhiên, cha mẹ cô an ủi cô rằng mắt âm dương kia có thể đóng lại hoặc đến một độ tuổi nhất định nào đó nó sẽ tự động biến mất và bảo cô yên tâm chờ đợi.

Cô cũng khấp khởi chờ đợi ngày mà mắt âm dương kia biến mất để cô có thể như các bạn đồng trang lứa bình thường khác và để không bị mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, thậm chí xem cô như là quái vật hay ma quỷ nữa.

Dương Tử Mi nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Lam Nha Nha.

Thấy Lam Nha Nha với dáng vẻ nhỏ bé, gầy gò, cô độc, tuyệt vọng như thế, Dương Tử Mi cảm thấy rất tội nghiệp.

Dương Tử Mi tiến về phía Lam Nha Nha.

Khi cô đến gần, Lam Nha Nha kêu lên thất thanh một tiếng sau đó ôm đầu, rụt người lại vẻ hoảng sợ tột độ và không ngừng đuổi cô đi:

- Cậu đi đi, đi, đi, đi đi...

Dương Tử Mi đưa tay bắt ấn và vận khí thi triển phép che mắt.

Chỉ có dùng thuật đó thì mới có thể che giấu được âm hồn trên người cô, có vậy Lam Nha Nha mới không hoảng sợ.

- Nha Nha, cậu đừng sợ. Cậu nhìn lại thử xem nào.

Vừa nói, Dương Tử Mi vừa ngồi xuống cạnh Lam Nha Nha và giơ tay lay nhẹ vai cô ấy, nhỏ nhẹ nói.

Lam Nha Nha ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Dương Tử Mi đang nhìn cô cười thân thiện chứ không nhìn thấy điều gì bất thường nữa.

Mắt Lam Nha Nha chợt đỏ lên vẻ như muốn khóc.

Đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài người thân của cô ra, không ai nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện, hòa nhã lại còn mỉm cười với cô như thế. Tất cả mọi người hầu như đều xem cô như quái vật và nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ, thậm chí đầy ác cảm.
 
Chương 234: Mắt Âm Dương (4)


Thấy Lam Nha Nha có vẻ không bài xích mình nữa nên Dương Tử Mi mới thở phào một cái rồi đưa tay ra làm quen:

- Chào cậu, tớ là Dương Tử Mi, học lớp 9/5.

- Tớ tên… Lam Nha Nha.

Thấy Dương Tử Mi nhiệt tình như vậy, Lam Nha Nha có chút bối rối.

- Lam Nha Nha, tên cậu rất hay đấy.

Dương Tử Mi cười và bắt tay Lam Nha Nha.

Vì dương khí không đủ nên tay của Lam Nha Nha khá lạnh đồng thời khẽ run vì hồi hộp.

Lam Nha Nha phát hiện khi bắt tay với Dương Tử Mi, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng, bất an của cô phút chốc tan biến, cứ như là cô đã tìm thấy được một chỗ dựa vững chắc vậy.

Đó cũng là điều dễ hiểu bởi vì khi bắt tay Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cũng không quên đọc thầm an thần chú để Lam Nha Nha cảm thấy yên tâm.

Lam Nha Nha bẽn lẽn nhìn Dương Tử Mi cười, sau đó lại mím môi, cúi thấp đầu xuống vẻ xấu hổ.

Từ nhỏ, Lam Nha Nha đã không có ai chơi cùng, cũng không tiếp xúc với những người khác thế nên lúc này đây cô hoàn toàn không biết cư xử thế nào với một người thân thiện, nhiệt tình và xinh xắn như Dương Tử Mi đây.

Dương Tử Mi đưa tay vuốt nhẹ tóc Lam Nha Nha. Vừa vuốt vừa niệm chân tâm chú.

- Nha Nha, tớ hỏi cậu vài chuyện, cậu có thể trả lời giúp tớ không?

Dương Tử Mi dịu dàng hỏi.

- Ừm.

Lam Nha Nha gật đầu. Lam Nha Nha vốn là một cô bé hiền lành, lương thiện nên cũng không nghĩ là Dương Tử Mi đang cố ý nói những lời khách sáo đó với mình.

- Nha Nha, lúc nãy có phải cậu nhìn thấy ma quỷ trên người tớ không?

Dương Tử Mi bắt đầu vào vấn đề.

Lam Nha Nha bỗng nhiên rụt người lại, mặt biến sắc vẻ khiếp sợ.

Dương Tử Mi tiếp tục tăng sức mạnh lên an thần chú để có thể thúc đẩy an thần chú vào lòng bàn tay của Lam Nha Nha.

Sau khi cảm giác sợ hãi biến mất, Lam Nha Nha mới khẽ gật đầu.

- Hồn ma đó là hồn ma như thế nào?

Dương Tử Mi lại hỏi tiếp.

Lam Nha Nha khẽ cắn môi, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Dương Tử Mi rồi lại lập tức cúi đầu nói:

- Là một phụ nữ rất giống cậu, nhưng tuổi có vẻ lớn hơn cậu một chút, khoảng ba mươi thì phải. Gương mặt toàn máu của cô ta cứ ẩn hiện trên mặt cậu…

Nghe thế, Dương Tử Mi bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.

“Hồn ma đang ám trên người mình kia sao lại giống mình được? Hơn nữa còn khoảng ba mươi tuổi nữa? Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc đó là ma quỷ phương nào?”

Thấy Dương Tử Mi trầm ngâm im lặng như thế, Lam Nha Nha cũng đánh gan ngước mắt lên nhìn thẳng mặt cô nói tiếp:

- Cậu đừng sợ, giờ cô ta không ở đây.

“Quả là một cô bé hiền lành, tốt bụng!”

Dương Tử Mi quay sang nhìn Lam Nha Nha nói:

- Nha Nha, ma quỷ thường không làm hại người đâu. Dù cậu có nhìn thấy họ thì cũng đừng sợ, cứ xem như họ là người bình thường thôi.

Lam Nha Nha lại cúi đầu, lí nhí nói:

- Lúc trước pháp sư cũng nói với tớ như thế. Ông ấy còn nói đây là số mạng của tớ và bảo tớ hãy làm quen với nó. Nhưng… tớ vẫn rất sợ vì dáng vẻ của họ rất khủng khiếp.

“Trời!”

Thông thường thì những ma quỷ bình thường sẽ vào luân hồi tam giới rất nhanh còn những âm hồn, du hồn phiêu bạt, lang thang trên trần gian hầu hết đều là hồn ma của những người chết vì những nguyên nhân không rõ ràng hoặc có gì đó khuất tất nên hồn của họ mới vất vưởng khắp nơi và cũng không thể đầu thai. Vì vất vưởng, vạ vật như thế nên những hồn ma đó mới có dáng vẻ đáng sợ như thế.

Tuy nhiên, chỉ là dáng vẻ đáng sợ thế thôi chứ họ cũng không gây hại gì. Trừ những âm hồn oán khí quá nặng ra, đa số âm hồn đều không thể gây hại gì cho con người được. Họ hoàn toàn không có sức mạnh gì cả, họa hồ chỉ có thể phát ra một số phản ứng từ trường thôi.

Cho nên, ma quỷ không đáng sợ mà thứ đáng sợ chính là lòng người.
 
Chương 235: Bị Âm Hồn Của Kiếp Trước Nhập?


- Nha Nha, tớ muốn cậu giúp tớ, được không?

Dương Tử Mi chân thành nhìn Lam Nha Nha nói.

Lam Nha Nha vốn tốt bụng, hiền lành, trước giờ cũng không có bạn bè gì nên khi nghe Dương Tử Mi nói thế cô không những không từ chối mà còn nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kỳ vọng, cứ như là lần đầu tiên có cơ hội giúp đỡ người khác vậy.

Một người nào đó khi không còn động lực và dũng khí để tồn tại trên đời này nữa thường là những lúc họ cảm thấy mình bị thế giới bỏ rơi, bị lãng quên và không ai cần họ nữa.

- Nha Nha, tớ muốn nhờ cậu nhìn rõ hơn xem hồn ma đang nhập trên người tớ kia là hồn ma như thế nào. Cậu đừng sợ, có tớ ở đây, không gì có thể làm hại cậu đâu.

Mắt của Lam Nha Nha thoáng lên vẻ kinh hãi và sợ sệt. Cô chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi nắm chặt tay Lam Nha Nha, nhỏ nhẹ nói:

- Nha Nha, tớ cần cậu giúp. Cậu phải nhìn kỹ xem là trên người tớ có gì, nếu không tớ sẽ rất đau khổ đấy.

Nghe Dương Tử Mi nói vậy, Lam Nha Nha cũng đau lòng và cảm thấy cô đáng thương. Thế nên, cô lại lấy hết dũng khí ngẩng mặt lên nhìn Dương Tử Mi bằng đôi mắt đen láy, chân thành. Cô khẽ cắn môi vẻ do dự nhưng sau đó lại kiên định gật đầu nói với Dương Tử Mi:

- Nhưng mà… giờ tớ không thấy gì trên người cậu cả.

- À, là do tớ che lại rồi. Giờ tớ lại cho nó xuất hiện. Cậu hãy nhìn thật kỹ giúp tớ nhé. Sau đó hãy cho tớ biết nó thế nào nhé, được không? Đừng sợ, sẽ ổn cả thôi.

Dương Tử Mi vừa nói vừa tiếp tục truyền an thần chú vào cho Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha tuy gật đầu đồng ý nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sợ sệt.

Dương Tử Mi thu phép che mắt lại…

Phút chốc, cả người Lam Nha Nha run lên vẻ căng thẳng. Cô nắm chặt tay Dương Tử Mi, ánh mắt e dè, sợ hãi nửa muốn xem nửa không muốn xem. Tâm trí cô không ngừng tranh đấu.

- Nha Nha, đừng sợ. Không sao đâu, cậu hãy nhìn cho kỹ vào!

Dương Tử Mi tiếp tục an ủi.

Môi dưới của Lam Nha Nha suýt nữa là bị cô cắn chảy máu. Tuy nhiên, nhờ tác dụng của an thần chú nên cô cũng khắc phục nỗi sợ của mình và mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Dương Tử Mi.

Lam Nha Nha khẽ kêu lên một tiếng thảng tốt, tuy nhiên cô vẫn không nhắm mắt hay quay mặt sang chỗ khác mà vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Mi, sau đó mới lật đật cúi đầu xuống.

Dương Tử Mi lại dùng phép che mắt để che hồn ma kia lại.

- Nha Nha, giờ nó đã biến mất rồi, cậu nhìn tớ này.

Dương Tử Mi đưa tay xoa đầu Nha Nha dịu dàng nói.

Nghe Dương Tử Mi nói thế, Lam Nha Nha mới từ từ ngẩng mặt lên. Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường cô mới thở phào một cái. Mắt cũng dần hồi phục lại trạng thái bình thường.

- Cậu nhìn rõ nó chưa?

Dương Tử Mi hỏi.

Lam Nha Nha gật đầu.

- Vậy cậu có thể cho tớ biết nó như thế nào không?

Dương Tử Mi sốt ruột hỏi.

Lam Nha Nha chăm chú nhìn Dương Tử Mi một hồi, sau đó mới nói:

- Rất giống cậu, tóc xõa dài. Chỉ là già dặn hơn cậu và không xinh như cậu. Đuôi chân mày của cô ta cũng có một nốt ruồi nhỏ, chỉ là giữa trán không có vết bớt đỏ như cậu thôi.

“Giống mình y hệt, có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi chân mày sao?”

Dương Tử Mi nghĩ ngợi một hồi. Sau đó cô lấy giấy bút ra bắt đầu phát họa chân dung của hồn ma nọ.

Kiếp trước, Dương Tử Mi vốn có năng khiếu hội họa. Tranh, ảnh cô vẽ đều rất đẹp và sinh động. Chỉ tiếc là cô không có cơ hội được học qua trường lớp thôi. Nếu không cô cũng đã không phải bày hàng làm thầy bói đầu đường xó chợ rồi.

Cô vẽ chân dung của mình vào kiếp trước, lúc cô hai mươi tám tuổi lên giấy.

Vừa nhìn thấy bức chân dung đó, Lam Nha Nha lập tức kêu lên:

- Đúng rồi, đúng là như vầy. Chỉ là đầu cô ta toàn là máu, hình như là chết rất thương tâm.

“Chết rất thương tâm sao?”

Dương Tử Mi lại nhớ lại giây phút cuối cùng của bản thân mình vào kiếp trước.

“Kiếp trước, không phải là mình bị đánh chết sao? Không lẽ, hồn ma đang nhập trên người mình kia lại chính là âm linh của mình vào kiếp trước?”
 
Chương 236: Khắc Phục Nỗi Sợ, Nội Tâm Mạnh Mẽ (1)


Dương Tử Mi vò bức chân dung kia lại và ném đi.

- Tử… Mi…

Thấy cô có vẻ tức giận, Lam Nha Nha chỉ biết khe khẽ gọi tên cô, an ủi nói:

- Cậu cũng đừng sợ, sẽ… ổn thôi. Có thể mời người đến đuổi nó đi.

Dương Tử Mi khẽ mỉm cười.

Cô quay sang nhìn Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha quả là một cô bé tốt bụng. Mỗi ngày đều bị mắt âm dương dày vò như thế nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác.

Chỉ tiếc là tứ trụ của Lam Nha Nha toàn âm, nếu không Dương Tử Mi đã có thể giúp cô đóng mắt âm dương lại để cô không bị các âm linh kia quấy rầy nữa.

Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lam Nha Nha nói:

- Nha Nha à, tớ không sợ. Ma quỷ không có gì đáng sợ hết. Cậu cũng đừng sợ. Chỉ cần ý chí của cậu mạnh mẽ hơn và xem chúng như người bình thường thì sẽ không có việc gì cả đâu.

- Ừm.

Thấy Dương Tử Mi vẫn vui vẻ nói cười với mình, hoàn toàn không hề tỏ vẻ sợ sệt gì mặc dù đang bị ma nhập nên Lam Nha Nha cũng cảm thấy được động viên, an ủi.

- Nha Nha, cậu có biết mắt âm dương hình thành như thế nào không? Không phải cậu là quái vật gì đâu mà là vì cậu có một tâm hồn lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn cậu và cho cậu có một đôi mắt âm dương đặc biệt đấy. Thông thường thì chỉ có những người có tố chất đặc biệt gần với các vị thần mới có mắt âm dương thôi. Cho nên cậu rất may mắn đấy. Cậu là một người đặc biệt gần giống với các vị thần vậy.

Khi nói những lời này với Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ tột độ.

Nghe cô nói thế, Lam Nha Nha cũng phấn chấn hơn. Đôi mắt vốn vô hồn do bị dày vò nhiều năm kia của Lam Nha Nha bất giác sáng lên, cô xúc động nói:

- Tử Mi, cậu nói thật sao? Mắt âm dương của tớ không phải là vì tớ là người gian tà gì mà là vì tớ có thần tính sao?

- Ừ, đúng là vậy mà.

Dương Tử Mi gật đầu, sau đó động viên nói:

- Cho nên cậu đừng cứ suốt ngày cúi đầu, rụt rè nữa. Cậu cứ ngẩng mặt tự hào mà sống. Tớ cho cậu biết chuyện này nha, thật ra tớ cũng có mắt âm dương, hơn nữa tớ còn bị ma nhập nhưng tớ vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy thôi.

- Cậu cũng có mắt âm dương sao?

Lam Nha Nha hào hứng hỏi, cứ như là tìm được đồng minh vậy.

Dương Tử Mi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn ra xa xa, sau đó giơ tay lên chỉ nói:

- Bên kia có một nữ sinh đang mặc đồng phục, cô ta là du hồn. Cậu có nhìn thấy không?

Lam Nha Nha nhìn theo hướng tay Dương Tử Mi chỉ, sau đó hoảng hốt quay mặt đi, nói giọng run run:

- Đúng vậy, tớ… cũng… nhìn thấy.

- Hi hi, vậy tớ và cậu giống nhau nhé. Thế nên cậu cũng có thể giống như tớ vậy, cứ sống vui vẻ, can đảm đối mặt với mọi người và với các hồn ma thôi. Như vậy cậu sẽ phát hiện không có gì đáng sợ hết.

Dương Tử Mi cười trấn an Lam Nha Nha nói.

Thấy gương mặt tươi vui, bừng sáng như mặt trời của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha lẩm bẩm nói:

- Nhưng, mọi người lại không như cậu, họ không biết những điều cậu nói, họ chỉ bài xích tớ và xem tớ như quái vật vậy đó. Họ còn nói là tớ dẫn ma đến nên không chơi với tớ.

- Không sao, chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với bản thân mình thì dần dần người khác cũng sẽ dũng cảm đối mặt với cậu thôi. Nha Nha, cậu phải dũng cảm lên!

Dương Tử Mi tiếp tục động viên Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha gật đầu.

- Thật ra, chúng ta cũng còn một khả năng nữa.

Dương Tử Mi kề tai Lam Nha Nha nói nhỏ:

- Ngoài con người ra, chúng ta còn có thể giao tiếp với hồn ma.

Nghe thế, Lam Nha Nha thất kinh, lắc đầu nói:

- Tớ không muốn đâu, sợ lắm.

- Không có gì đáng sợ đâu. Chỉ cần cậu đối xử với họ thật lòng thì họ cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Đương nhiên, hồn ma vốn có âm khí rất nặng nên con người không tiện tiếp xúc nhiều với họ. Tuy nhiên, Nha Nha à, tớ sẽ cho cậu một lá bùa Tụ Linh. Có lá bùa này, cậu sẽ không sợ bị âm khí của họ làm ảnh hưởng nữa. Sau đó cậu có thể thử kết bạn với họ xem sao.

Dương Tử Mi cười nói.
 
Chương 237: Khắc Phục Nỗi Sợ, Nội Tâm Mạnh Mẽ (2)


- Tớ… vẫn thấy rất sợ, họ là ma mà.

Lam Nha Nha lắc đầu nói.

- Ma quỷ cũng có linh hồn và không phải tất cả đều ác hết. Tuy nhiên, cậu không muốn kết bạn với họ cũng không sao, chỉ cần cậu không sợ họ nữa là được. Tớ thì chẳng thấy sợ gì cả.

Dương Tử Mi cười nói.

- Cậu không sợ thật à?

Lam Nha Nha nhìn Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

Dương Tử Mi lại cười, sau đó cô tiến đến gần một hồn ma đang nấp trong một góc khuất nọ và vẫy tay chào hồn ma đó.

Hồn ma kia e dè tiến đến trước mặt cô.

Dương Tử Mi dùng Thông Linh Pháp Chú để trao đổi với hồn ma kia và biết được nguyên nhân tử vong của hồn ma đó. Hồn ma đó là nữ, lúc sinh thời, vì bị giáo viên phê bình nên trong lúc nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự tử. Sau khi chết, hồn phách vất vưởng, không nơi nương thân và chỉ biết loanh quanh ở trường, hối hận không thôi.

Dương Tử Mi hứa là sẽ niệm Vãng Sinh Chú để giúp hồn ma nọ vào luân hồi.

Hồn ma kia quỳ gối khấu đầu cám ơn Dương Tử Mi.

Đoạn, Dương Tử Mi bảo hồn ma nọ theo cô đến chỗ Lam Nha Nha.

Thấy Dương Tử Mi dẫn theo một hồn ma đến, Lam Nha Nha vô cùng sợ hãi. Cô vội đưa tay bịt mắt lại. Tuy nhiên, thấy Dương Tử Mi chẳng có chút sợ hãi gì nên Lam Nha Nha cũng hé hé mắt ra nhìn.

Dương Tử Mi lấy hai tay đang che mắt của Lam Nha Nha xuống và bảo cô nhìn thẳng vào hồn ma nữ sinh kia:

- Nha Nha, dũng cảm lên. Cậu phải khắc phục được nỗi sợ của mình, có như vậy thì sau này cậu sẽ không sợ gì nữa cả. Cậu ấy không làm hại cậu đâu.

Nghe thế, Lam Nha Nha mới đám nhìn thẳng vào mặt hồn ma nữ sinh đang đứng trước mặt kia.

Hồn ma nọ cười với cô. Tuy gương mặt trắng bệt nhưng nụ cười lại rất thiện ý.

Dần dần, Lam Nha Nha cũng không còn sợ hãi nữa. Cô để tay xuống và xem hồn ma kia như những người bình thường khác.

- Nha Nha, tớ chỉ cậu niệm Vãng Sanh Chú. Cậu giúp siêu độ cho cậu ấy được vào luân hồi, được không?

Dương Tử Mi hỏi Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha kinh ngạc hỏi Dương Tử Mi:

- Tớ… được không?

Dương Tử Mi gật đầu đáp:

- Cậu được mà. Tâm hồn cậu rất trong sáng và lương thiện nên bản thân cậu vốn đã có linh lực rồi. Nếu cậu giúp siêu độ cho họ thì hiệu quả sẽ rất tốt đấy. Những hồn ma mà cậu thấy được hàng ngày hầu hết đều rất đáng thương. Vì họ không có người giúp siêu độ để vào luân hồi nên mới phải vất vưởng khắp nơi như thế. Cậu nếu đã nhìn thấy họ thì tại sao lại không giúp họ chứ?

Lam Nha Nha tròn xoe mắt nói:

- Có thật là… tớ có thể giúp họ không?

- Đương nhiên là thật rồi. Chỉ cần cậu thành tâm niệm Vãng Sanh Chú là được. Nha Nha, đây là việc làm có công đức vô lượng. Tuy mắt âm dương của cậu không thể đóng lại được nhưng nếu như cậu tích đức, tích phúc, đối xử tốt với những hồn ma mà cậu thấy thì tất cả sẽ tốt hơn thôi.

Dương Tử Mi cười động viên Lam Nha Nha. Cô hi vọng có thể dùng cách này để giúp Lam Nha Nha vượt qua được nỗi sợ và sự đau khổ cũng như cảm thấy được giá trị của bản thân đồng thời có thể giúp giảm bớt những hồn ma vất vưởng trên thế giới này.

- Vậy… Vãng Sanh Chú phải niệm như thế nào?

Lam Nha Nha đã có ý muốn thử.

Vãng Sanh Chú có tổng cộng mười bốn câu và không khó để niệm. Lam Nha Nha vốn đã có một tâm hồn trong sáng nên rất dễ vào trạng thái thanh tĩnh và nhanh chóng giúp siêu độ cho hồn ma nữ sinh kia vào luân hồi.

Phát hiện bản thân có thể giúp cho âm hồn vãng sanh, Lam Nha Nha vô cùng phấn khởi. Lúc này đây, cô cũng bắt đầu cảm thấy ma không còn đáng sợ nữa.

Dương Tử Mi cũng chỉ Lam Nha Nha một số kết ấn đơn giản.

Lam Nha Nha thông minh nên học rất nhanh.

- Nha Nha, sau này cậu còn sợ nữa không?

Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Lam Nha Nha, Dương Tử Mi vui vẻ hỏi.

Lam Nha Nha lắc đầu đáp:

- Sau này tớ sẽ cố gắng không sợ họ nữa, cám ơn cậu.

- Cậu phải nhớ là nếu gặp phải những hồn ma ác thì phải tránh xa họ nhé. Tuy nhiên, tâm hồn cậu trong sáng vậy nếu có gặp phải những hồn ma ác thì họ cũng sẽ không hại cậu được đâu. Chỉ cần cậu đừng ra vẻ khinh ghét họ là được.

Dương Tử Mi ân cần dặn dò.

Lúc này đây, Lam Nha Nha đã hoàn toàn tin tưởng cô nên nghe cô dặn vậy Lam Nha Nha gật đầu liên tục. Dũng khí cũng dâng trào, ánh mắt vui vẻ, kiên định, tự tin hơn rất nhiều.

Dương Tử Mi định sẽ về nhà vẽ một lá bùa Tụ Linh cho Lam Nha Nha để cô có thể mang theo bên mình. Có vậy, âm khí trên người Lam Nha Nha sẽ giảm bớt. Chỉ cần tinh thần vững vàng thì tất cả những thứ khác cũng sẽ tốt lên theo.
 
Chương 238: Phong Ấn Âm Linh Nước Mắt Phượng Hoàng (1)


Phòng Khen Thưởng và Giáo Huấn.

Lam Nha Nha đi vào phòng và mừng rỡ gọi cha mình đang cúi đầu xử lý một số tài liệu của học sinh:

- Cha!

Nghe con gái gọi mình bằng giọng phấn khởi mà trước nay chưa từng có như thế, thầy Lam ngẩng đầu lên nhìn.

Ông phát hiện con gái mình giờ đây không còn cúi đầu buồn bã nữa, ánh mắt cũng có hồn và có sức sống hơn rất nhiều.

Ông vui mừng đứng dậy, nhìn Lam Nha Nha nói:

- Nha Nha, con…

- Cha!

Thấy cha mình cực khổ lo lắng cho mình bấy lâu, Lam Nha Nha mím môi nói:

- Cha, con quyết định sau này sẽ không sợ những hồn ma kia nữa.

- Ô? Tại sao?

Hơn ai hết, thầy Lam là người rất hiểu con gái mình. Ông biết con mình trước giờ đều rất sợ vì có mắt âm dương thế nên ông rất ngạc nhiên khi con gái ông đột nhiên lại có dũng khí như thế.

- Lúc nãy con gặp Dương Tử Mi, là cậu ấy đã chỉ cho con cách chiến thắng nỗi sợ. Cha, con báo cho cha một tin vui, lúc nãy con đã giúp siêu độ cho một hồn ma nhảy lầu tự tử chết vào được luân hồi nữa đấy, hì hì.

Lam Nha Nha vui vẻ khoe.

- Dương Tử Mi sao?

- Dạ. Cậu ấy cũng có mắt âm dương nhưng cậu ấy lại sống rất tốt, bạn bè cũng rất nhiều. Chỉ cần con cố gắng khắc phục nỗi sợ của mình thì con cũng có thể sống vui vẻ như cậu ấy vậy. Còn nữa, sau này con sẽ không chối bỏ mắt âm dương của mình nữa. Tử Mi nói do tâm hồn con lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn con và ban cho con mắt âm dương nên con phải thấy mình may mắn chứ không nên sợ hãi và chối bỏ như vậy.

- Con bé nói thế thật sao?

Thấy vẻ mặt phấn chấn, hồ hởi của con gái mình, thầy Lam xúc động đến trào nước mắt.

Hơn mười năm qua, ông và gia đình đã lo lắng và vất vả rất nhiều vì chuyện của con gái ông.

Giờ, con gái ông đã được Dương Tử Mi khuyên nhủ, động viên và đã có thể vui sống như các bạn đồng lứa khác nên ông rất vui.

Nghĩ đến gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng và thông minh của Dương Tử Mi, ông liền lấy bản kiểm điểm đang để trên bàn xé toạc đi và ném thẳng vào sọt rác.

Sau khi tan học.

Dương Tử Mi lại đến khu đất trống để xây nhà của mình và phát hiện ở đó đã bắt đầu khởi công xây dựng. Khu đất nọ hiện đang ì ầm tiếng máy xúc, máy đào đất, hơn mười thợ xây thì đang tất bật làm việc.

Hạ Quốc Huy quả nhiên làm việc rất nhanh chóng.

Dương Tử Mi tìm thấy Hạ Quốc Huy trong vòng vây máy móc và hơn mười nhân công kia.

- Chú Hạ, đã khởi công rồi sao ạ?

Dương Tử Mi hỏi.

Thấy cô đến, Hạ Quốc Huy vui vẻ nói:

- Ờ, con nói muốn có nhà ở trong vòng một tháng nên chú cũng phải nhanh chóng khởi công. Dù gì thì đội nhân công của chú cũng đang rảnh.

- Cám ơn chú.

Dương Tử Mi nhìn khu đất đang nhộn nhịp, huyên náo vì tiếng động cơ và tiếng người nói lao xao trước mặt, cô phát hiện âm khí vốn có của khu đất hầu như đều bị cái tháp nhỏ của cô xóa tan hết. Những âm khí còn sót lại thì cũng đã bị cô hút hết. Ngoài ra, cô còn không quên bố trí Thất Tinh Tụ Linh Trận xung quanh khu đất nhằm tránh cho các âm khí bên ngoài xâm nhập vào.

Cũng nhờ thế mà khi khởi công mới không xảy ra vấn đề gì. Nếu không, nhiều oán khí như thế thì sẽ rất dễ xảy ra tai nạn khi thi công.

Dương Tử Mi cũng nhắc Hạ Quốc Huy phải xây nhà theo bản vẽ mà cô cung cấp. Đặc biệt là nền nhà phải làm bằng đá Hán Bạch.

Đá Hán Bạch là một loại đá bóng, trắng, sáng mang đến cảm giác thoát tục và vẻ đẹp trang nghiêm. Từ góc độ phong thủy mà nói thì đó là loại đá có thể tích tụ linh khí của đất trời.

Vì có độ trắng bóng đẹp nên đá Hán Bạch thường dùng để làm tượng Phật. Ở các nước phương tây, Hy Lạp cổ đại đã dùng đá Hán Bạch để làm tượng điêu khắc còn Trung Quốc cổ đại thì dùng đá này để làm bậc thang và hàng rào bảo vệ trong các cung điện. Vì màu sắc và độ bóng sáng của nó không khác gì các loại ngọc quý hiếm khác nên nó có tên gọi là Hán Bạch Ngọc. Nếu để ý, sẽ phát hiện đá Hán Bạch có mặt ở khắp nơi, từ cầu Kim Thủy, các cây cột, bậc thang, hàng rào bảo vệ trong các cung điện còn bảo tồn đến ngày nay của Trung Quốc đều làm bằng đá Hán Bạch này.
 
Chương 239: Phong Ấn Âm Linh Nước Mắt Phượng Hoàng (2)


Đá Hán Bạch dược dùng hầu hết trong các công trình kiến trúc kinh điển của Bắc Kinh như Cố Cung, Thiên Đàn, bia tưởng niệm anh hùng nhân dân, đại hội đường nhân dân, nhà tưởng niệm Mao Trạch Đông… Đá Hán Bạch được sử dụng trong các công trình này hầu hết đều là loại đá được đào từ mỏ đá ở vùng Phòng Sơn nằm phía tây Bắc Kinh.

Đá Hán Bạch rất đắt, cả thành phố A đều không có nơi nào bán cả.

Thế nên, Dương Tử Mi cũng đã chuyển thêm cho Hạ Quốc Huy ba triệu để ông cho người đến Bảo Định, Hà Bắc thu mua đá. Hiện đã chắc chắn có thể mua được loại đá Hán Bạch mà cô muốn dùng.

Tuy nhiên, điều mà Hạ Quốc Huy thắc mắc chính là chuyện cô muốn dùng loại đá đắt tiền như thế để lát ở dưới đất chứ không phải trên mặt đất. Ông cho rằng, cô làm như thế chẳng khác nào lãng phí tiền của.

- Tử Mi, đá Hán Bạch đẹp và đắt như vậy sao con lại giấu nó đi.

Hạ Quốc Huy hỏi.

Dương Tử Mi cười đáp:

- Con có tính toán của riêng con, chú chỉ cần làm đúng ý của con là được.

Thấy cô cười có vẻ thần bí như vậy, Hạ Quốc Huy cũng không hỏi gì nữa.

Dù gì thì đồ vật của các thầy phong thủy ông cũng không rõ cho lắm.

Sau khi về nhà, Dương Tử Mi lại truyền thêm pháp lực cho Càn Khôn kiếm, đồng thời không quên mang theo cái tháp nhỏ kia để đến Mặc Hiên giúp trừ tà cho Lâm Thanh Mai.

Mấy ngày qua, nhờ sự giúp đỡ của cái tháp kia nên việc tu luyện của cô tiến bộ vượt bậc và hiện đã đạt đến tầm cao mới. Hơn nữa, cô phát hiện, chỉ cần cô để tay lên cái tháp đó thì pháp lực của cô mạnh hơn lên rất nhiều.

Cho nên, cô tự tin là mình có thể trừ khử được hồn ma nhập trên người Lâm Thanh Mai kia.

Đến Mặc Hiên, cô bảo Tống Huyền đem chiếc gương nước mắt phượng hoàng ra. Sau đó cô cùng Lâm Thanh Mai đến một căn phòng ở hậu viện, đóng chặt cửa lại. Cô còn không quên dặn Tống Huyền rằng, trừ khi được cô gọi vào ra, nếu không không ai được vào phòng.

Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô còn cẩn thận bày một kết giới xung quanh mình và Lâm Thanh Mai.

Lâm Thanh Mai đứng giữa kết giới, vô cùng lo lắng.

Còn hồn ma đang nhập trong người Lâm Thanh Mai kia thì đã bắt đầu ẩn nấp sau khi thấy sự hiện diện của cái tháp nọ.

“Xem ra, nó cũng sợ cái tháp này.”

Dương Tử Mi đưa tay điểm vào giữa trán của Lâm Thanh Mai, phá bỏ phong ấn trước đó và bắt đầu vung Càn Khôn kiếm lên đâm thẳng vào chiếc gương nước mắt phượng hoàng đang để trên nền nhà kia.

Chiếc gương nọ vốn là bản thể của âm linh nên hoàn toàn có thể dùng pháp lực để tấn công âm linh.

Bị tấn công nên âm linh cũng không thể trốn được nữa. Nó bắt đầu ngọ nguậy, vùng vẫy trong cơ thể Lâm Thanh Mai và không ngừng nhe nanh, giơ vuốt về phía Dương Tử Mi.

Càn Khôn kiếm trên tay Dương Tử Mi run lên bần bật liên hồi, tiếp đến nó lập tức phát ra một luồng sáng mạnh mẽ và nhanh chóng quay đầu lại đâm thẳng vào Lâm Thanh Mai.

- Á!

Tiếng thét vang lên.

Âm linh nọ rời khỏi thân thể Lâm Thanh Mai và định chạy trốn.

Nhưng, Dương Tử Mi không để nó chạy trốn dễ dàng như vậy được. Cô nhanh chóng niệm Cửu Tự Chân Ngôn và bắt nó nhốt vào Càn Khôn kiếm.

Các đồng tiền xu trên pháp kiếm chẳng khác nào là các bức tường kiên cố nhốt chặt các âm hồn.

- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là trở vào chiếc gương kia, hai là chết!

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

Hồn ma nọ căm hờn nhìn cô. Sau một lúc nghĩ ngợi, nó chọn cách trở về trong gương. Chọn lựa xong, vèo một tiếng, nó đã trở về với nơi mà nó vốn thuộc về.

Chiếc gương đang nằm dưới đất kia run lên vài cái, sau đó trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Lúc này, giọt nước mắt phượng hoàng phía sau chiếc gương nọ cũng biến thành một vết tròn màu đỏ thẫm vô cùng kỳ lạ.

Dương Tử Mi không quên thêm phong ấn Cửu Đạo Vô Hình lên chiếc gương kia. Nếu như không có pháp sư phá phong ấn thì âm linh kia vĩnh viễn không thể ra ngoài tác oai tác quái nữa.

Trước đó, Dương Tử Mi vốn định khiến nó hồn tiêu phách tán. Nhưng, nghĩ đến thời gian mấy ngàn năm tu luyện mới có thể hóa thành âm linh của nó nên cô mới niệm tình tha mạng cho nó. Nếu như âm linh đó có thể ở trong gương tu luyện thêm một ngàn năm nữa thì sau khi phong ấn được phá nó cũng có thể vào được luân hồi và siêu thoát.

Tuy nhiên, kết quả thế nào đều phải xem tạo hóa của nó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom