Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 510: Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!


Nhưng nàng ta vẫn đánh giá thấp sự lợi hại của đại tổng đốc. Lão già này đã lên đến cảnh giới Tông sư đỉnh phong.

Tốc độ của lão nhanh hơn nàng ta nhiều.

Chân khí của ông ta áp đảo nàng ta!

Muốn trốn nhưng vô lực!

Nàng ta, sắp chết rồi!

Đúng vào lúc Bạch Phượng tuyệt vọng.

"Âm..."

Khí thế của Hạ Thiên thay đổi!

Chân khí bá đạo vẫn luôn ngoan ngoấn ẩn nấp trong người hắn như được mở cổng tràn ra từ mọi lỗ chân lông, thân ảnh hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Trong khoảng khắc sinh tử.

Hắn xuất hiện sau lưng Bạch Phượng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực vỗ mạnh vào lưng Bạch Phượng.

"Vèo..."

Bạch Phượng như tên rời cung, người bay đi, đụng thủng một cái lỗ to trên vách tường căn nhà gỗ, biến mất khỏi căn phòng.

Hình dáng của cái lỗ giống hệt dáng người Bạch Phượng, thậm chí còn có vài nét uyển chuyển.

Ánh mắt đại tổng đốc bản ra tia sắc bén: "Cao thủ nhất lưu!" "Vậy mà ngươi dám lừa bịp bản tổng đốc!" "Vậy thì, ngươi đi chết trước đi!"

Bàn tay của đại tổng đốc tiếp tục chộp tới, hòng một chưởng đập nát khuôn mặt của Hạ Thiên.

Khuôn mặt tuấn tú này quá đẹp, không đập nát thì quá đáng tiếc!

"Nhóc con, tông sư há lại là thứ mà một võ giả nhất lưu như ngươi có thể chống lại?"

"Chết đi!" Lúc này.

Chỉ thấy Hạ Thiên không tránh không né, tay anh cầm một cây kim bạc lóe ra ánh sáng xanh, chắn trước mặt anh.

Đại tổng đốc không bận tâm, tiếp tục đánh tới!


Chân khí của cảnh giới Tông sư đập nát được cả miếng sắt cơ mà, huống chỉ một cây kim bạc nhỏ bé?

Tí nữa, cái khuôn mặt trắng trẻo này sẽ nát tươm. Nhưng, không có!

"Âm..."

Hai bàn tay đối chọi, kình phong phát ra tứ phía.

Chân khí Hỗn Nguyên của Hạ Thiên vô cùng bá đạo, hắn dốc toàn lực đánh một đòn vượt cấp với đại tổng đốc, tuy hơi bị thiệt, nhưng không có gì đáng ngại.

"Không thể nào!"

Đại tổng đốc gào lên đầy kinh ngạc: "Tuyệt đối không có khả năng!" "Ngươi chỉ là một võ giả nhất lưu!"

"Ngươi không thể nào chặn cú đánh của bản tổng đốc được?" "Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Hạ Thiên bị đại tổng đốc đẩy lui nhiều bước, mỗi bước đều đạp vỡ đá lát sàn, lưng anh đập vào vách tường mới dừng lại!

Ánh mắt anh lóe sáng, anh giơ cây kim bạc không sứt mẻ gì lên, rồi thản nhiên nói: "Hóa ra tông sư cũng chỉ có vậy!"

Đại tổng đốc nhìn chằm chằm kim bạc trên tay Hạ Thiên, nét mặt ông ta là vẻ không thể tin nổi: "Không thể nào!"

"Tại sao kim bạc của ngươi chưa gấy?"

Hạ Thiên nhếch môi cười bí hiểm: "Bởi vì, cây kim này tên là kim thép, cực kỳ cứng rắn, tôi đã phủ một lớp bột bạc lên trên, để ông hiểu lầm nó là kim bạc thôi!"

"Ông chỉ là cơ thể xác thịt, sao có thể dùng lòng bàn tay vỗ gấy kim thép được!"

"Ngây thơi"

Đột nhiên.

Đại tổng đốc cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, tam hoa' trên đỉnh đầu giống như sắp tán loạn.

Đồng thời, cảm giác tê dại trên bàn tay khiến ông ta sợ muốn chết đi được! Trên cây kim đó có độc!

Máu chảy ra từ lòng bàn tay ông ta có mùi tanh.

Độc mà ông ta trúng phải, có độc tính cực mạnh.

"Hừ..."

Ánh mắt đại tổng đốc lóe lên tia hung ác, ông ta di chuyển một cách quỷ mị, rồi xuất hiện trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi, hòng bắt người đẹp yếu nhất trong đây. trước đã, rồi tính tiếp.

Lần này, không còn ai có thể ngăn cảm ông ta nữa!

Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!

'Tên oan gia kia không kịp cứu nàng ấy rồi!

Nhưng, có biến!

Không ổn rồi! Đây là cao thủ cảnh giới Tông sư! Ông ta muốn thu tay!

Nhưng sau khi khôi phục thực lực, Bạch Hổ vẫn là cao thủ cảnh giới Tông sư vô địch thiên hạ, Bạch Hổ còn mạnh hơn ông ta.

"Phập..." Bàn tay ông ta bị chém đứt dưới ánh kiếm, máu tươi bắn ra.

"A.."

 
Chương 511: Chiec chum vo tan!


Tiếng hét thảm của đại tổng đốc vang lên như tiếng con vịt bị nhổ lông.

Ông ta vội vàng lùi về phía chiếc chum to, một chưởng đập nát nó.

"Răng rắc ... "

Chiec chum vo tan!

Cái nắp phía trên cũng vỡ!

Vì thế.

Máu trong cái chum chảy ra.

Một thiếu nữ đang hấp hối, tay chân gãy hết, thất khiếu chảy máu, toàn thân tím tái, chỗ nào cũng là vết thương, xuất hiện trong căn nhà gỗ.

"Vèo ... "

Bạch Phượng lao đến như một cơn gió.

Nàng ta nhìn thiếu nữ trong chum, hốc mắt đỏ hoe: "Thằng điên!"

"Sao ông có thể đối xử với tiểu Hoa như vậy?"

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc vừa cầm máu ở bàn tay, vừa cười như điên: "Coi như nàng ta may mắn đấy, bản tổng đốc thấy nàng ta giống một cục dưa muối, nên ngâm nàng ta vào cái chum to này."

Ông ta chỉ vào cái bàn gỗ với ánh mắt điên cuồng: "Người còn lại đã bị làm thành một đĩa thức an roi!"


"Tiếp theo, ta phải nấu các ngươi thành dưa muối hết!"

Đột nhiên,

"Âm ... "

Bốn mặt của căn nhà gỗ bị móc sắt kéo đổ rầm rầm, cây cỏ bay tán loạn, khung cảnh hỗn loạn.

Mọi người liên tục vung chưởng, hóa giải nguy cơ bị đè bẹp và chôn sống.

Một lát sau.

Trong đống đổ nát của căn nhà gỗ.

Mọi người đứng yên tại chỗ, không ai động đậy.

Bên ngoài căn nhà gỗ.

Đại quân trong núi xếp thành hình ma trận vuông, bao vây kín căn nhà gỗ.

Tên đã lên dây, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu khắp

nơi

Chỗ nay khoang hon mười nghìn người, trong dai vo biên.

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc người đầy máu, cười càng thêm hung dữ: "Bạch Phượng, bản tổng đốc có thể để nhà họ Bạch cô cai quản thành Hoang Châu, cô nghĩ, ta không phòng bị cô một tí nào sao?"

"Từ trước tới nay, bản tổng đốc không cho phép cô tới ngọn núi này, nhưng cô đã tới!"

"Bản tổng đốc biết ngay là cô không nghe lời mà! Cô không còn trung thành nữa!"

Một đám người áo đen bước ra khỏi đội hình quân sự, số lượng là mười bảy người, họ chính là các tổng đốc mà triều đình Đại Hạ phái đến Hoang Châu bao năm qua.

Tiếp theo đó.

Đỗ Quân, Triệu Đại Đao, Võ Nghĩa và một người đàn ông trung niên Hạ Thiên không quen, bị trói gô cổ áp giải tới đây.

Mặt Bạch Phượng biến sắc: "Cha, Đỗ bá bá, Triệu bá bá, Võ Nghĩa ... "

 
Chương 512: Chính là bản vương!


Nam tử kia, chính là Bạch Giao, cha của Bạch Phượng.

Đại tổng đốc đau đến nỗi nhăn hết mặt lại: "Tiểu Bạch Phượng, trong số hai mươi tổng đốc ở thành Hoang Châu, chỉ có cha cô, Đỗ Quân, Triệu Đại Đao là chưa kiên quyết tạo phản, những người khác, lòng tạo phản của họ rõ như ban ngày vậy!"

"Nên là, bây giờ cô đã biết ... vì sao bản tổng đốc lại yên tâm giao thành Hoang Châu cho cô rồi chứ?"

"Bởi vì, bên cạnh cô toàn là người của bản tổng đốc!"

"Cô muốn phản lại bản tổng đốc, đúng là nam mơ giữa ban ngày!"

"Bởi vì, bản tổng đốc mới là tổ tông của trò tạo phản!"

"Khà khà khà ... ”

Đại tổng đốc càng nói càng hưng phấn: "Bây giờ, nếu các cô muốn cứu cha mình, Tiểu Bạch Phương và tiểu Nguyệt Nhi có thể cởi sạch quần áo, nằm xuống đất, làm lò luyện đan của ta!"

Nói đến đây.

Đại tổng đốc đưa tay vào ngực áo, lấy một con dấu ngọc ra rồi điên cuồng nói: "Hôm nay, chỉ cần ta hấp thu cô và tiểu Nguyệt Nhi, bản tổng đốc sẽ bổ sung đủ máu của một nghìn xử nữ, và có thể cải lão hoàn đồng."

"Sau đó, dùng cái ấn ngọc này đóng dấu lên trán, là có thể trường sinh bất tử rôi!"

Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt mặt nói: "Đồ điên!"

"Ông chính là một tên điên!"

"Thả cha tôi ra!"

Đại tổng đốc nhìn cham cham cơ thể mềm mại của Đỗ Nguyệt Nhi, rồi điên cuồng nói: "Thả ư?"

"Tiểu Nguyệt Nhi, nếu cô biết về quá khứ của bản tổng đốc, cô sẽ không nói ra những lời như vậy!"

Nói xong.

Ông ta ngửa mặt lên trời, khuôn mặt dữ tợn gào lên: "Nhưng, trên đời này còn ai nhớ đến ta đâu?"

"Có ai ... biết ta từng là ai đâu?"


Lúc này.

Hạ Thiên lạnh lùng nói: "Tôi biết!"

Đại tổng đốc sững sờ, ông ta cúi đầu nhìn Hạ Thiên với khuôn mặt hung ác: "Thế ngươi nói xem ... bản tổng đốc là ai?"

"Ông là Cơ Cửu Châu!"

Hạ Thiên nhìn chằm chằm đại tổng đốc, gằn từng chữ một: "Ông chính là Cơ Cửu Châu, ông tổ học phái Pháp Gia!"

"Năm xưa, ông là thiên tài được phu tử chuyên thu nhận những người lập dị ở Tắc Hạ Học Cung nhìn trúng!"

"Về sau, sau khi Tắc Hạ Học Cung bị cháy, ông đã đến nước Tần làm thừa tướng lúc bấy giờ, ông chủ trương cải cách pháp luật nước Tần, chủ trương trị quốc bằng pháp luật!"

"Sau đó, nước Tần trở nên hùng mạnh nhờ cải cách pháp luật của ông, nhất thống chín nước!"

Nhưng trước khi thống nhất, ông lại đắc tội quý tộc nước Tần vì cải cách pháp luật, vì thế, họ đã hợp tác với nhau, vu cáo rằng ông tạo phản."

Lúc đó, để trấn an các quý tộc, Tần Tổ Long đành phải ngấm ngầm bối trí cho ông rời khỏi nước Tần."

'Nhưng đám quý tộc đó vẫn không chịu tha cho ông!"

"Bọn họ truy sát ông khắp nơi, tung tin vịt về ông, bôi nhọ ông."

"Cuối cùng, ông không nhịn được nữa đã quay về quê nhà tạo phản."

'Nhưng ông lại thất bại một cách nhanh chóng, và bị các quý tộc nước Tần giết trong loạn quân."

"Bản vương không ngờ, ông lại dùng kế ve sầu thoát xác, giả chết để trốn đến Hoang Châu, nơi mà trời cao hoàng đế ở xa này!"

"Và càng không ngờ rằng, Cơ Cửu Châu, người từng là pháp tử của học phái Pháp gia, người từng nổi danh khắp thiên hạ, lại trốn ở đây tạo phản."

"Ông còn trở thành một kẻ mưu mô huyết tanh khủng bố, một kẻ điên!"

Hạ Thiên nhìn Cơ Cửu Châu một cái thật sâu: "Bản vương nói đúng chứ?"

'Cơ Cửu Châu."

Cảm xúc của đại tổng đốc đã ổn định hơn nhiều!

Ông ta nheo mắt: "Bản vương?"

"Ngươi chính là Hạ Thiên, vua Hoang Châu sao?"

Hạ Thiên gật đầu: "Chính là bản vương!"

Bạch Hổ nhíu mày: "Cơ Cửu Châu, lúc đầu ông giả chết chạy trốn, ông cứ làm ẩn sĩ ở Hoang Châu không tốt à?"

"Tại sao lại biến thành cái bộ dạng ma quỷ như này?"

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc lại kích động: "Bộ dạng ma quỷ của ta không tốt sao?"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom