Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 464: C464: Cái tên thật là kêu


Lúc này.

Ở lối vào của đại sảnh hội thơ, đôi mắt của mười tiểu thuyết gia mở to như mắt bò và không hề chớp lấy dù chỉ một cái.

Chuyện xảy ra ở hội trường không cần phải cải biên, đây chính là câu chuyện hấp dẫn nhất và thú vị nhất!

Họ cũng đã nghĩ ra tựa đề của câu chuyện rồi!

Đó là “Chuyện không thể không kể về Hoang Châu và các danh sĩ Giang Nam tranh giành mỹ nhân”.

Cái tên thật là kêu!

Lúc này.

Cuối cùng bàn tay của Tàng Lục cũng dừng lại ở một trang nào đó.

Đôi mắt của mọi người trong phòng thơ sáng lên.

Có!

Quả nhiên!


Đôi mắt trong veo của Tàng Lục quét qua đại sảnh, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của mọi người, sau đó cất cao giọng nói: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng hoa sen tịnh ít tình.”

Vừa đọc hai câu này xong, trên mặt Trương Sinh nở nụ cười đắc thắng.

Tất cả nho sinh hai châu đều nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng rồi!"

“Quả thực không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn trong tập thơ của Hoang Châu Vương!”

Bởi vì hai câu thơ trên không hề nhắc đến hoa mẫu đơn, ý nghĩa là: hoa thược. dược trước sân tuy đẹp đế nhưng không cao sang, hoa sen trong ao thanh nhã, sạch sẽ nhưng thiếu ý vị.

Mấy cái này có liên quan gì đến mẫu đơn đâu cơ chứ?

Lúc này.

Tứ đại viện trưởng thở phào nhẹ nhõm!

Trong ván đấu này, Trương Sinh miễn cưỡng có thể được cứu rồi!

Tàng Lục tiếp tục ngâm nga, giọng rất hùng hồn: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình.”


Kinh hoàng!

Hai câu này vừa nói ra, long trời lở đất! “Âm.”

'Tâm hồn các nho sĩ hai châu rúng động.

Một đám hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình!”

Đôi mắt của Đường Thanh Trúc sáng lên.

Ngay sau đó.

Ông ta lại hồn bay phách lạc hỏi: “Tại sao?”

“Bổn viện trưởng đã từng viết những bài thơ vịnh mẫu đơn, nhưng không bài nào hay bằng câu này!”

Sau đó ông ta gượng ép giải thích: “Trong hoa viên của thiên đình, thược dược đẹp diễm lệ nhưng không cao sang. Hoa sen trong ao thanh nhã, trong sạch nhưng lại thiếu ý vị, chỉ có mẫu đơn mới là vua của các loài hoa. Trong vương quốc các loài hoa có thể diễm lệ lấn át hoa thơm cỏ lạ, đúng thật là quốc hoa.”

“Cũng chỉ khi nó nở rộ mới có thể khiến cho thần tiên trên trời đều cùng nhau bước ra thưởng thức, ca ngợi vẻ đẹp của nó!”

Ba chữ cuối của bài thơ này là “động kinh thành” đã bị Hạ Thiên đổi thành “động thiên đình”.

Chiều cao của bài thơ này đã đạt tới mức từ nhân gian lên tới thiên đình rồi.

Những người thưởng thức mẫu đơn đã theo đó mà biến thành thần tiên.

Bên kia.
 
Chương 464: C464: Cái tên thật là kêu


Lúc này.

Ở lối vào của đại sảnh hội thơ, đôi mắt của mười tiểu thuyết gia mở to như mắt bò và không hề chớp lấy dù chỉ một cái.

Chuyện xảy ra ở hội trường không cần phải cải biên, đây chính là câu chuyện hấp dẫn nhất và thú vị nhất!

Họ cũng đã nghĩ ra tựa đề của câu chuyện rồi!

Đó là “Chuyện không thể không kể về Hoang Châu và các danh sĩ Giang Nam tranh giành mỹ nhân”.

Cái tên thật là kêu!

Lúc này.

Cuối cùng bàn tay của Tàng Lục cũng dừng lại ở một trang nào đó.

Đôi mắt của mọi người trong phòng thơ sáng lên.

Có!

Quả nhiên!


Đôi mắt trong veo của Tàng Lục quét qua đại sảnh, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của mọi người, sau đó cất cao giọng nói: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng hoa sen tịnh ít tình.”

Vừa đọc hai câu này xong, trên mặt Trương Sinh nở nụ cười đắc thắng.

Tất cả nho sinh hai châu đều nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng rồi!"

“Quả thực không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn trong tập thơ của Hoang Châu Vương!”

Bởi vì hai câu thơ trên không hề nhắc đến hoa mẫu đơn, ý nghĩa là: hoa thược. dược trước sân tuy đẹp đế nhưng không cao sang, hoa sen trong ao thanh nhã, sạch sẽ nhưng thiếu ý vị.

Mấy cái này có liên quan gì đến mẫu đơn đâu cơ chứ?

Lúc này.

Tứ đại viện trưởng thở phào nhẹ nhõm!

Trong ván đấu này, Trương Sinh miễn cưỡng có thể được cứu rồi!

Tàng Lục tiếp tục ngâm nga, giọng rất hùng hồn: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình.”


Kinh hoàng!

Hai câu này vừa nói ra, long trời lở đất! “Âm.”

'Tâm hồn các nho sĩ hai châu rúng động.

Một đám hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình!”

Đôi mắt của Đường Thanh Trúc sáng lên.

Ngay sau đó.

Ông ta lại hồn bay phách lạc hỏi: “Tại sao?”

“Bổn viện trưởng đã từng viết những bài thơ vịnh mẫu đơn, nhưng không bài nào hay bằng câu này!”

Sau đó ông ta gượng ép giải thích: “Trong hoa viên của thiên đình, thược dược đẹp diễm lệ nhưng không cao sang. Hoa sen trong ao thanh nhã, trong sạch nhưng lại thiếu ý vị, chỉ có mẫu đơn mới là vua của các loài hoa. Trong vương quốc các loài hoa có thể diễm lệ lấn át hoa thơm cỏ lạ, đúng thật là quốc hoa.”

“Cũng chỉ khi nó nở rộ mới có thể khiến cho thần tiên trên trời đều cùng nhau bước ra thưởng thức, ca ngợi vẻ đẹp của nó!”

Ba chữ cuối của bài thơ này là “động kinh thành” đã bị Hạ Thiên đổi thành “động thiên đình”.

Chiều cao của bài thơ này đã đạt tới mức từ nhân gian lên tới thiên đình rồi.

Những người thưởng thức mẫu đơn đã theo đó mà biến thành thần tiên.

Bên kia.
 
Chương 465: C465: Như hắn ta mong muốn


Đường Thanh Trúc rất hài lòng với bài thơ mẫu đơn này và nghĩ ngay đến Đỗ Nguyệt Nhi: “Đỗ gia chủ, bài thơ vừa rồi của Hoang Châu Vương ca ngợi vẻ đẹp

khuynh quốc khuynh thành của ngươi, giống như là thiên tiên vậy.”

“Ngươi ở trong lòng Hoang Châu Vương chính là tiên tử xinh đẹp nhất thiên hạt"

“Mẫu đơn là biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia ngươi, là tiên hoa trong lòng Hoang Châu Vương!”

“Có thể thấy, Hoang Châu Vương đối với ngươi rất thâm tình, yêu ai yêu cả đường đi. Khi hắn nhớ ngươi, không chỉ sáng tác ra bài thơ mỹ nhân mà còn sáng tác ra bài thơ vịnh mẫu đơn, biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia, sáng tác được một thiên cổ tuyệt xướng này!”

“Ý nghĩa của hai bài thơ này có cùng nguồn gốc, bổ sung cho nhau, hợp lại cùng nhau, tất cả đều là tâm ý đối với ngươi!”

Lời giải thích của Đường Thanh Trúc rất hợp lý, hợp tình, không hề gượng ép gì cả.

'Tàng Lục nghe xong, khóe miệng giật mạnh vài lần, hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Hắn ta thầm nói trong lòng: “Vương gia, thơ là do người viết, Tàng Lục chỉ đọc thôi. Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, hết thảy đều thuận lợi như trong kế hoạch của người.”


“Nhưng bên cạnh Đỗ Nguyệt Nhi lại xuất hiện một tên Đường Thanh Trúc giảng giải loạn ý thơi”

“Cho nên, nếu như Đỗ Nguyệt Nhi có tơ tưởng gì với người thì... Tàng Lục không thể quản được!”

“Hơn nữa, Tư Mã Vương phi... Nếu sau này nữ nhân này đến đoạt vị, người tuyệt đối đừng tìm Tàng Lục gây phiền toái!”

Tàng Lục càng nghĩ, sống lưng càng lạnh! Lúc này.

Trái tim của Đỗ Nguyệt Nhi lại run lên sau khi được Đường Thanh Trúc giải thích, nàng ta như bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác tê dại!

Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúng liếng say lòng người, thì thầm: “Thật sao?”

Hai bài thơ này thật sự là do Hoang Châu Vương viết vì nàng ta ư?

Đây có phải là giấc mộng xuân không thể nhìn rõ chân tướng không?

Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn đối với ta thế nào?

Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm bối rối!

“ôi..."

Cùng lúc đó, sắc mặt nho sinh hai châu càng thêm loạn! Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Chẳng lẽ mọi bài thơ do Hoang Châu Vương sáng tác đều là thiên cổ tuyệt xướng ư?

Đây là loại khó có thể sánh vai sao? Họ đã nhụt chí! Lúc này, Trương Sinh thậm chí còn nhụt chí hơn!


Sắc mặt hắn ta giống như tiệm nhuộm, trên mặt đều nhuộm đỏ, xanh, trắng, khiến khuôn mặt vô cùng khó coi.

Lần này, hắn ta ngay cả khí lực muốn nói lại thôi cũng không có.

Bài thơ trong bụng hắn ta quả thực rất th ô tục so với bài thơ vịnh mẫu đơn này, sao hẳn ta có thể ngâm được đây?

Ngoài việc thừa nhận thua, hắn ta còn có con đường thứ hai để đi sao?

Lúc này đây, linh hồn thi nhân Lý Phi không còn làm loạn nữa, mà trầm tư an ủi: “Trương Sinh huynh đệ, ngươi thua cũng không sao, ta vẫn còn có bạc cho ngươi mượn!”

“Đừng có nghĩ quẩn!”

“ôi...”

Trương Sinh càng không cam lòng, lặng lẽ thở dài, đưa năm trăm lạng bạc còn lại, chắp tay đưa lên, nói: “Ta lại thua rồi!”

“Nhưng Trương Sinh chính là người có tài làm thơ yếu nhất trong giới văn thơ ở Thanh Châu và Dương Châu, ta thua không có nghĩa là danh sĩ hai châu thua!”

Nói xong, hắn ta hành lễ với nho sinh hai châu, nói tiếp: “Chư vị, Trương Sinh tài ít học cạn, đã khiến giới văn thơ Thanh Châu và Dương Châu mất mặt rồi!”


“Hy vọng các ngươi có thể giành lại thể diện, để sứ giả Hoang Châu này về báo cho Hoang Châu Vương biết hắn đã thua tất cả... Tuấn kiệt hai châu ta dồi dào, không phải là nơi hắn ta có thể làm nhục.”

Trương Sinh không cam lòng, lời nói sặc mùi chia rẽ, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Như hắn ta mong muốn!

“Âm...”

Ngọn lửa tức giận trong nho sinh hai châu đã bị khơi dậy, đốt cháy nỗi uất ức và nhụt chí vừa rồi.

Họ lại một lần nữa hùng hồn nói: “Đấu tiếp!” _

“Đấu tiếp!

“Bọn ta không tin mình không thắng nổi một sứ giả chỉ cầm sách thơ của Hoang Châu Vương lên đọc!”

Một nho sinh của Dương Châu nhảy ra: “Để ta!”
 
Chương 465: C465: Như hắn ta mong muốn


Đường Thanh Trúc rất hài lòng với bài thơ mẫu đơn này và nghĩ ngay đến Đỗ Nguyệt Nhi: “Đỗ gia chủ, bài thơ vừa rồi của Hoang Châu Vương ca ngợi vẻ đẹp

khuynh quốc khuynh thành của ngươi, giống như là thiên tiên vậy.”

“Ngươi ở trong lòng Hoang Châu Vương chính là tiên tử xinh đẹp nhất thiên hạt"

“Mẫu đơn là biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia ngươi, là tiên hoa trong lòng Hoang Châu Vương!”

“Có thể thấy, Hoang Châu Vương đối với ngươi rất thâm tình, yêu ai yêu cả đường đi. Khi hắn nhớ ngươi, không chỉ sáng tác ra bài thơ mỹ nhân mà còn sáng tác ra bài thơ vịnh mẫu đơn, biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia, sáng tác được một thiên cổ tuyệt xướng này!”

“Ý nghĩa của hai bài thơ này có cùng nguồn gốc, bổ sung cho nhau, hợp lại cùng nhau, tất cả đều là tâm ý đối với ngươi!”

Lời giải thích của Đường Thanh Trúc rất hợp lý, hợp tình, không hề gượng ép gì cả.

'Tàng Lục nghe xong, khóe miệng giật mạnh vài lần, hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Hắn ta thầm nói trong lòng: “Vương gia, thơ là do người viết, Tàng Lục chỉ đọc thôi. Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, hết thảy đều thuận lợi như trong kế hoạch của người.”


“Nhưng bên cạnh Đỗ Nguyệt Nhi lại xuất hiện một tên Đường Thanh Trúc giảng giải loạn ý thơi”

“Cho nên, nếu như Đỗ Nguyệt Nhi có tơ tưởng gì với người thì... Tàng Lục không thể quản được!”

“Hơn nữa, Tư Mã Vương phi... Nếu sau này nữ nhân này đến đoạt vị, người tuyệt đối đừng tìm Tàng Lục gây phiền toái!”

Tàng Lục càng nghĩ, sống lưng càng lạnh! Lúc này.

Trái tim của Đỗ Nguyệt Nhi lại run lên sau khi được Đường Thanh Trúc giải thích, nàng ta như bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác tê dại!

Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúng liếng say lòng người, thì thầm: “Thật sao?”

Hai bài thơ này thật sự là do Hoang Châu Vương viết vì nàng ta ư?

Đây có phải là giấc mộng xuân không thể nhìn rõ chân tướng không?

Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn đối với ta thế nào?

Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm bối rối!

“ôi..."

Cùng lúc đó, sắc mặt nho sinh hai châu càng thêm loạn! Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Chẳng lẽ mọi bài thơ do Hoang Châu Vương sáng tác đều là thiên cổ tuyệt xướng ư?

Đây là loại khó có thể sánh vai sao? Họ đã nhụt chí! Lúc này, Trương Sinh thậm chí còn nhụt chí hơn!


Sắc mặt hắn ta giống như tiệm nhuộm, trên mặt đều nhuộm đỏ, xanh, trắng, khiến khuôn mặt vô cùng khó coi.

Lần này, hắn ta ngay cả khí lực muốn nói lại thôi cũng không có.

Bài thơ trong bụng hắn ta quả thực rất th ô tục so với bài thơ vịnh mẫu đơn này, sao hẳn ta có thể ngâm được đây?

Ngoài việc thừa nhận thua, hắn ta còn có con đường thứ hai để đi sao?

Lúc này đây, linh hồn thi nhân Lý Phi không còn làm loạn nữa, mà trầm tư an ủi: “Trương Sinh huynh đệ, ngươi thua cũng không sao, ta vẫn còn có bạc cho ngươi mượn!”

“Đừng có nghĩ quẩn!”

“ôi...”

Trương Sinh càng không cam lòng, lặng lẽ thở dài, đưa năm trăm lạng bạc còn lại, chắp tay đưa lên, nói: “Ta lại thua rồi!”

“Nhưng Trương Sinh chính là người có tài làm thơ yếu nhất trong giới văn thơ ở Thanh Châu và Dương Châu, ta thua không có nghĩa là danh sĩ hai châu thua!”

Nói xong, hắn ta hành lễ với nho sinh hai châu, nói tiếp: “Chư vị, Trương Sinh tài ít học cạn, đã khiến giới văn thơ Thanh Châu và Dương Châu mất mặt rồi!”


“Hy vọng các ngươi có thể giành lại thể diện, để sứ giả Hoang Châu này về báo cho Hoang Châu Vương biết hắn đã thua tất cả... Tuấn kiệt hai châu ta dồi dào, không phải là nơi hắn ta có thể làm nhục.”

Trương Sinh không cam lòng, lời nói sặc mùi chia rẽ, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Như hắn ta mong muốn!

“Âm...”

Ngọn lửa tức giận trong nho sinh hai châu đã bị khơi dậy, đốt cháy nỗi uất ức và nhụt chí vừa rồi.

Họ lại một lần nữa hùng hồn nói: “Đấu tiếp!” _

“Đấu tiếp!

“Bọn ta không tin mình không thắng nổi một sứ giả chỉ cầm sách thơ của Hoang Châu Vương lên đọc!”

Một nho sinh của Dương Châu nhảy ra: “Để ta!”
 
Chương 466: C466: Ngươi tặng thơ cho ta


“Hừ...”

Tàng Lục lạnh nhạt hỏi: “Đề thơ là gì?”

“Vịnh trúc, ngươi trước đi.”

“Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa, va đập ngàn muôn vẫn vững chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.”

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị. Bài thơ mượn trúc vịnh khí phách, cảnh giới cao xa. Nho sinh Dương Châu - bại.

Nho sinh hai châu vừa mới bùng lửa giận đã bị bài thơ này hóa thành một gáo. nước lạnh dập lửa.

Không còn ai dám nhảy ra nữa. Ngay cả tứ đại viện trưởng Giang Nam cũng không dám.

Bọn họ nhìn trong tay Tàng Lục, ánh mắt nóng bỏng, bên trong như có kho báu.

Tài làm thơ của Hoang Châu Vương đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.


Lúc này, Tàng Lục khẽ cười, hành lễ nói với tứ phương: “Ta vốn đến đây để cầu hiền thay Vương gia nhà ta. Nhưng Vương gia nói chí phải, văn nhân khá coi thường, nếu không thể đánh bại các ngươi từ tài làm thơ mà chư vị tự cho là kiêu ngạo... Liệu rằng các ngươi có nghiêm túc lắng nghe lời nói của bản tướng hay không? Vương gia nhà ta nói, nếu các ngươi muốn nghe thơ của ngài ấy thì chỗ của ta có đây, mời chư vị hãy lắng nghe.”

'Tàng Lục cao giọng nói: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh.”

Bài thơ này vừa được thốt ra, một luồng khí sát phạt giống như mũi tên nhọn, xuyên qua tim của các nho sinh.

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị.

“Rượu bồ đào chén dạ quang, muốn say đàn đã rền vang dục, sa trường say. ngủ ai cười, từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.”

Tiếp tục là một bài thiên cổ hay.

Đứng trước mấy bài thiên cổ hay này, không ai dám lên tiếng làm thơ sánh vai.

Khiếp sợ, toàn trường đều khiếp sợ.

Mười mấy tiểu thuyết gia đều hai mắt phát sáng, điên cuồng ghi chép lại.

Mấy bài thơ này sẽ vang vọng đại địa Cửu Châu.

Cuối cùng, Đường Thanh Trúc đứng dậy cắt ngang Tàng Lục đang đọc thơ: “Đừng đọc nữa. Chắc chắn Hoang Châu Vương là thi tiên được sinh ở trần gian. Bài thơ do ngài ấy viết đúng là xuất sắc. Mà Hoang Châu Vương bảo quý sứ đến đây ngoài việc chiêu hiền ra thì ta cũng đã hiểu ý ở cấp độ sâu xa hơn rồi.”

Khóe miệng của Tàng Lục khẽ giật. Bây giờ điều mà hắn ta sợ nhất là Đường Thanh Trúc hiểu sai ý về bài thơ của Vương gia nhà mình.

Quả thật Đường Thanh Trúc đã ngẫm nghĩ.

'Tàng Lục muốn điên cưồng gào thét, hắn ta bất đắc dĩ hỏi: “Đường viện trưởng, vậy ngươi nói thử xem, Vương gia nhà ta bảo ta đến đây... còn có ý nào khác?”

Lúc này, Đường Thanh Trúc nghiêm túc nói ra cách hiểu của mình: “Hoang Châu Vương muốn bày tỏ lòng yêu thương với Đỗ gia chủ trước khi đại chiến Hoang Châu xảy ra, đặt tấm lòng chân thành của ngài ấy vào trong bài thơ để phơi bày trước mặt Đỗ gia chủ.”

“Đúng vậy.” Tam đại viện trưởng khác cũng đồng loạt bày tỏ sự tán thành: “Nhất định là ý này.”


Văn Khúc nghĩ sâu xa hơn: “Đại chiến Hoang Châu đang cận kề, Hoang Châu Vương đã thề rằng sẽ phòng thủ Hoang Châu, tuyệt đối không lùi bước, cùng sống chết với Hoang Châu. Người Thiên Lang không thể địch lại. Chắc chắn lần này Hoang Châu Vương sẽ chết rất oanh liệt ở Hoang Châu. Ô hô thương thay! Một đời thi tiên lại đoản mệnh. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã thấy khó chịu.”

'Tàng Lục im lặng không nói gì.

Mặc dù bốn lão già này nói sai, nhưng lại là sự trợ công tốt nhất đối với nhiệm vụ của hắn ta.

'Tàng Lục không giải thích, mà sải bước đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Nhị, tiêu sái hành lễ: “Đỗ gia chủ, Vương gia nhà ta không hề bảo Tàng Lục đến bày tỏ tâm

ý gì cả”

Không biết tại sao, Đỗ Nguyệt Nhi lại hơi thất vọng: “Ta biết rồi.”

Tàng Lục nói tiếp: “Nhưng Vương gia nói, trong thiên hạ hoa mẫu đơn trong hoa viên Đỗ gia Dương Châu là nở đẹp nhất. Vương gia nói vào tháng tư tháng năm hằng năm là thời kỳ hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Vương gia muốn dùng hai bài thơ lúc nãy để đổi lấy một bông hoa mẫu đơn trong tay Đỗ gia chủ, không biết Đỗ gia chủ có bằng lòng hay không?”

Đỗ Nguyệt Nhi đã nhận được thơ mỹ nhân của Hạ Thiên, chẳng khác nào đã mắc nợ tình của hẳn.

Đường cảnh giác mà nàng ta dành cho Hạ Thiên đã bị lời giải thích của Đường Thanh Trúc phá vỡ gần hết rồi.

Bây giờ, dù Hoang Châu Vương có tâm tư gì với nàng ta thì việc nàng ta tặng lại một bông hoa mẫu đơn để cảm kích đối phương đã tặng thơ, cũng không có vấn đề gì to tát đúng không?

Đỗ Nguyệt Nhi đã nghĩ như thế. Có điều lần này nàng ta ra ngoài không hề mang theo hoa tươi ở bên mình.


Nàng ta dứt khoát rút ra một cây trâm ngọc từ trên búi tọc, đuôi trâm chạm trổ hoa mẫu đơn, đưa thẳng cho Tàng Lục nói: “Ta đang ở bên ngoài nên không mang theo mẫu đơn tươi, vì thế đã lấy trâm ngọc này đáp lễ lại Vương gia, để cảm k1ch tình nghĩa tặng thơ của hắn.”

Nụ cười của Tàng Lục rất sạch sẽ, bởi vì hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ đối với Đỗ Nguyệt Nhi, hoàn thành bố cục mà Hoang Châu Vương phủ đã nhắm vào nhánh quân đội không chịu nghe lời trong Thập Vạn Đại Sơn kia.

Ngày mai là lúc gió nổi lên.

Tàng Lục lấy một hộp ngọc ra, bỏ trâm ngọc vào trong giống như châu báu, rồi đưa cho thiếu niên tàng kiếm ở đằng sau: “Nhất định Vương gia sẽ rất vui khi

nhận được trâm ngọc mẫu đơn này.”

Đỗ Nguyệt Nhi nở nụ cười xinh đẹp, sắc mặt không khỏi đỏ ửng: “Chỉ là có qua có lại mà thôi.”

Thế nhưng ở bên ngoài đại sảnh thi hội, một nữ võ giả tùy tùng của Đỗ Nguyệt Nhi lại không cho là thế.

Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, thầm nói: “Ngươi tặng thơ cho ta, ta trả lại trâm ngọc cho ngươi... đúng là lang có tình thiếp có ý." . Web‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ 𝘁ại‎ +‎ Tr𝐔mTru‎ ye𝗻.VN‎ +

"Nhất định phải nói chuyện này cho đại tổng đốc."
 
Chương 466: C466: Ngươi tặng thơ cho ta


“Hừ...”

Tàng Lục lạnh nhạt hỏi: “Đề thơ là gì?”

“Vịnh trúc, ngươi trước đi.”

“Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa, va đập ngàn muôn vẫn vững chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.”

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị. Bài thơ mượn trúc vịnh khí phách, cảnh giới cao xa. Nho sinh Dương Châu - bại.

Nho sinh hai châu vừa mới bùng lửa giận đã bị bài thơ này hóa thành một gáo. nước lạnh dập lửa.

Không còn ai dám nhảy ra nữa. Ngay cả tứ đại viện trưởng Giang Nam cũng không dám.

Bọn họ nhìn trong tay Tàng Lục, ánh mắt nóng bỏng, bên trong như có kho báu.

Tài làm thơ của Hoang Châu Vương đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.


Lúc này, Tàng Lục khẽ cười, hành lễ nói với tứ phương: “Ta vốn đến đây để cầu hiền thay Vương gia nhà ta. Nhưng Vương gia nói chí phải, văn nhân khá coi thường, nếu không thể đánh bại các ngươi từ tài làm thơ mà chư vị tự cho là kiêu ngạo... Liệu rằng các ngươi có nghiêm túc lắng nghe lời nói của bản tướng hay không? Vương gia nhà ta nói, nếu các ngươi muốn nghe thơ của ngài ấy thì chỗ của ta có đây, mời chư vị hãy lắng nghe.”

'Tàng Lục cao giọng nói: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh.”

Bài thơ này vừa được thốt ra, một luồng khí sát phạt giống như mũi tên nhọn, xuyên qua tim của các nho sinh.

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị.

“Rượu bồ đào chén dạ quang, muốn say đàn đã rền vang dục, sa trường say. ngủ ai cười, từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.”

Tiếp tục là một bài thiên cổ hay.

Đứng trước mấy bài thiên cổ hay này, không ai dám lên tiếng làm thơ sánh vai.

Khiếp sợ, toàn trường đều khiếp sợ.

Mười mấy tiểu thuyết gia đều hai mắt phát sáng, điên cuồng ghi chép lại.

Mấy bài thơ này sẽ vang vọng đại địa Cửu Châu.

Cuối cùng, Đường Thanh Trúc đứng dậy cắt ngang Tàng Lục đang đọc thơ: “Đừng đọc nữa. Chắc chắn Hoang Châu Vương là thi tiên được sinh ở trần gian. Bài thơ do ngài ấy viết đúng là xuất sắc. Mà Hoang Châu Vương bảo quý sứ đến đây ngoài việc chiêu hiền ra thì ta cũng đã hiểu ý ở cấp độ sâu xa hơn rồi.”

Khóe miệng của Tàng Lục khẽ giật. Bây giờ điều mà hắn ta sợ nhất là Đường Thanh Trúc hiểu sai ý về bài thơ của Vương gia nhà mình.

Quả thật Đường Thanh Trúc đã ngẫm nghĩ.

'Tàng Lục muốn điên cưồng gào thét, hắn ta bất đắc dĩ hỏi: “Đường viện trưởng, vậy ngươi nói thử xem, Vương gia nhà ta bảo ta đến đây... còn có ý nào khác?”

Lúc này, Đường Thanh Trúc nghiêm túc nói ra cách hiểu của mình: “Hoang Châu Vương muốn bày tỏ lòng yêu thương với Đỗ gia chủ trước khi đại chiến Hoang Châu xảy ra, đặt tấm lòng chân thành của ngài ấy vào trong bài thơ để phơi bày trước mặt Đỗ gia chủ.”

“Đúng vậy.” Tam đại viện trưởng khác cũng đồng loạt bày tỏ sự tán thành: “Nhất định là ý này.”


Văn Khúc nghĩ sâu xa hơn: “Đại chiến Hoang Châu đang cận kề, Hoang Châu Vương đã thề rằng sẽ phòng thủ Hoang Châu, tuyệt đối không lùi bước, cùng sống chết với Hoang Châu. Người Thiên Lang không thể địch lại. Chắc chắn lần này Hoang Châu Vương sẽ chết rất oanh liệt ở Hoang Châu. Ô hô thương thay! Một đời thi tiên lại đoản mệnh. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã thấy khó chịu.”

'Tàng Lục im lặng không nói gì.

Mặc dù bốn lão già này nói sai, nhưng lại là sự trợ công tốt nhất đối với nhiệm vụ của hắn ta.

'Tàng Lục không giải thích, mà sải bước đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Nhị, tiêu sái hành lễ: “Đỗ gia chủ, Vương gia nhà ta không hề bảo Tàng Lục đến bày tỏ tâm

ý gì cả”

Không biết tại sao, Đỗ Nguyệt Nhi lại hơi thất vọng: “Ta biết rồi.”

Tàng Lục nói tiếp: “Nhưng Vương gia nói, trong thiên hạ hoa mẫu đơn trong hoa viên Đỗ gia Dương Châu là nở đẹp nhất. Vương gia nói vào tháng tư tháng năm hằng năm là thời kỳ hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Vương gia muốn dùng hai bài thơ lúc nãy để đổi lấy một bông hoa mẫu đơn trong tay Đỗ gia chủ, không biết Đỗ gia chủ có bằng lòng hay không?”

Đỗ Nguyệt Nhi đã nhận được thơ mỹ nhân của Hạ Thiên, chẳng khác nào đã mắc nợ tình của hẳn.

Đường cảnh giác mà nàng ta dành cho Hạ Thiên đã bị lời giải thích của Đường Thanh Trúc phá vỡ gần hết rồi.

Bây giờ, dù Hoang Châu Vương có tâm tư gì với nàng ta thì việc nàng ta tặng lại một bông hoa mẫu đơn để cảm kích đối phương đã tặng thơ, cũng không có vấn đề gì to tát đúng không?

Đỗ Nguyệt Nhi đã nghĩ như thế. Có điều lần này nàng ta ra ngoài không hề mang theo hoa tươi ở bên mình.


Nàng ta dứt khoát rút ra một cây trâm ngọc từ trên búi tọc, đuôi trâm chạm trổ hoa mẫu đơn, đưa thẳng cho Tàng Lục nói: “Ta đang ở bên ngoài nên không mang theo mẫu đơn tươi, vì thế đã lấy trâm ngọc này đáp lễ lại Vương gia, để cảm k1ch tình nghĩa tặng thơ của hắn.”

Nụ cười của Tàng Lục rất sạch sẽ, bởi vì hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ đối với Đỗ Nguyệt Nhi, hoàn thành bố cục mà Hoang Châu Vương phủ đã nhắm vào nhánh quân đội không chịu nghe lời trong Thập Vạn Đại Sơn kia.

Ngày mai là lúc gió nổi lên.

Tàng Lục lấy một hộp ngọc ra, bỏ trâm ngọc vào trong giống như châu báu, rồi đưa cho thiếu niên tàng kiếm ở đằng sau: “Nhất định Vương gia sẽ rất vui khi

nhận được trâm ngọc mẫu đơn này.”

Đỗ Nguyệt Nhi nở nụ cười xinh đẹp, sắc mặt không khỏi đỏ ửng: “Chỉ là có qua có lại mà thôi.”

Thế nhưng ở bên ngoài đại sảnh thi hội, một nữ võ giả tùy tùng của Đỗ Nguyệt Nhi lại không cho là thế.

Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, thầm nói: “Ngươi tặng thơ cho ta, ta trả lại trâm ngọc cho ngươi... đúng là lang có tình thiếp có ý." . Web‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ 𝘁ại‎ +‎ Tr𝐔mTru‎ ye𝗻.VN‎ +

"Nhất định phải nói chuyện này cho đại tổng đốc."
 
Chương 467: C467: Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi


“Đỗ Nguyệt Nhi, có biến.”

Tàng Lục trả bạc cho Trương Sinh nói: “Đắc tội

Trương Sinh ngượng ngùng đỏ mặt, hận không thể tìm một nơi để chui xuống.

Bấy giờ Tàng Lục mới nói: “Lúc nấy Đường viện trưởng nói, Vương gia nhà ta sẽ chết trận ở Hoang Châu, bởi vì người Thiên Lang không thể địch lại. Ta sẽ không dùng lời nói để phản bác, bởi vì Vương gia nhà ta nói, thắng trận là do mình đánh ra chứ không phải nói ra. Hôm nay, sau khi bản tướng đứng đây ban bố sẽ quay về Hoang Châu cùng Vương gia tác chiến, mong mọi người hãy quan tâm đ ến tin tức của Hoang Châu. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ nghe thấy tin tức... người Thiên Lang mà các ngươi cho là không thể địch lại sẽ bị chôn vùi ở Hoang Châu.”

Những lời này đã nói lên nỗi lòng tất thắng của Tàng Lục.

Thế nhưng danh sĩ hai châu đều lắc đầu. Hoang Châu Vương đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

Hắn chưa từng chứng kiến sự hung tàn, không biết sự lợi hại của người Thiên Lang, cho nên chắc chắn càng chết nhanh hơn.

Nho sinh hai châu thầm nghĩ... Đứng trước người Thiên Lang, Hoang Châu đã thắng bao giờ đâu?

'Tàng Lục đã nhìn ra tâm tư của mọi người.


Hắn ta không nói gì nữa mà dán Lệnh chiêu hiền lên trên cây cột lớn ở đằng sau, lớn tiếng đọc: “Sức sống Cửu Châu như bão táp, nếu im hơi lặng tiếng sẽ khốn khổ. Hoang Châu khai phủ phấn chấn trở lại, không giới hạn một nhân tài nào...

Ánh mắt của mấy danh sĩ kia sáng bừng, lẩm bẩm: “Không giới hạn một nhân tài nào... không giới hạn một nhân tài nào...”

Tàng Lục đọc xong thì lớn tiếng nói: “Mong chư vị quay về nói cho hào kiệt giới văn nhân Thanh Châu và Dương Châu biết, Hoang Châu ta đang gấp rút cầu tài, sử dụng theo tài. Nếu đến, tuyệt đối đừng chậm trễ. Hoang Châu Vương phủ ta sẽ không bao giờ phụ người.”

Nói xong, Tàng Lục bước ra bên ngoài: “Đây là ba rương vàng, làm phiền Lý tổng đốc hãy trông chừng giúp Vương gia nhà ta. Nếu có văn nhân đến Hoang Châu thì đây sẽ là tiền trợ cấp.”

Hắn ta mở ống lửa, đốt. Sau đó đọc diễn cảm lời dặn dò cuối cùng của Hạ Thiên: “Lửa hiệu chiếu Hoang Châu, trong lòng tự ưu sầu, ấn ngà rời cung khuyết, ngựa sắt rảo Hoang Thành, tuyết che lá cờ trận, gió lẫn hồi trống canh, thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Tàng Lục đọc xong thì ngừng ở cửa, thân hình như kiếm hét lớn: “Vương gia nhà ta nói... người thời loạn lạc, thà làm cai trăm lính còn hơn gã thư sinh. Hoang Châu Vương phủ ta hoan nghênh người muốn giết người Thiên Lang.”

Giọng nói lượn lờ, kéo dài hồi lâu đã cháy xong.

Tứ đại viện trưởng Giang Nam vô cùng đau đớn.

Nếu Hoang Châu Vương chết, vậy thì mấy bài thơ mà hẳn đã làm kia sẽ không còn nhìn thấy nữa.

Thật đáng tiếc!

Tàng Lục đã rời đi. Nhưng lời nói của hẳn ta đã nán lại nơi này.

“Thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Hai câu thơ này giống như hạt giống đã gieo trong tim nho sinh hai châu, tương lai sẽ nẩy mầm.

Tàng Lục rời đi, mang theo sự quỷ dị ngấm ngầm trong thi hội này.

Hắn ta đã hoàn thành ba nhiệm vụ mà Hạ Thiên đã giao cho hắn ta: Thứ nhất là đã ly gián Đỗ Nguyệt Nhi với Thập Vạn Đại Quân trong núi kia, chuyện hòa từ trong nội bộ sắp sửa bắt đầu rồi.


Thứ hai là mượn cuộc thi hội này, để nho sinh hai châu và các tiểu thuyết gia lan truyền ra khắp Đại Hạ Cửu Châu.

Người mà Hạ Thiên cần không ở trong cuộc thi hội này. Mà hắn cần người đọc sách dám cầm binh đao, xông pha ra chiến trường. Có điều hắn cần những người trong cuộc thi hội này làm “người chuyển lời”.

Thứ ba là để Lý Phi - tổng đốc Thanh Châu có thể nhận được tình hữu nghị của danh sĩ hai châu. Sau này có thể nhẹ nhàng gom góp lương thảo của hai

châu cho trận đại chiến ở Hoang Châu.

Trận đại chiến Hoang Châu đã mở màn rồi. Hạ Thiên cũng đã triển khai toàn bộ bố cục trước cuộc chiến.

Mọi thứ đều để bảo vệ Hoang Châu.

Lúc này ở thung lũng núi Thần Long Hoang Châu, lửa trại sáng choang, chiếu sáng như ban ngày.

Một chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa thung lũng.

Hạ Thiên ngồi ở chính giữa, Tiểu Bạch và Triệu Tử Thường đứng ở đằng sau. Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đang ngồi ở hai bên.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Triệu Đại Đao đã không nhịn được lên tiếng: “Vương gia, ngài đã đợi trại Tô gia năm ngày rồi, bọn họ sẽ không đến đâu. Ngài thua rồi.”


Hạ Thiên nhìn bóng tối đằng xa, cười bí hiểm: “Thật ra ta quên nói cho hai vị tổng đốc biết, ta ngồi ở đây năm ngày, ngoại trừ việc đợi người ở trại Tô gia thì vẫn đang đợi một người khác.”

Triệu Đại Đao lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi?”

Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Quân thay đổi, đứng phắt dậy: ương gia, chẳng lẽ ngài đang đợi nàng ta...”

Lúc này, Triệu Đại Đao đã nhìn ra được đáp án nào đó từ trên mặt Đỗ Quân.

Ông ta cũng thay đổi sắc mặt: “Lão Quân, nói vậy là ngoài việc muốn lấy tin tức của Hoang Châu từ trong miệng chúng ta thì Hoang Châu Vương bảo chúng †a ngồi đây tán gẫu với hắn ta... chủ yếu là để vị kia nhìn thấy chúng ta cùng chuyện trò vui vẻ ư? Để vị kia nhìn thấy chúng ta chung sống hòa hợp, cho rằng chúng ta đã tạo phản rồi đúng không?”

Đỗ Quân nghiêm mặt gật đầu: “Mấy ngày nay, cảnh tượng chúng ta sóng vai ngồi chung một chỗ với Hoang Châu Vương là do Hoang Châu Vương muốn gieo xuống tâm ma trong lòng nàng ta. Nàng ta đã nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta rồi.”

Nói đến đây, Đỗ Quân không những không trách móc Hạ Thiên, mà trong mắt còn tràn ngập vẻ kính nể: “Vương gia đúng là giỏi tính toán. Lão phu muốn biết, trong mấy ngày này... ngài đã làm những gì liên quan đến bọn ta nữa?”

Triệu Đại Đao sờ gáy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vương gia, ngài đang cắt đường lui của ta và lão Quân đấy. Nếu ngài cá cược thua, bọn ta phải đối mặt với nàng ta như thế nào khi quay về Hoang Châu? Rồi người thân ở trong quân Hoang Châu của bọn ta phải làm thế nào đây?”

Lúc này, mặt trăng đã xuyên qua mây đen, thò đầu ra ngoài trên bầu trời mênh mông vô tận, chiếu ánh trăng dịu nhẹ xuống mặt đất.
 
Chương 467: C467: Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi


“Đỗ Nguyệt Nhi, có biến.”

Tàng Lục trả bạc cho Trương Sinh nói: “Đắc tội

Trương Sinh ngượng ngùng đỏ mặt, hận không thể tìm một nơi để chui xuống.

Bấy giờ Tàng Lục mới nói: “Lúc nấy Đường viện trưởng nói, Vương gia nhà ta sẽ chết trận ở Hoang Châu, bởi vì người Thiên Lang không thể địch lại. Ta sẽ không dùng lời nói để phản bác, bởi vì Vương gia nhà ta nói, thắng trận là do mình đánh ra chứ không phải nói ra. Hôm nay, sau khi bản tướng đứng đây ban bố sẽ quay về Hoang Châu cùng Vương gia tác chiến, mong mọi người hãy quan tâm đ ến tin tức của Hoang Châu. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ nghe thấy tin tức... người Thiên Lang mà các ngươi cho là không thể địch lại sẽ bị chôn vùi ở Hoang Châu.”

Những lời này đã nói lên nỗi lòng tất thắng của Tàng Lục.

Thế nhưng danh sĩ hai châu đều lắc đầu. Hoang Châu Vương đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

Hắn chưa từng chứng kiến sự hung tàn, không biết sự lợi hại của người Thiên Lang, cho nên chắc chắn càng chết nhanh hơn.

Nho sinh hai châu thầm nghĩ... Đứng trước người Thiên Lang, Hoang Châu đã thắng bao giờ đâu?

'Tàng Lục đã nhìn ra tâm tư của mọi người.


Hắn ta không nói gì nữa mà dán Lệnh chiêu hiền lên trên cây cột lớn ở đằng sau, lớn tiếng đọc: “Sức sống Cửu Châu như bão táp, nếu im hơi lặng tiếng sẽ khốn khổ. Hoang Châu khai phủ phấn chấn trở lại, không giới hạn một nhân tài nào...

Ánh mắt của mấy danh sĩ kia sáng bừng, lẩm bẩm: “Không giới hạn một nhân tài nào... không giới hạn một nhân tài nào...”

Tàng Lục đọc xong thì lớn tiếng nói: “Mong chư vị quay về nói cho hào kiệt giới văn nhân Thanh Châu và Dương Châu biết, Hoang Châu ta đang gấp rút cầu tài, sử dụng theo tài. Nếu đến, tuyệt đối đừng chậm trễ. Hoang Châu Vương phủ ta sẽ không bao giờ phụ người.”

Nói xong, Tàng Lục bước ra bên ngoài: “Đây là ba rương vàng, làm phiền Lý tổng đốc hãy trông chừng giúp Vương gia nhà ta. Nếu có văn nhân đến Hoang Châu thì đây sẽ là tiền trợ cấp.”

Hắn ta mở ống lửa, đốt. Sau đó đọc diễn cảm lời dặn dò cuối cùng của Hạ Thiên: “Lửa hiệu chiếu Hoang Châu, trong lòng tự ưu sầu, ấn ngà rời cung khuyết, ngựa sắt rảo Hoang Thành, tuyết che lá cờ trận, gió lẫn hồi trống canh, thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Tàng Lục đọc xong thì ngừng ở cửa, thân hình như kiếm hét lớn: “Vương gia nhà ta nói... người thời loạn lạc, thà làm cai trăm lính còn hơn gã thư sinh. Hoang Châu Vương phủ ta hoan nghênh người muốn giết người Thiên Lang.”

Giọng nói lượn lờ, kéo dài hồi lâu đã cháy xong.

Tứ đại viện trưởng Giang Nam vô cùng đau đớn.

Nếu Hoang Châu Vương chết, vậy thì mấy bài thơ mà hẳn đã làm kia sẽ không còn nhìn thấy nữa.

Thật đáng tiếc!

Tàng Lục đã rời đi. Nhưng lời nói của hẳn ta đã nán lại nơi này.

“Thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Hai câu thơ này giống như hạt giống đã gieo trong tim nho sinh hai châu, tương lai sẽ nẩy mầm.

Tàng Lục rời đi, mang theo sự quỷ dị ngấm ngầm trong thi hội này.

Hắn ta đã hoàn thành ba nhiệm vụ mà Hạ Thiên đã giao cho hắn ta: Thứ nhất là đã ly gián Đỗ Nguyệt Nhi với Thập Vạn Đại Quân trong núi kia, chuyện hòa từ trong nội bộ sắp sửa bắt đầu rồi.


Thứ hai là mượn cuộc thi hội này, để nho sinh hai châu và các tiểu thuyết gia lan truyền ra khắp Đại Hạ Cửu Châu.

Người mà Hạ Thiên cần không ở trong cuộc thi hội này. Mà hắn cần người đọc sách dám cầm binh đao, xông pha ra chiến trường. Có điều hắn cần những người trong cuộc thi hội này làm “người chuyển lời”.

Thứ ba là để Lý Phi - tổng đốc Thanh Châu có thể nhận được tình hữu nghị của danh sĩ hai châu. Sau này có thể nhẹ nhàng gom góp lương thảo của hai

châu cho trận đại chiến ở Hoang Châu.

Trận đại chiến Hoang Châu đã mở màn rồi. Hạ Thiên cũng đã triển khai toàn bộ bố cục trước cuộc chiến.

Mọi thứ đều để bảo vệ Hoang Châu.

Lúc này ở thung lũng núi Thần Long Hoang Châu, lửa trại sáng choang, chiếu sáng như ban ngày.

Một chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa thung lũng.

Hạ Thiên ngồi ở chính giữa, Tiểu Bạch và Triệu Tử Thường đứng ở đằng sau. Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đang ngồi ở hai bên.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Triệu Đại Đao đã không nhịn được lên tiếng: “Vương gia, ngài đã đợi trại Tô gia năm ngày rồi, bọn họ sẽ không đến đâu. Ngài thua rồi.”


Hạ Thiên nhìn bóng tối đằng xa, cười bí hiểm: “Thật ra ta quên nói cho hai vị tổng đốc biết, ta ngồi ở đây năm ngày, ngoại trừ việc đợi người ở trại Tô gia thì vẫn đang đợi một người khác.”

Triệu Đại Đao lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi?”

Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Quân thay đổi, đứng phắt dậy: ương gia, chẳng lẽ ngài đang đợi nàng ta...”

Lúc này, Triệu Đại Đao đã nhìn ra được đáp án nào đó từ trên mặt Đỗ Quân.

Ông ta cũng thay đổi sắc mặt: “Lão Quân, nói vậy là ngoài việc muốn lấy tin tức của Hoang Châu từ trong miệng chúng ta thì Hoang Châu Vương bảo chúng †a ngồi đây tán gẫu với hắn ta... chủ yếu là để vị kia nhìn thấy chúng ta cùng chuyện trò vui vẻ ư? Để vị kia nhìn thấy chúng ta chung sống hòa hợp, cho rằng chúng ta đã tạo phản rồi đúng không?”

Đỗ Quân nghiêm mặt gật đầu: “Mấy ngày nay, cảnh tượng chúng ta sóng vai ngồi chung một chỗ với Hoang Châu Vương là do Hoang Châu Vương muốn gieo xuống tâm ma trong lòng nàng ta. Nàng ta đã nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta rồi.”

Nói đến đây, Đỗ Quân không những không trách móc Hạ Thiên, mà trong mắt còn tràn ngập vẻ kính nể: “Vương gia đúng là giỏi tính toán. Lão phu muốn biết, trong mấy ngày này... ngài đã làm những gì liên quan đến bọn ta nữa?”

Triệu Đại Đao sờ gáy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vương gia, ngài đang cắt đường lui của ta và lão Quân đấy. Nếu ngài cá cược thua, bọn ta phải đối mặt với nàng ta như thế nào khi quay về Hoang Châu? Rồi người thân ở trong quân Hoang Châu của bọn ta phải làm thế nào đây?”

Lúc này, mặt trăng đã xuyên qua mây đen, thò đầu ra ngoài trên bầu trời mênh mông vô tận, chiếu ánh trăng dịu nhẹ xuống mặt đất.
 
Chương 468: C468: Lão phu biết rồi


Hạ Thiên nhìn rừng cây nhỏ ở đằng trước nói: “Đứng trước trận đại chiến, Hoang Châu Vương phủ không cần hai người đặt cược, mà cần chiến hữu cùng nhau quyết tâm kề vai chiến đấu, có thể gánh vác tín nhiệm giao phó. Trái tim của các ngươi đã hướng về bản vương rồi, cho nên bản vương đã giúp các ngươi đưa ra một số quyết định. Như vậy sẽ tốt cho các ngươi cũng như Hoang Châu Vương phủ và người thân của các ngươi.”

Khóe miệng của Hạ Thiên nở nụ cười sâu xa, sải bước đi về phía rừng cây nhỏ: “Có điều đối với người muốn chống lại ta, giành lấy Hoang Châu từ trong tay ta kia thì không được tốt cho lắm. Nàng ta đã đứng đây quan sát năm ngày trời, mãi không có hành động gì là vì chưa xác định được tâm ý của các ngươi. Bây giờ đã đến lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Bản vương không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác. Lát nữa bản vương sẽ bước ra từ rừng cây nhỏ này, nếu các ngươi quyết định đi theo nàng ta thì có thể quay về.”

Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Quân nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện cá cược: “Vương gia, mấy ngày nay, ngài có làm gì Nguyệt Nhi nhà ta không?”

Hạ Thiên sải bước đi về phía rừng cây nhỏ trong thung lũng: “Ta đã sai người tặng cho nàng ta hai bài thơ. Sau đó đã đổi lại một bông hoa mẫu đơn.”

Sắc mặt Đỗ Quân cứng đờ, suy sụp nói: “Lão phu biết rồi."

Triệu Đại Đao khó hiểu: “Lão Quân, Vương gia tặng Nguyệt Nhi hai bài thơ đổi lại một bông hoa mẫu đơn có vấn đề gì sao? Trong hoa viên Đỗ gia các ông, mẫu đơn đã lên tới hàng ngàn hàng vạn, dù đổi lại một vạn bông hoa cũng chẳng có gì nhiều.

Đỗ Quân lắc đầu cười khổ: “Lão Đao, Vương gia đang gieo xuống tâm ma của chúng ta trong lòng người kia. Hắn ta dùng thơ đổi lấy mẫu đơn trong tay Nguyệt Nhi là đang gieo tâm ma khiến trong lòng đại tổng đốc nghi ngờ Nguyệt Nhi.”

Triệu Đại Đao đã hiểu rồi.


Ông ta nhìn bóng lưng của Hạ Thiên như nhìn thấy thần ma, lẩm bẩm: “Lão Quân, đây là... binh không đánh mà thắng hắn ta vừa mới nói sao?”

Đỗ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đây là binh không đánh mà thắng Vương gia vừa mới nói đó. Lúc trước khi hắn ta chưa tới Hoang Châu, chúng ta còn cho rằng hắn ta khó mà sống sót khi đến đây. Sau khi hắn ta đến, chúng ta nghĩ rằng dưới sự khống chế của chúng ta, toàn cảnh Hoang Châu sẽ chắc như thép trui, kim đâm không thủng. Hắn mà tiến vào sẽ khó mà thành tựu gì, chỉ có chờ chết trong tay chúng ta hoặc người Thiên Lang mà thôi.”

“Thế nhưng chúng ta đều đã xem thường trí tuệ của thánh nhân rồi. Mặc dù cách ly gián mà hắn ta sử dụng khá đơn giản, nhưng từng chuyện đều có thể một hòn đá trúng ba con chim, đạt được mục đích chia rẽ tấm thép Hoang Châu này. Trí tuệ của chúng ta chỉ có thể đạt đến trình độ đi một bước nhìn hai hoặc ba bước thôi, còn trí tuệ của hắn ta có thể đi một bước nhìn bốn năm bước thậm chí là vô số bước. Thánh nhân quá đáng sợ a có dự cảm, có lẽ hai tâm ma mà. Hoang Châu Vương đã gieo xuống này sẽ biến đại sự mà chúng ta đã mưu tính hai mươi năm này trở thành dã tràng xe cát.”

Triệu Đại Đao chớp mắt: “Lão Quân, đây là thánh nhân trong thánh ngoài vương sao?”

Đỗ Quân gượng cười: “Lúc trước khi chúng ta chưa đưa ra sự lựa chọn, hắn ta đã thi triển Vương đạo với chúng ta. Hăn ta đã bố trí bố cục cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta. Hắn ta nói để cho chúng ta lựa chọn... nhưng chúng ta có được lựa chọn hay không?”

“Khà khà khà...”

Triệu Đại Đao cười ngây ngô nói: “Vậy thì lựa chọn thánh nhân đáng sợ làm người của mình.”

Đỗ Quân ngước mí mắt lên: “Nhưng còn Nguyệt Nhi của ta thì sao?”

Triệu Đại Đao an ủi: “Vương gia đã tốn nhiều tâm tư đối với chúng ta như vậy là thật lòng muốn để chúng ta làm việc cho hắn ta. Cho nên chắc chắn bên phía Nguyệt Nhi, hắn ta cũng sẽ có hậu chiêu, do đó ông không cần phải lo lắng.”

Đỗ Quân đành phải gật đầu.

Triệu Tử Thường và Tiểu Bạch lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai lão tổng đốc, rồi nở nụ cười sâu xa. Ngôn Tình Xuyên Không

Người mà Vương gia đã nhìn trúng sẽ chạy không thoát. Nếu chạy đi sẽ bị bắt về đánh gấy chân.

Mà lúc này, trong rừng cây nhỏ của thung lũng đang vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của muông thú cũng chẳng có.

 
Hạ Thiên bật ống lửa trong tay, đi thẳng vào trung tâm khu rừng, rồi ngừng bước trước một đống củi khô, cất cao giọng: “Bạch thành chủ, bản vương đến rồi, ngươi hãy thả người của ta ra đi.”


Lúc này, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng động.

“Vút vút vút...”

Nhị Quỷ và đám ky binh chạy ra từ sâu trong rừng.

Bọn họ xấu hổ quỳ một chân xuống đất, hận không thể chết tại chỗ.

“Vương gia, Nhị Quỷ vô dụng đã làm ngài mất mặt.”

Mà sau lưng hắn ta, đám ky binh bị thương đã đi theo Hạ Thiên từ những ngày đầu tiên cũng xấu hổ.

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên cười dịu dàng, lần lượt đỡ mọi người đứng dậy, rồi vỗ vai truyền sức. mạnh cho bọn họ: “Mặc dù các ngươi đã là chiến tướng hạng tam, nhưng chỉ mới thăng cấp lên võ đạo. Nếu so với cao thủ tuyệt thế như Bạch thành chủ thì kém hơn một chút, nên đánh không lại bị bắt giam cũng chẳng có gì mất mặt. Chỉ c ần sau này các ngươi có thể chịu khó luyện võ thì sẽ có một ngày có thể đánh bại Bạch thành chủ, lấy lại mặt mũi. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia mà. Việc ta có bị mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất là các ngươi có thể sống sót trở về.”

Trong lòng Nhị Quỷ và các lão binh đều ấm áp.

“Vương gia..."


Hạ Thiên xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Đám người Nhị Quỷ nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

“Bùm...

Đúng lúc này, đống củi khô trước mặt Hạ Thiên bỗng bị đốt cháy, mang theo. ấm áp và ánh sáng chiếu sáng xung quanh.

“Vút...”

Một nữ tướng tuyệt thế mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện bên đống lửa, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: “Ngươi đúng là biết cách mua chuộc thuộc hạ.”

Hạ Thiên nhìn khí khái anh hùng ở mi tâm nàng ta, rồi nở nụ cười tuấn lãng: “Bạch thành chủ, đã lâu không gặp...”
 
Chương 468: C468: Lão phu biết rồi


Hạ Thiên nhìn rừng cây nhỏ ở đằng trước nói: “Đứng trước trận đại chiến, Hoang Châu Vương phủ không cần hai người đặt cược, mà cần chiến hữu cùng nhau quyết tâm kề vai chiến đấu, có thể gánh vác tín nhiệm giao phó. Trái tim của các ngươi đã hướng về bản vương rồi, cho nên bản vương đã giúp các ngươi đưa ra một số quyết định. Như vậy sẽ tốt cho các ngươi cũng như Hoang Châu Vương phủ và người thân của các ngươi.”

Khóe miệng của Hạ Thiên nở nụ cười sâu xa, sải bước đi về phía rừng cây nhỏ: “Có điều đối với người muốn chống lại ta, giành lấy Hoang Châu từ trong tay ta kia thì không được tốt cho lắm. Nàng ta đã đứng đây quan sát năm ngày trời, mãi không có hành động gì là vì chưa xác định được tâm ý của các ngươi. Bây giờ đã đến lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Bản vương không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác. Lát nữa bản vương sẽ bước ra từ rừng cây nhỏ này, nếu các ngươi quyết định đi theo nàng ta thì có thể quay về.”

Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Quân nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện cá cược: “Vương gia, mấy ngày nay, ngài có làm gì Nguyệt Nhi nhà ta không?”

Hạ Thiên sải bước đi về phía rừng cây nhỏ trong thung lũng: “Ta đã sai người tặng cho nàng ta hai bài thơ. Sau đó đã đổi lại một bông hoa mẫu đơn.”

Sắc mặt Đỗ Quân cứng đờ, suy sụp nói: “Lão phu biết rồi."

Triệu Đại Đao khó hiểu: “Lão Quân, Vương gia tặng Nguyệt Nhi hai bài thơ đổi lại một bông hoa mẫu đơn có vấn đề gì sao? Trong hoa viên Đỗ gia các ông, mẫu đơn đã lên tới hàng ngàn hàng vạn, dù đổi lại một vạn bông hoa cũng chẳng có gì nhiều.

Đỗ Quân lắc đầu cười khổ: “Lão Đao, Vương gia đang gieo xuống tâm ma của chúng ta trong lòng người kia. Hắn ta dùng thơ đổi lấy mẫu đơn trong tay Nguyệt Nhi là đang gieo tâm ma khiến trong lòng đại tổng đốc nghi ngờ Nguyệt Nhi.”

Triệu Đại Đao đã hiểu rồi.


Ông ta nhìn bóng lưng của Hạ Thiên như nhìn thấy thần ma, lẩm bẩm: “Lão Quân, đây là... binh không đánh mà thắng hắn ta vừa mới nói sao?”

Đỗ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đây là binh không đánh mà thắng Vương gia vừa mới nói đó. Lúc trước khi hắn ta chưa tới Hoang Châu, chúng ta còn cho rằng hắn ta khó mà sống sót khi đến đây. Sau khi hắn ta đến, chúng ta nghĩ rằng dưới sự khống chế của chúng ta, toàn cảnh Hoang Châu sẽ chắc như thép trui, kim đâm không thủng. Hắn mà tiến vào sẽ khó mà thành tựu gì, chỉ có chờ chết trong tay chúng ta hoặc người Thiên Lang mà thôi.”

“Thế nhưng chúng ta đều đã xem thường trí tuệ của thánh nhân rồi. Mặc dù cách ly gián mà hắn ta sử dụng khá đơn giản, nhưng từng chuyện đều có thể một hòn đá trúng ba con chim, đạt được mục đích chia rẽ tấm thép Hoang Châu này. Trí tuệ của chúng ta chỉ có thể đạt đến trình độ đi một bước nhìn hai hoặc ba bước thôi, còn trí tuệ của hắn ta có thể đi một bước nhìn bốn năm bước thậm chí là vô số bước. Thánh nhân quá đáng sợ a có dự cảm, có lẽ hai tâm ma mà. Hoang Châu Vương đã gieo xuống này sẽ biến đại sự mà chúng ta đã mưu tính hai mươi năm này trở thành dã tràng xe cát.”

Triệu Đại Đao chớp mắt: “Lão Quân, đây là thánh nhân trong thánh ngoài vương sao?”

Đỗ Quân gượng cười: “Lúc trước khi chúng ta chưa đưa ra sự lựa chọn, hắn ta đã thi triển Vương đạo với chúng ta. Hăn ta đã bố trí bố cục cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta. Hắn ta nói để cho chúng ta lựa chọn... nhưng chúng ta có được lựa chọn hay không?”

“Khà khà khà...”

Triệu Đại Đao cười ngây ngô nói: “Vậy thì lựa chọn thánh nhân đáng sợ làm người của mình.”

Đỗ Quân ngước mí mắt lên: “Nhưng còn Nguyệt Nhi của ta thì sao?”

Triệu Đại Đao an ủi: “Vương gia đã tốn nhiều tâm tư đối với chúng ta như vậy là thật lòng muốn để chúng ta làm việc cho hắn ta. Cho nên chắc chắn bên phía Nguyệt Nhi, hắn ta cũng sẽ có hậu chiêu, do đó ông không cần phải lo lắng.”

Đỗ Quân đành phải gật đầu.

Triệu Tử Thường và Tiểu Bạch lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai lão tổng đốc, rồi nở nụ cười sâu xa. Ngôn Tình Xuyên Không

Người mà Vương gia đã nhìn trúng sẽ chạy không thoát. Nếu chạy đi sẽ bị bắt về đánh gấy chân.

Mà lúc này, trong rừng cây nhỏ của thung lũng đang vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của muông thú cũng chẳng có.

 
Hạ Thiên bật ống lửa trong tay, đi thẳng vào trung tâm khu rừng, rồi ngừng bước trước một đống củi khô, cất cao giọng: “Bạch thành chủ, bản vương đến rồi, ngươi hãy thả người của ta ra đi.”


Lúc này, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng động.

“Vút vút vút...”

Nhị Quỷ và đám ky binh chạy ra từ sâu trong rừng.

Bọn họ xấu hổ quỳ một chân xuống đất, hận không thể chết tại chỗ.

“Vương gia, Nhị Quỷ vô dụng đã làm ngài mất mặt.”

Mà sau lưng hắn ta, đám ky binh bị thương đã đi theo Hạ Thiên từ những ngày đầu tiên cũng xấu hổ.

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên cười dịu dàng, lần lượt đỡ mọi người đứng dậy, rồi vỗ vai truyền sức. mạnh cho bọn họ: “Mặc dù các ngươi đã là chiến tướng hạng tam, nhưng chỉ mới thăng cấp lên võ đạo. Nếu so với cao thủ tuyệt thế như Bạch thành chủ thì kém hơn một chút, nên đánh không lại bị bắt giam cũng chẳng có gì mất mặt. Chỉ c ần sau này các ngươi có thể chịu khó luyện võ thì sẽ có một ngày có thể đánh bại Bạch thành chủ, lấy lại mặt mũi. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia mà. Việc ta có bị mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất là các ngươi có thể sống sót trở về.”

Trong lòng Nhị Quỷ và các lão binh đều ấm áp.

“Vương gia..."


Hạ Thiên xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Đám người Nhị Quỷ nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

“Bùm...

Đúng lúc này, đống củi khô trước mặt Hạ Thiên bỗng bị đốt cháy, mang theo. ấm áp và ánh sáng chiếu sáng xung quanh.

“Vút...”

Một nữ tướng tuyệt thế mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện bên đống lửa, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: “Ngươi đúng là biết cách mua chuộc thuộc hạ.”

Hạ Thiên nhìn khí khái anh hùng ở mi tâm nàng ta, rồi nở nụ cười tuấn lãng: “Bạch thành chủ, đã lâu không gặp...”
 
Chương 469: C469: Đống lửa cháy hừng hực


Dưới ánh lửa, đôi mắt đẹp của Bạch Phượng lóe sáng, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Trông ngươi có vẻ hơi khác.”

Hạ Thiên cười đến mức tao nhã, giống như nhìn thấy bạn lâu năm, tiêu sái xoay một vòng nói: “Có chỗ nào khác ư? Lần trước chúng ta gặp mặt là ở rừng cây nhỏ ngoài Ô Bảo Đào Hoa. Lần này gặp mặt cũng ở trong rừng cây nhỏ. Đều là rừng cây nhỏ và hai người, chẳng có gì khác biệt cả. Có điều...”

Hạ Thiên ngước mí mắt, nhìn chăm chằm Bạch Phượng: “Nếu nói có điểm khác biệt, quả thật cũng có đôi chút.

Lúc trước ngươi tên là thiếu nữ che mặt, còn hôm nay ngươi mặc chiến giáp, là Bạch thành chủ thành Hoang Châu.

Lúc trước ngươi nói chúng ta vừa là địch vừa là bạn, vậy hôm nay thì sao? Là địch hay là bạn?”

Bạch Phượng thả lỏng bước đến bên cạnh đống lửa, rồi ngồi xuống một gốc cây khô, nghịch đống lửa, mặc cho ánh lửa chiếu đỏ gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Sau lưng Hạ Thiên cũng có một gốc cây khô đã sớm chuẩn bị sẵn để cho hắn ngồi.

Sau đó, hai người nhìn mặt nhau, giương cung bạt kiếm.

Hạ Thiên nghiêm túc tỏ rõ thái độ: “Bạch Phượng, nếu ngươi dẫn quân quy thuận bản vương, vậy thì ngươi không những là bạn của bản vương mà còn là chiến tướng của Hoang Châu Vương phủ ta.


Trái lại nếu ngươi dẫn quân tạo phản bản vương, vậy thì là người mà bản vương ắt phải giết, nhất định phải chia thành ngươi chết ta sống.”

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Phượng ngưng tụ sát khí: “Tại sao không phải là ta sống ngươi chết?”

Lúc này, trong rừng cây nhỏ dưới ánh trăng, bên cạnh đống lửa, một thiếu niên tuấn tú mặc vương bào ngồi đối diện với một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo giáp đỏ, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm đối phương.

Hai đôi mắt đó đều đẹp đế mê người, phát ra “điện quang” mãnh liệt, va chạm trong không khí.

“Xì xì xì...”

Có điều điện trong mắt hai người không phải là tình yêu, mà là chiến ý hừng hực.

Trong lòng hai người đều không có củi khô. Nếu cưỡng ép muốn nhen lửa, chắc chắn không phải là ngọn lửa mà là chiến tranh.

Toàn thân Bạch Phượng tỏa ra sát ý ngút trời: “Trước tiên nói chuyện của nàng ấy đã. Ngươi đã động vào cơ thể của nàng ấy chưa?”

Đôi mắt sáng của Hạ Thiên chẳng hề né tránh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nàng ấy đã đi theo chăm sóc cho ta nhiều năm như vậy. Đối với bản vương, ngoại trừ mẫu phi thì nàng ấy là người thân nhất của bản vương trong cuộc đời này. Ta sẽ không tổn thương nàng ấy, cũng không bao giờ để người khác tổn thương nàng ấy nữa.”

Nói đến đây, Hạ Thiên nói từng câu từng chữ: “Cho dù người đó là ngươi - tỷ tỷ ruột của nàng ấy. Ta đưa cho ngươi lá thư kia chỉ là muốn gặp mặt ngươi, cho ngươi một cơ hội để quy thuận bản vương. Bởi vì bản vương không muốn nàng ấy đau khổ trước cái chết của ngươi, cũng như Bạch gia bị diệt vong trong trận đại chiến này. Bằng không thậm chí ngươi còn chẳng thể gặp mặt bản vương mà đã chết ở thành Hoang Châu rồi.”

Hạ Thiên không hề cố ý đe dọa nàng ta. Đây là nguyên nhân thực sự mà hắn muốn gặp mặt Bạch Phượng. Bạch Phượng nghe thấy “nàng” không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ta cảnh cáo ngươi, đây là cuộc chiến giữa chúng ta, ngươi đừng có mà tổn thương đến nàng ấy.

“Hừ..."

Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Ngây thơ. Hành động của ngươi đã sớm tổn thương đến trái tim của nàng ấy rồi. Bạch gia các ngươi đã khiến nàng ấy thương tích khắp mình từ lâu rồi. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây cảnh cáo bản vương?”


Khí thế của Bạch Phượng đã suy yếu đi một phần, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Năm đó, phụ thân và ta cũng chỉ bất đắc dĩ để nàng ấy làm con tin để đưa đi. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm cả nhà bọn ta được sống bình an ở Hoang Châu.”

Hạ Thiên khit mũi coi thường: “Thế à? Còn có thể bảo đảm Bạch gia các ngươi giành được một nửa quyền thế ở Hoang Châu đúng không? Cuộc giao dịch giữa các ngươi với đại tổng đốc Hoang Châu đã khiến ta cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng các ngươi không có năng lực quản lý Hoang Châu, nhưng lại cố chấp muốn có được quyền lực ở Hoang Châu. Bản vương nói cho ngươi biết, đức không xứng với vị. Nếu các ngươi không quy thuận bản vương thì sẽ có tai họa giáng xuống đầu đấy.”

“Hoang Châu là một vùng đất nghèo rớt mồng tơi. Cần người chẳng có, lương thực cũng không, bạc cũng chẳng có luôn. Rõ ràng không hề có năng lực tạo phản, vậy mà các ngươi cứ khăng khăng vắt óc tìm mưu kế để tạo phản. Như vậy. hậu quả gây ra, ngoài việc hại chết người đi theo và tộc nhân của các ngươi ra thì còn nhận được lợi ích nào không?”

Bạch Phượng chế giễu lại: “Dù sao cũng đỡ hơn một Hoang Châu Vương không quyền, không thế, không người, không bạc cũng chẳng có nền móng như ngươi.”

Trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, dời đề ấy đã trải qua những gì không?”

“Ngươi có muốn biết nàng

Ánh mắt của Bạch Phượng đã dịu dàng hơn: “Ta muốn nghe.”

Đống lửa cháy hừng hực.

Hạ Thiên khuấy đống lửa nói: “Nàng ấy nói cho ta biết, lúc trước sau khi nàng ấy bị các ngươi tặng cho đại tổng đốc Hoang Châu, kẻ điên đó sợ nàng ấy sẽ bỏ. trốn nên đã bẻ gãy tay chân của nàng ấy, rồi bỏ nàng ấy vào trong một vại nước lớn, không khác gì bỏ một quả dưa muối. Năm đó, nếu không phải hội chủ Tiềm Long phụng mệnh điều tra Hoang Châu, không thể nhìn nổi nên đã cứu nàng ấy về, rồi được mẫu phi của ta chữa trị bằng bí dược Hoàng cung. Có lẽ bây giờ ngươi còn chẳng thể tìm thấy hài cốt của nàng ấy.”

Khí thế của Bạch Phượng càng suy yếu hơn, vành mắt đỏ hoe: “Chuyện sau đó ta đều biết cả rồi. Cũng chính vì thế, ta mới muốn giết đại tổng đốc, suýt xảy ra một trận đại chiến với ông ta. Nhưng vì đại cục, ta đã nhãn nhịn.”


“Ha ha ha..."

Hạ Thiên liên tục cười khẩy: “Đại cục của các ngươi là dùng sự đau khổ của nàng ấy để đánh đổi à? Nàng ấy nói hôm đó khi tay chân của nàng ấy bị bẻ gãy giống y như bị người khác cầm trăm nghìn châm sắt đâm vào tim vậy. Lúc đó cơn đau kia đã khiến nàng ấy định cắn lưỡi tự sát. Sau đó nàng ấy bị bỏ vào trong vại gốm. Nếu kẻ điên đại tổng đốc kia nhớ đến nàng ấy sẽ cho nàng ấy ăn uống một tí, còn không nhớ đến thì cứ để nàng ấy vừa đói vừa khát.

Mỗi lần kẻ điên đại tổng đốc kia ra ngoài làm việc, nàng ấy sẽ phải chờ đợi không được ăn uống. Lần nào cũng đến khi suýt đói chết mới được cứu về. Nàng ấy ở trong vại gốm đó giống như chó hoang hấp hối đang thoi thóp. Quãng thời gian đó, ngày nào nàng ấy cũng muốn căn lưỡi tự sát, chờ đợi cái chết giáng xuống. Năm đó nàng ấy vẫn còn là một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi.”

Tim Bạch Phượng đau nhói, tư thế oai hùng của nữ chiến tướng đã biến mất. Bây giờ nàng ta là một tỷ tỷ đang đau lòng cho muội muội.

Nước mắt không cầm được mà chảy xuống từ trong hốc mắt của nàng ta, mang theo mùi vị mặn chát: “Ta biết. Chuyện sau đó ta đều biết cả.”

Hạ Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Không, ngươi chẳng biết gì cả. Năm nay nàng ấy đã mười sáu tuổi rồi, nhưng ngực của nàng ấy vẫn bằng phẳng, không có đặc trưng của nữ nhân. Nhất định là do năm mười hai tuổi đó, nàng ấy vừa mới phát triển cơ thể, nhưng vì đói bụng, đau đớn thời gian dài đã khiến phần ngực của nàng ấy ngừng phát triển. Có lẽ nàng ấy đã trở thành một nữ nhân bị khiếm khuyết cơ thể.”

“Rầm...”

Đột nhiên tim của Bạch Phượng thắt lại, thế là nàng ta đứng dậy, chưởng vào thân cây đại thụ bên cạnh.
 
Chương 469: C469: Đống lửa cháy hừng hực


Dưới ánh lửa, đôi mắt đẹp của Bạch Phượng lóe sáng, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Trông ngươi có vẻ hơi khác.”

Hạ Thiên cười đến mức tao nhã, giống như nhìn thấy bạn lâu năm, tiêu sái xoay một vòng nói: “Có chỗ nào khác ư? Lần trước chúng ta gặp mặt là ở rừng cây nhỏ ngoài Ô Bảo Đào Hoa. Lần này gặp mặt cũng ở trong rừng cây nhỏ. Đều là rừng cây nhỏ và hai người, chẳng có gì khác biệt cả. Có điều...”

Hạ Thiên ngước mí mắt, nhìn chăm chằm Bạch Phượng: “Nếu nói có điểm khác biệt, quả thật cũng có đôi chút.

Lúc trước ngươi tên là thiếu nữ che mặt, còn hôm nay ngươi mặc chiến giáp, là Bạch thành chủ thành Hoang Châu.

Lúc trước ngươi nói chúng ta vừa là địch vừa là bạn, vậy hôm nay thì sao? Là địch hay là bạn?”

Bạch Phượng thả lỏng bước đến bên cạnh đống lửa, rồi ngồi xuống một gốc cây khô, nghịch đống lửa, mặc cho ánh lửa chiếu đỏ gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Sau lưng Hạ Thiên cũng có một gốc cây khô đã sớm chuẩn bị sẵn để cho hắn ngồi.

Sau đó, hai người nhìn mặt nhau, giương cung bạt kiếm.

Hạ Thiên nghiêm túc tỏ rõ thái độ: “Bạch Phượng, nếu ngươi dẫn quân quy thuận bản vương, vậy thì ngươi không những là bạn của bản vương mà còn là chiến tướng của Hoang Châu Vương phủ ta.


Trái lại nếu ngươi dẫn quân tạo phản bản vương, vậy thì là người mà bản vương ắt phải giết, nhất định phải chia thành ngươi chết ta sống.”

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Phượng ngưng tụ sát khí: “Tại sao không phải là ta sống ngươi chết?”

Lúc này, trong rừng cây nhỏ dưới ánh trăng, bên cạnh đống lửa, một thiếu niên tuấn tú mặc vương bào ngồi đối diện với một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo giáp đỏ, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm đối phương.

Hai đôi mắt đó đều đẹp đế mê người, phát ra “điện quang” mãnh liệt, va chạm trong không khí.

“Xì xì xì...”

Có điều điện trong mắt hai người không phải là tình yêu, mà là chiến ý hừng hực.

Trong lòng hai người đều không có củi khô. Nếu cưỡng ép muốn nhen lửa, chắc chắn không phải là ngọn lửa mà là chiến tranh.

Toàn thân Bạch Phượng tỏa ra sát ý ngút trời: “Trước tiên nói chuyện của nàng ấy đã. Ngươi đã động vào cơ thể của nàng ấy chưa?”

Đôi mắt sáng của Hạ Thiên chẳng hề né tránh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nàng ấy đã đi theo chăm sóc cho ta nhiều năm như vậy. Đối với bản vương, ngoại trừ mẫu phi thì nàng ấy là người thân nhất của bản vương trong cuộc đời này. Ta sẽ không tổn thương nàng ấy, cũng không bao giờ để người khác tổn thương nàng ấy nữa.”

Nói đến đây, Hạ Thiên nói từng câu từng chữ: “Cho dù người đó là ngươi - tỷ tỷ ruột của nàng ấy. Ta đưa cho ngươi lá thư kia chỉ là muốn gặp mặt ngươi, cho ngươi một cơ hội để quy thuận bản vương. Bởi vì bản vương không muốn nàng ấy đau khổ trước cái chết của ngươi, cũng như Bạch gia bị diệt vong trong trận đại chiến này. Bằng không thậm chí ngươi còn chẳng thể gặp mặt bản vương mà đã chết ở thành Hoang Châu rồi.”

Hạ Thiên không hề cố ý đe dọa nàng ta. Đây là nguyên nhân thực sự mà hắn muốn gặp mặt Bạch Phượng. Bạch Phượng nghe thấy “nàng” không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ta cảnh cáo ngươi, đây là cuộc chiến giữa chúng ta, ngươi đừng có mà tổn thương đến nàng ấy.

“Hừ..."

Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Ngây thơ. Hành động của ngươi đã sớm tổn thương đến trái tim của nàng ấy rồi. Bạch gia các ngươi đã khiến nàng ấy thương tích khắp mình từ lâu rồi. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây cảnh cáo bản vương?”


Khí thế của Bạch Phượng đã suy yếu đi một phần, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Năm đó, phụ thân và ta cũng chỉ bất đắc dĩ để nàng ấy làm con tin để đưa đi. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm cả nhà bọn ta được sống bình an ở Hoang Châu.”

Hạ Thiên khit mũi coi thường: “Thế à? Còn có thể bảo đảm Bạch gia các ngươi giành được một nửa quyền thế ở Hoang Châu đúng không? Cuộc giao dịch giữa các ngươi với đại tổng đốc Hoang Châu đã khiến ta cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng các ngươi không có năng lực quản lý Hoang Châu, nhưng lại cố chấp muốn có được quyền lực ở Hoang Châu. Bản vương nói cho ngươi biết, đức không xứng với vị. Nếu các ngươi không quy thuận bản vương thì sẽ có tai họa giáng xuống đầu đấy.”

“Hoang Châu là một vùng đất nghèo rớt mồng tơi. Cần người chẳng có, lương thực cũng không, bạc cũng chẳng có luôn. Rõ ràng không hề có năng lực tạo phản, vậy mà các ngươi cứ khăng khăng vắt óc tìm mưu kế để tạo phản. Như vậy. hậu quả gây ra, ngoài việc hại chết người đi theo và tộc nhân của các ngươi ra thì còn nhận được lợi ích nào không?”

Bạch Phượng chế giễu lại: “Dù sao cũng đỡ hơn một Hoang Châu Vương không quyền, không thế, không người, không bạc cũng chẳng có nền móng như ngươi.”

Trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, dời đề ấy đã trải qua những gì không?”

“Ngươi có muốn biết nàng

Ánh mắt của Bạch Phượng đã dịu dàng hơn: “Ta muốn nghe.”

Đống lửa cháy hừng hực.

Hạ Thiên khuấy đống lửa nói: “Nàng ấy nói cho ta biết, lúc trước sau khi nàng ấy bị các ngươi tặng cho đại tổng đốc Hoang Châu, kẻ điên đó sợ nàng ấy sẽ bỏ. trốn nên đã bẻ gãy tay chân của nàng ấy, rồi bỏ nàng ấy vào trong một vại nước lớn, không khác gì bỏ một quả dưa muối. Năm đó, nếu không phải hội chủ Tiềm Long phụng mệnh điều tra Hoang Châu, không thể nhìn nổi nên đã cứu nàng ấy về, rồi được mẫu phi của ta chữa trị bằng bí dược Hoàng cung. Có lẽ bây giờ ngươi còn chẳng thể tìm thấy hài cốt của nàng ấy.”

Khí thế của Bạch Phượng càng suy yếu hơn, vành mắt đỏ hoe: “Chuyện sau đó ta đều biết cả rồi. Cũng chính vì thế, ta mới muốn giết đại tổng đốc, suýt xảy ra một trận đại chiến với ông ta. Nhưng vì đại cục, ta đã nhãn nhịn.”


“Ha ha ha..."

Hạ Thiên liên tục cười khẩy: “Đại cục của các ngươi là dùng sự đau khổ của nàng ấy để đánh đổi à? Nàng ấy nói hôm đó khi tay chân của nàng ấy bị bẻ gãy giống y như bị người khác cầm trăm nghìn châm sắt đâm vào tim vậy. Lúc đó cơn đau kia đã khiến nàng ấy định cắn lưỡi tự sát. Sau đó nàng ấy bị bỏ vào trong vại gốm. Nếu kẻ điên đại tổng đốc kia nhớ đến nàng ấy sẽ cho nàng ấy ăn uống một tí, còn không nhớ đến thì cứ để nàng ấy vừa đói vừa khát.

Mỗi lần kẻ điên đại tổng đốc kia ra ngoài làm việc, nàng ấy sẽ phải chờ đợi không được ăn uống. Lần nào cũng đến khi suýt đói chết mới được cứu về. Nàng ấy ở trong vại gốm đó giống như chó hoang hấp hối đang thoi thóp. Quãng thời gian đó, ngày nào nàng ấy cũng muốn căn lưỡi tự sát, chờ đợi cái chết giáng xuống. Năm đó nàng ấy vẫn còn là một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi.”

Tim Bạch Phượng đau nhói, tư thế oai hùng của nữ chiến tướng đã biến mất. Bây giờ nàng ta là một tỷ tỷ đang đau lòng cho muội muội.

Nước mắt không cầm được mà chảy xuống từ trong hốc mắt của nàng ta, mang theo mùi vị mặn chát: “Ta biết. Chuyện sau đó ta đều biết cả.”

Hạ Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Không, ngươi chẳng biết gì cả. Năm nay nàng ấy đã mười sáu tuổi rồi, nhưng ngực của nàng ấy vẫn bằng phẳng, không có đặc trưng của nữ nhân. Nhất định là do năm mười hai tuổi đó, nàng ấy vừa mới phát triển cơ thể, nhưng vì đói bụng, đau đớn thời gian dài đã khiến phần ngực của nàng ấy ngừng phát triển. Có lẽ nàng ấy đã trở thành một nữ nhân bị khiếm khuyết cơ thể.”

“Rầm...”

Đột nhiên tim của Bạch Phượng thắt lại, thế là nàng ta đứng dậy, chưởng vào thân cây đại thụ bên cạnh.
 
Chương 470: C470: Ngay lập tức


Chân khí của một cao thủ hạng nhất b ắn ra từ người nàng ta.

Một dấu tay sâu được khắc trên thân cây.

Ngay lập tức.

Cây đại thụ đó chuyển từ màu xanh sang màu vàng và bị mất đi sự sống.

Đôi mắt của Hạ Thiên sáng lên: "Chân khí thật bá đạo."

"Thật đáng tiếc, lúc trước khi còn ở khu rừng nhỏ, ngươi đã không muốn thu nhận ta làm đồ đệ, nếu không thì bây giờ chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục đó chính là thầy trò bất hòa!"

Bạch Phượng lau khô nước mắt, giọng điệu khinh thường nói: "Gân mạch của ngươi không thông, phế vật võ đạo, thu nhận ngươi thì có ích gì?

Hạ Thiên cũng không biện giải!

Sau khi hắn tu luyện "Dịch Cân Kinh", gân mạch của hắn cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu như không ra tay, không phóng thích chân khí, người ngoài sẽ không thể nào nhìn ra được là hắn có võ công hay không!

Càng không thể nhìn thấu thể chất của hẳn.


Hạ Thiên nói sang chuyện khác: "Ngươi khóc rồi!"

"Chứng tỏ ngươi vẫn còn quan tâm đ ến nàng ấy!"

"Lúc trước, ngươi giúp đỡ hội chủ của Tiềm Long Hội đưa tử sĩ tàng kiếm cho. ta cũng chính là để báo đáp việc hội chủ Tiềm Long Hội đã cứu nàng ấy!"

"Đúng!"

Bạch Phượng gật đầu: "Lúc này đây, lý do ta đến đế đô mang tử sĩ tàng kiếm của hội chủ Tiềm Long Hội cho ngươi chỉ là vì muốn gặp nàng ấy."

"Đáng tiếc, nàng ấy không muốn nhìn thấy ta!"

"Ta chỉ có thể bí mật âm thầm đi theo nàng ấy."

"Sau này, bởi vì thành Hoang Châu xảy ra quá nhiều chuyện cho nên ta chỉ có thể vội vàng trở về!"

Lúc này, Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Bạch Phượng, nàng ấy là thân nhân của chúng ta, nếu như chúng ta tranh đấu, bất kẻ là ta hay ngươi mất mạng thì nàng ấy cũng sẽ rất khổ sở."


"Ta không muốn làm cho nàng ấy khổ sở!"

"Ngươi thì sao?"

Hạ Thiên nói chuyện bằng tình cảm, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng với đôi mắt sáng ngời: "Ngươi đã từng làm nàng ấy tổn thương một lần, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm tổn thương nàng ấy cả đời sao?"

"Chẳng lế ngươi thực sự để người mà ngươi yêu thương chôn cùng mình chỉ vì sự chấp niệm của mình đối với tên đại tổng đốc điên khùng đó sao?”

"Người của Thiên Lang sẽ lập tức sát nhập Hoang Châu, sẽ đạp ngựa lên thành Hoang Châu, để cho người người ở Hoang Châu trở thành thi thể hoặc trở

thành nô lệ của chúng, trọn đời không thể thoát thân!"

"Các ngươi thực sự muốn kéo theo toàn bộ Hoang Châu chôn cùng mình sao?"

Bạch Phượng đứng trước đống lửa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đấu tranhl

Bây giờ, rốt cuộc nàng ta nên làm gì đây?

Lúc này.

Bên ngoài khu rừng nhỏ.

Tiểu Bạch nhìn Nhị Quỷ và những người khác đi ra khỏi rừng, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: "Bên trong thế nào?"
 
Chương 470: C470: Ngay lập tức


Chân khí của một cao thủ hạng nhất b ắn ra từ người nàng ta.

Một dấu tay sâu được khắc trên thân cây.

Ngay lập tức.

Cây đại thụ đó chuyển từ màu xanh sang màu vàng và bị mất đi sự sống.

Đôi mắt của Hạ Thiên sáng lên: "Chân khí thật bá đạo."

"Thật đáng tiếc, lúc trước khi còn ở khu rừng nhỏ, ngươi đã không muốn thu nhận ta làm đồ đệ, nếu không thì bây giờ chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục đó chính là thầy trò bất hòa!"

Bạch Phượng lau khô nước mắt, giọng điệu khinh thường nói: "Gân mạch của ngươi không thông, phế vật võ đạo, thu nhận ngươi thì có ích gì?

Hạ Thiên cũng không biện giải!

Sau khi hắn tu luyện "Dịch Cân Kinh", gân mạch của hắn cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu như không ra tay, không phóng thích chân khí, người ngoài sẽ không thể nào nhìn ra được là hắn có võ công hay không!

Càng không thể nhìn thấu thể chất của hẳn.


Hạ Thiên nói sang chuyện khác: "Ngươi khóc rồi!"

"Chứng tỏ ngươi vẫn còn quan tâm đ ến nàng ấy!"

"Lúc trước, ngươi giúp đỡ hội chủ của Tiềm Long Hội đưa tử sĩ tàng kiếm cho. ta cũng chính là để báo đáp việc hội chủ Tiềm Long Hội đã cứu nàng ấy!"

"Đúng!"

Bạch Phượng gật đầu: "Lúc này đây, lý do ta đến đế đô mang tử sĩ tàng kiếm của hội chủ Tiềm Long Hội cho ngươi chỉ là vì muốn gặp nàng ấy."

"Đáng tiếc, nàng ấy không muốn nhìn thấy ta!"

"Ta chỉ có thể bí mật âm thầm đi theo nàng ấy."

"Sau này, bởi vì thành Hoang Châu xảy ra quá nhiều chuyện cho nên ta chỉ có thể vội vàng trở về!"

Lúc này, Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Bạch Phượng, nàng ấy là thân nhân của chúng ta, nếu như chúng ta tranh đấu, bất kẻ là ta hay ngươi mất mạng thì nàng ấy cũng sẽ rất khổ sở."


"Ta không muốn làm cho nàng ấy khổ sở!"

"Ngươi thì sao?"

Hạ Thiên nói chuyện bằng tình cảm, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng với đôi mắt sáng ngời: "Ngươi đã từng làm nàng ấy tổn thương một lần, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm tổn thương nàng ấy cả đời sao?"

"Chẳng lế ngươi thực sự để người mà ngươi yêu thương chôn cùng mình chỉ vì sự chấp niệm của mình đối với tên đại tổng đốc điên khùng đó sao?”

"Người của Thiên Lang sẽ lập tức sát nhập Hoang Châu, sẽ đạp ngựa lên thành Hoang Châu, để cho người người ở Hoang Châu trở thành thi thể hoặc trở

thành nô lệ của chúng, trọn đời không thể thoát thân!"

"Các ngươi thực sự muốn kéo theo toàn bộ Hoang Châu chôn cùng mình sao?"

Bạch Phượng đứng trước đống lửa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đấu tranhl

Bây giờ, rốt cuộc nàng ta nên làm gì đây?

Lúc này.

Bên ngoài khu rừng nhỏ.

Tiểu Bạch nhìn Nhị Quỷ và những người khác đi ra khỏi rừng, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: "Bên trong thế nào?"
 
Chương 471: C471: Trong khu rừng nhỏ


Nhị Quỷ ủ rũ nói: "Bạch tổng quản, trước khi bọn ta rời khỏi khu rừng, họ cũng không hề đánh nhau!"

Tiểu Bạch cắn chặt môi đỏ đỏ mọng, xoay người cầu cứu: "Tử Thường đại ca, hay là ngươi vào xem thử đi?"

Triệu Tử Thường lắc đầu: "Vương gia có lệnh, trừ phi ngài ấy kêu cứu, nếu không, không được vào khu rừng nhỏ."

Tiểu Bạch cũng không còn cách nào khác đành phải tiếp tục chờ đợi.

Tiểu Bạch hy vọng rằng, đôi nam nữ trong khu rừng nhỏ, đừng có đánh nhau đấy!

Trong khu rừng nhỏ.

Bạch Phượng rơi vào vòng xoáy cảm xúc.

Người đó chính là điểm yếu của nàng ta!

Người đó chính là tử huyệt của nàng ta!


Người đó chính là người mà nàng ta không thể làm tổn thương nữa! Hoang Châu Vương đáng giận!

Chẳng lẽ ngươi thực sự có thể nhìn thấu lòng người sao?

Chỉ dùng một đòn mà đã có thể phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng nàng ta! Quả thực quá là đáng sợi

Chẳng lẽ hắn thực sự có một đôi mắt nhìn thấu lòng người sao?

Đó có phải là thánh nhãn trong truyền thuyết không?

Hắn thực sự là thánh nhân sao?

Bạch Phượng nhắm mắt lại, cho dù thâm tâm của mình đang đấu tranh... Thì nàng ta cũng muốn có một kết quả!

Hạ Thiên rèn sắt khi còn nóng nói: "Bạch Phượng, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng, lúc trước, đại tổng đốc Hoang Châu đã bức bách Bạch gia các ngươi làm con rối của hắn ta tại thành Hoang Châu, cho nên muốn dùng Tiểu Bạch làm con tin!"

"Hắn ta đã đánh gãy tay chân của Tiểu Bạch, ngược đãi nàng ấy như chó hoang, mặc dù hắn ra không hại chết nàng ấy, nhưng lại làm cho nàng ấy tổn thương cả đời!"


"Đại tổng đốc Hoang Châu không có ơn đối với Bạch gia các ngươi!"

"Chỉ có mối thù đã giết hại nữ tử của Bạch gial"

"Ta và ngươi có chung một kẻ thù giết hại muội muội!"

"Nếu ngươi tiếp tục giúp hắn ta tạo phản, thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Tiểu Bạch!"

"Ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ!"

"Rốt cuộc thì ai là kẻ thù?"

"Rốt cuộc thì ai mới là người một nhà?”

"Cuối cùng, ngươi muốn đi con đường nào?”

Trong lòng Bạch Phượng đang run rẩy!

Hoang Châu Vương, ngươi nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện ra sao?

Hoang Châu Vương, hắn thực sự đã nhìn thấu mọi chuyện của Hoang Châu sao?
 
Chương 471: C471: Trong khu rừng nhỏ


Nhị Quỷ ủ rũ nói: "Bạch tổng quản, trước khi bọn ta rời khỏi khu rừng, họ cũng không hề đánh nhau!"

Tiểu Bạch cắn chặt môi đỏ đỏ mọng, xoay người cầu cứu: "Tử Thường đại ca, hay là ngươi vào xem thử đi?"

Triệu Tử Thường lắc đầu: "Vương gia có lệnh, trừ phi ngài ấy kêu cứu, nếu không, không được vào khu rừng nhỏ."

Tiểu Bạch cũng không còn cách nào khác đành phải tiếp tục chờ đợi.

Tiểu Bạch hy vọng rằng, đôi nam nữ trong khu rừng nhỏ, đừng có đánh nhau đấy!

Trong khu rừng nhỏ.

Bạch Phượng rơi vào vòng xoáy cảm xúc.

Người đó chính là điểm yếu của nàng ta!

Người đó chính là tử huyệt của nàng ta!


Người đó chính là người mà nàng ta không thể làm tổn thương nữa! Hoang Châu Vương đáng giận!

Chẳng lẽ ngươi thực sự có thể nhìn thấu lòng người sao?

Chỉ dùng một đòn mà đã có thể phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng nàng ta! Quả thực quá là đáng sợi

Chẳng lẽ hắn thực sự có một đôi mắt nhìn thấu lòng người sao?

Đó có phải là thánh nhãn trong truyền thuyết không?

Hắn thực sự là thánh nhân sao?

Bạch Phượng nhắm mắt lại, cho dù thâm tâm của mình đang đấu tranh... Thì nàng ta cũng muốn có một kết quả!

Hạ Thiên rèn sắt khi còn nóng nói: "Bạch Phượng, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng, lúc trước, đại tổng đốc Hoang Châu đã bức bách Bạch gia các ngươi làm con rối của hắn ta tại thành Hoang Châu, cho nên muốn dùng Tiểu Bạch làm con tin!"

"Hắn ta đã đánh gãy tay chân của Tiểu Bạch, ngược đãi nàng ấy như chó hoang, mặc dù hắn ra không hại chết nàng ấy, nhưng lại làm cho nàng ấy tổn thương cả đời!"


"Đại tổng đốc Hoang Châu không có ơn đối với Bạch gia các ngươi!"

"Chỉ có mối thù đã giết hại nữ tử của Bạch gial"

"Ta và ngươi có chung một kẻ thù giết hại muội muội!"

"Nếu ngươi tiếp tục giúp hắn ta tạo phản, thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Tiểu Bạch!"

"Ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ!"

"Rốt cuộc thì ai là kẻ thù?"

"Rốt cuộc thì ai mới là người một nhà?”

"Cuối cùng, ngươi muốn đi con đường nào?”

Trong lòng Bạch Phượng đang run rẩy!

Hoang Châu Vương, ngươi nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện ra sao?

Hoang Châu Vương, hắn thực sự đã nhìn thấu mọi chuyện của Hoang Châu sao?
 
Chương 472: C472: Ức hiếp người của tộc ta


Cũng đã nhìn thấu tâm của nàng ta sao?

Đỗ Quân và Triệu Đại Đạo đã hoàn toàn bị chiêu mộ sao? Hai tên phản đồ!

Đã nói là cùng nhau tạo phản rồi mà?

Lúc này.

Tất cả các loại tin đồn về Hạ Thiên lần lượt lướt qua tâm trí của Bạch Phượng, lần lượt được sắp xếp thành tin tức trọng yếu!

Từ lâu nàng ta đã sớm biết rằng Hạ Thiên không phải là một Hoàng tử phế vật như lời đồn đại!

Có lẽ, trên đoạn đường mà Hoang Châu Vương đã đi, vốn dĩ không có người bạn nào đã tặng vương đạo bá ngôn trong truyền thuyết cho hắn.

Những lời thánh ngôn và vương đạo bá ngôn kia, có lẽ đều xuất phát từ cái miệng của thiếu niên tuyệt mỹ trước mặt này.

Hắn chính là thánh nhân!

Đột nhiên.

Bạch Phượng mở đôi mắt đẹp ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên không chớp mắt, nàng ta muốn xác nhận: "Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục tuyệt học đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bìnhm là do ngươi đặt ra sao?”


Hạ Thiên chắp tay ra sau lưng, đứng thẳng người lên: "Đúng!"

"Cái gì mà trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, chẳng lẽ vương đạo bá ngôn cũng là lời của người?"

"Đúng!"

Ánh mắt Bạch Phượng sáng lên: "Ngươi thực sự muốn giết hết bọn ác phỉ trong thiên hạ sao?”

"Đúng!"

"Ngươi cứu tế người dân ven đường, trong lòng ngươi thực sự còn có thiện niệm, yêu thương những người yếu thế sao?"

"Đúng!"

Bạch Phượng nặng nề thở ra một, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ngươi sẽ làm gì nếu như tiến vào Hoang Châu?"

Hạ Thiên cũng trả lời rất nghiêm túc: "Lúc này, bổn vương sẽ chấp nhận lấy thân thể này làm ranh giới, ai phạm vào người của Hoang Châu - Giết!"

"Ức hiếp người của tộc ta — Giết"

"Dâm ô tỷ muôi của ta - Giết!"


"Làm nhục con dân ta, cho dù có xa đến đâu ta cũng nhất định sẽ giết!"

"Giết con dân ta, cho dù có mạnh đến đâu nhất định ta cũng phải giết!"

"Lúc này đây, bổn vương sẽ làm cho những kẻ Thiên Lang muốn xâm lấn Hoang Châu có đến mà không có về."

"Lúc này đây, bổn vương muốn dùng máu của người Thiên lang để bày tế những linh hồn đã chết dưới lưỡi kiếm của chúng ở Hoang Châu trong suốt 20 năm!"

"Trận chiến này, bổn vương muốn cho thiên hạ biết rõ... Hoang Châu ta không thể ức hiếp!"

"Lần này, bổn vương muốn để cho công chúa Hô Diên Đóa Nhi của Thiên Lang đổ giọt máu cuối cùng ở Hoang Châu!"

"Những lời mà bổn vương đã từng nói lúc rời khỏi đế đô." "Chắc chắn, bổn vương cũng sẽ làm như vậy." "Bạch Phượng, ngươi có thể tin tưởng ta!"

Những lời nói của Hạ Thiên có ngữ điệu mạnh mẽ, chấn động trời xanh, ẩn chứa sự kiên định vô cùng mạnh mẽ.

Hai mắt Bạch Phượng ẩn chứa dị sắc, khí khái anh hùng bản ra bốn phía, nhìn chăm chằm vào Hạ Thiên anh tuấn trước mặt mình, trong lòng rung động nói: "Hắn đang rất nghiêm túc."

Thật sự mà nói, Hoang Châu Vương, có thể tin tưởng người này không?

Trong khu rừng nhỏ, bên đống lửa, nữ tướng quân có tư thế hiên ngang, trong lòng đang có sự thay đổi, từ từ tiến về phía thiếu niên anh tuấn mặc vương bào.

Cuối cùng.

Bạch Phượng lấy lại sự tỉnh táo, trở về hiện thực: "Hoang Châu Vương, mặc dù ngươi có ý chí giết lang, nhưng thực lực của ngươi quá yếu!”

"Xung quanh ngươi còn có mấy trăm tàn binh, thực lực kém xa so với thành Hoang Châu của ta, làm sao ngươi có chống lại Thiên Lang?"

Hạ Thiên mỉm cười khó hiểu, nhìn về núi Thiên Môn bên kia: "Sức mạnh của bổn vương, tạm thời ngươi không thể nhìn thấu đâu."
 
Chương 472: C472: Ức hiếp người của tộc ta


Cũng đã nhìn thấu tâm của nàng ta sao?

Đỗ Quân và Triệu Đại Đạo đã hoàn toàn bị chiêu mộ sao? Hai tên phản đồ!

Đã nói là cùng nhau tạo phản rồi mà?

Lúc này.

Tất cả các loại tin đồn về Hạ Thiên lần lượt lướt qua tâm trí của Bạch Phượng, lần lượt được sắp xếp thành tin tức trọng yếu!

Từ lâu nàng ta đã sớm biết rằng Hạ Thiên không phải là một Hoàng tử phế vật như lời đồn đại!

Có lẽ, trên đoạn đường mà Hoang Châu Vương đã đi, vốn dĩ không có người bạn nào đã tặng vương đạo bá ngôn trong truyền thuyết cho hắn.

Những lời thánh ngôn và vương đạo bá ngôn kia, có lẽ đều xuất phát từ cái miệng của thiếu niên tuyệt mỹ trước mặt này.

Hắn chính là thánh nhân!

Đột nhiên.

Bạch Phượng mở đôi mắt đẹp ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên không chớp mắt, nàng ta muốn xác nhận: "Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục tuyệt học đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bìnhm là do ngươi đặt ra sao?”


Hạ Thiên chắp tay ra sau lưng, đứng thẳng người lên: "Đúng!"

"Cái gì mà trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, chẳng lẽ vương đạo bá ngôn cũng là lời của người?"

"Đúng!"

Ánh mắt Bạch Phượng sáng lên: "Ngươi thực sự muốn giết hết bọn ác phỉ trong thiên hạ sao?”

"Đúng!"

"Ngươi cứu tế người dân ven đường, trong lòng ngươi thực sự còn có thiện niệm, yêu thương những người yếu thế sao?"

"Đúng!"

Bạch Phượng nặng nề thở ra một, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ngươi sẽ làm gì nếu như tiến vào Hoang Châu?"

Hạ Thiên cũng trả lời rất nghiêm túc: "Lúc này, bổn vương sẽ chấp nhận lấy thân thể này làm ranh giới, ai phạm vào người của Hoang Châu - Giết!"

"Ức hiếp người của tộc ta — Giết"

"Dâm ô tỷ muôi của ta - Giết!"


"Làm nhục con dân ta, cho dù có xa đến đâu ta cũng nhất định sẽ giết!"

"Giết con dân ta, cho dù có mạnh đến đâu nhất định ta cũng phải giết!"

"Lúc này đây, bổn vương sẽ làm cho những kẻ Thiên Lang muốn xâm lấn Hoang Châu có đến mà không có về."

"Lúc này đây, bổn vương muốn dùng máu của người Thiên lang để bày tế những linh hồn đã chết dưới lưỡi kiếm của chúng ở Hoang Châu trong suốt 20 năm!"

"Trận chiến này, bổn vương muốn cho thiên hạ biết rõ... Hoang Châu ta không thể ức hiếp!"

"Lần này, bổn vương muốn để cho công chúa Hô Diên Đóa Nhi của Thiên Lang đổ giọt máu cuối cùng ở Hoang Châu!"

"Những lời mà bổn vương đã từng nói lúc rời khỏi đế đô." "Chắc chắn, bổn vương cũng sẽ làm như vậy." "Bạch Phượng, ngươi có thể tin tưởng ta!"

Những lời nói của Hạ Thiên có ngữ điệu mạnh mẽ, chấn động trời xanh, ẩn chứa sự kiên định vô cùng mạnh mẽ.

Hai mắt Bạch Phượng ẩn chứa dị sắc, khí khái anh hùng bản ra bốn phía, nhìn chăm chằm vào Hạ Thiên anh tuấn trước mặt mình, trong lòng rung động nói: "Hắn đang rất nghiêm túc."

Thật sự mà nói, Hoang Châu Vương, có thể tin tưởng người này không?

Trong khu rừng nhỏ, bên đống lửa, nữ tướng quân có tư thế hiên ngang, trong lòng đang có sự thay đổi, từ từ tiến về phía thiếu niên anh tuấn mặc vương bào.

Cuối cùng.

Bạch Phượng lấy lại sự tỉnh táo, trở về hiện thực: "Hoang Châu Vương, mặc dù ngươi có ý chí giết lang, nhưng thực lực của ngươi quá yếu!”

"Xung quanh ngươi còn có mấy trăm tàn binh, thực lực kém xa so với thành Hoang Châu của ta, làm sao ngươi có chống lại Thiên Lang?"

Hạ Thiên mỉm cười khó hiểu, nhìn về núi Thiên Môn bên kia: "Sức mạnh của bổn vương, tạm thời ngươi không thể nhìn thấu đâu."
 
Chương 473: C473: Cái gì đến rồi


Lúc này, giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Chủ nhân, đến rồi!”

Bạch Phượng đã sớm biết tử sĩ tàng kiếm ở gần đây, cho nên không hề có chút ngạc nhiên nào!

'Trong mắt nàng ta tràn đầy tò mò: “Cái gì đến rồi?”

Hạ Thiên lấy một khúc củi trong đống lửa ra, xoay người đi về phía bìa rừng: “Đi theo ta, ngươi sẽ biết!”

“Người của bổn vương ở Hoang Châu không hề kém so với thành Hoang Châu các ngươi.”

Bạch Phượng theo sau đi ra ngoài!

Không lâu sau đó, Hạ Thiên cầm khúc củi trong tay đi ra khỏi rừng, theo sau là nữ tướng giáp đỏ Bạch Phượng ẩn trong bóng tối.

Tiểu Bạch nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện thì nhẹ nhàng thở phào.

Vào lúc này, chỉ thấy ở lối ra của Thập Vạn Đại Sơn có một đoàn hỏa long đi ra từ trong núi, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy điểm cuối.

“Lộc cộc lộc cộc..."


Tô Kỳ cưỡi ngựa tới, từ xa đã nhìn thấy Hạ Thiên đang cầm đuốc, vui vẻ hét lên: “Vương gia, bọn ta đến muộn, để người phải đợi lâu rồi!”

Hạ Thiên mỉm cười đáp lại: Vừa đúng lúc!”

“Có bao nhiêu người tới?” “Ba ngàn binh lính tinh nhuệ!”

Lúc này đây, Bạch Phượng mới biết chuyện nàng ta lôi kéo người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đã thất bại.

Người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đều thuộc về Hoang Châu Vương! Hai mắt nàng ta chợt lóe lên tia sáng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm!

Sau đó, bóng dáng nàng ta chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch một cách quỷ dị, kéo lấy cả cơ thể của hắn ta bao vào trong rừng cây.

Tiểu Bạch không hề giấy dụa!

Hạ Thiên không quan tâm!

Triệu Tử Thường cũng không quan tâm!

Đỗ Quân và Triệu Đại Đao còn muốn hét lên gì đó.


Nhưng đã không nhìn thấy người nữa, cả hai sững sờ tại chỗ, cảm thấy bất an.

Vụ cá cược của bọn họ với Hoang Châu Vương đã thua! Nhưng mà thua rất đẹp!

Hay lắm!

Vào lúc này, trong khu rừng nhỏ.

Bên đống lửa trại.

Bạch Phượng bá đạo c ởi quần áo của Tiểu Bạch.

Sau đó, hai tay nàng ta run rẩy vạch vạt áo của Tiểu Bạch ra...

Trong rừng cây nổi gió! Ngọn lửa trại mượn gió bùng cháy dữ dội hơn!

Tiểu Bạch lặng lẽ đứng bên đống lửa trại, mặc cho Bạch Phượng vạch vạt áo của mình ra.

Dưới ánh lửa đỏ, làn da trắng như ngọc của Tiểu Bạch phản chiếu ánh sáng đỏ rực, vô cùng quyến rũ.

Tuy nhiên, trên làn da trắng như ngọc đó lại là những vết sẹo xấu xí, phá hỏng hoàn toàn vẻ đẹp trên cơ thể của Tiểu Bạch.

Bạch Phượng nhìn những vết sẹo kia, trong mắt hiện lên hận ý: “Những vết thương này đều là do Đại tổng đốc gây ra sao?”

Vẻ mặt Tiểu Bạch bình tĩnh: “Phải!”
 
Chương 473: C473: Cái gì đến rồi


Lúc này, giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Chủ nhân, đến rồi!”

Bạch Phượng đã sớm biết tử sĩ tàng kiếm ở gần đây, cho nên không hề có chút ngạc nhiên nào!

'Trong mắt nàng ta tràn đầy tò mò: “Cái gì đến rồi?”

Hạ Thiên lấy một khúc củi trong đống lửa ra, xoay người đi về phía bìa rừng: “Đi theo ta, ngươi sẽ biết!”

“Người của bổn vương ở Hoang Châu không hề kém so với thành Hoang Châu các ngươi.”

Bạch Phượng theo sau đi ra ngoài!

Không lâu sau đó, Hạ Thiên cầm khúc củi trong tay đi ra khỏi rừng, theo sau là nữ tướng giáp đỏ Bạch Phượng ẩn trong bóng tối.

Tiểu Bạch nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện thì nhẹ nhàng thở phào.

Vào lúc này, chỉ thấy ở lối ra của Thập Vạn Đại Sơn có một đoàn hỏa long đi ra từ trong núi, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy điểm cuối.

“Lộc cộc lộc cộc..."


Tô Kỳ cưỡi ngựa tới, từ xa đã nhìn thấy Hạ Thiên đang cầm đuốc, vui vẻ hét lên: “Vương gia, bọn ta đến muộn, để người phải đợi lâu rồi!”

Hạ Thiên mỉm cười đáp lại: Vừa đúng lúc!”

“Có bao nhiêu người tới?” “Ba ngàn binh lính tinh nhuệ!”

Lúc này đây, Bạch Phượng mới biết chuyện nàng ta lôi kéo người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đã thất bại.

Người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đều thuộc về Hoang Châu Vương! Hai mắt nàng ta chợt lóe lên tia sáng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm!

Sau đó, bóng dáng nàng ta chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch một cách quỷ dị, kéo lấy cả cơ thể của hắn ta bao vào trong rừng cây.

Tiểu Bạch không hề giấy dụa!

Hạ Thiên không quan tâm!

Triệu Tử Thường cũng không quan tâm!

Đỗ Quân và Triệu Đại Đao còn muốn hét lên gì đó.


Nhưng đã không nhìn thấy người nữa, cả hai sững sờ tại chỗ, cảm thấy bất an.

Vụ cá cược của bọn họ với Hoang Châu Vương đã thua! Nhưng mà thua rất đẹp!

Hay lắm!

Vào lúc này, trong khu rừng nhỏ.

Bên đống lửa trại.

Bạch Phượng bá đạo c ởi quần áo của Tiểu Bạch.

Sau đó, hai tay nàng ta run rẩy vạch vạt áo của Tiểu Bạch ra...

Trong rừng cây nổi gió! Ngọn lửa trại mượn gió bùng cháy dữ dội hơn!

Tiểu Bạch lặng lẽ đứng bên đống lửa trại, mặc cho Bạch Phượng vạch vạt áo của mình ra.

Dưới ánh lửa đỏ, làn da trắng như ngọc của Tiểu Bạch phản chiếu ánh sáng đỏ rực, vô cùng quyến rũ.

Tuy nhiên, trên làn da trắng như ngọc đó lại là những vết sẹo xấu xí, phá hỏng hoàn toàn vẻ đẹp trên cơ thể của Tiểu Bạch.

Bạch Phượng nhìn những vết sẹo kia, trong mắt hiện lên hận ý: “Những vết thương này đều là do Đại tổng đốc gây ra sao?”

Vẻ mặt Tiểu Bạch bình tĩnh: “Phải!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom