Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 60: Tôi đói rồi, ăn cơm cùng tôi đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7ô và Vệ Vi cùng lúc nhìn sang bên đó.

“Vừa nãy tôi cắt giấy không cẩn thận bị dao rọc giấy cứa vào tay, đau chết đi được!” Tay của cô gái kia bị của một nhát, máu chảy rơm rớm

Nhiếp Nhiên nhìn cô gái kia không ngừng thổi vết thương ở tay mình, thật sự là vô cùng kệch cỡm

Có chảy một chút máu thôi mà làm gì mà phải làm quá lên như thế, đúng thật là! Cô thu lại ánh mắt khinh thường lại, nhìn sang phía Vệ Vi bên cạnh lúc này sắc mặt tái nhợt, tay cầm đôi đũa cũng run lên.

“Chị Vi, chị sao thế?”

Nhiếp Nhiên phát hiện ra mồ hôi của Vệ Vi chảy ròng ròng hai bên thái dương,3tay cũng nắm chặt, biểu hiện rất khác thường

Vệ Vi cố gượng cười yếu ớt: “Không..

không sao..

Tôi hơi mệt một chút, muốn về văn phòng trước.” Nói rồi cô ta run rẩy đứng dậy

“Vậy để tôi đưa chị về, tôi cũng ăn xong rồi.”

Nhiếp Nhiên vội vàng đỡ lấy cô ta, dìu cô ta ra khỏi nhà ăn.

Họ vừa mới đứng dậy thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Cô Diệp, vừa đúng lúc cô cũng ăn cơm ở đây, có món gì ngon có thể giới thiệu một chút không?”

“Ngài Hoắc?” Nhiếp Nhiên ngạc nhiên nhìn Hoắc Hoành.

Người này không phải là không muốn đến chỗ đông người sao? Có gì lại chạy đến đây chứ?

Lúc Nhiếp Nhiên vẫn còn đang nghi1ngờ thì chân Vệ Vi đã mềm nhũn, cả người dựa vào người cô rồi

Nhiếp Nhiên cảm nhận được sức nặng liền bình tâm trở lại, vội vàng túm chặt lấy Vệ Vi, nói khó với Hoắc Hoành: “Thật là ngại quá, chị Vi không được khỏe lắm, tôi đưa chị ấy lên tầng nghỉ ngơi.” Hoắc Hoành nhìn sắc mặt của Về Vi, lại nhìn sang dáng vẻ trầy trật của Nhiếp Nhiên, lập tức nói với A Hổ: “Đưa thư kí Vệ lên lầu.” A Hổ gật đầu, bước về phía Nhiếp Nhiên đỡ Vệ Vi ra khỏi nhà ăn.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại mình Nhiếp Nhiên đối mặt với Hoắc Hoành.

Từ sau khi nghe câu “muốn lao vào vòng tay tôi” của Hoắc8Hoành lúc sáng, Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy anh ta có gì đó khác lạ, lại còn những đôi mắt của những người xung quanh đang nhìn nữa, cô cảm thấy vẫn cứ rời xa cái tên khẩu Phật tâm xà này thì tốt hơn.

“Vậy tôi cũng đi xem chị Vi thể nào đây.”

Cô đang định chuồn thì Hoắc Hoành nói: “Thư kí Vệ có chuyện gì thì A Hổ sẽ đưa cô ta vào bệnh viện, sẽ không có vấn đề gì đâu, còn cô thì cơm không ăn, chạy đến đó sẽ ngất mất.” Nhiếp Nhiên nhìn phần cơm chưa động một miếng trên bàn, nói: “Tôi không đói.” Thôi xin, bây giờ cô chỉ muốn chuồn khỏi đây thôi, ăn uống gì nữa chứ?

Nhưng9không ngờ Hoắc Hoành lại nói một câu: “Tôi đói rồi, ăn cơm cùng tôi đi.”

Cùng..

cùng anh ta? Anh ta là ai chứ?
 
Chương 61: Hành động mờ ám thu hút sự chú ý


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Rõ ràng là lười chọn! Hoắc Hoành cười lớn, đưa ngay thực đơn cho người phục vụ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nhiếp Nhiên, “Theo cô ấy, lên tất cả các món đi.” Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt ấm áp, lời nói dịu dàng của anh ta thì quả thật là buồn nôn không chịu nổi

Người này muốn làm gì vậy? Trước mặt bàn dân thiên hạ không thấy buồn nôn sao? Sắp đến mùa thu rồi, qua mùa động dục rồi chứ nhỉ! Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên nhíu chặt lông mày lại, giống y hệt dáng vẻ chán ghét buổi sáng nay

Mặc dù hơi động chạm đến lòng tự ái, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta vẫn ác ý muốn trêu chọc cô

Sau khi người phục vụ3nhận được yêu cầu liền dọn dẹp tất cả đồ ăn mà Vệ Vi gọi ban nãy đi, rồi bưng lên hai cốc trà mới.

Không lâu sau đó, tất cả các món lần lượt được bưng lên.

Hoắc Hoành gắp một ít cá vào bát cho Nhiếp Nhiên: “Sao cô lại không ăn? Nào, ăn một ít đi, vừa nghĩ tới việc cô vì tôi mà bị thương, thật sự là tôi không yên tâm chút nào.”

Anh ta vừa nói dứt lời, xung quanh bỗng dưng trở nên yên lặng, tất cả các đôi tai đều bắt đầu dựng lên nghe ngóng.

Nhiếp Nhiên ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to ra, người này đúng là bị điện hay sao ấy? Nói gì thể không biết!

Cô xua tay lia lịa: “Không..

không...không, đều là lỗi của tôi,1không liên quan gì đến ngài Hoắc cả!”

Câu cuối cùng cô đặc biệt nhấn mạnh, cố gắng để những người xung quanh nghe thấy

“Sao lại không liên quan chứ? Là tôi dẫn cô đến đó, tôi phải có trách nhiệm với cô đến cùng mới phải.” Nhiếp Nhiên muốn chứng minh cô với anh ta chả có quan hệ gì đặc biệt, nhưng hết lần này đến lần khác Hoắc Hoành đều không cho cô cơ hội đó

Hoắc Hoành lại gắp một miếng sườn vào bát cô, cười thật ấm áp: “Ăn nhanh lên, trong sắc mặt của cô kém như thế, xem ra mấy ngày vừa qua cô đều ngủ không ngon rồi.” Anh ta vừa dứt lời, mọi cặp mắt cú vọ xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Nhiên.

Lúc này8Nhiếp Nhiên mới nhận ra là, đúng là anh ta đang cố ý! Cố ý để bản thân trở nên buồn nôn!

Muốn trêu chọc cô sao? Được! Cô sẽ giúp anh ta

Cô không thể tin được, chỉ dựa vào gương mặt này của cô mà anh ta lại có thể trêu đùa cô như thế

Nhiếp Nhiên lập tức cười e thẹn với Hoắc Hoành: “Ngài Hoắc, canh trứng này rất ngon, anh uống thử xem.” Nói rồi cô liền múc một muỗng canh vào bát của Hoắc Hoành.

Sau khi Hoắc Hoành nhìn thấy phản ứng chuyển biến của cô thì càng cười tươi hơn: “Được, tôi uống thử xem nào.” “Ừm, anh mau nếm thử đi.”

Nhiếp Nhiên miệng thì cười nhưng trong lòng ngập tràn sự khinh bỉ

Lúc này, A Hổ sau khi sắp xếp9đưa Vệ Vi về nghỉ ngơi xong quay trở lại nhà ăn, nhìn thấy đồ ăn trong thìa của Hoắc Hoành liền ngay lập tức cản anh ta: “Nhị thiểu! Anh không thể ăn những thứ làm từ trứng, sẽ bị dị ứng đấy!”

Dị ứng?

Hóa ra Hoắc Hoành bị dị ứng với trứng.

Thấy dáng vẻ rất vội vàng ngăn cản của A Hổ thì Hoắc Hoành lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, “Hiểm khi mới được ăn một ít, không sao đâu.” “Không sao sao được, lần trước ngài ăn xong thì lập tức...” “Được rồi, đã nói là ăn một ít trứng mà thôi rồi mà, có gì ghê gớm đâu.” Hoắc Hoành trực tiếp ngắt lời A Hổ.

Thấy không khí giữa chủ tớ hai người họ khá căng thẳng, Nhiếp Nhiên không7chịu nổi nữa, bèn nói: “Hay là anh đừng ăn nữa?”

“Đã nói là thỉnh thoảng mới thế mà, không phải lo cho tôi đâu.” Tiếc là Hoắc Hoành miệng cười với cô nhưng chiếc thìa trên tay thì không hề đặt xuống, xúc một thìa định cho vào miệng.

Ai thèm lo lắng cho anh ta chứ! Nhiếp Nhiên thầm hừ lạnh một tiếng

Thế nhưng cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy A Hổ cau có lườm mình rồi

Mọi người ở nhà ăn đều đã buông đũa xuống từ lâu rồi, giống như đang xem kịch hay ở bàn của bọn họ vậy.

Nhiếp Nhiên giờ mới hiểu rõ, gã này chính là cố ý chọc tức mình mà!

Chẳng may có việc bất trắc gì xảy ra thì cả nhà họ Hoắc sẽ không tha cho cô mất

Đến lúc đấy chẳng những cô không hoàn thành nhiệm vụ mà còn đắc tội với nhà họ Hoắc, thể thì thật là thất sách! Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên nhanh chóng giành lấy chiếc thìa đang chuẩn bị được đưa vào miệng của Hoắc Hoành rồi lập tức cho vào miệng mình

Toàn bộ nhà ăn lúc này vang lên tiếng mọi người hít vào một hơi khí lạnh và tiếng đũa rơi xuống sàn.

Hoắc Hoành sau khi bị giành lấy chiếc thìa không hề tức giận mà lại khẽ nhếch khóe môi lên, giống như vô cùng tủi thân: “Cô ăn mất trứng của tôi rồi!”

“Ối..

khụ..

khụ..

khụ!” Nhiếp Nhiên lập tức phun hết chỗ canh trứng đang định nuốt xuống ra

Cái gì gọi là ăn hết trứng của anh hả?

Khốn kiếp, anh không thể nói tử tế à?
 
Chương 62: Vì anh ta mà nấu một bữa cơm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Nếu cô không muốn uống cốc nước này thì trong ấm nước vẫn còn nước, cô tự rót một cốc...” Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Nhiếp Nhiên đã nhanh chóng tự rót một cốc nước uống rồi

Nhìn hành động uống nước như trâu bò này của cô, Hoắc Hoành càng nhíu mày chặt hơn

Quả nhiên là cô ấy đang đề phòng mình

Nghĩ đến việc mình bị cô đề phòng như thế, trong lòng Hoắc Hoành tự nhiên cảm thấy hơi buồn, hàng lông mày bất giác cau lại

Cảnh này bị Nhiếp Nhiên vừa mới đặt cốc nước xuống nhìn thấy, khiến cô hiểu lầm là anh ta chế hành động uống nước thô lỗ của cô

Á à, cuối cùng thì cũng không giả vờ được nữa rồi!

Nhiếp Nhiên cảm thấy rằng bây giờ có nói3muốn đi thì chắc chắn Hoắc Hoành sẽ ngăn cản

“Xin lỗi anh! Thật sự vô cùng xin lỗi anh, nếu không phải tại tôi thì ngài Hoắc cũng không phải chịu cảnh không có gì để ăn này

Tôi đúng là không nên ở đây để thêm phiền phức nữa.” Cô co rúm cúi người xin lỗi, lại thêm vừa ho đến mức đỏ mắt nên dáng vẻ thực sự là tội nghiệp kinh khủng.

Thế nhưng Hoắc Hoành cũng biết, nếu mình thả cô đi, chỉ cần xoay người một cái, cô nhất định sẽ cười kiểu đắc ý, giống hồ ly đã thực hiện được gian kể.

Làm sao anh ta có thể để cô đắc ý một cách dễ dàng thế được?

“Nếu đã như thế rồi, vậy thì đền tôi một bữa ăn đi.”

Giọng nói của Hoắc Hoành1đượm ý cười khiến cho Nhiếp Nhiên đang cúi người xin lỗi toàn thân chao đảo, cô ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Anh ta nói gì cơ? Đền anh ta một bữa cơm ư?

Nhìn một bàn đầy thức ăn thế này, ui..

bữa cơm này đáng giá bao nhiêu? Lệ Xuyên Lâm có thể thanh toán không?

“Cô nói xem, cô hại tôi không có cái gì ăn, lẽ nào không nên bồi thường cho tôi sao?” Nhìn thấy bộ dạng vô tội nho nhã của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên thật sự là muốn tự vả vào mặt mình một cái.

Cái miệng chết tiệt, nói lắm lời gì chứ! Nhìn chiếc bàn hỗn độn này, còn chưa tìm được đầu mối gì mà lại đi tìm Lệ Xuyên Lâm để đòi tiền thanh toán,8không biết là có bị đánh không nữa.

Cô nghiêm túc nói với phục vụ với bộ dạng vô cùng đáng thương: “Vậy thì hãy nấu cho ngài Hoắc vài món anh ấy có thể ăn được nhé, bữa này tôi mời!” Bộ dạng trịnh trọng này làm người phục vụ có cảm giác thứ cô mời không phải là cơm mà chính là thuốc cứu mạng vậy

“Có lẽ là cô tự mình nấu đi được không? Tự nấu sẽ thể hiện thành ý hơn đó.” Hoắc Hoành nói thêm một câu

Nhiếp Nhiên chớp mắt liên hồi: “Tôi không biết nấu cơm.”

Cô thật sự là không biết nấu cơm, ngày trước ở doanh trại huấn luyện chỉ học giết người thế nào, chứ không được học nấu cơm thế nào

Lúc huấn luyện ở môi trường bên ngoài, cô chỉ9biết bắt thú sau đó đem nướng thôi, có lúc sợ quân địch phát hiện còn ăn sống nữa

“Không sao cả, đầu bếp sẽ đứng một bên chỉ cho cô.”

Ý của Hoắc Hoành là không để ý, nhưng khi Nhiếp Nhiên nghe thì nó lại thành càng để ý

Cô đã hoàn toàn cho rằng Hoắc Hoành đang muốn làm khó cô để báo thù.

“Vậy thì làm ảnh hưởng đến thời gian dùng bữa của mọi người rồi.” Nhiếp Nhiên nhìn một lượt tất cả mọi người ở nhà ăn, vẫn giữ thái độ thoái thác như cũ, nhưng Hoắc Hoành nhìn một vòng mọi người xung quanh, giọng không cao không thấp nói: “Ồ, thế sao?” Ánh mắt của anh ta hướng ra bên ngoài làm tất cả mọi người đều căng thẳng

“Tôi ăn no rồi!”

“Tôi cũng ăn7xong rồi!” “Tôi nhớ là vẫn chưa khóa cửa phòng, tôi phải về ngay để xem thế nào!” Trong nháy mắt, tất cả mọi người dưới tầm mắt hiền lành của Hoắc Hoành đều chạy đi nhanh chóng

“Bây giờ không ảnh hưởng đến thời gian dùng bữa của mọi người nữa, cô có thể bắt đầu rồi.”

Đúng là không làm chậm trễ rồi.

Nhiếp Nhiên nhìn khắp phòng ăn đến cái bóng còn không có nữa, suýt nữa thì tức đến mức nội thương.
 
Chương 63: Về nhà cùng tôi nhé!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7��Đầu tiên, chúng ta cắt cần tây ra, sau đó rửa sạch bách hợp, tiếp theo thì dùng.” Nhiếp Nhiên nhận lấy con dao để lên thớt, nói: “Ông ra ngoài đi, tôi ở đây tự làm được rồi.” “Gi! Nhưng không phải là cô không biết nấu cơm sao.” Bếp trưởng đang định nói tiếp thì bị Nhiếp Nhiên ngắt lời

“Có người đứng cạnh tôi sẽ bị mất tập trung, càng dễ làm đổ bể hết

Bếp trưởng à, không phải là ông muốn tôi làm một bữa cơm khét lẹt cho ngài Hoắc chứ?” Vừa rồi nhận được ánh mắt lạnh lùng của A Hổ, Nhiếp Nhiên không thể đổ toàn bộ lỗi lên người của bếp trưởng đáng thương này

E ngại vì là người được ngài Hoắc tin tưởng, bếp trưởng3cũng không dám đắc tội, nói một cách nhanh gọn: “Được, chúng tôi lập tức ra ngoài, cô Diệp cẩn thận một chút nhé!” “Tôi biết rồi, ông đi ra ngoài nhanh lên.” Nhóm người cứ thể bị đuổi ra ngoài, trong bếp không còn lấy một bóng người

Chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên, cô thấy trên bàn đầy rẫy những nguyên liệu, có vẻ như dùng để nấu một bữa tiệc kiểu Mãn Hán vậy

Trong lòng cô vang lên một tiếng đầy khinh thường

Bữa tiệc kiểu Mãn Hán ư? Tưởng tượng phong phú ghê! Cô xắn ống tay áo lên, chọn trong đống thực phẩm đó vài cọng hành.

Cô cắt hành thành từng khúc rồi để ra một chiếc bát riêng.

Bật bếp đổ dầu, sau đó đổ một bát cơm vào1đảo đều, tiếp đến lấy nước thịt kho tàu từ nồi bên cạnh rưới đều lên cơm, cuối cùng rắc vào một ít muối và hành thái nhỏ.

Một bát cơm rang tùy ý đã được hoàn thành.

Theo như thói quen ăn uống kiểu vương giả của Hoắc Hoành, những món thể này chắc chắn không lọt được vào mắt anh ta, Nhiếp Nhiên cũng không ôm hi vọng gì cả

Nhiếp Nhiên bể bát cơm rang nóng hổi đặt lên bàn rồi đứng sang một bên

Hoắc Hoành nhìn bát cơm rồi nhướng mày, không nói lời nào

A Hổ ở bên cạnh nói: “Thức ăn đâu? Đừng nói là cô để Nhị thiếu ăn cơm với xì dầu đấy nhé.” “Không phải cơm xì dầu, mà là cơm nước thịt đó.” Nhiếp Nhiên nói một8cách yếu ớt

“A Hổ!” Hoắc Hoành lập tức quát nhẹ một tiếng, chấn chỉnh lại việc quát nạt của A Hổ

Sau đó, anh ta nhìn bát cơm rang, lại lướt qua Nhiếp Nhiên một lần, cuối cùng lấy đũa nếm thử một chút

Nhiếp Nhiên nhìn thấy anh ta ăn miếng đầu tiên thì thần kinh lập tức vô cùng căng thẳng

Cô nghĩ rằng anh ta ăn miếng đầu tiên thì tuyệt đối sẽ không có chuyện muốn ăn miếng thứ hai, nhưng điều khiến cô không ngờ là, anh ta không chỉ nếm thử mà còn ăn hết! Ngon đến vậy sao? Nhiếp Nhiên có chút hoài nghi về tài nghệ của mình, lẽ nào nước thịt kho được nấu theo phương thức bí truyền ư? Hoắc Hoành từ từ ăn đến hạt9cơm cuối cùng, vừa ý đặt đũa xuống nói: “Ai bảo tài nấu ăn của cô Diệp không tốt, tôi thấy rất hợp khẩu vị của tôi, hay là Cô Diệp về nhà với tôi đi?”

Cái gì? Đi cùng anh ta về nhà?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
 
Chương 64: Suýt thì mất dấu đi tìm đầu mối


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Rõ ràng là trong thời gian này anh ta luôn dùng nhiều cách khác nhau để thăm dò cô, lời mời lần này chắc phải đến tám phần là có âm mưu

Nhìn Nhiếp Nhiên nãy giờ đứng yên đó không mở miệng, Hoắc Hoành cũng không vội, chỉ cười, “Cô không cần căng thẳng đâu, tôi thực sự thích ăn cơm cô nấu, cô cứ suy nghĩ đi nhé!” Rồi anh ta bảo A Hổ đẩy mình ra khỏi phòng ăn.

Suy nghĩ gì chứ? Suy nghĩ xem cô có nên đưa thân mình vào hang cọp không ạ? Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không được

Hoắc Hoành đang hợp tác với Lưu Chấn, nói không chừng thì ở nhà anh ta có thể3có rất nhiều loại tài liệu cũng như hợp đồng thương mại liên quan đến Lưu Chấn.

Càng nghĩ cô càng thấy phương án này được

Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới, giống như là dọn dẹp bàn, cúi đầu nói với cô một câu: “Xin cho nhờ chút.” Giọng nói lạnh lùng làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc

Vừa quay đầu lại một cái, Nhiếp Nhiên bỗng trố mắt giật mình.

Đúng là Lệ Xuyên Lâm! Anh ta sao lại ở đây chứ? Nhiếp Nhiên cố nén lại câu hỏi trong đầu, giả vờ như không biết gì, xin lỗi một câu rồi đi ra khỏi phòng ăn, thế nhưng lúc đi qua còn chạm vào người anh ta một cái,1trong lòng bàn tay có gì đó khác lạ.

Cô không thay đổi thần sắc mà nắm chặt tay lại, tiếp tục bước đi

Chờ đến khi vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại cô mới mở ra xem, chỉ thấy một mẩu giấy viết thời gian và địa điểm.

Cô nghĩ là do khoảng thời gian vừa qua cô bị mất liên lạc, thế nên mới khiến anh ta phải mạo hiểm để đến đây

Nhiếp Nhiên xé vụn tờ giấy vứt vào bồn cầu xả nước, chắc chắn là không để lại dấu vết gì mới về văn phòng làm việc.

Chờ mãi mới đến lúc tan làm, vừa mới đi ra khỏi văn phòng, Nhiếp Nhiên có cảm giác như có một người đàn ông đang8nhìn chằm chằm mình.

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô là mình đang bị theo dõi rồi.

Cô cầm gương cá nhân của mình vờ như đang soi nhưng thực tế là thông qua cái gương để quan sát tình hình trên phố, phía bên kia đường có ba người đàn ông.

Ba người, quả là không ít

Nhiếp Nhiên cất gương đi, tỏ ra bình thản đi về phía trước, đi được vài con phố thì có lợi dụng sự hỗn loạn của giờ tan tầm mà nhanh chóng nấp vào một cửa tiệm.

“Ông chủ, thật ngại quá! Cho tôi hỏi ở đây có cửa sau không, tôi có cảm giác có người theo dõi tôi, tôi rất sợ!” Cô làm bộ như vô cùng đáng9thương và run rẩy nói với ông chủ tiệm.

“Theo dõi” Ông chủ nhìn về phía ngoài cửa thấy có ba người đàn ông dáng vẻ lấm lét chuẩn bị đi tới cửa hàng của mình, liền lập tức mở lòng nghĩa hiệp nói: “Cửa sau ở đầu hành lang, cô đi nhanh lên, tôi sẽ đối phó với ba người kia! Ban ngày ban mặt mà dám ức hiếp con gái nhà lành, thật là quá đáng!”

“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn ông chủ rất nhiều!”

Cô tỏ ra cảm động rớt nước mắt, rồi theo hướng cửa sau rời đi

Sau khi ra khỏi cửa cô bắt một chiếc taxi cố tình đi về phía cửa chính của cửa tiệm, quả nhiên ông chủ béo lúc7nãy đang níu giữ ba tên kia rất nhiệt tình

Nguy hiểm đã được giải quyết! Nhiếp Nhiên nhìn trong gương chiếu hậu thấy bóng dáng của ba tên kia ngày một nhỏ bé, khóe miệng ánh lên nét cười.
 
Chương 65: Bí mật gặp nhau g y ra tranh chấp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhiếp Nhiên cầm tách trà, yên lặng một vài giây, cuối cùng mới mở miệng nói: “Lúc ở nước ngoài gặp sát thủ nên bị thương.” “Sát thủ?”

Cô gật đầu: “Ừ, có lẽ đến để giết Hoắc Hoành.”

Lệ Xuyên Lâm nhíu chặt lông mày: “Cô đỡ một nhát dao cho anh ta hay anh ta lôi cô ra làm bia đỡ?” “Tôi cố tình để bị thương đấy, để lấy lòng tin của anh ta.” Nhiếp Nhiên khẽ cười, ánh mắt mang vẻ gian xảo và đắc ý

Nhưng không ngờ rằng, Lệ Xuyên Lâm lại lạnh lùng nói: “Hồ đồ! Vì muốn lấy lòng tin của anh ta mà làm tổn hại đến tính mạng, đây là điều mà quân đội dạy cô sao?” Dường như anh ta đang vô3cùng tức giận, cô có thể hiểu là anh ta đang lo lắng cho mình không? Mặc dù không hiểu tại sao anh ta lo lắng mà lại mắng cô nhưng cô nghĩ có lẽ là vì tốt cho mình thôi, vì thế Nhiếp Nhiên nhún vai nói: “Anh không cần kích động, tôi đã tự tính toán, mức độ nặng nhẹ thể nào tôi biết.”

“Cô còn biết nặng nhẹ sao? Đến tính mạng của bản thân còn không màng đến, lại còn nói mức độ nặng nhẹ cái gì! Kiểu nằm vùng như cô tôi không dám nhận!”

Lệ Xuyên Lâm thấy cô hoàn toàn không có ý tiếp thu, trái lại còn tỏ ra chả có chuyện gì khiến anh ta cảm thấy mọi lửa giận trong lòng đều1bùng cháy lên.

Nhiếp Nhiên đặt tách trà xuống, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt, mắt nheo lại nhìn anh ta, “Ý anh là gì?”

Hai người bọn họ đều đang muốn bùng nổ, không khí càng lúc càng căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Lệ Xuyên Lâm mới nói: “Tôi yêu cầu cô về đơn vị.”

Cái gì!

Nhiếp Nhiên lập tức nhảy dựng lên: “Không được! Tôi dùng tính mạng của mình để lấy được lòng tin của Về Vi, tôi tin rằng mấy hôm nữa thôi tôi nhất định sẽ lấy được thông tin, làm sao lại có thể về đơn vị vào lúc này?” “Tôi yêu cầu cô lập tức từ chức, về đơn vị ngay!” Lời nói của Lệ Xuyên Lâm mang đầy tính chất ra lệnh không thể8từ chối

Hai tay Nhiếp Nhiên chống ở mép bàn, cô nhìn anh ta, “Lúc đầu là anh yêu cầu tôi nhận nhiệm vụ, giờ tôi khó khăn lắm mới có được đầu mối, anh lại yêu cầu tối về đơn vị, vậy ý của anh là gì?”

“Có quá lộ liễu, hết lần này đến lần khác gây sự chú ý với Hoắc Hoành, anh ta cũng đã tìm hiểu về cô rồi.”

“Vậy tìm được gì chưa?” Lệ Xuyên Lâm ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt sắc lẹm: “Nếu không có tôi ở phía sau hỗ trợ, cô nghĩ anh ta sẽ không tìm được chắc?”

Nhiếp Nhiên cũng không kiêng nể gì nữa, cô nói thẳng, “Thân phận của tôi là thuộc phạm vi trách nhiệm của anh! Hơn nữa, Hoắc9Hoành vốn có tính đa nghi, anh ta tìm hiểu về một người lạ cũng là điều bình thường! Tôi hoàn toàn không thấy bất kì vấn đề gì cả!” “Nhưng tôi lại thấy đây là vấn đề rất lớn! Tôi là người móc nối của cô, tôi có quyền dừng nhiệm vụ lần này!” Nhiếp Nhiên đứng thẳng lên, cười lạnh lùng, “Anh cũng nói rồi đấy, anh chỉ là người móc nối của tôi, không phải là giáo quan của tôi

Bảo tôi dừng nhiệm vụ này ư? Xin lỗi, tôi không chấp nhận!” Lúc này Lệ Xuyên Lâm cũng bị Nhiếp Nhiên làm cho phát cáu lên rồi, anh ta lập tức đứng phắt dậy, “Nhiếp Nhiên!”

“Lệ Xuyên Lâm, tôi chưa bao giờ làm việc giữa chừng cả!7Tạm biệt!” Nói rồi, cô không thèm ngoảnh lại nhìn mà đi thẳng, chỉ còn lại Lệ Xuyên Lâm đang hừng hực lửa giận mà thôi.
 
Chương 66: Cười chịu nhục


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Những năm gần đây Nhị thiểu nỗ lực thế nào anh ta đều biết, nhưng lão gia và phu nhân lại không có sự thay đổi gì về thái độ cả

Có thể nói cả nhà coi Nhị thiếu như người ngoài đến ở đây vậy

Thế nhưng Nhị thiểu vẫn cứ bình thản cười, sau khi được đẩy vào nhà, anh ta vừa cười vừa nói: “Ba, mẹ, anh đang nói gì mà vui thế?” Không khí vốn đang vui vẻ, Hoắc Hoành vừa nói một câu thì mọi thứ trở nên im lặng ngay tức thì

Ba, bốn giây sau, anh trai Hoắc Hoành - Hoắc Mân đứng lên khỏi ghế sofa, giọng thở phào: “Cuối cùng em đã về rồi, nếu không không biết ba mẹ còn bắt anh phải nói chuyện đến3bao giờ nữa.” Ba của Hoắc Hoành - Hoắc Lãng Khải lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Hoành bằng đôi mắt nhạy bén của người sành sỏi, “Nghe nói lần này sang bên kia xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Đều đã giải quyết xong rồi ạ, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”

“Thế thì tốt, đừng làm ta thất vọng đấy.” Hoắc Lãng Khải sầm mặt nói xong liền xoay người đi lên tầng trên

Còn đại phu nhân lại không có cảm tình với đứa con riêng này, đến biểu cảm còn lười chả muốn thể hiện ra, cùng Hoắc Lãng Khải đi thẳng lên tầng.

Vì thế, lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em họ

Hoắc Mân đang cười nói vui vẻ1ôn hòa nhìn thấy Hoắc Lãng Khải rời đi ngay lập tức đổi thái độ, hắn ta ngồi xuống sofa, hai chân bắt tréo, miệng nhếch lên nụ cười chế giễu

“Nghe nói hợp đồng lần này cậu đã hoãn lại rồi phải không? Không phải là vì một tên sát thủ mà dừng hợp tác đó chứ? Lẽ nào cậu sợ rồi sao, em trai?”

Từ lúc Hoắc Mân nhận Hoắc Hoành thì đã gọi anh ta là em trai rồi.

Người ngoài nghe thấy hắn ta gọi như thể đều nghĩ rằng Hoắc Hoành là em trai.

Nhưng chỉ có Hoắc Hoành mới biết đây chính là lời châm chọc, coi thường.

Em trai..

chỉ có người hầu ở chỗ đỗ xe mới gọi là em trai

Sắc mặt Hoắc Hoành không hề thay đổi, anh ta nói:8“Cẩn thận không bao giờ là thừa cả, chỉ tạm dừng thôi

Đợi khi mọi việc có kết quả rồi thì lại tiếp tục hợp tác thôi.” “Cẩn thận? Tao thấy mày đúng là bị tên sát thủ kia dọa cho sợ rồi, vẫn còn tìm cớ à? Nói thật, nếu mày thật sự sợ thì nhường chỗ đi, chân của mày hỏng rồi, không cử động được nữa thì thật là áy náy.” Hắn ta cười mà như không cười nhìn xuống đôi chân của Hoắc Hoành.

A Hổ đứng ở cửa nãy giờ nhìn thấy Nhị thiểu nhà mình chỉ mỉm cười không nói lại, thật sự là tức không chịu được, đành rảo bước đi vào, nói một cách trang trọng: “Đại thiếu, đến giờ Nhị thiếu điều trị rồi ạ.”

Hoắc Mân9dựa lưng vào sofa, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Em trai, bây giờ mày không chỉ nhát gan, đối với bọn thuộc hạ lại nhu nhược như vậy, sắp trèo lên đầu chủ nhân ngồi nói chuyện đến nơi rồi đấy! Nếu mày không để ý thì tao sẽ giúp mày dạy bảo chúng.” Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại khiến A Hổ nghe mà giật mình, lúc này anh ta mới ý thức được bản thân đã quá phận, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành chậm rãi nói: “Mặc dù cậu ấy là cấp dưới, nhưng dù gì cũng là ba chọn cho tôi, xấu tốt gì cũng nên chiểu cổ vài phần.” Hoắc Mẫn đừng phắt dậy, đi đến trước mặt Hoắc Hoành, cúi người cười7chế nhạo: “Đây là nhà của tao, người mà ba yêu thương nhất cũng là tao, tao cần phải chiểu cổ sao? Chỉ có người ngoài mới cần đến sự chiếu cố thôi! Em trai à, tao nói có đúng không?”

Hoắc Hoành nhìn thẳng vào mắt Hoắc Mân vài giây, lúc này mới nhếch miệng cười: “Anh nói đúng, là tôi nói sai rồi.” “Biết là tốt rồi.” Hoắc Mân cười vô cùng đắc chí, vỗ vai Hoắc Hoành: “Được rồi, tao có việc phải đi rồi, mày nhanh chóng làm trị liệu đi, hi vọng đôi chân tàn phế này của mày có thể có cơ hội đứng lên được

Mặc dù tất cả mọi người đều biết đó là điều không thể.” Nói rồi, hắn ta đeo kính râm vừa cười vừa bước ra ngoài.
 
Chương 67: Thích cái gì?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7ù sao thì Đại thiểu vừa chọc tức Nhị thiếu, giờ mình lại làm hỏng việc, nhất định là không tránh nổi bị phạt nặng rồi

“Tôi xin lỗi, Nhị thiểu, là tôi quá lơ là rồi

Bây giờ tôi lập tức phái người đi tìm cô Diệp, nhất định cô ấy sẽ bình yên trở về nhà! Sau đấy tôi sẽ quay lại chịu phạt.”

Nói xong, A Hổ vội vàng chạy đi.

“Không cần đâu...” Hoắc Hoành ngẩng đầu lên cản A Hổ thì đột nhiên thấy bụng đau thắt lại, anh ta nhíu khẽ lông mày

A Hổ dường như cảm thấy Hoắc Hoành có sự khác thường, liền vội vàng chạy lại, nhìn thấy mặt Hoắc Hoành tái nhợt, lập tức gọi lớn: “Nhị thiếu, anh không khỏe sao? Tôi đưa anh đi bệnh viện luôn.” “Không cần làm lớn chuyện3đến thế, chỉ là tiêu hóa không tốt mà thôi.” Hoắc Hoành xua tay, tự đẩy xe lăn đến bạn đọc sách lấy vài viên thuốc uống.

A Hổ rất hiểu về sức khỏe của Nhị thiếu nhà mình

Từ sau vụ tai nạn xe ấy, hai chân Nhị thiếu đã mất đi khả năng đi lại, sức khỏe cũng yếu đi nhiều, ăn uống luôn phải chọn loại tốt cho tiêu hóa

Hôm nay bát cơm rang đó khô khốc, Nhị thiểu lại ăn một mạch hết sạch, bảo sao...

“Nhị thiếu, anh thực sự thích cô Diệp à?” Nhìn Hoắc Hoành nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, giống như đang cố chịu vậy, A Hổ không nhịn được nói: “Tôi thấy anh đối xử với cô ấy lạ lắm, đưa cô ấy đi mua quần áo, đi dự tiệc, thậm chí1nhìn thấy cô ấy bị thương anh cũng lo lắng, đến giờ còn bảo người của chúng ta đi bảo vệ cô ấy

Thực sự là lão gia đã chọn cho anh bao nhiêu thiên kim tiểu thư đều không kém gì cô Diệp cả.”

“Đi ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

A Hổ thấy Hoắc Hoành không muốn nghe anh ta nói nhiều nữa thì lui xuống luôn.

Cửa được đóng lại, ánh nắng ngoài cửa bị tấm rèm dày kia che kín, trong phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ quay mà thôi.

Một lúc lâu sau, anh ta mới mở mắt, khẽ nhíu mày lại.

Thích ư?

Nhưng ngay sau đó Hoắc Hoành lại mỉm cười

Anh ta chỉ cảm thấy cô gái này rất thú vị, muốn trêu chọc cô mà thôi, làm gì đến mức thích chứ?

Anh ta kéo8ngăn kéo ở cạnh bàn, lấy một tập tài liệu mỏng ra.

Đó chính là sơ yếu lí lịch của Diệp Lan, trong đó viết toàn bộ thông tin từ tiểu học đến khi vào cấp ba của cô giống như mọi người tốt nghiệp ra đi làm bình thường, đơn giản vậy thôi

Hoàn toàn không thấy có vấn đề gì

Nhưng, không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất

Hoắc Hoành nắm chặt bản sơ yếu lí lịch trong tay

Đầu tiên là cô vào địa bàn của Lương Phỉ, sau đó là vào công ty của Lưu Chấn, thân phận và mục đích của cô rốt cục là gì vậy?

Là ai đứng đằng sau thao túng tất cả chứ?
 
Chương 68: Phản ứng sau khi nghe lén


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7��Không ngờ là cô gái này lại thông minh như thế, quả nhiên có thể diệt được con virus ấy.”Anh ta tựa lưng vào ghế, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó

Màn đêm dần buông xuống

Đột nhiên trong lúc đó, tai nghe truyền đến một thứ âm thanh như tiếng va đập

Tiếng động nhỏ này đã khiến Hoắc Hoành đang định tắt hệ thống lập tức nắm chặt lấy tai nghe

Xem ra virus vẫn chưa bị diệt trừ, có khi là vừa nãy tín hiệu bị nhiễu sóng

Hoắc Hoành lập tức ngồi thẳng dậy, tập trung tinh thần bắt đầu nghe.

phía bên kia Nhiếp Nhiên vừa cãi nhau với Lệ Xuyên Lâm xong, trong lòng vô cùng tức giận, về đến nhà liền ngồi ở sofa, cả người ngoặt sang một bên

Tên Lệ Xuyên Lâm chết tiệt! Nếu như là trước đây thì cô nhất định sẽ bắn chết anh ta!3Dám nói như thế với cô à, số 1 cô trước giờ chỉ nghe bản thân mình mà thôi

Ai dám ra lệnh cho cô! Đều là dùng tiền để thuê cổ giết người, đều là phải ngoan ngoãn dâng tiến lên cho cô còn phải cười nói với cô.

Nghĩ đến cái gương mặt lạnh lùng kia, còn đập bàn với cô nữa chứ! Nhiếp Nhiên lúc ấy thật sự muốn rút dao ra chặt đứt năm ngón tay của anh ta

Lúc này ánh mắt cô lại đột nhiên hướng đến chiếc điện thoại cũ ở trên bàn trà kia.

Yên lặng nhìn chiếc điện thoại khá lâu, Nhiếp Nhiên mới cầm chiếc điện thoại lên nghịch một chút.

Chiếc điện thoại này cô đã kiểm tra từ ngoài vào trong, không phát hiện ra bất kì vấn đề gì cả.

Nhưng theo như tính cách của Hoắc Hoành, nhất định anh ta không1bỏ qua chiếc điện thoại này.

Đáng tiếc là giờ cô không có tâm trạng để nghiên cứu chiếc điện thoại này.

Cô quăng nó về vị trí cũ trên bàn

Sau đó đi tắm, tẩy trang, đắp một miếng mặt nạ, ngồi lên ghế mát xa bắt đầu tận hưởng

Lúc đầu, khi Lệ Xuyên Lâm sắp xếp cho cô căn phòng này, cô chỉ thấy mỗi chiếc ghế này vừa mắt, ngoài ra từ kết cấu đến hình dáng ngôi nhà đều khó coi

Ngồi ở ghế mát xa này, mọi đau mỏi đều tan biến hết

Lực tác động của chiếc máy này làm cô cảm thấy thích thú không chịu được mà rên khe khẽ

Nhưng chỉ khổ Hoắc Hoành đang nghe lén ở đầu bên kia! “Cô gái này rốt cuộc là đang làm gì vậy?” Hoắc Hoành nghiến răng ngồi nghe âm thanh ở phía bên kia, không tự chủ được8mà nắm chặt tay

“Ui..

Ừm...Ư..

Úi...” Âm thanh đó nhẹ nhàng mà lại có sức quyến rũ từ từ đi vào lòng của Hoắc Hoành, giống như tiếng mèo nhõng nhẽo vậy

Chết tiệt, không phải là cô ta đang...

Trong đầu Hoắc Hoành hiện lên hình ảnh cô nằm trên giường cùng nụ cười thỏa mãn.

Nhất thời anh ta có cảm giác bụng dưới trở nên căng cứng.

Không xong rồi!

Hoắc Hoành tức giận vứt tai nghe xuống bàn, dựa lưng vào ghế để bình tĩnh trở lại

Không ngờ rằng âm thanh trong tai nghe rơi kia lại vọng ra, từng đợt âm thanh cứ vang lên, thật sự là khiến người nghe như được chứng kiến trực tiếp vậy.

“Đúng là tiểu yêu tinh biết giày vò người khác mà.” Hoắc Hoành thở dốc một hơi

Ngược lại, Nhiếp Nhiên được chiếc ghế mát xa này làm cho thoải mái chết đi được, tâm trạng9cũng tốt hơn rất nhiều

“Thật là thoải mái quá!” Nhiếp Nhiên ra khỏi chiếc ghế mát xa, gương mặt đầy sự thỏa mãn đi vào nhà tắm tháo mặt nạ rửa mặt rồi đi ngủ

Thế nhưng ở bên kia, Hoắc Hoành đã khẳng định cô gái này vừa nãy đã..

Anh ta vô thức nghĩ lại lần đầu tiên gặp cô, dáng người mềm mại uyển chuyển, đường cong quyến rũ, lại thêm những âm thanh ban nãy...

Anh ta nghĩ anh ta đúng là điên rồi!
 
Chương 69: Nhị thiếu đến tháng rồi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Hoắc Hoành đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn cô, đôi mắt tập trung hướng về phía văn phòng của Lưu Chấn.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nhiếp Nhiên đứng đó nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ mặt đầy thảng thốt.

Anh ta đến tháng à?

Quái lạ, hôm ấy còn nói cái gì mà cơm ngon, còn muốn cô nấu cho, cũng may mà cô không toàn tâm toàn ý tin anh ta, ở cạnh Vệ Vi vẫn chắc ăn hơn

Từ ngày xảy ra chuyện ở buổi tiệc đó, sức khỏe của Vệ Vi không được tốt, cứ thỉnh thoảng lại nghỉ cả tuần khiến tất cả công việc ở công ty đợt này đều đổ hết lên đầu Nhiếp Nhiên

Bây giờ tất cả tài vụ của công ty, cô đều nằm3trong lòng bàn tay

Để nhanh chóng nắm bắt được dòng tiền lưu chuyển ở công ty, cô phải mượn cớ công việc cài virus vào máy tính của Vệ Vi để khống chế

Khi Nhiếp Nhiên ôm báo cáo tài chính bước vào văn phòng của Vệ Vi thì nhìn thấy cô ta đang uống thuốc, Nhiếp Nhiên vờ như không thấy gì và gõ cửa

Quả nhiên, thấy có người đến, Vệ Vi liền vội vàng đóng lọ thuốc lại, cất vào góc xong rồi mới nói: “Vào đi.” “Chị Vi, đây là tài liệu về tình hình chi tiêu tháng này, chị xem qua đi

À, còn đây là bản chính hợp đồng cũng như hóa đơn liên quan đến hợp tác của chúng ta với xí nghiệp của Lương thị mà1phòng Tài vụ bảo tôi đưa cho chị.”

Nhiếp Nhiên đưa toàn bộ báo cáo và hợp đồng qua cho Vệ Vi, mắt liếc về phía góc kia một cái

Thuốc an thần sao?

Cô ta không sao mà uống thuốc an thần làm gì? Vả lại loại thuốc này chỉ khi bệnh nặng hoặc khẩn cấp mới uống thôi.

Buồn rầu, âu lo? Nhiếp Nhiên cúi đầu nghĩ một lát, cuối cùng cô liền nhớ đến lần trước ở nhà ăn, tinh thần của cô ta cũng bị hoảng loạn khác thường.

Cô nhớ lúc đó Vệ Vi vừa nhìn thấy chuyện ở bàn bên cạnh thì lập tức tinh thần bị hoảng loạn

Lẽ nào cô ta bị chứng sợ máu? Không thể nào! Nếu mà là chứng sợ máu thì cũng không cần phải8uống thuốc an thần liều cao như thế chứ

Bỗng một ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu cô

Lẽ nào là do lần gặp mặt sát thủ để lại di chứng sao?

Lần trước Vệ Vi còn tận mắt thấy cảnh cô chảy máu ròng ròng, cho nên đêm không ngủ được dẫn đến lo lắng, u uất.

Càng nghĩ Nhiếp Nhiên càng thấy khả năng này cao

“Được rồi, cô đem cái này đưa cho phòng Tài vụ đi.” Vệ Vi kí tên xong liền đưa báo cáo cho Nhiếp Nhiên, sau đó để bản hợp đồng liên quan đến hợp tác với Lương thị để ở góc chậu hoa.

Nhiếp Nhiên thấy vô cùng kì lạ, cố tình chậm rãi sắp xếp tài liệu, dùng ánh mắt thăm dò liếc nhìn phía sau9chậu hoa, quả nhiên là có một chiếc két bảo hiểm trong tường.

Sao phòng Thư kí lại có két bảo hiểm? Để Vệ Vi không nghi ngờ, Nhiếp Nhiên nhanh chóng sắp xếp tài liệu rồi nói: “Chị Vi, vậy tôi đi đưa báo cáo xong, tan làm luôn nhé.”

“Được, cô đi đi.”

Nhiếp Nhiên chào Vệ Vi xong liền rời đi.

Nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến cái kết bảo hiểm

Cái kết được giấu kín như thế, còn cất hợp đồng với Lương thị vào đó, chứng tỏ bên trong có bí mật

Cô nhất định tạm thời cơ ban đêm thăm dò một chút

Nhìn đồng hồ, cô nhanh chóng đi về, cố gắng thăm dò địa hình một chút, phòng khi có chuyện gì bất ngờ có thể tẩu thoát.

Ai7ngờ, cô vừa đi về thì Hoắc Hoành cũng từ phòng của Lưu Chấn bước ra.
 
Chương 70: Kẻ đột nhập xin tha


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7rên đường về, thật tình cờ lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Hoắc Hoành ngồi trong xe vô tình liếc ra ngoài thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc ở tiệm cà phê không xa

Cô ta ở đây làm gì vậy? Hoắc Hoành thấy lạ, vì thế bảo cho xe táp vào lề đường.

Cô gái ngồi cạnh cửa kính, nhìn về phía tòa nhà đối diện, miệng vẫn ngậm ống hút, không động tĩnh gì

Cô ta đang nhìn cái gì vậy? Hoắc Hoành cũng vô thức ghé sát cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà kia, nhưng nhìn rất lâu cũng không phát hiện được gì bất thường.

Anh ta lại cúi đầu nhìn về phía trong tiệm cà phê, cô gái kia đã biến mất từ lúc nào rồi

Lẽ nào bị cô phát hiện rồi sao? Hoắc Hoành3cảm thấy như mình vừa bị chơi một số vậy.

Nhưng, thực tế thì Nhiếp Nhiên có cảm giác bên ngoài có người đang theo dõi mình, nhưng không phải nhìn thấy Hoắc Hoành mà là Lệ Xuyên Lâm.

Sau khi tên ấy cãi nhau với cô ngày hôm đó thì mỗi ngày 24/24 đều theo dõi cô, giống như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện vậy

Anh ta dùng đôi mắt lạnh bằng đó coi chừng cô, giống như lúc nào cũng đang nhắc nhở cô.

Tôi sẽ trông chừng cô! Khiến cô bỗng có cảm giác như nhìn thấy Lý Kiêu thứ hai.

Để thoát khỏi Lệ Xuyên Lâm, cô lợi dụng cửa sau nhà vệ sinh của tiệm cà phê, cố tình đi đường vòng để về nhà

Trời tối dần, Nhiếp Nhiên bước từng bước trên chiếc cầu thang cũ kĩ lên tầng

Vừa đi tới1cửa, chuẩn bị mở cửa ra thì thấy kí hiệu mình đánh dấu lúc trước khi ra khỏi nhà buổi sáng có dấu vết bị người khác động đến

Có trộm? Nhiếp Nhiên nhíu mày, thận trọng xoay khóa cửa, chỉ thấy trong căn phòng tối om, nhờ ánh sáng le lói bên ngoài hắt qua ô cửa sổ mà có thể thấy một bóng đen đang ngồi trên sofa

Chắc là vì ngồi quay lưng về phía cửa nên người đó không nhìn thấy sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên giơ cái túi của mình lên, nhón chân từng bước đập mạnh một cái xuống

Thế nhưng bóng đen ngồi trên sofa lại di chuyển một bước, cái túi cứ thế mà đập xuống sofa.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, quả nhiên là người luyện võ

Ngay tức thời, cô vứt túi qua một bên, định8dùng tay không tóm lấy vai người kia, đáng tiếc là người kia lại từ sofa nhảy phắt lên

Nhiếp Nhiên lại một lần nữa đánh hụt

Thật là nhanh nhẹn quá!

Cô nheo mắt lại, đứng sau sofa nhìn thẳng về phía bóng đen đang nấp ở góc tường, cả người toát ra một luồng khí mạnh mẽ.

Căn phòng yên tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thế giới vậy

Đồng hồ trên tường cứ đi chuyển tích tắc tích tắc tích tắc

Chiếc đèn LED cảm ứng âm thanh ở đầu cầu thang năm giây sau cuối cùng cũng tắt rồi, Nhiếp Nhiên nhanh chóng chớp lấy cơ hội này, xoay mình một cái đã đứng ở trước mặt người kia rồi

Ba ngón tay của cô như bộ vuốt nhanh chóng tóm lấy cổ họng người kia khiến người đó lùi về phía sau vài9bước

Thật không ngờ, bên hông của Nhiếp Nhiên lại ánh lên sáng loáng, một con dao găm sắc nhọn hướng thẳng về phía mắt của người kia

Người đó không ngờ rằng sát khí của Nhiếp Nhiên lại mạnh đến vậy

Nhanh như chớp, hắn dùng chân đá bay con dao, nhưng cuối cùng vẫn lỡ mất nửa nhịp, Nhiếp Nhiên vẫn né được, khiến hắn lao ngay ra phía cửa

Tận mắt nhìn thấy khí lạnh toát ra từ con dao, người kia định xoay người nhảy lên cao để trốn nhưng con dao vẫn suýt chạm đến da đầu và cắt mất một mảng tóc của hắn

“Em điên rồi! Sắp ở đây giết người rồi đấy!” Người kia tức giận hét lên, Nhiếp Nhiên bỗng hơi run tay thu con dao về.
 
Chương 71: Phục tùng cấp trên miễn thương lượng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Tất nhiên trong lòng anh ta cũng có chút đắc ý, Lệ Xuyên Lâm từ xưa đến giờ vẫn chưa bị ai làm cho nghẹn họng như thế

Lần này bị Nhiếp Nhiên chọc cho tức xì ra khói, cuối cùng vẫn phải nhờ mình ra mặt! Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Nhiếp Nhiên..

“Xử phạt gì chứ? Em sắp tìm ra manh mối rồi, mà anh ta lại có thể bắt em dừng ư? Nếu như có báo cáo chuyện này lên cấp trên, người bị phạt cũng không phải là em.” Cô cười một tiếng như chẳng có chuyện gì cả

Phương Lượng nhìn thấy thái độ của cô lúc này thì nhíu mày lại: “Cấp trên yêu cầu dừng, em nhất định phải dừng! Không liên quan gì đến chuyện này nữa!”

Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghiêm3túc như vậy, nhất thời trầm mặt lại một chút, sắc mặt khó chịu: “Ý gì vậy? Bảo em tiếp nhận là mấy người, bây giờ bảo em dừng cũng là mấy người, không dừng lại bị phạt, mấy người đang định đùa giỡn em như con khỉ đấy à?”

“Nhiếp Nhiên, quân nhân phải phục vụ vô điều kiện, bất luận là tiến hay lùi!” “Lẽ nào bảo em đi chết em cũng phải chết sao?” Nhiếp Nhiên châm biếm anh ta một câu

Nhưng không ngờ Phương Lượng kiên quyết trả lời một chữ: “Đúng!”

Nhiếp Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, nói: “Điên rồi sao?”

“Quân nhân chính là vật dâng hiến và hy sinh, ngay khi vào quân đội đáng nhẽ em phải biết chứ!” Phương Lượng cũng đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.

“...” Sao cô lại1phải biết chứ? Không phải là cô tự nguyện vào doanh trại quân nhân.

Vẻ mặt Phương Lượng vô cùng nghiêm túc, anh ta nói: “Nhiếp Nhiên, tôi hi vọng em có thể dùng nhiệm vụ này ở đây.”

“Không được!” Nhiếp Nhiên dứt khoát từ chối khiến giọng Phương Lượng không kìm được mà cao lên mấy lần, “Nếu em vẫn nhận thấy rằng mình là quân nhân thì bắt buộc phải dừng hẳn nhiệm vụ này lại!” “Em đã là quân nhân thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên khăng khăng như vậy, mặt lạnh tanh nói: “Em muốn tôi trói em mang về đúng không?” Nhiếp Nhiên cũng không kém phần lạnh lùng, mắt khẽ nheo lại: “Nếu giáo quan không sợ mất thêm một mảng da đầu nữa thì anh cứ thử thôi.”

“Em!”

Phương8Lượng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, tự nhiên cảm thấy nhiệt độ toàn thân cô đang giảm dần đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc

Cô ấy chỉ là một tân binh thôi, sao lại có khí thể áp bức như thế chứ? Lúc này, không khí trở nên bế tắc cực độ

Mà ngay lúc này, Nhiếp Nhiên cũng nhạy bén thấy rằng sau cửa có gì đó khác lạ

Cô quay ngoắt về phía sau thì thấy Lệ Xuyên Lâm đã đứng yên ở cửa rồi

Hai người một trước một sau bao vây lấy Nhiếp Nhiên

“Nhiếp Nhiên, tôi yêu cầu cô dừng nhiệm vụ ngay lập tức.”

Nhiếp Nhiên đối diện với mệnh lệnh của Phương Lượng, lại vừa nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm ở phía sau, thể là có ý cưỡng chế sao?

Nhưng tại sao vậy? Rõ ràng là9mọi chuyện đang phát triển tốt cơ mà, tại sao lại dừng? Tại sao?

Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu họ đang tính toán cái gì nữa

Cũng không thể liều mạng với hai người họ được, mặc dù là có thể đánh thắng nhưng động đến hai người bọn họ cô nhất định sẽ bị trục xuất mất, vậy thì sau đó lấy gì ra để gặp lại vị phu nhân kia?

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thỏa hiệp: “Hôm nay tôi nhìn thấy trong kết bảo hiểm của Về Vi có hợp đồng hợp tác với Lương thị

Lương Phỉ đã chết rồi, cô ta vẫn cất bản hợp đồng hợp tác vào két bảo hiểm, ở đây nhất định có vấn đề: Nói không chừng ở bên trong vẫn còn để7đơn hàng giao dịch nữa

Hơn nữa từ sau sự việc gặp sát thủ lần trước tới giờ cô ta đã bắt đầu uống thuốc an thần, tôi tin rằng không lâu nữa thôi cô ta sẽ phải tìm người giúp đỡ.”

Nhiếp Nhiên vô cùng chân thành nói với hai người kia: “Các anh cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.”

Tiếc là Lệ Xuyên Lâm lại một mực từ chối: “Không được, tôi phải tính toán lại từ đầu vì hành vi của cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ rồi.”

“Anh ta chẳng tìm thấy bất kì một chứng cớ gì từ tôi đúng không? Chỉ hoài nghi về thân phận của tôi thôi.”

Nhiếp Nhiên vô cùng tức giận nói một cách mạnh mẽ tỏ rõ sự bức xúc của mình

“Chỉ cần có bất kì nghi ngờ gì tôi đều cho dừng lại, điều này ảnh hưởng đến mạng sống của rất nhiều người.” Nhìn vẻ mặt nhất định không nhượng bộ của Lệ Xuyên Lâm, trong lòng Nhiếp Nhiên như có một tiếng nổ lớn, lửa giận như thiêu như đốt

Cô nghiến răng, cười chế giễu nói: “Vừa nãy không phải chính giác quan nói để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng mà phải hiến dâng sinh mệnh cao quý của bản thân, đây chính là điều mà một quân nhân nên làm đúng không? Vậy thì để cho họ đi làm vật hy sinh đi.” Phương Lượng biết Nhiếp Nhiên vô cùng ngông cuồng, nhưng anh ta không thể ngờ cô lại có thể nói ra những lời như thế, thật sự làm cho anh ta kinh hãi

Anh ta cau mày tức giận nói: “Vì nhiệm vụ của chính mình mà hy sinh toàn bộ mạng sống của mọi người trong đường dây, em thấy đây là việc mà quân nhân nên làm sao? Nhiếp Nhiên, em tốt nhất là nên biết mình là ai? Những lời vừa rồi tôi không mong là có thể được nói ra từ chính miệng học trò của mình.”

Nhiếp Nhiên cuối cùng chỉ có thể tức mà không làm gì được, buông ra một câu: “Các anh nhất định sẽ hối hận khi làm như thế này.”

Nói xong, cô cáu kỉnh quay người đi ra ngoài.
 
Chương 72: Mùi thuốc súng chạy dọc hành lang


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Cô thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng là có thể hoàn thành, Lệ Xuyên Lâm và Phương Lượng thế nào lại chỉ vì mấy người cùng đường dây chết tiệt nào đấy mà lại từ bỏ như vậy.

Quả thật là khiến cô không thể tưởng tượng nổi!

Cứ từ bỏ như vậy, cho dù là có đổi một người mới đến cũng vẫn thu hút sự chú ý của Hoắc Hoành và Lưu Chấn thôi.

Sau đây là giai đoạn nhạy cảm trong giao dịch của bọn họ, người mới đến nhất định sẽ bị thu hút sự nghi ngờ, không đúng sao? Cô mất thời gian gần một tuần suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi cách làm việc của họ

Cứ thể, trong lòng cổ hậm hực, gương mặt3lại trở nên khó coi, cuối cùng thì như thiên lôi trong lớp học vậy, mọi người đều cố tránh xa

Hai ngày sau, Lý Kiêu cũng về đơn vị, điều này làm những người cùng phòng thở phào nhẹ nhõm

Coi như có người có thể kìm hãm được Nhiếp Nhiên rồi

Nhưng không ngờ, Lý Kiêu vừa quay lại, việc đầu tiên cô làm là hùng hổ chạy thẳng đến chỗ Nhiếp Nhiên, hơn nữa gương mặt còn lạnh tanh

Điều này làm mọi người khá sợ hãi, trong lòng nghĩ không biết một lúc nữa có đánh nhau không đây?

Hai con ngựa ô một con kiêu ngạo, một con huênh hoang, nếu mà đánh thật thì chắc phải đã mắt lắm.

Giờ nghỉ trưa mọi người đều đứng ở hành lang không xa, không1dám tùy tiện rời đi

Lý Kiều bước thật nhanh đến túm lấy tay của Nhiếp Nhiên: “Phùng Anh Anh chết rồi!”

Nhiếp Nhiên cau mày nhìn cô ta.

Quần áo mà Lý Kiểu mặc là đồ của cô, trông có vẻ như mấy ngày nghỉ này đã đi tìm hiểu vụ án của Phùng Anh Anh

Trời! Cô gái này vẫn cứng nhắc như thế! Trong lòng cô có ý giễu cợt nhẹ, lập tức bỏ tay của Lý Kiêu ra, thản nhiên nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng giải quyết xong mối bận tâm rồi.”

Nói xong, cô định quay người bỏ đi.

Lúc này cô thật sự không có tâm trạng nói với Lý Kiêu về chuyện của Phùng Anh Anh

“Cậu không muốn biết cậu ta chết như thế nào à?” Lý Kiêu lại8bước nhanh hơn vài bước chặn cô lại

Nhiếp Nhiên thở dài một cái, cố nén sự khó chịu trong lòng lại, nói lạnh tanh: “Không muốn, vì chẳng liên quan gì đến tôi cả

Vả lại tôi thật sự đang rất bực, cách xa tôi ra!” Nói rồi lại định bước qua để đi.

Nhưng sao Lý Kiều có thể dễ dàng để cô đi như thế, hơn nữa sự tức giận trong lòng cô ta cũng chẳng kém gì Nhiếp Nhiên

Cô ta nắm chặt cổ tay của Nhiếp Nhiên, nói từng câu từng chữ: “Cậu ta chết ở cảng biển, chặt đứt chân tay, chết chìm

Pháp y xác nhận đã bị ngâm trong nước tối thiểu một tuần, toàn thân thối rữa, mặt mũi biến dạng.” Nhiếp Nhiên nghe cô ta nói đầy9phẫn nộ xong mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn lạnh tanh: “Vậy thì liên quan gì đến tôi? Không phải cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì cậu ta mà khóc lóc chứ? Tôi thấy rằng kiểu tình cảm chị em thân thiết thế này thì cậu cứ đi là hợp lí, dù sao tình cảm giữa cậu với cậu ta cũng tốt

Nhớ đốt cho cậu ta nhiều tiền giấy, xuống âm phủ có khi còn muốn làm loạn.” Lý Kiêu không thể kìm nổi sự giận dữ trong lòng, túm lấy cổ áo cô, gầm lên một tiếng: “Nhiếp Nhiên!” “Bỏ ra!” Ánh mắt Nhiếp Nhiên như muốn giết người vậy.

Ngay lập tức tình hình trở nên căng thẳng.

Những người đứng hóng chuyện ở cách đó không xa tuy không biết7bọn họ nói gì, nhưng cũng căng thẳng không kém

Đột nhiên một giọng nói vang lên: “Giờ nghỉ trưa các em ồn ào gì ở hành lang vậy?”
 
Chương 73: Trong lòng có cảm giác khác lạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7hương Lượng nhìn tờ đơn xin hủy phép trong tay, khóe miệng co rút

Con bé này không có việc gì làm để tờ giấy này 24/24 ở bên người đến nát cả ra rồi.

Anh ta lẩm bẩm vài câu, nhận lại tờ giấy, bước nhanh về phía trước, “Chỗ tôi còn có vài thứ giấy tờ cần em kí tên, đi theo tôi.”

“Cái gì cần kì chứ?”

Nhiếp Nhiên tỏ rõ vẻ không muốn nói chuyện khiến Phương Lượng tức đến mức nghiến răng lại

“Đơn xin phân công công tác! Bây giờ chỉ thiếu mỗi chữ kí của em thôi, em có đi không?” Nhiếp Nhiên ồ lên một tiếng, tiếp đó nhanh chóng bước đến văn phòng

Phương Lượng bị bỏ lại một bên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt

Muốn lên trời sao? Anh ta nhìn nhóm người vẫn đứng ngây ngốc ra ở kia,3không nhịn được mà quát một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, có muốn nghỉ trưa không vậy? Nếu không thì đi chạy một vòng cho tôi.”

Lập tức, đám người kia đều tản hết ra.

Sau khi Phương Lượng nhìn hành lang trống trơn không một bóng người thì mới đi về phía văn phòng của mình

Anh ta vừa vào văn phòng, đã thấy Nhiếp Nhiên đứng đó hỏi: “Đơn đâu rồi?”

Phương Lượng ngồi xuống, rút trong ngăn kéo ra một lá đơn, Nhiếp Nhiên đưa tay ra lấy nhưng anh ta lại để nó lên trên mặt bàn.

Nhiếp Nhiên nhíu mày nhìn anh ta.

Phương Lượng nhìn thẳng vào mặt cô, nói: “Em vẫn đang tức giận.”

Không phải là nghi ngờ mà là khẳng định

Nhiếp Nhiên buông tay xuống, mặt không chút biểu cảm: “Không.”

“Em có!”

“Không!”

“Có!”

Nhiếp Nhiên lười không muốn cãi nhau với anh ta,1mạnh mẽ đứng lên, giọng lạnh lùng: “Giáo quan à, nếu như đơn này không cần ký thì em về nghỉ trưa đây.”

“Nhiếp Nhiên, em định đùa giỡn thể này đến bao giờ?” Giọng nói tức giận của Phương Lượng từ phía sau truyền đến.

Nhiếp Nhiên bỗng dừng bước.

“Tôi biết em đang tức giận, nhưng là một quân nhân, chúng ta bắt buộc phải học cách phục tùng! Huống hồ, bất cứ khi nào xảy ra nguy hiểm chúng ta đều bắt buộc phải dừng lại, bảo vệ an toàn, tránh sự hy sinh.” “Hy sinh? Các anh đúng là xem thường tôi quá rồi!” Cô khẽ lườm anh ta, giọng lạnh lùng

“Tôi biết trong lòng em muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là người huấn luyện em, tôi luôn muốn lấy sự an toàn lên hàng đầu

Em có hiểu không?” Dừng lại vài8giây, Phương Lượng thấy thái độ của cô vẫn không thay đổi gì, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi, em đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này, Nhiếp Nhiên không do dự gì mà quay người bước đi luôn.

Nhưng trong lòng cô lại thấy có gì đó rất lạ.

Đặc biệt là sau khi nghe xong câu cuối cùng của Phương Lượng

An toàn của con người đặt lên hàng đầu....

Ngày trước sau khi vào tổ chức, cấp trên lúc nào cũng nói với cô để hoàn thành nhiệm vụ có thể hy sinh tất cả! Câu nói này đã hằn sâu vào tâm trí của cô rồi.

Huống hồ, lúc đầu Phương Lượng cũng nói rằng, làm quân nhân có nghĩa là dâng hiến là hy sinh

Bây giờ đột nhiên lại nói ngược lại, lẽ nào anh ta không thấy giống như tự9vả vào mặt sao?
 
Chương 74: Tình hình thay đổi khiến người ta đau đầu cầu cứu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7hương Lượng nghe xong thì tinh thần trở nên vô cùng căng thẳng, “Sao lại như thể được? Bị điều tra ra cái gì hay là bị phát hiện rồi?” Lệ Xuyên Lâm lắc đầu, cau mày, “Không rõ nữa, chỉ biết rằng tạm ngừng tuyển trợ lý thư ký thôi.” “Không tuyển nữa? Không phải Nhiếp Nhiên đã từ chức rồi sao?” Hôm đó sau khi lên xe, anh ta đã bắt Nhiếp Nhiên gửi đơn từ chức rồi mà, theo lí mà nói vị trí thư kí bây giờ sẽ rất cần người, sao lại không tuyển nữa nhỉ?

Phương Lượng đang cảm thấy vô cùng kì lạ thì Lệ Xuyên Lâm lấy từ túi áo ra một chiếc điện thoại, “Còn nữa, tổ thông tin từ hôm qua nói với tôi, điện thoại của Nhiếp Nhiên liên tục có3người gọi tới.” “Ý của cậu là bọn họ muốn giữ Nhiếp Nhiên lại sao?”

Phương Lượng cảm thấy như bọn họ đi một vòng cuối cùng lại trở về xuất phát điểm

Nhưng Lâm Lịch Xuyên lại lắc đầu, “Không, là Hoắc Hoành gọi điện đến.”

“Hoắc Hoành?”

Phương Lượng lại cảm thấy kì lạ.

Tại sao anh ta lại gọi cho Nhiếp Nhiên? Bọn họ dường như chẳng liên quan gì đến nhau.

“Đúng vậy, là Hoắc Hoành

Vì thế hôm nay tôi mới cố tình đến đây, muốn Nhiếp Nhiên nghe điện thoại, như thế mới biết được ý của anh ta.”

“Được! Tôi lập tức gọi Nhiếp Nhiên đến.” Vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, Phương Lượng lập tức đứng dậy bước ra ngoài văn phòng của mình

Lệ Xuyên Lâm cũng đứng dậy đi cùng anh ta, “Cô ấy ở đâu?”

“Ở sân vận động1xả giận” Cứ nghĩ đến Nhiếp Nhiên, Phương Lượng lại thấy đau đầu.

Mấy ngày trước, bọn họ còn sống chết ra lệnh cho cô quay về, giờ lại bảo cô nghe giúp điện thoại, dường như không phải Nhiếp Nhiên thất bại mà là hai người bọn họ tự vả vào mặt mình.

Nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của cô, anh ta có cảm giác một lát nữa thôi bản thân thể nào cũng lĩnh đủ rồi.

Còn Lệ Xuyên Lâm sau khi nghe hai chữ “xả giận”, cũng không nhịn được khẽ cau mày, đi theo sát Phương Lượng ra thao trường.

Ánh nắng gay gắt chiều xuống, thao trường vì thế mà nóng như lửa đốt, cả thao trường yên tĩnh chỉ có mình Nhiếp Nhiên vẫn say mê treo ngược mình trên xà tập

Từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống nhưng8tốc độ của cô không hề thuyên giảm

“Nhiếp Nhiên!” Phương Lượng bước tới gọi lớn.

“Em không điếc, gọi to như thể làm gì?” Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục luyện tập, không thèm ngẩng đầu lên.

“Theo tôi đến văn phòng một chút.” “Lại chuyện gì nữa?” Nhiếp Nhiên dừng luyện tập một cách không vui vẻ gì, cô nhảy từ trên chiếc xà xuống

Nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm đứng bên cạnh Phương Lượng, cô nhíu mày, “Cảnh sát Lệ, đã lâu rồi không gặp.”
 
Chương 75: Anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7hiếp Nhiên à, nếu không phải là không còn cách nào khác thì chúng tôi cũng không tìm em để gọi cuộc điện thoại này đâu.” “Đấy là chuyện của các anh!” Nhiếp Nhiên cười chế giễu Lệ Xuyên Lâm: “Tôi đã nói là anh sẽ hối hận mà.” Nói xong, cổ dứt khoát rời đi luôn

Nhưng Lệ Xuyên Lâm bỗng giữ chặt cổ tay của Nhiếp Nhiên lại

“Cô muốn tôi phải làm gì mới chịu gọi cuộc điện thoại này đây?” Nhiếp Nhiên ngẩng cao đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói hai chữ: “Xin lỗi.”

Phương Lượng thấy mặt của Lệ Xuyên Lâm cứng đờ thì lập tức nói: “Nhiếp Nhiên, em đừng làm loạn nữa!” “Thế nào? Có phải là thấy mình không làm được không? Không làm được thì tránh xa tôi ra!” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng bỏ tay anh3ta ra rồi tiếp tục đi thẳng

Lúc này không khí trở nên căng thẳng cực độ

“.

Xin lỗi.” Nhiếp Nhiên vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Xuyên Lâm vọng tới.

Cô dừng bước, khóe miệng cong lên.

“Bây giờ gọi điện được chưa?” Giọng Lệ Xuyên Lâm rất lạnh lùng, rõ ràng là anh ta đang tức giận.

Nhưng Nhiếp Nhiên là ai chứ? Sự tức giận của Lệ Xuyến Lâm, cô thật sự không thèm quan tâm.

Nhiếp Nhiên xoay người lại mỉm cười nói: “Không được

Bởi vì anh chưa nói với tôi anh có lỗi với tôi ở điểm nào?” Nụ cười đắc ý đó trong mắt Lệ Xuyên Lâm chính là một sự khiêu khích! Nhưng tất cả là vì nhiệm vụ, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn

Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt sắc như dao, rành1mạch nói từng câu từng chữ: “Bởi vì tôi bắt cô dừng nhiệm vụ một cách đột ngột, dẫn đến bây giờ nhiệm vụ không có cách để hoàn thành, vô cùng xin lỗi.”

“Còn nữa!”

Phương Lượng thấy Nhiếp Nhiên được đằng chân lân đằng đầu, cuối cùng cũng không chịu được tức giận nói: “Nhiếp Nhiên, đủ rồi đấy!” Ai ngờ Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng nói: “Vẫn chưa đủ!” Nhiếp Nhiên khoanh tay, thong thả nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Anh biết vì sao tôi yêu cầu anh xin lỗi không? Không chỉ là vì anh bắt tôi dừng nhiệm vụ đột ngột, mà quan trọng là vì từ đầu đến cuối anh không hề tin tôi!”

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh như băng: “Anh luôn miệng nói là suy nghĩ cho sự an toàn của tôi, nhưng thật ra là vì anh không8tin tôi! Nhiệm vụ phát sinh việc ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy khó kiểm soát, vì thế anh bắt đầu dao động! Sự chống cự và từ chối của tôi chính là lí do để anh cho dừng nhiệm vụ lại! Anh bị cảm xúc của mình khống chế, chưa hề có sự suy nghĩ cẩn thận

Anh không đủ tư cách làm người móc nối, anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi!”

Từng câu từng chữ không đủ tư cách, không xứng đáng dần dần tan trong không khí nhưng lại khắc sâu vào lòng của Lệ Xuyên Lâm.
 
Chương 76: Cuộc điện thoại khiến người ta trở tay không kịp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7hưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?

Lẽ nào...

Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bác

Nhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?

Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm

“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều tra

Sao anh3có thể bỏ được chứ?”

“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”

Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại qua

Nhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.

Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.

“Số điện thoại của ai đây?”

“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”

Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.

Vậy anh ta gọi đến làm gì?

Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc1nhiên

Sao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.

Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành

“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”

“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”

Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa8chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?

Ba người cùng lặng thinh

Hoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồi

Trời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp

“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”

đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”

Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.

Cô cười ha ha hai tiếng: “..

Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời9nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?
 
Chương 77: Đánh đòn tâm lý


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhiếp Nhiên liếc một cái rồi lập tức nói: “Tôi ở tòa 236 đường Kim Phúc Nguyên.” Đầu giây bên kia ngưng lại vài giây, sau đó nói: “Trước bốn giờ tôi sẽ đến, chờ tôi.” Sau đó lập tức cúp máy.

Nhiếp Nhiên chắc chắn tắt điện thoại rồi mới mở miệng hỏi Phương Lượng: “Chỗ đấy là chỗ nào vậy?” “Đó là căn cứ an toàn của chúng ta.” “Bây giờ đã là một giờ rồi, hai người lái xe đi cũng mất hai giờ đồng hồ

Tôi lập tức về đồn viết đơn xin.” Lệ Xuyên Lâm vừa nói vừa bước vội ra khỏi thao trường.

Phương Lượng cau mày, cản anh ta: “Lệ Xuyên Lâm! Anh thực sự muốn bỏ sao?” Lệ Xuyên Lâm kiên quyết nói: “Mọi việc đằng trước tôi đã làm rất cẩn thận rồi, anh tiếp nhận nhất định không có vấn đề gì đâu.” “Nhưng Lưu Chấn là...”

Phương Lượng định nói tiếp nhưng lại bị Lệ Xuyên Lâm chặn lại

“Là gì không quan trọng, nhiệm vụ mới là quan trọng.” Lệ Xuyên Lâm rời đi để Phương Lượng với vẻ mặt đầy thương xót ở lại khiến Nhiếp Nhiên có chút tò mò.

Theo như sự phát triển của tình huống này thì nội dung sẽ vô cùng cẩu huyết.

Vì thế, cô lay tay của Phương Lượng hỏi: “Lưu Chấn không phải là ba của anh ta chứ?”

Phương Lượng trợn trừng mắt kinh ngạc “Em nói gì thế? Lưu Chẩn là kẻ thù giết ba của anh ta.”

Kẻ thù giết ba?1Vậy là cũng vô cùng cẩu huyết rồi

Nhưng rất nhanh thôi Nhiếp Nhiên lại thấy có gì đó bất thường ở đây

“Chờ chút! Lưu Chấn không phải kẻ mới được tìm ra gần đây sao?” “Chuyện nói ra thì dài lắm” Phương Lượng thở dài một cái, nhìn thẳng về phía trước, thủ thỉ: “Năm đó anh ta mới mười tuổi, tan học về mới phát hiện căn nhà bị nhuốm đầy máu, sau đó cảnh sát kết luận là giết người cướp của, nhưng lại mãi không bắt được tội phạm

Mấy chục năm sau kẻ đó lại tự đến Sở Cảnh sát thú tội, nhưng không ngờ toàn bộ thông tin đều là giả! Cho đến mãi gần đây khi điều tra Lưu Chấn mới phát hiện8ra một chút đầu mối.” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nghi ngờ: “Thông tin giả mà sao cảnh sát lại có thể không biết được chứ?” “Tất nhiên là biết chứ, nhưng bao nhiêu năm không tìm ra, cũng niêm phong hết tài liệu rồi.” Chẳng trách Lệ Xuyên Lâm lúc làm việc lại dễ kích động đến thế, hóa ra là có huyết án, Nhiếp Nhiên nhìn Lệ Xuyên Lâm đã đi xa rồi nói

“Được rồi, chuyện cũ cũng được nghe hết rồi, tôi đưa em đi nào.”

Nhiếp Nhiên liếc Phương Lượng rồi bĩu môi nói: “Giáo quan kể chuyện cho em rồi, em còn bắt thầy đưa đi nữa, chẳng phải là lãng phí bao nhiêu nước bọt của thầy rồi không?”

Phương Lượng bị bóc mẽ xong9ngại ngùng gãi đầu gãi tai: “Đằng nào thì tôi cũng nói rồi, làm thế nào chỉ có thể dựa vào em.” Nhiếp Nhiên thản nhiên đáp: “Giáo quan đừng có dùng đòn tâm lí với em, sự tức giận ngày hôm đó, sớm muộn gì em cũng trả lại hết.” Phương Lượng vờ như vô tội: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi bị tên kia lừa

Nhưng làm giáo quan của em tôi lo lắng nhất vẫn là an nguy của em.” “Rút lại sự lo lắng đó lại đi, em nhất định sẽ lập công lớn cho thấy xem!”

Nhiếp Nhiên vênh mặt nói lời ngông cuồng xong, không thèm nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm đang đi ở phía xa kia nữa

Phương Lượng nhìn7cái bóng đang xa dần kia thì không khỏi lắc đầu.
 
Chương 78: Bên ngoài gara có bóng người


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7ếu như lần này không có sự chuyển biến ở phía Hoắc Hoành, công ty Lưu Chẩn lại ngưng tuyển người, kế hoạch của bọn họ coi như là đi vào ngõ cụt.

Đến khi giao dịch hoàn thành, vụ án mạng của Lương Phỉ cũng không được phá, bọn họ có xin cũng chỉ phí công mà thôi

Lúc anh ta chưa kịp nổ máy thì nghe thấy bên phải tay lái có người mở cửa xe ngồi lên rồi đóng cửa lại

Lệ Xuyên Lâm thấy Nhiếp Nhiên tự nhiên thắt dây an toàn, nhíu mày nói: “Cô ngồi nhầm xe rồi.”

Cô gái này nhảy lên xe lúc nào mà sao anh lại không biết vậy?

Cố đường đường chính chính ngồi bên cạnh ghế lái, “Nhìn thái độ3nhận lỗi của anh cũng thật lòng nên tôi tạm bỏ qua chuyện cũ.”

Lệ Xuyển Lâm nhìn dáng vẻ “Tôi đúng là người rộng lượng” của cô thì không nên được một hơi thở dài

Anh ta lạnh lùng nói: “Xuống xe!” Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, hờ hững hỏi lại: “Anh bảo tôi xuống xe?”

“Đúng!”

“Dựa vào cái gì?”

Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh tanh: “Từ hôm nay trở đi, người móc nối từ cô không phải là tôi nữa rồi.”

Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt khó coi của anh ta, cố tình đùa một chút: “Kiêu ngạo gì chứ, nếu không nghĩ đến chuyện của ba mẹ anh thì tôi còn lâu mới hợp tác với anh đó.”

“Cô nói gì?” Lệ Xuyên Lâm1quay đầu về phía Nhiếp Nhiên, mặt cứng đờ lại.

“Tôi nói anh lái xe nhanh lên, nếu muốn thì người chịu trách nhiệm là anh chứ không phải là tôi đâu.” Nói xong cô tìm một tư thế thoải mái nhất dựa vào ghế, không nói thêm gì nữa.

Gặp phải loại con gái bất chấp thế này, Lệ Xuyên Lâm không còn cách nào khác là tự nhủ bản thân không thèm chấp cô.

Mặt anh ta tĩnh lặng như nước, sau khi nổ máy, xe từ từ đi ra ngoài.

Đột nhiên ở góc của gara có một bóng người xuất hiện

Sắc mặt của Nhiếp Nhiên bỗng thay đổi, trong lòng vang lên một tiếng hỏng rồi! Đây là nhiệm vụ bí mật của cô, lẽ nào bị8lộ rồi ư?

Đáng chết! Đang giờ nghỉ trưa kẻ nào lại chạy đến chỗ đỗ xe chứ? Nhiếp Nhiên không nhịn được mà chửi một câu

“Cúi người xuống!” Rõ ràng là Lệ Xuyên Lâm cũng nhìn thấy phía bên phải có bóng người, lập tức nói nhỏ

“Còn cần anh nhắc chắc!” Nhiếp Nhiên khịt mũi, nhanh chóng ẩn nút cạnh ghế xuống, cơ thể áp vào cửa, giữ chặt tay để ngăn nó bị văng ra

Lệ Xuyên Lâm hoàn toàn bình tĩnh lái chiếc xe ra khỏi gara

Khi người phía trước chuẩn bị lao vào cánh cửa, anh ta chớp lấy cơ hội đạp mạnh chân ga.

“Ầm!” Trong chớp mắt chiếc xe lao như bay ra ngoài.
 
Chương 79: Người lạnh lùng đột nhiên biết quan tâm đến người khác rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
7hông khí trong xe đột nhiên trở nên yên lặng

Lệ Xuyên Lâm không thấy cô nói gì, ngay sau đó liền rút trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười tinh quái, “Sao thế, định lấy lòng tôi à?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Lệ Xuyên Lâm liếc qua có một cái, “Cố định mặc đồ tập luyện ở doanh trại thế này mà đi sao?” Nhiếp Nhiên tự nhìn lại thấy đúng thật, mình không thể mặc thế này được

“Đây là thẻ của tôi, cô đi mua vài bộ quần áo đi.” Nhiếp Nhiên liếc nhìn cái thẻ của anh ta, vô tình hỏi: “Không phải là anh không muốn làm người móc nổi của tôi sao? Tại sao lại đưa tôi thẻ của anh?” Lệ Xuyên Lâm ngập ngừng một chút rồi nói: “Đây coi như là lần giúp đỡ3cuối cùng trên cương vị là người móc nối của cô đi.”

“Rõ ràng là không nỡ, lại còn giả vờ nghiêm túc gì nữa, có một không?” Cô cười giễu cợt rồi cầm cái thẻ từ tay anh ta: “Nếu đã không nỡ thì đừng buông bỏ

Để người khác chịu thiệt thòi còn hơn bản thân chịu khổ, dựa vào cái gì mà phải làm khổ bản thân như thế?” Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, không hiểu ý cô lắm

Lệ Xuyên Lâm liếc nhìn cô, hỏi: “Ý của cô là, cô sẽ hy sinh bản thân để giúp đỡ tôi sao?”

Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi: “Sao tôi phải hy sinh bản thân?”

“Không phải là cô bảo để người khác chịu thiệt thòi sao? Ở đây còn có ai khác sao?”

Rõ ràng ý cô là lão Lưu Chẩn, kẻ thù giết cha của anh ta, sao lại chuyển thành cô1rồi?

Lệ Xuyên Lâm này là ngốc thật hay ngốc giả vậy? Thấy cô nhíu mày thảng thốt, khóe miệng Lệ Xuyên Lâm vô thức cong lên

“Cô đừng có hối hận đấy.”

Hay lắm, lại là cái miệng chết tiệt này! Chẳng mấy chốc, xe đã đến điểm hẹn, Nhiếp Nhiên xuống xe định rời đi

“Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi, không được tự mình hành động.” Lệ Xuyên Lâm kéo cửa kính xe xuống dặn dò

“Biết rồi.”

Nhiếp Nhiên sốt ruột trả lời, đang định bước đi thì lại nghe thấy một câu nói với theo: “Còn nữa, cô nhớ chú ý an toàn đấy!”

Gì cơ? Trời sắp bão à? Sao kẻ lạnh lùng như anh ta lại biết quan tâm người khác? Cô có nghe nhầm không vậy?

Nhiếp Nhiên kinh ngạc xoay người lại, ai ngờ Lệ Xuyển Lâm lại đạp thẳng chân ga phóng xe như bay đi8mất.

Mẹ nó chứ! Lệ Xuyên Lâm, bà đây với anh không đội trời chung!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom