Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 260: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1huyện này vốn dĩ là chuyện gia đình, nếu như bây giờ anh nổ súng, thì đến lúc ấy em và ba không có cách nào để giúp anh được đâu.” “Giúp? Mày bớt nói chuyện cười đi được không? Đến nước này rồi mà mày còn giả bộ là em trai tốt à!” Hoắc Mân cười hung ác

Lưu Chẩn đứng một bên nhìn cảnh hai anh em bọn họ đấu đá nhau, không khí căng thẳng ngày càng dâng cao, Ông ta im lặng không nói lời nào đứng sau lưng Hoắc Mân, đề phòng đến lúc Hoắc Hoành nổ súng thì có Hoắc Mân đỡ đạn cho mình

Dù sao thì cũng là mâu thuẫn nội bộ giữa anh em bọn họ, ông ta không muốn can thiệp vào để rồi thành kẻ chết thay

“Tao nói cho mày biết, nếu mày không muốn cô ta chết thì3mày lấy súng bên hồng ra đặt lên thái dương của mày sau đó nổ súng.” Hoắc Mân đặt súng lên thái dương của Nhiếp Nhiên đe dọa: “Nếu không, tao giết nó!” Nhiếp Nhiên thấy thái dương của mình có một lực mạnh tác động lên, trong lòng vô cùng tức giận

Cả đời này chưa có kẻ nào dám dí súng vào đầu cô như thế này, đúng là muốn tìm đường chết mà! Sau khi Hoắc Hoành nghe thấy lời đe dọa của Hoắc Mân xong thì không hề có động tĩnh gì, ngồi yên ở đó nhìn về phía Nhiếp Nhiên với ánh mắt thâm tình

Hoắc Mân cười lạnh, “Sao nào, sợ chết à? Vậy thì được.” Nói rồi, hắn dí tay mạnh hơn vào cò như thể sắp bắn thật đến nơi

Con người của Hoắc Hoành co lại, anh lập tức trả lời: “Được!”2Một tiếng “được” đó làm A Hổ ở phía sau vô cùng sửng sốt hét lên, “Nhị thiếu!” Nhị thiếu điên rồi sao? Sao lại có thể đồng ý chứ!

Để súng lên thái dương còn không phải là tự sát sao! Vì một người con gái mà tự sát, lại còn là một cô gái bình thường, chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là chuyện cười trong thiên hạ! Tiếc là Hoắc Hoành dường như không nghe thấy tiếng của A Hổ, ánh mắt anh vẫn tập trung hoàn toàn về phía cánh tay cầm súng của Hoắc Mân, “Anh đừng đụng đến cô ấy.” Hoắc Mân cười đắc ý, “Thấy đau lòng thì rút súng ra, nhanh lên!”

Hôm nay, hắn nhất định phải khiến Hoắc Hoành chết ở đây, nếu không thì không thể nguôi đi cơn giận trong lòng hắn

Hơn nữa, chỉ cần Hoắc Hoành1chết, vậy thì Hoắc thị chỉ còn mình hắn là người thừa kế, không cần biết tốt xấu thể nào, ba hắn sẽ không còn sự lựa chọn nào khác

Đến lúc ấy có khi baa hắn còn phải mời hắn về ấy chứ

Càng nghĩ Hoắc Mân càng thấy mình nghĩ đúng đắn

Hắn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình những ánh mắt lại luôn để ý đến hành động của Hoắc Hoành

Hắn nghĩ Hoắc Hoành đang muốn đối phó với mình nên vội vàng túm lấy Nhiếp Nhiên, “Mày đừng có đùa với tao, mày mà làm tao sợ, run tay thì..

hahaha...” Tiếng cười đó làm cho tay Hoắc Hoành khựng lại, những lời sau đó không cần nói cũng biết rồi.
 
Chương 261: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hỉ tiếc là yêu thương bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ vì mấy câu nói của Hoắc Hoành mà lại xao động ra, hại hắn bây giờ thảm hại thế này

A Hổ thấy Nhị thiếu gia nhà mình rút súng ra thì hét lên, “Không được, Nhị thiếu!” Không biết có phải lời ngăn cản của A Hổ làm Hoắc Hoành thức tỉnh lại không, khẩu súng trong tay đang giơ lên bỗng dừng lại

Hoắc Mân dí mạnh khẩu súng vào đầu Nhiếp Nhiên, nhìn về phía Hoắc Hoành hét lên, “Bắn đi! Nếu không tao giết nó!” “Em muốn tôi cứu em không?” Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, đường nét gương mặt cương nghị, giọng bình thản

Gió đông nổi lên, ngay lập tức cuốn theo giọng nói của Hoắc Hoành

Nhiếp Nhiên bị đe dọa, vẻ buồn rầu đầy sợ hãi3“Tôi..

tôi không biết..

tôi không biết...” “Là không biết hay không dám nói?” Lời nói của Hoắc Hoành vẫn vô cùng bình thản

Nhiếp Nhiên lắc đầu liên tục “Tôi không biết..

Tôi thật sự không biết...” Giọng nói của anh mê hoặc y như lúc anh dụ dỗ cô nổ súng, “Chỉ cần em nói em muốn, tôi nhất định sẽ làm được.” Trong mắt Nhiếp Nhiên lóe lên sự u ám khó phát hiện, cô lắc đầu liên tục, “Không, không, không biết, tôi thật sự không biết!” “Nói đi, tôi không trách em, thật đấy!” “Không, đừng ép tôi, đừng ép tôi!”

“Nói đi!”

“Đừng ép tôi!” Do tốc độ nói chuyện qua lại của hai người ngày càng nhanh, khiến cho Hoắc Mân nhìn qua nhìn lại giữa hai người muốn rối cả mắt

Cuối cùng, hắn bị đau đầu bởi cuộc đối thoại2này, cau mày không chịu được mà hét lên với Nhiếp Nhiên, “Im mồm!” Đồ đần! Nhiếp Nhiên thầm cười khẩy

Đúng vào lúc này, tiếng súng “đoàng” đột ngột vang lên, khói đen tỏa ra từ đầu súng của Hoắc Hoành

Hoắc Mẫn đang hét lên giận dữ với Nhiếp Nhiên sững lại, bàn tay cầm súng nới lỏng ra, cả người mềm nhũn ngã xuống

Tất cả đều chìm vào im lặng

Nhìn xem, đúng là một tên đần mà! Sở dĩ Hoắc Hoành ép cô trả lời chính là muốn phân tán sự chú ý của Hoắc Mân

Chỉ cần một giây ánh mắt hắn không tập trung về phía anh, thì đó chính là cơ hội để anh giết hắn

Hoắc Hoành thu súng lại, nói nhẹ nhàng: “Vì em không biết, nên tôi quyết định thay em.” Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần,1lập tức giả vờ như bị tiếng súng làm cho hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất, thậm chí còn giật lùi lại mấy bước khi thấy Hoắc Mân nằm dưới đất

“Xong hết rồi.” Hoắc Hoành đẩy xe lăn ra trước mặt Nhiếp Nhiên, đưa tay ra.
 
Chương 262: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hết rồi sao?” “Ừ, hắn chết rồi.” Hoắc Hoành khom người đỡ cô dậy

Trong lúc vô tình chạm vào đồ ngủ mỏng của cô, cảm giác nhiệt độ cao khác thường truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh nhíu chặt lông mày, “Em bị ốm à?”

Nhiếp Nhiên nhanh chóng rút tay lại cười gượng, “Tôi không sao.”

Tối qua lúc đi kí hợp đồng với Vệ Vicô còn vô cùng vui vẻ, chỉ qua một đêm lại sốt như thế này, khó tránh Hoắc Hoành sẽ nghi ngờ

Đối với người đàn ông này, cô vẫn cứ nên cẩn thận thì hơn

Hoắc Hoành cởi áo vest của mình ra khoác cho cô, giọng nói ấm áp dịu dàng nhưng lại làm người khác tức điên

“Khoác áo lên đi, cẩn thận không sốt cao lâu quá lại ảnh hưởng đến não đấy.” Nhân lúc không có ai chú3ý, Nhiếp Nhiên lườm Hoắc Hoành một cái, trong lòng mắng thầm một câu, “Anh mới sốt hỏng não ấy, cả nhà anh đều sốt đến hỏng não!” Nhưng lúc này Hoắc Hoành lại đang chăm chú để ý đến Lưu Chẩn - kẻ nãy giờ không có động tĩnh gì, vì thế không chú ý đến hành động vừa rồi của cô

“Đưa ông ta đi cho tôi.” Hoắc Hoành lạnh lùng dặn dò

A Hổ lễ phép gật đầu, “Vâng, Nhị thiểu.” Lưu Chấn nhìn Nhiếp Nhiên đang đứng cạnh Hoắc Hoành, ông ta tức tối khẽ chửi rủa Hoắc Mân đang nằm ngay đơ dưới đất

Đúng là cái loại vô tích sự! Hắn bị giết thì thôi đi, còn hại ông ta mất đi lá bùa hộ mệnh duy nhất

Vừa nãy nếu như thả Nhiếp Nhiên ra, nói không chừng ông ta đã có thể2lên trực thăng thành công rời đi rồi, chứ không phải chịu cảnh bị cả đám người này bao vây, chĩa súng về mình

Hiện giờ, ông ta không thể làm gì được nữa

Con dao trong tay không còn bất kì sự uy hiếp nào cả, chẳng khác gì một vật trang trí.

Vì thế ngoài tự sát ra thì ông ta chỉ có thể đưa tay chịu trói thôi

Ông ta không muốn chết, mặc dù ông ta biết rơi vào tay Hoắc Hoành thì cũng chẳng sống dễ dàng gì, nhưng cũng không đủ dũng khí để lấy dao cắt cổ mình

Vài người đi tới bắt ông ta lại, nhét vào trong xe

“Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện.” Hoắc Hoành nói với Nhiếp Nhiên đang nhìn Lưu Chấn

Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu

Cô đi sau Hoắc Hoành, mặt có vẻ hoảng hốt, không1cẩn thận giẫm lên ngón tay của Hoắc Mân, thế nhưng hành động nhỏ này lại không hề gây sự chú ý

“Sao em đi chậm thế? Có phải trong người không khỏe không?” Dường như thấy cô đi từng bước khá nhỏ nên Hoắc Hoành đã điều chỉnh tốc độ của xe lăn lại

“Không, không ạ.” Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ngoảnh lại nhìn mình liền bước nhanh tới

“Nếu như em khó chịu quá, thì nhớ phải nói..

Cẩn thận!” Hoắc Hoành bỗng thay đổi sắc mặt, hét lên

Nhiếp Nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị túm lấy, chân vì bị sốt mà trở nên loạng choạng, ngã khuỵu xuống đất.
 
Chương 263: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1oắc Mân bị thương nặng thì như con thủ vậy, một tay giữ chặt cổ Nhiếp Nhiên, một tay dí thẳng súng vào thái dương của cô một lần nữa, giọng điệu vô cùng hung ác: “Hoắc Hoành, mày muốn chơi tạo đúng không! Được! Muốn chết thì cùng chết!” Lúc này, Hoắc Mân kéo Nhiếp Nhiên ra mép của bến cảng, chỉ cần lùi một bước là đại dương xanh thẳm

Nhiếp Nhiên nén cơn đau bên hông, hét lên, “Ngài Hoắc, cứu tôi, cứu tôi!” Vừa nãy, cô cũng đoán được là Hoắc Hoành sẽ nổ súng, để kéo dài thời gian, cô đã cố tình che chắn vị trí tim và đầu của Hoắc Mân, như vậy Hoắc Hoành sẽ không bắn được vào những điểm trí mạng

Sau đó, nhân lúc mọi người không chú3ý, cô lại giẫm lên tay Hoắc Mân làm hắn tỉnh dậy, như vậy có thể giúp Lệ Xuyên Lâm kéo dài thời gian

Chỉ không ngờ rằng Hoắc Mân lại phát điên lên kéo cổ như chiếc giẻ lau nhà thế này

Nếu như mà không phải cô đang bị sốt, chân hơi loạng choạng thì không dễ gì cổ để hắn kéo đi như thế

Thật là nhục quá! “Anh là một người đàn ông lại cứ đem một cô gái ra để uy hiếp tôi, anh còn là con trai của Hoắc gia hay không vậy?” Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên kêu khản tiếng, nắm đấm lại siết chặt hơn

Hoắc Mân cười mỉa, “Tao không phải, mày thì phải chắc! Mày đàn ông lắm mà, chỉ vì một đứa con gái mà đến hàng này cũng có2thể dùng cho người khác!” “Rốt cuộc là anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh.” Hoắc Hoành nói, tay liền đưa ra với lấy phần hông của mình

Những hành động này đã bị Hoắc Mân nhìn thấy, Hoắc Mân đã bị lừa một lần rồi thì sao có thể dễ bị lừa như thế? Hắn lại ghì chặt Nhiếp Nhiên, mặt mày dữ tợn hơn, “Đừng có lừa tao! Tao không tin mày đâu! Nếu mày thích cô ta như vậy, được thôi, tao sẽ cho cô ta chết chung với tao!” Hoắc Hoành trợn mắt, trong lòng căng thẳng, lập tức nói: “Chờ đã!” Dừng lại hai giây, anh nói tiếp, “Đổi tôi lấy cô ấy thì sao?” A Hổ cách đó không xa nghe thấy vậy đang định ngăn cản thì nghe thấy1Hoắc Mắn cười tàn ác, “Mày nghĩ mày chết luôn so với mày sống trong đau khổ và mất mát cả đời, cái nào làm tao thích hơn?”

Hắn cười đắc ý điên dại khiến người nghe nổi da gà

Nhiếp Nhiên sợ hắn sẽ bẻ gãy cổ mình thật, nên cố giả vờ cảm động lẫn bị thương, “Ngài Hoắc, có thể nghe ngài nói câu này, tôi đã rất vui rồi.” Hoắc Hoành nhìn sắc mặt cô thay đổi khác thường, lại mỏng manh nhỏ bé đứng trong gió, giống như là lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi vậy

Ánh mắt của anh lạnh lùng, giọng nói tàn ác gằn từng câu từng chữ: “Nếu như mày dám động đến cô ấy, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!” “Mày nghĩ là1tao sợ sao?” Hoắc Màn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng cò súng chuẩn bị nổ, lông mày cô khẽ cau lại.
 
Chương 264: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1au đó, cô nhìn Hoắc Hoành nói nghẹn ngào: “Hoắc Hoành, trong cuộc đời này em chưa bao giờ tin tưởng anh, em chỉ nghĩ em là một thứ đồ chơi trong lúc anh cao hứng mà thôi

Nhưng bây giờ em mới biết..

là em không có phúc, đến giờ phút này mới nhận ra là mình không biết trân trọng

Kiếp sau, kiếp sau nếu có gặp lại, em..

nhất định sẽ trân trọng.” Khung cảnh này thật sự khiến người khác cảm động

“Hoắc Hoành, đi chết đi!” Hoắc Mân nghiến răng, mặt lộ rõ vẻ hung ác, ngay lập tức muốn bóp cò súng

Thời gian như quay chậm vậy, tất cả mọi thứ đều bị kéo dài ra

Hoắc Hoành nheo mắt lại, vẻ mặt không còn sự ấm áp nữa, ánh mắt lạnh lẽo rợn người

Tại thời khắc đó “Đoàng” một tiếng, lại là tiếng súng

Âm thanh này không3khỏi khiến người ta giật mình

Nhiếp Nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng ẩm phun vào mặt mình, mùi máu nồng nặc khiến cô nhắm mắt lại

Rất nhanh, bàn tay giữ chặt ở cổ cô bỗng buông lỏng ra, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi xuống nước vang lên

Mặt nước biển đang yên lặng lúc này bỗng bắn lên tung tóe

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảnh sát nhanh chóng chạy tới

Lệ Xuyên Lâm lo lắng nhìn cả người đẫm máu của Nhiếp Nhiên, “Cô không sao chứ?” Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hô của ảnh sát thì lập tức liếc mắt nhìn A Hổ

A Hổ gật đầu

“Tôi..

tôi không sao...” Nhiếp Nhiên xua tay yếu ớt, giọng nói chậm rãi

Cũng may không làm hỏng việc vào thời khắc mấu chốt! Nếu không một2mình cô chống lại thì không chết dưới súng của Hoắc Mân, cũng chết dưới súng của Hoắc Hoành.

“Thật may anh nổ súng kịp thời.” Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành vẫn chưa đi tới, nhanh chóng nói với Lệ Xuyên Lâm vài câu

Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoành đã đẩy xe lăn tới “Em ổn không? Có chỗ nào bị thương không?” Hoắc Hoành đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn ánh lên nét cười

Nhiếp Nhiên vô cùng thán phục tốc độ thay đổi biểu cảm của người này, thật sự không nói nên lời

“Không sao, may là vị cảnh sát này kịp thời nổ súng.” Cô cảm động chỉ vào Lệ Xuyên Lâm bên cạnh

Bởi vì không thể để lộ thân phận nằm vùng của mình, cô chỉ có thể vờ như không quen biết1Lệ Xuyên Lâm, thậm chí còn phá lệ cười thân thiện với anh ta

“Phát súng đó không phải tôi bắn.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.
 
Chương 265: Khoảnh khắc dịu dàng đến kinh ngạc của nhị thiếu gia (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hẳng trách lúc nãy cô ấy nói với mình nhiều như thế, hóa ra là muốn kéo dài thời gian để Lệ Xuyên Lâm có thể đến kịp

Anh đúng là coi nhẹ cô gái này rồi

Vốn dĩ anh nghĩ cô bị ốm, cơ thể yếu đuối, không có cách nào chống lại mới bị Hoắc Mân và Lưu Chấn bắt tới đây

Nhưng khi Lệ Xuyên Lâm xuất hiện, trong nháy mắt anh đã hiểu hết mọi chuyện

Cô ấy đã tương kế tựu kế

Nhân chứng, vật chứng đều ở bến cảng, chỉ cần Lệ Xuyên Lâm dẫn một đội cảnh sát đến, tất cả người ở đây đều bị bắt hết

Đúng là một cô gái thông minh! “Báo cáo Đội trưởng Lệ, chúng tôi phát hiện xác của Lưu Chấn, mới chết không lâu ạ.”3Một người cảnh sát gần đó chạy lại nói với Lệ Xuyên Lâm

Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì thầm buồn bực

Chết tiệt, cuối cùng thì cô vẫn chậm một bước, để cho Hoắc Hoành kịp ra tay!

“Sao Lưu Chấn lại chết?” Đối diện với lời chất vấn của Lệ Xuyên Lâm, Hoắc Hoành bình thản, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên: “Lưu tổng và anh trai tôi vì chuyện hợp tác làm ăn mà bắt vợ chưa cưới của tôi đến đây

Tôi định gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng tiếc là chưa kịp gọi thì cảnh sát đã xuất hiện rồi

Phải nói rằng năng lực của đội cảnh sát chúng ta rất tốt.” Nhiếp Nhiên trước giờ mặt dày hơn bức tường, nghe anh nói câu cuối cùng thì tỏ vẻ khinh2bỉ

Thôi xin, anh đừng có tay thì cầm súng mà mặt lại vờ như mình là công dân tốt nữa

Đúng là không biết xấu hổ!

Thế nhưng khi Lệ Xuyên Lâm nghe được ba chữ “Vợ chưa cưới” thì lông mày chợt nhíu chặt lại, liếc nhìn Nhiếp Nhiên bên cạnh

Thấy Nhiếp Nhiên bị gắn cho cái mác vợ chưa cưới thì sắc mặt vô cùng khó coi, không hiểu sao trong lòng Lệ Xuyên Lâm lại dễ chịu chút ít, sau đó anh ta lại tiếp tục quay ra

“Vậy thì sao ông ta lại chết?” “Anh tôi và ông ta không thương lượng được giá cả, vì thế xảy ra tranh chấp dẫn đến ngộ sát.” Nếu không phải đang ở trong cảnh ngộ này, Nhiếp Nhiên nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi

Đổ1hết mọi tội lỗi lên hai người đã chết, lại còn là hai người mà chính tay mình giải quyết

Cái cớ này, cái lí do này thật sự người thường không thể nghĩ ra nổi

Quan trọng là anh ta nói mà mặt không đỏ, đáng nể phục!
 
Chương 266: Khoảnh khắc dịu dàng đến kinh ngạc của nhị thiếu gia (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1ảnh báo được gỡ bỏ, những người cảnh sát ở bên cạnh cũng buông tay trên hông xuống

“Nhưng cô ấy đang sốt, lại còn bị thương, cần phải đến bệnh viện ngay.” Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên nói

“Bị thương ở đâu?” Lệ Xuyên Lâm vừa nghe thấy cô bị thương, lập tức nghĩ đến vết thương phải băng bó ở cổ lần trước

Lệ Xuyên Lâm nóng lòng túm lấy tay Nhiếp Nhiên kiểm tra một lượt

Hoắc Hoành nheo mắt lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mong Đội trưởng Lệ chú ý hình tượng một chút.” Lệ Xuyên Lâm dừng tay lại, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hoành với ánh mắt sắc lạnh

“...” Cô ấy không phải! Nhiếp Nhiên nhìn hai người họ dường như đang muốn đọ sức, không còn cách nào khác,3cô chỉ có thể ôm đầu, nói một cách yếu ớt: “Tôi chóng mặt quá.” “Tôi đưa em đi bệnh viện.” “Tôi đưa cô đi bệnh viện!” Hai người đồng thanh nói

Mọi người xung quanh đều im lặng

“.” Nhiếp Nhiên thật sự không thốt nên lời.

Rốt cuộc hai người này muốn làm trò gì đây! Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, không biết phải làm sao

Lệ Xuyên Lâm quay sang nói với Hoắc Hoành, “Hoắc tổng, anh còn phải đi lấy lời khai.” Sau đó, anh ta đưa Nhiếp Nhiên lên xe của mình

Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành vì buộc phải ở lại mà trừng mắt tức giận không làm được gì

Ngồi trong xe được sưởi ấm, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, sau đó bật cười

“Haha, đây là lần đầu tiên tôi thấy2Hoắc Hoành chịu thiệt đấy.” Lệ Xuyên Lâm thấy cô cười như vậy thì hơi giật mình, nhưng khi nghe cô nói xong mới lấy lại vẻ mặt lạnh lùng

“Tôi đến muộn rồi.” Nhiếp Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, lắc đầu, “Không, anh đã rất nhanh rồi, chỉ dựa vào mấy lời nói của tôi và Hoắc Mân lúc ở nhà mà anh có thể đoán ra nơi này đã là rất tốt rồi.” Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt “Anh bạn trẻ, anh rất có tương lai đó” nhìn Lệ Xuyên Lâm

Nhưng dáng vẻ của Lệ Xuyên Lâm không giống người đang nhận lời khen chút nào

Bởi vì khi anh ta tìm được manh mối thông qua cuộc điện thoại thì cấp trên cũng đã truyền lệnh xuống rằng ở bến cảng đã có án lớn

Lệ Xuyên Lâm trầm mặt xuống,1hỏi: “Vì sao lúc nãy cô lại nói những lời đó với Hoắc Hoành?” Lúc nãy, nghe những lời Nhiếp Nhiên nói khiến trong lòng anh ta không khỏi dao động, dẫn đến việc bóp cò súng chậm nửa nhịp, cuối cùng lại để cho Hoắc Hoành nổ súng trước.
 
Chương 267: Khoảnh khắc dịu dàng đến kinh ngạc của nhị thiếu gia (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1ô chỉ thắc mắc sao Lệ Xuyên Lâm lại có vẻ như không vui nhỉ? Mà thôi kệ đi, cô cũng chẳng hơi đâu suy nghĩ làm gì

Vừa mới thả lỏng một chút, đầu cô đã đau như búa bổ, mũi thì nghẹt tắc không thở nổi

Cũng may trong xe mở máy sưởi mới khiến cô dễ chịu hơn một chút

Xe lắc lư cộng thêm việc cô bị sốt cao lại còn phải đứng chịu gió lạnh, nên cô gục trên ghế xe mơ màng ngủ thiếp đi

Lệ Xuyên lầm nhìn thấy cô nghiêng người qua một bên ghế xe, vì mũi bị ngạt nên khuôn miệng nhỏ nhắn kia hơi hé

Những tia nắng bên ngoài chiếu vào càng khiến đường nét trên khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ,3xinh đẹp, khác hẳn với vẻ hung dữ thường ngày, khiến Lệ Xuyên Lâm không khỏi ngắm nhìn cô lâu hơn

Anh ta lái xe vững vàng hơn, tránh xóc nảy trong tranh

Nửa giờ sau, xe đã đến cổng bệnh viện

Lệ Xuyên Lâm nhìn người bên cạnh mình không có bất kì dấu hiệu tỉnh táo nào

Vì thế, anh ta cởi dây an toàn xuống xe chạy đến bên phía Nhiếp Nhiên định bế cô vào trong

Lúc anh ta đang định bể cô thì Nhiếp Nhiên đột nhiên mở mắt ra đầy vẻ cảnh giác

“Đến bệnh viện rồi.” Lệ Xuyến Lâm thấy ánh mắt cảnh giác của Nhiếp Nhiên liền buông tay ra, lùi về phía ngoài cửa xe

Đến ngủ mà cô cũng thấp thỏm thế này, lẽ nào vì trọng2trách của nhiệm vụ mà cô thành ra như thế? Nghĩ đến đây, Lệ Xuyên Lâm hơi hối hận vì giao cho cô nhiệm vụ này

“Đến bệnh viện rồi sao?” Nhiếp Nhiên theo bản năng bừng tỉnh dậy nhưng đầu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ánh mắt mơ hồ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy đúng biểu tượng của bệnh viện cô mới miễn cưỡng xuống xe

Dù cô mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù nhưng Lệ Xuyên Lâm lại cảm thấy cô..

đáng yêu

Khi Lệ Xuyên Lâm có ý nghĩ này trong đầu, anh ta cũng thấy mình thật là điên rồ

Nếu không thì sao lại thấy cô gái đứng trước mặt người đám ở bến cảng cầm dao đâm người khác đáng yêu được chứ? “Đi1thôi.” Nhiếp Nhiên gật đầu, đi sau anh ta vào bệnh viện

Bởi vì sáng sớm có vụ tai nạn nên phòng cấp cứu đã kín bệnh nhân, giờ cô chỉ có thể đi đến phòng bình thường mà thôi

Nhiếp Nhiên ngồi ở phòng chờ nhìn Lệ Xuyên Lâm chạy qua chạy lại, xếp hàng, lấy số rồi nộp tiền

Lúc cổ vào khám, một bác sĩ trung niên thấy cô mặc đồ ngủ, trên người khoác áo vest nam lại còn được Lệ Xuyên Lâm mặc đồng phục cảnh sát dìu thì còn tưởng là ca khám khẩn cấp

Bà ta nhanh chóng gác lại việc của mình đến khám cho Nhiếp Nhiên.
 
Chương 268: Khoảnh khắc dịu dàng đến kinh ngạc của nhị thiếu gia (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hải biết con gái bây giờ yếu ớt vô cùng, hơi đứt tay hay bỏng nhẹ cũng khóc lóc ầm ĩ, đâu có thể nhịn được đến giờ

Nhiếp Nhiên vốn muốn tự về xử lý một chút là được rồi, không ngờ Lệ Xuyên Lâm lại vẫn nhớ, cô chỉ sau lưng mình, nói: “Lưng bị cọ xát một chút ạ.”

“Ồ, vậy à.” Bác sĩ nghe cô trả lời xong, cũng không có ý xem kĩ, chỉ muốn kể cho hộp thuốc tiêu viêm là được

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, bà ta thấy cậu cảnh sát kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt lạnh như bằng kia khiến bà ta không tự chủ được bổ sung thêm3một câu, “Vén áo lên cho tôi xem xem.” Nhiếp Nhiên không ngờ bác sĩ kia lại nghiêm túc như vậy, chỉ đành vén áo ngủ lên

Trên vùng eo trắng nõn là một mảng trẩy da đáng sợ, còn có nhiều chỗ vì bị đá nhỏ rạch vào, máu chảy ra đã đồng lại trên vết thương rồi

Bác sĩ không nhịn được hít một hơi lạnh

Diện tích vết thương lớn như vậy mà cô gái này lại không kêu một tiếng, chịu đựng giỏi thật! “Sao lại bị thế này, trầy da rất nghiêm trọng!” Vẻ mặt bà ta căng thẳng

Nhìn kĩ vết thương kia, đá vụn đất cát găm cả vào trong da, cũng được một khoảng thời gian rồi2nên máu đã đông lại, không quá dễ xử lý

Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh vốn định tránh đi, nhưng lúc liếc thấy vết thương kia thì đáy mắt rét lạnh

Anh ta biết ngay cố đối xử tệ bạc với mình mà, vết thương lớn như vậy mà không nói một câu

Nếu như không phải là Hoắc Hoành nói cô bị thương, thì với cái dáng vẻ bình tĩnh này của cô, anh ta sẽ không chú ý tới

Nghĩ tới đây, giọng anh ta lạnh hẳn đi, “Chữa trị cho cô ấy.” Bác sĩ không ngẩng đầu lên, viết đơn thuốc, “Phải đến trạm y tá gắp hết đá nhỏ và bùn đất trong da ra, sau đó bỏ thuốc, cứ1ba ngày lại đến bệnh viện thay thuốc một lần

Nhưng tốt nhất cô nên có chuẩn bị tâm lý, da cô đã bị thương đến biểu bì da trong rồi, có thể sẽ để lại sẹo.” Lệ Xuyên Lâm nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó nói: “Không sao.”

Anh ta cảm thấy chỉ cần còn mạng, những thứ khác đều không phải là vấn đề, huống hồ là mấy vết sẹo

“Tôi kê đơn thuốc tiêu viêm và thuốc cảm cúm, có cần truyền nước không?” Mặc dù là nói với Nhiếp Nhiên, nhưng bác sĩ lại nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm hỏi

“Không cần truyền!” Nhiếp Nhiên lập tức tranh trả lời trước

Cô đặc biệt không thích kiểu tiêm trực tiếp vào cơ1thể

Chắc là do kiếp trước vì để cơ thể sinh ra đủ loại kháng thể nên cô đã tiêm quá nhiều thứ, cho nên bây giờ cô có bóng đen tâm lý

Lệ Xuyên Lâm thấy cô khẳng định như vậy, cũng không ép cô, chỉ khẽ gật đầu với bác sĩ

Sau đó, bác sĩ đưa đơn thuốc cho anh ta

“Vậy thì chỉ có những thứ thuốc này thôi, chú ý không được để vết thương trên eo dính nước, nếu không bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”
 
Chương 269: Khoảnh khắc dịu dàng đến kinh ngạc của nhị thiếu gia (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Bởi vì cô là người trong cuộc duy nhất còn sống, cho nên cho dù bị bệnh cô vẫn phải vào Cục Cảnh sát lấy lời khai

Vì vậy, lúc Nhiếp Nhiên nằm bò trong trạm y tá xử lý vết thương, bôi thuốc, Lệ Xuyên Lâm đã đi ra ngoài mua một bộ quần áo và một phần cháo trắng cho cô

Đợi Nhiếp Nhiên bôi thuốc xong, anh ta bảo Nhiếp Nhiên ăn cháo, rồi uống thuốc, thay quần áo, sau đó đưa cô đến Cục Cảnh sát

Hai người vừa mới đến cổng Cục Cảnh sát, đã thấy Hoắc Hoành đang được A Hổ đẩy từ bên trong ra

Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lập tức tiến lên, quan tâm hỏi: “Em đỡ hơn chút nào chưa?” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Uống thuốc xong đã đỡ rất nhiều rồi

Anh3lấy lời khai xong rồi à?” “Ừ, lấy xong rồi.” Hoắc Hoành vẫn muốn nói gì nữa, kết quả lại bị Cục trưởng Cục Cảnh sát ngắt lời: “Thật sự cảm ơn sự nhiệt tình và giúp đỡ của Hoắc tổng.” Hoắc Hoành miễn cưỡng mỉm cười khách sáo nói một câu, “Không có gì, tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt trong thành phố thôi.” Hai người nói qua lại mấy câu, Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên đứng đối diện mơ hồ cảm giác có sự bất thường

Công dân tốt trong thành phố: Nhiệt tình giúp đỡ? Làm tròn nghĩa vụ Những lời này là khen Hoắc Hoành nham hiểm mặt người dạ thú, miệng nam mô bụng bồ dao găm, gian xảo, sống trong thế lực ngầm hả? Hơn nữa anh ta còn2là đối tượng tình nghi lớn nhất, sao trong mấy tiếng ngắn ngủi lại biến thành nhân vật chính diện rồi? Có phải Hoắc Hoành đã cho đám người này uống thuốc mê rồi không? Thấy Cục trưởng muốn đích thân đưa Hoắc Hoành ra khỏi Cục Cảnh sát, Lệ Xuyên Lâm lập tức đi đến trước mặt Cục trưởng nói: “Chỗ hàng đó tìm ra được từ bến cảng của Hoắc Hoành.”

Người này là nghi phạm lớn nhất, không thể thả đi như vậy! Nhưng Cục trưởng lại không hiểu, còn gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên Hoắc tổng đã tìm được chỗ hàng đó và nộp hết lên trên rồi.” Lệ Xuyên Lâm cau mày, vẫn đứng tại chỗ

Cục trưởng thấy anh ta không nhúc nhích, lại tiếp tục bổ sung: “Hoắc tổng nói, chỗ hàng hóa1đó là Hoắc Mân và Lưu Chẩn âm thầm giao dịch, hơn nữa còn giấu ở bến cảng của cậu ấy, cậu ấy không hề biết.” Không biết, hàng của Hoắc Mân? Thứ cho Nhiếp Nhiên nghe xong cũng không nhịn được thầm nói một chữ trong lòng: Đệch! Lừa quỷ à! Chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, kẻ tình nghi lập tức biến thành người bị hại, cũng chỉ loại da mặt dày như Hoắc Hoành mới dám nói như vậy

“À đúng rồi, chúng ta cũng đã tìm được chứng cứ về tổ chức của đàn em Lưu Chấn, bây giờ việc đi truy bắt thôi

Cậu thay áo chống đạn đi rồi lập tức làm nhiệm vụ.” Cục trưởng đang cúi người gật đầu cười với Hoắc Hoành thì đột nhiên nhớ ra, xụ mặt ra lệnh với Lệ1Xuyên Lâm

Nghe những lời này, Nhiếp Nhiên cố ý nhìn Lệ Xuyền Lâm, mà lúc này Lệ Xuyên Lâm cũng đang nhìn cô

Tìm được hàng, bây giờ ngay cả nơi cất giấu cũng đã tra được, nói cách khác, nhiệm vụ của cô đã thành công rồi? Cô tự do rồi? Nhiếp Nhiên lập tức cụp mắt, Lệ Xuyên Lâm cũng thu hồi ánh mắt, gật đầu, đi đến phòng trang bị của Cục Cảnh sát

Cục trưởng muốn đích thân tiễn Hoắc Hoành ra ngoài lại bị Hoắc Hoành khéo léo từ chối

A Hổ đã nhân lúc Cục trưởng đi, cũng biết điều đứng ở ngoài rồi

Trong nháy mắt, trên hành lang trong Cục Cảnh sát chỉ còn lại hai người bọn họ

Giọng Hoắc Hoành trầm thấp dễ nghe, vô cùng khoan thai, “Sao thế, em ngây ra đó làm1gì vậy?” “Hả? Không..

không có gì..

tôi chỉ đang nghĩ..” Sau khi hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên xoắn vạt áo, do dự hỏi: “Anh giao hết hàng ra, vậy anh làm thế nào?” Hoắc Hoành khẽ cong khóe miệng lên, dựa vào lưng xe lăn, “Em lo lắng cho tôi đến thế à?” Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, nếu như lúc này anh có thể đứng lên thì thật sự hoàn mỹ như một tác phẩm của thượng đế

“Hình như vừa rồi có người nói với tôi, nếu như có kiếp sau nhất định sẽ quý trọng tôi.” Trái tim Nhiếp Nhiên “lộp bộp”, thầm kêu hỏng rồi

Tên này muốn lật lại nợ cũ à? Cho xin đi, lúc đó cô chỉ muốn kéo dài thời gian ngắm bắn cho Lệ Xuyên Lâm cho nên mới nói như vậy, không hề có hàm ý đặc biệt gì! Nhiếp Nhiên cười khan hai tiếng, “Đúng vậy, kiếp sau tôi sẽ quý trọng anh? “Chúng ta vẫn còn sống sờ sờ ra, tại sao phải đợi đến kiếp sau?” Hoắc Hoành đẩy xe lăn dịch lại gần cô mấy bước, sau đó ngay lúc cô không chú ý, kéo lấy tay cô, đặt cô ngồi lên đùi mình

Anh cúi đầu, cọ má mình vào mặt cô, chậm rãi nói bên tai cô: “Quý trọng ngay kiếp này đi!”
 
Chương 270: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1gười nào đó nhất thời không đề phòng bị cô đẩy ra mà vồ hụt

Hoắc Hoành nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô mà chán nản, tại sao mình có thể vì cô bị cảm mà buông lỏng cảnh giác với cô?

Đúng là thất sách.

Có điều, nghĩ lại thì lại cảm thấy tương lai còn dài, không vội, không vội

Hoắc Hoành nhìn cô, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng kỳ lạ

Cảm giác hình như mình bị anh ta tính toán, khiến cô vô cùng hoảng loạn

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe của Hoắc Hoành, nhìn cảnh đường phố không ngừng chạy ngược ra phía sau, không3nhịn được hỏi

“Về nhà.” Hoắc Hoành trả lời cô, rồi hỏi A Hổ đang lái xe: “Bác sĩ chuẩn bị xong chưa?” “Đã đợi ở nhà rồi.” A Hổ nhìn thẳng ra ngoài, giọng cung kính

“Tôi không muốn đến nhà anh!” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh nói về nhà, theo bản năng từ chối ngay

Sau đó sợ sức uy hiếp không đủ, cô nắm lấy tay nắm cửa bồi thêm một câu, “Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!” Đến nhà anh ta, đùa à! Đó là nhảy vào hang sói đấy! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình lại còn là bệnh nhân, còn không bị anh ta ăn tươi nuốt sống chắc? Mà Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô, ý cười ở2khóe miệng không thay đổi, đột nhiên nói một câu, “Khóa cửa.” A Hổ ấn một nút trên bảng điều khiển, cửa xe lập tức vang lên tiếng lò xo giòn giã

“Nhảy đi.” Lúc này, Hoắc Hoành cười như không cười nhìn cô

Nhiếp Nhiên nhìn của xe bị khóa, ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, cô tức giận, “Ngài Hoắc!”

Nhưng lúc này Hoắc Hoành đã cúi người, nắm lấy cằm cô, trong con ngươi khẽ híp lại của anh mang theo chút tức giận, “Tôi không tiếc bất cứ giá nào cứu em, nhưng bây giờ em lại nói với tôi là em muốn nhảy xe? Hả?” Anh hơi nâng cao giọng, theo đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy anh siết chặt cằm mình hơn, mắt cô cũng sầm lại

Bầu không khí giữa1hai người ngồi phía sau bắt đầu kỳ quái

Hoắc Hoành nhìn đôi mắt sáng rõ của cô, nhìn như bình tĩnh nhưng ở nơi sâu nhất lại dần dần dâng lên ý tứ không dễ phát giác

Sau đó anh buông tay ra, dặn dò A Hổ, “Bảo anh ta đến bệnh viện chờ tôi.” Nhiếp Nhiên không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nhượng bộ

Cô im lặng quay đi chỗ khác, không nói một lời, hơi buông lỏng cái tay phải giấu ở phía sau lúc nào cũng nhăm nhe phế cổ tay anh ta ra

Bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không có gì có thể kiềm chế cô nữa

Xe im lặng cả đường đến bãi đậu xe của bệnh viện, ba người đi thang máy lên thẳng tầng VIP của bệnh1viện

Thang máy vừa mở ra đã thấy có y tá đứng ở cửa chờ rồi

“Ngài Hoắc, bác sĩ Lưu đang đợi ở phòng làm việc rồi ạ.”
 
Chương 271: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1au khi nghe thấy Hoắc Hoành nói thế, anh ta không tự chủ được chuyển tầm mắt lên Nhiếp Nhiên đang được y tá đỡ

Anh ta bị triệu tập khẩn cấp, còn tưởng là chân Hoắc Hoành làm sao, nhưng không ngờ cuối cùng lại là khám bệnh cảm

Bác sĩ khoa chỉnh hình như anh ta khám bệnh cảm là sao hả? Hơn nữa, quan trọng nhất chính là khám cho một người phụ nữ, chậc chậc chậc..

Lưu Thiên Mục đút hai tay trong túi, hất cằm ra hiệu về cái giường bệnh phía sau, “Vậy thì nằm lên đó để tôi xem vết thương trước đi.” Nhiếp Nhiên được y tá đỡ lên giường bệnh

Sau khi cô nằm bò xuống, Lưu Thiên Mục vén áo Nhiếp3Nhiên lên, miếng băng gạc mới quấn lại sau khi bôi thuốc xuất hiện ở trước mắt anh ta

“Đã xử lý xong rồi, anh bảo tôi khám cái gì?” Anh ta có cảm giác bị trêu đùa

Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào vòng băng gạc kia, vẻ mặt lạnh lùng, “Người khác khám tôi không yên tâm, anh khám lại lần nữa đi.” Lưu Thiên Mục lườm anh, có phụ nữ rồi ngon lắm hả, thể hiện này nọ! Anh ta dặn dò y tá cắt hết băng gạc ra, vết thương màu đỏ chói mắt trên vòng eo trắng nõn của cô làm người ta giật mình, có mấy chỗ hình như vì vệ sinh mà không thể không bật vết thương2ra

Ngay cả Lưu Thiên Mục nhìn thấy cũng kinh ngạc há miệng, vừa định hỏi sao lại bị thế này thì nhìn thấy lửa giận đã dâng lên trong mắt Hoắc Hoành, áp lực khiến anh ta quyết định ngậm miệng lại

Anh ta lau hết thuốc trên eo Nhiếp Nhiên đi, lại vén áo lên cao hơn một chút, cuối cùng người phía sau không nhìn nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng, “Anh định vén hết áo cô ấy lên đấy à?” “Tôi không vén lên thì xử lý vết thương của cô ấy thế nào?” Lưu Thiên Mục không nhịn được phản bác lại dục vọng chiếm hữu biến thái của Hoắc Hoành, “Hơn nữa, lúc bác sĩ xử lý vết thương, mời người ngoài tránh1đi.” “Tôi là người ngoài à? Còn nữa, tốt nhất anh quản cho tốt hai mắt anh đi!” Hoắc Hoành lạnh lùng như pho tượng, trả lời xong vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào eo Nhiếp Nhiên.

Bị thương thành như vậy, đáng chết! Anh đột nhiên cảm thấy chỉ cho Hoắc Mân một phát súng thật sự là quá hời cho hắn! Lưu Thiên Mục thấy vẻ mặt Hoắc Hoành giống như đau lòng thật, không dám trêu chọc anh nữa, lập tức tăng nhanh động tác

May mà cô gái này thật sự kiên cường

Lúc anh ta xử lý, cô không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, ngay cả bắp thịt cũng không căng lên, giống như không có cảm giác

Nhưng1đến lúc bôi thuốc, dùng băng gạc băng bó xong, Lưu Thiên Mục mới phát hiện cô gái này ngủ rồi

Lại có thể ngủ vào lúc đang xử lý vết thương, thật là dũng mãnh

Chẳng trách có thể lọt vào mắt Hoắc Hoành, khác hẳn những cô gái khác.
 
Chương 272: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1��Vậy bệnh cảm của cô ấy thì sao, có nghiêm trọng không?” Lưu Thiên Mục đưa hộp thuốc cảm duy nhất kia qua, “Uống thuốc, ra mồ hôi là khỏe.”

“Được.”

Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe lời dặn của bác sĩ, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn lúc chân mình bị bệnh

Lưu Thiên Mục viết xong danh sách thuốc, giao cho y tá bên cạnh, hết việc dịch lại gần, cười hóng chuyện: “Nhưng mà anh có bạn gái từ lúc nào thế, sao không nói với tôi?” “Anh có thể về nhà rồi.” Bây giờ Hoắc Hoành không có tâm trạng muốn nói chuyện, không khách sáo bảo A Hổ đuổi người ra ngoài

“Đây là chỗ của tôi, này! Anh không thể.” Còn chưa nói xong bốn chữ “ăn cháo đá bát”,3Lưu Thiên Mục đã bị A Hổ xách cổ áo ném thẳng ra ngoài

Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đang ngủ say

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, ánh mặt trời buổi chiều dần dần ngả về phía Tây

Cuối cùng, người phòng trong vì tư thế nằm sấp ngủ nên hơi khó chịu mà yếu ớt tỉnh lại

“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói dịu dàng êm ái vang lên bên tai, Nhiếp Nhiên bừng tỉnh nhìn qua

Hoắc Hoành ngồi ở cạnh giường, bề một bát sứ trắng, hơi nóng đang bay lên, có lẽ mới nấu xong không lâu

Bệnh viện này lại còn có thể đun nấu à?

Có điều nghĩ lại, Hoắc Hoành là ai cơ chứ, đừng nói đun bếp, mua luôn chỗ này cũng được

“Nếu em tỉnh rồi thì ăn2chút đi

Tôi bảo nhà bếp nấu cháo bí đỏ cho em, đợi lát nữa nếu không đủ tôi sẽ bảo bọn họ nấu món khác cho em.” Nhiếp Nhiên nhìn anh, không há miệng cũng không có ý nhận lấy

Cô chưa quên vừa rồi trong xe bầu không khí giữa hai người không hòa thuận thế nào

Hoắc Hoành thấy cô đang cau mặt lại nhìn chằm chằm mình, anh biết hành động của mình đối với cô trong xe lúc nãy khiến cô không vui

Anh đặt thìa xuống, thầm thở dài

Đúng là kiếp trước nợ cô gái này mà

“Vẫn còn giận à?” Nhiếp Nhiên không lên tiếng, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo thoáng qua sự lạnh lùng

Nếu như là người lạ, vừa rồi tay anh ta đã bị phế rồi

“Vừa rồi em không nên1nói như vậy.” Hoắc Hoành bất đắc dĩ nói

Lúc nào không nên như vậy? Cô nói cái gì? Hình như nhìn ra Nhiếp Nhiên hoang mang, anh giải thích, “Tôi mất bao nhiêu công sức cứu em như vậy, em lại tùy tiện nói em nhảy xe, em bảo tôi nghĩ như thế nào?”
 
Chương 273: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hiếp Nhiên thấy anh mở hộp ra, một đôi bốt cổ thấp nằm im trong hộp giày

Trước đó vì tương đối với nền Lệ Xuyên Lâm chỉ mua cho cô một bộ quần áo, không mua giày, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Hoành tinh mắt phát hiện ra

“Em đi đôi dép này sẽ dễ bị lạnh.” Nói rồi, anh nắm lấy chân Nhiếp Nhiên, sau đó cầm giày đi vào cho cô

Ngón tay cái của anh có vết chai mỏng, chắc là do cầm súng quá lâu gây ra

Lúc anh cầm lòng bàn chân cô, Nhiếp Nhiên cau mày lại

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Chuẩn bị xong, Hoắc Hoành mới cho cô xuống

Đưa cô về đến nhà rồi nhưng người3này lại không có ý rời đi, ngược lại y như nam chủ nhân luôn tay luôn chân, đầu tiên là mở lò sưởi trong phòng lên, sau đó sửa sang lại giường

Vừa rồi ở bệnh viện Nhiếp Nhiên ngủ một giấc, ra đầy mồ hôi, cảm thấy dấp dính muốn đi tắm

Nhưng cô còn chưa đi vào phòng tắm, đã bị Hoắc Hoành ngăn lại, “Vết thương của em không được dính nước, hai ngày này đừng tắm

Em mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Nhiên nhìn cái xe lăn của anh ta chặn quá nửa cửa phòng tắm, cô đứng đó một lúc, quyết định thôi bỏ đi, dù sao đợi lát nữa Hoắc Hoành đi rồi, cô dậy tắm cũng2được, cần gì phải lãng phí thời gian với anh ta

Hơn nữa, anh ta đang ở đây, cô cũng không yên tâm tắm ở bên trong

Ai ngờ cái tên này lại lì lợm không chịu đi.

Cô dựa vào giường, thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông ngồi ở cạnh giường, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không đi à?” “Không đi, tôi sợ em ở một mình không có ai chăm sóc.” Hoắc Hoành thoải mái dựa vào xe lăn, cứ nhìn cô như vậy

“Tôi không sao rồi, không làm phiền ngài Hoắc nữa.” Vì bị thương ở eo, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nằm nghiêng, khiến cô chỉ có thể đối mặt với Hoắc Hoành

“Không phiền, chăm sóc em là1chuyện quan trọng nhất.” Hoắc Hoành cúi người chỉnh lại góc chăn cho cô, sau đó lại ngồi xuống

Hoắc Hoành cứ ngồi như vậy chăm sóc cô cả đêm

Nhiếp Nhiên mở mắt ra là có thể thấy anh ta ngồi ở đó, y như pho tượng bất động

Mắt anh ta trầm tĩnh hơn cả bóng đêm, sâu mà u ám giống như cái động đen ngòm lúc nào cũng có thể hút hồn phách của người khác vào khiến cô không sao ngủ yên được.
 
Chương 274: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Buổi trưa tôi lại qua đây, em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương nhé.” Hoắc Hoành nói chuyện như nói với trẻ con, Nhiếp Nhiên nghe mà trợn mắt lên

Nói xong, anh dặn cô Vương mấy câu xong rồi vội vàng rời đi

Thật ra vừa rồi A Hổ lên tầng nói với anh, Hoắc Khải Lãng gọi điện thoại tới, yêu cầu anh về ngay, hình như ông ta đã biết chuyện lúc sáng rồi

A Hổ lại bồi thêm một câu, nói là nghe giọng ông có vẻ không vui

Đương nhiên sẽ không vui rồi, dù sao đó cũng là con trai của ông ta, cho dù không thích, không hài lòng, nhưng nuôi hơn ba mươi năm nói mất là mất, lại còn là bị em trai mình bắn chết,3trong lòng thế nào cũng không thoải mái

Bước vào nhà, trong phòng khách trước kia vang tiếng nói cười của ba người giờ này đã trở nên vắng vẻ

Một người bị mình giết, một người bị Hoắc Khải Lãng nhốt ở phòng nhỏ sau nhà

Chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, quang cảnh đã trở nên tan tành như vậy

Nhà họ Hoắc rộng lớn lặng ngắt như tờ, thê thảm sầu thương

Hoắc Hoành cong khóe miệng lên, đẩy xe lăn lên phòng sách trên tầng

Anh mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoắc Khải Lãng nhắm mắt ngồi tựa vào ghế, nhìn già đi hẳn

Câu nói đầu tiên của ông ta không phải là vì sao lại giết anh mình, mà là..

“Tại sao đống hàng kia lại bị cảnh sát tịch thu?”2Hoắc Hoành cong khóe miệng lên giễu cợt, không biết Hoắc Mân ở trên trời có linh thiêng nghe thấy câu này, có thất vọng xót xa và oán hận không?

Hoặc là cảm ơn mình đã sớm giải thoát cho hắn

“Con xin lỗi, lần này là con làm không tốt.” Mặc dù là nhận sai, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản, giọng không nóng không lạnh

Hoắc Khải Lãng từ từ mở mắt ra, nhiệt độ trong gió dường như cũng theo đó mà hạ thấp

“Ta nghe nói là A Mân và Lưu Chấn cùng bắt cóc cô gái kia, con vì cứu cô gái đó cho nên mới bị cảnh sát mời đi uống trà?” “Không hoàn toàn là vì cô ấy, con cũng là hi vọng anh có thể1quay đầu.”

“Quay đầu? Con dùng cái cách bắn chết này để nó quay đầu à?” Trong mắt Hoắc Khải Lãng ánh lên sự u ám

“Con đã khuyên anh ấy rất lâu, đáng tiếc anh ấy không nghe

Hơn nữa khi đó cảnh sát đến rồi, con sợ anh ấy vì trả thù con mà không tiếc kéo cả Hoắc thị vào, cho nên mới bất đắc dĩ làm như vậy.” Hoắc Khải Lăng nghe được lời giải thích của anh thì cười lạnh, “Đến anh ruột mình mà con còn giết, con còn có cái gì bất đắc dĩ nữa!” Hoắc Hoành không sợ hãi chút nào, chỉ thản nhiên cười, “Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu anh ấy đã thua thì phải chấp nhận thua

Những lời1này là ba đã nói

Bây giờ anh ấy thua rồi, thì phải chịu cái giá của việc đó.”

“Giỏi, giỏi, giỏi!” Hoắc Khải Lãng giận quá hóa cười, “Ta có thể không cần đứa con trai này, nhưng con nhất định phải đem đống hàng đó về cho ta!” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở một câu, “Nếu như không phải là anh nhúng tay vào, bây giờ chỗ hàng đó đã chở đến nước Trồi

Ba, bây giờ chúng ta đang bị cảnh sát để mắt đến, con cảm thấy để qua đợt này đã rồi hãy nói.” Trong phòng lập tức yên tĩnh lại

Hoắc Khải Lãng không ngờ Hoắc Hoành lại hành động nhanh như vậy

Lúc đầu ông ta muốn mượn chuyện kia đưa Hoắc Mân đi, ở nước ngoài ít1nhất cũng tránh được phạm vi thể lực của Hoắc Hoành, chỉ cần còn sống, là có thể kiềm chế Hoắc Hoành

Nhưng không ngờ cái đồ không có tiền đồ đó lại tự động dâng đến cửa, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy

Bây giờ tất cả cán cân đều đã nghiêng sang phía Hoắc Hoành, nhất thời ông ta cũng không làm gì được đứa con trai này

Mãi lâu sau, ông ta mới hờ hững nói: “Con mới vừa lên nắm quyền đã xảy ra chuyện này, đừng nói ta chưa nhắc nhở con, lòng người sẽ xao động.” “Ba yên tâm, mặc dù chỗ hàng đó đã bị tịch thu, nhưng lúc đầu con đã chuẩn bị đồng thời hai phương án rồi, vẫn còn một phần hàng đã được chuyển thẳng từ nước ngoài, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn mất hết.” Hoắc Khải Lãng rất bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, hóa ra nó còn âm thầm chuẩn bị chiêu cuối

Mưu tính và mưu đồ như vậy..

Ha! Hoắc Mân chết ở trong tay nó..

không tính là oan

Dường như ông ta thấy mệt mỏi, phất tay, “Chỉ cần bên đó không sao là được rồi, con đi ra ngoài đi.” “Vâng.” Hoắc Hoành gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài

Nhưng vẫn chưa ra khỏi cổng nhà họ Hoắc, điện thoại của Hoắc Hoành đột nhiên vang lên.
 
Chương 275: Người được lợi lớn nhất - Hoàn thành nhiệm vụ (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1oắc Hoành được A Hổ đỡ ngồi vào trong xe, bình tĩnh trả lời một câu, “Tôi rất tôn kính ba tôi, Roth.” Roth ở đầu kia vẫn cười, “Đúng đúng đúng, vậy người con hiếu thuận bận rộn này có thể bớt thì giờ gặp tôi một lần không, hôm nay tôi sẽ bay.” Hoắc Hoành nhìn đồng hồ trên tay, còn hai tiếng nữa là đến trưa, anh tính thời gian, chắc chắn có thể về đúng giờ trưa rồi mới gật đầu trả lời, “Được rồi.” Xe lái đến khách sạn của Roth, Hoắc Hoành đi thẳng vào phòng VIP

Anh vừa vào đã nghe thấy một tràng vỗ tay

“Chúc mừng người được lợi lớn nhất của chúng ta chiến thắng trở về.” Roth đích thân chào đón, đưa cho Hoắc Hoành một ly rượu3vang

Hoắc Hoành nhận lấy ly rượu nhưng không uống, mà cười nghịch nó trong tay, “Mất một lô hàng, phải là người tổn thất lớn nhất chứ.” “Dùng một lô hàng giải quyết được anh trai anh, đáng!” Roth cũng rót cho mình một ly rượu vang, sau khi cụng ly với Hoắc Hoành thì uống một hơi cạn sạch

Anh ta đã quen biết Hoắc Hoành nhiều năm như vậy, đã biết hết những chuyện Hoắc Mân làm với Hoắc Hoành

Anh ta luôn đợi, đợi Nhị thiểu nhà họ Hoắc nhìn dịu dàng khiêm tốn này dùng thể như sấm sét lật đổ anh trai mình vào thời khắc cuối cùng thế nào

Roth đã nghĩ Hoắc Hoành sẽ dùng mấy chục nghìn cách trong một đêm khiến Hoắc Mân sống cuộc sống như tù nhân, hoặc là2sẽ khiến hắn nếm thử một chút mùi vị bại liệt tàn phế

Tóm lại đủ loại tàn khốc, thảm nhất trần gian, đến cả cách man rợ nhất anh ta cũng đã nghĩ đến rồi.

Nhưng điều khiển Roth bất ngờ là Hoắc Hoành lại lựa chọn cách lưu loát dứt khoát như vậy, hơn nữa còn công khai, giống như tuyên bố với thiên hạ mình tự tay giết anh mình vậy.

Gánh tiếng xấu trên người, còn có thể quang minh chính đại như thế làm người ta cảm thán sự mạnh mẽ của anh ta

Nhưng Hoắc Hoành vẫn ngồi im không nhúc nhích, anh cụp mắt không nói gì, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó

“Vừa rồi tôi nghe được rất nhiều sự tích anh dũng của anh ở chỗ thành viên hội đồng quản1trị của công ty các anh.” Roth vỗ vai anh, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi: “Nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, sao anh biết sát thủ xuất hiện trong buổi dạ tiệc của tôi là do thành viên hội đồng quản trị của công ty các anh xúi giục?” Vừa rồi lúc ăn cơm với mấy thành viên hội đồng quản trị, anh ta phát hiện thiếu mất mấy người

Anh ta biết cái người được Hoắc Hoành gọi là chú Năm đó được giải quyết ở bữa tiệc Hồng Môn Yến rồi, vậy những người khác thì sao?

Sau đó, trong lúc nói chuyện anh ta mới biết được, người Hoắc Hoành gọi là chú Tư kia bởi vì tìm người ám sát Hoắc Hoành nên bị bắn chết tại1chỗ rồi.
 
Chương 276: Người được lợi lớn nhất - Hoàn thành nhiệm vụ (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1rong phòng lập tức lặng ngắt như tờ

Mấy giây sau, Roth mới phiền muộn phun ra một câu, “Cái đồ cáo già! Tôi nói mà, làm sao có thể có thứ anh tìm được mà người của tôi không tìm được chứ.” Hoắc Hoành liếc anh ta, “Cáo già không thích hợp với tôi, đó là từ hình dung người tương đối già rồi.” “Vậy anh thích hợp với cái gì?” Roth lại rót cho mình một ly rượu vang, uống ực một ngụm

Hoắc Hoành cũng lắc lắc ly rượu trong tay, thong thả ung dung nhấp một ngụm rượu vang, nói: “Thông minh.” Khóe miệng Roth giật giật, oán hận ném cho anh bốn chữ: “Không biết xấu hổ!” Lúc này Hoắc Hoành mới cười: “Lúc nào anh định đi?” “Chiều nay.” “Ừm, lần này cảm ơn anh.” Roth dựa vào ghế, cười khoát tay, “Tôi có3làm gì đâu, ngược lại còn kiếm được một món, tôi chỉ lời không lỗ, không cần cảm ơn

Lần sau nếu như lại có chuyện tốt thế này thì nhớ gọi tôi.” Thật ra vụ giao dịch vũ khí đạn dược lần này từ đầu tới cuối đều là do một mình Hoắc Hoành thao túng, không hề có việc của anh ta

Hơn nữa vì lần diễn xuất này, Hoắc Hoành còn nhường cho anh ta một khoản giao dịch với nước

M.

Khoản lợi nhuận kia khiến anh ta kiếm được không ít

Mặc dù anh ta không hiểu tại sao Hoắc Hoành muốn kéo mình vào, nhưng đối với việc mua bán không lỗ vốn này, anh ta vẫn vô cùng cam tâm tình nguyện.

Cũng vì khoản giao dịch đó mà mấy lão già kia rất hài lòng với anh ta, địa vị của anh ta trong gia tộc2lại tăng lên một bậc

“Vậy thì anh cứ mong đợi Hoắc Khải Lãng vẫn còn con trai đi.” Hoắc Hoành mỉm cười, những ánh mắt lại lạnh lùng

Roth uống rượu, không để ý đến cái ý kỳ quái này

Bầu trời ngoài cửa sổ âm u lạnh lẽo, tầng mây vừa dày vừa nặng giống như sợi bông chồng chất lên nhau

Nhiếp Nhiên vẫn đang nằm ở trên giường nhìn cô Vương đi qua đi lại lau bàn ghế dọn dẹp ở bên ngoài

Nhân lúc không bị chú ý, cô kéo chăn cao lên một chút, trốn ở trong chăn nhắn tin cho Lệ Xuyên Lâm

Cô vốn muốn nhắn tin từ tối hôm qua, nhưng Hoắc Hoành dính lấy mình cả đêm, hại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ

Sau khi nhắn xong, cô nắm chặt điện thoại nằm ở trên giường đợi

Không lâu sau, điện thoại vang1lên, làm lòng bàn tay cô hơi tê dại

Trên màn hình hiển thị một địa chỉ, quán ăn sáng trên con phố cách khu cô ở không xa.
 
Chương 277: Người được lợi lớn nhất - Hoàn thành nhiệm vụ (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1��Tôi bảo trợ lý của Nhị thiếu đi mua cho cô một bát.” Nói rồi, cô Vương lấy điện thoại ra định gọi đi

Nhiếp Nhiên cười gật đầu, tốt bụng nhắc nhở, “Được ạ, nhưng cháu nghe nói hôm nay Nhị thiểu rất bận

Ngay cả một bát cháo mà cổ Vương cũng muốn báo cáo với Nhị thiểu, ngộ nhỡ anh ấy đang bận...” Nhiếp Nhiên cố ý giữ lại nửa câu sau, nhưng ý tứ trong lời nói quả nhiên khiến cô Vương vốn muốn ẩn điện thoại dùng tay lại

Cô Vương cau mày, trầm tư

Cô gái này nói không sai, một bát cháo cũng phải làm phiền Nhị thiếu, ngộ nhỡ chọc giận Nhị thiếu, đến lúc đó người xui xẻo sẽ chính là mình

Bà không biết làm thế nào

Mà Nhiếp Nhiên cũng không giục, chỉ im lặng nhìn bà

Cô Vương nhìn cô gái khoan thai trước3mặt, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý, “Được rồi, tôi đi mua

Cô ở nhà một mình nhất định đừng chạy loạn, nếu không tôi sẽ không biết ăn nói thế nào với Nhị thiểu cả.” “Cô yên tâm đi, bây giờ cháu rất đói, không đi đâu được cả.” Nhiếp Nhiên vội gật đầu

“Vậy được rồi, tôi sẽ đi ngay.” Cô Vương nghe thấy cô bảo đảm, lúc này mới cởi tạp dề ra, cầm ví tiền vội vàng đi ra ngoài

Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường, lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần phía cầu thang

Sau khi xác định cô Vương sẽ không quay lại, cô mới nhảy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, lại rửa mặt trang điểm, sau đó vội vàng xuống tầng

Đề phòng bất trắc, cô cố ý đi vòng qua cổng sau.

Mới vừa đi vào phòng VIP, Lệ Xuyên Lâm2đã thấy cô mặc rất dày, sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu

“Cô đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hôm qua, anh ta đi làm nhiệm vụ về nghe thấy các cảnh sát nói Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành đưa đi rồi, vì thế không dám nhắn tin cho cô

Khó khăn lắm mới đợi được tin nhắn của cô, anh ta vội vã muốn hẹn gặp cô, muốn xem tình hình sức khỏe của cô thế nào rồi

Nhưng thấy cô như thế này, anh ta bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình

Trời lạnh như thế này mà lại bảo cô chạy ra ngoài, ngộ nhỡ lại bị cảm thì làm thế nào

“Đã giảm sốt rồi.” Giọng Nhiếp Nhiên khản đặc khiến Lệ Xuyên Lâm không nhịn được cau mày lại, “Sao lại sốt nghiêm trọng thế?” Nghiêm trọng sao? Nhiếp Nhiên hắng giọng, hình như đã1đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi

Nhưng bây giờ thứ cô để ý không phải là chuyện cảm cúm cỏn con này

Cô vội vàng hỏi: “Có phải tôi đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ rồi không?” Người đã bị bắn chết, hàng cũng bị giữ lại, hơn nữa không phải hôm qua Cục trưởng kia nói đã tìm được điểm cất giấu rồi à?
 
Chương 278: Người được lợi lớn nhất - Hoàn thành nhiệm vụ (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Mấy ngày tới cô có thể nghỉ ngơi.” “Được!” Nhiếp Nhiên gật đầu, cứ nhìn Lệ Xuyên Lâm mãi, dường như đang đợi câu nói tiếp theo của anh ta, nhưng cuối cùng phát hiện chỉ là hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô không nén nổi cau mày, “Hết rồi à?” Lệ Xuyên Lâm lại gật đầu, “Hết rồi.” Nhiếp Nhiên nổi giận, “Vậy anh gọi tôi ra ngoài làm gì?” Cô còn tưởng là Lệ Xuyên Lâm có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô, hoặc là muốn dẫn cô rời đi, cuối cùng lại không có gì cả

Vậy anh ta bảo một người bệnh như vậy chạy ra ngoài lúc trời lạnh như thế này làm gì?

Những chuyện này hoàn toàn có thể3nhắn tin! Cô dụ cô Vương ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Hoắc Hoành biết, nhất định sẽ bị nghi ngờ! Lệ Xuyên Lâm phía đối diện không lên tiếng, Nhiếp Nhiên oán hận lườm anh ta, nhìn đồng hồ rồi vội vàng chạy về

May mà lúc cô về đến phòng, cô Vương vẫn chưa về

Cô cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn nhanh như một làn khói

Cô trốn ở trong chăn âm thầm suy tính xem đợi đơn vị thông báo rồi mới về nhà hay là nhân nửa tháng này về nhà trước một chuyến, so chiều với người phụ nữ kia

Những ngày qua vì nhiệm vụ này, cô đã nhẫn nhịn không ít rồi

Nghĩ tới đây, khóe miệng Nhiếp Nhiên2lạnh lùng cong lên.

Nhiếp Nhiên ở bên này yên lặng chờ, nhưng Hoắc Hoành ở trong phòng VIP khách sạn đã không thể nào chờ được nữa

Anh không tập trung nói một số kế hoạch năm tới với Roth, nhưng Roth lại phát hiện Hoắc Hoành liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, vì vậy không nhịn được hỏi một câu: “Anh có việc gì à?” “Ừm.” Hoắc Hoành không kiên nhẫn gật đầu, sau đó dường như không chịu được nữa, ném lại một câu, “Buổi chiều lên đường thuận lợi.” Nói rồi, anh đặt ly rượu trong tay xuống

Roth vuốt cằm, dáng vẻ từng trải nói: “Chậc chậc chậc, nhìn cái bộ dạng gấp gáp của anh là biết đi hẹn hò rồi

Được rồi, được rồi,1tôi không làm lỡ Nhị thiểu ân ái với bạn gái nữa.” Hoắc Hoành bị anh ta trêu đùa, khóe miệng cong lên như ngầm thừa nhận

Sau khi lên xe, Hoắc Hoành giục A Hổ nhanh chóng về nhà, trong lòng anh luôn cảm thấy cô gái kia sẽ không ngoan ngoãn ở nhà một mình như vậy

Vì vậy, chặng đường lái xe vốn một tiếng bị rút ngắn lại nửa tiếng

Lúc anh vào nhà, cô Vương đang bận rộn trong phòng bếp, mà người nào đó ở trên giường trong phòng ngủ đang vui vẻ ăn cháo gà

Nhìn cô rất bình tĩnh, không hề như anh dự tính

Cô Vương ở phòng bếp nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu lại mới phát hiện Nhị thiếu lại1về sớm như vậy

Bà vội vàng đi tới, cung kính chào: “Nhị thiểu.” Vì trong nhà có người bệnh cho nên bật lò sưởi rất ấm áp, Hoắc Hoành cởi âu phục ra, hỏi: “Sao rồi, buổi sáng cô ấy có chỗ nào không thoải mái không?” Cô Vương lắc đầu, “Không ạ, buổi sáng cô ấy ăn mấy bát cháo, nhìn tinh thần không tệ.” Mấy bát? Hoắc Hoành nghe thấy vậy thì cười gật đầu

Anh bảo cô Vương tiếp tục đi làm việc, còn mình thì đẩy xe lăn vào phòng

“Tôi chưa từng thấy cô gái nào bị bệnh mà yên tĩnh như em.” Hoắc Hoành cười nói

Không phải nói con gái bị bệnh rất yếu ớt sao? Huống chi vết thương ở eo cô còn1không dùng thuốc tế để giảm đau, theo lý mà nói bây giờ cho dù cô không đau đến lăn lộn, nhưng cũng phải có chút phản ứng chứ

Nhiếp Nhiên lại ăn một miếng cháo, lạnh lùng ngước mắt lên, “Tôi muốn tiết kiệm sức lực khiến mình mau khỏi, nếu không tôi sợ anh sẽ ở đây thành quen mất.”

“Vậy cũng không tệ.” Hoắc Hoành nhìn bát cháo lớn trống không ở tủ đầu giường

Nhiếp Nhiên lạnh lùng châm chọc một câu, “Miếu nhỏ không chứa được tượng Phật lớn.” Bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, Hoắc Hoành không tạo ra được kiềm chế với cô nữa, cho nên cô cũng có thể thu lại bộ dạng nhút nhát kia

Những ngày qua bởi vì nhiệm vụ mà cô phải tạm nhún nhường, cuối cùng cũng không cần bị áp chế nữa rồi

Sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói câu kia, Hoắc Hoành nhìn sang phía cô, khóe môi cong lên, “Vẫn chưa hết giận 8, quỷ hẹp hòi?” Nhiếp Nhiên không hề để ý đến giọng điệu cưng chiều của anh ta

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, cô đã quen rồi

Nhiếp Nhiên tự nhiên ăn cháo, không hề phản ứng với anh ta

Hoắc Hoành bị lạnh nhạt đành đổi chủ đề, “Cháo gà ở đầu ra thế?” Chủ đề chính đến rồi! Nhiếp Nhiên làm như không để ý, trả lời: “Tôi bảo cô Vương đi mua, anh muốn ăn không?” Hoắc Hoành như có như không nhìn cô, mỉm cười nói: “Được, cho tôi một bát.” Anh cũng múc cho mình một bát, ngồi ở cạnh giường Nhiếp Nhiên chậm rãi ăn

Nhiếp Nhiên thấy anh không tiếp tục đào sâu, lúc này mới yên tâm ăn cháo

Nhưng đúng lúc này, Hoắc Hoành lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói với cô một câu, “Vừa rồi em đã đi ra ngoài à?” Nhiếp Nhiên đang cúi đầu ăn cháo, nghe thấy câu này, hàng lông mi khẽ run lên.
 
Chương 279: Nụ hôn đánh cắp - Giết người (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
1hiếp Nhiên cảm thấy bây giờ nhiệm vụ đã xong, cũng là lúc giải tán rồi, vẫn nên sớm tiễn pho tượng Phật này đi mới được

Cô đặt bát cháo lên tủ đầu giường

Sau khi sắp xếp lời nói trong lòng mấy lần, cô mới liếc mắt nhìn về phía Hoắc Hoành, “Ngài Hoắc, tôi đã hạ sốt rồi, đã không có gì đáng lo nữa, cho nên tôi nghĩ...” Cô muốn dùng từ ngữ uyển chuyển hơn, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại thẳng thắn dứt khoát hơn mình

“Em muốn qua cầu rút ván à?” Hoắc Hoành mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng

Nhiếp Nhiên càng thận trọng hơn, “.

Không phải, tôi chỉ cảm thấy không thể phiền ngài Hoắc nữa.” Hoắc Hoành cũng đặt bát cháo sang bên cạnh, nhanh nhẹn lau miệng, “Tôi không3cảm thấy phiền.” Nhưng tôi cảm thấy rất phiền! Nhiếp Nhiên yên lặng oán thẩm một câu

“Nhưng mà ngài Hoắc, tôi...” Nhiếp Nhiên vẫn định nói gì nữa, nhưng Hoắc Hoành đã xoay người đẩy xe lăn đi ra phòng khách, bàn thực đơn bữa tối với cô Vương

Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ nam chủ nhân của anh ta trong phòng khách, thật sự tức điên lên

Được! Cho anh mặt mũi mà anh không cần, lại cứ muốn bị đuổi đi, vậy bà đây sẽ cho anh toại nguyện! Nhiếp Nhiên tức giận lườm người đàn ông trong phòng khách, cầm điện thoại lên định đặt vé xe gần nhất rời đi

Vừa rồi ở trên đường cô đã nghĩ xong rồi, dù sao cũng có nửa tháng, không bằng về nhà một chuyến, thế nào cũng phải2gặp mặt người phụ nữ thân ái kia, thuận tiện báo thù cho chủ cũ của cơ thể này.

Cô không thích nợ ân huệ.

“Em đang xem cái gì thế?” Hoắc Hoành vừa mới bàn thực đơn bữa tối với cô Vương xong, quay đầu lại thấy cô yên tĩnh ngồi ở trên giường, cụp mắt, khóe miệng lướt qua ý cười lạnh cực nhanh

Chuyện này làm anh không nhịn được tò mò.

Cô gái nhỏ này có vẻ mặt như vậy, về cơ bản không coi là chuyện gì tốt, không biết lại đang tính toán gì trong lòng rồi

Hoắc Hoành đẩy xe lăn vào phòng cô, dịch lại gần nhìn màn hình điện thoại của cô, phát hiện cô đặt vé xe mấy ngày gần đây trên mạng, anh cau mày, “Em muốn đi đâu?” Ngón tay Nhiếp1Nhiên không ngừng nhảy múa trên màn hình, không ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút, dù sao cũng mất việc rồi.” Cô không tin mình đã nói như vậy rồi, Hoắc Hoành vẫn có thể không hiểu ý mình

Nếu như nói không biết, vậy chỉ có thể là anh ta giả ngu thôi! “Em có thể đến chỗ tôi làm.” Quả nhiên Hoắc Hoành không phụ sự mong đợi của mọi người mà giả ngu, “Tôi thấy em làm thư ký chỗ Lưu Chẩn vô cùng tốt, hay là đến làm thư ký cho tôi đi?” Nói rồi, anh định lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận nhân sự

Nhiếp Nhiên giật mình, vội vàng cướp điện thoại của anh thì động đến vết thương bên eo, đau đến1mức cau mày lại

“Không sao chứ?” Hoắc Hoành thấy sắc mặt cô tái mét, anh vội vàng để điện thoại xuống tới đỡ cô, khẽ mắng: “Em không biết mình bị thương à, còn cử động mạnh vậy!” “Tôi không muốn đi làm.” Sau khi dựa lại vào gối, Nhiếp Nhiên nói với anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom