Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cực Phẩm Chiến Long

Chương 120: C120: Cô ta có xứng đáng để tôi phải xin lỗi không


Cái tát của Lục Kỳ lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Mọi người đều sửng sốt, không tin vào mắt mình.

“Con khốn vô liêm sỉ này, vậy mà mày dám câu dẫn chồng của tao, mày xem xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không.”

Nói xong, Lục Kỳ giơ tay muốn tát thêm vài cái vào mặt Bạch Vi.

Đúng lúc này, Chu Vũ Hàn đi tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô ta.

“Cô đang làm gì vậy? Ai cho phép cô ăn hiếp bạn của tôi?”

“Bạn của cô? Bạn của cô chính là con tiện nhân câu dẫn đàn ông đã có vợ đây này.”

“Mọi người đến đây mà xem, tôi và chồng tôi đến đây tham gia tiệc tối. Cái con tiện nhân bỉ ổi này thừa lúc tôi không có mặt liền chủ động tới ôm ấp ân ái, câu dẫn chồng của tôi.”

Lục Kỳ lớn tiếng lên án.


Ngay lập tức, những người xung quanh nhìn Bạch Vi với ánh mắt chán ghét.

Bất luận có là ở đâu đi chăng nữa, việc câu dẫn người đàn ông đã có vợ là một việc làm trái đạo đức.

“Lục Kỳ, cô nói nhảm cái gì vậy!" Bạch Vi nói gấp như sắp khóc:

“Tôi không hề câu dẫn chồng cô, là chồng cô chủ động tới tìm tôi để bắt chuyện. Đây là các người cô ý gài bẫy hãm hại tôi.”

Nhưng vào lúc này thì không ai có thể nghe lời bào chữa của cô.

“Người phụ nữ này thật vô liêm sỉ, dụ dỗ chồng người ta, bị bắt quả tang, bây giờ còn muốn kiếm cớ.”

“Đúng vậy, nhìn bộ váy diêm dúa của cô ấy, có thể thấy được cô ấy nào phải là người tốt đẹp gì đâu.”

“Những cô gái trong quán bar thậm chí còn cao quý hơn cô ta.”

“Đây là khao khát muốn hòa mình vào giới thượng lưu đến phát điên lên rồi. Tuổi trẻ mà lại không đi làm những việc đứng đắn. Tôi ghét nhất là cái thể loại đi phá nát gia đình của người khác thế này lắm đấy.”

“Lục Kỳ là quản lý đại sảnh của ngân hàng Thanh Hồ. Cô ấy đã giúp tôi xử lý công việc kinh doanh. Cô ấy là một cô gái rất tốt. Làm sao tôi có thể gài bẫy cô ấy được? Tôi nghĩ cô ta đang dụ dỗ chồng của cô ấy."

“Xã hội giờ đúng là đang suy tàn, còn có một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy sao? Đáng bị đánh lắm.”

Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều.

Có rất nhiều khách hàng của ngân hàng Thanh Hồ đã tiếp xúc với Lục Kỳ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

3. Thập Niên Hoa Hạ Miên
4. Trộm Sữa Uống
=====================================

Tuy rằng Lục Kỳ không phải là người tốt, nhưng lại là người rất giỏi giả vờ, danh tiếng trong ngành của cô cũng không tệ.

Ngoài ra, chồng cô là Trịnh Dương cũng có giao dịch làm ăn với một số người trong hội trường, nên đương nhiên sẽ không có ai giúp đỡ Bạch Vi - người mà họ chưa từng gặp trước đây.

Hầu hết những người trong đại sảnh này đều ít nhiều biết qua mặt nhau, nhưng xưa nay họ lại chưa từng gặp qua Bạch Vi.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh cô gái ham tiền đi dự tiệc chỉ để kết bạn với giới nhà giàu hình thành trong †âm trí mọi người.

Đặc biệt là những bà vợ giàu có có chồng mình ở bên ngoài lăng nhăng với mấy cô gái buôn hoa buôn cỏ, các bà ghen ghét nhất chính là loại phụ nữ này.

Lúc này, họ dường như đều trút tất cả cơn giận dữ lên người Bạch Vi.

Hốc mắt Bạch Vi đỏ lên, nước mắt lưng tròng, nhưng cho dù cô giải thích thế nào, cũng không thể xoa dịu cơn thịnh nộ của họ.

Chu Vũ Hàn bên cạnh muốn bảo vệ Bạch Vi, nhưng đều bị bọn họ chỉ trỏ xỉ vả.

Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên mặt của Lục Kỳ, chứng tỏ âm mưu của cô ta đã thành công.


Em gái của Lý Quân vậy mà lại chạy đến tiệc đêm của giới thượng lưu, cô ta sao có thể để yên được.

Đúng lúc này, Lý Quân đi tới.

Khi đã làm rõ đầu đuôi sự tình, anh lập tức lạnh lùng nhìn Lục Kỳ nói: “Lập tức xin lỗi Bạch Vi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận đó!”

Khi Lục Kỳ nhìn thấy Lý Quân, cô ta không những không tỏ ra hối lỗi, ngược lại ánh mắt lộ ra vẻ thù hận.

“Cô ta có xứng đáng để tôi phải xin lỗi không? Còn anh là cái thá gì? Anh cũng chỉ là một thằng mới ra tù thôi, vậy mà cũng dám sủa bậy trước mặt tôi.”

“Một tên quê mùa như anh cũng xứng đáng tham dự một bữa tiệc như này à!”

Lục Kỳ nhìn Lý Quân với vẻ mặt ác ý.

Trịnh Dương - chồng của cô ta đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.
 
Chương 121: C121: Có anh ở đây bảo vệ em


Năm đó Lý Quân đã đâm hắn một nhát, mặc dù đã bỏ tù Lý Quân, nhưng mối hận trong lòng hắn vẫn không thể nào nguôi ngoai.

“Thì ra hai người là cùng một giuộc à. Người ta tới tham dự tiệc đều mặc quần áo sang trọng, còn ngườinày lại mặc quần áo thoải mái, nhìn qua chỉ là một kẻ quê mùa.”

“Đem em gái tới tham dự bữa tiệc thế này, không cần nói cũng biết mục đích là gì, khó trách cô ta lại dụ dỗ chồng người ta.”

“Họ là đang cố gắng hòa nhập vào xã hội thượng lưu nha. Hai anh em này đúng là khiến tôi mở rộng tâm mắt!”

“Lục Kỳ là thiếu phu nhân của tập đoàn Trịnh Thị, một người cao quý như cô ấy sao có thể hạ mình đi vu oan cho một cô gái thấp hèn được? Tôi thấy rõ ràng hai anh em này đang âm mưu làm loạn.”

“Mọi người hãy nhìn quần áo của thằng nhóc này, trông có giống như là một người có thể đến tham gia tiệc tùng của giới thượng lưu không? Tôi thấy rõ ràng là hắn đã đột nhập vào.”

Lục Kỳ lại đâm Lý Quân thêm một nhát nữa.

Thực ra, trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy.


Loại tiệc đẳng cấp như thế này, cho dù là chồng của cô Trịnh Dương, cũng chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn tham gia.

Lý Quân là một kẻ tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù, trong nhà ba đời nghèo khó, hắn dựa vào cái gì mà có thể đến đây?

“Đúng vậy, tham gia loại tiệc đẳng cấp này lại ăn mặc xấu xí như vậy, tôi đoán chắc là hắn đã lẻn đột nhập. vào."

“Bảo vệ bên ngoài thật quá thiếu trách nhiệm, mau gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, loại anh em đáng ghét này nhìn thấy liền thấy buồn nôn.”

Xung quanh vang lên những tiếng công kích liên tục.

Lục Kỳ dùng sắc thái biểu diễn của mình, giành được sự ủng hộ của đám đông, khiến cho cô càng thêm đắc ý. dương dương.

“Nghe thấy gì không? Còn không mau cút ra ngoài, chút nửa bảo vệ tới, hậu quả của anh cũng không tốt đẹp gì mấy đâu.”

Lý Quân hờ hững nhìn hết tất cả những điều này.

Người phụ nữ trước mặt chính là người anh từng yêu sâu sắc, nhưng anh không ngờ cô ta lại trở nên ác độc như vậy.

Nghĩ lại, lúc đó anh thực sự đúng là quá ngu ngốc.

Anh nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Lục Kỳ, nói ra từng chữ từng chữ một:

“Khuôn mặt xấu xí của cô thật khiến người ta buồn nôn!”

“Lúc đầu khi tôi ra tù, tôi không hề nghĩ sẽ gặp lại cô, nhưng cô lại cứ cố tình chọc vào tôi."


“Nếu như bây giờ cô chịu chủ động nhận lỗi, minh oan cho Bạch Vi thì tôi có thể xử nhẹ tội cho cô.”

“Chứ nếu đợi đến lúc tôi thật sự ra tay, lúc đó cô có hối hận cũng đã muộn.”

Lục Kỳ nghe vậy, không khỏi nở nụ cười chế giễu, nói: “Anh nói cái gì? Anh đang đùa tôi à? Làm cho tôi phải hối hận? Anh cũng xứng sao?”

“Anh là một tên nhà quê quê mùa, còn không thèm nhìn xem nơi này là nơi nào, còn dám uy hiếp tôi, chồng tôi ở đây, anh có tin không chỉ cần chồng tôi nói một câu thì có thể đánh gãy chân anh không?”

“Lý Quân, trong mắt tôi anh chỉ là một tên hề, không khác gì một con tép riu.”

Lục Kỳ hưng phấn lớn tiếng chửi rủa, gương mặt trở nên vặn vẹo.

“Nếu tôi là một thằng hề thì cô chính là một con khốn." Lý Quân khinh thường mắng.

“Anh nói cái gì? Anh dám mắng tôi à?” Trong lúc nhất thời, Lục Kỳ giống như mèo bị giãm đuôi, cô ta nắm chặt nằm đấm, hận không thể xé Lý

Quân thành từng mảnh.


“Tên nhóc này còn dám chửi người khác, quá hống hách rồi, lâu rồi tôi chưa gặp kẻ hống hách như vậy."

“Em gái anh ta đang quyến rũ chồng người khác mà anh ta vẫn tự tin như vậy. Loại dân quê chân bùn này đúng là không có học thức.”

“Tôi thấy hắn đúng là ngứa đòn lắm rồi, cho hắn hai cái tát, hắn sẽ biết thế nào là thực tế.”

Lý Quân khiến cho những người xung quanh một phen tức giận.

Họ bắt đầu buông lời châm chọc và khiêu khích.

Nhưng Lý Quân không thèm để ý đến những âm thanh đó. Anh chỉ nói với em gái Bạch Vi:

“Đi, cho người phụ nữ này hai cái tát vào mặt, không cần sợ, có anh ở đây bảo vệ em”
 
Chương 122: C122: Có lẽ người ta chỉ là chó quý thì sao


Lý Quân rất quyết liệt, nhưng Bạch Vĩ lại không dám bước lên tát Lục Kỳ. Mặc dù Bạch Vi biết rằng anh trai Lý Quân của cô ấy có quan hệ khá tốt với Chu Bỉnh Khôn, người chủ trì yến hội lần này, nhưng cũng chỉ là khá tốt mà thôi.

Chồng của Lục Kỳ lại là thiếu gia của tập đoàn Trịnh Thị, một nhân vật có thế lực ở Sở Châu.

Chu Bỉnh Khôn có quan hệ hợp tác với Lý Quân nên đã mời cả gia đình anh đến tham dự bữa tiệc.

Nếu Lý Quân gây ra chuyện, Chu Bỉnh Khôn sẽ mất mặt.

Có thể Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ trách Lý Quân.

“Anh, thôi đi, không sao đâu.”

Bạch Vi do dự một chút, kéo tay áo Lý Quân.

Nhưng lúc này, Lục Kỳ lại không chịu lép vế.

“Đánh tôi? Lý Quân, anh giỏi lắm, tôi sợ quá, anh mau nói rõ chuyện này cho tôi, nếu không tôi sẽ không cho anh dễ dàng rời khỏi bữa tiệc đâu.”

Lục Kỳ nói xong, những người xung quanh cũng xôn xao bàn tán.


“Thằng nhà quê nào mà không biết trời cao đất dày thế này? Dám phách lối đòi đánh Lục tiểu thư, đúng là không biết sống chết ra làm sao.”

“Lục Kỳ tiểu thư là ai cơ chứ? Là Thiếu phu nhân của tập đoàn Trịnh Thị, đồng thời cũng làm việc tại ngân hàng Thanh Hồ, quen biết vô số nhân vật tầm cỡ.”

“Đừng nói là đánh Lục Kỳ tiểu thư, dù chỉ chạm vào. một đầu ngón tay của cô ấy, hậu quả cũng không phải hắn có thể chịu đựng được.

“Hôm nay là tiệc tối do chủ tịch Chu tổ chức, dám gây rối ở đây, sợ là không biết chữ “chết” viết như thế nào.”

“Nghe nói Trịnh gia vừa mới kết giao với Phủ Thống đốc, nếu như Trịnh Thiếu dùng quan hệ của mình với Phủ Thống đốc, vậy chỉ sợ hắn sẽ bị đánh cho không còn đường sống.”

Tất cả mọi người đều chế giễu Lý Quân.

Ánh mắt họ nhìn Lý Quân như đang nhìn một con gà con tội nghiệp.

Lý Quân thấy em gái không dám động thủ, bèn lạnh lùng nhìn Lục Kỳ: “Em gái tôi không muốn động thủ, vậy thì cô tự mình tát mình mười cái, chuyện này coi như xong, tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô vu oan cho. em ấy nữa.”

Ánh mắt Lục Kỳ tràn đầy mỉa mai, nói: “Lý Quân, có phải anh bị điên rồi không? Để cho tôi tự mình tát mình mười cái, anh là cái thá gì chứ?”


“Tôi muốn hỏi anh, anh đang uy hiếp tôi sao?”

“Sao vậy, ba năm ở trong tù không khiến anh tỉnh ngộ sao?”

“Suy nghĩ thật kỹ xem anh đã chịu khổ như thế nào trong tù, rồi hãy quyết định muốn thốt ra những gì.”

“Bây giờ tôi cho anh cơ hội quỳ xuống li3m đế giày của tôi, sau đó tôi sẽ thả anh đi. Nếu không, chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Nghe được lời uy hiếp của Lục Kỳ, Bạch Vi không khỏi sợ hãi, thấp giọng nói: “Anh, anh nghĩ đi, chúng ta là dân thường thấp cổ bé họng, không thể đụng chạm đến những người tầm cỡ như vậy được. Chúng ta đi thôi, buổi tiệc này chúng ta không tham gia cũng không sao cả”

Lý quân lại lắc đầu từ chối: “Không được, cô ta còn chưa phải trả giá gì, mà chúng ta là khách quý do Chu Bỉnh khôn tự mình mời đến, muốn rời đi thì bọn họ phải rời đi trước."

“Ha hai” Nghe thấy vậy, có người nhịn không được cười lớn. “Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta nói anh ta là khách quý do chủ tịch Chu mời đến, có lẽ anh ta hiểu sai ý nghĩa của từ “khách quý”

“Có lẽ người ta chỉ là chó quý thì sao?”

“Theo tôi, hắn còn không đủ tư cách làm chó của chủ tịch Chu.”

“Cái tên chân bùn này từ đâu tới y? Đúng là vọng tưởng, chủ tịch Chu có biết hắn là ai không vậy?”

“Ha ha ha, đây là trò cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe, đối phương còn sống trong thế giới tưởng tượng của mình chưa tỉnh lại nữa chứ.”

“Nghe loại người này nói chuyện thật sự là làm giảm trí thông minh của tôi, nhanh chóng gọi bảo vệ đưa hắn đánh ra ngoài đi."

Bạch Vi cũng nở nụ cười khổ.
 
Chương 123: C123: Gan to bằng trời


Họ được Chu Bỉnh Huy mời đến là thật, nhưng phải là nhờ cậy Chu Bỉnh Khôn mới có được suất mời, hơn nữa cũng đâu phải là khách quý gì.

Lục Kỳ càng khinh thường bĩu môi nói: “Chủ tịch Chu mời anh làm khách quý? Anh thật sự tự cho mình là tên tai to mặt lớn lắm hả? Một lúc nữa chủ tịch Chu đến, tôi cũng phải hỏi chủ tịch Chu thử xem.”. ngôn tình tổng tài

Lý Quân sắc mặt đã lạnh xuống. “Lục Kỳ, cô thật sự rất khôn ngoan nhưng không hiểu chuyện. Nếu cô đã không chịu tự mình tát vào mặt mình mười cái, vậy tôi cũng đành phải ra tay thôi.”

Nói xong, Lý Quân xắn tay áo lên.

Thấy vậy, Lục Kỳ cũng không hề sợ hãi, mà lớn tiếng nói: “Sao, anh định đánh tôi à? Anh còn không chịu nhìn xem đây là nơi nào mà một tên dân quê như anh có thể làm càn.”

Lúc này, Trịnh Dương, người vẫn im lặng ở bên cạnh, bước ra một bước, lạnh lùng nhìn Lý Quân, nói:

“Lý Quân, mày đúng là gan to tày trời, còn muốn đánh người ở bữa tiệc của chủ tịch Chu, thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào.”


“Chủ tịch Chu là doanh nhân nổi tiếng ở Sở Châu, lại vừa mới hợp tác với Phủ Tổng Đốc. Mày quấy rối bữa tiệc của ông ta, chính là đắc tội với Phủ Tổng Đốc.”

“Điều này đủ để đưa mày vào tù thêm ba năm nữa đấy."

Trịnh Dương nói xong, rất nhiều người trong sân đều gật đầu đồng tình. Có cô gái thậm chí còn che miệng cười khẽ, trong mắt có chút thương hại.

“Không ngờ chủ tịch Chu lại có thể hợp tác với Phủ Tổng Đốc, đây quả là tin tức chấn động!”

“Trịnh gia quả nhiên là gia tộc có quan hệ với Phủ Tổng Đốc, ngay cả những tin tức nội bộ như vậy cũng biết được.”

“Nghe nói Trịnh gia có nhận đầu tư của Phủ Tổng Đốc trong dự án sông Vương gia, chỉ dựa vào mối quan hệ này, Trịnh gia cũng đủ để lên như diều gặp gió.”

“Thằng nhóc này đụng vào Trịnh gia, lần này chắc. chăn phải ngồi tù đến mục xương.”

Mọi người xung quanh đều bàn luận ầm ï.

“Lý Quân, bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ: xuống li3m đế giày của vợ tao, rồi dập 120 cái đầu, lớn tiếng hô 100 tiếng tôi là chó”.

“Nếu mày làm theo, tao vui, tao có thể không để bảo an đánh mày, nhưng cũng không thể tha cho mày hoàn toàn”

Trịnh Dương cởi kính ra, dùng khăn lụa lau sạch, sau đó đeo lại, mặt không biểu cảm.

“Có đúng không? Chỉ cần tao làm theo những gì mày nói, mày sẽ tha cho tao sao?” Lý Quân mỉm cười hỏi, không hề tỏ ra sợ hãi.


Mọi người xung quanh cũng không khỏi bật cười.

Bây giờ đã biết Trịnh gia lợi hại đến mức nào, lẽ nào chuẩn bị đầu hàng rồi sao?

Thực sự là mất mặt quá đi! Bạch Vĩ thở dài. Anh Quân này là đang tự chuốc lấy nhục nhã ê chề sao? Lúc nãy mình đã nói anh rời đi đi, vậy mà anh ấy lại cũng không nghe.

Trịnh gia có quan hệ với Phủ Tổng Đốc, sao có thể chọc nổi?

“Lục Kỳ, dù sao năm đó cô và Lý Quân yêu thương nhau như vậy, sao có thể nỡ lòng làm anh ấy nhục nhã J_ vậy chứ?”

“Hãy nể tình cảm trước đây của hai người mà bỏ qua cho anh ấy lần này đi.”

Không ngờ Bạch Vi chuyện gì không nhắc lại nhắc. đến chuyện này, Lục Kỳ giống như bị đạp đuôi, tức giận Câm miệng! Ai yêu thương gì với Lý Quân nhà cô? Hắn là đồ nhà quê, hắn xứng sao?”

Trịnh Dương bên cạnh mặt mày tối sầm, tức giận nói: “Lý Quân, mày không nghe rõ lời tao nói sao? Quỳ xuống dập đầu, nếu không tao sẽ giế t chết mày đấy.”

Chuyện năm đó cũng không phải chuyện gì tốt đẹp gì, Trịnh Dương cũng rất kiêng ky bị người khác nhắc. đến.


“Nói nhiều quá.”

Lý Quân bước lên một bước, sau đó vung tay lên tát thẳng vào mặt hắn.

“Bốp!”

Trịnh Dương bị tát trúng má phải, ngã lăn trên mặt đất.

Chiếc kính mắt cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài cũng bị đánh bay ra xa mấy mét rồi vỡ nát.

Toàn hội trường im lặng.

Không ai nghĩ rằng Lý Quân thực sự dám ra tay, quả thực gan to bằng trời.
 
Chương 124: C124: Vậy phải làm sao bây giờ


Một đám dân quê không biết từ đâu chui vào yến hội, cũng dám tát thiếu gia của tập đoàn Trịnh thị - Trịnh Dương.

Mọi người đều choáng váng và sốc trước cái tát của Lý Quân.

Bạch Vi sợ hãi đến tái mặt.

Anh họ của cô ấy quá kích động, lần này lại tự rước họa vào thân.

“Trời ơi, tôi vừa thấy cái gì vậy? Trịnh Dương bị đánh, †ên dân quê này lấy đâu ra dũng khí? Thật là quá chấn động."

“Tại yến hội của chủ tịch Chu lại ra tay đánh thiếu gia của Trịnh gia, điều này đồng nghĩa với việc đắc tội với cả chủ tịch Chu và Phủ Tổng Đốc.”

“Trịnh thiếu gia bị đánh, đây quả thực là một sự nhục nhã vô cùng, Trịnh gia sao có thể bỏ qua cho hắn, †ên nhóc này đúng là đang tự tìm đường chết.”

Rất nhiều người nhìn Lý Quân với ánh mắt thương hại.

Đừng nói là Trịnh gia, bất kỳ một gia tộc nhỏ nào cũng sẽ không chịu được chuyện thế này.

Lý Quân, một tên dân quê không biết từ đâu chui vào. buổi tiệc, lại còn dám cao ngạo giương oai, không khác gì tự tìm đường chết.


Lục Kỳ phản ứng lại, vội vàng xông lên đỡ Trịnh Dương dậy, sau đó Lý quán Quân: “Lý Quân, anh dám đánh chồng tôi, anh nhất định phải chết.”

“Anh sao có thể tưởng tượng được quyền lực của Trịnh gia, tôi muốn đưa anh vào tù, để anh chết trong tù cả đời, còn em gái anh, tôi cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn.”

“Em gái anh cũng sẽ vào tù cùng anh, Trịnh gia có khả năng làm được chuyện này.”

Lúc này, Trịnh Dương cũng bò dậy, che mặt.

Lý Quân tát một cái rất mạnh, khiến Trịnh Dương rụng hai cái răng.

Lúc này, Trịnh Dương vừa xấu hổ, vừa hung dữ nhìn Lý Quân.

“Lý Quân, mày xong rồi, tao muốn mày chết thê chết thảm”

Nghe vậy, Lý Quân nhếch mép một cách khinh thường.

Ba năm trước, anh không có chút sức chống cự nào nên đã bị đưa vào tù, cảm giác bất lực, tuyệt vọng lúc. đó, mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

“Chuyện gì thế này? Ai dám gây rối ở bữa tiệc của giới thượng lưu?”


Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi tới.

Trong tay ông ta cầm bộ đàm, mặt mũi nghiêm nghị. “Quản lý Vạn đến rồi.”

“Quản lý Vạn là tâm phúc của chủ tịch Chu, lần này công tác chuẩn bị tiệc tối đều do ông ta phụ trách.”

“Lớn chuyện rồi, tính và rất tàn nhẫn.” quản lý Vạn nổi tiếng là người nóng

“Lúc nãy khi tôi đi vào, tôi thấy Trịnh Dương và quản lý Vạn đang trò chuyện thân thiết, chắc hẳn quan hệ của hai người không tệ, vậy nên quản lý Vạn càng phải ở bên phe Trịnh Dương.”

“Thằng nhóc này lần này đụng phải hổ báo, nếu như lúc trước cúi đầu nhận lỗi, nhiều nhất thì cũng chỉ bị đánh một trận rồi được cho qua, nhưng bây giờ thì không đơn giản như vậy nữa.”

“Ai nói gì thì nói, luôn có một số người chưa thấy chết thì không sợ, lần này hắn muốn khóc cũng không kịp nữa.”

Chu Bỉnh Khôn là hội trưởng của Hội Thương mại Tỉnh Sở Châu, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới kinh doanh.

Vạn Vinh là cấp dưới của Chu Bỉnh Khôn, mặc dù chỉ là một quản lý nhỏ, nhưng chức quản lý chỉ là cái danh xưng.

Mọi người đều biết rằng Vạn Vinh là tâm phúc thực sự của Chu Bỉnh Khôn vì từng làm lái xe cho Chu Bỉnh Khôn.

Mà Vạn Vinh lại là một kẻ hoàn toàn đáng sợ, rất nhiều chuyện xấu của ông ta vẫn còn đang lưu truyền trong giới thượng lưu của Sở Châu.

“Anh, vậy phải làm sao bây giờ? Lần này chúng ta hết đường thoát rồi.”

Giọng nói của Bạch Vi nghẹn ngào.
 
Chương 125: C125: Nhất định chết chắc rồi


Cô ấy thực sự rất sợ hãi.

“Vũ Hàn, con đứng ở đây làm gì? Chuyện này có liên quan gì đến con?” Lúc này, nghe thấy tiếng động, Chu Vũ cũng đuổi theo đến, vội vàng kéo con gái mình ra, sợ cô bị liên lụy.

Mặc dù Chu Vũ Hàn hơi do dự, nhưng vẫn không dám cãi lời cha, chỉ là có chút không đành lòng nhìn thấy bạn thân Bạch Vi vướng vào rắc rối.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hôm nay Bạch Vi và Lý Quân sẽ xong đời.

“Quản lý Vạn, người này trà trộn vào buổi tiệc của chủ tịch Chu, hơn nữa còn dám ra tay đánh người, mong quản lý Vạn có thể làm chủ cho tôi.” Trịnh Dương trầm giọng nói.

Quản lý Vạn nghe vậy, mặt liền đanh lại, gật đầu nói: “Trịnh thiếu yên tâm, đây là yến hội của chủ tịch Chu, tôi không thể để cho người khác quấy rối, huống chỉ tôi và Trịnh thiếu mới quen đã thân, tôi nhất định sẽ giúp Trịnh thiếu xử lý việc này cho thoả.”

Nói xong, quản lý Vạn nhìn thẳng vào Lý Quân, ra lệnh cho nhân viên an ninh vừa đến: “Bắt hắn lại.”

Lập tức, một đám bảo vệ lao lên, định bắt Lý Quân lại.

“Khoan đã!”

Lý Quân đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nhìn quản lý Vạn: “Tôi là khách quý do chủ tịch Chu của anh mời tới, anh dám đụng đến tôi sao?”

Nhìn thấy thái độ lúc này của Lý Quân, một số người xung quanh cũng nửa tin nửa ngờ.


“Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự là khách quý của Chu Bỉnh Khôn à, sao dám cãi cọ với quản lý Vạn như vậy?”

“Đúng vậy, người bình thường ở tình huống này, đã sớm ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì quản lý Vạn đại diện cho chủ tịch Chu.”

Nghe vậy, quản lý Vạn không khỏi mỉm cười.

“Ranh con, lúc này cậu còn dám dùng những lời nói như vậy sao.”

“Buổi tiệc tối lần này của giới thượng lưu, chủ tịch Chu giao cho tôi toàn quyền phụ trách, thiệp mời của tất cả mọi người tham gia tiệc đều là do tôi sắp xếp người mang đến.”

“Nhưng tôi không nhớ có người như cậu.” Nghe vậy, mọi người có mặt không khỏi läc đầu.

“Thì ra là như vậy, tên nhóc này thật sự đã lẻn vào, quản lý Vạn phụ trách toàn bộ công việc của bữa tiệc, cũng không biết có tên nhóc này.”

“Chẳng trách chỉ mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái mà cũng chạy tới đây, đối với loại người nghèo. khổ như vậy, đây đã là bộ quần áo đẹp nhất rồi.”

“Một kẻ lén lút vào đây, còn dám hung hăng như vậy, hôm nay tôi thật sự đã mở mang tầm mắt.”

“Đến lúc này vẫn còn mạnh miệng như vậy, cũng may quản lý Vạn biết rõ nội tình, nếu là người khác, có lẽ đã bị hắn lừa gạt.”


“Sao, cậu còn gì để nói không?” Quản lý Vạn sắc mặt khó coi nhìn Lý Quân.

“Thiệp mời của tôi tất nhiên không phải do anh phái người mang đến, bởi vì chính chủ tịch Chu tự tay mang đến cho tôi.”

Lý Quân bình tĩnh nói.

Đã có người nhịn không được bật cười thành tiếng.

Một số phụ nữ cười ngặt nghẽo đến mức vội vàng che ngực để tránh bị lộ.

Quản lý Vạn nghe vậy tức giận đến mức không thể nhịn được nhưng vẫn nở nụ cười.

“Này, cậu đúng là khoác lác không biết xấu hổ, ông chủ của tôi là hội trưởng hiệp hội thương mại của Sở Châu, toàn bộ tỉnh có mấy người có tư cách để ông ấy tự mình mang thiệp mời đến tận nhà?”

“Mà theo tôi được biết, buổi tiệc lần này ông chủ tôi đúng có cho người gửi đi một tấm thiệp mời, đó chính là ông Vũ Tạ Hoa, tổng đốc của Sở Châu chúng ta.”

“Đừng nói với tôi cậu là Vũ Tạ Hoa đấy nhái”

“Ha ha ha ha.”

Nói đến đây, mọi người xung quanh đều bật cười.

Trong mắt mọi người, Lý Quân chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa.

Lục Kỳ lúc này cảm thấy thật sảng khoái, lần này Lý Quân nhất định chết chắc rồi.
 
Chương 126: C126: Anh ta chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian mà thôi


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói hốt hoảng vang lên.

Bạch Kính Đình và vợ ông Lý Mộng Vân đẩy đám người ra rồi chạy tới.

Khi thấy con gái và cháu trai mình đang đứng giữa đám đông, họ vô cùng sợ hãi.

Trước đó, vợ chồng họ gặp gỡ người quen, rồi đứng nói chuyện phiếm ở hành lang một lúc lâu. Không ngờ vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy một đám người tụ tập.

Trong đám người, họ mơ hồ thấy có ai giống như cháu gái và con gái của mình, họ còn tưởng rằng mình nhìn lầm, không ngờ rằng đó là thật.

“Bạch Vi và Lý Quân đắc tội với người của Trịnh gia, Lý Quân còn đánh cả Trịnh Dương.” Chu Vũ Hàn thì thầm nói.

Nghe nói vậy, vợ chồng Bạch Kính Đình cảm thấy. đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

“Đánh người của Trịnh gia? Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào chứ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”


Lý Mộng Vân vội vàng nắm tay con gái, sắp khóc. thành tiếng.

“Là người phụ nữ kia hợp sức với Trịnh Dương hãm hại con, còn vu khống con quyến rũ chồng cô ta, anh Quân không vừa mắt, liền đánh chồng cô ta...”

Bạch Vi nghẹn ngào kể lại một lượt. Lý Mộng Vân tức giận không thôi.

Còn Bạch Kính Đình cảm thấy như trời đất đang sụp. đổ.

Vợ ông không biết thì thôi, ông sao có thể không biết Trịnh gia có quyền lực như thế nào.

“Xong rồi, thế này là xong thật rồi.” Bạch Kính Đình tự lẩm bẩm.

“Tôi không ngờ mấy người lại đến đây lập nhóm để lừa gạt. Có vẻ như công tác an ninh của tôi quả thực. chưa làm tốt, để những loại người như này lẻn vào được.” Quản lý Vạn lạnh lùng nói.

“Anh không đi xác minh thử sao? Lỡ tôi thật sự là khách quý của ông chủ anh thì sao?” Lý Quân nói.

Quản lý Vạn lắc đầu khinh thường: “Bạn bè của ông chủ tôi đều biết hết, hoàn toàn không có người như cậu, cậu cũng đừng tự lừa mình dối người nữa. Bây giờ thì cậu nên ngoan ngoãn để chúng tôi bắt giữ, chờ đợi xử lý, đừng có ý định chống đối, nếu không kết quả của cậu sẽ rất tồi tệ.” Lý Quân không khỏi bật cười.

“Ông chủ của anh có một thuộc hạ như vậy thì mắt nhìn người đúng là không tốt. Có vẻ như tôi nên gọi điện cho sếp của anh thì hơn.”

Nói rồi, Lý Quân rút điện thoại ra.

“Lý Quân, anh đừng có giả vờ nữa.”

Lục Kỳ lớn tiếng nói.

“Quản lý Vạn, anh ta là một tù nhân cải tạo vừa mới ra tù. Làm sao anh ta có thể quen biết chủ tịch Chu? Anh ta chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.”


“Một tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù?”

Quản lý Vạn gật đầu ngay sau khi nghe điều này.

Tỷ lệ một tội phạm vừa mới cải tạo rồi ra tù có quen biết với ông chủ của ông ta gần như bằng không.

Nói cách khác, nếu người này có quan hệ hay quen biết ông chủ của ông ta, thì vốn đã không phải vào tù.

Lúc này, quản lý Vạn sốt ruột ra lệnh: “Người đâu, bắt hắn ta lại.”

Sau khi dứt lời, một đám bảo vệ lập tức xông tới Lý Quân.

Lý Mộng Vân lập tức lo lắng, vội vàng đưa tay ra bảo vệ Lý Quân và Bạch Vi như một đứa trẻ.

Giống như khi Lý Quân còn nhỏ, mỗi lần gặp chuyện gì, bà đều ra mặt bảo vệ anh.

Nhưng Lý Mộng Vân đã quên rằng, Lý Quân đã không còn là đứa trẻ nữa, và đối thủ của bà cũng không phải những người nông dân bất chấp đạo lý như trước kia.

Vừa mới đứng ra, bà đã bị một nhân viên bảo vệ đẩy một phát ngã xuống đất.


Sau đó, tên bảo vệ kia không những không bỏ qua, mà còn giơ chân đá vào người Lý Mộng Vân.

Nhưng hắn còn chưa kịp đá ra thì đã nghe thấy một tiếng “tầm” và đối phương lập tức bay ra ngoài.

Lý Quân đi tới đỡ dì mình dậy và nhìn những người khác bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Các người muốn chết?” Vừa dứt lời, anh đã ra đòn không thương tiếc, đấm một nhân viên bảo vệ khiến hắn ta bay xa, sau đó là liên tiếp nhiều cú đấm “bốp bốp bốp”.

Những người kia đều bị Lý Quân đánh ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Quản lý Vạn không khỏi nheo mắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lý Quân ra tay quá nhanh, đến nỗi khi ông ta vừa kịp phản ứng thì đám thuộc hạ đã ngã lăn ra đất.

“Không ngờ, đám dân quê các người cũng có chút bản lĩnh, khó trách dám chạy đến bữa tiệc như thế này quấy rối.”
 
Chương 127: C127: Thư ký lưu tới


Quản lý Vạn cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay lại, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.

“Kể từ khi được thăng chức làm quản lý, đã rất lâu rồi tôi không ra tay. Xem ra hôm nay nhất định phải tự mình khởi động một chút rồi.”

Quản lý Vạn trước đây là tài xế riêng của Chu Bỉnh Khôn, không chỉ vì ông ta biết làm việc, mà còn vì ông ta có võ công cao cường, nên kiêm nhiệm luôn việc bảo vệ cho Chu Bỉnh Khôn. Tính cách hung hăng, tàn nhẫn của ông ta cũng là từ đó mà ra.

Bất cứ ai đắc tội với Chu Bỉnh Khôn đều bị ông ta đánh đập tàn nhẫn.

“Quản lý Vạn muốn ra tay rồi kìa.”

“Nhìn võ công của tên tiểu tử này cũng không tệ, nhưng không biết có thể chịu được mấy chiêu của quản lý Vạn đây.”

“Nghe nói trước khi đầu quân cho Chủ tịch Chu, quản lý Vạn từng là một tên đại ca giang hồ máu mặt ở Nam Địa Khu, thể lực và sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.”

Giữa những tiếng thảo luận của mọi người, quản lý Vạn từng bước đi về phía Lý Quân với nụ cười nham hiểm.

“Tiểu tử, võ công của cậu không tệ, nhưng đáng tiếc là cậu không nên ra tay ở địa bàn của tôi.”

Vừa dứt lời, quản lý Vạn giơ chân lên, bổ nhào về phía mặt Lý Quân.

Tốc độ cực nhanh, như chớp như sét, người bình thường căn bản không thể né tránh.


Nhưng Lý Quân đã đoán trước được động tác của ông ta.

Khi chân của quản lý Vạn đang tới gần, Lý Quân nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.

Sau đó, anh vòng tay ra sau, tung một cú đấm móc đánh trúng cằm quản lý Vạn.

“Rắc!"

Cả người quản lý Vạn bay ra ngoài, đập vào mặt bàn phía sau.

Mọi người xung quanh nhanh chóng tản ra, hét lên kinh ngạc.

Lý Quân từng bước một đi tới chỗ quản lý Vạn đang nằm trên mặt đất. Lúc này, trong mắt quản lý Vạn không hề kinh hoàng, ngược lại lộ ra vẻ oán độc.

“Thằng chó, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết.”

Nhưng Lý Quân lại không mảy may muốn nói nhảm với ông ta. Anh thuận tay cầm lấy một con dao nhỏ trên bàn và vung ra không chút lưu tình.

“Phụt!”


Con dao phát ra tiếng phập, trong nháy mắt đã đâm vào đầu gối của quản lý Vạn.

“A" Quản lý Vạn lập tức kêu lên thảm thiết đau đớn.

Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn, không thể tin được. Đến bây giờ, họ vẫn như đang mơ, không thể tin được tên dân quê này lại dám đối xử tàn nhẫn như vậy với quản lý Vạn.

“Lý Quân, anh nhất định phải chết, có thần tiên cũng không cứu được anh.”

Lục Kỳ ở bên cạnh hét to, đồng thời ánh mắt ra vẻ giễu cợt.

Lần này Lý Quân xem như đã hoàn toàn chọc giận Chu Bỉnh Khôn.

Trịnh Dương cũng nheo mắt lại, hắn không ngờ một Lý Quân ba năm trước vì đánh hắn bị thương mà phải ngồi tù, bậy giờ vẫn không biết điều, lại dám đánh quản lý Vạn bị thương.

Quản lý Vạn tuy chỉ là một quản lý, nhưng ông ta lại là “chó" của Chu Bỉnh Khôn, đánh chó còn phải vuốt mặt chủ.

Bạch Kính Đình thậm chí đã sợ đến mức sắp ngã xuống đất, miệng ông lẩm bẩm: “Xong rồi.”

Chu Vũ Hàn bên cạnh thì thở dài một hơi. “Lý Quân lần này quá trớn rồi!"

Lúc này, một giọng nói có chút tức giận vang lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Làm cái gì mà rối ren hết lên thế này? Lát nữa chủ tịch Chu và thống đốc Vũ sẽ tới đấy! Vạn Vinh, anh đang làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ không biết giữ gìn an ninh trật tự sao?”

“Là thư ký Lưu tới.” Có người hét lên kinh ngạc.

Người dám gọi thẳng tên của quản lý Vạn như vậy, chỉ có thư ký thân tín của Chu Bỉnh Khôn, Lưu Đình.
 
Chương 128: C128: Đi tìm việc khác đi


Người ta thường nói Tể Tướng chỉ dưới vua, Lưu Đình làm thư ký cho Chu Bỉnh Khôn, ở Sở châu, ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nhân cũng phải kính sợ ba phần.

Bởi vì chỉ có cô mới thực sự đại diện cho ý chí của Chu Bỉnh Khôn.

Lưu Đình tới, đồng nghĩa với việc chủ tịch Chu cũng sắp đến, tình hình càng trở nên không thể cứu vãn được nữa.

Rất nhiều người đều chủ động nhường đường cho. Lưu Đình đi qua.

Lưu Đình liếc mắt một cái liền thấy quản lý Vạn đang nằm trên mặt đất, liền nhíu mày.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Quản lý Vạn lớn tiếng kể lể: “thư ký Lưu, là tên tiểu tử này, hắn tự xưng là khách quý của ông chủ, hành xử tùy tiện, làm loạn bữa tiệc, còn dám đánh cả tôi nữa.”

Quản lý Vạn chỉ thẳng vào Lý Quân lên án.

Vì chân bị thương, ông ta mấy lần muốn đứng dậy đều không thành công.

“Tôi chính là khách quý của Chu Bỉnh Khôn.”

Lý Quân nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền mở miệng nói.


Nghe thấy lời này của Lý Quân, rất nhiều người không khỏi lắc đầu.

“Cái tên này, lúc này còn dám ở đây giả vờ giả vịt, không thấy thư ký của Chu Bỉnh Khôn cũng tới rồi sao?” “Chu Bỉnh Khôn có bạn bè gì, nếu quản lý Vạn từng làm lái xe không biết, thì dù sao thư ký Lưu Đình này cũng phải biết hết chứ.”

“Thì ra là anh Lý.” Lưu Đình vừa rồi toàn tâm toàn ý chú ý đến quản lý Vạn đang nằm dưới đất, bây giờ mới nhìn thấy Lý Quân đứng ngay trước mặt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cung kính.

Lưu Đình là thư ký của Chu Bỉnh Khôn, đương nhiên biết Lý Quân là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm.

Lần trước tại bảo tàng, Chu Bỉnh Khôn sau khi đưa tiễn Lý Quân sau khi trở về còn ngân nga mấy câu hát.

Vả lại cô còn biết, Lý Quân cùng đi du lịch với Chu Bỉnh Khôn đến Nam Địa Khu, vé máy bay cũng là do cô đặt.

Cho nên lúc Lý Quân tới dự tiệc, nhất định là do Chu Bỉnh Khôn đích thân mời.

“Có vẻ như Vạn Vinh đã đắc tội anh Lý rồi.”

Ngay lập tức, thư ký Lưu đã hiểu ra đại khái sự tình, lớn tiếng nói: “Anh Lý Quân đây là khách quý của chủ tịch Chu.”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.


Tên Lý Quân này vậy mà thật sự là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, chẳng phải là quản lý Vạn tự đập chân mình sao?

Quản lý Vạn cũng sững sờ tại chỗ, thậm chí quên đi hết những đau đớn.

Nói cho cùng, ông ta cũng chỉ là một người tài xế của Chu Bỉnh Khôn, trước đó Chu Bỉnh Khôn chỉ vì thấy ông ta có chút năng lực, mới cho hắn làm quản lý.

Trong công ty, ông ta dựa vào việc từng làm tài xế cho Chu Bỉnh Khôn mà ỷ thế bắt nạt người khác.

Nhưng tất cả những gì ông ta có đều là Chu Bỉnh Khôn cho. Nếu Chu Bỉnh Khôn có thể cho ông ta tất cả, thì cũng có thể lấy lại tất cả.

Bây giờ đắc tội khách quý của Chu Bỉnh Khôn, nếu Chu Bỉnh Khôn trách tội, thì ông ta sẽ mất đi tất cả vinh hoa phú quý, tiền đồ cũng như vinh quang của mình.

Ông ta vội vàng giải thích rằng mình không biết Lý Quân là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, nếu biết thì ông ta sẽ không dám đối xử bất kính.

Thư ký Lưu không thèm để ý đến lời giải thích của ông ta, mà chỉ nhìn về phía Lý Quân.

“Anh Lý, anh là khách quý của ông chủ nhà tôi, để anh bị oan uổng là lỗi của tôi.”

“Người này dưới trướng tôi không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.”

Nói xong, thư ký Lưu lạnh lùng nhìn quản lý Vạn.

“Anh bị thương không nhẹ, bây giờ hãy nhanh chóng tìm bệnh viện chữa trị, tiền chữa trị sẽ do công ty chỉ trả”

“Ngoài ra, tôi sẽ bổ sung thêm cho anh sáu tháng tiền lương, sau khi vết thương lành thì không cần phải quay lại làm việc nữa, hãy đi tìm việc khác đi.”
 
Chương 129: C129: Chuyện lần này này có ý nghĩa rất quan trọng


“Cái gì?”

Quản lý Vạn nghe vậy, trong lòng ngập tràn nỗi hoảng sợ.

Lời này mặc dù là từ miệng của Lưu Đình, nhưng ông ta biết, Lưu Đình rất giỏi hiểu ý ông chủ Chu Bỉnh Khôn.

Nếu cô đã quyết định như vậy, thì ông chủ Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ làm như vậy.

Nghĩ đến đây, quản lý Vạn không khỏi nhìn về phía Trịnh Dương với ánh mắt cầu cứu.

Ông ta là vì Trịnh Dương mà ra mặt, mới dẫn đến kết cục này.

Lúc này, Trịnh Dương cũng chỉ biết chết lặng.

Lý Quân vậy mà thật sự là khách quý của Chu Bỉnh Khôn.

Cái thằng dân quê mới ra tù kia dựa vào cái gì chứ?


Nhất là Lục Kỳ, cô ta không thể nào chấp nhận được sự thật như vậy.

Trong lòng cô ta, Lý Quân mới ra tù, thì phải chật vật khốn khổ đến không chịu nổi mới phải.

“Được rồi, mọi người giải tán đi, chủ tịch Chu sắp tới rồi” “Anh Lý, anh là khách quý, mời anh vào trong ngồi.” Lưu Đình khách sáo nói. “Được.” Lý Quân đang muốn bước đi. “Chờ một chút.”

Lúc này, Trịnh Dương đột nhiên lớn tiếng hô.

Giọng nói lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

“Thư ký Lưu, cô không thể sa thải quản lý Vạn. Mà ngược lại, cô nên đuổi cái thằng Lý Quân này ra khỏi buổi tiệc mới đúng.”

Nghe được những lời như vậy, những người xung quanh lập tức chết lặng.

Lý Quân là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, sao có thể bị đuổi ra khỏi bữa tiệc.

Ngay cả thư ký Lưu cũng không khỏi chế nhạo: “Trịnh thiếu, anh đang đùa tôi à?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Trịnh Dương ngẩng đầu lên, nói: “Nghe nói thống đốc Vũ Tạ Hoa hôm nay cũng sẽ tham dự bữa tiệc này, không biết là thật hay giả nhỉ?”

“Tất nhiên là thật rồi.” Lưu Đình nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu là thật, vậy thư ký Lưu có biết Phủ Thống Đốc và Trịnh gia chúng tôi có quan hệ như thế nào không?”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Thư ký Lưu trở nên nghiêm túc: “Xin lắng nghe.”


“Ông nội của tôi là thầy của thống đốc Vũ. Cô nghĩ xem tại sao thống đốc Vũ lại đầu tư vào Trịnh gia chứ?”

“Theo tôi được biết, chủ tịch Chu vừa mới nhờ một vị đại lão giới thiệu, đã thành công hợp tác với Phủ Thống Đốc.”

“Nếu tôi đi tìm thống đốc Vũ, khiến ông ấy không muốn hợp tác với Chu Bỉnh Khôn, cô nghĩ thống đốc Vũ sẽ làm gì?”

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Đình lập tức thay đổi.

Chu Bỉnh Khôn mặc dù ở Sở Châu có địa vị phi thường, nhưng so với Phủ Thống Đốc thì căn bản không đáng nhắc tới.

Trước đây, Chu Bỉnh Khôn đã nhiều lần cố gắng kết giao với Phủ Thống Đốc, nhưng đều không thành công.

Lần này không biết vì lý do gì, mối quan hệ giữa hai bên đột nhiên trở nên thân thiết.

Lưu Đình nghĩ, để thiết lập mối quan hệ này, ông chủ chắc chắn đã phải trả một cái giá rất lớn.

Nếu vì đuổi quản lý Vạn mà phá hỏng mối quan hệ đã vất vả xây dựng, vậy cô chẳng phải là một tên tội đồ Sao.

Những người khác dường như cũng đều hiểu ra vấn đề.


Suýt nữa đã quên mất Trịnh gia còn có mối quan hệ với Phủ Thống Đốc, chuyện lần này này có ý nghĩa rất quan trọng.

Cuối cùng, Lưu Đình sẽ chọn Lý Quân hay giữ gìn mối quan hệ với Phủ Thống Đốc?

Còn Bạch Vi và gia đình cô, trái tim họ lại đập thình thịch.

Phủ Thống Đốc là thế lực lớn nhất ở Sở Châu, Chu Bỉnh Khôn sao có thể vì một thanh niên mới quen biết ở. chợ đồ cổ mà đắc tội với Phủ Thống Đốc được.

Lục Kỳ ở bên cạnh cũng hét lớn: “Thư ký Lưu, xin lập tức đuổi cái tên dân quê này ra khỏi bữa tiệc, coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra. Nếu không, lát nữa thống đốc Vũ đến, biết cháu trai của ông ta bị ức hiếp, cô đoán xem ông ta có nổi trận lôi đình không?”

Thư ký Lưu tỏ ra khó xử, thở dài một hơi nói: “Anh Lý là khách quý của ông chủ, tôi không có quyền đuổi anh ấy ra ngoài.”

“Về phần chuyện của quản lý Vạn, ông chủ sắp tới ngay thôi, hay là chờ ông chủ tới rồi mới quyết định đi.”

Nói xong, thư ký Lưu đi tới trước mặt Lý Quân, nhỏ giọng nói: “Anh Lý, hay là anh nhận lỗi với Trịnh gia đi, nếu không, chuyện hôm nay sợ là không có cách nào có thể giải quyết được đâu.”
 
Chương 130: C130: Chuyện gì xảy ra vậy


Mặc dù Lý Quân đã được xác minh là khách quý của Chu Bỉnh Khôn, nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện một mối nguy hiểm lớn hơn.

Trịnh gia có mối quan hệ với Phủ Thống Đốc, mà Phủ Thống Đốc là thế lực mà Chu Bỉnh Khôn cũng cần lấy lòng.

Cho dù Chu Bỉnh Khôn có coi trọng Lý Quân đến đâu, ông cũng không thể vì một thanh niên mới quen không

lâu, mà đắc tội với Phủ Thống Đốc.

Vậy thì nếu Phủ Thống Đốc gây khó dễ cho Lý Quân, thì Lý Quân cũng chỉ có thể chịu thôi.

Đây là suy nghĩ của mọi người có mặt ở hội trường. “Cái này.."

Thư ký Lưu cũng hơi lo lắng, không biết Lý Quân sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Yên tâm đi, chuyện ở Phủ Thống Đốc, tôi sẽ xử lý.” Lý Quân nhìn thư ký Lưu, cười khẽ, nói.

Thư ký Lưu nghe vậy, chỉ thở dài một hơi. Cô không phải không tin Lý Quân, mà là quyền lực của Phủ Thống Đốc quá lớn, nếu không xử lý thỏa đáng, thì sẽ xảy ra chuyện lớn.


Nhưng nhìn bộ dạng của Lý Quân, dường như cũng không coi Phủ Thống Đốc ra gì, cũng khó trách thư ký Lưu vẫn lo lắng.

Người thanh niên Lý Quân này, tuổi trẻ mà tài sản đã lên đến hàng chục tỷ, quả thực rất phi thường.

Nhưng nếu chỉ vì vậy mà kiêu ngạo, thì chắc chắn sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp gì.

Vào lúc này, trong đại sảnh đột nhiên có tiếng huyên náo.

Nhân vật chính của bữa tiệc tối hôm nay, Chu Bỉnh Khôn, cùng với thống đốc Sở Châu Vũ Tạ Hoa, song song bước vào.

“Chu Bỉnh Khôn thật sự đã hợp tác với Vũ Tạ Hoa, xem ra tin tức mà Trịnh Thiếu tiết lộ hoàn toàn không sai:

“Thống đốc Vũ hôm nay tự mình đến dự tiệc tối, ủng hộ Chu Bỉnh Khôn, địa vị của chủ tịch Chu trong giới kinh doanh Sở Châu từ giờ sẽ không thể lung lay được.”

Rất nhiều người đang thì thầm bàn tán.

Chu Bỉnh Khôn tuy là chủ tịch phòng Thương mại của Sở Châu, nhưng Sở Châu còn có rất nhiều tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, thực lực không thua kém Chu Bỉnh Khôn.

Thậm chí vị trí chủ tịch của ông cũng không phải vững chắc gì cho cam.

Hàng năm có không biết bao nhiêu người muốn lên thay thế ông.

Nhưng nếu có sự ủng hộ của Thống đốc Sở Châu, sức ảnh hưởng của Chu Bỉnh Khôn sẽ đạt đến đỉnh cao, ai còn dám tranh giành vị trí chủ tịch với ông nữa.

Thống đốc có lẽ không nhất định có năng lực vượt trội hơn Chu Bỉnh Khôn, nhưng chỉ cần một câu nói của ông ta cũng có thể khiến một nhân vật đỉnh cấp trong giới thương mại như Chu Bỉnh Khôn táng gia bại sản.

“Thống đốc Vũ đã đến, nếu ông ta muốn ra mặt vì Trịnh gia, Lý Quân này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”


“Thống đốc Vũ tuy là người bá đạo, nhưng lại là một người rất tôn sư trọng đạo, ông ta đã nhiều lần đề xướng quan điểm một ngày làm thầy, trọn đời làm cha trong các trường hợp công khai. Nếu Trịnh gia là hậu nhân của thầy ông ta, ông ta chắc chắn sẽ che chở cho họ.”

“Thống đốc Vũ có thủ đoạn máu lạnh, luôn đối đãi với kẻ thù một cách tàn nhãn...

Sự xuất hiện của Vũ Tạ Hoa và Chu Bỉnh Khôn đã khiến cho bữa tiệc tối đẩy lên đến cao trào.

Ngay cả Chu Bỉnh Khôn đứng trước mặt Vũ Tạ Hoa, cũng phải tỏ ra cung kính.

Nếu không phải vì Lý Quân, Chu Bỉnh Khôn ở trước mặt Vũ Tạ Hoa cũng sẽ không dám nói gì.

“Thống đốc Vũ, bác có thể đến là một vinh hạnh lớn.

Vừa thấy Vũ Tạ Hoa đến, Trịnh Dương đã vội vàng ra đón.

“Trịnh Dương, cậu cũng đến tham gia bữa tiệc tối sao?”

Vũ Tạ Hoa nhìn thấy Trịnh Dương, liền cười nói. Bởi vì là học trò của thầy Trịnh, Vũ Tạ Hoa từng đến Trịnh gia làm khách một lần, nên hắn có chút ấn tượng với Trịnh Dương.

“Bác Vũ, nếu bác không đến, thì cháu đã bị đuổi ra khỏi bữa tiệc rồi.” Trịnh Dương nóng lòng tố cáo.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”


Vũ Tạ Hoa lập tức nhíu mày.

Hắn chú ý đến khuôn mặt sưng to của Trịnh Dương. “Là tôi đánh hắn.”

Lúc này, Lý Quân cũng đi tới, đứng trước mặt Vũ Tạ Hoa.

Khi nghe thấy những lời này Lý Quân, mọi người ở đó đều thầm lau mồ hôi hộ cho anh.

Những người trong nhà họ Bạch thậm chí suýt nữa ngất đi.

“To gan, dám nói với thống đốc như vậy, không sợ gặp họa lớn sao?”

Khi nghe thấy giọng nói của Lý Quân, Vũ Tạ Hoa giật mình.

Có vẻ như Trịnh Dương đã đắc tội Lý Quân. Đồng thời, khuôn mặt hắn cũng trở nên nghiêm nghị.
 
Chương 131: C131: Phải làm sao bây giờ


Trịnh Dương ngày thường dựa vào danh tiếng của hắn để đi ra ngoài khoe mẽ thì thôi không nói, thế mà lại đắc tội với Lý Quân, chẳng phải là đang gây phiền phức cho hắn sao?

“Sắc mặt của thống đốc Vũ không tốt, tôi còn cảm thấy có sát khí, Lý Quân lần này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”

"Đánh người của Thống đốc, còn dám chạy đến khoe khoang trước mặt Thống đốc, đây không phải là muốn tìm cái chết sao? Đổi lại là người khác thì cũng sẽ chẳng nhịn được.”

“Anh đoán xem Thống đốc có thể trực tiếp nhốt Lý Quân vào ngục không? Dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Thống đốc.”

Trịnh Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Vũ Tạ Hoa bình tĩnh hỏi.

Trịnh Dương thêm mắm thêm muối nói: “Lý Quân dựa vào việc mình là khách quý của chủ tịch Chu nên ngang ngược, trong tiệc rượu một câu không hợp liền đánh con, còn đánh quản lý Vạn chính trực bị thương, bác Vũ, bác nhất định phải ra mặt vì con.”

Nghe nói vậy, biểu cảm của Vũ Tạ Hoa càng trở nên khó coi.

Là một người tinh ý như Vũ Tạ Hoa sao có thể không hiểu được lời nói của Trịnh Dương.


Chắc chắn hắn ta đã cố ý chọc tức Lý Quân, lại lợi dụng mối quan hệ với quản lý Vạn để đối phó với Lý Quân, không ngờ Lý Quân là một kẻ không dễ chọc đến.

“Thống đốc Vũ, thực ra là Trịnh thiếu gia và vợ của anh ấy đã hãm hại em gái của anh Lý trước...” Thư ký Lưu vội vàng giải thích.

Vừa rồi cô đã tìm vài người để tra rõ sự việc, cô cũng rất chán ghét hành vi của Trịnh Dương.

Nghe thấy thư ký Lưu nói vậy, Trịnh Dương lập tức không vui.

“Bác Vũ, bác nhìn thấy chưa? Lý Quân dựa vào việc là bạn của Chu Bỉnh Khôn, bọn họ liên hợp lại để bắt nạt cháu, vốn cũng chẳng coi bác ra gì.”

“Theo cháu nghĩ, bác nhất định cũng đừng hợp tác với Chu Bỉnh Khôn nữa.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Vũ Tạ Hoa thay đổi hoàn toàn.

Trước đó Trịnh Dương nói bậy bạ thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại cố tình tác động đến quyết định của hắn.

Vốn dĩ vì xem Trịnh Dương là cháu trai của người thầy giáo cũ, Vũ Tạ Hoa còn đang suy nghĩ xem làm sao để bảo vệ hắn ta trước mặt Lý Quân.

Nhưng nghe đến những lời này, hắn lập tức hiểu ra rằng đối phương thật sự tự chuốc lấy rắc

“Được rồi." Vũ Tạ Hoa ngắt lời Trịnh Dương.

“Tôi đã hiểu rõ sự việc, việc này không thể trách Lý Quân."

“Trịnh Dương, cậu dùng danh nghĩa của tôi để ra ngoài giương oai, làm tổn hại thanh danh của tôi, cậu nói xem cậu phải chịu tội gì?”

“Thầy Trịnh tuy có tình thầy trò với tôi, nhưng cũng không có nghĩa là Trịnh gia muốn làm gì thì làm ở Sở Châu.”


“Tôi tuyên bố, tất cả những việc mà Trịnh gia đã làm sai trái dưới danh nghĩa Phủ Thống Đốc, tôi đều sẽ cho người điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho dân chúng.”

“Ngoài ra, tất cả sự hợp tác giữa Phủ Thống Đốc và Trịnh gia đến đây là chấm dứt, ngày mai tôi sẽ cho quản gia của Phủ Thống Đốc đi làm thủ tục.”

Nghe Vũ Tạ Hoa nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đặc biệt là Trịnh Dương, hắn càng không thể tin nổi.

“Bác Vũ, bác có nhầm lẫn gì không? Bác nên trừng phạt chính cái tên dân quê đó mới đúng chứ.”

“Im ngay!”

Vũ Tạ Hoa lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi là bác gì nữa, tôi và Trịnh gia các người không có quan hệ thân thiết như vậy.”

“Vả lại đây chỉ mới là bước đầu tiên, việc cậu xúc phạm ông chủ Lý tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu. Sau này xử phạt cậu thế nào còn phải xem ý của ông chủ Lý thế nào.”

Nói xong, Vũ Tạ Hoa nhìn về phía Lý Quân.

Trịnh gia có chết hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn để Lý Quân nguôi giận.


Nhưng ngay lúc này, Chu Bỉnh Khôn đột nhiên lên tiếng: “Không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác xử lý được không?”

Điều này rất đúng, ở ngoài có nhiều người nhìn chằm chäm như vậy, nếu đồn thổi ra bên ngoài sẽ không tốt.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Lý Quân, mấy người họ lập tức rời khỏi sảnh.

Trịnh Dương và Lục Kỳ thấp thỏm đi theo sau.

“Chồng ơi, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lục Kỳ lúc này đã có chút hoảng hốt.

“Yên tâm, vừa rồi Vũ Tạ Hoa chỉ cố ý làm cho người ngoài nhìn thôi. Em cứ nhìn đi, lát nữa kẻ không may sẽ là Lý Quân kia.”

Nghe nói vậy, tâm trạng Lục Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, trên mặt khôi phục được chút thần thái.
 
Chương 132: C132: Đây chỉ là hình thức


Sau khi đám người Vũ Tạ Hoa rời đi.

Cả một khu đại sảnh của buổi tiệc mới bùng nổ ồn ào, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.

“Chuyện gì mới xảy ra vậy? Ông thống đốc vậy mà vì Lý Quân mà đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh gia sao?”

“Chẳng lẽ Lý Quân là một thế lực khó lường gì sao? Chẳng trách hắn ta lại bình tĩnh đến như vậy.”

“Trước giờ tôi chưa bao giờ nghe qua cái tên Lý Quân này, hắn từ đâu chui ra vậy?”

“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!”

Còn quản lý Vạn đang nằm trên mặt đất, lúc này lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Ban đầu ông ta còn mong Trịnh Dương sẽ cứu mình, không ngờ bây giờ ngay cả Trịnh Dương cũng khó bảo toàn.

Có người bên cạnh lộ ra ánh mắt thương hại đối với ông ta.

Quản lý Vạn bình thường vốn quen thói hung hăng, kiêu ngạo, lần này cuối cùng cũng đã đụng phải sắt.


Ở bên kia, ba người Bạch gia nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Bạch Vi càng thêm kinh ngạc, không khỏi thốt lên:

“Không ngờ thống đốc Vũ lại ra mặt vì anh Quân, chỉ là không biết anh Quân làm thế nào mà có được mối quan hệ thân thiết với Vũ Tạ Hoa vậy?”

Lý Mộng Vân bên cạnh càng thêm kích động không thôi.

“Tiền đồ, tiền đồ, cháu trai của tôi thật là có tiền đồ, Lý gia chúng ta sắp giàu có to rồi.”

Còn Bạch Kính Đình thì vẫn còn đang choáng váng.

Ông không thể nào tin được rằng thống đốc Vũ lại ra mặt vì Lý Quân. Ông cũng không biết Lý Quân đã làm thế nào mà có được mối quan hệ thân thiết với Vũ Tạ Hoa.

Nhưng nếu Lý Quân không có địa vị gì đặc biệt, thì với địa vị của Vũ Tạ Hoa, sao lại trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh gia, vì anh mà đứng ra làm chủ?

Càng nghĩ càng thấy đầu óc rối tung.

“Chú Bạch, chúc mừng gia đình chú.”


Chu Vũ Hàn cũng đi tới, chân thành nói.

Trong lòng cô có chút ghen tị, nếu sớm biết Lý Quân có thân phận đặc biệt như vậy, thì cô hẳn đã đối xử với anh nhiệt tình hơn một chút.

“Các người quá lạc quan rồi.”

Lúc này, Chu Vũ lên tiếng.

“Anh Chu, anh có ý gì?” Bạch Kính Đình ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Chu Vũ.

“Cậu Bạch à, tôi nghe nói Lý Quân mới vừa ra tù, sao mà trong thời gian ngắn lại có cơ hội để liên tục kết giao với nhiều nhân vật lớn như vậy chứ?"

“Hản là cháu của cậu, hoàn cảnh của nó thì cậu phải là người rõ ràng nhất."

Nghe thấy những lời nói của Chu Vũ, Bạch Kính Đình hơi gật đầu.

“Cháu nó và Chu Bỉnh Khôn quen biết nhau ở chợ đồ cổ, có quen biết thì có thể hiểu được, nhưng nếu nói cháu nó quen biết thống đốc Vũ Tạ Hoa, thì giải thích sao đây? Nhưng vừa rồi Vũ Tạ Hoa đúng là vì Lý Quân mà ra mặt, còn tuyên bố muốn chấm dứt quan hệ với Trịnh gia.”

“Đây chỉ là hình thức thôi.” Chu Vũ nói.

Vũ Tạ Hoa là thống đốc, là người có địa vị cao nhất ở Sở Châu. Dù hắn có bá đạo đến đâu, thì trước mặt công chúng, hắn cũng phải giữ gìn thanh danh của mình.

“Nếu như lúc nãy ông ấy công khai bảo vệ thiếu gia của Trịnh gia mà lại quay sang trừng phạt Lý Quân, thì sau này mọi người sẽ nhìn ông ấy với ánh mắt thế nào. Họ sẽ nói rằng ông ấy là một kẻ bất công, thiên vị Trịnh gia. Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ấy.”

Nghe thấy lời nói của Chu Vũ, Bạch Kính Đình lập tức tỉnh ngộ.
 
Chương 133: C133: Một kẻ lừa đảo


Lý Mộng Vân và Bạch Vi bên cạnh đang vui mừng, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

“Anh Chu, ý của anh là Vũ Tạ Hoa chỉ là ra vẻ đứng ra bảo vệ Lý Quân, thực tế chỉ là làm cho người khác. thấy thôi sao?”

“Đúng vậy, chẳng phải Chu Bỉnh Khôn đề nghị chuyển vụ việc này ra nơi khác xử lý sao? Sợ rằng khi đổi địa điểm, Vũ Tạ Hoa sẽ lập tức trở mặt, Trịnh gia cũng sẽ không từ bỏ ý định, Bạch gia các cậu sẽ gặp phải tai họa lớn.”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Kính Đình tái nhợt, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Chuyện này, vậy phải làm sao bây giờ?”

Chu Vũ thở dài một hơi: “Cậu về nhà, chuẩn bị chu đáo sẵn sàng, dâng ra tất cả tài sản của mình đi, có lẽ có thể xoa dịu cơn giận của Trịnh gia. Tình hình hiện tại, cũng không còn cách nào khác.”

Phía bên kia, Trịnh Dương và vợ đi theo Chu Bỉnh Khôn và mọi người đến tầng cao nhất của khách sạn.

Khách sạn Biển Mây là một kiến trúc nổi tiếng của Sở Châu. Tầng cao nhất là một phòng ăn xa hoa, bốn phía đều là những ô cửa kính khổng lồ, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Sở Châu.


Lúc này, trong phòng ăn không có một khách hàng nào. Trịnh Dương đi theo sau.

Vừa bước qua cửa, hắn ta liền nói: “Bác Vũ, bây giờ không có người ngoài rồi, bác không cần giả vờ nữa.”

Lục Kỳ bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, bác Vũ, vừa rồi bác diễn rất thật, khiến cháu sợ chết mất."

“Ai diễn kịch với tụi mày?”

Gương mặt của Vũ Tạ Hoa tối sầm lại, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

Trịnh Dương lúc này lại còn chưa hiểu rõ tình hình.

Hắn lạnh lùng nhìn hai vợ chồng, trong mắt có chút chán ghét.

“Mau quỳ xuống trước mặt ông chủ Lý nhận lỗi."

Trịnh Dương bị lời nói của Vũ Tạ Hoa làm cho. choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ.

Lục Kỳ bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn. “Chuyện này..."

Trịnh Dương còn định nói gì đó, lại bị Vũ Tạ Hoa đá vào bụng một phát: “Nói mày quỳ xuống thì mày quỳ đi, mày không hiểu tiếng người à?”

Vũ Tạ Hoa thực sự rất tức giận, người như hắn, bình thường thì sẽ không ra tay đánh người, nhưng lúc này hắn đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.


Ngay lập tức, Trịnh Dương biết mọi chuyện thật sự đã trở nên rất nghiêm trọng.

“Ông chủ Lý là bạn thân thiết của Vũ Tạ Hoa tao. Trịnh Dương, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay không được ông chủ Lý tha thứ, thì mày, cùng với cả Trịnh gia, sẽ phải chịu sự trừng phạt của Phủ Thống Đốc.”

Nghe những lời này thì Trịnh Dương lúc này mới thực sự sợ hãi.

Lục Kỳ bên cạnh không nhịn được nói: “Bác Vũ, chắc chản là bác đã nhầm rồi. Lý Quân chỉ là một người vừa ra tù đang trong quá trình cải tạo. Một tên nhóc trẻ tuổi nghèo nàn, hắn chắc chắn đang nói láo để lừa bác.”

Nói xong, cô ta nhìn Lý Quân.

“Lý Quân, mau nói đi, anh có đang lừa thống đốc đại nhân không? Nếu sau này thống đốc đại nhân biết sự thật, anh có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội đâu.”

“Im miệng!”

Lục Kỳ vừa dứt lời, liền bị Vũ Tạ Hoa vung tay tát vào mặt.

“Dám vô lễ với ông chủ Lý, mày chán sống lắm rồi à?” “Bác Vũ, xin bác bớt giận, vợ cháu không hề có ác ý gì đâu.”


Trịnh Dương vội vàng nói.

Hắn ta không tin Lý Quân có thể có thân phận quan trọng đến vậy, nhưng rõ ràng Vũ Tạ Hoa đã bị Lý Quân lừa gạt.

Bây giờ nói gì Vũ Tạ Hoa cũng không nghe, chỉ có thể tạm thời ứng phó trước, sau đó từ từ điều tra cũng không muộn.

Lý Quân này mới ra tù chưa được bao lâu, đã trở thành ông chủ Lý. Đùa nhau đấy à?

Lục Kỳ bị tát cho choáng váng, mắt hoa cả lên.

Nghĩ đến Lý Quân đang ở trước mặt cô ta vênh váo, trong lòng cô ta liền phẫn nộ: “Thống đốc Vũ, bác cần phải làm rõ trắng đen, tên Lý Quân này thực sự là một kẻ lừa đảo.”

“Lừa con mẹ mày, An gia ở thủ đô cũng đã bị ông chủ Lý đây xóa sạch, tao tận mắt chứng kiến sự việc đó, mày còn dám ở đây tung tin chia rế?” Vũ Tạ Hoa tức giận quát lớn.
 
Chương 134: C134: Quá đáng


“Bác Vũ, bác thật sự đã tận mắt chứng kiến sao?” Trịnh Dương xác nhận lại lần nữa.

Lời nói của Vũ Tạ Hoa khiến sắc mặt của Trịnh Dương thay đổi.

Với địa vị của Vũ Tạ Hoa, không hà cớ gì lại đi nói dối. Vậy thì có nghĩa là Lý Quân thực sự có lai lịch khủng mà hắn ta không biết.

Vũ Tạ Hoa cười lạnh lùng: “Tất nhiên là tao đã tận mắt nhìn thấy rồi. Ông chủ Lý là một người cao tay, sao. tụi mày có thể tưởng tượng được.”

“Trước mặt ông chủ Lý, Trịnh gia chỉ là một con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xoá sổ chỉ với một cái búng tay.”

Bây giờ Vũ Tạ Hoa có thể nói là kính sợ một cách tôn kính đối với Lý Quân, ngay cả bản thân hắn cũng phải cẩn thận lấy lòng Lý Quân, Trịnh gia dám cả gan đắc tội, thật sự là đang tìm cái chết.

“Ông chủ Lý, anh nói xem tôi nên xử trí như thế nào? Chỉ cần một câu nói của anh, tôi lập tức sẽ khiến Trịnh Dương cửa nát nhà tan.”

Vũ Tạ Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lời nói của Vũ Tạ Hoa khiến Trịnh Dương ngập trong sự sợ hãi.

Bên cạnh, Lục Kỳ vẫn không bỏ cuộc, nói: “Bác Vũ, cháu cảm thấy bác vẫn nên cẩn thận điều tra thật rõ thân phận của Lý Quân.”

“Cút mẹ mày đi!”

Vũ Tạ Hoa hoàn toàn bị chọc giận, liền đi lên tát Lục Kỳ bảy tám cái gì đó, tát xong hắn vẫn chưa hết tức giận.







Hăn quay sang Trịnh Dương quát: “Dám vu cáo ông chủ Lý, hôm nay nếu không nhận tội với ông chủ Lý, Trịnh gia tụi mày cứ chờ chết đi!”


Lúc này, Trịnh Dương liền vồ tới, quỳ xuống trước mặt Lý Quân.

“Ông chủ Lý, tôi thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, là tôi sai rồi." Trịnh Dương cúi đầu.

Hắn ta đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy Lý Quân nói gì.

Khi ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn thấy Lý Quân đang nhìn Lục Kỳ. Lúc này, hắn ta lập tức nói:

“Ông chủ Lý, tôi biết Lục Kỳ là bạn gái cũ của anh. Nếu như anh thích cô ấy, tôi có thể đem cô ấy cho anh. Tôi sẽ ly hôn với cô ấy ngay."

“Anh nói cái gì?” Lục Kỳ lập tức hét lớn.

“Trịnh Dương, anh đang sủa bậy cái gì vậy?”

Lý Quân lắc đầu: “Tôi không muốn kẻ chuyên phá hoại người khác!”

Lời ấy vừa dứt, Lục Kỳ nhảy dựng lên, đưa tay chỉ thẳng mặt Lý Quân, hét lớn: “Anh dám mắng ai là kẻ phá hoại? Lý Quân, anh chỉ là một tên quê mùa, anh dám xem thường tôi sao?”

Câu nói chưa kịp dứt, Trịnh Dương đứng bật dậy tát vào mặt Lục Kỳ.



“Câm mồm! Con chó khốn khiếp, dám hống hách với ông chủ Lý, tôi cho cô biết, từ giờ trở đi cô không còn là thiếu phu nhân của Trịnh gia nữa.”

Nói xong, Trịnh Dương vẫn chưa hả dạ, lại tiếp tục đá Lục Kỳ một phát.

Sắc mặt Lục Kỳ trắng bệch, đôi mắt không còn thần thái, dường như cô ta vẫn chưa thể bình tâm lại sau biến cố.

Cô ta cứ thế bị đá khỏi nhà họ Trịnh, không còn là thiếu phu nhân của Trịnh gia nữa sao?

“Ông chủ Lý, anh hài lòng với cách xử lý này chứ?”

Trịnh Dương lúc này đã hạ thấp mình đến mức đỉnh điểm.

“Ngày mai Trịnh gia cử người đến xin lỗi, đồng thời bồi thường cho em gái tôi, sau đó cậu tự phế hai chân mình đi, chuyện này coi như là kết thúc.”

Lý Quân nói xong, khuôn mặt Trịnh Dương lập tức biến sắc, hắn ta lớn tiếng nói:

“Lý Quân, anh đừng quá đáng!”

“Quá đáng sao?” Khóe miệng Lý Quân nhếch lên.

Trịnh Dương ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Tạ Hoa, lửa giận trong lòng hắn ta như bị dội một gáo nước lạnh.







































































 
Chương 135: C135: Đến lúc này rồi mà cậu còn tự lừa mình dối người nữa sao


“Được!”

Vừa nói, hắn ta vừa nhắm mắt lại.

“Bác Vũ, để mọi người ra tay đi.”

Vũ Tạ Hoa vung tay lên, một người áo đen lập tức. xuất hiện sau lưng hắn. Người áo đen rút thương ra, đâm thẳng hai nhát vào đầu gối của Trịnh Dương.

Máu băn tung tóe, Trịnh Dương ôm lấy đầu gối, ngã quy xuống đất.

Lục Kỳ ở bên cạnh sợ đến mức toàn thân mềm nhũn nước tiểu từ dưới chân chảy ra, cô ta đã sợ đến mức tè ra quần.

Lý Quân chán ghét nhìn hai người bọn họ, đột nhiên mất hết hứng thú.

“Buổi đấu giá phỉ thúy tối nay tôi không tham gia nữa, tôi về trước đây.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Chuyện đêm nay cũng xem như là chấm dứt ân oán khiến anh vào tù ba năm trước.

Lý Quân đi vào thang máy rời khỏi cao ốc Biển Mây, anh cũng nhắn tin báo cho em gái Bạch Vị, rồi liền trở về biệt thự Tây Tử Đường.


Sáng sớm ngày hôm sau.

Lý Quân vừa mở mắt ra thì đã nhận được điện thoại của Bạch Kính Đình, bảo anh đến chú nhà một chuyến.

“Có chuyện gì không? Tối qua cháu ngủ không được ngon giấc lắm.”

Lý Quân ngáp một cái, bước vào nhà dì. Anh thấy bầu không khí có chút không ổn. Chú Bạch Kính Đình càng tỏ ra khó chịu nói: “Lý

Quân, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, vậy mà cậu còn có tâm tư đi ngủ nữa à?”

“Chuyện lớn gì sắp xảy ra?”

Mặt mũi Lý Quân ngơ ngác.

Chú Bạch Kính Đình tức giận nói: “Lý Quân, nói cậu ngốc thì cậu đúng là ngốc thật, cậu cho răng Vũ Tạ Hoa thực sự muốn trừng phạt Trịnh gia sao?”

“Ông ấy chỉ làm vậy để cho người ngoài nhìn vào thôi, để bảo vệ danh tiếng của mình.”

“Danh tiếng chỉ là phù du, Trịnh gia nhất định sẽ trả thù chúng ta, đến lúc đó cả nhà họ Bạch đều sẽ bị cậu làm liên luy.”

Hai người đang nói chuyện thì em gái của Bạch Kính Đình là Bạch Tú Dung và em rể Phong Hạng Thiên cũng đến.


Vừa bước vào cửa, Bạch Tú Dung liền xông vào mắng Lý Quân: “Mày là đồ sao chổi hả, đắc tội ai không đắc, lại đắc tội Trịnh gia, mày biết Trịnh gia có thế lực. thế nào không?”

“Trời còn chưa sáng, chú của mày đã muốn rút vốn, giá cổ phiếu còn giảm một phần ba trong một đêm. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng đến giữa trưa, Bạch gia sẽ phá sản mất thôi.”

“Nước bọt của cô văng lên mặt cháu rồi, miệng cô hôi quá, sáng ra cô không đánh răng à?” Lý Quân nói với vẻ chán ghét.

Sắc mặt Bạch Tú Dung tối sầm lại.

Bà không ngờ rằng, đến lúc này, miệng lưỡi Lý Quân vẫn còn sắc bén như vậy.

“Việc của Trịnh gia cô chú không cần lo lắng, tối qua cháu đã xử lý xong xuôi hết rồi.”

“Lát nữa Trịnh gia sẽ cử người đến đây xin lỗi. Chỉ cần Trịnh gia xin lỗi, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng trở lại:

Lý Quân ngồi xuống ghế, đồng thời vừa rót cho mình một ly nước vừa nói.

“Ha ha”

Bạch Tú Dung cười lạnh mấy tiếng: “Lý Quân, đến lúc này rồi mà cậu còn tự lừa mình dối người nữa sao? Nếu Trịnh gia thật sự đến đây xin lỗi, Bạch Tú Dung cô sẽ theo họ của cậu.”

Nghe vậy, Lý Quân lắc đầu: “Đừng, cháu cũng không muốn có một người cô ngu ngốc như cô."

“Cậu... Bạch Tú Dung tức đến mức run rẩy cả người. Vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Trên màn hình giám sát xuất hiện rất nhiều bóng người mặc áo đen.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Ông ta nói vào màn hình giám sát: “Tôi là quản gia của Trịnh gia, được chủ nhà đặc biệt phái đến đây xin lỗi tiểu thư Bạch Vi.”
 
Chương 136: C136: Chẳng bằng tìm một người thật lòng thật dạ yêu thương em


Người của Trịnh gia đến, Bạch Kính Đình tự mình đi ra ngoài đón bọn họ vào.

Quản gia đi dẫn đầu hướng ánh mắt nhìn về phía Bạch Vi.

“Vị này chính là Bạch Vi tiểu thư phải không? Thiếu phu nhân Lục Kỳ của nhà chúng tôi đã vu oan cô trước mặt mọi người, bây giờ đã bị Trịnh gia đuổi ra ngoài.”

“Thiếu gia nhà chúng tôi vì cơ thể bị thương nên không tiện đến đây, cho nên ra lệnh cho tôi đến đây xin lỗi Bạch Vi tiểu thư.”

“Đây là chỉ phiếu ba ngàn vạn, hy vọng Bạch tiểu thư có thể nhận lấy.”

Người đến là quản gia của Trịnh gia, chuyện này khiến tất cả mọi người trong Bạch gia trợn tròn mắt.

Sắc mặt Bạch Tú Dung càng thêm đỏ bừng lên.

Vừa rồi lúc cãi nhau bà ta mạnh miệng nói nếu người Trịnh gia đến xin lỗi, bà ta liền đổi sang họ Lý.

Không nghĩ đến lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Chỉ là lấy địa vị của Trịnh gia, làm sao lại có thể cúi đầu nhận sai chứ?

Bạch Kính Đình, Lý Mộng Vân, Phong Hạng Thiên và những người khác đều bị dọa cho ngây ngốc ngay tại chỗ.

Bản thân Bạch Vi cũng cảm thấy đầu óc rối loạn lung tung.


Không phải nói Bạch gia sắp đứng trước tai họa ngập đầu, làm sao cái chờ đến không phải là Trịnh gia đến trả thù, mà là tới cửa nhận tội vậy hả?

Đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?

Trịnh gia đã biết sai, hy vọng Bạch Vi tiểu thư có thể nhận lấy chi phiếu, chấp nhận lời xin lỗi của Trịnh gia.”

“Thiếu chủ còn nói, nếu như Bạch Vi tiểu thư còn có yêu cầu khác, Trịnh gia cũng sẽ hoàn toàn chấp nhận.”

Quản gia nhìn thấy Bạch Vi không nhận lấy chỉ phiếu, còn tưởng rằng Bạch Vi chê ít, cho nên nói bồi thêm.

“Thật là đến đây xin lỗi.”

Lúc này Bạch Vi mới ngơ ngơ ngác ngác nhận lấy chỉ phiếu.

Mà tất cả mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn về phía Lý Quân.

Lý Mộng Vân cũng nhìn về phía Lý Quân, hỏi: “Lý Quân, đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Vũ Thống đốc công chính công minh, không vì việc riêng mà làm trái pháp luật, chuyện này đương nhiên chính là ý của Vũ Thống đốc, Trịnh gia không dám chống. lại.” Lý Quân giải thích nói.

Ánh mắt quản gia nhìn Lý Quân càng có thêm mấy phần kính sợ, mới biết được thanh niên đang đứng trước mặt nhìn thì không có gì đặc biệt này, chính là ông chủ Lý người thiếu chút nữa đã khiến cho Trịnh gia gặp tai họa ngập đầu.

“Chi phiếu có thể nhận, lời xin lỗi cũng có thể nhận, trở về nói với thiếu chủ của nhà ông, nếu hắn còn có điều gì không phục thì cứ đến tìm tôi, tôi đều sẽ tiếp. nhận hết.” Lý Quân lạnh lùng nói.

Lời này vừa được nói ra, khiến cho tất cả những người có mặt tại chỗ này đều bị dọa cho nhảy dựng lên.

Lá gan phải bao lớn, mới dám ngang nhiên thách thức người Trịnh gia như vậy.

Người khiến Trịnh gia cúi đầu là bởi vì bọn họ sợ Thống đốc, cũng không phải bởi vì sợ Lý Quân.

Chỉ thấy Trịnh quản gia tươi cười rạng rỡ nói: “Tạ ơn Lý tiên sinh rộng lượng, Trịnh gia chúng tôi nào dám đến gây phiền toái với Lý tiên sinh chứ.”

“Nếu như Lý tiên sinh không còn có thêm chỉ bảo gì khác, vậy thì chúng tôi xin cáo từ trước.”

Quản gia lặng lẽ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói. Mặc dù Lý Quân đang đứng trước mặt ông ta phong thái rất vân đạm phong kinh, nhưng vẫn có thể để ông cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đè nén.

Nhất là ánh mắt bình tĩnh kia của Lý Quân, con ngươi đen sâu thẳm phảng phất như vực sâu không đáy, càng khiến trong lòng ông ta kinh sợ.

Lý Quân khẽ gật đầu.

Biểu hiện đối với người Trịnh gia không chút cảm tình gì.


Vây Bạch tổng, Bạch tiểu thư, các vị, chúng tôi cáo. từ trước.”

Quản gia mang theo đám thuộc hạ rời đi.

Cho đến khi bọn họ đã rời khỏi ba phút sau thì không khí trong phòng vẫn hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.

Mọi người vẫn còn chưa thoát khỏi những chuyện vừa xảy ra lúc nấy.

Sắc mặt Bạch Tú Dung chuyển sang tái xanh, Bạch gia vượt qua tình cảnh gian nan, đương nhiên bà cũng rất vui mừng.

Thế nhưng khi nghĩ đến lời Lý Quân vừa nói khi nãy, chỉ cảm thấy mặt như bị ai đó tát cho thật mạnh.

Trịnh gia thế mà lại đến cửa xin lỗi thật, những hành động và lời nói của bà trước đó giống như một trò hề.

Đây đã là lần thứ hai bà ở trước mặt Lý Quân bị mất hết mặt mũi như vậy.

Bạch Kính Đình thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng chừng tai họa ngập đầu thế mà cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Lúc nãy ông ta còn chuẩn bị tốt tinh thần khi bị tán gia bại sản.

Nhưng không những thế mà còn có thêm ba ngàn vạn, nghĩ đến ba ngàn vạn kia, đáy mắt Bạch Kính Đình đều lóe sáng.

Mặc dù Bạch gia cũng đã thành lập một công ty, nhưng quy mô công ty của ông ta thật sự rất nhỏ.

Ba ngàn vạn đối với ông ta mà nói, đó là một khoản tiền lớn.

Bạch Vi cũng kịp thời phản ứng lại, nhìn tấm chỉ phiếu trong tay, trong lúc nhất thời tay không nhìn được mà phát run lên.


“Chú à, tấm chỉ phiếu ba ngàn vạn này, về sau cho. Bạch Vi làm của hồi môn đi.” Lý Quân mở miệng nói.

“Còn nữa, về sau Bạch Vi đừng nghĩ vào nhà quyền quý giàu có gì nữa, nhà quyền quý giàu có chưa hẳn là tốt.”

“Em nhìn đi, sau khi bọn họ gặp chuyện, ngay lập tức Lục Kỳ liền bị đuổi ra khỏi nhà, không có gì tốt cả, chẳng bằng tìm một người thật lòng thật dạ yêu thương em.”

Nghe được Lý Quân ni Bạch Vi khế gật gật đầu.

“Anh Quân nói rất đúng.”

Nhưng Bạch Tú Dung đang đứng bên cạnh lại cảm thấy không đúng.

“Lý Quân, người khiến Trịnh gia chịu cúi đầu, là bởi vì Vũ Thống đốc ở phía sau, cháu còn ở đây giả vờ sói vẫy đuôi làm gì?”

“Mà còn có cháu, ở đây tỏ ra thần bí cái gì, sau khi còn ra tù thì cũng không có công việc ổn định, mỗi ngày rảnh rỗi lắc la lắc lại, có tư cách gì mà dạy dỗ người khác à?”

“Dù sao cũng tốt hơn người vừa gặp chuyện chỉ biết đứng đó gào khóc, phải không?” Lý Quân nhếch miệng cười, đối chọi gay gắt.

Bạch Tú Dung đứng bên cạnh bị chọc tức đến mí mắt nhảy dựng lên.

“Được rồi, đều là người cùng một nhà, không cần cãi nhau ầm ï như vậy.”

Bạch Kính Đình lúc này mở miệng.
 
Chương 137: C137: Tôi đối với vũ hàn không có suy nghĩ gì khác


Lý Quân dạy dỗ, bây giờ ông ta nghĩ lại, tốt xấu gì mình cũng là người lớn, nghĩ đến thể diện cũng không nhịn được.

Nhưng mà lần này trong họa được phúc, được không ba ngàn vạn chỉ phiếu, tâm trạng của ông ta cũng tốt lên không ít.

Lúc này, Phong Hạng Thiên cầm điện thoại nói: “Mau lại đây xem, Trịnh gia đã công khai xin lỗi trước mặt mọi người, nói là con dâu Lục Kỳ của Trịnh gia, người phụ nữ này cố ý hãm hại Bạch Vi nhà ta.”

“Tin tức này vừa được đưa lên, cổ phiếu của chúng †a lập tức tăng giá không ít.”

Nghe được lời của Phong Hạng Thiên. Tất cả người Bạch gia đều vui mừng hớn hở.

Đồng thời, điện thoại của Bạch Kính Đình cũng reo lên.

“Bạch huynh à, chúc mừng huynh, không nghĩ đến tôi thế nhưng lại đoán sai, thật sự là có lỗi quá đi, để bày †ỏ lòng áy náy, tôi mời cả nhà huynh đến Vinh Hiên Cư dùng một bữa cơm tạ lỗi có được không? Cũng coi như là chúc mừng Bạch gia lần này hóa nguy thành an.”

Là điện thoại của Chu Vũ gọi đến.

“Được thôi”

Bạch Kính Đình cũng không muốn phụ ý tốt của Chu Vũ, sau này Bạch gia cùng với công ty Chu gia còn có rất nhiều mối làm ăn muốn cùng nhau hợp tác.

“Chu tổng muốn ở Vinh Hiên cư mời khách, cả nhà chúng ta cùng nhau đến đi

Bạch Kính Đình nói.


Rất nhanh, tất cả người trong Bạch gia trùng trùng điệp điệp đi đến phòng đặt trước của Vinh Hiên cư.

Trước khi bước vào phòng đặt trước thì của Lý Quân vang lên, là Chu Bỉnh Khôn gọi đến.

“Ông chủ Lý, số phỉ thúy hôm qua bán đấu giá được tổng cộng là bảy tỷ, tôi sẽ gửi cho cậu phần cậu đáng được nhận.”

“Vậy thì làm phiền ông chủ Chu.”

Trong lòng Lý Quân mừng thầm, bảy tỷ, vậy thì số anh được nhận chính là hai tỷ mốt, đây chính là số tiên do chính anh tự mình kiếm được.

Trong phòng đặt trước đã bày xong yến tiệc.

“Trịnh gia tổ chức buổi họp báo, nói rõ ràng với công chúng chứng minh Bạch Vi trong sạch, người phụ nữ ác độc Lục Kỳ kia đã bị Trịnh gia đuổi ra khỏi nhà, thật sự là chuyện đáng được chúc mừng.”

“Chuyện lần này tất cả đều nhờ Vũ Thống đốc hiểu rõ đại nghĩa, hôm nay tổ chức buổi gặp mặt này, một là vì chúc mừng Bạch gia, một lý do nữa là ăn mừng chuyện hợp tác giữa hai công ty của chúng ta.”

Chu Vũ nâng cao ly rượu, cười ha ha nói.

“Hôm nay để Chu huynh tốn kém rồi, cũng chúc cho.

công ty của hai chúng ta ngày càng hợp tác tốt đẹp.”

Bạch Kính Đình cũng phấn khích nói, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Bạch Vi, chúc mừng cô.”

Chu Vũ Hàn cũng giơ cao ly rượu, mời Bạch Vi một ly.

Một ly rượu được uống vào, mặt đỏ hồng hào, tôn thêm ba phần nhan sắc.

“Lý Quân, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?”

Lời này vừa được nói ra, vốn không khí xung quanh đang rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

“Chu Vũ Hàn là đang có ý gì đây? Là đang để ý đến Lý Quân à?”

Mà vào giờ khắc này, sắc mặt của cha cô là Chu Vũ đã có chút khó coi.

Đối với việc Lý Quân có thể quen biết với Chu Bỉnh Khôn, quả thật ông ta cũng có chút kinh ngạc, nhưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc, Lý Quân làm việc lỗ mãng, loại người này rất dễ dàng đưa đến mầm tai họa, cũng không phải là người rể hiền.

Mà con gái của ông ta lại ở trước mặt nhiều người như vậy, biểu hiện như vậy thật có chút hơi mất mặt.


“Vũ Hàn à, ngồi xuống ở chỗ này đi.”

Thường Lệ, vợ Chu Vũ đang ngồi bên cạnh ông, kéo kéo cánh tay con gái, kéo cô ngồi lại vào trên ghế.

Chỉ vừa mới ngồi yên xuống ghế, Chu Vũ Hàn lại nâng cao ly rượu.

“Lý Quân, tôi mời anh một ly, chuyện lần này của Bạch Vĩ, anh quả thật xứng đáng là một anh hùng.”

Chỉ là cô vừa dứt lời, bên cạnh Bạch Tú Dung liền nói: “Nó tính là anh hùng cái gì, cũng chỉ biết gây rắc rối mà thôi, nếu không phải nhờ có Thống đốc hiểu rõ đại nghĩa, hiện tại Bạch gia không chừng đã thê thảm hết đường cứu, tôi nhìn ngang nhìn dọc thì nó chính là cái sao chổi, Chu tiểu thư, cô cũng đừng nên bị nó lừa gạt.”

“Không được nói bậy.”

Phong Hạng Thiên nhẹ kéo góc áo của vợ, vợ của ông cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng là nói không biết điểm dừng mà thôi.

Bạch Kính Đình lại trầm mặc một chút, nói: “Cũng không thể trách cô Tú Dung nói con như vậy, Lý Quân, quả thật tính tình còn nên sửa đổi lại, không nên ỷ vào mình có vận may tốt, được quen biết hội trưởng Chu Bỉnh Khôn, thì liền cảm thấy trong trời đất bao la này thì con là lớn nhất."

“Dựa vào tính tình tùy tiện này của con, sớm muộn gì cũng lại phải vào tù thôi.”

Trên mặt Lý Mộng Vân có chút không vui, muốn lên tiếng nói chuyện, lại bị Bạch Vi đang ngồi bên cạnh lắc đầu ngăn lại.

Chu Vũ cũng nhân cơ hội mở miệng nói tiếp: “Lý Quân, chuyện của con chú đây cũng có nghe nói qua, tuổi trẻ xúc động, nên đi lầm đường, phải vào tù, cũng không nói rõ cái gì, ai mà không có thời nhiệt huyết.”

“Chỉ là hiện tại tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên biết trầm ổn lại, mọi thứ phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm."

“Còn có, con đừng trách chú đây nói thẳng, dựa vào. điều kiện của con bây giờ, xác thực không xứng với Vũ

Hàn nhà chú."

“Tôi đối với Vũ Hàn không có suy nghĩ gì khác..." Lý Quân đang muốn giải thích.


“Vậy tốt” Chu Vũ lại khoác khoác tay nói. “Con không cần nói, Vũ Hàn nhà ta tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, con thích nó cũng là chuyện rất bình thường, nhưng có nhiều thứ chỉ nên giấu ở trong lòng là được rồi."

“Lý Quân nghe có hiểu không đó? Chú Chu là đang dạy con cách làm người đó.”

Bạch Tú Dung vừa đúng lúc mở miệng nói, cùng Chu

Vũ kẻ xướng người họa, đem Lý Quân nói thành không đáng một đồng.

“Được rồi, các người nói ít đi mấy câu đi.” Lúc này đến cả Bạch Vi cũng không nhịn được nữa. “Bang.."

Đúng ngay vào lúc này, cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra.

Một đám thanh niên hung thần ác sát xông vào, một người đàn ông cầm đầu tóc chải hai mái, hai tay để trần, khoác lên người bộ đồ vest, trên miệng ngậm mấy cây †ăm, ánh mắt hung ác đảo quanh giữa đám người. Tì𝘮‎ 𝒕ruyện‎ hay‎ 𝒕ại‎ +‎ 𝒕ru𝘮𝒕ruy𝖾‎ n﹒𝐯n‎ +

“Bọn mày, mẹ nó, ăn cơm thì có thể nói chuyện nhỏ một chút được không? Ồn ào như đám gà vậy, có phải là chán sống rồi không?”

“Anh là ai?” Chu Vũ là chủ nhà, lập tức trầm mặt xuống.

Người đàn ông cầm đầu khẽ nhổ cây tăm trong miệng ra, vừa khéo rơi vào một chén canh trên bàn.

Hắn nheo nheo mắt nhìn Chu Vũ.

“Ông chủ của công ty Dịch Phong là anh cả của tôi, ông nói thử xem là ai đây?”
 
Chương 138: C138: Chưa bao giờ biết đánh nhau là gì


Nghe được địa vị của đối phương, Chu Vũ vốn định nổi giận liền bỗng nhiên như bị ai tạt một gáo nước lạnh vào đầu, bèn cười bồi tội:

“Thật sự là rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ ảnh J_ hưởng đến các vị, sau này chúng tôi nhất định sẽ nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”

“Mẹ nó, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi, ông đây ăn cơm thì xung quanh phải yên tĩnh, không được tên nào lảng vảng quanh đây.”

Tên dẫn đầu nói một cách phách lối.

“Nhưng chúng tôi mới chỉ bắt đầu ăn thôi mà.” Chu Vũ Hàn nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Chu Vũ lại biến sắc, nổi giận nói: “Vũ Hàn, con nói linh tỉnh cái gì đó? Chúng ta đã ăn xong rồi, còn ăn cái gì nữa?”

Nói xong, ông ấy cúi đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trong vòng tròn hỗn loạn của Sở Châu, ông ấy tự nhiên biết công ty Dịch Phong gồm những tên nào. Khi hành động thì phách lối, việc ác bất tận, làm giàu trên vũng máu tanh, căn bản không phải những công ty nhỏ như Chu gia và Bạch gia có thể đụng vào.


Nhìn thấy bộ dạng của ba mình, Chu Vũ Hàn mặc dù có chút không vui, nhưng cũng biết nhà mình không thể đắc tội nổi người ta, nên liền quệt miệng đứng dậy.

Người của Bạch gia cũng không nói gì, mặc dù tâm trạng khó chịu, nhưng quả thực không thể trêu vào người ta.

“Chờ một chút, có vẻ cây tăm mà mày vừa nhổ như đã rơi vào chén của tao.”

Đúng lúc này, Lý Quân đột nhiên lên tiếng một cách bình thản.

Tên dẫn đầu khinh thường cười một tiếng: “Nhổ vào chén của mày thì sao? Tao cao hứng thì vung nước tiểu vào chén của mày cũng được."

Bạch Kính Đình bên cạnh không ngừng nháy mắt với Lý Quân, hy vọng anh đừng nên gây chuyện.

Công ty Dịch Phong cũng không phải công ty nhỏ, không phải ai cũng có thể đụng vào được.

“Thằng chó nhà mày, mau đứng dậy cút đi, lòng kiên nhẫn của tao có hạn.”

“Tao là quản lý của công ty Dịch Phong, ba ngày không đánh một trận thì tay chân tao hơi bị ngứa ngáy đấy”

“Hai phút nữa mày không biến đi, tao sẽ đánh gãy chân mày, còn ngồi đó mà ăn cơm là tao hất đổ hết!”

Dương Bổn hung hăng đe dọa, miệng lưỡi tục tĩu.

Nhưng Lý Quân lại chẳng hề có ý định rời đi, ngược lại còn rút ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa, nhả một ngụm khói.


Dương Bổn lập tức đanh mặt lại, mắng: “Mẹ nó mày bị ngu à! Tao bảo mày cút đi mày không nghe thấy à? Mày coi lời tao như gió thoảng qua tai à?”

“Hai phút nữa lập tức biến ngay cho tao, không thì †ao sẽ cho mày biết hoa hồng vì sao lại màu đỏ."

Bạch Kính Đình nhìn Lý Quân, nói: Lÿ Quân, đi mau đi, đừng gây chuyện.”

Lý Quân lại cười nói: “Mọi người vừa mới bắt đầu ăn cơm, còn chưa ăn no, tại sao lại phải đi?”

“Chú cứ yên tâm ngồi xuống ăn tiếp đi. Cái gì mà công ty Dịch Phong chứ, con còn chưa nghe nói qua bao giờ, công ty cỏn con nào trong góc ấy nhỉ?”

Dương Bổn nghe vậy, lập tức nổi giận: “Tên nhãi mày muốn tìm đường chết à? Dám nói công ty Dịch Phong của tao là công ty cỏn con, đúng là mắt chó nhà mày mù rồi, đồ nhà quê từ đâu tới đây? Một chút kiến thức cũng không có.”

“Anh tư, em nghĩ chúng ta đừng nói nhảm với tên này nữa, nhìn nó là biết ngứa đòn lắm rồi! Cứ cho nó ăn thử chai rượu vào đầu một phát xem sao, lúc đó hắn tự nhiên nhận thức được công ty Dịch Phong của chúng ta là công ty thế nào!” Một tên đàn em hét lên.

Ánh mắt Bạch Vi có chút lo lắng.

Cô ấy nghĩ đến phong cách hành xử cứng cỏi của Lý Quân trong mấy lần gần đây, không khỏi cảm thấy phức tạp.


Lý Quân trước khi vào tù là một học sinh ngoan, chưa bao giờ biết đánh nhau là gì.

Lúc đó, cô ấy đã ước rằng nếu anh trai của mình mạnh mẽ hơn một chút thì tốt biết bao, có thể đứng ra bảo vệ cô ấy trong lúc nguy hiểm.

Nhưng Lý Quân từ khi ra tù thì quả thật đã trở nên mạnh mẽ hơn. Giống như hôm qua ở buổi tiệc, Lý Quân có thể không chút do dự đứng ra bảo vệ cô, điều này khiến cô có chút cảm động.

Tuy nhiên, tính tình của Lý Quân hiện tại cũng quá cứng cỏi, rất dễ dẫn đến rắc rối.

Cô cũng đã nghe nói về công ty Dịch Phong, là công ty chuyên làm hậu cần, trước đây ở khu hậu cần Thần Long, mười trận đánh nhau thì tám trận đều có liên quan đến công ty Dịch Phong.

“Mày vừa nhả cái tăm vào chén canh này, bây giờ mày hãy ăn sống cái tăm đó, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, tao cũng không muốn sinh sự với mấy tên lưu manh, lông bông như mày.”

Lý Quân đẩy chén canh qua, chỉ chỉ cái tăm đang lơ lửng phía trên, nói một cách nghiêm túc.
 
Chương 139: C139: Lần này nguy thật rồi


Dương Bổn nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tên nhãi, mày nói cái gì? Dám nói lại lần nữa không?”

Lý Quân rít một hơi thuốc, vẩy tàn thuốc xuống, rồi nói một cách chậm rãi: “Tao bảo mày ăn cái tăm đó, mày không hiểu tiếng người à?”

Lúc này, Bạch Vĩ, người của Bạch gia và người của Chu gia đều cảm thấy lo lắng.

Họ biết rằng chuyện hôm nay có lẽ sẽ dẫn đến những hệ quả không hay.

Quả nhiên, vẻ mặt Dương Bổn lộ ra vẻ dữ tợn, hắn đã quen thói ngang ngược, không ngờ lại gặp phải một người còn hống hách hơn hắn.

Bên cạnh Dương Bổn, đám đàn em của hẳn đều xúm lại chửi bới. “Thằng chó này, nhìn nó là muốn tìm đường chết, dám để anh tư ăn cái tăm.”

“Có người không bị đánh thì mãi mãi không trưởng thành, không biết mình có bản lĩnh gì.”

“Đừng nói nhiều với nó nữa, lôi nó ra ngoài đánh một trận cho biết tay.”

Lý Quân thản nhiên nói: “Đúng là nên đánh một trận cho biết tay, nếu không thì cũng chẳng biết mình là ai đâu.”

"Tên nhãi, xem ra là thật không coi công ty Dịch Phong của tao ra gì mà.”

Dương Bổn vươn tay trực tiếp nắm lấy chén canh trên bàn, định hất vào mặt Lý Quân.


Chỉ một giây sau, Dương Bổn đã bị Lý Quân nắm chặt lấy cánh tay.

Dù hắn có cố gắng hết sức, cánh tay hắn cũng như bị đóng băng trong không trung, không thể cử động.

Trên mặt hắn đã toát ra những giọt mồ hôi lạnh.

Nhưng dù hắn dùng bao nhiêu sức lực, cũng không. thể làm gì được, thậm chí chỉ cảm thấy cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt.

“Chén canh này tốn tiền, tao không muốn lãng phí nên còn định cho tụi mày cùng nhau ăn hết, không thể cứ thế mà đổ đi được chứ.”

Lý Quân từ từ dùng sức, chén canh lại được đặt nhẹ nhàng xuống bàn.

Mãi đến khi Dương Bổn buông chén canh ra, Lý Quân mới thản nhiên thả tay hắn ra.

Thấy cảnh đó, đám đàn em của Dương Bổn đều kinh ngạc.

Tên thanh niên này dường như cũng có chút bản lĩnh.

Dương Bổn vuốt vuốt cánh tay hơi đau của mình, hung tợn nhìn Lý Quân.

“Tên nhãi, khó trách dám ở trước mặt tao phách lối! Nhưng mày cho rằng chỉ có chút bản lĩnh cỏn con này. của mày là đủ rồi sao?”


Nói rồi, Dương Bổn rút một con dao găm ra khỏi túi.

“Gạch” một tiếng, con dao găm cắm mạnh xuống mặt bàn, ánh mắt Dương Bổn lạnh lùng nhìn Lý Quân.

“Võ công cao cường cũng phải sợ dao phay, Dương Bổn tao xông xáo giang hồ nhiều năm, những cao thủ một mình địch mười cũng không phải không gặp qua.”

“Lúc đầu tao bảo mày đi, mày ngoan ngoãn đi là xong, lại còn bày đặt dám khiêu khích tao.”

Nói rồi, Dương Bổn chỉ vào chén canh có chiếc tăm đang nổi lềnh bềnh trên đó, nói:

“Nốc hết cả chén canh và cây tăm này xuống cho †ao, sau đó quỳ xuống đập đầu hai mươi cái, nói mình sai rồi, tao sẽ tha cho mày.”

Vẻ mặt Dương Bổn đầy vẻ hống hách.

Đám đàn em sau lưng Dương Bổn cũng đồng loạt rút dao ra.

Những người này có thể tồn tại trên giang hồ, chính là dựa vào sự hung ác.

Lý Quân lắc đầu.

“Nếu như tao không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý? Mày dám không làm theo, hôm nay trong cái phòng riêng này, tao sẽ giết hết tất cả chúng mày, không một ai có thể rời khỏi đây.”

“Đặc biệt là mày, tao sẽ đánh cho từng cái răng của mày rơi ra, để xem mày còn dám mạnh miệng như vậy nữa hay không!”

Nghe vậy, người nhà Chu gia và Bạch gia đều không khỏi run rẩy.

“Lần này nguy thật rồi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom