Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng

Chương 225


Ánh lửa nhanh chóng bùng lên tận trời, bắt đầu bốc cháy từ chủ điện trong hoàng cung.

Đối với những người Tinh Tế rất ít khi được thấy tận mắt lửa thì ngọn lửa này vô cùng đẹp đẽ, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Nhiệt độ cao làm không gian vặn vẹo, tựa như có thể xuyên thấu qua màn hình cắn nuốt tất cả vậy.

Tuy nhiên ở nơi được trang bị đầy đủ thiết bị an toàn thì trận hỏa hoạn này không thể uy h.i.ế.p tới sự an toàn của người trong hoàng cung. Nhưng cũng không thể dập tắt được trận lửa, chỉ đành mặc kệ cho trận hỏa hoạn đốt cháy từng góc trong hoàng cung, biến tất cả những món đồ xa xỉ thành tro bụi.

Ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt trong veo, Trang Sinh Hiểu Mộng đã đốt cháy sân viện chiếm trong kỷ niệm nhất trong ký ức của công chúa nhỏ.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên màn hình là bóng lưng ngược sáng đi ra khỏi cửa chính của hoàng cung. Không một ai hay biết lúc đó cô đang nghĩ gì trong đầu.

Trang Sinh Hiểu Lê tỉnh lại trong tiếng còi báo động đinh tai nhức óc.

"Hiểu Mộng đi đâu rồi? Em ấy có sao không?"

Cảnh sát cũng không thể trả lời. Chỉ có thể tỏ ra tiếc nuối và thương hại cho vị hoàng tử này... Cũng có thể nói là hoàng tử điện hạ cũ.

Chẳng bao lâu sau khi hỏa hoạn thiêu cháy hoàng cung, hoàng thất chính thức tuyên bố phá sản. Tất cả thành viên hoàng thất "tự nguyện" từ bỏ tước vị, lấy thân phận dân chúng bình thường, bao gồm cả vị nhị hoàng tử đang hôn mê này.

Đột ngột nghe thấy tin dữ, vẻ mặt Trang Sinh Hiểu Lê vô cùng đáng thương, vừa mờ mịt luống cuống, vừa phức tạp khó nói thành lời.

"Yên tâm... Tài sản cá nhân trên danh nghĩa của ngươi không bị tổn thất lớn, ít nhất vẫn có thể giúp ngươi bình an sống cả đời." Xuất phát từ lòng nhân đạo, cảnh sát tốt bụng an ủi.

"Không phải, ta...” Lúc này có quá nhiều chuyện xảy ra nên Trang Sinh Hiểu Lê không biết nói từ đâu, sốt ruột tới mức nói lắp bắp: "Hiểu Mộng bây giờ thế nào rồi?"

"Bọn ta không biết hướng đi của cô ấy.. À, chúng ta nghi ngờ cô Hiểu Mộng có thể có vấn đề về tinh thần, cùng với sức mạnh thần kỳ vượt ngoài khoa học kỹ thuật mà cô ấy có nữa. Ngươi là anh trai của cô ấy...”

Trang Sinh Hiểu Lê xem qua một lượt video chiếu lại của phát sóng trực tiếp, dứt khoát ngắt lời: "Đúng thế, không sao, em ấy thực sự có vấn đề về tinh thần. Em ấy không có năng lực chịu trách nhiệm dân sự của một công dân bình thường, dù là g.i.ế.c người hay phóng hỏa cũng không hành động trong trạng thái bình thường...”

Cảnh sát ngập ngừng nói: "Nhưng cô ấy bị tình nghi phạm tội, mà nạn nhân lại chính là anh trai và cha của ngươi."

Trang Sinh Hiểu Lê đáp: "Vì thế ta đã mất đi hai người thân rồi, ta không thể đánh mất người em gái này được nữa!"

"Ồ, vậy thì ngươi cũng nên bình tĩnh lại!"

Trang Sinh Hiểu Lê nói: "Dù em ấy phạm lỗi sai gì thì cũng là em gái của ta, các ngươi không có tư cách gì để xét xử em ấy cả! Ta phải đi tìm em ấy, các ngươi mau tránh ra đi!"

"Hiện tại ngươi không thể rời khỏi cục cảnh sát...”

"Yên tĩnh trước đi." Một giọng nữ trầm thấp vang lên trong lúc hỗn loạn.

Khi thấy người tới là Bùi Hàm Yên, Trang Sinh Hiểu Lê vui mừng nói: "Bà Bùi, làm phiền bà hãy giúp ta rời khỏi đây, ta muốn đi tìm Hiểu Mộng."

"Cậu định tìm thế nào?" Bùi Hàm Yên bình tĩnh hỏi.

"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê nghẹn họng, nói tiếp: "Tự ta có cách tìm được em ấy."

Bùi Hàm Yên nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta có giúp em ấy...” Khi nghĩ tới video phát lại đoạn phát sóng trực tiếp của cảnh sát, Trang Sinh Hiểu Lê đang nói thì nghẹn lại.

Bùi Hàm Yên thở dài: "Vân Huyên từng nói với ta rằng Hiểu Lê người là một đứa trẻ khó trưởng thành." Trang Sinh Hiểu Lê cảm thấy khó hiểu: "Tại sao mẹ lại nói như vậy?"

Bùi Hàm Yên đáp: "Lúc trước ngươi còn là hoàng tử, không phải vất vả tốn công lo nghĩ vì bất cứ chuyện gì, thế nên giờ ngươi mới gặp phải chuyện vượt khả năng của ngươi."
 
Chương 218


Quả nhiên tình cảm dư thừa chính là gánh nặng.

Trang Sinh Hiểu Mộng lại nắm chặt kiếm, đi về hướng Trang Sinh Tư Ngọc.

"Phụ hoàng! Chẳng lẽ đây là chuyện ngươi muốn thấy sao? Gia tộc nội đấu, huyết nhục tương tàn!" Trang Sinh Tư Ngọc đau đớn xé lòng, khóc lóc hô to: "Ngươi còn livestream công bố cho công chúng. Ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa."

Hậu quả trực quan nhất của lần livestream này chính là khiến toàn bộ mạng vũ trụ thảo luận và chú ý đến mức chưa từng có. Một chữ "bùng nổ" căn bản không đủ để hình dung được. Bí mật của hoàng thất, công chúa thật, giả đảo lộn, m.á.u tươi nhuộm cung điện...

Mọi thứ khiến adrenaline của khán giả bùng lên điên cuồng.

“Trang Sinh Hiểu Mộng g.i.ế.c người thật sao?"

"Cô ấy g.i.ế.c anh ruột à?"

"Nhị hoàng tử cũng quá oan uổng rồi!"

"Hắn có gì mà oan uổng. Hiện tại mới chạy tới ôm ấp em gái, muốn em gái bỏ qua cho những gì bọn họ làm trong quá khứ. Ngày xưa đối xử với cô ấy như thế nào giờ bỏ qua hết à? Bị đánh là đáng đời!"

"Mặc dù quá khứ cô ấy rất bi thảm, nhưng g.i.ế.c người cũng hơi quá đáng đúng không?"

"Nhị hoàng tử không bị cô ấy g.i.ế.c thật chứ? Tàn nhẫn quá…”

"Không phải đâu. Cô ấy điên rồi à? Có gan g.i.ế.c người trên sóng livestream luôn. Không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa à?"

"Đâu phải là không lăn lộn trong giới giải trí đâu. Cô ấy sẽ bị đưa ra tòa luôn đấy."

Thừa dịp Trang Sinh Hiên Dật bị dọa ngẩn ra, Trang Sinh Tư Ngọc giật lấy máy tính bảng trong tay lão, phóng hết bình luận của công chúng trên mạng lên màn chiếu trên đại điện.

"Phụ hoàng. Ngươi xem cho kỹ đi!" Trang Sinh Tư Ngọc đau đớn nói.

Trang Sinh Hiên Dật lảo đảo vài bước, rốt cục ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tuyệt đối không thể để tiếp tục như vậy. Ông ta vội vàng đoạt lại máy tính bảng.

"Đồ bất hiếu! Còn không tắt livestream di!"

Nhưng làm gì có chuyện Trang Sinh Tư Ngọc tắt livestream chứ? Ả điên Trang Sinh Hiểu Mộng này sắp sửa g.i.ế.c hết bọn họ rồi. Mà hắn cũng không muốn chết, lại chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nắm lấy sợi rơm cứu mạng là buổi phát sóng livestream này. Mọi hành động của cô đều bị lộ rõ dưới ánh mắt của cả trăm triệu người xem. Biết đâu nhờ đó mà có hiệu quả hạn chế cô ấy thì sao?

Hắn không thể không đánh cược, đánh cược Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt bọn họ trước mặt toàn bộ mọi người trong tinh tế.

Trang Sinh Tư Ngọc nói vẻ rất nghiêm trang: "Phụ hoàng, ngươi đừng cứ cứng đầu mãi như thế. Không phải ngươi bật livestream lên sao. Giờ vì sao phải tắt đi?"

Trang Sinh Hiên Dật tức giận tới suýt nữa hít thở không thông.

"Đồ bất hiếu. Đứa con hoang Trang Sinh Hiểu Mộng muốn g.i.ế.c người, ngươi không dám liều với nó, lại oán giận trẫm làm gì?"

"Phụ hoàng, sự thật là như thế. Những bất công Hiểu Mộng gặp phải không tránh khỏi có liên quan tới ngươi."

Trang Sinh Tư Ngọc nói năng có vẻ rất chính trực, thầm nghĩ phụ hoàng hồ đồ mà lần này lại nói đúng hiếm thấy. Hiện tại hắn nào dám động vào Trang Sinh Hiểu Mộng để gặp xúi quẩy làm gì. Giờ phải dẫn họa cho người khác. Hắn không tin Trang Sinh Hiểu Mộng lại không hận Trang Sinh Hiên Dật.

Trang Sinh Hiên Dật vội kêu lên: "Hiểu Mộng, ngươi nghe phụ hoàng giải thích. Không phải phụ hoàng cố tình bỏ bê ngươi...”

"Được rồi. Các người làm trò nhiều quá." Trang Sinh Hiểu Mộng không muốn nghe bọn họ giải thích chút nào.

"Phốc -" lưỡi kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trang Sinh Tư Ngọc trong nháy mắt.

"Ngươi...” Vẻ mặt Trang Sinh Tư Ngọc còn chưa kịp thay đổi. Hắn cúi đầu nhìn vết m.á.u trên ngực, vốn định nói thêm gì đó nhưng lập tức mất đi ý thức.

"Giết người?!" Trang Sinh Hiên Dật lúc này sợ tới hồn phi phách tán.

"Công chúa điện hạ?" Đội hộ vệ cũng không kịp phản ứng.

"Hắn c.h.ế.t rồi. Nói đúng ra là vốn hắn cũng không sống quá ba ngày nữa." Trang Sinh Hiểu Mộng vừa nói vừa rút ra một tia trọc khí từ trong cơ thể Trang Sinh Tư Ngọc, "Vốn hắn đã bị hạ oán cổ."
 
Chương 226


"Bà có ý gì, ý bà là ta không có năng lực giải quyết chuyện này ư?" Trang Sinh Hiểu Lê không phục. Bùi Hàm Yên nói: "Mục đích ta tới đây là để khuyên ngươi cứ chờ đó, đừng đi lung tung."

"Là vì ta không giúp được gì?" Trang Sinh Hiểu Lê gần như đã hiểu được ý của bà ấy.

"Phải." Bùi Hàm Yên không nể tình, nói: "Ngươi không còn thân phận hoàng tử, vì thế chẳng làm được chuyện gì cả."

Trang Sinh Hiểu Lê: "Không lẽ không phải hoàng tử thì không thể làm gì? Ta vẫn là anh trai của Hiểu Mộng như cũ, dựa vào đâu không cho ta giúp đỡ?"

Bùi Hàm Yên cười khẩy: "Ngày xưa lúc còn là hoàng tử ngươi đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người anh, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không hiểu chuyện, chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý từ hoàng thất. Bây giờ ngươi chẳng là ai nên chẳng còn tác dụng gì cả. Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở Đế Đô, đừng tạo ra phiền phức đã là trợ giúp lớn rồi."

Trang Sinh Hiểu Lê vô thức muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời nói này của Bùi Hàm Yên vô cùng có lý khiến hắn không tìm được căn cứ gì để phản bác lại. Bị bà ấy nói đỏ mặt tía tai, ngậm ngùi không nói được gì.

"Ngày trước ngươi không hề quan tâm tới Hiểu Mộng, tại sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính?" Bùi Hàm Yên đột ngột hỏi.

"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê hốt hoảng, nhớ lại thật lâu về trước. Ký ức hắn từng cố tình lảng tránh nhưng một khi mở cánh cửa hồi ức ra, nó sẽ trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ ngày xưa mẹ từng nói với hắn.

DTV

"Dẫn em gái đi...”

"... Hãy chăm sóc tốt cho em con."

Đứa trẻ sơ sinh còn bọc tã lót nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, đứa bé trai cũng lệ rơi ướt mặt, nắm chặt ống tay áo của mẹ sụt sịt nói: "Mẹ ơi, hu hu hu... Con sợ lắm!"

Hắn không biết đây là đâu, xung quanh là rừng rậm nguyên thủy xa lạ, xuyên qua khe hở của rừng cây là những cái bóng chiếu xuống như yêu ma quỷ quái vây quanh người họ. Mẹ thì yếu ớt nằm cạnh hồ, bảo hắn ôm theo em gái một mình chạy trốn.

"Không, ta không dám...”

Hắn còn nhỏ lắm, chân cẳng ngắn ngủi. Em gái thì đang gào khóc thảm thương khiến hắn không thể ôm theo em gái rời đi.

Trang Sinh Vân Huyên cũng nhận ra được tình cảnh của họ tuyệt vọng nhường nào. Bà run rẩy nâng tay lên, một luồng sáng mộng ảo b.ắ.n từ đầu ngón tay bà ra rơi xuống người đứa trẻ.

Em gái đột nhiên ngừng khóc khiến cậu bé cảm thấy rất mới lạ.

"Ôm theo em gái đi, con đã có thể rời khỏi nơi này."

Nghe thấy mẹ thúc giục, hắn thử ôm em gái lên. Quả nhiên em gái đã nhẹ đi, nhẹ bẫng như một cục bông gòn vậy.

"Nhưng mẹ phải làm thế nào bây giờ?"

"Ta không đi được...” Khi tia sáng cuối cùng biến mất, sắc mặt bà tái nhợt, tựa như đã hao tổn toàn bộ sức lực. Ngay cả lông mi cũng không thể chống đỡ mở ra được nữa.

"Các con đi mau đi!" Lời thúc giục cuối cùng của bà đã trở nên mơ hồ trong ký ức. Trang Sinh Hiểu Lê chỉ nhớ cảnh mình ôm theo em gái nhẹ bẫng rồi dùng toàn lực chạy thật nhanh trong rừng. Do em gái được vầng sáng mẹ tạo ra bảo vệ nên không bị thương gì, còn hắn do chạy quá nhanh nên hao hết sức lực, mà khu rừng thì rộng lớn tựa như chạy mãi không thể thoát ra.

Tới khi hắn tỉnh lại thì đã quay về hoàng cùng. Sau đó hắn nhận được tin dữ là mẹ đã c.h.ế.t bệnh, theo đó là một đám phi tần hậu cung xuất hiện.

Tối hôm hạ táng mẹ, phụ hoàng và đám phi tần trong cung nhiệt tình nói cười đùa giỡn với nhau, tiếng cười ầm ĩ của họ truyền tới tẩm cung của hoàng hậu.

Khi hắn chạy tới, em gái nằm trong phòng ngủ không một bóng người đã khóc đứt hơi. Vì thế khi cung nhân ôm em gái rời đi, hắn không những không luyến tiếc mà còn thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy hắn chỉ nhớ tới mẹ, đầu óc trẻ con còn non nớt nên cái nhìn phiến diện. Hắn đã nghĩ, nếu không tại em gái thì mẹ sẽ không chết.
 
Chương 226


"Bà có ý gì, ý bà là ta không có năng lực giải quyết chuyện này ư?" Trang Sinh Hiểu Lê không phục. Bùi Hàm Yên nói: "Mục đích ta tới đây là để khuyên ngươi cứ chờ đó, đừng đi lung tung."

"Là vì ta không giúp được gì?" Trang Sinh Hiểu Lê gần như đã hiểu được ý của bà ấy.

"Phải." Bùi Hàm Yên không nể tình, nói: "Ngươi không còn thân phận hoàng tử, vì thế chẳng làm được chuyện gì cả."

Trang Sinh Hiểu Lê: "Không lẽ không phải hoàng tử thì không thể làm gì? Ta vẫn là anh trai của Hiểu Mộng như cũ, dựa vào đâu không cho ta giúp đỡ?"

Bùi Hàm Yên cười khẩy: "Ngày xưa lúc còn là hoàng tử ngươi đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người anh, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không hiểu chuyện, chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý từ hoàng thất. Bây giờ ngươi chẳng là ai nên chẳng còn tác dụng gì cả. Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở Đế Đô, đừng tạo ra phiền phức đã là trợ giúp lớn rồi."

Trang Sinh Hiểu Lê vô thức muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời nói này của Bùi Hàm Yên vô cùng có lý khiến hắn không tìm được căn cứ gì để phản bác lại. Bị bà ấy nói đỏ mặt tía tai, ngậm ngùi không nói được gì.

"Ngày trước ngươi không hề quan tâm tới Hiểu Mộng, tại sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính?" Bùi Hàm Yên đột ngột hỏi.

"Ta...” Trang Sinh Hiểu Lê hốt hoảng, nhớ lại thật lâu về trước. Ký ức hắn từng cố tình lảng tránh nhưng một khi mở cánh cửa hồi ức ra, nó sẽ trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ ngày xưa mẹ từng nói với hắn.

DTV

"Dẫn em gái đi...”

"... Hãy chăm sóc tốt cho em con."

Đứa trẻ sơ sinh còn bọc tã lót nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, đứa bé trai cũng lệ rơi ướt mặt, nắm chặt ống tay áo của mẹ sụt sịt nói: "Mẹ ơi, hu hu hu... Con sợ lắm!"

Hắn không biết đây là đâu, xung quanh là rừng rậm nguyên thủy xa lạ, xuyên qua khe hở của rừng cây là những cái bóng chiếu xuống như yêu ma quỷ quái vây quanh người họ. Mẹ thì yếu ớt nằm cạnh hồ, bảo hắn ôm theo em gái một mình chạy trốn.

"Không, ta không dám...”

Hắn còn nhỏ lắm, chân cẳng ngắn ngủi. Em gái thì đang gào khóc thảm thương khiến hắn không thể ôm theo em gái rời đi.

Trang Sinh Vân Huyên cũng nhận ra được tình cảnh của họ tuyệt vọng nhường nào. Bà run rẩy nâng tay lên, một luồng sáng mộng ảo b.ắ.n từ đầu ngón tay bà ra rơi xuống người đứa trẻ.

Em gái đột nhiên ngừng khóc khiến cậu bé cảm thấy rất mới lạ.

"Ôm theo em gái đi, con đã có thể rời khỏi nơi này."

Nghe thấy mẹ thúc giục, hắn thử ôm em gái lên. Quả nhiên em gái đã nhẹ đi, nhẹ bẫng như một cục bông gòn vậy.

"Nhưng mẹ phải làm thế nào bây giờ?"

"Ta không đi được...” Khi tia sáng cuối cùng biến mất, sắc mặt bà tái nhợt, tựa như đã hao tổn toàn bộ sức lực. Ngay cả lông mi cũng không thể chống đỡ mở ra được nữa.

"Các con đi mau đi!" Lời thúc giục cuối cùng của bà đã trở nên mơ hồ trong ký ức. Trang Sinh Hiểu Lê chỉ nhớ cảnh mình ôm theo em gái nhẹ bẫng rồi dùng toàn lực chạy thật nhanh trong rừng. Do em gái được vầng sáng mẹ tạo ra bảo vệ nên không bị thương gì, còn hắn do chạy quá nhanh nên hao hết sức lực, mà khu rừng thì rộng lớn tựa như chạy mãi không thể thoát ra.

Tới khi hắn tỉnh lại thì đã quay về hoàng cùng. Sau đó hắn nhận được tin dữ là mẹ đã c.h.ế.t bệnh, theo đó là một đám phi tần hậu cung xuất hiện.

Tối hôm hạ táng mẹ, phụ hoàng và đám phi tần trong cung nhiệt tình nói cười đùa giỡn với nhau, tiếng cười ầm ĩ của họ truyền tới tẩm cung của hoàng hậu.

Khi hắn chạy tới, em gái nằm trong phòng ngủ không một bóng người đã khóc đứt hơi. Vì thế khi cung nhân ôm em gái rời đi, hắn không những không luyến tiếc mà còn thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy hắn chỉ nhớ tới mẹ, đầu óc trẻ con còn non nớt nên cái nhìn phiến diện. Hắn đã nghĩ, nếu không tại em gái thì mẹ sẽ không chết.
 
Chương 219


"Thủ đoạn này thật sự rất cao, giấu bí ẩn như vậy, suýt nữa tránh thoát khỏi tầm mắt của ta. Nhưng mới chỉ có loại bản lĩnh này mà dám khoe mẽ trước mặt ta rồi."

Trang Sinh Hiểu Mộng buồn cười nhìn Trang Sinh Hiên Dật đang trốn phía sau đám hộ vệ: "Trên người ngươi cũng có. Còn cả Trang Sinh Thi Thi, Trang Sinh Tư Vũ... Trang Sinh Tư Ngọc là người đầu tiên bị hạ oán cổ. Từ đó hắn bắt đầu oán hận một người nào đó. Các người cũng liên tiếp bị hắn lây oán cổ."

Trang Sinh Hiên Dật sụp đổ, không muốn nghe thêm: "Câm miệng!"

"Nếu không phải thế thì hai người các ngươi phí công sức nhắm vào ta làm gì? Đương nhiên là bởi vì bị Trang Sinh Hiên Dật đã điều khiển tâm trí rồi." Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Trang Sinh Thi Thi hận ta, người phụ hoàng trên danh nghĩa như ngươi hận ta. Trang Sinh Tư Ngọc lại hận nhất là ngươi...”

Trang Sinh Hiên Dật: "Cho nên nói ta bị đầu độc! Ta thật sự không muốn hại ngươi. Ngươi không cần g.i.ế.c ta!"

"Không có oán hận sẵn trong lòng các ngươi thì làm sao các ngươi lại bị điều khiển, trở thành con rối cho Trang Sinh Hiên Kỳ được?" Trang Sinh Hiểu Mộng chậm rãi nói: "Vốn các ngươi oán hận ta. Nhưng sự thật quan trọng như vậy sao? Các ngươi chỉ là mấy viên đá nhỏ trên con đường ta tu hành mà thôi."

"Lúc trước oán hận ngươi chỉ là bởi vì Trang Sinh Vân Huyên. Là do mẹ ngươi bất kính với trẫm. Còn nữa...” Trang Sinh Hiên Dật vắt hết óc để hồi tưởng lại quá khứ, muốn dùng nó để làm Trang Sinh Hiểu Mộng động lòng, "Còn là bởi vì… Trang Sinh Hiên Kỳ. Đúng! Đều là bởi vì Trang Sinh Hiên Kỳ. Hắn tự quyết định, vượt quyền trẫm, nhúng tay vào chuyện của ngươi. Cho nên trẫm mới dứt khoát bỏ mặc ngươi... Thật ra chỉ là trẫm bối rối trong phút chốc thôi!"

Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không hề thay đổi, đáp: "Thôi đi. Ta cũng không có hứng thú gì với chuyện quá khứ cả. Nếu ngươi có thể dẫn Trang Sinh Hiên Kỳ ra, tối nay ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t muộn một chút."

"Trước mặt toàn bộ người trong tinh tế, ngươi lại dám g.i.ế.c trẫm thật?!" Trang Sinh Hiên Dật cực kỳ không cam lòng. Ông ta đường đường là hoàng đế Cửu Hạ, làm sao lại có thể bị đứa con hoang này sát hại ngay trước mắt tất cả mọi người trong tinh tế chứ?

Máu tươi thấm đẫm thanh kiếm nứt nẻ. Thân kiếm loang lổ giờ dính từng giọt máu. Trang Sinh Hiểu Mộng nâng kiếm tiến tới.

"Công chúa điện hạ! Xin người nghĩ kỹ lại!" Đội trưởng đội hộ vệ quỳ xuống trước ngôi vị hoàng đế, "Bệ hạ có nhiều chỗ sai thì vẫn là đế vương của Cửu Hạ."

"Ông ta là hoàng đế à?" Trang Sinh Hiểu Mộng cười lạnh, "Ta cần gì biết ông ta là thứ gì."

Trang Sinh Hiên Dật cắn răng một cái, nói: "Trẫm tình nguyện thoái vị! Trẫm cho ngươi làm hoàng đế!"

Đội trưởng cũng vội phụ họa: "Công chúa điện hạ. Người là công chúa dòng chính. Người kế vị cũng là hợp tình hợp lý."

DTV

"Làm như ta cần chắc?" Ánh mắt Trang Sinh Hiểu Mộng không hề có chút động lòng. Hoàng đế gì chứ, công chúa dòng chính gì chứ, hoàng thất chó má gì, "Hôm nay ta đến chính là để tiêu diệt mấy thứ rác rưởi này."

Trang Sinh Hiểu Mộng lướt qua trở ngại, tung một cước đá văng Trang Sinh Hiên Dật đang nấp sau ngôi hoàng đế ra. Trước mặt bao người, vị hoàng đế Cửu Hạ bị đá như một quả bóng, ngã nhào từ trên thềm cao xuống dưới.

Trang Sinh Hiên Dật ôm đầu cầu khẩn: "Đừng! Đừng g.i.ế.c ta. Ngươi muốn gì trẫm cũng cho ngươi. Ngươi cứ việc lấy ngôi vị hoàng đế đi. Toàn bộ tài sản trong hoàng khố cũng thuộc về ngươi!"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Được rồi. Hiện tại ngươi đã không phải là hoàng đế nữa."

"Công chúa điện hạ!"

Hộ vệ muốn ngăn cản, nhưng một tiếng vỡ vụn rất rõ ràng vang lên. Hoàng tọa trang nghiêm bị c.h.é.m vỡ thành từng mảnh nhỏ. Châu báu, kim ngọc trang trí cũng đồng thời biến thành một mảnh phế tích. Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Ta tuyên bố, từ hôm nay phế trừ tất cả phong hào của thành viên hoàng thất Cửu Hạ. Tài sản hoàng khổ nộp vào quốc khố. Nơi này không còn hoàng thất nữa!"
 
Chương 227


Cuộc sống đầy đủ sung túc của hoàng thất đã che lấp đi đau xót tuổi thơ ấu, Trang Sinh Hiểu Lê không phải sống trong ám ảnh khi mẹ qua đời. Vì hắn vẫn là thái tử duy nhất, không ai có thể làm lung lay vị trí của hắn. Góc nhìn ấu trĩ thuở nhỏ không xuất hiện quá lâu, chẳng qua hắn đã quen với việc xem nhẹ cô em gái ruột, quen với việc không phải gánh vác chuyện gì nên cách sống của hắn vô cùng phóng túng và ấu trĩ.

Lúc này tại hành tinh đánh số ML6, tổ chương trình Sinh tồn trên tinh cầu hoang đã mất liên lạc suốt một ngày với bên ngoài. Đáng sợ ở chỗ, không chỉ tài nguyên sinh tồn đang giảm bớt dần mà chuyện khó giải quyết nhất lúc này chính là quái thú đột biến bạo động. Đủ loài quái thú đột biến hung tàn chạy khắp mặt đất, từ hồ nước sông ngòi cho tới bầu trời. Khiến nơi trú ẩn mà tổ chương trình dựng tạm bợ lung lay sắp đổ, chỉ sợ không chống đỡ được qua hai ngày.

Mọi người ngồi vây quanh nguồn lửa duy nhất, học theo cách nướng thịt thú giống với Trang Sinh Hiểu Mộng. Do không đủ hương liệu nấu thịt nên không thể kích thích cảm giác thèm ăn của ai, xung quanh yên lặng tới đáng sợ.

"Tại sao cứu viện vẫn chưa tới?" Có người không nhịn được, thì thầm phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

“Chờ thêm một lúc nữa, có giục cũng không có tác dụng gì."

"Sẽ có người tới cứu chúng ta thật sao?"

Nghĩ tới cảnh tượng điên cuồng bên ngoài, cảm giác tuyệt vọng lại dâng trào. Quái thú đột biến hung tàn chạy khắp nơi, cho dù thực sự có cứu viện tới thì chỉ sợ bọn họ không thể chống đỡ được tới lúc đó.

“Khó ăn quá, nếu có cô Trang Sinh ở đây thì tốt rồi." Đạo diễn đã gầy đi một vòng đau khổ nuốt thịt nướng. Biết trước có ngày này đã ăn nhiều đồ ăn ngon ở nhà hàng của cô Trang Sinh hơn rồi.

“Cô Trang Sinh có tới cứu chúng ta không?"

Trợ lý cướp miếng thịt nướng mà đạo diễn nửa ngày mới ăn được vài miếng, cắn mạnh xuống: "Hãy tin cô ấy, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Mọi người ăn nhiều chút đi, ăn no mới đủ sức khỏe và tinh thần."

"Xì xì…” Tiếng động lạnh lẽo chợt vang lên.

Khiến mọi người sợ hết hồn.

Có quái thú đột biến xông vào ư?

"Mọi người bình tĩnh, đừng sợ, đó là thú cưng của cô Trang Sinh." Trợ lý vừa nhìn thoáng qua đã thấy con rắn có hai sừng trên đầu. Ngoài thú cưng do đại thần nuôi ra thì hắn chưa bao giờ gặp con vật nào quái dị như vậy.

Lúc này thân rắn đã lớn hơn bình thường gấp mấy lần, to bằng cánh tay người. Nó dùng đuôi cuốn theo một chiếc lá lớn, thả ra, chiếc lá bọc không ít hoa quả và rau dại, bên trong còn có một ít trứng và thit.

Mấy ngày qua gần như đều do nó đi tìm kiếm thức ăn, cơ thể con người quá yếu đuối, mỗi ngày chỉ riêng việc đi tìm trứng và thịt mà họ có thể ăn thôi cũng tốn không ít thời gian của nó.

Mà bạo động của đám quái thú đột biến cũng ảnh hưởng phần nào tới nó, khiến nó khó ức chế hình thể nên nó dứt khoát hiện thân trước mặt mọi người. Nếu người phụ nữ Trang Sinh Hiểu Mộng kia vẫn không chịu quay lại thì nó không dám chắc bản thân có mất khống chế hoàn toàn, trở nên giống đám thú ngoài kia hay không.

"Sao, sao nó lại lớn thế?"

Trợ lý cười gượng, đành giải thích: "Có lẽ do ăn nhiều nên lớn khá nhanh, ha ha ha...”

"Đạo diễn mau nhìn kìa, bên chỗ lão tam đã tìm được một nơi chưa bị quái thú đột biến chiếm cứ!" Lão Tam vốn là camera ghi hình của Trang Sinh Hiểu Mộng. Sau khi cải tạo thêm nhiều công năng khác, do không có sinh mệnh nên dù nó lơ lửng ở bên ngoài cũng không khiến đám quái thú đột biến chú ý tới.

Dựa theo hình ảnh lão Tam truyền tới, họ có thể thấy được một vị trí xuất hiện rất đột ngột. Xung quanh trống trơn, chỉ có một gốc cây khổng lồ cao lớn chọc trời.

"Là cái cây mà lần trước cô Trang Sinh đã g.i.ế.c c.h.ế.t dây leo biến dị!"

"Xung quanh đó không có một con thú nào tới gần, vị trí không quá xa chỗ chúng ta ở."
 
Chương 227


Cuộc sống đầy đủ sung túc của hoàng thất đã che lấp đi đau xót tuổi thơ ấu, Trang Sinh Hiểu Lê không phải sống trong ám ảnh khi mẹ qua đời. Vì hắn vẫn là thái tử duy nhất, không ai có thể làm lung lay vị trí của hắn. Góc nhìn ấu trĩ thuở nhỏ không xuất hiện quá lâu, chẳng qua hắn đã quen với việc xem nhẹ cô em gái ruột, quen với việc không phải gánh vác chuyện gì nên cách sống của hắn vô cùng phóng túng và ấu trĩ.

Lúc này tại hành tinh đánh số ML6, tổ chương trình Sinh tồn trên tinh cầu hoang đã mất liên lạc suốt một ngày với bên ngoài. Đáng sợ ở chỗ, không chỉ tài nguyên sinh tồn đang giảm bớt dần mà chuyện khó giải quyết nhất lúc này chính là quái thú đột biến bạo động. Đủ loài quái thú đột biến hung tàn chạy khắp mặt đất, từ hồ nước sông ngòi cho tới bầu trời. Khiến nơi trú ẩn mà tổ chương trình dựng tạm bợ lung lay sắp đổ, chỉ sợ không chống đỡ được qua hai ngày.

Mọi người ngồi vây quanh nguồn lửa duy nhất, học theo cách nướng thịt thú giống với Trang Sinh Hiểu Mộng. Do không đủ hương liệu nấu thịt nên không thể kích thích cảm giác thèm ăn của ai, xung quanh yên lặng tới đáng sợ.

"Tại sao cứu viện vẫn chưa tới?" Có người không nhịn được, thì thầm phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

“Chờ thêm một lúc nữa, có giục cũng không có tác dụng gì."

"Sẽ có người tới cứu chúng ta thật sao?"

Nghĩ tới cảnh tượng điên cuồng bên ngoài, cảm giác tuyệt vọng lại dâng trào. Quái thú đột biến hung tàn chạy khắp nơi, cho dù thực sự có cứu viện tới thì chỉ sợ bọn họ không thể chống đỡ được tới lúc đó.

“Khó ăn quá, nếu có cô Trang Sinh ở đây thì tốt rồi." Đạo diễn đã gầy đi một vòng đau khổ nuốt thịt nướng. Biết trước có ngày này đã ăn nhiều đồ ăn ngon ở nhà hàng của cô Trang Sinh hơn rồi.

“Cô Trang Sinh có tới cứu chúng ta không?"

Trợ lý cướp miếng thịt nướng mà đạo diễn nửa ngày mới ăn được vài miếng, cắn mạnh xuống: "Hãy tin cô ấy, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Mọi người ăn nhiều chút đi, ăn no mới đủ sức khỏe và tinh thần."

"Xì xì…” Tiếng động lạnh lẽo chợt vang lên.

Khiến mọi người sợ hết hồn.

Có quái thú đột biến xông vào ư?

"Mọi người bình tĩnh, đừng sợ, đó là thú cưng của cô Trang Sinh." Trợ lý vừa nhìn thoáng qua đã thấy con rắn có hai sừng trên đầu. Ngoài thú cưng do đại thần nuôi ra thì hắn chưa bao giờ gặp con vật nào quái dị như vậy.

Lúc này thân rắn đã lớn hơn bình thường gấp mấy lần, to bằng cánh tay người. Nó dùng đuôi cuốn theo một chiếc lá lớn, thả ra, chiếc lá bọc không ít hoa quả và rau dại, bên trong còn có một ít trứng và thit.

Mấy ngày qua gần như đều do nó đi tìm kiếm thức ăn, cơ thể con người quá yếu đuối, mỗi ngày chỉ riêng việc đi tìm trứng và thịt mà họ có thể ăn thôi cũng tốn không ít thời gian của nó.

Mà bạo động của đám quái thú đột biến cũng ảnh hưởng phần nào tới nó, khiến nó khó ức chế hình thể nên nó dứt khoát hiện thân trước mặt mọi người. Nếu người phụ nữ Trang Sinh Hiểu Mộng kia vẫn không chịu quay lại thì nó không dám chắc bản thân có mất khống chế hoàn toàn, trở nên giống đám thú ngoài kia hay không.

"Sao, sao nó lại lớn thế?"

Trợ lý cười gượng, đành giải thích: "Có lẽ do ăn nhiều nên lớn khá nhanh, ha ha ha...”

"Đạo diễn mau nhìn kìa, bên chỗ lão tam đã tìm được một nơi chưa bị quái thú đột biến chiếm cứ!" Lão Tam vốn là camera ghi hình của Trang Sinh Hiểu Mộng. Sau khi cải tạo thêm nhiều công năng khác, do không có sinh mệnh nên dù nó lơ lửng ở bên ngoài cũng không khiến đám quái thú đột biến chú ý tới.

Dựa theo hình ảnh lão Tam truyền tới, họ có thể thấy được một vị trí xuất hiện rất đột ngột. Xung quanh trống trơn, chỉ có một gốc cây khổng lồ cao lớn chọc trời.

"Là cái cây mà lần trước cô Trang Sinh đã g.i.ế.c c.h.ế.t dây leo biến dị!"

"Xung quanh đó không có một con thú nào tới gần, vị trí không quá xa chỗ chúng ta ở."
 
Chương 220


Tiếng nói vừa dứt, những người có mặt đều kinh hãi.

Trang Sinh Hiên Dật: "Ngươi điên rồi?!" Quả thực điều này còn khó chấp nhận hơn là để ông ta chết.

"Làm sao ngươi dám? Hoàng thất Trang Sinh chúng ta có gốc rễ gần ngàn năm, sao có thể bị một đứa con hoang như ngươi có thể nói phế là phế được?!"

"Căn bản ngươi không phải là con cháu duy nhất của chi chính. Loại con hoang như ngươi không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, càng không có tư cách phế trừ hoàng thất!"

"Gào đủ chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng liếc qua một cái.

"Trẫm muốn g.i.ế.c ngươi! Đồ con hoang này!" Trang Sinh Hiên Dật lập tức bị kích động tới nổi điên, không để ý tất cả, nhào tới Trang Sinh Hiểu Mộng.

Hộ vệ vội vàng ngăn cản lại. Trang Sinh Hiên Dật không để ý tới hình tượng, bị mấy hộ vệ ôm chặt. Trang Sinh Hiểu Mộng đứng ở trên đống đổ nát của hoàng tọa, ánh mắt nhìn ông ta giống như đang nhìn một con kiến.

Trang Sinh Hiên Dật nhân cơ hội hét lên: "Đến đi. Ngươi dám g.i.ế.c trẫm không? Có bản lĩnh thì g.i.ế.c luôn trẫm cùng đám phản đồ này đi!"

Hộ vệ ghì Trang Sinh Hiên Dật lại, đồng thời cũng là bảo vệ cho ông ta. Mấy người đứng thành một bức tường thịt, ngăn cản tới mức không còn khe hở nào.

"Đến đây xem. Ngươi dám g.i.ế.c trẫm thì phải bước qua t.h.i t.h.ể bọn họ!" Trang Sinh Hiên Dật thầm nghĩ cổ ngữ thường nói, cứ liều một phen may ra lại thành công. Đường đường ông ta là đế vương, sao lại có thể dễ dàng c.h.ế.t trong tay loại con hoang này?

"Phụ hoàng! Hoàng huynh, các người sao vậy, không sao chứ?"

Lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Mặt Trang Sinh Thi Thi đẫm nước mắt, lảo đảo chạy về hướng Trang Sinh Hiên Dật. Đám hộ vệ cũng không đề phòng, thuận thế đưa cô vào luôn.

Trang Sinh Hiên Dật: "Sao ngươi lại tới đây?"

Trang Sinh Thi Thi: "Ta lo lắng cho phụ hoàng…”

Vốn Trang Sinh Hiên Dật tưởng con gái mình đã bị phế bỏ rồi, lúc này cũng rất bất ngờ. Không ngờ cô lại có gan chạy tới đại điện này. Một luồng cảm giác tự hào và vui mừng đột nhiên hiện lên.

“Tốt, không hổ là con gái Trẫm. Đợi trẫm... Á!!"

Trang Sinh Hiên Dật còn chưa nói hết lời, không kịp đề phòng thì cảm giác đau đớn đã truyền tới. Một con d.a.o găm đã đ.â.m vào n.g.ự.c ông ta.

Trang Sinh Thi Thi không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi, giờ phút này mặt lộ nét dữ tợn, đ.â.m mạnh con d.a.o găm vào sâu thêm vài phần.

Chuyện xảy ra quá nhanh, đội hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, Trang Sinh Thi Thi đã rút d.a.o găm ra, chạy khỏi vòng vây, đến bên cạnh Trang Sinh Tư Ngọc.

"Phập -"

Liên tục từng nhát một, cô ta hung hăng phát tiết cảm xúc, đ.â.m trên người Trang Sinh Tư Ngọc ra vô số lỗ máu.

"Đừng giả chết! Ta biết ngươi còn sống. Hiện tại ta đưa người lên đường!"

Trang Sinh Tư Ngọc mở mắt mờ mịt, chỉ thấy chính là khuôn mặt Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thay đổi kia, bình tĩnh đến đáng sợ.

Trang Sinh Thi Thi: "Tỉnh rồi à? Ta sẽ cho ngươi không tỉnh lại nổi nữa!!"

"Là ngươi...” Trang Sinh Tư Ngọc đau đớn tới tê dại, nhìn hình ảnh trước mắt, không thể nào tin nổi: "Tại sao lại là ngươi? Ngươi điên rồi à?"

"Là ta. Ta điên rồi. Sao ta lại không điên được?" Trang Sinh Thi Thi tức giận nói: "Lúc trước nếu không phải ngươi hại c.h.ế.t mẹ nuôi ta, làm cho ta không còn chỗ để đi thì sao ta lại đồng ý quay về hoàng cung với ngươi?"

"Nếu không có ngươi, làm sao ta lại suy bại tới mức độ này?"

"Còn cả Trang Sinh Hiên Dật nữa. Rốt cục coi ta là cái gì? Coi là là thú cưng gọi tới là tới, đuổi đi là đi à? Tất cả đều lợi dụng ta! Mọi thứ của ta đều bị các ngươi phá hủy rồi!"

Vừa nói, Trang Sinh Thi Thi vừa nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Mộng cuối cùng chưa nói một lời, giọng vô cùng khẳng định: "Ngươi nói đúng. Bọn họ đều đáng chết."

"Công chúa điện hạ, người xem việc này...” Đám hộ vệ đã không biết nên xử lý ra sao nữa. Trang Sinh Hiên Dật đã chết, Trang Sinh Tư Ngọc cũng bị đ.â.m thành cái sàng rồi.
 
Chương 228


Nhìn từ xa sẽ thấy hành tinh kia bị yêu khí bao trùm, cả hành tình chìm trong lớp sương mù dày đặc mờ mịt...

"Ngươi đã tới chậm." Linh hồn của Trang Sinh Hiên Kỳ quái gở nói: "Hay là do, đây chính là hình ảnh ngươi muốn thấy?"

Không thấy Trang Sinh Hiểu Mộng phản ứng lại, Trang Sinh Hiên Kỳ đã bị rút linh hồn ra khỏi cơ thể lại giễu cợt tiếp: "Ha, bây giờ ngươi đuổi tới cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một đám người phàm bình thường mà thôi, đã c.h.ế.t trong miệng quái thú đột biến từ lâu rồi."

Từ Đế Đô tới hành tinh ML6, nếu đi bằng phi hành khí dân dụng thì mất khoảng từ một tới ba ngày. Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không có nhiều kiên nhẫn để chờ như thế. Tuy nhiên dù cô có dụng thuật súc địa thành thốn để chạy nhanh tới đó thì hành tinh kia cũng đã bị quái thú đột biến chiếm đóng rồi.

"Thế nào, có thích món quà này không?"

"Được rồi, câm miệng đi." Cuối cùng Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lên tiếng ngắt lời.

Vẻ mặt cô giữ vững sự bình tĩnh, trong ngữ điệu không lộ ra cảm xúc gì khiến Trang Sinh Hiên Kỳ cảm thấy bất lực. Ông ta tức giận, thở hổn hển nói: "Giờ ngươi tới còn có ích gì nữa, chỉ giỏi làm bộ làm tịch."

"Bọn họ sẽ không chết." Trang Sinh Hiểu Mộng mặc kệ cho linh hồn của ông ta giẫm chân trên lòng bàn tay, lời nói vừa bình tĩnh vừa khẳng định.

Trang Sinh Hiên Kỳ nói: "Cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?"

"Dựa vào việc họ là người ta che chở." Vừa dứt lời, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hạ xuống tầng sương mù dày đặc.

Tình huống này nơi còn tệ hại hơn so với tin tức, đập vào mắt cô là đàn quái thú đột biến đông đúc chen lấn xô đẩy làm người ta nổi da gà, chúng đều mang trên mình khí thế cuồng bạo ưa g.i.ế.c chóc. Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xuất hiện, đám quái vật đột biến đã ào ào đánh úp về phía cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng đã rất quen thuộc với động tác g.i.ế.c quái thú đột biến. Có thể nói đây là một trận đơn phương g.i.ế.c chóc, suy cho cùng đám quái thú đột biến hung tàn này phần lớn có ti vi chưa tới Trúc Cơ, chỉ là đám dã thú chưa khai trí mà thôi.

Thân thể vẫn đang chấp hành hai mệnh lệnh là "Giết sạch quái thú đột biến" và "Tìm kiếm tung tích của đoàn làm phim", còn suy nghĩ lại bay đi thật xa.

Không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại nhớ tới từng cảnh tượng lúc vừa tới, sau đó lại không kìm được so sánh với cảnh hỗn loạn lúc này.

Căn nhà gỗ cô dựng lên cùng Sở Tầm, giờ đây đã bị quái thú đột biến dẫm đạp hủy hoại. Cái giếng sâu đầy rẫy đám quái thú thủy sinh kinh tởm, biến thành tổ của quái vật...

Cảm giác khi tận mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh này là gì?

Không nỡ và tiếc nuối sao?

Tuy rằng những thứ bị quái thú đột biến phá hủy này không phải thứ quan trọng không thể thay thế trong lòng cô.

"Vẻ mặt này của ngươi là gì? Ngươi mà cũng tức cảnh sinh tình ư?" Giọng nói mờ ảo của linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ đột nhiên vang lên bên tai cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn hồn, bấy giờ mới hoảng hốt đáp: "Có lẽ vậy."

"... Ngươi cũng thẳng thắn thật." Trang Sinh Hiên Kỳ bất lực.

Để tìm một nhóm người bình thường trong đàn quái thú đột biến đông đảo không phải chuyện đơn giản.

Vấn đề lớn nhất không phải có thể tìm được họ hay không, mà là không rõ họ có còn sống không. Trang Sinh Hiên Kỳ chỉ còn lại linh hồn nhưng không hề có ý định yên tĩnh: "Dù bọn họ còn sống thì sao chứ, không lẽ ngươi định dẫn theo một đám phiền phức ra khỏi nơi này?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Còn nói ầm ĩ nữa thì ta cho yêu thú ăn thịt ngươi."

Trang Sinh Hiên Kỳ tức thì ngậm miệng, châm biếm là vậy, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Trang Sinh Hiểu Mộng trong khoảng thời gian ngắn này, ông ta tin chắc cô nói là làm được.
 
Chương 228


Nhìn từ xa sẽ thấy hành tinh kia bị yêu khí bao trùm, cả hành tình chìm trong lớp sương mù dày đặc mờ mịt...

"Ngươi đã tới chậm." Linh hồn của Trang Sinh Hiên Kỳ quái gở nói: "Hay là do, đây chính là hình ảnh ngươi muốn thấy?"

Không thấy Trang Sinh Hiểu Mộng phản ứng lại, Trang Sinh Hiên Kỳ đã bị rút linh hồn ra khỏi cơ thể lại giễu cợt tiếp: "Ha, bây giờ ngươi đuổi tới cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một đám người phàm bình thường mà thôi, đã c.h.ế.t trong miệng quái thú đột biến từ lâu rồi."

Từ Đế Đô tới hành tinh ML6, nếu đi bằng phi hành khí dân dụng thì mất khoảng từ một tới ba ngày. Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không có nhiều kiên nhẫn để chờ như thế. Tuy nhiên dù cô có dụng thuật súc địa thành thốn để chạy nhanh tới đó thì hành tinh kia cũng đã bị quái thú đột biến chiếm đóng rồi.

"Thế nào, có thích món quà này không?"

"Được rồi, câm miệng đi." Cuối cùng Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lên tiếng ngắt lời.

Vẻ mặt cô giữ vững sự bình tĩnh, trong ngữ điệu không lộ ra cảm xúc gì khiến Trang Sinh Hiên Kỳ cảm thấy bất lực. Ông ta tức giận, thở hổn hển nói: "Giờ ngươi tới còn có ích gì nữa, chỉ giỏi làm bộ làm tịch."

"Bọn họ sẽ không chết." Trang Sinh Hiểu Mộng mặc kệ cho linh hồn của ông ta giẫm chân trên lòng bàn tay, lời nói vừa bình tĩnh vừa khẳng định.

Trang Sinh Hiên Kỳ nói: "Cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?"

"Dựa vào việc họ là người ta che chở." Vừa dứt lời, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hạ xuống tầng sương mù dày đặc.

Tình huống này nơi còn tệ hại hơn so với tin tức, đập vào mắt cô là đàn quái thú đột biến đông đúc chen lấn xô đẩy làm người ta nổi da gà, chúng đều mang trên mình khí thế cuồng bạo ưa g.i.ế.c chóc. Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xuất hiện, đám quái vật đột biến đã ào ào đánh úp về phía cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng đã rất quen thuộc với động tác g.i.ế.c quái thú đột biến. Có thể nói đây là một trận đơn phương g.i.ế.c chóc, suy cho cùng đám quái thú đột biến hung tàn này phần lớn có ti vi chưa tới Trúc Cơ, chỉ là đám dã thú chưa khai trí mà thôi.

Thân thể vẫn đang chấp hành hai mệnh lệnh là "Giết sạch quái thú đột biến" và "Tìm kiếm tung tích của đoàn làm phim", còn suy nghĩ lại bay đi thật xa.

Không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại nhớ tới từng cảnh tượng lúc vừa tới, sau đó lại không kìm được so sánh với cảnh hỗn loạn lúc này.

Căn nhà gỗ cô dựng lên cùng Sở Tầm, giờ đây đã bị quái thú đột biến dẫm đạp hủy hoại. Cái giếng sâu đầy rẫy đám quái thú thủy sinh kinh tởm, biến thành tổ của quái vật...

Cảm giác khi tận mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh này là gì?

Không nỡ và tiếc nuối sao?

Tuy rằng những thứ bị quái thú đột biến phá hủy này không phải thứ quan trọng không thể thay thế trong lòng cô.

"Vẻ mặt này của ngươi là gì? Ngươi mà cũng tức cảnh sinh tình ư?" Giọng nói mờ ảo của linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ đột nhiên vang lên bên tai cô.

Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn hồn, bấy giờ mới hoảng hốt đáp: "Có lẽ vậy."

"... Ngươi cũng thẳng thắn thật." Trang Sinh Hiên Kỳ bất lực.

Để tìm một nhóm người bình thường trong đàn quái thú đột biến đông đảo không phải chuyện đơn giản.

Vấn đề lớn nhất không phải có thể tìm được họ hay không, mà là không rõ họ có còn sống không. Trang Sinh Hiên Kỳ chỉ còn lại linh hồn nhưng không hề có ý định yên tĩnh: "Dù bọn họ còn sống thì sao chứ, không lẽ ngươi định dẫn theo một đám phiền phức ra khỏi nơi này?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Còn nói ầm ĩ nữa thì ta cho yêu thú ăn thịt ngươi."

Trang Sinh Hiên Kỳ tức thì ngậm miệng, châm biếm là vậy, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Trang Sinh Hiểu Mộng trong khoảng thời gian ngắn này, ông ta tin chắc cô nói là làm được.
 
Chương 221


Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không hề động lòng chút nào, đứng ngoài bàng quan. Một người là hoàng đế, một là hoàng tử, tử vong trong ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng của cô.

Đột nhiên, Trang Sinh Thi Thi bật cười: "Bọn họ đều đã chết. Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi xem đã hài lòng chưa?"

"Ngươi không phải là cô ấy." Đột nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Giờ phút này ngươi không phải là Trang Sinh Thi Thi."

"Trang Sinh Hiểu Mộng, là người hại c.h.ế.t anh trai và cha nuôi của ngươi. Trái tim ngươi thật là tàn nhẫn, không hề nể tình cũ chút nào sao?" Trang Sinh Thi Thi đứng lên, ánh mắt cứng đờ trong tích tắc, sau đó người mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Một luồng sương mù dày đặc tuôn ra từ trong thân thể cô, ngưng tụ thành một hình người mơ hồ. Trang Sinh Hiểu Mộng: "Đến lượt ngươi rồi, Trang Sinh Hiên Kỳ.”

"Muốn g.i.ế.c ta? Ha ha ha...”

Trong đại điện, tiếng cười quỷ dị vang lên bởi một bóng người không rõ thực thể.

"Hiểu Mộng, trước kia rõ ràng con và ta rất thân thiết. Vì cớ gì bây giờ con lại coi ta như kẻ thù?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nắm chặt chuôi kiếm vỡ vụn, sắc mặt lạnh lùng: "Câm miệng. Xem kìa ngươi đang sợ hãi."

Trang Sinh Hiền Kỳ chậm rãi nói: "Con không g.i.ế.c được ta."

Nghe nói vậy, cô cười lạnh: "Ngươi khẳng định ta không thể g.i.ế.c ngươi, vậy thì ngươi cũng đừng trốn nữa."

"Hiểu Mộng, ta biết quá khứ của con. Trên thế giới này, người quen thuộc với con nhất là ta. Tuy bây giờ, con dùng ánh mắt như gặp kẻ thù nhìn ta, nhưng không thể phủ nhận rằng ta từng là người thân cận, tín nhiệm nhất của con."

Bóng người kia dần dần rõ ràng, tạo thành thực thể, mà khuôn mặt người kia, vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô.

Trang Sinh Hiên Kỳ cười dịu dàng: "Lâu ngày không gặp, con có nhớ ta không?"

"Đừng khiến ta ghê tởm." Trên mặt cô là vẻ ghét bỏ, cô chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực như này.

Kí ức lại hiện ra, rất rõ ràng. Cô có thể nhớ lại từng ngày ở hoàng cung, mỗi thời khắc trải qua, cảm xúc của cô đều bị những mảnh ký ức kia vây lấy.

Thiếu vắng cha mẹ, anh em, bạn bè, theo lẽ thường cô sẽ coi người thân cận duy nhất bên cạnh là tất cả. Không thể phủ nhận ảnh hưởng của Trang Sinh Hiên Kỳ đối với cô là rất lớn.

Cho dù trí nhớ có bị phong bế, nhưng lúc cô gặp được người có bộ dáng tương tự như ông ta là Lâm Minh Phong, cô vẫn luôn một mực đối xử rất tốt với hắn. Huống chi giờ đây Trang Sinh Hiên Kỳ người thật đang đứng trước mặt cô.

"Kỳ thật tất cả những gì ta làm đều là vì con, lần này ta sẽ không rời xa con nữa."

"Đến đây với ta, Hiểu Mộng." Nói xong ông ta ôn nhu giang hai tay ra.

Hình ảnh trước mắt cùng với hồi ức trong trí nhớ khớp nhau.

Giờ khắc này, trong người cô như chia làm hai nửa, một là công chúa nhỏ lúc bé ngoan ngoãn bám người, một là người qua đường đứng nhìn việc chẳng liên quan tới mình.

"Ta biết con sẽ oán hận vì ta rời đi và phong bế trí nhớ của con, nhưng ta không thể không như thế. Con thiếu một nửa hồn phách, rất khó thuận lợi sống qua hai mươi tuổi."

Ánh mắt Trang Sinh Hiên Kỳ nhìn cô đầy yêu thương.

"Hiểu Mộng, ta làm hết thảy đều vì muốn con khôi phục như thường."

Ông ta nói xong, cô vẫn không lên tiếng, khuôn mặt cô giấu trong bóng tối, không để lộ ra nửa phần cảm xúc.

Khẽ thở dài, ông ta tiếp tục: "Hiểu Mộng, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta không?"

Lúc này, Trang Sinh Hiểu Mộng rốt cục cũng ngẩng đầu, ngữ khí vô cùng bình thản: "Ngươi nói, ngươi làm hết thảy đều là vì tốt cho ta?"

"Đương nhiên rồi, ta sẽ từ từ giải thích cho con.”

Thấy cô không có ý định động thủ, ông ta liền thở phải nhẹ nhõm. Rồi tiếp tục nói.

"Kỳ thật ta và mẹ con từng là bạn tốt, nhưng bà ấy lại yêu anh trai ta. Bà ấy lựa chọn một cuộc sống khác, từ đó không gặp lại nữa. Nhưng tình nghĩa của ta đối với bà ấy vẫn không thay đổi. Ngươi khi còn bé bởi vì ngoài ý muốn mà thất hồn, là ta tự mình nuôi dưỡng con lớn lên…”
 
Chương 229


Ánh mắt đang nhìn lướt qua xung quanh ngừng lại, tầm mắt Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào khoảng đất trống kỳ dị gần đó. Xung quanh khoảng đất tựa như có một tấm chắn vô hình, chặn hết quái thú đột biến ở viền ngoài. Từng đàn chen nhau nhô lên thành một vòng, cắn xé tàn sát không ngừng.

Một con rắn khổng lồ trơn nhẵn đứng trong bầy thú như hạc giữa bầy gà, miệng lưỡi đỏ tươi và răng nhanh trắng hếu là vũ khí tấn công tự nhiên. Nhưng nó lại giống con rết cuộn mình ôm trứng, bày ra tư thế phòng ngự.

"Hu hu hu... Biết trước như vậy đã không chạy ra ngoài!"

"Nếu không chạy ra thì chúng ta đã bị quái thú đột biến ăn thịt từ lâu rồi."

"Việc chúng ta bị quái thú đột biến ăn sống nuốt tươi chẳng phải là chuyện không sớm thì muộn à? Chẳng bằng một lần c.h.ế.t luôn, ta sợ nhất là rắn đó, hu hu hu...”

"Câm miệng, chúng ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa được không?"

"Nhưng chúng ta có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?" Hắn nói, trái tim run sợ nhìn thoáng qua con rắn khổng lồ kia. Đôi mắt dọc đỏ như m.á.u đang chiếu lên hình ảnh dữ tợn của rất nhiều thú hoang dã.

"Bên chỗ chúng ta chỉ có thú cưng của cô Trang Sinh, nhỡ nó cũng...” Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ tận mắt chứng kiến nó từ một con rắn nhỏ bằng ngón tay biến thành thú khổng lồ có thể quấn xung quanh bọn họ. Nhỡ con rắn này cũng đột biến thành quái thú ăn thịt người không có lý trí thì bọn họ thực sự không còn gì để nói.

Đạo diễn ôm lão Tam, cắn răng tiếp tục kiên trì: "Chúng ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, mọi người phải nâng cao tinh thần lên."

Trợ lý cũng nói: "Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng cô Trang Sinh, tin vào đại thần. Chúng ta chắc chắn sẽ bình yên."

"Đã tới mức này rồi mà các ngươi vẫn trông chờ với Trang Sinh Hiểu Mộng ư?" Hắn từng là một đại minh tinh nổi tiếng vẻ vang, không ngờ lại bước nhầm vào tổ của quái thú đột biến. Còn giờ có lẽ hắn cảm thấy mình có điên mới tin tưởng tổ chương trình này có thể giúp hắn tăng độ hot: "Cô ta chỉ là đồ bịp bợm lừa đảo, lừa gạt fans dốt nát thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả các ngươi cũng tin tưởng cô ta."

"Ý ngươi là gì? Tới nước này rồi vẫn ngứa da đúng không?"

"Ta thì có ý gì chứ? Ta chỉ thương hại đám ngu ngốc các người, tới lúc c.h.ế.t rồi vẫn đặt hy vọng lên người một kẻ lừa đảo."

"Chúng ta tự cổ vũ chính mình cũng không được à? Ngươi tỉnh táo thông minh, có bản lĩnh như vậy thì tử xông ra cho quái thú đột biến ăn thịt đi."

Trong lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Cô ấy sẽ không lừa ai cả."

Giọng nói không thuộc về bất kỳ ai trong đám bọn họ, âm điệu quái dị giống như một đứa bé vừa nói chuyện vậy.

Nó quay cái đầu khổng lồ qua, cố chấp nói: "Cô ấy không phải kẻ lừa đảo."

Vì cô ấy đã hứa sẽ giúp nó tu thành hình người.

Nó vừa lên tiếng đã khiến mọi người hoảng sợ, nhưng đa phần cả bọn đều trải qua những chuyện càng kinh hoàng hơn nên chuyện quái thú đột biến đột nhiên có thể nói chuyện không hẳn là chuyện quá đáng sợ.

"Là lão đại phải không?" Trợ lý hỏi thử. Thấy xà yêu gật đầu đáp lại thì hắn không khỏi vui mừng, nói: "Cô Trang Sinh còn dạy được lão đại nói chuyện, cô ấy trâu bò như vậy thì các ngươi còn nghi ngờ cô ấy cái gì nữa?"

Đạo diễn vội lên tiếng phụ họa: "Đúng thế, chúng ta phải kiên trì vì chúng ta có hy vọng, mọi người đừng bi quan nữa."

Mọi người thực sự đã được an ủi, nhưng lòng Xà yêu lại không tự tin lắm. Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, ánh chớp đột ngột lóe lên khiến tầng mây đen nặng nề trở nên đè nén hơn. Khiến nó có một dự cảm bất ổn.

"Ầm ầm...” Tiếng sét đánh kinh thiên động địa.
 
Chương 229


Ánh mắt đang nhìn lướt qua xung quanh ngừng lại, tầm mắt Trang Sinh Hiểu Mộng rơi vào khoảng đất trống kỳ dị gần đó. Xung quanh khoảng đất tựa như có một tấm chắn vô hình, chặn hết quái thú đột biến ở viền ngoài. Từng đàn chen nhau nhô lên thành một vòng, cắn xé tàn sát không ngừng.

Một con rắn khổng lồ trơn nhẵn đứng trong bầy thú như hạc giữa bầy gà, miệng lưỡi đỏ tươi và răng nhanh trắng hếu là vũ khí tấn công tự nhiên. Nhưng nó lại giống con rết cuộn mình ôm trứng, bày ra tư thế phòng ngự.

"Hu hu hu... Biết trước như vậy đã không chạy ra ngoài!"

"Nếu không chạy ra thì chúng ta đã bị quái thú đột biến ăn thịt từ lâu rồi."

"Việc chúng ta bị quái thú đột biến ăn sống nuốt tươi chẳng phải là chuyện không sớm thì muộn à? Chẳng bằng một lần c.h.ế.t luôn, ta sợ nhất là rắn đó, hu hu hu...”

"Câm miệng, chúng ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa được không?"

"Nhưng chúng ta có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?" Hắn nói, trái tim run sợ nhìn thoáng qua con rắn khổng lồ kia. Đôi mắt dọc đỏ như m.á.u đang chiếu lên hình ảnh dữ tợn của rất nhiều thú hoang dã.

"Bên chỗ chúng ta chỉ có thú cưng của cô Trang Sinh, nhỡ nó cũng...” Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ tận mắt chứng kiến nó từ một con rắn nhỏ bằng ngón tay biến thành thú khổng lồ có thể quấn xung quanh bọn họ. Nhỡ con rắn này cũng đột biến thành quái thú ăn thịt người không có lý trí thì bọn họ thực sự không còn gì để nói.

Đạo diễn ôm lão Tam, cắn răng tiếp tục kiên trì: "Chúng ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, mọi người phải nâng cao tinh thần lên."

Trợ lý cũng nói: "Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng cô Trang Sinh, tin vào đại thần. Chúng ta chắc chắn sẽ bình yên."

"Đã tới mức này rồi mà các ngươi vẫn trông chờ với Trang Sinh Hiểu Mộng ư?" Hắn từng là một đại minh tinh nổi tiếng vẻ vang, không ngờ lại bước nhầm vào tổ của quái thú đột biến. Còn giờ có lẽ hắn cảm thấy mình có điên mới tin tưởng tổ chương trình này có thể giúp hắn tăng độ hot: "Cô ta chỉ là đồ bịp bợm lừa đảo, lừa gạt fans dốt nát thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả các ngươi cũng tin tưởng cô ta."

"Ý ngươi là gì? Tới nước này rồi vẫn ngứa da đúng không?"

"Ta thì có ý gì chứ? Ta chỉ thương hại đám ngu ngốc các người, tới lúc c.h.ế.t rồi vẫn đặt hy vọng lên người một kẻ lừa đảo."

"Chúng ta tự cổ vũ chính mình cũng không được à? Ngươi tỉnh táo thông minh, có bản lĩnh như vậy thì tử xông ra cho quái thú đột biến ăn thịt đi."

Trong lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Cô ấy sẽ không lừa ai cả."

Giọng nói không thuộc về bất kỳ ai trong đám bọn họ, âm điệu quái dị giống như một đứa bé vừa nói chuyện vậy.

Nó quay cái đầu khổng lồ qua, cố chấp nói: "Cô ấy không phải kẻ lừa đảo."

Vì cô ấy đã hứa sẽ giúp nó tu thành hình người.

Nó vừa lên tiếng đã khiến mọi người hoảng sợ, nhưng đa phần cả bọn đều trải qua những chuyện càng kinh hoàng hơn nên chuyện quái thú đột biến đột nhiên có thể nói chuyện không hẳn là chuyện quá đáng sợ.

"Là lão đại phải không?" Trợ lý hỏi thử. Thấy xà yêu gật đầu đáp lại thì hắn không khỏi vui mừng, nói: "Cô Trang Sinh còn dạy được lão đại nói chuyện, cô ấy trâu bò như vậy thì các ngươi còn nghi ngờ cô ấy cái gì nữa?"

Đạo diễn vội lên tiếng phụ họa: "Đúng thế, chúng ta phải kiên trì vì chúng ta có hy vọng, mọi người đừng bi quan nữa."

Mọi người thực sự đã được an ủi, nhưng lòng Xà yêu lại không tự tin lắm. Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, ánh chớp đột ngột lóe lên khiến tầng mây đen nặng nề trở nên đè nén hơn. Khiến nó có một dự cảm bất ổn.

"Ầm ầm...” Tiếng sét đánh kinh thiên động địa.
 
Chương 222


"Ta không muốn nghe.”

Theo lời kể của hắn ta, những hình ảnh và tình cảm không kiểm soát được hiện lên trong tâm trí cô, nên liền dứt khoát lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn ta.

Trang Sinh Hiên Kỳ: "Được rồi, không nói chuyện thương tâm nữa, ta còn nhớ rất nhiều chuyện lúc ở chung với mẹ con, có thời gian chúng ta cũng có thể từ từ ngồi xuống tâm sự."

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Không có hứng thú."

Ông ta lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôn nhu quen thuộc nhất trong trí nhớ, bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, bây giờ con có suy nghĩ của mình. Vậy chúng ta mau rời khỏi đây, không phải con luôn hy vọng ta sẽ dẫn con đi sao?"

"Đừng giả tạo nữa, thật phiền."

Vừa nói cô vừa lấy cành cây lúc trước tiện tay gấp từ cổ mộc trong túi Càn Khôn ra, mũi cành nhắm thẳng vào Trang Sinh Hiên Kỳ, sát khí trong nháy mắt đánh úp lại.

"Hiểu Mộng con?"

Trang Sinh Hiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc.

Cô cảm thấy thật buồn cười,

"Ta vốn tưởng chỉ có một Trang Sinh Tư Ngọc, giờ lại có thêm ngươi, vì cái gì các ngươi đều cảm thấy có thể dùng tình cảm để dụ dỗ ta?"

"Lời ta nói đều là thật, trí nhớ của con sẽ không lừa con, ta chưa từng làm chuyện tổn thương con." Ông ta vội vàng lên tiếng.

"Hôm nay mỗi người nằm trong đại điện này, người nào chưa từng tổn thương con, người nào không đáng chết? Ta chính là vì con, mới âm thầm tính kế, vì muốn tiêu diệt toàn bộ những người từng tổn thương con, hủy diệt hoàn toàn hoàng thất mà con chán ghét."

Nghe xong lời này, cô thật muốn cười.

"Ngươi là cái thá gì cữ? Còn mặt mũi tự nhận công lao. Ha ha... Bọn chúng đều là ta xử lý, còn ngươi cũng sẽ không thoát được."

"Không, Hiểu Mộng, con căn bản không đủ nhẫn tâm g.i.ế.c người. Bằng không làm sao con có thể buông tha Trang Sinh Tư Ngọc?"

Ông ta nắm chắc mười phần nói. Lại nghĩ, lúc trước, Trang Sinh Tư Ngọc đã từng quan tâm đến Trang Sinh Hiểu Mộng một chút, đủ để cô niệm tình cũ, để cho nó một mạng.

Mà Trang Sinh Hiên Kỳ ông, người đã từng chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh của cô, cô sao có thể xuống tay với ông?

Ký ức bị phong bế nhiều năm bị ông ta khơi dậy như vậy, ông ta không tin trong lòng cô sẽ bình tĩnh như vẻ ngoài lạnh lùng của cô.

DTV

Nghĩ đến đây, ông liền không hề sợ hãi tiếp tục tìm chết:

"Hiểu Mộng, con trong lòng ta vẫn là một công chúa nhỏ ngây thơ, đáng yêu... Á!!"

Lời còn chưa dứt, Trang Sinh Hiên Kỳ liền ngã xuống đất.

"Lấy mạng chó của ngươi dễ như trở bàn tay thôi."

Cô từ trên cao nhìn xuống ông ta ngã trên mặt đất.

"Nếu như muốn sống, thì nên trốn tránh ta, sống chui lủi như con chuột lẫn trong bóng tối, đừng cứ vờn trước mặt ta."

"Con…” Ông ta ôm n.g.ự.c bị đ.â.m thủng, m.á.u không ngừng chảy ra từ kẻ tay, trong mắt toàn là biểu tình không dám tin.

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Ta không g.i.ế.c đám Trang Sinh Tư Ngọc là lựa chọn của ta. Mà đối với ngươi." Cô dừng lại một lúc như đang suy nghĩ điều gì, rồi tiếp tục nói: "Nên dùng phương thức nào đau khổ nhất để tiễn ngươi một đoạn dây??"

Trang Sinh Hiên Kỳ miệng đầy bọt máu, nhe răng cười nói: "Ha ha... Tốt lắm, xem ra đứa nhỏ ngoan cũng sẽ có thời kỳ phản nghịch, con không nghe lời, phải chịu trừng phạt…”

"Bụp - - " Cô trực tiếp đạp một cước thật mạnh vào n.g.ự.c hắn ta.

"Ngươi nói ta cái gì? Ngươi tu luyện tà đạo lâu như vậy, ngay cả Nguyên Anh cũng không đột phá được. Phế vật."

Trang Sinh Hiên Kỳ nhất thời kích động, sự ôn nhu giả tạo trên mặt cũng không giữ được, sắc mặt thay đổi.

“Con nói cái gì?”

"Ta nói ngươi đúng là phế vật." Trang Sinh Hiểu Mộng không chút keo kiệt trào phúng.

"Lén lút làm nhiều việc sau lưng ta như vậy, nếu chính diện giao đấu ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta sao?"
 
Chương 230


Trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, vảy rắn rụng như lá khô. Đám yêu thú ngửi thấy mùi m.á.u tanh lập tức nhào lên khiến Xà yêu đau đớn co rụt cơ thể.

"Xong đời rồi!" Đám quái thú đột biến xông lên, mọi người tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Lúc này không một ai còn tâm trạng để cãi vã nữa.

Tựa như đã mất cảm giác về thời gian không biết tiếng gào thét xung quanh đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mùi m.á.u tươi nồng nặc gay mũi.

"Không sao cả."

Mọi người tựa như nghe thấy giọng nói ảo giác trước khi chết. Giọng nói này là của Trang Sinh Hiểu Mộng ư?

Cẩn thận mở mắt ra nhìn, hình ảnh chân tay cụt và m.á.u tươi đầy đất đập vào tầm mắt họ. Máu chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chồng chất khiến bọn họ không còn nơi đặt chân. Phóng mắt nhìn ra xung quanh gần như không thấy một con quái thú đột biến nào là còn sống.

Bộ trường sam trên người Trang Sinh Hiểu Mộng đã bị nhuộm đỏ thẫm không còn nhìn ra được màu sắc lúc đâu. Đôi mắt g.i.ế.c chóc nhiều tới mức đỏ bừng.

"Đại, đại thần?" Trợ lý cảm thấy khó tin.

Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không thay đổi: "Còn ngốc ra đó làm gì, đi thôi."

"Có, có thể đi được rồi sao?" Không chỉ có mình trợ lý cảm thấy khó tin, thoát khỏi nơi này hình như hơi dễ quá mức rồi?

Đạo diễn vuốt mặt, nói: "Chúng ta phải trở về kiểu gì?"

Tất nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng đã chuẩn bị xong từ lâu, bèn lấy phi hành khí trong túi Càn Khôn ra, nói: "Trong số các ngươi có ai biết lái không?"

"Ta, ta biết." Phi công suy yếu giơ tay lên.

Chờ tới khi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, cuối cùng cũng cảm thấy chân thực khi sống sót sau tai nạn.

“Đại thần, ngươi chỉ mang theo một chiếc phi hành khí thôi sao?"Trợ lý kịp tỉnh táo lại, thấy Trang Sinh Hiểu Mộng không có ý định lên, bèn cố giữ bình tĩnh hỏi: "Ngươi không lên đây à?"

"Các ngươi đi trước đi." Tầm mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn lướt qua khu vực chất đầy t.h.i t.h.ể quái thú đột biến và mặt đất đầy máu, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của chúng.

Lúc này trợ lý mới phát hiện còn thiếu người: "Lão đại đâu rồi? Nó đi cùng với lão Tam, nhưng sao bây giờ lại không thấy đâu?"

Con rắn lớn biến đâu mất rồi?

"Mặc kệ con rắn đó, chúng ta mau đi thôi." Đại minh tinh hồi nãy lên tiếng giục: "Nó là quái thú đột biến, không lẽ các ngươi còn muốn mang theo nó quay về à?"

"Ngươi nói thật quá đáng, nếu không nhờ lão đại thì chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

"Không lẽ lời ta nói nó là quái thú đột biến, không thể mang về được cũng sai à?"

"Được rồi, giờ là lúc nào rồi, các ngươi đừng cãi nhau ầm ĩ nữa được không?"

Cuộc nói chuyện của họ đều truyền vào tai Trang Sinh Hiểu Mộng.

Cùng lúc đó, một giọng nói âm u từ linh hồn vang lên bên tai: "Họ là những người mà ngươi mạo hiểm cả mạng sống để tới cứu đây ư? Xem ra họ không thật lòng coi ngươi là bạn. Ngươi làm vậy có xứng đáng không?"

"Cần gì phải xứng đáng hay không, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Ta không cần làm bạn hay bất cứ thứ gì của họ."

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ trong lòng bàn tay: "Huống hồ đó chỉ là một đám yêu thú mà thôi, sao có thể nói là mạo hiểm mạng sống được chứ. Có lẽ nơi này rất nguy hiểm đối với ngươi."

Linh hồn run b.ắ.n lên.

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xem thường vừa thấy khó hiểu: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta câu này?" Ông ta không lên tiếng.

Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lười quan tâm, tiếp tục tìm kiếm, cô cất giọng hô to: "Lão đại, ngươi dẫn theo lão nhị chạy đi đâu rồi?"

Khắp nơi chỉ toàn t.h.i t.h.ể nát tươm của yêu thú, theo lý mà nói muốn tìm một con rắn vẫn còn sống không phải việc gì khó.

Chỉ sợ rắn không còn hoàn chỉnh.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Không thể nào."

Cô sẽ không ra tay tới mức làm thịt luôn cả lão đại.
 
Chương 230


Trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, vảy rắn rụng như lá khô. Đám yêu thú ngửi thấy mùi m.á.u tanh lập tức nhào lên khiến Xà yêu đau đớn co rụt cơ thể.

"Xong đời rồi!" Đám quái thú đột biến xông lên, mọi người tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Lúc này không một ai còn tâm trạng để cãi vã nữa.

Tựa như đã mất cảm giác về thời gian không biết tiếng gào thét xung quanh đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mùi m.á.u tươi nồng nặc gay mũi.

"Không sao cả."

Mọi người tựa như nghe thấy giọng nói ảo giác trước khi chết. Giọng nói này là của Trang Sinh Hiểu Mộng ư?

Cẩn thận mở mắt ra nhìn, hình ảnh chân tay cụt và m.á.u tươi đầy đất đập vào tầm mắt họ. Máu chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chồng chất khiến bọn họ không còn nơi đặt chân. Phóng mắt nhìn ra xung quanh gần như không thấy một con quái thú đột biến nào là còn sống.

Bộ trường sam trên người Trang Sinh Hiểu Mộng đã bị nhuộm đỏ thẫm không còn nhìn ra được màu sắc lúc đâu. Đôi mắt g.i.ế.c chóc nhiều tới mức đỏ bừng.

"Đại, đại thần?" Trợ lý cảm thấy khó tin.

Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không thay đổi: "Còn ngốc ra đó làm gì, đi thôi."

"Có, có thể đi được rồi sao?" Không chỉ có mình trợ lý cảm thấy khó tin, thoát khỏi nơi này hình như hơi dễ quá mức rồi?

Đạo diễn vuốt mặt, nói: "Chúng ta phải trở về kiểu gì?"

Tất nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng đã chuẩn bị xong từ lâu, bèn lấy phi hành khí trong túi Càn Khôn ra, nói: "Trong số các ngươi có ai biết lái không?"

"Ta, ta biết." Phi công suy yếu giơ tay lên.

Chờ tới khi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, cuối cùng cũng cảm thấy chân thực khi sống sót sau tai nạn.

“Đại thần, ngươi chỉ mang theo một chiếc phi hành khí thôi sao?"Trợ lý kịp tỉnh táo lại, thấy Trang Sinh Hiểu Mộng không có ý định lên, bèn cố giữ bình tĩnh hỏi: "Ngươi không lên đây à?"

"Các ngươi đi trước đi." Tầm mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn lướt qua khu vực chất đầy t.h.i t.h.ể quái thú đột biến và mặt đất đầy máu, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của chúng.

Lúc này trợ lý mới phát hiện còn thiếu người: "Lão đại đâu rồi? Nó đi cùng với lão Tam, nhưng sao bây giờ lại không thấy đâu?"

Con rắn lớn biến đâu mất rồi?

"Mặc kệ con rắn đó, chúng ta mau đi thôi." Đại minh tinh hồi nãy lên tiếng giục: "Nó là quái thú đột biến, không lẽ các ngươi còn muốn mang theo nó quay về à?"

"Ngươi nói thật quá đáng, nếu không nhờ lão đại thì chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

"Không lẽ lời ta nói nó là quái thú đột biến, không thể mang về được cũng sai à?"

"Được rồi, giờ là lúc nào rồi, các ngươi đừng cãi nhau ầm ĩ nữa được không?"

Cuộc nói chuyện của họ đều truyền vào tai Trang Sinh Hiểu Mộng.

Cùng lúc đó, một giọng nói âm u từ linh hồn vang lên bên tai: "Họ là những người mà ngươi mạo hiểm cả mạng sống để tới cứu đây ư? Xem ra họ không thật lòng coi ngươi là bạn. Ngươi làm vậy có xứng đáng không?"

"Cần gì phải xứng đáng hay không, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Ta không cần làm bạn hay bất cứ thứ gì của họ."

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ trong lòng bàn tay: "Huống hồ đó chỉ là một đám yêu thú mà thôi, sao có thể nói là mạo hiểm mạng sống được chứ. Có lẽ nơi này rất nguy hiểm đối với ngươi."

Linh hồn run b.ắ.n lên.

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xem thường vừa thấy khó hiểu: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta câu này?" Ông ta không lên tiếng.

Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lười quan tâm, tiếp tục tìm kiếm, cô cất giọng hô to: "Lão đại, ngươi dẫn theo lão nhị chạy đi đâu rồi?"

Khắp nơi chỉ toàn t.h.i t.h.ể nát tươm của yêu thú, theo lý mà nói muốn tìm một con rắn vẫn còn sống không phải việc gì khó.

Chỉ sợ rắn không còn hoàn chỉnh.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Không thể nào."

Cô sẽ không ra tay tới mức làm thịt luôn cả lão đại.
 
Chương 223


"Ngươi!!!!" Trang Sinh Hiên Kỳ nghẹn đến mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng nói không nên lời.

"Ta không hiểu cũng không cần tình cảm." Trang Sinh Hiểu Mộng bễ nghễ nói: "Ngươi hao hết tâm tư, dùng nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa, ở trước mặt ta cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi."

"Ha ha ha ha...” Trang Sinh Hiên Kỳ sửng sốt một chút, lập tức cười đến điên cuồng: "Nhưng g.i.ế.c ta, ngươi cảm thấy ngươi sẽ yên ổn sống sao?"

Ánh mắt hắn ta chuyển hướng đến Quang Não đang phát sóng trực tiếp.

"Các ngươi còn nhớ rõ hành tinh đánh số ML6 sao?"

Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp trải qua một tràng kích thích, tam quan vỡ vụn. Đã có chút c.h.ế.t lặng.

“Hành tinh nào?"

"Hắn là ai? Trông rất giống Lâm Minh Phong.”

"Là đại thần phát sóng trực tiếp giải cứu cho tinh cầu kia!"

Trang Sinh Hiên Kỳ: "Tinh cầu này vẫn luôn là của ta. Mấy chục năm nay, ta một mực ở trên tinh cầu này dốc lòng tu luyện. Còn tận lực tiến hành cải tạo, thu hút vô số thú biến dị trên tinh cầu...”

Nói đến đây, Trang Sinh Hiên Kỳ chuyển đề tài, hỏi Trang Sinh Hiểu Mộng:

"Ngươi biết vì sao lúc tỉnh dậy liền ở trên tinh cầu kia không?"

Như nghĩ tới cái gì, sắc mặt cô khẽ biến: "Ha ha ha... Đã nói hết thảy đều là an bài của ta."

Trang Sinh Hiên Kỳ vô cùng đắc ý nói: "Bởi vì hồn phách của ngươi chính là bị xé rách trên tinh cầu kia.”

"Ngươi không muốn tiếp nhận thân phận công chúa nhỏ trong quá khứ, cũng không muốn có quan hệ gì với mọi người, nhưng là…”

Lòng bàn tay Trang Sinh Hiên Kỳ biến ảo ra hình ảnh, chỉ thấy một tinh cầu màu lam hiện lên, góc nhìn không ngừng phóng đại, đập vào mắt chính là núi sông trùng điệp, nhà cao san sát, người đi đường nhỏ như kiến.

"Đây chính là thế giới mà một nửa linh hồn khác của ngươi đang sống. Vì khôi phục hoàn toàn cho ngươi, ta đã mở lại khe hở thời không để nối liền hai thế giới."

"Chỉ cần một ý niệm trong đầu ta, trên tinh cầu kia tất cả thú biến dị đều sẽ bạo động, thông qua khe nứt, đến thế giới kia trước ngươi...”

Nói xong, ông ta nắm chặt viên tinh cầu trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô..

"Ngươi thật sự cũng không quan tâm sao?"

Trang Sinh Hiến Kỳ nói đến đây, lúc này có người chú ý tình huống hành tinh Giáp ML6.

"Không tốt! Kiểm tra đo lường được, thật sự là có thú biến dị đang bạo động!"

"A, tin tức không phải nói chỉ là rất bình thường, phạm vi bạo động nhỏ thôi sao?"

"Mấy ngày trước đã bắt đầu xao động, chuyên gia nói rất bình thường không thành vấn đề."

"Đúng là không thành vấn đề, nó không uy h.i.ế.p được người trên tinh tế chúng ta...”

Bị uy h.i.ế.p là một thế giới khác, hơn nữa chuyện này chỉ mình Trang Sinh Hiên Kỳ nói ra, không có gì chứng minh là thật. Cho dù Tinh Tế Liên Minh nguyện ý ra tay viện trợ, thế giới khác đó sẽ không dễ dàng mà biến mất. Ẩn tình trong đó là gì, Trang Sinh Hiểu Mộng nháy mắt liền rõ ràng.

"Ngươi muốn ngồi yên mặc kệ sao?"

Trang Sinh Hiên Kỳ trêu tức nhìn cô, rất hài lòng khi thấy vẻ mặt ngưng trọng của cô lúc này.

Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Ta phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản?"

Trang Sinh Hiên Kỳ có chút ngoài ý muốn - - Trang Sinh Hiểu Mộng quá dễ nói chuyện.

"Rất đơn giản, chỉ cần đem khe hở thời không khôi phục lại hoàn toàn là được, ta tin tưởng với thiên phú cùng năng lực của ngươi, nhất định sẽ làm được."

Nói xong, ông ta lại chuyển đề tài.

"Mẹ của ngươi, vì cứu ngươi mà ngã vào khe hở thời không, lấy tu vi nửa bước hóa thần của cô ấy, không chừng vẫn còn sống."

Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn bình tĩnh như cũ:

"Ngươi nói cho ta biết những thứ này nhằm mục đích gì?"

Trang Sinh Hiên Kỳ thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, ta chỉ để đường lui cho mình thôi, nếu ngươi g.i.ế.c ta, thú biến dị toàn bộ tinh cầu kia sẽ lập tức rơi vào trạng thái cuồng bạo."

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Ta không tin."
 
Chương 231


Trong đống xác yêu thú không có hơi thở từ xà yêu, duy chỉ có khu vực trống rỗng bị ngăn cách ở giữa kia lại u ám xám xịt, đứng ngoài không thể nhìn rõ được bên trong. Trong khu vực trống trải là nguồn năng lượng mạnh mẽ đang d.a.o động, là lĩnh vực mà ngay cả không khí cũng không tồn tại. Vừa tới gần một chút vạt áo đã bị cắn xé hóa thành vô hình.

Trang Sinh Hiểu Mộng suy tư, ngưng khí hóa kình nâng tay xua tan màn sương mù trước mặt.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một gốc cây cao lớn chọc trời thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh bị màn sương mù âm u dày đặc che lấp. Hình dáng thân cây thấp thoáng tựa như một thanh kiếm khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đ.â.m thẳng vào mặt đất, đục ra một vết rách như mạng nhện. Linh khí hắc ám cuồn cuộn trào ra khỏi vết nứt không ngừng.

Trong khe nứt xuất hiện hình ảnh vặn vẹo vô cùng quen thuộc, từng tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, ngựa xe qua lại như nước, người tới người đi không ngừng. Những hình ảnh quỷ dị vặn vẹo do khe nứt tạo ra chính là hình ảnh trong ký ức hai mươi năm của cô.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có dám đi vào đó không?" Ông ta đột nhiên hỏi.

"Đừng vào đó!"Trang Sinh Hiểu Mộng chợt nghe thấy một giọng nói khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

"Lão đại, là mi ư?" Cô tỉnh ngộ, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong màn sương mù u ám dày đặc.

Lão đại vừa nhìn thoáng qua đã biết ý định của Trang Sinh Hiểu Mộng, nó nói: "Là ta, ngươi đừng cậy mạnh. Dù sao thân thể của ngươi vẫn là của con người, ngươi không chịu nổi công kích của nơi này đâu."

Cô không thích nghe lời này của nó: "Gì mà cậy mạnh chứ, ta luôn rất mạnh."

"Ngươi tự tìm đường c.h.ế.t đi!"

Linh hồn lên tiếng hỏi: "Thế nào, chẳng phải đây là chuyện đơn giản với ngươi à?"

Cứu một nhóm người trong cảnh khó khăn không phải chuyện khó, chỉ là một trò chơi g.i.ế.c chóc đơn giản không cần dùng não suy nghĩ. Với Trang Sinh Hiểu Mộng, đây thực sự là chuyện rất đơn giản.

“Nếu lúc đó con xà yêu kia không liều c.h.ế.t bảo vệ thì đám người kia sẽ không thể chờ được tới lúc ngươi tới. Còn bây giờ thì sao?"

"Con cưng của trời ấy à, ngươi cũng chỉ tới vậy.”

"Ngươi đang nghi ngờ ta?" Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn được bật cười, không nói nhiều nữa, dứt khoát dùng tay làm lưỡi d.a.o bổ vào lớp màn ngăn cách. Một thân một mình tiến vào không gian trống rỗng.

Lúc này trên trời sấm chớp cuồn cuộn, tia chớp đánh xuống mạnh mẽ như thể muốn chấn nát bầu trời, trầm thấp đè xuống cùng với tầng mây đen dày đặc.

Nó hỏi: "Ngươi có thể vì người mình yêu mà trả giá bằng cả mạng sống, thấy c.h.ế.t vẫn không tỉnh ngộ không?"

Áp chế từ khắp các phương hướng đè nén xuống khiến Trang Sinh Hiểu Mộng không thở nổi, cả cơ thể, thậm chí là linh hồn đều đang kêu gào đau đớn.

"Ta... Không có người mình yêu." Cô cắn chặt răng, nói: "Cũng không bao giờ chết."

Giọng nói kia ngừng lại, dường như không ngờ Trang Sinh Hiểu Mộng lại trả lời như vậy.

"Nếu đã không có tình cảm với họ thì tại sao phải mạo hiểm mạng sống để cứu họ? Ngươi ngẩng đầu nhìn lên đi, đó là đường ra duy nhất, bây giờ ngươi hối hận vẫn kịp."

Trang Sinh Hiểu Mộng nghiến răng bật cười: "Tuy ta không biết ngươi là gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng, ta muốn làm gì thì làm cái đó, không cần bất kỳ lý do gì cả."

"Nếu cứ nhất quyết đòi phải có lý do, thì đó là vì ta có năng lực cứu giúp bọn họ. Cho dù bọn họ có phải bạn bè thân thiết của ta hay không, thái độ với ta thế nào cũng không ảnh hưởng tới việc thực lực của ta mạnh hay yếu.”

"Ầm ầm...” Tiếng sấm rền vang, ánh chớp lóe lên xuyên qua tầng mây đen. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy xà yêu chiếm giữ ở dưới tàng cây.

"Đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài."

Nhìn khuôn mặt chật vật mà nhếch nhác này, xà yêu vui mừng tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
 
Chương 231


Trong đống xác yêu thú không có hơi thở từ xà yêu, duy chỉ có khu vực trống rỗng bị ngăn cách ở giữa kia lại u ám xám xịt, đứng ngoài không thể nhìn rõ được bên trong. Trong khu vực trống trải là nguồn năng lượng mạnh mẽ đang d.a.o động, là lĩnh vực mà ngay cả không khí cũng không tồn tại. Vừa tới gần một chút vạt áo đã bị cắn xé hóa thành vô hình.

Trang Sinh Hiểu Mộng suy tư, ngưng khí hóa kình nâng tay xua tan màn sương mù trước mặt.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một gốc cây cao lớn chọc trời thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh bị màn sương mù âm u dày đặc che lấp. Hình dáng thân cây thấp thoáng tựa như một thanh kiếm khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đ.â.m thẳng vào mặt đất, đục ra một vết rách như mạng nhện. Linh khí hắc ám cuồn cuộn trào ra khỏi vết nứt không ngừng.

Trong khe nứt xuất hiện hình ảnh vặn vẹo vô cùng quen thuộc, từng tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, ngựa xe qua lại như nước, người tới người đi không ngừng. Những hình ảnh quỷ dị vặn vẹo do khe nứt tạo ra chính là hình ảnh trong ký ức hai mươi năm của cô.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, ngươi có dám đi vào đó không?" Ông ta đột nhiên hỏi.

"Đừng vào đó!"Trang Sinh Hiểu Mộng chợt nghe thấy một giọng nói khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

"Lão đại, là mi ư?" Cô tỉnh ngộ, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong màn sương mù u ám dày đặc.

Lão đại vừa nhìn thoáng qua đã biết ý định của Trang Sinh Hiểu Mộng, nó nói: "Là ta, ngươi đừng cậy mạnh. Dù sao thân thể của ngươi vẫn là của con người, ngươi không chịu nổi công kích của nơi này đâu."

Cô không thích nghe lời này của nó: "Gì mà cậy mạnh chứ, ta luôn rất mạnh."

"Ngươi tự tìm đường c.h.ế.t đi!"

Linh hồn lên tiếng hỏi: "Thế nào, chẳng phải đây là chuyện đơn giản với ngươi à?"

Cứu một nhóm người trong cảnh khó khăn không phải chuyện khó, chỉ là một trò chơi g.i.ế.c chóc đơn giản không cần dùng não suy nghĩ. Với Trang Sinh Hiểu Mộng, đây thực sự là chuyện rất đơn giản.

“Nếu lúc đó con xà yêu kia không liều c.h.ế.t bảo vệ thì đám người kia sẽ không thể chờ được tới lúc ngươi tới. Còn bây giờ thì sao?"

"Con cưng của trời ấy à, ngươi cũng chỉ tới vậy.”

"Ngươi đang nghi ngờ ta?" Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn được bật cười, không nói nhiều nữa, dứt khoát dùng tay làm lưỡi d.a.o bổ vào lớp màn ngăn cách. Một thân một mình tiến vào không gian trống rỗng.

Lúc này trên trời sấm chớp cuồn cuộn, tia chớp đánh xuống mạnh mẽ như thể muốn chấn nát bầu trời, trầm thấp đè xuống cùng với tầng mây đen dày đặc.

Nó hỏi: "Ngươi có thể vì người mình yêu mà trả giá bằng cả mạng sống, thấy c.h.ế.t vẫn không tỉnh ngộ không?"

Áp chế từ khắp các phương hướng đè nén xuống khiến Trang Sinh Hiểu Mộng không thở nổi, cả cơ thể, thậm chí là linh hồn đều đang kêu gào đau đớn.

"Ta... Không có người mình yêu." Cô cắn chặt răng, nói: "Cũng không bao giờ chết."

Giọng nói kia ngừng lại, dường như không ngờ Trang Sinh Hiểu Mộng lại trả lời như vậy.

"Nếu đã không có tình cảm với họ thì tại sao phải mạo hiểm mạng sống để cứu họ? Ngươi ngẩng đầu nhìn lên đi, đó là đường ra duy nhất, bây giờ ngươi hối hận vẫn kịp."

Trang Sinh Hiểu Mộng nghiến răng bật cười: "Tuy ta không biết ngươi là gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng, ta muốn làm gì thì làm cái đó, không cần bất kỳ lý do gì cả."

"Nếu cứ nhất quyết đòi phải có lý do, thì đó là vì ta có năng lực cứu giúp bọn họ. Cho dù bọn họ có phải bạn bè thân thiết của ta hay không, thái độ với ta thế nào cũng không ảnh hưởng tới việc thực lực của ta mạnh hay yếu.”

"Ầm ầm...” Tiếng sấm rền vang, ánh chớp lóe lên xuyên qua tầng mây đen. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy xà yêu chiếm giữ ở dưới tàng cây.

"Đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài."

Nhìn khuôn mặt chật vật mà nhếch nhác này, xà yêu vui mừng tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
 
Chương 224


Trang Sinh Hiến Kỳ: "Ngươi không tin? Vậy ngươi có thể chờ xem tinh cầu kia bị thú biến dị chiếm cứ cắn nuốt."

Trang Sinh Hiểu Mộng khẳng định:

"Mục đích của ngươi chắc chắn không chỉ vì sống sót."

Trang Sinh Hiên Kỳ cười nhạo nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi quan tâm nhất lại không phải cố hương cùng an nguy của mẹ ngươi. Quả thật là đồ m.á.u lạnh vô tình, trời sinh nên tu vô tình đạo."

"Ta không tu Vô Tình Đạo."

Cô thở dài nói: "Sư phụ nói cái này không thích hợp với ta... Nhưng ta cảm thấy, kỳ thật không có gì thích hợp với ta hơn Vô Tình Đạo."

Sau đó, chỉ nghe "Phốc...” một tiếng. Cành cây trên tay cô trực tiếp đ.â.m vào mắt ông ta, lại rút ra, trên cành cây huyết nhục mơ hồ.

Biểu tình trên mặt Trang Sinh Hiên Kỳ còn chưa thu lại, vẻ mặt đắc ý và hoảng sợ cùng xuất hiện. Trông rất quái dị.

"Ta ghét nhất mấy người đạo đức giả như ông, chuyên lấy tình cảm ra dụ người."

Trang Sinh Hiểu Mộng ném ánh mắt xuyên qua cành cây.

"Không thể phủ nhận, thân thể này quả thật còn tình cảm với ngươi, điều này đối với ta mà nói thật không có lợi, cho nên ngươi phải chết."

"Ngươi... Ngươi điên rồi?!"

Trang Sinh Hiên Kỳ còn sót lại một con mắt tràn ngập huyết sắc, nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng giống như nhìn một ác ma.

"Ngươi không quản Trang Sinh Vân Huyên ở thế giới kia sao? Ngươi muốn hại c.h.ế.t tất cả người ở tinh cầu kia sao?!"

Trang Sinh Hiên Kỳ gào thét, hoàn toàn không còn bộ dáng thong dong như trước. Khuôn mặt vặn vẹo, biểu tình khó tin cùng cực kỳ không cam lòng.

Truyền hình trực tiếp toàn bộ tinh tế, trước mắt bao người, Trang Sinh Hiểu Mộng vươn tay về phía Trang Sinh Hiên Kỳ, chỉ thấy khuôn mặt vốn thanh tuấn của hắn trở nên vặn vẹo dữ tợn, cả người run rẩy, cơ bắp cùng gân cốt cũng bị xé rách, bộ dáng không giống người.

Trang Sinh Hiểu Mộng tay không đem hồn phách Trang Sinh Hiên Kỳ từ trong xác thịt xé rách ra, cả quá trình này cũng không lâu. Nhưng đối với Trang Sinh Hiên Kỳ mà nói lại là tra tấn, sống không bằng chết.

Hình ảnh hồn phách bị xé ra khỏi thân thể cực kỳ đáng sợ. Loại đau đớn này là thâm nhập cốt tủy xé rách linh hồn, không có cơ hội đau đến c.h.ế.t lặng. Mỗi một giây đều là dày vò không thể chịu đựng được.

Cô như có điều suy nghĩ nhìn bộ dáng ông ta lúc này.

"Thì ra linh hồn bị xé rách sẽ đau khổ như vậy."

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột dừng lại.

Không biết qua bao lâu, thân thể Trang Sinh Hiên Kỳ mềm nhũn ngã xuống đất, dĩ nhiên mất đi sinh cơ. Lòng bàn tay Trang Sinh Hiểu Mộng hiện ra một đoạn hồn phách suy yếu, chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy là tan biến. Ông ta sẽ hồn phi phách tán, không vào luân hồi.

"Dựa vào bản lĩnh của ngươi mà dám đến g.i.ế.c ta. Ai cho ngươi lá gan đó."

"Ta thật sự rất tò mò, ngươi làm những chuyện này nhằm mục đích gì, có quan hệ gì với ta?"

Trang Sinh Hiểu Mộng trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Vì sao nhất định phải g.i.ế.c ta?"

Tiếng cười âm trầm vang lên quanh quẩn trên đại điện.

"Trang Sinh Hiểu Mộng, rất tốt, phi thường tốt! Cho dù là người thân hay toàn bộ thế giới, đối với người mà nói đều không đáng nhắc tới!"

"Một quái vật không có tình cảm, khó trách thiên phú linh thể."

Tiếng nói do hồn phách truyền tới âm trầm, khó nghe, lộ ra nồng đậm không cam lòng cùng ghen ghét. Trang Sinh Hiểu Mộng: "Đối với bọn họ không có tình cảm, không có nghĩa ta thấy c.h.ế.t mà không cứu."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom