Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng

Chương 240


Tiếng rạn nứt vang lên, chỉ thấy một đạo kim quang chợt hiện lên, không đợi mọi người thấy rõ bộ dáng này, một giây sau liền xuyên qua cửa sổ, rơi xuống như sao băng.

"... Lão nhị nó, nó nứt ra rồi." Trang Sinh Hiểu Lê như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Một con thú bốn chân một sừng, toàn thân hiện lên kim quang đạp mây mà đến. Nó đi đến chỗ nào thì kim quang nhè nhẹ tản ra như tuyết rơi đến đó, kìm hãm sự kích động của bầy biển thú biến dị.

Mọi người kinh ngạc nhìn biến hóa này.

DTV

"Đó là cái gì?"

"Là lão nhị sao, là nó kìm hãm thú biến dị?"

"Nếu thú biến dị có thể bị khống chế, có phải cũng không cần phong tỏa tinh cầu?"

Dị tượng xuất hiện trong thời gian ngắn khiến cho đám thú biến dị bị khống chết.

Nhìn con kỳ thú xuất hiện, một đám lãnh đạo đều hận không thể lập tức nhân bản ra vô số con, để trấn áp triệt để tình hình.

"Gào…” Bỗng nhiên một tiếng rống mạnh mẽ vang tận mây xanh.

Con kỳ thú kia có vẻ mỏng manh, nhưng tiếng gầm lại chấn động trời đất. Làm người ta run rẩy sợ hãi, không sao kìm được.

Tiếng gào thét lại vang lên, như muốn xé rách chân trời. Uy áp cường đại đến từ huyết thống và sức mạnh áp bức khiến đám yêu thú phái dưới không thể không ngoan ngoãn thần phục.

Trang Sinh Hiểu Lê nhìn đến mức ngây người, phi thuyền tự động đáp xuống đất. Chỉ thấy dị thú gần đó phủ phục trên mặt đất, áp sát đầu xuống, không dám có nửa phần kháng cự.

Một màn này quá mức thần kỳ. Nhưng Trang Sinh Hiểu Lê không có tâm tình thưởng thức, thừa dịp thú biến dị không dám manh động, hắn nhanh chóng đi tới nơi mai táng xà yêu.

Trang Sinh Hiểu Lê càng thêm kinh ngạc, khi trông thấy một đứa trẻ mấy tuổi vênh váo tự đắc ngồi trên đầu một con thú biến dị, xung quanh còn có da rắn mới lột.

Vẻ mặt đứa trẻ bất mãn nói: "Hỏi thì hỏi, chứ nhìn gì mà nhìn."

Trang Sinh Hiểu Lê cố gắng giữ vẻ ngoài trấn định, nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ, người lớn nhà ngươi đâu?" Đứa trẻ bĩu môi: "Cô ấy đi làm chúa cứu thế rồi."

Một lượng tin tức lớn khiến hắn khó lòng hiểu hết, Trang Sinh Hiểu Lê cảm giác đầu hơi choáng váng, không thể tin được hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là lão đại sao?"

Đứa trẻ nói: "Ngươi mới phát hiện sao?"

Một con rắn lớn và một đứa trẻ đáng yêu mềm mại, dù thế nào thì cũng chẳng tưởng tượng nổi cả hai là một.

"Nhờ phúc của cô ấy, thiên lôi độ kiếp vốn thuộc về cô ấy đã khiến ta hóa thành hình người."

Hắn nhìn dáng vẻ đứa trẻ mập mạp trắng trẻo của mình khác xa so với cơ thể cường tráng cao lớn trong trí tưởng tượng của hắn.

"Thứ trên trời kia gọi là lão nhị?" Trong mắt hắn lộ ra vẻ hâm mộ và vui sướng.

"Được rồi, đừng ngẩn người nữa, lão Nhị đang tìm chúng ta đấy."

"Hả?" Trang Sinh Hiểu Lê vẫn mơ hồ.

"Nó đang tìm ta và Trang Sinh Hiểu Mộng." Xà yêu thân con trưởng rất có ý thức trách nhiệm: "Mới sinh ra đã không có người lớn ở bên cạnh, nó nhất định rất sợ hãi."

Vào ngày thứ hai sau khi kỳ thú hạ thế, biển thú được kiểm soát, liên minh giải trừ phong tỏa đối với hành tinh Giáp ML6.

Mặt đất đang lún xuống, vạn vật đang rơi xuống.

Không ít người vẫn đang chờ đợi, chờ đợi Trang Sinh Hiểu Mộng trở về, chờ đợi kỳ tích phát sinh.

Cảnh tượng trong khe nứt thời không, người ngoài không thể nào biết được.

Mọi người bên ngoài khe nứt chỉ có thể biết khe nứt kia đang dần dần thu nhỏ lại, như một vết thương không ngừng rỉ m.á.u đang dùng một loại tốc độ cực kỳ chậm rãi khép lại.

Nơi này dường như mất đi khái niệm thời gian.

Trang Sinh Hiểu Mộng không nhớ rõ khe hở đang tu bổ trên tay mình là khe hở thứ mấy, cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy biển yêu thú phá vỡ bình chướng xâm nhập thông đạo thời không thông tới thế giới hiện đại.
 
Chương 241


Cô giống như một cái máy không có tri giác sẽ không dừng lại.

May mắn thay, cô đã tìm thấy cổ thụ khổng lồ.

Đắm chìm trong khe nứt mấy chục năm, nó bị linh khí tẩm bổ đến mức vô cùng cứng cỏi, thích hợp làm nguyên liệu luyện khí.

Mỗi khi dụng cụ trong tay bị hư hỏng, cô sẽ bẻ một cành.

Lúc đầu cô cũng đã cố gắng đánh thức ý thức của cây cổ thụ khổng lồ, nhưng vô ích, cô không có thêm năng lượng và không thể bị phân tâm.

Nơi này quá mức nguy hiểm, chỉ cần không chú ý đôi chút sẽ bị cuốn vào khe hở, c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Một ngày nào đó, bỗng cổ thụ mở miệng nói chuyện.

"Chi bằng cô luyện ta thành bội kiếm đi."

Trang Sinh Hiểu Mộng sửng sốt một chút, đã lâu cô chưa nói gì: "Ngươi là trách ta, không hỏi tự lấy sao?"

"Ta không có trách cô, trước kia cô cũng tùy tiện như vậy. Mấy tháng trước khi cô rời đi cũng lén bẻ rất nhiều cành cây của ta, khi đó ta muốn nói với cô rằng ta không ngại, cô muốn bẻ cành to hơn cũng được."

"Sao ngươi lại đột nhiên khôi phục ý thức vậy?" Trang Sinh Hiểu Mộng rất hoài nghi là do cô cô độc quá lâu sẽ sinh ra ảo giác.

Hoá ra bản thân cô không một mình, cũng không mất đi cảm giác năng lực.

"Bởi vì ta vẫn luôn muốn nói chuyện với cô, cô là người duy nhất có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Kỳ thật ta đã sớm khôi phục ý thức, đáng tiếc cô không phát hiện ra. Những ngày nay không có ai nói chuyện với cô, ta cảm thấy cô rất cô độc. Một mình cô ở đây cũng sẽ rất cô độc đúng không?"

Cổ thụ cẩn thận xoay người, lộ ra chữ viết được khắc đầy trên thân cây.

"Ta không biết chữ, nhưng ta có thể cảm giác được tâm tình của cô, cô đang nhớ nhung sao? Những thứ này đều là tên sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn chữ viết tràn đầy, có chữ Hán, có tiếng Anh, có văn tự thông dụng giữa các Tinh tế, có văn tự Cửu Hạ... Cơ hồ dùng tới tất cả văn tự cô biết.

Quả thật tất cả đều là tên.

Khắc chữ tiêu hao năng lượng rất nhỏ, khắc tên là phương thức tưởng niệm có giá trị tình cảm cao nhất. Cô độc và tưởng niệm sẽ khiến người ta phát điên.

"Ta không muốn đ.â.m xuống đất nữa, cô biến ta thành kiếm là có thể mang ta đi khắp nơi, cầu xin cô."

"Được." Trang Sinh Hiểu Mộng gật đầu: "Ta có thể đặt tên cho ngươi trước không?"

"Được." Nó rất vui.

"Ngươi muốn tên gì?"

"Gì cũng được, chỉ cần do cô đặt.”

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn khe hở thời không không có điểm cuối: "Gọi là...”

Cô ít khi do dự: "... Quên đi, ra ngoài rồi tính."

Một tuần sau khi hành tinh A-ML6 được giải tỏa, mặt đất không còn sụp đổ và các vết nứt đã ổn định. Có ngàn vạn người từ xa mà đến, có người thưởng thức kỳ quan, phần đông thì đang cầu nguyện Trang Sinh Hiểu Mộng bình an trở về.

Một tháng sau, vết nứt đã khép lại, một bộ phận khu vực đã có thể cho người xuống đất đi lại. Cửu Hạ mua tinh cầu này mua lại, bắt tay vào chuẩn bị trùng kiến.

Ba tháng sau, đầu đề nóng hổi của Tinh Tế vẫn là tên của Trang Sinh Hiểu Mộng. Tiền lời hàng ngày của nhà hàng dưới tên cô đã sớm vượt qua trăm triệu, chuỗi nhà hàng mở rộng khắp toàn Tinh Tế.

Bốn tháng sau, nhiệt độ của Trang Sinh Hiểu Mộng không giảm mà ngược lại còn tăng. Chính phủ Cửu Hạ đã hồi phục khu trại cô ở lúc trước, người phụ trách chủ yếu chính là Sở Tầm.

Khu trại được phục hồi lập tức hấp dẫn vô số fan du khách, nhưng tạm thời không mở cửa cho người ngoài.

Sáu tháng sau, có thương gia liên hệ với Trang Sinh Hiểu Lê, muốn được sở hữu bản quyền về chế tác vật kỷ niệm liên quan đến Trang Sinh Hiểu Mộng, bị Trang Sinh Hiểu Lê hành hung, gây nên sóng gió không nhỏ. Tinh Võng náo nhiệt một trận, có thể tiếp nhận sự thật Trang Sinh Hiểu Mộng đã c.h.ế.t hay không?

Tám tháng sau, bảo tàng tưởng niệm Hiểu Mộng Trang Sinh thông qua xét duyệt, dự tính hạ cánh ở hành tinh Giáp ML6 đã được mệnh danh là "Hậu Mộng Tinh". Bởi vì công trình to lớn, hơn nữa khác với bảo tàng tưởng niệm thông thường, dự tính cần dùng thời gian 10 năm.

Mười tháng sau... Trang Sinh Hiểu Lê làm chủ, bày cơm ở Hậu Mộng Tinh.
 
Chương 242


Ngày hôm đó chợt có một trận mưa to, mầm rau dại trong khu trại không chịu được mưa gió bão bùng.

Sở Tầm vội vàng kéo vải chống mưa che lại, không chú ý rắn dưới chân, bị vấp suýt nữa đ.â.m đầu vào trong vũng nước.

"Vất vả như thế làm gì? Có công cụ thì không xài, nhất định phải tự mình trải nghiệm cuộc sống nông canh nguyên thủy."

Đứa trẻ phất phất tay, đuổi các tiểu đệ trong sân đi.

So với ban đầu, diện tích mảnh đất trồng rau này lại mở rộng không ít, trồng không ít rau dại và dược thảo, chủ yếu là do Sở Tầm chăm sóc.

"Trước kia ta và cô Trang Sinh đều như thế cả." Sở Tầm nói: "Tiểu Kiêu, cậu đi xem chuồng heo có rỉ nước hay không."

"Biết rồi biết rồi."

Tiểu Kiêu là cách xưng hô của mọi người với nó, nó đặt tên cho mình là "Trang Sinh Hiểu Kiêu". Bởi vì tên và bề ngoài tương tự với Trang Sinh Hiểu Mộng, thường xuyên bị người ta hiểu lầm có quan hệ huyết thống với cô.

Ai bảo nó không có ngoại hình tham khảo nhân loại khác chứ? Trong nhân loại nó từng gặp thì Trang Sinh Hiểu Mộng đẹp nhất, lúc hóa hình không tưởng tượng ra khuôn mặt khác, chỉ có thể sửa chữa sửa chữa trên khuôn mặt cô rồi hóa thành một khuôn mặt khác.

Về phần tên, kiêu ngạo trong thiên chi kiều tử, bình minh rạng đông, ngắn gọn lại phù hợp khí chất của hắn, hắn lười lật từ điển, cứ như vậy đi.

Dù sao cũng phải nói, Trang Sinh Hiểu Kiêu vẫn rất hài lòng với tên và bộ dáng hóa hình của mình.

“Cũng không biết lão nhị lúc nào có thể hóa hình, có năng lực thống trị yêu thú, lại không biết nói chuyện và hóa hình. Chắc không phải lúc trước hút linh khí kém chất lượng mới khiến đầu óc hỏng chứ?" Thân là anh trai cả, nó rất lo lắng.

"Gào!!" Tiếng rống giận từ trong phòng truyền ra.

"Mẹ nó, lão nhị không biết nói chuyện, nhưng mỗi lần nói xấu con bé dù là nghĩ trong lòng cũng bị con bé phát hiện."

"Bên ngoài trời đang mưa, Nhị Nha bé đừng ra ngoài." Trang Sinh Hiểu Lê tốn không ít sức lực mới giữ chặt con nghé con này: "Gào." Không được gọi con bé là Nhị Nha.

"Ai u!" Bị sừng trên đầu Nhị Nha húc một cái, Trang Sinh Hiểu Lê đau đến mức không nắm chắc dây thừng, để cho con bé trốn ra ngoài.

"Con nhóc xấu xa kia, xem ta trừng trị mi thế nào!"

Trang Sinh Hiểu Lê không còn kiêu căng như lúc là hoàng tử, tức giận mắng to trước mặt bao người khiến bọn họ cười vang.

"Dì Bùi, dì xem cô ấy kìa, quá nghịch ngợm!"

Bùi Hàm Yên dở khóc dở cười: "Đồ uống hết hạn hôm nay, cậu mau uống hết đi."

"Để lại cho ta một phần!" Đạo diễn khoan thai chậm rãi bước tới.

"Đạo diễn Vương đừng nóng vội, mọi người đều có phần." Hạ Trường Minh đưa đồ uống cho đạo diễn: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, vừa lúc ta có một hạng mục muốn hợp tác với ngài...

"Muốn độc nhất vô nhị phát sóng ủy quyền còn muốn tương tác với nghệ sĩ rồi hưởng năm mươi phần trăm doanh thu sao?" Trợ lý bị chọc cười, đây là tiệc riêng của họ, tự nhiên các nhà đài cứ muốn nhảy vào, muốn mượn Trang Sinh Hiểu Mộng để thu hút khán giả.

"Thật ngại quá, chúng ta đang phát sóng trực tiếp miễn phí, không nhận bất cứ hợp tác thương mại nào. Cút đi."

Trợ lý kiên cường ngắt cuộc gọi của vị lãnh đạo đài truyền hình lớn kia, trong lúc nhất thời hơi có chút cảm khái. Hắn từng chỉ là một người bình thường trong giới giải trí, bình thường đến mức, nhìn người mình sùng kính nhất bị nói xấu phong sát lại không có cách nào xử lý.

Đời này hắn cảm thấy chuyện may mắn nhất chính là đi theo Trang Sinh Hiểu Mộng. Cho dù là bình thường như hắn cũng có thể nhận được hồng phúc từ cô trở thành một nhân vật có số có má trong giới giải trí, không ai dám trêu vào.

Nhưng hy vọng lớn nhất của hắn là nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng trở thành siêu sao chói mắt nhất trong giới giải trí tinh tế.

"Vù vù vù-" Một quả cầu nhỏ mặc quần áo nhỏ từ từ bay tới: "Răng rắc -" dừng lại trước mặt trợ lý.
 
Chương 243


Trợ lý thiết lập truyền hình trực tiếp đúng giờ cho lão tam, nói: "Lão tam, cậu đi gọi hai người kia về, sắp ăn cơm rồi, đủ người mới có thể ăn cơm."

Mưa lớn ngoài nhà chẳng biết vì sao không có xu hướng dừng lại.

Sở Tầm có chút phát sầu.

"Ầm ầm - - " Lôi quang màu tím tựa như tách ra một khe nứt trên bầu trời.

Trang Sinh Hiểu Kiêu: "Ghét nhất loại thời tiết rách nát này."

"Ngày ta gặp cô cũng là ngày giông tố." Sở Tầm nói.

Trang Sinh Hiểu kiêu ngạo phẫn nộ: "Ta cũng vậy, suýt chút nữa bị thiên lôi của cô ấy đánh thành than.”

Lúc đó, Trang Sinh Hiểu Mộng đã lấy no ngăn lôi kiếp, nó còn tìm Trang Sinh Hiểu Mộng so đo chuyện này, sau đó chủ động gánh thiên lôi cho cô... Trang Sinh Hiểu Kiêu cảm giác trên người rất đau.

"Mấy người các ngươi, vào nhà ăn cơm!" Máy quay tròn lấp lánh đôi cánh nhỏ.

"Lão Nhị? Đừng chơi nữa, ăn cơm." Trang Sinh Hiểu Kiêu cho heo ăn xong, phát hiện tìm khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng của con bé.

"Chạy đi đâu rồi? Không chừa cơm cho em bây giờ…”

Đột nhiên, Trang Sinh Hiểu Kiêu cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc. Nó ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, vừa khéo trông thấy một đạo sấm sét đánh xuống, trên bầu trời xuất hiện một khe nứt hình vầng trăng lưỡi liềm.

"Tiểu Kiêu?" Sở Tầm kinh ngạc nhìn Trang Sinh Hiểu Kiêu hóa thành nguyên hình, như một bóng đen bay nhanh.

"Chờ ta một chút!" Lão tam cũng không cam lòng rớt lại phía sau, đội mưa gió theo sát phía sau.

Cùng lúc đó, vô số cư dân mạng canh giữ ở phòng truyền hình trực tiếp, đã nhìn thấy sấm sét vang dội, bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Một thanh trường kiếm cổ xưa vắt ngang chân trời.

Trang Sinh Hiểu Mộng bay trong không trung, vạt áo phần phật.

"Hiểu Mộng?" Đôi mắt Sở Tầm rung động.

"Hu hu hu...” Lão Nhị bốn chân đều đang nhảy nhót, kêu lên vô cùng vui sướng.

"Là ta, các ngươi có vẻ mặt gì thế?" Trang Sinh Hiểu Mộng cười ha hả nói: "Ta đã trở lại."

Sở Tầm không mở miệng, lão tam cũng cứng đờ. Bên tai yên tĩnh kỳ diệu, ngay cả tiếng mưa rơi cũng giảm bớt.

Khán giả trước màn hình há hốc mồm: "Ha, không dự báo trước gì cả, mô hình này làm giống quá, nhưng thanh kiếm này đại thần chưa từng dùng qua."

"Nhưng thật sự rất giống, thật giống như đại thần thật sự bay đến."

Bọn họ nhất thời vừa khóc vừa cười: "Có biết làm giả phát sóng trực tiếp là phạm pháp hay không?"

"Trang Sinh Hiểu Mộng!!" Một tiếng gào thét bất ngờ không kịp đề phòng phá vỡ sự yên tĩnh của hình ảnh. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn con rắn lớn bóng loáng, không, hiện tại đã không phải là rắn, nó mọc ra sừng rồng và thân thể hoàn chỉnh.

"Lão đại, ngươi không sao chứ?" Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn toàn không ngờ sẽ có niềm vui bất ngờ như vậy. Hắc long uy phong lẫm liệt phát ra giọng điệu trẻ con: "Không phải cô đã c.h.ế.t rồi sao?"

"Ừ, ta còn sống."

Trang Sinh Hiểu Mộng đáp xuống đất, đi vài bước tới trước mặt bọn họ, xoa xoa đầu lão nhị, sờ sờ lão tam tròn trịa, lại vỗ vỗ đầu hắc long.

Cuối cùng cô nhìn về phía Sở Tầm: "Lần đầu tiên thấy trên mặt anh có biểu cảm phong phú như vậy, ta cho rằng anh đã quên ta."

"Cô vẫn còn nhớ ta sao?" Sở Tầm nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía con chim nhỏ bên hông Trang Sinh Hiểu Mộng.

Trang Sinh Hiểu Mộng mỉm cười: "Anh là người bạn duy nhất của ta khi còn bé."

Lúc này, mọi người trong doanh địa tranh nhau hướng bên này chạy tới "Em gái ơi!!"

"Hiểu Mộng!"

"Đại thần thật sự là cô sao?"

"Cô Trang Sinh!"

Trong nháy mắt phòng truyền hình sôi trào, nhiệt độ tăng vọt chưa từng có.

"Chẳng phải ta đã tắt hiệu ứng đặc biệt rồi ư?"

"Là đại thần thật sao? Đại thần đã trở lại!"

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn mọi người chạy về phía nàng, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất: "Ta đã trở lại."

HẾT
 
Chương 51


Cây cổ thụ không lo lắng cho cô, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hiểu sai ý của nó, hết lần này tới lần khác nó không có miệng nên không thể giải thích. Nhưng dù nó có miệng để nói thì với tính cách của Trang Sinh Hiểu Mộng cũng sẽ không vì nguy hiểm mà lùi bước tự bảo vệ mình.

Trang Sinh Hiểu Mộng dứt khoát bẻ cành cây trước mặt xuống, tiện tay biến nó trở thành mộc kiếm, sau đó nương theo cành cây bò lên thân cây khổng lồ.

Sấm chớp rền vang, bầu trời như nứt ra mấy khe hở rất sâu.

"Ầm ầm." Một tia sét đánh cháy cái cây bên cạnh cổ thụ thành tro bụi.

Cảnh tượng này khiến cổ thụ sửng sốt, gấp gáp đến mức rung lắc thân người muốn vứt cái thứ không sợ c.h.ế.t kia xuống.

"Đừng hoảng hốt, sấm sét này nhằm vào ta." Trang Sinh Hiểu Mộng trấn an: "Là thiên lôi độ kiếp của ta.” Ngay trước khi tia chớp tiếp theo giáng xuống, Trang Sinh Hiểu Mộng đã leo tới đỉnh cổ thụ. Cành cây gãy hóa thành trường kiếm, thừa phong ngự kiếm xông thẳng vào lôi vân mà đi.

Cổ thụ: "!!!!"

Trong lúc khán giả đang lo lắng luống cuống, quả cầu kim loại lao ra khỏi nhà gỗ, tốc độ nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh đều hóa thành bóng mờ.

"Cứu với, ta say xe...”

"Camera có tốc độ này là chuyện bình thường à?"

Camera vốn không thể đạt đến tốc độ này, nhưng Trang Sinh Hiểu Mộng đã thêm chút linh kiện cho nó. Trong tiếng gào thét liên hồi của khán giả, camera mới giảm tốc độ, trước màn hình là một góc cây lớn, đó chính là gốc cây lần trước bị dây leo biến dị ký sinh.

Khán giả còn không hiểu vì sao ống kính lại quay cây cổ thủ, cho đến khi ống kính nâng góc độ lên cao nhất, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trên thân cây khổng lồ, bay lên trời cao.

Trang Sinh Hiểu Mộng chân giẫm mộc kiếm, xung quanh sấm chớp dày đặc, sét đánh đùng đùng. Trong tay cô còn có một thanh mộc kiếm, một kiếm c.h.é.m ra bổ đôi chớp rền.

Khán giả: "Hình như xuất hiện ảo giác."

Khi nhìn lại lần nữa, phát hiện tinh thần của bọn họ không có vấn đề, người có vấn đề chính là Trang Sinh Hiểu Mộng!

"Sao cô ấy lại lơ lửng ở độ cao ngàn mét? Làm thế quái nào cô ấy làm được vậy?"

Khán giả điên cuồng nói với Hạ Trường Minh.

Hạ Trường Minh hoài nghi nhân sinh, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn biết sao?

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xua tan mây sấm và sét rền, vừa truyền thụ kinh nghiệm cho cây cổ thụ đứng sừng sững đơn độc trong khu rừng rậm này.

"Hiện tại cơ thể ta quá yếu, không thể chịu được Thiên lỗi tôi luyện... Ngươi đừng giống như ta, Thiên lôi tôi luyện có lợi ích rất lớn, ngươi đừng lo không thể chịu được."

Cổ thụ rất muốn mở miệng nói: "Tiền bối ngài thật sự lo lắng thừa rồi, ta làm sao có thể giống như ngài nói xua tan mây sấm độ kiếp là có thể xua tan được."

Đáng tiếc Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc đại khái và ý nghĩ mơ hồ của nó. Buồn vui giữa cây và người không tương thông, cổ thụ chỉ muốn Trang Sinh Hiểu Mộng bình thường một chút, đừng có phát điên liều mạng nữa.

Bởi vì thân thể yếu ớt, lo rằng không thể chịu nổi Thiên lỗi tôi luyện mới dứt khoát đánh tan thiên lôi đi, hình như cách làm này không an toàn đâu.

Hình ảnh trực tiếp có độ phân giải siêu cao, mang đến chất lượng hình ảnh chân thật cho người xem. Trang Sinh Hiểu Mộng tay cầm cành cây, một kiếm bổ xuống vô cùng mạnh mẽ đánh tan tia chớp hung hãn lao về phía cô, mây đen xung quanh cũng theo đó mà biến mất hơn phân nửa.

Khán giả: "...!!"

"Má nó,... Làm giả thước phim truyền hình trực tiếp là phạm pháp đúng không?"

Vấn đề làm giả hình ảnh cũng được đào làm, vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng còn tự bê đá đập vào chân mình chứ?

Trang Sinh Hiểu Mộng không biết lúc này trong kênh truyền hình trực tiếp có bao nhiêu người kinh hãi rớt cằm, cũng không biết tổ chương trình đã phát điên đến mức sắp sụp đổ.
 
Chương 51


Cây cổ thụ không lo lắng cho cô, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hiểu sai ý của nó, hết lần này tới lần khác nó không có miệng nên không thể giải thích. Nhưng dù nó có miệng để nói thì với tính cách của Trang Sinh Hiểu Mộng cũng sẽ không vì nguy hiểm mà lùi bước tự bảo vệ mình.

Trang Sinh Hiểu Mộng dứt khoát bẻ cành cây trước mặt xuống, tiện tay biến nó trở thành mộc kiếm, sau đó nương theo cành cây bò lên thân cây khổng lồ.

Sấm chớp rền vang, bầu trời như nứt ra mấy khe hở rất sâu.

"Ầm ầm." Một tia sét đánh cháy cái cây bên cạnh cổ thụ thành tro bụi.

Cảnh tượng này khiến cổ thụ sửng sốt, gấp gáp đến mức rung lắc thân người muốn vứt cái thứ không sợ c.h.ế.t kia xuống.

"Đừng hoảng hốt, sấm sét này nhằm vào ta." Trang Sinh Hiểu Mộng trấn an: "Là thiên lôi độ kiếp của ta.” Ngay trước khi tia chớp tiếp theo giáng xuống, Trang Sinh Hiểu Mộng đã leo tới đỉnh cổ thụ. Cành cây gãy hóa thành trường kiếm, thừa phong ngự kiếm xông thẳng vào lôi vân mà đi.

Cổ thụ: "!!!!"

Trong lúc khán giả đang lo lắng luống cuống, quả cầu kim loại lao ra khỏi nhà gỗ, tốc độ nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh đều hóa thành bóng mờ.

"Cứu với, ta say xe...”

"Camera có tốc độ này là chuyện bình thường à?"

Camera vốn không thể đạt đến tốc độ này, nhưng Trang Sinh Hiểu Mộng đã thêm chút linh kiện cho nó. Trong tiếng gào thét liên hồi của khán giả, camera mới giảm tốc độ, trước màn hình là một góc cây lớn, đó chính là gốc cây lần trước bị dây leo biến dị ký sinh.

Khán giả còn không hiểu vì sao ống kính lại quay cây cổ thủ, cho đến khi ống kính nâng góc độ lên cao nhất, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trên thân cây khổng lồ, bay lên trời cao.

Trang Sinh Hiểu Mộng chân giẫm mộc kiếm, xung quanh sấm chớp dày đặc, sét đánh đùng đùng. Trong tay cô còn có một thanh mộc kiếm, một kiếm c.h.é.m ra bổ đôi chớp rền.

Khán giả: "Hình như xuất hiện ảo giác."

Khi nhìn lại lần nữa, phát hiện tinh thần của bọn họ không có vấn đề, người có vấn đề chính là Trang Sinh Hiểu Mộng!

"Sao cô ấy lại lơ lửng ở độ cao ngàn mét? Làm thế quái nào cô ấy làm được vậy?"

Khán giả điên cuồng nói với Hạ Trường Minh.

Hạ Trường Minh hoài nghi nhân sinh, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn biết sao?

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xua tan mây sấm và sét rền, vừa truyền thụ kinh nghiệm cho cây cổ thụ đứng sừng sững đơn độc trong khu rừng rậm này.

"Hiện tại cơ thể ta quá yếu, không thể chịu được Thiên lỗi tôi luyện... Ngươi đừng giống như ta, Thiên lôi tôi luyện có lợi ích rất lớn, ngươi đừng lo không thể chịu được."

Cổ thụ rất muốn mở miệng nói: "Tiền bối ngài thật sự lo lắng thừa rồi, ta làm sao có thể giống như ngài nói xua tan mây sấm độ kiếp là có thể xua tan được."

Đáng tiếc Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc đại khái và ý nghĩ mơ hồ của nó. Buồn vui giữa cây và người không tương thông, cổ thụ chỉ muốn Trang Sinh Hiểu Mộng bình thường một chút, đừng có phát điên liều mạng nữa.

Bởi vì thân thể yếu ớt, lo rằng không thể chịu nổi Thiên lỗi tôi luyện mới dứt khoát đánh tan thiên lôi đi, hình như cách làm này không an toàn đâu.

Hình ảnh trực tiếp có độ phân giải siêu cao, mang đến chất lượng hình ảnh chân thật cho người xem. Trang Sinh Hiểu Mộng tay cầm cành cây, một kiếm bổ xuống vô cùng mạnh mẽ đánh tan tia chớp hung hãn lao về phía cô, mây đen xung quanh cũng theo đó mà biến mất hơn phân nửa.

Khán giả: "...!!"

"Má nó,... Làm giả thước phim truyền hình trực tiếp là phạm pháp đúng không?"

Vấn đề làm giả hình ảnh cũng được đào làm, vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng còn tự bê đá đập vào chân mình chứ?

Trang Sinh Hiểu Mộng không biết lúc này trong kênh truyền hình trực tiếp có bao nhiêu người kinh hãi rớt cằm, cũng không biết tổ chương trình đã phát điên đến mức sắp sụp đổ.
 
Chương 52


Trơ mắt nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng xua tan mây sấm xong, khán giả thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm màn biểu diễn biến thái này rốt cục đã kết thúc, mỗi một giây đều là khảo nghiệm đối với trái tim và nhận thức của bọn họ.

Tiếng của camera AI đột nhiên vang lên dồn dập: "Cảnh báo, cảnh báo, kiểm tra đo lường có vật thể bay không xác định đang tới gần!!"

"Còn báo động gì nữa?"

"Sấm chớp đã ngừng rồi mà?"

"Ầm ầm." Tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc khiến khán giả giật mình.

Trang Sinh Hiểu Mộng không hề thả lỏng, nhìn dáng vẻ cô hiện tại xem ra đã có dự liệu từ sớm. Sau tiếng nổ mạnh giữa không trung, tia lửa lập tức xuất hiện khắp bầu trời. Khu rừng phía dưới bị tấn công mạnh mẽ, từ trên cao nhìn xuống tựa như thảo nguyên bị cuồng phong thổi bay, gãy vụn đổ rạp.

Trang Sinh Hiểu Mộng kịp thời trốn về trong tán cây cổ thụ, chờ đợi dư âm vụ nổ qua đi. Quả cầu kim loại thì thảm rồi, ngay cả người xem trong phòng truyền hình trực tiếp cũng bị lắc đến mức đầu óc choáng váng, không biết đông tây nam bắc.

"Đại thần đâu rồi?"

"Chắc là không sao chứ."

Tuy đau đầu chóng mặt buồn nôn nhưng bọn họ không quên quan tâm đến Trang Sinh Hiểu Mộng có mặt tại hiện trường. Thật sự mà nói rất khó để mà lo lắng cho được. Trước thì có thành tích một mình g.i.ế.c c.h.ế.t thú biến dị, bây giờ thì lại đuổi đánh sấm chớp, toàn là những hành động phản khoa học.

Một người siêu phàm như vậy làm sao xảy ra chuyện được?

Khán giả tò mò hơn về nguyên nhân của vụ nổ.

"Phi thuyền nổ ở đâu vậy?" Trang Sinh Hiểu Mộng nói thầm một câu, thuận tay giúp làm sạch tán cây cổ thụ đang ẩn nấp.

Mảnh vỡ kim loại, không rõ nguyên liệu, mảnh vụn rơi rớt khắp nơi. Trang Sinh Hiểu Mộng xem không hiểu, thật là uổng công cô chờ mong khi phát hiện có bóng phi thuyền Tinh tế thoắt ẩn thoắt hiện.

Ký ức của nguyên chủ cũng vô dụng, không thể lấy được chút thông tin hữu dụng từ đám sắt vụn này. Trang Sinh Hiểu Mộng như nhặt đồng nát lật xem một hồi lâu, lúc này quả cầu kim loại chậm rãi lắc lư bay đến.

"Tiểu Cầu, đến xem thử có đồng loại của ngươi hay không."

Camera: "...”

Nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn vui vẻ như cũ khiến khán giả yên tâm.

"Haizz nổ thành như vậy còn thứ gì sống sót không?" Trang Sinh Hiểu Mộng không ôm hy vọng bấm quyết.

"Chắc là không có."

Khán giả cập nhập thông tin mới nhất: "Báo chí đưa tin chiếc phi thuyền chở đám cướp gặp trục trặc định hạ cánh khẩn cấp xuống tinh cầu này, nhưng còn chưa kịp xuống đã bị sấm chớp đánh hỏng giữa không trung, tình hình cụ thể còn phải đợi kết quả điều tra của chính quyền."

"Có à?" Trang Sinh Hiểu Mộng cao giọng, chứa đầy sự nghi hoặc.

Khán giả đều biết cô không thích tương tác nói chuyện, rất ít khi biểu lộ cảm xúc.

"Có gì à?"Khán giả vẫn còn đang mơ hồ.

Trang Sinh Hiểu Mộng lập tức đi lên phía trước, sau đó kêu lên một tiếng: "Đậu má."

Trong đống phế liệu có một người nằm trong vũng m.á.u đầm đìa, quần áo tả tơi, trên người có vô số vết thương trông rất thê thảm. Quả thực không nhìn ra hình người, thật sự khó tin rằng hắn còn sống.

"Cái gì thế, là t.h.i t.h.ể sao?"

"Nam hay nữ?"

"Đại thần mau nói xem chuyện gì xảy ra thế?"

Khi bộ lọc hình ảnh quay đến cảnh m.á.u me đó thì hình ảnh được tự động làm mờ. Chỉ có Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy tình hình thực tế nhưng không nói gì khiến khán giả lo lắng suông.

Ngay khi khán giả cho rằng Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ xử lý cái xác hoặc là bỏ mặc nó ở đó thì cô ấy lại chọn cách đi mò xác. Cách thức vô cùng thành thạo, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến thân phận của cô là một công chúa nhỏ, mấy chuyện này cô ấy học được từ đâu?

Tuy rằng tên xui xẻo này toàn thân rách nát, nhưng trên người hắn vẫn có mấy món đồ chơi nhỏ. Ngay khi Trang Sinh Hiểu Mộng muốn cởi thắt lưng quần thì bàn tay to dính m.á.u lạnh như băng bắt lấy cổ tay của cô.
 
Chương 52


Trơ mắt nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng xua tan mây sấm xong, khán giả thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm màn biểu diễn biến thái này rốt cục đã kết thúc, mỗi một giây đều là khảo nghiệm đối với trái tim và nhận thức của bọn họ.

Tiếng của camera AI đột nhiên vang lên dồn dập: "Cảnh báo, cảnh báo, kiểm tra đo lường có vật thể bay không xác định đang tới gần!!"

"Còn báo động gì nữa?"

"Sấm chớp đã ngừng rồi mà?"

"Ầm ầm." Tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc khiến khán giả giật mình.

Trang Sinh Hiểu Mộng không hề thả lỏng, nhìn dáng vẻ cô hiện tại xem ra đã có dự liệu từ sớm. Sau tiếng nổ mạnh giữa không trung, tia lửa lập tức xuất hiện khắp bầu trời. Khu rừng phía dưới bị tấn công mạnh mẽ, từ trên cao nhìn xuống tựa như thảo nguyên bị cuồng phong thổi bay, gãy vụn đổ rạp.

Trang Sinh Hiểu Mộng kịp thời trốn về trong tán cây cổ thụ, chờ đợi dư âm vụ nổ qua đi. Quả cầu kim loại thì thảm rồi, ngay cả người xem trong phòng truyền hình trực tiếp cũng bị lắc đến mức đầu óc choáng váng, không biết đông tây nam bắc.

"Đại thần đâu rồi?"

"Chắc là không sao chứ."

Tuy đau đầu chóng mặt buồn nôn nhưng bọn họ không quên quan tâm đến Trang Sinh Hiểu Mộng có mặt tại hiện trường. Thật sự mà nói rất khó để mà lo lắng cho được. Trước thì có thành tích một mình g.i.ế.c c.h.ế.t thú biến dị, bây giờ thì lại đuổi đánh sấm chớp, toàn là những hành động phản khoa học.

Một người siêu phàm như vậy làm sao xảy ra chuyện được?

Khán giả tò mò hơn về nguyên nhân của vụ nổ.

"Phi thuyền nổ ở đâu vậy?" Trang Sinh Hiểu Mộng nói thầm một câu, thuận tay giúp làm sạch tán cây cổ thụ đang ẩn nấp.

Mảnh vỡ kim loại, không rõ nguyên liệu, mảnh vụn rơi rớt khắp nơi. Trang Sinh Hiểu Mộng xem không hiểu, thật là uổng công cô chờ mong khi phát hiện có bóng phi thuyền Tinh tế thoắt ẩn thoắt hiện.

Ký ức của nguyên chủ cũng vô dụng, không thể lấy được chút thông tin hữu dụng từ đám sắt vụn này. Trang Sinh Hiểu Mộng như nhặt đồng nát lật xem một hồi lâu, lúc này quả cầu kim loại chậm rãi lắc lư bay đến.

"Tiểu Cầu, đến xem thử có đồng loại của ngươi hay không."

Camera: "...”

Nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn vui vẻ như cũ khiến khán giả yên tâm.

"Haizz nổ thành như vậy còn thứ gì sống sót không?" Trang Sinh Hiểu Mộng không ôm hy vọng bấm quyết.

"Chắc là không có."

Khán giả cập nhập thông tin mới nhất: "Báo chí đưa tin chiếc phi thuyền chở đám cướp gặp trục trặc định hạ cánh khẩn cấp xuống tinh cầu này, nhưng còn chưa kịp xuống đã bị sấm chớp đánh hỏng giữa không trung, tình hình cụ thể còn phải đợi kết quả điều tra của chính quyền."

"Có à?" Trang Sinh Hiểu Mộng cao giọng, chứa đầy sự nghi hoặc.

Khán giả đều biết cô không thích tương tác nói chuyện, rất ít khi biểu lộ cảm xúc.

"Có gì à?"Khán giả vẫn còn đang mơ hồ.

Trang Sinh Hiểu Mộng lập tức đi lên phía trước, sau đó kêu lên một tiếng: "Đậu má."

Trong đống phế liệu có một người nằm trong vũng m.á.u đầm đìa, quần áo tả tơi, trên người có vô số vết thương trông rất thê thảm. Quả thực không nhìn ra hình người, thật sự khó tin rằng hắn còn sống.

"Cái gì thế, là t.h.i t.h.ể sao?"

"Nam hay nữ?"

"Đại thần mau nói xem chuyện gì xảy ra thế?"

Khi bộ lọc hình ảnh quay đến cảnh m.á.u me đó thì hình ảnh được tự động làm mờ. Chỉ có Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy tình hình thực tế nhưng không nói gì khiến khán giả lo lắng suông.

Ngay khi khán giả cho rằng Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ xử lý cái xác hoặc là bỏ mặc nó ở đó thì cô ấy lại chọn cách đi mò xác. Cách thức vô cùng thành thạo, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến thân phận của cô là một công chúa nhỏ, mấy chuyện này cô ấy học được từ đâu?

Tuy rằng tên xui xẻo này toàn thân rách nát, nhưng trên người hắn vẫn có mấy món đồ chơi nhỏ. Ngay khi Trang Sinh Hiểu Mộng muốn cởi thắt lưng quần thì bàn tay to dính m.á.u lạnh như băng bắt lấy cổ tay của cô.
 
Chương 53


"Dừng tay...” Người đàn ông mặt đầy m.á.u nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sáng ngời, ngẩn người khi nhìn rõ dáng vẻ của người đối diện.

"Ngươi còn sống à?" Trang Sinh Hiểu Mộng bình thản làm như không có chuyện gì xảy ra mà rút tay về.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Trang Sinh Hiểu Mộng, vô cùng khó hiểu vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng

lại xuất hiện ở đây.

"Đừng trừng mắt nữa, để dành chút sức để lát đi đường, ta sẽ không cõng ngươi." Trang Sinh Hiểu Mộng nói xong tách miệng hắn ta ra, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào.

Hắn cảm thấy trong miệng lạnh lẽo, năng lượng khó hiểu trong nháy mắt thấm vào cả cơ thể. Tứ chi gần như đứt lìa được lắp ráp trở về nguyên vẹn, vết thương đau muốn c.h.ế.t đang dần dần khép miệng lại. Tuy quá trình rất chậm nhưng cơ thể vốn chỉ biết chờ c.h.ế.t này đang hồi phục sức sống.

Hắn rất muốn biết Trang Sinh Hiểu Mộng đã cho hắn uống thuốc gì, chỉ tiếc vừa rồi ngăn cản cô đã dùng hết sức lực, hiện tại không nói nổi nửa chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Khán giả cũng rất muốn biết Trang Sinh Hiểu Mộng đã làm gì, mới có thể làm cho một cái xác mở mắt nói chuyện, chẳng lẽ hành động mò xác đã kích thích đối phương sao?"

"Đậu má! Sờ sống rồi!"

DTV

"Chuyện này cũng làm giả được à?"

"Ta tình nguyện tin đây là dàn dựng.

"Ta phục trí tưởng tượng của các ngươi thật đất, không thể tin tưởng lão đại được sao?"

Thật ra Trang Sinh Hiểu Mộng đâu có cho hắn ăn thứ gì, mà là thi triển thuật trị liệu, tu tiên đối với người tinh tế nhân mà nói quá mức siêu phàm, vì thế phải giả vờ một chút thì tốt hơn.

Trang Sinh Hiểu Mộng không ở lại, để cổ thụ giúp chăm sóc hắn ta tránh bị dã thú kéo đi mất, còn cô thì vào rừng rậm hái thuốc.

Quả cầu nhỏ do dự một hồi lâu, đang phân vân không biết nên đi theo chủ nhân hay là đi trông chừng cái gã không rõ lai lịch này, khán giả muốn theo dõi cả hai bên.

Cuối cùng quả cầu nhỏ vẫn đuổi theo Trang Sinh Hiểu Mộng, dù sao Trang Sinh Hiểu Mộng mới là ưu tiên hàng đầu của nó.

Tổ chương trình bên này trầm mặc, không ai ngờ rằng Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ bay lên trời đánh tan sấm chớp còn nhẹ nhàng cứu một người sắp c.h.ế.t nữa. Mỗi một hành động của cô đều vượt quá dự liệu, thoát khỏi phạm trù giải thích của khoa học khiến tổ chương trình hoàn toàn không thể phối hợp dẫn dắt dư luận.

Bọn họ còn như thế, thì không biết đám khán giả sẽ bình luận gì về chương trình của họ nữa. Phi lý đến mức chính bọn họ không biết phải giải thích như thế nào.

"Đạo diễn, ngươi mau nói thật đi, có phải kém nhận tiền của công chúa nhỏ rồi nên mới gạt chúng tôi ăn mảnh một mình phải không?"

"Tổ hậu kỳ, các người nói xem có phải đã thông đồng với đạo diễn lừa chúng tôi không?"

"Nói mau đi, các người dàn dựng phát sóng trực tiếp à?"

"Không có, như mọi người thấy đấy, hình ảnh đều được quay thật." Đạo diễn c.h.ế.t lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác tâm tình bất ổn ghê gớm: "Điều này không quan trọng, việc cấp bách hơn chính là không thể tiết lộ thân phận quý ngài thần bí kia, ta vừa nhận được thông báo của cấp trên, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho hắn ta."

"Không phải cướp sao?"

Đạo diễn: "Đừng tìm hiểu thân phận của hắn, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho hắn là được."

Có người hết sức tò mò: "Rốt cuộc tiểu công chúa làm sao để cứu sống hẳn vậy?"

Quay tới quay lui thì mọi việc vẫn không thể thoát khỏi năng lực đặc biệt không khoa học của Trang Sinh Hiểu Mộng.

Đạo diễn: "Điều này không quan trọng, hắn ta sống là được."

"Nhưng đạo diễn, chúng ta vẫn chưa giải quyết vấn đề dư luận nghi ngờ dùng thế thân."

Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Còn hoàng thất yêu cầu công chúa nhỏ ngừng phát sóng trực tiếp lập tức trở về hành tinh Đế Đô."

Không có vấn đề nào mà tổ chương trình có thể giải quyết được.

Đạo diễn: "... Những thứ này đều không quan trọng."
 
Chương 53


"Dừng tay...” Người đàn ông mặt đầy m.á.u nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sáng ngời, ngẩn người khi nhìn rõ dáng vẻ của người đối diện.

"Ngươi còn sống à?" Trang Sinh Hiểu Mộng bình thản làm như không có chuyện gì xảy ra mà rút tay về.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Trang Sinh Hiểu Mộng, vô cùng khó hiểu vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng

lại xuất hiện ở đây.

"Đừng trừng mắt nữa, để dành chút sức để lát đi đường, ta sẽ không cõng ngươi." Trang Sinh Hiểu Mộng nói xong tách miệng hắn ta ra, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào.

Hắn cảm thấy trong miệng lạnh lẽo, năng lượng khó hiểu trong nháy mắt thấm vào cả cơ thể. Tứ chi gần như đứt lìa được lắp ráp trở về nguyên vẹn, vết thương đau muốn c.h.ế.t đang dần dần khép miệng lại. Tuy quá trình rất chậm nhưng cơ thể vốn chỉ biết chờ c.h.ế.t này đang hồi phục sức sống.

Hắn rất muốn biết Trang Sinh Hiểu Mộng đã cho hắn uống thuốc gì, chỉ tiếc vừa rồi ngăn cản cô đã dùng hết sức lực, hiện tại không nói nổi nửa chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Khán giả cũng rất muốn biết Trang Sinh Hiểu Mộng đã làm gì, mới có thể làm cho một cái xác mở mắt nói chuyện, chẳng lẽ hành động mò xác đã kích thích đối phương sao?"

"Đậu má! Sờ sống rồi!"

DTV

"Chuyện này cũng làm giả được à?"

"Ta tình nguyện tin đây là dàn dựng.

"Ta phục trí tưởng tượng của các ngươi thật đất, không thể tin tưởng lão đại được sao?"

Thật ra Trang Sinh Hiểu Mộng đâu có cho hắn ăn thứ gì, mà là thi triển thuật trị liệu, tu tiên đối với người tinh tế nhân mà nói quá mức siêu phàm, vì thế phải giả vờ một chút thì tốt hơn.

Trang Sinh Hiểu Mộng không ở lại, để cổ thụ giúp chăm sóc hắn ta tránh bị dã thú kéo đi mất, còn cô thì vào rừng rậm hái thuốc.

Quả cầu nhỏ do dự một hồi lâu, đang phân vân không biết nên đi theo chủ nhân hay là đi trông chừng cái gã không rõ lai lịch này, khán giả muốn theo dõi cả hai bên.

Cuối cùng quả cầu nhỏ vẫn đuổi theo Trang Sinh Hiểu Mộng, dù sao Trang Sinh Hiểu Mộng mới là ưu tiên hàng đầu của nó.

Tổ chương trình bên này trầm mặc, không ai ngờ rằng Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ bay lên trời đánh tan sấm chớp còn nhẹ nhàng cứu một người sắp c.h.ế.t nữa. Mỗi một hành động của cô đều vượt quá dự liệu, thoát khỏi phạm trù giải thích của khoa học khiến tổ chương trình hoàn toàn không thể phối hợp dẫn dắt dư luận.

Bọn họ còn như thế, thì không biết đám khán giả sẽ bình luận gì về chương trình của họ nữa. Phi lý đến mức chính bọn họ không biết phải giải thích như thế nào.

"Đạo diễn, ngươi mau nói thật đi, có phải kém nhận tiền của công chúa nhỏ rồi nên mới gạt chúng tôi ăn mảnh một mình phải không?"

"Tổ hậu kỳ, các người nói xem có phải đã thông đồng với đạo diễn lừa chúng tôi không?"

"Nói mau đi, các người dàn dựng phát sóng trực tiếp à?"

"Không có, như mọi người thấy đấy, hình ảnh đều được quay thật." Đạo diễn c.h.ế.t lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác tâm tình bất ổn ghê gớm: "Điều này không quan trọng, việc cấp bách hơn chính là không thể tiết lộ thân phận quý ngài thần bí kia, ta vừa nhận được thông báo của cấp trên, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho hắn ta."

"Không phải cướp sao?"

Đạo diễn: "Đừng tìm hiểu thân phận của hắn, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho hắn là được."

Có người hết sức tò mò: "Rốt cuộc tiểu công chúa làm sao để cứu sống hẳn vậy?"

Quay tới quay lui thì mọi việc vẫn không thể thoát khỏi năng lực đặc biệt không khoa học của Trang Sinh Hiểu Mộng.

Đạo diễn: "Điều này không quan trọng, hắn ta sống là được."

"Nhưng đạo diễn, chúng ta vẫn chưa giải quyết vấn đề dư luận nghi ngờ dùng thế thân."

Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Còn hoàng thất yêu cầu công chúa nhỏ ngừng phát sóng trực tiếp lập tức trở về hành tinh Đế Đô."

Không có vấn đề nào mà tổ chương trình có thể giải quyết được.

Đạo diễn: "... Những thứ này đều không quan trọng."
 
Chương 54


Dân mạng nghi ngờ thì cứ để họ nghi ngờ, hoàng thất thích tạo áp lực cứ để họ tạo áp lực. Dù gì toàn bộ tổ chương trình chỉ là người bình thường, không thể giải quyết được chuyện gì, trời sập xuống thì có Trang Sinh Hiểu Mộng đỡ lấy.

Trang Sinh Hiểu Mộng lớn như vậy cô còn không sợ, bọn họ còn sợ cái gì?

"Tiếp tục phát sóng." Đạo diễn nhấp một ngụm trà, rất bình tĩnh.

Trang Sinh Hiểu Mộng hái thảo dược trở về, người đàn ông vốn nằm trong đống phế liệu đã ngồi dậy được, hắn dùng ánh mắt dè chừng để quan sát cô.

Dáng vẻ hắn cũng đẹp trai, vai rộng eo hẹp, vóc người hơi gầy nhưng đôi mắt sắc bén có thần, cho dù cả người toàn là m.á.u cũng không che lấp được khí chất.

"Có thể đi chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi, nhận được ánh mắt phức tạp của đối phương.

Hắn khó hiểu hỏi: "Cô là Trang Sinh Hiểu Mộng?"

Trang Sinh Hiểu Mộng vui vẻ, có thể gặp được người sống ở nơi rách nát này lại còn biết nguyên chủ đúng là hiếm có khó tìm.

DTV

"Trước kia từng gặp nhau." Hắn nói: " Ta họ Sở, Sở Tầm."

Trang Sinh Hiểu Mộng soát lại ký ức nguyên thân một lần, không có kết quả đành thôi.

Theo Sở Tầm giải thích, hắn là bị lũ cướp bắt cóc mới xui xẻo rơi xuống hành tinh nguyên thuỷ này. Vật phẩm mang theo bên người đều bị phá hủy bởi vụ nổ, hiện tại không có cách nào liên lạc với bên ngoài.

Trang Sinh Hiểu Mộng nhận ra hắn có điều che giấu, cũng không có truy hỏi nữa.

"Vì sao cô ở đây?" Sở Tầm hỏi.

"Một lời khó nói hết...” Trang Sinh Hiểu Mộng cười ha ha cho qua chuyện, cũng không thể nói mình vì mê trai mới đến đây, sẽ làm tổn hại đến hình tượng của cô.

Sở Tầm còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng đã thành nhìn sang: "Anh có thể đứng lên không?"

"Được."

Khán giả không thể tin nổi: "Không phải chứ?"

Sở Tầm một tay chống đất chậm rãi dùng lực đứng lên.

"Tốt lắm, đi thôi, không nên ở chỗ này quá lâu, mùi m.á.u tanh sẽ khiến đám dã thú tìm đến." Trang Sinh Hiểu Mộng xua tay, đi trước dẫn đường.

Sở Tầm thử bước một bước, động tác mặc dù chậm, nhưng mỗi một bước tiếp theo đều rất ổn định.

Có khán giả bất mãn: "Để người bị thương nặng sắp c.h.ế.t tự đi lại, có hơi quá đáng.”

"Đúng vậy, không thể đỡ một chút sao?"

"Lúc trước cô ấy giúp người ta c.h.ế.t đi sống lại, sao các người không thấy quá đáng?"

"Mấy vị phía trước là người mới tới?"

"Đúng vậy, mới xem hôm nay thôi. Các người không cảm thấy chương trình phát sóng trực tiếp này kỳ quái sao?"

"Chẳng biết có phải thật hay không, hình ảnh không có dấu vết chỉnh sửa cắt ghép nhưng xem thì không hiểu lắm."

Đối diện với câu hỏi ngây thơ đơn thuần của người mới, khán giả tự xưng là những người hâm mộ già dặn kinh nghiệm đồng loạt trầm tĩnh, rốt cuộc nên giải thích với người mới thế nào đây? Đúng là phòng phát sóng trực tiếp của chị gái không bình thường thật.

Lúc này anti fan kích động xông ra, vô cùng thuần thục, thêm mắm dặm muối kể lại quá khứ đen tối của Trang Sinh Hiểu Mộng cho người mới nghe.

"Chắc chắn là người thay thế, ngày xưa Trang Sinh Hiểu Mộng là dạng người gì ai lên mạng cũng biết rõ. Rồi một ngày cô ta đột nhiên tinh thông đủ loại ngành nghề, không hề có chút căn cứ khoa học nào còn định lừa ai?"

"Oa, trâu bò như vậy sao?"

"Vị đại thần này lợi hại quá đi!"

"Tia sét vừa rồi là thật hay giả?"

"Không phải nói không làm giả à? Hồi nãy là hình ảnh đã qua chỉnh sửa sao?"

"Dù là tổng hợp thì cô ấy cũng rất trâu bò mà."

Nhóm anti fan nhìn sững sờ, sao lại khen Trang Sinh Hiểu Mộng, đáng lẽ phải cùng gia nhập đội ngũ phê bình chú?

"Tam quan của các ngươi có ngay thẳng không thế, vậy mà vẫn có người theo đuổi loại thần tượng như cô ta ư?"

"Người hâm mộ của Lâm Minh Phong ơi, các người có thể bình thường chút được không. Dù thế nào thì ta chỉ thích xem phòng trực tiếp của đại thần, mặc kệ cô ấy là thật hay giả, ta xem thấy vui là được rồi."
 
Chương 54


Dân mạng nghi ngờ thì cứ để họ nghi ngờ, hoàng thất thích tạo áp lực cứ để họ tạo áp lực. Dù gì toàn bộ tổ chương trình chỉ là người bình thường, không thể giải quyết được chuyện gì, trời sập xuống thì có Trang Sinh Hiểu Mộng đỡ lấy.

Trang Sinh Hiểu Mộng lớn như vậy cô còn không sợ, bọn họ còn sợ cái gì?

"Tiếp tục phát sóng." Đạo diễn nhấp một ngụm trà, rất bình tĩnh.

Trang Sinh Hiểu Mộng hái thảo dược trở về, người đàn ông vốn nằm trong đống phế liệu đã ngồi dậy được, hắn dùng ánh mắt dè chừng để quan sát cô.

Dáng vẻ hắn cũng đẹp trai, vai rộng eo hẹp, vóc người hơi gầy nhưng đôi mắt sắc bén có thần, cho dù cả người toàn là m.á.u cũng không che lấp được khí chất.

"Có thể đi chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi, nhận được ánh mắt phức tạp của đối phương.

Hắn khó hiểu hỏi: "Cô là Trang Sinh Hiểu Mộng?"

Trang Sinh Hiểu Mộng vui vẻ, có thể gặp được người sống ở nơi rách nát này lại còn biết nguyên chủ đúng là hiếm có khó tìm.

DTV

"Trước kia từng gặp nhau." Hắn nói: " Ta họ Sở, Sở Tầm."

Trang Sinh Hiểu Mộng soát lại ký ức nguyên thân một lần, không có kết quả đành thôi.

Theo Sở Tầm giải thích, hắn là bị lũ cướp bắt cóc mới xui xẻo rơi xuống hành tinh nguyên thuỷ này. Vật phẩm mang theo bên người đều bị phá hủy bởi vụ nổ, hiện tại không có cách nào liên lạc với bên ngoài.

Trang Sinh Hiểu Mộng nhận ra hắn có điều che giấu, cũng không có truy hỏi nữa.

"Vì sao cô ở đây?" Sở Tầm hỏi.

"Một lời khó nói hết...” Trang Sinh Hiểu Mộng cười ha ha cho qua chuyện, cũng không thể nói mình vì mê trai mới đến đây, sẽ làm tổn hại đến hình tượng của cô.

Sở Tầm còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng đã thành nhìn sang: "Anh có thể đứng lên không?"

"Được."

Khán giả không thể tin nổi: "Không phải chứ?"

Sở Tầm một tay chống đất chậm rãi dùng lực đứng lên.

"Tốt lắm, đi thôi, không nên ở chỗ này quá lâu, mùi m.á.u tanh sẽ khiến đám dã thú tìm đến." Trang Sinh Hiểu Mộng xua tay, đi trước dẫn đường.

Sở Tầm thử bước một bước, động tác mặc dù chậm, nhưng mỗi một bước tiếp theo đều rất ổn định.

Có khán giả bất mãn: "Để người bị thương nặng sắp c.h.ế.t tự đi lại, có hơi quá đáng.”

"Đúng vậy, không thể đỡ một chút sao?"

"Lúc trước cô ấy giúp người ta c.h.ế.t đi sống lại, sao các người không thấy quá đáng?"

"Mấy vị phía trước là người mới tới?"

"Đúng vậy, mới xem hôm nay thôi. Các người không cảm thấy chương trình phát sóng trực tiếp này kỳ quái sao?"

"Chẳng biết có phải thật hay không, hình ảnh không có dấu vết chỉnh sửa cắt ghép nhưng xem thì không hiểu lắm."

Đối diện với câu hỏi ngây thơ đơn thuần của người mới, khán giả tự xưng là những người hâm mộ già dặn kinh nghiệm đồng loạt trầm tĩnh, rốt cuộc nên giải thích với người mới thế nào đây? Đúng là phòng phát sóng trực tiếp của chị gái không bình thường thật.

Lúc này anti fan kích động xông ra, vô cùng thuần thục, thêm mắm dặm muối kể lại quá khứ đen tối của Trang Sinh Hiểu Mộng cho người mới nghe.

"Chắc chắn là người thay thế, ngày xưa Trang Sinh Hiểu Mộng là dạng người gì ai lên mạng cũng biết rõ. Rồi một ngày cô ta đột nhiên tinh thông đủ loại ngành nghề, không hề có chút căn cứ khoa học nào còn định lừa ai?"

"Oa, trâu bò như vậy sao?"

"Vị đại thần này lợi hại quá đi!"

"Tia sét vừa rồi là thật hay giả?"

"Không phải nói không làm giả à? Hồi nãy là hình ảnh đã qua chỉnh sửa sao?"

"Dù là tổng hợp thì cô ấy cũng rất trâu bò mà."

Nhóm anti fan nhìn sững sờ, sao lại khen Trang Sinh Hiểu Mộng, đáng lẽ phải cùng gia nhập đội ngũ phê bình chú?

"Tam quan của các ngươi có ngay thẳng không thế, vậy mà vẫn có người theo đuổi loại thần tượng như cô ta ư?"

"Người hâm mộ của Lâm Minh Phong ơi, các người có thể bình thường chút được không. Dù thế nào thì ta chỉ thích xem phòng trực tiếp của đại thần, mặc kệ cô ấy là thật hay giả, ta xem thấy vui là được rồi."
 
Chương 55


"Nè mấy người hâm mộ của Lâm Phong Minh, tuy thân phận của chị gái không rõ, nhưng đó không phải lý do để các người có thể lấy ra giương oai khắp nơi. Các người quên bài học kinh nghiệm lần trước rồi à?"

"Nơi này không hoan nghênh người hâm mộ của Lâm Minh Phong, mau bò đi chỗ khác đi."

"Thứ nhất bọn ta không phải người hâm mộ của Lâm Minh Phong, thứ hai ta chỉ ngứa mắt nhìn không nổi cảnh cô ta lừa gạt người xem không hiểu chuyện. Nhưng lần này phải khiến ta mở rộng tầm mắt rồi, các người lại ngu ngốc theo đuổi thần tượng tới mức độ này nữa, đúng là phá hỏng tam quan.”

Đám người hâm mộ của Lâm Minh Phong thật sự không hiểu, vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng có một đống lịch sử đen tối. Lên sóng trực tiếp bị đả kích liên tục nhưng vẫn có nhiều người hâm mộ trung thành tới vậy.

Từ ngày đầu tiên phát sóng độ hot chưa từng giảm xuống. Cho dù dư luận tiêu cực ùn ùn kéo nhưng vẫn hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới độ hot của cô.

Mà ngược lại là thần tượng của bọn họ lại sơ xuất những hai lần, phòng phát sóng trực tiếp bây giờ không có người qua đường tạt vào, chỉ có người hâm mộ còn kiên trì lao vào nhằm duy trì độ hot hàng ngày.

"Không lẽ Trang Sinh Hiểu Mộng biết thuật vu cổ thật?"

Trên đường trở về doanh trại, Trang Sinh Hiểu Mộng biết được thêm nhiều tin tức hơn từ miệng Sở Tầm. Nếu tình huống lạc quan thì nhân viên cứu hộ sẽ tìm tới rất nhanh. Đến lúc đó cô cũng có thể đi theo họ rời khỏi tinh cầu nguyên thủy này để trở lại xã hội văn minh Tinh tế.

"Thật ra ta cảm thấy nơi này rất tốt." Trang Sinh Hiểu Mộng nói.

Ăn uống không lo, linh khí đầy đủ, tự do tự tại, chẳng qua không tiện lợi như xã hội văn minh mà thôi. Trong mắt Sở Tầm tràn ngập sự nghi ngờ.

Sự nghi ngờ lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ đó.

Hắn nhịn không được, đành nói: "Xin hỏi cô đã lưu lạc đến nơi này bao nhiêu ngày rồi?"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "À, chắc là khoảng mười mấy, hai mươi ngày."

Sở Tầm nhìn ra được nơi này chỉ có dấu vết sinh hoạt của một người, cô ấy thật sự đã sống ở đây được một thời gian rồi.

Đồng ruộng trồng đầy rau dại tươi tốt, chuồng lợn nuôi thú biến dị hoang dã, thịt khô và nấm khô phơi dưới ánh mặt trời thơm phức, một thùng nước sạch lớn.

Thật sự rất khó tưởng tượng vị công chúa nhỏ được nuông chiều này đã sống sót ở nơi đó thế nào, đã thế còn xây dựng nên một nơi trú ẩn không thiếu thức ăn nước uống.

Theo lẽ thường mà nói thì một mình cô không thể nào làm được, vì chỉ nhìn bộ quần áo tinh xảo không tầm thường trên người cô là biết nó không phải sản vật có được từ hoàn cảnh nguyên thủy.

Sở Tầm nhìn chăm chú rồi ngẫm nghĩ, người trước mặt và công chúa nhỏ trong ấn tượng thực sự như hai người khác nhau.

"Tắm rửa trước đi." Trang Sinh Hiểu Mộng ném cho Sở Tầm một miếng vải màu đen lớn do lần trước không dùng hết còn thừa lại.

DTV

Rồi bỗng quay đầu che mặt, cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Tầm.

Trong khu trại không có phòng tắm chuyên dụng, Sở Tầm nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng tiện tay dùng một cây gỗ và vải dựng thành một cái lều, thông qua cái này hắn cũng có thể đoán được có thể trước đó chỉ có một mình Trang Sinh Hiểu Mộng sống ở đây.

"Này, nước nóng rồi, đi tắm đi."

Trang Sinh Hiểu Mộng dùng một tay kéo một thùng gỗ lớn tới, bên trong chứa chất lỏng không rõ là gì đang tỏa ra mùi hương đặc biệt. Trên mặt nước còn lác đác vài cọng thảo dược chưa được vớt ra hết. Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ giải thích đơn giản: "Tắm nước thuốc trợ giúp khép miệng vết thương." Các khán giả đang xem vô cùng nghi ngờ, bọn họ được tận mắt nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng nấu một nồi toàn đồ hỗn tạp, mấy thứ bên trong thật sự có thể dùng để ngâm mình sao?

Với lại hình như "Vết thương không thể dính nước mà?"

Nhìn cái thùng lớn cao gần tới n.g.ự.c Trang Sinh Hiểu Mộng, rộng gần một mét chứa đầy nước, Sở Tầm lẳng lặng hạ rèm che xuống.
 
Chương 55


"Nè mấy người hâm mộ của Lâm Phong Minh, tuy thân phận của chị gái không rõ, nhưng đó không phải lý do để các người có thể lấy ra giương oai khắp nơi. Các người quên bài học kinh nghiệm lần trước rồi à?"

"Nơi này không hoan nghênh người hâm mộ của Lâm Minh Phong, mau bò đi chỗ khác đi."

"Thứ nhất bọn ta không phải người hâm mộ của Lâm Minh Phong, thứ hai ta chỉ ngứa mắt nhìn không nổi cảnh cô ta lừa gạt người xem không hiểu chuyện. Nhưng lần này phải khiến ta mở rộng tầm mắt rồi, các người lại ngu ngốc theo đuổi thần tượng tới mức độ này nữa, đúng là phá hỏng tam quan.”

Đám người hâm mộ của Lâm Minh Phong thật sự không hiểu, vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng có một đống lịch sử đen tối. Lên sóng trực tiếp bị đả kích liên tục nhưng vẫn có nhiều người hâm mộ trung thành tới vậy.

Từ ngày đầu tiên phát sóng độ hot chưa từng giảm xuống. Cho dù dư luận tiêu cực ùn ùn kéo nhưng vẫn hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới độ hot của cô.

Mà ngược lại là thần tượng của bọn họ lại sơ xuất những hai lần, phòng phát sóng trực tiếp bây giờ không có người qua đường tạt vào, chỉ có người hâm mộ còn kiên trì lao vào nhằm duy trì độ hot hàng ngày.

"Không lẽ Trang Sinh Hiểu Mộng biết thuật vu cổ thật?"

Trên đường trở về doanh trại, Trang Sinh Hiểu Mộng biết được thêm nhiều tin tức hơn từ miệng Sở Tầm. Nếu tình huống lạc quan thì nhân viên cứu hộ sẽ tìm tới rất nhanh. Đến lúc đó cô cũng có thể đi theo họ rời khỏi tinh cầu nguyên thủy này để trở lại xã hội văn minh Tinh tế.

"Thật ra ta cảm thấy nơi này rất tốt." Trang Sinh Hiểu Mộng nói.

Ăn uống không lo, linh khí đầy đủ, tự do tự tại, chẳng qua không tiện lợi như xã hội văn minh mà thôi. Trong mắt Sở Tầm tràn ngập sự nghi ngờ.

Sự nghi ngờ lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ đó.

Hắn nhịn không được, đành nói: "Xin hỏi cô đã lưu lạc đến nơi này bao nhiêu ngày rồi?"

Trang Sinh Hiểu Mộng: "À, chắc là khoảng mười mấy, hai mươi ngày."

Sở Tầm nhìn ra được nơi này chỉ có dấu vết sinh hoạt của một người, cô ấy thật sự đã sống ở đây được một thời gian rồi.

Đồng ruộng trồng đầy rau dại tươi tốt, chuồng lợn nuôi thú biến dị hoang dã, thịt khô và nấm khô phơi dưới ánh mặt trời thơm phức, một thùng nước sạch lớn.

Thật sự rất khó tưởng tượng vị công chúa nhỏ được nuông chiều này đã sống sót ở nơi đó thế nào, đã thế còn xây dựng nên một nơi trú ẩn không thiếu thức ăn nước uống.

Theo lẽ thường mà nói thì một mình cô không thể nào làm được, vì chỉ nhìn bộ quần áo tinh xảo không tầm thường trên người cô là biết nó không phải sản vật có được từ hoàn cảnh nguyên thủy.

Sở Tầm nhìn chăm chú rồi ngẫm nghĩ, người trước mặt và công chúa nhỏ trong ấn tượng thực sự như hai người khác nhau.

"Tắm rửa trước đi." Trang Sinh Hiểu Mộng ném cho Sở Tầm một miếng vải màu đen lớn do lần trước không dùng hết còn thừa lại.

DTV

Rồi bỗng quay đầu che mặt, cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Tầm.

Trong khu trại không có phòng tắm chuyên dụng, Sở Tầm nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng tiện tay dùng một cây gỗ và vải dựng thành một cái lều, thông qua cái này hắn cũng có thể đoán được có thể trước đó chỉ có một mình Trang Sinh Hiểu Mộng sống ở đây.

"Này, nước nóng rồi, đi tắm đi."

Trang Sinh Hiểu Mộng dùng một tay kéo một thùng gỗ lớn tới, bên trong chứa chất lỏng không rõ là gì đang tỏa ra mùi hương đặc biệt. Trên mặt nước còn lác đác vài cọng thảo dược chưa được vớt ra hết. Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ giải thích đơn giản: "Tắm nước thuốc trợ giúp khép miệng vết thương." Các khán giả đang xem vô cùng nghi ngờ, bọn họ được tận mắt nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng nấu một nồi toàn đồ hỗn tạp, mấy thứ bên trong thật sự có thể dùng để ngâm mình sao?

Với lại hình như "Vết thương không thể dính nước mà?"

Nhìn cái thùng lớn cao gần tới n.g.ự.c Trang Sinh Hiểu Mộng, rộng gần một mét chứa đầy nước, Sở Tầm lẳng lặng hạ rèm che xuống.
 
Chương 56


Mười mấy phút sau, rèm được vén lên.

Người đàn ông đã rửa sạch vết m.á.u trên người, quả nhiên khuôn mặt của người này rất đẹp. Mặt hắn hơi trắng bệch không có huyết sắc, vẻ mặt mất đi sự tự nhiên bọc cả người thật kín kẽ.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Sống một mình trong rừng rậm ngay cả một người để trò chuyện cùng cũng không có, Trang Sinh Hiểu Mộng thấy hơi nhàm chán.

Sở Tầm xuất hiện vừa hay có thể giải sầu cho cô, cô cảm thấy mình vẫn khá kiên nhẫn với hắn.

Sau khi tắm xong, Sở Tầm có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể của mình đã thay đổi, đống chất lỏng hỗn tạp kia thực sự có tác dụng kỳ diệu. Hắn chỉ không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại biết cách điều phối dược thảo, và những thứ này là loại thảo dược gì?

"Anh có nhớ những loại thảo dược này trông như thế nào không?" Lúc này Trang Sinh Hiểu Mộng kéo một đống cỏ qua, bắt đầu dặn dò: "Mấy cái này dùng để ngâm thuốc tắm, dùng khoảng chừng này, ngâm hết chúng vào nước rồi nấu trong nửa tiếng... Còn chỗ này thì để nấu thuốc uống, sáng trưa chiều uống một lần...”

Sở Tầm nghe mà ngây người, nói cho hắn biết mọi thứ mà không cần điều kiện sao?

"Nhớ kỹ chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Nhớ kỹ đó, sau này anh dùng hết phải tự đi tìm thảo dược, xung quanh đây có nhiều lắm."

Khán giả cũng xem ngây người: "Chị gái thật hào phóng, cứ vậy mà cho người ta biết phương thuốc luôn.”

“Để một người bị thương như anh ấy tự đi lấy thuốc?"

"Khu vực gần đó có nhiều thú biến dị lắm, vậy mà lại bảo người ta tự đi hái thuốc. Cô ta đi dạo trong rừng cả ngày mà không hái thuốc giúp người ta luôn được à. Quả nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thay đổi, vẫn là kẻ ích kỷ lạnh nhạt như cũ."

"Ha ha, quên Trang Sinh Hiểu Mộng là hạng người gì rồi sao? Các ngươi còn chờ mong gì với cô ta nữa, cô ta vốn dĩ đã chẳng phải người tốt gì rồi."

"Này mấy người hâm mộ của Lâm Minh Phong ơi, các người trở mặt nhanh thật. Lúc thì nói người ta là người thay thế, lúc thì lại mắng chị gái người thế thân ích kỷ. Các người nói cái gì cũng được cả."

"Người hâm mộ của Lâm Minh Phong có thể cút ra ngoài hay không, như gậy chọc cứt thế không thấy ghê tởm hả?"

"Ha ha, toàn một lũ ngu, cứ nhất quyết tâng bốc loại rác rưởi trên người toàn thói xấu này. Để ta xem cô ta có thể giả bộ tới khi nào. Tới lúc đó đừng bị vả mặt rát quá nhé."

Sở Tầm nhìn về phía vật thể không rõ vẫn đi theo bên cạnh Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Đây là thú cưng của ta." Trang Sinh Hiểu Mộng vuốt đầu cục tròn, rồi giới thiệu: "Nhìn đáng yêu lắm đúng không?"

Đúng là rất đáng yêu, Sở Tầm không biết loại sinh vật này. Có lẽ nó là một loại sinh vật bản địa sống trên tinh cầu hoang.

"Á á á á chị gái đang sờ ta!"

"Rõ ràng là sờ ta!"

"Cô ấy lấy đủ loại thảo dược kỳ quái nấu nước ngâm cho người ta thực sự có tác dụng à? Hơi vô trách nhiệm quá rồi đó? Nếu vết thương bị lây lan thì sao?"

"Đúng đúng, ta chính là thú cưng của đại thần!"

Bởi vì động tác vuốt ve của Trang Sinh Hiểu Mộng, bình luận trên màn hình lập tức sôi trào, ép xuống những bình luận ác ý ban đầu xuống. Mặc dù dám người bôi đen đang cố gắng spam nhưng vẫn không thể tìm được cảm giác tồn tại, hoàn toàn bị ngó lơ.

Tới gần giờ cơm tối, Trang Sinh Hiểu Mộng lại phát hiện đồ ăn trên bệ cửa sổ. Mưa đã tạnh, có thể nhìn thấy rõ mặt đất bên ngoài cửa sổ có dấu vết hoạt động, còn đánh rơi vài chiếc lá cây quen thuộc.

Sở Tầm tận mắt nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng lấy ra một đống thức ăn từ bệ cửa sổ vốn trống không. Trang Sinh Hiểu Mộng giải thích: "Hồi nãy ta để ở đó."

DTV

Khán giả nhìn theo góc quay lại thấy rất rõ, đống đồ ăn đó vốn không phải do cô để đó.

Vậy ai là người đặt ở bệ cửa sổ?

Thật sự là tổ chương trình sao?
 
Chương 56


Mười mấy phút sau, rèm được vén lên.

Người đàn ông đã rửa sạch vết m.á.u trên người, quả nhiên khuôn mặt của người này rất đẹp. Mặt hắn hơi trắng bệch không có huyết sắc, vẻ mặt mất đi sự tự nhiên bọc cả người thật kín kẽ.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Sống một mình trong rừng rậm ngay cả một người để trò chuyện cùng cũng không có, Trang Sinh Hiểu Mộng thấy hơi nhàm chán.

Sở Tầm xuất hiện vừa hay có thể giải sầu cho cô, cô cảm thấy mình vẫn khá kiên nhẫn với hắn.

Sau khi tắm xong, Sở Tầm có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể của mình đã thay đổi, đống chất lỏng hỗn tạp kia thực sự có tác dụng kỳ diệu. Hắn chỉ không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại biết cách điều phối dược thảo, và những thứ này là loại thảo dược gì?

"Anh có nhớ những loại thảo dược này trông như thế nào không?" Lúc này Trang Sinh Hiểu Mộng kéo một đống cỏ qua, bắt đầu dặn dò: "Mấy cái này dùng để ngâm thuốc tắm, dùng khoảng chừng này, ngâm hết chúng vào nước rồi nấu trong nửa tiếng... Còn chỗ này thì để nấu thuốc uống, sáng trưa chiều uống một lần...”

Sở Tầm nghe mà ngây người, nói cho hắn biết mọi thứ mà không cần điều kiện sao?

"Nhớ kỹ chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Nhớ kỹ đó, sau này anh dùng hết phải tự đi tìm thảo dược, xung quanh đây có nhiều lắm."

Khán giả cũng xem ngây người: "Chị gái thật hào phóng, cứ vậy mà cho người ta biết phương thuốc luôn.”

“Để một người bị thương như anh ấy tự đi lấy thuốc?"

"Khu vực gần đó có nhiều thú biến dị lắm, vậy mà lại bảo người ta tự đi hái thuốc. Cô ta đi dạo trong rừng cả ngày mà không hái thuốc giúp người ta luôn được à. Quả nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng vẫn không thay đổi, vẫn là kẻ ích kỷ lạnh nhạt như cũ."

"Ha ha, quên Trang Sinh Hiểu Mộng là hạng người gì rồi sao? Các ngươi còn chờ mong gì với cô ta nữa, cô ta vốn dĩ đã chẳng phải người tốt gì rồi."

"Này mấy người hâm mộ của Lâm Minh Phong ơi, các người trở mặt nhanh thật. Lúc thì nói người ta là người thay thế, lúc thì lại mắng chị gái người thế thân ích kỷ. Các người nói cái gì cũng được cả."

"Người hâm mộ của Lâm Minh Phong có thể cút ra ngoài hay không, như gậy chọc cứt thế không thấy ghê tởm hả?"

"Ha ha, toàn một lũ ngu, cứ nhất quyết tâng bốc loại rác rưởi trên người toàn thói xấu này. Để ta xem cô ta có thể giả bộ tới khi nào. Tới lúc đó đừng bị vả mặt rát quá nhé."

Sở Tầm nhìn về phía vật thể không rõ vẫn đi theo bên cạnh Trang Sinh Hiểu Mộng.

"Đây là thú cưng của ta." Trang Sinh Hiểu Mộng vuốt đầu cục tròn, rồi giới thiệu: "Nhìn đáng yêu lắm đúng không?"

Đúng là rất đáng yêu, Sở Tầm không biết loại sinh vật này. Có lẽ nó là một loại sinh vật bản địa sống trên tinh cầu hoang.

"Á á á á chị gái đang sờ ta!"

"Rõ ràng là sờ ta!"

"Cô ấy lấy đủ loại thảo dược kỳ quái nấu nước ngâm cho người ta thực sự có tác dụng à? Hơi vô trách nhiệm quá rồi đó? Nếu vết thương bị lây lan thì sao?"

"Đúng đúng, ta chính là thú cưng của đại thần!"

Bởi vì động tác vuốt ve của Trang Sinh Hiểu Mộng, bình luận trên màn hình lập tức sôi trào, ép xuống những bình luận ác ý ban đầu xuống. Mặc dù dám người bôi đen đang cố gắng spam nhưng vẫn không thể tìm được cảm giác tồn tại, hoàn toàn bị ngó lơ.

Tới gần giờ cơm tối, Trang Sinh Hiểu Mộng lại phát hiện đồ ăn trên bệ cửa sổ. Mưa đã tạnh, có thể nhìn thấy rõ mặt đất bên ngoài cửa sổ có dấu vết hoạt động, còn đánh rơi vài chiếc lá cây quen thuộc.

Sở Tầm tận mắt nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng lấy ra một đống thức ăn từ bệ cửa sổ vốn trống không. Trang Sinh Hiểu Mộng giải thích: "Hồi nãy ta để ở đó."

DTV

Khán giả nhìn theo góc quay lại thấy rất rõ, đống đồ ăn đó vốn không phải do cô để đó.

Vậy ai là người đặt ở bệ cửa sổ?

Thật sự là tổ chương trình sao?
 
Chương 57


Tổ chương trình cảm giác rất oan uổng, bởi vì bọn họ cũng không biết rốt cuộc ai là người để đồ ăn ở đó. Nhưng chuyện này lại mang tới cho họ cảm giác... Là làm cách nào để đưa vật tư sinh hoạt thiết yếu cho vị Sở tiên sinh kia, lại phải thực hiện trong điều kiện ít nổi bật nhất, giữ nguyên hiện trạng bây giờ.

"Có làm được không?" Đạo diễn tỏ vẻ nghi ngờ với cách mà trợ lý đưa ra.

"Cứ thử xem, chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn nào tốt hơn nữa à?"

Trang Sinh Hiểu Mộng suy nghĩ cho người bị thương, nên nấu đồ ăn rất thanh đạm.

Canh thịt rau dưa vô cùng đơn giản và mấy loại rau củ. Đáng nhắc tới nhất là trên người Sở Tầm luôn mang theo muối, lúc này đã phát huy công dụng của nó.

Trên màn hình, tướng ăn của Sở Tầm rất đẹp mắt, nhưng cũng không chịu nổi sự hâm mộ ghen tị của khán giả đối với hắn. Khán giả mắt nhìn hắn ăn hết bát canh thơm ngát mê người, lại ăn loại củ ngon ngọt thanh mát tới no bụng. Tất cả đều do chính tay Trang Sinh Hiểu Mộng nấu ra.

Bọn họ cách thật xa nên chỉ đành nhìn phát sóng trực tiếp rồi thèm thuồng chảy nước miếng. Mà Sở Tầm ở gần nhất lại được ăn những món mà họ khao khát ước mong.

"Cảm ơn." Đã lâu không ăn mất kiềm chế như thế, Sở Tầm hơi xấu hổ đặt bát xuống. Nhịn xuống cảm xúc muốn xem nồi nước canh đang tỏa khí nóng.

"Đừng khách sáo, đã ăn no chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng một tay cầm đùi thịt, một tay bưng bát canh. Không hề để ý tới hình tượng ngồi xổm xuống đất.

"Ừm." Sở Tầm rụt rè gật đầu.

Hắn không ngờ được mình lại có ngày được ăn món do chính tay vị công chúa nhỏ này làm. Mà đồ ăn lại vô cùng ngon nữa.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?"

Sở Tầm uyển chuyển nói: "Bởi vì cô thay đổi rất nhiều."

Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi: "Ngày trước trong mắt anh, ta có dáng vẻ thế nào?"

Sở Tầm hơi ngừng một lát, sau đó mới nói: "Vô cùng yêu kiều cao quý."

Khu bình luận trên màn hình lập tức bổ sung: "Vô cùng yếu ớt, dùng cái gì cũng phải là đồ tốt nhất, làm cái gì cũng phải có người hầu hạ. Không được như ý cái là nổi giận."

"Là một cô công chúa nhỏ điển hình, sống trong thế giới của chính mình. Nói thật là trước kia ta rất ghét Trang Sinh Hiểu Mộng."

"+1, ta cảm thấy chị gái và cô công chúa nhỏ ngày xưa hoàn toàn là hai người khác nhau."

"Ta cũng đối xử với cô ấy như hai người khác nhau."

"Không lẽ là hai người khác nhau thật?"

DTV

Trang Sinh Hiểu Mộng đỡ trán, nói: "Xin đừng nói uyển chuyển như vậy, cứ nói thẳng ra đi, ta thực sự rất muốn biết mình lúc trước như thế nào." Vì chuyện này ảnh hưởng tới những dự tính trong tương lai của cô. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Sở Tầm. Cô công chúa nhỏ luôn coi mình là trung tâm ngày xưa nay đã bắt đầu để ý tới cái nhìn của người khác?

Ánh mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng rất thành khẩn.

Sở Tầm hắng giọng, nói: "Ngày xưa, thật ra cô cũng rất được chào đón...”

Từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, là cô công chúa nhỏ tiêu chuẩn trong truyện cổ tích ảo tưởng, ngây thơ đáng yêu, không lo không nghĩ. Hằng ngày đều ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Công chúa nhỏ như vậy sao lại có người không thích chứ? Chỉ là sự yêu thích này không sâu sắc, mà Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không phải công chúa nhỏ thật sự.

Cô có thể được nâng lên tận trời, được bồi dưỡng trong hũ đường. Cũng có thể ngã mạnh từ trên trời xuống, chiếc kính lúp trên mạng luôn luôn phóng đại bộ dạng chật vật của cô ra trước mắt mọi người.

Cô công chúa giả, hàng giả, hàng dỏm...

Sở Tầm vừa nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng đã rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Nhìn vẻ mặt bên ngoài của cô không thể đoán được cảm xúc bên trong.

"Bây giờ cô không giống trước đây." Sở Tầm bắt đầu an ủi.

"Không." Trang Sinh Hiểu Mộng lắc đầu: "Không có gì không giống cả."
 
Chương 57


Tổ chương trình cảm giác rất oan uổng, bởi vì bọn họ cũng không biết rốt cuộc ai là người để đồ ăn ở đó. Nhưng chuyện này lại mang tới cho họ cảm giác... Là làm cách nào để đưa vật tư sinh hoạt thiết yếu cho vị Sở tiên sinh kia, lại phải thực hiện trong điều kiện ít nổi bật nhất, giữ nguyên hiện trạng bây giờ.

"Có làm được không?" Đạo diễn tỏ vẻ nghi ngờ với cách mà trợ lý đưa ra.

"Cứ thử xem, chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn nào tốt hơn nữa à?"

Trang Sinh Hiểu Mộng suy nghĩ cho người bị thương, nên nấu đồ ăn rất thanh đạm.

Canh thịt rau dưa vô cùng đơn giản và mấy loại rau củ. Đáng nhắc tới nhất là trên người Sở Tầm luôn mang theo muối, lúc này đã phát huy công dụng của nó.

Trên màn hình, tướng ăn của Sở Tầm rất đẹp mắt, nhưng cũng không chịu nổi sự hâm mộ ghen tị của khán giả đối với hắn. Khán giả mắt nhìn hắn ăn hết bát canh thơm ngát mê người, lại ăn loại củ ngon ngọt thanh mát tới no bụng. Tất cả đều do chính tay Trang Sinh Hiểu Mộng nấu ra.

Bọn họ cách thật xa nên chỉ đành nhìn phát sóng trực tiếp rồi thèm thuồng chảy nước miếng. Mà Sở Tầm ở gần nhất lại được ăn những món mà họ khao khát ước mong.

"Cảm ơn." Đã lâu không ăn mất kiềm chế như thế, Sở Tầm hơi xấu hổ đặt bát xuống. Nhịn xuống cảm xúc muốn xem nồi nước canh đang tỏa khí nóng.

"Đừng khách sáo, đã ăn no chưa?" Trang Sinh Hiểu Mộng một tay cầm đùi thịt, một tay bưng bát canh. Không hề để ý tới hình tượng ngồi xổm xuống đất.

"Ừm." Sở Tầm rụt rè gật đầu.

Hắn không ngờ được mình lại có ngày được ăn món do chính tay vị công chúa nhỏ này làm. Mà đồ ăn lại vô cùng ngon nữa.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?"

Sở Tầm uyển chuyển nói: "Bởi vì cô thay đổi rất nhiều."

Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi: "Ngày trước trong mắt anh, ta có dáng vẻ thế nào?"

Sở Tầm hơi ngừng một lát, sau đó mới nói: "Vô cùng yêu kiều cao quý."

Khu bình luận trên màn hình lập tức bổ sung: "Vô cùng yếu ớt, dùng cái gì cũng phải là đồ tốt nhất, làm cái gì cũng phải có người hầu hạ. Không được như ý cái là nổi giận."

"Là một cô công chúa nhỏ điển hình, sống trong thế giới của chính mình. Nói thật là trước kia ta rất ghét Trang Sinh Hiểu Mộng."

"+1, ta cảm thấy chị gái và cô công chúa nhỏ ngày xưa hoàn toàn là hai người khác nhau."

"Ta cũng đối xử với cô ấy như hai người khác nhau."

"Không lẽ là hai người khác nhau thật?"

DTV

Trang Sinh Hiểu Mộng đỡ trán, nói: "Xin đừng nói uyển chuyển như vậy, cứ nói thẳng ra đi, ta thực sự rất muốn biết mình lúc trước như thế nào." Vì chuyện này ảnh hưởng tới những dự tính trong tương lai của cô. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Sở Tầm. Cô công chúa nhỏ luôn coi mình là trung tâm ngày xưa nay đã bắt đầu để ý tới cái nhìn của người khác?

Ánh mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng rất thành khẩn.

Sở Tầm hắng giọng, nói: "Ngày xưa, thật ra cô cũng rất được chào đón...”

Từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, là cô công chúa nhỏ tiêu chuẩn trong truyện cổ tích ảo tưởng, ngây thơ đáng yêu, không lo không nghĩ. Hằng ngày đều ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Công chúa nhỏ như vậy sao lại có người không thích chứ? Chỉ là sự yêu thích này không sâu sắc, mà Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không phải công chúa nhỏ thật sự.

Cô có thể được nâng lên tận trời, được bồi dưỡng trong hũ đường. Cũng có thể ngã mạnh từ trên trời xuống, chiếc kính lúp trên mạng luôn luôn phóng đại bộ dạng chật vật của cô ra trước mắt mọi người.

Cô công chúa giả, hàng giả, hàng dỏm...

Sở Tầm vừa nói xong, Trang Sinh Hiểu Mộng đã rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Nhìn vẻ mặt bên ngoài của cô không thể đoán được cảm xúc bên trong.

"Bây giờ cô không giống trước đây." Sở Tầm bắt đầu an ủi.

"Không." Trang Sinh Hiểu Mộng lắc đầu: "Không có gì không giống cả."
 
Chương 51


Cây cổ thụ không lo lắng cho cô, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hiểu sai ý của nó, hết lần này tới lần khác nó không có miệng nên không thể giải thích. Nhưng dù nó có miệng để nói thì với tính cách của Trang Sinh Hiểu Mộng cũng sẽ không vì nguy hiểm mà lùi bước tự bảo vệ mình.

Trang Sinh Hiểu Mộng dứt khoát bẻ cành cây trước mặt xuống, tiện tay biến nó trở thành mộc kiếm, sau đó nương theo cành cây bò lên thân cây khổng lồ.

Sấm chớp rền vang, bầu trời như nứt ra mấy khe hở rất sâu.

"Ầm ầm." Một tia sét đánh cháy cái cây bên cạnh cổ thụ thành tro bụi.

Cảnh tượng này khiến cổ thụ sửng sốt, gấp gáp đến mức rung lắc thân người muốn vứt cái thứ không sợ c.h.ế.t kia xuống.

"Đừng hoảng hốt, sấm sét này nhằm vào ta." Trang Sinh Hiểu Mộng trấn an: "Là thiên lôi độ kiếp của ta.” Ngay trước khi tia chớp tiếp theo giáng xuống, Trang Sinh Hiểu Mộng đã leo tới đỉnh cổ thụ. Cành cây gãy hóa thành trường kiếm, thừa phong ngự kiếm xông thẳng vào lôi vân mà đi.

Cổ thụ: "!!!!"

Trong lúc khán giả đang lo lắng luống cuống, quả cầu kim loại lao ra khỏi nhà gỗ, tốc độ nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh đều hóa thành bóng mờ.

"Cứu với, ta say xe...”

"Camera có tốc độ này là chuyện bình thường à?"

Camera vốn không thể đạt đến tốc độ này, nhưng Trang Sinh Hiểu Mộng đã thêm chút linh kiện cho nó. Trong tiếng gào thét liên hồi của khán giả, camera mới giảm tốc độ, trước màn hình là một góc cây lớn, đó chính là gốc cây lần trước bị dây leo biến dị ký sinh.

Khán giả còn không hiểu vì sao ống kính lại quay cây cổ thủ, cho đến khi ống kính nâng góc độ lên cao nhất, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trên thân cây khổng lồ, bay lên trời cao.

Trang Sinh Hiểu Mộng chân giẫm mộc kiếm, xung quanh sấm chớp dày đặc, sét đánh đùng đùng. Trong tay cô còn có một thanh mộc kiếm, một kiếm c.h.é.m ra bổ đôi chớp rền.

Khán giả: "Hình như xuất hiện ảo giác."

Khi nhìn lại lần nữa, phát hiện tinh thần của bọn họ không có vấn đề, người có vấn đề chính là Trang Sinh Hiểu Mộng!

"Sao cô ấy lại lơ lửng ở độ cao ngàn mét? Làm thế quái nào cô ấy làm được vậy?"

Khán giả điên cuồng nói với Hạ Trường Minh.

Hạ Trường Minh hoài nghi nhân sinh, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn biết sao?

Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xua tan mây sấm và sét rền, vừa truyền thụ kinh nghiệm cho cây cổ thụ đứng sừng sững đơn độc trong khu rừng rậm này.

"Hiện tại cơ thể ta quá yếu, không thể chịu được Thiên lỗi tôi luyện... Ngươi đừng giống như ta, Thiên lôi tôi luyện có lợi ích rất lớn, ngươi đừng lo không thể chịu được."

Cổ thụ rất muốn mở miệng nói: "Tiền bối ngài thật sự lo lắng thừa rồi, ta làm sao có thể giống như ngài nói xua tan mây sấm độ kiếp là có thể xua tan được."

Đáng tiếc Trang Sinh Hiểu Mộng chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc đại khái và ý nghĩ mơ hồ của nó. Buồn vui giữa cây và người không tương thông, cổ thụ chỉ muốn Trang Sinh Hiểu Mộng bình thường một chút, đừng có phát điên liều mạng nữa.

Bởi vì thân thể yếu ớt, lo rằng không thể chịu nổi Thiên lỗi tôi luyện mới dứt khoát đánh tan thiên lôi đi, hình như cách làm này không an toàn đâu.

Hình ảnh trực tiếp có độ phân giải siêu cao, mang đến chất lượng hình ảnh chân thật cho người xem. Trang Sinh Hiểu Mộng tay cầm cành cây, một kiếm bổ xuống vô cùng mạnh mẽ đánh tan tia chớp hung hãn lao về phía cô, mây đen xung quanh cũng theo đó mà biến mất hơn phân nửa.

Khán giả: "...!!"

"Má nó,... Làm giả thước phim truyền hình trực tiếp là phạm pháp đúng không?"

Vấn đề làm giả hình ảnh cũng được đào làm, vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng còn tự bê đá đập vào chân mình chứ?

Trang Sinh Hiểu Mộng không biết lúc này trong kênh truyền hình trực tiếp có bao nhiêu người kinh hãi rớt cằm, cũng không biết tổ chương trình đã phát điên đến mức sắp sụp đổ.
 
Chương 58


Sở Tầm không hiểu ý của Trang Sinh Hiểu Mộng, các khán giả đang xem cũng càng không hiểu. Bọn họ tận mắt chứng kiến Trang Sinh Hiểu Mộng một mình đơn phương độc đấu trong rừng rậm nguyên thủy, phong cách làm việc khác một trời một vực so với công chúa nhỏ ban đầu, sao có thể không giống nhau chứ?

Với câu nói vừa rồi của Trang Sinh Hiểu Mộng, mỗi người đều có một cách hiểu khác nhau.

"Đại thần có ý gì? Đang khiêm tốn hả?"

"Người đang phát sóng trực tiếp này là Trang Sinh Hiểu Mộng thật à? Cô ấy lợi hại thì lợi hại thật, nhưng có quan hệ gì với Trang Sinh Hiểu Mộng thật? Vì vậy nên cô ấy mới nói không có gì không giống ha?"

"Là công chúa giả hay là giả công chúa thì việc đại thần lợi hại liên quan gì tới cô ta chứ? Chắc đây chính là ý của đại thần."

Trang Sinh Hiểu Mộng không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của khán giả, Sở Tầm cũng không hỏi gì thêm. Buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, Trang Sinh Hiểu Mộng lại một lần nữa thể hiện năng lực thợ mộc của mình. Trước ánh nhìn đang dại ra của Sở Tầm, cô dùng nhiều tấm ván gỗ ghép lại thành một cái giường.

“Chúc ngủ ngon." Đồng hồ sinh học đúng giờ nhắc nhở Trang Sinh Hiểu Mộng nằm xuống nghỉ ngơi. Không gian bên trong nhà gỗ không quá lớn, ban đầu cũng chỉ là chỗ ở của một người. Cho dù có tâm để cách ra thì hai cái giường vẫn kê khá gần nhau.

Sở Tầm ngồi im một lát, sau đó đứng dậy dùng tấm ván gỗ còn lại dựng một cái giá, treo lên vải vóc còn thừa lên rồi đặt ở giữa hai chiếc giường làm tấm ngăn cách.

"Chúc ngủ ngon."

Ngày hôm sau, Trang Sinh Hiểu Mộng không ngờ Sở Tầm lại dậy sớm hơn cô.

Lửa đã nhóm, trên người Sở Tầm luôn mang theo những đồ có thể châm lửa. Lúc này hắn đang dùng

DTV

nồi bằng xương thủ đun nước ấm, chỉ là động tác nhóm lửa không được quen tay lắm.

"Chào buổi sáng." Trang Sinh Hiểu Mộng chào hỏi, tiếp nhận công việc bắt đầu làm bữa sáng.

"Chào buổi sáng." Sở Tầm tự giác lui sang một bên, thỉnh thoảng lại hỗ trợ một chút.

Bây giờ là ban ngày nên nhìn rõ ràng hơn tối hôm qua. Động tác của Trang Sinh Hiểu Mộng vô cùng thành thạo xử lý thịt tươi đầy máu.

"Kinh ngạc lắm à?" Trang Sinh Hiểu Mộng vừa nâng mắt đã nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tầm.

"Ừm." Phải là vô cùng kinh ngạc.

Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Yên tâm, thứ này có thể ăn, không có độc đâu."

"Ta không có ý đó." Đã hiểu nhầm, điều khiến hắn kinh ngạc chính là sự thay đổi trên người Trang Sinh Hiểu Mộng.

Sau đó những chuyện khiến Sở Tầm kinh ngạc càng nhiều thêm. Sự thay đổi trên người Trang Sinh Hiểu Mộng không hẳn không lớn, lần nào tận mắt chứng kiến cũng đều khiến hắn phải thay đổi ấn tượng lần nữa đối với cô cô chúa nhỏ yêu kiều này.

Bây giờ Trang sinh Hiểu Mộng là một người nói chăm chỉ thì rất chăm chỉ, nói là lười thì cũng rất lười. Cô sẽ kiên nhẫn hàng giờ đồng hồ để điêu khắc gọt đẽo đồ dùng hàng ngày, chăm sóc vườn rau. Hoặc là lười biếng ngồi im không nhúc nhích một chỗ nửa ngày trời.

Sở Tầm nhận ra mình không hiểu cô.

Bên chỗ Trang Sinh Hiểu Mộng thì vô cùng yên bình tĩnh lặng, còn trên mạng thì gió tanh mưa m.á.u chưa ngừng giây nào.

Trên mạng xuất hiện không ít tin hot liên quan tới Trang Sinh Hiểu Mộng, thoạt nhìn độ xác thực khá đáng tin cậy. Rất rõ ràng phải là một người ở bên cạnh cô mới có thể biết hết như vậy được.

"Xem ra người tung tin hot này đã ôm oán hận từ lâu."

"Hầu hạ lâu năm bên cạnh loại người đó thì có là ai cũng thấy hận thôi."

"Cô ta có bệnh hả, nước uống vào miệng lạnh đi mấy độ cũng muốn xử phạt cung nữ.”

“Trông cô ta cũng có bệnh thật mà, hàng ngày rơi bao nhiêu cọng tóc cũng cần phải có quy định."

"Oa, viên bảo thạch mỗi lần chỉ cho ra ba viên kia hóa ra lại là tài nguyên khan hiếm, sản lượng hàng năm chưa tới trăm viên. Vùng đất sản xuất ra bị thú Tinh tế chiếm lĩnh, hàng năm có vô số người c.h.ế.t vì bảo thạch."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom