Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 120


*Editor: Trôi

_______________________________________

Một năm sau, kết quả của Bạch Yên Nhiên và Cô Lang đều được công khai. Bạch Yên Nhiên có hành vi ác liệt, kết án tù chung thân.

Mà Cô Lang đã giết rất nhiều người nên trực tiếp bị tử hình.

Toàn mạng trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, Liễu Nhiên cũng không quan tâm mấy cái đó, nói thật ra, thời gian nàng và Bạch Yên Nhiên gặp nhau còn chưa đến 1 tuần.

Bà ta ra tù liền hại Liễu Nhiên, nhưng cả hai cũng chẳng có một buổi gặp mặt tử tế nào.

Cho nên, nàng căn bản không định khắc ghi cái tên này trong lòng. Cho dù là tử hình hay tù chung thân, đối với Liễu Nhiên mà nói đều giống nhau cả.

Đương nhiên, đối với Bạch Yên Nhiên thì tù chung thân chẳng khá hơn tử hình là bao.

Vì Liễu Nhiên là cảnh sát, mức án của bà ta cũng không chỉ dừng lại ở 21 năm.

Hiện tại, Bạch Yên Nhiên đã sắp 40 tuổi, nếu chờ đến năm bà ta 80 tuổi mới được ra ngoài thì coi như là lãng phí cả cuộc đời.

Có khi tâm trạng của Bạch Yên Nhiên còn tệ hơn so với bị tử hình ấy chứ.

Liễu Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Với tính cách của Bạch Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng gây ra tội mới thôi. Một ngày nào đó, bà ta sẽ tự đẩy bản thân vào tội chết.”

Kha Viêm gật đầu: “Nhiên Nhiên nhà mình nói cái gì cũng đúng hết.”

Liễu Nhiên cười cười, dùng đỉnh đầu đẩy đẩy cằm của cậu, nói: “Ngày mai chúng ta tới thăm chị dâu và cháu trai đi.”

Kha Viêm: “Ừ.”

Đứa con đầu lòng của Liễu Hàm sinh ra vào cuối tháng 1, thời tiết rét lạnh, vừa mới chào đời liền phải bọc trong các loại áo bông.

Liễu Nhiên chỉ tới nhìn thoáng qua vào ngày Liễu Hàm sinh, bởi vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên sau đó chưa từng thấy mặt nàng.

Hôm nay đúng là ngày Liễu Hàm xuất viện, Liễu Nhiên và Kha Viêm đến đón người.

Lúc cả hai lái xe đến bệnh viện, Thu Lan Huyên đang thu dọn đồ vật.

Hiện giờ Liễu gia có tiền, Thu Lan Huyên không cần động tay, lúc con dâu ở cữ đã mời nguyệt tẩu* chuyên nghiệp nhất, tiền lương một tháng là 3 vạn, còn thêm tiền ăn uống.

*Nguyệt tẩu: nhân viên giúp việc gia đình cao cấp, thường là người chăm sóc các bà mẹ mới sinh và trẻ sơ sinh chuyên nghiệp – theo Baidu.

Thu Lan Huyên chỉ cần thỉnh thoảng trông đứa trẻ là được, những ngày tháng vui vẻ đùa cháu đương nhiên sẽ thoải mái hơn việc vừa phải chăm con dâu vừa phải trông cháu rồi.

Bà nội Liễu và ông nội Liễu cũng tới, bọn họ lớn tuổi rồi, hiện tại đang luân phiên sống ở nhà Liễu Binh và Liễu Tướng.

Con cái của hai nhà đã trưởng thành, sớm dọn ra ngoài ở từ lâu, thỉnh thoảng nhớ nhà thì mới trở về. Vậy nên cả hai căn nhà đều trống trải, hai vị bô lão ở nhà ai cũng được.

Vợ của Liễu Tướng – Mao Tú Băng thời trẻ luôn sống với bà nội Liễu, hai người đã ở chung hơn 10 năm, cũng có hình thức ở chung riêng.

Thu Lan Huyên không sống với mẹ chồng, bà nội Liễu cũng hiếm khi ở nhà vợ chồng bà. Chủ yếu là do Kha Nguyên Thái rảnh rỗi liền thích đến nhà bọn họ, điều này làm bà nội Liễu rất không quen.

Cụ chỉ thích ở nhà với chồng mình ( tức là không có người lạ), Liễu Tướng và Mao Tú Băng đều bận việc nên ít khi ở nhà. Vì thế, trên thực tế, hàng năm bà nội Liễu đều ở tại nhà Liễu Tướng.

Hiện giờ, hai đứa con trai của cụ đã giàu có, hai vợ chồng cụ cũng rất may mắn, lớn tuổi rồi mà cũng không mắc các loại bệnh về huyết áp hay tim mạch, bình thường lúc rảnh rỗi còn có thể chạy hai vòng trên núi.

Mấy thứ mà hệ thống đưa tất nhiên là đồ tốt, hạt đậu xanh từ nhiệm vụ “giúp Khương Lam dũng cảm đối mặt” cũng không kém nước thuốc chữa bách bệnh của Liễu Nhiên.

Nàng suy xét một chút, cuối cùng ném nó vào trong một nồi nước to.

Đến nay Liễu Nhiên vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của mẹ và bà nội lúc ấy…

Đó là loại ánh mắt khi nhìn thấy người ngốc và kẻ điên, một cái nồi nước to chỉ dùng để luộc 1 hạt đậu xanh, nàng còn rất kiên trì nấu đến khi hạt đậu nát bét tan hết ra.

Thật ra đậu xanh và nước thuốc trong không gian của Liễu Nhiên có tác dụng như nhau. Các loại bệnh ở xã hội hiện tại chỉ dùng nước thuốc cũng đủ trị rồi, bởi vậy, sau khi nàng nấu nát đậu xanh xong liền bỏ thêm một ít đường, sau đó múc ra cốc chia cho mỗi người một phần.

Đương nhiên cũng gửi một chai lớn cho Khương Lam đang quay phim ở nơi xa.

Hắn hỏi đây là cái gì, Liễu Nhiên liền đáp: “Chè đậu xanh, anh tự uống đi.”

Khương Lam nghe lời, lập tức vặn nắp ra uống hết chai nước.

Uống xong hắn liền cảm thấy tinh thần cực kì sảng khoái, khen ngợi: “Chè đậu xanh của em uống rất ngon.”

Liễu Nhiên cười, nói: “Đương nhiên, em đã bỏ thêm một cân đường vào.”

Khương Lam: “….” Bảo sao nó lại ngọt như vậy.

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống. Đến thế kỷ 21 nhiều năm như vậy, Liễu Nhiên rất để ý những người đã ở cạnh mình bao năm qua. Thế giới này khiến nàng cảm thấy thoải mái, cho nên, ngay cả Bối Kim Long cũng được tặng một lọ nhỏ.

Bối Kim Long tôn sùng nó như báu vật, liên tục quỳ xuống cảm ơn Liễu Nhiên đã tặng quà. =)))

Nàng thật sự rất cạn lời, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Bối Kim Long mang chè đậu xanh về liền lập tức uống hết, để tránh đêm dài lắm mộng, lọ chè bay mất.

Uống xong, chú liền cảm thấy cơ thể nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lại thấy may mắn khi mình có thể tạo quan hệ với Liễu Nhiên.

Khi Thu Lan Huyên thu dọn đồ gần xong, bà nội Liễu ôm chắt trai ngồi ở bên cửa sổ phơi nắng, vẻ mặt đầy yêu thương.

Đây là đứa cháu chắt đầu tiên của nhà họ Liễu a!

Cụ thấy Liễu Nhiên đi vào liền liếc nhìn bụng nàng một cái rồi nói: “Cháu cũng nên suy xét chút đi.”

Liễu Nhiên hiếm khi đỏ mặt: “Nội đừng nói lung tung.”

Bà nội Liễu: “Bà già này nói lung tung cái gì?!”

Kha Viêm lấy tay che môi, cười nói: “Nhiên Nhiên, bà nội cũng lớn tuổi rồi, em nhường bà một chút đi.”

Bà nội Liễu cười, cúi đầu nói với chắt trai: “Đúng vậy, Mao Mao lớn lên sẽ yêu quý bà cố đúng không?”

Liễu Nhiên cười nhạo: “Cho nên cháu mới nói bà nội bất công đến không biên giới.”

Bà nội Liễu: “Tao thiên vị chắt thì làm sao?”

Nói xong, cụ lại cười, cúi đầu thủ thỉ với đứa trẻ: “Đúng không Mao Mao, bà là bà cố.”

Liễu Nhiên càng nghe cái biệt danh này càng thấy lạ, bèn hỏi: “Ai đặt biệt danh cho thằng bé vậy? Nghe giống hệt như sâu lông.”

Liễu Hàm ngượng ngùng mà nói: “Là chị đặt.”

Liễu Nhiên: “Sao lại đặt là Mao Mao?”

Liễu Hàm liền cười: “Lúc sinh ra trông rất xấu, chị muốn nó giống như sâu lông vậy, lột xác thành con bướm xinh đẹp.”

Liễu Nhiên lập tức nghẹn lời: “Ý nghĩa của cái tên đúng thật là sâu lông ha.”

Liễu Văn tự hào: “Sâu lông thì sao? Rất đáng yêu mà!”

Liễu Nhiên: “Lời này còn buồn nôn hơn sâu lông nhiều.”

Liễu Văn: “…”

Thu Lan Huyên bật cười, dỗi Liễu Nhiên một câu: “Con nói nó ít thôi, nó mới làm cha, ngớ ngẩn chút có sao đâu?”

Liễu Nhiên nói đùa: “Mẹ có cháu rồi thì khác ha, con gái không còn địa vị luôn.”

Thu Lan Huyên đáp: “Nếu con sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại thì còn sợ không có địa vị sao?”

Liễu Nhiên liền câm miệng.

Liễu Binh làm xong thủ tục liền trở về nói: “Đi thôi đi thôi! Anh trả phòng bệnh rồi, anh cả cũng lái xe đến rồi. Đặt đứa bé vào một cái giỏ đi, đừng để gió lọt vào.”

Một đám người nhanh chóng xuống tầng, Kha Viêm lái xe tới, người cũng nhiều, đám người bèn chia nhau vào 2 xe.

Dọc theo đường đi, mọi người nói nói cười cười, rất nhanh liền đến chung cư Vinh Hoa. Vừa đến cổng, Liễu Nhiên liền phát hiện sự khác biệt, có một tấm thảm đỏ kéo dài từ cổng vào, hai bên thảm đều là bong bóng màu hồng nhạt và hoa hồng đỏ, tấm thảm trải dài tới tận trước cửa nhà bọn họ.

Nếu có người trong chung cư kết hôn thì sẽ có loại tràng cảnh hoành tráng như này, vậy nên Liễu Nhiên cũng không để ý nhiều.

Khi xe đậu ở cửa toà nhà, Liễu Tướng kêu mọi người xuống xe trước.

Lúc ấy Liễu Nhiên liền cảm thấy kì lạ, mang đứa bé lên tầng bằng thang máy ở bãi đậu xe cũng giúp thằng bé không trúng gió, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao không lái xe đến bãi đậu xe.

Thấy mọi người đều xôn xao đi xuống, Liễu Nhiên liền đi sau Kha Viêm để xu0ng xe. Mới bước đến cửa xe thì lại thấy Kha Viêm xoay người đưa tay đến trước mặt nàng.

Liễu Nhiên sửng sốt, định đỡ mình đi xuống hả? Nàng khó hiểu mà nói: “Không cần đâu.”

Kha Viêm kiên trì: “Em là con gái còn anh là một quý ông lịch sự. Điều này vẫn cần thiết.”

Liễu Nhiên bất đắc dĩ, đặt tay vào lòng bàn tay của cậu, Kha Viêm nắm chặt tay nàng, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Liễu Nhiên ừ một tiếng, xuống xe xong nàng lại xoay người muốn lấy đồ vật giúp mọi người, Thu Lan Huyên liền gạt bay tay của con gái ra và nói: “Mấy cái này cần con phải lấy sao? Mẹ ôm cháu rồi, thằng anh con không có tay à?”

Liễu Văn khoa trương mà nói: “Biết biết biết, mẹ thương con gái không xót con trai, con đi lấy con đi lấy.”

Một đám người xách đồ đầy tay, xô xô đẩy đẩy mà đi vào bên trong, thảm đỏ trên mặt đất vẫn luôn kéo dài đến cửa thang máy.

Liễu Nhiên đi cùng mọi người đến trước cửa thang máy, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Nàng hỏi Thu Lan Huyên: “Hôm nay có người kết hôn phải không mẹ? Thang máy còn được trang trí bằng tấm vải màu hồng, nhưng sao lại không thấy ai ra chúc mừng nhỉ?”

Thu Lan Huyên liền nói: “Ai biết đâu? Mấy ngày nay mẹ cũng không có ở nhà.”

Liễu Nhiên vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nghe thấy câu trả lời của bà thì cũng không hỏi nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thang máy ngừng ở tầng 9 một lúc lâu rồi mới từ từ đi xuống.

Liễu Nhiên tiến lên đè xu0ng nút mở cửa, định để cả nhà đi vào trước. Kết quả, 2 bên thang máy đồng thời mở ra, đinh một tiếng, cửa thang máy dần dần di chuyển sang 2 bên.

Liễu Nhiên đứng ở cạnh cửa liền thấy một quả bóng bay màu hồng bay ra khỏi thang máy. Quả bóng tròn tròn rất đáng yêu, bên dưới có một sợi dây nhỏ, đầu dây treo một mảnh giấy.

Liễu Nhiên sững sờ, trên tờ giấy viết: Năm tháng phồn hoa, tôi đã yêu một người.

Nét chữ cứng cáp, nàng nhận ra đó là bút tích của Kha Viêm.

Cửa thang máy mở hoàn toàn, Liễu Nhiên tò mò nhìn quanh, lúc này nàng mới phát hiện bên trong thang máy toàn bóng bay, tất cả đều bay ra ngoài sau khi cửa mở.

Trong phút chốc, xung quanh mọi người toàn là bóng bay màu hồng mộng mơ, tất nhiên Liễu Nhiên cũng bị chúng vây quanh.

Một số quả bóng được đính kèm chùm hoa nhỏ, trên cánh hoa còn đọng sương.

Vài quả bóng khác thì treo mảnh giấy be bé, nội dung trên giấy là những lời âu yếm và hứa hẹn động lòng người.

Liễu Nhiên chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng ngay lúc này, một bản nhạc êm tai từ chiếc loa ở tầng 1 lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

Trong tiếng nhạc lãng mạn, Kha Viêm đi lên từ phía sau đám người.

Bây giờ Liễu Nhiên mới nhận ra, hôm nay cậu mặc quần áo cùng màu với mình, trong tay còn cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ.

Kha Viêm bước đến chỗ Liễu Nhiên với nụ cười trên môi, ngay giây phút đó, nàng đã ngầm hiểu cậu định làm gì.

Trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn…

Quả nhiên, sau khi đi đến trước mặt Liễu Nhiên, cậu chậm rãi quỳ một gối xuống, mở hộp gỗ làm lộ ra chiếc nhẫn kim cương nằm ở bên trong.

Đúng lúc bài hát chạy đến câu: “Chúng ta đã cùng nhau đi qua ngàn dặm đường, đầy ắp kỷ niệm, hãy cùng nhau đi hết cả đời này em nhé.”

Kha Viêm từ từ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Liễu Nhiên, nghiêm túc mà nói: “Từ khi anh gặp em vào năm 12 tuổi, chúng ta đã ở bên nhau suốt bao năm qua. Cả đời này, em sẽ luôn nằm trong trí nhớ của anh, và trên đường đời của anh cũng không thể thiếu em được. May mắn như anh, hạnh phúc như anh, trong những ngày tháng sau này, anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời. Nhiên Nhiên, em có đồng ý gả cho anh không?”
 
Chương 121: Ngoại truyện 1


*Editor: Trôi

_______________________________________

Năm Kha Nhung 3 tuổi, có một ngày, khi đang xem phim đội chó cứu hộ ở nhà, bé đã hưng phấn quăng vỡ một chiếc cúp của mẹ mình.

Liễu Nhiên từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy chiếc cúp vỡ trên mặt đất, ánh mắt nàng lúc ấy rất lạnh lùng.

Vì thế, Kha Nhung đã tự làm mình bay lên ngay trước mặt Liễu Nhiên, bay tới nóc nhà luôn.

Liễu Nhiên: “…”

Cũng chính vào ngày này, Liễu Nhiên chợt phát hiện con gái mình có dị năng.

Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng chuyện lớn này vẫn khiến nàng sững sờ trong giây lát. Sau đó, Liễu Nhiên liền gọi điện cho chồng.

Lúc đó, Kha Viêm đang bị Trương Ninh kéo đến công ty dự tiệc cuối năm thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của vợ mình.

Kha Viêm hỏi nàng: “Có chuyện gì sao Nhiên Nhiên?”

Giọng của Liễu Nhiên vẫn bình tĩnh như thường: “Là như vầy, em muốn nói với anh về chuyện của Nhung Nhung.”

Nói đến con gái, Kha Viêm liền lộ ra nụ cười vui vẻ, hỏi: “Chuyện gì hả em?”

Liễu Nhiên: “Vừa nãy, con gái anh tự làm mình bay lên, em đã kiểm tra một chút, phát hiện nó có dị năng hệ gió.”

Kha Viêm: “Hả?”

Liễu Nhiên: “Hơn nữa còn là dị năng cấp độ 3, khá mạnh.”

Kha Viêm: “….”

Liễu Nhiên: “Hiện tại con bé đã tự cố định mình trên nóc nhà, em nên kéo nó xuống dưới như thế nào?”

Kha Viêm: “Em không thể tự đi lên được sao?”

Liễu Nhiên: “Em vừa lên là con bé lại để bản thân trôi lơ lửng. Em sợ lát nữa nó không khống chế được, bay luôn lên trời thì không tốt lắm.”

Kha Viêm: “…” Đó gọi là không tốt lắm hả? Đó là cực kì không tốt!

Vậy nên, Kha Viêm đã vội vàng quay về ngay lập tức, quả nhiên thấy con gái nhà mình đang lơ lửng trên nóc nhà. Kha Nhung thấy ba ba trở về liền lớn tiếng kêu: “Ba ba, mẹ muốn đánh con!”

Kha Viêm: “Con có thể xuống đây trước được không?”

Kha Nhung lắc đầu: “Không được, đi xuống sẽ bị đánh, Nhung Nhung sợ.”

Kha Viêm: “Con đã làm gì?”

Kha Nhung chỉ vào những mảnh vỡ trên mặt đất, nói: “Con làm rơi cúp của mẹ.”

Kha Viêm thở dài: “Không sao, đến đây, đến chỗ ba ba nè.”

Kha Nhung nhìn Liễu Nhiên một cái, sau khi xác định mẹ mình chắc chắn sẽ không ra tay, bé mới bay tới bên cạnh và nhào vào lòng ba ba.

Điều này khiến Kha Viêm cảm thấy rất khó khăn, bởi vì con gái hắn sắp phải đến nhà trẻ học mẫu giáo.

Thế nên, những gì mà Kha Nhung phải làm trước khi vào mẫu giáo là học cách che giấu dị năng của mình.

Liễu Nhiên nói với con gái: “Con không thể làm mình bay lên.”

Kha Nhung gật đầu, nói: “Vâng.” Nói xong, bé liền khiến cơ thể tự động bay lên, hơn nữa còn cười khúc khích.

Liễu Nhiên cười lạnh, rút ra một cành liễu.

Kha Nhung: “….”

Bé lại ngoan ngoãn phiêu trở về.

Kha Viêm hỏi Kha Nhung: “Con còn làm được gì khác không?”

Kha Nhung duỗi tay hướng về một chiếc sô pha, ghế sô pha giống như đã chịu sự công kích của vật nặng mà bay vút về phía ban công, nát bét đến mức chia năm xẻ bảy.

Kha Nhung quay đầu nhìn Kha Viêm, vừa ngây thơ lại khờ dại mà hỏi: “Cái này có tính không ba ba? Nhung Nhung có giỏi không ạ?”

Kha Viêm: “Con làm được từ bao giờ vậy?”

Kha Nhung sờ sờ đầu nhỏ: “Nhung Nhung không nhớ rõ… Hình như con làm được từ tháng trước rồi.”

Kha Viêm: “Vậy tại sao Nhung Nhung không nói cho ba ba biết?”

Kha Nhung cười vui vẻ hơn: “Bởi vì lúc đó Nhung Nhung đã quăng nát bàn cờ của ông nội ạ. Con sợ mọi người sẽ mắng con.”

Kha Viêm híp mắt nhìn bé: “Là cái bàn cờ giá 30 vạn kia sao?”

Kha Nhung nhìn ánh mắt của ba ba dần trở nên sắc bén, bé cũng cười không nổi nữa, bất an mà vặn vặn ngón tay: “Con không biết nó bao nhiêu tiền. Không phải Nhung Nhung cố ý, là Nhung Nhung không cẩn thận, không khống chế được, nó đã tự rơi xuống đất vỡ tan tành rồi.”

Kha Viêm duỗi tay xoa đầu con gái: “Không sao, ba ba không trách con.”

Kha Nhung ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đen láy tràn ngập vui vẻ: “Thật sao? Ba ba không trách Nhung Nhung thật sao? Vậy cái thứ gì đó của ba ba bị con xóa rồi, người cũng đừng tức giận có được không?”

Kha Viêm hít sâu một hơi: “Quả nhiên cái chương trình ba viết nửa năm kia là con xóa!”

Kha Nhung lắc đầu, ôm cái đầu to của mình mà lẩm bẩm: “Không phải Nhung Nhung cố ý đâu, con chỉ không cẩn thận thôi. Ba ba đừng tức giận, chờ Nhung Nhung trưởng thành sẽ kiếm tiền cho ba mà.”

Vẻ đáng yêu và năng lực phá hoại của con gái tạo thành sự đối lập cực lớn, nhưng cuối cùng Kha Viêm vẫn chấp nhận.

Hắn nắm tay Kha Nhung mà nói: “Ba ba có thể không tức giận, nhưng Nhung Nhung phải đồng ý với ba ba một điều. Từ hôm nay trở đi, con không thể sử dụng năng lực hay làm việc vừa nãy trước mặt người khác.”

Kha Nhung nhíu mày: “Tại sao ạ? Đó là việc xấu sao? Nhung Nhung là đứa trẻ hư sao?”

Kha Viêm bế bé lên, đáp: “Đương nhiên không phải rồi. Nhung Nhung là đứa bé ngoan, nhưng đây là bí mật giữa con và ba ba, chúng ta làm thoả thuận, được không?”

Kha Nhung lại ôm cái đầu to của mình, uốn éo cơ thể với cái bụng tròn rồi nói: “Không được không được, Nhung Nhung muốn chia sẻ với bạn bè cơ.”

Liễu Nhiên ở phía đối diện rút cành liễu ra với vẻ mặt vô cảm, Kha Nhung ngồi trong vòng tay của Kha Viêm giật mình, ôm chặt lấy cổ ba ba, dựa vào vai hắn nói nhỏ: “Vâng vâng vâng, mẹ đừng đánh, Nhung Nhung sẽ ngoan.”

Kha Viêm: “…”

Liễu Nhiên nhìn con gái: “Nếu có một ngày, giáo viên gọi điện thoại cho mẹ, nói rằng con đã làm những việc kì lạ bằng khả năng của mình, con chắc chắn sẽ phải đói bụng.”

Là một đứa trẻ đặt việc ăn uống lên hàng đầu, những lời này khiến Kha Nhung áp lực cực lớn, bé trợn to mắt nhìn người mẹ kính yêu của mình, mặt mếu máo, cuối cùng thỏa hiệp mà nói: “Thưa mẹ, con biết rồi. Nhung Nhung sẽ không nói cho người khác, Nhung Nhung phải ăn cơm cơm mới mau lớn được. Mẹ đừng giận, Nhung Nhung rất ngoan.”

Liễu Nhiên cười cười: “Ngoan lắm.”

Những ngày tháng run sợ trong lòng trôi qua, trường mầm non Hoa Hướng Dương cuối cùng cũng khai giảng.

Kha Viêm tự mình mang con gái đến trường học đăng ký. Kha Nhung là một bé gái có cái đầu to tròn, gương mặt bầu bĩnh, hai má nhiều thịt đến nỗi chính bản thân bé dùng tay còn không nắm hết được.

Giáo viên của Kha Nhung tên là Miêu Miêu, mọi người đều gọi cô nàng là giáo viên Miêu Miêu.

Giáo viên Miêu Miêu có vẻ ngoài rất đáng yêu với mái tóc ngắn, mặc một chiếc váy ngắn rất trẻ trung và dễ mến.

Kha Viêm là một người đàn ông hơn 30 hơn tuổi, cũng không có bị dáng vẻ này mê hoặc. Hắn đã có gia đình, hơn nữa… bà xã còn rất mạnh. =)))

Giáo viên Miêu Miêu cầm một cuốn sổ nhỏ, hỏi Kha Nhung: “Hôm nay bé có muốn vào chơi cùng cô không?”

Kha Nhung bình tĩnh mà lắc đầu: “Không được, không được, mẹ con không cho.”

Kha Viêm: “Khụ, mẹ con không phải là không cho, đừng nói lung tung.”

Kha Nhung liền nhăn mày, nói: “Nhung Nhung không có nói lung tung, là mẹ không cho.”

Kha Viêm lấy điện thoại ra: “Vậy để ba ba hỏi mẹ con.”

Kha Nhung trừng lớn hai mắt, lập tức nhào tới nhưng cũng chỉ có thể ôm lấy đùi Kha Viêm.

Bé la lớn: “Ba ba thật tồi, tìm mẹ cáo trạng là đứa trẻ hư. Nhung Nhung không có nói xấu mẹ, Nhung Nhung rất yêu mẹ.”

Kha Viêm cúi đầu nhìn con gái, cười nhẹ: “Vậy sao? Thế thì Nhung Nhung phải nghe lời cô giáo, buổi chiều ba lại đến đón con về.”

Kha Nhung mếu máo: “Nhưng mà Nhung Nhung không muốn đi học.”

Miêu Miêu cười cười nói với Kha Viêm: “Ba của Nhung Nhung đừng lo lắng, các bé vừa mới đến trường đều như thế này, hai ngày nữa sẽ quen thôi.”

Kha Nhung vẫn nãi thanh nãi khí mà kêu: “Con không quen được đâu! Ở đây không có ba mẹ, con không quen.”

Cô giáo nhìn bộ dạng “người nhớn” của bé, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Kha Viêm giật giật khóe miệng: “Con không thể ở cạnh ba mẹ cả đời được.”

Kha Nhung ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao lại không thể ạ? Nhung Nhung không đáng yêu sao? Ba ba không yêu Nhung Nhung nữa sao? Người muốn vứt bỏ Nhung Nhung sao?”

Miêu Miêu nhanh chóng trả lời thay Kha Viêm: “Đương nhiên không phải thế! Ba của Nhung Nhung chắc chắn rất yêu Nhung Nhung, nhưng Nhung Nhung là trẻ con, nhiệm vụ của một đứa trẻ chính là đi học.”

Kha Nhung nhíu mày, khó hiểu mà hỏi: “Đi học để làm gì ạ?”

Miêu Miêu nghiêm túc mà đáp: “Là để thi vào đại học thật tốt.”

Kha Nhung: “Tại sao phải thi vào đại học tốt ạ?”

Miêu Miêu: “Để sau này em có thể tìm một công việc tốt.”

Kha Nhung: “Vì sao phải tìm một công việc tốt ạ?”

Miêu Miêu: “Đương nhiên là để cuộc sống sau này của em thoải mái hơn rồi!”

Kha Nhung không vui: “Tại sao con lại phải thay đổi cuộc sống thoải mái ở hiện tại chứ?!”

Miêu Miêu sững sờ, nhất thời không đuổi kịp suy nghĩ của bé: “Hiện tại em đang sống thoải mái, nhưng sau này mà không có tiền thì sẽ luôn luôn phải sống không thoải mái nha!”

Kha Nhung liền nói: “Không sao hết, ba mẹ Nhung Nhung có tiền mà, Nhung Nhung không muốn đọc sách.”

Bé quay đầu nhìn ba ba của mình, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong.

Kha Viêm nhìn đồng hồ đeo tay: “Đọc sách là để nâng cao kiến thức, để con hiểu chuyện hơn. Nếu Nhung Nhung không hiểu chuyện, lúc mẹ về mẹ sẽ đánh con.”

Kha Nhung mím môi, thì thào: “Con rất ngoan! Mẹ sẽ không đánh con đâu!”

Kha Viêm giật giật khóe miệng: “Hôm qua con cũng nói như vậy đó, nhưng TV trong nhà hỏng rồi.”

Kha Nhung: “Đó là do Nhung Nhung không cẩn thận thôi, Nhung Nhung cũng không cố ý mà.”

Kha Viêm: “Thế nên con phải học cách cẩn thận ở trường.” Nói xong, hắn cũng không để ý đến con gái nữa mà là nói với giáo viên một câu: “Làm phiền cô giáo rồi, tôi sẽ đi đóng tiền.”

Miêu Miêu gật đầu, bàn giao với Kha Viêm xong liền nắm tay dắt Kha Nhung đến phòng học. Kha Nhung khác với các bạn nhỏ khác rất nhiều, mặc dù mới tới ngày đầu tiên nhưng bé không khóc không nháo, an an tĩnh tĩnh đi theo cô nàng.

Đến nơi, Kha Nhung phát hiện có rất nhiều bạn nhỏ cùng tuổi với mình, tất cả đều đang ngồi ở bên cạnh bàn chơi xếp gỗ.

Đôi mắt của bé lập tức sáng lên, quay đầu hỏi cô giáo: “Nhung Nhung có thể kết bạn không ạ?”

Miêu Miêu liền cười, nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Cô nàng buông tay Kha Nhung ra, bé mang cặp sách nhỏ của mình lon ton chạy đến bên cạnh một bé gái, háo hức mà hỏi: “Cậu có thích ăn kẹo không?”

Cô bé kia thấy Kha Nhung đến gần mình, lại nghe nói có kẹo ăn liền vui vẻ gật gật đầu.

Kha Nhung cúi đầu, cẩn thận lấy ra một viên kẹo từ trong cặp sách đưa đến trước mặt bé gái và nói: “Tớ cho cậu ăn, chúng ta làm bạn với nhau được không?”

Nói xong, bé nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười xán lạn như hoa hướng dương, đôi má ửng hồng đáng yêu.

Thế nhưng, bé gái phía đối diện chỉ duỗi tay muốn lấy kẹo, mở miệng từ chối: “Tớ có bạn rồi.”

Kha Nhung vừa nghe liền thu tay lại: “Vậy cậu không thể ăn kẹo của Nhung Nhung, cái này chỉ dành cho bạn của Nhung Nhung thôi.”

Sau đó, bé xoay người đi tìm người bạn mới.

Cô bé bị bỏ lại kia ngây người, thấy không có kẹo thì lập tức ngẩng đầu khóc lớn.

Tiếng khóc vừa vang lên, những đứa trẻ khác cũng khóc theo, âm thanh hỗn loạn nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Miêu Miêu: “…”

Kha Nhung thấy tất cả mọi người đều khóc, bé sợ tới mức nhanh chóng trốn vào góc đặt sách báo, Miêu Miêu dở khóc dở cười, đi đến ôm bé lên.

Kha Nhung co người lại thành một đống, lớn tiếng kêu: “Nhung Nhung không cố ý mà, sao bạn ấy lại khóc?”

Miêu Miêu liền xoa đầu bé: “Bạn ấy muốn ăn kẹo, em cho bạn ăn được không?”

Kha Nhung: “Không được không được, cái này là dành cho bạn của Nhung Nhung. Bạn kia ăn thì bạn của Nhung Nhung sẽ không được ăn nữa.”

Vì thế, bé gái kia càng khóc to hơn.

Kha Nhung thấy cô bé khóc đến mức thở không nổi, giáo viên bên cạnh cũng không dỗ được thì mới tuột khỏi người Miêu Miêu, đi đến bên cạnh rồi bóc kẹo bỏ vào trong miệng của cô bé.

“Nhung Nhung cho cậu ăn này, đừng khóc.”

Bé gái đưa tay lau nước mắt, nói: “Cảm ơn.” Sau đó vừa nấc cục vừa kéo tay Kha Nhung: “Vậy chúng ta làm bạn đi.”

Kha Nhung ngạc nhiên, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Ừm, cậu là người bạn đầu tiên của Nhung Nhung, Nhung Nhung sẽ bảo vệ cậu.”

“Ừm!”

Cứ như vậy, bé đã có người bạn đầu tiên trong đời….

Tuy nhiên, Kha – thích gây rắc rối – Nhung cũng không tránh được bi kịch, trong ngày đầu tiên đi học bé đã làm thùng đựng đồ chơi bên cạnh giá sách đổ xuống, đồ chơi rơi vãi đầy trên mặt đất.

Lúc ấy Kha Nhung quá kích động nên dị năng bị phóng thích ra ngoài. Trên thực tế, bé cũng không lại gần thùng đồ chơi.

Bởi vậy, một bé trai ngồi chơi ở gần đó nhất đã bị phê bình.

Kha Nhung chợt nhớ tới lời nói của mẹ: “Đứa trẻ ngoan sẽ không nói dối.”

Vì thế, bé dũng cảm mà đứng lên, hô to: “Cô ơi, cô đừng mắng Quân Quân, cái kia là do con làm á.”
 
Chương 122: Ngoại truyện 2


*Editor: Trôi

_______________________________________

Năm Kha Nhung lên 8 tuổi đã nối nghiệp mẹ mình, trở thành một cảnh sát.

Khụ.

Đương nhiên, điều này gần như không thể xảy ra, dù sao thì bé còn quá nhỏ.

Nhưng Kha Nhung quả thật đã trở thành một người nằm vùng, trợ giúp cảnh sát giải quyết một vụ án giết người.

Mà chuyện này phải bắt đầu kể từ công việc của Liễu Nhiên…

Những năm gần đây, nàng dần dần thăng chức ở đồn cảnh sát.

Đồng nghiệp của Liễu Nhiên muốn không ghen tị cũng khó, chỉ là một nhân viên làm chứng minh thư cho người ta mà cứ cách 1 năm lại thăng một bậc, cách 1 năm thăng một bậc… Trông nó có ngang ngược vô lý không chứ?

Cả đám đều nghi ngờ Liễu Nhiên đã đi cửa sau, hơn nữa còn đi rất trắng trợn và quá đáng, cô chuyên làm chứng minh thư thì sao lại thăng thành đội trưởng đội tuần tra hả?!

Sau khi thăng chức cho Liễu Nhiên, bọn họ còn muốn mở một đại hội khen ngợi. Điều làm cho người ta cạn lời nhất là, lý do Liễu Nhiên được thăng chức thật sự là từ việc làm chứng minh thư cho người khác.

Này thì khen kiểu gì?

Chỉ có thể nói: Chứng minh thư mà cô gái này làm quá đẹp luôn! Tỉ lệ thuận lợi là 100%.

Biết làm sao bây giờ? Chỉ khen được như thế thôi!

Vì vậy đã có người đi khiếu nại cục trưởng.

Đây cũng không phải chuyện vặt vãnh bình thường đâu! Đơn khiếu nại này chắc chắn sẽ được chấp nhận nhỉ? Không xử lý tốt thì có khi cục trưởng cũng tiêu đời luôn.

Mọi người bắt đầu chờ đợi kết quả. Chờ đợi mòn mỏi, chờ đến một ngày, Liễu Nhiên đột nhiên có thành tích hăng hái làm việc nghĩa.

Lúc này, cuộc gọi của bên nhận đơn khiếu nại cũng tới rồi. Bên đó nói rằng sau khi điều tra thì phát hiện nữ cảnh sát này có thành tích rất tốt, nên thăng chức.

Mọi người: “…” Đùa nhau à:)?

Liễu Nhiên thành đội trưởng rồi, không thể làm chứng minh thư cho người khác nữa. Nàng ngồi trong xe tuần tra, bật điều hòa và mỗi ngày phải đi vòng quanh khu phố này 2 lần.

Kể từ đó, mọi người càng ý kiến nhiều hơn.

Phải nói thế nào đây? Một người làm chứng minh thư, thẻ căn cước cho người khác mà nói thăng chức liền thăng chức, khiếu nại cũng không được gì.

Trong vòng 2 năm, Liễu Nhiên lại thăng chức. Thăng thành đội trưởng đội điều tra, có thể xử lý các vụ án hình sự. Mọi người hoàn toàn hết hy vọng, tốc độ thăng chức này trông không giống có ô dù chống lưng cho lắm.

Nếu không thì có thể thăng chức như vậy sao?

Đi cửa sau lấy một chức vụ nhàn rỗi còn hợp lý chứ đây là dần dần có quyền lực rồi, có thể thấy được cấp trên rất coi trọng người này!

Cơ mà, nói Liễu Nhiên không đi cửa sau á? Thăng chức nhanh như vậy, nói nàng không đi cửa sau thì ai tin?

Đương nhiên, đất nước cực kì coi trọng người tài, cũng mặc kệ suy nghĩ của người khác.

Nhưng việc này lại làm cho Quý Trường Phong tức gần chết.

Lúc trước ông đã báo cáo lên cấp trên rằng Liễu Nhiên muốn một công việc nhàn rỗi, kết quả đám người ở cục cảnh sát tỉnh kia lại thăng chức cho nàng.

Mấy người nói đi, mấy người làm thế thì tôi phải giải thích với người ta như nào hả?!!!

Cục cảnh sát tỉnh còn đi khoe khoang khắp nơi, Liễu Nhiên không muốn tới đây ư? Cô nghĩ rằng cứ không muốn tới là không tới sao? Thăng chức lên thì kiểu gì chẳng phải tới chứ?

Bởi vậy, sau khi Liễu Nhiên được thăng chức đến chỗ cục cảnh sát tỉnh liền nhận được vụ án đầu tiên, là vụ án tự sát của một minh tinh.

Tuy là tự sát và không có ngoại thương, nhưng trước khi nữ minh tinh xảy ra chuyện, cô ấy đã thu dọn đồ đạc vào vali để chuẩn bị đi du lịch.

Điều này khiến cho cảnh sát nghi ngờ.

Bọn họ cần điều tra tình hình của nữ minh tinh trong mấy ngày gần đây.

Thế nhưng, chuyện Liễu Nhiên là cảnh sát đã được công khai trên báo chí từ lâu, khi còn nhỏ lại từng tham gia gameshow, vì thế, nàng không thể làm nằm vùng vào giới giải trí để điều tra tình huống.

Bọn họ muốn để cảnh sát khác đi nhưng không chọn được người thích hợp.

Căn cứ vào những nguyên nhân trên, một ngày đẹp trời nào đó, Liễu Nhiên đột nhiên làm đơn gửi lên cấp trên, xin chon con gái mình đi vào điều tra.

Bởi vì gần đây có một gameshow tên là “tiểu thiên vương Hoa Quốc” – một cuộc thi ca hát dành cho thiếu nhi. Đúng lúc Kha Nhung có thể tham gia thi đấu, mượn cơ hội này mà đến gần chân tướng vụ án.

Phía trên không yên tâm lắm, nhưng Liễu Nhiên nói không sao cả. Thấy nàng nói như thế, vì tin tưởng nàng nên bọn họ mới đồng ý phê duyệt.

Liễu Nhiên đã suy xét đến dị năng của Kha Nhung. Theo bản năng, nàng hy vọng con gái sẽ có thêm năng lực bảo vệ bản thân, năng lực điều tra nhạy bén và sự bình tĩnh để đối mặt với đủ loại tình huống.

Nếu không thì, thân làm dị năng giả, những ngày tháng sau này của Kha Nhung sẽ rất khó khăn.

Vì thế, đoàn phim của chương trình “tiểu thiên vương Hoa Quốc” đã nhận được thông báo đăng ký dự thi của Kha Nhung.

Hôm đó, Kha Nhung kéo vali nhỏ đứng trước một tòa nhà lớn, bé ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nhìn toà nhà cao tầng trước mắt, trong lòng lại nhịn không được mà than thở: Chúc mừng nha, mình đã thành công bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, không bị đuổi vào hôm nay thì cũng là ngày mai.

Cái số mình khổ ghê, con cái nhà ai có năng lực đặc biệt mà ba mẹ lại không vui chứ?!

Ồ wow, sự thật chứng minh, ba mẹ nhà mình sẽ không vui.

Mấy dòng phía trên đều là lời phàn nàn chạy liên tục trong lòng Kha Nhung. Đúng vậy, bé là một đứa nhóc nhìn bên ngoài thì lạnh nhạt yên tĩnh, nhưng trên thực tế nội tâm cực kì phong phú, trong lòng luôn lảm nhảm không ngừng.

Ngay sau đó liền có người đại diện từ đại sảnh ra nghênh đón. Anh ta thấy Kha Nhung liền cười, hỏi: “Em là Kha Nhung đúng không?”

Bé gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

Trước ngực mình không phải đang dán hai chữ “Kha Nhung” sao? Không biết đọc chữ à?

Thật phiền phức! Mình không thích kiểu rèn luyện như này tí nào!
 
Chương 123: Ngoại truyện 3


*Editor: Trôi

_______________________________________

Triệu Thiển mang Kha Nhung vào bên trong, trước ngực chị có treo một tấm thẻ nhân viên, bảo vệ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, sau đó cho bọn họ đi vào.

Triệu Thiển cười, gật gật đầu với họ, sau đó quẹt thẻ đi vào.

Vali của Kha Nhung là hình hươu cao cổ đáng yêu, bé kéo rương hành lý đi theo Triệu Thiển. Kha Nhung cũng không cao lắm, chỉ đến eo của chị.

Nhân viên công tác nhìn bảng tên trước ngực Kha Nhung, mỉm cười hỏi: “Là thí sinh mới à?”

Triệu Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Bàng Tử Di đi vào chưa?”

Nhân viên công tác gật đầu, nói: “Vừa nãy con bé đã được mẹ dẫn vào rồi.”

Triệu Thiển nói cảm ơn rồi dẫn Kha Nhung vào thang máy.

Kha Nhung đi theo đằng sau chị, ngẩng đầu quan sát khắp nơi. Toà nhà này rất lớn, là địa điểm ghi hình trong nhà lớn nhất thành phố.

Hôm nay, trước khi xuất phát, mẹ bé đã có kết quả giám định của pháp y, trong cơ thể của người chết có chứa chất độc.

Hiện giờ, đáp án của câu hỏi “nạn nhân đã tự mình ăn phải chất độc hay là bị người khác ép ăn” trở thành mục tiêu cuối cùng của Kha Nhung khi tới tham gia gameshow lần này.

“Con không cần đạt giải quán quân, tìm được hung thủ thì mới là quán quân.”

Trước khi xuất phát, mẹ bé đã nói như vậy.

Kha Nhung cúi đầu nhìn váy nhỏ, thầm than thở một câu: [ Nếu cơ thể của mình không như này thì mình sẽ nghĩ rằng bản thân đang 18 tuổi chứ không phải 8 tuổi ấy! ]

Sau khi lên thang máy, Triệu Thiển liền nói với bé: “Bây giờ chị sẽ đưa em đi chào hỏi đạo diễn Cốc.”

Kha Nhung gật đầu, khẽ ừm một tiếng.

Trong lòng lại nhịn không được mà phun tào: [ Tại sao phải đi chào hỏi đạo diễn?!

Chào hỏi thì sẽ được điểm cao sao? Không đi thì không có à?

Đạo diễn Cốc là ai? Tại sao mẹ không cho mình thông tin của người đó? Vấn đề này mình cũng phải tự tra hả?! ]

Kha Nhung thở dài chấp nhận vận mệnh, sau đó vô ý hỏi Triệu Thiển: “Đạo diễn Cốc là ai ạ?”

Triệu Thiển rất giật mình mà hỏi lại: “Mẹ em không nói cho em biết về đạo diễn Cốc hả?”

Kha Nhung lắc đầu: “Không ạ.”

Triệu Thiển cười, nhiều đứa trẻ trước khi tới đây đã được cha mẹ dạy cách để lấy lòng đạo diễn.

Mà Kha Nhung thì kể cả đạo diễn là ai còn không biết, rất hiếm thấy.

“Đạo diễn Cốc tên Cốc Đức Hạo, là đạo diễn của chương trình này. Lúc ấy em không phỏng vấn sao? Chưa nhìn thấy chú ấy hả?”

Kha Nhung lắc đầu: “Không ạ.”

Triệu Thiển càng ngạc nhiên hơn: “Không phỏng vấn thì em vào đây bằng cách nào?”

Kha Nhung: “Nhờ quan hệ ạ.”

Triệu Thiển: “Nhờ ai?”

Kha Nhung: “Chú Khương Lam ạ.”

Triệu Thiển: “…” Nhóc có quan hệ với người ấy thì đi thử một vai nhỏ trong bộ phim điện ảnh nào đó không được à? Tới một cuộc thi ca hát không nổi tiếng như này làm gì?

Kha Nhung thấy Triệu Thiển không nói gì, lạnh nhạt nhìn qua: “Sao thế ạ?”

Triệu Thiển: “Không có gì.” Còn rất có khí thế.

Kha Nhung: “…”

[ Chắc chắn đang phun tào mình ở trong lòng.

Phun tào mình đi cửa sau.

Hừ, ở đây rõ ràng có rất nhiều người cũng đi cửa sau, tưởng mình không biết hả? Mẹ đã nói với mình rồi, nơi này có ít nhất 12 thí sinh đi vào bằng cửa sau.

Chậc, phiền phức quá, chẳng lẽ mình thích đi cửa sau chắc?!

Không phải là vì mình ngũ âm không được đầy đủ* sao? Nếu phỏng vấn thì chắc chắn không qua được a! ]

*Cái này có vẻ là chứng amusia, hay còn gọi là “tông điếc”. Những người mắc chứng amusia sẽ gặp phải một vấn đề về giác quan, đó là không thể phân biệt được độ cao thấp của nốt nhạc hoặc không thể hát theo những giai điệu thậm chí đơn giản nhất. Nói trắng ra là hát dở ẹc, khó nghe.

Triệu Thiển thấy ánh mắt của Kha Nhung lạnh đi liền khụ một tiếng, không tự nhiên lắm mà nói: “Tính cách của em rất đặc biệt.”

Kha Nhung bĩu môi: “Cũng chẳng thể ăn được.”

[ Cho nên ngũ âm không được đầy đủ thì vẫn là ngũ âm không được đầy đủ.

Nếu bị loại ngay từ vòng đầu, chắc chắn mẹ sẽ cười nhạo mình.

Nhưng cái tật ngũ âm không được đầy đủ này của mình khẳng định là được kế thừa từ ba mẹ. =))

Theo di truyền học, 80% mẹ mình cũng là người ngũ âm không được đầy đủ. Nếu mẹ cười nhạo mình, mình cũng sẽ cười nhạo lại, cười cực to cực giòn luôn. ]

Triệu Thiển mỉm cười: “Chưa chắc đâu.” Ăn người chính là một đặc điểm của xã hội ngày nay.

Mấy năm qua, có không ít người thu hút fans và nổi tiếng nhờ điểm đặc biệt của mình.

Hai người nhanh chóng đến phòng nghỉ của đạo diễn, Triệu Thiển quản lý 3 đứa trẻ, Kha Nhung là đứa thứ ba.

Chị gõ cửa phòng, nghe thấy câu “tiến vào” thì mới dẫn bé đi vào.

Kha Nhung có mái tóc dài ngang lưng, bình thường cũng không buộc lên, trông rất mềm mại.

Sau khi lớn lên, thân hình của bé thon thả hơn nhiều, ngoại trừ đôi má baby phúng phính trên khuôn mặt, Kha Nhung vẫn là một cô bé đáng yêu với đôi mắt một mí to và môi anh đào nhỏ nhắn.

Hôm nay bé mặc áo trắng có hoạ tiết hình quả dâu tây và quần jean ống rộng. Sau lưng là một chiếc cặp nhỏ bằng da màu đen, tay kéo vali hình hươu cao cổ.

Kha Nhung theo Triệu Thiển vào phòng, Cốc Đức Hạo đang ngồi ở bàn gỗ xem tài liệu.

Nghe được thanh âm, chú quay đầu nhìn qua, đối diện với vẻ mặt lạnh băng của Kha Nhung. Trong giây lát, Cốc Đức Hạo cảm thấy rất thú vị, có không ít phụ huynh đã mang con cái đến đây chào hỏi.

Nếu là đứa trẻ rụt rè nhát gan, phần lớn sẽ rất sợ hãi. Nếu là đứa trẻ lanh lợi khôn khéo thì vừa vào cửa đã mỉm cười chào hỏi, đối đáp trôi chảy, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt.

Tất nhiên cũng có kiểu điềm đạm lạnh nhạt như Kha Nhung, nhưng hầu hết đều không có được sự bình tĩnh mà bé đang thể hiện lúc này.

Đứa nhỏ này rất thú vị và đặc biệt.

Cốc Đức Hạo buông chiếc bút trong tay, hỏi Kha Nhung: “Cháu là Kha Nhung đúng không?”

Bé nhìn người đối diện một cái, lại nhìn Triệu Thiển một cái, sau đó cúi đầu nhìn bảng tên trước ngực mình.

[ Chẳng lẽ chữ trên bảng tên của mình quá nhỏ?

À mình biết rồi, đây là câu chào hỏi của người lớn mà mẹ đã nói.

Người lớn thật nhàm chán. ]

Nhìn phản ứng của Kha Nhung, Triệu Thiển và Cốc Đức Hạo đều ngơ ra một lúc, không biết phải nói gì.

Sau khi ra khỏi phòng đạo diễn, Triệu Thiển mang bé đến phòng nghỉ.

“Đây chính là phòng nghỉ của em, Bàng Tử Di và Khương Giai Lâm, có việc thì gọi điện cho chị, ở đó có điện thoại cố định. Em có biết dùng không? Biết dùng thì tốt rồi, chị đi làm việc trước nha?”

Kha Nhung gật đầu. Sau khi chị đi, bé cũng không nghỉ ngơi ở phòng nghỉ mà đi thẳng ra ngoài.

Vị nữ minh tinh kia chết ở tầng 14 của toà nhà này, hiện tại đã biết nguyên nhân chết là do trúng độc, nhưng sau khi điều tra, kết quả cho thấy cô ấy là người duy nhất ra và vào phòng trong khoảng thời gian bị đầu độc.

Trong tình huống đó không ai có thể làm nữ minh tinh trúng độc được, bởi vậy, cuối cùng cô ấy đã uống thuốc độc tự sát hay là bị mưu sát? Nếu không tìm được chân tướng hoặc manh mối đột phá trong vòng 2 tuần thì….

Án này sẽ được kết luận là tự sát và sau này rất khó để lật lại bản án.

Kha Nhung là một đứa trẻ, đi vào chỗ nào trong toà nhà này cũng sẽ không bị nghi ngờ, dù sao cô bé mới có 8 tuổi thôi.

Bé vào thang máy và nhanh chóng đi lên tầng 14, hầu hết những căn phòng ở tầng này đã được giao cho một số minh tinh để làm phòng nghỉ của họ. Căn phòng xảy ra chuyện kia nằm ở phía trong cùng, cạnh một chung cư cho nên ánh sáng cực tốt.

Nhưng giờ đây, trước cửa phòng bị giăng đầy dải giấy cảnh báo, không ai được tới gần.

Vì nơi này có người chết nên chẳng ai dám ở tầng này. Dù sao thì mọi người cũng không nghèo, bọn họ thà đi thêm hai bước ra ngoài nghỉ ngơi còn hơn.

Kha Nhung nhìn thoáng qua mặt đất, trước cửa phòng có trải thảm nên hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu chân, cũng chẳng biết gần đây có người nào tới hay không.

Nhưng cũng may, bé có ba ba tài giỏi.

Kha Nhung lấy điện thoại ra chụp ảnh tấm thảm, sau đó lại cất đi.

Ba của bé là một nhà phát minh phần mềm, đã phát triển rất nhiều phần mềm tuyệt vời cho cảnh sát. Trong số đó, có một phần mềm theo dõi ánh sáng yếu đang được thử nghiệm.

Nó được dùng trong trường hợp khó tìm ra manh mối, ví dụ như tấm thảm từng bị người khác dẫm lên nhưng khó nhìn thấy dấu chân chẳng hạn. Hệ thống sẽ phân tích dấu giày trên thảm theo nguyên tắc phân tích khúc xạ ánh sáng trong quá trình chụp ảnh và khôi phục lại nó.

Kha Nhung thu thập manh mối xong, thấy phần mềm tạm thời chưa hoàn thành quá trình phân tích liền mặc kệ.

Bé duỗi tay đẩy cửa ra, phát hiện cửa bị khoá thì xoay người rời đi.

Không thể vào bằng đường này, hơn nữa sẽ bị camera chụp được. Nhưng mà có thể đi vào từ cửa sổ, ở đó cũng không có camera.

Nghĩ vậy, Kha Nhung liền vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Ra khỏi thang máy liền thấy một cái cửa sắt hơi rỉ sét, đây là lối đi duy nhất. Kha Nhung trực tiếp đẩy cửa ra, ánh chiều tà le lói qua khe hở, chiếu vào đôi mắt của bé.

Cánh cửa mở toang, Kha Nhung nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ ở bên ngoài, cả thế giới chìm trong sắc vàng, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Bé bước tới lan can, lúc này, dòng thời gian giống như đang chậm lại, cả thành phố tràn ngập sự yên bình thanh thản.

“Thật là đẹp mắt.”

Kha Nhung nắm lấy lan can, nhón chân trèo lên rồi xoay người ngồi trên lan can.

Bé vẫn là một đứa trẻ, đối với cảnh tượng trước mắt, Kha Nhung vô tình bỏ dở công việc, bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp.

Tuy nhiên, hành động này cũng không được duy trì lâu lắm…

Đột nhiên có người đẩy cửa sắt ra, một người phụ nữ lôi kéo một bé gái nhỏ nhắn sải bước ra ngoài.

Cô ta gào lên dạy dỗ đứa bé: “Mày cuối cùng có làm được hay không hả? Cố Mẫn Mẫn, lúc tao đến không phải đã dạy mày rồi sao? Phải nói là ‘cháu chào đạo diễn Cốc ạ’. Câu chào hỏi đơn giản như thế mà mày cũng không nói được à? Sao tao lại sinh ra cái loại ngu dốt như mày chứ?!”

Bé gái tên Cố Mẫn Mẫn kia liền lấy tay lau lau nước mắt, lén nhìn mẹ mình một cái, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi.
 
Chương 124: Ngoại truyện 4


*Editor: Trôi

_______________________________________

Tiếng mắng chửi khiến Kha Nhung chú ý, bé thấy đứa trẻ ở đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình liền mở miệng cắt ngang âm thanh chói tai này.

“Các người đang làm gì vậy?” Kha Nhung hỏi.

Nghe được âm thanh, mẹ Cố quay đầu lại và thấy Kha Nhung – một cô bé 8 tuổi đang to gan mà ngồi trên thành lan can mỏng manh. Tuy rằng trông bé ngồi rất vững, nhưng hai cẳng chân vẫn đang đung đưa bên ngoài, nhìn như thể chỉ cần một trận gió thôi là bé có thể bị thổi rơi xuống dưới.

Nếu ngã thì chính là rơi từ độ cao hơn 70 tầng xuống đấy! Có ai rơi như thế mà không bị tan xương nát thịt chứ?

Mẹ Cố bị doạ sợ, ngơ ngẩn: “Cháu đang làm cái gì thế hả? Đây là tầng 78 đấy?!” Hùng hài tử không có cha mẹ giáo dục sao?

Kha Nhung cúi đầu nhìn cảnh tượng dưới chân, chỉ thấy những phương tiện giao thông công cộng nhỏ bằng hộp diêm, dòng người đông đúc bé xíu như đàn kiến. Bây giờ là thời gian tan tầm, mọi người bên dưới đều bận rộn về nhà.

“Cháu biết. Cháu ngồi đây để hóng gió.” Kha Nhung không hề sợ hãi vì sự chất vấn của người phụ nữ đối diện, thậm chí trong giọng nói lạnh nhạt còn có chút không kiên nhẫn.

[ Tại sao cái dì này nói chuyện chói tai thế nhỉ?

Như thể muốn làm người ta bị điếc vậy.

Nghĩ như này thì mẹ mình đúng thật là hiền lương thục đức, nói chuyện rất nhỏ nhẹ chậm rãi.

Mình hiểu rồi, đây là “không có so sánh thì không có đau thương” mà ba ba đã nói. ]

Mẹ Cố không biết nội tâm Kha Nhung đã nghĩ nhiều như vậy, thấy vẻ mặt lãnh đạm của bé thì lửa giận cháy lên. Nhưng cô ta lại sợ Kha Nhung ngã xuống, vậy nên tay có chút run, khuyên nhủ: “Cháu xuống đây trước đi, nếu không cẩn thận ngã xuống thì sao?”

Kha Nhung: “Không đâu, cháu cẩn thận một chút là được ạ.”

Mẹ Cố: “…” Đây là chuyện nhỏ à?

Tuy nói như vậy, nhưng vì nơi này có người, Kha Nhung cũng không thể nhảy từ đây xuống tầng 14 được. Thế nên, bé xoay thân nhảy về.

Thấy Kha Nhung rời khỏi lan can, đứng trên mặt đất, mẹ Cố mới thở phào một hơi, nhíu mày hỏi bé: “Cháu là con cái nhà ai?”

Sau khi cô ta thấy bảng tên trước ngực Kha Nhung thì mày nhăn càng chặt, chỉ cảnh cáo một câu: “Không được trèo lên đấy, rất nguy hiểm.” Mẹ Cố phát hiện bé là thí sinh dự thi, thậm chí rất có thể là đối thủ của con gái liền không muốn tiếp xúc quá nhiều, nhanh chóng xoay người kéo Cố Mẫn Mẫn đi.

Cố Mẫn Mẫn bị kéo đi nhưng vẫn luôn quay đầu lại nhìn Kha Nhung. Cô bé nhỏ giọng nói với mẹ Cố: “Mẹ, cậu ấy là thiên thần, sau lưng có cánh.”

Cô ta dí mạnh vào trán con gái một cái, nói: “Xem phim hoạt hình ít thôi. Nếu lần thi đấu này mày không lọt vào top 10, sau này không cần đi học hát nữa.”

Lúc này Cố Mẫn Mẫn mới hoàn hồn, buồn bã đi theo mẹ.

Kha Nhung thấy người đối diện vẫn quay lại nhìn mình liền cười cười với cô bé. Ánh mắt của Cố Mẫn Mẫn lập tức sáng ngời, nhưng cô bé rất nhanh đã bị mẹ kéo vào thang máy.

Thấy hai người đã rời đi, Kha Nhung mới quay lại lan can, bé cúi đầu nhìn thoáng qua cái phòng kia, sau đó quan sát cảnh vật xung quanh một lượt.

Đối diện là khu dân cư nên không có camera giám sát.

Sau khi chắc chắc đã an toàn, Kha Nhung xoay người nhảy ra ngoài. Đúng lúc này, Cố Mẫn Mẫn vô tình mở cửa ra, cũng trùng hợp nhìn thấy bé đang nhảy lên giữa không trung.

Cô bé sững sờ, Kha Nhung cũng phát hiện người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của người đó đang hướng về phía mình, nhưng bé chỉ cười cười, sau đó biến mất trong tầm mắt của Cố Mẫn Mẫn.

Cố Mẫn Mẫn lập tức chạy đến lan can, chỉ thấy Kha Nhung đang chậm rãi rơi xuống, bé tránh né tất cả các cửa sổ để đề phòng bị người trong toà nhà nhìn thấy.

Cố Mẫn Mẫn nhìn chăm chú, đột nhiên thấy Kha Nhung từ trong không khí rút ra một chiếc áo rồi biến mất.

Phép tàng hình! Cậu ấy quả nhiên là thiên thần, biết sử dụng phép thuật.

Cố Mẫn Mẫn hơi há miệng. Sau khi mẹ Cố phát hiện con gái biến mất cũng nhanh chóng chạy lên đây, thấy cô bé lại tới tầng cao nhất thì trong lòng lo gần chết.

“Mày làm sao vậy? Lén chạy lên đây là gì? Tao đã nói với mày rồi, đừng lại gần con bé kia! Ấy, người đâu rồi? Nó xuống tầng rồi à?” mẹ Cố ngẫm lại… không đúng! Chỉ có một thang máy, hai mẹ con cô ta vẫn sử dụng này giờ mà, chẳng lẽ đi cầu thang bộ?

Cố Mẫn Mẫn quay đầu nhìn mẹ mình, sau đó khẳng định mà nói: “Cậu ấy xuống tầng rồi.” Mình phải giúp thiên thần che dấu, không thể để mẹ biết được.

Mẹ Cố gật đầu, người không ở đây, chắc là xuống tầng rồi.

Mà lúc này, sau khi lấy áo choàng có chức năng tàng hình được mẹ cho từ kho không gian, Kha Nhung đã thành công tránh né tất cả tầm mắt của mọi người mà bay đến ngoài cửa sổ của căn phòng ở tầng 14.

Bây giờ bé 8 tuổi, bắt đầu sử dụng năng lực từ năm 3 tuổi. Dưới sự rèn luyện của Liễu Nhiên, hiện tại Kha Nhung đã sử dụng thành thạo dị năng hệ gió của mình.

Cửa sổ được đóng từ bên trong, bé dùng dị năng nhẹ nhàng mở cửa sổ ra rồi đi vào.

Vừa tiến vào phòng, Kha Nhung liền lấy máy móc trong kho không gian ra kiểm tra đo lường một lượt. Khi xác định phòng này không có kì thiết bị theo dõi và nghe lén thì bé mới nhét áo choàng tàng hình vào kho không gian.

Kha Nhung đứng ở giữa phòng, lấy điện thoại ra và bắt đầu quay video.

Căn phòng này chính là hiện trường, bé vừa kiểm tra khắp nơi vừa phàn nàn trong lòng: [ Trên đời này chắc cũng chỉ có mẹ mình mới kêu con cái đi hiện trường vụ án giết người.

Mình vẫn còn là một đứa trẻ đấy!

Một đứa trẻ phải đối mặt với những việc này sao?! ]

Dù phàn nàn rất nhiều nhưng Kha Nhung vẫn ngoan ngoãn mà quay hết toàn bộ hiện trường, sau đó bắt đầu tìm lọ thuốc mà mẹ nói. Trong phòng này chắc chắn có một lọ thuốc.

Việc này bị lộ trong quá trình kiểm tra hiện trường, bởi vì lúc trước bên cạnh thi thể có một lọ thuốc nên họ chỉ mang nó đi.

Do đó bỏ qua lọ thuốc chứa độc thật sự, lọ thuốc đó bị giấu đi, chứng tỏ một điều.

Lọ thuốc có thể xác định hung thủ, nếu không thì tên đó sẽ không mạo hiểm đến hiện trường để tịch thu nó.

Cái đầu nhỏ của Kha Nhung còn chưa phân tích được quá nhiều, hiện giờ chỉ đang tìm kiếm vật chứng dựa theo yêu cầu của Liễu Nhiên.

Chưa tìm được 10 phút, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng mở khoá, Kha Nhung giật mình, vội vàng mở cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.

Người đàn ông mở cửa đi vào ngạc nhiên, nhíu mày chạy tới ngó ra ngoài cánh cửa sổ đang mở toang, nhưng mà nơi này là tầng 14, bên ngoài chẳng có gì cả.

Người đàn ông sửng sốt, chẳng lẽ mình quên đóng cửa sổ sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom