Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 884


Chương 884

Cái lạnh khiến cô càng bước càng nhanh, chớp mắt đã đi đến bên xe: “Em sao vậy?” Sau khi lên xe, cô ngồi người trên đó, bài tàng vĩ thi kia vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Cho đến khi Hạ Thiên Tường đột nhiên sáp lại gần Tô Nhược Hân mới hoàn hồn: “Anh… làm gì vậy?”

Đây là chùa đấy, cô không cho phép anh làm xằng làm bậy.

“Dây an toàn.” Hạ Thiên Tường cất tiếng, sau đó cô nghe thấy “cạch” một tiếng, anh đã thắt dây an toàn cho cô.

Tô Nhược Hân cũng biết mình thất thần, ngay cả kiến thức cơ bản nhất như lên xe phải thắt dây an toàn cô cũng quên mất.

“Hạ Thiên Tường, anh đã ước chưa?”

“Ước rồi.”

“Anh ước gì vậy? Có thể nói cho em biết không?”

“Không nói, nói ra sẽ mất thiêng đó.”

“Ha ha…” Tô Nhược Hân cười vang, cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại có thể nghiêm túc một cách đáng yêu như thế.

Nhưng, anh nói cũng đúng: “Được, vậy thì không nói, nhất định sẽ linh nghiệm.”

“Vâng.”

Chiếc xe lăn bánh trên con đường núi khúc khuỷu rồi rời khỏi ngôi chùa, lúc lái xe đến sườn núi, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Quả thật, cô và Hạ Thiên Tường dậy sớm quá.

Nhưng lúc này, cô lại ước gì mình không dậy sớm đến thế, như thế cô sẽ không nhìn thấy quẻ xăm hạ hạ rơi bên chân mình như thể cố tình xuất hiện trước mặt cô vậy.

Không thích.

Là không thích.

Cô bỗng nghiêng người tựa vào người Hạ Thiên Tường, khẽ nhắm mắt lại rồi nói: “Hạ Thiên Tường, anh đưa em đến phòng khám đi.”

Nghe thấy giọng nói có chút cô đơn của cô gái, Hạ Thiên Tường thấy hơi khó hiểu: “Sao vậy?” Lúc đi cô còn mong chờ lắm mà, nhưng hiện tại trông cô lại rất cô đơn.

“Không có gì, em chỉ đang nhớ lại những chuyện không vui trước kia thôi. Hạ Thiên Tường, thật ra chủ tịch Lục rất tốt với anh.” Ít nhất còn tốt hơn cái cách mẹ ruột đối xử với cô, cho nên Tô Nhược Hân nghĩ là hai mẹ con họ không nên vì mình mà có hiềm khích.

“Anh biết.”

“Hạ Thiên Tường, chắc lần này ba anh từ bỏ Anna thật rồi, ông ấy và mẹ anh còn quay lại với nhau được không?” Tô Nhược Hân như đang hỏi Hạ Thiên Tường một cách rất bâng quơ, nhưng chỉ có một mình cô biết, cô rất nghiêm túc.

Cô không nhìn ra anh có bệnh tật gì, vậy thì “sống không bằng chết” của anh, cô nghĩ nhất định có liên quan đến gia đình của anh.

“Anh không biết, tùy họ thôi, họ vui là được.” Chỉ cần Hạ Sâm và Lục Diễm Chi không tìm Tô Nhược Hân gây chuyện thì bọn họ muốn làm gì anh cũng không quan tâm.

Thú thật hôm qua anh lấy họ Liêu ra để uy hiếp Lục Diễm Chỉ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Chỉ vì, Lục Diễm Chỉ thật sự quá quắt.

“Hạ Thiên Tường, nhân cơ hội này để ba anh về nhà đi, như thế nhà của mọi người mới có không khí của gia đình.” Bằng không, trước đây cô luôn thấy rất ngột ngạt mỗi khi đến nhà họ Hạ, như thể hít thở thôi cũng không thông vậy.
 
Chương 885


Chương 885

Cô nghĩ bốn chữ đó, có thể là chỉ gia đình của anh chăng.

Vì vậy, nếu như cô đã nhắc đến vấn đề này rồi, cô cũng sẽ cố gắng nói anh đi khuyên Hạ Sâm và Lục Diễm Chỉ nối lại tình xưa.

Dù sao thì anh cũng là con trai ruột của họ, ít nhiều gì ba mẹ của anh cũng sẽ nghe lọt tai những gì anh nói.

Hạ Sâm quay trở về, nhà mới có cảm giác của gia đình.

Lục Diễm Chi cũng đã sinh cho Hạ Sâm hai đứa con rồi, dù ít dù nhiều vẫn có chút tình cảm chứ.

“Được, để anh thử xem.” Hạ Thiên Tường gật đầu.

“Anna thì sao? Ba anh định giải quyết bà ta thế nào?”

Tô Nhược Hân hỏi xong câu này, cô cảm nhận được trong lúc lái xe Hạ Thiên Tường đã quay sang nhìn mình.

Cô thấy hơi ngại: “Có phải anh cho rằng em quá quan tâm đến chuyện nhà anh không?”

“Không phải.”

“Vậy sao anh lại nhìn em như thế?” Tô Nhược Hân cũng không có ý định giấu giếm, cô không muốn sống mệt mỏi như thế trước mặt Hạ Thiên Tường.

“Nhược Hân, lần đầu tiên em quan tâm anh thế này.” Nói xong, anh đưa bàn tay to của mình lên dịu dàng xoa đầu Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân tiếp tục tựa vào người anh giống như một con mèo: “Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ nhiều nữa, ngay cả ba mẹ của Mỹ Lan em cũng quan tâm như thế mà”

“Nhược Hân, em… Người đàn ông đang lái xe sa sầm mặt mày, anh đỗ xe vào ven đường rồi dùng bàn tay to của mình cù lét nách Tô Nhược Hân, khiến cô cười không khép được miệng.

“Ha ha… ha ha ha… Hạ Thiên Tường… tha cho em đi” Cô cười đau cả bụng.

Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không có ý định dừng tay: “Nói anh nghe, em chỉ quan tâm đến gia đình của ai?”

“Chỉ quan tâm… quan tâm gia đình của anh, không… không quan tâm gia đình của Mỹ Lan.” Tô Nhược Hân thở không ra hơi, cô nói. Tuy không cam tâm nhưng cô thật sự không chịu được việc Hạ Thiên Tường cứ cù lét mình như thế, hiện tại cô cười sắp ngất đi rồi.

Lúc bấy Hạ Thiên Tường mới hài lòng tha cho Tô Nhược Hân, cô vẫn còn đang cười, muốn ngừng cũng không ngừng lại được: “Hạ Thiên Tường, anh hư, anh hư thật đấy.”

Rất buồn cười, buồn cười chết mất thôi.

Nụ cười rạng rỡ hệt như đóa hoa của cô gái cứ thế lọt vào trong mắt của Hạ Thiên Tường, anh không cầm lòng được mà ôm Tô Nhược Hân vào lòng. Lúc cô ngẩn người cho rằng anh lại định giở trò lưu manh gì đó thì lại nghe thấy tiếng của anh: “Anh chỉ ôm em thôi, em đừng nhúc nhích.”

Tô Nhược Hân nghe vậy thì yên lặng tựa vào lòng anh, không nhúc nhích.

Bỗng dưng cô nhận ra, cho dù anh có giàu có cỡ nào thì cũng có rất ít thứ có thể chạm đến trái tim anh khiến anh vui vẻ.

Hạ Thiên Tường, anh cũng là người nhà của cô nhỉ.

Cứ coi như thế đi.

Sau khi trải qua chuyện trong lần đầu gặp gỡ, cô đã từng mặc váy cưới nằm bên cạnh anh, khi ấy cô không ngờ mình và anh sẽ đồng hành bên nhau, gần gũi như hiện tại.

Mỗi lần nhớ lại, tuy rất đau nhưng cũng rất đẹp.

Đau và đẹp, mâu thuẫn với thế giới tinh thần của cô.
 
Chương 886


Chương 886

Nhưng cô không bao giờ hối hận.

Hạ Thiên Tường ôm chặt lấy cô không nhúc nhích.

Nhưng rất nhanh sau đó Tô Nhược Hân lại không “

cho anh ôm nữa, cô nhớ lại tối hôm qua người đàn ông này đã ôm cô rồi ngủ thiếp đi, cô sợ anh lại ngủ lần nữa: “Hạ Thiên Tường, anh không được ngủ nữa đâu đấy, anh mau đưa em đến phòng khám đi, hôm nay em muốn thực tập.”

“Được.” Lúc này Hạ Thiên Tường mới buông Tô Nhược Hân ra, sau đó khởi động xe.

Tô Nhược Hân của lúc này, không hiểu tại sao cô lại không tài nào quên được quẻ xăm hạ hạ sáng sớm nay mình nhìn thấy.

Cô nhìn thẳng về phía trước xe, Hạ Thiên Tường đang trên đường đưa cô đến phòng khám.

Tự dưng mí mắt của cô lại giật giật, Tô Nhược Hân hơi hoảng: “Hạ Thiên Tường, anh lái chậm một chút.”

“Được”

“Hạ Thiên Tường, có phải cầu Tân Giang phía trước mới được đưa vào hoạt động hai ngày trước không?” Cô nhớ thời sự có đưa tin, chỉ là hôm đó cô bị người của Trần Sang bắt đi, sau đó cô lại được Hạ Thiên Tường đưa đi, cô có cảm giác vui mừng sau khi tai qua nạn khỏi nên sau này cũng không quan tâm đến tin tức của thành phố T nữa, Lúc này khi trông thấy chiếc cầu cô lại hỏi bâng quơ một câu.

“Đúng vậy, mới đưa vào hoạt động hôm kia thôi.”

Cầu Tân Giang là một cây cầu rất lớn, ngày khánh “

thành được tổ chức rất long trọng, cả thành phố T đều biết.

“Hạ Thiên Tường… Đột nhiên Tô Nhược Hân gọi tên Hạ Thiên Tường.

“Hả?”

“Mí mắt của em cứ giật liên tục.” Thật sự, mí mắt của cô vẫn luôn giật.

Hơn nữa vẫn luôn là mắt phải.

Lúc nhìn thấy cây cầu mới trước mặt, mí mắt cô còn giật kinh hơn.

Bugatti chạy trên cây cầu Tân Giang.

Dòng sông Tân Giang chảy về phía Nam, nước hơi đục, nước sông tháng bảy chảy rất xiết.

Chiếc Bugatti châm chậm tiến về phía trước.

Chiếc cầu rất dài, dài mười mấy km, lái xe cũng phải mất khoảng mười mấy phút.

Cây cầu mới xây, nhìn đâu cũng toàn là đồ mới.

Đăng xa, toàn là xe.

Xe cộ đi lại nườm nượp, chiếc Bugatti lái sát làn đường bên phải, bên cạnh là làn đường dành cho người đi bộ, ngoài cùng là lan can cao cao rất khó vượt.

Trong tiếng nước chảy cuồn cuộn, đột nhiên “

“đùng” một tiếng rất lớn.

Đó chính là tiếng nổ.

Ngay sau đó là một chuỗi tiếng nổ “đùng đùng”.

Đột nhiên trên cầu rất hỗn loạn.

Đúng vậy là tiếng nổ.

Nổ ba lần liên tiếng.

Ngay tại nơi chiếc Bugatti đã chạy qua, trước sau nổ ba lần.
 
Chương 887


Chương 887

Uy lực rất lớn, giữa cầu bị gãy.

Những chiếc xe không kịp thắng đã lao thẳng đến chỗ cầu gấy rồi rơi thẳng xuống dòng sông ở Tân Giang.

Tân Giang vào hè, nước chảy rất xiết.

Mười mấy chiếc xe nối đuôi nhau rơi xuống dòng sông sâu mấy chục mét.

Nổi lênh bềnh trên mặt nước vài giây rồi bắt đầu chìm vào trong làn nước.

Cả cây cầu đều rất hỗn loạn.

Tiếng kêu khóc, tiếng cầu cứu lẫn vào với nhau.

Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng giây phút này trên cầu lại giống như địa ngục trần gian.

Bởi vì lúc ba tiếng nổ kia vang lên, đã có chiếc xe bị nổ bay.

Thân xe nổ bay tứ tung, còn có cả những mảnh vụn tay chân máu me be bét, cảnh tượng đó thật sự quá thảm khốc.

Một chiếc xe ô tô không mấy bắt mắt đột nhiên dừng lại.

Sau đó Tô Nhược Hân mở cửa định bước xuống xe.

“Đợi đã.” Hạ Thiên Tường năm tay Tô Nhược Hân: “Nguy hiểm.”

“Em muốn đi xem Hạ Nhất, Hạ Thiên Tường, Hạ Nhất đang ở trong chiếc xe đó, tại sao lại như thế?

Tại sao chứ?” Tô Nhược Hân nước mắt giàn giụa.

Cô khóc nức nở.

Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày: “Em ngồi trong xe đừng đi lung tung, anh qua đó xem thử.” Nói rồi, anh định ấn khóa xe, anh không muốn Tô Nhược Hân xuống xe cùng mình đi đến chỗ nguy hiểm.

Tô Nhược Hân cầm tay anh: “Hạ Thiên Tường, anh đừng để em ở lại đây một mình, như thế nếu như xảy ra nguy hiểm, ngay cả xe em cũng không xuống được thì chạy trốn thế nào đây? Em muốn đi theo anh”

Gô biết đây chính là thời gian tốt nhất để điều tra ra được nguyên nhân vụ nổ, điều tra xem tại sao bom lại nổ, sau đó điều tra tiếp có thể sẽ điều tra ra được một chút manh mối của đối phương.

Lúc này rất quan trọng.

Chỉ cần do dự một chút thôi cũng có thể bỏ lỡ manh mối tốt nhất.

Hạ Thiên Tường cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, trực giác nói cho anh biết những gì Tô Nhược Hân nói là đúng.

Để cô ở lại trong xe thật ra cũng rất nguy hiểm.

Chẳng thà để cô đi bên cạnh mình.

“Đeo khẩu trang vào.” Hạ Thiên Tường lấy hai chiếc khẩu trang mới tinh trong ngăn kéo xe ra, anh đưa cho Tô Nhược Hân một cái, còn một cái để mình đeo, sau đó hai người đi đến chỗ cây cầu bị gấy.

Xe con vốn không thể lái qua.

Muốn sang được phía bên kia của cây cầu thì chỉ có thể vòng xe rồi đi qua một cây cầu khác.

Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi đến chỗ cây cầu bị gãy.

Mọi thứ rất hỗn loạn.

Ba lần nổ, lần nào cũng có người chết và bị thương.

Còn cả mười mấy chiếc xe con bị rơi xuống sông nữa, trong mỗi chiếc xe con đều có người sống sờ SỜ.
 
Chương 888


Chương 888

Mà trong số đó còn có cả Hạ Nhất.

Hạ Thiên Tường chạy tới như tên bắn, Tô Nhược Hân theo sát phía sau anh, không hề bị bỏ lại.

Lúc này, sau khi thật sự xảy ra chuyện, mí mắt của cô cũng không còn giật nữa.

Như thể đang nói cho cô biết, sắp tới sẽ không còn chuyện gì nguy hiểm nữa.

Không lâu sau, hai người đã đi đến sát phần bị gấy.

Còn bước tiếp nữa sẽ rơi thẳng xuống sông.

Đẳng xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần.

Cây cầu lớn dài mười mấy km bị nổ bom, đây hẳn là một sự cố lớn.

Hơn nữa còn xảy ra vụ nổ ngay lúc cây câu mới đi vào hoạt động chưa được một tuần, thời điểm này khá nhạy cảm.

Suy nghĩ đầu tiên của mọi người chính là, có khả năng cao quả bom đã được lắp đặt trước khi bàn giao công trình, và chỉ đợi đến ngày hôm nay rồi cho phát nổ thôi.

Tiếng ồn ào vang lên tứ phía.

Dường như Hạ Thiên Tường không nghe thấy.

Anh cúi người đứng ở chỗ cây cầu bị gãy, đưa tay sờ lên chỗ bom vừa mới nổ khi nấy, đen sì nhưng trên đó vẫn còn hơi ấm.

Nhiệt độ cao thế này, có thể tưởng tượng được uy lực của quả bom mạnh cỡ nào.

“Nhược Hân, em đừng tới đây.’ Hạ Thiên Tường cảm nhận được cái bóng của Tô Nhược Hân, anh vội nói.

Tô Nhược Hân đứng khựng lại: “Sao… sao vậy?”

“Đừng lại đây.” Hạ Thiên Tường lại cất tiếng Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân rất sợ: “Vẫn… vẫn còn bom sao?”

“Không có em cũng đừng lại đây.” Nhưng, dù nói là thế nhưng Hạ Thiên Tường cũng không lùi về phía sau mà ngồi trên cây cầu bị gãy, đôi chân dài để dưới gầm cầu, sau đó anh cứ ngồi ở đó rồi lấy điện thoại ra.

Tô Nhược Hân đứng cách đó hai bước, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên mặt đất.

Rất gần gũi.

Nhưng lại gần gũi đến mức khiến cô đau lòng.

Tô Nhược Hân cẩn thận, cô chậm rãi bước từng bước nhỏ đến gần Hạ Thiên Tường.

Mãi đến khi đứng sau lưng anh, cô mới hiểu được †ại sao anh lại không cho cô bước đến.

Cao.

Rất cao.

Khoảng cách từ chiếc cầu đến mặt nước khoảng chừng hai mươi mấy mét.

Đứng ở mép cầu bị gấy ở độ cao như thế này rồi nhìn thẳng xuống mặt sông, có một cảm giác rất choáng váng.

“Nhược Hân, em đứng sau lưng anh, không được bước lên phía trước.” Người đàn ông không ngoảnh đầu lại nhưng giống như nhìn thấy Tô Nhược Hân vậy, anh khàn giọng khuyên nhủ.

Anh biết mệnh lệnh không có tác dụng với cô, anh cũng chẳng còn cách nào khác, thế nên anh chỉ có thể dỗ dành.

“Vâng.’ Thú thật Tô Nhược Hân cũng không dám tiến lên phía trước.

Cô không kiên định được như Hạ Thiên Tường.
 
Chương 889


Chương 889

Đứng sau lưng anh, cô cũng cảm nhận được chân của mình đang run lên.

Sợ độ cao.

Cô sợ độ cao.

Hoặc có thể con người đứng trên cây cầu gấy có độ cao như thế, cũng không thể không sợ độ cao được.

Bởi lẽ, dòng nước bên dưới cây cầu gãy đang cuồn cuộn, chảy rất xiết.

Nhìn xuống dưới, cứ như con người đang trôi theo dòng nước vậy.

Sẽ khiến người ta có một loại ảo giác, mình sẽ rơi xuống dòng nước.

“Không… không còn bom thật chứ?” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang lướt nhanh mười ngón tay trên điện thoại.

Tuy tối hôm qua cô có học được cách xâm nhập vào hệ thống camera từ anh, nhưng thật ra cô vẫn còn là một kẻ gà mờ trong cái ngành này.

Là một tấm chiếu mới không thể mới hơn, thậm chí cô còn không hiểu được code anh đang gõ.

Nhưng, lúc gõ code anh vẫn có thể chú tâm trả lời câu hỏi của cô: “Anh đã điều tra rồi, không có.”

Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân nhữũn như cọng bún, sau đó cô ngồi phía sau Hạ Thiên Tường, ở bên cạnh anh là được rồi, cô không lên tiếng nữa.

Anh nói không còn bom, cô mới yên tâm được.

Xe cảnh sát.

Xe cứu thương.

Xe phòng cháy chữa cháy.

Lọt vào trong tai.

Dường như cách cô rất gần, nhưng lại như rất xa.

Hạ Thiên Tường vẫn đang gõ code trên bàn phím điện thoại.

Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh đến nỗi cô không nhìn rõ anh đang gõ cái gì, cô chỉ nhìn thấy từng chuỗi ký tự xuất hiện dài ngoằng từ trang này đến trang khác trên màn hình điện thoại của anh, còn anh thì cứ ngồi yên trên mặt đất lặng lẽ gõ code.

Thậm chí anh còn không hỏi đến tung tích của Hạ Nhất.

Hoặc có thể, trong lúc gõ code, anh đã có tin tức của Hạ Nhất rồi.

Chiếc Bugatti rơi vào trong nước.

Chiếc xe sang ba mươi mấy tỷ cứ như thế rơi vào trong nước.

Tô Nhược Hân biết, mười mấy chiếc xe con rơi xuống nước, và cả những chiếc xe và những người bị bom nổ tung, tất cả đều do cô và Hạ Thiên Tường.

Tự dưng cô lại thấy rất đau lòng.

Nếu biết trước thế này, nhất định cô sẽ ngăn cản không cho chiếc xe này chạy lên cầu.

Nhưng thú thật cô không biết trước, cũng không dám chắc điều gì.

Chỉ là mí mắt đột nhiên giật liên tục khiến cô vô thức cho rằng sắp tới sẽ có nguy hiểm xảy ra, thế nên cô mới kịp thời nhắc nhở Hạ Thiên Tường và Hạ Nhất đổi xe.

Nhưng cô lại không ngờ, mọi thứ cứ như thế thật Sự xảy ra.

Lại không chân thực giống như đang ở trong một giấc mộng vậy.
 
Chương 890


Chương 890

Đột nhiên Hạ Thiên Tường cử động, chiếc cầu gãy cao như thế nhưng anh lại đứng lên giống như đứng từ trên ghế giám đốc dậy, đôi chân dài chạm lên mặt cầu, chớp mắt đã đứng thẳng người: “Đi.”

Chỉ một từ, sau đó anh nắm tay cô rồi đi.

Bàn tay to của người đàn ông ấm áp, khô ráo, anh hơi dùng sức không cho Tô Nhược Hân bỏ lại phía Sau.

Như thể đang lo lắng lỡ như cô chậm một bước thì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm vậy.

Nhưng thật ra, tốc độ của cô không hề chậm hơn anh.

Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi qua khung cảnh hỗn loạn một lần nữa.

Tiếng khóc kêu, tiếng cầu cứu, thê thảm khiến cô không sao kìm được sự hoảng loạn trong lòng mình.

Cho đến khi Hạ Thiên Tường nắm chặt tay cô một lần nữa cô mới hoàn hồn.

“Đừng nhìn nữa.” Hạ Thiên Tường nhỏ giọng ra lệnh, anh để cô đi phía sau mình, dùng cơ thể của mình chắn mọi thứ trước mặt, cố gắng không để cô nhìn thấy sự thảm khốc trước mặt một lần nữa.

Chỉ vì, hiện trường thật sự quá thảm khốc.

Hành động của anh lặng lẽ như thế, Tô Nhược Hân biết, chắc hẳn lúc này anh cũng đang đau không kém gì cô.

Chỉ là anh chưa từng thể hiện ra ngoài mà thôi.

Hai người nhanh chóng đi đến xe.

Hạ Thiên Tường đứng im, anh nhìn tình hình xe cộ trên cầu, giống như đang nghĩ xem mình có thể lái xe rời khỏi cây cầu Tân Giang này không vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã từ bỏ.

Bởi vì, có thể nhận ra đi bộ còn nhanh hơn cả lái xe.

Bởi vì, cây cầu bị kẹt cứng rồi.

Thậm chí cả con đường ngoài cầu cũng thế.

Đưa mắt nhìn về phía xa xa, dòng xe dài ngoằng ngoẵng, uốn lượn đi về phía xa không nhìn thấy điểm cuối.

“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường mở cửa xe, anh lấy một số vật dụng cần thiết rồi nắm tay Tô Nhược Hân rời đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bước chân của người đàn ông rất nhanh.

Nhanh như đang bay vậy.

Nhưng anh không hề lo lắng Tô Nhược Hân sẽ không theo kịp bước chân anh.

Bởi vì tốc độ của cô cũng không hề thua kém anh.

Anh dắt tay cô đi qua từng chiếc xe bị kẹt trên cầu, mọi người trong xe đều xuống hết, lúc này họ đang đứng trước xe nhìn về phía trước.

Có người đang giữ trật tự, yêu cầu xe đỗ lại nhường cho xe cảnh sát, xe phòng cháy chữa cháy, và xe cứu thương đang đi tới một lối đi.

Từ chỗ bọn họ đang đỗ xe đến đầu cầu còn khoảng mấy km nữa.

Tự dưng Tô Nhược Hân lại thấy may mắn vì hôm nay cô đã mặc đồ và đi giày thể thao.

Lúc này, cô và Hạ Thiên Tường giống như hai người thích chạy bộ buổi sáng, hai người chạy như bay trên cầu như thế này mới không kỳ lạ.

Nếu không, nếu là một bộ âu phục, giày da và một váy trắng đi trên cầu như thế này sẽ trông rất bắt mắt.
 
Chương 891


Chương 891

Mấy km, lái xe chỉ mất vài phút đồng hồ.

Nhưng nếu là chạy bộ, người bình thường chắc mất khoảng mấy chục phút.

Cũng may họ đều không phải người bình thường, tốc độ của họ nhanh khủng khiếp.

Với họ, mười mấy phút là đủ rồi.

Lối đi vào cầu có một lối rẽ, Hạ Thiên Tường vừa đi vừa nghe theo định vị trong điện thoại, anh nắm tay Tô Nhược Hân đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy một loạt xe ô tô xếp hàng dưới cầu, Tô Nhược Hân cảm thấy thật may mắn khi Hạ Thiên Tường đã chọn xuống xe và đi bộ.

Nếu không, ngay cả một chiếc xe nhỏ cũng không thể qua cầu.

Tốc độ của Hạ Thiên Tường vẫn cực kỳ nhanh. Tô Nhược Hân nhìn sườn mặt của anh và chọn cách tiếp tục im lặng đi theo anh.

Dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cô cũng không hỏi anh.

Bởi vì rõ ràng tốc độ của anh cho thấy anh đang tranh thủ thời gian.

Sự tranh thủ thời gian này chứng minh rằng nếu anh đến đích chậm một bước thì manh mối sẽ bị đứt đoạn.

Vì vậy, anh đang giành giật từng phút từng giây.

Sau khi vòng qua một loạt xe ô tô thì có một ngã ba ở phía trước.

Hạ Thiên Tường đột nhiên xoay người và đi dọc theo con đường song song với sông Tân Giang.

Con đường này cũng bị kẹt xe nhưng do nó không nối thẳng với cầu Tân Giang nên xe trên đường vẫn có thể di chuyển chầm chậm.

Tuy nhiên khi đi đến đoạn đường này, Hạ Thiên Tường đột nhiên giảm tốc độ.

Giống như anh đang tản bộ giữa dòng xe cộ, không nhanh không chậm.

Tuy nhiên, trái tim của Tô Nhược Hân lại vọt lên tận cuống họng.

Bởi vì Hạ Thiên Tường càng chậm rãi thì cô càng cảm thấy không khí trở nên xơ xác và tiêu điều.

Họ từ từ bước đi giữa dòng xe cộ và giữa dòng người qua lại.

Đúng vậy. Bên bờ sông càng lúc càng có nhiều người, họ vừa thì thầm trò chuyện vừa quan sát tình hình cây cầu gãy trên mặt sông từ xa.

Lúc này trên cây cầu gãy, xe cấp cứu, xe cứu hỏa và xe cảnh sát đã đến nơi.

Đứng bên bờ sông cũng có thể nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát liên tục vang lên chói tai khiến người ta vô cùng lo lắng.

Họ cứ len lỏi qua đám đông bên bờ sông như vậy, Hạ Thiên Tường nhìn phía trước, còn Tô Nhược Hân thì quan sát xung quanh.

Thật sự có quá nhiều người tới xem náo nhiệt.

Lúc hai người xuống cầu, ven sông đã có rất nhiều người dân thành phố đang vây xem.

Tuy nhiên hiện giờ tuyến đường đi lên cầu đã bị . “

phong tỏa.

Cảnh sát giao thông đang khơi thông dòng xe để họ đi vòng qua một cây cầu lớn khác.

Bây giờ đang là giờ cao điểm vào buổi sáng, lưu lượng giao thông dày đặc khiến việc di chuyển trở nên rất chậm chạp.

Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghe thấy tiếng chửi rủa từ các cửa sổ ô tô đang mở.
 
Chương 892


Chương 892

Cô mím môi và im lặng đi theo Hạ Thiên Tường.

Nếu có thể thì chẳng ai mong muốn một chuyện thương tâm như vậy xảy ra.

Lúc này, cô cảm thấy rằng những người đang bị kẹt xe kia thật hạnh phúc.

Ít nhất thì bọn họ vẫn còn cơ hội ngồi trong xe để trách mắng người khác, còn những ai ngồi trong chiếc xe vừa bị bom nổ tung trên cầu hoặc những chiếc xe lao xuống cây cầu gãy vì không kịp phanh lại thì đang lâm vào tình cảnh thê thảm nhất.

Đó là điều mà ngay cả cô cũng không thể cứu vãn được.

Nước ở sông Tân Giang chảy xiết như vậy, nếu cô nhảy xuống thì chẳng những không cứu được người mà ngược lại còn phải nhờ người khác xuống cứu cô.

Vì vậy, việc cô xuống đó chỉ gây thêm phiền phức . “

mà thôi.

Còn về phần những người trên cầu thì tất cả bọn họ đều bị ngoại thương.

Loại chấn thương này cần phải tiến hành phẫu thuật ngoại khoa, cô không phải thần tiên nên không thể nối lại những đoạn tay chân bị gãy đó.

Điều này khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ và ủ rũ.

Đột nhiên, Hạ Thiên Tường dừng lại.

“Nhược Hân, em đợi anh ở đây đi.’ Người đàn ông buông tay cô ra và đẩy cô ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi dành cho người qua đường bên bờ sông.

“Anh đi đâu vậy?” Tô Nhược Hân đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô hiểu rằng Hạ Thiên Tường bảo cô đợi anh ở đây là vì anh sắp đi tìm những kẻ đánh bom từ xa đó.

“Tới phía đối diện. Vài phút nữa anh sẽ trở lại.” Hạ Thiên Tường nói rất nhanh: “Ngoan nào.”

“Được.” Tô Nhược Hân chỉ do dự một giây rồi đồng ý với Hạ Thiên Tường.

Bởi vì cô hiểu được thời gian lúc này quý giá đến nhường nào. Biết đâu anh chậm một phút thì đối phương sẽ cao chạy xa bay.

Vì vậy, để không lãng phí thời gian, Tô Nhược Hân sẵn sàng đồng ý.

Dù sao thì đồng ý là một chuyện, còn việc có làm . “

hay không lại là chuyện khác.

Thấy cô đồng ý, Hạ Thiên Tường bèn buông tay cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát rồi xoay người rời đi.

Lúc đầu, Tô Nhược Hân ngồi trên băng ghế và nhìn người đàn ông băng qua đường và chạy ngược dòng xe ô tô đang chạy chậm, sau đó đi sang con đường đối diện.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy và đi theo.

Sở dĩ cô đợi Hạ Thiên Tường băng qua đường rồi mới hành động là vì cô không muốn anh phát hiện ra cô cũng đi theo mình.

Đúng vậy. Sở dĩ cô đồng ý không đi cùng anh là u mình đi theo anh và thật sự gặp phải người điều khiển bom từ xa thì cô chỉ trở thành điểm yếu của anh mà thôi.

Như thế sẽ khiến anh không thể bỏ mặc cô và cũng chẳng thể phát huy khả năng của mình.

Nếu vậy thì anh sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm nhất.

Chỉ khi không bị phân tâm thì anh mới có thể tập trung một trăm phần trăm, đồng thời sức mạnh tấn công cũng sẽ tăng lên gấp bội. Cô chỉ muốn giúp anh chứ không muốn trở thành gánh nặng của anh.
 
Chương 893


Chương 893

Tô Nhược Hân băng qua đường và nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang tiến vào một khu chung cư bên kia đường.

Khu chung cư cũ kỹ này thuộc kiểu mở, không phải kiểu khép kín nên ra vào rất thuận tiện.

Tô Nhược Hân đi chậm lại và cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Dù sao đi nữa, cô nhất định không được để Hạ Thiên Tường phát hiện cô đang bám theo.

Thấy Hạ Thiên Tường đi vào một căn chung cư, Tô Nhược Hân mới vội vàng chạy tới và nghiêng người tiến vào.

Trong phòng có thang gác.

Cô đứng ở sảnh lớn tầng một và lắng nghe tiếng bước chân của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân vốn định dựa vào âm thanh để nhận biết anh đã tới tầng mấy.

Nhưng bước chân của người đàn ông quá nhẹ nhàng.

Nhẹ đến mức cô gần như không nghe thấy gì.

Tô Nhược Hân chỉ lắng nghe vài giây rồi lập tức cởi giày ra, sau đó nhanh chóng đi chân trần lên lầu.

Tầng thứ năm.

Đây là tầng mà Tô Nhược Hân cảm thấy Hạ Thiên Tường đã dừng lại.

Tuy nhiên, cô cũng không chắc chắn lắm.

Áp tai vào ván cửa, cô muốn lắng nghe tiếng động bên trong cánh cửa.

Nhưng cả bên trong và bên ngoài cửa đều im lắng.

Tô Nhược Hân đang nghĩ ngợi, không biết có phải Hạ Thiên Tường đã lẻn vào căn phòng này hay không thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người thoáng chốc lướt tới. Tô Nhược Hân còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã chui vào lồ ng ngực của Hạ Thiên Tường: “Gái…”

Sau đó, khi cô chưa kịp nói hết câu thì Hạ Thiên Tường đã trực tiếp đưa cô đến trước cửa sổ cạnh hành lang.

Tiếp đó, một tiếng động lớn “loảng xoảng” vang lên.

Đó là tiếng kính vỡ khi người đàn ông ôm lấy cô và đập thẳng lưng vào cửa sổ bằng thủy tinh trên hành lang.

Tầng thứ năm.

Không quá cao, nhưng chắc chắn cũng không quá thấp.

Lúc cơ thể rơi thẳng xuống dưới, cô nghe thấy bên tai có tiếng gió và lời thì thầm khàn khàn và đầy từ tính của người đàn ông: “Đừng sợ.”

Chỉ có hai từ.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Nhược Hân thật sự không còn sợ hãi nữa.

Bụng dưới của cô đau quặn vì tốc độ rơi cực nhanh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Nhược Hân trải qua cảm giác rơi xuống nhanh như vậy.

May mắn thay, trong vòng tay của Hạ Thiên Tường và sự bảo vệ của cánh tay mạnh mẽ của anh, Tô Nhược Hân đã quên đi nỗi sợ hãi của mình.

Dưới lầu là bồn hoa.

Các bụi cây được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ.

Tô Nhược Hân đang suy nghĩ nên rơi xuống với tư thế nào an toàn nhất thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên bên người.
 
Chương 894


Chương 894

Tiếng nổ lớn đó kéo theo một làn khói mù mịt, nhanh chóng biến khu chung cư vốn trong lành và sạch sẽ trở thành một mớ hỗn độn.

Một quả bom khác lại nổ.

“Bịch”. Hạ Thiên Tường rơi xuống đất.

Đúng vậy, là Hạ Thiên Tường vừa rơi xuống đất.

Bởi vì cô vẫn luôn ở trong lồ ng ngực của Hạ Thiên Tường.

Vì vậy, cho dù cú rơi tự do đã dừng lại, cô vẫn ở . “

trong lồ ng ngực của Hạ Thiên Tường.

Có anh làm đệm lưng bên dưới nên cô không cảm thấy đau đớn chút nào.

Lúc này, cô không rảnh để nhìn tình hình của căn chung cư nhỏ phía sau. Việc đầu tiên cô làm chính là ngoảnh lại nhìn Hạ Thiên Tường ở dưới thân mình.

Sau đó, không cần anh nói, cô cũng đã cảm nhận được tình trạng cơ thể của anh: “Hạ Thiên Tường, anh đừng cử động. Để em đi gọi xe.”

Xương sườn của Hạ Thiên Tường đã bị gấy. Cô biết điều đó.

Cô cũng biết nếu không phải vì bảo vệ cô thì anh sẽ không bị thương.

Chỉ cần lúc rơi xuống đất anh chọn cách bảo vệ mình thì Hạ Thiên Tường sẽ không bị thương.

Tuy nhiên, chỉ vì cô, anh không hề tự bảo vệ mình mà lại thận trọng ôm chặt cô vào lòng.

Kết quả là cô không sao, nhưng anh lại bị thương.

Tuy nhiên, Tô Nhược Hân vừa đứng dậy để gọi xe cứu thương thì Hạ Thiên Tường đã kéo tay cô lại: “Không cần đâu. Hạ Nhị đang ở đây.”

Tô Nhược Hân nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiên Tường thì quả nhiên nhìn thấy Hạ Nhị.

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hạ Nhị.

Lần trước cô gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị ở nhà họ Tô khi Hạ Thiên Tường đến nhà họ Tô để đón cô, còn kêu Hạ Nhất và Hạ Nhị dạy cho người nhà họ Tô một bài học.

Từ lần rời khỏi nhà họ Tô đó, cô không còn gặp lại . “

Hạ Nhất và Hạ Nhị nữa.

Trước đó, lúc còn ở trên cầu, cô cảm thấy bất an nên Hạ Thiên Tường đã dừng xe lại và đổi xe với Hạ Nhất đang đi theo sau.

Bây giờ cô mới biết rằng, mặc dù đã lâu không gặp Hạ Nhất và Hạ Nhị nhưng hai người họ vẫn luôn âm thầm đi theo Hạ Thiên Tường để bảo vệ Hạ Thiên Tường ở một khoảng cách không gần không xa.

Cuối cùng, Hạ Nhất đã lái một chiếc Bugatti rồi rơi xuống sông Tân Giang.

Lúc này nhìn thấy Hạ Nhị, Tô Nhược Hân như trông thấy cứu tinh: “Hạ Nhị! Anh mau lái xe vào đây đi. Thiên Tường bị thương rồi.”

Chấn thương của Hạ Thiên Tường cũng là ngoại thương.

Loại ngoại thương này cần phải điều trị bằng thuốc và tĩnh dưỡng, chỉ có tĩnh dưỡng thì mới có thể dần dần hồi phục, đồng thời dùng thuốc để bổ trợ.

Cô có thể châm cứu cho anh, nhưng cô cảm thấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng vẫn yên tâm hơn.

Đột nhiên cô nhận ra rằng khi Hạ Thiên Tường chấn thương, cô rất muốn bản thân và bệnh viện sẽ tiến hành chẩn đoán hai lần để đảm bảo an toàn gấp bội cho một người là anh.

Nếu không thì cô thật sự lo lắng.

Chỉ vì đây là người mà cô quan tâm.
 
Chương 895


Chương 895

Hạ Thiên Tường vẫn nắm tay cô: “Anh không Sao.

Hạ Nhị vội vàng chạy tới, ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Thiên Tường chứ không hề nhìn Tô Nhược Hân: “Anh Hại Anh sao rồi?”

“Không sao. Người đâu rồi?”

“Đã bất tỉnh và bị ném vào trong xe rồi.”

“Được! Đỡ tôi lên xe. Chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường đưa tay cho Hạ Nhị, rõ ràng anh đang bị thương.

Nếu không, anh chắc chắn không cần người khác đỡ mình.

Hạ Nhị vội vàng tới dìu Hạ Thiên Tường nhưng vẫn không thèm nhìn Tô Nhược Hân.

Vẻ mặt phớt lờ một cách thẳng thừng đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy rất khó xử.

Cô hiểu Hạ Nhị đang trách cứ cô.

Bởi vì nếu Hạ Thiên Tường không bảo vệ cô thì anh đã không bị thương.

Nếu anh đã dám nhảy xuống thì chắc chắn anh có thể tự bảo vệ mình.

Sự phớt lờ của Hạ Nhị khiến Tô Nhược Hân gục “

đầu xuống và bắt đầu tự trách mình.

Nhưng cô vừa cúi đầu thì đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Tránh ra.”

Tới khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hạ Thiên Tường đã đẩy Hạ Nhị ra xa, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.

“Hạ Thiên Tường, anh sao vậy?” Tô Nhược Hân hơi hoang mang và lo lắng.

Hạ Nhị lập tức quỳ một gối xuống: “Anh Hạ! Anh để tôi dìu anh lên xe trước đã.”

“Không cần! Cút!”

Một từ “cút” này nghiêm khắc hơn hai từ “tránh ra”

trước đó rất nhiều.

Hạ Thiên Tường thật sự rất tức giận.

Hạ Nhị đột nhiên nhìn Tô Nhược Hân, môi liên tục mấp máy và muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.

Tô Nhược Hân lập tức hiểu tại sao Hạ Thiên Tường lại tức giận như vậy.

Hóa ra là vì Hạ Nhị thiếu tôn trọng cô nên anh mới tức giận.

Cô không khỏi thở dài, đưa tay đỡ lấy Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị đang lo lắng cho anh thôi. Hơn nữa, anh ấy không để ý tới em cũng đúng! Chuyện lần này thật sự cho em một bài học nhớ đời rồi! Đi theo “

anh tới đây là lỗi của em. Nếu em không đi theo anh thì anh đã không cần bảo vệ em, cũng sẽ không bị thương.” Cô đành phải thừa nhận.

Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Bởi vì đây đều là sự thật.

Sau khi cô nói xong những lời này, không khí phẫn nộ xung quanh Hạ Thiên Tường mới dịu đi, nhưng anh vẫn không thèm nhìn Hạ Nhị mà lại lập tức dắt tay Tô Nhược Hân đi về phía một chiếc ô tô cách đó không xa.

Hạ Nhị vẫn quỳ gối ở đó và không dám thở mạnh.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Nhị rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhất chưa rõ còn sống hay đã chết, anh lại bị thương. Còn em thì ngoại trừ chạy nhanh, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em còn không có. Nếu anh không cho Hạ Nhị đi theo chúng ta thì em sẽ sợ đấy.
 
Chương 896


Chương 896

“Anh không sao cả. Có anh ở đây rồi.’ Không cần nghĩ ngợi, Hạ Thiên Tường kiên quyết phớt lờ Hạ Nhị.

“Ơ kìa, anh nói không sao thì sẽ không sao thật à?

Hiện giờ anh đang gãy ba cái xương sườn, lát nữa lên xe em sẽ châm cứu cho anh, sau đó anh cần phải tới bệnh viện nữa. Còn em thì sao? Khoan nói tới chuyện có người lái xe hay không, em chắc chắn sẽ không lái xe đâu. Lẽ nào người tiến hành châm . “

cứu có thể lái xe được?” Nói tới đây, cô bèn phớt lờ Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị! Anh lái xe qua đây. Nhanh lên!”

Hạ Nhị vẫn quỳ trên mặt đất chứ không dám đứng dậy, lúc này anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.

Vừa rồi, anh ta thật sự rất tức giận vì sự xuất hiện của Tô Nhược Hân khiến Hạ Thiên Tường bị thương.

Đúng vậy. Tất cả tội lỗi đều quy cho Tô Nhược Hân, vì vậy anh ta không thèm nhìn Tô Nhược Hân và cũng chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm. Anh ta hận không thể trực tiếp ném Tô Nhược Hân tới một nơi cách xa Hạ Thiên Tường.

Nhưng anh ta không ngờ rằng sau khi Hạ Thiên Tường nổi giận, Tô Nhược Hân lại nói giúp cho anh ta.

Lúc này, anh ta cảm thấy vô cùng áy náy và xấu hổ.

Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại, chẳng phải Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường là vì không nỡ bỏ mặc Hạ Thiên Tường hay sao?

Rốt cuộc thì Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân không thể rời xa nhau được.

Hạ Thiên Tường không thể bỏ mặc Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân cũng không thể bỏ mặc Hạ Thiên Tường.

Cho dù ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có . “

nhưng cô vẫn không thể buông tay.

Đó là cảm giác dù biết rõ có nguy hiểm vẫn phải đuổi theo.

Cũng như anh ta đối với Hạ Thiên Tường.

Lúc này, anh ta ngẩn ngơ quỳ ở đó và thật sự kiểm điểm lại mình.

“Còn không mau đuổi theo à?”

Đến khi tai nghe thấy tiếng quát khẽ của Hạ Thiên Tường, Hạ Nhị mới ngẩng đầu và lập tức đứng lên: “Vâng!”

Sau đó, anh ta sải bước dài chạy tới cạnh Hạ Thiên Tường: “Cô Tô, để tôi!”

“Nếu không có Nhược Hân đứng ra nói giúp cho cậu thì từ nay về sau, Hạ Nhị cậu sẽ bị gạch tên khỏi nhà họ Hạ”

“Vâng!”

“Trở về tự nhốt mình một tháng đi.”

“Vâng!”

Hạ Thiên Tường nói câu nào thì Hạ Nhị đáp lại câu nấy, không hề do dự.

Tô Nhược Hân lắng nghe, thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu bây giờ Hạ Thiên Tường yêu cầu anh ta mổ bụng tự sát thì có lẽ Hạ Nhị cũng sẽ không do dự chút nào.

Mãi đến khi lên xe và ngửi thấy mùi máu tanh trong xe, Tô Nhược Hân mới nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy giữa hai người đàn ông. Trong cốp xe phía sau có người.

“Cô Tô yên tâm! Đối phương đã hôn mê rồi, trong ba tiếng nữa sẽ không tỉnh lại đâu. Trước tiên chúng †a hãy đưa anh Hạ đến bệnh viện đã” Hạ Nhị khởi động xe và lái về phía bệnh viện.

“Không, về nhà đi.” Kết quả, xe vừa khởi động thì Hạ Thiên Tường đã đổi ý.
 
Chương 897


Chương 897

“Anh Hại”

“Hạ Thiên Tường! Anh không muốn em yên tâm đúng không? Nếu anh không thích ở lại bệnh viện thì cũng được thôi, nhưng ít nhất anh cũng phải đi kiểm tra một chút để em yên tâm chứ? Hay là anh muốn em lo lắng đến chết sao?”

“Được, đi bệnh viện.” Sau khi bị Tô Nhược Hân quát mắng như pháo nổ liên thanh, Hạ Thiên Tường mới đồng ý tới bệnh viện, nhưng anh có điều kiện là “chỉ khám, không nhập viện.”

“Được.” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường. Bây giờ, người đàn ông này đang cự nự như một đứa trẻ.

Lúc này Hạ Nhị mới lái xe đến bệnh viện. Tô Nhược Hân lo lắng hỏi: “Hạ Nhất đâu? Anh ấy thế nào rồi?” Hai người đàn ông này vẫn không chịu nhắc tới Hạ Nhất, thật sự khiến cô sốt ruột muốn chết.

“Anh ấy biết bơi nên không sao đâu.” Hạ Nhị đáp lại.

“Vậy bây giờ anh ấy…” Tô Nhược Hân vẫn vô cùng lo lắng vì không thấy Hạ Nhất đâu cả.

“Còn có một kẻ điều khiển khác ở bờ bên kia sông Tân Giang. Anh ấy đi truy tìm kẻ đó rồi.”

Tô Nhược Hân thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Nhất và Hạ Nhị không sao là được.

Lúc này, cô rốt cuộc cũng có thời gian quay đầu nhìn lại căn chung cư đã bị vụ nổ phá hủy hoàn toàn ở phía sau: “Các anh bắt được người đang năm trong cốp sau từ căn chung cư nhỏ kia sao?”

“Sau khi kích nổ bom thì anh ta đã nhảy lầu. Hạ Nhị bắt giữ anh ta rồi ném thẳng vào trong xe.”

Bây giờ Tô Nhược Hân mới hiểu rõ. Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường về chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kia nhưng khi nghĩ đến vết thương của anh thì lập tức nói: “Anh nằm sấp xuống đi!”

Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn nghe lời cô và nằm sấp xuống ghế.

Anh quá cao.

Cả đôi chân dài đang bị gập lại dưới ghế.

Tô Nhược Hân không để ý tới chuyện này, trực tiếp mở ba lô ra, sau đó lấy kéo cắt quần áo trên người Hạ Thiên Tường để tránh việc khiến anh bị thương trong lúc c ởi quần áo.

Lúc này, anh vẫn nên hạn chế cử động hết sức có thể.

Nếu không, nó rất dễ khiến chấn thương của anh thêm nghiêm trọng.

Quần áo đã được cắt bỏ.

Cơ thể bị thương của Hạ Thiên Tường đầy vết bầm tím.

Từ một nơi cao như vậy rơi xuống và lại bị cô đè lên người, anh không thể không bị thương được.

Mặc dù cô chỉ nặng khoảng bốn mươi lăm cân nhưng khi cộng thêm trọng lực lúc rơi xuống thì sức “

nặng đè lên người anh vô cùng nặng nề.

Tô Nhược Hân cảm thấy đau lòng. Đúng như những gì Hạ Nhị nghĩ, nếu không có cô thì anh đã không bị thương thế này.

Những chiếc kim bạc lần lượt được cắm xuống.

Từng mũi kim bạc đều được châm cứu một cách nhanh chóng và chính xác nhất có thể.

Bởi vì cắm càng chậm thì Hạ Thiên Tường càng đau.

Sau mấy chục mũi kim liên tiếp, cuối cùng cô cũng dừng lại.

Hạ Nhị lái xe rất chậm vì anh ta lo rằng sự xóc nảy sẽ khiến Hạ Thiên Tường bị thương lần nữa.

Suy cho cùng thì sau lưng Hạ Thiên Tường đang có đầy kim bạc, sợ nhất là xóc nảy.
 
Chương 898


Chương 898

“Di động.” Không ngờ khi Tô Nhược Hân vừa châm cứu cho Hạ Thiên Tường xong thì Hạ Thiên Tường lại đòi điện thoại di động.

Tô Nhược Hân trực tiếp năm tay anh: ‘Không được dùng di động.”

“Vẫn có cá lọt lưới”.

“Vậy cũng không được. Chẳng phải anh đã có nhân chứng sống rồi sao? Đợi sau khi anh đến bệnh viện kiểm tra và xác nhận không có vấn đề gì lớn thì anh muốn làm gì cũng được, em sẽ không quản “

đâu. Nhưng mà hiện giờ thì không được.” Tô Nhược Hân nói xong thì siết chặt tay anh như một lời cảnh báo dứt khoát.

“Ba phút thôi.” Hạ Thiên Tường lấy lùi làm tiến để tiếp tục nài nỉ.

“Một giây cũng không được.”

“Nhược Hân.”

“Anh nài nỉ em cũng vô ích thôi. Em là bác sĩ nên biết rõ tình trạng của anh. Nếu anh muốn chết thì cứ nói thẳng ra, em sẽ trực tiếp đâm một cây kim bạc vào đầu anh để kết liễu mạng sống của anh. Từ nay về sau, em không cần phải lo lắng tới chuyện sống chết của anh nữa.”

Bây giờ Hạ Thiên Tường mới im lặng.

Giờ phút này, người đang lái xe là Hạ Nhị cảm thấy vô cùng bái phục Tô Nhược Hân, cảm giác đó cuồn cuộn như nước sông vậy. May là Tô Nhược Hân đã cùng lên xe. Bằng không, nếu đổi lại là anh ta chăm sóc Hạ Thiên Tường thì chắc chắn là Hạ Thiên Tường muốn cái gì, anh ta sẽ giao cái đó.

Muốn điện thoại thì đưa điện thoại. Anh ta không dám trái lời Hạ Thiên Tường chút nào.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn như vậy.

Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bây giờ anh “

†a đã bội phục rồi.

Lúc này, khi nhìn Tô Nhược Hân qua kính chiếu hậu, anh ta cũng cảm thấy cô thuận mắt hơn rất nhiều.

Bởi vì bây giờ khi bình tĩnh lại, rốt cuộc anh ta cũng nhớ ra tính mạng của Hạ Thiên Tường là do Tô Nhược Hân ban cho.

Nếu lúc đó không có Tô Nhược Hân thì bây giờ Hạ Thiên Tường đã sớm biến thành một đống xương rồi.

Bây giờ anh ta vẫn có thể đi theo Hạ Thiên Tường cũng đều nhờ ân huệ của Tô Nhược Hân.

Cho nên việc Hạ Thiên Tường phạt nhốt anh ta một tháng không hề oan ức.

Trong xe chìm vào im lặng.

Tô Nhược Hân vẫn nắm chặt tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị! Bình thường anh và Hạ Nhất cũng đi theo xe của Thiên Tường ở khoảng cách không gần không xa giống như hôm nay sao?” Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, cô sẽ không biết rằng Hạ Nhất và Hạ Nhị vẫn luôn đi theo cô và Hạ Thiên Tường.

Chẳng qua là xe của Hạ Nhất và Hạ Nhị luôn duy trì khoảng cách với xe của Hạ Thiên Tường.

Hơn nữa, nó là một chiếc xe không mấy nổi bật, “

nếu không chú ý thì thật không dễ phát hiện ra nó.

Dù cô đã sớm biết Hạ Thiên Tường đi đâu cũng có người bảo vệ, nhưng sau tai nạn hôm nay, cô mới nhận ra sự tồn tại của Hạ Nhất và Hạ Nhị quan trọng đến nhường nào.

Nếu không, cho dù trước đó họ đã phát hiện trên cầu có điều bất thường thì cũng rất khó tự bảo vệ mình, nếu chỉ có mỗi cô và Hạ Thiên Tường.

Bởi vì cô là điểm yếu của anh.

Giống như lúc anh và cô cùng nhảy xuống lầu lúc nãy, cô đã khiến anh gặp nguy hiểm.

Sau đó có thêm Hạ Nhất và Hạ Nhị tham gia, bốn người họ không những bình an vô sự mà còn nhân tiện truy tìm được kẻ đã gài bom điều khiển từ xa.
 
Chương 899


Chương 899

Đây là thu hoạch lớn của lần này.

Cô rất muốn biết ai đang cố gắng đẩy Hạ Thiên Tường vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Đối với họ, từng giây từng phút mà người kia còn †ồn tại đều rất nguy hiểm.

“Đúng.’ Hạ Nhị đáp lại bằng một từ dứt khoát.

Hình như do đi theo Hạ Thiên Tường đã lâu nên các thói quen của Hạ Thiên Tường cũng đã truyền sang hai người Hạ Nhị. Lạnh lùng và vô tình là đánh giá của Tô Nhược Hân dành cho Hạ Nhị.

“Hạ Nhị! Lúc nãy trên lầu có cư dân nào bị thương “

không?”

“Trước khi đuổi tới đó thì tôi và anh Hạ đã kiểm tra rồi, chỉ có tầng một và tầng hai của căn chung cư đó có người ở thôi. Tầng ba, bốn, năm và sáu không có người ở từ lâu rồi.”

“Ý anh là khi cây cầu Tân Giang đang được xây dựng thì có người đã bắt đầu chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay rồi sao?”

“Đợi kiểm tra đã.”

“Hạ Thiên Tường, những người biết hôm nay chúng ta ra ngoài không nhiều lắm.” Cô đếm trên đầu ngón tay. Cô chỉ nói cho Dương Mỹ Lan, Hạ Thiên Tường và chị Chiêm biết thôi.

Mấy ngày nay Chúc Hứa được giao cho Chúc Cương nên chị Chiêm không hề tới nhà, nhưng chị Chiêm cũng là người của Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Tường. Bởi vì chị Chiêm đã nói thật với cô rằng bà ta đang bị Lục Diễm Chi khống chế, hơn nữa chị Chiêm cũng thẳng thắn nên Tô Nhược Hân vẫn rất †in tưởng bà ta.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện này, bất luận là ai, chỉ cần là người biết hôm nay cô đến chùa Quan Âm thì tất cả đều đáng nghỉ.

“Đưa điện thoại cho anh.” Kết quả, cô vừa dứt lời thì Hạ Thiên Tường lại đòi điện thoại.

“Anh muốn điều tra xem ai đã tiết lộ tin tức sao?”

Lúc này Tô Nhược Hân mới chợt bừng tỉnh.

Hạ Thiên Tường khẽ híp mắt, nếu không phải sau lưng có kim bạc thì anh đã trực tiếp cầm lấy điện thoại: ‘Đúng vậy! Em hãy nói cho anh biết tất cả những người mà em nghỉ ngờ đi.”

“Em chỉ nói với chị Chiêm và Dương Mỹ Lan thôi, không nói với ai nữa cả.” Tô Nhược Hân nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhăn đầy thất vọng.

Cả hai người đó đều là những người mà cô tin tưởng.

Lúc này, thậm chí Tô Nhược Hân còn đang tự hỏi sẽ là ai trong số họ.

Bất kể là ai thì người đó đều sẽ khiến cô nghi ngờ sâu sắc về bản chất con người.

“Điện thoại di động.’ Hạ Thiên Tường lại thúc giục lần nữa.

“Rút kim xong hãng xem, mười phút.” Châm cứu của cô cần ít nhất mười lăm phút, nếu có thể nằm thoải mái trên giường thì hai mươi phút càng tốt.

Nhưng bây giờ đang trên ghế ô tô như vậy, dù có nằm sấp hay nằm ngửa đều không thoải mái.

Cũng tuyệt đối không thể không động đậy trong hai mươi phút.

Mười lăm phút có thể đã là giới hạn rồi.

“Đã không kịp rồi” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường đầy nôn nóng.

“Anh có thể nói để em gõ code được không?” Tô Nhược Hân hơi do dự rồi đưa ra đề nghị này.
 
Chương 900


Chương 900

Mặc dù cô là người mới học viết code nhưng tốt xấu gì cũng đã luyện tập cả đêm hôm qua, coi như đã đạt được một số thu hoạch nhất định.

Hơn nữa có Hạ Thiên Tường ở bên nên cô không cần động não, chỉ cần nhập code theo yêu cầu của anh mà thôi.

Chỉ có điều tốc độ của cô quá chậm.

Đúng vậy, tốc độ nhập code của cô tuyệt đối không bằng một phần mười Hạ Thiên Tường.

Không, thậm chí một phần hai mươi cũng không bằng.

Anh quá nhanh.

Khi anh nhập code, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn tay anh.

Mà cô là gõ từng chữ từng chữ một.

“Nhược Hân, thật sự không kịp rồi.”

“Vậy thì đừng tra nữa.” Dù sao bây giờ không có gì quan trọng hơn việc hồi phục của Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Em thật sự không muốn biết là chị Chiêm hay là Dương Mỹ Lan sao?”

Trái tim của Tô Nhược Hân ngứa ngáy trước câu hỏi vặn lại của anh.

Tất nhiên là cô muốn biết.

Bởi vì nếu cô không tra rõ ràng, cuối cùng Dương Mỹ Lan và chị Chiêm sẽ trở thành hai cái gai trên người cô.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Gòn là hai cái gai không nhổ ra được.

Bởi vì cả hai đều bị tình nghỉ, nhưng lại không có cảm giác tình nghĩ.

Đến lúc đó sẽ chỉ khiến cô càng khó lựa chọn hơn mà thôi.

“Em yên tâm đi, anh chỉ gõ code mà thôi, anh chỉ “

động đậy tay nên sẽ không làm vết thương nặng thêm đâu.” Giọng Hạ Thiên Tường dịu dàng giải thích dỗ dành Tô Nhược Hân, lúc này anh chỉ muốn lấy được điện thoại.

Sự ngưỡng mộ của Hạ Nhị dành cho Tô Nhược Hân bây giờ thậm chí còn lớn hơn.

Hạ Thiên Tường trước giờ luôn là người ra lệnh cho người khác, đây là lần đầu tiên thấy anh cầu xin Tô Nhược Hân như vậy chỉ để lấy được điện thoại.

Tuy nhiên, mặc dù Hạ Thiên Tường trông có vẻ rất buồn phiền, nhưng rõ ràng trong miệng Hạ Nhị đã tràn ngập cơm chó.

Nhét đầy một miệng.

Việc Hạ Thiên Tường nghe lời Tô Nhược Hân như vậy có nghĩa là anh đã có tình cảm sâu đậm với Tô Nhược Hân rồi.

“Nhược Hân, anh hết đau rồi, châm cứu của em đã bắt đầu có tác dụng nên đưa cho anh đi.”

Nghe được lời giải thích và cầu xin hết câu này đến câu khác của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đã động lòng rồi.

Gô rất muốn nhổ cái gai trong lòng ra.

Sau khi xác định được ai là người đã tiết lộ hành trình của cô và Hạ Thiên Tường sáng nay, thì có thể nhổ cái gai ra, sau này mình đi lại sẽ an toàn hơn “

nhiều.

Người ta nói biết người biết mặt không biết lòng, tốt hơn hết cô nên để Hạ Thiên Tường tìm ra người đó là ai.
 
Chương 901


Chương 901

“Được thôi, nhưng nhiều nhất là một phút thôi.”

“Đủ rồi”

Người đàn ông vừa dứt lời ánh mắt đã nhìn về phía điện thoại di động, nếu không phải Tô Nhược Hân không cho phép thì anh đã dứt khoát cầm lấy, cho dù là kim châm khắp người anh cũng không sợ không màng đến.

Anh là đàn ông.

Tìm ra người đấy là ai mới là quan trọng nhất.

Bằng không nếu bị người ta xóa dấu vết, anh muốn tra ra sẽ khó càng thêm khó.

Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy điện thoại di động của mình đưa cho anh: “Một phút, nếu không em sẽ không bao giờ tin anh nữa.”

“Được”

Vì vậy, Tô Nhược Hân từ từ di chuyển cơ thể của Hạ Thiên Tường để anh có thể đặt hai tay lên bên ngoài ghế xe cầm điện thoại di động nhập code.

Hạ Thiên Tường phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng dịch tới, sau đó dùng mười ngón tay gõ bàn phím như bay.

Mặc dù tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân lóa mắt.

Thậm chí còn không bắt kịp tốc độ của anh.

Tô Nhược Hân không quấy rầy Hạ Thiên Tường để anh mau chóng tra ra, cũng để sớm lấy lại điện thoại để anh có thể nghỉ ngơi.

Nếu không phải thời gian truy vết có hạn định quá ngắn thì cô sẽ không đưa điện thoại cho anh đâu.

Nửa phút trôi qua.

Một phút trôi qua.

Tô Nhược Hân vươn cổ ra xem: “Hạ Thiên Tường, vẫn chưa có kết quả sao?”

“Sắp rồi.” Người đàn ông nói và nhanh chóng nhập một dãy code dài.

Sau đó, khi Tô Nhược Hân đang sững sờ, anh nhỏ giọng nói: “Được rồi, trả điện thoại lại cho em.”

Tô Nhược Hân nhận lấy, trước tiên đỡ lấy Hạ Thiên Tường nằm ngửa lại trên ghế ô tô, để giảm bớt áp lực khi cơ thể anh không điểm tựa đè lên xương sườn bị thương.

Thấy Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng khôi phục lại tư thế lúc châm cứu, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Là ai đã tiết lộ ra ngoài?”

Cho dù đó là ai cũng là một loại đau thương đối “

với cô.

Rất đau.

Bởi vì đã quá đỗi tin tưởng.

Lúc này, cô thậm chí còn nghĩ, sau này cô và Hạ Thiên Tường đi đâu cũng sẽ không bao giờ nói cho bất kỳ ai khác biết.

Không kể cho bất cứ ai.

Chỉ có cô và Hạ Thiên Tường biết thôi.

“Là Dương Mỹ Lan.” Anh lên tiếng.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu óc “Âm” một tiếng, thoắt cái cả người đều không thoải mái: “Không thể nào, Mỹ Lan sẽ không bán đứng em đâu, cậu ấy không phải loại người như thế, Hạ Thiên Tường, có phải anh nhầm rồi không?”
 
Chương 902


Chương 902

Gô không tin, đến chết cũng không tin.

Nếu Dương Mỹ Lan bán tin tức hôm nay cô và Hạ Thiên Tường đến chùa Quan Âm thì cả đời này cô thật sự không biết còn có thể tin tưởng ai nữa.

Có phải từ đây về sau nói chuyện với ai cũng phải cẩn thận từng li từng tí hay không?

Nhưng sống như vậy chẳng phải quá mệt mỏi Sao.

“Không phải cô ta cố ý nói cho người khác biết, Nhược Hân, điện thoại di động của cô ta bị người ta “

cài đặt và cấy ghép thiết bị theo dõi.” Hạ Thiên Tường cảm nhận được sự cô đơn của Tô Nhược Hân nên vội vàng nói.

“Anh nói cái gì? Có người cài đặt thiết bị giám sát trên điện thoại của Mỹ Lan ư?” Tin tức này khiến Tô Nhược Hân cả kinh.

Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần không phải là Dương Mỹ Lan cố ý bán tin tức ra thì cô sẽ không tức giận.

Chỉ cần không phải Dương Mỹ Lan tự mình chủ động là được.

Nếu không, cô thực sự không thể chịu được mùi vị bị người cô coi là bạn thân nhất lừa dối.

“Đúng vậy, bây giờ vẫn còn cài đặt trên điện thoại của cô ta, nhưng người đã cài đặt hẳn sẽ sớm tìm cách lấy điện thoại của Dương Mỹ Lan và gỡ bỏ nó đi”

“Bây giờ em sẽ gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy không được liên lạc với bất kỳ ai.” Tô Nhược Hân nói rồi định gọi cho Dương Mỹ Lan.

Kết quả, cô còn chưa kịp gọi điện thoại thì Dương Mỹ Lan đã gọi đến.

Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ ra rằng điện thoại di động của Dương Mỹ Lan bây giờ không an toàn.

Lúc này, bất cứ điều gì cô nói với Dương Mỹ Lan “

đều sẽ bị nghe lén.

Vì bị nghe lén mà đã gây nên chuyện ở cầu Tân Giang ngày hôm nay, rất nhiều người vô tội đã bị liên lụy nên cô không thể tùy hứng nữa.

Cái chết của những người đó đều là do cuộc trò chuyện của cô với Dương Mỹ Lan.

Tính ra cái chết của mọi người đều có mối liên quan rất lớn với cô, vừa nghĩ về điều này, Tô Nhược Hân đã trở nên ủ ê.

“Đừng nghe điện thoại, bọn họ không biết anh và em vẫn còn sống.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, thấy sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt bèn nói vội.

“Vâng”

Tô Nhược Hân không gọi cho Dương Mỹ Lan nữa.

“Đừng để ý chuyện của cô ta, anh đã phái người đi theo dõi rồi, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”

“Chính vào lúc anh gõ code sao?” Tô Nhược Hân giật mình, người này một phút gõ nhiều chữ như vậy đã làm được bao nhiêu chuyện rồi thế?

“Ừm”

“Em rút kim cho anh đi.” Sau khi rút ra, tối thiểu anh có thể hoạt động được ít nhiều.

Tô Nhược Hân phát hiện Hạ Thiên Tường là người không ai có thể thay thế.

Ít nhất, cô và Hạ Nhị đều không bì kịp trình độ chơi đùa với những mã số của anh.

Vì vậy, giao những việc này cho Hạ Thiên Tường xử lý đáng tin cậy hơn hẳn, như thế mới không có con cá nào lọt lưới.
 
Chương 903


Chương 903

“Được” Tô Nhược Hân bắt đầu rút kim.

Trong ba lô không có cồn, cho nên cô toàn khơi khơi đâm kim vào rồi rút kim ra, may là mặc dù Hạ Thiên Tường đẹp trai tuấn tú không ai bì nổi nếu là một tên bám váy nhất định sẽ rất được yêu thích, nhưng anh thật sự không phải tên bám váy mà là trai thẳng kiên cường.

Toàn bộ quá trình đều chìm trong im lặng.

Phải, đâm kim và rút kim đều chẳng là gì với lực rơi khi anh ôm cô ngã vào trong bụi cây.

Sau khi rút hết, Tô Nhược Hân đưa điện thoại cho anh: “Cẩn thận đừng động đậy lung tung để bị thương lần hai đó.”

“Anh biết rồi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tiếp tục lướt điện thoại.

Tô Nhược Hân không làm phiền anh nữa, cô hiểu anh vẫn đang truy vết tung tích của đối thủ.

Tô Nhược Hân thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc này không phải cô vừa vặn ở bên cạnh anh, người đàn ông này nhất định sẽ sẽ xông tới bắt người chứ không ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của cô ngồi trên xe đi đến bệnh viện đâu.

Chắc chắn rất có khả năng này.

Cô không biết anh đang gõ cái gì, cô chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn trên người anh.

Nhẹ nhàng xoa xoa hết lần này đến lần khác, trong lúc anh bận rộn cô cũng không nhàn rỗi.

Đã đến bệnh viện.

Khi xe dừng lại, Hạ Thiên Tường mới miễn cưỡng dừng lại, nắm chặt điện thoại không có ý định đưa cho Tô Nhược Hân.

Sợ rằng một khi cô lấy lại sẽ không trả cho anh nữa.

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn anh: “Yên tâm đi, em sẽ không cướp điện thoại của anh đâu.” Khi anh không châm cứu, nếu anh chú ý đến tư thế và động tác của mình thì thỉnh thoảng lướt điện thoại cũng không sao.

Tiền đề là anh phải biết cách bảo vệ vết thương của mình.

“Nhược Hân” Hạ Thiên Tường không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Tô Nhược Hân vạch trần, ánh mắt tối sầm lại.

May mắn thay cánh cửa đã mở ra.

Đỗ xe xong, Hạ Nhị mở cửa xe, khoảng sân ngoài cửa xe đã chuẩn bị sẵn một chiếc giường đẩy.

Hạ Thiên Tường chỉ cần Hạ Nhị dìu đã có thể xuống xe.

Trông bộ dáng có vẻ như đã đỡ hơn rất nhiều so với trước khi lên xe, điều đó khiến Tô Nhược Hân cảm thấy nhẹ nhõm.

Phương pháp châm cứu của cô ít nhiều cũng có hiệu quả.

Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường xuống xe.

Sau khi vào bệnh viện mới phát hiện bệnh viện vắng tanh, hẳn là cả bệnh viện đều không có bệnh nhân.

Khi Tô Nhược Hân đang tự hỏi tại sao bệnh viện lại phối hợp với Hạ Thiên Tường như vậy thì đã nhìn thấy Tiêu Tuấn Vỹ lao tới nghênh đón.

Tiêu Tuấn Vỹ mặc một chiếc áo blouse trắng, khí chất hoàn toàn khác với tên lưu manh trước kia cô nhìn thấy: “Họ Hạ kia vẫn còn sống chứ?”

Giọng điệu hoàn toàn mỉa mai, mà còn không lịch sự chút nào.

“Cút.’ Hạ Thiên Tường liếc anh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom