Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 582


CHƯƠNG 582

Ngọc: “Không thể nào, tớ đã căn dặn rồi, sẽ không ai nói ra đâu, hơn nữa cậu Hạ cũng không cho phép người ta nói ra chuyện này, cậu không biết à?”

Tô Nhược Hân chợt nghĩ tới dường như mọi thứ về cô đều chưa từng được  lan truyền trên mạng.

Những người cô đã cứu, chẳng hạn như Tăng Hiểu Khê, chẳng hạn như Lương Viễn, còn có ông cụ Tăng, và chuyện với Mạc Tử Đơn, những người được cứu trên đường lần đó rõ ràng đã được nhiều người nhìn thấy, nhưng không lan truyền tin nào trên mạng cả.

Trước đó cô nghĩ có thể là do cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3 và đang chờ vào đại học mà thôi.

Lúc này, nhìn thấy Lâm Sương Ngọc nói ra lời này, hóa ra Hạ Thiên Tường đã chặn tin tức về cô trên mạng.

Đó cũng xem như là một kiểu bảo vệ khác.

Cô cứ làm chuyện của mình, còn lại mọi chuyện đều có anh lo.

Ngọc: “Sao vậy? Có gì cần tôi giúp không?”

Người đẹp: “Không có, tôi chỉ tiện hỏi thôi.”

Ngọc: “Nếu gặp rắc rối cứ nói cho tôi biết.”

Tô Nhược Hân nhìn dòng chữ này mà trong lòng cảm thấy ấm áp.

Thật ra, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với Lâm Sương Ngọc sau khi nhìn thấy cô ta trên đảo vào ngày hôm đó.

Lâm Sương Ngọc trước giờ không liên lạc với cô, cũng không cảm ơn cô.

Nhưng chỉ dựa vào câu nói này của Lâm Sương Ngọc, cô nghĩ đến Lương Viễn, họ là loại người chỉ cần cô nói một câu sẽ chẳng màng nguy hiểm giúp cô.

Người đẹp: “Cảm ơn.”

Ngọc: “Báo điểm thi của cô cho tôi biết nhé. Ngoài ra, cô định đăng ký trường nào, để tôi khỏi phải lo lắng đi tra, mệt lắm.”

Người đẹp: “Haha, được rồi, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Sau khi Tô Nhươc Hân nói xong thì đóng hộp thoại lại, cô nghĩ Lâm Sương Ngọc chỉ quan tâm đ ến điểm thi của mình. Cho đến sau này gặp lại Lâm Sương Ngọc, cô mới biết khi một người nào đó coi bạn là người quan trọng trong cuộc sống của họ, thì họ sẽ vì bạn mà thay đổi tất cả.

Sau khi lướt điện thoại một lúc, Cận Liễm gõ cửa phòng cô: “Tô Nhược Hân, đến giờ ăn cơm rồi.”

Tô Nhược Hân đứng dậy ra mở cửa: “Cảm ơn anh.” Câu này cuối cùng cũng được gọi ra một cách tự nhiên rồi.

Nghĩ đến lòng tốt của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối với cô, cô gọi Cận Liễm một tiếng anh, cũng là điều dĩ nhiên.

“Gọi Cận Liễm.” Không nghĩ tới, Cận Liễm trực tiếp sửa lại: “Tôi quen được người khác gọi tên rồi.”

“Vậy được, Cận Liễm.”

Sau đó, cô đi xuống cầu thang với Cận Liễm.

Bên kia, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đã chuẩn bị bữa ăn.
 
Chương 583


CHƯƠNG 583

Trong biệt thự chỉ có một gia đình bốn người,  không có người ngoài.

Tô Nhược Hân thực sự thích không khí gia đình của nhà họ Cận: “Ba nuôi mẹ nuôi cực khổ rồi.”

Các món ăn trên bàn vừa vì cô, cũng vừa vì đón gió tẩy trần cho Cận Liễm.

“Không khổ, việc ba nuôi thích làm bây giờ nhất chính là nấu ăn.” Tăng Hiểu Khê kéo Tô Nhược Hân ngồi xuống, sau đó vòng qua bàn ăn ngồi bên cạnh Cận Hồng Huy.

Đây là vị trí tiêu chuẩn khi cô dùng bữa ở nhà họ Cận trước đây.

Nhưng khi Cận Liễm ngồi xuống bên cạnh, Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng những ngày qua Tăng Hiểu Khê luôn nghĩ cách thay đổi cô từ con gái thành con dâu.

Hóa ra vị trí mà cô luôn ngồi đều là vị trí cố định bên cạnh Cận Liễm.

Ở phía đối diện, Tăng Hiểu Khê nhìn Cận Liễm ngồi bên cạnh cô, miệng không ngậm lại được, vui vẻ nói: “Nhìn xem hợp nhau biết nhường nào, Nhược Hân, suy xét Cận Liễm đi ha, nếu con đồng ý thì ngày mai mẹ nuôi sẽ lập tức cùng nó học nấu ăn, sau này đều nấu cho con ăn.”

“…” Tô Nhược Hân nhất thời không biết nói gì.

Dường như nói gì cũng không hay lắm.

Trực tiếp từ chối mặt mũi của Cận Liễm cũng không tốt lắm.

Nhưng cô không cự tuyệt, cũng không đồng ý.

Trên bàn ăn, không khí đột nhiên rơi vào khó xử.

Ngay khi Tô Nhược Hân không biết phải trả lời như thế nào thì đã nghe thấy Cận Liễm nói: “Mẹ, quan hệ của bọn con để bọn con tự giải quyết, mẹ đừng lo lắng chuyện đó nữa, mẹ vẫn nên lo cho chuyện của chị đi.”

“À.” Nghe Cận Liễm nói đến Cận Dĩnh , sắc mặt Tăng hiểu Khê không được tốt lắm, trở nên trầm mặc.

Bên kia, Cận Hồng Huy nói: “A Liễm, chuyện của A Đóa con phải đi chứng thực một chút, quả thật không ổn lắm. Ba và mẹ con bay qua đó. Ba không tin không trị được cái thằng nhóc kia.”

Nhìn thấy Cận Hồng Huy đang phát hỏa, Tăng Hiểu Khê mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: “Tính tình của A Dĩnh cũng sẽ không chịu khổ, ăn cơm thôi, chuyện đó nói sau.”

Cận Hồng Huy lúc này mới buồn bực ăn cơm.

Sau đó, Tô Nhược Hân phát hiện, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô trở lại nhà họ Cận, thì ra nhà họ Cận cũng có lúc áp lực thế này.

Nghĩ lại, tất cả là do Cận Dĩnh.

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Nghe lời của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê, có lẽ  con rể của họ đã bắt nạt Cận Dĩnh.

Hay là người con rể kia ngoại tình?

Nhưng, Tô Nhược Hân không dám đoán lung tung.

Cô tin rằng ba mẹ nuôi sẽ có thể giải quyết được việc này.

Cô vẫn nên quan tâm đ ến điểm thi của mình thôi.

Vì vậy, sau khi ăn xong, Tô Nhược Hân lao về phòng như bay, lúc đóng cửa, nói với Cận Liễm đang đi theo bên ngoài: “Cận Liễm, giúp tôi theo dõi mạng nha, đừng để bị nghẽn mạng.”

“Yên tâm.” Cận Liễm mỉm cười nhìn cái đầu nhỏ qua khe cửa.

Anh ta thích tính khí vô tâm của Tô Nhược Hân, rất phù hợp với gia đình anh ta.
 
Chương 584


CHƯƠNG 584

Nhưng ngay khi anh ta đang nhìn chăm chú, thì bỗng “rầm” cửa đã đóng lại.

Để anh ta đứng ngoài cửa sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, có lẽ Tô Nhược Hân căng thẳng quá.

Hồi hộp về điểm thi.

Nghe nói, thí sinh trước khi kiểm tra điểm đều rất hồi hộp.

Chẳng qua, năm đó anh ta lại không hồi hộp chút nào khi kiểm tra điểm thi của mình.

Anh ta đứng nhất toàn tỉnh về khoa học tự nhiên.

Sau đó ra nước ngoài.

Dù nhỏ hơn Hạ Thiên Tường vài tuổi nhưng anh ta cũng là học sinh ưu tú tại Cambridge.

Tô Nhược Hân lao vào phòng và nằm vật ra giường.

Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay đã được mở từ lâu.

Thực ra mới bảy giờ tối.

Còn một tiếng nữa là đến thời điểm công bố điểm thi đại học.

Nhưng cô không thể đợi thêm được nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào máy tính từng phút một, cuối cùng thở dài, cô quả thật quá hồi hộp rồi.

Thật ra, cho dù cô hồi hộp hay không, điểm thi cũng đúng tám giờ mới được công bố.

Nghe nói trong tỉnh nhiều năm nay đúng giờ công bố thì mới công bố.

Không sớm, cũng không muộn.

Vô cùng chuẩn xác.

Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ cần đợi đến tám giờ tra là được.

Không đúng, cần phải vào trang web trước năm phút, để có thể tra được điểm trong thời gian nhanh nhất, để không bị nghẽn mạng.

Nghĩ vậy, cô mở máy lên.

Đập vào mắt là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.

Cho dù hội thoại của anh không ở trên cùng, nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tin nhắn của anh.

Bấm mở.

Chỉ vài từ: “Có anh ở đây.”

Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn bốn chữ này, trong lòng lại thấy ấm áp.

Không cần anh nói thêm lời nào, chỉ cần vài chữ thôi, cô biết lúc này anh cũng đang có tâm trạng giống như cô, chờ điểm giống cô.

“Ừm.” Suy nghĩ, cô ngơ ngẩn đáp một chữ.

Sau đó lướt tìm Dương Mỹ Lan.

Dương Mỹ Lan nhắn nhiều hơn Hạ Thiên Tường.

Mười mấy tin.

Mỗi câu chữ đều nói lên sự hồi hộp của cô ta vào lúc này.

Tô Nhược Hân biết cô ta đang lo lắng, thật ra thì bạn học cạnh cô cũng không giỏi hơn cô là bao, xem ra là rất lo lắng.

 
 
Chương 585


CHƯƠNG 585

Nghĩ đến đây, cô ngược lại cảm thấy thoải mái.

Người đẹp: “Có hồi hộp hay không thì kết quả cũng như nhau thôi, Lan Lan, thoải mái đi, chúng ta nói chuyện chút, đến tám giờ rồi sẽ biết điểm thôi, sau đó nếu điểm đạt như kỳ vọng thì ra ngoài đi ăn đi.”

Trẫm đẹp nhất: “Ừm, quyết định vậy đi. Nói đi, cậu muốn ăn gì? Tối nay tớ mời”.

Người đẹp: “Thịt nướng, đã lâu không ăn rồi.” Nghĩ đến lần trước, là Hạ Thiên Tường đưa cô đi biển ăn, rất ngon.

Sau đó, lớp họ cũng muốn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, nhưng tất cả đều bị chủ nhiệm lớp là thầy Trương phản đối.

Lý do chỉ có một, sợ ảnh hưởng đến việc học của bọn họ.

Bảo bọn họ hãy tập trung toàn bộ sức lực vào việc học.

Kết quả là bữa tiệc nướng mà cả lớp nghĩ ra cuối cùng cũng không thành công.

Nhưng, một số bạn học cũng đề nghị khi điểm thi được công bố, mọi người vẫn còn thời gian, tổ chức tiệc nướng ngoài trời cũng không muộn.

Nhưng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan không thể đợi nữa.

Trẫm đẹp nhất: “Quyết định vậy đi. Sau khi tra xong, chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng.”

Người đẹp: “Dương Mỹ Lan, nếu cậu lại bán đứng tớ cho Hạ Thiên Tường thì coi chừng đó, sau này không bạn tốt gì với cậu nữa.”

Vừa nói đến việc cùng nhau đi ăn thịt nướng, Tô Nhược Hân bỗng nghĩ tới chuyện cô bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường, cho nên cần phải nhắc nhở cô ta một chút.

Trẫm đẹp nhất: “Hừ, cậu được tiện nghi mà còn khoe mẽ, không thấy tớ tốt thế nào à.”

Người đẹp: “Đã như vậy, con thuyền hữu nghị giữa chúng ta bị lật rồi. Sau này tớ chỉ quan tâm Hạ Thiên Tường, không để ý cậu nữa, ok không?”

Trẫm đẹp nhất: “Không không không, tớ không đồng ý, được rồi, sau này tớ không bao giờ bán cậu nữa, cho dù tối nay anh ta cầu xin tớ thế nào, tớ cũng không giao cậu cho anh ta haha.”

Tô Nhược Hân ngay lập tức cảnh giác.

Người đẹp: “Ý cậu là, trước khi tớ chưa cảnh cáo cậu, thì anh ấy đã tìm cậu để hỏi thăm buổi chúc mừng tối nay có khả năng xảy ra của chúng ta đấy à?”

Trẫm đẹp nhất: “Không không không, tớ không nói gì hết, vẫn nên thảo luận nên ăn đồ nướng gì đi? Tớ muốn ăn gân bò, càng dai càng ngon.”

Người đẹp: “Bi3n thái.”

Trẫm đẹp nhất: “Bi3n thái muốn tìm bạn trai, đỏm dáng vừa thôi, cậu đã có bạn trai rồi, đừng quên giới thiệu cho tớ vài người đó.”

Mỹ nhân: “Không phải nói cậu đã có mục tiêu rồi sao?”

Trẫm đẹp nhất: “Đó không phải là vì hạnh phúc của cậu và Hạ Thiên Tường sao. Tớ tự lừa mình, cũng tiện lừa cậu luôn, đàn ông tốt hơn Hạ Thiên Tường nào dễ gặp, cho dù không hơn anh ta thì tớ trước giờ cũng chưa từng gặp.”

Tô Nhược Hân chợt nghĩ đến Cận Liễm.

Người đẹp: “Đợi có kết quả rồi đi ăn thịt nướng. Tớ sẽ mang một người đàn ông không kém với Hạ Thiên Tường và đóng gói gửi cho cậu, thế nào?” Cận Liễm trông cũng không tệ.
 
Chương 586


CHƯƠNG 586

Trẫm đẹp nhất: “Được đó, được đó, mau đem hoàng hậu đến long sàng cho trẫm, trẫm đang đợi anh ta làm ấm giường đây.”

Người đẹp: “Hahaha.” Tô Nhược Hân bị Dương Mỹ Lan chọc cười một hồi, sau khi cười một lúc lâu, cô nói: “Chờ đi, tớ đi thu xếp.”

Ở cùng biệt thự, Tô Nhược Hân không muốn gọi điện thoại nên vừa mở cửa liền lao ra ngoài.

Phòng đối diện là của Cận Liễm.

Lúc đẩy cửa ra, Tô Nhược Hân nghĩ đây chắc là Tăng Hiểu Khê cố tình sắp đặt, bố trí cửa phòng của cô và Cận Liễm đối diện nhau.

Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Tô Nhược Hân đơ người.

Trong nháy mắt muốn lui ra ngoài.

Chỉ nghe thấy Cận Liễm vừa từ phòng tắm đi ra nói: “Thấy cũng thấy rồi, cho dù hiện tại em trốn đi thì cũng đã nhìn thấy. Nhược Hân, em phải để cho tôi nhìn lại, nếu không, sẽ không công bằng.”

Tô Nhược Hân ngoan ngoãn quay lại lấy tay che mắt, nhưng cô không có cách nào xóa được hình ảnh Cận Liễm lúc nãy chỉ quấn khăn tắm quanh eo.

Phải nói rằng Cận Liễm có một hình thể rất đẹp.

Khiến cô nhớ đến câu nói nổi tiếng để mô tả một dáng người đẹp: nếu thêm một chút sẽ béo, nếu giảm một chút cũng sẽ gầy.

Tính từ như vậy hoàn toàn phù hợp với dáng người của Cận Liễm.

Quá chuẩn.

Chỉ liếc nhìn thôi cũng suýt chảy máu mũi.

“Tôi, tôi tìm anh có chuyện muốn nói.”

“Nói đi.” Cận Liễm nói, sau đó anh ta chỉ buộc khăn tắm và đi về phía Tô Nhược Hân, người đang quay lưng lại với anh ta.

“Đợi sau tám giờ, khi có kết quả rồi, tôi muốn đi ăn thịt nướng, anh có đi không?” Tô Nhược Hân lắng nghe tiếng bước chân phía sau, cô nghĩ đến thân thể lúc này của Cận Liễm vô cùng mát rượi thì khẽ hoảng sợ, thầm nghĩ chỉ cần anh ta đồng ý thì cô sẽ chạy ngay đi.

“Đừng nói với tôi là còn có bóng đèn thứ ba, vậy thì tôi không đi đâu.”

Kết quả là ngay khi Cận Liễm vừa nói, trái tim Tô Nhược Hân khẽ run rẩy.

Cận Liễm thực sự biết suy nghĩ và mục đích của cô.

“Là Dương Mỹ Lan, bạn thân nhất của tôi.” Tô Nhược Hân đành phải khai thật, nếu không Cận Liễm quá lợi hại, phỏng đoán cũng chính xác như vậy, giống như anh ta là con giun trong bụng cô vậy, anh ta biết cô đang nghĩ gì.

“Không đi.”

Nghe đến câu này, Tô Nhược Hân thất vọng, xem ra lời đã hứa với Dương Mỹ Lan không làm được rồi: “Vậy thôi, tôi về đợi tám giờ tra điểm xong, sau đó ra ngoài chút, không làm phiền anh nữa.”

Giọng nói của cô chứa đầy sự thất vọng.

Truyền đến tai của Cận Liễm.

Anh ta nhìn theo bóng lưng của cô gái vẫn đang quay lưng về phía anh ta với đôi tai đỏ bừng, đột nhiên buột miệng nói: “Được rồi, tôi đi cùng em.”

 
 
Chương 587


CHƯƠNG 587

“Wa, Cận Liễm, vậy quá tốt rồi.” Tô Nhược Hân vừa nghe vậy, cô kích động quay lại muốn ôm Cận Liễm.

Kết quả là ngay khi cô quay lại, cô mới nhớ ra trên thân Cận Liễm lúc này chỉ quấn khăn tắm.

Cô xoay người chạy đi: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén anh.”

Cận Liễm đứng  bên trong, nhìn cánh cửa phòng đối diện đóng rồi lại mở, bóng dáng cô gái hoảng hốt lao ra khỏi cửa đã in sâu vào tâm trí anh ta.

Hoặc là, kể từ khi anh ta nhìn thấy cô bên ngoài căn hộ vào ngày đầu tiên, cô đã in sâu vào tâm trí anh ta và không bao giờ có thể xóa bỏ được.

Tô Nhược Hân trở về phòng, thấy mười phút nữa là tới tám giờ.

Ngay lập tức, cô mở tin nhắn của Dương Mỹ Lan lên.

Người đẹp: “Đã giúp cậu hẹn được với hoàng hậu của cậu rồi, tra điểm xong thì không gặp không về.”

Trẫm đẹp nhất: “Nếu như cậu dám cho tớ leo cây, hay là hoàng hậu của tớ cho tớ leo cây, thì cậu không xong với tớ đâu.”

Người đẹp: “Thật sự đã hẹn được rồi, bảo đảm cậu thích.”

Trẫm đẹp nhất: “Trẫm đợi anh ta tắm rửa sạch sẽ làm ấm giường cho trẫm đây.”

Người đẹp: “Tớ phụ trách quay video, bán người, đếm tiền và giữ tiền.”

Trẫm đẹp nhất: “Cút.”

Sau đó hai người không buồn chuyện trò gì nữa.

Vì đã sắp đến tám giờ rồi.

Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước máy tính và nhìn màn hình chằm chằm.

Được lúc lại tải lại trang một lần.

Thậm chí cô còn cảm thấy tim đập điên cuồng.

Nhưng cái sự điên cuồng này lại khác khi ở cạnh Hạ Thiên Tường.

Khi ở bên Hạ Thiên Tường, vì cô đã rung động nên bất kì động tác nào của anh cũng khiến tim cô đập thình thịch.

Nhưng lúc này, tim cô đập điên cuồng là vì căng thẳng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Rất căng thẳng.

Tám giờ rồi.

Xem đồng hồ lần nữa thì giờ đã là tám giờ thật rồi.

Cuối cùng cô đã đợi được phút giây mang tính lịch sử trong cuộc đời mình.

Tô Nhược Hân cầm chuột và tải lại trang thêm lần nữa.

Khi cô cầm chuột, tay cô đang run.

Đúng thế, run từ nãy đến giờ.

Cô rất căng thẳng.

Còn căng thẳng hơn cả khi cô thi THPT Quốc gia nữa.

Lag rồi.

Máy bị lag rồi.
 
Chương 588


CHƯƠNG 588

Tô Nhược Hân hít thở sâu, sau đó di chuột và tải lại trang thêm lần nữa.

Kết quả vẫn bị lag.

Tô Nhược Hân rất muốn lao đến trước mặt Cận Liễm và hỏi anh ta là nhà anh ta dùng mạng của nhà mạng nào mà tốc độ mạng chậm quá vậy.

Cũng may khi tải lại trang đến lần thứ ba thì cô đã vào được trang web mà cô muốn vào.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.

Chắp hai tay.

Thật ra thì đã có điểm rồi.

Nhưng cô lại không dám nhìn.

A di đà phật.

Niệm ba lần mới dám từ từ mở mắt.

Điểm của bốn môn đều hiện ra trước mặt.

Tất nhiên là có một môn bị điểm 0, đó chính là môn Ngữ văn.

Còn điểm ba môn khác thì như cô đã đoán, mỗi môn chỉ thiếu một điểm thôi là đạt điểm tối đa.

Tức là được 597 điểm, không thiếu cũng không thừa điểm nào.

Số điểm mà cô dự tính rất chính xác, không lệch điểm nào cả.

Xem điểm xong, Tô Nhược Hân sững sờ ra đó.

Lúc này, cô không biết mình đang vui hay buồn nữa.

Mừng là vì điểm số ba môn đều như mong muốn.

Buồn là vì môn Ngữ văn bị 0 điểm, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Cô biết là mình có thể thi được điểm số cao hơn nữa.

Nếu cộng thêm điểm môn Văn thì cô chắc chắn sẽ thi đậu ngành Y của Đại học T.

Thậm chí là đậu hẳn ngành Y của một trường đại học tốt hơn nữa.

Đúng thế, cũng chính là ngành Y của trường đại học đứng đầu cả nước.

Chỉ tiếc là cô đã để vuột mất điểm số của môn Văn.

Khi cô đang đau lòng vì mình đã để lỡ mất điểm môn Văn thì điện thoại đổ chuông.

Người gọi là Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, tớ được 586 điểm, cậu thì sao? Cậu được mấy điểm? Mau nói cho tớ đi. Để tớ xem xem chúng ta có học chung trường đại học được không.” Dương Mỹ Lan hồi hộp hỏi.

Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói cô thi được 586 điểm, Tô Nhược Hân cũng thấy vui cho Dương Mỹ Lan. Đối với Dương Mỹ Lan thì số điểm này cũng là thành tích cao nhất trong bao kì thi thử suốt cả năm lớp 12, cũng có thể nói đây là kì thi mà Dương Mỹ Lan phát huy tốt nhất.

Lần phát huy tốt nhất vừa hay lại là kì thi THPT Quốc gia, đúng là đáng mừng.

“Mỹ Lan, chúc mừng cậu nhé, cậu làm bài tốt đấy.”
 
Chương 589


CHƯƠNG 589

“Đừng có chúc mừng tớ nữa, mau nó cho tớ biết cậu thi được mấy điểm? Tô Nhược Hân cậu mau nói cho tớ đi, cậu làm tớ sốt ruột chết mất.” Dương Mỹ Lan vội vàng giục.

Lúc này Tô Nhược Hân lại không nôn nóng: “Cậu đoán đi.”

“597.” Dương Mỹ Lan đoán được.

Giọng điệu của Tô Nhược Hân khó chịu hẳn: “Kìa, sao cậu không đoán vài lần chứ, chẳng thú vị gì cả.”

“Việc này mà cần đoán nữa à? Chính cậu tự tính cậu được 597 điểm rồi nói với tớ, tớ không đoán cũng biết cậu được chừng ấy điểm. Cậu mà tính điểm thì có lệch tí xíu nào đâu.” Dương Mỹ Lan oan ức nói.

“Được rồi, tớ sai rồi, tớ nghĩ oan cho cậu rồi. Để bù đắp cho trái tim bé bỏng bị tổn thương của cậu, cậu cứ chờ đi, tớ lập tức đưa hoàng hậu của cậu qua.”

“Nửa tiếng, không gặp không về.” Dương Mỹ Lan vui vẻ trả lời rồi mới cúp máy.

Tô Nhược Hân mở tủ đồ ra lấy một chiếc váy rồi đi thay, sau đó xoay người đi.

“Cốc cốc cốc…” Vội vàng gõ cửa phòng của Cận Liễm, giờ cô chỉ mong là mình đã tới tiệm thịt nướng mà cô và Dương Mỹ Lan đã hẹn nhau. Tối nay cô phải ăn mừng một phen, không say không về.

Cửa mở ngay, Cận Liễm đứng bên trong: “Được mấy điểm?”

“597, hì hì.” Thật ra Tô Nhược Hân rất hài lòng với số điểm này.

Tuy không thể thi đậu ngành Y của đại học đứng đầu, nhưng vẫn đủ điểm để học ngành Y ở một trường top đầu.

Cô đã tìm hiểu nên có mục tiêu từ trước rồi.

Thế nên lúc này Tô Nhược Hân vừa thấy vui vẻ vừa thấy nhẹ nhõm.

“Được đó, giỏi đấy.”

“Cận Liễm, anh đi với tôi đi, tôi dẫn anh đi anh thịt nướng.” Tô Nhược Hân thấy Cận Liễm ăn mặc đàng hoàng chứ không phải chỉ mặc chiếc áo rách đó, thế là cô không nhịn được mà vươn tay kéo anh ta đi.

“À thì tôi có hẹn với bạn rồi.” Thấy Tô Nhược Hân nhìn áo quần của mình, Cận Liễm mới nhận ra là mình thay đồ sớm quá, cứ như đang nói cho Tô Nhược Hân rằng anh ta đang chờ cô vậy. Vì thế, để lấy lại hình tượng, anh ta đã bảo có hẹn trước nên đành từ chối.

“Cận Liễm, anh cũng có hẹn với tôi rồi mà, hẹn xong cách đây gần một tiếng đó. Nếu anh dám đổi ý thì sao này tôi không thèm để ý đến anh nữa.”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cận Liễm nhìn cô gái đứng ngoài cửa rồi bất giác thất thần. Trong số những người phụ nữ tìm đến anh, chưa có ai vừa gặp mà như đã thân quen lắm như Tô Nhược Hân cả, nhưng anh ta cũng biết cô chỉ coi anh ta như anh trai thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt rầu rĩ hẳn, anh ta khẽ nói: “Tôi đi lấy điện thoại rồi đi.”

“Nhanh lên đấy. Cận Liễm, hôm nay tôi muốn uống rượu, không say không về. Đến giờ về phải hẹn lái xe thuê trước để họ chở mình về.”

“Chắc chắn rồi.” Cận Liễm lấy điện thoại rồi đi ra, sau đó đi vào thang máy với cô.

Bóng hai người hắt lên tường thang máy, đột nhiên anh ta nói: “Tô Nhược Hân, với số điểm này cô có thể vào đại học T bằng con đường phương thức giới thiệu tuyển thẳng.”

“Giới thiệu tuyển thẳng vào ngành Y của Đại học T sao?”

“Ừ, tôi sẽ bảo lãnh cho cô để giới thiệu cô vào ngành Y của Đại học T.”

Tô Nhược Hân nghĩ: “Giới thiệu tuyển thẳng nghe như kiểu đi cửa sau ấy, nếu thế thì dù tôi đậu Đại học T cũng khó tránh khỏi việc bị người ta cười nhạo. Thế tôi thà chọn một ngôi trường phù hợp với điểm số của mình, như thế thì ngày nào đi học cũng là ngày vui, còn hơn là ngày nào đi học cũng thấy khó chịu.”
 
Chương 590


CHƯƠNG 590

“Tô Nhược Hân, Đại học T không phải là ngôi trường mơ ước của cô sao?”

“Giờ thì không phải nữa. Bây giờ tôi cảm thấy chỉ cần có trình độ và có khả năng thì mình tốt nghiệp trường nào chẳng được. Giờ tôi đang hướng đến chuyên ngành chứ không phải hướng đến trường.”

Ban đầu cô đang phân vân giữa chọn trường hay chọn chuyên ngành, nhưng giờ đã quyết định rồi, cô chọn chuyên ngành.

“Tô Nhược Hân, chỉ cần bây giờ cô quyết định học ở Đại học T thì tôi vẫn kịp làm mọi hồ sơ. Mong là cô suy nghĩ thêm, tôi không muốn sau này cô lại hối hận.” Cận Liễm nghiêm túc nói. ”

“Cảm ơn anh nhé Cận Liễm, nhưng tôi đã quyết định rồi.” Khi cô biết mình vuột mất một môn trong kì thi THPT Quốc gia, khi biết thành tích thi Đại học của mình sẽ bị thiếu điểm của một môn thì cô đã quyết định rồi.

“Tô Nhược Hân, Cận Liễm, hai đứa đi đâu vậy? Tô Nhược Hân thi được mấy điểm?” Tăng Hiểu Khê ngồi trên sofa trong phòng khách vừa sờ mèo vừa xem phim, thấy hai người xuống lầu thì mắt sáng trưng.

“Mẹ nuôi, con thi được 597 điểm. Giờ con và Cận Liễm đi ra ngoài ăn mừng đây.” Tô Nhược Hân vui vẻ nói.

“Mau đi đi, con đi với Cận Liễm thì mẹ yên tâm rồi, tối về muộn cũng không sao, cứ đi chơi cho thoải mái.” Tăng Hiểu Khê vừa nghe thấy Tô Nhược Hân nói đi ăn mừng với Cận Liễm thì không chỉ sáng mắt bình thường thôi mà mắt sáng quắc luôn ấy.

Tuy Tô Nhược Hân không đồng ý làm con dâu của bà ta nhưng bà ta vẫn không từ bỏ.

Dù sao chỉ cần Tô Nhược Hân không công khai có người yêu thì bà ta thấy Cận Liễm nhà bà vẫn còn có hi vọng.

Hai người cùng đi ra khỏi cửa kính, nhưng khi mở cửa chiếc Mercedes-Benz Big G, Tô Nhược Hân vẫn không nhịn được mà cảm thán: “Chiếc xe này của anh cao thật đấy.”

“Có bàn đạp mà.”

“Vẫn cao mà, cảm giác cao hơn thân xe khác nhiều lắm.” Tô Nhược Hân nói đến đây thì nghĩ đến chiếc việt dã Hummer mà Hạ Thiên Tường chở bằng máy bay đến khu du lịch thác nước. Cô có cảm giác là thân chiếc Mercedes-Benz Big G này của Cận Liễm còn cao hơn chiếc Hummer kia nữa.

“Ôi bà cô, mai sẽ hạ xuống, thôi cố gắng gượng nốt tối nay nhé.” Cận Liễm cười nổ máy, sau đó lái với tốc độ không nhanh không chậm ra khỏi khu biệt thự Bán Sơn dưới sự dẫn đường của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân thấy khá phấn khích, càng nghĩ càng thấy tương lai tràn trề hi vọng.

Cúi đầu xem điện thoại, bạn bè trong nhóm lớp bùng nổ thông báo rồi.

Ai cũng đang báo điểm.

Thầy Trương chủ nhiệm và thầy cô ở các ban đang thống kế thành tích thi đại học cũng mỗi học sinh.

Sau đó, ai thi tốt thì hi hi ha ha trong nhóm để tăng độ tồn tại, ai thi không tốt thì im lặng như mình chưa từng tồn tại vậy.

Nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy lúc này mỗi một người trong lớp đều đang lặng lẽ nhìn tin nhắn trong nhóm lớp giống như cô.

“Ồ, thủ khoa kì thi THPT Quốc gia của trường Trung học Khải Mỹ mình là Chu Cường Vinh, thế Tô Nhược Hân thì sao?”

Tô Nhược Hân thấy tin nhắn bất ngờ xuất hiện này thì đen mặt.

Cô không xếp nhất.

Thậm chí còn không nằm trong top 10.
 
Chương 591


CHƯƠNG 591

Khi bị thiếu mất một môn thì cô không thể nào là thủ khoa trong kì thi THPT Quốc gia được.

“Này Lý Phương , Chu Cường Vinh có phải là học sinh lớp mình đâu, cậu nhắc cậu ta trong nhóm chat lớp mình làm gì vậy? Còn nữa, tôi nói cho cậu biết nhé, tuy Tô Nhược Hân không phải là thủ khoa của kì thi đại học năm nay, nhưng cậu ấy vẫn đạt được 597 điểm trên tổng ba môn, cao hơn cả điểm của cậu đấy. Điểm cậu ấy có thấp thì vẫn cao hơn cậu.

Cậu thi bốn môn mà tổng điểm được có 501, chưa chắc đủ điểm sàn của trường top đầu đâu. Người như cậu thì có tư cách gì mà nhắc đến Chu Cường Vinh với Tô Nhược Hân?”

Khi Tô Nhược Hân đang nhìn dòng tin nhắn chướng mắt đó thì Dương Mỹ Lan đùng đùng gửi một tin nhắn thật dài.

Cô xem mà thấy sướng lắm.

Dương Mỹ Lan đúng là người yêu thật sự của cô.

Là chị em siêu tốt.

Tô Nhược Hân nhìn rồi bật cười.

Cận Liễm ngồi lái xe bên cạnh, ban đầu nhìn thấy cô gái này đang rầu rĩ, sau đó lại nhìn thấy nụ cười như trăm hoa rực rỡ, nụ cười đó cực kì xinh đẹp.

Đi đường tầm mười mấy phút là tới nhà hàng thịt nướng mà Dương Mỹ Lan đã chọn.

Cách nhà Dương Mỹ Lan và biệt thư Bán Sơn đều không xa.

Biết có đàn ông nữa nên Dương Mỹ Lan chọn một nhà hàng thịt nướng cao cấp.

Chiếc Mercedes-Benz Big G vừa dừng lại thì Tô Nhược Hân nhìn thấy Dương Mỹ Lan mới xuống taxi.

Nghĩ đến việc ban nãy Dương Mỹ Lan ngồi trong taxi phản bác lại Lý Phương, đúng là thú vị thật.

“Mỹ Lan.” Thấy Dương Mỹ Lan vừa xuống xe là nhìn ngó xung quanh, đó là vì Dương Mỹ Lan không biết cô đang ngồi trên chiếc xe nào, thế nên Tô Nhược Hân vội vàng vẫy tay gọi Dương Mỹ Lan.

Dương Mỹ Lan vừa quay người lại thì thấy Tô Nhược Hân.

Và chiếc Mercedes-Benz Big G bên cạnh Tô Nhược Hân nữa.

Sau đó là thêm người đàn ông lái Mercedes-Benz Big G nữa.

Thoạt trông chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, đẹp trai cao to, trong bóng đêm mờ mờ, đôi mắt đó sáng trưng như hắc diệu thạch vậy. Lúc này, ánh mắt anh không hề lệch đi đâu mà tập trung ánh nhìn lên người Tô Nhược Hân.

Nhìn lần đầu thì dù là dáng vẻ hay khí chất, cộng thêm chiếc Mercedes-Benz Big G mà người đàn ông này lái, mọi chi tiết đều cho cô ta biết là người đàn ông mà Tô Nhược Hân dẫn đến không hề kém cạnh gì Hạ Thiên Tường.

Nhưng nhìn lần hai thì ánh mắt Dương Mỹ Lan tối đi, ánh mắt mà Cận Liễm nhìn Tô Nhược Hân giống y chang ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân.

Đột nhiên trong lòng cô bỗng hơi xót xa và thương cho người đàn ông này.

Giống như đáng thương cho chính mình vậy.

“Mỹ Lan, tớ ở đây này.” Thấy Dương Mỹ Lan đứng bất động, Tô Nhược Hân vội vàng lớn tiếng gọi Dương Mỹ Lan đi qua.

“Tớ đến đây.” Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần và bước nhanh qua chỗ của Tô Nhược Hân và Cận Liễm.

Lúc này Cận Liễm đã đi đến bên cạnh Tô Nhược Hân và đứng đó như người bảo vệ vậy. Nếu cô ta không biết chuyện của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường thì Dương Mỹ Lan sẽ cảm thấy Tô Nhược Hân và Cận Liễm là một cặp rất xứng đôi.
 
Chương 592


CHƯƠNG 592

Nhưng cô lại biết mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

“Dương Mỹ Lan.” Dương Mỹ Lan giơ tay ra giới thiệu với Cận Liễm. Tuy trong mắt người đàn ông này chỉ có Tô Nhược Hân, nhưng chỉ cần là bạn của Tô Nhược Hân thì cũng là bạn của cô. Người đàn ông đẹp trai ngời ngời này không thành hoàng hậu của cô ta được, nhưng thành bạn của cô ta thì cô ta cũng chấp nhận được.

Cách rất gần nên càng thấy anh ta đẹp trai, đúng là y lời Tô Nhược Hân đã nói, không thua kém gì Hạ Thiên Tường.

Tiếc là người nào cũng chỉ thích Tô Nhược Hân.

Cận Liễm từ từ nhìn về phía Dương Mỹ Lan, ánh mắt cũng dời khỏi người Tô Nhược Hân, sau đó bắt tay Dương Mỹ Lan như cho có rồi thả ra: “Tôi là Cận Liễm.”

“Đi thôi, tớ nôn được ăn thịt nướng lắm rồi đây. Mỹ Lan, đã nói là cậu mời nhé, không được đổi ý đâu đấy.”

“Tôi là đàn ông, nếu để hai cô gái mời thì tôi phải đổi giới tính sao?” Cận Liễm đứng bên cạnh lập tức phản bác, khí chất cũng trở thành một Cận Liễm trẻ tuổi lạc quan mà Tô Nhược Hân đã quen.

“Đúng thế, Cận Liễm anh nói đúng, vậy thì anh mời đi.” Tô Nhược Hân biết đối với Cận Liễm thì tiền ăn một bữa thịt nướng không đáng là bao, anh trả hay Dương Mỹ Lan cũng không sao cả.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải giới thiệu Cận Liễm cho Mỹ Lan, vậy nên dù có thế nào cũng phải để Cận Liễm tỏ vẻ mình là người ga lăng trước mặt Dương Mỹ Lan.

Thế thì mới đánh động tâm hồn thiếu nữ của Dương Mỹ Lan được, mới không phụ lòng tốt của cô.

Cô hết mình vì hạnh phúc của Dương Mỹ Lan.

“Được thôi, để anh giữ thân phận đàn ông nên tôi không tranh với anh, nhưng tôi phải nói trước cho anh biết là tôi và Tô Nhược Hân chỉ ăn đồ đắt tiền thôi, giờ anh hối hận còn kịp đấy.”

“Haha, không hối hận, đây, gọi món đi.” Vào trong nhà hàng rồi vào phòng riêng, Cận Liễm cầm lấy máy chọn món là đưa cho Dương Mỹ Lan để cô ta gọi món tùy thích.

Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm rồi lại nhìn Dương Mỹ Lan, cảm thấy có hi vọng.

Dương Mỹ Lan gọi đồ ăn còn Tô Nhược Hân thì gọi rượu.

Cả cô và Dương Mỹ Lan đều muốn uống rượu vang đỏ, thế là Cận Liễm cũng chọn theo, nhưng trừ rượu vang đỏ ra anh ta còn gọi thêm một chai vang trắng nữa.

Tuy nhà hàng này rất đông khách nhưng tốc độ lên món khá nhanh.

Mới có mấy phút qua đi, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan còn chưa nói chuyện thành tích của các bạn trong lớp xong thì thịt đã lên bàn rồi.

Thế là với rượu và thịt nướng, cô và Dương Mỹ Lan vừa ăn vừa ríu rít nói chuyện tiếp, còn Cận Liễm thì vừa ăn vừa nhìn hai người.

Thật ra ai cũng ăn tối cả rồi nên cũng không thấy đói gì mấy, ăn như chơi thôi.

Nhưng lúc tối cả Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều không ăn nhiều, bởi cả hai thần giao cách cảm đều muốn đi ăn mừng.

Tô Nhược Hân đã uống nửa ly rượu vang nên mặt ửng đỏ.

Cận Liễm thỉnh thoảng lại nói một đôi câu nên cũng không đến mức tẻ nhạt.
 
Chương 593


CHƯƠNG 593

“Mỹ Lan, tụi mình đặt nguyện vọng 1 là Đại học Đồng thành phố B đi, thế thì tụi mình sẽ là bạn chung trường thêm bốn năm nữa đấy.”

“Ừ, tốt nhất là được xếp vào chung một phòng ký túc, thế thì quá tuyệt vời.”

“Sao không đặt nguyện vọng là một trường đại học ở thành phố T?” Cận Liễm bên kia hỏi.

“Tụi tôi muốn học đại học ở thành phố T đấy chứ, nhưng trừ Đại học T ra thì thành phố T không còn trường nào phù hợp cho tôi và Tô Nhược Hân cả nên không thích học ở đây. Thế nên chỉ đành học ở Đại học Đồng của thành phố B, trường này cũng có ngành Y mà Tô Nhược Hân thích.”

Cận Liễm nghe thế, đầu ngón tay gõ lên bàn như gà con đang mổ thóc, rồi anh ta nghiêm mặt nói: “Nếu muốn học ở Đại học T thì đặt nguyện vọng một là Đại học T đi, nguyện vọng hai thì để Đại học Đồng.”

“Cận Liễm, tôi không thích phương thức giới thiệu tuyển thẳng.” Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm, cô kiên quyết không đồng ý việc giới thiệu tuyển thẳng.

“Thật ra thành phố T cũng có một ngôi trường có ngành Y rất chuyên nghiệp.”

“Đại học Nam sao?” Tô Nhược Hân hỏi.

“Ừ, cũng không kém cạnh Đại học Đồng gì mấy đâu, hai người có thể cân nhắc.”

Tô Nhược Hân không ngờ là Cận Liễm sẽ căn cứ vào điểm số của cô mà đề nghị học Đại học Nam, thật ra cô cũng từng nghĩ đến trường này rồi: “Bình thường điểm chuẩn đầu vào ngành Y hàng năm của Đại học Nam đều thấp hơn Đại học Đồng, thế nên tôi cảm thấy với điểm số của mình thì đặt nguyện vọng ở Đại học Đồng mới không lãng phí, chứ đặt ở Đại học Nam thì phí phạm quá.”

Suy cho cùng thì Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam nhiều.

“Thật ra học trường nào không quan trọng, quan trọng là kế hoạch cá nhân sau khi tốt nghiệp. Chỉ cần mình học cho tốt chuyên ngành mình đã chọn thì ở đâu mà chẳng thể hiện tài năng được. Tôi nghĩ chắc ba mẹ của Mỹ Lan cũng mong cô ấy học đại học ở thành phố T này.”

“Đúng thế, nhưng Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam mà.” Dương Mỹ Lan liếc mắt nhìn Cận Liễm, không ngờ là để khuyên Tô Nhược Hân ở lại thành phố T, anh ta còn lấy cả ba mẹ cô ta ra để làm cớ.

“Ừ, thì tôi đề nghị thế thôi, tương lai và cuộc đời của hai người do chính hai người quyết định mà. Nào, cạn ly, chúc mừng hai người đạt được điểm tốt.”

Cận Liễm nâng ly với Dương Mỹ Lan và Tô Nhược Hân rồi uống.

Uống nhiều rượu, uống rồi lại uống, Tô Nhược Hân hơi say nên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Ngẩng đầu nhìn Dương Mỹ Lan và Cận Liễm, lúc này hai người đã thân quen rồi.

Nhà hàng thịt nướng này trang hoàng khá đẹp, Tô Nhược Hân nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Có điều cô mới đi ra khỏi khúc cua thì người mất thăng bằng, rồi cô được một cánh tay kéo qua, sau đó cả người bị một người khác ôm vào lòng.

“Ai vậy?” Tô Nhược Hân say chuếnh choáng sợ hãi kêu lên, sau đó há hốc miệng: “Hạ Thiên Tường, sao lại là anh?” Đột nhiên có cảm giác là chỗ nào người đàn ông này cũng có mặt được cả.

“Đang giới thiệu người yêu cho Dương Mỹ Lan sao?” Hạ Thiên Tường ôm lấy Tô Nhược Hân và đi, nhưng không phải đi tới phòng của nhóm Tô Nhược Hân mà là đi ra ngoài cửa nhà hàng. Đôi chân dài mới đi mấy bước đã tới ngoài cửa, phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là ánh đèn neon lấp lóe, một đêm mộng ảo.

“Ừ, em thấy Cận Liễm và Mỹ Lan xứng đôi lắm, anh thấy sao?” Tô Nhược Hân gật đầu, nghĩ lại cảnh tượng Dương Mỹ Lan và chuyện trò vui vẻ lúc cô đi ra, cô cảm thấy lần này bà mai này chắc chắn sẽ thành công.

“Thế em không cảm thấy em ở lại đó sẽ trở thành một bóng đèn siêu sáng sao?”
 
Chương 594


CHƯƠNG 594

Tô Nhược Hân nghĩ, hình như thế thật: “Đúng thế, vậy giờ em không quay lại đó nữa?”

Được Hạ Thiên Tường ôm ra ngoài và hít vào luồng không khí mới mẻ nên Tô Nhược Hân mới nhận ra là mình đã ra ngoài.

“Em tự quyết đi. Nếu em muốn làm bóng đèn thì đi ra hít thở không khí trong lành rồi vào lại, còn nếu không thì anh dẫn em đến nơi này để gặp một người.” Hạ Thiên Tường nói rồi mở cửa chiếc xe Bugatti ra và đặt Tô Nhược Hân ngồi lên ghế phụ lái.

Ngoài miệng thì nói cho Tô Nhược Hân tự quyết, nhưng thực tế là anh đã quyết thay cô rồi.

Quả thế, Tô Nhược Hân nghe thấy mình ở lại sẽ thành bóng đèn nên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Được rồi, giao Mỹ Lan cho Cận Liễm vậy, anh dẫn em đi đi, mà đi đâu nhỉ?”

Hạ Thiên Tường búng trán cô: “Nói với em từ lâu rồi mà. Nếu tối nay anh không đến đón em thì em sẽ cho anh leo cây đúng không?”

Tô Nhược Hân nghĩ đi nghĩ lại nhưng không thể nào nhớ ra là cô đồng ý với Hạ Thiên Tường khi nào nữa.

Hạ Thiên Tường nổ máy, thấy Tô Nhược Hân còn đang suy nghĩ bèn nói: “Thiếu điểm một môn thì nhất định phải đi gặp người đã hại em thiếu điểm môn đó.”

“Triệu Giai Linh.” Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng nhớ ra, Hạ Thiên Tường đã nói là sẽ dẫn cô đi gặp Triệu Giai Linh: “Ôi em còn quên hỏi cô ta thi được mấy điểm nữa, để em đi hỏi bạn trong lớp coi có ai biết không.”

“630 điểm.” Hạ Thiên Tường không chờ Tô Nhược Hân đi hỏi mà cười trả lời.

“Anh còn cười à, điểm cô ta cao hơn em đấy.” Tô Nhược Hân nghe thấy Triệu Giai Linh thi được điểm cao như thế thì ánh mắt tối đi. Vì sao người hại người thì được điểm cao, còn người bị hại là cô lại chỉ được 597 điểm chứ?

Bất công quá.

Tuy Hạ Thiên Tường đang lái xe nhưng anh vẫn không nhịn được mà vươn tay véo mặt Tô Nhược Hân, sau đó cười khẽ: “Haha.”

“Anh cười cái gì?” Tô Nhược Hân tức khắc giận dữ: “Này, sao anh véo mặt em?” Tô Nhược Hân xoa gương mặt bị Hạ Thiên Tường véo đau, sau đó giơ tay ra véo lại.

“Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh làm thế, còn em thì sao, em nghiêm túc nghĩ lại xem em véo mặt anh bao nhiêu lần rồi?”

Tô Nhược Hân thấy anh tố cáo thế thì nghĩ lại, hình như Hạ Thiên Tường nói đúng thật, trước nay toàn là cô véo mặt anh, còn anh thì mới bắt nạt cô lần đầu thôi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Hạ Thiên Tường, tuy đây là lần đầu anh véo mặt em nhưng trước đây môi em bị anh hôn trộm và sưng nhiều lần lắm. Tính ra vẫn là anh bắt nạt em nhiều hơn.”

Hạ Thiên Tường cười khẽ: “Được, vậy tối nay cho em bắt nạt lại.”

“Anh xéo đi.” Tô Nhược Hân đánh lên ngực Hạ Thiên Tường, tuy lúc ra tay trông mạnh lắm, nhưng khi đánh lên lại rất nhẹ nhàng.

Anh đang lái xe mà, cô không thể mạnh tay được, nếu không sẽ ảnh hưởng an toàn khi lái.

Hạ Thiên Tường không hề tránh né, liếc nhìn cô gái đang cười toe toét, Tô Nhược Hân buông bỏ được là tốt rồi.

Trong mắt anh, kì thi THPT Quốc gia cũng chỉ là một kì thi bình thường thôi.
 
Chương 595


Chương 595

CHƯƠNG 595

Thứ quyết định số phận của bản thân không phải là một kì thi, mà là sự cố gắng trong mỗi một ngày sau này.

Xe nhanh chóng lái ra khỏi nội thành.

Rồi dừng ở ngoài một dãy nhà ở vùng ngoại ô.

Bệnh viện tâm thần, Tô Nhược Hân chắc chắc là mình chưa từng đến đây.

Khi xuống xe, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn: “Hạ Thiên Tường, vệ sĩ của anh đâu?”

“Ở đằng sau.” Hạ Thiên Tường cười vỗ lưng cô: “Ở trên xe thì chạy cách một kilomet trở lên, xuống xe thì cách mười mét.”

“À à.” Tô Nhược Hân hiểu rồi, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường đến bệnh viện tâm thần trước mặt.

Rất vắng.

Cửa đóng chặt, cả trong lẫn ngoài cũng chỉ loáng thoáng thấy mối hai người là cô và Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường vung tay lên, cửa hông nhỏ bên cạnh cửa lớn mở ra, thì ra là bảo vệ trong phòng điều khiển cho cô và Hạ Thiên Tường đi vào.

Tô Nhược Hân lập tức giấu thái độ toe toét ban nãy đi.

Vì sắp gặp Triệu Giai Linh rồi.

Đây là một cô gái mà cô không thích xíu nào cả.

Hình như cảm nhận được tâm trạng hiu quạnh của cô nên Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô, nói bên cạnh cô: “Đêm nay, kết cục của cô ta do em quyết định. 630 chỉ là một con số thôi, cô ta mãi mãi cũng không thể đi học đại học được.”

Khi nói ra câu này, giọng anh rất nhẹ, cứ như sợ sẽ khiến Tô Nhược Hân sợ hãi vậy.

Tô Nhược Hân gật đầu rồi im lặng đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường.

Đêm khá khuya rồi.

Đột nhiên có tiếng khóc vang lên trong bệnh viện tâm thần, đúng thế, là một tiếng khóc oa oa rất to.

“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài.”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Nhược Hân sững sờ, đây là giọng nói của Triệu Giai Linh.

Nhưng cô cũng chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lại đi lên trước cùng Hạ Thiên Tường.

Không lâu sau viện trưởng của bệnh viện ra đón và chào hỏi Hạ Thiên Tường với thái độ rất khách sáo, rồi ông dẫn hai người đến trước một căn phòng ngay khúc cua ở lầu một: “Cậu Hạ, người ở trong phòng.”

“Mở cửa.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cánh cửa trước mắt, như thể sẽ xuyên qua cánh cửa này mà đâm thủng cô gái trong phòng vậy.

Viện trưởng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa phòng: “Đã xích lại nên cô ta không làm hại hai người được đâu.”

Hạ Thiên Tường gật đầu: “Cảm ơn ông.”

Sau đó thì nắm tay Tô Nhược Hân và bước vào căn phòng u ám trước mắt này.

Đèn trong phòng lập tức sáng lên.

Tô Nhược Hân nhìn thấy cô gái bị xích trên giường.

Là Triệu Giai Linh.
 
Chương 596


CHƯƠNG 596

Cô gái trong ký ức mà cô hận thấu xương.

“Tô Nhược Hân, tôi thi được 630 điểm đấy. Haha, dù trong kì thi thử nào cậu cũng đứng đầu thì sao nào, điểm thi thật của cậu còn chẳng bằng tôi nữa là. Cậu thi được có 597 điểm thôi. Tô Nhược Hân, cậu chính là bại tướng dưới tay tôi, Chu Cường Vinh sẽ không thích cậu nữa. Cậu thua tôi, cậu thua tôi.” Thấy Tô Nhược Hân tiến vào, Triệu Giai Linh bị xích trên giường hét lên với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân bước đi chậm rãi, không nhanh không chậm tiến tới chỗ Triệu Giai Linh.

Từ đầu đến cuối không hề giảm tốc độ.

Bước đi kiên định đã thể hiện tâm trạng của cô trong phút giây này.

Dù Triệu Giai Linh có hò hét gì đi nữa, khi thấy dáng vẻ của Triệu Giai Linh lúc này, cô cũng sẽ không bị Triệu Giai Linh ảnh hưởng.

Tới rồi.

Cô từ trên cao nhìn xuống Triệu Giai Linh trên trường.

Nhìn thì thấy cô ta bị tàn tật thật rồi.

Cả cổ tay lẫn mắt cá chân đều gãy hết.

Đời này không thể nào đứng lên bằng hai chân nữa.

Còn nữa, Triệu Giai Linh đúng là người bị tâm thần thật.

Vả lại, bệnh tình còn rất nặng.

Thế nên việc đưa cô ta vào bệnh tâm thần này là chuyện đương nhiên.

Triệu Giai Linh còn bị mất một quả thận.

Triệu Giai Linh từng rất oai phong chế nhạo cô ở ngoài trường thi, nhưng lúc này lại thành một con cá trên thớt mặc cho người ta làm thịt.

Nhưng Tô Nhược Hân cũng chẳng thấy tội nghiệp Triệu Giai Linh.

Đời này, từ khi cô sinh ra đến giờ, lần duy nhất suýt chết là do Triệu Giai Linh gây ra.

Cô còn sống là do cô tự cứu lấy mình.

Nếu cô không biết chữa bệnh và nếu không được Hạ Thiên Tường quan tâm chăm sóc suốt năm ngày năm đêm thì cô đã không sống nổi, nếu thế cô cũng không thể tham gia kì thi THPT Quốc gia được.

Mỉm cười: “Triệu Giai Linh, điểm tôi thấp hơn cô thật, nhưng không sao, điểm tôi dư sức đậu Đại học Đồng mà. Vả lại Đại học Đồng cũng có ngành Y mà tôi thích, sau này tôi vẫn có thể đạt được thành tích cao trong Y học. Còn cô ấy à, điểm cô cao hơn tôi thì sao nào? Bây giờ, đừng có nói là đi học đại học, cô còn chẳng bước ra khỏi căn phòng này nổi nữa là.”

Giọng nói trầm trầm mà lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghe rất vui thích.

Triệu Giai Linh nghe xong thì biến sắc: “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi phải ra ngoài. Bà ấy nói sẽ không để tôi chịu thiệt, bà ấy sẽ cứu tôi ra.”

“Cô nói Anna sao?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng cười: “Nếu bà ta cứu cô được thì lúc này cô phải ở trong nhà và chia sẻ thành tích thi đại học với bạn của cô, chứ không phải đáng thương nằm trong căn phòng lạnh giá này, đã thế còn chẳng có thứ gì để liên lạc với thế giới bên ngoài.”

“Không thể nào. Rõ ràng bà ấy có thể bảo vệ tôi mà, bà ấy đã nói là anh không dám làm gì bà ấy, anh không làm gì bà ấy được.”
 
Chương 597


CHƯƠNG 597

“Haha, lời người khác nói đáng tin sao? Cô không biết rằng người duy nhất đáng tin trên đời này chính là mình của hiện tại sao?”

“Anh… anh…” Sắc mặt Triệu Giai Linh đầy hoảng hốt: “Thế nên anh cho người làm gãy cổ tay và mắt cá chân của tôi, khiến tôi không thể di chuyển nữa đúng không?”

“Sai rồi, cô nói thiếu một thứ.”

“Nói thiếu cái… cái gì?”

“Mỗi ngày đều thêm một loại thuốc mà cô rất thích vào trong dịch truyền của cô, khiến cô dần dần đi vào trạng thái tâm thần tệ nhất. Nào, chia sẻ cảm nhận của cô đi.”

“Hạ Thiên Tường, bà ta là người phụ nữ của ba anh, thế mà anh lại dám làm thế với người của bà ấy. Ba anh sẽ không tha cho anh đâu.”

“Xin lỗi, tôi muốn đính chính là tôi sẽ không tha cho ông ta và người phụ nữ đó.”

“Không, tôi muốn đi ra ngoài, tôi phải đi học đại học, tôi phải đi học ở ngôi trường tốt hơn trường của Tô Nhược Hân.” Triệu Giai Linh giãy giụa.

Cô ta kích động giãy giụa như thế đã khiến cho dây xích trên người kêu rầm rầm.

Hạ Thiên Tường kéo Tô Nhược Hân lui ra sau một bước và đứng lên chắn trước mặt cô, đồng thời còn nhấn chuông trong phòng: “Người bệnh cần được tiêm thuốc.”

“Để tôi.” Tô Nhược Hân nói rồi ngăn bác sĩ và y tá bên ngoài đang định đi vào.

Bởi vì cô đã nhìn thấy đống thuốc trên góc bàn trong phòng rồi.

Cô biết tiêm.

Sau đó cô thả Hạ Thiên Tường ra, bước tới và cầm thấy chai thuốc đã đổ đầy thuốc, cô rút ống kim tiêm rồi tới gần Triệu Giai Linh.

Thử ống tiêm, chất lỏng phun ra một dòng nước và phun thẳng lên mặt Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh hoảng hốt kêu la “A a a”. Nhìn thấy ánh mắt như muốn xé xác cô ta của Tô Nhược Hân, nhưng cô ta lại không thể thoát khỏi dây xích to mấy centimet được.

Thử ống tiêm xong thì Tô Nhược Hân cười: “Xin lỗi trước nhé, đây là lần đầu tôi tiêm, nếu bị đau thì cậu cố nhịn nhé.”

Nói xong, bàn tay cầm ống tiêm chậm rãi hạ xuống.

Tốc độ siêu chậm.

Những mỗi phút mỗi giây đều khiến Triệu Giai Linh thấy rất hoảng sợ.

Nhưng dù tiếng la hét đầy sợ hãi của Triệu Giai Linh có vang xa năm dặm thì Tô Nhược Hân cũng không bị ảnh hưởng gì.

Cô không phải Thánh.

Phút giây mà Triệu Giai Linh đâm cô một dao và khiến cô suýt chết ấy, tất cả mọi chuyện đều được định trước rồi.

Nguyên tắc từ trước đến nay của cô đó là không được có suy nghĩ hãm hại người khác nhưng nhất định phải biết đề phòng người khác.

Nhưng cô lại không đề phòng Triệu Giai Linh được.

Cô còn một nguyên tắc khác đó là, người không làm gì mình thì mình cũng không làm gì người, nhưng nếu người đã làm gì mình thì mình phải đánh trả.
 
Chương 598


CHƯƠNG 598

“Đừng mà… Tô Nhược Hân, tôi xin cậu… Tôi không muốn tiêm, tôi không muốn tiêm…” Chắc là Triệu Giai Linh đã sợ lắm rồi nên không hoảng hốt kêu la như lúc đầu nữa, mà giờ đổi thành cầu xin tha thứ, cả người chỉ muốn tránh thoát khỏi mũi tiêm của Tô Nhược Hân.

Tất nhiên là cô ta không tránh được.

Vì cô ta không thể nhúc nhích.

Trừ miệng được tự do nói năng ra thì cả người cô ta không có chỗ nào được tự do nữa cả.

Vạch một lỗ trên thận, nước tiểu sẽ tự động thoát qua cái lỗ tới đường ống nước nối thẳng với nhà vệ sinh.

Ở kết tràng cũng có một cái lỗ, chất bài tiết sẽ tiết ra ngoài thông qua cái lỗ đó.

Ống tiêm trong tay Tô Nhược Hân chầm chậm hạ xuống, sau đó chầm chậm tiêm vào.

Từ trước đến nay cô chưa từng muốn giết người như thế này cả.

Cô không thích Chu Cường Vinh nên không bao giờ tranh Chu Cường Vinh với Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh cũng chẳng có lí do gì mà cầm dao đâm cô cả.

Chính Triệu Giai Linh không theo đuổi Chu Cường Vinh được thì lại đổ lỗi lên đầu cô, kết cục của Triệu Giai Linh hôm nay là do chính cô ta gieo gió gặt bão thôi.

“Triệu Giai Linh, dù cậu không bị tâm thần thì cậu cũng không thể nào đi học đại học bình thường được, vì trên người cậu có hai cái lỗ, muốn đi ra ngoài thì phải treo túi đựng nước tiểu và túi đựng phân bên người.” Cô mỉm cười nói xong rồi quay đầu lại tò mò nhìn Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, hai ca phẫu thuật mở thông đường ống này tốn không ít tiền nhỉ? Ai trả tiền thế?”

Nếu là Hạ Thiên Tường trả thì cô không thích đâu.

Sao phải trả tiền cho cô gái như Triệu Giai Linh chứ.

Không thể chi trả số tiền này được.

“Chính cô ta.” Hạ Thiên Tường cười nhạt.

“Tôi… chính tôi trả tiền phẫu thuật sao? Không thể nào, không thể nào.” Triệu Giai Linh hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Tường, không thể nào có chuyện này được. Thận và kết tràng của cô ta đang rất khỏe mạnh lại bị mở thông hai lỗ, cô ta bị ép mà.

“Cô thiếu một quả thận, ừ, lấy tiền bán thận của cô để phẫu thuật mở thông đường ống cho cô ấy. Thận khỏe mạnh lại thành thận có ống thông, đại tràng khỏe mạnh cũng thành đại tràng có ống thông. Triệu Giai Linh, tôi cũng thấy đau xót thay cô.”

“Thận của tôi… bán thận của tôi để đặt ống thông sao?” Triệu Giai Linh đã quên mất kim tiêm do Tô Nhược Hân tiêm vào.

Tuy phát tiêm đó đau nhưng cũng không thể nào đau đớn bằng việc cô ta không thể tiểu tiện như người bình thường được nữa.

Cô ta tàn phế thật rồi.

Cả người đều bị tàn phế rồi.

Tiền để phẫu thuật đặt ống thông còn là từ tiền bán thận của cô ta nữa chứ.

Nghĩ đến đây, hai mắt cô ta lồi lên, cả người phát điên giùng giằng: “Tô Nhược Hân, tôi muốn giết cậu, tôi muốn giết cậu.”

Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ như một con súc vật đang bị nhốt lại, không thể nào giãy ra khỏi dây xích to thế được.
 
Chương 599


CHƯƠNG 599

Tô Nhược Hân vững vàng tiêm hết thuốc trong ống tiêm vào trong người Triệu Giai Linh.

Sau đó thì lùi ra sau và lạnh nhạt nói: “Thiên Tường, chúng ta đi thôi.”

Đời này, cô không muốn gặp lại cô gái này nữa.

Cô gái này suýt hủy hoại cả một đời của cô, khiến cô suýt không thể ngắm nhìn sự phồn hoa và tươi đẹp của thế giới này nữa.

“Đừng mà, Tô Nhược Hân, cậu đừng đi. Cậu thả tôi ra, cậu thả tôi ra đi, tôi phải rời khỏi nơi này…”

Thấy Tô Nhược Hân đi thật, Triệu Giai Linh giãy giụa mãi vẫn không được bắt đầu cầu xin Tô Nhược Hân trong tuyệt vọng.

“Phút giây mà câu đâm tôi một dao thì cậu phải biết kết cục của cậu bây giờ chứ. Triệu Giai Linh, trước khi vào đây cậu đã được hưởng sung hưởng sướng lâu thế rồi, cậu phải biết đủ.”

Giờ cô đã hiểu những gì mà Hạ Thiên Tường, đó là làm cho Triệu Giai Linh vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã đâm cô, khiến Triệu Giai Linh ảo tưởng rằng tuy cô ta đã đâm người khác nhưng vẫn có thể cao ngạo, thậm chí là đầy hi vọng để đi học ở ngôi trường đại học tốt nhất.

Sau đó khiến Triệu Giai Linh rớt cái độp từ thiên đường xuống địa ngục.

Cảm giác chênh lệch đó, chắc chỉ có người từng trải qua mới cảm thụ được thôi.

Chắc chắn bây giờ Triệu Giai Linh đã cảm nhận được.

Bởi vì bây giờ cô ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu sắc thôi.

Thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã mở cửa, cô ta càng cuống cuồng, thế là lại điên cuồng kêu gào: “Bà ta không cứu tôi thì ba mẹ tôi sẽ cứu tôi, chắc chắn sẽ đến cứu tôi.”

Hạ Thiên Tường bỗng dừng bước, anh quay lưng với cô gái sau lưng và lạnh lùng nói: “Tôi quên nói việc này với cô, mẹ cô đã kí tên đồng ý đưa cô đến đây đấy.”

“Không thể nào, không thể nào, mẹ tôi sẽ không ký tên, rõ ràng bà ấy rất yêu thương tôi.”

“Triệu Giai Linh, bây giờ anh cô đã trở thành Chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị, đây mới là điều mà mẹ cô muốn. Còn cô ấy à, cô chỉ là thứ có hay không cũng được mà thôi.”

“A… Aaa…”

Tiếng kêu gào điên cuồng.

Nhưng nó càng lúc càng xa, không lâu sau đã biến mất khỏi tai Tô Nhược Hân.

Đến tận khi ngồi lên xe cô cũng không nói câu nào.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ ác độc như thế này.

Tuy là ác thật đấy, nhưng cô không hối hận.

Không hối hận vì kết cục của Triệu Giai Linh bây giờ.

Bugatti chầm chậm lái ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Tô Nhược Hân yên lặng ngồi trên ghế, mãi đến khi xe đã vào nội thành mà cô cũng vẫn không nói gì.

“Nhược Hân, nếu em mềm lòng thì mình để cô ta ra ngoài.” Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Tường đột nhiên nói.

Tô Nhược Hân nghiêng người dựa vào Hạ Thiên Tường: “Tôi không mềm lòng đâu.” Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cái tính cách lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, chắc chắn là anh đã từng trải qua bao nhiêu việc như việc Triệu Giai Linh đã làm với cô.

Vì đã trải qua nhiều việc như thế nên mới trở nên lạnh lùng.
 
Chương 600


CHƯƠNG 600

Hạ Thiên Tường sờ đầu cô: “Muốn khóc thì khóc đi, tôi không cười em đâu.”

Tô Nhược Hân sụt sịt, sau đó nghiêm túc đó: “Ừ tôi muốn khóc thật, nhưng tôi thử rồi mà không khóc được, thôi không khóc đâu. Hạ Thiên Tường, tôi cho anh thấy một nụ cười còn xấu hơn cả khóc được không?”

“Được, cười đi.”

Thế là Tô Nhược Hân nhếch mép cười với Hạ Thiên Tường.

Đúng là một nụ cười còn tệ hơn hả khóc, nhưng nó cũng cho cô biết rằng, những chuyện trải qua trong quá trình trưởng thành đều đầy khó khăn.

Chiếc Bugatti chầm chậm dừng bên đường.

Hạ Thiên Tường dịu dàng ôm lấy Tô Nhược Hân đang dựa vào mình.

Chiếc cằm cứng cà nhẹ lên mái tóc cô, anh khép hờ mắt rồi nhẹ giọng nói: “Em không làm gì sai cả.”

Mọi chuyện đều là sự sắp xếp của anh.

Tuy biết thế nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khó chịu trong lòng cô gái này.

Cô gái này hiền lành quá.

Hiền đến mức khiến anh đau lòng.

“Hạ Thiên Tường, mẹ cô ta bỏ cô ta thật sao?” Lúc này, đây là chuyện duy nhất mà Tô Nhược Hân muốn hỏi.

Nếu là thật thì Triệu Giai Linh cũng thảm như cô vậy.

Vì cô cũng là một đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi.

“Là thật.”

Tô Nhược Hân lập tức bật khóc: “Được rồi, hay là mình tha cho cậu ấy đi. Hạ Thiên Tường, nếu cậu ấy khỏe lại được thì mình để cậu ấy sống tiếp đi.”

Suy cho cùng cô cũng không thể tàn nhẫn đến cùng.

“Được.” Hạ Thiên Tường vỗ lưng Tô Nhược Hân, trong lòng đau xót.

Chắc chắn là cô không biết anh đã làm bao nhiêu chuyện như thế.

Nếu cô biết thì cô có sợ anh không đây?

Khởi động lại xe Bugatti, tâm trạng của Tô Nhược Hân đã tốt hơn.

Thấy xe sắp chạy vào khu biệt thự lưng chừng núi, Hạ Thiên Tường mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Còn chưa chúc mừng thành tích thi đại học của em.”

“Mỹ Lan đã chúc mừng em rồi, Hạ Thiên Tường, tối nay anh đã cho em đủ rồi.”

Đi gặp Triệu Giai Linh, cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc rất lâu trong lòng cô.

Xe Bugatti chậm rãi dừng lại, đỗ ngay bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Cận.

Tô Nhược Hân đến nơi rồi.

Lúc này, cô đang định xuống xe, Hạ Thiên Tường đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một lần nữa ôm cô vào lòng, cả hai im lặng dựa vào nhau.
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng, nói: “Ngủ ngoan nhé, ngày mai gặp.”

“Ừm, ngày mai gặp.”

Nói xong câu này, Tô Nhược Hân còn nghĩ Hạ Thiên Tường sẽ buông mình ra.

Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu lên, môi cô vừa khéo đụng phải bờ môi mỏng của người đàn ông.

Lành lạnh, khiến trái tim cô đập thình thịch: “Đừng mà…”

Đang ở bên ngoài cổng nhà họ Cận đó, cô không muốn.

Hạ Thiên Tường hôn mạnh một cái, sau đó mới quyến luyến rời khỏi Tô Nhược Hân: “Ngoan.”

Tô Nhược Hân xoay người, giống như chạy trốn khỏi xe, lao vào cổng nhà họ Cận.

Hạ Thiên Tường là một tên lưu manh, khốn kiếp, lúc nào, nơi đâu cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn.

“Bịch” một tiếng, Tô Nhược Hân đụng trúng một người.

Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của cô: “Chạy gì thế? Phía sau có ma à?”

Cận Liễm nói xong, ánh mắt liếc ra phía sau Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lập tức chột dạ: “Muộn quá rồi.”

Cũng không biết, Bugatti của Hạ Thiên Tường đã đi chưa, nếu chưa, Cận Liễm mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Cận Liễm liếc nhìn ngoài cổng, cố gắng bỏ qua tiếng xe di chuyển bên ngoài cổng ban nãy, ngay sau đó dịu dàng nói: “Nếu đã biết muộn, từ sau về nhà sớm hơn chút.”

“Ừm, tôi biết rồi, thế tôi lên trước.” Tô Nhược Hân nói xong, chạy qua người Cận Liễm.

Thế nhưng, mới chỉ chạy được một bước, cô chợt nhớ ra gì đó, nói: “Anh thì sao? Anh lại sắp ra ngoài à?”

Nếu không, muộn thế này rồi, Tô Nhược Hân đứng nghiêm chỉnh ở đây làm gì?

Hay là, anh ta đưa Dương Mỹ Lan về sau đó mới trở lại?

Thế thì ban nãy có phải anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Hạ Thiên Tường dừng lại, sau đó cô còn ở trong xe một lúc lâu hay không…

Nghĩ đến đây, mặt của Tô Nhược Hân đỏ lên.

“Trước đó không phải nói rồi ư? Buổi tối có hẹn, là với cô đó, nhưng cô lại cho tôi leo cây. Tô Nhược Hân, món nợ này về sau tôi sẽ tính toán với cô, bây giờ tôi có một cuộc hẹn khác rồi.” Cận Liễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấc chân rời đi.

“Cận Liễm, tôi không cho anh leo cây, cũng đã uống với anh rất nhiều rồi. Hơn nữa, khi rời đi tôi cũng đã chào anh và Mỹ Lan, tôi phải đi làm một chuyện đứng đắn.” Nếu tối nay không đi gặp Triệu Giai Linh, đáy lòng cô luôn có một cái gai không thể rút ra, cắm chặt ở đó, rất đau.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đi được mấy bước, Cận Liễm đột nhiên xoay người lại, sải bước rộng đi về phía Tô Nhược Hân, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô: “Sau này có chuyện, để tôi xử lý.”

“À, được.” Tô Nhược Hân ngơ ngác đáp trả một tiếng. Sau đó, nhìn Cận Liễm lên xe của anh ta. Chiếc Mercedes-Benz Big G lái ra khỏi tầm mắt của cô như một con ngựa hoang.

Thấy xe đã biến mất trong tầm mắt, lúc này, Tô Nhược Hân mới xoay người đi vào biệt thự.

Không khí trong biệt thự rất yên tĩnh, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có lẽ đã đi ngủ từ sớm.

Đúng vậy, bây giờ đã là rạng sáng, giờ này thật sự rất muộn rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom