Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 650


Chương 650

“Người chị em Khinh Khinh, có chỗ ngôi chưa?” Hiệu trưởng Vân hỏi.

Lâm Khinh Khinh nói: “Người chị em Vân Thư, xin hãy chiếm chỗ cho tớ.”

“Yo, các em còn quen biết nhau cơ đấy.” Giáo sư già kinh ngạc.

Lâm Khinh Khinh trước giờ không thích khoe khoang quan hệ của mình với Vân Thư, hôm nay lại rất vui nói: “Bạn thuở nhỏ.”

Vân Thư từ khi vào lớp đều là tự đi tự về, Tạ Mẫn Hành đã đưa xe cho cô, cô tan học sẽ về nhà cho con ăn, đừng nói là bạn, cho dù là nhớ tên của người ta cũng rất khó.

Lúc này, Vân Thư đã có bạn, còn là Lâm Khinh Khinh.

Cô quả thật rất vui vẻ.

“Phỏng vân đôi chút đàn chị năm ba và mây đàn em năm hai chúng tôi ngôi chung trong một phòng học có cảm giác gì?” Hết tiết, Lâm Khinh Khinh đùa Vân Thư.

Vân Thư nói: “Vậy tớ phỏng vân đôi chút ngôi sao lớn Lâm Khinh Khinh cùng ra ngoài với chú nhỏ nhà tớ có cảm giác gì?”

Tại sao Lâm Khinh Khinh lại quên Vân Thư là người như thế nào?

Cô từng chịu thiệt trước mặt ai?

Vân Thư có Lâm Khinh Khinh bầu bạn, dù tới giờ tan học cũng không muôn vệ nhà.

“Khinh Khinh, chúng ta đi mua sắm nhé?”

“Cậu không cần con trai nữa à?” Lâm Khinh Khinh hỏi.

Vân Thư lắc đầu: “Thằng bé ở nhà được một đám người vậy quanh, nhân lúc không có người quầy rây chúng ta, đi đi?”

Lâm Khinh Khinh cảm thấy cháu trai nhỏ quá đáng thương: “Cậu còn là mẹ ruột không đó?”

Nói xong, cô ấy lên xe của Vân Thư.

Vân Thư bình luận: “Cậu còn là dì ruột không?”

Sự nhiệt tình của Lậm Khinh Khinh đã được phát trên truyền hình của nhà họ Lâm.

Lâm Phổ gần đây gặp phải rắc rối, công việc kinh doanh ngày càng khó thoát.

Người vợ thứ hai của Lâm Phổ, Lưu Thị, nhìn bóng lưng của Lâm Phỏ, bà ta biết trong lòng ông ta có ý gì.

Lâm Khinh Khinh giờ đã nồi tiếng, đã tới lúc cô ây nên đóng góp một chút cho gia đình, cũng đỡ mắt công ông ta “nuôi nâng” cô ấy nhiều năm như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lưu Thị xem truyền hình, uống chén trà nóng sau lưng Lâm Phó, chỉ cân không phải con gái của bà ta, hi sinh Lâm Khinh Khinh thì sao?

Lâm Thiến vẫn đang mắng Lâm Khinh Khinh trên truyện hình: “Người xấu chỉ biết làm trò. Còn có mặt mũi đi làm ngôi sao, dẫn chương trình Đêm giao thừa, đúng là không biết vớ được ai.

Ảnh thị Giang Tả là công ty mà Lâm Thiền luôn muốn gia nhập, bởi vì khi so sánh giữa ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc, Giang Tả ngày càng phát triên, còn ảnh thị Hàn Hoặc giờ vẫn đang gây dựng tiêng tăm.

Hàn Bá đã ký hợp đồng với Mộng Kỳ, điều này đã hoàn thành giấc mo của Mộng Kỳ, cô ấy ra mắt với tư cách là em gái của Bạch Phàm.

Thu hút được rất nhiều người hâm mộ cùng một lúc.

Mộng Kỳ cũng là đàn em khoá dưới của Cao Duy Duy, cô ấy cũng khoe ra trước mặt phóng viên, nói gọn trong một câu.

Hàn Bá là cao thủ thao túng các phương tiện truyền thông.

Ông ta giỏi nhất trong việc gãi đúng chô ngứa của mọi người.
 
Chương 651


Chương 651

Lời của Mộng Kỳ, mặc ông ta đoán.

Em gái của Bạch Phàm là đàn em khoá dưới của Cao Duy Duy, Mộng Kỳ ngay lập tức được mệnh danh là bà mối.

Sau khi Bạch Phàm rời ngành, anh ta bắt đầu học lên cạo hon, tiệp tục học bằng thạc sĩ và bằng tiến sĩ tại trường cũ.

Để bù đắp cho anh ta, Cao Duy Duy đã đưa một nửa số tiền của mình cho Bạch Phàm.

Bạch Phàm không nhận.

Sau buổi họp. báo, Bạch Phàm lại bắt đầu theo đuôi Cao Duy Duy.

“Lần đầu tiên của tôi cho em, lần đầu tiên của em cho tôi, chúng ta coi như chịu trách nhiệm lẫn nhau.”

Lưu ý rằng đây không phải là những gì bên nữ nói, mà là những gì Bạch Phàm nói.

Cao Duy Duy mạnh mẽ nhác ghế đâu, ném vào mặt Bạch Phàm.

Vì vậy, Bạch Phàm điên cuồng theo đuổi Cao Duy Duy, cho đến một ngày, Cao Duy Duy bình tĩnh mời Bạch Phàm ñn chuyện.

Sau đó, Bạch Phàm biến mắt một thời gian.

Anh ta cho Cao Duy Duy thời gian, cũng cho bản thân anh ta thời gian.

Mộng Kỳ ra ngoài chơi, Cao Duy Duy chỉ nhìn đàn em của mình, cô ây không phủ nhận vì nê mặt, hơn nữa còn nói với đoàn đội của mình: „Đừng tiếp thị quá mức, cứ để mặc đi.”

Một số thành viên trong đoàn đội của cô ấy phẫn nộ: “Hàn Bá đang giầm lên ảnh thị Giang Tả đề tiếp thị.”

Cao Duy Duy nhéch lên nụ cười tự tin: “Không phải vì ảnh thị Giang Ni quá mạnh à?”

Sự tự tin này do ảnh thị Giang Tả cho cô ây.

Nhưng phúc lợi mà Cao Duy Duy có thể dành cho ảnh thị Giang Tả là có hạn: “Nói với, nghệ sĩ trong công ty, không cần tiếp xúc quá nhiêu với Mộng Kỳ, thủ đoạn của Mộng Kỳ rất cao minh. Ông ta sẽ lợi dụng “Mộng Kỳ tiếp xúc với các nghệ sĩ của Giang Tả, sau đó đào sâu tới ảnh thị Hàn Hoặc, cuối cùng biên những nghệ sĩ mà chúng ta dày công vun đắp thành của ông ta.”

Kết quả cuối cùng, hai ông lớn điện ảnh đối đầu nhau.

Cao Duy Duy hiểu rất rõ về ảnh thị Hàn Hoặc, có Chu Yên là tổng giám đốc, một số người quản lý có năng lực của ảnh thị Hàn Hoặc đã dẫn đưa các nghệ sĩ của họ ra ngoài thành lập phòng làm việc riêng.

Ảnh thị Hàn Hoặc đang thiếu tướng giỏi, binh tốt.

Cách nhanh nhất là cướp.

Cao Duy Duy đã quen với việc Bạch Phàm chào hỏi hàng ngày khoảng thời gian trước, nhưng hai ngày nay anh ta lại không gọi điện thoại?

Cao Duy Duy kiểm tra điện thoại N lần một ngày.

Lễ nào anh ta có chuyện?

Cô ấy kiêu ngạo sẽ không chủ động liên lạc với Bạch Phàm, mà chỉ đợi anh ta liên lạc với cô ấy.

Cho đến cuối ngày, Cao Duy Duy tâm tư bắn loạn, tắt điện thoại.

Cao Duy Duy đưa thẻ cho trợ lý nói: “Mọi người đi ăn đi, tiền tính của tị Tôi buôn ngủ nên về nhà ngủ.”

Cao Duy Duy đang lái xe, trên đường nhìn liên tục vào màn hình điện thoại trên ghê phụ lái: “Mở máy chưa?”

Xe của cô ấy đến Mười dặm cổ thành, tiễn vào viện nhỏ Hữu Lộc.

Kết quả ở cửa có một người đàn ông đang ngôi.
 
Chương 652


Chương 652

“Bạch Phàm, sao anh lại ngôi trên bậc thang nhà tôi? Sao anh vào được?” bên Duy Duy xuống xe, hỏi người trước cửa.

Mười dặm cổ thành giám sát chặt chẽ như vậy, sao anh ta vào được?

Có lẽ Bạch Phàm đã ngồi khoảng thời gian dài, lúc đứng dậy anh ta thây hơi chóng mặt: “Duy Duy, tại sao điện thoại của em lại tắt?”

“Tôi sợ nhận được điện thoại từ người nào đó thầy bán loạn.” Cao Duy Ty lấy chìa khóa nhà ra, nói: “Vào đ Nếu đã tới tận cửa, vẫn nên uống ly nước. Cao Duy Duy nghĩ vậy.

Vừa vào cửa, Bạch Phàm đã ôm lấy Cao Duy Duy từ sau lưng, khom người vùi mặt vào cỗ Cao Duy Duy: “Duy Duy, anh rất yêu em.”

Cao Duy Duy cảm động, nhưng ngoài miệng vận nói: “Có rât nhiêu người yêu tôi.”

Bạch Phàm sợ Cao Duy Duy sẽ rời đi, nêu cô ấy biết sự thật, Bạch Phàm sẽ hoàn toàn xong đời.

Lần đầu tiên anh ta yêu một cô gái, kết quả lại bắt đầu một cách sai trái như vậy.

Hôm nay Mộng Kỳ đã hẹn gặp anh ta.

Cuộc trò chuyện của họ khiến Bạch Phàm hiểu ra một số chuyện…

Mộng Kỳ không nói một câu nào là thật.

Trong lòng Bạch Phàm, điều anh ta sợ nhát là anh tạ đã hiểu lầm, mà anh ta đã thực sự hiểu lầm, mọi chuyện cũng đã rõ.

“Bạch Phàm, anh buông ra. ” Cao Duy Duy cảm thấy mình hôm nay rất kỳ lạ.

Bạch Phàm từ từ buông tay ra, Cao Duy Duy hắt tay anh ta ra: “Anh phát bệnh điên gì thê? Anh bị sao đấy?”

Bạch Phàm thấy ánh mắt của Cao Duy Duy, anh ta lại dùng sức kéo Cao Duy Duy vào lòng, hôn lên đôi môi mà anh ta đã mong nhớ ngày đêm.

Cao Duy Duy cảm thấy hôm nay Bạch Phàm không bình thường.

Hai tay cô ấy bị Bạch Phàm giữ chặt, ghìm sau lưng, miệng cô ấy bị chiếc lưỡi của Bạch Phàm lấp đầy.

Cao Duy Duy xấu hỗ giẫm lên chân Bạch Phàng nhân lúc anh ta không chú ý, lập tức hất anh ta ngã ra ghế sô pha.

Cao Duy Duy lùi lại một bước: “Có vẻ như lớp võ thuật bỗ sung của tổng giám đốc Tần không. chỉ có thê đánh nhau, còn có thê ngăn ngừa sói háo Si Tần Ngũ không biết, nếu biết nhất định sẽ lâng lâng tới tận trời.

“Hoặc là ăn nói tử tế, hoặc là mau cút khỏi đây.”

Hình tượng mạnh mẽ của Cao Duy Duy ngày càng nỗi bật.

Bạch Phàm ngồi dậy từ trên ghế sô pha: “Tôi tới thăm em.”

Cao Duy Duy đứng ở cửa chỉ vào bên ngoài, nói: “Cửa ở đây, đi đi không IICT Bạch Phàm: “Duy Duy, tôi không còn nơi nào đề ở nữa.

Anh ta đã bán căn nhà của mình, hôm nay sau khi gặp Mộng Kỳ, anh ta đã bán rồi.

Cao Duy Duy: Vậy tới tìm cô ấy là có ý gì?

Bạch Phàm: “Bây giờ tôi là người không có nhà đề về.”

Cao Duy Duy: “Ký túc xá của trường anh đâu?”

“Em cũng biết tình hình của tôi, tôi không thê ở ký túc xá của trường nữa.”

“Khách sạn bên ngoài.”

Bạch Phàm: “Sẽ lộ thân phận.”
 
Chương 653


Chương 653

Cao Duy Duy cạn lời: “Anh chỉ có căn đó à?”

Bạch Phàm gật đầu: „Chẳng phải em cũng chỉ có căn này.”

Cao Duy Duy nghĩ, sao có thể so sánh được, cô ây cũng đã bán nhà, cộng thêm toàn bộ tiền tiết kiệm mới mua được căn này, còn Bạch Phàm thì sao?

“Anh bán nhà rôi, tiên thì sao? Anh không mua căn khác à?” Cao Duy Duy hoàn toàn mệt mỏi với Bạch Phàm.

Bạch Phàm lắc đâu, anh ta nắm chặt thẻ ngân hàng trong túi: “Không được, đây là tiền cưới vợ, tôi phải giữ nó để cưới VỢ: Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Cao Duy Duy, đưa thẻ ngân hàng cho cô ây: “Anh câm sẽ mất, em giữ hộ tôi đi.”

Nhà đã bán rồi, không có nhà để về, hành lý đâu?

Có lẽ là nhìn ra Cao Duy, Duy đang nghĩ gì, Bạch Phàm nói: “Ở cửa, tôi không đưa họ không cho vào.”

“Mười dặm cỗ thành giám sát nghiêm ngặt như vậy, sao anh vào được?”

Cao Duy Duy thực sự tò mò về điều này, trèo tường sao?

Lưới điện xung quanh đủ đề giết anh ta rôi.

“Anh nhờ quan hệ mới vào được.”

Cao Duy Duy hỏi: “Nhờ ai?”

Ngoại trừ thiên kim nhà họ Vân, đại thiêu phu nhân nhà họ Tạ thì còn ai?

Bạch Phàm mặt dày cầu xin ở nhờ, Cao Duy Duy. không thê đá được anh ta, vì vậy cuôi củng đành phải nói: “Nếu anh muốn ở thì ở đi.”

Bạch Phàm đi theo Cao Duy Duy lên lầu.

“Nói trước, nêu như anh dám định làm gì tôi, tôi khiến anh phé ngay.”

“Ừm ừm, được được. Tiền cưới vợ của tôi, em câm đi.”

Bạch Phàm đi đến công kéo hành lý của anh ta di chuyên vào nhà Cao Duy Duy một cách suôn sẻ.

Anh ta chuẩn bị đánh một trận chiến đánh công kiên toàn diện.

Anh ta giữ Cao Duy Duy trước, còn trái tim, Bạch Phàm sẽ từ từ tiến vào.

Vậy nếu Cao Dụy Duy là nữ Cường thì sao? Cùng lăm anh ta ra vẻ ngây ngô.

Gân đây An Kỳ có một số tin tức, vì để giảm bớt chán nản trong cuộc sông học đường của Vân Thư, cô ấy đã tiết lộ tất cả những tin đồn.

“Mộng Kỳ mà cô nói cho tôi lúc trước từng cãi nhau với Cao Dụy Duy trong nhà vệ sinh, đã ký hợp đông với ảnh thị Hàn Hoặc rồi.”

Vận Thư: “Ảnh thị Hàn Hoặc cũng đến bước đường cùng rồi Sơn An Kỳ tiếp tục: “Thật sự có khả năng.

Ảnh thị Hàn Hoặc đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới, là con gái của ông chủ một công ty niêm yết ở thành phố A của chúng ta, tên là Lý Thiến?”

Khi Vân Thư nghe thấy cái tên này, trong đầu cô hiện lên một Lâm Thiên: tà Lâm Thiến? Con gái của nhà Lâm Phổ chế biến thực phâm?”

“Này, Tiểu Thư, cô quen à?” Câu hỏi của An Kỳ đâm thẳng vào tim cô.

Bên cạnh còn là Lâm Khinh Khinh vân đang vẽ tranh: “Khinh Khinh, để mình nói cho cậu một chuyện.”

“Nói đi.” Lâm Khinh Khinh không nhìn Vân Thư, tiếp tục vẽ.

Dựa vào kinh nghiệm nhiêu năm đóng phim truyền hình dài tập trên Internet, Vân Thư nói: “Một khoảng thời gian nữa có lẽ cậu sẽ phải lên hotsearch trong giới giải trí.”

 
 
Chương 654


Chương 654

“Lên thì lên, tăng độ nổi tiếng mà.”

Vân Thư đặt điện thoại xuống, nói: “Người lên hotsearch chung với cậu là con gái riêng của ba cậu, Lâm Thiền.”

Lâm Khinh Khinh dừng bút trong tay, quay đầu nhìn Vân Thư: “Nói rõ.

“Cô ta đã ký hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc. Theo An Kỳ và Cao Duy Duy nói, Hàn Bá của ảnh thị Hàn Hoặc rất có khả năng sẽ giãm cậu để Lâm Thiến nồi tiêng.”

Lâm Khinh Khinh cầm bút lên, lơ đãng: “O.”

Vân Thư nói: “Muốn đánh cược không? Tiếp theo, chuyện trong gia đình cậu sẽ giông như phim truyền hình nồi tiếng trên mạng, ba cậu nói xâu cậu, ảnh thị Hàn Hoặc mua quảng cáo để hạ thấp cậu, Lâm Thiến trỏ thành một ngôi sao lớn, cậu sẽ thành người lòng lang dạ sói. Sau đó ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc sẽ bắt đầu đánh nhau.”

Lâm Khinh Khinh cũng nói một câu như quản lý Mao: “Tiêu Thư, cậu nên thay đổi chuyên ngành của mình đi, cậu sinh ra có mệnh ở trong giới giải trí, chuyện trong đầu cậu có thê bảo chồng cậu đâu tư quay thành phim.”

Vân Thư: “Tớ sẽ không đổi chuyên ngành.”

Vân Thư đang đi dạo trong khuôn viên trường, ánh năng mùa xuân không gắt: “Tớ rất muốn ôm Tiểu Tài Thân trong vòng tay.” Vân Thư ngôi trên băng ghê, vừa trò chuyện với Lâm Khinh Khinh.

Trong khí hậu như vậy, nên đề con trai cô được phép ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Lâm Khinh Khinh: “Buổi chiều còn có bôn tiệt học, buôi trưa cậu có thê gọi video cho hết nhớ.”

Vân Thư: “Đột nhiên rất ghét đi học.”

Vân Thư mỏ điện thoại ra, gọi video với thằng bé.

Bên kia, cả nhà vây quanh một mình cậu bé, tiếng video của Vân Thư kêu lên, cậu bé mở to đôi mắt nhìn điện thoại, không ngừng kêu “A a a a.”

Bà Tạ trêu chọc: “Cháu cũng biết là mẹ gọi điện thoại à?”

Khi Vân Thư kết nói: “Mẹ ơi, Tiểu Tài Thân nhớ con không.”

“Nghe thấy giọng con, thằng bé lại giả vờ âm ức này.”

Bà Tạ đặt điện thoại ở trước mặt thằng bé: “Này, nhìn xem đây là ai?”

Cậu nhóc không giả vờ ấm ức nữa, nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thư thì cười khúc khích, vươn tay giật lầy điện thoại, miệng không ngừng r3n rỉ.

Vân Thư: “Tiểu Tài Thần, con nhớ mẹ không?”

“A da.”

“Con nhớ à, mẹ cũng nhớ con quá.”

Vân Thư hôn điện thoại, thằng nhỏ duỗi tay túm lấy tay bà Tạ, há miệng như muôn ăn điện thoại.

Lâm Khinh Khinh ngồi ở cạnh nhìn, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thư từ bên cạnh, dịu dàng ‹ đến mức mọi người không thể rời mắt khỏi cô, cô có thê rất tinh tế, có thê quyên rũ, biết làm nũng, miệng ngọt, thâu tình đạt lý, chu đáo, bây giờ còn dịu dàng.

Vân Thư là cô con gái ngoan, người vợ xinh đẹp, cô con dâu tốt, người mẹ dịu dàng, đáng yêu.

Tạ Mẫn Hành không yêu Vân Thư thì yêu ai?

Nếu cô ấy là đàn ông, cô ấy sẽ giấu Vân Thư đi.

Bà Tạ lại nói: “Được rồi, con mau vào lớp đi, Mẫn Hành cũng gọi điện thoại rồi, có lẽ cũng muốn gọi video với Tiểu Tài Thần.”

Vân Thư lại hôn con trai, cúp điện thoại.
 
Chương 655


Chương 655

Ở ngôi nhà cũ, khuôn mặt của Tạ Mẫn. Hành và ông Tạ xuất hiện.

Ông, Tạ: “Nào, cho ông gặp cháu ông nào.”

Thằng nhỏ đẹp trai cười khúc khích.

Nếu cậu bé biết nói thì sẽ giống như mẹ cậu bé, tự hào nói: Xem mọi người thích con đến mức nào kìa.

Tạ Mẫn Hành không xuất hiện trên màn hình điện thoại, nhưng anh nói một câu, thằng bé có nghe thấy.

Cậu bé giơ tay đòi điện thoại.

Bà Tạ sợ va phải cậu bé nên đề điện thoại ra xa.

“Ay da, a, a, a, ya.” Thằng bé như tức giận, vây chân giật điện thoại với bà Tạ.

“Trường Tố, có phải con nghe thấy tiệng ba không?” Tạ Mẫn Hành bắt đâu dạy thăng bé gọi tên mình.

Bởi vì gọi biệt danh mãi, khi người.

khác gọi thằng bé là Trường Tô, cậu bé không biết đang gọi ai.

Cậu bé tỏ ra rất phấn khích khi nhận được cuộc gọi từ ba.

Cậu bé chỉ không biết nói, còn cứ kêu mãi.

“Hôm nay bạ tan làm sớm, chúng ta đi đón mẹ về nhé?” Tạ Mẫn Hành luôn nói với vợ con bằng giọng thương lượng, nhưng cả hai đều không từ chôi.

“Aa a”” Lời thằng bé chỉ có anh mới hiểu được.

“Ở nhà nghe lời bà, ba giờ chiều ba sẽ vệ đón con.”

Tạ Mẫn Hành nói xong, ông Tạ cầm điện thoại, không ngừng mỉm cười với đứa cháu trai quý giá của mình.

Thân cách đời, thân cách đời.

Khi ông Tạ có hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận, ông ây không hề phần khích như bây giờ, chỉ khi cô tp gái Tạ Mẫn Tây ra đời, mới mang lại cho ông ây niêm vui mà người ba già nên có.

Bây giờ ông ấy lại có cháu trai, ngày nào cũng phải khoe khoang.

Như sợ người khác không biết ông ấy đã là ông nội.

Mục đích của ông Tạ là không chỉ khiến mọi người biết tôi đã cỏ cháu trai, mà còn muốn mọi người biết cháu trai tôi rất dễ thương bụ bãm đầy sữa.

“Ba, hôm nay con về sớm đón Tiểu Thư tan học.” Hàm ý là, ba, hôm nay công ty lại trông cậy vào ba.

Ông Tạ còn đắm chìm trong sự dễ thương của cháu trai nhỏ, ông ấy lập tức đông ý: “Con đi đi, mau ởi đi.”

Sau đó, ông ấy tiếp tục trêu chọc cháu trai của mình.

Sau khi cậu bé mở miệng ngáp, bà Tạ nói thằng bé cần đi ngủ, bà ây mới cúp video. Ông Tạ mới chọt tỉnh: “Tạ Mân Hành, ngày nào con cũng rời công ty sớm như vậy để làm gì, cứ nhằm vào người ba khổ sở như ba à2”

Tạ Mẫn Hành: “Ba mới là chủ tịch công ty.”

“Giò ba sẽ từ chức chủ tịch, cho con.”

Ông Tạ ghen tị với bà Tạ mỗi ngày có thê Ở nhà chơi với cháu trai nhỏ, còn ông ây đã lớn tuổi mà vẫn phải tới công ty đi làm, nhớ cháu còn phải nhìn qua video trên điện thoại di động.

Trái tim ông ấy không cân bằng.

Tạ Mẫn Hành: “Con không muốn.”

Lúc đầu, anh bị ông nội uy hiếp, chẳng phải vì muốn giành quyên thừa kê, mục đích lúc đó là muôn ba mẹ ly hôn.
 
Chương 656


Chương 656

Bây giờ cuộc sống êm đềm tươi đẹp, ai làm chủ tịch thì người đây mệt.

Làm tổng giám đốc anh đã đủ mệt rồi, muôn về nhà ở bên vợ con mà ngày ngày còn phải làm việc đến tận khuya.

Nếu để anh làm chủ tịch, Tạ Mẫn Hành nghĩ: “Vẫn nên đề Trường Tố tốt nghiệp xong rồi vào công ty làm đi.”

Tới lúc đó anh phải bóc lột Tạ Trường Tố mới được.

Gọi bằng một cái tên thật hay: Rèn luyện.

Đứa bé tội nghiệp, còn chưa biết nói đã bị ba sắp xếp xong rôi.

“Đợi con và Tiểu Thư sinh đứa nữa, rôi để. ba về nhà chăm sóc đứa bé.”

Tạ Mẫn Hành kéo theo người ba già của mình.

Quả nhiên ông Tạ vừa nghe, đôi mắt đã sáng lên: “Hai đứa định bao giờ sinh?”

“Sớm nhát là năm năm sau.”

Ông Tạ bực mình: “Năm năm sau, ba con đã ngoài sáu mươi, còn bê được không?”

“Ông nội già như vậy, chẳng phải vẫn bê được à.”

Tạ Mẫn Hành đuổi ba ra khỏi văn phòng rồi bắt đầu vùi mình vào công việc, hôm nay anh phải giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất, tan làm trước một tiếng rưỡi, về nhà đón con, sau đó đến đón Vân Thư đi học vê.

Thằng bé tỉnh dậy đúng lúc thấy Tạ Mân Hành về nhà.

Bàn tay nho nhỏ của cậu bé dụi vào mũi, năm trong lòng Tạ Mẫn Hành, đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm: “Đúng là Tiểu Thư phiền bản hồi nhỏ.”

Đôi mắt giống Vân Thư đến kinh ngạc.

“Đi thôi, ba đưa con đi đón mẹ tan HOG Bà Tạ ‘đóng gói ‘ thằng bé lại, rồi Tạ Mẫn Hành bề cậu bé đến đón Vân Thư.

TH phòng học, tiết học cuối cùng trong ngày. cũng kết thúc, Vân Thư vươn vai: “Mệt chết mắt. : Vừa tan học, giọng nói quen thuộc với Vân Thư truyền đến từ bên ngoài: “A,aaa.

“Khinh Khinh, sao nghe giống giọng con tớ vậy?” Vân Thư thò đâu ra ngoài cửa sô nhìn.

Tạ Mẫn Hành đang ôm thằng bé đứng ở cửa lớp mỉm cười nhìn cô.

Vân Thư mặc kệ giáo viên chưa đi, đã chạy ra ngoài ôm lấy thằng bé: “Tiêu Tài Thân, bảo bồi, con tới rồi.”

Thằng bé lại béo hơn, trông khoảng mười ba cân ưỡi, dù ‘chưa được một trăm ngày tuổi.

Mọi người trong lớp tò mò nhìn ra ngoài cửa số.

Miệng thằng bé đầy bong bóng.

Vân Thư lại hôn liên tiếp.

Lâm Khinh Khinh thu dọn cặp sách của cô ây và Vân Thư, rời đi cùng họ.

Tạ Mẫn Hành cầm lây cặp sách của Vân Thư rất tự nhiên.

Lâm Khinh Khinh võ tay: “Nào, đề dì Khinh Khinh bề bé.”

Thằng bé ch ảy nước bọt, đòi “hôn”

khuôn mặt của Vân Thư.

“Thằng bé này, chỉ thân với ba mẹ thôi.” Lâm Khinh Khinh nói lời tạm biệt với Vân Thư và Tạ Mẫn Hành.

Cô ấy còn có việc phải làm, để cả nhà ba người đi chơi đi.
 
Chương 657


Chương 657

Gần đây Tạ Mẫn Thận rất đau đầu, anh ấy phải trực tiếp tham gia truy quét tội phạm thành phố A.

Sau gần một tháng làm việc bận rộn, cuôi cùng đã hoàn thành.

Hàn Khải Tử gõ cửa đi vào: “Thị trưởng Tạ, tối nay đi ăn tối với đạo diễn Lý không? Cần tôi từ chối không?”

Tạ Mẫn Thận dựa lưng vào ghé, mệt mỏi đồng ý.

Trước khi Hàn Khải Tử rời đi, Tạ Mẫn Thận đã thay đổi thái độ. “Buổi tối tôi đi ăn tối cùng đạo diễn Lý, tìm thêm một người đi cùng.”

Hàn Khải Tử: “Vâng.”

Lý do đi có lẽ không phải vì bữa tối của đạo diễn Lý, mà là muốn tìm người đi cùng đúng không?

Hàn Khải Tử dám nghĩ, nhưng không dám nói.

Trước khi Lâm Khinh Khinh bước vào công nhà cô ấy, chiếc Cayenne quen thuộc lại xuất hiện.

Người xuống xe vẫn là Hàn Khải Tử.

“Cô Lâm, đi thôi.”

Lâm Khinh Khinh không nhận được bất ,kỳ thông báo nào từ quản lý của cô ây.

Hàn Khải Tử cũng lo lắng không biết nên giải thích như thê nào.

“Lại đi dự tiệc à? Tôi không đi được, mai tôi còn phải đi học.”

Hàn Khải Tử nói: “Không phải tiệc, chỉ đi án cơm thôi, đi với thị trưởng Tạ, hơn nữa sẽ không để cô uống rượu, sáng mai cô cũng không đi học.”

Lâm Khinh Khinh mỉm cười, hỏi: “Anh làm việc khá chu đáo đấy, đến chuyện t tôi có đi học hay không anh cũng biết.”

Hàn Khải Tử cười ngại ngùng: “Cô Lâm, lên xe đi.”

“Không cần tôi thay quần áo hay trang điểm à? Không trang điểm sẽ không ồn, hay anh bảo thị trưởng Tạ tìm người khác?”

Không được, phụ nữ đâu phải làm nhiêu việc như vậy.” Cửa sô hạ xuống, đầu của Tạ Mẫn Thận lộ ra.

Lâm Khinh Khinh hít một hơi thật sâu, cô ấy không biết Tạ Mẫn Thận ở đó.

Hàn Khải Tử ngượng ngùng gãi đầu, mở cửa xe: “Cô Lâm, xin mùi.

Tạ Mẫn Thận ngồi bắt động, Lâm Khinh Khinh lại bị kéo đến bữa tối một cách chán nản.

Lâm Khinh Khinh hỏi thầm: “Thị trưởng Tạ, sao anh cứ dẫn tôi đi ăn cơm xã giao thế?”

Tạ Mẫn Thận nhắm chặt hai mắt, tựa đầu vào sau xe: “Nếu như cô không phải là đại sứ hình ảnh của thành phố A, tôi sẽ không dẫn cô đi cùng.”

Hàn Khải Tử đang lái xe liếc nhìn Tạ Mẫn Thận từ kính chiếu hậu của ô tô, thầm lắc đầu, năng lực giỏi giang thì Sao, chẳng phải vẫn là người có mồm miệng ngốc nghéch không theo đuổi được vợ.

Ngày càng có nhiều người chú ý đến Lâm Khinh Khinh, bởi vì bắt kể Tạ Mẫn Thận đi đâu, tham gia bất kỳ hoạt động nào, đều sẽ dẫn cô ây đi chung.

Hơn nữa, bọn họ còn có tin tức từ bên trong, nói Lâm Khinh Khinh không biệt uông rượu, nêu họ mời cô ây rượu sẽ do thị trưởng Tạ uỗông thay.

Lần này, khi đạo diễn Lý gọi món còn gọi thêm hai chai nước ngọt.

“Cô Lâm, tôi biết cô không uống rượu, vì vậy tôi đã gọi nước ngọt.”

Lâm Khinh Khinh thấy đạo diễn Lý danh tiếng lẫy lừng đột nhiên khách sáo với cô ây như vậy, Lâm Khinh Khinh được quý mà sợ.
 
Chương 658


Chương 658

Tạ Mẫn Thận: “Anh gọi đồ uống gì?”

Đạo diễn Lý: “Một chai coca, một chai Sprite, còn có một chai nước cam.”

“Uống nước cam.” Tạ Mẫn Thận trực tiệp dặn dò.

Từ đầu tới cuối Lâm Khinh Khinh luôn che giấu bản thân để biên bản thân thành trong suốt, không ai nhận ra.

Cô ấy càng muốn che giấu bản thân, Tạ Mẫn Thận cười đều không cho cô ây toại nguyện.

Ngay khi thịt bò vừa lên, chỉ có Tạ Mân Thận câm đũa, họ cũng làm theo.

Nhưng Tạ Mẫn Thận lại gắp miếng thịt lên cho vào bát của Lâm Khinh Khinh: “Còn muốn ăn gì nữa không?

Tôi gặp cho.”

Mặt Lâm Khinh Khinh lại đỏ bừng, Tạ Mẫn Thận gắp đồ ăn cho cô ấy? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy?

Họ còn cần danh tiếng nữa không?

Lâm Khinh Khinh không muốn sống nữa.

Đồ uống được người phục vụ đưa đến phòng riêng, khi Lâm Khinh Khinh vặn nắp, lạ Mẫn Thận trực tiếp giật lấy, anh ây vặn nắp rồi rót cho Lâm Khinh Khinh.

Những người trong bữa ăn đều là người sáng suốt, họ đột nhiên trỏ nên tầng bốc, không ngừng lấy lòng Lâm Khinh Khinh.

Thậm chí đạo diễn Lý còn nói: “Khinh Khinh, trong tay tôi có một bộ phim truyền hình sắp khởi quay, cô có hứng thú đi thử vai không?”

Đột nhiên: Cô Lâm biến thành Khinh Khinh, mời Tạ Mẫn Thận đi ăn tối lại biến thành tìm diễn viên.

Chỉ cần Lâm Khinh Khinh đến buổi thử vai, cô ây nhất định sẽ được vào.

Không có kỹ năng diễn xuất, coi như nữ chính làm bình hoa.

Lâm Khinh Khinh không muốn như thế: “Đạo diễn Lý, tôi chỉ là ca sĩ, tôi không thể diễn phim, xin lỗi, nêu anh cân nhạc hậu trường, anh có thể tìm tôi, tôi rất vui.

Đạo diễn Lý đã bị từ chối.

Lâm Khinh Khinh lại nói: “Tôi chưa từng diễn phim, nêu diễn xuất thiếu thận trọng có thể dẫn đến rất phức tạp, cũng sẽ hủy hoại tiếng tăm của đạo diên lớn anh, cảm ơn đạo diễn Lý đã cho tôi cơ hội này.”

Đạo diễn Lý thấy Lâm Khinh Khinh là người biết điều, “ng nữa không sẵn lòng chấp nhận lòng tốt của Tạ Mẫn Thận.

Anh ta im lặng, không nói tới chuyện diễn phim nữa, Tạ Mẫn Thận vì muôn giúp Lâm Khinh Khinh bắt nói được với đạo diễn mà phải hạ mình đến ăn tối chung, kết quả Lâm Khinh Khinh lại không nhất: Tạ Mẫn Thận uống một ly rượu.

Hàn Khải Tử cảm thấy tâm trí của cấp trên quá khó đoán.

Cậu ta nghĩ cậu ta đã năm được bản chất. Thị trưởng Tạ đồng ý đi ăn với đạo diễn Lý chỉ vì muôn trêu đùa Lâm Khinh Khinh, để cô ấy đi xã giao chung, không ngờ mục đích của thị trưởng Tạ là muôn giúp Lâm Khinh khinh, để Cô ây tiếp xúc với những đạo diễn giỏi hơn.

Hàn Khải Tử cảm thấy cậu ta không thể giả vờ thông minh nữa.

Lâm Khinh Khinh cũng đề ý, nên khi rời đi, cô ấy đã gọi Tạ Mẫn Thận dừng lại.

“Thị trưởng Tạ, hôm nay cảm ơn anh.”

Bây giờ Tạ Mẫn Thận nghe từ “thị trưởng Tạ” là thấy phiền, cô ấy không biệt tên của anh ây sao? ị Sự tức giận của anh ấy đè sâu trong lòng, không thể hiện ra ngoài.

Lâm Khinh Khinh nhạy cảm cảm nhận Tạ Mẫn Thận không vui, nhưng cô ấy không biết tại sao.
 
Chương 659


Chương 659

Lâm Khinh Khinh nói ra những gì trong lòng mình: “Anh không cân nễ tôi là bạn của Tiểu Thư mà giúp tôi mở rộng môi quan hệ. Tôi không muôn vào giới giải trí, tôi chỉ muôn hát thôi. Nêu tôi trở thành ngôi sao, có thể sẽ phải diễn cảnh yêu đương với nhiều người, tính tình tôi vốn lạnh lùng, vẻ mặt đờ đẫn, không thể diễn cảnh yêu đương kinh thiên lập địa, tôi cũng không thích diễn cảnh yêu đương với diễn viên nam, còn phải hôn hít anh anh em em, tôi cũng không chấp nhận được. Cho nên hôm nay cảm ơn lòng tốt của anh, tôi rất cảm kích anh.”

Lâm Khinh Khinh nói thế, Tạ Mẫn Thận cũng suy nghĩ một lúc.

Hình như đúng là như thê, nêu Lâm Khinh Khinh bước vào giới giải trí, đối tác của cô ây, mỗi ngày. đều sẽ phải tiếp xúc với những người đàn lông, khác nhau, trên truyền hình sẽ chiều những cuộc tình của cô ấy với những người đàn ông khác.

Tạ Mẫn Thận ngừng suy nghĩ: “Tôi ủng hộ ý nghĩ của cô, không được phép vào giới giải trí.”

Anh ấy đồng ý với quan điểm đó, nhưng cũng ra lệnh.

Lâm Khinh Khinh hiện đang “tứ có vô thân”, bạn bè xung quanh đều mong cô ấy có thể yêu Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận lại còn khoa chân múa tay, để cô ấy bị hiểu lầm.

Trên bàn là mô hình máy bay mới lắp được một nửa, Lâm Khinh Khinh nhìn mô hình không biết có nên lắp tiếp hay không.

Cô â ấy là kiểu người tự lập, kể từ khi cô ấy biết người mình thích là Tạ Mẫn Thận, mà Tạ Mẫn Thận lại có cô gái khác đã thích anh ây từ lâu, Lâm Khinh Khinh sẽ không chen ngang, hoặc có lẽ hai người hiện giờ đang ở trong giai đoạn chiên tranh lạnh, một thời gian nữa sẽ ôn thôi.

Lâm Khinh Khinh khép lại cánh cửa trái tim mình.

Cuộc sống hàng ngày của bà Tạ là chơi với cháu trai, ngoài ra là xem cách trang trí nhà hàng.

Bà ấy không còn lo lắng về chuyện chung thân đại sự của Tạ Mẫn Thận nữa.

Bỗng một ngày, Tạ Mẫn Thận không khỏi “nhắc nhở” bà Tạ: “Mẹ, gân đây mẹ đang xem xét cô gái nhà nào vậy?”

Bà Tạ trừng mắt nhìn anh ấy: “Mẹ đâu rảnh rồi xem cô gái nào khác?

Mẹ chăm sóc cháu trai mẹ còn chưa xong. Con tự có khả năng cưới được vợ, không có khả năng thì độc thân cả đời đi.”

Bây giờ Tạ Mẫn Thận lại muốn bà Tạ lo lãng chuyện chung thân đại sự của mình, nhưng ai ngờ mẹ anh ây không còn hứng thú nữa.

Tạ Mẫn Tây luôn ủng hộ Lâm Khinh Khinh gả cho anh hai cô ây, nhưng lần này cô ây vệ nhà, tâm sự trùng trùng, rồi tự nhốt mình trong phòng.

Tạ Mẫn Thận buồn chán đi quanh nhà, cuôi cùng phát hiện ra anh ấy chỉ có thê trêu cháu trai thôi.

Cậu bé nói: Bản thân quá được yêu quý cũng không phải là chuyện tốt, nêu muôn ngủ, chú lại lắc tỉnh. Không sợ ba mẹ cháu đánh à?

“Tiểu Tài Thần, đừng ngủ, dậy chơi với chú.” Tạ Mẫn Thận bên cạnh ghế nôi của cậu bé một cách âu trĩ.

Cậu bé nheo mắt, tiếp tục ngủ.

Mẹ nói với cháu, mặc kệ kẻ ngốc, cả chú cũng không được.

Ban ngày ngủ quá nhiều, đến tối cậu bé đây năng lượng, mở mắt ra đã nói những lời chỉ mình cậu bé hiểu.

Một người ở trong lớp học cả ngày, người kia phải cho cậu bé nào đó đi ngủ sau khi trở về nhà vào buổi tối sau một ngày làm việc.

Lần đầu tiên Vân Thư cảm thấy mệt mỏi.

“Chồng, em buồn ngủ quá.”
 
Chương 660


Chương 660

Tạ Mẫn Hành không biết mệt mỏi bế thằng nhỏ lên đi vòng quanh phòng khách dưới lầu để ru ngủ, không cho thằng bé gọi Vân Thư.

Cuối cùng, cậu bé cũng mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong vòng tay của ba mẹ.

Tạ Mẫn Tây ôm điện thoại di động trong phòng không dám ra ngoài.

Mục đích của Giang Quý ngày càng rõ ràng, để có thê kết thân với Tạ Mân Tây, anh ây đã đến dạy toán ở lớp ba của trường với tư cách là hiệu trưởng.

Tuy nhiên, môn toán là nỗi đau của Tạ Mân Tây.

Cô ấy không muốn gặp Giang Quý nữa.

Sau giờ học, cô ấy bị gọi lên phòng hiệu trưởng: “Em học toán kém quá, chín mươi hai điểm mới đậu, em còn chưa đến một nửa điểm đậu.”

Tạ Mẫn Tây xấu hồ khi bị anh của chị dâu nói như vậy: “Anh Giang Quý, em vê sẽ tìm gia sư.”

Giang Quý: “Năm ba em phải sống trong kiiin viên trường, đi lại liệu năm nay có thê vào Đại học A không?

Sau giờ học hãy đến văn phòng của anh, anh dạy kèm cho em.”

“Hả?” Giang Quý đã là giáo viên dạy toán của cô ây, sao còn đích thân làm gia sư cho cô ây nữa?

Cô ấy chuẩn bị từ bỏ môn toán.

“Yên tâm đi, không làm hại được cem, môn toán của Vân Thư còn do anh dạy, chẳng phải vẫn thi đại học được một trăm ba mươi điểm sao.”

Tạ Mẫn Tây trở về một cách bi thảm.

Tại sao cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn?

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Quý vừa lên lớp: “Đáp án của Tạ Mãn Tây là gì?”

Anh ấy vừa dạy xong: “Tạ Mẫn Tây đến văn phòng của tôi.”

Trong biệt thự mà Giang Quý gọi là “ký túc xá”, Tạ Mẫn Tây đang ngồi làm bài tập toán.

Giang Quý hỏi Tạ Mẫn Tây: “Em học toán tát tệ, sao không chọn môn khoa học xã hội?”

“Em học dốt môn khoa học xã hội hơn.”

Tạ Mẫn Tây học đến khuya, Giang Quý đưa cô ấy trở lại ký túc xá.

Giang Quý nói trên đường: “Em ở bên cạnh anh là được.”

“Hả?”

Tạ Mẫn Tây choáng váng, cái gì gọi là ở cạnh anh ây.

Giang Quý cũng nhận ra mình đã nói sai, ngay lập tức giải thích: “Có một ngôi nhà bên cạnh anh. Ý anh là em sẽ ở đó, không phải nằm cạnh anh.”

Buổi tối, Tạ Mẫn Tây mặt đỏ bừng, Giang Quý thật sự không biết à?

Lời giải thích của anh ấy không bằng không giải thích.

Tạ Mẫn Tây: “Em không ở.” Nói xong, cô ây chạy đi.

Giang Quý cũng tự vả vào miệng mình: “Trong lòng nghĩ như thê cũng không được nói ra. Định dọa chết cô ây à?”

Phía sau, Giang Quý tận mắt nhìn Tạ Mẫn Tây vào ký túc xá trước khi quay người rời đi.

Trong số ba người con của nhà họ Tạ, mỗi ngày Tạ Mẫn Hành là sống thoải mái nhất.

Người vợ mềm mại ở tay trái, đứa con quý tử ở bên phải.

Tạ Mẫn Hành cảm thấy cuộc sống của mình giống như một câu chuyện cô tích.
 
Chương 661


Chương 661

Thứ sáu, Vân Thư nghỉ học về nhà, ôm con trai chuân bị vê nhà mẹ đẻ.

“Mẹ, con gọi điện thoại cho Mẫn Hành rôi, bọn con sẽ tới Vân Đoan ở hai ngày, ba mẹ con cũng rât nhớ Tiêu Tài Thân.”

Bà Tạ bắt đắc dĩ, nhưng cũng buông cháu trai nhỏ ra, thẳng bé phải sang chơi với ông bà ngoại.

Vân Thư ôm thằng bé, mang theo quân áo cùng tã lót, được tài xê hộ tống đến công ty Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư xuất hiện, còn đứa trẻ mập mạp trong vòng tay của cô ngay lập tức gây náo động công ty.

“Oa, thằng bé thật đáng yêu.”

“Ừm, trông rất mũm mĩm.”

Thằng bé được Vân Thư che kín, chỉ lộ đôi mắt mã não tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, không sợ hãi chút nào.

“Vợ tổng giám đốc đến rồi.”

Những người trong văn phòng tổng giám. đốc hét lên, họ lần lượt đứng dậy: “Chào vợ tổng giám đốc.”

Vân Thư gật đầu: “Tạ Mẫn Hành đâu?”

“Tổng giám đốc đang họp trong phòng họp, phu nhân, sao không vào văn phòng đợi?”

Bởi vì văn phòng của tổng giám đốc có một phòng chờ, thăng bé có thể năm xuôỗng.

Vân Thư bề con trai vào văn phòng.

Vừa vào văn phòng, Vận Thư lập tức cởi chăn trên người thằng bé ra: “Còn nhỏ như vậy sao chuyện gì cũng tò mò vậy?”

Khi thằng bé nhìn thấy. bức ảnh của Vân Thư, thằng bé cười toe toét.

Vân Thư nhìn theo ánh mắt của cậu bé, phát hiện đó là ảnh của mình, Vân Thư cũng cười: “Không tồi, còn nhận ra đó là mẹ.”

Tạ Mân Hành vừa mới họp Xong, sắc mặt nghiêm nghị đi vào phòng tông giám đốc, thư ký lập tức tiện lên: “Tông giám đốc. vợ anh đến rồi.”

“Khi nào?” Tạ Mẫn Hành tăng nhanh tốc độ.

“Hai mươi phút trước.”

Tạ Mẫn Hành sải bước vào phòng chờ, anh mở cửa ra, nghe thấy tiêng cười vui vẻ của thằng bé.

Tạ Mẫn Hành mỉm cười: “Ngày nào cũng vui vẻ như này à.”

“Ơ, chồng, anh về rồi.” Vân Thư thả đứa bé xuông, nhào vào lòng Tạ Mẫn Hành.

Thằng bé thấy không có mẹ trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ lại chề ra.

“Được rồi, em xem nó lại bắt đầu doạ mình rồi kìa.” Giọng Tạ Mẫn Hành vang lên.

Thằng bé ngay lập tức quay đầu lại tìm kiêm.

Tạ Mẫn Hành để tài liệu trong tay lên bàn, đi tới, bế con trai lên: “Cười với ba.”

Thằng bé đang chảy nước dãi, ngoan ngoãn mỉm cười.

Hai tay Vân Thư võ đầu thằng bé: “Khi nào thằng bé mới mọc răng nhỉ, ngày nào cũng cười móm, nước dãi làm ướt hệt cả quân áo.”

“Đưa thằng bé vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, một tiêng nữa anh sẽ tan làm, chúng ta cùng nhau tới đó.”
 
Chương 662


Chương 661

Thứ sáu, Vân Thư nghỉ học về nhà, ôm con trai chuân bị vê nhà mẹ đẻ.

“Mẹ, con gọi điện thoại cho Mẫn Hành rôi, bọn con sẽ tới Vân Đoan ở hai ngày, ba mẹ con cũng rât nhớ Tiêu Tài Thân.”

Bà Tạ bắt đắc dĩ, nhưng cũng buông cháu trai nhỏ ra, thẳng bé phải sang chơi với ông bà ngoại.

Vân Thư ôm thằng bé, mang theo quân áo cùng tã lót, được tài xê hộ tống đến công ty Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư xuất hiện, còn đứa trẻ mập mạp trong vòng tay của cô ngay lập tức gây náo động công ty.

“Oa, thằng bé thật đáng yêu.”

“Ừm, trông rất mũm mĩm.”

Thằng bé được Vân Thư che kín, chỉ lộ đôi mắt mã não tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, không sợ hãi chút nào.

“Vợ tổng giám đốc đến rồi.”

Những người trong văn phòng tổng giám. đốc hét lên, họ lần lượt đứng dậy: “Chào vợ tổng giám đốc.”

Vân Thư gật đầu: “Tạ Mẫn Hành đâu?”

“Tổng giám đốc đang họp trong phòng họp, phu nhân, sao không vào văn phòng đợi?”

Bởi vì văn phòng của tổng giám đốc có một phòng chờ, thăng bé có thể năm xuôỗng.

Vân Thư bề con trai vào văn phòng.

Vừa vào văn phòng, Vận Thư lập tức cởi chăn trên người thằng bé ra: “Còn nhỏ như vậy sao chuyện gì cũng tò mò vậy?”

Khi thằng bé nhìn thấy. bức ảnh của Vân Thư, thằng bé cười toe toét.

Vân Thư nhìn theo ánh mắt của cậu bé, phát hiện đó là ảnh của mình, Vân Thư cũng cười: “Không tồi, còn nhận ra đó là mẹ.”

Tạ Mân Hành vừa mới họp Xong, sắc mặt nghiêm nghị đi vào phòng tông giám đốc, thư ký lập tức tiện lên: “Tông giám đốc. vợ anh đến rồi.”

“Khi nào?” Tạ Mẫn Hành tăng nhanh tốc độ.

“Hai mươi phút trước.”

Tạ Mẫn Hành sải bước vào phòng chờ, anh mở cửa ra, nghe thấy tiêng cười vui vẻ của thằng bé.

Tạ Mẫn Hành mỉm cười: “Ngày nào cũng vui vẻ như này à.”

“Ơ, chồng, anh về rồi.” Vân Thư thả đứa bé xuông, nhào vào lòng Tạ Mẫn Hành.

Thằng bé thấy không có mẹ trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ lại chề ra.

“Được rồi, em xem nó lại bắt đầu doạ mình rồi kìa.” Giọng Tạ Mẫn Hành vang lên.

Thằng bé ngay lập tức quay đầu lại tìm kiêm.

Tạ Mẫn Hành để tài liệu trong tay lên bàn, đi tới, bế con trai lên: “Cười với ba.”

Thằng bé đang chảy nước dãi, ngoan ngoãn mỉm cười.

Hai tay Vân Thư võ đầu thằng bé: “Khi nào thằng bé mới mọc răng nhỉ, ngày nào cũng cười móm, nước dãi làm ướt hệt cả quân áo.”

“Đưa thằng bé vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, một tiêng nữa anh sẽ tan làm, chúng ta cùng nhau tới đó.”
 
Chương 663


Chương 663

Tại sảnh bệnh viện ở tầng một, Tạ Mẫn Thận vừa bước vào đã thầy cô ấy đi xuỗng: “Đến đón tôi à?”

Lâm Khinh Khinh khẽ lắc đầu, lắc đơn thuốc trong tay: “Mua thuốc cho ông nội.

Tạ Mẫn Thận giơ tay ra giật lấy danh sách thuốc, đửng xếp hàng bên cửa số bán thuốc.

Lâm Khinh Khinh muốn hỏi Tạ Mẫn Thận đến đây như thế nào, nhưng cô ây đã thấy a0 ây đứng đó, xếp hàng cho cô ây.

Lâm Khinh Khinh nghi ngờ, liệu Tạ Mẫn Thận có phải là giả hay không.

“Thuốc của ông nội, giữ lấy.” Tạ Mẫn Thận xếp hàng mua thuốc, nói: “Ông đâu?”

“Ò, trong phòng làm việc của bác sĩ Nghiêm.”

Nói xong, Lâm Khinh Khinh kéo Tạ Mẫn Thận lên lầu: “Anh đến đây có chuyện gì à?”

“Đi ngang qua.”

Người đàn ông lòng vòng, Lâm Khinh Khinh thầm nói.

“Ông, chúng ta đi thôi.” Lâm Khinh Khinh xuật hiện, theo sau là một người đàn ông cao lớn.

Khi một người đàn ông gặp một người đàn ông khác, chỉ có đôi bên mới có thể hiểu được cảm giác nguy hiểm.

“Anh rẻ.” Lâm Dực ngốc nghéch gọi Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận hài lòng gật đầu: “Tiểu Dực đã khám sức KioS chưa?”

Lâm Khinh Khinh muốn đấm bay đầu em trai cô ây.

“Anh rễ, ồn rồi.”

Nghiêm Minh nhìn hết tất cả: “Anh ta là ai?”

Lâm Khinh Khinh: “À, anh ấy là…

Nói giữa chừng, Tạ Mẫn Thận hộ tay ra: “Xin chào, tôi là Tạ Mẫn Thận, anh là bác sĩ Nghiêm chữa cho ông đúng không?”

Lâm Khinh Khinh còn cần giới thiệu nữa không?

Nghiêm Minh: “Xin chào, tôi là Nghiêm Minh.”

Hai người họ bắt tay với nhau.

Nếu Nghiêm Minh thích Lâm Khinh Khinh, cô ấy có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng mùi thuốc súng trong không khí là sao?

Cuối cùng vẫn là ông nội Lâm nói: “Được, vậy ông đi trước, bác sĩ Tiểu Minh, cậu làm việc đi.”

“Ừm, ông nội, ông đi từ từ.”

Xe của Tạ Mẫn Thận dừng ở lối vào bệnh viện, anh ấy ra ngoài là có thể lên xe.

Lâm Khinh Khinh lên xe, nói: “Cảm ơn anh đã đón chúng tôi.”

Tạ Mẫn Thận không hài lòng: “Mỗi ngày cô đều lây đâu ra nhiều lời cảm ơn như vậy?”

Lâm Khinh Khinh ngậm miệng lại, cô ây không dám nói nữa, bởi vì câu tiếp theo vân là cảm ơn.

Ông nội Lâm cũng muốn tác hợp cháu gái và Tạ Mân Thận, vì vậy khi xe đến: “Mẫn Thận, đến nhà ông ăn tôi.

“Hả?” Lâm Khinh Khinh không hiểu ông đang làm gì? Chẳng phải ông, không thích người con trai khác đến nhà mình sao?

Ông nội Lâm: “Khinh Khinh, cháu đi làm thức ăn đi, ông uông trà với Mẫn Thận trước.”
 
Chương 664


Chương 664

“Vâng.” Tạ Mẫn Thận đỗ xe, đỡ tay ông nội Lâm đi vào nhà.

Khi Lâm Khinh Khinh trở về nhà, cô ây tùy tiện kéo một mảnh vải. đề che mô hình máy bay trên bàn, rồi bọc bức vẽ của Tạ Mẫn Thận bên cạnh giường, giấu nó dưới gầm giường.

Cô ấy lấy một số tiền trước khi ra ngoài.

Khi Lâm Khinh Khinh trở lại, Tạ Mẫn Thận vẫn đang nói chuyện với ông nội Lâm.

“Ông, hai người nói gì thế, cháu ra ngoài lâu như vậy rôi mà ông còn nói chuyện.”

Ông nội Lâm vỗ vỗ chân, vui vẻ nói: “Mân Thận là một đứa trẻ ngoan.”

Câu tiếp theo là: “Hai đứa mau tiến triên thêm.”

Bây giờ Lâm Khinh Khinh cảm thầy nh cả thế giới đang thúc giục cô ây yêu Tạ Mẫn Thận, chỉ có hai người hẹ là không đồng ý.

Món ăn trong tay Lâm Khinh Khinh rất nặng, Tạ Mân Thấn đi lên đỡ láy: “Để tôi.

Sau đó, anh ấy để món ăn vào nhà bệp trong nhà Lâm Khinh Khinh một cách thành thạo.

Nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên khuôn mặt mưu mô của ông nội Lâm.

Lâm Khinh Khinh nấu ăn trong bép, Tạ Mẫn Thận chơi với Lâm Dực trong sân.

“Lâm Khinh Khinh, công ty của cô có sắp xếp bất kỳ hoạt động nào cho cô vào cuối tuần này không?” Tạ Mẫn Thận hỏi.

Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Có, chủ nhật có fan meeting.”

“Vậy thì ngày mai đến nhà tôi, dẫn cả ông nữa.” Mẹ ruột em gái ruột của Tạ Mẫn Thận không còn lo lắng vê chuyện chung thân đại sự của anh ấy nữa, giờ chỉ có anh ấy lo lắng thôi.

“Ông tôi và ông Lâm có thể nói chuyện, đi chơi, chị dâu và Tiểu Tài Thân đã về nhà mẹ đẻ, mẹ tôi nhớ cô, muốn cô đến chơi. ; Tạ Mẫn Thận bắt đầu nhắm mắt nói linh linh.

Lâm Khinh Khinh: “Tôi có thể từ chối không?”

Tạ Mẫn Thận: “Cô dám.”

Buổi tối ăn cơm ở dưới gốc cây dương hoè.

Đây là lần đầu tiên Tạ Mẫn Thận biết Lâm Khinh Khinh có thê nấu ăn, hơn nữa còn rất ngon, một mình Tạ Mẫn Thận ăn ba chiếc bánh bao hấp của cô ây.

Thì ra Lâm Khinh Khinh nấu ăn ngon như vậy, Tạ Mẫn Thận thầm nghĩ.

Ông nội Lâm là một ông già lanh lợi: “Mẫn Thận, Khinh Khinh không biết làm gì, chỉ biết nấu ăn, nếu cháu rảnh có thê tới nhà ông làm khách nhiều hơn, để Khinh Khinh nấu cơm chúng ta cùng ăn.”

“Được, được, anh rẻ, anh phải tới nhé.” Lâm Dục gọi anh rễ liên tục, Lâm Khinh Khinh. đi lên vỗ đầu của cậu bé một cái: ‘Ăn cơm của em đi, vậy. mà không bịt được miệng của em.”

Lâm Dực tức giận, muốn đổi chỗ với Tạ Mẫn Thận, bây giờ Lâm Khinh Khinh ngồi cạnh Tạ Mẫn Thận.

Giống như một cặp vợ chồng nhỏ.

Ông nội Lâm vui vẻ ăn rất nhiều cơm.

Lâm Khinh Khinh cũng cảm thấy thoải mái.

Trời đã tối, Tạ Mẫn Thận vẫn ở trong nhà chưa rời đi.

Lâm Khinh Khinh tiến lên hỏi: “Thị trưởng Tạ, muộn như này rồi, người nhà anh không lo lắng cho anh à?”

Tạ Mẫn Thận: “Tôi không phải là đứa trẻ, đi qua đêm họ cũng không đề ý đâu.”

Sau khi Tạ Mẫn Thận nói xong, anh.

ây lùi lại máy. bước, tìm một điểm cố định để lao về phía trước.
 
Chương 665


Chương 665

Anh ấy nhảy lên, giữ trụ đá, chạm vào dằm đá, xoay người nhảy lên nóc nhà của Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh: Tạ Mẫn Thận đang tỏ ra đẹp trai ở đây à?

Lâm Dực không ngừng VÕ tay, nhảy lên vì sung sướng: “Anh rễ, anh rẻ, anh rê thật tuyệt vời.’ Cậu bé thấy ánh mắt uy hiếp của Lâm Khinh Khinh, Lâm Dực im lặng, kiềm chế sự phần khích của mình.

Tạ Mẫn Thận nhảy xuống từ mái nhà.

Lâm Khinh Khinh lo lắng bước lên phía trước kiểm tra, mở tay anh ấy ra, hỏi: “Anh sao rồi? Có bị thương không? Nhảy từ mái nhà xuống, anh nghĩ anh là Superman à?”

Tạ Mẫn Thận nhướng mày: “Cô đang trách tôi?”

Lâm Khinh Khinh nghẹn ngào, cô ấy cúi đầu không nhìn Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận tự nhủ: “Cô còn chưa thực hiện đủ các biện pháp an toàn.”

Lâm Khinh Khinh: “…”

Tạ Mẫn Thận lại dẫn Lâm Dực ném đồ trong sân, cuối cùng khi Lâm Khinh Khinh quá buôn ngủ không chịu được nữa, Tạ Mẫn Thận nói: “Tôi đi đây.”

Lâm Khinh Khinh sợ quyền lực, không muôn cũng phải đứng dậy, mỉm cười tiễn anh ấy: “Thị trưởng Tạ, anh đi từ từ.”

“Ngày mai gặp lại, tôi sẽ đích thân đên đón cô.”

Lâm Khinh Khinh cảm thấy cuối tuần này không phải là ngày tôt đẹp, đột nhiên ghen tị với Vân Thư.

Vân Thư ở nhà mẹ đẻ ăn uống no nê, đứa nhỏ giao cho ba mẹ chăm sóc, còn cô thoải mái lăn trên giường xem điện thoại.

Tạ Mẫn Hành chơi một ván cờ với ba vợ, hai người họ cũng trở vào nhà.

Thằng bé rơm rớm nước mắt nhìn Tạ Mân Hành, trong mắt có chữ: Ba, bế con một cái đi.

Bà Vân rất muốn ngủ một đêm cùng thằng bé, Vân Thư kéo Tạ Mẫn Hành: “Đừng nhìn, thằng bé đang lừa anh đây.”

Vân Thư tiến lên ôm lấy đứa con trai mũm mĩm: “Tối mai ngủ với ba mẹ, đêm nay ở bên ông bả ngoại, đêm nay hành hạ bọn họ đi.”

Thằng bé há mồm cắn mặt Vân Thư.

Mặt Vân Thư dính đầy nước bọt.

Ban đêm, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành lo lắng, bí mật đứng trước cửa phòng của bà Vân, chỉ nghe thấy tiếng cười sảng khoái từ bên trong, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành mới thở phào nhẹ nhõm: “bi thôi, thằng bé vui lắm.”

Hai người họ vừa trở lại phòng, Vân Thư đã bị Tạ Mẫn Hành đầy ra sau cửa.

“Hiếm khi chỉ có hai chúng ta.” Tạ Mẫn Hành vùi đầu vào cô Vân Thư.

Vân Thư đỏ mặt, đầy Tạ Mẫn Hành: “Đây là nhà mẹ em.”

Tạ Mẫn Hành ôm cô lên giường, đêm nay anh không nhịn được nữa.

Vân Thư cũng không xin tha.

Chỉ là buổi sáng, thứ đánh thức họ là tiếng khóc của đứa con trai.

“Tiêu Thư, đến giò cho đứa bé ăn rôi.

Tạ Mẫn Hành hôn lên khóe môi Vân Thư: “Em nằm đi, anh đi bế con trai tới.”

Đôi mắt cậu bé sáng lên khi nhìn tháy mẹ.
 
Chương 666


Chương 666

“Xem ra đói thật rồi.”

Vân Thư đang cho con bú, trên người vẫn còn vết tích điên cuồng tối qua.

Tạ Thằng bé no nê nằm trong lòng Vân Thư, hai mẹ con cùng nhau ngủ.

Bà Vân nói: “Tiểu Tài Thần với Tiểu Thư khi còn bé rất giống nhau.”

Sau khi hai mẹ con ngủ say sưa, hai tay Vân Thư chống đầu nhìn đứa trẻ mũm mĩm mà mình sinh ra trên giường.

Mẹ nhìn con, con nhìn mẹ.

Càng nhìn càng thích.

.Sao con lại mập mạp như vậy chứ.”

Vân Thư giơ ngón tay chọc mặt con trai.

Cậu bé cười vui vẻ, rồi bắt đầu bắt tay.

Tối hôm qua Tạ Mẫn Thận về nhà muộn nên sáng sớm hôm sau anh ấy đã đến căn gác phía tây đề tìm mẹ.

“Mẹ, hôm nay Lâm Khinh Khinh và ông nội sẽ đến đây làm khách, mẹ tiễp đãi giúp con.”

Bà Tạ: “Khinh Khinh tới à? Sao không nói sớm?”

Nói rồi bà ấy vội vã vào trong thay Thằng bé no nê nằm trong lòng Vân Thư, hai mẹ con cùng nhau ngủ.

Bà Vân nói: “Tiểu Tài Thần với Tiểu Thư khi còn bé rất giống nhau.”

Sau khi hai mẹ con ngủ say sưa, hai tay Vân Thư chống đầu nhìn đứa trẻ mũm mĩm mà mình sinh ra trên giường.

Mẹ nhìn con, con nhìn mẹ.

Càng nhìn càng thích.

.Sao con lại mập mạp như vậy chứ.”

Vân Thư giơ ngón tay chọc mặt con trai.

Cậu bé cười vui vẻ, rồi bắt đầu bắt tay.

Tối hôm qua Tạ Mẫn Thận về nhà muộn nên sáng sớm hôm sau anh ấy đã đến căn gác phía tây đề tìm mẹ.

“Mẹ, hôm nay Lâm Khinh Khinh và ông nội sẽ đên đây làm khách, mẹ tiễp đãi giúp con.”

Bà Tạ: “Khinh Khinh tới à? Sao không nói sớm?”

Nói rồi bà ấy vội vã vào trong thay của tôi sẽ đến lắp đặt lưới điện ở bức tường phía sau.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh đừng làm ra vẻ như tôi có bảo vật gì đó trong nhà, phong tỏa khu vực xung quanh lại, nhà tôi càng thêm nguy hiềm.”

Tạ Mẫn Thận đứng dậy, dựa vào cửa bếp nhìn Lâm Khinh Khinh bận rộn bên trong, anh ấy nói: “Lưới điện này là lưới điện hạng nhát, lắp đặt rồi người khác căn Hiếu không chú ý đến nó, chỉ là một dây dẫn nhỏ.”

Lâm Khinh Khinh càng cảm thấy gáo vàng múc nước giêng, lưới điện cấp một được lắp đặt trong nhà cô ấy chỉ để chồng trộm?

Tạ Mẫn Thận không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, dù sao thì anh ây cũng đã lắp rôi.

Lâm Khinh Khinh đánh thức ông nội Lâm và Lâm Dực, cô ấy cởi tạp dè, nói: “Con ra ngoài một lát, ba người ăn trước đi.”

Tạ Mẫn Thận: “Tôi sẽ đi với cô.”

Lâm Khinh Khinh: “Mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội mắt.”
 
Chương 667


Chương 667

Nói rôi Lâm Khinh Khinh một mình ra ngoài, cô ấy đến một quán trà cách đó không xa mua một hộp trà Phổ Nhi thượng hạng cho ông nội Tạ, sau đó đi chợ hoa mua vài loại giỗng hoa quý hiếm, khỏe mạnh, chịu được lạnh, rôi mua rượu hoa mộc quế cho ông Tạ.

Sau một hồi đi mua, hai tiếng đã trôi qua.

Tạ Mẫn Thận trở nên mắt kiên nhẫn, nói với Lâm Dực: “Chị em chưa ăn sáng đã chạy ra ngoài hai tiếng, đi đâu rồi?”

Lâm Dực biết gì nói đấy: “Mua trà cho ông, mua hạt giông hoa cho bác gái, mua rượu hoa mộc quê cho bác trai.”

Ông nội Lâm nói: “Không vội, không vội, Khinh Khinh sẽ về ngay.”

Tạ Mẫn Thận mang thức ăn vào bếp hâm nóng lại.

Sau khi tắt bếp, Lâm Khinh Khinh quay lại với những thứ đã mua.

Đêm qua cô ây đã vät óc suy nghĩ, không biệt nên tặng gì cho ông nội với hai hai bác mới được, không thể tay không đến đó.

Vì vậy, cô ấy nghĩ tới nửa đêm, lựa chọn tỉ mỉ cả những cửa hàng nơi mua quà.

Tạ Mẫn Thận: “Cô chạy lung tung như thê không mệt sao?”

Lâm chinh Khinh: “Thị trưởng Tạ, tôi..

“Tôi tên là gì?” Tạ Mẫn Thận hỏi.

Lâm Khinh Khinh cúi đầu, không dám nhìn Tạ Mẫn Thận, anh ấy lại tức giận.

Lâm Khinh Khinh ngày càng nhận ra sao anh ấy tức giận: “Tạ Mẫn Thận.”

“Cô biết tên của tôi mà ngày nào cũng gọi tôi là thị trưởng Tạ, thị trưởng Tạ, cô thích gọi thế à?”

Lâm Khinh Khinh: “Không có.”

Tạ Mẫn Thận phát hiện Lâm Khinh Khinh đang chuẩn bị cất đồ vào trong xe: “Đô ăn còn nóng, mau ăn đi.”

Lâm Khinh Khinh lại bị mắng, cô ấy không: biết tại sao mình lại hèn nhát như vậy.

Đi thẳng tới nhà họ Tạ.

Khi ông nội Tạ nhìn thấy ông nội Lâm, ông ấy rất hào hứng đi đến gân: “Nhanh lên, lão Lâm, chơi cờ với ông mới vui.”

Bà Tạ nói: “Ba, chờ một chút, chúng ta ăn cơm đã, cơm sắp xong rồi.”

“Ông ơi, đây là trà Phổ Nhĩ Khinh Khinh mua cho ông.”

Lễ ra Lâm Khinh Khinh lấy ra, nhưng Tạ Mẫn Thận lại lấy ra, sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

“Con cũng không biết đây là hạt giống hoa gì, cũng do Khinh hinh chạy ra chợ hoa mua cho mẹ.”

“Ba, rượu hoa mộc quế của ba, do Khinh Khinh mua.”

Lâm Khinh Khinh: …

Sao không khí lúc này ngại ngùng thế nhỉ?

Ông nội Tạ để gói trà bảo bối lên đùi: “Lão Lâm, rất xin lỗi, nên để chúng tội tới nhà ông chơi trước, sao lại có thể đề nhà gái tới trước?”

Ông nội Lâm: “Lão Tạ, đừng nói thế, tôi chỉ đến đây để chơi cờ.”

Nói cách khác, ông ấy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng hình như ô ông nội Tạ không hiệu ý của ông nội Lâm.
 
Chương 668


Chương 668

“Ông nói xem đứa trẻ Mẫn Thận này, thích Khinh Khinh cũng không chịu nói, giờ chúng tôi mới biệt, ông đừng nói nữa, mai nhà chúng tôi sẽ tới hỏi cưới. ” Ống nội Tạ nói.

Lâm Khinh Khinh rất phân khích, cô ây không thê nói trôi chảy được: “Không không không, không, ông nội, cháu và thị trưởng Tạ không yêu nhau, không, cháu, cháu tới thăm bác gái, bác trai và ông, không phải như ỗng nghĩ, ông hiểu lầm tôi.

“Cái quái gì vậy? Cháu trai của ông chưa theo đuổi được cháu sao?” Ống nội Tạ chỉ vào Tạ Mẫn Thận: “Tại sao cháu lại vô dụng như vậy?”

Trong phòng khách của nhà họ Tạ, tướng quân Tạ chỉ vào thị trưởng Tạ, mắng anh ấy vô dụng.

Thị trưởng Tạ chỉ có thể chịu đựng bị mắng.

Bà Tạ nói: “Đúng là vô dụng.”

Ông Tạ bày tỏ ông ấy không dám cứu con ti mình, hiện tại ông ây và bà Tạ là vợ chồng cũ, chỉ là hai người vân còn tình cảm.

Tạ Mẫn Thận phải chấp nhận.

Tuy nhiên, những gì ông của anh ấy vừa nói cùng với phản ứng quyết liệt của Lâm Khinh Khinh, Tạ Mân Thận nhìn vào mắt Lâm Khinh Khinh tối sâm lại.

“Anh rễ, máy bay.” Lâm Dực gọi Tạ Mẫn Thận là anh rễ đã quen miệng, thêm chiêu thức Tạ Mẫn Thận thể hiện tối qua, Lâm Dực hoàn toàn tôn thờ anh rễ này.

“Chờ một chút, anh lấy cho em.”

Lâm Khinh Khinh cảm thấy đôi chân của Lâm Dực hết thuốc chữa rồi.

Cô ấy hỏi: “Mẫn Tây đâu rồi?”

Lúc này bà Tạ mới nhớ ra con gái bà ấy đang ở đâu?

Gần đây chỉ quan tâm đến cháu trai, còn con gái thì?

Ông Tạ nói: “Đang học thêm ở trường.”

Lúc đó bà Tạ mới trả lời: “Năm thứ ba trung học rất bận, phải học thêm ở trường.”

Lâm Khinh Khinh thở dài, cô ấy không biết phải nói gì.

Cô ấy có tính cách bị động, cái gì cũng “khổng chủ động tranh giành, càng không chủ động mở miệng, cho dù muốn ăn cũng không nói ra, để người khác không biệt cô ây thích ăn món đó.

Đó là lý do tại sao cô ấy có thể trở thành bạn tốt của Vân Thư nhiều năm như Vậy.

Cô ấy thích Tạ Mẫn Thận, cô ấy thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi có người khác thích trước cô ây, Lâm Khinh Khinh đã đóng của trái tim mình lại.

Người giúp việc bưng thức ăn lên, Lâm Khinh Khinh ngôi cạnh Tạ Mẫn Thận: Tạ Mẫn Thận nói: “Ăn xong tôi dẫn cô tới một chỗ.”

Lâm Khinh Khinh: “Lại đi?”

Tạ Mẫn Thận nhớ đến trong dịp Tết Nguyên đán, anh ây đã đưa [Ẩm Khinh Khinh chạy khắp ngọn núi.

Tạ Mẫn Thận: “Lần này không lên núi.” Mà là xuống núi.

Bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt, cảm thấy đi bộ không phải là vân đề, môi lân đi bộ năm km, mười km mới là chuyện dài, Lâm Khinh Khinh cũng cho răng chuyện rất nhẹ nhàng có lẽ chỉ ở gân đó.

Kết quả, thực tế đánh Lâm Khinh Khinh một cái rât mạnh.

So với xuống dốc, Lâm Khinh Khinh lại thích lên dốc hơn.

Dù sao, đường trở về sạu khi lên dốc cũng là đường xuống dốc.

Mà con đường trở về sau khi xuống dốc lại là lên dốc.
 
Chương 669


Chương 669

Cô ấy đi bộ xuống dốc nửa tiếng, chân đi rất đau, mặc dù Tạ Mẫn Thận đã đi chậm lại nhưng anh ây vân đi nhanh hơn một chút.

Trên đường có đủ loại gai góc cản đường, Lâm Khinh Khinh nhìn mà muộn n không ra nước mắt, cô ấy muôn đi qua thì phải khom người, nhưng hôm nay lại mặc váy, muốn khom người nhất định phải kéo váy lên đến đùi.

Như thế quá mát hình tượng.

Ngay khi cô ấy không biết có nên nhảy qua hay không, Tạ Mẫn Thận quay đâu lại nhìn thây.

Anh ấy không thích phiền phức, đi qua trực tiếp bê Lâm Khinh Khinh lên, dân cô ây đi qua.

Sau khi đi qua đoạn đường chông g al đó, Tạ Mẫn Thận vẫn không thả cô ấy xuống.

“Cái đó, cho tôi xuống. Ôn rồi.” Lâm Khinh Khinh có gắng không biết nên gọi là thị trưởng Tạ hay Tạ Mẫn Thận.

Cô ấy không gọi Tạ Mẫn Thận được, nhưng nêu gọi là thị trưởng Tạ sẽ lại bị măng.

Cái này cái gì, tôi tên là gì?” Tạ Mẫn Thận quả quyết, cho dù không gọi là thị trưởng Tạ, anh ấy cũng giận.

“Tạ Mẫn Thận, tôi muốn xuống.” Lâm Khinh Khinh mạnh dạn nói, NhUng vẫn cúi đầu.

Tạ Mẫn Thận: “Không được, phía trước vân còn nhiêu con đường như vậy.”

Anh ấy thầy bé Lâm Khinh Khinh dễ như bắt một chú gà con.

Tạ Mẫn Thận nói: “Cô ăn cơm đi đâu hết rồi?”

Lâm Khinh Khinh: …

Tại sao anh ấy lại tức giận rồi?

Tạ Mẫn Thận đưa Lâm Khinh Khinh đi xem một cái hồ trong xanh.

Hồ này trông giống như hồ tình yêu, nhìn thây Tạ Mẫn Thận dẫn Lâm Khinh Khinh đến đây, nó lộ ra sự xấu hỗ và vẻ đẹp của nó.

Lâm Khinh Khinh vừa nhìn đã bị nước hồ hấp dẫn: “Hồ nước ngọt à?”

“Hồ trong núi không là hồ nước ngọt chẳng lẽ là hồ nước mặn?”

Mặt hồ phẳng lặng, thậm chí không có một chiếc lá rụng, cách chỗ đá và nước gặp nhau khoảng hai mươi cm, có từng giọt nước đang nhỏ xuống.

“Có phải nước trong hồ này chảy ra từ kế đá không?” Lâm Khinh Khinh cũng có lúc ngôc nghêch.

Tạ Mẫn Thận: “Cô nghĩ thế nào?”

Sau đó Lâm Khinh Khinh hỏi: “Ở đây có cá không?”

Tạ Mẫn Thận không biết có phải ảo giác của mình hay không, anh ậy nhìn thây thịt cá thơm ngon trong mắt Lâm Khinh Khinh.

“Có, nhưng mà do tôi nuôi, cô dám ăn?”

Lâm Khinh Khinh: Ừm, cô ấy vẫn muốn sống, không dám ăn.

Tạ Mẫn Thận coi thường cô ấy: “Xem dáng vẻ nhát gan của cô kìa.”

Chị dâu là người dám công khai đối đầu với anh trai.

Giờ phút này, ở biệt thự Vân Đoan, quả nhiên Vân Thư đang đối đầu với Tạ Mẫn Hành.

“Không được, Tiểu Tài Thần còn nhỏ không thê cai sữa.” Vân Thư ở trong phòng tức giận nói với Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy có lỗi với cô: “Được rồi, không cai sữa, không cai sữa.”

Vân Thư đá Tạ Mẫn Hành một CƯỚC: “Không được phép nghĩ như thế nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom