Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 446


Chương 446

Hôm nay anh đi rất nhanh, rõ ràng có cảm giác vội vàng, khẩn trương.

Nơi đến của anh rất rõ ràng Ảnh thị Giang Tả.

“Tổng giám đốc Tạ.” An Kỳ vẫn đang đợi Vân Thư, bỗng nhiên Hịìn thây Tạ Mẫn Hành vừa đi ra khỏi thang máy.

Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tạ Mẫn Hành, cô ta lập tức hiệu ra, nói: “Tiêu Thư đang ở trong nhà vệ sinh, để tôi vào tìm cô ấy.

An Kỳ rất sợ Tạ Mẫn Hành, mọi người ở bộ phận quan hệ đối ngoại đều sợ.

Tập đoàn Tạ Thị vừa về nước năm ngoái vân lội một chú sư tử yếu đuối, ở thành phố A có hai tập đoàn thâu tóm thị trường là Vân Thị và Hạo Tường. Tạ Thị về nước vào lúc này vô tình là tự tìm đường chết, một vài công ty nhỏ đã bị Hạo Tường thu mua lại, theo lý thì Tạ Thị cũng không thể tránh khỏi bị thu mua. Hơn nữa, trong lúc đầu thầu đất trước đây, Hạo Thường đã cướp đi mảnh đất chiến lược của Tạ Thị.

Những việc trong dự liệu đã không.

xảy ra, ai cũng không ngờ rằng chiến lược của giám đốc Tạ Mẫn Hành trong tập đoàn Tạ Thị lại có thê đột phá mạnh mẽ như vậy, không đến nửa năm, tập đoàn j Thị đã không ngừng phát triển lớn mạnh dưới bàn tay anh, trở thành công ty lớn nhất thành phó A, đứng trong top ba của danh sách giàu có ở nước Bắc.

Sự phát triển của tập đoàn Tạ Thị rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngăn, một chú sư tử nhỏ đã trỏ thành một con sư tử dũng mãnh. Trên thương trường, Tạ Mẫn Hành là một người bất khả chiên bại.

Ngửa tay gom mây, úp tay tạo mưa chính là nói đên năng lực trong giới kinh doanh của Tạ Mẫn Hành.

Nhưng những người bình thường như bọn họ vậy mà lại là đồng nghiệp của vợ Tạ Mẫn Hành, hàu như tât cả các ngày làm việc trong tuần đều nhìn thấy xe của anh ở dưới tầng, đây là đối tượng được nhiều phóng viên kinh tế tranh nhau phỏng vấn.

Áp lực vô hình từ trên người Tạ Mẫn Hành khiến cho An Kỳ luôn khâm phục khả năng chịu dựng của Vân Thư, ngày ngày phải sông chung với người như vậy thì phải luyện tập nhịp tim nhiều như thê nào?

Trong phòng làm việc chỉ có một mình Tạ Mân Hành, anh đi qua ngôi ở nơi làm việc của Vân Thư, nhìn thấy tựa lưng đặt trên ghé, còn là mặt của một búp bê đang dang rộng đôi tay, trên mặt viết: Muốn ôm.

Tiểu Thư mua cái này lúc nào? Tạ Mẫn Hành đặt tay lên đầu con búp bê và nói, ngay cả cảm giác khi chạm vào đỉnh đầu cũng giông như những sợi tóc mêm mại của Vân Thư, quả nhiên là do Vận Thư mua.

Tạ Mẫn Hành vẫn đang nhìn ngắm bàn làm việc mà Vân Thư yêu thích, trên bàn của cô luôn có thê tìm thấy.

những đồ vật nhỏ không dễ thấy, điều này rât thú vị.

Tạ Mẫn Hành vẫn không biết, hóa ra bàn làm việc còn có thể bày trí như thế.

Anh ngồi xuống cảm nhận môi trường làm việc của Vân Thư.

An Kỳ vội vàng xông vào nhà vệ sinh: “Tiểu Thư, Tiểu Thư.” Cô ta nhìn thấy Vận Thư đang giữ chặt bồn rửa tay để chống đỡ cơ thể của mình một cách yêu ớt.

An Kỳ thấy thế lập tức đi đến đỡ cô.

“Rốt cuộc cô sao thế? Vấn để về chức năng tiêu hóa sẽ không. khiến cô mắt hết sức lực như thế này.”

Vân Thư nôn hết nước trong bụng ra, lúc đứng dậy bỗng nhiên có cơn choáng váng khiên đôi mắt cô chỉ nhìn thấy. những mảng đen trắng. Cô vịn vào cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài, dựa vào bồn rửa để rửa mặt lần nữa.

Sau đó dùng hai tay chống đỡ cơ thể đang run lẫy bầy của mình.

Xoa dịu một lúc, tỉnh thần và sức lực của cô gần như đã hồi phục lại, bỗng nhiên An Kỳ đi vào.
 
Chương 447


Chương 447

“Sao cô lại hoảng sợ như thế?” Vân Thư xoay cô tay, lòng bàn tay cảm thấy tê dại.

“Chồng. cô đến rồi, đang ngồi ở chỗ của cô.

“Cái gì?” Bên cạnh chỗ ngồi có một chiếc thùng đựng đồ ăn vặt mà cô vừa nhận được, cô chỉ mới mỏ ra và chưa ăn được gì.

Vân Thư chạy nhanh ra ngoài bằng những bước chân loạng choạng.

Nếu như bị phát hiện thì cô chết chắc, chết hoàn toàn, không thê cứu được.

An Kỳ không biết phải làm sao, chỉ đành đi theo Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành cằm bức ảnh gia đình của Vân Thư ở trên bàn lên nhìn một lúc lâu, trong, mắt ông bà Vân có tình yêu, trong mắt Vân Thư có niềm vui, một nhà ba người hạnh phúc biết nhường nào.

Tin rằng bọn họ cũng có thể hạnh phúc như thê.

“Chồng, anh ngôi đây làm gì, sao không ở dưới đợi em?” Trong lúc Vận Thư nói chuyện, ánh mắt lén nhìn về phía chiệc thùng ở phía sau xem đã bị anh phát hiện ra hay chưa.

Tạ Mẫn Hành chỉ mải nhìn bức ảnh mà không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Vân TỦ: anh đặt bức ảnh vào vị trí ban đầu rồi ngắng đầu nhìn lên, sắc mặt Vân Thư tái nhợt, không có một tia máu nào, hoàn toàn khác với khuôn mặt hồng hào thường ngày của cô.

Tạ Mẫn Hành chau mày, đứng dậy đưa tay chạm vào trán của Vẫn Thư, lạnh ngắt, không bị sót.

“Vừa nãy Tiểu Thư dùng nước lạnh rửa mặt.”

Lời nhắc nhở tốt bụng của An Kỳ nhận lại cái trừng mất trong lén lút của Vân Thư.

Còn học được cách trừng mắt nhìn người khác rồi.” Tay Tạ Mân Hành lập tốc đặt trên cổ Vân lứ để đo nhiệt độ cơ thể.

Cũng rất bình thường.

“Chồng, nước lạnh, em không rửa cô.” Vân Thư nói xong còn giơ ba ngón tay lên thề thót.

Tạ Mẫn Hành ấn tay cô xuống, dịu dàng hỏi: “Hôm nay em không khỏe ở chỗ nào, tại sao sắc mặt lại kém như thế? Buổi trưa đã ăn những gì? Buổi tối muốn ăn món nào?

Một loạt câu hỏi, lúc đối mặt với Vân Thư, Sự dịu dàng và cưng chiều có thể cùng xuất hiện trên khuôn mặt Tạ Mẫn Hành.

KỤC này An Kỳ mới nhận ra sự khâm phục của cô B đối với Vân Thư vô lý như thế nào.

Rõ ràng cô không cần phải áp lực tâm lý, cô chỉ cần được cưng chiều là được.

An Kỳ lặng lẽ đi ra khỏi bộ phận quan hệ đối ngoại, tránh làm phiên đến bọn họ.

Tạ Mẫn Hành luôn có thể nắm bắt những thay đổi xung quanh mình vô cùng nhạy bén, anh rất hài lòng với sự hiểu chuyện của An Kỳ, Tạ Mẫn Hành có thể tạm thời bỏ qua những tính toán nhỏ của cô ta đôi với Vân Thư lúc đầu.

Bụng của Vân Thư trống rỗng, thực sự có chút đói: “Chông, vệ nhà em muốn ăn bánh ngọt do anh làm.”

“Còn gì nữa không?”

“Canh cá trích.”

“Còn gì nữa?”

“Nhiều lắm, những món anh làm em đều thích ăn.

Vân Thư là người rời đi cuối cùng, cô tắt đèn và đóng cửa trong phòng quan hệ đôi ngoại sau đó khoác tay Tạ Mẫn Hành trở về nhà.
 
Chương 448


Chương 448

Tạ Mẫn Hành chuẩn bị chu đáo từng món mà Vân Thư muốn ăn vào bữa tối. Vì hôm nay cơ thê Vân Thư không được khỏe nên Tạ Mẫn Hành đã cô ý nướng hai chiếc bánh mì nhỏ cho cô và đặt chúng trên bàn ăn.

Nhìn bàn thức ăn đầy ä ắp ngon miệng, đủ màu sắc và hương vị, mặc dù Vân Thư rất đói, thường ngày cô chỉ muốn nhào đến ăn, nhưng hôm nay cô không có hứng thú với bữa ăn này.

Câm lây bánh mì căn một miệng nhỏ, cÔ găng nuốt xuông, nhưng khi ngửi thấy mùi canh cá trích, Vân Thư không thể nhịn nổi mà chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Tạ Mẫn Hành theo sau, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt: “Tiểu Thư, uông chút nước đi.”

Vận Thư lắc đầu, sắc mặt càng thêm trắng nhọt.

Tạ Mẫn Hành bề cô lên, Vân Thư ngạc nhiên kêu lên: “Anh làm gì thế?”

“Đến bệnh viện.” Tạ Mẫn Hành lo lắng cho Vân Thư, chỉ cân Vân Thư cảm thấy có chút đau đầu chóng mặt thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra toàn thân một chuyến.

Vân Thư nhớ lại những trải nghiệm đáng sợ, năm chặt lây cánh tay Tạ Mân Hành, lắc đầu nói: “Chồng, đừng mà, chỉ là em ăn nhiều quá, thức ăn trong bụng vận chưa tiêu hóa hết, uống một viên thuốc tiêu hóa là được.”

Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vân Thư, một tay cầm chìa khóa xe, muốn đỉ ra ngoài.

“Chồng, em đói rồi. Có thể ăn cơm trước rồi mới đi không?” Vân Thư không giải thích nữa, đối với Tạ Mẫn Hành, cô làm nũng sẽ có hiệu quả hơn so với những suy nghĩ thật.

“Chồng, anh cho em ăn bánh trước đi, em đảm bảo ăn xong sẽ ngoan ngoãn đi khám.”

Tạ Mẫn Hành đi đến cửa thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng BI làm nũng với mình. Chỉ cần Tạ Mẫn Hành bắt gặp những hành động nũng nịu của Vân Thư, dường như có một cái công tắc đã được bật lên trong lòng anh, vì thế rất ít khi anh từ chỗi những yêu câu của cô.

Sau khi được thả ra, Vân Thư chạy vù vào phòng ăn, cho dù cảm thây cơ thể không thoải mái nhưng vẫn cẵm lấy chiếc bánh lên ăn.

Cuối cùng dưới sự thúc ép của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư miễn cưỡng ăn được một nửa lượng đồ ăn bình thường của mình.

Nhân lúc Tạ Mẫn Hành đang rửa bát, cô chạy vào nhà tắm tắm rửa thật nhanh, sau đó không đợi cho tóc khô mà lăn ra ngủ.

Tạ Mẫn Hành vừa thu dọn xong mọi thứ, đi vào nhà bếp thì phát hiện không có ai.

Anh đưa mắt, nhìn về phía phòng ngủ, trong lòng hiểu rõ.

Anh tự cười bản thân lại bị cô lừa, đối với Vân Thư, dù có bị lừa Tạ Mẫn Hành cũng không tức giận.

Bước vào phòng ngủ tối mờ, Tạ Mẫn Hành dựa vào ánh trăng trên ban công trong đêm hè, nhìn thấy chỗ phông lên ở trên giường và bước đên.

Cô mơ hồ cảm nhận được trên đầu.

mình có một bàn tay ấm áp đang sây tóc cho cô bằng những hành động nhẹ nhàng, mùi hương trên người anh là sự yên tâm.

Anh xoa nhẹ những sợi tóc mềm.

mượt của. Vân Thư và sây khô đầu tóc đang âm ướt, nhìn khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của cô vợ không tranh đua với đời, Tạ Mẫn Hành nghĩ rằng ông trời đối xử với anh không tệ.

Sớm biết anh và Vân Thư có tương lai sau này, anh sẽ không kéo dài lâu như thê mới ở bên nhau.

Lúc biết Vân Thư nói thích anh, anh vui đến nỗi sững người, hóa ra bọn họ thích nhau, trong lòng có đối phương.
 
Chương 449


Chương 449

“Tiểu Thư, anh cũng yêu em.”

Tạ Mẫn Hành nằm xuống cạnh Vân Thư, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Không mong Vân Thư đang ngủ say có thê nghe thấy, chỉ hy vọng cô hiều.

Tạ Mẫn Hành rất thẳng thắn ở một số chỗ, nhưng đối với những lời dễ nói ra như anh yêu em thì anh lại không thể nói được, chỉ rong đêm khuya yên tĩnh, anh mới không ngừng bày tỏ với cô vợ bé bỏng đang ngủ trong vòng tay mình..

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

Vân Thư nhìn những món ăn ngon tràn ngập trên bàn, cô cảm thây bản thân thực sự đã bị bệnh rồi.

Chua cay mặn ngọt đắng, từ sáng sớm Tạ Mẫn Hành đã thức dậy nâu hết tất cả những món ăn đủ các hương vị, tối qua Vân Thư ăn rất ít.

Cà chua mà Vân Thư ghét nhất lại là món mà cô ăn nhiều nhất vào sáng nay, đột nhiên cô cảm thấy cà chua ngọt chua là món có hương vị nhất.

Tạ Mẫn Hành vẫn luôn quan sát sức ăn của Vân Thư, anh nhìn thẳng vào Vân Thư, hỏi: “Tiểu Thư, em có lén ăn đồ ăn vặt không?”

Quả nhiên, con người không thể có lịch sử đen, cô xem, đã khiên người khác nghỉ ngờ rồi.

“Không có.” Vân Thư nói chắc như đỉnh đồng cột.

Nhìn bầu không khí, Tạ Mẫn Hành đã tin, nhưng nghĩ đến: chuyện lần trước, Tạ Mân Hành lại hỏi thêm một câu: “Thật không?”

“Thật, em không lén ăn vặt, anh không tin em.” Tính tình nóng nảy của Vân Thư bộc phát: “Anh tự kiểm tra đi, nếu như có thê tra ra, em sẽ chạy bộ quanh sân vận động mười vòng.

Tạ Mẫn Hành hiểu nhầm khiến cho cô gái nhỏ Vân Thư giận dỗi, anh ngại ngùng xoa đầu mũi mình: “Anh tin em.

“Nhưng hành động của anh lại cho thây anh không tin em, trong sách nói, lúc con người nói dối sẽ dùng tay xoa mũi mình. Vừa nãy anh đã xoa rồi.” Không, biết vì sao Vân Thư lại cảm thấy tủi thân, khóe mắt ươn ướt, không bao lâu sau, những giọt nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô.

“Tạ Mẫn Hành, anh không tin tưởng em.” Vân Thư trách cứ Tạ Mẫn Hành với vẻ tội nghiệp.

Vân Thự khóc khiến cho Tạ Mẫn Hành hốt hoảng, anh ngồi bên cạnh.

Vân Thư, lây khăn giây lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng và không ngừng ‘dỗ dành: ‘Ngoan, uà lỗi của chông, anh tin tưởng em.”

Sau khi khóc một trận, Vân Thự mới nhận ra tại sao mình lại vui buồn thất thường, buổi sáng tâm trạng lại không ôn định như thế?

Trên xe, cô hỏi Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh có cảm thấy em là em gái của Lâm Đại Ngọc không?” Thỉnh thoảng lại khóc. không Vì lý do gì cả.

Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Mẫn Hành lộ ra vẻ cưng chiều: “Không phải.”

“Vậy em là gì?”

“Người trong tim.” Người trong tim của anh, trong lòng Tạ Mẫn Hành bỗ sung hoàn chỉnh.

Một câu ba chữ, Vân Thư đều hiểu hệt.

Trong xe, khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt lập lánh ánh sao. Trong mắt Tạ Mẫn Hành, đây chính là bức tranh đẹp nhất trên thể gian. Anh ước mình có thể học hội họa để cất giấu sự ngại ngùng của Vân Thư trong những bức tranh do chính mình vẽ ra.
 
Chương 450


Chương 450

Trước khi đi, Tạ Mẫn Hành nhắc nhở Vân Thư hết lằn này ‹ đến lần khác: “Nếu cảm thấy cơ thể có bát kỳ chỗ nào không thoải mái thì phải gọi cho anh ngay lập tức.”

Vân Thư đồng ý qua loa: “Chồng, bye bye. Chồng, đi đường chú ý an toàn.

Chồng, em đi đây.”

“Em đúng là không có lương tâm.” Tạ Mẫn Hành nhéo đâu mũi Vân Thư, nói.

Hôm nay Vân Thư không có cảm giác choáng váng, sự khó chịu trong dạ dày cũng đã dịu bớt. Nhưng tinh thần của cô vẫn chưa ồn lắm, An Kỳ vân giông như ngày hôm qua, thỉnh thoảng lại rót thêm nước âm cho Vân Thư rồi trông chừng cô uông.

Buôi trưa, đôi mặt với món thịt kho tàu thơm mêm và béo ngậy mà cô vần luôn thích ăn thì cô lại nhìn sang nơi khác, nếu như nhìn tiếp sẽ cảm thấy buồn nôn.

Đối mặt với những miếng khoai tây vàng giòn và bóng nhãy, Vân Thư lắc đâu.

Giá đỗ trắng tinh, đậu phụ trắng mềm, từng thứ một đều bị Vân Thư gắp ra khỏi dĩa.

Cuôi cùng, bữa ăn của cô chỉ có một ly nước chanh, một chùm nho xanh, ba bốn quả cà ‘chua bi và nửa quả cam.

“Tiểu Thư, buổi trưa cô ăn những thứ này sao?” An Kỳ không dám tin.

Vân Thư nhìn rồi gật đầu: “Cũng không ít, mang nho vào phòng làm việc ăn.” Nói xong cô uông một ngụm nước chanh.

“Cô nhất định sẽ giảm cân đó.”

Vân Thư gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy thê.”

Còn chưa vào giữa hè, Vân Thư đã giảm cân, có thê mặc vừa một chiếc váy đẹp ngay lập tức.

Tạ Mẫn Hành ở công ty vẫn luôn không yên tâm về bữa trưa của Vận Thư, hôm nay anh tạm thời không thể rời đi. Tạ Mẫn Hành hiếm khi tham gia tiệc rượu, chỉ có những trường hợp đặc biệt anh mới đích thân đền.

Hôm nay chính là trường hợp đặc biệt.

Tạ Mẫn Hành tranh thủ thời gian gọi cho Vân Thư: “Em ăn cơm chưa?”

Lúc này Vân Thư đang cắn nửa quả cam, nói không rõ: “Em đang ăn.”

Nghe thấy giọng nói như vậy Tạ Mẫn Hành mới yên tâm: “Ngoan, ăn nhiều chút.”

Nghe xong câu trả lời của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành ngắt điện thoại.

“Mẫn Hành, mọi người đều đang đợi cháu, tại sao lại gọi điện thoại ở bên ngoài?” Có người mỏ cửa gọi Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Cậu, con đang nói chuyện điện thoại với Vân Thư.”

Em trai của bà Tạ lên nắm chức bá trước của nhà họ Nam Cung, trên bàn ăn còn có thân vương của nước Nam.

“Vân Thư?” Bá tước Nam Cung đã ngoài bốn mươi tuôi, chín chắn điềm đạm, có địa vị cao nhất trong các quý tộc ở nước Nam, ông ây đã từng nghe nói về vợ của cháu trai mình.

Hôn lễ của bọn họ, nhà họ Nam Cung không tham gia.

Tạ Mẫn Hành gật đầu.

Bá tước Nam Cung tiếc nuối nói: “Nhắc mới nhớ, lần này cậu được sự ủy thác của ông bà ngoại cháu đến nước Bắc, còn muốn đến thăm Tiểu Thư một chút, không ngờ lại có chuyên bay vào chiều nay, không còn thời gian nữa.”
 
Chương 451


Chương 451

Tạ Mẫn Hành rất biết nói thay cho Vân Thư: “Cậu, đợi cháu có thời gian sẽ đưa cô ấy về nước Nam thăm mọi người. Bọn cháu là tiêu bồi, không có chuyện trưởng bối lại đến thăm hậu bôi.”

Sau đó bá tước Nam Cung giới thiệu cho thân vương nước Nam: “Tiểu Thư chính là Vân Thư, là con dâu cả của chị gái tôi, vợ của Mẫn Hành.”

Chưa từng gặp Vân Thư, không biết cô là người như thế nào, vì thê thái độ của bá tước Nam Cung vân là trung lập, không chê bai cũng không khen ngợi.

Người của hoàng gia nước Nam đã từng dự định gả Nam Liêu cho Tạ Mẫn Hành. Đền nay, suy nghĩ của nhiều người về chuyện này vẫn chưa biến mất, vô cùng cô chấp.

“Vân Thư? Có phải là người phụ nữ trước đây không lo học hành ở cập ba, tạm nghỉ hc đại học và thích ăn chơi không?” Trong câu nói của thân vương nước Nam đây vẻ giêu cọt, chê cười.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều là người có máu mặt của nước Nam, bọn họ hiểu rõ những lời sâu xa mà thân vương nói.

Chơi bời trong các hộp đêm lúc còn học cập ba, cậy vào gia đình giàu có để mua trường đại học. Nhà họ Tạ là một gia đình nồi tiếng ở nước Bắc và là danh gia vọng tộc ở nước Nam, tại sao có thể lầy người phụ nữ như vậy?

Vẻ mặt của bá tước Nam Cung rât khó coi, tuy nói không có cảm tình gì với Vân Thư, nhưng dù thế nào đi nữa Vân Thư đã gả cho Tạ Mẫn Hành thì cũng là một phân trong nhà họ Nam Cung, thân Vương nước Nam nói như thê chính là coi thường nhà họ Nam Cung.

Không đợi bá tước Nam Cung nói bắt cứ điều gì, Tạ Mẫn Hành đã cười khẩy, người anh toát ra vẻ lạnh lùng từ trong ra ngoài: “Xem ra thân vương chỉ biệt một mà không biết hai.

Chuyện vợ tôi tạm nghỉ học là do một tay công chúa Nam Liêu, em gái ruột của thân vương gây nên, cô ta ra lệnh cho người khác trộm đơn tạm nghỉ học, định hướng dư luận phát tán những bức ảnh giả, nhờ ơn của cô ta mà vợ tôi mới có ngày hôm nay, cũng xem như là nồi tiếng một phen trong giới quý tộc nước Nam.

Sau khi sự việc xảy ra, ba tôi đã từng đến nước Nam một chuyền. Lúc đó, mọi người năn nỉ ba tôi tha thứ cho những tổn hại mà Nam Liêu gây ra cho nhà họ Tạ chúng tôi. Ba tôi đã nễ tình bạn bè lâu năm với quốc Vương, đồng ý giâu kín chuyện này, dù sao cùng là công chúa của một nước, nếu nói ra ngoài cũng không tốt đẹp gì.

Bây giờ thân vương lại nhắc đến lần nữa, tôi nghĩ không thê không nói rõ giúp vợ mình.

Thân vương, đất nước của anh luôn coi trọng việc hành xử lịch sự, đối xử chân thành. Bây giờ thân vương đã biết sự thật, hy vọng sau khi anh về nước, nhất định phải phiền công chúa Nam Liêu đăng một bài xin lôi đê chứng minh sự trong sạch của vợ tôi.

Tạ Mẫn Hành hiếm khi nhiều lời với một người như thế, anh không có tính kiên nhẫn.

Bây giờ, càng nói nhiều càng có thể chứng minh sự tức giận của Tạ Mẫn Hành.

Bá tước Nam Cung nhớ lại lần ông Tạ trở về nước: “Anh rề nói đi kiểm tra tài vụ của công ty, không ngờ là đến điều tra chuyện của Vân Thư.”

Đã đến nước này mà thân Vương nước Nam vân cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Giám đốc Tạ, anh không có chứng cứ lại dám vụ không cho công chúa của nước tôi, anh có biết là mình sẽ phải gánh hậu quả gì không?”

Tạ Mân Hành lặc phân rượu còn lại trong ly: “Bây giờ tâm phúc. của công chúa nước anh đang ở nước Bắc, hy vọng lúc thân vương vệ nước vào chiều nay có thể đưa về giao lại cho công chúa.”

Anh không sợ hoàng gia nước Nam, trái lại, hoàng gia nước Nam có được vị trí vững chắc như ngày hôm nay không thê thiếu sự hậu thuẫn về mặt tài thÌn của nhà họ Tạ, nêu không, một đất nước như nước Nam sớm đã bị đất nước của anh ăn tươi nuốt sông rồi.
 
Chương 452


Chương 452

Tạ Mân Hành liệc nhìn thân Vương nước Nam, hừ lạnh, với chút bản lĩnh này mà vẫn muốn thừa kế chức vị quốc vương? Tạ Mẫn Hành là người đầu tiên không đồng ý.

Thận vương nước Nam là người duy nhất trong số các hoàng tử được phong hiệu làm thân vương, anh ta hiển tự kiêu mình cao hơn người khác một bậc, bây giờ lại bị Tạ Mẫn Hành bắt bẻ ở nước Bắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Các bá tước cũng không phải kẻ ngồc, nêu thân vương này thực sự không có đầu óc, bọn họ cũng sẽ không đi theo một quốc vương như thê.

Hơn nữa, nhà họ Tạ và nhà họ Nam Cung sẽ không ủng hộ anh ta.

Nhà họ Tạ là huyệt mạch kinh tê của nước Nam, nước Nam lại là một cường quốc kinh tế, nhà họ Nam Cung là dòng họ quý tộc tồn tại lâu đời nhất, vẫn luôn thịnh vượng ở nước Nam.

Quyết định của nhà họ Nam Cung sẽ ảnh hưởng rất lớn đến một bộ phận quý tộc ở nước nam.

Thân vương nước Nam cũng đã nghĩ đến chuyện này.

Anh ta hối hận không thôi.

Nếu như đánh mát chỗ dựa vững chắc chỉ vì một vài câu nói thì anh ta thực sự ngu ngốc đến nỗi không thể tưởng tượng được.

Trước khi đi, Tạ Mẫn Hành ra lệnh đưa tâm phúc. của Nam Liêu lên chuyền bay trở về nước Nam: “Mong thân vương truyền đạt nguyện vọng của tôi đên công chúa, tôi đã gửi người đến rồi.

Thân vương nước Nam thở dài đồng ý.

Đợi Tạ Mẫn Hành xuống máy bay, bọn họ mở chiếc túi đen, thả tâm phúc của Nam Liêu ra.

Có thể thấy bọn họ đều bị dọa sợ, cho dù bá tước nước Nam là người cậu cũng cảm thây kinh hãi trước cháu trai của mình.

Trong sân bay, máy bay đã cắt cánh, Tạ Mẫn Hành và thuộc hạ của anh đứng ở chỗ cũ nhìn theo.

“Thưa anh, anh nói xem chúng ta ra tay có hơi tàn nhẫn quá không?” Một người ở dưới trướng Trần Tứ lâu năm lại nói bọn họ ra tay tàn nhẫn với tâm phúc của Nam Liêu.

Dường như Tạ Mẫn Hành đã nghe thấy một câu chuyện Cười: “Tân. nhẫn sao? Đây chỉ là một phần mười.”

Chỉ mới là cảnh cáo mà thôi.

Quốc vương nước Nam, còn có hoàng gia nước Nam, Tạ Mẫn Hành đang mượn cớ để cảnh cáo bọn họ, bất cứ ai cũng không được chọc giận người của anh.

Thuộc hạ nhìn theo bóng lưng cao thẳng của Tạ Mẫn Hành, thầm nói: “Lòng dạ của anh vẫn luôn tàn nhẫn hơn bọn họ rất nhiều.”

Kể từ sau khi Vân Thự đi làm, mỗi ngày Tạ Mẫn Hành đều xuất hiện đúng giờ ở dưới Giang Tả, công việc có nhiêu cũng đưa vê phòng đọc sách trong nhà giải quyết chứ không lựa chọn tăng ca ở công ty.

Bởi vì buổi trưa Tạ Mẫn Hành phải tiêp đón cậu và mọi người ở nước Nam nên đã để lỡ nhiều việc. Hôm nay Tạ Mẫn Hành nhất định phải tăng ca, anh lựa chọn về nhà tăng ca.

Thế là có một chiếc Maybach quen thuộc xuất hiện đúng giờ dưới tâng.

Gần đây Tạ Mẫn Hành rất thích đi Maybach, theo như Vân Thự suy đoán, Tạ Mẫn Hành cảm thấy trong chiếc xe này có mùi hương của cô, bởi vì chỉ cân Vân Thư lái xe, chiếc Maybach này sẽ là lựa chọn hàng đâu.

Vân Thư và An Kỳ khoác tay nhau đi xuỐng, Tạ Mẫn Hành đã đứng đợi ở ngoài xe.
 
Chương 453


Chương 453

“Em đã ăn gì, những lời em nói anh không nghe rõ.” Tạ Mẫn Hành cho rằng bệnh của Vân Thư đã đỡ, nên lo lăng trong lòng đã giảm bớt.

Vân Thư tránh né ánh mắt trong chốc lát: “Em ăn cơm.”

Tạ Mẫn Hành nhạy bén cảm nhận được điều bất thường, anh hỏi An Kỳ: “Trưa nay hai người ăn cái gì?”

An Kỳ rất sợ sự uy nghiêm của Tạ Mẫn Hành, nên đã nói ra sự thật: “Những thử mà Vân Thư ăn trưa nay đều là trái cây. Nho, cam, nước chanh và cà chua bi.”

Toàn bộ đều là trái cây.

Mọi chuyện bị lộ, Vân Thư tràn đầy thái độ nhận lỗi, cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ giọng làm nũng: “Chồng!”

Lần làm nững này không có tác dụng.

Tạ Mẫn Hành gật đầu với An Kỳ, An Kỳ rời đi trước.

Vẻ mặt Tạ Mẫn Hành u ám, mở cửa bên phía ghê phụ xe và đầy Vân Thư Vào trong.

“Chồng!”

Tạ Mẫn Hành không trả lời.

Vân Thư mím môi, không nói chuyện với Tạ Mẫn Hành nữa.

Chắc chắn lại phải đến bệnh viện…

Một quãng đường yên tĩnh, không ngờ lại trở về nhà, Vân Thư đi top sau lửng Tạ Mẫn Hành như hình với bóng, cô cũng không dám nhiều lời, giả vờ đáng thương mong anh nhìn thây.

Tâm trí của Tạ Mẫn Hành đang đặt trong thực đơn, cho dù có để ÿ đến những suy nghĩ của Vân Thư, anh cũng không nói ra, khiến cho cô biết anh đang không vui cũng tốt.

Anh đi vào nhà bếp, lặng lẽ hâm nóng một ly sữa cho Vân Thư, sau đó đầy cô ra khỏi nhà bếp.

Anh bắt đầu tự suy nghĩ, tối nay nên nâu món gì.

Nấu món gì Vân Thư mới chịu ăn cơm?

Chuyện này còn khiến anh đạu đầu hơn cả việc đàm phán hợp đồng hàng tỉ tệ.

Những món ngọt, món mặn, món nhạt, món chay, ngay cả mướp đắng cũng được Tạ Mẫn Hành dọn hết lên bàn ăn.

Anh chú ý đến tất cả các hương vị, trong lòng vấn lo lắng còn có cải gì mình chưa nấu.

Rốt cuộc Tiểu Thư có ăn không?

Người là sắt cơm là thép, máy ngày nay Vân Thư chỉ ăn những món nhạt nhất, sau khi nhìn thấy một bàn đầy món ăn ngon, cô không đợi Tạ Mẫn Hành vào bàn mà cầm ‘bát đũa lên càn quét đồ ăn..

Mặt khác còn có sự quan tâm của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư hiểu rõ Tạ Mẫn Hành nghĩ như thế nào, anh lo lắng cô không ăn cơm, vì thế tối nay Vân Thư sẽ ăn gâp đổi bình thường.

Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành tự trách nghĩ đến sự thờ ơ của anh đối với Vân Thư trên đường vê nhà, cô cũng chỉ là một đứa trẻ.

“Ăn cơm xong, anh cùng em đi dạo.”

“Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Được?

Tạ Mẫn Hành nghĩ nếu như Vân Thư có thể luôn ngoan ngoãn như thế thì tốt biết mấy.

 
 
Chương 454


Chương 454

Tối đó, Vân Thư nằm ngủ say trên giường, Tạ Mẫn Hành vận đang ở trong phòng đọc sách xử lý công việc của cả ngày.

Anh bầm số điện thoại của trợ lý: “Ngày mai giúp tôi mua một vài quyền sách liên quan đến những món ăn ngon.”

“Những loại k1ch thích ăn uống.”

Trợ lý đồng. ý trong lo sợ: “Nửa đêm cấp trên gọi đến, dọa tôi sợ chết khiếp.”

Anh vẫn luôn nuông chiều Vận Thư, vì thế năm giờ sáng đã tỉnh dậy chuẩn bị bữa sáng.

Tạ Mẫn Hành nhớ lại món bánh quây sữa đậu nành mà Vân Thư đã nói vào hai ngày trước, thế là anh bắt đầu li theo dựa trên video trong điện thoại.

Vân Thư không hề biết chuyện này, cô còn cho răng đây là bữa sáng của nhà ba mẹ gửi đến.

Ăn qua loa vài miệng rồi đi làm.

Ảnh thị Giang Tả, Vân Thư nói với An Kỳ bằng vẻ mặt buôn rầu: “Tôi thực sự đồ bệnh rồi, mọi người chia nhau đồ ăn vặt đi.”

An Kỳ lắc đầu: “Bạn trai tôi không cho ăn.”

“Chồng tôi cũng không cho tôi ăn, không phải tôi vẫn lén ăn ở công ty sao?”

An Kỳ vẫn giữ vững thái độ của mình: Không ăn.

Vân Thư kéo một thùng đồ ăn vặt ra, câm từng gói phân phát trên bàn làm việc của các đông nghiệp khác trong phòng, mỗi người một gói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi còn gói cuối cùng, cô muốn đưa cho An Kỳ.

An Kỳ nhìn đồ ăn vặt, nuốt nước bọt: “Không ăn.”

Vân Thư bóc gói đồ ăn, một mùi hương hấp dẫn bay ra, Vân Thư không chút động lòng nói với An Kỳ: “Không ăn?”

Đây là đồ đắt tiền đó!

“Tại sao em không ăn?”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở cửa phòng làm việc, tại sao Vân Thư lại cảm thây giọng nói này quen thuộc như thế? Hình như là giọng của chồng mình.

Chồng!

Tạ Mẫn Hành!

“Chồng, tại sao anh lại đến đây?” Vân Thư ném củ từ nóng hồi trong tay sang cho An Kỳ.

Gần đến thời gian tan làm, Tạ Mẫn Hành quyết định trưa nay Sẽ đưa Vân Thư đến chỗ đầu bếp riêng để ăn cơm.

Anh đã rời công ty sớm để đến đón Vân Thư tan làm.

Thân là một giám đốc, anh xuất hiện ở công ty là điều bình thường, kết quả lại khiến anh nhìn thấy cảnh Vân Thư đang bóc đồ ăn vặt.

“Chồng, em không ăn, em đang chia cho mọi người.” Vân Thư vội vàng giải thích.

“Tổng giám đốc Tạ, Tiểu Thư không ăn, cô ấy đang chia đồ ăn vặt cho chúng tối.”

Tạ Mẫn Hành nhìn chiếc thùng trên mặt đất: “Trong nhà không có chỗ giấu nên chạy đến giấu ở công ty sao?”

Những điều An Kỳ có thể nói đều nói ra hết rồi, cô ta liệc nhìn thời gian, vừa đúng mười hai giờ, tan li Cô ta rút lui trước.
 
Chương 455


Chương 455

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Vân Thư và Tạ Mãn Hành.

Một người oan ức cúi đầu rơm rớm nước mắt, một người khuôn mặt lạnh lẽo, mắt sáng như đuốc.

Cuối cùng Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành nhìn đến bật khóc, từ khóc thút thít cho đến khóc nức nở.

Tạ Mẫn Hành muốn trị tật xáu ăn vặt của Vân Thư, nhưng anh đã không còn cách nữa.

Cấm được ở nhà nhưng không thể ngăn cản ở công ty.

Để cô làm việc bên cạnh anh, Vân Thư lại không dễ dàng gì mới trở thành một khôi với Giang Tả.

Tạ Mẫn Hành đi tới, nâng khuôn mặt CÔ lên, lau đi những giọt nước mắt: “Khóc cái gì?”

Vân Thư: “Sợ anh không tin tưởng em.”

“Em cũng biết là anh không tin tưởng em sao?”

Cuối cùng, Tạ Mẫn Hành đã biết được “thủ phạm” khiến cho khẩu vị dạo gần đây của Vân Thư không tốt, thế lễ anh nói với Vân Thư: “Sau này anh sẽ đến đây ăn cơm với em.”

Vân Thư muốn khóc chết đi được.

Vân Thư cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm của Tạ Mẫn Hành dành cho cô.

Vân Thư cũng cảm thấy bản thân rất ngang ngược, cô căn bản không đến bệnh viện bởi vì sợ bị bệnh phải tiêm thuốc.

Lần này, người sợ bệnh viện nhự cô đã lấy hết can đảm để đi vào quây hướng dẫn và bắt đầu đăng ký lấy só.

Bác sĩ là một người phụ nữ lớn tuôi, sau khi nghe một sô triệu chứng của Vân Thư, bà ấy vừa viết đơn khám vừa hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rôi?”

“Sắp hai mươi mốt tuổi.”

“Còn trẻ vậy, có bạn trai chưa?” Bác sĩ liếc nhìn Vân Thư.

Vân Thư gật đầu: “Có chồng rồi.”

Chồng và bạn trai không giống nhau, bác sĩ Ï nhìn thấy chiệc nhân trên tay.

Vân Thư, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Kết hôn rồi sao?”

Vân Thư cảm thấy hơi khó hiều nhưng vẫn gật đầu một cách thành thật.

Bác sĩ thu ánh mắt lại, nói: “Đi siêu.

âm ở tầng ba.” Bà ấy in tờ đơn ra rồi đưa cho Vân Thư.

Sau khi nói lời cảm ơn, một mình Vân Thư đi đến tầng ba.

Cô đến bệnh viện một mình, mục đích chính là tránh việc sẽ kiểm tra ra những vấn để về dạ dày, cô sẽ kiên quyết lựa chọn uống thuốc chứ nhất định không tiêm.

Nếu như Tạ Mẫn Hành đến, he he, ngay cả việc nằm viện cũng sẽ sắp xếp cho cô.

Siêu âm? Phản ứng mang thai?

Cái quỷ gì na Không phải là kiểm tra dạ dày sao?

Vân Thư đưa đơn khám cho y tá với sự tò mò.

Cô ngôi trên băng ghê ở bệnh viện, bên trái là một người phụ nữ mang thai bụng đã lớn, bên phải cũng là một người phụ nữ có thai.
 
Chương 456


Chương 456

Bọn họ đều có chồng ở bên, đang đợi để được gọi tên.

Vân Thư vô thức đặt tay lên bụng, cô cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.

Siêu âm còn có thể kiểm tra thận, gan Và các cơ quan nội tạng khác nhau, không chỉ kiểm tra cho phụ nữ mang thai.

Với tâm lý thoải mái, Vân Thư được y tá gọi tên.

Cô bước vào nằm trên giường, bác s kiên nhẫn nói: Kéo quần xuống, để lộ vùng bụng dưới.”

“Hả? Không phải tôi kiểm tra dạ dày sao?”

Bác sĩ nhìn lại đơn khám lần nữa: “Phản ứng mang thai, kiểm tra bụng dưới.”

Vân Thư nằm trên giường, nhịp tim đập thình thịch không ngừng tăng nhanh.

Nghĩ lại thì sau khi ở cùng Tạ Mẫn hành, bọn họ vẫn luôn không sử dụng biện pháp, cô lo lắng mình đã thực sự trúng thưởng rôi.

“Tới đây một mình sao?”

“Vâng. Bác sĩ, tôi không có vấn để chứ?” Vân Thư không chắc chăn hỏi.

Bác sĩ ấn nút chụp hình: “Không có vấn để gì, đứa bộ: rất khỏe mạnh, đã được bấy tuần rồi. Mọi thứ hiền thị đều bình thường.”

“Cái gì?” Một tiếng hét chói tai.

Vân Thư ngồi dậy từ trên giường, tay của bác sĩ vẫn đang quét hình trên bụng Vân Thư, đột nhiên bị cô làm cho giật mình.

“Đứa bé gì?”

Đứa bé ở trong bụng.” Bác sĩ đặt thiết bị trên tay xuông, đưa cho cô hai tờ giây, “Lau đi, mười lăm phút nữa lấy kết quả ở máy bên ngoài.”

“Không thể nào.” Vân Thư không tin.

Bác sĩ chỉ vào bức ảnh trên màn hình, nói: “Nhìn đi, đây chính là đứa bé.”

Hai từ “đứa bé” dọa Vân Thư đến nỗi cô không thể bình tĩnh lại trong một lúc lâu.

Làm sao ra ngoài, làm sao ngồi xuống cô đều quên hết rồi.

Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã mang thai?

Lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của bà Vân, chuẩn bị gọi cho bà ấy.

Vân Thư ngừng lại, nói cho mẹ hay nói cho bât kỳ ai cô cũng cảm hấy rất mắt mặt? Sao cô lại có thê mang thai? Đây là điều cô không dám nghĩ đến.

Tại sao lúc ấy cô không uống thuốc tránh thai? Tại sao Tạ Mẫn Hành không dùng biện pháp?

Tâm lý làm theo ý muốn cái gì chứ?

Kỳ an toàn cũng không.

Vân Thư lấy kết quả, trước khi ra ngoài đã mua một hộp khẩu trang y tê, bịt kín mặt trở vê nhà.

Cô không biết nên làm thế nào.

Nói với Tạ Mẫn Hành, đúng rồi, phải nói với chồng.

Đây là chuyện lớn của hai người.

Cùng thời gian này, Tạ Mẫn Hành nhận được tin tứC được truyền đến từ một nơi nào đó ở Nam Phi.

Tạ Mẫn Thận đã xảy ra chuyện.
 
Chương 457


Chương 457

Tạ Mẫn Hành hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, quyết định đến Nam Phi một chuyên, chỉ có anh đích thân ra mặt mới được.

Không thể để lộ thận phận của lão Tứ.

Đặt xong vé máy bay, thời gian gấp.

gáp, anh không kịp gặp Vân Thư, vì thê trên đường đên sân bay anh đã bắm số gọi cho cô.

“Tiểu Thư, tối nay anh bảo tài xế đến đón, em. Hai ngày này để mẹ ở cùng em.

Vân Thư chưa nói gì về chuyện đó mà lập tức hỏi: “Chông, sao thê?”

“Mẫn Thận xảy ra chút chuyện, anh ra nước ngoài một chuyền. Bây giờ anh đang trền đường đi, đợi anh trở về.”

Không phải Mẫn Thận đang ở trong đơn vị? Ra nước ngoài làm cái gì?

Người thông minh như cô đã hiểu ra: “Mẫn Thận đang chiến đấu giữ hòa bình?”

Chiến đấu giữ hòa bình, chuyện nguy hiểm như thế mà cô lại không biÊt.

Hơn nữa, mẹ và Mẫn Tây cũng không biết.

Trong nhà cũng đang giấu chuyện này! Sao có thê như thê.

Tạ Mẫn Hành: “Ừ, ở Nam Phi, tình hình bên đó rối ren, trong quân đội vẫn muốn giữ Mẫn ‘Thận lại, anh là người thân đến đó đưa Mẫn Thận về.

Anh lựa chọn che giấu nguyên nhân thực sự.

Vân Thư cảm thấy lo lắng, cứ luôn nhắc nhở Tạ Mẫn Hành: “Chồng, nhưng Nam Phi không an toàn. Anh đi mây người? Bao giờ thì trở về?”

Nói đến Nam Phi, một đất nước đã chiến tranh mười mấy năm nay và vẫn đang chiến đấu, nguy hiểm đứng đầu thế ,bây giờ Tạ Mẫn Hành sắp sang đó.

Vân Thự lo lắng, muốn cùng Tạ Mẫn Hành đến đó.

Chỉ có tận mắt nhìn thấy Tạ Mẫn Hành cô mới có thể yên tâm.

“Yên tâm, bên này có người, đều là người của chính phủ, anh rất an toàn.”

Vân Thư muốn nói với anh về chuyện đứa bé, nhưng cuỗi cùng lại không nói ra.

“Chồng, anh trở về em có một bí mật lớn muôn chia sẻ với anh.”

Tạ Mẫn Hành cho rằng Vân Thư lại kiêm được tiền nên đã đồng ý.

Anh dỗ dành Vân Thư ngắt điện thoại.

Buổi chiều, Vân Thư lại đến tiệm thuốc mua que thử thai, kết quả các lần kiểm tra đều là: Mang thail Vân Thư khuyên nhủ bản thân sự thật là cô đã mang thai.

Cô không nói cho ai, chỉ có một mình cô biết, người thứ hai biết chỉ có thể là Tạ Mân Hành.

Vì thế, cô đợi Tạ Mẫn Hành quay về.

Thời gian hai tuần trôi nhanh.

Tạ Mẫn Tây vừa trở về lập tức xông vào nhà Vân Thư: “Chị dâu, giày cao gót của chị đâu?”

“Chị cất Tồi, em cần không? Chị đưa cho em.” Vân Thư ngôi trên ghế sô pha ăn quả quýt chua rồi nói với Tạ Mẫn Tây.

“Chị dâu, đồ ăn vặt dưới ghế sô pha của chị đâu?”
 
Chương 458


Chương 458

“Anh trai em thu hết rồi.”

“Không mua lại sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Không ăn nữa, thực phẩm rác.”

Tạ Mẫn Tây khó hiều, đây còn là chị dâu của cô ấy không? Tại sao lại như biến thành một người khác vậy.

Quả quýt Vân Thư ăn trông có vẻ ngọt li Tạ Mẫn Tây không nhịn được đi qua lấy nửa quả rôi bỏ vào trong miệng một miếng nhưng lại lập tức nhả ra.

Chuaf Chua lè!

Hoài nghỉ Vân Thư biến thành người khác một lần nữa.

Tối đó, Tiểu Hoa gửi cho Vân Thư một loạt tin nhắn.

“Vân Thư, chỉ còn ba ngày đăng ký cuôi cùng, cô vân không đăng ký sao?

Vân Thư biết mình mang thai, vì thế đã gửi tin nhắn cho Tiểu Hoa: Cơ thể không được khỏe, từ chối tham gia cuộc đua.

Cho dù Tiểu Hoa có nói như thế nào, Vân Thư cũng thẳng tay chặn người này.

Một năm không tham gia cũng không mắt miêng thịt nào.

Vừa đến tám giờ, Vân Thư kéo Tạ Mẫn Tây: “Đi ngủ thôi.”

“Chị dâu, chị nghiêm túc sao? Còn chưa đến mười giờ.” Hôm nay Tạ Mẫn Tây đã bị Vân Thư dọa sợ.

Vân Thư nghĩ một lúc rồi nói: “Chị buồn ngủ rồi, em chơi điện thoại một lúc nữa rôi tự lên ngủ nha.”

Từ sau khi Tạ Mẫn Hành đi, mỗi ngày Vân Thư đều cẩn thận từng li từng tí, lên xuông câu thang nhất định phải Vvịn vào lan can.

Cô còn đặt thêm một thắm thảm chống trượt trong nhà tắm.

Giày cao gót, đồ trang điểm, đồ ăn vặt… tật cả đêu bị Vân Thư ném đi.

Một ngày ba bữa cực kỳ đúng giờ, mỗi ngày đều chụp ảnh gửi cho Tạ Mẫn Hành để anh biết cô rất chăm chỉ ăn cơm.

Đã hai tuần, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa về.

Không liên lạc được với Tạ Mẫn Thận.

Vân Thư nằm drên giường. trằn trọc mãi không ngủ được, cô lẫy điện thoại ra tính toán thời gian, vừa hay bên đó đang là rạng sáng.

Mỗi ngày. Tạ Mẫn Hành đều sẽ chạy thể dục buổi sáng.

Đợi thêm nửa tiếng nữa, Tạ Mẫn Hành sẽ bắt đầu chạy.

Cô nằm trong chăn, chờ đợi.

Vừa đến chín giờ, cô lập tức gọi điện thoại.

“Alo.” Giọng nữ?

Vân Thư không nói gì: “Alo?”

Giọng nói của Vân Thư nghẹn lại trong cô, không thê phát ra được.

Đây là ai?

“Nói chuyện đi chứ?”

“Tạ Mẫn Hành đâu?”
 
Chương 459


Chương 459

Nam Liêu nhướng mày: “Vừa vào nhà tắm. Cô là Vân Thư?”

“Cô là ai?”

“Nam Liêu, công chúa nước Nam.”

“Phiền cô nói với chồng tôi một tiếng, sau khi ra ngoài thì gọi lại cho tôi.”

Vân Thư ngắt điện thoại, ngồi. dậy từ trên giường, không thể ngủ tiếp.

Không phải Tạ Mẫn Hành đang ở Nam Phi sao?

Công chúa nước Nam Nam Liêu là ai?

Vân Thư tìm được cơ hội hỏi Tạ Mẫn Tây: “Nam Liêu và anh trai em có quan hệ gì?”

Câu hỏi này khiến Tạ Mẫn Tây sững SỜ.

Ở nước Nam, Tạ Mẫn Hành thay một bộ đồ thể thao, ra khỏi phòng thay đồ lập tức nhìn thấy Nam Liêu đang ngồi trên ghế sô pha.

Tạ Mẫn Hành không bát ngờ khi công chúa nước Nam muốn vào phòng ngủ của anh.

“Có chuyện gì?”

Giọng điệu vô cùng chán ghét.

Nam Liêu đứng dậy, cô ta mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình: “Em nhớ anh, muốn đền thăm anh. Em không thể đến nước Bắc, khó khăn lắm anh mới trở vê đây.”

Mỗi bước chân quyền rũ gợi cảm là một sự cám dỗ.

Tạ Mẫn Hành đẩy cửa ra, nói với hai vệ sĩ ở ngoài phòng: “Đuổi cô ta đỉ, không cho phép xuất hiện trước mặt tôi.”

“Em không đi.”

Căn phòng này có mùi nước hoa của Nam Liêu, Tạ Mẫn Hành cũng không muốn ở lại, anh cầm lấy điện thoại ở trên bàn rôi rời đi.

Thứ hai, thị trường chứng khoán bắt đầu giao dịch, cô phiếu mà Vân Thư vẫn luôn cảm thấy khả quan lại giảm mạnh.

Lần này, trong chốc lát đã thua lỗ cả triệu tệ, Vân In bắt đắc dĩ bỏ đi số cổ phiều đang năm trong tay để tránh việc bị tồn thầt nhiều hơn.

Chỉ trong một buôồi sáng, Vân Thư buồn càng thêm buồn.

Tạ Mẫn Hành vẫn không gọi lại cho cô, ngược lại Nam Liêu đã chủ động liên lạc với cô.

“Vân Thư, tôi là Nam Liêu.”

Vân Thư vừa nghe thấy giọng nói đó thì ngắt điện thoại.

Cô ta cảm thấy xấu hồ vì bị từ chối cuộc gọi.

Cuối cùng Nam Liêu gửi cho cô một tin nhăn về trải nghiệm khó quên của cô ta và Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư chưa xem hết thì đã xóa đi, cô sợ sẽ nhìn thấy những thứ mà mình không thể chấp nhận nỗi.

Sau khi xóa đi, cô lại càng nghĩ ngợi lung tung.

Nam Liêu theo đuồi Tạ Mẫn Hành mười năm? Cô ta vẫn không buông tay ngay cả khi anh đã kết hôn, Vân Thư không biết rốt cuộc là Nam Liêu đang theo đuôi Tạ Mẫn Hành hay là nhà họ Tạ, hay là một nỗi chấp niệm.

Số tiền mà Vân Thư không dễ dàng gì mới tích góp được, chỉ trong một buổi sáng đã tổn thất ba triệu tệ.
 
Chương 460


Chương 460

Vân Thư thiếu tiền!

Cô nhất định phải đưa cho nhà họ Tạ năm mươi triệu trước khi sinh đứa bé ra.

Đây là châp niệm của Vân Thư, đường đường chính chính làm con dâu của nhà họ Tạ, cô và Tạ Mẫn Hành ở bên nhau vì tình yêu chứ không phải vì món nợ.

Buổi chiều của ngày cuối cùng, Tiểu Hoa vẫn không bỏ cuộc, anh ta gọi cho Vân Thư: “Vân Thư, chiều nay là kết thúc đăng ký rồi.”

Vân Thư xoa thái dương: “Tôi đang đi làm.”

Tiểu Hoa kích động, nói như thế tức là Vân Thư đồng ý đăng ký sao?

“Trong nhóm có đường link có thể đăng ký trực tiếp.”

Nói xong còn sợ Vân Thư không đăng ký, anh ta tiếp tục khích tướng: “Đôi: thủ của cô, cái đuôi năm nay cũng tham gia cuộc đua.”

Cái đuôi?

Anh ta là người duy nhất mà Vân Thư thua trong chợ đen, anh ta đã rút khỏi cuộc đua vào năm sau.

Vân Thư vẫn luôn muốn thắng anh ta, nhưng không có cơ hội. Điêu này trở thành không cam tâm của cô.

Trước khi “bà dì” vẫn chưa được gọi là tài năng mới nỗi thì “cái đuôi” vẫn luôn là thân xe của chợ đen.

Sau khi có “bà dì”, mọi người đều dựa vào tắm lòng để gọi cái tên Thần xe.

Giống như Tiểu Hoa, anh ta rất khâm phục Vân Thư.

“Tại sao anh ta cũng tham gia cuộc đua?” Vân Thư nghe nói anh ta đã rút lui.

Tiểu Hoa: “Anh ta chỉ rút lui một năm.

Hơn nữa năm nay anh ta hào phóng đầu tư ba triệu, bây giờ tiền đặt cược của các tay đua trong chợ đen đã lên đến bảy triệu, chúng tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì ông chủ chợ đen bỏ ra bấy nhiêu, cuộc đua lần này toàn là cao thủ.”

Vân Thư đã hiểu.

“Đăng ký không?” Tiểu Hoa hỏi.

Vân Thư: “Đăng ký.”

Cô thiếu tiền, cô cũng buồn phiền lo lắng.

Đã rất lâu cô chưa đụng đến xe đua, mỗi lần có tâm sự, tốc độ có thể khiển cô chuyên tâm hơn.

Vân Thư đăng ký, rót năm triệu vào.

Chợ đen náo động.

Số tiền đầu tư của cuộc đua này được khoảng hai mươi bốn triệu tệ.

Vân Thư uy hiếp bản thân, năm triệu, tệ, không giành được giải nhất thì mắt trắng.

Tạ Mẫn Hành vẫn không liên lạc với Vân Thư, buổi tối cô không nhịn được lại gọi cho anh, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tắt máy.

“Tạ Mẫn Hành, tại sao anh còn chưa trở về? tGj nhà một mình chán lắm, em muốn ăn cơm anh nấu, em không buồn nôn nữa.” Vân Thư tự nói với màn hình điện thoại, làm như Tạ Mẫn Hành có thể nghe thấy.

Chiếc xe sang mà Giang Quý tặng cho Vân Thư đã phát huy tác dụng, vừa tan làm cô lập tức chạy đên nhà Giang Quý: “Anh, em đên lây xe.”

Giang Quý không khách sáo: “Ha, chông em cho em lái xe anh tặng sao?”
 
Chương 461


Chương 461

Vân Thư: “Nhà bọn em, em làm chủ.

Anh, đưa chìa khóa cho em.”

Giang Quý ném chìa khóa gara cho Vân Thư, chiếc chìa khóa vẽ một đường cong hoàn hảo trong không trung: “Tự đi mở cửa đi, anh còn có việc.

Vân Thư: cầm lấy chìa khóa vui vẻ chạy đi, không chút lưu luyến gì với Giang u Uý.

Đúng như những gì Tạ Mẫn Hành nói: Không có lương tâm.

Trong gara, Vân Thư đi quanh chiếc xe thê thao của mình một Vòng, cô đặt tay lên vùng bụng dưới: “Con à, mẹ quyết định sẽ khuấy động một trận trước khi con được sinh ra nên con nhất định phải ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nha.”

Làm xong công tác tư tưởng cho đứa bé, Vân Thư lên xe và làm quen với cảm giác của chiếc xe, cô đang không ngừng tăng tốc trên cầu Vượt.

Trong nháy mắt, vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Vân Thư ở phía sau đã không thấy cô đâu: “Phu nhận đâu?”

Để chuẩn bị cho cuộc đua, Vân Thư đã xin công ty cho cô nghỉ phép ba ngày.

Quản lý Mao hỏi lý do, Vân Thư trả lời: Cơ thê không khỏe.

Bắt kể là cơ thể của Vân Thự có khỏe hay không thì quản lý Mao vận đông ý cho cô nghỉ phép, chỉ vì một lý do, vợ của cập trên cũng chính là cấp trên.

An Kỳ nghe nói Vận Thư xin nghỉ pHeb lập tức lại gân hỏi: “Chắc chắn không phải cơ thể cô không khỏe, cô xem cô gần đây đã béo lên rồi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Vân Thư xoa bụng dưới, cũng đúng…

Nhưng trong bụng cô không phải mỡ mà là một đứa bé.

“Tôi về nhà có việc bận, chỉ ba ngày thôi, không phải tuần sau lại đến sao?”

Vân Thư xin nghỉ phép ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuân, vừa đúng năm ngày.

Cuộc đua vào thứ bảy vẫn còn thời gian chuẩn bị ba ngày, Vân Thư tạm biệt An Kỳ rôi rời đi.

Tạ Mẫn Hành lại đi từ nước Nam đến Nam Phi, bởi vì đường bị gián đoạn, công nhân sửa đường phải mất một khoảng thời gian, Tạ Mẫn Hành không thể chậm trễ nên đã trực tiếp đặt một sợi dây thừng giữa hai đoạn đường rôi đi qua trên sợi dây, sau đó ra gọi người đến đón anh từ phía đồi diện.

Hai bên đường đều có xe đang đợi, Tạ Mẫn Hành không quan tâm an nguy mà chạy nhanh đến đó, dứt khoát lên xe.

Người của nước Bắc không ngờ cuộc chiến đã tần công trực tiệp vào đại bản doanh.

Khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

“Mẫn Thận đâu?” Tạ Mẫn Hành hỏi người lái xe.

“Cậu chủ đang ở trong băng đảng tội phạm.”

Khi Tạ Mẫn Thận phái người đến đại bản doanh để cứu viện, không ngờ trận địa mà anh ây đang ở cũng bị bao vậy tần công, hơn nữa ở đây là mũi tiên công chính, mục tiêu rất rõ ràng Tạ Mẫn Thận!

Trong băng đảng tội phạm, Dương Nhiễm nỗi giận, một chân đạp cửa phòng của Hắc Hùng.

“Dương Cảnh, mẹ nó, rốt cuộc anh có quan tâm không thế? Có thể đừng hèn nhát như vậy được không?”

Tạ Mẫn Hành ngồi trên sô pha, ngước mắt lên nhìn Dương Nhiễm: “Tính tình của cô thật nóng nảy.”
 
Chương 462


Chương 462

Dương Nhiễm nheo mắt nhìn Tạ Mẫn Hành, anh nhìn có chút giống với Tạ Mẫn Thận. Nhưng không cương nghị bằng Tạ Mẫn Thận, anh giỗng như một quý ông, uông trà còn phải hớt bọt.

Hắc Hùng đứng dậy giới thiệu với Tạ Mẫn Hành: “Em gái đang sốt ruột vì chuyện của cậu chủ nhỏ.” Nói xong lập tức giới thiệu với Dương Nhiễm: Dây là tổng giám đốc Tạ, anh trai của Tạ Mân Thận.”

Dương Nhiễm giật mình.

Vừa nãy thực sự rất mắt mặt.

“Dương Nhiễm, em đưa tổng giám đôc Tạ đi tìm người đi.”

Tạ Mẫn Hành đứng dậy nhìn về phía Dương Nhiễm, hóa ra chính là cô ta đang theo đuổi Mẫn Thận.

Trước khi ra ngoài, Hắc Hùng gọi Tạ Mẫn Hành: “Tổng giám đốc Tạ, xem như là tôi bớt nợ anh một điều.”

Tạ Mẫn Hành đút tay vào túi, không quay đầu lại: “Để báo đáp, tôi sẽ khiên cho anh ngồi vững trong băng đảng.”

Khi Tạ Mẫn Hành rời đi, Dương Nhiễm dùng ánh mắt ra hiệu với Hắc Hùng: “Anh, anh ta có ý gì?”

Hắc Hùng vẫy tay: “Em đi tiễn người trước đi.”

Tạ Mẫn Thận bị bắt đi nhưng không hề bị thương, người mà Dương Nhiễm bảo vệ, cho dù có bị nhốt dưới lòng đất cũng không có tên thuộc hạ nào dám gây hân.

“Anh.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Mọi việc đã giải quyết Xong, thuộc hạ của em sẽ giải ngũ cùng em.”

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Buổi tối trước ngày diễn ra cuộc đua, Vân Thư nói với bà Tạ cô phải về nhà mẹ ruột một chuyền.

Sau đó lái xe đi đến khu mới.

Tiểu Hoa đang đợi cô ở đó.

“Vãi, cô ra ngoài lúc nửa đêm vì sợ chồng cô biệt sao?”

Nhắc đến Tạ Mẫn Hành cô lập tức cảm thấy tức giận, đã ba ngày không liên lạc được với anh.

“Lên xe.”

Tiểu Hoa vui vẻ lên xe, anh ta vô cùng mong chờ xem rột cuộc tối mai “cái đuôi” thắng hay là “bà dì” thắng.

Chập tối, đã bắt được tín hiệu ở Nam Phi, Hiện thoại của Tạ Mẫn Hành hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, „ nhưng mắt anh chỉ có thê nhìn thấy cái tên “vợ”.

Gọi đến, không bắt máy.

Gọi lại, tắt máy.

Dưới ánh mặt tròi, Tạ Mẫn Hành nhìn điện thoại bật cười.

Tạ Mẫn Thận đi đến hỏi: “Anh, anh cười gì thê?

“Cười chị dâu em, cô ấy đang giận anh.” Lời mà Tạ Mãn Hành nói ra tràn ngập sự cưng chiều.

Tạ Mẫn Thận ngồi xuống bên cạnh Tạ Mẫn Hành với củng một tư thế: “Anh, thủ tục xuất ngủ đã làm xong, em muôn ra nước ngoài du lịch.”

Tạ Mẫn Hành: “Anh sẽ giúp đỡ về mặt tài chính, còn về tinh thần, anh không quan tâm. Có thể thuyết phục được mẹ hay không là bản lĩnh của em.”
 
Chương 463


Chương 463

Tạ Mẫn Thận thở dài: “Anh, đến lúc đó có lẽ phải nhờ chị dâu giúp đỡ em.

Một mình em không thê đôi phó với mẹ.”

Tạ Mẫn Hành vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, em cứ xem như là đang.

mơ một giấc mơ đẹp đi, đất nước sẽ không để một nhân tài như em thực sự buông thả đâu.”

“Anh đi gọi điện lại cho chị dâu em, em thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta vê nhà.”

Khu mới, thành phố A, nước Bắc, Vân Thư xem đi xem lại đoạn video cô lái xe lúc nãy và không ngừng điều chỉnh, cuỗi cùng đã phát huy rất tốt ở ba vòng cuồi cùng.

“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”

Vân Thư hỏi Tiêu Hoa.

Tiểu Hoa chỉ vào chiếc mô tô ở hướng lùm cỏ: “Lão Hoa ở đó.”

Buôi tôi, Vân Thư tắt điện thoại vì muốn để cho bản thân tập trung hơn.

Cô đã ngủ cả ngày, sau khi có con, cô luôn có cảm giác buồn ngủ!

Dường nhự thế nào cũng có cảm giác ngủ không đủ.

Kỹ năng lái xe của cô đã nhanh hơn bôn mươi giây so với thành tích năm ngoái, cô có thê dễ dàng vượt qua khi đôi mặt với chướng ngại vật và sự theo dõi, vì vậy ban ngày cô không tập luyện, sau khi thức dậy ở nhà, cô xuông tâng ăn cơm.

Lúc đó, cô nhìn thấy điện thoại bị tắt máy lập tức càu nhàu Tạ Mẫn Hành một trận, sau đó tiếp tục lên tầng đi ngủ.

Tám giờ tối, thâu đêm ở chợ đen, phía bên này máy bay hạ cánh ở thành phố A.

Tạ Mẫn Hành vừa ra khỏi sân bay lập tức bị thuộc hạ cản lại: “Ông chủ, Tình mau đến xem phu nhân đi, sắp có chuyện rồi.”

Tạ Mẫn Hành: “Cô ấy làm sao?

Không phải tôi bảo các người phải bảo vệ tốt cô ấy sao?”

Đám thuộc hạ cũng muốn thực hiện tốt mệnh lệnh, nhưng bọn họ không thể vào được chợ đen: “Ông chủ, anh đi với chúng tôi đi.”

“Mẫn Thận, em về trước đi.” Tạ Mẫn Hành lên xe của thuộc hạ ở công: “Nói đi, Tiểu Thư làm sao?”

*Phu nhân đến chợ đen.”

“Nói hết đi, sau đó thì sao?”

“Phu nhân là tay đua của cuộc đua tối nay, có hợp đông sinh tử với người ở trong đó.” Thuộc hạ nói ra câu này giỗng như từ cõi chết trở về.

Bọn họ không cản được.

Khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy chuyện này, gân xanh trên trán nổi lên, mí mắt giật giật.

Được, được lắm!

Lúc anh không có ở nhà lại đi cá cược đua xe, hơn nữa còn lập hợp đồng sinh tửi Vân Thư!

Tạ Mẫn Hành nhẫn nhịn đi đến công chợ đen, nhận lầy thẻ vào cổng mà thuộc hạ đưa cho.

Một mình anh ổi vào chợ đen.

Không ngờ ở thành phố A lại có những nơi như thế này.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành biết đến.
 
Chương 464


Chương 464

Trong rừng cây che khuất lại có một cánh công sắt lớn, chỉ có hệ thống mới có thê mở ra, con người căn bản không mở được.

Sau khi mở cổng ra mới nhìn thây diện mạo thực sự của Lư Sơn, ở đây toàn đồi núi chập chùng, đường núi là một vòng lớn, vây quanh là đám đông, đường đua mà Vân Thư sẽ so tài theo chính là con đường trên núi..

Tạ Mẫn Hành đi đến sau hậu đài, muốn bắt Vân Thư nhưng lại để vụt mắt thời cơ.

Chiếc loa vang lên một tin tức khiến cho người trong chợ đen phần chấn: “Tiền cược tối nay lên đến khoảng hai mươi bồn triệu, cao nhất trong lịch SỬ, không chỉ như thế, ‘cái đuôi và ‘bà dì” của chúng ta lại xuất hiện trên đường sau hai năm, chúng ta đến đây cược xem “cái đuôi” gươm quý không bao giờ củn hay là ‘bà dì” như làn sóng mạnh mẽ sẽ giành chiến thắng tôi hôm nay.”

Tạ Mẫn Hành vẫn nhớ chiếc xe mà “bà dì’ lái.

Người ở trong xe cho dù có hóa thành tro thì Tạ Mẫn Hành vẫn nhận ra, chiếc khẩu trang đã che đi gò má thanh tú của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành đi đến chỗ của MC: “Dùng cuộc đua lại, tôi trả năm mươi triệu.”

MC bị câu nói bắt ngờ của Tạ Mẫn Hành làm cho giật mình.

Nhìn thấy số lượng người xem nhiều như thê, mặc dù năm mươi triệu rất hấp dẫn, nhưng…

“Một trăm triệu!” Tạ Mẫn Hành nói ra một lời hùng hồn.

MC ngạc nhiên che miệng lại: “Anh đợi một chút, tôi đi hỏi thử.”

Tạ Mẫn Hành không đợi nồi nữa: “Thời gian một phút suy nghĩ.”

Một phút, không kịp rồi.

Cuộc đua đã bắt đầu, MC thì cũng chỉ là MC, các tay đua vẫn nghe theo tiếng súng.

Khi đã vào nửa cuỗi cuộc đua, khoảng cách đã được kéo dài ra, con đường đầy đá vụn kiểm tra kỹ thuật lái xe của những tay đua. “Cái đuôi”

vân luôn cản trở Vân Thư ở phía trước.

Vân Thư tức giận cắn chặt răng.

Lời nói trên loa cũng đã ảnh hưởng đến Vân Thư.

Cô muốn thắng “ cái đuôi”, cô cũng thiếu hai mươi bồn triệu, cộng thêm năm triệu cô đã đầu tư vào, cô không muốn mắt đi một cách vô ích.

Con đường gập ghènh, Vân Thư nhớ lại trước đây cô đã từng nhìn thấy.

một người đàn ông điều khiến chiếc xe của mình lật trên không trung lúc cô mới bắt đầu bước vào con đường đua xe. Nhưng cô cần phải nhờ vào một ngoại lực.

Vừa hay phía trước có một tảng đá có thể giúp cô.

Vân Thư nắm chặt tay lái, lúc này, trên loa vang lên một thông báo, chiếc xe số 45 đã rơi xuống núi.

Tỷ lệ thành công rất thấp.

Trong bụng Vân Thư còn có một đứa bé, lý trí đã kéo cô quay trở lại.

Lại tìm cách khác.

Phía trước có một con đường núi hẻo lánh, đột nhiên Vân Thư nghĩ rất khó để vượt xe trên đường núi nhưng không phải là không thẻ.

Nếu muốn bảo đảm an toàn, nhất định phải đi vào bên trong, vượt xe ở bên ngoài sẽ bị trơn trượt, nhưng lại dễ thao tác.
 
Chương 465


Chương 465

Đi ở phía trong tuy an toàn nhưng không dễ vượt lên.

Sự tập trung chú ý đã hình thành trong lòng Vân Thư.

Cô dựa vào thông báo đã xảy ra chuyện trên loa, đôi môi hiện lên ý Cười.

Cuộc đua này là lần mà Tạ Mẫn Hành tức giận nhất nhưng cũng là lần anh sợ hãi nhất trong cuộc đời.

“Nhanh nhìn đi, bà dì chuẩn bị vượt xe ở phía ngoài đường núi, có vẻ như cô ấy vân luôn đi ở bên ngoài, nhưng chúng ta cũng có thê hiểu được, cuộc đua lớn lần này, bà dì đã bỏ ra năm triệu tệ, nếu như cô ấy không thắng thì số tiền này xem như mất trăng, vì thế cũng có thê cô ấy đã đặt cược tất cả ở phía ngoài đường núi.”

Cái đuôi nở nụ cười đắc ý ở trong xe, người mới không biết tự lượng sức mình.

Chẳng qua chỉ là có được cái danh Thần xe một lần mà thôi, thế mà lại dám công khai khiêu khích anh ta, ha hai Nếu như cô muốn vượt xe ở bên hông, vậy thì tất nhiên tôi sẽ không để cô thực sự vượt qua được.

Vì thế, xe của cái đuôi đi vào giữa.

đường, lúc này Vân Thư không thể vượt lên ở phía ngoài, khoảng cách bên trong cũng không đủ để một chiếc xe có thê đi qua.

Vân Thư nở nụ cười thành công: “Tốt lắm, cắn câu rồi.”

Chắc chắn không thể vượt thẳng ở bên trong, nhưng mà nghiêng xe thì thế nào?

Đây không phải là sở trường của Vân Thư sao?

“Trời ơi, nhanh nhìn màn hình đi, bà dì chỉ dùng hai lốp xe ở một phía, nghiêng xe vượt qua cái đuôi, nhanh nhìn đi, vượt rôi, vượt lên rồi.”

Mười phút cuối của chặng đường luôn bị Vân Thư dẫn trước, cái đuôi ở phía sau muốn đuổi theo máy lần nhưng vẫn không thê bắt kịp cô.

Vân Thư mỉm cười nhìn gương chiếu hậu, để anh ta cũng trải qua cảm giác khó chịu khi phải chạy theo sau.

Tốc độ lái xe của Vân Thư trong mười phút cuối giống như một tia chớp, lao nhanh vệ đích.

Cô lái nhanh đến nỗi camera không thể quay được chiếc xe hoàn chỉnh, chỉ có một hình bóng màu đỏ vụt qua.

Chỉ trong nháy mắt, người đã đến đích.

Trái tim của Tạ Mẫn Hành cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.

Cái đuội đi theo sau, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Vân Thư, anh ta phóng khoáng thừa nhận bà dì thực sự giỏi hơn mình.

“Chúc mừng cô.” Cái đuôi chúc mừng.

Vân Thư gật đầu: “Còn tưởng anh thù ghét tôi, cảm ơn.”

Lúc Vân Thư được mọi người vây quanh thì cô nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ở trong đám đông với Tôi mặt tươi cười, nhưng Vân Thư lại có cảm giác ón lạnh lan ra từ lòng bàn chân.

Cô nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đến gần.

“Chúc mừng em, vợ!”

Nếu như có thể nghiền răng nghiền lợi cũng không có gì là quá đáng.

Vân Thư run rây. liếm môi: “Anh, anh nhận nhằm người rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom