Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1261


Chương 1261

“May mắn là mô hình của ông đủ nhiều, có lẽ cũng đủ cho nó phá một thời gian.” Lúc này ông cụ Đường không chút đau lòng cho mô hình của mình, ngược lại có chút quan tâm mô hình không đủ cho Đường Minh Hạo phá: “Không được, ông phải đi tìm nhiều mô hình hơn cho có, ông nhớ là nhà lão Lý cũng có không ít.”

“Ba, chú Lý cũng giống ba, đều mang những mô hình kia cho bảo bối rồi, sao có thể để ba lấy ra cho Minh Hạo phá được?” Phạm My nghe lời ông cụ nói, khóe môi không nhịn được co rút.

“Mấy cái mô hình kia quan trọng, hay là tâm trạng của cháu cố của ba quan trọng?” Ông cụ Đường hơi hừ một tiếng: “Nếu ông ta không cho, cho dù tranh ba cũng phải tranh lấy.”

“Ba, ba đi tranh, con đoán ba tranh đủ, nhưng mà, nếu ba để Minh Hạo đi lấy, chú Lý có thể sẽ cho, đứa bé Minh Hạo này làm người ta quá thích, chú Lý lại vô cùng thích trẻ con, chắc chắn sẽ không từ chối Minh Hạo.” Phạm My nghĩ nghĩ, lại nói ra một đề nghị rất được.

Mấy người đều cho rằng Đường Minh Hạo đi chơi mô hình rồi, cũng không lo lắng gì nữa.

Nhưng mà Tô Khiết hiểu rõ Đường Minh Hạo, cô biết chuyện này chắc chắn không xong như vậy.

Đường Minh Hạo vốn rất nhạy cảm, đối với các vấn đề của ba lại càng nhạy cảm, cho nên lời nói của Nguyễn Hạo Thần nhất định đã bị Đường Minh Hạo ghim trong lòng rồi.

Nếu như cô đoán không sai, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này hẳn là ngồi trong thư phòng nghĩ làm cách nào đối phó với Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết biết, Đường Minh Hạo vốn đã không đồng ý với Nguyễn Hạo Thần, vừa rồi lại nghe Nguyễn Hạo Thần nói mấy cái kia, cô nghĩ, tiếp theo, có lẽ sẽ có một trận đại chiến.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này đúng là đang ở thư phòng, nhưng mà cậu bé không ghép mô hình, mà phát ngốc nhìn những mô hình trước măt.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vô cùng thích mô hình, có mô hình, cậu bé có thể quên hết những chuyện cần thiết khác, có đôi khi chơi mô hình, cậu bé còn quên ăn quên ngủ.

Nhưng mà, bây giờ cậu bé là ngẩn người với đống mô hình trước mặt.

Vốn là, cậu bé đã nghĩ xong kế hoạch muốn khảo nghiệm Nguyễn Hạo Thần, ngày hôm qua, cậu bé còn giảm nhẹ một cái khó, nhưng mà bây giờ cậu bé quyết định muốn tăng độ khó.

Nguyễn Hạo Thần không thích cậu bé, cậu bé cũng không thích Nguyễn Hạo Thần đâu, nếu Nguyễn Hạo Thần không thể thông qua khảo nghiệm của cậu bé, cậu bé sẽ không để mẹ gả cho Nguyễn Hạo Thần đâu.

Cậu bé quyết định, lập tức mở khảo nghiệm với Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần, ông đợi mà tiếp chiêu đi ! ! !

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần vừa mới kết thúc họp báo, vừa đi ra khỏi công ty không nhịn được đột nhiên lạnh run lên một cái.

Nguyễn Hạo Thần nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, mặt trời lớn như vậy, trời nóng như vậy, sao anh lại cảm thấy rùng mình chứ?

Sau đó Tô Khiết đến thư phòng, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Minh Hạo chơi mô hình sẽ quên những thứ không vui vừa rồi, nhưng không ai hiểu con bằng mẹ.

Trong thư phòng, Đường Minh Hạo lúc này đã bắt đầu ghép mô hình của mình, Tô Khiết tiến vào, Đường Minh Hạo không ngẩng đầu, cũng không nói gì.

Tô Khiết ngồi một bên, không quấy rầy cậu bé, lẳng lặng chờ cậu bé.

Đường Minh Hạo không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện, trong phòng chỉ có tiếng Đường Minh Hạo ghép mô hình.

“Mẹ, mẹ không cần phải cứ ở bên cạnh con, con chơi một lát nữa rồi sẽ ra ngoài.” Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đường Minh Hạo cũng buông mô hình trong tay ra, mở miệng trước.
 
Chương 1262


Chương 1262

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Tô Khiết nhìn cậu bé, là giọng điệu thương lượng và hỏi thăm, cô rất rõ bạn nhỏ Đường Minh Hạo khác với các bạn nhỏ khác.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất thông minh, rất có chủ kiến, nhưng mà đôi khi là quá nhạy cảm, đặt biệt là chuyện liên quan đến ba.

Cô biết, mặc dù bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn nói muốn khảo nghiệm Nguyễn Hạo Thần, nhưng trong nội tâm của cậu bé nhất định rất khát vọng tình thương của cha này, cũng bởi vì khác vọng, mới có thể càng cẩn thận, mới có thể càng muốn xác nhận.

Rất rõ ràng, mấy lời hôm nay của cậu ba Nguyễn đã làm tổn thương tâm linh bé nhỏ của bé.

“Mẹ là muốn nói chuyện ông ấy với con sao?” Đường Minh Hạo là một đứa bé thông minh, nhưng mà đứa bé càng thông minh lại càng mẫn cảm, huống chi tình huống của bé vốn đã có chút đặc biệt.

Lúc này, Đường Minh Hạo trực tiếp dùng từ “ông ấy”, hơn nữa lúc nói đến chữ “ông ấy”, rõ ràng có phần bài xích.

“Con không muốn chuyện về anh ấy sao?” Tô Khiết đương nhiên nghe ra được sự bài xích của bé, giọng điệu chậm lại.

Đường Minh Hạo chỉ mím môi, không lên tiếng, ý tứ bài xích rất rõ ràng.

Ánh mắt Tô Khiết nhẹ nhàng lóe lên một cái, đêm qua Nguyễn Hạo Thần tìm đến cô, Đường Minh Hạo cũng không bài xích Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa, cô nhìn ra được lúc ấy Đường Minh Hạo thật ra có chờ mong.

“Nếu con không muốn nói về anh ấy, vậy chúng ta không nói nữa.” Tô Khiết biết, lúc một người đang cố gắng bài xích một chuyện, bạn càng khuyên, người ta càng bài xích.

Cho nên, cô cảm thấy nếu như bây giờ Đường Minh Hạo không muốn nói, vậy thì cô cũng không nên miễn cưỡng bé.

“Mẹ…” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Khiết, trong ánh mắt ẩn ẩn mấy phần giận dữ còn có mấy phần tổn thương: “Ông ấy nói ông ấy ghét trẻ con, ông ấy không cần con cái.”

Lời nói Đường Minh Hạo dừng một chút, lại nói: “Con biết có những người không thích trẻ con, bọn họ cho rằng trẻ con phiền phức, sợ trẻ con ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, cho nên bọn họ mới không cần con cái, người như vậy gọi là DINKS.”

Đường Minh Hạo dù sao cũng là một đứa bé, tâm sự giấu trong lòng, cảm giác cũng không tốt gì, cho nên lúc bé nhìn thấy Tô Khiết sắp phải rời đi thì gọi cô lại.

Tô Khiết dừng bước, xoay người nhìn bé, trong lòng thầm than, đứa nhỏ này chính là quá thông minh, hiểu nhiều quá, thậm chí cả DINKS bé cũng biết? Thế mà lại biết rõ ràng, cặn kẽ như vậy!!

Gia đình Double Income No Kids quả thật đều là không muốn con cái một cách chủ động, nhưng mà cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần không phải người như vậy.

“Mẹ biết, con vừa rồi nghe được lời của anh ấy nói trong lòng khó chịu, suy nghĩ của con rất có lý, nhưng mà mẹ cũng có một số suy nghĩ, con muốn nghe không?” Tô Khiết lần nữa quay lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất, mặt đối mặt nhìn bé.

“Ừm.” Đường Minh Hạo gật đầu, đối với mẹ từ trước đến nay bé đều tôn trọng..

“Sau này mẹ có thể không thể sinh em bé nữa, cũng chính là, con và em gái không thể có thêm em trai hay em gái nhỏ nữa, cái này, mẹ đã nói với Nguyễn Hạo Thần, mà đến bây giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn không biết sự tồn tại của con và em gái, cho nên, anh ấy nói những lời đó, thật ra là vì mẹ.” Chuyện thành như vậy, Tô Khiết biết những lời nói hôm nay của Nguyễn Hạo Thần là vì cô.

“Nhưng mà ông ấy nói ông ấy ghét trẻ con, không muốn có con cái.” Rất rõ ràng, Đường Minh Hạo rất để ý lời nói này của Nguyễn Hạo Thần.

Cho dù là ông ấy vì mẹ, ông ấy cũng không thể nói ghét trẻ con, không cần con cái như vậy chứ?

Lời kia quá tổn thương người! Không, là quá tổn thương bé!!
 
Chương 1263


Chương 1263

“Anh ấy không biết sự tồn tại của các con, nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như anh ấy biết anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với các con thật tốt.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cậu ba Nguyễn không có việc gì nói lời tuyệt tình như vậy làm gì? haizzz?

“Ông ấy sẽ đối xử với chúng con như đối với mẹ sao?” Đường Minh Hạo ngước mắt, nhìn về phía mẹ, nhẹ giọng hỏi một cậu.

Tô Khiết liền giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đúng.”

Cô cảm thấy nếu như Nguyễn Hạo Thần biết sự tồn tại của hai đứa con nhất định sẽ rất thích bọn nó.

Tô Khiết nói thật lòng.

Nhưng khuôn mặt của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lại rõ trầm xuống: “Mẹ nói chuyện giúp ông ấy, nói dối gạt người khác.”

Tô Khiết: “…”

Sao lại nói lời này? Cô nói chuyện giúp Nguyễn Hạo Thần, nói dối gạt người khác gì chứ?

“Thái độ của ông ấy đã biết sự tồn tại của con và em gái, cũng không hề đối xử với chúng con như đối với mẹ.” Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nói rất chắc chắn, khi cậu bé nói thì nhìn Tô Khiết một cái: “Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không vì mẹ mà không cần đứa nhỏ.”

Tô Khiết: “…”

Đứa nhỏ này dùng lời nói của cô vừa rồi oán giận cô sao? Cô đang gậy ông đập lưng ông?

Đứa nhỏ này thông minh như thế làm gì?

Cậu bé đã nói như vậy, cô còn khuyên thế nào? Dù sao những lời cậu ba Nguyễn nói lúc nãy, Đường Minh Hạo đã nghe thấy toàn bộ.

“Nhưng con biết ở trong lòng mẹ thì con và em gái quan trọng hơn ông ấy.” Đường Minh Hạo nhìn Tô Khiết lại nhanh chóng nói thêm một câu, khi cậu bé nói lời này thì nhẹ nhàng hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

Tô Khiết: “…”

Con ngươi Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy.

Tô Khiết nhìn đôi mắt Đường Minh Hạo tràn đầy mong chờ thì cười khẽ: “Đó là đương nhiên, con và em gái mãi mãi quan trọng nhất ở trong lòng mẹ.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mãi mãi?” Đường Minh Hạo biết cách tìm từ khóa, lúc này cậu bé nghe được từ mãi mãi trong câu nói của Tô Khiết.

“Ừ, mãi mãi.” Con ngươi Tô Khiết lại lóe lên, sau đó cô gật đầu, hai bé cưng mãi mãi quan trọng nhất trong lòng cô, mãi mãi!!

Chuyện này không bao giờ thay đổi.

“Ý mẹ là nếu ông ấy không nhận tụi con, không thích tụi con thì mẹ sẽ không gả cho ông ấy sao?” Đôi mắt Đường Minh Hạo chớp chớp, đột nhiên hỏi một câu như thế.

Tô Khiết hơi giật mình, khóe môi hơi giật giật, sao cô phát hiện mình tìm con trai nói chuyện phiếm, làm công tác tư tưởng cho con trai, cô vốn khai thông suy nghĩ con trai, kết quả cô lại đi theo kịch bản của con trai?

Đứa nhỏ đang chờ cô trả lời.

Nhưng nếu Nguyễn Hạo Thần không nhận hai bé cưng của cô, không thích hai bé cưng, cô không thể gả cho Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này, Đường Minh Hạo dùng vẻ mặt chờ mong nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
 
Chương 1264


Chương 1264

“Đương nhiên, nếu anh ấy không thích tụi con, không nhận tụi con thì mẹ chắc chắn sẽ không gả cho anh ấy.” Tô Khiết cũng không có quá nhiều do dự, trả lời cũng thực khẳng định,

Nếu Nguyễn Hạo Thần thật sự không thích hai bé cưng nhà cô, không nhận bọn họ, cô có thể gả cho anh sao? Chắc chắn là không thể.

“Vậy kế hoạch tiếp theo của con thì mẹ giúp ông ấy hay là giúp con?” Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lại hỏi một vấn đề, rõ ràng Đường Minh Hạo đã tính toán trước vấn đề này.

Tô Khiết ngạc nhiên, tên nhóc này ngày càng tinh ranh!

“Mẹ sẽ không giúp anh ấy, còn con thì mẹ nghĩ con chắc chắn đã lên kế hoạch xong xuôi, không cần mẹ giúp đỡ.” Tô Khiết uyển chuyển thể hiện thái độ, thật ra cô biết bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nói lời này không phải muốn cô giúp cậu bé, mà chỉ lo lắng cô sẽ giúp đỡ Nguyễn Hạo Thần.

“Được rồi, cứ quyết định như thế, mẹ đứng một bên xem kịch, nhưng mẹ không thể tiết lộ bí mật, tuyệt đối không được nói cho Nguyễn Hạo Thần.” Cuối cùng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo cũng cười, vẻ mặt đã thực hiện được mục đích.

Tô Khiết: “…”

Sao cô cảm giác mình hoàn toàn ở thế bị động trong cuộc nói chuyện này vậy!!

Nhưng Tô Khiết nhìn con trai cười thì cũng coi như yên tâm, đứa nhỏ này quá nhạy cảm, nếu cứ giấu mọi chuyện trong lòng, cô mới thật sự lo lắng.

“Mẹ, chúng ta ngoéo tay hứa hẹn, mẹ không được tiết lộ bất cứ bí mật nào với ông ấy.” Đường Minh Hạo vẫn có chút không yên tâm, cậu bé đưa tay nhỏ về phía Tô Khiết.

Khóe miệng Tô Khiết nhếch lên cười cười, sau đó cũng đưa tay nghéo tay với cậu bé.

“Mẹ, mẹ ra ngoài chơi với em gái một chút đi, con lắp ráp mô hình trước đã.” Đường Minh Hạo cảm thấy hài lòng, sau đó tiếp tục lắp ráp mô hình, lúc này cậu bé vô cùng nghiêm túc.

Tô Khiết nhìn cậu bé, con ngươi nhanh chóng lóe lên, có lẽ muốn lắp ráp cả một phòng mô hình này phải cần một chút thời gian? Cậu bé muốn lắp ráp toàn bộ trước khi thực hiện kế hoạch với Nguyễn Hạo Thần sao?

Cô đột nhiên muốn hỏi bạn học nhỏ Đường Minh Hạo, ở trong lòng cậu bé thì mô hình quan trọng hay là Nguyễn Hạo Thần quan trọng hơn?

Nhưng Tô Khiết suy nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi, cô nhìn tình hình này thì có lẽ không cần hỏi.

Sau khi video ông cụ Nguyễn giả vờ bị thương được truyền ra ngoài thì ông cụ Nguyễn cũng không thể giả vờ được nữa, bệnh viện thường xuyên có phóng viên xông tới, chắc chắn không thể ở lại bệnh viện được nữa.

Ông cụ Nguyễn vất vả rời khỏi bệnh viện về nhà, càng nghĩ càng giận: “Rốt cuộc nhà họ Đường có ý gì? Vì sao bọn họ muốn giúp đỡ Tô Khiết, vì sao bọn họ tính kế với chúng ta như thế?”

“Cho dù bọn họ có lý do gì thì kết quả của chuyện này đã định, chúng ta cũng không có thể đến nhà họ Đường tính sổ, hiện tại quan trọng nhất là suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.” Bà cụ Nguyễn khá bình tĩnh, bà ta biết rõ bọn họ không dám chọc vào nhà họ Đường, cho nên bọn họ chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này.

“Thằng khốn kia còn mở họp báo nói không cưới ai ngoài Tô Khiết…” Nhắc tới chuyện Nguyễn Hạo Thần đã làm thì ông cụ Nguyễn càng đau đầu.

“Cho nên hiện tại chúng ta phải nghĩ cách.” Lúc này trên mặt bà cụ Nguyễn cũng u ám hơn: “Chúng ta không muốn cho Hạo Thần cưới Tô Khiết thì nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

“Bà có cách nào sao?” Con ngươi ông cụ Nguyễn lóe lên, nhanh chóng nhìn về phía bà ta.

“Thật ra cũng có một cách, nhưng ông phải cho Bạc Vệ trở về, lúc này Bạc Vệ nói chuyện thì nó còn nghe một chút.” Bà cụ Nguyễn biết rõ tình hình hiện tại, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn không nghe bọn họ nói.

“Tôi cho người đi đón Bạc Vệ trở về.” Ông cụ Nguyễn lập tức quyết định.

“Bạc Vệ đồng ý về nhà sao?” Bà cụ Nguyễn nhìn phía ông, con ngươi lóe lên.
 
Chương 1265


Chương 1265

“Mấy hôm trước tôi gọi điện thoại cho nó đã nói qua việc này, nó không nói gì, nhưng tình hình hiện tại không thể tùy ý nó được, tôi cho người đi đón nó.” Ông cụ Nguyễn rõ ràng muốn dùng sức mạnh, cho dù đối với ai thì ông cụ Nguyễn cũng làm như thế.

Đối với cháu trai hay là con trai cũng như vậy.

“Bạc Vệ đã hai năm không về nhà.” Trên mặt bà cụ Nguyễn mang theo sự nặng nề: “Sau khi nó bị thương thì tính cách trở nên quái gở, càng không muốn ở chung với chúng ta, tôi đã khuyên nó về nhà rất nhiều lần nhưng nó không đồng ý.”

“Chuyện lần này liên quan đến chuyện lớn cả đời Hạo Thần, nó không thể không quan tâm.” Ông cụ Nguyễn híp mắt lại: “Nhưng cho dù nó trở về thì chưa chắc Hạo Thần sẽ nghe lời nó, với thái độ của Hạo Thần thì cho dù Bạc Vệ không cho nó cưới Tô Khiết, nó cũng sẽ không đồng ý.”

“Đương nhiên tôi biết chuyện này, nó sẽ không nghe lời ai trong chuyện này.” Bà cụ Nguyễn thở dài, trong con ngươi càng thêm kiên định: “Nhưng Bạc Vệ trở về, Hạo Thần chắc chắn sẽ về nhà. Chỉ cần Hạo Thần về nhà, việc này càng dễ làm, tôi có cách làm cho nó và Tô Khiết chia tay.”

“Có vẻ bà đã lên kế hoạch xong xuôi?” Ông cụ Nguyễn nhìn bà ta, đôi mắt sáng lên.

“Ừ.” Bà cụ Nguyễn hơi gật đầu, tuy rằng trong lòng còn có chút mâu thuẫn, nhưng bà ta biết phải làm như vậy, không được do dự, bà ta làm tất cả chỉ muốn tốt cho Hạo Thần, sau này Hạo Thần sẽ hiểu.

“Được, tôi lập tức cho người đón Bạc Vệ về nhà.” Ông cụ Nguyễn cũng không có vội hỏi kế hoạch của bà cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn lập tức gọi điện thoại nói người bên kia nhanh chóng đưa Nguyễn Bạc Vệ trở về.

“Ông gọi cho Hạo Thần nói tối nay nó về nhà đi.” Bà cụ Nguyễn hơi híp mắt, có một số việc nếu đã quyết định thì không thể do dự, bà ta phải làm như vậy.

Ông cụ Nguyễn nhìn bà ta một cái, sau đó gọi cho Nguyễn Hạo Thần điện thoại vang lên mấy tiếng, Nguyễn Hạo Thần mới nghe điện thoại.

“Ba cháu về nhà, tối nay cháu về nhà một chuyến.” Ông cụ Nguyễn không đợi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng đã ra lệnh, sau đó cũng không cho Nguyễn Hạo Thần cơ hội từ chối đã cúp điện thoại.

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị ngắt kết nối thì sắc mặt lập tức trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.

Ba anh về nhà? Đúng là chuyện hiếm lạ!!

Năm đó, sau khi mẹ anh rời khỏi nhà họ Nguyễn thì ba anh gần như không quan tâm anh, sau đó ông cụ Nguyễn đón Nguyễn Tầm Trung trở về.

Nhưng ba anh cũng không quan tâm đến Nguyễn Tầm Trung.

Ba anh không quan tâm bọn họ, cũng không quan tâm chuyện công ty, không quan tâm mọi chuyện nhà họ Nguyễn.

Anh không biết ba mình quan tâm cái gì? Để ý cái gì?

Ba thường xuyên ở trong thư phòng cả ngày, không có ai biết ông ta đang làm cái gì.

Tuy rằng mỗi ngày ba ở nhà nhưng anh hiếm khi thấy mặt ông ta, lúc gặp mặt cũng sẽ không nói chuyện, sau khi mẹ rời đi thì có lẽ anh và ba mình nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay.

Hơn hai năm trước, ba anh xảy ra tai nạn xe, hai chân tàn phế, từ đó ngày càng quái gở, lúc ấy ba từ chối gặp bất cứ ai, không cho bất kỳ ai tới gần.

Sau đó Kim Ngọc Ngân vào nhà họ Nguyễn, phụ trách chăm sóc Nguyễn Bạc Vệ.

Khi đó Nguyễn Bạc Vệ từ chối người nhà họ Nguyễn nhưng lại không từ chối Kim Ngọc Ngân chăm sóc, nhưng mấy tháng sau, Nguyễn Bạc Vệ lại kiên trì chuyển đến viện điều dưỡng, từ đó về sau không quay về nhà họ Nguyễn.

Anh đã từng đến viện điều dưỡng thăm hỏi, nhưng ba từ chối gặp mặt.
 
Chương 1266


Chương 1266

Hiện tại ba lại đồng ý về nhà?

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, anh biết ba nhất định sẽ không chủ động quay về.

Cho nên chắc chắn ông cụ cho người đón về.

Nguyễn Hạo Thần nắm điện thoại trong tay thật chặt, hai năm, trong hai năm, hai ba con chưa từng gặp nhau một lần.

Cho nên anh biết rõ việc làm của ông cụ Nguyễn, biết rõ ông cụ Nguyễn có mục đích khác nhưng anh vẫn trở về.

Anh vốn muốn gọi cho Tô Khiết hẹn cô ra ngoài, Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, nắm chặt điện thoại, không gọi cho cô nữa.

Nguyễn Bạc Vệ chịu sự cưỡng ép quay về nhà, nhưng ông ta không hề có hành động kháng cự, thứ nhất, ông ta biết ông cụ Nguyễn đã quyết định thì ông ta phản kháng cũng vô dụng, thứ hai, cơ thể ông ta không phản kháng nổi.

Trong tai nạn xe hai năm trước, tuy rằng ông ta nhặt được cái mạng, nhưng hai chân lại không thể đứng lên, nửa đời sau ông ta chỉ có thể trôi qua trên xe lăn.

“Cậu Thần, ông, ông đã trở về.” Kim Ngọc Ngân nhìn thấy ông ta thì sửng sốt, vẻ mặt nhất thời cực kỳ phức tạp, không nhìn ra được kinh ngạc nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn ả ta một cái, không nói gì.

“Ông thật sự đã trở lại, thật là tốt quá, thật là tốt quá, thật là thật là tốt quá.” Sau khi Kim Ngọc Ngân lấy lại tinh thần, liên tục nói mấy tiếng thật là tốt quá, không che giấu được vẻ mặt vui sướng lúc này.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng đi tới, bà cụ Nguyễn nhìn Kim Ngọc Ngân một cái, trong mắt lóe lên sự không vui nhưng cũng không nói gì.

Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, trên mặt rõ ràng mang theo sự kích động: “Cuối cùng con trai tôi cũng về nhà.”

Nguyễn Bạc Vệ ngước mắt lên, khi ông ta nhìn về phía bà cụ Nguyễn thì sắc mặt hơi dịu lại, nhưng lúc nhìn về phía ông cụ Nguyễn thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ông đón tôi về nhà làm gì?”

Giọng điệu rất lạnh, không mang theo tình cảm gì.

Ông ta biết ông cụ cưỡng ép ông ta về nhà chắc chắn là có việc!

Hai năm nay, ông ta và người nhà họ Nguyễn đã cắt đứt, mấy năm nay, ông ta chỉ gặp người nhà họ Nguyễn duy nhất là bà cụ Nguyễn.

“Sao vậy? Không thể đón con về nhà sao?” Ông cụ Nguyễn nghe giọng điệu của ông ta thì nổi giận: “Hai năm nay con không về nhà, con định ở viện điều dưỡng cả đời sao?”

Ông cụ Nguyễn đã sớm từ bỏ đứa con trai này, hôm nay nếu không phải bởi vì chuyện của Hạo Thần thì ông cũng sẽ không cho người đón ông ta trở về.

“Ông làm gì vậy, vất vả lắm Bạc Vệ mới trở về, ông hung dữ cái gì?” Bà cụ Nguyễn trừng mắt nhìn ông cụ Nguyễn một cái, sau đó đẩy xe lăn Nguyễn Bạc Vệ đi đến phòng khách.

Ông cụ Nguyễn cũng hiếm khi không tiếp tục nổi giận, không nói nữa.

Khóe môi Nguyễn Bạc Vệ hơi nhếch lên, không lên tiếng nữa.

Mấy năm nay, ông ta chưa bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài, ông ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho nên ông ta cũng không biết vì sao ông cụ đột nhiên đón mình về nhà.

Ông ta vào phòng khách, ánh mắt bản năng quan sát xung quanh.

“Đã nói chuyện con về nhà với Hạo Thần rồi, có lẽ nó sẽ nhanh chóng trở về.” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy ông ta nhìn xung quanh thì cười khẽ nói một câu.

Nguyễn Bạc Vệ hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
 
Chương 1267


Chương 1267

Lúc này Kim Ngọc Ngân đang ở một góc gọi điện thoại, ả gọi cho Nguyễn Tầm Trung, ả nói chuyện Nguyễn Bạc Vệ về nhà cho Nguyễn Tầm Trung biết để Nguyễn Tầm Trung cũng trở về, nhưng Nguyễn Tầm Trung rõ ràng cũng không coi ra gì, lúc này anh ta đang chơi bời ở bên ngoài, nói hai câu đã không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Đối với Nguyễn Tầm Trung mà nói, Nguyễn Bạc Vệ còn xa lạ hơn người xa lạ, từ nhỏ đến lớn Nguyễn Bạc Vệ chưa từng chủ động nói chuyện với anh ta, đừng nói đến hành động ôm hôn thân mật, cho nên anh ta vốn không có tình cảm gì với Nguyễn Bạc Vệ.

Cho nên Nguyễn Bạc Vệ có về nhà hay không thì Nguyễn Tầm Trung không hề quan tâm.

Trước kia Nguyễn Tầm Trung muốn cổ phần Nguyễn thị nên mới tìm cách lấy lòng ông cụ Nguyễn, giả vờ ở trước mặt bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ đã muốn giao Nguyễn thị cho Nguyễn Hạo Thần, anh ta không có gì làm, vì thế hiện tại mỗi ngày Nguyễn Tầm Trung lêu lổng ở bên ngoài.

Kim Ngọc Ngân nhìn cuộc gọi kết thúc thì sắc mặt có chút phức tạp.

“Mẹ nghe bác sĩ ở viện điều dưỡng nói gần đây con ngủ không được ngon, mẹ cố ý hỏi một phương thuốc cổ truyền, nghe nói hiệu quả rất tốt.” Bà cụ Nguyễn đẩy Nguyễn Bạc Vệ đến trước bàn, rót một chén trà đưa tới trước mặt ông ta: “Hơn nữa phương thuốc cổ truyền này không đắng như các loại thuốc khác, hòa được trong nước, không có vị gì, con uống thử xem.”

Nguyễn Bạc Vệ nhìn về phía bà cụ Nguyễn, hơi nhíu mày lại, khi ông ta nhìn thấy sự chờ mong trên mặt bà cụ Nguyễn thì vẫn nhận lấy uống một ngụm.

Nhưng ông ta cũng chỉ uống một ngụm, sau đó đặt xuống.

“Gần đây áp lực của Hạo Thần cũng rất lớn, ngủ cũng không ngon, nhưng con cũng biết tính tình của Hạo Thần, cho dù nó bị bệnh cũng sẽ không đi khám bác sĩ, càng không chịu uống thuốc, lát nữa Hạo Thần về nhà thì con nói nó cũng uống một chút để tối nay nó có thể ngủ ngon một giấc.” Bà cụ Nguyễn cũng không khuyên Nguyễn Bạc Vệ, chỉ là chuyển đề tài lên người Nguyễn Hạo Thần, khi bà cụ Nguyễn nói lời này thì trên mặt càng thêm lo lắng: “Mẹ thật sự lo lắng Hạo Thần sẽ mệt nhọc đến đổ bệnh.”

Nguyễn Bạc Vệ mím môi, trong con ngươi có chút áy náy.

“Đứa nhỏ Hạo Thần quá hiếu thắng, mọi chuyện phải làm tốt hơn người khác, hiện tại nó đã tiếp quản Nguyễn thị, áp lực rất lớn, nhưng hiện tại tình hình nhà họ Nguyễn như vậy cũng không ai có thể giúp nó.” Bà cụ Nguyễn thở dài một hơi, giọng nói rõ ràng càng thêm nặng nề.

Nguyễn Bạc Vệ nắm thật chặt hai tay lại, trong con ngươi tràn đầy áy náy, theo lý thuyết hiện tại ông ta là người chống đỡ cả nhà họ Nguyễn, nhưng ông ta lại đặt mọi thứ lên người Hạo Thần.

“Nhưng con cũng không cần quá lo lắng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã thông minh, đặc biệt xuất sắc, sau khi Nguyễn thị giao cho nó thì hoạt động rất tốt, nhưng áp lực lớn, gần đây mất ngủ đặc biệt nghiêm trọng, mẹ tìm phương thuốc này cho con, cũng cho nó, con cũng biết bởi vì chuyện năm đó nên nó vẫn luôn trách ba mẹ, ba mẹ nói thì nó không nghe, nó từ chối sự quan tâm của ba mẹ, haiz.” Bà cụ Nguyễn nói đến đây thì dùng sức thở dài một hơi: “Ba mẹ xử lý chuyện năm đó đã ảnh hướng không tốt đến Hạo Thần, nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy, ba mẹ cũng không có cách nào khác.”

“Chờ nó về nhà, con tâm sự với nó, nó vẫn rất tôn trọng con nên sẽ nghe lời con nói.” Bà cụ Nguyễn lại chậm rãi nói thêm một câu.

Nguyễn Bạc Vệ không nói gì, vẫn luôn im lặng, bà cụ Nguyễn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bà cụ Nguyễn biết chỉ cần ông ta không từ chối thì sẽ có hy vọng.

Bà cụ Nguyễn cũng không nói thêm nữa, bà ta hiểu rõ đứa con trai này, nói nhiều lại không tốt lắm.

“Mẹ đến phòng bếp xem đồ ăn, tối nay có nhiều món con thích.” Bà cụ Nguyễn tìm lý do, tạm thời rời đi.

Mấy năm nay, tuy rằng Nguyễn Bạc Vệ đồng ý gặp bà ta, nhưng mỗi lần cũng không nói chuyện với bà ta, bà cụ Nguyễn biết ông ta không thích bị quấy rầy.
 
Chương 1268


Chương 1268

“Cậu Thần, hai năm nay, cuối cùng ông đã trở về.” Kim Ngọc Ngân thấy bà cụ Nguyễn rời đi thì cẩn thận đi tới, đối với Nguyễn Bạc Vệ, ả rất sợ hãi.

Nhưng ả cũng biết rõ ở trong nhà này, chỉ cần giữ được Nguyễn Bạc Vệ thì cuộc sống mới có thể trôi qua tốt hơn.

Lúc trước Nguyễn Bạc Vệ đồng ý cho ả vào nhà họ Nguyễn chăm sóc ông ta, ả vốn cho rằng Nguyễn Bạc Vệ đã chấp nhận mình, nhưng không nghĩ tới, không lâu sau Nguyễn Bạc Vệ dọn đến viện điều dưỡng.

Cũng may ông cụ Nguyễn không nói ả rời khỏi nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Bạc Vệ cụp mắt xuống, không nhìn ả cũng không có bất cứ phản ứng nào, dường như không nghe thấy ả nói.

“Cậu Thần, bà cụ nói thuốc này tốt cho ông, ông uống nhiều một chút.” Kim Ngọc Ngân cũng không bất ngờ với thái độ của ông ta, Nguyễn Bạc Vệ vẫn luôn đối xử với ả như vậy, ả cầm chén trà trên bàn đưa tới trước mặt Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Bạc Vệ không nhận lấy, chỉ chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía ả, con ngươi rất lạnh, rất lãnh, giống như có thể đóng băng người khác.

Kim Ngọc Ngân nhìn con ngươi của ông ta thì hít sâu một hơi, tay bưng chén trà run rẩy.

ả biết Nguyễn Bạc Vệ không thích mình, từ trước đến nay chưa từng thích ả, không, ông ta không chỉ không thích ả mà thậm chí chán ghét ả, vô cùng chán ghét.

Hơn hai năm trước, sở dĩ ông ta đồng ý cho ả vào nhà họ Nguyễn, cũng không phải bởi vì lúc đó ông bị thương, yếu ớt, mà là bởi vì lúc đó ả có thứ ông ta muốn.

Sau khi ông ta lấy được thứ mình muốn thì dọn khỏi nhà họ Nguyễn vào viện điều dưỡng.

Sau đó ông ta không đuổi ả khỏi nhà họ Nguyễn là vì ả đã biết bí mật của ông ta, biết bí mật nằm sâu trong lòng Nguyễn Bạc Vệ.

Cho nên ả biết ông ta vốn không thể cho mình sắc mặt tốt.

Nhưng không sao cả, dù sao hiện tại ả ở nhà họ Nguyễn, ông ta cũng không thể đuổi ả đi.

Kim Ngọc Ngân cười cười, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt không còn vẻ lấy lòng, ngược lại càng thêm sự châm chọc: “Ông Vệ, đều nhiều năm như vậy, ông vẫn không quên bà ta.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này giọng điệu của Kim Ngọc Ngân đã thay đổi, cũng sửa lại xưng hô.

Khi Kim Ngọc Ngân nhắc tới ‘bà ta’ thì thầm cắn răng, khóe môi trào phúng càng thêm rõ ràng.

“Cút.” Nguyễn Bạc Vệ nheo mắt lại, khuôn mặt lập tức trầm xuống, từ cút kia được phát ra từ trong kẽ răng.

“Ông Vệ, đừng nóng giận, hiện tại ông đã về nhà thì cũng đừng đi nữa, chúng ta làm vợ chồng thật tốt.” Kim Ngọc Ngân nói có vẻ dịu dàng, nhưng đối với Nguyễn Bạc Vệ mà nói lại là sự uy hiếp.

Kim Ngọc Ngân biết rõ nếu Nguyễn Bạc Vệ ở lại nhà họ Nguyễn, tình cảnh của ả sẽ tốt nhiều, ả và con trai nhận được càng nhiều.

Nguyễn Bạc Vệ không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ả, trong con ngươi ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn không hề có cảm xúc.

“Ông Vệ, ông nói nếu Nguyễn Hạo Thần biết sự thật năm đó thì anh ta sẽ làm gì? Ông phải biết rằng hiện tại Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là đứa nhỏ chín tuổi năm đó.” Lúc này Kim Ngọc Ngân không hề sợ, dù sao cho dù ả làm gì thì Nguyễn Bạc Vệ sẽ không thích ả, chỉ biết chán ghét ả, vậy thì vì sao ả không lợi dụng quân cờ trong tay mình để cuộc sống của mình càng tốt hơn?

“Ông Vệ, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn giữ bí mật cho ông, hơn nữa vẫn luôn giữ kín, tôi làm như vậy là vì nể tình vợ chồng…” Khóe môi Kim Ngọc Ngân cười càng sâu, lúc này ả cố ý dừng lại, nhưng ý đồ lại vô cùng rõ ràng.

Tuy rằng Nguyễn Bạc Vệ không cưới ả, nhà họ Nguyễn cũng chưa bao giờ thừa nhận ả, nhưng dù sao ả từng là người phụ nữ của Nguyễn Bạc Vệ, hơn nữa ả còn sinh con trai cho Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Bạc Vệ vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn ả chậm rãi dời đi, không nhìn Kim Ngọc Ngân nữa.
 
Chương 1269


Chương 1269

“Ông Vệ, ông cứ suy nghĩ đi, tôi cũng không nói giỡn.” Kim Ngọc Ngân nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì rõ ràng ngẩn người.

ả cho rằng ông ta sợ hãi, lo lắng, nhưng phản ứng của ông ta làm cho ả không nắm chắc.

“Ông Vệ, ông biết rất rõ nếu Nguyễn Hạo Thần biết chuyện năm đó thì sẽ có hậu quả gì.” Kim Ngọc Ngân nảy sinh ác độc nói thêm một câu.

“Hai mươi năm, chuyện gì nên tới cũng phải tới.” Khóe môi Nguyễn Bạc Vệ hơi cong lên, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng, nhưng lại không nhìn về phía Kim Ngọc Ngân.

“Cô ở nhà họ Nguyễn cũng rất lâu rồi.” Nguyễn Bạc Vệ lời hơi dừng lại, sau đó chậm rãi bổ sung một câu.

Cơ thể Kim Ngọc Ngân lập tức cứng đờ, con ngươi lập tức trợn lên, ả đương nhiên biết Nguyễn Bạc Vệ có ý gì.

Ông ta không sợ bị vạch trần chuyện năm đó, hơn nữa nếu chuyện đó phơi bày ra thì ả cũng đừng nghĩ ở lại nhà họ Nguyễn.

ả đã sớm biết Nguyễn Bạc Vệ tàn nhẫn, sự tàn nhẫn có thể giết người một cách vô hình, ví dụ như Mộng Thu Quỳnh năm đó.

Dù sao Mộng Thu Quỳnh cũng là vợ hợp pháp của ông ta, mà ả chẳng là gì cả, năm đó ông ta có thể tàn nhẫn với Mộng Thu Quỳnh như vậy, tuyệt tình như thế, huống chi là ả?

ả biết rõ hiện tại Nguyễn Bạc Vệ thật sự có thể không quan tâm, nhưng ả không làm được.

“Ông Vệ, tôi chỉ đùa một chút, tôi biết thân phận và địa vị của mình, tôi chắc chắn sẽ không ép ông Vệ làm bất cứ chuyện gì.” Kim Ngọc Ngân lấy lại tinh thần, thái độ lập tức thay đổi.

“Cút.” Giọng nói Nguyễn Bạc Vệ lạnh băng lại vang lên.

“Được, được, tôi đi, tôi lập tức đi.” Lần này Kim Ngọc Ngân không dám nói thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Bạc Vệ ngồi trên xe lăn, con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt bàn, tĩnh mịch nặng nề.

Nguyễn Hạo Thần về nhà nhìn thấy Nguyễn Bạc Vệ như vậy.

Lúc này trong phòng khách chỉ có Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, sau đó đi tới đứng đối diện ông ta, anh nhìn ông ta lại không nói lời nào.

Nguyễn Bạc Vệ chuyển mắt nhìn về phía anh, khóe môi khẽ nhúc nhích: “Ngồi đi.”

Lúc này, giọng nói của ông ta rất trầm, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo như đối với Kim Ngọc Ngân ;úc nãy

Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, sau khi mẹ mất thì đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nói chuyện với anh.

Đáy lòng Nguyễn Hạo Thần hơi run rẩy, năm ấy anh chỉ có chín tuổi, sau khi mẹ đi thì anh càng khát vọng tình thương của ba, nhưng từ đó ba anh lại không quan tâm anh, không có ai biết anh đã trải qua những năm đó thế nào.

Nguyễn Hạo Thần đè xuống cảm xúc trong lòng, mặt không biểu cảm ngồi xuống, lại không nói gì.

Nhiều năm như vậy, hai ba con chưa từng nói chuyện với nhau, anh cũng không biết nên nói gì với ông ta.

“Gần đây áp lực rất lớn sao?” Ánh mắt Nguyễn Bạc Vệ lại nhìn về phía anh, ông ta nhớ mấy lời bà cụ Nguyễn nói nên lại chủ động mở miệng.

Nhiều năm chưa từng nói chuyện với con trai, vì thế Nguyễn Bạc Vệ cảm giác khó khăn
 
Chương 1270


Chương 1270

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ngước mắt nhìn ông ta.

Lúc này trong con ngươi của Nguyễn Hạo Thần mang theo sự kinh ngạc.

Nhưng sau đó trong con ngươi Nguyễn Hạo Thần lại thêm sự lạnh lẽo: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Một người ba không chủ động nói chuyện với anh suốt hơn hai mươi năm, bình thường từ chối gặp anh, đột nhiên chủ động nói với anh, hơn nữa còn là mấy lời quan tâm nên anh không thể không nghi ngờ trong đó có mục đích.

Nguyễn Bạc Vệ nhíu mày, khóe môi hơi mấp máy, sau đó lại mở miệng: “Không có.”

Câu nói này của ông ta rất đơn giản lại không rõ ràng, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại nhìn dáng vẻ của ông ta thì khóe môi hơi nhếch lên: “Vì cái gì đột nhiên đã trở lại?”

“Ông nội con cho người đón ba về nhà.” Nguyễn Bạc Vệ nói thật, không hề giấu giếm.

“Vì sao?” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, con ngươi khẽ lóe lên.

“Không biết.” Lúc Nguyễn Bạc Vệ nói lời này thì trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn không mang theo sự khác thường.

Nguyễn Hạo Thần nhìn ông ta thì đột nhiên cười cười, nụ cười vô cùng phức tạp, Nguyễn Hạo Thần biết lúc này Nguyễn Bạc Vệ không nói dối.

Bởi vì không cần thiết, một người ba chưa từng quan tâm anh hơn hai mươi năm thì không cần nói dối anh.

Nguyễn Hạo Thần không biết lúc này anh nên cảm thấy buồn rầu hay là may mắn.

Nguyễn Hạo Thần nhất thời không nói gì, Nguyễn Bạc Vệ cũng không mở miệng.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn về phía ấm trà trước mặt, đưa tay rót một chén trà sau đó đẩy đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Uống chén trà đi.”

Nguyễn Bạc Vệ có chút hổ thẹn với đứa con trai này, vẫn luôn có, bởi vì trong lòng áy náy, cho nên ông ta cố tình trốn tránh.

Hai mươi năm, ông ta trốn tránh hai mươi năm, trốn tránh trách nhiệm, mà con trai ông ta đã chống đỡ tất cả thay ông ta.

Mấy lời của bà cụ, còn có Kim Ngọc Ngân đã nói làm cho trong lòng ông ta càng thêm áy náy.

Nguyễn Hạo Thần choáng váng, hoàn toàn choáng váng, hai mươi năm qua, bình thường ba anh không nói một câu với mình, hôm nay chủ động rót trà cho anh uống?!

Anh cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng trên mặt Nguyễn Bạc Vệ không hề có sự khác thường.

Nếu nói có thì đó chính là sự áy náy, cảm giác áy náy của người ba với con trai, hơn nữa bởi vì áy náy nên muốn bù đắp.

Hai mươi năm không quan tâm, cho nên hôm nay ông ta muốn bù đắp sao!!

Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, cuối cũng vẫn đưa tay nhận lấy chén trà trong tay Nguyễn Bạc Vệ, sau đó uống hết một ngụm.

Anh chín tuổi, mẹ đi, cho nên anh càng khát vọng tình thương của ba hơn bất cứ ai.

Trước kia ba đối xử với anh rất tốt, đối xử với mẹ rất tốt, bởi vì năm đó xảy ra chuyện, ba mới hoàn toàn thay đổi thành người khác, anh hiểu trong lòng ba cũng đau khổ và buồn rầu, anh biết chuyện năm đó hoàn toàn đả kích đến mẹ, mà đối với ba cũng như thế.

Cho nên nhiều năm như vậy, tuy rằng ba không quan tâm anh nhưng anh chưa từng trách ba mình.

“Lần này về nhà mấy ngày?” Nguyễn Hạo Thần uống hết chén tfà, vẻ mặt cũng thả lỏng một chút, chủ động mở miệng.
 
Chương 1271


Chương 1271

Nguyễn Bạc Vệ không lập tức trả lời vấn đề của anh, hơi ngẩng đầu liếc về phía trên lầu một cái.

“Căn nhà này làm cho ba cảm giác vô cùng áp lực.” Một lúc sau Nguyễn Bạc Vệ chậm rãi nói một câu như vậy.

Căn nhà này làm cho ông ta áp lực, không chỉ là vì vài người trong nhà mà còn bởi vì rất nhiều chuyện trước kia.

Nguyễn Hạo Thần nghe ông ta nói thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, thật ra căn nhà này cũng làm cho anh cảm thấy ngột ngạt.

Cho nên sinh ra trong nhà họ Nguyễn cũng không phải là hạnh phúc mà là đáng thương.

Vì thế Nguyễn Hạo Thần sẽ không khuyên ông ta ở lại nhà họ Nguyễn.

“Con muốn kết hôn, chờ uống rượu mừng của con rồi về.” Nguyễn Hạo Thần nhìn con ngươi u ám của ông ta thì đột nhiên nói một câu như vậy.

Hôm nay anh đã tổ chức họp báo, tiếp theo anh chắc chắn sẽ nghĩ cách làm cho Tô Khiết gả cho mình, anh nghĩ sẽ không còn lâu nữa.

Nguyễn Bạc Vệ nghe anh nói thì đôi mắt rõ ràng sáng lên một chút.

“Chúc mừng con.” Nhưng Nguyễn Bạc Vệ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một tiếng chúc mừng, hai mươi năm, Nguyễn Bạc Vệ chưa từng quan tâm chuyện của con trai nên lúc này cảm thấy mình cũng không có tư cách quan tâm quá nhiều.

Cho nên ông ta cũng chỉ có nói một tiếng chúc mừng.

“Cảm ơn.” Nguyễn Hạo Thần cũng chậm rãi nói một câu, cuộc đối thoại này không giống như ba con, nhưng lại là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bọn họ nói chuyện bình thường.

Sau đó hai ba con lại không nói gì, dù sao hai mươi năm lạnh nhạt không phải muốn đến gần là có thể lập tức làm được.

“Hạo Thần, cháu trở về rồi sao? Lát nữa là có thể ăn cơm, hai đứa ăn trái cây trước đi.” Bà cụ Nguyễn đi ra, trong tay bưng một mâm trái cây.

Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn bà cụ Nguyễn sắc mặt hơi trầm xuống: “Con còn có việc nên đi trước.”

Có lẽ Nguyễn Hạo Thần nói lời này với Nguyễn Bạc Vệ.

Lúc trước bà cụ Nguyễn làm những chuyện đó đã khiến anh hoàn toàn lạnh lòng, hơn nữa hiện tại anh ngày càng đề phòng bà cụ Nguyễn.

Anh biết rõ đây là Hồng Môn Yến, anh đến đây chỉ muốn gặp ba mình, hiện tại anh đã gặp được, vậy thì cũng không cần phải ở lại nữa.

Nguyễn Hạo Thần nói xong thì đứng lên, nhưng sau đó anh cảm thấy hơi choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, tay anh vịn vào bàn trước mặt.

Nguyễn Hạo Thần ổn định cơ thể, nhưng lại cảm thấy choáng váng, cơ thể cũng có chút mềm nhũn, yếu ớt, nhất thời anh không có sức đứng thẳng người.

“Trong trà có thuốc sao?” Con ngươi Nguyễn Hạo Thần lập tức nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Bạc Vệ lạnh băng còn có thất vọng.

Ba hắn, hai mươi năm qua không hề quan tâm tới hắn, nay đột nhiên quan tâm chính là vì hạ thuốc hắn sao?

“Gần đây công việc của con áp lực lớn, thường xuyên mất ngủ, chỉ là thuốc an thần, có thể cho con ngủ ngon một giấc.” Nguyễn Bạc Vệ tin tưởng mấy lời bà cụ Nguyễn nói, cho nên ông ta cho rằng tình huống của Nguyễn Hạo Thần ngủ một giấc thì không sao.
 
Chương 1272


Chương 1272

Thật ra Nguyễn Bạc Vệ không nghĩ tới này phương thuốc này lại có hiệu quả như vậy.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, đột nhiên cười lớn, đúng vậy, gần đây anh có chút mất ngủ, nhưng không phải bởi vì công việc áp lực lớn, mà vì anh nhớ người phụ nữ của mình.

Cho anh uống thuốc để ngủ một giấc? Bọn họ coi anh là đứa trẻ ba tuổi sao?

Hơn nữa, anh có thể ngủ ngon ở nhà họ Nguyễn sao?

Nguyễn Hạo Thần lại nhìn Nguyễn Bạc Vệ một cái, trong con ngươi càng thêm lạnh lẽo, nhưng Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, mà nhanh chóng xoay người muốn rời đi.

Nguyễn Hạo Thần biết trong tình huống này, anh phải nhanh chóng rời đi.

Nhưng anh vừa bước đi thì cơ thể đột nhiên nghiêng qua một bên, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, sắc mặt cũng lập tức u ám.

“Người đâu, mau đỡ cậu chủ về phòng nghỉ ngơi.” Bà cụ Nguyễn lập tức dặn dò, trong con ngươi càng thêm quyết đoán.

Vì nhà họ Nguyễn, vì Nguyễn Hạo Thần, bà ta phải làm như vậy.

“Bà muốn làm cái gì?” Nguyễn Hạo Thần chuyển mắt nhìn về phía bà cụ Nguyễn, con ngươi vô cùng lạnh lẽo.

Hiện tại Nguyễn Hạo Thần gọi là lão phu nhân, mà không phải là bà nội.

“Hạo Thần, cháu mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Bà cụ Nguyễn lại nhìn anh, nhẹ giọng cười, nhìn vô cùng dịu dàng.

Nguyễn Hạo Thần còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ý thức hoàn toàn biến mất, đúng lúc có hai người đi tới đỡ anh.

“Đưa cậu chủ về phòng nghỉ ngơi.” Bà cụ Nguyễn lập tức dặn dò.

Trên mặt Nguyễn Bạc Vệ kinh ngạc, con ngươi ông ta nhìn chén trà trước mặt, lại nhìn về phía bà cụ Nguyễn: “Rốt cuộc trong trà này là cái gì?”

Ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như bà cụ Nguyễn.

“Mẹ đã nói rồi, chỉ là thuốc an thần.” Bà cụ Nguyễn chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Bạc Vệ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười: “Gần đây Hạo Thần thật sự quá mệt mỏi, để nó ngủ ngon một giấc đi?”

“Nó còn chưa ăn cơm, để bụng đói đi ngủ, mẹ đang quan tâm nó sao?” Nguyễn Bạc Vệ nhìn về bà cụ Nguyễn, con ngươi lập tức lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống.

“Vừa rồi con cũng nghe thấy nó vốn không định ở nhà ăn cơm, sau khi nó dọn ra ngoài thì rất ít về nhà ăn cơm, hiện tại nó ngủ ngon một giấc quan trọng hơn ăn cơm.” Bà cụ Nguyễn vừa nói vừa thở dài một hơi.

“Bác sĩ nói thuốc đó không hề có tác dụng phụ gì cho cơ thể, con cũng uống trà, theo lý thuyết phương thuốc không thể có hiệu quả nhanh như vậy, vậy thì chỉ có thể do Hạo Thần quá mệt mỏi mà thôi.” Bà cụ Nguyễn lại giải thích vài câu.

Nguyễn Bạc Vệ hơi híp mắt lại, vừa định mở miệng nói gì đó thì ông cụ Nguyễn đột nhiên đi tới.

“Sao vậy? Hiện tại con mới nhớ tới chuyện quan tâm con trai? Hai mươi năm qua, con không quan tâm đến nó, là ba đã nuôi lớn nó.” Ông cụ Nguyễn nhìn về phía Nguyễn Bạc Vệ, lời nói không hề thân thiết.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn về phía ông cụ, con ngươi lập tức lạnh lẽo, nhưng cũng không nói gì nữa.

“Ánh mắt của con là sao? Sao nào? Không muốn thấy ba? Không muốn thấy ba thì con cút về phòng mình đi.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng.

“Ông làm gì vậy?” Bà cụ Nguyễn liên tục khuyên ngăn, bà ta nhìn ông cụ Nguyễn một cái, sau đó đi tới sau lưng Nguyễn Bạc Vệ.
 
Chương 1273


Chương 1273

“Bạc Vệ, con về phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào có cơm thì mẹ gọi con.” Bà cụ Nguyễn đẩy xe lăn của Nguyễn Bạc Vệ, nghe có vẻ bàn bạc với Nguyễn Bạc Vệ, nhưng lại không chờ Nguyễn Bạc Vệ đồng ý đã đẩy Nguyễn Bạc Vệ về phía phòng của ông ta.

“Đừng làm chuyện gì tổn thương Hạo Thần.” Đôi mắt Nguyễn Bạc Vệ lóe lên, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm, cũng có chút lạnh lẽo.

“Hạo Thần là con trai của con, cũng là cháu trai của ba mẹ, con cũng biết ba con gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Hạo Thần, sao ba mẹ có thể tổn thương Hạo Thần.” Lúc bà cụ Nguyễn nói lời này thì giọng nói vô cùng dịu dàng.

Hơn nữa, lời nói của bà cụ Nguyễn rất có sức thuyết phục.

Hiện tại, nhà họ Nguyễn ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần thì không có ai chống đỡ được Nguyễn thị, cho nên cho dù xảy ra chuyện gì, ông cụ Nguyễn cũng không thể vứt bỏ Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này Nguyễn Bạc Vệ cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ này giống như bình thường ông ta uống thuốc ngủ.

Nếu thật sự chỉ là thuốc ngủ, nếu thật sự chỉ muốn cho Hạo Thần ngủ say thì cũng không có gì.

Vừa rồi Nguyễn Bạc Vệ cũng uống trà, nhưng ông ta chỉ uống một ngụm, hơn nữa lúc ông ta uống trà thì trong nước trà thật sự chỉ có một chút thuốc an thần, không, phải nói là thuốc ngủ.

Nhưng ông ta không biết vừa rồi Nguyễn Hạo Thần uống chén trà kia không chỉ có thuốc ngủ.

Lúc này Nguyễn Bạc Vệ cảm giác mí mắt hơi nặng, hơn nữa hai chân tàn tật, không thể động đậy, cho nên ông ta chỉ có thể để bà cụ đẩy mình về phòng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi bà cụ Nguyễn đẩy Nguyễn Bạc Vệ về phòng thì nói người dọn giường cho Nguyễn Bạc Vệ, bà ta nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Đã sắp xếp xong chưa?” Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn đi ra thì con ngươi nhanh chóng lóe lên.

“Ừ, đã sắp xếp xong, Cổ Doanh Doanh cũng sắp tới rồi.” Lúc này trên mặt bà cụ Nguyễn không hề do dự, chỉ có quyết đoán.

“Cách này của bà đúng là tốt.” Ông cụ Nguyễn lộ ý cười trên mặt: “Nhưng cũng may mắn Cổ Doanh Doanh đồng ý phối hợp.”

“Con bé muốn gả vào nhà họ Nguyễn chúng ta nên sẽ phối hợp, có ai ở thành phố A không muốn gả vào nhà họ Nguyễn chúng ta chứ?” Khi bà cụ Nguyễn nói lời này thì khóe môi mang theo sự đắc ý.

“Ừ, bà nói rất đúng, không có người phụ nữ nào không muốn gả đến nhà họ Nguyễn chúng ta, chúng ta chọn Cổ Doanh Doanh là may mắn của Cổ Doanh Doanh, cô ta nên biết ơn chúng ta.” Ông cụ Nguyễn càng đắc ý.

“Chờ gạo nấu thành cơm thì chuyện này đã định, nếu có thể mang thai thì càng tốt.” Ông cụ Nguyễn càng nói càng đắc ý, càng nói càng vui vẻ.

“Ông nhỏ giọng một chút.” Bà cụ Nguyễn kéo góc áo, nhắc nhở ông.

Ông cụ Nguyễn cũng ý thức được giọng mình có chút lớn nên im miệng.

“Ông chủ, cô Cổ đã tới.” Đúng lúc này, quản gia đưa Cổ Doanh Doanh vào phòng khách.

“Ừ, ông đi xuống trước đi.” Ông cụ Nguyễn cúi đầu đuổi quản gia rời đi.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Quản gia hơi giật mình, con ngươi nhanh chóng nhìn qua phòng khách, ngoại trừ ông cụ và bà cụ thì không có ai khác, trên mặt quản gia càng thêm khó hiểu, vừa rồi ông ta đã thấy cậu chủ về nhà.
 
Chương 1274


Chương 1274

Nhưng ông cụ nói ông ta ra ngoài, ông ta cũng không dám không nghe theo.

“Doanh Doanh, chuyện này tủi thân cho cháu rồi, nhưng hai nhà chúng ta đã quyết định hôn sự này, chuyện này trôi qua thì hai đứa có thể nhanh chóng kết hôn.” Bà cụ Nguyễn kéo tay Cổ Doanh Doanh, nhẹ giọng dặn dò.

Bà cụ Nguyễn muốn Cổ Doanh Doanh phối hợp với mình thì chắc chắn trước đó đã thuyết phục Cổ Doanh Doanh, Cổ Doanh Doanh tới đây có nghĩa là cô ta đã đồng ý.

Cho nên bà cụ Nguyễn nói câu này chỉ là lời khách sáo.

Khóe môi Cổ Doanh Doanh mím chặt lại, không nói gì, hai tay nắm chặt lại, nhìn có vẻ rất lo lắng, dường như còn có chút sợ hãi.

“Doanh Doanh, Hạo Thần ở trên đó, bà đưa cháu đi.” Bà cụ Nguyễn nhìn cô ta lo lắng thì khóe môi cong lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, xem ra Cổ Doanh Doanh là một đứa an phận.

Bà cụ Nguyễn càng muốn Hạo Thần cưới Cổ Doanh Doanh, đây là lựa chọn tốt nhất.

“Cháu, cháu sợ hãi.” Cổ Doanh Doanh không động đậy, cơ thể có chút cứng đờ, trên mặt cũng mang theo sợ hãi, thậm chí giọng nói có chút run rẩy.

Bà cụ Nguyễn nhìn dáng vẻ Cổ Doanh Doanh thì càng hài lòng, xem ra bọn họ chọn người thật sự không tệ.

“Doanh Doanh, bà biết lần đầu tiên của cô gái có chút sợ hãi, có chút lo lắng, bà cũng biết hiện tại hai đứa chưa kết hôn, chuyện này không quá thích hợp, nhưng bà sợ Tô Khiết lại dùng cách khác quyến rũ Hạo Thần nhà bà, bà sợ đến lúc đó Hạo Thần lại mắc bẫy của Tô Khiết, vì Hạo Thần nhà bà, vì hạnh phúc của hai đứa, đây là cách tốt nhất.” Bà cụ Nguyễn tận tình khuyên bảo Cổ Doanh Doanh.

“Doanh Doanh, coi như bà cầu xin cháu, cháu yên tâm, ngày mai bà lập tức tuyên bố hôn sự của hai đứa, nhanh chóng sắp xếp chuyện kết hôn, cháu yên tâm, nhà họ Nguyễn tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu.” Lúc này giọng nói của bà cụ Nguyễn vô cùng nhẹ nhàng.

“Cháu biết, cháu biết hai người rất tốt với cháu, cháu chỉ có chút sợ hãi.” Cổ Doanh Doanh thở dài, hai tay rõ ràng có chút run rẩy.

“Không cần sợ, cô gái nào cũng phải trải qua lần đầu tiên, Hạo Thần xuất sắc như vậy, cháu cũng thích Hạo Thần đúng không? Lần đầu tiên của mình cho người mình thích là một chuyện rất hạnh phúc.” Không thể không nói, bà cụ Nguyễn rất có tài ăn nói, miệng lưỡi trơn tru.

“Nào, bà đưa cháu đến phòng của Hạo Thần.” Bà cụ Nguyễn kéo tay Cổ Doanh Doanh muốn đưa cô ta lên lầu.

Cơ thể Cổ Doanh Doanh cứng đờ, bước đi mấy bước lại dừng lại, cơ thể đột nhiên run lên: “Cháu, cháu thật sự sợ hãi.”

“Nếu cháu tới đây thì chứng tỏ trong lòng cháu thích Hạo Thần nhà bà, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, cháu phải hiểu qua tối nay thì sẽ không có cơ hội như vậy.” Bà cụ Nguyễn cũng dừng lại nhìn cô ta, mang theo sự ép buộc.

“Doanh Doanh, hạnh phúc cần phải tự mình tranh thủ, có cơ hội thì không được bỏ lỡ.” Bà cụ Nguyễn lại nhấn mạnh một câu: “Nếu cháu bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào nữa.”

Cổ Doanh Doanh mím môi, dường như đã quyết định, chậm rãi gật đầu.

“Vậy thì mới đúng.” Lúc này bà cụ Nguyễn mới hài lòng cười, kéo Cổ Doanh Doanh đi lên lầu.

“Cháu vào đi, bà sẽ không vào, Hạo Thần cũng sắp tỉnh rồi.” Bà cụ Nguyễn đưa Cổ Doanh Doanh đến ngoài cửa phòng Nguyễn Hạo Thần.

Cổ Doanh Doanh nhìn bà cụ Nguyễn một cái, thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi gật đầu, cô ta đưa tay chạm vào tay cầm, tạm dừng một lát, sau đó mới vặn mở đẩy cửa vào.

Trong phòng, Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên giường, anh ngủ rất say, cô ta mở cửa nhưng anh không hề phát hiện.
 
Chương 1275


Chương 1275

Cổ Doanh Doanh cứng đờ đứng ở cửa, cũng không cất bước đi vào, bà cụ Nguyễn đứng sau lưng đẩy cô ta một cái, sau đó đóng cửa phòng lại.

Sau khi bà cụ Nguyễn đóng cửa phòng, sự lo lắng và sợ hãi trên mặt Cổ Doanh Doanh lập tức biến mất, khóe môi rõ ràng nở nụ cười đắc ý.

Cô ta nhìn Nguyễn Hạo Thần nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm của Nguyễn Hạo Thần.

Cổ Doanh Doanh càng cười sâu hơn.

Người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như thế, chói lọi như vậy, cô ta đã sớm thích anh.

Chẳng qua trước kia nhà họ Nguyễn và nhà họ Cổ không qua lại nhiều, vì thế cô ta vẫn không có cơ hội tiếp cận Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng cô ta không ngờ bà cụ Nguyễn lại chọn mình, còn tạo cho cô ta một cơ hội tốt như thế.

Hôm nay cô ta biết rõ Nguyễn Hạo Thần mở buổi họp báo, cô ta cũng nghe thấy những lời Nguyễn Hạo Thần nói.

Nhưng cô ta không thèm quan tâm, cô ta biết sinh ra trong nhà giàu thì mình không có quyền quyết định chuyện hôn nhân.

Cô ta cũng biết bà cụ Nguyễn không chỉ hạ thuốc Nguyễn Hạo Thần, không chỉ sắp xếp cô ta đến đây, bà cụ Nguyễn còn sắp xếp rất nhiều phóng viên, sáng mai chuyện cô ta và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau sẽ được công khai.

Đến lúc đó, Nguyễn Hạo Thần không muốn cưới cô ta cũng không được.

Cổ Doanh Doanh đi tới trước giường, đứng ở khoảng cách gần nhìn Nguyễn Hạo Thần, làm cho cô ta càng mê muội.

Cô ta biết hiện tại bà cụ Nguyễn hạ thuốc Nguyễn Hạo Thần, cho nên cô ta không hề lo lắng.

Cô ta biết sau đó cho dù cô ta không làm cái gì, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ…

“Cô ta vào rồi sao?” Ông cụ Nguyễn đứng chờ dưới lầu nhìn thấy bà cụ Nguyễn xuống dưới thì lập tức hỏi.

“Ừ, đã vào rồi.” Bà cụ Nguyễn nhìn ông khẽ cười: “Nhưng có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần con bé đi vào thì chuyện này đã thành công, Hạo Thần đã uống thuốc, nhưng có chút tủi thân cho Doanh Doanh, lần đầu tiên của cô gái, chỉ sợ Hạo Thần uống thuốc nên không thể khống chế tổn thương con bé.”

“Cổ Doanh Doanh là đứa trẻ tốt, chúng ta không chọn sai người, hiện tại cô gái giữ mình trong sạch như cô ta không nhiều lắm.” Ông cụ Nguyễn hiếm khi khen ngợi, chứng tỏ lúc này tâm trạng của ông ta rất tốt.

“Ừ, cho nên, chúng ta chọn không sai, chúng ta làm như vậy cũng không sai, sau này Hạo Thần sẽ hiểu, đến lúc đó Hạo Thần sẽ biết ơn chúng ta.” Bà cụ Nguyễn thở dài, lúc này trên mặt càng thản nhiên, càng cảm thấy mình không làm sai.

“Ừ, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy bọn họ.” Tâm trạng ông cụ Nguyễn rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Ừm, dặn dò người làm đi ra ngoài, bữa cơm này không cần ăn, chúng ta cũng về trước phòng đi.” Bà cụ Nguyễn liếc trên lầu một cái, bà ta cho Nguyễn Hạo Thần uống thuốc rất mạnh, sợ đến lúc đó tiếng động quá lớn, người làm nghe thấy cũng không tốt.

Ông cụ Nguyễn vô cùng nghe lời, đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, sau đó ông ta và bà cụ Nguyễn cũng đi lên lầu.
 
Chương 1276


Chương 1276

Lúc hai người đi qua phòng Nguyễn Hạo Thần thì dừng lại, dán vào cửa phòng muốn nghe tiếng động, nhưng lại không nghe thấy gì cả.

“Sao lại im ắng như thế?” Ông cụ Nguyễn nhíu mày, có chút lo lắng.

“Có lẽ Hạo Thần vẫn chưa tỉnh, Doanh Doanh xấu hổ, chắc chắn không chủ động làm truyện hay như vậy, chờ Hạo Thần tỉnh lại là được, chúng ta nên về phòng trước đi, đứng ở đây cũng không tốt.” Mặc dù bà cụ Nguyễn hơn bảy mươi tuổi, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, nếu thật sự nghe thấy tiếng gì cũng không thích hợp.

“Bà chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?” Ông cụ Nguyễn vẫn không quá yên tâm.

“Ông yên tâm, tôi tự mình chuẩn bị thuốc, thuốc đó rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Rõ ràng bà cụ Nguyễn rất có lòng tin về thuốc của mình.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Ông cụ Nguyễn nghe bà ta nói như vậy thì cũng yên tâm, hai người mới về phòng mình.

“Đúng rồi, đã sắp xếp phóng viên chưa?” Sau khi về phòng, bà cụ Nguyễn không nhịn được hỏi một câu.

Bà ta sợ tối nay Nguyễn Hạo Thần làm chuyện đó với Cổ Doanh Doanh cũng sẽ không đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh, cho nên bọn họ đã sắp xếp phóng viên, đến lúc đó phóng viên xông vào ‘bắt gian tại giường’, vậy thì chuyện này không cần lo lắng nữa.

Cho nên, sắp xếp phóng viên cũng rất quan trọng.

“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi.” Trên mặt ông cụ Nguyễn càng thêm đắc ý.

Lúc này, trong phòng Nguyễn Hạo Thần.

Cổ Doanh Doanh đứng ở trước giường, đợi một lát, cô ta muốn chờ Nguyễn Hạo Thần tỉnh lại, chờ Nguyễn Hạo Thần chủ động.

Nguyễn Hạo Thần chủ động, đến lúc đó mới có lợi cho cô ta.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn còn ngủ.

Cổ Doanh Doanh đứng lâu nên chân tê dại, con ngươi lóe lên ngồi xuống giường.

Cổ Doanh Doanh nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nguyễn Hạo Thần ở khoảng cách gần, ngửi thấy mùi vị đàn ông đặc biệt trên người anh, cô ta bản năng nuốt nước miếng một cái.

Nguyễn Hạo Thần vẫn ngủ, không tỉnh lại, cũng không động đậy.

Cuối cùng Cổ Doanh Doanh không nhịn được, chậm rãi đưa tay về phía Nguyễn Hạo Thần.

Cô ta muốn sờ lên mặt anh, nhưng cô ta vừa đi được nửa đường thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên động đậy.

Cổ Doanh Doanh giật mình, nhanh chóng thu tay lại, sau đó ngồi thẳng lưng ở mép giường.

Nguyễn Hạo Thần cũng không tỉnh lại, một tay dùng sức kéo áo sơ mi của mình, giật hai nút áo sơ mi ra.

Cổ Doanh Doanh không động đậy chờ anh tỉnh lại, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không tỉnh, anh giật hai nút áo xong thì bất động.

Cổ Doanh Doanh chuyển mắt nhìn về phía anh…

Cổ Doanh Doanh lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc cô ta không nhịn được, cô ta không muốn chờ đợi, bởi vì chờ đợi như vậy thì quá giày vò.

Cổ Doanh Doanh chủ động tới gần Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng đúng lúc này Nguyễn Hạo Thần đột nhiên mở mắt.

Lúc này, Cổ Doanh Doanh gần như mặt đối mặt với anh, cho nên anh đột nhiên mở to mắt, Cổ Doanh Doanh cũng thấy được.

“Anh tỉnh rồi sao?” Cô ta sửng sốt một chút, sau đó cười cười, cười xinh đẹp quyến rũ.
 
Chương 1277


Chương 1277

Nguyễn Hạo Thần cảm giác đầu mình rất đau, cảm giác cơ thể rất nóng, khó chịu lại điên cuồng.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại nhìn cô ta, nhưng lại cảm giác không nhìn rõ, môi anh khẽ nhúc nhích, bản năng gọi: “Tô Khiết.”

Cơ thể Cổ Doanh Doanh cứng đờ, anh và cô ta cách nhau rất gần, cơ thể cô ta lập tức cứng đờ, không đến gần nữa.

Cổ Doanh Doanh cắn chặt răng, bởi vì ghen tỵ nên đôi mắt đỏ lên.

Nhưng cô ta biết lúc này mình không thể phủ nhận, hôm nay Nguyễn Hạo Thần mở họp báo nói những lời đó, cô ta biết rất rõ, cho nên cô ta biết Nguyễn Hạo Thần thích Tô Khiết.

Nếu hiện tại cô ta nói mình không phải là Tô Khiết, sợ là Nguyễn Hạo Thần sẽ đẩy cô ta ra, tuy rằng Nguyễn Hạo Thần uống thuốc nhưng cô ta không thể để xảy ra sai sót gì.

Cho nên Cổ Doanh Doanh không nói gì, không phản bác, mà chỉ cúi đầu muốn hôn Nguyễn Hạo Thần.

Cổ Doanh Doanh không phủ nhận, con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên: “Tô Khiết, thật sự là em sao?”

Lúc này, đầu óc Nguyễn Hạo Thần choáng váng, có chút không biết mình đang ở đâu, hơn nữa lúc này anh rất đau đầu, thật sự không thấy rõ người trước mắt.

“Ừm.” Cổ Doanh Doanh thấy anh vẫn luôn hỏi thì thấp giọng lên tiếng, cô ta đáp rất nhỏ, rất nhẹ, cô ta sợ Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng khác thường, cho nên cô ta dùng giọng mũi.

Đương nhiên, cô ta cũng không dám nói thêm gì.

Khi nói chuyện, cô tiếp tục cúi đầu muốn hôn Nguyễn Hạo Thần.

Cô ta biết hiện tại Nguyễn Hạo Thần uống thuốc này, chỉ cần cô ta chủ động một chút thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ…

Nếu tối nay chuyện này thành công, ngày mai chuyện này được công khai, Nguyễn Hạo Thần nhất định phải cưới cô ta.

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô ta trả lời thì trong lòng vui vẻ: “Tô Khiết, thật sự là em…”

Cổ Doanh Doanh cảm giác được động tác của anh thì trong lòng mừng thầm, tuy rằng biết Nguyễn Hạo Thần coi mình là Tô Khiết, nhưng cô ta chỉ cần kết quả là được.

Nhưng sau đó động tác của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đẩy cô ta ra.

Anh đẩy cô ta qua một bên.

“Cô là ai?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đứng dậy nhìn cô ta một cái, con ngươi nheo mắt lại.

Cổ Doanh Doanh khiếp sợ nhìn anh, có chút khó tin, cô ta không thể tin được lúc này Nguyễn Hạo Thần lại đẩy cô ta ra.

Hơn nữa vừa rồi Nguyễn Hạo Thần không thấy rõ cô ta, cô ta thừa nhận mình là Tô Khiết, vì sao Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên nghi ngờ.

Cổ Doanh Doanh nhìn anh, con ngươi nhanh chóng lóe lên, cô ta không nói gì, mà nhanh chóng nhào về phía anh.

Dáng người của cô ta rất đẹp, lúc này dáng vẻ của cô ta cũng như vậy, cô ta không nhịn được cười.

Lúc này cô ta vô cùng tự tin.

Nhưng Cổ Doanh Doanh không nghĩ tới mình chưa kịp nhào lên người Nguyễn Hạo Thần thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, dùng sức đập vào gáy cô ta.
 
Chương 1278


Chương 1278

Cổ Doanh Doanh chỉ cảm thấy đầu ong ong một tiếng, sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cũng may lúc này Nguyễn Hạo Thần trúng thuốc, trên người không có nhiều sức lực, nếu không thì lần này đã đánh chết Cổ Doanh Doanh.

Nguyễn Hạo Thần cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt, thấy không rõ động tác, đầu óc choáng váng, hơn nữa cơ thể càng khó chịu.

Nguyễn Hạo Thần dùng sức nhéo mạnh lên cánh tay mình một cái, cơn đau đớn làm cho anh tỉnh táo không ít.

Anh lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm một dãy số, sau đó gọi đi.

Tiếng tút vang lên, bên kia không có người nghe, trên mặt Nguyễn Hạo Thần càng thêm sốt ruột, hiện tại anh đã khôi phục ý thức hơn một nửa, xem như tỉnh táo, cho nên anh biết trong chén trà kia là thuốc gì.

Dưới tình huống này, chỉ có một người có thể cứu anh, đó chính là Tô Khiết của anh.

Điện thoại tự động ngắt, Tô Khiết không nghe máy.

Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, tiếp tục gọi.

Lúc này Tô Khiết đang ở trong phòng tắm giúp bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ gội đầu, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng cô mới gội đầu được một nửa, không thể bỏ lại Vũ Kỳ để nghe điện thoại.

Mà bạn học nhỏ Đường Minh Hạo vẫn chưa về phòng, còn ở trong thư phòng lắp ráp mô hình.

Điện thoại lại vang lên, con ngươi Tô Khiết lóe lên.

“Mẹ, điện thoại của mẹ lại kêu lên.” Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ nhắm mắt lại, nhắc nhở cô.

“Ừm, mẹ nghe thấy rồi, mẹ giúp con gội sạch đầu trước đã.” Lúc này đầu Đường Vũ Kỳ đầy bọt xà phòng, không muốn xà phòng chảy vào mắt. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Khiết giúp Đường Vũ Kỳ gội đầu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng hai giây sau lại vang lên.

Bên kia Tô Khiết không nghe điện thoại, Nguyễn Hạo Thần ngày càng nóng nảy, anh chỉnh lại quần áo của mình, sau đó đứng dậy muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện lúc này hai chân của anh không có sức lực, không thể đi đường.

Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo mắt, nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, hai mắt híp lại, anh sợ hãi, sợ khi pháy tác hoàn toàn sẽ không tự chủ được nữa.

Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây, anh cảm giác ý thức lại bắt đầu buông lỏng, thân thể càng thêm khó chịu, không chỉ ăn mòn thân thể anh mà còn ăn mòn ý chí của anh.

Anh gọi lại lần nữa cho Tô Khiết.

Lần này, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.

“A lô.” Tô Khiết thấy đó là cuộc điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, hơi kinh ngạc, không phải ngạc nhiên vì anh gọi cho cô mà là vì anh liên tục gọi, không có bất kỳ khoảng nghỉ nào.

“Tô Khiết.” Lúc này, hơi thở của Nguyễn Hạo Thần hiển nhiên không ổn định lắm, cho nên giọng nói cũng rất không bất ổn.

“Anh sao vậy?” Tô Khiết nghe được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh, đôi mắt cô khẽ nheo lại.

“Tôi thấy không ổn.” Giọng nói Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, trong giọng nói đó có chút đau đớn, nhưng cũng có chút ấm ức.

“Anh sao vậy? Anh bị bệnh à?” Tô Khiết nghe được giọng nói của anh không đúng, rất không đúng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Tôi bị đánh thuốc.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn có phần tỉnh táo.

Nguyễn Hạo Thần biết tình huống của mình bây giờ là như thế nào.
 
Chương 1279


Chương 1279

“Bị đánh thuốc? Bị đánh thuốc gì vậy?” Bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Khiết đột nhiên siết chặt, đôi mắt hơi tròn lại.

“Loại thuốc chỉ em mới có thể giải.” Khi Nguyễn Hạo Thần nói lời này, anh khẽ cười, đúng vậy, chỉ có cô mới có thể cứu anh.

Chỉ mình cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh đang đùa em sao?” Tô Khiết thầm thở dài, lúc này cô nghe thấy có chuyện không hay xảy ra với anh, nhưng cô cũng nghe được tiếng cười của anh.

Vì những hành vi khác nhau của cậu ba Nguyễn, cô có phần nghi ngờ là cậu ba Nguyễn đang giả vờ lừa cô.

“Không phải nói đùa, Tô Khiết, đến đây, mau đến đây.” Nguyễn Hạo Thần hô hấp càng gấp gáp, anh cảm thấy thân thể càng ngày càng khó chịu.

“Anh đang ở đâu?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, tuy rằng nghi ngờ nhưng cũng không nhịn được mà hỏi, anh bảo cô đi qua, anh cũng nên nói cho cô biết anh đang ở đâu chứ.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Nguyễn Hạo Thần dừng lại, đôi mắt nhìn chung quanh, nhớ tới chuyện trước đó, sắc mặt trầm xuống: “Tôi đang ở nhà tổ nhà họ Nguyễn.”

“Anh đang ở nhà tổ nhà họ Nguyễn?” Tô Khiết kêu lên, anh tới nhà tổ nhà họ Nguyễn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng anh bị đánh thuốc ở nhà tổ nhà họ Nguyễn ư?

Tô Khiết có chút nghi ngờ về điểm này.

Nguyễn Hạo Thần luôn đề phòng ông cụ Nguyễn, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, anh cũng nên cảnh giác với ông ta.

Trong tình huống này có người ở nhà họ Nguyễn có thể đánh thuốc anh sao? Anh có thể bị lừa sao?

“Nguyễn Hạo Thần, với năng lực của anh, ở nhà họ Nguyễn ai có thể đánh thuốc anh chứ?” Tô Khiết âm thầm thở dài hỏi những nghi ngờ trong lòng, anh thật sự sẽ không tạo ra lý do để lừa gạt cô chứ?

Nghe những gì cô nói, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt trùng xuống, đúng vậy, nếu hôm nay ba anh không trở về thì anh đã không bao giờ trở về nhà họ Nguyễn, nếu không có ba anh, anh sẽ không bao giờ bị đánh thuốc.

Nhưng anh không muốn nói những lời này, cho dù là Tô Khiết, anh cũng không muốn nói.

“Nguyễn Hạo Thần, anh không giả vờ để lừa em đúng chứ?” Tô Khiết không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Tô Khiết quá biết năng lực của Nguyễn Hạo Thần, có thể đánh thuốc anh, khả năng không bị anh phát hiện là rất thấp, rất thấp, mà ở nhà họ Nguyễn, không thể đánh thuốc anh ở nhà họ Nguyễn dù có mối quan hệ của anh với rất ít người ở nhà họ Nguyễn.

“Không, Tô Khiết, tôi không giả vờ, tôi thực sự bị đánh thuốc.” Nguyễn Hạo Thần thở ra, hơi thở rõ ràng có chút gấp.

Đúng vậy, việc đánh thuốc Nguyễn Hạo Thần thật sự không đơn giản như vậy, hôm nay nếu người đó không phải là ba anh, anh sẽ không bao giờ bị lừa.

“Ở nhà họ Nguyễn có người bỏ thuốc anh, anh sẽ không phát hiện ra sao?” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên, cô tuyệt đối không tin sẽ có khả năng đó.

“Nhưng bây giờ tôi bị trúng chiêu rồi.” Nguyễn Hạo Thần không giải thích mà chỉ nói ra sự tình hiện tại, khi nói ra lời này, Nguyễn Hạo Thần lại mỉm cười.

Có thể là bởi vì lúc này ý thức không rõ ràng, một số cảm xúc cũng không thể giải thích được, đương nhiên nụ cười của Nguyễn Hạo Thần lúc này phần lớn là muốn chế giễu, nhưng bởi vì bị đánh thuốc, giọng nói của anh lúc này có chút mềm mại, có chút run rẩy, không thể nghe thấy quá nhiều cảm xúc.
 
Chương 1280


Chương 1280

Nhưng nụ cười của anh rất rõ ràng và trong sáng.

“Ý anh là anh đã phát hiện ra, biết nó có độc mà vẫn uống?” Nghe được lời nói của anh, nghe được ý cười của anh, lông mày Tô Khiết khẽ cau lại, ý của anh là như vậy sao?

Ý anh là như thế? Phải không?

Nguyễn Hạo Thần lại nở nụ cười, tìm được một người vợ thông minh như vậy, ầy, có lúc thật sự là bất lực: “Tô Khiết, tôi chờ em cứu tôi, chờ em cứu tôi.”

Lúc này Nguyễn Hạo Thần cũng không có giải thích, lại là cười, càng nghe càng là cố ý.

“Anh cố tình uống thuốc rồi bảo em cứu? Nguyễn Hạo Thần, anh có bị điên không?” Tô Khiết đột nhiên có chút khó chịu, người này biết người nhà họ Nguyễn là người như thế nào, lại biết có độc, vậy mà vẫn uống?

Nếu là chất độc thì sao? Có phải sẽ đầu độc anh chết luôn không?

“Tô Khiết, cho dù là tôi cố ý, em cũng không thể bỏ mặc tôi, hiện tại chỉ có em mới có thể cứu tôi.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần càng thêm khó chịu, anh cảm giác chính mình không khống chế được nữa rồi.

Cho nên, vào lúc này, cô không thể bỏ mặc anh.

Khi Nguyễn Hạo Thần nói lời này, anh cũng không nghĩ nhiều, có thể nói là không nghĩ qua, chỉ thuận theo lời của Tô Khiết.

Lời nói của anh không khác gì là anh đã thừa nhận anh cố ý.

Tô Khiết thở ra dữ dội, sao bây giờ cô lại muốn đánh anh đến vậy? Người này thực sự gì cũng dám làm.

“Em không quan tâm, ai thích quan tâm thì cứ quan tâm.” Tô Khiết không khỏi mắng một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Đến nhà họ Nguyễn, làm sao anh có thể không đề phòng? Anh biết là có vấn đề còn uống, vậy sao không uống đến chết luôn đi.

Không hiểu vì sao trong lòng Tô Khiết đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa ác độc, cô dù muốn khống chế cũng không thể khống chế được.

Nguyễn Hạo Thần, tên khốn kiếp này, có cái gì là không làm được không?

Hay, anh biết đó là loại thuốc này nên cố ý uống? Sau đó cố ý bảo cô cứu anh?

Người đàn ông này thực sự có vấn đề về não sao?

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp máy, thở ra kịch liệt, thân thể rất khó chịu, nằm ở trên giường nhìn trần nhà, ánh mắt có chút uể oải, anh phát hiện ý thức của mình bây giờ rõ ràng hơn rất nhiều, cơ thể anh cũng khỏe hơn một chút.

Thật ra anh không muốn muốn cô trong tình huống này, cũng không muốn ép buộc cô, nhưng trong tình huống này, anh chỉ nghĩ đến cô, chỉ có cô, cho nên anh mới gọi cho cô.

Lúc này cô đã cúp điện thoại của anh, anh cũng còn hơi tỉnh nên không muốn cô đến.

Chỉ là cơ thể quá khó chịu, anh muốn đợi một lát, sau đó đi bệnh viện, có lẽ bệnh viện sẽ có cách.

Mặc dù Tô Khiết vừa tức giận cúp cuộc gọi, nhưng càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Trước đây cô đã từng bị hạ loại thuốc đó, bị chuốc loại thuốc đó cô không thể kiểm soát được bản thân.

Tô Khiết thở dài thườn thượt, cô cầm chặt điện thoại trong tay, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào điện thoại trong tay.

Cô nghĩ đến hơi thở của Nguyễn Hạo Thần vừa rồi không bình thường, nghĩ đến khi Nguyễn Hạo Thần nói giọng của anh không bình thường.

Tô Khiết thầm mắng trong lòng, cuối cùng không nhịn được lại bấm số của Nguyễn Hạo Thần, cho dù anh thật sự cố ý uống thuốc, cô thật sự có thể bỏ mặc anh sao?

Cho dù anh không xảy ra chuyện gì thì ít nhất cô cũng nên đi qua xem xét, thật sự không ổn, ít nhất cô cũng có thể đưa anh đến bệnh viện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom