Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 601


Chương 602


Người có thể khiến Khiết Khiết nhà anh ra mặt đòi lại công bằng không nhiều, anh và Khiết Khiết quen biết nhiều năm như vậy nhưng trước giờ cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này của Khiết Khiết, đương nhiên lão đại cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.



Tại sao lại cứ là Nguyễn Hạo Thần đặc thù?


Anh ở trong lòng mặc niệm cho lão đại hai giây.


Nhưng anh ủng hộ tất cả quyết định của Khiết Khiết nhà anh.


“Anh cảm thấy anh ta cần em đòi lại công bằng cho anh ta sao?” Tô Khiết khẽ sững sốt, cô đòi lại công bằng cho Nguyễn Hạo Thần?




Nguyễn Hạo Thần cần cô đòi lại công bằng sao? Rõ ràng không cần.


Cô chỉ vì khiến ông cụ Nguyễn nhanh chóng chuyển cổ phần Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần, sau đó cô liền có thể thành công rút lui.


“Quả thực không cần.” Mộ Dung Tri khẽ sững sờ, theo lý mà nói Nguyễn Hạo Thần quả thực không cần, Nguyễn Hạo Thần không biết mạnh hơn anh bao nhiêu lần.


“Khiết Khiết, em thật sự định ly hôn với Nguyễn Hạo Thần sao?” Mộ Dung Tri hỏi câu này có vài phân thăm dò, anh muốn biết trong lòng Tô Khiết rốt cuộc nghĩ thế nào.


“Đương nhiên, chúng em là hiệp nghị kết hôn, trên hiệp nghị viết rất rõ ràng.” Tô Khiết không nghĩ nhiều, trả lời rất trực tiếp, cô lại liếc nhìn hiệp nghị vừa ký, hiệp nghị mới viết càng rõ ràng hơn, Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phần của Nguyễn Thị xong thì họ sẽ lập tức ly hôn.


Đây là hi vọng của Nguyễn Hạo Thần, cũng là hi vọng của cô.


Khóe môi Mộ Dung Tri khẽ nhếch, hiệp nghị? Hai người rõ ràng đã ngủ chung rồi, còn nói hiệp nghị cái gì.


Đương nhiên, lời này Mộ Dung Tri nhất định không thể nói rõ, anh ngẫm nghĩ, lại thử hỏi: “Vậy hiệp nghị của hai người có viết rõ, lúc em và Nguyễn Hạo Thần ly hôn có thể phân bao nhiêu tài sản của anh ta không?”


Tô Khiết khẽ nhướn mày, trong hiệp nghị của họ không viết điểm này, hiệp nghị cũ không viết, hiệp nghị mới cũng không viết.


Cho nên Tô Khiết trước giờ chưa từng nghĩ tới điểm này.


Nhưng mà, cô nhớ tới tối qua Nguyễn Hạo Thần dụ cô thay đổi hiệp nghị, cô cảm thấy mình không hung hăng gõ cho anh một cái, dường như có chút đáng tiếc.


Đương nhiên, tiền của cậu ba Nguyễn, cô sợ là có mạng cầm, không hẳn có mạng xài, cho nên, vẫn là bỏ đi.


Tiên bạc đối với cô mà nói, đủ xài là được, tiền cô kiếm được đủ để cô và hai bảo bối dùng rồi.


“Không liên quan tới anh, không có chuyện gì thì em cúp đây.” Tô Khiết quá hiểu rõ sự tò mò của Mộ Dung Tri, chuyện này dù sao cũng liên quan tới riêng tư của cô và Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết không nói nhiều.


“Khiết Khiết đợi chút, em liên lạc với lão đại rồi sao?” Mộ Dung Tri nhớ tới lão đại đáng thương nhà anh bây giờ còn đang ở thành phố A, vẫn chưa biết là tình huống gì? Bên anh cũng tra không ra bất kỳ tin tức gì, có lẽ Khiết Khiết biết gì đó.


“Không có, sao vậy? Học trưởng xảy ra chuyện gì rồi sao? Các anh không ở cùng nhau?” Tô Khiết trước giờ mẫn cảm, vừa nghe thấy lời này của anh, liền nghe ra không đúng.


Mộ Dung Tri âm thâm thở dài, trong lòng lại cảm thán cho lão đại nhà mình, lão đại nhà anh cả trái tim đêu ở trên người Khiết Khiết, lúc nào cũng quan tâm chuyện của Khiết Khiết.


Nhưng Khiết Khiết đối với lão đại…
 
Chương 602


Chương 603


Anh cảm thấy Khiết Khiết bây giờ còn để tâm đến chuyện của Nguyễn Hạo Thần hơn chuyện của lão đại nhiều.



Khiết Khiết cũng muốn đòi lại công bằng cho Nguyễn Hạo Thần rồi, mặc dù Khiết Khiết không thừa nhận, nhưng giọng điệu vừa rồi, thái độ đó của Khiết Khiết đều biểu hiện ra cảm giác đó.


Có lẽ Khiết Khiết không nghĩ quá nhiêu, nhưng anh biết, Khiết Khiết ít nhất trong tiêm thức cảm thấy thái độ của ông cụ Nguyễn đối với Nguyễn Hạo Thần không công bằng.


Khiết Khiết mà anh biết quả thực lương thiện, nhưng Khiết Khiết anh biết tuyệt đối là người có lý trí nhất, lại bất bình cho Nguyễn Hạo Thần mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần, chuyện này bình thường sao? Bình thường sao?


Rõ ràng không bình thường, hơn nữa là rất không bình thường.




Anh cảm thấy, Khiết Khiết thật sự sắp bị hồ ly Nguyễn Hạo Thần bắt đi rồi.


Bắt đi người không nói, chỉ sợ con hồ ly Nguyễn Hạo Thần cũng muốn bắt cả lòng Khiết Khiết đi.


Anh hi vọng nhìn thấy Khiết Khiết hạnh phúc, nhiều năm như vậy trước giờ chưa từng có ai có thể bước vào lòng Khiết Khiết, nhưng Nguyễn Hạo Thần chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã làm được.


Đây là bản lĩnh của Nguyễn Hạo Thần, cũng là duyên phận của hai người họ.


Mộ Dung Tri cảm thấy có chút chuyện, anh vẫn là không nên nói.


“Học trưởng rốt cuộc thế nào rồi?” Tô Khiết thấy anh vẫn không nói chuyện, cô cho rằng chuyện đặc biệt nghiêm trọng, không nhịn được lại truy hỏi một câu: “Mộ Dung Tri, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Lão đại bây giờ đang ở thành phố A.” Mộ Dung Tri vốn không muốn nói, nhưng Tô Khiết đã hỏi, nếu anh không nói, anh sợ Tô Khiết sẽ lo lắng, nhưng anh chỉ nói lão đại ở thành phố A, không nói chuyện Nguyễn Hạo Thần phong sát lão đại. Anh không thể khiến Khiết Khiết khó xử chen giữa Nguyễn Hạo Thần và lão đại.


“Học trưởng ở thành phố A?” Lúc Tô Khiết nói câu này, giọng nói có chút ngoài ý muốn, rõ ràng cô thật sự không biết.


Nguyễn Hạo Thần từ thư phòng quay lại vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy câu này của cô.


Đầu kia điện thoại, Mộ Dung Tri nghe thấy lời của Tô Khiết lại mặc niệm ba giây cho lão đại nhà mình.


Lão đại làm tất cả đều vì Khiết Khiết, lão đại ở thành phố A lâu như vậy rồi, Khiết Khiết lại không hề biết!


“Gọi điện thoại với ai đó?” Cậu ba Nguyễn mở cửa, vào phòng, đi thẳng tới bên cạnh Tô Khiết, thật tự nhiên ôm cô vào lòng.


Lúc cậu ba Nguyễn nói lời này, là áp sát vào điện thoại của Tô Khiết nói, anh không để ý để người bên kia điện thoại nghe thấy.


Có lẽ nên nói, anh chính là cố ý để người bên đầu kia điện thoại nghe thấy.


Nghe thấy lời vừa rồi của Tô Khiết, anh có thể đoán ra người đang nói chuyện điện thoại với cô tuyệt đối là người của Đường Bách Khiêm. Đã là người của Đường Bách Khiêm, hẳn là người cùng chung chí hướng với anh ta, nếu không, người đó sẽ không nói cho Tô Khiết biết Đường Bách Khiêm đang ở thành phố A.


Đã là người của Đường Bách Khiêm, vậy chính là kẻ địch của anh.


Người muốn bắt vợ anh đi đều là kẻ địch của anh, điểm này cậu ba Nguyễn biểu thị không chút nghi ngờ.


Đâu bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri bỗng nhiên nghe thấy giọng đàn ông, ngây ra thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã hồi hồn, nghĩ tới người đàn ông đó nhất định là Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 603


Chương 604


Tay Mộ Dung Tri trượt vài cái trên điện thoại, lại không cúp, thực ra anh ta chính là muốn nghe xem Nguyễn Hạo Thần sẽ nói gì, muốn biết Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết ở chung thế nào.



Nguyễn Hạo Thần áp vào bên tai Tô Khiết, khẽ nói: “Nhớ anh rồi sao?”


Giọng nói đó, giọng điệu đó, lời thì thầm đó, tràn đầy nhu tình.


Vì lúc này điện thoại trong tay Tô Khiết vừa khéo đặt bên tai, cho nên lời của Nguyễn Hạo Thần cũng truyền tới trong tai Mộ Dung Tri rất rõ ràng.


Mộ Dung Tri cứng ngắc, nhất thời chỉ cảm thấy người nổi đây da gà, mẹ nó, người đó thật sự là Nguyễn Hạo Thần sao?




Thật cmn biến thái, anh ta không có chuyện gì làm mà nhớ Nguyễn Hạo Thần!!


Sau đó, Mộ Dung Tri lại nghe thấy tiếng hôn.


Mộ Dung Tri sững sốt, con ngươi nhanh chóng lóe lóe, sau đó bỗng nhiên hồi thần.


Lời vừa rồi của Nguyễn Hạo Thần không phải nói với anh ta, mà là nói với Khiết Khiết? Chỉ là vừa khéo thông qua điện thoại truyền tới tai anh ta?


Cho nên, vừa nãy thật ra là Nguyễn Hạo Thần đang thầm thì với Khiết Khiết.


Không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần còn rất biết dỗ con gái.


Con ngươi Tô Khiết khẽ lóe, khóe môi không nhịn được nhếch lên, muốn cúp điện thoại, nhưng tay cậu ba Nguyễn bỗng nhiên nắm chặt tay cô, vừa khéo ngăn cản động tác cúp điện thoại của cô.


“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng làm loạn…” Tô Khiết trực tiếp trừng mắt anh, thông minh như cô, đương nhiên hiểu rõ tâm tư nhỏ của anh.


Người nay sao ngày càng ấu trĩ vậy chứ, cô thật sự rất nhớ nhung cậu ba Nguyễn lạnh nhạt, trầm ổn cơ trí trước đây, có thể trả lại cậu ba Nguyễn trước đây không?


“Thế nào? Vẫn xấu hổ? Chúng ta là vợ chồng, tối nào cũng ngủ cùng nhau, sao còn ngượng ngùng như vậy?” Cậu ba Nguyễn ôm cô, lại khẽ hôn lên môi cô, cười vô cùng mờ ám.


Lời này của cậu ba Nguyễn chính là cố ý nói cho người bên đầu kia điện thoại nghe, tốt nhất là thông qua người nghe điện thoại lúc này truyền tới Đường Bách Khiêm, để Đường Bách Khiêm rõ ràng Tô Khiết là người phụ nữ của anh, sớm đã hoàn toàn thuộc vê anh rồi.


“…” Mộ Dung Tri bên đầu kia điện thoại hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, xem ra Khiết Khiết nhà anh và Nguyễn Hạo Thần ở chung với nhau rất không tệ!


Đương nhiên Mộ Dung Tri cũng hiểu rõ tâm tư của Nguyễn Hạo Thần, cho nên anh ta nhất định sẽ giúp Nguyễn Hạo Thần truyền lời cho lão đại.


Mặc dù anh ta biết tâm ý của lão đại đối với Khiết Khiết, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Nói cho lão đại biết, để lão đại từ bỏ sớm chút cũng tốt.


Tô Khiết trực tiếp cúp điện thoại, có chút bất mãn trừng mắt Nguyễn Hạo Thần: “Nguyễn Hạo Thần, anh có ấu trĩ hay không?”


Sao cô lại cảm thấy Nguyễn Hạo Thần ngày càng thụt lùi chứ, giống một đứa bé ba tuổi.


“Em yêu à, anh thế này gọi là tình thú.” Cậu ba Nguyễn nhếch môi, mặt đầy tươi cười, anh dựa sát vào bên tai cô, chậm rãi thủ thỉ, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, lại tràn đây mờ ám.


Ấu trĩ sao? Anh không cảm thấy ấu trĩ chút nào, hơn nữa anh cảm thấy những chuyện này phải làm.


“Tình thú? Em thấy anh nên gọi là cầm thú.” Tô Khiết trực tiếp liếc anh trắng mắt, nhớ tới tra tấn hằng ngày của anh, cô cảm thấy từ cầm thú này rất thích hợp với anh.


“Tình thú? Em thấy anh nên gọi là cầm thú thì có.” Tô Khiết trừng anh một cái, Tô Khiết nghĩ đến chuyện mỗi ngày chịu sự giày vò của anh thì cảm thấy từ thú vật này vô cùng thích hợp với anh.
 
Chương 604


Chương 605


“Vợ muốn nói gì cũng được, nhưng tôi chỉ cầm thú với một mình vợ tôi mà thôi…” Cậu ba Nguyễn không hề tức giận, cười càng hả hê.



“Nguyễn Hạo Thần, anh im miệng lại.” Tô Khiết đỏ mặt lên, cô thật sự không nghe nổi nữa, người này càng nói càng đi xa.


Cậu ba Nguyễn rất nghe lời im lặng, nhưng miệng cậu ba Nguyễn lại không dừng lại, môi anh hôn nhẹ lên tai cô.


“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện với anh.” Tô Khiết hơi dùng sức tránh anh ra rồi đi về phía trước mấy bước cách anh một chút.


“Tôi cũng đang làm chuyện đứng đắn.” Cậu ba Nguyễn rất không vui vì cô cách xa, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.




Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, cô không để ý đến anh, cầm một bản thỏa thuận đặt trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Bản thỏa thuận này có hiệu lực không?”


“Đương nhiên là có.” Con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên, không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ cô phát hiện điều gì?


Thật ra sáng nay phản ứng cô nhìn bản thỏa thuận này khiến anh rất bất ngờ, cho nên trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, cho nên lúc này cô đột nhiên hỏi làm cho anh có cảm giác sợ khiếp vía.


“Ừ”” Tô Khiết gật đầu, chỉ khẽ lên tiếng cũng không nói gì nữa, trên mặt không có gì khác thường.


Sau đó cô cất bản thỏa thuận đi, nhưng lần này cô không cố giấu giếm nữa, mà đặt bản thỏa thuận vào tủ đầu giường.


Nếu có hiệu lực thì mọi chuyện dễ dàng hơn, cô vốn không muốn chờ tới kỳ hạn một năm, cô vẫn nghĩ cách nhanh chóng giải quyết chuyện cổ phần Nguyễn Thị thông qua ông cụ Nguyễn, sau đó sẽ đưa hai bé cưng rời đi.


Cho nên đối với cô thì bản thỏa thuận mới hay bản thỏa thuận cũ cũng không có gì khác nhau.


Đương nhiên cô cũng biết nếu muốn làm cho ông cụ Nguyễn giao cổ phân Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là một chuyện đơn giản.


Cô thấy ông cụ Nguyễn cũng không định buông tay, không muốn giao Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa cô biết rõ ông cụ Nguyễn vô cùng cực kỳ không hài lòng mình, cho nên cô làm chuyện càng khó khăn hơn.


Nhưng cho dù khó thế nào thì cô vẫn phải làm, bởi vì hiện tại đây là con đường duy nhất.


Mà cô tự nhiên cũng có cách của mình, nhưng cách này cân phải đi từng bước một.


Lúc này Tô Khiết càng bình tĩnh, cậu ba Nguyễn càng lo lắng, anh cảm giác bản thỏa thuận lần này vẫn chưa đủ, anh cảm thấy, anh cần phải đê phòng tốt hơn.


Cho nên hiện tại là thời điểm tranh thủ từng phút từng giây…


Thật ra lúc nãy trong phòng sách, Nguyễn Hạo Thần đã làm không ít chuyện.


Ví dụ như anh điều thư ký Lưu đến nước R một thời gian, thư ký Lưu tạm thời không thể quay về được, cho nên cô muốn tìm thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn là việc không thể thực hiện được.


Anh cũng đã sắp xếp ông cụ bên kia rồi, hiện tại anh chuyển mười phần trăm cổ phần Nguyễn Thị đang nắm giữ sang cho mẹ.


Anh rất hiểu ông cụ, cho nên anh biết ông cụ sợ nhất điêu gì, chán ghét nhất cái gì, không đồng ý chuyện gì.


Vì thế anh biết từ đó ông cụ tuyệt đối không chuyển cổ phần Nguyễn Thị sang cho mình.
 
Chương 605


Chương 606


Đương nhiên, mặc dù như vậy thì anh vẫn phải đê phòng cẩn thận, bởi vì anh biết rõ người phụ nữ mình cưới thật sự quá thông minh.



Tô Khiết cũng không nói gì về bản thỏa thuận nữa cũng không có ý kiến gì, nhưng cô có chút lo lắng hai bé cưng.


Tô Khiết vẫn không nhận được điện thoại của Hứa Dinh Dinh thì hiểu được Tịch Xuyên chắc chắn chưa rời khỏi.


Tô Khiết không nhịn được nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, mấy người đàn ông này bị sao vậy chứ?


Ban ngày không cần đi làm sao?


“Sao em dùng ánh mắt đó nhìn anh ?” Nguyễn Hạo Thần thấy ánh mắt cô nhìn mình thì lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt đó của cô có ý gì?




Sao anh cảm giác hình như mang theo một chút ghét bỏ chứ?


“Anh không cần đi làm kiếm tiền sao?” Bởi vì khoảng thời gian này, mỗi ngày người nào đó cũng ở nhà nên Tô Khiết không có một chút thời gian tự do, trong lòng vô cùng không vui.


“Sao vậy? Em sợ tôi không có tiền nuôi em?” Nguyễn Hạo Thần nhìn dáng vẻ của cô thì khóe môi hơi cong lên: “Yên tâm, tôi sẽ nuôi em, nuôi cả đời.”


Nuôi cô? Nuôi cô cả đời?


Tô Khiết nghe anh nói lời này thì trong lòng đột nhiên rung động một chút, trên bản thỏa thuận mới của anh và cô có viết rõ ràng, chỉ cân anh lấy được cổ phân của Nguyễn Thị thì bọn họ sẽ ly hôn, hơn nữa trên bản thỏa thuận còn viết rõ nếu lúc đó anh không ở thành phố A hoặc bận rộn thì thư ký Lưu sẽ giúp ly hôn.


Cho nên anh nói cả đời từ đâu ra chứ?


Cô cảm thấy gân đây cậu ba Nguyễn làm việc ngày càng không đáng tin cậy, bản thỏa thuận vốn rất tốt, anh lại cố tình sửa lại, hơn nữa sửa tới sửa lui cũng không khác bao nhiêu, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.


Cho nên lúc này cậu ba Nguyễn nói mấy lời như thế, Tô Khiết vốn không để trong lòng.


Nhưng đúng lúc này điện thoại cậu ba Nguyễn đột nhiên vang lên.


Cậu ba Nguyễn nhìn màn hình hiển thị thì lông mày nhíu lại, tốc độ này thật là nhanh.


“Tên khốn kiếp, mày có ý gì? Mày muốn ông tức chết sao? Mày mau chạy về đây.” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng ông cụ Nguyễn lập tức truyền tới.


Bởi vì giọng ông cụ Nguyễn rất lớn, đúng lúc Tô Khiết ngôi gân cậu ba Nguyễn nên nghe rõ ông cụ Nguyễn nói.


Tô Khiết bản năng híp mắt lại, ông cụ Nguyễn ngày càng nóng nảy.


Nhưng tuy rằng bình thường tính tình ông cụ Nguyễn không tốt lắm, nhưng cũng hiếm khi nổi giận như thế, Nguyễn Hạo Thần đã làm chuyện gì chọc ông cụ Nguyễn nổi giận vậy chứ?


“Tôi phải về nhà tổ một chuyến, em…” Nguyễn Hạo Thần đã sớm nghĩ đến chuyện ông cụ sẽ gọi điện thoại cho mình, cũng sớm nghĩ kỹ cách đối phó rồi.


Nói là cách đối phó, vậy thì nên nói là anh thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.


Không thể không nói vì sự thay đổi trong bản thỏa thuận mới nên cậu ba Nguyễn đúng là liều mạng.


Nguyễn Hạo Thần biết lần này trở về thì ông cụ chắc chắn không có sắc mặt tốt, cho nên anh muốn Tô Khiết ở nhà.


“Em trở về với anh.” Nhưng anh còn chưa nói xong thì Tô Khiết cắt ngang anh nói.


Tô Khiết gần như buột miệng thốt ra.


“… Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, con ngươi lóe lên, cô hiếm khi chủ động như thế.
 
Chương 606


Chương 607


Cô đang lo lắng anh sao?



Dường như anh vừa thấy trên mặt cô có một chút lo lắng.


Cậu ba Nguyễn phát hiện ra chuyện này nên vô cùng vui vẻ.


“Sao vậy?” Tô Khiết thấy anh vẫn luôn nhìn cô không nói lời nào thì cảm thấy khó hiểu.




“Đi thôi.” Nguyễn Hạo Thần cười khẽ, đột nhiên đổi ý, có anh ở đây thì còn có thể làm gì người phụ nữ của mình chứ? Cho dù là ông cụ Nguyễn cũng không thể làm gì vợ của anh.


Cho dù là ông cụ Nguyễn cũng không thể làm gì vợ của anh.


Cùng lúc đó nhà của Hứa Dinh Dinh.


Tịch Xuyên vẫn ăn vạ không chịu đi, Hứa Dinh Dinh thật sự không làm gì được anh ta nên cuối cùng chỉ có thể mặc kệ anh ta, vì vậy Tịch Xuyên đã dọn đồ của mình đến đây, hiển nhiên là chuẩn bị ở lâu dài.


Đường Minh Hạo thấy vậy cũng không nhịn được kinh ngạc thán phục, quả nhiên muốn theo đuổi vợ thì cần phải mặt dày, mặt dày mày dạn đúng là cách có hiệu quả.


Lúc đầu mẹ Dinh Dinh còn đuổi người, hiện tại cũng giúp đỡ Tịch Xuyên thu xếp đồ đạc, bạn học nhỏ Đường Minh Hạo suy nghĩ sau này bọn họ muốn trải qua thế giới hai người thì có ngại nó và Vũ Kỳ vướng víu hay không? Có đuổi nó và Vũ Kỳ ra khỏi nhà hay không?


Lúc này Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh cùng thu xếp đồ đạc, trong lòng vô cùng vui mừng. Thật ra lúc trước anh ta cố ý bày đồ đạc lung tung lên làm cho Hứa Dinh Dinh không nhìn nổi, phải đi tới giúp anh ta sắp xếp.


Tịch Xuyên cảm thấy mình ngày càng thông minh.


Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên, Tịch Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó đi ra khỏi phòng đến ban công mới nghe điện thoại.


“Cậu chủ, bà chủ biết cậu và cô Hứa lại ở bên nhau rồi…” Điện thoại vừa kết nối thì quản gia Ngô thấp giọng nói.


“Chú Ngô, chú nói tôi và cô Hứa lại ở bên nhau? Ý của chú là trước kia tôi và cô ấy từng ở bên nhau sao?” Tịch Xuyên rất nhạy cảm nắm lấy thông tin trong lời nói của quản gia Ngô, tuy rằng anh ta cảm giác trước kia mình chắc chắn quen biết Hứa Dinh Dinh, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán.


Đối với những chuyện mình không nhớ trước kia thì anh ta đã hỏi Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh cũng không nói.


“…” Quản gia Ngô bên kia im lặng một lúc, cuối cùng không đành lòng thấp giọng nói: “Phải, lúc trước cậu chủ có đưa cô Hứa vê nhà, nói không phải là cô Hứa thì không cưới, bà chủ không đồng ý, lúc đó cậu chủ quyết định rời khỏi nhà họ Tịch, sau đó cậu chủ vào Nguyễn Thị.’ “Chú Ngô, lúc trước tôi gặp tai nạn xe nên mất trí nhớ, có phải mẹ và Nguyễn Trà My đã đuổi Hứa Dinh Dinh đi đúng không?”


Tịch Xuyên không phải là đồ ngốc, tuy rằng anh ta chỉ ở bên cạnh Hứa Dinh Dinh một ngày nhưng lại có thể cảm nhận rõ tình yêu Hứa Dinh Dinh đối với mình, cho nên anh ta không khó đoán được lúc trước Hứa Dinh Dinh chắc chắn không muốn rời khỏi anh ta.


“Vâng.” Không phải quản gia Ngô gây chia rẽ, mà ông ta cảm thấy cậu chủ có quyên biết chuyện năm đó, nếu cậu chủ hỏi thì ông ta không thể lừa gạt cậu chủ.


“Tôi biết rồi.” Trên mặt Tịch Xuyên càng lạnh lẽo, quả nhiên là như thế.


“Cậu chủ, hiện tại bà chủ chắc chắn không đồng ý cậu và cô Hứa ở bên nhau, bà chủ nói cho dù xảy ra chuyện gì, hôn lễ của cậu và cô Nguyễn sẽ không thay đổi, hình như nhà họ Nguyễn bên kia đã bàn bạc điều kiện gì đó với bà chủ, hơn nữa nếu hôn lễ có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Nguyễn cũng sẽ không bỏ qua, cho nên cậu chủ phải chuẩn bị tâm lý.” Trong giọng nói của quản gia Ngô tràn đầy lo lắng.


Khóe môi Tịch Xuyên nở nụ cười lạnh, tuy rằng anh ta mất một phần ký ức nhưng cũng không có nghĩa anh ta không biết mẹ mình và nhà họ Nguyễn làm những chuyện gì.
 
Chương 607


Chương 608


“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ.” Trên mặt Tịch Xuyên càng thêm quyết đoán.



Trước kia anh ta không biết cũng không sao, hơn nữa anh ta nghĩ đến mẹ chống đỡ nhà họ Tịch nhiêu năm như vậy cũng không dễ dàng, cho nên cuối cùng anh ta mới đồng ý.


Nhưng hiện tại anh ta đã có người mình thật sự muốn cưới, người mình muốn bảo vệ, anh ta tuyệt đối không thể đồng ý.


“Cậu chủ, bà chủ đã biết chuyện hai đứa bé, bà chủ nói A Thụy đi lấy tóc của hai đứa bé làm xét nghiệm ADN, bà chủ nói A Thụy làm chuyện này, tôi sợ sẽ làm hai đứa nhỏ bị thương…” Quản gia Ngô đã ở nhà họ Tịch ba mươi mấy năm, ông ta hiểu rất rõ tác phong của bà Tịch, đây cũng là nguyên nhân ông ta gọi điện thoại cho Tịch Xuyên.




Sắc mặt Tịch Xuyên trâm xuống, chẳng những mẹ muốn chia rẽ anh ta và Hứa Dinh Dinh, mà còn muốn làm tổn thương hai đứa nhỏ?


Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, trong lòng đã quyết định xong.


Sau khi Tịch Xuyên kết thúc cuộc gọi với quản gia Ngô thì lập tức gọi cho cậu ba Nguyễn.


Điện thoại vừa được kết nối, Tịch Xuyên đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh ba, em muốn chuyển tài sản trên danh nghĩa em cho người phụ nữ của em.”


Anh hiểu mẹ mình, sở dĩ bà ta muốn anh ta cưới Nguyễn Trà My là vì nhìn trúng tài sản ít ỏi nhà họ Nguyễn mà anh ta vốn không đặt vào mắt.


Nếu đã như vậy thì vì sao anh ta không cho phụ nữ của mình nắm giữ tài sản chứ Có được khối tài sản vượt xa bọn họ.


Anh ta muốn nhìn xem đến lúc đó nhà họ Nguyễn còn muốn bắt nạt người phụ nữ của anh ta thế nào? Anh ta muốn xem đến lúc đó mẹ còn ghét bỏ cô hay không?


Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, anh ta đảm bảo sau này nhất định ngày càng đặc sắc!!


“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần khựng lại một giây, sau đó trầm thấp lên tiếng.


Anh không hỏi Tịch Xuyên bất cứ vấn đề gì, tuy rằng cổ phần của Tịch Xuyên không bằng anh, nhưng trong công ty cũng có sức ảnh hưởng lớn, mà Nguyễn Hạo Thần lại không hỏi một tiếng.


Lúc cậu ba Nguyễn đồng ý với Tịch Xuyên thì đột nhiên chuyển mắt nhìn Tô Khiết một cái, lúc trước sao anh không nghĩ tới cách này chứ?


Nếu anh chuyển tài sản trên danh nghĩa mình cho Tô Khiết thì cô và anh sẽ trói buộc với nhau, cô muốn ly hôn cũng không được.


Cậu ba Nguyễn nghĩ vậy thì khóe môi từ từ cong lên, ý kiến này không tệ, khi nào quay vê anh sẽ sắp xếp.


Lúc này cậu ba Nguyễn đang lái xe, đeo tai nghe điện thoại, cho nên Tô Khiết không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng cô cảm giác ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía mình có vẻ kỳ lạ, không biết vì sao cô có cảm giác mình bị anh bán đi vậy.


“Anh ba, cảm ơn anh.” Tịch Xuyên nghe thấy Nguyễn Hạo Thần không chút do dự đồng ý thì trong lòng thật sự rất biết ơn, anh biết rõ anh ta làm như vậy sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ với công ty, nhưng anh ba lại không hê hỏi một câu, đồng ý với anh ta.


Đây là lòng tin cũng là sự dung túng của anh ba với anh ta.


“Anh ba, hôm nào em đưa người phụ nữ của em, anh mang theo chị dâu, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, em cảm giác cô ấy và chị dâu sẽ rất hợp nhau.” Tịch Xuyên nói chuyện chính xong thì bắt đầu không nghiêm túc, tuy rằng anh ta biết hai đứa nhỏ không phải là của mình nhưng vẫn không nhịn được khoe khoang nói: “Còn có hai bé cưng đáng yêu nữa, em cũng muốn cho anh ba gặp mặt, ha ha ha…”


Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức âm trầm xuống, có phải vừa rồi anh đồng ý quá dễ dàng hay không?
 
Chương 608


Chương 609


“Không phải anh ba muốn chị dâu sinh con sao, em dám cam đoan chị dâu thấy hai bé cưng thì nhất định vô cùng tình nguyện sinh một đứa cho anh ba.” Rốt cuộc Tịch Xuyên không phải là người không có lương tâm nên nói thêm một câu.



“Cậu chắc chắn?” Nguyễn Hạo Thần lại không nhịn được nhìn Tô Khiết một cái.


“Em vô cùng chắc chắn, anh ba không tin thì đến lúc đó thử một lần.” Trong giọng Tịch Xuyên đây ý cười, anh ta chưa bao giờ biết anh ba cũng có lúc đáng yêu như thế.


“Ừ, cậu chọn thời gian và địa điểm đi.” Hiển nhiên cậu ba Nguyễn đã đồng ý.




Hiện tại đối với cậu ba Nguyễn mà nói, chỉ cần liên quan đến cách sinh con có hiệu quả thì anh sẽ không chút do dự đồng ý.


Tịch Xuyên nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì sửng sốt một chút, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, anh ta có cảm giác anh ba ngày càng không giống như anh ba trước kia.


Nhưng anh ba như vậy thì càng đáng yêu.


Đương nhiên cũng bởi vì chị dâu, anh ba và anh ta giống nhau, đều là vì người phụ nữ của mình.


Tịch Xuyên cúp điện thoại, định về phòng tìm Hứa Dinh Dinh, nhưng anh ta đột nhiên xoay người thì thấy Đường Minh Hạo đang đứng sau lưng mình, anh ta giật mình một cái: “Sao con ở chỗ này?”


“Con nghe ba gọi điện thoại.” Vẻ mặt Đường Minh Hạo rất tự nhiên lại thản nhiên đến mức làm cho người ta tặc lưỡi.


“Không có ai nói cho con biết không thể nghe lén người khác nói chuyện sao?” Tịch Xuyên không nhịn được cười, nghe lén anh ta gọi điện thoại mà còn có thể nói thẳng thừng như thế? Thằng nhóc này cũng thật là.


Cũng vô cùng điên cuồng, sao anh ta cảm thấy thằng nhóc này có vẻ rất giống với anh ba, điên cuồng giống nhau.


“Con không nghe lén, con vẫn luôn đứng ở đây nghe quang minh chính đại, nhưng tính cảnh giác của ba quá kém nên không phát hiện ra, mẹ con nói nếu kẻ địch bắt được cơ hội thì không phải kẻ địch sai, mà là lỗi của mình, cho nên ba không thể trách con, muốn trách thì trách chính mình.” Đường Minh Hạo nói lý lẽ rõ ràng, đương nhiên không phải mẹ nói với nó, mà lúc mẹ và Mộ Dung Tri nói chuyện thì nó nghe thấy.


“…” Tịch Xuyên nhất thời thế nghẹn họng không trả lời được.


Rốt cuộc đứa bé nghịch ngợm này của nhà ai vậy? Rốt cuộc đã dạy dỗ thằng bé thế nào?


“Đúng rồi, ba chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh, ba không sợ có một ngày mẹ Dinh Dinh đá mình đi sao?” Đường Minh Hạo nghe thấy vừa rồi Tịch Xuyên nói muốn chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh thì cảm thấy kinh ngạc, cũng làm cho nó có chút khâm phục Tịch Xuyên.


Đương nhiên nó biết mẹ Dinh Dinh không phải là người như vậy, nhưng nó cố ý nói cho Tịch Xuyên nghe?


“Cô ấy có làm gì thì ba cũng bằng lòng, không cần con lo.” Tịch Xuyên vừa bị thằng bé đả kích nên trong lòng có chút không vui, vì vậy lúc này phản kích lại.


Nhưng lời này cũng đủ chứng minh thái độ của Tịch Xuyên.


Khóe môi Đường Minh Hạo hơi giật, người này đúng là trẻ con, nhưng lúc này trong lòng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo đưa ra kết luận.


Tịch Xuyên thật sự yêu mẹ Dinh Dinh, mà Nguyễn Hạo Thần cũng không yêu mẹ, theo như nó biết thì sau khi Nguyễn Hạo Thần và mẹ kết hôn cũng chưa hề đưa thứ gì cho mẹ.
 
Chương 609


Chương 610


“Ba vừa nói muốn đưa chúng con đi gặp Nguyễn Hạo Thần sao?” Đường Minh Hạo vừa so sánh như thế thì đột nhiên có thành kiến với Nguyễn Hạo Thần.



“Con được phép gọi là Nguyễn Hạo Thần sao? Đó là anh ba của ba, ba gọi là anh ba thì con phải gọi là…” Tịch Xuyên hơi nhíu mày, nghĩ đến chuyện xưng hô.


“Gọi cho ba.” Đường Minh Hạo đột nhiên nói một câu.


“…” Tịch Xuyên sửng sốt, có thể tùy tiện gọi ba sao? Sao đứa nhỏ này gặp ai cũng gọi là ba chứ? Thói quen này không tốt lắm.


“Con gọi ba là ba, người đó là anh ba của ba, vậy là ba của con, cho nên con cũng có thể gọi là ba.” Thật ra bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nghĩ trước mắt nên gọi Nguyễn Hạo Thần là ba, dù sao hiện tại Nguyễn Hạo Thần là chồng hợp pháp của mẹ.




Nhưng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo không nhắc đến chuyện này với Tịch Xuyên.


Ở một chỗ nào đó trong thành phố A cũng có loại xưng hô như vậy, một cách gọi thân thiết, gọi ba của anh em là ba lớn, ba hai…


Cho nên Đường Minh Hạo nói cũng coi như hợp lý.


“Được rồi, chờ hai người gặp nhau thì con có thể gọi là ba.” Tịch Xuyên không nhịn được ngả ngớm một chút, anh ta thầm nghĩ đến lúc đó hai bé cưng vừa gặp anh ba đã gọi ba thì không biết có thể dọa anh ba hay không?


Bởi vì em gái muốn nhận ba, đương nhiên Đường Minh Hạo biết sở dĩ em gái muốn nhận ba là vì muốn mẹ có thể ở bên cạnh bé, cho nên nó làm anh thì phải nghĩ cách giúp em gái.


Nhưng Đường Minh Hạo nhìn ra được Tịch Xuyên và mình nghĩ không cùng một chuyện, nhưng lúc này Đường Minh Hạo cũng không nói thêm gì.


“Đúng rồi, con đừng nói chuyện ba chuyển tài sản cho mẹ Dinh Dinh.” Đường Minh Hạo nghe thấy nhưng Tịch Xuyên không lo lắng, nhưng anh ta sợ Hứa Dinh Dinh biết, anh ta cảm thấy nếu Hứa Dinh Dinh biết chuyện này thì nhất định sẽ không đồng ý.


Anh ta vốn dĩ muốn bí mật tiến hành thần không biết quỷ không hay.


“Được rồi, con không nói, có thể thành công hay không là phụ thuộc vào ba.” Đường Minh Hạo nhàn nhạt liếc anh ta một cái.


Đôi mắt Tịch Xuyên chớp chớp, hiểu được ẩn ý trong lời nói của thằng nhóc này.


“Nếu không thì con giúp ba một chút.” Tịch Xuyên là người thông minh, lập tức ngồi xổm trước mặt Đường Minh Hạo, vẻ mặt lấy lòng nhìn nó.


Thằng nhóc này vô cùng rất khôn ngoan, chắc chắn sẽ có cách.


Thằng nhóc này như vậy thông minh, không biết di truyền ai? Không biết anh thân sinh cha mẹ rốt cuộc là người nào?


Tịch Xuyên biết Hứa Dinh Dinh yêu thương hai bé cưng này nhất, nếu Minh Hạo đồng ý giúp đỡ thì việc này chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.


“Được rồi, con thấy ba thật sự yêu mẹ Dinh Dinh nên con giúp ba một lần.” Từ trước đến nay bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất hiểu lẽ phải.


“A, quá tuyệt vời.” Lúc này Tịch Xuyên cười giống như trẻ con.


“Đúng rồi, ba chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh, có phải sau này định thu mua công ty nhà Nguyễn Trà My hay không?” Nhưng sau đó bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lại nói một câu làm cho người ta kinh ngạc.


Tịch Xuyên hoảng sợ, nụ cười trên mặt cũng rớt mất.


Sao thằng nhóc này biết kế hoạch tiếp theo của anh ta? Có phải lúc nãy anh ta lỡ miệng nói ra, thằng nhóc này nghe thấy hay không?
 
Chương 610


Chương 611


Nhưng lúc nãy anh ta rõ ràng không nhắc đến chuyện đó.



Lúc này tâm trạng Tịch Xuyên không thể chỉ miêu tả bằng từ kinh ngạc.


“Nếu trước đó ba không có ý định như vậy thì con sẽ khinh thường ba.” Đường Minh Hạo nhìn dáng vẻ của Tịch Xuyên thì liếc mắt xem thường.


“Ừm, ba thật sự có ý định như thế, nhưng sao con biết được?” Nếu Đường Minh Hạo đã nói trúng thì Tịch Xuyên cũng giấu giếm nữa, hơn nữa thái độ của anh ta hoàn toàn thay đổi, không hề xem Đường Minh Hạo là trẻ con.




Hiện tại anh ta muốn biết vì sao thằng nhóc này biết được?


“Nếu ba chỉ chuyển tài sản cho mẹ Dinh Dinh thì sẽ lặng lẽ không một tiếng động không cho ai biết, nếu ba muốn làm những người đó biết, hơn nữa đả kích những người đó thì cách tốt nhất chính là dùng danh nghĩa của mẹ Dinh Dinh thu mua công ty nhà họ Nguyễn, một mũi tên bắn ba đích.” Đường Minh Hạo phân tích rất đúng chỗ, chứng minh nó không phải ngẫu nhiên đoán được.


Hai mắt Tịch Xuyên trợn to, nhìn chằm chằm nó, giống như đang nhìn quái vậy, vẻ mặt tràn đầy khó tin.


Thằng nhóc thật là lợi hại, rốt cuộc là con nhà ai? Rốt cuộc người nào có thể sinh ra đứa bé thông minh như thế? Thật là vô cùng lợi hại.


“Sao, sao con biết những chuyện này?” Lúc Tịch Xuyên hỏi những lời này thì giọng nói mang theo sự run rẩy, bởi vì quá kinh ngạc nên không nhịn được run rẩy.


“Con học với mẹ.” Khi Đường Minh Hạo nhắc tới mẹ thì khuôn mặt nhỏ không nhịn được kiêu ngạo.


Mẹ là chuyên gia ngành tâm lý tâm lý học, từ nhỏ nó đã mưa dầm thấm lâu, hơn nữa nó cũng đi theo mẹ học rất nhiều, nó có thể nhìn thấu một người đang suy nghĩ gì trong lòng cũng không phải là chuyện khó.


“Mẹ con? Mẹ con là ai, mẹ con làm gì?” Tịch Xuyên nhìn Đường Minh Hạo thì con ngươi lóe lên, trong lòng anh ta thầm nghĩ người mẹ thế nào mới có thể dạy một đứa bé như vậy?


“Mẹ con là nhà tâm lí học tội phạm.” Đường Minh Hạo cũng không nói tên mẹ ra, nhưng lại trả lời một vấn đề khác của Tịch Xuyên.


“Nhà tâm lí học tội phạm? Phụ nữ? Thật là lợi hại, khó trách con giỏi như vậy.” Khóe mắt Tịch Xuyên không nhịn được giật giật, khó trách anh ta luôn cảm thấy thằng nhóc này có thể lập tức đoán trúng suy nghĩ trong lòng mình, thì ra có một người mẹ là nhà tâm lí học tội phạm, xem ra bình thường thằng nhóc này đi theo mẹ mình học không ít.


Tịch Xuyên cũng không biết Tô Khiết còn có thân phận là nhà tâm lí học tội phạm, nếu Tịch Xuyên biết thân phận này của Tô Khiết, nói không chừng lúc này sẽ liên kết với nhau.


Nhưng trên thực tế ngoại trừ Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần, những người khác cũng không biết chuyện này.


Đến bây giờ cậu năm Tào cũng không tin Tô Khiết là nhà tâm lí học tội phạm đã giúp mình phá án trước đó.


“Vậy con thì sao? Ba con làm gì?” Bây giờ lòng hiếu kỳ của Tịch Xuyên hoàn toàn được khơi dậy.


Có một người mẹ lợi hại như vậy thì ba chắc chắn lợi hại hơn? Người đàn ông nào dám cưới một phụ nữ là nhà tâm lí học tội phạm chứ?


Đường Minh Hạo khẽ mím môi, ba của nó? Đến bây giờ nó cũng không biết ba ruột của mình là ai?


Bởi vì mẹ cũng không biết, sao nó biết được chứ?


“Ba con làm kinh doanh.” Lúc này bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lại nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần, dù sao hiện tại Nguyễn Hạo Thần là chồng hợp pháp của mẹ.
 
Chương 611


Chương 612


Trước mắt mà nói thì bạn học nhỏ Đường Minh Hạo có thành kiến rất lớn với cậu ba Nguyễn, nhưng thời điểm quan trọng luôn nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần.



Điều này làm cho Đường Minh Hạo có chút buồn bực.


Phạm vi kinh doanh quá rộng, hơn nữa người làm kinh doanh quá nhiều, Tịch Xuyên cũng không nghĩ nhiêu, hơn nữa Hứa Dinh Dinh đã dặn dò phải giữ bí mật thân phận của hai bé cưng, ngay cả anh ta cũng phải giữ bí mật.


Hứa Dinh Dinh không nói cho anh ta, anh ta muốn biết tin tức từ trong miệng của thằng nhóc này là chuyện không thể nào, nhưng anh ta cảm thấy có thể tìm một cơ hội đi hỏi bạn học nhỏ Vũ Kỳ, nói không chừng có thể hỏi được thông tin quan trọng.




Anh ta cảm thấy Vũ Kỳ ngốc nghếch đáng yêu hơn nhiều.


Từ trước đến này Tịch Xuyên nói là làm, anh ta lập tức gọi cho luật sư riêng của mình, dặn dò luật sư chuẩn bị hợp đồng đưa đến đây cho anh ta.


Nếu Đường Minh Hạo đều đã biết, thậm chí cũng biết rõ mục đích của anh ta thì Tịch Xuyên không hề che giấu trước mặt Đường Minh Hạo nữa, vì thế Tịch Xuyên gọi điện thoại trước mặt Đường Minh Hạo.


Đôi mắt Đường Minh Hạo khẽ chớp chớp, hành động đúng là rất nhanh, mẹ Dinh Dinh thật là hạnh phúc.


Nếu có một người đàn ông có thể đối xử với mẹ như thế, nó tuyệt đối sẽ không chút do dự gả mẹ cho người đó.


Còn Nguyễn Hạo Thần thì hừ …!


Đương nhiên Tịch Xuyên cũng không quên quản gia Ngô nói chuyện mẹ anh ta muốn làm xét nghiệm ADN.


Mẹ anh ta nghi ngờ đứa bé không phải là của mình nên muốn làm xét nghiệm ADN, chuyện này anh ta có thể hiểu được, nhưng anh ta không ngờ mẹ mình nói A Thụy làm chuyện này.


Trước kia A Thụy từng là sát thủ chuyên nghiệp, mẹ nói A Thụy làm chuyện này, rõ ràng mục đích không đơn giản.


Anh ta tuyệt đối không thể để mẹ làm hai đứa nhỏ bị thương.


Anh ta hiểu mẹ mình, nếu mẹ làm xét nghiệm DNA xong phát hiện đứa bé không phải là của anh ta thì chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm ba ruột của chúng nó.


Hứa Dinh Dinh đã nói phải giữ bí mật thân phận của đứa bé, cho nên anh ta nhất định phải nghĩ cách đối phó hoàn hảo.


Muốn mẹ anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, cách duy nhất là làm cho mẹ biết mình không thể chọc vào ba của đứa bé.


Bình thường mẹ sợ nhất là anh ba, cho nên đến lúc đó anh ta làm giả báo cáo ADN đưa cho mẹ, làm cho mẹ mình biết đứa bé là con của anh ba…


Nếu mẹ cho rằng đứa bé là con của anh ba, đến lúc đó chắc chắn không dám làm bậy, mà hai đứa nhỏ cũng sẽ an toàn.


Đương nhiên Tịch Xuyên biết mẹ mình không dễ lừa như thế, cho nên chuyện này cần phải chuẩn bị chu đáo.


Tịch Xuyên nhìn Đường Minh Hạo nhẹ nhàng cười một cái, bé cưng đáng yêu như vậy, anh ta tuyệt đối không để cho bọn nhỏ chịu bất cứ tổn thương gì.


Lúc này Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đã tới nhà tổ họ Nguyễn.
 
Chương 612


Chương 613


Bây giờ vẻ mặt ông cụ Nguyễn rất tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, khi ông nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết cùng đi vào thì sắc mặt càng trâm xuống, hiển nhiên ông cụ Nguyễn không muốn nhìn thấy Tô Khiết, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn luôn căm thù Tô Khiết đến tận xương tuỷ.



“Con đến phòng sách với ông.” Ông cụ Nguyễn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, giọng điệu vô cùng không vui.


Nguyễn Hạo Thần cũng không bất ngờ, khóe môi mơ hồ cong lên, nhìn dáng vẻ của ông cụ làm cho anh rất yên tâm.


“Rốt cuộc con muốn làm gì? Sao con dám chuyển cổ phần trên danh nghĩa cho người phụ nữ kia, con…’ Vừa vào phòng sách, ông cụ Nguyễn không nhịn được quát.




“Nếu trên danh nghĩa của con thì con có quyền quyết định, con muốn chuyển cho ai là quyền của con, bà ấy là mẹ của con, con chuyển đồ của mình cho mẹ thì vấn đề gì sao?” Cậu ba Nguyễn chỉ nhàn nhạt nhìn ông cụ Nguyễn một cái, giọng điệu đương nhiên.


“Tiếc là trong tay con chỉ có ít cổ phần, nếu có nhiều hơn thì con còn chuyển nữa.” Cậu ba Nguyễn nói rất rõ ràng, anh cũng chỉ kém nói, nếu ông cụ chuyển cổ phần cho mình, anh cũng sẽ chuyển hết cho mẹ.


Đương nhiên anh không cân nói rõ như vậy, ông cụ có thể hiểu được.


“Ông thấy con không muốn cổ phần của Nguyễn Thị.” Ông cụ Nguyễn nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp rõ ràng.


Ông cụ cho rằng Nguyễn Hạo Thần nghe mình nói như vậy thì cũng sẽ có chút kiêng dè, bớt biểu hiện ra, ít nhất sẽ cho cho ông một thái độ rõ ràng.


“Sao lại như vậy? Ông muốn chuyển cho con, con chắc chắn sẽ lấy.” Cậu ba Nguyễn không chút để ý lại mang theo tính cà lơ phất phơ nói một câu, đương nhiên còn không quên nhấn mạnh ý của mình: “Nhưng nếu trở thành của con thì con sẽ có quyền tự do sắp xếp.”


Thái độ Nguyễn Hạo Thần rất rõ, chỉ tiếc ông cụ Nguyễn không muốn như vậy.


“Con, con, con…” Ông cụ Nguyễn vừa kinh ngạc lại tức giận, hơn nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ hít thở ra vào.


“Vậy ông định khi nào giao Nguyễn Thị cho con?” Cậu ba Nguyễn cố ý hỏi, thật ra anh đã có thể xác định ông cụ tuyệt đối sẽ không giao Nguyễn Thị cho mình, ít nhất hiện tại sẽ không.


“Con đừng nghĩ nữa, ông có chết cũng sẽ không giao Nguyễn Thị cho con.” Ông cụ Nguyễn trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, tức giận rống lên một câu, Nguyễn Hạo Thần nói rõ như thế, sao ông còn dám giao Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần.


Lỡ ông giao Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần thật sự chuyển tất cả cho phụ nữ kia, chẳng phải sẽ…


Cho nên, ông tuyệt đối không thể giao Nguyễn Thị cho Nguyễn Hạo Thần, cũng may bộ xương già này còn có thể chống đỡ mấy năm.


Cậu ba Nguyễn nhìn thái độ của ông cụ thì vô cùng hài lòng, tất cả đều phát triển theo kế hoạch.


Mà lúc này phòng khách dưới lầu.


Một người hầu gái vừa lau bàn vừa quan sát Tô Khiết, trong đôi mắt của cô ta có sự độc ác.


Cô ta đã làm người hầu ở nhà họ Nguyễn rất nhiều năm, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã biết thân phận của cô ta, nhưng bọn họ vẫn để cô ta làm người hầu nhà họ Nguyễn.


Cô ta không cam lòng lại không lựa chọn nào khác, ánh mắt Kim Ngọc Ngân nhìn về phía Tô Khiết càng oán hận và độc ác.


Cô ta biết lần này vì sao ông cụ gọi Nguyễn Hạo Thần trở về, lúc này hành động của Nguyễn Hạo Thần thật sự hoàn toàn chọc giận ông cụ.
 
Chương 613


Chương 614


Nếu lúc này Tô Khiết lại làm một số việc khiến ông cụ không vui, vậy thì…



Kim Ngọc Ngân nhìn phòng khách trưng bày mấy món đồ cổ, trong con ngươi cô ta nhanh chóng loé lên tính kế.


“Mợ chủ, cô có thể đến đây giúp tôi một chút được không.” Kim Ngọc Ngân cố ý đi tới bên cạnh mấy món đồ cổ, sau đó gọi Tô Khiết.


Tô Khiết ngẩng đầu lên nhìn Kim Ngọc Ngân một cái, ánh mắt đảo đồ cổ bên cạnh Kim Ngọc Ngân thì khóe môi cong lên một cái, thật ra lúc trước Kim Ngọc Ngân lén quan sát cô thì cô đã sớm phát hiện, hơn nữa cô cũng phát hiện sự độc ác trong mắt Kim Ngọc Ngân.


Cho nên lúc này cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Kim Ngọc Ngân, nhưng Tô Khiết vẫn đi tới.




Kim Ngọc Ngân thấy Tô Khiết rất nghe lời đi tới thì trong lòng mừng thầm, đồ ngốc này thật là dễ lừa.


Kim Ngọc Ngân nhìn Tô Khiết đi đến bên cạnh mình thì giả vờ nghiêng người qua một bên, sau đó cố ý kéo Tô Khiết một cái, tay đẩy cô về phía chén sứ thời nhà Tống kia, ông cụ Nguyễn đã bỏ ra sáu mươi tỷ mua chén sứ đó, quan trọng là ông cụ Nguyễn rất thích.


Mục đích của Kim Ngọc Ngân muốn làm cho Tô Khiết làm vỡ chén sứ mà ông cụ thích, ông cụ Nguyễn vốn tức giận vì những gì Nguyễn Hạo Thần làm, nếu ông thấy Tô Khiết làm vỡ chén sứ của mình thì chắc chắn càng tức giận, càng chán ghét Tô Khiết, đương nhiên ông cụ cũng sẽ giận chó đánh mèo lên Nguyễn Hạo Thần.


Lúc này Nguyễn Hạo Thần thân mình lo chưa xong, nhất định cũng không cách nào bảo vệ Tô Khiết.


Không thể không nói kế hoạch của Kim Ngọc Ngân không tệ.


Nhưng tay Tô Khiết lại lướt qua chén sứ, mà đưa tay về phía bình sứ khác.


Lực tay Tô Khiết rất vừa vặn, tay vừa chạm vào bình sứ, bình sứ nghiêng qua một bên, sau đó rơi xuống mặt đất, vỡ nát thành những mảnh.


Nghe nói ông cụ Nguyễn đã dùng 150 tỷ mua bình sứ đó.


Nghe nói bình sứ này là gốm Thanh Từ của thời nhà Đường.


Gốm Thanh Từ là gốm men ngọc tốt nhất thời nhà Đường, gốm chưa nung vô cùng mịn, tâng men đều nhau, bóng loáng nhẵn nhụi, giống như băng như ngọc, gốm men này có màu xanh biếc “Như nghìn đỉnh núi xa” mê người, lúc đó gốm Thanh Từ này cung cấp cho hoàng thất.


Cho nên ông cụ Nguyễn dùng 150 tỷ mua về, giá này có chút kinh khủng cũng rất giá trị.


Mà hiện tại Tô Khiết làm vỡ bình sứ ông cụ dùng 150 tỷ mua vê, mảnh sứ vỡ nát, từng mảnh vỡ vụng trên mặt đất.


Tô Khiết nghĩ nếu 150 tỷ chất đống ở đây thì có lẽ càng đẹp mắt, càng đồ sộ.


Kim Ngọc Ngân nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhất thời mặt xám như tro tàn, cô ta, cô ta muốn làm cho Tô Khiết làm vỡ chén sứ nhỏ chọc ông cụ tức giận.


Nhưng cô ta không ngờ cô lại làm vỡ bình sứ ông cụ thích nhất, dùng 150 tỷ mua về.


Nếu chỉ là một chén sứ nhỏ, ông cụ nhất định sẽ không truy cứu đến cùng, nhưng nếu là bình sứ 150 tỷ này, ông cụ truy cứu thì cô ta có thể trốn thoát sao?


Dù sao vừa rồi cô ta đã đẩy Tô Khiết!


“Cô, cô làm vỡ bình sứ của ông chủ, đó là bình sứ ông chủ dùng 150 tỷ mua về, ông cụ thích nó nhất, cô, cô lại làm vỡ…” Kim Ngọc Ngân muốn đánh đòn phủ đầu, dùng khí thế đàn áp Tô Khiết, cô ta muốn làm cho Tô Khiết sợ hãi, đến lúc đó không dám phản bác cũng không cách nào phản bác.
 
Chương 614


Chương 615


“Thật sao?” Khóe môi Tô Khiết từ từ cong lên, cười như không cười liếc cô ta một cái, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra bất cứ sự khác thường nào, trên mặt cũng không hề sợ hãi và hoảng loạn.



Kim Ngọc Ngân nhìn dáng vẻ của cô thì con ngươi lóe lên, lúc này Tô Khiết rất kỳ lạ làm cho cô ta sợ hãi.


Mà lúc này ở chỗ ngã rẽ cầu thang, bà cụ Nguyễn đã nhìn thấy tất cả.


Bà cụ Nguyễn nhìn thấy Kim Ngọc Ngân đã lừa Tô Khiết đến đó, nhìn Kim Ngọc Ngân cố ý giả vờ nghiêng người, sau đó tay đẩy Tô Khiết về phía chén sứ.




Sau đó bà ta thấy Tô Khiết chạm vào bình sứ thời nhà Đường làm cho nó rơi xuống đất!


“Xảy ra chuyện gì?” Bà cụ giả vờ như không biết gì, lúc bà ta đi vào phòng khách nhìn mảnh vỡ của bình sứ trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi.


Bà ta ngước mắt nhìn vê phía Tô Khiết, trong mắt rõ ràng mang theo sự chán ghét.


“Bà cụ, lúc nãy khi mợ chủ đi tới thì không cẩn thận đụng phải bình sứ làm cho nó vỡ nát.” Kim Ngọc Ngân vẫn quyết định đánh đòn phủ đầu, tuy rằng vừa rồi cô ta dọa sợ không nhẹ bởi phản ứng của Tô Khiết, nhưng cô ta vẫn chắc chắn Tô Khiết không thể tranh cãi bằng mình.


“Tô Khiết, cô đã làm chuyện tốt gì đây.” Bà cụ Nguyễn vốn chán ghét Tô Khiết, cho nên dù bà ta tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Ngân hãm hại Tô Khiết cũng giả vờ như không biết.


Tô Khiết ngẩng đầu nhìn bà cụ một cái, khóe môi giật giật nhưng không nói gì, nhìn dáng vẻ giống như có chút sợ hãi và lo lăng.


Bà cụ nhìn đến cô như vậy thì càng chán ghét, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, đần độn, bị người ta hãm hại như thế mà không thèm giải thích.


Sao Hạo Thần lại cưới một người phụ nữ như vậy?


Kim Ngọc Ngân nhìn phản ứng của Tô Khiết thì trong lòng mừng thâm, đồ ngốc này đúng là khờ khạo, chỉ sợ bây giờ hoàn toàn bị dọa sợ đến choáng váng, không nói nổi lời nào.


Đã vậy thì cô ta không cần lo lắng.


“Quản gia, ông gọi cậu chủ xuống đây.” Bà cụ Nguyễn muốn truy cứu chuyện này, nhưng tốt nhất là Nguyễn Hạo Thần ở đây, bà ta muốn cho Hạo Thần xem người phụ nữ mình cưới ngu ngốc thế nào.


Tô Khiết cúi đầu, con ngươi lóe lên một cái, bà cụ nói quản gia đi gọi Nguyễn Hạo Thần đúng là hợp ý cô.


Cô không biết đồ cổ nhưng cô hiểu nhất là lòng người, ông cụ yêu đồ cổ như mạng lại trưng bày đồ cổ quý giá như thế ở nơi dễ thấy nhất sao?


Đương nhiên cũng có thể là một cách khoe khoang, ông cụ Nguyễn đúng là người thích khoe khoang.


Nhưng lần trước cô tới thì nhìn thấy ông cụ Nguyễn sờ bình sứ có vẻ yêu thích không buông tay! Vẻ mặt lại mang theo một chút không quan tâm, hơn nữa ông cụ xoa bình sứ cũng rất tùy tiện, lúc ông cụ đặt bình sứ lại chỗ cũ cũng không hề cẩn thận, khi đó thậm chí cô nghe được tiếng va chạm vang lên.


Không lẽ mua bình sứ 150 tỷ về chỉ muốn nghe tiếng vang sao?


Cho nên cô kết luận đồ cổ này là giả.


Tuy rằng nhìn qua có vẻ giống như đồ thật!
 
Chương 615


CHƯƠNG 616


Tuy rằng nhìn qua có vẻ giống như đồ thật!



Đương nhiên Kim Ngọc Ngân cũng không biết đồ cổ này là giả, bởi vì cô phát hiện Kim Ngọc Ngân đi ngang qua bình sứ kia mang theo sự cẩn thận.


Còn Nguyễn Hạo Thần, cô nghĩ Nguyễn Hạo Thần là người khôn khéo như vậy nên có lẽ đã biết.


Cô làm vỡ một bình sứ giả, Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ bảo vệ cô.


Đây là ý đồ của cô, cố ý làm vỡ bình sứ giả để Nguyễn Hạo Thần ra mặt giúp mình.




Đương nhiên cô làm như vậy cũng không phải cho Kim Ngọc Ngân xem, mà muốn cho ông cụ Nguyễn xem.


Cô muốn cho ông cụ Nguyễn biết Nguyễn Hạo Thần bảo vệ cô thế nào, coi trọng cô ra sao, chỉ có như vậy thì cô mới có cơ hội giúp Nguyễn Hạo Thần lấy cổ phần trong tay ông cụ Nguyễn.


Muốn thông qua ông cụ Nguyễn lấy được cổ phiếu Nguyễn Thị giúp Nguyễn Hạo Thần, thì từng bước trong kế hoạch phải chính xác, đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô.


Hôm nay cô thật sự muốn cảm ơn Kim Ngọc Ngân đã tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.


Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đi xuống, nhanh hơn nhiều so với Tô Khiết nghĩ, cô cảm giác dường như Nguyễn Hạo Thần chạy chậm đến đây.


“Sao vậy?” Đến khi Nguyễn Hạo Thần đi đến trước mặt Tô Khiết, vẻ mặt anh rõ ràng mang theo sự lo lắng, anh nhìn cô không sao thì mới thoáng yên tâm.


“Em làm vỡ bình sứ của ông rồi!” Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào mảnh vỡ.


Bà cụ Nguyễn sửng sốt, Tô Khiết cứ thừa nhận như thế? Vừa mới rõ ràng Kim Ngọc Ngân đẩy cô, cô cũng không biết nói một tiếng với Nguyễn Hạo Thần sao?


Rốt cuộc người phụ nữ này ngu ngốc thế nào vậy?


Lúc này bà cụ Nguyễn nhìn cô có cảm giác cực kỳ chướng mắt.


“Sao lại làm vỡ?” Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu lông mày lại, tuy rằng anh nhất thời vẫn chưa hiểu ý đồ của cô, nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu.


“Bình sứ quá trơn!” Cô lại ngước mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt vô tội.


Cậu ba Nguyễn nhíu mày lại, đây cũng gọi là lý do à! Sao cô không dứt khoát nói mình cố ý làm vỡ luôn đi!


Người trong phòng khách nghe lý do này thì sửng sốt, cô không nói lời nào nửa ngày, không ngờ vừa mở miệng đã khiến người khác kinh ngạc như thế.


Bình sứ quá trơn! Cũng mệt cho cô nói thành lời.


“Cô nói như vậy, lỗi thuộc về bình sứ của tôi sao?” Đúng lúc ông cụ Nguyễn đi xuống lầu nghe thấy Tô Khiết nói, tức giận đến mức khóe môi méo qua một bên.


Ông vốn tức giận một bụng, con nhóc này lại làm vỡ bình sứ của mình, còn tỏ thái độ như thế, đúng là tức chết ông mà.


“Phải, là quá trơn, hơn nữa vị trí đặt bình sứ không tốt, đặt ở đây rất bất tiện.” Tô Khiết gật đầu, sau đó nghiêm túc giải thích một câu.


“…” Ông cụ Nguyễn nhất thời nghẹn họng không trả lời được, suýt nữa hộc máu.


“Cô, cô làm vỡ bình sứ của tôi mà còn lý do lý trấu.” Ông cụ Nguyễn cảm giác lúc này phổi của mình cũng muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt Tô Khiết vẫn hồn nhiên, dáng vẻ vô tội, ông cảm thấy lửa giận của mình không có chỗ đổ xuống, cho nên chỉ có thể chuyển sang Nguyễn Hạo Thần: “Con nhìn đi, con nhìn xem cô ta đã làm chuyện tốt gì, cô ta làm vỡ bình sứ của ông! Con nói phải giải quyết thế nào?”
 
Chương 616


CHƯƠNG 617


“Ông nên cảm thấy may mắn là bình sứ của ông không làm vợ con bị thương.” Nguyễn Hạo Thần nắm lấy tay Tô Khiết tỉ mỉ nhìn một lần, dường như tay Tô Khiết thật sự bị thương, anh sẽ tìm ông cụ Nguyễn tính sổ.



“Ông đã dùng 150 tỷ mua nó về!” Ông cụ Nguyễn nhìn thái độ của Nguyễn Hạo Thần thì tức giận đến mức cơ thể lung lay.


“Con cưới cô ấy về nhà, là con dâu nhà họ Nguyễn!” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên nhìn ông cụ một cái.


Một câu nói đủ mạnh!


“Ai nói cô ta là con dâu nhà họ Nguyễn, ông vẫn chưa thừa nhận đâu.” Ông cụ Nguyễn vốn không hài lòng Tô Khiết, bây giờ ông đang tức giận cho nên nói càng khó nghe.




Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần trâm xuống, trên mặt càng lạnh lẽo: “Con cũng không cần ông thừa nhận, con thừa nhận là đủ rồi.”


Không thừa nhận vợ của anh?


Anh sẽ không giống cha mình, chịu sự điều khiển của ông cụ.


Cho nên bi kịch của mẹ năm đó sẽ không xảy ra trên người cô.


Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến chuyện của mẹ năm đó thì trong con ngươi càng lạnh lẽo.


“Con có ý gì? Con đừng quên con là người nhà họ Nguyễn, con họ Nguyễn, ông là…” Ông cụ Nguyễn suýt nữa ngất đi, dùng vị trí chủ nhà họ Nguyễn muốn kiềm chế Nguyễn Hạo Thần.


“Ý của ông là muốn con đổi họ sao?” Nguyễn Hạo Thần cắt ngang ông cụ Nguyễn nói, sự lạnh lẽo thay đổi, trong con ngươi đầy sắc bén nguy hiểm làm cho người ta run lên.


Sau đó anh nhìn về phía Tô Khiết thì ánh mắt lập tức dịu dàng: “Vợ ơi, hay là sau này anh theo họ của em nhé.”


Con ngươi Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, cô nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ bảo vệ cho mình, nhưng cô không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy.


Sao lại phát triển đến mức muốn mang họ của cô rồi?


“Hừ, hừ.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh, trên mặt rõ ràng mang theo sự trào phúng: “Được đó, con có bản lĩnh thì đừng mang họ Nguyễn, đồ đạc nhà họ Nguyễn, ông có cho chó cũng sẽ không cho con, con đừng nghĩ nhận được một chút gì, nhà họ Nguyễn không có tên khốn khiếp như con.”


Kim Ngọc Ngân đứng bên cạnh nghe ông cụ Nguyễn nói, trong mắt chứa đầy sung sướng.


Tô Khiết hơi trầm mặt xuống, cô vẫn luôn cảm thấy cách làm của ông cụ không tử tế chút nào, để Nguyễn Hạo Thần quản lý Nguyễn Thị nhưng vẫn luôn không giao quyền cho Nguyễn Hạo Thần, còn thường lấy nó uy hiếp Nguyễn Hạo Thần.


Hiện tại còn trước mặt mọi người nói những lời quá đáng như thế. Đặc biệt là vẻ mặt châm chọc của ông cụ Nguyễn, Tô Khiết nhìn rất chướng mắt, hiển nhiên ở trong mắt ông cụ Nguyễn, Nguyễn Hạo Thần rời khỏi Nguyễn Thị thì chẳng là gì cả.


Cho nên ông cụ Nguyễn mới ngang ngược như thế, khinh người quá đáng.


Bé cưng Minh Hạo nhà cô nói một câu, bắt nạt người của nó chính là đánh vào mặt nó, hiện tại cô và Nguyễn Hạo Thần là vợ chồng, có người bắt nạt chồng trước mặt cô, sao cô có thể mặc kệ chứ? Có thể sao?


Rất hiển nhiên là không thể được!!


Lúc này Tô Khiết thề nhất định phải giúp Nguyễn Hạo Thần có được Nguyễn Thị, nếu không thì cô có lỗi với Nguyễn Hạo Thần cũng có lỗi với chính mình.
 
Chương 617


CHƯƠNG 618


“Hàn Hạo Thần? Thật là dễ nghe.” Trong lúc ông cụ Nguyễn tức giận gầm gừ, Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần cười xán lạn, không nhanh không chậm nói mang theo ý cười, nhẹ nhàng nhàn nhạt lại có hiệu quả giống như sấm sét.



Tô Khiết ra tay với kẻ thù, nếu không cần mạng của đối phương thì nhất định sẽ làm cho đối phương sống không bằng chết.


Đương nhiên ông cụ Nguyễn không phải là kẻ thù của cô, cho nên cô tự nhiên sẽ không làm quá mức, cô cảm thấy cách của mình rất kín đáo và uyển chuyển.


Đương nhiên cũng chỉ có cô nghĩ vậy.


Tiếng ông cụ Nguyễn hầm hừ dừng lại, con ngươi trừng mắt nhìn cô, nghi ngờ mình vừa nghe lầm: “Cô, cô nói cái gì?”




Tô Khiết không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông cụ cười cười, ý của cô rất rõ ràng…


Vừa mới rồi ông cụ không có nghe lầm ý của cô, cho nên cô không cần lặp lại.


Bà cụ giật mí mắt, người phụ nữ ngu ngốc này điên rồi, lúc này không phải cô nên khuyên Hạo Thần sao? Cô còn khen hay, đổ dầu vào lửa.


Hạo Thần cưới một người phụ nữ như vậy đúng là xui xẻo tám đời.


Không, không được, bà ta nhất định phải nhanh chóng bắt Hạo Thần ly hôn với người phụ nữ ngu ngốc này, sau đó để Hạo Thần cưới Kiêu Thiên Lý, chỉ có cô chủ Thiên Lý tài sắc vẹn toàn mới xứng với Hạo Thần nhà mình.


Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên, vợ nhà anh không thể nhìn thấy anh bị người ta bắt nạt nên đang bảo vệ anh.


Cảm giác được vợ bảo vệ thật là tốt.


“Nhà họ Tô các người là cái thá gì? Tại sao nhà họ Nguyễn phải dựa vào nhà họ Tô các người? Chỉ dựa vào công ty nhỏ nát bét nhà họ Tô kia sao, dựa vào cái gì…’ Lúc này ông cụ Nguyễn vô cùng tức giận đến mức giậm chân.


Nhưng hiển nhiên ông cụ Nguyễn đã dời sự chú ý.


“Ông nội của tôi nói nếu chồng của tôi đến quản lý Tô thị thì không bao lâu Tô thị sẽ vượt qua Nguyễn Thị.” Tô Khiết nhìn ông cụ Nguyễn tức giận đến giậm chân thì nhẹ nhàng bổ sung một câu.


Từ đầu đến cuối Tô Khiết luôn không nhanh không chậm, chậm rãi từ tốn, thậm chí lễ phép làm cho người ta không thể tìm được một chút khuyết điểm.


Giọng cô vẫn bình thường, không hề mang theo tức giận và công kích nào, nhưng lại làm cho người khác không có đường lui.


Cách Tô Khiết xử lý mọi chuyện rất thông minh.


Tất nhiên Tô Khiết đã bịa ra những lời này, bởi vì ông cụ Tô vốn không biết chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, nên đương nhiên không thể nói mấy lời như vậy.


Nhưng Tô Khiết cảm thấy lời nói của mình không hề cường điệu, với năng lực của Nguyễn Hạo Thần thì tuyệt đối không thành vấn đề.


Cô nghĩ nếu ông nội biết cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, nói không chừng thật sự sẽ giao công ty nhà họ Tô cho Nguyễn Hạo Thần.


Ông cụ Tô và ông cụ Nguyễn khác nhau, ông cụ Tô coi trọng tình thân, ông cụ Nguyễn chỉ quan tâm lợi ích.


“…” Tiếng ông cụ Nguyễn lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng thay đổi.
 
Chương 618


CHƯƠNG 619


Nhưng vẻ mặt rõ ràng càng căng thẳng và lo lắng.



Sở dĩ cho đến bây giờ ông cụ Nguyễn ngang ngược như vậy, phách lối như thế là vì cho rằng Nguyễn Hạo Thần không rời xa được Nguyễn Thị, cho nên ông mới dùng Nguyễn Thị uy hiếp Nguyễn Hạo Thần.


Nhưng trong lòng ông cụ Nguyễn biết rõ năng lực của Nguyễn Hạo Thần, đừng nói Tô thị có nền móng vững chắc, liền cho dù đưa cho Nguyễn Hạo Thần một công ty nhỏ không đáng chú ý thì Nguyễn Hạo Thần cũng tuyệt đối có năng lực phát triển nó.


Có thể vượt qua Nguyễn Thị.


Cho nên những lời này của Tô Khiết thật sự nói trúng tim đen ông cụ Nguyễn.




Không thể không nói Tô Khiết rất hiểu suy nghĩ trong lòng của một người.


“Ông nội đã nói như vậy, hay là tôi ở rể nhà họ Tô cũng được.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần còn tích cực nói một câu: “Đi thôi, chúng ta đi tìm ông nội nói chuyện.”


Đương nhiên bây giờ ai cũng hiểu được Nguyễn Hạo Thần nói ông nội không phải là ông cụ Nguyễn, mà là ông cụ nhà họ Tô.


Tô Khiết nhìn anh một cái, khóe môi giật giật, hiện tại cô đang giúp anh đấy.


Anh thì hay rồi, còn để cô nhảy xuống hố mình đào nữa?


Anh biết rõ chuyện bọn họ kết hôn không thể cho ông nội biết, hiện tại còn muốn nói chuyện với ông nội?


Nói chuyện gì? Có gì để nói chứ?


Anh còn có thể nham hiểm hơn nữa không? Bụng dạ đen tối hơn nữa không?


Khi Nguyễn Hạo Thần nói chuyện thì thật sự ôm lấy Tô Khiết đi về phía cửa.


“Con, con đứng lại đó cho ông.” Ông cụ Nguyễn nóng nảy, lúc này thật sự rất sốt ruột, tuy rằng sức khỏe của ông còn tốt, nhưng dù sao năm tháng không buông tha con người, ông cũng không quản lý Nguyễn Thị được mấy năm, cuối cùng vẫn phải giao cho Nguyễn Hạo Thần.


Đương nhiên hiện tại với thái độ của Nguyễn Hạo Thần nên ông không dám buông tay, nhưng ông cũng tuyệt đối không thể để Nguyễn Hạo Thần đến công ty nhà họ Tô được.


Tô Khiết hơi cong môi cười khẽ, hiện tại đã biết sốt ruột rồi!


Nhưng cô lại muốn kết quả như vậy, hơn nữa hôm nay kết quả này vượt qua ngoài dự đoán của cô.


Cô nghĩ với tình huống hiện tại muốn giúp Nguyễn Hạo Thần nắm được Nguyễn Thị sẽ không quá lâu, vậy thì thời gian cô và Nguyễn Hạo Thần ly hôn cũng sẽ không quá lâu đúng không?


Con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên, lúc này thái độ của ông cụ rất bất lợi cho kế hoạch của anh, nhưng anh không ngờ ông cụ đột nhiên đổi ý giao Nguyễn Thị cho mình.


Anh dám cam đoan lúc ông cụ giao Nguyễn Thị mình thì sau đó Tô Khiết sẽ lấy bản thỏa thuận nói chuyện ly hôn với anh, anh chắc chắn cô sẽ làm như vậy, điểm này anh một chút đều không cần hoài nghi.


Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết một cái, trong mắt rất phức tạp, hiển nhiên cô cố ý làm vỡ bình sứ kia, Nguyễn Hạo Thần cũng đã đoán được một chút mục đích cô làm như vậy… Nguyễn Hạo Thần không quan tâm đến ông cụ, ôm lấy Tô Khiết rời đi.


Đương nhiên ở chỗ ông cụ Nguyễn bên kia, anh chắc chắn sẽ sắp xếp tốt.


“Phản rồi, thật sự làm phản rồi.” Ông cụ Nguyễn tức giận đến giậm chân, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã mang theo Tô Khiết rời đi, ông kêu lại cũng vô dụng.


“Cưới vợ cưới may mắn, Hạo Thần cưới người phụ nữ ngu ngốc như thế đúng là tai họa, cho nên chúng ta nhất định phải khiến Hạo Thần nhanh chóng ly hôn với người phụ nữ kia.” Bà cụ Nguyễn đúng lúc nói một câu.
 
Chương 619


CHƯƠNG 620


“Làm sao khiến bọn nó ly hôn được, hiện tại thằng nhóc thối kia không nghe chúng ta nói.” Ông cụ Nguyễn cực kỳ tức giận, ngực phập phồng lên xuống, giọng nói cũng sốt ruột.



“Yên tâm đi, tôi có cách.’ Bà cụ Nguyễn cong môi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.


Kim Ngọc Ngân đứng bên cạnh nhìn tình hình như thế thì trên mặt cũng không nhịn được lộ ra ý cười, đấu đi, đấu đi, bọn họ đấu với nhau thì cô ta càng có lợi.


Nhà của Hứa Dinh Dinh.


Không thể không nói hiệu suất làm việc của Tịch Xuyên rất nhanh, luật sư riêng của anh ta nhận được lệnh thì không bao lâu đã đưa hợp đồng đến đây.




Luật sư là người thông minh nên không đi lên lầu mà ở dưới lầu gọi cho Tịch Xuyên, Tịch Xuyên nghe điện thoại xong thì ậm ờ lên tiếng, cúp máy xong rồi xuống lâu lấy tài liệu.


Hứa Dinh Dinh cũng không nghĩ nhiêu cũng không hỏi gì, Tịch Xuyên cầm một chồng tài liệu rất dày đặt trước mặt cô, lúc anh ta muốn cô ký tên thì ngây người.


“Đây là cái gì?” Hứa Dinh Dinh nhìn một chồng tài liệu rất dày trước mặt thì khó hiểu nói: “Vì sao muốn em ký tên?”


Khi Hứa Dinh Dinh nói chuyện thì muốn tài liệu mở ra xem, nếu muốn cô ký thì ít nhất cô phải biết rõ đó là gì đã.


Nhưng Tịch Xuyên lại cầm lấy tay cô, đương nhiên cũng đúng lúc ngăn cản động tác mở ra xem của cô.


“Sao vậy, em lo lắng anh sẽ bán em đi sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, con ngươi mang theo sự tổn thương: “Chẳng lẽ em không tin anh sao? Phải, anh quên em là anh sai, nhưng em không tin anh như thế làm cho anh rất đau lòng.”


Bạn học nói Đường Minh Hạo nói Dinh Dinh nhà anh ta rất mềm lòng, cho nên vào lúc quan trọng có thể giả vờ đáng thương, tìm sự đồng cảm.


Quả nhiên Hứa Dinh Dinh nhìn anh ta như thế thì lập tức mềm lòng: “Không phải em không tin anh, anh đột nhiên lấy nhiều tài liệu đến đây nói em ký tên, em chỉ muốn nhìn đó là gì thôi?”


“Em vẫn không tin anh, nếu em tin anh thì sẽ không xem cũng sẽ không hỏi, lập tức ký tên, nếu hôm nay đổi lại em muốn anh ký tên, anh tuyệt đối không nói hai lời cũng không chút do dự ký vào.” Trên mặt Tịch Xuyên càng lộ vẻ tổn thương, trong giọng nói cũng tràn đầy đau lòng khổ sở.


Không thể không nói Tịch Xuyên rất có thiên phú diễn xuất.


Hứa Dinh Dinh sửng sốt, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.


Ký tên sao, cô còn chưa nhìn, cũng không biết đó là gì, sao ký được chứ?


Nhưng không ký thì cô nhìn Tịch Xuyên như vậy lại có chút không đành lòng.


“Chẳng lẽ em thật sự sợ anh bán em đi sao, em yên tâm, anh bán bản thân mình cũng sẽ không bán em đi, anh biết mình quên mất em cho nên em không tin anh.” Tịch Xuyên nhìn dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh thì biết cô đã mềm lòng, cho nên anh ta không ngừng cố gắng.


“Không phải, không phải em không tin anh.” Hứa Dinh Dinh nghe anh ta nói như vậy thì có chút nóng nảy, liên tục giải thích, sợ anh ta suy nghĩ lung tung, sợ anh ta hiểu lầm.


“Được rồi, em không ký thì thôi, em không tin anh thì anh cũng có thể hiểu được, anh rất hận bản thân mình, hận mình vì sao lại quên mất em.” Tịch Xuyên nói hoàn toàn là thật lòng, anh ta thật sự hận mình vì sao lại quên mất cô, cho nên lúc này biểu cảm của anh ta vô cùng chân thật, làm cho người ta cảm thấy chua xót Hứa Dinh Dinh vốn mềm lòng, cô nhìn anh như thế thì trái tim không nhịn được đau lên.


Đường Minh Hạo nhìn vậy, biết mình nên ra tay.


“Mẹ Dinh Dinh, con thấy hình như ba Tịch rất đau lòng, nghe nói đôi khi người mất trí nhớ sẽ không thể khống chế cảm xúc của mình, rất dễ đa sầu đa cảm cũng dễ lo được lo mất, dưới tình huống này tuyệt đối không thể chịu kích thích, nếu không thì bệnh tình sẽ nặng thêm.” Đường Minh Hạo nói xong còn lắc đầu thở dài, kỹ thuật diễn xuất không thể thua kém Tịch Xuyên.
 
Chương 620


CHƯƠNG 621


“Thật sao?” Hứa Dinh Dinh nghe Đường Minh Hạo nói, trên mặt rõ ràng càng lo lắng.



“Đương nhiên là thật rồi, thật ra hiện tại ba Tịch là một người bệnh cũng quá đáng thương.” Đường Minh Hạo lại thở dài, còn bất đắc dĩ lắc đầu.


“Con nói ai đáng thương? Ba không cần các người thông cảm, được rồi, em không tin anh thì thôi, không ký cũng được, anh lấy đi là được.” Tịch Xuyên phối hợp với Đường Minh Hạo nói, cảm xúc nhất thời vô cùng kích động, nhìn có vẻ muốn bùng nổ.


Tịch Xuyên nói xong còn giả vờ dọn tài liệu, nhưng động tác của anh ta có vẻ vội vàng, rối loạn, nửa ngày cũng chưa thu dọn được, ngược lại làm cho tài liệu càng rối loạn.


“Mẹ Dinh Dinh, đây là triệu chứng bệnh tái phát.” Đường Minh Hạo tới gần tai Hứa Dinh Dinh nói nhỏ một câu.




“Em ký, em ký là được đúng không?” Hứa Dinh Dinh ngẩn người, đưa tay qua cầm bút, nhanh chóng cầm tài liệu đến, lúc này cô sợ lại kích thích đến Tịch Xuyên, cũng không dám nhìn kỹ: “Anh nói cho em biết cần ký ở đâu, em sẽ ký.”


Tịch Xuyên mừng thầm trong lòng, nhanh chóng mở tài liệu ra đến phần ký tên, trang cần ký tên cũng không có nhiều nội dung, Hứa Dinh Dinh nhìn cũng không biết là gì, cho nên anh ta cũng không lo lắng Hứa Dinh Dinh nhìn thấy.


Hứa Dinh Dinh cũng không nhìn kỹ, ký tên những nơi anh nói.


Nhưng tài liệu hơi nhiều, cho dù cô không xem cũng ký hơn nửa ngày mới xong.


Mà cô ký xong văn kiện, Tịch Xuyên trực tiếp thu lên, căn bản là không có cho cô nhìn kỹ cơ hội.


Đến khi cô ký xong tài liệu, Tịch Xuyên mới thầm thở phào, rốt cuộc cũng xong.


Chỉ cần cô ký tên, chuyện tiếp theo cũng dễ làm hơn.


Anh ta đã liên lạc với nơi xử lý thủ tục liền qua, anh ta đi cửa đặc biệt cho nên sẽ rất nhanh, nhiều nhất cũng không đến hai ngày.


Đương nhiên hai ngày này, anh phải hiểu rõ tình hình công ty nhà họ Nguyễn, xây dựng một kế hoạch thu mua hoàn hảo.


Trước kia mẹ anh ta cố gắng ngăn cản anh ta và Hứa Dinh Dinh ở bên nhau.


Sau này anh ta muốn mẹ mình phải cầu xin anh ta và Hứa Dinh Dinh ở bên nhau, anh ta hiểu rõ mẹ mình là một người hám lợi.


Anh cũng biết ở trong mắt mẹ mình, anh ta mãi mãi không bằng nhà họ Tịch rối rắm kia.


Cho nên vì nhà họ Tịch rối rắm nên mẹ anh ta có thể hy sinh hạnh phúc của anh ta.


Anh ta vừa nói luật sư riêng dưới lâu, bây giờ Hứa Dinh Dinh đã ký xong, anh ta lập tức mang tài liệu xuống dưới giao cho luật sư riêng đi xử lý.


Đương nhiên Hứa Dinh Dinh ký tên xong, luật sư đi xử lý, bên công ty chắc chắn đã nhận được tin tức, thư ký Lý nhất định sẽ thông báo cho tổng giám đốc của mình.


Nguyễn Hạo Thần nhận được điện thoại của thư ký Lý thì sững sờ một lúc, trước đó Tịch Xuyên đã gọi điện thoại cho mình, nhưng anh không ngờ lại nhanh như vậy.


Lúc này tâm trạng của cậu ba Nguyễn vô cùng phức tạp.


Tịch Xuyên nói muốn chuyển cổ phần cho người phụ nữ của mình, chắc chắn người phụ nữ của anh ta phải ký tên, Nguyễn Hạo Thần cho rằng quá trình ký tên không thể nhanh như vậy.


Trừ khi người phụ nữ kia là một người vô cùng tham tiền.


Nhưng anh tin tưởng Tịch Xuyên, người Tịch Xuyên yêu không thể là phụ nữ ham hư vinh.


Lúc này Tô Khiết đang tắm rửa, Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại của thư ký Lý thì gọi cho Tịch Xuyên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom