Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 941


Chương 941

“Mẹ… cuối cùng mẹ cũng trở về rồi…” Trình Trình vùi vào trong ngực mẹ, có nỗi hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy, nắm chặt cổ áo Cố Tịch Dao: “Mẹ, con nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, không hề nhúc nhích, con sợ lắm…”

Cố Tịch Dao giật mình, vừa móc chìa khóa ra mở cửa vừa nói: “Con nói là, khi ông nội con bị đột quỵ, con nhìn thấy sao?”

“Dạ.” Trình Trình khẽ đáp lời, trong âm mũi còn lộ rõ run rẩy.

Cố Tịch Dao khẽ khàng vỗ lưng con trai: “Đừng sợ bảo bối, ông nội sẽ không sao. Người đã già, dù sao cũng sẽ mắc một số bệnh tật. Đây không phải trách nhiệm của con, bảo bối không cần tự trách, nhé?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Cố Tịch Dao hiểu được nỗi lo sợ của Trình Trình.

Dù sao con trai mới chỉ bảy tuổi, tận mắt nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.

“Nhưng mà mẹ à… Trình Trình rất sợ rất sợ ông nội sẽ cứ như vậy ngủ không dậy nữa…”

“Đồ ngốc, sẽ không đâu…” Cố Tịch Dao ôm cậu vào phòng.

Bỗng nhiên trong nhà có người già bị bệnh, ai cũng không dễ chịu gì. Cô nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Bắc Minh Quân, không nhịn được thở dài.

“Mẹ và ba cùng nhau đón năm mới ở Malaysia sao?” Trình Trình nhớ đến cuộc gọi video đêm giao thừa, nắm lấy ngón tay mẹ, ngắm nghía kỹ càng chiếc nhẫn kim cương kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng rỡ: “Mẹ và ba thật sự đeo nhẫn giống nhau? Trên mạng nói, đeo nhẫn giống nhau đều là người yêu hoặc vợ chồng, mẹ và ba cũng như vậy sao?”

Ngón tay Cố Tịch Dao khẽ run.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của con trai, đột nhiên cô cảm thấy hơi không đành lòng, thương yêu vuốt ve gò má non mềm của Trình Trình: “Thật xin lỗi Trình Trình, mẹ và ba… không phải…”

Không phải người yêu cũng không phải vợ chồng.

“Dạ…” Ánh mắt chờ đợi của Trình Trình lập tức ảm đạm xuống: “Con cho rằng ba ngăn cản mẹ và chú Chi Lâm kết hôn là vì ba không nỡ rời xa mẹ…”

“…” Cô thăm thẳm thở dài một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Trình Trình, mẹ biết con vẫn luôn hi vọng mẹ và ba con ở bên nhau, nhưng đời người không nhất định sẽ giống như trong hi vọng của con, ví dụ như con không mong ông nội bị đột quỵ, nhưng chuyện lại xảy ra rồi… hiểu ý mẹ không?”

“Hiểu…” Trình Trình rũ mắt, chôn trong lồng ngực mẹ không nói lời nào.

Cố Tịch Dao biết mình nói như vậy chẳng khác gì bóp nát hi vọng của con trai. Mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng tốt hơn là cho cậu một hi vọng không thực tế.

“Xin lỗi, Trình Trình, chờ sau này con trưởng thành thì sẽ hiểu rõ… ba không nhất định phải ở bên mẹ…”

Thật lâu sau, Trình Trình mới từ trong ngực Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên: “Vậy, mẹ, con có thể ở cùng với mẹ không?”

Trái tim Cố Tịch Dao khẽ run, Bắc Minh Quân nói sau khi cưới thay xong thì sẽ trả một đứa con trai cho cô.

Cô vẫn luôn nghĩ, từ nhỏ Trình Trình đã sống trong nhà giàu có, không thể không thừa nhận, nhà họ Bắc Minh nuôi dưỡng cậu rất tốt rất giỏi giang. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Trình Trình đi theo cô sẽ bị cô làm hại thành dáng vẻ thế nào…

Ít nhất từ nhỏ Dương Dương lớn lên bên cạnh cô, dường như trở về bên cạnh cô cũng không có vấn đề gì.

Trình Trình vừa hỏi câu này, cô lại do dự…

Bởi vì hai đứa con trai, cho dù phải rời xa đứa nào, cô cũng khó lòng vứt bỏ…
 
Chương 942


Chương 942

“Bảo bối, con ở cùng mẹ không sợ mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp được sao? Con xuất sắc như vậy, thông minh như vậy… nếu như ở cùng với mẹ sẽ rất dễ dàng trở thành người bình thường nha…”

Ở trong mắt cô, Trình Trình giống như Bắc Minh Quân, đều là loại người cao không thể chạm, phảng phất không dính khói lửa trần gian.

Trái lại Dương Dương và bé con, lây dính hơi thở phố phường của cô, mặc dù bình thường nhưng rất vui vẻ.

Nào ngờ, Trình Trình chớp chớp đôi mắt to, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn giống như Dương Dương, làm một người bình thường.”

“…”

Cố Tịch Dao cảm thấy xoắn xuýt.

Không lâu sau, Hình Uy lái xe đưa Dương Dương đến.

“Cô Cố, có lẽ tối nay cậu chủ không đến được, xảy ra một số chuyện… Mấy ngày này làm phiền cô Cố chăm sóc hai cậu chủ nhỏ rồi.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao ôm Dương Dương vào trong ngực, cau mày: “Nói phiền phức gì chứ, đó cũng là con của tôi. Đúng rồi, bệnh tình ông chủ nhà anh nghiêm trọng không?”

Hình Uy nghiêm túc gật đầu: “Không tốt lắm, tỷ lệ khôi phục chỉ có 3%. E là những năm cuối đời đi lại bất tiện…”

Cố Tịch Dao vẫn hơi ngạc nhiên, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ông cụ Bắc Minh trước đây, cô không khỏi cảm thấy thương tiếc: “Ừm… vậy chờ thêm mấy ngày bệnh tình ông cụ ổn định hơn chút, tôi mang bọn nhỏ đến thăm.”

“Cô Cố, cảm ơn cô. Vậy tôi đi trước.”

Nhìn Hình Uy rời đi, Dương Dương bĩu bĩu môi nhỏ, vùi đầu vào trong cổ Cố Tịch Dao: “Mẹ, Dương Dương rất nhớ mẹ… thơm thơm…”

Nói xong thì chu cái miệng nhỏ hôn lên khuôn mặt mẹ.

“Hì hì, mẹ cũng rất nhớ các con…” Cố Tịch Dao bế Dương Dương vào trong phòng, Trình Trình đã ngồi ở mép giường xem sách rồi.

“Bắc Minh Tư Trình, cậu thật đáng ghét! Đã nói là phải chờ tôi cùng đi tìm mẹ mà!”

Trình Trình ngước mắt nhìn Dương Dương, đặt sách xuống: “Cậu đi đến nhà của Triệu Tĩnh Nghi rồi, vì sao tôi phải chờ cậu?”

“Triệu Tĩnh Nghi?” Cố Tịch Dao nhíu mày: “Sao cái tên này quen thế nhỉ?”

“Hoa khôi lớp trước kia của con á!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Dương lộ vẻ vừa đắc ý lại vừa buồn phiền, nói: “Cậu ấy thích con lâu lắm rồi! Chỉ là con đã chán ngấy không có chút hứng thú nào với cậu ấy từ lâu. Nhưng cô bé này giống như keo da trâu vậy, làm thế nào cũng không dứt ra được, thật đáng ghét… Hôm nay còn uy hiếp ba mẹ cậu ấy, nếu như tết năm nay con không đến nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ chết cho con xem…”

“Cuối cùng có chết không?” Trình Trình thản nhiên hỏi một câu.

Dương Dương ra vẻ đẹp trai vén vén lọn tóc mềm mại, chảnh chọe hừ một tiếng: “Cậu ấy không dám chết! Tôi nói, nếu như cậu ấy chết rồi, tôi sẽ dẫn mấy bạn gái nhỏ đến tiểu lên mộ phần của cậu ấy! Chọc tức cậu ấy chết không nhắm mắt!”

“…” Trình Trình tặng cậu một ánh nhìn khinh thường.

“Ơ? Cô bé nhà người ta mới mấy tuổi chứ?” Cố Tịch Dao không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay con trai: “Dương Dương, mẹ tuyệt đối không cho phép con trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy nữa! Tránh cho sau này con gái nhà người ta tự sát thật, vậy chính là sai lầm của mẹ rồi! Còn nữa, con uy hiếp con gái nhà người ta như vậy, sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho cuộc sống sau này của cô ấy! Con trai phải chung tình, biết không?”
 
Chương 943


Chương 943

“Mẹ đừng phí lời nữa, nói cậu ấy cũng không hiểu.” Trình Trình nói.

“Ai nói tôi không hiểu? Ơ này, Bắc Minh Tư Trình, đóa hoa đào nát Triệu Tĩnh Nghi này là khi đó cậu đổi thân phận với tôi đi trêu chọc đấy có được không! Bây giờ là tôi đang giải quyết cậu ấy giúp cậu, hừ!” Dương Dương trề môi.

“Hừ, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu ấy chỉ yêu thân thể của cậu, chứ không yêu linh hồn cậu.” Trình Trình giống như một người lớn, phồng mang trợn má.

“Tôi cũng chỉ yêu thân thể cậu ấy, chưa từng yêu linh hồn cậu ấy nha nha nha nha!” Dương Dương không phục kêu to.

“Vì thế, đây là hoa đào nát cậu trêu chọc, không liên quan gì đến tôi.” Trình Trình nhướng mày.

“Mới không phải đâu, linh hồn của cậu không trêu chọc cậu ấy trước, thân thể cậu ấy sẽ dây dưa không dứt với tôi sao?” Dương Dương nhốn nháo cãi lại.

“Đừng quên, là cậu thầm mến thân thể của cậu ấy trước, mãi sau khi tôi dùng thân phận của cậu xuất hiện, cậu ấy mới yêu linh hồn của tôi!”

“Nhưng sau khi cậu biến mất, cậu ấy lại cứ dây dưa không dứt với tôi a a a!”

“Ừm, vì vậy cậu ấy vẫn là yêu thân thể của cậu, không yêu linh hồn của cậu.”

“…” Dương Dương trừng mắt lườm Trình Trình, sắp bị con mọt sách này làm cho choáng váng rồi: “Móa, đây rõ ràng là vòng đi vòng lại một vấn đề, không khoa học!”

Cố Tịch Dao nghe hai anh em tranh cãi, càng nghe da đầu lại càng tê dại…

“Đợi đã! Mẹ nghe không nhầm chứ? Hai đứa bé các con mới bao tuổi chứ, thế mà bắt đầu thảo luận loại vấn đề linh hồn và thể xác sâu xa này rồi? Ai dạy các con, hả?”

“Chú ba!” Dương Dương trả lời vô cùng dứt khoát.

“…” Trình Trình dừng một lát: “Mẹ, con đã học cấp ba rồi, biết cái này rất bình thường.”

Trình Trình tỏ vẻ ‘linh hồn con đang ở cấp ba’.

Mà rõ ràng linh hồn Dương Dương vẫn đang dừng lại ở bảy tuổi, tiểu học.

“…” Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Trình Trình, lại nhìn sang Dương Dương.

Khuôn mặt giống nhau như đúc, lại là hai linh hồn khác hẳn nhau.

Thì ra các con đều đã đến tuổi bắt đầu tò mò về con gái rồi.

Cô dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của hai cậu nhóc: “Bảo bối, các con đều là bảo bối do mẹ sinh ra, mặc dù linh hồn không giống nhau, nhưng mà cùng chung huyết thống! Các con cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nhất định phải yêu thương lẫn nhau… Còn nữa, tương lai còn dài, các con không thể cùng nhau tán gái, không thể bởi vì một người con gái mà tranh chấp lẫn nhau, hai anh em phải yêu thương lẫn nhau, biết không?”

Vì tránh sau này tranh giành bạn gái, cô nhất định phải chặt đứt suy nghĩ của hai anh em trước.

“Mẹ yên tâm, loại hình con gái mà con và Dương Dương thích không giống nhau.” Trình Trình mỉm cười trả lời.

Dương Dương lập tức cười híp mắt gật đầu: “Dạ đúng, bởi vì con thích em gái nhỏ, cậu ấy thích chị gái lớn.”

“Bắc Minh Tư Dương! Tôi nói n lần rồi, tôi không thích tình yêu chị em, rốt cuộc cậu có nghe lọt không!” Trình Trình hiếm khi nổi đóa.

Dương Dương thản nhiên nhún vai, trưng ra dáng vẻ thiếu đòn cười trên nỗi đau của người khác: “Mẹ nhìn xem, đây chính là buồn phiền của thiên tài nhi đồng, bởi vì con gái thông minh như cậu ấy thì đều đã già rồi…”

“…”Trình Trình tỏ vẻ nhẫn nhịn!
 
Chương 944


Chương 944

“Xì…” Cố Tịch Dao không nhịn được bật cười thành tiếng, kéo các con trai vào trong ngực: “Không buồn phiền về vấn đề này nữa, mẹ thật lòng hi vọng, sau này các con lớn lên đều có thể tìm được cô gái mà mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn…”

Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ…

Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.

Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.

Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.

Cố Tịch Dao lại bởi vì một cú điện thoại của Anna mà trong lòng rối bời.

Tại Sabah cả năm đều như mùa hạ, vậy mà bé con lại bị cảm.

Càng đừng nói là thành phố A giá lạnh.

Từ khi bé con sinh ra đến bây giờ chưa từng sống ở nơi có khí hậu lạnh giá, bất đắc dĩ, Cố Tịch Dao đành phải để Anna lùi lại lộ trình về thành phố A.

“Dao, gần đây bà Mạc kia thường đến thăm bé con, cậu… không ngại chứ?” Anna ở trong điện thoại hỏi.

Cố Tịch Dao nhớ đến khuôn mặt đau xót khóc ròng của Dư Như Khiết, cùng bi thương bà đã trải qua: “Ừ. Dù sao bà ta cũng là bà nội ruột của Cửu Cửu, có lẽ bà ta muốn bồi thường lên người Cửu Cửu…”

Bắc Minh Quân chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dư Như Khiết, có lẽ đối với Dư Như Khiết mà nói, bồi thường lên người Cửu Cửu cũng là một loại gửi gắm.

“Vậy được, chờ Cửu Cửu khỏe lên, thời tiết bên chỗ cậu ấm áp hơn, tớ lại mang bé con đến.”

“Được rồi. Tớ ở bên này thuê phòng rồi. Anna, thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, cậu giúp tớ nhiều như vậy…”

“Nói lời ngốc nghếch gì thế! Còn nhớ quãng thời gian sinh non u ám đó cậu ở bên tớ thế nào không? Dao à, thật may trong cuộc sống của tớ gặp được mẹ con các cậu. Hơn nữa, cũng bởi vì liên quan đến cậu, Bắc Minh Quân mới giúp tớ giải quyết chuyện khó khăn nhất, báo đáp tốt nhất với anh ta chính là càng đối xử tốt hơn với hai mẹ con các cậu, hì hì…” Từ sau khi Anna ly hôn với chồng trước, rõ ràng đã cười nhiều hơn rất nhiều.

“Cho dù nói thế nào cũng cảm ơn cậu, Anna.” Cố Tịch Dao cười.

Có lẽ lúc trước trải qua quá nhiều mưa gió, nhưng dù sao vẫn còn mấy người có tâm hồn ấm áp như vậy ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.

Trong lúc một nhà ba người Cố Tịch Dao vui vẻ ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên.

“Mới sáng sớm có thể là ai chứ? Ba sao?” Ánh mắt trong suốt của Trình Trình toát vẻ mừng rỡ, mỗi nơi có mặt mẹ, cậu đều rất hi vọng ba sẽ xuất hiện, nơi có mặt ba, cậu cũng rất hi vọng mẹ sẽ xuất hiện.

“Chắc chắn không phải! Ba của ba chết tiệt bị đột quỵ rồi, ông ấy không có tâm tình để ý đến chúng ta đâu!” Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương cầm một chiếc bánh quẩy cho vào trong miệng gặm, miệng dính đầy dầu.

Cố Tịch Dao cầm khăn tay lau khóe miệng cho Dương Dương, lại xoa xoa đầu nhỏ của Trình Trình: “Điểm này mẹ đồng ý với Dương Dương, mẹ đi mở cửa.”

Hôm đó vừa về thành phố A, Bắc Minh Quân đã nói buổi tối sẽ đến nơi này của cô, còn nói chờ anh. Cô không biết mình có chờ anh hay không, chỉ biết đêm đó trằn trọc rất lâu mới ngủ được. Cuối cùng, anh vẫn không giữ lời.

Cô nghĩ chắc chắn anh gặp phải chuyện khó giải quyết.
 
Chương 945


Chương 945

Mấy ngày nay, trong đầu cô luôn nhớ đến dịu dàng của anh ở Sabah, thật sự có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

Khoảnh khắc mở cửa ra, cô giật mình…

“Chi Lâm?”

“Hey! Tịch Dao, chúc mừng năm mới!”

Vân Chi Lâm vừa mới nói xong, lập tức giơ tay ôm Cố Tịch Dao vào trong ngực.

“…” Cố Tịch Dao xấu hổ nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới…”

Hỏng bét rồi, cô suýt nữa quên năm trước khi đi Sabah, Vân Chi Lâm muốn cô cân nhắc vấn đề…

“Oa, ba Chi Lâm…” Dương Dương cười hì hì nhảy đến, bàn tay từng cầm bánh quẩy cọ vào ống quầy Vân Chi Lâm: “Quà năm mới của con đâu?”

Lúc này Vân Chi Lâm mới phát hiện, thì ra hai đứa bé đều đang ở đây.

Anh ta mỉm cười buông Cố Tịch Dao ra, xoay người ôm lấy Dương Dương, đi thẳng vào trong nhà: “Yên tâm đi, bé tham ăn, sẽ không thiếu quà của con đâu.”

“Chú Chi Lâm.” Trình Trình lễ phép gọi.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Chúc mừng năm mới, Trình Trình.”

Vân Chi Lâm ở cùng với hai đứa bé còn hòa thuận hơn Bắc Minh Quân.

Trong tâm hồn nhỏ bé của Dương Dương, hoàn toàn coi Vân Chi Lâm là một nửa người ba.

Mà Trình Trình, mặc dù địa vị của ba không thể lay chuyển, nhưng cũng đã coi Vân Chi Lâm là người thứ hai có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.

Cố Tịch Dao hơi thấp thỏm không yên, xoắn ngón tay ngồi xuống.

“Chi Lâm, sớm như vậy, anh vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Em đi lấy bát đũa cho anh.” Nói xong, cô định chạy vào phòng bếp.

“Anh ăn xong rồi, Tịch Dao.” Vân Chi Lâm mỉm cười.

“Ừm…” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh…”

“Không cần, anh không khát.” Vân Chi Lâm vẫn mỉm cười.

“…” Nhất thời cô không biết nên nói gì.”

“Gặp mặt con gái em ở Sabah rồi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.

“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.

Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.

Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Tịch Dao: “Anh ta cũng đến?”

“Không phải…” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều…”

Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út…

“…” Vân Chi Lâm im lặng một lát.

Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha.” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.

Sắc mặt Cố Tịch Dao tái nhợt.

Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chằm chằm vào tay Cố Tịch Dao, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra…
 
Chương 946


Chương 946

Lại là mười ngón trống trơn.

“Không có.” Vân Chi Lâm giơ tay Cố Tịch Dao ra cho Trình Trình nhìn, lúc này vẻ mặt căng cứng mới thả lỏng: “Ai tặng cô ấy nhẫn, chú không quan tâm. Quan trọng là cô ấy đeo hay không đeo.”

Cố Tịch Dao sợ đến độ trái tim suýt nhảy ra ngoài.

May mà vừa rồi tháo nhẫn ra nhanh.

Trình Trình sững sờ, sau đó liếc nhìn mẹ, không lên tiếng.

Dương Dương mở to đôi mắt sáng long lanh, liếc nhìn tay mẹ mấy lần: “Ồ, không có nha! Nhưng mà, chú Chi Lâm, đeo hay không đeo là có ý gì?”

Vân Chi Lâm nắm chặt tay Cố Tịch Dao cười nói: “Đeo nhẫn chính là tượng trưng cho đồng ý, không đeo chính là tượng trưng cho từ chối.”

“Ồ ồ…” Dương Dương kéo dài âm cuối, tỏ vẻ bỗng nhiên hiểu ra: “Hôm nào con tìm hoa khôi lớp bên cạnh thử xem.”

Lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Trình Trình: “Cậu giải quyết Triệu Tĩnh Nghi xong rồi hãy nói!”

“Đúng!” Cố Tịch Dao vội vàng nói tiếp: “Dương Dương, không cho phép trêu chọc con gái nhà người ta nữa!”

Miệng nhỏ của Dương Dương dẩu lên.

Vân Chi Lâm cười xoa đầu cậu bé, sau đó lấy một hộp quà từ trong túi áo ra.

Hai mắt Dương Dương lập tức vụt sáng: “Ba Chi Lâm, là quà tặng con sao?”

“Ha ha, xin lỗi, con trai, quà này là tặng cho mẹ con.” Vân Chi Lâm nói xong thì mở hộp quà…

Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Lại là nhẫn?” Rõ ràng Dương Dương không hề cảm thấy hứng thú với những thứ không phải là ăn uống chơi đùa.

“Có vẻ viên kim cương to hơn nhiều so với cái ba tặng… nhưng mà lại xấu hơn rất nhiều.” Trình Trình tổng kết.

Vân Chi Lâm nhún vai: “Mặc dù không biết vì sao ba các cháu lại đột nhiên tặng nhẫn cho mẹ các cháu, chỉ là chú có thể chắc chắc, lý do duy nhất Vân Chi Lâm chú tặng nhẫn cho mẹ các cháu chính là…” Anh ta dừng lại một chút, nồng nàn nhìn về phía phía Cố Tịch Dao: “Chú muốn cưới mẹ các cháu làm vợ chú!”

“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao cảm thấy thật nhức đầu.

“Xuỵt.” Vân Chi Lâm dịu dàng lắc đầu: “Năm trước anh cho em suy nghĩ thật kỹ, cho em nhiều thời gian như vậy, anh nghĩ hẳn là em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Hơn nữa, hôm nay ủy ban nhân dân cũng làm việc.”

Nghe xong bốn chữ ủy ban nhân dân, Cố Tịch Dao chợt rùng mình.

“Ủy ban nhân dân?” Dương Dương nhíu mày: “Đó là cái gì?”

Trình Trình nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Vân Chi Lâm mà ngẩn người.

“Ha ha, ủy ban nhân dân là nơi xử lý việc đăng ký kết hôn cho người ta.” Vân Chi Lâm cười giải thích: “Chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu.”

“Chi Lâm, em…” Cố Tịch Dao vừa muốn nói gì, lại bị Vân Chi Lâm che môi.

“Tịch Dao, anh cho rằng ngày đó khi cầu hôn với em, em đã rất rõ ràng…” Vân Chi Lâm mỉm cười thở dài một hơn: “Thứ cho anh hơi vội vàng, nhưng xin hãy tin tưởng anh, chắc chắn anh có thể mang đến hạnh phúc cho em và bọn nhỏ!”
 
Chương 947


Chương 947

“Chi Lâm, em biết anh rất tốt, thật ra em…” Cô cắn môi không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Thật ra ngày ấy, nếu như không phải vì Bắc Minh Quân muốn đính hôn với Phỉ Nhi, sao cô lại hờn dỗi tiếp nhận lời cầu hôn của Vân Chi Lâm chứ?

Cô cũng đã từng nghĩ, đã đồng ý với Chi Lâm thì nên giữ đúng lời hứa.

Nhưng…

Trải qua mấy ngày ở Sabah, khoảnh khắc Bắc Minh Quân tự mình đeo nhẫn lên cho cô, thậm chí đi mua băng vệ sinh cho cô, phá lệ đưa cô đi đến nhà Mạc Cẩm Thành, đồng thời… còn không cần mạng sống mà chắn thay cô một viên đạn!

Mặc dù trong người vẫn còn thương tích, vẫn cùng cô vui chơi thỏa thích ở Sabah, không phải cô không cảm nhận được cưng chiều của anh…

Mặc dù biết rõ đây cũng chỉ là một giấc mơ do Bắc Minh Quân tạo ra, chơi một trò chơi cưới thay, nhưng trái tim cô vẫn không cách nào không rung động.

Dưới tình huống như vậy, sao cô còn có thể đồng ý với Vân Chi Lâm đây?

Không công bằng với Chi Lâm…

“Tịch Dao, không cho em do dự nữa.” Vân Chi Lâm nói xong thì kéo cô đứng dậy, nhếch miệng cười: “Nào, mang theo sổ hộ khẩu, đi thôi.”

“Cháu cũng muốn đi!” Dương Dương giơ tay nhỏ lên.

“…” Trình Trình cũng đứng dậy theo, vẻ mặt có chút sốt sắng.

Vân Chi Lâm sờ mũi nhỏ của cậu: “Nơi người lớn đến không thích hợp cho trẻ nhỏ đi cùng. Các cháu ngoan ngoãn chờ bọn chú trở về, nhé?”

“Ôi, Chi Lâm, em, em còn có việc, có lẽ hôm nay không tiện đi…” Cô kéo tay, qua loa lấy lệ.

“Đi làm phải không?” Vân Chi Lâm cười thoải mái: “Thuận đường, đăng ký xong anh đưa em đi làm.”

“…” Cố Tịch Dao nghẹn lời, hôm nay quả thật là ngày đi làm lại của năm mới, làm trợ lý kiêm đệ tử của luật sư Vân, cô không tìm được lý do từ chối.

“Dương Dương, Trình Trình, bái bai nha, buổi tối gặp lại!” Vân Chi Lâm nháy mắt ra hiệu với Dương Dương, cười tươi như gió xuân.

Có lẽ đây chính là biểu cảm có đàn ông đi cưới vợ.

“Nhìn dáng vẻ đắc ý này của chú nè!” Dương Dương cười nhe răng: “Chúc chú thành công cưới mẹ cháu!”

“Ha ha, cảm ơn, nhóc con! Chờ gọi ba đi!”

Cứ như vậy, Cố Tịch Dao bị Vân Chi Lâm kéo ra bên ngoài…

Trình Trình chạy đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi xuống tầng của bọn họ, cho đến khi Vân Chi Lâm đẩy Cố Tịch Dao vào trong xe, xe rít gào rời đi… Trình Trình mới thu lại ánh mắt.

“Dương Dương, cậu thật sự mong chú Chi Lâm thành công cưới mẹ sao?”

Dương Dương gãi gãi đầu nhỏ: “Ba Chi Lâm tốt hơn ba chết tiệt nhiều! Vừa thương tôi vừa cưng chiều tôi, lại còn mua đồ tôi thích cho tôi…”

“Điều này chú ba cũng làm được!” Trình Trình không chút nể nang đánh gãy lời Dương Dương: “Vậy có phải chú ba cũng có thể cưới mẹ?”

“Ợ…” Dương Dương ợ hơi, nghẹn giọng.

“Sự thật chứng minh rằng, với một đứa nhóc hay thay đổi như em, chỉ cần ai đối xử tốt với em một chút đều có thể làm ba em.” Trình Trình than thở.

“Hừ! Không phải mà…” Dương Dương yếu ớt phản bác lại: “Tình cảm của em và ba Chi Lâm khác mà…”
 
Chương 948


Chương 948

“Khác đến mức… thật sự có thể thay thế vị trí của ba sao?”

“…” Câu hỏi của Trình Trình làm Dương Dương im lặng, đôi mày nhỏ nhíu lại, một lúc lâu cũng không nói gì.

“Hôm đó ba sắp đính hôn, vì giận ba nên chúng ta mới tìm chú Chi Lâm giúp đỡ. Bây giờ ba đã hủy hôn với cái dì quái đản đó, chẳng phải chúng ta đã đạt được mục đích rồi sao? Chẳng lẽ em thật sự muốn chú Chi Lâm cưới mẹ về rồi trở thành ba dượng của em?”

“Ôi chao…em…” Dương Dương lắc đầu: “Anh đừng có hỏi em câu hỏi sâu sắc như thế… Khó hiểu quá đi…”

“Dương Dương!” Trình Trình nhíu mày: “Bây giờ anh đi gọi điện thoại nói cho ba, mong ba có thể đuổi kịp và ngăn chú Chi Lâm lại.”

“Ơ?” Dương Dương ngạc nhiên: “Bây giờ đổi thành lão ba chim chết đi ngăn chú Chi Lâm rồi sao?”

Đúng là thế sự xoay vần.

“Nếu không thì sao? Em và anh đi ngăn à?” Trình Trình liếc nhìn Dương Dương.

“Ơ, không muốn đâu…” Dương Dương khuất phục lắc đầu: “Vậy thì ba Chi Lâm sẽ nói em không có tình nghĩa mất! Ôi, mâu thuẫn quá đi…”

“Đúng thế. Người ta sẽ nói chúng ta qua cầu rút ván…” Trình Trình vừa gọi điện thoại vừa trả lời.

Dương Dương bĩu môi: “À, quên nói với anh, chẳng phải anh cứ bảo em là miệng quạ đen sao? Vậy thì câu em chúc chú Chi Lâm cưới được mẹ cũng sẽ không thành đâu. Thế là an toàn rồi, yên tâm đi thôi… Ôi, ba Chi Lâm à, Dương Dương có lỗi với ba rồi…”

“…”

Hết kì nghỉ tết âm lịch, Bắc Minh thị bắt đầu hoạt động lại như ngày thường.

Ngày đầu tiên của năm mới Bắc Minh Quân đến công ty đã mở một cuộc họp tập trung lãnh đạo cấp cao.

Bởi vì năm trước công trình Ánh đột nhiên bốc cháy, tổn thất nặng nề, thế nên vấn đề thứ nhất cần đối mặt đầu năm cũng hơi khó giải quyết.

Trong phòng họp lãnh đạo cấp cao.

“Mọi người đều nghỉ Tết xong rồi! Sau nhiều ngày thoải mái, bây giờ là lúc nên lên tinh thần rồi. Chuyện của công trình Ánh tôi cần điều tra kĩ! Có vấn đề gì không?” Đầu ngón tay của Bắc Minh Quân gõ vang lạch cạch lên bàn làm việc.

“Thưa chủ tịch, công trình Ánh được xây dựng ở thành phố S nên khi điều tra kĩ, có thể sẽ liên quan đến một vài đơn vị chính trị của thành phố S…” Giám đốc phòng công tác quần chúng hơi khó xử: “Mạng lưới quan hệ của Bắc Minh thị ở thành phố A thì khỏi phải nói, nhưng ở thành phố S, có lẽ chúng ta chưa dám chắc lắm.”

“Rõ ràng là lần này có người nhằm vào Bắc Minh thị! Biết rõ không thể dao động được địa vị của Bắc Minh thị ở thành phố A nên đành chuyển sang thành phố S, ra tay với công trình Ánh.” Giám đốc xây dựng giận dữ nghiến răng.

Bắc Minh Quân nhíu mày, hơi nheo mắt: “Hiện nay báo cáo điều tra do cảnh sát thành phố S đưa ra là gì?”

“Thưa… chủ tịch, vì chuyện nghỉ Tết nên mọi thông tin đều bị kéo dài.”

“Rốt cuộc là bị kéo dài hay có người cố tình trì hoãn đây?” Anh nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
 
Chương 949


Chương 949

Bỗng chốc trong phong họp yên lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Bắc Minh Quân xoa trán: “Rốt cuộc tổ chuyên án được điều đi thành phố S là do ai phụ trách thế? Có người nào kịp thời báo cáo cho tôi không?”

“…” Mọi người đều không dám lên tiếng.

Cuối cùng, giám đốc hành chính nhỏ giọng trả lời: “Chủ tịch à, vì lúc ăn Tết anh không ở trong nước, thế nên…”

Đột nhiên điện thoại của Bắc Minh Quân đổ chuông.

Là số của Trình Trình.

Bắc Minh thị nhướng mày theo bản năng.

Thấy con trai gọi điện thoại, anh hơi thấy bất ngờ-

“Ba à…” Giọng nói trẻ con bình tĩnh của Trình Trình vang lên: “Con biết chắc ba rất bận bịu, nhưng con muốn hỏi là làm sao để đi tới ủy ban nhân dân vậy ạ?”

Trình Trình hỏi rất uyển chuyển.

Bắc Minh Quân hơi ngạc nhiên, cầm điện thoại, liếc mắt nhìn những người trong phòng họp, nhẹ giọng nói: “Sao bỗng nhiên hỏi chuyện này thế? Con đi ủy ban nhân dân làm gì?”

“Dạ…” Trình Trình dừng lại, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Dương Dương ở đầu kia điện thoại: “Ôi chao, lão ba chim chết à, Bắc Minh Tư Trình muốn báo cho ba một tiếng, ba Chi Lâm dẫn mẹ đi ủy ban nhân dân rồi…”

“!” Ánh mắt Bắc Minh Quân lạnh lẽo, đồ ngu cũng biết Vân Chi Lâm đi ủy ban nhân dân làm gì! Anh không nhịn được rít lên: “Đúng là tên khốn nạn!”

Tiếng mắng chửi này đến từ vị chủ tịch là quý công tử tao nhã kiêu ngạo, khiến cho người đứng đầu các phòng ban đều sững sờ, suýt nữa rớt cả hàm!

Rốt cuộc là ai có bản lĩnh thế vậy, làm cho chủ tịch giận dữ ra mặt?

Mọi người im như thóc, thở mạnh cũng không dám.

“Ba… Ba sẽ đi chứ?” Trình Trình nhỏ giọng hỏi.

Trên trán Bắc Minh Quân nổi gân xanh, hỏi ngược lại Trình Trình: “Con mong thế sao?”

Trình Trình im lặng một lúc.

Dương Dương trả lời thay cậu. “Ba ngốc à! Lúc đó thì mong ba đi chứ sao! Nếu không sao Bắc Minh Tư Trình lại phải báo tin cho ba chứ?”

“Không phải hai con mong anh ta làm ba của hai con sao?” Bắc Minh Quân cắn răng nói từng chữ.

Thì ra khi làm ba rồi thì cũng sẽ hẹp hòi và thù dai. Anh không thể quên được, cái hôm đính hôn với Phỉ Nhi, hai tên nhóc xấu xa đó đứng trước mặt anh cứ kêu “ba Chi Lâm” rồi lại “ba mới” như thế nào!

“Ôi chao, sớm biết lão ba ngu ngốc bụng dạ hẹp hòi rồi mà! Bắc Minh Tư Trình, cúp điện thoại đi! Để ba Chi Lâm làm ba mới của chúng ta là được rồi.” Dương Dương bĩu môi, hừ, để coi ai ngoan cố hơn ai!

Trình Trình cầm điện thoại, hít thở sâu, sau đó nói–

“Ba à, trên đời này không có đứa trẻ nào thích ba dượng hay mẹ kế, con tin ba cũng như thế đúng không? Nếu không sao ba cứ luôn gọi bà nội là dì Tâm chứ không gọi mẹ? Còn việc ba có đi hay không, thì do ba quyết định nhé. Con chào ba.”

Tút tút tút.

Bắc Minh Quân trợn mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc, khớp ngón tay cầm điện thoại vang lên từng tiếng răng rắc.

Mọi người trong phòng họp cũng không dám lên tiếng.
 
Chương 950


Chương 950

Cuối cùng, có một vị giám đốc không sợ chết hỏi: “Chủ, chủ tịch, xin hỏi cuộc họp còn tiếp tục không?”

Bắc Minh Quân trợn mắt nhìn ông ta, mạnh mẽ ném điện thoại lên trên bàn làm việc!

“Tiếp tục đi!”

Cuộc họp tiếp theo tiếc tục diễn ra.

Chỉ là ánh mắt của Quân gia vẫn cứ đăm đăm nhìn điện thoại, lòng dạ đã theo tới ủy ban nhân dân thành phố A từ lâu rồi…

Chết tiệt!

Không phải người phụ nữ này vừa đồng ý kết hôn thay sao?

Chẳng phải chỉ mới đeo nhẫn của anh được mấy ngày hay sao!

Anh đã nói nhiều lần rồi, anh nghiêm túc!

Rốt cuộc cô có nghe không thế, hả?!

Cô lại dám, dám đến ủy ban nhân dân với Vân Chi Lâm!!!

Cứ ba năm ngày lại gây rắc rối cho anh, người phụ nữ này không thể yên tĩnh một lúc sao!



“Thằng khốn!”

Đột nhiên Quân gia gầm nhẹ một tiếng, mọi người sợ hãi thần hồn run rẩy.

Anh vừa trở lại đã bận rộn xử lí mọi việc là để dành ra nhiều thời gian chung sống với cô!

Dẫu sao một tháng đã trôi qua một tuần rồi, anh còn sốt ruột hơn bất kì ai khác.

Quân gia giận đến mức xương vai lại đau rồi…

Người phụ nữ này, định đợi đến ngày chọc anh tức chết rồi mới chịu dừng lại không giày vò nữa đúng không?

Ầm!

Tiếng tập tài liệu mạnh mẽ đập lên bàn làm việc.

Mọi người giật mình vì sợ.

Bỗng chốc Bắc Minh Quân đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói ra một câu: “Tan họp!”

Rồi dồn dập bước đi mất…

Ủy ban nhân dân thành phố A.

Vân Chi Lâm dừng xe, trên môi nở nụ cười toe toét.

“Tịch Dao, nhanh nào, cầm sổ hộ khẩu, chúng ta xếp hàng đi.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, suy nghĩ nên làm thế nào mới không tổn thương Chi Lâm đây?

“Còn ngây ra đó làm gì? Ngày đầu tiên ủy ban mở lại sau năm mới đấy, chắc chắn có nhiều người xếp hàng lắm!” Vân Chi Lâm vừa nói vừa xuống xe, rồi đi vòng qua cửa xe bên kia, nắm tay Cố Tịch Dao: “Nhanh nào…”

“Chi Lâm, đợi chút…”

Không chờ Cố Tịch Dao nói xong, Vân Chi Lâm đã ôm cô vào lòng, đi thẳng tới cửa ủy ban nhân dân…

“Tịch Dao, em biết mấy ngày nghỉ Tết này anh phải làm sao mới chịu đựng nổi không? Anh chờ ngày này lâu lắm rồi…” Vân Chi Lâm dịu dàng nói, thâm tình chân thành: “Nếu em do dự vì sợ anh sẽ chê bai ba đứa con của em, vậy em có thể hoàn toàn yên tâm! Còn nữa, nếu sau khi cưới em không muốn sinh con nữa, anh cũng không ép em. Anh sẽ xem con của em như con ruột, em còn lo lắng gì nữa?”
 
Chương 951


Chương 951

“Chi Lâm, thật ra em không tốt như thế đâu…” Cổ họng của Cố Tịch Dao khàn khàn, câu nói của Vân Chi Lâm khiến cô tự thấy hổ thẹn. Đã nhiều lần cô tự hỏi bản thân, tại sao người cô yêu cứ không phải là Vân Chi Lâm?

“Không! Tịch Dao, trong lòng anh em chính là người tốt nhất! Đừng hỏi anh tại sao, bởi vì tình yêu…” Anh ta ngừng lại, nở một nụ cười đẹp trai: “Không cần lí do!”

Khi Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao xuất hiện ở nơi đăng kí kết hôn, mọi người trong đại sảnh đều nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.

Thậm chí trong đám đông còn có người thì thầm–

“Ôi, người đàn ông đó đẹp trai quá.”

“Đàng gái cũng đẹp nữa!”

“Bọn họ cũng tới đăng kí sao?”

“Đúng là trai tài gái sắc.”

Vân Chi Lâm cầm tay Cố Tịch Dao, tinh thần sảng khoái xếp hàng.

Trước mặt bọn họ đã có mười mấy cặp đang chờ rồi.

“Ôi, anh dẫn người yêu tới đăng kí đấy à?” Có người bắt đầu bắt chuyện.

Vân Chi Lâm mỉm cười rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Tịch Dao muốn dứt ra khỏi tay anh ta, nhưng cũng không tiện để Vân Chi Lâm mất mặt trước mặt mọi người.

“Haha, người yêu anh xinh quá… Có điều trông hơi quen nhỉ…” Lại có người nghi ngờ nói.

Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng, cúi đầu theo bản năng rồi nghiêng mặt sang một bên…

Dù gì cô cũng là một nhà văn từng xuất bản một cuốn sách bán chạy.

Huống chi, cô còn từng kiện cáo một người đàn ông tiền tài quyền thế ở thành phố A đã gây chấn động khắp thành phố.

“À, tôi nhớ ra rồi! Hình như cô ấy từng xuất hiện trên ti vi…”

“Người đẹp như thế, lên ti vi cũng bình thường thôi!”

“Không phải, tôi thật sự thấy cô ấy trên ti vi, hình như làm gì nhỉ… Ôi, sao nhất thời không nhớ ra chứ…”

. . .

“Người tiếp theo.”

“Tịch Dao, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi!” Vân Chi Lâm nắm tay Cố Tịch Dao, đi tới trước bàn đăng kí, Vân Chi Lâm ngồi xuống trước.

Cả người Cố Tịch Dao đều cứng ngắc, đứng không nhúc nhích.

“Sao thế? Qua đây, mau ngồi xuống đi.” Vân Chi Lâm kéo tay cô, sau đó thì nở nụ cười với nhân viên đăng kí: “Cảm ơn, chúng tôi có thể bắt đầu rồi.”

“Ở đây có hai tờ đơn, mỗi người một tờ, hai vị điền vào trước đi.” Nhân viên đăng kí đưa đơn cho Vân Chi Lâm, đồng thời liếc nhìn Cố Tịch Dao, nghi ngờ hỏi: “Nhà gái sao thế? Có phải là không đồng ý không?” Chuyện thế này, nhân viên công tác cũng chẳng lạ lùng gì.

“Không, không phải!” Vân Chi Lâm vội vàng phản bác: “Em ấy không khỏe lắm. Nhưng không sao, tôi sẽ giúp em ấy điền đơn.”

“Chỗ kí tên phải do chính cô ấy kí!”

“Được.”
 
Chương 952


Chương 952

Trong chốc lát, Vân Chi Lâm đã điền xong bảng, đưa trước mặt Cố Tịch Dao, đặt bút vào trong tay cô: “Dao Dao, đây, ký tên vào đây.”

Cố Tịch Dao run lên một chút, hít thật sâu, nghiêm túc nhìn Vân Chi Lâm, cuối cùng mạnh dạn nói với anh ta.

“Chi Lâm, tôi…”

Ai ngờ, lời từ chối còn chưa nói đã bị một tiếng nói từ sau lưng ngắt lời.

“Không được phép ký!”

Đám người nhao nhao quay đầu, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là vị thần tiên nơi đâu mà lại ngăn cản đôi trai tài gái sắc này đăng kí kết hôn?

Vân Chi Lâm ánh mắt thể hiện rõ sự đau khổ.

Cố Tịch Dao rời ánh mắt, giật mình khi nhìn rõ khuôn mặt người đó.

“…Bà Vân?”

Dư Như Hân trầm mặt, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Xin lỗi cô Cố, tôi không thể để cô kết hôn với con trai tôi!”

“Mẹ! Mẹ đừng gây chuyện nữa được không!” Vân Chi Lâm cau mày.

“Làm cái gì thế? Có ý kiến gì thì đứng sang một bên xử lý đi! Đừng lãng phí thời gian người khác! Người tiếp theo!” Nhân viên đăng kí bực mình hét lớn.

“Thật xin lỗi, tôi nói chuyện với con trai tôi một chút.” Dư Như Hân vội vàng kéo tay Vân Chi Lâm.

Nhưng lại bị Vân Chi Lâm tránh ra: “Con không muốn nói chuyện!”

“Chi Lâm. Con đừng ngang bướng nữa. Mẹ giận đó!”

Nhưng hành động đó của Vân Chi Lâm khiến mọi người xung quanh bàn tán.

“Haizz, bà này. Tôi thấy con trai bà và người yêu cậu ta cũng rất hợp đôi đó. Thời buổi này rồi mà vẫn còn giúp ghép đôi à?”

“Đúng rồi còn gì? Tôi thấy cô đây cũng ra dáng con dâu lắm. Bà không cần phải lo chuyện con dâu đâu. Cô ấy nhất định sẽ rất hiếu thuận với bà…”

“Quan trọng là con trai bà thích là được rồi mà…”

Mọi người mỗi người nói một câu, nói đến mức Dư Như Hân cảm thấy bực bội phiền phức.

“Mọi người biết cái gì chứ? Người con gái này không phải là người mà con trai tôi có thể cưới!” Bà nói xong, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trợn tròn mắt tò mò!

Nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nhiên, đánh giá, phán đoán.

“Chẳng nhẽ cô gái này lại có bệnh kín gì sao?”

“Hay là cô ta đồng tính?”

“À… tôi biết rồi. Cô ta không phải người chuyển giới chứ?”

“Hứ…”

Dư Như Hân sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, không kéo được Vân Chi Lâm đi, đành phải nhỏ giọng nói với Cố Tịch Dao: “Cô Cố tôi rất thông cảm với những gì cô gặp phải. Hai năm trước vì tôi đã xóa những video chứng cứ của Chi Lâm, làm cô thua vụ kiện, tôi cảm thấy rất có lỗi… Nhưng, cô cũng biết quan hệ giữa tôi và mẹ của Quân. Tôi thật sự không hi vọng sau khi Chi Lâm lấy cô lại bị người khác chỉ trích, nói nó chiếm đoạt chị dâu… Cô giúp tôi khuyên nhủ Chi Lâm đứa nhỏ ngốc ngếch kia có được không?”
 
Chương 953


Chương 953

Ánh mắt Dư Như Hân tràn đầy sự yêu chiều và bất lực với con trai.

Cố Tịch Dao ngược lại lại thở dài nhẹ nhõm.

Cười với Dư Như Hân nói: “Bà Vân, tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà. Thế nhưng tôi cũng muốn nói với bà là, tôi cũng không phải chị dâu của Vân Chi Lâm, bởi vì đến giờ tôi vẫn còn độc thân.”

…… Dư Như Hân hơi sững sờ: “Cô Cố có ý gì? Chẳng lẽ cô lại muốn gả cho Chi Lâm nhà chúng tôi như vậy sao?”

Cố Tịch Dao thở dài, lắc đầu: “Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói rõ một chút. Tôi và Bắc Minh Quân không phải như bà nghĩ.”

Nói rồi, cô nhìn về phía Vân Chi Lâm, thành khẩn cười xin lỗi: “Chi Lâm… Thật xin lỗi…”

“Đừng nói nữa!” Vân Chi Lâm đứng dậy, ánh mắt buồn rầu đau khổ.

Đi đến một bên, châm một điếu thuốc.

Dư Như Hân vội vàng theo tới: “Chi Lâm, con nghe lời khuyên của mẹ được không? Mẹ biết con không thích con gái của bác Lưu. Mẹ không ép con được không… Nhưng con không cần phải vội vàng đưa cô Cố đến đây đăng kí kết hôn chứ!”

“Không phải mẹ sợ con cưới Dao Dao, muốn con bỏ ý định mới ép con cưới con gái bác Lưu sao?” Thần sắc Vân Chi Lâm hơi đau đớn: “Mẹ, con lớn như vậy rồi, thích người con gái như thế nào con hiểu rõ nhất. Chính vì con thích Dao Dao nên mới không để ý tới quá khứ của cô ấy…”

Bốp!

Đột nhiên, Dư Như Hân cho Vân Chi Lâm một cái bạt tai!

Cố Tịch Dao giật mình.

Giờ mới hiểu được vì sao nguyên nhân vì sao Vân Chi Lâm lại vội vàng muốn cưới mình như vậy.

“Con không quan tâm, nhưng người ta quan tâm!” Dư Như Hân tức giận đỏ cả mắt: “Con trai tôi không thể làm nên chuyện hơn sao? Con gái trong thiên hạ nhiều như vậy, tại sao lại phải tranh giành một người con gái với anh họ chứ?”

“Anh ta có nhận mẹ là cô của anh ta không?” Vân Chi Lâm hỏi.

Dư Như Hân nước mắt tràn chề: “Cho dù có thế nào đi nữa, nó cũng là con trai của chị gái mẹ! Mẹ không cho phép con cưới người phụ nữ của nó.”

“Ai nói Dao Dao là người phụ nữ của anh ta? Chính anh ta muốn cưới người phụ nữ khác, dựa vào cái gì mà chiếm lấy Dao Dao không buông? Có bản lĩnh, anh ta cũng cưới Dao Dao đi!”

Câu nói của Vân Chi Lâm khiến Cố Tịch Dao cảm động.

Thực sự không đành lòng vì cô mà làm cho mẹ con nhà họ Vân bất hoà.

Cô thở dài đến trước mặt Vân Chi Lâm nhẹ nhàng nói:

“Chi Lâm, chúng ta thôi đi… có được không?”

Vân Chi Lâm sắc mặt trắng bệch.

“Thôi đi?” Anh không ngờ, nhíu mày, cười đau khổ: “Chẳng lẽ em cũng đồng ý với mẹ tôi?”

Lúc Cố Tịch Dao định trả lời, trong đại sảnh đột nhiên xông tới một bóng người cao lớn.

Lách qua đám người, đi đến thẳng đến trước mặt Cố Tịch Dao, nắm lấy tay cô.

“Đi với tôi!”

“A?” Cố Tịch Dao sững sờ.

Nhìn lên, Bắc Minh Quân khuôn mặt lạnh lùng điển trai xuất hiện ngay trước mặt.
 
Chương 954


Chương 954

Cặp kính râm trên sống mũi thẳng nhìn anh thật đẹp trai thật ngầu.

Đám người đứng tám phét trong sảnh bắt đầu xì xầm.

“Wow, người đàn ông kia nhìn ngầu quá đi! Còn đẹp trai hơn cả cái cậu kia ấy!”

“Aaa. Sự tình bị đảo ngược rồi!”

“Trời ạ. Cô gái này số tốt quá đi mất! Hai người đàn ông đẹp trai đều đang tranh giành cô ấy!”

“….. A, người đàn ông này nhìn quen quá… Luôn cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu đó…”

Cố Tịch Dao bất chợt cảm thấy muốn đào một cái hố để chui xuống!

Cô rút tay, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Bắc Minh Quân, đành phải nhỏ giọng nói: “Anh đừng đến làm loạn thêm có được không? Buông tay ra đi…”

“Buông tay? Em muốn tôi buông tay để hai ngươi đi kí tên đăng kí kết hôn đến vậy sao?!” Cậu Quân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, làm cho mọi người trong sảnh phải run lên.

Cố Tịch Dao bị quát giật mình đến nhói tim.

Vân Chi Lâm bình tĩnh, đưa tay tới, kéo một bên tay Cố Tịch Dao, trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Anh đột nhiên chạy tới, lại có ý gì? Dao Dao đã nhận lời cầu hôn của tôi, đăng kí kết hôn là chuyện sớm muộn, có liên quan gì tới anh?”

“Chi Lâm!” Dư Như Hân không nhịn được quát lên một tiếng: “Con buông tay người ta ra!”

Dư Như Hân ngay lập tức nhìn về hướng Bắc Minh Quân gật gật đầu xin lỗi: “Quân, thực sự thật xin lỗi, cô sẽ về sẽ quản giáo Chi Lâm. Hôm nay nếu không phải cháu nói cho cô biết, cô còn không biết chuyện kết hôn lớn như vậy, thằng ranh con này lại dám tiền trảm hậu tấu!”

Vân Chi Lâm sững sờ, bất ngờ nhìn mẹ mình, bà là mẹ anh sao? Sao lại bên người ngoài, lúc nào cũng nói đỡ cho Bắc Minh Quân?

Cố Tịch Dao không khỏi mở to hai mắt nhìn, Dư Như Hân vậy nói là Bắc Minh Quân thông báo cho bà ấy……

Cô căm hận nhìn Bắc Minh Quân, anh ta có thông thiên nhãn hay là lắp thiết bị theo dõi trên người cô vậy?!

“Mẹ! Con mới là con trai của mẹ, sao mẹ lúc nào cũng nói giúp anh ta vậy?” Vân Chi Lâm thật sự bị tổn thương. “Hai năm trước mẹ vì giúp anh ta thắng kiện cáo, không tiếc trộm chứng cứ của con! Mẹ có biết là mẹ làm thế là ảnh hưởng tư pháp công chính không? Con lúc nào cũng có thể kiện mẹ!”

“Con kiện đi! Nếu như đến mẹ ruột của mình còn kiện thì mẹ coi như là nuôi ong tay áo!” Dư Như Hân tức giận đến đánh vào tay Vân Chi Lâm để anh ta thả tay Cố Tịch Dao ra. “Tóm lại là con cưới ai cũng được nhưng duy nhất người con gái này…Không được!”

Dư Như Hân lạnh lùng sắt đá, dắt tay Vân Chi Lâm: “Đi!”

“Con không đi! Người nên rời khỏi đây là anh ta!” Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.

“Con muốn mẹ tức chết có phải không?” Dư Như Hân ôm lấy ngực, thở dốc.

Vân Chi Lâm căng thẳng, sắc mặt mẹ hơi trắng bệch, người mềm nhũn: “Mẹ…”

Chi Lâm, mẹ có thể không ép con cưới con gái ông Lưu, nhưng con tuyệt đối không được lấy cô Cố!” Dư Như Hân trầm giọng nói: “Đừng nói gì nữa! Hôm nay chuyện này dừng ở đây! Đi với mẹ!”

“Con không đi…” Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao ánh mắt chờ đợi như hi vọng Cố Tịch Dao sẽ đứng ra nói, không muốn anh đi…… Nhưng cuối cùng, Vân Chi Lâm vẫn thất vọng.
 
Chương 955


Chương 955

Bởi vì Cố Tịch Dao chột dạ đến nỗi không dám nhìn anh ta một cái!

Dư Như Hân gật đầu xin lỗi Bắc Minh Quân: “Quân, cô đi trước, cháu cũng bảo trọng.”

Sau đó, bà ta không cho Vân Chi Lâm cơ hội cự tuyệt, gắt gao kéo con trai đi, lôi ra ngoài văn phòng đăng kí…

Sau đó, Bắc Minh Quân cũng nắm chặt tay Cố Tịch Dao, chuẩn bị rời đi.

“Buông tay!” Cố Tịch Dao nói. Anh nắm chặt đến nỗi tay cô cảm thấy đau: “Anh tới đây làm gì!”

Bắc Minh Quân trả lời: “Tôi bỏ cả một cuộc họp quan trọng, nhanh chóng chạy tới đây, em còn hỏi tôi tới làm gì sao?”

“Vậy thì rất cám ơn anh đã chiếu cố nhé, con người bận rộn!” Cô châm chọc một câu: “Còn nữa, sao anh biết tôi tới đây?”

Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải điều quan trọng! Quan trọng là, nếu tôi không đến, chẳng lẽ em lại định gả cho tên tiểu tử Vân Chi Lâm kia thật sao?”

Cô hít một hơi thật sâu, mạnh miệng hét lại: “Anh có thể cưới người khác, tôi thì không được gả cho người khác sao!”

Nghe câu nói đó anh cởi ngay kính râm, nhìn cô: “Tóm lại tháng cưới thay này, em đeo lên chiếc nhẫn của tôi, em chính là của tôi, ai cũng không được phép gả!”

Nói rồi, anh đột nhiên giơ bàn tay nhỏ dài của cô lên, dường như muốn chứng minh cái gì đó, nhưng mười ngón tay cô đều trống trơn. Sững sờ.

“Chiếc nhẫn đâu?”

Ánh mắt cô sáng lên: “Tháo ra rồi!”

“Em…” Cậu Quân cắn răng, thật hận là không thể bóp chết người con gái này. “Đồ tôi tặng mà em không thèm đeo vậy sao?!”

“Xì….. Buông tay…… Đau…..” lực kéo mạnh suýt chút nữa làm cô trật khớp!

“Vậy có quan tâm hay không quan tâm?!” Anh nắm chặt cổ tay cô, dường như càng đau cô mới có thể nhớ lâu: “Nói đi!”

“A…… Đau quá……” Cô đau đến mức mắt đỏ lên, gào lên một tiếng, “Quan tâm, quan tâm được rồi chứ……”

Lúc này khuôn mặt anh mới giãn ra, đuôi lông mày hơi nhíu: “Chiếc nhẫn đâu?”

“……” Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Trong túi!”

Anh không do dự giơ tay ra, móc trong túi sát người cô…

“Này, anh làm gì đó…..” Cô né tránh theo bản năng, động tác này…… thật mập mờ……

Anh không để ý tới cô đang nhăn nhó, cuối cùng móc ra một chiếc nhẫn, không nói hai lời bắt lấy ngón áp út của cô, cứ như vậy, trước mặt mọi người, đeo vào tay cô….

Đám người xì xào bàn tán ở bên, sớm đã không kìm nén được, mọi người còn tưởng rằng cặp đôi này còn đang diễn ở kịch cầu hôn.

“Oa a, thì ra anh chàng ngầu điển trai này mới là chủ nhân à. Cô gái, nhìn cậu ấy có vẻ rất căng thẳng đó, mau nhận lời cầu hôn của cậu ta đi….”

“Kém thế, người trẻ tuổi đùa giỡn một chút hát biến điệu là chuyện rất bình thường, đã đến Uỷ ban nhân dân rồi thì ký tên đăng kí rồi về nhà lại đùa nghịch đi thôi, ha ha……”

“Đúng rồi đúng rồi đấy, cô đừng đùa nữa, anh ấy đằng nào cũng đã đeo nhẫn cho cô rồi, cô theo anh ấy về đi……”

Cố Tịch Dao nghe thấy những này lời đàm tiếu này quả thực muốn thổ huyết!
 
Chương 956


Chương 956

Những này người hóng chuyện qua đường này có hiểu sự thật không vậy? Sao tất cả đều nghiêng về phía Bắc Minh Quân chứ!

“Im đi! Các người biết cái gì chứ! Đừng ở đây nói hươu nói vượn!” Cô tức giận đến hét về phía đám người!

Dọa làm cho đám người sững sờ.

“Ôi, cô gái này tính tình cũng không nhỏ đâu! Nói hai câu cũng không được nói.”

“Thật làm khó cho cậu thanh niên đẹp trai này. Cưới vợ cần ngoan hiền, cô gái này thoạt nhìn thì xinh đẹp, nhưng là không hiền lành thì có ích gì chứ!”

Bắc Minh Quân lập tức trợn mắt hét lên.

“Ai mẹ * dám nói xấu cô ấy một câu! Ông đây xé xác.

Cậu Quân uy vũ.

Đám người câm như hến.

Cố Tịch Dao thắt chặt tim.

Lập tức, anh đưa tay qua vai, ôm cô vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Còn không nỡ đi à? Có phải là muốn tiếp tục để người ta xem kịch không?”

Lần này, cô không phản kháng.

Đầu nép tới cúi thấp, đi theo Bắc Minh Quân nhanh chóng rời khỏi Uỷ ban nhân dân ……

Việc đi đăng kí kết hôn cuối cùng cũng kết thúc.

Trở lại trong xe, Bắc Minh Quân nghiêng người sang, giúp cô thắt chặt dây an toàn.

Động tác nhỏ nhưng nhìn lại có vẻ rất đương nhiên: “Đồng ý với tôi, đừng qua lại với Vân Chi Lâm nữa, được chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng lướt qua bên tai khiến cô nín thở.

“Không được! Anh ta hiện tại là cấp trên của tôi. Hơn nữa, một thời gian nữa tôicòn tham gia phần thi tư pháp của thành phố A, còn phải thỉnh giáo anh ta một vài vấn đề.”

“……” Sắc mặt anh tối sầm.

Ngón tay đưa lên tay lái, nắm chặt. Nổi gân xanh. “Chỉ cần mẹ anh ta còn sống một ngày, em cũng đừng nghĩ việc gả làm con dâu nhà họ Vân!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cô liếc qua chiếc nhẫn bắt mắt trên ngón áp út, sắc mặt hơi tái nhợt: “Tôi cũng không nghĩ sẽ gả cho anh ta! Hôm nay còn phải cám ơn anh đã báo cho bà Vân, không thì tôi cũng không biết sẽ kết thúc như thế nào! Nhưng mà Bắc Minh Quân, tôi không gả cho Vân Chi Lâm không có nghĩa là tôi thuộc về anh! Tôi không phải đồ của anh!”

Nghe được lời nói này, sự căng thẳng trong anh lúc này mới được thả lỏng.

Khóe miệng anh không khỏi cong lên: “Chờ em nhận được bằng luật sư, cũng đừng ở chỗ Vân Chi Lâm làm việc nữa, có thể tới công ty của anh làm nhân viên cố vấn luật……

“Không cần đâu!” Không đợi anh nói xong, cô từ chối!

Từng làm thư ký của anh, nhục nhã còn chưa đủ sao?

Cô sao có thể trở về công ty của anh, lại cho anh một cơ hội xỉ nhục cô lần nữa chứ?
 
Chương 957


Chương 957

“Đến khi đó, chúng ta sớm đã kết thúc mối quan hệ hiện tại rồi, không nợ gì của nhau rồi.” Giọng nói của cô hoà hoãn lại, bình tĩnh lại cô nói.

Ý là thay cưới một khi kết thúc, cô và anh cũng không cần tiếp tục gặp mặt.

Sắc mặt anh cứng đờ.

Nhíu lông mày, khởi động xe, lái rời Uỷ ban nhân dân .

Cố Tịch Dao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn xem phong cảnh ven đường của thành phố A phồn hoa. Cô rất yêu thành phố này, nhưng vì sao thành phố này lại tổn thương như thế?……

Đêm nay, sau khi dỗ hai đứa bé đi ngủ, cô lại ôm quyển sách pháp luật dày, bật đèn đọc trong đêm.

Thời gian ở Sabah phảng phất như một giấc mơ đẹp.

Trở lại thành phố A, tất cả lại trở về bộ dạng lúc trước.

Cô muốn tiếp tục ước mơ nghề nghiệp, vì bọn nhỏ làm một tấm gương.

Gần hai giờ sáng, Bắc Minh Quân chạy đến.

Anh dùng chìa khoá dự bị mở cửa.

Như người chồng về nhà muộn, dáng vẻ mệt mỏi, hơi rượu phảng phất,

Anh ngước nhìn thì thấy một người đang ôm sách nằm ngủ trên sofa.

Thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.

Tắm rửa xong đi ra, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào căn phòng lộng lẫy đối diện.

Lúc trước anh mua ngôi nhà, phòng đối diện là để cô ở. Sau khi sửa xong cô cũng chẳng ở mấy.

Đêm nay, cuối cùng cũng đã dùng đến.

Cố Tịch Dao trong mông lung, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, có loại cảm giác không nỡ, tay cô ý thức chạm đến một vật ấm áp. Đó là ngực của anh. Cô nhắm hai mắt, phát ra một tiếng: “Ừm…”

Làm cho cơ thể anh căng thẳng.

Nhóm lên một ngọn lửa…

Những ngày này, chuyện của công ty, chuyện cha mẹ, còn Phỉ Nhi ……

Bận đến quay cuồng khiến anh không có thời gian ở bên cô.

Tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng bỏ đặt cô lên chiếc giường King-size Giường lớn….

Ánh đèn hoa hồng tinh xảo, anh nhìn chăm chú gương mặt oval, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên làn da trắng nõn của cô….

“Dao Nhi… Thật hi vọng giấc mơ này là mãi mãi….”

Nói xong anh không kìm lòng cúi xuống hôn lên môi cô……

“Ưm…”

Đêm, im ắng……

Sáng sớm.

Một tia sáng chiếu tới khiến Cố Tịch Dao tỉnh giấc

Vô thức mở to mắt, đập vào mắt cô là một gian phòng trang hoàng xa hoa, kiểu dáng Châu Âu.

“A…” Cô giật nảy mình, bật dậy.

Chiếc giường cực lớn. Bên trên cũng chỉ có một mình cô!
 
Chương 958


Chương 958

Đây là đâu?

Tại sao cô lại ở đây?

Tính phản xạ cúi đầu, nhìn thoáng qua quần áo của mình!

May mắn, quần áo vẫn trên người!

Cô vội vàng xuống giường, chợt cảm thấy trong phòng này có chút đồ dùng quý trong nhà nhìn quen mắt.

Cho đến mở ra cửa lớn ra, cô lúc này mới kịp phản ứng

Đây là phòng của Bắc Minh Quân!

Anh ta tối qua về đây sao?

Cô buồn ngủ quá, chẳng có chút ấn tượng gì.

Vội vàng chạy về căn phòng thuê đối diện, phát hiện mình không có mang chìa khoá.

Cộc cộc cộc.

“Bảo bối, các con dậy chưa?” Mở cửa cho mẹ

Chỉ một lát sau, cửa mở.

Trình Trình ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ xong, không khỏi sửng sốt, mở to hai mắt nhìn!

“Trình Trình, sáng sớm tốt lành.” Cô theo thói quen cúi người xuống, ôm con vào lòng.

Dương Dương vừa lúc đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn về phía cửa: “Oa, mẹ… Mẹ bị muỗi cắn rồi sao?”

Ngón tay nhỏ của Trình Trình chỉ vào cổ cô: “Chỗ này của mẹ bị đỏ…”

“Vậy sao? Để mẹ xem…… Cô buông Trình Trình xuống, vừa xoay người lấy tấm gương, vừa lẩm bẩm. “Giữa mùa đông, làm sao lại bị muỗi cắn chứ? Chẳng lẽ thường dân như mình ngủ trên giường của anh ta bị dị ứng sao?”

Vừa dứt lời, cô giơ gương trang điểm lên, như soi gương chiếu yêu vào mình vậy, ba giây sau

“A a a a……”

Một tiếng thét chói tai, xé rách bầu không khí buổi sáng!

Dương Dương vội vàng lùi lại, hai bàn tay nhỏ che lỗ tai!

Trình Trình mở to mắt, bị tiếng hét của mẹ làm giật nảy mình.

Một giây sau, trong phòng bếp đột nhiên lao đến một thân hình to lớn

“Xảy ra chuyện gì……”

Giọng nói trầm thấp như âm đàn Cello, trong lúc vội vàng lọt vào tai của Cố Tịch Dao.

“A……” Tiếng thét chói tai của cô nghẹn trong cổ họng, lúc lâu sau mới quát lên: “ Muỗi cắn gì chứ?!!”

“Vậy là cái gì cắn? Mẹ.” Dương Dương là một bảo bối hiếu kì điển hình.

“Là……” Cố Tịch Dao bỗng nhiên dừng lại, khó mà mở miệng.

Cái này căn bản là hoạt sắc sinh hương dấu hôn a a a!!!

“Quả dâu nhỏ.” Ba chữ này được một người khác bình tĩnh giúp cô trả lời.

Dương Dương trợn to mắt, tiến đến bên người mẹ, ngẩng đầu: “Quả dâu nhỏ? Hứ, ba lại lừa gạt người đi! Cổ của mẹ sao có thể mọc được dâu nhỏ cơ chứ?!”
 
Chương 959


Chương 959

“Dâu nhỏ đương nhiên không thể tự có rồi, phải có người trồng lên chứ.” Bắc Minh Quân trả lời trôi chảy.

Đó chính là tài năng lớn nhất của anh, chỉ một phế liệu màu vàng nhỏ mà có thể phổ cập khoa học tri thức thần kì.

Làm cho các con bị mông lung.

Cố Tịch Dao tức giận trừng mắt không biết anh xuất hiện từ đâu ra: “Bắc Minh Quân! Anh nói hươu nói vượn gì trước mặt bọn nhỏ vậy! Đây là chuyện tốt anh làm sao?!”

Cô chỉ chỉ dâu nhỏ lít nha lít nhít trên cổ, nhỏ giọng xì một câu: “Hèn hạ, đánh lén người ta!”

Bắc Minh Quân giương mày, nhún nhún vai: “Hoan ngênh em đến đánh lén anh!”

Vì hai con ở đó nên cô chỉ trừng mắt nhìn anh, không kì kèo với anh vấn đề trẻ con đó!

Chất vấn nói: “Em còn không chưa hỏi, sao anh vẫn còn ở đây?!”

Càng thêm không thể tưởng tượng nổi là

Cô lúc này mới thấy anh mặc chiếc tạp dề của cô……

Tạp dề à!

Cái này thân hình cao lớn, rất thích giả bộ, toàn thân hàng hiệu quý công tử, lại có thể sẵn sàng tự hạ thấp địa vị mặc chiếc tạp dề giá đặc biệt mua ở siêu thị!

Trọng điểm là, cái này rõ ràng là tạp dề cỡ nhỏ, anh to lớn mặc vào không khác gì một cái yếm. Nhìn trông rất buồn cười!

Trong đầu cô trong nháy mắt hiện lên một hình ảnh

Anh mình trần buộc lên tạp dề của cô, trên mặt lại bôi hai đóa đỏ ửng……

Mẹ ơi, quả thực có thể đi hát kịch được rồi!

Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên ‘Phụt’ Một tiếng bật cười.

“Mẹ, ba từ sớm đã ở trong bếp làm điểm tâm cho chúng ta.” Trình Trình thay Bắc Minh Quân trả lời, sau đó ngẩng đầu lên lại hỏi: “Mẹ cười gì vậy?”

“Làm, làm điểm tâm?” Nụ cười Cố Tịch Dao cứng ngắc trên mặt, nhìn Bắc Minh Quân như quái vật, móc móc lỗ tai: “Trình Trình, mẹ không nghe lầm chứ? Con vừa mới nói ai? Ai ở phòng bếp làm điểm tâm?”

Không đợi Trình Trình trả lời, Dương Dương thở dài một tiếng.

“Mẹ. Mặc dù con cũng giống như mẹ bị lôi đến, nhưng lần này mẹ không nghe lầm! Ba thật sự ở phòng bếp, như một đầu bếp làm điểm tâm vậy! Ai……” Dương Dương lại hít một tiếng, giống như ông cụ non thêm một câu: “Thế giới này sao vậy ta? Ba đích thân xuống bếp là muốn đầu độc cả nhà ta sao?”

Bắc Minh Quân sắc mặt vốn hơi tự đắc, giờ thình lình trầm xuống!

“Bắc Minh Ti Dương! Nếu ba muốn hạ độc chết các con thì ta vất vả sinh con ra làm gì!”

“Hừ! Bác ba nói rồi, đàn ông sinh con không vất vả chút nào, một giây là có thể giải quyết! Mẹ sinh chúng con mới vất vả!” Dương Dương khinh thường vội vàng ôm lấy Cố Tịch Dao. Nhảy nhảy giống một con cún con.

Bắc Minh Quân trừng mắt đúng là hai mẹ con, làm người khác tức giận như nhau!

Vất vả lắm mới xuống bếp, làm bữa sáng cho ba mẹ con, mình tốt như thế mà không biết điều!

“Được! Nói ba xuống bếp hạ độc chết mọi người đúng không! Vậy để mẹ làm!” Nói rồi, anh nắm lấy tay Cố Tịch Dao từ trong tay con trai, kéo tới phòng bếp!
 
Chương 960


Chương 960

“Làm thì làm, có gì không được! Anh nắm đau em! Cố Tịch Dao không chỉ một lần cảm thấy cổ tay của mình có phải là đắc tội với anh ta không, mỗi lần đều bị anh nắm đau.

Hai người vừa đi vào phòng bếp, không gian chật hẹp lại càng trở nên chen chúc.

“Này! Nếu anh không làm bữa sáng thì mời anh ra ngoài! Đừng ở trong này vướng tay vướng chân nữa!” Cô bước vào nhà bếp, lập tức đổi khách thành chủ, bày ra dáng vẻ không hề tin cậu ấm này có thể nấu được đồ ăn ngon.

Nhưng mà, khi nhìn thấy rong biển được thái mảnh hơn cả sợi tóc, xương sườn được rán vàng ươm trên kệ bếp, vừa nhìn thì cảm giác thèm ăn đã tăng cao, còn cả các loại đồ ăn kèm, gia vị, đều được làm vô cùng tỉ mỉ.

Cô mới giật mình hiểu ra, cao thủ thật sự quả nhiên đều là thâm tàng bất lộ!

Cô nuốt nước miếng: “Bắc Minh Quân… anh, anh chắc chắn là đang làm bữa sáng sao?”

“Ừ, làm đại một món xương sườn nấu rong biển thôi.”

“Thế này mà còn gọi là làm đại à?”

Quả chính là món ăn của nhà hàng năm sao làm ra!

Anh nhún nhún vai.

“Bắc Minh Quân! Anh có cần làm người ta tức lộn ruột thế này không?”

“Làm người ta tức lộn ruột?” Sắc mặt anh sầm xuống, không hài lòng với lời tố cáo nghiêm trọng như vậy của cô: “Mẹ nó sao anh lại làm cho người ta tức lộn ruột rồi hả?”

“Anh đã xuất sắc lắm rồi, đã khiến rất nhiều người không có đường sống rồi được không! Thế mà còn biết vào bếp nấu ăn! Như vậy còn không làm cho người ta tức lộn ruột sao?”

Quan trọng là, rõ ràng cô không lợi hại bằng anh, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng thua anh! Trời ạ! Còn cho người ta sống nữa không đây!

Anh khẽ sửng sốt, lập tức bật cười.

Bước lại gần, từ phía sau thân mật ôm eo cô, mập mờ nỉ non nơi gáy cô: “Bây giờ tôi mới biết, thì ra em lại tán thưởng tôi như vậy…”

Khẽ liếm vành tai cô một cái.

Cơ thể cô run lên! “Lui ra! Tán thưởng đậu xanh! Anh không ngày ngày gây thù chuốc oán với tôi thì tôi đã cảm ơn anh lắm rồi!”

Anh nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ cô, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, đây là dấu vết tối qua anh cố ý để lại.

Vì tránh cho Vân Chi Lâm có suy nghĩ xấu xa với cô, anh quyết định sau này mỗi một ngày đều để lại các loại dấu ấn dâu tây ở nơi dễ thấy trên người cô!

“Buông móng vuốt ra!” Cố Tịch Dao nghiêng đầu trừng mắt lườm anh: “Bữa sáng này của anh tôi không làm được, tự anh làm tiếp đi!”

“Không muốn!” Anh lại chơi xấu trêu đùa: “Tôi dạy em làm, nào, nước tương phải pha như thế này…”

Vừa nói anh vừa cầm tay cô, miệng dán bên tai cô, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp…

Hình ảnh này… quả thật vô cùng ám muội.

“Bắc Minh Quân, anh đừng như vậy… tôi không thoải mái…”

“Thật sao? Vậy như thế này thì sao?” Chẳng biết lúc nào bàn tay của anh bắt đầu không an phận thăm dò…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom