Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 521


Chương 521

Bãi biển ở Sydney nhiều như sao trên trời, mỗi nơi có một phong cách khác nhau.

Lúc Cố Tịch Dao vừa đặt chân đến đây, đã yêu ngay nơi này, ở đây không chỉ có thời tiết thích hợp, hoàn cảnh thoải mái, phong cảnh xinh đẹp, cảnh sắc cũng rất đẹp, quan trọng nhất là, nơi này có cặp bảo bối của cô, bọn họ cũng có đủ tự do để hít thở bầu không khí say lòng người này.

“Yeah hú~”

Dương Dương mặc quần bãi bãi, để lộ phần cẳng chân vừa trắng vừa mềm, tròng một cái phao bơi cỡ nhỏ, ùm một cái nhảy xuống biển, chơi vô cùng vui vẻ…

Cố Tịch Dao mặc áo tắm ngồi trên ghế ở bờ cát, lười biếng tắm nắng.

Bên cạnh cô còn có một cô gái phương Đông dáng người nóng bỏng đang nằm.

Cô gái này là người bạn cô mới quen được khi đến Úc được một tháng.

Nói đúng hơn thì cô gái là thật ra chính là đàn em của Vân Chi Lâm – Lạc Kiều.

“Ha ha, Tịch Dao, Dương Dương nhà cậu đúng là nghịch thật đó, cậu xem bé kia, chơi với bọt sóng thôi mà cũng còn chơi vui đến thế kia!” Lạc Kiều chỉ vào bóng dáng Dương Dương đang ôm phao bơi vượt sóng vô cùng ngốc nghếch kia, khỏi khỏi cười tủm tỉm.

Cố Tịch Dao nhìn con trai, cũng hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen láy chiếu ngược lại màu sắc của biển rộng và bầu trời, màu nước biển trong vắt đen xen cùng màu xanh da trời trong xanh, trong veo thấy đáy.

“Thằng nhóc đó chỉ cần bớt quậy phá tớ là được, bé muốn chơi thế nào tớ cũng không phản đối.”

Lạc Kiều cười gật đầu: “Dương Dương quậy hơn Trình Trình rất nhiều. Đúng rồi, sao không thấy Trình Trình ở đây?”

“Bé còn phải đi học, huống chi ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng gì.” Nhắc đến Trình Trình, mắt Cố Tịch Dao lại trở nên mềm mại.

Một tháng trước, cô dẫn theo Dương Dương cùng đến Úc, luôn đi theo sau Trình Trình, mới phát hiện ra là Bắc Minh Quân đã sớm sắp xếp cho Trình Trình một nơi ở khá cao cấp, trừ hai người giúp việc đi theo cùng ra, còn thuê thêm một tài xế người ở đây, ngoài ra không còn ai khác nữa.

Bởi vậy, cuộc sống của Trình Trình ở Úc vô cùng đơn giản, độc lập tự chủ. Đây có lẽ là cách giáo dục đặc biệt của ba Trình Trình.

Mà Cố Tịch Dao dưới sự sắp xếp của Vân Chi Lâm, cũng quen được Lạc Kiều.

Lạc Kiều có một căn biệt thự cao cấp ở gần nơi Trình Trình ở.

Vì vậy, Cố Tịch Dao trở thành khách thuê nhà của Lạc Kiều.

Lạc Kiều vẫn còn đang du học ở Úc, tính cách tùy tiện, vừa rộng rãi lại rất trọng tình cảm, mới ở chung với hai mẹ con Cố Tịch Dao được mấy người đã có tình cảm sâu đậm.

Sau khi Trình Trình ăn cơm chiều xong, sẽ nhốt mình trong phòng, làm như cậu đi ngủ sớm. Thật ra là yên lặng bò ra ngoài cửa sổ, chạy thẳng đến chỗ của mẹ và em trai.

Ba mẹ con, cứ lén lút sống cùng với nhau.

Cuộc sống như thế này, cô thật sự rất thỏa mãn.

“Thằng bé Trình Trình đúng là ngoan đến mức làm người ta đau lòng!” Lúc Lạc Kiều nhắc đến Trình Trình, vẻ mặt say mê, trong đôi mắt to hiện ra hình hai trái tim: “Nếu như tớ mà trẻ lại hơn hai chục tuổi, tớ nhất định sẽ theo đuổi Trình Trình…”

“Thôi!” Cố Tịch Dao cười gõ đầu Lạc Kiều: “Tớ không cần một đứa con dâu già như cậu đâu!”
 
Chương 522


Chương 522

“A~ làm gì đó!” Lạc Kiều phồng má xoa trán: “Nếu mà gả cho Trình Trình thì tớ còn phải kêu cái tên lòng lang dạ sói Bắc Minh Quân kia là ba chồng nữa! Tớ không thèm đâu!”

Vừa nhắc đến Bắc Minh Quân, mắt Cố Tịch Dao cũng tối xuống.

Một lúc lâu sau vẫn chưa nói tiếng nào.

Lúc này Lạc Kiều mới nhận ra bản thân không nói cái hay lại đi nói cái dở, u oán nhìn Cố Tịch Dao, quyết định lỡ rồi thì nói cho đã luôn: “Thật không biết cậu nghĩ như thế nào. Cậu vừa đến Úc được mấy ngày, cái tên Bắc Minh Quân kia đã chụp hình cùng con hồ ly tinh Tô Ánh Uyển kia rồi đăng lên báo của Úc luôn rồi kìa! Suốt một tháng này, lâu lâu lại nhìn thấy anh ta ôm mấy cô gái khác nhau phong tao bước lên hot search… Lần này thì hay rồi, bây giờ không hiểu sao anh ta đã trở thành người nổi tiếng ở Úc luôn!… Haizzz, tôi thật sự rất tò mò, không lẽ báo chí nước Úc bị anh ta thu mua sạch rồi hay sao? Nếu không vì sao mà anh ta cứ chạy lên chạy xuống trong giới giải trí của nước Úc mãi thế? Khoe khoang quyến rũ cũng không phải khoe khoang theo kiểu của anh ta đâu!”

Sắc mặt Cố Tịch Dao hơi tái nhợt.

Thật ra, lúc vừa mới đến Úc, cô đã nhìn thấy báo đăng tin anh và Tô Ánh Uyển yêu nhau trở lại, công trình Ánh cũng đã trở thành cách để anh bày tỏ tình cảm với Tô Ánh Uyển. Hành động này của Bắc Minh Quân, chắc chắn đã làm chấn động giới kiến trúc trên toàn thế giới.

“Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta, tớ không quản được…” Cố Tịch Dao lạnh nhạt nói, trong lòng cũng vô cùng khổ sở.

“Cậu quản không được, nhưng mà anh ta thích đó! Tớ thất anh ta cố ý làm vậy!” Lạc Kiều tức giận nói: “Chính là muốn cậu nhìn thấy khó chịu! Muốn cậu khó chịu đến chết!”

Vừa nghe đến chữ khó chịu, cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên…

“Ọe…”

Cô theo bản năng ôm ngực, cau mày, nôn khan, nhưng không nôn được thứ gì cả.

Lạc Kiều hoảng sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải tớ nói gì sai kích thích cậu rồi không? Đều tại cái miệng hư này! Tớ sai rồi! Cậu nhất định phải ta thứ cho tớ đó! Cái thai này của cậu bác sĩ đã nói là không quá ổn định, cậu đừng động thai khó nó, nếu không tôi sẽ bị anh Chi Lâm mắng chết luôn…”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Lạc Kiều, nhịn không được bật cười, lắc đầu: “Tớ không có việc gì, Kiều Kiều cậu đừng có lo.”

Nói xong, cô nhịn không được mà đưa tay phủ lên phần bụng còn đang bằng phẳng của mình…

Đúng vậy.

Đúng như những gì Lạc Kiều nói, trong bụng cô lại có em bé.

Cô…

Lại mang thai con của Bắc Minh Quân lần nữa.

Đây là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn.

Tính lại ngày tháng, chắc là đêm sinh nhật của Bắc Minh Quân.

Cô còn nhớ rõ hôm đó trước khi đi, Bắc Minh Quân còn cảm ơn món quà sinh nhật của cô.

Mà bây giờ, sao cô không giống anh chứ? Cô cũng rất cảm ơn món quà của anh.

Cảm ơn anh lại cho cô một đứa bé đang yêu giống hệt như Trình Trình và Dương Dương…

Nếu nói lần mang thai vào năm năm trước đối với Cố Tịch Dao là bất đắc dĩ, thì vào lúc này, cô có thể chắc chắn rằng, cô vui với điều đó.

Cho dù Bắc Minh Quân không phải thật sự yêu cô, cô cũng rất vui lòng sinh ra đứa con của anh…

Chỉ vì, cô biết rất rõ, cô yêu anh.

Yêu người đàn ông lạnh lùng, yêu người đàn ông có thói ở sạch, yêu người đàn ông hay xoi mói đủ thứ, yêu người đàn ông tuy chẳng yêu cô, nhưng lại sẵn lòng cưng chìu cô…
 
Chương 523


Chương 523

Nhưng cô lại không có cách nào ở lại cạnh anh, gia tộc của anh sẽ không đồng ý, sợ là sau khi anh biết được sự tồn tại của Dương Dương rồi, chắc là cũng sẽ không đồng ý luôn, đúng không?

Huống chi, lòng kiêu ngạo của cô không cho phép cô trở thành một con chim hoàng yến của anh.

Cho nên, mặc kệ anh lên báo của nước Úc cùng với bao nhiêu người phụ nữ, mặc kệ cuộc sống của anh bây giờ có bừa bãi đến cỡ nào, cô vẫn không hề dao động.

Bời vì cô biết, là chính cô từ bỏ cơ hội trở thành người phụ nữ của anh trước.

Lạc Kiều nhìn gương mặt có chút khổ sở của Cố Tịch Dao, nhìn không được thở dài: “Cậu thật là tốt bụng quá mức đó. Nếu đổi thành tớ, có một cặp song sinh thì có gì mà sợ chứ? Tớ chắc chắn sẽ đi tranh gia sản nhà anh ta! Tranh đến khi anh ta trắng tay, xem thử xem anh ta còn dám đi ra ngoài trăng hoa không! Huống chi, bây giờ trong bụng cậu không phải còn có một con bài tẩy sao?”

“Kiều Kiều!” Cố Tịch Dao vô lực lắc đầu, cảm thán bật cười: “Tớ thật sự không muốn nhắc đến anh ta nữa. Huống chi, tớ hoàn toàn không có những suy nghĩ như cậu nói. Một cái nhà họ Cố lúc trước đã đủ làm tớ mệt mỏi rồi, bây giờ tớ chỉ muốn bình an sinh đứa nhỏ này ra, sau đó sống một cuộc sống bình thường, vậy là đủ rồi.”

Lạc Kiều nhún vai, bật cười: “Tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu! Nhưng mà anh Chi Lâm thật sự rất phiền, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của cậu, sợ cậu mang thai xảy ra sai sót gì, giống như anh ta là ba của đứa bé vậy đó!”

Thấy Lạc Kiều vừa nhắc đến Vân Chi Lâm thì mặt mày lại làm ra vẻ chán ghét vô cùng quá lố, Cố Tịch Dao “phụt” một cái, nhịn không được cười ra tiếng.

“Cậu còn cười nữa!” Lạc Kiều mặt ủ mày ê bĩu môi: “Còn có hai cục cưng nhà cậu nữa kìa, thật sự coi tớ thành bảo mẫu riêng của cậu, ngày nào cũng dặn dò tớ phải chăm sóc cậu cho tốt, không đúng, là chăm sóc cho đứa bé trong bụng cậu! Cho nên cậu nhất định không được xảy ra sơ xuất gì, nếu không cho dù anh Chi Lâm không bay lại đây giết chết tớ, thì hai thằng nhóc con nhà cậu chắc cũng sẽ phanh thây tớ ra mất!”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương đang chơi đùa vui vẻ ngoài bờ biển, ánh mắt dịu dàng: “Đúng đó, hai anh em bọn họ sau khi biết được tớ mang thai rồi thì vô cùng lo lắng, ngày nào cũng phải chúc ngủ ngon với em trai hay em gái rồi mới chịu về ngủ. Còn nữa, hôm trước còn cầm một quyển gia phả nhà họ Bắc Minh, chạy tới hỏi tớ, phải đặt tên gì cho em bé đây…”

“Ặc, Trình Trình trưởng thành đến vậy rồi sao?” Khóe miệng Lạc Kiều hơi giật giật: “Ngay cả gia phả nhà họ Bắc Minh mà bé cũng lấy được, không hổ danh là con trai của Bắc Minh Quân mà, vậy còn Dương Dương thì sao?”

Vừa nhắc đến Dương Dương, Cố Tịch Dao lập tức dở khóc dở cười: “Thằng nhóc Dương Dương kia à, bây giờ đã bắt đầu nghĩ đến việc sau khi em trai hoặc là em gái ra đời rồi, phải sai bé làm việc cho nhóc như thế nào.”

Phụt…

Lạc Kiều bật cười: “Má ơi, Dương Dương nhà cậu giống nhà tư bản quá đi! Bé con còn chưa ra đời đã nghĩ đến chuyện bóc lột. Đúng là dòng giống của Bắc Minh Quân mà…”

Cố Tịch Dao cười lắc đầu: “Không có cách nào, hai đứa nhỏ này một đứa là áo bông nhỏ tri kỷ, một đứa lại là nhóc con dở hơi.”

“Đúng đó!” Lạc Kiều cười tủm tỉm gật đầu: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, đứa nhỏ trong bụng cậu dù sao cũng không muốn để nhà Bắc Minh nhận về nuôi, cho nên Trình Trình lấy gia phả đến cũng không có tác dụng gì.”

Cố Tịch Dao thở dài: “Có lẽ là do tớ ích kỷ, trừ Trình Trình tớ không có cách nào ra, Dương Dương và đứa bé chưa ra đời này, tớ muốn bé ở cạnh tới…”
 
Chương 524


Chương 524

“Cái này đâu phải ích kỷ gì chứ! Là phụ nữ, nếu thật sự có thể bỏ xuống đứa con do mình dứt ruột đẻ ra mới là ích kỷ đó! Chỉ là nếu muốn nuôi mấy đứa bé, cậu chắc chắn sẽ phải khổ hơn rồi!” Lạc Kiều đau lòng thay Cố Tịch Dao.

“Ha ha, có thằng nhóc Dương Dương ở bên cạnh, tớ không khổ nổi…” Trong ánh mắt của Cố Tịch Dao đều ngập tràn bóng dáng nhảy nhót của nhóc con kia.

Lạc Kiều cũng nhìn qua đó, khóe miệng cong lên, vô cùng hâm mộ: “Đúng đó, để lúc nào đó tớ cũng phải tìm một người đàn ông sinh một hai đứa ra chơi cho vui mới được…”

“Vân Chi Lâm cũng không tệ.” Cố Tịch Dao đáp lại theo bản năng.

“Phốc…” Lạc Kiều hộc máu, làm bộ hoàng sợ: “Cậu đừng làm tớ sợ chứ, anh ta chỉ là đàn anh của tớ thôi, đàn anh là dùng để an ủi, thầy mới là dùng để đè ngã đó biết chưa!”

Lạc Kiều buột miệng thốt lên câu nói kinh khủng này.

“…” Cố Tịch Dao cạn lời không biết nên nói gì, trừng mắt nhìn Lạc Kiều, một lúc lâu sau mới lắc đầu, thở dài: “Kiều Kiều, cậu đúng là nữ anh hùng!”

“Ha ha ha! Tớ thích cái này!” Lạc Kiều cười to.

“…”-_-!!

Ngày hôm nay, phố mới lên đèn.

Cố Tịch Dao và Dương Dương về nhà sớm, chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn, chờ Trình Trình lén chạy đến đây như mọi khi.

Cuộc sống ở Úc, vô cùng đơn giản, cũng rất ấm áp.

Cố Tịch Dao trừ việc dẫn Dương Dương vào một trường học tư nhân gần đây để đi học ra, dưới sự sắp xếp của Lạc Kiều, cô cũng bắt đầu chuyên tâm học chương trình học của hệ hài kịch.

Năm đó vì mang thai nên bị bắt bỏ học, bây giờ cô lại cầm sách giáo khoa lên một lần nữa, cũng coi như đền bù lại tiếc nuối.

Chiều tà, cô bận rộn trong phòng bếp.

“Mẹ ơi, Dương Dương đói bụng, Dương Dương muốn ăn bánh Black Forest…” Nhóc con ôm bụng, đứng ngay cửa phòng bếp, đôi mắt hệt như radar bắt đầu tìm đồ ăn.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn con trai, cười nói: “Tiểu quỷ ham ăn, buổi tối không được ăn đồ ngọt. Mẹ có nấu cháo thịt, chờ anh đến rồi sẽ ăn cơm ngay, được không?”

“Ghét thật, vì sao ngày nào cũng phải chờ Bắc Minh Tư Trình đến mới được (ăn cơm chứ?” Dương Dương bực bội lẩm bẩm.

“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà phải đợi tập họp đủ mới có thể ăn cơm cùng nhau.”

“Vậy mẹ không phải là nên đợi ông ba chết bằm kia đến mới có thể cùng nhau ăn cơm sao?” Dương Dương chớp mắt.

Cố Tịch Dao ngẩng ra, buông việc đang làm ra, rửa tay rồi thở dài nói: “Dương Dương, lại đây.”

Nhóc con lập tức chạy đến bên chân mẹ.

Cô nhẹ nhàng bế con trai lên, bởi vì cô đang mang thai nên động tác vô cùng cẩn thận, nghiêm túc hỏi: “Trong lòng của Dương Dương, người một nhà của con cũng bao gồm ông ba chết bằm kia, đúng không?”

Dương Dương gật đầu một cách đương nhiên: “Bắc Minh Tư Trình nói, ba ba, mẹ, con và anh áy, một nhà bốn người mới là người một nhà.”

“Vậy nếu mẹ nói với con, sau này một nhà bốn người chúng ta chỉ có mẹ, con, Trình Trình và em bé chưa ra đơi, không có ông ba chết bằm kia, Dương Dương có đồng ý không?” Cố Tịch Dao thật ra cũng không muốn ngăn cản khát vọng về tình thương của ba của mấy đứa con, chỉ là trong cuộc sống tương lai dài đằng đẵng này, cô nhất định phải cho bọn nhỏ tiếp thu chuyện ba ba sẽ không ở cạnh họ.”

Dương Dương trừng to đôi mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu mẹ đồng ý thì Dương Dương cũng sẽ đồng ý.”
 
Chương 525


Chương 525

Tim Cố Tịch Dao hơi rung động, dùng sức ôm chặt lấy con trai, trong lòng có hơi cảm động: “Dương Dương ngoan, Dương Dương là con trai ngoan của mẹ…”

Lúc này, có tiếng cạch cạch vang lên.

Tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó…

“Hello, mấy bạn nhỏ, Kiều Kiều đã về rồi đây!” Lạc Kiều vừa vào cửa đã la lớn: “Trình Trình, Dương Dương, Tịch Dao, nhìn xem tớ dẫn ai về đây này!”

Cố Tịch Dao ôm con trai ra khỏi phòng bếp, Dương Dương đã hô to…

“Anh đẹp trai!”

Cố Tịch Dao hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu chào: “Khởi Hiên.”

Khởi Hiên đi theo sau Lạc Kiều bước vào nhà.

Dương Dương nhanh chóng chui ra khỏi lòng mẹ, tuột xuống dưới, chạy nhanh đến rồi ôm lấy đùi Khởi Hiên, cười tươi rói: “Anh đẹp trai, Dương Dương nhớ anh lắm…”

Nhìn thấy cái cảnh nịnh bợ của Dương Dương, Cố Tịch Dao và Lạc Kiều đều dở khóc dở cười.

Nhớ lại một tháng trước, lúc vừa mới đến Úc, Dương Dương còn chẳng thân Quân gì với Khởi Hiên, ai ngờ Khởi Hiên chỉ cần lâu lâu mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp đến cho Dương Dương, Dương Dương đã lập tức bị “viên đạn bọc đường” của Khởi Hiên thu phục.

Quả nhiên: “Anh đẹp trai lần này lại mang quà gì đến do Dương Dương vậy?”

Khởi Hiên mỉm cười sờ đầu Dương Dương, sau đó đưa quà cho nhóc con.

“Woa, anh đẹp trai muôn năm!” Dương Dương cầm theo túi quà chạy về trong phòng mình giấu đi.

Khởi Hiên tuy rằng nhìn qua còn có hơi gò bó, còn không biết nên ở cùng với Dương Dương như thế nào, nhưng mà du sao Dương Dương cũng là một đứa bé tinh nghịch, suốt một tháng này anh cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng dần dần không quan tâm đến thân phận xấu hổ này nữa, vẫn giống hệt như trước kia, yên lặng bảo vệ Tịch Dao, thậm chí là – bảo vệ con của cô.

Chỉ là lần này: “Tịch Dao…” Anh liếc mắt nhìn Tịch Dao, mặt mày có hơi khó xử.

“Khởi Hiên, mau vào ngồi đi, em vừa mới chuẩn bị bữa tối xong, lát nữa anh cũng ở lại ăn cùng đi?” Cố Tịch Dao vừa dọn cơm, vừa cười nói.

Từ sau khi Khởi Hiên biết được cô là mẹ của Dương Dương và Trình Trình rồi, cô ở trước mặt Khởi Hiên cũng thoải mái hơn.

Khởi Hiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dồn hết can đảm nói: “Bà nội đến…”

Loảng xoảng~

Tiếng chén không cẩn thận đập vào bàn.

“Úi, Tịch Dao!” Lạc Kiều nhanh tay lẹ mắt chạy đến: “Coi chừng tay…”

Nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, mảnh vỡ chén sứ không cẩn thận cắt đứt ngón tay Cố Tịch Dao, máu chảy ra, tim cô căng thẳng.

Cô quay đầu qua nhìn Khởi Hiên: “Anh nói, Giang Tuệ Tâm đã đến Úc rồi?”

Khởi Hiên mặt mày áy náy nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của cô, gật đầu: “Thật xin lỗi, Tịch Dao, em mau đi xử lý miệng vết thương đi…”

Lạc Kiều gấp đến dậm chân, túm tay Cố Tịch Dao chạy vào phòng bếp: “Đúng đúng đúng, Tịch Dao, nhanh lên… Bây giờ cậu không thể chảy máu được đâu…”

Mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, lại cố chấp đứng đó không muốn nhúc nhích, sau lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo: “Khởi Hiên, nói cho em biết, bà ta đến Úc làm gì?”
 
Chương 526


Chương 526

Mắt Khởi Hiên có chút áy náy: “Bà nội đang ở nhà Trình Trình… Bà, hình như hiểu lầm hai chúng ta…”

Trong lòng Cố Tịch Dao căng thẳng: “Hiểu lầm cái gì?”

“Lúc chúng ta đi đến Úc… Hình Uy tra được chúng ta ngồi cùng một chuyến bay, chú hai cho rằng… cho rằng hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn…”

Đùng, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

“Bỏ trốn theo trai?!” Lạc Kiều nghe được mấy chữ này, kinh ngạc rống lên: “Bắc Minh Quân đúng là không hổ danh là chú hai mà, tôi khinh cái chú hai nhà anh ta đó! Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn làm mấy chuyện cũ rích như bỏ trốn theo trai chứ hả, sao anh ta không đi khám bác sĩ tâm lý đi?!”

Mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, đau khổ cắn môi lắc đầu: “Kiều Kiều, đừng nói nữa…”

Khởi Hiên nhíu mày, trong mắt toàn là nỗi áy náy: “Thật xin lỗi, Tịch Dao. Anh không biết chuyện lúc trước anh trốn không kết hôn sẽ liên lụy đến em… Bây giờ ngay cả bà nội đều cho rằng chúng ta bỏ trốn cùng nhau. Bà nói… bà muốn gặp em…”

“Bà ta cũng biết em ở đây?” Đầu ngón tay Cố Tịch Dao lạnh băng.

Khởi Hiên gật đầu, hoàn toàn không hề ý thức được lý do vì sao Cố Tịch Dao lại hỏi như vậy: “Bà nội hỏi anh có phải anh bỏ trốn cùng em hay không, anh nói không phải. Sau đó bà lại nói bà không tin, nói là gặp em rồi sẽ rõ…”

Cố Tịch Dao căng thẳng, đại khái đoán được nguyên nhân vì sao Giang Tuệ Tâm đến đây rồi.

Vì vậy, cô thở sâu, gật đầu nhìn Khởi Hiên nói: “Được, nếu bà đang ở chỗ Trình Trình, lát nữa em sẽ sang đó chào hỏi…”

Khởi Hiên đồng ý: “Được… vậy anh đi thông báo cho bà nội trước.”

Đợi Khởi Hiên đi rồi, thần kinh luôn căng thẳng của Cố Tịch Dao lập tức suy sụp xuống.

Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, Lạc Kiều đang cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cô.

“Tịch Dao, cậu đừng có đau lòng, Khởi Hiên không biết cậu đang mang thai, nhưng mà không lẽ cậu không biết sao? Cậu đau lòng sẽ dễ động thai lắm…”

Đôi mắt Cố Tịch Dao bắt đầu có hơi nước, cười khổ: “Kiều Kiều, tớ tưởng rằng bỏ trốn đến Úc rồi thì mọi chuyện sẽ yên bình, Giang Tuệ Tâm sẽ không truy cứu mọi chuyện nữa… nhưng thì ra không phải vậy…”

“Tịch Dao, đừng khóc…” Lạc Kiều lau nước mắt cho cô.

Cố Tịch Dao mới phát hiện ra, thì ra cô đã khóc ướt cả mặt, cô nắm chặt lấy tay Lạc Kiều, nghẹn ngào nói: “Kiều Kiều, tớ chưa bao giờ nghĩ đến, anh ta sẽ nhìn tớ và Khởi Hiên theo cách như thế… anh ta lại cho rằng tớ và Khởi Hiên bỏ trốn cùng nhau… Ha… Chẳng trách… Lúc trước tớ bí mật rời đi, lấy tính cách mạnh mẽ của anh ta nhất định sẽ đi bắt tớ, nhưng mà anh ta không có. Bây giờ cuối cùng tớ cũng biết được nguyên nhân rồi… Thì ra anh ta cho rằng tớ và Khởi Hiên bỏ trốn cùng nhau… Anh đã sớm biết tớ ở Úc, cho nên anh ấy mới xuất hiện trên báo Úc nhiều như thế, anh ấy dùng cách này để nói cho tớ biết, anh ấy không cần tớ nữa… anh ấy có thói ở sạch, anh ấy chê tớ…”

Nói đến câu cuối cùng, Cố Tịch Dao đau đến không chịu đựng nổi, nhào vào lòng Lạc Kiều khóc nấc lên…

Lạc Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, vì một người đàn ông như thế mà khóc, không đáng chút nào! Chúng ta không cần anh ta nữa, chúng ta cũng chê anh ta đi!”

Cố Tịch Dao cắn môi, hai mắt chứa đầy nước: “Kiều Kiều, tớ không phải đau lòng những chuyện đó… tớ đau lòng là vì anh ta hoàn toàn không hiểu tớ, anh ta nghĩ tớ thành một con người thật dơ bẩn, anh ta cho rằng tớ là một người phụ nữ dơ bẩn dám chơi cả hai chú cháu… ọe…”

Vừa nhắc đến chữ dơ bẩn, cô theo phản xạ mà bắt đầu nôn khan.

So với năm năm trước, phản ứng nôn nghén lần này còn rõ ràng hơn nhiều.

Lạc Kiều thấy vậy lập tức luống cuống: “Tịch Dao, coi như tớ xin cậu đó, đừng có khóc vì tên đàn ông khốn nạn kia nữa! Biến mẹ nó dơ bẩn gì đi, cả thế giới này chỉ có mình anh ta dơ thôi! Ngoan nha, đừng khóc nữa, vì bé con trong bụng, cậu nhất định phải mạnh mẽ lên…”
 
Chương 527


Chương 527

“Bé con, còn có bé con… Tớ nhất định phải mạnh mẽ… Ọe…”

Sau khi nôn nghén xong, Cố Tịch Dao nghỉ ngơi một lúc, lại sửa sang lại quần áo, cô hơi trang điểm một chút để che đi gương mặt tiều tụy của bản thân.

Cứ như vậy, cô không muốn Lạc Kiều đi theo cùng, lập tức đi thẳng đến nhà Trình Trình…

Mới vừa đến đã thấy Trình Trình đứng cạnh cửa, giống như đã chờ cô từ lâu.

Lúc này, trên gương mặt của Trình Trình hiện lên vẻ lo lắng không giống bình thường, làm lòng cô căng thẳng.

Vào nhà, Trình Trình cùng cô vô cùng ăn ý mà không nói gì.

Giang Tuệ Tâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vô cùng ưu nhã uống trà. Bà ngẩng đầu lên nhìn Cố Tịch Dao, giống như rất ngoài ý muốn nhưng lại như vẫn nằm trong dự kiến, bà nhìn Trình Trình: “Cháu ngoan, con về phòng làm bài tập trước đi, bà nội có chuyện muốn nói với cô ta.”

Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cố Tịch Dao rồi đi vào phòng ngủ của cậu.

Cố Tịch Dao thở sâu, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ đi đến trước mặt Giang Tuệ Tâm, mím môi chờ bà lên tiếng.

“Cô Cố, mời ngồi.” Giang Tuệ Tâm nhướng mày, mặt mày kiêu ngạo.

“Bà Bắc Minh không cần khách khí, muốn nói gì xin vào thẳng vấn đề đi.”

Giang Tuệ Tâm nhìn Cố Tịch Dao, châm chọc bật cười: “Ha ha, cô Cố đúng là có can đảm có đầu óc, thủ đoạn lại rất cao cường, chẳng trách hai chú cháu nhà họ Bắc Minh của tôi bị cô mê đến đầu óc mơ màng, đúng là yêu tinh tai họa đúng nghĩa mà!”

Mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, thầm nắm chặt tay lại: “Không lẽ bà Bắc Minh ngàn dặm xa xôi chạy đến Úc, chỉ là vì muốn gặp mặt trực tiếp, nhìn xem yêu tinh tai họa là như thế nào thôi sao?”

Đùng~! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đột nhiên, tiếng chén trà đập mạnh vào bàn vang lên.

Bầu không khí đột nhiên nặng nề lại!

Cố Tịch Dao nhìn nước trong chén trà của Giang Tuệ Tâm trào ra ngoài, trong lòng cô vô cùng căng thẳng.

“Cố Tịch Dao, lúc trước cô nói cô muốn gả chồng, tôi chìu ý cô, sau nữa cô nói không muốn gả, nói đồng ý ra nước ngoài, tôi vẫn chìu đúng y cô… Nhưng mà tôi lại không ngờ là cô lại bám đuôi Trình Trình! Càng đáng giận hơn là cô còn xúi giục Khởi Hiên trốn không kết hôn! Đời này tôi cũng đã gặp qua đủ loại người, nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô! Sinh con cho chú, rồi lại xúi giục cháu cùng nhau bỏ trốn!”

Lưng Cố Tịch Dao lạnh băng, tuy rằng đã sớm đoán được Giang Tuệ Tâm sẽ nói như thế, nhưng mà đợi đến khi thật sự nghe được, tim cô vẫn nhịn không được đau đớn: “Tôi không có! Tôi thừa nhận tôi đến Úc là vì Trình Trình, nhưng tôi không có xúi giục Khởi Hiên trốn kết hôn! Đó hoàn toàn là trùng hợp!”

“Trùng hợp? Cô là mẹ của Trình Trình, cô lại là mối tình đầu của Khởi Hiên, Trình Trình tới Úc, cô tới Úc, Khởi Hiên cũng tới Úc, trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến thế sao?” Giang Tuệ Tâm tức đến mức dùng tay vỗ ầm ầm lên bàn trà: “Cố Tịch Dao, cô có biết cô đã hại chết Khởi Hiên rồi hay không? Thằng Quân không chỉ phỏng tỏa hết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Khởi Hiên, còn trục xuất Khởi Hiên ra khỏi nhà họ Bắc Minh nữa! Một người thanh niên có tiền đồ vô cùng rộng mở, cứ như vậy mà bị cô chặt đứt, Cố Tịch Dao cô nhẫn tâm sao?!”

“…” Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Khởi Hiên bị trục xuất khỏi nhà họ Bắc Minh?”

Trời ơi, cô cũng chỉ mới biết việc này. Nhưng mà Khởi Hiên chưa từng nói chuyện này cho cô biết…
 
Chương 528


Chương 528

“Hừ! Đừng có giả vờ vô tội với tôi! Bây giờ Khởi Hiên hoàn toàn không có cách nào kiếm tiền, mặc kệ cậu ta đi đến nơi nào, chỉ cần báo tên Bắc Minh Khởi Hiên ra, sẽ không có ai dám nhận cậu ta cả! Nếu không phải ông nội của cậu ta lén cho cậu ta chút tiền, sợ là bây giờ cậu ta đã sớm chết đói ở đầu đường Sydney rồi! Mà tất cả những chuyện này đều do cô gây ra? Cô có biết chuyện bị trục xuất khỏi nhà họ Bắc Minh có ý nghĩa gì không hả? Có nghĩa là cả đời này Khởi Hiên đều không có cơ hội đạt được thành công!”

Giang Tuệ Tâm nói đến chỗ kích động, nước mắt lưng tròng: “Thằng bé Khởi Hiên kia từ nhỏ đã bị Quân đè ép, vất vả lắm mới có thể về lại nhà họ Bắc Minh, dần dần đạt được sự tán thưởng ngầm của Quân, nhưng mà rốt cuộc cậu ta đã làm sai cái gì hả? Cậu ta chỉ yêu lầm cô mà thôi! Cố Tịch Dao, coi như tôi cầu xin cô đó, cô rời khỏi Trình Trình, rời khỏi Khởi Hiên, rời khỏi Quân, rời khỏi tất cả mọi người nhà họ Bắc Minh của tôi đi… Hai chú cháu bọn họ gặp được cô, hoàn toàn là một tai họa…”

Nghe đến đây, cổ họng Cố Tịch Dao nghẹn lại: “Thật ra tôi… tôi không hề có ý muốn cướp Trình Trình đi, tôi chỉ muốn đứng bên cạnh nhìn bé trưởng thành là được rồi… Tôi cũng không ngờ Khởi Hiên sẽ vì tôi, mà bị Bắc Minh Quân hiểu lầm đến như thế… bà Bắc Minh…”

Cô thở sâu, nước mắt lưng tròng: “Cho dù tôi không đi, bà cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng một việc…”

“Chuyện gì? Cô nói đi, chỉ cần cô thật sự chịu rời đi, chuyện gì tôi cũng sẽ hứa với cô!” Giang Tuệ Tâm lau nước mắt.

Cố Tịch Dao chớp mắt, mới phát hiện ra Trình Trình không biết đá đứng ở cửa từ lúc nào, đang yên lặng khóc thút thít…

“Trình Trình…” Cố Tịch Dao khàn giọng kinh ngạc nói.

Giang Tuệ Tâm hoảng sợ! Vội vàng nhìn qua, đã nhìn thấy Trình Trình khóc đến lấm lem mặt mày, đau lòng gọi: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội…”

Lại không ngờ là Trình Trình lại chạy ào đến ôm lấy đùi của Cố Tịch Dao, lần đầu tiên trong đời cậu bé mất khống chế mà òa khóc lên nói: “Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi mà…”

Tiếng mẹ này của Trình Trình, làm cả hai người phụ nữ đều xúc động.

Nước mắt Cố Tịch Dao tuôn trào, kích động bế Trình Trình lên: “Bé ngốc, bà nội không có đuổi mẹ đi, bà nội chỉ muốn Trình Trình có thể yên tâm học tập thôi…”

Một cô gái tốt bụng như cô quyết định giữ mặt mũi cho Giang Tuệ Tâm trước mặt đứa bé, cô không muốn Trình Trình sẽ hận bà nội của cậu, không hy vọng tâm hồn bé bỏng của cậu phải gánh chịu quá nhiều chua xót.

Giang Tuệ Tâm hơi bất ngờ nhìn Cố Tịch Dao, không ngờ cô sẽ nói đỡ cho bà, bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trình: “… Cháu ngoan, con đã nghe hết những lời lúc nãy rồi sao? Hay là… con đã sớm biết cô ta là mẹ của con rồi?”

Trình Trình khóc nhào vào ngực Cố Tịch Dao, không thèm quan tâm đến Giang Tuệ Tâm.

Giang Tuệ Tâm kinh ngạc nhìn Cố Tịch Dao một chút: “Thôi vậy… Tôi cũng không muốn truy cứu sao hai người nhận nhau, Cố Tịch Dao, dù Trình Trình hận tôi, tôi vẫn nói câu nói đó, đừng để vì cô mà nhà họ Bắc Minh gà bay chó chạy nữa.”

Mắt Cố Tịch Dao ngấn nước, rặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, gật đầu: “Vậy tôi chỉ xin bà Bắc Minh đồng ý với tôi một chuyện, hãy chăm sóc Trình Trình thật tốt. Thật ra đứa bé này cũng không cần cơm ngon áo đẹp, nó chỉ muốn một lời dỗ dành của ba nó, một lời thăm hỏi ân cần ấm áp…”

Giang Tuệ Tâm trìu mến nhìn Trình Trình, cuối cùng hứa hẹn: “Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ Quân quan tâm Trình Trình nhiều một chút.”

“Vậy là được rồi.” Cố Tịch Dao kéo Trình Trình từ trong ngực ra đến, dịu dàng lau đi nước mắt nóng hổi trên mặt con trai: “Trình Trình đừng khóc, Trình Trình chỉ cần nhớ kỹ, dù mẹ ở đâu, mẹ đều sẽ nhớ thương Trình Trình…”

“Hu hu… mẹ, đừng đi…”

Đứa bé này từ nhỏ đã kiềm chế tâm trạng u buồn của bản thân, nhưng rốt cục không kìm được òa khóc nhào vào trong ngực cô. Có lẽ chuyện đời chính là như vậy. Bạn cho rằng hạnh phúc đã gần trong gang tấc, thì nó lại đột nhiên quay ngoắt một cái, đánh bạn quay về điểm bắt đầu.
 
Chương 529


Chương 529

Hai tháng sau ——

Tại một thị trấn nhỏ ngập tràn hoa cỏ và chim hót véo von của Australia, trong sân, trước gian phòng nhỏ nông thôn truyền đến âm thanh con nít: “Hây ya! Hây ya —— ”

Cố Tịch Dao phơi xong quần áo, quay đầu nhìn Dương Dương đang luyện quyền với cái cọc gỗ, không khỏi lắc đầu mỉm cười: “Dương Dương đừng đánh nữa, mau đi mang đồ ăn cho ông cụ béo râu ria ở sát vách đi.”

“Đừng á! Con còn chưa luyện xong, ông cụ béo râu ria nói đúng, chỉ có đàn ông nắm đấm đủ cứng mới có thể bảo vệ người phụ nữ muốn bảo vệ. Dương Dương muốn bảo vệ mẹ, không bị người của người nhà Bắc Minh bắt nạt nữa.” Dương Dương cũng không quay đầu lại, tiếp tục múa tay với gốc cây: “Hây ya! Hây ya…”

“Con cứ suy nghĩ lung tung…” Nhìn con trai nghiêm túc luyện quyền, nói thật cô rất cảm động: “Cẩn thận đừng làm mình bị thương.”

“Mẹ yên tâm đi, sau này Dương Dương nhất định trở thành tuyệt thế cao thủ! Hây ya! Hây ya

“…”

Cố Tịch Dao tự biết không thuyết phục được con trai nên đành mặc nó muốn làm gì thì làm. Từ sau khi bị Giang Tuệ Tâm ép rời khỏi Sydney, cô đưa Dương Dương tới thị trấn nhỏ thưa thớt người này cũng đã được hai tháng rồi. Dương Dương không chịu được buồn tẻ nên đã làm quen với ông cụ béo râu ria sát vách. Ông cụ là một ông lão quê gốc Việt Nam, ở Australia dưỡng lão, hàng ngày không có việc gì làm nên thích luyện quyền, là một người ham mê tập võ. Vì chịu ảnh hưởng của ông cụ, Dương Dương cũng bắt đầu luyện quyền.

Cố Tịch Dao ngồi trên ghế băng nhỏ trong sân, lặng lẽ ngắm nhìn con trai, tay vô thức vuốt ve phần bụng, có lẽ do cô hơi gầy, bụng mới hơn ba tháng, sờ tới sờ lui cũng không rõ ràng, nhưng cô vẫ n có thể chân thật cảm nhận được trong nhịp tim đang đập của đứa bé trong bụng.

Ngoài cửa chợt vang lên một loạt tiềng còi ô tô “Tuýt tuýt tuýt tuýt”, rồi dừng lại trước cửa nhà cô.

Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, bình thường rất ít người lui tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn xuống xe, khóe miệng Cố Tịch Dao bất giác cong lên…

Rõ ràng, Dương Dương đã nhanh chóng bước tới, cười hì hì kêu lên: “Ồ, ba Chi Lâm, ba đến rồi.”

Vân Chi Lâm mang theo một cái túi lớn, đi một đôi giày quân đội, vô cùng đẹp trai đi về phía hai mẹ con, vẫn điệu cười du côn như ngày xưa, nói: “Ái chà, mẹ kiếp thật sướng quá đi! Dương Dương hãy gọi lại một tiếng ba nghe nào.”

Nào ngờ, Cố Tịch Dao đã trừng mắt, không kìm được chua xót nói: ” Vân Chi Lâm anh là thái giám hay là cái gì mà đến mức có người vừa gọi là ba trên danh nghĩa đã tưởng như có người nối dõi rồi?”

Vân Chi Lâm lập tức ôm ngực, khoa trương vặn vẹo khuôn mặt, ra vẻ bị tổn thương: “Hự, Dao Dao, tôi nghìn dặm xa xôi chạy đến Australia, đến nơi làng quê chim không ị không đẻ trứng này (heo hút), phong trần mệt mỏi chỉ vì thấy hai mẹ con em một chút, thế mà em lại rủa tôi là thái giám… Tôi nói em biết, sự tôn nghiêm đàn ông của tôi đã bị hao tổn nghiêm trọng…”

“Vân Chi Lâm, anh không đi diễn kịch thật là uổng phí tài năng.” Dù Cố Tịch Dao rất muốn xụ mặt, nhưng vẫn bị biểu lộ của Vân Chi Lâm chọc cười: “Nói thật, thật ra tôi rất cảm ơn anh những ngày này đã chăm sóc chúng tôi…”

“Ngừng!” Vân Chi Lâm chịu không được lắc đầu: “Dao Dao, tôi không muốn nghe những lời như thế nữa.”

Cố Tịch Dao không cho là đúng nhún vai: “Vậy được rồi, hôm nay sao anh lại đột nhiên tới nơi này?”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao một chút, cười bí hiểm: “Cái này lát nữa sẽ nói cho em.

Dứt lời, Vân Chi Lâm quay sang Dương Dương, cười hỏi: “Hello, con trai Dương Dương của ba, nghe nói gần đây con say mê quyền thuật, đã luyện được thế nào rồi… hự
 
Chương 530


Chương 530

Không ngờ Vân Chi Lâm còn chưa hỏi xong, đã bị Dương Dương bay tới đánh thẳng một quyền trúng điểm yếu dưới bụng. Vân Chi Lâm hét lên một tiếng thê thảm, gần như rung chuyển toàn bộ bầu trời Australia. Cố Tịch Dao nghe thấy cũng không đành lòng.

“Cố Dương Dương, thằng nhóc thối nhà cháu, cháu có biết không thể đánh phía dưới hông của đàn ông không?” Vân Chi Lâm gầm thét.

Dương Dương thu hồi nắm đấm, sững sờ nhìn Vân Chi Lâm ngồi xổm trên mặt đất lấy tay che lấy đũng quần thống khổ, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chà, rốt cuộc cháu đã biết tại sao ông cụ béo râu ria nói: Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh đàn ông phải đánh chỗ ‘chim”… ha ha, mẹ, con thành công rồi, con thành công rồi, con là tuyệt thế cao thủ la la la…”

Vân Chi Lâm trợn trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý điên dại của Dương Dương, mẹ nó, cái này mà cũng được gọi là cao thủ tuyệt thế sao, anh suýt thì mất mạng rồi…

Vân Chi Lâm suýt chút nữa bị chiêu đánh “chim” này của làm cho đoạn tử tuyệt tôn. Đến tận lúc ăn cơm tối, trong miệng anh còn lẩm bẩm: “Cố Dương Dương tên nhóc thối nhà cháu, cháu thật muốn có bản lĩnh tuyệt thế cao thủ sao, vậy hãy đối phó với ba người chim của cháu đi, đừng giáng họa cho chú, tốt xấu gì chú vẫn chưa cưới vợ sinh con… Còn muốn kết hôn với mẹ cháu và sinh thêm con thứ tư thứ năm…”

“Vân Chi Lâm!” Cố Tịch Dao dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào bát Vân Chi Lâm: “Có cơm còn ăn chưa đủ no sao, đừng nói lung tung trước mặt trẻ con.”

Dương Dương khóe miệng dính hạt cơm, vẻ mặt buồn rầu liếc đũng quần Vân Chi Lâm, nói: “Ba Chi Lâm cũng muốn sinh con với mẹ sao? Con không muốn, ngộ nhỡ sinh ra không có chim thì làm sao đây?” o(︶︿︶)o

“Thằng nhóc thối, đừng tưởng rằng cháu luyện một bộ quyền mèo cào là có thể diễu võ giương oai nhé, cháu hãy xem Trình Trình ấy, bây giờ nó ở Australia, không biết nó uy phong cỡ nào đâu…” Vân Chi Lâm khẽ nói.

Cố Tịch Dao hồi hộp: “Trình Trình thế nào rồi?”

Vân Chi Lâm mỉm cười đáp: “Trình Trình dành được giải thưởng lớn hội họa thiếu nhi quốc tế LuoDisi, ngày mai sẽ phải tham gia lễ trao giải ở Sydney, đây chính là giải thưởng cao nhất của hội họa thiếu nhi đấy, Trình Trình thật quá oách đi…”

Dương Dương vẻ mặt lạnh nhạt hừ hừ: “Thôi đi, Bắc Minh Tư Trình có tài giỏi nữa cũng chẳng qua là hạng B mà thôi, con mới thật sự đứa trẻ ưu tú nhất.”

“Xì ——” Vân Chi Lâm liếc nhìn Dương Dương, nhe răng chế giễu.

Lúc này, Cố Tịch Dao mừng rỡ đến mức không thể diễn tả bằng lời: “Trời… sao anh không sớm nói cho tôi biết chứ”

Vân Chi Lâm u oán móp méo miệng: “Tôi làm vậy không phải vì muốn cho hai người một điều ngạc nhiên vui mừng sao? Nào ngờ hai mẹ con em một người nói năng lạnh nhạt, một người lấy tôi ra làm đống cát, thật quá đau lòng đi mà…”

“Xin lỗi anh… phiền anh hãy kể cho tôi thêm về Trình Trình làm sao đoạt giải, còn nữa, lễ trao giải ngày mai … có truyền hình trực tiếp không? Tôi rất muốn xem… ông trời ơi, tôi thật không dám tin con trai tôi lại ưu tú như vậy…” Cố Tịch Dao vừa nói, hốc mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

“Ngừng ngừng ngừng!” Vân Chi Lâm cười lắc đầu: “Dao Dao, em đang có thai, trước tiên hãy kìm chế cảm xúc của em đã, hửm?”

“Vâng…” Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.

Cô đã hai tháng không gặp Trình Trình rồi, ngày nào cô cũng rất nhớ thằng bé, nghĩ nó có thể đau khổ đến mức ăn không ngon hay không? Nghĩ nó có thể ban đêm trốn ở trong chăn khóc thầm hay không? Nghĩ có phải sau này lớn lên nó sẽ càng ngày càng lạnh lùng đến mức không có cảm xúc hay không?

Trời ạ, chỉ mới nghĩ đến những điều này, lòng cô đã đau thắt lại.
 
Chương 531


Chương 531

Vân Chi Lâm tiếp tục nói: “Thật ra, đây cũng mục đích chuyện đi này của tôi hôm nay. Trình Trình lén tìm Lạc Kiều liên hệ với tôi, hi vọng tôi tự mình tới đón hai mẹ con em, long trọng mời em và Dương Dương đi Sydney tham gia lễ trao giải của nó…”

“Hả—— ”

“Ồ —— ”

Hai mẹ con đồng thanh.

Cố Tịch Dao ngoài kinh hỉ còn cảm thấy hơi lo lắng.

Dương Dương thì mừng rỡ.

“Chà! Nói như vậy chúng ta có thể đi Sydney rồi phải không? Quá tuyệt vời, cuối cùng có thể không cần ở nơi nông thôn hẻo lánh này nữa…” Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Nhưng Cố Tịch Dao lo lắng: “Tôi và Dương Dương đi có thích hợp không? Dù sao nó giành được giải thưởng quan trọng như vậy, ngộ nhỡ bị người nhà nó gặp phải thì làm thế nào?”

“Em không cần lo lắng chuyện đó.” Vân Chi Lâm vỗ ngực cam đoan: “Trình Trình nói nó căn bản không hề nói với người nhà về giải thưởng này của nó. Nó nói chỉ muốn chia sẻ vinh quang này với hai mẹ con em mà thôi.”

“Trình Trình nó…” Cố Tịch Dao không biết có phải do mình mang thai nên mới mau nước mắt như vậy hay không, chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn u buồn của Trình Trình cô lại không kìm được đau lòng thay con trai.

Vân Chi Lâm thở dài, dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho Cố Tịch Dao: “Nhìn em xem, Trình Trình dành được giải thưởng lớn, là mẹ em phải cười mới đúng chứ, khóc bù lu bù loa như cái gì vậy, thực sự là… Huống hồ, em yên tâm, có tôi hộ tống em, em và Dương Dương không phải lo lắng gì cả cứ vui vẻ chia sẻ vinh quang với Trình Trình đi.”

“Hu hu… Vân Chi Lâm…” Cố Tịch Dao cảm kích nghẹn ngào, “Cám ơn anh…”

Vân Chi Lâm bất đắc dĩ liếc mắt: “Lại vậy nữa rồi, tôi xin em, nếu em thật muốn cám ơn tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi…”

Nào ngờ, Cố Tịch Dao giơ nắm đấm lên đập mạnh một cái vào ngực Vân Chi Lâm: “Vân Chi Lâm, anh còn dám có ý đồ với cả người phụ nữ có thai sao, anh có phải đàn ông hay không?”

“Hự…” Vân Chi Lâm kêu lên…

Dương Dương bên cạnh cười sặc sụa, thỉnh thoảng còn liếc xéo: “Đáng đời ba Chi Lâm…”

Bên kia Châu Đại Dương, thành phố A phồn hoa.

Những vì sao lấp lánh điểm xuyết màn đêm mênh mông.

Một dáng vẻ cao lớn thất thểu rời khỏi quán bar của Bạch Điệp Quý.

Ngay sau đó, một người phụ nữ vội vàng đi theo ra ngoài: “Thiệu…”

Tô Ánh Uyển lo lắng gọi, đuổi theo…

Bạch Điệp Quý đi theo sau Tô Ánh Uyển.

Bước chân Bắc Minh Quân hơi loạng choạng, lại một lần nữa anh uống uống say, suýt nữa thì đi lạc đường…

“Thiệu! Cẩn thận… Bên này!” Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như cũ, vội vàng kéo cánh tay Bắc Minh Quân lại, cẩn thận đỡ lấy cơ thể cao lớn của anh.

Nhưng không ngờ lại bị Bắc Minh Quân dùng sức hất ra: “Cút đi”

Tô Ánh Uyển bị anh hất lui về phía sau mấy bước, sút nữa té ngã.
 
Chương 532


Chương 532

Bạch Điệp Quý vội chạy tới đỡ Tô Ánh Uyển, rồi tức giận trừng mắt với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, cậu say rượu rồi phát điên với phụ nữ à?”

“Điệp Quý, anh đừng nói thế…” Tô Ánh Uyển lách khỏi tay Bạch Điệp Quý, rồi nhanh chóng tới cạnh Bắc Minh Quân, kéo tay anh lo lắng: “Quân à, anh uống say rồi, để em đưa anh về.”

Bắc Minh Quân uống say đến mức khuôn mặt đẹp trai của sưng phồng lên, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước khẽ híp lại, mơ màng vì say rượu, anh liếc nhìn Bạch Điệp Quý rồi cười nhạo: “Tôi phát điên với ai là quyền tự do của tôi! Sao thế, cậu đau lòng à? Cậu Bạch, chúng ta làm anh em nhiều năm như thế, mẹ kiếp cậu không phải một thằng đàn ông.”

Mắt Bạch Điệp Quý bỗng trở nên lạnh lẽo: “Cậu nói ai không phải đàn ông?!”

“Tôi nói cậu đó!” Bắc Minh Quân cười khẩy, trong ánh mắt say khướt chứa đầy sự khinh thường: “Cậu luôn mồm nói tôi phải trân trọng Ánh Uyển, luôn miệng gọi cô ta là chị dâu, cậu tưởng tôi không biết, cậu thích cô ta nhiều năm rồi à? Cậu Bạch, cậu thật nhát gan, nếu năm đó cậu can đảm nói với tôi một câu, cậu thích cô ta, tôi sẽ không nói hai lời mà tặng cô ta cho cậu.”

Bốp! Bạch Điệp Quý bỗng vung nắm đấm, đánh mạnh vào khuôn mặt điển trai của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân bị đánh nên lảo đảo lùi về sau mấy bước, khóe miệng nhanh chóng chảy máu ra…

“Quân…” Tô Ánh Uyển kinh ngạc thốt lên.

Mắt Bạch Điệp Quý bùng lửa giận: “Bắc Minh Quân, uổng công tôi một lòng muốn tốt cho cậu, thế mà cậu lại nói ra mấy lời khốn nạn đó! Cho dù tôi thích Ánh Uyển, thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi! Năm đó chính cậu nói sẽ không phụ lòng phụ nữ nữa, cho dù cậu không kết hôn, cũng sẽ chăm sóc Ánh Uyển cả đời. Nhưng bây giờ thì sao? Vì một người phụ nữ chỉ yêu cháu trai cậu, cậu lại ghét bỏ Ánh Uyển, cậu là đàn ông cái thá gì?”

“Điệp Quý, anh đừng nói nữa!” Tô Ánh Uyển khiển trách.

Vừa nhắc tới người phụ nữ chỉ yêu cháu trai mình, mắt Bắc Minh Quân bỗng bùng lên lửa giận.

Anh bỗng giơ nắm đấm lên, rồi đấm mạnh vào mặt Bạch Điệp Quý.

Bốp! Một nắm đấm không chút lưu tình đánh vào trán Bạch Điệp Quý.

“Cậu không nhìn thấy những gì báo chí đăng về tôi và Ánh Uyển à? Không thấy cả thế giới đều nói, công trình ‘Ánh’ đã trở thành tác phẩm kiến trúc lãng mạn nhất trên thế giới này ư, không thấy nhiều đôi mắt ngưỡng mộ đang nhìn chúng tôi à? Cậu còn muốn tôi làm thế nào mới không gọi là phụ lòng đây?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Từng nắm đấm liên tiếp đánh vào người Bạch Điệp Quý.

Bạch Điệp Quý cũng không chịu thua mà ra đòn phản kích.

Rất nhanh hai người đã nhào vào đánh nhau…

Tô Ánh Uyển đứng bên cạnh khóc lóc: “Hai người đừng đánh nữa, Điệp… Điệp Quý… cầu xin hai người đừng đánh nữa…”

Nhưng hai người đàn ông đang bùng lửa giận này lại làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đấm đá nhau.

Bạch Điệp Quý vừa chống lại nắm đấm của Bắc Minh Quân, vừa không chịu yếu thế hét lại: “Đúng đó! Cậu thì giỏi rồi, nổi tiếng rồi! Cả thế giới đều nghĩ cậu là đàn ông tốt vừa lãng mạn lại thâm tình! Nhưng cách hai ba ngày, cậu lại cùng các ngôi sao nữ nổi tiếng lên mặt báo, cậu bảo Ánh Uyển phải để mặt mũi đi đâu đây? Cậu vừa tập trung xây dựng hình tượng, lại vừa có cuộc sống vô cùng bê bối. Cậu nhìn dáng vẻ lúc này của cậu đi, hở tý là say mèm, Bắc Minh Thiên lạnh lùng cao quý ngày thường đâu rồi?”

Bốp! Lại một nắm đấm nữa, suýt nữa đã đánh gãy mũi Bạch Điệp Quý rồi.

“Tôi say mèm thì liên quan gì đến cậu? Cuộc sống yêu đương của tôi thì mắc mớ gì tới cậu?” Bắc Minh Quân lạnh mặt, mỗi nắm đấm đều không hề lưu tình, như cảm xúc kiềm nén mấy tháng nay, đang không ngừng bộc phát trong từng nắm đấm này…
 
Chương 533


Chương 533

“Đã mười năm rồi! Bắc Minh Quân, cậu hoang phí mười năm thanh xuân của Ánh Uyển rồi. Cậu còn muốn tiếp tục kéo dài bao lâu nữa?” Bạch Điệp Quý điên cuồng hét lên: “Người phụ nữ kia đã bỏ trốn cùng cháu trai Bắc Minh Khởi Hiên của cậu rồi, sao cậu còn không chịu thừa nhận sự thật này chứ? Cô ta đáng để cậu mượn rượu giải sầu mỗi ngày thế à? Sao cậu chưa chịu tỉnh ngộ, rồi nhìn cho rõ Ánh Uyển mới là người luôn ở bên cậu.”

Bốp! Bắc Minh Quân liên tiếp đấm vào người Bạch Điệp Quý như đang phát điên vậy…

“Câm miệng! Tôi không thèm mượn rượu giải sầu vì cô ta! Cô ta là cái thá gì chứ? Cô ta yêu ai đi với ai thì mặc xác cô ta. Đừng nhắc đến người phụ nữ đáng chết đó trước mặt tôi…”

Bốp bốp bốp…

Hai người lại chấu vào đánh nhau.

Có lẽ hai người đàn ông đều uống rượu, bình thường đều kiềm nén buồn khổ trong lòng, giờ cuối cùng cũng được phát tiết trong cuộc ẩu đả này…

“Điệp… Điệp Quý… cầu xin hai anh đừng đánh nữa…” Tô Ánh Uyển ngồi bệch xuống đường khóc lóc, cô phải thừa nhận thế nào đây, hơn ba tháng qua, cho dù, Bắc Minh Quân có ôm cô đứng trước ánh đèn sân khấu, rồi nói cho mọi người biết cô người phụ nữ anh yêu, thì cô cũng không cảm nhận được hai chữ ‘tình yêu’ đó… Thậm chí khi anh xoay người buông cô ra, anh còn đối xử lạnh lùng với cô hơn.

“Bắc Minh Quân, hôm nay tôi phải đánh cho cậu tỉnh ngộ.”

“Vậy thì đánh thắng tôi trước rồi hẵng nói.”

Bốp, bốp…

Cuối cùng cuộc ẩu đả giữa hai người cũng kết thúc, khi Bạch Điệp Quý ngã xuống đất, hoàn toàn không bò dậy nổi.

Còn Bắc Minh Quân thì người đầy vết thương, thở hổn hển, vì có men rượu nên mỗi nắm đấm lên người Bạch Điệp Quý đều như đang phát tiết, đánh rất tàn nhẫn.

Bạch Điệp Quý nằm trên mặt đất thở hổn hển, rồi ho hai tiếng, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: “Bắc Minh Quân, cậu có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Cậu thừa nhận đi… chẳng qua là cậu bị người phụ nữ kia làm cho mờ mắt, còn Ánh Uyển mới đáng là người phụ nữ ở bên cạnh cả đời.”

Bốp! Bắc Minh Quân bỗng đấm vào tường.

Chấn động đến mức làm Tô Ánh Uyển run lên, mặt đầy nước mắt: “Quân… anh đừng làm Điệp Quý và mình bị thương nữa…”

“Ánh Uyển, em thấy rõ chưa? Người đàn ông mà em yêu mười năm, có từng sa sút tinh thần vì em không?” Bạch Điệp Quý bỗng cười lên: “Bắc Minh Quân, cậu thừa nhận đi…”

“Cút!” Bắc Minh Quân như giẫm phải mìn, gào thét lên: “Cút! Cút hết cho tôi…”

Anh chật vật chống đỡ cơ thể đầy vết thương của mình, rồi lảo đảo rời đi.

Ở phía sau, Tô Ánh Uyển khóc đến mức khàn cả giọng: “Đừng bỏ em mà Quân, Quân…”

Nhưng mặc kệ cô kêu gào thế nào, anh cũng làm như không nghe thấy, bóng lưng ngày càng đi xa.

Bắc Minh Quân say khướt ra khỏi hẻm phía sau quán bar, cơ thể lảo đảo đến mức suýt ngã mấy lần.

Men rượu đã lên đến não, cộng thêm trận ẩu đả với Bạch Điệp Quý khi nãy, giờ thể lực anh đã ngày càng cạn kiệt rồi.

Anh vừa lấy điện thoại trong túi ra, tính gọi Hình Uy tới đón mình, vừa đi ra khỏi con hẻm, nhưng sau khi móc mấy lần thì điện thoại bị rơi xuống đất.
 
Chương 534


Chương 534

Anh lảo đảo cúi xuống định nhặt nó lên nhưng bị một bàn tay đeo găng tay của phụ nữ nhanh chóng nhặt lên.

Anh sửng sốt theo phản xạ, định ngước mắt lên nhìn nhưng đầu óc bỗng choáng váng, cả người anh ngã xuống đất.

“Cẩn thận.”

Trong nháy mắt, một giọng nói mềm mại nữ tính bỗng vang lên, anh cảm thấy có người đang dìu anh ở phía sau.

“Ai đó?” Anh vô thức hét lên, muốn né tránh theo phản xạ.

Đôi mắt say rượu mơ màng híp lại, như nhìn thấy trước mặt mình có một người phụ nữ đeo khẩu trang, nhưng anh không thấy rõ mặt, chỉ là lúc nhìn vào đôi mắt đó, anh bỗng sửng sốt.

Anh vô thức vươn tay định chạm vào người phụ nữ đó: “Là cô…”

Ai ngờ anh lại bị người phụ nữ đó né tránh, che che tránh tránh lẩm bẩm: “Anh nhận nhầm người rồi…”

Như sợ bị anh phát hiện, cô ta nhanh chóng thu tay lại, rồi xoay người vội vàng rời khỏi con hẻm.

Bắc Minh Quân kiệt sức ngã xuống đất, cố gắng mở mắt ra, nhưng đầu óc ngày càng nặng nề, miệng còn lẩm bẩm.

“Hình Uy… Hình Uy, cậu nhìn thấy chưa? Ai nói cô ấy chết rồi? Cô ấy vẫn chưa chết… Tôi thấy cô ấy rồi… Mau đuổi theo cô ấy… mau đuổi theo đi…”

Cùng lúc đó, dưới bầu trời đêm nước Úc.

Cố Tịch Dao đang thu dọn hành lý cho con trai, không hiểu sao tim lại nhói đau.

“…”

Thấy vẻ mặt hơi khác thường của cô, Vân Chi Lâm vội đi tới, khẽ dìu cô ngồi xuống giường: “Em sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, bảo anh đừng căng thẳng như thế: “Tôi không sao…”

Cô cũng không biết tại sao trong lòng mình lại dâng lên cảm giác đau lòng, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa nhô lên cao của mình: “Chi Lâm, có phải từ khi mang thai, em nhạy cảm lắm đúng không? Em luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an… Ngày mai thật sự không xảy ra sự cố gì khi đi dự lễ trao giải của Trình Trình chứ?”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Bé ngốc, có anh ở đây rồi, em còn sợ gì chứ? Em đừng sợ rằng người nhà Bắc Minh sẽ đột ngột xuất hiện, một là vì Trình Trình đã cố gắng che giấu tin tức thằng bé đoạt giải rồi, nên giờ người nhà Bắc Minh vẫn chưa hay biết gì; hai là Bắc Minh Quân… giờ hình như anh ta chỉ quanh quẩn các cô gái như bướm quẩn quanh bên hoa, vui đến mức quên cả trời đất, đâu còn tâm tư để lo con trai mình nữa.”

Con ngươi Cố Tịch Dao co rút lại, đầu ngón tay hơi trắng bệnh.

Cô gật đầu đáp: “Có lẽ là do em nghĩ nhiều, có trời mới biết giờ em hận không thể bay tới bên cạnh Trình Trình, nắm bàn tay nhỏ của thằng bé, rồi đứng trước mặt thế giới nói, thằng bé là niềm tự hào của em, em luôn tự hào vì thằng bé…”

“Anh biết, nên nhiều lúc anh rất ngưỡng mộ Bắc Minh Quân, vì anh ta có em, cả Trình Trình, Dương Dương, và em bé trong bụng nữa…” Vân Chi Lâm mỉm cười ôm vai Cố Tịch Dao: “ Tịch Dao, có lẽ giờ anh nói những lời này sẽ làm em cảm thấy đột ngột, nhưng anh chỉ muốn nói thẳng cho em biết, anh thích em, anh cũng không biết anh đã bắt đầu thích em từ khi nào nữa… Có lẽ là lúc lần đầu gặp em trong hành lang, hoặc là lúc biết em là mẹ Dương Dương… nhưng anh không ép buộc em làm gì hết, em cũng đừng cảm thấy áp lực, chỉ cần đối xử với em như người nhà, anh đã thấy mãn nguyện rồi.”

“…” Trong lòng Cố Tịch Dao dâng trào, khóe mắt hiện lên màng nước, nhìn Vân Chi Lâm không nói nên lời.
 
Chương 535


Chương 535

“Ha ha, em sao thế? Bị thâm tình của anh làm cho cảm động à? Hay giờ em mới nhận ra, thật ra Vân Chi Lâm anh cũng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai nho nhã, là một người đàn ông điển trai cực kỳ nổi bật, không hề thua kém Bắc Minh Quân. Em đừng do dự nữa, mau tới hạ gục anh đi! Mau mau hốt anh đi…” Vân Chi Lâm bỗng nở nụ cười trêu ghẹo.

“Xì…” Cố Tịch Dao nín khóc bật cười: “Vân Chi Lâm, anh tỏ tình đến mức bệnh hoạn như vậy, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình anh người đàn ông kỳ lạ như anh thôi.”

“Hự…” Vân Chi Lâm ôm ngực: “Em có nghe thấy tiếng tim anh tan vỡ không… Vậy mà em lại nghĩ rằng lời tỏ tình của anh là bệnh hoạn. Dao Dao à, em tàn nhẫn với anh quá… hu hu…”

“Được rồi!” Cố Tịch Dao cười mắng: “Anh mau giúp em thu dọn đồ đạc đi, ngay mai chúng ta còn bay sớm đến Sydney đó.”

“Tuân mệnh!”

Thấy Vân Chi Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Cố Tịch Dao không khỏi thầm thở dài trong lòng… Giờ ngoài các con ra, trong lòng cô không dám nghĩ tới điều gì khác…

Cô đã phụ lòng Khởi Hiên rồi, giờ đối mặt với Vân Chi Lâm, cô càng cảm thấy bất lực hơn…

Thành phố A, trong nhà lớn nhà Bắc Minh, nắng vàng xuyên quan màn sương vào sáng sớm, đánh thức vạn vật.

Bắc Minh Quân tỉnh dậy với cơn váng vất

Anh mơ màng mở mắt ra, theo phản xạ vươn tay che đi ánh sáng chói mắt, lúc này mới nhận ra tay mình được quấn đầy băng gạc.

Khóe miệng, vai, cánh tay, cơ thể… dường như khắp nơi đều đau nhức, anh vô thức thở hộc ra một hơi: “…”

Đầu óc lướt qua những hình ảnh vụn vặt khi say rượu đêm qua, thậm chí bây giờ anh chỉ nhớ loáng thoáng nhớ cuộc ẩu đả giữa mình và Bạch Điệp Quý.

“Quân, con tỉnh rồi à?”

Một giọng nói dịu dàng đã kéo Bắc Minh Quân quay về hiện thực.

Anh mở mắt ra, thấy Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên giường thì khàn giọng nói: “Dì Tâm.”

Nói xong, anh vén chăn ra định vươn mình ngồi dậy.

“Này, con đừng cử động, con đang bị thương đó.” Giang Tuệ Tâm vội dặn người giúp việc bên cạnh kê mấy chiếc gối phía sau cho Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhíu chặt mày, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Giang Tuệ Tâm thở dài: “Quân à, gần đây con sao thế? Dì thường thấy con uống đến say mèm mới về, có phải con đang gặp chuyện gì đúng không? Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với dì Tâm.”

Bắc Minh Quân xoa huyệt Thái Dương mím môi nói: “Con không sao, dì Tâm đa nghi quá rồi.”

“Haizz… đứa nhỏ này, từ nhỏ đã thế rồi. Chuyện gì cũng buồn bực trong lòng, không chịu nói với ai hết…” Giang Tuệ Tâm vừa lắc đầu vừa thở dài: “Dì Tâm biết con hoàn toàn bị xáo trộn bởi cuộc hôn nhân với Bùi Huyền Kim, nhưng giờ ba con đã nhắm một mắt mở một mắt chuyện con với cô Tô kia rồi… Giờ chúng ta đã già rồi, không làm chủ được nhiều chuyện… Nhưng ngày nào con cũng say khướt, giờ còn làm cơ thể đầy vết thương thế này cũng không phải chuyện tốt… Nếu con thật sự muốn cưới cô Tô kia, vậy thì hôm nào dẫn cô ấy về nhà cùng ăn bữa cơm với chúng ta đi.”

Từ khi chủ tịch Bùi rớt đài, rồi ngồi tù, nhà họ Bùi đã tuột dốc không phanh.

Điều làm ông cụ Bắc Minh không ngờ tới là, Bắc Minh Quân lại ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn và chuẩn xác như vậy, gần như không cho nhà họ Bùi cơ hội để vươn mình. Giờ Bùi Huyền Kim đã bị bao vây tứ phía, không biết đã lưu lạc đi đâu rồi.
 
Chương 536


Chương 536

Khởi Hiên cũng bị ép đi xa xứ, ngày nào vợ chồng anh cả Bắc Minh cũng rửa mặt bằng nước mắt… Mặc dù Bắc Minh Quân là người gây ra chuyện này, thường xuyên xuất hiện trên các trang bìa tạp chí với vẻ ngoài rạng rỡ, nhưng tối nào anh cũng uống đến say khướt, rồi mới lảo đảo quay về, còn lạnh lùng kiệm lời hơn lúc trước nữa.

Ông cụ Bắc Minh thấy thế thì tưởng Bắc Minh Quân sa sút như vậy là vì anh phiền muộn chuyện của Bùi Huyền Kim, dù gì người phụ nữ họ Tô kia cũng đi theo Quân nhiều năm, nên mặc kệ ban đầu ông cụ phản đối anh và Tô Ánh Uyển ở bên nhau bao nhiêu, thì giờ cũng đành phải nhượng bộ mà lùi một bước.

“Không cần đâu ạ.” Bắc Minh Quân lạnh lùng nhíu mày, rồi ngồi dậy định xuống giường: “Nếu dì Tâm không còn chuyện gì nữa thì con đi làm đây.”

Giang Tuệ Tâm không ngờ Bắc Minh Quân cũng không để tâm chuyện Tô Ánh Uyển, nên vội nói: “Đợi đã, Quân, con nghe dì Tâm nói hết mấy câu này đã được không?” Bà ngừng một lát, nhớ tới Trình Trình ở nước Úc xa xôi, nên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Dì Tâm biết chuyện của mẹ con là một đả kích lớn với cháu, nhưng chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy… Quân, con cũng có con của mình rồi, mặc kệ con đã trải qua những gì trong quá khứ đi nữa thì chẳng lẽ con cũng muốn Trình Trình cũng đi theo con đường của mình, chịu đựng đau khổ mà con từng hứng chịu ư?”

Con ngươi Bắc Minh Quân co rút lại: “Dì Tâm muốn nói gì?”

Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “… Thật ra dì Tâm không có ý gì khác, thấy ngày nào con cũng về nhà mà trên người đầy mùi rượu, giờ còn bị thương thế này, như thể mấy ngày nay, trong lòng con có chuyện gì đó, nên dì Tâm không đành lòng thôi…”

“Con không sao, dì không cần lo lắng cho con đâu.” Anh nhíu mày theo thói quen, vết bầm trên khóe miệng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai của anh, mà ngược lại càng tăng thêm hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh.

“Sao dì có thể không lo lắng chứ? Con và Trình Trình thật sự rất giống nhau, đều rất bướng bỉnh cố chấp. Trình Trình đã đi Úc hơn ba tháng rồi, thằng bé còn nhỏ như thế, lại ở nơi đất khách, khó tránh khỏi cô độc, nhưng mỗi lần gọi về, thằng bé đều nói: Bà nội, cháu không sao, bà đừng lo lắng cho cháu. Con nghe thử đi, chẳng phải lời thằng bé nói giống hệt lời con đang nói à?”

Giữa hai hàng lông mày của Bắc Minh Quân thoáng qua cảm xúc phức tạp, rồi mở miệng nói: “Thằng bé đã đi hơn ba tháng rồi ư?”

Thời gian trôi qua nhanh thật, anh còn tưởng rằng chỉ mới trôi qua mấy ngày thôi, vì ngày nào anh cũng như xác chết di động, không có gì khác biệt.

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì… Quân, con tới Úc thăm Trình Trình đi. Thật ra thằng bé rất quan tam đến người ba như con đó, chắc chắn thằng bé sẽ rất vui khi thấy con tới đó. Xem như con thuận tiện đi giải sầu đi, được không?”

Bắc Minh Quân im lặng.

Nghe Giang Tuệ Tâm nói vậy, anh mới bừng tỉnh, quả thật mấy ngày qua anh đã bỏ quên đứa bé này rồi.

Tim anh bỗng rung động khi nhớ tới tuổi thơ của mình.

“Chuyện này để nói sau đi…” Anh đáp qua loa một câu, mắt anh sâu đến mức không nhìn thấy rõ cảm xúc.

Giang Tuệ Tâm gật đầu, cuối cùng thở dài: “Được rồi, vậy dì không làm phiền con nữa, con cứ nghỉ ngơi đi…”

Nói xong, Giang Tuệ Tâm ra khỏi phòng.

Hình Uy đang đứng ngay cửa, đợi Giang Tuệ Tâm đi rồi anh mới đi vào, cung kính gật đầu với Bắc Minh Quân.

“Cậu chủ, anh tỉnh rồi à, giờ anh có cần tôi sai người mang bữa sáng lên đây cho anh không?”

“Hình Uy, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bắc Minh Quân đỡ trán, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.
 
Chương 537


Chương 537

Hình Uy nhìn anh: “Tối qua lúc tôi đến đón cậu chủ, anh Bạch nói anh ấy vì chuyện cô Tô mà đánh nhau với anh, rồi anh rời đi trước. Lúc tôi tìm thấy anh, anh đã say đến mức nằm sõng soài dưới đất, người đầy vết thương, điện thoại thì rớt bên chân.”

“Cậu có nhìn thấy người nào khả nghi không?” Anh xoa cái trán đau nhức.

“Không ạ.” Hình Uy nói: “Cậu chủ có muốn tôi đi điều tra không?”

Bắc Minh Quân ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bỏ đi, có lẽ là ảo giác của tôi thôi.”

Dù gì tối qua anh cũng uống say như thế.

Anh chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi tiếp: “Bên Trình Trình sao rồi? Thằng bé thật sự đã đi hơn ba tháng rồi à?”

Mấy ngày nay, anh cứ sống thẩn thờ, tại sao anh cảm thấy thời gian rất dài, nhưng lại giống như rất ngắn.

Hình Uy hơi ngạc nhiên, từ khi cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ Trình Trình đi, hơn ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động hỏi chuyện liên quan đến cậu chủ nhỏ, nên anh vội lắc đầu đáp: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình vẫn như thường, người giúp việc bên đó đã báo cáo tình hình về đây, nói cậu chủ nhỏ gần như không có gì khác so với lúc ở nhà Bắc Minh, hơn nữa học hành rất tốt, thành tích khá xuất sắc, cũng không thấy cậu ấy giao du bạn bè gì, cuộc sống… Hình Uy nghĩ rằng, cuộc sống của cậu chủ nhỏ Trình Trình không khác gì cậu chủ thuở nhỏ.”

Câu nói cuối cùng của Hình Uy gần như chạm đến dây cung nào đó trong đáy lòng Bắc Minh Quân.

Con ngươi lạnh lùng của anh co rút lại, rồi nhắm mắt, lồng ngực hơi đau nhói.

Anh nghiêm túc liếc nhìn Hình Uy: “Cậu thật sự cho rằng, cuộc sống hiện tại của thằng bé giống hệt cuộc sống lúc trước của tôi à?”

Hình Uy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cậu chủ, tôi không biết mình có nên nói mấy lời này không, thật ra tính cách cậu chủ nhỏ Trình Trình rất giống anh, có lẽ vì hai người quá giống nhau, nên nhiều lúc dễ nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không yêu cậu chủ nhỏ, và ngược lại cậu chủ nhỏ cũng không yêu anh.”

“Yêu ư?” Như thể nghe thấy một tiếng này, đầu ngón tay của Bắc Minh Quân sẽ run lên, anh dứt khoát bước xuống giường, mặc bộ đồ ngủ đi tới bệ cửa sổ, rồi nhìn xuống dưới, bên dưới là thảm cỏ xanh rộng lớn nhà Bắc Minh, anh nhớ, Cố Tịch Dao cũng từng nói một chữ ‘yêu’ này.

“Cậu có thuốc không Hình Uy?”

Hình Uy nhanh chóng lấy ra một điếu xì gà rồi đưa tới trước mặt anh: “Cậu chủ, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, huống hồ hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Nhưng Hình Uy không khuyên nổi anh.

Anh nhận điếu xì gà trong tay Hình Uy, rồi ngậm trong miệng, không cẩn thận chạm vào vết thương bị Bạch Điệp Quý đánh bầm, nên hít ngụm khí lạnh: “Cậu đưa bật lửa cho tôi.”

Hình Uy thở dài, rồi châm lửa giúp anh.

Trong nháy mắt, một làn khói từ từ bốc lên, nồng nặc mùi nicotin, thật sự làm người khác phải nghiện.

Bắc Minh Quân ít mấy hơi dài, rồi nhả khói ra, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Hình Uy, cậu cảm thấy tôi có yêu con trai tôi không?”

“Tất nhiên là có rồi!” Hình Uy không hề do dự gật đầu: “Mặc dù cách của cậu chủ có thể hơi lạnh lùng hà khắc, hoặc anh không biết cách bày tỏ, nhưng Hình Uy đoán, anh rất yêu cậu chủ nhỏ, bằng không anh sẽ không dốc lòng nuôi dưỡng cậu chủ nhỏ thành tài.”

“Không.” Bắc Minh Quân bỗng cười chế giễu, rồi ngậm điếu thuốc, ánh mắt thoáng qua vẻ thê lương: “Cậu đoán sai rồi Hình Uy, tôi không yêu con trai tôi, không hề yêu một chút nào!”
 
Chương 538


Chương 538

Hình Uy sửng sốt, cảm thấy rất ngạc nhiên: “…”

“Cậu biết không, hơn năm năm qua, mỗi lần nhìn thấy Bắc Minh Tư Trình, tôi đều cảm thấy như nhìn chính mình trước đây, vì thằng bé không phải là kết tinh tình yêu của ba mẹ mình, mà nó chỉ là sản phẩm của sự kết hợp giữa một đàn ông và một người phụ nữ không hề có chút tình cảm nào với nhau trong một đêm, thằng bé cũng giống như tôi, rõ ràng tôi hận chính mình, nhưng vẫn tạo ra một bản sao giống hệt mình, nên tôi không thể yêu thằng bé được, cậu hiểu không Hình Uy?”

Trong giọng nói thành thật trầm thấp của Bắc Minh Quân, lộ ra chút thê lương bất đắc dĩ, như đang mỉa mai chính mình, lại giống như chế giễu số phận.

“Cậu chủ…” Đến giờ Hình Uy mới hiểu rõ, tại sao mấy năm qua, cậu chủ luôn lạnh lùng, thậm chí là nghiêm khắc với cậu chủ nhỏ.

Tất cả đều là vì cậu chủ được sinh ra trong nền tảng không có tình yêu giữa mẹ ruột cậu chủ và ông cụ, nên mới tạo thành bi kịch đó…

Cậu chủ hận mình vì sao lại tạo ra cậu chủ nhỏ Trình Trình, rồi lặp lại bi kịch mà anh ấy từng trải qua… bi kịch không có tình mẹ.

Thật ra trong lòng cậu chủ cũng rất đau khổ, Hình Uy không khỏi thở dài.

“Hình Uy hiểu rồi… Nhưng cậu chủ, dù gì cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng là con anh, chẳng lẽ anh định để đời sau của mình tiếp tục kéo dài những điều mà anh từng hối tiếc ư? Có thể Hình Uy không hiểu tâm tư cậu chủ, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cậu chủ nhỏ Trình Trình rất nghe lời anh, anh bảo cậu chủ nhỏ học nhiều môn, cậu ấy nghe theo mà không một lời oán trách, anh bảo cậu ấy đi Úc, cậu ấy cũng không phản đối, bởi vì cậu chủ nhỏ không có mẹ, cậu ấy chỉ có một người ba là anh, chắc chắn cậu ấy rất yêu thương anh, nên mới mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.”

Bựt.

Hình như là tiếng đứt của dây cung nào đó trong lòng Bắc Minh Quân.

Nắm đấm của Bạch Điệp Quý, lời nói của Giang Tuệ Tâm, và giờ là lời khuyên của Hình Uy.

Như một vũ khí sắc bén nào đó, liên tục xé nát trái tim anh.

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng…

Ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp xanh ngát.

Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng, hút thuốc trong vô cảm.

Hình Uy vẫn lặng lẽ đứng cạnh anh.

Không biết qua bao lâu, Bắc Minh Quân hút xong mấy điếu thuốc, cuối cùng cũng dập tắt đầu tàn thuốc trong gạt tàn, rồi xoay người đi.

“Cậu chủ, anh đi đâu thế?”

Bắc Minh Quân đi thẳng tới tủ quần áo, rồi mở tủ ra bắt đầu thu dọn hành lý, sau đó mới lạnh nhạt thốt ra ba chữ: “Tôi tới Úc.”

Hình Uy sửng sốt rồi vui vẻ ngay: “Vâng, cậu chủ, tôi sẽ thu dọn hành lý giúp anh ngay.”

Sydney.

Bầu trời đêm xanh thẫm rất trong veo, từng ngôi sao nằm rải rác như những đôi mắt đang chớp chớp, dò xét thế giới phức tạp này.

Sydney là thành phố phồn thịnh như mộng ảo ở nước Úc, dưới bầu trời đêm, được trang trí muôn màu muôn vẻ, làm người khác hoa mắt mê mẩn, những ánh đèn tao nhã này gần như thắp sáng cả bầu trời đêm, ngay cả vì sao cũng trở nên ảm đạm.

Mà tối nay, Sydney đón tiếp lễ trao giải Hội họa Nhi Đồng Quốc tế ‘Bilodes’ long trọng, được tổ chức bốn năm một lần.
 
Chương 539


Chương 539

Cũng vì tính lịch sử và uy quyền của Bilodes mà nó trở thành giải thưởng tiêu chuẩn hạng nặng về Hội họa Nhi Đồng Quốc tế mà không giải thưởng nào thay thế được.

Lễ trao giải năm nay được tổ chức trong nhà hát lớn sang trọng nhất Sydney.

Thảm đỏ sang trọng trải dài đến quảng trường bên ngoài nhà hát, hai bên đã có rất nhiều truyền thông và phóng viên chờ đợi từ lâu.

Điểm khác với buổi lễ trao giải khác là, phần lớn người tới đây đều là ba mẹ dẫn con tới tham gia, mà người được mời tới đây tham dự lễ trao giải này đều có địa vị vô cùng quan trọng trong giới hội họa. Trong đó có không ít họa sĩ nhỏ nổi tiếng từ bé, họa sĩ có tên tuổi, nhà phê bình lão thành, nhà giám định, vân vân, và mấy nhân vật nổi tiếng trong giới xuất bản tranh ảnh.

Thành phố rực rỡ này cũng vì các tác phẩm hội họa nhi đồng tuyệt đẹp, đến từ khắp nơi trên thế giới, mà trở thành muôn màu muôn vẻ, tràn ngập sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ.

Mà năm nay, nghe nói người giành được giải thưởng lớn là một cậu bé hơn năm tuổi, đến từ một quốc gia ở châu Á, điều này càng làm mọi người ngạc nhiên tò mò hơn.

Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương, đứng trước quảng trường bên ngoài nhà hát, không khỏi líu lưỡi khi thấy cảnh tượng hoành tráng to lớn này.

Vân Chi Lâm mặc bộ đồ vest chỉnh tề, nắm lấy bàn tay còn lại của Dương Dương.

“Woa, mẹ ơi, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ nha, tốt quá, căng thẳng quá đi mất!” Hôm nay Dương Dương ăn mặc rất gọn gàng, một bộ đồ trắng đơn giản, càng tôn lên hình tượng yuppie nhỏ của cậu bé.

Nhưng trong mắt Vân Chi Lâm, lưu manh vẫn là lưu manh, cho dù cậu bé lịch sự đến đâu thì cậu bé vẫn là lưu manh, thế là anh nhéo tai nhỏ của Dương Dương: “Nhóc con, lau nước miếng của con đi! Con lớn lên ở Mỹ mà chưa từng nhìn thấy gái Tây à?”

“Ôi cha… đau quá, ba Chi Lâm à…” Dương Dương hét lên, rồi bĩu môi: “Đúng là con nhìn thấy nhiều gái Tây rồi, nhưng thật sự rất hiếm khi gặp được những cô nàng có phong cách đẹp như vậy.”

“Con thật là! Con gái ở đây đều biết vẽ, tất nhiên phải có phong cách đặc biệt rồi, nhưng con nên nghiêm chỉnh lại cho ba, hôm nay chúng ta tới đây để xem Trình Trình nhận giải, chứ không phải tới để con tán gái nghe chưa?”

Đôi khi Vân Chi Lâm tự hỏi, liệu Dương Dương và Trình Trình có thật sự là anh em sinh đôi không?

Tính cách hai đứa này hoàn toàn trái ngược nhau.

“Con biết rồi.”

Giây phút bước vào quảng trường, trong lòng Cố Tịch Dao không khỏi căng thẳng, cô nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình, không hề để tâm đến cuộc đối thoại giữa Dương Dương và Vạn Chi Lâm.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng thẳng ngay cửa nhà hát bỗng thu hút tầm mắt của cô, mắt cô nhất thời sáng lên.

“Trình Trình!”

“Bắc Minh Tư Trình!” Dương Dương cũng gọi theo.

Người Trình Trình bỗng run lên, lúc ánh mắt lấp lánh nhìn thấy Cố Tịch Dao, cậu bé chạy như bay về phía này.

Bịch.

Cậu bé nhào tới chân mẹ mình, rồi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, vành mắt đã sớm ẩm ướt rồi.

Tim Cố Tịch Dao mềm nhũn, khóe mắt chảy ra nước mắt, nghẹn ngào bế con trai mình lên: “Trình Trình…”
 
Chương 540


Chương 540

Trong hai tháng nhớ nhung này, Trình Trình chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn đến thế, nên cậu bé mếu miệng, không nhịn được khóc lóc: “Hu hu… mẹ ơi…”

“Con trai ngoan, mẹ đã để con tủi thân rồi…”

Trình Trình còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng gánh nặng và sự phức tạp hơn Dương Dương rất nhiều.

Người khác có thể không hiểu, nhưng cô thì khác, chỉ là cô không thể làm gì được…

“À, ba Chi Lâm mau đưa máy ảnh cho con đi!” Dương Dương cười híp mắt giục.

“Con muốn làm gì?” Vân Chi Lâm vừa lẩm bẩm vừa đưa máy ảnh cho Dương Dương.

Dương Dương nhận lấy rồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó vừa giơ máy ảnh lên chụp vừa cười nói: “Bắc Minh Tư Trình khóc nhè rồi! Cảnh tượng hiếm thấy thế này, tất nhiên phải chụp lại rồi đăng lên facebook rồi.”

Trình Trình nghe vậy thì nhíu mày không vui ngay, khuôn mặt trắng nõn vẫn chảy hai hàng nước mắt, cậu bé gào lên: “Cố Dương Dương! Em dừng tay lại ngay! Không được chụp anh!”

Vân Chi Lâm lườm Dương Dương, khinh thường hành động này của cậu bé, rồi quan tam bế Trình Trình ra khỏi lòng Cố Tịch Dao: “Dao Dao, để anh bế thằng bé cho.”

Mặc dù Cố Tịch Dao không nỡ, nhưng cô cũng biết rõ giờ mình đang mang thai dễ bị mệt, nên gật đầu, nhưng tay vẫn luyến tiếc xoa đầu cậu bé, rồi dịu dàng nói: “Trình Trình và Dương Dương thật giống nhau, hai con đều cao lên rồi… Mẹ thật sự không ngờ có thể gặp lại con sớm như vậy, biết con giành được giải thưởng lớn, mẹ thật sự rất vui vì con… Cục cưng à, cảm ơn con đã đồng ý chia sẻ với mẹ buổi lễ quan trọng thế này trong cuộc đời, con là niềm tự hào của mẹ…”

“Mẹ ơi…”

Hai mẹ con đã xa nhau hai tháng, tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, mẹ thì quan tâm con có ăn no, ngủ đủ không? Con thì quan tâm em bé trong bụng mẹ có khỏe không, có quấy mẹ không?

Dương Dương cầm máy ảnh đứng bên cạnh, vui vẻ chụp loạn.

Quảng trường có nhiều người đi ra đi vào, đột nhiên một gò má xinh đẹp của bé gái xuất hiện trong ống kính của cậu bé, Dương Dương cứ cầm máy ảnh đi theo cô bé đó, rồi tiến vào nhà hát.

Trên quảng trường, Vân Chi Lâm bế Trình Trình, còn Cố Tịch Dao thì dịu dàng vuốt ve mặt cậu bé, giờ hai mẹ con vẫn đang thổ lộ tâm tình với nhau, nên không ai để ý tới hành động nghịch ngợm của cậu nhóc Dương Dương.

Một tay Dương Dương cầm máy ảnh, vô thức đi theo dòng người tiến vào trong nhà hát lớn.

Lúc cậu bé định mở miệng nói một câu tiếng Anh trôi chảy, để gọi bé gái xinh đẹp trong ống kính quay đầu lại, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói một người đàn ông trung niên, còn gọi bằng tiếng Anh: “Hi, Stern? Stern?”

Dương Dương không để ý lắm, chụp rắc một tiếng, rồi cười híp mắt khen: “Chuẩn xác.”

Ai ngờ, cánh tay bỗng bị người phía sau lôi kéo, một khuôn mặt người nước ngoài đập vào mắt Dương Dương: “Stern! So you are here, the ceremony will soon begin, come with me…” (Tư Trình, hóa ra cậu đang ở đây, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, mau đi theo tôi…)

Đầu óc Dương Dương mơ màng, giờ mới phản ứng lại, Stern là tên tiếng anh của Bắc Minh Tư Trình.

“Hey man, I’m not Stern, I am Sunny, Sunny! You know? Sunny… (Này người anh em, tôi không phải Stern, tôi là Sunny, Sunny…)

Sunny là tên tiếng anh của Dương Dương.

Nhưng mặc kệ Dương Dương phủ nhận, giãy giụa thế nào, người nước ngoài cao lớn kia vẫn mỉm cười nhún vai, xem cậu bé đang trẻ con đang ầm ĩ đòi đi chơi, thế là Dương Dương đáng thương bị bế lên như một chiếc túi vải, được người nước ngoài này bế thẳng vào phòng chờ VIP trong nhà hát.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom