Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 361


Chương 361

“… Không phải, anh sau này mới biết người con gái làm tiền cược đó, thì ra là em!” Khởi Hiên nặng nọc nói: “Nếu như em sớm biết, anh sẽ không cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra…, nhưng xin lỗi Dao, anh hận bản thân về bước muộn một bước…”

“Vậy tối này thì sao? Anh nếu đã biết rõ quan hệ giữa em và anh ta, anh biết rõ anh ta là chú hai của anh, tại sao…”

“Tại sao?” Khởi Hiên cười khổ một tiếng, đôi mắt sáng ngời: “Xin lỗi Dao, anh quả thực đã lợi dụng em để đả kích chú hai, nhưng cuối cùng đều phí công vô ích, chú hai chú ấy không có điểm yếu…”

Khởi Hiên khi nói câu này, giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ, giọng nói trở nên nghẹn ngào…

Dao hít sâu một hơi, mắt phủ một tầng sương mù, trái tim bỗng siệt chặt.

Đối với Khởi Hiên, cô từ đầu chí cuối không hận nổi.

Bởi vì cô biết, thiếu niên lương Quân trong ký ức đó, nhất định có nỗi khổ của anh ta mới làm như vậy!

Dưới bầu trời đêm, trên gương mặt sạch tuấn tú của Khởi Hiên, vụt qua một tia khổ sở.

“Xin lỗi, Dao… Trên thế giới này, người mà anh không muốn tổn thương nhất chính là em, nhưng anh không có cách nào, ba mẹ anh nếu như mất đi chỗ cổ phần đó, thân phận con trưởng cháu trưởng này sẽ trở thành một trò cười, cũng tương đương với chuyện bị chú hai đá ra khỏi nhà Bắc Minh…”

“Anh ta tại sao muốn làm như vậy? Tại sao muốn nhằm vào anh và ba anh?” Cô có chút bất ngờ.

Khởi Hiên cười chua xót một tiếng: “Vấn đề này, anh cũng muốn biết. Nhưng mỗi lần anh hỏi ba mẹ anh, họ chỉ lắc đầu, không nói.”

Cô mím môi, nhìn thẳng vào trong mắt của Khởi Hiên: “Thế thì, tại sao muốn vào Cố Thị giúp em?”

Khởi Hiên chân thành nhìn cô: “Trước đó anh đã biết, em hận nhà họ Cố. Tuy nhiên, lại bằng lòng giúp nhà họ Cố tranh đoạt công trình ‘Ánh’, anh nghĩ Cố Thị chính là thứ em muốn! Có lẽ em muốn trả thù nhà họ Cố, vì thể anh mới quyết tâm muốn giúp em đoạt lấy Cố Thị…”

“Đoạt lấy Cố Thị?” Cố Tịch Dao sững sờ…

Cô trước giờ chưa từng nghĩ, Khởi Hiên vậy mà tưởng cô đang trả thù nhà họ Cổ!

Quả thưc, cách tốt nhất trả thù nhà họ Cố, chính là đoạt mọi thứ của bọn họ!

Nhưng… Cô không nghĩ phức tạp như vậy, cuộc đời của cô đã đủ rối rồi, một mục tiêu có thể chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, cô đã cảm thấy khó khăn rồi!

“Khởi Hiên, anh đã hiểu lầm rồi—” Cô thở dài, khẽ lắc đầu: “Em bằng lòng giúp Cố Thị, chỉ đơn thuần là muốn giúp mẹ em, không có nghĩ phức tạp như anh.”

“Vậy sao?” Khởi Hiên cau mày, trong nụ cười có sự đau buồn: “Nhưng xin lỗi, Tịch Dao, đã không thể dừng lại nữa rồi….”

Đôi mắt cô mở to: “Cái gì mà không thể dừng lại nữa?”

“Cố thị!” Ánh mắt Khởi Hiên rất kiên định: “Anh tin, trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ giao toàn Cố Thị vào tay em!”

Cố Tịch Dao lạnh lùng hít một hơi!

“Lẽ nào ngày đó Tôn Quân Hạo hỏi em, sao không tò mò chuyện ông ta vào Cố thị? Sao không tò mò ông ta thà làm một con chó ở bên cạnh Cố Anh Thư? Trời ơi….” Cô khó hiểu nhìn Khởi Hiên: “Tất cả những chuyện này đều là anh sắp xếp, có phải không?”

“Đúng vậy.” Khởi Hiên gật đầu.

Cố Tịch Dao vô cùng ngạc nhiên!

Ai đó đã từng nói, trên thế giới người đàn ông yêu mình nhất sẽ tình nguyện vì bạn mà đích thân xây dựng một giang sơn, sau đó đem tất cả dâng tặng cho bạn!
 
Chương 362


Chương 362

Đột nhiên cô có chút nghẹn ngào, cau mày, rất lâu cũng không nói nên lời.

“Tịch Dao….” Khởi Hiên khàn giọng: “Anh không để ý đến chuyện giữa em và chú hai, dù sao những chuyện đó cũng đã qua rồi, anh cũng không cầu xin em sẽ tha thứ cho hành động tối qua của anh, nhưng anh có thể cầu xin em đừng từ chối anh hướng về những nơi xa….”

Cố Tịch Dao vô thức lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.

“Khởi Hiên, anh có biết không, anh đã từng là bạch nguyệt quang trong lòng em….”

*Bạch nguyệt quang: chỉ những người, nhứng thứ không thể với, vẫn luôn ở trong tim nhưng không ở bên cạnh….

Nhưng, bạch nguyệt quang đã được định trước chỉ là một đoạn quá khứ đau buồn.

Khởi Hiên của ngày hôm nay rõ ràng như vậy, sáng sủa như vậy đứng trước mặt cô, giống như một người bạn cũ đã nhiều năm rất ân cần và ấm áp.

Khuôn mặt cô đều là nước mắt, có lẽ đó là tiếc nuối vì đã mất đi tình yêu, nhưng cô rất hiểu, cô và Khởi Hiên không thể quay lại được….

Cố Tịch Dao nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng….”

Ai biết được, lại bị một giọng nói lạnh lùng ngắt lời….

“Hai người gây chuyện đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng như dao này cứa qua màng nhĩ mỏng manh của Cố Tịch Dao!

Lập tức, thân hình cao lớn của Bắc Minh Quân hùng hổ đi đến trước mặt cô và Khởi Hiên, còn chưa kịp phản ứng lại….

Bịch!

Bắc Minh Quân hung hăng đấm một phát vào mặt Khởi Hiên!

“A….” Cố Tịch Dao hét lên.

Khởi Hiên đột nhiên bị đấm một phát, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.

Sau đó, nắm đấm cứng và lạnh của Bắc Minh Quân lại tấn công đến….

Khởi Hiên cũng không chịu thua kém bắt đầu phản công lại!

Cố Tịch Dao hoảng sợ nhìn người đàn ông đánh nhau trước mặt, không….

Nói đúng hơn là Bắc Minh Quân, người có lợi thế về mặt hình thể đang đánh Khởi Hiên, cháu trai của anh ta!

“Bắc Minh Quân…. dừng tay! Anh dừng tay lại cho tôi!”

Không cần suy nghĩ, Cố Tịch Dao đã chạy đến, đứng chắn trước mặt Khởi Hiên!

Trong lúc hỗn loạn, nắm đấm của Bắc Minh Quân sắp đánh vào mặt cô…

Vèo ~. Cô giật mình, sợ hãi nhắm mắt lại…

Nhưng, thời gian giống như dừng lại, một giây, hai giây, ba giây trôi qua, nắm đấm kia từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống má cô!

Cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy nắm đấm cứng ngắn ở trong không trung, đôi mắt Bắc Minh Quân mở to, đỏ ngàu tràn đầy sự tức giận, khuôn mặt đẹp trai có chút méo mó, tỏa ra một chút khí lạnh….

Cả người Cố Tịch Dao cứng đờ!

“Sao vậy, đau lòng cho bạch nguyệt quang của cô?!” Bắc Minh Quân nói một chữ lại dừng lại, những từ này giống như từ kẽ răng đi ra! “Cô đừng quên anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi!”
 
Chương 363


Chương 363

Lời nói của anh đâm vào trái tim cô, khuôn mặt cô tái nhợt: “Cho dù như vậy thì sao? Nếu như so sánh anh cũng có chỗ nào cao quý?”

“Ít nhất….” Anh nghiến răng nghiến lợi, miễn cường thu nắm đấm lại, trừng mắt với cô, ánh mắt sắc bén kia vô cùng đáng sợ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Tôi sẽ không giả tình giả ý với cô!”

“Vậy sao! Anh chẳng qua chỉ vô tình vô nghĩa thôi!” Cô nở một nụ cười thê lương trả lời anh, nhưng trái tim lại đau đến mức sắp tắt thở.

Khởi Hiên lợi dụng cô, cô có thể thản nhiên mỉm cười, sự lợi dụng của Bắc Minh Quân lại khiến cô canh cánh trong lòng, vô cùng đau lòng. Điều này có nghĩa là gì? Cô yếu ớt nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài trên má, không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật….

Cô để ý đến anh! Điều đáng chết là cô lại quan tâm đến người đàn ông vô tình vô nghĩa này!

Khởi Hiên lau khóe miệng đầy máu, cau mày, kéo Tịch Dao về sau lưng: “Chú hai, nếu chú tức giận điều gì cứ đổ lên người cháu, Tịch Dao vô tội!”

“Vô tội?” Bắc Minh Quân hơi nheo mắt lại, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo Cố Tịch Dao từ sau lưng Khởi Hiên ra: “Lúc cô ta nói cởi quần áo đứng trước mặt tôi để cầu xin tôi lên giường với cô ta, cô ta vô tội ở đâu?!”

Lời nói của anh vừa rơi xuống, đã khiến trái tim cô tan vỡ!

Khởi Hiên sững sờ, yếu ớt nhìn qua, gằn giọng nói: “Chú đừng xúc phạm cô ấy!”

“Ha!” Bắc Minh Quân chế nhạo cười một tiếng, đột nhiên kéo Cố Tịch Dao khuôn mặt đầy nước mắt vào lòng mình, bàn tay to lớn không chút thương tiếc đặt trước ngực cô: “Bắc Minh Khởi Hiên, cậu nhìn rõ rồi chứ! Đây là mối tình đầu mà cậu nhớ nhung không quên, cậu thật sự cho là cô ta thánh Quân, cao quý như vậy sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ để Bắc Minh Quân tôi tùy ý chơi đùa thôi!”

Chát.

Một cái tát không hề được báo trước đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân!

Lòng bàn tay Cố Tịch Dao run rẩy, đầu ngón tay vẫn đang run lấy bẩy!

Bầu không khí lập tức ngưng tụ lại!

Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao với ánh mắt không thể tin được! Nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Mẹ kiếp, cô dám đánh tôi?!”

Gió thổi báo giống tố sắp đến!

Khởi Hiên vô cùng kinh ngạc!

“Đúng vậy, tôi không thánh Quân, cũng không cao quý….” Cố Tịch Dao nở một nụ cười thê lương, đôi mắt đen láy sáng ngời dưới bầu trời đêm hiện lên sự đau buồn: “Bắc Minh Quân, nếu như có thể lựa chọn ba mẹ, tôi thà làm chính mình cũng sẽ không mang họ Cố!”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy dài trên má.

Cuối cùng đều là gieo gió gặt bão, không phải sao? Lúc cô quyết tâm vì thành toàn cho mẹ mình, thời khắc cởi bỏ tất cả quần áo đứng trước mặt Bắc Minh Quân, cô đã lường trước được kết quả này, không phải sao?

Nhưng, tại sao trái tim của cô vẫn đau như vậy?

Cô tuyệt vọng liếc nhìn Khởi Hiên, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Quên em đi, Khởi Hiên.”

Sau đó, cô không thèm quay đầu lại điên cuồng chạy vào trong màn đêm tối đen như mực….

“Tịch Dao….” Khởi Hiên hoảng sợ hét lên một tiếng, nhấc chân muốn đuổi theo.

Bắc Minh Quân lại đột nhiên nắm chặt tay lai, hung hăng đấm anh!

“Ô….” Khởi Hiên đau đớn kêu lên một tiếng, bị anh quật ngã xuống đất!
 
Chương 364


Chương 364

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn Khởi Hiên: “Nếu như cậu đủ thông minh thì hãy thu lại tâm tình của mình, chuẩn bị kết hôn với con gái thị trưởng!”

Khóe miệng Khởi Hiên bị chảy máu, thở hổn hển nói: “Người phụ nữ chú không muốn cưới lại vứt cho tôi! Người phụ nữ tôi thích chú lại cướp mất! Chú hai, từ nhỏ tôi đã bị nhà họ Bắc lạnh nhạt, tôi tự hỏi tôi vẫn yên an phận, rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu? Khiến chú hận tôi như vậy?”

Bắc Minh Thiên nheo mắt lại: “Hận? Cậu không đủ tư cách!”

“Chỉ vì ba tôi là con trưởng, tôi là cháu trai trưởng sao? Vì vậy trong mắt chú không chứa được hai ba con tôi, chú sợ hai ba con tôi sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Bắc sao?” Khởi Hiên cười khẩy, trong đôi mắt đều là sự đau thương.

Nhưng Bắc Minh Quân lại nở một nụ cười khinh thường và chế nhạo: “Cậu cho là tôi thích sao?”

Lúc này, giọng nói của Giang Tuệ Tâm truyền đến….

“Này, Trình Trình, cháu đừng chạy nữa, bà nội đồng ý với cháu, để cháu về với ba cháu, có được không?”

Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh nhỏ bé của Trình Trình đã đứng ở cửa.

Bối Lạp thở hổn hển chạy theo chân cậu.

Sau khi Trình Trình nhìn thấy người ba cao lớn dưới bầu trời đêm, cơ thể bé nhỏ không khỏi co rúm lại, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi trên người ba mình.

“Gâu gâu….” Rõ ràng Bối Lạp cảm nhận được sự lạnh lùng, không có khí phách trốn sau lưng Trình Trình.

“Ba….” Trình Trình nghẹn ngào gọi.

Giang Tuệ Tâm đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng ngạc nhiên: “Quân, Khởi Hiên? Hai đứa sao vậy?”

Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai của mình, chậm rãi chỉnh lại cổ áo, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, tao nhã như thường ngày.

Khởi Hiên cũng từ mặt đất bò dậy, lau khóe miệng, cười với Giang Tuệ Tâm: “Không có chuyện gì đâu bà nội. Cháu và chú hai đang luyện đấm bốc. Rõ ràng là kỹ năng của cháu vẫn chưa bằng chú hai, haha.”

Lúc Khởi Hiên nói câu này, không có ai cảm nhận được sự đau khổ trong mắt anh ta.

Bắc Minh Quân thu lại sự thù địch lúc nãy, liếc nhìn Trình Trình, sau đó lễ phép gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm trời tối rồi, dì quay về nghỉ ngơi đi, con đi đây.”

Anh vừa nói vừa quay người đi lấy xe. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lời nói kia, không có một chút ý định đưa Trình Trình đi.

“Đợi chút, Quân, đứa nhỏ Trình Trình này đang làm loạn, muốn về nhà cùng con.” Giang Tuệ Tâm lại thở dài, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, đi đến trước mặt Bắc Minh Quân: “Trái tim của đứa nhỏ này luôn hướng về con, con đưa nó về đi.”

Trình Trình ngoan ngoãn đứng trước mặt Bắc Minh Quân, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn người ba to lớn, đôi mắt sáng ngời, sạch sẽ khiến Bắc Minh Quân có chút yếu lòng! Anh có một loại cảm giác, đôi mắt của đứa bé này rất giống Cố Tịch Dao!

Bối Lạp đi bên cạnh Trình Trình, cơ thể dúm dó có chút run rẩy, không dám thở mạnh, cũng học theo Trình Trình tó ra đáng thương nhìn Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cau mày: “Chó để lại, người con sẽ đưa đi!”

Giang Tuệ Tâm lập tức thở phào, vội vàng mỉm cười gật đầu, bà rất sợ Quân lại vứt bỏ đứa nhỏ Trình Trình này: “Được! Bối Lạp ở lại. Trình Trình, bảo bối con mau về cùng ba đi.”

Dường như Trình Trình cũng thở phào nhẹ nhõm. Yên tĩnh đi bên cạnh ba, cẩn thận liếc nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm hình bóng của mẹ.
 
Chương 365


Chương 365

Giang Tuệ Tâm nhớ lại trước đây Bắc Minh Quân có hỏi về bà về cô gái mang thai hộ năm đó: “Đúng rồi, Quân, trợ lý kia của dì mấy ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó dì sẽ kêu cô ấy đến công ty tìm con?”

Bắc Minh Quân gật đầu, thờ ở trả lời một tiếng: “Ừ. Con về trước đây.”

Sau đó sải bước đi về phía chiếc xe của mình, Trình Trình ngoan ngoãn nói với Giang Tuệ Tâm một câu “tạm biệt bà nội”, sau đó chạy bước nhỏ đi theo ba…

*

Ầm. Tiếng đóng cửa xe.

Trình Trình yên lặng ngồi ở ghế sau, Bắc Minh Quân lái xe rời khỏi biệt tự của nhà họ Bắc.

Trên đường đi, Trình Trình nắm chặt lấy ngón tay, có chút lo lắng.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây ở hai bên đường.

Cuối cùng, Trình Trình không thể nhịn được nữa, hỏi: “Ba, chị gái không về nhà cùng chúng ta sao?”

Ngón tay đang nắm vô lăng của Bắc Minh Quân hơi run rẩy, liếc nhìn cậu con trai đang ngồi nghiêm chỉnh qua gương chiếu hậu, lông mày không khỏi nhíu chặt lại: “Không phải con muốn cô ấy với anh Khởi Hiên của con hạnh phúc sao?”

Lông mi của Trình Trình chớp chớp, đôi mắt lim dim, khẽ trả lời: “Thực ra, con càng hi vọng chị ấy và ba hạnh phúc….”

“Phanh….két….”

Đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp!

Chiếc xe đột ngột dừng lại!

Đôi mắt sắc bén của Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu: “Tại sao”

Một câu nói “tại sao” nghe có vẻ bình tĩnh và điềm đạm, nhưng lồng ngực của Bắc Quân Minh đã giống như dời sông lấp biển! Anh chưa từng nhìn con trai mình một cách nghiêm túc như lúc này!

Trình Trình ngước đôi mắt trong veo lên, đôi mắt to trong đã phủ một tầng nước mắt.

“Bởi vì….con muốn có một người mẹ….”

Lúc Trình Trình nói ra câu này, giống như cuối cùng cũng đã nói ra được mong muốn ấp ủ trong lòng năm năm qua, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng giải thoát được sự nặng nề này.

Giọng nói sạch sẽ, non nớt, không có một chút tạp chất.

Trong lòng Bắc Minh Quân nghẹn lại, ngón tay nắm chặt lấy vô lăng.

Đột nhiên, có một sự im lặng kỳ lạ bao trùm trong xe.

Tính tình của hai ba con rất giống nhau, không ai nói câu gì, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau!

Cuối cùng, Bắc Minh Quân khẽ cau mày: “Con…..nhớ mẹ như vậy sao?”

Trình Trình ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn phía sau đầu của ba, suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Vâng ạ. Trình Trình rất nhớ mẹ, nhớ đến mức trái tim con vô cùng đau đớn. Ba, ba chưa từng kể với con về những chuyện liên quan đến mẹ, cũng không cho phép con nhắc đến mẹ, nhưng ba thì sao? Mẹ của ba thì sao? Ba chưa từng nhớ mẹ của mình sao?”

Đôi mắt sâu của Bắc Minh Quân xoẹt qua một tia kinh ngạc, quay đầu lại, mượn ánh sáng trong xe, nhìn thẳng vào cậu bé đang ngồi ở ghế sau.

Đôi mắt của Trình Trình ngây thơ, sáng lấp lánh, đâm vào trái tim anh.
 
Chương 366


Chương 366

Anh chưa từng nghĩ đến, con trai mình lại lấy mình để chất vấn mình.

Đặc biệt là câu ‘ba chưa từng nhớ mẹ mình sao?” đã khiến trái tim của anh vô cùng đau đớn.

Nhiều năm qua, Bắc Minh Quân luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau mất mẹ, nhưng lại vì câu nói kia của con trai mà đôi mắt đỏ hoe….

Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút trầm: “Trình, cô ấy không thể làm mẹ của con!”

Bởi vì không có ai có thể thay thế được mẹ ruột! Cũng giống như Giang Tuệ Tâm mãi mãi không thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng anh!

Dường như sợ bị con trai nhìn thấy sự thất lễ của mình, anh vội vàng quay đầu đi, trong lòng có chút run rẩy.

Ngay sau đó, tiếng khởi động xe vang lên, chiếc xe quay đầu với tốc độ cực nhanh, giống như một con cá kiếm lao nhanh trên con đường dưới màn đêm….

Cố Tịch Dao chạy một cách điên cuồng.

Đôi giày đã bị đá bay trong lúc chạy. Cô cứ để chân trần như vậy, vừa chạy, vừa khóc, như thể sự đau khổ, vất vả những năm tháng qua giống như một dòng suối cứ như vậy mà tuôn ra….

Nhiểu năm như vậy, cô chịu đựng bao nhiêu là khổ sở! Chống đỡ bao nhiêu khổ! Con đường đến với hạnh phúc dường như luôn ngược hướng với cô.

Rốt cuộc cô phải chịu đựng đến bao giờ?

Bíp bíp bíp…

Đột nhiên, tiếng còi xe của một chiếc ô tô dồn dập vang lên từ phía sau.

“Két…..”

Sau đó là tiếng phanh xe gấp, một chiếc xe tùy tiện mà hung hăng chắn trước mặt cô!

Cô dừng lại, thở hổn hển, vừa mới chạy, nên lưng cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác

Nước mắt vẫn còn lưu lại trên má, liếc qua, nhìn thấy Bắc Minh Quân đang ngồi ở ghế lái trong xe, trái tim lại bị khuấy động.

Đột nhiên, Trình Trình vội vàng mở cửa xe, từ trong xe nhảy xuống, cơ thể nhỏ bé, mềm mại đột nhiên ngã xuống dưới chân Cố Tịch Dao….

“Trình Trình….” Đôi mắt cô đỏ ửng, cúi xuống lập tức ôm cậu bé vào lòng, nước mắt lại tuôn rơi: “Huhu, Trình Trình….”

Ôm con trai trong lòng, một cơ thể nhỏ nhắn ấm áp thực sự, khiến trái tim bi thương của cô đột nhiên sống dậy.

Cô nghĩ, gian khổ cứ như vậy mà ập đến đi? Bởi vì có con trai, con trai chính là tiểu thiên sứ của cô….

Bắc Minh Quân lạnh mặt, xuống xe, đứng trước mặt cô.

Lông mày ngưng tụ, nhìn Cố Tịch Dao rất lâu, cuối cùng mới nói ra một câu nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn…

“Lên xe đi.”

Cố Tịch Dao lau nước mắt, trừng đôi mắt có chút oán hận, không thèm liếc nhìn anh!

Ôm Trình Trình trực tiếp vòng qua đầu xe, chân trần đi về phía trước….

Vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân lóe lên một tia lo lắng: “Cố Tịch Dao! Cô đang làm mình làm mẩy với tôi sao?”
 
Chương 367


Chương 367

Cô không để ý đến anh! Ôm con trai, tiếp tục đi bộ.

Anh bước được hai bước, chân có chút bủn rủn! Đuổi theo cô: “Cô làm như thế này là muốn bắt cóc con trai tôi sao?”

Cô cùng không trả lời! Dường như rất quyết tâm!

“Chết tiệt! Cô quay lại đây cho tôi!” Anh có chút tức giận, sự đau đớn trên đôi chân ngày càng rõ ràng. Bởi vì lúc trước đã bị thương, lúc nãy trong bữa ăn còn bị người phụ nữ này hung hăng đá hai cái, lại đá trúng chỗ đang bị thương!

Mặc kệ anh la hét như thế nào, dường như cô thật sự muốn trở thành người xa lạ với anh!

Trình Trình ngả vào lòng cô, hơi ngẩng đầu lên, nhìn ba mình ở phía sau, khẽ thì thầm bên tai Cố Tịch Dao: “Mẹ ơi, hình như ba bị đau chân…”

“….” Cố Tịch Dao lạnh mặt, không nói lời nào, ôm con trai tiếp tục đi về phía trước.

Bắc Minh Quân trơ mắt nhìn người phụ nữ đang đi rất nhanh kia, người phụ nữ này giống như đã ăn một quả cân sắt vậy, quyết tâm chiến tranh lạnh với anh đến cùng!

Điều khiến anh càng tức giận chính là cô đang ôm con trai của anh, mà con trai của anh không những không phản kháng mà còn không ngừng hưởng thụ!

Bắc Minh Quân thật sự rất tức giận!

Nghiến răng hét lên: “Bắc Minh Tư Trình! Con cứ như vậy mà đi theo người phụ nữ này? Con còn có tiết tháo không hả!”

Trình Trình chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn Bắc Minh Quân, đôi mắt nhỏ ngây thơ kia giống như đang nói ‘có một người phụ nữ trong lòng, từ đó tiết tháo cũng chỉ là người qua đường’.

Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào con trai, không kiềm chế được hết lên: “Mẹ nó, con cũng hèn hạ như chú hai của con vậy!”

Cô Tịch Dao vừa nghe thấy tên khốn kiếp kia lại bắt đầu mắng con trai, lập tức dừng lại!

Bắc Minh Quân lập tức ngậm miệng lại, trái tim của anh không hiểu tại sao lại căng thẳng theo!

Cánh tay của cô vô thức ôm chặt lấy Trình Trình, mắng cô thì được, nhưng mắng con trai cô bất cứ lúc nào cô cũng sẽ liều mạng với người đó! Nhưng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lồng ngực, cố gằng nói với mình, không cần để ý đến tên cặn bã này!

Nhịn! nhịn! nhịn!

Vì vậy, cô ôm chặt Trình Trình tiếp tục đi về phía trước….

Bắc Minh Quân lại tức giận: “Người phụ nữ đáng chết kia, cô đứng lại cho tôi!”

Nghiến răng, anh khập khiễng lao nhanh đến trước mặt Cố Tịch Dao, chặn đường của cô, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

Khuôn mặt u ám trừng mắt với người phụ nữ không biết tốt xấu này!

Dưới màn đêm, mượn ánh sáng của chiếc xe ở đằng xa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt kiêu ngạo một cách rõ ràng như vậy.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bay trong gió, những giọt nước mắt trên má loang lỗ không rõ, đôi mắt kia lại giống như một viên đá sáng màu đen, phát ra những ánh sáng rực rỡ dưới màn đêm.

Cậu bé nằm sấp trong lòng cô, ngước đôi mắt trong veo và dễ thương lên, chớp chớp mắt nhìn anh.

Trái tim anh không khỏi thắt lại!

Điên rồi!

Đôi mắt của con trai anh vậy mà lại rất giống với người phụ nữ này!

“Buông con trai tôi ra!” Anh nghiến răng, vẻ mặt khiến người khác sợ hãi.
 
Chương 368


Chương 368

Cố Tịch Dao lạnh lùng liếc nhìn anh, vẫn không lên tiếng, chỉ ôm chặt Trình Trình, vòng qua Bắc Minh Quân, tiếp tục đi về phía trước….

“Mẹ kiếp! Cô muốn chiến tranh lạnh với tôi đến cùng sao!?” Đôi mắt anh đỏ ngàu, chân ngày càng đau, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô: “Bắc Minh Tư Trình, con cút xuống cho ba!”

Trình Trình vùi đầu trong vòng tay của mẹ, dường như cảm nhận được sự tức giận tỏa ra trên người mẹ, cậu bất lực liếc nhìn ba, lạnh lùng nhắc nhở: “Ba, chú ý thái độ.”

Một câu nói, đã khiến Bắc Minh Quân phát điên!

Ngọn lửa tức giận trong người anh gióng như tên đã lên cung, lập tức bộc phát, tên tiểu tử này lại dùng vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn anh, còn xem thường nói với anh, chú ý thái độ!

“Mẹ nó! Thái độ cái shit!”

Thái độ cái shit! Gặp một người phụ nữ một đứa bé như thế này, thái độ mà anh tu dưỡng nhiều năm đã vỡ nát!

Anh hét lên một tiếng, đột nhiên giống như lên cơn điên, tập tễnh lao đến trước mặt Cố Tịch Dao, không đợi cô phản ứng lại, anh đã chặn ngang eo, ôm cả hai mẹ con lên.

“A…” Cố Tịch Dao đột nhiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm chặt lấy con trai ở trong lòng, tức giận trừng mắt với Bắc Minh Quân, nghiến răng nói: “Anh bị điên à!”

“Cuối cùng cũng trả lời tôi!” Anh lạnh mặt, bất luận cô vặn vẹo như thế nào, anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông: “Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cô bắt cóc con trai tôi!”

Lúc nãy Trình Trình bị ba chặn ngang eo ôm mẹ lên, cơ thể nhỏ bé của cậu cũng nghiêng ngả, may mà không rơi xuống.

Chỉ có điều, vị trí của cơ thể lúc này có chút kỳ quái.

Mẹ ôm cậu, ba lại ôm mẹ, vậy….cậu có phải ôm ba không?

Như vậy có thể tạo thành một vòng tròn?

Nghĩ vậy, Trình Trình trộm liếc nhìn khuôn mặt, cái trán u ám phủ đầy mây của ba, lập tức rùng mình, cậu vẫn không nên ôm thì hơn….

Trình Trình thấy mẹ cũng lạnh mặt, không hỏi thay mẹ trả lời: “Ba, hình như ba nói ngược rồi. Phải là ba muốn nhân cơ hội bắt cóc chị gái.”

“Con im miệng đi!” Bắc Minh Quân nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đường nét hàm dưới rõ ràng, góc cạnh, gân xanh lúc ẩn lúc hiện. Anh đi khập khiếng, nhanh chóng quay lại xe của mình.

“Anh hung dữ cái gì! Chỉ biết mắng đứa bé, anh không có giống sao!” Cố Tịch Dao bị người đàn ông này làm cho tức chết, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại sợ Trình Trình rơi xuống, chỉ có thể gào lên: “Buông tôi ra!”

“Tôi có giống hay không, không phải cô đã tự mình kiểm nghiệm qua sao?” Anh lạnh lùng, tà mị liếc nhìn cô, trong ánh mắt kia hiện lên ngọn lửa dục vọng.

Khiến trái tim bé nhỏ của cô siết chặt lại!

Có lẽ là có tật giật mình, dù sao Trình Trình và Dương Dương quả thật là giống của anh.

Nhưng, cô vẫn nghe ra được phế liệu đồi trụy trong lời câu nói ám chỉ của anh!

Mắng: “Lưu manh!”

Cố Tịch Dao ôm chặt Trình Trình vào lòng, bị anh cưỡng ép nhét vào ghế sau!

Ầm.

Cửa xe bị đóng lại!
 
Chương 369


Chương 369

Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa bộ điều khiển trung tâm.

Sau khi hít thở sâu vài cái, chịu đựng cơn đau ở chân, anh khởi động xe, lại đạp ga, chiếc xe lao về phía trước….

Trên đường đi, Cố Tịch Dao vẫn ôm chặt Trình Trình, vẫn không để ý đến Bắc Minh Quân.

Lăn lộn cả buổi tối, đứa bé thật sự đã rất mệt mỏi, đặc biệt là được nằm trong vòng tay của mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.

Rất nhanh Trình Trình đã chìm vào giấc ngủ.

Bắc Minh Quân cũng không nói gì, nhưng sự lạnh nhạt của Cố Tịch Dao khiến trong lòng anh có chút khó chịu.

Vừa nghĩ đến bạch nguyệt quang của người phụ nữ này lại chính là cháu trai của mình!

Một cảm giác buồn bực khó hiểu hiện lên trong đầu anh, anh trộm đập một cái xuống vô lăng!

Cô dám nhớ nhung không quên thử xem, xem anh có gọt cô không….

Dạ Ánh nhất phẩm

Cuối cùng cũng trở về nhà.

Chiếc xe vừa dừng lại, khóa điều khiển vừa mở ra, Cố Tịch Dao đã mở cửa ra, ôm Trình Trình lên, chân trần đi về phía Dạ Ánh nhất phẩm.

Lúc nãy Bắc Minh Quân còn có chút lo lắng, sợ cô ôm con trai đi mất, cho đến khi nhìn thấy cô đi vào tòa nhà, mới yên tâm.

Vội vàng vứt xe cho chàng trai ở bãi đỗ xe, tập tễnh chịu đựng cơn đau ở chân nhanh chóng đi theo cô….

Cố Tịch Dao thề, nếu không phải là vì Trình Trình và Dương Dương, cô thật sự rất muốn rời đi! Không bao giờ nhìn người đàn ông này nữa!

Mặc dù Bắc Minh Quân cảm thấy bực bội, nhưng có lẽ tự biết mình đuối lý, hiếm khi không tức giận giúp cô mở cửa….

“Cô có thể để thằng bé xuống rồi.” Từ trước đến giờ đã quen cứng miệng, giọng nói của anh vẫn gợn đòn!

Cố Tịch Dao không quan tâm đến anh!

Ôm con trai, đi thẳng vào phòng của Dương Dương!

Bắc Minh Quân lại buồn bực: “Cô làm như này là có ý gì? Muốn chiến tranh lạnh đến cùng với tôi đúng không?’

Ầm.

Trả lời anh là một tiếng đóng cửa!

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, nghiến răng nghiến lợi phát ra những âm thanh ken két! Nhìn xuống, liếc nhìn đôi chân đang đau của mình, coi như là cô ác!

Trong phòng, Dương Dương đang đánh răng trong phòng tắm, trong miệng đều là bọt, thấy mẹ ôm Trình Trình, cô bé kích động nở một nụ cười: “Mẹ….ừng ực….về rồi….ừng ực…à” bàn chả đánh răng vẫn roạt roạt trong cái miệng nhỏ của cô bé.

Trình Trình đã bị tiếng đóng cửa lúc nãy đánh thức, ở trong lòng mẹ lim dim mở mắt ra, lúc nhìn thấy Dương Dương, lập tức hoàn hồn.

“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!” Trình Trình thở một hơi dài. Điều cậu sợ nhất khi ba và mẹ cãi nhau, không phải là ba đuổi mẹ đi mà là mẹ muốn rời khỏi ba.

May là, ba vẫn không để chuyện này xảy ra, vẫn rất kiêu ngạo ôm mẹ về.

Điểm này, khiến Trình Trình cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.
 
Chương 370


Chương 370

Mặc dù thái độ của ba rất tệ!

“Bảo bối ngoan, có phải tối nay đã dọa con sợ rồi đúng không?” Cả người Cố Tịch Dao căng cứng, chỉ có nhìn thấy hai đứa trẻ mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Vừa ôm Trình Trình, vừa đi vào phòng tắm.

Dương Dương đang đánh răng, trong miệng đều là bọt lẩm bẩm: “Sao vậy….ừng ực….có gặp bác cả…ừng ực không….ừng ực….”

Vừa nhắc đến bác cả, Trình Trình lập tức đen mặt.

Biểu cảm của Cố Tịch Dao cũng không khá hơn là bao.

Mặc dù phòng ngủ của Dương Dương có một phòng vệ sinh riêng, nhưng không có phòng tắm to và sang trọng như ở phòng khách.

Nhưng thẳng ở chỉ số an toàn cao, không dễ bị phát hiện, vì vậy trong đây đã thành thế giới nhỏ của ba mẹ con.

Dương Dương uống mấy ngụm nước ừng ực hai cái, sau đó nhổ ra, tò mò hỏi Trình Trình: “Sao rồi, sao rồi, chơi có vui không?”

Trình Trình vừa tao nhã kéo chiếc cà vạt nhỏ xuống, vừa liếc nhìn Dương Dương, lãnh đạm nói ra hai từ: “Không vui.”

“Hả?” Đôi mắt nhỏ đang hưng phấn của Dương Dương lập tức mờ đi: “Con người của bác cả và vợ của bác ấy không tốt sao”

Trình Trình vẫn thờ ơ lắc đầu.

“Này, anh lắc đầu là nói bọn họ tốt hay là nói bọn họ không tốt thế?” Dương Dương buồn bực, vấn đề này rất khó có được không, cậu cảm thấy rất chóng mặt.

“Bác cả và vợ của bác ấy có tốt hay không anh không biết, nhưng ba không thích bọn họ.” Trình Trình cởi cúc áo: “À, đúng rồi, con trai của bác cả, anh Khởi Hiên hình như rất thích mẹ.”

Cố Tịch Dao đang xả nước vào bồn tắm, vừa nghe thấy hai chữ Khởi Hiên, lông mày vô thức nhíu lại.

“Wow! Anh nói là có anh trai thích mẹ? Anh trai kia có cao không? Có đẹp trai không? Có tiền không? Giỏi không? Có biết chơi game không? Có yêu thương trẻ con không?” Dương Dương vừa nghe thấy có người thích mẹ mình, cái tính bát quái lại nổi lên.

Bùm. Một hạt dẻ bị Cố Tịch Dao bóp vỡ.

“Cố Dương Dương, nghe giọng điệu này của con, người đàn ông thích mẹ nhất định phải cao, phải đẹp trai, phải giàu có, phải hơn người, phải yêu trẻ con, còn phải chơi game cùng con?” Cố Tịch Dao không khỏi trợn tròn mắt.

Dương Dương nhe răng cười: “Ôi, người đàn ông thích mẹ sau này rất có khả năng sẽ cưới mẹ, con chỉ muốn xác nhận một chút xem có hợp với con không thôi!”

Trình Trình nhướng mày: “Cố Dương Dương, ông già nhà em còn ở bên ngoài, em coi ông ấy chết rồi sao?”

Dương Dương hờ hững nhún vai, trừng mắt với Trình Trình: “Làm ơn đi, đã là thời đại nào rồi. Mẹ chỉ có thể gả cho một mình ba ba khốn nạn sao?”

Đầu ngón tay của Cố Tịch Dao run rẩy, thở dài: “Cố Dương Dương, không được nói những vấn đề linh tinh như vậy! Mau cởi quần áo ra để đi tắm nhanh lên!”

“Hehe, tuân lệnh!”
 
Chương 371


Chương 371

Dương Dương lập tức cởi đồ ra, đem quần áo của mình vù vù hai tiếng sau đó vứt xuống đất….

Nhìn thấy động tác của cởi đồ của con trai mình, Cố Tịch Dao bất lực cười một tiếng: “Khỉ con, vội vàng như vậy làm gì! Học cái gì không học lại học ba của con….”

Màu sắc cơ bản đều được kế thừa….

“Ôi ôi! Điểu nhân ba ba cởi đồ cũng rất nhanh sao?” Dương Dương cười vui vẻ, cả người trần truồng vèo một cái nhảy vào trong bồn tắm.

Hai má Cố Tịch Dao nóng nên: “Đừng ở trước mặt mẹ nhắc đến cái tên điểu nhân này!”

“Ồ, điều nhân ba ba bắt nạt mẹ sao?” Dương Dương vô tư dường như cảm nhận được có điều gì đó không đúng.

Liếc nhìn Trình Trình, Dương Dương trừng mắt: “Này, Bắc Minh Tư Trình, sao anh ngại ngùng giống như một cô gái mới lớn vậy?”

Cố Tịch Dao đảo mắt, nhìn thấy Trình Trình chỉ cởi chiếc áo vest nhỏ ra, sau đó hai tay cứng lại, vẻ mặt không được tự nhiên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con có thể tắm một mình không?”

“Cắt!” Dương Dương khinh thường hừ một tiếng: “Anh giống hệt em, ngại cái gì, thật trong sáng mà!”

“Không ngại!” Trình Trình phản bác, từ khi nhận thức được mọi chuyện, chuyện tắm rửa đều là một mình cậu hoàn thành.

Ngoại trừ mấy lần nhờ mẹ tắm cho, hôm nay là lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy ở trước mặt Dương Dương….được rồi, cậu thừa nhận, cậu rất ghét cởi đồ trước mặt người đàn ông khác, mặc dù tên tiểu tử kia là anh em sinh đôi của cậu!

Trình Trình lạnh lùng trừng mắt với Dương Dương: “Đàn ông chỉ khỏa thân trước mặt người phụ nữ mà mình yêu thôi!”

“Phụt….”

Dương Dương đột nhiên phun một ngụm nước ra, cả người Trình Trình từ đầu đến chân đều ướt hết.

Giống như đang chế nhạo cậu, tuyên ngôn lúc nãy của cậu rất buồn cười.

Cố Tịch Dao sững sờ, con trai Trình Trình của cô vậy mà có thể nói ra những lời có tiết tháo như vậy, huhu, cô rất cảm động….

“Hahaha….” Dương Dương cười vui vẻ: “Bắc Minh Từ Trình, nhìn cái tiền đồ này của anh!”

“Dương Dương! Đừng nghịch ngợm!” Cố Tịch Dao véo cái tai nhỏ của Dương Dương.

Sau đó ôm Trình Trình qua, nhẹ nhàng giúp con trai cởi quần áo: “Trình Trình bảo bối, các con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa phải là đàn ông, vì vậy cùng nhau tắm cũng sẽ không có chuyện gì, con đừng xem đây là nhà họ Bắc, không cần phải nghĩ nhiều như vậy.”

Trình Trình thở dài, từ bỏ vùng vẫy, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Tịch Dao, để mặc mẹ cởi quần áo cho mình.

Trong bồn tắm, rất nhanh đã bị hai đứa trẻ chiếm đóng.

Cố Tịch Dao nhìn cặp song sinh giống hệt nhau, trái tim đột nhiên tràn đầy sự cảm động.

Nhẹ nhàng tắm rửa cho hai đứa trẻ, nhìn khuôn mặt đáng yêu của chúng, mọi sự tủi thân, mọi vất vả đều bỏ sau đầu, chỉ nhớ giây phút hạnh phúc này.

“Aiyo, Bắc Minh Từ Trình, anh Khởi Hiên mà anh vừa nói là thích mẹ ấy, là sao?” Động cơ bát quái của Dương Dương lại bắt đầu khởi động.

“Con trai của bác cả.” Trình Trình vẫn rất bình tĩnh.

“Ồ….” Dương Dương gật đầu, hai giây sau liền hét lên: “A…., cái cái cái kia không phải là cháu trai của ba sao?”

“Ừ.”

“Ai, vậy anh Khởi Hiên kia gọi bố là gì?”
 
Chương 372


Chương 372

“Chú hai.”

“Hả…., vậy vậy vậy nếu như anh Khởi Hiên kia kết hôn với mẹ, mẹ phải gọi ba là gì?” (☆_☆)

“Chú hai.” -_-!

“A a…., vậy chúng ta gọi mẹ là gì? Chị?”

“….Chị dâu.” {{{(_”Phụt….” Cuối cùng Dương Dương cũng nôn ra máu: “Em không muốn, em không muốn, em không muốn….”{{{(_”Không muốn cái gì?” Ngoài mặt thì Trình Trình vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra cũng đang bị nội thương.

“Không muốn mẹ trở thành chị dâu a…” Nước mắt Dương Dương rơi như thác nước…

*

Sau khi tắm rửa xong, Cố Tịch Dao ôm hai đứa bé lên giường.

Thở dài, đối diện với hai đứa nhỏ này cô đúng là dở khóc dở cười.

Đây cũng chính là số mệnh trêu người mà.

Rõ ràng, quen Khởi Hiên trước….tại sao lại trở thành cùng với chú hai của Khởi Hiên quấn lấy nhau không rõ?

Cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong sáng và dịu dàng.

Trái tim lại run rẩy.

Sau đó, cô vội vàng quay về phòng tắm, xả sạch nước.

Lên chiếc giường lớn, ngủ cùng hai đứa nhỏ.

Không lâu sau, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng tràn vào phòng.

Thời gian, yên tĩnh, hạnh phúc, có lẽ chính là cặp song sinh này, nép mình trong vòng tay của mẹ….

*

Đêm khuya.

Yên tĩnh.

Trên hành lang bên ngoài căn phòng, có một luồng hơi thở kỳ lạ.

Không lâu sau, “cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa bất ngờ đã phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Cố Tịch Dao vô cùng kinh ngạc.

Giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân lập tức truyền đến: “Mở cửa, chân của tôi bị đau!”

Cô Tịch Dao không nói lời nào, chân của anh đau là chuyện của anh, đáng đời!

Cốc cốc cốc!

Lần này, tiếng gõ cửa còn to hơn.

“Nhanh! Tôi không lừa cô….” Trong giọng nói của anh dường như có chút khàn khàn, chịu đựng.

Cốc cốc cốc!

Lần này tiếng gõ cửa băt đầu trở nên mất kiên nhẫn!

Trình Trình bị đánh thức, cậu vô thức co rút vào vòng tay của Cố Tịch Dao: “Mẹ, ba sao vậy?”

“Suỵt, bảo bối đừng sợ.” Cố Tịch Dao dịu dàng hôn lên cái trán nhỏ nhắn của Trình Trình: “Mẹ đi ra ngoài xem một chút.”
 
Chương 373


Chương 373

Bên ngoài cửa, tiếng hét của Bắc Minh Quân dường như trở nên điên cuồng hơn: “Người phụ nữ kia, tôi biết cô đã tỉnh, đừng lề mề nữa!”

Cố Tịch Dao đắp chăn cho Trình Trình xong, quay người liếc nhìn Dương Dương ở bên cạnh, cũng may là Dương Dương vốn ngủ say như chết, dù thế nào cũng không thức giấc.

Nhẹ nhàng thở ra, cô xuống giường, đứng dậy.

Kéo lại bộ đồ ngủ, chân trần đi đến cửa, giây phút mở cửa ra…

Bịch một tiếng.

“Bắc Minh Quân, anh làm gì vậy….” Cố Tịch Dao nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lấy cánh cửa.

“Sao bên trong lại tối như vậy?” Cơ thể rắn chắc của anh chen vào cửa.

Cố Tịch Dao có chút tức giận trừng mắt: “Đồ khốn, rốt cuộc anh muốn gì!”

Cô liều mạng dùng cơ thể mình và cánh tay chắn ở cửa, nhưng cơ thể của anh vẫn không ngừng chen vào!

Lúc này mới phát hiện, lúc này trên người của Bắc Minh Quân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hương thơm sau khi tắm xong vô cùng quyến rũ.

Nhưng, cô không có thời gian để quan tâm đến những chuyện này, trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ không cẩn thận người đàn ông này sẽ phát hiện ra trên giường có hai đứa trẻ đang ngủ….

“Tôi nói rồi, chân của tôi bị đau….” Giọng điệu của anh rất ngạo mạn, ánh đèn vàng trên hành lang chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, toát lên sự quyến rũ đầy nam tính.

Nhưng Cố Tịch Dao lại rất muốn đấm vào mặt người đàn ông này!

Chân của anh đau thì liên quan gì đến tôi! Cút ra ngoài cho tôi!” Cố Tịch Dao tức giận đến mức cả người run rẩy, tay sắp bị sức mạnh của người đàn ông này đẩy ra, cô lo lắng hét lên: “Anh có biết anh làm như thế này sẽ đánh thức cậu bé không!”

“Chân của ông đây bị đau, con trai còn ngủ cái này chính là bất hiếu!”

Câu nói lạnh lùng của anh giống như là một chuyện đương nhiên.

Phụt! Cố Tịch Dao nội thương phun ra máu!

Người đàn ông này bị đau chân thì phải khiến tất cả người trên thế giới này đều phải sống không được tốt cùng anh sao!

“Anh như này là cái logic quỷ quái gì vậy? Cút ra….” Cô hổn hển, nóng lòng giẫm vào chân anh.

“Siiii…..” Anh rít lên, lửa giận đột lên dâng lên não: “Người phụ nữ này, cô cố ý có đúng không!!”

Sau đó, anh đột nhiên dùng lực, hung hăng đẩy cửa ra…..

“A…” Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, bàn tay đang kéo cửa đột nhiên bị kéo ra, tuyến phòng thủ đã bị anh phá vỡ!

Một giây sau, thân hình cao lớn, thẳng tắp của Bắc Minh Quân nhanh chóng chen vào phòng.

Ầm.

Đóng cửa.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của nhau.

Cố Tịch Dao bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía: “Bắc Minh Quân, tên khốn kiếp này! Anh có biết sẽ dọa đến thằng bé….ưm….”

Cô vẫn chưa nói xong, môi anh đã phủ lên môi cô!

Bá đạo, vội vàng, tập trung, không để lại một chút khoảng trống.

“Ưm….”

Lộp độp lộp độp, theo phản xạ cô không ngừng vùng vẫy.
 
Chương 374


Chương 374

Hận không thể xé xác tên khốn này ra!

Nắm đấm hung hăng rơi xuống ngực anh, nhưng anh chỉ cau mày.

Sau đó, lại nâng cô lên không trung….

Bùm! Trong lúc vùng vẫy cô lại giẫm lên chỗ đau của anh!

Si…anh thầm rít một hơi.

Trong bóng tối, anh ôm cơ thể cô, khập khiễng đi đến giường!

“Ưm….” Cố Tịch Dao suýt nữa thì kêu thành tiếng! Nhưng lại bị nụ hôn tàn bạo của anh nuốt chửng.

Nhưng trái tim cô lại đập loạn xạ!

Phải làm sao! Phải làm sao! Phải làm sao!

Cô không dám quên hai bảo bối vẫn đang ngủ trên giường!

Mà người đàn ông này lại không chút lo lắng, không quan tâm, bất chấp đè xuống giường!

Ôm cô, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn….

Nghìn cân treo sợi tóc!

Cô Tịch Dao bị dọa đến mức suýt nữa hồn bay phách lạc!

May là, cô chỉ cảm thây chiếc giường dưới người rất bằng phẳng, không hề đè lên đứa bé.

Cô lo lắng, mấy lần muốn há miệng cắn anh, nhưng lại bị anh khéo léo tránh được!

Anh ôm cô, nằm trên tấm đệm mềm mại, êm ái…

Cố Tịch Dao đang khóc thét trong lòng!

Trong lúc sột soạt, cô nghe thấy tiếng anh xé đồ ngủ của mình.

“Ưm….” Cô chống cự, ngón tay khua khua.

“Shhh….” Cào rách da anh.

“Cút….” Cô vũng vẫy dữ dội.

“Hừ….” Dường như anh đang phải chịu đựng một loại đau đớn nào đó.

Đàn ông và phụ nữ, vốn là một cuộc chiến không công bằng.

Cho dù cô có chống cự như thế nào, cuối cùng anh vẫn có năng lực bẩm sinh để khống chế cô!

Ngay khi Bắc Minh Quân sắp thành công…..

Đột nhiên….

Một tiếng tách vang lên!

Căn phòng sáng trưng!

Ánh đèn sáng trắng chiếu sáng căn phòng ngủ tối đen lúc nãy.

Cố Tịch Dao kinh ngạc đến mức tim gần như ngừng đập!

“Chị, tại sao điểu nhân ba ba lại đè lên chị?” Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, ngây thơ trẻ con của Dương Dương cất lên.

Cả người cô run rẩy.

Liếc sang ngang chỉ thấy con trai đang nằm bò trên đầu giường, hai tay chống lên má, đôi mắt to tròn và ngây thơ, tò mò nhìn cô và Bắc Minh Quân!

Bắc Minh Quân rất không vui khi bị người khác làm gián đoạn, anh buông đôi môi Cố Tịch Dao ra, ngẩng đầu lên nhìn con trai mình.
 
Chương 375


Chương 375

Đôi mắt sắc bén lóe lên một ngon lửa.

“Ngủ đi, con còn quan tâm ta đè ai!” Anh mắng một tiếng, tên đã lên cung, lại bị tên tiểu tử ngày làm gián đoạn, ai có thể chịu đựng được chứ!

Cố Tịch Dao đột nhiên đưa mắt về phía đầu giường bên kia, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Trình Trình!

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm!

Suy nghĩ, may mà đứa trẻ Trình Trình này phản ứng nhanh.

Nhưng, cô không bao giờ ngờ đến Dương Dương lại bật đèn! Đứa trẻ này thật sự không đáng tin cậy mà!

Cô tức giận giơ tay lên, bốp một cái, đánh vào vai Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, anh cút ra ngoài cho tôi! Anh dạy con trai mình như thế này sao? Anh có biết xấu hổ không hả?”

Quan trọng là lúc này vẫn đang khỏa thân!!

Ai mà lường trước được, thân hình nhỏ bé của Dương Dương vội vàng bò dậy, hai ba cái cũng cởi bỏ quần áo của mình….

“…..Bảo bối, con làm gì vậy….” Cố Tịch Dao sợ hãi trợn tròn mắt.

Dương Dương học dáng vẻ của Bắc Minh Quân, tìm một chiếc gối, cơ thể nhỏ khỏa thân nằm bò trên gối….

Khuôn mặt còn tỏ ra ngây thơ, không chút xấu hổ hỏi: “Chị à, tại sao điểu nhân ba ba và chú hai đều thích khỏa thân như vậy? Bơi sao?”

Tiểu tử này vừa nói, chân tay vừa khua khua, tiểu tử này đang làm tư thế chẳng khác gì con cóc đang bơi ếch.

Vẻ mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, nhìn đứa con trai không học cũng giỏi, dáng vẻ rất thành thạo, cô đột nhiên tức giận, đem tất cả trút lên đầu Bắc Minh Quân!

“Bắc Minh Quân, anh nhìn đứa con trai ngoan mà anh đã dạy đi! Cút xuống cho tôi!”

Tốc độ của sự việc xảy ra không theo kịp tốc độ nói, cô hung hăng đá một cú….

“Si….”

Bắc Minh Quân cau mày, thở dốc.

Sắc mặt tái mét, không cam tâm tình nguyện kéo chăn lên che eo và bụng, dời khỏi người Cố Tịch Dao.

Trừng mắt với con trai: “Bắc Minh Tư Trình, cút ra ngoài cho ba, muốn bơi thì đi đến bể bơi, đừng ở đây quét giống của ông!”

Bốp. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Tịch Dao tát một cái vào mồm Bắc Minh Quân.

Vô cùng bá đạo!

Ánh mắt Bắc Minh Quân lạnh đi.

Dương Dương bất ngờ run rẩy.

Đột nhiên, nhìn thấy trên cái hàm u ám của điểu nhân ba ba hiện lên mấy đường màu đỏ, cậu bé lập tức cười tươi như một bông hoa: “Ờ há, chị uy vũ!”

Cố Tịch Dao tức giận đến mức ngực căng phồng, giãy giũa thân thể, vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Cái tát này là để cho anh tỉnh lại, đừng dạy xấu con trai anh như vậy!”

Bắc Minh Quân lạnh mặt, vẻ mặt có chút xanh mét: “Cố Tịch Dao! Tối nay, đây là lần thứ hai cô tát tôi!”

Lần thứ nhất, cô vì Khởi Hiên mà tát anh, mà lần này, cô lại vì con trai của anh mà tát anh một cái.

Nhìn thấy sự tức giận của Bắc Minh Quân sắp bùng lên….
 
Chương 376


Chương 376

Cô Tịch Dao ôm chặt lấy Dương Dương vẫn còn đang khỏa thân, vội vàng bò xuống giường.

Bắc Minh Quân muốn đưa tay ra bắt lấy cô, không ngờ cái chân nhỏ đang bị thương vừa dùng lực thì cơn đau đã lập tức ập đến, anh nhếch mép hít mấy hơi khí lạnh!

Trơ mắt nhìn người phụ nữ đang ôm con trai của anh nhẹ nhàng đi xuống đất.

Quay người muốn rời đi!

“Mẹ kiếp, cô lại muốn đi đâu?” Trán anh đã toát mô hôi lạnh, thở hổn hển, vội vàng hét lên.

“Đưa thằng bé đi ngủ! Chả lẽ phải ở đây hầu hạ anh sao?” Cố Tịch Dao lạnh lùng hừ một tiếng, cô không thể quên anh đã làm nhục cô như thế nào! Cho dù vì hai đứa con trai sinh đôi, cô cũng không để mặc anh chơi đùa nữa!!

Chỉ là, cô cẩn thận lướt xuống dưới giường….

Quả nhiên, thân hình nhỏ bé của Trình Trình đang nằm sấp ở trên sàn nhà dưới gầm giường, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh.

Ngực cô đột nhiên nghẹn ngào!

Không nói gì, để một tay ra, nắm lấy góc chăn, kéo mạnh một cái.

Chiếc chăn đang che chắn trên người của Bắc Minh Quân cứ như vậy mà bị cô kéo lên cao!

Thân thể này giống như cơ thể của Apllo, cứ như vậy không mảnh vải che thân hiện ra….

Hai má Cố Tịch Dao nóng bừng.

“Wow, con chim thật to….” Dương Dương trợn mắt, miệng chữ O mồm chữ A , giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới, sợ hãi mà thán phục!

Cố Tịch Dao không khỏi trợn tròn mắt, quả nhiên là ba con, cá mè một lứa!

Già không biết tốt xấu, trẻ không đáng tin!

Cô không quan tâm ba bay hai mươi mốt, giữa chặt Dương Dương ở trong lòng: “Trẻ con không được nhìn, cẩn thận bị viêm mắt đó!”

Sau đó kéo chiếc chăn, vừa lùi về sau, vừa cẩn thận che phần đầu giường….

Trình Trình nắm lấy cơ hội này, trốn vào trong chăn….

Mẹ con quả nhiên là liền tâm.

“Chết tiệt, người phụ nữ này, rốt cuộc cô muốn làm gì! Con trai tôi nhìn thấy thì làm sao? Thằng bé không phải là con gái! Viêm mắt cái gì?” Lông mày của Bắc Minh Quân nhíu lại, nếu như không phải chân anh đang bị đau, dựa vào kỹ năng của anh, sao có thể tha thứ cho việc bé gái này giễu võ dương oai trước mặt anh?

“Đúng, đúng…” Dương Dương vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ chơi đùa, nhưng lại bị mẹ giữ chặt.

“Tự nhiên cô kéo chăn làm gì! Trả lại cho tôi!” Anh vô cùng tức giận, cô lại nhượng bộ lui binh.

“Xin lỗi, đứa nhỏ quen chăn, tôi phải chuyển đi!” Cô nói một cách rất chính nghĩa, hào hùng, nhưng thực ra trong lòng vô cùng lo lắng.

“Tôi quen người….” Anh nghiến răng, ngụ ý đứa nhỏ ngủ quen chăn, anh quen cô! Nhưng, cậu Quân lúc này nhận ai cũng không có tác dụng: “Shhh, chân….đau….”

Trên trán mồ hôi lạnh đã nhễ nhại, kéo trái tim anh.

Cố Tịch Dao lướt nhìn cái chân bị thương của anh, quả nhiên đã bầm tím một mảng, còn có dấu hiệu sưng đỏ….
 
Chương 377


Chương 377

Trời ơi, vết thương cũ của người đàn ông này lại tái phát thành như thế này, vậy mà lúc nãy anh còn nghĩ đến việc muốn mây mưa với cô!!

Tên này đúng là một tên cặn bã!

Cô nheo mắt lại, cắn môi, buộc lòng phải làm vậy!

“Đau chết cũng đáng đời!”

Sau đó, một tay ôm Dương Dương đang khỏa thân lùi về sau, một tay kéo chiếc chăn.

Cả người dịch chuyển đến bên tường, dùng vai chạm vào nút công tắc trên tường….

Phụp.

Đèn tắt.

Căn phòng lại tối om.

Phù…lúc này cô mới thở phào nhẽ nhõm.

Trình Trình sột soạt chui ra….

“Cố Tịch Dao, tôi đếm đến ba, cô dám đi thử xem!” Trong giọng nói mạnh mẽ của Bắc Minh Quân có nhẫn nhịn.

“Một!” Anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trái tim của Cố Tịch Dao đập dữ dội, cắn chiến chăn, mò mẫm tìm nắm cửa…

Cạch.

Thân thể của Trình Trình theo chân cô.

“Hai!” Giọng nói của Bắc Minh Quân lạnh lùng, dường như cơn tức giận sắp bộc phát.

Dương Dương dường như cảm nhận được một luồng khí nào đó không bình thường, vội vàng rúc vào lòng mẹ, huhu, cậu sợ tối….đặc biệt là trong căn phòng tối còn có ba ba khốn nạn….

Cửa mở ra, cô di chuyển chân đi ra, cơ thể nhỏ bé của Trình Trình trượt ra ngoài…

Cô nghiêng người, mặc kệ Bắc Minh Quân đang la hét!

“Ba!”

Giọng nói lạnh lùng rơi xuống, chỉ nghe thấy…..

Ầm.

Một tiếng đóng cửa rất lớn vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng!

Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại không khí lạnh lẽo đáp lại Bắc Minh Quân….

Lại một lần nữa nhắc nhở anh, anh lại bị xem thường!

Im lặng trong ba giây!

Đột nhiên, một chiếc gối bị ném lên cánh cửa!

Một tiếng gào thét truyền đến….

“Người phụ nữ kia, có một ngày tôi sẽ giết chết cô…”

*

Cố Tịch Dao đứng ở bên ngoài cửa, đột nhiên rùng mình.

“Suỵt…”

Cô vội vàng bế hai đứa trẻ, tốc độ giống như lao về đích, xông vào một căn phòng khác, ầm, đóng cửa lại, khóa trái.

Cuối cùng, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
 
Chương 378


Chương 378

Đêm còn rất dài, rất dài….

*

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng tràn vào trong cửa sổ.

Trên chiếc giường, một lớn một nhỏ đang mệt mỏi nằm ngủ trên giường.

Cố Tịch Dao vì tối qua lăn qua lăn lại nhiều bị quá sức nên lúc này vẫn còn đang ngủ rất sâu.

Dương Dương từ trước đến nay vẫn luôn tham ngủ, nằm một cách lung lung, một chiếc chân nhỏ trắng nõn gác lên eo của mẹ, ngay cả lúc ngủ cũng giống như một bá vương nhỏ.

Chỉ là….

Còn một tiểu bảo bối đâu?

Đột nhiên, một tiếng đập mạnh.

Trình Trình loạng choạng chạy vào, vội vàng chạy đến bên giường của mẹ, lắc cánh tay cô: “Mẹ, mẹ, dậy đi! Dậy đi….”

Trong giọng nói của Trình Trình mang theo một chút vội vàng.

Cố Tịch Dao mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, đáng yêu của Trình Trình chiếu vào mắt, ánh mắt cô dịu lại, nở một nụ cười nói: “Chào buổi sáng, bảo bối, sao con dậy sớm vậy?”

Trình Trình luôn thức dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy luật.

Chỉ là lúc này, cậu bé ngoan ngoãn yên tĩnh, lông mày đang nhíu chặt lại: “Mẹ, hình như ba thật sự bị bệnh….”

“Bị bệnh? Con qua xem anh ta?” Lúc này Cố Tịch Dao mới tỉnh táo, chống người lên, liếc nhìn Dương Dương vẫn còn đang tham ngủ.

Trình Trình vội vàng gật đầu: “Mẹ, mau qua xem ba đi…”

*

Sau khi Cố Tịch Dao sửa sang quần áo xong, lúc cô đi đến bên giường thì vô cùng ngạc nhiên.

Dịu mắt, không thể tin được nhìn chân của người đàn ông này….thật sự đã sưng lên!

Vết bầm tối qua lúc này đã sưng lên như một cái bánh bao, còn nóng bỏng!

Anh ngủ đang ngủ rất sâu, trên trán đã toàn là mồ hôi….

Không biết tại sao, lúc Cố Tịch Dao nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự có một loại kích động muốn đấm vào chỗ đang bị sưng tấy của anh!

“Đáng đời, Bắc Minh Quân, anh cũng có ngày hôm nay!”

Sâu đó, cô tìm điện thoại của anh, bấm số của Hình Uy….

*

Bệnh viện trung tâm thành phố A, phòng bệnh VIP.

Một người đàn ông trông có vẻ xấu xa đang ngồi bên cạnh giường bệnh, ung dung gọt vỏ táo, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu…

“Hahaha, Bắc Minh Quân, cậu ra viện chưa đến một tháng mà đã phải vào lại?”

Sở Dung Triết liếc nhìn cái chân đang được băng kín của Bắc Minh Quân, đắc ý bật cười đến mức quên cả hình tượng.

Lông mày của Bắc Minh Quân nhíu chặt lại, không để ý đến nụ cười chế nhạo của Sở Dung Triết.
 
Chương 379


Chương 379

Sở Dung Triết tiếp tục gọt táo, gian xảo hỏi: “Này, người anh em, nghe nói chân của cậu trẹo trên người một người phụ nữ? Đừng sợ, chúng ta là anh em thân thiết, cậu cứ nói ra đi tôi sẽ không cười cậu đâu….”

Bạch Minh Quân trừng mắt, phi dao: “Mẹ nó, cậu nghe ai nói linh tinh thế?”

“Hình Uy!” Sở Dung Triết cười rạng rỡ: “Tên kia lo lắng nói với bác sĩ, lúc đưa cậu đến bệnh viện, quần áo cậu xộc xệch, tự hỏi có phải là di chứng sau khi buông thả dục vọng không?”

Vừa nghe thấy bốn từ “buông thả dụng vọng”, vẻ mặt Bắc Minh Quân lập tức tái mét!

Buông thả dụng vọng cái shit, ngay cả dục vọng anh còn chưa được thỏa mãn đã bị người phụ nữ Cố Tịch Dao kia làm cho suy sụp!

Nhưng, cậu Quân là người như thế nào? Một chuyện mất mặt như vậy đương nhiên anh sẽ không bao giờ nhắc đến!

Sở Dung Triết nhiều chuyện nghiêng người qua: “Haha, tôi có thể có may mắn biết người phụ nữ khiến cậu bị tàn phế là ai không? Tôi có quen không?”

Lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, Bắc Minh Quân lấy một điếu thuốc ở tủ bên cạnh, châm lửa. Dựa vào bên giường, hít một hơi và nhả khói ra, không trả lời.

“Này, này, này! Bắc Minh Quân, đây là bệnh viện đó, cậu hút thuốc không phải là tìm cái chết sao?”

Bắc Minh Quân không nói gì, ném điếu thuốc qua.

Sở Dung Triết bắt lấy điếu thuốc, không có khí phách mà hút thuốc, trên tay vẫn đang cầm quả táo mới gọt được một nửa: “Tôi nói này Bắc Minh Quân, tên tiểu tử cậu có gì đó không đúng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu hút thuốc đến mức bi thảm như này. Có phải là vì người phụ nữ kia không? Tôi đoán nhá, Sunny?”

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhướng mày, không quan tâm đến anh ta.

Sở Dung Triết lắc đầu: “Không đúng, không phải cậu đã chia tay với người phụ nữ kia rồi sao? Bùi Huyền Kim? Cũng không đúng, cậu chưa từng xem trọng cô con gái thị trưởng kiêu kỳ kia….a! Tôi biết rồi, Tịch Dao nhà chúng ta?”

Bắc Minh Quân cau mày tỏ vẻ không vui, cuối cùng cũng lên tiếng: “Sở Nhị, ai là Tịch Dao nhà cậu?” Giọng nói u ám khiến người khác không rét mà run.

Sở Dung Triết cười khan một tiếng, khuôn mặt phấn khích: “Quả nhiên tôi đoán không sao! Này….đã lâu rồi không gặp Tịch Dao, hóa ra đều là bị cậu độc chiếm….Bắc Minh Quân à, Tịch Dao thật sự là một cô gái tốt, cậu làm nhục….”

“Mắt nào của cậu nhìn thấy tôi làm nhục cô ta?” Bắc Minh Quân nhướng mày.

“Được! Tôi không tranh cãi với cậu.” Sở Dung Triết nhún vai: “Người phụ nữ giống như Tịch Dao, vừa nhìn là biết là một người phụ nữ chân thành. Không phải là tôi cay độc với cậu, giống như cậu, mẹ nó có hiểu cái gì là chân thành không?”

Bắc Minh Quân lạnh lùng hít một hơi.

Sở Dung Triết tự hỏi tự nói, tiếp tục nói: “Chân thành chính là một người phụ nữ một lòng vì cậu, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu, sinh con đẻ cái cho cậu, chịu đựng vất vả vì cậu, vì cậu mà thịt nát xương tan, vì cậu mà sinh vì cậu mà chết, yêu cậu đến tận xương tủy….”

Càng nói càng hăng, Sở Dung Triết quả thật có thể trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm.

Trong khi anh ta nói một cách rất uyên bác, xuất khẩu thành thơ, Bắc Minh Quân lại cảm thấy mất kiên nhẫn mắng một tiếng…

“Nói vào trọng điểm! Sở Nhị, mẹ nó, tình yêu là gì?”

Câu hỏi này của Bắc Minh Quân khiến Sở Dung Triết sững sờ.

Kinh ngạc liếc nhìn Bắc Minh Quân, biểu cảm của Sở Dung Triết sợ hãi giống như nhìn thấy ma: “Ồ, hóa ra cậu hai Bắc Minh cũng tò mò về tình yêu sao?”
 
Chương 380


Chương 380

Bắc Minh Quân hút một hơi thuốc, lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, sự lạnh lùng trong ánh mắt kia xoẹt qua khiến lưng của Sở Dung Triết lạnh toát.

Sở Dung Triết mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý: “Tình yêu ấy à, tình yêu của phụ nữ tôi vừa nói rồi, nhưng có thể khiến người đàn ông yêu đến chết đi sống lại….tình yêu của đàn ông sao, nói trắng ra thực sự rất đơn giản! Đàn ông yêu một người phụ nữ chính là chỉ muốn ôm người phụ nữ đó ngủ, lúc ngủ muốn “làm” người phụ nữ đó, chỉ đơn giản vậy thôi!”

Sở Dung Triết nói rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt Bắc Minh Quân lóe lên, ánh mắt lạnh lùng như dao lại bắn qua, rất lâu sau, nghiến răng nói: “Sở Nhị, cậu hiểu gì về tình yêu chứ!”

“Mẹ nó, ai nói tôi không hiểu? Cậu nghĩ rằng tình yêu của đàn ông cao quý như thế nào? Tôi không tin người đàn ông yêu một người phụ nữ lại không nghĩ đến chuyện muốn “làm” cô ta! Điều quan trọng là, người đàn ông yêu người phụ nữ kia, yêu đến mức không chỉ “làm” cô ta một lần, còn muốn “làm” cô ta vô số lần, “làm” đến mức ông trời sập xuống cũng không biết chán, dù sao sau khi nếm qua một lần vẫn sẽ muốn thử lại! Người đàn ông yêu một người phụ nữ, chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, cho dù người đàn ông hận người phụ nữ này cũng sẽ không hận đến mức ăn tươi nuốt sống cô ta, ngộ ngỡ cô ta chạy cùng người đàn ông khác!”

Sở Dung Triết một hơi nói hết lý luận hùng vĩ này, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Bắc Minh Quân bóp chặt điếu thuốc, lông mày nhíu chặt đến mức làm người khác khiếp sợ.

“Haha, Bắc Minh Quân, không phải cậu đã yêu một người phụ nữ luôn muốn “làm” cô ta đấy chứ….” Sở Dung Triết thần bí tiến lại gần, cười híp cả mắt.

Bắc Minh Quân lườm anh ta, bực bội dập tàn thuốc vào trong cái gàn tàn thuốc.

“Mẹ nó lại đi cẩn thận lắng nghe mấy cái lời vô nghĩa của cậu!”

“Hahaha! Thẹn quá hóa giận sao?” Sở Dung Triết cười lạnh, vội vàng lùi về phía sau, ngộ nhỡ bị cơn cuồng phong của Bắc Minh Quân cuốn đi: “Bắc Minh Quân, thấy cậu sa sút tinh thần như vậy, nói cậu không rơi vào bẫy tình, tôi thật sự không tin! Sao, nói cho cậu nhỏ đây nghe xem, người phụ nữ kia có phải là Tịch Dao không….”

Bịch.

Một cái gối đập vào khuôn mặt quái dị của Sở Dung Triết.

Quả táo của cậu hai Sở đã bị rơi xuống đất.

Bắc Minh Quân hét lên: “Cút cho ông!!”

*

Bắc Minh Quân bị tái phát chấn thương ở chân, vì vết thương lần đó vẫn chưa khỏi hẳn, lần này phải nằm trong bệnh viện tận nửa tháng.

Trong nửa tháng qua, trong phòng bệnh VIP của Bắc Minh Quân và bên ngoài hành lang đều ngập tràn hoa quả tươi.

Trong nửa tháng qua, người đến thăm tổng giám đốc của Bắc Minh vô cùng đông.

Trong nửa tháng qua, Bùi Huyền Kim không ngại phiền phức liên tục hỏi han ân cần với anh, cầu xin anh đừng nhét cô ta cho Bắc Minh Khởi Hiên.

Trong nửa tháng qua, Tô Ánh Uyển nửa đêm trốn truyền thông bí mật đến bệnh viện thăm anh vô số lần.

Trong nửa tháng qua, ngay cả một cậu ấm ăn chơi không có lương tâm như Bắc Minh Đông cũng đến chế giễu anh.

Chỉ có…

Chỉ không thấy duy nhất người phụ nữ là kẻ chủ mưu kia!

Có lẽ cái lý luận “tình yêu” của Sở Dung Triết đã có hiệu ứng hóa học trong lòng anh.

Đương nhiên anh không cho là mình sẽ yêu người phụ nữ kia, vì vậy trong nửa tháng này, anh cũng không chủ động tìm cô!

Nhưng, điều đáng chết là, người phụ nữ kia dường như còn đoạn tuyệt hơn sự biến mất của anh!

Suốt nửa tháng qua, cô thậm chí còn không gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Sự buồn bực khó hiểu một ngày lại một ngày quấn lấy trái tim anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom