Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1522


Chương 1522

Khi Cố Tịch Dao mặc một chiếc đầm dài màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng xuất hiện trước mặt mọi người, Giang Tuệ Tâm, Phỉ Nhi và cả Bắc Minh Đông đều sững sờ.

Trình Trình cũng bước xuống xe cùng với Cố Tịch Dao, cậu bé mặc một bộ vest màu đen, trên ngực cũng có một đóa hoa trắng nhỏ.

Đặc biệt là Giang Tuệ Tâm, bà nhíu mày.

“Mẹ, hôm nay là ngày chôn cất ba, mẹ đừng tức giận nữa.” Bắc Minh Đông vội vàng an ủi.

Phỉ Nhi thấy Cố Tịch Dao đến đây cũng cực kỳ không vui, nghĩ cô ấy đến nơi này làm gì chứ, đây là chuyện riêng của nhà Bắc Minh, chỉ có người vợ sắp cưới của Bắc Minh Quân là cô mới có thể tham gia, bây giờ cô ấy chả là cái gì, dựa vào gì mà xuất hiện ở đây chứ.

Tuy trong lòng họ đều tức giận, nhưng quét mắt nhìn sang Bắc Minh Quân, khóe miệng của anh lại hơi cong lên.

Giang Tuệ Tâm không nhìn được nữa, bà nhất định phải đi nhắc nhở Bắc Minh Quân.

Bà đẩy tay con trai ra, cơ thể run run đi đến cạnh Bắc Minh Quân: “Quân, ai cho phép người phụ nữ này đến đây, cô ta có danh phận gì mà đến nơi này?”

Từ lúc Bắc Minh Quân biết Cố Tịch Dao sẽ đến đây cũng đã đoán trước được Giang Tuệ Tâm sẽ đến hỏi anh.

“Dì Tâm, tuy Tịch Dao không có danh phận gì, nhưng cô ấy cũng đã sinh cho nhà Bắc Minh hai đứa nhỏ. Hơn nữa lúc ba còn sống cũng rất thích hai đứa Trình Trình và Dương Dương, chỉ dựa vào điểm này thì cô ấy cũng đã danh chính ngôn thuận đến đây.” Bắc Minh Quân nói xong, không cho Giang Tuệ Tâm có cơ hội nói thêm bất cứ câu gì, xoay người bước đến chỗ Cố Tịch Dao.

“Quân, cho dù như thế nào thì dì phải bỏ tiền ra cô ta mới đồng ý sinh con cho con!” Lúc này Giang Tuệ Tâm đã tức đến run người.

“Mẹ, mẹ không thấy xấu hổ hả, nếu để mấy đứa nhỏ nghe được cũng rất không hay. Bây giờ gió lớn, con dẫn mẹ lên xe nghỉ ngơi trước.” Bắc Minh Đông vội vàng dìu Giang Tuệ Tâm lên xe.

Những lời bà vừa mới nói, vô hình trung lại giống hệt như một quả bom. Tất cả mọi người ở đây đều nghe được.

Bắc Minh Quân cũng nghe thấy. Bà nói không sai, một cuộc cá cược lúc trước đã gieo ra quả của bây giờ.

Hình Uy khẽ lắc đầu, âm thầm oán trách Giang Tuệ Tâm, nhắc lúc nào không nhắc, lại cố ý muốn nhắc vào lúc hạ táng ông cụ Bắc Minh, đây không phải là làm cho ông cụ Bắc Minh ở trên trời có linh thiêng cũng không thể yên nghỉ sao.

Anh cúi đầu nhìn Dương Dương đang đứng bên cạnh, bé căng chặt cơ mặt, trừng mắt nhìn bóng lưng bà nội, mũi thở hổn hển.

Tuy bây giờ bé còn rất nhỏ, cũng chưa hiểu rất nhiều lời nói, nhưng mà cậu bé rất chắc chắn là bà nội cực kỳ ghét mẹ, cậu thầm thề trong lòng, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, cậu bé muốn mẹ quang minh chính đại ở trong nhà họ Bắc Minh.

“Ba…” Khi Bắc Minh Quân đến trước mặt Cố Tịch Dao, Trình Trình ngoan ngoãn chào.

Bắc Minh Quân gật đầu, khẽ vỗ đầu cậu bé: “Đi tìm Dương Dương đi.”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn mẹ.

Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu: “Dương Dương ở bên đó chờ con kìa.”
 
Chương 1523


Chương 1523

Lúc này Trình Trình mới dứt khoát chạy đến chỗ Dương Dương. Chuyện của người lớn, Trình Trình cũng giả vờ như không nghe thấy.

Bởi vì cậu bé biết, có một số việc ba mẹ sẽ biết xử lý như thế nào. Mà chuyện bé cần làm là ngoan ngoãn nghe lời, làm một đứa con ít làm phiền đến họ.

“Cảm ơn em hôm nay đã đến đây đưa tiễn ba của tôi đoạn đường cuối cùng. Em đừng để ý những gì dì Tâm vừa nói.” Lúc này Bắc Minh Quân không lạnh lùng như ngày xưa nữa, có thêm một chút ôn hòa.

Cố Tịch Dao khẽ lắc đầu: “Không có gì, chuyện bà ấy nói cũng không phải không đúng. Lúc trước tôi đúng là vì tiền nên mới sinh con cho anh. Hôm nay tôi đến đây đưa tiễn ông cụ Bắc Minh, là vì đến thay mặt cho mẹ tôi.”

Bắc Minh Quân rất thắc mắc: “Bác gái bảo em đến?”

“Anh cũng thấy rất khó hiểu đúng không, lúc trước tôi cũng cảm thấy như thế. Không ngờ là trước đây mẹ tôi còn từng quen ông cụ Bắc Minh, cũng coi như bạn bè đi. Thế giới đúng là nhỏ thật.” Cố Tịch Dao cười khổ.

Hình Uy bảo Trình Trình và Dương Dương đứng yên ở đó đừng nhúc nhích, sau đó nhìn đồng hồ, vội vã đi đến trước mặt Bắc Minh Quân.

Đầu tiên anh khẽ gật đầu chào Cố Tịch Dao: “Chào cô.”

Sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”

Bắc Minh Quân gật đầu, đi theo Hình Uy lại chỗ của Trình Trình và Dương Dương.

Anh lấy di ảnh của Bắc Minh Chính từ trong xe ra, bảo Trình Trình ôm vào lòng.

Bắc Minh Quân dẫn Dương Dương đứng cạnh Trình Trình.

Trước mặt bọn họ có bống người đàn ông thân thể vạm vỡ, bọn họ nâng linh cữu của Bắc Minh Chính.

Phía sau bọn họ, có Bắc Minh Đông đang dìu Giang Tuệ Tâm, Phỉ Nhi và những người khác theo lời của Hình Uy, dựa theo thứ tự xếp thành một hàng, Cố Tịch Dao cũng trong số đó, nhưng cô không muốn đứng quá gần bọn họ nên xuống cuối hàng đứng.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi vào khu mộ nằm sâu trong khu rừng, lại nhìn thấy một chiếc xe kéo theo khói bụi chạy thẳng đến.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, khói bụi dần tan đi, cửa xe cuối cùng cũng mở ra, một bóng người điển trai xuất hiện trước mắt mọi người, sau đó cửa sau mở ra, một nam một nữ lần lượt bước xuống.

Ba người này đúng là gia đình của con cả nhà Bắc Minh, Bắc Minh Triều Lâm.

“Chú hai, hôm nay ông nội hạ táng, chú không báo cho bọn tôi một tiếng. Nếu không phải đọc được tin trên báo, bọn tôi còn không hay biết gì nữa. Đến lúc đó người khác lại nói chúng tôi là con cháu bất hiếu, vậy không phải oan quá rồi sao.”

Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đi đến đoàn người đưa tang.

Khi anh nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng ở chỗ cuối cùng trong đoàn người, có hơi ngạc nhiên. Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện cùng cô, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, bước từng bước một về phía đội ngũ.

Giang Tuệ Tâm thấy gia đình của con trai lớn đã đến, cũng có hơi ngạc nhiên, bà liếc nhìn Bắc Minh Quân, chỉ thấy trên mặt anh chẳng có chút biểu tình nào.

Lúc này, Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng cũng đã chạy chậm đến trước đoàn người.

“Bịch…”

Bắc Minh Triều Lâm lập tức quỳ gối trước linh cữu của Bắc Minh Chính: “Ba, con trai bất hiếu Bắc Minh Triều Lâm dẫn gia đình đến đưa tiễn ba.”
 
Chương 1524


Chương 1524

Nói xong, lập tức dập đầu ba cái “bịch bịch bịch”

Lúc này Lan Hồng cũng đang quỳ bên cạnh ông, cũng dập đầu ba cái.

Sau đó bà đứng dậy đỡ Bắc Minh Triều Lâm lên, lúc này chỉ thấy Bắc Minh Triều Lâm đã rơi nước mắt như mưa, trên trán ông còn có một chỗ nhỏ đã rướm máu.

Bây giờ Giang Tuệ Tâm cũng không nhìn được nữa, duỗi tay chào hỏi: “Triều Lâm à, con đừng như thế.”

Bắc Minh Đông đưa mắt ra hiệu với Bắc Minh Khởi Hiên: “Còn không mau đỡ ba mẹ của cậu lên.”

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn mọi người ở đây: “Xin chào những người thân và bạn bè đang có mặt ở đây, tôi có một câu không biết có nên nói hay không. Ba của tôi, Bắc Minh Triều Lâm là con cả của nhà Bắc Minh, dựa theo lễ nghĩa, có phải là nên để ba của tôi đưa tiễn ông nội đoạn đường này không.” Sau đó lại đi đến cạnh Bắc Minh Quân, từ từ hỏi: “Tôi nói có đúng không, chú hai.”

“Chuyện này…” Mọi người nghe vậy quay sang nhìn nhau, Bắc Minh Khởi Hiên nói không sai, nhưng bây giờ Bắc Minh Quân là người đứng đầu gia đình, không ai dám có ý kiến gì cả.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, bây giờ trong lòng anh đang rất tức giận, nhưng hôm nay là ngày đưa tang của ba, cũng không thể xích mích với người nhà Bắc Minh vào lúc chưa hạ táng ông được.

Anh chỉ cười lạnh: “Cậu đi hỏi ba của cậu, xem ông ta có tư cách này hay không.”

“Chú hai, người ở đây ai mà không biết, bây giờ chú là lớn nhất, ai dám nói chú sai chứ. Nhưng mà tôi không giống họ, nhìn không vừa mắt sẽ nói ra ngoài.” Bắc Minh Khởi Hiên nói xong lập tức chuẩn bị duỗi tay lấy di ảnh của ông nội mà Trình Trình đang ôm trong lòng ra.

Bắc Minh Quân đưa tay túm cổ tay anh lại, sau đó hất nhẹ sang bên cạnh: “Có chuyện gì thì gọi ba của cậu đến đây nói chuyện, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây.”

Lực tay của anh thật ra cũng không nhỏ, Bắc Minh Khởi Hiên bị túm chặt cổ tay thầm nhíu mày.

Lan Hồng thấy con trai đang tranh chấp với Bắc Minh Quân, sợ đến mức mặt mày thay đổi, vội vàng túm tay chồng đi đến cạnh con trai.

“Khởi Hiên, thôi bỏ đi. Chúng ta đi theo phía sau là được rồi.” Nói xong bà còn duỗi tay túm chặt lấy tay Bắc Minh Khởi Hiên.

“Mẹ, chú đã leo lên đầu chúng ta ngồi rồi, chúng ta không thể nhịn được nữa.” Bắc Minh Khởi Hiên nói xong, vung mạnh tay ra.

“Đủ rồi! Khởi Hiên, nếu con còn không nghe lời, ba và mẹ chỉ có thể quay về, ba không còn mặt mũi nào gặp linh hồn của ông nội con nữa.” Bắc Minh Triều Lâm nói xong lập tức kéo Lan Hồng bỏ đi.

Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn gia đình bọn họ, cười lạnh giơ tay ra hiệu với Hình Uy.

Hình Uy đứng ở phía trước kêu những người đang nâng linh cữu, từ từ đi về phía khu mộ.

Bắc Minh Khởi Hiên có hơi tức giận, anh nhìn ba anh nói: “Ba, sao ba lại mềm yếu như vậy, chú hai rõ ràng là đang ăn hiếp người yếu đuối như ba đó.”

Bắc Minh Triều Lâm thở dài, chỉ có một mình ông hiểu được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.

Mọi người từ từ đi theo linh cữu đến khu mộ an táng Bắc Minh Chính.

Xung quanh nơi này được bao vây bởi cây tùng, trước bia mộ, có thể mơ hồ nhìn thấy tòa cao ốc Bắc Minh thị thấp thoáng trong bầu không khí xám xịt.

Khu mộ bên cạnh đang an táng em gái Cô Phương của ông.

Chỗ này là Bắc Minh Quân cố ý sắp xếp.
 
Chương 1525


Chương 1525

Thứ nhất: Vì nơi này có thể để ba nhìn thấy được tập đoàn Bắc Minh thị do một tay ông gây dựng.

Thứ hai: Ai cũng đều biết Bắc Minh Chính không thân với em gái của ông, nhưng thật ra trong lòng bọn họ đều rất quan tâm đến đối phương, nhưng mà mãi đến khi rời đi vẫn không thể nói rõ chuyện này. Nếu bây giờ cả hai người đều đã đi rồi, vậy thì an táng hai người bọn họ cùng nhau, cũng coi như hoàn thành một nguyện vọng mà suốt một đời họ vẫn chưa thực hiện được.

Thứ ba: Bắc Minh Quân không muốn an táng ba của anh ở cạnh mẹ của Bắc Minh Triều Lâm. Bởi vì anh hận. Nếu không phải mẹ anh trông giống mẹ của Bắc Minh Triều Lâm thì đã không bị ba anh cưỡng hiếp, nếu ông ta yêu mẹ của Bắc Minh Triều Lâm đến như thế, vậy thì anh sẽ không an táng ba và bà ta cùng với nhau.

Mọi người đều có cảm giác hụt hẫn khó diễn tả thành lời về vấn đề chọn địa điểm xây mộ này.

Nhưng chỉ có Giang Tuệ Tâm là thật sự thầm vui vẻ trong lòng.

Bà là bà vợ thứ ba của Bắc Minh Chính, cũng có chút ghen tị ít nhiều với mẹ của Bắc Minh Triều Lâm và mẹ của Bắc Minh Quân.

Bởi vì ít nhiều gì Bắc Minh Chính cũng từng yêu hai người đó, mà đối với bà, lại thiếu đi chút tình cảm cần có giữa vợ chồng này, trông giống với kết bạn chung sống cùng nhau hơn.

Vì thế bà cũng luôn có hơi oán giận Bắc Minh Chính, nhưng cũng chỉ có thể kiềm nén.

Ngay lúc Bắc Minh Triều Lâm từ bỏ quyền lợi nên có của một người con cả, Bắc Minh Khởi Hiên đã không còn hy vọng thêm bất cứ điều gì về ba anh nữa.

Chẳng trách chú hai vẫn luôn ăn hiếp ba, cũng vì cảm thấy ông quá hèn nhát. Xem ra sau này muốn xây dựng lại vị trí đứng đầu trong nhà Bắc Minh, cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.

Mọi người vây xung quanh ngôi mộ, nhìn linh cửu của Bắc Minh Chính từ từ hạ xuống. Sau đó Bắc Minh Quân và Bắc Minh Đông cầm xẻng, từ từ xúc cát đổ vào trong.

Trong lòng mọi người vô cùng nặng nề.

Một lúc lâu sau, một ngôi mộ mới tinh đã xuất hiện.

Bắc Minh Quân đứng thẳng trước bia mộ, cầm lấy hai ly rượu được rót đầy từ trong tay Hình Uy: “Ba, không ngờ chúng ta lại phải dùng cách này để uống rượu cùng nhau, con xin phép cạn ly trước.”

Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn, sau đỏ từ từ đổ ly còn lại trước bia mộ.

Tiếp theo là Giang Tuệ Tâm.

Hai mắt bà rưng rưng, duỗi tay run rẩy khẽ vuốt ve bia mộ, bà không nói gì. Nhưng bà đã nói thầm trong lòng hết những gì muốn, đời này quyết định đúng đắn nhất của bà là đi theo Bắc Minh Chính, sai lầm nhất cũng là đi theo Bắc Minh Chính. Nhưng bà cũng không cảm thấy hối hận.

Tiếp theo là Bắc Minh Đông.

Anh bưng hai ly rượu đứng trước bia mộ: “Ba, con biết từ trước đến giờ ba rất cưng chiều con, nhưng con cũng biết ba rất coi thường những gì con là. Con không giỏi như hai người anh, con cũng không có gien làm ăn buôn bán như bọn họ. Nhưng mà con vẫn hy vọng ba có thể khen ngợi con.”

Nói xong, anh cũng ngửa đầu uống cạn rượu, đổ ly còn lại xuống trước bia mộ.

Tiếp theo là những người đưa tang khác.

Từng người đều nói một vài lời từ biệt, đại khái đều là hy vọng linh hồn của Bắc Minh Chính được yên nghỉ.

Đến lượt Cố Tịch Dao, cô gọi Trình Trình và Dương Dương cùng lên.

Ba mẹ con cô đứng trước bia mộ, trong lòng Cố Tịch Dao vô cùng phức tạp.
 
Chương 1526


Chương 1526

“Bác Bắc Minh, cảm ơn những lời nói bác từng nói với cháu khi ở bệnh viện. Bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ thật tốt. Còn nữa, hôm qua cháu mới biết được bác có quen với mẹ của cháu, hôm nay cháu thay mặt mẹ đến đây đưa tiễn bác.”

Nói đến đây, thtạ ra trong lòng cô còn nói thầm một câu, đó chính là: Bác Bắc Minh, bác không chỉ có hai đứa cháu nội, còn có một cháu gái nữa, nhưng bây giờ cháu vẫn chưa muốn để bé gặp mặt Thần, nguyên nhân vừa rất phức tạp, cũng rất đơn giản. Đó chính là cô không muốn mất thêm một đứa con gái giống như Dương Dương. Nhưng mà xin bác hãy yên tâm, đến lúc thích hợp, cháu sẽ để con gái nhận người cha Bắc Minh Quân này.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao nói với Trình Trình và Dương Dương: “Hai đứa có muốn nói gì với ông nội thì nói đi.”

Trình Trình khom lưng vái mộ bia: “Ông nội, con là Trình Trình. Ông yên tâm đi, con là anh trai sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Tuy bây giờ con đang sống cùng mẹ, nhưng con vẫn sẽ là con cháu nhà Bắc Minh.”

Dương Dương cũng nhích lại gần: “Ông nội, con là Dương Dương. Lúc trước con không nghe lời, lại hay chọc cho ba mẹ tức giận, con sẽ sửa sai. Ông nội ở trên trời nhớ phải phù hộ cho con đó.”

Tiếp theo Dương Dương và Trình Trình lại quỳ lạy dập đầu ba cái với bia mộ.

Đến cuối cùng mới chờ đến lúc gia đình ba người nhà Bắc Minh từ biệt ông cụ Bắc Minh.

Bắc Minh Quân xoay người đi đến ngôi mộ bên cạnh, nơi này đang an táng người anh kính trọng nhất, cũng là người cô anh thân thiết nhất.

Anh đi đến trước bia mộ, nhìn ảnh chụp Cô Phương trên đó, đứng một lúc lâu.

“Mẹ, không phải nói bà cô đang nằm viện sao, sao lại ở đây?” Thật ra lúc mới đến Trình Trình và Dương Dương đã chú ý đến bia mộ của Cô Phương rồi.

Nhưng khi đó bọn họ không thể đi qua được.

Bây giờ thấy ba đã sang đó, bọn họ kéo tay mẹ cũng muốn qua theo.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn con trai: “Trước khi bà cô qua đời đã cố ý dặn ba, sợ hai đứa biết sẽ đau lòng, không cho ba nói cho hai đứa biết.”

“Con và Dương Dương đã bàn bạc với nhau xong rồi, mấy hôm nữa trường cho nghỉ sẽ bảo mẹ dẫn bọn con đến bệnh viện thăm bà.” Trình Trình nói đến đây, mắt đỏ lên.

Dương Dương cũng rất đau lòng.

Nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng Cố Tịch Dao cũng không dễ chịu, vốn dĩ định gạt bọn nhỏ được bao lâu thì gạt bấy lâu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến dồn dập như thế.

Cô dẫn hai đứa nhỏ, đứng cạnh Bắc Minh Quân: “Cô Phương, cháu dẫn hai đứa nhỏ đến thăm cô.”

“Bà cô, con là Trình Trình. Con nhớ bà lắm, con rất thích mặt dây chuyền bà tặng cho con.” Trình Trình nói, tháo mặt dây chuyền được cột bằng dây tơ hồng ra khỏi cổ, đặt trong lòng bàn tay đưa đến trước di ảnh của cô Phương.

“Bà cô, con là Dương Dương, còn cũng có một cái. Bây giờ bà ở đây cũng không thấy cô đơn nữa, ông nội đến ở cùng cô rồi.” Dương Dương cũng lấy cái của cậu bé ra, đặt ngang trước bia mộ cùng Trình Trình.

Cố Tịch Dao nhìn hai đứa nhỏ, đau lòng không nói nên lời. Thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.

Bắc Minh Quân đứng bên cạnh thò tay vào túi áo lấy khăn tay ra, đưa cho Cố Tịch Dao.

Hai người đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
 
Chương 1527


Chương 1527

Người đầu tiên là Giang Tuệ Tâm, bà đã định xông qua đó mấy lần, nhưng đều bị Bắc Minh Đông cản lại: “Mẹ à, mẹ bớt gây chuyện chút đi, để bọn họ nói chuyện với cô nhiều một chút.”

Giang Tuệ Tâm trợn trắng mắt liếc con trai: “Bọn họ? Con theo phe bọn họ từ lúc nào? Con không biết mẹ rất ghét người phụ nữ kia hay sao.”

“Mẹ, mẹ có thể khoan dung với cô ấy một chút không. Thật không biết rốt cuộc cô ấy đã làm cái gì mà là mẹ ghét cô ấy đến thế.” Bắc Minh Đông bất bình thay cô.

“Là vì cô ta có lòng tham không đáy, hơn nữa lại còn dám giấu Dương Dương nhiều năm như thế. Con nói mẹ có thể không ghét cô ta sao. Đông à, nếu con mà tìm một đứa con gái giống cô ta về nhà, mẹ đánh gãy chân con.” Giang Tuệ Tâm nói xong trợn mắt hung dữ trừng Bắc Minh Đông.

Thậy ra anh vẫn hiểu đôi chút về chuyện giữa Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao: “Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, sao có thể đổ mọi sai lầm lên người cô ấy được. Nếu không phải lúc trước mẹ bỏ tiền thuê người, sao cô ấy xuất hiện được. Hơn nữa lúc đó chỉ nói muốn một đứa con, người ta đẻ được hai đứa là người ta giỏi…”

Không đợi Bắc Minh Đông nói xong, Giang Tuệ Tâm tức giận tát anh: “Cái thằng nhóc thối nhà con, từ khi nào mà con theo phe người ngoài trách ngược lại mẹ vậy hả. Nếu con biết mẹ bỏ tiền tìm người sinh con cho Quân cũng phải biết vì sao nó lại làm như vậy.”

“Được rồi, con biết. Vừa nhắc đến chuyện này mẹ lại viện đủ lý do để qua chuyện, còn thay mặt người khác đi bào chữa cho những gì mẹ đã làm.”

Bọn họ đứng bên này cãi nhau, Phỉ Nhi đứng sau lưng bọn họ, bây giờ trong lòng cũng đầy chua xót.

Khi cô ta đi cùng mọi người tới khu mộ thì liền trông thấy ở bên cạnh có một ngôi mộ mới. Trên mộ bia khắc tên của cô Phương.

Cô ta trông thấy Bắc Minh Quân bước tới thì cũng toan đi theo anh, dù sao cô ta cũng chính là vợ chưa cưới của anh, danh chính ngôn thuận.

Nhưng rồi cô ta lại nghĩ đến cô Phương đang nằm trong mộ, ý nghĩ đó khiến cô ta rợn hết cả người, lý do đương nhiên là vì cô ta từng làm điều sai trái với cô Phương.

Cô ta trơ mắt nhìn Cố Tịch Dao dắt hai đứa bé bước tới đứng cạnh Bắc Minh Quân. Như thể bốn người họ mới thật sự là một gia đình vậy.

Nhớ lại lúc còn ở nông thôn, bọn họ cứ liếc mắt đưa tình cả ngày, với cả thái độ của cô Phương với Cố Tịch Dao rõ ràng là tốt là hơn đối với cô ta rất nhiều.

Nhất là lúc này đây khi cô ta trông thấy Bắc Minh Quân đưa khăn tay cho Cố Tịch Dao lau nước mắt, cảnh tượng đó cứ như một con dao cùn đang cứa thật mạnh vào trái tim cô ta vậy.

Tay cô ta đưa xuống vò góc áo của mình, đôi mắt trợn trừng dần lộ ra vẻ độc ác.

Cô ta nghiến chặt răng, chốc chốc lại hít một hơi thật sâu. Ngày nào mà người phụ nữ này còn tồn tại thì trái tim của Bắc Minh Quân sẽ không bao giờ thuộc về cô ta được.

Nghĩ tới đây thì mắt cô ta khẽ híp lại, âm thầm oán trách người đàn ông kia tại sao vẫn chưa giải quyết được Cố Tịch Dao.

Lúc này thì người đội mũ lưỡi trai kia đang gọi cho thầy của anh ta là người đàn ông ngậm tẩu thuốc.

“Thầy à, hôm nay là ngày mai táng của Bắc Minh Chính, chúng ta có cần làm gì đó không?”

Người đàn ông ngậm tẩu kia khoát tay: “Không cần đâu, nghĩa tử là nghĩa tận. Cho người gửi một vòng hoa là được.”

Người đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Dứt lời anh ta liền cúp máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại kêu người gửi một vòng hoa tới.
 
Chương 1528


Chương 1528

Đúng là hời cho tên Bắc Minh Quân kia quá, vốn anh ta đã định là sẽ gây chuyện ở khu mộ để khiến cho tang lễ nhà họ Bắc Minh trở nên ‘đáng nhớ’ hơn, cũng để khiến cho Bắc Minh Quân nhớ lâu hơn, nhưng xem ra bây giờ không thể thực hiện được rồi.

Bây giờ còn có một việc khác cần phải làm. Người đội mũ lưỡi trai nghĩ vậy liền khởi động xe, đoạn anh ta quay đầu lại nhìn khu mộ cách đó không xa rồi đạp chân ga chạy về phía nội thành.

Bắc Minh Quân đứng cùng Cố Tịch Dao và hai đứa nhỏ trước ngôi mộ của cô Phương hồi lâu, cho đến tận khi Hình Uy bước đến bên cạnh anh rồi nói: “Cậu chủ, cô Cố. Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”

Bắc Minh Quân gật đầu rồi quay người đi về phía xe.

Cố Tịch Dao dắt theo hai đứa nhỏ đi theo phía sau, Hình Uy cũng đi bên cạnh cô.

Mọi người trông thấy Bắc Minh Quân rời đi thì cũng vội bước theo. Chỉ có gia đình nhà Bắc Minh Triều Lâm vẫn đứng yên một chỗ.

Lúc này Bắc Minh Triều Lâm đang cầm một ly rượu đứng trước mộ của ba mình mà uống từng ngụm. Dù cho Lan Hồng và Bắc Minh Khởi Hiên có khuyên can cỡ nào thì cũng không thể khiến ông ta tỉnh táo lại được.

Sau khi uống vài li thì bước chân của ông ta cũng không còn vững vàng như trước, cả người cứ ngả ngả nghiêng nghiêng.

“Ba, chúng ta về nhà đi. Ở trên trời ông nội nhìn thấy ba như vậy thì hẳn cũng sẽ không vui đâu.” Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đỡ ông quay đi.

“Con, con cứ kệ ba. Ba có lỗi với ông nội con, ba có lỗi với người nhà họ Bắc Minh…” Bắc Minh Triều Lâm nói, giọng lè nhè, chưa dứt lời thì nước mắt đã tuôn rơi.

“Ba là thằng con không ra gì, không được tích sự gì còn hại người khác nữa.”

Lan Hồng trông thấy dáng vẻ khổ sở của chồng.

Thân làm vợ ông, bà cũng thấy đau xót trong lòng.

Bà vội bước đến đỡ bên tay còn lại của Bắc Minh Triều Lâm: “Triều Lâm, ông đang nói gì vậy, ông say rồi, chúng ta hãy về nhà đi.”

Vừa nói bà vừa nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, ra hiệu ý bảo anh mau chóng đỡ ông ta vào trong xe.

“Các người tránh ra, tôi không cần các người phải thương hại, bây giờ tôi đang rất tỉnh táo.” Dứt lời ông ta liền đẩy hai người kia ra.

Sau đó lại bước tới quỳ trước mộ của Bắc Minh Chính.

“Ba, là con hại ba. Là con đặt tờ báo có tin cô qua đời cạnh giường ba…” Dứt lời ông ta liền dập đầu vài cái.

Bắc Minh Khởi Hiên nhíu mày: “Ba đang nói gì vậy? Tờ báo gì chứ?” Anh cũng mau chóng nghĩ đến chuyện ba mình bị đánh.

Anh ta đứa tay túm lấy tay của Bắc Minh Triều Lâm: “Ba, có phải đám người kia đã ép ba là như vậy không? Có phải bọn họ đã đánh ba không? Bây giờ con sẽ tìm bọn họ tính sổ.”

Bắc Minh Khởi Hiên nói, anh xị mặt nhíu mày toan bước đi.

Tuy Lan Hồng không hiểu hai cha con đang nói gì, song bà cũng biết con trai đang định đi tìm người đánh nhau.

Thề là bà vội đưa tay túm lấy anh ta: “Khởi Hiên, con còn muốn đi gây sự nữa à? Bộ con thấy mọi chuyện bây giờ chưa đủ rối ren hay sao?”
 
Chương 1529


Chương 1529

“Khởi Hiên, quay lại đây. Bọn họ không làm gì ba hết, Bọn họ nói chỉ cần làm theo lời họ thì số nợ của chúng ta sẽ được xóa bỏ. Tại ba thấy con cứ đau đầu vì chuyện của ba suốt nên một phút nông nổi ba đã nghe theo họ. Lần trước người đánh ba không phải bọn họ mà là chú hai của con.”

Chuyện này lại khiến Bắc Minh Khởi Hiên hoang mang, sao lại dính dáng đến cả chú hai nữa?

“Là ba gieo gió gặt bão thôi. Sau khi đưa báo cho ông nội thì ba cũng đau khổ trong lòng, sợ ông nội sẽ xảy ra chuyện không may nên đã lén tới bệnh viện thăm ông, nhưng sau đó lại bị chú hai của con phát hiện.”

Bắc Minh Triều Lâm kể sơ lược mọi chuyện cho Bắc Minh Khởi Hiên.

Nói hết mọi chuyện ra thì lòng ông ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thấy thoải mái hơn hẳn.

Bắc Minh Khởi Hiên xoay người lại nhìn ba mình, anh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Mấy hôm nay ý nghĩ về việc trả thù cứ choán hết suy nghĩ cả anh, anh không hề nhận ra ông có gì không ổn. Nếu anh luôn ở cạnh họ thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi.

“Ba, bây giờ ba đứng trước mộ ông nội thừa nhận mọi chuyện. Con tin rằng ông trên trời nếu có linh thiêng thì cũng sẽ thao thứ cho ba thôi. Chuyện cũng đã qua rồi, ba đùng quá nặng lòng. Nhưng chuyện khắc cứ để con giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy về nhà đi.”

Nói rồi anh lại đưa tay nâng ông dậy, sau đó quay vào xe cùng Lan Hồng.

Lúc này trong bãi đậu xe trống trải chỉ còn lại một chiếc xe của ba người họ. Đám người Bắc Minh Quân đã đi rất xa rồi.

Bỗng điện thoại của anh vang lên, người gọi tới là Hình Uy, anh ta là người của chú hai, tìm anh có việc gì vậy chứ?

Chuyện gì thì cũng phải nghe trước rồi mới tính.

Anh nhấc máy: “Có chuyện gì?”

Hình Uy vừa lái xe vừa nói: “Cậu Khởi Hiên, ban nãy lúc chúng tôi chuẩn bị ra về thì luật sư Thẩm gọi đến nói mọi người hãy quay về nhà tổ, có chuyện cần nói với mọi người về chuyện di chúc của ông cụ.”

Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu đáp: “Ừm, tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó.”

Dứt lời anh đặt điện thoại xuống rồi khởi động xe phóng vun vút về phía nhà tổ.

Bắc Minh Quân đưa mọi người quay về nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Ai nấy trong lòng đều thấy có chút khó chịu, nhất là Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi.

“Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh Đông, cô Phỉ Nhi, khoan hãy đi đã, cậu chủ có chuyện muốn nói với mọi người. Mong mọi người hãy chờ một lát.” Hình Uy nói.

“Chuyện gì nữa, chẳng lẽ thấy tôi còn chưa đủ tức hay sao?” Trình Trình bực bội nói, bà ta sắp chịu hết nổi rồi.

“Ừm, bà Bắc Minh, xin bà hãy đợi thêm chút. Cậu chủ sắp tới rồi.” Hình Uy cũng biết Giang Tuệ Tâm đang tức giận vì thấy cô Cố xuất hiện.

Không lâu sau, chú Khôn lái xe đưa Cố Tịch Dao và Trình Trình đi vào trong nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

“Chú Khôn, sao không đưa chúng tôi vè nhà mà lại tới đây?” Cố Tịch Dao nhìn khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xung quanh, cô thấy có hơi căng thẳng xen lẫn cả thắc mắc.

“Cô Cố, đây là ý của cậu chủ, nếu có gì thắc mắc thì cô hãy tìm cậu chủ đi, cậu ấy hẳn sẽ nói cho cô thôi.” Chú Khôn nói.

Cố Tịch Dao gật đầu rồi dắt Trình Trình xuống xe.

Lúc này Hình Uy cũng bước ra đón cô: “Cô Cố, mời cô vào trong ngồi.”
 
Chương 1530


Chương 1530

Khi thấy Cố Tịch Dao dắt Trình Trình bước vào phòng khách thì Giang Tuệ Tâm cũng không chịu được nữa, bà ta vỗ bàn trợn mắt nhìn Hình Uy: “Lúc nãy ở khu mộ thì tôi cũng không nói làm gì, tại sao bây giờ còn đưa cô ta về tận đây nữa? Rốt cuộc Quân đang muốn làm gì vậy chứ?”

Đây là lần đầu tiên Trình Trình nhìn thấy bà nội như vậy, mà thái độ đó của bà còn là vì sự xuất hiện của mẹ nữa.

Hình tượng dịu dàng của bà trong lòng cậu thoáng chốc vỡ nát.

Đôi tay bé nhỏ của cậu nắm chặt lấy tay Cố Tịch Dao.

Lúc này thì Dương Dương cũng nổi đóa, bình thường nói xấu sau lưng mẹ thì cậu cũng nhịn, nhưng bây giờ thì bà ta thật sự đã đụng đến ngòi nổ của cậu rồi.

Cậu chạy đến bên cạnh mẹ, khuôn mặt bé bỏng đỏ bừng lên vì tức giận, cậu đưa tay chỉ vào Giang Tuệ Tâm: “Bà có thôi đi không? Bình thường bà cứ nói xấu mẹ tôi, tôi tháy bà già rồi nên không thèm chấp. Hôm nay bà cứ lèm bèm mãi từ ngoài mộ ông nội tới bây giờ. Đúng là không thể chịu được mà, Trái Banh, mau xông tới cắn bà ta!” Sau đó cậu lại làm ra vẻ muốn thả chó.

“Ẳng…” Trái Banh ngó bên này rồi lại nhìn bên kia, hai bên đều không hiền lành gì. Nó ấm ức nhìn Dương Dương.

“Hừ, phản rồi, phản hết rồi. Ông cụ vừa ra đi thì các người đã lấn tới. Chẳng thèm nể nang gì bà già này nữa hay sao?”

Mọi người chỉ cảm thấy như sảnh lớn đã dần trở thành chiến trường.

Chỉ riêng Phỉ Nhi là mừng thầm trong bụng, cô ta còn đang sợ không có ai đứng về phía mình, bây giờ đúng là ông trời cũng giúp cô ta, đẩy bà Bắc Minh về phía này.

Trình Trình thấy Dương Dương lại nổi đóa như vậy, cậu nghĩ bản thân cũng không cần phải nhịn nữa, chẳng qua cậu sẽ không nổi sửng cồ lên giống Dương Dương: “Bà nội, hôm nay bà đúng là hơi quá đáng rồi, Con không nói gì không có nghĩ là con không nghe thấy. Hôm nay mẹ tới tiễn ông nội thì có gì sai đâu, ông nọi cũng đã làm hòa với mẹ rồi, sao bà vẫn không thể làm vậy chứ?”

Đây là lần đầu Cố Tịch Dao thấy hai con đứng ra bênh vực cô, điều đó khiến cô thấy vô cũng cảm động.

Cô ngồi xuống ôm hai con vào lòng: “Bé cưng, mẹ biết các con đang bênh mẹ, nhưng các con là con cháu, sao có thể trách móc người lớn là quá đáng chứ? Mau xin lỗi bà nội đi.”

Bắc Minh Đông đứng cạnh thấy vậy thì lại đau đầu, lúc nãy ở khu mộ đã giải thích xong xuôi hết với mẹ, sao giờ lại bắt đầu nữa rồi.

“Mẹ, việc gì phải như vậy chứ, giờ ai cũng thấy mẹ không đúng, người mẹ hiền dịu trước kia của con đi đau rồi?” Bắc Minh Đông nói, giọng như đùa vui vừa như trách móc, định sẽ qua loa nói sang chuyện khác.

Tục ngữ có câu: Không sợ chuyện không tốt, chỉ sợ người không tốt.

Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, Phỉ Nhi lại chêm thêm một câu: “Tôi tuy là người ngoài, nhưng dù sao cũng là vợ chưa cưới của Quân. Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng có vài lời nhất định phải nói ra.”

Cô ta nhìn Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, tuy bình thường bà ấy cũng rất lạnh nhạt với tôi, có đôi lúc khiến tôi thấy như mình là một người ngoài không thể nào hòa hợp với gia đình này được. Song mọi chuyện bà làm tôi đều thấy rất rõ, bà mới là người thật lòng dồn hết tâm trí để chăm lo cho gia đình này. Từ già tới trẻ trong nhà, dù là Trình Trình hay Dương Dương, có đôi khi phê bình hay đứa thì bà nghiêm khắc một chút, nhưng tôi biết đó là vì bà thật lòng muốn tốt cho hai đứa.”
 
Chương 1531


Chương 1531

Nói rồi cô ta lại nhìn về phía Trình Trình và Dương Dương: “Hôm nay hai đứa nói với bà nội như vậy sẽ làm bà ấy rất đau lòng. Mau xin lỗi bà nội đi nào.”

Không đợi Trình Trình kịp nói gì thì Dương Dương đã lên tiếng: “Muốn xin lỗi thì cũng là bà xin lỗi mẹ. Bà dựa vào đâu mà chửi bới mẹ chứ? Cô giáo nói rồi, trẻ con chửi bới người khác là một đứa trẻ hư, bà nội chửi bới người khác cũng là bà nội hư.”

Giang Tuệ Tâm tức run người, bà chỉ tay về phía Dương Dương rồi nói với mọi người xung quanh: “Các người nhìn thấy rồi chứ, đây là đứa con do cô ta dạy dỗ đó, không biết tôn trọng người lớn gì cả.”

Phỉ Nhi âm thầm khoái chí, lại tiếp tục châm dầu vào lửa, cô ta nhìn Cố Tịch Dao rồi nói: “Tịch Dao à, dù sao tôi cũng đã là vợ sắp cưới của Quân rồi. Dù có hơi ghen tị nhưng tôi cũng rất cảm ơn cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con trai. Nhưng cô cũng đâu thể vì vậy mà hết lần này tới lần khác đòi hỏi vô lý như vậy, con người anh Quân rất tốt, lại nể tình cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con nên mới hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô. Nhưng chuyện gì thì cũng nên có giới hạn thôi, nếu bây giờ đã nói rõ hết mọi chuyện thì thôi cô cứ ra giá đi, phải làm sao cô mới chịu biển mất khỏi cuộc sống của chúng tôi?”

Cố Tịch Dao nhìn thấy Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi liên tục dồn ép mình như vậy chút cảm tình với hai người đó cũng tan thành mây khói.

Cô đứng yên nhìn bọn họ, vẻ dịu hiền cũng dần dần biến mất. Cô đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy có một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Các người gây đủ chưa? Ba tôi còn chưa đi được bao lâu thì các người đã cãi cọ ầm ĩ rồi.” Bắc Minh Quân vừa nói vừa bước vào cùng luật sư Thẩm.

Anh cau mày nhìn Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Tịch Dao đang tức giận đến đỏ cả mặt.

Những mà bọn họ vừa nói anh đều đã nghe rất rõ. Đến khi hai người họ cùng nhằm vào một mình Cố Tịch Dao thì anh không tài nào chịu nổi nữa.

Anh mà còn không ra mặt thì chắc bọn họ định gây cho tan nhà nát cửa mới chịu thôi.

Sự hiện diện của Bắc Minh Quân làm bầu không khí đang căng như dây đàn tạm thời chùng xuống.

“Hai đứa tạm lên lầu trước đi.” Bắc Minh Quân cũng không trách móc gì Trình Trình và Dương Dương. Một phần là bây giờ anh đang cảm thấy rất bực bội, phần còn lại là vì trẻ con không biết nói dối, những gì chúng nói Dương Dương là những điều chung thật sự thấy và cũng là suy nghĩ thật bên trong.

Con cái bênh vực mẹ là chuyện tất nhiên, không có gì đáng trách cả.

Dương Dương vẫn còn chưa chịu nguôi ngoai, Trình Trình phải ép kéo cậu bé lên lầu.

Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân: “Quân, dì nghĩ con cũng đã nghe thấy hết rồi, vậy con phân xử thử xem, rốt cuộc là dì sai hay là cô ta sai?” Nói rồi bà ta chỉ tay về phía Cố Tịch Dao.

Bắc Minh Quân nhíu mày không nói gì.

Lúc này Cố Tịch Dao cũng nhìn về phía Bắc Minh Quân, tuy bây giờ hai người họ đã không còn quan hệ gì với nhau nhưng cô vẫn muốn nghe thử xem trong lòng anh suy nghĩ như thế nào.

Hình Uy bỗng chen lời, tuy anh ta chỉ là người làm thì không nên lắm chuyện, nhưng anh cũng cảm thấy cứ ức hiếp cô Cố như vậy thì thật quá đáng: “Bà chủ, những đóng góp của bà cho nhà chúng tôi ai cũng biết rõ. Nhưng có một chuyện tôi nghĩ bà đã hiểu làm rồi.”

“Cậu câm miệng cho tôi, chuyện nhà họ Bắc Minh cậu có quyền gì mà xen mồm. Đừng ỷ vào bản thân ở cạnh Quân lâu năm, tôi muốn đuổi cậu ra khỏi đây cũng chỉ cần tốn một câu thôi.” Giang Tuệ Tâm đang vô cùng tức tối, bà ta bây giờ gặp người nào thì liền chửi người đó.

“Ha ha, bà nội nói đúng lắm, chuyện của nhà họ Bắc Minh chúng ta đâu tới lượt người ngoài xen mồm.” Vừa dứt lời thì Bắc Minh Khởi Hiên cũng đã bước vào.
 
Chương 1532


Chương 1532

Phía sau anh là Lan Hồng, bà ta và một người giúp việc nâng Bắc Minh Triều Lâm đang ngà ngà say bước vào.

Giang Tuệ Tâm vội sai người làm đi chuẩn bị canh giải rượu.

Bắc Minh Khởi Hiên bước đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, ai chọc bà nội giận vậy chứ?” Nói rồi anh đưa tay cầm lấy một quả lê và con dao trên bàn.

Chẳng mấy chốc anh ta đã gọt xong trái lê rồi đưa cho bà: “Bà nội, tức giận hại sức khỏe, ăn một trái lê để thanh nhiệt hạ hỏa đi.”

“Ừm, đúng là cháu đích tôn của bà, con hiểu chuyện hơn hai thằng nhóc kia nhiều.” Giang Tuệ Tâm cuối cùng cũng chịu nở nụ cười.

Bắc Minh Quân nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, anh khẽ híp mắt lại rồi nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, vậy xin mời luật sư Thẩm hãy mau đọc di chúc của ba đi.”

“Khoan đã.” Ngay lúc luật sư Thẩm đang định lấy di chúc của ông cụ ra đọc thì bỗng Giang Tuệ Tâm lại lên tiếng cắt ngang.

Bà ta nhìn Bắc Minh Quân rồi nói: “Quân, con vẫn chưa trả lời dì, rốt cuộc là cô ta sai hay là dì sai.”

Xem ra Giang Tuệ Tâm một mực phải nghe được câu trả lời thì mới chịu thôi.

Tuy Bắc Minh Khởi Hiên cũng không nghe rõ được bao nhiêu, nhưng anh cũng lờ mờ nhận ra hình như là giữa bà nội và Cố Tịch Dao có mâu thuẫn gì đó. Anh cũng nhìn Bắc Minh Quân xem chú ấy sẽ trả lời thế nào.

Bắc Minh Quân nhướn mày: “Dì Tâm, Hình Uy nói đúng. Dì đã hiểu lầm rồi, sau này từ từ con sẽ nói cho dì. Nhưng bây giờ hãy để luật sư đọc di chúc đã.”

Câu nói này của anh đã hoàn toàn dập tắt chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Phỉ Nhi, không ngờ Cố Tịch Dao lại quan trọng đối với anh như vậy, quan trọng đến nỗi anh không ngại việc chống lại bà Bắc Minh.

Giang Tuệ Tâm gật gật đầu: “Được rồi, dì biết rồi. Tuy dì không phải mẹ ruột của con, cũng dì cũng xem như đã nuôi con từ nhỏ đến lớn. Không ngờ hôm nay con lại bênh vực người ngoài trước mặt dì như vậy.”

Nói tới đây thì nước mắt bà ta cũng chảy ra, rồi bà ta quay qua khóc lóc trước ảnh thờ của Bắc Minh Chính : “Ông nhà à, sao ông không đưa tôi theo luôn đi. Giờ tôi sống có còn nghĩa lí gì đâu, đứa lớn nói tôi sai, ngay đến cả mấy đứa nhỏ cũng trách móc tôi. Cả đời này tôi phí công phí sức vì gia đình này rốt cuộc được gì chứ?”

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Được rồi, đừng khóc nữa, sau này bọn họ mặc kệ mẹ thì con sẽ chăm sóc mẹ, được chưa? Chuyện ba qua đời đã làm mọi người buồn khổ lắm rồi, mẹ còn như vậy thì bọn con chịu sao nổi?” Bắc Minh Đông cũng cau mày nói.

Tính của Giang Tuệ Tâm thân làm con bà anh cũng hiểu rõ, anh biết bà chỉ đang giả bộ trước mặt người ngoài thôi.

Cố Tịch Dao trông thấy cảnh tượng ồn ào rối ren này thì cũng không thể nhịn nổi nữa: “Bà Bắc Minh, có vài lời tôi không nói không được. Đầu tiên là về việc tôi di tiễn ông cụ Bắc Minh, đó là vì ông ấy là người quen cũ của mẹ tôi, mà bây giờ bà ấy đang bị bệnh, không thể đi được nên tôi mới thay bà ấy tới đưa tiễn ông cụ.”

Giang Tuệ Tâm nghe vậy liền đưa mắt nhìn Cố Tịch Dao, Bắc Minh Quân đang đứng che trước cô, bà ta khinh thường nói: “A, khó vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được, lý do này đúng là tệ hại thật đấy. Đừng tưởng tôi không biết gì. Vũ Xuân vốn chẳng có dính dáng gì tới ông cụ hết, đâu ra người quen cũ chứ? Cô tính hết mọi cách để làm thân với nhà họ Bắc Minh chúng tôi, rốt cuộc có ý đồ gì vậy?”
 
Chương 1533


Chương 1533

Cố Tịch Dao biết bà rất ghét cô, cô cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng bà ta đâu cần phải nghĩ xấu cho cô như thế chứ?

Đối mặt với sự khinh thường của Giang Tuệ Tâm, cô cũng cười gằn đáp lại bà ta: “Bà Bắc Minh, không phải ai cũng xấu xa mặt dày giống như bà nghĩ đâu, cũng đừng cho rằng cứ ỷ vào việc mình ở nhà Bắc Minh là cao quý lắm. Bây giờ tôi và Bắc Minh Quân không hề có một chút quan hệ gì cả, và tôi cũng không muốn có quan hệ gì. Còn về mẹ của tôi, có vẻ đường truyền thông tin của bà đợt này hơi chậm rồi. Vũ Xuân đúng là đang nuôi tôi từ rất lâu, nhưng tôi không phải con của bà ấy. Bao năm qua tôi cũng chỉ như một con rối của bà mà thôi.”

Bắc Minh Quân nghe thấy Cố Tịch Dao nói vậy thì trong lòng cũng có chút không vui.

Bây giờ Giang Tuệ Tâm không hề tin bất cứ điều gì cô nói: “Cô luôn mồm nói mẹ cô có quen biết ông cụ. Nhưng những người quen của ông đều là người quyền cao chức trọng cả, tôi đã gặp hết rồi và cũng rất quen, trước nay chưa hề nghe thấy có một người nào như cô nói, huống hồ theo như tôi được biết thì cuộc sống của cô cũng rất chật vật.”

“Bà Bắc Minh, dùng tiền bạc để đánh giá người khác có phải là quá tầm thường rồi hay không? Bà so với ông cụ Bắc Minh đúng là còn kém xa.” Lời nói của Cố Tịch Dao khiến Giang Tuệ Tâm giận tím mặt.

“Tôi không muốn trông thấy cô ta nữa, mau đuổi cô ta đi!” Giang Tuệ Tâm tức giận nói.

Nhưng dù bà ta có nói vậy thì mọi người xung quanh cũng không một ai dám hó hé gì. Bởi bọ họ biết rõ người đưa cô tới đây là Bắc Minh Quân.

“Bà nội, tức giận có hại cho sức khỏe. Cần gì phải bực mình vì một người không liên quan gì đến nhà họ Bắc Minh chứ?” Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng Giang Tuệ Tâm.

Cố Tịch Dao nghe thấy những lời nói đó của Bắc Minh Khởi Hiên, cô thật sự cảm thấy người trước mặt cô đây thật sự không phải người đàn ông đã từng ra mặt bệnh vực cô, chẳng màng đến sự phản đối của gia đình vẫn muốn đưa cô đi trốn nữa.

“Được rồi, các người gây xong chưa? Người mời Dao tới nếu không phải tôi thì cũng là luật sư Thẩm thôi. Có chuyện gì đợi tuyên bố di chúc của ba xong rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi.” Bắc Minh Quân nói rồi quay đầu nhìn thoáng qua luật sư Thẩm.

Luật sư Thẩm gật đầu, đoạn ông ta lấy tờ di chúc mà ông và ông cụ Bắc Minh đã thương lượng sửa chữa xong ra rồi lớn tiếng đọc.

Trong quá trình tuyên bố vấn đề phân chia tài sản, mọi người trong phòng đều im phăng phắc. Chỉ có hai người cảm thấy vô cùng khó chịu, một là Giang Tuệ Tâm, người còn lại là Phỉ Nhi.

Trước đó Giang Tuệ Tâm đã lén xem qua nội dung di chúc, còn Phỉ Nhi thì cũng đã nghe lén trong bệnh viện. Vậy nên hai người họ đã chuẩn bị tinh thần nghe về việc phân chia tài sản.

Sau khi tuyên bố xong, luật sư Thẩm nhìn mọi người: “Xin hỏi có ai thắc mắc gì về di chúc không?”

Mọi người đều im như thóc, nhưng lại có một người lên tiếng: “Tôi có thắc mắc.”

Mọi người cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó là Giang Tuệ Tâm.

Luật sư Thẩm gật đầu nói: “Bà Bắc Minh, xin hỏi bà có thắc mắc gì?”

Lúc này thì bà cụ cũng không thèm nể nang gì: “Không biết mọi người có nhớ hay không. Lúc ông nhà tôi còn sống vô cùng ghét cô ta.” Nói rồi bà đưa tay chỉ Cố Tịch Dao.

Sau đó bà nói tiếp: “Sao tôi không nghe thấy điều kiện kèm theo nói gì đến chuyện hôn nhân của Quân chứ, vậy mà bây giờ lại nói là nếu cưới Phỉ Nhi thì sẽ không có tài sản? Có phải lúc ông nhà sửa di chúc luật sư Thẩm đã nghe nhầm rồi? Phỉ Nhi là vị hôn thê của Quân, chuyện này đã được bàn trước từ rất lâu rồi.”

Phỉ Nhi vẫn cứ đứng im nhìn, cô ta biết di chúc này không có vấn đề gì. Với cả cô ta cũng biết Giang Tuệ Tâm vẫn luôn chướng mắt mình và Cố Tịch Dao, nhưng giờ bà ta lại ra mặt bênh cô ta, cô ta biết ơn nhìn Giang Tuệ Tâm.
 
Chương 1534


Chương 1534

Luật sự Thẩm mỉm cười nhìn Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, bà nói đúng, trước khi sửa di chúc thì điều khoản kèm theo có nhắc tới. Nhưng lần sửa chữa cuối cùng thì ông cụ Bắc Minh đã xóa tên cô Cố đi, còn về cô Phỉ Nhi thì ông ấy không nhắc tới. Hơn nữa lần sửa di chúc này được thực hiện khi đã xác định tình trạng tinh thần của ông cụ đang ổn định. Cho nên di chúc này là hợp pháp.”

Cố Tịch Dao nghe vậy thì trong lòng bỗng thấy ấm áp. Ở đây chỉ có một mình cô là biết rõ ông cụ đã thật sự đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về cô.

Cô thật sự thấy biết ơn ông cụ Bắc Minh từ tận đáy lòng, vì ông không giống Giang Tuệ Tâm vẫn cứ ôm khư khư thành kiến với cô, thậm chí càng ngày càng tỏ ra khó chịu hơn.

“Luật sư Thẩm, tôi cũng có việc muốn hỏi ông. Về chuyện Bắc Minh Đông, tại sao tài sản của ba tôi không có phần của cậu ấy?” Người lên tiếng là Bắc Minh Quân.

Vốn Bắc Minh Khởi Hiên còn đang định hỏi chuyên này, nhưng không ngờ Bắc Minh Quân đã lên tiếng trước.

“Cậu Bắc Minh, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Hơn nữa phần của cậu Bắc Minh Đông ông cụ cũng không sửa chữa gì sau đó.”

Bắc Minh Quân gật đầu, anh nhìn thoáng qua Bắc Minh Đông.

Bắc Minh Đông dường như không hề để tâm gì tới việc bản thân mình không nhận được tài sản, thờ ơ cứ như thể luật sư Thẩm đang đọc một tờ giấy không hề liên quan gì đến anh ta cả.

“Luật sư Thẩm, nếu bây giờ tôi muốn thêm vài ý trong di chúc thì có được không?” Bắc Minh Quân nhìn luật sư Thầm rồi nói.

“Chuyện này… Di chúc đã có hiệu lực pháp lý rồi. Nếu cậu Bắc Minh muốn thêm quyết định gì thì điều kiện tiên quyết là phải thực hiện xong di chúc, hơn nữa không được vi phạm điều khoản nào trong đó.” Luật sư Thẩm giải thích.

Bắc Minh Quân gật đầu nói: “Vậy luật sư Thẩm hãy làm chứng cho tôi. Tôi quyết định sẽ chuyển nhượng phần tài sản nhận được từ nhà họ Bắc Minh cho Bắc Minh Đông.”

Anh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh liền ngây người ra. Giang Tuệ Tâm cũng kinh ngạc nhìn Bắc Minh Quân.

Đối với Bắc Minh Quân thì tập đoàn Bắc Minh mới là thứ anh muốn, giờ anh đã đạt được nó rồi nên những thứ khác có cũng được mà không thì cũng chẳng sao.

Anh cũng biết ông cụ vẫn luôn rất yêu chiều cậu em trai này, còn về việc tại sao ông ấy không chia tài sản cho cậu ta thì anh cũng hiểu rõ.

Cũng chỉ vì giận cậu ta thân là người nhà họ Bắc Minh lại không phấn đấu vì tương lai sự nghiệp của gia đình mà bước chân vào giới giải trí thôi.

Có đôi khi anh cũng muốn thoải mái buông thả mọi thứ giống như Bắc Minh Đông rồi sống cuộc sống mà bản thân khao khát. Nhưng anh biết giờ vẫn chưa phải lúc, vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.

“Quân à, thật ra con không cần phải làm như vậy đâu, đều tại Đông nó không chịu nghe lời của ông cụ nên mới không có quyền thừa kế, tại thằng bé cả thôi.” Giang Tuệ Tâm đương nhiên hiểu ý của ông cụ Bắc Minh.

Tuy bà cũng thấy ông cụ Bắc Minh Làm vậy có hơi vô tình thật, nhưng bà cũng đâu còn cách nào khác, chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi.

“Mẹ, con lựa chọn nghề nghiệp mà mình thích thì có gì sai đâu? Con không thích sự dối trá trên thương trường.” Nói rồi anh gật đầu với Bắc Minh Quân: “Anh hai, em cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tài sản đó em sẽ khong nhận đâu. Được rồi, ở đây cũng chẳng có việc của em, em đi trước đây.”
 
Chương 1535


Chương 1535

Bắc Minh Đông nói xong thì liền quay lưng bỏ đi.

Bắc Minh Khởi Hiên thấy chú ba đi khỏi, chuyện tài sản cứ vậy đi. Anh bước đến trước mặt Bắc Minh Triều Lâm rồi đưa tay đỡ ông: “Ba, chúng ta về thôi.”

Lan Hồng cũng vội tiến đếp giúp một tay, một nhà ba người đi khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Ở đây lúc này chỉ còn lại Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao, Hình Uy, Phỉ Nhi, Giang Tuệ Tâm và luật sư Thẩm.

“Bà Bắc Minh, giờ cũng muộn rồi, tôi thấy mọi người cũng không còn ý kiến gì về di chúc cua ông cụ Bắc Minh nữa, giờ thôi về xử lí một số việc liên quan, sau đó sẽ thông báo cho mọi người sau. Tôi cũng xin phép ra về đây.” Luật sư Thẩm nói xong cũng xoay người rời đi.

Cố Tịch Dao cũng quay lưng định đi về, song Bắc Minh Quân lại kéo cô lại: “Cô định đi đâu?”

“Tôi muốn về nhà, hôm nay cứ để Trình Trình lại đây đi, ngày mai tôi tới trường học đón thằng bé về cũng được.” Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân rồi nói, giọng lạnh lùng.

Lúc này thì Trình Trình và Dương Dương cũng chạy từ trên lầu xuống.

Hai đứa nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài nên biết chuyện của người lớn đã giải quyết xong.

“Mẹ ơi.” Trình Trình chạy đến bên Cố Tịch Dao.

Dương Dương cũng đang kéo hành lý từng bước từng bước đi xuống dưới lầu. Đến cả Trái Banh cũng đang ngoạm một bọc đồ do Dương Dương gom cho nó.

“Dương Dương làm gì vậy?” Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn cậu bé.

Bắc Minh Quân xị mặt nhìn Dương Dương, chẳng nhẽ thằng bé này tính bỏ nhà đi sao?

Dương Dương bĩu môi, cau mày nói: “Mẹ, con về với mẹ. Con không muốn ở đây rồi gặp bà nội hư đâu, bà ấy dựa vào đâu mà nói mẹ không tốt? Mẹ là người mẹ tuyệt với nhất trên thế giới. Dù trước kia có xảy ra chuyện gì thì con và Trình Trình đều biết là mẹ bị ép buộc. Tụi con sẽ luôn đứng về phía mẹ.”

Giang Tuệ Tâm nhìn về phía Dương Dương, bà ta tức giận nói: “Đúng là nuôi ong tay áo mà.”

Trình Trình nghe bà nội mắng Dương Dương như vậy thì cũng nổi đóa: “Bà nội, hôm nay bà nội đúng là có hơi quá đáng rồi, lúc ông nội còn bà nội đâu phải là người như thế. Lúc trước mẹ và con tới thăm ông nội, ông nội đã không còn giận gì mẹ con nữa rồi, hơn nữa ông còn nói chuyện với mẹ rất lâu. Bà nội, ông nội đã làm được rồi, tại sao bà lại không thể làm được chứ?”

Những lời của Dương Dương khiến Giang Tuệ Tâm tức giận, còn những lời của Trình Trình mới thật sự khiến bà thất vọng khổ sở, bây giờ bà đang nổi nóng nên cũng mặc kệ lời Trình Trình nói có phải sự thật hay không.

Cả Trình Trình và Khởi Hiên đều do chính tay là nuôi lớn, nhưng hai đứa đúng là biệt một trời một vực mà.

“Trình Trình, uổng công bà yêu thương che chở con từ nhỏ. Bây giờ đủ lông có cánh rồi lại bắt đầu quay ra chỉ trích bà. Đúng là…” Giang Tuệ Tâm nói tới đây thì cũng không kìm được mà rơi lệ.

Nhìn thấy bà nội tức giận đến phát khóc thì Trình Trình cũng cảm thấy bối rối: “Bà nội, thật sự con không có ý đó đâu, ý con là bà đã hiểu lầm mẹ rồi.”

“Hiểu lầm gì chứ, nếu năm ấy cô ta không phải vì tiền thì sao có thể sinh hai đứa với ba con chứ? Cô ta chính là một người tham lam.” Giang Tuệ Tâm cũng không thèm quan tâm nhưng lời này có thể nói ra không, bà ta cứ thế tuôn hết ra.

“Dì Tâm!” Bắc Minh Quân cũng không nhãn nhịn được nữa, anh ũng đã biết trước kia tại sao Cố Tịch Dao lại làm vậy, giờ Giang Tuệ Tâm lại nhắc lại chuyện đó như vết nhơ của cô thì thật đúng là quá đáng.

“Lúc trước đúng là cô ấy vì tiền mới làm vậy, khi đó Nguyện khồn có tiền, cô ấy vì muốn khám bệnh cho Vũ Xuân nên mới làm như vậy.” Bắc Minh Quân nói xong thì Giang Tuệ Tâm lại cười khẩy nói: “Quân, dì đã tận mắt nhìn con trưởng thành, trước nay con đâu hề biết nói dối, nhưng hôm nay lại vì một người phụ nữ như vậy mà bịa chuyện lừa dì. Đừng quên Phỉ Nhi mới là vợ sắp cưới của con!”

“Dì Bắc Minh, dì đừng nói nữa. Tuy con là vợ sắp cưới của anh Quân, nhưng bây giờ anh ấy cũng không còn tình cảm gì với con hết, huống chi di chúc của ông cụ cũng đã nói rõ rồi. Con nên rời khỏi đây thì hơn.” Phỉ Nhi lau nước mắt rồi đứng dậy toan bỏ đi.

Giang Tuệ Tâm túm lấy tay cô ta: “Con muốn đi đâu? Tuy bây giờ ông cụ đã qua đời rồi, nhưng có dì ở đây, không ai có thể đuổi con đi được!”

“Quân, cảm ơn anh hôm nay đã nói giúp cho tôi.” Cố Tịch Dao nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân, sau đó cô ngồi xuống ôm ghì lấy hai đứa bé rồi hôn lên mặt chúng: “Bé yêu, cảm ơn các con đã bảo vệ mẹ. Nhưng các con không thể cứ đòi bỏ nhà đi như vậy được, biết không?”
 
Chương 1536


Chương 1536

Sau đó cô đứng dậy kéo tay Trình Trình: “Chúng ta về nhà.” Nói rồi cô quay lưng đi về phía cửa.

“Mẹ ơi…” Dương Dương kéo hành lý đứng cạnh Bắc Minh Quân, mặt buồn rười rượi nhìn Cố Tịch Dao.

Trình Trình ngoái đầu lại nói với Dương Dương: “Ở nhà phải ngoan, chăm sóc ba và bà nội thật tốt vào.”

“Cậu chủ…” Hình Uy thấy Cố Tịch Dao đi khỏi thì liền quay qua nhìn Bắc Minh Quân.

“Để cô ấy đi đi.” Bắc Minh Quân nói xong liền đưa tay vỗ vai Dương Dương.

Trên đường về nhà, Cố Tịch Dao vừa lái xe vừa khóc.

Trước mặt tất cả mọi người xé toang vết thương của cô, thật sự vô cùng tàn nhẫn.

Tuy là lúc đó cô đã bị dồn vào đường cùng nên mới làm thế, nhưng vậy thì sao chứ? Tuy cô có thể thản nhiên mỉm cười khi Giang Tuệ Tâm nghĩ về cô như vậy.

Nhưng bây giờ mấy đứa nhỏ cũng đã biết rồi, chúng nó sẽ nghĩ thế nào về người làm mẹ như cô chứ?

Trình Trình ngồi trên ghế phụ, mày nhíu chặt. Cậu bé quay qua nhìn mẹ đang vừa lái xe vừa lau nước mắt, trong lòng cũng rất khó chịu.

Khi cậu biết cậu và Dương Dương đã đi đến thế giới này theo cách đó thì ban đầu cũng thấy rất khó chấp nhận.

Cậu chẳng thà tin rằng mình và Dương Dương cũng giống như bao đứa trẻ mồ côi khác vậy, cha mẹ vì không hợp nên mới chia tay.

Thế nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cậu cũng dần hiểu ra một số chuyện.

Lúc đó mẹ vì muốn chữa bệnh cho bà ngoại nên đã ký hợp đồng với ba sinh ra cậu và Dương Dương.

Nhưng rồi sau đó lại phát hiện ra người mình cứu không phải mẹ của mình, nhất định trong lòng mẹ cũng rất đau buồn.

“Mẹ, thật ra con và Dương Dương đều hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Tụi con sẽ không trách mẹ đâu. Vì tụi con biết mẹ đã hết cách rồi nên mới làm vậy, tụi con sẽ luôn đứng về phía mẹ.” Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao, giọng cậu có vẻ vô cùng kiên định.

Cố Tịch Dao lau nước mắt rồi quay đầu lại nhìn Trình Trình: “Các con không trách mẹ thật sao? Vì mẹ mà tuổi thơ của các con mới không được vui vẻ như vậy.”

Trình Trình lắc đầu: “Mẹ, thật ra tụi con cũng đã rất vui vẻ rồi. Con và Dương Dương có một người mẹ yêu thương con, còn có một cô em gái đáng yêu nữa. Tui bình thường ba hay cau có nhưng con cũng biết trong lòng ông ấy cũng rất yêu thương tụi con.”

Bầu không khí u ám bao phủ khắp nhà tổ nhà họ Bắc Minh cuối cùng cũng tan biến, Bắc Minh Quân lại dắt Dương Dương quay về phòng cậu bé.

Anh không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước nữa, giọng điệu cũng dịu đi. Anh ngồi xuống ở đầu giường rồi đưa tay vẫy cậu: “Con lại đây.”

Dương Dương cúi đầu, cậu trừng mắt nhìn anh rồi mới miễn cưỡng bước tới trước mặt anh.

Ở trong lòng cậu thì ba và bà nội hư ở dưới lầu cũng không khác là bao.

Bắc Minh Quân nhìn cậu bé một lúc lâu rồi mới nói: “Có phải con đang giận mẹ không? Vì sự ra đời của hai đứa là một lần đổi chác.”

Bình thường Bắc Minh Quân rất ít khi nói chuyện với con, vậy nên anh cũng nói thẳng không chút uyển chuyển gì.

Dương Dương lắc đầu: “Con thấy mẹ không làm gì sai cả. Hồi đó mẹ rất rất thương bà ngoại luôn, tuy không biết đổi chác là gì, nhưng con biết nếu bà ngoại gặp chuyện thì mẹ sẽ rất lo.”
 
Chương 1537


Chương 1537

Bắc Minh Quân cũng đồng ý với những lời cậu nói, có rất nhiều chuyện xảy ra giữa anh và Cố Tịch Dao đều chỉ vì cô quá thương Vũ Xuân.

Cô hết lòng hết sức vì bọn họ như vậy, đến cuối cùng lại chỉ đổi lấy sự lừa dối đến tàn nhẫn.

“Con nói đúng, mẹ con đúng thật là một người mẹ tốt.” Bắc Minh Quân cũng cảm thán.

Dương Dương ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Quân, cậu có vẻ dang rất kinh ngạc. Trong trí nhớ của cậu, ông bố già xấu xa vẫn luôn ức hiếp mẹ, hôm nay ông ấy nói được như vậy chẳng lẽ là mặt trời mọc ở phía tây hay sao?

Bắc Minh Quân đứng dậy bế Dương Dương đặt lên giường: “Hôm nay nhưng lời bà nội nó có hơi quá đáng, làm mẹ tổn thương. Nhưng con cũng không được nói bà ấy như vậy, biết chưa?Thật ra bà ấy cũng rất tốt với con, tuy mọi khi có hơi nghiêm khắc chút, nhưng cũng là vì sự ra đi của Trình Trình thôi, con cũng là cháu của bà ấy, bà ấy muốn con cũng giỏi như Trình Trình vậy, con biết chưa?”

Dương Dương nhíu mày, quả nhiên là mặt trời phải mọc ở đằng đông mới đúng, ông bố già còn chưa nói được vài lời bênh vực mẹ thì đã chuyển sang nói tốt cho bà nội hư rồi.

Cậu lắc đầu nói: “Bà nội thấy con không được như Trình Trình nên mới soi mói phiền hà con như vậy.”

Bắc Minh Quân cũng biết tính thằng bé, chuyện gì một khi đã nhận định thì sẽ vô cùng cố chấp. Chỉ cần nghe có người nói xấu Cố Tịch Dao thì sẽ xem người đó như kẻ địch của mình.

Bây giờ cậu đã có thành kiến với dì Tâm rồi, chỉ có thể dùng thời gian để thay đổi dần.

Nhưng lại nhớ đến thái độ của dì tâm hôm nay…

Bắc Minh Quân nhíu mày, bà đã hiểu lầm Dao quá nhiều. Xen ra phải tìm một dịp nào đó để nói chuyện với bà ấy mới được.

“Được rồi, bây giờ con hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.” Bắc Minh Quân nói xong liền quay lưng đi khỏi phòng cậu.

Phỉ Nhi thấy mọi người trong phòng khách đã về gần hết, đây là cơ hội tốt để cô ta thể hiện trước mặt Giang Tuệ Tâm.

Co ta xoay người đi khỏi, không bao lâu sau đã bưng một cái chén đi tới trước mặt Giang Tuệ Tâm.

“Dì Bắc Minh, đừng giận nữa. Chén trà hạ hỏa này là do chính tay con pha đó.”

Giang Tuệ Tâm nhận lấy chén trà từ trên tay Phỉ Nhi, bà ta gật đầu: “Bây giờ chỉ có con là ngoan nhất. Nào, ngồi xuống cạnh dì đi.”

Phỉ Nhi mỉm cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm, miệng nói: “Dì Bắc Minh, sẽ có một ngày bọn nhỏ hiểu được tấm lòng của dì thôi.”

Giang Tuệ Tâm uống một ngụm trà rồi thở dài một tiếng: “Aiz… chỉ mong sẽ có một ngày như vậy. Nhưng mà cô ta đúng là diễn hay thật, trẻ con không hiểu chuyện thì không nói làm gì, ngay cả Quân còn nói tốt chó cô ta, nó đã quen rằng trước kia dì từng đối xử với nó thế nào rồi.”

“Dì Tâm, dì đối xử tốt với con con vẫn luôn khắc ghi trong lòng.” Bắc Minh Quân vừa nói vừa bước xuống lầu.

Phỉ Nhi vừa nghe thấy tiếng Bắc Minh Quân thì cứng cả người lại, rồi cô ta vội đứng lên quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Bắc Minh Quân bước vào phòng khách rồi bước đến trước mặt Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì đã hiểu lần Dao rồi, lúc trước con không phải nói tốt cho cô ấy mà chỉ là nói lại kết quả điều tra của mình thôi. Cho nên con mong sau này thái độ của dì sẽ bớt gay gắt đi. Vậy thì mấy đứa nhỏ cũng sẽ không giận gì dì nữa.”

Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân, bà nhếch mép nói: “Quân, dì cần thiết phải đối xử tốt với cô ta sao? Tiền trao cháo múc, lúc trước dì cũng vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy thôi, giờ con không nghĩ đến long tốt của dì, còn nói dì làm sai. Đúng, cho dù những điều con nói là thật thì đã sao chứ? Không lẽ còn muốn dì bưng trà rót nước cho cô ta sao? Còn về Trình Trình và Dương Dương, chúng nó coi dì như bà cũng được, mà không quan tâm thì cũng chẳng sao. Dì cũng chẳng để ý, bây giờ dì chỉ nhận một mình Khởi Hiên là cháu ngoan thôi.”
 
Chương 1538


Chương 1538

Bắc Minh Quân gật đầu nói: “Dì Tâm, đã đến mức này thì con chỉ muốn nói với dì một câu thôi, thằng nhóc Bắc Minh Khởi Hiên đã thay đổi rồi. Bây giờ thằng bé đã bị người ta lợi dụng, tốt hơn là dì nên nhắc nhở nó một tiếng đi.”

“A, là có người lợi dụng nó hay là con sợ nó cướp mất Bắc Minh thị trong tay con? Quân, con đừng tưởng dì đây già rồi, ở nhà cả ngày nên không biết chuyện gì ngoài kia cả.” Nói rồi bà lấy một xấp báo từ dưới bàn trà ra.

“Trên đây đều viết rất rõ rồi. Quân à, Khởi Hiên là một đứa trẻ ngoan, nếu hai chú cháu con cùng hợp tác thì chắc chắn tương lai của Bắc Mặc thị sẽ vô cùng xán lạn, nhưng nếu hai đứa đối đầu thì Bắc Minh thị sớm muộn gì cũng sẽ xuống dốc trong tay các con thôi. Ông cụ chỉ vừa mới ra đi thôi, dì không muốn thấy Bắc Minh thị do ông đã phấn đấu cả đời để gầy dựng lại hủy hoại trong tay các con!”

Dứt lời bà liền đặt ly nước xuống bàn trà rồi quay người đi lên lầu.

Phỉ Nhi thấy thế cũng vội vàng bước theo sau, đưa tay đỡ Giang Tuệ Tâm cùng bước lên lầu với bà.

Bắc Minh Quân nhìn theo hai người họ, đoạn anh khẽ thở dài một hơi.

Bắc Minh Khởi Hiên đưa cha mẹ về nhà, những cảm xúc trong anh cứ như đang chất chồng lên nhau.

Vừa thấy đau lòng trước cái chết của ông nội, lại vừa giận vì ông đã không giao Bắc Minh thị cho ba.

Tuy Bắc Minh thị là do một ty ông nội sáng lập lên, nhưng ba cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, có thể nói ông cũng là người đồng sáng lập.

Phải đến sau khi Bắc Minh Quân xuất hiện thì sự hợp tác giữa ba và ông nội mới dần rạn nứt.

Rối sau đó Bắc Minh Quân càng ngày càng quá đáng hơn, đẩy Bắc Minh Triều Lâm ra khỏi công ty, sau đó tiện thể nắm quyền kiểm soát Bắc Minh thị. Đến giờ anh đã trở thành một trụ cột của Bắc Minh thị rồi.

Tuy lúc đó Bắc Minh Khởi Hiên vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không biết gì cả, chỉ là lúc đó anh ta không quá hứng thú với Bắc Minh thị mà thôi.

Nhưng bây giờ anh ta quay lại công ty, tất cả đều là vì muốn trả thù cho ba.

Bắc Minh Khởi Hiên rời khỏi nơi ở của ba mẹ rồi quay về nhà. Muốn đánh bại Bắc Minh Quân, nói thì có vẻ dễ nhưng đến lúc đối đầu thực thụ thì thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn.

Trên suốt đường về anh đều đang cân nhắc bản thân nên làm gì tiếp theo đây.

Lúc này đang có một cơ hội rất tốt mở ra trước mắt anh, đó là hợp đồng mà trước kia anh đã ký kết được với tập đoàn Gia Mậu.

Trước kia anh ta không có tên tuổi gì, cả Bắc Minh thi ai cũng cho rằng anh ta chỉ là một cậu ấm mà thôi, nhưng bây giờ thành tích của anh đã rõ rành rành như vậy, không còn một ai dám nói gì anh nữa.

Muốn làm lung lay một cây đại thụ như Bắc Minh thị thì bây giờ phải bắt đầu với phòng thiết kế trước.

Để xuống tay với phòng thiết kế, Bắc Minh Khởi Hiên dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới một người, người đó chính là chủ quản Dư.

Nói thật thì ấn tượng của Bắc Minh Khởi Hiên về ông Dư cũng coi như là khá tốt, tuy rằng trông ông ta có hơi khúm núm.

Nhưng ông ta cũng rất có tài năng, Bắc Minh Khởi Hiên đã từng xem qua bản thiết kế của ông ta rồi, bị loại cũng chỉ vì phong cách của ông ta không hợp gu của chủ tịch La mà thôi.

Huống gì Bắc Minh Quân không phải ai cũng dùng, có thể trụ lại ở một nơi nhiều nhân tài như Bắc Minh thị này, lại còn giữ chức đứng đầu phòng thiết kế lâu như vậy thì dĩ nhiên năng lực cũng không hề tầm thường.

Nếu ông ta có thể nghe theo lời anh thì không còn gì bằng.
 
Chương 1539


Chương 1539

Bắc Minh Khởi Hiên nghĩ vậy thì liền lấy điện thoại ra gọi cho ông Dư.

Lúc này ông ta đang phân phối công việc cho mọi người trong phòng. Tuy là bản thiết kế của Bắc Minh Khởi Hiên đã được chấp nhận rồi, song vẫn còn nhiều chỗ cần hoàn Quân hơn, kế hoạch công việc cũng cần dược xác minh lại.

Ông ta lấy điện thoại ra, trông thấy là Bắc Minh Khởi Hiên gọi tới thì có hơi ngạc nhiên. Hôm nay không phải ngày hạ táng của chủ tịch trước là Bắc Minh Chính sao? Hiện giờ hẳn đang vội chuyện giải quyết tang lễ, sao lại có thời gian gọi điện cho ông như vậy?

Ông ta nhíu mày, vội quay lại văn phòng nhận điện thoại: “Cậu Bắc Minh, xin hỏi cậu có việc gì không?”

Bắc Minh Khởi Hiên cũng mỉm cười: “Chủ quản Dư, sau khi tan làm tới Đôn Hương Cư đi, tôi mời, tiện đây cũng có chuyện này cần bàn bạc với ông.”

Ông Dư nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, vội vàng trả lời: “Cậu Bắc Minh, có chuyện gì cứ nói tôi sẽ làm theo, không cần cậu phải tốn kém như vậy đâu.” Tuy ngoài mặt Bắc Minh Khởi Hiên là cấp dưới của ông ta, nhưng trên thực tế anh chính là cổ đông thứ hai, lại là người nhà họ Bắc Minh. Ông ta cũng chỉ là người làm công cho người ta mà thôi.

“Chủ quản Dư, ông chính là bậc cha chú trong công ty, đừng từ chối tôi, nghe nói Đôn Hương Cư có món ‘Phúc Thọ Toàn’ rất là có tiếng, chúng ta cứ tới đó ăn thử đi. Được rồi, như vậy đi, tôi chờ ông ở phòng ‘xuất tái’.” Không đợi ông Dư kịp nói gì thêm thì Bắc Minh Khởi Hiên đã cúp máy, sau đó anh ta lái xe về khu trung tâm.

“Cậu Bắc Minh…” Ông Dư còn đang định nói gì thêm, song chưa gì ông đã nghe thây thấy tiếng ‘tút tút’ vang lên từ trong ống nghe.

Ông cất điện thoại đi rồi khẽ thở ra một hơi.

Đây không phải là đi ăn ‘Phúc Thọ Toàn’, thật ra ông cũng hiểu rất rõ, đây là một buổi tiệc rất nguy hiểm.

Bây giờ ông cụ Bắc Minh đã qua đời, người nhà họ Bắc Minh đều đang cố trụ trong công ty chờ chia chác chút gì.

Bề ngoài thì Bắc Minh Quân vẫn đang nắm quyền, nhưng giờ Bắc Minh Khởi Hiên cũng nhúng tay vào, cục diện đã bắt đầu âm thầm thay đổi.

Ông chủ bảo đi sao ông ta dám không đi cho được. Ông Dư sắp xếp lại tài liệu rồi đóng cửa văn phòng lại.

Đôn Hương Cư tọa lạc ở một khu phố sầm uất của thành phố A, món nổi tiếng nhất chính là ‘Phúc Thọ Toàn’ hay còn gọi là món Phật nhảy tường.

Ngày nào cũng có rất nhiều người nghe danh mà tới, vì vậy nên muốn đặt chỗ ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Bắc Minh Khởi Hiên chạy xe chẳng bao lâu sau đã đến Đôn Hương cư, anh vừa xuống xe thì cô gái đón khách trước cửa đã tươi cươi bước tới: “Cậu Bắc Minh, chỗ ngồi anh đặt đã được sắp xếp xong rồi, xin hãy đi cùng tôi.”

Sức ảnh hưởng của nhà họ Bắc Minh ở thành phố A tương đối lớn, sau khi gọi điện cho ông Dư thì anh đã gọi cho ông chủ ở đây một cuộc.

Ông chủ tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Người nhà Bắc Minh mọi khi vẫn rất khó mời, hôm nay lại nghe thấy cậu chủ nhà họ Bắc Minh muốn đặt chỗ ở đây, đúng là nở mày nở mặt cho bọn họ quá.

Thế là ông ta sai người mời hết tất cả các thực khách trong phòng ‘xuất tái’ qua các phòng khác, sau đó lại tự mình trông chừng các nhân viên trong quán quét dọn sạch sẽ.
 
Chương 1540


Chương 1540

Lúc Bắc Minh Khởi Hiên được cô tiếp tân đưa vào phòng ‘xuất tái’ thì ông chủ cười cười nói: “Ha ha, cậu Bắc Minh, đúng là khách quý. Hôm nay cậu định đặt món gì vậy ạ?”

Bắc Minh Khởi Hiên kéo ghế ngồi xuống, ông chủ đích thân đưa thực đơn cho anh ta.

Bắc Minh Khởi Hiên không thèm nhìn mà khoát tay nói: “Nghe nói món ‘Phúc Thọ Toàn’ rất ngon, vậy cho một phần đi. Còn lại ông cứ nhìn mà làm đi. Tôi chỉ đi hai người thôi.”

Ông chủ gật đầu nói: “Cậu Bắc Minh hãy chờ chút, tôi sẽ đi kêu phòng bếp làm ngay.” Nói rồi ông cầm lấy bình rượu trắng trong tay người phục vụ đứng sau rồi đặt lên bàn: “Cậu Bắc Minh, đây là đợt rượu ngon mới được đưa đến, bình này xem như chúng tôi tặng cậu, mong sau này cậu sẽ đến thường xuyên hơn.”

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn bình rượu rồi khoát tay nói: “Hôm nay tôi tới đây bàn công việc, ý tốt của ông tôi nhớ trong lòng, nhưng rượu này tôi không thể uống.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông chủ gật đầu rồi đi ra ngoài cùng nhân viên phục vụ.

Năm món ăn khác cùng món ‘Phúc Thọ Toàn’ mà anh ta gọi dưới sự đốc thúc của ông chủ thì chẳng mấy chốc đã được bưng lên.

Không tới mười phút sau cửa phòng lại mở ra, ông Dư bước đến.

“Chủ quản Dư, mời ngồi.” Bắc Minh Khởi Hiên tiện tay chỉ vào một chiếc ghế ngồi.

Chủ quản Dư cười nói: “Có lỗi quá, để cậu Bắc Minh đợi lâu rồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên cười cười khoát tay: “Thật ra tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi. Tan làm rồi, giữa hai chúng ta cũng không còn quan hệ cấp trên cấp dưới gì hết, đừng khách sáo, ông cứ nếm thử xem đồ ăn ở đây thế nào.”

“Được được, để tôi thử xem, tôi thử xem.” Ông Dư gật đầu rồi cầm đôi đũa lên.

Không lâu sau, các món ăn trên bàn cũng đã ăn gần hết.

Bắc Minh Khởi Hiên buông đũa, anh nhìn thoáng qua ông Dư rồi nói: “Chủ quản Dư, đồ ăn ở đây cũng khá ổn đấy chứ.”

Nói là đến ăn cơm song ông Dư vẫn luôn lo lắng đề phòng, trong lúc ăn ông cũng có hỏi anh ta vài lần là có chuyện gì muốn nói, song anh chỉ cười cười chứ không nói lời nào.

Bây giờ cơm nước cũng xong cả rồi, ông ta buông đũa rồi nhìn về phía Bắc Minh Khởi Hiên: “Cậu Khởi Hiên, có chuyện gì xin cậu cứ nói thẳng đi.”

Nghe ông Dư nói thế thì Bắc Minh Khởi Hiên cũng không giả đò tiếp làm gì, anh ta cầm lấy ly nước trước mặt lên uống một ngụm rồi nhìn ông nói: “Chủ quản Dư, ông cũng coi như là thành viên lâu năm cốt cán của Bắc Minh thị. Tôi có vài điều này muốn nói với ông.”

Bắc Minh Khởi Hiên lại cầm đũa gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng: “Tôi muốn sau này ông hãy theo làm việc cho tôi, ông thấy sao?”

Mới đầu nghe anh nói vậy thì ông cũng không hiểu ý anh lắm, chỉ cười trừ rồi nói: “Cậu Bắc Minh, cậu chưa uống rượu mà đã say rồi à, không phải tôi trước giờ vẫn luôn làm việc cho Bắc Minh thị sao?”

Bắc Minh Khởi Hiên vung tay lên: “Bây giờ Bắc Minh thị đang nằm trong tay chú hai, tôi muốn ông theo tôi, để phòng thiết kế trở thành thế lực của tôi.”

Ông Dư chau mày, mặt cúi gằm.

Ông ta đương nhiên biết anh đang có ý gì, rõ rành rành là muốn chia tách công ty mà. Lúc trước khi thấy Bắc Minh Khởi Hiên gọi tới thì ông đã biết ngay bữa cơm này là một cạm bẫy rồi, nhưng thật sự ông cũng không ngờ anh ta lại có ý nghĩ như vậy trong đầu.
 
Chương 1541


Chương 1541

Xem ra lần này Bắc Minh Khởi Hiên rất quyết tâm. Một bên là người cầm quyền Bắc Minh Quân, một bên lại là con cháu nhà họ Bắc Minh.

Ông Dư thấy khổ không nói nổi, hai người họ tranh đấu trong gia đình thì việc gì phải kéo ông ta vào chứ, bây giờ đúng là tên đã lên dây rồi.

Ông ta dè dặt ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt Bắc Minh Khởi Hiên đang nhìn mình, ông ta khẽ run lên, sau đó lại cúi gằm mặt.

Rõ ràng là nếu ông ta không tỏ rõ thái độ thì rất khó mà thoát thân được.

Nghĩ vậy ông ta cũng cầm lấy ly nước của mình rồi uống một hơi hết sạch.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Khởi Hiên: “Cậu Bắc Minh, tôi chỉ là người đi làm công thôi. Tôi cũng rất có tình cảm với Bắc Minh thị, nấy năm nay chủ tịch Bắc Minh cũng rất cất nhắc tôi. Bây giờ ông cụ Bắc Minh chỉ vừa mới qua đời thôi, tôi không thể nào quyết định nhanh như vậy được.”

Bắc Minh Khởi Hiên cũng hiểu được ý của ông ta, rõ ràng ông ta không muốn đi theo làm việc cho anh. Tuy trong lòng thấy có hơi bực bội song trên khuôn mặt anh vẫn giữ nụ cười tươi: “Ha ha, chủ quản Dư, không sao hết, ông đừng để trong lòng làm gì. Tôi chỉ tiện mồm nói thôi. Bắc Minh thị có một cốt cán trung thành như ông, với tư cách là người nhà họ Bắc Minh tôi cũng thấy rất vui. Nào, chúng ta ăn tiếp đi.”

Ông Dư đâu còn lòng dạ gì mà ngồi đây ăn tiếp nữa, ông ta đứng dậy, miệng nói: “Cậu Bắc Minh, cảm ơn cậu đã nhiệt tình chiêu đãi tôi. Ngại quá, tôi vẫn còn vài việc cần xử lí, tôi đi trước đây. Cậu Bắc Minh cứ từ từ dùng bữa.” Nói rồi ông ta quay lưng đi thẳng khỏi phòng.

Bắc Minh Khởi Hiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng, mắt anh khẽ híp lại. Rồi sau đó anh quay người đi chậm rãi nhấm nháp đồ ăn trên bàn.

Sau ngày tang lễ của ông cụ Bắc Minh, mọi người trải qua một khoảng thời gian êm đềm. Bắc Minh Quân ngày ngày đi làm rồi tan làm, vội vàng xã giao với người này người kia.

Tuy các bài báo vẫn ít nhiều gì có xu hướng nhằm vào anh, nhưng hầu hết là lôi chuyện cũ ra nói thôi. Vậy nên điều đó chẳng ảnh hưởng tới anh mảy may.

Cố Tịch Dao vẫn ở công ty luật sư của Vân Chi Lâm, đã không còn vị luật sư vô lý họ Vương kia chắn đường, công việc của cô cũng coi như được trôi chảy, không bao lâu sau cô đã thuận lợi lấy được giấy phép hành nghề. Cô bây giờ đã được xem như là một vị luật sư thực thụ rồi.”

Trình Trình và Dương Dương mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau trên trường học thôi. Dương Dương cũng chỉ lèm bèm bà nội ngày nào cũng xụ mặt với cậu bé, còn cái người kì cục kia nữa, bây giờ cứ đứng bên bà nội miết, làm cậu bé không chỉ thấy khó ở mà còn rất đau đầu.

Chỉ có khi giáo viên Lạc tới dạy kèm thì cậu mới thấy vui hơn đôi chút.

Chuyện này thì Trình Trình cũng không thể làm gì hơn, cậu chỉ có thể dỗ dành dặn Dương Dương đừng gây sự, đừng làm ba thêm phiền nữa.

Bởi vì hôm đưa ông nội cậu cũng lờ mờ nhận ra hình như Bắc Minh Khởi Hiên đang chống đối ba cậu.

Dương Dương vỗ ngực nói Trình Trình hãy cứ yên tâm đi.

Từ sau khi ăn xong bữa cơm với chủ quản Dư, Bắc Minh Khởi Hiên dường như không còn giống với trước kia nữa, anh không còn nghênh ngang như trước.

Nhưng anh càng như vậy lại càng khiến chủ quản Dư hốt hoảng hơn, lý do thì chính ông cũng không rõ lắm.

Cho đến một hôm, bỗng có vài anh công an mặc đồng phục xuất hiện trước cửa phòng thiết kế.

Người dẫn đầu là một anh công an tuổi chừng ba mươi, anh ta nói: “Ai là chủ quản?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom