Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1461


Chương 1461

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Cũng không cần như vậy đâu, em sắp trở thành luật sư, em biết muốn đào ra chân tướng vụ án thì mạo hiểm như vậy cũng đáng.”

Lúc này Luật sư Vương mở miệng nói chuyện: “Luật sư Vân, cô Cố lấy được phần chứng cứ này thật sự là không dễ dàng, như vậy chúng ta hãy nghe thử đi.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu, sau đó quay người ra khỏi phòng họp, nhanh chóng lấy ra một cái loa.

Sau khi kết nối nguồn điện của loa, cô kết nối loa và bút ghi âm với nhau.

Khi cô ấn nút phát ra, trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh hơn.

Giờ phút này Luật sư Vương cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc bút ghi âm kia.

“Kít… két…”

Loa lập tức truyền tới vài tiếng tiếng vang chói tai, Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đều nhíu mày.

Sau khi cô nhanh chóng tắt nguồn loa, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao một chút: “Em đừng có vội, xem lại xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, có phải đầu nối cắm không đúng cách không?”

Cố Tịch Dao kết nối bút ghi âm và loa lại lần nữa và ấn nút phát.

Lần này âm thanh chói tai đã biến mất, nhưng qua hai phút vẫn không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra từ loa.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người ngửi thấy một mùi khét giống như mùi nhựa cháy.

Vân Chi Lâm dứt khoát rút cáp bút ghi âm và tháo pin ra.

Sau đó đưa nó lên mũi ngửi rồi lắc đầu vẻ bất đắc dĩ với Cố Tịch Dao: “Xem ra đã bị cháy hỏng.”

“Chuyện này không thể nào! Sáng nay trước khi tôi đến đây còn nghe qua một lần, không có bất cứ vấn đề gì.” Chuyện này đột nhiên xảy ra làm cho cô trở tay không kịp, vội vàng cầm máy ghi âm trong tay Vân Chi Lâm kiểm tra lại.

Luật sư Vương nhìn Cố Tịch Dao hốt hoảng lo sợ thì khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng biến mất.

Anh ta cũng giả vờ lo lắng nói: “Không lẽ lúc máy ghi âm ở trong túi xách của cô hoặc là trong lúc đụng phải gì đó nên hỏng mất chứ.”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, lúc tôi đến đây thì rất cẩn thận, sau đó tôi giao máy ghi âm này cho anh.”

Cô nói xong thì nhìn về phía luật sư Vương.

“Haiz, cô Cố có thể nói rõ ràng được không. Không sai, cô đưa máy ghi âm cho tôi, cô muốn nói nó bị hư trong lúc ở chỗ tôi đúng không?” Luật sư Vương có vẻ kích động.

Anh ta đưa tay chỉ vào khu làm việc: “Tôi vẫn luôn xem tài liệu ở đó, không hề nghe lại bên trong ghi âm gì. Hơn nữa trước khi tôi đi ra ngoài đã đưa máy ghi âm cho cô, bởi vì cô nói thứ trong máy ghi âm rất có ích trong quá trình kiện tụng, tôi sợ máy ghi âm có vấn đề trong khoảng thời gian mình rời đi nên cố ý đưa nó cho cô. Tôi thấy cô tùy tiện ném máy ghi âm vào túi xách mình thì có.”

Luật sư Vương nói làm cho Cố Tịch Dao hết đường chối cãi, hơn nữa cô cũng không hiểu vì sao trong mấy tiếng ngắn ngủn, máy ghi âm đột nhiên bị hư.

Vân Chi Lâm nghe mỗi người một ý, nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy thì cũng không được gì: “Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, nếu chuyện đã xảy ra thì phải nghĩ cách khác xoay chuyển tình hình.”

Anh ta nói xong thì nhìn về phía Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, em cầm máy ghi âm đ ến cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính xem cách nào khôi phục lại được không.”
 
Chương 1462


Chương 1462

Sau đó anh lại nhìn thoáng qua luật sư Vương: “Luật sư Vương, hiện tại cách ngày phiên tòa không còn nhiều lắm, anh vất vả một chút, cố gắng nghĩ xem có cách nào khác có thể xoay chuyển được không.”

Luật sư Vương gật đầu: “Luật sư Vân, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.”

Vân Chi Lâm gật đầu: “Nếu chuyện đã xảy ra thì mọi người không cần để ở trong lòng, cùng nhau nghĩ cách biến chuyện xấu thành chuyện tốt.”

Cố Tịch Dao nghe ra được Vân Chi Lâm đang an ủi mình.

Cô quay về chỗ của mình nhìn máy ghi âm đã hư thì nhíu mày. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.

Vì thế cô vẫn ôm hy vọng, cầm máy ghi âm đ ến cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính thử xem, không chừng có thể sửa được.

Dọc đường đi, chú Khôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Tịch Dao nhíu mày ngồi phía sau, vẻ mặt đầy tâm sự.

“Cô Cố, cô có chuyện buồn rầu sao?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Chú Khôn dùng tay trái cầm vô lăng, tay phải lấy ra một tờ giấy trong túi áo: “Cô Cố, cô nhìn thứ này xem.”

Cố Tịch Dao đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay chú Khôn.

Cô nhìn địa chỉ trên đó thì nhíu mày. Bởi vì địa chỉ trên đó và văn phòng của công ty Giải Trí Mới cùng thuộc một con đường.

“Chú Khôn, chú lấy thứ này ở đâu?” Cố Tịch Dao cầm tờ giấy hỏi chú Khôn.

“Cô Cố, sáng sớm hôm nay tôi đi dạo ở dưới lầu thì tình cờ thấy luật sư Vương vội vàng đi qua đường đối diện đón xe taxi, cậu ta đưa cho tài xế một tờ giấy, tài xế xem xong thì ném tờ giấy xuống đất rồi lái xe đi. May là lúc đó con đường này rất ít xe nên tôi đi qua nhặt tờ giấy, thấy địa chỉ trên đó rất gần với chỗ cô đã đi ngày hôm qua.”

Chú Khôn kể lại toàn bộ sự việc cho Cố Tịch Dao nghe.

Cố Tịch Dao nghe xong thì cũng không để ở trong lòng. Dù sao nơi đó có rất nhiều công ty giải trí và truyền thông báo chí.

Cô tới một nơi có rất nhiều cửa hàng chuyên sửa chữa máy tính, sau đó đưa máy ghi âm cho nhân viên sửa chữa: “Anh giúp tôi xem có thể sửa được máy ghi âm này hay không?”

Nhân viên sửa chữa nhận máy ghi âm, nhanh chóng dùng tua vít tháo vỏ máy. Anh ta nhìn mạch điện thì khẽ cau mày: “Cô ơi, bảng mạch điện đã chập mạch, rất nhiều chỗ đã hư hỏng, có lẽ không sửa được.”

“Vậy anh xem có thể khôi phục dữ liệu trong đó được không?” Cố Tịch Dao không từ bỏ, vẫn ôm một tia hy vọng.

“Được, tôi sẽ thử xem.” Nhân viên sửa chữa nói xong thì kết nối dây cáp từ máy tính của mình đến bảng mạch đặc biệt, sau đó anh ta nhanh chóng tháo con chip ghi nhớ của máy ghi âm ra rồi gắn vào bảng mạch đó, sau khi anh ta xác nhận không có sai sót mới bắt đầu thao tác trên phần mềm.

Cố Tịch Dao đợi hơn hai tiếng, nhân viên sửa chữa cầm một USB đưa cho cô: “Cô ơi, tôi chỉ có thể giúp cô tìm được dữ liệu này thôi, bởi vì máy ghi âm bị hư khá nghiêm trọng nên không tìm được hết, nếu lúc bắt đầu phát hiện vấn đề mang tới chỗ tôi thì có thể khôi phục được tất cả.”
 
Chương 1463


Chương 1463

Cuối cùng cũng còn một tia hy vọng, Cố Tịch Dao mỉm cười với nhân viên sửa chữa: “Cảm ơn anh.”

Nhân viên sửa chữa gật đầu: “Không cần khách sáo, tôi đề nghị cô sau này nếu tài liệu quan trọng thì hãy sao chép lại một bản, vậy thì sẽ không làm lỡ chuyện.”

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý.” Cố Tịch Dao cẩn thận bỏ USB vào túi xách, thanh toán tiền cho nhân viên sửa chữa, sau đó ngồi lên xe chú Khôn chạy về văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.

Cô vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi vào văn phòng luật sư, đến văn phòng của Vân Chi Lâm.

Luật sư Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao, khóe miệng lộ ra nụ cười. Anh ta nhìn dáng vẻ vội vàng của cô thì cũng biết chắc chắn không khôi phục được dữ liệu.

Cố Tịch Dao chỉ muốn tìm Vân Chi Lâm báo tin đã khôi phục được một phần dữ liệu cho anh ta nghe, xem có ích gì không.

Cho nên cô cũng không chú ý đến luật sư Vương.

Cô vào văn phòng của Vân Chi Lâm, không giống như những người khác phải gõ cửa trước. Cô mở cửa đi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Vân Chi Lâm đang hao tổn tâm trí cho vụ kiện của Bắc Minh Quân, chứng cứ quan trọng vốn không có, chuyện này đối với anh ta mà nói là một dấu hiệu không tốt.

Lúc này cửa văn phòng, Vân Chi Lâm đang buồn bực, đang chuẩn bị nổi giận thì ngẩng đầu thấy Cố Tịch Dao đi vào, anh ta lập tức kiềm chế lửa giận.

“Thế nào, máy ghi âm có sửa được không?” Anh ta quan tâm hỏi.

Cố Tịch Dao đau khổ nhìn Vân Chi Lâm lắc đầu: “Có rất nhiều chỗ bị hư nặng, không sửa được.”

Vân Chi Lâm thất vọng: “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”

Cố Tịch Dao đi đến trước bàn làm việc của anh ta, lấy USB trong túi xách đặt lên bàn: “Bọn họ chỉ tìm được dữ liệu này trong máy ghi âm, em vẫn chưa kịp nghe, không biết nó có ích gì cho vụ kiện hay không.”

Vân Chi Lâm vội vàng cầm lấy gắn vào máy tính.

Anh ta mở file ra, lập tức truyền đến tiếng ồn ào trong quán bar ngày đó.

Nhưng vẫn có thể nghe rõ được cuộc đối thoại của Tam Hỗn và Cố Tịch Dao.

Vân Chi Lâm nhấn nút tạm dừng, vội vàng cầm điện thoại gọi cho luật sư Vương: “Anh đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Luật sư Vương đang đắc ý, chứng cứ đã không còn, để xem Tịch Dao còn diễu võ dương oai trước mặt anh ta thế nào.

Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng Vân Chi Lâm, sau đó đẩy cửa đi vào: “Luật sư Vân, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Sau đó anh ta lại nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao, có vẻ quan tâm hỏi: “A, cô Cố, cô cũng trở về rồi ài. Máy ghi âm sửa được rồi sao?”

Cố Tịch Dao chưa trả lời thì Vân Chi Lâm nói trước: “Tuy rằng máy ghi âm đã hỏng rồi, nhưng vẫn tìm được một phần dữ liệu, chúng ta cùng nghe một chút xem có ích cho vụ kiện hay không.”

Luật sư Vương nghe vậy thì cau mày. Anh ta vốn nghĩ có thể đẩy Cố Tịch Dao xuống đáy, không nghĩ tới cô còn có thể trở mình.

Anh ta lập tức tươi cười: “Đúng là một tin tốt, tôi cũng rất muốn nghe một chút.”

Vân Chi Lâm lại nhấn nút mở file.
 
Chương 1464-1465


Chương 1464

Ba người cẩn thận nghe, luật sư Vương vô cùng lo lắng ở trong lòng.

Lúc Tam Hỗn đang muốn nói đến camera thì đột nhiên trong máy tính không có âm thanh.

Phần dữ liệu đến đây kết thúc.

Vân Chi Lâm tức giận đập mạnh xuống bàn.

Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm, vốn còn một tia hy vọng, lần này không còn hy vọng gì nữa.

Lúc này hòn đá trong lòng luật sư Vương cũng rơi xuống, anh ta nhìn vẻ mặt hai người chán nản thì trong lòng thầm vui vẻ.

Nhưng anh ta vẫn giả vờ chán nản nói: “Luật sư Vân, cô Cố cũng đã cố gắng. Xem ra hiện tại chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Cố Tịch Dao nhìn luật sư Vương: “Chuẩn bị cái gì?”

Vẻ mặt luật sư Vương nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại trong tay tôi không có chứng cứ nào rõ ràng, có lẽ vụ kiện này sẽ thua.”

Kết luận này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Vân Chi Lâm, anh ta ngồi ở chỗ của mình, hai tay nắm chặt chống dưới cằm, nhíu mày chặt lại không nói một lời.

Cô hiếm khi thấy dáng vẻ này của Vân Chi Lâm, chẳng lẽ anh ta cũng đồng ý với kết luận của luật sư Vương sao?

“Chi Lâm, không lẽ chúng ta thật sự nhận thua? Không phải anh nói chưa đến giây phút cuối cùng thì không được dễ dàng nhận thua sao.” Cố Tịch Dao nói xong thì xoay người đi ra bên ngoài.

“Tịch Dao, em muốn làm gì?” Vân Chi Lâm lập tức đứng lên.

Cố Tịch Dao quay lại nói: “Em lại đi tìm chứng cứ!”

“Hiện tại em còn có thể tìm được sao, ngày hôm qua đã rút dây động rừng. Nếu em tiếp tục qua đó thì chỉ có thể chịu thiệt, không có được lợi ích gì.”

Vân Chi Lâm nói xong thì vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy kết quả thua kiện, nhưng cũng phải dũng cảm đối mặt, lúc này mới có đủ tư cách trở thành một luật sư.”

Cố Tịch Dao ngẩng đầu nhìn Vân Chi Lâm: “Vậy ý của anh là bồi thường tiền cho Bắc Minh Quân, đó không phải là một con số nhỏ.”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Em không cần lo lắng chuyện này, anh có cách của mình. Được rồi, hai người đã vất vả, anh cho phép hai người tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.”

“Nếu luật sư Vân đã lên tiếng thì tôi về nhà trước.” Luật sư Vương nói xong thì xoay người rời khỏi văn phòng.

Nếu Vân Chi Lâm đã thừa nhận thua kiện, anh ta cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.

Anh ta quay lại chỗ của mình thu dọn đồ đạc.

“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao còn muốn nói với anh ta gì đó, nhưng chỉ thấy Vân Chi Lâm mỉm cười xua tay với cô: “Em về nghỉ ngơi một chút, ở với bọn nhỏ. Em nhớ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đón nhận một trận chiến trên tòa án. Tuy rằng anh biết sẽ thua, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn từ bỏ.”

Cố Tịch Dao gật đầu, cô quay về chỗ của mình, vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc.

Chương 1465

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1466


Chương 1466

“Sau khi luật sư Vương trở về thì không lấy lại máy ghi âm mà đi tìm anh, sau đó chúng ta vào phòng họp thảo luận vụ kiện, vậy thì anh ta có thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan với bút ghi âm.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao: “Chỉ với như vậy mà em cho rằng luật sư Vương đã động tay động chân vào máy ghi âm sao?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Thật ra em chỉ vừa bắt đầu nghi ngờ anh ta, em ngồi ở trong xe chuẩn bị rời đi thì đúng lúc luật sư Vương đi ngang qua, trên mặt anh ta tươi cười, còn nói nếu anh đã nhận thua, anh ta cũng không cần liều mạng nữa. Em cảm thấy tất cả những gì anh ta làm trước đó giống như chỉ là giả.”

“Tịch Dao, nếu em phân tích được anh ta đáng nghi thì làm thế nào chứng minh anh ta làm hư máy ghi âm của em mới là vấn đề quan trọng.”

Cố Tịch Dao suy nghĩ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy máy giám sát trên trần nhà.

Cô chỉ vào máy giám sát trên đỉnh đầu nói: “Chỉ cần chúng ta kiểm tra thứ này thì sẽ biết anh ta có làm hay không.”

Vân Chi Lâm nhìn máy giám sát lại nhìn Cố Tịch Dao. Thật ra anh ta hoàn toàn tin tưởng năng lực phán đoán của Cố Tịch Dao, chẳng qua trước khi có bằng chứng xác thực thì anh ta không thể nào đưa ra kết luận.

Anh ta đứng lên, thu dọn đồ đạc trong tay xong, vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Được rồi, chúng ta đi đến phòng giám sát xem anh ta có thật sự làm hay không.”

Nếu bọn họ đã quyết định điều tra luật sư Vương thì không nên chậm trễ.

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao nhanh chóng đi tới phòng giám sát.

Tất cả video giám sát của toàn bộ tòa nhà đều tập trung ở trong phòng này.

Vân Chi Lâm nói nhân viên lấy dữ liệu từ bốn máy giám sát trong văn phòng vào sáng nay.

Bốn máy giám sát này được lắp đặt ở nơi hẻo lánh trong văn phòng, có thể quan sát được các góc độ khác nhau trong văn phòng.

Rất nhanh trên màn hình xuất hiện hình ảnh vào sáng nay.

Thời gian vẫn chạy nhanh dưới góc phải màn hình.

Cố Tịch Dao nói nhân viên em chỉnh thời gian đến lúc cô vừa vào văn phòng.

Bởi vì do góc độ quay của máy giám sát nên chỉ có hai máy giám sát mới có thể quay được sau lưng luật sư Vương, còn một cái quay được đến nửa bàn làm việc của anh ta.

Anh ta ngồi vào chỗ của mình, chỉ có máy giám sát phía sau mới có thể quay được sau lưng anh ta và nửa cái bàn.

Cho nên bọn họ chú ý vào máy giám sát này, xem có thể cung cấp manh mối hay không.

Bắt đầu tất cả mọi chuyện vô cùng bình thường, Cố Tịch Dao đưa máy ghi âm cho luật sư Vương.

Anh ta chỉ cúi đầu nhìn tài liệu, mà máy ghi âm kia đặt ở trên bàn anh ta.

Qua một thời gian vẫn không hề có gì khác thường.

“Tịch Dao, có phải em quá nhạy cảm hay không?” Vân Chi Lâm ngồi trước màn hình, quay đầu nhìn Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhíu mày nhìn màn hình mà không thu hoạch được gì, lúc này cô hơi chán nản, cũng cảm thấy có phải mình quá nhạy cảm hay không.
 
Chương 1467


Chương 1467

Lúc cô còn do dự có nên tiếp tục xem tiếp hay không thì nhân viên bảo an đột nhiên mở miệng: “Luật sư Vân, anh nhìn xem.” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào một góc mà hình, chỗ đó là nơi đặt máy ghi âm.

Tuy rằng hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc trên bàn.

Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao nhìn theo hướng ngón tay của nhân viên bảo an thì không khỏi phát ra tiếng: “Hả?”

Chỉ thấy bút ghi âm trên bàn luật sư Vương đã biến mất.

Nhưng hình như luật sư Vương không phát hiện, còn cúi đầu đang làm gì đó.

“Có phải máy ghi âm rơi xuống đất hay không?” Vân Chi Lâm hỏi.

Cố Tịch Dao lắc đầu, nói chắc chắn: “Chuyện này không thế nào. Nếu bút ghi âm rớt thì cũng sẽ có âm thanh, luật sư Vương không thể nào không phát hiện được, chúng ta cứ tiếp tục xem đi.”

Trong màn hình, luật sư Vương vẫn luôn cúi đầu bận rộn. Nhưng qua mười phút sau thì máy ghi âm lại xuất hiện ở trên bàn anh ta.

Sau đó luật sư Vương đứng lên giao máy ghi âm cho Cố Tịch Dao rồi đi ra ngoài.

“Được rồi, đến đây thôi, sau đó cũng không có gì để xem.” Vân Chi Lâm nói xong thì đứng dậy.

Bọn họ ra khỏi phòng theo dõi, quay về văn phòng của mình.

Dọc đường đi, hai người nhíu mày không nói gì.

Bắt tận tay, day tận trán.

Vừa rồi tuy rằng màn hình theo dõi ghi lại hình ảnh bút ghi âm biến mất rồi lại xuất hiện, nhưng vẫn không thể chứng minh luật sư Vương đã làm chuyện đó.

Vì vậy chỉ với chuyện kỳ lạ này thì Cố Tịch Dao vẫn cảm thấy luật sư Vương rất đáng nghi.

“Chi Lâm, đừng suy nghĩ nữa. Mặc dù luật sư Vương làm thì anh ta cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.”

Cô lại đặt tờ giấy ghi địa chỉ kia ở trên bàn: “Chẳng lẽ nói những người đó đã mua chuộc anh ta sao?”

Cố Tịch Dao thật sự muốn gọi anh ta đến hỏi cho rõ ràng, nhưng suy nghĩ này thật sự quá ngây thơ, ai có thể tự mình thừa nhận chứ?

Nếu không thể tìm đường đi ở phía luật sư Vương thì cũng đành phải từ bỏ.

Nhưng trước mắt còn có một vấn đề khó giải quyết hơn bày ra trước mặt Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao.

Đó là sắp đến phiên tòa của vụ kiện này. Nếu còn để luật sư Vương làm luật sư biện hộ cho Bắc Minh Quân thì rất có thể anh ta sẽ làm cho thua kiện.

Tuy rằng Vân Chi Lâm đã chuẩn bị tâm lý thua kiện, nhưng cho dù thua kiện cũng chỉ có thể bởi vì năng lực của mình có hạn, cho nên vẫn phải muốn đấu một trận.

Vân Chi Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói với Cố Tịch Dao nói: “Vậy thì anh sẽ nhận vụ kiện này.”

Cố Tịch Dao không thể tin nhìn Vân Chi Lâm: “Anh ta làm như vậy đã bỏ rơi chúng ta, cho dù thua kiện cũng phải thua trong tay anh ta, cũng là một sự trừng phạt với anh ta. Sao anh lại nhận lấy cục diện rối rắm của luật sư Vương để lại chứ.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, anh hiểu ý của em, thắng kiện hay thua kiện sẽ ảnh hưởng đến tương lai và sự nghiệp của một luật sư. Nhưng anh càng không hi vọng cứ thua kiện một cách không rõ ràng như vậy.”

Anh ta vỗ vai Cố Tịch Dao: “Kiện tụng giống như đánh giặc, một chiến sĩ thắng trận trên chiến trường trở về là vinh quang, nhưng chết trên chiến trường cũng là một khí phách.”
 
Chương 1468


Chương 1468

Cố Tịch Dao gật đầu: “Em hiểu, hiện tại anh cần em chuẩn bị gì không? Dù sao anh chưa hoàn toàn hiểu hết vụ kiện này.”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Không cần, luật sư Vương đã đặt tất cả tài liệu ở trên bàn. Em nên về nhà với bọn họ đi. Hai ngày này em đã mệt mỏi rồi.”

“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao còn muốn nói gì đó, nhưng cô thấy Vân Chi Lâm vẫy tay với mình, sau đó quay lại phòng làm việc.

Đã như vậy thì Cố Tịch Dao chỉ có thể về nhà.

Vân Chi Lâm ở lại văn phòng luật sư, bắt đầu chuẩn bị đơn xin đổi luật sư gửi lên tòa án.

Cố Tịch Dao quay lại văn phòng luật sư, chú Khôn đã đi đón bọn họ nhưng chưa quay lại.

Cô lấy điện thoại gọi cho chú Khôn, nói ông ấy đón bọn nhỏ về nhà rồi thì không cần tới đón cô.

Sau đó một người cô đi bộ về nhà, ô tô chạy trên đường như nước chảy, dòng người ở ven đường cũng chen chúc nhau.

Cô cúi đầu suy nghĩ, không ngờ luật sư Vương lại là người như thế, có thể đưa lợi ích cá nhân vào trong một vụ kiện.

Cô không biết rốt cuộc anh ta làm luật sư vì cái gì, lợi ích của mọi người hay là lợi ích cá nhân mình.

Sau khi Bắc Minh Quân ra tay đánh Tam Hỗn ở quán bar thì không ngờ được ngày hôm sau dưới tòa nhà Bắc Minh Thị xuất hiện không ít người.

Có mấy người giơ những tấm bảng lớn trên có dán ảnh Bắc Minh Quân lên.

Còn có người cầm loa to hô hào: “Tối qua, vì sắp khởi kiện nguyên đơn, Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị đã dẫn người đến quán bar uy hiếp nguyên đơn và đánh nguyên đơn bị thương. Chúng ta không sợ cường hào ác bá, chúng ta muốn Bắc Minh Quân xin lỗi.” Lúc này Bắc Minh Quân đang ở trong phòng làm việc của mình, nhìn xuống đám người phía dưới. Bọn họ giống như đám ruồi muỗi, không nói lý lẽ, coi bản thân như người bị hại.

“Ông chủ, có muốn tôi phái mấy người đuổi bọn họ đi hay không?” Hình Uy không chịu được nữa, đã không nói lý lẽ, lại còn làm ra vẻ đáng thương.

“Không cần để ý đến anh ta, cứ để bọn họ ở dưới đó ầm ĩ đi.” Dứt lời, Bắc Minh Quân quay người ngồi trở lại chỗ ngồi của mình. Hình Uy nhíu mày nhìn ông chủ vẻ khó hiểu.

Bắc Minh Quân có vẻ rất ung dung, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Điệp Quý.

“Bắc Minh Quân, sớm như vậy đã gọi điện thoại tới, có phải định hẹn địa điểm để đưa chi phiếu cho tôi hay không?” Lúc này, Bạch Điệp Quý đã đi ra khỏi nhà, định lái xe đến quán bar.

Bắc Minh Quân khẽ cau mày: “Tôi còn chưa định bồi thường cho cậu đâu.” Bạch Điệp Quý vui vẻ: “Được lắm, Bắc Minh Quân cậu giờ cũng học được quỵt nợ rồi đấy. Cậu gọi điện cho tôi không phải để nói chuyện này chứ.”

Bắc Minh Quân lạnh mặt: “Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ bồi thường cho cậu thì chắc chắn sẽ không thiếu cậu, nhưng hiện tôi muốn cậu làm một chuyện khác. Cậu hãy điều tra camera giám sát của phòng VIP hôm qua và gửi đến cho tôi.”

“Được, cậu chờ tôi một lát, tôi đi quán bar ngay.” Dứt lời, Bạch Điệp Quý, một chân nhấn ga, lái xe chạy về quán bar Zeus của mình.

Máy tính trên bàn làm việc của Bắc Minh Quân nhanh chóng thông báo có email mới.

Anh mở video giám sát do Bạch Điệp Quý gửi tới ra, đó là đoạn video ngắn tối qua từ khi Tam Hỗn mang theo Cố Tịch Dao đi vào đến khi anh dẫn Cố Tịch Dao rời đi.
 
Chương 1469


Chương 1469

Bắc Minh Quân dùng phần mềm video xóa đi mấy hình ảnh không có tác dụng gì trước đó, chủ yếu lấy ra đoạn Tam Hỗn dáng vẻ phách lối không cho Cố Tịch Dao đi, cùng hình ảnh sau đó anh ta cầm bình rượu uy hiếp Bắc Minh Quân.

Sau đó anh còn cố ý làm mờ gương mặt Cố Tịch Dao.

Sau khi xử lý hoàn hảo rồi, Bắc Minh Quân mới quay đầu nhìn đám người càng ngày càng đông phía dưới tầng, nở một nụ cười lạnh.

Anh tiện tay lấy ra một cái USB, chuyển hình ảnh mình đã chỉnh sửa xong vào đó rồi giao cho Hình Uy.

“Mở cái này trên màn hình lớn ở tầng dưới.”

Hình Uy khẽ gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng Bắc Minh Quân.

Phía dưới tầng huyên náo đến như vậy, thân ở bộ phận thiết kế Khởi Hiên sao có thể không biết, nhưng anh ta vẫn tưởng là tên kia tìm đến gây phiền phức cho Bắc Minh Quân.

Lúc này, anh ta không có ý định giẫm vào vũng nước đục đó.

Anh ta đang chuyên tâm thiết kế, anh ta phải dùng cây bút trong tay mình để chứng minh thực lực bản thân, thoát khỏi hình ảnh thái tử gia không có năng lực, để có thể lung lạc người ta nhiều hơn.

Khi dưới tầng đang hết sức ầm ĩ, nhiều người đi đường không biết rõ tình hình cũng tham dự, những người đó một phần là đến xem náo nhiệt, còn có một số có lòng ghen ghét người giàu, không quan tâm sự thật là gì, chỉ cần đối phó kẻ có tiền thì bọn họ đều ủng hộ.

Lúc này, hình ảnh trên màn hình quảng cáo lớn của tập đoàn Bắc Minh thị đột ngột thay đổi, cảnh tượng hỗn loạn trong quán bar xuất hiện, một tên côn đồ đầu trọc dây dưa với một người phụ nữ gương mặt bị làm mờ đứng đối diện, vẻ mặt hết sức bỉ ổi.

Đây chính là cảnh đã xảy ra trong phòng VIP của quán bar Zeus tối qua.

Đám người gây sự lập tức im lắng, lẳng lặng nhìn hình ảnh phát ra màn hình lớn. Sau đó Bắc Minh Quân xuất hiện, tên đầu trọc đó còn giơ chai rượu lên chỉ vào Bắc Minh Quân.

Đám người không rõ chân tướng bắt đầu thì thầm, người xuất hiện trên màn hình hình như không giống như người đang cầm loa hô hào.

Tiếp đó là hình ảnh Bắc Minh Quân cứu người phụ nữ và đánh tên đầu trọc tơi bời, nhiều người thậm chí còn bắt đầu vỗ tay khen ngợi.

Chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến người cầm loa kích động trở tay không kịp

“Mọi người đừng tin những thứ này, đây là hình ảnh đã qua chỉnh sửa, mọi người phải tin lời tôi, lời tôi mới là sự thật, không thể để những người này ỷ vào mình có chút tiền bẩn là có thể đổi trắng thay đen.”

Thật ra, mọi người đều không phải người ngu, ngoài làm mờ thì video phát ra không hề có dấu vết cắt xén nào.

Nên lúc này dù tên cầm loa có hô hào khàn cả giọng thì cũng không ai tin nữa. Không chỉ vậy, mấy người tới cùng anh ta cũng không còn phấn khích nữa, ào ào ném bảng hiệu xuống đất.

Người đàn ông dẫn đầu đã mất lợi thế, chuẩn bị quay đầu rời đi.

Ngay khi anh ta quay người, phía sau truyền đến âm thanh trầm khàn: “Anh định đi đâu?”

Anh ta lập tức run bắn người, quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau mình là một người đàn ông cao hơn anh ta một cái đầu.

Người đó đang cúi đầu nhìn anh ta, trên người tỏa ra hơi thở khiến anh ta sợ hãi.

“Anh, anh là ai?” Người đàn ông cầm loa cẩn thận hỏi.

Hình Uy nhìn anh ta cười lạnh, đưa tay túm cổ áo anh ta, xách như xách một con gà con: “Vừa nãy anh không xem màn hình lớn phải không, giờ tôi cho anh nhìn kỹ một chút.”
 
Chương 1470


Chương 1470

Dứt lời, Hình Uy kéo người đàn ông đó đối diện với màn hình lớn, lúc này đang phát đến đoạn Hình Uy đạp một đạp đá bay Tam Hỗn.

Người đàn ông cầm loa bị dọa đến mức thả lỏng tay.

“Bộp”

Cái loa trong tay rơi xuống mặt đất, tay chân anh ta đập loạn xạ muốn thoát ra.

Hình Uy sao có thể cho anh ta thoải mái như vậy, Hình Uy cười lạnh: “Nói cho tôi biết là ai đã sai anh tới đây quấy rối.”

Người đàn ông bị dọa mất cả hồn vía: “Thưa, thưa anh. Tôi được người đầu trọc bị anh đánh thuê tới, thật ra tôi không hề quen anh ta, xin anh thả tôi đi, tôi là đến đường cùng nên mới làm việc này để kiếm sống.”

Hình Uy nghe xong cũng hiểu, gật đầu để anh ta xuống.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Người đàn ông đó khách sáo nói, sau khi quỳ xuống dập đầu hai cái với Hình Uy rồi đứng dậy chạy trối chết.

“Chuyện đã được giải quyết chưa?”

Hình Uy trở lại phòng làm việc của Bắc Minh Quân, Bắc Minh Quân đang cúi đầu xem tài liệu, thuận miệng hỏi một câu.

Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ, tôi đã hỏi rõ rồi, là tên lưu manh đầu trọc tối qua thuê người tới đây gây chuyện, có cần tôi phái người tới thăm hỏi ân cần anh ta một chút hay không?”

“Không cần, bây giờ chúng ta không có thời gian để quan tâm đ ến những đồ ruồi nhặng sâu bọ đó.”

Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ nói đúng lắm.”

Cố Tịch Dao đang trên đường về nhà, đã rất lâu rồi cô không đi một mình trên đường, bất giác bị hấp dẫn bởi mùi thơm bay ra từ một trong mấy cửa hàng phía trước, hương thơm này thật quen thuộc.

Cô theo mùi thơm đi tới trước một cửa hàng không lớn, hơn nữa lối vào cửa hàng cũng không trang trí gì. Cô ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu treo ở cửa: Quán trà Xuân Lai.

Nhìn thấy bảng hiệu này, cô không khỏi sững sờ. Đây là nơi mà thời còn học sinh cô thường xuyên đến, chỉ là về sau không biết đã chuyển đi nơi nào.

Khi đó cô còn cảm thấy rất tiếc, nhưng không ngờ hôm nay cô còn có thể gặp lại.

Món ăn sáng ở đây cũng rất ngon, nhưng món sở trường nhất, cũng món ngon nhất lại là món nem rán có vẻ hết sức phổ biến.

Cố Tịch Dao đi vào trong tiệm, một người trung niên mập mạp nhiệt tình từ bếp phía sau đi ra, khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Mời cô vào bên trong ngồi.”

Nói xong, ông ta hơi sững sờ nhìn Cố Tịch Dao, nghĩ một lát rồi vỗ tay một cái: “Cô là cô Cố phải không?”

Cố Tịch Dao mỉm cười khẽ gật đầu với ông ta: “Ông chủ biết tôi sao?”

Người trung niên mập mạp vui vẻ nói: “Sao có thể không biết cô Cố chứ, cô là khách quen của chúng tôi mà. Thế nào, hôm nay vẫn như trước kia, một suất nem rán một bát sữa đậu nành phải không?”

Cố Tịch Dao tìm một chỗ ngồi xuống, mỉm cười gật gật đầu với ông ta: “Trí nhớ của ông chủ thật là tốt, nhưng lần này đóng gói cho tôi năm suất.”

“Ha ha, hôm nay cô mời khách sao?” Ông chủ cười khanh khách nhìn Cố Tịch Dao. Cố Tịch Dao gật đầu: “Xem như thế đi.”
 
Chương 1471


Chương 1471

“Được rồi, sẽ có ngay.” Ông chủ vui vẻ quay trở lại bếp để chuẩn bị.

Cố Tịch Dao ngồi trước bàn ăn đưa lưng về phía cửa, cô quan sát từng đồ vật trong cửa hàng, ngoài kết cấu cửa hàng không giống trước kia thì cách bày biện vẫn như vậy.

Nhìn những đồ vật này cô cảm thấy thật ấm áp, cô rất nhớ cuộc sống vô lo vô nghĩ đó.

“Cô Cố, nem rán tới rồi. Cô hãy nhân lúc còn nóng ăn trước đi.” Ông chủ vui vẻ bưng một đ ĩa nem rán đi tới trước bàn của cô.

Cố Tịch Dao gật đầu, nhìn nem rán màu vàng óng hấp dẫn bày ra trước mắt, không kìm được lấy đũa ra gắp lên một miếng, chấm nước sốt cắn cái.

Sau khi vào miệng đúng là rất giòn rất thơm, mùi vị không khác gì đã ăn trước kia.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ông chủ lại cười hì hì đón khách: “Anh Lạc, anh đã tới. Hôm nay anh ăn gì?”

Chỉ nghe người đàn ông phía sau nói: “Giống như trước đây.”

“Có ngay.” Ông chủ quay người đi vào phòng bếp.

Cố Tịch Dao đang hưởng thụ mỹ vị, nghe âm thanh người đàn ông phía sau vô cùng quen tai, không khỏi lén quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông dáng người khá giống Hình Uy, ngồi ở bàn phía sau chếch bàn của cô.

“Anh Lạc, anh cũng ăn ở đây à.” Cố Tịch Dao nói với người đàn ông đó, anh ta chính là Lạc Hàn anh trai của Lạc Kiều.

Vừa nhìn thấy Cố Tịch Dao ngồi phía trước, Lạc Hàn lập tức đi tới chào hỏi: “Cô Cố, thì ra cô cũng ở đây, thật là trùng hợp. Tôi đang chuẩn bị ăn xong thì đi lên lớp cho Dương Dương.”

Anh ta cúi đầu nhìn nem rán bày trước mặt Cố Tịch Dao: “Cô Cố đúng là sành ăn, nem rán của hàng này là ngon nhất.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Có lẽ tôi còn quen thuộc hàng này hơn anh.”

Lạc Hàn tỏ ra rất kinh ngạc: “Ồ?”

Lúc này ông chủ bưng nem rán ra: “Anh Lạc, nem rán anh gọi đã tới.” Dứt lời, ông ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Lạc Hàn và Cố Tịch Dao đang ngồi cùng một bàn.

“Ông chủ, tôi và cô ấy quen nhau, ông để đây đi.” Lạc Hàn nói.

“Ha ha, trùng hợp ghê. Hai người đều là khách quen cũ của tôi. Trước khi tôi chuyển đến nơi này thì cô Cố là khách hàng của tôi, khi tôi đến nơi này thì anh Lạc là khách hàng của tôi.” Dứt lời, ông chủ đặt suất của Lạc Hàn lên bàn.

“Thì ra cô Cố là khách lâu năm, thất lễ rồi.” Lạc Hàn rất khoa trương chắp tay trước cô. Hai người nhanh chóng ăn xong rồi rời khỏi cửa hàng.

Lạc Hàn đi tới dừng trước một chiếc BMW K1600 màu trắng đỗ ở ven đường, sau đó liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Cố, mời lên xe đi.”

“Đây là xe của anh sao? Tại sao tôi chưa từng thấy anh đi nhỉ?” Cố Tịch Dao đi đến bên cạnh xe mô tô, nhận mũ bảo hiểm mà Lạc Hàn đưa cho.

Lạc Hàn mỉm cười: “Xe này được đưa đến chỗ bạn tôi bảo dưỡng, hôm nay vừa mới lấy về, cô Cố là người đầu tiên nó chở đấy.”

Cố Tịch Dao đội xong mũ bảo hiểm, mỉm cười: “Ồ, vậy tôi thấy vô cùng vinh dự.”

Lạc Hàn cũng đội mũ bảo hiểm rồi lên xe: “Cô Cố ngồi vững nhé.”

Dứt lời, anh ta nổ máy xe, xe bắt đầu đi lên đường quốc lộ.
 
Chương 1472


Chương 1472

Tính năng của xe này đúng là không tồi, linh hoạt vượt qua làn xe cộ.

Cố Tịch Dao chưa từng cảm thụ tốc độ nhanh như vậy, cô nhắm tịt mắt, hai tay ôm chặt eo Lạc Hàn không buông, chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù.

Dù không phải lần đầu Cố Tịch Dao ngồi xe mô tô, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy k1ch thích như thế.

“Anh Lạc, anh có thể đi chậm lại một chút hay không?” Rốt cuộc, Cố Tịch Dao không kìm chế được, từ sau lưng anh ta hét to lên.

Lạc Hàn mỉm cười: “Có phải cô Cố không quen lắm hay không?” Dứt lời, anh ta từ từ giảm tốc độ.

Dù vậy, Cố Tịch Dao vẫn cảm giác hơi hoảng hốt.

Sau loạt tiếng gió vù vù, xe dần dần giảm tốc độ, rồi ngừng lại.

“Cô Cố, xuống đi, đến nhà rồi.” Lạc Hàn gạt chân chống xe, đưa tay gõ gõ mũ bảo hiểm của Cố Tịch Dao. Lúc này, Cố Tịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thật quá k1ch thích rồi. Cô tháo mũ bảo hiểm xuống đưa cho Lạc Hàn, anh ta đưa tay đỡ cô xuống xe.

Hai chân vừa chạm đất, toàn bộ cơ thể đều cảm giác bồng bềnh, cô thầm hạ quyết tâm sau này tuyệt đối không ngồi xe mô tô của Lạc Hàn nữa.

“Mẹ, mẹ trở về rồi.” Cố Tịch Dao vừa vào nhà, Dương Dương lập tức chạy tới.

“Mẹ, ôm con…” Cục cưng bé nhỏ cũng hớn hở chạy tới.

Chỉ có Trình Trình đang ngồi một mình bên bàn trà, nghiêm túc làm bài tập về nhà, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tịch Dao, sau đó lại cúi đầu viết.

Cố Tịch Dao xoay người ôm Cửu Cửu lên, sau đó hôn chụt chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Cục cưng bé nhỏ, có nhớ mẹ không?”

“Dạ… đương nhiên có nhớ mẹ rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Cửu Cửu ôm chặt cổ Cố Tịch Dao.

“A, trong tay mẹ xách cái gì thế?” Dương Dương liếc mắt đã thấy túi đồ ăn Cố Tịch Dao xách trong tay.

“Đây là đồ ăn mẹ em mua cho các em đấy.” Lúc này Lạc Hàn cũng từ bên ngoài đi vào.

“Thầy Lạc, thầy đi cùng mẹ sao?” Dương Dương hỏi.

Lạc Hàn khẽ gật đầu: “Cứ coi là như thế đi, Dương Dương hôm nay thầy các em giao cho các em bài tập về nhà gì, còn chưa mau đi làm đi, nếu không thì em sẽ không được ăn đâu.”

Lần này xem như đã đánh trúng điểm yếu của Dương Dương, nó quay người cầm cặp sách của mình tới, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài tập.

“Lạc Hàn, anh đúng là có biện pháp, trước kia tôi bảo nó làm bài tập, nó chưa bao giờ ngoan như vậy.” Cố Tịch Dao nhìn Lạc Hàn nói.

Lạc Hàn nhếch miệng mỉm cười: “Đối với những đứa trẻ khác nhau tất nhiên sẽ có phương pháp dạy bảo khác nhau.”

“Ồ, dì Anna đâu?” Mấy người Cố Tịch Dao đã trở về được một lúc rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Anna.

Cửu Cửu nói: “Dì Anna đi mua thức ăn rồi.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu, cô chợt nhớ tới Lạc Kiều đang mang thai, mà hai ngày nay quá bận nên vẫn chưa hỏi thăm cô ấy, con bé này cũng đừng có chạy tới bệnh viện làm chuyện điên rồ thật nhé.
 
Chương 1473


Chương 1473

Cô xoay người đặt Cửu Cửu xuống đất: “Cục cưng bé nhỏ, giờ con hãy tự chơi nhé, mẹ có chuyện nói với chú.” Cửu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy đến phòng ngủ của Cố Tịch Dao chơi búp bê.

“Thầy Lạc, chúng ta đến phòng ăn nói chuyện một chút.” Dứt lời, Cố Tịch Dao đi về phía phòng ăn.

Sau khi liếc nhìn Dương Dương, Lạc Hàn cũng theo cô vào phòng bếp: “Cô Cố, có chuyện gì không?”

“Anh Lạc, từ ngày đó sau khi mọi người rời đi, mấy ngày nay tôi vẫn chưa gặp Kiều Kiều, cô ấy thế nào rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Lạc Hàn mỉm cười: “Nó có thể thế nào chứ, sau khi về đến nhà thì ôm ba mẹ khóc lóc một hồi, mấy ngày nay nó cũng không đi ra ngoài, được hai người già chăm sóc, tâm trạng cũng dần dần tốt hơn nhiều, có điều gần đây nó ăn hơi nhiều.

Nghe vậy, Cố Tịch Dao nghĩ có lẽ Kiều Kiều vẫn chưa làm chuyện điên rồ, vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, phải nghĩ biện pháp thông báo cho Hình Uy một chút, xem nên làm gì mới tốt.

Bây giờ, Cố Tịch Dao vẫn chưa chắc chắn, có nên cho Lạc Hàn biết chuyện của Lạc Kiều hay không. Cô đành phải mỉm cười nói: “Con bé này chắc rất lâu không ăn cơm nhà rồi.”

Bọn họ hàn huyên được vài câu, thì có tiếng vang ngoài cửa phòng, Anna đã mua thức ăn trở về, Cố Tịch Dao và Lạc Hàn cũng từ trong phòng ăn đi ra.

“Dao, hôm nay cháu về sớm thế, cháu đã xong việc chưa?” Anna vừa nói vừa đặt túi giấy trong tay vào phòng bếp.

Vừa nhắc tới việc này, Cố Tịch Dao thở dài: “Vẫn chưa xong.”

Anna đi tới, thấy dáng vẻ ủ rũ của Cố Tịch Dao thì không hỏi thêm gì nữa.

Buổi chiều, trong nhà vô cùng yên tĩnh, công cuộc phụ đạo của Lạc Hàn đối với Dương Dương rất hiệu quả, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, xếp hạng trong lớp của nó đã tăng thêm mấy bậc.

Ăn cơm tối xong, Cố Tịch Dao dẫn theo Dương Dương tiễn Lạc Hàn ra khỏi nhà.

Sau khi anh ta lái xe mô tô rời đi, cô dẫn Dương Dương chuẩn bị quay về nhà thì điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại di động ra xem thì là Hình Uy gọi tới.

Giờ cô vẫn chưa nghĩ ra lý do để gọi cho anh ta đấy, cô cúi đầu nói với Dương Dương: “Cục cưng, con về nhà trước đi, mẹ ở bên ngoài nghe điện thoại đã.”

Chờ Dương Dương trở về rồi, cô lập tức nghe điện thoại: “Alo, Hình Uy hả?”

Chuyện ban ngày chẳng những không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Bắc Minh Quân, mà buổi chiều anh còn đi bệnh viện thăm Giang Tuệ Tâm một chuyến.

Sức khỏe bà gần như đã hoàn toàn khôi phục muốn về nhà, hơn nữa dù Bắc Minh Đông nói gì bà cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

Thấy bà kiên quyết như vậy, Bắc Minh Quân lập tức đưa Giang Tuệ Tâm về nhà tổ của nhà Bắc Minh.

Bữa tối, người giúp việc làm mấy món ăn mà Giang Tuệ Tâm thích ăn nhất, nhưng bà có vẻ ăn không thấy ngon miệng. Thứ nhất, ông cụ Bắc Minh qua đời không lâu, bà vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Thứ hai, Phỉ Nhi ngồi ngay đối diện khiến bà cảm thấy rất không thoải mái.

“Sao đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy Dương Dương, có phải lại bị thầy giáo giữ lại hay không?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Bắc Minh Quân không nói gì, Hình Uy đứng phía sau anh mở miệng: “Thưa bà, cậu chủ Dương Dương được đưa đến chỗ mẹ cậu ấy rồi.”

Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm lập tức nghiêm lại, đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Chẳng lẽ nhà Bắc Minh chúng ta còn không bằng nhà người phụ nữ đó sao?”
 
Chương 1474


Chương 1474

Bắc Minh Đông ngồi bên cạnh bà khẽ chau mày, mẹ anh ta đúng là quá có thành kiến với Cố Tịch Dao rồi.

“Mẹ, mẹ bớt giận. Không phải mấy ngày nay mẹ nhập viện sao, chỗ Bắc Minh Quân lại bận rộn như vậy, làm gì còn ai có hơi sức mà quan tâm đ ến Dương Dương chứ, nên đưa nó đến chỗ mẹ nó chẳng phải rất tốt sao, vừa có người chăm sóc, cũng không để lỡ việc học thêm.”

Giang Tuệ Tâm nghe xong, thấy cũng đúng, thời gian này bà không có ở đây, trên dưới nhà Bắc Minh không có ai cai quản.

“Ừ, hiện mẹ đã về rồi, hãy đón nó về đi, mẹ sẽ quản nó.”

“Mẹ, có phải mẹ không chịu ngồi yên một phút nào hay không, mẹ mới ra viện đã muốn quan tâm cái này cái kia rồi, mẹ có mệt hay không?” Bắc Minh Đông thuận miệng nói.

Nhưng không ngờ, Giang Tuệ Tâm đưa tay đập đầu anh ta một cái: “Đông Đông, sao bây giờ con nói chuyện chẳng biết lớn nhỏ thế hả. Dương Dương là cháu mẹ, mẹ quản nó là chuyện tất nhiên. Nếu con sợ mẹ cả ngày mệt mỏi thì hãy mau tìm cho mẹ một nàng dâu để nó giúp mẹ một tay đi.”

Bắc Minh Đông không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ không thể nói chuyện khác được à?” Nói xong, anh ta đặt đũa xuống, đứng dậy.

“Đông Đông, con không ngoan ngoãn ăn cơm đứng lên làm gì?” Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Đông.

“Con ăn no rồi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông quay người rời khỏi phòng ăn.

“Quân, con xem, Đông Đông đúng là bị mẹ chiều hư rồi.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm không khỏi lắc đầu.

Bắc Minh Quân an ủi: “Dì Tâm, cho nó chút thời gian nó sẽ hiểu.”

Giang Tuệ Tâm để đũa xuống, thở dài: “Vậy… con xem nhà Bắc Minh chúng ta đây là thế nào, sao mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy.”

Ăn cơm tối xong, Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy đi vào phòng đọc sách, anh vẫn giấu chuyện khởi kiện chưa nói cho Giang Tuệ Tâm biết.

Sở dĩ anh làm như thế, cũng vì chuyện ba qua đời đã đả kích bà không nhỏ, không cần thiết khiến bà phải thêm gánh nặng nữa.

Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là một vụ án rất nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới. Tất nhiên Bắc Minh Đông cũng rất ăn ý, giữ kín tin tức này.

Sau khi đi vào phòng sách, Hình Uy đóng chặt cửa.

“Cậu hãy đón Dương Dương trở về đi, tiện thể dẫn cả Cố Tịch Dao tới đây, tôi muốn hỏi cô ấy về tình hình tiến triển của vụ án.” Dứt lời, Bắc Minh Quân mở bản thiết kế lấy từ công ty ra.

Đây chính là những bản thiết kế cho công ty Gia Mậu, là trưởng bộ phận thiết giao cho anh khi anh sắp ra khỏi cửa. Anh tùy tiện lật mấy bản ra xem, không khỏi nhíu mày. Các thiết kế đều rập khuôn, không hề có chút sáng tạo nào. Hình Uy thấy Bắc Minh Quân chăm chỉ làm việc, cũng không tiện quấy rầy nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Anh ta ngồi vào trong xe, đeo tai nghe rồi gọi điện cho Cố Tịch Dao, đợi một lúc thì điện thoại kết nối.

“Cô Cố, tôi là Hình Uy, hôm nay bà Bắc Minh đã xuất viện rồi, ông chủ muốn tôi đón cậu chủ Dương Dương trở về, ông chủ cũng bảo cô cùng tới.”

“Cùng tới?” Cố Tịch Dao nghi hoặc.

“Là thế này, ông chủ muốn cô đi đến nói cho ông ấy nghe một chút về chuyện vụ án.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao nhíu mày, nhưng sớm muộn anh cũng sẽ phải biết chuyện này, nên cô gật đầu: “Được, tôi thu dọn đồ cho Dương Dương một chút, lát nữa gặp.”
 
Chương 1475


Chương 1475

Cố Tịch Dao cúp điện thoại, quay về nhà, lấy vali của Dương Dương ra bắt đầu thu dọn.

“Dao, cháu làm cái gì vậy?” Anna nghi hoặc nhìn cô.

“Bà Bắc Minh đã xuất viện rồi, bà ấy phái người tới đón Dương Dương trở về.” Cố Tịch Dao nói.

“Bà nội xuất viện nhanh như vậy sao, giờ con thật không muốn trở về đâu.” Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương hiện ra vẻ thất vọng, còn có chút không nỡ.

Vậy là nó lại phải trở lại nhà Bắc Minh, lại cả ngày đối mặt với bà nội lúc nào cũng khó tính với nó, còn có đồ xấu xí nhìn thấy là bực bội đó nữa.

Tất nhiên, Cố Tịch Dao hiểu suy nghĩ của con trai, nhưng mà cô có thể làm thế nào chứ. Nếu Bắc Minh Quân đã thực hiện thỏa thuận thì cô cũng không thể tùy tiện phá hỏng, hơn nữa hiện tại, dựa vào bản thân thì cô không có thực lực để tranh đoạt với Bắc Minh Quân.

“Cục cưng, sau khi con về nhà bà nội thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, hai ngày nay biểu hiện của con rất tốt, thành tích cũng đi lên, khiến mẹ rất vui mừng. Cho nên sau khi trở về con cũng phải tiếp tục cố gắng, con nghe chưa?” Giờ đây, Cố Tịch Dao cũng đã quen với việc gặp rồi lại chia xa thế này, nên vừa dọn đồ cho Dương Dương vừa dặn dò nó.

Trình Trình kéo bàn tay nhỏ của Cửu Cửu đứng bên cạnh nhìn: “Anh Dương Dương, sau này anh phải thường xuyên trở về thăm bọn em đấy, nếu không em sẽ quên anh.”

Dương Dương đi đến trước mặt Cửu Cửu nhếch môi cười một tiếng: “Nếu em dám quên anh thì lần sau anh đến sẽ cho em ăn phao câu gà.”

Cửu Cửu nghe xong, lập tức dùng tay nhỏ che miệng lại, cau mày nhìn Dương Dương: “Nếu anh cho em ăn phao câu gà, em sẽ cho anh ăn *** gà.”

Trình Trình đưa tay vỗ bả vai Dương Dương: “Bà nội nghiêm khắc với em cũng là vì tốt cho em. Ba bận rộn, em đừng gây thêm phiền phức gì cho ông ấy, đây cũng là có lợi cho em.”

“Điều này không cần mọi người nhắc nhở, em tự biết nên làm như thế nào.” Dương Dương tràn đầy tự tin nói.

Anna mỉm cười: “Dương Dương đã lớn rồi, không cần người khác chỉ điểm đúng không?”

Dương Dương quay đầu tán thành với Anna: “Đúng thế, giờ cháu cũng không phải Cố Dương Dương trước kia nữa.”

Trong lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ, thì nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng ô tô.

Cố Tịch Dao vội thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn lại của Dương Dương cho vào trong vali, sau đó nói: “Dương Dương, chúng ta ra ngoài thôi.”

Dương Dương khẽ gật đầu.

Khi Hình Uy còn chưa tắt máy xuống xe, Cố Tịch Dao đã kéo va li ra, Dương Dương chạy ngay phía trước cô.

“Hi, chú đầu bếp, đã lâu không gặp.” Dương Dương vừa nói vừa vẫy tay với Hình Uy.

“Cậu chủ Dương Dương.” Dứt lời, Hình Uy vội mở cửa xuống xe, sau đó nói với Cố Tịch Dao đang nhấc vali cách đó không xa: “Cô Cố, để tôi.”

Dứt lời, Hình Uy bước mấy bước đã đi tới trước mặt cô, duỗi tay, nhận lấy va li của Dương Dương, xoay người đi về phía sau xe, mở cốp xe, để vali vào.

Cố Tịch Dao đưa Dương Dương lên xe.

Sau đó Hình Uy cũng lên xe, Cố Tịch Dao nói với Hình Uy nói: “Chúng ta đừng về nhà Bắc Minh ngay, hãy lái xe đến nơi khác, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Hình Uy nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
 
Chương 1476


Chương 1476

Anh ta chậm rãi lái xe rời khỏi ngõ nhỏ, anh ta hỏi: “Thưa cô, xin hỏi chúng ta định đi đâu?”

“Anh cứ lái đi, để tôi nghĩ xem đi đâu.”

Nói xong, Cố Tịch Dao quay đầu nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ xe. Cô rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, ngày nào cũng trải qua cuộc sống có chút đơn điệu, dù sống ở thành phố này, nhưng lại lạ lẫm với nơi này như vậy.

Khi Cố Tịch Dao cau mày nghĩ, Dương Dương đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn đi ăn kem ly, ở gần đây có một cửa hàng kem ly, bạn học của con đều đã ăn rồi, đều nói hương vị rất ngon.”

Lúc đầu Cố Tịch Dao định từ chối, nhưng lại nghĩ, chuyện cô và Hình Uy nói Dương Dương không biết tốt hơn, nếu không thằng nhóc sẽ truyền hết những lời này cho toàn thành phố mất.

Cố Tịch Dao gật đầu: “Được, vậy đi nơi đó đi.”

Thấy mẹ đồng ý, Dương Dương vui như mở cờ trong bụng, nói: “Chú đầu bếp, cháu chỉ đường cho chú.”

Dưới sự chỉ dẫn của Dương Dương, xe nhanh chóng đi tới một cửa hàng kem ly gọi là “Kem Ma Thuật”.

Cố Tịch Dao xuống xe quan sát vị trí cửa hàng, thì ra cách văn phòng luật sư Bất Phàm không xa, chỉ cần đi bộ hai ba phút là có thể đến.

Chẳng trách mấy ngày trước vừa đốt pháo vừa bắn pháo hoa, thì ra là cửa hàng này khai trương.

Bàn tay nhỏ của Dương Dương nắm chặt tiền mà Cố Tịch Dao cho rồi vui vẻ chạy vào trong cửa hàng.

“Dương Dương, chạy chậm chút, con đi vào trước gọi đồ đi, mẹ và chú Hình Uy ở chỗ này nói chuyện chút.” Cố Tịch Dao dặn dò Dương Dương.

“Vâng, hai người nhanh vào nhé.” Dương Dương quay đầu nói, sau đó bóng dáng nhỏ bé chạy vào trong cửa hàng. Lúc này, trong xe chỉ còn lại hai người Hình Uy và Cố Tịch Dao.

Hình Uy tắt máy xe, quay đầu nói với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, cô có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Thật ra, dọc đường Cố Tịch Dao luôn suy nghĩ, làm sao nói với Hình Uy chuyện Lạc Kiều mang thai.

Nhưng giờ nghe anh ta hỏi, Cố Tịch Dao lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Tịch Dao nói: “Kiều Kiều đã trở về, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy đi.”

Cô bất ngờ nói vậy khiến Hình Uy cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta tỏ vẻ bất lực nói với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, cô cũng không phải không biết, cô Lạc căn bản không nghe điện thoại của tôi.”

“Có nghe điện thoại hay không đó là chuyện của cô ấy, có gọi hay không lại là chuyện của anh. Hơn nữa, hoàn cảnh của cô ấy bây giờ không như trước kia, khá đặc biệt, cần phải có đàn ông bên cạnh chăm sóc cô ấy, hiểu chưa?”

Dứt lời, Cố Tịch Dao rút một tờ giấy ghi chú từ trong túi xách ra, cầm bút nhanh chóng ghi lên địa chỉ của Lạc Kiều, rồi đưa cho Hình Uy.

Hình Uy cầm địa chỉ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Lạc, cô ấy làm sao thế?”

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Cố Tịch Dao cảm thấy vừa bực vừa buồn cười: “Cô ấy là phụ nữ, còn có thể có chuyện gì chứ, còn không phải do anh gây ra sao?”

Nghe vậy, Hình Uy khẽ đứng hình, mặt biến sắc: “Thưa cô, trong khoảng thời gian này cô Lạc vẫn luôn trốn tránh tôi, thì tôi làm sao gây ra được chuyện gì cho cô ấy chứ?”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Hình Uy: “Việc này là do anh gây ra từ ba tháng trước, anh đã làm ra một mạng người.” Ba tháng trước? Làm ra mạng người.
 
Chương 1477


Chương 1477

Mấy chữ mấu chốt này, khiến sắc mặt Hình Uy thay đổi.

Hình Uy cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó giọng trầm khàn: “Có phải ngày đó tôi đánh mấy người đó bỏ chạy, có người xảy ra chuyện, nên giờ bọn họ tìm đến cô Lạc gây phiền phức hay không?”

Cố Tịch Dao nghe xong, cảm thấy không còn gì để nói: “Sau khi anh và Kiều Kiều ở bên nhau một đêm thì đã làm ra mạng người. Tôi đã nói rõ ràng như vậy, anh vẫn chưa hiểu sao?”

Hình Uy vẫn lắc đầu vẻ không hiểu.

Lúc này có tiếng gõ cửa xe vang lên, Dương Dương ở bên ngoài giơ kem ly lên.

Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, cô thật muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong chứa cái gì, anh ta đi theo Bắc Minh Quân đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng học được, mà sao phương diện này lại bí đặc như vậy chứ.

“Khi về, anh hãy nói những lời này cho ông chủ của anh xem, xem anh ấy giải thích với anh như thế nào.” Dứt lời, Cố Tịch Dao thò người ra mở cửa xe để Dương Dương chui vào.

“Mẹ, cho mẹ ăn một miếng này.” Nói xong, Dương Dương giơ kem ly đến trước mặt Cố Tịch Dao.

“Cục cưng ngoan quá.” Cố Tịch Dao mỉm cười nói, cắn một miếng nhỏ: “Ừ, ăn ngon thật, con từ từ ăn đừng để rơi vào quần áo và xe.”

Nói xong cô nháy mắt với Hình Uy.

Hình Uy lại ngồi xuống, nổ máy xe chạy về phía nhà tổ nhà Bắc Minh.

Khi xe chạy vào nhà tổ nhà Bắc Minh, Cố Tịch Dao không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Bất cứ ai ở đây cũng khiến cô cảm thấy căng thẳng, nhất là bà Bắc Minh và Bắc Minh Quân.

Nếu như nói có người có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm thì chắc là Bắc Minh Đông.

“Thưa cô, chúng ta đến rồi, mời xuống xe.”

Cố Tịch Dao gật đầu, dẫn Dương Dương xuống xe.

Hình Uy gọi người giúp việc tới nghênh tiếp, đem vali phía sau tới phòng ngủ của Dương Dương, sau đó dẫn đầu đi vào đại sảnh.

Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương đang theo phía sau.

Trong một gian phòng không bật điện ở tầng hai, một người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra cổng.

Gương mặt trắng nõn mang theo vết sẹo lộ ra dưới ánh trăng, nhìn vừa có vẻ thê lương vừa đáng sợ.

Cô ta cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao dẫn theo Dương Dương đi vào nhà Bắc Minh, bàn tay trắng nõn nắm chặt rèm cửa rủ xuống bên cạnh.

Khi Cố Tịch Dao và Dương Dương đi vào đại sảnh, cô ta cũng quay người biến mất trước cửa sổ.

Trong đại sảnh, Bắc Minh Đông đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi với Giang Tuệ Tâm. Mẹ đã trở về rồi, anh cũng đợi sau khi an táng ba xong thì quay về làm việc.

Hình Uy đi vào khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông: “Bà Bắc Minh, cậu ba Bắc Minh, tôi đã đón cậu chủ Dương Dương về rồi.”

Dương Dương cũng kêu lên: “Bà nội, chú ba, cháu đã về rồi.”

Bắc Minh Đông quay đầu thì thấy hai mẹ con Cố Tịch Dao và Dương Dương, sau đó cười nghênh đón, một tay ôm lấy Dương Dương: “Ha ha, hai ngày nay cháu thật vui vẻ thoải mái nhỉ, bỏ lại chú nhàm chán như vậy.”

Vừa nói vừa mỉm cười khẽ gật đầu với Cố Tịch Dao.

 
 
Chương 1478


Chương 1478

“Tên nhóc thối này, ở với mẹ ở bệnh viện chán quá hả, đúng là ở lâu trên giường bệnh mới biết con có hiếu không, mẹ mới ở bệnh viện mấy ngày mà con đã chê mẹ rồi. Nếu vậy, sau này mẹ mà bệnh thì con đừng đi theo mẹ nữa.” Giang Tuệ Tâm ngồi trên ghế sô pha tức giận quở trách con trai.

Bắc Minh Đông ôm Dương Dương quay đầu: “Mẹ, con chỉ tiện mồm nói một câu mà mẹ lại coi là thật sao.”

Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn con trai: “Mau ôm Dương Dương đến cho mẹ nhìn một chút, ở chỗ mẹ nó có phải bị đói gầy đi rồi hay không.”

“Mẹ, mẹ nhìn xem ai tới này.” Bắc Minh Đông vội vàng nói.

Thuận tiện đặt Dương Dương xuống đất: “Cháu về phòng mình trước đi, lát nữa chú sẽ đi tìm cháu chơi.”

Dương Dương khẽ gật đầu, vừa rồi lời bà nội nói nó đều nghe được, nên nó cũng không nói gì với bà nội mà chậm rãi chạy lên tầng.

Cố Tịch Dao đã nghe thấy lời Giang Tuệ Tâm vừa nói, dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.

Giang Tuệ Tâm quay đầu liếc thấy Cố Tịch Dao ở phía sau Hình Uy, bà ta lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ hừ một tiếng: “Cũng không biết người giúp việc làm ăn thế nào, bảo đón Dương Dương về chứ đâu có nói đón cả mẹ nó đến.”

Hình Uy nghe vậy nói: “Bà Bắc Minh, mời cô Cố tới là ý của ông chủ.”

Nghe thấy Bắc Minh Quân bảo Cố Tịch Dao đến, dù không thể chỉ trích cái gì, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn nói: “Bây giờ gọi cô ta tới làm gì, chẳng lẽ nó không biết khi ông cụ còn sống ghét nhất người phụ nữ này sao. Bây giờ tro cốt của ông cụ còn chưa lạnh, đã bảo cô ta tới, như vậy thích hợp sao.”

“Mẹ, mẹ bớt lời chút đi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông dìu Giang Tuệ Tâm lên: “Mẹ mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói thế nào, bảo mẹ nghỉ ngơi thật nhiều, bớt nóng nảy.”

Giang Tuệ Tâm khe hừ một tiếng: “Hừ, bác sĩ bảo mẹ không nóng nảy thì mẹ có thể không nóng nảy à? Hừ, mẹ già rồi, không ai quan tâm đ ến lời của bà già này nữa rồi.”

Nói xong, bà hất tay Bắc Minh Đông ra, quay người đi về phía cầu thang.

Hình Uy thấy bà Bắc Minh đi lên tầng thì nói với Cố Tịch Dao: “Xin cô đừng để ý, ông cụ vừa qua đời, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa ổn định lắm. Chúng ta đi phòng sách của ông chủ thôi, ông ấy đang ở đó chờ chúng ta.”

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được thái độ của bà Bắc Minh đối với tôi cũng như tâm trạng của bà ấy bây giờ.” Dứt lời, cô theo Hình Uy đi đến cửa phòng sách của Bắc Minh Quân.

Sau khi Hình Uy đi, Bắc Minh Quân xem từng bản thiết kế, đến cuối cùng chỉ chọn ra được hai bản thiết kế anh tạm hài lòng, cái thứ nhất là của lão Dư trưởng bộ phận thiết kế, cái thứ hai chính là của Khởi Hiên.

Phong cách thiết kế của Khởi Hiên sáng tạo hơn so với thiết kế cứng nhắc của lão Dư, hơn nữa còn hơi giống phong cách trước kia của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cũng khá thích thiết kế của Khởi Hiên, chỉ có điều khi xem bản thiết kế này, anh có chút do dự.

Rốt cuộc có nên chọn dùng thiết kế của anh ta không, nếu chọn dùng có thể khiến anh ta càng trở nên ngông cuồng tự đại, khó quản thúc hay không.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng sách của anh vang lên, Bắc Minh Quân đặt bản thiết kế ở cạnh bàn, sau đó nói: “Vào đi.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng sách mở ra.
 
Chương 1479


Chương 1479

Hình Uy dẫn Cố Tịch Dao đi vào: “Ông chủ, tôi đã đón cô Cố và cậu chủ Dương Dương trở về.”

Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó đứng dậy, đi đến ngồi xuống trước một bàn trà làm bằng rễ cây cổ thụ bên cạnh bàn làm việc.

Sau đó anh chỉ vào một gốc cây đối diện mình, nói với Cố Tịch Dao: “Em cứ ngồi thoải mái đi.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu ngồi xuống.

Hình Uy cúi người cầm ấm trà rót trà cho hai người, sau đó đứng nghiêm ở một bên.

Bắc Minh Quân từ tốn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Cố Tịch Dao nhìn anh, hình như trên người anh đã bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bắc Minh Quân uống trà xong, ngước mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Trình Trình, sống ở chỗ em cũng quen rồi nhỉ?”

Cố Tịch Dao gật đầu: “Trình Trình sống với tôi rất tốt. Mấy ngày nay tôi khá bận cho nên Anna chăm sóc thằng bé thay tôi.”

“Vụ kiện kia của tôi thế nào rồi?” Bắc Minh Quân nói xong lại uống một hớp trà.

Bắc Minh Quân vừa hỏi đến đề tài này, sắc mặt Cố Tịch Dao trở nên khó coi. Cô chần chờ một chút, sau đó dè dặt nói: “Vụ kiện kia xuất hiện vấn đề, bây giờ do Vân Chi Lâm theo dõi.”

Cố Tịch Dao vốn tưởng rằng sau khi nghe được tin này Bắc Minh Quân sẽ giận dữ, nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng không ngờ Bắc Minh Quân lại để ly trà xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai: “Hừ, lúc trước để anh ta phụ trách vụ kiện này anh ta lại đùa giỡn tâm cơ với tôi. Bây giờ sau khi xảy ra rắc rối, không phải anh ta vẫn phải tự mình thu dọn tàn cuộc sao?”

Nếu trước vụ kiện này mà Bắc Minh Quân không hài lòng với ứng cử viên thì cô còn có thể cãi lại anh vài câu, nhưng bày giờ cô chỉ còn sót lại tư cách nghe mắng mà thôi.

Hình Uy đứng bên cạnh khẽ cau mày, dè dặt hỏi Cố Tịch Dao: “Cô chủ, nếu vậy thì phần thắng vụ kiện của chủ nhân là bao nhiêu?”

Cố Tịch Dao do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết tâm, nói sớm nói muộn kết quả cũng thế mà thôi.

Cố Tịch Dao nghĩ vậy mới dè dặt nói một câu: “Bây giờ theo phân tích của tôi thì khả năng thắng không lớn.”

Sau khi Bắc Minh Quân nghe xong thì đặt ly trà lên bàn.

Yên tĩnh…

Cả phòng làm việc trở nên yên lặng một cách khác thường…

Cố Tịch Dao và Hình Uy đều hồi hộp nhìn phản ứng của Bắc Minh Quân, lòng bàn tay của bọn họ không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.

Bắc Minh Quân cầm bình trà qua rót cho mình một ly nữa.

Sau đó ngửa đầu uống cạn.

Tiếp theo anh chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, ngồi trở lại sau bàn làm việc một lần nữa.

“Nếu các người đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện thì cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó bảo Vân Chi Lâm chuẩn bị tinh thần đền tiền là được.” Bắc Minh Quân nói xong, tiện tay cầm bản thiết kế xem tiếp.

Trước khi anh mở miệng nói thêm gì nữa, Cố Tịch Dao và Hình Uy chỉ có thể đứng yên tại chỗ nghe xem anh còn sắp xếp gì không.

Qua nửa tiếng sau, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Tại sao em vẫn chưa đi, còn ở đây đợi gì nữa?”
 
Chương 1480


Chương 1480

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ là không biết anh có gì muốn nói với chúng tôi nữa không? Nhưng anh yên tâm, mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ vì lợi ích tốt nhất của anh.”

Cô nói xong thì đứng lên: “Anh Bắc Minh, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Ngày mốt sẽ mở phiên tòa, nếu anh không thích, chúng ta cũng có thể nộp đơn lên tòa xin phép cho anh vắng mặt.”

Sau đó cô quay người bước đến cửa phòng làm việc, mở cửa ra.

Cô quay lại và nói một câu: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã mời trà.”

Sau đó, cô bước ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh mà không quay đầu nhìn lại.

Hình Uy nhìn thấy Cố Tịch Dao đi ra khỏi văn phòng nhưng chủ nhân không hề có ý giữ lại.

Lẽ nào vì lúc nãy cô chủ bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện nên anh giận sao?

Nhưng tại sao trước đó chủ nhân không hề có dấu hiệu nổi nóng mà lại còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa chứ?

“Chủ nhân, cô chủ đã đi rồi có cần em lái xe đưa cô ấy về không?” Hình Uy rất dè dặt hỏi Bắc Minh Quân.

Một lát sau, Bắc Minh Quân nói: “Cậu không cần phải đi, gọi chú Khôn đưa cô ấy về là được.”

Cố Tịch Dao đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh, ngay sau đó một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt cô không xa, lúc này chú Khôn xuống xe: “Cô chủ, tôi đưa cô về.”

Cố Tịch Dao gật đầu, lên xe.

Bắc Minh Quân vẫn rất bình tĩnh xem bản thiết kế, so với vụ kiện của mình, anh càng quan tâm đ ến lần đấu thầu này hơn.

Tuy Giang Tuệ Tâm đã trở lại phòng ngủ của mình nhưng vừa nghĩ tới Cố Tịch Dao đang ở chung chỗ với Bắc Minh Quân thì trong lòng bà lại khó chịu.

Trong thời gian đó, bà cũng đã gọi người làm thân cận của mình đi kiểm tra tình hình nhưng lần đầu kiểm tra xong, cô ta quay lại nói không phát hiện được gì. Lần thứ hai trở về thì cô ta báo cho bà biết Cố Tịch Dao đã rời đi rồi.

Lần này thời gian Cố Tịch Dao ở bên cạnh Bắc Minh Quân không lâu khiến bà cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không điều tra được gì, chỉ đành thôi.

So với Cố Tịch Dao, thật ra Giang Huệ Lâm càng không muốn gặp lại Phỉ Nhi hơn nhưng sợ ném chuột vỡ bình, ngại bởi Bắc Minh Quân nên bà chỉ có thể làm như không thấy.

Bắc Minh Quân xem qua hai bản vẽ thiết kế, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định dùng phương án thiết kế của lão Dư để đấu thầu.

Anh bỏ bản thiết kế vào trong ống giấy đựng bản vẽ đưa cho Hình Uy bên cạnh nói: “Ngày mai anh hãy giao cái này cho tập đoàn Gia Mậu.”

Mãi một lúc mà Hình Uy vẫn không nhận lấy ống giấy kia, Bắc Minh Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hình Uy đang cau mày suy nghĩ chuyện gì.

Hình Uy luôn là người mạnh mẽ và kiên quyết, Bắc Minh Quân rất hiếm thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của anh ta.

“Này, cậu sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Bắc Minh Quân cầm ống giấy để bản vẽ đẩy anh ta.

“Hả, chủ nhân, anh vừa nói gì vậy?” Hình Uy rất nhanh tỉnh táo lại.

“Tôi bảo cậu ngày mai giao bản thiết kế này cho người phụ trách đấu thầu của Tập đoàn Gia Mậu. Cậu đang nghĩ gì đó?” Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy.

Hình Uy vội vàng nhận lấy ống giấy kia.
 
Chương 1481


Chương 1481

Tuy giữa anh ta và Bắc Minh Quân là quan hệ chủ-tớ nhưng trong cuộc sống hai người lại xem nhau như bạn bè.

“Chủ nhân, em có chuyện nghĩ không ra.” Hình Uy ấp a ấp úng nói.

Bắc Minh Quân nghe anh ta nói vậy, ngược lại cũng cảm thấy rất hứng thú: “Cậu nghĩ không ra chuyện gì, nói cho tôi nghe thử xem.”

Hình Uy suy nghĩ một lúc rồi lắp bắp: “Chủ nhân, mọi chuyện là thế này…” Thế là, anh ta lặp lại những gì mà Cố Tịch Dao đã nói trước cửa hàng kem cho Bắc Minh Quân nghe một lần.

“Chủ nhân, rốt cuộc những lời kia của cô chủ là có ý gì?” Hình Uy nhìn Bắc Minh Quân, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

Bắc Minh Quân nghe vậy, suy nghĩ một hồi, sau đó mỉm cười nhìn Hình Uy nói: “Chuyện này cũng nên trách tôi, cả ngày cứ kêu cậu đi theo tôi đối mặt với những chuyện trên thương trường cho nên khiến cậu hiểu biết rất ít về chuyện tình cảm trai gái.”

Nói xong, anh đứng dậy đứng bên cạnh Hình Uy, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Hình Uy: “Thằng nhóc cậu ngày đó gây chuyện, bây giờ làm ba rồi.”

Làm ba rồi…

Câu này nói này như sét đánh ngang tai Hình Uy.

Trên mặt anh ta lập tức giăng kín mây đen.

“Chủ, chủ nhân, anh vừa mới nói em sắp làm ba? Chuyện này không thể nào? Em và cô Lạc chỉ có một đêm.” Hình Uy nghẹn đến đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói.

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ của Hình Uy đúng là rất thú vị: “Một đêm mà cậu còn chê ít sao? Cậu không thấy Trình Trình và Dương Dương cũng là một đêm mà có sao?”

Hình Uy toát mồ hôi trán: “Chủ nhân, vậy em nên làm gì?”

Câu hỏi này khiến Bắc Minh Quân cảm thấy buồn cười: “Cậu hỏi tôi phải làm sao, tôi đâu phải người trong cuộc.”

Nói tới đây Bắc Minh Quân rất trịnh trọng nhìn Hình Uy: “Nếu cậu đã có con với Lạc Kiều, vậy phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, phải để cô ấy sinh con ra, phải cưới cô ấy.”

Thật ra, làm sao mà Bắc Minh Quân không muốn dùng cách này để cưới Cố Tịch Dao vào nhà họ Bắc Minh chứ? Chỉ có điều so với Cố Tịch Dao Phỉ Nhi đã từng vì anh mà bị hủy hoại dung nhan, mà người phụ nữ này lại quan tâm nhất chính là gương mặt kia của mình.

Hình Uy lại trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chủ nhân, thật ra sau đêm đó của em và cô Lạc, em liền thường xuyên liên hệ với cô ấy, chỉ có điều cô ấy luôn trốn tránh em, hơn nữa cô ấy là minh tinh nổi tiếng, còn em chẳng qua chỉ là một tùy tùng mà thôi.”

Bắc Minh Quân rất không thích nghe câu nói này: “Tùy tùng thì làm sao? Thực ra năng lực bây giờ của cậu không hề thua kém bất kỳ người phụ trách phòng nào trong tập đoàn. Nếu giữa hai người chỉ do khoảng cách tầng lớp thì chuyện này rất dễ xử lý. Ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm quản lý hoặc giám đốc bất kỳ phòng nào mà cậu muốn. Nhưng nếu cô ấy đã trốn cậu thì tôi cũng không thể cột cô ấy dẫn tới trước mặt cậu đúng không? Việc này phải dựa vào hành động của cậu rồi.”

Bắc Minh Quân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng đã xem cậu như anh em từ lâu rồi, sau này cậu không cần phải theo tôi cả ngày nữa, khi nào tôi có chuyện cần làm thì tôi sẽ gọi cậu sau.”

Hình Uy nghe vậy vội vàng nói: “Chủ nhân, Hình Uy xin thề sống chết đi theo chủ nhân, không dám rời khỏi chủ nhân nửa bước.”

Bắc Minh Quân nhìn ánh mắt kiên định kia của Hình Uy gật đầu. Nhưng anh lại khẽ đấm vào vai anh ta: “Tôi đây là muốn để cho cậu rảnh rỗi mà theo đuổi Lạc Kiều, nắm chắc hạnh phúc vốn nên thuộc về mình, hiểu chưa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom