Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 221


Chương 221

Năm đó dì Linda đỡ đẻ cho mẹ, mà mẹ nói dì Linda là ân nhân của mẹ con họ, xem ra, thật sự mẹ đã giấu Dương Dương gì đó.

Sau khi Linda rời đi, Trình Trình chăm chú nhìn Cố Tịch Dao, bỗng mở miệng hỏi: “Mẹ, vì sao dì Linda lại là ân nhân của chúng ta thế?”

Cố Tịch Dao ngây người: “À… Khi mẹ sinh con bị mất nhiều máu, là bác sĩ Linda cứu mẹ con chúng ta.”

“… Đơn giản vậy sao?’ Trình Trình vô thức nhíu chặt mày lại.

“Nhóc thối! Mẹ suýt chút nữa chết trong phòng sinh đó, vậy mà con lại nói đơn giản như vậy?”

Trên thực tế, Cố Tịch Dao không hề làm nũng, năm đó khi sinh xong đứa thứ nhất, mấy phút sau liền bị nhà của chủ thuê cố tình ôm đi mất, mà cô vì quá đau lòng mà mất máu quá nhiều, may là Linda ở đó, mới có thể sinh nốt Dương Dương, hai mẹ con đều nhặt lại được cái mạng.

Giờ nghĩ lại, cô vẫn nước mắt lưng tròng.

“Mẹ, mẹ khóc rồi?” Bàn tày non mềm của Trình Trình vuốt lên gò má Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao sững sờ, lúc này mới phát hiện đã lệ rơi đầy mặt.

Kích động ôm chặt con trai vào lòng, cô cố nhịn không rơi nước mắt, cả người run rẩy: “Mẹ không sao, có bụi bay vào mắt mẹ…”

Sao cô có thể nói với đứa nhỏ rằng, thật ra cô… nhớ đứa con khác chứ.

Mà đứa con còn lại kia, cậu đang ở đâu? Cậu thế nào rồi?

Cậu… vẫn khỏe chứ?

Tối đến, hai mẹ con về đến nhà.

Hai người ngầm hiểu không nhắc lại chuyện Linda nữa.

Ăn uống no nê, rồi tắm rửa.

Cố Tịch Dao ôm con ngủ. Hai mẹ con chơi cả ngày đã mệt rồi, rất nhanh liền đi vào giấc mộng.

Một giờ đêm.

Tiếng điện thoại rung.

Cố Tịch Dao giật mình tỉnh giấc theo phản xạ. Từ khi bắt đầu làm thư ký của Bắc Minh Quân, điện thoại của cô đã quen mở máy suốt 24 giờ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sợ làm ồn khiến con trai tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng bò khỏi giường.

Đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, cô vô thức nhíu mày lại…

“Alo?”

“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Không nói thì cúp đây!” Cố Tịch Dao thầm nghĩ là cuộc điện thoại làm phiền nào đó, vì thế ngắt máy.

Đối phương không từ bỏ, lại gọi tới nữa.

Cô nhíu mày, nghe máy: “Alo, rốt cuộc là ai thế?”

“…Cô Cố…” Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở đầu bên kia…

Cố Tịch Dao ngây người, vô thức cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai: “Cô là?”

“Tô Ánh Uyển.”

“Ờ…” Cô bỗng nhớ ra. Trái tim đập nhanh đến lạ kỳ.
 
Chương 222


Chương 222

“Haha, muộn thế này còn làm phiền cô, thật là xin lỗi.” Giọng nói của Tô Ánh Uyển ở đầu dây bên kia cực kỳ dịu dàng, dường như có thể vắt ra nước.

Cố Tịch Dao nhíu chặt mày: “Cô Tô, nếu đã biết muộn, thì nghỉ ngơi sớm đi.”

“Sao cô không tò mò, vì sao giờ này tôi còn gọi cho cô chứ?” Giọng nói của Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như trước.

Cố Tịch Dao nhíu mày, hít sâu một hơi: “Không tò mò.” …mới lạ. Nhưng hai chữ cuối cùng, cô không nói hẳn ra.

“Haha…” Tô Ánh Uyển khẽ cười: “Cô Cố, thật ra tôi không có ý gì khác. Chỉ là muốn cho cô xem một thứ.”

Nói rồi, đối phương mở chức năng 3G của điện thoại lên, một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế hiện lên trên màn hình điện thoại của Cố Tịch Dao.

Không hổ là ngôi sao lớn, lúc nào cũng luôn cực kỳ xinh đẹp.

Ánh mắt Cố Tịch Dao trở nên ngưng trọng.

Không ngờ Tô Ánh Uyển lại gọi video với cô.

“Cô Cố, tôi biết gần đây Quân qua lại hơi gần gũi với cô, nhưng dù sao tôi và Quân cũng có tình cảm 10 năm, không phải nói buông xuống là buông xuống được…” Ở đầu bên kia, nụ cười của Tô Ánh Uyển dịu dàng thanh nhã, cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, nhưng Cố Tịch Dao lại thấy cực kỳ chói mắt.

“Cô Cố, cuối cùng Quân cũng không nỡ rời xa tôi… Cô xem, giờ anh ấy đang ngủ say thế nào trên giường của tôi chứ?” Tô Ánh Uyển nói dịu dàng, sau đó quay máy ảnh về phía chiếc giường cực lớn…

Khuôn mặt đẹp trai khuynh quốc khuynh thành của Bắc Minh Quân, hiện lên dưới máy ảnh…

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc kia, hiện ra trước mắt Cố Tịch Dao như thế.

Mắt cô co rút lại.

Bắc Minh Quân ngủ rất say.

Lồng ngực cơ bắp săn chắc của anh hiện ra rõ ràng trong video, lõa lồ…

Chiếc chăn màu trắng chỉ che đến eo anh, khiến người khác tưởng tượng xa xôi…

Lồng ngực cô dường như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, máu chảy đầm đìa.

“Cô Cố, cô thấy rồi đấy. Quân ngủ rất ngon ở chỗ tôi, rất thỏa mãn đúng không? Mấy ngày nay tôi còn phải cảm ơn cô thay tôi chăm sóc anh ấy, nhưng sau này, tôi nghĩ không cần làm phiền cô nữa… Làm phiền cô Cố thật là ngại quá, ngủ ngon nha, tạm biệt.”

Trong nụ cười dịu dàng của Tô Ánh Uyển, không thể nghe được chút châm chọc nào, nhưng từng chữ lại đâm vào trái tim Cố Tịch Dao.

Dường như đao phủ, mặt cười dịu dàng, nhưng lại tàn nhẫn cho cô một đao.

Nói xong, Tô Ánh Uyển liền ngắt máy.

Cố Tịch Dao trợn to mắt nhìn màn hình điện thoại đen thui, ngây người hồi lâu.

Không phân rõ sự chua sót hỗn tạp trong lòng.

Màn hình điện thoại đen thui phản chiếu lại dáng vẻ của cô, sắc mặt trắng bệch như quỷ.

May là, cô không mở chức năng video với Tô Ánh Uyển, bằng không cô thật sự không xác định được mình có giống như lời Tô Ánh Uyển nói hay không, diễn rất sinh động.

Sáng sớm hôm sau, chào đón thứ hai.

Một tuần mới lại bắt đầu.

Trình Trình đã sớm thức dậy đánh răng, ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài chờ xe của trường.

Quay đầu nhìn Cố Tịch Dao đang ngồi ăn trên bàn mà lòng dạ đâu đâu, nói lần thứ ba: “Mẹ, con đi học đây.”
 
Chương 223


Chương 223

“Ờ?” Lúc này Cố Tịch Dao mởi tỉnh táo lại, vừa rồi còn thấy con trai cùng ăn sáng với cô, sao giờ đã thay xong đồng phục, đeo cặp sách đứng ở cửa rồi: “Con yêu, đi học sao?”

“Vâng, xe của trường sắp đến rồi. Mẹ không sao chứ?” Trình Trình nhíu chặt mày, tối qua cậu mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ thức dậy nghe điện thoại ở phòng khách.

Nhưng vì quá mệt, vì thế cậu không để ý.

Sáng tỉnh dậy, mẹ đã đang làm việc nhà, nấu bữa sáng.

Nhưng cứ lòng dạ đâu đâu.

Mắt Cố Tịch Dao lộ ra tia chột dạ, không muốn con trai thấy gì lạ thường, liền cười dịu dàng: “Không sao, mẹ đưa con ra đón xe của trường.”

“Không cần đâu.” Trình Trình lắc đầu: “Một mình con cũng được, mẹ yên tâm đi. Con có mang theo điện thoại trên người, đến trường rồi con sẽ gọi cho mẹ.”

Cố Tịch Dao thấy vẻ mặt kiên trì của con trai, ngũ quan xinh đẹp kia, dáng vẻ bình tĩnh kiên định kia khiến cô hơi hoang mang.

Khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy con trai mình cực kỳ giống Bắc Minh Quân.

Trong cuộc gọi video tối qua, khuôn mặt an ổn say giấc của anh, lại hiện lên trong đầu cô.

Trái tim dường như bị đâm nhói một cái, nhất định là cô điên rồi!

Ra sức lắc bay đi suy nghĩ điên cuồng kia, lúc này cô mới gật đầu: “Ừ, nhớ gọi điện báo bình an cho mẹ nha.”

Trình Trình ngoan ngoãn nhận lời.

Cả buổi sáng, Cố Tịch Dao đều hụt hẫng.

Có lẽ là nên nói, từ sau cuộc điện thoại tối qua của Tô Ánh Uyển, cô đã cả đêm khó chịu.

Mãi cho tới lúc làm bữa sáng, đưa con trai rời nhà đến trường.

Căn nhà bỗng trống vắng.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, là ngày cô nên đến Cố thị báo danh.

Sửa soạn một lúc, cô không muốn thăm dò mục đích của Tô Ánh Uyển nữa.

Thế nhưng cô hiểu rất rõ một chuyện…

Cô, bất luận thế nào cũng không so được với 10 năm kia.

Trong cuộc cá cược của cô và Bắc Minh Quân, trước giờ cô chỉ là khách qua đường.

Công ty Cố thị.

Để chúc mừng ngày đầu tiên Cố Tịch Dao đến Cố thị báo cáo, Cố Kiệt Đại chỉ huy tất cả người của ban quản trị công ty, thay mặt Cố Tịch Dao tổ chức một bữa tiệc chào đón nhỏ.

Khi Cố Tịch Dao thấy cổng của công ty Cố thị treo biển hoa đỏ, cô ngây người một lát…

Trên tấm biển viết mấy chữ lớn: “Nhiệt liệt chào mừng cô Cố Tịch Dao lên chức phó tổng giám đốc công ty Cố thị”.

Phó tổng giám đốc?

Khóe miệng cô giật giật. Cái ghế cao này của Cố Kiệt Đại, cô ngồi thật quá khổ sở.

“Con gái, đến đây, để ba giới thiệu thành viên mới gia nhập Cố thị, cố vấn Tôn, Tôn Quân Hạo.” Cố Kiệt Đại nhiệt tình dẫn Cố Tịch Dao đến trước mặt Tôn Quân Hạo.

Cố Tịch Dao khẽ mím chặt môi, vì tiếng “con gái” của ba cô, mà nổi hết da gà. Lễ độ gật đầu với Tôn Quân Hạo: “Chào cố vấn Tôn.”
 
Chương 224


Chương 224

Tôn Quân Hạo giữ vững vẻ lịch sự, lễ độ cười đáp lại: “Phó tổng giám đốc khách khí rồi, sau này tôi đây còn cần phó tổng giám đốc giúp đỡ nhiều.”

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Cố Kiệt Đại đã trả lời trước: “Hahaha! Cố vấn Tôn, anh quá khiêm tốn rồi, với tài năng của anh, tuyệt đối là giỏi hơn con gái tôi, tôi nên cảm ơn anh mới phải.”

Nghe lời Cố Kiệt Đại nói, có vẻ cực kỳ tán thưởng Tôn Quân Hạo.

Cố Tịch Dao yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Tôn Quân Hạo.

Cô nhớ là hôm đó ở quán đồ ăn Trùng Khánh, Tôn Quân Hạo hỏi cô ở cửa nhà vệ sinh: “Cô không tò mò sao? Không tò mò, vì sao tôi muốn vào Cố thị sao? Không tò mò vì sao tôi lại làm con chó bên cạnh Cố Anh Thư sao?”

Ánh mắt của Tôn Quân Hạo lại nhìn về phía cô, cô tránh đi theo phản xạ.

Nói thật lòng, sự tò mò của cô về Khởi Hiên, nhiều hơn Tôn Quân Hạo rất nhiều.

Cô tò mò hôm đó Tôn Quân Hạo lái xe đón Khởi Hiên đi đâu? Cô tò mò mấy năm nay, rốt cuộc Khởi Hiên sống thế nào?

Thế nhưng, mỗi điều cô tò mò, đều không hỏi thành lời.

“Ba! Tiệc chào mừng có thể kết thúc chưa? Khiến cả công ty chướng khí mù mịt, ảnh hưởng đến công việc của mọi người!” Cố Anh Thư kiên nhẫn một buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được mà than vãn.

Cố Kiệt Đại không vui nhìn Cố Anh Thư, kéo cô sang một bên, thấp giọng nói: “Con không biết hiện giờ chị con là tâm phúc trước mặt tổng giám đốc Bắc Minh sao? Đắc tội nó có gì tốt chứ? Con kiềm chế chút cho ta!”

Cố Anh Thư bị ba mắng, quả thật ngoan ngoãn hơn không ít.

Nhưng biểu cảm tái xanh trên mặt và ánh mắt oán hận, đã bán đứng cảm xúc của cô ta.

Cố Tịch Dao đương nhiên không thèm đặt những thứ này trong lòng.

Ngược lại, dùng tư thái của người ngoài cuộc, nhìn ba con Cố thị đối chọi mặt đỏ tía tai.

Tôn Quân Hạo nhìn ba con Cố thị thì thầm ở không xa, lại nhìn Cố Hạnh Nguên, nhẹ giọng hỏi: “Phó tổng giám đốc, đối với cô mà nói, Cố thị thật sự quan trọng đến thế sao?”

Cố Tịch Dao ngây người.

Ngước mắt, nhìn Tôn Quân Hạo.Cô không ngờ ông ta sẽ đột nhiên hỏi như vậy.

Mà câu hỏi này, Bắc Minh Quân từng hỏi cô nhiều lần, đối với cô mà nói, Cố thị thật sự quan trọng đến thế sao?

“Ha…” Cô cười thê lương, nhớ tới Bắc Minh Quân, đầu hơi đau, dường như trong cuộc đời cô, cứ luôn vô tình nhảy ra ba chữ “Cố Minh Quân”: “Vì sao Cố vấn Tôn lại hỏi vấn đề này?”

Mắt Tôn Quân Hạo lóe lên: “Rõ ràng Cố thị đã bị Bắc Minh thị loại rồi, phó tổng giảm đốc cũng có cách cải tử hoàn sinh, khiến tổng giám đốc Bắc Minh phá lệ thay đổi ý kiến! Nhất định phó tổng giám đốc đã dùng không ít cách đúng không? Nếu Cố thị không quan trọng, sao phó tổng giám đốc phải hao tâm tốn sức như thế chứ?”

“Vậy sao? Đến ông cũng thấy như vậy?”

Cô cười cay đắng, mọi người sao mà biết được, ba mẹ đẻ phản bội lại chính mình, loại đau khổ này sao có thể nói thành lời?

Tôn Quân Hạo thấy nụ cười thê lương của cô, không khỏi ngây người. Nhưng rất nhanh liền che đậy đi.

“Không phải là tôi thấy như vậy, mà là có người thấy như vậy.” Tôn Quân Hạo nói lấp lửng.

“Có người? Ai?” Cô vô thức nghĩ tới một cái tên, nhưng không hỏi ra miệng.

Tôn Quân Hạo quan sát nhạy bén: “Cô đoán được rồi, không phải sao?”

“Không… Tôi không đoán được.” Có lẽ là sợ bị nhìn thấy tâm tư, cô bỗng quay người lại, muốn rời đi.
 
Chương 225


Chương 225

Tôn Quân Hạo lại thấp giọng nói sau lưng cô: “Cô đoán được, anh ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cô.”

Cả người Cố Tịch Dao ngớ ra.

Không dám quay đầu nhìn Tôn Quân Hạo, buông hai nắm đấm xuống, nhưng không không chế được mà run rẩy.

Anh ta sẽ thay cô hoàn thành tâm nguyện.

Sau khi nghe được câu này, nước mắt của cô suýt chút nữa thì rơi xuống…

Ai? Khởi Hiên?

Cô dựa vào cái gì mà đòi anh giúp cô hoàn thành tâm nguyện chứ?

Cô không có tư cách đó.

Không dám chần chừ thêm nữa, sải bước đi ra ban công…

Cố Tịch Dao mới lên chức chưa lâu, đã bị kéo vào trong vòng công tác chuẩn bị của Cố thị.

Khoảng thời gian này, tay cô luôn vô thức lướt điện thoại, nhưng lại yên tĩnh đến lạ kỳ.

Từ sau hôm đó, Bắc Minh Quân không gọi điện tìm cô nữa.

Rõ ràng, là anh nói muốn cô mở máy suốt 24 giờ…

Nghĩ tới đây, cô ra sức lắc đầu, Cố Tịch Dao, mày làm sao thế, anh ta không tìm mày thì mày nên vui mừng, không phải sao?

Chắc là giờ anh đang nằm trong vòng tay mềm mại của Sunny, lưu luyến quên lối về!

Trái tim bị cứa một nhát, cực kỳ đau đớn.

Rầm~

Cửa phòng làm việc bất chợt bị đạp ra.

Khuôn mặt tức giận của Cố Anh Thư đập vào mắt.

Cô ta cầm một đống văn kiện, ném bộp một tiếng lên bàn làm việc của Cố Tịch Dao.

“Xử lý hết chỗ tài liệu này đi, phó, tổng, giám, đốc!”

Cố Anh Thư vẫn mang dáng vẻ vênh váo hung hăng như trước, chỉ là lúc này, có lẽ vì lời răn đe của ba có chút tác dụng, cũng có lẽ là vì Cố Tịch Dao có năng lực giúp Cố thị cải tử hoàn sinh nên cô ta hơi sợ, mặc dù lời nói của Cố Anh Thư kiềm chế không ít, nhưng cả người oán hận vẫn không che giấu nổi.

Cố Tịch Dao vô thức nhíu mày, tiện tay lật mấy trang tài liệu.

“Những thứ này nên do cố vấn Tôn phụ trách.”

Thật ra, cô nào có hiểu kiến trúc xây dựng gì chứ?

Chẳng qua Bắc Minh Quân muốn cô ý thức được, chỉ cần mối quan hệ vững chắc, bối cảnh đủ mạnh, cho dù là dốt đặc cán mai, vẫn có được quyền cao chức trọng.

“Xì…” Cố Anh Thư cười lạnh một tiếng: “Đừng có cái gì cũng dựa dẫm vào Tôn Quân Hạo! Ông ta chẳng qua là một con chó mà Cố thị nuôi thôi!”

Cố Tịch Dao nhíu mày, thấy bất bình thay cho Tôn Quân Hạo: “Mặc dù tôi không biết vì sao Tôn Quân Hạo lại chịu hạ mình đến Cố thị, nhưng khắp cả công ty, người hiểu kiến trúc nhất chính là ông ta!”

“Hừ. Tôi có thể nói cho cô vì sao! Vì ông ta muốn chơi tôi!” Cố Anh Thư gảy móng tay, vẻ mặt đắc ý.

Một tia ngạc nhiên xẹt qua trong mắt Cố Tịch Dao: “Chuyện này sao có thể…”
 
Chương 226


Chương 226

Cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được, mục đích của Tôn Quân Hạo ở Cố thị, lại là loại không ra gì như Cố Anh Thư.

“Dựa vào cái gì mà không được? Khi xưa tôi và Khởi Hiên yêu nhau, ông ta đã thích tôi. Mỗi ngày ông ta đều dùng đủ mọi cách để dỗ tôi, khi ông ta làm tình trên giường với tôi, lúc đó căn bản không giống một con người! Lẽ nào cô cho rằng ông ta thanh cao thế lắm hả? Lẽ nào những tên đàn ông kia ai nấy đều nên thích cô sao?”

Vừa nhắc tới hai chữ Khởi Hiên, Cố Anh Thư liền trở nên cực kỳ sắc bén.

Mặt Cố Tịch Dao căng lên, dường như sợi thần kinh nào căng cứng mà đau đớn.

Thế nhưng, những chuyện tằng tịu với Tôn Quân Hạo mà Cố Anh Thư nói kia, vẫn làm cô chấn động.

Trong ấn tượng của cô, Tôn Quân Hạo ở bên cạnh Khởi Hiên, luôn rất lịch sự lễ độ.

Ngược lại là Cố Anh Thư, trước giờ luôn thích chơi đùa, quan hệ nam nữ bừa bãi.

“Cố Anh Thư, tôi không cần biết cô và Tôn Quân Hạo rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng ông ta là người đàn ông nghiêm chỉnh, cô đừng phụ bạc người ta!”

Cả đời này, sợ là chỉ có Khởi Hiên và Bắc Minh Quân là người đàn ông mà Cố Anh Thư không có được.

Thế nhưng, hai người đàn ông mà Cố Anh Thư muốn có được nhất này, lại đều yêu Cố Tịch Dao!

Cố Anh Thư càng thêm oán hận: “Cô có tư cách gì mà quản lý tôi? Đừng nói với tôi là, cô không hưởng thụ sự âu yếm trên giường của Bắc Minh Quân! Thế nào, anh ta có khỏe không? Cô có sung sướng không?”

Lời nói lõa lồ như này, khiến mặt Cố Tịch Dao nóng bừng.

“Cô nói linh tinh gì thế?” Cô vô thức tránh khỏi tầm mắt Cố Anh Thư…

“Đừng giả vờ nữa! Ngoài cái thân thể thấp kém của cô ra, cô cho rằng cô còn có tài cán gì khiến Bắc Minh Quân thu lại quyết định?” Cố Anh Thư nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Cố Tịch Dao đầy khinh thường: “Có biết không, tôi hận nhất chính là dáng vẻ giả vờ giả vịt này của cô! Năm đó trong lòng Khởi Hiên chỉ có cô, hiện giờ Bắc Minh Quân cũng chỉ chịu lên giường với cô, Cố Tịch Dao, cô không hổ là con gái của hồ ly tinh, trời sinh lẳng lơ…”

Sắc mặt Cố Tịch Dao trầm xuống, mím môi, không nói gì.

Nếu là trước kia, nhất định cô sẽ thề chết bảo vệ tôn nghiêm của mẹ mình, thế nhưng bây giờ, cô lại không thể thốt ra một câu nào để phản bác.

Cô không muốn tranh chấp với Cố Anh Thư nữa, trực tiếp cầm văn kiện lên, mở ra đọc.

“Sao thế? Câm rồi à? Hay là bị tôi nói trúng rồi?” Cố Anh Thư cười khinh bỉ: “Đừng giả vờ như thể rất tài giỏi, tắm rửa sạch sẽ đến hầu hạ Bắc Minh Quân là được, phó, tổng, giám, đốc!”

Ném lại một câu châm chọc, Cố Anh Thư đắc ý rời đi.

Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức vòng đấu thầu thứ hai của “công trình Ánh”.

Mới sáng sớm, tòa nhà Bắc Minh thị đã bị vây kín không còn kẽ hở.

Các loại súng ống máy quay của giới truyền thông, ào ào chiếu thẳng vào tòa nhà Bắc Minh thị.

Càng thêm chấn động so với vòng một là, người đại diện hình ảnh cho “công trình Ánh” lần này…

Sunny, sẽ xuất hiện lộng lẫy, tạo khí thế long trọng cho “công trình Ánh”.

Từ sau khi trở về từ nước ngoài, đây là lần đầu tiên Tô Ánh Uyển xuất hiện nổi bật trước mặt giới truyền thông trong nước.

Đặc biệt là sau tin Sunny và Bắc Minh Quân kết thúc mối tình 10 năm ùn ùn kéo đến khoảng thời gian trước, càng trở nên sôi sùng sục.

Đến mức Sunny vừa về nước, trong tình trạng còn chưa có bất kỳ một tác phẩm đại diện nào trong nước, đã có thể một đêm thành danh, chấn động cả nước.

Đây là một trường hợp đặc biệt cực kỳ hiếm thấy trong nước.
 
Chương 227


Chương 227

Sunny được người quản lý và vài trợ lý bảo vệ, bước xuống khỏi chiếc xe sang trọng.

Đám phóng viên lập tức nhào tới…

“Sunny, cô ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều! Xin hỏi bài báo nói cô và tổng giám đốc Bắc Minh – Bắc Minh Quân lén lút yêu nhau 10 năm vào khoảng thời gian trước là thật sao?”

“Hai người thật sự chia tay rồi sao? Thật sự là tổng giám đốc Bắc Minh ngoại tình sao?”

“Xin hỏi kẻ thứ ba là ai, Sunny có thể tiết lộ một chút được không?”



Sunny đối mặt với hàng trăm phóng viên, vẻ mặt không chút sợ hãi.

Dường như sinh ra đã là người đẹp trước ống kính, đoan trang mà dịu dàng, xinh đẹp mà khiêm tốn.

Cô ta duy trì nụ cười thục nữ cao quý, hơi đứng lại, cười dịu dàng: “Haha, tôi vừa về nước, mấy ngày nay còn đang thích nghỉ. Còn về những lời đồn trên báo kia, tôi sẽ không trả lời. Mục đích tôi đến đây hôm nay, chính là vì ‘công trình Ánh’, hy vọng mọi người quan tâm đến dự án này nhiều hơn.”

Giọng nói dịu dàng mà ngọt ngào, nói là không trả lời, lại đề cao “công trình Ánh”, trong từng câu chữ đều thể hiên rõ quan hệ không tầm thường với Bắc Minh Quân.

Khiến cho đám phóng viên không thể không suy đoán, nếu thật sự Bắc Minh Quân và Sunny đã chia tay, sao lại để Sunny là người đại diện hình tượng cho “công trình Ánh” chứ?

Hơn nữa, “công trình Ánh”, Tô Ánh Uyển, tên ngốc cũng biết chữ “Ánh” kia là lấy từ đâu.

Trên thực tế, tiệc sinh nhật bí mật trên du thuyền của Sunny lần trước, có rất ít phóng viên biết nội tình trong đó.

Nhưng hôm nay, lần xuất hiện xinh đẹp nổi bật này của Sunny, khiến lời đồn không đánh mà tan!

“Sunny, ý của cô là cô và tổng giám đốc Bắc Minh thật sự đã trải qua mối tình 10 năm sao?”

“Vậy 10 năm trước hai người quen nhau kiểu gì vậy?”

“Yêu nhau 10 năm, có phải ‘công trình Ánh’ là lễ vật kỷ niệm 10 năm bên nhau mà tổng giám đốc Bắc Minh tặng cho cô không?”

“Sunny, hôm nay là ngày đấu giá thứ 2 của ‘công trình Ánh’, xin hỏi cô coi trọng công ty nào?”



Đám phóng viên lại bắt đầu một vòng phỏng vấn mới.

Từ đầu đến cuối, Tô Ánh Uyển đều giữ nụ cười uyển chuyển, đúng như tên gọi, điềm tĩnh tự nhiên như tiểu thư khuê các, khiến người khác chìm đắm như đứng trong làn gió xuân mát rượi.

Cô ta coi như là người phụ nữ vừa có vẻ bề ngoài, trí thông minh, lại vừa có đức hạnh và tu dưỡng hiếm có.

Mọi người không khỏi cảm thán, người phụ nữ như này, khó trách có thể bên cạnh Bắc Minh Quân suốt 10 năm.

Đối mặt với sự hóng chuyện điên cuồng của đám phóng viên, từ đầu đến cuối, Tô Ánh Uyển đều nho nhã lễ độ: “Haha, xin lỗi, những vấn đề riêng tư này tôi sẽ không trả lời. Thế nhưng lĩnh vực xây dựng tôi cũng không hiểu, vì thế về vấn đề liên quan đến ‘công trình Ánh’, tôi cũng không có cách nào trả lời cho các bạn. Tóm lại, rất cảm ơn mọi người đã đến đây ngày hôm nay, cũng chúc mỗi công ty được vào vòng trong đều có được thành tích tốt nhất.”

Vài ba câu nói, cô ta đã dựa vào công lực cao siêu, đẩy đám phóng viên ra chỗ khác.

Dưới sự bảo vệ của người quản lý và trợ lý, khí thế hiên ngang đi vào tòa nhà Bắc Minh thị.

Lần này, Cố Tịch Dao dẫn dắt đội Cố thị, ngồi trên xe của Cố thị, đến tòa nhà Bắc Minh thị đúng giờ.
 
Chương 228


Chương 228

Cách có vài ngày, lại quay về đối mặt với tòa kiến trúc to lớn này, cô lại có cảm giác cảnh còn người mất.

Vừa rồi, cảnh đám phóng viên điên cuồng chặn Sunny lại, cô đều nhìn thấy cả.

Khi thấy Sunny xuất hiện trước mặt mọi người, mặt mày rạng rỡ, tươi cười duyên dáng, Cố Tịch Dao nhớ tới dáng vẻ lê hoa đái vũ (*), cực kỳ đáng thương của Sunny trên du thuyền tối hôm đó..

Thật sự là phải nhìn bằng con mắt khác.

Từ sau khi Sunny cho cô xem video Bắc Minh Quân say ngủ đêm đó, đến hôm nay, Sunny cao điệu đại diện cho “công trình Ánh”.

Tất cả những điều này chẳng qua là để thể hiện rõ, Bắc Minh Quân và Tô Ánh Nguyệt, đã làm lành với nhau.

Đột nhiên ý thức được điều này, mũi Cố Tịch Dao bỗng cay cay.

Khó trách, mấy ngày nay Bắc Minh Quân giống như đã biến mất.

Chắc là anh đi ôn lại tình xưa với Sunny rồi…

“Phó tổng giám đốc, không còn sớm nữa, chúng ta nên vào rồi.” Tôn Quân Hạo là cố vấn quan trọng nhất, từ đầu đến cuối luôn ở bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao tỉnh táo lại, gật đầu.

May là lần này không có Cố Anh Thư đến làm loạn.

Cô hít sâu một hơi, bỗng phát hiện, bước vào tòa nhà Bắc Minh thị này lần nữa, tâm tình lại khác rất nhiều so với trước kia.

Rốt cuộc là do thân phận của cô cũng đã khác, hay là vì quan hệ của cô và Bắc Minh Quân đã khác chứ?

Cô không muốn suy nghĩ thêm nữa…

Vì Tô Ánh Uyển cao điệu đại diện, khiến cho đợt đấu giá lần này trở nên cực kỳ được chú ý.

Vốn sau vòng 1 chỉ có 10 công ty được vào vòng trong, vì trước kia Cố thị bị loại, sau lại được vào vòng trong như một kỳ tích, vì thế số lượng các công ty lọt vào vòng 2, trở thành 11 công ty.

Quy tắc vòng thi lần này, khác với lần trước.

So với sự chuẩn vị trước của các công ty lần trước, lần này, sẽ tiến hành hai vòng thi đấu.

Rất rõ ràng, hành động này của Bắc Minh Quân là để phòng tránh có người gian lận lần nữa.

Lần thi đấu này, được tổ chức tại phòng họp lớn ở tầng 13 của Bắc Minh thị.

11 công ty, đều đã được sắp xếp chỗ ngồi.

Giống như các tú tài vào cung thị thời cổ đại, đại biểu các công ty nhao nhao xoa tay khởi động, chỉ để có thể giành được sự coi trọng của Bắc Minh Quân trong vòng này, trổ hết tài năng.

Trận thi đấu đầu tiên của vòng 2 bắt đầu…

Các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị, bước vào nơi thi đấu.

Lãnh đạo các bộ phận đều tự mình đến hiện trường, chỉ thiếu Bắc Minh Quân của Bắc Minh thị là chưa thấy bóng dáng.

Cố Tịch Dao vô thức trầm mặt lại.

Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, giám khảo nghiêm khắc, cô bỗng cảm thấy Cố thị mà muốn thắng, sợ là không dễ như trong tưởng tượng…

Thật ra, bị loại quang minh chính đại cũng tốt, thứ nhất, cô vui mừng vì được nhàn hạ, thứ hai, cô và Bắc Minh Quân cũng xóa sạch quan hệ từ dây.

“Phó tổng giám đốc, đề của vòng này đã ra rồi.” Tôn Quân Hạo nhỏ giọng nói với cô: “Đề là bản vẽ.”

Cố Tịch Dao nhướn mày: “Ừ, ông nhìn mà làm…”

“ Vậy tôi vẽ đây.” Tay của Tôn Quân Hạo, bắt đầu vẽ trên máy tính.
 
Chương 229


Chương 229

Cô nhìn Tôn Quân Hạo chăm chú sáng tạo bản vẽ, đối với người không có chút hiểu biết nào về kiến trúc như cô, càng nhìn càng mơ hồ…

Có lẽ là vì gần đây đêm ngủ không ngon, cô chỉ ngồi tay chống cằm, cứ ngủ gật gù như thế…

Cùng lúc đó, tầng cao nhất của Bắc Minh thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Người đàn ông đẹp trai mà lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc to rộng, đôi mắt như chim ưng nhìm chằm chằm vào mọi động thái trên màn hình máy tính.

Tình hình ở nơi thi đấu tầng 13, hiển thị trên màn hình máy tính của anh thông qua vô số máy quay giám sát.

Ngón tay thon dài cầm lấy chuột, ấn vào khung màn hình riêng của đội Cố thị.

Vì thế, dáng vẻ tay chống cằm, nhắm mắt nhàn nhã ngủ gật của Cố Tịch Dao hiện ra trước mắt anh…

Đôi mắt sắc lạnh của anh vô thức trở nên dịu dàng hơn.

Mấy ngày không gặp, hình như người phụ nữ này gầy hơn rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, cũng có chút nhợt nhạt.

Nhớ tới dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt trước kia, môi anh bất giác nở nụ cười.

Cô nhắm mắt, ngủ cực say giấc dưới máy quay.

Mày hơi nhíu lại, rõ ràng trong lòng cô nhóc này rất ghét xây dựng, nhưng lại bị ép không thể không đối mặt với nó.

Dường như sợ bị người khác phát hiện, thỉnh thoảng cô còn cố mở mắt ra, sau đó, bờ mi dài cong vút lại từ từ hạ xuống…

Đề thi đầu tiên là bản vẽ, mới qua được một nửa thời gian.

Cố Tịch Dao ngủ gật, suýt chút nữa đập đầu lên bàn.

“… Cô không sao chứ?” Tôn Quân Hạo liếc nhìn.

“Ừ…” Cô dụi mắt buồn ngủ, cố gắng vờ bình tĩnh: “Không sao…”

Che miệng, lén lút ngáp một cái, liếc nhìn máy tính của Tôn Quân Hạo: “Vẽ xong chưa?”

“Chưa, chắc là còn cầm một lúc nữa.”

“Ừ…” Cô mím môi, nhìn qua các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị đang ngồi ngay ngắn ở phía trên nơi thi đấu.

Kiên nhẫn một chút, sau đó vẫy tay với trưởng phòng kiến trúc – Vương Khải Nhân.

Trước kia khi còn là thư ký ở Bắc Minh thị, trong hội nghị cấp cao, Vương Khải Nhân và cô từng gặp nhau vài lần.

Vừa thấy Cố Tịch Dao vẫy tay, Vương Khải Nhân vội vàng lễ phép đi tới.

“Cô Cố, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao từng là thư ký bên cạnh tổng giám đốc Bắc Minh, đương nhiên Vương Khải Nhân không dám đắc tội.

Tôn Quân Hạo liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Sao thế?”

Cô sững sờ, lúng túng cười với Vương Khải Nhân, ấp a ấp úng: “Cái đó, tôi muốn đi vệ sinh…”

Sau khi ngủ dậy thì muốn đi vệ sinh, cô Cố này thật sự là kẻ lười tiêu chuẩn.

Cố Tịch Dao ngại ngùng cảm ơn Vương Khải Nhân, vội vàng vào nhà vệ sinh.

Trên thực tế, khi ngủ gật vừa rồi, bụng dưới của cô đã hơi đau âm ỉ.

Vào nhà vệ sinh, rửa mặt, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
 
Chương 230


Chương 230

Bụng dưới ngày càng đau rõ ràng hơn.

Cô đang chuẩn bị vào phòng vệ sinh ở bên cạnh, cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra…

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sao thế, lần này lại định giở trò gì?”

Cô bỗng quay đầu lại.

Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân đập vào mắt.

Tay bỗng run lên.

Cô vô thức trợn mắt coi thường, nhíu mày: “Đây là nhà vệ sinh nữ…”

Được rồi, từ lần trước bị ép mút cái đó trong nhà vệ sinh sau, cô liền coi lên này là tên háo sắc trong nhà vệ sinh.

Vì thế sự xuất hiện của anh, mặc dù cô không ngờ được, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Bắc Minh Quân hừ lạnh. Tiện tay khóa cửa lại.

Đi dần về phía cô: “Trả lời tôi.”

Mặt cô trắng bệch, bụng dưới đau âm ỉ, lại vì sự căng thẳng đột ngột này mà trở nên rõ ràng hơn.

Tên này không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, cô liền nhớ tới cuộc gọi video của Sunny đêm đó.

“Trả lời anh cái gì? Trả lời anh là tôi lại giở trò gì sao?” Cô cắn chặt răng, nói rồi hơi ngừng lại: “Lần thi đấu này, không phải anh đã quy định ra đề tại hiện trường, phát huy tại hiện trường sao, tôi còn có năng lực gì để giở trò chứ?”

Mắt anh lạnh đi, đi tới trước mặt cô, cười một tiếng: “Đúng vậy, cô không có năng lực. Nhưng cô có năng lực khiến người đàn ông khác làm việc cho cô! Thế nào, mấy ngày không gặp, đã không chịu được cô đơn rồi sao?”

Cô bị anh từng bước ép sát, tay không khỏi vuốt lấy bụng dưới ẩn ẩn đau, trán toát mồ hôi.

Trừng mắt nhìn anh, lửa giận đã nhịn mấy ngày nay, bùng cháy lên: “Cái gì mà người đàn ông khác? Bắc Minh Quân, căn bản là anh cố tình gây sự?”

“Tôi cố tình gây sự?” Mắt anh bỗng tối đi, bàn tay kéo lấy thân người thon gầy của cô, ôm cô ngồi lên bồn rửa tay.

Cố Tịch Dao sững sờ! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhấc chân muốn đá anh, nhưng lại bị anh linh hoạt nhanh nhẹn tránh đi, ngược lại còn bị anh giữ chặt lấy.

“Mắt qua mày lại với Tôn Quân Hạo, bảo anh ta ngoan ngoãn vẽ cho cô, cô tưởng rằng có thể qua được sao?”

Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo một chút bực dọc lạ kỳ.

Cô cực kỳ tức giận, gầm lên: “Khốn nạn! Mắt qua mày lại cái gì chứ? ĐM anh dựa vào cái gì mà nói tôi không chịu được cô đơn? Rõ ràng người nằm trong lòng Sunny là anh!”

“…” Anh ngây người.

Mùi hương trên cơ thể cô cùng với lửa giận của cô cùng xộc vào mũi anh.

Trái tim anh lay động.

Mới xa có mấy ngày, vậy mà anh phát hiện, lúc này anh nhớ mùi của người phụ nữ này đến nhường nào…

Ngón tay liền vén váy cô lên…

“Ai nằm trong lòng Sunny chứ?” Giọng nói của anh bỗng trở nên trầm khàn.

Dục vọng trong giọng nói cực kỳ rõ ràng!

Cô hơi hoảng hồn, mắt hơi híp lại, bụng dưới căng cứng khiến trán cô ngày càng đổ nhiều mồ hôi.
 
Chương 231


Chương 231

Cắn chặt răng nói: “Hừ! Không phải hôm nay Sunny cũng đến sao? Bắc Minh Quân, nếu anh trung thành với cô ta, đừng chạm vào tôi! Anh như này chỉ khiến tôi thấy buồn nôn!”

Mặt mày anh tối sầm, trầm mặc một lúc.

Sau đó, môi hơi nhếch lên cười.

Trái tim Cố Tịch Dao run rẩy.

Tên này lại cười rồi…

Từ sau khi hiểu được sự cảm tính ẩn sau vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh, mỗi lần cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, liền không nhịn được mà nổi da gà, cả người phát lạnh…

“Mới mấy ngày không gặp, cô đang ghen sao?” Anh thấp giọng cười, giọng nói mang theo sự thoải mái mà đến chính anh cũng không nhận ra: “Không phải tôi đã nói từ sớm rồi sao, tôi và Sunny đã không có gì nữa.”

Nụ cười nhạt của anh, lướt qua tai cô, hơi buồn buồn.

Một câu ghen, khiến cả đầu cô trống rỗng!

Mặt bỗng nóng lên.

“Tôi ghen?” Cô hơi lắp bắp: “Tôi ghen gì chứ? Muốn ghen cũng là Sunny nhà anh ghen!”

“Haha… Đừng chối nữa…” Anh khẽ cười, muốn hôn cô.

Nhưng lại bị cô vội vàng trốn đi: “Tối đó tôi thấy rõ ràng anh trần truồng nằm ngủ trên giường của Sunny, có mà anh chối ý!”

Anh bỗng ngừng lại.

Nhíu mày không hiểu, vô thức ôm chặt eo cô hơn, kéo vào lòng mình, mày nhíu chặt: “Sao cô lại biết?”

Lòng cô nghẹn lại!

“Quả nhiên…” Bị cô vạch trần lời nói dối rồi! Cô bỗng cực kỳ tức giận: “Cái đồ thối nát nhà anh! Buông bàn tay bẩn thỉu của anh ra… Anh bị khiết phích, bà đây cũng cực kỳ sạch sẽ về khoản đó!”

Bụng dưới ngày càng đau đớn, lúc này cuối cùng Cố Tịch Dao cũng hiểu đau đớn cả về thể xác và tinh thần là gì!

Nghĩ như thế, cô càng phản kháng mạnh mẽ hơn…

“Tối đó…” Bắc Minh Quân trầm giọng nói, vội vàng đỡ lấy móng vuốt của cô: “Đáng chết! Cái đồ mèo hoang nhà cô! Nghe tôi nói xong đã! Tối đó tôi và Sunny không có gì!”

“Không có gì? Không có gì còn lõa lồ mà nằm trên giường nhà người ta? Bắc Minh Quân, đừng nói với tôi là anh và cô ta chỉ nói chuyện mà thôi, tôi mới không thèm tin!”

Cô vùng vẫy ngày càng mạnh hơn.

Anh lại càng nhíu mày chặt hơn, túm chặt lấy cô, thở dốc: “… Sunny nói với cô chuyện này sao?”

“Muốn người khác không biết thì đừng có làm!” Cô phun ra một câu.

Anh lạnh giọng nói: “Nghe đây, Cố Tịch Dao! Tôi chỉ nói một lần, tối đó Sunny không thoải mái, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả! Tin hay không tùy cô!”

“…” Cô ngơ ngác, không ngờ anh lại giải thích với cô.

Trong lòng bỗng dịu lại.

“Còn cô ý, tôi từng nói, khi đang đi theo tôi, cô không được phép có người đàn ông khác, bằng không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!” Giọng nói từ tính êm dịu của anh, lại lạnh đến buốt xương.

Khiến cô cả người lạnh buốt.
 
Chương 232


Chương 232

Anh vừa thở nhè nhẹ, vừa lướt trên làn da non mềm của cô…

Cố Tịch Dao cảm nhận được dục vọng của người đàn ông này, trong lòng trở nên hoảng loạn, vô thức kháng cự.

Cô khép chân theo phản xạ.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Bụng dưới đau âm ỷ, khiến cô ngày càng không có sức, trên trán đầy mồ hôi.

“Dừng tay… Bắc Minh Quân, anh dừng lại… đau…”

Anh nhấc mông cô lên, thân thể cường tráng cứ thế mà tiến vào.

“Tôi dừng tay rồi…” Anh cười gian ác.

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Sau một trận.

Bỗng anh cảm thấy một dòng nhiệt ấm, từ từ tràn ra…

Cúi mắt nhìn.

Máu đỏ tươi dính trên người anh.

“Đáng chết!” Anh mắng một câu.

Anh vội vàng rút ra khỏi thân thể yếu ớt của cô.

Lúc này cô đã mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch, thở yếu ớt.

Máu tươi kia, từ từ chảy ra.

“Sao lại đến kỳ vào lúc này chứ?” Anh nhíu mày, mặc lại quần áo cho hai người, đôi mắt đen ngưng trọng nhìn cô, nhịn xuống ngọn lửa chưa được phát tiết hết kia, thấp giọng than thở: “Đúng là đặt tên không sai, Tịch Dao, chỉ nghe tên đã muốn còn cô vui vẻ một lúc…”

Dường như trong lời nói còn chê cô đến ngày, làm anh mất hứng!

“… Bắc Minh Thiên… Tên cặn bã nhà anh…” Giọng nói yếu ớt của cô, ngay cả tiếng mắng người, cũng mắng không có chút uy thế nào.

Anh không tức giận mà lại cười: “Thường bị cô mắng như này, dường như tôi không khốn nạn, không cặn bã, không phẩm hạnh, thì thật có lỗi với cô.”

Nói rồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh…

“Đừng…” Cô sợ đến rúc đầu vào trong lòng anh, sợ bị người khác bắt gặp…

Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân ôm lấy, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Đi thẳng tới phòng ngủ trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Anh trực tiếp ấn đường dây nội bộ, chỉ nói một câu ngắn gọn với Linda: “Đi mua ít đồ dùng mang theo bên mình và quần áo của phụ nữ đến đây, Thuận tiện, mua một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.”

Sau đó, quyết đoán ngắt máy.

Rồi ôm Cố Tịch Dao vào phòng ngủ.

“Buông tôi xuống!” Mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

Sự đau đớn vùng bụng dưới khiến giọng nói của cô không khỏi hơi run rẩy.

Bắc Minh Quân lại không để ý đến cô, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường to lớn.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn máu tươi thấm ra váy của cô, nhíu mày, khẽ quát: “Cô cũng biết chọn thời gian địa điểm đấy! Ngày nào không chọn, lại cứ phải là hôm nay!”

Giọng điệu oán trách của anh, dường như có chút bất mãn vì không thỏa mãn dục vọng, lại giống như đang châm chọc cô.
 
Chương 233


Chương 233

Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc đấu thầu vòng hai.

Lời này lại nhắc nhở cô!

“Tôi còn muốn tham gia thi đấu…” Người cô vừa nằm xuống, lại thấy bò dậy.

Nhưng lại bị cánh tay Bắc Minh Quân cản lại!

Thường ngày anh hiếm khi lộ ra chút cảm xúc nào, lúc này trong đôi mắt sâu thẳm lại rất không vui.

“Cô ra ngoài thế này, là muốn ai mất mặt?” Anh không khỏi cất cao giọng, dường như nói người cô làm mất mặt chính là anh.

Không chống lại được sự ngang ngược của anh, vùng vẫy vài lần, cô đã sớm đau đến mức không còn sức nữa.

“Nằm yên đó cho tôi!” Anh trầm mặt xuống, ném lại một câu trách mắng, nhưng lại mang theo chút cưng chiều khó lòng thấy được.

Khoảnh khắc này khiến trái tim Cố Tịch Dao ấm áp…

Nhìn bóng người cao lớn của anh đi vào nhà vệ sinh…

Không phải cô không để ý thấy, vừa rồi quần anh cũng đã dính máu của cô.

Người luôn ưa sạch sẽ như anh, lần này… vậy mà lại không cáu giận vì cô.

Trái tim dường như bị thứ gì đó đả kích, đập loạn nhịp.

Cô cắn môi, không có sức nghĩ mấy thứ đó…

Đau đớn và mệt mỏi từng trận ập tới, cô mờ màng ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên.

Cố Tịch Dao ngủ mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy có người đi vào…

Cô ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, đó chính là mùi nước hoa khiến người khác mát lòng mát dạ.

Chờ khi cô mở mắt ra, trong phòng trống vắng không một bóng người.

Bắc Minh Quân cũng không biết đã đi đâu.

Là ảo giác sao?

Cô mở mắt, trực tiếp nhìn thấy băng vệ sinh và quần áo nữ trên đầu giường, còn có một hộp thuốc giảm đau bụng kinh, lúc này mới trở nên tỉnh táo!

“Gay go… Tôn Quân Hạo còn đang đợi dưới tầng!”

Cô không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy quần áo và băng vệ sinh, xông vào nhà tắm…

Đến khi Cố Tịch Dao quay trở lại nơi tổ chức cuộc thi…

“Bài thi thứ nhất đã kết thúc rồi.” Tô Quân Hạo nói với cô: “Phó tổng giám đốc bài thi thứ hai sắp bắt đầu rồi… Cô thay quần áo rồi?”

“Ồ…” Cố Tịch Dao hơi thở phào nhẹ nhõm, may là không làm lỡ chuyện quan trọng.

Cô cúi đầu nhìn bộ vest hồng trên người, qua loa một câu: “Ừ, quần áo vừa nãy không cẩn thận làm bẩn rồi…”

Trên thực tế, trước khi thay bộ vest màu hồng này, cô cũng đấu tranh một lúc.

Cái bệnh của tên Bắc Minh Thiên này quả nhiên nặng hơn rồi!

Hồng phấn như này, coi cô vẫn là một cô bé 6 tuổi sao?

“Phó tổng giám đốc, có phải cô căng thẳng quá không? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế chứ?” Tôn Quân Hạo hỏi.
 
Chương 234


Chương 234

“Thật ra… Vẫn tốt…” Cố Tịch Dao hơi gật đầu.

Sau khi nghỉ một lát, bụng dưới không còn quá đau nữa.

“Vậy thì tốt. Bài thi thứ hai phải xem biểu hiện của phó tổng giám đốc rồi!”

Cô gật đầu, đầu óc bỗng trở nên nghiêm túc…

Bài thi thứ hai của vòng hai, bắt đầu.

So với đề thi vẽ bản vẽ của bài thi thứ nhất, bài thi thứ hai là diễn thuyết.

Cố Tịch Dao nắm chặt tài liệu trong tay, nghe hết một lượt 10 người diễn thuyết chuyên nghiệp của các công ty phía trước, diễn thuyết cực kỳ đặc sắc.

Trán cô không khỏi bắt đầu toát mồ hôi.

Cho dù là bản thảo trong tay, cũng là do Tôn Quân Hạo viết cho cô từ trước, hơn nữa cô đã học thuộc nhiều lần.

Nhưng loại người mới không biết gì như cô, sao có thể so với những người chuyên nghiệp kia chứ?

Thế nhưng, quy định mà Bắc Minh Quân lập ra, bài thi thứ hai nhất định phải do người dẫn đội giảng giải.

Mặt Cố Tịch Dao bắt đầu nhợt ra.

Có lẽ là vì quá căng thẳng, bụng dưới lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Phó tổng giám đốc…” Giọng nói của Tôn Quân Hạo truyền tới: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Tay cô run lên.

Gật đầu.

Khẽ xoa bụng, dường như cảm thấy thân dưới có một dòng nhiệt nóng chảy ra.

Đến lượt Cố thị rồi… Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô hít lâu một hơi, nhấc bước thanh nhã, đi lên sân khấu.

Sắc mặt nhợt nhạt, được váy làm nổi bật, lại cực kỳ động lòng người…

“Chào mọi người!” Cô lễ phép khiêm tốn cúi người chào các đội tham gia khác ở hiện trường: “Tôi đại diễn cho công ty Cố thị, hiện giờ bắt đầu thuyết trình một vài khái niệm về phương án ‘công trình Ánh’ của Cố thị…”

Cố Tịch Dao bắt đầu đọc thuộc như máy móc các báo cáo lý luận dài dằng dặc…

Nhưng lại không ngờ, ở hiện trường bỗng xuất hiện một nam một nữ, phá vỡ sự im lặng!

Mọi người chỉ thấy Tô Ánh Uyển và Bắc Minh Quân, từ từ đi vào hội trường…

Nhất thời, cả hội trường trở nên rộn ràng.

“Về dự án này, Cố thị sẽ chú trọng làm nổi bật…” Cố Tịch Dao nói được một nửa, mắt bỗng ngờ ngệch, giọng nói cũng ngừng lại.

Mắt cô hướng về hai người kia…

Bắc Minh Quân mặc trên người bộ vest cao quý từ tay nhà thiết kế nổi tiếng , khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, biểu cảm âm trầm lạnh lùng, hơi thở mạnh mẽ, vừa xuất hiện, tuyệt đối còn lóa mắt hơn bất kỳ ngôi sao nào.

Chớp mắt liền thu hút ánh nhìn của các tuyển thủ tham gia đấu thầu.

Còn ngôi sao lớn Sunny bên cạnh anh, lễ phục hoa lệ, miệng cười tươi như làn gió xuân, xinh đẹp động lòng người.

Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy trái tim co rút.

Cái tên Bắc Minh Quân này, bộ vest trắng không tì vết, sớm đã không còn là bộ lúc nãy ở nhà vệ sinh nữa.
 
Chương 235


Chương 235

Mà lần này, cô phát hiện bước chân của anh, bước đi càng thuận lợi hơn so với ngày trước.

Xem ra vết thương ở chân của anh cũng đã đỡ hơn nhiều.

“Tổng giám đốc Bắc Minh và cô Tô đến thị sát nha.” Có người hét lên.

Cố Tịch Dao đứng giữa sân khấu, tiếp tục cũng không được, không tiếp tục cũng không xong.

Cô trơ mắt nhìn Sunny khoác tay Bắc Minh Quân ngồi vào vị trí khách mời.

Trưởng phòng kiến trúc của Bắc Minh thị – Vương Khải Nhân vội vàng đưa micro tới bên miệng Bắc Minh Quân: “Tổng giám đốc Bắc Minh, bài thi thứ hai giờ chỉ còn lại một mình công ty Cố thị thôi.”

Bắc Minh Quân lạnh lùng nhướn mày, vẫn mặt liệt như thường.

Nhận lấy micro Vương Khải Nhân đưa cho, đôi mắt hẹp dài lại nhìn chằm chằm bóng người đang run rẩy trên sân khấu kia.

“Phó tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi vì đã làm đứt đoạn phần thuyết trình của cô.” Câu xin lỗi này của anh, Cố Tịch Dao lại không nghe ra ý xin lỗi: “Xin hỏi phó tổng giám đốc Cố, về tính mâu thuẫn trong không gian kiến trúc, cô thấy thế nào?”

Anh bỗng vứt cho cô một vấn đề dễ thấy nhất trong kiến trúc.

Nhất thời, tất cả các tuyển thủ tham gia đấu giá ở hiện trường đều ngạc nhiên.

Đương nhiên, người ngạc nhiên, còn có bản thân Cố Tịch Dao!

Tay cô khẽ xoa cái bụng bắt đầu quặn đau của mình, ĐM, rõ ràng biết cô chả biết cái mẹ gì về kiến trúc, tên này còn khiến cô mất mặt trước mặt bao nhiêu người thế này!

Cắn chặt răng, cô cố hết sức duy trì nụ cười mỉm thanh nhã, nói đúng mực…

“Tổng giám đốc Bắc Minh, vì tôi vừa vào Cố thị chưa lâu, vấn đề này tôi để cố vấn của tôi trả lời anh…” Nói rồi, cô liếc nhìn Tôn Quân Hạo.

Nhưng không ngờ rằng, lại khiến Bắc Minh Quân cười chế giễu: “Đến vấn đề cơ bản như này cũng không thể trả lời, phó tổng giám đốc Cố làm sao có thể khiến tôi tin tưởng Cố thị có năng lực tiếp nhận ‘công trình Ánh’ chứ?”

Lời châm chọc của anh, lập tức dẫn đến một tràng cười ầm ĩ! Ai cũng không ngờ được, phó tổng giám đốc của Cố thị, vậy mà đến vấn đề đơn giản thế này cũng không biết!

Sắc mặt Cố Tịch Dao lại càng thêm nhợt nhạt!

Tay cô tức nắm chặt thành quyền, món tay cắm vào lòng bàn tay mà cũng không biết.

Vì đau đớn, vì căng thẳng, hoặc có lẽ là vì sự nhục nhã mà anh ban tặng, trán cô càng đổ nhiều mồ hôi hơn…

Cô cắn môi, thấy Tô Ánh Uyển che miệng, cười châm chọc.

Cái đôi nam nữ, chó má!

Cố Tịch Dao lập tức bừng bừng lửa giận!

Hay cho lời anh thề thốt vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, không có gì với Sunny!

Tôn Quân Hạo thấy vậy, lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, về tính mâu thuẫn trong không gian…”

“Tôi có hỏi ông sao?” Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc một cái, lạnh lùng nói một câu, trực tiếp chặn họng Tôn Quân Hạo: “Hay là nói, cố vấn và tổng giám đốc của Cố thị, đã thận mật đến mức tuy hai mà một?”

Lời của Bắc Minh Quân vừa dứt, cả hội trường liền rộn ràng.

Cố Tịch Dao càng nghe càng tức giận.
 
Chương 236


Chương 236

Cô đứng thẳng lưng, nhịn xuống sự đau đớn ở bụng dưới, lấy hết dũng khi, nói…

“Tổng giám đốc Bắc Minh! Về tính mâu thuẫn trong không gian, có lẽ tôi không có cách nào trả lời cho anh một đáp án mang tính học thuật. Mọi người đều biết, ‘công trình Ánh’ là dự án trọng điểm trong lĩnh vực xây dựng quốc tế của Bắc Minh thị trong năm nay. Lại thêm việc ‘công trình Ánh’ do ngôi sao gốc Hoa nổi tiếng Sunny làm người đại diện hình ảnh. Với tình cảm sâu sắc suốt 10 năm của tổng giám đốc Bắc Minh và cô Sunny, tôi cho rằng có lẽ ‘công trình Ánh’ sẽ phá vỡ giới hạn về thời gian, kết cấu về không gian, thể hiện ra một khái niệm bên nhau đến già, đồng thời cũng tượng trưng tổng giám đốc Bắc Minh và cô Sunny như chim liền cánh, chứ không phải … vui đùa chốc lát!”

Vui đùa chốc lát!

Cô nhớ tới lời anh nói trong nhà vệ sinh vừa rồi.

Mỗi lần nghe thấy tên cô, đều muốn vui đùa một lát.

Anh có biết, đó mãi mãi chỉ là một lát mà thôi.

Sau khi làm tình, thì không là gì nữa…

Còn cô, chẳng qua chỉ là cách nói ẩn dụ để cảnh cáo anh, so với tính mâu thuẫn trong không gian kiến trúc, bản thân Bắc Minh Quân anh càng thêm mâu thuẫn!

Lời Cố Tịch Dao vừa dứt.

Cả hội trường đều lặng ngắt như tờ!

Mọi người đều ngớ ra, ai mà ngờ được, Cố Tịch Dao lại dám tránh nhẹ tìm nặng, trả lời bùng nổ thế này!

Nhiều năm nay, Bắc Minh Quân luôn không có tin đồn tình cảm, hóng hớt cũng không dám hóng đến chuyện của anh.

Nếu thật sự Sunny và Bắc Minh Quân như chim liền cánh, vậy vì sao 10 năm nay, Bắc Minh Quân vẫn chưa cưới cô ta?

Vấn đề này, chỉ cần là đàn ông, đều có thể hiểu được.

Vậy mà, người phụ nữ Cố Tịch Dao này. Không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cô.

Bốp bốp bốp!

Bỗng nhiên, ba tiếng vỗ tay vang lên.

Chỉ thấy Tô Ánh Uyển kích động, đứng dậy, vỗ tay cho Cố Tịch Dao trước tiên!

Trong thời gian ngắn, lôi kéo tất cả mọi người.

Trong tiếng vỗ tay ầm ầm như thế, Cố Tịch Dao thấy khuôn mặt Bắc Minh Quân tối đến mức không thể tối hơn.

Mím chặt môi, dường như đang thể hiện anh đang rất không vui!

Cho dù là đối mặt với người phụ nữ như Sunny, Cố Tịch Dao cũng đau nhói, nhưng cô vẫn mỉm cười cao ngạo, Bắc Minh Thiên bất nhân với cô, cô liền bất nghĩa với anh! Giúp tin đồn của anh và Sunny triệt để thành sự thật!

Tô Ánh Uyển là người đầu tiên vỗ tay cho Cố Tịch Dao.

Dụng ý rất dễ thấy được.

Vì Cố Tịch Dao đã giúp cô ta một phần sức!

Vì thế, bài thi thứ hai của vòng hai đã kết thúc mơ hồ như thế.

Thậm chí đến phần báo cáo khái niệm dài dằng dặc kia, Cố Tịch Dao cũng không cần đọc nữa.

Nhẹ nhàng dùng một khái niệm chó má “chim liền cánh”, rất được lòng Tô Ánh Uyển, liền mơ hồ qua cửa.
 
Chương 237


Chương 237

Tất cả đều chỉ chờ vòng cuối cùng.

Dù sao sau vòng đấu thầu thứ hai, chỉ có hai công ty lọt vào vòng đấu thầu cuối cùng.

Hươu chết về tay ai cũng chưa biết, thế nhưng Cố Tịch Dao có thể khẳng định là, trừ khi là đi cửa sau, bằng không Cố thị chết chắc rồi.

Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Bắc Minh Quân, nhìn cô chằm chằm.

Dường như Cố Tịch Dao có thể cảm nhận được trong không khí đang bốc lửa.

Thế nhưng, sắc mặt cô quả thật trắng bệch đến đáng sợ.

Căn bản không có thời gian để ý đến cảm xúc của anh.

Vừa kết thúc, Tôn Quân Hạo liền lập tức đi tới: “Cô không sao chứ?”

Cô cười yếu ớt, ôm lấy vùng bụng dưới đau đớn, cắn chặt răng: “Không sao…”

Thân dưới không ngừng chảy máu tươi, khiến bờ môi cô dần không còn sắc máu.

Kỳ kinh này, thật sự là cực kỳ đau đớn!

Vì ở hội trường đông người, ngoài cách dùng ánh mắt mà xử lý người phụ nữ mặc bộ đồ màu hồng kia, ngoài ra Bắc Minh Quân không thể làm gì khác.

Chỉ có thể kéo Tô Ánh Uyển, hai người rời khỏi…

Khi đi ngang qua Cố Tịch Dao, mặt anh trầm xuống theo thói quen, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Tôn Quân Hạo, ngừng một chút: “Tôi đã xem qua bản vẽ của ông.”

Ý của anh, là bản vẽ trong bài thi đầu tiên của Tôn Quân Hạo, vì ông ta vẽ trên máy tính, nên Bắc Minh Quân có thể kịp thời mở xem.

Người Tôn Quân Hạo cứng lại theo phản xạ: “Vẫn mong tổng giám đốc Bắc Minh chỉ bảo nhiều hơn.”

Ai ngờ, Bắc Minh Quân lại không nhỏ mọn, cười chế giễu: “Cho rằng lấy tác phẩm của người khác là có thể qua cửa sao? Cố thị thật sự là nhiều nhân tài nha!” Anh trào phúng, dùng thủ đoạn không ra gì tham gia thi đấu, Cố thị cũng không phải lần một lần hai. Ánh mắt của anh cũng thờ ơ lướt qua Cố Tịch Dao mồ hôi đầy mặt: “Cô nói xem có phải không, Dao?”

Cố tình nhấn mạnh chữ “Dao”. Dường như đối với trò đùa về lý luận “vui đùa chốc lát” vừa rồi.

Cố Tịch Dao ngạc nhiên.

Quay ra nhìn Tôn Quân Hạo, tác phẩm của người khác? Không đúng, rõ ràng cô thấy ông ta tự mình vẽ…

Tô Quân Hạo không tức giận mà lại cười, dường như đã sớm ngờ tới: “Haha, có lẽ tổng giám đốc Bắc Minh hiểu lầm rồi. Tham gia cuộc thi quan trọng thế này, tôi đây nào dám gian lận chứ? Hơn nữa, bản vẽ tự tôi vẽ tại đây, sao có thể làm giả chứ?”

“Ồ?” Bắc Minh Quân nhướn mày: “Nói như vậy, là có cao nhân chỉ bảo ở phía sau?”

“Ha, tôi không hiểu tổng giám đốc Bắc Minh nói cái gì. Nếu thật sự có cao nhân chỉ bảo, vậy nhất định cũng là phó tổng giám đốc Cố. Mặc dù cô ấy hiểu biết rất ít về kiến trúc, nhưng cô ấy thường xuyên có thể mang đến cho tôi đây cảm hứng sáng tạo…”

“Hừ…” Bắc Minh Quân hừ lạnh, không nói gì nữa.

Kéo tay Tô Ánh Uyển, sải bước rời đi…

Mùi hương trên người Tô Ánh Uyển bay vào khoang mũi Cố Tịch Dao, cả người cô chấn động.

Mùi hương này, dường như giống hệt với mùi hương kia ở trong phòng nghỉ của Bắc Minh Quân!

Thì ra là lúc cô ngủ vừa rồi, thật sự có người tới!

Người này… chính là Tô Ánh Uyển!
 
Chương 238


Chương 238

Cố Tịch Dao đau đầu đỡ trán, hai nỗi đau cùng ập tới, khiến cô căn bản không có cách nào suy nghĩ nhiều vấn đề như thế.

Điều thắc mắc duy nhất là…

“Cố vấn Tôn, vì sao Bắc Minh Quân lại nói bản vẽ của ông là tác phẩm của người khác?”

Tôn Quân Hạo nhìn Cố Tịch Dao, lại nhìn Bắc Minh Quân ở xa xa: “Phó tổng giám đốc, không phải tôi đã từng nói với cô sao? Có người sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện! Vì thế, có phải là tác phẩm của người khác hay không, có gì quan trọng chứ?”

Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng!

Mồ hồ trên trán đã khiến cô không có tâm tư nào nghĩ sâu về câu nói của Tôn Quân Hạo, hơn nữa cô sợ một khi chọc thủng lớp giấy ngăn cách này, người phía sau mà Tôn Quân Hạo nói kia, thật sự là… Khởi Hiên. Cô nghĩ cũng không dám nghĩ!

“Ừ… Tôi không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông giúp tôi xin nghỉ phép với công ty, tôi không về Cố thị nữa.”

Tôn Quân Hạo nhíu mày, quan tâm hỏi: “Phó tổng giám đốc, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện khám không?”

“Ôi… Không, không cần đâu.”

Sao cô lại không biết xấu hổ mà nói chỉ là đau bụng kinh chứ? Hơn nữa trước khi đến kỳ kinh, vừa khéo còn bị tên thối nát Bắc Minh Quân kia nhục nhã! Khiến bây giờ, bụng dưới của cô vẫn rất căng trướng.

Xách túi, tạm biệt với đội Cố thị, Cố Tịch Dao vội vàng ra khỏi Bắc Minh thị…

Chỉ là, cô không hề phát hiện, phía sau cô, ẩn giấu một đôi mắt oán hận…

Trường mầm non Tinh Tinh.

Hôm nay, bầu trời trong sáng.

Trình Trình đeo cặp sách, vừa ra khỏi trường học, đi qua một con hẻm nhỏ, thấy xa xa nơi cuối con hẻm có một bóng người nhỏ lén lén lút lút.

Bóng người nhỏ bé kia, khuôn mặt trắng nõn to bằng bàn tay, đeo gọng kính râm.

Tóc đen dày mềm, làm một kiểu tóc thịnh hành nhất…

Tóc uốn xoăn!

Tóc xõa tung, đưa tay vuốt tóc liền có thể tóm được một sợi tóc đã tạo hình, giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, cực kỳ có cá tính.

Pháo hoa thì đẹp, nhất là khoảnh khắc nổ tung trên bầu trời, xinh đẹp rực rỡ.

Thế nhưng…

Có ai từng thấy pháo hoa nổ trên đầu mình mà không thấy đẹp chứ?

Hơn nữa, còn là pháo hoa vừa nổ…

Trình Trình bất giác nhíu mày lại, trong mắt lộ ra ý không biết làm thế nào.

Nếu có thể, cậu thật sự không muốn thừa nhận người có tạo hình đặc biệt này, chính là người giống y hệt mình – Dương Dương!

“Này…” Hiển nhiên Dương Dương cũng nhìn thấy Trình Trình, liếc trái liếc phải một lượt, sau đó nhấc chân chạy tới.

Trình Trình đứng im tại chỗ: “Anh không phải là này, anh là anh của em.”

Dương Dương chu môi, đẩy gọng kính râm trên sống mũi: “Đừng nói nhiều lời, ai là anh của ai cũng chưa biết đâu! Gần đây điều tra được gì rồi?”

Trình Trình đánh giá Dương Dương một lượt, rồi nhìn cẩn thận mái tóc xoăn của Dương Dương, hừ một tiếng, nói với giọng điệu cực kỳ ghét bỏ …
 
Chương 239


Chương 239

“Em bị cái gì kích thích thế? Nổ quả tóc thế này để tự hại mình?”

“Nổ tóc? Tự hại mình?” Dương Dương không đồng tình, vội vàng tháo kính xuống, trừng mắt nhìn Trình Trình: “Làm ơn, đây là kiểu tóc xoăn thịnh hành nhất đấy! Người không dũng cảm, còn không dám làm kiểu tóc này đâu! Cậu thật sự là không có mắt nhìn!”

Trình Trình nhướn mày, mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Không cần hỏi cũng biết là chú ba đưa em đi làm đúng không?”

“Hihi.” Dương Dương vuốt mái tóc xoăn phồng, nhe răng cười: “Cậu không biết đâu, gần đây chú ba đưa tôi đi không ít chỗ ăn chơi, trời ơi thật sự là quá vui…”

“Khó trách! Anh gọi điện thoại cho em ba lần, tên nhóc nhà em cũng không có thời gian ra gặp anh!” Trình Trình biết ngay, thật ra Dương Dương thích hợp với nhà họ Bắc Minh.

Dương Dương thuần túy là loại ham chơi, thường thì chuyện không vui chỉ giữ trong cái đầu ngốc kia được một đêm, ngủ một giấc dậy, cậu vẫn vui vẻ như thường.

Lại thêm, Dương Dương thích ăn chơi nhảy múa, bay nhảy khắp nơi, không tim không phổi y hệt chú ba, vì thế, cậu và chú ba đúng là vật hợp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Trình Trình không hề thấy lạ.

Dương Dương chu môi: “Này, tôi cũng rất bận có được không? Nếu không phải tôi tạo quan hệ tốt với chú ba, tôi có biết được chuyện đến chú ba cũng không biết mẹ cậu là ai sao?”

Trình Trình nhướn mày: “Chú ba cũng không biết?”

“Đúng vậy!” Dương Dương trợn mắt khinh thường, được rồi, cậu thừa nhận, gần đây cậu và chú ba ăn chơi hơi quá, vui quên lối về: “Tôi chỉ nghe chú ba nói, năm đó là bà nội tìm một người phụ nữ cho ba, sau đó sinh ra cậu…”

“Là sinh ra chúng ta!” Trình Trình sửa lại, mày càng nhíu chặt hơn: “Là bà nội tìm phụ nữ cho ba sao?”

Trình Trình nghĩ ra gì đó, sau đó lấy ra một trang giấy từ trong cặp sách.

Dương Dương sán lại xem, hàng chữ ngay ngắn thẳng hàng: Phòng khám phụ sản Linda

“Phụ sản?” Dương Dương kêu một tiếng, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Trình Trình: “Này người anh em, cậu cũng không sinh em bé được, xem phòng khám phụ sản gì chứ?”

Ánh mắt của Trình Trình liền sắc như đao: “Đây là dì Linda anh gặp lần trước, khi mẹ đẻ chúng ta, dì ấy là bác sĩ đỡ đẻ. Hình như dì ấy biết chút chuyện…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thật sao?” Dương Dương lộ ra ánh mắt vui mừng, kéo tay Trình Trình muốn đi: “Vậy chúng ta mau đi thôi…”

Trình Trình dừng bước, liếc nhìn bàn tay nhỏ của Dương Dương, nhướn mày: “Em không cần về sao?”

“Nhân lúc chú ba đi tán gái, khó khăn lắm mới lén lút trốn ra được, cho dù giờ quay về, chắc là chú ba cũng không có thời gian đưa tôi về nhà họ Bắc Minh.” Dương Dương giải thích: “Trời ạ, đừng dài dòng nữa, cùng nhau đi tìm bác sĩ phụ sản kia hỏi rõ ràng không phải là được rồi sao?”

Bị Dương Dương lôi kéo, Trình Trình mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào phòng khám phụ sản của Linda.

“Em trai, xin hỏi em tìm ai thế?” Y tá ở phòng khám thấy hai anh em, lập tức nhiệt tình chào đón.

Không còn cách nào khác, cậu nhóc siêu cấp đẹp trai Bắc Minh Tư Trình vừa xuất hiện, tin rằng không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được lực sát thương này.

Đặc biệt là bên cạnh cậu còn có một cậu bé kỳ lạ, một đầu tóc xoăn, đeo một chiếc kính râm, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt.

So sánh hai đứa nhóc, khí chất cao quý như tiểu hoàng tử của Trình Trình càng nổi bật hơn.

Vì thế, kéo đến không ít ánh mắt yêu thích của mọi người.

Dương Dương không vui, để gọng kính trên mặt, chống cằm: “Bảo bác sĩ của các người ra gặp tôi.”

Có lẽ là ở nhà họ Bắc Minh hơi lâu, cũng có thể là vì lăn lộn với cậu ba nhà họ Bắc Minh hơi lâu, Trình Trình không nhiễm thói xấu, nhưng Dương Dương lại đi xuống.
 
Chương 240


Chương 240

Trình Trình thở dài, tên nhóc bá đạo này…

“Chị ơi, xin hỏi bác sĩ Linda có ở đây không? Em muốn gặp dì ấy.” Trình Trình vừa lễ phép vừa khiêm tốn hỏi,

Chị y tá lập tức mỉm cười: “Thì ra các em tìm bác sĩ Linda à, xin lỗi nhé, hôm nay bác sĩ Linda đi khám ở ngoài rồi, không ở đây.”

Hai anh em nghe đến đây, dường như không hẹn mà đồng thời rũ vai xuống.

Thất vọng…

Ra khỏi phòng khám, Trình Trình luôn buồn bực không nói gì.

Dương Dương tính tình không yên tĩnh được, trầm mặc vài phút rồi lại bắt đầu ríu ra ríu rít: “Này, Bắc Minh Tư Trình. Chúng ta không cần điều tra nữa được không? Cậu nói xem, chúng ta dứt khoát cùng nhau quay về hỏi mẹ đi?”

Trình Trình nghĩ vài giây, cuối cùng, ngưng trọng gật đầu, hít sâu một hơi: … Cũng không phải là không được…”

“Oh yeah! Vậy chúng ta mau chóng về nhà đi! Chắc chắn bà ngoại đã nấu xong cơm ở nhà, nhất định mẹ đang chờ…”

Dương Dương lập tức vui vẻ. Cậu còn chưa biết chuyện của bà ngoại.

Trình Trình bị động, bị Dương Dương kéo chạy đi.

Tâm trạng bỗng hơi nặng nề.

Thật ra, cậu sợ chuyện mình và Dương Dương đồng thời xuất hiện trước mặt mẹ.

Cho dù có nhiều sự thật chứng minh hơn nữa, cậu và Dương Dương rất có khả năng là sinh đôi.

Thế nhưng, cậu chưa từng có tình yêu thương của ba trong suốt 5 năm, mấy ngày nay được ở trong vòng ôm dịu dàng của mẹ đã lún sâu không thoát ra được.

Mà trong trái tim non nớt của Trình Trình, thật sự rất rất rất sợ, đến lúc đó, mình không phải là con của mẹ…

Chiều đến, Cố Tịch Dao về nhà nghỉ ngơi, sau khi ngủ một giấc, đau bụng kinh đã đỡ hơn nhiều.

Nhìn đồng hồ trên tường, đã là hoàng hôn.

Cô gọi điện thoại cho con trai, được biết thằng bé đang trên đường về nhà.

Nhớ tới trong tủ lạnh đã không còn đồ ăn nữa.

Từ sau khi mẹ cô – Vũ Xuân đi, có rất nhiều chuyện trong nhà đều do một mình cô làm.

Lấy ví tiền, xỏ dép.

Cô vội vàng ra ngoài, đến chợ ở gần khu nhà mua thức ăn về…

Đèn hoa sáng lên, màn đêm buông xuống.

Bắc Minh Thiên tự mình lái xe, đi đến địa chỉ mà Hình Huy báo cho anh, đến khu nhà cũ mà Cố Tịch Dao ở.

Mặc dù thành phố A rất lớn, nhưng anh rất ít khi đến khu nhà cũ như này.

Nhớ tới ban sáng, khuôn mặt trắng bệch của Cố Tịch Dao, trong lòng vẫn luôn không yên tâm, liền lái xe đến tận đây.

Khu nhà cũ vẫn giữ dáng vẻ khu nhà trăm năm tuổi, ngõ nhỏ ngang dọc, không tiện lái xe vào…

Phía đường bên này, đầu tiên là Dương Dương kéo Trình Trình, giờ đã đổi thành Trình Trình dắt Dương Dương đi bộ.

“… Bắc Minh Tư Trình, chúng ta bắt taxi về có được không? Chân sắp gãy rồi… Huhu…” Đi bộ từ phòng khám của Linda về nhà, ít nhất cũng mất 10 phút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom