Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 420


Chương 420

Đôi mắt cô trợn tròn. Hứa Tịnh Nhi giật mình.

Khiết Thần…trở về rồi sao?

Quả nhiên, một phút sau, cửa phòng ngủ được đẩy ra. Người đàn ông cố gắng đi thật nhẹ.

Hứa Tịnh Nhi lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.

Cô cảm nhận được Khiết Thần đi tới bên giường. Anh đang nhìn cô. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng xé bọc ni lông. Ngay sau đó, Khiết Thần thò tay vào trong chăn, dán lên bụng cô thứ gì đó.

Một sự ấm áp lan toả. Hứa Tịnh Nhi dù không mở mắt cũng biết được đó là miếng chườm.

Vừa nãy anh ra ngoài là mua cái này sao.

Dán xong, Khiết Thần rút tay về. Anh chèn góc chăn ôm chặt lấy cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Hứa Tịnh Nhi từ từ mở mắt, nhìn về phía đầu giường. Một chiếc túi được đặt ở đó, bên trong có miếng chườm, còn cả cả một hộp kẹo, thuốc giảm đau, vân vân…

Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi không biết cảm xúc của mình là gì.

Khiết Thần tưởng cô tới tháng nên không kiềm chế được cảm xúc, và thế là để giải quyết sự khó chịu của cô, nửa đêm nửa hôm anh đã chạy ra ngoài mua cho cô cái này sao?

Trái tim Hứa Tịnh Nhi bỗng trở nên mềm nhũn.

Cô luôn như vậy. Từng chút tốt đẹp của anh, cô đều coi như báu vật.

Anh dành cho cô chút dịu dàng thì cô lại càng cảm thấy hi vọng.

Cả đêm Hứa Tịnh Nhi không ngủ được. Giấc ngủ cứ chập chờn. May mà sau đó Khiết Thần không về giường ngủ nên cô không sợ bị anh nhìn thấy sự bất thường của mình.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Hứa Tịnh Nhi không muốn nhìn thấy Khiết Thần nên khi thức dậy cô vẫn nằm trên giường. Nhìn thời gian thấy có lẽ anh cũng đã đi làm thì cô mới ngồi dậy đi rửa mặt, đánh răng.

Sau khi ăn sáng xong, cô không muốn tiếp tục lặn ngụp trong cảm giác bi thương nên đã làm vài việc để chuyển hướng tập trung.

Cô mở hòm thư, định hỏi cấp trên xem có nhiệm vụ gì mới không. Thật không ngờ, giống như tâm linh tương thông, cô còn chưa kịp nói thì cấp trên đã gửi mail cho cô rồi.

“Có một buổi phỏng vấn, chỉ định cô làm, có hứng thú không?”

Chỉ định cô sao…

Không cần nói thì Hứa Tịnh Nhi cũng biết là ai.

Vân Nhu về nước lâu như vậy nên hầu như ai cũng nhắc tới tên cô ta. Giờ cuối cùng thì hai bên cũng chính thức gặp mặt rồi.

Do hôm qua Khiết Thần gặp và cho cô ta niềm tin nên giờ cô ta quang minh chính đại khiêu khích Cố phu nhân đúng không?

Hứa Tịnh Nhi biết, cái gì cần tới sẽ tới. Thế nhưng khí thế hừng hực đó của cô ta giống như…cô ta mới là Cố phu nhân vậy.

Được thôi, gặp thì gặp.

Thay vì cứ lơ ngơ dùng sự suy đoán của mình đi đoán già đoán non quá khứ của cô ta và Khiết Thần, chi bằng đi làm rõ sự việc.

Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phí “tôi nhận” hai từ rồi gửi cho cấp trên.

Buổi biểu diễn của Vân Nhu kết thúc mỹ mãn, nhận được rất nhiều lời bình luận tích cực, khiến cho cô ta càng thêm nổi tiếng. Đám đông đều rất thích nhà dương cầm xinh đẹp này, thế nên nhất cử nhất động của cô ta đều được quan tâm sát xao.
 
Chương 421


Chương 421

Sau khi nhận được thông tin cô ta sẽ tham gia buổi phỏng vấn với nhà xuất bản Z thì mọi người đều mong ngóng.

Lúc Hứa Tịnh Nhi tới gặp Vân Nhu, cô ta đang luyện đàn. Cô được người trợ lý dẫn vào. Vân Nhu ngồi trước cây đàn, ngón tay xinh đẹp lướt trên bàn phím. Bên ngoài ánh nắng vàng như rót mật chiếu lên cơ thể cô ta.

Cô ta mỉm cười, đôi mắt long lanh như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đẹp đẽ huyền ảo vô cùng.

Người trợ lý đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Hứa Tịnh Nhi giữ im lặng, tránh làm phiền Vân Nhu. Sau đó người này mời Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống ghế sopha, nói khẽ: “Nhà báo Hứa, mời đợi một chút”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu.

Người trợ lý đưa tới cho cô một tách cafe, rồi khẽ khàng đi ra ngoài. Hứa Tịnh Nhi nhấp môi, cafe đen không sữa đắng vô cùng.

Cô đặt tách cafe xuống, bất giác nhìn về phía Vân Nhu. Cô cứ nhìn rồi bỗng nhớ lại hồi học đại học, mỗi lần cô đi ngang phòng đàn cũng nhìn thấy bóng dáng Khiết Thần như thế. Giống hệt.

Đó là cảnh tượng từng khiến cô rung động, nhưng…lúc đó Khiết Thần có khi nào là vì nhớ Vân Nhu mà mượn tiếng đàn không?

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy đắng chát trong cuống họng, còn đắng hơn cả ngụm cafe khi nãy. Tới mức cô phải chau mày.

Bản nhạc kết thúc. Vân Nhu cuối cùng cũng quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi. Cô ta cười dịu dàng, gập nắp đàn lại, sau đó đứng dậy, nho nhã đi về phía cô.

Cô ta chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện Hứa Tịnh Nhi. Người trợ lý của cô ta kịp thời đưa lên một tách cafe. Cô ta nâng tách cafe lên uống, nhưng không hề có cảm giác đắng ngắt như của Hứa Tịnh Nhi mà có vẻ như đang thưởng thức hương vị quen thuộc.

Vân Nhu đặt tách cafe xuống, liếc nhìn cafe của Hứa Tịnh Nhi, cảm giác như cô chưa từng uống vậy. Cô ta khẽ cười: “Nhà báo Hứa, cô không quen uống cafe đen nhỉ. Tôi tưởng rằng…Cô và Khiết Thần giống nhau, đều thích cafe đen cơ. Vì vậy tôi mới dặn trợ lý pha cho cô ly cafe đen. Xem ra…không phải như vậy…”

Khiết Thần thích uống cafe đen sao?

Hứa Tịnh Nhi đanh mắt. Những năm qua, mỗi lần cô pha cafe cho Khiết Thần đều thêm sữa. Cô tưởng rằng Khiết Thần thích vị đó, vậy mà không phải sao?

Vân Nhu nhìn rõ biểu cảm của Tịnh Nhi. Cô ta nói tiếp: “Nhà báo Hứa, không phải là cô…chưa từng tìm hiểu anh ấy dù ở với nhau đấy chứ? Hay là…”

Dừng lại một lúc, cô ta đưa tay lên vén tóc, tiếp tục nói nốt: “Hay là…Khiết Thần chưa bao giờ để cô tìm hiểu anh ấy?”

Giọng nói của cô ta dịu dàng hòa nhã, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, chữ nào chữ nấy xuyên tim.

Tuy Hứa Tịnh Nhi trước giờ chưa bao giờ coi thường Vân Nhu, nhưng lúc này giao chiến mới biết, Vân Nhu khó đối phó hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Chỉ mấy câu nói đơn giản đã có thể chọc trúng chỗ đau, điểm này thì đúng là giống với Cố Khiết Thần.

Ngón tay của Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng, nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, bình tĩnh nói: “Cô Vân Nhu, hôm nay tôi đại diện cho tòa soạn báo tạp chí Z đến phỏng vấn cô, tôi nghĩ thời gian của chúng ta đều rất quý giá, không cần lãng phí thời gian nói những chuyện không quan trọng đâu, có thể bắt đầu được rồi chứ?”.
 
Chương 422


Chương 422

Sự bình tĩnh của Hứa Tịnh Nhi khiến Vân Nhu hơi ngạc nhiên, cô ta cụp mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia âm trầm rồi nhanh chóng biến mất.

Khi ngước mắt lên, vẫn là dáng vẻ tao nhã điềm tĩnh xinh đẹp đó: “Được, bắt đầu đi”.

Hứa Tịnh Nhi lấy bút ghi âm, sổ ghi chép và bút từ trong túi ra. Cô bấm nút bắt đầu ở bút ghi âm, đặt lên bàn, rồi mở sổ ghi chép ra, trong đó là các câu hỏi cô đã chuẩn bị trước. Đúng lúc cô định lên tiếng hỏi thì Vân Nhu đã cướp lời.

“Phóng viên Hứa, nói về sự thành công trong sự nghiệp của tôi, tôi đã vượt mọi chông gai như thế nào, từng bước bước lên vũ đài lý tưởng của tôi một cách khó khăn ra sao, tôi đều đã từng nhắc đến trong các bài phỏng vấn ở nước ngoài, tôi không muốn nói lại những chuyện này nữa. Thế nên hôm nay tôi muốn nói về cuộc sống tình cảm của tôi, tôi muốn để những người hâm mộ của tôi, những người thích tôi, theo dõi tôi sẽ hiểu về tôi hơn”.

Hứa Tịnh Nhi biết, nếu Vân Nhu đã giương cờ chiến, thì đây sẽ không thể là cuộc phỏng vấn bình thường yên ả được. Còn cô đã lựa chọn nghênh chiến thì cũng sẽ không lùi bước.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thẳng vào mắt cô ta, đáp: “Được thôi, vậy chúng ta không cần phải câu nệ vào hình thức phỏng vấn bình thường nữa, cô Vân Nhu muốn nói gì thì cứ nói thoải mái đi”.

Tư thái của Vân Nhu vô cùng tao nhã, hai chân hơi vắt chéo, nghiêng về một bên, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, đúng kiểu ngồi thục nữ tiêu chuẩn. Cô ta hé môi, chậm rãi lên tiếng.

“Sở dĩ tôi chọn tạp chí Z để làm phỏng vấn, là vì người trong lòng tôi trước đó… cũng có bài phỏng vấn đăng trên quý báo”.

Không phải vì cô mà là vì Cố Khiết Thần? Vậy là cô ta đang ám chỉ cô tự mình đa tình, hay là cô ta không coi cô ra gì?

Bàn tay đang cầm bút của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, lúc đặt bút viết vào sổ, cô viết rất mạnh tay.

Dường như Vân Nhu liếc cô một cái, nói tiếp: “Tôi và anh ấy từng ở bên nhau năm năm. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, tôi cũng là mối tình đầu của anh ấy”.

Năm năm bên nhau, mối tình đầu của nhau…

“Chắc cô cũng biết Khiết Thần là người thờ ơ lạnh lùng đến mức nào, những người và chuyện mà anh ấy không thích, anh ấy sẽ không cho phép xuất hiện bên cạnh mình. Vậy nên trong năm năm đó, bên cạnh anh ấy chỉ có tôi. Bao gồm cả lúc anh ấy đau khổ nhất khi bố mẹ qua đời, cũng là tôi ở bên cùng anh ấy vượt qua. Chúng tôi của khi đó thực sự rất hạnh phúc… chỉ có nhau mà thôi”.

“Nhưng sau đó tôi mới biết, ông nội đã nhắm sẵn vị hôn thê cho anh ấy từ nhỏ, nhưng Khiết Thần không chấp nhận hôn ước này. Đối với vị hôn thê kia, anh ấy trước giờ chưa bao giờ quan tâm, cũng không thích”.

Hơi thở của Hứa Tịnh Nhi trầm xuống, tim đau nhói.

“Phóng viên Hứa, xin lỗi vì đã nói thẳng như vậy, nhưng đây là sự thật. Hơn nữa… cho dù tôi không nói, chắc cô cũng cảm nhận được nhỉ? Trước giờ Khiết Thần rất chán ghét cô”.

Hứa Tịnh Nhi cắn chặt răng, hít sâu một hơi, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất: “Cô Vân Nhu, chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay là cuộc sống tình cảm của cô, chứ không phải là của tôi và Cố Khiết Thần. Chuyện giữa chúng tôi thế nào không đến lượt cô lên tiếng”.

Cô ngừng một lát, nói thêm: “Quá khứ, chính cô cũng đã nói cô và Cố Khiết Thần chỉ là quá khứ, là chuyện trước khi gặp tôi. Chuyện đã qua thì không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu có ý nghĩa thì hiện giờ vợ anh Cố phải là cô chứ không phải là tôi”.

Nếu Vân Nhu muốn dùng chuyện quá khứ của cô ta và Cố Khiết Thần để làm tổn thương cô thì cô ta quá ngây thơ rồi. Về mặt tình cảm cô có chút yếu đuối nhưng cũng tùy người.

Cô vì quá yêu Cố Khiết Thần mới trở nên yếu đuối, người cô quan tâm là Cố Khiết Thần, còn Vân Nhu là cái thá gì chứ? Cô ta dựa vào đâu mà giễu võ dương oai trước mặt cô?
 
Chương 423


Chương 423

“Chỉ có trải qua sự không phù hợp thì mới biết ai là người phù hợp hơn, đúng không cô Vân Nhu?”.

“À đúng rồi, tôi rất xin lỗi vì đã nói thẳng như vậy, nhưng đây là sự thật, tôi cũng chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.

Hứa Tịnh Nhi trả lại Vân Nhu từng chữ một.

Cuối cùng, sự dịu dàng, tự tin, cao ngạo của Vân Nhu cũng vơi bớt.

Cô ta quả thực đã đánh giá hơi thấp Hứa Tịnh Nhi, nhưng cô không phải loại phụ nữ yếu đuối, nếu không mưu kế lúc trước của Vinh Phương Hoa nhằm vào cô đã không xuất sư bất lợi, không những không hại được cô, mà còn giúp cô nổi tiếng thêm.

Vân Nhu chỉ im lặng một giây rồi lại nở nụ cười, đó là nụ cười chế giễu, nhìn thấu tất cả: “Hứa Tịnh Nhi, cái danh vợ anh Cố của cô từ đâu mà có, chắc trong lòng cô tự biết rõ. Cô lấy chuyện này để phản kích tôi, không tự cảm thấy mất mặt sao?”.

Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi vẫn không thay đổi: “Ai cười đến cuối cùng chính là người thắng, còn hơn… cô không có cơ hội được cười”.

“Quả nhiên là phóng viên, miệng lưỡi sắc bén, có thể nói đen thành trắng được”, ánh mắt Vân Nhu càng tỏ vẻ châm chọc.

Hứa Tịnh Nhi coi như không hiểu hàm ý của cô ta, đáp lại: “Cảm ơn đã khen”.

Ánh mắt Vân Nhu tối sầm lại, lóe lên vẻ tức tối. Cô ta biết, không nói những lời có trọng lượng thì không làm gì được Hứa Tịnh Nhi. Nếu đã vậy thì có thể ngửa bài rồi.

“Hứa Tịnh Nhi, cô dùng thủ đoạn bỉ ổi để được làm vợ anh Cố thì sao chứ? Trái tim của Khiết Thần chưa bao giờ dành cho cô, tôi bỏ đi nhiều năm như vậy nhưng anh ấy vẫn chờ tôi, anh ấy vẫn yêu tôi”.

Hứa Tịnh Nhi không nói gì.

Vân Nhu lại khẽ cười: “Cô biết tại sao tôi lại chắc chắn như vậy không?”.

“Bởi vì lúc tôi kết hôn là ba năm trước”.

Câu nói này quả thực đã khiến cảm xúc bình tĩnh mà Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn duy trì phút chốc sụp đổ, trong lòng nhanh chóng dâng lên dự cảm không lành.

Vân Nhu thấy sắc mặt cô hơi thay đổi thì rất hài lòng, nói nốt những lời còn lại một cách rành rọt: “Cũng chính là ngày Khiết Thần gặp tai nạn”.

“Anh ấy vì tôi mới gặp tai nạn”.

“Sau khi tỉnh lại, cuối cùng anh ấy cũng ý thức được tôi là người không thể thiếu trong cuộc đời mình, thế nên… anh ấy bắt đầu kích thích tôi, muốn tôi tự trở về. Thế là cô mới có cơ hội đến bên cạnh anh ấy”.

“Cả Tô Tử Thiến sau đó cũng là vì tôi mới có thể đến bên Khiết Thần”.

“Khiết Thần là người rất kiêu ngạo, năm đó tôi bỏ đi làm tổn thương trái tim anh ấy, nên anh ấy mới dùng cách thức trẻ con này để níu kéo tôi, nhưng… chẳng phải rất đáng yêu sao?”.

“Hơn nữa, anh ấy đã thành công, tôi đã trở về rồi”.

Vân Nhu nói một lúc, khuôn mặt xinh đẹp dần ngập tràn hạnh phúc: “Thực ra nghĩ lại, nếu năm đó tôi không bỏ đi, thì tôi và Khiết Thần đã kết hôn, có lẽ còn có con rồi. Cũng may là bây giờ vẫn chưa muộn”.

“Hứa Tịnh Nhi, nếu Khiết Thần yêu cô, nếu hiện giờ hôn nhân của anh ấy hạnh phúc mỹ mãn, thì tôi cũng bằng lòng nhìn anh ấy hạnh phúc. Nhưng anh ấy không yêu cô, bây giờ anh ấy sống không hạnh phúc, cô không phải là người vợ anh ấy cần…”
 
Chương 424


Chương 424

“Cô nói đúng, ai cười đến cuối cùng mới là người thắng, nhưng người cười đến cuối cùng sẽ là tôi, chứ không phải cô”.

Vân Nhu nhìn bàn tay Hứa Tịnh Nhi siết chặt, gân xanh ở mu bàn tay nổi hết cả lên, mới không nhanh không chậm đưa ra kết luận: “Hứa Tịnh Nhi, tôi và Khiết Thần chuẩn bị bắt đầu lại rồi, nếu tôi là cô, ít nhất cũng phải giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình, chủ động ly hôn, nếu không, ba năm trước bị hủy hôn, lần này còn muốn bị ly hôn sao?”.

Thực ra những lời Vân Nhu nói vừa rồi không khiến Hứa Tịnh Nhi dao động nhiều, nhưng câu cuối cùng của cô ta quả thực đã giẫm mạnh vào chỗ đau nhất trong lòng cô.

Ba năm trước, Cố Khiết Thần vô duyên vô cớ vứt bỏ cô vẫn luôn là nỗi đau mà cô luôn canh cánh trong lòng, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.

Vân Nhu biết rõ ràng mọi chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần, mà cô ta vẫn luôn ở nước ngoài. Vậy thì chỉ có thể cho thấy, những chuyện này đều do chính Cố Khiết Thần nói với cô ta.

Bắt đầu lại… bắt đầu lại…

Cố Khiết Thần đã kết hôn với cô, mà lại nói là bắt đầu lại với Vân Nhu?

Hóa ra anh thực sự không buông bỏ được Vân Nhu, thế nên cho dù cô ta trả lại nhẫn cho anh, anh vẫn giữ gìn cẩn thận, thế nên chờ sau khi giải quyết xong quan hệ hôn nhân với cô, anh sẽ cầu hôn lại Vân Nhu sao?

Thời gian này anh đối xử tốt với cô, lo lắng cho cô, thực sự chỉ để trả lại nhát dao mà cô đỡ thay anh sao?

Vân Nhu nhấc ly cà phê lên, chậm rãi uống từng ngụm, cho cô thời gian tiêu hóa.

Thấy sắc mặt Hứa Tịnh Nhi dần trở nên đau khổ, thậm chí cơ thể còn khẽ run rẩy, cô ta đặt chiếc ly xuống, lấy khăn giấy tao nhã lau môi, nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn luôn kiên trì muốn trả một tỷ tệ cho Khiết Thần mới chịu đường ai nấy đi. Tôi có thể thành toàn cho cô, một tỷ tệ này tôi cho cô”.

“Cứ coi như là tôi bồi thường cho cô, dù sao… bao năm nay cô bị kẹp giữa tôi và Cố Khiết Thần, cảm giác bị coi như đồ chơi cũng khó chịu lắm”.

Bồi thường?

Hứa Tịnh Nhi bỗng bật cười: “Cô có biết Luật hôn nhân không?”.

Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Vân Nhu, cười chế giễu: “Một tỷ tệ? Cô có biết giá trị con người của tôi hiện giờ là bao nhiêu không? Tôi và Cố Khiết Thần đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, anh ấy không chỉ là người của tôi, mà tiền của anh ấy cũng là của tôi! Chỉ một tỷ tệ mà cũng đòi đuổi tôi? Cô tỉnh ngủ chưa vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi cố gắng thu lại tất cả cảm xúc, cao ngạo hất cằm: “Vân Nhu, cô muốn bắt đầu lại với Cố Khiết Thần, hoặc là làm kẻ thứ ba vĩnh viễn không được công khai, hoặc là quỳ xuống xin tôi!”.

“Cô!”, Vân Nhu quả thực đã bị phản ứng bất ngờ này của Hứa Tịnh Nhi chọc cho tức điên lên, sắc mặt còn khó coi hơn Hứa Tịnh Nhi khi nãy.



Hứa Tịnh Nhi ra ngoài, ngồi vào trong xe, tất cả sự ngụy trang lập tức biến mất trong nháy mắt. Cô ôm mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy qua kẽ tay.

Nếu cô không yêu Cố Khiết Thần, hoặc là không yêu sâu sắc đến như vậy, thì đã không bị những lời nói của Vân Nhu làm cho suy sụp, nhưng… cô không khống chế được trái tim mình, cô buồn muốn chết đi được.

 
Chương 425


Chương 425

Cố Khiết Thần ở công ty bận rộn ba ngày ba đêm, gần như không chợp mắt, cuối cùng đã ký được một hợp đồng phát triển vô cùng quan trọng. Anh không nghỉ ngơi chút nào đã gọi luôn cho Hứa Tịnh Nhi, nhưng không ai nghe điện thoại.

Anh nhíu mày, rồi gọi đến điện thoại ở chung cư. Cô Lâm nghe máy, ấp a ấp úng nói: “Hình như cô chủ…”

Cố Khiết Thần mơ hồ cảm nhận được gì đó, ánh mắt sầm xuống, mất kiên nhẫn nói: “Nói thẳng đi”.

Cô Lâm cũng không dám vòng vo nữa, nhanh chóng nói: “Hình như cô chủ biến mất rồi”.

Biến mất?

“Thế nào gọi là biến mất?”, giọng nói của Cố Khiết Thần cũng trầm xuống, mang đến cảm giác bức bách.

Tuy cách chiếc điện thoại, nhưng cô Lâm vẫn không khỏi lạnh toát sống lưng, vội vàng giải thích: “Ba ngày trước, cô chủ nói với tôi phải ra ngoài làm việc, là một cuộc phỏng vấn đơn giản, nhưng sau đó vẫn chưa thấy về… Tôi còn tưởng là cô chủ vì công việc bận rộn mới không về nhà, nhưng tôi gọi điện thoại cho cô ấy cũng không ai nghe máy. Trước đây cô chủ ra ngoài làm việc, lúc nào cũng nghe điện thoại báo lại một tiếng. Mà giờ đã ba ngày rồi vẫn không có tin tức gì…”

Một hai ngày trước cô Lâm còn không để ý lắm, dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng là người trưởng thành, có việc riêng phải làm, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng gọi mãi cô không nghe máy, cô Lâm mới cảm thấy là lạ.

“Nên tôi cũng không biết là cô chủ làm việc không tiện nghe máy, hay là đã xảy ra chuyện gì. Cho dù bây giờ cậu không gọi điện thoại về, thì tôi cũng chuẩn bị gọi cho cậu đây”.

Ba ngày không có tin tức gì…

Vậy chẳng phải là bắt đầu từ buổi tối ngày thứ hai Hứa Tịnh Nhi vô duyên vô cớ lạnh nhạt với anh sao?

“Được, tôi biết rồi”.

Cố Khiết Thần tắt máy xong lại gọi đến điện thoại của Hứa Tịnh Nhi, vẫn không ai nghe cho đến khi tự động ngắt máy.

Nếu ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi mất tích chỉ vì công việc, thì cô không có lý do gì mà không nghe điện thoại. Huống hồ đây chỉ là cuộc phỏng vấn đơn giản, thì lại càng không thể vì chạy tin mà xảy ra chuyện gì.

Nếu loại trừ những điều này…

Cố Khiết Thần mở danh sách cuộc gọi ra, đầu tiên là gọi cho Tiêu Thuần, Tiêu Thuần nói là không liên lạc. Lại gọi cho Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng nói là không liên lạc, còn nhiều chuyện hỏi làm sao vậy, anh chẳng nói lời nào đã cúp máy luôn.

Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có quan hệ tốt với Tiêu Thuần và Cố Tuyết, nếu không liên lạc với bọn họ thì tức là không phải đi tìm hội chị em rồi.

Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày, trầm ngâm một lát, rồi cầm điện thoại lên gọi tới nhà tổ nhà họ Hứa.

Là bà Hứa nghe máy, nghe thấy giọng nói của Cố Khiết Thần, bà ấy rất vui: “Khiết Thần à, dạo này con có khỏe không? Lâu lắm con không đến thăm bố mẹ rồi, con phải chú ý sức khỏe đấy…”

Cố Khiết Thần thăm hỏi lịch sự, rồi cắt đứt những lời hỏi han ân cần của bà ấy, sau đó cân nhắc câu chữ, nói: “Mấy ngày nay Tịnh Nhi có về đó không ạ?”.
 
Chương 426


Chương 426

“Hả? Tịnh Nhi à?”, bà Hứa nghĩ một lát: “Hình như ba ngày trước có về một lát”.

Hình như bà ấy ngoái đầu hỏi người giúp việc, giọng nói hơi xa xôi, sau khi hỏi rõ ràng mới đáp bằng giọng điệu chắc nịch: “Đúng rồi, buổi chiều ba ngày trước Tịnh Nhi có về, lúc đó mẹ không có nhà. Nghe người giúp việc nói, nó về liền vào trong phòng nó, nhưng một lát sau lại đi ngay”.

Bà Hứa nói một lúc mới cảm thấy không đúng lắm, nói đầy thăm dò: “Khiết Thần, sao con lại hỏi chuyện này? Có phải Tịnh Nhi lại làm gì khiến con không vui không? Con cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó…”

Cố Khiết Thần sẵng giọng ngắt lời bà ấy: “Không có”.

Tiếng quát này khiến trái tim bà Hứa run lên, lập tức im bặt.

Cố Khiết Thần hít sâu một hơi, cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: “Nếu Tịnh Nhi lại về đó thì mẹ hãy báo với con, nhưng đừng nói gì cô ấy. Cô ấy là con gái mẹ, nhưng hiện giờ là vợ của con”.

Tuy Cố Khiết Thần không nói thẳng, nhưng bà Hứa vẫn có thể hiểu được hàm ý của anh. Hứa Tịnh Nhi đã là vợ của anh, dù bà ấy là mẹ của Tịnh Nhi thì cũng không có tư cách dạy dỗ cô.

Đương nhiên là bà Hứa cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, ít nhất Khiết Thần vẫn bảo vệ Tịnh Nhi, còn hơn là mặc kệ không quan tâm.

Bà Hứa cũng không nói gì, vội vàng đáp: “Được, nếu Tịnh Nhi về, mẹ tuyệt đối sẽ không nói nó câu nào, cũng sẽ báo ngay với con”.

Cúp điện thoại xong, bà Hứa nghĩ lại còn rùng mình, tay vỗ lồng ngực, bảo người giúp việc pha một ly trà hoa, để bà ấy uống cho bớt sợ.

Cậu con rể này lúc nào cũng khiến bà ấy cảm thấy áp lực rất lớn, rõ ràng là lấy lòng anh, nhưng lần nào cũng xôi hỏng bỏng không.



Hứa Tịnh Nhi đã về nhà họ Hứa, theo thời gian bà Hứa nói, thì hẳn là xong việc mới về đó. Vậy thì sự mất tích của cô chắc là không liên quan đến công việc.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô ba ngày không về chung cư, cũng không nghe điện thoại?

Lẽ nào… hôm đó cảm xúc của cô đột ngột thay đổi không phải là do trong người không khỏe, mà là nguyên nhân khác?

Nhất thời Cố Khiết Thần nghĩ mãi không ra, anh dựa lưng vào chiếc ghế xoay, xoa ấn đường mệt mỏi, nhắm mắt lại.

Việc cấp bách hiện giờ vẫn là tìm được Hứa Tịnh Nhi trước, dù sao tình hình sức khỏe hiện giờ của cô rất không tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Cố Khiết Thần nghĩ vậy liền mở mắt ra, đáy mắt u ám, còn có sự lo lắng không thể che giấu.

Anh đứng bật dậy, ngón tay ấn vào điện thoại nội bộ, bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức phân phó: “Anh đi điều tra xem ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi có lịch sử chi tiêu gì không, hoặc có ghi chép xuất cảnh không. Còn nữa, hơn năm giờ chiều ba ngày trước cô ấy rời khỏi nhà họ Hứa, xin camera giám sát ở đoạn đường đó, truy tìm hướng đi của cô ấy. Tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu”.

Trợ lý Lâm cũng thức ba ngày ba đêm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, vô thức hỏi lại: “Cố tổng, cô Cố… bỏ nhà đi sao?”.

Bỏ nhà đi?

Ba chữ này không hiểu sao khiến người ta phiền lòng, cũng lập tức khiến tâm trạng của Cố Khiết Thần càng tệ hơn.

Hứa Tịnh Nhi đột ngột biến mất, anh không có bất cứ manh mối gì, lẽ nào… đúng như trợ lý Lâm nói, Hứa Tịnh Nhi bỏ nhà đi sao?
 
Chương 427


Chương 427

Cô từng đề nghị ly hôn, từng đề nghị ở riêng, nhưng đó là lúc tình cảm của bọn họ tệ nhất, còn bây giờ bọn họ đã hòa thuận, thậm chí còn ngọt ngào với nhau, tại sao cô phải bỏ nhà đi chứ?

Hơn nữa, lần này còn không có dấu hiệu báo trước, nói biến mất là biến mất.

Cố Khiết Thần thấy rất khó hiểu, còn có chút hoảng loạn, sợ rằng Hứa Tịnh Nhi sẽ giống như ba năm trước, rời khỏi thế giới của anh một cách dứt khoát.

“Làm! Ngay! Đi!”.

Cố Khiết Thần gằn từng chữ, như là âm thanh phát ra từ địa ngục, đầu óc đang ngẩn ngơ của trợ lý Lâm lập tức tỉnh táo lại, lập cập đáp: “Cố tổng, tôi đi điều tra ngay đây”.

Sau khi xác định được vị trí của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần khoác áo, cầm chìa khóa xe, sải bước rời khỏi phòng làm việc.



Ba ngày nay, Hứa Tịnh Nhi ở một ngôi làng du lịch ở ngoại ô.

Đã rất lâu cô không tiêu tiền cho bản thân, cô dùng số tiền mình đã cố gắng kiếm được trong mấy năm nay để đặt căn phòng tốt nhất, không nghĩ bất cứ chuyện gì, không xem điện thoại, cũng không quan tâm bất cứ ai. Ngày nào cô cũng ngủ thoải mái đến lúc tự tỉnh, ăn rồi lại uống, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cố gắng khiến bản thân vui vẻ.

Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng, thì việc trốn tránh hiện thực của cô đã kết thúc.

Hứa Tịnh Nhi đối diện với ánh mắt u ám của Cố Khiết Thần, vẫn sâu không thể lường được, không thể nhìn thấu một nửa tâm tư của anh. Cô mím môi, không nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Cố Khiết Thần chăm chú quan sát Hứa Tịnh Nhi, xác định cô vẫn lành lặn, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng. Ngay sau đó anh lên tiếng, giọng nói âm trầm: “Sao em lại ở đây?”.

Sao lại ở đây…

Thật ra lúc đầu Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn đến đây, ngày hôm đó cô mê man lái xe đi, không biết mình có thể đi về đâu. Cô không muốn về chung cư, nơi đó từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về cô. Hơn nữa, có lẽ cô sẽ phải nhường nó lại cho Vân Nhu nhanh thôi.

Có lẽ vào lúc con người tổn thương sẽ muốn về nơi quen thuộc nhất với mình, cuối cùng lúc xe dừng lại là ở nhà họ Hứa.

Cô do dự một lúc vẫn xuống xe, đi vào nhà.

May là mẹ không ở nhà, bố đang ở công ty, cô không cần mượn cớ giải thích vì sao mình đột nhiên về nhà. Cô về phòng mình, đóng cửa lại, cuối cùng cũng có một không gian riêng của mình.

Mặc dù cô đã kết hôn, nhưng căn phòng này vẫn giữ lại cho cô, cách bài trí bên trong cũng không thay đổi. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy người giúp việc ngày nào cũng đến đây quét dọn.

Chỉ chút ấm áp như thế thôi đã làm mũi cô không khỏi chua xót.

Có lẽ từ nhỏ quá thiếu thốn nên lúc nào cũng bất giác muốn níu giữ sự ấm áp không dễ tìm được, dù là bố mẹ cho cô, hay là Cố Khiết Thần cho cô…

Hứa Tịnh Nhi sụt sịt mũi, lại nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Cố Khiết Thần đặt trên bàn, bức ảnh chụp chung chỉ một mình cô mong muốn. Sau đó, cô lại đi tới trước két sắt, nhập mật khẩu, mở ra, lấy cuốn nhật ký lúc trước của cô.

Cô lật xem từng trang.
 
Chương 428


Chương 428

Tất cả mơ mộng thời thiếu nữ, tất cả rung động, tất cả yêu thương, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm thật lòng, đơn thuần nhất. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra tình cảm của cô, sự cố chấp của cô chỉ làm bản thân cảm động.

Cô không dám khóc lớn tiếng, sợ làm kinh động người giúp việc, như vậy thì bố mẹ cô sẽ nhanh chóng biết được. Ngay cả khi khóc, cô cũng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng.

Nước mắt rơi xuống nhật ký, thấm ướt một vòng lớn, nét mực nơi đó cũng nhòe đi.

Dù có khó khăn thế nào, cô cũng không thể ở lại lâu. Cô lau nước mắt, sau đó khóa cuốn nhật ký lại, tìm một chiếc kính đen ở trong phòng đeo vào, đi ra khỏi nhà họ Hứa.

Sau đó cô lại lái xe đi vô mục đích, cho đến khi ngang qua trạm xe buýt công cộng. Trên đó dán poster quảng cáo một khu nghỉ dưỡng, cảnh sắc rất đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn, giúp người ta hoàn toàn thư giãn, quên đi muộn phiền.Cố tổng lại phát điên rồi

Thế là Hứa Tịnh Nhi lái xe đến đó.

Nhưng cô cũng không cố ý muốn tránh né Cố Khiết Thần, chỉ là tạm thời không muốn đối mặt với anh mà thôi.

Tuy nhiên, cô không thể bày tỏ tâm trạng thật sự của mình, cô nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải trả lời: “Làm việc mệt mỏi nên đến đây nghỉ dưỡng một phen”.

Ánh mắt của Cố Khiết Thần càng trở nên âm trầm, rõ ràng không tin lời giải thích của cô, nhưng anh cũng không hỏi tới, mở lời: “Nếu em muốn nghỉ dưỡng thì anh sẽ nghỉ cùng em”.

Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Lâm, nói thẳng: “Hoãn hết mọi hành trình tiếp theo cho tôi…”.

Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi đưa tay cướp lấy điện thoại của anh, thẳng tay bấm tắt máy.

Cô đến đây nghỉ dưỡng là vì không muốn nhìn thấy anh, nếu anh đến ở cùng cô thì cô ở đây hay về chung cư có khác gì nhau?

Hơn nữa, không phải anh đã có giai nhân bên cạnh rồi sao? Không phải muốn hâm nóng ngọn lửa tình yêu với người yêu cũ yêu dấu của mình rồi sao? Cần gì phải đến quấy nhiễu tâm hồn cô!

“Không cần đâu, anh bận bịu như vậy, anh đi làm việc đi, không cần ở với tôi”, Hứa Tịnh Nhi một hơi nói hết những lời này, trả điện thoại trong tay cho anh.

Cố Khiết Thần không nhận, anh nheo mắt lại, đường nhìn lướt qua gương mặt của Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, nhìn đến nỗi ánh mắt cô không khỏi lóe lên. Cô cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh.

Hứa Tịnh Nhi không muốn bị anh nhìn ra, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh bổ sung: “Thật ra tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hai ngày nữa sẽ về, anh thật sự không cần đến ở cùng tôi đâu”.

Dù có che giấu thế nào, trong giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy.

Lúc Vân Nhu khiêu khích cô, cô có thể phản bác một cách đầy khí thế, nhưng… giữa cô và Cố Khiết Thần có thể tiếp tục hay không, xưa nay đều không phải chuyện cô có thể quyết định.

Nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn về bên cạnh Vân Nhu, nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn đề nghị ly hôn, nếu anh vẫn giống như ba năm trước, chớp mắt đã không cần cô nữa thì cô phải làm sao?

Mấy ngày nay cô trốn ở đây, trong tiềm thức thật ra là sợ Cố Khiết Thần ngửa bài với cô.

Trước kia cô muốn ly hôn, muốn giải thoát, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này bất tri bất giác lại mở cửa trái tim cô một lần nữa. Những ngày qua bọn họ ở bên nhau ấm áp như vậy thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Cố Khiết Thần sao?

Cô kiên trì yêu Cố Khiết Thần nhiều năm như vậy, đoạn đường này vô cùng trắc trở, từng vấp ngã rất đau rất đau, cô cũng chống chịu được. Nhưng vì sao cứ vào lúc ngỡ như nhìn thấy được ánh mặt trời thì lại giáng cho cô một đòn nặng nề như vậy?
 
Chương 429


Chương 429

Làm sao cô có thể cam tâm…

Nghĩ một hồi, cô lại bắt đầu cảm thấy nực cười. Nếu Cố Khiết Thần không cần cô, cô không cam tâm mà có thể khiến anh thay đổi ý định được sao? Cô trốn tránh là có thể xoay chuyển được sao?

Trong lúc Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ lung tung, Cố Khiết Thần vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em đang trốn tránh anh?”.

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại khẳng định.

Mạch suy nghĩ lập tức bị kéo về, đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không có”.

Cằm cô bỗng dưng bị ngón tay thon dài nắm lấy, đầu Hứa Tịnh Nhi bị ép buộc ngẩng lên, không tránh khỏi đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người của anh.

Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.

Cố Khiết Thần dường như không nghe thấy lời phủ nhận của Hứa Tịnh Nhi, hỏi tiếp: “Vì sao?”.

Hứa Tịnh Nhi im lặng.

Cô biết, nếu lúc này cô nói rõ ra, có lẽ… bọn họ sẽ thật sự chia tay nhau, cũng có thể cho dù cô không nói rõ trước, Cố Khiết Thần cũng thuận theo chủ đề này mà nói tiếp.

Cô không khỏi cắn môi, nhìn đôi môi khẽ động đậy của anh. Cô giống như đang đợi tuyên án, đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Hứa Tịnh Nhi, anh…”.

Cố Khiết Thần khó có khi không dễ mở miệng. Anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng mím lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Có phải anh đã làm sai gì rồi không?”.

Theo lời anh nói ra, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí đôi mắt đen của anh cũng không nhìn cô nữa.

Yết hầu của Cố Khiết Thần chuyển động, cứng nhắc nói ra từng chữ những lời muốn nói: “Anh không hiểu tâm tư phụ nữ các em cho lắm, nếu anh làm sai thì em cứ nói, anh… sẽ cố gắng sửa đổi”.

Tối đó, người phụ nữ đó nói với anh, nếu làm cách nào cũng không thể khiến phụ nữ vui lên, vậy thì nhận sai là cách đơn giản mà hữu hiệu nhất.

Hứa Tịnh Nhi sững sờ, cô còn tưởng anh sẽ ngửa bài với cô, nhưng anh lại nói ra lời như vậy…

Cô nói thì anh có thể sửa sao?

Cô muốn anh thích cô, anh cũng có thể sửa sao?

Trong thoáng chốc, cô suýt thì buột miệng nói ra câu đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị chút lý trí cuối cùng của cô ép trở về.

Cô hiểu rõ, Cố Khiết Thần không làm sai điều gì, anh chỉ không yêu cô mà thôi…

Anh nuông chiều bao dung cô, ba năm trước là vì sự săn sóc của cô, bây giờ là vì cô đỡ cho anh nhát dao. Lần nào cũng không liên quan đến tình yêu, cứ phải kể đến một chữ tình thì cũng chỉ là ân tình.

Dưa còn non mà cố hái sẽ không ngọt, ngược lại sẽ đắng đến mức đáng sợ, đắng đến mức khiến người ta vô cùng khó chịu.

Hứa Tịnh Nhi nuốt hai ngụm nước bọt, áp chế mọi sự chua chát trong cổ họng: “Anh không làm sai, không làm sai…”.
 
Chương 430


Chương 430

Cô nhắm mắt lại, che đi sự tự giễu sâu đậm trong đáy mắt.

Cô lại vì một câu nói của Cố Khiết Thần mà thất bại thảm hại. Nếu cô còn không hạ quyết tâm, có lẽ cô sẽ thật sự muốn dựa vào Cố Khiết Thần cả đời, dù thế nào cũng không buông tay được.

Hai tay cô đặt hai bên mình nắm chặt gấu áo, áo bị cô nắm đến mức nhăn nhúm. Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, lại mở mắt ra.

“Cố Khiết Thần, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta về nhà đi”.

Hai chữ về nhà cô nói rất rõ ràng, rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên cô nói ra hai chữ này từ khi cô kết hôn với Cố Khiết Thần.

Trong lòng cô chưa bao giờ dám xem chung cư là nhà cô, giờ khắc này hãy để cô phóng túng một lần cuối này, hãy để cô coi chung cư như nhà cô và Cố Khiết Thần.

Sự thay đổi bất chợt của Hứa Tịnh Nhi lại làm cho ánh mắt Cố Khiết Thần trở nên sâu lắng.

Nhận sai thật sự có tác dụng vậy sao? Nhưng vì sao… anh luôn cảm thấy trên người cô vẫn còn vương vấn cảm giác bi thương mà anh không nhìn thấu?

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói rất trầm, có chút khàn đặc: “Thật sao?”.

Hứa Tịnh Nhi không né tránh tay anh, mà ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu: “Ừ”.

“Được, vậy chúng ta về nhà”.



Cô Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần đưa Hứa Tịnh Nhi về nhà, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, cô đã đi đâu? Cô không nói một tiếng, gọi cũng không bắt máy, làm tôi lo lắng chết được”.

Hứa Tịnh Nhi áy náy cười đáp: “Xin lỗi chị Lâm, em ra ngoài giải tỏa tâm trạng, không xem điện thoại”.

“Không sao thì tốt! Về rồi thì tốt!”.

Hứa Tịnh Nhi nắm lấy bàn tay ấm áp của cô Lâm, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.

Nếu cô thật sự chia tay với Cố Khiết Thần, cô nghĩ cô sẽ rất lưu luyến ông nội, lưu luyến cô Lâm, còn có Cố Tuyết, bọn họ đều thật lòng đối đãi với cô. Nếu có thể, cô muốn làm người nhà với họ cả đời.

Hứa Tịnh Nhi mang theo quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Nghe tiếng chuông điện thoại của Cố Khiết Thần vang lên, bước chân của cô không khỏi chậm lại, lại là Vân Nhu sao?

Cố Khiết Thần đi tới bàn trà, cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình, bắt máy. Chỉ là anh vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng ngủ, giống như sợ cô nghe thấy.

Hứa Tịnh Nhi đứng yên tại chỗ mười mấy giây mới ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.

Cô tắm rửa tròn một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, da dẻ vì ngâm trong nước nóng quá lâu mà hơi đỏ lên. Khi cô ra ngoài, Cố Khiết Thần đã tắm rửa ở phòng tắm khác xong, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang đợi cô.

Quả nhiên, anh nâng mắt lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Hứa Tịnh Nhi, ngày kia anh muốn dẫn em đi gặp người trong lòng anh”.

Khăn lông trong tay Hứa Tịnh Nhi trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

Cố Khiết Thần muốn dẫn cô đi gặp Vân Nhu người trong lòng anh, để cô biết anh yêu Vân Nhu như thế nào, sau đó bắt cô rút lui tác hợp cho bọn họ sao?

Lúc cô trở về cùng anh thì đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ… lại nhanh như vậy.

Hơn nữa, anh rất tàn nhẫn.
 
Chương 431


Chương 431

Anh có thể đề nghị ly hôn với cô luôn, mà không phải dẫn cô đi gặp Vân Nhu, để cô tận mắt thấy bọn họ khoe tình yêu. Đối với cô mà nói, như vậy chẳng khác nào lăng trì.

“Sao thế?”.

Cố Khiết Thần nhận ra sự khác thường của Hứa Tịnh Nhi, mi mày nhíu lại. Anh đứng dậy, bước đến chỗ cô. Ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, sắc mặt cô tái nhợt đến mức đáng sợ.

“Em không khỏe chỗ nào sao?”.

Hứa Tịnh Nhi bị giọng nói của anh gọi ý thức về, cô bỗng rủ mí mắt, cố gắng nhếch khóe môi nặn ra nụ cười, không khỏi bịa ra lời nói dối: “Có thể là ngâm nước lâu quá nên hơi choáng”.

Cố Khiết Thần không nói lời nào, bế ngang cô lên, đi nhanh về phía giường, cẩn thận đặt cô lên giường: “Anh đi lấy dầu thuốc cho em”.

“Ừm”, Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu.

Cố Khiết Thần đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn từng cơn.

Chẳng trách Vân Nhu dám hùng hồn bảo cô chủ động ly hôn, bởi vì Cố Khiết Thần thật sự đã chọn cô ta. Sở dĩ Cố Khiết Thần không nói thẳng với cô là vì cô có ơn đỡ dao cho anh.

Anh muốn dẫn cô đi gặp Vân Nhu chắc là vẫn nể mặt cô, để cô biết khó mà lui.

Có phải cô thật sự nên buông tay rồi không?

Không… Có lẽ chuyện không tệ như trong tưởng tượng của cô. Nếu Cố Khiết Thần thật sự nể tình cô, anh không cần thiết phải khiến cô khó xử như vậy.

Đúng, dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng mới được.

Cô không muốn tránh né nữa, cô sẽ đi cùng Cố Khiết Thần, lỡ như không phải gặp Vân Nhu thì sao?

Cô thừa nhận, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng muốn nắm bắt. Dù sao cô và Cố Khiết Thần cũng đã kết hôn, hơn nữa vất vả lắm mới đi đến bước này, vì sao cô không thể bảo vệ cuộc hôn nhân của mình? Ngay cả dao cô cũng dám đỡ mà không phải sao?

Cố Khiết Thần quay về, ngồi xuống bên giường, vặn nắp dầu thuốc, dính một ít lên đầu ngón tay. Anh nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho cô, xoa bóp một lúc, cất giọng ấm áp dịu dàng: “Khỏe hơn chưa?”.

“Rồi”.

Hứa Tịnh Nhi ngước mắt lên, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, nói từng chữ: “Được, ngày kia tôi sẽ đi gặp”.

Câu nói đột ngột khiến Cố Khiết Thần sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, cô đang trả lời câu nói vừa rồi của anh. Đôi mắt âm trầm hiện lên tia sáng, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Không còn sớm nữa, em không khỏe thì ngủ sớm đi”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, cơ thể trượt xuống, chui vào trong chăn.

Lúc Cố Khiết Thần sắp đứng dậy, cô bỗng vươn tay ra, ngón tay nắm nhẹ tay áo anh. Động tác của anh dừng lại, tầm nhìn dừng trên mặt cô lần nữa, ánh mắt hơi nghi hoặc: “Sao?”.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là muốn nói với anh một tiếng, ngủ ngon”.

Anh cong khóe môi, ý cười đến thẳng đáy mắt. Anh bỗng cúi người xuống, đột ngột hôn lên môi Hứa Tịnh Nhi. Lúc Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc, lại nghe thấy anh cất giọng trầm khàn bên tai: “Ngủ ngon”.
 
Chương 432


Chương 432

Cho đến khi Cố Khiết Thần đi ra khỏi phòng ngủ, Hứa Tịnh Nhi vẫn có thể cảm giác được độ ấm mờ nhạt trên môi, trái tim cô không khỏi rung động. Có lẽ Cố Khiết Thần không phải không có chút cảm giác nào với cô nhỉ?

Ván cược này cô có thể thắng được không?



Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày hẹn với Cố Khiết Thần.

Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại lại kêu ting một tiếng. Một tin nhắn gửi đến, là do một chuỗi số lạ gửi đến, nhưng… dãy số này trông quen thuộc vô cùng.

Lần trước chính là số điện thoại này nhắn tin cho Cố Khiết Thần, hẹn anh không gặp không về. Sau đó quả nhiên đã chứng minh, chủ nhân của số điện thoại chính là Vân Nhu.

Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn mở khóa, nhấn vào đọc tin nhắn kia.

[Hứa Tịnh Nhi, hôm nay cô muốn đến thật sao?]

Đôi đồng tử đen của Hứa Tịnh Nhi bỗng co rút, hơi thở cũng ngừng lại.

Vân Nhu biết Cố Khiết Thần hẹn cô, vậy là… Cố Khiết Thần thực sự muốn dẫn cô đi gặp cô ta sao?

Ngay sau đó, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia gọi tới.

Hứa Tịnh Nhi trầm mặc nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, đôi môi mím chặt, lúc điện thoại sắp tự động ngắt thì ngón tay cô mới động đậy, bấm nút nghe.

Giọng nói trước giờ vẫn luôn dịu dàng của người phụ nữ vang lên, lúc này còn mang theo niềm vui chiến thắng: “Hứa Tịnh Nhi, cô biết hôm nay là ngày gì không?”.

Cô ta cười khẽ, tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Khiết Thần bên nhau”.

“Trước kia, hàng năm cứ vào ngày này, Khiết Thần đều ở bên tôi để chúc mừng, nên lần này anh ấy cũng muốn ở bên tôi như vậy. Sở dĩ tôi gọi cho cô là muốn để cô biết, thời gian và khoảng cách cũng không thể ngăn cản tình yêu mà tôi và Khiết Thần dành cho nhau”.

“Hứa Tịnh Nhi, trước đó tôi bảo cô chủ động ly hôn, thực sự là đã suy nghĩ cho cô, kết quả cô lại không cảm kích, Khiết Thần chỉ đành dùng cách của mình khiến cô hết hy vọng. Cô cũng biết là Khiết Thần luôn rất tàn nhẫn với người mà anh ấy không có tình cảm”.

“Hiện giờ tôi gọi cho cô cuộc điện thoại này là vì tôi không đành lòng, dù sao thì phụ nữ cần gì phải làm khó nhau chứ!”.

“Đương nhiên tôi cũng chỉ nhắc nhở cô, có lòng đưa ra ý kiến cho cô thôi. Nếu cô muốn đến chứng kiến sự ngọt ngào hạnh phúc của tôi và Khiết Thần, thì tôi cũng rất chào đón”.

Điện thoại đã ngắt, phòng ngủ lại khôi phục sự yên tĩnh, không, nên nói là tĩnh mịch mới phải.

Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi siết chặt điện thoại, dường như muốn bóp nát nó.

Sự cổ vũ mà cô dành cho bản thân trước đó, cùng với từng lời Vân Nhu nói, dường như bỗng trở thành câu chuyện nực cười nhất.

Vốn dĩ cô còn mong chờ… Cố Khiết Thần sẽ không đưa cô đi gặp Vân Nhu, sẽ không khiến cô khó xử như vậy. Cô còn tưởng rằng tình cảm bọn họ cho dù chưa đến mức yêu nhau sâu sắc, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến cô tổn thương như vậy.

Vậy là, cuối cùng anh vẫn vô tình sao?

Cố Khiết Thần vô tình với cô là có thể không kiêng nể như vậy sao?

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây người tại chỗ rất lâu, bỗng liếc thấy chiếc gương ở bàn trang điểm. Trong đó phản chiếu hình bóng cô, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, trông chẳng giống cô chút nào.
 
Chương 433


Chương 433

Cô vẫn muốn đi sao? Cô có cần phải đi nữa không?

Đến đó, nhìn Vân Nhu và Cố Khiết Thần gương vỡ lại lành, tình chàng ý thiếp, còn cô trở thành con ngốc trong mắt bọn họ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng có động tĩnh. Cô cất bước rời khỏi phòng ngủ, sau đó… đi về phía phòng làm việc.

Cô ngồi sau bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình, mở email, ngón tay run rẩy nhưng cũng rất kiên định gõ mấy chữ.

Tuy chỉ là mấy chữ, nhưng dường như đã rút cạn sức lực của cô.

Đánh chữ xong, bàn tay cô cầm con chuột, di chuyển đến chữ gửi đi. Cô dừng lại nửa giây rồi cắn môi, bấm chuột.

Màn hình máy tính nhanh chóng hiển thị: Đã gửi thành công!

Lần trước chính là số điện thoại này nhắn tin cho Cố Khiết Thần, hẹn anh không gặp không về. Sau đó quả nhiên đã chứng minh, chủ nhân của số điện thoại chính là Vân Nhu.

Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn mở khóa, nhấn vào đọc tin nhắn kia.

[Hứa Tịnh Nhi, hôm nay cô muốn đến thật sao?]

Đôi đồng tử đen của Hứa Tịnh Nhi bỗng co rút, hơi thở cũng ngừng lại.

Vân Nhu biết Cố Khiết Thần hẹn cô, vậy là… Cố Khiết Thần thực sự muốn dẫn cô đi gặp cô ta sao?

Ngay sau đó, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia gọi tới.

Hứa Tịnh Nhi trầm mặc nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, đôi môi mím chặt, lúc điện thoại sắp tự động ngắt thì ngón tay cô mới động đậy, bấm nút nghe.

Giọng nói trước giờ vẫn luôn dịu dàng của người phụ nữ vang lên, lúc này còn mang theo niềm vui chiến thắng: “Hứa Tịnh Nhi, cô biết hôm nay là ngày gì không?”.

Cô ta cười khẽ, tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Khiết Thần bên nhau”.

“Trước kia, hàng năm cứ vào ngày này, Khiết Thần đều ở bên tôi để chúc mừng, nên lần này anh ấy cũng muốn ở bên tôi như vậy. Sở dĩ tôi gọi cho cô là muốn để cô biết, thời gian và khoảng cách cũng không thể ngăn cản tình yêu mà tôi và Khiết Thần dành cho nhau”.

“Hứa Tịnh Nhi, trước đó tôi bảo cô chủ động ly hôn, thực sự là đã suy nghĩ cho cô, kết quả cô lại không cảm kích, Khiết Thần chỉ đành dùng cách của mình khiến cô hết hy vọng. Cô cũng biết là Khiết Thần luôn rất tàn nhẫn với người mà anh ấy không có tình cảm”.

“Hiện giờ tôi gọi cho cô cuộc điện thoại này là vì tôi không đành lòng, dù sao thì phụ nữ cần gì phải làm khó nhau chứ!”.

“Đương nhiên tôi cũng chỉ nhắc nhở cô, có lòng đưa ra ý kiến cho cô thôi. Nếu cô muốn đến chứng kiến sự ngọt ngào hạnh phúc của tôi và Khiết Thần, thì tôi cũng rất chào đón”.

Điện thoại đã ngắt, phòng ngủ lại khôi phục sự yên tĩnh, không, nên nói là tĩnh mịch mới phải.

Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi siết chặt điện thoại, dường như muốn bóp nát nó.

Sự cổ vũ mà cô dành cho bản thân trước đó, cùng với từng lời Vân Nhu nói, dường như bỗng trở thành câu chuyện nực cười nhất.
 
Chương 434


Chương 434

Vốn dĩ cô còn mong chờ… Cố Khiết Thần sẽ không đưa cô đi gặp Vân Nhu, sẽ không khiến cô khó xử như vậy. Cô còn tưởng rằng tình cảm bọn họ cho dù chưa đến mức yêu nhau sâu sắc, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến cô tổn thương như vậy.

Vậy là, cuối cùng anh vẫn vô tình sao?

Cố Khiết Thần vô tình với cô là có thể không kiêng nể như vậy sao?

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây người tại chỗ rất lâu, bỗng liếc thấy chiếc gương ở bàn trang điểm. Trong đó phản chiếu hình bóng cô, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, trông chẳng giống cô chút nào.

Cô vẫn muốn đi sao? Cô có cần phải đi nữa không?

Đến đó, nhìn Vân Nhu và Cố Khiết Thần gương vỡ lại lành, tình chàng ý thiếp, còn cô trở thành con ngốc trong mắt bọn họ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng có động tĩnh. Cô cất bước rời khỏi phòng ngủ, sau đó… đi về phía phòng làm việc.

Cô ngồi sau bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình, mở email, ngón tay run rẩy nhưng cũng rất kiên định gõ mấy chữ.

Tuy chỉ là mấy chữ, nhưng dường như đã rút cạn sức lực của cô.

Đánh chữ xong, bàn tay cô cầm con chuột, di chuyển đến chữ gửi đi. Cô dừng lại nửa giây rồi cắn môi, bấm chuột.

Màn hình máy tính nhanh chóng hiển thị: Đã gửi thành công!

Giọng nói của Cố Khiết Thần vẫn trầm khàn như trước: “Em hỏi đi”.

Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới, nói rành rọt từng chữ một cách khó khăn: “Cố Khiết Thần, anh thực sự hy vọng em bước vào đó, gặp người trong lòng anh sao?”.

“Phải”, Cố Khiết Thần trả lời dứt khoát.

Giọng nói của anh vang lên bên tai, rõ ràng là giọng nói êm tai mê hoặc, nhưng lại như thứ gì đó dùng sức kéo rách trái tim Hứa Tịnh Nhi. Đôi lông mi dày rậm của cô không khỏi run rẩy.

Sau đó, cô nghe thấy Cố Khiết Thần nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, hôm nay đối với anh là ngày kỷ niệm rất quan trọng, anh muốn… cùng chia sẻ với em”.

Ngày kỷ niệm quan trọng… Giống hệt như lời Vân Nhu nói, vậy là ngày hôm nay đúng là ngày kỷ niệm của riêng bọn họ.

Còn muốn chia sẻ với cô nữa?

Cố Khiết Thần, rốt cuộc anh còn muốn làm em tổn thương đến mức nào nữa? Sao nào? Sợ cô không chịu ly hôn, quấn lấy anh không rời sao?

Vậy thì anh xem nhẹ cô quá rồi đấy.

Cũng phải, trong mắt anh, cô chưa bao giờ có hình tượng tốt, chẳng sao cả…

Nếu tình cảm này phải định trước là đặt dấu chấm hết, thì cô sẽ không tiếp tục dây dưa, cô sẽ lựa chọn thành toàn cho anh. Chỉ có điều lần này, cô sẽ không bỏ chạy chật vật như ba năm trước nữa, cô sẽ dũng cảm đối mặt.

Dựa vào đâu mà luôn là anh vứt bỏ cô chứ? Cô sẽ đá anh trước khi anh mở miệng!

Ly hôn thì ly hôn, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn!

“Được, bây giờ em vào, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh”.

Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi cúp máy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang cất bước vào phòng.
 
Chương 435


Chương 435

Khoảnh khắc bước vào cửa nhà hàng, đập vào mắt cô trước tiên là rất nhiều ngọn nến, được đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, nhìn vô cùng lãng mạn.

Trái tim Hứa Tịnh Nhi vừa chua xót vừa đau đớn.

Bỏ nhiều công sức như vậy thì hai người cứ kỷ niệm với nhau đi, cần gì phải đâm vào tim cô, có cần quá đáng như vậy không?

Chắc là Cố Khiết Thần đã bao trọn cả nhà hàng, nên cô không thấy ai khác. Sau đó có tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người đàn ông bước ra từ chỗ tối, càng đi càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.

Nhưng tạm thời không thấy Vân Nhu đâu.

Hôm nay, hình như anh còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi ngày, Hứa Tịnh Nhi mím môi, cụp mắt không nhìn anh nữa, sợ nhìn anh thêm một giây lại bị dao động.

Hứa Tịnh Nhi lên tiếng, vào thẳng vấn đề: “Người anh muốn em gặp đâu?”.

Cô đã đến tận nơi rồi, không cần phải ra vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu đã ngửa bài từ lâu, đâm cho cô một nhát chí mạng rồi.

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần không biết là tức giận hay bất đắc dĩ: “Hứa Tịnh Nhi, nếu em nóng lòng muốn gặp thì nên đến từ sớm mới phải”.

“…”

Nhưng ngay sau đó, anh lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn”.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy trái tim mình như bị vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.

“Đi thôi, ở sân sau, đang chờ em đó”.

Cố Khiết Thần chìa tay ra nắm tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em sao vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu, nhưng không nặn ra được nụ cười, dứt khoát cất bước đi trước.

Cố Khiết Thần thấy thế, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng cũng không truy hỏi, mà cất bước đi theo.

Đi đến sân sau nhà hàng lại là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co đi lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.

Khi Hứa Tịnh Nhi nhìn qua, cô lập tức nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen rất bắt mắt được đặt trong căn phòng trong suốt kia.

Đàn dương cầm…

Bước chân của Hứa Tịnh Nhi bất giác dừng lại.

Tuy cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý, cũng đã tự cổ vũ bản thân, nhưng khoảnh khắc sắp phải đối mặt, cô vẫn nảy sinh sự sợ hãi e dè.

Hay là bây giờ cô nói luôn chuyện ly hôn với Cố Khiết Thần nhỉ?

Bàn tay buông thõng bên người Hứa Tịnh Nhi siết chặt lại, còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn.

Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đã bao trọn bàn tay cô. Cố Khiết Thần lại chìa tay nắm tay cô, lúc cô còn chưa kịp có phản ứng, đã dẫn cô đi tiếp, nhanh chóng đến trước căn phòng trong suốt.

“Đến rồi!”.
 
Chương 436


Chương 436

Cùng với giọng nói của anh, cánh cửa trong suốt bị đẩy ra, Hứa Tịnh Nhi đi theo anh, bước vào một cách bị động.

Trái tim Hứa Tịnh Nhi thấp thỏm, nhưng trong phòng không có bóng dáng mà cô nghĩ đến là Vân Nhu, nó trống không.

Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt, quả thực không còn người nào khác ngoài cô và Cố Khiết Thần, ngược lại cô đã nhìn thấy…

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi trợn tròn, cô sững sờ nửa giây rồi quay lại nhìn Cố Khiết Thần, đôi mắt anh cũng đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt trên chiếc bàn trước mặt.

“Đây là…”, Hứa Tịnh Nhi sửng sốt nói.

Cố Khiết Thần không trả lời cô ngay, mà dẫn cô tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi cùng đứng trước chiếc bàn, anh mới nhìn cô, nói đầy trịnh trọng và nghiêm túc: “Hứa Tịnh Nhi, đây là bố mẹ anh”.

Đầu óc Hứa Tịnh Nhi bỗng chốc trống rỗng.

Cô và Cố Khiết Thần từng ở bên nhau, nhưng… anh chưa bao giờ nói với cô chuyện về bố mẹ anh, càng đừng nói đến chuyện đưa cô đi gặp bố mẹ anh. Cũng không biết là lúc đó anh không muốn nói với cô, hay là cảm thấy cô không có tư cách được biết.

Đây là lần đầu tiên.

Thế nên, khi anh nói đến người trong lòng, cô không hề có suy nghĩ này.

Lúc này cô quả thực như đang nằm mơ, có chút không dám tin, cẩn thận lên tiếng xác nhận: “Cố Khiết Thần, anh đưa em đến gặp bố mẹ anh sao?”.

“Ừ”.

“Vậy… còn ngày kỷ niệm?”.

Cố Khiết Thần hơi nhếch môi, khuôn mặt ngập tràn dịu dàng: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ anh, nhà hàng này, căn phòng trong suốt này, tất cả hoa ở sân sau đều do chính tay bố anh trồng, là món quà kỷ niệm ngày cưới mà bố anh tặng cho mẹ anh”.

“Hồi bọn họ còn sống, năm nào vào ngày này, họ cũng đều tổ chức ở đây. Lúc đầu là hai người họ, sau có thêm anh thì là ba người”.

Giọng nói của anh rất trầm thấp, câu cuối cùng lọt vào tai Hứa Tịnh Nhi vẫn đang đờ đẫn: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ là bốn người”.

Bốn người…

Người trong lòng mà Cố Khiết Thần nói là bố mẹ anh, liệu có phải là anh cũng coi cô là “người trong lòng” không?

Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.

Cô hoàn toàn không ngờ câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng như thế này. Tất cả những suy đoán, suy nghĩ lung tung trước đó của cô đều là… tự mình dọa mình…

“Hứa Tịnh Nhi, em chào bố mẹ đi”.

Giọng nói của Cố Khiết Thần kéo suy nghĩ đang hỗn loạn của Hứa Tịnh Nhi trở lại, cô vội vàng nén những nghi hoặc xuống, rồi sửa sang đầu tóc, đứng thẳng lưng, có chút mất tự nhiên nói: “Con chào bố mẹ, đây là lần đầu tiên gặp nhau, con là Hứa Tịnh Nhi, năm nay 25 tuổi, làm nghề phóng viên, là kiểu phóng viên duy trì chính nghĩa, con…”

Còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng Cố Khiết Thần bật cười.

Hứa Tịnh Nhi bị ngắt lời, càng tỏ ra căng thẳng hơn. Cô quay qua nhìn Khiết Thần, giọng có phần yếu ớt: “Anh cười cái gì? Tôi…em nói gì sai sao?”

Đây là gặp mặt phụ huynh mà. Cô nhất định phải biểu hiện cho tốt.
 
Chương 437


Chương 437

Nụ cười đong đầy trong đôi mắt, Khiết Thần đưa tay lên, xoa đầu cô: “Không có gì là sai cả, chỉ là không cần phải văn hoa như vậy, thoải mái chút đi nào”.

Nói chung liên quan tới thông tin về Hứa Tịnh Nhi thì anh cũng đã báo cáo trước với bố mẹ rồi.

Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn căng thẳng. Nhưng cô biết vị trí của bố mẹ trong lòng anh. Bởi vì đó là những người vô cùng quan trọng. Cô đương nhiên hi vọng họ sẽ thích cô. Dù…cô không thể biết được họ có thích cô hay không.

Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt rồi mới nói: “Em muốn bố mẹ hiểu thêm về em mà. Biết em không chỉ xinh đẹp, học hành giỏi mà còn có năng lực, thông minh lanh lợi, hoạt bát ngoan ngoãn. Anh lấy em là khoản đầu từ có lời đấy. Như vậy có thể là họ cũng sẽ thích em”.

“Khụ khụ…”

Cô tự khen mình khiến Khiết Thần cạn lời. Anh chỉ biết đưa tay lên che miệng rồi khẽ ho vài tiếng.

Nói xong, Hứa Tịnh Nhi trợn trừng mắt với anh tỏ ý phàn nàn. Cô bĩu môi: “Đúng ra anh lên nói sớm là tới thăm bố mẹ. Như vậy em còn trang điểm kỹ càng hơn một chút, còn có thể mua thêm chút quà nữa. Lần đầu gặp mặt mà đi tay không, thật thất lễ quá! Để bố mẹ tưởng em là người không hiểu chuyện thì phải thế nào?”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Khiết Thần cảm thấy bất lực. Anh đưa tay ra, ôm chặt Hứa Tịnh Nhi vào lòng.

Hứa Tịnh Nhi giật mình, chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao thế?”

Người đàn ông ghì nhẹ cằm lên đầu cô. Hơi thở của anh phả lên mái tóc cô. Anh nói giọng trầm thấp quyến rũ tới ghê người.

“Tịnh Nhi, em không cần trang điểm, không cần chuẩn bị quà cáp, cứ như này tới gặp là bố mẹ đã thích em rồi”.

“Sao anh biết? Anh đâu phải bố mẹ. Hứa Tịnh Nhi hậm hực phản bác.

“Bởi vì…em là người mà ông nội chọn mà”.

Người mà ông nội chọn sao…

Câu trả lời này ít nhiều khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy thất vọng.

Một giây sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông cũng vang lên: “Giờ thì em cũng là người mà anh chọn”.

Hứa Tịnh Nhi đang ghé sát mặt vào lồng ngực anh. Lúc nghe anh nói những lời này, cô cảm nhận được tim anh đập nhanh hơn.

Đồng tử của cô co lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Khiết Thần cuối cùng…cũng chấp nhận cô là vợ anh rồi sao?

Từ từ tiêu hóa những lời anh nói, Hứa TỊnh Nhi bất giác mỉm cười. Đôi mắt cô cong cong, thậm chí là hai tay cũng đưa lên ôm lấy anh.

Cô liếc nhìn cây đàn màu đen đặt ở một góc. Nụ cười lập tức thu lại.

Mặc dù tối nay cô đã hiểu lầm Khiết Thần, rằng không phải anh đưa cô tới gặp Vân Nhu mà gặp bố mẹ, thế nhưng…trước khi ra khỏi cửa, Vân Nhu đã gọi điện. Hóa ra những lời cô ta nói là giả, cố tình khiến cô hiểu nhầm với mục đích là ngăn cản cô. Như vậy, cô sẽ phụ tấm chân tình của Khiết Thần và tình cảm của họ sẽ bị ảnh hưởng.

Dù đến cuối cùng cô ta không thành công nhưng cô ta hiểu rõ Khiết Thần như vậy, còn biết ngày quan trọng này, biết Khiết Thần sẽ tới đây với bố mẹ, vậy thì có lẽ trước đây Khiết Thần cũng đã đưa Vân Nhu tới và nói những lời y hết như vậy.
 
Chương 438


Chương 438

Chiếc đàn này…không phải do Vân Nhu đặt ở đây đấy chứ?

Hứa Tịnh Nhi nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác trong lòng bèn hậm hực lên tiếng: “Khiết Thần, anh từng đưa người khác tới gặp bố mẹ rồi phải không?”

Cô nói rất nhanh, nói xong thì im bặt như sợ mình mà không nhanh sẽ không nói hết lời.

Khiết Thần giật mình.

Phản ứng này khiến Hứa Tịnh Nhi tim đập thình thịch, cảm giác không hay rồi.

Một lúc sau, cô cảm nhận được Khiết Thần đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra khỏi lòng anh. Khiết Thần nhìn xuống cô với vẻ khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi trùng xuống, nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh.

Khiết Thần nhếch miệng cười như không cười. Anh nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Hứa Tịnh Nhi, anh lần đầu kết hôn, cũng lần đầu có vợ. Người mà bố mẹ anh muốn gặp là vợ anh, chứ không phải người khác”.

Vì vậy, ý của Khiết Thần là anh mới chỉ đưa một mình cô tới gặp bố mẹ.

Không có phần của Vân Nhu.

Hứa Tịnh Nhi cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã ngã xuống vực giờ lại được nâng lên. Tịnh Nhi thầm thở phào. Cô liếc nhìn cây đàn rồi hỏi: “Cây đàn này…là bố mẹ đặt ở đây hay là anh đặt?”

Nghe cô nói, Khiết Thần bèn nhìn cây đàn. Giọng điệu chứa đựng vẻ suy tư: “Đây là đàn của mẹ anh. Bà thích đánh đàn, còn đánh rất giỏi. Mẹ cũng là người dạy đàn cho anh”.

Thật không ngờ…Mẹ của Khiết Thần giống như Vân Nhu, thích đánh đàn. Lẽ nào bọn họ có điểm gì đó giống nhau?Cố tổng lại phát điên rồi

Thôi bỏ đi, đầu óc cô lúc này rối rắm quá.

Tuy nhiên việc chứng minh được cây đàn này không liên quan tới Vân Nhu và Khiết Thần đánh đàn cũng không liên quan tới cô ta thì Tịnh Nhi…có thể thở phào được rồi.

“Hóa ra là như vậy à…”

Bầu không khí lúc này thật tuyệt. Hứa Tịnh Nhi do dự không biết có nên tận dụng cơ hội này hỏi tiếp chuyện liên quan tới Vân Nhu hay không. Thế nhưng khi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng hiếm có khó tìm của Khiết Thần, cộng thêm việc hôm nay là một ngày đặc biệt thì cuối cùng cô quyết định không hỏi nữa.

Cô không muốn phá hỏng sự đẹp đẽ này, vậy nên…để qua ngày hôm nay rồi hỏi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn bức ảnh một nam một nữ. Người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ thì xinh đẹp. Khiết Thần có khuôn mặt của ba, có đôi mắt của mẹ. Kết hợp lại chính là ưu điểm của anh.

Cô nhìn họ, thầm nhủ: “Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã đưa Khiết Thần tới thế giới này. Con thích anh ấy. Nếu như có thể, con muốn cả đời này sẽ được ở bên anh! Thay bố mẹ bảo vệ anh, đồng hành cùng anh! Con muốn anh ấy được hạnh phúc!”

Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ở đó tới 12h rồi về. Lúc về tới chung cư thì thời gian đã bước qua ngày hôm sau.

Trải qua một buổi tối hết hồn và giải tỏa được nhiều điều, giờ thì Hứa Tịnh Nhi cảm thấy buồn ngủ. Sau khi tắm xong cô lên giường nằm và ngủ ngon lành.

Khiết Thần tắm xong định hỏi vừa nãy cô muốn hỏi gì thì thấy cô đã ngủ say. Anh không đánh thức cô nữa mà chỉ hôn lên trán cô.

Anh đứng dậy, bất giác đụng phải túi của cô đặt ở đầu giường. Chiếc túi rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài.

Một tập tài liệu đập vào mắt anh, bên trên viết: “Đơn đề nghị ly hôn”.
 
Chương 439


Chương 439

Giấy trắng mực đen giống như một con dao sắc đâm thẳng vào trái tim anh. Đôi mắt anh trở nên mờ đục rồi u tối.

Anh nhìn chăm chăm một hồi mới quỳ xuống, cầm tờ giấy lên. Tay anh ghim chặt tờ giấy khiến nó từ từ bị nhàu nhát.

Anh quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngủ ngon lành, môi anh bặm lại.

Hứa Tịnh Nhi muốn nói với anh, chính là muốn ly hôn sao? Cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định này? Vậy nên mới mang theo giấy đề nghị ly hôn và định đề cập với anh?

Đây cũng là lý do…mà gần đây cô ấy trở nên khác thường chăng?

Lần trước sau khi bị thương, rõ ràng là cô đã đồng ý sẽ đợi anh, đồng ý cùng anh bù đắp toàn bộ những tổn thương trước đó. Giai đoàn gần đây, tình cảm của họ cũng dần trở nên đong đầy hơn. Thái độ của cô dành cho anh cũng dịu dàng hơn. Anh cũng cảm nhận được điều đó.

Vậy thì tại sao cô đột nhiên lại muốn ly hôn chứ?

Khiết Thần chau mày. Anh thật sự không hiểu. Nếu như anh làm sai điều gì đó thì lúc ở khu nghỉ dưỡng, anh cũng đã hỏi cô rồi, nhưng cô không nói gì cả.

Hơn nữa lúc anh dẫn cô tới gặp bố mẹ. Sự lo lắng và nghiêm túc của cô cũng không phải là giả mà.

Lẽ nào…đơn ly hôn là do trước đó rất lâu cô chuẩn bị chứ không phải là những lời lúc nãy cô muốn nói?

Muốn biết rõ chuyện này cũng không khó.

Khiết Thần cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh nhặt đồ dưới đất lên, cả đơn ly hôn đặt trở lại túi của cô rồi đặt chiếc túi lên đầu giường.

Anh cất bước, đi ra khỏi phòng ngủ và bước vào phòng sách.

Laptop của Hứa Tịnh Nhi đặt trên bàn. Người đàn ông bước tới, nhìn xuống. Anh do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.

Cô chưa tắt máy tính, mới chỉ gập màn hình lại. Vì vậy khi Khiết Thần mở ra thì hiện ngay lên màn hình là mật khẩu.

Mật khẩu máy tính của Tịnh Nhi thì Khiết Thần cũng biết nên anh lập tức đăng nhập.

Không cần tìm cũng thấy đơn ly hôn. Anh di chuyển chuột, ấn vào để kiểm tra thời gian. Anh tìm thời gian cô soạn đơn, đó là khoảng thời gian trước khi cô đi cùng anh.

Anh không hề nghĩ sai mà.

Anh đưa cô tới gặp bố mẹ, để cô biết rằng anh đã thật sự quên đi quá khứ, muốn có một tương lai tốt đẹp cùng cô. Vậy mà cô lại muốn ly hôn với anh.

Khiết Thần siết chặt chuột máy tính khiến cho con chuột di chuyển lên trên. Anh vô tình nhấn phải phần email. Hòm thư của Hứa Tịnh Nhi hiện ra trước mặt anh.

Mấy đơn ly hôn cô soạn đều có khoảng thời gian khá gần nhau. Anh ấn vào.



Hứa Tịnh Nhi: “Sếp, có thể cho tôi ứng mấy trăm triệu tệ được không?”

Cấp trên: “Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”

Hứa Tịnh Nhi: “Tôi muốn ly hôn?”

Cấp trên: “Được”.

Còn một bức thư nữa thời gian muộn hơn chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom