Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 220


Chương 220

Bởi vì cô ta không có thư mời, bị chặn ngoài cửa. Cô ta thuyết phục bọn họ nhưng không có tác dụng. Cuối cùng cô ta tức giận nói: “Tôi và Khiết Thần là mối quan hệ gì mà các người còn không rõ sao? Trước đây hàng năm tôi đều là bạn đi cùng anh ấy. Tôi khuyên các người tốt nhất để tôi vào, nếu không các người không gánh nổi hậu quả đâu!”

Từ Soái liếc nhìn nhưng không có hứng thú. Anh ta cất bước đi vào trong. Tiêu Thuần đột nhiên buông tay anh ta ra, đi tới trước mặt Tô Tử Thiến.

Tô Tử Thiến chứng minh mối quan hệ giữa cô ta và Khiết Thần cũng không thể thay đổi được thái độ của những người bảo vệ. Cô ta nghiến răng, hít một hơi thật sâu như để giúp bản thân bình tĩnh lại.

Cô ta biết nếu mình phát tiết thì càng chỉ khiến bản thân trông khó coi. Cách duy nhất là tìm cách thuyết phục họ.

“Được! Đã là tiệc tất niên thì tôi, người đại diện cho tập đoàn Cố Thị, cũng được coi là một phần tử của Cố Thị, vậy mà các người lại chặn tôi bên ngoài. Nếu như để phóng viên nào nhìn thấy có phải là hình tượng của Cố Thị sẽ chịu tổn thất không? Tới khi đó, các người đều phải nghỉ việc cả! Các anh cứ nghĩ đi!’’

Không thể phủ nhận, Tô Tử Thiến nói chuyện rất có tính đàn áp. Dù sao cô ta cũng là người của công chúng, cứ đứng ngoài mà làm loạn như thế này cũng không phải chuyện hay. Nếu thật sự để phóng viên nào đó bắt gặp, giật tít thì đúng là bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.

Bảo vệ nhìn nhau, không biết làm thế nào. Cuối cùng, một người đành phải lên tiếng: “Cô Tô, cô đợi một chút. Tôi đi hỏi trợ lý Lâm”

Tô Tử Thiến gật đầu hài lòng.

Thế nhưng, đúng lúc người bảo vệ lấy ra bộ đàm, định liên hệ với trợ lý Lâm thì bỗng có tiếng giày cao gót cộp cộp vọng tới. Ngay sau đó là một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Không cần hỏi”.

Tất cả mọi người đều nhìn qua.

Tô Tử Thiến nhìn thấy Tiêu Thuần thì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức tối sầm lại. Cô ta siết chặt nắm đấm. Lần trước Tiêu Thuần đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Cố Thị, lần này lại chặn đường cô ta. Tiêu Thuần là con chó canh cửa chắc?

Tô Tử Thiến mím môi, lạnh mặt chất vấn: “Cô dựa vào cái gì?”

Tiêu Thuần đứng trước mặt cô ta, nhìn cô ta bằng vẻ trịch thượng và ra vẻ uy hiếp. Cô ấy đưa tay lên, nghịch nghợm mái tóc dài gợn sóng của mình, cười với vẻ mập mờ. Tiêu Thuần hỏi ngược lại: “Cô nghĩ xem? Một người đại diện bị ruồng bỏ của Cố Thị thì làm gì còn mặt mũi mà đứng đây chất vấn chứ?”

Sắc mặt Tô Tử Thiến tái mét, trông vô cùng khó coi khi nghe cô ấy nói vậy.

Đúng vậy…Vị trí đại diện phát ngôn chắc như đinh đóng cột của cô ta tới cuối cùng đã bị hủy hợp đồng ký kết.

Đây chính là sự trừng phạt dành cho Tô Tử Thiến sau khi chị Lệ từ chức. Cô ta cảm thấy, có lẽ Khiết Thần biết được những trò mà cô ta làm nên anh cảm thấy không vui.

Thế nhưng Tô Tử Thiến cảm thấy anh trừng phạt cô ta là vì không thích cô xen vào chuyện của anh chứ không phải vì anh để tâm tới Hứa Tịnh Nhi.

Mất vị trí đại diện phát ngôn đúng là đáng tiếc. Nhưng cô ta cũng không bận tâm nhiều. Bởi vì chỉ cần Khiết Thần hết giận thì những thứ mà cô ta muốn, Khiết Thần sẽ dâng tặng tới trước mặt cô ta.

Giai đoạn này cô ta tu tâm dưỡng tính, không tới trước mặt Khiết Thần gây sự, cũng không đi tìm Hứa Tịnh Nhi. Cô ta đợi thời gian giúp xóa mờ những chuyện trước đó rồi mới đi tìm anh.

Cô ta vốn tưởng rằng buổi tiệc tất niên của Cố Thị chính là cơ hội tốt để cô ta làm lại với Khiết Thần. Kết quả là cho tới buổi tối nay, khi bữa tiệc đã bắt đầu thì cô ta vẫn không hề nhận được cuộc gọi nào từ anh hay là từ trợ lý Lâm mời cô ta đi dự cùng. Thậm chí là đến thiệp mời cũng không có.
 
Chương 221


Chương 221

Cô ta không chờ đợi thêm được nữa mới chủ động xuất hiện. Cô ta phải gặp cho bằng được Khiết Thần, nhận lỗi với anh. Khiết Thần cưng chiều Tô Tử Thiến như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho cô ta. Họ sẽ lại tốt đẹp như lúc mới ban đầu.

Nào ngờ cô ta lại bị bảo vệ chặn lại. Thế nên cô ta mới phải nói dối. Bởi vì thông tin bị hủy bỏ làm người phát ngôn vẫn chưa bị lan truyền ra ngoài.

Giờ bị Tiêu Thuần vạch trần ngay tại đây, cô ta cảm thấy sự tôn nghiêm của mình đã bị giẫm cả xuống đất.

Thấy Tô Tử Thiến á họng, Tiêu Thuần cười vui lắm. Cô nhìn Tô Tử Thiến bằng vẻ trịch thượng: “Nếu tôi là cô thì sẽ không ở đây để người khác chú ý. À mà cô vẫn nghĩ mình sẽ là người phụ nữ đi cùng anh Khiết Thần trong buổi tiệc ngày hôm nay đúng không?”

Tiêu Thuần bước về phía trước, đứng gần Tô Tử Thiến hơn. Cô khẽ khom người, ghé vào tai Tô Tử Thiến, gằn ra từng chữ: “Đồ không biết lượng sức mình mà cũng dám so đấu với Hứa Tịnh Nhi của chúng tôi sao?”

“…”

Tô Tử Thiến nghiến răng ken két: “Ý cô là gì? Hôm nay người đi cùng Khiết Thần là Hứa Tịnh Nhi?”

Tiêu Thuần hừ một tiếng rồi đứng thẳng người. Cô không muốn phí lời với Tô Tử Thiến nữa nên chẳng thèm nhìn cô ta thêm cái nào, cứ thế ưỡn ngực cùng Từ Soái đi vào trong. Cô nho nhã khoác tay Từ Sóai, mỉm cười với anh ta: “Chúng ta vào trong thôi”.

Từ Soái nhìn cô rồi quay qua nhìn Tô Tử Thiến. Những lời họ vừa nói với nhau, dù anh ta không nghe thấy nhưng có lẽ cũng đoán ra.

Anh ta mím môi, nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng hỏi: “Cô ta đã bị chặn ở ngoài rồi, cô hà tất phải khiêu khích cô ta nữa?”

Tiêu Thuần vẫn cười tít mắt: “Tôi thấy vui trên nỗi đau khổ của người khác, không được hở?”

Từ Soái cũng bật cười chẳng chút khách khí: “Cười trên nỗi đau khổ của người khác hay là mưu kế ly gián vậy?”

Tiêu Thuần giả vờ không nghe thấy gì, cứ thế thúc giục anh ta: “Anh có đi hay không?”

Từ Soái lắc đầu, cất bước đi vào trong đại sảnh.



Tô Tử Thiến đứng ngây tại chỗ mất cả phút. Sau đó cô ta tức tới mức vừa càm ràm vừa lao lên. Hai mắt cô ta đỏ ngàu.

Cô ta vốn tưởng rằng nếu như bảo vệ hỏi trợ lý Lâm mà cô ta vẫn không được vào thì cô ta sẽ mặc kệ Khiết Thần. Thế nhưng giờ cô ta không chịu nổi nữa rồi. Cô ta nhất định phải vào, phải xem xem có đúng là Hứa Tịnh Nhi đi cùng Khiết Thần hay không.

Con người Hứa Tịnh Nhi đúng là mặt dày. Dùng thủ đoạn để được gả cho nhà họ Cố. Giờ lại còn trói buộc cả Khiết Thần. Hứa Tịnh Nhi chế nhạo, coi thường cô ta cũng không sao nhưng cô ta không thể nào để cho Hứa Tịnh Nhi cứ thế bám lấy Khiết Thần được.

Tô Tử Thiến lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số điện thoại của một cậu chủ và gọi.

“Hôm nay anh tới tham gia tiệc tất niên của Cố Thị phải không, có cần người đi cùng không. Tôi rảnh!”

Tô Tử Thiến khoác tay anh Lục bước vào trong đại sảnh. Lúc này buổi tiệc vừa chính thức bắt đầu. Khiết Thần là người chủ trì, đang sắp mời một cô gái mở đầu buổi tiệc khiêu vũ.
 
Chương 222


Chương 222

Đèn của toàn bộ hiện trường tối dần, chỉ còn một luồng sáng duy nhất chiếu thẳng vào người Khiết Thần. Tất cả mọi người đều tập trung vào anh.

Không ít người đã nhìn thấy Tô Tử Thiến bước vào. Vậy thì đêm nay sẽ là một màn đối quyết giữa cũ và mới rồi!

Khiết Thần sẽ mời tình yêu cũ là Hứa Tịnh Nhi hay là Tô Tử Thiến – người giữ vững vị trí bảo bối ba năm qua cùng khiêu vũ đây?

Lần trước, lúc ở trong KTV, không ít người trong giới đã nhìn thấy tình huống cả Hứa Tịnh Nhi và Tô Tử Thiến cùng có mặt nhưng Khiết Thần đã hoàn toàn ngó lơ Tịnh Nhi. Hơn nữa anh còn hát cùng Tô Tử Thiến.

Lần này, mặc dù Hứa Tịnh Nhi là người đi cùng Khiết Thần, nhưng Tô Tử thiến cũng có mặt. Nên không ai dám khẳng định, Khiết Thần sẽ lựa chọn ai.

Màn khiêu vũ này, việc chọn lựa người nhảy cùng vô cùng quan trọng, nó đủ để chứng minh sức nặng của người phụ nữ đó trong lòng Khiết Thần.

Cùng với tiếng bước chân của Khiết Thần vang lên thì đám đông cũng cảm thấy căng thẳng. Họ nín thở, nhìn chăm chăm vào anh. Họ thấy anh không chút do dự đi về phía Tô Tử Thiến…

Tô Tử Thiến nhìn thấy Khiết Thần tiến từng bước về phía mình thì tim đập loạn xạ. Cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ trìu mến đầy yêu thương.

Cô ta biết là Khiết Thần sẽ không mặc kệ cô ta mà. Chẳng phải là lúc này anh vẫn đang đi về phía cô ta sao?

Chưa đợi Khiết Thần đi tới nơi thì cô ta đã không đợi được nữa bèn lao lên đón.

Thế nhưng Khiết Thần không hề dừng lại. Thậm chí còn khiến cô ta nghi ngờ không biết là anh có nhìn thấy mình không. Anh đi lướt qua cô ta. Ánh mắt Tử Thiến vô thức nhìn theo và thấy anh dừng lại ngay phía sau cô ta, ngay trước mặt Hứa Tịnh Nhi.

Trong khoảnh khắc, đầu óc Tô Tử Thiến trở nên trống rỗng. Bên tai văng vẳng tiếng ầm ầm như sét đánh. Cô ta không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Khiết Thần nho nhã cúi người trong tư thế mời Hứa Tịnh Nhi khiêu vũ. Anh giống như hoàng tử trong truyện cổ tích. Những cô gái có mặt thấy vậy thì đều cảm thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ đối với Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống bàn tay đẹp đẽ của anh. Cô cảm thấy bất ngờ với lời mời này. Thực ra thì cũng bất ngờ chút chút thôi. Một tình huống như này thì không nên xảy ra sự ghen tức, đố kỵ. Vì người mà Khiết Thần đi cùng là cô, đương nhiên anh sẽ không để cô mất mặt. Chẳng qua là do Tô Tử Thiến không biết điều mà thôi.

Thế nhưng Khiết Thần cũng không phải là người để ý tới ánh mắt của người khác. Anh luôn giữ vị trí độc tôn, không quan tâm người khác nghĩ gì. Với tình cảm mà anh từng dành cho Tô Tử Thiến thì cũng rất có khả năng khi nãy anh sẽ lựa chọn cô ta.

Vậy mà anh không làm vậy. Xem ra…tình cảm giữa anh và Tô Tử Thiến đã xảy ra vấn đề khá nghiêm trọng rồi.

Vậy nên anh chọn cô đi cùng là để chọc tức Tô Tử Thiến sao?

Nói thật, lần trước khi Tô Tử Thiến dùng mưu kế đối phó khiến cô phải nhập viện mấy ngày thì cô cũng đã ghim mối thù đó rồi.

Thù này không trả thì không còn là Hứa Tịnh Nhi nữa.

Hứa Tịnh Nhi khẽ mỉm cười, nho nhã đưa tay đặt vào tay Khiết Thần, chấp nhận lời mời của anh.
 
Chương 223


Chương 223

Nhạc nổi lên, ánh đèn bao trùm hai người. Khiết Thần ôm lấy vòng eo nhỏ của Hứa Tịnh Nhi. Cô cũng đặt tay lên vai anh, lướt đi trong điệu nhạc. Cả hai phối hợp vô cùng hoàn hảo, giống như ông vua và bà hoàng của sàn khiêu vũ vậy. Đám đông không khỏi cảm thán.

Hai mắt Tô Tử Thiến đỏ ngàu, nước mắt cứ thế lăn xuống.

Tiêu Thuần đứng dựa vào tường, nâng ly sâm banh uống từng cốc như uống nước với vẻ cô đơn.

Từ Sóai đứng bên cạnh không còn lên tiếng khuyên cô nữa. Anh ta chỉ vỗ vai cô và nói: “Nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng ok nhé”.



Lúc Khiết Thần ôm Hứa Tịnh Nhi khiêu vũ thì cô càng nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của anh hơn. Cô bỗng nhớ lại cô với anh của quá khứ.

Hứa Tịnh Nhi có thể phối hợp hoàn hảo với Khiết Thần như vậy là vì…điệu nhảy đầu tiên trong đời cô cũng là nhảy với anh.

Khi đó trong trường tổ chức hội khiêu vũ, cần có người nhảy và dẫn theo luôn bạn nhảy của mình. Lúc đó Khiết Thần rất bận, cô không muốn làm phiền anh nên đã cùng Tiêu Thuần đăng ký đi học, rồi sau đó tìm đại một nam sinh khác cùng nhảy là được.

Do là hội khiêu vũ đeo mặt nạ, nên Hứa Tịnh Nhi chọn một chiếc mặt nạ thiên sứ. Tiêu Thuần thì chọn mặt nạ nữ vương. Cô ấy nói là muốn trở thành người quyền lực nhất trong buổi khiêu vũ và muốn khiến tất cả những người khác phải kinh ngạc.

Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Hứa Tịnh Nhi cũng tìm được bạn nhảy của mình. Cũng không biết có phải cho ăn nhập với cô hay không mà bạn nhảy của cô lại đeo mặt nạ ác ma.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ người đàn ông mà mình bắt được lại nhảy giỏi như vậy. Hầu như là anh dẫn dắt cô nhảy. Màn khiêu vũ vừa kết thúc, họ nhận được tiếng vỗ tay rầm rầm của toàn bộ hiện trường, khiến cho vị trí bà hoàng khiêu vũ của Tiêu Thuần bị chèn ép.

Hứa Tịnh Nhi còn định cảm ơn anh thì kết quả là, màn khiêu vũ vừa kết thúc, anh không những không buông cô ra mà còn ôm chặt cô hơn khiến cả cơ thể cô ép sát vào người anh.

Lần này thì Hứa Tịnh Nhi không nhịn được nữa. Dám giở trò với cô trước mặt đám đông à? Muốn bị tuyệt tông luôn phải không?

Cô còn chưa kịp ra tay thì người đàn ông đã mỉm cười. Giọng nói quen thuộc vọng vào tai cô: “Hứa Tịnh Nhi, anh giận rồi”.

Ấy, đây chẳng phải là…

Một giây sau người đàn ông tháo mặt nạ ra. Khuôn mặt đẹp trai vô đối đập vào mắt Hứa Tịnh Nhi, khẳng định cho suy đoán của cô. Sau đó cô cũng tháo mặt nạ. Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt anh không chút đề phòng. Anh trừng phạt cô bằng cách hôn thật sâu lên môi cô.

Xung quanh vang lên tiếng hò reo không ngớt.



Hứa Tịnh Nhi dưới sự dẫn dắt của Khiết Thần quay mấy vòng, đứng vững vàng một cách hoàn hảo. Âm nhạc dừng lại, hai người cúi mình cảm ơn. Đám đông vỗ tay như sấm rền.

Màn mở đầu kết thúc, những người khác người thì tiếp tục khiêu vũ, người thì bàn chuyện kinh doanh. Có người lại uống rượu. Vô số người bước tới mời rượu Khiết Thần. Do Hứa Tịnh Nhi vẫn còn việc nên sao khi báo cáo với anh bèn tách ra và để trợ lý Lâm cùng anh tiếp khách xã giao.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng liếc nhìn một lượt quanh đại sảnh và tìm được vị trí của ngôi sao King. Đúng vậy, đây chính là đối tượng cô cần điều tra cho nhiệm vụ lần này.

Tên tiếng Trung của người này là Dung Vương. King là biệt hiệu fan hâm mộ đặt cho anh ta, mang nghĩa anh ta chính là vua trong lòng bọn họ. Dung Vương với vẻ ngoài khôi ngô, kỹ năng khiêu vũ tuyệt vời đã nhanh chóng trở thành ông hoàng khiêu vũ khu vực châu Á. Một chút thông tin về cuộc sống thường nhật của anh ta thôi cũng có thể trở thành chủ đề tìm kiếm hot trên mạng. Debut đã năm năm nhưng sức nóng của anh ta vẫn không ngừng gia tăng.
 
Chương 224


Chương 224

Sau đó, Hứa Tịnh Nhi nhìn qua một cô gái đang khoác tay, nhìn anh ta với vẻ say mê. Vừa hay đó lại là Cố Tuyết. Hôm nay Cố Tuyết chính là người đi cùng Dung Vương

Lúc trước, khi làm bài tập, cô biết được Cố Tuyết là fan cuồng của Dung Vương. Là fan não tàn vô địch siêu cấp của anh ta. Mấy năm qua, cô ta theo đuổi minh tinh không biết đã tốn biết bao nhiêu tiền. Hầu như tất cả những gì có liên quan tới Dung Vương thì cô ta đều tham gia.

Cố Tuyết khó chịu với cô. Vậy nên muốn tiếp cận Dung Vương thì phải điều được cô ta đi đã, để tránh rắc rối.

Vậy phải làm thế nào đây?

Cô liếc nhìn Tiêu Thuần rồi bước tới: “Thuần Thuần, mình cần cậu”.

Tiêu Thuần đặt sâm banh xuống: “Nói đi”.

“Giúp mình giữ chân Cố Tuyết, mười phút là được!”

Tiêu Thuần ra dấu OK sau đó đi về phía Dung Vương và Cố Tuyết. Cô ấy cầm một ly rượu vang, nhanh tay đổ lên người Cố Tuyết như lỡ trớn. Bộ trang phục của cô ta bị nhuốm đỏ au. Tiêu Thuần chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội: “Xin lỗi nhé, không thấy cô. Có lẽ vì sự tồn tại của cô mờ nhạt quá chăng”.

Cố Tuyết tức tới mức hét ầm lên: “Tiêu Thuần!”

Chỉ còn một mình Dung Vương ở lại. Hứa Tịnh Nhi giả bộ đi ngang qua sau đó lại quay ngược lại, nhìn anh ta bằng vẻ kích động: “Anh là Dung Vương phải không? Tôi hâm mộ anh quá, tôi là fan của anh luôn đó!”

Dung Vương trước giờ luôn tỏ ra kiêu ngạo. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp không tỳ vết của Hứa Tịnh Nhi thì đôi mắt anh ta bỗng sáng lên. Anh ta chủ động tiếp cận cô: “Tôi còn có một fan hâm mộ xinh đẹp như thế này sao? Thật là vinh hạnh quá”.

Hai người trò chuyện vui vẻ. Khi Dung Vương định hỏi zalo của Hứa Tịnh Nhi thì Tô Tử Thiến đột nhiên đi tới. Cô ta tức giận trợn mắt gầm lên: “Hứa Tịnh Nhi, cô là đồ tiện nhân!”

Dung Vương thấy vậy không muốn dây dưa vào bèn chào tạm biệt, cũng không lấy zalo nữa và vội vã rời đi.

Hứa Tịnh Nhi vô thức định đuổi theo nhưng Tô Tử Thiến nào có chịu. Cô ta đưa tay ra chộp lấy tóc cô dúi xuống.

Hứa Tịnh Nhi thấy Dung Vương đi mỗi lúc một xa thì càng bốc hỏa kinh khủng hơn. Cô quay lại nhìn Tô Tử Thiến, cười lạnh lùng: “Cô em, hôm nay thù mới hận cũ tính luôn thể đi!”

Cô có thể phớt lờ, không quan tâm giữa Tô Tử Thiến và Cố Khiết Thần có chuyện gì. Ngay cả trước kia Tô Tử Thiến khiêu khích cô hết lần này tới lần khác, cô cũng không thật sự muốn so đo với cô ta.

Dù sao cuộc hôn nhân của cô với Cố Khiết Thần đối với Tô Tử Thiến mà nói là sấm đánh giữa trời quang, vô cùng đột ngột. Giống như ba năm trước cô đột nhiên bị bỏ rơi, bị từ hôn, cảm giác đó cô đã từng nếm trải, thật sự rất khổ sở.

Nhưng nói cho cùng, cô và Cố Khiết Thần nam chưa cưới, nữ chưa gả, thậm chí Cố Khiết Thần còn chưa chân chính thừa nhận danh phận bạn gái của cô ta, cô ta có tư cách gì mà đến chất vấn cô?

Cô ta muốn tranh giành Cố Khiết Thần thì phải tìm đến Cố Khiết Thần chứ không phải cô. Cô ta dám chặn đường kiếm tiền của cô, cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
 
Chương 225


Chương 225

Vừa hay chuyện của Bàng Hải, bây giờ là chuyện này gom hết vào một lần, cô khỏi phải tính thêm một cuốn sổ nữa.

Muốn đánh nhau với cô à? Cô thật sự chưa từng sợ ai cả!

Tô Tử Thiến không có đầu óc, nhưng Hứa Tịnh Nhi thì có. Trước khi cho cô đến bữa tiệc này, Cố Khiết Thần đã cảnh cáo cô không được làm anh mất mặt. Nếu gây ra chuyện ở bữa tiệc, cô cũng không có kết cục gì tốt.

Hứa Tịnh Nhi tóm lấy tay Tô Tử Thiến, kéo cô ta đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Tô Tử Thiến không ngờ cánh tay mảnh khảnh của Hứa Tịnh Nhi lại có sức hơn cô ta. Cô ta nhất thời không giãy ra được, cứ vậy bị cô kéo đến nhà vệ sinh.

Sau khi xác định không có ai, Hứa Tịnh Nhi đóng sầm cửa lại, nhanh nhẹn khóa cửa vang lên tiếng cạch. Cô hất tay Tô Tử Thiến ra, Tô Tử Thiến lảo đảo hai bước, đứng không vững, chật vật ngã xuống đất.

Hứa Tịnh Nhi đứng trên cao nhìn xuống cô ta: “Muốn đánh thế nào? Tôi tiếp!”.

Tô Tử Thiến bị khí chất của cô dọa cho run rẩy cả người, chẳng mấy chốc lại gân cổ nói: “Cái gì mà thiên kim tiểu thư, cô chỉ là một kẻ lưu manh vô sỉ! Chẳng trách phải dựa vào thủ đoạn mới có thể gả cho Khiết Thần, thật là ghê tởm!”.

Lưu manh?

Khi cô chạy tin tức rơi vào nguy hiểm hết lần này tới lần khác, lúc cô biết chỉ có thể dựa vào sức mình, sẽ không có ai tới cứu cô, cô đã học cách tự cứu, để bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Kiểu người sống trong mộng tưởng như Tô Tử Thiến cũng chỉ biết xét đoán người khác với ý xấu. Người đáng ghê tởm không phải là cô, mà chính là cô ta!

“Dụ dỗ Khiết Thần chưa đủ, còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác. Hứa Tịnh Nhi, cô đúng là một kẻ thoái hóa trong cánh chị em phụ nữ!”.

Không nhắc tới Dung Vương còn ổn, vừa nhắc tới cô lại bốc hỏa. Chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công, cuối cùng lại bị Tô Tử Thiến chạy tới gây rối. Hứa Tịnh Nhi thổi phù phù mấy sợi tóc rủ xuống trước trán mình. Hôm nay cô phải đánh cho đến khi cô ta biết vì sao hoa lại có màu đỏ!

Hứa Tịnh Nhi cởi áo khoác ra, ném sang một bên một cách đầy khí phách, sau đó cởi bỏ giày cao gót dưới chân, hất cằm: “Muốn đánh nhau thì đừng dài dòng!”.

Tô Tử Thiến vốn đã tức đỏ cả mắt, lại nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi cởi áo khoác làm lộ ra mấy dấu ấn màu đỏ đầy mờ ám trên da, tuy đã dùng phấn che đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng. Không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì!

Cố Khiết Thần chưa đụng tới cô ta lần nào, thế mà anh lại cùng Hứa Tịnh Nhi… Không, nhất định là người phụ nữ mặt dày Hứa Tịnh Nhi này đã dụ dỗ anh, cô ta nhất định phải xé xác Hứa Tịnh Nhi ra!

Tô Tử Thiến từ dưới đất bò dậy, bất chấp lao về phía Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi, không hề khách sáo thưởng cho cô ta một cú đấm, trúng vào sống mũi!

Sau đó cô nhìn thấy, hình như sống mũi của Tô Tử Thiến đã lệch đi…

Tô Tử Thiến hét lên một tiếng, ôm lấy mũi, sau đó điên cuồng vung tay vung chân, không còn hình tượng gì nữa, lao vào đánh nhau với Hứa Tịnh Nhi cứ như mụ đàn bà đanh đá.

Cô ta đánh không theo phương pháp gì, chỉ biết tát tai nắm tóc. Mấy năm nay Hứa Tịnh Nhi tự mình học một số kỹ thuật phòng thân, lại thường xuyên chạy tin tức nên độ nhanh nhạy cao hơn cô ta, sức lực mạnh hơn cô ta. Về cơ bản, cô đều có thể kịp thời tránh đòn tấn công của cô ta, sau đó phản kích.

Đương nhiên Tô Tử Thiến chơi lối đánh liều mạng, Hứa Tịnh Nhi cũng không tránh khỏi bị đánh trúng, nhưng so ra Tô Tử Thiến vẫn thảm hại hơn. Gương mặt xinh đẹp đã biến thành mắt gấu trúc, mũi đỏ, cánh tay bị Hứa Tịnh Nhi vặn ra sau, đau đến mức la oai oái.
 
Chương 226


Chương 226

Lúc hai người đang đánh nhau hăng, cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị đạp ra.

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, đập vào mắt trước tiên là trợ lý Lâm với vẻ mặt đầy kinh hãi, không dám tin. Tiếp đó, một người đàn ông nữa đi vào… là Cố Khiết Thần trên mặt không có cảm xúc gì.

Cố Khiết Thần nhìn lướt qua, Hứa Tịnh Nhi có thể cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của anh đâm vào người cô.

Tô Tử Thiến nhìn thấy Cố Khiết Thần, cố gắng hết sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Hứa Tịnh Nhi, vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Khiết Thần khóc như mưa, thở hổn hển: “Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi đánh em! Em đau chết được, anh xem em này, hu hu hu…”.

Cố Khiết Thần không nhìn Tô Tử Thiến, trái lại trợ lý Lâm liếc mắt nhìn cô ta, gương mặt thê thảm ấy khiến anh ta không kìm được hít sâu vào một hơi.

Cô chủ là… cao thủ võ lâm ẩn mình à!

Dù Tô Tử Thiến đóng vai kẻ xấu lại đi tố cáo trước, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không biện bạch cho mình. Cô mím môi, đứng yên tại chỗ, đợi Cố Khiết Thần xử lý.

Bởi vì Cố Khiết Thần chưa bao giờ tin cô, cô cũng không cần phải lãng phí nước bọt đi giải thích làm gì. Huống hồ, cô đã đánh Tô Tử Thiến yêu dấu của anh, cô đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả.

Từ Soái và Tiêu Thuần đuổi tới sau cùng, chứng kiến cảnh hỗn loạn này cũng tỏ ra kinh ngạc.

Tiêu Thuần chen vào trong, đi đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, quan sát cô từ trên xuống dưới. Vẻ mặt cô ấy lạnh đi, lập tức xắn tay áo xông tới chỗ Tô Tử Thiến: “Tô Tử Thiến, cô dám đụng vào Tịnh Nhi nhà chúng tôi, tôi phải bẻ gãy một cánh tay của cô!”.

Tô Tử Thiến càng khóc dữ dội hơn: “Khiết Thần…”.

Từ Soái tiến lên, nhanh tay lẹ mắt giữ Tiêu Thuần lại, cực kỳ nhức đầu nói: “Những lúc thế này em đừng thêm loạn có được không?”.

“Từ Soái, anh buông em ra!”, Tiêu Thuần gắt lên.

Từ Soái không những không buông mà còn cứng rắn ôm lấy cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài, để lại cho Cố Khiết Thần một câu: “Khiết Thần, tôi đưa cô ấy đi trước đây”.

Cố Khiết Thần vẫn không quan tâm đến Tô Tử Thiến đang khóc hu hu, tầm nhìn của anh luôn dán chặt lên người Hứa Tịnh Nhi, khoảng hơn một phút mới cất bước đi về phía cô.

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh đi tới từng bước. Cô không tránh né, cũng không sợ hãi, cứ vậy đứng đó nhìn anh. Thậm chí lúc anh giơ tay lên, cô cũng chỉ hơi chớp mắt.

Nhưng tay của Cố Khiết Thần không tát vào mặt cô hay gì đó như cô tưởng, mà là nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Tô Tử Thiến vốn đang chờ Cố Khiết Thần ra mặt thay cô ta dạy dỗ Hứa Tịnh Nhi, không ngờ hai người lại cùng nhau rời đi như vậy, cô ta sốt sắng hét lên với bóng lưng của Cố Khiết Thần: “Khiết Thần! Anh đừng bỏ lại em! Em sợ!”.

Khiết Thần chẳng thèm quay đầu lại, thậm chí không cả dừng bước. Anh coi Tô Tử Thiến như không khí. Cô ta không cam tâm định đuổi theo thì trợ lý Lâm đã bước tới chặn cô ta lại.

Sao người nào người nấy đều chặn cô ta lại vậy?

Tô Tử Thiến tức tới mức nghiến răng. Cô ta nói năng chẳng chút khách sáo: “Cút đi cho tôi! Anh là cái thá gì mà dám cản tôi?”
 
Chương 227


Chương 227

Trợ lý Lâm đanh mặt, trầm giọng: “Cô Tô, giờ tôi sẽ gọi người quản lý tới đón cô. Tôi khuyên cô ở lại đây, tốt nhất đừng ra ngoài để bị mất mặt nữa”.

“Anh nói cái gì?”

“Thứ hai, dù tôi không là gì cũng vẫn có thể chặn cô lại. Tôi có ý tốt nhắc thêm cô một câu. Lần này, cô thật sự đã động vào người không nên động rồi. Tốt nhất cô nên lo cho bản thân, đừng có cứng đầu nữa!”

“Anh!”

Dứt lời, trợ lý Lâm cũng không nhiều lời nữa. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi xong bèn quay người bỏ đi.

Tô Tử Thiến đứng giậm chân tại chỗ, phát ra tiếng kêu đinh tai đầy bại hoại.

Cô ta không tin Khiết Thần lại không đứng về phía cô ta. Cô ta không tin, vì một con bé Hứa Tịnh Nhi mà Khiết Thần định làm gì cô ta.

Trợ lý Lâm, Tiêu Thuần, những kẻ đứng về phía Hứa Tịnh Nhi, sớm muốn gì cô ta cũng khiến bọn họ phải hối hận.



Khiết Thần không đưa Hứa Tịnh Nhi quay lại buổi tiệc mà đưa cô tới bãi đỗ xe, kéo cô đi giữa các dãy xe và nhét cô ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái. Anh thắt dây an toàn cho cô, sau đó đóng rầm cửa lại.

Anh đi vòng qua phía bên còn lại, ngồi vào vị trí tay lái, khởi động xe, đạp chân ga và phóng như bay ra ngoài.

Dù Hứa Tịnh Nhi không nhìn thì cũng cảm nhận được khuôn mặt âm trầm của anh. Bầu khí tức lạnh cóng cứ thế đổ ập lên người cô.

Sự im lặng của anh chẳng khác gì dấu hiệu yên lặng trước khi bão bùng chuẩn bị ập tới.

Dù là như vậy thì Hứa Tịnh Nhi cũng không hối hận khi đập Tô Tử Thiến. Nếu cho cô một cơ hội nữa thì cô vẫn sẽ đập cô ta. Hơn nữa, còn đạp cho thêm vài phát.

Cướp Khiết Thần cô có thể nhịn. Nhưng cướp polime của cô thì cô phải đập tơi bời.

Trợ lý Lâm có gọi điện thoại một lần, nói với Khiết Thần là anh ta sẽ xử lý chuyện ở bữa tiệc, nói Khiết Thần yên tâm.

Chiếc xe chạy về chung cư. Vừa đỗ lại, Khiết Thần đã xuống xe, mở cửa phụ ra. Anh kéo Hứa Tịnh Nhi ra ngoài sau đó lôi lên trên chung cư.

Về tới nhà, một màu đen kịt.

Hứa Tịnh Nhi lúc này mới nhớ ra, bởi vì tối nay cô và Khiết Thần tham gia tiệc tất niên nên cô Lâm nhân cơ hội về với ông cụ Cố một tối. Ngày mai cô ấy mới quay lại.

Vì vậy…trong chung cư chỉ còn lại cô và Khiết Thần.

Giai đoạn này, cô và Khiết Thần bề ngoài luôn duy trì vẻ hòa hợp. Dù anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng như thế nhưng mối quan hệ giữa hai người đã dễ thở hơn ít nhiều. Hơn nữa khi có cô Lâm thì Khiết Thần cũng để ý đến cô ấy nên Hứa Tịnh Nhi có thể thở phào nhẹ nhõm. Và dần dần cô cũng quên đi sự sợ hãi dành cho anh.

Lúc này, trong lòng cô bỗng dấy lên nỗi bất an không thể kiểm soát.

Cô không sợ Khiết Thần vì Tô Tử Thiến mà đứng ra chế nhạo cô, thậm chí là đánh cô. Mà cô sợ…

Khi Hứa Tịnh Nhi đang nghĩ ngợi lung tung thì đã bị Khiết Thần kéo vào phòng ngủ. Anh đập cộp vào công tắc điện phòng ngủ, cả cơ thể cô bị kéo sát vào anh. Một giây sau, cô chỉ cảm thấy tay của Khiết Thần đang cởi đồ của mình.
 
Chương 228


Chương 228

Nỗi sợ hãi từ nơi sâu thẳm trong cô lập tức bị đánh thức. Hứa Tịnh Nhi không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đẩy anh ra và lập tức lên tiếng.

“Khiết Thần, nếu anh muốn đứng ra vì Tô Tử Thiến thì anh đánh tôi một trận đi. Không, hai trận, ba trận cũng được. Tôi thề sẽ không đánh trả”.

Khiết Thần dường như không nghe thấy Hứa Tịnh Nhi nói. Ánh mắt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ghì chặt tay cô, không để cô thoát ra. Tay còn lại anh bắt đầu cởi đồ của cô.

Hứa Tịnh Nhi sợ quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ lên đầu gối dội về phía Khiết Thần.

Phản ứng của Khiết Thần càng nhanh hơn. Cô còn chưa kịp nhìn rõ anh né thế nào thì Khiết Thần sau đó đã đè cô xuống giường như trách cô không chịu nghe lời. Anh nhìn xuống.

Cô bị ghì chặt. Hai tay không thể cử động.

Cô cảm nhận được người đàn ông đang dùng tay còn lại kéo váy của mình. Trong nháy mắt tấm lưng trần của cô lộ ra trước mặt anh. Hứa Tịnh Nhi nghiến răng. Dù cô không muốn nhận thua thế nhưng lúc này cơ thể đã bắt đầu run lên.

Sau đó, cả người cô bị Khiết Thần lật lại. Anh chộp lấy cổ áo, kéo xuống. Hứa Tịnh Nhi không thể phản kháng.

Đôi mắt đen của anh lướt dọc cơ thể cô. Khoảng chục giây sau, những ngón tay anh ôm lấy cằm cô, đẩy qua. Anh bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Hứa TỊnh Nhi nhìn chằm chằm. Khuôn mặt vô cảm của anh dần phóng to ra trước mắt cô. Cô biết có lẽ là mình lại không thể thoát khỏi lần này.

Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh nữa.

Thế nhưng…sự hành hạ như trong tưởng tượng không hề xảy ra. Khiết Thần nhìn cô một lúc rồi buông tay, cũng không kìm kẹp cô nữa.

Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường một lúc, đột nhiên mở mắt thì thấy Khiết Thần đã đứng dậy. Anh đứng bên đầu giường nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là chộp lấy cái chăn đắp lên người mình. Đầu óc hỗn loạn của cô lại bắt đầu suy nghĩ.

Vừa rồi cô thấy anh tức giận như vậy, còn đè cô ra giường, lột đồ của cô, cô tưởng anh lại ép cô chứ…Thế mà anh đột nhiên buông tay là có ý gì?

Lẽ nào lương tâm đột nhiên lên tiếng mách bảo là anh phải giữ mình cho Tô Tử Thiến sao?

Dù thế nào thì cũng không thể có chuyện anh lột đồ cô chỉ để xem cô có bị thương hay không mà!

Lúc này Hứa Tịnh Nhi không nghĩ được gì nhiều. Bởi vì sự nguy hiểm của cô vẫn chưa hết. Khiết Thần không nói gì, cứ thế nhìn cô chăm chăm khiến cô lạnh cả sống lưng.

Anh muốn trừng phạt cô thế nào? Làm nhanh để xong cho rồi!

Chung cư yên tĩnh quá. Khiết Thần không nói gì. Hứa Tịnh Nhi cũng im lặng. Bầu không khí yên lặng tới ghê người.

Khi Hứa Tịnh Nhi đang bị ánh mắt của Khiết Thần dọa cho sợ chết khiếp và sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng anh vang lên.

Anh nói rất trầm. Trầm tới mức kỳ lạ.

Anh hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”

Cuối cùng thì cũng bắt đầu hỏi tội rồi…
 
Chương 229


Chương 229

Nói ra cũng buồn cười. Đây là lần đầu tiên Khiết Thần hỏi nguyên nhân. Từ trước tới nay anh luôn định tội thẳng cho cô, bởi vì đối với anh, bất kỳ việc gì cô làm đều là sai.

Cô từng muốn giải thích cho anh. Cô không muốn anh hiểu nhầm. Nhưng giờ, cô không muốn nữa.

Giải thích hay không thì đến cuối cùng anh muốn thiên vị ai vẫn sẽ thiên vị người đó mà thôi.

Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi vô cùng bình tĩnh, không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi muốn đánh thì đánh thôi”.

Rõ ràng Khiết Thần không hài lòng với câu trả lời của cô. Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chăm. Anh hỏi tiếp: “Tại sao lại đánh nhau?”

Kiểu này là không có được đáp án sẽ không chịu buông tha đây mà.

Hứa Tịnh Nhi chau mày, không hiểu sao anh lại cứ muốn hỏi cho bằng được lý do. Có phải là muốn lấy lại công bằng một cách quang minh chính đại cho Tô Tử Thiến không?

Được thôi, muốn hỏi tại sao phải không? Cô sẽ cho anh biết tại sao.

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, thậm chí còn cười đểu và nói ra từng từ rõ ràng: “Chính thất đánh tiểu tam là điều đương nhiên. Còn cần lý do gì nữa không?”

Đối diện với câu hỏi ngược lại của cô, Khiết Thần không hề tức giận. Hàng lông mi dài của anh khẽ run lên. Anh im lặng một lúc rồi cũng khẽ lên tiếng. Giọng nói của anh vang rõ trong căn phòng ngủ tĩnh mịch: “Cô bận tâm tới cô ấy sao?”

Bận tâm?

Câu hỏi này khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy nực cười.

Cô thật sự không hiểu Khiết Thần muốn một đáp án như thế nào. Cô là vợ của anh, Tô Tử Thiến là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của họ thì không thể nào không bận tâm. Thế nhưng…cô chỉ là một người vợ ‘đã từng’ của anh. Cô có tư cách gì mà bận tâm? Huống hồ, anh cũng chưa bao giờ cho cô cái cảm giác được là chính thất.

Có thể đàn ông đều là như vậy. Dù anh ta có yêu người phụ nữ này hay không thì đều muốn họ phải ghen lên vì anh ta.

Nhưng xin lỗi nhé, cô đã sớm không còn là người đa tình nữa rồi. Cô cũng đã học được cách không đi đối đầu với khuôn mặt lạnh như băng của anh nữa. Cô không muốn đến khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của hai người cũng bị biến mất.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau. Cô lại mở mắt ra, nhưng đôi mắt vô tình không chút dao động. Lúc này trong cô chỉ còn lại sự lạnh lùng và bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu, nhìn Khiết Thần, khẽ mấp máy môi và đáp lại bằng bốn từ: “Tôi không bận tâm”.

Nói xong Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống để giấu đi sự đau lòng trong đôi mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô và người mình từng yêu lại trở nên lạnh nhạt như thế này.

Thực ra có một câu nói rất hay. Nếu không là mãi mãi thì hãy coi như không có gì.

Nhưng vận mệnh buồn cười quá. Cứ quay qua quay lại để họ phải giăng mắc với nhau. Họ giống như hai cuộn dây càng muốn gỡ ra thì lại càng rối chặt.

“Đương nhiên là cô không bận tâm rồi”.

Giọng nói của Khiết Thần nghe thật trống rỗng. Anh loạng choạng đứng dậy, không biết là có phải do không vững hay không mà anh lùi về sau hai bước.
 
Chương 230


Chương 230

Hứa Tịnh Nhi hình như nghe thấy anh hừ giọng. Đợi đến khi cô ngẩng dậy thì đã thấy người đàn ông quay người rời đi rồi.

Chung cư nhanh chóng chìm vào màn đêm im lặng chết chóc.

Hứa Tịnh Nhi nằm đơ trên giường một lúc. Cô lăn qua lăn lại, khịt mũi và hít một hơi thật sâu. Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại.

Cô thấy hối hận rồi…

Có lẽ cô không nên quay về.

Chẳng có cái gì gọi là hi vọng ở đây cả.

Hứa Tịnh Nhi cũng không biết mình đã khóc bao lâu trong mơ mà đến lúc tỉnh lại hai mắt đã đỏ hoe. Cô bò dậy rửa mặt, lấy túi đá trong tủ ra chườm lên mắt. Lúc này điện thoại của cô kêu lên.

Cô đặt túi đá xuống, cầm điện thoại, mở zalo ra. Phía biểu tượng kết bạn hiện ra số 1 màu đỏ.

Ai đã thêm bạn với cô vậy?

Hứa Tịnh Nhi tò mò mở ra. Nhìn thấy tin nhắn thì đôi mắt cô trợn tròn, sau đó nhếch miệng.

Ồ! Thú vị đấy!

Vốn tưởng đã mất mối, giờ anh ta lại tự tìm tới! Không sai! Người chủ động add zalo của cô chính là King – Dung Vương!

Không biết anh ta lấy được phương thức liên hệ từ chỗ nào nhưng đây cũng là niềm vui bất ngờ. Tiền lại mọc cánh bay trước mặt cô, đổ ào ào về phía cô.

Chỉ có tiền mới có thể khiến trái tim chết dần chết mòn của cô sống lại mà thôi.

Hứa Tịnh Nhi cố gắng đè nén sự kích động. Cô ấn vào, sau đó giao diện xuất hiện phòng chat giữa cô và Dung Vương.

Bởi vì trước đây khi chuẩn bị, Hứa Tịnh Nhi đã thâm nhập được vào nhóm fan của Dung Vương. Do fan của anh ta có sáng tạo ra một khẩu hiệu, nên để chứng minh mình cũng là một fan cuồng thì cô đã nhắn một tin như thế này.

Hứa Tịnh Nhi: “Anh là vua của em. Em là vị thần trung thành của anh! Dung Vương. Em yêu anh!”

Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi còn lựa chọn một icon trái tim và gửi đi.

Cũng không biết là Dung Vương bận thật hay là giữ vẻ lạnh lùng mà cả nửa ngày cũng không nhắn lại. Hứa Tịnh Nhi cũng không vội, dù sao thì nóng vội cũng chỉ sôi hỏng bỏng không.

Có điều…từ hành động của Dung Vương chủ động thêm zalo của cô có thể thấy thông tin anh ta luôn có thái độ khác hẳn dành cho những fan xinh đẹp là có thật.

Hứa Tịnh Nhi bỗng có dự cảm cô sắp có được một nguồn tin siêu cấp vô địch.



Tại phòng sếp tổng của tập đoàn Cố Thị.

Trợ lý Lâm mới đi nhà vệ sinh quay lại thì đã thấy Tô Tử Thiến đầu bù tóc rối lao vào phòng làm việc. Anh ta định chặn lại nhưng không kịp. Đành vội vàng đi theo. Lúc cô ta lao về phía Khiết Thần thì cuối cùng anh ta cũng kịp ngăn lại.

Khiết Thần ngồi trước bàn làm việc rộng lớn, mệt mỏi nhìn tới bằng vẻ lạnh lùng ghê người.

Da đầu trợ lý Lâm tê rần rần. Anh ta lập tức nhận lỗi: “Cố tổng, tôi sơ ý quá. Giờ tôi sẽ bắt cô ấy ra ngoài ngay”.

Tô Tử Thiến đương nhiên không chịu. Sau khi Khiết Thần đưa Hứa Tịnh Nhi rời đi thì cô ta cũng bị người quản lý dẫn về. Cả tối qua không ngủ, cô ta đợi điện thoại của Khiết Thần, hi vọng anh sẽ tới tìm cô ta. Nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.
 
Chương 231


Chương 231

Sáng hôm nay, quản lý của cô ta gọi tới nói là hợp đồng vốn có của cô ta đã bị hủy. Không chỉ có điều đó, toàn bộ những hợp đồng quảng cáo, phim truyện khác cũng đều gặp tình hình tương tự.

Nói một cách khác thì là cô ta đã bị đóng băng sự nghiệp rồi.

Cô ta đơ ra một hồi lâu. Đầu óc trở nên trống rỗng. Cô ta không dám tin Khiết Thần lại đối xử với mình như vậy. Ba năm qua, dù cô ta có làm gì thì anh cũng không bao giờ đối xử như vậy. Tại sao…Tại sao cô ta bị Hứa Tịnh Nhi đánh mà còn bị Khiết Thần đóng băng như thế chứ?

Đây là ý của Hứa Tịnh Nhi sao? Hay là con tiện nhân đó đi nói với ông cụ Hứa nên ông cụ hạ lệnh?

Cô ta không thể ngồi chờ chết được.

Cô ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Tô Tử Thiến không sợ mất việc mà sợ mất Khiết Thần. Cô ta có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần có Khiết Thần là được. Chỉ cần có anh là được.

Tô Tử Thiến phát điên lên. Nước mắt lã chã, cô ta hét lên: “Khiết Thần. Em có chuyện muốn nói. Khiết Thần…Anh đừng có đuổi em, xin anh đấy…Khiết Thần!”

Trợ lý Lâm lạnh mặt lôi cô ta ra.Tô Tử Thiến khóc lóc sụt sùi, sống chết không chịu đi. Khi cô ta sắp bị lôi ra khỏi phòng làm việc thì cô ta dùng toàn bộ sức mạnh gào lên: “Rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Trong phòng làm việc vang lên giọng nói trầm thấp bình thản của người đàn ông: “Trợ lý Lâm, anh cứ ra ngoài đi”.

Trợ lý Lâm sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu, buông Tô Tử Thiến ra, cúi người, sau đó ra khỏi phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại.

Tô Tử Thiến vô cùng mừng rỡ, không kịp lau nước mắt đã vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Khiết Thần, nước mắt giàn giụa nhìn anh đầy đáng thương, nói vẻ tủi thân: “Khiết Thần, em biết là anh vẫn thương em mà”.

Cố Khiết Thần ném chiếc bút trong tay xuống, ngửa người dựa vào lưng ghế, khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi mệt mỏi, đôi mắt có tơ máu đỏ, dường như… cũng thức trắng cả đêm.

Nhưng ánh mắt anh nhìn Tô Tử Thiến lạnh lẽo băng giá, không có chút nhiệt độ nào.

Tô Tử Thiến chạm phải ánh mắt của anh, thân thể bất giác run rẩy, trong lòng rất sợ hãi, lập tức tỏ vẻ yếu đuối nói: “Khiết Thần, em biết… em không nên gây chuyện trong sự kiện quan trọng như bữa tiệc thường niên. Em biết sai rồi, chỉ là… em bị sự đố kị nhất thời làm mờ mắt, em không cố ý, sau này em sẽ không như vậy. Anh đừng tức giận nữa được không?”.

Cố Khiết Thần không nói gì.

Tô Tử Thiến lại nước mắt như mưa, chẳng khác nào chuỗi trân châu bị đứt: “Khiết Thần, em thực sự rất yêu anh, vì quá yêu anh nên em mới trở nên như vậy. Em cũng không muốn bản thân trở thành trò cười, nhưng em quả thực không khống chế được bản thân, Khiết Thần… anh có thể hiểu cho em được không?”.

Ngón tay thon dài của Cố Khiết Thần khẽ day ấn đường đang nhíu chặt, sau đó anh đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới trước mặt Tô Tử Thiến, đứng cách cô ta một bước.

Người đàn ông đứng thẳng tắp, sắc mặt bình thản, nhưng khoảnh khắc đó lại khiến Tô Tử Thiến cảm thấy vô cùng xa xôi, rõ ràng… anh đang đứng trước mặt cô ta mà.

Cố Khiết Thần hé đôi môi mỏng, nói rất nhẹ: “Tô Tử Thiến, em còn nhớ những lời tôi từng nói với em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”.

Lần gặp đầu tiên…

Thời gian trôi qua đã khá lâu, đến mức Tô Tử Thiến ngẩn ngơ một lát mới dần lấy lại ký ức.

Lần đầu tiên Tô Tử Thiến gặp Cố Khiết Thần là ba năm trước. Lúc đó, cô ta chỉ là một người đóng thế thân cho nữ chính trong đoàn làm phim, chịu đủ cực khổ.
 
Chương 232


Chương 232

Lúc đó có phân cảnh nữ chính bị đánh, nữ chính vì ghen ghét khi thấy cô ta xinh đẹp hơn mình, nên vẫn luôn thấy ngứa mắt, nhân cơ hội trả đũa. Thế nên trong phân cảnh đó, cô ta đã chịu mười cái tát thay nữ chính. Lúc đạo diễn hô đạt, má cô ta đã sưng vù lên, vừa đau vừa xấu, nhìn còn rất buồn cười.

Sau khi xong việc, cô ta đến lấy lương, còn bị trợ lý của nữ chính cố ý sỉ nhục, vứt tiền xuống đất. Tuy chỉ là số tiền nhỏ, nhưng cô ta không thể không cúi xuống nhặt.

Cô ta vừa nhặt vừa khóc, cuối cùng không nhịn được ngồi xổm ở đó khóc òa lên.

Cố Khiết Thần đã xuất hiện vào lúc đó, anh đưa cho cô ta một tờ khăn giấy. Lúc cô ta nước mắt nhập nhèm nhìn qua, khoảnh khắc đó anh như thiên sứ giáng từ trên trời xuống thế giới của cô ta.

Sau đó, anh quả thực đã trở thành thiên sứ của cô ta, cứu vớt cô ta, còn tạo nên một thế giới hoàn mỹ không chút tì vết cho cô ta.

Cố Khiết Thần đứng ở đó, đôi mắt đen nhìn cô ta, hé môi nói rành rọt từng chữ: “Nếu cô muốn, tôi có thể ký với cô, có thể khiến cô trở thành nữ minh tinh hạng A, nhưng…”

Nhưng gì nữa đây?

Đây là những lời Tô Tử Thiến không muốn nhớ đến chút nào, cô ta mím môi một lúc vẫn chưa thốt nên lời.

Dường như cô ta kiên trì không nói thì câu nói kia không hề tồn tại.

Nhưng người đàn ông trước mắt này lại không muốn cho cô ta được toại nguyện. Cô ta nhìn thấy Cố Khiết Thần liếc nhìn mình, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không thích em, bất kể là hiện tại hay tương lai cũng sẽ không. Đừng nảy sinh bất cứ tình cảm gì với tôi. Nếu em làm trái, thì sự giúp đỡ của tôi dành cho em sẽ chấm dứt tại đây”.

Từng chữ của người đàn ông lọt vào tai, sắc mặt của Tô Tử Thiến cũng càng ngày càng tái đi. Cô ta không muốn nghe, ôm tai lắc đầu không ngừng: “Không phải như vậy, không phải như vậy, không phải…”

Quả thực, ngay từ đầu Cố Khiết Thần đã nói với cô ta như vậy, nhưng ba năm nay, anh chiều cô ta hết nấc, cô ta muốn gì anh cũng cho mà không chớp mắt, cô ta muốn gì được nấy. Cô ta muốn trở thành ngôi sao hạng A, những người từng chà đạp cô ta đều bị cô ta giẫm đạp dưới chân.

Nếu như đây không phải là thích thì là cái gì?

Thế là cô ta dần quên mất câu nói đó, từ tận đáy lòng cô ta nghĩ là Cố Khiết Thần thích mình. Tuy anh không động vào cô ta, nhưng đó là do anh quá trân trọng cô ta mà thôi. Hơn nữa, để có thể khiến Cố Khiết Thần luôn thích mình, cô ta bắt đầu khiến bản thân mình trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn.

Cô ta cắt mắt hai mí, kéo khóe mắt. Cảm thấy mũi chưa được thẳng, cô ta lại đi làm mũi. Sau đó cảm thấy trán không đủ đầy, cô ta lại đi tiêm trán. Cuối cùng cảm thấy ngực không đủ to, cô ta lại đi độn ngực…

Tất cả mọi việc cô ta làm đều là vì anh, sao anh có thể không thích cô ta chứ?

Tô Tử Thiến bất giác tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Cố Khiết Thần. Nhưng Cố Khiết Thần lùi lại, khiến cô ta cầm hụt, ánh mắt của anh lạnh lùng vô cùng.

Cô ta cắn răng, cố gắng nói tiếp: “Khiết Thần, có phải là Hứa Tịnh Nhi ép anh kết hôn, rồi lại ép anh cắt đứt với em không? Em biết rồi, chắc chắn là như vậy đúng không? Em sẽ không chọc vào cô ta nữa được không? Em sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta nữa, chúng ta vẫn như trước kia, được không? Anh đừng bỏ em mà…”

Trước kia bao nhiêu lần anh đều tha thứ cho cô ta, lần này chắc cũng không ngoại lệ nhỉ?
 
Chương 233


Chương 233

Cố Khiết Thần đã mất hết kiên nhẫn, anh không nhìn cô ta nữa, quay người bước đến cạnh bàn làm việc, ấn nút nội bộ của điện thoại: “Đưa cô ta đi”.

Trợ lý Lâm nhanh chóng gõ cửa bước vào.

Tô Tử Thiến hoảng sợ thật sự, cô ta không dám nói những lời hoang đường, trước khi bị trợ lý Lâm túm lấy, cô ta hỏi một câu: “Anh không thích em, tại sao lại đối xử với em tốt như vậy? Anh nói cho em biết, rốt cuộc là tại sao?”.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đanh lại, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đáy mắt dường như lóe lên gì đó, cuối cùng quay sang nhìn khuôn mặt Tô Tử Thiến. Rõ ràng anh đang nhìn cô ta, nhưng dường như… xuyên qua cô ta, nhìn một người khác.

Cuối cùng anh vẫn đưa ra câu trả lời: “Tô Tử Thiến, em có bố mẹ rất tốt, và bọn họ rất may mắn, nhận được… lời hứa của cô ấy”.

Tô Tử Thiến không hiểu lời nói của Cố Khiết Thần, cô ta đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng trợ lý Lâm đã cưỡng ép lôi cô ta ra khỏi phòng làm việc. Cô ta trơ mắt nhìn cánh cửa kia đóng lại trước mắt mình một cách vô tình, ngã ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng.

Trợ lý Lâm đứng ở đó, nhìn cô ta khóc đáng thương như vậy, bắt đầu thêm dầu vào lửa.

“Cô Tô, là trợ lý toàn năng của Cố tổng, tôi có thể giải thích ý nghĩa những lời anh ấy vừa nói, cô có muốn nghe không?”.

Tô Tử Thiến khóc không nói nên lời, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm lấy nắm tay che miệng, ra vẻ e hèm hai tiếng, rồi cười nói: “Nói một cách đơn giản thì tất cả những gì cô có được trong ba năm nay đều là nhờ “cô ấy”. Còn hiện giờ, chính tay cô đã hủy hoại tất cả, tự tạo nghiệt thì không thể sống”.

Anh ta ngừng lại một chút, bỗng nhớ ra gì đó, lại nói thêm: “Về việc “cô ấy” là ai, cho dù cô ngu ngốc đến đâu chắc cũng có thể đoán ra được chứ? Nếu quả thực không đoán ra được, thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trách cô quá ngu xuẩn”.

Nhìn bóng lưng suy sụp bỏ đi của Tô Tử Thiến, trợ lý Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái, hừ, ai bảo anh ta không ghi thù chứ?



Sau khi bước vào cánh cửa của A-PUB, Từ Soái không chút ngạc nhiên khi lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở quầy bar. Bước chân của anh ta khựng lại một chút, quay đầu hỏi Ngô Nhị ở phía sau: “Ngày thứ mấy rồi?”.

Ngô Nhị đầu óc ngu si tứ chi phát triển, xòe ngón tay ra đếm, thành thật trả lời: “Sáu ngày rồi!”.

Từ Soái lập tức cảm thấy hơi đau đầu, tối nào cũng đắm chìm trong men rượu thế này, không muốn sống nữa sao? Anh ta không muốn quán bar của mình xảy ra án mạng tý nào đâu! Anh ta còn muốn làm ăn, còn muốn kiếm tiền!

Từ Soái sải bước đi tới, hỏi nhân viên phục vụ quầy rượu: “Uống bao nhiêu rồi?”.

Nhân viên chỉ chai rượu Whiskey đã sắp cạn.

Đúng là bó tay… Thế nên anh ta mới nói tình cảm đúng là chuyện rách việc phiền phức. Đời này anh ta việc gì cũng có thể dính đến, riêng tình cảm thì NO!

“Khiết Thần, đừng uống nữa…”

Từ Soái xốc vai Cố Khiết Thần, anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường thấy, nhưng ánh mắt đã trở nên lờ đờ, rõ ràng là đã say.
 
Chương 234


Chương 234

Ba năm nay, anh rất ít khi uống say, trừ khi bản thân anh muốn say. Nhưng sáu ngày nay, ngày nào anh cũng say.

Thời gian dường như đang trôi, chớp mắt quay trở lại ba tháng vào ba năm trước, lúc Hứa Tịnh Nhi vừa đi, hồi đó đêm nào anh cũng mua say.

“Đi nào, lên tầng trên nghỉ ngơi!”.

Từ Soái giật lấy cốc rượu trong tay Cố Khiết Thần, ôm lấy cánh tay anh, muốn đỡ anh dậy, nhưng lại bị anh hất tay đẩy ra.

Anh chỉ ngón tay vào mặt bàn, ra hiệu rót rượu cho anh.

Từ Soái thầm niệm mười lần trong đầu “đây là anh em của mình, người anh em con chấy cắn đôi”, thì mới kìm nén được cơn kích động muốn đánh Cố Khiết Thần một trận. Anh ta lần nữa bước tới bên cạnh anh, ra đại chiêu: “Đi theo tôi là có thể gặp được Hứa Tịnh Nhi”.

Quả nhiên, Cố Khiết Thần ngơ ngác quay lại nhìn anh ta, mất khoảng mấy giây, hai tay anh vịn vào bàn, đứng lên.

Từ Soái thực sự không biết nói gì, anh ta cảm thấy mình chẳng khác nào ông chú xấu xa đang dùng kẹo để dụ dỗ trẻ con…



Đêm hôm khuya khoắt, Hứa Tịnh Nhi đang ngủ lơ mơ, thì nghe thấy ngoài phòng khách vang lên tiếng sột soạt, lập tức giật mình tỉnh ngủ.

Có chuyện gì vậy? Là trộm sao? Hay là cô ngủ sinh ra ảo giác?

Cô nín thở nghe thật kĩ, đúng là có tiếng động thật.

Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nghĩ, chắc không phải là Cố Khiết Thần về đấy chứ?

Nếu là Cố Khiết Thần… Cô vốn dĩ muốn ngủ tiếp, coi như không biết, nhưng cô Lâm đã về, nếu đúng là Cố Khiết Thần mà cô bỏ mặc thì cũng không được.

Hứa Tịnh Nhi thở dài, vẫn vén chăn xuống giường, khoác chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.

Trong phòng khách tối đen như mực, Hứa Tịnh Nhi đi được mấy bước mới nhìn ra Cố Khiết Thần đang nửa nằm trên sô pha, nhíu chặt mày, không khí nồng nặc mùi rượu.

Hứa Tịnh Nhi đang định cất bước xoay người bỏ đi, khóe mắt liền liếc thấy cửa phòng cô Lâm mở hé, đang âm thầm quan sát. Cô chỉ đành đi về phía Cố Khiết Thần.

Ánh sáng mờ tối, Hứa Tịnh Nhi không nhìn rõ dưới chân, vấp vào góc bàn, đổ ập vào người Cố Khiết Thần. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, ngay sau đó…

Đôi mắt đang nhắm của Cố Khiết Thần bỗng mở ra, không nhìn cô cái nào, dường như theo phản xạ, hai tay túm lấy vai cô rồi đẩy ra, giọng nói rất trầm, cũng rất gay gắt: “Đừng động vào tôi”.

“…”

Hứa Tịnh Nhi đặt mông ngồi xuống tấm thảm mềm mại, tuy không đau lắm, nhưng… cô có ý tốt qua xem anh thế nào, không ngờ lại làm phúc phải tội.

Ai thèm động vào anh chứ? Thật là!

Nhưng cô cũng biết cái tật không cho người khác động vào người của Cố Khiết Thần có lẽ là do bố mẹ anh mất sớm. Thực ra anh rất không có cảm giác an toàn, nên anh chỉ cho những người thân thiết lại gần, đối với những người khác, anh đều trưng ra bản mặt “người lạ chớ gần, đến gần là chết”.
 
Chương 235


Chương 235

Hứa Tịnh Nhi quả thực không muốn chịu tội, nhưng cô Lâm vẫn đang kiên nhẫn nhòm ngó qua khe cửa. Đôi mắt kia vừa to vừa tròn, khiến cô nhớ đến bài hát chủ đề trong phim Cảnh Sát Mèo Đen: Đôi mắt tròn to như chuông đồng…

Hứa Tịnh Nhi chỉ đành đứng dậy, lần này cô không đến gần Cố Khiết Thần như vậy nữa, chỉ giơ tay ra vỗ vào mặt anh không chút dịu dàng: “Cố Khiết Thần… anh còn sống không vậy? Khụ, tỉnh lại đi… về phòng mà ngủ”.

Chờ anh về phòng, cô Lâm không nhìn thấy nữa, cô sẽ để mặc anh nằm dưới sàn nhà cả đêm.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đảo một cách khó khăn và chậm rãi, đáy mắt tỏ vẻ mê man, dường như đang nhìn cô, lại dường như không có tiêu cự. Chỉ là lần này anh giơ tay, không phải để đẩy cô, mà là áp lên bàn tay đã vả mặt anh của cô.

Môi anh mấp máy, thì thầm gì đó, tiếng quá nhỏ nên Hứa Tịnh Nhi phải ghé lại gần để nghe. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói từng chữ: “Cô rất giống một người…”

Giống một người? Ai vậy?

Hứa Tịnh Nhi nghĩ như vậy, bất giác buột miệng hỏi.

Cố Khiết Thần ông nói gà bà nói vịt: “Tiều hồ ly của tôi…”

Tiểu hồ ly là cái quái gì?

Đây là lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Khiết Thần uống say đến như vậy, ăn nói lung tung lộn xộn, không có tý logic nào. Cũng phải, một con ma men thì cô có thể hy vọng anh tư duy rõ ràng được sao?

“Cô ấy biến mất rồi, cô có thể giúp tôi nói với cô ấy…”, giọng nói của Cố Khiết Thần bỗng dưng trầm xuống, giống như một con dã thú bị thương, phát ra tiếng kêu ai oán bi thương: “Tôi đang chờ cô ấy không?”.

Cô ấy này rốt cuộc là người hay là tiểu hồ ly vậy? Người anh muốn đợi là người hay là tiểu hồ ly?

Hứa Tịnh Nhi bị lời nói của anh quay như chong chóng, đầu óc cũng loạn lên. Cô rất buồn ngủ, không muốn chơi trò đoán mò với anh nữa, nhanh chóng đưa anh về phòng. Cô muốn ngủ tiếp!

Hứa Tịnh Nhi khó khăn rút bàn tay mình khỏi bàn tay anh, đứng dậy đến phòng bếp, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót một cốc rồi cầm về sô pha.

Cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Cố Khiết Thần, uống cốc sữa giải rượu đi, uống xong thì về phòng ngủ”.

Cô vừa nói vừa kề cốc vào miệng anh.

Nhưng Cố Khiết Thần chẳng nói chẳng rằng đẩy tay cô ra: “Tôi không uống”.

Hứa Tịnh Nhi kiên nhẫn, nặn ra một nụ cười: “Tại sao lại không uống? Uống xong anh sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan nào”.

Cố Khiết Thần liên tục từ chối, nhíu chặt mày, nói vẻ ghét bỏ: “Cái này không có mùi vị, khó uống lắm”.

Được lắm, uống say như con lợn chết, mà còn ngửi ra được sữa này không có mùi vị… Nhưng cô không biết Cố Khiết Thần lại không thích uống sữa tươi.

Ở nhà chỉ có sữa tươi, cô cũng không thể biến ra thứ gì có vị ngọt, chỉ có thể mặt không đổi sắc nói: “Anh nhớ nhầm rồi, sữa này có vị đấy, vị ngọt, ai lừa anh là chó”.

Cố Khiết Thần nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cô mười mấy giây, rối mới uống ngụm sữa trên tay cô. Sau đó, anh dứt khoát đẩy tay Hứa Tịnh Nhi ra, trừng mắt nhìn cô đầy tức giận: “Cô lừa tôi!”.

Hứa Tịnh Nhi không hề có cảm giác chột dạ chớp chớp mắt, lừa anh đấy thì làm sao, anh có thể đứng dậy đánh tôi à?
 
Chương 236


Chương 236

Hứa Tịnh Nhi biết ép Cố Khiết Thần uống sữa là điều không thể, hay là cô đánh anh ngất đi, kéo vào phòng? Dù sao anh cũng say rồi, không biết gì cả, lúc này không làm chút chuyện còn đợi lúc nào?

Cô đặt ly xuống bàn trà, bẻ khớp ngón tay, môi lạnh lùng nhếch lên. Lúc cô chuẩn bị đánh anh một chưởng, giọng nói Cố Khiết Thần trầm khàn của Cố Khiết Thần bỗng hét to lên, giống như hô quát: “Hứa Tịnh Nhi, cô lừa tôi!”.

Đột nhiên bị gọi tên, Hứa Tịnh Nhi giật mình run tay, đừng nói anh sắp tỉnh rượu rồi đấy chứ?

Cô đang định lặng lẽ thu tay lại thì cổ tay bỗng dưng bị nắm lấy, Cố Khiết Thần lại gắng gượng ngồi dậy. Đôi mắt anh nhuốm lửa giận cháy rực, mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: “Hứa Tịnh Nhi, cô lại lừa tôi!”.

Nói cô lừa anh… Được, lần này cô thừa nhận.

Nhưng cái gì mà cô lại lừa anh? Cô lại lừa anh khi nào?

Hứa Tịnh Nhi hơi buồn bực, nhiều hơn là bất bình và ấm ức. Cô nhìn chằm chằm bộ dạng say khướt của Cố Khiết Thần, hỏi ngược lại: “Sao tôi lại lừa anh? Anh nói xem!”.

Cố Khiết Thần lại im lặng, đôi mắt đen sâu sắc, thâm trầm đến mức khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì, không hiểu sao lại lộ ra sự trầm uất và lạnh lẽo vô tận.

Hứa Tịnh Nhi hỏi xong, lại cảm thấy mình thật buồn cười. Cô đang làm gì vậy? Hỏi một người say rượu đến mức mất đi ý thức sao? Lại còn là một câu hỏi vô nghĩ như vậy?

“Bỏ đi, dù sao anh cũng chưa từng tin tôi…”, Hứa Tịnh Nhi lẩm bẩm một câu, vừa xót lòng vừa mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa. Cô đứng dậy, chuẩn bị về phòng, cũng không màng quan tâm cô Lâm nghĩ thế nào.

Nhưng cô vừa quay người đi, cánh tay của Cố Khiết Thần đột nhiên ôm lấy eo cô. Anh ôm cô từ phía sau, cánh tay siết chặt, giống như dốc hết sức lực toàn thân, nói một cách hàm hồ mà kiên quyết: “Không được đi!”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi dùng sức giãy giụa mà không giãy ra được, cô tức giận đưa tay gỡ cánh tay anh ra.

Cô dùng sức, Cố Khiết Thần cũng dùng sức. Cuối cùng dường như sợ cô bỏ đi, anh ôm chặt lấy cô, ấn cô ngã xuống ghế sofa. Sau đó cả người còn đè lên người cô, giữ chặt cô dưới người anh, không động đậy gì được.

Hai tay Hứa Tịnh Nhi không ngừng đẩy ngực anh, nhưng anh rất nặng, cô cảm giác mình đã dùng hết sức lực cũng không đẩy anh ra được. Cô mệt đến mức ngực không ngừng phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp.

Cố Khiết Thần khốn kiếp, lúc không uống say thì giày vò người khác, uống say cũng giày vò người khác, anh có thể làm người được không?

Anh chậm rãi vuốt ve gương mặt Hứa Tịnh Nhi, cúi đầu xuống, gương mặt tuấn tú cách cô rất gần, gần đến mức ngay cả hơi thở cũng phả vào mặt cô.

Sau đó, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy giọng nói anh thấp xuống, rất thấp rất thấp, chứa đựng sự bi thương nồng đậm, nói: “Vì sao em không quay về, vì sao… Em không nhìn thấy sao? Em không thấy anh…”

Vì sao không quay về? Chẳng lẽ anh… đang nói về cô sao?

Những chữ cuối cùng Cố Khiết Thần nói rất nhỏ, dường như tiếng nói chỉ đến bên miệng đã biến mất.

Cũng không biết có phải do hơi rượu mà Cố Khiết Thần phả ra làm Hứa Tịnh Nhi say theo hay không, sao cô có cảm giác, theo khẩu hình anh nói ra thì là hai chữ “yêu em chứ?
 
Chương 237


Chương 237

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng muốn hỏi rõ ràng, nhưng chưa kịp nói ra, môi Cố Khiết Thần đã đè xuống, khiến tiếng nói của cô đều biến thành “ô ô ô…”.

Cố Khiết Thần hôn cô với sức lực giống như người đi trong sa mạc, đang lúc tuyệt vọng thì bỗng dưng thấy một ốc đảo. Anh say mê mút môi cô thật, cưỡng ép tách răng cô ra, quấn quýt với lưỡi cô, không hề kiêng kị mà càn quét trong miệng.

Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, không ngừng đấm anh. Tên khốn Cố Khiết Thần, uống say rồi cũng phải ức hiếp cô cho được!

Hơn nữa, cô Lâm còn đang nhìn kia!

Hứa Tịnh Nhi vừa nghĩ đến đó, gò má không khỏi đỏ lên. Lỡ như anh thật sự không kìm chế nổi mà làm tới, vậy thì sau này làm sao cô đối mặt với cô Lâm?

Có lẽ vì cô giãy giụa quá ghê gớm, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng buông đôi môi cô ra, quay sang chiến đấu nơi cần cổ cô, để lại dấu ấn này đến dấu ấn khác.

Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi bị anh hôn đến mức oxy trong lồng ngực bị lấy đi hết, vất vả lắm mới thở được mấy hơi không khí trong lành, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là quay đầu nhìn về phía phòng cô Lâm. May quá… có lẽ cô Lâm thấy chuyện này tế nhị, không biết đã đóng cửa phòng lại từ lúc nào.

Cô thở phào một hơi, đồng thời không kìm được cắn răng. Cô phải nhân lúc Cố Khiết Thần say mà đấm anh mấy cái! Ai bảo anh thích ức hiếp cô!

Hứa Tịnh Nhi xoay nắm đấm, người đàn ông phía trên người cô đang hôn như vậy, đột nhiên không động đậy nữa. Anh cứ yên lặng đè trên người cô như vậy, vùi mặt vào hõm cổ của cô.

Cô hơi nghi hoặc, anh… ngủ rồi sao?

Hứa Tịnh Nhi do dự một lúc, hai tay chuẩn bị nâng mặt Cố Khiết Thần dậy, định nhìn xem anh có ngủ thật không. Nhưng giây sau, cô lại cảm giác được điều gì đó, toàn thân bỗng cứng đờ giống như bị điểm huyệt.

Đó là cái gì…

Ngón tay Hứa Tịnh Nhi quẹt vào cổ mình một cách máy móc, ngón tay cảm thấy ướt át.

Đây là… nước mắt của Cố Khiết Thần sao?

Hứa Tịnh Nhi chưa từng nghĩ có một ngày cô lại nhìn thấy nước mắt của Cố Khiết Thần. Nghe nói lần cuối anh khóc là vào tang lễ của bố mẹ anh… Sau lúc đó, anh chưa bao giờ khóc nữa.

Vì sao?

Vì người con gái mà anh chờ đợi? Người con gái đó đã biến mất? Không trở về? Hay là… người con gái đó chính là cô?

Đầu óc Hứa Tịnh Nhi lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, nhưng dù cô có phù hợp với người con gái mà anh nhắc đến kia, cô cũng không dám sinh ra hi vọng xa vời nào nữa.

Từng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, cô thật sự sợ rồi.

Có lẽ lại là cô tự mình đa tình lần nữa?



Khi Cố Khiết Thần tỉnh dậy, đầu đau muốn nứt ra, hơn nữa… cơ thể anh cứng nhắc, thậm chí hai tay có cảm giác như bị trói đến tê dại.

Anh chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy hai tay mình bị trói chặt bằng dây tập yoga.

Cố Khiết Thần ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, đây là phòng khách của căn hộ chung cư, mà anh lại nằm trên ghế sofa…

Chỉ là anh làm sao về đây, tối qua xảy ra chuyện gì, anh đã quên sạch.
 
Chương 238


Chương 238

Anh nhíu mày hồi tưởng, cô Lâm từ trong phòng đi ra, thấy anh tỉnh dậy thì hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ, sao cậu lại ngủ ở đây? A… sao tay cậu lại bị trói thế?”.

Nói xong, cô Lâm lập tức nghĩ tới điều gì, lập tức che miệng cười mờ ám: “Xem ra là cô chủ… hai người tuổi trẻ, kiểu chơi cũng nhiều…”.

Cô Lâm đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.

Cố Khiết Thần liếc nhìn cô Lâm, nhỏ giọng nói: “Nói hết những gì chị nhìn thấy vào tối qua cho tôi”.

Hứa Tịnh Nhi ngủ một giác thật sâu cho tới khi tự nhiên tỉnh. Và cô phát hiện…tay mình đã bị trói.

Đợi đã…sợi dây yoga quen thuộc này không phải là chính là sợi dây hôm qua được buộc trên tay Khiết Thần sao? Tối qua sau khi cô đẩy Khiết Thần ra, anh còn giữ lấy cô không chịu buông. Thế là cô phải trói anh lại mới thoát được.

Tại sao mới ngủ một giấc mà đã đổi thành cô bị trói rồi? Sợi dây yoga thành tinh rồi chắc, biết tự trói người? Hay là cô lại bị ảo giác?

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói khàn khàn, trầm đặc của người đàn ông từ bên cạnh vọng tới. Hứa Tịnh Nhi nhận ra lập tức giật mình, trợn tròn mắt quay qua nhìn.

Khiết Thần dựa vào thành giường, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy. Anh nhếch miệng cười nham hiểm khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng…

Xong đời rồi. Không cần phải nghĩ nữa. Cô đã bị Khiết Thần trói…trả thù cho việc tối qua anh bị trói…

Cô vốn nghĩ anh uống say thì sẽ không thể tỉnh nhanh như thế. Khi nào cô ngủ dậy sẽ cởi trói cho anh. Như vậy thì anh sẽ chẳng biết được. Nào ngờ…kế hoạch không bao giờ theo kịp thay đổi!

Khiết Thần đi tới, một tay ôm má Hứa Tịnh Nhi, một tay ôm cằm cô ghì chặt đầu khiến cô không thể nhúc nhích. Lúc này anh cười càng nham hiểm hơn. Giọng nói còn chứa đựng vẻ mập mờ: “Hôm nay tôi mới biết, hóa ra vợ tôi lại thích chơi trò này cơ đấy!”

Anh vừa nói vừa hất cằm về phía hai tay đang bị trói của cô.

“…”

Hứa Tịnh Nhi chẳng buồn suy nghĩ, cứ thể phủ nhận thẳng thừng: “Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi không làm gì cả!”

Có đánh chết thì cô cũng không thừa nhận. Dù sao anh cũng chẳng tìm được chứng cứ! Dù có chứng cứ thì cô…cũng…không…hề làm mà!

Khiết Thần nhếch miệng: “Cô không làm, là tôi làm”.

Ý của anh ấy là gì?

Khiết Thần trợn mắt nhìn cô, uể oải bổ sung thêm một câu: “Là chồng, tôi có nghĩa vụ phải đáp ứng yêu cầu của vợ. Cô đã thích trói tay như vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô”.

“Anh…anh…anh đừng có làm càn. Á, Khiết Thần…”

Hứa Tịnh Nhi bị trói chặt hai tay không thể nào đẩy anh ra được. Cô cứ cố ngồi dậy thì lại bị Khiết Thần ấn xuống. Đôi mắt anh tối đen, giọng nói thì khàn đặc. Anh ghé sát vào tai cô, phả ra từng từ: “Cô Lâm dậy rồi đấy”.

Trong nháy mắt Hứa Tịnh Nhi á khẩu, không dám lên tiếng nữa.

Biết là da mặt cô mỏng nên thích ra mệnh lệnh đúng không? Hứa Tịnh Nhi câm nín tới đỏ cả mặt. Cô vừa bực vừa xấu hổ. Cuối cùng tức quá bèn cắn vai anh.
 
Chương 239


 

Chương 239

Khiết Thần cũng đâu dễ bị chọc tức. Anh đè phần thân dưới của cô xuống, bắt đầu sự hòa hợp càng lúc càng sâu sắc hơn với cô…

Lúc mà Hứa Tịnh Nhi ôm eo ngồi dậy thì đã là buổi chiều. Cô thầm chửi rủa Khiết Thần một trận mới có thể giải tỏa bớt phần nào sự oán hận.

Khiết Thần lúc nào cũng ác với cô như vậy. Dù lúc rượu vào lời ra của anh sụt sùi thế nào thì chắc chắn “cô ấy” trong câu chuyện đó không phải là cô.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô ăn bữa trưa như hổ đói. Điện thoại lúc này bỗng vang lên. Hứa Tịnh Nhi cầm lên xem, đôi mắt cô bỗng ánh lên vẻ vui mừng.

Những ngày này, cô liên tục gửi tin nhắn cho Dung Vương. Chào buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, chúc ngủ ngon này. Còn cả những lời nói đầy vẻ tôn sùng nữa. Anh ta không hề có động tĩnh gì. Thế nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã trả lời rồi.

“King”: Cô thật đáng yêu.

Mặc dù chỉ là vài từ đơn giản nhưng như vậy đã là một sự đột phá cực lớn rồi. Hứa Tịnh Nhi mỉm cười. Xem ra cô có thể nhanh chóng thực hiện bước thứ hai rồi.

Chỉ có điều Hứa Tịnh Nhi không ngờ bước thứ hai lại có thể tiến hành nhanh như vậy…

Ba ngày sau, vào lúc 11 giờ tối.

Hứa Tịnh Nhi nhận được một cuộc điện thoại trong ngành nói rằng Dung Vương đang tổ chức party tại một khách sạn. Hứa Tịnh Nhi cố gắng tỉnh táo, ngồi dậy và suy nghĩ. Sau đó cô mở zalo gửi tin nhắn cho một mình Dung Vương.

Rồi cô ngồi đợi.

Đối với việc săn tin, chờ đợi là một lẽ thường tình. Để không để lộ ra sơ sót gì, cô không thể nào làm quá trớn. Vì vậy, cô cũng không dám chắc là khi cô gửi tin thì Dung Vương có đọc và thậm chí là có trả lời hay không.

Nhưng mà…thả câu ấy mà, kiểu gì cá cũng dính mồi.

Thời gian dần dần trôi qua. Hứa Tịnh Nhi đi tắm, dưỡng da, chậm rãi sấy khô tóc. Sau đó còn xem phim hài. Điện thoại từ đầu tới cuối không có động tĩnh gì.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Sắp 12 giờ rồi…Xem ra tối nay không thu hoạch được gì rồi.

Thế nhưng niềm vui luôn tới ở giây tiếp theo.

Hứa Tịnh Nhi đang định nằm xuống ngủ thì điện thoại kêu lên.

Cô mở zalo ra, quả nhiên là tin nhắn của Dung Vương.

King: Tôi đang có party, có muốn làm một ly không?”

Oh yeah! Cá đã cắn câu rồi.

Hứa Tịnh Nhi ngồi bật dậy, khua chân múa tay sau đó mới cố gắng đè nèn sự kích động xuống. Cô nhanh chóng nhắn tin đáp lại.

Hứa Tịnh Nhi: “A! Cuối cùng thì anh cũng hẹn tôi rồi? Vậy nhất định phải tới chứ! Đợi tôi nhé!

Còn về việc tại sao gọi “anh” thì cô cũng nhập gia tùy tục thôi. Fan đều gọi thế mà. Dù sao thì trong mắt fan, idol là cha là mẹ, là chồng, là em trai, vân vân và mây mây.

Chồng thì cô có rồi nên không gọi nổi. Cha mẹ, em trai cô cũng có, thế nên chỉ còn cách gọi anh trai thôi!

King nhanh chóng gửi cho cô định vị. Đó là một quán bar nổi tiếng trong thành phố.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom