Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 60: Chiếm thị trấn (1)


Buổi tối Trần Lạc tập hợp toàn bộ tiểu đoàn, hắn ra lệnh trong vòng tối nay phải chiến được thị trấn, các binh sĩ ai cũng phấn chấn, lần này mọi người được tiến công dưới dự dẫn dắt của đội trưởng, Trần Lạc nhìn Phong Tử nói:

“ Thông báo cho sư trưởng sư đoàn ba và sư trưởng sư đoàn mười ba, khi nhận được pháo hiệu thì đưa quân lính đến chiến đóng thị trấn, chúng ta chỉ có trách nhiệm tiêu diệt địch nhân, không có trách nhiệm phòng thủ thị trấn cho họ “.

“ Rõ, thưa đội trưởng “.

“Tối nay khi chiến đấu toàn bộ sóng điện từ của khu vực canh phòng sẽ bị nhiễu, Lý Khắc phụ trách chuông báo động bằng tay của quân địch, loại bỏ bất cứ ai đến gần, rõ chưa “.

“ vâng, đội trưởng “.

Để giảm thiểu thương vong và đánh nhanh thắng nhanh Trần Lạc đã nhờ Đậu Đậu quấy nhiễu sóng điện từ toàn bộ khu vực chiến hào trong vòng năm phút để hắn có đủ thời gian giải quyết đám lính vòng ngoài, chỉ cần không kéo được còi báo động, cơ sĩ Nhân Ngư sẽ không kịp thời gian lên cơ giáp, lúc đó sẽ chỉ là mồi ngon cho tiểu đoàn Trần Lạc.

Lục Khoang và Kiến Vĩ sau khi nhận được thông báo từ Trần Lạc thì khuân mặt xuất hiện vẻ khinh thường, hai sư đoàn cơ giáp của họ cường công thị trấn suốt một tuần mà chưa chiến được, chỉ bằng với binh lực chưa đủ một tiểu đoàn chính quy mà dám nói trong một tối bắt được thị trấn, ai cũng cho rằng Trần Lạc đang giỡn bọn họ.

Lục Khoang nói với Kiến Vĩ “ lát nữa chúng ta mỗi sư đoàn cử một tiểu đoàn cơ giáp đợi ở ngoài thị trấn, nếu không có pháo hiệu coi như đi tuần tra ban đêm, còn có pháo hiệu thì cũng có người yểm hộ “.

Kiến Vĩ chau mày nói “ Theo tôi nghĩ tên Trần Lạc này chỉ được cái mạnh miệng, cứ để binh sĩ nghỉ ngơi mặc kệ hắn “.

“ Thôi được ông cứ về nghỉ ngơi tôi sẽ điều một tiểu đoàn đợi ngoài thị trấn “.

“ Được rồi, tôi về lều trước “.

Hai người trong nội tâm bỏ qua lời nói của Trần Lạc, chỉ có Lục Khoang có chút cẩn thận nên mới điều tạm một tiểu đoàn dự bị tiếp viện, họ tin tưởng rằng Trần Lạc sẽ thất bại sớm thôi.

Hơn nửa đêm toàn bộ mọi người đang yên giấc chỉ còn tiếng cơ giáp và lính đi tuần hai bên chiến hào, Trần Lạc dẫn dắt tiểu đoàn của mình đến khu giáp ranh với quân địch, Trần Lạc ra lệnh tất cả chuẩn bị, hắn và đám người Vương Khải, Phong Tử sẽ giải quyết đám cảnh vệ bên ngoài, sau đó ra hiệu cho toàn tiểu đội tiến công.

Toàn bộ tiểu đoàn nín thở chờ hiểu lệnh, Trần Lạc dẫn Vương Khải, Phong Tử, A Đại, A Nhị tiến về phía chiên hào, còn Đại Hán ở lại chờ hiệu lệnh tấn công, trong bóng tồi sáu người di chuyển nhẹ nhàng tránh hết đèn tuần tra của người Nhân Ngư, toàn bộ chốt canh ngầm trên đường đi đều bị đám người Trần Lạc giải quyết nhẹ nhàng, gần đến chiến dào, Trần Lạc đột ngột tăng tốc, Atula cầm thương đâm thẳng vào buồng lái của chiếc cơ giáp tuần tra, làm hắn chưa kịp kêu lên một tiếng đã tử vong, chỉ nghe được tiếng rút thương ra ngoài cơ thể cơ giáp của Atula, toàn bộ đám Phong Tử bắt đầu đồ sát đám lính canh phòng, có tên định chạy đến chuông báo động thì đều bị một phát trúng đầu từ súng của Lý Khắc, xung quanh chuông báo động đã rải rác toàn xác người.

“ Chuyện gì xẩy ra “

“ Báo cáo, có địch tập, người của ta đến chuông báo động đều bị bắn tỉa đối phương giết, ngoài ra sử dụng tín hiệu truyền về tổng bộ cũng bị quẫy nhiều, không thể truyền được “.

Tên liên lạc viên người Nhân Ngư đưa máy liên lạc cho tên chỉ huy, trong máy liên lạc quân đội đổi mọi tần số đều chỉ nghe được tiếng xẹt xẹt xẹt …

Đang trong lúc chau mày vì máy phát tín hiệu, một tên binh sĩ bị thương đi vào.

“ Báo cáo, đối phương đã giải quyết toàn bộ lính canh phòng, chúng ta phải rút lui thôi chỉ huy “.

Tên chỉ huy mặt đen lại “ ta mặc kệ nguyên nhân gì, lập tức sửa máy liên lạc tổng bộ, đem toàn bộ binh sĩ lên chiến hào, điều một đội cảm tử ra chỗ chuông báo động, nhanh “

“ vâng! “

Trần Lạc tiêu diệt hết đám lính canh liền phát tín hiệu cho đám binh sĩ ở ngoài.

Đại Hán đứng đợi tín hiệu thấy vậy rống lớn “ nhanh lên, cho lão tử nhanh lên nào, tiến lên, thời điểm chiến đấu đến rồi, nhanh, nhanh, nhanh “.

Tất cả các chiến sĩ cơ như phát cuồng hướng chiến hào lao tới, đạn súng laze bắn về phía lô cốt phòng thủ của quân địch sáng cả bóng đêm, cơ hồ người nào người đó đều liều mạng xông lên, Đại Hán đi đầu yểm hộ Trần Lạc, hắn dùng dị năng biến cơ thể cứng hơn thép, lợi dụng di năng hắn cứ tông thẳng vào cơ giáp đối phương, một đường càn quét thẳng về phía Trần Lạc.

Toàn đội đến chiến hào Trần Lạc ra lệnh “ tất cả tiêu diệt toàn bộ địch còn sót lại, sau đó tập hợp ở phòng chỉ huy của chúng, chuẩn bị tiến công trụ sở chính của chúng “.

“ Vâng, đội trưởng “.

Đám lính của tiểu đoàn mười ba bắt đầu mở đồ đao của mình, bình thường khi huấn luyện, cơ sĩ của tiểu đoàn mười ba cơ hồ có thể lấy một đánh ba cơ sĩ người Nhân Ngư, giờ đây với ưu thế dạ tập ban đêm, chỉ thấy một phương vung đao đồ sát, một phương chỉ bị động phòng thủ, toàn bộ chiến hào nhuốm máu người Nhân Ngư.

“ Báo cáo, báo cáo, toàn bộ chiến hào vòng ngoài đã bị đối phương chiến đóng “.

“ Báo cáo, chiến hào phòng thủ số hai đã bị tiêu diệt hết, lực lượng cơ giáp của đối phương quá mạnh mẽ “.

“ Báo cáo … “

Tên chỉ huy nhìn quân sĩ đến báo cáo lập tức muốn điên, nhưng lí trí còn sót lại hắn ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ còn sót lại rút lui về tổng bộ, toàn bộ ba tiểu đoàn cơ giáp, hai tiểu đoàn bộ binh, gần một phần ba sức chiến đấu của thị trấn bị tiêu diệt chưa đầy nửa tiếng, hắn cảm giác mình là tội đồ, có thể vì chuyện này mà hắn phải ra tòa án binh, vừa rút lui hắn vừa nghĩ lí do quân đội Trái Đất dùng bao nhiêu cơ giáp tấn công mới đánh hạ được nơi hắn phòng thủ.

Trần Lạc sau khi tìm được phòng chỉ huy thì đã thấy toàn bộ bỏ chạy, hắn lập tức tập hợp binh sĩ và hắn bắn pháo hiệu cho Lục Khoang và Kiến Vĩ đến tiếp nhận vị trí phòng thủ nhưng đợi một lúc chỉ có một tiểu đoàn cơ giáp đến, hắn chau mày, hắn đã truyện đạt ý tứ rõ rằng, giờ chỉ thấy có một tiểu đoàn xuất hiện, rõ ràng hai người đang làm lỡ trận chiến, hắn nói với tên chỉ huy tiểu đoàn vậy mà không một ai thực hiện theo, đợi sau trận chiến hắn sẽ hỏi rõ hai người sao làm trái với lời hắn.

“ Nơi này giao cho ngươi phòng thủ, lập tức cử người về doanh điều động thêm binh sĩ đến, nếu không đợi ra tòa án binh đi “.

“ vâng,vâng “

Tên chỉ huy sợ toát mồ hôi, hắn nghĩ tối nay chỉ đợi mất công,ai ngờ chưa được một giờ đã Trần Lạc đã chiến được tuyến phòng thủ vòng ngoài mà bọn hắn đánh năm ngày nay chưa hạ được, may sư trưởng cho bọn hắn đợi ở đây, nếu lần này không có ai bọn hắn đúng là tội nhân, tên chỉ huy vội ra lệnh một chiếc cơ giáp về doanh trại thông báo sư trưởng, đang định quay lại nói với Trần Lạc thì đã thấy chiếc cơ giáp mầu bạc dẫn đoàn cơ giáp Thiên Lang biến mất trong bóng đêm.
 
Chương 61: Chiếm thị trấn (2)


Đám lính tháo chạy từ chiến hào của người Nhân Ngư chạy về phía tổng bộ của thị trấn, vừa gặp tên tổng chi huy người phụ trách tuần tra chiến hào đã khóc lóc kể khổ, người Trái Đất lợi dụng bóng tối điều toàn bộ lực lượng hai sư đoàn cơ giáp đánh úp bọn hắn, làm bọn hắn không thể không chạy trốn, vừa mới kể lể xong có binh sĩ đi vào báo cáo.

“ báo cáo chỉ huy, có khoảng năm tiểu đội cơ giáp đang tiến về phía chúng ta, cần chỉ thị của ngài “.

Tên tổng chi huy nhăn mặt, người Trái Đất chưa bao giờ điều ít cơ giáp đi tấn công bọn họ như vậy, có vài tiểu đội đi để chịu chết hay còn có ẩn ý khác.

“ Lạp tức chuẩn bị bố phòng, toàn bộ doanh trại chuẩn bị chiến đấu “.

Tiếng còi báo hiệu chiến đấu liên tục vang lên, toàn bộ số lính Nhân Ngư còn lại của thị trấn tập hợp về đại bản doanh sẵn sàng chiến đấu.

Đám người Trần Lạc tiến đến gần khu vực doanh trại bên ngoài, thấy còi báo động vang lên biết rằng người Nhân Ngư đã có chuẩn bị, Trần Lạc quay đầu lại nói với Phong Tử.

“ Đem hết bom nhiệt hạch cột vào nhau, toàn bộ ở ngoài đợi lệnh, khi thấy doanh chỉ huy của bọn chúng phát nổ thì tất cả xong lên “.

“ Rõ “.

Lúc này Trần Lạc cũng không sợ người Nhân Ngư phát hiện mình đơn độc tiến lên, hắn gia tốc tối đa của Atula xông vào tổng bộ của Nhân Ngư, tiến vào một trăm mét thời điểm người Nhân Ngư bắn đạn cảnh cáo, nhưng Trần Lạc không dừng lại, hắn vẫn gia tốc tiếp tục về phía cổng doanh trại.

Trần Lạc lái Atula như lướt trên mặt đất như một cơn gió, trong khoang lái hắn hít một hơi rất sâu, hai mắt bắt đầu chuyển mầu, tốc độ di chuyển của Atula ngày càng tăng, phóng về thẳng phía cổng doanh trại.

“ Báo động khẩn, có kẻ đột nhập doanh trại, tốc độ di chuyển quá nhanh, không thể ngăn được, mẹ nó, nhanh đi kéo còi báo động, muốn chết cả lũ à “.

Tên lính canh một cước đạp động đội đi kéo còi báo động, còn mình cầm súng bắn liên tục về phía chiếc cơ giáp mầu bạc.

Còn mười mét đến cổng, thương mầu bạc của Atula được Trần Lạc cầm trên tay đâm thẳng về phía cửa cổng, cánh cửa thép không chịu nổi một kích đổ rầm trước mặt Trần Lạc, cổng vừa đổ hơn hai mươi chiếc cơ giáp canh cổng xuất hiện, cả đám ngỡ ngàng rồi cùng lao về chiếc cơ giáp mầu bạc.

Trần Lạc cầm thương một mình lao về phía hai mươi chiếc cơ giáp, ánh sáng đạn laze và tiếng kim loại va vào nhau vang lên inh ỏi.

Toàn bộ doanh trại còi báo động vang lên chói tai, tên tổng chỉ huy ra lệnh tập kết toàn bộ cơ giáp ra phía cổng, bộ binh cầm súng và pháo tự hành phòng thủ phía sau, tất cả tập trung tiêu diệt cơ giáp xâm nhập.

Trước cổng xác cơ giáp nằm la liệt, lần đầu họ thấy một chiếc cơ giáp cầm thương chiến đâu, mỗi một thương Trần Lạc lấy mạng một kẻ địch, thương bạc nhanh như thiểm điện, toàn bộ hai mươi chiếc cơ giáp không một cái nào chạy thoát, chiếc thì mất đầu, chiếc bị thủng khoang điều khiển, chiếc thì bị gẫy hết tay chân.

Tên tổng chỉ huy nhìn thấy Trần Lạc có thể giải quyết nhanh chóng hai tiểu đội cơ giáp thì trợn mắt há mồm, loại trình độ này căn bản không phải người, mỗi một chiêu của chiếc cơ giáp mầu bạc đều là chí mạng, mỗi một đòn đều đâm đúng chỗ hiểm, đám cơ sĩ người Nhân Ngư căn bản không có khả năng phản kháng.

Trần Lạc sau khi tiêu diệt đám cơ giáp ở của cổng không chút trở ngại nào lao về phía doanh trại của tên chỉ huy, đám binh sĩ Nhân Ngư quá hoảng hốt cảnh giết chóc của Trần Lạc mà không kịp phản ứng, Trần Lạc biết hiệu quả đồ sát cơ giáp ban đầu của mình hiệu quả, hắn cần nhanh chóng cho nổ tung lều tên chỉ huy để đám binh sĩ như rắn mất đầu, từ đó có thể tiêu diệt trụ sở này dễ dàng và hạn chế tối đa thương vong.

Thấy Trần Lạc lao gần về phía tên chỉ huy, đám cơ giáp bắt đầu tụm năm tụm ba lao về phía hắn, nhưng đến hai mươi chiếc cơ giáp còn không làm gì được Trần Lạc chỉ hai ba chiếc tiến lên nghênh đón đều là một thương chí mạng, tuy nói Trần Lạc một người có thể đánh lại một đám nhưng kiến cắn chết voi, cơ giáp người Nhân Ngư tụ tập về đây ngày càng nhiều, thể lực của hắn cũng không đủ điều khiển cơ giáp để chém giết hết căn cứ này, hắn không chút nào dừng lại, hắn biết nếu để đám cơ sĩ Nhân Ngư lấy số đông bao vậy, vậy hắn chỉ có chiến đấu đến chiến mới thoát ra được, hắn có thể cảm nhận dược nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm dòng máu của hắn lại càng hưng phấn, hắn thích cảm giác này, chỉ có trong hoàn cảnh sinh tử, tiềm năng của hắn càng được bộc phát, sau mỗi trận chiến sinh tử, hắn có thể cảm giác rõ rệt mình mạnh lên về mọi mặt.

Truy binh chạy đến càng lúc càng nhiều, hắn lập tức một tay cầm thương một tay cầm súng laze, súng laze của Atula đã được Phong Dương cải tiến, mạnh gấp ba lần súng laze thông thường, Trần Lạc liên tục bắn về phía truy binh để giảm tốc độ truy đuổi của quân địch.

Chạy được hơn một cây số thì trước mặt xuất hiện ba chiếc cơ giáp hình thù kì lạ, có lẽ là cơ giáp đời năm của người Nhân Ngư chuyên bảo vệ lều chỉ huy, Trần Lạc lập tức bấm chiếc nút đầu lâu trên bàn điều khiển, tương truyền Atula có ba đầu sáu tay, lúc vừa bấm nút lập tức hai bên hông của Atula mỗi bên mọc ra thêm hai cánh tay, mỗi cánh tay cầm thêm một khẩu súng laze, ba chiếc cơ giáp kia thấy vậy còn chưa định thần được đã bị làn đạn của Atula bắn thủng lỗ chỗ, chết không thể chết hơn được.

Lúc được Phong Dương nói Atula có thể điều khiển tối đa sáu món vũ khí, Trần Lạc đã cảm thấy hưng phấn, hôm nay thử nghiệm cảm giác đúng là sảng khoải, một chiếc cơ giáp có thể nhiều súng laze như vậy cùng khai hỏa, yêu cầu tinh thần lực phải cực kì mạnh mẽ, não bộ phải phát ra hiệu lệnh điều khiển liên tục, cái này chắc chỉ có Trần Lạc mới làm được.

Tên chỉ huy nhìn ba hộ về cơ sĩ cấp tám của bình bị tiêu diệt trong một đòn thì hoảng hốt, nói thật cả đời chinh chiến hắn chưa gặp cảnh này bao giờ, một chiếc cơ giáp đơn phương độc mã lao vào doanh trại, hai sư đoàn không làm gì được hắn, giờ nhìn chiếc cơ giáp mầu bạc cầm năm khẩu laze trên tay bắn về mọi phía, giờ đây không phải bọn hắn truy sát chiếc Atula mà là chiếc Atula đang đồ sát bọn hắn.

Đúng là muốn lấy mạng người mà!

Súng laze của Trần Lạc bắn phát nào trúng mục tiêu phát đó, ngắn ngủi một phút, hơn ba mươi chiếc cơ giáp trúng laze không có sức chiến đấu,biết sắp tiến gần đến chỗ tên chỉ huy Trần Lạc thu hồi lại bốn cánh tay của Atula, một tay cầm thương một tay cầm lấy chiếc túi khổng lồ hắn treo bên hông, trong chiếc túi có mấy chục quả bom nhiệt hạch cỡ lớn, hắn bật hết tốc độ lao về phái chỗ đứng tên chỉ huy đang còn ngay ngốc trước màn đồ sát của hắn.

Tên chỉ huy thấy vậy hoảng hốt bỏ chạy dưới sự bảo vệ của mấy chục chiếc cơ giáp, đám bộ binh cũng chạy theo sau, Trần Lạc tuy muốn giết tên chỉ huy nhưng đám cơ giáp truy đuổi đến quá gần, hắn cần phải cho nổ lều chính rồi mới thoát ra được, hắn hẹn giờ ba mươi giây cho đám bom nhiệt hạch, gần đến lều chính hắn ném chiếc túi vào trong lều, rồi sau đó hai tay cầm thương quay đầu lại lao ngược hướng lúc nãy đến.
 
Chương 62: Chiếm thị trấn (kết cục)


Trần Lạc hai tay cầm thương xông ra cửa, bốn cánh tay của Atula lại hiện ra, bốn khẩu súng laser lại hiện ra, bất chấp mọi vật cản phía trước, đạn laser mở đường, cứ lao ra trước rồi rồi tình tiếp.

Vừa quay người chuẩn bị tiến ra cửa thì Trần Lạc lập tức thất vọng, cứ ngỡ tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư sẽ chặn đánh dữ dội, hắn sẽ phải khổ chiến gian nan hơn lúc mới vào, nhưng khi nhìn kĩ thuật điều khiển của cơ giáp mầu bạc và thấy chỉ huy chạy trốn, toàn bộ quân lính tự tháo chạy, kẻ thì chạy ra cổng, kẻ thì chạy về phía chỉ huy, một số người lại đợi sau lưng Trần Lạc để hắn mở đường ra ngoài, bọn hắn hoàn toàn chết tâm ngăn cẳn Trần Lạc, lúc tiến vào nhìn cơ giáp mầu bạc đồ sát, cả đám binh sĩ đã lạnh sống lưng, giờ đây cả doanh trại sắp nổ tan tành, ai còn hơi đâu đi lo Trần Lạc, bảo mệnh giờ mới là quan trọng nhất.

Dựa theo tính toán ban đầu, Trần Lạc xông thẳng về phía cửa chính là vừa kịp thời gian bom nổ, sau đó nhân lúc hỗn loạn và đám Phong Tử yểm hộ có thể một lần bắt lại cắn cứ, giờ đây Trần Lạc một mình một cơ giáp thong dong chạy về phía cổng mà không có ai cản.

Trần Lạc vừa di chuyển vừa nhìn xung quanh, chỉ thấy đám cơ sĩ Nhân Ngư ai nhìn thấy Trần Lạc cũng né sang một bên, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, hắn thở dài, giết đám lính không có chút phản kháng này thực không có ý nghĩa. mục đích chiếm trụ sở chính cơ bản hoàn thành, rốt cục chỉ có lúc xông vào hắn mới cảm nhận được chút nguy hiểm, giờ hắn chỉ cần cố thủ cửa doanh trại đợi tiếp viện đến bàn giao lại là được.

“ Ầm, ầm, ầm … “

Bom nhiệt hạch nổ vang trời, cả căn cứ sáng trưng, vụ nổ quá lớn khiến cho kho đạn cạnh lều chỉ huy cũng nổ theo, vụ nổ như dây truyền nổ khắp cắn cứ, đây cũng là điều Trần Lạc không ngờ tới, cũng đen đủi cho người Nhân Ngư, bình thường đạn dược đều có kho để riêng cách xa lều chỉ huy, số đạn dược đặt cạnh lều chỉ huy là số quân nhu mới được tiếp tế, chưa kịp sắp xếp, vụ nổ làm nổ luôn kho đạn gần đó, làm cả doanh trại của dẫn nổ theo.

Thấy vụ nổ xẩy ra đám người Phong Tử dẫn quân tiến về phía cổng, gặp Trần Lạc đang đứng một mình ở đó mà không thấy tên linh Nhân Ngư nào cả.

Phong Tử mới tiến lên hỏi thăm.

“ Đội trưởng, quân địch đâu hết rồi, sao có mỗi ngài ở đây vậy?”

Trần Lạc chỉ tay về phía tên đội trưởng rút lui, cả đám linh trong doanh trại sau vụ nổ chết đi hơn nửa, đám còn sót thấy có cơ giáp xông về phía doanh trại liền bỏ chạy hướng ngược lại, làm cho Trần Lạc đứng trơ chọi trước cổng một mình.

Đám Đại Hán cũng trợn mắt há mồm, đội trưởng cầm đi có vài chục quả bom nhiệt hạch mà nổ tung được cả một căn cứ, đội trưởng toàn làm điều người khác không tưởng, đến cả Trần Lạc cũng nghĩ mãi sao cả cái căn cử lại nổ tanh bành như vậy, không phải là trùng hợp ngẫu nhiên chứ.

Đợi được một lúc thì phía xa có một đoàn cơ giáp và đoàn xe vận tải bộ binh kéo đến, gần đến nơi thì nhìn kĩ là cờ hiệu của quân đội Trái Đất.

Có một chiếc xe jeep phóng thẳng về phía Trần Lạc, gần đến nơi có hai người đàn ông nhẩy xuống xe vội chạy về phía hắn, hai người không ai khác là Lục Khoang và Kiến Vĩ.

Hai người đang nằm ngủ ngon thì được binh sĩ đến báo cáo tiểu đoàn Trần Lạc đã đánh hạ chiến hào địch, sau đó Trần Lạc đưa binh sĩ dạ tập tổng bộ của người Nhân Ngư luôn, hai người nghe xong hoảng hốt vội mặc quân trang và điều động binh sĩ, toàn doanh trại báo động cấp một, hai người trong lòng thầm lo lắng, nếu hôm nay vì họ mà trận chiến này thất bại, không biết họ có bị tử hình không nữa, may Lục Khoang đã để một tiểu đoàn cơ giáp ủng hộ, nếu không quá thật bọn nó có ý muốn tự sát luôn rồi.

Hai người vội vàng điều quân đến Trần Lạc vừa đánh hạ thì được tin Trần Lạc đã xuất phát được một lúc rồi, cả hai người đang phân vân không biết làm gì thì thấy trụ sở doanh trại địch nổ vang trời, tiếp theo là tiếng nổ dây truyền, sáng rực cả khu vực, hai người biết người Nhân Ngư xong rồi, không ngờ vị tiểu đội trưởng trong truyền thuyết này lại mạnh như vậy, cả đám thầm hận sao mình quá chủ quan, không biết điều như vậy, Lục Khoang và Kiến Vĩ vội vàng ra lệnh toàn bộ binh sĩ tiến về doanh trại địch, nhưng gần đến nới không thấy tiếng bắn giết lòng hai người lạnh như băng “ thôi xong, hắn giải quyết hết rồi, mạng người a, quân công a, cứ thế bị một mình hắn hưởng “.

Đến nơi hai người nhìn Trần Lạc ấp úng.

“ Trần Lạc thiếu tá, xin lỗi cậu, vi huynh đến trễ, mong cậu bỏ qua “.

Kiến Vĩ cúng nói theo “ đúng, đúng, tại vi huynh chủ quan không nghe lời người anh em, quá chủ quan rồi “.

Trần Lạc thấy hai người đến ăn nói xuề xòa cho qua chuyện, hắn giận tím mặt, nếu hôm nay không phải là hắn mà là tiểu đoàn khác tấn công, vì sự chậm trễ của hai người cả có thể cả tiểu đoàn đã bỏ mạng rồi.

Trần Lạc nhìn hai người nói.

“ giờ toàn bộ quân đội Nhân Ngư đã tháo chạy khỏi thị trấn, hai người cho quân đội tiếp quản các cứ điểm quan trong, chiến báo ta sẽ gửi lên quân bộ, còn họ xử lí ra sao là việc của họ “.

Nói xong Trần Lạc điều khiển Atula về doanh trại, đám người tiểu đoàn mười ba nối đuôi theo sau, về đến phòng thay bộ đồ tác chiến, toàn thân là mồ hôi, chấp hành nhiệm vụ dạ tập như vậy quả nhiên là mệt mỏi, cần phải có sức bền, cả tinh thần lực phải vững chắc, nhất là khi hắn điều khiển sáu cánh tay của Atula, quả thực tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, hắn phải hết sức cẩn trọng khi điều khiển.

Nói chung hôm nay lần đầu tiên khống chế lục khống, hắn cắm giác có chút độ khó cao, muốn tùy tâm sở dục cần phải luyện tập một phen mới cỏ thể sử dụng tự nhiên được.

“ Hì Hì, bạn học Trần Lạc hôm nay biểu hiện tuyệt vời quá “, Du Du cười khúc khích đi vào, trên tay bê chậu nước cho Trần Lạc rửa mặt, nhìn thấy Trần Lạc đang cơi trần, phô ra thân hình hoàn mĩ không tì vết, từng múi cơ bắp săn chắc, không có một chút thừa, làm cho cô đỏ mặt.

Đặt chậu nước xuống cô vội vàng nói “ rửa mặt đi mình ra ngoài trước “, đàng định quay đầu đi thì một bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại rồi ôm vào lòng.

“ Chiến đấu quá mệt mỏi, em lau người giúp anh nhé!”, ban đầu bị Trần Lạc kéo ôm vào lòng Du Du còn làm bộ phản kháng, sau đó mặt cô đỏ lên toát lên vẻ quyến rũ, tay cô khẽ véo eo Trần Lạc, lòng thầm nghĩ người này thật là quá hư, hơi tí là nghĩ đến làm chuyện xấu!

Thấy cô biểu hiện thế hắn nói thêm vào tai cô “ vừa rồi thực sử là cửu tử nhất xinh, tốt xấu gì cũng đã chịu gian khổ cả một tối, em phải thưởng gì cho anh chứ! “

Du Du nghe vậy thật sự cũng có chút dao động, cô liền lấy chiếc khăn trong chậu lau mồ hôi cho Trần Lạc, tay kia thì vẫn ôm cổ Trần Lạc, nhìn cô làm mà dục vọng của Trần Lạc trỗi dậy, Trần Lạc liền bế cô lên giường.

“ Bảo bối ngoan, đêm này ở lại đây với anh “.

Đáp lại câu nói chỉ là những tiếng ư ư nhẹ nhàng, Trần Lạc bắt đầu vuốt ve thân thể của Du Du, cô liền cảm giác đầu óc rồi bời, loại kia kích thích liền vượt qua ngưỡng chịu đựng của cô, ánh đền của lều Trần Lạc vụt tắt, bên ngoài Phong Tử thấy Du Du tiến vào mà chưa thấy ra, đèn thì tắt, hắn vống định bao cáo chiến quả, thấy vậy đành lặng lẽ rút lui, nhường lại không gian cho hai người.

Đám binh sĩ thì đang cố thu dọn chiến trường, bên này Trần Lạc đang hưởng thụ mĩ nhân, người so với người khác biệt, cả đêm đó Lục Khoang và Kiến Vĩ thu dọn chiến trường và bố trí phòng thủ trận địa, hai người đang cố gắng biểu hiện thật tốt, để trong chiến báo Trần Lạc có thể nói giảm nói tránh về việc hai người đã bỏ qua lời nói Trần Lạc không đem quân đi tiếp viện. Đêm hôm đó toàn bộ thị trấn silever đổi mầu cờ.
 
Chương 63: Nhiệm vụ mới


Cả đêm Trần Lạc và Du Du đánh trận trong phòng không để ý đến bên ngoài, đám lính sư đoàn mười hai và sư đoàn ba được một phen bận rộn thu dọn chiến trường, qua thông kê hai sư đoàn phòng thủ thị trấn của người Nhân Ngư thiệt hại đến hơn tám thành, chủ yếu chết trong vụ nọ doanh trại, nhiều người đang còn trong lều đã bị lửa đốt chết, người vừa trèo lên cơ giáp cũng bị kho đạn nổ bất ngờ mà tử vong.

Sáng sớm hai người Lục Khoang và Kiến Vị có mặt ở trong doanh trại của tiểu đoàn Trần Lạc từ sớm, hai người thấp thỏm suốt cả đêm, tối qua chỉ một mình Trần Lạc trong hơn hai giờ thành công đánh chiếm thị trận mà không cần nhờ sự giúp đỡ của họ, nếu Trần Lạc báo việc họ chủ quân không đưa quân tiếp viện cho cấp trên, có lẽ cuộc đời nhà binh của họ phải chấm dứt tại đây.

Đến cửa doanh trại Lục Khoang hỏi một binh sĩ đứng gác.

“ Người anh em, thiếu tá Trần Lạc tỉnh chưa “.

“ Báo cáo, đội trưởng vẫn đang nghỉ ngơi, xin đệ lại lời nhắn có gì tôi sẽ chuyển lên đội trưởng “.

“ Người anh em, có thể cho ta vào đợi thiếu tá Trần Lạc trong quân doanh được không “.

“ Mời ngài “, binh sĩ làm thủ thế ra hiệu.

Phong Tử đang cho binh sĩ luyện tập huấn luyện sáng sớm, thấy hai vị sư trưởng đến liền biết có việc, hắn đi đến phòng Trần Lạc, nói vọng vào.

“ Đội trưởng, có Lục Khoang và Kiến Vĩ tới tìm ngài “.

“ Được rồi ta ra bây giờ “, Trần Lạc đang nằm ôm Du Du, cô như chú chim nhỏ nép vào ngực hắn, hắn đứng dậy lặng lẽ mặc quần áo, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài, ra đế của đá thấy hai vị sư trưởng đứng đợi bộ dáng rất sốt ruột, hắn tiếng về hai người nói:

“ Có việc gì mà sáng sớm hai vị sư trưởng đã đến đây vậy “.

“ Người anh em, chuyện tối qua, có thể bỏ qua cho vi huynh không, ta thật không ngờ người anh em có bản lĩnh như vậy “, vừa gặp mặt Kiến Vĩ đã cầm hai tay Trần Lạc bọ dạng rất chân thành.

Lục Khoang khôn khéo hơn hắn nói với Trần Lạc “ huynh đệ không biết chứ, cả tiểu đoàn chiến đấu suốt nhiều ngày liền, hôm qua mới được nghỉ ngơi, nên ta không muốn họ quá mệt sinh bệnh, nên chỉ có thể cử một tiểu đoạn dự bị đến giúp huynh đệ “.

“ Đúng, đúng.. “ Kiến Vĩ bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc.

Nhìn hai người sáng sớm đã đến tìm mình, lại ăn nới khép nép, Trần Lạc cũng nguôi giận đi đôi phần, đêm qua máy mắn không có ai hi sinh, nếu tiểu đoàn của hắn của người tử vong thì hai người nay đã không còn đứng đây được hôm nay.

Nhìn hai người Trần Lạc hơi chau mày, hắn chưa trả lời mà hỏi lại hai người.

“ Còn có việc gì nữa không “.

Lục Khoang móc trong túi ra một tờ dấy có đóng dấu bảo mặt hắn đưa cho Trần Lạc.

“ Huynh đệ đây là nhiệm vụ của quân bộ giao chính tay huynh đệ, ta và lã Vĩ vẫn chưa xem đâu “.

Trần Lạc mở ra đọc, trong là mệnh lệnh tối cao của quân bộ, thăng hắn làm chỉ huy hai sư đoàn cơ giáp số ba và số mười hai, yêu cầu hắn trong vòng một tuần chỉnh lý hai sư đoàn cơ giáp, quân bộ sẽ điều quân đến tiếp nhận thị trấn còn hắn đẫn hai sư đoàn đi tập kích vùng sau lưng địch, tiêu diệt các căn cứ hậu cần, quân bộ sẽ làm nhiễu sóng tín hiệu trong vòng một giờ để hắn có thể di chuyển qua những vùng ra đa địch dò xét.

Đọc xong mệnh lệnh Trần Lạc cơ bản hiểu quân bộ muốn hắn làm gì, tuy trong thư không nói cung cấp hậu cần ra sao, nhưng hắn đoán quân bộ muốn hắn tự cung tự cấp suốt toàn chiến dịch, vùng sau lưng địch rất nguy hiểm, chỉ cần người Nhân Ngư biết có đội quân tồn tại sau lưng họ là họ sẽ dốc toàn bộ lực lượng tiêu diệt, giờ Trần Lạc có một tuần chỉnh lí hai sư đoàn cơ giáp này, thời gian tương đối gấp rút, hắn vốn định trách phạt hai người người nhưng do nhiệm vụ sắp tới hắn định xem biểu hiện của hai người rồi tính.

Trần Lạc đưa lệnh bổ nhiệm là lệnh điều động cho Lục Khoang và Kiến Vĩ để hai người đọc.

“ Đây là mệnh lệnh từ quân bộ, cho hai người một cơ hội lập công chuộc tội, trong vòng một tuần các giáp quan của tiểu đoàn mười ba sẽ chỉnh lí sát nhập binh sĩ hai sư đoàn tạm thời thành một, hai người sẽ làm phó đoàn trưởng chịu mệnh lệnh trực tiếp từ ta “.

Sau khi đọc xong và nghe Trần Lạc nói, hai người thầm mừng trong lòng, sau tối qua hai người hắn đã chứng kiến được thực lực của Trần Lạc, hai người mà được đi theo Trần Lạc đại biểu quân công sắp rơi vào túi, ai cũng thấy vui vẻ, hai người nhìn Trần Lạc lập tức giơ tay chào đúng tiêu chuẩn quân đội.

“ vâng, sư trưởng “.

“ Được rồi, toàn bộ bố phòng giao cho bộ binh làm, toàn bộ cơ sĩ ba mươi phút sau có mặt, đi làm đi “.

“ Rõ “.

Hai người vội vàng trở về tập hợp cơ sĩ sư đoàn theo mệnh lệnh của Trần Lạc, cả đám tất bật chỉ sợ chậm trễ sẽ bị Trần Lạc trách tội, toàn bộ hai sư đoàn cơ giáp nhận được mệnh lệnh tập hợp ở quảng trường doanh trại.

Nhìn hai sư đoàn chỉnh tề tập hợp, Trần Lạc cũng âm thầm gật đầu, là binh sĩ trên chiến trường hai sư đoàn này đã tham gia nhiều trận chiến, tương đối tinh nhuệ, hắn cũng tán thưởng hai người có cách trị quân, mỗi một người lên được cái ghế sư trưởng cũng không phải là bù nhìn bao thịt.

“ Vừa rồi, nhận được mệnh lệnh của quân bộ, ta sẽ tạm thời chỉ huy hai sư đoàn số ba và số mười hai, mục tiêu của chúng ta là xâm nhập phá hoại hậu cầu của địch, không có tiếp tế, không có chi viện, tất cả phải tự lực cánh sinh, mọi mệnh lệnh sẽ từ ta chỉ huy “, Mọi người đêm im lặng, bởi vì bọn họ biết quấy nhiễu hậu cần của người Nhân Ngư là một đi không trở lại, giờ họ quan tâm vị chỉ huy này có thể dẫn dắt họ đi được đến đâu.

“ Lần này trong vòng một tuần, toàn bộ giáo quan và binh sĩ của tiểu đoàn mười ba sẽ huấn luyện cơ bản cho mọi người, sau đó lập tức hành quân, có ai thắc mắc gì không “.

Một tên tiểu đoàn trưởng giơ tay ý kiến.

“ Báo cáo, không có hậu cần chúng ta sao có thế chiến đấu lâu dài được? “

“ Chúng ta đang ở vùng hậu cần của địch, muốn ăn gì, muốn vật tư gì, còn phải để ta chỉ dậy sao “.

Các chiến sĩ nhìn nhau gật đầu, sư trưởng nói có lí, chỉ một câu của Trần Lạc đã vô tình reo rắc ý tưởng cướp bóc cho hai sư đoàn này, cầm hai sư đoàn đi cướp bóc trên đất địch, Lục Khoang và Kiến Vĩ nghĩ cũng chưa từng nghĩ, cảm giác chắc là rất thoải mái.

Cả đám binh sĩ còn đang bàn tán sôi nổi Trần Lạc đã tung thêm một quả bom nữa.

“ Ta nói cho các người biết, ngoài đi cướp vật tư hậu cần chúng ta cướp cả máy bay vận chuyển, cơ giáp, xa quân dụng, cái gì cướp được đều cướp, chỉ cần theo ta, số vật tư cướp được còn nhiều hơn được quân bộ cung cấp, nếu ai lo lắng địch nhân nhiều, thì ta nói rõ, đêm qua nguyên tiểu đoàn mười ba đã giải quyết hai sư đoàn của địch, tất cả nghe theo mệnh của ta, ta sẽ đưa mọi người bình an trở về “.

Tất cả ngạc nhiên nhìn Trần Lạc, vị sư trưởng mới này quá bá đạo đi, lời nói có chút thô tục nhưng đều đánh vào nội tâm mỗi người, binh sĩ bảo vệ quốc gia là một phần nhưng họ cũng cần ăn uống, ngủ nghỉ quan trọng họ cần một vị chỉ tin tưởng được để giao phó mạng sống, mọi người đều thấy vị sư trưởng này rất hợp với mình.

“ Bắt đầu từ hôm nay tất cả xáp nhập lại thành một sư đoàn lấy phiên hiệu là Atula, sư đoàn của chúng ta không gì không làm được, không gì không cướp được, rất cả rõ chưa “, thanh âm của Trần Lạc cao vút vang vọng vào trí óc mỗi người.

“ Rõ “., Toàn quảng trường bộc phát ra tiếng đồng thành vang tận mây xanh.

Một đội quân ma quỷ được sinh ra, một đội quân được coi là thần chết trên chiến trường đã hình thành.
 
Chương 64: Bị bao vây


Sau khi Trần Lạc xấp nhập hai sư đoàn lại với nhau lấy phiên hiệu Atula, trong suốt một tuần toàn bộ hai sư đoàn được đám binh sỉ tiểu đoàn mười ba chỉ dẫn, ban đầu nhiều người còn coi thường, nhưng càng được chỉ điểm họ lại càng thấy tiểu đoàn này đáng sợ, toàn bộ binh sĩ của tiểu đoàn mười ba không một ai đơn giản, nhiều binh sĩ của hai sư đoàn khi giao đấu với nữ binh của tiểu đoàn mười ba đều bị hạ đo ván, làm cho mọi người càng vững tin đi theo vị đội trưởng này, đến binh sĩ còn mạnh như vậy, họ không biết Trần Lạc còn kinh khủng cỡ nào nữa.

Một tuần sau Trần Lạc dẫn hai sư đoàn vòng ra phía sau phòng tuyến của người Nhân Ngư, dưới sự hỗ trợ của máy nhiễu sóng mới nhất do Trái Đất phát minh ra, cả tiểu đoàn đã thành công di chuyển ra sau lưng địch, giờ đây nhiệm vụ của họ là theo bản đồ đã được quân bộ đánh dấu để phả hủy các căn cứ hậu cần của người Nhân Ngư.

Tiến sâu vào lòng địch được hai ngày, Trần Lạc tìm được một khu vực thích hợp làm căn cứ tạm thời, tất cả binh sĩ được nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị công cuộc dã chiến của mình, đang bàn bạc với Lục Khoang và Kiến Vĩ thì có binh sĩ tiến vào báo cáo.

“ Báo cáo sư trưởng, có một sư đoàn cơ giáp Nhân Ngư đang tiến gần về phía chúng ta, khoảng một giờ nữa hai bên sẽ chạm mặt “.

Báo cáo của linh trinh sát làm Trần Lạc sửng sốt. Người Nhân Ngư không ngờ phản ứng nhanh thế, chỉ cần có bất thường là đã lập tức phái quân đội đi do thám, nhưng phái một sư đoàn đi do thám có vẻ không thức tế, hay là họ đã bị phát hiện.

Lính trinh sát đưa anh chụp từ vệ tinh cho Trần Lạc, hắn nhìn không khỏi chau mày, sư đoàn này trang bị cơ giáp đời thứ năm của người Nhân Ngư mệnh danh là Lôi Hổ, chỉ có những sư đoàn tinh anh mới có loại cơ giáp này.

Vừa mới tiến vào lòng địch đã gặp mảnh xương cứng, nên rút lui hay là ngạnh kháng đây, Trần Lạc đang rất là phân vân.

Khi Trần Lạc đang do dự, đột nhiên kênh thông tin nhận được tiếp báo cáo.

“ Báo cáo sư trưởng, cách quân ta hai mươi tám cây số về phía đông phát hiện hai trung đàn cơ giáp, đang tiến gần về phía tuyến phòng thủ bên ngoài của chúng ta “.

“ Báo cáo sư trưởng, cách quân ta ba mươi ba cây số về phía tây phát hiện năm trung đoàn cơ giáp và hai trung đoàn bộ binh, còn một số quân đội thiết giáp, số lượng chưa rõ, đang di động về phía bản doanh.

“ Báo cáo sư trưởng, phía bắc đang có ba trung đoàn cơ giáp, hai trung đoàn cơ giới, và số lính bộ binh chưa rõ, cách chúng ta còn mười cây số “.

“ Báo cáo sư trưởng, quân bộ vừa truyền đến tin nhắn, hai sư đoàn cơ giáp số bẩy và sư đoàn cơ giới số hai, sư đoàn bộ binh số hai mốt, đang chặn đường rút lui của chúng ta “.

Trần Lạc lập tức lấy ra bản đồ, nhìn bố trí quân đội của người Nhân Ngư, trên bản đồ điện tử, trong khu vực một trăm cây số xung quanh, rậm rạp chằng chịt biểu tượng quân đội Nhân Ngư, phương hương tiến công và bao vây rõ ràng là đang không ngừng thu hẹp phạm vi của quân hắn, hắn hiểu mình đang bị bao vây rồi, lúc đầu hắn đã nghi ngờ sao trình độ thông tin của Trái Đất hơn được người Nhân Ngư, hóa ra người Nhân Ngư dụ họ vào để một mẻ hốt gọn, làm tiêu hao quân đội Trái Đất.

Rõ rằng bên địch đã theo một cách nào đó biết được nơi Trần Lạc sẽ xâm nhập, ở cái tinh cầu này họ đã đặt đủ các loại máy phát tín hiệu để bảo vệ ốc đảo, do đó chỉ cần có một chút bất thường là lập tức họ sẽ biết, chưa kể việc làm nhiễu sóng diễn ra trong một giờ.

Nhìn nơi đóng quân bị bại lô, quân địch sẽ không ngần ngại phái càng nhiều quân đội đến để tiêu diệt chi quân đội này, giờ hắn không khác gì cá nằm trên thớt, thu hút địch nhân lao tới.

Hiện tại Trần Lạc đang suy nghĩ nên giải quyết tình huống này như nào, trận này không thể không đánh, có đánh phải đánh thể nào để bảo vệ tính mạng của binh sĩ, một mình hắn lái Atula chạy ra vòng vây là quá đơn giản, nhưng sau hắn còn gần hai vạn binh sĩ, hắn không thể bỏ mặc họ.

Nhìn bản đồ hắn cần phải đánh mạnh về một phía, để chúng không kịp tập hợp lại với nhau, lúc đó hắn mới có thể dẫn cả sư đoàn biến mất trong khu rừng được.

Mục tiêu tốt nhất hắn có thể tấn công hiện tại có vẻ như là hai trung đoàn cơ giáp, nhưng hắn luôn cảm giác phía sau hai trung đoàn cơ giáp là một cái hố rất to được người Nhân Ngư đào sẵn chỉ đợi hắn vào.

Nhìn lại toàn bộ hắn thấy mục tiêu tốt nhất là ba trung đoàn cơ giáp và hai trung đoàn cơ giới ở phía bắc, hắn cần giải quyết mục tiêu trong vòng một tiếng, trước khi bị phát hiện, đối phương vẫn chưa biết số lượng quân đội chân chính của hắn, hắn vẫn còn chiêu bài để ẩn giấu.

Nhìn cái lại bản đồ một lần nữa, đột nhiên Trần Lạc phát hiện có chút vấn đề, hắn lập tức mở ra bản đồ địa hình, chỉ vào một dãy núi trùng trùng điệp điệp cách chỗ bọn hắn khoảng bốn mười cây số.

“ Như mọi người đã biết tình thế của quân ta, chúng ta đang bị bao vậy, nhưng đối phương không biết chúng ta có bao nhiêu người, kệ hoạch của ta là phân làm ba đường, Lục Khoang và Kiến Vĩ mỗi người lĩnh năm nghìn chiến sĩ cơ giáp, còn lại tất cả theo ta chỉ huy, trong vòng nửa tiếng chúng ta phải đến dãy núi này, sau đó chiếm những ngọn đồi quan trong, hai ngươi có trách nhiệm dẫn binh sĩ đến đó chuẩn bị chiến hào trước, trước khi đôi phương đến hẻm núi phải hoàn thành chiến hào, tất cả cơ sĩ phải chuẩn bị chiến đấu, ta sẽ ở đây cầm chân bọn chúng rồi dụ chúng đến đây. Khi bắt đầu tấn công quân địch cần phải dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ đạn pháo và laser phải sẵn sàng, nhất kích tất sát, nếu địch chạy truy kích khoảng cách hai mươi cây số rồi rút lui, không được ham chiến, sau đó tất cả rút lui về thẳng phía tây nam, chúng ta sẽ xây dựng căn cứ dã chiến ở đây … “

Kiến Vĩ nhìn nơi Trần Lạc chỉ, hắn không khỏi giật mình:” Đây là bến cảng của người Nhân Ngư, được mệnh danh con tim của ốc đảo, chúng luôn có ít nhất hai sư đoàn cơ giáp, hai sư đoàn cơ giới và một sư đoàn bộ binh canh gác,chúng ta ở đó có phải là hơi mạo hiểm không! “

“ Chỉ có chạy về phía này chúng ta mới không bị bao vây, ở đây là bến cảng vận chuyển binh linh và vật tư của bọn chúng, có trọng binh canh gác nên không ai nghĩ chúng ta chạy về đó “ Trần Lạc nói chắc như đinh đóng cột.

“ Thế nhưng khi chúng ta tấn công hậu cần của bọn chúng chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nếu bị phát hiện chúng ta ở đây sẽ không còn đường thoát, chỉ sợ đến lúc đó … “ Lục Khoang không thể không lo lắng, hắn muốn lên tiếng cảnh báo Trần Lạc.

“ Vấn đề này ta đã có biện pháp “. Trần Lạc chỉ tay thẳng vào bến cảng “ Nếu bọn chúng nghi ngờ quân đội của ta ở đây, chúng ta sẽ vòng ra sau ngọn đồi này đánh chiếm vào bến cảng, ở bên càng luôn có tầu vận tải và máy chiến đấu của bọn chúng, chúng ta chỉ cần cướp được là ưu thế nằm trong tay chúng ta “.

Nhìn Lục Khoang và Kiến Vĩ hưng phấn Trần Lạc lập tức dội một gáo nước lạnh:” tuy rằng kế hoạch là thế nhưng nhiều sự tình không như mong muốn, nếu như bị bọn chúng phát hiện kế hoạch chúng ta sẽ đề phòng điều máy bay xuất kích, lúc đó chúng ta chỉ có nằm chịu bom mà không thể phản kháng được, do đó trong khoảng thời gian sau đi giao chiến kết thúc chúng ta phải hành động hoàn toàn bí mật “.

“ Còn một phương án nữa nếu quân đội của chúng ta có thể gây đủ sức ép buộc chúng phải điều thêm quân dự bị lên tiền tuyến, chúng ta với lực lượng hai sư đoàn có thể trực tiếp bắt lấy trung tâm chỉ huy của địch, cái này gọi là nhất tiễn song điêu “.

Lục Khoang và Kiến Vĩ lòng thầm bội phục kế hoạch liều lĩnh của Trần Lạc, sau đó hai người lập tức cao biệt, đi chuẩn bị binh sĩ bắt đầu hành động, gần một vạn chiếc Thiên Lang, thêm mấy chục chiếc cơ giáp nhiễu sóng bắt đầu hành quân về phía Trần Lạc chỉ định.

Trong lúc này ở bên phía Nhân Ngư, đang lùng sục nhóm quân mới xâm nhập, từ tín hiệu nhiễu cho thấy nhóm quân xâm nhập khác một sư đoàn, bọn hắn vẫn không nắm rõ số lượng quân đội của Trần Lạc.

“ Báo cáo, ở phía lân cận khu vực xẩy ra nhiều sóng, phát hiện có dấu hiệu của lượng lớn cơ giáp di chuyển “.

Tên chỉ huy người Nhân Ngư là Sullivan vội vàng hét vào loa “ Lập tức phỏng tỏa toàn bộ khô vực, thông báo cho căn cứ có kẻ xâm nhập, đặt cảnh báo cấp một, liên hệ với những đơn vị khác, tập trung kiểm tra toàn khu vực, đặt địa lôi mọi lối ra của phòng tuyến, chặn đường rút của kẻ địch “.

Lập tức mệnh lệnh được truyền đạt tới tất cả các đơn vị, đám linh Nhân Ngư đang tiến gần về căn cứ của Trần Lạc, trong lúc này Lục Khoang và Kiến Vĩ đã lên đường đến vị chí chỉ định chuẩn bị phục kích, nhiệm vụ của Trần Lạc là dẫn dụ quân địch tiến đến, Trần Lạc cố tình để lại một vạn cơ giáp để cho chỉ huy định nghĩ rằng toàn bộ quân đội xâm nhập đã ở đây mà chủ quan đuổi theo hắn.

Trận địa tạm thời Trần Lạc đã dựng sẵn, xung quanh chôn địa lôi và bom nhiệt hạch, giờ chỉ còn đợi đối phương sa vào bẫy, toàn bộ một vạn cơ sĩ đạn đã lên nòng, đám người Phong Tử được Trần Lạc giao cho nhiệm vụ bí mật là đánh lén bộ binh, nhằm giảm quân số tối đa của địch. Trần chiến đầu tiên trong lòng địch chuẩn bị mở màn.
 
Chương 65: Kẻ đi săn và con mồi (1)


Trần Lạc chỉ huy sư đoàn cơ giáp mai phục sẵn ở trận địa, các binh sĩ sau một tuần đã được các giáo quan của tiểu đoàn mười ba huấn luyện kỉ luật nghiêm khắc, ai cũng chấp hành mệnh lệnh của Trần Lạc đưa ra nhanh chóng và đầy đủ.

Đối với các binh sĩ được chiến đấu với Trần Lạc càng làm họ hứng phấn, từ lúc biết được thực lực của Trần Lạc hộ dần dần cam tâm tình nguyện đi theo, sau hai mươi phút toàn bộ trận địa được bố phòng đầy đủ, nhóm quân đầu tiên họ chạm mặt là nhóm quân đội của ba trung đoàn cơ giáp có kèm lính bộ binh và xe cơ giới, tên chỉ huy của đội quân này rất có kinh nghiệm chiến trận, hắn điều hai trung đoàn cơ giáp bảo vệ hai bên cánh của đội quân, xe cơ giới đi phía trước, bộ binh đi phía sau, còn một trung đoàn cơ giáp còn lại đi phía trước tỏa ra bốn phía dưới sự chỉ huy của hắn qua ra đa.

Cơ giáp bảo vệ hai bên rất quan trọng trong lúc hành quân, cơ giáp có lồng năng lượng có thể chống đỡ những đòn tấn công bất ngờ bảo vệ cho bộ binh đi sau, ngoài ra cơ giáp có ra đa có thể cảm ứng phía trước có quân địch phục kích hay không.

Đang di chuyển có một chiếc Lôi Hổ đi ngoài cùng liền tách đoàn trèo lên một cao điểm bên cạnh đường hành quân, hắn treo lên đỉnh núi nhỏ để quan sát toàn bộ khu vực xung quanh, sau đó dùng ra đa cơ giáp xem xung quanh có biểu hiện gì khác thường không. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn sử dụng máy cảm biến âm thanh thu thập tiếng động để kiểm tra có ai mai phục hay đang thăm hò tính huống không, qua hồi lâu hắn chậm rãi từ đỉnh cao điểm đi xuống khu vực xung quanh kiểm tra.

Cạnh cao điểm hắn đang đứng là hai anh em A Đại, A Nhi phục kích, hai người họ và đám người Phong Tử phụ trách tập hậu cánh quân này, hai người cách cơ giáp đối phương chưa đến ba mươi mét, Quan sát động tác của Lôi Hổ, hai anh em A Đại, A Nhị khuân mặt rất bình tĩnh, tay vẫn đặt trên bàn điều khiển cơ giáp, toàn bộ tinh thần tập trung vào cơ giáp đang dò xét kia, chỉ cần phát hiện ra chiếc Lôi Hổ có nghi ngờ gì tiến lên thăm dò là họ có thể lập tức hạ sát đối phương.

Mà xung quanh họ đám người Phong Tử cũng nằm mai phục y như vậy, gần sáu mươi chiến sĩ được che đậy bởi lớp đất và cây cối, im lặng ẩn núp. Tất cả các cơ giáp đều được tắt động cơ và lồng năng lượng, kể ca ra đa cũng tắt hết, để tránh bị đối phương dò ra được.

Trong lúc tên kia định tiến lên dò xét tiếp lập tức có tiếng nổ dưới chân đám binh sĩ Nhân Ngư đang di chuyển, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, nghe rất rõ ràng, tên lính trinh sát cả kinh vội vàng quay đầu chạy về đơn vị xem xẩy ra chuyện gì.

Đám người Phong Tử mình bạc tiếng nổ kia là địa lôi của quân mình chôn, kẻ địch đã bắt đầu bị đội trưởng tấn công, đội trưởng đang thu hút hỏa lực địch, để toàn bộ cơ giáp xuất kích, ở phía sau chỉ còn lại đám bộ binh, đám người Phong Tử giờ đây hầu như là cơ sĩ cấp chín cao cấp, tiêu diệt hai ba trung đoàn bộ binh chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.

Tên chỉ huy quân đội Nhân Ngư thấy dưới đất có chôn địa lôi lập tức ra lệnh cho toàn bộ ba trung đoàn cơ giáp lên phía trước bật lòng năng lượng dò mìn, xe cơ giới và bộ binh lui ra sau phòng thủ, đúng như kế hoạch của Trần Lạc liệu trước.

Nhìn thấy đám cơ giáp hai cánh xông lên trước, Phong Tử chỉ có thể thở dài, đây là bọn họ đang đi bắt nạt người khác, dùng xác thịt đấu với cơ giáp, nghĩ cũng đừng nên nghĩ, kết cục chỉ có một, thịt nát xương tan, còn cơ giáp thì vẫn khỏe mạnh.

Là một sư đoàn hỗn hợp của người Nhân Ngư, Master sớm muốn chứng minh được tài năng quân sự của mình, bình thường sư đoàn của hắn chỉ nhận được nhiệm vụ hộ tống vật tư lên tiền tuyến, hôm nay nhân tiện có kẻ xâm nhập, hắn xung phong xin tổng bộ cho phép được đi bắt kẻ đột nhập, hắn điều động toàn bộ sư đoàn, hắn muốn chứng minh cho người khác một sư đoàn hỗn hợp có thể xoay xở trong mọi tình huống, cũng như chứng minh thực lực cho bên trên thấy, hắn có đủ năng lực cầm quân ra trận.

Lần này Master tự mình điều khiển cơ giáp Lôi Hổ, hắn bản thân cũng là cơ sĩ cấp chín sơ cấp được bài danh trong hai mươi có sĩ giỏi nhất của đế quốc, hắn tự tin xử lí mọi tình huống.Master điều khiển cơ giáp bật lồng nặng lượng lao lên trước. hắn nghĩ trong chiến tranh người chỉ huy phải luôn đi đầu, hắn cần làm gương cho binh sĩ, toàn bộ ba trung đoàn cơ giáp theo sau hắn, chỉ cần bắt được đám phản quân này là hắn có cơ hội cầm quân lên chiến tuyến.

Còn chưa bắt đầu trực diện giao phong hắn đã thấy chiếc bánh ngọt quân công rơi vào túi, sư đoàn hắn là sư đoàn đầu tiên phát hiện ra vị trí kẻ địch, không cần biết thắng hay không trong sổ ghi chép quân công đã thấy tên mình có một vị trí.

Master hạ quyết tâm, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ đám lính người Trái Đất trước khi các sư đoàn khác đến nơi, hắn muốn ăn trọn công lao trong tay mình.

“ Hai cánh tản ra, bật lồng năng lượng dò địa lôi, tất cả lấy tốc độ cao nhất tiến lên “

Hắn như đang gào vào trong ra đa ra mệnh lệnh. Ba trung đoàn cơ giáp dược hắn huấn luyện rất ăn ý, toàn bộ đội ngũ nhất nhất theo mệnh lệnh của hắn tiến lên hướng về phái bãi mìn lao tới, thỉnh thoảng lại có tiếng địa lôi nổ, toàn bộ cơ giáp của địch đã đi sâu vào trận địa, từng bước, từng bước, Master không biết mình đang đi vào một trận đồ sát.

“ Tất cả cơ giáp khai hỏa “

Mệnh lệnh vừa dứt toàn bộ một vạn cơ giáp hung hắn mở nòng pháo cầm tay bắn về phía đám cơ giáp đang đi phá địa lôi, chỉ thấy vạn pháp tề minh, toàn bộ đám cơ giáp đang phá địa lôi trúng hơn vạn quá pháo, cả địa lôi dưới đất cũng nổ theo, hai trung đoàn cơ giáp tiến lên phía trước may mắn nhờ sự phối hợp và che chắn nhau mà còn gần một trùng đoàn có thể rút lui khỏi trận địa, sau loạt đạn gần một nghìn chiếc cơ giáp nằm xuống, cả bãi mìn chỉ thấy tiếng nổ lách tách của mạch điện, và lửa cháy rừng rực.

Master nằm mơ cũng không thể nghĩ ra, một vạn chiếc cơ giáp đang đợi mình nhẩy vào, tại sao lại có nhiều cơ giáp ở đây đến vậy, chỉ một mệnh lệnh của hắn và gần nghìn người bỏ mạng, hắn biết mình đã thất thế, khổng thể cứng đối cứng, liền ra lệnh lập tức rút lui, hắn vần còn hai trùng đoàn bộ binh với năm trung đoàn cơ giới phía sau, tổng thất này hắn vẫn còn chịu đựng được.

“ Rút lui, tất cả rút lui, đợi chi viện, đợi chi viện “.

Đám cơ giáp còn sót lại lập tức quay đầu chạy về phái đống quân, ai cũng không dám trậm trễ, sau trận mìn kia bọn hắn không biết kẻ thù còn dành cho mình ngạc nhiên gì nữa không.

Master chỉ huy binh sĩ chạy về theo đường cũ, vừa đến nơi hắn không thấy có binh sĩ nào ở đây cả, chỉ thấy bột đám xác chết, ai cũng chết trong đau đớn, không có một cái xác nào là của quân đội Địa Cầu, chỉ có xác bộ binh người Nhân Ngư, những chiếc xe cơ giới bị pháo cầm tay cửa cơ giáp bán nổ tung không còn hình dạng, nhìn đống thi thể hắn nhu muốn phát điên, sao lại có thể như thể, quân địch vẫn còn mai phục, hắn cố trấn tĩnh lại, tuy rằng toàn quân bị tiêu diệt nhưng hắn vẫn còn hai trung đoàn cơ giáp, hắn cần phá vây trở về để thông báo cho đồng đôi, ở đây kể xâm nhập không phải mấy trăm, mấy nghìn, mà là hẳn một sư đoàn cơ giáp được trang bị đến tận chân răng.

“ Toàn đội cảnh giới, đạn lên nòng, chúng ta chuẩn bị phá vây “.

Nói xong hai trung đoàn cơ giáp ồ ạt xông lên trước, định lấy thân thể che chắn cho sư trưởng ra ngoài, bọn hắn chạy càng ngày càng đến gần chỗ bộ binh bị thảm sát, bọn hắn cứ chạy đến khi qua hắn nơi đó nhưng vẫn không có một tiếng súng nào bắn ra.

Trần Lạc đã dặn Phong Tử không đoạn hậu để đám binh sĩ có thể kéo đến, thành công gây sự chú ý, một mẻ tiêu diệt hết đám bám đuôi. Nhòm người Phong Tử sau khi tiêu diệt hết đám lính bộ binh lập tức lặng lẽ rút lui đến điểm phục kích mới, chuẩn bị nghênh tiếp đợt tổng tiến công của người Nhân Ngư.
 
Chương 66: Kẻ đi săn vào con mồi (2)


Master điều động binh sĩ xong ra được một đoạn, hắn cảm giác rất kì quái, đáng lí ra đối phương phải chặn hắn từ lúc xông ra, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai đuổi theo, cả đoạn đường hai trung đoàn cơ giáp không một chút sứt mẻ, cả đam cứ băng băng chạy mà không gặp bất kì phản kháng nào.

Hắn chạy thẳng về phía sư đoàn cơ giáp số bẩy và số hai đang chặn đường rút lui để hội hợp, hắn tin chắc với số lượng binh lực gấp đôi đám người Trái Đất sẽ chết chắc, trong lúc này Trần Lạc thấy đã tập kích thành công hắn vội lệnh cho toàn bộ quân đội chạy về phía sường đồi mà ở đó Lục Khoang và Kiến Vĩ đang kiến tạo công sự.

Khi nhìn thấy cơ của đế quốc Master điều khiển cơ giáp tiến về phía xe chỉ huy, trên xe Valadin và Torick đang trò truyện, hai người thấy Master đến thì ngạc nhiên.

“ Master sao ngươi lại chạy đến đây, không phải sư đoàn của ngươi ở phía bắc mà? “

“ Đúng vậy, có chuyện gì vậy “, Torick cũng khó hiểu nhìn Master, hai người đã nhận được bản báo cáo có vùng tín hiệu bị nhiễu sóng, tổng bộ đang ra lệnh cho các sư đoàn đóng quân gần đó tiến hành bao vây và tiêu diệt kẻ xâm nhập, cả sư đoàn chưa ai tìm thấy kẻ xâm nhập thì hắn đã thấy Master đến.

“ Lập tức tập hợp toàn bộ các sư đoàn, sư đoàn của ta vừa mới chạm chán với kẻ xâm nhập, bọn chúng có tầm hơn một vạn người, ta vừa bị chúng phục kích xong “.

“ Một vạn tên người Trái Đất mà cũng đánh cho người chạy đến đây “ Valadin cảm thấy ngạc nhiên, với quân số bằng nhau chưa bao giờ người Nhân Ngư thua người Địa Cầu, hắn cũng thấy khó hiểu khi mà Master cà cơ sĩ cấp chín, có ba tiểu đoàn có giáp được chính tay hắn huấn luyện. giờ nhìn quân số chỉ cảm thấy còn khoảng hai trung đoàn cơ giáp, chả lẽ hắn vừa khổ chiến với quân địch.

Master biết hai người sẽ không tin, hắn bèn kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc bị phúc kích bằng pháo cầm tay đến toàn bộ quân cơ giới và bộ binh bị kẻ thù tiêu diệt hết, nghe xong hai người cũng thầm lau mồ hôi lạnh, may có tên này tham quân công đi trước mở đường, nếu là bọn hắn chắc tổn thất cũng không nhỏ, đúng là phải cảm tạ trời đất.

Sau đó ba người cùng phái lính thông tin liên lạc với các cánh quân khác để đề phòng, còn bản thân phái ra đội tuần tra lập tức tiền về phía Master bị mai phục để dò xét địa hình, khi lính tuần tra đến báo rằng thấy dấu hiệu di chuyển của địch về phái sườn núi, có cả số lượng ước chừng một vạn, ba người lập tức lấy bản đồ ra xem xét, hương quân Trái Đất di chuyển là khu vực núi đồi trùng điệp mang tên Cô Lang, ở đây núi đồi san sát thích hợp cho phục kích, một vạn cơ giáp mà phục kích thì hai vạn người của hắn có đánh thắng cũng thành khuyết tật.

Valadin vội liên lạc với các chỉ huy khác để họ tăng tốc di chuyển, hắn phát ra vị trí của quân đội Trần Lạc, tất cả mọi người thống nhất khi năm sư đoàn cũng tập họp cùng tấn công.

Trong lúc này Trần Lạc đã đến địa điểm hẹn, hắn vừa đến lập tức yêu cầu một vạn cơ giáp gia nhập phục kích, chính hắn sẽ dẫn tiểu đoàn mười ba tập hậu sau đó đoạn hậu cho binh sĩ rút lui theo kế hoạch hẹn trước.

Sau hai giờ toàn bộ năm sư đoàn người Nhân Ngư tập hợp, theo như kế hoạch toàn bộ cơ giáp sẽ bao vây khu vực ngọn núi, linh bộ binh theo sau để giải quyết các trạm gác ngầm của quân địch, tiếp đó cư đoàn cơ giới sẽ sử dụng pháo tự hành tấn công về phía sườn đồi, cố gắng tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch.

Năm sư đoàn bắt đầu tiến quân về phía sườn núi, đám cơ giáp bất sẵn lồng năng lương, máy dò mìn được cầm trên tay, toàn bộ ra đa được thả ra quét toàn bộ động tĩnh xung quanh, từ bài học kinh nghiệm của Master mà giờ ai cũng cẩn thận, không một chút chủ quan, lúc nãy khi đi qua bãi thảm sát của sư đoàn Master bọn hắn đều hít vào một hơi khí lạnh, ai trong lòng cũng thầm may mắn, nếu mình cố tranh quân công đi sớm một chút thì có lẽ giờ đây người nằm trên đất kìa là binh sĩ của mình rồi.

Càng tiến gần sường đồi không khí càng căng thẳng, cả năm vị sư trưởng nhất trí điều một nửa cơ giáp tiến lên trước, còn lại phân bố bảo vệ xung quanh để tránh bị địch tập, Master khẳng định quân địch chỉ có tầm một vạn, do đó các sư trưởng khác an tâm phần nào, các cơ sĩ bắt đầu áp sát sường đồi, pháo năng lượng, tên lửa cầm tay của quân đội Nhân Ngư bất chợt bắn về phía sườn đồi, bọn hắn cho rằng Trần Lạc gấp rút tiến về đây sẽ không có thời gian đào công sự, toàn bộ đạn pháo được oanh tạc ra ngoài, cả đám âm thầm cười, có lẽ sau lần này phải một nửa số quân địch bị tiêu diệt.

Loạt đạn pháo đi qua, đám cơ sĩ bắt đầu xông lên, ai cũng nghĩ đám quân Trái Đất đang bị vùi dưới lớp đất, không có sức phản khác, cơ sĩ Nhân Ngư tắt hết lồng năng lượng bảo hộ để gia tốc, bất chợt trên sườn núi, hiện ra một loạt đám cơ giáp Thiên Lang, trên tay cầm tên lửa cầm tay, hơn hai vạn quả tên lửa tiếp tục bắn xuống, đám chỉ huy đang ngồi xem cũng té ngửa, rõ ràng theo lời Master quân địch chỉ có khoảng một vạn, sao ở đây thấy quân số có vẻ không đúng, nhiều gấp đôi số lượng dự tính ban đầu, bốn tên sư trưởng mặt đen lại, đồng thời quay đầu về phía hắn.

“ Cái này, cái này ta thật sự không biết, lúc phục kích sư đoàn của ta chỉ có một vạn người thật “.

“ Ngươi không biết hay là ngươi cố tình không biết, sư đoàn người thiệt mạng đến tám thành, ngươi muốn chúng ta giống như người phải không “ Valadin đập mạnh tay xuống thành gế quát.

“ Đúng vậy, người giải thích cho rõ, rõ ràng khẳng định một vạn giờ chui đâu ra một vạn nữa, có phải tí nữa lại có một vạn nữa không “.

Cả đám sư trưởng chất vấn Master làm hắn không nói được câu nào, hắn đúng là khóc không ra tiếng, rõ ràng chỉ có một sư đoàn phục kích hắn, giờ lại xuất hiện thêm một sư đoàn này, đúng là hắn nhẩy sông cũng không rửa hết tội.

Đám sư trưởng còn đang cãi nhau thì quân đội dưới sự ra hiệu của Trần Lạc bắt đầu lấy ưu thế sường dốc và lúc quân địch đang hoang mang lao từ trên đồi xuống đánh thẳng vào trung lộ của quân địch, hai vạn cơ giáp xông lên cùng lúc làm mặt đất chấn động, đám cơ sĩ Nhân Ngư cũng cảm thấy run run.

Thấy quân địch lao lên, các sư trưởng vội vã ra lệnh cho cơ giáp dự bị tiến lên bổ sung.

" Lập tức nổ pháo, chặn đường tiến công của địch, cơ giáp hai bên vòng qua sau bọc hậu, tất cả tạo vòng tròn bao vây đối với lũ cơ giáp Địa Cầu này ".

Mệnh lệnh ban ra, cơ giáp ầm ầm xuất động, bọn hắn không biết là, đang có một chi cơ giáp đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chỉ cắn cơ giáp hai cánh tiến lên thì đám cơ giáp bảo vệ lều chính không đủ ngăn cản bước tiến của tiểu đồi tử thần.

Trần Lạc ầm thầm ra hiệu cho đám người Phong Tử chuẩn bị, chỉ cần cơ sĩ đối phương gia nhập vòng chiến là bắt đầu tấn công, ai cũng mài đao xoan xoát, chỉ cần bắt được dám sư trưởng là trận chiến này coi như họ toàn thắng.
 
Chương 67: Bắt chỉ huy


Trần Lạc nhìn cơ giáp hai cánh tiến lên, hắn âm thầm chờ đợi, còn một trăm mét, chín mười lắm mét, tám mươi mét …, mười mét, chín, tám …. Hai chi quân đội cơ giáp bắt đầu lao vào cận chiến, tiếng va chạm rầm rầm vang lên, tiếng thái đao ma sát vào nhau, chỉ việc hai đội quân cơ giáp lao vào xáp lá cà đã có mấy chục chiếc cơ giáp của hai bên bị chính đồng đội của mình đạp nát dưới chân.

Trong chiến tranh, một cơ sĩ trong hàng ngàn chiếc cơ giáp rất nhỏ bé, Trần Lạc tự nhủ nếu hắn bị một ngàn chiếc cơ giáp xông lên mà không có không gian chiến đấu thì hắn cũng chỉ là hạt bụi trên xa mạc, nhiều lần hắn dẫn đội chiến thẳng là do đánh lén và áp đảo tinh thần của đối phương, nếu gặp một đội quân không sợ chết, liệu hắn có chiến thắng được không.

Suy đi tính lại, hắn quay về sau nhìn đám người tiểu đội mười ba, hắn âm thầm nghĩ sau vụ này trở về cần phải huấn luyện đám này một lần nữa, nếu không gặp đại chiến căn bẳn tiểu đội của hắn không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Đám người tiểu đội mười ba được đội trưởng quay lại nhìn với anh mắt lạ lùng, ai cũng thấy sởn gai ốc, họ thấy ánh mắt của đội trưởng giờ cứ lạ lạ, cảm giác điểm báo tương lai không tốt lành gì, ai cũng run run nghĩ lại xem mình có đắc tội gi đội trưởng không, họ đâu biết rằng địa ngục đang chờ họ phía trước.

Trần Lạc nhìn hai đội quân cơ giáp đã trộn vào nhau, giờ đây cạnh lều chỉ huy chỉ còn một tiểu đoàn cơ giáp phòng vệ, thời cơ đã đến, hắn ầm thầm ra lệnh chuẩn bị.

“ Sát … “.

Mệnh lệnh vừa ra cả đám người tiểu đoàn lập tức xông lên, Trần Lạc còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến đã thấy cả tiểu đoàn cơ giáp phòng vệ trại chính bị giải quyết nhanh chóng, hắn vống nghĩ rằng, mặc dù tiểu đội hắn được trang bị cơ giáp kém hơn người Nhân Ngư một chút, nhưng có kĩ năng bù lại chênh lệch, muốn giải quyết tiểu đoàn phòng vệ chắc cũng phải mất tầm mười lăm phút. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, từ lúc hắn hô giết chưa đầy năm phút đồng hồ, nguyên tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư bị tàn sát không còn, đám lính bộ binh thì bỏ chạy tán loạn.

Nhìn kết quả, hắn trợn mắt há hốc mồm. Hắn đang có ý định về huấn luyện thêm cho đám lính, tuy biết đám binh sĩ có thực lực nhất định, được tiếp thu qua bài huấn luyện của hắn, được chiến đấu qua nhiều trận chiến. Thế nhưng hắn không tưởng tưởng được, khi được đám binh sĩ này sức chiến đấu cao đến như vậy!

“ Cái này đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà! “.

Thực ra hắn không biết rằng cả tiểu đội của hắn qua mấy tháng huấn luyện, trình độ cơ sĩ đều cấp tám trở lên, vốn dĩ đám người được điều đến tiểu đoàn hắn đều là tinh anh trong tinh anh, trong ngàn người, vạn người mới lấy được một người, sức chiến đấu cơ bản của họ rất tốt, các bài huấn luyện của hắn đều phát huy tối đa được sức mạnh tiềm năng của họ, hắn cũng không biết rằng, sở dĩ hôm nay mọi người phát huy sức mạnh tối đa như vậy là ai cũng muốn thể hiện trước mặt đội trưởng rằng mình không vô dụng, đành ra kết quả mới thành ra như vậy.

Trần Lạc điều khiển Atula đến lều chính, mở nắp khoang lái nhẩy xuống,tiến về đám người Master, Valadin, nhìn mấy tên sư trưởng sợ co vòi, hắn thấy thất vọng, những tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư hắn tiêu diệt tuy có bọ chạy nhưng không một vị chỉ huy nào sợ chết, ai cũng là người ở trận địa cuối cùng, tuy là địch nhân nhưng ít ra cũng cho quân nhân kính nể, đám sư trưởng này không ra chiến trận, đã mất đi huyết tính của mình rồi, nhìn đám người hắn nói “ Đi kêu binh sĩ của ngươi buông vũ khí đầu hàng cho lão tử “.

Không ai nói gì, chỉ run run, có Torick có chút cốt khí hắn lạnh lùng nhìn Trần Lạc, phủi phủi y phục rồi đứng dậy, mặt giận dữ hét “ Nằm mơ đi! “.

“ Người không sợ chết!“.

“ Muốn giết cứ giết, người Nhân Ngư chưa bao giờ cúi đầu trước loài người hạ đẳng “.

Mặt Trần Lạc đen lại, hắn hít một hơi, quay về phía Atula mở khoang lái lấy ra một khẩu súng lục hắn được phát khi thăng quân hàm, hắn tiến lại gần đi lòng vòng quanh Torick.

“ Đoàng! “.

“ A A A A …! “

Một bên tai của Torick bị bắn nát, máu chẩy xối xả, hắn ôm bên tai bị bắn nằm lăn lộn trên đất, nhìn hắn Trần Lạc giọng lạnh lùng.

“ Điều khiển cơ giáp nhiều, cầm súng ngượng tay, yên tâm lần này sẽ nhắm chuẩn, à ngươi nằm im đừng giẫy để ta nhắm vào giữa trán “, vừa nói Trần Lạc vừa lấy tay giữ đầu của Torick cho cố định, miệng luôn nói “ đúng, đúng, giữ tư thế này, đúng rồi, nằm yên nhé. nếu không lại bắn trật sang tai bên kìa “.

“ Đoàng! “

“ A A A A A …! “

Bên tai kia của Torick bị Trần Lạc bắn nát tiếp, đám sư trưởng còn lại sợ mất hồn mất vía, Master trực tiếp ngất tại chỗ, còn Torick đâu quá cũng ngất đi.

Đám Phong Tử lắc đầu thở dài, thức thời mới là trang tuần kiệt, đám sư trưởng nhìn Torick ngất trên mặt đất mà mồ hồi chẩy ròng ròng, ai cũng sợ đến lượt mình.

“ Còn ai phản đối nữa không! “.

Valadin lập tức chạy lại loa phát lệnh “ tất cả dừng lại, dừng lại, buông vũ khí đầu hàng “, hắn nói liên hồi trong loa chỉ sợ đám binh sĩ không chấp hành theo, hắn nhìn Trần Lạc tra tấn Torick làm hắn quá hoảng, hắn còn trẻ, chưa muốn chết sớm. Đám sư trưởng thấy thế cũng lập tức ra lệnh cho binh sĩ đầu hàng.

Người Nhân Ngư có kỉ luật thép, chỉ cần trên chiến trường cao hơn mình một cấp là phải nghe lệnh tuyệt đối. Huống hồ là sư trưởng ra lệnh, toàn bộ binh sĩ đều phục tùng vô điều kiện, không cần biết lí do là gì, không cần phải thích, không giản đạo lí, chỉ cần tuân lệnh cấp trên. Đang đánh nhau với quân xâm nhập đám cơ si Nhân Ngư nhân được lệnh, lập tức dừng lại, toàn bồ lui ra sau, không hề phản kháng.

Hai mươi phút sau, Trần Lạc dẫn tiểu đội mười ba áp giải đám tù binh sư trưởng đến chỗ giao tranh. Lúc này Torick đã tỉnh lại, hắn đã được băng bó, nhìn thấy Trần Lạc hắn cả người run lên, ác ma, tên kia là ac ma, dưới bộ mặt lạnh lùng, là một con quỷ, hắn thực sự sợ, giờ hắn răm rắp nghe theo những gì Trần Lạc nói.

Trên chiến địa cạnh sườn đồi, toàn bộ đám binh sĩ Nhân Ngư đã rời khỏi cơ giáp quỳ một góc. Đám người Lục Khoang và Kiến Vĩ đang kiểm kê nhân số và chiến lợi phẩm, Nhìn hơn vạn chiếc cơ giáp đời năm mới tinh của người Nhân Ngư, đám người Lục Khoang hai mắt thèm thuồng, đám cơ giáp Lôi Hổ này còn mới nguyên, đúng kiểu hàng mới sản xuất, có đám cơ giáp này sức mạnh hai sư đoàn số mười hai và số ba tăng lên đang kế.

Trần Lạc nhìn Lục Khoang và Kiến Vĩ ngồi chẩy nước dãi hắn cũng cười thầm.

“ Được rồi, toàn bộ tiểu đoàn mười ba đổi cơ giáp Lôi Hổ, còn lại chia đều cho binh sĩ hai sư đoàn, đem nhốt tù binh lại một chỗ, rồi chuẩn bị liên lạc với tổng bộ “.

“ Rõ “.

Lục Khoang với Kiến Vĩ trong lòng nở hoa, đúng là sáng suốt khi theo đội trưởng,chưa gì đã có một đám cơ giáp đồi năm mới tinh, kiểu này lúc về đám người sư đoàn khác sẽ tức hộc máu cho xem, hai người vội vàng kiểm kê tù binh cơ giáp để chuẩn bị đi báo cáo cho Trần Lạc, còn đám binh sĩ thì đứng hoan hô thắng lợi, ai cũng biết trận này nhờ Trần Lạc mới có thể thắng xinh đẹp đến vậy.
 
Chương 68: Biến cố


Sau trận chiến Trần Lạc cho phép cả sư đoàn đóng quân tại sườn đội, một mặt có công sự phòng thủ của đám người Lục Khoang đào sẵn, một mặt họ đang không biết xử lí tù binh như thế nào, tù binh của họ tầm hơn ba vạn người, riêng việc trông coi đã rất vất vả, còn cả mấy tên sư trưởng nữa. Trần Lạc quyết định gọi điện thoại vệ tinh về quân bộ xin chỉ thị.

Lần này hắn gọi điện đến quân bộ không phải là giọng ông nội của Du Du trả lời như thường ngày mà là giọng của bố cô, hắn báo cáo toàn bộ cuộc chiến cho ông rồi yên lặng nghe chỉ thị mới.

Lần này khi hắn báo cáo quân công không còn nghe thấy tiếng vô bàn vui mừng của quân bộ nữa, cũng không còn nghe thấy tiếng cười của ông cụ mà chỉ nghe thấy tiếng thở dài, hán đoán là có việc gì đó xẩy ra ngoài ý muốn, hắn đang đợi bố Du Du trả lời.

“ Hôm qua mới nhận được tin ông cụ đang bị bao vậy ở phía bắc của ốc đảo, chưa rõ sống chết ra sao, toàn bộ chiến dịch thất bại rồi “.

“ Ông cụ không phải vẫn ở quân bộ đấy thôi, sao lại bị bao vây “.

“ Sau khi cậu chiến được thị trận, ông cụ đã địch thân ra tiền tuyến chỉ huy, ai ngờ toàn bộ cuộc chiến là do người Nhân Ngư dẫn dụ chúng ta tấn công, hai mươi vạn binh sĩ tham gia chiến dịch giờ tử thương vô số, theo thông kê có ít nhất gần mười lăm vạn thi thể người Trái Đất “.

“ Người Nhân Ngư chỉ có hơn mười vạn sao có thể tiêu diệt quân đội nhiều như vậy, đám lính kia là bù nhìn à “, Trần Lạc hét lên giận dữ vào điện thoại.

Bên kia điện thoại chỉ có tiếng thở dài “ Bên địch vận tải đến hai mươi vạn quân, thêm máy móc, trang thiết bị quân sự, chúng ta vệ tinh bị che mắt, không phát hiện ra, lúc ông cụ vừa đến thì người Nhân Ngư tổng tiến công, may mắn bên phía Tây Bắc của ốc đảo là một cánh rừng rộng lớn, ông cụ đưa toàn bộ bính sĩ chạy vào đó, giờ toàn bộ quân đội Nhân Ngư đang thiết lập vòng vây ở đó, ta cũng vừa mới nhận được tin thôi “.

“ Sao các người không điều quân đi cứu viện “.

“ Bên người Nhân Ngư có hơn ba mươi vạn linh trong đó gần một nửa là cơ sĩ, nếu điều quân cũng phải mất một tháng để mộ binh, huấn luyện và vận chuyển đến đây cũng phải ba tháng, giờ quân bộ chỉ đủ binh sĩ phòng thủ, thật sự không còn quân “.

“ Thú thực ta đang định gọi cho cậu để điều hai sư đoàn có giáp trong tay cậu trở về phòng thủ, nếu không người Nhân Ngư sau khi bao vậy tiêu diệt xong quân đội ở vùng núi phía bắc, phòng tuyến của chúng ta không đủ binh sĩ chống chọi đến khi quân tiếp viện đến “.

Trần Lạc đứng lặng im một lúc thì thấy Du Du đang đứng ở cửa lều, cuộc nói chuyện khi nãy cô đã nghe hết, biết tin ông nội chưa rõ sống chết, cô cứ như người mất hồn đứng đó, nhìn cô Trần Lạc thấy đau trong lòng.

“ Giờ tôi sẽ để Lục Khoang và Kiến Vĩ áp giải tù binh về tổng bộ, tiện thế đưa luôn hai sư đoàn cơ giáp chi viên phòng thủ, ông đến cho người tiếp quản, có hơn một vạn cơ giáp đời năm của người Nhân Ngư nên chắc cũng không thành vấn đề, tôi sẽ đưa tiểu điểu mười ba đi cứu viên lão già, ông điều một chiếc tầu vận tải đến đây đi, tôi nghe nói quân bộ còn có một trăm chiếc cơ giáp đời sáu của hành tinh assassin, điều luôn cho tôi ba mươi lăm chiếc đi“.

“ Sao cậu biết, quân bộ bí mật giao dịch mà “.

“ Ông già kể cho tôi nghe rồi, làm nhanh đi, không còn thời gian đâu “.

Nghe Trần Lạc nói xong hắn cũng thấy an tâm phần nào “ Trần Lạc bảo trong, nhớ bảo vệ Du Du “.

“ Tôi sẽ cố hết sức “.

Dập máy hắn tiến về phía Du Du ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

“ Không sao, không sao rồi, chúng ta sẽ cứu được ông nội, giờ anh có việc cần em giúp “.

“Trần Lạc, hãy cứu ông, anh muốn em làm gì cũng được “.

Hai tay cô ôm giữ chặt cánh tay Trần Lạc, cô khóc, cô sợ mất ông nội, từ nhỏ cô được ông chăm sóc, cô được ông bảo vệ, nâng niu, đến bố cô cũng không dám quát to với cô, ông nội gần như là người cô yêu thương nhất, giờ nghe tin ông không rõ sống chết, cô không kìm lòng được “ Trần Lạc, hứa với em đưa ông về,hưa với em đi “.

“ Được rồi, đừng khóc, anh sẽ đưa ông cụ về, giờ em phải nghe lời anh, đừng khóc nào!”.

Đi ra ngoài doanh trại Trần Lạc lập tức toàn bộ chỉ huy vào lều, trong đó có cả Du Du, hắn bắt đầu nói kế hoạch của mình.

“ Vừa nhận được tin từ quân bộ, chúng ta thất bại trong chiến dịch, thống soái đang bị bao vây ở vùng núi Tây Bắc, giờ Lục Khoang, Kiến Vi dẫn toàn bộ sư đoàn số ba và sư đoàn số mười hai trở về phòng thủ những căn cứ còn lại của quân ta, tiện thể áp giải tù binh trở về, còn Du Du em dẫn toàn bộ nữ binh về thị trấn Krother, tất cả ở đây đóng quân và phòng thủ đợi anh, còn lại Phong Tử dẫn toàn bộ số binh sĩ còn lại chuẩn bị vật tư, tí nữa tổng bộ điều tầu vận tải đến chúng ta sẽ bay về phía Tây Bắc “.

“ Em muốn đi với anh! “.

“ Đây là mệnh lệnh, tất cả chấp hành! “

“ Rõ “.

Tất cả nhận lệnh ra khỏi lều đi chuẩn bị, chỉ có Du Du là đứng lại chất vấn Trần Lạc.

“ Vì sao, em cũng muốn đi cứu ông “.

Trần Lạc thở dài nhìn cố, giờ tâm trạng cô không tốt, hắn cũng hiểu, nếu giờ cho cô đi hắn lại thêm một nỗi lo, hắn có thể không tập trung mà chiến đấu được, đành phải ra hạ sách này để cô trở về, hắn biết nếu đem cô theo hắn phải lo thêm cho cô, vùng núi Tây Bắc có ba mươi vạn quân đội Nhân Ngư bao vây, sức mình hắn đi vào còn chưa chắc toàn thân trở ra, hắn không muốn cô gặp nguy hiểm.

“ Em có tin anh không, nếu tin anh thì nghe lời anh, anh sẽ đưa ông trở về “.

“ Nhưng, em..! “

“ Giờ em chỉ cần đợi anh trở về, còn lại để a lo “.

“ Hứa với em phải sống trở về “

“ Anh hứa “.

Toàn bộ doanh trại bắt đầu tấp nập chuẩn bị hành quân, một lúc sau một chiếc tầu vận tải cỡ lớn đến,toàn bộ nam nhân của tiểu đoàn mười ba lên trên tầu, Trần Lạc giao lại nốt nhiệm vụ cho Lục Khoang và Kiến Vĩ, sau đó đồ đặc quân như được vận chuyển lên đầu để chở Trần Lạc đến vùng núi Tây Bắc.

Tầu vận tải bay đi xa dưới mặt đất hai vạn binh sĩ cũng bắt đầu di chuyển, đám tù binh được các chiến sĩ cơ giáp áp tải, chỉ còn có dấu hiệu chạy trống là lập tức được phép khai hỏa, ai cũng bận rộn với công việc của mình, chỉ có Du Du lặng lẽ lau nước mắt, cô nhìn người thân của mình gặp nguy hiểm mà công không thể làm gì, cô cảm giác cô chỉ là gánh nặng cho Trần Lạc, cô thở dài đi theo đoàn quân lặng lẽ trở về.
 
Chương 69: Đến tây bắc


Trần Lạc bắt đầu lên tầu vận tải đến chiến trường Tây Bắc, trong lúc đó quân bộ đang tìm nơi đáp tầu vận tải gần chiến tuyền nhất cho Trần Lạc, tại quân bộ bố Du Du gần như phát điên.

“ Rầm rầm rầm … “ tiếng đập bàn vang khắp quân bộ.

“ Bao lâu, phải bao lâu nữa mới tìm được nơi hạ cánh “

“ Báo cáo, toàn bộ khu rừng núi Tây Bắc tuy rộng lớn nhưng xung quanh đều bị vệ tinh Nhân Ngư kiểm soát, chỉ cần đến gần là họ sẽ biết quân ta vận tải quân đến và đưa quân đội đến phòng vệ “.

“ Tìm, bằng mọi cách tìm nơi hạ cánh cho lão tử, nhanh lên còn đứng đực ra đấy à “

“ Rõ “.

Trong lúc đó tại chiến trường Tây Bắc, ông cụ vẫn đang cố gắng chỉ huy quân đối đầu người Nhân Ngư, là chỉ huy cao nhất của quân bộ, là biểu tượng của người Trái Đất, tuy trong hiểm cảnh, nhưng năng lực chỉ huy của ông vẫn còn.

“ Chúng là còn vật tư chiến đấu duy trì được bao lâu nữa? “

Người chỉ huy cao nhất quân bộ, từng là nguyên soái của quân đội Trái Đất, Bùi Lập Viễn đang nghiêm túc ngồi trong một sơn động của rừng núi Tây Bắc, mặt ông so với lúc ngồi ở quân bộ đã già đi rất nhiều rồi. Tuy vậy thân thể Bùi Lập Viên vẫn khỏe khoắn, rắn chắc hơn cả những thanh niên hai mươi.

“ Chỉ huy, dựa theo tình hình hiện tại, vật tư của ta còn có thể duy trì trong vòng một tháng rưỡi, có điều sau một tháng rưỡi binh sĩ của chúng ta phải cầm lưỡi lê chiến đấu với địch “.

“ Còn một việc nữa thưa chỉ huy, nếu địch tiếp tục tăng binh chỉ sợ, chỉ sợ chúng ta không trụ nổi nửa tháng “.

Nghe cấp dưới báo cáo ông cụ trong mắt hiện lên một tia đau đớn, cả đời đã đánh bao nhiêu trận, thoát khỏi bao nhiêu hiểm cảnh, ông từng giết rất nhiều dị tộc, từng chết đi sống lại nhiều lần, nhưng lần đầu tiên ông cảm giác thấy thống khổ như vậy, hơn hai mươi vạn bính sĩ, cứ thế bị chôn vùi ở Tây Bắc.

“ Giờ tập hợp toàn bộ quân đội, cả những chi quân đội còn nhỏ lẻ, còn tổng cộng bao người “.

“ Bộ đội hiện tại ở đây chúng ta còn khoảng năm sư đoàn, trong đó chỉ còn chưa đầy một sư đoàn cơ giáp, còn lại đều là bộ binh, ở một số nơi chúng ta còn được hơn một vạn chiến sĩ, nhưng cũng không có cơ giáp “ nói đến đây hắn hiện vẻ mặt thống khổ, trên người hắn vẫn còn quấn băng do bị trúng đạn, mái tóc đã bị cháy phân nửa, hắn ấp úng nói tiếp “ giờ nếu có đánh nhau các chiến sĩ chỉ có thể dùng lựu đạn nhiệt hạch liều chết cùng cơ giáp đối phương “.

Lời nói của Bamar làm cả phòng trở lên trầm mặc, giờ họ thực sự không còn gì, binh sĩ đang dùng chính máu thịt để đánh nhau với cơ giáp địch.

“ Đã gửi tín hiệu cầu cứu đến quân bộ chưa “.

“ Đã gửi rất nhiều lần, nhưng toàn bộ bị người Nhân Ngư chặn lại, chưa kể hiện tại chúng ta đang bị ba mươi vạn quân đội bao vậy, theo tình hình quân bộ muốn điều quân cứu viện phải cần hơn hai tháng nữa … “

Trận chiến này đánh tiếp thế nào đây?

Ông cụ đứng trước màn hình điện tử quan sát địa đồ, ông đang muốn xem còn con đường nào có thể đưa binh lính của ông phá vây, các sĩ quan thì hi vọng ông cụ có thể tìm được hi vọng dù là mong manh nhất.

Đang lúc suy tư đột nhiên có binh sĩ vào báo cáo

“ Báo cài ngài, có tình huống mới! “

Cả phòng quay ra nhìn hắn, ai cũng trở nên căng thẳng, chỉ sợ quân địch tăng binh tấn công, đến lúc đó thật sự họ không thể trụ nổi.

“ Nói! “

“ Vừa nhận được tín hiếu từ quân bộ, nhưng chỉ có mười giây, quân bộ vừa cử một tầu vận tải chi viện cho chúng ta, tầu vừa mới vượt qua phòng tuyến phòng thủ của quân địch “

Nghe tên lính báo cáo ai cũng trở nên kích động, họ hi vọng có quân lính và vật tư tiếp tế, như thế hi vọng sống sót sẽ rất cao.

“ Báo cáo tuy vậy tầu vận tải vẫn bị quân địch phát hiện và bắn rơi, hiện tại phi thuyền đang ở tọa độ 5122.2321.32, cách phòng tuyến cánh phải của chúng ta hai mươi cây số “.

Mọi người đang kích động lập tức trở nên im lặng, phi thuyền vận tải bị bắn hạ, như vậy quân đội địch sẽ mau chóng bao vây tầu vận tại, liệu còn ai có thể sống sót.

Mọi người nhìn bản đồ, tầu vận tải rơi ngay giữa trận địa của hai bên, lúc đầu còn chút chông mong có người sống sót, hoặc còn có thể vận chuyển ít vật tư tư chiến đấu, nhưng nhìn địa điểm mọi người hoàn toàn chết tâm, cách quá gần người Nhân Ngư nếu điều quân đi cứu viện, chưa chắc quân chi viện còn có thể trở về.

Lúc này chỉ có ông cụ nhăn mày suy nghĩ, ông hiểu tính con trai ông, không phải tự nhiên chỉ điều một tầu vận tải, với tích cách của nó một là sẽ không cử quân cứu viên, hai nếu cứu viện phải cử ít nhất mười tầu vận tải, sao giờ chỉ có một, trong lúc cả phòng yên lặng tĩnh mịch, ông phá lên cười “ Ha ha, đúng là con trai ngoan, cháu rể tốt … “.

Toàn bộ sĩ quan chỉ huy nhìn ông cụ, có chuyện gì mà chỉ huy đột nhiên cười vậy, phải chăng chỉ huy đã nghĩ được cách thoát khỏi cãi lồng mà quân địch đã giăng ra.
 
Chương 70: Đổ bộ


Tại địa điểm phi thuyền đổ bộ, sau khi bị người Nhân Ngư phát hiện Trần Lạc và binh linh đã kịp leo lên cơ giáp, chỉ có phi công là tử vong còn lại tất cả vẫn an toàn sống sót.

Vừa đi ra khỏi tầu vận tải bằng đường thoát hiểm toàn bộ tiểu đoàn đã vào trạng thái ẩn nấp, toàn bộ tiểu đoàn đều yên lặng nghe ngóng tình hình xung quanh.

Trần Lạc ra hiệu cho Vương Khải tiến lên thăm dò, Vương Khải bắt đầu bò men theo xác của tầu vận tải để đi về khoang hàng để xem còn gì dùng được không nhưng tất cả đều cháy rụi, hắn trở về báo cáo Trần Lạc,

Trần Lạc lập tức ra lệnh cho toàn tiểu đoàn thực hiện tiềm hành vào cánh rừng, đó đều là những bài huấn luyện cơ bản hằng ngày của tiểu đoàn mười ba, bây giờ bắt đầu được binh sĩ áp dụng vào thực chiến.

Tại chiến hào gần đó sư đoàn bộ binh số hai bẩy của Trái Đất đang ở đó, sau vài lần tấn công của người Nhân Ngư giờ người có cấp bậc cao nhất là trung sĩ Hạ An, từ lúc quân Trái Đất bị phục kích, sư đoàn bộ binh số hai bẩy liên tục bị đánh lui về trong rừng, họ đã đánh chặn quân đội Nhân Ngư suốt mười giờ đồng hồ.

Cả đường di chuyển là những trận đánh không ngừng nghỉ, Hạ An cũng không nhớ mình đã chiến đâu từ lúc nào, giết bao nhiêu bộ binh địch. Hắn chỉ nhớ một điều từ lúc sư đoàn hắn nhận lệnh đánh chặn giúp cho quân đội chủ lực rút lui là từ đó sư đoàn hắn có vô số chiến hữu ngã xuống dọc đường, bị bom nổ chết cũng có, bị cơ giáp quân địch giẫm nát cũng có. Kẻ địch sau lưng như một làn thủy triều, có giết thế nào cũng không hết. Cơ giáp của địch đạn bắn liên tục về sư đoàn hai bẩy. Máy bay chiến đấu trên đầu liên tục ném bom và thông báo đường di chuyển của sư đoàn, quân địch như những âm hồn không tan luôn bám theo bọn họ.

Bộ đội sư đoàn hai bẩy khổng ngừng giảm quân số, tuy vậy trên đường rút lui vẫn có những bộ đội lạc đường của sư đoàn khác giả nhập, cứ như vậy trên đường rút lui họ dựa vào các hang đá tự nhiên, những chỗ dễ phục kích trong rừng để chống cự.

Giờ có lui tiếp cũng không còn đường đi nữa rồi.

Sau lưng họ chỉ còn sở chỉ huy, xung quanh tất cả đều không còn đường để tháo chạy nữa, nơi đây dường như là điểm cuối cùng của sư đoàn hai bẩy. Tiếng pháo của địch ầm vang khắp bầu trời báo hiệu đợt tiến công tiếp theo của kể địch. Trong suốt mười hai giờ đồng hộ, tiểu đoàn của Hạ An đã đánh lui hơn hai mươi đợt tấn công của kẻ địch, tiểu đoàn có hơn một trăm người giờ chỉ còn lại hơn mười người còn sức chiến đấu, nằm lại phía sau là hơn ba mươi người bị thương, ai cũng nằm trên cáng, người nào còn tỉnh táo lành lặn tay chân thì tiếp tục cầm súng, ai không còn tay thi trong miệng ngậm chốt lựu đạn nhiệt hạch, ai cũng sẵn sàng hi sinh chứ không muốn làm tù binh của địch, vì họ biết dù có làm tù binh họ cũng sẽ sống không bằng chết.

Cuộc chiến của sư đoàn hai bẩy đã đánh tới mức không còn gì để đánh. Tiểu đoàn cơ giáp của sư đoàn hầu như bị quân địch tiêu diệt đầu tiên,tất cả cơ giáp đều bị phá hủy. Chiến đấu suốt mười hai giờ đồng đủ để cho bất kì người lình nào cũng phải mệt mỏi đến mức rã rời. Mặc dù đã đánh rất nhiều trận, Hạ An nhiều lúc chỉ muốn cầm lựu đạn nhiệt hạch ôm lấy bất kì chiếc cơ giáp nào của quân địch để có thể kết thúc nhanh gọn, để hắn không phải mệt mỏi, không phải tiếp tục đấu tranh để giành lấy sự sống như bây giờ, hắn quá mệt rồi.

Hắn được sư trưởng ra lệnh phải tiếp cận khu vực tầu vận tải bị bắn kia để tìm xem còn gì không, bất kì cái gì có thể tận dụng được, từ cơ giáp, đạn được, thức ăn, nếu không chỉ sợ cả sư đoàn hắn không trụ được thêm mười giờ nữa.

Hạ An đang nấp sau một tảng đá, phất tay ra hiệu cho đồng đội tiến lên, sau lưng lính trinh sát gật đầu với hắn, khom người nhanh nhẹn chạy băng qua lùm cây rậm rạp, men theo những cây cổ thụ to lớn để có thể che dấu thân mình, len lỏi chạy về phía bìa rừng. Theo Hạ AN là toàn bộ số người còn có sức chiến đấu, có thể thấy giờ họ không còn gì để mất, đang cầu may từ chiếc tầu vận tải kia. Hơn mười chiến sĩ còn lại lập tức chia hai cánh tản ra xung quanh, chuẩn bị thành lập những điểm phòng thủ ở bên cánh. Nơi này là gần khu trung tâm của chiến trường, người Nhân Ngư có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở đây.

Tất cả binh sĩ bắt đầu kiểm tra lại đạn được trong súng, sau đó bắt đầu yên lặng nghe tiếng động, thấy không có động tĩnh gì tất cả bắt đầu khom lưng, phóng người vượt qua bụi rậm tiếng về điểm ẩn nấp kế tiếp được trinh sát đánh dấu, những bộ quân phục mầu xanh lá cây như những bụi cây biết di động, không ngừng di chuyển nhiều hướng, lướt qua giữa cấc gốc cây, bụi cỏ.

Năm phút sau, Hạ An nằm rạp mình sau một sườn núi, hắn nghe thấy tiếng súng của người Nhân Ngư, càng ngày càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.

Hắn cẩn thận trường mình men theo sườn múi tiến lên phía trước. Ben dưới là một đoàn sườn đồi dốc, đạn bay vèo vèo, bùn đất bị bắn nổ tung tóe ra xung quanh, Hạ An thấy một tiểu đội Nhân Ngư đang liên tục nổ súng về phía trước, ngoài bóng dáng người Nhân Ngư hắn không còn thấy ai cả, khu vực của hắn đang càng lúc càng gần tầu vận tải, hắn suy đoán đám người Nhân Ngư đã tiếp cận tầu, nhìn từ xa hắn có thể thấy thoang thoáng đám lửa đang cháy bốc lên từ tầu vận tải, tiến gần thêm chút nữa hắn có thể thấy đây là biểu tượng của tầu vần tải Trái Đất, hắn quay về sau ra hiệu cho các anh em chuẩn bị chiến đấu, bên địch cũng chỉ có tầm hơn mười người, nếu trong phi thuyền còn chiến hữu sống sót, Hạ An sẽ tấn công để giải cứu đồng đội của mình.
 
Chương 71: Gặp trần lạc


Hạ An ra hiệu với các đồng đội, hai bên bắt đầu di chuyển đến gần chỗ tầu vẫn tải. Tuy rằng phía trước quân Nhân Ngư có số lượng tương đồng nhưng đều là bộ binh, Hạ An có ưu thế mai phục, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt tiểu đội này, có điều trước mắt hắn cần phải tìm hiểu thêm tin tức, xem còn người Nhân Ngư xung quanh không, nếu lỡ tấn công có thêm quân địch chi viện, họ sẽ không thể chạy được, hắn giờ mỗi mệnh lệnh đều có thể đưa đồng đội vào chỗ chết, cho nên hắn không dám liều khi chưa nắm rõ được quân địch.

Hạ An lặng lẽ dò xét về phía khu vực tầu vận tại, một bên các đồng đội ngón tay luôn đặt ở cò súng, sẵn sàng bắn yếm trợ nếu quân địch phát hiện ra, hắn đang thấy người Nhân Ngư đang xả xúng về phía cánh rừng đối diện, hắn không biết người Nhân Ngư đang truy tìm ai.

Hắn đang chuẩn bị tiến lên tiếp thì, bất chợt từ cánh rừng đối diện một loạt tiếng súng bay ngược lại, toàn bộ tiểu đội Nhân Ngư còn đang đứng mạnh khỏe lập tức nằm rạp trên mất đất. Nhìn cảnh tiếng hắn cũng giật mình, nhìn mấy binh sĩ Nhân Ngư chết không nhắm mắt, viên nào viên đó đều xuyên giữa trán, hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, nếu mình lúc nãy phát động tấn công đám Nhân Ngư biết đâu đạn từ cánh rừng kia đã ghim vào đầu mình.

Sau khi người Nhân Ngư bị giết hết lập tức cánh rừng đối diện đi ra một đám người, chính là đám người Trần Lạc, vừa đi Phong Tử vừa nói.

“ Đội trưởng đây đã là đám lính do thám thứ năm rồi, chúng ta cũng lấy được kha khá vật tư bổ sung, có cần di chuyển tiếp không “.

Có người!.

“ Đoàng, đoàng “.

Trần Lạc cầm súng bắn hai phát về phái Hạ An để cảnh cáo, Hạ An định cầm súng bắn trả nhưng khi nhìn quân phục của Trần Lạc hắn liền hạ súng xuống, lúc nãy hắn cảm giác cái chết đã gần kề, cả người tê rân, súng trên tay cũng cầm không vững.

Trần Lạc hét về phía Hạ An.

“ Nói với đồng đội người đi ra cả đi, cả gã đang nấp sau hòn đá hướng bốn giờ, gã bắn tỉa hướng bẩy giờ, hai cánh phòng thủ trái phải, tên đang núp trên cây hướng mười hai giờ.., tất cả mười lăm người ra đi “

Lập tức toàn bộ tiểu đoàn mười ba cầm súng chĩa về phía Trần Lạc nói, còn Ha An thì trán lấm tấm mồ hôi, không biết quái nhân phương nào vừa mới đến đã đọc hết vị trí của bọn hắn, Hạ An từ lùm cây đi ra.

“ Ngươi là ai? “

Hắn biết đối phương muốn giết hắn thì đã giết từ lâu rồi, trên người đối phương mặc quân phục người Trái Đất, nên Hạ An mới dám đi ra khỏi nơi ẩn nấp, tuy vậy bản thân hắn luôn tự hào là linh trinh sát tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng có ngày hắn ẩn nấp mà bị đối phương nhìn qua là phát hiện ra, thậm chí đến cả cơ hội phản kháng cũng không có. Mà kinh khủng hơn nữa đám binh sĩ đi theo người này động tác luôn nhất trí, biết che chắn cho nhau, mỗi một câu nói của chỉ huy đám binh sĩ tự biết phản ứng thế nào, nhìn nóng súng hướng về phía các đồng đội đang ẩn nấp, hắn biết chỉ cần một người chống trả, lập tức sẽ có mười lăm cái xác.

Tất cả những điều trên nói rõ, đối phương có thể là một chinh bộ đội đặc chủng, tinh thông mọi thử, kinh nghiệm phong phú trên chiến trận, chưa kể vừa nãy đối phương nói đã tiêu diệt năm tiểu đội Nhân Ngư, có lẽ trong đám người kia ai cũng là xạ thủ đỉnh cấp, sự phối hợp quá hoàn mĩ.

“ Ta là thiếu tưởng Trần Lạc, theo lệnh của quân bộ đến giải cứu lão nguyên soái, chiếc phí thuyền kia chở tiểu đoàn của bị pháo phòng không của Nhân Ngư bắn rơi, bên trong cánh rừng vẫn còn đống cơ giáp của tiểu đoàn “

Chưa đợi Hạ An nói gì Trần Lạc nói tiếp

“ Từ nãy ta đã phục kích năm tiểu đội người Nhân Ngư trong đó có hai tiểu đội cơ giáp, ba tiểu đội bộ binh, vật tư đã được chuyển vào cánh rừng đối diện, ban đầu ta có ý định làm thịt vài tiểu đội nữa, nhưng gặp các ngươi rồi thì thôi, lập tức lấy vật tư và cơ giáp đi chuyển về căn cứ “.

Nghe Trần Lạc nói xong Hạ An mừng rỡ trong lòng, trong chiến trận mỗi tiểu đội đều được cấp vật tư mang theo người đủ sống trong mười ngày, để tránh trường hợp lạc đường, giờ nghe Trần Lạc nói hắn biết ít ra tiểu đoàn của mình có vật tư cũng cấp thêm được gần nửa tháng nữa.

“ Tướng quân! “ Hạ An nghiêm túc đứng nghiêm chào:” Tiểu đội ba, tiểu đoàn hai, trung đoàn hai mươi lăm của sư đoàn hai bẩy, trung sĩ Hạ An xin tiếp nhận chỉ thị “.

“ Được rồi không cần câu nệ tiểu tiết, bảo các anh em ra lấy vật tư,đan dược, súng ông, ai biết lái cơ giáp thì đi về phía cánh rừng kia lại thêm mấy chiếc về, Phong Tử chỉ cho mọi người, toàn quân chuẩn bị di chuyển “

“ Rõ “

Nhìn Trần Lạc và binh sĩ leo lên cơ giáp động tác nhất trí, Hạ An biết bọn hắn có hi vọng rồi, có đội cơ sĩ tinh nhuệ này bọn họ có cơ may phá vòng vậy, không thì ít nhất trong một vài ngày tới cứ điểm của bọn họ vẫn còn cầm cự được.

Hạ An nói về phía lùm cây.

" Tất cả ra đi, là người mình, ra cầm vật tư và cơ giáp lái về căn cứ, đây là quân chi viện của chúng ta, động tác nhanh lên trời sắp tối rồi ".

Từ lùm cây đám đồng đội đi ra, nghe được lời Hạ An ai cũng mừng rỡ, họ theo chỉ đạo của Phong Tử bắt đầu vận chuyển vật tư về cắn cứ, trong hiểm cảnh nếu bạn không từ bỏ, lúc nào cũng còn cơ hội
 
Chương 72: Cao điểm thất thủ


Trần Lạc đi theo Hạ An về điểm phòng thủ của tiểu đoàn hai, tất cả đều điều khiển cơ giáp nối đuôi nhau đi trong rừng rậm, khoảng cách máy bay rơi khá xa cứ điểm phòng thủ, dùng cơ giáp đi cũng phải mất mười lăm phút, trên cả quãng đường đám người Hạ An như được tiếp thêm sức sống, có thêm cơ giáp là khả năng sinh tồn của họ càng cao hơn.

“ Ầm! “ Lúc sắp tới gần cao điểm một tiếng vang thật lớn truyền từ đó vọng lại., tất cả mọi người đều cảm nhận được mặt đất đang rung rung lên.

Nhìn theo tiếng nổ Hạ An biến sắc “ Trận địa! “.

“ Nhanh, lập tức tăng tốc về phía cao điểm! “ Trần Lạc quay về phía Phong Tử quát, sắc mắt lo lắng, hắn nói tiếp với Hạ An “ Lập tức dẫn đường về trận địa, phải giữ vững phòng tuyến, nếu trận địa thất thủ, tất cả mọi người ở đây sẽ bị ba mươi vạn cơ giáp Nhân Ngư đồ sát, nhanh di chuyển đi! “.

Hạ An lập tức phóng người lên trước dẫn đường, các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba bám théo sát nút, băng băng trong rừng như những cơn lốc.

Các chiến sĩ càng di chuyển đến gần, càng nghe rõ tiếng súng và tiến bom nổ, càng lúc càng lớn. Sau khi vượt qua cánh rừng, mọi người có thể mơ hồ nhìn rõ trận địa được xây dựng trên cao điểm.

“ Ầm, ầm! “ Vô số hỏa tiễn, đạn pháo bắn về phía cao điểm, từng chùm lửa đỏ lóe sáng giữa bầu trời, vô số cơ giáp và bộ binh người Nhân Ngư đang chuẩn bị xông lên cao điểm.

Trận địa chính là vật chết, bất kể có phòng thủ kiên cố đến đâu, dù xung quanh có hào sâu, tường dầy nhưng trận địa là cố định. Một khi đã cố định sẽ chỉ là bia ngắm của đạn pháo, một quả không được thì mười quả, trăm quả, hiển nhiên nếu cứ co cụm trong trận địa, người Nhân Ngư đủ đạn pháo san bằng mọi cao điểm, đây chính là điều Trần Lạc vừa đi vừa lo lắng. Trần Lạc đang nghĩ đến đủ loại khả năng có thể xẩy ra, đồng thời cũng lo lắng cho bộ binh, ai mà biết được một viên đạn pháo bắn vào trận địa bộ binh thì bao nhiêu người sẽ nằm xuống.

Mấy chục thân anh lái cơ giáp đang chạy băng băng trong rừng rậm, càng lúc càng nhanh, lao về phía trận địa.

Khoảng cách cao điểm còn tầm mấy chục mét, Trần Lạc có thể thấy rõ ánh lửa đỏ của bom nhiệt hạch, ánh sáng trắng xanh của pháo laser, cũng có những tia lửa của súng năng lượng bắn dồn dập về cao điểm.

Mà phía cao điểm đã có thấp thoáng bóng dáng của bộ binh Nhân Ngư, các cơ giáp của Nhân Ngư cũng đã đến sườn núi để bắn yểm hộ bộ binh, trong mấy ngày tiến công, người Nhân Ngư cũng thiệt hại rất nhiều cơ giáp do bộ binh Trái Đất ôm bom cảm tử, giờ cơ giáp Nhân Ngư đang bắn yếm hộ để bộ binh xong lên giải quyết những binh lính Trái Đất của sót lại.

Trên chiến hào vang vọng tiếng bom đan, tiếng kêu đau đớn của những người trúng đạn pháo.

“ Giết, đẩy lùi chúng xuống hào “.

Đại tá Trấn Đông đang quát lên khắp chiến hào, tay đang cầm khẩu súng năng lượng bắn về phái một tên lính bộ binh Nhân Ngư vừa bò lên chiến hào, máu tươi tên lính bộ binh chẩy ra từ những vết đạn, con người co rút lại, tên lính bộ binh mắt mở to, vô thần, cúi đầu ngã xuống chiến hào toàn bùn đất và vỏ đạn.

Trấn Đông thuận chân đạp xác tên lính Nhân Ngư lăn xuống núi, hai tay bắt đầu cầm súng đi tấn công những tên lính bộ binh khác.

Bên cạnh hắn, khẩu súng máy duy nhất còn hoạt động của cao điểm đang trút những hỏa lực cuối cùng xuống sườn núi để ngăn cản quân địch, các chiến sĩ người Trái Đất khác cũng cắn răng chịu đựng cắm đầu xả đạn xuống đội hình bộ binh đàng trào lên như sóng thần của người Nhân Ngư. Tuy vậy quân đội Nhân Ngư vẫn có bộ binh lọt vào được trận địa, lập tức có năm sáu binh sĩ tuốt dao đánh xáp là cà để vật lộn với đối phương.

Người Nhân Ngư thì liều mạng xông lên đỉnh núi, quân đội Trái Đất liều mạng vật lộn đẩy xuống, tuy hai bên còn ở tư thế ngang bằng nhưng Trấn Đông biết cứ điểm sắp xong rồi, đạn của bọn hắn chỉ còn những băng đạn cuối cùng, binh sĩ cả tiểu đoàn hai giờ chỉ còn chư được trăm người, đến cả nhân viên hậu cần của tiểu đoàn cũng phải cầm súng lên chiến đấu, đầu bếp thì cầm đao chuẩn bị đánh xáp là cà, ai trong tay cũng lắm lắm một trái lựu đạn nhiệt hành để cũng địch đồng quy vu tận.

Đến khi người Nhân Ngư lao vào được trận địa, ưu thế về thể hình và thể chất của người Nhân Ngư được thể hiện ra rõ rệt, đừng nói là quân số đang ít hơn dù có nhiều hơn cũng không thể chống lại được kẻ địch.

Sau loạt bắn cuối cùng khẩu súng trong tay Trấn Đông đã hết đạn, hắn rút con dao quân dụng trên người để nghênh đón đối thủ, lười dao trong nay Trấn Đông nhanh như tia chớp đâm về phía một tên lính Nhân Ngư, lập tức có một tên lính khác cầm súng đánh về phía hắn. Trấn Đông lập túc lui về sau, lưỡi dao trong tay kịp vạch một vết thương nhỏ trên người binh sĩ Nhân Ngư.

Hai bên lâm vào giằng co, Trấn Đông đã bắt đầu thấm mệt. Tên lính Nhân Ngư cao to cường tráng hơn hắn rất nhiều. Hắn biết mình đang gặp phải một đối thủ đáng gờm, đối thủ thể hình cao, sức mạnh và tốc độ phản ứng đều ngang bằng hắn. Nếu không phải trong lúc vật lộn hắn phản ứng theo bản năng, có lẽ giờ hắn đã nằm dưới báng súng của tên linh kia.

Thân thẻ hắn mệt mới rã rời, hắn không biết mình còn chống đỡ được bao lâu nữa. Hai tay đã bắt đầu run run, Trấn Đông nhìn chằm chằm đối phương. Hắn nghĩ có lẽ đây là kẻ kết liễu cuộc đời mình, hắn đã chiến đấu bằng cả sức lực và tinh thần còn sót lại, hắn giờ mệt rồi, hắn muốn ngủ.
 
Chương 73: Cứu tinh


Trong lúc Trấn Đông mệt mỏi và tuyệt bọng, khi mà báng súng của tên lính Nhân Ngư sắp đánh vào đâu, trước mắt hắn thì thấy một đóa hoa máu nở rộ, vẽ lên bầu trời xanh một mầu đỏ.

Máu mầu đỏ lẫn lộn với óc trắng phun ra từ trên cái đầu bị đạn laser của cơ giáp bắn thủng. Đầu của tên binh sĩ Nhân Ngư nghiêng mạnh sang một bên, tựa vào chiến hào, hai mắt trợn trừng mở tỏ, người mềm nhũn trượt xuống mặt bùn đất của công sự.

Trấn Đông lúc đầu còn nghĩ rằng còn người trước khi chết đang bị hoa mắt, nhưng hắn hai mắt mở to, theo phản xạ hắn thấy mấy chục chiếc cơ giáp có huy hiệu Trái Đất đang vọt vào chiến hào, đi theo còn có mấy binh sĩ bộ binh của tiểu đoàn hắn.

Đi đầu là Hạ An, hắn vừa chạy vừa cầm xúng xạ kích các binh sĩ Nhân Ngư, khẩu súng hắn cầm vừng vàng trên tay, bắn tự tin hơn thường ngày, từng phát từng phát một, đẩy lùi bộ binh quân địch. Ở cạnh hắn những chiếc cơ giáp đời mới nhất của Trái Đất cũng đang tiêu diệt bộ binh địch như đang gặt lúa, từng nhát chém ngang eo người Nhân Ngư, không ngừng có bộ binh địch ngã xuống, nhiều tên không biết tại sao sau lưng mình lại có cơ giáp, rõ ràng cơ giáp của bọn hắn đang nằm dưới sườn núi, giờ đây đám lính xong vào chiến hào bị kẹp giữa quân phòng thủ và cơ giáp, không thể đi đâu được.

Nhận thấy rõ tình hình Trấn Đông lập tức cổ vũ anh em, ai cũng thay súng bằng dao tiến lên chém giết.

“ Giết, quân tiếp viện đến rồi, giết ra nào anh em! “

Nghe có quân tiếp viện, đám binh sĩ ôm lí tưởng chết chắc như được hồi sinh, ai nấy đều điên cuồn lao vào quân địch.

Đám cơ giáp của tiểu đoàn mười ba được huấn luyện yểm hộ nghiêm ngặt, mỗi khi có linh bộ binh Trái Đất đang chém giết với người Nhân Ngư mà tỏ ra yếu thế là lập tức sẽ có cơ giáp xuất hiện yểm trợ, làm hạn chế tối đa thương vong.

Ở một mạnh trận địa khác các chiến sĩ bộ binh được tiếp thêm đan dược bắt đầu dưới sự yểm hộ của cơ giáp xạ kích ngược trở lại, với sự huấn luyện và trải qua sinh tử suốt mười hai giờ, càng chiến sĩ bắt đầu tập trung tại chỗ phân phát đan dược, hình thành trận địa càn quét, có nhiều tên binh linh Nhân Ngư tiếp tục xong lên chiến hào đều bị bắn chặn đầu, làm cho không dám tiến lên một bước.

Đang chiến đấu có một người làm cho Trấn Đông phải chú ý, đó là Đại Hán, Đại Hán không lái cơ giáp, cũng không cầm súng trường xạ kích, mà trong tay Đại Hán đang cầm một khẩu DShK nặng hơn ba mươi tư cân, Thế nhưng cái khẩu DShK còn kinh khủng hơn cả súng laser của cơ giáp. Chỉ thấy Đại Hán cầm khẩu súng đi dạo trên chiến hào, nòng súng bắn về phía đám bộ binh đang xong lên, đan năng lượng trút như mưa xuống kẻ thù. Chỉ cần nhìn số binh sĩ chết dưới tay Đại Hán ai cũng phải rùng mình, đơn giản trên tay Đại Hán cầm là lưỡi hái tử thần chứ không phải chỉ là một khẩu súng máy.

Thấy Đại Hán đồ sát một phương lập tức có chục gã lính Nhân Như định vọt lên vây công, một loạt đạn năng lượng bắn về phía Đại Hán, lập tức trên quần áo hắn thủng lỗ chỗ, Trấn Đông nhìn mà thở dài, tuy Đại Hán anh dũng chiến đấu nhưng quá lỗ mãng, hắn tiếc cho một binh sĩ tinh nhuệ phải bỏ mạng sớm, đang định chạy lại cầm khẩu súng của Đại Hán lên phòng thủ tiếp thì hắn thấy đối phương vẫn cầm súng xả đạn, hắn rõ ràng đã thấy đối phương trúng đạn sao giờ vẫn còn đứng, cũng không thấy máu trào ra, không thấy người gục xuống, hắn nghĩ thầm không phải là zombie chứ.

Nhặt khẩu súng trường bên cạnh một xác người Nhân Ngư hắn tiến gần về phía Đại Hắn, hắn trợn mặt há mồm khi thấy đạn năng lượng chỉ bắn thủng lớp quần áo của đối phương, không hề thấy tổn thương da thịt, đang tò mò thì bên tai có âm thanh của cơ giáp phát ra.

“ Lập tức chỉnh đón đội ngũ, bổ sung đạn được vừa được đem về, giữ vững chiến tuyến! “.

“Rõ “

Hắn vô thức trả lời mệnh lệnh, sau đó hắn mới giật mình tỉnh lại, chỉ thấy một chiếc cơ giáp mầu bạc đang cầm thương tấn công kẻ thù, mỗi nhát thương đều lấy mạng hai ba tên lính bộ binh địch.

Ban đầu phòng tuyền lung lay như sắp đổ giờ đây đã trở nên kiên cố, vững chãi. Từ lúc Hạ An trở về cầm theo đạn dược và hơn ba mươi chiếc cơ giáp chi viện, toàn bộ tiểu đoàn ai cũng lấy lại tinh thần, bao nhiêu bộ binh Nhân Ngư tiến vào chiến hào thì có bấy nhiêu cái xác, bọn họ đã đẩy lui quân địch suốt ba giờ đồng hồ.

Nhất là đám quân đội Nhân Ngư tiến lên lúc sau, khi bọn hắn thấy xác đồng đội người thì bị chẻ đôi, người thì bị cơ giáp giẫm nát, người bị đạn súng máy bắn cho toàn thân thủng lỗ chỗ, bọn hắn da đầu cũng tê dại, mỗi người đều không tự chủ được bước chậm rãi về phía sau. Khi mà mấy chục chiếc cơ giáp đã giải quyết đám lính trong chiến hào rồi bắt đầu nhô những cánh tay máy cầm theo súng laser xả đạn xuống dưới chân đồi càng làm cho các binh sĩ Nhân Ngư sợ choáng váng, bọn hắn biết giờ đây có xông lên cũng chỉ tăng thêm xác chết, cao điểm này không thể hạ được nữa rồi.

Chỉ huy quân địch lập tức liên lại cho toàn bộ bộ binh lui về sau, cơ giáp dự phòng lập tức xông lên yểm hộ, sau trận đánh quân địch bỏ lại ít nhất ba trăm cỗ thi thể trên chiến hào, chưa kể số binh linh chết dưới chiến hào.

Mặc dù quân địch phải rút lui, nhưng vẫn có kỉ cương, không hề hỗn loạn. Người Nhân Ngư nổi tiếng vũ trụ với tính kỉ luật của quân đội, mỗi binh sĩ đều được huấn luyện đến cứng nhắc, rập khuân như máy móc, có thể vĩ như những cỗ xe tăng Đức ngày xưa.

Sau một lúc, toàn bộ phòng tuyến đã không còn thấy bóng dán quân thù. Toàn bồ trận địa lại khôi phục lại binh yên, các binh sĩ kiệt sức nằm ngay tại chỗ ngủ, một số người còn chút thể lực thì đi cầm máu cho người bị thương. Kết thúc một ngày máu.
 
Chương 74: Dưới chiến hào


Sau khi quân đội Nhân Ngư rút lui khỏi chiến hào, cơ giáp đối phương bắt đầu oanh tạc bằng đạn pháo, sau mấy lượt pháo kích, toàn bộ người Nhân Ngư rút lui. khói thuốc trên trận địa chậm rãi theo gió tản ra bốn phía để lộ ra chiến hào đầy rẫy xác chết.

Tất cả mọi người đã rút về hầm trú của trận địa để tránh đán pháo.

Trong đường hầm chú ẩn các chiến sĩ đang mệt mỏi rã rời, người thì nằm, người thì ngủ, người thì ngồi ở dưới nền đất bùn. Một số người thì ăn lương khô vừa được đám người Trần Lạc tiếp tế. Một số người là bác sĩ quân ý đang băng bó vét thương dưới sự trợ giúp của binh sĩ tiểu đoàn mười ba.

Đám binh sĩ tiểu đoàn hai ai cũng mệt mỏi, chỉ có các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba là đang nói cười vô tư, các chiến sĩ nói chuyển thoải mái về cuộc chiến vừa trải qua như vừa không phải tham gia một trận chiến mà chỉ là một đợt luyện tập bình thường hằng ngày. Bọn họ đều biết là Trần Lạc ở đây, không có gì là không thể, Trần Lạc sẽ đem họ từ chiến thằng này đến chiến thắng khác.

Trần Lạc tiến gần Trấn Đông hỏi chuyện.

“ Ngươi là chỉ huy ở đây “.

“ Vâng thưa thiếu tướng “, hắn nhìn Trần Lạc với ánh mắt kích động, hắn chưa bao giờ gặp đội quân tinh nhuệ như vậy, với những người lăn lộn bên bờ sinh tử này như hắn, bất kể quyền thế uy nghiêm gì đều là chó má. Bọn họ chỉ tin tưởng người có thể đưa họ chiến thắng, có thể đưa họ về nhà. Từ bản chất con người mà nói, đám binh sĩ tiểu đoàn mười ba cũng vậy, hắn có thể cảm nhận những chiến sĩ sắp bên bờ sụp đồ được cứu, sự kính nể từ nội tâm phát ra từ ánh mắt của các binh sĩ tiểu đoàn hai nhìn Trần Lạc, hắn nhận thức được sự đồng cảm từ các binh sĩ không bởi vì quân hàm trên vài mà vì chính thức lực tuyệt đối của bản thân.

“ Quân ta từ lúc nào mà bị bao vây đến nối chưa đủ một phần ba binh lực còn sống sót “.

“ Báo cáo thiếu tưởng lần này khi quân ta tấn công thì ba hạm đội ngoài vũ trụ của người Nhân Ngư đã mai phục phục sẵn, bọn chúng lập tức đổ bộ quân đội tại bến cảng trên ốc đảo làm cho quân ta trở tay không kịp, toàn bộ binh lính trên ba hạm đội toàn bộ là cơ sĩ, theo tin tức có thể trong quân bộ có nội gián thông báo kế hoạch tiến công của ta cho người Nhân Ngư nên mới xẩy ra cơ sự này “.

“ Đại tá Trấn Đông, theo kinh nghiệm phòng thủ của ngươi ở đây, trong bao lâu nữa quân địch phát động đợt tấn công tiếp theo?”.

Trấn Đông hai mày chau lại trả lời.

“ Không chắc lắm, bán đầu khi tiểu đoàn thuộc hạ rút lui, cơ giáp địch liên tục tấn công, khi đến được cao điểm này thì cứ ba mươi phút bộ binh của địch lại xông lên. Có điều, bây giờ có thêm hơn ba mươi chiếc cơ giáp phòng phủ, cân nhắc đến thương vong quân địch có lẽ trong một hai giờ tới chưa dám tấn công. Tôi đoán rằng bọn chúng cần chuẩn bị cơ giáp xông chiến hào, mà sư đoàn của hắn bị bộ binh của tiểu đoàn thuộc hạ ôm bom nhiệt hạch tự sát cũng hỏng kha khá rồi “.

“ Bọn hắn không có viện quân sao, có thể sư đoàn khác tiếp viện quân thì sao “.

“ Thuộc hạ vẫn chưa thấy viện quân của địch, số lượng cơ giáp và bộ binh của địch không có dấu hiệu tăng lên, với tính cách của người Nhân Ngư, nếu một sư đoàn đuối giết một tiểu đoàn mà phải gọi viện binh, đó là sỉ nhục, nhưng có điều giờ có ngài chi viện về sau thế nào thì khó nói, có thể bọn chúng bỏ qua sĩ diện mà gọi thêm trợ giúp “.

Trấn Đông lấy ra bản đồ điện tử địa hình, hắn bắt đầu chỉ những vị trí quán trọng của cao điểm “ Nơi này là cánh trái của quân ta a, ở đây thuộc hạ đã cho chôn địa lôi, vì gần vách núi nếu quân địch dám xông lên chung ta cho nổ mìn sẽ đè chết hết số quân xong lên, bên cánh phải là nơi quân địch hay tấn công nhất, cũng là chỗ thấp nhất, thuộc hạ hi vọng ngài điều ít cơ giáp qua phòng thủ chắc chỗ này. “

Trần Lạc nhìn bản đồ mà biến sắc, cái cao điểm này có vấn đề, mà là vấn đề nghiêm trọng.

“ Trấn Đông, người đã liên hệ với bộ chỉ huy sư đoàn chưa?”.

“ Báo cáo, đã liên hệ nhưng đều thất bại, thuộc hạ đã phái một tiểu đội đi nhưng giờ vẫn chư thấy tung tích “.

Trái tim Trần Lạc lập tức chìm xuống tận đáy, hắn nhìn tấm bản đồ của Trấn Đông đưa mà chau mày hồi lâu.

Nhìn từ bên ngoài cao điểm này có vẻ kiên cố, dùng sức một tiểu đoàn phòng thủ một sư đoàn, nghe có vẻ đang chiếm lợi thế nhưng giờ cao điểm này không thể liên lạc với bất kì đâu nữa, không có chi viện cao điểm mất chỉ một sớm một chiều, theo bản đồ phòng thủ của Trấn Đông đưa nếu cao điểm thất thủ, toàn bộ hàng phòng thủ của quân đội Trái Đất sẽ xuất hiện lỗ hổng khổng lồ, quân đội Nhân Ngư sẽ không một tiếng động vòng ra phía sau đánh úp toàn bộ các nơi phòng thủ của quân Trái Đất. Nói cách khác nơi bọn họ đứng đang bị cô lập, họ phải tử chiến mà không có sự trợ giúp của bất kì ai cả, bị ngăn cách hoàn toàn với các sư đoàn khác.

“ Trấn Đông lập tức đi phân phối đạn dược, lượng thực, thuốc men cho anh em, còn gì tận dụng dược thì tận dụng, tí ta sẽ điều cơ giáp bố phòng những nơi hiểm yếu trên trận địa, chúng ta sắp phải khổ chiến rồi “.

“ Rõ “.

Trấn Đông đi ra khỏi hầm trú ẩn để lại mình trần lạc ngồi nhìn bản đồ điện tử, hắn đang cố tìm cách để đưa toàn bộ người ở đây thoát khỏi gọng kìm bao vây của người Nhân Ngư tại đây.
 
Chương 75: Tấn công (1)


Đúng như dự đoán của Trấn Đông người Nhân Ngư không vội vã tấn công khi chưa hiểu rõ tình hình,các binh sĩ của tiểu đoàn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, có Trần Lạc họ tranh thủ được khoảng thời gian quỷ giá cho mình.

Bầu trời càng lúc càng u ám. Khói thuốc súng, khói đạn pháo và bụi bằm che phủ khắp mặt đất.

Đang nghỉ ngơi chỉ nghe thấy “ Ầm “ ầm một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ chiến hào rung chuyển kịch liệt, bùn đất bắn tung tóe lên không trung.

“ Nằm xuống, nằm xuống, Ầm nấp..! “. Từng tiếng hét thê lương vang vọng quanh quẩn trên bầu trời chiến hào, đều bị nhấn chìm bới tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc.

Không cần chỉ dậy, tất cả mọi ngươi tự động nằm rạp xuống mặt đất, không thì cũng oay người bò vào trong hầm trú ẩn.

Trần Lạc ra hiệu các cơ sĩ tiểu đoàn mười ba lập tức chui vào khoang lái bật lồng năng lượng che chắn cho của hầm trú ẩn để các binh sĩ chui vào hầm.

Các binh sĩ theo nhau san sát, tất cả đều vọt vào hầm trú ẩn, đạn pháo vẫn oanh kích liên tục, các vụ nổ kịch liệt đang bao trùm toàn bộ trận địa.

Đan pháo như con mưa xối xả rơi xuống thành chiến hào, mỗi chỗ đạn pháo đâm vào mặt đất tạo ra những cái hố to. Sóng xung kích cuồng bạo thì không ngừng càng quét ngang dọc chiến hào.

Bên trong hầm trú ẩn, tường chống đạn pháo bằng kim loại đang phát ra tiếng rên rỉ dưới làn mưa đạn. Bùn đất đá vụn bay đầy trời. khói đen dầy đặc cuồn cuộn bốc lên không trung.

Đám binh sĩ tiểu đoàn hai ai cũng lo lắng, lần này người Nhân Ngư đạn pháo bắn rát hơn lần trước, cũng nhiều hơn dầy đặc hơn, ai cũng lo lắng, một số người quay sang nhìn các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba thì ai mặt cũng ung dung, vô lo, vo nghĩ, ai cũng thở dài.

Hạ An thấy vậy thầm lo lắng.

“ Trưởng quan, cứ ngồi chịu đan pháo thế này không phải cách, hay là chúng ta liều chết xông ra phá vòng vây “.

“ Hỏa lực của địch đang bao trùm còn chưa kết thúc, bên ngoài quá nguy hiểm, các cơ sĩ lên cơ giáp chuẩn bị phòng thủ tuyến đầu, bộ binh cầm súng năng lượng theo sau, tất cả chuẩn bị đi “.

“ Lý Khắc, cầm súng bắn tỉa lên điểm cao phía trên, thấy chỉ huy địch hoặc cơ giáp chỉ huy lập tức bắn “.

“ Rõ, đội trưởng “.

Lý Khắc lập tức bỏ cơ giáp cầm khẩu súng ngắm quân dụng của mình bắt đầu bò lên đỉnh núi, khẩu súng của hắn đã được cải tiến, tầm bắn có thể lên đến bốn cây số, sức sát thương có thể trong vòng ba cây số, sử dụng được nhiều loại đạn, có thể bắn liên tục, khi bắn liên tục mỗi giây có thể bắn chín phát, trang bị ống ngắm điện tử chống nhiễu chuyên dụng.

Người Nhân Ngư đã đỉnh chỉ đạn pháo, bắt đầu ồ ạt xông về phía cao điểm. Trấn Đông ra hiệu cho ai còn sức chiến đấu bắt đầu tuôn ra chiến hào để phòng thủ, các binh sĩ chọn vị trí quen thuộc của mình. Lần này xông lên chiến hào có hai tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư tiến lên trước, viên chỉ huy của đối phương lần này chịu bỏ vốn muốn đánh hạ cao điểm, sư đoàn của hắn đánh đến ngày thứ hai vẫn không thể lấy được cao điểm đã làm cho cấp trên bất mãn, giờ đây hắn được lệnh bắt được phải lấy được cao điểm trong hai giờ tới nếu không sẽ đưa ra tòa án binh.

Đám binh sĩ Nhân Ngư nhận được lệnh bắt đầu tấn công chiến hào, trong chiến hào, hơn ba mươi binh sĩ tiểu đoàn bộ binh số hai đang núp trên sườn dốc của trận địa dài hơn hai trăm mét liều mạng nổ súng. Vị trí xạ kích được bố trí lại một lần nữa theo chỉ đạo của Trần Lạc m tạo thành một tấm lưới hỏa lực đan xen bảo vệ chiến hào. Đan năng lượng và lựu đan nhiệt hạch không ngừng ném về phía bộ binh Nhân Ngư đang bắt đầu xong lên ở dưới con dốc trước trận địa.

“ Con mẹ nó “ khuân mặt của Hạ An trắng bệch, vừa rồi mấy phát đạn năng lượng bay qua đỉnh đầu của hắn không xa, hắn cắn răng nhô đầu ra dùng súng năng lượng đáp trả.

Lập tức “ ầm, ầm “ đáp trả đạn súng năng lượng của Hạ An là những tiếng nổ kịch liệt vang lên. Gã chiến sĩ bên cạnh hạ an bị tên lửa cầm tay của người Nhân Ngư bắn trúng vị trí phòng thủ, sóng xung kích khủng bố xốc mạnh vị chiến sĩ đó lên bay người va vào một phía khác của chiến hào, sau đó người đó nằm gục tại chỗ không nhúc nhích.

Ở tuyến đầu của người Nhân Ngư, bốn năm chiếc cơ giáp bắt đầu chậm rãi tiến tới. Súng năng lượng trên cánh tay cơ giáp và khẩu súng máy trên vai đang phun đạn xối xả về chiến hào, điên cuồng giày xéo lên trận địa. Đạn năng lượng của các chiến sĩ Trái Đất đập lên người nó chỉ tạo thành một vài vết xước, không mảy may tổn thương đến cơ giáp.

Binh sĩ bộ binh Nhân Ngư dưới sự uyển hộ của cơ giáp bắt đầu đan xen nhau tiến về phía trước, một số xạ thủ thì tách ra nằm ẩn tấp để xạ kích, tiến hành áp chế hỏa lực của chiến hào bắn xuống. Một bộ phận khác thì mau chóng xông lên một cách cảm tử.

Trên sườn núi phủ đẩy mầu quân phục xanh da trời của người Nhân Ngư. Chỉ ngắn ngủi mười hút đồng hồ, họ đã tiếp cận tuyến phòng thù đầu tiên của trận địa chỉ còn cách ba trăm mét. Nếu đây không phải là một cao điểm với sườn núi dốc, chỉ sợ đám binh sĩ Nhân Ngư không sợ chết này đã vọt đến chiến hào.
 
Chương 75-2: Chú thích


- Sau khi viết một thời gian mình định sửa đổi một số từ ngữ cho phù hợp với văn phong. Thời đại cơ giáp nên hầu như đan được đổi thành năng lượng hoặc hộp năng lượng, năng lượng thể rắn hoặc nén.

Rô bôt = Cơ giáp

Địa Cầu, Trái Đất = Liên Bang Hệ Ngân Hà có thể viết tắt là quân đội liên bang.

Súng laser = Súng năng lượng.

Đạn của súng máy = Đạn năng lượng.

Phi thuyền = Tầu vận tải.

Lồng năng lượng của cơ giáp.

Đao titan trang bị cơ bản của cơ giáp.

Lựu đạn cầm tay = Lựu đạn nhiệt hạch.

- Do không nắm bắt được sư đoàn có bao người nên mình sẽ mặc định trong truyện.

1 sư đoàn = 5 trung đoàn

1 trung đoàn = 10 tiểu đoàn

1 tiểu đoàn = 10 đại đội

1 đại đội = 10 tiểu đội

1 tiểu đội = 10 người.

Sư đoàn gồm có: cơ giáp, bộ binh, pháo binh, cơ giới, bộ binh cơ giới, phòng không, không quân.

Tạm thời ghi rõ để anh em khi đọc đỡ lẫn, nhiều lúc tác giả cũng sợ con số nên sẽ áng chừng, thấy sai chỗ nào anh em bạn đọc góp ý để sửa.
 
Chương 76: Tấn công (2)


Trên đỉnh núi, Lý Khắc ngón tay đang liên tục bóp cò gặt hái sinh lực địch, một chuỗi đạn bắn tỉa chính xác của Lý Khắc đã nhanh chóng ngăn chặn mười mấy binh sĩ Nhân Ngư đang len lỏi giữa sự bảo vệ của các cơ giáp định xông lên chiến hào, khiến cho các binh sĩ Liên Bang trên chiến hào có thời gian thay đan năng lượng. Đám lính Nhân Ngư biết có tay bắn tỉa lợi hại lập tức dừng bước chân xông tới, nằm rạp xuống đất, tìm kiếm vật che chắn bản thân, cẩn thận bò từng chút một lên chiến hào.

Trên đồi cao Lý Khắc nòng súng vẫn bắn liên tục, hắn đang cố gắng giảm tốc độ xông lên hết sức có thể của người Nhân Ngư. Một gã binh sư Nhân Ngư đang nằm bò từ từ lên sườn đồi lập tức bị đạn bắn trúng ngực. Hắn lảo đảo đừng ở trên sườn dốc, khẩu súng cầm trên tay đã lên đạn, máu tươi từ lồng ngực đang chẩy ra xối xả, đau đớn làm tay hắn co rút, hắn lăn người xuống sườn đồi vừa lăn đạn từ súng bắn ra bốn phía đến khí hết đạn,

Trong khi các binh sĩ tiểu đoàn hai đang vật lộn bắn trả, Trần Lạc yêu cầu một bộ phận cơ giáp đến chiến hào phòng thủ, còn hắn dẫn hai mươi chiếc cơ giáp vẫn ẩn nấp sau chiến hào, hắn đang đợi khi cơ giáp người Nhân Ngư tiên thật gần, hắn sẽ một mẻ tiêu diệt hết.

“ Thế nào rồi?” Trần Lạc quay ra hỏi một binh sĩ vừa mới lui vào hầm trú ẩn.

“ Báo cáo, cơ giáp đối phương còn cách chiến hào hai trăm mét, bộ binh địch theo sát phía sau, ước chừng cơ giáp đối phương có hai trăm chiếc, cơ giáp địch cầm pháo năng lượng cầm tay và súng máy xả đạn về phía trận địa của ta, ước chùng mười lăm phút nữa là hết đạn. Lúc đó cơ giáp địch sẽ xử dụng vũ khí lạnh xong lên, đúng với suy đoán khi trước của chúng ta “.

Trần Lạc gật đầu, hắn biết nếu đối phương không có vũ khí chống cơ giáp, tiểu đoàn của hắn có thể nắm chắc trăm phần trăm tiêu diệt đối phương mà không có thương vong, nói đến chiến đấu cơ giáp bằng vũ khí lạnh, hơn hai mươi người sau lưng Trần Lạc đều đạt đến cấp tám đỉnh cao, dư sức làm thịt hai tiểu đoàn cơ giáp này.

Rầm “ khốn khiếp! “. sư đoàn trưởng ném mạnh bản đồ điện tử xuống đất, mặt đỏ tía tai nói “ các ngươi là lũ vô dụng, cả trận địa chỉ có một tiểu đoàn với vài chiếc cơ giáp mà đánh mãi không xong, tấn công luân phiên suốt hai ngày, kẻ địch còn không có thời gian nghỉ, vậy mà vẫn không hạ được chúng, các người biết sở chỉ huy vừa nói gì không, bảo chúng ta vứt súng mà về quê làm ruộng đi “.

“ Sư trưởng, hiện tại quân chủ lực của ta đã đến gần phòng tuyến của địch, giờ đang phát động tấn công bằng cơ giáp, ngài yên tâm chung ta lần này sẽ đánh hạ được trận địa đối phương “.

“ Yên tâm, yên tâm, ngươi bảo ta yên tâm kiểu gì, ta cần là cần kết quả, ta không quan tâm quá trình, lần này toàn lực tổng tiến công cho ta, chỉ được thành công không được thật bại, trước khi trời tối cơ của người Nhân Ngư phải được cắm trên chiến hào “.

“ Rõ, sư trưởng!”.

Con mắt đầy tơ máu của sư trưởng người Nhân Ngư, sau khi ra lệnh đám lính tấn công hắn thầm mắng, chờ đánh xong trận này, hắn sẽ giầy vò đám tù binh cho hả giận, ta sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết, để trả mối nhục này.

Nghĩ xong sư trưởng Coloor đi tới màn hình vệ tinh để theo dõi cuộc chiến, hắn thấy cơ giáp của sư đoàn hắn đang bắt đầu tiến công đến chiến hào sau đó tự dưng đứng khựng lại, nhìn màn hình vệ tinh hắn nhíu mày hỏi: “ Chuyện gì kìa, sao quân ta không thấy có dấu hiệu tiến lên nữa “.

Đột nhiên có binh sĩ đi vào báo cáo “ Sư trưởng, không tốt.. Đại đội trưởng đội một bị bắn chết, đội hai đội ba cũng bị bắn chết, giờ không có tên đại đội trưởng nào dám tiến lên, bộ binh không có người chỉ huy, không ai dám xông lên “.

Nghe báo cáo Coloor mặt trắng bệch, hắn gào thét làm cho đám tham mưu và lính thông tin không ai dám thở mạnh.

Tại chiến trường Lý Khắc theo lệnh Trần Lạc tìm những tên chỉ huy bộ binh tiêu diệt đầu tiên, mấy tên đội trưởng đi sau sợ hãi lính bắn tỉa không dám lao lên, bọn hắn cử lính bắn tỉa của đơn vị tiến lên tìm vị trí tay súng để tiêu diệt nhưng Lý Khắc quá xa tầm xạ kích của bon hắn, chưa kể Lý Khắc thấy tên bắn tỉa nào vào tầm ngắm là hầu như không ai còn sống sốt.

Lý Khắc ngón tay đặt cò súng, khẩu súng bắn tỉa của hắn bắn một loạt đạn theo hình cánh cung, Loạt đạn xé rách mặt đất ngoài ba trăm mét, thủng cả thân cây, bắn ra một loạt đạn trộn lẫn với đất, cát, mảnh cây cối, Đám lính Nhân Ngư không ngừng xung phong đều bị ép cứng tại chỗ, chỉ có thể nấp sau cơ giáp, thỉnh thoảng bắn vài phát đạn cảnh cáo về phía trước.

Tuy vật dưới tử lệnh của sư trưởng, bắt đầu có binh sĩ liều mạng xông lên, hai trăm chiếc cơ giáp bắt đầu tháo súng máy và vừa pháo năng lượng trên tay để giảm trọng lượng, lồng năng lượng được bất ra, hai trăm chiếc cơ giáp như thủy triều vọt vào các chiến hào của quân Liên Bang, đám bộ binh đi sau cũng bắt đầu bắn phản kích.

“ Báo cáo, cơ giáp địch bắt đầu tiếp cận chiến hào! “

“ Tất cả chuẩn bị, thay bằng vũ khí lạnh, kêu bộ binh lui vào trong hầm. Đại Hán thủ của hầm, tất cả cơ sĩ chuẩn bị đánh xáp lá cà “.

Trần Lạc lập tức ra lệnh cho hơn hai mươi chiếc cơ giáp tiến lên, hắn đã đợi đám cơ giáp xông lên chiến hào lâu rồi, khi cơ giáp vọt vào chiến hào, rất kho quay đầu chạy ra, lúc đó là không gian để Atula phát huy tối đa sức chiến đấu, chỉ cần tiêu diệt được đám cơ giáp này, hắn có thể đưa được các binh sĩ rút lui khỏi cao điểm an toàn mà không sợ bị đéo bám.
 
Chương 77: Tấn công (3)


Sau đợt tấn công ban đầu của người Nhân Ngư cả chiến hào giờ còn không đến hai mươi người. Trên mắt đất lầy lội đều là binh sĩ bị thương. Vết thương nhẹ thì tự mình băng bó rồi cấm súng chuẩn bị chiến đấu tiếp, vết thương nặng thì có binh sĩ y tế đến khiêng vào trong hầm trú ẩn, các binh sĩ quân ý bận tối mắt tối mũi.

Hỏa lực của địch trên trận địa đã giảm bớt, giờ cơ giáp của địch đã bắt đầu lao vào chiến hào, trên chiến hào giờ chỉ có chiến sĩ cơ giáp của tiểu đoàn mười ba đang chuẩn bị thủ thế đánh tay đôi với cơ giáp quân địch.

Khi hai trăm chiếc cơ giáp đời năm của người Nhân Ngư vọt vào chiến hào, từng chiếc từng chiếc một cầy xới mặt đất xung quanh, chiếc nào trên tay cũng cầm vũ khí chuyên dụng của cơ giáp, bắt đầu lao về phía những chiếc Thiên Lang đang chờ kia.

" Giết, không để một tên nào chạy thoát! "

Lập tức Trần Lạc ra lệnh cho toàn bộ cơ giáp xông lên, hai tay hắn nhanh thoăn thoắt điều khiển Atula vọt lên trước, chiếc Atula mầu bạc nhẩy thẳng qua đầu chiếc cơ giáp người Nhân Ngư chặn đứng đường lui xuống trận địa của hai sư đoàn cơ giáp.

Vừa nhẩy ra khỏi trận địa, đầu tiên Trần Lạc chuyển hướng cơ giáp, chân trái dậm một cái, thân thể liền di chuyển sang bên phải. Kĩ thuật điều khiển cơ giáp hình chữ Z khiến cho nó thành tia chớp mầu bạc. Trong tiếng lẹt xẹt của di động cao tần, chiếc cơ giáp mầu bạc thế như sét đánh ra đòn đâm về phía một chiếc cơ giáp Nhân Ngư còn đang sững sờ đứng đó.

Nhìn Trần Lạc chiến đấu mà các chiến sĩ tiểu đoàn hai hô hấp trở nên gấp gáp dị thường. Bọn họ đang thấy Trần Lạc sử dụng kĩ thuật cấp S để tiêu diệt người Nhân Ngư. Mỗi khi tia sáng bạc lóe lên lại vụt tắt là tim họ lại đập thình thịch, chưa bao giờ họ thấy cơ giáp của Liên Bang đồ sát người Nhân Ngư như vậy.

Các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba theo hiệu lệnh của đội trường bắt đầu xả hết đạn trong pháo năng lượng, đám cơ giáp của Nhân Ngư kẹt giữa chiến hào, một bên là cơ giáp đối phương xả pháo, lồng năng lượng che chắn đã báo động đỏ, một bên là chiếc Atula nhanh như điện, đang không ngừng gặt hái sinh mệnh cửa đồng đội, cả đám lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Pháo năng lượng bắn thẳng vào chiến hào, vụ nổ kịch liệt cuốn bùn đất bay lên cao, cây cối xung quanh đổ xiên vẹo thành từng mảnh nhỏ bắn về bốn phía làm che hết tầm nhìn của các bộ binh Nhân Ngư. Trong màn mưa bụi, chiếc cơ giáp mầu bạc và hơn ba mươi chiếc Thiên Lang bắt đầu tấn công hai tiểu đoàn cơ giáp của người Nhân Ngư.

" Bắn đi, lên, tất cả đều xông lên, tiêu diệt hết quân địch! ", Trấn Đông gào khản cổ các binh sĩ còn sót của tiểu đoàn. Các chiến sĩ phục hồi tinh thần, tất cả cầm súng bắt đầu bắn, họ chưa bao giờ nghĩ rằng có kì tích. Thế nhưng lúc này kì tích đã xẩy ra, chiếc cơ giáp mầu bạc và ba mươi chiếc Thiên Lang đang thực hiến kì tích. Đám cơ giáp Nhân Ngư hoàn toàn bị áp chế trong chiến hào, từng chiếc, từng chiếc nằm xuống, lần đầu tiên họ nhìn thấy thắng lợi.

Khi trước bị đuổi đánh toàn bộ cơ sĩ của tiểu đoàn đã ở lại đoạn hậu để bọn họ có thể đến được đây, giờ đây nhìn đối phương bị đồ sát ai cũng run trong lòng.

Trong chiến tranh hiện đại, ai cũng nghĩ tính năng của cơ giáp chinh là mấu chốt lớn nhất để quyết định thắng bại vì họ không thể đào tạo quá nhiều người có kĩ thuật cao, do đó tính năng cơ giáp càng nhiều càng có ưu thế trên chiến trường, nhưng tiểu đoàn của Trần Lạc đã phá vỡ quy tắc đó, một cơ sĩ cấp tám đỉnh cao có thể một mình đấu với một tiểu đội cơ giáp, nhưng nếu mười người, hai mươi người, không chỉ là cộng dồn với nhau, mà nó mạnh lên theo cấp số nhân, khi nhưng cơ sĩ có kĩ thuật vượt trội được phối hợp với nhau họ đơn giản như những thần chết trên chiến trường, nhiệm vụ của họ chỉ có đi gặt hái mạng sống của người khác.

Trận chiến trên chiến hào vẫn tiếp tục, đám cơ sĩ Nhân Ngư biết mình không thể rút lui đành cắn răng ở lại chiến đấu, tiếng kim loại chói tai va vào nhau chấn động hồn phách, làn sóng chấn động cuốn bụi bặm bay đầy trời, cây cối vốn đã bị bom nổ đốt cháy còn trơ trụi thân cây đang lắc lư kịch liệt, mấy mảnh cây còn sót lại cũng bay lên bầu trời theo làn mụi mù tràn ngập không gian.

Tại lều chỉ huy tạm thời của người Nhân Ngư tên sư trưởng hai mắt tức đến phun lửa. Coloor hét vào tên lính đang điều khiển vệ tinh.

" hai tiểu đoàn cơ giáp xông lên chiến hào còn bao chiếc ".

" Báo cáo sư trưởng, quấn số không ngừng giảm mạnh, giờ chỉ còn chưa đầy một tiểu đoàn ".

" Tra, tra cho ta, trên đó rốt cục xẩy ra chuyển gì, sao lại thiệt hại lớn vậy ".

Tên lính liên lặc lập tức lấy hình ảnh từ vệ tinh cho Coloor xem, vừa nhìn hắn vừa đổ mồ hôi lạnh, hắn thấy trên màn hình là hơn ba mươi chiếc cơ giáp Liên Bang đang giết bên mình như thái rau,hầu như cơ giáp của sư đoàn hắn không có khả năng phản kháng.

" Sư trưởng, hay chúng ta rút lui, chúng ta chỉ còn ba tiểu đoàn bộ binh với một tiểu đoàn cơ giới, nếu không rút lui thuộc hạ e là... ", nói đến đây tên lính không dám nói tiếp sợ chọc giận Coloor.

Nghe tên lính nói xong Coloor trong lòng cũng có ý định rút lui, hắn thấy bộ binh của hắn đã bị tách rời hắn đội cơ giáp, lính bắn tỉa Liên Bang đang xả xúng vào mấy tiểu đoàn bộ binh không được che chắn, còn đám cơ giáp thì xong rồi. Từ khi nhẩy xuống chiến hào là vận mệnh của hai sư đoàn cơ giáp đã được xác định, không còn đường trở ra.

" Rút lui, lập tức rút lui, pháo tự hành bắn yểm hộ, toàn bộ di chuyển ".

Nói xong hắn lập tức điện thoại vệ tinh cho sở chỉ huy về sự việc ở nơi nay, sự xuất hiện kì lạ của một tiểu đoàn cơ giáp Liên Bang, đã phá hỏng kế hoạch bao vây đánh úp của người Nhân Ngư.

" Vâng, sư trưởng ".

Mệnh lệnh lập tức được ban ra, đám bộ binh ban đầu tiến lên như thủy triều giờ rút lui cũng nhanh như vậy, các binh sĩ Nhân Ngư đang nằm úp sấp trên sườn dốc bắt đầu rút lui về phía sau. Đầu tiên là một hai người, sau đó càng ngày càng nhiều người tham gia vào hang ngũ lui về. Đến cuối cùng cả đám lui hẳn ra khỏi tầm sát thương của lính bắn tỉa Liên Bang. Đám cơ giáp cũng bắt đầu hỗn loạn nối đuôi nhau bò ra khỏi chiến hào, nhưng Thiên Lang ưu thế về tốc độ bắt đầu được phát huy, gần như có những chiếc vừa mới nhẩy được lên thành chiến hào đã bị các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba lập tức vọt lên trước chặn đánh không cho rút lui.

Các chiến sĩ bộ bình nhìn người Nhân Ngư rút lui thì kích động run rẩy cả người. Trước sau không đến năm phút đồng hồ toàn bộ chiến trường nguyên bản đầy rẫy bộ binh Nhân Ngư giờ đã không còn bóng dáng ai.

Tiếng hoan hô chợt phóng lên trời cao, mấy chục binh sĩ còn sống sót mừng rỡ như điên, cả đám vừa mới trải qua hai ngày sinh tử, giờ đây đám người Nhân Ngư đã không còn cơ giáp, họ hoàn toàn có thể rút lui về vị trí khác mà không bị đeo bám nữa, tất cả gân cổ nhìn lên mặt trời đang lặn xuống xúi tru lên.

Khắp chiến hào đều là tiếng hoan hô vui mừng.
 
Chương 78: Tấn Công (cuối)


Chiến đấu trên trận địa đã kết thúc.

Quân đội Nhân Ngư đang rút lui, nhờ sự yểm hộ của pháo tự hành và số cơ giáp còn sót lại mà toàn bộ bộ binh của người Nhân Ngư có thể rút lui ra khỏi chiến trường.

Đám binh sĩ Nhân Ngư sau khi nhìn thấy chiếc cơ giáp mầu bạc đang đồ sát đồng đội bình trên sườn núi thì không ai còn dũng khí quay lại chiến đấu nữa, tất cả đám bộ binh lòng thầm nghĩ, đến cơ giáp còn bị đâm như đâm củ cải, như bọn hắn cơ thể máu thịt liệu chịu được mấy quét của chiếc cơ giáp mầu bạc kia.

Binh bại như núi đổ, một khi có người rút lui thì dù đội quân có tinh nhuệ đến mấy cũng xuất hiện dao động, từng người dưới sự ngột ngạt của tử vong đến gần, muốn tiến lên cũng không tiến lên được, ở thế giới này vĩnh viễn không có người không sợ chết.

Nhìn quân đội Nhân Ngư tháo chạy các chiến sĩ Liên Bang mặt mày nở rộ, bình thường theo kinh nghiệm chiến trận họ sẽ truy đuổi, tập trung hỏa lưng tiêu diệt bớt sinh lực địch, nhưng lần này do số người quá ít cộng thêm cuộc chiến đã vắt kiệt sức của họ, không ai còn có thể bò lên chiến hào để truy đuổi kẻ địch nữa, giờ mối quan tâm của họ là đánh thắng trận này họ sẽ làm gì tiếp.

Qua trận chiến này họ đã nhìn Trần Lạc bằng ánh mắt khác hắn. Đến kẻ tự cao tự đại nhất cũng biết được Trần Lạc vừa dùng sức của hơn ba mươi chiếc cơ giáp thắng hai trăm chiếc cơ giáp người Nhân Ngư, đội quân này không đơn giản như bề ngoài của họ.

Việc khác không nói chỉ riêng kĩ thuật bắn tỉa của Lý Khắc cộng thêm tấm thân gần như bất tử trước đạn của Đại Hán ai cũng biết cái tiểu đoàn này tập hợp toàn những quái vật. Có thể đây là cơ duyên, là con đường sống của họ trong cuộc chiến này, trên chiến trường đầy rẫy nguy hiểm có thể đưa người ta vào chỗ chết bất cứ lúc nào!.

Trần Lạc ra lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, còn hắn và Trấn Đông vào hầm trú ẩn bàn bạc bước tiếp theo phải làm gì, cả đám binh sĩ bắt đầu dựa vào vai nhau nghỉ ngơi, một số binh sĩ tiểu đoàn hai ra chỗ nghỉ ngơi của binh sĩ tiểu đoàn mười ba cảm ơn rồi ngồi trò chuyện.

“ Người anh em, xưng hô thế nào?”

“ Cứ gọi tôi là Thanh Ba “, Thanh Ba mệt mỏi trả lời, cả cuộc chiến hắn không biết phải sử dụng dị năng lần, dù tinh thần lực có dồi dào giờ đây hắn cũng thấy thật sự mệt mỏi.

“ Người anh em, các cậu thuộc đơn vị nào vậy? “. Tên binh sĩ tiểu đoàn hai rút điếu thuốc đã lấm lem bùn đất ra, hắn thổi thổi cho sạch bụi rồi đưa cho Thanh Ba hỏi.

“ Mấy người chúng ta thuộc tiểu đội mười ba! “ Thanh Ba vừa rít điều thuốc vừa trả lời, tuy hắn là bác sĩ không thích hút thuốc, nhưng trải qua cuộc chiến căng thẳng ai cũng cần phải giải tỏa, giờ được hút điếu thuốc làm cho hắn bình tĩnh, đỡ mệt mỏi hơn rất nhiều.

“ Thanh Ba huynh đệ có phải thuộc tiểu đoàn đã đánh hạ thị trấn vừa rồi không?“ tên binh sĩ ngờ ngợ hỏi.

“ Chính là chúng ta!” Thanh Ba đắc ý ngẩng đầu, ngón tay chỉ về phía chiếc cơ giáp mầu bạc cách đó không xa:” Biết chiếc cơ giáp của đội trưởng không, lần đó đội trưởng điều khiển sau vũ khí lao vào doanh trại địch, một mình đội trưởng áp đảo cả một sư đoàn. Đó là cơ giáp của đội trưởng chúng ta đó!” Thanh Ba vừa nói lòng đầy tự hào, đội nhiên tên lính dội cho hắn một gáo nước lạnh.

“ Người anh em Thanh Ba, ta thừa nhận lúc nãy mấy huynh đệ của tiểu đoàn cậu mạnh thật, vừa rồi ta thấy ai cũng phải cơ sĩ cao cấp trở lên, Có điều lấy sức một người chặn một sư đoàn, mấy lời chém gió này của chú có vẻ thực sự là quá mức à …”.

Thanh Ba nghe xong suýt thì sặc khói thuốc “ Chém gió? Chờ đấy, chờ sau trận chiến này ngươi đi hỏi quân bộ, xem có phải đội trưởng của chúng ta lấy sức một người áp đảo một sư đoàn không, xem có phải ta chém gió hay không “.

Tên linh gãi gãi đầu cười khổ nhưng trong lòng vẫn không tin lắm lời Thanh Ba nói, hắn liền hỏi lái sang chuyện khác.” Thanh Ba huynh đệ, sao tay bắn tỉa của tiểu đoàn huynh đệ mạnh vậy, một mình hắn trong trận này đã bắn gục gần năm mươi tên người Nhân Ngư bằng lính bắn tỉa của tiểu đoàn ta bắn cả tháng rồi “.

“ Thế có là gì, ngươi có biết Lý Khắc từng bắn trong bóng tối hạ cơ giáp địch không, một mình hắn tầm bắn có thể chuẩn xác lên đến hơn ba cây số, có lần chúng ta tập kích doanh trại người Nhân Ngư, cơ giáp chỉ huy của bọn hắn vừa ló mặt đã bị Lý Khắc dùng đạn xuyên giáp hạ ngay lập tức “ Thanh Ba càng nói càng hăng, nước bọt bay tứ tung, đám linh tiểu đoàn hai bắt đầu xúm lại cạnh Thanh Ba nghe hắn kể mọi chiến tích của tiểu đoàn mười ba, ai nghe cũng trợn mắt há mồm. Nếu đúng như lời Thanh Ba kể thì tiểu đoàn của Trần Lạc thực sự còn mạnh hơn cả lời đồn trong quân.

Trân Lạc đang trong hầm trú ẩn bàn bạc với Trấn Đông về kế hoạch tiến quân tiếp theo.

Cuộc chiến ở trận địa này tuy quân Liên Bang thắng những cũng đã dốc hết vốn, giờ trong trận địa, đạn dược, vật tư đều đã cạn, đến cả cơ giáp của tiểu đoàn mười ba cũng đã dùng hết vũ khỉ nóng chỉ còn lại vũ khí lạnh để chiến đấu. Tuy đợt tấn công của quân địch bị đẩy lùi thế nhưng bốn phía đều là người Nhân Ngư, sau thất bại này lần sau có thể là hai hoặc ba sư đoàn tiến công, họ không thể cố thủ ở đây mãi được, tuy biết rằng rời trận địa sẽ có lỗ hổng của cả phòng tuyến, nhưng nếu không rời đi lúc bị đánh hạ lỗ hổng vẫn sẽ hiện ra.

Trần Lạc nhìn bản đồ lâm vào trầm tư, hắn nghĩ hay là thực hiện tiếp kế hoạch ban đầu khi thâm nhập vào lòng địch là quấy rồi và phá hỏng các cứ điểm tiếp tế của quân địch, hắn đang lo lắng lợi hại cả hai bên.

" Trấn Đông, ngươi có biết người Nhân Ngư thường bố trị vật tư tiếp tế ở đâu không?"

" Tướng quân, người Nhân Ngư bảo vệ vật tư rất chặt, thường thì mỗi sư đoàn đều có căn cứ vận chuyển vật tư riêng, nhưng căn cứ tiếp tế sẽ không cách sư đoàn quá xa ".

" Người chỉ lại toàn bộ vị trí các sư đoàn đang tấn công phòng tuyến quân ta đi ".

Trấn Đông bắt đầu mở bản đồ điện tử, hắn đánh dấu vị trí phòng thủ của quân Liên Bang là mầu xanh, còn quân đội Nhân Ngư là mầu đỏ, hai mầu xanh đỏ trên bản đồ giờ đã xen kẽ nhau chằng chịt, rất khó để một bên có thể thoát khỏi cuộc chiến này, giờ chỉ cần Liên Bang có một cứ điểm thất thủ là gần nhu toàn bộ phòng tuyến sẽ sụp đổ.

Trần Lạc đăm chiêu nhìn bản đồ, hắn chỉ vào một dấu chấm đỏ lớn hắn nói " Đây là cái gì?".

" Báo cáo tướng quân, đó là sở chỉ huy dã chiến của địch, theo tin tình báo mới nhất người chỉ huy ba mươi vạn quân viễn chinh lần này là Bommen một trong thập đại danh tướng của người Nhân Ngư, chính hắn đã điều ba hạm đội vận tải mai phục quân ta ".

" Nếu trận chiến này Bommen chết, thì toàn bộ quân đội Nhân Ngư có rút lui không?"

" Tướng quân điều này hầu như là không thể, xung quanh Bonmen có một biệt đội đặc biệt bảo vệ hắn, có cả cơ sĩ cấp chín lẫn dị năng cap cấp bảo vệ, rất khó giết hắn ".

Trần Lạc đi lòng vòng màn hình điện tử, hắn vừa nẩy ra một chủ ý, nếu hắn thành công có thể kéo dài thêm thời gian đợi quân Liên Bang đến tiếp viện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom