Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 91: C91: Chương 91


Vào một đêm đầy sao, Lâm Mật Nhi đang sinh con trong căn phòng dưới thiên lao. Cả hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đều đến bên ngoài phòng, tiếng kêu đau đớn từ bên trong truyền ra khiên hai người đàn ông bên ngoài nghe được cũng có chút sợ hãi. Biểu hiện của Văn Cảnh Dương còn căng thẳng hơn so với Quân Lạc Huy, dáng vẻ đi tới đi lui của cậu khiến Quân Lạc Huy có chút buồn cười, sau đó liền nghe Quân Lạc Huy nói: "Nếu không phải ta biết rõ, thấy dáng vẻ này của ngươi, ta còn tưởng người đàn bà bên trong đang sinh con của ngươi."

Văn Cảnh Dương tức giận trợn ngược mắt với Quân Lạc Huy, vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng kín kia vừa trả lời: "Con của hai người là con của ta, làm sao chứ?"

Nghe câu trả lời của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy giả vờ giận dỗi kéo Văn Cảnh Dương đến trước mặt mình, nghiêm mặt nói: "Nói, ngươi và ả ta ngoại tình với nhau từ lúc nào? Được lắm... Dám chung chạ với nữ nhân sau lưng trẫm, xem ra trẫm quá dễ dãi với ngươi rồi, phải khiến ngươi ở trên giường, không xuống giường nổi mới đúng."

Những lời nói nhảm này của Quân Lạc Huy làm Văn Cảnh Dương vừa tức vừa buồn cười, Văn Cảnh Dương nhướng mày nói tiếp: "Vậy phải xem hoàng thượng ngài có bản lĩnh đó hay không đã." Dứt lời, thấy Quân Lạc Huy có vẻ sắp nổi giận, Văn Cảnh Dương lách người qua tránh, đúng lúc này, cánh cửa được đóng kín kia cũng được mở ra từ bên trong.

Cả hai ngưng đùa giỡn, nhìn bà đỡ từ trong bước ra, Văn Cảnh Dương tiến lên trước hỏi: "Sao rồi?"

Bà đỡ nhìn Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy, cả người có hơi run rẩy, cả buổi cũng không nói được tiếng nào, khiến Văn Cảnh Dương vô cùng sốt ruột, không nói lời nào đón lấy đứa bé từ trong tay bà đỡ qua, sau đó Văn Cảnh Dương nhìn đứa bé trong tay, cúi đầu nhìn liền thấy đứa trẻ sơ sinh nằm trong lòng đang nhắm chặt hai mắt, không quấy khóc, nếu không phải còn cảm nhận được hơi thở của đứa bé, Văn Cảnh Dương xém nữa còn tưởng đứa bé trong tay đã chết.

Văn Cảnh Dương mềm lòng nhìn đứa bé trong tay, vừa vỗ mông đứa bé vừa hỏi bà đỡ trước mặt: "Thế nào? Nói thật đi."

Quân Lạc Huy ở kế bên cũng ghé sát tới nhìn đứa bé Văn Cảnh Dương đang ôm trong lòng, hắn khẽ nhíu mày khi thấy bộ dạng yên tĩnh của đứa bé, lúc Văn Cảnh Dương hỏi bà đỡ, Quân Lạc Huy cũng nhìn qua. Mà lúc này, bà đỡ quỳ phịch xuống một tiếng, liên tục khấu đầu và nói: "Bẩm điện hạ, đứa bé này lúc sinh ra chỉ gào lên một tiếng sau đó liền không quấy khóc nữa, nô tỳ cũng không biết tại sao, nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết tại sao."


Nghe bà đỡ nói xong, Văn Cảnh Dương khẽ cau mày, sau đó quay đầu lại nhìn Quân Lạc Huy ở bên cạnh, skế đó mới để bà đỡ lui xuống và dặn dò: "Bổn điện hạ mong ngươi hãy quên tất cả mọi chuyện mà hôm nay ngươi đã nghe và đã thấy, rõ chưa?"

"Dạ, dạ, dạ, nô tỳ hôm nay không thấy gì cả, nô tỳ hôm nay chỉ ở trong phòng ngủ thôi." Khi trả lời, mồ hôi trên mặt bà đỡ chảy ròng ròng, những chuyện như thế này của hoàng gia, bất kể biết được gì cũng xem như sống để bụng, chết mang theo, vậy bà thật sự không biết gì cả.

Đợi bà đỡ lui ra ngoài xong, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới ôm đứa bé rời đi, còn Lâm Mật Nhi qua mấy ngày nữa sẽ đưa về lãnh cung, nếu không có gì phát sinh thì sau này nơi đó chính là đích đến của Lâm Mật Nhi trong suốt quãng đời còn lại

Tránh đi tất cả mọi người, quay lại điện Long Miên, Quân Lạc Huy lập tức sai người tìm Thân Hoài đến. Hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy ở bên cạnh xem Thân Hoài cẩn thận kiểm tra đứa bé không khóc, không quấy này, đợi đến khi Thân Hoài thu tay lại, Văn Cảnh Dương lập tức lên tiếng hỏi: "Thân thái ý, thằng bé không sao chứ? Không khóc, không quấy là không bình thương nha."

Lúc này, Thân Hoài mới quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, sau đó mới nói: "Lúc trước, ta cũng đã có nói rồi, đứa con này của Lâm Mật Nhi sẽ có vài di chứng, lúc nãy ta mới kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, không khóc, không quấy có lẽ là một trong số di chứng đó, không có vấn đề gì khác cả, còn về mấy thứ khác thì phải đợi đứa bé này lớn thêm chút nữa mới biết được." Nói xong Thân Hoài mới đổi sang giọng điệu thoải mái hơn và nói: "Ối trời, ngươi coi ta kìa, lo kiểm tra mà quên mất việc chúc mừng hoàng thượng có con nối dõi, đây là con trai nha, không lo tuyệt hậu rồi."

Quân Lạc Huy không để ý đến sự châm chọc của Thân Hoài, chỉ nhìn đứa bé trên giường, yên tĩnh giống như không hề tồn tại vậy, sau đó mới nói với Thân Hoài đang đứng bên cạnh: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi, không phải lần trước ngươi nói phải từ biệt sao? Trẫm đồng ý rồi, trước khi đi, trẫm có chuẩn bị ít quà để trong khố phòng cho ngươi, ngươi lấy rồi hãy đi."

Câu này khiến Thân Hoài vui ra mặt, hắn ta ưỡn ngực, vươn vai nói: "Rốt cuộc cũng giải thoát rồi! Được rồi, mai ta sẽ đi, sau này có việc gì có thể liên lạc với ta bằng con chim ưng ta để lại cho ngài, nhưng ta mong ngài đừng tìm ta nữa, ngài tìm ta chẳng có việc gì tốt cả." Thân Hoài vừa nói vừa bước ra ngoài.

Văn Cảnh Dương nhìn hắn ta rồi cất tiếng chào tạm biệt: "Thân thái y, mấy ngày vừa qua, cảm ơn ngươi rất nhiều." Nói xong liền thấy Thân Hoài vẫy vẫy tay.


Quân Lạc Huy bên ngày nhìn đứa bé nằm trên giường, qua một lúc mới nói: "Cảnh Dương... Ngươi định từ giờ bắt đầu chăm sóc thằng nhóc này sao? Trẫm vẫn cảm thấy nên đưa nó cho bà vú, ở phòng kế bên cũng được."

Nhưng lời của hắn bị Văn Cảnh Dương bước đến từ chối, chỉ thấy Văn Cảnh Dương bế đứa bé lên: "Qua một thời gian nữa rồi hẵng nói, cũng không biết đứa bé này còn có di chứng gì không, đợi thời gian nữa, chắc chắn không sao rồi đưa bà vú chăm sóc."

Thấy dáng vẻ yêu thích đứa bé này của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy có chút đau đầu: "Mà ngươi biết làm sao chăm sóc em bé không? Hơn nữa, ngươi cũng đâu có sữa, phải không... Hay là cứ đưa bà vú lo đi."

Câu này làm động tác của Văn Cảnh Dương khựng lại một lúc, sau đó mới nghe Văn Cảnh Dương nói: "Không sao, khi nào muốn ăn đưa bà vú đến cho ăn là được rồi, thời gian này không theo sát thần không an tâm." Văn Cảnh Dương vừa nói vừa bế đứa bé đứng lên, sau đó không đợi Quân Lạc Huy từ chối, Văn Cảnh Dương lại nói: "Đúng rồi, ngài đặt tên gì cho đứa bé này mới tốt đây? Rồi làm sao giải thích với các đại thần trong triều nữa? Đây là con của ngài đó."

"Ta cứ nói là đứa bé này do ngươi sinh, vậy tốt biết bao?" Biết rõ những chuyện Văn Cảnh Dương đã quyết định có phản đối cũng vô ích, Quân Lạc Huy tức giận nói.

Và đương nhiên đổi lại được cái liếc mắt của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy sờ mũi rồi mới nói: "Tên thì không gấp, có thể đặt cho nó một cái tên húy trước, còn về thân phận cứ nói thẳng là do Lâm Mật Nhi sinh, hiện giờ thế lực của Lâm gia cũng không còn, nói thẳng ra cũng không sao."

Văn Cảnh Dương sau khi suy nghĩ về điều này cũng gật đầu, coi như đồng ý với cách nói của Quân Lạc Huy, sau đó liền thấy Văn Cảnh Dương ghẹo đứa bé trong ngực: "Tên húy, tên húy, gọi con tên húy nào tốt nhỉ? Năm nay là năm Mùi, vậy gọi con là Be Be được rồi."

Nghe Văn Cảnh Dương lấy tên húy này, miệng Quân Lạc Huy giật giật, hắn nhìn con trai trong ngực Văn Cảnh Dương thầm nói: 'Con trai, tên này là do cha con đặt, sau này có trách thì trách cha con đi, không có liên quân đến phụ vương. Yên tâm, mấy ngày nữa phụ vương nhất định sẽ đặt cho con một cái tên hay!'


Trời biết, đợi đến lúc hoàng đế bệ hạ trưởng thành, mỗi lần nghe tên húy của mình, ngay cả khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào cũng không khỏi co giật.

......

Cuối cùng, sau khi công bố với thiện hạ, tên của Be Be đã được quyết định, tên Quân Khiêm Ích, gần giống với "khiêm ý", nghĩa là lời xin lỗi, như một lời xin lỗi với những gì mà Quân Khiêm Ích phải chịu đựng trước khi ra đời. Nửa tháng sau, Quân Khiêm Ích đã mở mắt hoàn toàn, đôi mắt to xương xẩu sẽ nhìn thẳng vào người khác, khuôn mặt Quân Khiêm Ích hồng hào, thừa hưởng gen tốt của cả cha và mẹ, nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là Quân Khiêm Ích không biết cười.

Bất kể người khác trêu chọc thằng bé thế nào, Quân Khiêm Ích đều không biết cười, chỉ khi khó chíu mới 'a a' hai tiếng, không quấy, không khóc, đáng lý mà nói thì đứa bé như thế này là dễ chăm nhất nhưng Văn Cảnh Dương lại vô cùng đau lòng cho đứa con trai không biết cười này.

Quân Lạc Huy bãi triều quay về, vừa vào phòng liền thấy Văn Cảnh Dương cau mày ngồi bên cạnh Be Be, đối với chuyện này, Quân Lạc Huy chỉ đành thở dài nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng quá, Be Be không phải còn nhỏ sao? Nói không chừng, đợi thằng bé lớn rồi tự nhiên sẽ biết cười thôi."

"Nhưng ngài nói xem, Be Be nếu cứ không biết cười thì phải làm sao?" Nghe Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương nhíu mày đáp lời, trải qua nửa tháng, Văn Cảnh Dương thật sự yêu thích Quân Khiêm Ích, thật lòng xem thằng bé như con của mình, nghĩ đến chuyện con trai mình sau này không biết cười, Văn Cảnh Dương cảm thấy đau lòng, đau đầu, chỗ nào cũng đau.

Quân Lạc Huy ngồi xuống bên cạnh Văn Cảnh Dương, sau đó nói với cậu: "Ngươi nên nghĩ thế này, Be Be mặc dù không biết cười nhưng cơ thể khỏe mạnh, không có gì đáng lo ngại, ngươi phải biết lúc Lâm Mật Nhi trúng cổ, không biết di chứng đó có ảnh hưởng gì đến Be Be không, ít nhất bây giờ Be Be vô cùng mạnh khỏe, không có thiếu tay hay thiếu chân gì cả, còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ thông thường, đây không phải là tốt sao? Được cái này mất cái kia, với tình huống đó, Be Be được như bây giờ là tốt lắm rồi, ngươi cũng đừng lo lắng quá."

Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương còn nói gì được nữa, những gì Quân Lạc Huy nói là đúng nhưng làm cha mẹ ai không muốn con mình tốt chứ, Văn Cảnh Dương cũng chỉ đành thở dài nói: "Ừ... Cũng đành vậy thôi, phải rồi, hay là đợi thôi nôi của Be Be rồi gọi Thân Hoài trở lại, kiểm tra cho Be Be, có thể trị được thì càng tốt."

"Được, tất cả theo ý ngươi hết." Quân Lạc Huy cũng đồng ý với đề nghị này, đứa con trai này mặc dù đã chiếm rất nhiều thời gian riêng tư của hắn và Văn Cảnh Dương nhưng nói cho cùng hắn vẫn rất hài lòng với đứa con trai này.


......

Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi việc đều trở lại bình thường. Trong thời gian tới, Quân Lạc Huy cần ký kết hiệp ước hòa bình với các sứ giả Tây Cương, phải bồi thường cho gia đình của các binh sĩ đã hy sinh trong chiến tranh, xây dựng và tu sửa lại những nơi đã xảy ra chiến tranh, đủ thứ việc khiến Quân Lạc Huy xoay như chong chóng, trong thời gian này cho dù là Quân Khiêm Ích ra đời cũng chỉ được tổ chức với quy mô nhỏ nhất mà thôi.

Trong lúc đó, Quân Lạc Vũ nói muốn xin nghỉ dài hạn, đi chu du khắp các nước, đối với đệ đệ đã giúp đỡ mình rất nhiều trong trận chiến với Tây Cương, Quân Lạc Huy không nói nhiều lời lập tức đồng ý, đồng thời cũng khen thưởng cho chắc tướng sĩ có công trong cuộc chiến, Tố Hòa Tự Thích, Văn Cảnh Thỉnh, tất nhiên không thể thiếu những người này, đương nhiên ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều các tướng sĩ cần được khen thưởng.

Giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện cũng mất hết một năm, Quân Nghiêm Ích lúc này cũng đã biết bò, trong điện Long Miên, Văn Cảnh Dương đọc sách, trên sàn được trải lớp thảm dày, Quân Nghiêm Ích đang chơi với món đồ chơi Văn Cảnh Dương cho bé.

Đọc một lúc lâu, Văn Cảnh Dương có chút mệt mỏi, đặt cuốn sách xuống, sau khi xoa xoa sống mũi, Văn Cảnh Dương mới ngẩng đầu nhìn Quân Nghiêm Ích đang tự mình chơi vui vẻ và gọi: "Be Be, đói chưa? Qua đây, cha dẫn con đi ăn."

Quân Nghiêm Ích đang ngồi dưới sàn chơi say sưa, nghe tiếng Văn Cảnh Dương liền quay đầu lại, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, nhìn Văn Cảnh Dương hồi lâu mới buông đồ chơi trong tay xuống, từ từ bò đến trước mặt Văn Cảnh Dương, sau đó thấy Quân Nghiêm Ích vươn tay về phía Văn Cảnh Dương: "A."

Nhìn con trai làm hành động này với vẻ mặt không có cảm xúc gì, không biết tại sao Văn Cảnh Dương liền cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác như "ông cụ non", rất không hài hòa. Sau khi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mũi của Quân Khiêm Ích, Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích lên và nói: "Nhóc con, còn không biết cười với cha một cái nữa."

"Hai ngày nữa là sinh nhật của con, đến lúc đó để Thân thái y kiểm tra cho con, ai... Thật đáng tiếc, Be Be, nếu con cười chắc chắn sẽ quyến rũ rất nhiều người, sao mà lại không biết cười chứ? Nào, cười với cha một cái đi mà, cười cái đi." Văn Cảnh Dương vừa ôm Quân Nghiêm Ích đi ra ngoài vừa có vẻ như thương lượng với Quân Nghiêm Ích.

Điều này khiến cho Quân Lạc Huy vừa vào cửa có chút không nói nên lời, cuộc đối thoại kiểu này, sau khi Quân Nghiêm Ích được bảy tám tháng đã nghe Văn Cảnh Dương nói không biết bao nhiêu lần, xem chừng về sau vẫn sẽ tiếp tục...
 
Chương 92: C92: Chương 92


Trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày đều có thể thấy được sự thay đổi. Rất nhanh đã đến thôi nôi của Quân Khiêm Ích, hôm nay cũng là ngày vui hiếm có của đất nước sau hơn một chiến tranh, đừng nghĩ là chuyện bé xé ra to, đây là người thừa kế duy nhất của đương kim hoàng thượng, tất cả tình thương và sự cưng chiều đều dành cho bé cũng không có gì là quá đáng.

Bắt đầu từ hai ngày trước, trong hoàng cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, hiếm khi hoàng cung có phần lạnh lẽo này lại trở nên náo nhiệt, ai biểu năm vừa rồi, Quân Lạc Huy mượn cớ đã có tiểu hoàng tử, đuổi tất cả phi tử và quý nhân trong hậu cung ra khỏi cung,

Mặc dù sau khi sắc phong Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu, Quân Lạc Huy đã có ý định giải tán hậu cung nhưng nhiều lần vì lý do con cháu nối dõi mà bị ngăn cản. Quân Lạc Huy vốn định đợi sau khi mọi việc trong triều ổn định lại sẽ dùng biện pháp cứng rắn để thực hiện kế hoạch này nhưng giờ thì không cần nữa, ai biểu hắn đã có hoàng tử rồi chứ, sự xuất hiện của Quân Khiêm Ích khiến các đại thần trong triều đều cũng hết cách.

Cho nên sau khi đuổi nhiều người như vậy ra khỏi hậu cung, hoàng cung tự nhiên yên tĩnh hơn nhiều, vì thế thôi nôi của Quân Khiêm Ích là dịp hiếm hoi khiến bầu không khí trong cung trở nên náo nhiệt phần nào.

"Thân Hoài vẫn chưa đến sao? Hắn không thể đến sớm một chút sao." Trong điện Long Miên, Văn Cảnh Dương đang thay tả cho Quân Khiêm Ích, cậu vừa làm vừa hỏi Quân Lạc Huy đang ngồi kế bên.

Quân Lạc Huy đang xem tấu chương, ngẩng đầu lên, thấy động tác thành thục của Văn Cảnh Dương, qua một lúc mới nói: "Không phải ngươi chưa xem thư hắn viết, hắn tự tính thời gian, ta có cách nào chứ, nè... Ta nói nè, tiểu tử Be Be này cũng đã 1 tuổi rồi, ngươi cứ để thằng bé ở phòng kế bên cho bà vú chăm sóc là được chứ gì?"

"Mới 1 tuổi, đứa bé này còn không khóc, không quấy, để nó ở chỗ khác thần không yên tâm." Văn Cảnh Dương không hề do dự liền từ chối Quân Lạc Huy, cậu bây giờ chỉ cần một canh giờ không thấy Quân Khiêm Ích liền cảm thấy khó chịu.

Bộ dạng 12 canh giờ cũng không rời của Văn Cảnh Dương làm Quân Lạc Huy nổi cơn ghen, cực kì ghen. Sau đó thấy hắn dẹp công việc đang dang dở lại, đến bên cạnh Văn Cảnh Dương, sau khi thấy Văn Cảnh Dương đã thay tả cho Quân Khiêm Ích xong mới giơ tay ôm lấy cậu từ phía sau và nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng phải thương xót ta, thương xót cha của đứa trẻ này chứ, thằng nhóc này cũng không biết có phải là cố ý hay không, mỗi lần chúng ta làm chuyện kia nó đều cố tình thỉnh thoảng hừ lên một tiếng để chứng mình sự tồn tại của nó, thêm mấy lần nữa chắc là ta sẽ chết mất..."

"Nói năng linh tinh gì đó! Be Be đang nhìn ngài đó, ngài định dạy hư con trai ngài sao?" Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương có chút xấu hổ, vội thoát khỏi đôi tay đang ôm mình ra, sau đó Văn Cảnh Dương mới ôm Quân Khiêm Ích đang tự mút ngón tay mình bước ra ngoài: "Ngài cứ phê duyệt tấu chương của ngài đi, thần đưa Be Be đi tắm nắng."

Quân Lạc Huy không thể làm gì hơn, chỉ đành trừng mắt với Quân Khiêm Ích đang nằm vắt vẻo trên vai Văn Cảnh Dương, nhìn hắn một cách vô cảm, giơ nắm đấm hướng về thằng bé, trong miệng nhỏ tiếng làu bàu: "Đợi ngươi lớn rồi, ông đây đánh chết ngươi..."


Quân Khiêm Ích nằm trên vai Văn Cảnh Dương dường như cảm nhận được ác ý từ phụ thân, mở miệng kêu lên hai tiếng: "Ba, xấu!" Câu nói không được rành rọt, rõ ràng, cũng chỉ có Văn Cảnh Dương nghe rõ được ý trong đó, quay đầu lại nheo mắt nhìn Quân Lạc Huy, giống như muốn xem hắn vừa nãy ở sau lưng làm chuyện xấu gì.

Cái nhìn khiến Quân Lạc Huy có chút ngượng ngùng như thể làm chuyện xấu bị phát hiện vậy, sau đó hắn khẽ ho một tiếng nói: "Không phải ngươi muốn đưa Be Be đi tắm nắng sao? Còn không đi đi."

"Đừng để ý phụ hoàng xấu xa của con, cha đưa con đi tắm nắng, đi thôi nào..." Kế đó, Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích đi ra ngoài.

Hai ngày sau bắt đầu diễn ra tiệc sinh nhật của Quân Khiêm Ích, phải thực hiện rất nhiều lễ nghi và thủ tục khiến Văn Cảnh Dương vô cùng mệt mỏi, bởi vì cả một quá trình đều là cậu ẵm Quân Khiêm Ích, đến lúc sau, cánh tay cậu cũng có chút đau nhức, không phải không thể đưa người khác ẵm mà là Văn Cảnh Dương không yên tâm để người khác ẵm, thôi thì dứt khoát tự cậu ẵm bé suốt buổi, tất nhiên trong quá trình đó, Quân Lạc Huy cũng sẽ giúp một tay nhưng dù sao cũng là hoàng đế, vì vậy Văn Cảnh Dương là người ẵm Quân Khiêm Ích lâu nhất.

Đến tối, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng kết thúc, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích về điện Long Miên, vừa vào đã thấy Thân Hoài đợi trong phòng từ lâu, thấy vậy, mặc dù đã mệt mỏi cả một ngày nhưng Văn Cảnh Dương lập tức tỉnh táo liền, cậu nói: "Thân thái y, không đúng, bây giờ không phải là thái y nữa rồi, gọi thẳng tên ngươi nha, Thân Hoài, mau đến kiểm tra con trai ta, ôi... Từ lúc thằng bé được sinh ra tới bây giờ, ta chưa từng thấy nó cười, không lẽ nó không biết cười sao?"

"Đừng gấp, đặt đứa bé xuống đi, để ta kiểm tra cho nó, một năm không gặp, tiểu tử này lớn nhanh quá nhỉ." Thân Hoài vừa nói vừa đón đứa bé từ trong tay Văn Cảnh Dương, hắn ta còn chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Quân Nghiêm Ích, quả nhiên không có bất cứ dao động gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn ta, nói đơn giản là mặt vô cảm, hoàn toàn không giống với một đứa trẻ nên có.

Trước khi Thân Hoài kiểm tra xong, hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đều ở bên cạnh yên tĩnh theo dõi, trong lòng hai người lúc này ít nhiều đều có chút lo lắng, thấy Thân Hoài thở phào, đứng thẳng người lên, Văn Cảnh Dương vội vã lên tiếng hỏi: "Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?"

"Yên tâm đi, đứa con trai này của hai người, cơ thể khỏe mạnh lắm, thậm chí còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa nói chuyện cũng không có vấn đề, đã có thể nói những chữ đơn giản rồi không phải sao?" Sau khi thấy Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đều gật đầu, Thân Hoài ngần ngừ một lúc rồi tiếp tục nói: "Về mặt sức khỏe và trí não thì đều không có vấn đề, không biết cười, đây là do khiếm khuyết về mặt tình cảm. Vầy đi... Nếu các ngươi không ngại, ta muốn đưa Be Be đến lãnh cung một chuyến."

"Ý ngươi là muốn đưa Be Be đến gặp Lâm Mật Nhi?" Câu này là Quân Lạc Huy nói, hắn không tán thành với đề nghị này cho lắm, bởi hắn băn khoăn một chuyện, sợ Lâm Mật Nhi sau khi gặp đứa con trai này sẽ làm ra chuyện gì đó mà hắn cũng lo Quân Nghiêm Ích nảy sinh tình cảm với Lâm Mật Nhi, nếu là vậy sau này sẽ không còn yên bình nữa.

Dường như nhìn ra được sự lo lắng của Quân Lạc Huy, Thân Hoài vội nói: "Các ngươi không cần lo, nếu ta đoán không sai, điều ngươi nghĩ tuyệt đối sẽ không xảy ra mà có lẽ còn triệt để hơn so với những gì ngươi nghĩ, ta cũng muốn xác nhận xem điều ta nghĩ có đúng hay không."


Thấy Thân Hoài không có ý đùa giỡn, Văn Cảnh Dương cũng nhớ đến những điều Thân Hoài nói khi Lâm Mật Nhi mang thai, kế đó cậu cũng khuyên Quân Lạc Huy: "Đi thôi, thần đại khái biết điều Thân Hoài nói là gì rồi, chuyện này thần cũng muốn biết."

Thấy hai người đều đồng ỳ, Quân Lạc Huy nhìn Quân Khiêm Ích đang ngồi trên ghế tự chơi với ngón chân của mình một cái, sau đó cũng gật đầu đồng ý, tiếp đó, ba người lớn mang theo một đứa nhỏ, tránh tai mắt của mọi người đi về phía lãnh cung.

Đến lãnh cung, tiêu điều là điều mà bọn họ đã nghĩ đến từ sớm, thêm nữa bây giờ là đêm khuya, đến lãnh cung hẻo lánh này càng khiến người ta có cảm giác âm u, lạnh lẽo hơn. Quân Khiêm Ích được Quân Lạc Huy ẵm trên tay, gục đầu vào vai Quân Lạc Huy, đây là biểu hiện hiếm thấy của bé, có vẻ như từ sâu trong thâm tâm của Quân Khiêm Ích không thích nơi này.

Thân Hoài vẫn luôn chú ý đến tình hình của Quân Khiêm Ích, hắn ta trầm tư nhìn bộ dạng này của Quân Khiêm Ích, tiếp đó, ba người bọn họ không ngừng lại mà tiếp tục đi vào trong, trong lãnh cung vô cùng im ắng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá khô của ba người bọn họ.

"Lâm Mật Nhi đâu?" Văn Cảnh Dương bất giác hỏi, bởi ở đây quả thật quá yên tĩnh hơn nữa cũng không có vẻ gì là có người sống ở đây.

Khi bọn họ đến gần sảnh chính của lãnh cung, một bóng người từ trong bước ra, đó là người ở trong lãnh cung này, không giống với những gì bọn họ tưởng tượng, Lâm Mật Nhi ăn mặc chỉnh tề, không vì không có người hầu hạ mà trở nên lôi thôi lếch thếch, chẳng qua hiện giờ Lâm Mật Nhi không còn những bộ trang phục lộng lẫy nữa, chỉ có những bộ đồ sạch sẽ, gọn gàng mà thôi.

Dáng vẻ này của Lâm Mật Nhi khiến bọn người Quân Lạc Huy có chút bất ngờ, sau đó, bọn họ liền nghe Lâm Mật Nhi nói: "Các người đến đây làm gì?"

Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương vô thức nhìn sang Thân Hoài như muốn hỏi Lâm Mật Nhi rốt cuộc là bị làm sao, ngay sau đó liền thấy Thân Hoài mỉm cười nói: "Ngươi để Lâm Mật Nhi ra đây đi, ngươi không phải là cô ta."

"Có gì khác nhau sao? Mật Nhi nàng ấy khó khăn lắm mới ngủ được, ta mới có thể chỉnh trang lại bản thân, nếu không những gì các ngươi thấy chắc chắn sẽ là những thứ mà các ngươi đã nghĩ, thôi bỏ đi, các ngươi cứ nói nguyên do các ngươi đến đây đi." Lâm Mật Nhi kia đùa nghịch với lọn tóc bên tai, thờ ơ nói.


Thân Hoài cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi nói: "Hiện giờ thứ các người thấy có lẽ là nhân cách khác của Lâm Mật Nhi, chỉ khi Lâm Mật Nhi mất đi ý thức nhân cách này mới xuất hiện, có lẽ tình hình hiện nay của Lâm Mật Nhi khá là trầm trọng, hơn nữa tình trạng này của cô ta là di chứng của cổ trùng, còn là loại không cách nào chữa trị."

"Vậy Be Be thì sao? Di chứng của nó không phải vậy chứ?" Nghe tình trạng của Lâm Mật Nhi là do di chứng, Văn Cảnh Dương giật mình, sợ Quân Khiêm Ích cũng như vậy.

Thân Hoài lắc đầu, sau đó vẫy tay với Quân Lạc Huy, ra dấu hắn đưa Quân Khiêm Ích cho mình, Quân Lạc Huy nhìn Thân Hoài một lúc rồi mới đưa Quân Khiêm Ích đến tay Thân Hoài.

Thân Hoài bế Quân Khiêm Ích đến gần Lâm Mật Nhi, sau đó bọn họ liền thấy Quân Khiêm Ích trước giờ đều không phản ứng với bất cứ chuyện gì, lúc này lại vùng vẫy kịch liệt, giống như ở đó có thứ gì đó mà thằng bé phản cảm, miệng thì hiếm có mà lớn tiếng gào thét.

Không rõ hành động này của Thân Hoài có ý gì, Văn Cảnh Dương khi thấy Quân Khiêm Ích lớn tiếng la hét, còn cố gắng vươn tay về phía cậu và Quân Lạc Huy, không khỏi muốn bước qua ôm Quân Khiêm Ích về. Nhưng Quân Lạc Huy lại trước một bước ngăn hành động của Văn Cảnh Dương lại và nói: "Đợi đã, để xem Thân Hoài muốn làm gì."

Chỉ thấy Thân Hoài bế Quân Khiêm Ích càng đến gần Lâm Mật Nhi, Quân Khiêm Ích càng vùng vẫy kịch liệt, cách ba thước trước mặt Lâm Mật Nhi thì dừng lại, Thân Hoài quan sát Quân Khiêm Ích ở trong lòng cực kỳ kháng cự, qua một lúc mới bế Quân Khiêm Ích về, hắn ta vừa đi vừa quay đầu lại nói với Lâm Mật Nhi: "Xem ra, con trai ngươi ghét ngươi từ tận đáy lòng, trên người ngươi có thứ mà thằng bé ghét, có lẽ ngươi cũng vậy, nếu khi nãy ta đến gần thêm vài bước chắc ngươi cũng không chịu nổi nhỉ?"

Văn Cảnh Dương đón lấy Quân Khiêm Ích từ trong tay Thân Hoài, vỗ sống lưng của Quân Khiêm Ích, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, Be Be ngoan, không sao rồi, cha ở đây, không sao rồi ha."

Quân Lạc Huy thấy con trai mình cuối cùng không còn vùng vẫy là hét nữa mới thở cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía Thân Hoài, ý tứ rõ ràng muốn hắn ta giải thích một chút, rốt cuộc là chuyện gì.

Thân Hoài nhún vai nói: "Chuyện là vầy, trước đó, Lâm Mật Nhi trúng cổ không chết nhưng lại có di chứng, hoàng tử điện hạ do lúc đó còn ở trong bụng của Lâm Mật Nhi, bị cổ trùng ảnh hưởng nên phản cảm và kháng cự lại cơ thể mẹ, đây có lẽ là cách mà sinh mệnh theo cái lợi, tránh cái hại, do cơ thể mẹ mang đến cho đứa bé những điều vô cùng xấu, di chứng của Lâm Mật Nhi là thần trí Lâm Mật Nhi không còn tỉnh táo nhưng cơ thể của hoàng tử điện hạ lại rất khỏe mạnh, di chứng duy nhất chính là tình cảm của hoàng tử điện hạ có chút khiếm khuyết, thằng bé không biết cười cũng không biết khóc, tuyến lệ và thần kinh cười đều không có vấn đề chỉ là thằng bé không biết cười, cái này sau này có lẽ sẽ từ từ khá hơn, cái này chỉ có thể coi tạo hóa của hoàng tử điện hạ rồi, những thứ khác không có gì, rất khỏe mạnh, các người có thể yên tâm rồi."

Nghe Thân Hoài nói một tràng dài như vậy, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm nhưng hai người đều có chút đau lòng, nhìn về phía Quân Khiêm Ích đang nằm trên vai Vai Cảnh Dương, vừa mút ngón tay vừa ngủ, nhỏ như vậy lại không biết khóc, không biết cười, sao mà bọn họ lại không đau lòng cơ chứ?

"Được rồi, không có gì thì ta đi đây, hoàng cung của mấy người ta thật sự không muốn ở lại một chút nào." Dứt lời, Thân Hoài xoay người vẫy tay.


Thân Hoài nói đi là đi, trong lãnh cung bỗng chỉ còn lại ba người, phu phu Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi, hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương chưa kịp nói gì, Lâm Mật Nhi đã nói trước: "Các người không có việc gì thì đừng đến đây nữa, tự ta sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Mật Nhi, chỉ có một nguyện vọng, nếu ngày nào đó Lâm Mật Nhi chết đi, các người hãy đem tro cốt của cô ấy đưa cho mẹ của cô ấy là được." Nói xong, Lâm Mật Nhi lại không phải là Lâm Mật Nhi xoay người đi vào sau trong lãnh cung, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp Lâm Mật Nhi, cho đến một năm sau, khi Lâm Mật Nhi chết trong lãnh cung, bọn họ mới đưa tro cốt của Lâm Mật Nhi đến chỗ mẹ cua Lâm Mật Nhi.

Lúc này, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương chỉ nhìn theo bóng lưng của Lâm Mật Nhi dần biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, Văn Cảnh Dương bất giác cảm thán: "Cuộc đời của Lâm Mật Nhi sai ở chỗ yêu sai người, ngài nói xem, Quân Lạc Hải rốt cuộc có từng yêu người đàn bà này không?"

"Ai mà biết chứ..." Về tình cảm của Quân Lạc Hải dành cho Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy có thể đoán được tám phần nhưng hai phần còn lại là thế nào thì chỉ có hai người họ biết mà thôi.

"Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta chứ? Về thôi, đêm nay giày vò con trai của chúng ta quá rồi, con trai của chúng ta, không biết cười thì không biết cười thôi, thằng bé khỏe mạnh là được rồi, sau đó ha... Đợi nó 15 tuổi, ta sẽ cho nó tiếp quản ngai vàng, sau đó ha, chúng ta sẽ đến định cư ở chỗ của hoàng thúc, thế nào? Lúc đó ngươi thích chỗ đó lắm mà, chỉ là không biết chúng ta đến làm phiền cuộc sống của hai người họ thì có bị đánh hay không?" Quân Lạc Huy dẫn Văn Cảnh Dương đang bế Quân Khiêm Ích ra khỏi lãnh cung, sau đó nói với cậu dự định mà hắn đã tính toán từ lâu.

"Không phải chứ? Tốt xấu gì ngài cũng là hoàng đế, hoàng thúc không đến nổi ra tay đánh người chứ?" Nghe câu cuối của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương cảm thấy buồn cười, trả lời hắn, tuy nhiên cậu vừa nói vừa nhớ đến ông lão cường tráng đó, Văn Cảnh Dương thấy chuyện này có khả năng xảy ra lắm, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương bật cười.

"Ê! Không lẽ tướng công của ngươi bị đánh người rất vui sao? Cười tươi như vậy." Nghe Văn Cảnh Dương cười, Quân Lạc Huy tức giận nói.

Văn Cảnh Dương vuốt mũi: "Nói thật, thần đúng là chưa từng thấy dáng vẻ hoàng đế bệ hạ của ngài bị người khác đánh, có cơ hội tất nhiên không thể bỏ qua rồi."

"Ngươi! Được, muốn xem ta bị đánh chứ gì, vậy lát nữa ta đánh ngươi một trận trước, chuyên đánh mông ngươi..." Quân Lạc Huy vừa nói vừa nở nụ cười xấu xa.

"Ngài! Be Be còn đang ở đây, nói lung tung gì đó!" Thấy còn nói tiếp thì mình lại là người bị chọc ghẹo, Văn Cảnh Dương liếc mắt, tăng tốc đi về trước, mà cậu đã nghĩ rồi, đêm nay con trai nhất định không được rời khỏi mình!

"Nè! Ngươi đi nhanh vậy làm gì? Đợi ta với nào." Quân Lạc Huy vừa nói vừa nhanh chân đuổi theo.

(Hoàn)
 
Chương 93: C93: Phiên ngoại


Ta là Quân Khiêm Ích, là hoàng đế của Quân Nguyên, sau khi nhận ngôi vua từ năm 15 tuổi đến giờ đã hai năm rồi, ta đã quen với việc mọi người đều kính sợ ta. Đây chẳng qua là từ phạm vị những người trong cung sợ ta mở rộng ra đến trên dưới triều đình mà thôi, dù sao thì từ nhỏ ta đã quen với chuyện này.

Chỉ có phụ hoàng và cha là hai người dù ta có thế nào cũng đối xử với ta rất tốt, ngươi khôn nghe lầm, song thân của ta đều là nam nhân, cha ta còn là nam hoàng hậu duy nhất trong lịch sử triều đại Quân Nguyên ta, phải nói rằng đây là việc làm duy nhất của phụ hoàng mà ta bái phục.

Nhưng ngoài hai phụ thân của ta ra, những người khác dường như đều rất sợ ta, bởi vì trước giờ ta đều không biết cười, cười là gì? Không phải chỉ là cử động khóe miệng sao? Không lẽ làm động tác này, người khác sẽ không sợ ngươi sao? Nhưng mà ta cảm thấy, làm một hoàng đế không biết cười cũng không sao, bởi vì như vậy sự đe dọa đối các thần tử sẽ rất cao, đúng không?

"Be Be, cười với cha một cái?" Câu này ta nghe 15 năm rồi, nó khiến ta cảm thấy vô cùng bất lực, ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên là người cha mà ta không biết về từ lúc nào đang từ ngoài bước vào, ông ấy biết rõ ta không biết cười nhưng lần nào gặp mặt cũng đều nói vậy, ta đã quen với việc này rồi nhưng điều mà ta không thích là...

"Cha, người lại lén phụ hoàng trở về? Cẩn thận phụ hoàng bắt người về, còn nữa, cha có thể đừng gọi tên húy của con không, nói gì thì giờ con cũng là hoàng đế, cái tên đó..." Ta cũng không phải không thích cái tên này, cái tên mà ta được gọi từ nhỏ tới lớn.

"Đừng mà, đã gọi mười mấy năm rồi, con nói cha làm sao sửa đây? Cùng lắm trước mặt người khác cha không gọi con như vậy là được chứ gì? Phải rồi, tiểu tử nhà ngươi, đừng có mà viết thư báo cho phụ hoàng ngươi, lần này cha không muốn về sớm vậy đâu." Nghe cha nói vậy, ta chỉ đành im lặng, đã bao nhiêu lần rồi, ta không hiểu sao cha ta lại không hiểu chứ? Ông ấy cho rằng ta không nói thì phụ hoàng sẽ không tìm thấy ông ấy sao?

Ta quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, lúc này, ở đó đã có một người đứng tựa vào cửa, trạng thái dính như sam của hai người bọn họ, rốt cuộc là làm thế nào mà cha ta lại cho rằng một mình ông ấy có thể chạy ra ngoài chứ?

"Cha, cha không cảm thấy suốt đường đi có người bám theo cha sao?" Ta vô cảm nhìn cha ta đang ngồi bên cạnh mình và hỏi ông ấy.

Sau đó, ta liền nghe cha ta nói: "Hèn gì... Cả đường đi chuyện gì cũng vừa ý ta hết."


Nghe câu nói này, ta chỉ đành im lặng, sau đó đứng dậy bước ra ngoài, lúc đi tới cửa ta mới nhìn sang người đang đứng dựa vào cửa: "Phụ hoàng, thư phòng con nhường lại cho hai người, yên tâm, trước buổi chiều sẽ không có ai đến đâu."

Nói xong ta liền thấy phụ nở một nụ cười mà theo như ngài ấy nói là 'coi như ngươi biết điều', nhưng trong mắt ta, tất cả động tác cử động khóe miệng này đều giống nhau, sao bọn họ lại có thể làm ra nhiều hàm ý khác nhau thế nhỉ?

Rời khỏi ngự thư phòng, ta lập tức phân phó mọi người hôm nay không được phép đến gần thư phòng, trái lệnh thì cứ đợi ăn đòn.

Rời khỏi ngự thư phòng, ta buồn chán đi dạo khắp nơi, đối với những cô gái trong hậu cung, ta trước giờ đều từ chối các nàng, không biết tại sao, ta không có hứng thú với các cô gái phấn son này, đón vào cũng chỉ để đó như bình hoa, ta cũng từng nghĩ đến nói không chừng ta và phụ hoàng giống nhau, đều thích đàn ông, nhưng ta cũng đón một số nam nhân vào hậu cung cũng không có hứng thú, dần dần ta cũng không vào hậu cung nữa.

Ta không thích có người đi theo, đám người đó ngoài mặt thì cung kính thực chất lại sợ hãi, khiến ta rất phản cảm, đừng tưởng ta không biết sau lưng bọn họ nghĩ ta thế nào, nói ta là ác quỷ đầu thai nên không biết cười, không biết cười là ác quỷ sao? Khi ta xé nát miệng những tên dám nói ta như thế thì không còn ai dám nói ta vậy nữa nhưng sau khi trừng phạt thêm mấy người nói như vậy nữa ta cũng thấy không còn hứng thú nữa, thích nói thì nói đi, đừng để ta nghe thấy là được.

Đi loanh quanh trong ngự hoa viên, ta nghe tiểu thái giám đến bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngài phân phó hôm nay không được phép đến gần ngự thư phòng, nhưng lúc nãy có một thiếu niên đi vào, chúng nô tài không ngăn được... Hiện tại đã bị ngự lâm quân bao vây, nô tài đến để xin chỉ ý của hoàng thượng."

Ta nghe thấy thì gật đầu rồi khoát tay cho tiểu thái giám lui xuống, sau đó mới quay lại ngự thư phòng, ta không hề lo cho phụ hoàng và cha trong ngự thư phòng, bởi ta biết ba ám vệ của phụ hoàng chắc chắn đang canh giữ ở đó, ta không hiểu thiếu niên mà bọn họ nói là ai, điều khiến ta không ngờ đến là đây chính là lần gặp đầu tiên của ta và hoàng hậu của mình.

Đến bên ngoài ngự thư phòng, ta ngăn tất cả ngự lâm quân lại, sau đó tự mình tiến vào, tiếng phản đối và lo lắng sau lưng bị ta dùng ánh nhìn gạt bỏ. Ta từng bước tiến vào, đi qua một cái hòn non bộ, ở chỗ ngự thư phòng, ta nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi với mình đang bám lên cửa, cố gắng nhìn vào bên trong.


Ta đến sau lưng hắn hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi ở đây làm gì?"

"Suỵt! Đừng có ồn! Lát nữa rồi nói, ta không tin lần này còn không thấy gì!" Nghe người này nói vậy, trong lòng ta cảm thấy có chút kỳ quái, ta thấy người này làm trộm mà con thản nhiên như vậy là sao?

Trong lúc ta đang thấy kỳ quái, thiếu niên đang bám lên cửa kia quay đầu lại, đó là một thiếu niên có gương mặt anh tuấn với vẻ ngoài có phần ngang bướng, ta không khỏi thầm khen ngợi thiếu niên này đẹp trai, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản càng tôn lên khí chất tự do tự tại của thiếu niên này, trong lúc ta quan sát thiếu niên này thì hắn đột nhiên nói với ta: "Ngươi là Be Be?"

Câu nói này khiến trầm lặng, rốt cuộc ta có nên thừa nhận hay không đây? Nhưng ta luôn thấy có chút mất mặt, dù vậy không đợi ta nghĩ ra nên thừa nhận hay không thì thiếu niên đó liền đứng dậy nói với ta: "Quả nhiên là ngươi à? Ngươi cũng đến nhìn lén cha, hai người họ đang làm gì sao? Ôi trời... Bọn họ cũng thật là, lần nào cũng giấu ta không nói cho ta biết bọn họ đang làm gì, tò mò chết đi được!"

Ta nghe thấy cách xưng hô của thiếu niên này với phụ hoàng liền biết ngay thân phận của thiếu niên này là gì, vậy ra ta có một nghĩa đệ sao?

"Be Be, cùng xem đi, ngươi không tò mò bọn họ đang làm gì sao? Nói không chừng là có cái gì chơi vui lắm, thần bí như vậy..." Thiếu niên kia vừa nói vừa kéo ta cùng xem, ta chỉ đành kéo người đi mà thôi.

"Ê! Be Be, ngươi kéo ta làm gì? Ta còn chưa thấy mà! Đừng có kéo ta mà!" Ta không nghe mấy lời phản kháng của hắn, nếu để phụ hoàng bọn họ biết bị nghe lén, người chịu tội là ta.

Kéo cái tên nghĩa đệ không biết từ đâu ra này đi, đồng thời đuổi hết đám người canh giữ bên ngoài đi, ta mới dẫn thiếu niên này đến cái đình nhỏ không có người làm phiền, đến lúc này ta mới hỏi người thiếu niên kia tiếp: "Ngươi là ai?"


"À, phải rồi, ta còn chưa tự giới thiệu nữa, ta tên Từ Văn Uyên, cách đây một năm nghĩa phụ nhận nuôi ta. Ta á, trước đây là sa tặc ở sa mạc, ngươi nhìn nè..." Nghe thiếu niên tên Từ Văn Uyên này vừa nói vừa dùng tay phải mở mắt phải lớn ra, sau đó thấy hắn lấy một lớp màng từ con ngươi ra, hành động này của hắn làm ta hơi sợ, sau đó hắn ta nói tiếp: "Mắt của ta là màu xanh, ở sa mạc gọi là người Tắc Nhĩ Tư, nói cái gì mà cơ thể có dòng máu của chó sói, ngươi nói xem có buồn cười không."

Máu của chó sói? Còn có thứ này sao? Ta không hiểu mấy thứ này lắm nhưng có thể biết đây chắc chắc cũng là mấy câu chuyện bịa đặt, ta chẳng phải cũng bị gọi là ác quỷ chuyển thế đó sao?

Lúc ta đang suy nghĩ chuyện đó thì thiếu niên tên Từ Văn Uyên lại ui da một tiếng rồi nói: "Ta quên mất ngươi không biết cười nhưng mà không sao, chuyện khác thì ta không biết chứ ta thích cười, cha và nghĩa phụ đều kể cho ta nghe rồi, Be Be à... Cười là một thứ rất tuyệt vời, ngươi không biết thì để ta dạy ngươi? Sau này, có chuyện gì buồn cười ta sẽ kể cho ngươi nghe đầu tiên, ngươi không biết đâu, hồi trước lúc ta làm sa tặc thường xuyên gặp những người rất buồn cười, có một lần..."

Nghe thiếu niên trước mặt nói thao thao bất tuyệt, ta một câu cũng không thể chen vào mà hình như hắn cũng không cần ta tiếp lời, tự mình nói không ngừng nghỉ, nói đến một chỗ nào đó lại tự mình lớn tiếng cười ha ha, nhưng mà thật sự buồn cười vậy sao? Mặc dù ta cảm thấy không có gì buồn cười nhưng nghe hắn nói ta cũng không thấy buồn chán nữa, người này không biết được cha và phụ hoàng từ đâu dẫn đến, nhưng có vẻ như có thể dùng để giết thời gian?

......

Thiếu niên tên Từ Văn Uyên kia thỉnh thoảng sẽ vào cung tìm ta, mỗi lần đến hắn đều có rất nhiều chuyện để nói, thiếu niên đó ngồi trên thư án của ta cứ nói lải nhải, ta vừa phê tấu chương vừa nghe hắn kể chuyện cười, mặc dù ta trước giờ đều không cảm thấy buồn cười nhưng Từ Văn Uyên cũng không vì tôi không cười mà không kể, ta thích nhìn hắn nói một hồi rồi tự hắn phá lên cười trước, không biết tại sao, so với những người khác, ta càng thích nhìn Từ Văn Uyên cử động khóe miệng hơn, dù cho người khác cũng làm động tác này nhưng Từ Văn Uyên cho ta cảm khác khác lạ.

"Be Be, Be Be! Ngươi cũng cười với ta một cái đi." Từ Văn Uyên đột nhiên đưa đầu đến sát mặt ta, đây là lần đầu nhìn Từ Văn Uyên ở khoảng cách gần như vậy, ta ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, tiếp đó ta liền cảm giác tay của Từ Văn Uyên kéo gò má của mình, rặng ra một nụ cười.

"Ta vẫn luôn nghĩ, Be Be cười lên quả nhiên rất đẹp." Nụ cười của Từ Văn Uyên ở trước mặt càng rạng rỡ thêm vài phần, ta luôn cảm thấy Từ Văn Uyên lúc này có chút lóa mắt, ta cũng không biết mình nghĩ gì, khi hai tay Từ Văn Uyên rời đi ta liền nắm tay hắn lại, kéo hắn đến trước mặt mình, hôn lên đôi môi đang cười rạng rỡ của Từ Văn Uyên.

Có lẽ ta đã bị thu hút bởi nụ cười của người trước mặt này, mặc dù rất nhiều người cười với ta nhưng chỉ có người trước mặt này mới thật sự khiến ta cảm thấy nụ cười của hắn là thật, ta thậm chí còn có ý nghĩ giấu nụ cười này đi, chỉ có mình ta được phép thưởng thức mà thôi.


Mấy tháng sau đó, Từ Văn Uyên không đến tìm ta nữa, chuyện này khiến ta không có hứng thú làm việc gì cả, ta không khỏi suy nghĩ, có lẽ là do hành động lần đó của mình dọa hắn rồi? Cũng không phải ai cũng thích nam nhân, đúng không? Có lẽ sau này ta cũng sẽ không gặp được hắn nữa? Nghĩ đến đây ta cảm thấy hơi hoảng sợ, lần đầu tiên cảm giác có chút sợ hãi, khi ta đang định dùng quyền lực của mình đi tìm Từ Văn Uyên thì Từ Văn Uyên lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta.

"Lần này ta đến là có đồ muốn đưa cho ngươi, ngươi không biết đâu, mấy tháng nay ta về sa mạc, chút nữa là không về được rồi." Nghe Từ Văn Uyên nói vậy, hai mắt ta mở lớn, giọng điều càng có phần nặng hơn: "Làm gì mà đến nơi nguy hiểm như vậy!? Nếu người không về, ngươi nói trẫm phải đi đâu tìm ngươi đây!" Ta không thể không nóng nảy, nghĩ đến việc không thể gặp lại người trước mặt này ta liền cảm thấy trái tim mình như mất đi một mảnh.

Nhưng ta nói xong câu này liền thấy sắc mặt Từ Văn Uyên có chút cổ quái, một lúc lâu sau mới thấy hắn ném cho ta một cái túi vải, ta thắc mắc đây là thứ gì nhưng bây giờ ta không có tâm trạng quan tâm đến nó, ta cần phải cho Từ Văn Uyên biết, chuyện lần này hắn làm là sai đến mức nào.

Đúng lúc ta định tiếp tục trách hắn thì nghe Từ Văn Uyên nói: "Thứ này là lý do ta đến sa mạc! Khụ... Nếu ngươi nhận nó rồi thì sẽ là vợ của ta..."

Nghe Từ Văn Uyên nói câu này, ta xém nữa còn tưởng mình nghe nhầm: "Ngươi... Nói gì?" Nghe Từ Văn Uyên giận dỗi lập lại một lần nữa ta mới chắc chắn mình không nghe lầm, ta không nói nhiều lập tức mở túi vải ra, bên trong là một dây chuyền có mặt dây chuyền được điêu khắc từ răng sói, cầm trên tay, ta cẩn thận đánh giá, đó là một răng sói đã được mài bằng góc nhọn, cảm giác ấm ấp đó dường như cũng đã ủ ấm trái tim của ta.

Một lúc sau ta mới nói: "Cho trẫm thật hả?" Ta thậm chí còn có chút không dám tin, tay nắm chặt lại, cho dù Từ Văn Uyên có nuốt lời ta cũng không có ý định trả cho hắn.

"Ngươi tên Be Be mà, ta là sói, sói ăn thịt dê không phải là điều rất bình thường sao?" Thấy vẻ dáng có chút khó chịu của hắn khi nói mấy lời này, đột nhiên bản thân ta cũng có cảm giác muốn cử động khóe miệng.

"Ha ha... Vậy con dê như trẫm đây hoan nghênh con sói như ngươi đến ăn." Ta vui vẻ trả lời hắn như vậy.

"Be Be, ngươi cười rồi!!! A a a!! Cười cái nữa đi!" Nghe Từ Văn Uyên nói ta mới biết lúc nãy mình cười, thì ra đó là cười sao? Là hắn làm cho mình cười nhỉ?

"Đừng giỡn nữa, đến đeo dây chuyền cho trẫm nào, sau này trẫm lại cười cho ngươi xem, ngoan..." Kêu ta cười lần nữa? Ta cũng muốn chứ nhưng ta thật sự không biết, hoặc có lẽ sau này thường xuyên ở chung với Từ Văn Uyên, ta sẽ nhớ đến cảm giác lúc nãy cũng không chừng, chỉ cần người này ở bên cạnh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom