Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 582: Bản đồ và bí mật.


Nhìn ngươi rất lạ, ngươi là ai và thuộc thế lực nào?!

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của đám người, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Ta là ai không quan trọng và ta tới đây không có địch ý với các ngươi. Nếu như ta là kẻ địch thì các ngươi đã bị bao vây từ lâu rồi, các ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Thấy bọn họ không lên tiếng, Đế Nguyên Quân tiến lại gần và nói tiếp.

"Mục đích của ta tới đây rất đơn giản, chỉ cần nói cho ta hết những gì mà các ngươi biết về bí cảnh thì ta có thể giúp các ngươi một việc. Tỷ như việc trị thương cho ngươi."

Đế Nguyên Quân nhìn về phía trung niên nhân rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Tuy vết thương đó chỉ là ngoài da thịt và không nặng nhưng để hồi phục thì tốn ít nhất cũng phải một tháng. Chỉ cần đáp ứng yêu cầu, ta đảm bảo ngươi sẽ hồi phục chỉ sau bảy ngày."

Đám người nghe thấy vậy thì rục rịch, họ liếc mắt nhìn nhau và trong ánh mắt hiện lên chút hy vọng.

Lúc này, trung niên nhân nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.

"Nhìn ngươi không giống kẻ xấu, ta tạm tin ngươi một lần."

"Ta có thể đáp ứng yêu cầu và mong ngươi giữ đúng lời hứa, nếu không đừng trách bọn ta ỷ đông hiếp yếu."

Hắn nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.

"Chuyện đó các ngươi không cần lo lắng, lời ta một khi nói ra sẽ không bao giờ nuốt lời. Nếu như ta muốn rời đi thì các ngươi không cản được."

Đi vào trong lều, Đế Nguyên Quân ngồi đối diện trung niên nhân và nói.

"Bây giờ có thể cho ta biết các ngươi là ai được rồi chứ?"

Trung niên nhân gật đầu đáp.

"Ta tên là Trương Phùng, thủ lĩnh của Nghĩa Quân Đoàn. Ban đầu, quân của ta tiến vào bí cảnh hơn ba mươi người tinh nhuệ nhưng một tháng này bị người của bảy thế lực kia vây giết nên chỉ còn lại mười người."

"Về lý do vì sao bọn ta bị vây giết là gì thì ngươi cũng đoán được. Thật lòng mà nói thì ban đầu bọn ta đoạt được cơ duyên lớn và bị bảy thế lực khác biết nên chúng mới ra tay với bọn ta."

Nhin Đế Nguyên Quân sắc mặt thay đổi khi nhắc đến cơ duyên thì Trương Phùng lên tiếng nói tiếp.

"Cơ duyên đó hiện tại đang nằm trong tay của Đao Tông và vết thương trên ngực ta chính là do tên thủ lĩnh Đao

Tông để lại."

"...".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy hiếu kỳ hỏi.



"Khi tiến vào, ta thấy số lượng không đến hai trăm người mà không thấy các ngươi? Đó là vì sao?"

Trương Phùng nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi mới tới lần đầu nên có điều vẫn chưa biết. Bí cảnh này có tổng cộng năm thông đạo nên ngươi không gặp ta cũng đúng thôi."

"Số lượng người tiến vào ít cũng vài ngàn, thậm chí hàng vạn nhưng bí cảnh này quá rộng nên sẽ hiếm khi gặp nên ngươi mới nghĩ có ít người tiến vào."

"Có lẽ người mở thông đạo không nói cho ngươi biết lý do và những bí mật ẩn sâu của bí cảnh này nhỉ?"

Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Có thể nói chi tiết hơn được không?"

".."

Trương Phùng bật cười, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.

"Có lẽ ngươi chỉ được đặc cách tiến vào nên mới không biết. Những người mở thông đạo đều có bản đồ liên quan đến những cơ duyên ở trong này, tuy có rất nhiều chỗ đã bị người khác lấy đi nhưng số lượng vẫn còn rất nhiều."

"Chắc ngươi cũng biết về dị tượng gần đây, đó chính là một trong những cơ duyên được ghi chú ở trên bản đồ.

Những lần trước đây nó đều xuất hiện nhưng không một ai biết cơ duyên của nó mang lại là gì?"

"Nhiều người vẫn lầm tưởng nó giúp người khác tu luyện vì trong phạm vi nó xuất hiện thì có thể tu luyện và gia tăng cảnh giới."

"Có lẽ ngươi cũng có suy đoán riêng về nó nhưng chúng ta cũng giống nhau. Đều không biết cơ duyên đó là gì và ai ai cũng muốn tranh đoạt nó."

Thở dài một hơi, Trương Phùng để lộ biểu cảm có phần tiếc nuối và hy vọng.

"Những cơ duyên lớn ở trong này thường sẽ xuất hiện sau một khoảng thời gian nào đó. Tỷ như dị tượng này là khởi đầu cho tất cả, nếu đúng như những gì được ghi chép thì một tháng sau sẽ có một đợt dị tượng khác xuất thế."

"Trong một tháng đó, nếu không ai đoạt được cơ duyên thì nó sẽ biến mất và cơ duyên khác sẽ xuất hiện.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm tư, trong đầu hắn hiện lên những câu hỏi mà hắn chưa thể tìm được câu trả lời.

'Nếu những gì hắn nói là sự thật thì những cơ duyên lớn sẽ xuất hiện sau một tháng. Thời gian theo chu kỳ như vậy là một chuyện chưa từng xảy ra? Nó giống như có một ai đó đang thao túng ở đằng sau?*


'Có lẽ, bí cảnh này xuất hiện vì một mục đích thâm sâu nào đó? Thật khiến người ta cảm thấy tò mò?

Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng và nói.

"Có thể cho ta xem qua bản đồ mà ngươi có được không?"

Trương Phùng hào sảng gật đầu.



"Tất nhiên, có rất nhiều người biết về bản đồ này rồi và nếu thêm ngươi thì cũng chẳng sao?"

Hắn vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ được làm tư da của hung thú trải dài chiếm gần hết diện tích của căn lều.

Nhìn những đánh dấu trên bản đồ, Đế Nguyên Quân thấy có rất nhiều ghi chú có nhiều ký hiệu và màu sắc khác nhau ở trên đó thì cảm thấy hiếu kỳ.

Nhìn dáng vẻ suy tư của hắn, Trương Phùng lên tiếng.

"Như ngươi thấy đó, bản đồ này chỉ ghi lại một phần mà thôi. Nó vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng chỉ cần chừng này cũng đủ để ngươi tìm kiếm cơ duyên rồi."

"Ngươi để ý, những vị trí đánh dấu chữ "x" là những cơ duyên đã bị người khác lấy. Còn những cơ duyên mà có vòng tròn đỏ là một nơi cực kỳ nguy hiểm, trước đây từng có nhiều người xông vào nhưng chưa có ai trở ra nên mọi người đều xem nó là vùng cấm."

'Những vùng cấm này đều nằm ở chỗ sâu, nơi đó ắt hẳn ẩn giấu bí mật gì đó?'

Nhìn những vòng tròn đỏ có trên bản đồ, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nhìn hết một lượt để ghi nhớ những nơi đánh dấu rồi lên tiếng.

"Đa tạ."

"Ta hiện tại còn một câu hỏi. Các ngươi chỉ có tám thế lực thôi sao?"

Trương Phùng nhìn hắn lộ vẻ nghi ngờ, tuy không biết ý của hắn là gì nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

"Đúng vậy, ngoại trừ bọn ta ra thì chỉ còn bảy thế lực khác."

"Vậy sao? Ta hiểu rồi."

Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng một lúc rồi gật đầu.

"Thương thế của ngươi dễ dễ chữa trị, chỉ càn lấy giọt tinh huyết này và luyện hóá nó trong bảy ngày thì ngươi không chỉ hồi phục thương thế mà nhục thân còn tăng lên một bậc."

Nhìn giọt tinh huyết từ đầu ngón tay đế nguyên nhỏ xuống và đang trôi lơ lững thì Trương Phùng giật mình. Ánh mắt hắn nhìn nó thì lộ vẻ không thể tin được.

Bản thân tu luyện đến nay biết bao nhiêu loại tinh huyết nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một loại tinh thuần đến như vậy. Chỉ ngửi thôi đã khiến cơ thể hắn phải run lên, toàn bộ da thịt rục rịch như muốn chiếm lấy giọt tinh huyết.

Nhìn giọt tinh huyết rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, Trương Phùng hỏi.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một giọt tinh huyết cấp bậc Hóá cảnh tinh thuần và mạnh như thế này? Rốt cuộc ngươi lấy ở đâu và ngươi là ai?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi quay người rời đi trước ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

"Điều đó không quan trọng, giao dịch của ta kết thúc."

Nói xong, hắn rời đi trước ánh mắt của đám người. Đợi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, những người khác chạy vào trong lều Trương Phùng với ánh mắt đầy sự khó hiểu.

"Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?
 
Chương 583: Lời nói không đáng tin.


Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?!

Trương Phùng nhìn đám người một cái rồi lắc đầu.

“Hắn tới đây không có địch ý mà là trao đổi, ta trả lời những thứ hắn hỏi và trao lại cho ta một cơ duyên rất lớn. Thử hỏi một người như thế thì ta và các ngươi có thể ngăn cản hay sao?"

Hắn vừa nói, vừa gồng mình đứng dậy. Chỉ thấy trong tay hắn có một giọt tinh huyết mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố khiến đám người kia phải trố mắt và cảm thấy không thể tin được.

Không để đám người kia lên tiếng, Trương Phùng một hơi nuốt tinh huyết rồi lên tiếng.

“Ta bây giờ cần bế quan, các ngươi ra ngoài trước đi? Nếu sau này gặp lại hắn thì tốt nhất nên cung kính một chút, nếu may mắn thì các ngươi cũng có thể nhận được cơ duyên nào đó.

Nói xong, hắn quay người đi vào trong buồng rồi bắt đầu bế quan tĩnh dưỡng còn đám người kia thì vẫn cảm thấy rất khó tin. Tuy trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng khi họ phản ứng lại thì Trương Phùng đã tiến vào giai đoạn bế quan.

Bảy ngày sau!

Đám người bên ngoài đang thu dọn lều trại thì có một cổ khí tức cực kỳ mạnh bộc phát khiến họ bị giật mình. Đưa mắt nhìn về hướng khí tức phát ra thì họ mới biết nó là của Trường Phùng.

“Bảy ngày ngắn ngủi mà thực lực của thủ lĩnh lại tăng mạnh như vậy? Tất cả đều do giọt tinh huyết đó hay sao?"

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng thực lực đã tăng lên hai thành. Rốt cuộc tinh huyết đó trân quý tới mức nào và nó được tạo ra từ đâu?"

“Nếu như chúng ta có nó từ trước thì sẽ không bị đẩy đến bước đường này?”

Từ từ tỉnh dậy, Trương Phùng thỏ dài một hơi và trong vô thức đưa tay lên ngực thì thấy vết thương đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí không để lại một vết sẹo nào cả, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân như đang mộng vậy.

Cảm thấy vui ở trong lòng, hắn nắm chặt tay để cảm nhận mới biết sức lực bản thân hiện tại lại mạnh hơn trước không ít. Xương cốt, da thịt toàn bộ đều đã được tôi luyện lại một lần và trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết.

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng với thực lực của ta hiện tại có thể đấu với tên đó một trận rồi. Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng sẽ không thua thiệt quá nhiều.”

“Đây đúng là cơ duyên lớn đối với ta?"

Đi ra bên ngoài, hắn thấy biểu cảm ngỡ ngàng của đám người thì trong lòng có chút đắc ý.

“Thế nào, thấy ta bây giờ có gì khác biệt không?”

Đáp lại, đám người nhìn hắn lộ vẻ đầy hào hứng và không giấu được sự vui mừng.

“Thủ lĩnh, ngươi khiến bọn ta cảm thấy thật bất ngờ? Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tăng một hai thành sức mạnh là điều trước nay chưa từng có.”

“Nếu chúng ta đều nhận được tinh huyết đó thì thực lực tất cả sẽ tăng lên, nhưng nó trân quý như vậy thì tên đó chắc chỉ có một vài giọt mà thôi.”



“Đúng vậy, nếu sau này có cơ hội thì ta cũng muốn dùng tinh huyết đó một lần. Haha...”

Lúc này, tại một nơi nào đó!

Đế Nguyên Quân di chuyển bảy ngày ròng rã thì lúc này mới nhìn thấy ở đằng xa có một dải màu cực quang chiếu rọi ở trên cao thì trong lòng có chút vui mừng. Tuy không biết ở đó sẽ ẩn giấu cơ duyên gì nhưng hắn rất hy vọng cơ duyên đó sẽ không khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Càng tới gần thì càng cảm nhận linh khí ở nơi đó đậm hơn và có cảm giác rất quen thuộc. Giống như nó xuất hiện chỉ để người khác có thể tu luyện ở nơi này vậy. Nhưng Đế Nguyên Quân lại không nghĩ như thế, hắn có cảm giác như nơi này ẩn chứa một bí mật nào đó.

Càng tiến sâu vào trong thì hắn càng cảm nhận được nhiều khí tức của những người đang bế quan ở trong đó. Chỉ tiến lại gần thôi thì sức ép từ bọn họ khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó hơn.

“Ở đây tập trung nhiều người như vậy sao, hơn một trăm cường giả Hoa cảnh tầng năm trở lên và thực lực của mỗi người đều rất mạnh”

“Nếu ở đây xảy ra tranh đấu thì rất khó để trốn thoát. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, cơ duyên ở đây nếu đơn giản thì từ sớm đã bị người khác lấy đi rồi.”

Cảm nhận được khí tức của hắn đang tới gần, những người đang ngồi bế quan dọc hai bên lối vào nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn và chỉ cần hắn có một hành động lạ thì bọn họ sẽ không ngần ngai mà ra tay.

Nhìn những người đang ngồi ở hai bên đường, Đế Nguyên Quân cảm

thấy có một chút kỳ lạ khi họ không tiến vào sâu bên trong mà chỉ ngồi ở bên ngoài này.

Càng đi vào, hắn càng cảm nhận được khí tức của những cường giả mạnh hơn và linh khí ở đây cũng nồng đậm rất nhiều. Cũng giống như những người ở bên ngoài, bọn họ luôn hướng ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân như muốn thăm dò nhưng không một ai chủ động.

Giống như họ đang chờ đợi một điều gì đó ở trên người hắn!

Đi vào thêm một lúc thì có một vị lão giả đứng chặn trước mặt hắn và nói.

“Ngươi là ai? Thuộc thế lực nào?"

Khí tức trên người lão bộc phát đè nặng lên vai Đế Nguyên Quân khí hô hấp bị đình trệ và cơ thể nặng nề như đang cõng một toà sơn nhạc ở trên vai.

Dương mắt nhìn lão giả, Để Nguyên Quân cảm nhận trên người lão có một cổ khí tức đạo khí rất mạnh nên mơ hồ đoán được lão là người của Đao Tông. Một trong những tông môn có mối quan hệ khá tốt với Đan Tông.

“Đao khí trên người của tiền bối tinh diệu như vậy thì ắt hẳn là người của Đạo Tông? Ta lúc trước tham gia Đan Tông thịnh hội mới may mắn có cơ hội đi vào bí cảnh.”

“Thì ra ngươi là khách khanh của Đan Tông? Là ta đường đột, mong tiểu huynh đệ lượng thứ.

Lão giả nghe thấy vậy thì ngay lập tức thu lại toàn bộ khí tức rồi nở một nụ cười hoà hoãn nói.

“Ngươi tới đây chắc cũng vì cơ duyên nhỉ? Ngươi chưa đi vào nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy tránh xa người của Ma Tông và nếu như có ai đó tìm ngươi hỏi dò thì tốt nhất đừng trả lời.”



“Bằng không sẽ tự chuốc lấy hậu quả.

“Nghiêm trọng như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn lão với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu và ngờ vực. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Tiền bối có thể nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây được không? Nếu được thì đây chính là phúc phần của tiểu bối khi được gặp tiền bối và nếu như có thu hoạch thì ta sẽ không quên công lão nhắc nhở"

"Hahaha..."

Lão giả nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng rồi gật đầu.

“Ta thích những người có tính cách hào sảng giống như người. Lát nữa đi vào ngươi sẽ biết nhưng ta cũng nói trước, khi người bước vào trong đó sẽ được nhận một khảo nghiệm bất kỳ.”

“Khi đi vào người thấy những người đang ngồi bế quan ở đó đúng không? Bọn họ ngồi ở ngoài đó vì đang nhận khảo nghiệm, tuy không biết có gì khác biệt nhưng khi đi ra thì họ lại chọn một nơi xa như vậy.

Để Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ.

“Ý của tiền bối là những người đang nhận khảo nghiệm sẽ ở ngoài kia còn những người đã vượt qua khảo nghiệm sẽ ở nơi này và đợi khảo nghiệm tiếp theo sao?"

Lão giả nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Đúng vậy, những người vượt qua khảo nghiệm lần một có thể chọn tiếp tục khảo nghiệm hoặc có thể ra bên ngoài giống như ta. Cái đó tuỳ thuộc vào ý định của ngươi nhưng ta có một lời khuyên, tốt nhất hãy đi ra sau mỗi lần vượt qua khảo nghiệm nếu như muốn tiến xa hơn.”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm”

Hắn nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

“Ta sẽ thử khiêu chiến khảo nghiệm đó xem sao, mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”

“Ngươi cứ thử đi, nếu khảo nghiệm vượt quá khả năng cũng không sao cả. Ngươi cứ xem đó như một bài học nào đó thôi.”

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân tiến vào thì trên gương mặt lão bỗng trầm xuống. Ánh mắt dần trở nên thâm sâu và trầm lắng nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ như ban đầu.

Càng đi vào bên trong, hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mặc dù chưa biết nó là gì nhưng trong tâm trí hắn gợi lên một cảm giác nguy hiểm, tuy không biết điều gì đang chờ dón nhưng hắn có niềm tin vào bản thân rất lớn.

“Nghe giọng điệu của lão già đó nói thì nghe giống như đang có ý muốn giúp đỡ? Chỉ dựa vào ta là khách khanh của Đan Tông liền thay đổi thái độ? Địa vị của Đan Tông lớn như vậy sao?”

Bất giác, Đế Nguyên Quân nhếch mép rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Lời có ý tốt nhưng không thể tin hết được, có lẽ lão đang có ý định nào khác? Nếu đúng là như thế thì thật đáng mong chờ.”
 
Chương 584: Tới Đạo Tông.


Đi vào trước ánh mắt của những người xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn ra xa thì thấy một bệ đá cao ngang hông và trên đó là một quả cầu trắng đang phát ra tinh quang.

Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được khí tức nó toát ra mang theo một loại lực lượng cổ lão và có cảm giác nó đang thúc dục bản thân hắn tới gần.

Những người ở xung quanh thấy hắn đi về phía trụ đá thì dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn rồi lộ vẻ khinh thường.

“Từ bao giờ mà có một tên Hoá cảnh tầng một tới đây? Đúng là không biết sống chết?”

Cảm nhận những ánh mắt không mấy tốt đẹp của đám người, Đế Nguyên Quân vẫn điềm tỉnh tiến lại gần trụ đá rồi đặt nhẹ tay lên quả cầu. Ngay lập tức, một hào quang sáng chói phát ra rồi bao quanh rồi đưa hắn đến một không gian vô định nào đó.

Nhìn hắn bắt đầu khảo nghiệm, đám người kia bắt đầu nói ra nói vào.

“Các ngươi thử nói xem tên này có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên được không?”

“Haha... Tất nhiên là không rồi? Ngảy cả Hoá cảnh cao tầng cũng gặp khó khăn thì một kẻ mới đột phá như hắn có thể vượt qua hay sao?”

“Đúng vậy, cơ duyên này nếu mà ai cũng có thể vượt qua được thì nó có thể tồn tại đến bây giờ sao?”

“Ta đoán tên này vào được một lúc sẽ bị ném ra ngoài? Những kẻ không biết tự lượng sức mình thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.”

Bị kéo vào một không gian xa lạ, Đế Nguyên Quân nhìn xung quanh thì chỉ thấy một vùng trắng xoá. Nhìn về phía trụ đá, hắn cảm thấy có chút ngờ vực nhưng chưa kịp suy nghĩ thì quả cầu bắn ra một đạo quang mang xông thẳng vào mi tâm hắn rồi tan biến.

Đưa tay chạm nhẹ, Đế Nguyên Quân cảm nhận trong đầu như có một cổ lực lượng nào đó có hơi ấm đang chiếm một phần suy nghĩ của hắn.

Toàn thân thả lỏng và cảm nhận luồng lực lượng thì nhíu mày. Thứ lực lượng đó phát ra từ một loại cổ tự, đối với người khác thì nó sẽ hơi khó để lĩnh ngộ còn hắn đã từng thấy qua ghi chép về loại cổ tự này nên không khó để hiểu chúng.

Dần chìm sâu vào lĩnh ngộ, Đế Nguyên Quân hai chân ngồi xếp bằng và bắt đầu bế quan.

Thời gian trôi qua, đám người bên ngoài vẫn chưa thấy hắn bị đá ra thì lộ vẻ không được vui.

“Gần một canh giờ rồi mà tên tiểu tử đó vẫn chưa bị đá ra ngoài? Hắn ta thật sự có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên sao?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Hắn ta bây giờ chắc đang loay hoay ở trong đó để tìm cách mà thôi, chỉ khi nào hắn không thể vượt qua thì mới bị đá ra ngoài.”

Ba canh giờ trôi qua!

Đế Nguyên Quân tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân như có một loại lực lượng nào đó đang quấn quanh thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Quả không hổ là cổ tự, chỉ một đoạn ngắn mà ta phải mất đến ba canh giờ mới có thể ngộ ra được một phần trong đó.”



“Tuy chỉ có một đoạn nhưng khả năng của nó khiến ta cảm thấy bất ngờ. Nếu ta có thể lĩnh ngột toàn bộ cổ tự thì khả năng của nó mang lại sẽ mạnh tới nhường nào?”

Nhìn về phía trụ đá, Đế Nguyên Quân khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ đáp án nằm ở những phần khảo nghiệm tiếp theo.

Đặt tay lên quả cầu nhưng không thấy điều gì xảy ra, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu vận chuyển cổ tự. Ngay lập tức, quả cầu tiếp tục ánh lên tinh quang còn sáng chói hơn trước gấp nhiều lần rồi bắn ra một đoạn cổ tự khác truyền vào tâm trí hắn.

Tiếp tục ngồi xuống bế quan, Đế Nguyên Quân đắm chìm trong sự lĩnh ngộ nhưng hắn ngồi đó một lúc lâu vẫn không hề cảm nhận được thì thấy có điều gì đó không đúng. Khi hắn thử vận chuyển cổ tự từ đầu thì nó mới bắt đầu liên kết lại với nhau.

Được cổ tự gia trì, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực và một cổ lực lượng bí ẩn nào đó đang hiện hữu trong cơ thể. Tuy không lý giải được nhưng hắn cảm thấy loại cổ tự này không tầm thường.

Qua bốn canh giờ, Đế Nguyên Quân tiếp tục đến lần khảo nghiệm tiếp theo và không để ý đến thời gian.

Cứ thế, một tuần trôi qua!

Đế Nguyên Quân đắm chìm trong việc lĩnh ngộ cổ tự đã đến đoạn thứ năm và chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn chìm đắm ở trong đó mà không hề để ý đến bản thân bây giờ đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Một tuần nữa trôi qua!

Hắn lúc này đã bắt đầu tham ngộ đến đoạn thứ chín rồi bắt đầu vận chuyển. Ở trên người hắn bỗng bắn ra một cổ khí tức thanh thuần đầy khủng bố và có phần khác so với trước kia.

Ở bên ngoài lúc này!

Hai tuần trôi qua khiến họ quên đi sự hiện diễn của hắn và tập trung vào việc tu luyện của mình. Mãi chó đến khi quả cầu hiện lên một vết nứt rồi vỡ tan ngay sau đó và từ từ tan biến thì họ mới giật mình thức tỉnh.

Ngay sau tiếng nổ lớn thì những người tiến vào không gian của quả cầu bị đẩy ra bên ngoài trước ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng. Bọn họ lúc này vẫn đang chìm đắm trong sự linh ngộ thì bị cắt ngang và khi tỉnh dậy lại thấy bản thân đã ở bên ngoài từ lúc nào không hay.

Lúc này, có một người nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì chợt nhớ đến điều gì đó.

“Ta nhớ ra rồi, tên tiểu tử này tiến vào đến nay đã hai tuần? Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai ở trong đó lâu được như hắn?”

“Chẳng nhẽ hắn đã đoạt được cơ duyên?”


“Quả cầu vỡ chứng tỏ đã có ai đó đoạt được cơ duyên, chẳng nhẽ là hắn sao?”

Cảm nhận những ánh mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm, Đế Nguyên Quân thở dài rồi thầm than ở trong lòng.

‘Đáng lý phải truyền tống đến một nơi nào khác chứ?

Hơn một trăm cường giả Hoá cảnh bao vây hắn và những người khác vừa bị đẩy ra với biểu cảm chực chờ như hổ đang rình rập con mồi. Bầu không khí



lúc này nặng nề đến mức khiến những người đứng bên trong đều cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lão giả dẫn theo người của Đạo Tông đi về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện không?”

đã xảy ra ở trong đó

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc rồi lên tiếng trả lời.

“Lão tiền bối, ta lại gặp nhau rồi.”

“Chuyện này cũng không có gì để giấu, ta ở trong đó vẫn đang cố để vượt qua khảo nghiệm đầu tiên thì đột nhiên nghe một tiếng nổ và khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị đẩy ra ngoài.”

Sau đó hắn liếc mắt nhìn những người khác rồi lên tiếng.

“Chắc những người khác cũng giống tiểu bối nên thiết nghĩ tiền bối hỏi những người khác để chắc chắn hơn.”

Lão giả nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút khó tin nhưng khi thấy biểu cảm chắc chắn của Đế Nguyên Quân thì mới hạ thấp sự nghi ngờ.

“Thật sự là như vậy sao?”

“Nếu ngươi đã nói chắc chắn như vậy thì ta tạm thời tin ngươi.”

Nói xong, lão giả liếc mắt nhìn về phía những thế lực khác rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ này là người quen của ta nên các ngươi hãy thu lại suy nghĩ của mình đi. Ta tin các vị cũng không muốn đối địch với Đạo Tông bọn ta đúng không?”

Không thấy ai lên tiếng, lão giả nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Tiểu huynh đệ, tới Đao Tông ta làm khác một chuyến đi.”

Để lão giả không nghi ngờ, Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu mà không cần suy nghĩ.

“Thật vinh hạnh cho tiểu bối.”

Ngay khi họ vừa quay người rời đi thì một thanh âm khàn khàn và nặng nề vang lên khiến sắc mặt của đám người Đạo Tông trầm xuống.

“Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?”
 
Chương 585: Vấn tâm.


Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?!

Đám người Đạo Tông nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt họ nhìn đám người Ma Tông mà không giấu sát ý.

“Ngươi nói vậy là ý chỉ Đao Tông bọn ta che giấu sao?”

Lục Lão nhìn chúng rồi hạ thấp giọng nói và đồng thời bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng tám khiến đám người xung quanh phải lùi ra sau để tránh.

“Nếu ta bao che thì sao? Các ngươi muốn đánh với Đạo Tông ta một trận?”

Phàn lão, trưởng lão Ma Tông cười khàn rồi tung ra khí tức sánh ngang với Lục lão.

“Lục lão, ngươi nghĩ ta sợ sao?”

“Nếu Đạo Tông các ngươi không biết cố kị thì ta không ngại cho các ngươi biết đâu?”

Nhìn bầu không khí càng ngày càng căng thẳng thì bỗng có một người đứng ra lên tiếng.

“Các vị, cơ duyên đã biến mất vì hai nguyên nhân. Một là do có người đã đoạt được và cái còn lại là nó tự biến mất”

“Ta đã hỏi những người vừa bị đá ra ngoài đều giống như vị huynh đệ này nói. Điều này chứng tỏ nguyên nhân đầu tiên là không đúng hoặc có một người đang giấu diếm.”

Lão giả nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Muốn biết ai đang nói dối thì đơn giản thôi. Trong tay ta có một bình Vấn Tâm Đan, công dụng của nó là xác định ai đang nói dối. Chỉ cần không nói dối thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường, còn ngược lại thì nó chẳng khác gì chất độc.”

Đám người kia nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Cách này hay và chuẩn bị rất kỹ càng. Quả không hổ là trưởng lão Đan Tông.”

Lão giả liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.

“Trong số các ngươi, ai nguyện ý thử trước?”

Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn bình đan dược trong tay lão giả thì thầm nở một nụ cười nhẹ.

‘Vấn Tâm Đan, nó chỉ có tác dụng đối với những người không có hiểu biết về luyện đan thì một khi nó phát tác sẽ không biết cách giải. Còn đối với ta thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường và ta còn tu luyện Ngũ Hành Bá Thể Quyết thì vạn độc bất xâm nên kiểu kiểm tra này chẳng có gì nguy hiểm.

“Nếu không có ai nguyện thử trước vậy thì để tiểu bối tiên phong”

Đám người kia nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, khi thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì hạ thấp cảnh giác đối với hắn. Còn Lục lão thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh cũng gật đầu công nhận.

Nhận lấy viên đan dược, Đế Nguyên Quân một hơi nuốt xuống rồi bình thản lên tiếng.

“Ban nãy ta đã nói hết những gì đã xảy ra ở trong đó và nó chính là sự thật.”



Nói xong, hắn cảm nhận đan dược trong bụng liền hoá thành độc đan rồi lan

toả khắp nơi trong cơ thể hắn nhưng chỉ trong tích tắc liền bị hoá giải hết toàn bộ và không để lại một chút dấu vết.

Nhìn thấy hắn bình an vô sự thì những người kia mới gạt bỏ nghi ngờ đối với hắn nhưng Lục lão vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng nên vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.

Lão nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Vị tiểu bằng hữu này của ta đã chứng minh hắn không nói dối, bây giờ ta có thể dẫn hắn đi được chưa?”

Đám người kia nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài và nhìn hắn đi theo đám người Đạo Tông mà không một ai đứng ra ngăn cản.

Trên đường rời đi, Đế Nguyên Quân để ý đám người Đạo Tông vẫn chưa thu lại khí tức thì thầm đoán được ý định của bọn họ nên hắn cũng chẳng để ý đến.

Đợi tới khi về đến tổng bộ Đao Tông, Lục lão dẫn Đế Nguyên Quân vào thư phòng rồi ngồi đối diện và dùng ánh mắc sắc sảo nhìn hắn.

“Bây giờ không còn người ngoài, tiểu huynh đệ hãy nói cho ta biết sự thật trong đó đi. Ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi và ta cũng sẽ nói cho ngươi biết về những khảo nghiệm mà ta đã trải qua.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn lão giả lộ vẻ nghi ngờ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà giữ chặt ở trong lòng.

“Khảo nghiệm ta gặp là lĩnh ngộ một đoạn cổ tự, có lẽ đoạn cổ tự ta và tiền bối gặp đều giống nhau. Nó có liên quan đến việc tu luyện ở trong bí cảnh?”

“Nếu ngươi nói vậy thì khảo nghiệm của ta giống nhau.”

Lão giả gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự nghi hoặc.

“Ngươi ở trong đó đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm?”

Nhìn sâu vào ánh mắt lão giả, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân như bị lão nhìn thấu nhưng rất nhanh hắc liền lắc đầu.

“Ta đã nói lúc trước, vẫn bị kẹt ở khảo nghiệm đầu tiên thì bị đẩy ra ngoài. Nếu có thể ở trong đó thêm một tuần nữa thì ta dám chắc có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên”

Lục lão thấy Đế Nguyên Quân không giống đang nói dối thì thở dài một hơi rồi ngồi đó một lúc lâu mà không nói gì.

Lúc này, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Tiều bối, nếu không còn điều gì khác thì ta ra ngoài trước.


Đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thả lỏng cơ thể. Hắn đi dạo xung quanh một vòng thì trông thấy những người thuộc Đao Tông đều có thực lực rất mạnh và những người chủ chốt xuất thân từ tông môn tiến vào.

Mỗi một người bọn họ đều có đạo khí rất mạnh và sức mạnh cực kỳ đang gom.

Hắn đi dạo được một lúc thì ở đằng trước nghe có tiếng cãi nhau rất lớn nên tiến lại gần xem thủ. Bây giờ hắn mới biết bọn họ đang so tài với nhau nên mới gây nên cuộc cải vã.

“Tên khốn kiếp, nếu như ngươi không dùng ám chiêu thì ngươi có thể khiến ta rớt khỏi lôi đài? Ta không phục?”



“Ngươi bây giờ nói gì cũng vô ích, ngươi thua rồi nên giao linh thạch ra đây cho ta?”

“Ta không giao, ngươi đánh lại với ta một trận công bằng. Nếu ngươi dựa vào khả năng khiến ta rơi khỏi lôi đài thì ta sẽ tâm phục khẩu phục và ngoan ngoãn giao linh thạch cho ngươi?”

“Ngươi thua mà không dám nhận? Ta ban đầu đã ước định đấu một trận duy nhất, bây giờ ta thắng thì ngươi giở trò muốn ta đấu lại trận khác? Ngươi đừng mo?"

“Ta không càn biết, nếu ngươi không đấu lại thì ta sẽ không giao linh thạch cho ngươi đâu?”

“Ngươi...?”

Nhìn bọn họ lời qua tiếng lại nhưng không thấy ai lộ vẻ bực dọc thì Đế Nguyên Quân hỏi một người đứng nhìn ở gần đó.

“Huynh đệ, có chuyện gì mà hai người đó cãi nhau qua lại như vậy?”

Tên kia quay đầu, hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Ngươi mới đến nên có lẽ không biết? Hai tên này suốt ngày cứ đấu khẩu với nhau và đua nhau thi đấu để xem ai mới là người mạnh hơn nhưng người kia thắng thì người này không công nhận.”

“Chuyện này diễn ra hằng ngày nên bọn ta cũng đã quen rồi!

“Vui như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn hai người kia rồi trong đầu nảy lên một ý định.

‘Kể từ khi đột phá đến giờ vẫn chưa thử sức, có lẽ mượn những tên này để kiểm tra xem thực lực của ta hiện tại mạnh yếu như thế nào?

Đi qua đám người, Đế Nguyên Quân chủ động tiến lại gần hai người kia rồi lên tiếng.

“Hai vị, ta thấy cứ cãi qua cãi lại như thế này sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu? Chi bằng hai ngươi cùng ta đánh một trận rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết ai mới là người mạnh hơn?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi dùng ánh mắt đánh giá.

“Cũng được, nhưng trông ngươi yếu như vậy có thể đấu lại hai người bọn ta không?”

“Hay như thế này đi, ta sẽ đơn đấu và nếu ngươi đánh bại được ta thì ngươi sẽ đấu với người tiếp theo. Ngươi thấy có được không?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn cả hai rồi lên tiếng.

“Không cần phức tạp như vậy? Hai ngươi cứ xông lên cùng lúc và đừng giữ lực, nếu có thể tung ra toàn lực thì càng tốt?”

“Chà, ngươi đây là muốn bọn ta làm đá để thử sức sao?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì bĩu môi, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không vui.

“Nếu ngươi đã muốn bị đánh như vậy thì ta không ngại thành toàn, chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ.”
 
Chương 586: Đao Tông, đệ tử tinh anh.


Chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ!

Đế Nguyên Quân cười, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Phải xem hai người có bản lĩnh đó không đã?”

Nói xong, Đế Nguyên Quân dậm chân lao thẳng về phía hai người mà không tung ra một chút chân nguyên mà tất cả đều dựa vào sức mạnh thuần tuý của nhục thân.

Thấy hắn xông lên, hai người kia nhìn nhau rồi cười lớn một tiếng. Chỉ thấy cả hai tung ra toàn lực và bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng một và trên tay nắm chặt chuôi đao đánh ra một đạo quang mang mạnh mẽ.

Nhìn hai đạo quang mang sắp đánh trúng, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên cao rồi ngưng lực vào cánh tay phải đánh xuống.

Oanh!

Cơ thể Đế Nguyên Quân lao xuống với tốc độ nhanh và vung quyền đánh xuống một phần lôi đài bị đánh lõm xuống một cái hố lớn.

Cả hai người phản ứng nhanh nên mới có thể tránh khỏi phạm vi công kích nhưng khi nhìn cái hố do hắn dùng lực đánh ra mà không sử dụng chân nguyên thì khiến họ cảm thấy có chút mộng.

“Nhục thân tên này thật biến thái, hắn chỉ đơn thuần dùng cự lực mà có thể đánh lõm được một cái hố lớn như vậy? Ngay cả ta dùng chân nguyên thì cũng chỉ bằng chừng đó mà thôi?”

“Khốn kiếp, tên này nói là sự thật?”

“Hai tên kia đá phải tấm sắt rồi, chuyến này có chuyện vui để xem rồi. Haha...

Nghe những lời bàn tán của đám người xung quanh khiến cả hai cảm thấy có chút tức giận. Tuy không muốn công nhận nhưng thực lực của Đế Nguyên Quân có lẽ mạnh hơn họ không ít.

“Tên khốn kiếp, đừng có khinh thường ta?”

Một tên trong đó bộc phát toàn lực và tung ra đại chiêu, chỉ thấy khí tức trên người hắn cuồn cuộn bắn ra giống như một cơn phong bạo mang theo những cổ đao khí vô cùng sắc bén bắn ra xung quanh khiến ai ai cũng phải giật mình.

“Tên này điên rồi? Hắn vậy mà dám sử dụng chiêu đó ở đây sao?”

Bỏ mặc những lời can ngăn của đám người xung quanh, hắn ta tiếp tục bắn ra đao khí vào xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân. Trong phạm vi chưa đến hai trượng, hai tay hắn nắm chặt chuôi đạo rồi đánh ra liên tiếp bốn đạo đao mang.

Trong mắt Đế Nguyên Quân, bốn đạo đao mang này có sức mạnh rất đáng gờm và uy lực cũng rất mạnh. Nếu trong cùng cảnh giới thì chiêu thức này của hắn có thể xếp vào vị trí cao về lực sát thương.

Liên tiếp nhảy lùi ra sau để tránh nhưng tên đó không để hắn có một giây nào để đánh trả. Hắn liên tiếp áp sát Đế Nguyên Quân và liên tục tung chiêu và mỗi một đòn đều không giữ lực.

Tên còn lại thấy vậy cũng không chịu đứng yên, hắn ta cũng bộc phát ra toàn lực và tung ra đao ý rồi xông lên. Hai người kết hợp vây công từ hai phía khiến Đế Nguyên Quân gặp không ít khó khăn.

Hàng chục, hàng trăm chiêu được tung ra nhưng chưa một lần chạm được vào vạt áo của Đế Nguyên Quân. Đến lúc này thì cả hai dần cảm thấy thấm mệt và những đợt tấn công không còn mãnh liệt giống như trước.

“Tên khốn này mệnh sóc hay gì mà nhảy qua nhảy lại mãi thế? Hắn như vậy mà không biết mệt hay sao?”

“Khốn kiếp, thế này không ổn? Hắn ta nãy giờ có ý châm chọc nên không có ý định ra tay?”



Chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, hắn mệt mỏi thở dốc và nói.

“Tên kia, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao? Hay là ngươi đang xem thường bọn ta không đáng để ngươi ra tay?”

“Ta không có ý khinh thường hai người, chỉ là ta vẫn chưa cảm thấy tới mức độ ra tay.

Đế Nguyên Quân nhìn hai người rồi nở một nụ cười nói.


“Hay các ngươi tìm thêm một vài người nữa, nếu có thể chạm được ta thì ta sẽ ra tay.”

Hai tên đó nghe thấy vậy thì lộ vẻ tức giận, họ dùng dằng đáp.

“Khốn kiếp, ngươi khinh người quá đáng. Ai muốn đấu với ngươi thì lên đi ta không đánh với ngươi nữa?”

Nhìn tên đó nhảy xuống khỏi lôi đài khiến Đế Nguyên Quân bật cười thành tiếng rồi sau đó nhìn xuống những người phía bên dưới và nói.

“Các ngươi ai muốn đấu với ta một trận thì tự tin bước lên lồi đài, chỉ cần cảnh giới không vượt quá Hoa cảnh tầng bốn là được?”

Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hắn, đám người phía bên dưới l vẻ không vui. Tuy họ chỉ muốn đến xem trò vui nhưng không ngờ lại gặp một kẻ cao ngạo như vậy.

Từ bên dưới nhảy lên một thanh niên khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi có diện mạo anh tú, khoác trên người bộ y phục đệ tử tinh anh của Đạo Tông và là cường giả Hoá cảnh tầng bốn đầy mạnh mẽ.

“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi quá kiêu ngạo? Ta sẽ không để một người như ngươi phá hỏng thanh danh của tông môn”

Chỉ mũi đao về phía Đế Nguyên Quân, hắn ta nói với giọng điệu khinh thường.

“Đến đây và thể hiện cho ta thấy ngươi có thể làm được gì?”

Đám người phía bên dưới thấy vậy thì bắt đầu ồ lên và bàn tán to nhỏ.

“Là Lãng Dương sư huynh, tên đó chết chắc rồi?”

“Ai cũng biết huynh ấy là một trong những đệ tử tinh anh được bồi dưỡng tốt nhất. Thực lực trong đệ tử tinh anh có thể đứng ở vị trí thứ mười, không chỉ có thực lực mạnh mà Lãng Dương sư huynh còn có cai tôi và tự hào tông môn rất lớn.”

“Tên này gặp vận đen rồi, hắn đi chọc ai không chọc lại đụng phai Lãng Dương sư huynh.


“Ta nghĩ nên khuyên hắn ta dừng lại thì hơn, kẽo sư huynh ra tay thì hắn có thể sống sao?”

Nghe những lời bàn tán phía bên dưới, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lãng Dương. Hắn từ đầu đến cuối vẫn không nói gì nhưng trên gương mặt lại hiện rõ sự hào hứng.

Tên Lãng Dương này thật sự rất mạnh, chỉ khí tức và đạo khí trên người hắn cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút khó khăn nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Rất tốt.”



Cả hai đứng nhìn nhau một lúc rồi thình lình xông lên, thanh đao trong tay Lãng Dương ánh lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn và chém xuống.

Phản ứng nhanh, Đế Nguyên Quân tụ lực vào tay phải rồi tung quyền đánh mạnh vào lưỡi đao khiến nó bị chệch hướng và đồng thời tung cước đá bay hắn lùi ra sau mấy bước.

Đưa tay phủi bụi trên y phục, Lãnh Dương không một chút đổi sắc, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân vẫn sắc bén như thường.

Tiếp tục xông lên, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài khiến đám người phía bên dưới phải trố mắt nhìn hắn.

“Cái gì? Hắn vậy mà chỉ là Hoá cảnh tầng một?”

“Chỉ là cảnh giới đó mà hắn có thể đánh ngang với Lãng Dương su huynh sao? Thật không thể tin được?”

“Tên này rốt cuộc là ai chứ?”

“Không được, ta phải báo chuyện này cho các trưởng lão biết.

Quay lại với trận chiến, Đế Nguyên Quân lúc này chủ động lao lên áp sát khiến Lãng Dương khó mà thi triển đạo pháp. Hắn liên tục tránh né và bị dồn về một góc của lôi đài.

Khi hắn sắp rơi xuống, Lãng Dương tức giận quát lớn một tiếng.

“Ngươi thấy ta không phản công nên được đẳng chân lân đằng đầu? Đâu dễ như vậy?”

Hắn ta tung ra toàn lực rồi giẫm mạnh chân một cái khiến lôi đài dưới chân hắn nút ra thành từng mảng kình khí bắn ra đẩy lùi Đế Nguyên Quân vài trượng.

Khi ổn định cơ thể, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lên thì thấy Lãng Dương một người một đao bổ xuống với uy lực khủng bố có thể bổ đôi một toà sơn nhạc.

Lách người qua một bên và nhìn lưỡi đao lao xuống trước người, Đế Nguyên Quân vung quyền đánh và phần ngực Lãng Dương thì bị một tay hắn ta ngăn lại rồi dùng chân liên tiếp đánh qua lại mà không ai nhường ai.

Bỗng Lãng Dương nắm chặt cổ tay Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh.

“Để xem ngươi tránh được đòn này không”

Kéo tay Đế Nguyên Quân sát lại gần rồi vung chân đá mạnh khiến hắn văng lên cao hàng chục trượng rồi tụ lực vào lưỡi đao và đánh ra một đạo đao mang hình bán nguyệt.

Cảm nhận nguy hiểm đến gần, Đế Nguyên Quân cũng không thu lực nữa. Hắn nhanh chóng tụ lực rồi tung ra đại chiêu.

Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!

Hai đại lực lượng va chạm vang lên một tiếng nổ lớn và sóng xung kích nó quét ra xung quanh khiến Lãng Dương bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Chớp lấy cơ hội, Đế Nguyên Quân nhảy xuống rồi xông lên.

Một quyền đặt nhẹ lên bụng Lãng Dương rồi phát lực khiến hắn ta bị đánh lùi ra sau mấy trượng. Hai chân chà lết một đoạn dài và trên khoé miệng ẩn ẩn có một chút máu tươi.

Đưa tay lau đi vệt máu, Lãng Dương nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu sát ý.

“Thực lực của ngươi không tệ nhưng kết thúc ở đây thôi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom