Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 580: Chí bảo xuất thế.


Nhìn mũi kiếm sắc lạnh chạm vào mi tâm, Đế Nguyên Quân không cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Người vừa rồi cùng ngươi trả qua một trận chiến sinh tử vậy mà vẫn có thể ra tay."

"Hahaha... Hà cớ gì nói ta như vậy?"

Tên kia phá lên cười lớn một tiếng rồi nói với giọng điệu giễu cợt.

"Ta với hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, vì mục đích cá nhân mới cùng nhau ra tay. Còn việc ta giết hắn hay không thì đó là điều không sớm thì muộn, nếu ta không ra tay trước thì người chết là ta chứ không phải là hắn."

Ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân cười nhẹ nói.

"Ta phải công nhận, thực lực của ngươi rất mạnh và khả năng chiến đấu rất ấn tượng. Có thể vượt hai tiểu cảnh và chiến đấu với bốn người trong tình trạng trọng thương nặng như vậy là một điều không tưởng."

"Nếu như ngươi lúc đó đang thời kỳ toàn thịnh thì có lẽ ngươi sẽ không thất bại và lâm vào tình cảnh như hiện tại."

"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì không lên tiếng đáp lời ngay mà ngưng lại một nhịp. Bỗng, cơ thể hắn run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu.

"Ngươi nói với ta những lời đó hoàn cảnh này là đang an ủi ta sao?"

"Ngươi nghĩ gì cũng được nhưng ta chỉ nói đúng những gì mà ta suy nghĩ trong đầu mà thôi."

Hắn đâm nhẹ mũi kiếm khiến máu trên mi tâm Đế Nguyên Quân chảy xuống rồi lên tiếng nói tiếp.

"Ta nghĩ ngươi cũng chẳng có gì muốn nói và thời gian còn lại cũng không nhiều. Giao ra cơ duyên thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Nhìn dáng vẻ mong đợi của hắn ta, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi dùng ánh mắt hững hờ đáp.

"Ngươi vì cơ duyên có thể giết người bên cạnh thì tâm tư của ngươi sẽ dừng lại ở việc thừa hưởng cơ duyên thôi sao. Ta biết, khi ngươi nhận lấy nó sẽ dùng một kiếm giết ta."

"Chỉ có như thế thì lòng ngươi mới được yên? Ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Lời nói của hắn vừa dứt thì để lại bầu không khí tĩnh mịch vô cùng, ánh mắt tên đó nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi và gương mặt hắn hiện rõ vẻ gấp gáp.

Có lẽ hắn không chờ lâu hơn nữa và muốn đoạt lấy cơ duyên ngay bây giờ!



Không đợi hắn kịp lên tiếng, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Ta biết ngươi bây giờ đang muốn nói điều gì nhưng có vẻ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Tên đó cảm thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi lại.

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Thời gian của ngươi không còn...

Hắn ta chưa kịp nói hết lời thì trên người Đế Nguyên Quân bỗng hoá thành một màn sương đen chứa đầy ma khí.

Nhìn thấy một cảnh này, tên đó biết chuyện không lành sắp xảy ra nên dùng lực đâm kiếm nhưng mọi thứ lúc này đã quá muộn.

Mũi kiếm đâm vào màn sương đen và toàn bộ khu vực nhanh chóng bị bao trùm.

Đứng trong ma khí, tên đó ho khan không ngừng và mỗi lần như thế lại phun ra một ngụm máu. Bị ma khí xâm nhập, cơ thể hắn lúc này giống như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang gặm nhấm da thịt và cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.

Không chịu đựng được nữa, hai chân hắn quỳ xuống, thấn khiếu chảy máu, ánh mắt hắn nhìn vào màn sương đen rồi thốt ra với giọng điệu ngập ngừng rồi hoá thành một cái xác khô.

"Ngươi... Ngươi tính kế... ta?"

Thu lại toàn bộ ma khí, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, hắn dựa lưng vào chân núi rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi."

Ngồi tĩnh dưỡng một lúc để ổn định thương thế, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn mười hai bộ thi thể hung thú thì bất giác nở một nụ cười.

"Tuy là kiếp nạn nhưng nó cũng mang đến cho ta không ít đồ tốt."

Đi về phía từng bộ thi thể, Đế Nguyên Quân trực tiếp thu chúng vào trong nhẫn trữ vật rồi thu bốn nhẫn trữ vật vào trong tay. Sau đó thả nguyên thần vào trong đó để nhìn xem.

Tuy bốn người đó đều là cường giả Hóá cảnh nhưng tài nguyên mang trên người lại rất ít. Trong đó chỉ có một vài bình đan dược tu luyện và hồi phục có thể nhập vào mắt hắn mà thôi.

"Động tĩnh ở đây lớn như vậy chắc đã đánh động đến những người khác và hung thú ở xung quanh. Tốt nhất nên rời khỏi đây trước khi bọn chúng tìm đến."

Một lúc lâu sau!

Có ba bóng người khoác trên mình bảo y màu xám, trên tay cầm đao đang lao nhanh đến. Ba người bọn họ đều là người của Đao Tông, một trong những tông môn lớn có mối quan hệ khá tốt với Đan Tông.



Ba người này ai ai cũng là Hóá cảnh tầng năm, khí tức trên người mười phần cưởng hãn. Nếu để so sánh thì một người trong đó cũng đủ sức để giết chết bôn người kia mà không gặp quá nhiều khó khăn.

Nhìn thấy khung cảnh hỗn chiến và đổ nát của một vùng rộng lớn, một trung niên nhân lên tiếng

"Ta đến chậm rồi, nơi này vừa xảy ra một trận chiến rất lớn. Nhìn dấu vế thì có khoảng mười hai đầu hung thú và thi thể của bốn người."

"Có lẽ họ và đám hung thú đó đang truy đuổi một ai đó?"

"Đúng vậy, nhìn miệng vết thương thì có thể thấy kẻ giết chết họ mà một người dùng thương. Mà bốn người này đều dùng đao với kiếm nên người còn lại chắc đã rời khỏi nơi này rồi?"

"Có thể giết mười hai đầu hung thú lục cấp và bốn cường giả Hóá cảnh tầng ba thì thực lực của người này ít nhất cũng phải Hoá cảnh tầng sáu, tầng bảy trở lên."

"Nhưng có một điều kỳ lạ là có một thi thể co quắp và bị rút cạn trông rất giống thủ pháp của những kẻ đến từ Ma

Tông gây ra."

"Còn ba thi thể kia thì không bị tên ma tu giết chết. Có lẽ trận chiến này đơn thuần chỉ là tranh đoạt cơ duyên mà thôi."

"Cái này tính sau, ta nên quay lại và báo chuyện này cho trưởng lão biết. Để xem trưởng lão sẽ nói gì?"

Cách đó năm mươi dặm!

Đế Nguyên Quân tìm thấy một hang động nhỏ dưới chân núi thì dừng lại, hắn liếc mắt nhìn xung quanh nhắm xác nhận xung quanh không có ai thì đi vào bên trong và đồng thời thi triển hai trận pháp để che dấu hang động cũng như ngăn chặn khí tức của hắn thoát ra ngoài.

Ngồi vào chỗ sâu, Đế Nguyên Quân lấy ra từng bình đan dược trị thương rồi một hơi nuốt xuống hết toàn bộ rồi vận chuyển Côn Bằng Công Đồ để bắt đầu luyện hóá.

Thời gian một tháng trôi qua!

Trong khi Đế Nguyên Quân vẫn đang bế quan chữa thương thì ở bên ngoài có rất nhiều biến động đã xảy ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có hơn bảy mươi người bỏ mạng, người thì bị hung thú săn giết, người thì bị kẻ khác ám toán để tranh đoạt cơ duyên khiến nhiều người cảm thấy e ngại và bắt đầu hợp lại với nhau tạo thành những thế lực.

Thời điểm hiện tại có tới tám thế lực được tạo nên và đối đầu lẫn nhau. Trong đó thế lực do Đan Tông tạo ra có nhiều cường giả nhất nhưng thực lực vẫn kém hơn một chút so với những đại tông khác.

Cũng trong thời gian này, tám thế lực bắt đầu mở rộng phạm vi của mình và bắt đầu tìm kiếm cơ duyên ở xung quanh. Nhiều khi họ xảy ra xung đột với những thế lực khác nhưng nó không quá lớn và tổn thất cũng không nhiều.

Cho đến một ngày, một tòà dị tượng kéo dài mười dặm xuất hiện trên trời báo hiệu chí bảo xuất thế. Ánh mắt của tám đại thế lực nhìn theo hướng dị tượng thì lộ vẻ tham lam và cũng vì thế mà bắt đầu một trận tranh đấu lớn giữa các thế lực.
 
Chương 554: Dược Vương Cốc


Một tháng sau!

Tại một cùng cốc nào đó!

Ngồi trong xe ngựa, Viên Thế nhìn nữ tử đang ngồi tu luyện bằng ánh mắt đầy mong chờ. Cảm nhận khí tức trên người cô, hắn ngầm khẳng định huyết mạch trong người đã sắp sửa thức tỉnh triệt để.

Mặc dù hắn rất muốn hỏi thêm về dạng thể chất này nhưng Đế Nguyên Quân sau ngày hồm đó đã bế quan cho đến hiện tại nên trong lòng càng thêm hiếu kì.

Bống, khí tức trên người cô đột ngột thu liễm và sinh cơ trên người bừng bừng bộc phát khiến Viên Thế càng ngày càng phấn khích.

"Cuối cùng cũng tỉnh dậy".

Từ từ mở mắt, nữ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì vui mừng nở một nụ cười.

"Tôi vẫn còn sống?"

Bống, gương mặt cô hơi ửng hổng nhìn Viên Thế rồi cười ngượng nói.

"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay tương trợ".

"Đa tạ thì để sau đi".

Đáp lại, Viên Thế khẽ lắc đầu rồi thở ra một hơi rồi nói với giọng điệu có phần nghiêm trọng.

"Chuyện này nói ra thì hơi dài nhưng ta sẽ nói thẳng về ước hẹn của ngươi"

"..."

Một lúc sau, nữ tử sau khi nghe Viên Thế kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô chìm vào trạng thái thức tỉnh. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền bị cảm giác lo lắng lấn át.

"Mười năm, thời gian ngắn như vậy sao ta có thể chống lại bọn chúng chứ?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng và dè chừng, Viên Thế ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

"Cái đó thì ngươi không cần lo lắng, tiền bối đã nói mười năm ước hẹn thì chắc cũng đã đoán được kết quả. Tuy ta không biết suy tính của tiền bối là như thế nào nhưng ta có thể dám chắc thực lực của ngươi lúc đó sẽ không yếu".

"Nhưng... Sau lưng bọn chúng có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn, tuy ta không biết rõ nhưng đã từng nghe đồn kẻ đó đã đạt tới Hoa Cảnh đỉnh phong".

Nữ tử cúi đầu, trong ánh mắt có phần bất lực, đáp.

"Tuy ta đã thức tỉnh huyết mạch nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ năng lực chân chính của nó. Và để có thể nắm giữ lực lượng huyết mạch không phải chuyện ngày một ngày hai".

"Chưa kể, ta tu luyện công pháp của gia tộc thiên về luyện huyết mạch nhưng năm tháng dài đằng đằng, công pháp sớm đã mai một và thiếu sót rất nhiều".

"Ta có dự cảm công pháp hiện tại đã không thể bộc phát toàn bộ uy năng của huyết mạch".

Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô, Viên Thế khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt hắn có phần thương cảm nói.



"Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Ta thấy ngươi cũng có phần đáng thương, thân là một thiên kiêu, gánh vác trên vai thâm thù đại hận mà không tin tưởng vào năng lực của bản thân thì đại sự có thể thành được hay sao?"

"Haizzz... Chuyện này ta không thể giúp nhưng cũng không phải không có người".

Nữ tử nghe thấy vậy thì trong mắt ánh lên một tia hi vọng.

"Thật vậy sao?"

"Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm".

Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Viên Thế đột nhiên lắc đầu rồi thở dài một hơi.

"Liệu tiền bối có đồng ý giúp ngươi hay không thì ta không dám chắc. Lúc trước có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú vừa thông minh muốn bái sư nhưng tiền bối đã từ chối và theo như những gì ta biết thì ngươi muốn tiền bối giúp đỡ sẽ rất khố".

"..".

Nữ tử hơi cúi đầu, trên gương mặt cô bỗng trầm xuống nhưng rất nhanh liền lấy lại sự tự tin nói.

"Ta sẽ cố gắng hết sức".

"Đó là bên phía tiền bối còn đối với tông môn thì ta có thể nói giúp để ngươi có tài nguyên tu luyện nhưng tông môn ta từ trước đến giờ chưa giúp người lạ mà không nhận được báo đáp tương xứng".

Viên Thể nhìn cô, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nói.

"Ta chưa biết tương lai của ngươi sẽ trở thành cường giả như thế nào nhưng ta sẽ đánh cược vào ngươi một lần.

Chỉ cần ngươi đồng ý ra tay tương trợ tông môn ta khi gặp chuyện thì ta sẽ cố gắng để giúp ngươi".

Nữ tử nghe thấy vậy thì gật đầu đông ý mà không cần suy nghĩ.

"Chỉ cần tiền bối giúp đỡ thì ta cho dù có bán mạng cũng sẽ vì tiến bối mà giúp sức".

"Rất tốt".

Viên Thể vui vẻ gật đầu đáp.

"Nhưng mà ngươi đừng gọi ta là tiền bối, nhìn vào độ tuổi thì ta và ngươi cách nhau không xa nên ngươi cứ gọi ta là công tử là được".

"Tiều nữ là Thượng Công Uyển, đến từ Thượng Nguyên vương triều"

Nữ tử cúi đầu, hai tay đưa ra trước ngực, hỏi.

"Không biết cao danh của công tử là?"

"Dược Vương Cốc thánh tử, Viên Thế".

Viên Thể gật đầu đáp lại.



"Ngươi họ Thượng ở Thượng Nguyên vương triều, theo ta được biết thì gia tộc của ngươi là dòng dõi Hoàng gia?"

Nữ tử nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc nói.

"Trước đây từng là như vậy nhưng bị gian thần kéo vào vòng xoáy tranh đoạt quân quyền nên Thượng gia sớm đã không còn, bây giờ chỉ còn một mình ta mà thôi".

"Chuyện của ta thì bỏ qua đi, ta thật không ngờ công tử lại là thánh tử của Dược Vương Cốc. Trước đây ta đã nghe qua danh tiếng của tông môn nhưng lần đầu tiên gặp lại là công tử, đây có thể xem là may mắn của ta".

"Chuyện ta là thánh tử cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi".

Đáp lại, Viên thể cười khổ một tiếng rồi nói.

"Nếu như không có tiền bối thì ta bây giờ cũng chỉ là thiếu chủ của một gia tộc nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì trong mắt hiện rõ sự kính trọng và tò mò.

"Có thể ra tay đưa công tử trở thành thánh tử thì vị tiền bối này chắc có bối phận rất lớn và thực lực chắc chắn sẽ rất cường đại".

"Haha... Chuyện này ta cũng không biết nhưng ngươi chỉ cần nhớ một điều, tốt nhất đừng có ý định dò hỏi tiền bối".

Viên Thế bất ngờ nở một nụ cười rồi nói với giọng điệu có phần ngưng trọng.

"Ta đây tuy đã gặp tiền bối từ lâu nhưng lần gặp này cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi. Mười mấy năm trước ta từng là một kẻ không có thiên phú luyện đan sao siêu nhưng được tiền bối truyền thụ luyện đan công pháp mới đạt được vị trí hiện tại".

"Còn về thực lực của tiền bối thì sâu không lường được, ngay cả ta cũng chưa từng chứng kiến thực lực chân chính của tiền bối nhưng ta có thể cảm nhận được rằng".

"Ngay cả cường giả Hoá Cảnh đứng trước mặt cũng chẳng đáng nhắc đến".

".".

Một lúc lâu sau, xe ngựa chạy băng qua cùng cốc rồi đi về phía một tòà sơn nhạc sừng sững đầy hùng vĩ.

Thượng Công Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy ở trên đỉnh núi có những đám mây che phủ kín cả một vùng và xung quanh là mà sương mờ ảo. Ở dưới tầng mây và màn sương đó là những kiến trúc cổ kính được xây dựng xung quanh vách đá cheo leo và từng bậc tha cao không thấy điểm dừng thì kinh ngạc thốt ra.

"Đây chính là Dược Vương Cốc?"

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc, Viên Thế cười nhẹ một tiếng rồi lắc đẩu.

"Đó cũng có thể tính là một phần của Dược Vương Cốc, nơi đó là nơi ở của các đệ tử và cũng là nơi tiếp khách".

"Còn muốn đặt chân đến Dược Vương Cốc thì cần phải vượt qua ngọn núi này rồi đi xuống sơn cốc cách chân núi không xa".

"Chỉ là nơi ở của đệ tử và nơi tiếp khách mà đã hùng vĩ và cổ kính như vậy rồi thì Dược Vương Cốc sẽ tráng lệ như thế nào đây?"

Thượng Công Uyển vẻ mặt cảm khái lên tiếng.

"Nếu như có Dược Vương Cốc hỗ trợ và được sử chỉ giáo của tiền bối thì trận chiến mười năm sau sẽ có cơ hội"
 
Chương 581: Ngươi là ai?


Lúc này, ở trong hang động!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, sau một tháng tĩnh dưỡng thì toàn bộ thương thế đã khỏi tám chính phần và cảnh giới cũng đã bắt đầu ổn định.

Từ từ thu lại khí tức, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.

"Cũng nên đi ra ngoài rồi."

Tại một nơi nào đó, một đám người đang vây công một đầu hung thú để đoạt một gốc địa cấp linh dược.

Tuy có ưu thế về số lượng nhưng sáu người vây công chỉ có cảnh giới Hóá cảnh tầng một còn thực lực của đầu hung thú có thể sánh ngang Hóa cảnh tầng năm nên chênh lệch là rất lớn.

"Đầu hung thú này mạnh thật, bị chúng ta vây công gần hai canh giờ mà vẫn chưa gục? Nếu kéo dài lâu hơn thì ta mới là người gặp nguy hiểm."

"Cố gắng thêm chút nữa và đừng để nó có cơ hội trở mình."

Nói xong, đám người tiếp tục tung toàn lực và tấn công từng nhiều phía khiến đầu hung thú kêu lên từng tiếng đầy thảm thiết.

Đúng lúc này, Đế Nguyên Quân nghe thấy tiếng động nên đi qua nhìn xem. Khi hắn nhìn qua trận chiến rồi đưa mắt nhìn gốc linh dược ở đằng xa thì cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tuy nó là địa cấp linh dược nhưng đối với hắn hiện tại thì nó không còn quá nhiều tác dụng. Nếu đem nó đi luyện đan sẽ có nhiều tác dụng hơn nhưng trong bí cảnh đâu đâu cũng có cơ duyên thì việc tìm kiếm linh dược khác rồi mang đi luyện đan sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Ngay khi hắn chuẩn bị quay người rời đi thì một giọng nữ vang lên.

"Bằng hữu mới đến là người của thế lực nào? Nếu ngươi không bận có thể giúp bọn ta giết đầu hung thú này được không?"

"Nếu ngươi sẵn sàng ra tay, bọn ta nguyện để lại cho ngươi một phần linh dược."

"Thế lực?"

Dừng lại, Đế Nguyên Quân quay người nhìn cô rồi lên tiếng hỏi.

"Ý của ngươi là gì? Thế lực ở bên ngoài hay thế lực ở trong này?"

"Tất nhiên là thế lực trong bí cảnh rồi."

Nữ nhân nhìn hắn lộ vẻ khó hiểu đáp.

"Bọn ta là liên minh do Đan Tông dẫn đầu, không biết ngươi thuộc thế lực nào?"

'Nhìn dáng vẻ những người này không phải kẻ xấu và trông giống như không nói dối. Chẳng nhẽ một tháng qua đã có chuyện gì xảy ra saol'

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ.

"Ta có thể giúp các ngươi nhưng linh dược các ngươi cứ lấy, nó đối với ta không có nhiều tác dụng. Chỉ cần nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra trong một tháng thì ta sẽ ra tay."

Đám người kia nghe thấy vậy thì vui mừng, họ gật đầu đáp.



"Được, ta đảm bảo sẽ nói hết những gì mà ta biết."

Được cái gật đầu của đám người, Đế Nguyên Quân vung tay tụ lực thì trên thắt lưng có một mũi kim màu đen lao ra rồi hóá thành một thanh trường thương bay lơ lững một bên người hắn.

Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Hào Khí Xuyên Tâm!

Thi triển đại chiêu, Đế Nguyên Quân hợp hai ngón tay chỉ về phía lồng ngực đầu hung thú. Ngay lập tức, thanh trường thương khẽ run lên một cái rồi lao đi với tốc độ nhanh đến mức mà họ chỉ cảm nhận vừa có thứ gì đó bay xẹt ngang qua mà thôi.

Phốc!


Bỗng, một thanh đam da thịt bị đâm xuyên vang lên khiến đám người giật mình. Họ thấy trên lồng ngực đầu hung thú phun máu rồi ngã gục xuống thì liếc mắt nhìn nhau lộ vẻ khó hiếu.

Nhìn kỹ thì thấy ngực nó vừa bị thứ gì đó đâm xuyên qua và khi nhìn thấy thanh trường thương cắm sâu xuống đất thì mới cảm thấy rùng mình.

Trong đầu họ lúc này đang cảm thấy mông lung và nghi ngờ chính bản thân. Sáu người bọn họ hợp lực vây giết đầu hung thú cả hai canh giờ nhưng chưa giết được nó mà người vừa mới đến chỉ dùng một chiêu liền làm được.

'Hắn rốt cuộc là ai?'

Ngây ngỗng một lúc, đám người lúc này mới kịp bình tĩnh trở lại. Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ dè chừng và có phần lo sợ.

Thấy đám người không có phản ứng, Đế Nguyên Quân hỏi.

"Thi thẻ hung thú này các ngươi không cần thì ta có thể lấy được không?"

Nhận được cái gật đầu, Đế Nguyên Quân thu thi thể hung thú vào nhẫn trử vật rồi nhảy xuống. Hắn từng bước tiến lại gần đám người và nói.

"Nếu đã giải quyết xong hung thú thì các ngươi có thể nói cho ta biết được rồi chứ?"

Một lúc lâu sau!

Nghe những gì đám người kể lại thì hắn cũng hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra và biết một chút về cơ duyên mới xuất hiện gần đây nên cảm thấy có chút tò mò.

Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

"Vậy những thế lực đó đều đã đến chỗ xuất hiện dị tượng rồi sao?"

Đám người nghe thấy vậy thì gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.

"Đúng vậy, đa phần đều đã đến đó hết cả."


Đế Nguyên Quân nhìn họ, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Vậy tại sao các ngươi không đi? Chẳng nhẽ các ngươi từ bỏ một cơ duyến lớn như vậy sao?"

"Bọn ta cũng muốn đế đó lắm chứ nhưng thực lực quá yếu nên đến đó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."

Bọn họ thở dài rồi nở một nụ cười khổ đáp.

"Cường giả của tám thế lực đều đi đến đó và lực lượng họ toàn là những cường giả Hóá cảnh cao tầng trở lên còn bọn ta chỉ là Hoá cảnh tầng một. Cho dù đến đó và lấy được cơ duyên thì những người khác sẽ để ta rời đi sao?"



"Tuy các thế lực được tạo ra cũng vì mục đích tranh đoạt cơ duyên thì những cá nhân trong tổ chức đó cũng vậy mà thôi."

"Đối với người của những tông môn lớn như Đan Tông, Đao Tông thì bọn họ sẽ tương trợ lẫn nhau còn bọn ta là người ngoài. Kể cả khi gia nhập thế lực thì vẫn là người ngoài, họ sẽ vì mối quan hệ đó mà bỏ qua cơ duyên sao?"

"Nói đúng hơn thì bọn ta ở trong thế lực cũng chỉ là người nương nhờ nên việc sống chết họ sẽ không quan tâm.

Thậm chí họ còn âm thầm ra tay nếu cần thiết."

"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc, ban đầu hắn không tin việc các thế lực được tạo nên để hỗ trợ nhau tìm kiếm và tranh đoạt cơ duyên nhưng khi nghe những gì họ nói thì hắn mới chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Bất giác, hắn nhếch mép nở một nụ cười khiến đám người nhìn nhau và cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn về hướng dị tượng rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, đám người lên tiếng hỏi.

"Huynh đệ, ngươi đi mà không để lại tên sao?"

"Nếu ngươi muốn đến đó thì tốt nhất tránh xa đám người của Ma Tông, bọn chúng chính là những kẻ điên và rất tàn độc."

"Sau này nếu có cơ hội gặp lại, có thể cho ta biết danh tính của ngươi được không?"

"...".

Bỏ mặc những lời nói ở sau lưng, Đế Nguyên Quân bắt đầu di chuyển nhanh. Đi được hơn năm mươi dặm thì hắn thấy phía trước hắn có một đám người đang dựng trại thì cảm thấy có chút nghi ngờ.

Hắn đứng ở đằng xa quan sát một hồi lâu và không thấy dám người kia có hành động gì khác thường thì tiến lại gần.

Khi nhìn thấy có người lạ đến gần, có một tên nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi quát lớn.

"Ngươi là ai?"

Ngay lập tức, một nhóm mười người tay cầm kiếm đứng thành hàng, khí tức trên người liên tục tuôn ra và dùng ánh mắt tràn đầy sát ý.

Nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của đám người này, Đế Nguyên Quân liền đoán bọn họ không phải là người thường mà trông họ giống như đã được huấn luyện từ trước. Tuy số lượng không nhiều nhưng họ chắc chắn là những người tinh anh của một thế lực nào đó

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Đế Nguyên Quân tiến lại gần, trên gương mặt hiện rõ vẻ hoà hoãn lên tiếng.

"Ta đến đây chỉ để chào hỏi và không có địch ý. Các ngươi đừng căng thẳng như vậy?"

Nhìn Đế Nguyên Quân không có một chút dao động khí tức và dáng vẻ thả lỏng không có một chút hành động lạ thì đám người mới thở phào một hơi rồi thu kiếm lại.

Từ trong trại đi ra một vị trung niên nhân khoảng năm mươi tuổi đang cởi trần và trên ngực cuốn nhiều lớp vải trắng. Nhìn kỹ thì có thể thấy dưới lớp vải đang thấm máu, người này vừa rồi đã trải qua một trận chiến và đang bị thương khá nặng.

Trung niên nhân nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Nhìn ngươi rất lạ, ngươi là ai và thuộc thế lực nào?
 
Chương 582: Bản đồ và bí mật.


Nhìn ngươi rất lạ, ngươi là ai và thuộc thế lực nào?!

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của đám người, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Ta là ai không quan trọng và ta tới đây không có địch ý với các ngươi. Nếu như ta là kẻ địch thì các ngươi đã bị bao vây từ lâu rồi, các ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Thấy bọn họ không lên tiếng, Đế Nguyên Quân tiến lại gần và nói tiếp.

"Mục đích của ta tới đây rất đơn giản, chỉ cần nói cho ta hết những gì mà các ngươi biết về bí cảnh thì ta có thể giúp các ngươi một việc. Tỷ như việc trị thương cho ngươi."

Đế Nguyên Quân nhìn về phía trung niên nhân rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Tuy vết thương đó chỉ là ngoài da thịt và không nặng nhưng để hồi phục thì tốn ít nhất cũng phải một tháng. Chỉ cần đáp ứng yêu cầu, ta đảm bảo ngươi sẽ hồi phục chỉ sau bảy ngày."

Đám người nghe thấy vậy thì rục rịch, họ liếc mắt nhìn nhau và trong ánh mắt hiện lên chút hy vọng.

Lúc này, trung niên nhân nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.

"Nhìn ngươi không giống kẻ xấu, ta tạm tin ngươi một lần."

"Ta có thể đáp ứng yêu cầu và mong ngươi giữ đúng lời hứa, nếu không đừng trách bọn ta ỷ đông hiếp yếu."

Hắn nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.

"Chuyện đó các ngươi không cần lo lắng, lời ta một khi nói ra sẽ không bao giờ nuốt lời. Nếu như ta muốn rời đi thì các ngươi không cản được."

Đi vào trong lều, Đế Nguyên Quân ngồi đối diện trung niên nhân và nói.

"Bây giờ có thể cho ta biết các ngươi là ai được rồi chứ?"

Trung niên nhân gật đầu đáp.

"Ta tên là Trương Phùng, thủ lĩnh của Nghĩa Quân Đoàn. Ban đầu, quân của ta tiến vào bí cảnh hơn ba mươi người tinh nhuệ nhưng một tháng này bị người của bảy thế lực kia vây giết nên chỉ còn lại mười người."

"Về lý do vì sao bọn ta bị vây giết là gì thì ngươi cũng đoán được. Thật lòng mà nói thì ban đầu bọn ta đoạt được cơ duyên lớn và bị bảy thế lực khác biết nên chúng mới ra tay với bọn ta."

Nhin Đế Nguyên Quân sắc mặt thay đổi khi nhắc đến cơ duyên thì Trương Phùng lên tiếng nói tiếp.

"Cơ duyên đó hiện tại đang nằm trong tay của Đao Tông và vết thương trên ngực ta chính là do tên thủ lĩnh Đao

Tông để lại."

"...".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy hiếu kỳ hỏi.



"Khi tiến vào, ta thấy số lượng không đến hai trăm người mà không thấy các ngươi? Đó là vì sao?"

Trương Phùng nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi mới tới lần đầu nên có điều vẫn chưa biết. Bí cảnh này có tổng cộng năm thông đạo nên ngươi không gặp ta cũng đúng thôi."

"Số lượng người tiến vào ít cũng vài ngàn, thậm chí hàng vạn nhưng bí cảnh này quá rộng nên sẽ hiếm khi gặp nên ngươi mới nghĩ có ít người tiến vào."

"Có lẽ người mở thông đạo không nói cho ngươi biết lý do và những bí mật ẩn sâu của bí cảnh này nhỉ?"

Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Có thể nói chi tiết hơn được không?"

".."

Trương Phùng bật cười, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.

"Có lẽ ngươi chỉ được đặc cách tiến vào nên mới không biết. Những người mở thông đạo đều có bản đồ liên quan đến những cơ duyên ở trong này, tuy có rất nhiều chỗ đã bị người khác lấy đi nhưng số lượng vẫn còn rất nhiều."

"Chắc ngươi cũng biết về dị tượng gần đây, đó chính là một trong những cơ duyên được ghi chú ở trên bản đồ.

Những lần trước đây nó đều xuất hiện nhưng không một ai biết cơ duyên của nó mang lại là gì?"

"Nhiều người vẫn lầm tưởng nó giúp người khác tu luyện vì trong phạm vi nó xuất hiện thì có thể tu luyện và gia tăng cảnh giới."

"Có lẽ ngươi cũng có suy đoán riêng về nó nhưng chúng ta cũng giống nhau. Đều không biết cơ duyên đó là gì và ai ai cũng muốn tranh đoạt nó."

Thở dài một hơi, Trương Phùng để lộ biểu cảm có phần tiếc nuối và hy vọng.

"Những cơ duyên lớn ở trong này thường sẽ xuất hiện sau một khoảng thời gian nào đó. Tỷ như dị tượng này là khởi đầu cho tất cả, nếu đúng như những gì được ghi chép thì một tháng sau sẽ có một đợt dị tượng khác xuất thế."

"Trong một tháng đó, nếu không ai đoạt được cơ duyên thì nó sẽ biến mất và cơ duyên khác sẽ xuất hiện.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm tư, trong đầu hắn hiện lên những câu hỏi mà hắn chưa thể tìm được câu trả lời.

'Nếu những gì hắn nói là sự thật thì những cơ duyên lớn sẽ xuất hiện sau một tháng. Thời gian theo chu kỳ như vậy là một chuyện chưa từng xảy ra? Nó giống như có một ai đó đang thao túng ở đằng sau?*


'Có lẽ, bí cảnh này xuất hiện vì một mục đích thâm sâu nào đó? Thật khiến người ta cảm thấy tò mò?

Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng và nói.

"Có thể cho ta xem qua bản đồ mà ngươi có được không?"

Trương Phùng hào sảng gật đầu.



"Tất nhiên, có rất nhiều người biết về bản đồ này rồi và nếu thêm ngươi thì cũng chẳng sao?"

Hắn vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ được làm tư da của hung thú trải dài chiếm gần hết diện tích của căn lều.

Nhìn những đánh dấu trên bản đồ, Đế Nguyên Quân thấy có rất nhiều ghi chú có nhiều ký hiệu và màu sắc khác nhau ở trên đó thì cảm thấy hiếu kỳ.

Nhìn dáng vẻ suy tư của hắn, Trương Phùng lên tiếng.

"Như ngươi thấy đó, bản đồ này chỉ ghi lại một phần mà thôi. Nó vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng chỉ cần chừng này cũng đủ để ngươi tìm kiếm cơ duyên rồi."

"Ngươi để ý, những vị trí đánh dấu chữ "x" là những cơ duyên đã bị người khác lấy. Còn những cơ duyên mà có vòng tròn đỏ là một nơi cực kỳ nguy hiểm, trước đây từng có nhiều người xông vào nhưng chưa có ai trở ra nên mọi người đều xem nó là vùng cấm."

'Những vùng cấm này đều nằm ở chỗ sâu, nơi đó ắt hẳn ẩn giấu bí mật gì đó?'

Nhìn những vòng tròn đỏ có trên bản đồ, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nhìn hết một lượt để ghi nhớ những nơi đánh dấu rồi lên tiếng.

"Đa tạ."

"Ta hiện tại còn một câu hỏi. Các ngươi chỉ có tám thế lực thôi sao?"

Trương Phùng nhìn hắn lộ vẻ nghi ngờ, tuy không biết ý của hắn là gì nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

"Đúng vậy, ngoại trừ bọn ta ra thì chỉ còn bảy thế lực khác."

"Vậy sao? Ta hiểu rồi."

Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng một lúc rồi gật đầu.

"Thương thế của ngươi dễ dễ chữa trị, chỉ càn lấy giọt tinh huyết này và luyện hóá nó trong bảy ngày thì ngươi không chỉ hồi phục thương thế mà nhục thân còn tăng lên một bậc."

Nhìn giọt tinh huyết từ đầu ngón tay đế nguyên nhỏ xuống và đang trôi lơ lững thì Trương Phùng giật mình. Ánh mắt hắn nhìn nó thì lộ vẻ không thể tin được.

Bản thân tu luyện đến nay biết bao nhiêu loại tinh huyết nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một loại tinh thuần đến như vậy. Chỉ ngửi thôi đã khiến cơ thể hắn phải run lên, toàn bộ da thịt rục rịch như muốn chiếm lấy giọt tinh huyết.

Nhìn giọt tinh huyết rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, Trương Phùng hỏi.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một giọt tinh huyết cấp bậc Hóá cảnh tinh thuần và mạnh như thế này? Rốt cuộc ngươi lấy ở đâu và ngươi là ai?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi quay người rời đi trước ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

"Điều đó không quan trọng, giao dịch của ta kết thúc."

Nói xong, hắn rời đi trước ánh mắt của đám người. Đợi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, những người khác chạy vào trong lều Trương Phùng với ánh mắt đầy sự khó hiểu.

"Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?
 
Chương 555: Xui xẻo.


Đứng dưới ngọn núi nhìn lên, Thượng Công Uyển hai mắt tròn xoe thốt ra.

"Nhìn từ xa đã thấy tòà sơn nhạc này thật hoành tráng nhưng khi đứng dưới chân núi nhìn lên thì mới thấy nó hùng vĩ cỡ nào".

"Tòà sơn nhạc này cao ít nhất cũng phải ba bốn ngàn trượng".

Từ trong xe ngựa bước xuống, Viên Thế ngẩng đầu nhìn những kiến trúc bên sườn núi thì lộ vẻ tự hào nói.

"Lần đầu tiên ta đến đây cũng cảm thấy giống như ngươi".

"Chuyến này đi về khác so với dự tính nên ta sẽ cùng hai vị trưởng lão sẽ vào tông môn trước để nói chuyện với tông chủ về những chuyện đã xảy ra và cũng để thuận tiện sắp xếp cho ngươi".

"Ta sẽ cố gắng thuyết phục tông chủ nên ngươi đừng quá lo lắng".

"Hiện tại tiền bối vẫn đang bế quan nên ngươi chịu khó đợi tiền bối rồi hằng đi lên sảnh chờ. Theo như những gì tiền bối nói lúc trước thì lát nữa người sẽ tỉnh dậy thôi".

Viên Thế vừa nói vừa lấy ra lệnh bài thánh tử giao cho cô rồi nở một nụ cười.

"Ta đưa ngươi tấm lệnh bài này, khi lên trên đó hãy đưa cho nhũng đệ tử đang túc trực. Khi thấy lệnh bài này thì họ sẽ sắp xếp cho ngươi chu toàn".

Nhận lấy tấm lệnh bài, Thượng Công Uyển vui vẻ gật đầu.

"Đa tạ công tử".

Ngồi trong xe ngựa!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan từ từ tỉnh dậy!

Bất giác, hắn hơi ngầng đầu và ánh mắt lộ vẻ xa xăm rồi thở dài một hơi.

"Một tháng đã ngưng luyện tinh thần lực đạt tới cực hạn, có lẽ ngưỡng cửa Hoa Cảnh đã mở ra trước mắt. Chỉ tiếc vẫn còn hơi thiếu một chút, đợi tinh thần lực phá cực thì ngày ta độ vô thượng chi kiếp".

"Chỉ mong lần đến Dược Vương Cốc sẽ có một chút thu hoạch, nếu như có linh dược thuộc tinh thần thì con đường đó sẽ ngắn hơn một chút".

"Ta thật sự rất mong chờ?"

Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đế Nguyên Quân cảm thấy có phần mong chờ.

"Đến rồi sao?"

Thấy Đế Nguyên Quân từ trên xe ngựa bước xuống, Thượng Công Uyển nhanh chóng cúi đầu thi lễ rồi gấp gáp lên tiếng.

"Tiểu nữ Thượng Công Uyển, gặp qua tiền bối".

Nhìn dáng vẻ cô, Đế Nguyên Quân bỗng hẻ một nụ cười nhẹ.

"Có thể thức tỉnh huyết mạch triệt để chỉ trong một tháng, ngươi thật không tệ".



"Đa tạ lời khen của tiền bối".

Thương Công Uyển ngầng đầu, trên gương mặt lộ rõ sự vui mừng nói.

"Tiểu nữ đã nghe Viên công tử kể lại những chuyện xảy ra mà cảm thấy hổ thẹn, nếu như không có tiền bối ra tay thì có lẽ ta đã phải bỏ mạng lúc đó rồi".

"Ân đức này của tiền bối vô lượng, tiểu nữ không biết khi nào mới có thể báo đáp được hết nên nếu như người cần thì Công Uyển nguyện dùng tất cả mọi thứ để đáp ứng. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì ta cũng cam lòng".

Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế và lời lới chắc nịch của cô, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu.


"Chuyện của ta cần, ngươi hiện tại vẫn chưa thể làm được. Nếu như ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ huyết mạch và trở thành cường giả một phương thì hãy nói đến".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút hơi ngượng, đáp.

"Nghe theo giáo huấn của tiền bối".

Đi theo sau, ánh mắt cô dán chặt bóng lưng hắn thì cô mới đề lộ biểu cảm hồi hộp nhưng ẩn trong ánh mắt lại là sự tự tin và mong đợi. Trong đầu cô thẩm nghĩ.

'Tiền bối có vẻ hơi khác so với những gì Viên công tử đã nói. Mặc dù mới nói chuyện nhưng cảm giác người rất dễ gần, mọi chuyện sau này có lẽ sẽ dễ hàng hơi một chút.

Đợi Viên công tử quay lại, ta nhất định sẽ hướng tiền bối cầu giúp đỡ. Tuy hắn nói giao tình hai người không quá sâu nhưng chắc người cũng sẽ dễ dàng đồng ý hơn nhỉ.

'Chắc là vậy?'

Cảm nhận ánh mắt nhìn chẳm chẳm của cô, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi chưa có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài nên mới để lộ ý định dễ dàng như vậy. Nếu như đối phương là kẻ địch thì những toan tính, suy nghĩ sẽ bị nhìn thấu tất cả và ngươi sẽ vì chuyện này mà trả một đại giới rất lớn".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc đan xen với sợ hãi thốt ra.

"Tiền bối... Đã tạ đã chỉ giáo, Công Uyển sẽ khắc cốt ghi tâm".

Không cần quay lưng mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt và suy nghĩ. Thượng Công Uyển lúc này mới cảm nhận được sự thâm sâu và khó lường của hắn. Nghĩ lại những gì Viên Thế đã nói thì sởn gai ốc và một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô phải run lên.

Tuy không biết hắn nông sâu cỡ nào nhưng cô lúc này cảm giác được, vị tiền bối đang đứng trước mặt là bậc nào tn tại.

Day la lan dล่น tien co co cam giac d6!

Đi lên bậc thang, Thượng Công Uyển nhìn thấy một hàng người nối tiếp nhau từ dưới chân núi lên tới đỉnh cảm thán trong lòng.


'Không hổ là Dược Vương Cốc.

Nhìn Đề Nguyên Quân ngang nhiên đi qua đám người đang đứng đợi, cô để ý ánh mắt của những người đang nhìn và biểu cảm khinh thường của bọn họ thì lên tiếng nói nhỏ.

"Tiền bối, ta nên đứng đợi thì hơn".

"Ta thấy những người này đang đợi xem chuyện, có lẽ bọn họ biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta cứ đi lên như thế này?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cười.



"Suy nghĩ của ngươi thật đơn giản? Dược Vương Cốc thân là một tông môn lớn mà không có đạo đón khách hay

sao?"

"Ngươi cũng không nghĩ bọn họ đến đây là vì chuyện gì và ngươi ta đến đây là khách của ai?"

"Nếu mà khách của Thánh tử mà không được tiếp đón đặc biệt thì Dược Vương Cốc này cũng chỉ có thế mà thôi?"

Nghe hai người nói chuyện to nhỏ, một tên trong hàng chờ chỉ tay về phía hai người rồi lên tiếng quát lớn.

"Hai người này là ai? Sao có thể ăn nói càn rở như vậy?"

"Đúng thế, ngươi dám nói Dược Vương Cốc cũng chỉ có thế? Đây chẳng phải đang xem thường Dược Vương Cốc hay sao?"

"Ta khuyên hai ngươi một câu, nếu như biết điều thì cút xuống đợi theo hàng. Nếu không khi lên tới đỉnh sẽ tự chuốc lấy nhục".

"..."

Nghe những tiếng xì xào của đám người, Thượng Công Uyển cảm thấy có chút lo lắng nhưng nhìn Đế Nguyên Quân không có dấu hiệu dừng lại thì cô hít vào một hơi thật sâu. Cô mặc kệ những lời bàn tán và đi theo sau hắn dù vẫn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

Lúc này, ở trên đỉnh núi!

Tại sảnh đón khách!

Một tên đệ tử vẻ mặt hống hách ngồi nghỉ ở đẳng xa và nhìn đám người xếp hàng thì lộ rõ sự tức giận.

"Tên khốn Viên Thế, sao hắn ta dám bỏ mặc những công việc ở tông môn vì một gia tộc nhỏ bé? Tại sao hắn ta được phép rời đi trong khi mọi việc đều đồ dồn lên đầu của lão tử?"

"Ngày nào cũng giống ngày nào? Ta ngày nào phải tiếp hàng trăm hàng ngàn người vậy mà ngươi được đi ra ngoài với nữ nhân? Lão tử không phục?"

"Ngươi quay về rồi biết tay ta, tên khốn kiếp?"

Thấy tên kia đang bừng bừng lửa giận, một tên đệ tử đứng bên cạnh lên tiếng châm chọc.

"Đúng thế, tên khốn Viên Thế đó có cậy có chút thiên phú nên mới đạt được như ngày hồm nay. Luận về luyện đan thì hắn ta chỉ cao hơn Dương Trọc sư huynh một chút, còn về thế lực thì hắn ta chẳng là cái gì cả".

"Chẳng qua hắn chỉ có vận may và được tông chủ ưu ái nên mới giành được vị trí thánh tử".

Tên Dương Trọc nghe thấy thế thì càng ngày càng cảm thấy bức bối.

"Cứ để hắn ngồi ở vị trí Thánh tử thêm một đoạn thời gian, sớm muộn gì thì vị trí đó cũng chỉ có thể là của ta?"

Trong lúc hai người đang kẻ tung người hứng thì bóng dáng Đế Nguyên Quân và Thượng Công Uyển đi lên khiến tên Dương Trọc càng thêm phần tức tối.

"Hai tên khốn từ đầu đến, dám bỏ ngoài tai quy định của tông môn?"

"Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo".
 
Chương 582: Bản đồ và bí mật.


Nhìn ngươi rất lạ, ngươi là ai và thuộc thế lực nào?!

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của đám người, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Ta là ai không quan trọng và ta tới đây không có địch ý với các ngươi. Nếu như ta là kẻ địch thì các ngươi đã bị bao vây từ lâu rồi, các ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Thấy bọn họ không lên tiếng, Đế Nguyên Quân tiến lại gần và nói tiếp.

"Mục đích của ta tới đây rất đơn giản, chỉ cần nói cho ta hết những gì mà các ngươi biết về bí cảnh thì ta có thể giúp các ngươi một việc. Tỷ như việc trị thương cho ngươi."

Đế Nguyên Quân nhìn về phía trung niên nhân rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Tuy vết thương đó chỉ là ngoài da thịt và không nặng nhưng để hồi phục thì tốn ít nhất cũng phải một tháng. Chỉ cần đáp ứng yêu cầu, ta đảm bảo ngươi sẽ hồi phục chỉ sau bảy ngày."

Đám người nghe thấy vậy thì rục rịch, họ liếc mắt nhìn nhau và trong ánh mắt hiện lên chút hy vọng.

Lúc này, trung niên nhân nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.

"Nhìn ngươi không giống kẻ xấu, ta tạm tin ngươi một lần."

"Ta có thể đáp ứng yêu cầu và mong ngươi giữ đúng lời hứa, nếu không đừng trách bọn ta ỷ đông hiếp yếu."

Hắn nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.

"Chuyện đó các ngươi không cần lo lắng, lời ta một khi nói ra sẽ không bao giờ nuốt lời. Nếu như ta muốn rời đi thì các ngươi không cản được."

Đi vào trong lều, Đế Nguyên Quân ngồi đối diện trung niên nhân và nói.

"Bây giờ có thể cho ta biết các ngươi là ai được rồi chứ?"

Trung niên nhân gật đầu đáp.

"Ta tên là Trương Phùng, thủ lĩnh của Nghĩa Quân Đoàn. Ban đầu, quân của ta tiến vào bí cảnh hơn ba mươi người tinh nhuệ nhưng một tháng này bị người của bảy thế lực kia vây giết nên chỉ còn lại mười người."

"Về lý do vì sao bọn ta bị vây giết là gì thì ngươi cũng đoán được. Thật lòng mà nói thì ban đầu bọn ta đoạt được cơ duyên lớn và bị bảy thế lực khác biết nên chúng mới ra tay với bọn ta."

Nhin Đế Nguyên Quân sắc mặt thay đổi khi nhắc đến cơ duyên thì Trương Phùng lên tiếng nói tiếp.

"Cơ duyên đó hiện tại đang nằm trong tay của Đao Tông và vết thương trên ngực ta chính là do tên thủ lĩnh Đao

Tông để lại."

"...".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy hiếu kỳ hỏi.



"Khi tiến vào, ta thấy số lượng không đến hai trăm người mà không thấy các ngươi? Đó là vì sao?"

Trương Phùng nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi mới tới lần đầu nên có điều vẫn chưa biết. Bí cảnh này có tổng cộng năm thông đạo nên ngươi không gặp ta cũng đúng thôi."

"Số lượng người tiến vào ít cũng vài ngàn, thậm chí hàng vạn nhưng bí cảnh này quá rộng nên sẽ hiếm khi gặp nên ngươi mới nghĩ có ít người tiến vào."

"Có lẽ người mở thông đạo không nói cho ngươi biết lý do và những bí mật ẩn sâu của bí cảnh này nhỉ?"

Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Có thể nói chi tiết hơn được không?"

".."

Trương Phùng bật cười, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.

"Có lẽ ngươi chỉ được đặc cách tiến vào nên mới không biết. Những người mở thông đạo đều có bản đồ liên quan đến những cơ duyên ở trong này, tuy có rất nhiều chỗ đã bị người khác lấy đi nhưng số lượng vẫn còn rất nhiều."

"Chắc ngươi cũng biết về dị tượng gần đây, đó chính là một trong những cơ duyên được ghi chú ở trên bản đồ.

Những lần trước đây nó đều xuất hiện nhưng không một ai biết cơ duyên của nó mang lại là gì?"

"Nhiều người vẫn lầm tưởng nó giúp người khác tu luyện vì trong phạm vi nó xuất hiện thì có thể tu luyện và gia tăng cảnh giới."

"Có lẽ ngươi cũng có suy đoán riêng về nó nhưng chúng ta cũng giống nhau. Đều không biết cơ duyên đó là gì và ai ai cũng muốn tranh đoạt nó."

Thở dài một hơi, Trương Phùng để lộ biểu cảm có phần tiếc nuối và hy vọng.

"Những cơ duyên lớn ở trong này thường sẽ xuất hiện sau một khoảng thời gian nào đó. Tỷ như dị tượng này là khởi đầu cho tất cả, nếu đúng như những gì được ghi chép thì một tháng sau sẽ có một đợt dị tượng khác xuất thế."

"Trong một tháng đó, nếu không ai đoạt được cơ duyên thì nó sẽ biến mất và cơ duyên khác sẽ xuất hiện.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm tư, trong đầu hắn hiện lên những câu hỏi mà hắn chưa thể tìm được câu trả lời.

'Nếu những gì hắn nói là sự thật thì những cơ duyên lớn sẽ xuất hiện sau một tháng. Thời gian theo chu kỳ như vậy là một chuyện chưa từng xảy ra? Nó giống như có một ai đó đang thao túng ở đằng sau?*


'Có lẽ, bí cảnh này xuất hiện vì một mục đích thâm sâu nào đó? Thật khiến người ta cảm thấy tò mò?

Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng và nói.

"Có thể cho ta xem qua bản đồ mà ngươi có được không?"

Trương Phùng hào sảng gật đầu.



"Tất nhiên, có rất nhiều người biết về bản đồ này rồi và nếu thêm ngươi thì cũng chẳng sao?"

Hắn vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ được làm tư da của hung thú trải dài chiếm gần hết diện tích của căn lều.

Nhìn những đánh dấu trên bản đồ, Đế Nguyên Quân thấy có rất nhiều ghi chú có nhiều ký hiệu và màu sắc khác nhau ở trên đó thì cảm thấy hiếu kỳ.

Nhìn dáng vẻ suy tư của hắn, Trương Phùng lên tiếng.

"Như ngươi thấy đó, bản đồ này chỉ ghi lại một phần mà thôi. Nó vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng chỉ cần chừng này cũng đủ để ngươi tìm kiếm cơ duyên rồi."

"Ngươi để ý, những vị trí đánh dấu chữ "x" là những cơ duyên đã bị người khác lấy. Còn những cơ duyên mà có vòng tròn đỏ là một nơi cực kỳ nguy hiểm, trước đây từng có nhiều người xông vào nhưng chưa có ai trở ra nên mọi người đều xem nó là vùng cấm."

'Những vùng cấm này đều nằm ở chỗ sâu, nơi đó ắt hẳn ẩn giấu bí mật gì đó?'

Nhìn những vòng tròn đỏ có trên bản đồ, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nhìn hết một lượt để ghi nhớ những nơi đánh dấu rồi lên tiếng.

"Đa tạ."

"Ta hiện tại còn một câu hỏi. Các ngươi chỉ có tám thế lực thôi sao?"

Trương Phùng nhìn hắn lộ vẻ nghi ngờ, tuy không biết ý của hắn là gì nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

"Đúng vậy, ngoại trừ bọn ta ra thì chỉ còn bảy thế lực khác."

"Vậy sao? Ta hiểu rồi."

Đế Nguyên Quân nhìn Trương Phùng một lúc rồi gật đầu.

"Thương thế của ngươi dễ dễ chữa trị, chỉ càn lấy giọt tinh huyết này và luyện hóá nó trong bảy ngày thì ngươi không chỉ hồi phục thương thế mà nhục thân còn tăng lên một bậc."

Nhìn giọt tinh huyết từ đầu ngón tay đế nguyên nhỏ xuống và đang trôi lơ lững thì Trương Phùng giật mình. Ánh mắt hắn nhìn nó thì lộ vẻ không thể tin được.

Bản thân tu luyện đến nay biết bao nhiêu loại tinh huyết nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một loại tinh thuần đến như vậy. Chỉ ngửi thôi đã khiến cơ thể hắn phải run lên, toàn bộ da thịt rục rịch như muốn chiếm lấy giọt tinh huyết.

Nhìn giọt tinh huyết rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, Trương Phùng hỏi.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một giọt tinh huyết cấp bậc Hóá cảnh tinh thuần và mạnh như thế này? Rốt cuộc ngươi lấy ở đâu và ngươi là ai?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi quay người rời đi trước ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

"Điều đó không quan trọng, giao dịch của ta kết thúc."

Nói xong, hắn rời đi trước ánh mắt của đám người. Đợi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, những người khác chạy vào trong lều Trương Phùng với ánh mắt đầy sự khó hiểu.

"Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?
 
Chương 583: Lời nói không đáng tin.


Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?!

Trương Phùng nhìn đám người một cái rồi lắc đầu.

“Hắn tới đây không có địch ý mà là trao đổi, ta trả lời những thứ hắn hỏi và trao lại cho ta một cơ duyên rất lớn. Thử hỏi một người như thế thì ta và các ngươi có thể ngăn cản hay sao?"

Hắn vừa nói, vừa gồng mình đứng dậy. Chỉ thấy trong tay hắn có một giọt tinh huyết mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố khiến đám người kia phải trố mắt và cảm thấy không thể tin được.

Không để đám người kia lên tiếng, Trương Phùng một hơi nuốt tinh huyết rồi lên tiếng.

“Ta bây giờ cần bế quan, các ngươi ra ngoài trước đi? Nếu sau này gặp lại hắn thì tốt nhất nên cung kính một chút, nếu may mắn thì các ngươi cũng có thể nhận được cơ duyên nào đó.

Nói xong, hắn quay người đi vào trong buồng rồi bắt đầu bế quan tĩnh dưỡng còn đám người kia thì vẫn cảm thấy rất khó tin. Tuy trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng khi họ phản ứng lại thì Trương Phùng đã tiến vào giai đoạn bế quan.

Bảy ngày sau!

Đám người bên ngoài đang thu dọn lều trại thì có một cổ khí tức cực kỳ mạnh bộc phát khiến họ bị giật mình. Đưa mắt nhìn về hướng khí tức phát ra thì họ mới biết nó là của Trường Phùng.

“Bảy ngày ngắn ngủi mà thực lực của thủ lĩnh lại tăng mạnh như vậy? Tất cả đều do giọt tinh huyết đó hay sao?"

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng thực lực đã tăng lên hai thành. Rốt cuộc tinh huyết đó trân quý tới mức nào và nó được tạo ra từ đâu?"

“Nếu như chúng ta có nó từ trước thì sẽ không bị đẩy đến bước đường này?”

Từ từ tỉnh dậy, Trương Phùng thỏ dài một hơi và trong vô thức đưa tay lên ngực thì thấy vết thương đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí không để lại một vết sẹo nào cả, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân như đang mộng vậy.

Cảm thấy vui ở trong lòng, hắn nắm chặt tay để cảm nhận mới biết sức lực bản thân hiện tại lại mạnh hơn trước không ít. Xương cốt, da thịt toàn bộ đều đã được tôi luyện lại một lần và trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết.

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng với thực lực của ta hiện tại có thể đấu với tên đó một trận rồi. Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng sẽ không thua thiệt quá nhiều.”

“Đây đúng là cơ duyên lớn đối với ta?"

Đi ra bên ngoài, hắn thấy biểu cảm ngỡ ngàng của đám người thì trong lòng có chút đắc ý.

“Thế nào, thấy ta bây giờ có gì khác biệt không?”

Đáp lại, đám người nhìn hắn lộ vẻ đầy hào hứng và không giấu được sự vui mừng.

“Thủ lĩnh, ngươi khiến bọn ta cảm thấy thật bất ngờ? Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tăng một hai thành sức mạnh là điều trước nay chưa từng có.”

“Nếu chúng ta đều nhận được tinh huyết đó thì thực lực tất cả sẽ tăng lên, nhưng nó trân quý như vậy thì tên đó chắc chỉ có một vài giọt mà thôi.”



“Đúng vậy, nếu sau này có cơ hội thì ta cũng muốn dùng tinh huyết đó một lần. Haha...”

Lúc này, tại một nơi nào đó!

Đế Nguyên Quân di chuyển bảy ngày ròng rã thì lúc này mới nhìn thấy ở đằng xa có một dải màu cực quang chiếu rọi ở trên cao thì trong lòng có chút vui mừng. Tuy không biết ở đó sẽ ẩn giấu cơ duyên gì nhưng hắn rất hy vọng cơ duyên đó sẽ không khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Càng tới gần thì càng cảm nhận linh khí ở nơi đó đậm hơn và có cảm giác rất quen thuộc. Giống như nó xuất hiện chỉ để người khác có thể tu luyện ở nơi này vậy. Nhưng Đế Nguyên Quân lại không nghĩ như thế, hắn có cảm giác như nơi này ẩn chứa một bí mật nào đó.

Càng tiến sâu vào trong thì hắn càng cảm nhận được nhiều khí tức của những người đang bế quan ở trong đó. Chỉ tiến lại gần thôi thì sức ép từ bọn họ khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó hơn.

“Ở đây tập trung nhiều người như vậy sao, hơn một trăm cường giả Hoa cảnh tầng năm trở lên và thực lực của mỗi người đều rất mạnh”

“Nếu ở đây xảy ra tranh đấu thì rất khó để trốn thoát. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, cơ duyên ở đây nếu đơn giản thì từ sớm đã bị người khác lấy đi rồi.”

Cảm nhận được khí tức của hắn đang tới gần, những người đang ngồi bế quan dọc hai bên lối vào nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn và chỉ cần hắn có một hành động lạ thì bọn họ sẽ không ngần ngai mà ra tay.

Nhìn những người đang ngồi ở hai bên đường, Đế Nguyên Quân cảm

thấy có một chút kỳ lạ khi họ không tiến vào sâu bên trong mà chỉ ngồi ở bên ngoài này.

Càng đi vào, hắn càng cảm nhận được khí tức của những cường giả mạnh hơn và linh khí ở đây cũng nồng đậm rất nhiều. Cũng giống như những người ở bên ngoài, bọn họ luôn hướng ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân như muốn thăm dò nhưng không một ai chủ động.

Giống như họ đang chờ đợi một điều gì đó ở trên người hắn!

Đi vào thêm một lúc thì có một vị lão giả đứng chặn trước mặt hắn và nói.

“Ngươi là ai? Thuộc thế lực nào?"

Khí tức trên người lão bộc phát đè nặng lên vai Đế Nguyên Quân khí hô hấp bị đình trệ và cơ thể nặng nề như đang cõng một toà sơn nhạc ở trên vai.

Dương mắt nhìn lão giả, Để Nguyên Quân cảm nhận trên người lão có một cổ khí tức đạo khí rất mạnh nên mơ hồ đoán được lão là người của Đao Tông. Một trong những tông môn có mối quan hệ khá tốt với Đan Tông.

“Đao khí trên người của tiền bối tinh diệu như vậy thì ắt hẳn là người của Đạo Tông? Ta lúc trước tham gia Đan Tông thịnh hội mới may mắn có cơ hội đi vào bí cảnh.”

“Thì ra ngươi là khách khanh của Đan Tông? Là ta đường đột, mong tiểu huynh đệ lượng thứ.

Lão giả nghe thấy vậy thì ngay lập tức thu lại toàn bộ khí tức rồi nở một nụ cười hoà hoãn nói.

“Ngươi tới đây chắc cũng vì cơ duyên nhỉ? Ngươi chưa đi vào nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy tránh xa người của Ma Tông và nếu như có ai đó tìm ngươi hỏi dò thì tốt nhất đừng trả lời.”



“Bằng không sẽ tự chuốc lấy hậu quả.

“Nghiêm trọng như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn lão với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu và ngờ vực. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Tiền bối có thể nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây được không? Nếu được thì đây chính là phúc phần của tiểu bối khi được gặp tiền bối và nếu như có thu hoạch thì ta sẽ không quên công lão nhắc nhở"

"Hahaha..."

Lão giả nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng rồi gật đầu.

“Ta thích những người có tính cách hào sảng giống như người. Lát nữa đi vào ngươi sẽ biết nhưng ta cũng nói trước, khi người bước vào trong đó sẽ được nhận một khảo nghiệm bất kỳ.”

“Khi đi vào người thấy những người đang ngồi bế quan ở đó đúng không? Bọn họ ngồi ở ngoài đó vì đang nhận khảo nghiệm, tuy không biết có gì khác biệt nhưng khi đi ra thì họ lại chọn một nơi xa như vậy.

Để Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ.

“Ý của tiền bối là những người đang nhận khảo nghiệm sẽ ở ngoài kia còn những người đã vượt qua khảo nghiệm sẽ ở nơi này và đợi khảo nghiệm tiếp theo sao?"

Lão giả nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Đúng vậy, những người vượt qua khảo nghiệm lần một có thể chọn tiếp tục khảo nghiệm hoặc có thể ra bên ngoài giống như ta. Cái đó tuỳ thuộc vào ý định của ngươi nhưng ta có một lời khuyên, tốt nhất hãy đi ra sau mỗi lần vượt qua khảo nghiệm nếu như muốn tiến xa hơn.”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm”

Hắn nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

“Ta sẽ thử khiêu chiến khảo nghiệm đó xem sao, mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”

“Ngươi cứ thử đi, nếu khảo nghiệm vượt quá khả năng cũng không sao cả. Ngươi cứ xem đó như một bài học nào đó thôi.”

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân tiến vào thì trên gương mặt lão bỗng trầm xuống. Ánh mắt dần trở nên thâm sâu và trầm lắng nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ như ban đầu.

Càng đi vào bên trong, hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mặc dù chưa biết nó là gì nhưng trong tâm trí hắn gợi lên một cảm giác nguy hiểm, tuy không biết điều gì đang chờ dón nhưng hắn có niềm tin vào bản thân rất lớn.

“Nghe giọng điệu của lão già đó nói thì nghe giống như đang có ý muốn giúp đỡ? Chỉ dựa vào ta là khách khanh của Đan Tông liền thay đổi thái độ? Địa vị của Đan Tông lớn như vậy sao?”

Bất giác, Đế Nguyên Quân nhếch mép rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Lời có ý tốt nhưng không thể tin hết được, có lẽ lão đang có ý định nào khác? Nếu đúng là như thế thì thật đáng mong chờ.”
 
Chương 556: Lo lắng.


Tại thư phòng môn chủ Dược Vương Cốc!

Một vị trung niền khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nghiền ngẫm quyền y đan được ghi chép từ thời xa xưa truyền lại một cách chăm chú thì bỗng ở bên ngoài có ba tiếng bước chân tiến lại gần.

Thấy ba bóng người ở ngoài cửa, Mục Thư Hàng gấp nhẹ cuốn sách rồi lên tiếng.

"Vào đi".

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không giấu được nụ cười trên gương mặt của cả ba, hắn trong đầu thầm nghĩ.

'Chuyến đi này có thu hoạch gì tốt hay sao mà trông ba người này vui vẻ như vậy? Thật tò mò?'

Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn, cả ba người kính cẩn cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.

"Không nhục sứ mệnh tông chủ giao phó".

Tiếp sau đó, một vị lão giả lên tiếng.

"Chuyến đi đến Minh Vương thành lần này có thu hoạch khá đáng kể, người mà lúc trước tông chủ có nhắc qua đó tuy không mời về được nhưng nàng có một tiểu đệ có thiên phú cực kỳ cao".

"Trong lễ trưởng thành đã xuất sắc đứng đầu, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Thiên Địa cảnh".

"Ố"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc thốt ra.

"Đúng là thu hoạch không tệ nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cả ba thì chuyện này chắc cũng chỉ tính là một niềm vui nhỏ thôi đúng không?"

"Đúng là không thể qua mặt được tông chủ".

Vị lão giả khác đưa mắt nhìn Viên Thế rồi cười nhẹ nói.

"Chuyện này phải để thánh tử nói sẽ hay hơn".

Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt bỗng ánh lên tinh quang, trả lời.

"Trên đường quay về, đệ tử vô tình cứu được một nữ tử có cảnh giới Tinh Cực cảnh. Tuy gặp không ít nguy hiểm nhưng trong hiểm cảnh đã thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết đó là dạng huyết mạch gì nhưng theo như đệ tử cảm nhận thì cấp bậc sẽ không thấp. Nghĩ tương lai sẽ có ích cho tông môn nên đệ tử đã cả gan đồng ý để nàng nương nhờ Dược Vương Cốc và đảm bảo cung cấp tài nguyên tu luyện.

"Cái gì?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì có chút cả kinh, hai mắt nhìn Viên Thế lộ rõ sự bất ngờ đáp.

"Ngươi mời về tông một người vừa thức tỉnh huyết mạch? Chuyện này có ai khác biết hay chưa?"

"Chuyện này cấp bách nên đệ tử khi vừa về liền chạy tới đây bẩm báo nhưng..."

Viên Thể hơi cúi đầu, giọng nói có phần ngập ngừng.

"Tuy những thế lực có hiểm khích với ta không biết nhưng kẻ thù của nằng đã biết. Theo như ước định thì trong mười năm bọn chúng sẽ không tìm tới đây để gây chuyện mà sau khi đến thời gian ước định, nàng sẽ phải quay về để thực hiện giao ước".



"..."

Mục Thư Hàng gương mặt có chút trầm xuống, trong ánh mắt hiện rõ sự đắn đo hỏi.

"Kẻ thù của nàng ta có cảnh giới gì? Có cảnh giới Hoá Cảnh toạ trấn?"

Viên Thể gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự lo lẳng.

"Đúng thế, tuy không biết thế lực đó nông sâu nhưng theo đệ tử thì chúng có cường giả Hóá Cảnh cao giao toạ trấn và cũng có thể là Hoá Cảnh đỉnh phong".

"Chuyện này đúng là nan giản?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt có phần tiếc nuối.

"Tuy cường giả Tinh Cực cảnh thức tỉnh huyết mạch thì lực lượng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng chừng đó vẫn không đủ?"

"Mười năm quá ngắn để một người có thể nắm vững được huyết mạch chứ đừng nói đến việc đột phá cảnh giới.

Huyết mạch tuy cường đại nhưng phải tiêu một một lượng tài nguyên rất lớn".

"Chuyện này ta thấy lợi ích thì ít mà hao tổn thì nhiều".

Viên Thế nghe thấy vậy thì lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hy vọng nói.

"Nếu như bình thường thì sẽ đúng giống như tông chủ nói. Nhưng còn một chuyện nữa đệ tử vẫn chưa nói".

"Tông chủ, người còn nhớ những gì mà đệ tử đã nói lúc vừa bái sư?"

"Là vị tiền bối mà ngươi đã từng nhắc đến?"

Mục Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Ta thấy hiếu kì và rất muốn gặp người có thể khiến ngươi sùng bái như vậy?"

"Để mà nói thì cũng bắt đầu từ lúc đi Minh Vương thành, đệ tử may mắn gặp lại vị tiền bối đó đang là khách khanh của Minh gia".

Minh Viển vui vẻ đáp.

"Đệ tử cũng đã đề cập đến chuyện Đan Tông thịnh hội và mời tiền bối đến tông môn ta làm khách khách. Nếu như có tiền bối ở tại thì đệ tử dám chắc lần thịnh hội này ta sẽ dành được vị trí cao".

"Ô, ngươi tự tin với khả năng của vị tiền bối đó như vậy sao?"

Mục Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại.

"Nếu như ngươi so sánh về khả năng luyện đan của vị tiền bối đó với các trưởng lão ở trong tông ta thì sẽ như thế nào?"

"...".

Viên Thế suy ngẫm một lúc rối nói với giọng điệu chắc nịch.



"Tuy chưa từng nhìn thấy tiền bối luyện đan nhưng đệ tử luôn có dự cảm rằng khả năng của người chỉ có cao hơn các vị trưởng lão".

"Mặc dù không có căn cứ nhưng chỉ dựa vào thủ pháp luyện đan lúc trước truyền cho đệ tử cao thâm mới có thể khiến ta một bước được như hiện tại thì thử hỏi một người nắm giữ thủ pháp đó sẽ là bậc tồn tại cao như thế nào?"

"Không biết phải nói như thế nào nhưng đệ tử có cảm giác thủ pháp đó chỉ là tiền bối tuỳ ý truyền thụ mà thôi".

"..."

Mục Thư Hàng nghe thấy thế thì có phần trẩm mặc.

"Ý của ngươi nói không phải không có lí nhưng để chắc chắn thì có thể mời vị tiền bối đó thể hiện một phen. Ta cũng muốn được nhìn thấy thủ pháp tinh diệu đó được thi triển bởi một người luyện đan sư cao giai".

"Theo như ý của ngươi thì vị tiền bối này còn liên quan đến nữ tử đó hay sao?"

"Đúng vậy".

Vien The gat dau dap.

"Ước định là do tiền bối đặt ra, ban đầu đệ tử cũng hỏi lý do vì sao người lại chọn thời gian ngắn như vậy nhưng tiền bối chỉ nói đừng khinh thường người thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết ngụ ý sâu xa của tiền bối nhưng đệ tử có dự cảm chỉ cần có sự giúp đỡ của người thì nàng ta sẽ từ chim hoa thành phượng hoàng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ, trên gương mặt lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi.

"Ta càng ngày càng hiếu kỳ, vị tiền bối mà ngươi nói rốt cuộc thần thông quảng đại đến chừng nào khi vừa có thể chỉ đạo được cả việc luyện đan lẫn chuyện tu luyện".

"À đúng rồi, ngươi đã an bài cho hai người đó ổn thỏa cả hay chưa?"

Viên Thể gật đầu đáp.

"Đệ tử đã giao lệnh bài của mình cho nàng giữ rồi, khi hai người lên tới đỉnh và giao nó ra thì chắc chắn sẽ được an bài ổn thoả".

"...".

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì nhướm mày, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không mấy chắc chắn.

"Kể từ lúc ngươi đi thì người được giao nhiệm vụ đón tiếp khách là tên Dương Trọc. Tên đó đối với ngươi có ác cảm rất lớn, khi hắn biết hai người đó là người ngươi mời đến có khi sẽ gây khó dễ cũng nên".

Viên Thể nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt hắn hiện rõ sự lo lắng.

"Thôi chết, nếu tên đó gặp tiền bối thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra?"

"Ngươi lo cho hai người đói vị Dương Trọc dùng thế ép người hay sao, lúc này đang có rất nhiều khách tới nên hắn ta có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng?"

Mục Thư Hàng thở ra một hơi đáp.

"Chỉ sợ cái tính cao ngạo của hắn ta khiến vị tiền bối đó cảm thấy phật lòng với tông môn ta mà thôi. Như thế sẽ không tốt một chút nào cả?"

Viên Thể dứt khoát lắc đầu, hẳn quay người chạy nhanh ra bên ngoài và nói vọng lại.

"Đệ tử không phải lo cho tiền bối mà đang lo cho tên ngốc Dương Trọc kia thôi. Chỉ mong hắn ta đừng gây ra chuyện gì quá đáng?
 
Chương 583: Lời nói không đáng tin.


Thủ lĩnh, ngươi để hắn đi dễ dàng như vậy sao?!

Trương Phùng nhìn đám người một cái rồi lắc đầu.

“Hắn tới đây không có địch ý mà là trao đổi, ta trả lời những thứ hắn hỏi và trao lại cho ta một cơ duyên rất lớn. Thử hỏi một người như thế thì ta và các ngươi có thể ngăn cản hay sao?"

Hắn vừa nói, vừa gồng mình đứng dậy. Chỉ thấy trong tay hắn có một giọt tinh huyết mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố khiến đám người kia phải trố mắt và cảm thấy không thể tin được.

Không để đám người kia lên tiếng, Trương Phùng một hơi nuốt tinh huyết rồi lên tiếng.

“Ta bây giờ cần bế quan, các ngươi ra ngoài trước đi? Nếu sau này gặp lại hắn thì tốt nhất nên cung kính một chút, nếu may mắn thì các ngươi cũng có thể nhận được cơ duyên nào đó.

Nói xong, hắn quay người đi vào trong buồng rồi bắt đầu bế quan tĩnh dưỡng còn đám người kia thì vẫn cảm thấy rất khó tin. Tuy trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng khi họ phản ứng lại thì Trương Phùng đã tiến vào giai đoạn bế quan.

Bảy ngày sau!

Đám người bên ngoài đang thu dọn lều trại thì có một cổ khí tức cực kỳ mạnh bộc phát khiến họ bị giật mình. Đưa mắt nhìn về hướng khí tức phát ra thì họ mới biết nó là của Trường Phùng.

“Bảy ngày ngắn ngủi mà thực lực của thủ lĩnh lại tăng mạnh như vậy? Tất cả đều do giọt tinh huyết đó hay sao?"

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng thực lực đã tăng lên hai thành. Rốt cuộc tinh huyết đó trân quý tới mức nào và nó được tạo ra từ đâu?"

“Nếu như chúng ta có nó từ trước thì sẽ không bị đẩy đến bước đường này?”

Từ từ tỉnh dậy, Trương Phùng thỏ dài một hơi và trong vô thức đưa tay lên ngực thì thấy vết thương đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí không để lại một vết sẹo nào cả, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân như đang mộng vậy.

Cảm thấy vui ở trong lòng, hắn nắm chặt tay để cảm nhận mới biết sức lực bản thân hiện tại lại mạnh hơn trước không ít. Xương cốt, da thịt toàn bộ đều đã được tôi luyện lại một lần và trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết.

“Tuy chưa đột phá cảnh giới nhưng với thực lực của ta hiện tại có thể đấu với tên đó một trận rồi. Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng sẽ không thua thiệt quá nhiều.”

“Đây đúng là cơ duyên lớn đối với ta?"

Đi ra bên ngoài, hắn thấy biểu cảm ngỡ ngàng của đám người thì trong lòng có chút đắc ý.

“Thế nào, thấy ta bây giờ có gì khác biệt không?”

Đáp lại, đám người nhìn hắn lộ vẻ đầy hào hứng và không giấu được sự vui mừng.

“Thủ lĩnh, ngươi khiến bọn ta cảm thấy thật bất ngờ? Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tăng một hai thành sức mạnh là điều trước nay chưa từng có.”

“Nếu chúng ta đều nhận được tinh huyết đó thì thực lực tất cả sẽ tăng lên, nhưng nó trân quý như vậy thì tên đó chắc chỉ có một vài giọt mà thôi.”



“Đúng vậy, nếu sau này có cơ hội thì ta cũng muốn dùng tinh huyết đó một lần. Haha...”

Lúc này, tại một nơi nào đó!

Đế Nguyên Quân di chuyển bảy ngày ròng rã thì lúc này mới nhìn thấy ở đằng xa có một dải màu cực quang chiếu rọi ở trên cao thì trong lòng có chút vui mừng. Tuy không biết ở đó sẽ ẩn giấu cơ duyên gì nhưng hắn rất hy vọng cơ duyên đó sẽ không khiến hắn cảm thấy thất vọng.

Càng tới gần thì càng cảm nhận linh khí ở nơi đó đậm hơn và có cảm giác rất quen thuộc. Giống như nó xuất hiện chỉ để người khác có thể tu luyện ở nơi này vậy. Nhưng Đế Nguyên Quân lại không nghĩ như thế, hắn có cảm giác như nơi này ẩn chứa một bí mật nào đó.

Càng tiến sâu vào trong thì hắn càng cảm nhận được nhiều khí tức của những người đang bế quan ở trong đó. Chỉ tiến lại gần thôi thì sức ép từ bọn họ khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó hơn.

“Ở đây tập trung nhiều người như vậy sao, hơn một trăm cường giả Hoa cảnh tầng năm trở lên và thực lực của mỗi người đều rất mạnh”

“Nếu ở đây xảy ra tranh đấu thì rất khó để trốn thoát. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, cơ duyên ở đây nếu đơn giản thì từ sớm đã bị người khác lấy đi rồi.”

Cảm nhận được khí tức của hắn đang tới gần, những người đang ngồi bế quan dọc hai bên lối vào nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn và chỉ cần hắn có một hành động lạ thì bọn họ sẽ không ngần ngai mà ra tay.

Nhìn những người đang ngồi ở hai bên đường, Đế Nguyên Quân cảm

thấy có một chút kỳ lạ khi họ không tiến vào sâu bên trong mà chỉ ngồi ở bên ngoài này.

Càng đi vào, hắn càng cảm nhận được khí tức của những cường giả mạnh hơn và linh khí ở đây cũng nồng đậm rất nhiều. Cũng giống như những người ở bên ngoài, bọn họ luôn hướng ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân như muốn thăm dò nhưng không một ai chủ động.

Giống như họ đang chờ đợi một điều gì đó ở trên người hắn!

Đi vào thêm một lúc thì có một vị lão giả đứng chặn trước mặt hắn và nói.

“Ngươi là ai? Thuộc thế lực nào?"

Khí tức trên người lão bộc phát đè nặng lên vai Đế Nguyên Quân khí hô hấp bị đình trệ và cơ thể nặng nề như đang cõng một toà sơn nhạc ở trên vai.

Dương mắt nhìn lão giả, Để Nguyên Quân cảm nhận trên người lão có một cổ khí tức đạo khí rất mạnh nên mơ hồ đoán được lão là người của Đao Tông. Một trong những tông môn có mối quan hệ khá tốt với Đan Tông.

“Đao khí trên người của tiền bối tinh diệu như vậy thì ắt hẳn là người của Đạo Tông? Ta lúc trước tham gia Đan Tông thịnh hội mới may mắn có cơ hội đi vào bí cảnh.”

“Thì ra ngươi là khách khanh của Đan Tông? Là ta đường đột, mong tiểu huynh đệ lượng thứ.

Lão giả nghe thấy vậy thì ngay lập tức thu lại toàn bộ khí tức rồi nở một nụ cười hoà hoãn nói.

“Ngươi tới đây chắc cũng vì cơ duyên nhỉ? Ngươi chưa đi vào nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy tránh xa người của Ma Tông và nếu như có ai đó tìm ngươi hỏi dò thì tốt nhất đừng trả lời.”



“Bằng không sẽ tự chuốc lấy hậu quả.

“Nghiêm trọng như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn lão với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu và ngờ vực. Hắn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Tiền bối có thể nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây được không? Nếu được thì đây chính là phúc phần của tiểu bối khi được gặp tiền bối và nếu như có thu hoạch thì ta sẽ không quên công lão nhắc nhở"

"Hahaha..."

Lão giả nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng rồi gật đầu.

“Ta thích những người có tính cách hào sảng giống như người. Lát nữa đi vào ngươi sẽ biết nhưng ta cũng nói trước, khi người bước vào trong đó sẽ được nhận một khảo nghiệm bất kỳ.”

“Khi đi vào người thấy những người đang ngồi bế quan ở đó đúng không? Bọn họ ngồi ở ngoài đó vì đang nhận khảo nghiệm, tuy không biết có gì khác biệt nhưng khi đi ra thì họ lại chọn một nơi xa như vậy.

Để Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ.

“Ý của tiền bối là những người đang nhận khảo nghiệm sẽ ở ngoài kia còn những người đã vượt qua khảo nghiệm sẽ ở nơi này và đợi khảo nghiệm tiếp theo sao?"

Lão giả nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Đúng vậy, những người vượt qua khảo nghiệm lần một có thể chọn tiếp tục khảo nghiệm hoặc có thể ra bên ngoài giống như ta. Cái đó tuỳ thuộc vào ý định của ngươi nhưng ta có một lời khuyên, tốt nhất hãy đi ra sau mỗi lần vượt qua khảo nghiệm nếu như muốn tiến xa hơn.”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm”

Hắn nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

“Ta sẽ thử khiêu chiến khảo nghiệm đó xem sao, mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”

“Ngươi cứ thử đi, nếu khảo nghiệm vượt quá khả năng cũng không sao cả. Ngươi cứ xem đó như một bài học nào đó thôi.”

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân tiến vào thì trên gương mặt lão bỗng trầm xuống. Ánh mắt dần trở nên thâm sâu và trầm lắng nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ như ban đầu.

Càng đi vào bên trong, hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mặc dù chưa biết nó là gì nhưng trong tâm trí hắn gợi lên một cảm giác nguy hiểm, tuy không biết điều gì đang chờ dón nhưng hắn có niềm tin vào bản thân rất lớn.

“Nghe giọng điệu của lão già đó nói thì nghe giống như đang có ý muốn giúp đỡ? Chỉ dựa vào ta là khách khanh của Đan Tông liền thay đổi thái độ? Địa vị của Đan Tông lớn như vậy sao?”

Bất giác, Đế Nguyên Quân nhếch mép rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Lời có ý tốt nhưng không thể tin hết được, có lẽ lão đang có ý định nào khác? Nếu đúng là như thế thì thật đáng mong chờ.”
 
Chương 584: Tới Đạo Tông.


Đi vào trước ánh mắt của những người xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn ra xa thì thấy một bệ đá cao ngang hông và trên đó là một quả cầu trắng đang phát ra tinh quang.

Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được khí tức nó toát ra mang theo một loại lực lượng cổ lão và có cảm giác nó đang thúc dục bản thân hắn tới gần.

Những người ở xung quanh thấy hắn đi về phía trụ đá thì dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn rồi lộ vẻ khinh thường.

“Từ bao giờ mà có một tên Hoá cảnh tầng một tới đây? Đúng là không biết sống chết?”

Cảm nhận những ánh mắt không mấy tốt đẹp của đám người, Đế Nguyên Quân vẫn điềm tỉnh tiến lại gần trụ đá rồi đặt nhẹ tay lên quả cầu. Ngay lập tức, một hào quang sáng chói phát ra rồi bao quanh rồi đưa hắn đến một không gian vô định nào đó.

Nhìn hắn bắt đầu khảo nghiệm, đám người kia bắt đầu nói ra nói vào.

“Các ngươi thử nói xem tên này có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên được không?”

“Haha... Tất nhiên là không rồi? Ngảy cả Hoá cảnh cao tầng cũng gặp khó khăn thì một kẻ mới đột phá như hắn có thể vượt qua hay sao?”

“Đúng vậy, cơ duyên này nếu mà ai cũng có thể vượt qua được thì nó có thể tồn tại đến bây giờ sao?”

“Ta đoán tên này vào được một lúc sẽ bị ném ra ngoài? Những kẻ không biết tự lượng sức mình thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.”

Bị kéo vào một không gian xa lạ, Đế Nguyên Quân nhìn xung quanh thì chỉ thấy một vùng trắng xoá. Nhìn về phía trụ đá, hắn cảm thấy có chút ngờ vực nhưng chưa kịp suy nghĩ thì quả cầu bắn ra một đạo quang mang xông thẳng vào mi tâm hắn rồi tan biến.

Đưa tay chạm nhẹ, Đế Nguyên Quân cảm nhận trong đầu như có một cổ lực lượng nào đó có hơi ấm đang chiếm một phần suy nghĩ của hắn.

Toàn thân thả lỏng và cảm nhận luồng lực lượng thì nhíu mày. Thứ lực lượng đó phát ra từ một loại cổ tự, đối với người khác thì nó sẽ hơi khó để lĩnh ngộ còn hắn đã từng thấy qua ghi chép về loại cổ tự này nên không khó để hiểu chúng.

Dần chìm sâu vào lĩnh ngộ, Đế Nguyên Quân hai chân ngồi xếp bằng và bắt đầu bế quan.

Thời gian trôi qua, đám người bên ngoài vẫn chưa thấy hắn bị đá ra thì lộ vẻ không được vui.

“Gần một canh giờ rồi mà tên tiểu tử đó vẫn chưa bị đá ra ngoài? Hắn ta thật sự có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên sao?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Hắn ta bây giờ chắc đang loay hoay ở trong đó để tìm cách mà thôi, chỉ khi nào hắn không thể vượt qua thì mới bị đá ra ngoài.”

Ba canh giờ trôi qua!

Đế Nguyên Quân tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân như có một loại lực lượng nào đó đang quấn quanh thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Quả không hổ là cổ tự, chỉ một đoạn ngắn mà ta phải mất đến ba canh giờ mới có thể ngộ ra được một phần trong đó.”



“Tuy chỉ có một đoạn nhưng khả năng của nó khiến ta cảm thấy bất ngờ. Nếu ta có thể lĩnh ngột toàn bộ cổ tự thì khả năng của nó mang lại sẽ mạnh tới nhường nào?”

Nhìn về phía trụ đá, Đế Nguyên Quân khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ đáp án nằm ở những phần khảo nghiệm tiếp theo.

Đặt tay lên quả cầu nhưng không thấy điều gì xảy ra, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu vận chuyển cổ tự. Ngay lập tức, quả cầu tiếp tục ánh lên tinh quang còn sáng chói hơn trước gấp nhiều lần rồi bắn ra một đoạn cổ tự khác truyền vào tâm trí hắn.

Tiếp tục ngồi xuống bế quan, Đế Nguyên Quân đắm chìm trong sự lĩnh ngộ nhưng hắn ngồi đó một lúc lâu vẫn không hề cảm nhận được thì thấy có điều gì đó không đúng. Khi hắn thử vận chuyển cổ tự từ đầu thì nó mới bắt đầu liên kết lại với nhau.

Được cổ tự gia trì, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực và một cổ lực lượng bí ẩn nào đó đang hiện hữu trong cơ thể. Tuy không lý giải được nhưng hắn cảm thấy loại cổ tự này không tầm thường.

Qua bốn canh giờ, Đế Nguyên Quân tiếp tục đến lần khảo nghiệm tiếp theo và không để ý đến thời gian.

Cứ thế, một tuần trôi qua!

Đế Nguyên Quân đắm chìm trong việc lĩnh ngộ cổ tự đã đến đoạn thứ năm và chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn chìm đắm ở trong đó mà không hề để ý đến bản thân bây giờ đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Một tuần nữa trôi qua!

Hắn lúc này đã bắt đầu tham ngộ đến đoạn thứ chín rồi bắt đầu vận chuyển. Ở trên người hắn bỗng bắn ra một cổ khí tức thanh thuần đầy khủng bố và có phần khác so với trước kia.

Ở bên ngoài lúc này!

Hai tuần trôi qua khiến họ quên đi sự hiện diễn của hắn và tập trung vào việc tu luyện của mình. Mãi chó đến khi quả cầu hiện lên một vết nứt rồi vỡ tan ngay sau đó và từ từ tan biến thì họ mới giật mình thức tỉnh.

Ngay sau tiếng nổ lớn thì những người tiến vào không gian của quả cầu bị đẩy ra bên ngoài trước ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng. Bọn họ lúc này vẫn đang chìm đắm trong sự linh ngộ thì bị cắt ngang và khi tỉnh dậy lại thấy bản thân đã ở bên ngoài từ lúc nào không hay.

Lúc này, có một người nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì chợt nhớ đến điều gì đó.

“Ta nhớ ra rồi, tên tiểu tử này tiến vào đến nay đã hai tuần? Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai ở trong đó lâu được như hắn?”

“Chẳng nhẽ hắn đã đoạt được cơ duyên?”


“Quả cầu vỡ chứng tỏ đã có ai đó đoạt được cơ duyên, chẳng nhẽ là hắn sao?”

Cảm nhận những ánh mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm, Đế Nguyên Quân thở dài rồi thầm than ở trong lòng.

‘Đáng lý phải truyền tống đến một nơi nào khác chứ?

Hơn một trăm cường giả Hoá cảnh bao vây hắn và những người khác vừa bị đẩy ra với biểu cảm chực chờ như hổ đang rình rập con mồi. Bầu không khí



lúc này nặng nề đến mức khiến những người đứng bên trong đều cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lão giả dẫn theo người của Đạo Tông đi về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện không?”

đã xảy ra ở trong đó

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc rồi lên tiếng trả lời.

“Lão tiền bối, ta lại gặp nhau rồi.”

“Chuyện này cũng không có gì để giấu, ta ở trong đó vẫn đang cố để vượt qua khảo nghiệm đầu tiên thì đột nhiên nghe một tiếng nổ và khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị đẩy ra ngoài.”

Sau đó hắn liếc mắt nhìn những người khác rồi lên tiếng.

“Chắc những người khác cũng giống tiểu bối nên thiết nghĩ tiền bối hỏi những người khác để chắc chắn hơn.”

Lão giả nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút khó tin nhưng khi thấy biểu cảm chắc chắn của Đế Nguyên Quân thì mới hạ thấp sự nghi ngờ.

“Thật sự là như vậy sao?”

“Nếu ngươi đã nói chắc chắn như vậy thì ta tạm thời tin ngươi.”

Nói xong, lão giả liếc mắt nhìn về phía những thế lực khác rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ này là người quen của ta nên các ngươi hãy thu lại suy nghĩ của mình đi. Ta tin các vị cũng không muốn đối địch với Đạo Tông bọn ta đúng không?”

Không thấy ai lên tiếng, lão giả nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Tiểu huynh đệ, tới Đao Tông ta làm khác một chuyến đi.”

Để lão giả không nghi ngờ, Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu mà không cần suy nghĩ.

“Thật vinh hạnh cho tiểu bối.”

Ngay khi họ vừa quay người rời đi thì một thanh âm khàn khàn và nặng nề vang lên khiến sắc mặt của đám người Đạo Tông trầm xuống.

“Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?”
 
Chương 557: Chấn kinh


Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo!

Cùng hai tên sư đệ đi nhanh về phía Đế Nguyên Quân, bọn chúng đưa tay lên ngăn chặn.

"Kẻ đến là ai mà sao không hiểu lễ nghĩa gì hết vậy? Các ngươi không thấy những người khác đang đứng xếp hàng hay sao?"

"Ta nhìn thấy trang phục của hai ngươi trông không giống như những người ở gần đây? Là người từ đầu đến mà vô lễ như vậy?"

"Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, những kẻ không nghe theo quy định của Dược Vương Cốc sẽ bị đuổi đi.

Nếu như hai ngươi khôn hồn thì cút xuống dưới kia đứng xếp hàng cho ta".

Dương Trọc vẻ mặt đắc ý quát lớn, hai người trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác gì hai bao cát mặc cho hắn xả giận.

"Ta cho hai ngươi ba hơi thời gian, nếu không cút khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách vì sau nắm đấm của ta

cung".

Đám người ở xung quanh đó nghe lời to tiếng nhỏ thì tò mò nhìn qua, họ nhìn thấy hai người thì lộ nụ cười châm chọc và thích thú nhìn trò vui.

Trong mắt bọn họ, Dược Vương Cốc là một nơi rất xem trọng quy cũ. Chỉ cần có người nào đó cả gan làm trái thì sẽ bị đuổi đi, nặng hơn thì bị cấm không cho đặt chân đến đây lần nào nữa.

Nhớ lại trước đây cũng có một tên cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong không biết sống chết, hắn ta cũng bỏ qua việc xếp hàng và đả thương một vị đệ tủ thì khiến cao tầng Dược Vương Cốc tức giận.

Một vị trưởng lão trong lúc tức giận ra tay khiến tên kia bị đánh phế rồi ném từ trên đỉnh đỉnh núi xuống và cấm tên đó vĩnh viễn không được đặt chân đến gần. Chỉ cần hắn ta dám tới thì chắc chắn sẽ bị giết chết.

Nghĩ lại chuyện đó, ánh mắt bọn họ đầy sự mong muốn nhìn hai người sẽ chịu sự trừng phạt.

Không chịu bị ba tên kia làm khó, Thượng Công Uyển về mặt bừng bừng tức giận nhìn ba tên đệ tử. Mặc dù rất bực nhưng cô không thể vì chuyện này mà gây ra thêm chuyện phiền phức.

Cô lấy ra tấm lệnh bài rồi ném thẳng về phía tên Dương Trọc rồi nói.

"Đây là cách mà Dược Vương Cốc các ngươi đối xử với khách quý hay sao?"

Cầm tấm lệnh bài Thánh Tử trên tay, sắc mặt tên Dương Trọc dần trở nên trầm xuống. Ánh mắt hắn ta và hai tên khác nhìn hai người càng ngày càng trở nên khó coi.

"Thì ra hai người là khách do Thánh Tử mời đến".

Một tên đệ tử cảm thấy có chuyện không ổn liền thay đổi, ban đầu hắn ta còn lộ vẻ hống hách nhưng bây giờ lại cụp đuôi lo lắng.

"Ban đầu nếu như hai người giao tấm lệnh bài này ra trước thì mọi chuyện có phải dễ dàng hơn rồi hay sao?"

Thượng Công Uyền nghe thấy vậy thì càng thêm phát trẩm, ánh mắt cô nhìn hẳn lộ vẻ khinh thường nói.

"Ngươi đang trách ta không giao nó ra từ sớm hay sao?"

"Không, không, ta không có ý đó?"

Hắn ta lắp ba lắp bắp đáp lời.



"Ý của ta là nếu như ngươi đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ được ưu tiên hơn những người khác mà thôi".

Nhìn tên sư đệ đang cố lấy lòng hai người càng khiến tên Dương Trọc trở nên tức tối, hẳn ta vung tay đánh mạnh vào ngực khiến tên sư đệ phun ra một ngụm máu rồi quát lớn.

"Tên khốn, đứng trước mặt ta mà ngươi dám lấy lòng hai tên này? Ngươi đang xem thường ta hay sao?"

Tên sư đệ đau đớn ôm ngực, hắn nhìn Dương Trọc đang bừng bừng lửa giận nhìn mình thì lo sợ vô cùng. Tuy biết

Thánh Tử rất được người khác xem trọng và phải cho mặt mũi nhưng tên Dương Trọc lại xem là kẻ không đội trời chung.

Tuy biết chỗ dựa sau lưng hắn ta rất lớn nhưng chọc vào khách của Thánh Tử cũng không phải chuyện dễ dàng bỏ qua nên hắn ta cảm thấy rất khó xử.

"Dương sư huynh, ta không có ý đó?"

Ten su de dua tay lau di vet mau tren khoe mieng roi cui dลื่น.

Dương Trọc nghe thấy thế thì cười lạnh hỏi.

"Vậy ý của ngươi là gì?"

Bị hỏi đúng câu khó, tên kia ấp úng đáp.

"Là... là..."

Không đợi tên kia kịp trả lời, Đế Nguyên Quân không còn kiên nhẫn nói.

"Các ngươi muốn để ta đợi đến bao giờ?"

"Hay trong mắt các ngươi thì ta không phải khách quý?"

Thấy dáng vẻ tức giận của hai người, một tên đệ tử ghé sát lại gần nói.

"Dương sư huynh, ta nghĩ chuyện này nên tạm thời bỏ qua. Ta thấy thân phận của hai người này có lẽ không thấp, chỉ sợ chọc vào hai tên này sẽ không có chuyện tốt".

"Với cả ngày kia tổ chức kỳ thi, ta nghĩ nếu mà vì chuyện này sẽ không tốt đối với Dương sư huynh".

"Hai tên khốn".

Dương Trọc tức giận trừng mắt nhìn qua, quát.

"Hai ngươi đang muốn lấy lòng hai tên này?"


"Ta mặc kệ hai tên này có phải khách của tên khốn kiếp kia hay không? Chuyện này ta chắc chắn sẽ xử lý?"

"Ồ, vậy ngươi muốn xử lý ta như thế nào?"

Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống hỏi.

Bị hỏi khích, Dương Trọc trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu quát.

"Ở địa bàn của ta mà dám dùng cái giọng điệu đó? Ngươi đây là đang muốn chết?"



"Người đâu, đuổi hai tên này xuống núi cho ta".

Tiếng quát của hắn ta vang vọng khiến những tên hộ vệ ở xung quanh để ý. Ngay tức khắc, hơn hai mươi tên hộ vệ bừng bừng khí tức đứng chặn trước người cả hai với một khí thế bức người vô cùng.

Nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.

"Đây là quyết định của ngươi?"

Nói xong, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức khủng bố đè nén khiến đám hộ vệ bị ép quỳ gối và phủna một ngụm máu tươi. Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.

"Hahaha... Ngươi không chỉ phá bỏ quy tắc của tông môn mà còn đả thưởng hộ vệ".

Dương Trọc khoái chí phá lên cười lớn. Hắn ta vừa nói vừa bắn pháo hoa báo hiệu.

"Ngươi lần này chết chắc?"

Đám người phía bên dưới thấy pháo hiệu được bắn ra thì càng khoái chí.

"Dám đã thương hộ vệ? Hai tên này xong rồi".

"Ta thât sự tò mò, không biết hai người này sẽ đối mặt với lửa giận của Dược Vương Cốc như thế nào đây?"

"Các ngươi đoán thử xem, hai người này sẽ bị phát như thế nào?"

"Chẳng phải quá dễ đoán hay sao? Bị đánh phế và bị đuổi vĩnh viễn khỏi Dược Vương Cốc".

"Hahaha..."

Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới, tên Dương Trọc càng ngày càng khoái chí. Trên gương mặt hắn còn không giấu được sự phấn khích mà chỉ thẳng mặt Đế Nguyên Quân nói.

"Ngươi nghe thấy không? Những người kia nói không sai, đó chính là hậu quả khi các ngươi dám đặc tội ta".

"Hahaha..."

"Vậy sao?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ bình thản thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Dược Vương Cốc các ngươi có thế thật lớn? Ta muốn nhìn xem, các ngươi đánh phế ta như thế nào?"

Đúng lúc này, một cổ khí tức bàng bạc từ trên cao đề xuống khiến toàn bộ đỉnh núi rung chuyển và cùng với đó là một thanh âm khủng bố vang vọng khiến ai ai cũng phải rùng mình kinh sợ

"Kẻ đến là ai mà dám cả gan ra tay trên địa bàn Dược Vương Cốc? Thật không biết sống chết?"

Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người thấy một vị lão giả cao cao tại thượng nhìn xuống thì chấn kinh vô cùng. Bọn họ không ngờ được rằng, chuyện ở đây vậy mà đã kinh động đến cả trưởng lão nội môn và điều khiến họ không thể tin hơn là người đến vậy mà lại là cường giả Hóá Cảnh.

Dương Trọc nhìn lên, thấy bóng người quen thuộc thì nụ cười trên gương mặt lại thêm vui mừng. Chỉ thấy hắn nói ra hai chứ liền khiến toàn trường một lần nữa chấn kinh.

"Gia gia"
 
Chương 584: Tới Đạo Tông.


Đi vào trước ánh mắt của những người xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn ra xa thì thấy một bệ đá cao ngang hông và trên đó là một quả cầu trắng đang phát ra tinh quang.

Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được khí tức nó toát ra mang theo một loại lực lượng cổ lão và có cảm giác nó đang thúc dục bản thân hắn tới gần.

Những người ở xung quanh thấy hắn đi về phía trụ đá thì dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn rồi lộ vẻ khinh thường.

“Từ bao giờ mà có một tên Hoá cảnh tầng một tới đây? Đúng là không biết sống chết?”

Cảm nhận những ánh mắt không mấy tốt đẹp của đám người, Đế Nguyên Quân vẫn điềm tỉnh tiến lại gần trụ đá rồi đặt nhẹ tay lên quả cầu. Ngay lập tức, một hào quang sáng chói phát ra rồi bao quanh rồi đưa hắn đến một không gian vô định nào đó.

Nhìn hắn bắt đầu khảo nghiệm, đám người kia bắt đầu nói ra nói vào.

“Các ngươi thử nói xem tên này có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên được không?”

“Haha... Tất nhiên là không rồi? Ngảy cả Hoá cảnh cao tầng cũng gặp khó khăn thì một kẻ mới đột phá như hắn có thể vượt qua hay sao?”

“Đúng vậy, cơ duyên này nếu mà ai cũng có thể vượt qua được thì nó có thể tồn tại đến bây giờ sao?”

“Ta đoán tên này vào được một lúc sẽ bị ném ra ngoài? Những kẻ không biết tự lượng sức mình thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.”

Bị kéo vào một không gian xa lạ, Đế Nguyên Quân nhìn xung quanh thì chỉ thấy một vùng trắng xoá. Nhìn về phía trụ đá, hắn cảm thấy có chút ngờ vực nhưng chưa kịp suy nghĩ thì quả cầu bắn ra một đạo quang mang xông thẳng vào mi tâm hắn rồi tan biến.

Đưa tay chạm nhẹ, Đế Nguyên Quân cảm nhận trong đầu như có một cổ lực lượng nào đó có hơi ấm đang chiếm một phần suy nghĩ của hắn.

Toàn thân thả lỏng và cảm nhận luồng lực lượng thì nhíu mày. Thứ lực lượng đó phát ra từ một loại cổ tự, đối với người khác thì nó sẽ hơi khó để lĩnh ngộ còn hắn đã từng thấy qua ghi chép về loại cổ tự này nên không khó để hiểu chúng.

Dần chìm sâu vào lĩnh ngộ, Đế Nguyên Quân hai chân ngồi xếp bằng và bắt đầu bế quan.

Thời gian trôi qua, đám người bên ngoài vẫn chưa thấy hắn bị đá ra thì lộ vẻ không được vui.

“Gần một canh giờ rồi mà tên tiểu tử đó vẫn chưa bị đá ra ngoài? Hắn ta thật sự có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên sao?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Hắn ta bây giờ chắc đang loay hoay ở trong đó để tìm cách mà thôi, chỉ khi nào hắn không thể vượt qua thì mới bị đá ra ngoài.”

Ba canh giờ trôi qua!

Đế Nguyên Quân tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân như có một loại lực lượng nào đó đang quấn quanh thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Quả không hổ là cổ tự, chỉ một đoạn ngắn mà ta phải mất đến ba canh giờ mới có thể ngộ ra được một phần trong đó.”



“Tuy chỉ có một đoạn nhưng khả năng của nó khiến ta cảm thấy bất ngờ. Nếu ta có thể lĩnh ngột toàn bộ cổ tự thì khả năng của nó mang lại sẽ mạnh tới nhường nào?”

Nhìn về phía trụ đá, Đế Nguyên Quân khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ đáp án nằm ở những phần khảo nghiệm tiếp theo.

Đặt tay lên quả cầu nhưng không thấy điều gì xảy ra, Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu vận chuyển cổ tự. Ngay lập tức, quả cầu tiếp tục ánh lên tinh quang còn sáng chói hơn trước gấp nhiều lần rồi bắn ra một đoạn cổ tự khác truyền vào tâm trí hắn.

Tiếp tục ngồi xuống bế quan, Đế Nguyên Quân đắm chìm trong sự lĩnh ngộ nhưng hắn ngồi đó một lúc lâu vẫn không hề cảm nhận được thì thấy có điều gì đó không đúng. Khi hắn thử vận chuyển cổ tự từ đầu thì nó mới bắt đầu liên kết lại với nhau.

Được cổ tự gia trì, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực và một cổ lực lượng bí ẩn nào đó đang hiện hữu trong cơ thể. Tuy không lý giải được nhưng hắn cảm thấy loại cổ tự này không tầm thường.

Qua bốn canh giờ, Đế Nguyên Quân tiếp tục đến lần khảo nghiệm tiếp theo và không để ý đến thời gian.

Cứ thế, một tuần trôi qua!

Đế Nguyên Quân đắm chìm trong việc lĩnh ngộ cổ tự đã đến đoạn thứ năm và chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn chìm đắm ở trong đó mà không hề để ý đến bản thân bây giờ đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Một tuần nữa trôi qua!

Hắn lúc này đã bắt đầu tham ngộ đến đoạn thứ chín rồi bắt đầu vận chuyển. Ở trên người hắn bỗng bắn ra một cổ khí tức thanh thuần đầy khủng bố và có phần khác so với trước kia.

Ở bên ngoài lúc này!

Hai tuần trôi qua khiến họ quên đi sự hiện diễn của hắn và tập trung vào việc tu luyện của mình. Mãi chó đến khi quả cầu hiện lên một vết nứt rồi vỡ tan ngay sau đó và từ từ tan biến thì họ mới giật mình thức tỉnh.

Ngay sau tiếng nổ lớn thì những người tiến vào không gian của quả cầu bị đẩy ra bên ngoài trước ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng. Bọn họ lúc này vẫn đang chìm đắm trong sự linh ngộ thì bị cắt ngang và khi tỉnh dậy lại thấy bản thân đã ở bên ngoài từ lúc nào không hay.

Lúc này, có một người nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì chợt nhớ đến điều gì đó.

“Ta nhớ ra rồi, tên tiểu tử này tiến vào đến nay đã hai tuần? Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai ở trong đó lâu được như hắn?”

“Chẳng nhẽ hắn đã đoạt được cơ duyên?”


“Quả cầu vỡ chứng tỏ đã có ai đó đoạt được cơ duyên, chẳng nhẽ là hắn sao?”

Cảm nhận những ánh mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm, Đế Nguyên Quân thở dài rồi thầm than ở trong lòng.

‘Đáng lý phải truyền tống đến một nơi nào khác chứ?

Hơn một trăm cường giả Hoá cảnh bao vây hắn và những người khác vừa bị đẩy ra với biểu cảm chực chờ như hổ đang rình rập con mồi. Bầu không khí



lúc này nặng nề đến mức khiến những người đứng bên trong đều cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lão giả dẫn theo người của Đạo Tông đi về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện không?”

đã xảy ra ở trong đó

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc rồi lên tiếng trả lời.

“Lão tiền bối, ta lại gặp nhau rồi.”

“Chuyện này cũng không có gì để giấu, ta ở trong đó vẫn đang cố để vượt qua khảo nghiệm đầu tiên thì đột nhiên nghe một tiếng nổ và khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị đẩy ra ngoài.”

Sau đó hắn liếc mắt nhìn những người khác rồi lên tiếng.

“Chắc những người khác cũng giống tiểu bối nên thiết nghĩ tiền bối hỏi những người khác để chắc chắn hơn.”

Lão giả nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút khó tin nhưng khi thấy biểu cảm chắc chắn của Đế Nguyên Quân thì mới hạ thấp sự nghi ngờ.

“Thật sự là như vậy sao?”

“Nếu ngươi đã nói chắc chắn như vậy thì ta tạm thời tin ngươi.”

Nói xong, lão giả liếc mắt nhìn về phía những thế lực khác rồi lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ này là người quen của ta nên các ngươi hãy thu lại suy nghĩ của mình đi. Ta tin các vị cũng không muốn đối địch với Đạo Tông bọn ta đúng không?”

Không thấy ai lên tiếng, lão giả nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Tiểu huynh đệ, tới Đao Tông ta làm khác một chuyến đi.”

Để lão giả không nghi ngờ, Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu mà không cần suy nghĩ.

“Thật vinh hạnh cho tiểu bối.”

Ngay khi họ vừa quay người rời đi thì một thanh âm khàn khàn và nặng nề vang lên khiến sắc mặt của đám người Đạo Tông trầm xuống.

“Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?”
 
Chương 585: Vấn tâm.


Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?!

Đám người Đạo Tông nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt họ nhìn đám người Ma Tông mà không giấu sát ý.

“Ngươi nói vậy là ý chỉ Đao Tông bọn ta che giấu sao?”

Lục Lão nhìn chúng rồi hạ thấp giọng nói và đồng thời bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng tám khiến đám người xung quanh phải lùi ra sau để tránh.

“Nếu ta bao che thì sao? Các ngươi muốn đánh với Đạo Tông ta một trận?”

Phàn lão, trưởng lão Ma Tông cười khàn rồi tung ra khí tức sánh ngang với Lục lão.

“Lục lão, ngươi nghĩ ta sợ sao?”

“Nếu Đạo Tông các ngươi không biết cố kị thì ta không ngại cho các ngươi biết đâu?”

Nhìn bầu không khí càng ngày càng căng thẳng thì bỗng có một người đứng ra lên tiếng.

“Các vị, cơ duyên đã biến mất vì hai nguyên nhân. Một là do có người đã đoạt được và cái còn lại là nó tự biến mất”

“Ta đã hỏi những người vừa bị đá ra ngoài đều giống như vị huynh đệ này nói. Điều này chứng tỏ nguyên nhân đầu tiên là không đúng hoặc có một người đang giấu diếm.”

Lão giả nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Muốn biết ai đang nói dối thì đơn giản thôi. Trong tay ta có một bình Vấn Tâm Đan, công dụng của nó là xác định ai đang nói dối. Chỉ cần không nói dối thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường, còn ngược lại thì nó chẳng khác gì chất độc.”

Đám người kia nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Cách này hay và chuẩn bị rất kỹ càng. Quả không hổ là trưởng lão Đan Tông.”

Lão giả liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.

“Trong số các ngươi, ai nguyện ý thử trước?”

Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn bình đan dược trong tay lão giả thì thầm nở một nụ cười nhẹ.

‘Vấn Tâm Đan, nó chỉ có tác dụng đối với những người không có hiểu biết về luyện đan thì một khi nó phát tác sẽ không biết cách giải. Còn đối với ta thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường và ta còn tu luyện Ngũ Hành Bá Thể Quyết thì vạn độc bất xâm nên kiểu kiểm tra này chẳng có gì nguy hiểm.

“Nếu không có ai nguyện thử trước vậy thì để tiểu bối tiên phong”

Đám người kia nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, khi thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì hạ thấp cảnh giác đối với hắn. Còn Lục lão thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh cũng gật đầu công nhận.

Nhận lấy viên đan dược, Đế Nguyên Quân một hơi nuốt xuống rồi bình thản lên tiếng.

“Ban nãy ta đã nói hết những gì đã xảy ra ở trong đó và nó chính là sự thật.”



Nói xong, hắn cảm nhận đan dược trong bụng liền hoá thành độc đan rồi lan

toả khắp nơi trong cơ thể hắn nhưng chỉ trong tích tắc liền bị hoá giải hết toàn bộ và không để lại một chút dấu vết.

Nhìn thấy hắn bình an vô sự thì những người kia mới gạt bỏ nghi ngờ đối với hắn nhưng Lục lão vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng nên vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.

Lão nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Vị tiểu bằng hữu này của ta đã chứng minh hắn không nói dối, bây giờ ta có thể dẫn hắn đi được chưa?”

Đám người kia nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài và nhìn hắn đi theo đám người Đạo Tông mà không một ai đứng ra ngăn cản.

Trên đường rời đi, Đế Nguyên Quân để ý đám người Đạo Tông vẫn chưa thu lại khí tức thì thầm đoán được ý định của bọn họ nên hắn cũng chẳng để ý đến.

Đợi tới khi về đến tổng bộ Đao Tông, Lục lão dẫn Đế Nguyên Quân vào thư phòng rồi ngồi đối diện và dùng ánh mắc sắc sảo nhìn hắn.

“Bây giờ không còn người ngoài, tiểu huynh đệ hãy nói cho ta biết sự thật trong đó đi. Ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi và ta cũng sẽ nói cho ngươi biết về những khảo nghiệm mà ta đã trải qua.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn lão giả lộ vẻ nghi ngờ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà giữ chặt ở trong lòng.

“Khảo nghiệm ta gặp là lĩnh ngộ một đoạn cổ tự, có lẽ đoạn cổ tự ta và tiền bối gặp đều giống nhau. Nó có liên quan đến việc tu luyện ở trong bí cảnh?”

“Nếu ngươi nói vậy thì khảo nghiệm của ta giống nhau.”

Lão giả gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự nghi hoặc.

“Ngươi ở trong đó đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm?”

Nhìn sâu vào ánh mắt lão giả, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân như bị lão nhìn thấu nhưng rất nhanh hắc liền lắc đầu.

“Ta đã nói lúc trước, vẫn bị kẹt ở khảo nghiệm đầu tiên thì bị đẩy ra ngoài. Nếu có thể ở trong đó thêm một tuần nữa thì ta dám chắc có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên”

Lục lão thấy Đế Nguyên Quân không giống đang nói dối thì thở dài một hơi rồi ngồi đó một lúc lâu mà không nói gì.

Lúc này, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Tiều bối, nếu không còn điều gì khác thì ta ra ngoài trước.


Đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thả lỏng cơ thể. Hắn đi dạo xung quanh một vòng thì trông thấy những người thuộc Đao Tông đều có thực lực rất mạnh và những người chủ chốt xuất thân từ tông môn tiến vào.

Mỗi một người bọn họ đều có đạo khí rất mạnh và sức mạnh cực kỳ đang gom.

Hắn đi dạo được một lúc thì ở đằng trước nghe có tiếng cãi nhau rất lớn nên tiến lại gần xem thủ. Bây giờ hắn mới biết bọn họ đang so tài với nhau nên mới gây nên cuộc cải vã.

“Tên khốn kiếp, nếu như ngươi không dùng ám chiêu thì ngươi có thể khiến ta rớt khỏi lôi đài? Ta không phục?”



“Ngươi bây giờ nói gì cũng vô ích, ngươi thua rồi nên giao linh thạch ra đây cho ta?”

“Ta không giao, ngươi đánh lại với ta một trận công bằng. Nếu ngươi dựa vào khả năng khiến ta rơi khỏi lôi đài thì ta sẽ tâm phục khẩu phục và ngoan ngoãn giao linh thạch cho ngươi?”

“Ngươi thua mà không dám nhận? Ta ban đầu đã ước định đấu một trận duy nhất, bây giờ ta thắng thì ngươi giở trò muốn ta đấu lại trận khác? Ngươi đừng mo?"

“Ta không càn biết, nếu ngươi không đấu lại thì ta sẽ không giao linh thạch cho ngươi đâu?”

“Ngươi...?”

Nhìn bọn họ lời qua tiếng lại nhưng không thấy ai lộ vẻ bực dọc thì Đế Nguyên Quân hỏi một người đứng nhìn ở gần đó.

“Huynh đệ, có chuyện gì mà hai người đó cãi nhau qua lại như vậy?”

Tên kia quay đầu, hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Ngươi mới đến nên có lẽ không biết? Hai tên này suốt ngày cứ đấu khẩu với nhau và đua nhau thi đấu để xem ai mới là người mạnh hơn nhưng người kia thắng thì người này không công nhận.”

“Chuyện này diễn ra hằng ngày nên bọn ta cũng đã quen rồi!

“Vui như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn hai người kia rồi trong đầu nảy lên một ý định.

‘Kể từ khi đột phá đến giờ vẫn chưa thử sức, có lẽ mượn những tên này để kiểm tra xem thực lực của ta hiện tại mạnh yếu như thế nào?

Đi qua đám người, Đế Nguyên Quân chủ động tiến lại gần hai người kia rồi lên tiếng.

“Hai vị, ta thấy cứ cãi qua cãi lại như thế này sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu? Chi bằng hai ngươi cùng ta đánh một trận rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết ai mới là người mạnh hơn?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi dùng ánh mắt đánh giá.

“Cũng được, nhưng trông ngươi yếu như vậy có thể đấu lại hai người bọn ta không?”

“Hay như thế này đi, ta sẽ đơn đấu và nếu ngươi đánh bại được ta thì ngươi sẽ đấu với người tiếp theo. Ngươi thấy có được không?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn cả hai rồi lên tiếng.

“Không cần phức tạp như vậy? Hai ngươi cứ xông lên cùng lúc và đừng giữ lực, nếu có thể tung ra toàn lực thì càng tốt?”

“Chà, ngươi đây là muốn bọn ta làm đá để thử sức sao?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì bĩu môi, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không vui.

“Nếu ngươi đã muốn bị đánh như vậy thì ta không ngại thành toàn, chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ.”
 
Chương 558: Ra dáng Thánh Tử.


Gia gia!

Nhìn bóng người uy mãnh quen thuộc, vẻ mặt Dương Trọc càng ngày càng trở nên phấn khích. Có chỗ dựa, dáng vẻ hùng hổ của hắn càng được thể hiện rõ ra bên ngoài.

Hẳn ta chỉ tay về phía Đề Nguyên Quân rồi lớn giọng quát.

"Để ta xem ngươi bây giờ còn hống hách được nữa không? Ngươi vừa rồi chẳng phải rất hùng hổ doạ người hay

sao?"

"Tại sao bây giờ lại yên lặng như vậy? Chẳng nhẽ ngươi chỉ biết đàn áp những người yếu thế còn những người mạnh thật sự thì ngươi cụp đuôi hay sao?"

"..."

Mặc kệ Dương Trọc châm chọc, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn lão giả đứng ở trên cao thì không khỏi nhíu mày.

Tuy lão giả là một luyện đan sư nên thực lực có thể sẽ yếu hơn cường giả cùng cảnh nhưng đối với hắn hiện tại vẫn chịu áp bức không hề nhẹ.

Khoé miệng hắn khẽ run nhẹ một cái rồi lên tiếng.

"Đúng là Hóa Cảnh".

"Ồ".

Đứng ở trên cao, lão giả nhìn dáng vẻ có phần ung dung của hắn thì nhíu mày. Trên gương mặt hiện rõ dáng vẻ khó tin.

"Vậy mà có thể chịu được uy áp của ta? Tên này không tầm thường?"

"Ta muốn nhìn xem, giới hạn của ngươi là bao nhiêu?"

Nói xong, lão giả vung tay liền khiến khu vực xung quanh bị một cổ áp lực tựa như thái sơn đè xuống. Những tên đứng ở bên dưới cấp tốc từ trên cao nhảy xuống để tránh bị cuốn vào bên trong.

Đứng giữa tâm uy áp, Thượng Công Uyển vẻ mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp khuy gối rồi ngã gục và sau đó ngất lịm.

Còn bên phía Đế Nguyên Quân vẫn đang ung dung đứng đó, nếu như hắn không có nhục thân cường đại thì chỉ dựa vào cỗ uy áp này cũng đủ để áp chế hắn rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng đối với những người đứng ở xung quanh cảm giác chậm như cả năm đang dần trôi dần qua. Toàn bộ ánh mắt họ đều chăm chú nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì không khỏi kinh

ngạc.

Bọn họ không ngờ được rằng hẳn vậy mà có thể đứng dưới uy áp của Hóa Cảnh cường giả mà lông tóc không thương. Thậm chí họ còn có cảm giác như uy áp của đại trưởng lão không thể đã động gì đến hẳn.

"Tên này?"

Đại trưởng lão sắc mặt dần trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó nói vô cùng. Mặc dù thực lực bản thân không quá cường hãn nhưng uy áp của lão không hề kém cạnh những người đồng cảnh giới.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một người có thể chịu được uy áp của ta lâu đến như vậy? Ta công nhận ngươi chính là một người không tầm thường nhưng ngươi đã phạm sai lầm khi gây chuyện trên địa bàn Dược Vương Cốc".

Thu lại uy áp, lão giả lên tiếng.

"Nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ".

"Muốn ta giải thích?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Dương Trọc lộ vẻ khinh thường đáp.



"Chuyện này ngươi phải hỏi đứa cháu yêu quý của ngươi mới đúng".

"..".

Ánh mắt lão giả nhìn Dương Trọc khẽ cau mày, hỏi.

"Tiểu Dương tử, nói cho gia gia biết có chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi mà dám giấu diếm thì ta sẽ cấm túc ngươi một năm".

"Gia gia, người đừng tin hắn ta".

Dương Trọc lắp ba lắp bắp trả lời.


"Hai tên này không biết từ đâu tới mà dám không làm theo quy tắc của Dược Vương Cốc. Họ không xếp hàng mà tự tiện đi lên và tỏ vẻ hống hách nên hộ vệ mới ra tay để trấn áp hắn".

"Nhưng... Nhưng thực lực của hẳn mạnh hơn những hộ vệ nhiều nên..."

Thấy dáng vẻ hắn ta ấp úng, đại trưởng lão hạ thấp giọng hỏi ngược lại.

"Điều của ngươi nói là thật?"

Dương Trọc gật đầu lia lịa trả lời.

"Gia gia phải tin ta, ta sẽ không vô cứ gây sự với hắn đâu".

"".

Ánh mắt lão quét qua những tên đệ tử khác rồi hỏi lại một lần nữa.

"Lời của tiều Dương tử là sự thật?"

Vì e sợ Dương Trọc, những tên đệ tự khác không dám đắc tội nên đành gật đầu xác nhận.

"Lời của Dương sư huynh không sai, là hai tên đó gây chuyện trước".

Nhận được cầu trả lời, lão giã nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói.

"Ngươi bây giờ có thể giải thích cho ta được rồi chứ? Nếu như ngươi vô cớ gây sự thì đừng trách".

Đáp lại giọng điệu uy hiếp, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Nếu như ngươi đã tin lời của bọn chúng còn muốn ta giải thích? Ngươi nghĩ cần thiết nữa sao? Ngươi cứ xem như ta là người gây sự trước đi".

"Vậy là xác định chính hai ngươi là người tới gây chuyện?"

Lão giả vừa nói vừa bộc phát khí tức ra ngoài và không giấu được sự tức giận trên gương mặt.

"Đứng trước mặt ta mà ngươi vẫn hống hách bá đạo như vậy? Thật là không biết sống chết".

Lời nói vừa dứt, lão giả vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn khủng bố vô cùng. Cảm giác chỉ cần một chưởng này có thể trực tiếp ép chết cưởng giả Tinh Cực cảnh đinh phong phồ thông

Ngay khi chưởng ấm sắp sửa ập xuống thì ở đằng xa có hai cổ khí tức mạnh mẽ không kém lao đến.

"Dừng tay".

Cùng với tiếng quát đó là một đạo kình khí hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.

Liếc mắt nhìn ra xa, lão giả nhìn thấy bóng người thì khẽ cau mày.



"Tông chủ?"

Từ từ hạ xuống, hai người đứng trước Đế Nguyên Quân rồi ngầng đầu nhìn lão giả rồi lên tiếng.

"Đại trưởng lão, hai người này là khách quý do ta mời đến. Vậy mà ngươi đón tiếp như vậy sao?"

Viên Thế tức giận lên tiếng chất vấn.

"Người do ngươi mời tới?"

Lão giả nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Dương Trọc.

"Ngudi con co chuyen dam giau diem?"

"Ta... Ta...".

Dương Trọc cúi đầu, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi đáp.

"Vậy ra chuyện xảy ra ở đây là do ngươi?"

Viên Thể liếc mắt nhìn Dương Trọc rồi hạ thấp giọng nói.

Sau đó hắn ngưng tụ một đạo kình khí trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng khiến Dương Trọc bị đánh hộc máu rồi văng ra hàng chục trượng.

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão nói.

"Chuyện này mong đại trưởng lão đừng vì quan hệ mà xử nhẹ".

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn.

"Người đâu, mang Dương Trọc đến chấp pháp đường. Chuyện này phải xử theo quy tắc của tông môn".

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Chuyện ở đây giao lại cho thánh tử, còn vị khách quý này đích thân ta sẽ thu xếp".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý rồi cùng Mục Thư Hàng rời đi.

Lúc này, đại trưởng lão nhìn Viên Thể lộ vẻ chán ghét và trong mắt không giấu được sự tức giận.

"Viên Thế, ngươi bây giờ đã biết cách dựa vào thế lực của tông chủ? Thật ra dáng của một Thánh Tử".

Ngầm hiểu ý của lão giả, Viên Thế đứng đối diện, trên gương mặt không một biểu cảm đáp lời.

"Đại trưởng lão quá khen".

"Chuyện này người không trách ta được, nếu như ta không ra tay thì đứa cháu mà ngươi yêu thương bây giờ đã chết".

"..."

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn Viên Thể lộ vẻ ngờ vực và khó tin.

"Ngươi có ý gì?"

Mặc kệ câu hỏi của lão giả, Viên Thế dứt khoát quay người rồi đi về hướng Mục Thư Hàng và Đế Nguyên Quân.
 
Chương 585: Vấn tâm.


Lục lão, ngươi đưa hắn đi gấp rút như vậy là có điều gì không muốn để bọn ta biết hay sao?!

Đám người Đạo Tông nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt họ nhìn đám người Ma Tông mà không giấu sát ý.

“Ngươi nói vậy là ý chỉ Đao Tông bọn ta che giấu sao?”

Lục Lão nhìn chúng rồi hạ thấp giọng nói và đồng thời bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng tám khiến đám người xung quanh phải lùi ra sau để tránh.

“Nếu ta bao che thì sao? Các ngươi muốn đánh với Đạo Tông ta một trận?”

Phàn lão, trưởng lão Ma Tông cười khàn rồi tung ra khí tức sánh ngang với Lục lão.

“Lục lão, ngươi nghĩ ta sợ sao?”

“Nếu Đạo Tông các ngươi không biết cố kị thì ta không ngại cho các ngươi biết đâu?”

Nhìn bầu không khí càng ngày càng căng thẳng thì bỗng có một người đứng ra lên tiếng.

“Các vị, cơ duyên đã biến mất vì hai nguyên nhân. Một là do có người đã đoạt được và cái còn lại là nó tự biến mất”

“Ta đã hỏi những người vừa bị đá ra ngoài đều giống như vị huynh đệ này nói. Điều này chứng tỏ nguyên nhân đầu tiên là không đúng hoặc có một người đang giấu diếm.”

Lão giả nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Muốn biết ai đang nói dối thì đơn giản thôi. Trong tay ta có một bình Vấn Tâm Đan, công dụng của nó là xác định ai đang nói dối. Chỉ cần không nói dối thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường, còn ngược lại thì nó chẳng khác gì chất độc.”

Đám người kia nghe thấy vậy thì gật đầu.

“Cách này hay và chuẩn bị rất kỹ càng. Quả không hổ là trưởng lão Đan Tông.”

Lão giả liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.

“Trong số các ngươi, ai nguyện ý thử trước?”

Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn bình đan dược trong tay lão giả thì thầm nở một nụ cười nhẹ.

‘Vấn Tâm Đan, nó chỉ có tác dụng đối với những người không có hiểu biết về luyện đan thì một khi nó phát tác sẽ không biết cách giải. Còn đối với ta thì nó chẳng khác gì đan dược bình thường và ta còn tu luyện Ngũ Hành Bá Thể Quyết thì vạn độc bất xâm nên kiểu kiểm tra này chẳng có gì nguy hiểm.

“Nếu không có ai nguyện thử trước vậy thì để tiểu bối tiên phong”

Đám người kia nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, khi thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì hạ thấp cảnh giác đối với hắn. Còn Lục lão thì có chút suy nghĩ nhưng rất nhanh cũng gật đầu công nhận.

Nhận lấy viên đan dược, Đế Nguyên Quân một hơi nuốt xuống rồi bình thản lên tiếng.

“Ban nãy ta đã nói hết những gì đã xảy ra ở trong đó và nó chính là sự thật.”



Nói xong, hắn cảm nhận đan dược trong bụng liền hoá thành độc đan rồi lan

toả khắp nơi trong cơ thể hắn nhưng chỉ trong tích tắc liền bị hoá giải hết toàn bộ và không để lại một chút dấu vết.

Nhìn thấy hắn bình an vô sự thì những người kia mới gạt bỏ nghi ngờ đối với hắn nhưng Lục lão vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng nên vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.

Lão nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Vị tiểu bằng hữu này của ta đã chứng minh hắn không nói dối, bây giờ ta có thể dẫn hắn đi được chưa?”

Đám người kia nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài và nhìn hắn đi theo đám người Đạo Tông mà không một ai đứng ra ngăn cản.

Trên đường rời đi, Đế Nguyên Quân để ý đám người Đạo Tông vẫn chưa thu lại khí tức thì thầm đoán được ý định của bọn họ nên hắn cũng chẳng để ý đến.

Đợi tới khi về đến tổng bộ Đao Tông, Lục lão dẫn Đế Nguyên Quân vào thư phòng rồi ngồi đối diện và dùng ánh mắc sắc sảo nhìn hắn.

“Bây giờ không còn người ngoài, tiểu huynh đệ hãy nói cho ta biết sự thật trong đó đi. Ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi và ta cũng sẽ nói cho ngươi biết về những khảo nghiệm mà ta đã trải qua.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn lão giả lộ vẻ nghi ngờ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà giữ chặt ở trong lòng.

“Khảo nghiệm ta gặp là lĩnh ngộ một đoạn cổ tự, có lẽ đoạn cổ tự ta và tiền bối gặp đều giống nhau. Nó có liên quan đến việc tu luyện ở trong bí cảnh?”

“Nếu ngươi nói vậy thì khảo nghiệm của ta giống nhau.”

Lão giả gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự nghi hoặc.

“Ngươi ở trong đó đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm?”

Nhìn sâu vào ánh mắt lão giả, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân như bị lão nhìn thấu nhưng rất nhanh hắc liền lắc đầu.

“Ta đã nói lúc trước, vẫn bị kẹt ở khảo nghiệm đầu tiên thì bị đẩy ra ngoài. Nếu có thể ở trong đó thêm một tuần nữa thì ta dám chắc có thể vượt qua khảo nghiệm đầu tiên”

Lục lão thấy Đế Nguyên Quân không giống đang nói dối thì thở dài một hơi rồi ngồi đó một lúc lâu mà không nói gì.

Lúc này, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Tiều bối, nếu không còn điều gì khác thì ta ra ngoài trước.


Đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thả lỏng cơ thể. Hắn đi dạo xung quanh một vòng thì trông thấy những người thuộc Đao Tông đều có thực lực rất mạnh và những người chủ chốt xuất thân từ tông môn tiến vào.

Mỗi một người bọn họ đều có đạo khí rất mạnh và sức mạnh cực kỳ đang gom.

Hắn đi dạo được một lúc thì ở đằng trước nghe có tiếng cãi nhau rất lớn nên tiến lại gần xem thủ. Bây giờ hắn mới biết bọn họ đang so tài với nhau nên mới gây nên cuộc cải vã.

“Tên khốn kiếp, nếu như ngươi không dùng ám chiêu thì ngươi có thể khiến ta rớt khỏi lôi đài? Ta không phục?”



“Ngươi bây giờ nói gì cũng vô ích, ngươi thua rồi nên giao linh thạch ra đây cho ta?”

“Ta không giao, ngươi đánh lại với ta một trận công bằng. Nếu ngươi dựa vào khả năng khiến ta rơi khỏi lôi đài thì ta sẽ tâm phục khẩu phục và ngoan ngoãn giao linh thạch cho ngươi?”

“Ngươi thua mà không dám nhận? Ta ban đầu đã ước định đấu một trận duy nhất, bây giờ ta thắng thì ngươi giở trò muốn ta đấu lại trận khác? Ngươi đừng mo?"

“Ta không càn biết, nếu ngươi không đấu lại thì ta sẽ không giao linh thạch cho ngươi đâu?”

“Ngươi...?”

Nhìn bọn họ lời qua tiếng lại nhưng không thấy ai lộ vẻ bực dọc thì Đế Nguyên Quân hỏi một người đứng nhìn ở gần đó.

“Huynh đệ, có chuyện gì mà hai người đó cãi nhau qua lại như vậy?”

Tên kia quay đầu, hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Ngươi mới đến nên có lẽ không biết? Hai tên này suốt ngày cứ đấu khẩu với nhau và đua nhau thi đấu để xem ai mới là người mạnh hơn nhưng người kia thắng thì người này không công nhận.”

“Chuyện này diễn ra hằng ngày nên bọn ta cũng đã quen rồi!

“Vui như vậy sao?"

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn hai người kia rồi trong đầu nảy lên một ý định.

‘Kể từ khi đột phá đến giờ vẫn chưa thử sức, có lẽ mượn những tên này để kiểm tra xem thực lực của ta hiện tại mạnh yếu như thế nào?

Đi qua đám người, Đế Nguyên Quân chủ động tiến lại gần hai người kia rồi lên tiếng.

“Hai vị, ta thấy cứ cãi qua cãi lại như thế này sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu? Chi bằng hai ngươi cùng ta đánh một trận rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết ai mới là người mạnh hơn?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi dùng ánh mắt đánh giá.

“Cũng được, nhưng trông ngươi yếu như vậy có thể đấu lại hai người bọn ta không?”

“Hay như thế này đi, ta sẽ đơn đấu và nếu ngươi đánh bại được ta thì ngươi sẽ đấu với người tiếp theo. Ngươi thấy có được không?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn cả hai rồi lên tiếng.

“Không cần phức tạp như vậy? Hai ngươi cứ xông lên cùng lúc và đừng giữ lực, nếu có thể tung ra toàn lực thì càng tốt?”

“Chà, ngươi đây là muốn bọn ta làm đá để thử sức sao?”

Hai tên kia nghe thấy vậy thì bĩu môi, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không vui.

“Nếu ngươi đã muốn bị đánh như vậy thì ta không ngại thành toàn, chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ.”
 
Chương 586: Đao Tông, đệ tử tinh anh.


Chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ!

Đế Nguyên Quân cười, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Phải xem hai người có bản lĩnh đó không đã?”

Nói xong, Đế Nguyên Quân dậm chân lao thẳng về phía hai người mà không tung ra một chút chân nguyên mà tất cả đều dựa vào sức mạnh thuần tuý của nhục thân.

Thấy hắn xông lên, hai người kia nhìn nhau rồi cười lớn một tiếng. Chỉ thấy cả hai tung ra toàn lực và bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng một và trên tay nắm chặt chuôi đao đánh ra một đạo quang mang mạnh mẽ.

Nhìn hai đạo quang mang sắp đánh trúng, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên cao rồi ngưng lực vào cánh tay phải đánh xuống.

Oanh!

Cơ thể Đế Nguyên Quân lao xuống với tốc độ nhanh và vung quyền đánh xuống một phần lôi đài bị đánh lõm xuống một cái hố lớn.

Cả hai người phản ứng nhanh nên mới có thể tránh khỏi phạm vi công kích nhưng khi nhìn cái hố do hắn dùng lực đánh ra mà không sử dụng chân nguyên thì khiến họ cảm thấy có chút mộng.

“Nhục thân tên này thật biến thái, hắn chỉ đơn thuần dùng cự lực mà có thể đánh lõm được một cái hố lớn như vậy? Ngay cả ta dùng chân nguyên thì cũng chỉ bằng chừng đó mà thôi?”

“Khốn kiếp, tên này nói là sự thật?”

“Hai tên kia đá phải tấm sắt rồi, chuyến này có chuyện vui để xem rồi. Haha...

Nghe những lời bàn tán của đám người xung quanh khiến cả hai cảm thấy có chút tức giận. Tuy không muốn công nhận nhưng thực lực của Đế Nguyên Quân có lẽ mạnh hơn họ không ít.

“Tên khốn kiếp, đừng có khinh thường ta?”

Một tên trong đó bộc phát toàn lực và tung ra đại chiêu, chỉ thấy khí tức trên người hắn cuồn cuộn bắn ra giống như một cơn phong bạo mang theo những cổ đao khí vô cùng sắc bén bắn ra xung quanh khiến ai ai cũng phải giật mình.

“Tên này điên rồi? Hắn vậy mà dám sử dụng chiêu đó ở đây sao?”

Bỏ mặc những lời can ngăn của đám người xung quanh, hắn ta tiếp tục bắn ra đao khí vào xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân. Trong phạm vi chưa đến hai trượng, hai tay hắn nắm chặt chuôi đạo rồi đánh ra liên tiếp bốn đạo đao mang.

Trong mắt Đế Nguyên Quân, bốn đạo đao mang này có sức mạnh rất đáng gờm và uy lực cũng rất mạnh. Nếu trong cùng cảnh giới thì chiêu thức này của hắn có thể xếp vào vị trí cao về lực sát thương.

Liên tiếp nhảy lùi ra sau để tránh nhưng tên đó không để hắn có một giây nào để đánh trả. Hắn liên tiếp áp sát Đế Nguyên Quân và liên tục tung chiêu và mỗi một đòn đều không giữ lực.

Tên còn lại thấy vậy cũng không chịu đứng yên, hắn ta cũng bộc phát ra toàn lực và tung ra đao ý rồi xông lên. Hai người kết hợp vây công từ hai phía khiến Đế Nguyên Quân gặp không ít khó khăn.

Hàng chục, hàng trăm chiêu được tung ra nhưng chưa một lần chạm được vào vạt áo của Đế Nguyên Quân. Đến lúc này thì cả hai dần cảm thấy thấm mệt và những đợt tấn công không còn mãnh liệt giống như trước.

“Tên khốn này mệnh sóc hay gì mà nhảy qua nhảy lại mãi thế? Hắn như vậy mà không biết mệt hay sao?”

“Khốn kiếp, thế này không ổn? Hắn ta nãy giờ có ý châm chọc nên không có ý định ra tay?”



Chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, hắn mệt mỏi thở dốc và nói.

“Tên kia, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao? Hay là ngươi đang xem thường bọn ta không đáng để ngươi ra tay?”

“Ta không có ý khinh thường hai người, chỉ là ta vẫn chưa cảm thấy tới mức độ ra tay.

Đế Nguyên Quân nhìn hai người rồi nở một nụ cười nói.


“Hay các ngươi tìm thêm một vài người nữa, nếu có thể chạm được ta thì ta sẽ ra tay.”

Hai tên đó nghe thấy vậy thì lộ vẻ tức giận, họ dùng dằng đáp.

“Khốn kiếp, ngươi khinh người quá đáng. Ai muốn đấu với ngươi thì lên đi ta không đánh với ngươi nữa?”

Nhìn tên đó nhảy xuống khỏi lôi đài khiến Đế Nguyên Quân bật cười thành tiếng rồi sau đó nhìn xuống những người phía bên dưới và nói.

“Các ngươi ai muốn đấu với ta một trận thì tự tin bước lên lồi đài, chỉ cần cảnh giới không vượt quá Hoa cảnh tầng bốn là được?”

Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hắn, đám người phía bên dưới l vẻ không vui. Tuy họ chỉ muốn đến xem trò vui nhưng không ngờ lại gặp một kẻ cao ngạo như vậy.

Từ bên dưới nhảy lên một thanh niên khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi có diện mạo anh tú, khoác trên người bộ y phục đệ tử tinh anh của Đạo Tông và là cường giả Hoá cảnh tầng bốn đầy mạnh mẽ.

“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi quá kiêu ngạo? Ta sẽ không để một người như ngươi phá hỏng thanh danh của tông môn”

Chỉ mũi đao về phía Đế Nguyên Quân, hắn ta nói với giọng điệu khinh thường.

“Đến đây và thể hiện cho ta thấy ngươi có thể làm được gì?”

Đám người phía bên dưới thấy vậy thì bắt đầu ồ lên và bàn tán to nhỏ.

“Là Lãng Dương sư huynh, tên đó chết chắc rồi?”

“Ai cũng biết huynh ấy là một trong những đệ tử tinh anh được bồi dưỡng tốt nhất. Thực lực trong đệ tử tinh anh có thể đứng ở vị trí thứ mười, không chỉ có thực lực mạnh mà Lãng Dương sư huynh còn có cai tôi và tự hào tông môn rất lớn.”

“Tên này gặp vận đen rồi, hắn đi chọc ai không chọc lại đụng phai Lãng Dương sư huynh.


“Ta nghĩ nên khuyên hắn ta dừng lại thì hơn, kẽo sư huynh ra tay thì hắn có thể sống sao?”

Nghe những lời bàn tán phía bên dưới, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lãng Dương. Hắn từ đầu đến cuối vẫn không nói gì nhưng trên gương mặt lại hiện rõ sự hào hứng.

Tên Lãng Dương này thật sự rất mạnh, chỉ khí tức và đạo khí trên người hắn cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút khó khăn nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Rất tốt.”



Cả hai đứng nhìn nhau một lúc rồi thình lình xông lên, thanh đao trong tay Lãng Dương ánh lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn và chém xuống.

Phản ứng nhanh, Đế Nguyên Quân tụ lực vào tay phải rồi tung quyền đánh mạnh vào lưỡi đao khiến nó bị chệch hướng và đồng thời tung cước đá bay hắn lùi ra sau mấy bước.

Đưa tay phủi bụi trên y phục, Lãnh Dương không một chút đổi sắc, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân vẫn sắc bén như thường.

Tiếp tục xông lên, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài khiến đám người phía bên dưới phải trố mắt nhìn hắn.

“Cái gì? Hắn vậy mà chỉ là Hoá cảnh tầng một?”

“Chỉ là cảnh giới đó mà hắn có thể đánh ngang với Lãng Dương su huynh sao? Thật không thể tin được?”

“Tên này rốt cuộc là ai chứ?”

“Không được, ta phải báo chuyện này cho các trưởng lão biết.

Quay lại với trận chiến, Đế Nguyên Quân lúc này chủ động lao lên áp sát khiến Lãng Dương khó mà thi triển đạo pháp. Hắn liên tục tránh né và bị dồn về một góc của lôi đài.

Khi hắn sắp rơi xuống, Lãng Dương tức giận quát lớn một tiếng.

“Ngươi thấy ta không phản công nên được đẳng chân lân đằng đầu? Đâu dễ như vậy?”

Hắn ta tung ra toàn lực rồi giẫm mạnh chân một cái khiến lôi đài dưới chân hắn nút ra thành từng mảng kình khí bắn ra đẩy lùi Đế Nguyên Quân vài trượng.

Khi ổn định cơ thể, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lên thì thấy Lãng Dương một người một đao bổ xuống với uy lực khủng bố có thể bổ đôi một toà sơn nhạc.

Lách người qua một bên và nhìn lưỡi đao lao xuống trước người, Đế Nguyên Quân vung quyền đánh và phần ngực Lãng Dương thì bị một tay hắn ta ngăn lại rồi dùng chân liên tiếp đánh qua lại mà không ai nhường ai.

Bỗng Lãng Dương nắm chặt cổ tay Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh.

“Để xem ngươi tránh được đòn này không”

Kéo tay Đế Nguyên Quân sát lại gần rồi vung chân đá mạnh khiến hắn văng lên cao hàng chục trượng rồi tụ lực vào lưỡi đao và đánh ra một đạo đao mang hình bán nguyệt.

Cảm nhận nguy hiểm đến gần, Đế Nguyên Quân cũng không thu lực nữa. Hắn nhanh chóng tụ lực rồi tung ra đại chiêu.

Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!

Hai đại lực lượng va chạm vang lên một tiếng nổ lớn và sóng xung kích nó quét ra xung quanh khiến Lãng Dương bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Chớp lấy cơ hội, Đế Nguyên Quân nhảy xuống rồi xông lên.

Một quyền đặt nhẹ lên bụng Lãng Dương rồi phát lực khiến hắn ta bị đánh lùi ra sau mấy trượng. Hai chân chà lết một đoạn dài và trên khoé miệng ẩn ẩn có một chút máu tươi.

Đưa tay lau đi vệt máu, Lãng Dương nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu sát ý.

“Thực lực của ngươi không tệ nhưng kết thúc ở đây thôi?”
 
Chương 586: Đao Tông, đệ tử tinh anh.


Chỉ hy vọng ngươi lúc đó đừng có kêu cha gọi mẹ!

Đế Nguyên Quân cười, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Phải xem hai người có bản lĩnh đó không đã?”

Nói xong, Đế Nguyên Quân dậm chân lao thẳng về phía hai người mà không tung ra một chút chân nguyên mà tất cả đều dựa vào sức mạnh thuần tuý của nhục thân.

Thấy hắn xông lên, hai người kia nhìn nhau rồi cười lớn một tiếng. Chỉ thấy cả hai tung ra toàn lực và bộc phát khí tức Hoá cảnh tầng một và trên tay nắm chặt chuôi đao đánh ra một đạo quang mang mạnh mẽ.

Nhìn hai đạo quang mang sắp đánh trúng, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên cao rồi ngưng lực vào cánh tay phải đánh xuống.

Oanh!

Cơ thể Đế Nguyên Quân lao xuống với tốc độ nhanh và vung quyền đánh xuống một phần lôi đài bị đánh lõm xuống một cái hố lớn.

Cả hai người phản ứng nhanh nên mới có thể tránh khỏi phạm vi công kích nhưng khi nhìn cái hố do hắn dùng lực đánh ra mà không sử dụng chân nguyên thì khiến họ cảm thấy có chút mộng.

“Nhục thân tên này thật biến thái, hắn chỉ đơn thuần dùng cự lực mà có thể đánh lõm được một cái hố lớn như vậy? Ngay cả ta dùng chân nguyên thì cũng chỉ bằng chừng đó mà thôi?”

“Khốn kiếp, tên này nói là sự thật?”

“Hai tên kia đá phải tấm sắt rồi, chuyến này có chuyện vui để xem rồi. Haha...

Nghe những lời bàn tán của đám người xung quanh khiến cả hai cảm thấy có chút tức giận. Tuy không muốn công nhận nhưng thực lực của Đế Nguyên Quân có lẽ mạnh hơn họ không ít.

“Tên khốn kiếp, đừng có khinh thường ta?”

Một tên trong đó bộc phát toàn lực và tung ra đại chiêu, chỉ thấy khí tức trên người hắn cuồn cuộn bắn ra giống như một cơn phong bạo mang theo những cổ đao khí vô cùng sắc bén bắn ra xung quanh khiến ai ai cũng phải giật mình.

“Tên này điên rồi? Hắn vậy mà dám sử dụng chiêu đó ở đây sao?”

Bỏ mặc những lời can ngăn của đám người xung quanh, hắn ta tiếp tục bắn ra đao khí vào xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân. Trong phạm vi chưa đến hai trượng, hai tay hắn nắm chặt chuôi đạo rồi đánh ra liên tiếp bốn đạo đao mang.

Trong mắt Đế Nguyên Quân, bốn đạo đao mang này có sức mạnh rất đáng gờm và uy lực cũng rất mạnh. Nếu trong cùng cảnh giới thì chiêu thức này của hắn có thể xếp vào vị trí cao về lực sát thương.

Liên tiếp nhảy lùi ra sau để tránh nhưng tên đó không để hắn có một giây nào để đánh trả. Hắn liên tiếp áp sát Đế Nguyên Quân và liên tục tung chiêu và mỗi một đòn đều không giữ lực.

Tên còn lại thấy vậy cũng không chịu đứng yên, hắn ta cũng bộc phát ra toàn lực và tung ra đao ý rồi xông lên. Hai người kết hợp vây công từ hai phía khiến Đế Nguyên Quân gặp không ít khó khăn.

Hàng chục, hàng trăm chiêu được tung ra nhưng chưa một lần chạm được vào vạt áo của Đế Nguyên Quân. Đến lúc này thì cả hai dần cảm thấy thấm mệt và những đợt tấn công không còn mãnh liệt giống như trước.

“Tên khốn này mệnh sóc hay gì mà nhảy qua nhảy lại mãi thế? Hắn như vậy mà không biết mệt hay sao?”

“Khốn kiếp, thế này không ổn? Hắn ta nãy giờ có ý châm chọc nên không có ý định ra tay?”



Chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, hắn mệt mỏi thở dốc và nói.

“Tên kia, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao? Hay là ngươi đang xem thường bọn ta không đáng để ngươi ra tay?”

“Ta không có ý khinh thường hai người, chỉ là ta vẫn chưa cảm thấy tới mức độ ra tay.

Đế Nguyên Quân nhìn hai người rồi nở một nụ cười nói.


“Hay các ngươi tìm thêm một vài người nữa, nếu có thể chạm được ta thì ta sẽ ra tay.”

Hai tên đó nghe thấy vậy thì lộ vẻ tức giận, họ dùng dằng đáp.

“Khốn kiếp, ngươi khinh người quá đáng. Ai muốn đấu với ngươi thì lên đi ta không đánh với ngươi nữa?”

Nhìn tên đó nhảy xuống khỏi lôi đài khiến Đế Nguyên Quân bật cười thành tiếng rồi sau đó nhìn xuống những người phía bên dưới và nói.

“Các ngươi ai muốn đấu với ta một trận thì tự tin bước lên lồi đài, chỉ cần cảnh giới không vượt quá Hoa cảnh tầng bốn là được?”

Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hắn, đám người phía bên dưới l vẻ không vui. Tuy họ chỉ muốn đến xem trò vui nhưng không ngờ lại gặp một kẻ cao ngạo như vậy.

Từ bên dưới nhảy lên một thanh niên khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi có diện mạo anh tú, khoác trên người bộ y phục đệ tử tinh anh của Đạo Tông và là cường giả Hoá cảnh tầng bốn đầy mạnh mẽ.

“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi quá kiêu ngạo? Ta sẽ không để một người như ngươi phá hỏng thanh danh của tông môn”

Chỉ mũi đao về phía Đế Nguyên Quân, hắn ta nói với giọng điệu khinh thường.

“Đến đây và thể hiện cho ta thấy ngươi có thể làm được gì?”

Đám người phía bên dưới thấy vậy thì bắt đầu ồ lên và bàn tán to nhỏ.

“Là Lãng Dương sư huynh, tên đó chết chắc rồi?”

“Ai cũng biết huynh ấy là một trong những đệ tử tinh anh được bồi dưỡng tốt nhất. Thực lực trong đệ tử tinh anh có thể đứng ở vị trí thứ mười, không chỉ có thực lực mạnh mà Lãng Dương sư huynh còn có cai tôi và tự hào tông môn rất lớn.”

“Tên này gặp vận đen rồi, hắn đi chọc ai không chọc lại đụng phai Lãng Dương sư huynh.


“Ta nghĩ nên khuyên hắn ta dừng lại thì hơn, kẽo sư huynh ra tay thì hắn có thể sống sao?”

Nghe những lời bàn tán phía bên dưới, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lãng Dương. Hắn từ đầu đến cuối vẫn không nói gì nhưng trên gương mặt lại hiện rõ sự hào hứng.

Tên Lãng Dương này thật sự rất mạnh, chỉ khí tức và đạo khí trên người hắn cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút khó khăn nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Rất tốt.”



Cả hai đứng nhìn nhau một lúc rồi thình lình xông lên, thanh đao trong tay Lãng Dương ánh lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn và chém xuống.

Phản ứng nhanh, Đế Nguyên Quân tụ lực vào tay phải rồi tung quyền đánh mạnh vào lưỡi đao khiến nó bị chệch hướng và đồng thời tung cước đá bay hắn lùi ra sau mấy bước.

Đưa tay phủi bụi trên y phục, Lãnh Dương không một chút đổi sắc, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân vẫn sắc bén như thường.

Tiếp tục xông lên, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài khiến đám người phía bên dưới phải trố mắt nhìn hắn.

“Cái gì? Hắn vậy mà chỉ là Hoá cảnh tầng một?”

“Chỉ là cảnh giới đó mà hắn có thể đánh ngang với Lãng Dương su huynh sao? Thật không thể tin được?”

“Tên này rốt cuộc là ai chứ?”

“Không được, ta phải báo chuyện này cho các trưởng lão biết.

Quay lại với trận chiến, Đế Nguyên Quân lúc này chủ động lao lên áp sát khiến Lãng Dương khó mà thi triển đạo pháp. Hắn liên tục tránh né và bị dồn về một góc của lôi đài.

Khi hắn sắp rơi xuống, Lãng Dương tức giận quát lớn một tiếng.

“Ngươi thấy ta không phản công nên được đẳng chân lân đằng đầu? Đâu dễ như vậy?”

Hắn ta tung ra toàn lực rồi giẫm mạnh chân một cái khiến lôi đài dưới chân hắn nút ra thành từng mảng kình khí bắn ra đẩy lùi Đế Nguyên Quân vài trượng.

Khi ổn định cơ thể, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lên thì thấy Lãng Dương một người một đao bổ xuống với uy lực khủng bố có thể bổ đôi một toà sơn nhạc.

Lách người qua một bên và nhìn lưỡi đao lao xuống trước người, Đế Nguyên Quân vung quyền đánh và phần ngực Lãng Dương thì bị một tay hắn ta ngăn lại rồi dùng chân liên tiếp đánh qua lại mà không ai nhường ai.

Bỗng Lãng Dương nắm chặt cổ tay Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh.

“Để xem ngươi tránh được đòn này không”

Kéo tay Đế Nguyên Quân sát lại gần rồi vung chân đá mạnh khiến hắn văng lên cao hàng chục trượng rồi tụ lực vào lưỡi đao và đánh ra một đạo đao mang hình bán nguyệt.

Cảm nhận nguy hiểm đến gần, Đế Nguyên Quân cũng không thu lực nữa. Hắn nhanh chóng tụ lực rồi tung ra đại chiêu.

Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!

Hai đại lực lượng va chạm vang lên một tiếng nổ lớn và sóng xung kích nó quét ra xung quanh khiến Lãng Dương bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Chớp lấy cơ hội, Đế Nguyên Quân nhảy xuống rồi xông lên.

Một quyền đặt nhẹ lên bụng Lãng Dương rồi phát lực khiến hắn ta bị đánh lùi ra sau mấy trượng. Hai chân chà lết một đoạn dài và trên khoé miệng ẩn ẩn có một chút máu tươi.

Đưa tay lau đi vệt máu, Lãng Dương nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu sát ý.

“Thực lực của ngươi không tệ nhưng kết thúc ở đây thôi?”
 
Chương 559: Đan Tông.


Tại thư phòng tông chủ!

Mục Thư Hàng ngồi đối diện Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tuy không biết nguyên nhân gì mà mái tóc của ngươi lại bạc trắng như những lão gia nhưng khi nhìn căn cốt của ngươi thì tuổi tác của ngươi vẫn còn rất trẻ".

"Nếu như ngươi không chê thì ta gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ".

"Tuy ngudi muon goi nhu the nao cung dudc".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu .

"Ngươi gọi ta tới đây ắt hẳn có mục đích, không ngại cứ nói thẳng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ đáp.

"Đúng là ta tìm ngươi có chuyện, ta rất tò mò lý do gì mà ngươi đã truyền thụ bí pháp luyện đan cho Viên Thế?"

"Theo như ta biết thì lúc đó còn có người khác có thiên phú luyện đan tốt hơn hắn. Vậy thì tại sao?"

"...".

Nhớ lại những chuyện trước đây, Đế Nguyên Quân trầm tư một lúc rồi bình thản đáp.

"Cứ xem như ta tuỳ ý giúp đỡ hắn".

"Chuyện này thật sự là thế sao?"

Mục Thư Hàng hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt hắn dần lộ vẻ nghiêm túc.

"Kể từ khi Viên Thế nhập tông, ta đã quan sát hắn rất kỹ và theo như những gì ta được biết thì hắn lúc trước chỉ là người có thiên phú khá tẩm thường. Nhưng kể từ ngày gặp ngươi thì hắn đã hoàn toàn lột xác".

"Từ một người không có mấy danh tiếng liền một bước đạt tới vị trí Thánh Tử".

"Đáng tiếc, nhãn quan của ta vẫn chưa đủ để nhìn thấy điểm sâu xa và huyền bí trong bí pháp luyện đan đó có ảnh hưởng gì hay nói đúng hơn là trên người Viên Thế có bí mật hoặc khả năng gì đó đặc biệt nên mới có thể phát triển nhanh được như vậy?"

"...".

Đế Nguyên Quân hơi nhướm mày, hai mắt hắn nhìn Mục Thư Hàng lộ vẻ ngờ vực.

"Chuyện này là ở bản thân hắn chứ không liên quan gì đến ngươi, kể cả ngươi có là sư phụ của hắn cũng vậy".

"Ai cũng phải có bí mật riêng của mình, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

"Ngươi nói không sai, ta quả không nên đào sâu vào bí mật của hắn. Nhưng..."

Mục Thư Hàng hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ gấp gáp.

"Ta thật sự quan ngại về chuyện này, Viên Thế hiện tại đã hoàn toàn lột xác và trong giới luyện đan sư cũng có chút danh tiếng".

"Ta chỉ lo rằng sẽ có một ngày sẽ có ai đó vén màn được những bí mật của hắn. Nếu như người đó có thiện ý thì tốt nhưng kẻ biết không thiện thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp".



"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy cũng không có biểu cảm gì khác thường, hắn chỉ thoải mái dựa lưng ra sau rồi nhìn Mục Thư Hàng.

"Nếu như ngươi thật sự lo lắng thì có thể trao đổi trực tiếp với hắn, ta hiện tại không có lý do để nói cho ngươi. Với lại, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì đó là chuyện của hắn."

"Có vượt qua được hay không là tùỳ thuộc vào số mệnh và bản thân của hắn."

"Ta mong rằng ngươi sẽ suy nghĩ chuyện này thật kỹ và đừng làm bất cứ chuyện gì. Dù sao thì ngươi cũng là sư phụ của hắn, đúng không?"

".."

Mục Thư Hàng thở dài, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói và có phần đắn đo.

"Ngươi nói không sai, nhưng ta thân là tông chủ và cũng là sư phụ của hắn nên ta có trọng trách phải nuôi dưỡng, chỉ dạy và hướng hắn đến những chuyện đúng đắn."

"Dù sao thì tương lai của Dược Vương Cốc cũng đặt nặng trên vai hắn. Dù sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ nhận ra điều đó, ta chỉ mong rằng Viên Thế sẽ đủ tỉnh táo trong mọi chuyện."

"Đó là chuyện của Dược Vương Cốc chứ không phải ta. Ngươi thấy nói chuyện này với ta là điều đúng đắn hay sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi không sợ ta chính là người mà ngươi đang đề cập đến hay sao?"

"Ta có cảm giác ngươi không phải là người mà ta nhắc đến."

Mục Thư Hàng lắc đầu cười khổ, đáp.

"Tạm thời không nhắc đến chuyện này, ta hiện tại hiếu kỳ ngươi đến Dược Vương Cốc không phải vì Viên Thế mời mà đến."

"Nếu như ngươi không ngại thì có thể nói mục đích thật sự của ngươi khi đến đây là gì? Nêu như trong khả năng thì ta có thể suy nghĩ?"

".."

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

"Ngươi nói không sai, ta đến Dược Vương Cốc tất nhiên là có mục đích riêng."

"Tuy ta không quá mong chờ nhưng hy vọng có thể tìm thấy nó ở đây. Không biết Dược Vương Cốc có Địa cấp linh dược có khả năng tu bổ nguyên thần hay không?"

"Địa cấp linh dược quả thật rất khó tìm nhưng nói đến loại linh dược nôi dưỡng nguyên thần thì chẳng khác gì mò kim đáy bề."

Mục Thư Hàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn trả lời.


"Thật không dám giấu, Dược Vương Cốc ta vừa hay có một gốc linh dược như vậy nhưng ta định dùng nó để mở ra con đương giúp Viên Thế đột phá Hóa Cảnh sau này."

"Chuyện đó ngươi không cần lo".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ.

"Viên Thế chỉ cần dựa vào công pháp ta truyền thụ thì chắc chắn sẽ có thể đột phá Hóá Cảnh mà không cần linh

dudc de mo dudng."



"Chỉ là phương thức ta tu luyện có phần đặc thù nên mới cần loại linh dược đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy nó mà không có đền đáp."

"Chỉ cần ngươi giao cho ta gốc linh dược thì ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Nếu như trong khả năng của ta thì điều gì cũng có thể."

"Sảng khoái."

Mục Thư Hàng vui vẻ gật đầu.

"Ngươi đã nói vậy thì ta không có lý do gì để từ chối."

"Trên đường tới đây thì ngươi chắc cũng đã nghe Viên Thế nói qua rồi đúng không. Yêu cầu của ta cũng không có gì quá đáng, chỉ cần ngươi có thể giúp Dược Vương Cốc đạt được vị trí dẫn đầu trong trận đấu luyện đan diễn ra tại Đan Tông."

"Một lời đã định."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.

Nói xong, Mục Thư Hàng lấy ra gốc linh dược giao cho Đề Nguyên Quân rồi vui vẻ nói.

"Hiện tại Viên Thế đang gặp khó khăn vì khả năng của hắn hiện tại không thể lọt vào ba vị trí dẫn đầu. Tuy ta không biết khả năng luyện đan của ngươi cao siêu tới nhường nào nhưng ta có dự cảm trong hai ngày này ngươi có thể giúp hắn vượt qua rào chắn phía trước".

"Chuyện này ta giao lại cho ngươi."

Hai ngày sau!

Tại chính điện Dược Vương Cốc, các trưởng lão nội môn vẻ mặt đăm chiêu nhìn Mục Thư Hàng.

"Tông chủ, ngươi làm như vậy cũng quá tuỳ tiện rồi. Ta không biết vị khách do Thánh Tử mời đến là ai và nặng lực như thế nào mà ngươi không chỉ giao Địa cấp linh dược cho hắn."

"Quá đáng hơn là ngươi còn để Thánh Tử học hỏi từ hắn?"

"Dựa vào những gì ta biết thì tên đó trông không giống luyện đan sư cho lắm."

"Đúng vậy, lát nữa phải đến Đan Tông rồi mà hai người đó đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất quan. Nếu như trong lúc Thánh Tử bế quan có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chúng ta sẽ ăn nói như thế nào đây?"

"Đúng vậy, trăm năm đồ lại đây ta luôn bị nhưng tông môn kia đè đầu cưỡi cổ. May mắn mới được Đan Tông để ý đến, nếu như Thánh Tử gặp chuyện gì bất trắc thì Đan Tông sẽ buông tha cho ta sao?"

"Tông chủ, ngươi nên đi xem tình hinh như thế nào đi?"

"Đúng thế, còn chưa đến một canh giờ nữa phải đi rồi mà hai người vẫn chưa đi ra ngoài. Ta thật sự lo lắng."

".."

Thấy các trưởng lão lo lắng, Mục Thư Hàng thở dài một hơi rồi lên tiếng bình ổn.

"Các vị trưởng lão chớ gấp gáp."

"Trước lúc bế quan, vị huynh đệ đó có nhắc ta là đừng làm phiền hai người bọn họ. Nếu như bây giờ ta đến đó cũng không làm được gì, nếu như gây ảnh hưởng đến việc bế quan của cả hai người thì rách việc".

Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng hai người đang bế quan lộ vẻ gấp gáp.

"Ta bây giờ cũng rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
 
Chương 560: Kẻ đến không thiện.


Thời gian càng trôi qua, đám trưởng lão đứng ngoài phòng của Viên Thể mà trong lòng thấp thảm vô cùng.

"Tông chủ, bây giờ đã lúc nào rồi mà hai người vẫn chưa chịu ra ngoài? Sắp quá giờ khởi hành rồi."

"Chậm hơn một chút nữa thôi thì ta sẽ bị bỏ lại mất, nếí Đan Tông mà trách tội xuống thì sao mà gánh được hậu

qua?"

"..."

Bị các vị trưởng lão thúc dục, Mục Thư Hàng càng ngày càng thêm lo lắng. Trong lòng hắn lúc này đang nóng bừng như đứng trên than hồng.

"Đợi, đợi thêm một chút nữa thôi."

"Đợi, đợi đến bao giờ?"

Một vị trưởng lão xấn lại trước người Mục Thư Hàng rồi lớn tiếng quát.

"Còn chưa đến hai khắc nữa là khởi hành rồi vậy mà ngươi nói đợi? Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà đánh dám đánh đổi như vậy?"

"Vì một tên xa lạ mà ngươi dám giao trọng trách lớn như vậy? Nếu như Đan Tông thật sự trách tội thì ngươi phải gánh mọi hậu quả?"

Trái với đám người vội vã ở bên ngoài thì Đế Nguyên Quân ngồi ở trong phòng lại rất nhành nhã. Hắn ngồi nhâm nhi uống trà và nhìn Viên Thể đang ngồi bế quan thì khẽ nhếch miệng.

"Cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối cùng."

Đế Nguyên Quân đứng một bên rồi đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu Viên Thế rồi truyền vào một cổ tinh thần lực xông thẳng vào đại não rồi bắt đầu kích thích mọi ngõ ngách.

Ngay lập tức, cơ thể Viên Thế không ngừng run lên và khí tức trên người hắn càng ngày càng trở nên cô đọng.

Trong tiềm thức, Viên Thế đắm chìm trong tinh thần lực của Đế Nguyên Quân thì có cảm giác như đang bơi trong biển rộng. Một cảm giác khoan khoái bao trùm lấy hắn và dẫn dắt hắn từng bước trồi ngược dòng.

Mãi cho đến khi hẳn chạm đến một vách ngăn vô hình thì chững lại.

"Đây là bích chướng sao? Bị kẹt hai năm rồi, đến cuối cùng cũng không thể vượt qua. Chẳng nhẽ năng lực của ta chỉ đến đây thôi sao?"

"Theo thời gian thì hôm nay là ngày đến Đan Tông rồi, nếu không thể vượt qua thì Dược Vương Cốc sẽ giống như trước đây?"



Trong lúc hắn đang thất thần thì trên bề mặt bích chướng bỗng hiện lên những vết nứt và rồi có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy tóc của Viên Thế rồi kéo hắn chui tọt qua vết nứt.

Cùng lúc này, ở bên ngoài!

Đám người đang hối thúc thì bỗng từ trong phòng của Viên Thế bộc phát một cổ khí tức mang theo tinh thần lực thoang thoảng khiến họ phải giật mình.

"Thành công, thành công rồi."

Mục Thư Hàng nhìn về phía cửa lớn phòng Viên Thế lộ vẻ vui mừng thốt ra.

"Các vị trưởng lão, bây giờ đã tin lời ta nói rồi chứ? Vị khách mà Thánh tử mời về không phải người bình thường."

"Chắc các vị cũng hiểu, ta đã tốn hơn hai năm mà vẫn không thể giúp hắn đột phá mà vị huynh đệ kia chỉ cần hai ngày. Điều đó đủ chứng minh khả năng của vị khách này cao siêu như thể nào?"

"Ta bây giờ bạo gan suy đoán, khả năng của hắn không hề kém hơn những trưởng lão ở Đan Tông."

Đám trưởng lão người nghe thấy vậy thì giật mình.

"Tông chủ, ngươi.."

"Ngươi tốt nhất nên để chuyển này ở trong lòng, nếu như người ngoài biết thì ngươi chẳng khác gì có ý xem thường Đan Tông."

Nhưng rất nhanh, đám trưởng lão lại phá lên cười lớn rất khoái chí.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Viên Thế vẻ mặt hớn hỏ nhìn đám người rồi lên tiếng.

"Viên Thế gặp qua Tông chủ và chư vị trưởng lão."

"Rất tốt, rất tốt."

Mục Thư Hàng nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Quả không hổ là người mà Đan Tông để ý, vừa mới đột phá mà khả năng của ngươi hiện tại gần như đã sánh ngang được với phổ thông trưởng lão. Nếu như cho ngươi thêm thời gian thì khả năng chắc chắn sẽ thăng tiến vùn vụt."

Đám trưởng lão nháo nhào lên tiếng.

"Tông chủ nói không sai, ta hiện tại cũng cảm thấy khá ghen tị với ngươi. Ta đây giành gần một đời mới có thể đạt được vị trí như hiện tại mà ngươi chỉ cần mười năm ngắn ngũi đã đạt được tới mức này."



"Cho ngươi thêm mười năm thì khả năng của ngươi sẽ vượt xa đám lão già này nhiều."

"Tương lai của Dược Vương Cốc ta đành phải giao lại cho ngươi. Hahaha..."

"Chuyến đi đến Đan Tông lần này cho dù không lọt vào ba vị trí dẫn đầu cũng chẳng sao? Chỉ cần có thêm thời gian thì vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về Dược Vương Cốc."

"Các vị trưởng lão nói quá rồi."

Viên Thế vẻ mặt vui vẻ đáp lời.

"Chuyện này mà nói thì công lớn nhất là của tiền bối, nếu như tiền bối không ra tay thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá."

Đám trưởng lão nghe thấy vậy cũng gật gù đồng ý, ban đầu họ còn nghi ngờ về khả năng của Đế Nguyên Quân nhưng hiện tại thì ai ai cũng phải thán phục.

Lúc này, Mục Thư Hàng quay qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tiều huynh đệ, hai ngày này đã khiến ngươi nhọc công rồi. Ta bây giờ cảm giác gốc linh dược đó vẫn chưa đủ cho những gì mà ngươi bỏ ra."

"Mục tông chủ quá lời rồi."

Đế Nguyên Quân cười nhẹ đáp.

"Đối với ta mà nói thì chỉ cần gốc linh dược này là đủ rồi, còn về nhọc công thì chưa hẳn. Thời gian này hắn đã đủ để đột phá nhưng vẫn còn thiếu cơ hội nên ta chỉ thuận thế mà thôi."

Một lúc lầâu sau!

Tại quảng trường Đan Tông!

Đám người Mục Thư Hàng đang đùa nói vui vẻ thì đột nhiên có một đám người khoác trên mình một bộ bạch y đi đến. Ánh mắt bọn họ nhìn đám người lộ vẻ châm chọc và khiêu khích.

"Chà, Dược Vương Cốc lần này coi bộ rất hớn hở nhì?"

"Hay các ngươi biết trước kết quả nên vui vẻ buông bỏ hay sao?"

Nghe giọng điệu mỉa mai quen thuộc, sắc mặt đám người Mục Thư Hàng đột nhiên chùng xuống.

Kẻ đến không thiện!
 
Chương 561: Đan Tông thịnh hội.


Kẻ đến không thiện!

Nhìn những bóng người khiến người khác cảm thấy buồn bực, Mục Thư Hàng bĩu môi.

"Ta tưởng là ai? Thì ra là đám Đan Minh tự luyển đây mà?"

"Các ngươi bây giờ cảm thấy vị thế của mình lớn lắm hay sao?"

Đáp lại, một trung niên nhân vẻ mặt kênh kiệu lên tiếng.

"Mục tông chủ, ta đây là đang quan tâm các ngươi? Sợ các ngươi lại làm ra dáng vẻ tệ hại như trước đây thì làm mất mặt giới luyện đan lắm?"

"Suy cho cùng thì trước đây ta cũng có chút giao tình nên mới nề mặt mới cho các ngươi chút lời khuyên. Nếu như không có khả năng thì tốt nhất nên rời khỏi đây kẻo lát nữa lại làm trò cười trước mắt của nhiều người."

"Chà, ta không ngờ ngươi có tấm lòng cao cả đến như vậy?"

Mục Thư Hàng khinh miệt nở một nụ cười đáp với giọng mỉa mai.

"Nhớ đến năm xưa, Đan Minh các ngươi chỉ là một đám luyện đan sư được Dược Vương Cốc ta hết lòng nâng đỡ từng bước mới có thể đạt được như ngày hôm nay."

"Haha..."

Mục Thư Hàng chưa kịp nói tiếp thì tên trung niên nhân một lần nữa lên tiếng.

"Mục Thư Hàng, ngươi bây giờ nói ra những lời này có phải hiểu nhầm gì không?"

"Trong tổ huấn có ghi lại công ơn giúp đỡ của Dược Vương Cốc nhưng đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.

Thời điểm đó các ngươi là một phương thế lực luyện đan mà ai ai cũng phải ngưởng mộ. Nhưng..."

"Đó chỉ là hào quang ở trong quá khứ còn các ngươi hiện tại thì sao? Tông môn ngày càng lụi tàn, thiên kiêu trẻ tuổi không được mấy người."

"Ngươi nói xem, các ngươi bây giờ còn lại gì?"

"...".

Mục Thư Hàng cùng với các vị trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt chùng xuống. Họ biết những lời nói của hắn ta không sai, tất cả chỉ là hào quang trong quá khứ nhưng đối với họ hiện tại vẫn còn cơ hội.

"Chân trưởng môn."

Một vị trưởng lão Dược Vương Cốc lên tiếng.

"Ta không phủ nhận những gì ngươi nói nhưng những chuyện trong quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ. Ngươi có thể ung dung tự đắc vì vị thế hiện tại của Đan Minh nhưng kỳ thi vẫn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì?"

"Ta đây cũng không ngại nói thẳng, Dược Vương Cốc ta lúc này không còn giống trước. Nói không chừng các ngươi lần này phải xếp sau bọn ta rồi cũng nên."

"Hahaha, vị trưởng lão này đang nói đùa hay sao?"



Chân Hằng, tông chủ Đan Minh phá lên cười lớn rồi đáp lời.

"Ta thật sự tò mò, Dược Vương Cốc các ngươi hiện tại sẽ gây nên sóng gióng nào?"

"Ta nhớ không nhầm thì tên đệ tử lần trước tham dự tên là Dương Trọc nhỉ, nghe đâu đó thì hắn ta là trực hệ của đại trưởng lão mà khả năng luyện đan lại kém như vậy?"

"Lần này đi ta không thấy hắn, chẳng nhẽ các ngươi còn có người khác thay thế? À đúng rồi, sao ta có thể quên được nhỉ?"

Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Viên Thế và đánh giá.

"Các ngươi còn một vị Thánh Tử chưa lộ diện, nếu không nhầm là hắn nhỉ?"

"Tên này ta thấy cũng không tệ, nhìn qua thì có thể đoán được năng lực mạnh hơn tên lúc trước một chút nhưng để gây nên sóng gió thì vẫn chưa đủ. Ta đây cũng không ngại nói với các ngươi một chuyện, chuyến này sẽ không giống những năm trước nữa."

"Các đệ tử hạch tâm của những tông môn khác đều đã xuất đầu lộ diện, để mà nói về thiên kiêu thì trong mắt ta có mười người nỗi trội nhất. Trong đó có đệ tử đích truyền của ta?"

Đám người nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu máy, bởi vì họ đã từng nghe qua danh tiếng của một tên đệ tử rất có thực lực của Đan Minh. Kể từ lúc gia nhập đến hiện tại đã một mạch leo lên vị trí hạch tâm được chú trọng bồi dưỡng nhất.

Để xét về danh tiếng thì Viên Thế so với tên đệ tử đó vẫn còn thấp hơn một chút!

"Hừ, nếu đã như thế thì sao?"

Mục Thư Hàng hừ lạnh, đáp.

"Thi đấu còn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì? Ta đây cũng mong chờ đệ tử mà ngươi nói so với

Thánh Tử tông ta ai mới là người có năng lực hơn."

"Hahaha... Được, được."

Chân Hằng cười khẩy, ánh mắt nhìn Viên Thế lộ vẻ khinh thường.

"Tuy ta không có gì để nói nhưng cũng mong chờ về năng lực của hắn, chỉ cần đừng khiến ta cảm thấy thất vọng quá là được?"

"Ta đây sẽ rộng lòng đón đợi đến lúc có kết quả, tới lúc đó ta cười trước mặt các ngươi cũng không muộn."

Nói xong, hắn ta đắng ý phất tay rồi quay người rời đi trước ánh mắt hậm hực tức giận của đám người.

Lúc này, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười khổ.

"Tiểu huynh đệ, đã đề ngươi xem trò cười rồi."

Đáp lại, Đế Nguyên Quân dừng dưng trả lời.

"Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta."

"Như vậy là tốt rồi?"



Mục Thư Hàng gật đầu.

Một lúc sau!

Tại trung tâm quảng trường Đan Tông!

Ở xung quanh là hàng vạn người đang ngồi chờ đợi và phía bên dưới có hơn một ngàn người tham dự đến từ những tông mồn luyện đan ở khắp nơi tụ tập. Bọn họ muốn thông qua trận thi đấu này vì cuốn bí pháp luyện đan trân quý và quan trọng hơn là được Đan Tông để ý.

Lúc này, đứng ở trung tâm quảng trường có năm vị lão giả của Đan Tông làm giám khảo với khí tức trên người rất hùng hậu. Tuy chỉ là ngoại môn trưởng lão những mỗi một người đều có thực lực và khả năng luyện đan vượt xa những tông môn tới tham dự.

Ngồi ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn năm vị lão giả thì hơi cau mày. Ánh mắt hắn thâm thuy nhìn họ rồi thầm nghĩ ở trong đầu.

'Đan Tông này đúng không tệ, chỉ là trưởng lão ngoại môn mà đã đạt tới hàng thất phẩm luyện đan sư. Cao tầng thì chắc hẳn là bát phẩm, cửu phẩm và cũng có thể sẽ có người vượt qua cả cửu phẩm?'

'Chuyến đi này thật đáng mong chờ?"

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chú, cả năm người có cảm giác như có một dòng điện chạy xẹt qua thì không khỏi giật mình. Ánh mắt họ liếc nhìn về phía khán đài dò xét.

"Ta vừa rồi có cảm giác như có ai đó đang nhìn ta chằm chằm, nếu như ta đoán không nhầm thì có lẽ người đó đang cố đánh giá năng lực."

"Nếu nói đúng hơn thì có lẽ đang xem xét cấp bậc của Đan Tông ta?"

"Tuy không biết người này rốt cuộc là ai nhưng có thể âm thầm thăm dò ta thì chứng tỏ người đó không phải người tầm thường. Có lẽ là một vị cường giả nào đó ở nơi khác đến."

"Nếu biết người đó là ai thì ta có thể thăm dò một chút."

"Còn nếu kẻ đó không phải người thiện thì ta cũng không sợ, Đan Tông ta chính là cự long ở Tây Vực. Liệu có kẻ nào ngu ngốc dám chọc vào ta hay sao?"

Lúc này, một vị lão giả khác đứng ra lên tiếng.

"Chào mừng tất cả các vị đã đến thịnh hội lần này của Đan Tông, ta thay mặt tông môn gửi lời chào chân thành và chúc các vị giành được những vị trí cao ở trên bảng."

"Trước khi thịnh hội bắt đầu, ta mạn phép nói qua về quy định của thịnh hội lần này. Cũng giống như những năm trước, tông môn dẫn đầu sẽ được tuy ý lựa chọn một gốc địa cấp linh dược và nhận được sự hỗ trợ của Đan Tông."

"Phần quà quan trong nhất chính là bí tịch luyện đan của Đan Tông và nhận được đặc quyền thăng hạng tông môn. Ngoài ra, cá nhân đứng đầu sẽ có cơ hội trở thành đệ tử ký danh của Đan Tông, được các trướng lão chỉ điểm và nhận được đặc quyền như đệ tử trong tông."

"Thịnh hội sẽ diễn ra bằng hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là thi đấu của các đệ tử hạch tâm và sẽ diễn ra trong vòng bảy ngày. Giai đoạn hai là cuộc thi của các luyện đan sư trên ngũ phẩm trở lên, giai đoạn này sẽ diễn ra ngay sau khi tìm ra được thiên kiêu đoạt đứng đầu."

"Vòng thứ nhất, tất cả các thiên kiêu phải luyện chế được một viên đan dược nhị phẩm chỉ trong một lần. Không giới hạn thời gian và sẽ chọn ra một trăm người luyện được đan dược có phẩm chất tốt nhất để tiến vào vòng thứ hai".

"Vòng thứ hai, sẽ luyện chế một loại đan dược tam phẩm và sẽ chỉ có hai mươi người vượt qua."

"Vòng thứ ba, sẽ luyện chế một loại đan dược tứ phẩm và chỉ có năm người vượt qua. Cuối cùng là vòng thứ tư, năm người cuối cùng phải luyện chế một loại đan dược bất kỳ dựa vào những loại linh dược được cung cấp đề luyện chế và thời gian giới hạn trong vòng năm canh giờ."

"Nếu các vị đã nắm rõ quy định thì ta chính thức tuyên bố...".

"Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom