Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 554: Dược Vương Cốc


Một tháng sau!

Tại một cùng cốc nào đó!

Ngồi trong xe ngựa, Viên Thế nhìn nữ tử đang ngồi tu luyện bằng ánh mắt đầy mong chờ. Cảm nhận khí tức trên người cô, hắn ngầm khẳng định huyết mạch trong người đã sắp sửa thức tỉnh triệt để.

Mặc dù hắn rất muốn hỏi thêm về dạng thể chất này nhưng Đế Nguyên Quân sau ngày hồm đó đã bế quan cho đến hiện tại nên trong lòng càng thêm hiếu kì.

Bống, khí tức trên người cô đột ngột thu liễm và sinh cơ trên người bừng bừng bộc phát khiến Viên Thế càng ngày càng phấn khích.

"Cuối cùng cũng tỉnh dậy".

Từ từ mở mắt, nữ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì vui mừng nở một nụ cười.

"Tôi vẫn còn sống?"

Bống, gương mặt cô hơi ửng hổng nhìn Viên Thế rồi cười ngượng nói.

"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay tương trợ".

"Đa tạ thì để sau đi".

Đáp lại, Viên Thế khẽ lắc đầu rồi thở ra một hơi rồi nói với giọng điệu có phần nghiêm trọng.

"Chuyện này nói ra thì hơi dài nhưng ta sẽ nói thẳng về ước hẹn của ngươi"

"..."

Một lúc sau, nữ tử sau khi nghe Viên Thế kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô chìm vào trạng thái thức tỉnh. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền bị cảm giác lo lắng lấn át.

"Mười năm, thời gian ngắn như vậy sao ta có thể chống lại bọn chúng chứ?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng và dè chừng, Viên Thế ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

"Cái đó thì ngươi không cần lo lắng, tiền bối đã nói mười năm ước hẹn thì chắc cũng đã đoán được kết quả. Tuy ta không biết suy tính của tiền bối là như thế nào nhưng ta có thể dám chắc thực lực của ngươi lúc đó sẽ không yếu".

"Nhưng... Sau lưng bọn chúng có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn, tuy ta không biết rõ nhưng đã từng nghe đồn kẻ đó đã đạt tới Hoa Cảnh đỉnh phong".

Nữ tử cúi đầu, trong ánh mắt có phần bất lực, đáp.

"Tuy ta đã thức tỉnh huyết mạch nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ năng lực chân chính của nó. Và để có thể nắm giữ lực lượng huyết mạch không phải chuyện ngày một ngày hai".

"Chưa kể, ta tu luyện công pháp của gia tộc thiên về luyện huyết mạch nhưng năm tháng dài đằng đằng, công pháp sớm đã mai một và thiếu sót rất nhiều".

"Ta có dự cảm công pháp hiện tại đã không thể bộc phát toàn bộ uy năng của huyết mạch".

Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô, Viên Thế khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt hắn có phần thương cảm nói.



"Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Ta thấy ngươi cũng có phần đáng thương, thân là một thiên kiêu, gánh vác trên vai thâm thù đại hận mà không tin tưởng vào năng lực của bản thân thì đại sự có thể thành được hay sao?"

"Haizzz... Chuyện này ta không thể giúp nhưng cũng không phải không có người".

Nữ tử nghe thấy vậy thì trong mắt ánh lên một tia hi vọng.

"Thật vậy sao?"

"Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm".

Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Viên Thế đột nhiên lắc đầu rồi thở dài một hơi.

"Liệu tiền bối có đồng ý giúp ngươi hay không thì ta không dám chắc. Lúc trước có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú vừa thông minh muốn bái sư nhưng tiền bối đã từ chối và theo như những gì ta biết thì ngươi muốn tiền bối giúp đỡ sẽ rất khố".

"..".

Nữ tử hơi cúi đầu, trên gương mặt cô bỗng trầm xuống nhưng rất nhanh liền lấy lại sự tự tin nói.

"Ta sẽ cố gắng hết sức".

"Đó là bên phía tiền bối còn đối với tông môn thì ta có thể nói giúp để ngươi có tài nguyên tu luyện nhưng tông môn ta từ trước đến giờ chưa giúp người lạ mà không nhận được báo đáp tương xứng".

Viên Thể nhìn cô, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nói.

"Ta chưa biết tương lai của ngươi sẽ trở thành cường giả như thế nào nhưng ta sẽ đánh cược vào ngươi một lần.

Chỉ cần ngươi đồng ý ra tay tương trợ tông môn ta khi gặp chuyện thì ta sẽ cố gắng để giúp ngươi".

Nữ tử nghe thấy vậy thì gật đầu đông ý mà không cần suy nghĩ.

"Chỉ cần tiền bối giúp đỡ thì ta cho dù có bán mạng cũng sẽ vì tiến bối mà giúp sức".

"Rất tốt".

Viên Thể vui vẻ gật đầu đáp.

"Nhưng mà ngươi đừng gọi ta là tiền bối, nhìn vào độ tuổi thì ta và ngươi cách nhau không xa nên ngươi cứ gọi ta là công tử là được".

"Tiều nữ là Thượng Công Uyển, đến từ Thượng Nguyên vương triều"

Nữ tử cúi đầu, hai tay đưa ra trước ngực, hỏi.

"Không biết cao danh của công tử là?"

"Dược Vương Cốc thánh tử, Viên Thế".

Viên Thể gật đầu đáp lại.



"Ngươi họ Thượng ở Thượng Nguyên vương triều, theo ta được biết thì gia tộc của ngươi là dòng dõi Hoàng gia?"

Nữ tử nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc nói.

"Trước đây từng là như vậy nhưng bị gian thần kéo vào vòng xoáy tranh đoạt quân quyền nên Thượng gia sớm đã không còn, bây giờ chỉ còn một mình ta mà thôi".

"Chuyện của ta thì bỏ qua đi, ta thật không ngờ công tử lại là thánh tử của Dược Vương Cốc. Trước đây ta đã nghe qua danh tiếng của tông môn nhưng lần đầu tiên gặp lại là công tử, đây có thể xem là may mắn của ta".

"Chuyện ta là thánh tử cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi".

Đáp lại, Viên thể cười khổ một tiếng rồi nói.

"Nếu như không có tiền bối thì ta bây giờ cũng chỉ là thiếu chủ của một gia tộc nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì trong mắt hiện rõ sự kính trọng và tò mò.

"Có thể ra tay đưa công tử trở thành thánh tử thì vị tiền bối này chắc có bối phận rất lớn và thực lực chắc chắn sẽ rất cường đại".

"Haha... Chuyện này ta cũng không biết nhưng ngươi chỉ cần nhớ một điều, tốt nhất đừng có ý định dò hỏi tiền bối".

Viên Thế bất ngờ nở một nụ cười rồi nói với giọng điệu có phần ngưng trọng.

"Ta đây tuy đã gặp tiền bối từ lâu nhưng lần gặp này cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi. Mười mấy năm trước ta từng là một kẻ không có thiên phú luyện đan sao siêu nhưng được tiền bối truyền thụ luyện đan công pháp mới đạt được vị trí hiện tại".

"Còn về thực lực của tiền bối thì sâu không lường được, ngay cả ta cũng chưa từng chứng kiến thực lực chân chính của tiền bối nhưng ta có thể cảm nhận được rằng".

"Ngay cả cường giả Hoá Cảnh đứng trước mặt cũng chẳng đáng nhắc đến".

".".

Một lúc lâu sau, xe ngựa chạy băng qua cùng cốc rồi đi về phía một tòà sơn nhạc sừng sững đầy hùng vĩ.

Thượng Công Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy ở trên đỉnh núi có những đám mây che phủ kín cả một vùng và xung quanh là mà sương mờ ảo. Ở dưới tầng mây và màn sương đó là những kiến trúc cổ kính được xây dựng xung quanh vách đá cheo leo và từng bậc tha cao không thấy điểm dừng thì kinh ngạc thốt ra.

"Đây chính là Dược Vương Cốc?"

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc, Viên Thế cười nhẹ một tiếng rồi lắc đẩu.

"Đó cũng có thể tính là một phần của Dược Vương Cốc, nơi đó là nơi ở của các đệ tử và cũng là nơi tiếp khách".

"Còn muốn đặt chân đến Dược Vương Cốc thì cần phải vượt qua ngọn núi này rồi đi xuống sơn cốc cách chân núi không xa".

"Chỉ là nơi ở của đệ tử và nơi tiếp khách mà đã hùng vĩ và cổ kính như vậy rồi thì Dược Vương Cốc sẽ tráng lệ như thế nào đây?"

Thượng Công Uyển vẻ mặt cảm khái lên tiếng.

"Nếu như có Dược Vương Cốc hỗ trợ và được sử chỉ giáo của tiền bối thì trận chiến mười năm sau sẽ có cơ hội"
 
Chương 556: Lo lắng.


Tại thư phòng môn chủ Dược Vương Cốc!

Một vị trung niền khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nghiền ngẫm quyền y đan được ghi chép từ thời xa xưa truyền lại một cách chăm chú thì bỗng ở bên ngoài có ba tiếng bước chân tiến lại gần.

Thấy ba bóng người ở ngoài cửa, Mục Thư Hàng gấp nhẹ cuốn sách rồi lên tiếng.

"Vào đi".

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không giấu được nụ cười trên gương mặt của cả ba, hắn trong đầu thầm nghĩ.

'Chuyến đi này có thu hoạch gì tốt hay sao mà trông ba người này vui vẻ như vậy? Thật tò mò?'

Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn, cả ba người kính cẩn cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.

"Không nhục sứ mệnh tông chủ giao phó".

Tiếp sau đó, một vị lão giả lên tiếng.

"Chuyến đi đến Minh Vương thành lần này có thu hoạch khá đáng kể, người mà lúc trước tông chủ có nhắc qua đó tuy không mời về được nhưng nàng có một tiểu đệ có thiên phú cực kỳ cao".

"Trong lễ trưởng thành đã xuất sắc đứng đầu, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Thiên Địa cảnh".

"Ố"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc thốt ra.

"Đúng là thu hoạch không tệ nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cả ba thì chuyện này chắc cũng chỉ tính là một niềm vui nhỏ thôi đúng không?"

"Đúng là không thể qua mặt được tông chủ".

Vị lão giả khác đưa mắt nhìn Viên Thế rồi cười nhẹ nói.

"Chuyện này phải để thánh tử nói sẽ hay hơn".

Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt bỗng ánh lên tinh quang, trả lời.

"Trên đường quay về, đệ tử vô tình cứu được một nữ tử có cảnh giới Tinh Cực cảnh. Tuy gặp không ít nguy hiểm nhưng trong hiểm cảnh đã thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết đó là dạng huyết mạch gì nhưng theo như đệ tử cảm nhận thì cấp bậc sẽ không thấp. Nghĩ tương lai sẽ có ích cho tông môn nên đệ tử đã cả gan đồng ý để nàng nương nhờ Dược Vương Cốc và đảm bảo cung cấp tài nguyên tu luyện.

"Cái gì?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì có chút cả kinh, hai mắt nhìn Viên Thế lộ rõ sự bất ngờ đáp.

"Ngươi mời về tông một người vừa thức tỉnh huyết mạch? Chuyện này có ai khác biết hay chưa?"

"Chuyện này cấp bách nên đệ tử khi vừa về liền chạy tới đây bẩm báo nhưng..."

Viên Thể hơi cúi đầu, giọng nói có phần ngập ngừng.

"Tuy những thế lực có hiểm khích với ta không biết nhưng kẻ thù của nằng đã biết. Theo như ước định thì trong mười năm bọn chúng sẽ không tìm tới đây để gây chuyện mà sau khi đến thời gian ước định, nàng sẽ phải quay về để thực hiện giao ước".



"..."

Mục Thư Hàng gương mặt có chút trầm xuống, trong ánh mắt hiện rõ sự đắn đo hỏi.

"Kẻ thù của nàng ta có cảnh giới gì? Có cảnh giới Hoá Cảnh toạ trấn?"

Viên Thể gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự lo lẳng.

"Đúng thế, tuy không biết thế lực đó nông sâu nhưng theo đệ tử thì chúng có cường giả Hóá Cảnh cao giao toạ trấn và cũng có thể là Hoá Cảnh đỉnh phong".

"Chuyện này đúng là nan giản?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt có phần tiếc nuối.

"Tuy cường giả Tinh Cực cảnh thức tỉnh huyết mạch thì lực lượng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng chừng đó vẫn không đủ?"

"Mười năm quá ngắn để một người có thể nắm vững được huyết mạch chứ đừng nói đến việc đột phá cảnh giới.

Huyết mạch tuy cường đại nhưng phải tiêu một một lượng tài nguyên rất lớn".

"Chuyện này ta thấy lợi ích thì ít mà hao tổn thì nhiều".

Viên Thế nghe thấy vậy thì lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hy vọng nói.

"Nếu như bình thường thì sẽ đúng giống như tông chủ nói. Nhưng còn một chuyện nữa đệ tử vẫn chưa nói".

"Tông chủ, người còn nhớ những gì mà đệ tử đã nói lúc vừa bái sư?"

"Là vị tiền bối mà ngươi đã từng nhắc đến?"

Mục Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Ta thấy hiếu kì và rất muốn gặp người có thể khiến ngươi sùng bái như vậy?"

"Để mà nói thì cũng bắt đầu từ lúc đi Minh Vương thành, đệ tử may mắn gặp lại vị tiền bối đó đang là khách khanh của Minh gia".

Minh Viển vui vẻ đáp.

"Đệ tử cũng đã đề cập đến chuyện Đan Tông thịnh hội và mời tiền bối đến tông môn ta làm khách khách. Nếu như có tiền bối ở tại thì đệ tử dám chắc lần thịnh hội này ta sẽ dành được vị trí cao".

"Ô, ngươi tự tin với khả năng của vị tiền bối đó như vậy sao?"

Mục Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại.

"Nếu như ngươi so sánh về khả năng luyện đan của vị tiền bối đó với các trưởng lão ở trong tông ta thì sẽ như thế nào?"

"...".

Viên Thế suy ngẫm một lúc rối nói với giọng điệu chắc nịch.



"Tuy chưa từng nhìn thấy tiền bối luyện đan nhưng đệ tử luôn có dự cảm rằng khả năng của người chỉ có cao hơn các vị trưởng lão".

"Mặc dù không có căn cứ nhưng chỉ dựa vào thủ pháp luyện đan lúc trước truyền cho đệ tử cao thâm mới có thể khiến ta một bước được như hiện tại thì thử hỏi một người nắm giữ thủ pháp đó sẽ là bậc tồn tại cao như thế nào?"

"Không biết phải nói như thế nào nhưng đệ tử có cảm giác thủ pháp đó chỉ là tiền bối tuỳ ý truyền thụ mà thôi".

"..."

Mục Thư Hàng nghe thấy thế thì có phần trẩm mặc.

"Ý của ngươi nói không phải không có lí nhưng để chắc chắn thì có thể mời vị tiền bối đó thể hiện một phen. Ta cũng muốn được nhìn thấy thủ pháp tinh diệu đó được thi triển bởi một người luyện đan sư cao giai".

"Theo như ý của ngươi thì vị tiền bối này còn liên quan đến nữ tử đó hay sao?"

"Đúng vậy".

Vien The gat dau dap.

"Ước định là do tiền bối đặt ra, ban đầu đệ tử cũng hỏi lý do vì sao người lại chọn thời gian ngắn như vậy nhưng tiền bối chỉ nói đừng khinh thường người thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết ngụ ý sâu xa của tiền bối nhưng đệ tử có dự cảm chỉ cần có sự giúp đỡ của người thì nàng ta sẽ từ chim hoa thành phượng hoàng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ, trên gương mặt lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi.

"Ta càng ngày càng hiếu kỳ, vị tiền bối mà ngươi nói rốt cuộc thần thông quảng đại đến chừng nào khi vừa có thể chỉ đạo được cả việc luyện đan lẫn chuyện tu luyện".

"À đúng rồi, ngươi đã an bài cho hai người đó ổn thỏa cả hay chưa?"

Viên Thể gật đầu đáp.

"Đệ tử đã giao lệnh bài của mình cho nàng giữ rồi, khi hai người lên tới đỉnh và giao nó ra thì chắc chắn sẽ được an bài ổn thoả".

"...".

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì nhướm mày, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không mấy chắc chắn.

"Kể từ lúc ngươi đi thì người được giao nhiệm vụ đón tiếp khách là tên Dương Trọc. Tên đó đối với ngươi có ác cảm rất lớn, khi hắn biết hai người đó là người ngươi mời đến có khi sẽ gây khó dễ cũng nên".

Viên Thể nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt hắn hiện rõ sự lo lắng.

"Thôi chết, nếu tên đó gặp tiền bối thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra?"

"Ngươi lo cho hai người đói vị Dương Trọc dùng thế ép người hay sao, lúc này đang có rất nhiều khách tới nên hắn ta có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng?"

Mục Thư Hàng thở ra một hơi đáp.

"Chỉ sợ cái tính cao ngạo của hắn ta khiến vị tiền bối đó cảm thấy phật lòng với tông môn ta mà thôi. Như thế sẽ không tốt một chút nào cả?"

Viên Thể dứt khoát lắc đầu, hẳn quay người chạy nhanh ra bên ngoài và nói vọng lại.

"Đệ tử không phải lo cho tiền bối mà đang lo cho tên ngốc Dương Trọc kia thôi. Chỉ mong hắn ta đừng gây ra chuyện gì quá đáng?
 
Chương 555: Xui xẻo.


Đứng dưới ngọn núi nhìn lên, Thượng Công Uyển hai mắt tròn xoe thốt ra.

"Nhìn từ xa đã thấy tòà sơn nhạc này thật hoành tráng nhưng khi đứng dưới chân núi nhìn lên thì mới thấy nó hùng vĩ cỡ nào".

"Tòà sơn nhạc này cao ít nhất cũng phải ba bốn ngàn trượng".

Từ trong xe ngựa bước xuống, Viên Thế ngẩng đầu nhìn những kiến trúc bên sườn núi thì lộ vẻ tự hào nói.

"Lần đầu tiên ta đến đây cũng cảm thấy giống như ngươi".

"Chuyến này đi về khác so với dự tính nên ta sẽ cùng hai vị trưởng lão sẽ vào tông môn trước để nói chuyện với tông chủ về những chuyện đã xảy ra và cũng để thuận tiện sắp xếp cho ngươi".

"Ta sẽ cố gắng thuyết phục tông chủ nên ngươi đừng quá lo lắng".

"Hiện tại tiền bối vẫn đang bế quan nên ngươi chịu khó đợi tiền bối rồi hằng đi lên sảnh chờ. Theo như những gì tiền bối nói lúc trước thì lát nữa người sẽ tỉnh dậy thôi".

Viên Thế vừa nói vừa lấy ra lệnh bài thánh tử giao cho cô rồi nở một nụ cười.

"Ta đưa ngươi tấm lệnh bài này, khi lên trên đó hãy đưa cho nhũng đệ tử đang túc trực. Khi thấy lệnh bài này thì họ sẽ sắp xếp cho ngươi chu toàn".

Nhận lấy tấm lệnh bài, Thượng Công Uyển vui vẻ gật đầu.

"Đa tạ công tử".

Ngồi trong xe ngựa!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan từ từ tỉnh dậy!

Bất giác, hắn hơi ngầng đầu và ánh mắt lộ vẻ xa xăm rồi thở dài một hơi.

"Một tháng đã ngưng luyện tinh thần lực đạt tới cực hạn, có lẽ ngưỡng cửa Hoa Cảnh đã mở ra trước mắt. Chỉ tiếc vẫn còn hơi thiếu một chút, đợi tinh thần lực phá cực thì ngày ta độ vô thượng chi kiếp".

"Chỉ mong lần đến Dược Vương Cốc sẽ có một chút thu hoạch, nếu như có linh dược thuộc tinh thần thì con đường đó sẽ ngắn hơn một chút".

"Ta thật sự rất mong chờ?"

Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đế Nguyên Quân cảm thấy có phần mong chờ.

"Đến rồi sao?"

Thấy Đế Nguyên Quân từ trên xe ngựa bước xuống, Thượng Công Uyển nhanh chóng cúi đầu thi lễ rồi gấp gáp lên tiếng.

"Tiểu nữ Thượng Công Uyển, gặp qua tiền bối".

Nhìn dáng vẻ cô, Đế Nguyên Quân bỗng hẻ một nụ cười nhẹ.

"Có thể thức tỉnh huyết mạch triệt để chỉ trong một tháng, ngươi thật không tệ".



"Đa tạ lời khen của tiền bối".

Thương Công Uyển ngầng đầu, trên gương mặt lộ rõ sự vui mừng nói.

"Tiểu nữ đã nghe Viên công tử kể lại những chuyện xảy ra mà cảm thấy hổ thẹn, nếu như không có tiền bối ra tay thì có lẽ ta đã phải bỏ mạng lúc đó rồi".

"Ân đức này của tiền bối vô lượng, tiểu nữ không biết khi nào mới có thể báo đáp được hết nên nếu như người cần thì Công Uyển nguyện dùng tất cả mọi thứ để đáp ứng. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì ta cũng cam lòng".

Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế và lời lới chắc nịch của cô, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu.


"Chuyện của ta cần, ngươi hiện tại vẫn chưa thể làm được. Nếu như ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ huyết mạch và trở thành cường giả một phương thì hãy nói đến".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút hơi ngượng, đáp.

"Nghe theo giáo huấn của tiền bối".

Đi theo sau, ánh mắt cô dán chặt bóng lưng hắn thì cô mới đề lộ biểu cảm hồi hộp nhưng ẩn trong ánh mắt lại là sự tự tin và mong đợi. Trong đầu cô thẩm nghĩ.

'Tiền bối có vẻ hơi khác so với những gì Viên công tử đã nói. Mặc dù mới nói chuyện nhưng cảm giác người rất dễ gần, mọi chuyện sau này có lẽ sẽ dễ hàng hơi một chút.

Đợi Viên công tử quay lại, ta nhất định sẽ hướng tiền bối cầu giúp đỡ. Tuy hắn nói giao tình hai người không quá sâu nhưng chắc người cũng sẽ dễ dàng đồng ý hơn nhỉ.

'Chắc là vậy?'

Cảm nhận ánh mắt nhìn chẳm chẳm của cô, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi chưa có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài nên mới để lộ ý định dễ dàng như vậy. Nếu như đối phương là kẻ địch thì những toan tính, suy nghĩ sẽ bị nhìn thấu tất cả và ngươi sẽ vì chuyện này mà trả một đại giới rất lớn".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc đan xen với sợ hãi thốt ra.

"Tiền bối... Đã tạ đã chỉ giáo, Công Uyển sẽ khắc cốt ghi tâm".

Không cần quay lưng mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt và suy nghĩ. Thượng Công Uyển lúc này mới cảm nhận được sự thâm sâu và khó lường của hắn. Nghĩ lại những gì Viên Thế đã nói thì sởn gai ốc và một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô phải run lên.

Tuy không biết hắn nông sâu cỡ nào nhưng cô lúc này cảm giác được, vị tiền bối đang đứng trước mặt là bậc nào tn tại.

Day la lan dล่น tien co co cam giac d6!

Đi lên bậc thang, Thượng Công Uyển nhìn thấy một hàng người nối tiếp nhau từ dưới chân núi lên tới đỉnh cảm thán trong lòng.


'Không hổ là Dược Vương Cốc.

Nhìn Đề Nguyên Quân ngang nhiên đi qua đám người đang đứng đợi, cô để ý ánh mắt của những người đang nhìn và biểu cảm khinh thường của bọn họ thì lên tiếng nói nhỏ.

"Tiền bối, ta nên đứng đợi thì hơn".

"Ta thấy những người này đang đợi xem chuyện, có lẽ bọn họ biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta cứ đi lên như thế này?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cười.



"Suy nghĩ của ngươi thật đơn giản? Dược Vương Cốc thân là một tông môn lớn mà không có đạo đón khách hay

sao?"

"Ngươi cũng không nghĩ bọn họ đến đây là vì chuyện gì và ngươi ta đến đây là khách của ai?"

"Nếu mà khách của Thánh tử mà không được tiếp đón đặc biệt thì Dược Vương Cốc này cũng chỉ có thế mà thôi?"

Nghe hai người nói chuyện to nhỏ, một tên trong hàng chờ chỉ tay về phía hai người rồi lên tiếng quát lớn.

"Hai người này là ai? Sao có thể ăn nói càn rở như vậy?"

"Đúng thế, ngươi dám nói Dược Vương Cốc cũng chỉ có thế? Đây chẳng phải đang xem thường Dược Vương Cốc hay sao?"

"Ta khuyên hai ngươi một câu, nếu như biết điều thì cút xuống đợi theo hàng. Nếu không khi lên tới đỉnh sẽ tự chuốc lấy nhục".

"..."

Nghe những tiếng xì xào của đám người, Thượng Công Uyển cảm thấy có chút lo lắng nhưng nhìn Đế Nguyên Quân không có dấu hiệu dừng lại thì cô hít vào một hơi thật sâu. Cô mặc kệ những lời bàn tán và đi theo sau hắn dù vẫn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

Lúc này, ở trên đỉnh núi!

Tại sảnh đón khách!

Một tên đệ tử vẻ mặt hống hách ngồi nghỉ ở đẳng xa và nhìn đám người xếp hàng thì lộ rõ sự tức giận.

"Tên khốn Viên Thế, sao hắn ta dám bỏ mặc những công việc ở tông môn vì một gia tộc nhỏ bé? Tại sao hắn ta được phép rời đi trong khi mọi việc đều đồ dồn lên đầu của lão tử?"

"Ngày nào cũng giống ngày nào? Ta ngày nào phải tiếp hàng trăm hàng ngàn người vậy mà ngươi được đi ra ngoài với nữ nhân? Lão tử không phục?"

"Ngươi quay về rồi biết tay ta, tên khốn kiếp?"

Thấy tên kia đang bừng bừng lửa giận, một tên đệ tử đứng bên cạnh lên tiếng châm chọc.

"Đúng thế, tên khốn Viên Thế đó có cậy có chút thiên phú nên mới đạt được như ngày hồm nay. Luận về luyện đan thì hắn ta chỉ cao hơn Dương Trọc sư huynh một chút, còn về thế lực thì hắn ta chẳng là cái gì cả".

"Chẳng qua hắn chỉ có vận may và được tông chủ ưu ái nên mới giành được vị trí thánh tử".

Tên Dương Trọc nghe thấy thế thì càng ngày càng cảm thấy bức bối.

"Cứ để hắn ngồi ở vị trí Thánh tử thêm một đoạn thời gian, sớm muộn gì thì vị trí đó cũng chỉ có thể là của ta?"

Trong lúc hai người đang kẻ tung người hứng thì bóng dáng Đế Nguyên Quân và Thượng Công Uyển đi lên khiến tên Dương Trọc càng thêm phần tức tối.

"Hai tên khốn từ đầu đến, dám bỏ ngoài tai quy định của tông môn?"

"Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo".
 
Chương 557: Chấn kinh


Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo!

Cùng hai tên sư đệ đi nhanh về phía Đế Nguyên Quân, bọn chúng đưa tay lên ngăn chặn.

"Kẻ đến là ai mà sao không hiểu lễ nghĩa gì hết vậy? Các ngươi không thấy những người khác đang đứng xếp hàng hay sao?"

"Ta nhìn thấy trang phục của hai ngươi trông không giống như những người ở gần đây? Là người từ đầu đến mà vô lễ như vậy?"

"Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, những kẻ không nghe theo quy định của Dược Vương Cốc sẽ bị đuổi đi.

Nếu như hai ngươi khôn hồn thì cút xuống dưới kia đứng xếp hàng cho ta".

Dương Trọc vẻ mặt đắc ý quát lớn, hai người trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác gì hai bao cát mặc cho hắn xả giận.

"Ta cho hai ngươi ba hơi thời gian, nếu không cút khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách vì sau nắm đấm của ta

cung".

Đám người ở xung quanh đó nghe lời to tiếng nhỏ thì tò mò nhìn qua, họ nhìn thấy hai người thì lộ nụ cười châm chọc và thích thú nhìn trò vui.

Trong mắt bọn họ, Dược Vương Cốc là một nơi rất xem trọng quy cũ. Chỉ cần có người nào đó cả gan làm trái thì sẽ bị đuổi đi, nặng hơn thì bị cấm không cho đặt chân đến đây lần nào nữa.

Nhớ lại trước đây cũng có một tên cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong không biết sống chết, hắn ta cũng bỏ qua việc xếp hàng và đả thương một vị đệ tủ thì khiến cao tầng Dược Vương Cốc tức giận.

Một vị trưởng lão trong lúc tức giận ra tay khiến tên kia bị đánh phế rồi ném từ trên đỉnh đỉnh núi xuống và cấm tên đó vĩnh viễn không được đặt chân đến gần. Chỉ cần hắn ta dám tới thì chắc chắn sẽ bị giết chết.

Nghĩ lại chuyện đó, ánh mắt bọn họ đầy sự mong muốn nhìn hai người sẽ chịu sự trừng phạt.

Không chịu bị ba tên kia làm khó, Thượng Công Uyển về mặt bừng bừng tức giận nhìn ba tên đệ tử. Mặc dù rất bực nhưng cô không thể vì chuyện này mà gây ra thêm chuyện phiền phức.

Cô lấy ra tấm lệnh bài rồi ném thẳng về phía tên Dương Trọc rồi nói.

"Đây là cách mà Dược Vương Cốc các ngươi đối xử với khách quý hay sao?"

Cầm tấm lệnh bài Thánh Tử trên tay, sắc mặt tên Dương Trọc dần trở nên trầm xuống. Ánh mắt hắn ta và hai tên khác nhìn hai người càng ngày càng trở nên khó coi.

"Thì ra hai người là khách do Thánh Tử mời đến".

Một tên đệ tử cảm thấy có chuyện không ổn liền thay đổi, ban đầu hắn ta còn lộ vẻ hống hách nhưng bây giờ lại cụp đuôi lo lắng.

"Ban đầu nếu như hai người giao tấm lệnh bài này ra trước thì mọi chuyện có phải dễ dàng hơn rồi hay sao?"

Thượng Công Uyền nghe thấy vậy thì càng thêm phát trẩm, ánh mắt cô nhìn hẳn lộ vẻ khinh thường nói.

"Ngươi đang trách ta không giao nó ra từ sớm hay sao?"

"Không, không, ta không có ý đó?"

Hắn ta lắp ba lắp bắp đáp lời.



"Ý của ta là nếu như ngươi đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ được ưu tiên hơn những người khác mà thôi".

Nhìn tên sư đệ đang cố lấy lòng hai người càng khiến tên Dương Trọc trở nên tức tối, hẳn ta vung tay đánh mạnh vào ngực khiến tên sư đệ phun ra một ngụm máu rồi quát lớn.

"Tên khốn, đứng trước mặt ta mà ngươi dám lấy lòng hai tên này? Ngươi đang xem thường ta hay sao?"

Tên sư đệ đau đớn ôm ngực, hắn nhìn Dương Trọc đang bừng bừng lửa giận nhìn mình thì lo sợ vô cùng. Tuy biết

Thánh Tử rất được người khác xem trọng và phải cho mặt mũi nhưng tên Dương Trọc lại xem là kẻ không đội trời chung.

Tuy biết chỗ dựa sau lưng hắn ta rất lớn nhưng chọc vào khách của Thánh Tử cũng không phải chuyện dễ dàng bỏ qua nên hắn ta cảm thấy rất khó xử.

"Dương sư huynh, ta không có ý đó?"

Ten su de dua tay lau di vet mau tren khoe mieng roi cui dลื่น.

Dương Trọc nghe thấy thế thì cười lạnh hỏi.

"Vậy ý của ngươi là gì?"

Bị hỏi đúng câu khó, tên kia ấp úng đáp.

"Là... là..."

Không đợi tên kia kịp trả lời, Đế Nguyên Quân không còn kiên nhẫn nói.

"Các ngươi muốn để ta đợi đến bao giờ?"

"Hay trong mắt các ngươi thì ta không phải khách quý?"

Thấy dáng vẻ tức giận của hai người, một tên đệ tử ghé sát lại gần nói.

"Dương sư huynh, ta nghĩ chuyện này nên tạm thời bỏ qua. Ta thấy thân phận của hai người này có lẽ không thấp, chỉ sợ chọc vào hai tên này sẽ không có chuyện tốt".

"Với cả ngày kia tổ chức kỳ thi, ta nghĩ nếu mà vì chuyện này sẽ không tốt đối với Dương sư huynh".

"Hai tên khốn".

Dương Trọc tức giận trừng mắt nhìn qua, quát.

"Hai ngươi đang muốn lấy lòng hai tên này?"


"Ta mặc kệ hai tên này có phải khách của tên khốn kiếp kia hay không? Chuyện này ta chắc chắn sẽ xử lý?"

"Ồ, vậy ngươi muốn xử lý ta như thế nào?"

Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống hỏi.

Bị hỏi khích, Dương Trọc trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu quát.

"Ở địa bàn của ta mà dám dùng cái giọng điệu đó? Ngươi đây là đang muốn chết?"



"Người đâu, đuổi hai tên này xuống núi cho ta".

Tiếng quát của hắn ta vang vọng khiến những tên hộ vệ ở xung quanh để ý. Ngay tức khắc, hơn hai mươi tên hộ vệ bừng bừng khí tức đứng chặn trước người cả hai với một khí thế bức người vô cùng.

Nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.

"Đây là quyết định của ngươi?"

Nói xong, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức khủng bố đè nén khiến đám hộ vệ bị ép quỳ gối và phủna một ngụm máu tươi. Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.

"Hahaha... Ngươi không chỉ phá bỏ quy tắc của tông môn mà còn đả thưởng hộ vệ".

Dương Trọc khoái chí phá lên cười lớn. Hắn ta vừa nói vừa bắn pháo hoa báo hiệu.

"Ngươi lần này chết chắc?"

Đám người phía bên dưới thấy pháo hiệu được bắn ra thì càng khoái chí.

"Dám đã thương hộ vệ? Hai tên này xong rồi".

"Ta thât sự tò mò, không biết hai người này sẽ đối mặt với lửa giận của Dược Vương Cốc như thế nào đây?"

"Các ngươi đoán thử xem, hai người này sẽ bị phát như thế nào?"

"Chẳng phải quá dễ đoán hay sao? Bị đánh phế và bị đuổi vĩnh viễn khỏi Dược Vương Cốc".

"Hahaha..."

Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới, tên Dương Trọc càng ngày càng khoái chí. Trên gương mặt hắn còn không giấu được sự phấn khích mà chỉ thẳng mặt Đế Nguyên Quân nói.

"Ngươi nghe thấy không? Những người kia nói không sai, đó chính là hậu quả khi các ngươi dám đặc tội ta".

"Hahaha..."

"Vậy sao?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ bình thản thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Dược Vương Cốc các ngươi có thế thật lớn? Ta muốn nhìn xem, các ngươi đánh phế ta như thế nào?"

Đúng lúc này, một cổ khí tức bàng bạc từ trên cao đề xuống khiến toàn bộ đỉnh núi rung chuyển và cùng với đó là một thanh âm khủng bố vang vọng khiến ai ai cũng phải rùng mình kinh sợ

"Kẻ đến là ai mà dám cả gan ra tay trên địa bàn Dược Vương Cốc? Thật không biết sống chết?"

Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người thấy một vị lão giả cao cao tại thượng nhìn xuống thì chấn kinh vô cùng. Bọn họ không ngờ được rằng, chuyện ở đây vậy mà đã kinh động đến cả trưởng lão nội môn và điều khiến họ không thể tin hơn là người đến vậy mà lại là cường giả Hóá Cảnh.

Dương Trọc nhìn lên, thấy bóng người quen thuộc thì nụ cười trên gương mặt lại thêm vui mừng. Chỉ thấy hắn nói ra hai chứ liền khiến toàn trường một lần nữa chấn kinh.

"Gia gia"
 
Chương 556: Lo lắng.


Tại thư phòng môn chủ Dược Vương Cốc!

Một vị trung niền khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nghiền ngẫm quyền y đan được ghi chép từ thời xa xưa truyền lại một cách chăm chú thì bỗng ở bên ngoài có ba tiếng bước chân tiến lại gần.

Thấy ba bóng người ở ngoài cửa, Mục Thư Hàng gấp nhẹ cuốn sách rồi lên tiếng.

"Vào đi".

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không giấu được nụ cười trên gương mặt của cả ba, hắn trong đầu thầm nghĩ.

'Chuyến đi này có thu hoạch gì tốt hay sao mà trông ba người này vui vẻ như vậy? Thật tò mò?'

Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn, cả ba người kính cẩn cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.

"Không nhục sứ mệnh tông chủ giao phó".

Tiếp sau đó, một vị lão giả lên tiếng.

"Chuyến đi đến Minh Vương thành lần này có thu hoạch khá đáng kể, người mà lúc trước tông chủ có nhắc qua đó tuy không mời về được nhưng nàng có một tiểu đệ có thiên phú cực kỳ cao".

"Trong lễ trưởng thành đã xuất sắc đứng đầu, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Thiên Địa cảnh".

"Ố"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc thốt ra.

"Đúng là thu hoạch không tệ nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cả ba thì chuyện này chắc cũng chỉ tính là một niềm vui nhỏ thôi đúng không?"

"Đúng là không thể qua mặt được tông chủ".

Vị lão giả khác đưa mắt nhìn Viên Thế rồi cười nhẹ nói.

"Chuyện này phải để thánh tử nói sẽ hay hơn".

Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt bỗng ánh lên tinh quang, trả lời.

"Trên đường quay về, đệ tử vô tình cứu được một nữ tử có cảnh giới Tinh Cực cảnh. Tuy gặp không ít nguy hiểm nhưng trong hiểm cảnh đã thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết đó là dạng huyết mạch gì nhưng theo như đệ tử cảm nhận thì cấp bậc sẽ không thấp. Nghĩ tương lai sẽ có ích cho tông môn nên đệ tử đã cả gan đồng ý để nàng nương nhờ Dược Vương Cốc và đảm bảo cung cấp tài nguyên tu luyện.

"Cái gì?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì có chút cả kinh, hai mắt nhìn Viên Thế lộ rõ sự bất ngờ đáp.

"Ngươi mời về tông một người vừa thức tỉnh huyết mạch? Chuyện này có ai khác biết hay chưa?"

"Chuyện này cấp bách nên đệ tử khi vừa về liền chạy tới đây bẩm báo nhưng..."

Viên Thể hơi cúi đầu, giọng nói có phần ngập ngừng.

"Tuy những thế lực có hiểm khích với ta không biết nhưng kẻ thù của nằng đã biết. Theo như ước định thì trong mười năm bọn chúng sẽ không tìm tới đây để gây chuyện mà sau khi đến thời gian ước định, nàng sẽ phải quay về để thực hiện giao ước".



"..."

Mục Thư Hàng gương mặt có chút trầm xuống, trong ánh mắt hiện rõ sự đắn đo hỏi.

"Kẻ thù của nàng ta có cảnh giới gì? Có cảnh giới Hoá Cảnh toạ trấn?"

Viên Thể gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự lo lẳng.

"Đúng thế, tuy không biết thế lực đó nông sâu nhưng theo đệ tử thì chúng có cường giả Hóá Cảnh cao giao toạ trấn và cũng có thể là Hoá Cảnh đỉnh phong".

"Chuyện này đúng là nan giản?"

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt có phần tiếc nuối.

"Tuy cường giả Tinh Cực cảnh thức tỉnh huyết mạch thì lực lượng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng chừng đó vẫn không đủ?"

"Mười năm quá ngắn để một người có thể nắm vững được huyết mạch chứ đừng nói đến việc đột phá cảnh giới.

Huyết mạch tuy cường đại nhưng phải tiêu một một lượng tài nguyên rất lớn".

"Chuyện này ta thấy lợi ích thì ít mà hao tổn thì nhiều".

Viên Thế nghe thấy vậy thì lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hy vọng nói.

"Nếu như bình thường thì sẽ đúng giống như tông chủ nói. Nhưng còn một chuyện nữa đệ tử vẫn chưa nói".

"Tông chủ, người còn nhớ những gì mà đệ tử đã nói lúc vừa bái sư?"

"Là vị tiền bối mà ngươi đã từng nhắc đến?"

Mục Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Ta thấy hiếu kì và rất muốn gặp người có thể khiến ngươi sùng bái như vậy?"

"Để mà nói thì cũng bắt đầu từ lúc đi Minh Vương thành, đệ tử may mắn gặp lại vị tiền bối đó đang là khách khanh của Minh gia".

Minh Viển vui vẻ đáp.

"Đệ tử cũng đã đề cập đến chuyện Đan Tông thịnh hội và mời tiền bối đến tông môn ta làm khách khách. Nếu như có tiền bối ở tại thì đệ tử dám chắc lần thịnh hội này ta sẽ dành được vị trí cao".

"Ô, ngươi tự tin với khả năng của vị tiền bối đó như vậy sao?"

Mục Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại.

"Nếu như ngươi so sánh về khả năng luyện đan của vị tiền bối đó với các trưởng lão ở trong tông ta thì sẽ như thế nào?"

"...".

Viên Thế suy ngẫm một lúc rối nói với giọng điệu chắc nịch.



"Tuy chưa từng nhìn thấy tiền bối luyện đan nhưng đệ tử luôn có dự cảm rằng khả năng của người chỉ có cao hơn các vị trưởng lão".

"Mặc dù không có căn cứ nhưng chỉ dựa vào thủ pháp luyện đan lúc trước truyền cho đệ tử cao thâm mới có thể khiến ta một bước được như hiện tại thì thử hỏi một người nắm giữ thủ pháp đó sẽ là bậc tồn tại cao như thế nào?"

"Không biết phải nói như thế nào nhưng đệ tử có cảm giác thủ pháp đó chỉ là tiền bối tuỳ ý truyền thụ mà thôi".

"..."

Mục Thư Hàng nghe thấy thế thì có phần trẩm mặc.

"Ý của ngươi nói không phải không có lí nhưng để chắc chắn thì có thể mời vị tiền bối đó thể hiện một phen. Ta cũng muốn được nhìn thấy thủ pháp tinh diệu đó được thi triển bởi một người luyện đan sư cao giai".

"Theo như ý của ngươi thì vị tiền bối này còn liên quan đến nữ tử đó hay sao?"

"Đúng vậy".

Vien The gat dau dap.

"Ước định là do tiền bối đặt ra, ban đầu đệ tử cũng hỏi lý do vì sao người lại chọn thời gian ngắn như vậy nhưng tiền bối chỉ nói đừng khinh thường người thức tỉnh huyết mạch".

"Tuy không biết ngụ ý sâu xa của tiền bối nhưng đệ tử có dự cảm chỉ cần có sự giúp đỡ của người thì nàng ta sẽ từ chim hoa thành phượng hoàng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ, trên gương mặt lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi.

"Ta càng ngày càng hiếu kỳ, vị tiền bối mà ngươi nói rốt cuộc thần thông quảng đại đến chừng nào khi vừa có thể chỉ đạo được cả việc luyện đan lẫn chuyện tu luyện".

"À đúng rồi, ngươi đã an bài cho hai người đó ổn thỏa cả hay chưa?"

Viên Thể gật đầu đáp.

"Đệ tử đã giao lệnh bài của mình cho nàng giữ rồi, khi hai người lên tới đỉnh và giao nó ra thì chắc chắn sẽ được an bài ổn thoả".

"...".

Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì nhướm mày, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không mấy chắc chắn.

"Kể từ lúc ngươi đi thì người được giao nhiệm vụ đón tiếp khách là tên Dương Trọc. Tên đó đối với ngươi có ác cảm rất lớn, khi hắn biết hai người đó là người ngươi mời đến có khi sẽ gây khó dễ cũng nên".

Viên Thể nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt hắn hiện rõ sự lo lắng.

"Thôi chết, nếu tên đó gặp tiền bối thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra?"

"Ngươi lo cho hai người đói vị Dương Trọc dùng thế ép người hay sao, lúc này đang có rất nhiều khách tới nên hắn ta có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng?"

Mục Thư Hàng thở ra một hơi đáp.

"Chỉ sợ cái tính cao ngạo của hắn ta khiến vị tiền bối đó cảm thấy phật lòng với tông môn ta mà thôi. Như thế sẽ không tốt một chút nào cả?"

Viên Thể dứt khoát lắc đầu, hẳn quay người chạy nhanh ra bên ngoài và nói vọng lại.

"Đệ tử không phải lo cho tiền bối mà đang lo cho tên ngốc Dương Trọc kia thôi. Chỉ mong hắn ta đừng gây ra chuyện gì quá đáng?
 
Chương 558: Ra dáng Thánh Tử.


Gia gia!

Nhìn bóng người uy mãnh quen thuộc, vẻ mặt Dương Trọc càng ngày càng trở nên phấn khích. Có chỗ dựa, dáng vẻ hùng hổ của hắn càng được thể hiện rõ ra bên ngoài.

Hẳn ta chỉ tay về phía Đề Nguyên Quân rồi lớn giọng quát.

"Để ta xem ngươi bây giờ còn hống hách được nữa không? Ngươi vừa rồi chẳng phải rất hùng hổ doạ người hay

sao?"

"Tại sao bây giờ lại yên lặng như vậy? Chẳng nhẽ ngươi chỉ biết đàn áp những người yếu thế còn những người mạnh thật sự thì ngươi cụp đuôi hay sao?"

"..."

Mặc kệ Dương Trọc châm chọc, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn lão giả đứng ở trên cao thì không khỏi nhíu mày.

Tuy lão giả là một luyện đan sư nên thực lực có thể sẽ yếu hơn cường giả cùng cảnh nhưng đối với hắn hiện tại vẫn chịu áp bức không hề nhẹ.

Khoé miệng hắn khẽ run nhẹ một cái rồi lên tiếng.

"Đúng là Hóa Cảnh".

"Ồ".

Đứng ở trên cao, lão giả nhìn dáng vẻ có phần ung dung của hắn thì nhíu mày. Trên gương mặt hiện rõ dáng vẻ khó tin.

"Vậy mà có thể chịu được uy áp của ta? Tên này không tầm thường?"

"Ta muốn nhìn xem, giới hạn của ngươi là bao nhiêu?"

Nói xong, lão giả vung tay liền khiến khu vực xung quanh bị một cổ áp lực tựa như thái sơn đè xuống. Những tên đứng ở bên dưới cấp tốc từ trên cao nhảy xuống để tránh bị cuốn vào bên trong.

Đứng giữa tâm uy áp, Thượng Công Uyển vẻ mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp khuy gối rồi ngã gục và sau đó ngất lịm.

Còn bên phía Đế Nguyên Quân vẫn đang ung dung đứng đó, nếu như hắn không có nhục thân cường đại thì chỉ dựa vào cỗ uy áp này cũng đủ để áp chế hắn rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng đối với những người đứng ở xung quanh cảm giác chậm như cả năm đang dần trôi dần qua. Toàn bộ ánh mắt họ đều chăm chú nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì không khỏi kinh

ngạc.

Bọn họ không ngờ được rằng hẳn vậy mà có thể đứng dưới uy áp của Hóa Cảnh cường giả mà lông tóc không thương. Thậm chí họ còn có cảm giác như uy áp của đại trưởng lão không thể đã động gì đến hẳn.

"Tên này?"

Đại trưởng lão sắc mặt dần trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó nói vô cùng. Mặc dù thực lực bản thân không quá cường hãn nhưng uy áp của lão không hề kém cạnh những người đồng cảnh giới.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một người có thể chịu được uy áp của ta lâu đến như vậy? Ta công nhận ngươi chính là một người không tầm thường nhưng ngươi đã phạm sai lầm khi gây chuyện trên địa bàn Dược Vương Cốc".

Thu lại uy áp, lão giả lên tiếng.

"Nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ".

"Muốn ta giải thích?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Dương Trọc lộ vẻ khinh thường đáp.



"Chuyện này ngươi phải hỏi đứa cháu yêu quý của ngươi mới đúng".

"..".

Ánh mắt lão giả nhìn Dương Trọc khẽ cau mày, hỏi.

"Tiểu Dương tử, nói cho gia gia biết có chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi mà dám giấu diếm thì ta sẽ cấm túc ngươi một năm".

"Gia gia, người đừng tin hắn ta".

Dương Trọc lắp ba lắp bắp trả lời.


"Hai tên này không biết từ đâu tới mà dám không làm theo quy tắc của Dược Vương Cốc. Họ không xếp hàng mà tự tiện đi lên và tỏ vẻ hống hách nên hộ vệ mới ra tay để trấn áp hắn".

"Nhưng... Nhưng thực lực của hẳn mạnh hơn những hộ vệ nhiều nên..."

Thấy dáng vẻ hắn ta ấp úng, đại trưởng lão hạ thấp giọng hỏi ngược lại.

"Điều của ngươi nói là thật?"

Dương Trọc gật đầu lia lịa trả lời.

"Gia gia phải tin ta, ta sẽ không vô cứ gây sự với hắn đâu".

"".

Ánh mắt lão quét qua những tên đệ tử khác rồi hỏi lại một lần nữa.

"Lời của tiều Dương tử là sự thật?"

Vì e sợ Dương Trọc, những tên đệ tự khác không dám đắc tội nên đành gật đầu xác nhận.

"Lời của Dương sư huynh không sai, là hai tên đó gây chuyện trước".

Nhận được cầu trả lời, lão giã nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói.

"Ngươi bây giờ có thể giải thích cho ta được rồi chứ? Nếu như ngươi vô cớ gây sự thì đừng trách".

Đáp lại giọng điệu uy hiếp, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Nếu như ngươi đã tin lời của bọn chúng còn muốn ta giải thích? Ngươi nghĩ cần thiết nữa sao? Ngươi cứ xem như ta là người gây sự trước đi".

"Vậy là xác định chính hai ngươi là người tới gây chuyện?"

Lão giả vừa nói vừa bộc phát khí tức ra ngoài và không giấu được sự tức giận trên gương mặt.

"Đứng trước mặt ta mà ngươi vẫn hống hách bá đạo như vậy? Thật là không biết sống chết".

Lời nói vừa dứt, lão giả vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn khủng bố vô cùng. Cảm giác chỉ cần một chưởng này có thể trực tiếp ép chết cưởng giả Tinh Cực cảnh đinh phong phồ thông

Ngay khi chưởng ấm sắp sửa ập xuống thì ở đằng xa có hai cổ khí tức mạnh mẽ không kém lao đến.

"Dừng tay".

Cùng với tiếng quát đó là một đạo kình khí hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.

Liếc mắt nhìn ra xa, lão giả nhìn thấy bóng người thì khẽ cau mày.



"Tông chủ?"

Từ từ hạ xuống, hai người đứng trước Đế Nguyên Quân rồi ngầng đầu nhìn lão giả rồi lên tiếng.

"Đại trưởng lão, hai người này là khách quý do ta mời đến. Vậy mà ngươi đón tiếp như vậy sao?"

Viên Thế tức giận lên tiếng chất vấn.

"Người do ngươi mời tới?"

Lão giả nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Dương Trọc.

"Ngudi con co chuyen dam giau diem?"

"Ta... Ta...".

Dương Trọc cúi đầu, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi đáp.

"Vậy ra chuyện xảy ra ở đây là do ngươi?"

Viên Thể liếc mắt nhìn Dương Trọc rồi hạ thấp giọng nói.

Sau đó hắn ngưng tụ một đạo kình khí trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng khiến Dương Trọc bị đánh hộc máu rồi văng ra hàng chục trượng.

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão nói.

"Chuyện này mong đại trưởng lão đừng vì quan hệ mà xử nhẹ".

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn.

"Người đâu, mang Dương Trọc đến chấp pháp đường. Chuyện này phải xử theo quy tắc của tông môn".

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Chuyện ở đây giao lại cho thánh tử, còn vị khách quý này đích thân ta sẽ thu xếp".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý rồi cùng Mục Thư Hàng rời đi.

Lúc này, đại trưởng lão nhìn Viên Thể lộ vẻ chán ghét và trong mắt không giấu được sự tức giận.

"Viên Thế, ngươi bây giờ đã biết cách dựa vào thế lực của tông chủ? Thật ra dáng của một Thánh Tử".

Ngầm hiểu ý của lão giả, Viên Thế đứng đối diện, trên gương mặt không một biểu cảm đáp lời.

"Đại trưởng lão quá khen".

"Chuyện này người không trách ta được, nếu như ta không ra tay thì đứa cháu mà ngươi yêu thương bây giờ đã chết".

"..."

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn Viên Thể lộ vẻ ngờ vực và khó tin.

"Ngươi có ý gì?"

Mặc kệ câu hỏi của lão giả, Viên Thế dứt khoát quay người rồi đi về hướng Mục Thư Hàng và Đế Nguyên Quân.
 
Chương 557: Chấn kinh


Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo!

Cùng hai tên sư đệ đi nhanh về phía Đế Nguyên Quân, bọn chúng đưa tay lên ngăn chặn.

"Kẻ đến là ai mà sao không hiểu lễ nghĩa gì hết vậy? Các ngươi không thấy những người khác đang đứng xếp hàng hay sao?"

"Ta nhìn thấy trang phục của hai ngươi trông không giống như những người ở gần đây? Là người từ đầu đến mà vô lễ như vậy?"

"Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, những kẻ không nghe theo quy định của Dược Vương Cốc sẽ bị đuổi đi.

Nếu như hai ngươi khôn hồn thì cút xuống dưới kia đứng xếp hàng cho ta".

Dương Trọc vẻ mặt đắc ý quát lớn, hai người trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác gì hai bao cát mặc cho hắn xả giận.

"Ta cho hai ngươi ba hơi thời gian, nếu không cút khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách vì sau nắm đấm của ta

cung".

Đám người ở xung quanh đó nghe lời to tiếng nhỏ thì tò mò nhìn qua, họ nhìn thấy hai người thì lộ nụ cười châm chọc và thích thú nhìn trò vui.

Trong mắt bọn họ, Dược Vương Cốc là một nơi rất xem trọng quy cũ. Chỉ cần có người nào đó cả gan làm trái thì sẽ bị đuổi đi, nặng hơn thì bị cấm không cho đặt chân đến đây lần nào nữa.

Nhớ lại trước đây cũng có một tên cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong không biết sống chết, hắn ta cũng bỏ qua việc xếp hàng và đả thương một vị đệ tủ thì khiến cao tầng Dược Vương Cốc tức giận.

Một vị trưởng lão trong lúc tức giận ra tay khiến tên kia bị đánh phế rồi ném từ trên đỉnh đỉnh núi xuống và cấm tên đó vĩnh viễn không được đặt chân đến gần. Chỉ cần hắn ta dám tới thì chắc chắn sẽ bị giết chết.

Nghĩ lại chuyện đó, ánh mắt bọn họ đầy sự mong muốn nhìn hai người sẽ chịu sự trừng phạt.

Không chịu bị ba tên kia làm khó, Thượng Công Uyển về mặt bừng bừng tức giận nhìn ba tên đệ tử. Mặc dù rất bực nhưng cô không thể vì chuyện này mà gây ra thêm chuyện phiền phức.

Cô lấy ra tấm lệnh bài rồi ném thẳng về phía tên Dương Trọc rồi nói.

"Đây là cách mà Dược Vương Cốc các ngươi đối xử với khách quý hay sao?"

Cầm tấm lệnh bài Thánh Tử trên tay, sắc mặt tên Dương Trọc dần trở nên trầm xuống. Ánh mắt hắn ta và hai tên khác nhìn hai người càng ngày càng trở nên khó coi.

"Thì ra hai người là khách do Thánh Tử mời đến".

Một tên đệ tử cảm thấy có chuyện không ổn liền thay đổi, ban đầu hắn ta còn lộ vẻ hống hách nhưng bây giờ lại cụp đuôi lo lắng.

"Ban đầu nếu như hai người giao tấm lệnh bài này ra trước thì mọi chuyện có phải dễ dàng hơn rồi hay sao?"

Thượng Công Uyền nghe thấy vậy thì càng thêm phát trẩm, ánh mắt cô nhìn hẳn lộ vẻ khinh thường nói.

"Ngươi đang trách ta không giao nó ra từ sớm hay sao?"

"Không, không, ta không có ý đó?"

Hắn ta lắp ba lắp bắp đáp lời.



"Ý của ta là nếu như ngươi đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ được ưu tiên hơn những người khác mà thôi".

Nhìn tên sư đệ đang cố lấy lòng hai người càng khiến tên Dương Trọc trở nên tức tối, hẳn ta vung tay đánh mạnh vào ngực khiến tên sư đệ phun ra một ngụm máu rồi quát lớn.

"Tên khốn, đứng trước mặt ta mà ngươi dám lấy lòng hai tên này? Ngươi đang xem thường ta hay sao?"

Tên sư đệ đau đớn ôm ngực, hắn nhìn Dương Trọc đang bừng bừng lửa giận nhìn mình thì lo sợ vô cùng. Tuy biết

Thánh Tử rất được người khác xem trọng và phải cho mặt mũi nhưng tên Dương Trọc lại xem là kẻ không đội trời chung.

Tuy biết chỗ dựa sau lưng hắn ta rất lớn nhưng chọc vào khách của Thánh Tử cũng không phải chuyện dễ dàng bỏ qua nên hắn ta cảm thấy rất khó xử.

"Dương sư huynh, ta không có ý đó?"

Ten su de dua tay lau di vet mau tren khoe mieng roi cui dลื่น.

Dương Trọc nghe thấy thế thì cười lạnh hỏi.

"Vậy ý của ngươi là gì?"

Bị hỏi đúng câu khó, tên kia ấp úng đáp.

"Là... là..."

Không đợi tên kia kịp trả lời, Đế Nguyên Quân không còn kiên nhẫn nói.

"Các ngươi muốn để ta đợi đến bao giờ?"

"Hay trong mắt các ngươi thì ta không phải khách quý?"

Thấy dáng vẻ tức giận của hai người, một tên đệ tử ghé sát lại gần nói.

"Dương sư huynh, ta nghĩ chuyện này nên tạm thời bỏ qua. Ta thấy thân phận của hai người này có lẽ không thấp, chỉ sợ chọc vào hai tên này sẽ không có chuyện tốt".

"Với cả ngày kia tổ chức kỳ thi, ta nghĩ nếu mà vì chuyện này sẽ không tốt đối với Dương sư huynh".

"Hai tên khốn".

Dương Trọc tức giận trừng mắt nhìn qua, quát.

"Hai ngươi đang muốn lấy lòng hai tên này?"


"Ta mặc kệ hai tên này có phải khách của tên khốn kiếp kia hay không? Chuyện này ta chắc chắn sẽ xử lý?"

"Ồ, vậy ngươi muốn xử lý ta như thế nào?"

Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống hỏi.

Bị hỏi khích, Dương Trọc trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu quát.

"Ở địa bàn của ta mà dám dùng cái giọng điệu đó? Ngươi đây là đang muốn chết?"



"Người đâu, đuổi hai tên này xuống núi cho ta".

Tiếng quát của hắn ta vang vọng khiến những tên hộ vệ ở xung quanh để ý. Ngay tức khắc, hơn hai mươi tên hộ vệ bừng bừng khí tức đứng chặn trước người cả hai với một khí thế bức người vô cùng.

Nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.

"Đây là quyết định của ngươi?"

Nói xong, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức khủng bố đè nén khiến đám hộ vệ bị ép quỳ gối và phủna một ngụm máu tươi. Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.

"Hahaha... Ngươi không chỉ phá bỏ quy tắc của tông môn mà còn đả thưởng hộ vệ".

Dương Trọc khoái chí phá lên cười lớn. Hắn ta vừa nói vừa bắn pháo hoa báo hiệu.

"Ngươi lần này chết chắc?"

Đám người phía bên dưới thấy pháo hiệu được bắn ra thì càng khoái chí.

"Dám đã thương hộ vệ? Hai tên này xong rồi".

"Ta thât sự tò mò, không biết hai người này sẽ đối mặt với lửa giận của Dược Vương Cốc như thế nào đây?"

"Các ngươi đoán thử xem, hai người này sẽ bị phát như thế nào?"

"Chẳng phải quá dễ đoán hay sao? Bị đánh phế và bị đuổi vĩnh viễn khỏi Dược Vương Cốc".

"Hahaha..."

Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới, tên Dương Trọc càng ngày càng khoái chí. Trên gương mặt hắn còn không giấu được sự phấn khích mà chỉ thẳng mặt Đế Nguyên Quân nói.

"Ngươi nghe thấy không? Những người kia nói không sai, đó chính là hậu quả khi các ngươi dám đặc tội ta".

"Hahaha..."

"Vậy sao?"

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ bình thản thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Dược Vương Cốc các ngươi có thế thật lớn? Ta muốn nhìn xem, các ngươi đánh phế ta như thế nào?"

Đúng lúc này, một cổ khí tức bàng bạc từ trên cao đề xuống khiến toàn bộ đỉnh núi rung chuyển và cùng với đó là một thanh âm khủng bố vang vọng khiến ai ai cũng phải rùng mình kinh sợ

"Kẻ đến là ai mà dám cả gan ra tay trên địa bàn Dược Vương Cốc? Thật không biết sống chết?"

Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người thấy một vị lão giả cao cao tại thượng nhìn xuống thì chấn kinh vô cùng. Bọn họ không ngờ được rằng, chuyện ở đây vậy mà đã kinh động đến cả trưởng lão nội môn và điều khiến họ không thể tin hơn là người đến vậy mà lại là cường giả Hóá Cảnh.

Dương Trọc nhìn lên, thấy bóng người quen thuộc thì nụ cười trên gương mặt lại thêm vui mừng. Chỉ thấy hắn nói ra hai chứ liền khiến toàn trường một lần nữa chấn kinh.

"Gia gia"
 
Chương 558: Ra dáng Thánh Tử.


Gia gia!

Nhìn bóng người uy mãnh quen thuộc, vẻ mặt Dương Trọc càng ngày càng trở nên phấn khích. Có chỗ dựa, dáng vẻ hùng hổ của hắn càng được thể hiện rõ ra bên ngoài.

Hẳn ta chỉ tay về phía Đề Nguyên Quân rồi lớn giọng quát.

"Để ta xem ngươi bây giờ còn hống hách được nữa không? Ngươi vừa rồi chẳng phải rất hùng hổ doạ người hay

sao?"

"Tại sao bây giờ lại yên lặng như vậy? Chẳng nhẽ ngươi chỉ biết đàn áp những người yếu thế còn những người mạnh thật sự thì ngươi cụp đuôi hay sao?"

"..."

Mặc kệ Dương Trọc châm chọc, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn lão giả đứng ở trên cao thì không khỏi nhíu mày.

Tuy lão giả là một luyện đan sư nên thực lực có thể sẽ yếu hơn cường giả cùng cảnh nhưng đối với hắn hiện tại vẫn chịu áp bức không hề nhẹ.

Khoé miệng hắn khẽ run nhẹ một cái rồi lên tiếng.

"Đúng là Hóa Cảnh".

"Ồ".

Đứng ở trên cao, lão giả nhìn dáng vẻ có phần ung dung của hắn thì nhíu mày. Trên gương mặt hiện rõ dáng vẻ khó tin.

"Vậy mà có thể chịu được uy áp của ta? Tên này không tầm thường?"

"Ta muốn nhìn xem, giới hạn của ngươi là bao nhiêu?"

Nói xong, lão giả vung tay liền khiến khu vực xung quanh bị một cổ áp lực tựa như thái sơn đè xuống. Những tên đứng ở bên dưới cấp tốc từ trên cao nhảy xuống để tránh bị cuốn vào bên trong.

Đứng giữa tâm uy áp, Thượng Công Uyển vẻ mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp khuy gối rồi ngã gục và sau đó ngất lịm.

Còn bên phía Đế Nguyên Quân vẫn đang ung dung đứng đó, nếu như hắn không có nhục thân cường đại thì chỉ dựa vào cỗ uy áp này cũng đủ để áp chế hắn rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng đối với những người đứng ở xung quanh cảm giác chậm như cả năm đang dần trôi dần qua. Toàn bộ ánh mắt họ đều chăm chú nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì không khỏi kinh

ngạc.

Bọn họ không ngờ được rằng hẳn vậy mà có thể đứng dưới uy áp của Hóa Cảnh cường giả mà lông tóc không thương. Thậm chí họ còn có cảm giác như uy áp của đại trưởng lão không thể đã động gì đến hẳn.

"Tên này?"

Đại trưởng lão sắc mặt dần trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó nói vô cùng. Mặc dù thực lực bản thân không quá cường hãn nhưng uy áp của lão không hề kém cạnh những người đồng cảnh giới.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một người có thể chịu được uy áp của ta lâu đến như vậy? Ta công nhận ngươi chính là một người không tầm thường nhưng ngươi đã phạm sai lầm khi gây chuyện trên địa bàn Dược Vương Cốc".

Thu lại uy áp, lão giả lên tiếng.

"Nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ".

"Muốn ta giải thích?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Dương Trọc lộ vẻ khinh thường đáp.



"Chuyện này ngươi phải hỏi đứa cháu yêu quý của ngươi mới đúng".

"..".

Ánh mắt lão giả nhìn Dương Trọc khẽ cau mày, hỏi.

"Tiểu Dương tử, nói cho gia gia biết có chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi mà dám giấu diếm thì ta sẽ cấm túc ngươi một năm".

"Gia gia, người đừng tin hắn ta".

Dương Trọc lắp ba lắp bắp trả lời.


"Hai tên này không biết từ đâu tới mà dám không làm theo quy tắc của Dược Vương Cốc. Họ không xếp hàng mà tự tiện đi lên và tỏ vẻ hống hách nên hộ vệ mới ra tay để trấn áp hắn".

"Nhưng... Nhưng thực lực của hẳn mạnh hơn những hộ vệ nhiều nên..."

Thấy dáng vẻ hắn ta ấp úng, đại trưởng lão hạ thấp giọng hỏi ngược lại.

"Điều của ngươi nói là thật?"

Dương Trọc gật đầu lia lịa trả lời.

"Gia gia phải tin ta, ta sẽ không vô cứ gây sự với hắn đâu".

"".

Ánh mắt lão quét qua những tên đệ tử khác rồi hỏi lại một lần nữa.

"Lời của tiều Dương tử là sự thật?"

Vì e sợ Dương Trọc, những tên đệ tự khác không dám đắc tội nên đành gật đầu xác nhận.

"Lời của Dương sư huynh không sai, là hai tên đó gây chuyện trước".

Nhận được cầu trả lời, lão giã nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói.

"Ngươi bây giờ có thể giải thích cho ta được rồi chứ? Nếu như ngươi vô cớ gây sự thì đừng trách".

Đáp lại giọng điệu uy hiếp, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

"Nếu như ngươi đã tin lời của bọn chúng còn muốn ta giải thích? Ngươi nghĩ cần thiết nữa sao? Ngươi cứ xem như ta là người gây sự trước đi".

"Vậy là xác định chính hai ngươi là người tới gây chuyện?"

Lão giả vừa nói vừa bộc phát khí tức ra ngoài và không giấu được sự tức giận trên gương mặt.

"Đứng trước mặt ta mà ngươi vẫn hống hách bá đạo như vậy? Thật là không biết sống chết".

Lời nói vừa dứt, lão giả vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn khủng bố vô cùng. Cảm giác chỉ cần một chưởng này có thể trực tiếp ép chết cưởng giả Tinh Cực cảnh đinh phong phồ thông

Ngay khi chưởng ấm sắp sửa ập xuống thì ở đằng xa có hai cổ khí tức mạnh mẽ không kém lao đến.

"Dừng tay".

Cùng với tiếng quát đó là một đạo kình khí hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.

Liếc mắt nhìn ra xa, lão giả nhìn thấy bóng người thì khẽ cau mày.



"Tông chủ?"

Từ từ hạ xuống, hai người đứng trước Đế Nguyên Quân rồi ngầng đầu nhìn lão giả rồi lên tiếng.

"Đại trưởng lão, hai người này là khách quý do ta mời đến. Vậy mà ngươi đón tiếp như vậy sao?"

Viên Thế tức giận lên tiếng chất vấn.

"Người do ngươi mời tới?"

Lão giả nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Dương Trọc.

"Ngudi con co chuyen dam giau diem?"

"Ta... Ta...".

Dương Trọc cúi đầu, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi đáp.

"Vậy ra chuyện xảy ra ở đây là do ngươi?"

Viên Thể liếc mắt nhìn Dương Trọc rồi hạ thấp giọng nói.

Sau đó hắn ngưng tụ một đạo kình khí trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng khiến Dương Trọc bị đánh hộc máu rồi văng ra hàng chục trượng.

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão nói.

"Chuyện này mong đại trưởng lão đừng vì quan hệ mà xử nhẹ".

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn.

"Người đâu, mang Dương Trọc đến chấp pháp đường. Chuyện này phải xử theo quy tắc của tông môn".

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Chuyện ở đây giao lại cho thánh tử, còn vị khách quý này đích thân ta sẽ thu xếp".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý rồi cùng Mục Thư Hàng rời đi.

Lúc này, đại trưởng lão nhìn Viên Thể lộ vẻ chán ghét và trong mắt không giấu được sự tức giận.

"Viên Thế, ngươi bây giờ đã biết cách dựa vào thế lực của tông chủ? Thật ra dáng của một Thánh Tử".

Ngầm hiểu ý của lão giả, Viên Thế đứng đối diện, trên gương mặt không một biểu cảm đáp lời.

"Đại trưởng lão quá khen".

"Chuyện này người không trách ta được, nếu như ta không ra tay thì đứa cháu mà ngươi yêu thương bây giờ đã chết".

"..."

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn Viên Thể lộ vẻ ngờ vực và khó tin.

"Ngươi có ý gì?"

Mặc kệ câu hỏi của lão giả, Viên Thế dứt khoát quay người rồi đi về hướng Mục Thư Hàng và Đế Nguyên Quân.
 
Chương 559: Đan Tông.


Tại thư phòng tông chủ!

Mục Thư Hàng ngồi đối diện Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tuy không biết nguyên nhân gì mà mái tóc của ngươi lại bạc trắng như những lão gia nhưng khi nhìn căn cốt của ngươi thì tuổi tác của ngươi vẫn còn rất trẻ".

"Nếu như ngươi không chê thì ta gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ".

"Tuy ngudi muon goi nhu the nao cung dudc".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu .

"Ngươi gọi ta tới đây ắt hẳn có mục đích, không ngại cứ nói thẳng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ đáp.

"Đúng là ta tìm ngươi có chuyện, ta rất tò mò lý do gì mà ngươi đã truyền thụ bí pháp luyện đan cho Viên Thế?"

"Theo như ta biết thì lúc đó còn có người khác có thiên phú luyện đan tốt hơn hắn. Vậy thì tại sao?"

"...".

Nhớ lại những chuyện trước đây, Đế Nguyên Quân trầm tư một lúc rồi bình thản đáp.

"Cứ xem như ta tuỳ ý giúp đỡ hắn".

"Chuyện này thật sự là thế sao?"

Mục Thư Hàng hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt hắn dần lộ vẻ nghiêm túc.

"Kể từ khi Viên Thế nhập tông, ta đã quan sát hắn rất kỹ và theo như những gì ta được biết thì hắn lúc trước chỉ là người có thiên phú khá tẩm thường. Nhưng kể từ ngày gặp ngươi thì hắn đã hoàn toàn lột xác".

"Từ một người không có mấy danh tiếng liền một bước đạt tới vị trí Thánh Tử".

"Đáng tiếc, nhãn quan của ta vẫn chưa đủ để nhìn thấy điểm sâu xa và huyền bí trong bí pháp luyện đan đó có ảnh hưởng gì hay nói đúng hơn là trên người Viên Thế có bí mật hoặc khả năng gì đó đặc biệt nên mới có thể phát triển nhanh được như vậy?"

"...".

Đế Nguyên Quân hơi nhướm mày, hai mắt hắn nhìn Mục Thư Hàng lộ vẻ ngờ vực.

"Chuyện này là ở bản thân hắn chứ không liên quan gì đến ngươi, kể cả ngươi có là sư phụ của hắn cũng vậy".

"Ai cũng phải có bí mật riêng của mình, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

"Ngươi nói không sai, ta quả không nên đào sâu vào bí mật của hắn. Nhưng..."

Mục Thư Hàng hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ gấp gáp.

"Ta thật sự quan ngại về chuyện này, Viên Thế hiện tại đã hoàn toàn lột xác và trong giới luyện đan sư cũng có chút danh tiếng".

"Ta chỉ lo rằng sẽ có một ngày sẽ có ai đó vén màn được những bí mật của hắn. Nếu như người đó có thiện ý thì tốt nhưng kẻ biết không thiện thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp".



"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy cũng không có biểu cảm gì khác thường, hắn chỉ thoải mái dựa lưng ra sau rồi nhìn Mục Thư Hàng.

"Nếu như ngươi thật sự lo lắng thì có thể trao đổi trực tiếp với hắn, ta hiện tại không có lý do để nói cho ngươi. Với lại, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì đó là chuyện của hắn."

"Có vượt qua được hay không là tùỳ thuộc vào số mệnh và bản thân của hắn."

"Ta mong rằng ngươi sẽ suy nghĩ chuyện này thật kỹ và đừng làm bất cứ chuyện gì. Dù sao thì ngươi cũng là sư phụ của hắn, đúng không?"

".."

Mục Thư Hàng thở dài, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói và có phần đắn đo.

"Ngươi nói không sai, nhưng ta thân là tông chủ và cũng là sư phụ của hắn nên ta có trọng trách phải nuôi dưỡng, chỉ dạy và hướng hắn đến những chuyện đúng đắn."

"Dù sao thì tương lai của Dược Vương Cốc cũng đặt nặng trên vai hắn. Dù sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ nhận ra điều đó, ta chỉ mong rằng Viên Thế sẽ đủ tỉnh táo trong mọi chuyện."

"Đó là chuyện của Dược Vương Cốc chứ không phải ta. Ngươi thấy nói chuyện này với ta là điều đúng đắn hay sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi không sợ ta chính là người mà ngươi đang đề cập đến hay sao?"

"Ta có cảm giác ngươi không phải là người mà ta nhắc đến."

Mục Thư Hàng lắc đầu cười khổ, đáp.

"Tạm thời không nhắc đến chuyện này, ta hiện tại hiếu kỳ ngươi đến Dược Vương Cốc không phải vì Viên Thế mời mà đến."

"Nếu như ngươi không ngại thì có thể nói mục đích thật sự của ngươi khi đến đây là gì? Nêu như trong khả năng thì ta có thể suy nghĩ?"

".."

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

"Ngươi nói không sai, ta đến Dược Vương Cốc tất nhiên là có mục đích riêng."

"Tuy ta không quá mong chờ nhưng hy vọng có thể tìm thấy nó ở đây. Không biết Dược Vương Cốc có Địa cấp linh dược có khả năng tu bổ nguyên thần hay không?"

"Địa cấp linh dược quả thật rất khó tìm nhưng nói đến loại linh dược nôi dưỡng nguyên thần thì chẳng khác gì mò kim đáy bề."

Mục Thư Hàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn trả lời.


"Thật không dám giấu, Dược Vương Cốc ta vừa hay có một gốc linh dược như vậy nhưng ta định dùng nó để mở ra con đương giúp Viên Thế đột phá Hóa Cảnh sau này."

"Chuyện đó ngươi không cần lo".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ.

"Viên Thế chỉ cần dựa vào công pháp ta truyền thụ thì chắc chắn sẽ có thể đột phá Hóá Cảnh mà không cần linh

dudc de mo dudng."



"Chỉ là phương thức ta tu luyện có phần đặc thù nên mới cần loại linh dược đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy nó mà không có đền đáp."

"Chỉ cần ngươi giao cho ta gốc linh dược thì ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Nếu như trong khả năng của ta thì điều gì cũng có thể."

"Sảng khoái."

Mục Thư Hàng vui vẻ gật đầu.

"Ngươi đã nói vậy thì ta không có lý do gì để từ chối."

"Trên đường tới đây thì ngươi chắc cũng đã nghe Viên Thế nói qua rồi đúng không. Yêu cầu của ta cũng không có gì quá đáng, chỉ cần ngươi có thể giúp Dược Vương Cốc đạt được vị trí dẫn đầu trong trận đấu luyện đan diễn ra tại Đan Tông."

"Một lời đã định."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.

Nói xong, Mục Thư Hàng lấy ra gốc linh dược giao cho Đề Nguyên Quân rồi vui vẻ nói.

"Hiện tại Viên Thế đang gặp khó khăn vì khả năng của hắn hiện tại không thể lọt vào ba vị trí dẫn đầu. Tuy ta không biết khả năng luyện đan của ngươi cao siêu tới nhường nào nhưng ta có dự cảm trong hai ngày này ngươi có thể giúp hắn vượt qua rào chắn phía trước".

"Chuyện này ta giao lại cho ngươi."

Hai ngày sau!

Tại chính điện Dược Vương Cốc, các trưởng lão nội môn vẻ mặt đăm chiêu nhìn Mục Thư Hàng.

"Tông chủ, ngươi làm như vậy cũng quá tuỳ tiện rồi. Ta không biết vị khách do Thánh Tử mời đến là ai và nặng lực như thế nào mà ngươi không chỉ giao Địa cấp linh dược cho hắn."

"Quá đáng hơn là ngươi còn để Thánh Tử học hỏi từ hắn?"

"Dựa vào những gì ta biết thì tên đó trông không giống luyện đan sư cho lắm."

"Đúng vậy, lát nữa phải đến Đan Tông rồi mà hai người đó đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất quan. Nếu như trong lúc Thánh Tử bế quan có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chúng ta sẽ ăn nói như thế nào đây?"

"Đúng vậy, trăm năm đồ lại đây ta luôn bị nhưng tông môn kia đè đầu cưỡi cổ. May mắn mới được Đan Tông để ý đến, nếu như Thánh Tử gặp chuyện gì bất trắc thì Đan Tông sẽ buông tha cho ta sao?"

"Tông chủ, ngươi nên đi xem tình hinh như thế nào đi?"

"Đúng thế, còn chưa đến một canh giờ nữa phải đi rồi mà hai người vẫn chưa đi ra ngoài. Ta thật sự lo lắng."

".."

Thấy các trưởng lão lo lắng, Mục Thư Hàng thở dài một hơi rồi lên tiếng bình ổn.

"Các vị trưởng lão chớ gấp gáp."

"Trước lúc bế quan, vị huynh đệ đó có nhắc ta là đừng làm phiền hai người bọn họ. Nếu như bây giờ ta đến đó cũng không làm được gì, nếu như gây ảnh hưởng đến việc bế quan của cả hai người thì rách việc".

Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng hai người đang bế quan lộ vẻ gấp gáp.

"Ta bây giờ cũng rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
 
Chương 560: Kẻ đến không thiện.


Thời gian càng trôi qua, đám trưởng lão đứng ngoài phòng của Viên Thể mà trong lòng thấp thảm vô cùng.

"Tông chủ, bây giờ đã lúc nào rồi mà hai người vẫn chưa chịu ra ngoài? Sắp quá giờ khởi hành rồi."

"Chậm hơn một chút nữa thôi thì ta sẽ bị bỏ lại mất, nếí Đan Tông mà trách tội xuống thì sao mà gánh được hậu

qua?"

"..."

Bị các vị trưởng lão thúc dục, Mục Thư Hàng càng ngày càng thêm lo lắng. Trong lòng hắn lúc này đang nóng bừng như đứng trên than hồng.

"Đợi, đợi thêm một chút nữa thôi."

"Đợi, đợi đến bao giờ?"

Một vị trưởng lão xấn lại trước người Mục Thư Hàng rồi lớn tiếng quát.

"Còn chưa đến hai khắc nữa là khởi hành rồi vậy mà ngươi nói đợi? Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà đánh dám đánh đổi như vậy?"

"Vì một tên xa lạ mà ngươi dám giao trọng trách lớn như vậy? Nếu như Đan Tông thật sự trách tội thì ngươi phải gánh mọi hậu quả?"

Trái với đám người vội vã ở bên ngoài thì Đế Nguyên Quân ngồi ở trong phòng lại rất nhành nhã. Hắn ngồi nhâm nhi uống trà và nhìn Viên Thể đang ngồi bế quan thì khẽ nhếch miệng.

"Cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối cùng."

Đế Nguyên Quân đứng một bên rồi đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu Viên Thế rồi truyền vào một cổ tinh thần lực xông thẳng vào đại não rồi bắt đầu kích thích mọi ngõ ngách.

Ngay lập tức, cơ thể Viên Thế không ngừng run lên và khí tức trên người hắn càng ngày càng trở nên cô đọng.

Trong tiềm thức, Viên Thế đắm chìm trong tinh thần lực của Đế Nguyên Quân thì có cảm giác như đang bơi trong biển rộng. Một cảm giác khoan khoái bao trùm lấy hắn và dẫn dắt hắn từng bước trồi ngược dòng.

Mãi cho đến khi hẳn chạm đến một vách ngăn vô hình thì chững lại.

"Đây là bích chướng sao? Bị kẹt hai năm rồi, đến cuối cùng cũng không thể vượt qua. Chẳng nhẽ năng lực của ta chỉ đến đây thôi sao?"

"Theo thời gian thì hôm nay là ngày đến Đan Tông rồi, nếu không thể vượt qua thì Dược Vương Cốc sẽ giống như trước đây?"



Trong lúc hắn đang thất thần thì trên bề mặt bích chướng bỗng hiện lên những vết nứt và rồi có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy tóc của Viên Thế rồi kéo hắn chui tọt qua vết nứt.

Cùng lúc này, ở bên ngoài!

Đám người đang hối thúc thì bỗng từ trong phòng của Viên Thế bộc phát một cổ khí tức mang theo tinh thần lực thoang thoảng khiến họ phải giật mình.

"Thành công, thành công rồi."

Mục Thư Hàng nhìn về phía cửa lớn phòng Viên Thế lộ vẻ vui mừng thốt ra.

"Các vị trưởng lão, bây giờ đã tin lời ta nói rồi chứ? Vị khách mà Thánh tử mời về không phải người bình thường."

"Chắc các vị cũng hiểu, ta đã tốn hơn hai năm mà vẫn không thể giúp hắn đột phá mà vị huynh đệ kia chỉ cần hai ngày. Điều đó đủ chứng minh khả năng của vị khách này cao siêu như thể nào?"

"Ta bây giờ bạo gan suy đoán, khả năng của hắn không hề kém hơn những trưởng lão ở Đan Tông."

Đám trưởng lão người nghe thấy vậy thì giật mình.

"Tông chủ, ngươi.."

"Ngươi tốt nhất nên để chuyển này ở trong lòng, nếu như người ngoài biết thì ngươi chẳng khác gì có ý xem thường Đan Tông."

Nhưng rất nhanh, đám trưởng lão lại phá lên cười lớn rất khoái chí.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Viên Thế vẻ mặt hớn hỏ nhìn đám người rồi lên tiếng.

"Viên Thế gặp qua Tông chủ và chư vị trưởng lão."

"Rất tốt, rất tốt."

Mục Thư Hàng nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Quả không hổ là người mà Đan Tông để ý, vừa mới đột phá mà khả năng của ngươi hiện tại gần như đã sánh ngang được với phổ thông trưởng lão. Nếu như cho ngươi thêm thời gian thì khả năng chắc chắn sẽ thăng tiến vùn vụt."

Đám trưởng lão nháo nhào lên tiếng.

"Tông chủ nói không sai, ta hiện tại cũng cảm thấy khá ghen tị với ngươi. Ta đây giành gần một đời mới có thể đạt được vị trí như hiện tại mà ngươi chỉ cần mười năm ngắn ngũi đã đạt được tới mức này."



"Cho ngươi thêm mười năm thì khả năng của ngươi sẽ vượt xa đám lão già này nhiều."

"Tương lai của Dược Vương Cốc ta đành phải giao lại cho ngươi. Hahaha..."

"Chuyến đi đến Đan Tông lần này cho dù không lọt vào ba vị trí dẫn đầu cũng chẳng sao? Chỉ cần có thêm thời gian thì vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về Dược Vương Cốc."

"Các vị trưởng lão nói quá rồi."

Viên Thế vẻ mặt vui vẻ đáp lời.

"Chuyện này mà nói thì công lớn nhất là của tiền bối, nếu như tiền bối không ra tay thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá."

Đám trưởng lão nghe thấy vậy cũng gật gù đồng ý, ban đầu họ còn nghi ngờ về khả năng của Đế Nguyên Quân nhưng hiện tại thì ai ai cũng phải thán phục.

Lúc này, Mục Thư Hàng quay qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tiều huynh đệ, hai ngày này đã khiến ngươi nhọc công rồi. Ta bây giờ cảm giác gốc linh dược đó vẫn chưa đủ cho những gì mà ngươi bỏ ra."

"Mục tông chủ quá lời rồi."

Đế Nguyên Quân cười nhẹ đáp.

"Đối với ta mà nói thì chỉ cần gốc linh dược này là đủ rồi, còn về nhọc công thì chưa hẳn. Thời gian này hắn đã đủ để đột phá nhưng vẫn còn thiếu cơ hội nên ta chỉ thuận thế mà thôi."

Một lúc lầâu sau!

Tại quảng trường Đan Tông!

Đám người Mục Thư Hàng đang đùa nói vui vẻ thì đột nhiên có một đám người khoác trên mình một bộ bạch y đi đến. Ánh mắt bọn họ nhìn đám người lộ vẻ châm chọc và khiêu khích.

"Chà, Dược Vương Cốc lần này coi bộ rất hớn hở nhì?"

"Hay các ngươi biết trước kết quả nên vui vẻ buông bỏ hay sao?"

Nghe giọng điệu mỉa mai quen thuộc, sắc mặt đám người Mục Thư Hàng đột nhiên chùng xuống.

Kẻ đến không thiện!
 
Chương 559: Đan Tông.


Tại thư phòng tông chủ!

Mục Thư Hàng ngồi đối diện Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tuy không biết nguyên nhân gì mà mái tóc của ngươi lại bạc trắng như những lão gia nhưng khi nhìn căn cốt của ngươi thì tuổi tác của ngươi vẫn còn rất trẻ".

"Nếu như ngươi không chê thì ta gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ".

"Tuy ngudi muon goi nhu the nao cung dudc".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu .

"Ngươi gọi ta tới đây ắt hẳn có mục đích, không ngại cứ nói thẳng".

Mục Thư Hàng cười nhẹ đáp.

"Đúng là ta tìm ngươi có chuyện, ta rất tò mò lý do gì mà ngươi đã truyền thụ bí pháp luyện đan cho Viên Thế?"

"Theo như ta biết thì lúc đó còn có người khác có thiên phú luyện đan tốt hơn hắn. Vậy thì tại sao?"

"...".

Nhớ lại những chuyện trước đây, Đế Nguyên Quân trầm tư một lúc rồi bình thản đáp.

"Cứ xem như ta tuỳ ý giúp đỡ hắn".

"Chuyện này thật sự là thế sao?"

Mục Thư Hàng hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt hắn dần lộ vẻ nghiêm túc.

"Kể từ khi Viên Thế nhập tông, ta đã quan sát hắn rất kỹ và theo như những gì ta được biết thì hắn lúc trước chỉ là người có thiên phú khá tẩm thường. Nhưng kể từ ngày gặp ngươi thì hắn đã hoàn toàn lột xác".

"Từ một người không có mấy danh tiếng liền một bước đạt tới vị trí Thánh Tử".

"Đáng tiếc, nhãn quan của ta vẫn chưa đủ để nhìn thấy điểm sâu xa và huyền bí trong bí pháp luyện đan đó có ảnh hưởng gì hay nói đúng hơn là trên người Viên Thế có bí mật hoặc khả năng gì đó đặc biệt nên mới có thể phát triển nhanh được như vậy?"

"...".

Đế Nguyên Quân hơi nhướm mày, hai mắt hắn nhìn Mục Thư Hàng lộ vẻ ngờ vực.

"Chuyện này là ở bản thân hắn chứ không liên quan gì đến ngươi, kể cả ngươi có là sư phụ của hắn cũng vậy".

"Ai cũng phải có bí mật riêng của mình, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

"Ngươi nói không sai, ta quả không nên đào sâu vào bí mật của hắn. Nhưng..."

Mục Thư Hàng hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ gấp gáp.

"Ta thật sự quan ngại về chuyện này, Viên Thế hiện tại đã hoàn toàn lột xác và trong giới luyện đan sư cũng có chút danh tiếng".

"Ta chỉ lo rằng sẽ có một ngày sẽ có ai đó vén màn được những bí mật của hắn. Nếu như người đó có thiện ý thì tốt nhưng kẻ biết không thiện thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp".



"..."

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy cũng không có biểu cảm gì khác thường, hắn chỉ thoải mái dựa lưng ra sau rồi nhìn Mục Thư Hàng.

"Nếu như ngươi thật sự lo lắng thì có thể trao đổi trực tiếp với hắn, ta hiện tại không có lý do để nói cho ngươi. Với lại, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì đó là chuyện của hắn."

"Có vượt qua được hay không là tùỳ thuộc vào số mệnh và bản thân của hắn."

"Ta mong rằng ngươi sẽ suy nghĩ chuyện này thật kỹ và đừng làm bất cứ chuyện gì. Dù sao thì ngươi cũng là sư phụ của hắn, đúng không?"

".."

Mục Thư Hàng thở dài, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói và có phần đắn đo.

"Ngươi nói không sai, nhưng ta thân là tông chủ và cũng là sư phụ của hắn nên ta có trọng trách phải nuôi dưỡng, chỉ dạy và hướng hắn đến những chuyện đúng đắn."

"Dù sao thì tương lai của Dược Vương Cốc cũng đặt nặng trên vai hắn. Dù sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ nhận ra điều đó, ta chỉ mong rằng Viên Thế sẽ đủ tỉnh táo trong mọi chuyện."

"Đó là chuyện của Dược Vương Cốc chứ không phải ta. Ngươi thấy nói chuyện này với ta là điều đúng đắn hay sao?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi không sợ ta chính là người mà ngươi đang đề cập đến hay sao?"

"Ta có cảm giác ngươi không phải là người mà ta nhắc đến."

Mục Thư Hàng lắc đầu cười khổ, đáp.

"Tạm thời không nhắc đến chuyện này, ta hiện tại hiếu kỳ ngươi đến Dược Vương Cốc không phải vì Viên Thế mời mà đến."

"Nếu như ngươi không ngại thì có thể nói mục đích thật sự của ngươi khi đến đây là gì? Nêu như trong khả năng thì ta có thể suy nghĩ?"

".."

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

"Ngươi nói không sai, ta đến Dược Vương Cốc tất nhiên là có mục đích riêng."

"Tuy ta không quá mong chờ nhưng hy vọng có thể tìm thấy nó ở đây. Không biết Dược Vương Cốc có Địa cấp linh dược có khả năng tu bổ nguyên thần hay không?"

"Địa cấp linh dược quả thật rất khó tìm nhưng nói đến loại linh dược nôi dưỡng nguyên thần thì chẳng khác gì mò kim đáy bề."

Mục Thư Hàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn trả lời.


"Thật không dám giấu, Dược Vương Cốc ta vừa hay có một gốc linh dược như vậy nhưng ta định dùng nó để mở ra con đương giúp Viên Thế đột phá Hóa Cảnh sau này."

"Chuyện đó ngươi không cần lo".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ.

"Viên Thế chỉ cần dựa vào công pháp ta truyền thụ thì chắc chắn sẽ có thể đột phá Hóá Cảnh mà không cần linh

dudc de mo dudng."



"Chỉ là phương thức ta tu luyện có phần đặc thù nên mới cần loại linh dược đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy nó mà không có đền đáp."

"Chỉ cần ngươi giao cho ta gốc linh dược thì ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Nếu như trong khả năng của ta thì điều gì cũng có thể."

"Sảng khoái."

Mục Thư Hàng vui vẻ gật đầu.

"Ngươi đã nói vậy thì ta không có lý do gì để từ chối."

"Trên đường tới đây thì ngươi chắc cũng đã nghe Viên Thế nói qua rồi đúng không. Yêu cầu của ta cũng không có gì quá đáng, chỉ cần ngươi có thể giúp Dược Vương Cốc đạt được vị trí dẫn đầu trong trận đấu luyện đan diễn ra tại Đan Tông."

"Một lời đã định."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.

Nói xong, Mục Thư Hàng lấy ra gốc linh dược giao cho Đề Nguyên Quân rồi vui vẻ nói.

"Hiện tại Viên Thế đang gặp khó khăn vì khả năng của hắn hiện tại không thể lọt vào ba vị trí dẫn đầu. Tuy ta không biết khả năng luyện đan của ngươi cao siêu tới nhường nào nhưng ta có dự cảm trong hai ngày này ngươi có thể giúp hắn vượt qua rào chắn phía trước".

"Chuyện này ta giao lại cho ngươi."

Hai ngày sau!

Tại chính điện Dược Vương Cốc, các trưởng lão nội môn vẻ mặt đăm chiêu nhìn Mục Thư Hàng.

"Tông chủ, ngươi làm như vậy cũng quá tuỳ tiện rồi. Ta không biết vị khách do Thánh Tử mời đến là ai và nặng lực như thế nào mà ngươi không chỉ giao Địa cấp linh dược cho hắn."

"Quá đáng hơn là ngươi còn để Thánh Tử học hỏi từ hắn?"

"Dựa vào những gì ta biết thì tên đó trông không giống luyện đan sư cho lắm."

"Đúng vậy, lát nữa phải đến Đan Tông rồi mà hai người đó đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất quan. Nếu như trong lúc Thánh Tử bế quan có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chúng ta sẽ ăn nói như thế nào đây?"

"Đúng vậy, trăm năm đồ lại đây ta luôn bị nhưng tông môn kia đè đầu cưỡi cổ. May mắn mới được Đan Tông để ý đến, nếu như Thánh Tử gặp chuyện gì bất trắc thì Đan Tông sẽ buông tha cho ta sao?"

"Tông chủ, ngươi nên đi xem tình hinh như thế nào đi?"

"Đúng thế, còn chưa đến một canh giờ nữa phải đi rồi mà hai người vẫn chưa đi ra ngoài. Ta thật sự lo lắng."

".."

Thấy các trưởng lão lo lắng, Mục Thư Hàng thở dài một hơi rồi lên tiếng bình ổn.

"Các vị trưởng lão chớ gấp gáp."

"Trước lúc bế quan, vị huynh đệ đó có nhắc ta là đừng làm phiền hai người bọn họ. Nếu như bây giờ ta đến đó cũng không làm được gì, nếu như gây ảnh hưởng đến việc bế quan của cả hai người thì rách việc".

Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng hai người đang bế quan lộ vẻ gấp gáp.

"Ta bây giờ cũng rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
 
Chương 561: Đan Tông thịnh hội.


Kẻ đến không thiện!

Nhìn những bóng người khiến người khác cảm thấy buồn bực, Mục Thư Hàng bĩu môi.

"Ta tưởng là ai? Thì ra là đám Đan Minh tự luyển đây mà?"

"Các ngươi bây giờ cảm thấy vị thế của mình lớn lắm hay sao?"

Đáp lại, một trung niên nhân vẻ mặt kênh kiệu lên tiếng.

"Mục tông chủ, ta đây là đang quan tâm các ngươi? Sợ các ngươi lại làm ra dáng vẻ tệ hại như trước đây thì làm mất mặt giới luyện đan lắm?"

"Suy cho cùng thì trước đây ta cũng có chút giao tình nên mới nề mặt mới cho các ngươi chút lời khuyên. Nếu như không có khả năng thì tốt nhất nên rời khỏi đây kẻo lát nữa lại làm trò cười trước mắt của nhiều người."

"Chà, ta không ngờ ngươi có tấm lòng cao cả đến như vậy?"

Mục Thư Hàng khinh miệt nở một nụ cười đáp với giọng mỉa mai.

"Nhớ đến năm xưa, Đan Minh các ngươi chỉ là một đám luyện đan sư được Dược Vương Cốc ta hết lòng nâng đỡ từng bước mới có thể đạt được như ngày hôm nay."

"Haha..."

Mục Thư Hàng chưa kịp nói tiếp thì tên trung niên nhân một lần nữa lên tiếng.

"Mục Thư Hàng, ngươi bây giờ nói ra những lời này có phải hiểu nhầm gì không?"

"Trong tổ huấn có ghi lại công ơn giúp đỡ của Dược Vương Cốc nhưng đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.

Thời điểm đó các ngươi là một phương thế lực luyện đan mà ai ai cũng phải ngưởng mộ. Nhưng..."

"Đó chỉ là hào quang ở trong quá khứ còn các ngươi hiện tại thì sao? Tông môn ngày càng lụi tàn, thiên kiêu trẻ tuổi không được mấy người."

"Ngươi nói xem, các ngươi bây giờ còn lại gì?"

"...".

Mục Thư Hàng cùng với các vị trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt chùng xuống. Họ biết những lời nói của hắn ta không sai, tất cả chỉ là hào quang trong quá khứ nhưng đối với họ hiện tại vẫn còn cơ hội.

"Chân trưởng môn."

Một vị trưởng lão Dược Vương Cốc lên tiếng.

"Ta không phủ nhận những gì ngươi nói nhưng những chuyện trong quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ. Ngươi có thể ung dung tự đắc vì vị thế hiện tại của Đan Minh nhưng kỳ thi vẫn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì?"

"Ta đây cũng không ngại nói thẳng, Dược Vương Cốc ta lúc này không còn giống trước. Nói không chừng các ngươi lần này phải xếp sau bọn ta rồi cũng nên."

"Hahaha, vị trưởng lão này đang nói đùa hay sao?"



Chân Hằng, tông chủ Đan Minh phá lên cười lớn rồi đáp lời.

"Ta thật sự tò mò, Dược Vương Cốc các ngươi hiện tại sẽ gây nên sóng gióng nào?"

"Ta nhớ không nhầm thì tên đệ tử lần trước tham dự tên là Dương Trọc nhỉ, nghe đâu đó thì hắn ta là trực hệ của đại trưởng lão mà khả năng luyện đan lại kém như vậy?"

"Lần này đi ta không thấy hắn, chẳng nhẽ các ngươi còn có người khác thay thế? À đúng rồi, sao ta có thể quên được nhỉ?"

Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Viên Thế và đánh giá.

"Các ngươi còn một vị Thánh Tử chưa lộ diện, nếu không nhầm là hắn nhỉ?"

"Tên này ta thấy cũng không tệ, nhìn qua thì có thể đoán được năng lực mạnh hơn tên lúc trước một chút nhưng để gây nên sóng gió thì vẫn chưa đủ. Ta đây cũng không ngại nói với các ngươi một chuyện, chuyến này sẽ không giống những năm trước nữa."

"Các đệ tử hạch tâm của những tông môn khác đều đã xuất đầu lộ diện, để mà nói về thiên kiêu thì trong mắt ta có mười người nỗi trội nhất. Trong đó có đệ tử đích truyền của ta?"

Đám người nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu máy, bởi vì họ đã từng nghe qua danh tiếng của một tên đệ tử rất có thực lực của Đan Minh. Kể từ lúc gia nhập đến hiện tại đã một mạch leo lên vị trí hạch tâm được chú trọng bồi dưỡng nhất.

Để xét về danh tiếng thì Viên Thế so với tên đệ tử đó vẫn còn thấp hơn một chút!

"Hừ, nếu đã như thế thì sao?"

Mục Thư Hàng hừ lạnh, đáp.

"Thi đấu còn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì? Ta đây cũng mong chờ đệ tử mà ngươi nói so với

Thánh Tử tông ta ai mới là người có năng lực hơn."

"Hahaha... Được, được."

Chân Hằng cười khẩy, ánh mắt nhìn Viên Thế lộ vẻ khinh thường.

"Tuy ta không có gì để nói nhưng cũng mong chờ về năng lực của hắn, chỉ cần đừng khiến ta cảm thấy thất vọng quá là được?"

"Ta đây sẽ rộng lòng đón đợi đến lúc có kết quả, tới lúc đó ta cười trước mặt các ngươi cũng không muộn."

Nói xong, hắn ta đắng ý phất tay rồi quay người rời đi trước ánh mắt hậm hực tức giận của đám người.

Lúc này, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười khổ.

"Tiểu huynh đệ, đã đề ngươi xem trò cười rồi."

Đáp lại, Đế Nguyên Quân dừng dưng trả lời.

"Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta."

"Như vậy là tốt rồi?"



Mục Thư Hàng gật đầu.

Một lúc sau!

Tại trung tâm quảng trường Đan Tông!

Ở xung quanh là hàng vạn người đang ngồi chờ đợi và phía bên dưới có hơn một ngàn người tham dự đến từ những tông mồn luyện đan ở khắp nơi tụ tập. Bọn họ muốn thông qua trận thi đấu này vì cuốn bí pháp luyện đan trân quý và quan trọng hơn là được Đan Tông để ý.

Lúc này, đứng ở trung tâm quảng trường có năm vị lão giả của Đan Tông làm giám khảo với khí tức trên người rất hùng hậu. Tuy chỉ là ngoại môn trưởng lão những mỗi một người đều có thực lực và khả năng luyện đan vượt xa những tông môn tới tham dự.

Ngồi ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn năm vị lão giả thì hơi cau mày. Ánh mắt hắn thâm thuy nhìn họ rồi thầm nghĩ ở trong đầu.

'Đan Tông này đúng không tệ, chỉ là trưởng lão ngoại môn mà đã đạt tới hàng thất phẩm luyện đan sư. Cao tầng thì chắc hẳn là bát phẩm, cửu phẩm và cũng có thể sẽ có người vượt qua cả cửu phẩm?'

'Chuyến đi này thật đáng mong chờ?"

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chú, cả năm người có cảm giác như có một dòng điện chạy xẹt qua thì không khỏi giật mình. Ánh mắt họ liếc nhìn về phía khán đài dò xét.

"Ta vừa rồi có cảm giác như có ai đó đang nhìn ta chằm chằm, nếu như ta đoán không nhầm thì có lẽ người đó đang cố đánh giá năng lực."

"Nếu nói đúng hơn thì có lẽ đang xem xét cấp bậc của Đan Tông ta?"

"Tuy không biết người này rốt cuộc là ai nhưng có thể âm thầm thăm dò ta thì chứng tỏ người đó không phải người tầm thường. Có lẽ là một vị cường giả nào đó ở nơi khác đến."

"Nếu biết người đó là ai thì ta có thể thăm dò một chút."

"Còn nếu kẻ đó không phải người thiện thì ta cũng không sợ, Đan Tông ta chính là cự long ở Tây Vực. Liệu có kẻ nào ngu ngốc dám chọc vào ta hay sao?"

Lúc này, một vị lão giả khác đứng ra lên tiếng.

"Chào mừng tất cả các vị đã đến thịnh hội lần này của Đan Tông, ta thay mặt tông môn gửi lời chào chân thành và chúc các vị giành được những vị trí cao ở trên bảng."

"Trước khi thịnh hội bắt đầu, ta mạn phép nói qua về quy định của thịnh hội lần này. Cũng giống như những năm trước, tông môn dẫn đầu sẽ được tuy ý lựa chọn một gốc địa cấp linh dược và nhận được sự hỗ trợ của Đan Tông."

"Phần quà quan trong nhất chính là bí tịch luyện đan của Đan Tông và nhận được đặc quyền thăng hạng tông môn. Ngoài ra, cá nhân đứng đầu sẽ có cơ hội trở thành đệ tử ký danh của Đan Tông, được các trướng lão chỉ điểm và nhận được đặc quyền như đệ tử trong tông."

"Thịnh hội sẽ diễn ra bằng hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là thi đấu của các đệ tử hạch tâm và sẽ diễn ra trong vòng bảy ngày. Giai đoạn hai là cuộc thi của các luyện đan sư trên ngũ phẩm trở lên, giai đoạn này sẽ diễn ra ngay sau khi tìm ra được thiên kiêu đoạt đứng đầu."

"Vòng thứ nhất, tất cả các thiên kiêu phải luyện chế được một viên đan dược nhị phẩm chỉ trong một lần. Không giới hạn thời gian và sẽ chọn ra một trăm người luyện được đan dược có phẩm chất tốt nhất để tiến vào vòng thứ hai".

"Vòng thứ hai, sẽ luyện chế một loại đan dược tam phẩm và sẽ chỉ có hai mươi người vượt qua."

"Vòng thứ ba, sẽ luyện chế một loại đan dược tứ phẩm và chỉ có năm người vượt qua. Cuối cùng là vòng thứ tư, năm người cuối cùng phải luyện chế một loại đan dược bất kỳ dựa vào những loại linh dược được cung cấp đề luyện chế và thời gian giới hạn trong vòng năm canh giờ."

"Nếu các vị đã nắm rõ quy định thì ta chính thức tuyên bố...".

"Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu.
 
Chương 560: Kẻ đến không thiện.


Thời gian càng trôi qua, đám trưởng lão đứng ngoài phòng của Viên Thể mà trong lòng thấp thảm vô cùng.

"Tông chủ, bây giờ đã lúc nào rồi mà hai người vẫn chưa chịu ra ngoài? Sắp quá giờ khởi hành rồi."

"Chậm hơn một chút nữa thôi thì ta sẽ bị bỏ lại mất, nếí Đan Tông mà trách tội xuống thì sao mà gánh được hậu

qua?"

"..."

Bị các vị trưởng lão thúc dục, Mục Thư Hàng càng ngày càng thêm lo lắng. Trong lòng hắn lúc này đang nóng bừng như đứng trên than hồng.

"Đợi, đợi thêm một chút nữa thôi."

"Đợi, đợi đến bao giờ?"

Một vị trưởng lão xấn lại trước người Mục Thư Hàng rồi lớn tiếng quát.

"Còn chưa đến hai khắc nữa là khởi hành rồi vậy mà ngươi nói đợi? Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà đánh dám đánh đổi như vậy?"

"Vì một tên xa lạ mà ngươi dám giao trọng trách lớn như vậy? Nếu như Đan Tông thật sự trách tội thì ngươi phải gánh mọi hậu quả?"

Trái với đám người vội vã ở bên ngoài thì Đế Nguyên Quân ngồi ở trong phòng lại rất nhành nhã. Hắn ngồi nhâm nhi uống trà và nhìn Viên Thể đang ngồi bế quan thì khẽ nhếch miệng.

"Cuối cùng cũng đến giai đoạn cuối cùng."

Đế Nguyên Quân đứng một bên rồi đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu Viên Thế rồi truyền vào một cổ tinh thần lực xông thẳng vào đại não rồi bắt đầu kích thích mọi ngõ ngách.

Ngay lập tức, cơ thể Viên Thế không ngừng run lên và khí tức trên người hắn càng ngày càng trở nên cô đọng.

Trong tiềm thức, Viên Thế đắm chìm trong tinh thần lực của Đế Nguyên Quân thì có cảm giác như đang bơi trong biển rộng. Một cảm giác khoan khoái bao trùm lấy hắn và dẫn dắt hắn từng bước trồi ngược dòng.

Mãi cho đến khi hẳn chạm đến một vách ngăn vô hình thì chững lại.

"Đây là bích chướng sao? Bị kẹt hai năm rồi, đến cuối cùng cũng không thể vượt qua. Chẳng nhẽ năng lực của ta chỉ đến đây thôi sao?"

"Theo thời gian thì hôm nay là ngày đến Đan Tông rồi, nếu không thể vượt qua thì Dược Vương Cốc sẽ giống như trước đây?"



Trong lúc hắn đang thất thần thì trên bề mặt bích chướng bỗng hiện lên những vết nứt và rồi có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy tóc của Viên Thế rồi kéo hắn chui tọt qua vết nứt.

Cùng lúc này, ở bên ngoài!

Đám người đang hối thúc thì bỗng từ trong phòng của Viên Thế bộc phát một cổ khí tức mang theo tinh thần lực thoang thoảng khiến họ phải giật mình.

"Thành công, thành công rồi."

Mục Thư Hàng nhìn về phía cửa lớn phòng Viên Thế lộ vẻ vui mừng thốt ra.

"Các vị trưởng lão, bây giờ đã tin lời ta nói rồi chứ? Vị khách mà Thánh tử mời về không phải người bình thường."

"Chắc các vị cũng hiểu, ta đã tốn hơn hai năm mà vẫn không thể giúp hắn đột phá mà vị huynh đệ kia chỉ cần hai ngày. Điều đó đủ chứng minh khả năng của vị khách này cao siêu như thể nào?"

"Ta bây giờ bạo gan suy đoán, khả năng của hắn không hề kém hơn những trưởng lão ở Đan Tông."

Đám trưởng lão người nghe thấy vậy thì giật mình.

"Tông chủ, ngươi.."

"Ngươi tốt nhất nên để chuyển này ở trong lòng, nếu như người ngoài biết thì ngươi chẳng khác gì có ý xem thường Đan Tông."

Nhưng rất nhanh, đám trưởng lão lại phá lên cười lớn rất khoái chí.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Viên Thế vẻ mặt hớn hỏ nhìn đám người rồi lên tiếng.

"Viên Thế gặp qua Tông chủ và chư vị trưởng lão."

"Rất tốt, rất tốt."

Mục Thư Hàng nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Quả không hổ là người mà Đan Tông để ý, vừa mới đột phá mà khả năng của ngươi hiện tại gần như đã sánh ngang được với phổ thông trưởng lão. Nếu như cho ngươi thêm thời gian thì khả năng chắc chắn sẽ thăng tiến vùn vụt."

Đám trưởng lão nháo nhào lên tiếng.

"Tông chủ nói không sai, ta hiện tại cũng cảm thấy khá ghen tị với ngươi. Ta đây giành gần một đời mới có thể đạt được vị trí như hiện tại mà ngươi chỉ cần mười năm ngắn ngũi đã đạt được tới mức này."



"Cho ngươi thêm mười năm thì khả năng của ngươi sẽ vượt xa đám lão già này nhiều."

"Tương lai của Dược Vương Cốc ta đành phải giao lại cho ngươi. Hahaha..."

"Chuyến đi đến Đan Tông lần này cho dù không lọt vào ba vị trí dẫn đầu cũng chẳng sao? Chỉ cần có thêm thời gian thì vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về Dược Vương Cốc."

"Các vị trưởng lão nói quá rồi."

Viên Thế vẻ mặt vui vẻ đáp lời.

"Chuyện này mà nói thì công lớn nhất là của tiền bối, nếu như tiền bối không ra tay thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá."

Đám trưởng lão nghe thấy vậy cũng gật gù đồng ý, ban đầu họ còn nghi ngờ về khả năng của Đế Nguyên Quân nhưng hiện tại thì ai ai cũng phải thán phục.

Lúc này, Mục Thư Hàng quay qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

"Tiều huynh đệ, hai ngày này đã khiến ngươi nhọc công rồi. Ta bây giờ cảm giác gốc linh dược đó vẫn chưa đủ cho những gì mà ngươi bỏ ra."

"Mục tông chủ quá lời rồi."

Đế Nguyên Quân cười nhẹ đáp.

"Đối với ta mà nói thì chỉ cần gốc linh dược này là đủ rồi, còn về nhọc công thì chưa hẳn. Thời gian này hắn đã đủ để đột phá nhưng vẫn còn thiếu cơ hội nên ta chỉ thuận thế mà thôi."

Một lúc lầâu sau!

Tại quảng trường Đan Tông!

Đám người Mục Thư Hàng đang đùa nói vui vẻ thì đột nhiên có một đám người khoác trên mình một bộ bạch y đi đến. Ánh mắt bọn họ nhìn đám người lộ vẻ châm chọc và khiêu khích.

"Chà, Dược Vương Cốc lần này coi bộ rất hớn hở nhì?"

"Hay các ngươi biết trước kết quả nên vui vẻ buông bỏ hay sao?"

Nghe giọng điệu mỉa mai quen thuộc, sắc mặt đám người Mục Thư Hàng đột nhiên chùng xuống.

Kẻ đến không thiện!
 
Chương 561: Đan Tông thịnh hội.


Kẻ đến không thiện!

Nhìn những bóng người khiến người khác cảm thấy buồn bực, Mục Thư Hàng bĩu môi.

"Ta tưởng là ai? Thì ra là đám Đan Minh tự luyển đây mà?"

"Các ngươi bây giờ cảm thấy vị thế của mình lớn lắm hay sao?"

Đáp lại, một trung niên nhân vẻ mặt kênh kiệu lên tiếng.

"Mục tông chủ, ta đây là đang quan tâm các ngươi? Sợ các ngươi lại làm ra dáng vẻ tệ hại như trước đây thì làm mất mặt giới luyện đan lắm?"

"Suy cho cùng thì trước đây ta cũng có chút giao tình nên mới nề mặt mới cho các ngươi chút lời khuyên. Nếu như không có khả năng thì tốt nhất nên rời khỏi đây kẻo lát nữa lại làm trò cười trước mắt của nhiều người."

"Chà, ta không ngờ ngươi có tấm lòng cao cả đến như vậy?"

Mục Thư Hàng khinh miệt nở một nụ cười đáp với giọng mỉa mai.

"Nhớ đến năm xưa, Đan Minh các ngươi chỉ là một đám luyện đan sư được Dược Vương Cốc ta hết lòng nâng đỡ từng bước mới có thể đạt được như ngày hôm nay."

"Haha..."

Mục Thư Hàng chưa kịp nói tiếp thì tên trung niên nhân một lần nữa lên tiếng.

"Mục Thư Hàng, ngươi bây giờ nói ra những lời này có phải hiểu nhầm gì không?"

"Trong tổ huấn có ghi lại công ơn giúp đỡ của Dược Vương Cốc nhưng đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.

Thời điểm đó các ngươi là một phương thế lực luyện đan mà ai ai cũng phải ngưởng mộ. Nhưng..."

"Đó chỉ là hào quang ở trong quá khứ còn các ngươi hiện tại thì sao? Tông môn ngày càng lụi tàn, thiên kiêu trẻ tuổi không được mấy người."

"Ngươi nói xem, các ngươi bây giờ còn lại gì?"

"...".

Mục Thư Hàng cùng với các vị trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt chùng xuống. Họ biết những lời nói của hắn ta không sai, tất cả chỉ là hào quang trong quá khứ nhưng đối với họ hiện tại vẫn còn cơ hội.

"Chân trưởng môn."

Một vị trưởng lão Dược Vương Cốc lên tiếng.

"Ta không phủ nhận những gì ngươi nói nhưng những chuyện trong quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ. Ngươi có thể ung dung tự đắc vì vị thế hiện tại của Đan Minh nhưng kỳ thi vẫn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì?"

"Ta đây cũng không ngại nói thẳng, Dược Vương Cốc ta lúc này không còn giống trước. Nói không chừng các ngươi lần này phải xếp sau bọn ta rồi cũng nên."

"Hahaha, vị trưởng lão này đang nói đùa hay sao?"



Chân Hằng, tông chủ Đan Minh phá lên cười lớn rồi đáp lời.

"Ta thật sự tò mò, Dược Vương Cốc các ngươi hiện tại sẽ gây nên sóng gióng nào?"

"Ta nhớ không nhầm thì tên đệ tử lần trước tham dự tên là Dương Trọc nhỉ, nghe đâu đó thì hắn ta là trực hệ của đại trưởng lão mà khả năng luyện đan lại kém như vậy?"

"Lần này đi ta không thấy hắn, chẳng nhẽ các ngươi còn có người khác thay thế? À đúng rồi, sao ta có thể quên được nhỉ?"

Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Viên Thế và đánh giá.

"Các ngươi còn một vị Thánh Tử chưa lộ diện, nếu không nhầm là hắn nhỉ?"

"Tên này ta thấy cũng không tệ, nhìn qua thì có thể đoán được năng lực mạnh hơn tên lúc trước một chút nhưng để gây nên sóng gió thì vẫn chưa đủ. Ta đây cũng không ngại nói với các ngươi một chuyện, chuyến này sẽ không giống những năm trước nữa."

"Các đệ tử hạch tâm của những tông môn khác đều đã xuất đầu lộ diện, để mà nói về thiên kiêu thì trong mắt ta có mười người nỗi trội nhất. Trong đó có đệ tử đích truyền của ta?"

Đám người nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu máy, bởi vì họ đã từng nghe qua danh tiếng của một tên đệ tử rất có thực lực của Đan Minh. Kể từ lúc gia nhập đến hiện tại đã một mạch leo lên vị trí hạch tâm được chú trọng bồi dưỡng nhất.

Để xét về danh tiếng thì Viên Thế so với tên đệ tử đó vẫn còn thấp hơn một chút!

"Hừ, nếu đã như thế thì sao?"

Mục Thư Hàng hừ lạnh, đáp.

"Thi đấu còn chưa bắt đầu thì không ai nói trước được điều gì? Ta đây cũng mong chờ đệ tử mà ngươi nói so với

Thánh Tử tông ta ai mới là người có năng lực hơn."

"Hahaha... Được, được."

Chân Hằng cười khẩy, ánh mắt nhìn Viên Thế lộ vẻ khinh thường.

"Tuy ta không có gì để nói nhưng cũng mong chờ về năng lực của hắn, chỉ cần đừng khiến ta cảm thấy thất vọng quá là được?"

"Ta đây sẽ rộng lòng đón đợi đến lúc có kết quả, tới lúc đó ta cười trước mặt các ngươi cũng không muộn."

Nói xong, hắn ta đắng ý phất tay rồi quay người rời đi trước ánh mắt hậm hực tức giận của đám người.

Lúc này, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười khổ.

"Tiểu huynh đệ, đã đề ngươi xem trò cười rồi."

Đáp lại, Đế Nguyên Quân dừng dưng trả lời.

"Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta."

"Như vậy là tốt rồi?"



Mục Thư Hàng gật đầu.

Một lúc sau!

Tại trung tâm quảng trường Đan Tông!

Ở xung quanh là hàng vạn người đang ngồi chờ đợi và phía bên dưới có hơn một ngàn người tham dự đến từ những tông mồn luyện đan ở khắp nơi tụ tập. Bọn họ muốn thông qua trận thi đấu này vì cuốn bí pháp luyện đan trân quý và quan trọng hơn là được Đan Tông để ý.

Lúc này, đứng ở trung tâm quảng trường có năm vị lão giả của Đan Tông làm giám khảo với khí tức trên người rất hùng hậu. Tuy chỉ là ngoại môn trưởng lão những mỗi một người đều có thực lực và khả năng luyện đan vượt xa những tông môn tới tham dự.

Ngồi ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn năm vị lão giả thì hơi cau mày. Ánh mắt hắn thâm thuy nhìn họ rồi thầm nghĩ ở trong đầu.

'Đan Tông này đúng không tệ, chỉ là trưởng lão ngoại môn mà đã đạt tới hàng thất phẩm luyện đan sư. Cao tầng thì chắc hẳn là bát phẩm, cửu phẩm và cũng có thể sẽ có người vượt qua cả cửu phẩm?'

'Chuyến đi này thật đáng mong chờ?"

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chú, cả năm người có cảm giác như có một dòng điện chạy xẹt qua thì không khỏi giật mình. Ánh mắt họ liếc nhìn về phía khán đài dò xét.

"Ta vừa rồi có cảm giác như có ai đó đang nhìn ta chằm chằm, nếu như ta đoán không nhầm thì có lẽ người đó đang cố đánh giá năng lực."

"Nếu nói đúng hơn thì có lẽ đang xem xét cấp bậc của Đan Tông ta?"

"Tuy không biết người này rốt cuộc là ai nhưng có thể âm thầm thăm dò ta thì chứng tỏ người đó không phải người tầm thường. Có lẽ là một vị cường giả nào đó ở nơi khác đến."

"Nếu biết người đó là ai thì ta có thể thăm dò một chút."

"Còn nếu kẻ đó không phải người thiện thì ta cũng không sợ, Đan Tông ta chính là cự long ở Tây Vực. Liệu có kẻ nào ngu ngốc dám chọc vào ta hay sao?"

Lúc này, một vị lão giả khác đứng ra lên tiếng.

"Chào mừng tất cả các vị đã đến thịnh hội lần này của Đan Tông, ta thay mặt tông môn gửi lời chào chân thành và chúc các vị giành được những vị trí cao ở trên bảng."

"Trước khi thịnh hội bắt đầu, ta mạn phép nói qua về quy định của thịnh hội lần này. Cũng giống như những năm trước, tông môn dẫn đầu sẽ được tuy ý lựa chọn một gốc địa cấp linh dược và nhận được sự hỗ trợ của Đan Tông."

"Phần quà quan trong nhất chính là bí tịch luyện đan của Đan Tông và nhận được đặc quyền thăng hạng tông môn. Ngoài ra, cá nhân đứng đầu sẽ có cơ hội trở thành đệ tử ký danh của Đan Tông, được các trướng lão chỉ điểm và nhận được đặc quyền như đệ tử trong tông."

"Thịnh hội sẽ diễn ra bằng hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là thi đấu của các đệ tử hạch tâm và sẽ diễn ra trong vòng bảy ngày. Giai đoạn hai là cuộc thi của các luyện đan sư trên ngũ phẩm trở lên, giai đoạn này sẽ diễn ra ngay sau khi tìm ra được thiên kiêu đoạt đứng đầu."

"Vòng thứ nhất, tất cả các thiên kiêu phải luyện chế được một viên đan dược nhị phẩm chỉ trong một lần. Không giới hạn thời gian và sẽ chọn ra một trăm người luyện được đan dược có phẩm chất tốt nhất để tiến vào vòng thứ hai".

"Vòng thứ hai, sẽ luyện chế một loại đan dược tam phẩm và sẽ chỉ có hai mươi người vượt qua."

"Vòng thứ ba, sẽ luyện chế một loại đan dược tứ phẩm và chỉ có năm người vượt qua. Cuối cùng là vòng thứ tư, năm người cuối cùng phải luyện chế một loại đan dược bất kỳ dựa vào những loại linh dược được cung cấp đề luyện chế và thời gian giới hạn trong vòng năm canh giờ."

"Nếu các vị đã nắm rõ quy định thì ta chính thức tuyên bố...".

"Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu.
 
Chương 562: Người không đơn giản.


Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu!

Ngồi trên khán đài, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi thấy những người dự thi dưới kia có thiên phú luyện đan tốt nhất?"

Đế Nguyên Quân cũng không nghĩ ngợi liền lên tiếng.

"Có mười người đáng để chú ý, nhìn vào khả năng luyện đan thì ít nhất cũng đạt tới tứ phẩm. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì mười người đó chắc chắn sẽ có năm người đi tới vòng cuối cùng."

Mục Thư Hàng hiếu kỳ hỏi tiếp.

"Vậy ngươi thấy Viên Thế đứng thứ mấy trong mười người đó?"

"Ngươi tò mò như vậy sao? Hay nói đúng hơn là ngươi muốn biết trước kết quả?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

"Khả năng của hắn đúng là không tệ, dựa vào bí pháp của ta thì luyện tứ phẩm đan dược không phải chuyện khó.

Nhưng để bước vào vòng cuối thì có lẽ sẽ hơi quá sức, nếu như cho hắn thêm một tháng thì chắc chắn sẽ đứng đầu."

"Ý của ngươi là cảnh giới của hắn vẫn chưa ổn định?"

Mục Thư Hàn hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ có chút thất vọng.

"Cũng đúng mà thôi, dù sao thì hắn cũng vừa mới đột phá. Nếu như có thêm chút thời gian thì tốt biết mấy?"

"Dù sao thì như vậy cũng quá đủ rồi, lần này không thể đứng đầu thì lần sau ta vẫn có thể thử lại."

"..".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, hẳn hiểu rõ mong muốn của đám người Dược Vương Cốc là muốn dựa vào lần thịnh hội này đề nhận được sự giúp đỡ của Đan Tông nên vị trí thứ nhất là điều mà họ bắt buộc phải đạt được.

Tuy dựa vào khả năng của Viên Thế có thể đứng vào ba vị trí đầu nhưng để đạt vị trí dẫn đầu không phải chuyện dễ dàng.

Thời gian dần trôi qua, đám người phía bên dưới đều gần như đã đi đến điểm cuối cùng và những người thành công vượt qua vòng thứ nhất đều đã được xác định.

Ngay trong buổi tối hồm đó, đám người Mục Thư Hàng đang ngồi ở trong phòng thì có một bóng người đứng ở ngoài cửa. Cảm nhận khí tức người đến rất mạnh, Mục Thư Hàng đi ra mở cửa.

Thấy bóng người quen thuộc, Mục Thư Hàng vẻ mặt rạng ngời lên tiếng.

"Thư trưởng lão, ngọn gió nào đã đưa người tới đây?"

Thư Minh Đồng, gật gù đáp.

"Ta thân là ngoại môn trưởng lão cũng cảm thấy lần thịnh hội này sôi nổi hơn và có sự tham gia của nhiều thiên kiêu từ khắp các tông môn."

Lão giả liếc mắt nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Haha... Mục tông chủ có mắt nhìn rất tốt, Thánh Tử của quý tông vừa rồi có thể hiện rất tốt. Những lão già cổ hũ kia cuối cùng cũng công nhận năng lực của quý tông. Nhưng có một điều khiến ta cảm thấy có chút đắn đo?"

"..."

Những người kia nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt họ nhìn nhau lộ vẻ lo lắng không thôi.



Lúc này, Viến Thế đứng ra kính cản cúi đầu, đáp.

"Đa tạ trưởng lão đã thưởng thức, đệ tử mạn phép hỏi điều đắn đo của trưởng lão là gì?"

"Chuyện này nói ra sẽ hơi vô lễ một chút nhưng ta và đám lão già kia đều cảm thấy rất hiếu kỳ".

Thư trưởng lão gật đầu, ánh mắt đánh giá nhìn Viên Thế.

"Trong lúc ngươi luyện đan, ta để ý thủ pháp mà ngươi dùng rất đặc biệt. Ở Tây vực ta chưa nhìn thấy hay nghe qua, ta rất hiếu kỳ về nó. Nếu như ngươi không ngại thì có thể cho ta biết qua được không?"

'Sau thời gian sử dụng thì càng cảm thấy bí pháp mà tiền bối truyền thụ càng huyền diệu. Nếu như có thể thi triển toàn bộ bí pháp thì không biết đan dược sẽ đạt đến trình độ nào?'


'Ngay cả trưởng lão Đan Tông cũng chưa từng nhìn thấy thì có lẽ bí pháp này chưa từng xuất hiện ở Tây vực? Rốt cuộc tiền bối đã lấy được bí pháp này từ đâu?"

'Có lẽ đây là bí mật riêng của tiền bối, ta tốt nhất không nên tò mò."

Viên Thể suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

"Khiến trưởng lão chê cười rồi, chuyện đệ tử sử dụng bí pháp là do một lần vô tình được một vị luyện đan sư chỉ điểm từ mười năm trước. Lúc đó đệ tử đắm chím trong cảm ngộ nên không hề hay biết vị tiền bối đã rời đi."

"Thật lòng mà nói thì đệ tử cũng rất muốn gặp lại vị tiền bối đó một lần nữa nói lời cảm ơn nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp lại."

'Tên tiểu tử này lại dám nói dối trước mặt ta? Nhưng dù sao thì ta đã quá vội vàng và vô lễ khi hỏi điều này?'

Thư trưởng lão nhìn Viên Thế rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.

"Vậy sao? Quả là đáng tiếc, nếu như có cơ hội thì có thể cho ta gặp người đó được không?"

Đáp lại, Viên Thế vui vẻ gật đầu.

"Đệ tử rất sẵn lòng."

Đợi đến khi Thư trưởng lão rời đi, ánh mắt Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân đầy vẻ ngờ vực và cảm thấy khó tin. Đối với hắn thì Đan Tông chính là cái nôi luyện đan của rất nhiều tông môn và thể lực, đó không chỉ là nơi khởi nguồn mà còn là nơi truyền thụ các bí pháp luyện đan.

Tuy biết bí pháp mà Viên Thế sử dụng rất đặc biệt nhưng hắn không ngờ được rằng. Bản thân lại chính tai nghe thấy không chỉ có một vị trưởng lão Đan Tông cảm thấy hiếu kỳ với nó.

Chẳng phải Đan Tông là cái nôi sản sinh ra bí pháp luyện đan hay sao!

Chìm sâu trong những suy nghĩ, Mục Thư Hàng thẫn thờ, trên gương mặt hiện rõ sự rối bời.

"Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Điều đó quan trọng sao?"

Đế Nguyên Quân cười nhẹ, ánh mắt mười phần hững hờ đáp.

"Ngươi đừng có hiểu nhầm, thế gian này có rất nhiều điều mà ngươi chưa biết lắm. Đan Tông cũng tốt nhưng trong giới luyện đan có vô vàn tông môn, ngươi có từng tự hỏi liệu Đan Tông sẽ đứng ở vị trí nào trong đó?"

"Các ngươi hiện tại chỉ đang sống trong ao hồ, nước đọng thì làm sao biết được biển rộng ở ngoài kia?"

Hắn vừa nói vừa quay người đi ra bên ngoài trước ánh mắt khó hiểu của đám người.

"Ý của hắn là gì?"

Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đi ra khỏi phòng, hắn dương mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì lộ vẻ rất thư giãn.



"Quả không hổ là tông môn luyện đan, dược lực lan toa trong không khí khiến người ta có cảm giác thật khoan khoái."

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đằng xa rồi thầm nói.

"Tính thời gian thì còn lại sáu ngày, có lẽ ta nên bế quan một chút. Luyện hóá gốc linh dược đó có lẽ chỉ cần năm sáu ngày là đủ, nếu để đột phá Hóa Cảnh thì ở nơi này kông phù hợp cho lắm."

Nói xong, Đế Nguyên Quân cất bước đi vào chỗ sâu của Đan Tông.

Khi hắn đi đến một quan môn lớn ở gần đó thì bị hai tên đệ tử đứng ra lên tiếng.

"Người không có phận sự không thể vào?"

Đế Nguyên Quân đứng lại, ánh mắt nhìn vào sau quan môn rồi lên tiếng.

"Ta cần một nơi an tĩnh để bế quan, không biết ở Đan Tông có nơi nào dành cho khách khanh hay không?"

"Thì ra tiền bối đang tìm chỗ để bế quan."

Hai tên đệ tử nghe thấy vậy thì lộ vẻ niềm nở đáp.

"Tiền bối vui lòng đợi ở đây một lát, đệ tử sẽ vào thông báo với trưởng lão rồi sẽ quay lại."

Môt lúc sau!

Tên đệ tử dẫn theo một vị trung niên nhân khí thế bàng bạc bước tới, đó là trưởng lão ngoại môn Hoàng Anh Diêm.

"Khách từ phương xa đến thật là đáng quý."

Hoàng Anh Diêm gương mặt hoa nhã nở một nụ cười.

"Ta đã nghe đệ tử nói rằng ngươi cần nơi đề bể quan, không biết ngươi có yêu cầu nào nữa không. Nếu có thì ta sẽ dốc lòng hỗ trợ?"

"Đa tạ sự tiếp đón của trưởng lão, ta bây giờ chỉ cần một nơi yên tĩnh để bế quan chứ không có bất kỳ yêu cầu nào khác."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu đáp.

"Ta chỉ bế quan trong sáu ngày nên mong trưởng lão có thể sắp xếp."

Hoàng trưởng lão gật đầu.

"Tất nhiên rồi."

Sau đó hắn quay đầu nhìn một tên đệ tử rồi lên tiếng căn dặn.

"Ngươi mang vị đạo hữu này đến phòng mà ta hay dùng để bế quan và nhớ căn dặn những đệ tử khác nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng đến làm phiền."

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, tên đệ tử còn lại nhìn Hoàng Anh Diêm hỏi nhỏ.

"Trưởng lão, người này là khách nhưng không đến mức để người đó sử dụng phòng bế quan của người chứ?"

Đáp lại, Hoàng Anh Diêm gõ nhẹ đầu hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi từ bao giờ lại tò mò về chuyện này?"

"Ngươi hiện tại vẫn còn quá non trẻ nên chưa có nhiều hiểu biết, người này trông tuy không có gì đặc biệt nhưng ta mơ hồ cảm nhận được khí tức của hắn. Tuy không biết phải nói như thế nào nhưng ta có cảm giác hắn là người không đơn giản."
 
Chương 563: Vượt qua ngưỡng cửa.


Năm ngày sau!

Tại trong phòng bế quan!

Đế Nguyên Quân hai chân ngồi xếp bằng, cơ thể thả lỏng và chìm sâu vào bế quan. Ở trong thức hải, hắn chìm sâu vào tinh thần lực rộng lớn đang tạo thành những ngọn sóng cao vút quét ra xung quanh.

Đứng ở trung tâm thức hải, hắn nhắm chặt mắt cảm nhận tinh thần lực từ từ ngưng kết thì trên gương mặt lộ vẻ phần khích vô cùng.

Từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy xung quanh người là những màn sương mờ đầy hư ảo và lượng tinh thần lực phát ra nồng đậm vô cùng.

Nếu như hắn không bố trí mấy trận pháp gia trì bên ngoài thì chắc chắn đã động đến đám trưởng lão Đan Tông rồi.

Thu lại toàn bộ tinh thần lực, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Không hổ là linh dược Địa cấp đặc thù tinh thần lực, mặc dù không luyện đan nhưng dược lực không kém cạnh là mấy."

"Tam nguyên hiện tại đã đạt tới đỉnh, ta hiện tại có thể bước vào Hóa Cảnh bất cứ lúc nào nhưng không tốt khi đột phá trên địa bàn của người khác. Với cả, thời gian đột phá không phải ngày một ngày hai và để ổn định cảnh

gidi se con ton nhieu hon nla"

"Đợi lần thịnh hội này kết thúc rồi đột phá cũng không muộn."

Liếc mắt nhìn về phía dấu trường, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút mong đợi.

"Có lẽ bây giờ đã tới vòng cuối cùng rồi nhỉ, không biết hắn ta hiện tại thể hiện như thế nào nhỉ?"

Nói xong, hắn cất bước đi ra ngoài. Khi vừa đẩy cửa thì hắn nhìn thấy Hoàng Anh Diêm trưởng lão đã đứng đợi ở đó từ trước, ánh mắt hắn có phần hiếu kỳ hỏi.

"Không biết trưởng lão ở đây đợi ta là vì chuyện gì?"

"Cũng không có gì, ta đây chỉ là cảm thấy hiếu kỳ nên đứng đợi ngươi ở đây."

Hoàng Anh Diêm nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ đáp.

"Tuy không biết ngươi đã làm gì ở trong đó nhưng ta có thể cảm thấy tinh thần lực của ngươi hiện tại đã mạnh hơn trước không ít. Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì mà có thể ngưng luyện được nhiều như vậy trong thời gian ngắn như vậy?"

"Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, trưởng lão thấy ta nói có đúng không?"

Đế Nguyên Quân thản nhiên đáp lời.

"Ta bây giờ càng cảm thấy hiếu kỳ hơn, không biết tình hình thi đấu hiện tại như thế nào rồi? Ngươi thân là trưởng lão mà không theo dõi những người đó sao?"

"Hahaha... Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, những chuyện đang diễn ra đều đã nằm trong dự đoán nên ta cũng không mong đợi cho lắm."

Hoàng trưởng lão khoái chí cười lớn.



"Có lẽ ngươi cũng đã có đáp án từ trước rồi đúng không, nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại thì ta dám chắc ngươi đã biết người dành chiến thắng là ai?"

"Nói đúng ra, ngươi hiện tại là khách khanh của Dược Vương Cốc và tên tiểu tử Viên Thế đó đã được ngươi chỉ điểm đúng không?"

"Cũng có thể nói là như vậy?"

Đế Nguyên Quân không phản bác.

"Việc ngươi hỏi ta như vậy thì chắc hẳn ngươi đang có ý đối với phương thức luyện đan của hẳn nhỉ? Hay nói đúng hơn là ngươi nghĩ ta là người đã truyền bí pháp đó cho hắn?"


"Đúng không?"

"...".

Hoàng trưởng lão nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin. Hắn cũng không ngờ được rằng, thâm ý của mình lại bị nhìn thấu dễ như vậy. Hay nói đúng hơn là hắn bị bị người này nắm trong lòng bàn tay.

Biểu cảm trên gương mặt dần trầm xuống và ánh mắt có phần nghiêm nghị hơn trước. Hoàng trưởng lão hạ thấp giọng.

"Ý định của ta thể hiện rõ ràng như vậy sao?"

"Ngươi nói đúng, ta hiện tại đang có ý như vậy và cũng cảm thấy suy tính của ta không sai. Ngươi cũng đừng lo lắng vì ta không có ý với bí pháp đó, ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ về nó mà thôi."

"Ta tự hỏi, người đã tạo ra nó là ai mà có thể huyền diệu như thế? Ngay cả Đan Tông cũng chưa từng có, không chỉ có một mình ta mà gần như các trưởng lão trong tông đều cảm thấy vậy?"

"Thịnh hội diễn ra lần này rất đáng giá, không chỉ phát hiện nhiều hạt giống tốt mà còn khiến đám lão già cổ hũ trong tông ta hiểu rõ Đan Tông chỉ là ao hồ, nước đọng mà thôi."

Thớ dài một hơi, Hoàng trưởng lão nhìn hắn với vẻ mặt có phần tiếc nuối.

"Ta lần này tìm ngươi có chút đường đột nên nếu có điều khiến ngươi cảm thấy không thoải mái thì xin hãy lượng

thu!"

"Ta gọi Hoàng Anh Diêm, nội môn trưỡng lão. Không biết tên của ngươi là gì?"

"Nếu như không ngại thì ta có thể kết giao với nhau."

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

"Ta gọi Đế Nguyên Quân."

Báo xong tên họ, hắn cất bước đi về phía đấu trường trước ánh mắt đầy mong đợi của Hoàng trưởng lão.

"Họ Đế sao? Ở Tây vực không có gia tộc nào dùng chữ Đế làm họ cả, có lẽ tiền thân cua hắn không phải là người ở đây?"

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Hoàng Anh Diêm vẻ mặt chắc chắn nói thầm.

"Suy nghĩ của ta không sai, hắn chính là người đã truyền thụ bí pháp cho Viên Thế? Nhưng để chắc chắn hơn thì phần thịnh hội tiếp theo ta ắt hẳn sẽ rỏ."



Lúc này, ở bên ngoài đấu trường!

Bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy tất cả, trong ánh mắt họ thì năm người đang luyện đan ở bên dưới đang dốc hết sức để chế tạo đan dược của riêng mình. Chỉ cảm nhận khí tức trên người họ toát ra cũng đủ đề hiều khi đứng ở dưới đó phải chịu sức ép nặng nề đến nhường nào.

Cả năm người đó để dốc hết toàn bộ công sức vào vòng cuối cùng này với ánh mắt đầy sự tự tin.

Trải qua những vòng đấu trước đó, họ đã nhìn thấy màn thể hiện xuất sắc của cả năm người và đã đoán được một phần về khả năng của họ. Tuy biết có chênh lệch nhưng nó quá nhỏ và sẽ bị vượt qua nếu như họ không thể hiện hết sức.

Đáp lại ánh mắt mong chờ cũa những người đang quan chiến, cả năm người nhập tâm vào việc luyện đan đến mức mà họ gần như bỏ mặc những lời đàm tiếu và không nhận thức được thời gian đang trôi qua là nhanh hay là chầm.

Nhìn ai ai cũng đang dốc hết sức mình, năm vị giám khảo cũng phải gật đầu và tán thưởng cho họ.

"Lần thịnh hội này quả nhiên đặc sắc, tuy năm người này không phải đệ tử của bốn tông nhưng chỉ dựa vào năng lực thì họ đủ sức để sánh ngang với đệ tử nội môn của ta rồi?"

"Đúng là không tệ?"

"Các ngươi để ý mà xem, thánh tử Dược Vương Cốc thể hiện không tệ. Tuy có phần lép vế trước bồn người kia nhưng năng lực thật sự xuất chúng."

"Đúng vậy, ta cảm nhận được tinh thần lực của hắn rất đặc biệt và dựa vào bí pháp nên có thể sánh ngang những người khác nhưng ta cảm thấy có chút đáng tiếc cho hắn."

"Thời gian đột phá gấp gáp nên vẫn chưa thể ổn định, nếu cho hắn thêm mười ngày một tháng thì vị trí thứ nhất chắc chắn là của hắn?"

"Ta cũng cảm thấy như vậy, hắn quả là một hạt giống rất tốt? Nếu như có thể thu nhận thì tương lai của Đan Tông chắc chắn sẽ khởi sắc hơn bao giờ hết."

"Nếu như đặt hắn vào vị trí đệ tử hạch tâm và được bồi dưỡng thì tương lai chắc chắn sẽ rất rộng mở."

".."

Gần đến hồi kết, Viên Thế cảm thấy bản thân lúc này vẫn còn có nhiều thiếu sót. Hắn nhìn viên đan dược đang được ngưng kết trong đan lô thì khẽ cắn răng. Tuy ngũ phẩm đan dược hắn đã từng luyện qua có không ít nhưng phẩm chất lại khó bì được với những người kia.

Một phần vì hắn đang đạt tới ngưỡng cửa của bí pháp và tinh thần lực vẫn chưa thật sự ổn định nên việc tập trung cao độ vẫn hơi quá sức đối vớn hắn.

Dốc sức truyền tinh thần lực vào đan lô, Viên Thế vẻ mặt không cam chịu thốt ra.

"Mười năm này, ta đã luyện bí pháp này cả vạn lần nhưng vẫn chưa thể mở được ngưỡng cửa. Ta sẽ không cam chịu dễ dàng như thế này?"

Tung ra toàn lực, Viên Thế vận chuyển bí pháp lên đến cực hạn, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh của một đỉnh lô trông rất cổ kính. Từ trong đan lô đó bộc phát ra từng đạo khí sắc hư ảo dung nhập vào đan lô và đẩy nhanh quá trình ngưng đan cũng như tẩy luyện phẩm chất.

Thời gian gần đi đến cuối cùng và bốn người kia cũng đã hoàn thành việc luyện đan của mình. Tất cả ánh mắt của họ bây giờ đều đang đồ dồn về phía Viên Thể đang dốc hết sức mình mà không nói một lời nào.

Cảm nhận sức nặng đang đè lên vai, Viên Thế cố gắng giử vững sự tập trung cao độ. Hắn đồ dồn toàn bộ ánh mắt, mọi tinh hoa đều đang đồ dồn về viên đan dược trước mắt.

Cắn chặt răng, Viên Thế thúc đẩy toàn bộ chân nguyên và phóng toàn bộ tinh thần lực ra ngoài rồi hét lớn một tiếng.

"Cửa mở, đan thành.
 
Chương 562: Người không đơn giản.


Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu!

Ngồi trên khán đài, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi thấy những người dự thi dưới kia có thiên phú luyện đan tốt nhất?"

Đế Nguyên Quân cũng không nghĩ ngợi liền lên tiếng.

"Có mười người đáng để chú ý, nhìn vào khả năng luyện đan thì ít nhất cũng đạt tới tứ phẩm. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì mười người đó chắc chắn sẽ có năm người đi tới vòng cuối cùng."

Mục Thư Hàng hiếu kỳ hỏi tiếp.

"Vậy ngươi thấy Viên Thế đứng thứ mấy trong mười người đó?"

"Ngươi tò mò như vậy sao? Hay nói đúng hơn là ngươi muốn biết trước kết quả?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

"Khả năng của hắn đúng là không tệ, dựa vào bí pháp của ta thì luyện tứ phẩm đan dược không phải chuyện khó.

Nhưng để bước vào vòng cuối thì có lẽ sẽ hơi quá sức, nếu như cho hắn thêm một tháng thì chắc chắn sẽ đứng đầu."

"Ý của ngươi là cảnh giới của hắn vẫn chưa ổn định?"

Mục Thư Hàn hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ có chút thất vọng.

"Cũng đúng mà thôi, dù sao thì hắn cũng vừa mới đột phá. Nếu như có thêm chút thời gian thì tốt biết mấy?"

"Dù sao thì như vậy cũng quá đủ rồi, lần này không thể đứng đầu thì lần sau ta vẫn có thể thử lại."

"..".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, hẳn hiểu rõ mong muốn của đám người Dược Vương Cốc là muốn dựa vào lần thịnh hội này đề nhận được sự giúp đỡ của Đan Tông nên vị trí thứ nhất là điều mà họ bắt buộc phải đạt được.

Tuy dựa vào khả năng của Viên Thế có thể đứng vào ba vị trí đầu nhưng để đạt vị trí dẫn đầu không phải chuyện dễ dàng.

Thời gian dần trôi qua, đám người phía bên dưới đều gần như đã đi đến điểm cuối cùng và những người thành công vượt qua vòng thứ nhất đều đã được xác định.

Ngay trong buổi tối hồm đó, đám người Mục Thư Hàng đang ngồi ở trong phòng thì có một bóng người đứng ở ngoài cửa. Cảm nhận khí tức người đến rất mạnh, Mục Thư Hàng đi ra mở cửa.

Thấy bóng người quen thuộc, Mục Thư Hàng vẻ mặt rạng ngời lên tiếng.

"Thư trưởng lão, ngọn gió nào đã đưa người tới đây?"

Thư Minh Đồng, gật gù đáp.

"Ta thân là ngoại môn trưởng lão cũng cảm thấy lần thịnh hội này sôi nổi hơn và có sự tham gia của nhiều thiên kiêu từ khắp các tông môn."

Lão giả liếc mắt nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Haha... Mục tông chủ có mắt nhìn rất tốt, Thánh Tử của quý tông vừa rồi có thể hiện rất tốt. Những lão già cổ hũ kia cuối cùng cũng công nhận năng lực của quý tông. Nhưng có một điều khiến ta cảm thấy có chút đắn đo?"

"..."

Những người kia nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt họ nhìn nhau lộ vẻ lo lắng không thôi.



Lúc này, Viến Thế đứng ra kính cản cúi đầu, đáp.

"Đa tạ trưởng lão đã thưởng thức, đệ tử mạn phép hỏi điều đắn đo của trưởng lão là gì?"

"Chuyện này nói ra sẽ hơi vô lễ một chút nhưng ta và đám lão già kia đều cảm thấy rất hiếu kỳ".

Thư trưởng lão gật đầu, ánh mắt đánh giá nhìn Viên Thế.

"Trong lúc ngươi luyện đan, ta để ý thủ pháp mà ngươi dùng rất đặc biệt. Ở Tây vực ta chưa nhìn thấy hay nghe qua, ta rất hiếu kỳ về nó. Nếu như ngươi không ngại thì có thể cho ta biết qua được không?"

'Sau thời gian sử dụng thì càng cảm thấy bí pháp mà tiền bối truyền thụ càng huyền diệu. Nếu như có thể thi triển toàn bộ bí pháp thì không biết đan dược sẽ đạt đến trình độ nào?'


'Ngay cả trưởng lão Đan Tông cũng chưa từng nhìn thấy thì có lẽ bí pháp này chưa từng xuất hiện ở Tây vực? Rốt cuộc tiền bối đã lấy được bí pháp này từ đâu?"

'Có lẽ đây là bí mật riêng của tiền bối, ta tốt nhất không nên tò mò."

Viên Thể suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

"Khiến trưởng lão chê cười rồi, chuyện đệ tử sử dụng bí pháp là do một lần vô tình được một vị luyện đan sư chỉ điểm từ mười năm trước. Lúc đó đệ tử đắm chím trong cảm ngộ nên không hề hay biết vị tiền bối đã rời đi."

"Thật lòng mà nói thì đệ tử cũng rất muốn gặp lại vị tiền bối đó một lần nữa nói lời cảm ơn nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp lại."

'Tên tiểu tử này lại dám nói dối trước mặt ta? Nhưng dù sao thì ta đã quá vội vàng và vô lễ khi hỏi điều này?'

Thư trưởng lão nhìn Viên Thế rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.

"Vậy sao? Quả là đáng tiếc, nếu như có cơ hội thì có thể cho ta gặp người đó được không?"

Đáp lại, Viên Thế vui vẻ gật đầu.

"Đệ tử rất sẵn lòng."

Đợi đến khi Thư trưởng lão rời đi, ánh mắt Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân đầy vẻ ngờ vực và cảm thấy khó tin. Đối với hắn thì Đan Tông chính là cái nôi luyện đan của rất nhiều tông môn và thể lực, đó không chỉ là nơi khởi nguồn mà còn là nơi truyền thụ các bí pháp luyện đan.

Tuy biết bí pháp mà Viên Thế sử dụng rất đặc biệt nhưng hắn không ngờ được rằng. Bản thân lại chính tai nghe thấy không chỉ có một vị trưởng lão Đan Tông cảm thấy hiếu kỳ với nó.

Chẳng phải Đan Tông là cái nôi sản sinh ra bí pháp luyện đan hay sao!

Chìm sâu trong những suy nghĩ, Mục Thư Hàng thẫn thờ, trên gương mặt hiện rõ sự rối bời.

"Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Điều đó quan trọng sao?"

Đế Nguyên Quân cười nhẹ, ánh mắt mười phần hững hờ đáp.

"Ngươi đừng có hiểu nhầm, thế gian này có rất nhiều điều mà ngươi chưa biết lắm. Đan Tông cũng tốt nhưng trong giới luyện đan có vô vàn tông môn, ngươi có từng tự hỏi liệu Đan Tông sẽ đứng ở vị trí nào trong đó?"

"Các ngươi hiện tại chỉ đang sống trong ao hồ, nước đọng thì làm sao biết được biển rộng ở ngoài kia?"

Hắn vừa nói vừa quay người đi ra bên ngoài trước ánh mắt khó hiểu của đám người.

"Ý của hắn là gì?"

Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đi ra khỏi phòng, hắn dương mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì lộ vẻ rất thư giãn.



"Quả không hổ là tông môn luyện đan, dược lực lan toa trong không khí khiến người ta có cảm giác thật khoan khoái."

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đằng xa rồi thầm nói.

"Tính thời gian thì còn lại sáu ngày, có lẽ ta nên bế quan một chút. Luyện hóá gốc linh dược đó có lẽ chỉ cần năm sáu ngày là đủ, nếu để đột phá Hóa Cảnh thì ở nơi này kông phù hợp cho lắm."

Nói xong, Đế Nguyên Quân cất bước đi vào chỗ sâu của Đan Tông.

Khi hắn đi đến một quan môn lớn ở gần đó thì bị hai tên đệ tử đứng ra lên tiếng.

"Người không có phận sự không thể vào?"

Đế Nguyên Quân đứng lại, ánh mắt nhìn vào sau quan môn rồi lên tiếng.

"Ta cần một nơi an tĩnh để bế quan, không biết ở Đan Tông có nơi nào dành cho khách khanh hay không?"

"Thì ra tiền bối đang tìm chỗ để bế quan."

Hai tên đệ tử nghe thấy vậy thì lộ vẻ niềm nở đáp.

"Tiền bối vui lòng đợi ở đây một lát, đệ tử sẽ vào thông báo với trưởng lão rồi sẽ quay lại."

Môt lúc sau!

Tên đệ tử dẫn theo một vị trung niên nhân khí thế bàng bạc bước tới, đó là trưởng lão ngoại môn Hoàng Anh Diêm.

"Khách từ phương xa đến thật là đáng quý."

Hoàng Anh Diêm gương mặt hoa nhã nở một nụ cười.

"Ta đã nghe đệ tử nói rằng ngươi cần nơi đề bể quan, không biết ngươi có yêu cầu nào nữa không. Nếu có thì ta sẽ dốc lòng hỗ trợ?"

"Đa tạ sự tiếp đón của trưởng lão, ta bây giờ chỉ cần một nơi yên tĩnh để bế quan chứ không có bất kỳ yêu cầu nào khác."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu đáp.

"Ta chỉ bế quan trong sáu ngày nên mong trưởng lão có thể sắp xếp."

Hoàng trưởng lão gật đầu.

"Tất nhiên rồi."

Sau đó hắn quay đầu nhìn một tên đệ tử rồi lên tiếng căn dặn.

"Ngươi mang vị đạo hữu này đến phòng mà ta hay dùng để bế quan và nhớ căn dặn những đệ tử khác nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng đến làm phiền."

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, tên đệ tử còn lại nhìn Hoàng Anh Diêm hỏi nhỏ.

"Trưởng lão, người này là khách nhưng không đến mức để người đó sử dụng phòng bế quan của người chứ?"

Đáp lại, Hoàng Anh Diêm gõ nhẹ đầu hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi từ bao giờ lại tò mò về chuyện này?"

"Ngươi hiện tại vẫn còn quá non trẻ nên chưa có nhiều hiểu biết, người này trông tuy không có gì đặc biệt nhưng ta mơ hồ cảm nhận được khí tức của hắn. Tuy không biết phải nói như thế nào nhưng ta có cảm giác hắn là người không đơn giản."
 
Chương 563: Vượt qua ngưỡng cửa.


Năm ngày sau!

Tại trong phòng bế quan!

Đế Nguyên Quân hai chân ngồi xếp bằng, cơ thể thả lỏng và chìm sâu vào bế quan. Ở trong thức hải, hắn chìm sâu vào tinh thần lực rộng lớn đang tạo thành những ngọn sóng cao vút quét ra xung quanh.

Đứng ở trung tâm thức hải, hắn nhắm chặt mắt cảm nhận tinh thần lực từ từ ngưng kết thì trên gương mặt lộ vẻ phần khích vô cùng.

Từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy xung quanh người là những màn sương mờ đầy hư ảo và lượng tinh thần lực phát ra nồng đậm vô cùng.

Nếu như hắn không bố trí mấy trận pháp gia trì bên ngoài thì chắc chắn đã động đến đám trưởng lão Đan Tông rồi.

Thu lại toàn bộ tinh thần lực, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Không hổ là linh dược Địa cấp đặc thù tinh thần lực, mặc dù không luyện đan nhưng dược lực không kém cạnh là mấy."

"Tam nguyên hiện tại đã đạt tới đỉnh, ta hiện tại có thể bước vào Hóa Cảnh bất cứ lúc nào nhưng không tốt khi đột phá trên địa bàn của người khác. Với cả, thời gian đột phá không phải ngày một ngày hai và để ổn định cảnh

gidi se con ton nhieu hon nla"

"Đợi lần thịnh hội này kết thúc rồi đột phá cũng không muộn."

Liếc mắt nhìn về phía dấu trường, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút mong đợi.

"Có lẽ bây giờ đã tới vòng cuối cùng rồi nhỉ, không biết hắn ta hiện tại thể hiện như thế nào nhỉ?"

Nói xong, hắn cất bước đi ra ngoài. Khi vừa đẩy cửa thì hắn nhìn thấy Hoàng Anh Diêm trưởng lão đã đứng đợi ở đó từ trước, ánh mắt hắn có phần hiếu kỳ hỏi.

"Không biết trưởng lão ở đây đợi ta là vì chuyện gì?"

"Cũng không có gì, ta đây chỉ là cảm thấy hiếu kỳ nên đứng đợi ngươi ở đây."

Hoàng Anh Diêm nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ đáp.

"Tuy không biết ngươi đã làm gì ở trong đó nhưng ta có thể cảm thấy tinh thần lực của ngươi hiện tại đã mạnh hơn trước không ít. Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì mà có thể ngưng luyện được nhiều như vậy trong thời gian ngắn như vậy?"

"Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, trưởng lão thấy ta nói có đúng không?"

Đế Nguyên Quân thản nhiên đáp lời.

"Ta bây giờ càng cảm thấy hiếu kỳ hơn, không biết tình hình thi đấu hiện tại như thế nào rồi? Ngươi thân là trưởng lão mà không theo dõi những người đó sao?"

"Hahaha... Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, những chuyện đang diễn ra đều đã nằm trong dự đoán nên ta cũng không mong đợi cho lắm."

Hoàng trưởng lão khoái chí cười lớn.



"Có lẽ ngươi cũng đã có đáp án từ trước rồi đúng không, nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại thì ta dám chắc ngươi đã biết người dành chiến thắng là ai?"

"Nói đúng ra, ngươi hiện tại là khách khanh của Dược Vương Cốc và tên tiểu tử Viên Thế đó đã được ngươi chỉ điểm đúng không?"

"Cũng có thể nói là như vậy?"

Đế Nguyên Quân không phản bác.

"Việc ngươi hỏi ta như vậy thì chắc hẳn ngươi đang có ý đối với phương thức luyện đan của hẳn nhỉ? Hay nói đúng hơn là ngươi nghĩ ta là người đã truyền bí pháp đó cho hắn?"


"Đúng không?"

"...".

Hoàng trưởng lão nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin. Hắn cũng không ngờ được rằng, thâm ý của mình lại bị nhìn thấu dễ như vậy. Hay nói đúng hơn là hắn bị bị người này nắm trong lòng bàn tay.

Biểu cảm trên gương mặt dần trầm xuống và ánh mắt có phần nghiêm nghị hơn trước. Hoàng trưởng lão hạ thấp giọng.

"Ý định của ta thể hiện rõ ràng như vậy sao?"

"Ngươi nói đúng, ta hiện tại đang có ý như vậy và cũng cảm thấy suy tính của ta không sai. Ngươi cũng đừng lo lắng vì ta không có ý với bí pháp đó, ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ về nó mà thôi."

"Ta tự hỏi, người đã tạo ra nó là ai mà có thể huyền diệu như thế? Ngay cả Đan Tông cũng chưa từng có, không chỉ có một mình ta mà gần như các trưởng lão trong tông đều cảm thấy vậy?"

"Thịnh hội diễn ra lần này rất đáng giá, không chỉ phát hiện nhiều hạt giống tốt mà còn khiến đám lão già cổ hũ trong tông ta hiểu rõ Đan Tông chỉ là ao hồ, nước đọng mà thôi."

Thớ dài một hơi, Hoàng trưởng lão nhìn hắn với vẻ mặt có phần tiếc nuối.

"Ta lần này tìm ngươi có chút đường đột nên nếu có điều khiến ngươi cảm thấy không thoải mái thì xin hãy lượng

thu!"

"Ta gọi Hoàng Anh Diêm, nội môn trưỡng lão. Không biết tên của ngươi là gì?"

"Nếu như không ngại thì ta có thể kết giao với nhau."

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

"Ta gọi Đế Nguyên Quân."

Báo xong tên họ, hắn cất bước đi về phía đấu trường trước ánh mắt đầy mong đợi của Hoàng trưởng lão.

"Họ Đế sao? Ở Tây vực không có gia tộc nào dùng chữ Đế làm họ cả, có lẽ tiền thân cua hắn không phải là người ở đây?"

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Hoàng Anh Diêm vẻ mặt chắc chắn nói thầm.

"Suy nghĩ của ta không sai, hắn chính là người đã truyền thụ bí pháp cho Viên Thế? Nhưng để chắc chắn hơn thì phần thịnh hội tiếp theo ta ắt hẳn sẽ rỏ."



Lúc này, ở bên ngoài đấu trường!

Bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy tất cả, trong ánh mắt họ thì năm người đang luyện đan ở bên dưới đang dốc hết sức để chế tạo đan dược của riêng mình. Chỉ cảm nhận khí tức trên người họ toát ra cũng đủ đề hiều khi đứng ở dưới đó phải chịu sức ép nặng nề đến nhường nào.

Cả năm người đó để dốc hết toàn bộ công sức vào vòng cuối cùng này với ánh mắt đầy sự tự tin.

Trải qua những vòng đấu trước đó, họ đã nhìn thấy màn thể hiện xuất sắc của cả năm người và đã đoán được một phần về khả năng của họ. Tuy biết có chênh lệch nhưng nó quá nhỏ và sẽ bị vượt qua nếu như họ không thể hiện hết sức.

Đáp lại ánh mắt mong chờ cũa những người đang quan chiến, cả năm người nhập tâm vào việc luyện đan đến mức mà họ gần như bỏ mặc những lời đàm tiếu và không nhận thức được thời gian đang trôi qua là nhanh hay là chầm.

Nhìn ai ai cũng đang dốc hết sức mình, năm vị giám khảo cũng phải gật đầu và tán thưởng cho họ.

"Lần thịnh hội này quả nhiên đặc sắc, tuy năm người này không phải đệ tử của bốn tông nhưng chỉ dựa vào năng lực thì họ đủ sức để sánh ngang với đệ tử nội môn của ta rồi?"

"Đúng là không tệ?"

"Các ngươi để ý mà xem, thánh tử Dược Vương Cốc thể hiện không tệ. Tuy có phần lép vế trước bồn người kia nhưng năng lực thật sự xuất chúng."

"Đúng vậy, ta cảm nhận được tinh thần lực của hắn rất đặc biệt và dựa vào bí pháp nên có thể sánh ngang những người khác nhưng ta cảm thấy có chút đáng tiếc cho hắn."

"Thời gian đột phá gấp gáp nên vẫn chưa thể ổn định, nếu cho hắn thêm mười ngày một tháng thì vị trí thứ nhất chắc chắn là của hắn?"

"Ta cũng cảm thấy như vậy, hắn quả là một hạt giống rất tốt? Nếu như có thể thu nhận thì tương lai của Đan Tông chắc chắn sẽ khởi sắc hơn bao giờ hết."

"Nếu như đặt hắn vào vị trí đệ tử hạch tâm và được bồi dưỡng thì tương lai chắc chắn sẽ rất rộng mở."

".."

Gần đến hồi kết, Viên Thế cảm thấy bản thân lúc này vẫn còn có nhiều thiếu sót. Hắn nhìn viên đan dược đang được ngưng kết trong đan lô thì khẽ cắn răng. Tuy ngũ phẩm đan dược hắn đã từng luyện qua có không ít nhưng phẩm chất lại khó bì được với những người kia.

Một phần vì hắn đang đạt tới ngưỡng cửa của bí pháp và tinh thần lực vẫn chưa thật sự ổn định nên việc tập trung cao độ vẫn hơi quá sức đối vớn hắn.

Dốc sức truyền tinh thần lực vào đan lô, Viên Thế vẻ mặt không cam chịu thốt ra.

"Mười năm này, ta đã luyện bí pháp này cả vạn lần nhưng vẫn chưa thể mở được ngưỡng cửa. Ta sẽ không cam chịu dễ dàng như thế này?"

Tung ra toàn lực, Viên Thế vận chuyển bí pháp lên đến cực hạn, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh của một đỉnh lô trông rất cổ kính. Từ trong đan lô đó bộc phát ra từng đạo khí sắc hư ảo dung nhập vào đan lô và đẩy nhanh quá trình ngưng đan cũng như tẩy luyện phẩm chất.

Thời gian gần đi đến cuối cùng và bốn người kia cũng đã hoàn thành việc luyện đan của mình. Tất cả ánh mắt của họ bây giờ đều đang đồ dồn về phía Viên Thể đang dốc hết sức mình mà không nói một lời nào.

Cảm nhận sức nặng đang đè lên vai, Viên Thế cố gắng giử vững sự tập trung cao độ. Hắn đồ dồn toàn bộ ánh mắt, mọi tinh hoa đều đang đồ dồn về viên đan dược trước mắt.

Cắn chặt răng, Viên Thế thúc đẩy toàn bộ chân nguyên và phóng toàn bộ tinh thần lực ra ngoài rồi hét lớn một tiếng.

"Cửa mở, đan thành.
 
Chương 564: Đánh giá.


Cửa mở, đan thành!

Nhìn viên đan dược trôi lơ lững, Viên Thể vươn tay bắt lấy rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Cuối cùng thì bí pháp cũng đột phá."

Đứng giữa ánh mắt ngờ vực của đám người, Viên Thế để lộ dáng vẻ cao ngạo. Ban đầu, hắn còn cảm thấy bản thân kém hơn những người kia một chút nhưng hiện tại hắn tràn đầy tự tin.

"Lúc đầu, các ngươi không xem ta là đối thủ nhưng hiện tại chính các ngươi mới không phải đối thủ của ta?"

Phương Đan Mộc nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cô nhìn viên đan dược nằm trong tay hắn thì khẽ nhíu mày. Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tràng chế giểu.

"Viên Thế, ngươi nghĩ chỉ dựa vào viên đan dược này mà muốn vượt qua ta sao? Đừng có tự mãn."

"Phương Đan Mộc, ngươi đừng tự dối lòng?"

Viên Thế nhìn cô rồi nở một nụ cười khẩy, trong ánh mắt hiện lên vẻ xem thường.

"Đan Minh các ngươi đè đầu cưỡi cổ Dược Vương Cốc suốt một trăm năm, nhưng kể từ bây giờ thì Đan Minh sẽ bị ta đạp ở dưới chân."

Phương Đan Mộc tức giận quát lớn.

"Ngươi nói gì?"

Ngay khi cô định nói tiếp thì có một tên nam tử đứng ra lên tiếng.

"Hà cớ gì phải tức giận với hạng người này?"

"Cho dù ngươi có dành được vị trí thứ nhất thì Dược Vương Cốc có thể một bước lên trời sao? Ngươi đã từng hỏi qua ý kiến Đan Các chưa?"

Tên đứng ra không phải ai khác chính là đệ tử hạch tâm của Đan Các, Đan Công Minh. Hắn được mọi người xem là hạt giống có khả năng giành được vị trí thứ nhất và trong mắt những người kia thì hắn cùng Phương Đan Mộc là một cặp long phụng trong giới luyện đan sư.

"Ta còn tưởng là ai? Thì ra là tên chó liếm của Phương Đan Mộc?"

Viên Thế liếc mắt nhìn Đan Công Minh rồi nói với giọng điệu châm chọc.

"Thế nào? Ngươi bây giờ đứng ra thay mặt cho Phương Đan Mộc để thể hiện trình độ cho liếm của mình hay sao?"

Đan Công Minh nghiễn chặt răng, ánh mắt thập phần tức giận.

"Trước đây ta thường nghe những người khác nói Thánh Tử Dược Vương Cốc có miệng lưỡi rất độc. Ta bây giờ đã được lĩnh ngộ, quả là mép của ngươi không xương và rất dễ khiến người ta cảm thấy bực mình."

"Ổ, ngươi cũng biết điều đó sao?"

Viên Thế nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Đã biết ta độc mồm độc miệng thì ngươi tốt nhất nên tránh xa ta một chút nếu không lại bị ta chọc cho tức chết thì đừng trách ta."



"Hừ"

Đan Công Minh hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt người, sau đó nhìn Phương Đan Mộc nói nhỏ.

"Ở đây có nhiều người, không nên làm lớn chuyện. Chuyện sau này ngươi cũng đừng lo, một mình hắn ta không thể làm nên trò trống gì đầu."

"Điều đó thì chưa chắc?"

Viên Thể nhếch mép rồi nói với giọng điệu chế giều.


"Kể từ lúc này trở đi, trong giới luyện đan ở Tây vực sẽ chỉ có tên ta xứng đáng với hai chữ thiên kiêu. Còn các ngươi chỉ có thể đứng sau ta mãi mãi."

"Vẫn chưa có kết qết quả thì ngươi đừng đắc ý quá sớm?"

Đan Công Minh siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt hắn nổi lên từng sợi tơ máu. Hắn lúc này không để lộ sự tức giận ra ngoài nhưng trong tâm trí hắn lúc này chẳng khác gì phong ba bão táp.

"Kể cả ngươi bây giờ có đứng đầu thì tương lai không ai nói trước được điều gì? Trên đời này có rất nhiều thiên kiêu nhưng trong đó có không ít người chưa kịp tỏả sáng thì đã héo tàn."

"Ngươi cũng nên tự lo cho bản thân mình đi thì hơn?"

Ngồi trên cao, một vị lão giả lên tiếng.

"Thời gian kết thúc, mỗi người lần lượt mang đan dược của mình lên để nhận đánh giá."

Từ dưới đi lên, thiên kiêu Dược Điền tên là Lê Thi Ngọc mang theo viên đan dược trên tay bước lên với dáng vẻ tràn đầy tự tin.

"Đệ tử Lê Thi Ngọc gặp qua các vị trưởng lão."

Cô kính cẩn cúi đầu rồi đặt nhẹ viên đan dược lên bàn và nói.

"Viên đan dược đệ tử luyện chế có công dụng ổn định tâm thần, giúp ổn định tâm cảnh trong lúc đột phá."

Một vị trưởng lão nắm lấy viên đan dược vào trong lòng bàn tay, lão cảm nhận hơi mát nó toát ra và dược lực nồng đậm thì gật đầu tán thưởng.

"Đan dược không tệ, ở tầm tuổi này mà ngươi có thể luyện được loại đan dược này thì tương lai chắc chẳn sẽ rộng mở. Nhưng đáng tiếc..."

"Tuy nó đã đạt tới ngũ phẩm nhưng cũng chỉ đạt tới ngưỡng mà thôi và nó vẫn còn một chút tạp chất. Nếu như ngươi luyện thêm một hai canh giờ nữa thì mới có thể loại bỏ được những phần tạp chất còn lại."

Lê Thi Ngọc nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút xìu xuống, trong ánh mắt hiện lên chút tiếc nuối.


"Đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm, đệ tử xin thụ ý."

Tiếp theo, Đường Dương Thành mang viên đan dược đi lên. Ngay lúc hắn đi ngang qua người Lê Thi Ngọc thì cười khẩy một cái.

"Đệ tử Đường Dương Thành, gặp qua các vị trưởng lão."

Đón nhận viên đan dược, ánh mắt các vị trưởng lão nhìn nó chăm chú rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Viên đan dược đầu tiên mang tính bình ổn, còn viên đan dược của ngươi thì mang hướng bù đắp. Đan dược giúp người tu luyện thúc đẩy quá trình tẩy uế và thanh lọc chân nguyên."



"Trong giới luyện đan có rất ít loại có công dụng như thế này, ngươi là hạt giống rất tốt nhưng vẫn hơi tiếc một chút."

Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

"Ngươi tập trung vào công dụng này là rất tốt nhưng có một điểm chưa tốt, nếu như người dùng đã tẩy uế xong hết nhưng dược lực vẫn còn thì phải tốn thời gian để luyện hoá."

"Nếu như nó còn mang thêm tính trung hòa nữa thì đây chính là một loại đan dược bậc cao trong ngũ phẩm. Hơi tiếc một chút."

Đường Dương Thành vui vẻ gật đầu đạp.

"Đệ tử xin thụ ý và tin chắc rằng sẽ có thể luyện nó đạt tới trình độ hoàn mĩ nhất."

Đợi hắn đi xuống, Phương Đan Mộc từng bước uyễn chuyển đi lên. Trong tay cô là một viên ngũ phẩm đan dược có dược lực rất nồng đậm.

"Đệ tử Phương Đan Mộc gặp qua các vị tiền bối."

"Đan dược đệ tử luyện chế là Hàn Dưỡng, một loại đan dược thuộc tính hàn. Giúp người tu luyện thuộc tính hàn gia tăng một phần tốc độ và giúp bình ổn thương thế do quá trình tu luyện gây ra."

Nhìn viên đan dược bốc lên sương trắng mờ ảo, năm vị trưởng lão nhìn nhau rồi nở một nụ cười.

"Rất tốt, đan dược không có tạp chất và dược lực rất mạnh. Thật lòng mà nói thì nó gần như đã hoàn hảo nhưng chỉ tiếc phẩm chất của nó chỉ mới nhập trung phẩm. Nếu cho ngươi thêm thời gian tích luỹ kinh nghiệm thì khi luyện tới cực phẩm thì hiệu quả của nó sẽ tăng lên rất nhiều."

Phương Đan Mộc gật đầu, trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng và khi đi xuống cô cũng không quên dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Viên Thế một cái.

Theo sau, Đan Công Minh vẻ mặt tràn đầy tự tin bước lên.

"Đệ tử Đan Công Minh gặp qua các vị trưởng lão."

"Viên đan dược đệ tử mang đến là Tiến Cấp đan, ngũ phẩm trung giai. Kính mong các vị trưởng lão xem xét và cho đệ tử thêm lời khuyên."

Năm vị trưởng lão gật đầu đáp.

"Mỗi lần gặp thì ngươi đều mang đến cho ta điều bất ngờ."

"Viên đan dược này rất tốt, quát trình luyện đan không có sai sót, dược lực mạnh mẽ, công dụng có thể khiến một cường giả Tinh Cực cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới."

"Đối với viên đan dược này thì không có gì để chê vì nó quá xuất sắc. Tuy nó không thuộc loại đan dược cao cấp trong ngũ phẩm nhưng để luyện được nó không phải điều dễ dàng."

"Thể hiện của ngươi làm ta rất hài lòng."

Được các trưởng lão dùng những lời có cánh khiến vẻ mặt của hắn càng thêm đắc ý, ánh mắt hắn nhìn xuống bốn người bên dưới như nắm chắc phần thắng ở trong tay nên rất ung dung.

Và cuối cùng, Viên Thể mang theo đan dược đi lên. Khi hắn đi ngang qua người Phương Đan Mộc và Đan Công Minh, hắn dừng lại một cước rồi nói.

"Hai ngươi thể hiện rất tốt, nhưng cũng chỉ làm nền cho màn trình diễn của ta mà thôi?"

"Rửa mắt chờ đợi phần đánh giá của ta đi? Hai tên thua cuộc?
 
Chương 565: Cửu phẩm luyện đan sư.


Tự tin đứng trước mặt các vị trưởng lão, Viên Thế đặt viên đan dược lên bàn rồi kính cẩn lên tiếng.

“Đệ tử Viên Thế gặp qua các vị tiền bối.”

“Đan dược đệ tử luyện chế có công dụng thúc đẩy trong quá trình tu luyện và gia tăng khả năng cảm ngộ. Vì đây là viên đan dược do đệ tử tự nghiên cứu nên mong các vị trưởng lão xem xét và cho đệ tử thêm lời khuyên.”

“Đan dược này là do ngươi tự nghĩ ra?”

Một vị trưởng lão đưa tay lấy viên đạn dược lên mũi rồi hít vào một hơi. Sau đó lão nhìn hắn với ánh mắt đầy ngờ vực và bất ngờ.

“Trong này có hơn năm mươi loại linh dược, trong đó có mười loại có thuộc tính tương khắc. Chỉ cần điều phối và dùng lửa không tinh thì rất dễ khiến nó trở thành phố đạn.”

“Tuy nó chỉ là ngũ phẩm trung giai nhưng ta rất ghi nhận khả năng của ngươi. Việc ngươi mạo hiểm dùng chính đan dược ngươi tự sáng tạo để tham gia sẽ là con dao hai lưỡi và tỉ lệ thất bại cao tới tám chín phần. Nhưng...”.

“Ngươi đã thành công.”

Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Tuy ngươi biểu hiện rất tốt nhưng nó vẫn chưa đạt tới hiệu quả tốt nhất. Nó vẫn còn thiếu sót một chút về dược lực, nếu như ngươi thay vì chọn những loại linh dược trung hoà thành loại giúp bổ sung vào dược lực sẽ khiến người dùng có cảm giác bùng nổ.”

Viên Thế gật đầu đáp.

“Đa tạ lời khuyên của các vị tiền bối, đệ tử xin lĩnh ngộ”

Quay người đi xuống bên dưới, Viên Thế đứng đối diện bốn người kia rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Một lát nữa thôi, kết quả sẽ có. Vậy nên các ngươi hãy rửa mắt mà nhìn đi, ta rất mong đợi đó?”

“Hừ, ngươi đắc ý cái gì chứ?”

Phương Đan Mộc vẻ mặt tối xầm, hai mắt tràn đầy sát ý nhìn hắn rồi nghiến chặt răng thốt ra.

Thấy dáng vẻ tức tối của bốn người kia khiến Viên Thế cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trước đây hắn đã không ít lần bị bọn chúng xem thường và hạ thấp nhưng hiện tại thì đã khác, hắn đã hoàn toàn vượt qua những kẻ được ca tụng là thiên kiêu trẻ tuổi.

Lúc này, ở trên khán đài!

Đám người Dược Vương Cốc nhìn Đế Nguyên Quân bước lại gần thì vẻ mặt không khỏi vui mừng. Dựa vào những gì mà Viên Thế thể hiện thì trong lòng họ đã dám chắc vị trí dẫn đầu đã thuộc về hắn và để đạt được thì công lao lớn nhất thuộc về Đế Nguyên Quân.

Mục Thư Hàng vui vẻ lên tiếng.



“Tiểu huynh đệ, ngươi đến chậm nên không nhìn thấy trò vui.”

Ánh mắt Mục tông chủ liếc nhìn cao tầng của bốn tông môn kia lộ vẻ đắc ý vô cùng.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn xuống bên dưới thì khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ là vậy?”

“Nhìn các ngươi vui mừng như vậy thì chắc đã nắm chắc được phần thắng rồi nhỉ?”

“Vẫn chưa công bố nhưng ta có tự tin Viên Thế sẽ đứng đầu.”

Mục Thư Hàng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin đáp.

“Ban đầu thì còn hơi kém một chút nhưng gần đến cuối thì Viên Thế đã đột phá bức chướng mới có thể luyện ra viên đan dược tuyệt vời đó.”

“Vậy sao?”

Liếc mắt nhìn Viên Thế, Đế Nguyên Quân có chút bất ngờ.

“Đó là điều mà ngươi đang thiếu nhưng dù sao cũng chúc mừng, ngươi khiến ta cảm thấy bất ngờ.”

“Đến với phần tiếp theo của thịnh hội, Đan Tông ta vinh hạnh chào đón các bằng hữu từ khắp mọi nơi.”

“Cũng giống như những năm trước, lần thịnh hội này vẫn chào đón sự tham gia của các bằng hữu. Không giới hạn cấp bậc, không giới hạn số lượng, không giới hạn thời gian và không giới hạn thủ đoạn.”

“Phần thứ hai này sẽ có tổng cộng bốn vòng: vòng thứ nhất là đọ về tinh thần lực, vòng thứ hai là biện đan, vòng thứ ba là luyện đan và vòng cuối cùng sẽ là phần đánh giá.”

Cổ Âm trưởng lão bước ra một bước, ánh mắt nhìn về phía khán đài rồi hô lớn.

“Về phần giám khảo, ta đã mời đến bốn vị cửu phẩm luyện đan sư và ta sẽ là năm vị giám khảo chính. Cuối cùng là phần thưởng, mười người đứng đầu sẽ có cơ hội đi vào bí cảnh để tranh giành tài nguyên.”

Hít vào một hơi thật sâu, Cổ Âm trưởng lão nói lớn.


“Phần thứ nhất, bắt đầu.”

Vừa dứt lời, những người ngồi trên khán đài đồng loạt nảy xuống đấu trường với vẻ mặt mong chờ vô cùng.

Sao đó, Cổ Âm trưởng lão lớn giọng.

“Nếu như các ngươi có thể đứng vững dưới tinh thần lực của ta trong vòng một nén nhang thì xem như vượt qua”



Nói xong, lão vung tay, ánh mắt dần trở nên sáng lên và từ trong đó bắn ra một cổ lực lượng vô hình bao trùm toàn bộ đấu trường rồi bộc phát lực lượng. Chỉ thấy tinh thần lực của lão giống như một cơn sóng thần cao hàng trăm trượng ập xuống với một áp lực nặng nề vô cùng.

“Quả nhiên, hắn đã vượt qua tầng đầu tiên của bí pháp. Sau này nắm vững thì tương lai sẽ rất rộng mở.

Ngồi ở đằng xa, đám người của bốn tông môn kia nhìn dáng vẻ đắc ý của Dược Vương Cốc thì trong lòng tức tối vô cùng. Tuy đã đoán được kết quả nhưng vẫn không cam lòng.

Kết quả đã có, Viên Thế dành được vị trí thứ nhất còn bốn vị trí còn lại thuộc về Đan Công Minh, Phương Đan Mộc, Đường Dương Thành và cuối cùng là Lê Thi Ngọc.

Từ đằng xa đi lại, Chân Hằng đứng trước đám người Dược Vương Cốc rồi nói với giọng điệu nặng nề.

“Chúc mừng Dược Vương Cốc đã dành được vị trí đứng đầu nhưng các ngươi đừng mừng vội, thịnh hội vẫn chưa kết thúc và vòng quan trọng vẫn chưa bắt đầu?”

“Ta chỉ mong các ngươi đừng làm ta thất vọng, lũ thủ hạ bại tướng.”

Nói xong, hắn hống hách bước đi. Khi đi qua Đế Nguyên Quân rồi lườm hắn bằng ánh mắt nồng đậm sát khí và biểu cảm không mấy thiện lành.

Một lúc sau!

Một vị trưởng lão Đan Tông đứng ra, người này tuổi tác cũng đã lớn, mái tóc bạc phơi, làm da nhăn nheo nhưng gương mặt, ánh mắt lại phục hậu và sáng ngời vô cùng. Tuy đã đứng ở bên kia sườn dốc nhưng khí tức và tinh khí vẫn mười phần cường hãn.

Lão là thái thượng trưởng lão của Đan Tông, một trong mười vị luyện đan sư có danh tiếng nhất và cũng là cửu phẩm luyện đan sư. Một người phúc hậu và có danh tiếng nên được người đời gọi là Đan Lão, và trong tông thường gọi là Cổ Âm trưởng lão.

Chỉ trong nháy mắt đã có hàng ngàn người không chịu đựng được liền ngã xuống rồi trực tiếp bất tỉnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Cổ Âm trưởng lão nhìn những người con đang chống đỡ thì nở một nụ cười nhẹ rồi tung ra một cỗ lực lượng nặng nề tiếp tục đè xuống.

Đúng giữa đám đông, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn Cổ Âm trưởng lão rồi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Quả không hổ là cửu phẩm luyện đan sư, tinh thần lực thật mạnh. Có thể đồng thời gây áp lực cho hàng vạn cường giả như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng”

“Có lẽ vị trưởng lão này đã đạt tới trình độ bán bộ Thánh phẩm luyện đan sư rồi. Nhưng đáng tiếc, thiên phú vẫn còn thiếu một chút và tuổi tác cũng đã lớn nên muốn đột phá gần như không thể.”

“Cũng đúng thôi, thế gian vạn cửu phẩm luyện đan sư thì cũng chỉ có một người nhập Thánh mà thôi.”

Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Cổ Âm trưởng lão vẻ mặt đăm chiêu nhìn xuống và hai mắt nhìn qua lần lượt nhằm tìm ra người đó nhưng giữa ánh mắt của hàng vạn người mà muốn tìm ra một người là điều rất khó.

Thở dài một hơi, Cổ Âm trưởng lão bất chợt nở một nụ cười nhẹ nói.

“Có lẽ lần thịnh hội này sẽ có nhiều điều hay, có vẻ ta sẽ gặp một người rất thú vị. Không biết hắn có phải người mà ta đang đợi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom