Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 300: 300: Quay Về Thanh Lan Thành


Thời gian thấm thoát trôi qua, kể từ ngày Đế Nguyên Quân đến Thanh Dược Lâu bế quan đến nay đã qua năm tháng nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan.

Một phần hắn là vì muốn luyện hóa triệt để đan dược để đột phá và ổn định cảnh giới, còn một phần khác cũng quan trọng hơn không kém là ngưng luyện lại đoạn ngọc cốt tế thành hai cái cánh.

Và cũng trong thời gian hắn bế quan thì bên phía La gia cũng gặp không ít chuyện phiền phức.

Kể từ ngày hắn luyện đan rời đi thì La Thiên phải đón tiếp không biết bao nhiêu là cường giả ở trong thành.

Thậm chí là cả những gia tộc ở bên ngoài cũng lặn lội đến đây để hỏi thăm.

Vào những ngày đầu tiên, La Thiên lấy việc chào đón những người đến hỏi thăm một phần vì nâng cao vị thế của gia tộc và kéo về không ít mối quan hệ.

Nhưng dần dần, số lượng người đến hỏi chuyện nhiều đến mức mà hắn phả tiếp đón hàng chục người mỗi ngày và kéo dài cho đến hiện tại.

Từ ban đầu hắn còn cảm thấy chuyện này đáng để bỏ công nhưng vì số lượng quá đông và câu hỏi cứ lặp đi lặp lại khiến La gia chủ càng ngày càng đau đầu và cảm thấy lo lắng khi phải tiếp đón nhiều đến mức như vậy.

Tuy La Thiên đã lựa lời để đáp lại những câu hỏi của họ liên quan đến Đế Nguyên Quân để tránh thân phận của hắn bị bại lộ và tìm một cái cớ để nói hắn đã rời đi nhưng đám người lại không tin và cứ tiếp tục tập trung tại La gia trong nhiều ngày.

Không chỉ có thế, đám trưởng lão La gia cũng nghe tin nên cùng tìm đến, bọn họ cũng vì tin tức có Địa cấp luyện đan sư xuất hiện ở nơi này nên không quản đường xa đến để tra hỏi và ép La Thiên phải tìm cho được người đó rồi mời về làm khách.

Trải qua thời gian bị đám người tra tấn trí não, La Thiên vẻ mặt lúc này trở nên tiều tụy hơn rất nhiều và hắn chỉ mong ngày này sớm biến mất để hắn có thể trở lại như ban đầu.

Thời gian trôi qua, Đế Nguyên Quân bế quan dần tỉnh dậy, hắn cảm nhận bản thân lúc này cực kỳ sảng khoái và tràn đầy năng lượng.

Gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân vươn người một cái rồi thúc động ý niệm thì ngay lập tức, ở sau lưng hắn bỗng hiện lên hai cái cánh lớn.

Đưa tay chạm nhẹ vào hai cái cánh, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Hai cánh này đúng là không tệ, tốc độ của ta hiện tại đã tăng lên không ít”.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói.

“Hơn một năm này ta chuyên tâm bế quan đột phá, không biết đám người Lâm Tuyết Nhi ở Thanh Lan thành như thế nào rồi?”.

“Nếu ta tính không nhầm thì không tới ba tháng nữa sẽ diễn ra thiên kiêu tụ hội? Nhân cơ hội này ta cũng nên quay về một chuyến”.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Phương Dương trưởng quầy đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài thì lên tiếng hỏi.


“Trưởng quầy tìm ta có chuyện gì sao?”.

“Nguyên Quân công tử, ngươi xuất quan rồi?”.

Phương Dương trưởng quầy cúi đầu thi lễ đáp.

“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là các chủ và La gia chủ nhờ ta truyền lời đến công tử.

Mời công tử đến La phủ một chuyến”.

“Ta biết rồi”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

Nhanh chóng đi đến La phủ, Đế Nguyên Quân đi vào trong chính điện thì thấy cả hai người đang ngồi dựa mình với dáng vẻ thất thần.

Nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến vào, cả hai người đưa mắt nhìn ra ngoài thì nhìn thấy hắn đi vào thì không giấu được sự vui mừng, thốt ra.

“Tiểu tử (công tử) ngươi vừa xuất quan?”.

Thanh Lương các chủ đứng dậy rồi đi về phía hắn và sau đó khoác nhẹ vai hắn và nói.

“Ta nghe La Thiên bảo ngươi đã trở thành Địa cấp luyện đan sư? Đó có phải là sự thật?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Ta mới trở thành bán Địa cấp luyện đan sư thôi? Muốn luyện được Địa cấp đan dược thì ta ít nhất phải đột phá Thiên Địa cảnh, mượn thiên địa chi khí mới có thể làm được”.

“Haha…”.

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng và nói.

“Mà cũng đúng thật, khoảng cách giữa Huyền cấp và Địa cấp đan dược cách biệt một trời một vực nên phải cần thiên địa lực lượng.

Nhưng mà ngươi hiện tại mới mười tám tuổi mà đã có thành tựu luyện đan to lớn như vậy?”.

“Ta thân là một người quen biết và có giao tình nên cảm thấy rất tự hào”.

Bất chợt, Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn La Thiên một cái rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.


“Ta ban đầu thì nghe tên La Thiên này truyền tin có một lão già đầu là một vị Địa cấp luyện đan sư thì ta cảm thấy có chút nghi ngờ? Không trùng hợp đến mức mà tên tiểu tử ngươi lại vào Nam Hoang Sơn Mạch đúng thời gian này?”.

“Khi nghe tên này kể lại thì ta mới biết là ta đã đoán đúng”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Ta phải đa tạ La gia chủ đã giúp ta giải quyết đống rắc rồi vừa rồi?”.

“Nguyên Quân công tử nói quá lời rồi?”.

La Thiên cười khổ một tiếng lắc đầu, đáp.

“Đó là chuyện ta nên làm mà thôi”.

Đế Nguyên Quân nhìn biểu cảm trên gương mặt La Thiên rồi lên tiếng, hỏi.

“Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm? Có chuyện gì sao?”.

“...”.

La Thiên vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi, đáp.

“Cũng không có chuyện gì to tát, ta chỉ đang đang phiền não về chuyện ở trong gia tộc mà thôi?”.

Nhìn dáng vẻ La Thiên có chút khó nói, Thanh Lương các chủ lúc này ghé sát lại gần tai hắn và nói.

“Không phải chuyện của La gia đâu? Nói đúng hơn thì chuyện này chính là chuyện của bản thân hắn”.

“...”.

Đế Nguyên Quân có chút nghi hoặc và tò mò.

“Chuyện là như thế này?”.


Thanh Lương các chủ nghĩ lại chuyện cũ thì đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng, nói tiếp.

“Mười năm trước, ta cùng La Thiên cùng nhau đi vào khu trung Nam Hoang Sơn Mạch để tìm kiếm cơ duyên đột phá thì trên đường đi vô tình gặp và cứu được một tiểu cô nương còn rất trẻ”.

“Chuyện thì không có gì cho đến khi bọn ta tấn công thụ yêu thì ta bị đánh trọng thương và ngất đi, còn hai người thì trúng phải hồng phấn nên mới xảy ra chuyện đó”.

“Khi ta tỉnh dậy thì thấy La Thiên vẻ mặt giống như người mất hồn ngồi dựa lưng vào gốc cây còn nữ tử kia thì không thấy đâu.

Ta lúc đó thì nghĩ cô ta có việc nên rời đi trước nhưng mà ta không ngờ được là hai người đã có một đêm mặn nồng”.

“Sau chuyện đó thì nữ tử kia đã bạt vô âm tín và cho đến mấy tháng gần đây.

Nữ tử kia đột nhiên xuất hiện và mang theo một tiểu nữ hài đến La gia tìm hắn”.

“Còn lý do vì sao La Thiên phiền não chắc là ta không cần nói nữa đúng không?”.

“Thì ra đây chính là chuyện mà ngươi nói trước đây?”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn La Thiên rồi cười khẽ một tiếng, nói.

“La gia chủ đúng là có số phận đào hoa? Chuyện phiền não này ta không thể giúp ngươi được?”.

“...”.

La Thiên cười khổ một tiếng rồi thở dài một hơi.

“Chuyện này đúng là không thể ngờ đến được?”.

“Mà thôi, chuyện này bỏ qua một bên đi”.

La Thiên đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Không biết công tử có dự định gì chưa?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.

“Ta hiện tại muốn quay về Thanh Lan thành một chuyến”.

“Thiên kiêu tụ hội ở Thanh Lan thành ba tháng nữa sẽ diễn ra”.

Thanh Lương các chủ suy nghĩ, đáp.

“Chẳng nhẽ ngươi muốn tham gia sao?”.


“Ta không có hứng thú”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Ta chỉ muốn đến đó nhìn xem mà thôi”.

“Thế thì ta cùng đi”.

La Thiên đứng bật dậy rồi đi xuống bên dưới và nói.

“Ta rời La gia gần một năm rồi và cũng nên quay về, tranh thủ giải quyết chuyện này nhanh nhanh một chút”.

“Haha…”.

Thanh Lương các chủ vỗ nhẹ vai La Thiên, nói.

“Ta cùng ngươi đi đến La gia xem trò cưới.

Ta muốn nhìn xem, tiểu nữ hài đó hiện tại giống như hay giống nữ tử kia”.

Mấy ngày sau, cả ba người sắp xếp công việc ở trong thành rồi sau đó cùng nhau quay trở về.

Ngồi ở trên xe kéo, cả ba người vui vẻ trò chuyện và đám đạo những chuyện đã xảy ra trong hai năm trở lại đây.

Nhung khi họ đi gần được nữa đường thì bỗng nhiên, xe kéo đột nhiên dừng lại đột ngột và có từng cỗ khí tức đứng chặt ở phía trước.

Hiếu kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, cả ba người đi ra bên ngoài thì trông thấy hơn ba mươi tên thổ bị đứng chặn ở phía trước thì liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười.

Bỗng, tên thủ lĩnh chỉ tay về phía ba người rồi quát lớn một tiếng.

“Nơi này là do ta xây, đường này là do ta tạo? Tác ngươi là ai? Sao dám đi trên đường của ta?”.

“Khôn hồn thì giao ra hết tất cả mọi thứ ở trên người? Bằng không thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.

- --
Trương Văn Sử
để t gồm nhiều điểm r tặng 1 lần lun

2 ngày trước
Son Doan
ra them di xep oi hay qua

.

 
Chương 301: 301: Đến Lạc Gia


Bị đám thổ phỉ chặn đường cướp của, cả ba người liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười nhẹ trông giống như đang khinh thường đám người đó.

Thanh Lương các chủ cảm thấy thích thú nên chỉ tay về phía đám người rồi lên tiếng.

“Đám thổ phỉ này không chặn ai mà lại đi chặn đường ta?”.

Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì vẻ mặt tức tối chỉ tay về phía ba người rồi lớn tiếng quát.

“Ba người các ngươi cười cái gì? Các ngươi có biết bản thân đang ở trong tình cảnh như thế nào hay không?”.

Thanh Lương các chủ khoái chí hỏi lại.

“Vậy ngươi nói ta nghe xem? Bọn ta đang ở trong tình cảnh nào?”.

“...”.

Tên thủ lĩnh sắc mặt trầm xuống nhìn ba người và cảm thấy có chút nghi hoặc.

Kể từ khi ba người vừa bước xuống cho đến hiện tại thì hắn ta không hề nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt mà thay vào đó là những nụ cười trông rất là thích thú.

Dần dần, tên thủ lĩnh càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản và ba người đứng ở phía đối diện càng không phải là người tầm thường nên do dự một hồi lâu.

“Sao ngươi không trả lời?”.

Thấy tên thủ lĩnh không trả lời, Thanh Lương tiếp tục hỏi.

“Hay ngươi đang lo sợ điều gì đó nên không dám nói?”.

“Các ngươi là người phương nào?”.

Tên thủ lĩnh cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi lên tiếng hỏi ngược lại.

“...”.

Thanh Lương các chủ phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn hắn ta với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, đáp.

“Cũng có gì mà phải giấu, ta là các chủ Thanh Dược Lâu, còn vị kia là gia chủ La gia ở Hồng Linh thành, còn tên tiểu tử này là một tên không phải người thường”.


“Thế nào, ngươi bây giờ biết bọn ta là ai rồi có muốn cướp nữa không?”.

“...”.

Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên trầm xuống và lộ ra vẻ lo lắng, hai mắt hắn dần trở nên khó coi.

“Thì ra là Thanh Lương các chủ và La gia chủ?”.

“Là ta đường đột nên mong hai vị lượng thứ”.

“Vậy là không cướp nữa sao?”.

Thanh Lương các chủ có chút thất vọng thốt ra.

“Có cho ta thêm mười cái mạng cũng không dám”.

Tên thủ lĩnh lắc đầu, sau đó hắn đưa tay ra hiệu cho đám người đứng cách ra để tạo thành một lối đi và nói.

“Các ngươi tránh qua một bên?”.

Nhìn xe kéo rời đi, đám thổ phỉ nhìn qua tên thủ lĩnh, hỏi.

“Thủ lĩnh, bọn họ chỉ có ba người thôi? Sao ta không ra tay?”.

“Nhìn ba người bọn họ là biết người có của cải và nếu ta cướp được thì ta không cần lo lắng một thời gian rồi?”.

“Đúng thế đấy thủ lĩnh, nhân lúc họ chưa đi xa thì ta nên đuổi theo thôi?”.

“...”.

Thấy đám người nháo nháo, tên thủ lĩnh vẻ mặt tức giận nhìn liếc qua rồi quát lớn một tiếng.

“Các ngươi thì biết gì mà nói? Có biết hai người kia là ai và biết họ có thực lực như thế nào hay không mà nói?”.

“May là các ngươi nói với ta chứ nói trước mặt hai người bọn họ thì đừng nói là các ngươi mà ngay cả ta, ngay cả trại cũng bị họ săn bằng”.

“Nếu các ngươi không muốn chết thì sau này gặp lại hai người họ thì tốt nhất nên biết điều một chút kẻo rước lấy tai họa”.


Khoảng mấy ngày sau!
Sau khi từ biệt hai người để quay trở về Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân vừa đi vào bên trong thành thì bị khung cảnh ở trước mắt làm cho kinh ngạc.

“Ta rời đi không tới hai năm mà trong thành đã có sự thay đổi như thế này?”.

Nhìn mọi thứ trước mắt mới mẻ và trở nên lạ lẫm, Đế Nguyên Quân vừa đi vừa liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

Trong thời gian hắn rời đi, ở trong thành đã xảy ra một vài biến cố và một vài tranh chấp giữa các thế lực nên khi hắn vừa đặt chân vào trong thành thì thấy những kiến trúc mới đầy lạ lẫm và đoàn người đi lại tấp nập hơn trước rất nhiều.

“Chắc là vì chuẩn bị đến ngày thiên kiêu tụ hội?”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Lạc gia rồi thở dài một hơi.

“Không biết họ bây giờ như thế nào rồi?”.

Ở trên đường đi, ngay khi Đế Nguyên Quân sắp sửa tới Lạc gia thì trong một tửu lâu ở phía đối diện.

Đế Nguyên Quân vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của đám người ngồi nói chuyện ở trên tầng hai có liên quan đến Mạc gia thì bước chân hắn đột nhiên dừng lại.

Hắn đưa mắt nhìn về phía đám người thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn cũng không suy nghĩ mà trực tiếp đi vào trong tửu lâu và đi thẳng lên tầng hai rồi ngồi ở bàn bên cạnh.

Đế Nguyên Quân mang theo một bình linh tửu đi về phía đám người rồi lên tiếng hỏi.

“Nghe các vị đang nói về Mạc gia khiến ta cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết ta có thể nghe cùng được không?”.

“...”.

Thấy một bóng người trẻ tuổi lạ lẫm tiến lại gần, đám người đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ không được thoải mái và không muốn nói cho người khác nghe.

Nhưng khi nhìn thấy bình linh tửu thơm mát ở trên tay hắn thì họ nhanh chóng thay đổi và đưa tay ra hiệu.

“Tất nhiên là được?”.

Đám người đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.


“Không biết huynh đệ đây muốn nghe chuyện gì về Mạc gia?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, trả lời.

“Ta muốn nghe chuyện xảy ra trong hai năm ở gần đây”.

“Thế thì vừa hay”.

Đám người vui vẻ gật đầu.

“Bọn ta cũng đang nói về chuyện đó đây”.

“Chắc ngươi đã từng nghe qua về khảo hạch của Ngạn Tương Môn hơn một năm trước?”.

“Cái đó thì ta có biết?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Nếu nói cho đúng thì Mạc gia trước lúc Mạc Anh Nghiêm trở thành ngoại môn đệ tử của Ngạn Tương Môn thì Mạc gia cũng giống như Lạc gia, là gia tộc đang ngủ quên sau thời kỳ đỉnh cao”.

“Sở dĩ ta nói vậy là hơn trăm năm trước, Mạc gia lão tổ là một vị cường giả gần như là đệ nhất nhân của Thanh Lan thành nhưng một lần đi vào Nam Hoang Sơn Mạch làm nhiệm vụ thì chưa từng quay về”.

“Người trong thành thì cho Mạc gia lão tổ đã chết nên vị thế của Mạc gia bị lung lay và dần trượt xuống dốc.

Suốt từ thời gian đó thì Mạc gia đã cố gắng bồi dưỡng biết bao nhiêu đệ tử có thiên phú nhưng không có một ai đột phá được đến cảnh giới được như lão tổ”.

“Nhưng thời gian gần đây, Mạc Anh Nghiêm nhờ vào thanh trường thương nên quật khởi một cách mạnh mẽ.

Hắn không chỉ đưa tên tuổi của bản thân mà ngay cả vị thế của Mạc gia cũng được kéo lên”.

“Đỉnh điểm là khảo hạch của hơn một năm trước, Mạc Anh Nghiêm trở thành đệ tử của Ngạn Tương Môn nên vị thế của Mạc gia ở trong thành hiện tại đã được củng cố và được nhiều người công nhận là một thế lực lớn ở trong thành”.

“Đúng thế, Mạc gia không chỉ có tên tuổi mà họ còn có được nhiều mối quan hệ hơn trước và kết thành đồng minh với một vài thế lực lớn ở trong thành”.

“...”.

Nghe một lúc, Đế Nguyên Quân quay qua hỏi.

“Vậy còn Mạc Anh Nghiêm thì sao?”.

“Về chuyện Mạc Anh Nghiêm thì bọn ta không biết rõ cho lắm”.

Đám người đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.


“Nhưng thời gian trước, ta có nghe qua một đoạn tin tức là Mạc Anh Nghiêm đã đột phá Thiên Địa cảnh thành công và trở thành đệ tử nội môn”.

“Ta tuy không nắm chắc nhưng ta nghĩ cái này cũng đúng vì thiên phú của hắn ta rất tốt, bây giờ còn được Ngạn Tương Môn bồi dưỡng thì chuyện này là chắc chắn”.

“Bên cạnh đó, ta còn biết được một chuyện là hình như hắn đã bái một vị nội môn trưởng làm sư và được người đó hết sức nâng đỡ”.

“...”.

“...”.

Nghe đám người xì xào bàn tán, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi bất giác đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ lộ ra vẻ lo lắng và suy nghĩ.

Sau đó, hắn không muốn nghe thêm nữa liền đứng dậy rồi đi về phía bàn của hắn.

Đế Nguyên Quân đưa bình linh tửu lên và một hơi uống cạn rồi sau đó mạnh tay đập xuống khiến những người ngồi xung quanh để ý.

Bọn họ bắt đầu chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi bàn ra tán vào khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi đi ra khỏi tửu lâu và đi tản bộ một lúc lâu để giải tỏa.

“Đúng là không ngoài dự liệu, Mạc Anh Nghiêm bây giờ đã đột phá Thiên Địa cảnh, hắn ta cao lắm thì chỉ cần thời gian một tháng để ổn định lại cảnh giới và tốn thêm vài tháng để hoàn toàn nắm vững thiên địa chi khí”.

“Hắn ta không chỉ đột phá mà còn tu luyện thêm công pháp của Ngạn Tương Môn nên thiết nghĩ, thực lực của hắn hiện tại đã mạnh hơn trước gấp nhiều lần.

Còn ta hiện tại chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng sáu?”.

“Muốn đối phó hắn là chuyện rất khó? Nhưng ta mặc kệ, cho dù hắn ta có là đệ nhất cường giả, được đệ nhất tông môn chống đỡ thì như thế nào? Nếu đã kết thù với ta thì cho dù hắn là tiên thì ta phải giết chết cho bằng được?”.

Tản bộ thêm một lúc, Đế Nguyên Quân giải tỏa hết những suy nghĩ ở trong đầu rồi lúc này mới quay về.

Hắn đứng trước của Lạc gia một lúc rồi mới quyết định đi vào.

Thấy có một người lạ mặt tiến lại gần, hai tên lính canh đưa tay ra ngăn lại.

“Người đến là ai? Đến Lạc gia có việc gì?”.

.

đam mỹ hài
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..

 
Chương 302: 302: Lâm Tuyết Nhi Khiêu Chiến


Người đến là ai? Đến Lạc gia có việc gì?!
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời.

“Ta đến tìm Lâm Tuyết Nhi”.

“Tìm Lâm tiểu thư?”.

Hai tên lính canh vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn hắn, nói.

“Ngươi trước tiên báo ra tên họ rồi ta sẽ giúp ngươi chuyển lời”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Ngươi bảo có người tên Đế Nguyên Quân đến tìm”.

“...”.

Hai tên lính canh nghe thấy vậy thì đột nhiên giật mình một cái rồi bước lùi ra sau mấy bước.

Ánh mắt họ nhìn hắn lộ ra vẻ khó tin và xen lẫn sự sợ hãi.

“Ngươi là Đế Nguyên Quân?”.

Mặc dù cả hai người chỉ là những tên lính canh nhỏ bé nhưng những chuyện xảy ra ở trong Lạc gia thì họ đều biết được một vài chuyện.

Trong những chuyện đó thì họ còn biết đến mối quan hệ giữa Đế Nguyên Quân và Lạc Tuyết Dung.

Và hơn hết, họ còn biết được Đế Nguyên Quân là một người rất đáng sợ.

Thời gian trước, họ còn biết Lạc Tuyết Dung đi ra ngoài nhằm tìm kiếm tin tức về Đế Nguyên Quân thì chứng minh mối quan hệ giữa hai người mật thiết như thế nào.

Sau khi biết được thân phận, cả hai người ngay lập tức tránh qua một bên rồi đưa tay mời Đế Nguyên Quân đi vào và nói với giọng điệu kính cẩn nhưng tràn đầy sự lo lắng.

“Thì ra là Đế Nguyên Quân công tử, xin mời”.

Đi vào trong Lạc gia, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ ở nơi này vẫn như trước kia và không có gì thay đổi.

Nay chỉ khác hơn một chút là những người trong Lạc gia trở nên tất bật hơn trước rất nhiều.

Hắn cũng chẳng để tâm đến việc Lạc gia như thế nào mà hắn chỉ quan tâm đến ba người Lâm Tuyết Nhi mà thôi.


Cảm nhận ở sâu sau có ba cổ khí tức mạnh mẽ đang kịch liệt giao chiến thì hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ.

“Hai năm này ai cũng có tiến bộ”.

Giẫm mạnh chân nhảy lên mái nhà, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía ba người thì gật đầu một cái.

“Thực lực đúng là không tệ”.

Đối mặt cùng lúc với hai người, Lâm Tuyết Nhi cắn răng bộc phát toàn bộ chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra một đạo kiếm chiêu đẩy lùi công kích của hai người rồi giẫm mạnh chân xông lên.

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô đột nhiên ánh lên một cái rồi liên tục bắn ra gần mười đạo kiếm chiêu với uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Đáp lại với công kích của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung đồng thời bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân lần lượt là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và Ngưng Hải cảnh tầng chín rồi hợp lực đánh ra một đại kiếm chiêu phá tan công kích của Lâm Tuyết Nhi rồi tiếp tục xông thẳng.

Nhìn thấy nguy hiểm, Lâm Tuyết Nhi giấm mạnh chân nhảy lên cao để tránh né và đồng thời phát động toàn lực đánh ra một kiếm khiến khu vực xung quanh đột nhiên trầm xuống rồi trở nên nặng nề vô cùng.

Nhìn đại kiếm chiêu đánh xuống, Hứa Tiểu Kiều cười nhẹ một cái rồi đằng không xông lên.

Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm rồi đưa ra trước mặt và dùng lưỡi kiếm trượt dài trên công kích của Lâm Tuyết Nhi rồi mượn lực đánh ra đại chiêu.

Không kịp phản ứng lại, Lâm Tuyết Nhi cắn răng đưa kiếm ra phía trước người để ngăn lại nhưng uy lực của kiếm chiêu quá mạnh dẫn đến cô bị đánh văng ra xa rồi đập lưng rơi xuống đất.

Đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ lên tiếng.

“Ta thua rồi”.

“Haha…”.

Hứa Tiểu Kiều khoái chí cười lớn một tiếng.

“Ngươi thấy một kiếm cuối cùng của ta như thế nào?”.

Lâm Tuyết Nhi không phủ nhận liền gật đầu.

“Chiêu cuối này rất mạnh, ta đã dùng toàn lực để ngăn lại nhưng vẫn thất bại”.

Lấy ra một viên đan dược đưa cho Lâm Tuyết Nhi, Lạc Tuyết Dung ân cần lên tiếng.

“Vết thương của ngươi không sao chứ?”.


“Ta không sao?”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu, đáp.

“Hứa Tiểu Kiều đã thu lại phần lớn uy lực của kiếm chiêu nên ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi”.

Đứng ở trên mái nhà, Đế Nguyên Quân vỗ nhẹ tay một tiếng khiến cả ba người bị giật mình.

“Dùng Ngưng Hải cảnh tầng tám để đối phó với hai người có cảnh giới cao hơn, ngươi cho dù thua nhưng có thể giao chiến lâu như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi rồi”.

“...”.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả ba người ban đầu còn tưởng bản thân nghe nhầm nhưng khi ngoái đầu nhìn lại thì thấy Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao quan sát thì vui mừng nở một nụ cười.

“Ngươi quay về rồi?”.

Đế Nguyên Quân từ trên cao đi xuống, hắn tiến về phía ba người rồi gật đầu, đáp.

“Ta về rồi đây?”.

Lấy ra thanh bảo kiếm cất giấu ở trong nhẫn trữ vật đã lâu, Lâm Tuyết Nhi khóe mắt rưng rưng nhìn hắn chứa rất nhiều nỗi niềm.

Cô một tay đưa kiếm và nói.

“Thanh kiếm này là của ngươi?”.

Nhận lấy thanh kiếm, Đế Nguyên Quân bất giác nhớ lại những chuyện ở lần đấu giá hội đó, nhìn hình ảnh Lâm Tuyết Nhi bằng mọi giá để lấy được song kiếm thì trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái và có chút vui mừng.

“Ngươi chăm sóc thanh kiếm này rất tốt?”.

Vuốt nhẹ đầu ngón tay lên bao kiếm, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, trả lời.

“Đa tạ”.

Buộc thắt kiếm sau thắt lưng hông, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn cả ba người thì thấy biểu cảm trên gương mặt họ thì thở dài một hơi, nói.

“Ta biết trong đầu các ngươi đang nghĩ gì, chỉ là thời gian trước ta gặp một vài chuyện rắc rồi nên cần rời đi một thời gian”.


“Đã khiến các ngươi lo lắng suốt thời gian này rồi?”.

“...”.

Cả ba người nghe thấy vậy thì lắc đầu, tuy họ rất muốn biết Đế Nguyên Quân đã gặp phải những gì trong thời gian gần đây nhưng họ biết chắc chắn một điều là họ cho dù có hỏi thì hắn cũng sẽ không trả lời.

Lúc này, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt thăm dò nhìn hắn rồi lên tiếng.

“Vẫn giống như trước kia, ta không thể nhìn thấu cảnh giới của ngươi?”.

“Không biết cảnh giới của ngươi hiện tại là?”.

“Đúng thế?”.

Hai người còn lại thấy thế cũng gật đầu.

“Ta cũng cảm thấy tò mò”.

Nhìn dáng vẻ của ba người, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Ta vừa đột phá Ngưng Hải cảnh tầng sáu”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì thở dài một hơi trông giống như đang rất thất vọng với bản thân.

Kể từ ngày cô tới Lạc gia cho đến nay đã gần ba năm và được Lạc gia hỗ trợ tài nguyên tu luyện không hề thua kém bất cứ thiên kiêu nào cả.

Nhưng cô vẫn hy vọng thực lực của bản thân có thể tiến triển được xa hơn thế này nữa.

Cô không muốn bản thân cứ đứng mãi ở phía sau và nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân nữa.

Nhưng có một sự thật là bản thân cô cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì khoảng cách giữa hai người không bị thu hẹp mà thậm chí còn bị bỏ xa.

Cô biết, thực lực của Đế Nguyên Quân trước khi đột phá Ngưng Hải cảnh đã rất mạnh và với cảnh giới của hắn hiện tại thì thực lực của hắn còn kinh khủng hơn trước gấp nhiều lần.

Trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi mím chặt môi khiến khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi và nắm chặt tay lại.

Bất giác, khóe miệng cô đột nhiên run lên rồi thốt ra.

“Đế Nguyên Quân, ngươi có thể đánh với ta một trận?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi thì thở dài một hơi.

“Tại sao ngươi cứ so sánh bản thân với ta? Nếu như ngươi cứ để chuyện này tiếp diễn thì sau này sẽ sinh ra tâm ma.


Ngươi cam chịu để bị tâm ma quấy phá hay sao?”.

“Ta không biết ngươi vì sao cứ muốn so sánh với ta nhưng ngươi phải hiểu một chuyện là con đường của ta và ngươi khác nhau nên không thể so sánh với nhau được?”.

“Ngươi có phong thái vô địch, con đường của ngươi được sinh ra từ đầu là để vô địch.

Còn ta thì khác, ta tu không phải vì vô địch”.

“Nếu con đường của hai ta đã khác nhau thì ngươi muốn so sánh về cái gì? Về thực lực hay về cảnh giới?”.

Lâm Tuyết Nhi cúi đầu.

“Ta cũng muốn bản thân không ngừng so sánh nhưng ta không thể làm điều đó được? Ta biết bản thân có thiên phú nhưng thực lực của ta vẫn chỉ có vậy? Ta cảm thấy rất thất vọng với bản thân khi thành quả không được như ta mong đợi”.

“Ngươi thấy thất vọng về thực lực của bản thân vậy còn hai người Hứa Tiểu Kiều, Lạc Tuyết Dung thì sao?”.

Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên vai cô rồi vỗ nhẹ mấy cái an ủi.

“Ngươi đừng tự xem thường bản thân mình, ta thấy thực lực của ngươi hiện tại mạnh hơn tất cả những thiên kiêu ở trong Thanh Lan thành nên ngươi đừng tự hạ thấp và hãy tin tưởng bản thân”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu.

“Ta vẫn muốn chứng thực sức mạnh của bản thân? Vậy nên hãy đánh với ta một trận”.

- --
Vote
15
438
Bình luận nổi bật
Tổng số 12 câu trả lời

Đồng Xì Ke
ngày 3 chap mà ad
Sao lại đc 2 chap v huhu
bắt đền nhá


1 ngày trước
3
Phong Tran
mới thấy chương 303 rùi mà sao chưa xem được vậy tác giả
.

 
Chương 303: 303: Chỉ Sánh Bằng Ngưng Hải Cảnh Tầng Một


Đứng trước lời khiêu chiến, Đế Nguyên Quân không còn cách nào khác ngoài việc phải gật đầu đồng ý.

Đứng ở trên lôi đài, hắn đưa mắt nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi thì phải công nhận một điều là thực lực của cô hiện tại đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Còn ở phía bên kia, Lâm Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ của Đế Nguyên Quân thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Ban đầu, cô nghĩ việc quyết đấu cùng hắn để xem thực lực bản thân hiện tại so với hắn như thế nào.

Nhưng có một chuyện mà cô không ngờ được, ngay khi vừa đặt chân lên lôi đài thì bỗng nhiên, bầu không khí xung quanh dần trở nên nặng nề và có gì đó đáng sợ.

Đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân ở phía đối diện, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới cảm thấy cơ thể không kiềm chế được mà run lên một cái.

Cô không ngờ được hắn vừa chỉ đặt chân lên lôi đài thì cô đã cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng.

Cắn răng kiềm chế lại những suy nghĩ ở trong đầu, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.

“Áp lực này thật đáng sợ?”.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Trông dáng vẻ của ngươi không được tốt cho lắm? Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao?”.

“Ta không?”.

Lâm Tuyết Nhi tay phải nắm chặt chuôi kiếm rồi từ từ hạ thấp người thủ thế và đồng thời bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân.

Sau đó, cô giẫm mạnh hai chân xuống đất rồi dùng hết toàn bộ tốc độ lao đến và đồng thời vung kiếm.

“Xem kiếm”.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy sự tự tin cùng với ánh mắt sáng trưng đang trừng lớn, Đế Nguyên Quân hiểu rõ Lâm Tuyết Nhi hiện tại thật sự muốn đánh bại hắn.

Chưa kể, cô cũng không giấu diếm thực lực của bản thân mà ngay từ đầu đã bộc phát toàn bộ thực lực.


Bởi vì cô hiểu rõ, cho dù bản thân cô có tung ra toàn bộ thực lực thì chỉ khiến hắn bị thương mà thôi.

Ngay khi lưỡi kiếm gần đánh trúng, Đế Nguyên Quân lách người qua một bên để tránh né rồi mạnh chân đá mạnh vào lưỡi kiếm khiến Lâm Tuyết Nhi bị quay mấy vòng ở trên không trung.

Tưởng chừng sẽ khiến cô gặp khó khăn nhưng sau khi bị Đế Nguyên Quân đá trúng thì cô đã mượn vực để đá mạnh một cái khiến Đế Nguyên Quân lùi ra sau mấy bước.

Cảm nhận cơn đau nhói ở trên cánh tay, Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Phản xạ không tệ?”.

Sau đó, Lâm Tuyết Nhi một lần nữa phát động công kích.

Chỉ thấy cô liên tiếp đánh ra mười đạo kiếm chiêu đánh về phía hắn.

Nhìn thấy kiếm chiêu này, Đế Nguyên Quân lại nhớ đến trận chiến của ba người ban nãy.

“...”.

Liên tiếp lách người để tránh né, thân ảnh Đế Nguyên Quân cứ liên tục lóe lên rồi biến mất khiến công kích của Lâm Tuyết Nhi không có một cái nào đánh trúng.

Nhưng, những hành động tiếp theo của hắn đã bị cô nhìn trúng.

Ngay khi Đế Nguyên Quân vừa tránh né đạo kiếm quang cuối cùng, Lâm Tuyết Nhi giẫm mạnh chân xông lên.

Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm đâm về phía lồng ngực hắn mà không có một chút nhân nhượng.

Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, Đế Nguyên Quân ngay lập tức quay người lại rồi dùng tay phải đưa lên nắm chặt lưỡi kiếm khiến máu tươi từ trong lòng bàn tay hắn chảy xuống.

Nhìn thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi khẽ nhíu mày một cái và trong ánh mắt cô bỗng có một chút do dự.

Nhưng rất nhanh, dáng vẻ cô dần trở về như ban đầu, cô không quan tâm Đế Nguyên Quân bị thương như thế nào mà tiếp tục đánh tới.

Chỉ thấy toàn thân cô phát lực và giẫm mạnh chân lao tới khiến mũi kiếm trượt một đường ở trong lòng bàn tay hắn rồi đâm thẳng về phía ngực.


Nhưng Đế Nguyên Quân đâu để ý định của cô được thực hiện.

Ngay khi mũi kiếm chuẩn bị đâm trúng, Đế Nguyên Quân lách người qua một chút để thanh kiếm đâm sượt qua mạn sườn rồi dùng cánh tay kẹp chặt thanh kiếm lại và mạnh chân đá ra một cái.

Nhìn thấy công kích bị hóa dãi chỉ trong nháy mắt, Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn lộ ra vẻ không thể tin được.

Và lúc này, ở trên gương mặt xinh đẹp của cô bỗng lăn xuống một giọt mồ hôi.

Nhanh chóng buông tay rồi vận lực truyền vào hai lòng bàn tay để chống đỡ nhưng cự lực Đế Nguyên Quân phát ra là rất lớn và khiến lòng bàn tay cô cảm thấy đau rát vô cùng.

Nhìn Lâm Tuyết Nhi liên tục lùi lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi nén thanh kiếm qua một bên rồi lao lên.

Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách hơn mười trượng bị một bước của hắn thu hẹp.

Thấy Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mắt, Lâm Tuyết Nhi bất giác run lên một cái và cô mông một chút suy nghĩ liền giẫm mạnh chân nhảy lên cao.

Nhưng khi cô vừa đạp không nhìn xuống thì không thấy bóng dáng hắn ở đâu nữa thì bất chợt quay người.

Nhưng khi cô vừa quay qua thì Đế Nguyên Quân đã nhẹ tay đẩy cô rơi xuống phía bên dưới.

Tuy hắn không dùng bất cứ lực lượng nào nhưng trong thâm tâm Lâm Tuyết Nhi đã biết bản thân đã thất bại.

Cô nằm dài trên lôi đài rồi đưa một tay lên chi đi hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nhanh chóng lau vội và hướng mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang đạp không màng đứng rồi thở dài một hơi.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt thất vọng thốt ra.

“Ta thua rồi?”.

“Càng ngày, ta càng thấy thực lực của ngươi càng thâm sâu và khó lường.

Cho dù ta đã sử dụng hết toàn bộ thực lực và khả năng nhưng cũng chỉ khiến ngươi bị thương nhẹ.

Và nếu ngươi chịu tung ra thực lực thật sự thì đừng nói đến việc bị thương, cho dù là vạt áo thì ta chẳng thể chạm vào được”.


“Trận chiến này nếu là một trận sinh tử thì ngay từ khi ban đầu thì ta đã chết rồi?”.

“...”.

Từ trên cao đi xuống, Đế Nguyên Quân đưa tay kéo Lâm Tuyết Nhi đứng dậy rồi lên tiếng đáp lời.

“Ta đã nói rồi, ngươi đừng tự hạ thấp bản thân mà hãy tự tin”.

“Không chỉ thực lực của ngươi mà ngay cả kinh nghiệm chiến đấu đã tăng lên rất nhiều lần so với trước đây.

Ta có thể cảm nhận được cảm xúc và suy nghĩ thông qua những kiếm chiêu của ngươi nên ta hiểu rất rõ”.

“Với thực lực của ngươi hiện tại thì không có mấy người ở cùng cảnh giới có thể đánh bại.

Nếu như không gặp phải thiên kiêu chân chính thì ngươi có thể quét ngang cùng cảnh giới”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi mím chặt môi rồi đưa mắt nhìn hắn và nói.

“Ta nghe ngươi nói “Thiên kiêu chân chính” nhiều lần rồi nhưng ta chưa nhìn thấy một lần? Ngươi nói xem, với thực lực của ngươi hiện tại khi so với những người đó thì như thế nào?”.

Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

“Chuyện này rất khó nói, nếu như xét cùng cảnh giới thì ta không thể sánh được với những người đó?”.

“Tại sao?”.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt nghi hoặc hỏi ngược lại.

“Ta thấy thực lực của ngươi hiện tại đã mạnh lắm rồi nhưng…”.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì? Nhưng…”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Ngươi chưa từng thấy thực lực chân chính của thiên kiêu nêu mới nói như vậy?”.

“Để so sánh thì ta lấy một phép đơn giản như thế này.


Cùng cảnh giới thì việc phân thắng bại không phải vì cảnh giới cao thấp mà còn phục thuộc vào rất nhiều thứ từ nhỏ nhất cho đến lớn nhất”.

“Cũng giống như ta và ngươi, việc ngươi có cảnh giới cao hơn ta nhưng lại không thể đánh thắng? Điều đó còn phụ thuộc vào rất nhiều thứ như công pháp tu luyện, kinh nghiệm chiến đấu”.

“Việc ta cùng những đệ tử thiên kiêu đó có cùng cấp bậc công pháp, ta có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn nhưng xét về thực lực tổng thể thì ta còn lâu mới có thể sánh bằng được bọn họ”.

“Vì sao?”.

Lâm Tuyết Nhi cúi đầu.

“Đơn giản là vì ta hiện tại là một người vô thiên phú còn những người đó có thiên phú tu luyện siêu việt”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi.

“Ta một ngày đi được một đoạn thì họ một ngày có thể đi được một đường.

Chưa kể, họ còn có tài nguyên tu luyện dồi dào, chứ không giống như ta phải đi tìm kiếm khắp nơi”.

“Nếu nói vậy thì ngươi chỉ thua kém về tài nguyên tu luyện?”.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt suy nghĩ, đáp.

“Vậy thì có liên quan gì?”.

“Tại sao lại không?”.

Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên vai Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Nếu như không có đan dược phụ trợ thì ta hiện tại cũng chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh thôi.

Còn vì sao ta nói những đệ tử thiên kiêu đó có nhiều tài nguyên tu luyện thì mạnh hơn”.

“Đơn giản là họ đã được bồi dưỡng từ nhỏ và sử dụng đan dược có cấp bậc và phẩm chất cao nên thể chất và thiên phú tu luyện sẽ tăng lên không ít.

Bên cạnh đó, ngộ tính của họ cũng thuộc dạng siêu việt khi có thể tuy luyện được những công pháp cao giai từ khi còn rất nhỏ và có rất nhiều pháp khí phòng thân mạnh mẽ”.

“Nói không ngoa chứ thực lực của ta hiện tại chỉ sánh được với đệ tử thiên kiêu Ngưng Hải cảnh tầng một mà thôi”..

 
Chương 304: 304: Người Gia Tộc Nào


Kể từ sau trận chiến, Đế Nguyên Quân ở lại Lạc gia thêm mấy ngày và trong thời gian này thì hắn ở bên cạnh ba người và chỉ điểm cho họ không ít.

Sau đó ít hôm, cả ba người muốn gia tăng thực lực của bản thân nên quyết định bế quan thêm một đoạn thời gian.

Rời khỏi Lạc gia, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi ra vùng ngoại ô với vẻ mặt hết sức mong chờ.

“Đã hai năm rồi, không biết thế lực của Trịnh gia và Nam hiện nay như thế nào rồi?”.

Mang lên một cái mặt nạ vô diện, thân ảnh Đế Nguyên Quân lóe lên một cái rồi biến mất ở trong đêm tối.

Thoắt một cái, Đế Nguyên Quân di chuyển qua những mái nhà và chẳng mấy chốc đã đứng ở trước cửa Trịnh gia.

Lúc này, ở trong chính điện!
Trịnh gia chủ cùng Nam gia chủ và các vị trưởng lão đang nghị sự nhưng bầu không khí ở trong căn phòng lại nặng nề vô cùng.

Ngồi ở phía đối diện, Trịnh Kim Thành vẻ mặt nặng nề lên tiếng.

“Nam gia chủ, những lời ngươi nói là thật sao?”.

Đáp lại, Nam Thương Hà gật đầu trả lời.

“Ta cũng mong những thứ mà ta nghe thấy được là giả nhưng chuyện đó đã và đang diễn ra”.

“Khốn kiếp thật?”.

Trịnh Kim Thành đập mạnh tay xuống thành ghế một cái rồi lớn tiếng chửi thể.

“Đám gia tộc lớn ở trong thành sao lại nhúng tay vào chuyện ở ngoại ô chứ?”.

Nam Thương Hà thở dài một hơi rồi lắc đầu.

“Có lẽ là bọn chúng muốn bành trướng ra tới vùng ngoại ô nên muốn kéo bè ở nơi này.

Và có lẽ chúng đã phát hiện chuyện ta âm thầm thâu tóm, kết minh những gia tộc nhỏ lẻ nên mới trực tiếp đứng ra?”.

“Có biết gia tộc nào hay không?”.

Ngồi ở phía bên dưới, một vị trưởng lão lên tiếng.

“...”.

Nam Thương Hà suy nghĩ một lúc rồi trưng ra vẻ mặt nặng nề, đáp.

“Là tay sai của Mạc gia, hai gia tộc đứng ra chèn ép ta là Thượng gia và Hà gia”.


“Cái gì?”.

Đám trưởng lão phía bên dưới nghe thấy vậy thì vẻ mặt kinh hãi thốt ra.

“Mạc gia? Là thế lực mới nổi gần đây sao?”.

“Đúng thế”.

Nam Thương Hà vẻ mặt nặng nề gật đầu.

“Ta nghĩ, Mạc gia đã toan tính chuyện này từ trước rồi và mãi cho đến nay thì họ mới có cơ hội.

Với tình thế của Mạc gia hiện tại thì đừng nói là ta mà ngay cả vùng ngoại ô này liên hợp lại cũng không thể làm gì được?”.

“Vậy ta bây giờ phải làm như thế nào?”.

Trịnh Kim Thành vẻ mặt đắn đo suy nghĩ đáp lời.

“Đúng là ta không thể đối phó trực tiếp với Mạc gia, còn những gia tộc tay sai thì ta có thể mượn lực của những gia tộc khác để tiêu diệt.

Nhưng nếu làm như thế thì Mạc gia sẽ không đứng ở ngoài nữa”.

“Chưa kể, bọn chúng còn phái người âm thầm quan sát hành tung của ta nữa.

Nếu như ta không làm gì sớm thì chẳng khác gì một miếng thịt dâng lên miệng chúng cả?”.

“Đúng là như thế thật”.

Nam Thương Hà thở dài một hơi rồi gật đầu.

“Với tình hình của ta hiện tại mà không tìm được đối sách thì sẽ bị Mạc gia thâu tóm nhanh thôi”.

“Nếu như có công tử đây thì tốt biết mấy”.

“...”.

Nghe thấy lời này, đám người đồng loạt cúi đầu và thở dài một hơi.

Họ mặc dù rất muốn gặp lại Đế Nguyên Quân và muốn được hắn dẫn dắt nhưng suốt thời gian hai năm này, họ đã từng phái người ra ngoài tìm hắn nhưng không có bất cứ tin tức nào cả.

Không chỉ có thế, những thế lực mà họ thâu tóm và kết minh thời gian gần đây đang dần nghi ngờ.

Đối mặt với nhiều chuyện phiền phức và khó khăn cùng một lúc, đám người vẻ mặt thất thần và mệt mỏi thở dài một hơi.


Ngay lúc bầu không khí ở trong phòng trở nên nặng nề và khó nói thì đột nhiên có một làn gió nhẹ từ trên ghế gia chủ thổi xuống, cùng với đó là một thanh âm âm trầm vang lên.

“Chuyện các ngươi nói ta đã hiểu sơ qua một chút”.

Nghe thấy thanh âm kỳ lạ nhưng có phần quen thuộc khiến đám người ngồi ở phía bên dưới đột nhiên giật mình một cái rồi đưa mắt nhìn về phía vị trí gia chủ thì trông thấy bóng người đang ngồi chống cằm ở trên đó.

Tuy họ không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đã hai năm nhưng bóng dáng của hắn đã in sâu vào trong tâm trí họ.

Ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng đó, đám người nhanh chóng đứng dậy rồi cúi đầu thi lễ và đồng thanh lên tiếng.

“Công tử”.

Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu rồi nói.

“Ngồi xuống hết cả đi?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà, hỏi.

“Không biết các ngươi thời gian này đã thâu tóm được bao nhiêu thế lực rồi?”.

Trịnh Kim Thành gật đầu, vẻ mặt hắn vui mừng đáp.

“Bẩm công tử, tính cả những thế lực bọn ta thâu tóm và kết minh được thì đã có hơn mười gia tộc nhỏ lẻ cùng với hai gia tộc có chút thế lực.

Còn về phạm vi thì bọn ta đã mở rộng được không ít”.

“Đúng là không tệ nhưng vẫn hơi chậm một chút?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu rồi đưa mắt nhìn Nam Thương Hà, hỏi.

“Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm, có chuyện gì sao?”.

“Công tử?”.

Nam Thương Hà thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng trả lời.

“Cũng không có gì to tát, chỉ là trong những thế lực mà bọn ta thâu tóm được gần đây thì có một vài gia tộc cảm thấy nghi ngờ về thân phận của công tử nên…”.

“...”.


Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Ý ngươi là bọn họ đang nghi ngờ đến sự tồn tại của ta sao?”.

“Đúng là như vậy”.

Nam Thương Hà gật đầu.

“Chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào và để cho các ngươi tự mình giải quyết”.

Đế Nguyên Quân gõ nhẹ đầu ngón tay vào thành ghế và nói.

“Hơi khác với mong đợi của ta, ta bàn đầu chỉ muốn các ngươi tự thân để mở rộng thế lực chứ không phải dựa vào ta”.

“Nhưng với tình hình hiện tại thì phải giải quyết xong chuyện những gia tộc nghi ngờ kia rồi mới giải quyết chuyện rắc rối khác”.

“Ý công tử là Mạc gia?”.

Trịnh Kim Thành khẽ nhíu mày, hỏi.

“Tuy là ta không muốn nghe đến hai chữ “Mạc gia” nhưng họ đã có ý định động tới thì ta cũng chẳng có lý do gì mà không đáp lại cả”.

Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi đi ra bên ngoài và nói.

“Chuyện liên quan đến Mạc gia ta tự có tính toán nên các ngươi tranh thủ thời gian để giải quyết những chuyện nội bộ”.

Đám người đứng dậy rồi cung kính đáp.

“Công tử yên tâm, bọn ta sẽ giải quyết sớm nhất có thể”.

Rời khỏi Trịnh gia, Đế Nguyên Quân bỗng liếc mắt nhìn về phía xa thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.

“Muốn thám thính ta sao?”.

Đi đến một con đường vắng, Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại rồi ngoái đầu nhìn về phía đám người đang đuổi tới thì nở một nụ cười lạnh nói.

“Các ngươi là người của Thượng gia, Hà gia hay là Mạc gia phái tới?”.

Từ trong tối đi ra một nhóm năm người toàn thân mang một bộ hắc y và mốt tấm khăn hơn nửa gương mặt.

Ánh mắt chúng nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ dè chừng thốt ra.

“Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với Trịnh gia và Nam gia?”.

“...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân quay người.

“Chuyện đó thì liên quan gì đến các ngươi? Với lại, các ngươi là cái thá gì mà ta phải trả lời?”.

“Ngươi…”.


Bị buông lời hạ nhục, đám hắc y nhân tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.

“Nếu như ngươi không trả lời thì bọn ta cho rằng ngươi chính là người của Trịnh gia và Nam gia? Đến lúc đó thì đừng trách vì sao bọn ta ra tay?”.

“Ra tay?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh thường nhìn về phía đám người.

“Chỉ dựa và năm tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong các ngươi thì e là không được? Hay ta đứng ở đây đợi còn các ngươi quay về gọi thêm người tới?”.

“Các ngươi thấy sao?”.

“...”.

Đám người nghe thấy vậy thì tức giận bùng phát toàn bộ chân nguyên rồi rống lớn một tiếng.

“Tự cao tự đại? Ngươi cho rằng thực lực của ngươi mạnh lắm sao?”.

“Năm người bọn ta là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong thì như thế nào? Cho dù ngươi là Thiên Địa cảnh thì cũng phải chết?”.

“Vậy sao?”.

Đế Nguyên Quân khinh thường cười khẩy một tiếng.

“Thực lực của năm người các ngươi kết hợp lại thì có thể sát Thiên Địa cảnh tầng một nhưng ta không phải Thiên Địa cảnh?”.

“Cho dù là thế thì các ngươi cũng không làm được gì ta? Nếu muốn thì các ngươi có thể thử?”.

Bị Đế Nguyên Quân hạ nhục liên tiếp, đám hắc ý nhân tức giận rút kiếm xông đến.

“Giết hắn”.

Ở trong màn đêm, Đế Nguyên Quân nhìn thấy năm đạo kiếm chiêu sáng chói ánh lên đánh tới thì bất giác thở ra một hơi.

Nhẹ nhàng vung tay đánh ra một đạo kình khí phá tan toàn bộ công kích, Đế Nguyên Quân bước nhẹ một bước thì thình lình xuất hiện ngay trước mặt đám người rồi nói.

“Đây là toàn lực của các ngươi rồi sao? Chỉ với thực lực như thế này mà muốn giết ta? Ai cho các ngươi có sự tự tin đó?”.

Trong vô thức, cả năm người toàn thân bất giác run lên một cái, họ đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước người thì lùi lại mấy bước.

Nhận thấy thực lực của bản thân không thể đánh lại, đám người không một chút suy nghĩ liền quay người rồi đi vào trong đêm tối để trốn thoát.

Nhìn phương hướng đám người rời đi, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi thốt ra.

“Ta muốn nhìn xem, các ngươi là người của gia tộc nào?”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi biết mất giống như hắn đã hòa mình vào trong màn đêm.

- --.

 
Chương 305: 305: Đến Thượng Gia


Ta muốn nhìn xem, các ngươi là người của gia tộc nào?!
Đuổi theo thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đứng ở ngoài xa thì trông thấy đám hắc y nhân đi vào trong phủ đệ của một gia tộc ở gần đó.

Đưa mắt nhìn xuống thì Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười.

“Thì ra là người của Thượng gia phái tới?”.

Ngẩng đầu nhìn lên cao thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân nhẹ tay rút kiếm rồi dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo lưỡi kiếm và nói.

“Kiếm ta cũng đã nhận rồi nên bây giờ cũng đến lúc cho ngươi được huyết tẩy một lần”.

Đưa mắt nhìn về phía Mạc gia, Đế Ngươi Quân vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.

“Xem như đây là lời cảnh cáo của ta đến Mạc gia?”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên biến mất ở trong đêm tối và để lại một bầu không khí nặng nề dần bao trùm lấy toàn bộ Thượng gia.

Lúc này, ở trong chính điện Thượng gia!
Thượng gia gia chủ, Thương Kim Hào ngồi ở trên cao nhìn xuống bốn vị trưởng lão rồi lên tiếng.

“Các vị, ta bây giờ đã nhận được mệnh lệnh của Mạc gia truyền xuống, ta sẽ liên hợp với Hà gia để tiêu diệt thế lực mới nổi ở vùng ngoại ô này?”.

Bốn vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới nghe thấy vậy thì khẽ cau mày.

“Ta bắt buộc phải phối hợp với Hà gia sao? Ta không thích người Hà gia một chút nào cả?”.

“Đúng thế, ta đâu cần Hà gia ra tay trợ giúp? Chỉ là một thế lực mới nổi thì chỉ cần Thượng gia ta ra tay thì có thể tiêu diệt được hết”.

“...”.

Nhìn bốn vị trưởng lão nghị sự, Thượng Kim Hào thỏ dài một hơi rồi lên tiếng cắt ngang.

“Ta biết các vị trưởng lão cũng có suy nghĩ giống như ta”.

“Trịnh gia và Nam gia thời gian gần đây đang bành trướng thế lực rất nhanh, theo như ta nhận được tin tức thì bọn chúng hiện tại đã thu phục được hơn mười gia tộc nhỏ lẻ rồi nên thực lực của chúng hiện tại đã tăng lên không ít”.

“Tuy không muốn thừa nhận nhưng thực lực của Thượng gia ta đủ để tiêu diệt chúng nhưng nếu làm như thế thì người của ta sẽ thương vong rất lớn.


Nên ta nghĩ, để đảm bảo an toàn thì việc liên hợp với Hà gia là chuyện tốt”.

“Ý của gia chủ nói cũng không phải không hợp lý?”.

Đám trưởng lão lên tiếng phản bác lại.

“Nhưng với thực lực của Hà gia hiện tại thì cũng chẳng giúp ích cho ta được bao nhiêu? Nếu như ta đi cùng Hà gia thì vừa phải chia một nửa công lao cho chúng thì ta thấy không thỏa đáng một chút nào cả”.

“Đúng thế, thực lực của Hà gia còn không bằng một nửa Thượng gia ta thì lấy cái gì để tranh công với ta chứ?”.

“Cho dù là mệnh lệnh của Mạc gia truyền xuống cũng thế, làm như vậy thì không công bằng với Thượng gia ta?”.

“...”.

Ngay lúc đám trưởng lão và Thượng Kim Hào bàn qua tiếng lại thì bỗng, ở ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập cùng với một giọng nói hốt hoảng vang lên.

“Bẩm gia chủ, ta có chuyện muốn bẩm báo?”.

Thượng Kim Hào vung tay đánh ra một đạo chân nguyên mở cánh cửa rồi nói.

“Có chuyện gì thì từ từ nói?”.

“Vâng thưa gia chủ”.

Đám hắc y nhân cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng trả lời.

“Ban nãy, thuộc hạ theo dõi hành tung của Trịnh gia và Nam gia thì nhìn thấy một người mang mặt nạ trông rất khả nghi đi ra khỏi Trịnh gia nên quyết định đi theo”.

“Nhưng thuộc hạ có chuyện không thể hiểu được? Mặc dù đã sử dụng thuật pháp để ẩn giấu khí tức nhưng lại bị tên mang mặt nạ phát hiện.

Và khi chúng thuộc hạ ra tay thì bị áp chế hoàn toàn”.

“...”.

Trịnh Kim Hào nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, vẻ mặt hắn có chút suy nghĩ nhìn đám người hắc y nhân.

“Các ngươi có biết tên mang mặt nạ đó có mối quan hệ gì với hai gia tộc đó không?”.


Đám hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu đáp.

“Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã lên tiếng hỏi nhưng hắn ta không trả lời”.

“Vậy sao?”.

Thượng Kim Hào sắc mặt có chút trầm xuống.

“Thôi được rồi, các người có thể ra ngoài”.

Đợi sau khi đám hắc y nhân vừa rời đi, Thương Kim Hào đưa mắt nhìn xuống bốn vị trưởng lão và nói.

“Các vị trưởng lão nghĩ gì về chuyện này?”.

Đám trưởng lão nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau trông có vẻ khó nói.

“Đám hắc y nhân này ta đã bồi dưỡng và thực lực của họ hiện tại nếu phối hợp với nhau thì có thể sánh được với Thiên Địa cảnh nhưng không ngờ người mang mặt nạ kia lại khiến họ sợ hãi như vậy?”.

“Tên mang mặt nạ kia chắc chắn là Thiên Địa cảnh?”.

“Nhưng nếu là Thiên Địa cảnh thì tại sao lại đứng về phía Trịnh gia và Nam gia? Hắn không biết mục tiêu của Mạc gia là họ hay sao?”.

“Cái này thì ta không rõ nhưng ta cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao chúng lại mời được cường giả như vậy? Nếu được thì ta có thể mua chuộc tên mang mặt nạ”.

“Đúng thế, nếu mua chuộc hắn đứng về phía ta thì cần gì Hà gia giúp đỡ?”.

“Gia chủ, ngươi thấy ý này như thế nào?”.

“...”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt suy nghĩ trả lời.

“Ý của các vị trưởng lão đúng là không tồi? Nhưng ta làm sao để tìm được người mang mặt nạ đó?”.

Ngay khi đám người đang tiếp tục bàn luận thì đột nhiên, toàn bộ Thượng gia giống như bị thứ gì đó đánh trúng nên rung lên một cách kịch liệt.


Cùng với đó, ở bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập và những tiếng hét đầy hoảng sợ của đám người.

Tức tốc chạy ra ngoài, Thượng Kim Hào cùng bốn vị trưởng lão phá cửa xông ra thì cảm nhận bầu không khí ở trong phủ đột nhiên trầm xuống và trở nên nặng nề vô cùng.

Khi họ vừa ngẩng đầu nhìn lên thì hai con ngươi đột nhiên co rút lại và khóe miệng họ không kiềm chế được mà run lên.

Thượng Kim Hào ánh mắt kinh hãi thốt ra.

“Đây là trận pháp?”.

“Có thể dùng trận pháp bao vây xung quanh Thượng phủ?”.

Bốn vị trưởng lão há hốc mồm thốt ra.

“Rốt cuộc là ta đã đắc tội với dạng nào cường giả?”.

“Gia chủ, chuyện này là như thế nào?”.

Đối mặt với ánh mắt kinh hãi của bốn người, Thượng Kim Hào ánh mắt nhìn lên cao thì khẽ nhíu chặt lại.

Ở trên cao, hắn nhìn thấy một bóng người đứng ở dưới ánh trăng trông cực kỳ cổ lão.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì nhìn thấy một người mang mặt nạ cũng đang đưa mắt nhìn hắn.

Thượng Kim Hào nhanh chóng cúi đầu thi lễ, lên tiếng.

“Không biết ta đã đắc tội gì với tiền bối? Tại sao lại vây hãm Thượng gia ta ở trong trận pháp?”.

Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái rồi đưa mắt nhìn lên thì trông thấy một bóng người mờ ảo đứng ở trên cao thì sợ hãi vô cùng.

Họ tuy không biết người đứng ở trên kia là ai nhưng thủ đoạn tạo ra một trận pháp bao trùm toàn bộ Thượng gia mà họ không hề hay biết thì họ dám chắc người này có thực lực và khả năng vô cùng đáng sợ.

“Các ngươi đến bây giờ vẫn còn hỏi ta câu này sao?”.

Đế Nguyên Quân cười khàn một tiếng rồi lên tiếng trả lời.

“Không phải các ngươi đang tìm ta hay sao?”.

Nghe thấy vậy, Thượng Kim Hào nhìn kỹ thì trông thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân giống như người mà đám hắc y nhân kia nói tới thì trong lòng sợ hãi run lên một cái.

“Đúng là ta có chuyện tìm các hạ nhưng không phải để gây chiến giống như thế này?”.

“...”.


Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thượng Kim Hào, đáp.

“Không phải gây chiến? Vậy tại sao ngươi lại cho người theo dõi rồi ra tay với ta? Nếu như ta không có thực lực thì liệu ta còn đứng ở đây được không?”.

“Các ngươi gọi đó là không phải gây chiến?”.

“Ta hỏi ngươi, gây chiến là như thế nào?”.

“...”.

Đứng trước câu hỏi của Đế Nguyên Quân, Thượng Kim Hào vẻ mặt lo lắng liếc nhìn bốn vị trưởng lão rồi thầm lên tiếng.

“Các ngươi nhanh mang đám hắc y nhân ban nãy đến đây cho ta?”.

Đợi đám người rời đi, Thượng Kim Hào lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.

“Các hạ nói đùa rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi?”.

“Ta đã cho người mang đám hắc y nhân theo dõi và dám ra tay với các hạ đến đây”.

“Đầu óc ngươi đúng là không đến mức quá tệ”.

Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Nhưng chỉ với như thế thì đủ sao?”.

Ngay khi Thượng Kim Hào chuẩn bị lên tiếng trả lời thì sau lưng hắn bống có năm người hắc y nhân chạy tới.

Họ đưa mắt nhìn lên cao thì thấy một bóng người đứng ở trên đó thì khẽ nhíu mày, nhưng khi họ nhìn kỹ hơn thì giật mình một cái rồi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rôi lớn tiếng nói.

“Gia chủ, chính là người đó?”.

“Chính là người mang mặt nạ đó đã ra tay với thuộc hạ?”.

Nghe thấy vậy, Thượng Kim Hào vẻ mặt xám xịt liếc mắt nhìn năm tên hắc y nhân mà trong lòng muốn lên tiếng chửi thề.

Thượng Kim Hào vẻ mặt tức giận quát lớn một tiếng.

“Các ngươi thì biết cái gì? Nhanh im miệng cho ta?”.

- --.

 
Chương 306: 306: Khủng Bố Huyết Chung


Nhìn thấy năm tên hắc y nhân lúc trước, Đế Nguyên Quân nhìn Thượng Kim Hào rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Thượng gia chủ, ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?”.
“Tiền bối”.

Thượng Kim Hào sắc mặt tro tàn nhìn lên, khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi thốt ra.

“Là năm người bọn họ không biết giới hạn của bản thân nên đã phạm phải tội lớn.

Nên mong tiền bối dơ cao đánh khẽ”.
“Giơ cao đánh khẽ?”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Ngươi nói xem, ta có lý do gì để làm điều đó hay không? Với lại, hình như ngươi đã có hiểu nhầm gì đó rồi thì phải”.
“Ta đến đây không phải vì việc bị người của ngươi theo dõi mà ta đến vì một chuyện khác”.
“Ý của tiền bối là?”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt khó hiểu thốt ra.
“Ngươi biết Trịnh gia và Nam gia đúng không?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng trả lời.


“Ta còn biết, không chỉ Thượng gia các ngươi mà còn có cả Hà gia cũng muốn tiêu diệt người của ta?”.
“...”.

Thượng Kim Hào nghe thấy vậy thì bỗng giật mình một cái, hai mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân một lúc thì lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn không ngờ, hai gia tộc nhỏ bé như Trịnh gia và Nam gia lại có một vị cường giả chống lưng.
Còn bản thân hắn và cả Thương gia khó khăn lắm mới có thể lấy lòng của Mạc gia và cam tâm làm con chó làm việc cho chủ ở vùng ngoại ô này.

Hắn cảm thấy không cam lòng, nếu họ may mắn giống như hai gia tộc kia và có một cường giả như vậy chống lưng thì họ đâu cần phải chạy vạy giống như một con chó đang cố gắng lấy lòng chủ.
“Tiền bối”.

Thương Kim Hào sắc mặt xám xịt trông cực kỳ khó coi, hai mắt hắn lộ vẻ không mong muốn nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Ta không biết hai gia tộc đó là người của tiền bối và ta chỉ làm theo mệnh lệnh của Mạc gia mà thôi.

Ở trong mắt Mạc gia thì Thượng gia chẳng là thá gì cả, đứng trước mệnh lệnh có thể khiến gia tộc thương vong thì ta không còn lựa chọn nào khác”.
“Thượng gia chủ, ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân giữ huyết chung ở trên lòng bàn tay và nói.

“Ngươi hiện tại đang cảm thấy không cam lòng? Trong đầu ngươi tự hỏi, tại sao hai gia tộc nhỏ bé như Trịnh gia và Nam gia lại có người chống lưng còn các ngươi phải làm việc như một con chó cho Mạc gia?”.
“Ta không quan tâm đến chuyện đó? Thứ mà ta quan tâm hiện tại là Thượng gia các ngươi có ý định tiêu diệt người của ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ném huyết chung lên không trung rồi hai tay bắt đầu kết ấn và ở trong lòng huyết chung thả ra một màn huyết sương dần bao trùm toàn một vùng rộng lớn.
Nhìn huyết sương không ngừng lan ra, vẻ mặt Đế Nguyên Quân có chút mong chờ thốt ra.


“Không biết huyết chung sau khi mất khí linh thì còn giữ lại được bao nhiêu khả năng?”.
Bị huyết vụ bao trùm lấy một vùng rộng lớn, Thượng Kim Hào đưa tay lên thì đột nhiên nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy bản thân giống như bị cô lập hoàn toàn.
Cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy đến, Thượng Kim Hào bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai ra ngoài rồi vung mạnh tay đánh ra một đạo chân nguyên nhắm phá tan huyết vụ ở xung quanh nhưng công kích của hắn bắn ra chỉ có thể khiến huyết vụ bị xé thành hai nửa nhưng nó đã liền lại một cách nhanh chóng.
“Cái gì?”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt hoảng hốt đánh ra từng đạo công kích khác nhau rồi thốt ra với dáng vẻ hết sức kinh hãi.

“Huyết vụ này là do thứ gì tạo thành, tại sao ta không thể phá được nó?”.
Dần dần, cái cảm giác sợ hãi hiện lên ở trong suy nghĩ.

Và khi hắn nhớ lại hành động của Đế Nguyên Quân ban nãy là ném ra một thứ gì đó thì đoán ra được thứ đó chính là nguồn cơn của huyết vụ này.
Ngay khi hắn định đạp không lao lên thì đột nhiên, Thượng Kim Hào con ngươi đột nhiên co rút lại.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy huyết vụ đang giữ chặt hai chân của hắn lại, cảm thấy toàn thân trở nên nặng nề, Thượng Kim Hào lúc này đã hoảng sợ đến mức mà không nói nên lời.

“Đây rốt cuộc là loại pháp khí nào chứ?”.

Truyện BJYX
Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn huyết vụ lúc này đã bao trùm hết toàn bộ Thượng gia thì bất giác nở một nụ cười lạnh.

“Ta muốn nhìn xem, huyết chung hiện tại có thể làm được những gì?”.

Ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân mạnh tay đánh mạnh một quyền khiến huyết chung run lên một cách kịch liệt rồi bắn ra một đạo sóng âm công kích hướng về phía bên dưới.
Coong!
Thanh âm huyết chung kịch liệt vang lên và bắn ra một đạo công kích khủng bố khiến huyết vụ bị đánh lõm xuống một miệng lớn.

Không dừng lại ở đó, đạo công kích này còn khiến mặt đấu phía bên dưới bị lõm vào một cái hố sâu đến ba trượng.
Đứng ở trong huyết vụ, Thượng Kim Thành nghe thấy một tiếng động lớn khiến hai tai hắn đau nhức vô cùng.

Cùng với đó là mặt đất bỗng run lên một cách kịch liệt sau tiếng động lớn đó.
Thượng Kim Hào vẻ mặt kinh hãi, liếc mắt nhìn xung quanh rồi thốt ra.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”.
Quan sát sóng âm công kích, Đế Nguyên Quân gật gù thốt ra.

“Đúng là uy lực của nó hiện tại đã giảm xuống chỉ còn năm phần nhưng như thế này cũng đủ rồi?”.
Tiếp tục khảo nghiệm, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì huyết chung thình lình biến lớn rồi bộc phát một làn gió mạnh hút tất cả mọi thứ vào bên trong.

Nhận thấy uy lực vẫn chưa đủ, Đế Nguyên Quân vận chuyển chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi truyền vào huyết chung khiến lực hút của nó càng ngày càng mạnh hơn.
Không chỉ dừng lại ở đó, đám người Thương gia ở trong huyết vụ cảm giác như bản thân đang bị những sợi tơ máu cuốn chặt lại và men theo lực hút của huyết chung thì cuốn lên không trung thì hãi hùng vô cùng.
Dùng hết toàn lực để phá tan nhưng sợi tơ máu cuốn quanh người, Thượng Kim Hào ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu thì trông thấy một cơn lốc đang hút toàn bộ huyết vụ vào trong đó.
Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc nhưng không, Thượng Kim Hào nhân lúc huyết vụ hoàn toàn tan biến thì sẽ hợp lực với bốn vị trưởng lão để tấn công nhưng những suy nghĩ trong đầu hắn hiện lên chưa được bao lâu thì bỗng nhiên giật mình một cái.
Huyết vụ dần tán đi và Thượng Kim Hào nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của những người ở trong tộc thì kinh hãi vô cùng.

Hắn không biết những người đó đã xảy ra chuyện gì nhưng trong thâm tâm hắn mách bảo đã có chuyện gì đó khủng khiếp đang xảy ra.
Nhanh chóng lao về phía những tiếng kêu thảm thiết đó, Thượng Kim Hào vẻ mặt ngây ngốc đột nhiên đứng sững lại.

Trước mắt hắn là những người trong tộc có thực lực hơi yếu một chút đã bị những sợi tơ máu cuốn chặt lại thành những cái kén và cùng với huyết vụ đang bị hút lại thì những người đó cũng thế.
Họ bị huyết tơ bòn rút hết toàn bộ tinh huyết lẫn chân nguyên hòa lẫn vào trong huyết vụ và bị hút đi.


Chẳng mấy chốc, những người đó sau khi bị huyết tơ hút cạn thì ngã xuống đất và mất đi sinh cơ.

Chỉ trong nháy mắt, những người trong gia tộc đang sống sờ sờ lại bị giết chết một cách tàn độc giống như thế.
Quá căm phẫn với những chuyện vừa xảy ra trước mắt, Thượng Kim Hào hai mắt căm phẫn dạt dào sát ý nhìn lên cao rồi rống lớn một tiếng.

“Ma tu đáng chết? Ngươi dám dùng cách tàn độc này để giết người trong gia tộc?”.
“Ta liều chết với ngươi?”.
Bộc phát toàn bộ thực lực xông lên, Thượng Kim Hào mặc kệ huyết vụ che phủ ở trước mắt mà xông lên.

Chỉ thấy hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi toàn lực đánh ra song chưởng phá tan huyết vụ ở trước mặt rồi xông lên.
Đứng ở phía bên dưới, bốn vị trưởng lão dương mắt nhìn lên cao thì thấy Thượng Kim Hào đã đạp không xông lên thì thốt ra một tiếng.

“Gia chủ?”.
Ngay khi vừa phá tan huyết vụ ở trước mắt, Thượng Kim Hào nhìn thấy thân ảnh Đế Nguyên Quân lấp ló ở ngoài xa thì căm phẫn rống lớn một tiếng.

“Đền mạng lại cho người của ta?”.
Bộc phát toàn bộ chân nguyên, Thượng Kim Hào tế ra một đạo chưởng ấn ở trước mặt rồi toàn lực đánh ra một chưởng với uy lực kinh khủng vô cùng.

Nó không chỉ phá tan được huyết vụ mà còn thẳng hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Cảm nhận có nguy hiểm, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống thì thấy một đạo chưởng ấn đang đánh tới thì tức tốc chuyển hướng huyết chung rồi bộc phát toàn bộ thực lực đánh mạnh một cái rồi bắn ra một đạo sóng âm công kích khủng bố hướng về phía chưởng ấn mà đánh.
Oanh!
Quyền khí va chạm bộc phát một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên cùng với đó là những đạo kình khí vỡ nát bắn ra xung quanh.

Không cam chịu thua thế, Thượng Kim Hào ngũ quan đang không ngừng chảy máu vì xung chấn vừa rồi nhưng hắn mặc kệ.
Mặc kệ bản thân đau đớn và trong đầu hắn lúc này chỉ còn một ý nghĩ là báo thù có những người trong gia tộc đã bị tên ma tu đáng khinh bỉ này giết chết.
- --.

 
Chương 307: 307: Quỳ Gối


Nhìn Thượng Kim Hào bị trọng thương, bốn vị trưởng lão nhìn thấy vậy thì hốt hoảng thốt ra.

“Gia chủ?”.
Sau đó, bọn họ đồng thời bộc phát khí tức của bản thân rồi giẫm mạnh chân.

“Bọn ta đến cùng gia chủ đây?”.
Thấy bốn vị trưởng lão đứng ở bên, Thượng Kim Hào khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Bốn vị trưởng lão, cùng ta liều mình giết chết tên ma tu khốn kiếp này để trả thù cho những người trong gia tộc?”.
Nhưng chưa đợi họ gật đầu đồng ý thì ở trên cao, Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ lực lượng đánh lên huyết chung rồi bắn ra một đạo sóng âm khủng bố đánh xuống.

Không kịp phản ứng, đám người bị công kích đánh rơi xuống đất.
Gồng mình đứng dậy, Thượng Kim Hào chỉ tay về phía huyết chung rồi quát lớn một tiếng.

“Cẩn thận, công kích của hắn ta đều liên quan đến cái chung đó? Các vị chia ra, ta tấn công hắn còn các vị nhân cơ hội đánh nát nó”.
Bốn vị trưởng lão đồng loạt gật đầu rồi cùng nhau xông lên.
Nhìn Thượng Kim Hào cùng bốn vị lão giả chia ra hai hướng đánh tới, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.

“Muốn chia ra hai đường để đánh ta?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân một lần nữa phát lực đánh huyết chung hướng về phía bốn vị trưởng lão.

Nhưng khác với lần trước, họ bây giờ đã có sự chuẩn bị từ trước rồi nên khi công kích chuẩn bị đánh tới thì họ đã bộc phát toàn bộ khí tức và đẩy chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi tạo ra một lá chắn ở trước người.
“Chặn được sao?”.


Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ thực lực truyền chân nguyên vào trong huyết chung khiến công kích càng ngày càng thêm uy lực và nặng nề.
Ngay khi màn chắn chân nguyên sắp bị đánh vỡ thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm nhận có nguy hiểm đang tới gần, hắn liếc mắt nhìn qua thì trông thấy Thương Kim Hào dốc hết toàn lực đánh ra một quyền và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Tên ma tu khốn kiếm? Chết đi?”.
Quyền kình chuẩn bị đánh tới, Đế Nguyên Quân nhanh tay rút thanh kiếm ở sau thắt lưng rồi đưa ra trước để ngăn cản và đồng thời thúc dục ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm.
Sau đó, hắn mạnh tay vung kiếm khiến trên đầu ngón tay Thượng Kim Hào hiện lên một vệt kiếm khiến máu tươi chảy xuống không ngừng.

Nhận thấy bản thân nếu cứ tiếp tục thì ngón tay có thể bị cắt đứt, Thượng Kim Hào bộc phát toàn lực rồi mạnh chân đá mạnh một cái.
Nhanh chóng phản ứng lại, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì huyết chung thu lại toàn bộ công kích rồi bay qua với một tốc độ nhanh đến mức khiến Thượng Kim Hào không kịp phản ứng nên bị đánh văng ra xa.
Kinh hãi với công kích vừa rồi, Thượng Kim Hào vẻ mặt khó tin thốt ra.

“Không thể nào? Tên này còn thông thạo cả kiếm khí? Hơn nữa, uy lực còn vượt qua cả kiếm khí đại viên mãn?”.
“Ở trong thành không có một người nào sở hữu kiếm khí khủng bố như thế này cả? Tên mà tu này rốt cuộc là ai?”.
Nhận thấy bản thân không thể làm gì được, Thượng Kim Hào đưa mắt nhìn những tộc nhân bị huyết vụ làm trọng thương nằm la liệt ở khắp nơi thì cắn chặt răng và thít chặt tay lại, vẻ mặt hắn có chút không cam lòng.
Thượng Kim Hào ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao rồi thở dài một hơi.

Sau đó, hai chân hắn quỳ rạp xuống đất rồi lớn tiếng nói.

“Xin tiền bối hãy thu tay? Ta biết thực lực của bản thân và bốn vị trưởng lão đều không phải đối thủ của ngươi”.
“Ta không muốn nhìn tộc nhân của ta thương vong hơn nữa và nếu ngươi cảm thấy tức giận thì ta nguyện dùng cái chết để đối lấy tính mạng của họ”.
“Gia chủ?”.

Đứng ở ngoài xa, bốn vị trưởng lão tức tốc la về phía hắn rồi lên tiếng.

“Xin ngươi hãy đứng dậy đi? Ngươi quỳ gối đại biểu cho Thượng gia ta chịu khuất phục, ngươi muốn chuyện đó xảy ra hay sao?”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt buồn tủi nhìn bốn vị trưởng lão rồi thở dài một hơi, đáp.

“Là ta đã chọn sai? Là do ta đã chọn sai?”.
“Chỉ vì ta có tham vọng muốn rời khỏi ngoại ô để tiếp cận những gia tộc lớn nên mới dẫn đến hậu quả như thế này? Những chuyện này đều do sai lầm của ta mà ra? Vậy nên hãy để ta dùng tính mạng để trả giá, ta không muốn tộc nhân Thượng gia thương vong nhiều hơn nữa”.
“...”.

Nhìn dáng vẻ Thượng Kim Hào quyết tâm, tôn vị trưởng lão không còn cách nào nữa ngoài việc lắc đầu.

“Ta là người đồng tộc nên trong chuyện này ta cũng có phần sai”.
Bốn vị trưởng lão đi vòng ra sau lưng hắn rồi quỳ mạnh hai chân xuống nền đất rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Xin tiền bối trách phạt?”.
“...”.

Nhìn năm người đang quỳ gối ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn xuống và nói.

“Các ngươi đang diễn trò cho ta xem? Các ngươi ban đầu không phải xem ta như một tên ma tu khốn kiếp và muốn giết chết ta? Sao các ngươi bây giờ lại làm ra chuyện này trước mắt ta?”.
Thấy dáng vẻ năm người quyết tâm và sẵn sàng đón nhận cái chết, Đế Nguyên Quân bất chợt phá lên cười lớn một tiếng.

“Các ngươi rất quyết đoán”.
Thu lại toàn bộ huyết vụ, Đế Nguyên Quân từ trên cao từ từ đi xuống phía bên dưới rồi đứng ở trước mặt của năm người.

“Tuy các ngươi là Thiên Địa cảnh tầng thấp nhưng thực lực chẳng khác Ngưng Hải cảnh đỉnh phong là mấy.


Thiếu thốn tài nguyên, công pháp và thiếu chỗ hậu thuẫn”.
“Đây là quyết định cuối cùng của các ngươi?”.
Thượng Kim Hào không một chút suy nghĩ liền gật đầu trả lời.

“Đúng”.
Sau đó, hắn nhắm chặt hai mắt lại và chờ đón cái chết đang đến rất gần.

Chỉ trong phút chốc, ở trong đầu hắn dần hiện lên những khung cảnh bản thân lúc nhỏ cho đến khi trở thành gia chủ.

Nhìn lại những cảnh tượng đẹp ở trước mắt, Thượng Kim Hào chìm đắm trong những chuyện tốt đẹp trước đây rồi bất giác nở một nụ cười vui mừng cuối cùng trước khi chết.
Nhưng hắn chờ đợi một lúc nhưng không thấy Đế Nguyên Quân ra tay thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Hai mắt hắn từ từ mở ra rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt cực kỳ khó hiểu.

Theo như những gì hắn suy đoán thì một ma tu sẽ không từ mọi thủ đoạn để hành sự và hắn nghĩ bản thân hắn cũng sẽ bị như thế.

Nhưng…
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân cười nhẹ ở trước mặt thì lên tiếng.

“Không phải ngươi muốn giết ta hay sao?”.
“Ban đầu ta đã có ý định giết chết ngươi?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Nhưng ta hiện tại đang thưởng thức ngươi nên ta đã suy nghĩ lại chuyện đó”.
“Nếu như ngươi mở miệng chối bỏ hết tất cả mọi chuyện và đổ lỗi cho Mạc gia hay bất cứ thế lực nào khác thì ngươi rất đáng chết”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước lúc đó thì hắn không quên quay qua nhắc nhở cũng như cảnh báo Trịnh Kim Thành một tiếng.


“Ta nhắc nhở ngươi một chuyện, nếu như ngươi còn có ý định với Trịnh gia và Nam gia thì ta sẽ không để yên chuyện này.

Cho dù sau lưng các ngươi có thế lực lớn nào đó chống lưng cũng không ngăn được sự tức giận của ta”.
“Nếu chuyện đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ không dừng lại như thế này? Đây là lời cảnh báo đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta dành cho ngươi”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân trước mắt họ đột nhiên ánh lên một cái rồi biến mất trong đêm tối khiến cả năm người bị giật mình.
Đợi Đế Nguyên Quân rời đi một lúc, đám người lúc này mới từ từ đừng dậy, họ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời thở dài một hơn.

Lúc này, Thượng Kim Hào nhìn lên trời cao thì bất giác nở một nụ cười nhưng trên gương mặt hắn lại lộ rõ sự hãi hùng và hai hàng nước mắt vui mừng dần chảy xuống.

Hắn vui không phải vì bản thân còn sống mà hắn vui vì những tộc nhân vẫn còn sống.
Thấy biểu cảm khó nói của Thượng Kim Hào, bốn vị trưởng lão đứng ở bên cạnh lên tiếng.

“Gia chủ, chuyện này tính sao đây?”.
Nghe thấy câu hỏi, sắc mặt Thượng Kim Hào đột nhiên trầm xuống.

“Ta cũng không biết hiện tại nên làm gì mới phải? Một bên là mệnh lệnh của Mạc gia và một bên là an nguy của cả gia tộc”.
“Ta không cần nói thì các vị trưởng lão cũng đoán được ý định của ta.

Bây giờ nếu làm trái mệnh lệnh của Mạc gia thì cao lắm cũng chỉ bị trách phạt và bị đuổi ra khỏi ý định của họ.

Còn người mang mặt nạ đáng sợ đó thì khác, ta có dự cảm không lành nếu ta vẫn cứ tiếp tục”.
“...”.

Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì cúi đầu rồi thở dài một hơi.

“Chuyện này cứ theo ý của gia chủ”..

 
Chương 308: 308: Liên Hôn


Qua sáng ngày hôm sau, tại chính điện Mạc gia!
Mạc Hữu Thắng vẻ mặt đăm chiêu ngồi ở trên vị trí gia chủ và ở phía bên dưới có mười vị lã giả râu tóc bạc phơ đang nhìn hắn bằng một ánh mắt chờ đợi.

Ngay khi trời vừa sáng, Mạc Hữu Thắng nhận ngay một tin tức mà khiến hắn không thể tin nổi.
Vào tối hôm qua, Thượng gia bị một vị cường giả giấu mặt ra tay và khiến gần nữa tộc nhân bị giết chết.

Và cách chiết của những người đó lại giống như lần ma vật xuất hiện tại Nam Hoang Sơn Mạch thời gian trước.

Tuy cùng một cách thức chết giống nhau nhưng vết tích lần này lại yếu hơn trước rất nhiều.
Việc người của Thương gia bị giết chết thì hắn không nghĩ đến, Mạc Hữu Thắng quan tâm nhất chính là kiện ma vật đó và càng quan trọng hơn là vị cường giả đứng sau lưng thi triển ra nó.
Hắn một phần vì tò mò và nhiều phần lo lắng vị cường giả thân bí đó đang ở trong thành và đã ra tay với Thượng gia, một gia tộc thuộc hạ của Mạc gia.

Điều này giống như một lời cảnh cáo đối với hắn và thậm chí là cảnh cáo cả Mạc gia.
Điều mà Thượng Kim Hào lo lắng nhất chính là vị cường giả đó, tuy hắn chưa chứng kiến thực lực chân chính nhưng thông qua những chuyện mà hắn nghe được và người Mạc gia từ Nam Hoang Sơn Mạch quay về báo lại.
Mặc dù không rõ cảnh giới của người đó nhưng Mạc Hữu Thắng trong đầu tin chắc một điều.

Một người sở hữu kiếm ý có cấp bậc cao siêu và có thể phá tan lôi kiếp, thậm chí còn thu phục được cả ma vật thì thực lực của người đó ít nhất cũng phải Tinh Cực cảnh cường giả trở lên.
Ngay khi bầu không khí ở trong chính điện trở nên nặng nề, Mạc Hữu Thắng ngồi ở trên cao lên tiếng.

“Các vị trưởng lão nghĩ sao về chuyện xảy ra ở vùng ngoại ô?”.
Đáp lại, mười vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Chuyện này còn nghĩ ngợi gì nữa? Chuyện xảy ra với Thượng gia chính là lời cảnh báo đối với ta.

Nếu như ta tiếp tục tiến tới thì hậu quả sẽ rất khôn lường”.
“Ta cũng nghĩ giống đại trưởng lão, ta không biết người đó còn ở tại Thanh Lan thành hay không và thực lực của người đó vẫn là một ẩn số.


Nếu như ta không tìm hiểu chuyện này thật kỹ càng thì chỉ e là tự chuốc lấy phiền phức”.
“Ta nghĩ vùng ngoại ô có thế lực của người đó và ta thấy rõ nhất là thế lực mới nổi ở đó hiện nay.

Rất có thể, Trịnh gia và Nam gia được người đó hậu thuẫn nên mới bành trướng nhanh đến như vậy”.
“Ngoài ra ta còn biết, hai gia tộc đó trước đây đã từng đối đầu với nhau nhưng kể từ khi Trịnh gia có người hậu thuẫn thì Nam gia đến cầu hòa ngay lập tức và tỏ ý kết minh”.
“Gia chủ, ta nghĩ chuyện này cần phải suy tính lại một cách thật kỹ càng.

Nếu như ta cứ tiếp tục làm theo kế hoạch thì hậu quả sẽ rất nặng nề.

Theo ta thì bây giờ nên chậm lại một nhịp sẽ hay hơn, bây giờ Mạc Anh Nghiêm đã tiến vào nội môn đệ tử nên vị thế của ta ở trong thành đã chắc chắn hơn bao giờ hết và ta càng kéo dài thời gian thì không chỉ vị thế của gia tộc mà mọi chuyện sau này sẽ còn dễ dàng hơn nữa”.
“Tam trưởng lão nói không sai? Chuyện này ta cần phải suy tính cho thật kỹ, nếu không sẽ dẫn tới chuyện mà ta không hề mong muốn”.
“...”.

Nghe những lời khuyên ngăn của các vị trưởng lão, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Các vị nói đúng, ta cần phải nghĩ lại chuyện này”.
Bất chợt, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn rồi lên tiếng nói tiếp.

“À đúng rồi? Không biết tình hình bên phía Anh Nghiêm như thế nào rồi?”.
Đáp lại, đại trưởng lão gật đầu, đáp.

“Gia chủ yên tâm, vì lần chuẩn bị sắp tới nên ta đã gửi tin đến Ngạn Tương Môn mấy ngày trước rồi.

Chắc Anh Nghiêm bây giờ đang trên đường quay trở về”.
“Rất tốt”.


Mạc Hữu Thắng không kiềm chế được mà bật mình đứng dậy, vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng và nở một nụ cười lớn, đáp.

“Lần thiên kiêu tụ hội lần này sẽ do Mạc gia ta nắm giữ tất cả, thời gian này ta đã chờ đợi lâu lắm rồi”.
“Chuyện này thì gia chủ không cần phải lo”.

Đại trưởng lão gật gù trả lời.

“Lần thiên kiêu tụ hội trước Anh Nghiêm vắng mặt nên mới để cho những gia tộc kia có cơ hội vượt lên chiếm mười vị trí đầu”.
“Nay Anh Nghiêm quay trở về thì vị trí đầu tiên chắc chắn thuộc về tay Mạc gia ta”.
Những vị trưởng lão xung quanh thấy thế thì thay nhau lên tiếng.

“Chuyện đó là điều chắc chắn”.
“Còn chuyện bên phía Lạc gia thì như thế nào? Ta thấy Lạc Tuyết Dung cùng hai nữ tử kia có thực lực không tệ, lần thiên kiêu tụ hội trước đều lọt vào trong năm vị trí đầu.

Sau một năm tu luyện thì thực lực của họ nay đã tăng lên không ít”.
“Đúng thế, bọn họ có thể là bước ngăn lớn đối với ta lần này”.
“Không biết chuyện gia chủ đã từng nói trước đây như thế nào rồi?”.
Thượng Kim Hào vẻ mặt khoái chí từ trên cao đi xuống, hắn đưa mắt nhìn mười vị trưởng lão rồi nói với giọng điệu tự tin.

“Chuyện này còn phải nói nữa sao? Chuyện ta từng đề cập trước đây với Lạc Thanh Ngạc còn khó cân nhắc nhưng Anh Nghiêm hiện tại đã là đệ tử nội môn của Ngạn Tương Môn thì chuyện này ta nghĩ sẽ rất dễ dàng”.
“Nữ tử tên Lâm Tuyết Nhi đó rất hợp ý ta, tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú và thực lực không hề thua kém Anh Nghiêm.

Nếu như ta có thể thông qua mối quan hệ giữa hai gia tộc và liên hôn thì chắc Lạc Thanh Ngạc sẽ đồng ý thôi”.
Đám trưởng lão nghe thấy vậy thì trong lòng tỏ vẻ vui mừng vô cùng.


Nhưng khi bầu không khí đang rất thoải mái thì một vị trưởng lão lên tiếng.

“Theo ta được biết thì Lâm Tuyết Nhi không phải là người của Thanh Lan thành và mối quan hệ với Lạc gia thì chỉ thông qua Lạc Tuyết Dung mà thôi”.
“Nếu như ta thông qua Lạc Thanh Ngạc liệu có ổn hay không?”.
“...”.

Những người khác sau khi nghe thấy vậy thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống và lộ ra vẻ suy nghĩ.
Lúc này, Mạc Hữu Thắng lại nở một nụ cười chắc chắn, đáp.

“Chuyện này thì các vị trưởng lão không cần lo lắng, ta tin Lạc Thanh Ngạc đã suy tính đến chuyện này từ khi ta đề cập chuyện này rồi”.
“Nếu không thì tại sao Lạc Thanh Ngạc lại đổ dồn tài nguyên tu luyện qua cho Lâm Tuyết Nhi? Xét về Hứa Tiểu Kiều thì Lạc gia và Hứa gia đã có mối quan hệ từ trước, nay còn có thêm sự trợ giúp của Vương Bạch Ngạn nên chuyện tiểu nữ đó có tài nguyên tu luyện là chuyện đương nhiên”.
“Còn Lâm Tuyết Nhi thì lại khác? Theo như ta được biết thì cô ta từ trước đến nay chưa đụng tay vào bất cứ chuyện gì của Lạc gia và chỉ tu luyện dựa trên tài nguyên Lạc gia trao cho”.
“Đây giống như là một sợi dây vô hình buộc chặt Lâm Tuyết Nhi với Lạc gia.

Đến lúc ta ngỏ ý liên hôn thì Lâm Tuyết Nhi còn chối được hay sao?”.
“Haha…”.

Mười vị trưởng lão nghe thấy vậy thì vui mừng cười lớn một tiếng.

“Nếu gia chủ đã chắc chắn như vậy thì ta không còn lý do gì để lo lắng nữa rồi?”.
Ngay khi bầu không khí vui mừng đang bao trùm cả chính điện thì lúc này ở bên ngoài của.

Mạc Anh Nghiêm cùng với một vị lão giả từ từ tiến vào trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám đệ tử Mạc gia và đi vào bên trong.
Khi đi và chính điện, Mạc Anh Nghiêm vui mừng lên tiếng.

“Cha, con về rồi đây?”.
Nhìn Mạc Anh Nghiêm cùng một vị lão giả đi vào, Mạc Hữu Thắng không kiềm chế được sự vui mừng liền cười lên thành tiếng.

Hắn đưa mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm rồi gật đầu nhẹ một cái, sau đó đưa mắt nhìn qua lão giả rồi cúi đầu thi lễ.

“Gia chủ Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm gặp qua trưởng lão”.

“Mạc gia chủ không cần đa lễ”.

Lão giả khẽ gật đầu, đáp.

“Chuyến đi này ta cùng Mạc Anh Nghiêm quay trở về một thời gian rồi ta còn đến Nam Hoang Sơn Mạch còn có việc nên không thể ở lại đây lâu được”.
“Trong thời gian này đành phải làm phiền Mạc gia chủ rồi”.
“Trưởng lão khác khí rồi”.

Mạc Hữu Thắng vẻ mặt vui mừng, đáp.

“Xin mời trưởng lão”.
Lúc này, ở ngoài vùng ngoại ô!
Đế Nguyên Quân ngồi trên ghế gia chủ Trịnh gia nhìn xuống những người phía bên dưới thì thấy có những gương mặt hết sức xa lạ.

Những người đó là gia chủ của những gia tộc kết minh hoặc là thu phục.
Nhìn đám người phía bên dưới, Đế Nguyên Quân gõ nhẹ đầu ngón tay vào thành ghế rồi lên tiếng.

“Không biết các vị tìm ta có chuyện gì?”.
Gia chủ của những gia tộc khác nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt có chút nghi hoặc và lo lắng.

“Chuyện của Thượng gia là do công tử làm nên?”.
“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà.

Hắn biết rõ, chuyện xảy ra với Thượng gia thì hai người họ biết người làm chính là hắn và cũng nhân cơ hội này để ra mặt với những gia tộc khác.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơn rồi lên tiếng đáp lời.

“Đúng là ta?”..

 
Chương 309: 309: Ép Hôn


Buổi gặp mặt và trao đổi kết thúc, Đế Nguyên Quân đợi gia chủ của những gia tộc rời đi hết thì lúc này mới đưa mắt nhìn Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà rồi lên tiếng.

“Tình hình bên phía Mạc gia như thế nào rồi?”.
“...”.

Cả hai vị gia chủ liếc mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.

“Công tử, chuyện này bọn ta không hề hay biết.

Ta nghĩ, việc công tử gây ra đối với Thương gia thì rất có thể khiến Mạc gia nổi giận và thúc đẩy việc loại bỏ thế lực của ta ở nơi này”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

“Ta thì không nghĩ giống thế? Chuyện xảy ra với Thượng gia sẽ không chỉ khiến hành động của Mạc gia sẽ chậm lại và thời gian đến thiên kiêu tụ hội sắp đến gần nên họ sẽ không có thời gian ở nơi này”.
Cả ba người đang bàn chuyện thì lúc này, ở bên ngoài cổng lớn có một tên đệ tử vẻ mặt hốt hoảng tức tốc chạy vào và trên miệng kêu lớn không ngừng.

“Gia chủ, có người đến tìm?”.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của tên đệ tử, Trịnh Kim Thành sắc mặt trầm xuống, đáp.

“Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói?”.
“Vâng”.

Tên đệ tử cúi đầu đáp.

“Thượng gia chủ đang đứng ở bên ngoài?”.
“Cái gì?”.

Trịnh Kim Thành gồng mình đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cổng lớn rồi thốt ra.

“Hắn bây giờ còn dám dẫn người đến Trịnh gia?”.
“...”.

Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi khẽ nhíu mày, nói.

“Trịnh gia chủ, ngươi không cần phải hãi hùng như thế.

Cứ để hắn vào đây đi?”.

“Vâng”.

Trịnh Kim Thành cúi đầu.
Từ bên ngoài đi vào, Thượng Kim Hào dẫn theo hai tên đệ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì không khỏi kinh ngạc.

Lúc trước, họ cho người theo dõi và truyền tin về nhưng họ không ngờ được là khi chính mắt nhìn thấy lại có khác biệt đến như vậy.
Thượng Kim Hào vẻ mặt có chút khó tin thốt ra.

“Trịnh gia từ bao giờ mà có thực lực như thế này? Nếu như Thượng gia và Trịnh gia xảy ra tranh đấu thì ta khó lòng mà nắm được phần thắng?”.
Đi vào bên trong chính điện, Thượng Kim Hào đưa mắt nhìn lên cao thì trông thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi ở trên đó thì hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhanh chóng cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng.

“Thượng Kim Hào gặp qua tiền bối và hai vị gia chủ?”.
Lúc này, Trịnh Kim thành dương mắt nhìn Thượng Kim Hào lộ vẻ dè chừng, hỏi.

“Không biết Thượng gia chủ đến đây có chuyện gì?”.
Thượng Kim Hào thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp.

“Trịnh gia chủ, ngươi không cần phải dè chừng ta đến như vậy? Ta không có địch ý khi đến đây và Thượng gia ta hiện tại không phải thuộc cấp của Mạc gia nữa rồi”.
“Mục đích của ta đến đây là có hai việc, thứ nhất là ta đến để báo tin”.
“Báo tin?”.

Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

“Không biết Thượng gia chủ có tin gì muốn nói?”.
Thượng Kim Hào gật đầu, đáp.

“Mạc gia tạm thời sẽ không nhúng tay vào chuyện ở ngoại ô nữa nên hai vị gia chủ không cần lo lắng.

Ngoài ra, sáng sớm nay ta còn nhận được một tin tức khác cũng liên quan đến Mạc gia”.
“Theo như người của ta truyền tin về thì thiếu chủ Mạc gia Mạc Anh Nghiêm sẽ quay về và tham dự lần thiên kiêu tụ hội này.

Theo ta nghĩ thì Mạc gia hiện tại đang âm mưu một chuyện gì đó”.
“...”.

Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì sắc mặt dịu xuống được đôi chút.

“Vậy còn chuyện thứ hai thì sao?”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt đắn đo nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.

“Chuyện thứ hai là ta muốn gia nhập liên minh của các người?”.
“Ngươi muốn gia nhập liên minh?”.

Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì mạnh tay nắm chặt thành ghế rồi đứng dậy, vẻ mặt hắn có chút bất ngờ và khó tin nhìn Thượng Kim Hào rồi thốt ra.

“Ngươi làm như vậy mà không sợ Mạc gia sẽ ra tay với các ngươi hay sao?”.
“Chuyện đó còn quan trọng nữa sao?”.

Thượng Kim Hào liếc mắt nhìn Nam Thương Hà rồi lắc đầu, vẻ mặt có chút thất thần thốt ra.

“Tình hình của Thượng gia ta hiện tại đang xấu hơn bao giờ hết và còn bị những thế lực khác ở vùng ngoại ô lăm le.

Còn chuyện Mạc gia sẽ ghi thù thì ta chưa nghĩ đến chuyện đó”.
“Ta hiện tại chỉ muốn tìm một liên minh để có thể phụ giúp ta vượt qua thời gian này mà thôi.

Nhưng bù lại, các ngươi có thêm sự giúp đỡ của Thượng gia thì vị thế ở ngoại ô sẽ mạnh hơn trước và có thể giúp ích trong việc bành trướng thế lực”.
“...”.

Trịnh Kim Thành vẻ mặt có chút đắn đo nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Không biết ý của công tử như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, hắn đi từ trên cao ra phía bên ngoài và thẳng hướng rời khỏi Trịnh gia và nói.

“Chuyện này các ngươi tự giải quyết, ta bây giờ còn có việc nên sẽ rời đi trước”.
“Vâng”.

Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà đồng thờ đứng dậy, cả hai người hướng theo phương hướng Đế Nguyên Quân rời đi rồi cúi đầu thi lễ, đáp.
Rời khỏi Trịnh gia, Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi về phía khu vực trung tâm và trên đường đi, hắn nghe thấy những lời bàn tán của những người ở trên đường đang nói đến chuyện Mạc Anh Nghiêm đột phá Thiên Địa cảnh và sẽ tham dự vào lần thiên kiêu tụ hội này.
Nhìn dòng người tấp nập qua lại và dáng vẻ của những gia tộc lớn, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng Mạc gia rồi lên tiếng.

“Rốt cuộc Mạc gia có toan tính gì?”.
Không suy nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân thẳng hướng về phía Lạc gia và cũng không quên nghe ngóng tin tức của những người đang bàn tán ở hai bên vệ đường.
Lúc này, tại Lạc gia!

Sau khi Mạc Anh Nghiêm cùng Ngạn Tương Môn trưởng lão quay trở về.

Mạc Hữu Thắng gấp rút chuẩn bị rất nhiều đồ và nhiều trân tài địa bảo và dẫn người đi đến Lạc gia với tâm thế tự tin và vui vẻ vô cùng.
Còn ba người Lâm Tuyết Nhi lúc này vẫn còn ở sân sau tập luyện liên tục để chuẩn bị cho lần thiên kiêu tụ hội sắp tới mà không biết chuyện gì sắp sửa diễn ra.

Ngay khi cả ba người đang giao phong kịch liệt thì lúc này, một tên đệ tử tức tốc chạy vào với dáng vẻ hớt hải ròi lên tiếng.

“Ba vị tiểu thư xin hãy dừng tay, gia chủ có việc gấp nên cho gọi Lâm tiểu thư đến chính điện”.
Nhanh chóng thu tay, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn tên đệ tử, hỏi.

“Gặp Lâm Tuyết Nhi? Cha ta có việc gì sao?”.
Đáp lại, tên đệ tử lắc đầu, trả lời.

“Thưa tiểu thư, chuyện này ta không biết?”.
“Thôi được rồi”.

Lạc Tuyết Dùng đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi một cái rồi lên tiếng.

“Ngươi rời đi trước đi, lát nữa ta và Lâm Tuyết Nhi sẽ đến đó”.
Đợi tên đệ tử rời đi, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn Lạc Tuyết Dung rồi lên tiếng.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”.
“...”.

Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp.

“Cái này thì ta không biết? Chi bằng đến đó xem thử, ta dẫn ngươi đi?”.
Đi đến chính điện, cả hai người vừa bước chân đi vào thì nhìn thấy Lạc Thanh Ngạc và người của Mạc gia đang ngồi đợi sẵn ở bên trong.

Ngay khi nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đi vào thì ánh mắt của người Mạc gia đột nhiên sáng lên và tỏ vẻ vừa ý vô cùng.
Mạc Anh Nghiêm ngồi gần phía cửa ra vào và khi nhìn thấy cô thì ngay lập tức đứng dậy.

“Lâm tiểu thư, ta lại gặp nhau rồi?”.
Khác với người Mạc gia, Ngạn Tương Môn trưởng lão đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi thì khẽ nhíu mày và trên gương mặt lộ vẻ tiếc nuối thốt ra.

“Không ngờ Lạc gia còn có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú và vừa có thực lực không hề kém cạnh Mạc Anh Nghiêm? Nhưng đang tiếc, lần tuyển chọn trước lại không tham dự chứ không thành tựu hiện tại còn tốt hơn như này nhiều lần”.
Thấy người của Mạc gia để ý và chào đón có chút khác biệt, cả hai người vừa đi vào vừa cảm thấy ngờ vực vô cùng.

Trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi có một dự cảm không lành hiện lên trong suy nghĩ.
Nhanh chóng cúi đầu đáp lễ, Lạc Tuyết Dung đưa mắt nhìn lên và nói.

“Cha, ngươi có việc gì cần tìm Lâm Tuyết Nhi sao?”.

“Đúng là cha đang có việc gấp”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt vui vẻ gật đầu.

Sau đó, ánh mắt hắn tập trung lên người Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng đáp lời.

“Tuyết Dung, con có thể ra ngoài để ta nói chuyện cùng Lâm Tuyết Nhi được hay không?”.
“...”.

Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt co nhìn cha giống như đang dò xét chuyện gì đó.

Nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của cha nên cô không nghĩ sẽ có chuyện gì nghiêm trọng nên gật đầu.

“Vâng”.
Sau khi đi ra ngoài, Lạc Tuyết Dung không rời khỏi luôn mà đứng nghe lén ở bên ngoài.
Ngay sau khi Lạc Tuyết Dung vừa rời đi thì Lâm Tuyết Nhi nhìn lên, hỏi.

“Lạc gia chủ tìm ta có việc gì sao?”.
“Trước hết thì ngươi ngồi xuống trước đi”.

Lạc Thanh Ngạc gật đầu đáp.

“Lâm Tuyết Nhi, ngươi đến Lạc gia ta đã hơn hai năm rồi.

Ngươi thấy thời gian này ta và Lạc gia đối xử với ngươi như thế nào?”.
“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì trong đầu càng có dự cảm không lành, nhưng cô không thể vì thế mà làm mất lòng Lạc Thanh Ngạc được nên gật đầu đáp.

“Lạc gia chủ và Lạc gia đối xử với ta rất tốt.

Nơi này khiến ta có cảm giác giống như đang sống ở trong nhà và Lạc gia chủ đối xử với ta rất tốt, giống như một người cha chăm lo cho con cái vậy?”.
“Haha…”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng nhìn cô rồi lên tiếng.

“Rất tốt, nếu ngươi đã xem Lạc gia như là nhà và ta không khác gì cha nên ta sẽ không giấu diếm nữa?”.
“Ta thấy ngươi hiện tại đã đến tuổi cập kê và ta thấy ngươi cùng Mạc Anh Nghiêm rất xứng đôi vừa lứa nên ta muốn ngươi gả cho hắn”.
“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sững người, ánh mắt cô nhìn qua Mạc Anh Nghiêm rồi nhìn về phía Lạc Thanh Ngạc rồi trong vô thức nắm chặt hai tay lại..

 
Chương 310: 310: Các Ngươi Xứng Sao


Đứng ở phía bên ngoài, Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì tức tốc chạy vào chính điện với một vẻ mặt rất quyết liệt, hai mắt cô đỏ bừng nhìn lên cao.

Cô không ngờ cha lại có thể làm ra chuyện này nên lên tiếng ngăn cản ngay tức khắc.

“Cha, người vừa nói gì?”.
“Cha muốn gả Lâm Tuyết Nhi cho Mạc Anh Nghiêm? Tại sao cha lại làm thế? Không phải cha đã biết chuyện giữa Lâm Tuyết Nhi cùng Đế Nguyên Quân rồi mà sao còn?”.
“Tuyết Dung?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt tức giận quát lớn một tiếng.

“Con có biết nơi này là đâu và những người ngồi ở phía dưới là ai không mà ăn nói không biết tôn ti gì hết?”.
“Cha?”.

Đáp lại, Lạc Tuyết Dung mặc kệ cha đang tức giận nhưng vẫn lên tiếng phản bác một cách gay gắt.

“Lâm Tuyết Nhi cùng Đế Nguyên Quân là bằng hữu của con và hai người đó đã giúp đỡ con rất nhiều? Cha không thể làm…”.
Nhưng lời nói của cô chưa kịp dứt thì Lạc Thanh Ngạc ngồi ở trên cao đã đập mạnh tay xuống thành ghế rồi bật mình đứng dậy, vẻ mặt hắn lộ rõ sự tức giận nhìn xuống rồi quát lớn một tiếng.

“Tuyết Dung, con im miệng cho ta? Con không có quyền lên tiếng ở đây?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn những tên đệ tử đang đứng ở bên ngoài rồi lớn tiếng hạ lệnh.

“Người đâu, mang Tuyết Dung về phòng rồi nhốt lại cho ta?”.
“Không có lệnh của ta thì không một ai được phép để Tuyết Dung ra ngoài”.
Bị đám người cưỡng chế kéo ra ngoài, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt tức giận nhìn cha rồi lớn tiếng kêu gào.

“Cha, người làm như vậy không cảm thấy hổ thẹn trong lòng hay sao?”.

Nhưng đáp lại cô lại chính là vẻ mặt tức giận và hai mắt trừng lớn nhìn cô.

Quá bất lực, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt căm phẫn nhìn Mạc Anh Nghiêm ngồi ở phía bên dưới rồi quát lớn một tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm? Uổng công ta xem ngươi như một huynh trưởng ở trong nhà? Ta không ngờ ngươi là hạng người đáng khinh đến thế”.
“Ngươi biết Lâm Tuyết Nhi đã kết hôn mà vẫn làm ra chuyện này? Ta khinh thường ngươi?”.
“...”.

Mạc Hữu Thắng nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Hắn đưa mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm đang cúi đầu rồi nhìn Lạc Thanh Ngạc với dáng vẻ không thể tin được thốt ra.

“Chuyện này?”.
“...”.

Đứng ở trên cao, Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt tức giận thở dài một hơi rồi ngồi xuống, hắn đưa mắt nhìn Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng đáp lời.

“Mạc huynh chớ có để ý đến chuyện này?”.
“Việc Lâm Tuyết Nhi đã kết hôn là thật nhưng đó chỉ là hôn nhân không chính thức mà thôi.

Với lại, tên tiểu tử đó sao có thể so sánh được với Mạc Anh Nghiêm được chứ?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi nói tiếp.

“Ngươi thấy ta nói có đúng không?”.
“...”.


Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, cô không ngờ là một người thanh tao và tốt như Lạc Thanh Ngạc lại đẩy cô vào trong tình cảnh này.

Bất giác, những hình ảnh tốt đẹp ở trong đầu cô hiện lên rồi vỡ nát hết toàn bộ, trong đầu cô lúc này cảm thấy rất thất vọng và đáng khinh.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi hai tay thít chặt lại và khóe miệng thì mím chặt môi một.

Cô cũng không giấu diếm cảm xúc của bản thân mà thất vọng nói ra hết toàn bộ.

“Lạc gia chủ, uổng công ta từng xem ngươi giống như một người cha nhưng ta không ngờ ngươi lại là một kẻ bất nhân đến như vậy?”.
“Ban đầu ta còn tưởng, ngươi dốc lòng bồi dưỡng, vun đắp là vì nhìn trúng thiên phú cũng như thực lực của ta.

Nhưng ta không ngờ được là ngươi chỉ xem ta giống như công cụ nên muốn sắp đặt như thế nào cũng được?”.
“Ta bây giờ cảm thấy khinh bỉ ngươi? Ngươi thân là một người cha lại có thể làm chuyện như thế này? Chưa kể, ngươi còn biết ta là người đã lập gia thất mà vẫn muốn ép ta để liên hôn với Mạc gia?”.
Tiếp đó, Lâm Tuyết Nhi quay người rồi chỉ tay về phía Mạc Anh Nghiêm và nhìn hắn với một ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

“Lạc gia chủ? Ngươi nói Mạc Anh Nghiêm tốt hơn hắn? Ngươi thì biết gì về hắn hay không mà dám buông lời chắc chắn như thế?”.
“Ta thì thấy khác ngươi? Mạc Anh Nghiêm cũng có chút thiên phú và có chút thực lực nhưng để so sánh với hắn thì chẳng khác gì lấy một bãi phân để so sánh với sao sáng ở trên trời?”.
“Ngươi nói gì?”.

Mạc Hữu Thắng nghe thấy vậy thì tức giận đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lớn tiếng quát mắng.

“Ngươi Anh Nghiêm nhà ta chỉ là một bãi phân? Ngươi đúng là khinh người một cách quá đáng?”.
“Ngươi nói Anh Nghiêm nhà ta không sánh bằng tên Đế Nguyên Quân? Một tên không có gia thế, không có tông môn và chỉ có một chút thực lực mà đòi hơn Anh Nghiêm nhà ta?”.
“Ngươi nghĩ, có một ai mà trẻ tuổi như con trai ta đột phá Thiên Địa cảnh khi còn rất trẻ và là nội môn đệ tử của Ngạn Tương Môn? Ngươi nên cảm thấy may mắn khi Anh Nghiêm nhà ta nhìn trúng ngươi?”.
“Đúng thế?”.


Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt âm trầm và tức giận nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.

“Ngươi tuy đã lập gia thất nhưng ngươi và tên Đế Nguyên Quân là gì của nhau? Hai ngươi tự nguyện hay là bị hôn ước trong gia tộc ép buộc? Ta thì thấy, tên Đế Nguyên Quân đó cũng tốt, cũng có cốt cách nhưng để so sánh với Mạc Anh Nghiêm thì còn kém xa”.
“Ngươi nghĩ, sánh bước bên cạnh một tên không có gia thế không có thế lực thì có thể mang lại cho ngươi được những gì? Với thiên phú của ngươi mà đi bên cạnh hắn thì khác gì đem bông hoa nhài cắm lên bãi phân trâu?”.
“Còn Mạc Anh Nghiêm thì khác, ngươi kết hôn cùng hắn, được Mạc gia hậu thuẫn, cung cấp tài nguyên.

Chưa kể ngươi còn có cơ hội trở thành đệ tử Ngạn Tương Môn”.
“...”.

Ngạn Tương Môn trưởng lão nghe thấy vậy thì gật đầu lên tiếng.

“Lâm Tuyết Nhi, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý thì ta không chỉ dẫn ngươi đến Ngạn Tương Môn tu luyện mà còn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền”.
“Ngươi thấy sao?”.
“Đúng vậy đó?”.

Mạc Anh Nghiêm đứng dậy, hắn nhẹ tay nắm lấy bàn tay Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Ta thật lòng thích muội nên ta sẽ vì muội mà làm tất cả mọi thứ? Chỉ cần muội đồng ý kết hôn với ta”.
Cảm thấy kinh tởm, Lâm Tuyết Nhi hất mạnh tay Mạc Anh Nghiêm rồi lớn tiếng quát lớn.

“Đừng chạm vào ta?”.
“Các ngươi biết hắn là người như thế nào mà lúc nào cũng buông lời khinh thường, hạ nhục hắn? Cho dù hắn không có thực lực, không có thế lực, không mang lại những gì tốt đẹp cho ta thì sao?”.
“Các ngươi nghĩ bản thân các ngươi tốt đẹp hay sao? Nếu như ta không có nhan sắc, không có thiên phú, không có thực lực thì các ngươi có để ý có muốn kết hôn với ta hay không?”.
Sau đó, cô quay qua nhìn Mạc Anh Nghiêm rồi khinh thường nói.

“Ngươi nói ngươi có thể vì ta mà làm tất cả mọi thứ? Vậy ta hỏi ngươi?”.
“Ngươi có dám lấy thân một mình để chống lại cường địch có cảnh giới cao hơn ngươi cả hai đại cảnh giới? Ngươi có liều mạng vì ta, ngươi có nguyện để bản thân nhập ma, hóa thành ma vật vì ta? Ngươi có nguyện vì ta mà phá bỏ đan điền hay không?”.
“Nếu ngươi dám thì hãy tự tay phế bỏ đan điền của ngươi cho ta xem?”.
“...”.


Đáp lại, Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì cúi đầu.

“Ta…”.
“Haha…”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì điên cuồng cười lớn một tiếng.

“Đúng là đáng khinh, ngươi suy cho cùng cũng chỉ có cái miệng dám nói mà không dám làm? Một kẻ đáng khinh bỉ như ngươi thì lấy gì để so sánh với hắn?”.
“Ngươi được gia tộc hậu thuẫn, được Ngạn Tương Môn chống lưng và hỗ trợ tại nguyên tu luyện và ngươi làm vinh vì điều đó? Vậy ngươi có biết hắn tu luyện đến bây giờ đã trải qua những chuyện như thế nào hay không?”.
“Đúng, hắn không có thế lực hậu thuẫn và tài nguyên phải tự thân hắn đi tìm kiếm.

Thậm chí phải liều mình mới có thể đạt được, từng bước hắn đi có bao giờ được bằng phẳng giống như ngươi mà hắn phải bước trên con đường gồ ghề đầy chông gai và nguy hiểm?”.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi có làm được những thứ mà hắn làm hay không?”.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn những người ngồi ở trong chính điện rồi tiếp tục nói.

“Còn các ngươi thì sao? Có ai làm được những chuyện giống như hắn hay không?”.
“...”.

Nhìn đám người không nói nên lời, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường thốt ra.

“Các ngươi cứ luôn miệng chê bai và khinh thường hắn mà cứ tâng bốc Mạc Anh Nghiêm? Vậy ta hỏi, không chỉ là Mạc Anh Nghiêm mà là tất cả các ngươi có làm được những chuyện giống như hắn hay không? Hay các ngươi chỉ biết tận hưởng những thứ trước mắt và khinh thường công sức, xem thường khả năng của hắn”.
“Giống như hắn đã nói với ta trước đây?”.

Lâm Tuyết Nhi nhớ lại những lời Đế Nguyên Quân nói trước đây thì bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt và một nụ cười nhẹ.

Bất chợt, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng và làm ra dáng vẻ giống như hắn rồi nói.

“Các ngươi xứng sao?”.
- --.

 
Chương 311: 311: Đế Nguyên Quân Đến


Các ngươi xứng sao?!
“...”.

Quá tức giận, Lạc Thanh Ngạc đập mạnh tay vào thành ghế rồi bật mình đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.

“Lâm Tuyết Nhi? Ngươi có biết ngươi vừa nói gì hay không?”.
“Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai mà dám đứng trước mặt ta và Mạc gia chủ cùng với Ngạn Tương Môn trưởng lão buông lời khinh nhục? Ngươi có biết hành động này của ngươi ngu ngốc đến mức nào hay không?”.
“Ta cho ngươi một cơ hội, cúi đầu nhận lỗi và ngoan ngoãn làm theo lời.

Bằng không thì đừng trách ta?”.
“...”.

Mạc Hữu Thắng vẻ mặt hậm hực nhìn Lâm Tuyết Nhi và không giấu diếm được sự tức giận mà thể hiện rõ ở trên gương mặt.

“Uổng công ta để ý và xem trọng nên mới muốn ngỏ ý liên hôn nhưng ngươi hiện tại làm ta quá thất vọng.

Ta không biết tên Đế Nguyên Quân đó là ai và ta chẳng quan tâm đến việc hắn là người như thế nào?”.
“Ta bây giờ chỉ biết một điều, ngươi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng? Ngươi nghĩ gì mà nói Anh Nghiêm nhà ta không sánh bằng một tên không có gia thế?”.
“Ngươi nghĩ hắn ta là ai và ngươi ở Lạc gia là cái thá gì?”.
Lúc này, Ngạn Tương Môn trưởng lão vẻ mặt có chút không được thoải mái nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi sau đó đưa mắt qua nhìn Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng.

“Mạc gia chủ, chuyện này nên để Lạc gia chủ giải quyết thì hơn”.
“Trưởng lão và Mạc huynh yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết cho rõ ràng?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt gắt gỏng nhìn Lâm Tuyết Nhi, hạ thấp giọng nói.


“Lâm Tuyết Nhi, ta đã cho ngươi cơ hội và ngươi hãy tự quyết định?”.
“Lạc gia chủ?”.

Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng, vẻ mặt không cam chịu lên tiếng.

“Ngươi đang ép ta?”.
“Đúng, là ta đang ép ngươi?”.

Lạc Thanh Ngạc gật đầu.

“Số phận ngươi hiện tại đã an bài là phải ở bên cạnh Mạc Anh Nghiêm.

Cho dù ngươi hiện tại không chấp nhận và phản đối cũng chẳng thể thay đổi được kết quả này?”.
“Gả cho hắn?”.

Lâm Tuyết Nhi chỉ tay về phía Mạc Anh Nghiêm rồi nở một nụ cười lớn với giọng điệu khinh thường vô cùng.

“Lạc gia chủ, ngươi đang lầm tưởng vị thế của bản thân với ta sao? Ngươi và ta có quan hệ gì mà có quyền ép buộc ta phải làm theo lời ngươi?”.
“Ngươi có cái quyền đó sao?”.
“Ta tại sao lại không có cái quyền đó?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt âm trầm nhìn cô và nói.

“Kể từ ngày ngươi đến Lạc gia thì ngươi đã chính thức trở thành người của Lạc gia? Nếu như ta không nhìn vào mối quan hệ của ngươi và Tuyết Dung thì ta sẽ để ngươi thoải mái ở trong gia tộc được sao?”.
“Nếu như ta không cho ngươi trở thành một người của Lạc gia thì ta cần gì phải dốc hết tâm sức để bồi dưỡng ngươi? Ngươi nghĩ bản thân ngươi là cái thá gì mà sánh ngang được với Tuyết Dung?”.
“Nếu như Tuyết Dung không cầu xin ta trao tài nguyên tu luyện công bằng với ngươi thì ngươi có được như ngày hôm nay? Trở thành một phần của Lạc gia thì số phận của ngươi phải do ta an bài và ngươi không được phép từ chối mà phải ngoan ngoãn làm theo mọi sắp xếp của ta”.
“Cho dù ta có bảo ngươi đi chết thì cũng phải ngoan ngoãn làm theo?”.

“Haha…”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt cô lộ rõ sự căm phẫn và khinh bỉ đến cực hạn nhìn Lạc Thanh Ngạc rồi thốt ra.

“Lạc gia chủ, ngươi nghĩ bản thân ngươi là cái thá gì mà có quyền áp đặt số phận của ta? Ngươi đang ảo tưởng về khả năng của ngươi và khả năng của Lạc gia?”.
“Ngươi nói ta tu luyện dựa trên tài nguyên của ngươi thì phải trở thành người Lạc gia? Ngươi nói ra lời này mà không cảm thấy buồn cười hay sao?”.
“Ngươi thấy ta từ trước đến giờ đã từng đòi hỏi ngươi hay Lạc gia phải mang tài nguyên đến để ta tu luyện? Ngươi đã từng thấy ta đòi hỏi ngươi bất cứ điều gì hay chưa? Hay do ngươi bị ảo tưởng về khả năng của gia tộc nên mới nghĩ ta muốn trở thành người Lạc gia?”.
“Tất cả không phải vì ngươi tự thân mang đến cho ta? Nếu như ngươi không nhớ thì để ta nhắc lại? Ban đầu, ta đã từ chối nhưng tại sao ngươi cứ đùn đẩy cho ta, ngươi nói ta là bằng hữu của Lạc Tuyết Dung và giúp đỡ con gái ngươi nên chuyện sử dụng tài nguyên Lạc gia là một chuyện đương nhiên.

Ngươi còn nói với ta là nếu như cảm thấy không đủ thì ngươi sẽ mang đến nhiều hơn?”.
“Ngay cả những lời ngươi nói lúc trước còn không nhớ? Hay ngươi nhớ hết nhưng lại gạt bỏ qua một bên? Ngươi vì danh lợi mà bán rẻ chính danh dự của bản thân?”.
“Một người rẻ mạt như ngươi thì lấy gì mà đòi quyết định số phận của ta?”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì sững người, hắn lúc này mới nhớ lại bản thân trước đây đã từng nói những lời như vậy.

Nhưng với tình cảnh và toan tính của hắn hiện tại thì sao có thể bỏ qua như vậy được.

“Đúng là ta đã từng nói những lời đó nhưng ngươi cứ tự cho bản thân mình là đúng? Ngươi nghĩ bản thân chỉ là bằng hữu và giúp đỡ con gái ta một hai lần thì có thể thoải mái sử dụng tài nguyên của Lạc gia ta thoải mái như vậy?”.
“Sao ngươi không nhớ lại bản thân ngươi đã tiêu tốn biết bao nhiêu trân tài, bảo đan, diệu dược? Tất cả không phải vì chính bản thân ngươi yêu cầu ta hay sao?”.
“Nếu không nhờ những tài nguyên mà ta mang lại thì ngươi có được như bây giờ hay không? Nếu không có ta cưu mang thì ngươi bây giờ chỉ là một người cơ nhỡ, không có chốn nương thân?”.
“Cho dù ngươi không xem bản thân là một phần của Lạc gia thì ngươi ít nhất cũng phải biết báo ân và việc ngươi kết hôn cùng Mạc Anh Nghiêm chính là việc báo đáp ân tình mà ta mong muốn?”.
“...”.

Ngồi ở phía bên dưới, Mạc Hữu Thắng gật đầu, lên tiếng.

“Lạc huynh nói không sai?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười lạnh, nói tiếp.

“Đúng là khiến người khác cảm thấy thất vọng? Ngay cả việc báo ân mà ngươi còn không biết? Nếu như chuyện ngươi ăn cháo đá bát truyền ra ngoài thì ngươi còn sống được ở trong thành nữa hay không?”.
“Ta thấy ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đồng ý hôn sự này là cách tốt nhất.

Chưa kể, nếu như ngươi kết hôn với Anh Nghiêm thì ngươi không chỉ có tài nguyên mà còn có cơ duyên đến Ngạn Tương Môn tu luyện”.
“Như thế chẳng tốt hơn việc bị những người trong thành này khinh thường, ghẻ lạnh và phải ở bên cạnh một tên không có gia thế, không có tên tuổi?”.
“Haha…”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, hắn đưa mắt nhìn Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng đáp lời.

“Mạc gia chủ? Tai ngươi có vấn đề hay là nghe những lời ta nói mà không chịu hiểu? Hay ngươi hiểu mà vẫn cố chấp?”.
“Chuyện ta kết hôn với Mạc Anh Nghiêm là chuyện sẽ không bao giờ diễn ra nên ngươi đừng ở đó mà mộng tưởng?”.
Sau đó, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Lạc Thanh Ngạc rồi lên tiếng nói tiếp.

“Còn ngươi, ngươi đang lầm tưởng hai chữ “Báo ân” hay sao? Đúng, Lạc gia các ngươi có ân với ta nhưng việc ngươi ép ta cưới một tên yếu kém và vào một gia tộc hèn mọn giống như Mạc gia?”.
“Điều đó chẳng khác gì đang bán ta giống như một món đồ.

Ngươi thấy đây chính là cách báo ân của ngươi? Vậy ta hỏi, nếu như ngươi chịu ân một ai đó thì sẽ báo ân bằng việc bán chính người vợ hay ngươi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó?”.
“Ngươi…”.

Lạc Thanh Ngạc tức giận đứng dậy, hắn chỉ thẳng tay về phía Lâm Tuyết Dung rồi lớn tiếng quát lớn.

“Ăn nói hàm hồ? Ngươi có biết hậu quả sau khi buông những lời nhục mạ như vậy hay không?”.
“Lạc gia chủ?”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi khinh thường cười khẩy một tiếng.

“Sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta? Hay là ngươi cảm thấy chột dạ nên không thể trả lời?”.

“Ngươi muốn chết?”.

Bộc phát khí tức của bản thân, Lạc Thanh Ngạc tức giận vung tay b ắn ra một đạo kình khí đánh bay Lâm Tuyết Nhi văng ra ngoài và khiến khóe miệng cô phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Lâm tuyết Nhi nằm bất động trên nền đất, Lạc Thanh Ngạc dùng kình lực bóp chặt cổ cô rồi kéo thẳng vào bên trong.

Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này đã không thể giấu được lửa giận ở trong lòng.

“Ngươi có thể nói gì cũng được nhưng ta nghiêm cấm ngươi nhục mạ Thanh Tuyền”.
Bị ném mạnh xuống đất, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi khinh thường rồi điên cuồng cười lớn một tiếng.

“Lạc Thanh Ngạc, một kẻ bất nhân như ngươi và biết quan tâm đến người khác? Đối với người thân thì hết lòng bảo vệ, còn ta thì ngươi chỉ xem như một công cụ? Đúng là nực cười?”.
“Ngươi…”.

Lạc Thanh Ngạc tức giận đánh ra một chưởng hướng về phía lồng ngực Lâm Tuyết Nhi mà đánh và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Tự chuốc lấy hậu quả?”.
Ngay khi chưởng khí chuẩn bị đánh tới, Lâm Tuyết Nhi không hề có dấu hiệu phản khác mà chỉ từ từ nhắm chặt hai mắt lại và chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cô thà chịu chết chứ tuyệt đối không phản bội hắn và không bao giờ trở thành công cụ của người khác.
Ngay khi chưởng khí chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên, ở ngoài xa có một đạo kiếm khí kinh khủng lao tới và hướng thẳng về phía chưởng ấn mà đánh.

Cùng với đó là một giọng nói âm trầm, nặng nề và bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo vì sát ý bộc phát.

“Muốn cưỡng ép người của ta? Ai cho ngươi có cái gan đó?”.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt âm trầm thốt ra một tiếng.

“Đế Nguyên Quân?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..
 
Chương 312: 312: Ước Hẹn


Đế Nguyên Quân?!
Nhìn bóng nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt háu chiến nhìn hắn rồi tản mát khí tức của bản thân ra ngoài để chèn ép và thăm dò.

Nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến chút khí tức Thiên Địa cảnh tầng một.
Mặc kệ vẻ mặt có chút khó tin của Mạc Anh Nghiêm và ánh mắt của những người khác.

Đế Nguyên Quân trực tiếp đi về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lấy ra một viên đan dược trị thương.
Sau đó, vẻ mặt hắn lộ rõ sự tức giận và không hề giấu giếm sát ý.

“Lạc gia chủ, đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Ta tin tưởng Lạc Tuyết Dung nên mới để Lâm Tuyết Nhi ở lại Lạc gia các ngươi nhưng ta không ngờ, bản mặt thật sự của ngươi lại khiến ta cảm thấy ghê tởm?”.
“Đế Nguyên Quân?”.

Lạc Thanh Ngạc tức giận chỉ tay về phía hắn rồi quát lớn một tiếng.

“Ta nể tình ngươi trước đây đã từng cứu Tuyết Dung một mạng nên không tính toán với ngươi, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi rồi rời đi thì ta sẽ không tính toán chuyện này nữa”.
“Muốn ta rời đi?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh thường nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói.

“Đâu có dễ dàng như vậy?”.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”.

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt có chút suy nghĩ rồi khẽ cau mày.
“Có ý gì?”.

Đế Nguyên Quân thở ra một hơi.

“Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng?”.
“Dám ép hôn người của ta? Gạn của ngươi thật lớn?”.
“Đúng, là ta ép hôn thì sao?”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì cười hằn một tiếng, vẻ mặt hắn lộ rõ sự khinh thường thốt ra.

“Lâm Tuyết Nhi sử dụng tài nguyên của Lạc gia để tu luyện thì ít nhất cũng phải vì Lạc gia mà làm việc? Chuyện ta ép gả Lâm Tuyết Nhi cho Mạc Anh Nghiêm là một chuyện tốt đối với ngươi, cả Lâm Tuyết Nhi”.
“Chỉ cần ngươi đồng ý từ bỏ hôn sự trước đây với Lâm Tuyết Nhi thì ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi.


Ngươi muốn đan dược, linh thạch hay công pháp thì ta đều có thể đáp ứng”.
“Đúng thế”.

Ngồi ở phía bên dưới, Mạc Hữu Thắng gật đầu lên tiếng.

“Không chỉ có Lạc gia mà Mạc gia ta cũng sẽ đáp ứng một điều kiện.

Chỉ cần không quá đáng quá là được?”.
“Ha…”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

“Đáng tiếc, ta không thể làm theo lời của hai người?”.
“...”.

Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nghe thấy thế thì cúi đầu, cô không giấu được cảm xúc mà nở một nụ cười nhẹ nhưng trông hạnh phúc vô cùng.

Hắn vẫn giống như trước đây, luôn xuất hiện đúng những lúc mà cô gặp những hoàn cảnh khó khăn.
Tuy vui mừng nhưng cô không muốn Đế Nguyên Quân gặp nguy hiểm trong tình hình lúc này nên cô lay nhẹ tay hắn rồi lên tiếng.

“Nguyên Quân, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây”.
Biết Lâm Tuyết Nhi đang lo lắng cho mình, Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ, sau đó hắn đặt nhẹ tay lên đầu cô và nói.

“Có ta ở đây thì không một ai có thể ức hiếp ngươi?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói.

“Ngươi nói Lâm Tuyết Nhi sử dụng tài nguyên của Lạc gia? Vậy hai năm này các ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu linh thạch?”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn khó tin nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười lớn một tiếng, hắn chỉ tay xuống phía bên dưới với vẻ mặt đầy sự khinh thường, nói.

“Ngươi muốn dùng linh thạch để trả lại? Một kẻ như ngươi thì lấy đâu ra linh thạch? Ngươi đang chọc cười ta đúng không?”.
Nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ tự tin trên gương mặt Đế Nguyên Quân khiến trong lòng hắn có một dự cảm không được mấy tốt lành nên lên tiếng nói tiếp.

“Ngươi muốn trả thì cũng được thôi, tính từ trước đến nay thì Lâm Tuyết Nhi tiêu tốn ít nhất cũng phải trăm vạn linh thạch”.
“Trăm vạn linh thạch?”.


Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì chỉ tay về phía Lạc Thanh Ngạc rồi tức giận quát lớn một tiếng.

“Lạc Thanh Ngạc? Ngươi đúng là một tên đáng khinh?”.
Nhìn biểu cảm tức giận trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu rồi lên tiếng.

“Trăm vạn không cao nhưng cái giá nhận được là rất cao, dùng một trăm vạn để mua danh tiếng của Lạc gia và để nhìn thấy được bộ mặt thật sự.

Ta thấy rất đáng?”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống và ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.

“Đế Nguyên Quân, ngươi đang hạ nhục Lạc gia ta?”.
“Ngươi đừng hiểu lầm?”.

Đế Nguyên Quân phất tay trả lời.

“Lạc gia không đáng để ta hạ nhục?”.
“Ngươi…”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng, hắn bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân rồi đè nén lên người Đế Nguyên Quân giống như muốn ép chết hắn.
“Lạc gia chủ, ta nghĩ ngươi nên thu lại uy áp của ngươi thì hơn?”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt khinh thường, nói.

“Chỉ dựa vào chút thực lực của ngươi mà muốn dùng uy áp ép chết ta? Đúng là buồn cười?”.
“Được… Được…”.

Lạc Thanh Ngạc hậm hực tức giận chỉ tay về phía hắn rồi lên tiếng.

“Vậy món nợ một trăm vạn linh thạch thì ngươi tính sao?”.
Không đợi Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời thì ở bên ngoài cổng đi vào bỗng có hai bóng người đi vào với biểu cảm trên gương mặt họ trở nên nặng nề vô cùng.


“Một trăm vạn đó do ta trả?”.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lạc Thanh Ngạc đưa mắt nhìn ra ngoài thì trông thấy hai bóng dáng quen thuộc thì khẽ run lên một cái, ánh mắt hắn lộ rõ khó tin rồi thốt ra.

“Thanh Lương các chủ, La gia chủ? Tại sao hai ngươi lại đến đây?”.
“Lạc gia chủ, ngay cả việc bọn ta muốn làm gì thì ngươi cũng cấm cản hay sao?”.

Thanh Lương các chủ không một chút kiêng dè liền lên tiếng.
“Không… Không, ta không có ý đó?”.

Lạc Thanh Ngạc nhanh chóng đi xuống phía bên dưới rồi đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống và nói.

“Hai vị ngồi xuống trước đi?”.
“Lạc gia chủ, ta thấy như thế không nên?”.

La Thiên nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại, nói.

“Ghế của Lạc gia ta thấy không được sạch sẽ nên không muốn ngồi xuống”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giận mình một cái, hắn cuống quýt nhìn qua thì thấy hai cái ghế sáng bóng thì lên tiếng.

“Ta thấy ghế ngồi vẫn còn sạch?”.
“Ngươi không hiểu ý ta sao?”.

La Thiên lắc đầu.

“Ý ta ở đây là Lạc gia các ngươi khiến ta có cảm giác dơ dáy nên không muốn nhúng chàm?”.
Lúc này, Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn những người khác rồi chú ý đến vị lão giả ngồi ở phía trước thì lên tiếng.

“Thì ra là Trương Hà trưởng lão, đã lâu không gặp”.
“Thanh Lương các chủ, ngươi đến có việc gì sao?”.

Trương Hà trưởng lão gật đầu nhẹ một cái rồi lên tiếng.
“Đúng là ta có chút chuyện liên quan đến Lạc gia”.

Thanh Lương các chủ nở một nụ cười nhẹ đáp rồi sau đó quay qua nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói.

“Lạc gia chủ, ta thấy liên minh ba gia tộc ta nên kết thúc tại đây thì hơn”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin và không muốn nhìn hai người, nói.


“Tại sao lại như thế? Chẳng phải ba gia tộc liên minh đang tốt đẹp hay sao?”.
“Đúng là rất tốt đẹp nhưng ngươi cũng đừng quên lý do kết minh của bọn ta là gì?”.

La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ, mục đích khi bọn ta liên minh là vì Đế Nguyên Quân đã từng nói qua về Lạc gia.

Nhưng với tình cảnh hiện tại thì ta thấy liên minh này không còn tồn tại được nữa và ta sẽ tìm đến Viên gia để kết minh”.
“Và kể từ bây giờ, La gia và Thanh Dược Lâu sẽ cắt đứt toàn bộ tài nguyên đối với Lạc gia và những linh dược mà ngươi chưa thanh toán thì hãy xem nó như trăm vạn linh thạch ta thay Nguyên Quân công tử trả cho ngươi?”.
“...”.

Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì ngã người ngồi xuống đất, vẻ mặt hắn bần thần, hốt hoảng và không hề mong muốn nhìn hai người.

“La gia chủ, Thanh Lương các chủ? Ta mong hai vị sẽ suy nghĩ lại? Nếu cắt đứt nguồn cung tài nguyên luyện đan thì Lạc gia phải làm sao?”.
“Nếu hai vị từ bỏ thì Lạc gia sẽ bị Luyện Đan Hội đè bẹp và không thể ngóc đầu lên được mất? Ta xin hai vị hãy suy nghĩ lại?”.
Đáp lại, La Thiên vẻ mặt khinh thường và gắt gỏng nhìn Lạc Thanh Ngạc đang ngồi rạp dưới nền nhà, hai tay nắm chặt ống quần hăn.

Dứt khoát kéo lại, La Thiên lên tiếng.

“Chuyện của Lạc gia các ngươi thì liên quan gì đến ta?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu rồi thở dài một hơi.

“Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, đừng bao giờ để ý đến thân phận của tên tiểu tử Đế Nguyên Quân mà hãy nhìn vào những khả năng của hắn.

Đáng tiếc, ngươi đã phớt lờ những lời nhắc nhở của ta và không biết nắm bắt cơ hội?”.
“Còn bây giờ thì ngươi nên tự trách bản thân đi thì hơn?”.
Sau đó, Thanh Lương các chủ đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Ngươi nợ ta và La Thiên thêm một ân tình”.
“...”.

Đế Nguyên Quân bật cười một tiếng rồi gật đầu.

Sau đó hắn nắm tay Lâm Tuyết Nhi đi ra ngoài.

Nhưng khi vừa đi ngang qua mặt Mạc Anh Nghiêm thì bước chân hắn đột nhiên dừng lại, hắn liếc mắt nhìn qua rồi nở một nụ cười khinh thường nói.

“Chuyện của ta và ngươi cũng nên giải quyết, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm phù hợp.

Ta sẽ gặp lại ngươi tại thiên kiêu tụ hội, ngươi nên tranh thủ thời gian để chuẩn bị và đến lúc đó đừng khiến ta cảm thấy thất vọng?”..

 
Chương 313: 313: Thiên Kiêu Tụ Hội


Rời khỏi Lạc gia, cả bốn người dẫn nhau đi đến một tửu lầu có tiếng ở gần đó.

Tại đây, cả La Thiên và Thanh Lương các chủ hai mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi mà không kiềm chế được mà gật đầu công nhận.
Sau đó, họ đưa mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Nguyên Quân công tử, bên ngoài thì nhìn ngươi không khác gì một tên cuồng tu nhưng số đào hoa của ngươi cũng không hề thấp.

Có lão bà không chỉ xinh đẹp và về phương diện thiên phú, thực lực cũng không hề kém một chút nào cả.

Đúng là có số hưởng thụ”.
“Đúng thế, ta thì thấy hai người rất xứng đôi.

Nếu như có thêm một tiểu hài tử nữa thì đúng là trọn vẹn”.
“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì hai gò má ửng hổng, cô cúi đầu và liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Hai vị tiền bối nói quá lời rồi?”.
“Haha…”.

Thanh Lương các chủ cười lớn một tiếng rồi nói tiếp.

“Có gì đâu mà quá lời, ta thấy nói như vậy là còn hơi thấp.

Nếu mà nói đúng thì hai người phải là nhân duyên thiên định rồi”.
Bất giác, sắc mặt Thanh Lương đột nhiên trầm xuống và nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Thế hai người lúc nào mới có quý tử đây?”.
“...”.


Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, dáng vẻ cô lúc này luống cuống nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.

“Tiền bối, ta vẫn chưa có dự định đó?”.
“Haha… Nhìn kìa”.

La Thiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.

“Lâm tiểu thư luống cuống và ngại ngùng như vậy thì trong đầu chắc cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi?”.
“Lúc trước ta bằng tuổi hai người thì đã tính đến chuyện yên bề gia thất rồi? Hay hai người cũng nhân cơ hội này…”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi ngượng ngùng, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn hai người rồi thở dài một hơi.

“Hai người đừng trêu ghẹo nữa được không?”.
“Bây giờ nói vào chuyện chính đi?”.

Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi lên tiếng.

“Không biết hai vị tìm ta gấp như vậy là vì chuyện gì?”.

Truyện Truyện Teen
Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn La Thiên rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn một tiếng.

“Không có chuyện gì to tát cả đâu? Chỉ là La Thiên không chịu được áp lực khi ở trong gia tộc nên muốn đến Thanh Lan thành tạm trú một thời gian”.
“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Chuyện này đúng là phiền phức thật, có trách thì tự trách bản thân ngươi thôi La gia chủ?”.
“Haha… Thôi nào”.


La Thiên phất tay ra hiệu rồi lên tiếng đáp lời.

“Ngươi đừng nghe tên này có không nói có.

Mà hai ta lần này đến đây là vì thiên kiêu tụ hội ở Thanh Lan thành”.
“Thật không dám giấu, thời gian gần đây bọn ta có nghe một cái tin tức hết sức chấn động.

Không biết tin tức này có đúng hay không nhưng nếu như đúng là sự thật thì thời gian tới sẽ có chuyện xảy ra”.
“Chà, ngươi nói rườm rà như vậy làm gì?”.

Thanh Lương các chủ lên tiếng.

“Thời gian tới sẽ có một động phủ mở ra ở trong Nam Hoang Sơn Mạch, nói đúng hơn thì động phủ này cứ mỗi một trăm năm sẽ mở ra một lần nhưng đã hơn ba trăm năm nay vẫn chưa từng xuất hiện và thời gian đổng phủ mở ra vẫn chưa xác định được”.
“Nên bọn ta đến đây cũng vì chuyện này, nếu đến lúc động phủ mở ra thì ta mong ngươi có thể đi cùng”.
“Có chuyện đó sao?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

“Đến lúc đó ta sẽ đi cùng hai người”.
“Nhưng quy mô của động phủ này chắc là rất rộng lớn nên phải tốn thời gian dài như vậy mới có thể mở ra.

Nhưng với thực lực của ta hiện tại thì chỉ sợ rất khó”.
“Đúng thế”.

La Thiên gật đầu, vẻ mặt có chút dè chừng, đáp.

“Theo như những gì mà ta được biết thì cường giả đi vào trong đó đa phần đều là Thiên Địa cảnh và giới hạn của động phủ là Tinh Cực cảnh trở xuống”.

“Chưa kể, ở các tông môn lớn ở gần đây chắc đã từng đặt chân vào trong động phủ nên họ một khi đi vào thì đối thủ của ta là những đệ tử, những trưởng lão của tông môn lớn”.
“Thiết nghĩ, ngươi bây giờ nên đẩy nhanh tốc độ đột phá cảnh giới và gia tăng thực lực lên nhanh nhất có thể”.
“...”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

“Ta biết rồi”.
Một lúc lâu sau, cả bốn người bàn luận chuyện động phủ sắp tới sẽ mở ra thêm một lúc thì trọ tại một khách điế m ở gần đó.

Không biết ma xui quỷ khiến hay sao mà khách điế m bốn người đi vào lại chỉ còn đúng duy nhất ba phòng.
Và La Thiên và Thanh Lương các chủ ngấm ngầm hiểu ý nhau nên nhanh tay tranh mất hai phòng và để lại hai người với dáng vẻ khó xử đứng ở trước quầy.

Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ hai người khoái chí rời đi thì đoán được ý định của họ thì nở một nụ cười nhẹ.

“Hai người này đúng thật là?”.
Đi vào trong phòng, Lâm Tuyết Nhi bẽn lẽn ngồi trên giường với gương mặt đỏ bừng trông ngại ngùng vô cùng.

Nhìn dáng vẻ của cô hiện tại thì Đế Nguyên Quân cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi lắc đầu.
Thấm thoát, thời gian dần trôi qua và đã đến ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra.

Và trong thời gian này, Đế Nguyên Quân biết được tình hình của Lạc gia lúc này đang khó khăn vô cùng.

Kể từ lúc bị hất cẳng ra khỏi liên minh, Lạc gia đã chạy vạy khắp nơi nhưng không có bất cứ thế lực nào chịu đứng ra cả.

Ngay cả Mạc gia, một gia tộc có mối quan hệ rất tốt cũng đang dần xa cách với nhau.
Mất đi nguồn cung ứng linh dược, Lạc gia bước vào thời điểm khủng hoảng nhất từ trước đến giờ.

Mọi hoạt động đều bị đình trệ hết tất cả và chỉ trong thời gian gần hai tháng, Lạc gia bị Luyện Đan Hội hất cẳng ra khỏi thế lực luyện đan ở trong thành.

Mất đi vị thế, vị trí của Lạc gia giống như đang ở trên tầng mây cao bỗng nhiên xuống vực thẳm.

Từ một gia tộc lớn bị hạ thấp xuống thành gia tộc hạng hai hạng ba ở trong thành.
Nặng nề hơn là những gia tộc có mối quan hệ tốt với Lạc gia cũng đang dần quay lưng lại với họ khi nhận thấy tình hình của Lạc gia không còn ổn định giống như trước kia.
Trong những lúc khó khăn, Lạc gia đã hạ thấp mình để có thể tìm kiếm những thế lực có thể hỗ trợ nhưng không có một ai đồng ý.


Đến bước đường cùng, họ chỉ còn cách là tỏ ý muốn gia nhập Luyện Đan Hội nhưng đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Mất đi hết toàn bộ mọi thứ, Lạc Thanh Ngạc lúc này mới biết bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào và cảm thấy hối hận vô cùng.

Hắn không ngờ bản thân vì cái lợi ở trước mắt mà phạm phải một tội lớn và không thể lường trước được hậu quả.
Không chỉ đánh mất toàn bộ vị thế và không còn một chút thanh danh nào nữa, bị những thế lực khác ở trong thành khinh nhục.

Lạc Thanh Ngạc lúc này đã đánh mất tất cả mọi thứ và không còn cách nào khác ngoài việc đến cầu xin sự giúp đỡ của La Thiên và Thanh Lương các chủ nhưng đã bị từ chối ngay lập tức.
Tuy tình hình của Lạc gia hiện tại đang cực kỳ tồi tệ nhưng Lạc Tuyết Dung thời gian này đã ghé qua không ít lần và mối quan hệ của họ hiện tại vẫn rất tốt với nhau.

Nhưng cũng vì thế mà cô gặp phải không ít phiền phức khi cha cô suốt ngày cứ đến yêu cầu cô níu kéo mối quan hệ và muốn xây dựng lại nhưng tất cả đều bị cô từ chối và cô cho đó chính là hậu quả mà cha cô và Lạc gia phải gánh chịu.
Thậm chí, cô còn cảm thấy chán ghét ngay chính người cha của mình.

Nhớ lại thời gian trước, mối quan hệ ở trong và ngoài gia tộc đều rất tốt nhưng kể từ lúc cô gặp chuyện ở Nam Hoang Sơn Mạch và quay trở về thì tính tình của cha cô đã hoàn toàn thay đổi.

Từ một người ân cần và biến lo lắng cho gia tộc nhưng về sau lại biến thành một người ham mê địa vị và không từ mọi thủ đoạn để theo đuổi nó.
Tuy cô ngoài mặt thì từ chối yêu cầu của cha nhưng trong lòng cô cũng muốn Đế Nguyên Quân có thể ra mặt, trợ giúp nhưng cô chưa một lần mở lời.

Và hắn cũng cảm nhận được tâm ý của Lạc Tuyết Dung nhưng hắn cũng lờ đi chuyện đó.

Bởi vì hắn không bao giờ giúp đỡ người đã từng phản bội mình.
Mãi cho đến ngày diễn ra thiên kiêu tụ hội, cả bốn người vui vẻ cùng nhau rời khỏi khách điế m để đi đến diễn võ trường ở trung tâm thành.

Nhìn dòng người tấp nập đi qua đi lại ở trước mặt và những người quan chiến ở xung quanh bao phủ trùm cả một vùng.
Và ở trên diễn võ trường có hơn ngàn đệ tử thiên kiêu của các thế lực tham dự với tâm thế tự tin vô cùng.

Và trong số những người đó, Đế Nguyên Quân cảm nhận được không ít người có khí tức mạnh mẽ và mạnh nhất lại chính là Lạc Anh Nghiêm.
Đứng quan sát ở trên khán đài, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười thích thú.

“Không biết hắn sẽ khuấy động lần thiên kiêu tụ hội này như thế nào đây? Thật đáng mong chờ?”.
“Ta thì mong trận chiến giữa tên tiểu tử đó và tên Mạc Anh Nghiêm, nhìn biểu cảm thì ta đoán chắc hắn đã ghi thù và sẽ không buông tha cho tên thiên kiêu Mạc gia đó đâu?”.
“Haha… Đúng là khiến người khác cảm thấy thích thú mà?”.
- --.
 
Chương 314: 314: Mạc Anh Nghiêm Ngạo Nghễ


Đứng ở dưới diễn võ trường, Đế Nguyên Quân ánh mắt tò mò nhìn ngó xung quanh.

Vì đây là lần đầu tiên hắn tham dự nên còn có chút bỡ ngỡ và mong đợi.
Thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân có chút hiếu kỳ nên Lạc Tuyết Dung quay qua lên tiếng.

“Ngươi đang tò mò chuyện gì sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu.

“Tò mò thì cũng có một chút, ta chỉ hiếu kỳ một chuyện là số lượng người tham dự đông như thế này mà chỉ chọn ra mười người? Như vậy có lâu quá hay không?”.
“Ngươi lần đầu tham gia nên có lẽ không biết?”.

Lạc Tuyết Dung nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Số người tham dự có thể đông nhưng sẽ từ bỏ sớm thôi? Bởi vì luật của thiên kiêu tụ hội chính là đoạt cờ chiến, họ sẽ lấy ra mười vị thiên kiêu của năm trước làm người thủ vệ và những người ở phía bên dưới sẽ lần một lên để tranh đoạt”.
“Sau khi không có người tranh đoạt nữa thì những người thủ hộ sẽ tranh đấu với nhau để tranh giành những vị trí cao hơn”.
“Đúng là thú vị”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp.
Lúc này, đứng ở trên cao, một lão giả râu tóc bạc phơ đạp không lên tiếng.

“Chào mừng các vị thiên kiêu đến từ những gia tộc ở trong thành đã đến tham dự thiên kiêu tụ hội lần này”.
“Vẫn giống như trước kia, luật lệ của thiên kiêu tụ hội không có gì thay đổi và ta sẽ phổ biến luật lệ thêm một lần nữa”.
“Một khi bước chân lên lôi đài để tranh đấu thì thì không phân sinh tử vì thế nên các vị thiên kiêu có thể chọn cách nhảy xuống lôi đài hoặc lên tiếng nhận thua thì trận chiến sẽ kết thúc”.
“Mười vị thiên kiêu sẽ được ghi danh lên thiên kiêu bảng của Thanh Lan thành và nhận được những phần quà tương xứng”.
Sau đó, lão giả chỉ tay về phía mười lôi đài rồi hét lớn một tiếng.


“Xin mời mười vị thiên kiêu của năm trước bước lên lôi đài và đúng với thứ tự của bản thân”.
Đợi khi mười vị thiên kiêu bước lên lôi đài, Đế Nguyên Quân nhìn thấy cả ba người đứng ở vị trí lôi đài số ba, bốn, năm thì không khỏi kinh ngạc.

Trong đầu hắn suy nghĩ, với thực lực của ba người bọn họ vào một năm trước đã đạt được những vị trí cao và hiện tại thì còn cao hơn nữa.
Nhìn về phía lôi đài thứ nhất, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một nam tử anh tuấn đang nhắm mắt chờ đợi đối thủ thì không khỏi kinh ngạc.

Hắn tò mò không biết tên nam tử này là ai mà từ đầu đến cuối không có một ai dám bước lên tranh đấu cùng với hắn.
Nhìn ngó một lúc lâu, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ một cái rồi nói.

“Hừm, tên này đúng là không tệ, nếu dốc hết toàn lực mà đánh thì có thể sánh ngang Hứa Tiểu Kiều”.
“Nhưng tại sao không có một ai bước lên tranh đấu với hắn hết vậy?”.
Bỗng, có một nam tử đứng ở bên cạnh lên tiếng.

“Ngươi lần đầu tiên đến tham dự đúng không? Nếu đúng là thế thì ngươi không biết về nam tử đó rồi?”.
“Có chuyện gì đặc biệt sao?”.

Đế Nguyên Quân hiếu kỳ, hỏi.
“Xét về thân phận thì hắn là đệ tử của Hồng sư, còn về thực lực và cảnh giới thì hắn là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong.

Hơn hết, hắn chỉ mới tham dự năm trước mà thôi nhưng thực lực đã khiến rất nhiều người phải kiêng dè, hắn chỉ dùng đúng một chiêu là đánh bại được người đang nắm giữ vị trí đầu tiên thời điểm đó và đẩy xuống vị trí thứ hai”.
“Ồ, có chuyện đó sao?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy thích thú vô cùng.
Ở trên lôi đài thứ nhất, nam tử hai tay khoanh vòng ở trước ngực và nhắm mắt chờ đợi.

Nhưng một hồi lâu mà vẫn không có một ai tiến lên nên khiến hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một tiếng bước chân bước lên lôi đài cùng với đó là những tiếng xì xào bàn tán của những người ở phía bên dưới thì hai mắt nam tử từ tử mở ra.

Trước mắt hắn, một bóng người chạc tuổi hắn nhưng khí tức ở trên người mạnh mẽ vô cùng.

Thấy người đang nắm chặt thanh trường thương trước mắt thì khẽ cau mày.

“Mạc Anh Nghiêm?”.
“Ồ, ngươi biết ta sao?”.

Đáp lại, Mạc Anh Nghiêm khẽ nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Năm trước ta không tham dự nên để ngươi và Hồng sư đoạt mất vị trí thứ nhất.

Nhưng nay ta đã quay lại thì ngươi đừng mong nhận được vị trí này?”.
“Ngông cuồng, tự đại?”.

Nam tử nghe thấy vậy thì lộ rõ sự tức giận, hắn nhanh tay rút kiếm và chỉ về phía Mạc Anh Nghiêm rồi quát lớn một tiếng.
“Muốn biết ta ngông cuồng, tự đại hay không thì tại sao ngươi không đến đây mà kiểm tra?”.

Mạc Anh Nghiêm khinh thường nở một nụ cười.

Sau đó, hắn bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh mạnh mẽ tản mát ra xung quanh, nói.

“Ta muốn nhìn xem, thực lực của thiên kiêu đứng đầu mạnh yếu như thế nào?”.
“Thiên Địa cảnh?”.

Cảm nhận khí tức khủng bố, nam tử sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống.

Hắn không ngờ được là Mạc Anh Nghiêm chỉ đến Ngạn Tương Môn tu luyện gần hai năm liền đột phá Thiên Địa cảnh.

Và đáng sợ hơn là thực lực lúc trước của hắn đã khiến nam tử cảm thấy áp lực rồi chứ đừng nói đến việc Mạc Anh Nghiêm đột phá.
Tuy cảnh giới cách biệt nhau rất nhỏ nhưng thực lực của hai người lúc này không khác gì một trời một vực.

Cho dù Mạc Anh Nghiêm chưa dùng thiên địa nguyên khí để tẩy luyện nhưng cách biệt của hai cảnh giới vẫn hiện hữu trước mắt hắn.
Thấy nam tử không có chút phản ứng, Mạc Anh Nghiêm được đà lấn tới.

“Ngươi đang sợ hãi sao? Thì ra đây chính là bản mặt thật sự của đệ nhất thiên kiêu?”.
“Ngươi câm miệng?”.

Lấy lại sự tự tin, nam tử bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.

“Cho dù ngươi là Thiên Địa cảnh thì như thế nào?”.
Sau đó, nam tử bộc phát hết toàn bộ thực lực lao tới.

Chỉ thấy hắn đổ dồn một lượng lớn chân nguyên vào trong lưỡi kiếm rồi vung mạnh một cái b ắn ra một đạo kiếm quang kinh khủng đánh tới.
Nhìn kiếm quang đang lao về phía mình, Mạc Anh Nghiêm không mấy quan tâm mà chỉ nở một nụ cười khinh thường.

Sau đó, ý niệm hắn vừa động một cái thì thình lình, một thanh trường thương bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, Mạc Anh Nghiêm không tránh không né liền dùng mũi thương sắc bén đâm về phía trước.

Chỉ thấy mũi thương cùng kiếm quang va chạm và đẩy lùi hắn ra sau hai bước.

Nhưng Mạc Anh Nghiêm đâu có để ý đến, hắn mạnh chân giẫm mạnh xuống một cái rồi vận lực toàn thân đâm mạnh mũi thương khiến kiếm quang bị phá vỡ ngay tức khắc.
Nhìn thấy một màn này, nam tử cảm thấy không thể tin được.

Cho dù cảnh giới của bản thân đã là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và đánh ra một kích toàn lực nhưng lại bị Mạc Anh Nghiêm phá tan một cách dễ dàng như vậy.

Thực lực của cả hai người quá chênh lệch.

“Thực lực của ngươi chỉ có thế thôi sao?”.

Mạc Anh Nghiêm mạnh tay chống trường thương xuống đất rồi khinh thường lên tiếng.

“Thực lực của đệ nhất thiên kiêu cũng chỉ đến như vậy?”.
“Khinh người quá đáng?”.

Quá tức giận, nam tử mặc kệ thực lực cách biệt liền dốc hết toàn lực rồi một lần nữa xông lên.

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên ánh lên rồi nhanh tay đánh ra gần mười đạo kiếm chiêu hướng về phía Mạc Anh Nghiêm.
Nhưng đáng tiếc thay, toàn bộ công kích bị phá tan một cách dễ dàng.

Thậm chí, dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm trông không giống như đang tham chiến mà đang dạo chơi vậy.

Còn những kiếm chiêu của nam tử kia chỉ là những thứ để điểm lên ánh hào quang của hắn trong ánh mắt của những người khác.
Cảm thấy quá nhàm chán, Mạc Anh Nghiêm thình lình bộc phát toàn bộ thực lực rồi quát lớn một tiếng và b ắn ra một đạo kình khí đẩy lùi tên nam tử ra sau mấy bước.

Rồi sau đó, hắn giẫm mạnh chân một cái rồi dùng toàn lực xông lên.
Bị ám sát trong nháy mắt, nam tử không kịp phản ứng lại thì lòng bàn tay của Mạc Anh Nghiêm đã đặt lên lồng ngực nam tử rồi b ắn ra một đạo chân nguyên đánh bay hắn rơi xuống khỏi lôi đài.
Nhìn dáng vẻ nam tử đau đớn nằm trên nền đất, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt cao ngạo đứng ở trên cao nhìn xuống rồi lên tiếng.

“Ngươi không xứng với vị trí đệ nhất thiên kiêu? Vị trí này sinh ra chỉ để dành cho Mạc Anh Nghiêm ta?”.
Sau đó, hắn quay người rồi đưa mắt nhìn xuống những người phía bên dưới rồi chống mạnh trường thương xuống khiến dưới chân hắn hiện lên những vết nứt và bộc phát khí tức của bản thân rồi quát lớn một tiếng.

“Còn có ai muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất?”.
 
Chương 315: 315: Một Tiếng Gọi “tử Huyền”


Ngay lập tức, những người phía bên dưới không một ai dám lên tiếng và chỉ biết cúi đầu bàn tán to nhỏ.

Trong mắt họ và những người quan chiến ở trên khán đài thì ai cũng nghĩ vị trí thứ nhất từ nay trở về sau chắc chắn thuộc về Mạc Anh Nghiêm.
Ẩn trong đám người, tên nam tử ánh mắt nhìn lên trên lôi đài thì thở dài một hơi.

“Dù biết trước là Mạc Anh Nghiêm sẽ dành chiến thắng nhưng không ngờ lại áp đảo đến mức như vậy?”.
“Chỉ dùng đúng một chiêu là đánh bại đệ nhất thiên kiêu năm trước, thực lực này còn có ai có thể chống đỡ được chứ?”.
Sau đó, nam tử liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân, nói tiếp.

“Huynh đệ, ngươi thấy ta nói có đúng không?”.
“Người đâu?”.

Nhưng khi hắn quay qua thì Đế Nguyên Quân đã biến mất từ lúc nào mà hắn không hề hay biết.

Nhưng khi hắn ngoái đầu nhìn về phía lôi đài thì thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía mình rồi giật mình một cái.
Nhìn Đế Nguyên Quân xuất hiện ở trên lôi đài thứ nhất, tên nam tử không thể tin nổi rồi thốt ra.

“Tên này…?”.
Nhìn thấy có người lên khiêu chiến, phía bên dưới và trên khán đài bắt đầu ồ lên.

Ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh ngạc, tò mò và có chút khó tin.

Họ không biết Đế Nguyên Quân là thiên kiêu của gia tộc nào và có thực lực mạnh yếu ra sao nhưng đối mặt với Mạc Anh Nghiêm thì chỉ có nước thất bại mà thôi.
Nhưng bọn họ đâu có biết người mà bọn họ đang khinh thường lại là một người đáng sợ như thế nào?
Ngồi ở trên khán đài, Thương Lương các chủ cùng La Thiên đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đứng trên lôi đài thì không giấu diếm được sự đặc sắc và nở một nụ cười đầy thích thú.

“Haha… Chuyện thú vị đến rồi đây?”.

“Tên Mạc Anh Nghiêm kia tuy đã đột phá Thiên Địa cảnh nhưng vẫn chưa được thiên địa nguyên khí tẩy luyện nên thực lực vẫn còn kém Thiên Địa cảnh chân chính một đoạn”.
“Còn tên tiểu tử Đế Nguyên Quân thì khác, hắn tuy chỉ là Ngưng Hải cảnh nhưng thực lực chân chính của hắn thì có thể sánh ngang Thiên Địa cảnh?”.
“Không biết tên Mạc Anh Nghiêm đó còn giữ được dáng vẻ ngạo nghễ đó được nữa không?”.
“Haha… Thật đáng mong chờ”.
Lúc này, đứng ở trên lôi đài.

Mạc Anh Nghiêm nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước mặt thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Ẩn sâu trong ánh mắt hắn lộ rõ sự căm phẫn và tức giận, trong mắt hắn thì Đế Nguyên Quân chẳng khác gì một tên ngáng đường, nếu như Đế Nguyên Quân không xuất hiện thì Lâm Tuyết Nhi đã trở thành người của hắn từ lâu rồi.
Trái với dáng vẻ của Mạc anh Nghiêm, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nhàn nhã và có chút gì đó khinh thường.

Bước về phía trước, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm, ta lại gặp nhau rồi?”.
“Đế Nguyên Quân?”.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân tràn đầy sự tự tin và không có một chút lo lắng trước thực lực của bản thân nên Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt ngưng trọng rồi hạ thấp giọng, nói.

“Ngươi đừng làm ra vẻ quen biết ta? Ta không quen biết ngươi?”.
“Quen biết?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm ơi là Mạc Anh Nghiêm?”.
“Ngươi không nhớ những việc mà ngươi đã từng làm với ta hay sao mà ngươi có thể nói hai chữ không “quen biết” ở đây? Đúng là ta với ngươi không quen biết và ta chẳng thèm quen biết hay liên quan gì đến ngươi.

Nhưng…”.
“Ngươi chắc đã sống ở trong ánh hào quang của bản thân nên đã quên mất những chuyện mà ngươi đã gây ra?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân tiến lại gần Mạc Anh Nghiêm rồi thì thầm vào tai hắn.

“Ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi, Mạc gia mất hết toàn bộ mặt mũi và ta sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận vào những chuyện mà ngươi đã làm với ta, với Lâm Tuyết Nhi?”.
“Ngươi…”.

Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì giật mình một cái, hắn không hiểu những lời Đế Nguyên Quân nói là có ý gì nhưng trong thâm tâm hắn lại mách bảo những lời Đế Nguyên Quân nói là sự thật và hắn là một người hết sức nguy hiểm.
Chỉ mũi thương về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt gấp gáp lên tiếng.

“Ta không biết những lời ngươi nói có ý gì nhưng ngươi một khi đã bước lên lôi đài thì chính là đối thủ của ta? Nếu ngươi đã muốn chiến thì đến đây?”.
“...”.

Nhìn dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm hiện tại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng đáp lời.

“Ngươi cần gì phải gấp gáp đến vậy? Ta đã nói rồi, ta sẽ khiến ngươi và Mạc gia mất hết mặt mũi rồi sau đó mới đánh với ngươi?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn xuống phía bên dưới lôi đài rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Chắc các vị đang cảm thấy thắc mắc vì sao Mạc Anh Nghiêm trong ba năm trở lại đây lại quật khởi một cách nhanh chóng đến như vậy đúng không?”.
Đám người ở phía bên dưới bắt đầu nghị luận và bàn tán to nhỏ.

Lúc này, bỗng có một người nói vọng từ bên dưới truyền lên.

“Tất cả là nhờ vào thanh trường thương trong tay Mạc Anh Nghiêm?”.
“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười lạnh rồi gật đầu, đáp.

“Đúng vậy, tất cả là nhờ vào thanh trường thương có khí linh.

Vậy các vị có thắc mắc Mạc Anh Nghiêm lấy thanh trường thương này từ đâu không?”.
Đám người phía bên dưới thì liếc mắt nhìn nhau rồi ai ai cũng lắc đầu.

Đế Nguyên Quân thấy vậy thì quay người, hắn đưa mắt nhìn Mạc anh Nghiêm rồi lên tiếng.

“Ta nghĩ ngươi nên trả lời câu hỏi này? Không biết thanh trường thương này ngươi lấy ở đâu?”.
“...”.

Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nhìn những người phía bên dưới thì khẽ run lên một cái.

“Ta không có lý do gì để trả lời ngươi?”.
“Ngươi không muốn trả lời hay là ngươi không muốn trả lời?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn hắn ta rồi nói.

“Hay nói đúng hơn là thanh trường thương này là do ngươi nhân lúc người khác gặp khó khăn rồi cướp đoạt?”.
Ngay lập tức, những người phía bên dưới bắt đầu bàn tán to nhỏ.

Thấy mọi chuyện dần vượt qua khỏi tầm kiểm soát, Mạc Anh Nghiêm tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.

“Ngươi ngậm máu phun người? Thanh trường thương này là ta lấy được từ trong một bí cảnh ở Nam Hoang Sơn Mạch”.
“Ta ngậm máu phun người?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

“Mạc Anh Nghiêm, nếu ngươi đã không nhớ những gì mà ngươi đã làm thì để ta nhắc lại?”.
“Không biết ngươi còn nhớ ngày mà ngươi cùng Lạc Tuyết Dung tiến vào Nam Hoang Sơn Mạch khoảng ba năm trước? Trên đường đi, các ngươi đã gặp phải một người bị trọng thương và nằm hôn mê ở trên đường? Ta tin chắc chuyện này ngươi vẫn còn nhớ đúng không?”.
Đế Nguyên Quân bước về phía Mạc Anh Nghiêm rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Nhớ lại lúc đó, ta tuy bị trọng thương nặng và chìm sâu vào hôn mê nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ.


Ngày hôm đó, ngươi nhìn thấy thanh trường thương của ta thì nổi lòng tham rồi cướp đoạt, sau đó ngươi còn có ý định gi ết chết ta để trường thương vĩnh viễn nhận ngươi làm chủ? Nhưng lúc đó đã bị Lạc Tuyết Dung lên tiếng ngăn lại”.
“Nếu ta hôm đó không được Lạc Tuyết dung cứu thì ta đã chết dưới sự tham lam của ngươi? Nếu như ngươi còn chối thì hãy hỏi Lạc Tuyết Dung?”.
“...”.

Đám người phía bên dưới nghe thấy vậy thì bắt đầu chỉ trỏ về phía Mạc Anh Nghiêm rồi lớn tiếng bàn tán.

Nhưng trong số đó vẫn có người cảm thấy không tin tưởng vào những lời nói của Đế Nguyên Quân.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Tuyết Dung đứng trên lôi đài số năm lên tiếng.

“Những lời hắn nói là đúng? Ta có thể làm chứng?”.
Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì quay qua nhìn Lạc Tuyết Dung với ánh mắt không thể tin được.

“Lạc Tuyết Dung, ngươi…”.
Bị những lời chỉ trích của những người ở phía bên dưới và nụ cười lạnh cùng với ánh mắt khinh thường của Đế Nguyên Quân khiến Mạc Anh Nghiêm lúc này cảm thấy tức giận vô cùng, vẻ mặt hắn điên dại chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng, quát.

“Ngươi nói thanh trường thương này là của ngươi? Vậy ngươi hãy chứng minh đi?”.
Nhìn thấy những người phía bên dưới dẫn chỉ mũi về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt tràn đầy sự tự tin nở một nụ cười lớn.

Bởi vì hắn tin chắc, khí linh đã bị phong bế trong suốt một thời gian dài thì cho dù Đế Nguyên Quân có là chủ thì nó cũng sẽ không thể nhận ra được.
Khác với những gì Mạc Anh Nghiêm mong đợi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.

“Ngươi nghĩ ngươi phong bế khí linh một thời gian dài thì ta không có cách thức tỉnh nó? Ngươi đang bị ảo tưởng hay là ngươi đang khinh thường nguyên thần của ta?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía thanh trường thương rồi bộc phát toàn bộ thực lực và tản mát một lượng nguyên thần khủng bố ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.

“Tử Huyền? Ngươi còn không thức tỉnh?”.
- --
Ps: Mn đừng quên like, cmt, vote để ủng hộ mình ra chương đều và nhiều nha.

cảm ơn mn..
 
Chương 316: 316: Thương Ý


Tử Huyền? Ngươi còn không thức tỉnh?!
Lời nói vừa dứt, ở trên thanh trường thương đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang sáng chói và bất chợt run lên một cái.

Trên thân nó phát ra một tiếng “tê minh” nghe não nề vô cùng, giống như nó đang than khóc vậy.
Thình lình, Tử Huyền ở trong tay Mạc Anh Nghiêm rung lên một cách kịch liệt rồi cộng hưởng với nguyên thân của Đế Nguyên Quân rồi bộc phát lực lượng thoát khỏi lòng bàn tay của Mạc Anh Nghiêm rồi bay về phía Đế Nguyên Quân.
Nó bay quanh người Đế Nguyên Quân giống như một đứa trẻ nũng nịu ở bên cha của mình.

Suốt thời gian ba năm, Tử Huyền bị Mạc Anh Nghiêm dùng một đạo phù chú phong bế và sử dụng khiến nó cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Trong suốt thời gian này, Tử Huyền không có ngày nào mà không mong ngóng để có thể thoát ra được nhưng nó chỉ là một khí linh còn non nớt nên không đủ sức để phá tan đạo phù đó.
Nhưng khi cảm nhận được nguyên thần của chủ nhân đang kêu gọi nó ở bên ngoài, Tử Huyền ngay lập tức có phản ứng lại, nó cộng hưởng với nguyên thần của chủ và bộc phát toàn bộ sự căm phẫn để phá tan phù chú và quay trở về với chủ nhân thực sự.
Nhìn thanh trường thương bay xung quanh người Đế Nguyên Quân, đám người phía bên dưới lúc này mới thực sự tin vào những lời của hắn vừa nói và bắt đầu chỉ tay về phía Mạc Anh Nghiêm rồi buông lời khinh thường và nhục mạ.
“Không… Không…”.

Trở nên điên cuồng, Mạc Anh Nghiêm nhìn đám người phía bên dưới, sau đó đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và Tử Huyền rồi quát lớn một tiếng.

“Thanh trường thương này là của ta? La của ta?”.
Lấy ra đạo phù chú, Mạc Anh Nghiêm cắn vào đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên bề mặt tấm phù chú rồi dốc sức thúc dục nó.

Ngay lập tức, Tử Huyền giống như cảm giác được thứ gì đó đang xảy đến nên kêu lên một tiếng nghe đau đớn và không hề mong muốn.
“Muốn đoạt lại Tử Huyền?”.

Đế Nguyên Quân khịt mũi khinh thường, nói.


“Chỉ dựa vào một tấm phù chú mà muốn loại bỏ nguyên thần của ta? Đúng là nực cười?”.
Vận chuyển một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay và truyền vào một lượng lớn nguyên thần rồi truyền vào trong Tử Huyền.

Sau đó, Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng.

“Nát?”.
Ngay sau tiếng quát, Mạc Anh Nghiêm đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi và đạo phù chú ở trong tay hắn đột nhiên run lên một cách kịch liệt rồi giống như bị một loại lực lượng nào đó xé nát thành từng mảnh.
“Không thể nào?”.

Đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, Mạc Anh Nghiêm ánh mắt không thể tin được và có phần sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi điên dại thốt ra một tiếng.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân hai tay xếp vòng ra sau lưng rồi tiếp tục lên tiếng.

“Chắc các vị cũng đã biết chuyện đã xảy ra với Lạc gia thời gian trước? Ta tin chắc các vị sẽ chỉ đổ dồn tất cả mọi ánh nhìn về phía Lạc gia mà quên mất còn một gia tộc khác nữa cũng nhúng tay vào và cũng chính là nguồn cơn gây ra tất cả mọi chuyện? Đó chính là vị đệ nhất thiên kiêu Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm này đây?”.
“Chắc các vị cũng biết, nữ tử ở bên lôi đài số ba là ai, là Lâm Tuyết Nhi.

Nhưng chắc các vị không biết ta và Lâm Tuyết Nhi đã kết thân và ta dám chắc tên Mạc Anh Nghiêm này và cả Mạc gia đều biết”.
“Nhưng bọn chúng tệ hại đến mức mà chèn ép, cưỡng ép Lâm Tuyết Nhi phải cưới hắn, cưới Mạc Anh Nghiêm?”.
“Hắn ta và cả Mạc gia lúc nào cũng dè bỉu và hạ thấp ta và tung hô Mạc Anh Nghiêm nào là đệ nhất thiên kiêu, nào là trở thành đệ tử nội môn của Ngạn tương Môn và còn hứa là sẽ đảm bảo cho Lâm Tuyết Nhi ở đó?”.
“Nhưng Lâm Tuyết Nhi không để tâm đến thì bị Mạc gia chèn ép đủ đường, rồi đánh trọng thương và ép Lâm Tuyết Nhi đến chết cũng phải đồng ý…”.
“Câm miệng… Câm miệng đi?”.

Chịu đựng không được nữa, Mạc Anh Nghiêm lấy ra một thanh trường thương từ trong nhẫn trữ vật rồi toàn lực xông về phía Đế Nguyên Quân với gương mặt tức giận trông dữ tợn vô cùng.

Nhìn Mạc Anh Nghiêm đánh tới, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh.

Chỉ thấy ý niệm hắn vừa động thì Tử Huyền đã bay ra trước người hắn rồi bộc phát thực lực để ngăn lại.
Sau đó, Đế Nguyên Quân giẫm nhẹ chân xuống đất rồi lao lên, chỉ thấy hắn nhẹ tay nắm Tử Huyền vào trong lòng bàn tay rồi bay sượt qua người Mạc Anh Nghiêm và thì thầm nói nhỏ vào trong tai hắn.

“Cảm ơn ngươi đã phối hợp cùng với ta?”.
Biết bản thân đã bị Đế Nguyên Quân chơi xỏ, Mạc Anh Nghiêm tức giận bộc phát toàn bộ chân nguyên ra ngoài và bao trùm cả một vùng rộng lớn khiến những trận chiến ở các lôi đài còn lại phải dừng lại và hướng mắt nhìn về phía hai người.
Điên cuồng vung thanh trường thương đánh ra hơn hai mươi đạo thương ảnh và mỗi công kích như thế đều là toàn lực của hắn.
Nhin từng đạo thương ảnh đánh tới, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lách người qua một bên để tránh né rồi buông lời khinh thường.

“Ngươi tức giận cái gì? Không phải những thứ này do ngươi gây ra hay sao? Người giận phải là ta mới đúng?”.
“Ngươi câm miệng cho ta?”.

Quá tức giận, Mạc Anh Nghiêm bộc phát toàn lực và hai tay nắm chặt cán thương rồi vung mạnh một cái và đồng thời quát lớn.

“Tất cả là tại ngươi? Mọi chuyện đều do ngươi mà ra?”.

Hãy tìm đọc trang chính ở || Т R U M t r u y e И .V N ||
Nhìn Đế Nguyên Quân nhảy lùi để tránh né, Mạc Anh Nghiêm được đà thì lấn tới.

Hắn dốc sức áp sát Đế Nguyên Quân và đánh ra những kích chí mạng và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Chế đi?”.1
Nhìn dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm tấn công điên cuồng và thấy toàn bộ lỗ hổng, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lách người qua một bên và tiếp tục chờ đợi.

Liên tục đánh ra hơn năm mươi chiêu nhưng toàn bộ công kích đều không thể chạm trúng Đế Nguyên Quân.
Cành đánh càng không trúng, công kích của Mạc Anh Nghiêm càng ngày càng trở nên loạn xạ.

Tuy uy lực thì rất mạnh nhưng chẳng thể làm gì được Đế Nguyên Quân.
Ngay lúc hắn ta điên cuồng nhất thì Đế Nguyên Quân tạt thẳng vào gương mặt hắn một gáo nước lạnh.

Ngay khi mũi thương còn cách lồ ng ngực hắn không đến ba phân thì Đế Nguyên Quân đã lách người tránh né và bước chân về phía trước rồi đánh mạnh một quyền khiến Mạc Anh Nghiêm bị đánh văng ra xa.
Nhìn dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm ôm bụng đầy đau đớn, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh nói.

“Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi? Hãy chuẩn bị thật kỹ khi đối đầu với ta.

Nhưng mà ngươi lại khiến ta cảm thấy rất thất vọng?”.
“Một kẻ như ngươi mà dám đoạt người của ta? Đúng là mơ tưởng”.
“Ta bảo ngươi…”.

Mạc Anh Nghiêm gồng mình đứng dậy, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Đế Nguyên Quân trông bạo nộ vô cùng.

Vào thời khắc này, Mạc Anh Nghiêm đã hoàn toàn nhập ma, hắn điên cuồng, mạnh bạo nhưng khí tức trên người thì đang giảm xuống một cách liên tục.

“Im miệng”.
Điên cuồng bộc phát toàn bộ chân nguyên còn lại, Mạc Anh Nghiêm ngẩng đầu quát lớn một tiếng và đánh ra một lượng lớn thương khí bao trùm lấy một vùng rộng lớn.

Thương khí bị thúc đẩy lên cao bằng một tốc độ nhanh đến mức chóng mặt và dần dần.


Toàn bộ thương khí bị rút lại hết toàn bộ và trên người Mạc Anh Nghiêm bộc phát ra một cổ chi ý mạnh bạo.
“...”.

Đế Nguyên Quân nhìn thấy vậy thì khẽ cau mày, hắn không tin được là Mạc Anh Nghiêm mặc dù đã nhập ma nhưng vẫn có thể bộc phát được cổ thương ý mạnh bạo như thế này.

Tuy cấp bậc của loại thương ý này chỉ dừng lại ở mức chi ý nhưng dựa vào nó mà khí tức trên người hắn ta đã tăng lên một cách chóng mắt.
Có thêm thương ý phụ trợ, Mạc Anh Nghiêm lúc này giống như một cơn lốc có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ.
Nhìn thấy thương ý từ trên người Mạc Anh Nghiêm tuôn trào ra ngoài, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

“Đúng là vượt qua dự tính của ta?”.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn chăm chú Tử Huyền rồi cắn nhẹ đầu ngón tay cho một dòng máu tươi chảy ra.

Sau đó vuốt dọc vệt máu trải dài trên thân Tử Huyền và toàn thân bộc phát một cổ thương khí kinh khủng đến mức mà có thể biến khí thành vật và hóa thành từng đợt phong bạo tản mát ra xung quanh.
Tuy Đế Nguyên Quân chỉ đánh ra thương khí nhưng khí tức mà sức mạnh lại không hề kém cạnh thương ý của Mạc Anh Nghiêm là bao.

Thậm chó có mó một phần uy lực còn kinh khủng hơn thế nữa.
Nhìn Mạc Anh Nghiêm xông lên và đâm mạnh mũi thương về phía mình.

Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt Tử Huyền rồi giẫm mạnh chân một cái rồi dốc hết toàn bộ thực lực rồi xông lên và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Ta muốn nhìn xem? Thương ý của ngươi mạnh hay thương khí của ta mạnh?”.
- --
Ps: Mn đừng quên like, cmt, vote để ủng hộ mình ra nhiều chương nha.

cảm ơn mn..
 
Chương 317: 317: Cấm Pháp


Ta muốn nhìn xem? Thương ý của ngươi mạnh hay thương khí của ta mạnh?!
Nhìn Mạc Anh Nghiêm đang lao tới, Đế Nguyên Quân hai chân trụ vững, hai tay nắm chặt chuôi thương và điên cuồng xoay chuyển ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi quát lớn một tiếng.

“Đến đây?”.
Nhìn mũi thương sáng chói mang theo một lượng lớn chi ý mạnh bạo đâm tới, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày một cái rồi lách người qua một bên và đồng thời truyền bào một lượng lớn chân nguyên, sau đó mạnh tay quét ngang một cái.
Thấy Đế Nguyên Quân ngay khi vừa tránh né và vừa quét thương đánh tới thì Mạc Anh Nghiêm nhanh chóng cúi người xuống và đồng thời đẩy cán thương lên cao để ngăn chặn.

Sau đó, hắn vận một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một quyền.
Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, Đế Nguyên Quân hai mắt liếc nhìn xuống bên dưới thì sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

Ngay khi quyền kình chuẩn bị đánh trúng thì Đế Nguyên Quân đã giẫm chân nhảy lên rồi đạp mạnh lên tay của Mạc Anh Nghiêm.
Nhảy lên không trung, Đế Nguyên Quân xoay người một vòng rồi hai tay dần chuyển xuống điểm cuối chuôi thương rồi toàn lực bổ xuống một cái với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Chỉ trong nháy mắt, lưỡi thương thình lình xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Mạc Anh Nghiêm và tiếp tục đánh xuống.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc nhưng khi lưỡi thương còn cách không đến ba phân thì đột nhiên bị một thứ lực lượng vô hình nào đó ngăn lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt dữ tợn rống lớn một tiếng.


Chỉ thấy hắn ta ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên ở trước miệng rồi thổi mạnh một hơi b ắn ra một đạo kình khí xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân bất chợt hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn không ngờ Mạc Anh Nghiêm nhập ma lại bộc phát ra lực lượng kinh khủng như thế.

Tuy khí tức của hắn ta đang giảm xuống nhưng toàn thân lúc này lại được thiên địa nguyên khí bao trùm, cộng thêm thương ý thì thực lực của hắn ta hiện tại đã tăng lên gấp hai lần.
Bất chợt, một cột sóng kình khí xộc thẳng về phía lồng ngực, Đế Nguyên Quân cắn răng bộc phát toàn bộ thực lực và ngưng tụ một màn chắn chân nguyên ngăn chặn ở trước người.

Nhưng đáng tiếc thay, màn chắn chân nguyên này tuy rất cứng chắc nhưng đứng trước thiên địa nguyên khí và thương ý gia trì thì trở nên yếu đuối vô cùng.
Bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt, con ngươi Đế Nguyên Quân đột nhiên co rút lại.

Và trong khoảnh khắc kình khí sắp sửa đánh trúng thì thình lình, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi biến mất và sau đó lại xuất hiện ở sau lưng Mạc Anh Nghiêm.

Tiếp đó, Đế Nguyên Quân mạnh tay đánh ra một chưởng khiến Mạc Anh Nghiêm phun ra một ngụm máu tươi và bị đánh văng ra xa.
Chứng kiến một cảnh này, Đế Nguyên Quân sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng và trên gương mặt hắn lộ rõ sự ngoài ý muốn.

Cảm nhận khí tức điên cuồng tản mát ra xung quanh, Đế Nguyên Quân hít vào một ngụm khí lạnh rồi thốt ra.


“Mạc Anh Nghiêm ơi là Mạc Anh Nghiêm? Ta không biết ngươi hiện tại đang nghĩ gì và muốn làm gì? Nhưng để giết ta mà ngươi không ngại việc bản thân nhập ma và hiện tại còn thiêu đốt khí huyết để bạo phát sức mạnh?”.
“Ngươi đúng là khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn? Nhưng đáng tiếc thay, ngươi nghĩ chỉ với chừng này mà muốn giết chết ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân cũng không còn giấu diếm gì nữa mà bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân.

Tuy khí tức vẫn thua kém Mạc Anh Nghiêm nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu hơn thế gấp nhiều lần.
Và trên người hắn dần có một hào quang mờ ảo hiện lên rồi sau đó biến thành một bộ thanh y tản mát một lượng lớn sinh mệnh lực khủng bố.

Cùng với đó, ở trên mi tâm Đế Nguyên Quân bỗng có một ấn ký hỏa diệm màu đen hiện lên và dần có những đạo ấn ký màu đen từ trên mi tâm dần lan tỏa ra khắp cơ thể.
Thình lình, khí tức trên người Đế Nguyên Quân từ Ngưng Hải cảnh tầng sáu dần đột phá lên tầng sáu đỉnh phong, tầng bảy, tầng bảy đỉnh phong và rồi dừng lại ở Ngưng Hải cảnh tầng tám.

Trong phút chốc, khí tức và thực lực của Đế Nguyên Quân đã mạnh hơn trước gấp nhiều lần.

Thậm chí khí tức hắn hiện tại không khác gì một Thiên Địa cảnh cường giả, khủng bố vô cùng.
Cấm pháp, Thiên Ma Nhập Thể, toàn lực triển khai!
Cảm nhận khí tức Đế Nguyên Quân đột nhiên bộc phát lên gấp nhiều lần, Mạc Anh Nghiêm tuy ở trong trạng thái nhập ma nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm của Đế Nguyên Quân hiện tại.

Nhưng hắn lúc này đã không còn để ý đến những điều đó mà chỉ quan tâm đến việc giết chết kẻ đã khiến hắn biến thành bộ dáng như thế này.

Nhìn Mạc Anh Nghiêm xông lên, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề bất giác thở ra và một làn khói trắng nóng bỏng từ trong miệng hắn thoát ra.

Tuy bản thân hắn đã đột phá cảnh giới và bản thân sở hữu Thiên Ma Thần Hỏa nhưng mỗi lần sử dụng cấm pháp lại khiến toàn thân hắn cảm thấy đau nhức vô cùng.
Nhận thấy bản thân không thể duy trì trạng thái này quá lâu, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề thốt ra.

“Phải giải quyết chuyện này nhanh?”.
Dương mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm đánh tới, Đế Nguyên Quân một tay chống mạnh Tử Huyền xuống nền đất rồi quát lớn một tiếng.

“Đến đây?”.
Bộc phát toàn bộ thực lực, Đế Nguyên Quân truyền toàn bộ chân nguyên và bộc phát một lượng thương ý cường mảnh và khủng bố bộc phát ra ngoài.

Và Tử Huyền dường như cũng cảm nhận được ý định của chủ nhân nên cũng kêu lên từng tiếng “Tê minh” đinh tai nhức óc.
Và Mạc Anh Nghiêm dường như cũng cảm nhận được ý định và sát ý vô tận của Đế Nguyên Quân nên hắn ta cũng không vì thế mà cảm thấy sợ hãi.

Đáp lại sự khủng bố và đáng sợ của Đế Nguyên Quân mang lại, hắn ta cũng bộc phát hết toàn bộ thực lực của bản thân và không quên thiêu đốt huyết khí của bản thân để gia tăng thực lực.
Và cuối cùng, Mạc Anh Nghiêm tung ra một kích toàn lực và mạnh nhất đối với hắn hiện tại.

Chỉ thấy toàn thân hắn đột nhiên bay lên, hai tay thì nắm chặt chuôi thương rồi xoáy người tạo thành một cơn lốc xông thẳng về phía trước.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân không hề yếu thế mà bộc phát toàn bộ và tung ra một chiêu mạnh nhất đối với hắn hiện tại.

Điên cuồng vận chuyển chân nguyên và mặc kệ bản thân đang bị cấm pháp ăn mòn, Đế Nguyên Quân đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi giẫm mạnh chân xông lên.

Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Hào Khí Xuyên Tâm!
Hai tay nắm chặt chuôi thương, Đế Nguyên Quân cắn răng đâm thẳng mũi thương hướng về phía trung tâm cơn lốc.

Chỉ thấy từ đầu mũi thương bộc phát một lương thương khí khủng bố ngưng tụ lại thành những lưu quang hình vòng cung tản mát ra xung quanh.
Khác với công kích điên cuồng và cuồng bạo của Mạc Anh Nghiêm, công kích của Đế Nguyên Quân thì âm trầm, nhẹ nhàng nhưng lại mang một lượng sát chiêu cực kỳ kinh khủng.

Chỉ cảm nhận hậu chiêu của hai người thôi thì cũng thấy rợn người vô cùng.
Oanh!
Kinh khủng va chạm, cả hai mũi thương đâm mạnh vào nhau bộc phát một tiếng động lớn vang lên và bên cạnh đó là từng đợt sóng xung kích mang theo uy lực của hai đại chiêu vỡ nát bộc phát ra ngoài khiến người khác cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Đứng ở trung tâm va chạm, Đế Nguyên Quân cảm nhận hai tay truyền đến một cảm giác đau nhói, âm ỉ vô cùng, giống như xương cốt đang bị nứt gãy ra vậy.

Nhưng hắn nào có để tâm đến chút đau đớn này, chỉ thấy hắn giẫm mạnh hai chân xuống nền đất rồi dùng hết toàn bộ sức lực đâm mạnh thanh trường thương về phía trước.
Bỗng, có một tiếng nổ lớn đinh tai những óc vang lên và một thanh âm gãy nát vang lên cùng với đó là phong bạo ở trên người Mạc Anh Nghiêm đột nhiên biến mất.

Và khi đám người nhìn rõ thì ngay lập tức chết đứng, vì một chiêu của Mạc Anh Nghiêm vừa rồi đã bị Đế Nguyên Quân phá tan.
Nhìn những mảnh vỡ của thanh trường thương rơi xuống đất, Mạc Anh Nghiêm cúi đầu nhìn về phía ngực thì thấy một thanh trường thương đâm xuyên qua cơ thể hắn rồi run rẩy ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt vô hồn rồi phun ra một ngụm máu tươi sau đó khụy hai chân xuống đất và hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Rút lưỡi thương ra khỏi người Mạc Anh Nghiêm, Đế Nguyên Quân toàn thân đau nhức mệt mỏi bước lùi ra sau mấy bước rồi chống mạnh Tử Huyền xuống nền đất để giữ vững cơ thể.
Đệ nhất thiên kiêu Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm, vẫn!
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..
 
Chương 318: 318: Là Ai


Nhìn Mạc Anh Nghiêm quỳ gục trên lôi đài, đám đông phía bên dưới được một phen chết lặng.

Bọn họ không thể tin được, một đệ nhất thiên kiêu và cũng là Thiên Địa cảnh cường giả lại bị gi ết chết trong một trận chiến như thế này.

Đáng kinh hãi hơn, người g iết chết hắn ta lại là một người không tên không tuổi và cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng sáu.
Cảm giác có chút khó tin, cảm thấy tiếc nuối cho một vị thiên kiêu lại ngã xuống ở trong một lần tranh đoạt như thế này và họ cảm thấy Đế Nguyên có phần quá đáng khi ra tay gi ết chết Mạc Anh Nghiêm nên chỉ trỏ ra vào.
Lúc này, ngồi ở trên khán đài, Mạc Hữu Thắng nhìn Mạc Anh Nghiêm quỳ gục trên lôi đài và chết đi thì chết đứng, ánh mắt hắn nhìn xuống lôi đài mà không kiềm chế được nên chảy xuống hai hàng nước mắt, trong biểu cảm hắn lúc này đau đớn vô cùng.

“Anh Nghiêm… Anh Nghiêm?”.
Không thể chịu đựng cảnh con trai bị người khác gi ết chết ngay trước mắt mình, Mạc Hữu Thắng dáng vẻ căm phẫn, tức giận đến cùng cực.

Hắn lúc này không hề quan tâm mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mà bộc phát khí tức của bản thân rồi xông thẳng về phía lôi đài và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Tên khốn kiếp, đền mạng cho con trai ta?”.
Xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Hữu Thắng dốc hết toàn lực đánh ra một chưởng.

Ngay khi chưởng ấn chuẩn bị đánh trúng thì đột nhiên, ở trước người Đế Nguyên Quân bỗng xuất hiện hai thân ảnh và vung tay phá tan công kích của hắn ta.
Cảm thấy tức giận, Lạc Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng.

“Mạc gia chủ, ta nghĩ ngươi nên cho ta một lời giải thích vì hành động này của ngươi?”.
“...”.

Mặc kệ hai người, Mạc Hữu Thắng từng bước tiến lại gần họ rồi nói với một giọng nói âm trầm.

“Tránh ra? Ta bảo các ngươi tránh ra?”.
Thấy toàn thân Mạc Hữu Thắng mang lệ khí và sát khí đến cùng cực, sắc mặt của cả hai người đột nhiên trở nên trầm xuống.

La Thiên dáng vẻ bá đạo không một chút sợ hãi bước lên một bước rồi chặn trước người Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng.


“Ngươi đang thách thức ta sao?”.
Khí tức bộc phát, La Thiên đổ dồn toàn bộ uy áp của bản thân đè nén lên người Mạc Hữu Thắng.

Khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong kinh khủng bao trùm cả một vùng rộng lớn và đẩy lùi Mạc Hữu Thắng ra sau mấy bước.

Tuy cả hai người đều có cảnh giới là Thiên Địa cảnh đỉnh phong nhưng thực lực của La Thiên lại mạnh hơn không ít.
Bị uy áp của La Thiên dọa sợ, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt hậm hực nhìn La Thiên rồi đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và không thể giấu diếm được sát ý của bản thân.

“Hay cho một tên Đế Nguyên Quân ngông cuồng, mối thù giết con này ta sẽ không bao giờ quên? Ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi?”.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn liếc La Thiên rồi hạ thấp giọng nói.

“La gia chủ, chuyện này ta đã nhớ rõ? Các ngươi cứ đợi đó, rồi sẽ có một người ta sẽ gi ết chết tất cả các ngươi?”.
“Giết đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn, ta muốn xem các ngươi còn có thể sống được nữa hay không?”.
Sau đó, Mạc Hữu Thắng lách người đi về phía Mạc Anh Nghiêm rồi ôm vào trong lòng bàn tay rồi đứng dậy, sau đó quay người rời đi.

Nhưng trước lúc đó, Mạc Hữu Thắng cũng không quên trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân một cái giống như đang nhìn một người chết.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, những người quan chiến cũng không thể giấu được mà lên tiếng cảm thán.

Đệ nhất thiên kiêu Mạc gia, người có thiên phú tu luyện nhất từ trước đến giờ lại chết yểu và trong ánh mắt họ thì Đế Nguyên Quân lúc này cũng không khác gì người chết.
Gi ết chết người sẽ dẫn dắt Mạc gia sau này, giết đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn.

Hai đại thế lực này sẽ bỏ qua cho Đế Nguyên Quân? Chắc chắn là không bao giờ? Bọn họ sẽ bằng mọi giá để gi ết chết hắn để báo thù cho Mạc Anh Nghiêm.
Đợi bóng dáng hai người kia khuất mắt, La Thiên lúc này mới quay qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Ngươi giết rất đẹp?”.
“...”.


Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ và xem như không có chuyện gì xảy ra đáp lời.

“Đã là kẻ thù của ta thì đừng mong sống sót?”.
Thanh Lương các chủ ánh mắt tò mò nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Tiểu tử, ngươi không sợ Mạc gia và Ngạn Tương Môn sẽ tìm ngươi báo thù?”.
“Sợ?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

“Nếu như ta sợ thì ta đã không giết Mạc Anh Nghiêm?”.
“Còn nếu Mạc gia và Ngạn Tương Môn không biết sống chết mà tìm ta báo thù thì ta không ngại tiêu diệt chút”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía ba người Lâm Tuyết Nhi rồi quay người tiêu sát rời đi trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ở trên cao truyền xuống khiến bước chân của cả ba người dừng lại.

“Vị công tử này? Ngươi đã giành được chiến thắng thì phải ở lại lôi đài thủ cờ?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía lão giả rồi lên tiếng đáp lời.

“Ta không muốn?”.
“Ngươi không muốn trở thành đệ nhất thiên kiêu?”.

Lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân có chút lành lạnh, nói.

“Ngươi bây giờ đang muốn phá bỏ quy định của thiên kiêu tụ hội?”.
“Hà cớ gì nói ta phá bỏ quy định?”.

Đế Nguyên Quân cười khẩy một cái rồi lên tiếng trả lời.

“Ta không phải người của Thanh Lan thành nên ta không quan tâm đến vị trí thiên kiêu của các người.

Thêm nữa, ta cũng không muốn mang trên mình cái danh hiệu thiên kiêu mà các người tự xưng”.
“Thế nên, các ngươi ai muốn đoạt vị trí đó thì cứ tự nhiên.

Còn nếu ta ở lại thì ngươi nghĩ có ai dám tiến lên khiêu chiến ta không?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không đợi lão giả lên tiếng thì hắn đã tiến bước đi ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng và khó tin của những người khác.

Tiếp sau đó, ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi cũng từ bỏ quyền trở thành thiên kiêu Thanh Lan thành nên nhảy xuống khỏi lôi đài và chạy nhanh về phía Đế Nguyên Quân.
Chỉ thấy cô đi ở bên cạnh hắn rồi nở một nụ cười trông vui vẻ vô cùng.

Cùng lúc mất đi hai vị thiên kiêu sáng giá nhất từ trước đến giờ, vẻ mặt lão giả lúc này đã tối sầm lại và có phần tức giận vô cùng.

Lão cũng không để ý hai người La Thiên và Thanh Lương các chủ đi ở bên cạnh hai người mà bộc phát khí tức của bản thân rồi quát lớn một tiếng.

“Hai ngươi dám gạt bỏ luật lệ của thiên kiêu tụ hội? Hai ngươi muốn chống lại Thanh Lan thành?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì dừng lại, hắn quay người nhìn chằm chằm lão giả rồi lớn tiếng đáp.

“Chống lại Thanh Lan thành? Đây là điều ngươi tự nói chứ không phải ta? Ngươi nói ta phá bỏ luật lệ của thiên kiêu tụ hội? Vậy ta hỏi ngươi, ta không có quyền từ bỏ vị trí của ta sao? Hay là ngươi tự cho bản thân mình to lớn đến mức có thể áp đặt ta?”.
“...”.

Lão giả nghe thấy vậy thì giật mình một cái, lúc này lão tự nhận thấy bản thân mình quá gấp gáp trong việc này nên thở dài một hơi và chỉ biết nhìn bước chân của hai người rời đi mà trong lòng thầm than.

“Đáng tiếc, Thanh Lan thành ta không có phúc để có hai vị thiên kiêu đứng đầu? Là ta quá gấp gáp nên mới đâm ra hồ đồ?”.
Sau khi rời khỏi Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi đi cùng La Thiên đến Hồng Linh thành.

Ngay từ khi vừa đặt chân vào thì cả hai người hết sức kinh ngạc.

Tuy Hồng Linh thành và Thanh Lan thành ở gần nhau và được xếp ngang bằng nhưng tất cả mọi thứ ở đây lại vượt xa Thanh Lan thành.
Không chỉ những kiến trúc mà ở đây còn có nhiều cường giả và có thực lực mạnh hơn không ít.


Chỉ ở trên đường thôi nhưng đã có không ít cường già Thiên Địa cảnh và những thiên kiêu trẻ tuổi có thực lực không hề kém cạnh Mạc Anh Nghiêm là bao.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cả hai người, La Thiên vẻ mặt khoái chí quay qua nhìn hai người, nói.

“Thế nào? Hồng Linh thành ta tốt hơn Thanh Lan thành nhiều đúng không?”.
“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu.

“Chuyện đó ta không quan tâm cho lắm”.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh thì gật gù đáp.

“Đúng là thế thật?”.
“Haha…”.

La Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy khoái chí vô cùng.
Cùng lúc này, tại một phòng tu luyện ở Ngạn Tương Môn, một vị lão giả đang ngồi xếp bằng tu luyện thì bỗng nhiên bừng tỉnh.

Lão vừa rồi nghe thấy thanh âm một tiếng ngọc thạch vỡ thì nhanh chóng quay qua.

Nhưng khi nhìn thấy ngọc giản của Mạc Anh Nghiêm vỡ thành từng mảnh và rơi xuống đất thì con ngươi lão đột nhiên co rút lại.
Vẻ mặt lão giả có chút hốt hoảng và có phần tức giận thốt ra.

“Mạc Anh Nghiêm?”.
“Hắn quay về Thanh Lan thành để tham gia thiên kiêu tụ hội? Với thực lực của hắn hiện tại thì có thể nắm chắc vị trí thứ nhất ở trong lòng bàn tay? Nhưng tại sao?”.
“Là ai đã ra tay gi ết chết đệ tử yêu quý của ta?”.
Lão giả vung mạnh tay phá nát cửa lớn rồi truyền lời ra bên ngoài.

“Người đâu, đến Thanh Lan thành điều tra xem tên nào đã ra tay giết Mạc Anh Nghiêm? Ta muốn kẻ đó phải đền mạng?”.
- --
Ps: Mn đừng quên lijke, cmt, vote, đẩy quà để ủng hộ mình ra chương nhiều hơn nha.

Cảm ơn mn..
 
Chương 319: 319: Sát Thủ


Sau khi được La Thiên dẫn đi dạo một vòng xung quanh Hồng Linh thành cho đến khi trời dần chuyển tối thì mới quay về.

Đứng trước cổng lớn La gia, Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc dọc xung quanh thì không khỏi há hốc mồm bởi vì mức độ của La gia cũng quá lớn, nếu so sánh với những gia tộc lớn ở Thanh Lan thành đều vượt xa một quãng.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi có chút kinh ngạc, La Thiên vẻ mặt thích thú quay qua nhìn hai người rồi lên tiếng.

“Thấy khác biệt có đúng không?”.
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt hứng khởi gật đầu.

“Đúng là thế thật, nếu so với Lạc gia thì chẳng khác gì một trời một vực?”.
“Haha…”.

La Thiên cười lớn một tiếng rồi gật đầu lên tiếng.

“Chừng này vẫn chưa đáng gì đâu? Ở La gia ta ở Hồng Linh thành tuy có chút địa vị và tiếng nói nhưng chung quy vẫn còn kém những gia tộc đứng đầu một đoạn”.
“Nhưng nếu như có sự giúp đỡ của hai người thì La gia ta sẽ sớm ngày vượt mặt bọn họ thôi”.
“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“La gia chủ, ngươi đang khiêm tốn hay sao? Ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới viên mãn và có thể đột phá bất kỳ lúc nào, đợi ngươi đột phá Tinh Cực cảnh thì vị thế của La gia tự khắc sẽ tăng lên”.
“Chưa kể, với thực lực của La Thanh khi nắm giữ được linh hỏa thì thực lực của hắn hiện tại ít nhất cũng phải bằng hoặc có khi hơn Lâm Tuyết Nhi? Không chỉ có thế, những thế lực, tông môn luyện đan sẽ rất để ý đến người có linh hỏa bẩm sinh như hắn.

Nếu may mắn đi vào được một tông môn luyện đan có cấp bậc cao thì La gia sớm ngày sẽ xưng bá ở Hồng Linh thành mà thôi”.
“Chỉ cần hắn trong lần thiên kiên tụ hội gặt hái được vị trí cao thì vị thế của La gia không chỉ bước lên một bậc mà là nhiều bậc”.
“...”.


La Thiên nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ khó tin và có phần kinh ngạc thốt ra.

“Đúng là như những gì công tử nói, lúc trước có không ít tông môn luyện đan đến La gia tỏ ý muốn thu nhận La Thanh nhưng con trai ta chỉ muốn chú tâm vào việc tu luyện nên ta không bắt ép”.
“Thêm nữa, La Thanh chỉ mới nắm giữ được linh hỏa và mới bắt đầu tu luyện trong thời gian hai năm trở lại đây nên thực lực và cảnh giới vẫn còn kém hơn những đệ tử thiên kiêu của những gia tộc khác”.
Sau đó, La Thiên liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

“Nếu Lâm cô nương đồng ý cùng La Thanh tham gia thì…”.
“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô liếc nhìn La Thiên rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“La gia chủ đã nói vậy thì ta không có lý do gì để từ chối.

Nhưng muốn có vị trí cao ở trong thiên kiêu tụ hội thì mượn thực lực Đế Nguyên Quân không phải tốt hơn sao?”.
La Thiên nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Biết là thế nhưng ta không muốn ngả bài sớm như thế? Nếu Nguyên Quân công tử tham gia thì sẽ dấy lên những chuyện giữa các gia tộc với nhau và với thực lực của La gia hiện tại vẫn chưa đủ để đứng đầu đâu?”.
Sau đó, La Thiên đưa tay mời hai người vào bên trong và nói.

“Chuyện này thi ta sẽ bàn lại sau, còn bây giờ thì đi vào bên trong trước đi đã”.
Thấy gia chủ quay trở về, hai tên đệ tử đứng canh nhanh chóng chạy vào bên trong báo tin rồi gấp gáp chạy ra ngoài đón tiếp.

Khi tiến vào bên trong, trước mắt cả bốn người là một nhóm gồm mười vị trưởng lão và La Thanh đang đứng đợi, còn xung quanh là những đệ tử cảm thấy hiếu kỳ nên đứng vây lại để nhìn xem.
Khi thấy bốn người đi vào, thì mười vị trưởng lão và La Thanh nhanh chóng tiến lại gần, họ gạt bỏ La Thiên và Thanh Lương các chủ qua một bên và đứng vây xung quanh Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi rồi chào đón hết sức nồng nhiệt.
Bị những người đồng tộc gạt bỏ qua một bên, La Thiên đưa mắt nhìn Thanh Lương các chủ rồi cười khổ một tiếng.

Được đón tiếp một cách nồng hậu, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía La Thiên rồi thầm nói.

“Không biết La gia chủ đã nói gì với những người này?”.
Một lúc lâu sau, cả mười vị trưởng lão sau khi chào đón nồng nhiệt và thỏa thích cười nói thì ai ai cũng bắt đầu thấm mệt và kéo La Thiên cùng Thanh Lương các chủ đi qua một bên để nói chuyện.

Và để lại La Thanh đón tiếp và dẫn hai người đi ra sau hậu viện.
Đi trên đường, La Thanh không giấu được cảm xúc của bản thân nên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Nguyên Quân huynh đệ, ta lần trước vẫn chưa có cơ hội để nói một lời cảm ơn mà mãi đến bây giờ ta mới có dịp”.
“Ta cũng không ngờ được là người mà ta vô tình gặp ở trong thành lại là ân nhân cứu mạng.

Ta phải nói là bản thân ta may mắn hay là số phận đã đẩy Nguyên Quân huynh đệ đến cứu ta?”.
“La Thanh huynh đệ nói quá lời rồi?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“À đúng rồi, không biết linh hỏa của ngươi hiện tại đã đạt đến cấp độ nào rồi?”.
“...”.

La Thanh nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, chỉ thấy hắn từ từ đưa tay lên và hướng lòng bàn tay lên cao rồi đánh ra một đạo linh hỏa thành thuần, nóng bỏng rồi lên tiếng.

“Trong suốt hai năm này, ta đã tu luyện và sử dụng linh hỏa rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể điều khiển nó tùy ý được”.
Nhìn đạo hỏa diễm ở trên tay La Thanh, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc thốt ra.


“Thật không ngờ, linh hỏa đã phát triển đến trình độ này?”.
“Chuyện ngươi vẫn chưa điều khiến tùy ý được cũng dễ hiểu thôi, bởi vì cấp bậc linh hỏa đã cao hơn so với tinh thần lực của ngươi.

Nếu muốn nghĩ đến việc điều khiển tốt hơn thì trước mắt cần phải gia tăng tinh thần lực”.
“Thì ra là vậy?”.

La Thanh vui vẻ gật đầu đáp.

“Đa tạ Nguyên Quân huynh đệ đã chỉ điểm”.
Sau khi dẫn cả hai người đi vào trong phòng, La Thanh nhanh chóng quay người rời đi.

Ngồi ở trong phòng, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.

“Ngươi thật sự muốn cùng La Thanh tham dự thiên kiêu tụ hội?”.
Lâm Tuyết Nhi đặt mông ngồi xuống phía đối diện rồi lên tiếng đáp lời.

“La gia chủ là ân nhân đối với ta nên ta muốn thông qua chuyện này để trả ân”.
“Ta hiểu rồi?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu, đáp.

“Với thực lực của ngươi hiện tại thì vẫn còn hơi yếu một chút nên muốn đoạt được vị trí cao thì hơi khó”.
“Chi bằng trong thời gian này ngươi hãy bế quan đột phá Ngưng Hải cảnh tầng chín.

Bên cạnh đó, ta sẽ truyền lại cho ngươi một bộ kiếm pháp phù hợp với ngươi nhất.

Chỉ cần tu luyện kiếm chiêu được đến tiểu thành thì có thể đảm bảo được vị trí cao”.
“Thật sao?”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cảm thấy vui mừng vô cùng, cô không kiềm chế được mà gồng mình đứng dậy.

“Ngươi thấy ta nói đùa bao giờ chưa?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.

Sau đó, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo nguyên thần xông thẳng vào trong mi tâm Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Thời gian này ngươi cứ tu luyện tại đây, còn chuyện tài nguyên thì bên phía La gia chủ sẽ đáp ứng ngươi mà thôi”.
Sau khi truyền thụ kiếm pháp, Đế Nguyên Quân không làm phiền Lâm Tuyết Nhi tĩnh tâm ngộ kiếm liền quay người đi ra bên ngoài.

Nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi phòng thì bất giác cảm nhận được một cổ khí tức mờ ảo nào đó đang hiện hữu ở quanh đây.
Liếc mắt nhìn ngó xung quanh, Đế Nguyên Quân bất chợt giật mình một cái.

Hắn nhìn thấy có một bóng người chạy lướt qua ở trên mái nhà phía đối diện.

Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân đoán được ý định của tên là gì và đoán được hắn ta chính là sát thủ mà Mạc Hữu Thắng phái đến để giết hắn.
Nhìn hắc y nhân chạy ra xa, Đế Nguyên Quân đột nhiên nở một nụ cười lạnh rồi thốt ra.

“Chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong đến thám thính ta? Nếu như đã đến thì ở lại đây đi?”.
Lời nói vừa dứt, thân ánh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất.

Và ở ngoài xa, tên hắc y nhân quay người bỏ chạy được một lúc thì đứng lại, hắn ngoái đầu nhìn về phía La gia rồi thầm nói.

“Ta ẩn thân có thể tránh được sự dò xét của Thiên Địa cảnh nhưng lại bị một tên Ngưng Hải cảnh phát hiện? Chuyện này là không thể nào? Hay là do ta qua đa nghi?”.
Nhưng khi hắn vừa nói dứt lời thì đột nhiên giật nảy mình một cái, hắn nhìn thấy ở ngoài xa đang có một vệt đen lao về phía hắn với một tốc độ nhanh đến mức mà hắn không nhìn thấy rõ tàn ảnh.
Cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, tên hắc y nhân ngay lập tức quay người bỏ chạy và trong lòng thầm chửi lớn.

“Khốn kiếp? Tên này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại có tốc độ nhanh đến như vậy?”.
“Chạy, phải chạy”..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom