Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 860: 860: Chương 861





“Bà ơi, sao lại đặt nhiệm vụ cho cháu?”
Lý Từ Nhiệm không hiểu.

“Rất đơn giản! Cháu sắp kết hôn với Diệp Quân Lâm đúng không? Triệu gia chúng ta không có ai muốn cải”
“Chỉ khi cháu lấy được hạng mục tám tỷ USD về, nhà họ Trịnh và cha cháu sẽ không ngăn chuyện kết hôn của cháu, nếu không, đừng hòng kết hôn với Diệp Quân Lâm!”
Thái độ của Ngô Thị Lan cứng rắn.

“Đùng!”
Lý Từ Nhiệm ngẩn ra.


Vốn tưởng rằng nhà họ Trịnh tốt hơn nhà họ Lý nhiều.

Nhưng hoá ra đều như nhau.

Đầu coi cô như công cụ.


Đặc biệt là khi lợi ích trước mặt, còn đưa ra yêu cầu vô lí với cô.

“Yên tâm, dựa vào nguồn tài nguyên của cháu, chuyện này không khó đâu, ngoài ta bà cũng sẽ giúp cháu, chúng ta sẽ liên hệ với người tổng phụ trách một chút.


Trương Văn Thống cười nói.

Lý Từ Nhiệm nhìn mọi người: “Cháu không đồng ý! Tại sao chứ?”
“Không đồng ý cũng được thôi! Này nào còn Ngô Thị Lan ta đây, cháu đừng mong kết hôn với Diệp Quân Lâm! Bà liều mạng cũng phải ngăn cản!”
Ngô Thị Lan tức giận nói.

Thái độ của nhà họ Trịnh cũng thết Nhà họ Trịnh không muốn vuột mất cơ hội này!
Nhà họ Trịnh không muốn vuột mất cơ hội này.

Nhưng năng lực họ có hạn.

Nhưng Lý Từ Nhiệm lại khác.


Cô có tập đoàn Minh Cường, nếu cô ra tay, tỷ lệ cao là sẽ lấy được một hạng mục.

Nếu Lý Từ Nhiệm không thành công.

Họ sẽ có lí do để ngăn cản cô và Diệp Quân Lâm lấy nhau.

Sau đó tìm một người chồng tốt cho cô, gả cho nhà giàu.

Cũng thế cả.

Cuối cùng, nhất định Triệu gia cũng sẽ có lợi!
“Lý Từ Nhiệm, cháu thông cảm cho chúng ta, điều này cũng có lợi cho cháu và cha mẹ cháu!”
Trịnh Quốc Thắng nói.

“Bà đã để cha cháu được ngồi vào vị trí cao trong tập đoàn Trịnh thị, mẹ cháu cũng đã được điều tới bệnh viện nhân dân Kim Lăng nhò vào nhà họ Trịnh, làm chủ nhiệm khoai Họ cũng sẽ đồng ý chuyện này.


Ngô Thị Lan cũng nói.

.

 
Chương 861: 861: Chương 862





Lý Từ Nhiệm nhìn người nhà Triệu gia nói: “Tức là chỉ cân cháu lấy được hạng mục đầu tư tám tỷ USD, chuyện của cháu và Diệp Quân Lâm, mọi người sẽ không nhúng tay vào?”
“Ừm, nhà họ Trịnh nói được làm được!
Đến cha mẹ cháu cũng không!”
Ngô Thị Lan đảm bảo.

“Được, vậy cháu đồng ý!”
Lý Từ Nhiệm đồng ý.

Để cô và Diệp Quân Lâm kết hôn thuận lợi, cô buộc phải thử.

Sau khi vê công ty, Lý Từ Nhiệm bắt đầu tra tìm các tài liệu liên quan tới lân đầu tư này.

Thư kí nói: “Tuy lân đại hội đầu tư này là do bên Kim Lăng ra mặt, nhưng tổng phụ trách lại không phải là lãnh đạo bên Kim Lăng, nghe nói chí công vô tư, làm rất công bằng, ai có năng lực hoặc tiềm lực mới lấy được hạng mục!”
“Có người phụ trách như thế là chuyện tốt, nếu không hạng mục chắc sẽ rơi vào tay đại gia tộc từ lâu rồi.



Lý Từ Nhiệm mắt sáng lên, lần này là cơ hội tốt.

Ít nhất thì có nhiều hi vọng hơn một chút.

Lúc này, Diệp Quân Lâm đến thăm cô.

“Sao thế? Trông rõ buồn phiền!”
Diệp Quân Lâm nói.

Lý Từ Nhiệm chỉ đành nói chuyện đã xảy ra cho Diệp Quân Lâm nghe.

“Hạng mục tám tỷ USD? Đơn giản quá đi!
Anh tưởng chuyện gì khó lắm chứ?”

Diệp Quân Lâm cười.

Anh là tổng phụ trách, mọi chuyện đều đo anh quyết định.

Đây là chuyện nhỏ.

Anh không sợ sự uy hiếp của cha mẹ Lý Từ Nhiệm và Triệu gia.

Nhưng mà sợ phiền.

Nếu như người nhà Lý Từ Nhiệm đều ngăn cản, thì phiền thật.

Có thể chốt luôn thì tốt.

“Hả? Dễ sao? Đây là một hạng mục tám tỷ USD lận! Huống hồ chỉ lấy danh nghĩa mình em để giành lấy, khó quá rồi! Chuyện không thể nào!”
Lý Từ Nhiệm thở dài, “Anh chỉ cần dùng một câu thôi, em lo làm gì?”
Diệp Quân Lâm cười.

Lý Từ Nhiệm ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải anh lại sắp làm phiền sếp Minh Cường đó chứ? Em vừa hỏi rồi, hạng mục lần này không liên quan tới sếp Minh cường, anh làm được chứ?”.

 
Chương 862: 862: Chương 863





“Em yên tâm đi, đến lúc đó hạng mục sẽ tự rơi vào đầu emf”
“Nhưng mà em phải đề nghị với nhà họ Trịnh! Tuy rằng hạng mục rơi vào tay nhà họ Trịnh, nhưng do em toàn quyên phụ trách!”
Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.

Lý Từ Nhiệm mê mẩn nhìn Diệp Quân Lâm.

Miệng anh như từng được khai quang vậy, mỗi lần anh nói chuyện, mọi thứ đều được giải quyết nhanh chóng.

Dường như anh khống chế mọi thứ.

Nhưng lân này, cô không tin.

Vì sếp Minh Cường sẽ không ra tay.

Cô muốn xem xem, anh sẽ giải quyết thế nào?
Thấy Lý Từ Nhiệm không tin.


Diệp Quân Lâm cũng không nói thêm gì.

Đến khi đại hội đầu tư, sắp xếp chút là được.

Gần đây, Kim Lăng sắp đón hai chuyện lớn, thứ nhất là đại hội đầu tư, thứ hai là chuyện Tần Uyên của chiến khu Tây cảnh sắp tới.

Chuyện Tần Uyên nghênh ngang tuyên bố sắp tới Kim Lăng, dụng ý là để giày vò Diệp Quân Lâm.

Quả đúng thế, Tân Uyên chuyên môn gọi điện cho Diệp Quân Lâm.

“Cái tên Tần Uyên này lộ hành tung, để kẻ địch tê liệt đó hả?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Đại ca, đúng là không gì giấu được anh!”
“Gân đây bên chiến khu tôi khó công kicñ phòng tuyến của bên chúng quá, tôi nghênh ngang lộ tung tích thế, bên Hổ Quốc nhất định sẽ theo dõi, đợi sau khi mượn được Bách Thú Doanh tôi, tôi sẽ đột nhiên cho chúng nó một vố, đánh cho chúng nó không kịp trở tay.



Tân Uyên ngại ngùng cười.

Đây là lý do tại sao Tân Uyên công khai chuyện quay lại Kim Lăng.

“Xem ra học được chút bản lĩnh của tôi Tồi nhỉ”
Diệp Quân Lâm nói.

“Nào có, đại ca, tôi chỉ học được chút xíu của anh thôi.


Tân Uyên khiêm tốn nói.

“Vậy ông đợi cậu đến đây!”
Diệp Quân Lâm rất muốn gặp Tần Uyên.

Là binh lính tự mình dạy đỗ, cũng là anh em.

“Hê hê, đại ca, tôi chuẩn bị quà cho anh đấy, tôi thu hoạch được chút đồ hay ho ở Hổ Quốc”
Tân Uyên cười ha ha nói.

.

 
Chương 863: 863: Chương 864





“Chỉ cần đừng đem phụ nữ Hổ Quốc tới, thì cái gì cũng được.”
“Ha ha, đại ca, chỉ cần anh cân phụ nữ Hổ Quốc, tôi bắt cho anh chục người tới luôn!”
Nếu như để Võ Tiêu biết thủ trưởng chí cao vô thượng trong lòng cô thế này, chắc sẽ sốc chết.

Thực ra mấy chiến sĩ kiểu Diệp Quân Lâm, Tần Uyên, sau khi vứt bỏ lớp áo ngoài thì cũng chỉ là người thường thôi.

Cũng là con trai của người khác, là cha của người khác…
Nhưng vì Việt Nam, vì nhân dân, họ khoác lên chiếc áo quân binh, xông pha tiền tuyến, dùng máu thịt của mình để bảo vệ mảnh đất này.

Nào có tháng năm yên ổn, chỉ có người thay mình gánh bớt gánh nặng mà thôi.

Võ Tiêu đi tham gia họp mặt chiến hữu rồi, không ngờ Diệp Quân Lâm cũng nhận được lời mời của buổi họp mặt đó.

Là một số chiến hữu khi anh mới gia nhập quân doanh ngày trước.

Sau đó, Diệp Quân Lâm bị điều đi bộ đội bí mật, không còn liên hệ với nhau nữa.


Thân phận của Diệp Quân Lâm, họ cũng không biết.

Nghe nói anh ở Kim Lăng, họ cũng phát thiệp mời cho anh.

Những chuyện khác, Diệp Quân Lâm có thể không đi, nhưng họp mặt chiến hữu, anh phải đi.

Lúc này, cuộc họp mặt chiến hữu của Võ Tiêu đang diễn ra.

Đa số đề là những người đã nghỉ hưu của chiến khu Tây cảnh tuyến một.

Từng là những binh sĩ dũng mãnh giết địch trêu chiến trường.

Đương nhiên, trong đó cũng có một số khác.

Nhiều năm không có thành tựu gì, nhưng quân công lại lấy không ít.

Không chi là chiến khu Tây Cảnh, còn có một số người Võ Tiêu không quen cũng tới.


Họ ở chiến khu khác.

Đại đa số đều đang bàn luận công việc hiện tại.

Một bộ phận đã đổi nghề làm việc khác.

Nhưng hầu hết đều gia nhập công ty bảo vệ hoặc vệ sĩ.

Tiêu điểm tụ họp lần này là Võ Tiêu.

Tuy có không ít nữ giới.

Nhưng Võ Tiêu xinh đẹp hơn người, đặc biệt là sau khi trang điểm một chút, không kém gì minh tỉnh.

Tất nhiều chiến hữu nam cũng có ý với Võ Tiêu.

Trước kia khi ở quân đội, mọi người đều không đám chọc vào nữ Diêm La này.

Bây giò thì khác.

“Võ Tiêu, tôi nghe nói cô cũng vào công ty vệ sĩ rồi?”
Mọi người hỏi..

 
Chương 864: 864: Chương 865





“Đúng thế, tôi là vệ sĩ tư nhân”
Võ Tiêu trả lời.

“Lương lậu thì sao? Tôi đoán chắc cũng tâm bảy, tám triệu nhỉ?”
Võ Tiêu phóng khoáng nói: “Có thể tôi khá may mắn, lương tôi ba trăm triệu, đủ mua nhà mua xe.”
“Qì cơ?
Mọi người đều không thể tin nổi.

Mức lương của Võ Tiêu khiến mọi người hoảng hồn.

Khiến những người có ý với Võ Tiêu đều bắt đầu rút lui.

“Võ Tiêu, sếp cậu còn tuyển người không? Bọn tôi cũng được đói!”
Mọi người nói.


“Để tôi hỏi chút nhé!”
Võ Tiêu ra ngoài, gọi điện cho Diệp Quân Lâm, hỏi anh có cần người không.

“Được, tôi muốn lập một đội bảo vệ giỏi, đúng lúc thiếu người.”
Diệp Quân Lâm vốn định tham gia tụ họp chiến hữu, không ngờ Võ Tiêu lại đề xuất ý này, đúng với ý anh.

Sau khi Võ Tiêu nói điện thoại xong, nói cho mọi người, ông chủ cô nhất định sẽ tự mình chọn người.

Khiến mọi người rất vui mừng.

Dần dần, người tham gia tụ hội càng dần càng nhiều.

Cảnh Bắc, cảnh đông, cảnh Nam đều có hết.

Hơn trăm người.


Mọi người ngồi quây lại, nói chuyện mãi rồi bắt đầu bốc phét.

Đặc biệt là đám người cảnh Bắc.

Bắt đầu phét lác về quân công.

“Lúc đó, mấy người chúng tôi đã phá bộ chỉ huy của địch, đạt được quân công hạng nhất! Chúng tôi còn được quân công hạng ba về tập thể đó!”
“Còn có một lần, trận địa cả đoàn mất hết, chỉ có chúng tôi trụ lại, chủ yếu là nhờ vào mấy người chúng tôi, chúng tôi lại đạt quân công hạng nhất lần nữa!”
“Chúng tôi thật ra cũng bình thường thôi, cũng chỉ được hạng nhất hai lần, hạng hai năm lần, hạng ba tám lần mà thôi Mấy người vừa nói, còn bày hết mấy huy Chương ra.

Chiến tích đều bị thay thế Khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

Võ Tiêu lại rất ghét kiểu đó.

Huy Chương thì rất nhiều người ở đây cũng có, mà có ai lấy ra đâu.

“Đáng tiếc thật, còn có một lần hạng đặc biệt, nhưng lại bị một tên nhóc bên tôi lấy mất rồi “Đúng đấy, tình báo đó rõ ràng là chúng ta phát hiện, nhưng lại bị thằng nhãi đó lấy mất công!”
“Tôi hận nó chết được! Nếu không phải tại nó, tôi đã sống tốt hơn giờ nhiều rồi!”
Mấy người họ bất mãn nói..

 
Chương 865: 865: Chương 866





Sau một hồi bốc phét, mọi người mới biết tên của họ.

Lần lượt là Phùng Tử Thạc, Lý Tưởng và Vương Canh Long.

Điều mà Võ Tiêu không ngờ được là, hoá ra mấy người này lại là chiến hữu của Diệp Quân Lâm.

Ngày trước, Diệp Quân Lâm bị điều tới cảnh Bắc bí mật.

Mới đầu, anh chỉ là một tiểu binh.

Vừa hay cùng một đội với đám trước mặt Võ Tiêu.

Mà công lao quân công hạng nhất và những thứ khác thực ra không liên quan gì tới họ.

Đầu nhờ Diệp Quân Lâm liều mạng giành được.


Là Diệp Quân Lâm liều mình phá huỷ cục chỉ huy của địch, mấy người này chạy tới nhận công.

Trận địa toàn đội mất, chỉ có bên họ là giữ được, cũng nhờ có Diệp Quân Lâm, mấy người này cướp công.

Nhiều lần được công, đều nhờ có Diệp Quân Lâm hết, họ không làm gì cả, chỉ tới ăn hôi.

Ba người này đều là hạng ham ăn lười làm, nhà họ muốn tống đi nên mới cho tòng binh.

Tuy mặc quân phục nhưng tấm lòng lại không ở quân doanh.

Có được đặc quyền không nói, không chịu tập luyện, thường hay gây chuyện, đánh trận thì ham sống sợ chết.

Chưa tòng binh được mấy hôm nhưng lại lấy được không ít quân công.

Ban đầu Diệp Quân Lâm cũng không hiểu, vinh dự vốn thuộc về mình sao tự nhiên lại rời vào tay người khác.

Vẫn may, anh không quan tâm tới mấy thứ vinh hoa đó.


Cho nên công trạng cho cả ban, cho một phòng, anh cũng chẳng ngạc nhiên.

Nhưng những người này lại mưu mô.

Anh xông pha tiền tuyến, ba người họ ở sau lấy công.

Lần được hạng công đặc biệt, Diệp Quân Lâm chưa nhường, họ đã thù hận.

Nếu như có hạng đặc biệt này, sau khi nghỉ hưu họ sẽ có nhiều quyền lực hơn.

Mấy năm nay, không chỉ không cảm ơn, họ còn sỉ nhục Diệp Quân Lâm.

Lần này, nghe nói Diệp Quân Lâm ở Kim Lăng, họ cố ý mời Diệp Quân Lâm tới buổi họp mặt chiến hữu.

Thực ra, chuyện quân công, Diệp Quân Lâm hoàn toàn có thể truy cứu.

Nhưng nghĩ tới chiến hữu hồi xưa của mình, Diệp Quân Lâm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trong đó lập tức có người đề nghị: “Tôi cảm thấy khi gặp thủ trưởng Tần Uyên, nên để ba đồng chí Phùng Tử Thạc đi.”
Mọi người nhìn nhau, lập tức đồng ý: “Đúng đó, quân công của ba người họ nhiều nhất, lại ưu tú, nên để ba vị đó đi, đại biểu cho chúng ta đi gặp thủ trưởng Tần Uyên.”.

 
Chương 866: 866: Chương 867





Về chuyện này, ai cũng đồng ý, không có kháng nghị nào.

Ba người Phùng Tử Thạc lập tức ngẩng đầu đắc ý.

Rất nhanh, Diệp Quân Lâm đã cầm thiệp mời tới khách sạn.

Võ Tiêu thấy anh, đang định nói.

Không ngờ ba người Phùng Tử Thạc lại tiến lên.

“Lão Diệp, cuối cùng anh cũng đến!
Các anh em đợi anh lâu lắm rồi!”
Ba người Phùng Tử Thạc ôm anh, giả vờ thân mật.


“Giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Quân Lâm, hồi trước cùng ban với chúng tôi.”
“Chính là anh ta lấy huân chương đặc biệt đi đấy! Mấy anh đây vẫn nhớ này!”
Ba người Phùng Tử Thạc cười, ánh mắt lại rất bất mãn.

“Anh em nghe nói anh đang làm bảo vệ hả?”
Vương Canh Long đập mạnh lên vai cậu.

“Ừm”
“Trong bao nhiêu chiến hữu ở đây, chỉ có cậu là sống tệ nhất! Sao lại thành bảo vệ thế này? Đáng ít cũng phải là vệ sĩ của công ty bảo vệ gì đó chứ?
“Đúng, bên chúng ta có một nữ chiến hữu, cô ấy đó, Võ Tiêu, làm vệ sĩ, một năm lương ba trăm triệu, mua nhà mua xe!”
Lý Tưởng chỉ Võ Tiêu.

Võ Tiêu ngại ngùng đứng lên, nhìn Diệp Quân Lâm mà cười gượng.

Cô cũng không ngò, những người này lại là chiên hữu của Diệp Quân Lâm.


“Người anh em, cậu làm chiến khu cảnh Bắc chúng ta mất mặt đó.”
Phùng Tử Thạc cười.

Diệp Quân Lâm không tiếp lời, ánh mắt lại rơi vào huy chương trêm bàn.

Thây Diệp Quân Lâm nhìn, ba người Phùng Tử Thạc bỗng hơi ngại ngùng.

Họ đương nhiên hiểu mấy cái huy chương này là thế nào.

Mấy thứ này đáng lẽ ra nên thuộc về Diệp Quân Lâm.

Không có quan hệ gì tới họ hết.

Nhưng ba người họ cứng đầu nói: “Sao?
Hâm mộ à? Lúc trước anh đi theo chúng tôi lập công, những huy chương này cũng có một phần của anh.”
“Còn lén lút lấy đi hạng nhất của chúng tôi, không gặp cậu, hóa ra vẫn chỉ là bảo vệ.”
“Chúng tôi có nhiêu huy chương như vậy, thiếu một huy chương hạng nhất là hoàn hảo rồi, đáng tiếc.”
Những người khác cũng lạnh lùng nói: “Đồng chí, anh làm vậy là không đúng! Đều cùng một đội, anh lại giành hạng nhất của người ta thì không thích hợp rồi.”.

 
Chương 867: 867: Chương 868





Diệp Quân Lâm cười mỉa mai nói: “Đó là do tôi lập công có được, liên quan gì tới bọn họ?”
“Anh lập công có được? Đúng là nực cười, tôi không tin!”
“Tôi cũng không tin!”
Mọi người ai cũng không tin Diệp Quân Lâm.

“Người ta có thể cầm được nhiều huy chương như vậy chứng minh người ta có năng lực cầm được huy chương hạng nhất.”
“Trái lại là anh, ngoại trừ huy chương hạng nhất, còn có huy chương nào khác sao?”
Mọi người nhao nhao hỏi.

Ba người Phùng Tử Thạc cũng cười giêu cợt hỏi: “Đúng vậy, ngoại trừ huy chương đó, chắc anh không có cái khác nhỉ?”
“Sao, các người chắc chắn muốn so huy chương với tôi à?”
Diệp Quân Lâm vui vẻ hỏi.

Lúc đầu, anh đã sớm quên chuyện này.


Nhưng đối phương lại hùng hổ dọa người như vậy.

Anh cần phải xử lý chuyện cũ năm xưa này.

“Ha ha, dám so huy chương với tôi? Điên rồi à?”
Ba người đám Phùng Tử Thạc cười ra tiếng.

Nếu như Diệp Quân Lâm có nhiều huy chương như vậy thì sẽ không ở đây làm bảo vệ.

.

Truyện Teen Hay
Lúc trước Diệp Quân Lâm bị trọng thương, rời khỏi đại đội của bọn họ.

Bọn họ cho là, kiếp quân nhân của Diệp Quân Lâm đã kết thúc từ đó.


Nào biết mới anh vừa được chuyển đến bộ đội bí mật.

Diệp Quân Lâm lấy điện thoại ra gọi cho Bắc Phương: “Là tôi, cầm một vài huy chương của tôi đến nhà hàng Hải Yến.”
“Ha ha ha…”
Phùng Tử Thạc và những người khác lại càng cười to hơn.

“Anh có bao nhiêu huy chương mà còn phải gọi người đưa tới? Đúng là nực cười!”
Vương Canh Long cười mỉa mai liên tục.

Những chiến hữu khác cũng nhao nhao cười.

Bọn họ cho là đang xem một vở kịch hay.

Quan trọng là huy chương của ba người Phùng Tử Thạc quá nhiều rồi.

Đứng đầu cả đám.

Người khác ưu tú nhưng còn không được bằng nửa họ.

Chứ đừng nói chỉ là so huy chương..

 
Chương 868: 868: Chương 869





Đây đúng là tự làm khổ mình.

Huống chỉ còn là Diệp Quân Lâm kém hơn bọn họ nhiều.

Nhìn một màn này, Võ Tiêu như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh ướt sũng người.

Cô rất muốn nói cho đám người này biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm, nhưng thấy Diệp Quân Lâm nghiêm túc như vậy, cô chỉ đành ngồi chờ.

Thấy dáng vẻ đắc ý của đám Phùng Tử Thạc, Diệp Quân Lâm hỏi: “Lấy đi huy chương vốn thuộc về tôi, lương tâm các người vẫn còn yên ổn sao? Chẳng lẽ các người không có một tia áy náy nào à?”
“Tối.

Rõ ràng ba người họ cũng chần chừ một lúc.

Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, bọn họ mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Anh nói bậy!”

“Những huy chương này đều là chúng tôi dùng mạng đổi lấy, tất cả đều có hồ sơ ghi chép lại, cho dù có tra xét thế nào cũng là do chính chúng tôi có được! Có liên quan gì đến anh?”
“Diệp Quân Lâm, anh quá vô liêm sỉ rồi!
Huy chương của chúng tôi mà anh cũng dám nói là của mình?”
Những người khác cũng là vào trước là chủ, cho rằng Diệp Quân Lâm là kẻ mặt dày không biết xấu hổ.

“Anh có còn là quân nhân của Việt Nam không? Chúng tôi đúng là xấu hổ thay cho anh! Vậy mà lại vì mấy chiếc huy chương, thậm chí còn không thuộc về mình!”
Những người khác nhao nhao nổi giận.

“Sao Cảnh Bắc chúng ta lại có một kẻ không biết xấu hổ như anh chứ, không phục thì đánh một trận đi?”
Người có cơ thể cao to nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.

Võ Tiêu kịp thời giải vây: “Mọi người đều là chiến hữu, làm loạn thì mất vui, cần gì phải vậy chứ?”
“Hừ! Nể mặt Võ Tiêu! Không phải anh ta nói cho người mang huy chương tới sao?
Nếu anh ta không mang ra được, xem tôi làm thế nào xử lý!”
Người kia cả giận nói.


Tất cả mọi người đều chờ huy chương mà Diệp Quân Lâm nói đến.

Bắc Phương mặc một bộ quần áo ngày thường nhanh chóng đi tới, ôm trong ngực một chiếc vali màu xAnh Lâm đội có mật mã.

Râầm!
Tiếng vang đặt lên bàn khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Bắc Phương nhỏ giọng nói: ‘Huy chương nhiều quá nên tôi phải mang theo một cái rương.”
Những huy chương này của Diệp Quân Lâm vẫn luôn do Bắc Phương bảo quản.

Đơn giản là cực kỳ nhiều.

Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không sao, đủ rồi!”
Cuộc đối thoại của hai người khiến đám người kinh hãi.

Có bao nhiêu huy chương chứ?
Mà cần vali lớn như vậy, còn có cả mật mã?.

 
Chương 869: 869: Chương 870





Có điều, Phùng Tử Thạc cười lớn, cất giọng mỉa mai: “Có gan thì mở ra, tôi không tin trong đó chứa huy chương.”
“Đúng, cầm cái vali này ra dọa ai chứ?”
Lý Tưởng và Vương Canh Long đương nhiên cũng không tin.

Diệp Quân Lâm bị thương xuất ngũ sớm như vậy, ngoại trừ được huy chương hạng nhất thì không còn cái nào khác.

Diệp Quân Lâm nhìn thoáng qua Bắc Phương, ra lệnh: “MởiI”
Sau khi Bắc Phương điền mật mã, âm thanh vali mở liền vang lên.

“Nhiều như vậy?”
Khi thấy trong vali đặt trên bàn có trăm chiếc huy chương, toàn bộ mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Phùng Tử Thạc và hai người còn lại cũng luống cuống.


Đây là thật đấy à?
Nếu như là gì thì làm sao đi tìm được nhiều huy chương trong một thời gian ngắn như vậy?
Huống chi Diệp Quân Lâm còn cho người mang tới, giống như thật vậy.

Diệp Quân Lâm lấy ra một chiếc huy chương màu đen.

“Huy chương công trạng hạng nhất?”
Vẻ mặt đám người đều sững lại, kinh ngạc nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Cái huy chương này chính là thứ mà tôi cướp đi trong miệng các người.”
Lạch cạch!
Diệp Quân Lâm đặt lên bàn.

Anh lại lấy ra một chiếc huy chương màu đen.


“Ôi, lại là một chiếc huy chương công trạng hạng nhất!”
Đám người sững sờ.

“Cái này là năm năm trước, trong trận chiến ở vực Thiên Sơn, tôi chém được đầu của tổng chỉ huy quân địch, nên được ban thưởng.”
Trong đầu đám người như nổ tung.

Trận ở vực Thiên Sơn có khoảng chừng bốn trăm nghìn bộ đội tham chiến.

Anh lại chém được đầu tổng chỉ huy của quân địch?
Đây là ai chứ?
Diệp Quân Lâm không để ý tới sự kinh ngạc của họ, lại lấy ra một chiếc huy chương màu đen.

Lại là huy chương công trạng hạng nhất!
Mọi người đều hít sâu một hơi.

“Đây là lần đầu tiên đánh vào thành trì của quân địch ở chiến khu Cảnh Bắc được ban thưởng..

 
Chương 870: 870: Chương 871





Cộp Diệp Quân Lâm lại đặt lên bàn.

Đám người nhìn ba huy chương trên bàn, đều trợn tròn mắt.

Hàng thật giá thật.

Đều là thật!
Đám người Phùng Tử Thạc luống cuống, không thể tin nổi mà nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm lại lấy tiếc mấy chục chiếc huy chương hạng nhất màu đen ra.

“Những cái này và hai lần vừa nói cũng tương tự nhau, không có gì đáng nói!”
Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết!
Bảy, tám chục lần được chiến công hạng nhất mà không có gì đáng nói?
Đây là người nào chứ?

Anh rốt cuộc có lai lịch gì?
Tất cả đều nhìn về phía ba người Phùng Tử Thạc.

Ánh mắt của mọi người như đang nói.

Ba người đã nói anh ta là bảo vệ mà?
Sao lại lập được nhiều chiến công hạng nhất như vậy?
Vẻ cười của ba người đám Phùng Tử Thạc còn khó coi hơn so với khóc.

Bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Diệp Quân Lâm bình tĩnh lấy ra một chiếc huy chương quân sự màu tím.

“Hửm?”
Mọi người đều ngẩn ra.


Họ chưa từng thấy huy chương quân sự nào có màu này.

Đây là cấp bậc gì thế?
Chẳng lẽ còn cao hơn cả huy chương đặc biệt?
Huy chương quân sự tím đó có khắc hoạ tiết kì lân rất sống động.

“Trong trận chiến ba năm trước của Cảnh Đông với nước Hàn, khi tiêu diệt ba trăm nghìn quân địch và bắt sống một trăm nghìn người, tôi đã lấy được đấy.”
Diệp Quân Lâm nói.

Anh nói xong, mọi người tái mặt.

Họ biết trận chiến cảnh Đông và Hàn quốc.

Trân chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng, Hàn Quốc bị san bằng, tiêu diệt.

Gần như là một lễ kỉ niệm quốc gia của Việt Nam.

Lúc này, mọi người hít sâu.

Nghe Diệp Quân Lâm kể lại từ tốn bình thản, mọi người hầu hết đã đoán được thân phân của Diệp Quân Lâm..

 
Chương 871: 871: Chương 872





Chiến dịch kinh điển đó, đều là người đàn ông đó dẫn theo đội của mình đánh trận.

Mọi người sao lại không biết chứ.

Ba người Phùng Tử Thạc sắc mặt rất khó coi, như ăn phải phân vậy.

Tiếp theo đó, Diệp Quân Lâm lại lấy ra một huy chương khác.

Huy chương này có màu vàng!
Mọi người hoảng hồn lần nữa.

Có cả huân chương màu vàng sao?
Họ thực sự chưa từng nghe đến!
Khi nhìn hình rông uốn lượn trên huy chương này.

Mọi người ai cũng biết, đó là tượng trưng của Việt Nam.


Huân chương này, e là tượng trưng của một nước.

Huân chương kì lân màu tím sống động là trọng thần đất nước.

Còn màu vàng này, e là tượng trưng cho chiến thần đệ nhất của Việt Nam.

Diệp Quân Lâm cầm chiếc huy chương vàng nặng nề đó, nói: “Huân chương này gọi là huy chương Rồng vàng, gọi tắt là Long chương! Trong lịch sử Việt Nam chỉ có một chiếc duy nhất!”
Cộp!
Khi Diệp Quân Lâm nói xong câu này, ba người Phùng Tử Thạc lập tức ngã ra đất.

Họ suýt nữa thì miệng phun bọt trắng.

Không thể ngò nổi, người từng tham gia quân ngũ cùng bọn họ thế mà lại là chiến thần tối cao vô thượng đó!
Những người khác cũng run lẩy bẩy.


Bao gồm cả Võ Tiêu đã biết thân phận của Diệp Quân Lâm.

Trước người đầy ánh hào quang này, họ chỉ thấy máu mình như nóng lên.

Diệp Quân Lâm không để ý, tiếp tục nói: “Đây là trong hai năm trước, tôi đánh bại kẻ xâm lược đồng minh của mười tám nước, sau khi chính thức xác lập vị thế độc tôn của Việt Nam, Việt Nam đã trao tặng tôi huy chương này, thăng hạng thành tướng quân năm sao duy nhất, hiệu là Côn Luân!”
“Đó là đỉnh cao của đời tôi! Sau cuộc chiến đó, tôi được phong Lang Cư Tư! Tôi mãi mãi không quên được cảnh tượng lần đầu tiên nhận được tấm huy chương này…”
Diệp Quân Lâm đắm chìm trong hồi ức, vinh hoa tựa như mới hôm qua.

Mọi người hít một hơi thật sâu.

“Kính chào thủ trưởng!”
“Kính chào anh hùng!”
Võ Tiêu kính lễ, đồng thời hô.

“Kính chào thủ trưởng!”.

Đam Mỹ Hay
“Kính chào anh hùng Những người khác giờ mới phản ứng được, đồng loạt hô.

Ai nấy cũng run rẩy, mắt rớm nước..

 
Chương 872: 872: Chương 873





Họ không chỉ cảm động khi gặp được vị chiến thần Côn Luân này Họ càng cảm động về chuyện nhận huân chương hơn!
Người đàn ông này, uy thế dũng mãnh, khí thế tựa mây.

Có anh bảo vệ biên cương mảnh đất Việt Nam này.

.

Chương mới nhất tại _ ТRUМTRUYE Л.

VЛ _
Mọi người mới có một cuộc sống bình an phú quý!
Lúc này, ai nấy cũng dường như đang ở quân doanh, máu nóng hừng hực, hưng phấn vô cùng.

“Nếu có chiến tranh, tất sẽ trở về!”
Võ Tiêu lại hô.


“Nếu có chiến tranh, tất sẽ trở về!”
Mọi người đều lên giọng hô.

Đến cả Nam Phương cũng đứng thẳng người, nhớ lại cảnh tượng đại chiến 18 nước khi trước.

Trận đó đánh tơi bời khói lửa, xoay chuyển càn khôn.

Trong tình huống cả thế giới đều thấy không khả quan, Diệp Quân Lâm đã dẫn đầu mọi người lật ván cơ, đánh bại mười tám nước.

Trận chiến đó, một mình anh dùng nắm đấm thép của mình, giết chết hàng ngàn cao thủ của mười tám nước!
Lúc đó, anh mới được công nhận là địa vị cao cấp của Việt Nam!
Ba người Phùng Tử Thạc ngã trên đất mồ hôi lạnh cả người..

Sắc mặt họ cắt không còn giọt máu, sợ hãi vô cùng.

Lúc đó, họ không hoài nghi thân phận của Diệp Quân Lâm nữa.


Khí thế của anh đã nói lên tất cả.

Diệp Quân Lâm nhìn ba người họ: “Các người muốn so quân công với tôi sao?”
“Tôi tôi tôi…”
Ba người Phùng Tử Thạc nghẹn họng, hoàn toàn không nói được câu nào.

Diệp Quân Lâm cười lạnh lùng: “Chỗ tôi còn có mấy chục cái huân chương nữa, có cần tôi kể thêm chút không?”
“Bình bình bình…”
Ba người không nói lên lời, chỉ có thể quỳ xuống đất, dập đầu liên tục.

Đầu đập chảy máu.

Họ nào dám so sánh công trạng với Diệp Quân Lâm!
Diệp Quân Lâm lần lượt đem cất những chiếc huân chương đi.

Sau đó, anh nhìn lên bàn, huân chương của ba người Phùng Tử Thạc.

Anh lạnh giọng nói: “Vốn dĩ chuyện này tôi không định truy cứu! Nhưng các người lại ép tôi!”
“Những huân chương này là khi tôi tòng quân lúc đó, dùng cả mạng của mình để đổi!
Nhiệm vụ do tôi hoàn thành, quân công thì lại của các người!”.

 
Chương 873: 873: Chương 874





“Bây giờ, các người còn dám nói những thứ này là của các người sao?”
“Không không không không…”
Ba người Phùng Tử Thạc lập tức lắc đầu.

“Chuyện năm xưa tôi sẽ không truy cứu quá kĩ! Nhưng đồ thuộc về tôi, nhất định tôi phải đòi lại! Dù chỉ là công hạng ba! Đây cũng là thứ thuộc về tôi! Là sự khẳng định của một người quân nhân!”
“Nam Phương, thu lại tất cả huân chương này! Ngoài ra, thu hồi tất cả những thứ ba người họ đã có được nhờ vào số huân chương này những năm gần đây!”
Diệp Quân Lâm mệnh lệnh.

“RõI”
Nam Phương lập tức làm theo.

“Các người không đáng làm quân nhân!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.

Cuối cùng, ba người Phùng Tử Thạc bị đuổi ra ngoài!

Những người khác run lẩy bẩy.

Mục đích chủ yếu của tụ họp chiến hữu này là thương thảo chuyện nghênh tiếp Tân Uyên.

Nào biết, thế mà chiến thần Côn Luân lại xuất hiện.

Cuối cùng họ cũng hiểu, tại sao Tân Uyên ở chiến khu Tây Cảnh lại tới thành Kim Lăng ở chiến khu Nam cảnh.

Bây giờ, họ có đáp án rồi.

Tần Uyên đến vì chiến thần Côn Luân ở đây.

“Mọi người đừng căng thẳng! Tôi còn có một chuyện! Võ Tiêu nói cho mọi người đi Diệp Quân Lâm nói.

.


Truyện Sắc
Võ Tiêu cười nói: “Thực ra ông chủ đó của tôi chính là thủ trưởng! Tôi là vệ sĩ của phu nhân thủ trưởng!”
“Tôi cũng sẽ nói rõ mục đích, gần đây, tôi chuẩn bị lập một đội vệ vĩ giỏi cho tập đoàn Minh Cường! Nếu như mọi người có thể tham gia thì tốt quá!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Mọi người ai ai cũng ào ào đứng ra.

Có thể làm việc cho chiến thần Côn Luân, mong còn không được.

“Tôi không cần lương!”
Có người nói.

“Không được, lương thì phải có, theo tiêu chuẩn của tập đoàn Minh Cường! Yêu cầu duy nhất là lấy tác phong cứng rắn của mọi người để bảo vệ tập đoàn Minh Cường là được!”
Sau khi quyết định chuyện này, tâm trạng Diệp Quân Lâm rất tốt.

Như thế, sự an toàn của công nhân viên tập đoàn Minh Cường đã được giải quyết.

Diệp Quân Lâm và Nam Phương rời đi, không làm phiền buổi tụ hội nữa..

 
Chương 874: 874: Chương 875





Trên đường tới công ty, Diệp Quân Lâm lại gặp được một đám người quen.

Là người nhà họ Chí, do Chí Tiềm Long dẫn đầu.

Ký túc xá của tập đoàn Minh Cường và tập đoàn Thiên Lạc vốn là của tập đoàn Tam Tỉnh.

Vị trí ở trung tâm thành phố Kim Lăng.

Chí Tiềm Long dẫn người đến khảo sát khu vực trung tâm thành phố Kim Lăng, chuẩn bị xây dựng một pho tượng cho chiến thần Côn Luân.

Diệp Quân Lâm và đội ngũ nhà họ Chí chạm mặt nhau.

“Từ đã, chưa cho anh rời đi.”
Giọng điệu lạnh lùng của Chí Duy vang lên.


Đám người nhà họ Chí liền ngăn cản anh.

“Có chuyện gì sao?”
Tâm trạng đang tốt đẹp liền bị nhóm người này phá hư, Diệp Quân Lâm rất khó chịu.

“Anh rất nghe lời đấy, quả nhiên không lấy danh nghĩa nhà họ Chí đi lừa bịp!”
“Sao? Anh xem thường nhà họ Chí à?”
Chí Tiềm Long hỏi.

Diệp Quân Lâm lại chỉ im lặng.

Chính bọn họ nói không cho anh nhận thân phận là cháu ngoại nhà họ Chí, giờ lại nói anh xem thường nhà họ Chí…
Rốt cuộc muốn thế nào?
“Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, cút đi.”
“Làm chậm việc xây tượng cho chiến thần Côn Luân của chúng tôi!”
Chí Duy măng.


Diệp Quân Lâm nghe được tên mình thì kinh ngạc nói: “Các người định làm gì cơ?”
“Nghe cho kỹ, chúng tôi đang chọn vị trí bắt mắt nhất ở trung tâm thành phố, xây một pho tượng của chiến thần Côn Luân.”
Chí Tiềm Long trả lời.

“Vậy các người hết hi vọng đi, chiến thần Côn Luân không thích điều này đâu!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hả?
Lời này của Diệp Quân Lâm vừa nói ra, toàn bộ đám người đều ngây ra.

Mọi người không tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm.

“Chiến thân Côn Luân không thích? Anh nói à?”
Chí Duy hỏi.

Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng, tôi nói.”
“Có phải anh muốn nói mình chính là chiến thần Côn Luân luôn không?”
Chí Tiêm Long cười nói..

 
Chương 875: 875: Chương 876





“Ừm, đúng vậy.

Tôi không thích!
Diệp Quân Lâm nói.

“Ha ha ha…”
Tất cả người nhà họ Chí đều cười.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Quân Lâm như đang nhìn kẻ ngốc vậy.

Khoác lác quá trời đất!
Anh nói có một tỷ hoặc là ông chủ công ty, mọi người còn cố gắng chấp nhận.

Nhưng vừa mở miệng đã nói mình là chiến thần Côn Luân.


Đây cũng chém gió quá đà rồi!
Đó là chiến thân một nước.

Dưới một người trê vạn người!
Anh là một kẻ ngồi tù chịu tôi, sao có thể có liên quan đến chiến thần Côn Luân?
“Cút nhanh đi! Chúng tôi có xây hay không xây thì có liên quan gì tới anh?”
“Xây tượng ra, chiến thần Côn Luân tuyệt đối sẽ không thích! Tôi dám cam đoan!”
Chí Tiêm Long cười: “Toàn bộ Việt Nam cho tới nay đều chưa có một pho tượng nào của chiến thần Côn Luân, nhà họ Chí tôi làm đầu tiên! Vì kỷ niệm chiến công to lớn mà chiến thần làm vì Việt Nam!”
Người nhà họ Chí rất đắc ý.

Đến lúc đó, tượng xây xong, toàn Việt Nam, thậm chí toàn thế giới đều sẽ tập trung chú ý tới nhà họ Chí.

Như vậy lợi ích mà nhà họ Chí thu được sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Huống chỉ có thể để cho chiến thần Côn Luân thích, đây mới là quan trọng.


Nhà họ Chí bọn họ nhất định phải vùng lên.

“Các người chỉ phí công vô ích mà thôi!”
Nói xong, Diệp Quân Lâm liền rời đi.

Nếu như thật lòng xây tượng cho anh, anh không có lời nào để nói, còn phải cảm Nhưng nhà họ Chí xây tượng có mục đích gì, ai mà chả biết.

Diệp Quân Lâm đương nhiên không thích.

“Anh thì tính là cái thá gì?”
Chí Duy lạnh lùng nói.

Chí Tiêm Long đứng chắp tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

Trong mắt anh ta, Diệp Quân Lâm mãi không có chỗ đứng.

Anh ta là thành viên quan trọng của Đảng Thái Tử ở Hoa Hải.

Nếu để cho đám người trong Đảng Thái tử biết anh ta có một người em trai như thế, đoán chừng sẽ bị cười chết..

 
Chương 876: 876: Chương 877





“Diệp Quân Lâm, mày sinh ra cũng giống như mẹ mày, là kiểu người thấp hèn!
Mày không xứng vào nhà họ Chí.”
Chí Tiềm Long hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, nhà họ Chí chọn một địa điểm tốt, lập tức tiến hành xây tượng.

Sau khi Diệp Quân Lâm về tập đoàn Minh Cường, cũng bận việc đầu tư.

Đã đồng ý với Trần Đằng thì phải làm cho tốt.

Vì thế, anh điều Diệp Vân Anh, thư ký ở Tô Hàng tới Kim Lăng.

Diệp Vân Anh nhanh chóng cầm một đống giấy tờ đấu thầu tìm đến Diệp Quân Lâm.

Mỗi một tài liệu đấu thầu, Diệp Quân Lâm đều xem qua.

Lần đầu tư này, anh tương đối xem trọng tỉnh ngoài hoặc tiềm lực xí nghiệp ảnh hưởng đến sự phát triển của Kim Lăng.


Như vậy sẽ hiệu quả hơn!
Anh vốn là thiên tài kinh doanh, đương nhiên có thể nhìn ra công ty nào có thể đóng góp nhiều hơn cho sự phát triển của Kim Lăng sau khi nhận được khoản đầu tư.

Tạo ra sự cạnh tranh lành mạnh là điều Diệp Quân Lâm ưa thích.

“Hả? Nhà họ Chí ở Hoa Hải?”
Diệp Quân Lâm nhìn thấy nhà họ Chí trong danh sách đấu thầu.

Nhà họ Chí ÿ là Hoàng tộc, muốn lấy thân phận của bọn họ lấy được phần đầu tư, cho nên mới làm cho danh sách đấu thầu rối tỉnh rối mù.

Diệp Quân Lâm trực tiếp cho một dấu gạch đỏ lớn.

“Hả? Còn có công ty tự mỏ của Trương Văn Thống và Trịnh Vân Nga?”
Diệp Quân Lâm cười.

Hai người này rõ ràng là muốn kiếm bộn tiên.


Anh cũng cho một dấu gạch đỏ.

Anh nhìn thấy Lý Từ Nhiệm và nhà họ Trịnh trong danh sách đấu thầu.

Có điều cột người phụ trách lại viết tên Trịnh Quốc Thăng và Ngô Thị Lan.

Diệp Quân Lâm gạch tên bọn họ, sau đó viết tên Lý Từ Nhiệm và đánh dấu vào.

Diệp Quân Lâm rất chân thành, tốn mấy ngày, khảo sát xong tất cả các xí nghiệp đấu thầu.

Trong lòng đại khái đã có kế sách…
Lúc này, ở một nơi khác.

Tổng hội thương nghiệp Kim Lăng.

Tổ chức này có quyền lợi rất lớn.

Họ có thể can thiệp gần như vào thị trường địa phương của Kim Lăng.

Tuy nhiên, Tổng hội thương nghiệp Kim Lăng lại cực kỳ độc đoán và cắt đứt các thương nhân nước ngoài vào thị trường, gây ra rất nhiều rắc rối.

Trong văn phòng thương hội..

 
Chương 877: 877: Chương 878





Hội trưởng và một số giám đốc đang họp.

Hội trưởng Thiệu Văn Ngọc lạnh lùng nói: “Lập tức đầu tư đại hội, tôi phát hiện có không ít thương nghiệp ở các nơi khác đến cướp mối làm ăn rồi.”
“Còn không phải sao! Chính sách lần này đưa ra, cổ vũ trắng trợn doanh nghiệp ngoại lai tới đầu tư phát triển, các doanh nghiệp từ bên ngoài tới đều như phát điên.”
Phó hội trưởng Trần Công Lượng tức giân nói.

“Ba trăm tỷ USD kia là của Kim Lăng, theo lý mà nói cũng phải đo thương nghiệp ở Kim Lăng xử lý phân phối! Sao bên trên lại giao cho một người trẻ tuổi chứ? Đây chẳng phải là làm ẩu sao?”
“Đúng vậy, nhiều tiền như thế sao có thể để rơi vào các thương nhân nơi khác? Chúng ta được hưởng ít hơn bao nhiêu!”
Đám người trong thương hội cực kỳ bất mãn.

“Tôi cũng đang lo lắng chuyện này.

Nghe nói người phụ trách trẻ tuổi này đề xướng việc cho các thương nghiệp bên ngoài tham gia, bảo là xúc tiến sự phát triển của Giang Nam! Tôi nhổ vào!”
Thiệu Văn Ngọc cả giận nói.


“Có thương hội Kim Lăng của chúng ta, đừng nói là thương nghiệp bên ngoài tham gia, cho dù một thành phố khác của Giang Nam cũng đừng hòng mơ tưởng! Miếng thịt này chỉ để cho chúng ta ăn thôi.”
Trần Công Lượng kiên quyết nói.

Thương hội Kim Lăng nghĩ rất đơn giản, các thương nghiệp nơi khác không được đụng đến ba trăm tỷ USD này.

Chỉ có thương nghiệp bản địa mới được “Hội trưởng, chúng ta phải làm gì?”
Có người hỏi.

“Đương nhiên là khống chế người phụ trách này, giải quyết vấn đề từ đầu nguồn.”
Thiệu Văn Ngọc nói.

Trần Công Lượng lên tiếng nói: “Bên này tôi đã điều tra rõ ràng, lần này người phụ trách là Diệp Quân Lâm ở Tô Hàng.

Anh ta không tính là người trong thể chế, không biết vì sao gánh nặng này lại được để ở trên vai anh ta.”

“Chúng ta không cần để ý, chỉ cần biết người phụ trách là ai thì dễ làm rồi.”
“Đợi chút nữa, Trân Công Lượng đi với tôi tìm Diệp Quân Lâm đi!”
Diệp Quân Lâm rời khỏi văn phòng thì có mấy người từ phía đối diện đi tới.

“Chào Anh Diệp, chúng tôi là người của thương hội Kim Lăng, muốn bàn một việc với anh, có được không?”
Trần Công Lượng hỏi.

Diệp Quân Lâm nhanh chóng phản ứng lại.

Nhóm người này nắm bắt tin tức cũng nhanh đấy, vậy mà lại tới tìm mình.

Đại khái là do Diệp Vân Anh vận chuyển tài liệu nên để lộ tin tức đi.

“Được.

Anh đi theo Trần Công Lượng và những người khác đi vào một chiếc Lincoln.

Diệp Quân Lâm lên xe..

 
Chương 878: 878: Chương 879





“Anh Diệp, xin tự giới thiệu, tôi là hội trưởng hội thương mại Kim Lăng, Thiệu Văn Ngọc, muốn cùng anh bàn luận vê vấn đề đầu tư.”
“Nói đi.”
“Cho dù hội thượng mai Kim Lăng không thuộc ban ngành chính phủ, nhưng cũng là tổ chức hợp pháp của tất cả thương nhân của Kim Lăng tạo thành, chúng tôi đại diện cho lợi ích của các thương nhân của Kim Lăng, giữ gìn thị trường yên ổn”
“Nhưng chúng tôi nghe nói Anh Diệp rất ủng hộ cho các thương nghiệp ở nơi khác tiến vào, điều này đã vô tình tổn hại tới lợi ích của các thương nhân trong Kim Lăng, thương hội chúng tôi không thể không để ý tới.”
Diệp Quân Lâm cười: “Vậy ông nói xem nên làm gì?”
“Có thể cho các thương nghiệp ở nơi khác tham gia đấu thâu, nhưng tất cả các dự án đầu tư đều rơi vào tài khoản thương gia địa phương!”
“Chỉ cần anh đồng ý, đây sẽ là của anh!”
Nói xong, Thiệu Văn Ngọc đưa cho Diệp Quân Lâm một tấm chỉ phiếu.

Diệp Quân Lâm nhìn thoáng qua, một dãy số không thật dài.

Hai trăm tỷ!
“Còn có bọn họ cũng là của anh.


Thiệu Văn Ngọc chi vào bốn người đẹp ngồi hàng ghế sau, đều thuộc cấp bậc minh tỉnh.

“Chiếc xe này cũng có thể là của anh!”
Thiệu Văn Ngọc cười nói.

Trần Công Lượng cũng lên tiếng: “Anh Diệp, tôi biết quyền quyết định đầu tư nằm trong tay anh, anh muốn cho ai đầu tư thì người đó được đầu tư, tóm lại anh cho xí nghiệp bản địa nào đầu tư cũng được, chỉ cân không phải là nơi khác!”
“Như vậy sẽ không tổn hại đến lợi ích của anh, cũng không tổn hại đến lợi ích của chúng tôi, anh lại có chỗ tốt, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Diệp Quân Lâm cười: “Đúng vậy, cho dù lựa chọn thế nào cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của tôi.”
Nhìn thấy có hi vọng, Thiệu Ngọc Văn và Trần Công Lượng đều mỉm cười.

“Về sau, anh chính là bạn của hội thương mại Kim Lăng, có gì khó khăn chúng tôi đều có thể thay anh giải quyết.”
Thiệu Ngọc Văn đều cười ra tiếng.


Người trẻ tuổi đều giải quyết quá dễ.

Ông ta đang nghĩ, sau khi ba trăm tỷ USD rơi và thương nghiệp địa phương, ông ta sẽ có thể bòn rút một ít.

Cũng như Trịnh Quốc Thắng của nhà họ Trịnh đã đồng ý, chỉ cần nhà họ Trịnh cầm được hạng mục, bọn họ sẽ cầm được mười tỷ USD.

Ba trăm tỷ USD là một khoản thu khả quan cỡ nào chứ.

Giá trị bản thân của họ cũng sẽ tăng gấp mười lần.

Diệp Quân Lâm nhìn thoáng qua tấm chi phiếu, anh cười.

Nụ cười này khiến Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì với Diệp Quân Lâm đây là chế giễu.

Anh vậy mà lại đang cười giễu!.

 
Chương 879: 879: Chương 880





Điều này khiến hai người không hiểu!
Diệp Quân Lâm đẩy cửa xuống xe, trước khi đi còn cười khẩy nói: “Tôi làm thế nào không cần ông tới dạy.”
Rầm!
Nói xong, Diệp Quân Lâm liền hung hăng đóng cửa lại.

Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng ngây ngẩn cả người, hai người hai mặt nhìn nhau.

“Đây là từ chối chúng ta sao?”
Thiệu Văn Ngọc nói.

“Không ăn mềm? Tôi thấy anh ta thích ăn cứng chăng?”
Trần Công Lượng lập tức xuống xe đuổi theo, ngăn Diệp Quân Lâm lại.

“Tên nhóc này dừng lại, tôi cho anh đi rồi à?”
Trần Công Lượng lạnh lùng nói.


“Sao?”
Diệp Quân Lâm cười.

“Không đồng ý đúng không? Được! Vậy sau này anh đi đường cẩn thận một chút!
Thương hội Kim Lăng của chúng tôi chỉ có bạn bè và kẻ thù.

Nếu làm bạn thì ngoan ngoãn nhận lấy chỉ phiếu, còn kẻ thì thì chúng tôi chỉ có thể kề dao lên!”
Lời nào của Trần Công Lượng là sự uy hiếp rõ ràng.

Nếu như Diệp Quân Lâm không đồng ý, như vậy anh sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

“Có thủ đoạn gì cứ việc dùng, tôi vẫn chưa bị dọa sợ đâu!”
Diệp Quân Lâm thật muốn cười.

Chưa kể đến cả Quách Khôn Từ, chủ tịch hội thương mại Việt Kiều cũng tự mình rơi vào tay, bao nhiêu ông lớn ở Kim Lăng đã bị anh quét sạch không biết bao nhiêu lần.


Còn có kẻ này đến uy hiếp anh?
Đúng là không muốn sống nữa rồi!
Có điều những thương nhân này, chỉ cần xúc phạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ còn có khả năng trả thù hung ác hơn những người ở thế giới ngầm rất nhiều.

Huống chỉ bọn họ còn đại diện cho lợi ích của tất cả các thương nhân ở Kim Lăng.

Ba trăm tỷ USD của Diệp Quân Lâm trong mắt của các thương nhân, xem ra là của chính bọn họ.

Hành động cổ vũ người ngoài của Diệp Quân Lâm chính là động tới miếng ăn của bọn họ.

Nghiêm trọng hơn sẽ dẫn tới sự trả thù của các thương nhân.

Diệp Quân Lâm đã hiểu vì sao Trần Đằng muốn đẩy đại hội đầu tư cho mình.

Đối với những hộ doanh nghiệp địa phương này, dù sao cũng muốn cống hiến cho sự phát triển của Kim Lăng.

Trần Đằng phải nới lỏng các chính sách phương diện, thậm chí tùy theo bọn họ.

Cuối cùng biến tướng thành giao cho Hội thương mại Kim Lăng này trù tính hết cả..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom