Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1086


Chương 1086

“Không biết lượng sức!”

Người đàn ông trung niên cười lạnh nói, đang định ra tay tiếp, một tiếng quát từ phía sau truyền đến.

“Dừng tay!”

Toàn thân Lâm Hán Bình mặc âu phục, lộ vẻ anh tuấn phong độ, dẫn đầu một đám người đi tới, hơn hai mươi vệ sĩ mặc áo đen đi theo sau lưng, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

Hắn đứng đối diện người đàn ông trung niên, sau đó liếc nhìn thanh niên cầm đầu đứng ở xa xa đằng sau.

“Các anh làm thế này là cưỡng chế phá dỡ, trái với quy định quốc gia, hiểu không?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trầm giọng nói.

“Tôi là Lâm Hán Bình, tổng giám đốc của thương mại Lạc Thiên tại huyện Tu Vân, bố tôi là Lâm Lạc Thiên, chủ tịch của thương mại Lạc Thiên”.

“Biết điều thì xin lỗi người dân rồi lập tức dẫn người rời đi, sau này tôi sẽ đích thân gọi điện cho lãnh đạo của công ty các anh đàm phán!”

“Nếu còn muốn tiếp tục, tôi sợ các anh không chịu đựng nổi!”

Mấy câu nói của Lâm Hán Bình như chém đinh chặt sắt, mang theo oai phong, sắc mặt hơn hai mươi vệ sĩ áo đen sau lưng lạnh lùng, đều nóng lòng muốn thử.

Các thôn dân thấy vậy thì rất kích động.

Trên mặt Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng lộ ra sự vui mừng, trong lòng yên tâm hơn không ít, Lâm Hán Bình vừa xuất hiện đã thể hiện tài hoa, lời nói hùng hồn khiến các cô vô cùng tin tưởng.

Vương Quế đỡ Ngô Xuân Phúc, vẫn không quên khoe khoang với mấy bà cô bên cạnh, nói Lâm Hán Bình là con rể của bà ấy, dáng vẻ vô cùng tự hào.

Hiển nhiên, người của đối phương cũng sửng sốt mấy giây, sắc mặt Lâm Hán Bình đầy kiêu ngạo, vì có gia đình, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp phải hoàn cảnh khốn khó, bất cứ chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng có ai dám làm trái chút xíu nào.

Hắn vừa đến đã tự nói ra xuất thân, dưới cái nhìn của hắn, chắc chắn đối phương sẽ tự biết mà lùi bước.

Bầu không khí yên lặng mấy giây, thanh niên cầm đầu của đối phương lại có biểu cảm kỳ quái, bất chợt bật cười.

“Thương mại Lạc Thiên? Nhãn hàng rác rưởi gì vậy, tôi chưa từng nghe đến!”

Hắn ta tỏ ra khinh miệt, quả thật là không hề để Lâm Hán Bình ở trong mắt.

“Một giám đốc xí nghiệp nho nhỏ ở huyện thôi mà cũng dám ngăn cản Gia Hồng chúng tôi làm việc, cút sang một bên đi!”

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống!

Vẻ mặt Lâm Hán Bình cứng lại, đơ ngay lập tức. Không chỉ hắn, biểu cảm của Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng cứng đờ.

Đối phương là người của bất động sản Gia Hồng. Công ty bất động sản Gia Hồng là doanh nghiệp mới tiến quân vào huyện Tu Vân, theo Ngô Duyệt Tinh biết, tuy dưới trướng Gia Hồng có nuôi không ít tay chân hung hăng nhưng về mặt thực lực thì hoàn toàn không thể sánh bằng thương mại Lạc Thiên của Lâm Hán Bình.

Thanh niên đối diện cũng chỉ là tên “đàn anh” trong số đám tay chân của họ nhưng một tên như thế lại dám làm lơ tổng giám đốc của thương mại Lạc Thiên là Lâm Hán Bình, còn dám vô lễ càn rỡ khi nói tới Lạc Thiên, điều này khiến cô ấy khó mà tin nổi.

Sao bất động sản Gia Hồng lại có lá gan và khí thế đó nhỉ?

Ánh mắt Lâm Hán Bình lạnh lùng, từ khi ra đời tới giờ đã hai mấy năm mà hắn chưa từng bị kẻ khác coi khinh như thế.
 
Chương 1087


Chương 1087

Sắc mặt Lâm Hán Bình u ám, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ một bất động sản Gia Hồng cỏn con, nền móng ở huyện Tu Vân còn chưa đứng vững, chẳng lọt nổi top 20 nữa là. Tôi không biết ai đã cho mấy người thêm khí thế để ngông nghênh thế nữa”.

“Đưa số điện thoại người chịu trách nhiệm của các người đây, tôi tự mình tâm sự, cậu còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi đâu“.

“Ngông nghênh à?”, kẻ đầu têu của Gia Hồng bên kia khinh thường bĩu môi.

“Những gì tôi nói với anh cũng coi như là đã nể nang lắm rồi”.

“Thương mại Lạc Thiên gì chứ, chỉ là công ty hạng ba quèn thôi, dù là công ty bất động sản lâm thời Nhạc Thiên đứng đầu huyện Tu Vân thì cũng không dám đụng tới chuyện của Gia Hồng chúng tôi đâu, còn anh, dựa vào gì hả?”

Hắn ta liếc mắt Lâm Hán Bình, sờ mũi chế nhạo.

“Mà cũng đúng thôi, thương mại Lạc Thiên còn chưa được xếp vào công ty hạng ba của tỉnh Xuyên thì sao biết được tầm vóc của Gia Hồng?”

”Trước khi anh xía vào chuyện của Gia Hồng chúng tôi thì tốt nhất nên nghe ngóng cho kỹ xem chủ tịch của Gia Hồng là ai đi, để tránh cho việc công ty nhà mình khó giữ nổi!”

Lâm Hán Bình chấn động, cảm thấy kinh ngạc. Trước khi tới, hắn đã điều tra công ty bất động sản Gia Hồng, công ty này vừa mới xuất hiện ở huyện Tu Vân vào tháng chín năm nay, tổng giám đốc cũng là một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì ở huyện này, hoàn toàn không đáng lo.

Nhưng lúc này, khi nghe thấy giọng điệu nói chuyện của đối phương thì có vẻ người này cũng chẳng coi thương mại Lạc Thiên ra gì, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ công ty Lạc Thiên không đáng lo, điều này khiến Lâm Hán Bình khá hoang mang.

Khi hắn đang nghi ngờ, thanh niên dẫn đầu của Gia Hồng lại lên tiếng.

“Thầy Lý, giải quyết cả đám chướng tai gai mắt này đi, đừng làm chậm trễ công chuyện!”

Người đàn ông trung niên phía trước nghe thế thì gật đầu, chân sải bước, tốc độ nhanh như báo săn.

“Cái gì?”

Lâm Hán Bình hoảng sợ, chỉ thấy một bóng đen đánh tới trước người mình.

Hắn giơ tay đỡ nhưng nắm đấm đã nhanh hơn, nện vào lồng ngực khiến cho hắn phải lảo đảo lùi lại, mông ngồi bệt xuống đất cát.

Hai mấy tên vệ sĩ chung quanh Lâm Hán Bình cũng vội vàng phản ứng lại, cùng nhau ào lên. Người được gọi là “thầy Lý” như tiến vào chỗ không người, một mình đấu với hai mấy người, hai ba chiêu là đã đánh ngã hai mươi mấy người, người gãy tay gãy chân, rên rỉ không ngừng.

“Một đám vô dụng, dám ra tay với tôi à!”

Thầy Lý đứng đầy ngạo nghễ, nhìn hiện trường bằng nửa con mắt.

Tất cả thôn dân đều im lìm, lặng ngắt như tờ

Dù họ nhiệt tình muốn bảo vệ thôn nhưng cũng biết sức mình mà.

Mấy vệ sĩ áo đen này đều là người hung hãn nghiêm nghị, trông không dễ trêu chút nào nhưng hai mươi mấy người như thế cùng nhau đánh mà lại bị một người đốn ngã, vậy mấy người như họ tiến lên thì chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?

“Hán Bình!”

Ngô Duyệt Tinh hét lên, vội đỡ Lâm Hán Bình, trong lòng ngạc nhiên.

Cô ấy từng thấy bản lĩnh của Lâm Hán Bình rồi, hắn từng đánh ngã bốn, năm tên du côn có vũ khí vì cô ấy.
 
Chương 1088


Chương 1088

Nhưng dù thế, Lâm Hán Bình lại không đỡ nổi một quyền của đối phương. Rốt cuộc thực lực của thầy Lý kia đáng sợ cỡ nào?

Thanh niên dẫn đầu của Gia Hồng cười lạnh, giơ tay chỉ vào mọi người.

“Cứ giãy giụa nếu không sợ, thầy Lý này là cao thủ nội gia quyền do chúng tôi cố ý mời tới!”

“Hôm nay chúng tôi muốn hủy sạch cả cái thôn này, ai muốn cản thì sẽ để người đó chứng kiến thủ đoạn của thầy Lý, kẻ nào muốn vào nhà thương thì cứ tiếp tục tiến lên”.

Thôn dân vốn đã bị kích động, đang vô cùng tức giận bị người này dọa sợ rồi, không một ai dám tiến lên, tất cả đều cảm thấy bất an.

Lưu Tôn và Hoàng Nhạc Lễ theo Ngô Duyệt Vũ tới thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng không dám tiến lên tham dự, sợ dẫn lửa thiêu thân.

Lâm Hán Bình vô cùng tức giận nhưng hắn cũng biết rất rõ bản thân không phải đối thủ của thầy Lý. Dưới cái nhìn chăm chú của Ngô Duyệt Tinh, gương mặt hắn phình to ra, biến thành màu gan heo.

Trước đó hắn đảm bảo chắc nịch là cứ để chuyện này cho mình lo, có thể giải quyết nhẹ nhàng nhưng bây giờ, khi hắn đã báo thân phận mà đối phương vẫn chỉ coi hắn như hạng tép riu, còn diệt gọn cấp dưới của hắn, chính hắn cũng bị thương nhẹ.

Chuyện này đã khiến hắn mất thể diện trước mặt cha mẹ vợ và vợ chưa cưới.

Lâm Hán Bình đang nghĩ cách đối phó thì Lâm Lạc Thiên mặc áo gấm thêu chỉ vàng ra mặt.

Lâm Lạc Thiên đứng đầu, nhìn trận thế của đối phương, dù là tinh anh tung hoành thương trường nhiều năm như ông ta thì cũng phải nhíu mày.

“Mấy cậu bạn Gia Hồng này, các cậu làm vậy không phải là hơi quá đáng rồi à?”

Hai mắt ông ta nhắm lại, bá khí hiện rõ.

“Tuy công ty thương mại Lạc Thiên tôi không phải là nhãn hiệu nào nổi tiếng nhưng Lâm Lạc Thiên này tự cho rằng bản thân cũng có chút quan hệ. Có lẽ Gia Hồng của các cậu thật sự có chút thực lực nhưng ở Xuyên Bắc này, cũng chưa tới lượt mấy cậu làm càn đâu!”

Người thanh niên cầm đầu bên Gia Hồng híp mắt cười khẽ.

“Thật sao? Vậy ông cứ thử đi, coi ai ở tỉnh Xuyên này dám ngăn cản Gia Hồng làm việc!”

Lâm Lạc Thiên hừ lạnh một tiếng rồi bấm một số điện thoại.

“Cậu Hồng, là tôi, Lâm Lạc Thiên đây!”

Điện thoại vừa được bắt thì chủ tịch thương mại Lạc Thiên – Lâm Lạc Thiên lại biến thành dáng vẻ khom lưng cúi đầu, giọng điệu nịnh bợ vô cùng.

Sau khi bắt chuyện, ông ta kể lại mọi chuyện một lần.

Dường như ông ta đã nghe được câu trả lời chắc chắn từ đối phương, mặt mày rạng rỡ rồi đứng thẳng, nhìn thẳng thanh niên kia.

“Nghe điện thoại được không?”

Thanh niên kiêu căng kia không hề nao núng, đi thẳng tới trước mặt Lâm Lạc Thiên để nhận điện thoại.

“A, là cậu Hồng ạ?”

Thanh niên nghe xong hai câu thì sắc mặt thay đổi, biểu cảm đã mang lên chút cung kính nhưng cũng chẳng sợ sệt.

“Vâng, bên này đã được chúng tôi mua lại nhưng thôn dân chỗ này không chịu di dời, nên anh Bân mới kêu chúng em tìm cách”.

Hắn ta lại nói thêm vài câu rồi trả điện thoại cho Lâm Lạc Thiên với vẻ mặt chế nhạo.
 
Chương 1089


Chương 1089

“Chủ tịch Lâm, ông tự mình nói chuyện với cậu Hồng nhé!”

Thấy vẻ mặt ung dung của đối phương, Lâm Lạc Thiên cảm thấy không ổn, hoài nghi mà nhận điện thoại.

Điện thoại đã được thanh niên kia bật loa ngoài, Lâm Lạc Thiên còn chưa nói chuyện thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên một giọng thanh niên lạnh lùng.

“Lâm Lạc Thiên đúng không, chuyện này thì ông đừng quan tâm, ông cũng chẳng có tư cách đó, lo mà quản lý tốt con của ông đi!”

Từng câu nói lạnh băng, đối phương cúp điện thoại, khí thế của Lâm Lạc Thiên cũng tan hết.

Lâm Hán Bình đứng sau để lộ vẻ mặt cứng đờ.

Người khác không biết cú điện thoại này gọi cho ai nhưng sao hắn có thể không biết chứ? Đây chính là con cả Từ Hồng của ông Từ – Từ Uyên Đình- ông lớn thành phố Phán.

Huyện Tu Vân là một trong những huyện trực thuộc thành phố Phán, được thành phố trực tiếp quản lý. Quyền lực của Từ Hồng lớn tới mức có thể làm dao động mấy huyện chung quanh, dù là chủ tịch công ty Nhạc Thiên đứng đầu huyện Tu Vân thấy người này thì cũng phải cung kính gọi một tiếng cậu Hồng. Ở tỉnh Xuyên này, thanh niên trẻ có thể sánh vai với Từ Hồng không vượt quá ba.

Mà hiển nhiên, con ông cháu cha như Từ Hồng cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bất động sản Gia Hồng, thế thì chỗ dựa của Gia Hồng đáng sợ tới mức nào?

Cảm nhận được Lâm Hán Bình đang run rẩy, tim Ngô Duyệt Tinh chìm xuống, dù cô ấy không quá rõ quan hệ lợi và hại trong này nhưng mắt vẫn thấy được là nhà của Lâm Hán Bình không thể giúp họ chuyện này, đối thủ đã nằm ngoài khả năng của gia đình hắn.

Thanh niên dẫn đầu của Gia Hồng liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thiên rồi cười khẽ.

“Chủ tịch Lâm, không ngờ ông còn quen biết cả cậu Hồng nhưng vì chuyện này mà ông lại dám tìm cậu Hồng tới, cho rằng cậu ấy sẽ giúp các người sao?”

“Nói trắng ra là ông chỉ là một con chó của cậu Hồng thôi, còn chủ tịch bất động sản Gia Hồng chúng tôi mới là bạn chí cốt của cậu Hồng”.

“Chủ tịch Gia Hồng chính là con cả của ông Lâm – Lâm Thiếu Bân, cậu Bân!”

“Hả!”

Dân trong thôn xôn xao, không hiểu mấy câu này là gì nhưng Lâm Lạc Thiên, Lâm Hán Bình, chị em Ngô Duyệt Tinh, Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn đều biến sắc khi nghe thấy, còn bật thốt lên thành tiếng.

Lâm Thiếu Bân chẳng khác nào tiếng sấm bên tai mọi người ở tỉnh Xuyên.

Ai cũng biết tỉnh Xuyên có ba ông lớn: Sở Thiên Nam, Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình.

Ba người này đều dưới trướng cậu Diệp, thế lực lên như diều gặp gió, giá trị con người gần chục tỷ, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn đứng đầu thế giới – Lăng Thiên. Chức vụ và quyền lực của họ to tới mức có thể sánh ngang với chủ tịch tập đoàn cao cấp, cho dù là chủ tịch tỉnh thì cũng phải nể nang họ ba phần.

Mà Lâm Thiếu Bân chính là con trai duy nhất của Sở Thiên Nam, dù Ngô Duyệt Tinh cũng tung hoành khắp tỉnh Xuyên thì cái tên này cũng chẳng khác nào sấm bên tai cô ấy.

Ngô Duyệt Vũ càng chấn động trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Cô ta đi học ở thành phố Phàn, thông tin nhanh chóng nên biết cậu cả Từ Hồng của Từ Uyên Đình gần như là “trùm” ở đây, quấy mưa tạo gió, chủ tịch mấy công ty cũng phải kính trọng, từ đó có thể thấy được thế lực ngập trời.

Mà Lâm Thiếu Bân có địa vị chẳng kém Từ Hồng, đây là một trong những cậu ấm đứng đầu tỉnh Xuyên, nghe nói anh ta là ông chủ đứng sau Gia Hồng thì Ngô Duyệt Vũ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Có nhân vật cỡ đó chống lưng cho Gia Hồng, thôn Vượng Trúc bị san bằng là chuyện không thể thay đổi.

Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn vừa rồi còn muốn trợ giúp nhưng giờ lại câm như hến, họ không dám lỗ mãng.
 
Chương 1090


Chương 1090

“Hóa ra ông chủ Gia Hồng là cậu Bân, là do con trai tôi mạo phạm. Chuyện này không liên quan thương mại Lạc Thiên, chúng tôi không nhúng tay vào nữa!”

Lâm Lạc Thiên không hổ là tinh anh giới kinh doanh, nghe nói tới cậu Bân thì ông ta không nghĩ nhiều, trực tiếp xua tay lui lại, đứng sang một bên.

Ngô Xuân Phúc và Vương Quế nhìn Lâm Hán Bình đầy mong đợi nhưng Lâm Hán Bình lại im lặng, đứng sang một bên với bố mình, đầu cúi gầm, không dám đối diện ánh mắt đám đông.

“Con rể Lâm…”

Tuy Vương Quế chỉ là người nhà quê nhưng cũng hiểu được tình hình hiện tại, sắc mặt bà ấy đỏ lên, chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào.

Trước đó bà ấy đã khoác lác với dân trong thôn là con rể mình sẽ giải quyết việc này dễ dàng, dân trong thôn còn tin là thật nên nịnh bợ bà ấy, giờ thì sự thật lại quá tàn khốc.

“Hầy!”

Ngô Duyệt Tinh cô đơn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết, vẻ mặt đờ đẫn.

Ngô Duyệt Vũ đang đỡ chị gái, tuy không cam tâm nhưng cô ta chẳng làm được gì.

Dù mấy năm nay đi học bên ngoài đã bị phồn hoa cám dỗ nhưng đây là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, cô ta không nỡ nhìn thôn Vượng Trúc bị san bằng.

Nhưng dù không muốn thì giờ cô ta cũng không thể không chấp nhận, vì việc đã rơi vào tình trạng không có cách nào cứu vãn.

Sau lưng đối phương là Lâm Thiếu Bân, giương mắt khắp cả tỉnh Xuyên thì trừ phi Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Sở Thiên Nam lên tiếng, nếu không còn ai có thể làm Lâm Thiếu Bân thay đổi quyết định?

Vào lúc Ngô Duyệt Vũ tuyệt vọng tới cùng cực, ánh mắt bỗng co rụt.

Bên kia đồng ruộng, một bóng dáng cao gầy lọt vào tầm nhìn.

Trên tay người đó còn cầm đồ uống, một tay đút túi, thản nhiên dạo bước tới đây, đó đúng là người mà không ai thấy nãy giờ – Diệp Thiên!

Diệp Thiên ung dung bước tới, nhìn trông vô cùng nhàn nhã. Bầu không khí ngưng động, tình thế trở nên gay cấn, vậy mà cậu cứ như không cảm thấy gì giống như sự việc không hề liên quan tới mình vậy.

Ngô Duyệt Vũ vốn trông đợi một điều kỳ tích nào đó xảy ra nhưng nhìn thấy Diệp Thiên thì cô ta chỉ khẽ lắc đầu.

Lúc này Diệp Thiên vội đi tới ra vẻ anh hùng cứu thế. Thường thì anh hùng sẽ là những người tới sau cùng, thế nhưng tình huống trước mặt thì Diệp Thiên có tới cũng có tác dụng gì chứ?

Cả nhà Lâm Hán Bình uy phong tới mức nào ở huyện Tu Vân? Vậy mà đối diện với bất động sản Gia Hồng thì chẳng khác gì một con chó chết, không dám cả xả bom, chỉ biết lẳng lặng đứng qua một bên.

Diệp Thiên còn không bằng cả người nhà Lâm Hán Bằng thì sao có thể đối phó được với cậu chủ Lâm Thiếu Bân hàng đầu trong tỉnh Xuyên chứ?

Diệp Thiên từ phía ruộng đi tới, cuối cùng đứng giữa hai bên. Cậu nhìn Ngô Xuân Phúc đang ôm vai với biểu cảm đau đớn.

“Chú Ngô!”

Cậu khẽ cúi người đặt một tay lên vai của Ngô Xuân Phúc.

Ngô Xuân Phúc bỗng cảm thấy một luồng khí nóng truyền tới, vô cùng thỏa mái, cảm giác đau đớn trên vai dần biến mất.

Diệp Thiên một tay vẫn cầm cốc nước ngọt và nhìn về phía Ngô Duyệt Tinh.

“Chị Tinh, ai đã khiến chú Ngô bị thương vậy?”

Cậu nói giọng thản nhiên giống như đang hỏi một cách hết sức bình thường.

“Là người đó!”
 
Chương 1091


Chương 1091

Ngô Duyệt Tinh run rẩy chỉ về phía người đàn ông trung niên tên là Thầy Lý với biểu cảm sợ hãi.

Thầy Lý hừ giọng lạnh lùng, tỏ ra bình thường. Ông ta khoanh tay trước ngực làm ra vẻ như ông nội người ta.

“Là ông ta sao?”

Diệp Thiên quay qua nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng sâu thẳm.

Thầy Lý bỗng tái mặt, chỉ cảm thấy như đang bị một con mãnh thú nhìn chăm chăm nên nhất thời không thốt nên lời.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười nhưng không hề mang theo chút ấm áp nào. Cậu nhìn về phía Ngô Duyệt Vũ, thản nhiên nói: “Tiểu Vũ, anh vốn đợi lễ đính hôn của chị Tinh kết thúc thì mới chứng minh với em!”

“Nhưng giờ xem ra thời gian đã đến sớm hơn rồi!”

Ngô Duyệt Vũ cảm thấy khó hiểu. Khi cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ thì Diệp Thiên đã bước tới trước mặt thầy Lý.

“Tiểu Thiên, em định làm gì vậy?”

Ngô Duyệt Tinh co đồng tử, hét lớn.

Tất cả mọi người đều biết rõ thân thủ của thầy Lý. Một mình ông ta có thể hạ gục mấy chục người dân thôn một cách dễ dàng, trong nháy mắt có thể giải quyết đươc hơn hai mươi vệ sĩ của nhà họ Lâm, đến cả Lâm Hán Bình từ nhỏ học võ mà cũng bị đánh gục bởi một chiêu của đối phương. Diệp Thiên xông lên khác gì châu chấu đá xe.

“Anh Diệp Thiên!”

Đến cả Ngô Duyệt Vũ cũng tỏ ra kinh hoàng và lo lắng.

“Nhãi, nhìn bộ dạng của cậu thì có lẽ là muốn báo thù giúp ông già kia nhỉ?”

Thầy Lý nhìn thấy Diệp Thiên đi tới bèn cười lạnh lùng.

“Nhãi, cút đi, đừng có không biết lượng sức mình, tôi là…”

Ông ta còn chưa dứt lời thì một cú bạt tai đã bay tới, không hề báo trước, khiến ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đập bởi một luồng sức mạnh cực lớn và ngã rầm ra ruộng.

Thầy Lý phun ra một ngụm máu tưới thấm cả ruộng và lập tức bất tỉnh nhân sự.

Chủ võ đường của thành phố Phán đến hôn mê còn không biết vì sao mình bị hôn mê.

“Woa!”

Người dân thôn thấy vậy thì xôn xao kêu lên. Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh đều há hốc miệng với bộ dạng không dám tin.

Lâm Hán Bình đứng bên cạnh thì đơ người, cũng trợn ngược mặt như vừa nuốt phải một cái bánh mì.

Hắn xuất thân con nhà võ mà không đỡ nổi một chiêu của thầy lý. Sự dũng mãnh của thầy Lý có thể địch được mấy chục người, vượt xa hắn.

Vậy mà trước mặt Diệp Thiên, thầy Lý lại không đỡ nổi dù chỉ một chiêu, bị đánh hôn mê chỉ bằng một cú bạt tai. Đây là sức mạnh gì chứ?

Hắn đột nhiên nhớ lại lúc nãy bắt tay Diệp Thiên, Diệp Thiên đã cảnh cáo bên tai hắn khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy Diệp Thiên mà so đo với hắn thì sao hắn có thể là đối thủ của Diệp Thiên được chứ?

Hắn thất thần, rồi lập tức phản ứng lại và khẽ nhếch miệng với vẻ nham hiểm.
 
Chương 1092


Chương 1092

“Hừ, Diệp Thiên, cậu biết đánh thì đã làm sao?”

Sau lưng Gia Hồng là Lâm Thiếu Bân, đây là cậu ấm hàng đầu của tỉnh Xuyên, chỉ dựa vào nắm đấm mà đòi chống lại thì đúng là kẻ ngốc nằm mơ.

Diệp Thiên đánh bại thầy Lý không chỉ khiến đối phương kinh hãi mà còn thể hiện rằng Diệp Thiên đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với Gia Hồng.

Theo hắn thấy, đối đầu với Lâm Thiếu Bân thì đúng là Diệp Thiên tự tìm đường chết. Hắn thầm trông đợi Diệp Thiên đối đầu với Gia Hồng, như vậy Lâm thiếu Bân đích thân ra mặt để giải quyết Diệp Thiên và giúp hắn quét sạch tình địch của mình.

“Cho các người một cơ hội, đưa người cút khỏi Vượng Trúc, sau này không được xuất hiện ở xung quanh đây nữa. Hôm nay là ngày vui của chị tôi, đừng ép tôi phải ra tay!”

Diệp Thiên uống ngụm nước ngọt, liếc nhìn những người còn lại của Gia Hồng.

Người thanh niên dẫn đầu đám người của Gia Hồng thấy thầy Lý bị thương nặng thì cũng tái mặt.

Nhưng hắn không tỏ ra quá sợ hãi, chỉ nheo mắt nhìn Diệp Thiên.

“Nhãi, to gan đấy, dám quản việc của Gia Hồng à!’

“Đúng là cậu biết đánh, đến cả thầy Lý còn không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu đừng tưởng rằng một mình cậu thì có thể xoay chuyển được thế cục!”

“Biết điều thì đứng qua một bên. Đợi bọn tôi san bằng cái thôn này thì sẽ đề cử cậu với cậu Bân, để cậu có thể một lần được tận lực vì cậu Bân. Cậu có năng lực như vậy, cậu Bân sẽ trọng dụng cậu lắm!”

“Nếu không biết điều, cậu Bân đích thân cử người tới thì sẽ không còn ngữ điệu như hiện tại tôi đang nói với cậu đâu!”

Hắn làm ra vẻ chẳng có gì phải kiêng dè vì sau lưng có Lâm Thiếu Bân. Khắp tỉnh Xuyên hầu như nơi nào cũng có thể khiến hắn tung hoành. Bất kể đi tới đâu thì đối phương cũng đều phải nể mặt, nhượng bộ nên chẳng có gì phải sợ hãi.

“Tiểu Thiên!”

Lúc này Ngô Duyệt Tinh bước lên, chẳng còn quan tâm tới bộ dạng cô dâu của mình, chi đưa tay ra giữ lấy Diệp Thiên và kéo cậu lại.

“Đừng gây xung đột với bọn họ. Người đứng sau Gia Hồng, chúng ta không động vào được đâu!”

“Sau lưng bọn họ là Lâm Thiếu Bân – con của ông Lâm ở Xuyên Nam.

Cô ấy giữ chặt Diệp Thiên, cũng không còn quan tâm hành động đó có gì mờ ám hay không, cô ấy thật sự chỉ không muốn Diệp Thiên đi nộp mạng.

Nếu như thật sự khiến Lâm Thiếu Bân nổi giận thì cả tỉnh Xuyên này sẽ không còn chỗ nào có thể dung túng được cho Diệp Thiên nữa.

“Anh Diệp Thiên, anh bình tĩnh chút!”

Giọng nói của Ngô Duyệt Vũ cũng trầm hơn vài phần.

“Lâm Thiếu Bân không phải là người mà người bình thường như chúng ta có thể đối đầu được. Cho dù toàn bộ người của thôn cộng lại cũng không đấu lại được một câu nói của đối phương. Một nhân vật như vậy chúng ta không thể động vào nổi, đừng kích động để phải hủy hoại chính mình”.

Vừa rồi Diệp Thiên khiến thầy Lý bị thương đúng là khiến cô gái này phải ngước nhìn. Nhưng chính vì vậy mà cô ta càng không muốn Diệp Thiên dây vào chuyện này nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Diệp Thiên mỉm cười giống như không có chuyện gì.

“Chị Tinh không cần lo lắng”.

Cậu quay qua nhìn Ngô Duyệt Vũ và cũng cười với vẻ khinh miệt.
 
Chương 1093


Chương 1093

“Tiểu Vũ, một tên Lâm Thiếu Bân mà lại kinh khủng như vậy trong mắt em sao? Hừ, so với anh, hắn còn kém xa!”

Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt nhìn về phía người thanh niên dẫn đầu Gia Hồng.

“Hóa ra là chó của Lâm Thiếu Bân à. Vừa hay, tâm trạng tôi đang không tệ, nếu như biết điều thì tốt nhất là gọi điện thông báo cho Lâm Thiếu Bân đi!”

“Nói cho Lâm Thiếu Bân biết tôi tên Diệp Thiên, bảo anh ta tới đây gặp tôi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì toàn bộ những người có mặt đều hoảng hồn.

Dù là hai chị em Ngô Duyệt Tinh hay là bố con Lâm Hán Bình, hay là đám người bên phía bất động sản Gia Hồng thì đều tái mặt.

Câu nói của Diệp Thiên đúng là quá ngông cuồng.

Lâm Thiếu Bân là ai chứ, là cậu ấm của Lâm Thiên Nam. Khắp tỉnh Xuyên, bọn họ sở hữu khối tài sản hàng tỉ tệ. Nhất là một năm gần đây, sau khi anh ta bị thương và suy nghĩ chín chắn hơn thì sau đó đã dùng thân phận chủ tịch để sáng lập ra bất động sản Gia Hồng, điều khiển phía sau giúp công ty từ cơ bản phát triển đi lên. Trong tay anh ta là hàng trăm nghìn mét vuông đất, trước đó không lâu được được bình chọn là một trong mười thanh niên lập nghiệp kiệt xuất của tỉnh Xuyên.

Thành tựu như vậy đến cả Từ Hồng và cả Ngô Lăng Hiên – con trai của Ngô Quảng Phú cũng yếu hơn vài phần. Trong lớp thanh niên của tỉnh Xuyên, Lâm Thiếu Bân có danh thế lớn nhất, không ai có thể sánh bằng.

Đừng nói là thế hệ thanh niên, cho dù là rất nhiều các doanh nghiệp lâu năm thì cũng cảm thấy thất sắc khi đứng trước Lâm Thiếu Bân, càng không có ai dám nói Lâm Thiếu Bân tới đứng trước mặt mình, vậy mà Diệp Thiên, một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại có thể ngông cuồng như vậy. Điều đó khiến đám đông kinh hãi.

“Tiểu Thiên, em…”

Ngô Duyệt Tinh nhìn Diệp Thiên với vẻ bàng hoàng.

Ngô Duyệt Vũ cũng lau mồ hôi trán và cảm thấy trùng xuống.

Trước đó Diệp Thiên khiến thầy Lý bị thương nặng, dù đón đánh tàn nhẫn nhưng vẫn chưa tới mức đắc tội với Lâm Thiếu Bân.

Vậy mà chỉ câu nói vừa rồi của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc ép chính mình vào đường chết, bắt Lâm Thiếu Bân tới gặp cậu. Đúng là quá ngông cuồng. Đây rõ ràng là không coi cậu ấm số một tỉnh Xuyên Lâm Thiếu Bân ra gì.

Bất luận là thể diện hay là việc kinh doanh thì chắc chắn Lâm Thiếu Bân đều sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên.

“Được, được lắm!”

Người thanh niên dẫn đầu nhóm Gia Hồng vỗ tay ba lần và nụ cười càng lúc càng nham hiểm hơn.

“Dám lấy cậu Bân ra làm trò đùa. Người trẻ, thật bái phục sự dũng cảm của cậu!”

“Kêu cậu Bân tới đây gặp tôi. Cậu có biết cậu đang nói gì không? Chỉ riêng câu nói này của cậu là có thể khiến cậu và người xung quanh cậu gặp đại nạn rồi đấy!”

Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên chửi Diệp Thiên không ngớt.

Mẹ kiếp, cậu tự muốn chết thì cũng đừng lôi theo bọn tôi chứ!

Bắt Lâm Thiếu Bân tới đây! Câu nói này, khắp tỉnh Xuyên người dám nói ra chắc không quá năm người, nhưng rõ ràng là Diệp Thiên không nằm trong số đó.

Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Diệp Thiên có phải là không nắm được tình hình ở tỉnh Xuyên hay không, hay là cậu không biết Lâm Thiếu Bân là ai.
 
Chương 1094


Chương 1094

“Hậu quả sao?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười và khẽ xua ngón tay.

“Dù là Lâm Thiếu Bân ở đây thì cũng không dám nói với tôi bằng giọng điều đó. Anh chẳng qua chỉ là một con chó, tự cho mình là tốt đẹp mà thôi!”

“Lúc trước, khi Lâm Thiếu Bân bị tôi đánh gãy hai chân thì còn không biết anh đang ở đâu đấy, dựa vào anh mà cũng dám hỗn với tôi à?”

Diệp Thiên nói vậy khiến thanh niên kia lập tức tái mặt.

“Đánh gãy hai chân sao?”

Hắn lầm bầm, biểu cảm không còn được thảnh thơi như trước nữa mà ngược lại tỏ ra kinh ngạc.

Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy hai chân, chuyện này không nhiều người biết, chỉ có người trong nhà họ Lâm mới biết mà thôi.

Cũng chính vì hai chân của Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy, sau khi hồi phục thì mới không còn cái tính ngang ngược như trước nữa mà trở nên trầm tính hơn. Làm chuyện gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, dần dần trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới thương nhân của tỉnh Xuyên.

Chuyện này đã hơn một năm trôi qua, thế nhưng mọi thứ vẫn hiện rõ trước mặt thanh niên kia mới như ngày hôm qua. Hắn biết rõ người đánh gãy chân của Lâm Thiếu Bân là ai, đó là một nhân vật tầm cỡ thật sự. Đến cả Lâm Thiên Nam – một nhân vật cỡ lớn ở tỉnh xuyên mà cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bảo sao thì làm vậy.

Giờ Diệp Thiên lại nói ra việc Lâm Thiếu Bân bị đánh gãy chân thì là có ý gì?

Hắn run rẩy, đột nhiên phản ứng lại. Nhìn Diệp Thiên trẻ măng rồi lại nhớ tới việc Diệp Thiên vừa báo danh tính thì hắn bỗng đơ mặt.

“Trẻ như thế này, lại họ Diệp, còn đánh gãy chân của cậu Lâm, không thể sai được, chắc chắn là cậu ta!”

Người thanh niên kia người đẫm mồ hồ, ướt cả lưng. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

“Diệp…Diệp!”

Hắn lắp bắp, hai chữ tiếp theo dù có thế nào cũng không nói ra được thành lời.

Đúng lúc đám đông kia còn đang nghi ngờ thì thanh niên không chút do dự, cúi người quỳ phụp xuống trước mặt Diệp Thiên với vẻ mặt kinh sợ.

“Xin lỗi, tôi không biết là cậu, thật sự xin lỗi, tôi không biết là cậu!”

Lúc này, đám đông bỗng há mồm trợn mắt, bất luận là người phía bên thôn Vượng Trúc hay là phía bên bất động sản Gia Hồng thì đều không hiểu nên cảm thấy kinh ngạc.

Người thanh niên này là người tâm phúc của Lâm Thiếu Bân, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, kiểm soát không ít nguồn tài nguyên và quyền lực trong nhà họ Lâm. Vậy mà một câu nói của Diệp Thiên lại khiến hắn sợ tới mức phải quỳ phụp xuống sao?

Hai chị em Ngô Duyệt Tinh, Ngô Duyệt Vũ cũng đứng ngây ra như phỗng.

Bọn họ không biết được nỗi sợ hãi lúc này của người thanh niên kia.

“Ôi trời, không phải nghe đồn là cậu ta đã rời khỏi tỉnh Xuyên hơn ba tháng, tới thủ đô phát triển rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Người thanh niên toát mồ hôi hột. Dù hắn không muốn tin những cũng hiểu rõ khắp tỉnh Xuyên này chắc chắn không có ai dám vượt qua vị cao thủ hàng đầu đó.

“Ồ! Xem ra đã biết tôi là ai rồi nhỉ?”

Diệp Thiên uống hết nước ngọt, cười như không cười.
 
Chương 1095


Chương 1095

“Biết rồi, tôi biết rồi, Trước đó tôi có mặt như mù, mong đại nhân khai ơn!”

Kịch bản thay đổi nhanh quá khiến đầu đám đông không kịp nảy số. Bọn họ đều không hiểu, người thanh niên trước đó còn hừng hực khí thế trấn nhiếp người khác thì sao đột nhiên lại bị dọa sợ thành ra như thế này.

“Lẽ nào là vì câu nói vừa rồi của anh Diệp sao?”

Ngô Duyệt Vũ nhìn Diệp Thiên. Nhưng cô ta không hiểu, không thể nào mà một người buột miệng nói linh tinh lại khiến cho đối phương phải quỳ xuống như thế kia được.

Diệp Thiên trông vô cùng ngạo nghễ, lạnh giọng: “Đừng nói nhảm nữa, gọi điện cho Lâm Thiếu Bân tới đây, tôi cho hai mươi phút!”

“Vâng vâng!”

Người thanh niên nào dám cãi lại nửa câu, lập tức gọi điện cho Lâm Thiếu Bân.

Tại tổng hành dinh của Gia Hồng ở huyện Tu Vân, Lâm Thiếu Bân đang ở truồng, vui đùa với một ngôi sao ‘câu’ được không lâu trước đó. Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Anh ta nhìn màn hình và nghe máy với vẻ khó chịu.

“Tiểu Dân, không phải kêu cậu xử lý vụ ở thôn Vượng Trúc sao? Lúc này gọi tôi làm gì, tôi còn đang bận!”

Giọng điệu của thanh niên ở đầu dây bên kia lập tức truyền tới.

“Cậu Bân, phía bên thôn Vượng Trúc xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có người, muốn bảo vệ thôn Vượng Trúc, còn yêu cầu cậu mau cút tới đây!”

Lâm Thiêu Bân nghe thấy vậy thì trừng mắt.

“Đồ khốn, thằng nào mà to gan vậy, dám bảo Lâm Thiêu Bân tôi cút tới à?”

Tiếng cười nói khúc khích của cô người mẫu non tơ bên cạnh anh ta vọng tới.

“Ấy, khẩu khí lớn gớm nhỉ, dám bắt cậu Bân cút tới gặp cơ à, em thấy tên đó chán sống rồi đấy!”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng vài giây, sau đó là giọng nói run rẩy: “Là…là người đã đánh gãy hai chân của cậu!”

Trong nháy mắt, Lâm Thiếu Bân ngây người.

Anh ta đẩy cô gái bên cạnh ra, vội vàng mặc quần áo và phi như bay ra cửa, không cả quay đầu lại.

Cô người mẫu trẻ kinh ngạc. Mặc dù cô ta ở bên Lâm Thiếu Bân mới có vài ngày nhưng chưa bao giờ thấy Lâm Thiếu Bân trong bộ dạng hoảng loạn như thế.

Tại cổng thôn Vượng Trúc, hai nhóm người đều đứng ngây ra. Thanh niên kia thì còn quỳ phụp xuống. Diệp Thiên không lên tiếng thì hắn không dám đứng dậy.

Người dân thôn cũng nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng vậy. Bọn họ đang định hỏi Diệp Thiên thì bỗng có âm thanh ầm ầm truyền tới.

Đám đông ngẩng đầu. Một chiếc trực thăng từ xa bay tới. Khi tới đỉnh đầu mọi người thì chiếc thang dây được thả xuống, một người cuống quýt tụt xuống theo chiếc thang đó.

Đó là một người thanh niên mặc cả cây đồ Armani, trông vô cùng xa xỉ. Anh ta tiếp đất, cuối cùng thì đám đông cũng nhìn rõ diện mạo. Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên ở phía sau kêu lên.

“Cậu Lâm sao?”

Nghe thấy vậy, Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh lập tức phản ứng lại. Cả hai đều tái mặt.
 
Chương 1096


Chương 1096

Người tới bằng máy bay trực thăng cá nhân này chính là Lâm Thiếu Bân, công tử của Lâm Nam Thiên – cậu ấm hàng đầu ở tỉnh Xuyên sao?

Còn chưa đợi mọi người kịp hoàn hồn thì Lâm Thiếu Bân – kỳ lân của tỉnh Xuyên đã bước tới trước mặt Diệp Thiên và cúi mình.

“Thiếu Bân bái kiến cậu Thiên!”

Trong nháy mắt, toàn bộ đám đông im lặng như tờ.

“Thiếu Bân kính chào cậu Thiên!”.

Lâm Thiếu Bân quỳ xuống ngay trước mặt mọi người khiến tất cả mọi người choáng váng.

Đùa à, Lâm Thiếu Bân là ai chứ, là con trai của Lâm Thiên Nam đấy, nói là cậu ấm số một tỉnh Xuyên cũng không quá. Chín mươi phần trăm doanh nhân, ông chủ tập đoàn lớn ở tỉnh Xuyên gặp anh ta cũng phải khách sáo chào một tiếng cậu Bân, ai lại đủ tư cách để anh ta quỳ xuống?

Thế mà bây giờ, Lâm Thiếu Bân, thanh niên xuất sắc ở tỉnh Xuyên lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên vốn ăn mặc bình thường, còn gọi là cậu Thiên. Chuyện này là sao đây?

Hai bố con Lâm Hán Bình nhất thời không kịp phản ứng.

Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh sững sờ nhìn Lâm Thiếu Bân đang quỳ trước mặt, hồi lâu không nói nên lời.

Những người đồng hương thôn Vượng Trúc chẳng hiểu ra sao, Ngô Xuân Phúc và Vương Quế thì lại càng mơ hồ, cảm thấy không thể tin được.

Mặc dù bọn họ không biết Lâm Thiếu Bân có thân phận gì, nhưng anh ta có thể ra lệnh cho nhiều người của Gia Hồng như vậy, còn có thể đi máy bay trực thăng đến đây, rõ ràng là người giàu có, thân phận địa vị không thể đoán được.

Trái lại, bọn họ cũng biết sơ sơ về lai lịch của Diệp Thiên, cậu chính là đứa trẻ mồ côi được Tiêu Hà cứu về năm xưa.

Thân phận hai người chênh lệch nhau quá lớn, nhưng Lâm Thiếu Bân lại quỳ xuống chào Diệp Thiên, trong giọng nói chứa đựng sự sùng bái và nể sợ cực kì.

Đặc biệt là Vương Quế, bà ấy không hiểu, nhà thông gia mà bà ấy nhắm trúng có uy thế lớn ở tỉnh Vân là thế cũng không dám khiêu khích Lâm Thiếu Bân, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở một bên.

Ngược lại, Diệp Thiên trông bình thường nhất không cần nói lời nào đã khiến ông lớn đứng sau bọn họ lập tức quỳ xuống, sự chênh lệch giữa hai bên đâu phải chỉ là chút ít.

Một tay Ngô Duyệt Tinh vẫn còn khoác trên cánh tay Diệp Thiên, ngây ngốc đứng đó. Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, giọng nói hờ hững: “Đứng lên trước đi!”.

Lâm Thiếu Bân không đứng dậy mà càng cúi đầu thấp hơn. Anh ta đợi ở trước mặt Diệp Thiên, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

“Cậu Thiên, chuyện của thôn Vượng Trúc, tôi… tôi không hề lấy thế đè người!”.

“Tôi đã thu mua thôn Vượng Trúc, cũng đã cho người dân trong thôn thời gian để dọn đi. Nhưng sau khi họ nhận tiền lại không tuân theo thời gian đã định, ngược lại nhiều lần gây cản trở đội thi công, cho nên tôi mới dùng đến hạ sách này!”.

“Cậu Thiên, xin cậu hãy minh xét, xin cậu hãy minh xét!”.

Đám người đứng sau Lâm Thiếu Bân run sợ hít sâu một hơi.

Bọn họ đi theo Lâm Thiếu Bân không phải ngày một ngày hai, cũng hiểu rất rõ người thanh niên này có sức nặng như thế nào, ngông cuồng tự đại đến mức nào. Nhưng khi đối mặt với người thanh niên lạ mặt kia, anh ta lại như con chim cút, không còn vẻ kiêu căng nữa, khiến bọn họ mở mang tầm mắt.

Chỉ có thanh niên dẫn đầu lúc trước hiểu rõ nỗi sợ trong lòng Lâm Thiếu Bân. Nên biết người đứng trước mặt bọn họ lúc này là bá chủ tuyệt đối của tỉnh Xuyên – Diệp tiên sinh.
 
Chương 1097


Chương 1097

“Anh sợ tôi đến thế sao?”.

Diệp Thiên mỉm cười nhàn nhạt.

Vẻ mặt Lâm Thiếu Bân cứng đờ, không biết trả lời thế nào. Diệp Thiên là cơn ác mộng của anh ta, là nỗi ám ảnh của anh ta. Anh ta còn chưa từng sợ người bố ruột Lâm Thiên Nam của mình đến vậy.

Nhưng anh ta lại sợ Diệp Thiên vô cùng.

Mặc dù anh ta không biết nhiều về Diệp Thiên, nhưng chỉ dựa vào thân phận chúa tể tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là đủ khiến anh ta sợ chết khiếp.

Diệp Thiên không nhìn Lâm Thiếu Bân nữa mà quay sang mấy người Vương Quế.

“Thím ba, có phải đất ở đây đã được bán đi như lời anh ta nói không ạ?”.

Vương Quế do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu.

“Đúng là đã bán đi rồi, cũng đã kí hợp đồng, nhưng lúc bọn họ đo diện tích đất có rất nhiều nơi bị họ lén cắt giảm, mỗi nhà mỗi hộ hầu như đều bị bớt đi mấy chục nghìn tệ, vậy nên bà con mới bất mãn với việc này, không đồng ý dọn đi”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt quay sang nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Bân.

Lâm Thiếu Bân lập tức cảm thấy luồng khí lạnh phủ từ trên đầu xuống, trong lòng khiếp sợ.

“Cậu Thiên, chuyện này Thiếu Bân không hề hay biết!”.

“Tôi đã dặn cấp dưới mỗi một phần mỗi một tấc đều phải nghiêm túc chấp hành. Gia Hồng làm nên được quy mô này cũng là nhờ uy tín, từ lần trước bị cậu dạy dỗ đánh gãy hai chân, tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm nữa!”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, cậu không hề phát hiện sự dối gạt nào trong lời nói của Lâm Thiếu Bân. Cậu lập tức hiểu ra, Lâm Thiếu Bân quả thật không có ý định hà hiếp người dân ở đây, nhưng cấp dưới của anh ta tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có vài người ăn tiền trung gian.

Mà người phụ trách dự án thôn Vượng Trúc hiển nhiên là thanh niên mặc Âu phục dẫn đầu đám người kia, cậu lập tức đưa tay tóm lấy.

Cơ thể của thanh niên mặc Âu phục không tự chủ bay lên không trung, bị Diệp Thiên tóm cổ.

“Đầu sỏ mọi chuyện là anh phải không?”.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, thanh niên lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nhất là khi Diệp Thiên tóm lấy hắn từ xa, khiến hắn khiếp sợ không thôi.

“Chuyện… Cậu Thiên, tôi… tôi…”.

Diệp Thiên vung tay, ném hắn đi giống như ném rác, làm hắn đập mạnh vào máy xúc đất.

Thanh niên lập tức phun ra máu tươi, Diệp Thiên không hề thương hại, lạnh lùng nói: “Nội trong ngày hôm nay phải trả đủ tất cả số tiền mà anh còn thiếu mỗi một hộ gia đình trong thôn này, bồi thường giá gốc cho những ngôi nhà mà anh đã phá dỡ trong ngày hôm nay!”.

“Từ nay về sau không được xuất hiện ở tỉnh Xuyên nữa, nếu còn để tôi nhìn thấy anh ở tỉnh Xuyên, anh sẽ chết chắc!”.

“Cút!”.

Diệp Thiên quát khẽ, sóng âm vô hình lan ra, khiến người thanh niên bò lăn ra sau.

Hắn không dám nán lại thêm nữa, vội vàng xin tha rồi chật vật chạy đi thật xa.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, quay sang Ngô Xuân Phúc và Vương Quế.
 
Chương 1098


Chương 1098

“Chú Ngô, thím ba, nhờ chú thím nói với bà con một tiếng, số tiền mà mọi người bị ăn bớt chắc chắn sẽ được đưa đến tận tay mọi người trước mười hai giờ tối nay, mọi người không cần lo lắng chuyện này nữa”.

Mấy người Ngô Xuân Phúc và Vương Quế như sực tỉnh giấc mộng. Vì chuyện này, bọn họ đã tranh cãi với Gia Hồng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có kết quả. Thế mà chỉ một câu nói của Diệp Thiên đã dọa đám người kia chật vật chạy trốn, còn giải quyết hết chuyện tiền nong, bọn họ đều cảm thấy không chân thực chút nào.

Diệp Thiên mỉm cười với bọn họ, sau đó bình thản nói với Lâm Thiếu Bân: “Lâm Thiếu Bân, đây là chuyện làm ăn của anh, thuận mua vừa bán. Diệp Thiên tôi xưa nay làm việc công bằng, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này”.

“Nhưng anh muốn khởi công ở thôn Vượng Trúc thì phải đợi tất cả người dân trong thôn tìm được nơi dọn đi, nếu còn bất cứ hộ nào ở lại thôn, đội thi công của anh không được vào thôn, anh hiểu chưa?”.

Lâm Thiếu Bân làm sao dám không nghe, lập tức gật đầu đáp ứng.

Anh ta xin lỗi Diệp Thiên, nói mấy câu khách sáo, sau đó lập tức dẫn người của đội thi công rời đi, lối vào thôn Vượng Trúc lại khôi phục yên tĩnh.

Cuối cùng người dân trong thôn cũng phản ứng lại, ai nấy vui mừng hoan hô, khen ngợi cảm ơn Diệp Thiên. Vương Quế còn tự hào nói với mọi người đây là con nuôi của Tiêu Hà, là cháu của bà ấy, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Ngô Duyệt Tinh bừng tỉnh, lúc này mới ý thức đến mình còn đang khoác tay Diệp Thiên, mặt đỏ lên, vội vàng buông ra.

Cô ấy nhìn chồng chưa cưới của mình đang ngây ra như phỗng ở phía xa, lại nhìn sang Diệp Thiên vẫn thản nhiên im lặng, không khỏi cười khổ.

Cô ấy vốn tưởng mình tìm được một người chồng chưa cưới ưu tú hơn Diệp Thiên lúc này thì có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm.

Nào ngờ khi gặp cảnh khó khăn khiến cả thôn rơi vào tuyệt vọng, chồng chưa cưới của cô ấy không xử lý được, nhưng Diệp Thiên chỉ nói vài ba câu đã giải quyết xong. Sự trái ngược cực lớn này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng chua xót.

Diệp Thiên sờ mũi, nhếch lên nụ cười mỉm, quay sang Ngô Duyệt Vũ đang đứng sững ở một bên.

“Tiểu Vũ, ván cược giữa anh và em chắc là phân được thắng thua rồi nhỉ?”.

Giọng nói Diệp Thiên vang lên, Ngô Duyệt Vũ như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Cô ta lấp láy đôi mắt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin và vô cùng chấn động.

Khoảnh khắc Lâm Thiếu Bân quỳ xuống trước Diệp Thiên thì cô ta biết mình đã thua rồi, thua hoàn toàn.

“Anh Diệp Thiên, tại sao Lâm Thiếu Bân lại sợ anh như vậy?”

Dù đã hoàn toàn khâm phục Diệp Thiên nhưng cô ta vẫn không nhịn được phải hỏi.

Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên ẩn giấu thân phận gì mà lại có thể khiến Lâm Thiếu Bân tôn sùng, thậm chí là sợ hãi tới mức lạ thường như thế.

Cô ta có thể khẳng định, với thân phận địa vị của Lâm Thiếu Bân thì đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình – những ông lớn đó cũng sẽ không sợ tới mức bắt anh ta quỳ xuống xin tha. Vậy thì Diệp Thiên dựa vào điều gì chứ?

Ngô Duyệt Tinh cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ, thầm suy đoán thân phận của cậu. Đúng lúc này, Lâm Lạc Thiên – chủ tịch tập đoàn Lạc Thiên đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Thiên và gập người 90 độ.

“Lâm Lạc Thiên, tập đoàn Lạc Thiên bái kiến Diệp tiên sinh!”

Mấy người Lâm Hán Bình còn chưa kịp phản ứng thì một nhân vật kiêu hùng hàng đầu trong giới doanh nhân như Lâm Lạc Thiên sao có thể lơ mơ như thế được chứ?

Người có thể khiến Lâm Thiếu Bân sợ hãi tới bước này, ngoài Diệp tiên sinh tung hoành, trấn áp khắp tỉnh Xuyên ra thì còn có người thứ hai sao?
 
Chương 1099


Chương 1099

“Diệp tiên sinh?”

Đồng tử Lâm Hán Bình co lại, miệng há hốc như nuốt phải một nắm đấm.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng khựng người rồi lập tức hô lên đầy kinh hãi.

“Không thể nào?”

Hai chị em nhìn nhau, chỉ cảm thấy không dám tin vào mắt và tai mình.

Diệp tiên sinh, cách xưng hô này đã trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên. Một đỉnh cao mà không ai có thể vượt qua. Mặc dù bọn họ còn cách xa cái gọi là giới thượng lưu của tỉnh Xuyên nhưng đối với danh hiệu Diệp tiên sinh thì cũng đã sớm nghe thấy như sấm rền và luôn muốn được gặp một lần.

Đây là truyền kỳ thực sự ở tỉnh Xuyên, là bá chủ thật sự, dù có là bí thư của một tỉnh thì cũng lắm cũng chỉ ngồi được ngang hàng với cậu mà thôi.

Mặc dù Diệp tiên sinh vang danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng những người từng gặp cậu thật sự cũng chỉ có vài nhân vật hàng đầu, có địa vị được tôn sùng mà thôi. Còn lại phần lớn người dân thường không biết mặt mũi thật sự của cậu như thế nào.

Bọn họ thật sự không ngờ, người cùng lớn lên, cùng chơi đùa với mình lại là Diệp tiên sinh bá đạo khắp cả tỉnh.

“Ông không cần khách sáo với tôi, ông là bố chồng của chị Tinh thì cũng là bề trên của tôi!”

Diệp Thiên xua tay với Lâm Lạc Thiên và cười nhạt.

Cậu thật sự không coi Lâm Lạc Thiên ra gì, nhưng nể tình Ngô Duyệt Tinh thì đương nhiên cậu cũng phải nhún nhường đôi chút.

Lâm Hán Bình ở phía sau đã đứng ngây như phỗng từ lâu. Hắn giống như vừa chịu phải một cú sốc cực lớn vậy.

Trước đó, hắn còn coi Diệp Thiên là tình địch giả tưởng, vừa ra mắt đã định ra uy với cậu. Vậy mà một thanh niên mặc toàn đồ chợ trước mặt này lại là bá chủ của tỉnh Xuyên mà cả đời này có khi hắn cũng không theo kịp.

Hai người bất luận là thân phận, địa vị, sự giàu có, quyền lực thì đều chênh lệnh hàng nghìn kilomet vậy mà điều nực cười là trước đó, hắn còn khiêu khích Diệp Thiên.

“Tiểu Thiên, em…em là Diệp tiên sinh sao?”

Ngô Duyệt Tinh vẫn không thể chấp nhận thông tin kinh thiên động địa này nên cô ấy không dám tin.

“Vâng!”, Diệp Thiên xin lỗi: “Ngại quá chị Tinh, không phải em có ý muốn giấu!”

Ngô Duyệt Tinh đanh mắt, không còn nói ra được gì nữa. Ngô Duyệt Vũ đứng bên cạnh thì cũng đơ người.

Cô ta nhớ lại những lời trước đó nói với Diệp Thiên và thầm cười chính mình.

Cô ta lại đi hỏi dựa vào cái gì mà Diệp Thiên bắt cô phải khâm phục. Giờ xem ra, câu nói đó chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình.

Ba yêu cầu mà cô ta nhắc tới, giàu có, nắm giữ một phương, một địch một trăm thì tất cả đều là chuyện quá nhỏ đối với Diệp Thiên.

Diệp Thiên chèn ép cả tỉnh Xuyên, thì đâu chỉ là nắm giữ một phương nữa mà là nắm giữ cả một chế độ, cả một tỉnh luôn rồi.

Vừa rồi, một mình thầy Lý đã đánh gục mấy chục người, thêm hơn hai mươi vệ sĩ áo đen, còn Diệp Thiên thì dễ dàng hạ gục ông ta trong vài giây, như vậy thì có được tính là một chọi một trăm không?
 
Chương 1100


Chương 1100

Nói về giá trị bản thân, Diệp Thiên quản lý tập đoàn Lăng Thiên, ông chủ đứng sau lưng thì tài sản là bao nhiêu tỉ tệ đây?

Buồn cười là cô ta còn nói trước mặt Diệp Thiên rằng, bản thân khâm phục anh hùng của thành phố như Từ Uyên Đình, và tất cả những điều cô ta nhắc tới đều có liên quan đến nhân vật này.

Đôi mắt cô ta trở nên sâu thẳm, lần đầu tiên cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên, xin lỗi, em thua rồi!”

Diệp Thiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên trán cô.

“Con bé này, anh biết em rời khỏi thôn, đã gặp không ít những thứ xa hoa, và cũng kết giao với không ít người thuộc giới thượng lưu!”

“Nhưng em tuyệt đối đừng nên cho rằng như vậy là lợi hại lắm. Thế giời này rộng lớn như vậy, vượt lên trên cả sự tưởng tượng của em đó!”

Cậu dứt lời, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Chúng ta đã đặt cược, giờ em thua rồi thì phải nghe lời anh!”

“Từ ngay hôm nay, hiếu thảo với bố mẹ, tôn trọng chị gái, học hành chăm chỉ, không được để dụ dỗ!”

“Phía bên thành phố Phán anh sẽ nói Từ Uyên Đình để ý tới em. Lần sau gặp lại, anh hi vọng em sẽ không còn trong bộ dạng này nữa, nghe rõ chưa?”

Nghe Diệp Thiên nghiêm túc nói chuyện, Ngô Duyệt Vũ tỏ ra vô cùng hào hứng bèn gật đầu lia lịa.

Tính cách của cô ta vô cùng quyết liệt, đó là sùng bái người mạnh. Mà Diệp Thiên chẳng phải chính là người mạnh nhất trong những người cô ta từng gặp sao?

Lễ đính hôn của Ngô Duyệt Tinh tiếp tục được diễn ra. Nhưng người dân thôn đều cảm thấy nụ cười trên mặt cô dâu giảm đi vài phần. Trông cô ấy cười vô cùng miễn cưỡng.

Bọn họ không hề biết, lúc này Ngô Duyệt Tinh đã mất đi sự hào hứng đối với lễ đính hôn.

Trong lầu hai phòng khách, Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sô pha, Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả cho cậu.

Ngô Duyệt Vũ và vài người chị em khác đang vây quanh Diệp Thiên nói liến thoắng, hỏi Diệp Thiên tại sao lại trở thành Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên. Bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với những gì thuộc về Diệp Thiên.

Đại học Thủ Đô, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Cố Trường Bình đang luyện thư pháp thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Người tới mặc đồ da, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt sắc nét, đó chính là nhân tài trong tương lai:Tiết Nhân Huyên của Ám Bộ.

“Phó bộ trưởng!”

Tiết Nhân Huyên cúi người trước Cố Trường Bình, sau đó đưa ra một tập tài liệu.

Cố Trường Bình nhận lấy, chỉ liếc nhìn vài cái và lập tức tái mặt.

“Đại địa Tây Bắc xuất hiện dị tượng sao?”

Nhìn những bức hình gắn trong tập tài liệu, một luồng sáng chiếu thẳng lên trời. Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này thỉ sẽ chỉ cảm thấy là một dị tượng tự nhiên. Nhưng là một cao thủ siêu phàm, một người tu hành đỉnh cao thì đương nhiên Cố Trường Bình biết đây chính là dấu hiệu của bảo vật dị thường sắp xuất hiện.

Lần gần đây nhất có dấu hiện của dị bảo hiện thế là sáu mươi năm trước.

“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi!”

Cố Trường Bình phất tay với Tiết Nhân Huyên. Cô ta nghe lời lui ra. Cô ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Cố Trường Bình đã tối thêm vài phần.
 
Chương 1101


Chương 1101

“Dị bảo hiện thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến tranh giành giữa những kẻ mạnh. Lần trước dị bảo xuất hiện đã có mười tám vị siêu phàm tranh chấp, còn siêu phàm thần phẩm thì có tới bốn người, đánh tới mức trời long đất lở!”

“Không biết lần này sẽ lại tạo ra mưa máu như thế nào đây?”

Cố Trường Bình trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho tổng đài Ám Bộ.

“Để Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giáp xuất phát đi về phía vùng Tây Bắc, không được để những kẻ siêu phàm của các nước khác khuấy động nội địa Hoa Hạ được!”

Sau khi ngắt máy, Cố Trường Bình vẫn không giấu nổi sự lo lắng. Ông biết rõ Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giap dù là những cao thủ hàng đầu trong Ám Bộ, tu vi cực mạnh, đã là siêu phàm thần phẩm nhưng một khi dị bảo xuất hiện, kẻ mạnh ở khắp nơi tập trung, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể nào khống chế được cục diện.

Trong lúc đau đầu suy nghĩ thì bỗng một bóng hình lướt qua trước mắt ông.

“Không biết cậu ấy có chịu giúp không!”

Cố Trường Bình nhớ ra một người, hai mắt liên nheo lại.

“Nếu như cậu ấy đi cùng, chưa chắc có thể kiểm soát được toàn bộ thế cục nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo những kẻ mạnh kia không dám quá đáng quá với Hoa Hạ!”

Nghĩ tới đây, ông ấy liền gọi điện cho trợ lý khoa Kiến trúc cảnh quan.

“Ồ! Diệp Thiên không có trên lớp à? Hai ngày nay không đi học sao?”

Cố Trường Bình nhận được câu trả lời bèn tắt máy. Ông ấy tổng hợp thông tin có được từ các sinh viên khác trong khoa và có được số điện thoại của Diệp Thiên.

Diệp Thiên không từ chối được sự mời mọc nhiệt tình của mấy người Vương Quế và Ngô Duyệt Vũ nên đã ở lại thôn Vượng Trúc thêm một tối cùng Hoa Lộng Ảnh. Buổi trưa hôm nay, vừa ăn xong, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đang định rời đi thì có một số điện thoại lạ gọi tới.

“Alo!”

Diệp Thiên nghe máy, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Diệp đế vương, đã lâu không liên hệ, còn nhớ ông già này không?”

Diệp Thiên hơi khựng lại rồi lập tức nhận ra giọng nói của chủ nhân đầu dây bên kia.

“Hiệu trưởng Cố, là thầy à?”

Hoa Lộng Ảnh quay qua nhìn, cảm thấy hơi kinh ngạc, không biết tại sao Cố Trường Bình lại gọi điện thoại cho Diệp Thiên vào lúc này.

Đầu dây bên kia cười ha ha vô cùng sảng khoái.

“May mà Diệp đế vương vẫn còn nhớ tới tôi!”

Diệp Thiên bình thản nói: “Hiệu trưởng Cố, không cần nói khách sáo nữa, tìm tôi có việc gì không?”

Đầu dây bên kia, Cố Trường Bình im lặng một lúc mới đáp lại: “Đúng là có chuyện này tôi muốn nhờ Diệp đế vương giúp đỡ!”

Tiếp sau đó, ông ấy kể lại về dị tượng xuất ở hiện Tây Bắc.

“Dị tượng hiện thế sao, ánh sáng phóng thẳng lên trời à?”

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Trong sách cổ có ghi chép đây chính là dấu hiệu của dị bảo hiện thế. Còn đó là bảo vật gì, thì có khả năng là binh khí hoặc là thần dược, là linh mạch bảo địa hoặc là suối nước sinh mệnh.
 
Chương 1102


Chương 1102

Cậu trầm ngâm sau đó hỏi: “Hiệu trưởng Cố muốn tôi làm gì?”

Cố Trường Bình nói giọng chắc nịch: “Lần này dị tượng xuất hiện ở Tây Bắc, chắc chắn là một bảo vật quan trọng. Thông tin này không chỉ có Hoa Hạ mà sẽ truyền khắp cả thế giới. Tới khi đó nhất định sẽ có vô số kẻ mạnh từ khắp nơi tới cướp bảo vật!”

“Chính quyền lo lắng chuyện này mất kiểm soát nên Ám Bộ đã cử ba cao thủ siêu phàm là Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Giáp Thiết đi về Tây Bắc. Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì e rằng cũng không thể kiểm soát được cục diện!”

“Tôi hi vọng Diệp đế vương có thể cùng đi về Tây Bắc. Trước đó không lâu Diệp đế vương đánh bại chưởng môn Trương Chí Lăng, chiến lực đã vượt lên cả siêu phàm thần phẩm rồi!

“Có cậu, cộng thêm ba người Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Giáp Thiết thì có thể đảm bảo cục diện sẽ không bị mất kiểm soát nữa!”

“Muốn tôi đi sao”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười khó hiểu.

“Hiệu trưởng Cố, e rằng thầy lầm rồi, tôi không phải là người của Ám Bộ, chuyện này tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ!”

Cậu lạnh giọng nói: “Thầy cũng là người học võ, mọi người đều biết di bảo hiện thế, người có năng lực có thể sở hữu. Mặc dù dị bảo xuất hiện ở Hoa Hạ nhưng điều đó không có nghĩa là nó thuộc và Hoa Hạ chúng ta!”

“Ám Bộ đã cử người tới Tây Bắc thì chuyện này có ổn hay không là dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của mọi người, tôi chỉ có thể chúc mọi người may mắn thôi!”

“Về phía tôi, vẫn còn việc quan trọng cần xử lý nên tôi tắt máy đây!”

Cậu nói xong, không hề do dự bèn tắt máy.

Đầu dây bên kia, Cố Trường Bình bất lực đặt điện thoại xuống. Diệp Thiên luôn một mình một lối, không chịu ràng buộc. Nên ngay lúc đầu ông ấy cũng chỉ mang theo hi vọng là thử hỏi xem sao.

Thật không ngờ, Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Hầy!”

Ông ấy khẽ lắc đầu, không biết phải tính toán thế nào.

Ám Bộ là lực lượng chiến đấu do chính quyền Hoa Hạ tạo ra. Ngoài ông ấy và bộ trưởng ra thì Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Thiết Giáp đã là những người mạnh nhất của Ám Bộ rồi.

Mà ông ấy và trưởng bộ giữ chức vụ quan trọng, cần kiểm soát cục bộ không thể tùy tiện ra tay. Bây giờ toàn bộ hi vọng chỉ có thể gửi gắm vào ba người Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giáp mà thôi.

Mặc dù dị bảo sẽ dành cho người có năng lực nhưng ông ấy vẫn hi vọng cuối cùng thì Hoa Hạ có thể thu phục được dị bảo này. Vì dù sao thì võ thuật phương Tây mạnh hơn phần nào sẽ khiến Hoa Hạ bị uy hiếp nghiêm trọng hơn phần đó.

Tại cổng thôn Vượng Trúc, Diệp Thiên và mấy người Vương Quế chào tạm biệt. Ngô Duyệt Tinh mặc đồ màu đỏ, nhìn Diệp Thiên từ xa, đứng ngây ra như một khối đá, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Còn Ngô Duyệt Vũ thì vô cùng hào hứng, thầm quyết định làm lại từ đầu, thay đổi bản thân.

Những năm qua cô ta đã gặp không ít những tầng lớp quyền quý, vốn tưởng rằng đó là mục tiêu của đời mình cho tới khi biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên thì cô ta mới hiểu ra thứ mình cần theo đuổi là gì.

Chỉ cần ở sát bên Diệp Thiên thì những thứ mà trong tương lai cô ta có được có thể nói là khó mà tưởng tượng nổi.
 
Chương 1103


Chương 1103

Vương Quế và Ngô Xuân Phúc nhìn nhau. Họ đều thấy được sự ảo não trong mắt đối phương. Sớm biết thế này thì bọn họ đã khuyên Ngô Duyệt Tinh đính hôn muộn chút, như vậy thì có khi Ngô Duyệt Tinh và Diệp Thiên lại có cơ hội với nhau.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã muộn mất rồi.

“Anh Thiên, vừa rồi hiệu trưởng Cố gọi điện bảo lanh làm gì vậy?”

Trên con đường núi nhỏ hẹp, Hoa Lộng Ảnh hỏi Diệp Thiên.

“Làm gì ấy à? Bảo anh đi làm công miễn phí cho họ!”

“Diệp Thiên cười thản nhiên.

Cậu hiểu rõ tâm tư của Cố Trường Bình. Kêu cậu đi Tây Bắc là muốn giúp đỡ Ám Bộ, ổn định cục diện của những người mạnh nhất giới võ. Một chuyện mất sức như vậy, cậu chẳng có lý do gì phải tham gia cả.

Hơn nữa nhiệm vụ quan trọng hiện tại của cậu chính là tới Doanh Môn tìm địa long, lấy được địa long nội đan để tu luyện, tích lũy lực tinh thần cho mình.

Doanh Môn là một nơi nằm ở hạ du sông Đại Liêu ở vùng Đông Bắc, bao gồm cả vùng thành phố Doanh Môn và những hệ thống sông suối xung quanh thì đều được gọi là Doanh Môn.

Hai người từ sân bay thành phố Phán bay thẳng tới thành phố Liêu ở Đông Bắc. Sau đó bọn họ đi tới vùng hạ du sông Đại Liêu.

Sông Đại Liêu do nước chảy xiết, hệ thống sông ngòi phức tạp nên có thể nói chỉ có những ngư dân có kỹ năng chèo thuyền đặc biệt thì mới dám chèo.

Nhưng hôm nay, hạ du sông Đại Liêu dường như có chuyện gì đó vui mừng, vì chỉ riêng những chiếc thuyền phía trước Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì đã có tới hơn chục chiếc.

Trong đó có người ngồi một mình một thuyền gỗ, cũng có những chiếc thuyền lớn dương buồm. Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ là những người ngồi trên thuyền, trừ người chèo thuyền và giăng buồm ra thì hầu như đều là những người luyện võ, mà phần lớn đều là thanh niên.

“Ngày gì vậy, sao mà có nhiều người trẻ luyện võ tụ tập ở đây thế?”

Diệp Thiên sờ mũi, cảm thấy kinh ngạc.

Hoa Lộng Ảnh cũng lấp láy đôi mắt và chợt phản ứng lại.

“Em nhớ ra rồi!”

“Hạ du sông Đại Liêu có một môn phái dùng cách song tu giữa nam và nữ, được truyền từ hàng trăm năm và gọi là Song Tu Tông!”

“Nghe đồn, truyền nhân của Song Tu Tông đều là những cô gái tuyệt mỹ. Mỗi khi tới mười tám tuổi sẽ tiến hành đại hội kén rể. Toàn bộ những thanh niên kiệt xuất từ khắp nơi của Hoa Hạ sẽ chọn ra một người phù hợp nhất để cùng tu luyện Song Tu công pháp!”

“Nghe nói Song Tu Tông vào 25 năm trước đã chọn ra được một chàng rể vô cùng mạnh mẽ, dùng thân phận vô danh khiêu chiến với các cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và thắng liên tiếp cho tới khi gặp phải Tiếu Phật Tây Lĩnh, bị thua bởi một chiêu thì mới lui về ở ẩn trong Song Tu Tông!”

“Em quen với truyền nhân lần này của Song Tu Tông, dựa vào ngày tháng năm sinh thì năm nay vừa tròn mười tám tuổi!”

Diệp Thiên thầm gật đầu. Đối với tông môn Song Tu Tông thì cậu cũng từng nghe qua. Trước giờ họ khá là khiêm tốn, nhưng nói về thực lực thì đáng để xếp vào vị trí hàng đầu trong top 5 của Hoa Hạ, thậm chí còn cao hơn. Ít nhất thì họ cũng không yếu hơn nhưng tông đạo môn như Võ Đang, Thiếu Lâm hay Long Hổ Sơn.

“Anh Thiên, xem ra hôm nay là ngày chọn rể của truyền nhân Song Tu Tông. Hay là chúng ta tới xem đi.
 
Chương 1104


Chương 1104

“Có anh thì chắc chắn sẽ đoạt giải nhất luôn!”

Hoa Lộng Ảnh cười với vẻ châm biếm và nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng bật cười nhưng lắc đầu kiên quyết.

Cái gì mà Song Tu Tông, Song Tu công pháp chứ, trong mắt cậu chỉ là mấy trò vớ vẩn, cậu không hề có hứng thú.

Thứ duy nhất mà cậu muốn tìm kiếm lúc này chính là tung tích của địa long. Sông Đại Liêu lớn như vậy, cậu tin chắc chắn sẽ có được thu hoạch.

Tới đoạn sau của khúc sông Liêu, Diệp Thiên tìm một người ngư dân, sau khi trả giá thì đã mua con thuyền cũ của ông ta với giá mười nghìn tệ.

Diệp Thiên cầm mái chèo bằng tre, đang chuẩn bị đưa Hoa Lộng Ảnh thuận theo dòng nước thì trong đám lau sậy hai bên bờ bỗng có hai luồng gió mạnh thổi tới, rơi xuống bệ đá bên bờ là hai cuộn tiền.

Người ngư dân khẽ kinh ngạc, bỗng có một giọng nữ dứt khoát vọng tới.

“Bọn họ trả mười nghìn, tôi trả hai mươi nghìn tệ!”

“Chúng tôi muốn mua chiếc thuyền này!”

“Chúng tôi mua con thuyền này”.

Giọng nói êm đềm dễ nghe vang lên nhưng lại ẩn chứa hơi thở mạnh mẽ, vừa nghe đã biết là một cô gái mạnh bạo rất không dễ chọc.

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ghé mắt nhìn sang, qua hàng cỏ lau, hai bóng dáng của một nam một nữ xuất hiện. Cô gái trông khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy liền màu xanh lục, dáng vẻ ngay thẳng tao nhã, chỉ là giữa hàng mày lại mang theo vài phần phóng khoáng của đàn ông.

Còn người con trai chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc quần áo vận động, trông vô cùng thẹn thùng. Lúc nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh còn không nhịn được mà lùi ra đằng sau cô gái nửa bước.

“Kìa nhà đò ơi”.

Cô gái quét mắt qua Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh rồi sau đó nhìn thẳng về ông lão ngư dân.

“Vừa rồi lúc mấy người thương lượng giá tôi đã nghe thấy hết rồi. Bọn họ ra giá mười nghìn, tôi trả gấp đôi, con thuyền này thuộc về tôi”.

Cô ta vỗ ngực một cái, bộ dáng hào sảng phóng khoáng trông rất có khí phách anh hào.

Ông lão đánh cá hơi do dự nhìn hai cọc tiền mệnh giá lớn, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Cô gái, thật ngại quá, thuyền của tôi đã bán cho hai vị này trước, các cô chậm chân rồi”.

Cô gái nghe vậy lập tức nhíu mày.

“Ông có ý gì vậy? Ông không thích tiền nhiều ư?”

Ông lão đánh cá hơi mỉm cười.

“Đây không phải chuyện tiền nhiều hay ít, đây là vấn đề chữ tín”.

Nói xong ông lão mau chóng rời đi, để lại cô gái đứng trơ khấc ở đó không biết phải làm sao.

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh nhìn nhau mỉm cười, cũng không để ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi nữa, định lái thuyền rời đi, chợt cô gái lại bất ngờ lên tiếng.

“Chờ một chút!”

Cô ta nhìn Diệp Thiên sau đó chuyển mắt sang nhìn Hoa Lộng Ảnh mang theo vẻ hơi lấy lòng.

“Em gái này, à không, chị gái này, không biết chị có thể nhường con thuyền này cho tôi được không?”
 
Chương 1105


Chương 1105

Cô ta chỉ vào cậu trai trẻ đứng đằng sau: “Đây là em trai tôi, lần này tôi tới là để dẫn nó đi xem mắt, đây là chuyện lớn đó”.

“Xem mắt?”. Trong lòng Hoa Lộng Ảnh khẽ động, đánh giá trên dưới hai người một lát sau đó đã phản ứng lại: “Hai người muốn đi tới Song Tu Tông tham gia hội kén rể chiêu thân à?”

Cô gái nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, kỳ lạ hỏi: “Chị cũng là võ tu ư?”

Một thân tu vi của cô ta khó khăn lắm mới bước vào được cấp trung tông tượng, còn chàng trai thì mạnh hơn cô gái, đang ở cấp cuối tông tượng. Nhưng Hoa Lộng Ảnh đã bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật mấy ngày trước, đương nhiên bọn họ không cảm nhận ra được thực lực của Hoa Lộng Ảnh.

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười nhàn nhạt đáp lời: “Tôi là Hoa Lộng Ảnh”.

Nghe vậy, vẻ mặt hai chị em lập tức cứng đờ.

“Hoa Lộng Ảnh? Là một trong Song Tử Thủ Đô – công chúa của nhà họ Hoa ở thủ đô?”

Bọn họ là người tu võ, trong lớp trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, tên tuổi của Hoa Lộng Ảnh như sấm đánh bên tai, không ai không biết.

Thấy Hoa Lộng Ảnh gật đầu đáp lời, cô gái suýt chút nữa đã phấn khích mà nhảy cẫng lên.

“Oa, đúng là hàng thật giá thật, cuối cùng tôi cũng gặp được một vị trong Song Tử của thủ đô trong truyền thuyết rồi”.

“Chào chị Hoa, tôi tên là Dương Duyệt, đây là em trai tôi Dương Cương. Chúng tôi là người của Sơn trang Thiết Kiếm ở sa mạc Tây Bắc. Lần này tôi dẫn em trai đến tham gia đại hội chiêu thân kén rể của Song Tu Tông”.

Dương Duyệt vui mừng khôn xiết, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh. Cô ta lớn tuổi hơn Hoa Lộng Ảnh một chút, nhưng lại gọi Hoa Lộng Ảnh là chị khiến cho Hoa Lộng Ảnh dở khóc dở cười.

Cô ta nói xong chuyển mắt nhìn sang Diệp Thiên, thấy cậu ăn mặc giản dị nhưng khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khí chất bất phàm thì lập tức kinh ngạc nói: “Vị này… lẽ nào chính là con trai của tiền bối Diệp Vân Long trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, vị còn lại của Song Tử Thủ Đô, Diệp Tinh ư?”

Lớp trẻ giới võ thuật của Hoa Hạ đều nghe đồn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh như hình với bóng, còn có hôn ước với nhau, chẳng trách cô ta lại nhận nhầm Diệp Thiên thành Diệp Tinh.

Hoa Lộng Ảnh che miệng cười trộm, vội vàng giải thích nói: “Em gái Dương à, cô nhận nhầm rồi, anh ấy không phải Diệp Tinh, anh ấy là Diệp Thiên”.

“Diệp Thiên?”. Dương Duyệt vừa nghe thấy cái tên này thì cảm thấy vô cùng xa lạ. giới võ thuật Hoa Hạ chưa bao giờ nghe nói tới nhân vật Diệp Thiên này, cô ta cũng chẳng để ý nữa, mau chóng dời mắt khỏi Diệp Thiên.

“Chị Hoa, các chị cũng muốn đi đến Song Tu Tông à?”

Cô ta nói với Hoa Lộng Ảnh.

“Không phải, chúng tôi đến đây tìm đồ”. Hoa Lộng Ảnh nhìn Diệp Thiên mỉm cười nói: “Anh Thiên, bọn họ đường sá xa xôi chạy từ Tây Bắc đến tham gia hội chiêu thân kén rể của Song Tu Tông cũng chẳng dễ dàng gì, hay là chúng ta đưa bọn họ đến hạ du Song Tu Tông trước rồi sau đó lại đi làm việc?”

Diệp Thiên biết Hoa Lộng Ảnh tràn đầy tình yêu, lập tức gật đầu đồng ý.

“Được, dù sao đã tới cửa doanh rồi, cũng không vội nhất thời nửa khắc này, đưa bọn họ qua đó trước đã”.

Chị em Dương Duyệt nghe vậy vô cùng cảm tạ Hoa Lộng Ảnh, còn thái độ đối với Diệp Thiên lại rất tùy ý, không hề coi trọng chút nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom