Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1026


Chương 1026

“Cút!”

“Cút!”.

Giọng nói Diệp Thiên bình thản, trên tay còn cầm một ly rượu, nhưng lời nói lại không cho phép nghi ngờ. Thanh niên lập tức dừng bước, trong thời gian ngắn không dám tiến tới phía trước.

Đôi mắt Tiết Tử Kỳ lóe sáng, vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên trông có vẻ nho nhã lịch thiệp, dường như không thích giao lưu với người khác, nhưng không ngờ cậu vừa lên tiếng lại dứt khoát thẳng thắn như vậy.

Cô ta nhìn về phía cậu Lưu ở bên cạnh, bỗng phản ứng lại. Nên biết rằng người đứng trước mắt là cậu ấm duy nhất của nhà họ Lưu, một trong những gia tộc quyền thế ở thủ đô.

Diệp Thiên lại dám bảo cậu ta cút?

Tiết Tử Kỳ lắc đầu, trong lòng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, chỉ mười mấy giây sau, cậu Lưu hoàn hồn lại, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.

“Cậu bảo tôi cút sao?”.

Cậu ta tiến sát lại Diệp Thiên, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, vô cùng lạnh lùng.

Cậu ta đường đường là cậu ấm của nhà họ Lưu, trong thế hệ trẻ trên khắp thủ đô, người dám nói cậu ta cút chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Những người khác nhiều lắm cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu ta, có ai dám nói năng xấc láo với cậu ta như vậy?

“Có phải lời tôi nói chưa đủ rõ ràng hay không?”.

Diệp Thiên đưa mắt sang, cuối cùng dừng ánh mắt trên người cậu Lưu, đầy vẻ hờ hững.

Cậu Lưu nghe vậy lập tức cười nhạt.

“Ha, thằng nhóc, tôi thật sự khâm phục cậu đấy!”.

“Tôi vốn chỉ muốn dẫn Tinh Tinh rời đi, không muốn quan tâm đến nhân vật nhỏ bé như cậu, cậu còn chủ động đứng ra tìm cảm giác tồn tại sao?”.

Cậu ta chỉ vào cổ áo mình, vẻ mặt hãnh diện.

“Trong giới thượng lưu ở thủ đô, chẳng có mấy ai không biết đến Lưu Hằng tôi. Cậu dám bảo tôi cút, cứ cho là tôi đồng ý đi, nhưng cậu nghĩ những người bạn của tôi có đồng ý không?”.

Cậu ta cố ý nâng cao giọng, xung quanh có không ít người nhìn sang, vẻ mặt sâu xa, ánh mắt không hề thân thiện.

Những người này đều là bạn của Lưu Hằng, hầu như ai cũng là con cháu các gia tộc lớn ở thủ đô. Bình thường bọn họ xem Lưu Hằng là người đứng đầu, tự tạo thành một nhóm.

Lưu Hằng có xung đột với Diệp Thiên, bọn họ đều nhìn thấy cả, chỉ cần Lưu Hằng nói một câu thì người ở đây sẽ đứng dậy hết.

Nhiều người thầm cười giễu trong bụng, Diệp Thiên trông lạ mặt, bọn họ chưa từng gặp qua, rõ ràng không phải người của giới này ở thủ đô. Gia thế Lưu Hằng rất khủng khiếp, sau lưng có nhà họ Lưu, mặc dù không thể xếp vào những gia tộc hàng đầu, không thể sánh bằng nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, nhưng cũng có thể xem là một trong những gia tộc mạnh nhất trong số các gia tộc hạng hai.

Lưu Hằng là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, được ông cụ xem trọng, coi cậu ta như gia chủ tương lai mà đào tạo. Tài nguyên và mối quan hệ mà cậu ta nắm trong tay không biết gấp bao nhiêu lần gia tộc bình thường.

Diệp Thiên chống đối lại Lưu Hằng hoàn toàn là tự rước lấy nhục, chán sống rồi.

“Lưu Hằng?”.
 
Chương 1027


Chương 1027

Diệp Thiên không nhìn đến những người xung quanh, chỉ cười khinh bỉ.

“Anh còn chưa phải cậu ấm hạng nhất ở thủ đô này mà cũng dám ở đây tự báo tên họ với tôi?”.

Cậu đặt ly rượu xuống, cầm một miếng hoa quả lên, hoàn toàn không để tâm đến Lưu Hằng.

Những cậu ấm đỉnh cao ở đẳng cấp như Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu trước mặt cậu, chỉ một tên Lưu Hằng sao cậu phải để tâm?

Ánh mắt Lưu Hằng lập tức trở nên lạnh lùng.

“Cậu muốn chết phải không?”.

Cậu ta nheo mắt lại, lóe lên sự nguy hiểm. Nếu hôm nay không phải là buổi tiệc của nhà họ Giang, cậu ta không dám tùy ý gây chuyện, thì chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Thiên đã đủ để cậu ta đánh Diệp Thiên tàn phế.

Trong mắt Lưu Hằng ẩn chứa sát khí, những người bạn xung quanh cậu ta đều rục rịch đứng dậy. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tử Kỳ lập tức nheo mắt lại, bước ra chắn trước mặt Lưu Hằng.

“Anh Lưu, anh đừng tức giận!”.

“Đây là bạn của Tinh Tinh, ở tỉnh khác đến, không biết danh tiếng của anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ta!”.

Cô ta nâng ly rượu lên, khom lưng với Lưu Hằng.

“Anh Lưu, ly rượu này tôi nhận lỗi với anh thay cậu ta, anh đừng chấp nhất với cậu ta, không quan tâm tới cậu ta là được rồi”.

Cô ta nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lí Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, còn không mời anh Lưu một ly?”.

Mặc dù cô ta không ưa Diệp Thiên, nhưng là bạn cùng phòng của Lí Tinh Tinh, cùng ăn cùng ngủ, nhìn biểu hiện của Lí Tinh Tinh rõ ràng rất coi trọng Diệp Thiên, đương nhiên cô ta không thể ngồi yên không quan tâm.

Nếu để yên không quản, Diệp Thiên bùng nổ xung đột với Lưu Hằng thật, cô ta sợ Diệp Thiên sẽ bị những cậu ấm bản địa này đánh tàn phế.

Lưu Hằng nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Lí Tinh Tinh. Cậu ta không hề xem trọng Diệp Thiên, mục tiêu của cậu ta chỉ là Lí Tinh Tinh mà thôi. Nếu Lí Tinh Tinh hiểu quy tắc, đồng ý uống rượu nhận lỗi, cậu ta cũng không ngại tha cho Diệp Thiên.

Nhưng Lí Tinh Tinh lại không có phản ứng gì, ngược lại kéo Tiết Tử Kỳ lại.

“Tiểu Kỳ, cậu không cần nhận lỗi thay Diệp Thiên, phong cách làm việc của anh ta xưa nay đều như vậy!”.

Cô ta nói xong, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Hằng.

“Anh Lưu, anh và tôi cũng có quen biết, tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, nếu anh biết điều thì tốt nhất rời khỏi đây ngay đi!”.

“Đợi lát nữa anh ấy mà đánh nhau với anh thật, e rằng chuyện không đơn giản như vậy đâu!”.

Mặc dù Lưu Hằng có quyền thế không nhỏ, nhưng Lí Tinh Tinh đã tận mắt nhìn thấy uy lực vô địch áp đảo mọi người của Diệp Thiên. Chỉ một cậu ấm nho nhỏ của gia tộc hạng hai ở thủ đô hoàn toàn không thể so sánh với cậu.

Cô ta vừa nói như vậy, Tiết Tử Kỳ lập tức sửng sốt. Không chỉ có cô ta mà Lưu Hằng cũng ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.

Qua một lúc lâu, cậu ta bỗng bật cười.

“Được, được, Lí Tinh Tinh, cô cũng có bản lĩnh đấy!”.

“Cô tưởng cô được bầu làm hoa khôi Đại học Điện ảnh thì tự cho mình giỏi lắm sao? Ở trong mắt bọn tôi, loại người như cô cũng chỉ để trăm nghìn người cưỡi, dùng tiền là có thể đè cô xuống giường!”.

“Tôi để ý đến cô là vì tôi xem trọng cô, cô lại không biết tốt xấu, còn lên mặt với tôi vì thằng nhóc này sao?”.

Cậu ta nhếch miệng, nụ cười lạnh lẽo.
 
Chương 1028


Chương 1028

“Tôi nói thẳng cho cô biết, sau buổi tiệc, tôi sẽ bắt thằng nhóc này quỳ xuống trước mặt tôi xin tha. Còn cô, nếu muốn có vai nữ phụ trong bộ phim đó thì tối nay cởi hết đồ lên giường hầu hạ tôi!”.

Lí Tinh Tinh nghe vậy lập tức sa sầm mặt, Tiết Tử Kỳ ở bên cạnh thì sửng sốt, một câu cũng không nói nên lời.

Cô ta vốn định ra mặt giải vây, nhưng câu nói của Lí Tinh Tinh lại trở thành mồi lửa làm nổ quả bom, tình hình bây giờ cô ta đã không thể khống chế được.

Trong lúc cô ta đang âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào để cứu vãn cho Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy.

Cậu lắc đầu, trong giọng nói có vẻ lười nhác.

“Hôm nay tôi đến đây vốn không có hứng thú tốn nhiều thời gian với vai hề nhảy nhót như anh, nhưng anh thật sự nhiều lời quá!”.

Dứt lời, Diệp Thiên tóm lấy cổ áo Lưu Hằng bằng một tay, sau đó hất nhẹ ra.

“Soạt!”.

Cơ thể nặng hơn trăm cân của Lưu Hằng bay vèo trên không trung, đập mạnh vào góc tường, làm gãy nát bốn năm chiếc bàn.

“Phụt!”.

Lưu Hằng chảy máu đầy đầu, phun ra mấy chiếc răng lẫn máu, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thiên lại dám ra tay sao?

Phải biết rằng đây là buổi tiệc mà nhà họ Giang tổ chức, mời hơn tám mươi phần trăm người nổi tiếng hàng đầu ở thủ đô đến đây. Những người ở đây lúc này đều có thân phận hiển hách, không phú thì quý.

Ai dám gây chuyện ở buổi tiệc này đồng nghĩa không nể mặt mũi của nhà họ Giang, không quan tâm mặt mũi của các nhân vật nổi tiếng ở đây.

Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc, sao cậu lại dám?

Lưu Hằng bị Diệp Thiên ném một phát ngã chảy máu đầu, mắt nổ đom đóm, một lúc lâu sau mới đứng lên được. Cậu ta không dám tin là Diệp Thiên lại dám ra tay ở đây.

Gây chuyện ở buổi tiệc nhà họ Giang thì đến cả cậu ta – cậu chủ độc nhất của nhà họ Lưu cũng không dám.

Trong đại sảnh của buổi tiệc có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn họ đều chau mày, tất cả đều nhìn về phía Diệp Thiên.

Những người này đều là những người quyền quý của thủ đô. Bọn họ lúc này đang đánh giá Diệp Thiên và thầm suy nghĩ về thân phận cũng như lai lịch của cậu.

Ra tay đánh người trong buổi tiệc của nhà họ Giang e rằng dù có những cậu ấm hàng đầu như Diệp Tinh hay Âu Dương Đoạn Vân thì cũng chưa chắc đã quyết đoán được như thế này.

“Gã này rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Tiết Tử Kỳ run rẩy và tái mặt.

Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng.

Sau khi kinh hoàng thì cô ta cảm thấy sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy các vị khách đều quay qua nhìn thì cô ta càng cảm thấy trống rỗng hơn.
 
Chương 1029


Chương 1029

“Lần này xong rồi!”

Cô ta vốn đinh dựa vào mối quan hệ giữa mình và Lưu Hằng để có thể dùng vài câu nói cứu vãn nhưng Diệp Thiên ra tay đã khiến cho suy nghĩ của cô ta vỡ vụn.

Bây giờ, dù Lưu Hằng không ra tay với Diệp Thiên thì chủ nhà của buổi tiệc lần này cũng sẽ không tha cho cậu.

Cô ta nhìn Lý Tinh Tinh thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ cô ta. Lí Tinh Tinh chỉ tỏ ra bình tĩnh, đưa tay lên cằm giống như những gì Diệp Thiên làm là điều đương nhiên vậy.

“To gan cuồng ngạo. Cậu là ai mà dám ra tay ở đây? Cậu có biết đây là đâu không?”

Một tiếng quát vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen sải bước đi vào đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Lưu Chí Toàn sao?”

Nhìn thấy người tới, Tiết Tử Kỳ bỗng cảm thấy nặng nề.

Người tới chính là gia chủ của nhà họ Lưu, bố của Lưu Hằng.

Đây là một thương nhân làm mưa làm gió ở thủ đô, giá trị không dưới một tỷ tệ hơn nữa còn có mối quan hệ rộng, là một nhân vật mà giới thương nhân ở thủ đô muốn đấu lại cũng khó.

Diệp Thiên thản nhiên nhìn: “Còn lắm lời thì tôi cũng vứt ông luôn đấy!”

Lưu Chí Toàn đanh mặt. Là một thương nhân, ông ta khó có thể tưởng tượng lại có một vãn bối dám nói với mình như vậy.

Ông ta lập tức sầm mặt: “Ngông cuồng!”

“Hôm nay là buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu do nhà họ Giang tổ chức. Vậy mà cậu dám làm loạn ở đây, không nghĩ đến hậu quả à?”

“Lại còn đòi ra tay với tôi. Với cái loại ngông cuồng không biết điều như cậu thì tôi thấy cậu căn bản không đủ tư cách tham gia buổi tiệc này, là do lẻn vào đúng không, giờ tôi sẽ gọi…”

Hai từ ‘bảo vệ’ còn chưa kịp nói ra thì Diệp Thiên đã lại vung tay.

Cả người Lưu Chí Toàn bay lên không trung đập vào người Lưu Hằng. Hai bố con một trước một sau đều bị Diệp Thiên vứt ra ngoài ngã chảy máu đầu và bị thương nặng ngay tại chỗ.

“Soạt!

Không ít người nín thở. May mà những người này đều là giới thượng lưu quyền quý, vậy mà còn phải tái mặt.

Diệp Thiên không chỉ khiến Lưu Hằng bị thương mà còn dám ra tay với cả thương nhân tầm cỡ như Lưu Chí Toàn.

Tiết Tử Kỳ ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không ra hột máu. Cô ta đã cảm thấy cạn lời thật sự với Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống giống như vừa làm một chuyện cỏn con. Cậu quay đầu nhìn toàn bộ hiện trường và thản nhiên nói.

“Còn ai có ý kiến nữa không?”

Không ít người ở gần cậu đều co rúm, lùi lại phía sau vài bước như sợ sẽ trở thành kẻ tiếp theo. Trong nháy mắt, những kẻ quyền quý bình thường luôn tỏ ra trịch thượng thì giờ im lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nói Diệp Thiên nữa.

Đám đông im lặng. Mặc dù bọn họ không dám lên tiếng như thực ra đang cười thầm.

Diệp Thiên to gan, dám ra tay trong buổi tiệc như vậy thì với phong cách làm việc của nhà họ Giang, chắc hắn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở cửa lớn. Mọi người ngoái đầu nhìn thì thấy Âu Dương Đoạn Vân mặc áo gấm cùng với những thanh niên khác của nhà Âu Dương đi tới.

Thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, Lưu Hằng vừa mới tỉnh táo đã giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hét lên với Âu Dương Đoạn Vân: “Anh họ, cứu em!”
 
Chương 1030


Chương 1030

Âu Dương Đoạn Vân quay đầu theo hướng kêu, nhìn thấy vẻ dữ tợn của Lưu Hằng thì lập tức chau mày.

Nhà họ Lưu và nhà họ Âu Dương có quan hệ họ hàng. Cô của Âu Dương Đoạn Vân được gả cho Lưu Chí Toàn nên hai nhà trước giờ có gì cũng san sẻ cùng nhau.

Người em họ Lưu Hằng khá thân với Âu Dương Đoạn Vân. Hai người đều phong lưu. Giờ nhìn thấy Lưu Hằng bị thương tới mức như vậy, Âu Dương Đoạn Vân cũng cảm thấy nổi giận, nhất là khi nhìn thấy Lưu Chí Toàn cũng chật vật thì cậu ta càng khó chịu hơn.

“Tiểu Hằng, sao thế?”

Âu Dương Đoạn Vân lạnh lùng hỏi.

Nhìn thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, rất nhiều những kẻ quyền quý khác đều thầm cười và cảm thấy thương cảm cho Diệp Thiên.

Âu Dương Đoạn Vân rất nổi tiếng. Chỉ cần là người bên cạnh cậu ta thì cậu ta sẽ tìm mọi cách để đòi lại thể diện. Những người khác có mặt không đủ sức nên không dám làm khó Diệp Thiên chứ Âu Dương Đoạn Vân có chỗ dựa là nhà hào môn thì đương nhiên chẳng có gì phải kiêng dè.

“Là nó, anh họ, nó dám ra tay đánh em, còn khiến bố em bị thương, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em, em muốn nó chết!”

Lưu Hằng tỏ ra oán hận và chỉ về phía Diệp Thiên đang ngồi yên vị trên ghế.

Tiết Tử Kỳ đứng ngây như phỗng. Khoảnh khắc Âu Dương Đoạn Vân bước vào thì cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được cách cứu Diệp Thiên nữa chỉ biết lẳng lặng ngồi sang một bên.

Cô ta không ngừng ra hiệu với Lí Tinh Tinh, hi vọng Lí Tinh Tinh tránh khỏi Diệp Thiên, đừng để bị liên lụy. Nhưng Lí Tinh Tinh vẫn làm ra vẻ kệ tôi, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, trong lòng thì như đang dậy sóng.

“Đã lâu không gặp, không thay đổi mấy nhỉ!”

Lí Tinh Tinh mỉm cười tỏ vẻ cảm thán.

“Là cậu ấy sao?”

Âu Dương Đoạn Vân nhìn theo hướng Lưu Hằng chỉ và thấy Diệp Thiên.

Trong nháy mắt, cậu ta hóa đã, biểu cảm như dừng lại và không nói ra được câu nào.

“Anh họ, chính là nó, anh phải trả thù thay em!”

Lưu Hằng thấy Âu Dương Đoạn Vân đứng im thì khẽ đẩy cậu ta. Nhưng Âu Dương Đoạn Vân vô cùng kỳ lạ, chỉ quay qua tát Lưu Hằng lật mặt, ngã sõng soài ra đất.

“Đồ ngốc, câm miệng lại”.

Hành động của Âu Dương Đoạn Vân khiến toàn bộ những người có mặt chết lặng.

Diệp Thiên khiến Lưu Hằng bị thương. Âu Dương Đoạn Vân là anh họ, không giúp em họ báo thù mà ngược lại còn ra tay với Lưu Hằng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.

Âu Dương Đoạn Vân không thèm quan tâm tới những người khác. Cậu ta bước thẳng tới trước mặt Diệp Thiên, cúi người 90 độ.

“Bái kiến đế vương!”

Cả hiện trường chết lặng, từng ánh mắt sợ hãi hiện lên và đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Âu Dương Đoạn Vân là ai chứ. Là trưởng nhà họ Âu Dương, là một trong những cậu cả số một ở thủ đô mà lại cúi người hành lễ trước Diệp Thiên sao?

Tiết Tử Kỳ trợn tròn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể hoàn hồn. Lẽ nào Diệp Thiên là nhân vật tầm cỡ ở ẩn nào đó sao?
 
Chương 1031


Chương 1031

Khi cô ta cảm thấy khó hiểu về thân phận của Diệp Thiên thì Diệp Thiên chỉ búng tay với Âu Dương Đoạn Vân.

“Lui qua một bên, tôi còn chuyện cần phải xử lý!”

Âu Dương Đoạn Vân giống như nghe được mệnh lệnh, không dám chần chừ, lập tức bước qua một bên. Ngay trước cửa đại sảnh, có hai bóng hình xuất hiện.

Cả hai người đều mặc đồ quân đội, một người đàn ông trung niên, một người với cơ thể kiện tráng, trên vai đều mang hình cành olive một sao.

Hai vị trung tướng chính là hai bố con Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân.

Sự xuất hiện của người nhà họ Giang khiến cả hiện trường xao động. Hai bố con không thèm bận tâm tới người khác, chỉ đi tới trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, không ngờ cậu dám đến thật nhỉ!”

Diệp Thiên thản nhiên cười: “Sao tôi không dám chứ?”

Giang Vũ Dân bước tới một bước, giọng nói chấn động cả đại sảnh và nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên, buổi tiệc này được thiết kế riêng cho cậu đấy!”

“Cậu ỷ mạnh khiến hai thằng con tôi bị thương nặng. Hôm nay, trước mặt tầng lớp quyền quý của thủ đô, nhà họ Giang tôi phải đòi lại công bằng từ kẻ cuồng ngạo như cậu!”

“Bắt cậu phải đền tội xin lỗi nhà họ Giang trước mặt những vị khách này!”

Nhà họ Giang cuối cùng cũng đã làm khó rồi.

Trong đại sảnh của buổi tiệc, giọng nói của trung tướng Giang Vũ Dân vang vọng khiến cho tất cả đám đông sững sờ.

“Cái gì?”

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên với biểu cảm kinh hãi.

Thông tin cả hai cậu ấm đời thứ ba của nhà họ Giang bị vứt xuống Tây Sơn và bị thương nặng đã được truyền khắp trong giới thượng lưu của thủ đô.

Trong vô số người có mặt ở đây, thậm chí là còn có cả những nhân vật quan trọng trong bốn nhà, nhưng dù là bất kỳ ai thì cũng chưa chắc dám ra tay với con cháu nhà họ Giang. Dù là Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức – những gia chủ như vậy thì cũng không đủ sức mà làm tới mức thành ra như thế.

Khi thông tin này được truyền đi, vô số người đều cảm thấy kinh hoàng, nhất là họ cảm thấy tò mò với thân phận của kẻ ra tay.

Thật không ngờ, người ra tay lại xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Giang, hơn nữa còn là một thanh niên lạ mặt.

Tiết Tử Kỳ ngồi bên cạnh đanh mặt, ngây ra như phỗng.

Cô ta cảm thấy Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng đã là đủ ngông cuồng lắm rồi nhưng cô ta thật không ngờ Diệp Thiên còn chính là người gây ra toàn bộ thương tích cho hai anh em nhà họ Giang.

Điều khiến cô ta hiếu kỳ hơn đó là nếu người bình thường mà khiến các cậu ấm nhà họ Giang bị thương thì có lẽ đã sớm chết không có đất chôn rồi. Vậy mà Diệp Thiên lại xuất hiện bình an vô sự trong buổi tiệc nhà họ Giang sau khi đã ra tay với hai anh em nhà này. Thực lực như vậy khiến cô ta không khỏi cảm phục.

Cô ta quay qua nhìn Lí Tinh Tinh, nhớ lại chuyện Tinh Tinh nói không có gì mà Diệp Thiên không làm được thì bỗng bừng tỉnh. Người có thể khiến cả nhà họ Giang đứng ra chống đối, trở thành kẻ địch của cả nhà họ Giang thì rõ ràng vị trí của Diệp Thiên đã vượt qua cả sức tưởng tượng của bọn họ.

“Diệp Lăng Thiên! Cái tên này sao có cảm giác đã nghe qua ở đâu nhỉ?”

Vài người trong giới thượng lưu có mối quan hệ khá gần gũi với bốn gia tộc khẽ chau mày.

“Diệp Lăng Thiên?”

Đột nhiên, một người thanh niên kêu lên.
 
Chương 1032


Chương 1032

“Diệp Lăng Thiên, là cậu ta sao? Là Diệp Lăng Thiên đã cứu cả bốn nhà trong hội võ ở vùng biển phía Nam sao?”

Trong hội võ bốn nhà, mặc dù những người có mặt đều là người của giới võ thuật nhưng cũng có không ít người dân ở thủ đô tới xem hội vui. Họ đã được chứng kiến Diệp Thiên trong trận chiến kinh thiên đó. Giống như hôm nay dung mạo, thần thái của cậu giống y như lần ở bãi biển quét sạch đám người kia.

Tiết Tử Kỳ nghe thấy vậy thì rùng mình. Thật không ngờ Diệp Thiên còn có một sự tích huy hoàng như thế, đến cả Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy hết hồn.

Diệp Thiên lợi hại, nếu trừ ra danh tiếng chấn động trong giới cao thủ Hoa Hạ thì có lẽ chỉ còn thân phận của Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên mà thôi. Thế nhưng lúc này do khoảng cách về thời gian mà danh hiệu của Diệp Thiên đã nổi khắp kinh thành, đến ngay cả nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu nghe thấy cũng phải tái mặt.

“Hừ!”

Diệp Thiên ngạo nghễ đứng dậy và nhếch miệng cười.

“Bắt Diệp Lăng Thiên tôi xin lỗi, nhà họ Giang các người cũng xứng sao?”

Dù là cao thủ siêu phàm đình đám của giới võ thuật thì đều phải cúi mình trước cậu. Dựa vào một gia tộc thì sao có thể khiến cậu cúi đầu chứ?

“Diệp lăng Thiên, cậu cuồng ngạo quá rồi đấy!”

“Tôi đã từng nói với cậu, đừng cho rằng thực lực của mình là siêu nhiên thì có thể muốn làm gì thì làm. Nhà họ Giang chúng tôi nắm giữ thứ có thể khống chế cậu đấy!”

“Dù cậu có mạnh đến đâu thì lẽ nào cũng có thể đối đầu với chính quyền, với pháp luật quốc gia được sao?”

Giang Vũ Dân đạp một chân lên trước.

“Diệp Lăng Thiên, tôi muốn hỏi cậu một câu, hai thằng con tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại vứt chúng xuống Tây Sơn, muốn giết chết chúng chứ?”

“Cậu là người của Hoa Hạ mà ở nơi công cộng lại ra tay với công dân, thử hỏi, rốt cuộc ai cho cậu cái đặc quyền đó?”

Ông ta là trung tướng nên đương nhiên nói chuyện rất có uy, bèn chất vấn Diệp Thiên.

Không ít quan khách đều biết điều lui về phía sau chừa ra một khoảng không gian lớn ngay chính giữa chỉ còn lại hai bố con nhà họ Giang và Diệp Thiên.

“Ông muốn biết nguyên nhân? Vậy thì để tôi nói sơ qua cho mà nghe!”

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ lay động: “Thằng con trai ông đánh người và đòi cướp mẹ tôi trong thiền viện, trước đó tôi đã cảnh cáo rồi, là do cậu ta chọn nhầm đường đó thôi!”

“Còn cậu cả nhà ông, cậu ta dẫn người làm việc cho nhà họ Giang tới tìm tôi, dương giọng nói rằng muốn đánh gãy tứ chi của tôi, vứt xuống Tây Sơn, chẳng qua là chúng tôi có qua có lại mà thôi!”

Cậu liếc xéo cười khinh miệt Giang Vũ Dân.

“Giang Vũ Dân, ông là một vị tướng nên chắc biết rõ tôi vứt cậu ta xuống Tây Sơn để sự sống chết của họ thuận theo tạo hóa đã là rất nương tay rồi đấy!”

Giang Vũ Dân nghe thấy vậy thì khựng người.

Đúng là những gì Diệp Thiên nói đều là sự thật. Đối với một cao thủ võ công như Diệp Thiên, chỉ cần một chiêu là đủ để giết chết hai anh em nhà kia.

Ông ta khẽ lay động đôi mắt, cuối cùng gầm lên.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”
 
Chương 1033


Chương 1033

“Tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, hơn nữa còn có quan hệ nên những điều này chúng tôi đều đã thăm dò cả rồi!’

“Nếu không hôm nay chúng tôi đã không tìm tới cậu trước bao nhiêu quan khách của thủ đô như thế này”.

Ông ta nói xong bèn lôi ra một tờ giấy dài với nhằng nhịt những con chữ như muốn thuật lại những thông tin trên đó.

“Cậu là cao thủ khác hay chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?”

Những người bên ngoài đều xôn xao, khi nghe thấy cái tên Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có vài người trong giới thương nhân giàu có bỗng kịp phản ứng lại.

“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là danh xưng cho mỗi tỉnh mỗi người, là Diệp tiên sinh kiêu hùng thống lĩnh toàn tỉnh sao?”

Những người khác mặc dù không hiểu rõ lắm về khái niệm này nhưng nghe thấy vậy thì cũng biến sắc.

“Phải rồi, tôi nghĩ ra rồi, bảo sao trông quen thế, tôi đã từng gặp cậu ta”.

“Hơn hai tháng trước, tại tỉnh Kiềm, Quý Thành, trong đám cưới con trai của nhà họ Phùng chính là cậu ta một mình xông vào đám cưới cướp cô dâu và còn đánh cho cậu con trai nhà họ Phùng trọng thương!”

“Cuối cùng nhà họ Phùng đã liên thủ với giới thượng lưu của tỉnh Kiềm nhưng cũng không làm gì được cậu ta, thậm chí còn bị ép phải xin lỗi, cậu ta chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, tuyệt đối không sai.”

Một thương nhân khác cũng kinh hãi kêu lên. Lời nói của ông ta khiến những người xung quanh thất sắc.

Mặc dù tỉnh có nền kinh tế đi sau các tỉnh khác nhưng Quý Thành thì lại là một nơi nổi tiếng, gia tộc số một ở Quý Thành là nhà họ Phùng cũng có không ít người biết tới.

Nếu bàn về thực lực thì nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm thì cũng giống như nhà họ Giang ở thủ đô vậy, họ đều có địa vị siêu nhiên.

Vậy mà một nhà họ Phùng mạnh như vậy lại bị Diệp Thiên làm loạn, còn bị ép phải xin lỗi, đích thân bị đánh thương, tổn thất nặng nề mà còn không dám ngồi xuống.

Lúc này, mọi người một lần nữa lại cảm nhận thấy sức mạnh và thân phận khủng khiếp của Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là tôi, vậy thì làm sao?”

Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu lấy một ly Coctail với vẻ thư giãn.

Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bỗng lên tiếng.

“Diệp tiên sinh!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, nhếch miệng lạnh lùng.

“Cậu ra uy ở tỉnh Kiềm, sở hữu võ đạo tuyệt thế đúng là xuất sắc, là người mạnh nhất trong lớp thanh niên!”

“Lúc đó nhà họ Phùng ở Quý Thành bị cậu chèn ép thì đó đúng là do cậu có năng lực, nhưng cậu đừng có tưởng là họ Giang cũng giống như nhà họ Phùng ở Quý Thành”.

“Võ đạo có quy tắc của võ đạo và quốc gia cũng có pháp luật và điều khoản của quốc gia. Cậu vô cớ khiến hai cháu của tôi bị thương khiến cả nửa đời sau của chúng phải ngồi xe lăn mà hôm nay nếu không trả giá hợp lý thì nhà họ Giang chúng tôi sẽ sống chết không đội trời chung với cậu!”

Nói xong, cánh cửa sau lưng mở ra, năm vị tướng đĩnh đạc, sừng sững liền xuất hiện.

Năm ông cụ mặc quân phục, ai cũng đều gắn cành olive trên vai. Trong đó có năm người mang một sao, còn người ở giữa thì có hai sao.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả đại sảnh trở nên sục sôi, từng ánh mắt như bị đóng băng, mọi người lần lượt nín thở.

Ba vị trung tướng, một vị thượng tướng. Sự bố trí như vậy nhìn đúng là dễ như bỡn.
 
Chương 1034


Chương 1034

Khắp Hoa Hạ ngoài những người đứng đầu ra thì e rằng chẳng ai có thể chống lại được nguồn lực khủng khiếp thế này.

Năm vị tướng có mặt, cộng thêm thượng tướng Giang Hải Thiên, trung tướng Giang Vũ Dân, tất cả bảy người trong nháy mắt khiến bầu không khí trở nên đặc quánh.

“Đó là tướng Trần của Lĩnh Nam phải không? Nghe nói ông ta từng dẫn quân đội Lĩnh Nam đi càn quét tám ngọn núi, bình định thổ phỉ, chiến công hiển hách. Mặc dù giờ đã về hưu nhưng có thuộc hạ khắp Lĩnh Nam, một mình khống chế gần một nửa quân đội của Lĩnh Nam, đức cao vọng trọng lắm!”

“Còn cả tướng Vương của Lâm Châu nữa. Nghe nói ông ta xuất thân từ trường Quân đội Hoàng Bộ, là người xuất sắc nhất trong top những người năm đó, đã tham gia rất nhiều trận đánh quan trọng và từng đảm nhiệm chức vụ chỉ huy!”

“Còn cả tướng Từ…”

“Tướng Ngô…”

Ở đây không ít người có hiểu biết. Năm ông già đột nhiên xuất hiện đều là những vị tướng Hoa Hạ có công lao hiển hach, ai ai cũng có sức ảnh hưởng rất lớn và là những người lãnh đạo hàng đầu trong thời loạn lạc.

Trong năm vị này, bất kỳ ai cũng có thể chống lưng cho gia tộc lớn một phương. Vậy mà giờ cả năm ông tụ tập ở đây thì đúng là muốn hủy diệt cả đất trời.

Đám đông thấy vậy thì mặt trắng nhợt, thầm cảm thán.

Nhà họ Giang để đối phó với Diệp Thiên mà điều động nhiều nhân vật lớn tới như vậy. Điều này đúng là chẳng khác gì lấy núi đè người, không chút nương tay.

Giang Vũ Dân dang hai tay, sắc mặt lạnh lùng thêm vài phần: “Diệp Lăng Thiên, với thực lực của nhà họ Giang thì đúng là không làm gì được cậu, nhưng bây giờ những người ở đây cộng lại thì cậu cho rằng sẽ như thế nào?”

Bảy vị tướng có mặt khiến Giang Vũ Dân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và cho rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay.

Năm người có mặt, trong đó có tướng Trần là thượng tướng bước lên trước nhìn về phía Diệp Thiên.

“Cậu chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, là Diệp Lăng Thiên mạnh nhất trong giới võ thuật sao?”

Ông ta nói với vẻ điềm đạm giống như đang hỏi một kẻ sinh sau đẻ muộn vậy.

Các quan khác xung quanh đều thầm lắc đầu tỏ ra đồng cảm với Diệp Thiên.

Mặc dù bọn họ không biết chuyện về giới võ đạo nhưng lúc này cả bảy vị tướng tinh đồng loạt tới đây, còn có cả hai vị thượng tướng là Giang Hải Thiên và tướng Trần thì xem ra dù Diệp Thiên có thân phận khủng khiếp cũng sẽ bị nghiền nát thành cám mà thôi.

Cái gọi là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên trong mắt đám đông dù có là nhân vật truyền kỳ thì lúc này so với bảy vị tướng cũng chỉ như hạt cát.

Diệp Thiên còn chưa trả lời thì ông ta đã lại lên tiếng.

“Chẳng trách ông Giang phải lên tiếng gọi chúng tôi tới, quả nhiên là hậu sinh khả úy!”

“Nghe nói ở tỉnh Xuyên cậu thống lĩnh rất nhiều nơi, một mình một vùng trời, thuận cậu thì sống mà chống cậu thì chết, hở một tí là chèn ép các gia tộc, đến cả nhà họ Phùng ở Quý Thành cũng bị cậu chèn ép, uy phong thật đấy nhỉ!”

Câu nói của ông ta dường như đang khen ngợi Diệp Thiên nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng và đanh thép.

“Tôi có uy phong hay không cũng không liên quan tới ông!”
 
Chương 1035


Chương 1035

Đối diện với bảy vị tướng, biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng thản nhiên: “Ngược lại ông ấy, tôi coi trọng ông là vì công lao với đất nước nên khuyên ông một câu, mau rời đi, đừng có làm đục nước trong!”

“Chuyện giữa tôi và nhà họ Giang, các người không quản nổi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì ánh mắt của tướng Trần trở nên tối thêm vài phần.

Giang Vũ Dân ở bên cạnh tức giận quát: “Diệp Lăng Thiên, cậu chẳng qua chỉ là một tiểu bối, tự cho rằng có chút thành tựu thì khinh thường toàn bộ anh hùng trong thiên hạ sao?”

“Tướng Trần là bề trên, vậy mà cậu nói chuyện với ông ấy như vậy, đúng là đại bất kính!’

Vô số quan khách xung quanh đều lắc đầu thở dài. Biểu hiện của Diệp Thiên thực sự là quá cuồng ngạo.

Đây là một vị thượng tướng đấy.

Tướng Trần từ ngàn dặm xa xôi tới đây ra mặt vì nhà họ Giang thì đã là cú sốc chí mạng đối với Diệp Thiên. Vậy mà Diệp Thiên không biết đường cúi đầu cầu xin lại còn dám cảnh cáo ông ta.

“Hừ, nghe đồn Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên vô cùng cuồng ngạo, cậy mạnh ức hiếp quả nhiên không sai!”

Tướng Trần sầm mặt nhưng vẫn chưa hề nổi giận, ông ta chỉ thản nhiên nói: “Người trẻ, cậu năm nay nhìn cũng chỉ tầm hai mươi, còn nhỏ hơn cả cháu của tôi vậy mà có thể một mình tung hoành một tỉnh, võ đạo siêu nhiên, cả hai phương diện đều làm tới điểm tốt nhất thì đúng là điều mà không phải ai cũng làm được”.

“Nhưng cậu hình như đã quên, trong giới võ thuật cũng còn bao gồm cả đất nước nữa. Dù cậu có võ nghệ tuyệt vời thì cũng không nên cậy mạnh ép người, xấc xược hại người!”

“Nhớ kỹ, đây là thủ đô, không phải là tỉnh Xuyên, càng không phải là giới võ mà có thể làm loạn. Đây không phải là nơi mà cậu có thể láo được!”

Diệp Thiên uống cạn ly coctail, đan hai tay vào nhau và vắt chân chéo ngũ.

“Trời đất rộng lớn, Diệp Lăng Thiên tôi muốn ngao du ở đâu thì ngao du ở đó, thích làm gì thì làm, muốn dạy dỗ tôi, một mình ông đủ khả năng không?”

Đôi mắt tướng Trần đã hoàn toàn tối sầm lại, sắc mặt thì tái mét.

“Tên họ Diệp kia, cậu thật sự quá cuồng ngạo rồi đấy!”

“Với bản lĩnh và tiền đồ của cậu, tương lai chắc chắn có thể là trụ cột của Hoa Hạ. Hôm nay tôi vốn mang theo thái độ hòa hoãn khi tới đây nhưng giờ xem chính thái độ của cậu đã khiến tôi phải thay đổi chủ ý rồi!”

“Hoa Hạ cần người tài, thế nhưng thể loại bất kính, không hiểu đạo lý, có tí sức mạnh mà ngông cuồng không coi ai ra gì như cậu thì Hoa Hạ mà có cậu chắc sẽ chỉ còn đại nạn diệt vong mà thôi!”

Ông ta liếc nhìn về phía Diệp Vân Long đang ngồi ở phía nhà họ Diệp.

“Diệp Vân Long, ông là trụ cột của nhà họ Diệp, tôi biết kẻ họ Diệp này là người nhà ông. Nhưng hôm nay dù ông cụ Diệp có tới thì Trần Trung Hà tôi cũng sẽ phải xử lý cậu ta!”

“Tôi đã đưa tài liệu lên cho bộ Quốc phòng mong cấp trên hạ lệnh loại bỏ quốc tịch của Diệp Lăng Thiên và đuổi ra khỏi Hoa Hạ!”

“Nếu không có gì thay đổi thì khoảng mười phút nữa công văn sẽ được đưa xuống. Nhà họ Diệp dù có muốn bảo vệ cậu ta thì e rằng cũng không thể làm được gì rồi!”

Diệp Vân Long khẽ chau mày. Diệp Tinh cũng tái mặt. Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bèn lên tiếng.

“Diệp Vân Long, gửi lời xin lỗi tới ông cụ Diệp giúp tôi. Mặc dù Diệp Lăng Thiên là người nhà họ Diệp nhưng lần này, chuyện không còn gì để nói nữa rồi!”

“Vũ Kiệt của tôi đã liên hệ với bí thư của hai trong ba tỉnh Đông Bắc còn lại trình lên trung khu sẽ định tội Diệp Lăng Thiên và đuổi ra khỏi nước vĩnh viễn”.
 
Chương 1036


Chương 1036

Cuối cùng thì Diệp Vân Long cũng phải tái mặt. Cho dù ba gia chủ của ba nhà còn lại muốn giúp Diệp Lăng Thiên thì cũng thầm cảm thấy chuyện này không hay rồi.

Chiêu này quả thật là quá tàn nhẫn.

Bảy vị tướng đệ đơn, ba bí thứ cũng đệ trình thì từ phía chính quyền và quân đội đều đã hạ lệnh phong sát đối với Diệp Lăng Thiên rồi.

Một khi văn bản được phê chuẩn, Diệp Lăng Thiên sẽ bị bãi bỏ quốc tịch, đuổi ra khỏi đất nước. Dù cả bốn nhà có nguồn tài nguyên và quan hệ rộng lớn thì cũng không thể gây ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của phía bên trên được.

Đến lúc đó, Diệp Thiên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời phán quyết và bị trục xuất khỏi Hoa Hạ.

Nếu không, quân đội ra mặt, máy bay đạn pháo sẽ tấn công Diệp Thiên. Dù cậu có mạnh tới mức nào thì cũng làm sao có thể chống lại được quân đội hiện đại chứ?

Hoa Lộng Ảnh khẽ dao động đôi mắt, nhanh chóng lao về phía Diệp Thiên và nắm chặt tay cậu, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Anh Thiên, điều này…”

Cô nhìn Diệp Thiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dù cô luôn tin tưởng Diệp Thiên thì lúc này cũng cảm thấy sốt ruột.

Bị trục xuất, dù không phải là tội chết nhưng một khi đã tới bước đó thì Diệp Thiên cũng chính là tội nhân của cả đất nước, trở thành kẻ nằm trong danh sách đen vĩnh viễn.

Tư Đồ Lạc Tuyết cũng khẽ lay động đôi mắt, nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Thấy biểu cảm của cậu từ đầu tới cuối không đổi thì thầm cảm thán.

“Đồ lưu manh này, cậu đã đủ mạnh rồi nhưng lần này dù có là cậu thì e rằng cũng phải chịu thiệt thôi!”

Tới nước này rồi, trừ khi là một kẻ tầm cỡ của Hoa Hạ ra mặt, nếu không với cục diện này thì Diệp Thiên có lẽ không thể nào thay đổi được gì nữa!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, có người mừng thầm, có người lắc đầu thở dài, nhưng không có một ai còn đánh giá cao Diệp Thiên nữa.

Tuổi còn trẻ, chưa đến 20 tuổi, trấn áp một tỉnh, hơn nữa còn từng thu phục nhà họ Phùng mạnh nhất ở tỉnh Kiềm, thành tích như vậy đã đủ chói lọi rồi.

Nhưng cho dù như vậy, đối mặt với bảy vị tướng liên kết với nhau, ba vị bí thư tỉnh cùng lúc đệ đơn, đây chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Một người có mạnh đến mức nào thì cũng làm sao có thể mạnh hơn lực lượng của nhà nước được? Mà bọn Giang Hải Thiên bây giờ còn mời được cả lưc lượng của nhà nước để tiến hành trừng trị Diệp Thiên.

Bốn gia tộc lớn, Diệp Vân Long và Âu Dương Chấn Đức đều thầm lắc đầu, cảm thấy không ổn.

Bọn họ sớm đã đoán được ân oán giữa Diệp Thiên và nhà họ Giang, vốn cũng muốn mượn đại hội lần này sắp xếp chiến đội hỗ trợ Diệp Thiên, nhưng ai ngờ nhà họ Giang lại đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy.

Bốn gia tộc lớn cho dù có mạnh ở thủ đô, nhưng cũng không thể đối đầu được với nhà nước, cho dù bốn gia tộc bọn họ có liên kết, nhưng đứng trước thế lực của nhà nước thì cũng vẫn bị đè bẹp.

“Gia chủ Diệp!”.

Giang Vũ Dân nhìn về phía Diệp Vân Long, nhìn thấy ánh mắt của ông ta không bình tĩnh, thế là trầm giọng nói: “Diệp Lăng Thiên là người nhà họ Diệp ông, điều này chúng tôi rất rõ, nhưng cậu ta đối với nhà họ Diệp từ lâu đã không còn tình cảm gì nữa, có nên hỗ trợ cậu ta hay không thì hi vọng nhà họ Diệp các ông suy nghĩ cho kỹ!”.
 
Chương 1037


Chương 1037

“Tập đoàn Thịnh Đường của nhà họ Giang chúng tôi đã thông báo với ba trong mười doanh nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ, tiến hành chế tài kinh tế đối với Tập đoàn Diệp Thị các ông!”.

“Nếu các ông muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhà họ Giang chúng tôi chỉ cần một câu nói là đủ để khiến Tập đoàn Diệp Thị hoàn toàn không còn đường sống!”.

“Chỉ cần nhà họ Diệp các ông không can thiệp chuyện này, sau khi xong xuôi, chúng tôi sẽ gỡ bỏ phong tỏa cho Tập đoàn Diệp Thị!”.

Diệp Vân Long nghe thấy, ánh mắt trở nên lẫm liệt, khuôn mặt đã lộ vẻ không vui.

“Giang Vũ Dân, ông đang uy hiếp tôi?”.

Ông ta đứng lên, trong mắt dấy lên vẻ sắc lạnh.

“Ông tưởng ông là trung tướng thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Diệp Vân Long tôi? Diệp Thiên là con trai tôi, các người muốn làm khó nó, đã hỏi tôi và nhà họ Diệp chưa?”.

Gia chủ đứng dậy, những người còn lại của nhà họ Diệp cũng lần lượt đứng lên.

“Ông cụ Giang, chuyện này vốn dĩ là ân oán giữa các ông và Diệp tiên sinh, chúng tôi không nên can thiệp, nhưng Diệp tiên sinh tại trận chiến ở bờ biển phía Nam, một chọi mười một, bảo vệ cho tất cả bốn gia tộc chúng tôi được an toàn, đây là đại ân không thể quên được, hôm nay cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ đứng về phía nhà họ Diệp!”.

Âu Dương Chấn Đức cũng đứng phắt dậy.

Khoảnh khắc ông ta đứng lên, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo cũng đứng lên theo.

Bốn hào môn lớn, cùng lúc đều đứng về phía Diệp Thiên.

Cảnh tượng này khiến bọn Giang Hải Thiên, tướng Trần đều biến sắc, vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ bốn gia tộc lớn thế mà lại cùng đứng về phía Diệp Thiên.

Giang Hải Thiên đứng thẳng người, nhìn thấy cảnh này lập tức hừ nhẹ một tiếng.

“Bốn gia tộc lớn, các người đều muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhưng các người cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao?”.

“Quyết định thẩm phán cấp trên đưa xuống hiện đang trên đường đến đây, nếu các người muốn chống lại ý của nhà nước, vậy thì cứ việc chống lưng cho Diệp Lăng Thiên, đến lúc đó đứng trước mặt nhà nước, đừng nói là bốn gia tộc lớn gì cả, cho dù các người gộp lại cũng có thể bị xử sạch!”.

Bọn Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức đều lộ rõ vẻ lẫm liệt, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể không thừa nhận, những lời Giang Hải Thiên nói đều là sự thật.

Bốn gia tộc có mạnh đến đâu cũng đều phải dựa vào Hoa Hạ, một khi phía chính phủ và quân đội phát động, bọn họ cũng chỉ có thể rơi vào kiếp bụi trần của lịch sử.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Thiên là ân nhân của bọn họ, lúc này bọn họ cũng không thể lùi bước.

Các khách quý có mặt tại hiện trường đều lắc đầu, thầm trách bốn gia tộc không có lí trí, vì một Diệp Thiên mà khiến cả gia tộc phải chết theo, thực sự hết sức ngu ngốc.

Đúng lúc này, Diệp Thiên là nhân vật chính lại đột nhiên cười lên thành tiếng.

“Liên kết với nhau cùng đệ đơn lên chính phủ và quân đội tiến hành chế tài tôi, thì ra đây là thủ đoạn của nhà họ Giang các ông!”.

Cậu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường: “Xem ra, là tôi đã đánh giá nhà họ Giang các người quá cao rồi!”.

Cái gì mà thông báo lên phía trên để xét xử cậu, trục xuất cậu khỏi đất nước, cậu thực sự không hề thấy sợ.
 
Chương 1038


Chương 1038

Cậu vốn cho rằng nhà họ Giang là một trong nhưng gia tộc lớn ở thủ đô, trong nhà có hai tướng trấn thủ, nên cũng sẽ có chút hiểu biết về những việc trong giới võ thuật, nhưng bây giờ xem ra cậu đã nhầm hoàn toàn.

Nhà họ Giang chẳng qua chỉ là một gia tộc bình thường hơi hướng về giới chính trị và giới quân đội mà thôi, cho dù có mạng lưới quan hệ phức tạp nhưng suy cho cùng bọn họ không thể hiểu được sự lớn mạnh của võ giả.

Chưa cần nói đến cao thủ cảnh giới siêu phàm, cho dù là người ở cấp độ như Tiêu Ngọc Hoàng ở đây, có ai không bá đạo ngút trời, cưỡi lên trên tất cả vạn vật chứ?

Cùng giao thoa giữa tỉnh Vân và tỉnh Kiềm, bảy gia tộc lấy võ thuật cai quản hai nơi, uy chấn hai tỉnh, khiến nhiều gia tộc quyền quý phải đến quỳ lễ, địa vị danh tiếng mà họ có không hề kém so với bất kỳ gia tộc nào trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đây chính là sức ảnh hưởng tuyệt đối mà võ thuật đem lại.

Còn những người hiếm có như cậu, đối với Hoa Hạ mà nói là một sự hỗ trợ vô cùng lớn, là người có sức chiến đấu cao cấp đỉnh cao, chỉ dựa vào sự tố cáo của bảy vị tướng cỏn con và ba vị bí thư tỉnh liên kết đệ đơn, chính phủ sẽ định tội cậu, đúng là chuyện hoang đường.

Những ông lớn thật sự của Hoa Hạ, có thể chỉ đạo Hoa Hạ, giao thiệp với các nguyên thủ của các quốc gia lớn, có ai mà không phải là nhân vật có tầm cỡ khủng?

Giữa một vị cao thủ võ thuật ở cảnh giới siêu phàm và nhà họ Giang, lựa chọn như thế nào thì đương nhiên bọn họ rõ nhất!

“Diệp Lăng Thiên, đại nạn sắp đến, vậy mà cậu còn già mồm?”.

Giang Vũ Dân nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Sau khi nhận được quyết định của cấp trên, cậu sẽ mãi mãi bị liệt vào danh sách đen của Hoa Hạ, bị trục xuất khỏi đất nước, cả đời không thể đặt chân đến Hoa Hạ, đây chính là cái giá phải trả vì đã đắc tội với nhà họ Giang tôi!”.

“Hừ!”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, xua ngón tay về phía bảy vị tướng kia.

“Chuyện trên núi Tây Sơn vốn đã kết thúc, nhưng các người lại cứ muốn dây dưa mãi, vậy bây giờ cần đến lượt tôi rồi!”.

“Nhà họ Giang các người nói rằng có mối quan hệ trong giới thương mại, chính trị và quân đội, nếu các người muốn dây với tôi, vậy tôi sẽ từ ba giới này, xử hết cho đến khi nhà họ Giang các người sụp đổ!”.

Cậu rút điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Là tôi!”.

“Trong vòng một tuần, lấy hết mọi nguồn lực của Tập đoàn Thịnh Đường, kênh nào bọn họ có, chúng ta mua lại với giá cao gấp đôi, tôi muốn Tập đoàn Thịnh Đường biến mất khỏi giới thương mại!”.

“Ngoài ra, các doanh nghiệp tập đoàn trong top 10 Hoa Hạ, chúng ta xóa bỏ vĩnh viễn sự hợp tác với ba doanh nghiệp này!”.

Giọng nói Diệp Thiên bình thản, nói ra tên của Tập đoàn Thịnh Đường mà Giang Vũ Dân vừa nhắc đến và ba tập đoàn khác trong top 10.

Một lúc sau, Diệp Thiên cúp điện thoại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía bọn Giang Vũ Dân.

“Đây là giới thương mại!”.

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân đều nhìn nhau, không hiểu gì cả, những khách khứa xung quanh cũng ngơ ngác.

Vài phút sau, một người trung niên mặc vest đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hốt hoảng.

Mọi người đều nhận ra, đây là CEO của Tập đoàn Thinh Đường nhà họ Giang.

Anh ta nhanh chân đi đến bên cạnh Giang Hải Thiên, báo cáo với Giang Hải Thiên: “Gia chủ, vừa rồi nhận được thông tin, chín nhà phân phối mà chúng ta đã hợp tác mười năm, toàn bộ đều thông báo ngừng hợp tác với chúng ta, sẽ không cung cấp hàng cho chúng ta nữa!”.
 
Chương 1039


Chương 1039

Giang Hải Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt hơi khựng lại.

Ông ta là quân nhân đã giải ngũ, không hiểu về thương mại, nên Tập đoàn Thịnh Đường nhà họ Giang đã tìm được một người có chức vụ cao trong doanh nghiệp thuộc top 500 doanh nghiệp mạnh nhất thế giới đến đảm nhiệm chức vụ CEO, nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng hiểu rõ, Tập đoàn Thịnh Đường có chín nhà phân phối vô cùng thân thiết, mười năm chưa hề thay đổi, có sự hợp tác vô cùng bền vững với Tập đoàn Thịnh Đường.

Nhưng bây giờ chín nhà phân phối lại cùng lúc lựa chọn dừng hợp tác với Tập đoàn Thịnh Đường, điều này đúng là không thể tin được.

Giang Vũ Dân đảo mắt, nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, là cậu làm sao?”.

Thần thái ông ta thay đổi, càng nghĩ càng thấy lạ, Diệp Thiên rốt cuộc dựa vào đâu có thể cắt được kênh phân phối của Tập đoàn Thịnh Đường, cô lập hoàn toàn Tập đoàn Thịnh Đường?

Đây không chỉ cần một mạng lưới quan hệ lớn mạnh, mà còn cần một nguồn tiền khủng khiếp đến mức đáng sợ, số tiền lớn như vậy, cho dù các ông lớn ở tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, cho dù là bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại cũng chưa chắc đã đạt đến, Diệp Thiên làm sao lại có được khối tài sản khủng đến vậy?

Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay về phía Giang Vũ Dân.

“Vừa rồi, chỉ là làm hỏng tàu mẹ thương mại của nhà họ Giang các ông mà thôi, còn bây giờ, tôi sẽ cùng các ông chơi với giới quân đội!”.

Cậu nói dứt, tiếng quay của cánh máy bay trực thăng đang hạ cánh xuống bên ngoài đại sảnh vọng đến.

Đại sảnh tiếp khách được thiết kế bằng kính trong suốt, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh đèn chớp nháy, ba chiếc máy bay thực thăng quân dụng đang xuất hiện trước mắt!

“Ầm ầm”

Tiếng ầm ầm cực lớn từ trên trời dội xuống, ba chiếc máy bay trực thăng quân dụng đồng thời đáp xuống trên quảng trường của Trung Hoa Các.

“Chuyện gì vậy?”

Tướng Trần, Giang Hải Thiên đều cảm thấy không thể tin được. Tất cả đều tỏ ra kinh hãi.

Có thể điều động được trực thăng quân dụng, trừ trường hợp có nhiệm vụ đặc biệt cần chấp hành ra thì chỉ có cấp tướng trở lên mới đủ quyền hạn.

Đối với những tướng đã về hưu như bọn họ căn bản không thể.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến ba chiếc trực thăng quân dụng vội đáp xuống Trung Hoa Các chứ?

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân nhìn nhau rồi lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Thiên. Bọn họ bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Mấy chục nhân viên mở cửa bước vào xếp thành hàng. Sau đó, năm người đàn ông trung niên mặc quân phục bước đi ầm ầm, vững chãi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

“Tướng Vương?”

Tướng Trần nhìn thấy một người trong số đó thì mặt tái mặt và nhanh chóng đi tới.

Ông ta vốn thuộc cấp trung trong quân đội, còn người trước mặt thì hiện tại là thống soái tối cao trong bộ phận chiến đấu, nắm giữ quân đội của năm tỉnh và hai thành phố trực thuộc, vậy thì quyền lực sẽ lớn tới mức nào chứ?

Lúc ông ta còn kiểm soát toàn tỉnh thì đã không thể nào so sánh với người này rồi, huống hồ lúc này ông ta đã lui về hậu phương, còn đối phương đang đúng lúc lên như diều gặp gió, uy thế hừng hực.

“Người đó là thống soái tối cao của quân khu trung bộ, là tướng Vương Hướng Hầu.
 
Chương 1040


Chương 1040

Không ít người đều kinh hãi kêu lên với biểu cảm run sợ.

“Còn nữa, tướng Hồ – Hồ Yến Khang, thống soái tối cao của quân khu phía Tây?”

“Còn cả tướng Lưu ở quân khu phía Đông…”

“Tướng Yến ở quân khu phía Bắc nữa…”

Rất nhiều quan khách quay qua, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi tới mức dường như không thể sợ thêm được nữa.

Năm người này, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là đại tướng. Mỗi người đều có vị trí cao ngất ngưởng trong các quân khu và nắm giữ vô số quân đội của các tỉnh.

Năm người này bình thường mỗi người trấn áp một phương, kiểm soát một khu vực và đều là những trụ cột của những nơi đó, điều gì đã khiến cả năm người đều xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa còn đều là ở Trung Hoa Các chứ?

Nhìn thấy tướng Trần, Vương Hướng Hầu chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm có phần lạnh nhạt.

“Tướng Trần rảnh rỗi thế, lại chạy tới cả nhà họ Giang ở thủ đô làm khách, xem ra cuộc sống sau khi về hưu còn phong phú đặc sắc lắm nhỉ!”

Nghe Vương Hướng Hầu nói với giọng châm chích thì tướng Trần lập tức sầm mặt.

Chỉ nghe thấy Vương Hướng Hầu tiếp tục nói: “Chúng tôi tới đây là vì có chuyện quan trọng cần làm”.

Tướng Trần nghe thấy vậy thì thầm run rẩy. Rốt cuộc là chuyện trọng đại gì mà cần tập hợp cả năm vị thống soái của năm quân khu tới Hoa Hạ chứ?

Năm vị đại tướng có mặt thì đến cả bảy vị tướng mà nhà họ Giang tập hợp trước đó cũng phải tái mặt. Khi đám đông còn đang hồ nghi vì mục đích tới đây của năm vị kia thì một trong số họ đột nhiên đi ra và bước tới trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp”.

“Người này đưa ta ra cười với cậu trông cứ như rất thân quen.

Không ít người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết hồn, nhất là Giang Hải Thiên – người từng xuất thân từ quân khu phía Nam thì đồng tử đột nhiên co lại.

Người đang chào hỏi Diệp Thiên chính là thống lĩnh tối cao của quân khu phía Nam – Lương Long Đình.

“Tướng Lương, đã lâu không gặp!”

Diệp Thiên cũng đưa một tay ra bắt tay Lương Long Đình và nở nụ cười.

Lương Long Đình đặt bàn tay còn lại lên bàn tay Diệp Thiên với vẻ cung kính.

“Một tháng trước, Diệp tiên sinh trong trận chiến ở sông Lan Thương đã khiến đám nhãi con Nam Long Nhận hoàn toàn bái phục. Từ đó về sau, mỗi người bọn họ đều hăng say, chăm chỉ tu luyện và cuối cùng cũng có được thành tựu. Một tuần trước, bọn họ đã đem lại vinh quang cho chúng tôi trong trận thi đấu giữa hai vùng Nam Bắc. Đúng là vất vả cho Diệp tiên sinh rồi.

Những người xung quanh nhìn nhau, đến cả người của bốn gia tộc cũng cảm thấy không dám tin.

Lương Long Đình là đại tướng, nắm quyền sinh sát trong tay, là thống soái một phương mà sao lại thân thiết với Diệp Thiên giống như là đã quen biết từ lâu thế kia?

“Tướng Lương quá lời rồi, tôi chỉ là giúp chút mà thôi!”

Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Đúng lúc này, bốn vị đại tướng còn lại cũng bước lên. Bọn họ hiếu kỳ nhìn Diệp Thiên, sau đó chắp tay.
 
Chương 1041


Chương 1041

“Hóa ra vị này chính là Diệp tiên sinh. Dù chúng tôi ở các khu vực Đông Tây Nam Bắc khác nhau nhưng cũng đều đã nghe danh tiếng như sấm rền về Diệp tiên sinh. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt, đúng là phúc lớn!”

Đối diện với những vị đại tướng, Diệp Thiên chỉ khẽ cười và gật đầu đáp lại.

Mấy người không hề tỏ ra khó chịu. Tới cấp bậc của bọn họ đương nhiên hiểu rõ sự ngạo nghễ của những nhân vật như Diệp Thiên. Cộng thêm với mục đích tới đây hôm nay của họ thì bọn họ thật chỉ muốn kết giao với người anh hùng như Diệp Thiên mà thôi.

“Diệp tiên sinh, hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu!”

Lương Long Đình thấy đám đông chào hỏi xong thì trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Ông ta ra hiệu cho một vị đại tá ở gần đó. Vị đại tá này lập tức bước tới, đưa ra một chiếc hộp.

Lương Long Đình mở chiếc hộp ra. Một luồng sáng lấp lánh chiếu ra khỏi chiếc hộp. Đám đông nhìn qua thì phát hiện đó là một chiếc huân chương hình dao găm được khắc thêm hình rồng.

Nhìn thấy chiếc huân chương này, Diệp Vân Long lập tức đơ người. Mấy người Giang Hải Thiên cũng tái mặt.

Huân chương hình dao găm khắc thêm hình rồng này chỉ cần là tướng cấp cao thì đều từng nghe qua. Đây là đội quân tinh nhuệ bí mật nhất của Hoa Hạ, là huân chương Long Nhận tối cao.

Huân chương Long Nhận xuất hiện thì có nghĩa là gì, mọi người đều biết.

“Không thể nào…”

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân nhìn nhau. Họ đều cảm thấy không thể tin nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Lương Long Đình là lên tiếng trước.

“Diệp Lăng Thiên – tổng giáo quan Nam Long Nhận, sáng tạo ra Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, có công hiến to lớn trong việc nâng cao sức chiến đấu của Long Nhận, nhận đặc lệnh của quân đội, chúng tôi trao tặng huân chương Long Nhận cho cậu và trở thành trung tướng của Long Nhận.

Giọng nói của Lương Long Đình sang sảng, truyền khắp đại sảnh. Vô sô người cảm thấy thất kinh, không dám tin vào mắt mình.

‘Long Nhận’ là tổ chức bí mật đặc thù hàng đầu của Hoa Hạ. Không ít người đã nghe về nói, trong đó cấp chỉ huy cao nhất chính là tổng giáo quan.

Thế nhưng bọn họ không ngờ Diệp Thiên – ngoài là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên ra thì còn giữ thân phận này, điều càng khiến họ không dám tin là năm vị đại tướng còn đích thân tới đây để tiến hành lễ trao tặng huân chương cho cậu.

Đám người Giang Hải Thiên và tướng Trần đứng ngây như phỗng, mặt đơ ra. Tướng Long Nhận mặc dù chỉ là trung tướng nhưng sức mạnh mà nó đại diện thì còn vượt xa hơn nhiều so với chức trung tướng, thậm chí còn có thể sánh ngang bằng so với đại tướng.

Bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại ẩn giấu thân phận đáng sợ như vậy. Bọn họ càng không dám tưởng tượng, rằng Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi mà lại có thể nhận được vinh dự như thế!

Mấy vị tướng Trần trước đó ra tay trợ giúp cho nhà họ Giang thì lúc này đều tối mặt và rơi vào im lặng.

Diệp Thiên đưa hai tay ra nhận lấy huân chương. Lương Long Đình lập tức nở nụ cười: “Giờ không thể gọi cậu là Diệp tiên sinh nữa mà gọi là tướng Diệp rồi!”

Diệp Thiên cười thản nhiên, không nói gì, chỉ nhận lấy huân chương sau đó quay qua nhìn hai bố con Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân với vẻ mặt lạnh lùng.

“Vừa rồi, mọi người không phải nói là đã đệ đơn muốn trị tội tôi và trục xuất tôi sao?”

“Bây giờ các người còn dám nói lại một lần nữa không?”

Cống hiến cho đất nước, chiến đấu vì đất nước, đánh bại quân địch vì đất nước thì được gọi là người bảo vệ đất nước.
 
Chương 1042


Chương 1042

Trong lịch sử Hoa Hạ, có biết bao nhiêu người bảo vệ đất nước xuất sắc đã xuất hiện, giống như những anh hùng đã chiến đấu vì đất nước hay là những người cống hiến cho dự án ‘hai bom một vệ tinh’ năm xưa thì đều được coi là những người như vậy.

Đối với những anh hùng cống hiến cho đất nước như vậy thì đất nước đã đặc biệt thiết kế huân chương để bày tỏ sự tuyên dương, được gọi là huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc.

Sở hữu huân chương này tương đương với việc được thừa nhận là người bảo vệ cho tổ quốc và là niềm vinh hạnh to lớn cho người sở hữu.

Đến cả các đại tướng cũng cảm thấy vinh dự nếu có được huân chương này. Đây chính là niềm vinh hạnh to lớn nhất ở Hoa Hạ. Ai cũng dốc lòng để trở thành người bảo việ Tổ Quốc, dốc lòng cống hiến bản thân.

Muốn có được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc là điều khó càng thêm khó. Thế nhưng người thư ký của Hoa Hạ này lại mang tới tấm huân chương đó. Không chỉ có vậy, tấm huân chương còn được trao cho một thanh niên chưa tới 20 tuổi.

Một vị tướng Long Nhận chưa tới 20 tuổi, một người bảo vệ Tổ Quốc chưa tới 20 tuổi, cả đại sảnh chìm vào im lặng, sau đó là tiếng hô kinh hãi vang lên.

Mấy người Giang Hải Thiên và tướng Trần đã hoàn toàn đóng băng, không còn dám nghĩ ngợi gì nữa.

Nếu việc Diệp Thiên trở thành tướng Long Nhận đã phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của nhà họ Giang thì việc giờ đây Diệp Thiên nhận được sự xem trọng của cấp trên, nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc đã khiến họ rơi vào tuyệt vọng thật sự rồi.

Những người sở hữu huân chương có ai mà không phải là nhân vật hàng đầu đâu? Những người như vậy thì việc đệ đơn trình tố cáo có thể trị tội nổi họ sao?

Chuyện này không chỉ do Giang Vân Thâm gây sự trước mà kể cả Diệp Thiên có chủ động ra tay thì nhà họ Giang cũng không thể làm gì được Diệp Thiên. Vì tất cả chính quyền và quân đội đều sẽ đứng về phía Diệp Thiên thôi.

Giang Hải Thiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên thì cảm thấy chấn động.

Ông ta vốn tưởng rằng có thể mời được năm vị tướng tinh, hai vị bí thư và cả các doanh nghiệp trong tốp mười của ba gia tộc trong Hoa Hạ thì có thể chèn ép Diệp Thiên và nhà họ Diệp. Có thể đè bẹp được Diệp Thiên khiến cậu trở thành tội đồ của Hoa Hạ, không còn được ở trong Hoa Hạ nữa, thế nhưng ông ta không ngờ dù đã điều động cả lực lượng hùng hậu như vậy mà vẫn bị Diệp Thiên chèn ép.

Sức mạnh mà Diệp Thiên sở hữu đã vượt quá xa nhà họ Giang. Lần đầu tiên ông ta phát hiện ra cũng có lúc nhà họ Giang lại bất lực như vậy.

Trung tướng như Giang Vũ Dân mà cũng có lần đầu tiên cảm thấy sụp đổ. Một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại có thể lật đổ cả nhà họ Giang. Còn bọn họ thì bó tay hết cách. Sự chênh lệch như vậy không chỉ là vấn đề của một hay hai ngôi sao.

Diệp Thiên không hề nhận lấy huân chương Bảo Vệ mà chỉ khẽ xua tay.

“Mấy vị nặng lời rồi, Diệp Thiên chỉ cố gắng hết sức vì đất nước, còn chưa đủ tư cách để nhận được huân chương Bảo Vệ đâu!”

Người trao huân chương không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ đẩy huân chương về phía Diệp Thiên.

“Tướng Diệp, đại trượng phụ có làm có nhận, huống hồ cống hiến mà cậu dành cho đất nước rất xứng đáng nhận được vinh dự này.

“Về phía quân đội, cậu sáng tạo ra Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, cống hiến to lớn cho việc phát triển và huấn luyện Long Nhận, đầy là một công lao lớn!”
 
Chương 1043


Chương 1043

“Ở vùng biển phía Nam, một mình cậu tiêu diệt cả Chiến Thần Diện, tránh được âm mưu hại nước của bọn chúng, còn đánh bại cả viện trọng tài bảo vệ được bốn gia tộc ở thủ đô, đây lại là một công lao lớn nữa!”

“Cậu sáng tạo ra tập đoàn Lăng Thiên, các sản phẩm như Tẩy Túy Đan, Linh Nguyên Thủy đã cải thiện đời sống của người dân, giảm thiểu sự già hóa dân số, đây cũng là một công lao lớn nữa!”

“Ba công lao cộng lại, nếu như nói tướng Diệp không xứng nhận được huân chương Bảo Vệ thì khắp Hoa Hạ này có mấy người còn đủ tư cách đây?”

Đám đông xung quanh tỏ ra chấn động. Một vài thương nhân có hợp tác với những công ty con dưới trướng tập đoàn Lăng Thiên thì cuối cùng cũng đã phản ứng lại.

“Diệp Lăng Thiên, phải rồi, chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên chẳng phải tên là Diệp Lăng Thiên sao?”

Giang Hải Thiên kinh hoàng. Giờ thì ông ta đã hoàn toàn hiểu ra, tại sao trong mười phút ngắn ngủi chín nhà cung ứng cực lớn của tập đoàn Thịnh Đường đột nhiên dừng hợp tác. Tại sao mười doanh nghiệp hợp tác với Thịnh Đường bị tấn công. Tất cả đều là vì tập đoàn Lăng Thiên mà Diệp Lăng Thiên đứng sau.

Lí Tinh Tinh vuốt cằm, nhìn người thanh niên tuấn tú đang là trọng tâm của hiện trường, đôi mắt sáng lên.

Tiết Tử Kỳ đứng bên cạnh thì đã ngây như phỗng, trong lòng dậy lên những đợt sóng của sự bàng hoàng.

Giờ thì cô ta đã hoàn toàn hiểu ra, tại sao Lí Tinh Tinh lại nói là không có gì mà Diệp Thiên không làm được và tại sao cậu lại khinh thường tất cả những người đàn ông khác.

Con cháu của nhà họ Diệp, Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, tướng Long Nhận, người sở hữu huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, bất kỳ một thân phận nào đều có thể tung hoành khắp Hoa Hạ. Vậy mà Diệp Thiên lại sở hữu tất cả, tập trung toàn bộ ánh sáng về phía mình. Một người như vậy thì ai có thể sánh bằng chứ.

Thấy người thư ký đưa huân chương Bảo Vệ về phía trước, Diệp Thiên biết là không thể nào từ chối được nữa. Cậu nhận lấy và nắm chiếc huân chương vào tay mình.

“Cảm ơn tình cảm của các vị!”

Cậu nhận lấy tấm huấn chương và lập tức quay về phía Giang Hải Thiên, Giang Vũ Dân.

“Bất luận là giới thương nhân, quân đội, chính trị thì tôi đều chơi với các người. Bây giờ, các người còn con át chủ bài nào không?”

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân không nhịn được phải lùi về phía sau nửa bước, biểu cảm càng lúc càng khó coi.

Tới bước này rồi thì Diệp Thiên đã chuyển qua thế chủ động. Đến cả những người đứng đầu Hoa Hạ còn đứng về phía cậu. Vậy thì khắp cái đất nước này, còn có ai đám động vào cậu nữa?

Diệp Thiên nhìn chăm chăm vào Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân, cuối cùng quay qua nhìn mấy người tướng Trần.

“Mọi người đều là những người từng trải vậy mà không phân biệt được đúng sai, chỉ dựa vào lời nói của Giang Hải Thiên mà đã từ khắp nơi chạy tới giúp. Các người nói xem, tôi có nên làm tương tự để đi hỏi thăm các gia tộc phía sau các người không?”

Năm người tướng Trần tới trợ giúp, ai trông cũng lẫm liệt nhưng lúc này dưới cái nhìn chăm chăm của Diệp Thiên thì cả năm người đã phải cúi đầu, người mềm nhũn.

“Tướng Diệp, chuyện này do chúng tôi không cân nhắc, không điều tra kỹ sự thật nên mong tướng Diệp giơ cao đánh khẽ đừng khiến gia tộc sau chúng tôi bị liên lụy!”

Mặc dù bọn họ đều là tướng lão luyện nhưng sao có thể so được với danh thế lững lẫy lúc này của Diệp Thiên? Diệp Thiên không chỉ sở hữu huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc mà chỉ riêng chức tướng Long Nhận thôi thì cũng đủ để khiến bọn họ phải ngước nhìn rồi.
 
Chương 1044


Chương 1044

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu lạnh lùng nói: “Tôi tôn trọng mọi người là những người cống hiến cho đất nước nên lần này coi như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người lui đi!”

Mấy người nghe thấy vậy thì lập tức gật đầu, nói thêm vào câu nhiệt tình với cậu rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh buổi tiệc, chỉ đề lại hai bố con nhà họ Giang đang nơm nớm lo sợ.

“Tướng Diệp, chuyện này…”

Giang Hải Thiên cảm thấy vô cùng hối hận, định cầu xin Diệp Thiên nhưng cậu đột nhiên xua tay.

“Chuyện nhà họ Giang vẫn chưa kết thúc đâu!”

“Đợi tôi giải quyết xong sẽ tìm các người tính sổ!”

Cậu vừa dứt lời thì một cơn gió cực mạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến tấm rèn bật tung.

Mọi người quay lại nhìn thì thấy một cao nhân tay cầm phất trần, mặc áo bào trắng với đôi mắt đen kịt đang nhìn về phía Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, trận chiến giữa cậu với tôi khó mà tránh được!”

“Ra tay đi!”

Đạo nhân cao lớn chính là Trương Chí Lăng, ông ta cầm phất trần trong tay, phất nhẹ một cái, luồng gió mạnh mẽ càn quét sảnh chính bữa tiệc, thổi bay bàn ghế khắp bốn phía. Dù là khách ngồi trên ghế cũng bị thổi bay cả người lẫn ghế sang một bên.

Giữa Trương Chí Lăng và Diệp Thiên tạo thành một lối đi, cho dù có năm đại tướng cấp bậc như Lương Long Đình bên cạnh, nhưng Trương Chí Lăng lại làm như không thấy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, ra tay đi!”

Ông ta vừa dứt lời, luồng khí lập tức tuôn trào dưới chân giống như tên lửa bắn lên không, trực tiếp bay vào hư không.

Mọi người ngẩng đầu, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, bọn họ nhìn thấy một luồng sáng trắng bay thẳng đến chân trời, sau đó hóa thành một bóng dáng mang theo hơi thở sáng rực, chân giẫm trên hư không, chống đỡ cả đất trời.

“Đây…”

Mọi người trong sảnh chính, ngoại trừ Lương Long Đình và mấy mấy vị đại tướng nắm được tình hình, những người xuất thân từ bốn gia tộc võ đạo lớn cũng có thể duy trì vẻ bình tĩnh một chút thì những người khác đều thay đổi sắc mặt, vẻ mặt kinh sợ.

Mặc dù họ biết Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân cung phụng Cận Vô Trần – người bảo hộ nhà họ Giang rất nhiều nhưng bọn họ gần như chưa từng nhìn thấy Cận Vô Trần ra tay, bởi thế thời khắc này, vẻ mặt bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.

Lương Long Đình và Vương Hướng Hầu đưa mắt nhìn nhau, trong những tư liệu được ghi chép, họ đã tìm ra được thông tin về Trương Chí Lăng.

“Người này hẳn là chưởng môn Võ Đang – Trương Chí Lăng, xếp thứ ba trong bảng xếp hạng sức chiến đấu của thế giới!”

Vương Hướng Hầu gật đầu, giọng nói hơi trầm: “Tướng Diệp xếp hạng năm trên bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới, quả thực không biết kết quả trận chiến này thế nào, chúng ta có cần để quân đội nhúng tay vào không?”

Lương Long Đình suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

“Đây là trận chiến thuộc về giới võ đạo, là cuộc chiến thuộc về bản thân tướng Diệp, cứ để cậu ấy tự mình xử lý đi!”
 
Chương 1045


Chương 1045

“Thân là Tướng Diệp Long Nhận, có được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, cậu ấy sẽ không thua!”

Vương Hướng Hầu nghe vậy, chỉ gật đầu, ánh mắt mọi người cũng nhìn sang Diệp Thiên.

“Trận chiến này, rốt cuộc vẫn phải đánh thôi!”

Diệp Thiên nhẹ giọng thì thầm, sau đó bàn chân đạp xuống phóng thẳng lên trời, trần nhà làm bằng thủy tinh lập tức bị cậu phá vỡ từ chính giữa, hai bóng người một xanh một trắng, chắn ngang bầu trời, đứng đối diện nhau.

“Tinh Tinh, Diệp Thiên… Rốt cuộc anh ta là người thế nào?”

Ánh mắt Tiết Tử Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng xanh lam trên không trung, vẻ mặt cứng ngắc nói.

“Anh ấy là đế vương mạnh nhất thế giới đương thời!”

Giọng nói Lí Tinh Tinh sâu xa, cô ta biết, trận chiến ác liệt sắp sửa nổ ra rồi.

“Trận chiến này không thể không đánh sao?”

Diệp Thiên đút một tay vào túi, đứng giữa bầu trời đêm, khẽ hỏi Trương Chí Lăng.

“Không thể không đánh!”

Trương Chí Lăng chỉ lạnh nhạt đáp lại, tiếp đó, ông ta không hề chần chờ, nhẹ nhàng phất tay áo.

Chỉ mới vừa phất tay áo, luồng gió giữa đất trời đã bùng nổ, bầu trời đen chợt xuất hiện một vệt rộng hơn mười trượng, kéo dài cả mười mấy trượng giống như cái roi dài màu trắng đánh vào đầu Diệp Thiên.

“A!”

Diệp Thiên khẽ than một tiếng, đây là lần đầu tiên mà cậu không muốn chiến đấu.

Cậu không hề động đậy, vệt trắng kia đánh tới mà cơ thể cũng bất động, đợi vệt trắng rơi xuống đất.

“Ầm!”

Vệt trắng như roi đánh vào ngực Diệp Thiên, âm thanh vang dội, thân hình cậu như viên đạn, bay ra ngoài cả trăm mét, tạo thành một luồng sáng màu xanh trong đêm tối.

Bay ra ngoài cả trăm mét, cuối cùng Diệp Thiên cũng đừng lại, chỗ ngực áo sơ mi của cậu bị rách toạc, để lộ làn da rắn chắc cứng cáp lại trắng ngần, một dấu vết nông có thể thấy rõ rệt.

“Ồ?”

Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt cứng đờ, phất trần trong tay khẽ điểm, quét ngang.

Một vòng sóng năng lượng chứa đựng chân khí mạnh mẽ tựa như ánh đao chém ngang qua, bổ xuống.

Diệp Thiên vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn ánh đao bổ thắng tới, vẫn như trước nhắm ngay chính giữa ngực.

Lập tức cậu thét lớn một tiếng, cả người lùi mạnh về sau, lại bị đánh bay ra hơn mười trượng.

Cậu ở giữa không trung, sau đó xoay người, nhẹ nhàng bước trên không, không khí dưới chân gợn sóng.

“Không hổ là chưởng môn Võ Đang, chiêu Trường Giang Tam Điệp Lãng hay lắm!”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, tay phải kéo về, sức lực dồn vào nắm đấm, sức mạnh dao động mạnh mẽ khắp đất trời.

Trương Chí Lăng mặc áo bào, ánh mắt nghiêm túc, hai tay liên tục tạo kết ấn, phía trước xuất hiện bản đồ Thái Cực to lớn.

Bản đồ Thái Cực nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó sức mạnh xoay tròn càng tăng mạnh, hai cực âm dương đan xen hòa quyện lẫn nhau, nguyên khí đất trời đều bị hút vào.

Diệp Thiên làm tư thế tựa như muốn đánh quyền, mà Trương Chí Lăng cũng vung mạnh hai tay áo, đẩy bản đồ Thái Cực ra,
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom