Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 441: Chương 440


Ông ta không phải là võ giả nội gia, nhưng lại biết có sự tồn tại của võ giả nội gia, vừa rồi Diệp Thiên trong chớp mắt đánh gục toàn bộ vệ sĩ nhà họ Phùng, đây chính là thủ đoạn chỉ có võ giả nội gia mới có, ông ta chắc chắn rằng Diệp Thiên là một võ giả nội gia, cho nên khi đối mặt với sức ép lớn mạnh này mà vẫn có khí khái như vậy.

Nói thật ra thì Diệp Thiên là một võ giả nội gia, nếu nhà họ Phùng không có chỗ dựa tương đương thì đúng là sẽ phải dè chừng.

Đối với những nhân vật ở cấp võ giả nội gia mà nói, bọn họ thực sự không thế giữ lại được, một khi để Diệp Thiên rời đi, vậy thì sau này bất cứ ai trong nhà họ Phùng bọn họ đều sẽ phải đối mặt với việc ám sát triền miên, mạnh như nhà họ Phùng cũng không thể chống lại được việc như vậy.

Nhưng may mà nhà họ Phùng bọn họ cũng có một võ giả nội gia hơn nữa còn là cao thủ trong các cao thủ, một vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong các chí tôn võ thuật, trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ vinh quang kia, người đó cũng là một cao thủ xếp thứ 14.


Ông ta nở nụ cười khẩy, tất cả những gì mà Diệp Thiên có thể dựa vào, trong mắt ông ta đều đã chẳng là gì hết, cho dù Diệp Thiên là một vị võ giả nội gia, thì làm sao có thể mạnh hơn người của nhà họ Phùng bọn họ chứ?
“Diệp tiên sinh, tôi lại muốn xem xem, quân át chủ bài của cậu còn lại bao nhiêu!.

Không chỉ Phùng Viền Chinh, những người còn lại cũng đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn thì sợ hãi đến tột độ.

Vốn tưởng Diệp Thiên bộc lộ ra bản thân là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có thể cứu bọn họ và Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi biển lửa, nhưng bây giờ những gì mà Diệp Thiên phải đối mặt còn đáng sợ hơn cả những gì bọn họ tưởng tượng.

Một mình đối mặt với sự liên kết của nhà họ Phùng với các ông lớn ở tỉnh Kiềm, thực sự quá thể khập khiễng.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt từ đầu đến cuối đều đứng phía sau Diệp Thiên, trong lòng vô cùng tin tưởng Diệp Thiên.

Cô ta tận mắt chứng kiến uy thế càn quét thiên hạ của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, người có sức mạnh như vậy làm sao lại sợ một nhà họ Phùng cỏn con chứ?
Trong lòng Trương Tài Quý thì trĩu xuống, anh ta xuất thân từ thế giới ngầm, cũng có hiểu biết về võ giả nội gia, bây giờ quân át chủ bài của Diệp Thiên lại bị lão hồ li là Phùng Viễn Chinh “nhìn thấu”, vậy thì Diệp Thiên làm sao có thể đấu được với bọn họ đây?
Phùng Viễn Chinh quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, Diệp Thiên lại căn bản không có gì thay đổi, chỉ bước về phía trước, đến trước mặt Hồng Thiên Hùng.

“ồng muốn giúp nhà họ Phùng?”.

Hồng Thiên Hùng đối mặt với Diệp Thiên liền sợ hãi lùi về phía sau một bước, dù sao vừa rồi Diệp Thiên đánh gục mấy chục người chỉ trong tích tắc, ông ta cũng vô cùng sốc.


Nhưng vừa lùi một bước, nghĩ đến bên cạnh vẫn còn mấy người cùng một phe, thế là lập tức lấy can đảm ưỡn ngực đứng thẳng.

“Diệp tiên sinh, cậu uy danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng tôi nói rồi, đây là tỉnh Kiềm, cậu đừng có mà hống hách!”.

“Hồng Thiên Hùng tôi hôm nay đứng về phía nhà họ Phùng đấy, cậu định làm gì nào?”.

“Vậy sao?”, Diệp Thiên thấy vậy, chỉ chậm rãi gật đầu, sau đó đột nhiên đánh ra một chưởng.

“Bụp!”.

Một luồng sức mạnh từ trên trời giáng xuống, Hồng Thiên Hùng rùng mình một cái rồi bị luồng sức mạnh đánh cho bay ra và đập mạnh vào tường, khiến tường bị lõm vào trong.

Còn Hồng Thiên Hùng đã ngất đi tại
chỗ.

“Người thứ nhất!”.


Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt quay sang phía Hồ Nhuận Đông.

“Ông là người tiếp theo!”.

Hồ Nhuận Đông sợ đến mức lùi sau ba bước liên tiếp, vẻ mặt đầy sợ hãi, mấy người Thẩm Bán Nam, Phùng Hâm, Phùng Vĩ đều sốc, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Đến lúc này rồi mà Diệp Thiên lại vẫn dám ra tay?
Toàn bộ khách khứa có mặt tại hiện trường đều sững sờ, Diệp Thiên đối mặt với sức ép lớn như vậy mà vẫn dám ra tay, đúng là không coi sự uy hiếp của nhà họ Phùng ra gì.

“Trẻ ranh ngạo mạn!”.




 
Chương 442: Chương 441


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người giàu có nhất Kiềm Nam là Thẩm Bán Nam liên tục thối râu, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi.

Ánh mắt của Phùng Viễn Chinh thì đã hoàn toàn sa sầm lại.

“Diệp tiên sinh, xem ra chuyện này cậu không phải là không định thương lượng giải quyết với chúng tôi, mà là muốn chống đối chúng tôi đến cùng rồi!”.

“Được, nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi sẽ để cậu xem quân át chủ bài thực sự của nhà họ Phùng chúng tôi!”.


“Tiểu Hân, mau đi gọi ông Lí ra đây!”.

Ồng ta quay về phía Phùng Thụy Hân, viên ngọc minh châu của nhà họ Phùng đứng cách đó không xa, trong ánh mắt đã hiện đầy sát khí.

Phùng Thụy Hân nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một cái rồi rảo bước rời đi, tất cả khách khứa đều hồi hộp nín thở, muốn xem nhân vật át chủ bài thực sự của nhà họ Phùng này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Diệp Thiên nghe thấy vậy lập tức dừng động tác lại, mỉm cười nói: “Được, nếu ông đã muốn gọi người thì tôi sẽ đợi ông gọi hết người ra đây, tôi sẽ giải quyết một thể!”.

Phùng Viễn Chinh hừ lên một tiếng, căn bản không hề cho vào đầu câu nói của Diệp Thiên, chỉ cho rằng Diệp Thiên sắp chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm.

Bên trong vườn nhà họ Phùng, Phùng Thụy Hân gõ cửa của một căn nhà gỗ cũ kỹ.

“Ông Lí, ông nội bảo cháu đến mời Ông!.


“Có chuyện gì thế?”.

Bên trọng vọng ra giọng nói vô cùng lạnh lùng, gần như ông ta không muốn quan tâm đến tất cả mọi chuyện.

“Là thế này ạ, đang có một thiếu niên từ tỉnh Xuyên đến làm loạn trong nhà chúng ta, đối phương là võ giả nội gia, đã đánh cho rất nhiều người bị thương rồi, ông nội muốn mời ông ra tay
Bên trong lập tức vọng ra một giọng lạnh lùng: “Nhà họ Phùng các cháu cũng thật sự càng lúc càng vô dụng, đến một thiếu niên cỏn con mà không giải quyết được, còn muốn nhờ ông ra tay!”.

Nói dứt, cánh cửa của căn nhà gỗ mở ra, một người trung niên có tóc mai hai bên bạc trắng xuất hiện trước mặt Phùng Thụy Hân.

Phùng Thụy Hân lập tức cúi đầu xuống, trong lòng đầy tôn kính, người này được nhà họ Phùng bọn họ tôn sùng, trong mấy chục năm nay đều vì có người này trấn giữ nên nhà họ Phùng mới vẫn đứng hiên ngang như vậy.

“Dẫn đường!”.

Người trung niên phất tay áo, Phùng Thụy Hân vội vàng đi lên phía trước chỉ đường.


Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Phùng Thụy Hân cuối cùng cũng đưa người trung niên đến đại sảnh nhà họ Phùng.

Nhìn thấy người trung niên đến, Phùng Viễn Chinh vui mừng ra mặt, chỉ thẳng vào Diệp Thiên nói: “Anh Lí, thẳng ranh này quá thể hống hách, cậy bản thân có võ công mà đánh cho người nhà họ Phùng và khách quý bị thương, mong anh ra tay trị cho cậu ta một trận, tôi muốn đánh cho cậu ta gãy hết chân tay, sau đó tống vào tù!”.

Tuy Phùng Viễn Chinh tuổi cao, nhưng sự độc ác và vô tình trong lòng ông ta không hề giảm đi, hôm nay Diệp Thiên công khai đánh người nhà họ Phùng, đánh cho Phùng Kim Vinh và người nhà họ Phùng bị thương thì chính là kẻ thù lớn cua nhà họ Phùng, đương nhiên ông ta sẽ không thể nương tay.

ồng Lí khẽ gật đầu, sau đó từ từ bước về phía Diệp Thiên, ánh mắt không chút cảm xúc.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân
.


 
Chương 443: Chương 442


“Dựa vào một chí tôn võ thuật hạng hai xếp thứ mười bốn như ông mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Diệp Thiên ánh mắt lãnh đạm, cậu hoàn toàn không chút dao động khi đối mặt với Lí Tam Tư, người đứng thứ mười bốn trên bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.

“Cậu nói cái gì? Lẽ nào cậu muốn ép tôi tự mình ra tay hay sao?”
Sắc mặt Lí Tam Tư lập tức chùng xuống, một luồng sát khí dâng trào ngưng tụ lại, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy ớn lạnh và đầy sợ hãi.

Họ chỉ cảm thấy rằng một áp lực như có như không đang đè lên toàn bộ

cơ thể họ, như thể trọng lực bỗng dưng đã tăng lên gấp đôi.

Tất cả mọi người đều run sợ không nói nên lời, đột nhiên xuất hiện một Lí Tam Tư mà ngay cả Phùng Viễn Chinh cũng phải vô cùng kính nể thì người đó chắc chắn đã đạt đến một cấp độ khiến họ khó lòng hiếu nổi.

“Anh Lí, tên nhóc này thật quá ngông cuồng, cậy mình có thế lực ngút trời ở tỉnh Xuyên, muốn làm mưa làm gió ở tỉnh Kiềm ta, lại còn dám uy hiếp trên dưới nhà họ Phùng, xin anh hãy ra tay trừng trị!”
Ánh mắt Phùng Viễn Chinh lạnh lùng, ông ta đã sớm coi Diệp Thiên như một người đã chết.

Trước sự hung hăng của Phùng Viễn Chinh và Lí Tam Tư, Diệp Thiên chỉ cười khẩy một tiếng.

“Nếu làm được thì mấy người cứ việc thử xem!”
Lí Tam Tư vô cùng giận dữ, bàn tay lập tức cứng lại, huy động nội lực, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện màu đỏ trông giống như chu sa.

Đây là tuyệt kỹ nổi danh của ông ta, gọi là ‘Chu Sa Chưởng’, năm xưa ông ta đã từng truyền lại chiêu này cho Hàn Vân, con trai thứ hai của nhà họ Hàn.


Một bàn tay của ông ta đưa lên, vốn định tung ra một chưởng, nhưng đột nhiên biểu cảm chợt đanh lại.

Một chí tôn võ thuật thuộc dạng nhất nhì Hoa Hạ như ông ta, võ sĩ bình thường khi đối mặt với ông ta đã sớm bị khí thế của ông ta làm cho kinh sợ, sợ đến mức hồn bay phách tán, mất hết tinh thần.

Nhưng những gì ông ta nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Thiên lại là sự bình thản như nước, thậm chí còn có chút khinh thường bề trên, giống như đang nhìn đám kiến cỏ vậy.

Đây là ánh mắt mà trước đây ông ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Ông ta khó có thể tưởng tượng được, tại sao một thiếu niên lại có thể coi ông ta giống như là con kiến, để rồi có biểu cảm như vậy?
“Thiếu niên đến từ tỉnh Xuyên?”
Ông ta chợt nhớ lại lời hồi nãy Phùng Thụy Hân nói với mình, vẻ mặt lập tức đanh lại.

Không phải có một người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ đến từ tỉnh Xuyên, hơn nữa cũng ở độ tuổi thiếu niên hay sao?
Chẳng lẽ nói người trước mặt ông ta đây chính là người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ sao?

Nghĩ đến đây, ông ta chợt rùng mình ớn lạnh, giọng nói kinh ngạc vô cùng.

“Cậu…cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Diệp Thiên và Lí Tam Tư cách nhau mấy thước, khóe miệng cậu nhếch lên sự giễu cợt.

“Đúng thì làm sao? Vừa rồi không phải ông định ra tay với tôi sao? Tiếp tục đi chứ?”
“Bùng!”
Trong phút chốc Lí Tam Tư chỉ cảm thấy đại não nổ tung, lông tơ toàn thân dựng ngược, ngay lặp tức lùi lại ba bước.




 
Chương 444: Chương 443


Ông ta không ngờ sự tồn tại đáng sợ được coi là sát tinh số một trong giới võ thuật của Hoa Hạ đã im hơi lặng tiếng suốt chín tháng, giờ đột nhiên lại xuất hiện ở tỉnh Kiềm, còn đang đứng trước mặt mình nữa.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức chắp tay cúi đầu: “Thì ra Đế Vương Bất Bại đang ở trước mặt, trước đây đã mạo phạm nhiều, mong Đế Vương tha tội!”
Thực lòng mà nói, cùng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, cho dù những cao thủ chí tôn khác có xếp hạng cao hơn ông ta cũng không đến mức khiến ông ta sợ hãi đến như vậy, càng không đời nào cung kính như vậy, cùng lắm chỉ là kiêng dè vài phần mà
thôi.


Nhưng Diệp Thiên lại là một người ngoại trừ trong danh sách này.

Những cao thủ hàng đầu ở cấp độ như Watanabe Heizou, Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn có đủ thực lực để đứng trong top ba danh sách cao thủ của Hoa Hạ, nhưng hai người này đã bị Diệp Thiên cùng lúc giết chết ở núi Phi Vũ.

Thực lực của Diệp Thiên đã ở một đẳng cấp khác với bọn họ thì sao ông ta có thể không sợ hãi cho được?
Thái độ của Lí Tam Tư chợt thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho trên dưới nhà họ Phùng cũng như quan khách có mặt đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Phùng Viễn Chinh, hai mắt ông ta trợn trừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn không che giấu được sự kinh ngạc.

ông ta và Lí Tam Tư đã quen biết nhau mấy chục năm rồi, cho dù là những người giàu có nức tiếng, cao quan quyền quý, ông ta đều không thèm đếm xỉa, đều xem nhẹ, cùng lắm chỉ khiến ông ta gật gật đầu mà thôi.

Còn nói đến thế hệ trẻ, chưa từng có ai có thể khiến ông ta mở mắt nhìn thẳng, cháu ông ta là Phùng Kim Vinh ngay cả tư cách nói chuyện với Lí Tam Tư cũng không có.


Nhưng bây giờ, Lí Tam Tư đang chắp tay hành lễ với Diệp Thiên với vẻ cung kính hoảng sợ như vậy khiến ông ta kinh ngạc đến tột cùng.

vẻ mặt của hai vợ chồng Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm liên tục thay đổi, họ vốn cho rằng Diệp Thiên đã là nỏ mạnh hết đà, không còn chống đỡ được trước áp lực của đám người nhà họ Phùng nữa.

Nào ngờ, chỗ dựa lớn nhất mà Phùng Viễn Chinh đưa tới lại cúi đầu hành lễ với Diệp Thiên như vậy.

“Diệp Lăng Thiên?”
Cái tên này khiến cho nhiều người cảm thấy vô cùng xa lạ, ai nấy đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Giữa lúc đó, Diệp Thiên lại mở miệng nói.

“Nếu như đã biết là tôi, giờ ông còn muốn giúp nhà họ Phùng ngăn cản tôi nữa hay không?”

Lí Tam Tư lập tức lắc đầu, gần như không chút do dự đáp: “Không dám!”
“Nếu như ông đã không dám, vậy thì bước sang một bên đi!”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, luồng nội lực lập tức tản ra, bàn gỗ tròn ở xung quanh liền nổ thành mùn cưa, khẽ hừ một tiếng trước mặt Lí Tam Tư, vết máu ở khóe miệng ông ta chảy ra rồi ông ta lui sang một bên.

Giờ phút này, ông ta không còn hoài nghi gì nữa, người thiếu niên trước mặt chắc chắn chính là sát tinh hiện nay -Diệp Lăng Thiên!
Có thể khiến ông ta chấn thương chỉ bằng một chiêu âm thầm, ngoại trừ người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đó ra, còn ai có thể làm được nữa đây?
Lí Tam Tư lui ra rồi, Diệp Thiên hơi nhướng mắt, quét về phía đám người Phùng Viễn Chinh.

“Vừa rồi ông hỏi tôi, cho rằng con bài chưa lật của tôi còn lại được bao nhiêu, vậy thì bây giờ ông cảm thấy ông còn lại được bao nhiêu?


 
Chương 445: Chương 444


Diệp Thiên từng bước tiến lên phía trước, nhưng không ai dám ngăn cản cậu.

Hồ Nhuận Đông và người bạn già Thấm Bán Nam của Phùng Viễn Chinh trước đó vẫn còn huênh hoang nay đều lựa chọn im lặng, vẻ mặt đanh lại lui về một bên.

Bọn họ lăn lộn ở tỉnh Kiềm nhiều năm như vậy rồi, đã chứng kiến biết bao sóng to gió lớn, địa vị của Lí Tam Tư rõ ràng rất cao, so với Phùng Viễn Chinh chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhà họ Phùng lớn mạnh như vậy còn phải cung kính với ông ta, thì họ đương nhiên cũng không dây vào được.


Còn Diệp Thiên lại khiến một nhân vật như Lí Tam Tư sùng bái vô cùng như vậy, chỉ một câu đã khiến ông ta phải thoái lui, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc thân phận của Diệp Thiên còn mạnh hơn cả Lí Tam Tư hay sao?
Đối mặt với sự tồn tại như vậy, nếu họ cố tình tiến lên chống cự, cuối cùng chỉ có thể bị nghiền nát một cách tàn nhẫn mà thôi, giao tình với nhà họ Phùng thì tốt, nhưng vì giao tình mà bước lên nạp mạng thì không được phù hợp với lợi ích của họ rồi.

Đồng tử của ba người họ Phùng mà đứng đầu là Phùng Viễn Chinh hơi co lại, họ đều kinh ngạc không nói nên lời.

“Lúc trước, tôi đã đánh thương cháu ông, ông muốn băm tôi ra làm trăm mảnh, vậy thì bây giờ…”
Diệp Thiên còn chưa nói dứt lời thì
đột nhiên vung tay lên, tung ra một chưởng từ xa.

Một dấu tay màu xanh nhạt từ trên trời rơi xuống, lực lượng vô hình bộc phát khiến cho kẻ vốn đang bị thương nặng là Phùng Kim Vinh rền xuống sâu trong lòng đất.

Đại sảnh rung lên dữ dội, sau đó mọi người nhìn chằm chằm vào đó, ai nấy đều kinh hãi.

Nơi vừa rồi Phùng Kim Vinh đứng đã thành một hố sâu, còn Phùng Kim Vinh đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hắn đã trở thành đống thịt xương nát vụn.

“Vinh Nhi!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Phùng đều há mồm trợn mắt, Phùng Viễn Chinh tức giận vô cùng, ông ta định ra lệnh cho đội súng trong nhà tới, nhưng vừa định ra tay thì bị một bàn tay đè lên trên vai, không động đậy được.

Ông ta quay đầu lại thì thấy Lí Tam Tư đang đứng bên cạnh và khẽ lắc đầu với mình.

Phùng Viễn Chinh không hổ là nhân vật lão luyện đầy kinh nghiệm, cơn thịnh nộ đã bị ông ta kìm nén lại trong lòng, toàn thân không ngừng run lấy bẩy.

Diệp Thiên phất tay đã có thế thổi bay Phùng Kim Vinh, ánh mắt lãnh đạm quét tới.

“CEO của Tập đoàn Thiên Lâm là bà Hà Tuệ Mẫn từng có ơn với tôi, Phùng Kim Vinh dựa vào lực của nhà họ Phùng đã liên kết mấy tập đoàn lớn lại chèn ép
Tập đoàn Thiên Lâm, khiến cho tập đoàn này bị phá sản, làm cho cả nhà cô Hà phải lang thang không chốn nương thân.

Tôi giết hắn ta, nhà họ Phùng các người có phục hay không?”
Vẻ mặt của Phùng Viễn Chinh vô cùng buồn bã, trong lòng giận dữ vô cùng, nhưng Lí Tam Tư bên cạnh khẽ trấn an nên cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể biến điều đó thành một tiếng thở dài không cam tâm.

“Nhà họ Phùng tôi xin phục!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của bao nhiêu người có tiếng tăm ở tỉnh Kiềm đều thay đổi, Phùng Viễn Chinh lên tiếng đồng nghĩa với việc cả nhà họ Phùng đã cúi đầu với Diệp Thiên.


“Chuyện này…1
Tất cả các khách mời đều đầy vẻ rúng động, không ai nghĩ tới Diệp Thiên lại có thể dựa vào sức của một người trấn áp toàn bộ nhà họ Phùng!
“Nhà họ Phùng tôi, xin phục!”
Phùng Viễn Chinh cúi đầu không cam tâm, trong lòng đầy căm phẫn.

Nói ra câu này, dường như đã rút hết sức lực của ông ta.

Nhà họ Phùng đã xưng bá ở tỉnh Kiềm hàng chục năm và luôn đứng vững, không có bất cứ sự tồn tại nào có thể lay chuyển được địa vị bá chủ của họ.

Phùng Viễn Chinh đã nắm quyền cai quản nhà họ Phùng cả một đời, giờ phải cúi đầu với một thiếu niên trước mặt nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm, còn nói ra câu nhà họ Phùng xin phục, có thể thấy được sự nhục nhã từ sâu trong lòng ông ta.




 
Chương 446: Chương 445


Nhưng cho dù ông ta không muốn,
Lí Tam Tư bên cạnh cũng tuyệt đối không lừa ông ta.

Có thể khiến Lí Tam Tư sợ hãi như vậy, rõ ràng khả năng của Diệp Thiên đã đạt đến một cấp độ kinh khủng, thậm chí ông ta cũng không thể lý giải được.
Rất nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm đều thở dài, ai cũng tưởng rằng Diệp Thiên sẽ bị áp chế đến mức tan tác tơi bời khi đối mặt với nhà họ Phùng cũng như sự liên thủ của các cao thủ tỉnh Kiềm hàng đầu, nhưng kết quả cuối cùng khiến tất cá mọi người đều chấn động.
Một cậu Diệp đến từ tỉnh Xuyên dựa vào sức của chính mình đã giẫm đạp lên toàn bộ nhà họ Phùng.


Chuyện này một khi đồn ra ngoài, không biết sẽ làm dấy lên sóng to gió lỡn lớn cỡ nào ở tỉnh Kiềm.
Đôi mắt đẹp sáng lấp lánh của viên ngọc minh châu Phùng Thụy Hân nhà họ Phùng chỉ nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên ở độ tuổi chưa đầy hai mươi đã có thể tung hoành tỉnh Xuyên, nắm giữ một tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế, tài sản vượt con số trăm tỷ tệ, nắm giữ tài sản mà cả đời họ cũng không thể có được, thành tựu đã vượt qua 90% người nổi tiếng trên thế giới khiến cô ta vô cùng khâm phục.
Mà bây giờ, người được tôn sùng địa vị cao nhất trong nhà họ Phùng là Lí Tam Tư cũng phải cung kính với Diệp Thiên, thậm chí còn bị một câu của Diệp Thiên khiến cho phải thoái lui, điều này khiến cô ta cảm thấy sốc vô cùng.
Cô ta quá rõ về một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư.

Cô ta từng tận mắt nhìn thấy Lí Tam Tư dùng một chưởng khiến cho chiếc xe con tanh bành, mà Lí Tam Tư lại e sợ Diệp Thiên.

Điều này chẳng phải có nghĩa là sức mạnh mà Diệp Thiên mang trong mình còn mạnh hơn Lí Tam Tư hay sao?
Trướ giờ cô ta luôn thích người mạnh mẽ, vô số thiếu gia công tử ở tỉnh Kiềm đã giẫm nát cả cửa nhà họ Phùng cũng không có được một nụ cười của cô.

Nhưng hôm nay, cô ta lại gặp được một Diệp Thiên vô cùng giàu có, danh tiếng lẫy lừng, sức mạnh vô song.
Đây chẳng phải là người mạnh nhất trong những người cùng tuổi mà cô ta từng gặp hay sao?
Thấy Phùng Viễn Chinh thế hiện sự cúi đầu, vẻ mặt của Diệp Thiên lạnh lùng, cậu hờ hững nói.

“Nếu như đã phục thì trong vòng ba ngày phải đem trả lại hết toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, đồng thời nhà họ Phùng phải đưa ra số tiền gấp đôi con số mà Tập đoàn Thiên Lâm có trước đó xem như là khoản bồi thường cho Tập đoàn Thiên Lâm!”
“Nếu trong vòng ba ngày làm không xong, tôi sẽ lại tới nhà họ Phùng.

Đến lúc đó, tôi sẽ không nói chuyện khách sáo với các người nữa đâu!”
Lời nói của Diệp Thiên khiến không ít người có mặt chửi thầm trong bụng.

Lời nói bất hòa cái liền giết chết luôn nam đinh duy nhất đời thứ ba của nhà họ Phùng.

Nếu như đây còn gọi là khách sáo, vậy không khách sáo thì há chẳng phải sẽ giết hết cả nhà họ Phùng hay sao?”
Nhưng không ai có mặt ở đó dám nói thêm câu nào, Diệp Thiên vừa dứt lời liền nháy mắt với Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt ngoan ngoãn theo sau cậu, cứ giống như cô vợ bé nhỏ của cậu vậy.
“Cô Hà, chú Tiếu, việc đã giải quyết xong, chúng ta về tỉnh Xuyên đi.


Cháu nhất định sẽ khiến cho nhà họ Phùng phải trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú.

Sau này những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Diệp Thiên đến trước mặt cặp vợ chồng Hà Tuệ Mẫn, mỉm cười nói.

Hai người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc khủng khiếp, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
Diệp Thiên đưa cả gia đình ba người của Tiếu Văn Nguyệt rời đi, không ai dám ngăn họ lại.

Những người có tiếng ỏ tỉnh Kiềm từng cười trên nỗi đau của người khác trước đó đều hướng nhìn theo Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi.
Khi một người vẫn còn cách bạn không xa, bạn sẽ muốn đuổi theo họ, nhưng một lời của Diệp Thiên trấn áp cả nhà họ Phùng đủ để khiến họ hiểu ra rằng khoảng cách giữa Diệp Thiên và họ xa đến như thế nào, họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Đối mặt với Diệp Thiên, bọn họ chỉ có thể ngước đầu lên nhìn!


 
Chương 447: Chương 446


“ức hiếp người quá đáng!”
Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi, Phùng Viễn Chinh phẫn nộ hét lên, một phát hất đổ bình hoa trị giá triệu tệ ở bên cạnh vỡtan tành.

“Anh Lí, tại sao anh lại sợ cậu ta?
Tại sao anh lại bảo tôi không được chống trả?”
Phùng Viễn Chinh đầy vẻ phẫn nộ, trong lòng tràn đầy lửa giận: “Nhà họ Phùng tôi đã hiển hách ở tỉnh Kiềm cả trăm năm, nào đã từng chịu sự nhục nhã đến mức này, bị một tên thiếu niên đàn áp.


Sau ngày hôm nay, nhà họ Phùng còn có chỗ đứng gì ở tỉnh Kiềm đây?”
Phùng Hâm và Phùng Vĩ là thế hệ thứ hai của nhà họ Phùng cũng đầy vẻ không cam tâm, nhất là Phùng Vĩ.

Phùng Kim Vinh là con trai ruột của ông ta, đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt.

Nhà họ Phùng lại không thể phản kháng báo thù, điều này thực sự còn khó chịu hơn là giết chết ông ta.

Tất cả những người khách có mặt đều im lặng, nhưng họ cũng rất tò mò, họ đều muốn biết tại sao Lí Tam Tư lại sợ Diệp Thiên như vậy.

Lí Tam Tư nhìn chằm chằm vào Phùng Viễn Chinh với giọng nói uy nghiêm chưa từng thấy: “Viễn Chinh, nếu như vừa rồi tôi không ngăn cản chú thì bây giờ toàn bộ nhà họ Phùng đã bị giết sạch rồi, chú có hiểu không?”
Nghe vậy, con ngươi của Phùng Viễn Chinh đột nhiên co rút lại, ông ta không thể tin được nói: “Không thể nào, với sức ảnh hưởng của nhà họ Phùng tôi ở tỉnh Kiềm, làm sao cậu ta dám động đến nhà họ Phùng chứ?”
“Hừ!”, Lí Tam Tư hừ lạnh, giọng nói trầm xuống rất nhiều.


“Vậy chú cho rằng, nếu như là tôi giết chết toàn bộ nhà họ Phùng mấy người, chú cảm thấy có ai có thể làm gì được tôi hay không?”
“Chuyện này…”, vẻ mặt Phùng Viễn Chinh hơi đanh lại, nhất thời cứng họng.

Lí Tam Tư được xếp vào hàng mạnh nhất ở Hoa Hạ, là chí tôn võ thuật thực thụ, dù sức mạnh hay xuất thân cũng không thể so bì được, nếu thực sự xóa sổ nhà họ Phùng thì không ai có thể làm gì được Lí Tam Tư.

Lí Tam Tư nói tiếp: “Viễn Chinh, nói thật, tôi thực sự khâm phục dũng khí của nhà họ Phùng, lại dám dây vào người đó!”
Phùng Viễn Chinh sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Anh Lí, cậu ta chẳng qua chỉ là một con rồng đất ở tỉnh Xuyên, sao có thể khiến anh sợ hãi như vậy? Lẽ nào cậu ta còn có lai lịch ghê gớm hơn hay sao?”
“Ghê gớm?”, vẻ mặt Lí Tam Tư lộ ra vẻ giễu cợt: “Nào đâu chỉ là ghê gớm?”
“Cậu ta chẳng có lai lịch thân phận gì ghê gớm hơn cả, lai lịch lớn nhất của cậu ta đó chính là đại tông sư võ học số một trên thế gian này, là một võ giả còn mạnh hơn cả tôi!”
“ở trước mặt cậu ta, tôi còn không đỡ nổi một chiêu!”
Lời nói của Lí Tam Tư khiến tất cả mọi người trong nhà họ Phùng đều bàng hoàng, đầy vẻ không thể tin nổi.

Có lẽ Diệp Thiên thực sự có thể đánh bại Lí Tam Tư, nhưng muốn đánh bại Lí Tam Tư bằng một chưởng thì đối với họ mà nói không khác gì chuyện viển vông.


“Chuyện này không thể nào!”
Phùng Viễn Chinh lắc đầu, không muốn tin.

“Có gì mà không thể chứ!”, Lí Tam Tư trầm giọng nói: “Chú còn nhớ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ba mươi năm trước đã giết chết bố chú hay không?”
Phùng Viễn Chinh đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng sự hận thù, trong lòng lập tức lóe lên một cái tên giống như ác mộng!
“Tiêu Ngọc Hoàng?”
Người này thực sự là ác mộng đối với ông ta, thậm chí đối với cả nhà họ Phùng.

Năm xưa bố ông ta xuất thân là mã tặc, độc đoán ở một cõi, có thể nói là uy phong khắp bốn phương tám hướng, nhưng vào một đêm tuyết rơi, ông ta đã gặp Tiêu Ngọc Hoàng!


 
Chương 448: Chương 447


Phùng Viễn Chinh đã tận mắt chứng kiến bố mình, người mà ông ta luôn hướng về và coi như một cường giả, đã bị Tiêu Ngọc Hoàng chặt đầu.
Sau đó, Tiêu Ngọc Hoàng lại lên như diều gặp gió, sống ở trên đỉnh Ngọc Hoàng.

Nhà họ Phùng tuy được coi là gia tộc lớn số một ở tỉnh Kiềm, nhưng không bao giờ dám nhắc đến mối thù hận đó dù chỉ một chữ.


Họ căn bản không dám đến gần núi Thất Tinh, đó là bởi vì luôn e sợ Tiêu Ngọc Hoàng.
Cho dù là cường giả như Lí Tam Tư cũng không dám dây vào Tiêu Ngọc Hoàng.
Nhưng Phùng Viễn Chinh không hiểu tại sao lúc này Lí Tam Tư lại nhắc tới Tiêu Ngọc Hoàng.
Lí Tam Tư nói: “Tiêu Ngọc Hoàng mạnh như thế nào, thiết nghĩ tôi không cần kể lại cho chú nữa.

Chín tháng trước, ông ta đã bị người ta giết chết ở trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên”.
“Còn người giết chết ông ta chính là cậu thiếu niên vừa mới trấn áp nhà họ Phùng các người đó!”
“Ồ!”
Lời nói của Lí Tam Tư giống như một tảng đá lớn lao xuống mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt gọn lên từng lớp sóng.
Mọi người trong nhà họ Phùng lập tức đầy vẻ sững sờ, vẻ mặt nghẹn ngào, Phùng Viễn Chinh càng run cầm cập, mềm nhũn tựa người vào ghế.
Người nhà họ Phùng đã coi Tiêu Ngọc Hoàng như một ôn thần ác mộng, chỉ lo trốn tránh không xong.


Vậy mà người này còn bị Diệp Thiên giết chết, vậy Diệp Thiên còn đáng sợ đến như thế nào đây?
Những người còn lại đều đắm chìm trong sự chấn động tột cùng, Phùng Thụy Hân lại nhướng đôi mắt đẹp tò mò nói: “Ồng Lí, ông được xếp vào danh sách cường giả Hoa Hạ, vậy có phải cậu ta cũng nằm trong danh sách bảng xếp hạng không?”
Người mà cô ta đang nói tới đương nhiên là Diệp Thiên.
“Ông cũng còn được liệt vào danh sách đó, cậu ta đương nhiên cũng trong đó rồi!”
Lí Tam Tư gật đầu.
“Vậy …”, Phùng Thụy Hân mở to đôi mắt đẹp, lại tiếp tục hỏi.
“Cậu ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ ỏ Hoa Hạ ạ?”
Lí Tam Tư dừng lại, vẻ mặt đanh lại đầy nghiêm trọng, còn mang bảy phần kính sợ, ba phần tự giễu.
“Cậu ta đứng đầu danh sách cường giả, xếp hạng số một!”
Lí Tam Tư dứt lời thì toàn bộ đại sảnh đều roi vào im lặng!
Lí Tam Tư vừa dứt lời, tất cả những người có mặt đều chìm vào im lặng.
Mặc dù nhiều người không biết danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thể hiện điều gì, nhưng họ cũng có thể mơ hồ phán đoán được sức nặng vô song của nó.

Một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư ở vị trí được tôn sùng trong gia tộc họ Phùng, ngay cả Phùng Viễn Chinh là chủ gia tộc họ Phùng cũng phải khách khí với ông ta, coi như thượng khách.

Toàn bộ người nhà họ Phùng đều cúi đầu nghe theo ông ta, có thể thấy Lí Tam Tư đáng sợ đến như thế nào.
Còn Lí Tam Tư chỉ đứng thứ mười bốn trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng Diệp Thiên lại đứng đầu danh sách, xếp hạng nhất, sức nặng giữa họ như thế nào đâu phải người bình thường có thể tưởng tượng được?
Phùng Viễn Chinh sắc mặt xám xịt như người chết, ông ta vốn dĩ vẫn còn một tia hy vọng trả thù nay đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Ông ta thực sự không ngờ rằng cậu Diệp ở tỉnh Xuyên lại là một tồn tại đỉnh cao với võ công siêu phàm, thậm chí Tiêu Ngọc Hoàng, ác mộng của nhà họ Phùng lại chết dưới tay Diệp Thiên, vậy thì cho dù nhà họ Phùng có cố gắng hết sức cũng làm sao đủ để động được vào Diệp Thiên đây?
Phùng Vĩ rất tức giận vì con trai mình bị Diệp Thiên giết chết, nhưng lúc này, ông ta như bị dội một chậu nước lạnh, đứng ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu cũng không động đậy.
Phùng Viễn Chinh im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài thườn thượt.
“Thôi bỏ đi, với tính cách của Vinh Nhi, tôi biết sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi!”


 
Chương 449: Chương 448


“Lần này, nó lại đi dây vào một nhân vật mà nhà họ Phùng ta căn bản không xứng để làm địch thủ với người ta.

Trên dưới nhà họ Phùng chúng ta đều không có cách nào đối kháng được với cậu ta!”
ông ta vỗ vỗ vai Phùng Vĩ, Phùng Vĩ lúc này mới hoàn hồn, chỉ nghe thấy Phùng Viễn Chinh nói tiếp: “Phùng vr, ngày mai con hãy đi tới Lư Thành ở tỉnh Xuyên một chuyến, làm theo lời cậu Diệp nói, làm tốt từng chuyện một rồi tự mình đến nhà xin lỗi cậu Diệp!”

Phùng Vĩ khẽ mở môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, phong thái vinh quang ngày nào đã hoàn toàn biến mất.
Phùng Thụy Hân, cô tiểu thư nhà họ Phùng với khuôn mặt xinh đẹp mê hồn lại có sức hút mãnh liệt, cô ta thực sự rất muốn biết Diệp Thiên rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ gì mà đứng đầu danh sách bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.
Cô ta vô cùng muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người vô địch xếp hạng số một tự mình ra tay giao chiến với người khác.
Chí tôn võ thuật Lí Tam Tư nhìn vẻ mặt thất thần của đám người nhà họ Phùng mà chỉ có thể cười bất lực, nếu họ Phùng không làm theo lời Diệp Thiên thì thứ chờ đợi nhà họ Phùng chắc chắn sẽ là sự diệt vong.
Vì dù sao người đó là Đế Vương Bất Bại – Diệp Lăng Thiên!
“Thiên à, cháu…thực sự là cậu Diệp sao?”
Trong khoang hạng thương gia của chuyến bay đến Lư Thành, Hà Tuệ Mẫn vẫn không ngăn được vẻ kinh ngạc trên mặt, bà ấy hỏi Diệp Thiên, Tiếu Lâm ở bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt do dự, trông vô cùng ngoạn mục.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh Diệp Thiên, giống như một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn, hình tượng của nữ thần cao ngạo lạnh lùng lập tức tan rã, đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Nghe thấy Hà Tuệ Mẫn hỏi như vậy, Diệp Thiên ngồi dậy, mỉm cười gật đều.
“Cô Hà, cháu xin lỗi vì đã giấu cô lâu như vậy, cậu Diệp đích thực là cháu”.

Tiếu Lâm nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng dấy lên sự hối hận vô cùng, hận một nỗi không có lỗ hổng nào trên máy bay để chui vào.
Ngay từ đầu, ông ta đã coi thường Diệp Thiên, không bao giờ coi Diệp Thiên ra gì.

Theo ông ta thấy, mấy người như Sở Thần Quang, hay thậm chí là Âu Hạo Thần, Vương Hiên đều xuất sắc hơn Diệp Thiên và càng có tiền đồ hơn Diệp Thiên.
Ông ta thậm chí đã từng yêu cầu Tiếu Văn Nguyệt tránh xa Diệp Thiên, giữ khoảng cách với Diệp Thiên.

Nhưng bây giờ, khi cả gia đình ba người đang đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng thì Diệp Thiên lại xuất hiện, một thân một mình đã giẫm đạp lên nhà họ Phùng là một thế lực lớn mạnh mà họ căn bản không có cách nào động vào được.
Hơn nữa, Diệp Thiên còn là cậu Diệp của tỉnh Xuyên trong lời đồn, là chủ tịch đứng phía sau bí mật nhất của Tập đoàn Lăng Thiên.
Có lần ông ta cũng tìm đủ mọi cách tìm người tiến cử để gặp mặt cậu Diệp một lần.


Nhưng đến cuối cùng, cậu Diệp mà ông ta vô cùng tôn kính, muốn kết giao với lại là cậu thiếu niên Diệp Thiên từng ăn cơm ở nhà mình mấy lần.
Cho dù là chỉ huy các anh tài của tỉnh Xuyên, hay điều khiển Tập đoàn Lăng Thiên, hoặc trấn áp nhà họ Phùng, bất cứ việc gì trong những điều trên cũng đủ khiến người khác phải vất vả phấn đấu cả đời, nhưng Diệp Thiên lại có tất cả những điều này.

Người như vậy nhìn khắp cả Hoa Hạ, có lẽ xứng đáng đứng số một trong lớp trẻ của Hoa Hạ.

Các nhân vật muốn sánh ngang cùng Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ có mấy chục người, hơn nữa còn đều mấy chục tuổi rồi.


 
Chương 450: Chương 449


Nhân vật như vậy mà ông ta lại từng yêu cầu con gái không được lựa chọn mà phải tránh xa, bây giờ nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình ngu ngốc đến cực độ.
Còn Hà Tuệ Mẫn cũng đâu phải không có suy nghĩ như vậy?
Khi bà ấy biết Tiếu Văn Nguyệt thích Diệp Thiên, bà đã luôn giữ thái độ phản đối, còn lấy ví dụ cả sự tàn khốc thực tế cho Tiếu Văn Nguyệt, để cô ta lựa chọn Sở Thần Quang.

Nhưng bây giờ, thân phận Diệp Thiên đã lộ ra, khiến bà ấy cảm thấy nóng cả mặt.
“Thiên à, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp cô chú!”

Ngàn vạn lời nói cuối cùng hội tụ thành một lời cảm ơn, Hà Tuệ Mẫn đứng dậy định cúi người về phía Diệp Thiên.
Chính vào lúc Hà Tuệ Mẫn muốn cúi người, một lực lượng vô hình đột nhiên đỡ lấy cơ thể bà, khiến bà ấy không thể cúi đầu được.
Đang lúc hoảng sợ thì thấy ngón tay Diệp Thiên ấn nhẹ, hai vai bà ấy dường như có lòng bàn tay vô hình đè xuống, đẩy bà trở lại chỗ ngồi.
“Cô Hà, cô như thế này là muốn làm gì vậy?”
Diệp Thiên khẽ xua tay: “Cô là cô Hà của cháu, vào lúc cháu khó khăn nhất, cô đã cho cháu một khoản tiền.Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng nó chính là cọng cỏ cứu mạng đã giúp cháu đi qua thời kỳ mấy tháng khó khăn”.
“Ân tình của cô đối với cháu không phải là điều mà bất cứ thứ gì có thể đong đếm được, trong nhà cô xảy ra biến cố, làm sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”
“Cháu đã mua lại biệt thự của nhà họ Tiếu, mọi người trở về có thế vào ở được rồi.

Nhà họ Phùng cũng sẽ trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú, sau này sự phát triển của Tập đoàn Thiên Lâm sẽ thuận buồm xuôi gió!”
“Nếu lại xảy ra chuyện như thế này, cô chú có thể trực tiếp liên hệ với cháu.

Nếu như cháu không có ở đó, cô chú có thế tìm Ngô Quảng Phú.

Chỉ cần là người thuộc Tập đoàn Lăng Thiên, bất kể là ai cũng đều dốc hết sức lực giúp đỡ cô chú!”

Tiếu Lâm cảm thấy xấu hổ, Hà Tuệ Mẫn cũng cảm thấy khó xử.

Giờ bà ấy đối với Diệp Thiên, ngoài việc coi Diệp Thiên như con trai ruột của mình ra thì thêm vào đó còn là sự kính nể.
Khi chuyến bay đáp Lư Thành, Diệp Thiên chào tạm biệt gia đình Tiếu Văn Nguyệt ở cổng sân bay, cậu vừa đi được vài bước thì Tiếu Văn Nguyệt đẩ đi theo sau.
“Còn có chuyện gì à?”
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn.
Tiếu Văn Nguyệt vừa cởi bỏ váy cưới, cô ta mặc một bộ đồ ngắn gọn theo phong cách châu Âu, trông thanh thoát nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lánh và giọng nói thẽ thọt.
“Tại sao lại tới cứu tôi?”
Diệp Thiên nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu không cứu cô, lẽ nào cô thật sự muốn gả cho cái tên Phùng Kim Vinh đó hay sao?”
Cậu lắc lắc ngón tay với Tiếu Văn Nguyệt: “Cô phải nhớ là có một số chuyện cô mà làm thì rất khó, hoặc là căn bản không thể làm được.

Nhưng đối với tôi mà nói, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”

“Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc tương tự như vậy nữa!”
Diệp Thiên nói xong liền rời đi, để lại Tiếu Văn Nguyệt một mình đứng trong gió.
Thật lâu sau đó, khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt mới nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng và thanh tú.
“Anh ấy…là đang quan tâm đến mình sao?”
Chín tháng trôi qua, Diệp Thiên đã mất tích chín tháng đột nhiên xuất hiện ở Quý Thành của tỉnh Kiềm.

Tuy rằng tin tức này chỉ như giọt nước rơi giữa đại dương bao la, nhưng nó vẫn được lan truyền ra ngoài, và rất nhiều người đã nhận được tin tức.
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời ở Bắc Mỹ, một người đàn ông trung niên tóc vàng mặc vest và đi giày da đang xem tin tức từ máy tính, những ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện!”
“Viện trọng tài của chúng tôi tìm cậu đã lâu lắm rồi!”


 
Chương 451: Chương 450


“Diệp Lăng Thiên, viện trọng tài chúng tôi tìm cậu đã lâu lắm rồi!”
Người đàn ông trung niên tóc vàng nhìn màn hình máy tính, ánh mắt hơi ngưng lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau một lúc, ông ta quay một cuộc gọi với giọng nói lạnh lùng.
“Alice, ban hành lệnh tập hợp cấp s, triệu tập sáu trọng tài viên khác, và để họ tập trung tại phòng họp của tôi trong vòng mười hai giờ!”
Nghe thấy bên kia truyền tới tiếng đáp lời giống như máy móc, ông ta mới cúp máy.
ông ta đan chéo mười ngón tay và nhìn về phía đông ngoài cửa sổ, ánh mắt ngưng lại.

Mười hai giờ sau, sáu người đã tập trung trong phòng họp của người đàn ông Trung Nam tóc vàng.
Sáu người này mặc quần áo khác nhau, dường như đến từ các vùng khác nhau.

Trong đó, hai phụ nữ và bốn người đàn ông đẹp có xấu có, trông dở ông dở thằng cũng có vài người, thậm chí cũng có vài gương mặt phổ thông đứng giữa đông người khó nhận ra.

Nhưng trong phòng họp rộng lớn này, mấy người phục vụ bưng trà rót nước đều run lẩy bẩy, dường như có áp lực vô hình nào đó đang đè lên cơ thể họ, khiến họ không thể hoạt động thoải mái.
“White, triệu tập chúng tôi có chuyện quan trọng gì vậy? Hơn nữa còn cần sử dụng đến lệnh tập hợp cấp s? Nếu
chuyện này không đủ khiến tôi cảm thấy hứng thú thì tôi phải tìm ông lí luận đấy!”
Mười hai giờ trước, bà ta vẫn đang ngắm Lavender ở Provence, nhưng lệnh tập hợp cấp s đã phát động, là một thành viên của tổ chức, bà ta đương nhiên phải từ bỏ việc ngắm nhìn cảnh đẹp để đến nơi hẹn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
“Phải đó!”
Một người đàn ông phương Tây trong bộ vest bên cạnh, bàn tay phất một cái, rượu trong ly tạo thành một đường mỏng và đưa thẳng vào miệng ông ta.
“Lệnh tập hợp cấp s thể hiện điều gì, White, ông nên hiểu rõ.

Nếu như không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, thì chính ông sẽ phải gánh chịu hậu quả của chuyện này!”

Tuy có khuôn mặt phương Tây nhưng đồng tử của ông ta không phải màu xanh lam mà là màu đỏ rực lửa, trông vô cùng nguy hiểm và kỳ dị.
Mặc dù bốn người còn lại chưa cất lời, nhưng họ đều nhìn White, hy vọng ông ta có thể giải thích rõ.
Người đàn ông trung niên tóc vàng, cũng chính là White, ngồi thẳng vào vị trí chủ tọa ở trong phòng họp với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các vị, tôi triệu tập các vị tới đây, đương nhiên là có chuyện lớn đủ để khiến các vị cảm thấy hứng thú rồi!”
Khi ông ta mở tư liệu, trên màn hình chiếu xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai.
“ô hô? Trên đời này còn có một thiếu niên đẹp trai như vậy sao, thật khiến tôi nhìn mà chảy nước miếng!”
Nhìn thấy bức ảnh, người phụ nữ quyến rũ bất chợt liếm liếm môi, trông như muốn chảy nước miếng.
Do công pháp mà bà ta tu luyện nên cuộc sống của bà ta là cởi mở nhất.
Bà ta thích nhất là những người đàn ông trẻ đẹp trai, nhìn thấy bức ảnh này đương nhiên cảm thấy bứt rứt.
“Evelyn, tốt hơn là bà nên dẹp bỏ ham muốn của mình đi, bà có biết cậu ta là ai không?”
White lạnh lùng nói.
Evelyn lười biếng dựa người vào ghế và nói: “Chẳng lẽ cậu thiếu niên này còn có lai lịch gì to tát không bằng?”
White nghe xong cười lạnh một tiếng: “Lai lịch to tát?”
“Cậu ta là Đế Vương Bất Bại – Diệp Lăng Thiên.


Bà cảm thấy thuật Hỏa Mị của mình có thể có tác dụng đối với cậu ta hay sao?”
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí của cả phòng họp lúc này như ngưng tụ lại.
“Cái gì? Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên?”
Sáu người còn lại đều nhìn chằm chằm, còn Evelyn, người luôn ít nghiêm túc nhất bất chợt trở nên nghiêm túc.
Chỉ vì cái tên này thời gian gần đây đã trở nên quá rầm rộ trong giới võ thuật quốc tế.
Diệp Thiên không hề biết rằng mình đã giết chết cùng lúc hai chí tôn võ thuật hàng đầu thế giới trong trận chiến ở núi Phi Vũ.

Chiến tích của cậu không chỉ làn truyền rộng rãi trong giới võ thuật ở Hoa Hạ mà còn lan rộng ra giới võ thuật quốc tế.
“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thực sự trẻ như lời đồn?”


 
Chương 452: Chương 451


Evelyn cảm thấy hơi khó tin.
White liếc nhìn bà ta một cái, không trả lời mà trịnh trọng nói: “Các vị, hôm nay tôi gọi các vị tới đây là vì chuyện của Diệp Lăng Thiên!”
“Tất cả mọi người đều biết rằng, chín tháng trước Diệp Lăng Thiên đã chiến đấu ở núi Phi Vũ và giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou cùng một lúc, sau này cậu ta lại leo lên vị trí đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”
“Cậu ta biến mất chín tháng, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trở lại.


Theo tin tức của chúng tôi, một ngày trước cậu ta đã xuất hiện ở Quý Thành của tỉnh Kiềm!”
White tắt máy chiếu và gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
“Trước khi bàn chuyện chính, tôi muốn hỏi mọi người, Diệp Lăng Thiên có thể tự tay giết chết hai người Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng cùng một lúc, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số các vị thì có thể làm được điều đó hay không?”
Ngay khi ông ta đưa ra câu hỏi, sáu người còn lại đều im lặng không nói gì.
Trong nội bộ viện trọng tài của họ có phân cấp xếp hạng sức chiến đấu đối với các cao thủ cường giả trên toàn thế giới.

Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng đều đạt hạng A trong bảng xếp hạng sức chiến đấu của họ.

Cao thủ ở cấp độ như vậy, cho dù là trong viện trọng tài đầy rẫy cao thủ thì cũng thuộc dạng nhất nhì, đủ để sánh vai với bất kỳ ai trong số họ rồi.
Cho dù là một chọi một, bọn họ cũng không dám nói có thể thắng được hai người đó, huống chi là một chọi hai? Lại còn cùng lúc giết chết cả hai?
Họ chắc chắn không thể làm được điều này!

Một người phụ nữ trung niên khác trong chiếc áo khoác gió màu đen đột nhiên nói: “Chúng tôi không thể làm được điều đó, nhưng nó có liên quan gì đến chuyện chúng ta nói hôm nay?”
White quét qua mặt mọi người một lượt, sau đó mới nói tiếp: “Lần này lệnh tập hợp cấp s là ý của trưởng trọng tài!”
“Chỉ ba giờ trước, tôi đã nói chuyện với trưởng trọng tài qua điện thoại và xin chỉ thị về vấn đề này.

ông ấy kêu tôi toàn quyền phụ trách, hơn nữa còn tuyên bố xếp hạng sức chiến đấu của Diệp Lăng Thiên!”
“Đó là hạng S!”
Lời nói của ông ta giống như một viên đá khuấy động làn sóng, biểu cảm của cả sáu người có mặt đều thay đổi đáng kể.
Cái gì? Hạng s?”
Một người đàn ông mặt đen đội mũ lưỡi trai, cơ miệng co giật, nói với vẻ không tin: “Hạng s, đó là đại biểu cho cường giả cảnh giới siêu phàm, Diệp Lăng Thiên sao có thể được xếp hạng s chứ?”
Theo đánh giá nội bộ của bọn họ, các cao thủ chí tôn võ thuật đều ở trình độ A-, A hoặc A +.


Muốn đạt đến hạng s thì yêu cầu cơ bản nhất là phải đạt được cảnh giới siêu phàm trong tu luyện.
Mặc dù có những người được đánh giá mạnh hạng s, nhưng đâu có ai không phải ở độ tuổi hơn trăm, tu luyện võ thuật cả trăm năm rồi chứ?
Tuy rằng Diệp Thiên rất mạnh, họ cũng tự nhận là không bằng, nhưng nếu coi một thiếu niên tuổi còn chưa đầy hai mươi là cường giả hạng s thì họ tuyệt nhiên khó lòng chấp nhận.
White khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu: “Nói thật là tôi cũng không dám tin, nhưng đây là trưởng trọng tài đích thân nói!”
“Ông ấy nói rằng một mình Diệp Lăng Thiên đã cùng lúc giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn chưa dốc hết toàn bộ sức lực.

Cho dù chưa đạt được cảnh giới siêu phàm nhưng cũng ở khoảng cách không còn xa so với cao thủ ở cảnh giới siêu phàm rồi, vậy nên phải đối xử với cậu ta như một cao thủ ở cấp độ S!”
Mọi người đều im lặng, tuy rằng trưởng trọng tài đích thân nói ra lời này, bọn họ vẫn cảm thấy không thể tin được Một võ giả được đánh giá hạng s trước hai mươi tuổi chưa từng xuất hiện trong lịch sử viện trọng tài!


 
Chương 453: Chương 452


Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trong góc đột nhiên nói: “Diệp Lăng Thiên được xếp loại s, chuyện rõ như ban ngày!”
“White, ông vẫn nên nói cho chúng tôi biết mục đích hôm nay triệu tập chúng tôi đến đây đi!”
Khi ông ta lên tiếng, những người còn lại đều yên lặng hơn rất nhiều.

Cho dù là White hay mấy người Evelyn, ánh mắt cũng đều mang sự kiêng dè.

Người đeo mặt nạ vừa nói là cường giả mạnh nhất trong số bảy người họ, ai cũng không dám hỗn xược trước mặt ông ta.


White dừng lại một chút, sau đó trả lời: “Lần này triệu tập tất cả mọi người đến đây vì hai việc!”
“Đầu tiên, để Diệp Lăng Thiên gia nhập viện trọng tài của chúng ta!”
“Hoặc là giết chết cậu ta từ trong trứng nước!”
White vừa dứt lời thì cả phòng họp chìm vào im lặng.

Ngay cả đồng tử dưới mũ trùm đầu của người đàn ông đeo mặt nạ mạnh nhất trong số mấy người đó cũng hơi co lại.

“Ý của ông là, cấp trên yêu cầu chúng tôi chiêu mộ Diệp Lăng Thiên gia nhập viện trọng tài?”
“Bằng không, sẽ giết chết cậu ta?”
Người phụ nữ quyến rũ không kìm được liền hỏi, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ làm việc cho viện trọng tài, tuy rằng trước giờ luôn kiêu ngạo độc đoán, trên trường quốc tế ít ai dám khiêu khích bọn họ, nhưng họ cũng sẽ xem xét lợi ích của mình đầu tiên trước khi hành động.

Vội vàng khiêu khích một cao thủ hạng s hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của tổ chức!
“White, ông nói thẳng cho chúng tôi biết, tại sao cấp trên lại coi trọng Diệp Lăng Thiên như vậy? Lại còn muốn chiêu mộ cậu ta gia nhập viện trọng tài?”

“Chắc hẳn ông rất rõ rằng dây vào cao thủ cấp độ s thì sẽ mang lại cho nội bộ chúng ta sự đả kích lớn đến như thế nào!”
Người mặc áo gió đen trầm giọng hỏi, ánh mắt như điện giật.

“Chuyện này tôi đương nhiên biết rõ, cấp trên lại càng hiểu rõ hơn.

Nhưng Diệp Lăng Thiên bắt buộc phải gia nhập viện trọng tài của chúng ta, bằng không chỉ có con đường chết”.

“Bởi vì cậu ta đã giết chết một trọng tài viên trong số chúng ta!”
“Có thể các vị không biết Watanabe Heizou của Đảo Quốc cũng giống như chúng ta, đều là thành viên của viện trọng tài, đồng thời cũng là một trọng tài viên!”
White rút ngón tay ra, một luồng nội lực bắn ra từ lòng bàn tay ông ta, hút chiếc cốc vào trong tay mình.

“Chính xác mà nói, ông ta không phải là trọng tài viên thuộc nội bộ chúng ta mà là trọng tài viên bên ngoài do trưởng trọng tài chỉ định đặc biệt, nhưng bất kể là nội bộ hay bên ngoài thì ông ta đều được coi là một thành viên của viện trọng tài!”
“Chính vì ông ta đã gia nhập viện trọng tài nên mười mấy năm qua trình độ tu luyện của ông ta mới tăng vọt, gần như sắp bắt kịp trình độ siêu phàm!”
Sự kinh ngạc trong mắt sáu người còn lại vẫn chưa tiêu tan, quả thực đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến điều này.

Và sau khi biết Watanabe Heizou là người của viện trọng tài, họ đã hiểu tại sao cấp trên nhất định muốn làm khó Diệp Thiên.


Bởi vì có một quy tắc trong tổ chức trọng tài hàng trăm năm không thay đổi, đó là chỉ có quản lý cấp cao của viện trọng tài mới có thể trừng phạt nhân viên nội bộ chứ không được chết dưới tay người ngoài.

Nếu một trọng tài viên bị người ngoài giết chết, người gây ra điều đó hoặc là sẽ phải gia nhập viện trọng tài và thay thế vị trí của người kia với tư cách là trọng tài viên, hoặc người đó chỉ có thể bị viện trọng tài coi là kẻ thù và bị tiêu diệt.

Cũng tức là nói, bất kể là ai, một khi đã giết chết người thuộc viện trọng tài, nếu họ không muốn gia nhập viện trọng tài, sẽ bị các cao thủ trong viện trọng tài đuổi giết không ngừng cho đến chết mới thôi.

Mấy người trong phòng họp, bao gồm cả White, ai nấy đều thở ra một hơi thở đầy nặng nề.

Họ đã gia nhập viện trọng tài hơn hai mươi năm, nhiệm vụ mà họ phải đối mặt lần này chắc chắn là việc khó khăn và nặng nề nhất từ trước đến nay.

“Vậy điều đó có nghĩa là bây giờ chúng ta phải đi thuyết phục Diệp Lăng Thiên trước, để cậu ta gia nhập viện trọng tài chúng ta?”


 
Chương 454: Chương 453


Người đàn ông đeo mặt nạ đứng dậy, xong lại ngồi xuống ghế.

Cũng chỉ có Diệp Thiên là cao thủ số một Hoa Hạ mới có thể khiến ông ta coi trọng như vậy.
“Đúng!”
White gật đầu nói thêm: “Trưởng trọng tài đã đích thân giao phó, nếu như Diệp Lăng Thiên cự tuyệt gia nhập thì việc bắt sống cậu ta là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu!”

“Bởi vì Diệp Lăng Thiên sẽ trở thành trưởng trọng tài tiếp theo!”
Hàng ngàn con sóng bất chợt cùng lúc nổi lên, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc quay đầu nhìn White.
Trưởng trọng tài?
Mọi người đều thể hiện ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Từ khi gia nhập viện trọng tài và trở thành trọng tài viên, vị trí bọn họ muốn ngồi nhất chính là vị trí trưởng trọng tài.
Cho dù trong viện trọng tài cao thủ nhiều như mây này, trưởng trọng tài mới là nhân vật đao to búa lớn trấn giữ một phương, nắm quyền chỉ huy phân nửa viện trọng tài, có thể tùy ý chỉ huy nhân viên nội bộ.
Tuy nhiên, thực lực của bọn họ lúc này không đủ để đảm đương nhiệm vụ quan trọng này, thậm chí không có tư cách ứng cử vị trí trưởng trọng tài.

Diệp Thiên không có lai lịch gì, thậm chí còn không phải thành viên của viện trọng tài, tại sao lại có thể đảm đương vị trí trưởng trọng tài tương lai đây?
Người đàn ông với thanh Huyết Đao đứng dậy, giọng nói của ông ta làm rung chuyển cả phòng họp.
“White, ông nói bậy bạ gì đó! Trướng trọng tài phải gia nhập viện trọng tài ít nhất bốn mươi năm mới có tư cách dây máu ăn phần.


Cho dù Diệp Lăng Thiên thật sự muốn gia nhập viện trọng tài, thì cậu ta chẳng qua cũng chỉ là người mới không có tư cách, cậu ta dựa vào đâu mà được làm vị trí đó?”
Những người khác tuy rằng không nói, nhưng đều có suy nghĩ giống như người đàn ông đó, họ đều bất mãn nhìn về phía White.
“Mọi người không cần kinh ngạc, chuyện này là ý của trưởng trọng tài!”
White liếc mắt nhìn mấy người đó, tuy rằng chính bản thân ông ta cũng vô cùng bất mãn, nhưng phải tuân theo sự sáp đặt của trưởng trọng tài.
“Lẽ nào mấy người định phản bác ý kiến của ông ấy sao?”
Mấy người đó nghe vậy liền mất tự tin, ánh mắt hướng qua chỗ khác.
Họ biết quá rõ thực lực của trưởng trọng tài, cho dù một mình ông ta đánh tất cả bọn họ ở đây thì cũng chỉ đơn giản là một tiếng thở dài mà thôi, đâu ai dám làm trái ý?
“Cấp trên đã đánh giá kỹ lưỡng về tiềm lực của Diệp Lăng Thiên.

Trưởng trọng tài đã nói vô cùng rõ ràng rằng, cậu ta không chỉ sẽ trở thành trưởng trọng tài tương lai mà ngay cả ghế Thẩm phán vương tương lai cũng có thể để cậu ta đảm đương!”

White lại nói, sáu người còn lại nếu như lúc trước vẫn còn đang cảm thấy bất mãn thì lúc này hoàn toàn kinh ngạc không nói nên lời.
Thẩm phán vương, đó là sự tồn tại ở cấp bậc nào cơ chứ? Cho dù là trưởng trọng tài cũng chỉ là con ngựa non trong tay Thẩm phán vương, ngày ngày bị người ta hất mặt ra lệnh mà thôi.
Đó là nhân vật vĩ đại tối cao thực sự trong nội bộ viện trọng tài.

Toàn bộ viện trọng tài có hàng trăm hàng nghìn cao thủ võ giả, nhưng vị trí Thẩm phán vương thì chỉ có khoảng mười người mà thôi.
Mỗi Thẩm phán vương đều có sức mạnh hủy diệt thế giới, đánh giá sức chiến đấu của họ thậm chí còn vượt qua cấp sss, họ có khả năng chống lại vũ khí bọc thép hiện đại, xếp vào hạng hàng đầu thế giới.
Tuy rằng bọn họ đều công nhận thực lực của Diệp Thiên, nhưng so với những nhân vật ông trùm hàng đầu thế giới này, Diệp Thiên hiển nhiên không phải chỉ là kém một hai bậc, nhưng trưởng trọng tài lại cho rằng Diệp Thiên trong tương lai rất có thể sẽ trở thành một trong những Thấm phán vương?
Điều này đối với họ mà nói quả thực là không thể tin được!


 
Chương 455: Chương 454


White đan ngón tay vào nhau và nói yếu ớt: “Viện trọng tài của chúng ta trước giờ chỉ có mười Thẩm phán vương.

Hàng trăm năm nay cũng chưa có người mới nào đủ tư cách đứng trên ngai vàng này!”
“Diệp Vân Long của thủ đô Hoa Hạ vốn cũng có đủ tư cách và tiềm lực này, nhưng nhà họ Diệp mà ông ta sinh sống có lai lịch quá lớn mạnh, cấp trên lo lắng ảnh hưởng quá lớn nên không tìm đến ông ta!”
“Nhưng Diệp Lăng Thiên thì khác, cậu ta chỉ có một thân một mình đi đến ngày hôm nay, là người tay trắng lập nghiệp, không có thân phận lai lịch gì
“Tuy là một thiếu niên, nhưng cậu ta là người quyết đoán, ra tay chưa bao giờ dung túng, có phong cách của vương tướng.


Đây là nhân tài hiểm hoi mà viện trọng tài chúng ta cần!”
Ánh mắt White nhấp nháy, giọng nói kiên định không hề dao động.
“Vậy nên lần này bảy người chúng ta cùng nhau đi đến Hoa Hạ, nhất định phải mang theo Diệp Lăng Thiên trở về!”
Sáu người còn lại gật đầu lia lịa, lúc này rốt cuộc họ cũng hiểu rõ chân tơ kẽ tóc.

Tuy rằng trong lòng vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.
“Nếu … Diệp Lăng Thiên không muốn gia nhập viện trọng tài, chúng ta cũng không thể bắt sống cậu ta, vậy thì phải làm sao?”
Mọi người cũng đồng thời nghĩ đến câu hỏi này, họ quay đầu nhìn về phía White.
Chỉ thấy White khẽ nhấc lòng bàn tay lên thành hình con dao, đưa vạch một đường qua cổ mình.
“Giết!”
Viện trọng tài đã đưa Diệp Thiên vào danh sách kế hoạch, sau khi chuẩn bị đơn giản, bảy trọng tài viên chia thành bảy đường bắt đầu bí mật lẻn vào Hoa Hạ, bân thân Diệp Thiên căn bản không hề hay biết chuyện này.
Sau khi trở về Lư Thành và thu xếp công việc của gia đình Hà Tuệ Mẫn, ngày hôm sau, người của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã đích thân đến tận nhà xin gặp.

Bọn họ không chỉ trả lại toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, mà còn chia phần lớn tài nguyên của nhà họ Phùng ở tỉnh Xuyên cho họ.

Những tập đoàn trước đó từng tham gia bao vây Tập đoàn Thiên Lâm cũng lần lượt kéo đến nhà họ Tiếu để xin lỗi khiến Tiếu Lâm hoang mang lo sợ, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn những doanh nhân giàu có tai to mặt lớn trông giống như bậc vãn bối ở nhà họ Tiếu mình thì đột nhiên hiếu ra rằng tất cả những điều này là do Diệp Thiên làm.
“Phù!”
Cô ta thở ra một hơi, đôi mắt đẹp sáng ngời, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
“Vận mệnh của em, anh đã giúp em xoay vần quá nhiều quá nhiều lần rồi.

cả đời này, trái tim em còn có thể chứa được người đàn ông khác nữa hay sao?”
Trong mắt cô gái hiện lên một ánh mắt vô cùng kiên định, những suy nghĩ ngu xuẩn tự chà đạp mình trước đó đã bị quên lãng từ lâu.
Không cần biết thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta như thế nào, cô ta chỉ biết rằng trong cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác được nữa.
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Cửu Long, Diệp Thiên đang dựa vào ghế sô pha bằng da, lật xem thông tin mà Ngô Quảng Phú đưa lên.
“Cậu Thiên, giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn cửu Long chúng ta đã lọt vào top năm mươi trên thế giới và đang tiếp tục mở rộng phát triển.


Nhưng vì trước đây chúng ta cần thiết lập uy quyền và thương hiệu cho Tẩy Túy Đan, trước giờ vẫn tìm người phát ngôn chuyên môn cho những phương diện này.

Hiện giờ Tẩy Túy Đan đã đang đi vào quỹ đạo, cả trong và ngoài nước đều có sức ảnh hưởng rất lớn, vì vậy bên
marketing đề nghị chúng ta nên tìm một ngôi sao nổi tiếng có tên tuổi để làm đại diện phát ngôn mới!”
“Bên chỗ tôi đẵ có một vài ứng viên thích hợp rồi.

Cậu Thiên hãy ra quyết định chọn lựa, tôi lập tức tìm người đàm phán!”
Ngô Quảng Phú kính cẩn đứng sang một bên và giới thiệu với Diệp Thiên.
“Tìm một người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn?”


 
Chương 456: Chương 455


Diệp Thiên nhẹ nhàng đóng lại tập tài liệu rồi đặt nó sang một bên.
“Nếu muốn tìm đại diện phát ngôn cho Tẩy Túy Đan thì phải tìm một ca sĩ hoặc ngôi sao điện ảnh đang nổi mà đủ trẻ tuổi, có sức ảnh hưởng ở trong nước là được rồi.

Dựa theo tiêu chí này chọn lấy một người trong số mấy người này là được!”
Ngô Quảng Phú hiểu ngay, trong lòng đã có ứng viên thích hợp.

Diệp Thiên lại nói thêm vài câu nữa với anh ta rồi mới rời khỏi tòa nhà của tập đoàn.

“Tính thời gian, còn nửa tháng nữa là đến lúc phải đến trường đại học thủ đô rồi!”
Diệp Thiên bước đi trên con đường lớn, suy nghĩ đã bay về chốn thủ đô.

ở đó còn có một cuộc hẹn vẫn đang đợi cậu hoàn thành, còn có một người con gái đang chờ đợi cậu.
Và còn có… người nhà họ Diệp vẫn đang nợ cậu một lời giải thích!
Trở lại biệt thự số 1 Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang định nằm xuống sô pha thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Là cô à?”
Cậu mở cửa ra, Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp đang đứng ở cửa, đôi mắt đẹp như làn nước trong veo và sóng biển mùa thu nhìn cậu.
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, thờ ơ nói: “Xảy ra chuyện gì à? Là nhà họ Phùng nuốt lời, không trả lại cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm sao?”
Tiếu Văn Nguyệt ngay lập tức lắc đầu đáp: “Không, nhà họ Phùng hôm nay đã tới rồi.

Họ đã trả lại mọi thứ và còn giúp bố tôi thiết lập mối quan hệ hợp tác với một số tập đoàn lớn!”
“Tôi đặc biệt tới đây để tìm anh!”
Cô ta khẽ cười, nghiêng đầu nói: “Sao hả, anh không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Tiếu Văn Nguyệt sinh ra đã có vài phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ là thường ngày đều mang phong cách nữ thần cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.


Nhưng bây giờ mỗi nụ cười, mỗi cái cau mặt của cô ta đều thật dịu dàng.
“Cô cứ tự nhiên đi!”
Diệp Thiên làm ngơ trước sự quyến rũ của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ dang tay rồi đi vào phòng khách.
Tiếu Văn Nguyệt đến phòng khách ngồi xuống, Diệp Thiên thản nhiên đưa cho cô ta một ly nước ép hoa quả, cô ta nhấp một ngụm rồi mói nói: “ừm… Diệp Thiên, tôi đến là muốn hỏi anh, có thể quay lại tỉnh Kiềm với tôi một chuyến nữa được không?”
Diệp Thiên dựa nửa người vào sô pha, cảm thấy kỳ lạ: “Nếu như chuyện của nhà họ Phùng đã giải quyết xong thì cô còn đến tỉnh Kiềm làm gì?”
Tiếu Văn Nguyệt nhấp một ngụm nước ép hoa quả và nhẹ nhàng nói: “Là thế này, mấy hôm nay ở Kiềm Tây có tổ chức một cuộc đấu giá cao cấp, Giai Lệ sẽ làm khách mời đặc biệt hát trên sân khấu, đây xem như là một buổi hòa nhạc nho nhỏ, cô ấy có mời tôi và Tinh Tinh đến đó!”
“Trong chín tháng anh rời khỏi, cô ấy đã chủ động hỏi thăm tin tức của anh rất nhiều lần, nhưng đều không có tin tức gì.

Về chuyện xảy ra ở Thủy Thượng Nhân Gian, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa thể tha thứ được cho bản thân mình, vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh, nhưng chưa tìm được cơ hội!”
“Vậy nên tôi nghĩ… Nếu được, lần này anh có thể đi cùng chúng tôi không? Trong lòng Giai Lệ, anh luôn là anh Diệp Thiên của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên cô ấy bước lên sân khấu sau khi bước chân vào giới nghệ thuật.


Nếu như cô ấy nhìn
thấy anh, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, càng có niềm tin hơn vào bản thân!”
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Những gì cô ta nói chỉ là một trong những lý do, thật ra trong lòng cô ta rất hi vọng Diệp Thiên có thế đi cùng cô ta.
“Lần đầu tiên lên sân khấu?”
Diệp Thiên xoa xoa mũi mình.

Kể từ sau lần chia tay Giai Lệ ở Thủy Thượng Nhân Gian, tình cảm mà cậu dành cho Giai Lệ đã phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến cô Tiêu đã qua đời và cô gái nhỏ chín năm trước ngày ngày theo đuôi mình, cậu vẫn mềm lòng, liền gật đầu.
“Được, vậy đến đó xem đi!”
Nghe vậy, đôi mắt của Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy niềm vui.


 
Chương 457: Chương 456


Buổi chiều, Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã đến sân bay và đáp chuyến bay thẳng đến Kiềm Tây.
Trên máy bay, Diệp Thiên đang dựa vào cạnh ghế, chán nản nhìn mây trắng không ngừng lùi về phía sau.
Bên cạnh cậu, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang thoải mái trò chuyện, nói rất nhiều về trải nghiệm và sự trưởng thành của Cố Giai Lệ trong thời gian này.
“Nguyệt này, mấy tháng nay có rất nhiều đơn vị biểu diễn đến tìm Giai Lệ nhưng đều bị cô ấy từ chối.

Cô ấy vừa học kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp vừa bắt đầu con đường sáng tạo của riêng mình.


Lần trước bài hát mà cô ấy đã hát cho chúng mình nghe là cô ấy tự sáng tác cả lời và nhạc đấy!”
Lí Tinh Tinh chớp chớp mắt nói: “Theo mình thấy, sau này nhất định cô ấy sẽ trở thành ca sĩ có tiếng không ai sánh kịp ở Hoa Hạ này, giống như là Kỷ Nhược Tuyết, Trịnh Trạch Khải hiện giờ vậy!
“Phải đó!”, Tiếu Văn Nguyệt gật đầu đồng ý: “Giai Lệ vốn có tài năng thiên phú phi thường ở phương diện này.

Hiện giờ Công ty giải trí Thiên Phú càng ra sức bồi dưỡng cô ấy, lăng xê tuyên truyền cho cô ấy.

Sau này sức ảnh hưởng của cô ấy trong giới giải trí chắc chắn sẽ không kém cạnh Kỷ Nhược Tuyết!”
Nói đến đây, Tiếu Văn Nguyệt vô tình liếc nhìn về phía Diệp Thiên, cô ta biết rất rõ lý do Cố Giai Lệ có thể thuận lợi trên con đường trở thành ngôi sao là nhờ những lời vàng ngọc của người thiếu niên bên cạnh cô ta.
Một lời nói của Diệp Thiên đã đảm bảo cho CỐ Giai Lệ đi theo một con đường rộng lớn trong tương lai!
“Này, chào các cô!”
Khi hai cô gái đang trò chuyện với nhau thì phía bên kia hành lang đi lại vọng đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
Hai người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ thân hình mảnh mai đang nhìn họ với vẻ mặt thân thiện.
“Xin hỏi Giai Lệ mà hai cậu đang nói có phải là Cố Giai Lệ của Công ty giải trí Thiên Phú không?”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đầu tiên giật mình, sau đó lần lượt gật đầu: “Chúng tôi đang nói về cô ấy.

Cô ấy là bạn thân của chúng tôi.

Sao vậy, cô cũng biết cô ấy sao?”
Cô gái đối diện mỉm cười gật đầu ngay lập tức.
“Có vẻ như hai người là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mà Giai Lệ từng nhắc tới với tôi.

Không giấu gì hai cô, tôi và Giai Lệ cũng vô cùng thân thiết, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cũng xem như là bạn tốt”.
“Tôi tên là Tiêu Tường!”
Hai cô gái nghe vậy đều cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng.

Họ hoàn toàn không ngờ được rằng lại có thể gặp được người bạn tốt của Cố Giai Lệ ở trên máy bay.
Ba cô gái vốn đều là những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội, những chủ đề tương đồng rất nhiều.


Sau khi nói chuyện mấy câu thì liền xoắn lại với nhau, ngày càng thân thiết hơn.
Đúng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thiên và giới thiệu.
“Diệp Thiên, đây là Tiêu Tường, nhà ở Kiềm Tây, là bạn tốt của Giai Lệ đó!”
Khi cô ấy vừa hét lên hai từ “Diệp Thiên”, ánh mắt của Tiêu Tưởng bất chợt nhưng lại, còn có vài phần kinh ngạc, vài phần tò mò nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng quay đầu lại, đối mặt với cô gái.

Cô ta nhìn Diệp Thiên một hồi, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Vậy ra anh chính là Diệp Thiên, là ‘anh Diệp Thiên’ mà ngày nào Giai Lệ cũng không ngừng nói về đó sao?”
Giọng điệu của cô ta đầy sự chế nhạo và khinh thường, đã không còn sự thân thiện như lúc mới chào hỏi Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nữa.


 
Chương 458: Chương 457


“Hóa ra anh chính là Diệp Thiên, nghe danh đã lâu!”.
Tiêu Tường nheo mắt lại, sau khi quan sát thật nhanh, cô ta cười khinh thường.
Cô ta và Cố Giai Lệ quen biết nhau nhờ công ty nhà cô ta có quan hệ hợp tác với Công ty giải trí Thiên Phú.

Hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, tính hình hợp nhau, đều có lý giải riêng về âm nhạc, mau chóng trở nên thân thiết với nhau.
Thời gian Cố Giai Lệ ở Kiềm Tây, bọn họ gần như gặp nhau mỗi ngày.

Cố Giai Lệ thường xuyên nhắc tới một người tên Diệp Thiên, còn hay gọi người đó là “anh Diệp Thiên”.

Mặc dù Cố Giai Lệ không kể quá nhiều chuyện về Diệp Thiên, nhưng Tiêu Tường có thể nhìn ra người được gọi là “anh Diệp Thiên” này khiến Cố Giai Lệ rất để ý, có tình cảm đặc biệt.

Điều này khiến cô ta âm thầm chú ý tới Diệp Thiên.
Người được gọi là “anh Diệp Thiên” này rất có thể là tình địch số một của Tiêu Chí Lâm, anh trai cô ta.
Cô ta vốn tưởng người con trai có thể khiến ngôi sao đang nổi Cố Giai Lệ để ý như vậy phải là một cậu ấm nhà giàu hoặc là con ông cháu cha vô cùng ưu tú, nhưng hôm nay gặp, cô ta bỗng cảm thấy mình nghĩ lầm rồi.
“Anh Diệp Thiên” mà Cố Giai Lệ suốt ngày nhắc tới chỉ là một học sinh mặc hàng chợ cũ nát mà thôi, đâu có chút khí chất nào của nhà giàu nổi tiếng, đừng nói tới việc so sánh với anh trai Tiêu Chí Lâm của cô ta.
“Là tôi!”.
Diệp Thiên dựa vào bên song cửa, thản nhiên gật đầu.

Cậu chỉ liếc nhìn Tiêu Tường sau đó quay đầu đi ngay, không chào hỏi một tiếng, giống như Tiêu Tường không thể khơi lên chút hứng thú nào cho cậu.
“Cái tên này…”.
Ánh mắt Tiêu Tường hơi run lên, trong lòng tức tối.
Nhà họ Tiêu của cô ta là gia tộc hạng nhất chân chính ở Kiềm Tây, doanh nghiệp mà nhà cô ta sở hữu phân bố khắp các huyện lớn Kiềm Tây, danh tiếng của cô chủ Tiêu Tường có mấy ai là không hay biết?
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp kẻ không biết điều như Diệp Thiên.
Thấy vẻ mặt Tiêu Tường thay đổi, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực.

Bọn họ cũng không phải lần đầu được nếm mùi tính cách của Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, mỉm cười với Tiêu Tường, nói: “Cô Tiêu Tường, thật ngại quá, trước nay anh ấy vẫn luôn như vậy, không giỏi giao thiệp với người lạ”.
Cô ta nói vậy chỉ là đang giải thích giúp Diệp Thiên, không phải xin lỗi.
Với thân phận địa vị và thực lực đáng sợ vô cùng của Diệp Thiên ngày nay, dù cậu có phớt lờ người nào cũng không ai có tư cách bắt cậu xin lỗi.
Ấn tượng đầu của Tiêu Tường với Diệp Thiên cực kì kém, cô ta lạnh nhạt gật đầu, không chấp nhặt với “nhân vật nhỏ”, tiếp tục trò chuyện với hai người Tiếu Văn Nguyệt.
“Lần này hai cô đến Kiềm Tây tìm Giai Lệ sao?”.
Cô ta thuận miệng hỏi.
“Đúng, tối mai cậu ấy có một buổi diễn thương mại, chúng tôi đến ủng hộ cậu ấy!”.
Lí Tinh Tinh cười nói.
“Ồ? Nói vậy là anh ta cũng đi cùng à?”.
Tiêu Tường sáng mắt lên, chỉ vào Diệp Thiên.
Hai cô gái gật đầu, Tiêu Tường lập tức mừng thầm trong lòng.
Từ lần đầu Cố Giai Lệ đến Kiềm Tây, anh trai cô ta Tiêu Chí Lâm đã thích Cố Giai Lệ, luôn ân cần chăm sóc, bảo vệ, đi theo hộ tống Cố Giai Lệ khắp mọi nơi ở Kiềm Tây, đóng vai sứ giả bảo vệ hoa.
Nhưng đến bây giờ, Cố Giai Lệ và Tiêu Chí Lâm cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, đừng nói đến chuyện ôm được người đẹp về.
Cho dù Tiêu Tường mượn quan hệ với Cố Giai Lệ nói thêm vào, nhưng Cố Giai Lệ vẫn giữ thái độ kiên định, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước với Tiêu Chí Lâm.

Cô ta quy kết mọi lý do đều là tại Diệp Thiên.

Bây giờ, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã xuất hiện, lại còn đến Kiềm Tây.

Chỉ cần Diệp Thiên và Tiêu Chí Lâm cùng xuất hiện ở trước mặt Cố Giai Lệ, cô ta có lòng tin tuyệt đối rằng Tiêu Chí Lâm sẽ dùng phong thái áp đảo để Cố Giai Lệ biết thế nào mới là thanh niên xuất sắc thật sự.
Đến lúc đó, ngày Tiêu Chí Lâm ôm được người đẹp về sẽ còn xa sao?
“Anh Diệp Thiên sao? Hừ!”, Tiêu Tường cười thầm trong lòng: “Chỉ là một học sinh bình thường, sao xứng để đứng bên cạnh Cố Giai Lệ? Chỉ có thanh niên tài giỏi như anh trai tôi mới xứng có được Giai Lệ!”.
“Lần này đến Kiềm Tây, tôi sẽ cho anh thấy rõ sự chênh lệch giữa anh và người của giới thượng lưu!”.
Nghĩ đến lúc nãy Diệp Thiên phớt lờ cô ta, trong lòng cô ta càng phấn khởi, chỉ mong mau chóng được nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên không ngẩng đầu lên nổi trước Cố Giai Lệ khi đối mặt với những người nổi tiếng ở Kiềm Tây.
Nửa tiếng sau, máy bay đến sân bay Kiềm Tây, Tiêu Tường đi đến lối ra trước ba người nhóm Diệp Thiên, từ lâu đã có một chiếc xe Bentley phiên bản kéo dài đợi ở đó.
“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, lên xe đi!”.
Nhìn thấy ba người nhóm Diệp Thiên đi ra, Tiêu Tường chủ động gọi.
“Bây giờ Giai Lệ đang ở khách sạn thương mại Bác Nhã, ở đó là sản nghiệp của nhà tôi, tôi phải qua đó một chuyến, vừa khéo chúng ta tiện đường”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy tỏ ra vui mừng, nhưng bọn họ không đồng ý ngay mà nhìn sang Diệp Thiên.
“Lên xe đi, nếu đã có xe riêng thì chúng ta đỡ phải gọi xe!”.


 
Chương 459: Chương 458


Diệp Thiên nhún vai, lúc lên xe, cậu khẽ gật đầu với Tiêu Tường: “Cảm ơn!”.
Tiêu Tường nhíu mày, hành động chiếm chút lợi nhỏ của Diệp Thiên lại bị cô ta âm thầm khinh thường.
Diệp Thiên ngồi ở ghế lại phụ, ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau.

Trên đường đi, Tiêu Tường luôn cảm thấy kì lạ, cô ta thật sự không hiểu, những cô gái xinh đẹp như Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ở trường đại học hay trung học đều có thể gọi là hoa khôi, người theo đuổi chắc chắn không ít.

Nhưng vì sao bọn họ lại theo bên cạnh một người bình thường như Diệp Thiên, vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí gặp chuyện còn phải hỏi ý kiến Diệp Thiên, giống như xem Diệp Thiên là người quyết định.
Lẽ nào là vì Diệp Thiên đẹp trai? Sao có thể vậy chứ?
Cách ăn nói của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều không tầm thường, rõ ràng cũng là những cô gái đã đi tới nhiều nơi cao cấp, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Nhưng thái độ của bọn họ với Diệp Thiên quả thật khiến Tiêu Tường không thể hiểu nổi.
“Lẽ nào anh ta là cậu chủ nhà giàu che giấu thân phận?”.
Cô ta nghĩ kĩ lại, ở cả tỉnh Xuyên và tỉnh Kiềm, trong số các gia tộc cực kì có sức ảnh hưởng chưa từng nghe qua nhà nào họ Diệp.
Trong lúc cô ta còn đang suy nghĩ, xe đã dừng trước cửa khách sạn Bác Nhã.
“Đến rồi, chúng ta xuống xe đi!”.
Tiêu Tường gọi mấy người họ xuống xe, đến tiền sảnh khách sạn, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cách bài trí xung quanh như trang viên hoàng gia thì hơi kinh ngạc.
Nơi này gần như có thể sánh bằng “Thủy Thượng Nhân Gian” ở thành phố Phán trước kia.
Nhìn thấy phản ứng của hai cô gái, Tiêu Tường mỉm cười, giới thiệu: “Đây là khách sạn năm sao duy nhất ở Kiềm Tây, nhà chúng tôi có sáu mươi phần trăm cổ phần, do anh cả tôi kinh doanh.


Năm nay anh ấy lại đầu tư thêm hai trăm triệu, cải tạo sân sau khách sạn thành vườn sinh thái, đợi lát nữa chúng ta có thể qua đó đi dạo”.
“Giai Lệ đang ở phòng Tổng thống trên tầng cao nhất, để tôi dẫn các cô đi tìm cậu ấy”.
Cô ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Thiên.
Lúc nhắc tới việc đầu tư thêm hai trăm triệu vào khách sạn, vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi rất rõ ràng.

Thế nhưng Diệp Thiên lại không có phản ứng gì, cũng không lộ ra chút vẻ kinh ngạc tán thán nào với cách bài trí xa hoa ở xung quanh, khiến cô ta vô cùng bất ngờ.
Cô ta dẫn mọi người tới thang máy, cửa thang máy vừa mở, một nam một nữ sóng vai nhau bước ra.
Người nữ mặc váy liền màu trắng thuần, vóc người duyên dáng, cao gầy, mỗi một biểu cảm đều hiện rõ phong thái của một nữ thần trong sáng.
Người nam khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, tuấn tú cao to.

Cậu ta mặc bộ vest màu xanh lam nhạt, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, mang một cặp kính mắt gọng đen, trông rất có phong cách của học giả trí thức.

Hai người đi cùng nhau rất xứng đôi, cho không ít khách đang nghỉ ngơi cạnh phòng khách đều quay đầu lại nhìn.
Nhóm Diệp Thiên không hề quen biết người thanh niên, nhưng cô gái trẻ tuổi kia chính là Cố Giai Lệ.
“Giai Lệ, tối nay anh đã đặt bàn ở “Ngự Lâm Hiên”, đặc biệt mời những đầu bếp món ăn tỉnh Xuyên nổi tiếng đến, đợi em thu âm xong chúng ta cùng đến đó nhé?”.
Người thanh niên nở nụ cười nho nhã, lịch sự hỏi.
Cố Giai Lệ điềm đạm mỉm cười: “Anh Tiêu, hôm nay có hai người bạn thân của em từ tỉnh Xuyên đến thăm, chắc tối em sẽ đi cùng với họ, cảm ơn lòng tốt của anh”.
Nghe lời từ chối uyển chuyển của cô, người thanh niên không hề tỏ ra không vui, ngược lại hào phóng nói: “Vậy à? Vậy thì không làm phiền các em tụ họp nữa, nếu tối các em chơi về muộn thì có thể gọi điện nói với anh, anh sẽ cho người đón các em về khách sạn”.
Cố Giai Lệ khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh Tiêu!”.
“Giai Lệ!”.


 
Chương 460: Chương 459


Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy người bạn thân lâu ngày không gặp đều vui mừng kêu lên, chạy nhanh tới trước.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh?”.

Cố Giai Lệ ngước mắt lên, vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy hai người bạn: “Không phải các cậu nói chiều mới tới sao? Mình còn định thu âm xong sẽ đến sân bay đón các cậu đấy chứ!”.

Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Chẳng phải bọn mình muốn cho cậu bất ngờ hay sao!”.

Ba cô gái đều sắc nước hương trời, đứng ở đại sảnh khách sạn, ngay cả phong cảnh cũng trở nên đẹp đẽ.


Người thanh niên tuấn tú ở phía sau chắp tay sau lưng đứng một bên, mỉm cười nhìn cảnh này, cực kì lịch thiệp.

Ba cô gái hàn huyên mấy câu, Lí Tinh Tinh đột nhiên cười gian xảo, chớp mắt nói: “Giai Lệ, bọn mình tới sớm chỉ là bất ngờ nhỏ, còn một bất ngờ lớn mà cậu tuyệt đối không ngờ tới đang đợi cậu đấy!”.

Nói xong, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời lùi ra sau.

Cố Giai Lệ ngẩn người, ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đang đứng ở phía trước không xa.

Trong khoảnh khắc, người cô run lên, gần như không dám tin vào mắt mình, ánh mắt hoàn toàn dừng lại ở phía trước mặt.

Chốc lát sau, cô sải bước, nhanh chân chạy tới phía trước, bổ nhào vào lòng thiếu niên.

Người thanh niên mặc vest đứng sau lưng cô vốn rất bình thản lập tức biến sắc, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.

“Anh Diệp Thiên!”.

Cố Giai Lệ gần như chạy ào vào lòng Diệp Thiên, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.


Từ trận chiến ở núi Phi Vũ lần trước, Diệp Thiên lại rời khỏi Lư Thành, không xuất hiện nữa.

Trong thời gian này cô từng tìm cơ hội hỏi Ngô Quảng Phú xem Diệp Thiên đã đi đâu, nhưng đều không có được đáp án.

Cô cho rằng sau lần chia tay đó, mình và Diệp Thiên sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, Diệp Thiên không còn chăm sóc cô như trước kia nữa, thậm chí cũng sẽ không gặp cô.

Nhưng hôm nay, Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt cô, còn là trước ngày cô lên sân khấu biểu diễn, đúng là khiến cô mừng như điên.

Diệp Thiên thả lỏng hai tay, qua một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng vỗ vai Cố Giai Lệ, như tỏ ý an ủi.

Trong đại sảnh, nhiều người đều âm thầm kinh ngạc.

Tuy bây giờ Cố Giai Lệ chưa tính là nổi tiếng trên cả nước, nhưng cũng có không ít người nhận ra cô là ngôi sao của Công ty giải trí Thiên Phú.

Chuyện Tiêu Chí Lâm theo đuổi cô ở Kiềm Tây ai cũng biết, thế mà bây giờ người đẹp lạnh lùng lại nhào vòng lòng một người xa lạ, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.

Nhìn bộ dạng mừng rỡ khôn xiết của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thấu hiểu, Tiêu Tường thì lại mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.


Cố Giai Lệ trong ấn tượng của cô ta vẫn luôn cao quý, lý trí, thanh lịch, nhưng lúc này đối mặt với Diệp Thiên lại lộ ra mặt trẻ con như vậy.

Thanh niên mặc vest sau lưng Cố Giai Lệ đen sầm mặt, hai mắt có tia sáng lạnh lẽo lấp lóe.

Cậu ta chính là anh trai của Tiêu Tường, cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Chí Lâm!
Cố Giai Lệ vừa mới đến Kiềm Tây ngày đầu tiên, cậu ta đã làm quen với cô trong bữa tiệc tối, từ đó đã thích cô.

Cố Giai Lệ có khí chất hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp cao hơn những oanh yến mà cậu ta từng chơi đùa trước kia không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù hơn một tuần nay, Cố Giai Lệ chỉ xem cậu ta như bạn bè bình thường, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tức giận, nghĩ rằng đó chỉ là do tính cách của Cố Giai Lệ.

Cậu ta vô cùng tự tin, với học thức tài hoa của cậu ta, lại có sức ảnh hưởng ở Kiềm Tây không ai sánh bằng, cuối cùng cậu ta nhất định có thể tán đổ Cố Giai Lệ.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom