Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 260: Chương 259


Trong mắt cô ta ánh lên vẻ kiên định.

Diệp Thiên vốn rất thờ ơ với cô ta, chưa từng để tâm đến cò ta, cô ta cần gì phải nhớ mãi không quên cậu?
Sở Thần Quang mới nên là bến đò của cô ta, có lẽ thử hẹn hò với Sở Thần Quang, cô ta sẽ

quên được Diệp Thiên.
“Con hiếu được thì tốt, mẹ tin con gái của mẹ là người thông minh nhất!”.
Hà Tuệ Mẫn cười dịu dàng, trên mặt đầy vẻ cưng chiều.

Đây là đứa con gái duy nhất của bà ấy, là niềm kiêu hãnh cả đời bà.
“Được rồi, mau đi rửa mặt đi, bạn bè con vẫn đang đợi con Ở Seville đấy!”.
Hà Tuệ Mần vồ vai Tiếu Văn Nguyệt, bấy giờ Tiếu Văn Nguyệt mới vội vàng đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai người
cùng nhau quay lại phòng VIP ở Seville.

Bọn họ mượn cớ đi mua chút đồ dùng cá nhân, không nhắc tới chuyện Diệp Thiên.

Trên bàn tiệc, Tiếu Văn Nguyệt cố gắng không nghĩ tới Diệp Thiên, cố gắng trở nên tự nhiên hơn.

Sau mấy ly rượu, cô ta cũng tạm thời quên đi phiền muộn.
Sau bữa tiệc, sở Thần Quang chủ động nói: “Mọi người, hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Nguyệt, tòi có chuẩn bị một bữa tiệc riêng tại biệt thự số 7 ở “Thiên Đường Vạn Giang”, chúng ta cùng nhau đến đó chúc mừng sinh nhật Nguyệt Nguyệt,
mọi người thấy thế nào?”.
“Biệt thự số 7 ở Thiên Đường Vạn Giang?”.
Trong giây lát, ngay cả Tiếu Lâm cũng bị dao động bởi câu nói đó.

Âu Hạo Thần ở bên cạnh có vẻ đăm chiêu, không nhịn được hỏi: “Anh sở, anh đang nói đến “Thiên Đường Vạn Giang” xa hoa nhất thành phố đấy sao? Khu biệt thự giá cao ngất đó á?”.
Sở Thần Quang gật đầu, mọi người lại kinh ngạc.
Biệt thự ở Thiên Đường Vạn
Giang cho dù là căn biệt thự số 36 cuối cùng cũng là căn nhà cực kì cao cấp, có thể ở căn số 7 thì mức độ xa hoa chắc chắn phải đạt đến trình độ khó tưởng tượng.
Lí Tinh Tinh lập tức giơ tay hưởng ứng: “Anh Thần Quang đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”.
Mấy người Đỗ Giai Giai, Vương Hiên, Âu Hạo Thần cũng rất kích động, ai cũng muốn đến mở mang tầm mắt, chỉ có Lí Thu Hà là có vẻ bình tĩnh.
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mần vốn cũng muốn đến xem căn biệt thự cao cấp này, nhưng nghĩ tới mấy đứa trẻ đến đó để tố chức tiệc thì đành xua tan ý nghĩ.


 
Chương 261: Chương 260


Đám người sở Thần Quang ngồi trên ba chiếc xe tiến về “Thiên Đường Vạn Giang”.
Đến biệt thự số 7, trừ Lí Thu Hà và Tiếu Văn Nguyệt có thể giữ bình tĩnh ra, những người khác đều giống như nhìn thấy thứ gì lạ lẫm mới mẻ.

Bọn họ chỉ muốn khắc cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào sâu trong đầu, mơ mộng sau này mình cũng có thế có một căn biệt thự rộng lớn, khí thế như vậy.
Biệt thự số 7, dù là từ phong
cách, diện tích, bài trí, hay bố
cục đều có thể gọi là căn nhà cao cấp trên cả hạng nhất ở Lư Thành.


Bọn họ ngắm nghía không đã mắt, chỉ mong ngày nào cũng có thể ở đây.
Tiếp đó, trong biệt thự số 7 vang lên tiếng nhạc, mọi người ca múa vui vẻ, chơi đùa thỏa thích.

Sở Thần Quang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước.
Mười một giờ tối, mọi người mới tan tiệc, cùng nhau ra ngoài cổng lớn biệt thự số 7.

Những người khác đang định lên xe, sở Thần Quang đi ở cuối cùng đột nhiên nhảy vọt lên, lấy một bó hoa từ vách tường cao của biệt thự xuống.
Sau đó, cậu ta quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp quà tinh xảo.
“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em làm bạn gái anh, hẹn hò với anh nhé?”.
Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, Tiếu Văn Nguyệt cũng vò cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.
“Nguyệt Nguyệt, chắc em vần luôn hiểu rõ tâm tư của anh, anh chỉ hi vọng có thể ở bên em!”.
Cậu ta vừa dứt lời, chiếc hộp trong tay bật mớ.


Bên trong là
một sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh tỏa sáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.
“Oa, lãng mạn quá!”.
Các cô gái Đỗ Giai Giai và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng âm thầm thở dài, tự thấy mình không so sánh được.

Chỉ có Lí Thu Hà bình tĩnh đứng cạnh quan sát.
Sở Thần Quang quỳ một chân dưới đất, vẻ mặt chân
thành.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, có vẻ lúng túng.
Mặc dù hôm nay cò ta đã nghĩ thòng suốt rất nhiều sau khi nghe Hà Tuệ Mẫn giảng giải, cũng định bắt đầu một đoạn tình cảm với Sở Thần Quang, nhưng mọi thứ đến quá nhanh khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng.
“Mình có nên đồng ý không?”.
Dây chuyền và hoa đều ở gần ngay trước mắt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chần chừ không tiến lên.


Cô ta vẫn do dự chưa quyết định, cò ta cũng không biết vì sao mình vẫn còn đấu
tranh tâm lý như vậy.
Trong lúc cô ta đang rối, sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng bước chân ở không xa.
Mấy người Đỗ Giai Giai vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đặt một tay trong túi quần, thản nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến phía bọn họ xảy ra chuyện gì.
“Diệp Thiên?”.
Đỗ Giai Giai và Vương Hiên đồng thời kêu lên kinh ngạc.

Dù sao Diệp Thiên cũng đã rất lâu không tới lớp, bây giờ đột nhiên
xuất hiện ở nơi này, bọn họ đều rất kinh ngạc.


 
Chương 262: Chương 261


Nghe tới cái tên này, Tiếu Văn Nguyệt và sở Thần Quang đồng thời quay đầu nhìn lại.

Tiếu Văn Nguyệt vô thức lùi về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với Sở Thần Quang.
Sở Thần Quang sầm mặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Bọn họ không nhìn thấy Lí Thu Hà vốn rất bình tĩnh lại sợ hãi lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
“Là mấy người à?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn bọn họ, bước chân không hề dừng lại.
Tiếu Văn Nguyệt nhớ tới chiếc BMW mà cô ta nhìn thấy vào trưa hôm nay và người có đường nét bên ngoài giống Diệp Thiên kia, lập tức lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Không làm gì cả, về nhà ngủ”.
Diệp Thiên thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ sao?”.
Mọi người đều tỏ ra ngạc
nhiên.


Nói vậy chẳng phải nhà Diệp Thiên ở đây sao?
Đây là Thiên Đường Vạn Giang, khu biệt thự xa hoa nhất Lư Thành đấy.

Bất cứ căn biệt thự nào ở đây, dù là biệt thự số 36 ở chót cùng cũng có giá ít nhất là sáu mươi triệu tệ, sao Diệp Thiên có thể ở đây được?
Lí Tinh Tinh ghét Diệp Thiên nhất, cô ta giả vờ cười nịnh nọt, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên: “Anh Diệp, không biết anh ở căn biệt thự nào nhỉ?”.
Mặc dù cô ta tươi cười nói chuyện, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt
của cò ta.


Tiếng “anh Diệp” này cũng là cô ta thuận miệng gọi.
Diệp Thiên đứng yên, cũng không nổi giận, chỉ đưa tay chỉ về phía trước.
“À, tôi sống ở đó!”.
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, lập tức sững sờ.

Nơi Diệp Thiên chỉ không phải là biệt thự số 1 xa hoa nhất, được gọi là căn nhà cao cấp nhất Thiên Đường Vạn Giang sao?


 
Chương 263: Chương 262


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều hiện lên vẻ kỳ quái.

Ndi mà Diệp Thiên chỉ là biệt thự số 1, phải biết rằng, đây là căn biệt thự xa hoa bậc nhất trong 36 căn biệt thự của Thiên Đường Vạn Giang!
Sở Thần Quang ngây ra, sau đó suýt thì cười lên thành tiếng.

Tập đoàn Hùng Phong nhà cậu ta là một trong mười tập đoàn lớn của Lư Thành, ngoài Tập đoàn Thiên Phong do Ngô Quảng Phú đứng đầu xếp hạng nhất ra, có thể nói là không thua kém bất cứ ông trùm nào trong giới kinh doanh, ngay cả Tập đoàn Thiên Lâm của nhà Tiếu Văn Nguyệt cũng yếu hdn tập đoàn nhà cậu ta.


Mà với năng lực tài chính của Tập đoàn Hùng Phong, bố cậu ta là Sở Hùng cũng chỉ có thể mua cho cậu ta một căn biệt thự số 7, từ biệt thự số 1 đến số 6 ở đây đều đã bị người khác mua hết, mà mua đưdc những căn biệt thự xa hoa này không phải ai khác,
chính là Ngô Quảng Phú, bởi vì Thiên Đường Vạn Giang này chính là do Tập đoàn Thiên Phong dưới tay Ngô Quảng Phú xây dựng.

Căn biệt thự số 1 xa hoa hạng nhất này vốn dĩ là xây riêng cho Ngô Quảng Phú, hoàn toàn là trang viên cá nhân của Ngô Quảng Phú, chỉ riêng diện tích đã rộng gấp đôi các biệt thự khác, hoàn toàn có thể xây dựng cả một công viên nước, quả thực là căn biệt thự số một Lư Thành.

Thế mà Diệp Thiên lại nói bản thân sống ở đây? Đúng là khiến người ta cười rụng cả răng.

Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không tin lời Diệp Thiên nói, thậm chí Đỗ Giai Giai đã không kìm đưdc mà đứng một bên bịt miệng cười thầm, Diệp Thiên có bốc phét thì cũng phải làm sao cho đáng tin một chút chứ, nói là ở biệt thự số 36 gì đó đi, bọn họ còn hùa theo, tin Diệp Thiên vài phần, nhưng mà nói ở biệt thự số 1, thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.

Biệt thự số 1 là nhà của ông trùm Ngô
Quảng Phú ở Lư Thành, ngoại trừ bản thân anh ta ra, ai dám mạo phạm chứ? Như vậy khác nào chán sống đâu.

Tiếu Văn Nguyệt khẽ cau mày, nhưng lại không cảm thấy Diệp Thiên nói dối, vì buổi trưa ngày hôm nay, cô ta đích thực đã nhìn thấy một người giống Diệp Thiên đến tám phần lái xe BMW đi qua cửa biệt thự số 7.

Nhưng cô ta thực sự không hiểu, Diệp Thiên sao có thể ở biệt thự số 1 chứ?

Trong lúc còn đang nghi ngờ, Lí Tinh Tinh đột nhiên bước lên, đứng trước mặt Diệp Thiên, chế nhạo nói: “Oa, cậu Diệp, hoá ra anh là chủ nhân của biệt thự số 1 à? Có thể nào dẫn cô gái này đi tham quan căn biệt thự xa hoa bậc nhất Lư Thành không?”.

Cô ta cười xu nịnh, nhưng trong bụng lại chẳng có ý tốt.

Từ lâu cô ta đã nhận định rằng Diệp Thiên là kẻ khoác lác vớ vẩn, chỉ cần Diệp Thiên dám đưa bọn họ vào thật, thì lời nói dối sẽ bị vạch trần, cô ta muốn khiến Diệp Thiên phải mất mặt trước mọi người.

“Đưa cô đi tham quan?”.

Diệp Thiên dừng bước, lạnh nhạt*đưa mắt nhìn Lí Tinh Tinh một cái.

“Tôi quen thân với cô lắm à? Tại sao phải dẫn cô đi tham quan nhà tôi?”.

Lí Tinh Tinh nghe vậy, cười khẩy trong bụng, càng khẳng định suy đoán của bản thân, Diệp Thiên chắc chắn là đang nói dối.

Trong mắt cô ta, nếu như Diệp Thiên thực sự ở biệt thự số 1, thì đã sớm dẫn bọn họ đến để khoe mẽ rồi, làm gì có thái độ đó chứ?
Diệp Thiên không dám, hoàn toàn là đang che đậy, số lời nói dối bị vạch trần.


“Cậu Diệp, đừng như thế, dù gì mọi người cũng là bạn cùng trường, cho dù không đưa chúng tôi đi tham quan, thì cho chúng tôi xem anh lấy chìa khóa, mở cửa biệt thự để mở mang tầm mắt thôi cũng được!”.

“Đã quen biết nhau lâu thế rồi, ít nhiều cũng phải cho chúng tôi chứng kiến cậu Diệp ‘giàu có’ thế nào chứ!”.

Lí Tinh Tinh nào có thể để Diệp Thiên “toại nguyện”, vẫn không chịu buông tha, chắn trước mặt Diệp Thiên, tối nay không
khiến cậu mất mặt, cô ta quyết không về.

Chuyện hôm đó cậu uy hiếp cô ta ở “Thủy Thượng Nhân Gian” cô ta vẫn để trong lòng, chỉ cần tìm được cơ hội, tuyệt đối sẽ không để yên cho Diệp Thiên.




 
Chương 264: Chương 263


Diệp Thiên ở trên nhìn chằm chằm xuống Lí Tinh Tinh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Những lời hôm đó tôi nói với cô ở Thủy Thượng Nhân Gian cô vẫn chưa hiểu à?”.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, Lí Tinh Tinh lập tức lùi về sau, mặc dù cô ta xem thường Diệp Thiên, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác sỢ hãi, đến cả ông trùm thế giới ngầm có số má như Viên Phong, Diệp Thiên còn dám đánh, trước giờ luôn nói được làm được.

Nhưng cô ta rất không cam tâm, Không muốn Diệp Thiên nhân cơ hội rời đi, vẫn muốn tiếp tục chắn đường Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt bỗng lên tiếng.

“ĐƯỢc rồi Tinh Tinh, nếu cậu Diệp đã muốn về nhà, thì chúng ta đừng làm phiền anh ta nữa, chúng ta đi thôi!”.


Tiếu Văn Nguyệt đi lên kéo Lí Tinh Tinh,
nhìn thẳng vào Diệp Thiên, rồi đi quá vai anh, về phía lối vào của Thiên Đường Vạn Giang.

Những người khác nhìn Diệp Thiên một cái, rồi cũng lần lượt đi theo, không ai tin lời Diệp Thiên vừa nói cả.

Âu Hạo Thần và vương Hiên lúc trước ôm thất bại và sỢ hãi đối với Diệp Thiên cũng thầm cười nhạo, lại khinh bỉ Diệp Thiên hơn vài phần.

Không có tiền thì chẳng sao, nhưng không có tiền mà còn mạnh mồm chém gió, nói bản thân ở biệt thự cao cấp, là hành vi khiến người ta khinh thường nhất.

Duy chỉ có Lí Thu Hà đứng xa Diệp Thiên nhất là không nói câu nào, cũng chỉ có cô ta biết là Diệp Thiên tuyệt đối không nói dối.

Diệp tiên sinh trấn áp cả một tỉnh, người mà Ngô Quảng Phú một lòng phụng sự, sống ở căn biệt thự xa hoa bậc nhất do Ngô Quảng Phú đặc biệt xây dựng có gì kỳ lạ?
Diệp Thiên chẳng buồn để ý đến bọn họ, tiếp tục đi vào trong biệt thự, trước giờ cậu làm việc đều từ tâm, còn mọi người
nghĩ thế nào, có tin hay không chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thiên, buổi tặng hoa cho Tiếu Văn Nguyệt của Sở Thần Quang bị phá vỡ, mặc dù Sở Thần Quang không khó chịu, nhưng anh ta cũng chỉ đành đưa Tiếu Văn Nguyệt về nhà, rồi tạm biệt trước cổng biệt thự nhà họ Tiếu.

Tiếu Văn Nguyệt nằm trên giường, vẫn đang hồi tưởng lại chuyện Diệp Thiên xuất hiện ở khu biệt thự Thiên Đường Vạn Giang, rồi liên tưởng đến người giống Diệp Thiên lái xe BMW mà cô ta nhìn thấy lúc trưa, càng nghĩ càng thấy có gì không đúng.

“Nếu như Diệp Thiên thực sự không sống ở đó, thì tại sao anh ta lại xuất hiện ở Thiên Đường Vạn Giang?”.


Tiếu Văn Nguyệt càng nghĩ càng không hiểu.

Cô ta nằm trên giường lật qua lật lại, không thể nào ngủ được, đến tầm một giờ sáng, cuối cùng không chịu đưdc nữa, bèn gọi điện thoại cho Lí Tinh Tinh.

Một giờ rưỡi sáng, hai cô gái Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến trước cổng lớn
của Thiên Đường Vạn Giang, bảo vệ*thấy hai người cũng không ngăn lại, dù sao hôm nay bọn họ cũng mới đi cùng Sở Thần Quang đến.

Hai người đi thẳng đến biệt thự số 1, nhìn thấy căn biệt thự diện tích siêu lớn, to như công viên này, bọn họ hết sức kinh ngạc.

Riêng thảm cỏ quây xung quanh căn biệt thự số 1 so với thảm cỏ nhà cô ta đã to hdn gấp rưỡi rồi.

Hết kinh ngạc, Lí Tinh Tinh mới sd sệt nói: “Nguyệt Nguyệt, có phải cậu bị điên rồi không, muộn thế này rồi còn muốn đến biệt thự số 1, đây là biệt thự của Ngô Quảng Phú đấy, nếu như lát nữa chúng ta bấm chuông làm phiền đến việc tốt của anh ta, thì cậu nghĩ hậu quả sẽ thế nào?”.

Tiếu Văn Nguyệt định thần lại, đưdng nhiên cô ta biết biệt thự này là của Ngô Quảng Phú, cô ta cũng rất sd ông trùm lớn ở Lư Thành này, nhưng có một số chuyện, cô ta chung quy vẫn muốn làm rõ, cho dù có chút nguy hiểm, nhưng cô ta vẫn muốn kiểm chứng.

“Tinh Tinh, xin lỗi, muộn thế này rồi còn bắt cậu làm mấy chuyện này với mình!”.

Cô ta áy náy nói.

Lí Tinh Tinh xua tay, nói vẻ bất đắc dĩ: “Đưdc rồi, được rồi, lát nữa nếu thực sự có người ra mở cửa, cùng lắm chúng ta nói bấm chuông nhầm, xin lỗi coi như xong, một nhân vật tầm cỡ như anh Ngô, chắc không chấp nhặt chúng ta đâu!”.


“Với lại nhìn biệt thự tối om om thế kia, cũng chưa chắc có người sống trong đó”.

Tiếu Văn Nguyệt có được sự ủng hộ của Lí Tinh Tinh, cuối cùng cũng bấm chuông.

Sau khi bấm vài lần, đột nhiên tầng hai biệt thự có đèn bật sáng, bọn họ có thể nhìn thấy một bóng người đi từ phía giường qua, dường như là định đi xuống dưới.

Trong lòng hai người vô cùng căng thẳng, dán chặt mắt vào cánh cửa ngôi biệt thự, muốn xem xem người đi xuống rốt cuộc là ai.

Trước cửa biệt thự đèn bật sáng, sau khi cánh cửa mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

Nhìn thấy người đi ra, bọn họ như hóa đá tại chỗ.

“Thực sự là Diệp Thiên?”.




 
Chương 265: Chương 264


Diệp Thiên xuất hiện ở cửa chính biệt thự, sau đó chậm rãi đi về phía trước, ngang qua bãi cỏ, tiến thẳng về hướng cửa lớn, cuối cùng đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Từ đầu đến cuối, hai cô gái đều đứng sững tại chỗ.

Dù Diệp Thiên đã đứng trước mặt bọn họ, bọn họ vẫn không có phản ứng.
Vào trong biệt thự số 1, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ngồi trên ghế sofa, vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Xung quanh nhà được trang hoàng lộng lẫy, giống như hoa viên của hoàng cung, nhưng bọn họ lại không có tâm tư hưởng thụ.
Diệp Thiên ở trong biệt thự số 1 của Thiên Đường Vạn Giang thật sao?

Đến bây giờ, Lí Tinh Tinh vẫn không dám tin đây là sự thật.

Chuyện này hoang đường và khó có thể chấp nhận giống như đột nhiên phát hiện bố mẹ nuôi dưỡng mình mười tám năm lại không phải là bố mẹ ruột,
hdn nữa còn là kẻ thù giết bố mình.

*
“Diệp Thiên, anh sống ở đây thật sao?”.
Lí Tinh Tinh hít sâu một hơi, giọng thăm dò.
Diệp Thiên ngồi trên ghế sofa đối diện, cậu gần như không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ đến đây vào nửa đêm là có mục đích gì.
“Muộn thế này rồi, các cô đến đây ấn chuông cửa chỉ để xác định xem tôi có sống ở đây thật không, tôi thật sự rất tò mò, các cô không thấy nhàm chán sao?”.
Cậu hờ hững lắc đầu: “Trước kia tôi đã nói với các cô, nếu đã không tin thì cần gì phải đến đây tìm chứng cứ chứ?”.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Lí Tinh Tinh á khẩu không trả lời được.

Nói thật, cô ta thật sự không tin Diệp Thiên sống ở biệt thự số 1, càng không cần phải đi tìm chứng cứ.


Từ lúc bắt đầu, cô ta đã cho rằng Diệp Thiên nói dối, nếu không phải nửa đêm Tiếu Văn Nguyệt kéo cô ta chạy đến đây thì tới bây giờ cô ta cũng không tin.
Một học sinh trung học bình thường từ nông thôn lên, không bằng cả bọn họ như
Diệp Thiên, cho dù không tính là nglíèo, nhưng ít nhất cũng sống cuộc sống bình thường.

Nếu không đã chẳng đến quán bar làm việc kiếm tiền, còn ở nhà trọ giá rẻ.
về điều kiện sống và mức chi tiêu của Diệp Thiên, cô ta tự cho là mình biết rõ, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại chuyển mình, ở trong căn nhà cao cấp nhất Lư Thành, quả thật khiến cô ta không thể hiểu nổi.
Căn nhà này không phải của Ngô Quảng Phú sao? Cho dù Diệp Thiên thật sự có tiền, là con cháu nhà giàu thì cũng không thể nào sống ở đây đưdc.

Lẽ nào Diệp Thiên là con riêng của Ngô Quảng Phú? Vậy thì quá hoang đường! Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
Tiếu Văn Nguyệt im lặng, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên hồi lâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói với Lí Tinh Tinh: “Tinh Tinh, cậu ở ngoài cửa đối mình một lát nhé, mình có chuyện muốn nói với Diệp Thiên”.
Lí Tinh Tinh gật đầu, thức thời rời khỏi phòng khách.

Mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lấp lánh, trầm giọng nói: “Diệp Thiên, anh không định giải thích một chút sao?”.
Diệp Thiên dựa nghiêng người vào ghế
sofa, vô cùng tùy ý: “Giải thích? Tôi phải giải thích cái gì?”.
Vẻ mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy kiên cường, nhấn mạnh từng chữ: “Lúc trước ở quán bar Dạ Yến, anh đã đánh nhau với ông trùm Viên Phong của khu Bắc Thành mà không hề bị thương, sau đó anh bỗng nhiên biến mất hơn một tháng, bây giờ lại đột nhiên vào ở biệt thự số 1 của Ngô Quảng Phú”.

“Hơn một tháng qua, anh đã đi đâu làm gì? Làm sao mà vào ở được biệt thự số 1? Anh có quan hệ gì với Viên Phong và Ngô Quảng Phú? Những chuyện này tôi đều hi vọng anh có thể giải thích rõ ràng”.
Diệp Thiên tiện tay cầm lon Coca Cola trên bàn lên uống một ngụm, vẻ mặt bình thản, không hề dao động.
“Giải thích rõ ràng cho cô?”.
Cậu đặt Coca Cola xuống, lắc đầu nói: “Tiếu Văn Nguyệt, tôi thấy căn bệnh tự cho mình là đúng của cô càng ngày càng nghiêm trọng rồi”.
“Diệp Thiên tôi làm gì, có quan hệ với ai, sống ở đâu, sao tôi phải giải thích cho cô?
Cô là gì của tôi? Chẳng lẽ chuyện gì tôi cũng phải báo cáo cho cô à?”.
Diệp Thiên nói xong, đưa một tay về phía cửa, lạnh lùng nói: “Nếu nửa đêm cô đến đây chỉ để nói những lời vô ích này thì cô có thể đi rồi, tôi còn phải đi ngủ”.
Diệp Thiên hoàn toàn không định giải thích gì với Tiếu Văn Nguyệt.

Lẽ nào cậu phải nói với Tiếu Văn Nguyệt cậu là ân nhân của Ngô Quảng Phú, là chủ tịch đằng sau Tập đoàn Thiên Phong, vả lại còn đánh chết ông hai Đường Môn Đường Đôn Nho chỉ với một quyền ở Lư Stín, trở thành Diệp tiên sinh chấn động tỉnh Xuyên?
Htín nữa, cho dù cậu có kể những chuyện này cho Tiếu Văn Nguyệt nghe,
Tiếu Văn Nguyệt có thể tin đưdc sao?
Chuyện này cũng giống như một người ở bên cạnh mình, tuy không tính là hiểu thấu nhưng ít ra cũng đã quen biết đưdc một thời gian, đột nhiên nói với mình người đó là tỷ phú, vậy có tin đưdc không?


 
Chương 266: Chương 265


Tiếu Văn Nguyệt đứng lên, bước từ từ đến cửa, ánh mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng, mang theo chút thất vọng.
“Diệp Thiên, tôi đúng thật chẳng là gì của anh, anh cũng không cần phải giải thích với tôi”.
“Nhưng anh từng cứu tôi hai lần, tôi cảm thấy phải nhắc nhở anh, đừng đi cùng mấy người như Ngô Quảng Phú và Viên Phong, cũng đừng làm những chuyện phi pháp cho bọn họ”.
“Anh có tài đàn piano ở trình độ bậc thầy, sau này cho dù anh đi con đường âm nhạc chắc chắc sẽ có được thành tựu không nhỏ, không thì cũng có thể trở thành một nghệ sĩ dưdng cầm nổi tiếng.

Vì sao phải hạ thấp bản thân chạy việc cho những ông trùm thế giới ngầm như Ngô Quảng Phú?”.
“Bọn họ đúng là rất oai phong, làm trùm một phưdng.

Nhưng thật sự đến đưdc trình độ như bọn họ, một thành phố cũng chỉ có

độ như bọn họ, một thành phố cũng*chỉ có được vài người hiếm hoi.

Anh làm việc cho bọn họ cũng chỉ là con tốt thí trong tay họ mà thôi”.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Tiếu Văn Nguyệt vừa đi vừa nói: “Bây giờ bọn họ có thể hứa hẹn lợi ích với anh, thậm chí Ngô Quảng Phú có thể cho anh sống ở căn biệt thự này.

Nhưng có một ngày anh không còn giá trị lợi dụng, ông ta có thể vứt bỏ anh không hề do dự, anh thậm chí còn không có sức tự bảo vệ mình”.
“Loại người như Ngô Quảng Phú đều tàn nhẫn, tham lam, anh có thể so sánh được sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt đã đi đến cửa, bỗng quay đầu lại, ánh mắt có vẻ buồn bã.
“Diệp Thiên, bất kể là từ phưdng diện nào, tôi đều không mong muốn anh sẽ tiếp xúc với loại người như Ngô Quảng Phú.

Đi con đường của bọn họ, nếu không thể trở thành trùm một phưdng thì cuối cùng chỉ có thể chờ chết.

Mặc dù anh có bản lĩnh, nhưng lại không hề có điều kiện xuất thân, anh cho rằng anh có thể đến được trình độ đó sao?”.
Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ bật*cười, không giải thích câu nào.
Cậu hiểu Tiếu Văn Nguyệt xem cậu như kẻ chạy việc cho Ngô Quảng Phú, nhưng Diệp Lăng Thiên cậu làm việc cần gì phải cho một cô gái không liên quan đến cậu biết chứ?
Tiếu Văn Nguyệt thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, trong lòng buồn bã, cuối cùng quay đầu rời đi.
“Diệp Thiên, tôi không hi vọng anh bước lên con đường không có lối về, anh hãy sống cho tốt!”.
Cô ta nói xong, đi cùng Lí Tinh Tinh rời khỏi biệt thự số 1.

Trở về nhà, Tiếu Văn Nguyệt ôm đầu gối dựa vào đầu giường, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Diệp Thiên vào ở trong biệt thự số 1 không khiến cô ta thấy vui mừng, cũng không khiến cô ta coi trọng Diệp Thiên thêm chút nào, ngược lại khiến cô ta thấy phản cảm.

*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.com
Diệp Thiên biến mất hơn một tháng, khi trở về đột nhiên vào ở trong biệt thự số 1
thuộc Thiên Đường Vạn Giang.

Theo* cô ta đoán, Diệp Thiên là một học sinh trung học không có quyền thế, không có điều kiện tài chính mà có thể vào ở trong biệt thự số 1, chắc chắn trong htín một tháng này cậu đã giúp Ngô Quảng Phú làm nhiều chuyện xấu xa.

Những ông trùm thế giới ngầm như Ngô Quảng Phú cần nhất là bản lĩnh của Diệp Thiên, mà biệt thự số 1 cũng là thủ đoạn để Ngô Quảng Phú lôi kéo Diệp Thiên.
Một ngày nào đó Diệp Thiên bị tàn phế, không còn giá trị lợi dụng thì sẽ trở thành con tốt thí, con cờ bị vứt bỏ của Ngô Quảng Phú, không còn tình nghĩa gì nữa.
Điều này khiến cô ta cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cuối cùng Diệp Thiên lại đi con đường mà cô ta không chấp nhận đưdc.

Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Những ông trùm của một thành phố như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình đưdng nhiên khiến cô ta kính nể, tôn sùng, ngưỡng vọng, nhưng tay sai đầu đường xó chd thì lại khác.

Đó hoàn toàn là hai tầng lớp khác nhau, không thể so sánh.


Cô ta không ngờ Diệp Thiên kiêu ngạo như vậy mà lại trở
thành tay sai cho người khác.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, sao mày lại thích anh ta? Chỉ vì anh ta cứu mày hai lần sao?”.
Cô ta tự giễu lắc đầu, nước mắt lăn xuống gò má.

Cô ta lấy tờ giấy da bò từ trong ngăn kéo ra, đây là thứ Diệp Thiên đã để lại vào lần đầu tiên đến nhà cô ta.
Sau ngày hôm đó, cô ta đã làm sạch tờ giấy, cất giữ nó trong ngăn kéo đến bây giờ.

Nhưng lúc này cô ta không muốn giữ lại thứ gì của Diệp Thiên nữa.
“Diệp Thiên, sau ngày hôm nay, tôi và anh sẽ thật sự trở thành người dưng”.
Cô ta nhỏ giọng nỉ non, quẹt diêm đốt.

Tờ giấy nhanh chóng cháy rụi, hóa thành tro trong phòng cô ta.
Cô ta thổi bay tro tàn ra ngoài cửa sổ, tro tàn theo gió bay đi, dường như đại diện cho tình cảm của cô ta đối với Diệp Thiên cũng tan biến theo đó.
Cô ta đâu ngờ trong tương lai không xa, cô ta sẽ hối hận cả đời vì quyết định tối hôm nay.


 
Chương 267: Chương 266


Sáng sớm thứ Hai, Diệp Thiên quay trở lại trường học sau một tháng hơn.
Cậu đã nghe được từ chỗ Công ty giải trí Thiên Phú rằng cố Giai Lệ bắt đầu ghi âm album mới, sau này cũng có Công ty giải trí Thiên Phú bảo vệ cho cô, cậu không cần lo lắng quá nhiều về chuyện của cố Giai Lệ nữa.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Lý do cậu trở về trường chỉ bởi vì một lời hứa, rằng sẽ thi vào đại học Thủ đô.
“Oa, Diệp Thiên, trời ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi”.
Khi Diệp Thiên xuất hiện ở lớp học, các bạn học đều nhao nhao cả lên.

Bành LƯỢng “nhớ nhung” Diệp Thiên đã lâu thì lao vọt tới, đầy kích động.
Lần trước Diệp Thiên đàn bài “Ước mơ thuở ngây thơ” trong buổi tiệc tối làm mọi người kinh ngạc, chinh phục toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, sau đó biến mất hơn một tháng.


Trong một tháng này, danh tiếng của cậu không hề giảm bớt, mà ngược lại còn càng ngày càng tăng cao.
Nhiều học sinh mới chuyển trường đến đều rất muốn làm quen với đàn anh đã có màn biểu diễn tuyệt vời này.
“Chuyện này là sao?”.
Diệp Thiên tò mò nhìn những bức thư đưdc nhét đầy trong hộc tủ của mình, số thư này đủ mọi màu sắc, còn xịt nước hoa, ở ngoài dán lại bằng tem hình trái tim, khiến cậu khó hiểu vô cùng.
“Còn chuyện gì đưdc chứ!”.
Bành Lưdng ngưỡng mộ nói: “Tối hôm đó cậu đã nổi tiếng khắp trường, bây giờ đưdc công nhận là nam sinh xuất sắc nhất trường Tam Trung chúng ta.

Đây đều là thư tình của các bạn nữ yêu thích cậu gửi cho cậu đấy!”.
Diệp Thiên nghe vậy thì bật cười, bất lực lắc đầu, không hề hứng thú với chuyện này.
“Vứt đi giúp tôi, nếu cậu thích thì cũng có thể xé ra đọc”.
Cậu đặt hết số thư tình đó lên bàn Bành Lưdng, dựa vào ghế.

Hdn một tháng cậu không ngồi ở đây, bây giờ quay trở lại cũng có chút cảm động.
“Đúng rồi Diệp Thiên!”, Bành LƯỢng lại hỏi: “Hoa khôi cố Giai Lệ của chúng ta đi làm ngôi sao rồi, cậu biết chuyện này không?”.

*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.com
“Ừ!”.
Diệp Thiên chỉ gật đầu nhẹ, không có phản ứng gì quá lớn.

Từ ngày chia tay ở “Thủy Thượng Nhân Gian”, cố Giai Lệ chỉ là con gái của người quen cũ trong lòng cậu mà thôi, không còn gì khác nữa.
Bành LƯỢng và Diệp Thiên trò chuyện thêm một lúc thì giáo viên chủ nhiệm vào lớp.
“Hôm nay, tôi có chuyện cần thông báo với các em”.
“Khối lớp 12 của trường sẽ có một đdt điều chỉnh lớn, căn cứ theo thành tích thi của tháng trước lập nên một lớp chọn, tổng cộng năm mưdi người.


Lớp này sẽ do thầy Từ Uy, trưởng bộ môn Toán, làm chủ nhiệm lớp”.
“Sau đây, những em đưdc tôi đọc tên sẽ đến phòng học lớp 12A1 báo danh, về sau đó sẽ là lớp chọn của khối 12”.
Giáo viên chủ nhiệm dứt lời, cả lớp trở
nên xôn xao.
“Chuyện này là sao? Chia lớp sao?”.
“Không phải chứ? Chỉ còn mấy tháng nữa là thi đại học, sao còn chia lớp nữa?”.
“Quá đột ngột, chẳng ai chuẩn bị cả!”.
Các học sinh đều phàn nàn, nhưng đây là quyết định của trường, bọn họ không có cách nào thay đổi.
“Toi rồi!”.
Bành Lưdng vỗ trán: “Diệp Thiên, lần này thi tháng tôi phát huy htín mức bình thường, đưực xếp thứ bốn mưtíi sáu toàn khối.

Nếu lớp chọn chọn theo thành tích thì chẳng phải tôi sẽ vào lớp đó, không đưdc chung lớp với cậu nữa sao?”.

n.h.ả.y*h.ố*truyện tại nhayho.com
Bành Lưdng không cam tâm.

Diệp Thiên biến mất htín một tháng, không tham gia thi tháng, đưtíng nhiên không có tư cách vào lớp chọn.

Còn thành tích của cậu ta gần như sẽ đưdc vào lớp chọn, thế thì đồng nghĩa không thể tán dóc với Diệp Thiên hằng ngày rồi.
“Chẳng có gì đáng ngại, liên lạc bằng điên thoai là đưdc!”.
Diệp Thiên xua tay, cậu cảm thấy chẳng sao cả.


Học lớp nào, hay giáo viên nào dạy đối với cậu mà nói chẳng ảnh hưởng gì.
Bành LƯỢng không vui cho lắm, chủ nhiệm lớp đã bắt đầu đọc tên, người đầu tiên được xướng tên là Âu Hạo Thần.
Âu Hạo Thần ưỡn ngực bước lên, đeo cặp sách đi ra khỏi lớp học, vô cùng phấn khởi.

Lần thi tháng này, cậu ta đã thi được bảy trăm linh sáu điểm, đứng nhất toàn trường.

Có thể nói chỉ cần cậu ta giữ vững như vậy, đạt đưdc thành tích đứng đầu thành phố, được tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh hay đại học Thủ đô hoàn toàn không thành vấn đề, bao nhiêu trường học nổi tiếng tùy cậu ta chọn.
Giáo viên chủ nhiệm lại đọc tên vài bạn có thành tích thi tháng nằm trong top đầu, sau đó đọc đến tên Đỗ Giai Giai, sau đó lại đọc tiếp tên chín người nữa thì đến Bành LƯdng.
“Haizz!”.
Bành Lượng thở dài, thành tích của cậu ta quả thật không tồi, xếp vào top 50 toàn trường là đích đáng.

Nhưng một khi vào lớp
chọn thì trong số năm mươi học sinh giỏi đứng đầu toàn trường ấy, cậu ta chỉ xếp chót.

Cảm giác đó không dễ chịu gì, hơn nữa, quan trọng nhất là không thể học chung lớp với Diệp Thiên, người để nói chuyện cũng ít đi.
“Đừng thở dài nữa, mau đi đi!”.
Diệp Thiên vỗ vỗ cậu ta, Bành LƯỢng chỉ đành ủ rũ bước ra khỏi cửa.


 
Chương 268: Chương 267


Các bạn trong lớp vốn tưởng rằng đọc tên đến đây là hết rồi.

Dù sao Bành LƯỢng cũng đứng thứ bốn mươi sáu, những bạn khác trong lớp xếp sau cậu ta thì đã không nằm trong top 50 nữa, không có tư cách vào lớp chọn.
Nào ngờ giáo viên chủ nhiệm lại đọc thêm một cái tên: “Diệp Thiên!”.
Trong giây lát, các bạn trong lớp đều nhìn về phía Diệp Thiên.


Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính lên, hơi bất mãn nói: “Diệp Thiên, cuối cùng em cũng đi học rồi đấy à!”.
Diệp Thiên nghe đến tên mình, hơi ngạc nhiên.

Cậu đứng lên, thắc mắc hỏi: “Dạ thưa, tháng trước em không tham gia thi, sao em lại có thể vào lớp chọn được?”.
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu: “Cụ thể thì tôi không rõ, đây là sắp xếp của nhà trường, em đến lớp báo danh trước rồi hãy nói sau”.
Bản thân giáo viên chủ nhiệm cũng cảm thấy lạ.

Theo lý mà nói, Diệp Thiên
vắng mặt không lý do hơn một tháng đã đủ để đuổi học rồi.

Nhưng Diệp Thiên không chỉ không sao, mà lúc chia lớp chọn, Từ Uy còn phản đối ý kiến của mọi người, muốn cho Diệp Thiên vào lớp này, trở thành học sinh đứng thứ năm mươi.

Chuyện này khiến mọi người không hiểu nổi, nhưng vì học sinh giỏi toàn diện như Cố Giai Lệ rời trường bước vào giới giải trí, nên những giáo viên khác cũng bất đắc dĩ đồng ý cho Diệp Thiên vào lớp đó.

Diệp Thiên tràn đầy nghi hoặc đi đến lớp chọn.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Trong lớp chọn, Diệp Thiên nhìn lướt qua, thấy được nhiều gương mặt quen thuộc.

Đám người Âu Hạo Thần, Đỗ Giai Giai, Vương Hiên, Lí Tinh Tinh đều có mặt, đương nhiên Tiếu Văn Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Mọi người thấy Diệp Thiên xuất hiện đều ngạc nhiên, Bành LƯỢng thì lại vui mừng nhảy cẫng lên, vội vàng nhường chỗ: “Oa, không phải chứ, lẽ nào cậu cũng được phân vào lớp chọn à?”.
Diệp Thiên bất lực nhún vai: “Tuy tôi, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đúng là như vậy!”.
Đám người Âu Hạo Thần cũng hết sức nghi ngờ.

Những người ngồi đây đều biết Diệp Thiên không tham gia kì thi tháng trước, vậy thì sao có thể vào lớp chọn đưdc?
Mắt Tiếu Văn Nguyệt lóe sáng, trong lòng phức tạp.
Đêm qua cô ta đã đốt bỏ tờ giấy da bò mà Diệp Thiên để lại, đã quyết định quên đi tình cảm đối với Diệp Thiên.


Nhưng bây giờ chia lớp còn gặp đưực Diệp Thiên, dường như cô ta chẳng thể thoát khỏi người thiếu niên vô cùng lạnh nhạt này.
“Xem ra các em đều đã đến đông đủ!”.
Mọi người đang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt nghi ngờ, lúc này Từ Uy – người phụ trách lớp chọn – đã bước vào lớp.
Ông ta nhìn lướt qua đã thấy Diệp Thiên, vui mừng ra mặt, lặng lẽ gật đầu với cậu, sau đó cao giọng nói: “Những học sinh có thể vào trường Tam Trung chúng ta đều là học sinh giỏi từ các trường cấp hai trọng điểm, mà học sinh có thể vào lớp
chọn trường Tam Trung thì đều là giỏi của giỏi”.
“Sở dĩ lập nên lớp chọn này là hi vọng những em có thành tích cao trong kì thi tháng sẽ có được tính cạnh tranh mạnh hơn nữa, cùng nhau tiến bộ đồng thời cũng có thể xem nhau như đối thủ.

Trên cơ sở này, các em có thể tiếp tục nâng cao điểm số của mình, đạt được thành tích càng tốt cho bản thân và Tam Trung trong kì thi đại học sắp tới!”.


 
Chương 269: Chương 268


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ Uy nói không sai, đây chính là mục đích nhà trường quyết định thành lập lớp chọn, tập trung những học sinh có thành tích cao nhất vào một lớp, có thể thúc đẩy tiềm lực của họ lên mức cao hơn.
Những học sinh có thành tích cao như Âu Hạo Thần, Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh ngồi bên dưới nghe nói cũng âm thầm chờ mong.

Những người đang ngồi đây đều là học sinh giỏi của giỏi, khi tranh đua với nhau chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả rất tốt.

Mỗi một người trong bọn họ đều mong chờ có thể vượt lên tất cả, trở thành người xuất sắc nhất.
Từ Uy nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, vô cùng hài lòng.

“Nếu không có vấn đề gì nữa thì tôi sẽ bắt đầu xếp chỗ ngồi”.
Đúng lúc đó, Âu Hạo Thần đột nhiên giơ tay lên.
“Thưa thầy, em có câu hỏi!”.
Cậu ta đứng lên, thái độ đúng mực, cất cao giọng hỏi: “Em muốn hỏi, nếu lớp chọn là chọn ra năm mươi học sinh có thành tích đứng đầu kì thi tháng, thì sao có bạn tháng trước không tham gia thi vẫn vào được lớp này ạ?”.
Cậu ta vừa dứt lời, cả lớp đều nhìn về phía Diệp Thiên.

Mặc dù Âu Hạo Thần không chỉ đích danh ai, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ cậu ta đang nói về Diệp Thiên.
“Đúng vậy, nếu mọi người cùng ở lớp chọn thì lẽ ra nên có cùng vạch xuất phát, tại sao có bạn không nằm trong top 50 vẫn có thể vào lớp này?”.
Đa số các bạn trong lớp đều cảm thấy bất mãn.

Dù sao bọn họ đều dựa vào thực lực để vào lớp chọn, điểm số nằm trong
top 50, còn Diệp Thiên giống như nhờ vào quan hệ, khó tránh khỏi khiến người khác bất mãn.
Trong chốc lát, Diệp Thiên đã trở thành tâm điểm chú ý.
Âu Hạo Thần xưa nay không phải người rộng lượng, ngưdc lại rất nhỏ mọn, có thù phải báo, không chấp nhận bất cứ khuyết điểm nào.

Ồ Lư Thành, cậu ta được xem là đứng đầu trong các nam sinh.

Bất kể là thể thao hay thành tích, cậu ta đều đứng nhất, htín nữa còn là trưởng câu lạc bộ Tán Thủ, đưdc các nữ sinh yêu thích.

Hoàn cảnh gia đình rất tốt, khả năng kinh tế cực cao, có thể nói là chưa bao giờ nếm mùi thất bại.
Nhưng người đầu tiên khiến cậu ta có cảm giác thất bại chính là Diệp Thiên.
Cậu ta thích Cố Giai Lệ gần ba năm, nhưng cố Giai Lệ vẫn luôn giữ khoảng cách với cậu ta.

Diệp Thiên vừa đến đã nói cười với Cố Giai Lệ, hoàn toàn phớt lờ cậu ta, cậu ta đã ghi thù chuyện này từ lâu.
Ngay cả niềm kiêu hãnh nhất của cậu ta là Tán Thủ cũng bị Karate đánh bại, Diệp Thiên lại một mình đánh ngã hết cả đội Karate, vậy chẳng phải chứng minh với cả trường rằng cậu ta thua kém Diệp Thiên rất nhiều hay sao?
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân

Sau khi cậu ta lên tiếng, vài học sinh khác đặt việc học lên hàng đầu cũng hưởng ứng.


Bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên không có tư cách học ở lớp chọn cùng với bọn họ.
Bành LƯỢng nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng Từ Uy ở trên bục giảng đã lên tiếng.
“Những gì các em nói, tôi thừa nhận!”.
Từ Uy gật đầu nói: “Tháng trước, bạn Diệp Thiên của lớp chúng ta không tham gia thi, theo quy tắc tuyển chọn lớp chọn thì em ấy không thể vào lớp này”.
“Nhưng để em ấy vào lớp chọn là quyết định của tôi!”.
Nghe vậy, học sinh trong lớp đều sửng sốt, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Bọn họ không ngờ thầy Từ trưởng bộ môn Toán mang tiếng ác quỷ này lại giúp cho Diệp Thiên.
“Các em có thể nghĩ rằng tôi thiên vị, cũng có thể nói tôi không công bằng, nhưng tôi cho Diệp Thiên vào lớp này là vì năng lực môn Toán của em ấy”.
“Một người có thể nghiên cứu Toán học thấu đáo như vậy, tôi tin rằng những môn khác cũng không yếu”..


 
Chương 270: Chương 269


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ Uy đứng thẳng người, nói to hơn: “Tôi nói rõ với các em tại đây, vài ngày nữa sẽ đến kì kiểm tra tháng này, nếu đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 thì tôi sẽ để em ấy rời khỏi lớp chọn”.
Học sinh trong lớp nghe Từ Uy nói vậy,
cũng không dây dưa vấn đề này nữa*.

Dù sao chưa tới ba ngày nữa sẽ thi tháng, một tuần sau là có thành tích, đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 đưdng nhiên sẽ phải rời khỏi lớp chọn.
Âu Hạo Thần liếc nhìn Diệp Thiên, không lên tiếng.

Theo cậu ta thấy, mặc dù Diệp Thiên có năng lực đặc biệt ở môn Toán, nhưng nếu nhiều môn cộng lại, muốn lọt vào top 50 là cực kì khó.

Một tuần sau, cho dù Từ Uy không để Diệp Thiên rời khỏi lớp, Diệp Thiên cũng không còn mặt mũi ở lại đây.
“Diệp Thiên, bọn họ rõ ràng không muốn cậu ở lại lớp này”.


Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Bành Lưdng vô cùng tức giận, rõ ràng hdn nửa lớp đều đang nhắm vào Diệp Thiên.

Những học sinh chỉ biết đến thành tích này hoàn toàn không coi trọng Diệp Thiên, không muốn học cùng lớp với cậu.
“Không sao!”.
Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, đột nhiên lên tiếng.
“Thầy Từ, xin đối một lát, em cũng có chuyện muốn nói”.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.
“Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại nhắm vào tôi, nhưng nếu cậu đã muốn tôi rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng chơi lớn với cậu một lần, chúng ta đánh cược không?”.
Trước mặt những học sinh xuất sắc toàn trường, Âu Hạo Thần nhíu mày, đâu chịu lùi bước, lập tức hỏi: “CƯỢc thế nào?”.
Diệp Thiên nhún vai, chỉ vào bàn học: “Nghe nói cậu luôn giữ vững danh hiệu đứng đầu khối lớp 12 trường Tam Trung phải không? Mỗi lần kiểm tra hàng tháng đều đứng nhất khối, vậy lần này tôi sẽ cược thành tích với cậu”.

Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
“Cuộc thi tháng này, tôi và cậu sẽ so điểm số.

Điểm số của tôi thấp hơn cậu thì tôi sẽ tự động rời đi, nhưng nếu điểm của cậu thấp hơn tôi, vậy thì xin lỗi, người đi sẽ là cậu”.
“Thế nào, cậu dám cược không?”.
Ánh mắt Diệp Thiên sáng ngời.

Mặc dù trước nay cậu không muốn chấp nhặt với hạng người tầm thường này, nhưng Âu Hạo Thần lại vô duyên vô cớ chọc vào cậu, vậy
thì cậu cũng không nể nang gì nữa.


*
Âu Hạo Thần đã muốn chtíi thì cậu cũng không ngại chtíi cùng cậu ta một lần.
“So thành tích à?”.
Âu Hạo Thần như nghe đưực chuyện gì buồn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Nếu Diệp Thiên so võ thuật hay tài nghệ với cậu ta, cậu ta tất nhiên sẽ không thắng nổi, nhưng Diệp Thiên lại so thành tích?
Nên biết rằng những học sinh giỏi ngồi đây ai cũng thua kém cậu ta.

Cậu ta giữ vị trí nhất khối liên tục hai năm sáu tháng, vị trí hạng nhất chưa bao giờ bị lung lay, Diệp Thiên là một học sinh mới chuyển tới mà lại dám so thành tích với cậu ta sao?
Những bạn học khác đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người so thành tích học tập với Âu Hạo Thần.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng không hiểu nổi.

Trong ấn tưựng của bọn họ, Diệp Thiên hở ra là động tay động chân, là đại từ thay thế cho bạo lực và dã man, những việc phải động não như học tập mà Diệp Thiên cũng dám đem ra đánh cưực với người
đứng nhất khối sao?
“Đưực, tôi cược với cậu!”.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Cuối cùng Âu Hạo Thần cũng tìm thấy ctí hội có thể đánh bại Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua đưdc?
“Cứ theo như cậu nói, cuộc thi tháng này ai thấp điểm hdn, người đó sẽ chủ động rời khỏi lớp chọn, cả lớp và thầy Từ đều có thể làm chứng!”.
Từ Uy đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Chuyện này… Tự ý cá cưdc trong lớp là bị cấm, nhưng nếu ai muốn rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng không có quyền can thiệp”.
Nghe thế, mọi người đều hiểu Từ Uy đã đồng ý cho Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đánh cưdc.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, không bày tỏ ý kiến.

Sau đó, Từ Uy bắt đầu xếp chỗ ngồi cho cả lớp.

Ông ta không cố ý cho ai ngồi với ai, mà xếp theo thứ tự chữ cái trong tên.

Trùng hdp là Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên lại đưdc xếp ngồi cùng bàn.
Nhìn người con gái nhiều lần nói chuyện
viển vông, tự cho mình là đúng trước mặt cậu, Diệp Thiên thầm lắc đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra bình tĩnh, không nói chuyện với Diệp Thiên, nếu không giải đề thì là nghe thầy cô giảng bài, coi Diệp Thiên như không tồn tại.
Diệp Thiên vui vì đưdc yên tĩnh, nằm dài lên bàn ngủ chẳng khác gì lúc ở lớp 12A4.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân

Nhiều người cho rằng Diệp Thiên chu động đánh cưdc với Âu Hạo Thần là hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.
Ngày thi càng lúc càng đến gần, mà ở bãi tha ma ntíi ngoại ô Lư Thành, một cái bóng như ma quỷ lướt nhanh qua vô số bia mộ.
Toàn thân người đó bao trùm trong bóng tối, không thấy rõ mặt mũi, nhưng hàm răng dữtựn lại lóe lên ánh sáng cực kỳ âm u lạnh lẽo.
“Bốn hồn phách thủy, mộc, kim, thổ đã đủ, tiếp theo chỉ cần tìm thêm một người mệnh hỏa nữa là mình sẽ thành công, tăng thêm mười năm tuổi thọ, khà khà!”.
“Hi vọng ở Lư Thành này, mình sẽ có thu hoạch”.
Gió đen lướt qua, bóng người đã biến mất dạng..


 
Chương 271: Chương 270


Mấy hôm nay, ngày nào Diệp Thiên cũng ngủ trong lớp, trong khi Tiếu Văn Nguyệt vẫn luôn giữa thái độ lạnh lùng, không nói nửa lời với Diệp Thiên.
Tình trạng hai người không nói chuyện với nhau đã kéo dài ba ngày liền, chỉ còn nửa ngày nữa là đến bài kiểm tra hàng tháng.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn đang ngủ say, trong lòng không khỏi buồn bực.
Mặc dù cô ta làm ngd Diệp Thiên mấy ngày nay, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Con gái đúng là trời sinh mâu thuẫn, mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thất vọng về Diệp Thiên và có ý định quên hoàn toàn cậu, nhưng khi ngồi cạnh cậu, cô ta lại hy vọng có thể tiếp tục đưdc như thế này.
Nhưng Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đã cá cưdc với nhau, ngay sau khi bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, về cd bản, Diệp Thiên thua là điều chắc chắn, cậu bắt buộc phải
rời khỏi lớp chọn, như vậy thì bạn cùng bàn của Tiếu Văn Nguyệt sẽ không còn là Diệp Thiên nữa.
Điều đáng tiếc là trong khi Tiếu Văn Nguyệt lo lắng Diệp Thiên sẽ thất bại, thì Diệp Thiên ngồi bên cạnh lại ngủ ngon lành, không chút mảy may quan tâm đến vụ cá CƯỢC, điều này khiến cô ta rất khó hiểu.

Cuối cùng cô ta không nhịn đưdc nữa, bờ vai thtím tho khẽ chếch xuống, chạm vào Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, anh dậy đi!”.

Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”.
Tiếu Văn Nguyệt khẽ cau mày, nói nhỏ: “Anh bị làm sao đấy? Có phải anh quên mất vụ cá cưdc với Âu Hạo Thần rồi không?”.
“Mấy ngày nay anh làm sao thế? Lúc lên lớp ngoài việc ngủ nướng, giáo viên ra đề anh không làm một câu nào, đến lúc giảng cách giải đề anh cũng không nghe nấy một lần.

Ngày mai là tới bài kiểm tra hàng tháng rồi.

Anh định thắng Âu Hạo Thần kiểu gì?”.
“Hay là anh biết trước mình chắc chắn sẽ thua, cho nên cư thể chò tỏi lúc bị đuổi ra khỏi cửa?”.
Tiếu Văn Nguyệt hỏi nhưng Diệp Thiên cũng không quá để ý, cậu vẫn nằm trên bàn, thờ tí đáp: “Tôi là người cá cưdc mà tôi còn không lo, cô lo cái gì?”.
Dứt lời, cậu lại ngủ gục trên bàn, không có chút tinh thần nào.
Tiếu Văn Nguyệt thấy thái độ này của Diệp Thiên, càng nghĩ càng tức giận.


Sau khi tan học, các bạn trong lớp đã rời khỏi phòng học, Diệp Thiên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vưdn vai chuẩn bị rời đi, nhưng cậu lại bị Tiếu Văn Nguyệt kéo lại.
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc: “Diệp Thiên, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Lời tôi nói với anh ở biệt thự tối hôm đó, anh không hề để ý đúng không?”.
“Tôi biết, anh muốn làm gì là tự do của anh, nhưng làm người đứng đắn tốt sao, cứ phải dây vào đám Ngô Quảng Phú mới đưực à? Nếu anh đã muốn đi theo con đường đó, tại sao anh vẫn còn đến trường?”.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Cô ta chỉ vào sách giáo khoa, trong lòng tràn ngập ý muốn rèn sắt khi còn nóng:
“Anh và Giai Lệ đều từ quê lên.

Giai Lệ có điểm số cao nhất trường, bây giờ đã bước chân vào giới giải trí.

Sau này, cô ấy sẽ trở thành một ngôi sao sở hữu lưdng người hâm mộ hùng hậu, còn anh thì sao?”.
“Vì biết chút võ thuật nên mới làm việc cho loại người thuộc thế giới ngầm, ngang ngưdc, dã tâm sôi sục như Ngô Quảng Phú à? Chuyện như vậy có gì tốt đẹp không?”.
“Nếu đã đến trường, nếu đã đi học, thì tôi mong anh có thể nhìn thẳng vào bản thân mình, đừng bỏ cuộc.

Cho dù không phải vì vụ cá cưdc này, thì cũng là vì bản thân, vì sau này có thể kéo gần khoảng cách với Giai Lệ, anh cũng nên học tập chăm chỉ, trân trọng từng giây phút một!”.
“Nhưng anh đã làm gì? Bản thân sa đoạ, cả ngày chỉ có ngủ với ngủ, vậy anh đến trường học có ý nghĩa gì?”.
Tiếu Văn Nguyệt càng nói càng kích động, cô ta không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Thiên sa đoạ, cô ta lại tức giận đến vậy.


Mấy ngày trước đã quyết định sẽ quên Diệp Thiên nhưng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt lại muốn Diệp Thiên nghe lời cô ta khuyên can biết bao.
“Tiếu Văn Nguyệt, cô quan tâm nhiều quá đấy!”.
Diệp Thiên vẫn giữ thái độ hờ hững,
Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều như vậy, cậu hoàn toàn không quan tâm.
“Đối với tôi mà nói, nghe giảng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sở dĩ tôi đến lớp chỉ là lấy lệ mà thôi!”.
“Còn những gì cô vừa nói, như là kéo gần khoảng cách với cố Giai Lệ, tôi không có chút hứng thú nào.

Bây giờ cô ấy là cô ấy, tôi là tôi!”.
Diệp Thiên nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng học.


 
Chương 272: Chương 271


Tiếu Văn Nguyệt ngồi vào chỗ, không khỏi thở dài lắc đầu, không hiểu sao Diệp Thiên không bao giờ nghe lời khuyên của cô ta, lần nào cũng vậy, cứ một mực làm theo ý của mình mà không thèm để ý tới lời cô ta nói.
Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng
Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này đưdc sắp xếp theo thứ tự đảo loạn.

Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.
Số thứ tự thi của cô ta là thứ hai từ dưới lên, còn Diệp Thiên thì ở giữa.
Cho đến khi giờ thi sắp bắt đầu, Diệp Thiên mới thong dong đến, trông bộ dạng có phần lười biếng.
Sau khi bài kiểm tra đưdc phát, Tiếu Văn Nguyệt không chú ý đến Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu đọc hiểu câu hỏi.
Khoảng bốn mưdi phút sau, Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng.


Câu hỏi điền vào chỗ trống này hối khó.

Cô ta đang suy nghĩ, bỗng bất giác ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước.
Cô ta thấy Diệp Thiên đặt bút sang một bên, còn bản thân thì nằm sấp lên bài kiểm tra và phiếu điền đáp án rồi ngủ ngon lành.
“Cái tên này, trong phòng thi rồi mà còn ngủ được à?”.
Tiếu Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, Diệp Thiên ngủ trong lớp đã đành, bây giờ trong phòng thi cũng không khác gì-
Cô ta lắc đầu tiếp tục làm bài, mặc kệ Diệp Thiên.

Cô ta vốn cho rằng khi Diệp Thiên chủ động cá cược với Âu Hạo Thần, ít nhất cũng có hậu thuẫn nhất định, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên chỉ là đang ăn nói ba hoa, không biết lượng sức mình mà thôi.
Cứ như vậy thì đừng nói đến việc đọ sức với Âu Hạo Thần, không kém hơn Âu Hạo Thần một hai trăm điểm đã là được ông trời phù hộ lắm rồi.
Sau bốn môn thi, cứ vào phòng thi được ba mươi phút thì Diệp Thiên lại gục đầu ngủ thiếp đi, đến giờ nộp bài thì lập tức nộp, lần nào cũng vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai sau bài kiểm tra hàng tháng, Tiếu Văn Nguyệt chặn Diệp Thiên ở cửa lớp.
“Cô lại làm sao thế?”.
Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc, sau đó lấy ra một cuốn sổ dày trong cặp.
“Cho anh cái này!”.
Diệp Thiên không nhận mà hỏi: “Cái gì đây?”.

“Đây là vở ghi chép học tập của tôi.

Tôi đã ghi lại những kiến thức trọng tâm của tất cả các môn học cấp ba.

Anh cầm về xem kỹ đi, như vậy sẽ cải thiện được kết quả kỳ thi tiếp theo của anh”.
Tiếu Văn Nguyệt hết sức chân thành.

Cô ta nghĩ rằng đây là sự đóng góp lớn nhất mà cô ta có thể làm cho Diệp Thiên với tư cách là bạn cùng bàn của cậu.

Ngay cả khi cô ta và Diệp Thiên không thể đến với nhau, cô ta vẫn hy vọng rằng Diệp Thiên sẽ tiến bộ hơn trong tương lai, không dây dưa
với đám người của thế giới ngầm, bước đi trên con đường đúng đắn.
Diệp Thiên nhìn Tiếu Văn Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu nói: “Cô cầm về đi, tôi không cần thứ này!”.
“Diệp Thiên, anh sao thế?”, Tiếu Văn Nguyệt tức giận nói: “Anh từ dưới quê lên, nếu không dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học, sau này làm đưốc trò trống gì chứ? Thành tích học tập yếu kém thì cả đời này anh chỉ có thể chôn chân ở tầng lớp thấp của xã hội thôi”.
“Hay là anh thực sự nghĩ rằng nếu anh lăn lộn chốn giang hồ là có thể vang danh, có thể trở thành ông trùm như Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình?”.
Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng.
“Tiếu Văn Nguyệt, tôi đã nói với cô rồi, đừng dùng cách nghĩ của cô để suy đoán tôi!”.
“Đám Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình còn lâu mới lên đưdc đến trình độ mà tôi sẽ đạt đưdc trong tưdng lai!”.
“Hdn nữa, sao cô biết điểm tôi kém?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên liền thất vọng ra mặt.
“Anh đấy, lúc nào cũng ăn nói ngang ngạnh như vậy, cứng đầu như vậy sao?”.
Cô ta lắc đầu cất vở, vẻ mặt bỗng trở nên kiên quyết.
“Được thôi, Diệp Thiên, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa, cũng sẽ không nói chuyện với anh dù nửa câu, anh muốn làm gì thì làm!”.
Dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi phòng học mà không thèm quay đầu nhìn lại, lần này cô ta thực sự thất vọng về Diệp Thiên, không còn chút hi vọng nào nữa.
Khi ngang qua quầy báo trong khuôn viên trường, Tiếu Văn Nguyệt thấy có rất nhiều người ở đó.

Có gì đó hơi lạ.

Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh tình cờ chạy ngang qua, kéo cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt, chúng mình đi xem thử đi.

Nghe nói bảng xếp hạng của bài kiểm tra hàng tháng đã được công bố rồi đấy!”.
“Chúng mình đi xem tên Diệp Thiên bị Âu Hạo Thần đạp bay trong nháy mắt như thế nào nhé!”


 
Chương 273: Chương 272


Nói xong, cô ta không đdi Tiếu Văn Nguyệt nói lời nào mà kéo đi luôn.

Đám học sinh đang đứng xung quanh bảng xếp hạng khi thấy hoa khôi của trường đến, đều biết ý nhường chỗ.

Khi nhìn vào bảng xếp hạng, tất nhiên ai cũng muốn biết người đứng đầu là ai, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn lên, vẻ mặt của họ lập tức cứng đờ.

“Sao có thể?”.

Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai cũng tình cờ đi ngang qua quầy báo, khi nhìn thấy bảng xếp hạng, cậu ta sững sờ, vẻ mặt kinh hoàng, dường như bị sốc nặng.


Hầu như tất cả học sinh trong Tam Trung đều cho rằng vị trí đứng đầu vẫn thuộc về Âu Hạo Thần, dù sao thì Âu Hạo Thần đã chiếm vị trí này lâu rồi.

Nhưng lần này, người đứng đầu không phải là cậu ta, mà là một cái tên không một ai nghĩ tới.

Diệp Thiên lớp 12A4 với tổng số điểm là 749!
Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng, rất nhiều
người đều chết sững tại chỗ, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

749 điểm, đừng nói là Tam Trung ở Lư Thành, thậm chí là trường cấp ba trên toàn quốc, cũng chưa từng có học sinh nào đạt được số điểm khó tin như vậy trong bài kiểm tra hàng tháng.

Chỉ còn một điểm nữa là được điểm tuyệt đối – 750 điểm, Diệp Thiên gian lận sao?
Những người thân với Diệp Thiên, hay những người khá để ý đến Diệp Thiên đều có những cảm xúc khác nhau.

Âu Hạo Thần sầm mặt xuống, đứng dơ ra một chỗ như hoá đá, mà Đỗ Giai Giai cũng hồi lâu không cử động.

Còn Tiếu Văn Nguyệt thì thẫn thờ quay người đi, những gì Diệp Thiên vừa nói với cô ta không ngừng văng vẳng trong tâm trí.

“Ai nói điểm của tôi kém?”.

Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com

Cô ta đi đến bên bồn hoa ngồi xuống, nhớ lại từ lần đầu tiên gặp Diệp Thiên cho tới bây giờ, Diệp Thiên không chỉ xuất hiện đúng lúc cô ta gặp khó khăn, các phương diện mà cô ta cho rằng Diệp Thiên yếu
kém, lần nào Diệp Thiên cũng dùng sự thật đanh thép nói với cô ta, rằng cậu mới là người giỏi nhất.

Khi đấu với đội Karate cũng vậy, trong bữa tiệc mừng khai trường cũng vậy, khi ngang nhiên sống ở biệt thự số 1 của khu Thiên đường Vạn Giang cũng vậy, mà bây giờ, khi cậu đạt đưdc số điểm khủng khiếp 749 điểm đứng đầu Tam Trung, cũng vậy!
Cô ta đã chất vấn Diệp Thiên hết lần này đến lần khác, nhưng Diệp Thiên luôn hết lần này đến lần khác, dùng cách thức bất ngờ mà chấn động nhất, khiến lời chất vấn của cô ta trông thật cứng nhắc mà yếu ớt.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi suy nghĩ, với khả năng tiềm tàng và năng lực phi thường mà Diệp Thiên thể hiện từ trước đến nay, cho dù cậu có thực sự cùng đám người Ngô Quảng Phú oanh tạc thế giới ngầm, liệu sau này cậu có thực sự đứng ở vị trí cao hdn cả đám người Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình như cậu đã từng nói? Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy không tìm đưdc đáp án, trong lòng rối nhưtd vò.

Sau khi ra khỏi trường học, lần này Tiếu Văn Nguyệt không chọn đi cùng ai nữa mà lên taxi một mình, định đi một vòng quanh Lư Thành để thư giãn.

“Anh tài xế, anh lái quanh Lư Thành một vòng, sau đó lái đến khu biệt thự Phúc Xuân nhé!”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi xuống ghế sau nói với tài xế, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một tờ giấy bùa màu vàng trông rất kỳ lạ được dán ở ghế phụ, những dòng chữ trên bùa đang nhấp nháy và phát sáng.

Tiếu Văn Nguyệt sửng sốt, khi cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, tài xế đột nhiên quay đầu lại.

“A!”.


Cô ta sd hãi hét lên, một đôi mắt có con ngưdi đỏ như máu đang nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt hung ác đỏ rực đó còn toả ra những làn sóng kỳ lạ.

Tiếu Văn Nguyệt không thể không nhìn vào mắt của “tài xế”, tâm trí của cô ta như thể bị hút vào.

Trước mắt cô ta tối sầm lại, bất tỉnh, cd thể mềm oặt ngã trên ghế sau.

“Ha ha, ngày sinh mạng tao được kéo dài chính là hôm nay!”.

Gã “tài xế” cởi chiếc mũ lưỡi trai lộ rõ khuôn mặt tái nhợt.

Hắn không ngờ mới vào LƯ Thành được vài ngày, thông qua thân phận là tài xế taxi tiếp cận đủ loại người, mà hôm nay hắn lại gặp được người có bản mệnh Hoả, hdn nữa còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Hắn nở nụ cười gian manh, chiếc taxi phóng nhanh đi thẳng về phía ngoại ô, sinh mạnh của Tiếu Văn Nguyệt dường như đang dần biến mất.




 
Chương 274: Chương 273


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên đến lớp học, học sinh trong lớp đều nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể khác thường.
Những học sinh lúc trước nghi ngờ cậu không đủ tư cách học ở lớp chọn giờ đều im miệng, hết sức khâm phục Diệp Thiên, giống như nhìn thấy quái vật vậy.
749 điểm, ngoài quái vật ra, con người có thể thi được số điểm ấy sao?
Trong đợt kiểm tra tháng này, Âu Hạo Thần đã thi được kết quả tốt nhất, được 710 điểm, nhiều hdn số điểm cao nhất của những lần thi trước đến mấy điểm, nhưng so với 749 điểm của Diệp Thiên thì chẳng là gì cả.
Sau khi biết kết quả, bọn họ đã đi nghe ngóng số điểm 749 của Diệp Thiên.

Giáo viên đã cho câu trả lời rằng ngoài bài văn bị trừ một điểm mang tính tượng trưng ra, những phần khác bất kể là cách giải hay trình tự giải đề đều ngắn gọn rõ ràng, vừa đủ không thừa không thiếu, hoàn toàn không tìm thấy chỗ nào để trừ điểm.
Có thể làm bài thi đạt đến trình độ đó, Diệp Thiên không phải yêu quái thì ai mới là yêu quái?

Diệp Thiên không để ý ánh nhìn của người khác, mà đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.

Lúc này, chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về Âu Hạo Thần đã trống không, rõ ràng cuộc đánh cược giữa hai người là Diệp Thiên đã thắng.
Ồ chỗ ngồi chỉ có mỗi Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa thấy đến.

Bây giờ đã đến giờ vào tiết, thế mà Tiếu Văn Nguyệt lại không thấy bóng dáng đâu, khiến Diệp Thiên không khỏi thấy lạ.
Bình thường Tiếu Văn Nguyệt đến lớp rất sớm, hôm nay mãi vẫn không thấy mặt, giáo viên cũng đã lên bục giảng mà cô ta vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng trước nay cậu không muốn tìm hiểu quá nhiều về chuyện của Tiếu Văn Nguyệt, nên cũng không để tâm, cứ nằm dài ra bàn ngủ.
Qua vài tiết học, Từ Uy đến lớp, thông báo cho Diệp Thiên đến phòng hiệu trưởng.
Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, xưa nay cậu
không qua lại nhiều với những giáo viên lãnh đạo này, không biết lần này hiệu trưởng tìm cậu có việc gì.
“Diệp Thiên, cuối cùng chúng tôi cũng đdi đưdc em rồi”.
Cậu vừa đến phòng hiệu trưởng đã thấy hiệu trưởng tưtíi cười đứng dậy khỏi ghế.
“Thầy hiệu trưởng, thầy đdi em có việc gì ạ?”.
Diệp Thiên bình thản hỏi.
“Nào, ngồi xuống trước đi!”, hiệu trưởng bảo Diệp Thiên ngồi xuống ghế đối diện,
Tại đây có hình

[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân

kích động trong lòng, nhưng Diệp Thiên vẫn không thay đổi nét mặt.
Cậu chỉ trầm ngâm trong chốc lát, lập tức trả lời: “Hiệu trưởng, về trường đại học, em đã có dự định từ trước rồi.

Những trường khác em không cần phải suy nghĩ, em chỉ muốn vào đại học Thủ đô”.
Hiệu trưởng hơi kinh ngạc, mục tiêu của Diệp Thiên quá rõ ràng, chỉ nhắm đến đại học Thủ đô, những trường khác đều bị cậu bỏ qua.
Ông ta gật đầu, đã hiểu mong muốn của Diệp Thiên.
“ĐƯỢc, vậy hôm nay tôi sẽ liên hệ với người phụ trách tuyển sinh của đại học Thủ đô, buổi chiều ngày kia có lẽ họ sẽ đến đây, khi đó tôi sẽ bảo người đến lớp thông báo cho em, được không?”.
Hiệu trưởng mỉm cười, đây là lần đầu tiên một người vốn nghiêm nghị như ông ta niềm nở với một học sinh như vậy.
Lần này Diệp Thiên thi được số điểm cao ngất 749 điểm, rất hiếm có trong lịch sử trường Tam Trung, ngay cả ông ta cũng rất xem trọng.

Nói không chừng sau này Diệp Thiên sẽ tiếp tục phát triển, trở thành nhân vật lớn một vùng, khi đó trường Tam Trung cũng sẽ rất hãnh diện.
“ĐƯdc ạ, cảm dn thầy hiệu trưởng”.
Diệp Thiên đứng dậy chào tạm biệt, từ đầu đến cuối rất lễ phép khéo léo, thái độ đúng mực.

Hiệu trưởng âm thầm gật đầu, vô cùng tán thưởng biểu hiện của Diệp Thiên.


Bây giờ đưdc một học sinh như vậy thật hiếm có.
Vừa đến cửa lớp, Diệp Thiên đã nhìn thấy Lí Tinh Tinh cuống cuồng chạy ra khỏi lớp học, nét mặt hoảng loạn.
Nhưng cậu chỉ liếc nhìn Lí Tinh Tinh, sau đó lướt ngang qua.

Cậu hoàn toàn không định quan tâm tới cô tiểu thư kiêu ngạo tự cho mình là đúng như Lí Tinh Tinh.
“Diệp Thiên!”.
Lí Tinh Tinh trước nay chẳng muốn quan tâm đến Diệp Thiên đột nhiên chặn cậu lại.
“Hôm qua anh có gặp Nguyệt Nguyệt không?”.
Cô ta kéo Diệp Thiên lại, sốt sắng hỏi.
“Tiếu Văn Nguyệt sao?”.
Cậu thản nhiên trả lời: “Hôm qua, năm giờ rưỡi chiều cô ta đã rời khỏi lớp học, có chuyện gì sao?”.
Lí Tinh Tinh nghe vậy càng sỢ hãi hơn..


 
Chương 275: Chương 274


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vừa rồi mẹ của Nguyệt Nguyệt gọi điện cho tôi, nói cả đêm qua Nguyệt Nguyệt không về nhà, hỏi tôi hôm nay Nguyệt
Nguyệt có đi học không.

Sau đó, chúng tôi lại gọi cho Nguyệt Nguyệt nhưng không ai nghe máy”.
“Nguyệt Nguyệt mất tích rồi!”.
Lí Tinh Tinh nói xong, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Hà Tuệ Mẩn, giọng bà ấy run rẩy, lo lắng nói: “Tinh Tinh, Tiểu Thiên đang ở bên đó sao? Mau đưa cậu ấy nghe điện thoại đi!”.
Lí Tinh Tinh đưa điện thoại qua, Diệp Thiên nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc và van nài của Hà Tuệ Mẩn.

“Tiểu Thiên, là cháu phải không?”.
“Là cháu đây cô”, Diệp Thiên gật đầu.
“Tiểu Thiên, cô xin cháu hãy giúp cô tìm Nguyệt Nguyệt.

Cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi, bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức gì.

Cô xin cháu, cùng tìm con bé giúp cô, Nguyệt Nguyệt vẫn luôn thích cháu đấy!”.
Hà Tuệ Mần vì con gái mất tích mà nói năng lộn xộn, thậm chí những chuyện bí mật mà Tiếu Văn Nguyệt tâm sự với bà ấy cũng nói hẳn cho Diệp Thiên nghe.
Thích cháu sao?”.
Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức lắc đầu, không quá để tâm.
Bây giờ Hà Tuệ Mẩn đang vô cùng hoang mang, nói năng hồ đồ cũng là bình thường, cậu mau chóng an ủi: “Cô Hà, cô đừng lo, bây giờ cháu sẽ đi tìm cô ấy, cháu sẽ cố gắng hết sức”.
Nói xong, cậu lại an ủi bà ấy vài câu, sau đó mới cúp máy.
“Tiếu Văn Nguyệt mất tích sao?”.
Diệp Thiên cảm thấy kì lạ.


ồ LƯ Thành, nói thế nào Tiếu Văn Nguyệt cũng là con gái của nhà giàu, không có mấy ai dám động vào cô ta.

Nếu Tiếu Văn Nguyệt bị bắt cóc, đối phưdng vì tiền thì đã gọi tới tống tiền từ lâu, nhưng theo Hà Tuệ Mẩn nói thì vẫn không có tin tức gì.
Cậu đang định gọi điện cho A Hổ, nói anh ta cho người ở khắp thành phố đi tìm,
Lí Tinh Tinh ở bên cạnh lại đột nhiên nói.
“Lạ thật, mấy hôm trước còn tổ chức sinh nhật mà sao bây giờ lại đột nhiên biến mất rồi?”.
“Sinh nhật à?”.
Diệp Thiên nheo mắt lại, hạ thấp giọng nói: “Nói cho tôi biết ngày tháng năm sinh của Tiếu Văn Nguyệt, tốt nhất là cả giờ sinh chính xác”.
Lí Tinh Tinh bị Diệp Thiên làm sỢ giật mình, nhưng vẫn nói ra thông tin ngày sinh của Tiếu Văn Nguyệt.
“Quả nhiên, ngày giờ tháng năm đều thuộc hỏa, là mệnh chí hỏa!”.
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Cậu tính toán, hôm nay là ngày Hỏa, cách giờ Chính Dưdng chỉ còn một tiếng nữa thôi.
“Hỏng rồi, nếu thật là vậy thì tính mạng của Tiếu Văn Nguyệt rất đáng lo!”.
Diệp Thiên nhíu mày.

Mặc dù cậu không quá để tâm đến Tiếu Văn Nguyệt, nhưng nghĩ đến giọng nói Hà Tuệ Mẩn gần như tuyệt vọng, cả người như bị rút cạn sức lực, cậu lại không thể để mặc chuyện này.


Nếu Tiếu Văn Nguyệt thật sự có chuyện gì, khó tưởng tưdng đưdc Hà Tuệ Man sẽ sốc đến
thế nào.
“Cô về đi, không cần đi theo nữa, chuyện này để tôi giải quyết!”.
Diệp Thiên nói với Lí Tinh Tinh một câu rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi trường học, không ngoảnh đầu lại, để lại một mình Lí Tinh Tinh đứng tại chỗ không hiểu ra sao.
“Cái tên này…”.
Tại đây có hình
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân

Không khí ở xung quanh đều bị hút về phía đó, cậu giống như thiên sứ cưỡi gió điều khiển khí, đứng ở nơi cao, hiên ngang không thể xâm phạm.
Khoảnh khắc vòng xoáy khí hình thành, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.
“Phệ Thiên Huyền Khí, Phong Thần Chú, Thính Phong Ngâm!”..


 
Chương 276: Chương 275


“Thính Phong Ngâm!”.
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Thiên, vô số tiếng động khác nhau lấy không khí làm trung gian, đi theo luồng gió hội tụ về phía Diệp Thiên.
Thính Phong Ngâm là tuyệt học do cậu sáng tạo, dùng Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị trong cơ thể dẫn dắt, hội tụ tất cả luồng không khí ở xung quanh về bên cơ thể, từ đó đạt đến trình độ nghe lén bốn phương, biết được mọi động tĩnh.
Trên thế giới, e rằng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên làm được điều này.
Công lực của cậu bây giờ có thể khiến âm thanh trong vòng nghìn dặm hội tụ về bên tai, như vậy nghĩa là cậu có thể nghe được rõ ràng mọi động tĩnh
trên khắp Lư Thành, bao gồm cả vùng ngoại ô xung quanh Lư Thành.
Trong khu vực này cậu sẽ là thần, một vị thần tối cao.

Trong giây lát, hai tai Diệp Thiên nghe được vô số âm thanh xa gần, vô cùng hỗn tạp.

Nhưng cậu không đổi sắc mặt, tập trung phân biệt và tiến hành lọc những âm thanh này.
“Tìm được rồi!”.

Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Bổng nhiên cậu nghe được một giọng nói vô cùng trầm khàn, ấn chứa hơi thở tà ác.

Mắt cậu sáng lên, người đã biến mất khỏi tòa nhà cao tầng.
ở khu công nghiệp bỏ hoang của Lư Thành, nơi này sắp được nhà phát triển san bằng, xây thành tài sản thương mại.

Đế phối hợp với công việc của nhà phát triển, những hộ gia đình ở đây gần như
đã dọn đi nơi khác hết.
Trong một lò hơi cũ nát, khí nóng phả vào mặt, Tiếu Văn Nguyệt cao gầy xinh đẹp bị trói chặt, treo trên xà nhà.
Giày của cô ta bị cởi ra, để lộ bàn chân tinh tế mượt mà, đường cong hoàn hảo hiện ra rõ ràng dưới lớp áo sơ-mi.


Vì lò hơi nóng bức nên trên mặt, chân và ngực cô ta đều đầy mồ hôi, càng thêm phần gợi cảm.

Đây chắc chắn là báu vật của thế gian.
Trước mặt cô ta, một người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi khoanh chân, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, tròng mắt hiện ra màu đỏ tươi tà ác.

Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com
“Đúng là báu vật thế gian, ngay cả lão già đã bỏ phụ nữ nhiều năm như tôi đây cũng không nỡ giết cô!”.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi khiến người ta nổi gai ốc.

cả người ông ta được bao phủ trong chiếc áo choàng to rộng, chỉ lộ ra hai bàn tay gầy trơ xương.
Tiếu Văn Nguyệt mở to hai mắt, vẻ kinh hoàng bao trùm gương mặt cô ta.

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy mà không phát ra được âm thanh nào.

Cô ta nhớ rõ tối hôm qua mình bị người này khống chế một cách dễ dàng, tỉnh lại thì đã bị trói ở lò hơi này.
Lúc tỉnh lại, cô ta vốn còn rất bình tĩnh, chỉ nghĩ rằng mình bị bắt cóc, người kia nhắm vào sự giàu có của bố cô ta, muốn tống tiền mà thôi.

Nhưng đến khi người mặc áo choàng đen đối diện nuốt trọn một con bọ cạp vào bụng, cô ta mới ý thức được người trước mắt đáng sợ thế nào.

Mục đích của người kia không phải vì tiền, mà là vì mạng sống của cô ta.
Người mặc áo choàng đen trước mặt có gương mặt xấu xí hung ác, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô ta có cảm giác lạnh buốt cả người.

Tuy lò hơi có nhiệt độ rất cao, nhưng cô ta lại không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào.
“Cô bé, nhìn biếu cảm của cô khiến tôi vô cùng thích thú.

Những kẻ chết trước cô còn sợ hãi hơn cô nhiều!”.
Người mặc áo choàng đen gỡ mũ xuống, gương mặt dữ tợn đáng sợ lộ ra ngoài hoàn toàn.

Tiếu Văn Nguyệt sợ đến mức gần như ngừng thở.


 
Chương 277: Chương 276


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ta bỗng nhớ tới kẻ giết người liên hoàn đang rầm rộ khắp các mặt báo gần đây, rất rõ ràng, kẻ trước mắt chính là hung thủ.
Nhưng cô ta không hiểu, vì sao người này lại tìm tới cô ta?
“Tôi biết, có lẽ cô muốn hỏi vì sao tôi lại tìm tới cô, tôi có thể nói cho cô, đó là vì cô sinh sai giờ rồi!”.
“Cô sinh ra vào ngày tháng chí dương, tôi chỉ cần lấy thêm hồn phách của cô là có thể kéo dài tuổi thọ, sống thêm mười năm.

Cô nên cảm thấy vinh hạnh vì được một thuật sĩ Mao Sơn tôi đây sử dụng cơ thể người phàm của cô!”.
“Cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ dùng bí pháp luyện chế lại cơ thể của cô, để cô trở thành nửa người nửa rối, cho tôi điều khiển cả đời!”.
“Nhân tiện nói cho cô biết, tôi là “Hắc Vu Thần”!”.

Người đàn ông áo đen mặt mày dữ tợn, tự khai báo tên, hoàn toàn không kiêng kị gì.
Với sức mạnh của ông ta, cho dù có người tìm đến nơi, ông ta cũng có thể giải quyết hết.

Dù là thành viên của tổ trọng án Thành Môn tập hợp cảnh sát từ các thành phố lớn về đây, ông ta cũng nắm chắc có thể giải quyết tất cả.
Đây chính là sức mạnh to lớn của thuật sĩ tà ác Mao Sơn!
Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, võ thuật và pháp thuật đối với cô ta mà nói quả thật quá xa xôi.

Thế giới mà cô ta sống hoàn toàn không dính dáng gì đến những thứ này.

Lấy hồn gì đó, kéo dài tuổi thọ gì đó, cô ta hoàn toàn không biết.
Điều duy nhất mà cô ta biết là Hắc Vu Thần muốn giết cô ta, giống như giết những người không liên quan kia vậy, hành hạ cô ta ở lò hơi này đến chết.
Trong giây lát, sự sợ hãi lan khắp
toàn thân, lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết cách mình gần đến vậy.
Cô ta vẫn còn quá nhiều việc chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa nói một câu cảm ơn với Diệp Thiên, còn chưa trải nghiệm đủ thế giới tươi đẹp này, cô ta không muốn chết.
Giờ phút này, cô ta nhớ đến một người, người thiếu niên đã hai lần cứu cô ta khỏi nguy hiếm.
“Diệp Thiên? Vì sao vào những lúc thế này, mình đều nhớ đến anh ta?”.
Tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp.


Cô ta hi vọng giờ phút này, Diệp Thiên có thể xuất hiện ở bên cạnh cô ta, đánh bại kẻ lạnh lùng đáng sợ ở trước mắt, đưa cô ta rời khỏi nơi này.
“Nhìn ánh mắt của cô, có vẻ vẫn còn chờ mong có người tới cứu à?”.
Hắc Vu Thần liếc mắt qua, dường như nhìn thấu tất cả tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cười giễu không ngừng.
Giây lát sau, bàn tay khô gầy của ông ta thò ra khỏi áo choàng đen.

Vô số khí đen bay ra khỏi ống tay áo, thoáng chốc che phủ toàn bộ lò hơi, bao trùm cả người Tiếu Văn Nguyệt.
Lò hơi vốn nóng không thể chịu nổi bổng chốc trở nên lạnh lẽo u ám.

Trong hoàn cảnh này, Tiếu Văn Nguyệt thậm chí còn không nhìn thấy rõ bản thân mình.
Trong lúc cô ta đang sợ hãi tột cùng, vô số tiếng nổ lớn vang lên, sương mù màu đen lan ra.

cửa sổ thủy tinh xung quanh lò hơi lần lượt nứt vỡ, những mảnh vỡ văng đi xa, vài con chó hoang nằm bên đường thoáng chốc bị cắt đứt người thành mấy đoạn.
“Đây… là sức mạnh mà con người có thể có được sao?”.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân

Thời gian trôi qua từng chút một, Tiếu Văn Nguyệt cũng cảm giác được tính mạng mình đang dần dần bị tước mất.

Hắc Vu Thần ngửa đầu nhìn trời, lúc này mặt trời treo cao, cuối cùng cũng đã đến giờ Ngọ.

“Tốt lắm!”.
Ông ta nhếch miệng cười nhạt, giọng nói trầm khàn tà ác.
Chí nghe một tiếng rung khẽ, hai tay ông ta kết ấn.

Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy mắt hoa lên, định thần nhìn lại, trong tay Hắc Vu Thần đã xuất hiện một món đồ, là một cây kim bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cây kim này không khác những cây kim mà cô trong cửa hàng may dùng để may quần áo là mấy, nhưng không hiểu vì sao khi Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy cây kim này thì lại sởn cả gai ốc, trong lòng cực kì sợ hãi.
“Đừng sợ!”.
Hắc Vu Thần cười gằn liên tục, đi từng bước đến gần Tiếu Văn Nguyệt.
“Đây là tuyệt học độc môn của tôi -Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm.

Châm một kim này vào là có thể tách hồn phách của cô ra một cách hoàn hảo, để tôi sử dụng.

Cô yên tâm, sẽ không đau đâu!”..


 
Chương 278: Chương 277


Hắc Vu Thần cười mấy tiếng quái dị, sau đó hai ngón tay dùng kim.

Từng hoa văn màu vàng khó hiểu bỗng hiện ra trên lòng bàn tay ông ta, hơi thở tà ác tràn ngập khắp nơi.
Tiếu Văn Nguyệt bị cướp mất lý trí, vào giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.
“BỐ, mẹ, Giai Lệ, Tinh Tinh, tạm biệt!”.
“Còn cả Diệp Thiên…”.
Toàn thân cô ta bị trói, không thể nhúc nhích, cô ta đã rơi vào tuyệt vọng, mất đi sức phản kháng, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.


Theo dõi chương mới nhất tại nhayhȯ.com nhé
Trong mắt Hắc Vu Thần hiện rõ vẻ tham lam, đây là bước cuối cùng trên con đường kéo dài tuổi thọ của ông ta.

Chỉ cần lấy được hồn phách chí dương của Tiếu Văn Nguyệt, ông ta sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, làm mưa làm gió hơn mười năm nữa.
Nếu có được thời gian hơn mười năm này, ông ta có thể nghiên cứu thuật cấm Mao Sơn kĩ càng hơn, đạt được sức mạnh to lớn.

Sau đó không bao lâu, ông ta sẽ trở thành cao thủ cấp bậc chí tôn võ thuật, có thể tùy ý chém giết, nói không chừng vị trí “Tứ Tuyệt” sau này cũng sẽ là của ông ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, sử dụng kim bạc, định đâm vào giữa chân mày Tiếu Văn Nguyệt.
Cây kim này mà đâm vào, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân sẽ mất mạng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hắc Vu Thần đột nhiên cảnh giác, theo đó là một tiếng động cực lớn vang lẽn, vách tường ở một bẽn nổ tung.
Một bóng người lao nhanh như điện từ trong đó ra, mang theo trận gió xoáy cực mạnh.

Vô số vụn đá cuốn bay lên, đập về phía Hắc Vu Thần.

“Ồ?”
Hắc Vu Thần thầm kinh hãi, lùi về sau mấy bước, truyền nội kình vào lòng bàn tay, liên tục vung tay ra trước mặt, cuối cùng chặn được những tảng đá vụn bay đến.
Nhưng số đá vụn này có lực cực
mạnh, giống như búa nặng đập xuống.

Mỗi lần ông ta chặn một hòn đá đều có thể cảm giác được nội tạng chấn động, khí huyết sôi trào.
Ông ta lùi ra xa mười trượng, đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.

Lúc ông ta quay đầu lại, bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt đã xuất hiện một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ánh mắt thờ ơ.
“Tà ma ngoại đạo cũng dám hại người trên địa bàn của tôi?”.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng đã đến!
“Là ai?”.
Trong lòng Hắc Vu Thần đã dấy lên vẻ kinh ngạc.
Ông ta gây án khắp nơi ở tỉnh Xuyên, giết mấy người liên tiếp, lần này từ Thành Môn trở lại Lư Thành, ngẫm thấy không để lại bất kỳ dấu vết gì.


Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Với tu vi và bản lĩnh của ông ta, có ai lại có thể tìm được ông ta chứ?
Nhưng hôm nay, lại thực sự có người tìm đến tận nơi, không chỉ vậy, người đến lần này lại là một vị cao thủ võ thuật chỉ dùng mổi lực dư thừa của các viên đá vụn đã có thể đánh cho ông ta lùi lại.
Điều khiến ông ta khó tin nhất đó là người đánh lùi ông ta lại là một thiếu
niên chỉ 17,18 tuổi!
Con đường võ thuật, dễ trước khó sau, có thể là khi bước chân vào võ thuật, tu luyện nội lực không quá khó khăn, nhưng muốn trở thành cao thủ thực thụ, có thành tựu, vậy thì phải tu luyện khổ cực ngày này qua tháng nọ, thứ cần lúc này chính là thời gian.
Những cao thủ ở đỉnh cao thực sự đa phần đều là những nhân vật ngoài 40 tuổi, cho dù là người có thiên phú vô song như Diệp Vân Long cũng phải ở ẩn mười mấy năm mới có thể tỏa sáng.
Còn cậu thiếu niên trước mặt đằy, thực sự còn quá trẻ!
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn về phía Hắc Vu Thần, như thể đang nhìn một thi thể vậy, không mang theo chút biếu cảm nào.


 
Chương 279: Chương 278


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một lúc sau, cậu dửng dưng quay người, cởi trói cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, như thể không hề quan tâm Hắc Vu Thần đang đứng phía sau.

Thấy cảnh tượng này, sát ý trong ánh mắt Hắc Vu Thần càng thêm rõ rệt.

Ông ta tự tu tập thuật Mao Sơn, xưa nay giao đấu với ai, chưa bao giờ có ai dám quay lưng về phía ông ta, vì điều này đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, nhưng Diệp Thiên, lại coi như không nhìn thấy ông ta, đây rõ ràng là chưa từng coi ông ta ra gì.


Hành động ngang nhiên này không hề khiến Hắc Vu Thần do dự, ngược lại còn khiến sát ý của ông ta càng thêm mạnh mẽ.

Khoảnh khắc ông ta phản bội và rời khỏi Mao Sơn, ông ta đã lập lời thề sau
này sẽ trở thành kẻ mạnh trong thiên hạ, tỏa sáng giới võ thuật, danh tiếng chấn động ngang tầm “Tứ Tuyệt”.

Nhưng bây giờ một thiếu niên 17,18 tuổi lại dám đứng quay lưng về phía ông ta, đối với ông ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn.

Ông ta giậm mạnh chân, cả cái lò hơi lung lay, nơi mà ông ta giẫm chân đều bị nứt toác, ông ta đã tấn công về phía Diệp Thiên.

Ông ta hội tụ nội lực vào hai bàn tay, khí đen xuất hiện, trong đó có tiềm ẩn độc tố cực mạnh, cho dù là cao thủ ở cấp tông tượng nếu tiếp xúc với luồng khí này đều sẽ bị độc tính xâm nhập cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng rồi chết.


Chưởng này của ông ta tung ra không chút nương tay, ông ta muốn Diệp Thiên phải trả giá cho sự tự kiêu tự đại
cua cạu.

Trong tình thế cấp bách, bàn tay tỏa ra đầy khói đen của ông ta đã ấn vào lưng của Diệp Thiên, một dấu in năm ngón tay đen như mực nhìn rõ mồn một trên áo sơ mi màu trắng của Diệp Thiên, một âm thanh lớn cũng cùng lúc phát ra.

“Bụp!”.

Hắc Vu Thần tung một chưởng rất mạnh, nhưng trên khuôn mặt ông ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ ra một vẻ kinh hoàng mãnh liệt.

Chưởng này của ông ta tuy chưa dốc hết sức lực, nhưng cũng dùng đến 70, 80% nội lực lại hình như vô tác dụng, không chỉ không đánh cho Diệp Thiên bay xa, mà ngược lại, cả cánh tay ông ta bị chấn động đến tê dại.

“Sao có thể như vậy được?”.


Hai con ngươi của Hắc Vu Thần co lại, lùi mạnh về phía sau, nhanh chóng giữ khoảng cách với Diệp Thiên, vẻ sợ hãi trong mắt ông ta cho dù thế nào cũng không che giấu được.

Ông ta không chỉ là một thuật sĩ Mao Sơn, đồng thời cũng là một cao thủ võ thuật, cùng lúc tu luyện võ thuật và pháp thuật, có thể nói những người ở dưới cấp chí tôn võ thuật, thậm chí đến những chí tôn võ thuật tầm thường thì cũng không thể khiến ông ta khiếp sợ.

Chưởng vừa rồi của ông ta đã hội tụ gần 80% nội lực, đủ để khiến núi lìa đá nứt, cho dù là tấm thép dày vài phân thì ông ta cũng tự tin có thể đánh thủng, nhưng đánh lên người Diệp Thiên, lại như thế hạt sát giữa sa mạc, căn bản không có chút hiệu quả nào.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Cao Thủ Tu Chân
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom