Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 60: Chương 60


Cá Basa
"Tiến sĩ Harleen...!Quinzel." Maggie đọc tập hồ sơ trên tay về một người mới vừa bị tống vào cái nhà tù của cô.

"Ồ, một cô gái bị tình yêu điều khiển lý trí, sau đó mở cánh cửa thả con quái vật ra ngoài."
 
 
"Maggie, cô phải canh chừng cô nàng này cẩn thận, cô ta có thể có một mối quan hệ đặc biệt với "Hoàng tử tội phạm" dưới cống ngầm của Gotham đấy." Một người bên cạnh lên tiếng.
 
 
Maggie khinh thường cười.

"Muốn cứu người từ nơi này, vấn đề là hắn phải biết được nơi này ở đâu.

Hơn nữa..."
 
 
Chưa chắcJoker đã muốn cô tiến sĩ ngu xuẩn này, ha ha ha...
 
 
Harleen ngồi trong phòng tối, chỉ có một cảnh cửa sổ nhỏ xíu trên cao để ánh sáng tiến vào căn phòng tù này, thế nhưng dường như cánh cửa sổ đó chỉ để làm cảnh, từ khi bước vào nơi này, ánh sáng chưa bao giờ lọt qua từ cánh cửa đó.
 
 
"Harleen Quinzel? Đây là phần ăn của cô hôm nay." Maggie đích thân mang đồ ăn tới phòng của Harleen, đặt lên bàn cho cô.
 
 
Cô ta nhìn Harleen vẫn giữ nguyên một bộ dáng chờ đợi như vậy thì nhịn không được lắm miệng cười lạnh nói: "Chờ đợi? Có ích sao Harleen?"
 
 
"Hắn là the Joker, "Hoàng tử tội phạm" của Gotham.


Joker sẽ không yêu bất cứ ai, những lời nói ngọt ngào hắn nói cho cô ở nhà thương điên Arkham chỉ là lừa dối cô!"
 
 
"Harleen, hắn chỉ lợi dụng cô thôi!"
 
 
Harleen run rẩy, cô tức giận nhìn Maggie hét lên: "Cút ra ngoài!"
 
 
Maggie nhún vai đóng cửa lại, thế nhưng trước khi đi vẫn chêm vào một câu khiến cho trái tim của Harleen máu tươi đầm đìa.

"Harleen, cô thật đáng thương!"
 
 
"Không, anh ấy tuy rằng không yêu mình, nhưng chắc chắn mình là một người đặc biệt!" Harleen lẩm bẩm, nước mắt chảy ra.
 
 
Cô là người duy nhất mà joker đồng ý cho ở bên cạnh, cũng là người duy nhất hắn chịu chia sẻ những kí ức của quá khứ.

Chắc chắn là Joker vẫn để ý cô, hắn đúng là lợi dụng cô, thế nhưng chắc chắn cô vẫn có một vị trí trong lòng hắn!
 
 
Maggie đứng bên ngoài cánh cửa lắc đầu quay lưng rời đi.
 
 
"Ngu xuẩn!"
 
 
Loại đàn bà ngu ngốc như Harleen Maggie đã thấy quá nhiều rồi, cô ta sẽ không bao giờ tỉnh ngộ ra được khỏi cái bẫy của tên thợ săn lão luyện đó, cho tới tận khi bị hoàn toàn vứt bỏ.
 
 
"Joker...!buông tha cho cô ta đi..." Maggie nhớ tới những tài liệu về gia đình và quá khứ của Harleen thì khẽ cảm thán.
 
 
Harleen Quinzel này đã đủ đáng thương rồi, ngài Joker ạ!
 
 
Tốt nhất bây giờ hắn ta cứ vứt Quinzel ngu ngốc này như một con búp bê rách đi, đừng cho cô ta hi vọng, cô ta sẽ dễ từ bỏ cái tình yêu vô vọng này hơn nhiều.
 
 
"Joker, kế hoạch lần này của anh rất thú vị, gã dơi hắn cũng chẳng thể nào ngờ nổi." Raphel vô cùng tán thưởng nhìn Joker.

"Anh quả là thiên tài!"
 
 
"Đôi khi...!anh chỉ cần một chút thứ này...!một chút thứ kia..." Joker vô cùng quái dị cười khàn khàn.

"Và nhìn đi, một kế hoạch ngu ngốc thậm chí có thể đánh bại cả một kẻ thông minh như Batman!"
 
 
Raphel co rút khóe miệng.
 
 

Quả đúng là như vậy.
 
 
Hành động của bọn họ rất công khai, Batman cũng đã rất nhiều đêm chạy đi điều tra, thế nhưng đều không hề có kết quả.
 
 
"Ha ha ha...!ai mà ngờ được kế hoạch chỉ đơn giản là đặt vài quả bom dưới lòng đất trong thành phố mà thôi chứ!" Raphel cười to.

"Ngài Joker, đi cùng ngài chưa bao giờ có một ngày nào nhàm chán cả."
 
 
"Hả? Nhàm chán?" Joker giật mình quay lại nhìn Raphel, sau đó hắn cười lớn cào cào mái tóc màu lục của mình.

"Thôi nào, nếu ta là một người nhàm chán, ta sẽ tự kết liễu chính bản thân mình, Raphel nhỏ bé ạ!"
 
 
"Được rồi, Its show time~"
 
 
Joker lấy ra một chiếc hộp đen từ trong lồ ng ngực, những ngón tay linh hoạt múa may.

Hắn ngửa đầu nói với Raphel: "Xem đi Raphel bé nhỏ, chỉ một cái nút nhỏ màu đỏ này thôi sẽ khiến cho lòng đất của Gotham nát nhừ như tương cà!"
 
 
"Và...!Bùm!"
 
 
Ầm!
 
 
Trong tiếng cười man rợ của Joker, lòng đất của Gotham ngay lập tức xảy ra rất nhiều vụ nổ lớn, thật nhiều công trình ngầm sụp đổ.
 
 
"Hả? Chuyện gì vậy?" Harleen đang ngồi trong phòng giam đột ngột cảm nhận một trận trời đất rung chuyển, sau đó thì cánh cửa phòng điện tử của cô đột ngột mở ra!Ngay lập tức không chút nghĩ ngợi, Harleen lao ra ngoài.
 
 
Bên ngoài cũng có rất nhiều cửa phòng tù mở ra, tù nhân chạy nhảy hỗn loạn khắp nơi.

 
 
Harleen nhanh chóng tìm cách chạy trốn, cô phải tìm được Joker!
 
 
"Đây rồi, cửa thoát ra nhà tù!" Harleen cười đắc ý nhanh chóng theo vài phạm nhân chạy tới, ai ngờ được phía sau đã có người đuổi tới!
 
 
"Bắt bọn họ lại!" Maggie cầm súng trên tay nhanh chóng bắn về phía Harleen.

Trong lúc cấp bách, Harleen túm lấy môt người bên cạnh che cho mình.
 
 
"Xin lỗi nha~" Cô cười lớn.
 
 
"Ah! Ah! Đồ...!khốn nạn!" Hắn co quắp ăn vài phát đạn của Maggie, oán hận trừng mắt nhìn Harleen trốn phía sau, sau đó tắt thở chết đi.
 
 
"Ah chết tiệt!" Maggie bực mình nhìn khẩu súng đã hết đạn trên tay, luống cuống chạy tới muốn chế ngự Harleen.
 
 
"Oh, dường như Maggie xinh đẹp đã quên..." Nhìn Maggie xông tới, Harleen cười cười, đối diện với nắm đấm của Maggie, cô nhẹ nhàng cong người một độ cong tuyệt đẹp tránh thoát, sau đó túm lấy cổ áo cô ta vật xuống, kết thúc với một cú đấm vào mặt! "Tôi là một vận động viên thể dục dụng cụ đó nha!"
 
 
"Har...!leen..." Maggie r3n rỉ...!sau đó ngất đi!
 
 
"Ha ha ha...!Ngài J của em, em tới đây..." Harleen nhảy lên cửa thoát hiểm, nhanh chóng mất hút vào bóng đêm..

 
Chương 61: Chương 61


Cá Basa
"Anh có biết thứ gì là tình yêu
 
 
Không, anh là kẻ mãi mãi không biết tình yêu là gì..."
 
 
"Joker, đang chờ đợi điều gì sao?" Raphel đặt lên bàn một cốc rượu vừa mới pha chế trước mặt Joker.
 
 
Joker nhìn Raphel.

"Dạo này dường như anh có vẻ không sợ chết nữa thì phải?"
 
 
Raphel cười khan lẩn đi.
 
 
Không phải hắn nói bừa.

Từ sau vụ nổ kia Joker giống như luôn chờ đợi một điều gì đó, cũng không quá hứng thú với các hoạt động giải trí nữa.
 
 
Joker trở nên...!rất kì lạ.
 
 
Raphel đang định tìm kiếm một cô em nóng bỏng nào đó cho tối nay, đột ngột nhìn thấy một mái tóc vàng quen thuộc đi qua.
 
 
"Là cái cô tiến sĩ Quinzel kia?" Raphel giật mình sờ sờ lên cái đầu không có mấy sợi tóc của hắn.

 
 
Chuyện quái quỉ gì đây, không phải cô ta đã bị bắt tới một cái nhà giam nào đó sao?
 
 
Joker dường như cũng đã nhìn thấy Harleen, ánh mắt tối lại, hắn nghiêng đầu nhìn bóng dáng tiến lại gần của cô, trong miệng khẽ nói: "Đây rồi..."
 
 
"Ngài J, cùng tôi uống một cốc rượu chứ?" Harleen cầm cốc rượu trên tay, cười quyến rũ nhìn Joker.

"Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có thể tìm được anh đấy, ngài J ạ!"
 
 
Joker lắc đầu cười.

"Tiến sĩ, cô khiến cho tôi thật sự sợ hãi rồi đấy! Giống như cho dù tôi đi tới nơi nào cô cũng sẽ tìm thấy tôi vậy!"
 
 
"Ha ha ha..." Harleen che miệng cười, sau đó nhướn người tới bên cạnh Joker khẽ thì thầm: "Nếu vậy ngài J đây có thể để tôi ở bên cạnh anh không? Cùng anh, làm bất cứ thứ gì anh muốn!"
 
 
Joker nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh của Harleen, cuối cùng hắn nói: "Tôi không có hứng thú với một bác sĩ tâm lý nhàm chán, quý cô Quinzel ạ!"
 
 
Harleen cau mày.
 
 
Cô níu lấy cánh tay hắn gặng hỏi: "Nếu vậy thì một Harleen Quinzel thế nào sẽ phù hợp để ở bên cạnh anh, ngài J?"
 
 
"Cô muốn biết sao?" Joker phá lên cười.

"Ha ha ha...trút bỏ lớp trang điểm dịu dàng của cô đi, bước ra ngoài kia, nhìn thấy những tên kia không? Đánh gục bọn chúng, quý cô Quinzel đây hẳn là có thể đi."
 
 
Harleen nhìn theo hướng chỉ tay của Joker.

Đứng ở đó là 5 người đàn ông cao to lực lưỡng, hẳn là 5 tên đàn em của một băng đảng nào đó.

Cô nắm chặt tay, sau đó quay lại nhìn Joker nói: "Được thôi, tôi sẽ làm mọi thứ mà anh muốn!"
 
 
Chỉ cần để cho tôi được ở bên cạnh anh...
 
 
Joker nheo mắt nhìn Harleen cởi ra áo khoác ngoài đi tới phía 5 người đàn ông kia, trong lòng như có một thứ gì vô cùng bức bối khó chịu, thế nhưng hắn nhanh chóng để mặc, đóng kín nó lại.
 
 
Hắn chỉ đang dùng Harleen để mua vui mà thôi, Joker chắc chắn trong lòng như vậy.
 
"Ah cô em, có hứng thú với ai trong bọn anh sao?" Một tên đầy hình xăm chú ý tới Harleen đang đi tới, bất ngờ nhưng cũng đầy hào hứng bắt chuyện với cô.
 
 
"Wo, hàng họ rất nóng bỏng nha~" Một tên khác nhìn cô rồi huýt sáo đầy hư hỏng.

 
 
"Cô em, chơi cùng tụi anh đi."
 
 
Harleen nhìn bọn họ, sau đó bật cười, sáp tới gần một tên to cao nhất, vòng tay ôm lấy hắn.

"Ừm? Anh muốn cùng em chơi gì? Doggie Doggy?"
 
 
Joker ở phía xa nhìn thấy vậy thì nheo mắt, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ đầy tức giận.
 
 
Hắn thề sau khi xong việc sẽ phải chặt đứt cánh tay của bọn rác rưởi này! Bọn chúng là gì mà dám động vào đồ vật của Joker hắn!?
 
 
"Muốn chơi cùng em sao?" Harleen quyến rũ nhìn hắn ta.
 
 
Tên đầy mình xăm trổ này chỉ kém lột đồ xuống quỳ dưới chân Harleen, ánh mắt nhìn cô tới sắp bốc ra lửa, thứ to lớn dưới thân cũng nhanh chóng nhô lên thẳng băng.
 
 
"Anh thật dễ thương đó!" Harleen dịu dàng cười dưới tiếng huýt sáo.
 
 
"Cô e...!Agh!!!!!!"
 
 
Tên này còn chưa kịp nói hết câu đã câm nín, ánh mắt trợn trừng dại ra ôm của quý mà ngã xuống co rút.
 
 
"Ặc...!Agh...!con...!con đi3m..." Hắn đau tới mức nước mắt chảy ra giàn giụa, giọng the thé rít gào, cũng ngay lập tức hô hoán đàn em còn đang ngẩn người: "Tóm...!tóm lấy con đi3m này! Giết nó cho tao!"
 
 
"Ha ha ha..." Harleen trong lúc đám này còn đang sững sờ tặng cho một tên đầu trọc một cú đấm vào mặt, bay ra hai cái răng cửa cùng máu mũi máu miệng văng ra tung toé.
 
 
"Ah ha ha..."

 
 
Tiếng động đánh nhau kịch liệt ở góc vũ trường nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, nhất là cô gái với mái tóc vàng xinh đẹp đang quần ẩu với một đám đàn ông, mà lại còn chiếm ghế thượng phong kia.
 
 
"Wow...!thật gợi cảm..." Một tên béo kịch cỡm nhìn Harleen, ánh mắt dâm tà tới sắp lồi ra.

"Ôi cặp mông kia nếu như dùng tay để xoa bóp thì sẽ sướng biết chừng nào...!cặp vếu kia..."
 
 
"Đoàng!"
 
 
Raphel "Ui chao" một tiếng xuýt xoa lau lau mắt.

Mắt của hắn...!ôi thôi...!cái gì gọi là máu cùng mỡ trộn lẫn hỗn hợp thật sự là quá hại mắt hại mắt...
 
 
Joker cất khẩu súng còn đang bốc khói vào ngực, ánh mắt chăm chú dõi theo Harleen vẫn còn đang đánh nhau ở góc kia, li3m li3m môi.
 
 
Mặc dù hắn tức giận với tên béo này, nhưng cũng phải công nhận hắn nói không sai.
 
 
Dù sao thì tiến sĩ Quinzel hiện tại thực sự trông rất...!ngon miệng.
 
 
Đêm ở thế giới ngầm...!còn rất dài.
 

 
Chương 62: Chương 62


Cá Basa
"Gru........" Xe mô tô màu đen lao thẳng trong đêm, cùng với thân hình mềm mại và mái tóc màu vàng bay trong gió.
 
 
Ngồi trong xe, Joker nhìn ra bên ngoài, sau đó lông mày hắn nhếch lên một độ cong phiền chán.

"Ôi trời..."
 
 
Hắn dẫm chân ga, cố gắng bỏ rơi cô gái trên xe mô tô ở phía sau.
 
 
Harleen có thể dễ dàng nhận ra sự mất kiên nhẫn của hắn, cô tức giận gầm lên một tiếng, vặn ga hết mức lao lên chặn trước đầu xe của Joker, sau đó từng bước đi tới ngay trước chiếc xe đang lao tới!
 
 
"Ah..." Joker chán nản thở dài, sau đó "Két!!!!" Một tiếng thật lớn, nhanh chóng phanh lại trước một khoảnh khắc nghiền nát cô gái lớn gan này.
 
 
Harleen nhìn vẻ mặt phiền chán của Joker thì vô cùng tức giận, cô như phát điên chạy tới trước xe của hắn điên cuồng đập xuống đầu xe "Rầm Rầm Rầm!"
 
 
"Anh không được phép bỏ rơi em! Anh không được phép!!!" Harleen gào lên.
 
 
Joker bực bội lắc đầu lẩm bẩm: "Ôi trời ạ...!Em đúng là cái nhọt sau mông tôi mà..."
 
 
Hắn bước ra khỏi xe, phiền não vuốt vuốt tóc nhìn cô gái khó đối phó trước mặt.
 
 

""Em đã làm tất cả tất cả mọi thứ mà anh nói, tất cả các bài kiểm tra, tất cả các nhiệm vụ! Em đã chứng minh cho anh thấy em yêu anh tới mức nào! Hãy chấp nhận nó đi mà!" Harleen cố gắng nắm bắt dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất của Joker, thế nhưng tất cả chỉ có thất vọng.
 
 
Hắn hoàn toàn không có một chút biểu cảm dư thừa nào ngoài phiền chán!
 
 
"Được rồi, được rồi, được rồi..." Joker chán nản giơ hai tay đầu hàng.
 
 
"Anh không phải người sinh ra cho cái việc yêu đương này!" Hắn khẽ đánh tay, cười nói: "Anh là một ý tưởng!"
 
 
"Một trạng thái tâm trí!"
 
 
Từ phía sau, một chiếc ô tô đi tới.
 
 
"Anh thể hiển ý chí của mình thông qua những kế hoạch, và em, tiến sĩ..." Joker lắc đầu cười.

"Em không phải một phần trong kế hoạch của tôi!"
 
 
Harleen cố gắng ngăn cản bản thân mình rơi nước mắt, cô nắm lấy áo của Joker, cố gắng van nài hắn: "Làm ơn hãy cho em đi cùng anh...!làm ơn..."
 
 
"Em hứa mà..."
 
 
Joker bực mình giật tay áo ra khỏi tay Harleen.
 
 
Cô cố gắng hét lên: "Hãy cho em em tham gia! Em hứa em sẽ không tổn thương anh!"
 
 
"Một lời hứa? Hứa hẹn?" Joker phá lên cười.

"Tiến sĩ à, em thật là ngây thơ."
 
 
"Pha ha ha..."
 
 
"Trời ạ, cái đồ thần kinh này!" Người ngồi trên xe bấm còi nãy giờ đã muốn phát điên lên, bực mình nhảy ra khỏi xe đi tới hét lớn.
 
 
"Này, nếu anh không phiền thì đi cùng cô ả của anh cãi nhau ở chỗ khác được không?"
 
 
"Đoàng!"
 
 
Tên đàn ông xui xẻo ngã lăn ra đất, co rút sủi bọt mép chết đi.

 
 
Joker lắc đầu cười: " Ha ha ha...!nếu tôi là anh tôi sẽ không...!nói như thế..."
 
 
Sau khi rút súng từ trong túi áo của Joker để bắn hắn, Harleen di động họng súng tới trước mặt Joker.
 
 
"Opps..." Trước ánh mắt của Harleen, Joker giơ hai tay lên đầu cười: "Đừng bắn anh...!Anh sẽ làm một người bạn của em..."
 
 
Thế nhưng Harleen vẫn không bỏ súng ra, cô nhìn hắn chằm chằm, bàn tay cầm súng càng lúc càng siết chặt.
 
 
Người đàn ông độc ác không có trái tim này, hắn nói hắn sinh ra không phải để yêu, hắn sẽ không chấp nhận tình yêu của cô dành cho hắn.

Harleen...!hãy xem mày yêu thứ gì thế này...!Một tên tâm thần sao?
 
 
Joker dường như cũng bị Harleen chọc điên, gầm gừ hét lên: "Bắn! Bắn đi! Bắn đi!"
 
 
Harleen cười khổ, trong lòng đau đớn như đang rỉ máu.

Cô nghẹn ngào hỏi: " Trái tim của em khiến cho anh cảm thấy sợ hãi, mà một khẩu súng thì không sao?"
 
 
Joker cảm giác dường như thần kinh luôn ổn định của mình từ khi gặp phải cô tiến sĩ điên khùng này luôn phải chịu đựng rất nhiều k1ch thích, hắn bị những lời của Harleen chọc cho muốn nổi khùng hét: "Bắn đi!"
 
 
Em dám bắn tôi sao!!?
 
 
Em dám sao, tiến sĩ!!?
 
 
Harleen nhắm mắt, cố gắng nhin xuống một giọt nước mắt sắp trào ra, cũng ngay lúc đó, Joker chớp lấy cơ hội đoạt lấy súng trên tay Harleen.

 
 
Khác hắn với vẻ tội nghiệp hài hước ban nãy, Joker cười ngạo mạn, đầy nhạo báng nhìn Harleen, còn vô cùng vui tính cầm súng chĩa vào thái dương của mình cho cô xem.
 
 
Em sẽ không bao giờ dám tổn thương tôi, tiến sĩ, em không hiểu điều đơn giản này sao...!Joker hắn không muốn chấp nhận tình cảm của Harleen, thế nhưng hắn lại rất tự tin vào cái tình yêu mà Harleen dành cho hắn.

Hắn chắc chắn, cho dù hắn đối xử với cô như thế nào, sau đó cô rồi cũng sẽ vẫn yêu hắn, không thể nào nổ súng với hắn.
 
 
Hừm...!có lẽ sốc điện hôm ở Arkham cũng sốc hỏng não cô nàng này rồi chăng?
 
 
Joker ác thú vị nghĩ trong lòng, hắn cười nói: "Ah...!nếu không phải tôi đã từng biết một Harleen Quinzel bình thường, tôi đã cho rằng em điên rồi, tiến sĩ!"
 
 
Nghĩ tới những hành động theo đuổi điên khùng của Harleen, một cơn phiền não lại bốc lên trong lòng Joker.

Yêu một kẻ như hắn, Quinzel này chắc ngay từ đầu, đầu óc cũng không bình thường?
 
 
Dưới ánh mắt cầu xin của Harleen, Joker bực mình phủi tay, sau đó quay lưng bước đi.
 
 
"Biến đi!" Đó là những lời cuối cùng mà Joker nói với Harleen, sau đó hắn ung dung lên xe chạy đi.
 
 
Harleen đau đớn ngã ngồi xuống, nước mắt không kìm nổi lã chã rơi.
 

 
Chương 63: Chương 63


Cá Basa
Mặc dù Joker đã xua đuổi cô đi, thế nhưng Harleen vẫn kiên quyết đuổi theo hắn.
 
 
Bất cứ nơi nào Joker có mặt, vũ trường, sòng bạc, quán Bar, Harleen đều luôn xuất hiện va theo dõi hắn.

Joker tất nhiên là phát hiện ra, thế nhưng ngoài bực bội và chán nản ra thì hắn không thể làm được gì cả!
 
 
Hôm đó Joker cùng băng đảng đi qua một nơi - công ty hoá chất.

Joker dừng chân lại, nhìn chằm chằm biển hiệu cũ nát, tàn bạo trong lòng nổi lên.
 
 
Những kí ức không xong điên cuồng tràn vào não hắn.
 
 
"Hừ..." Joker bực bội tiến vào nhà máy một mình, men theo lối đi có phần quen thuộc trong trí nhớ, tìm đến bên trong nhà máy, nơi để những bồn hoá chất cực lớn.
 
 
"Batman..." Hắn thì thầm nghiến răng nghiến lợi cái tên này trong cổ họng.
 
 
- Tôi sẽ cho anh 1 triệu đô la\, đổi lại\, anh giúp chúng tôi đột nhập vào nhà máy của anh\, lấy cắp toàn bộ tiền trong đó!
 
 
- Rút lui? Mày nghĩ tươi đẹp quá! Một khi đã nhúng một chân vào đây thì đừng hòng bước ra! Mặc thứ này vào\, ha ha ha...!bọn tao sẽ cho mày trở thành một "Red Hood" - thủ lĩnh của bọn tao!
 
 
Joker nhắm mắt, cố gắng đuổi đi những trí nhớ dồn dập trong đầu.
 
 
"Nơi này có gì hấp dẫn anh sao? Hay là nó liên quan tới quá khứ của anh?" Tiếng bước chân đi tới bên cạnh Joker.
 
 
"Tiến sĩ..." Joker thở dài lắc đầu.

"Em có biết mấy ngày nay em không khác gì một kẻ điên hay không?"
 
 
"Điên? Tình yêu có nghĩa là điên sao?" Harleen mỉm cười nhìn vào mắt Joker.

"Em chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình điên, ngài J ạ.

Từ khi nhận ra trái tim này thuộc về anh, chưa khoảnh khắc nào em tỉnh táo như lúc này!"
 

 
"Ôi trời ơi..." Joker tuyệt vọng xoa xoa đầu.
 
 
Hắn nhìn xuống phía dưới hồ hoá chất, kí ức luôn muốn quên lại nhanh chóng hiện ra trong đầu.
 
 
Tiếng súng đạn, người người đuổi bắt, sau đó Batman xuất hiện trên bầu trời.
 
 
Con dơi chết tiệt đó đuổi theo người đàn ông đội chiếc mũ màu đỏ tội nghiệp, hắn ta rơi vào đường cùng, sau đó hắn nhảy thẳng xuống cái hồ hoá chất màu trắng đục ngầu này.
 
 
Đau đớn ăn mòn da mặt tóc tai, hắn giãy dụa trong đau đớn, cảm tưởng nhue bản thân bị thiêu trong Axit, thần kinh trong não bộ bị đau đớn k1ch thích tới dị dạng.
 
 
Sau đó hắn cứ thế mà giãy dụa trôi được vào một cái ống cống, đi theo đường nước xả trôi ra ngoài.
 
 
Bò lổm ngổm ra khỏi ao nước cống bẩn thỉu, hắn vứt ra chiếc mũ đỏ trên đầu, làn da trắng bệch, mái tóc xanh lục và đôi môi đỏ máu.
 
 
Từ đó tên của hắn là Joker, cũng là kẻ mãi mãi đứng ở phía đối nghịch với Batman - kẻ đã khiến hắn trở thành dị dạng như thế này!
 
 
 
Harleen theo tầm mắt của Joker nhìn xuống những bể hoá chất đục ngầu.

Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ những thứ này có liên hệ gì với Joker sao?
 
 
"Một câu hỏi..." Đột ngột tiếng nói của Joker vang lên.

Harleen nhanh chóng quay lại nhìn vào hắn.
 
 
Joker khẽ vuốt nếp nhăn trên áo Harleen, đồng thời hỏi: "Em sẽ chết vì tôi chứ?"
 
 
Harleen nhìn thẳng vào hắn, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Sẽ!"
 
 
Joker lắc đầu, nhẹ lấy một ngón tay vuốt v e môi của cô.

"Điều đó thật sự quá dễ dàng."
 
 
"Vậy em có thể..." Hắn cười.

"Vậy em có thể sống vì tôi không?"
 
 
"Hửm?"
 
 
Harleen dường như khá bất ngờ, thế nhưng ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi Joker dù chỉ một chốc.
 
 
Ngài j, cho dù là bất cứ câu hỏi bào mà anh đưa ra, câu trả lời của em luôn là.
 
 
"Vâng.

Em có thể!"
 
 
Joker ngẩn người, sau đó nhíu mày chỉ vào miệng của Harleen.

"Cẩn thận đấy!"
 
 
Hắn quay lưng nhìn xuống bể hoá chất đang sôi lên sùng sục.

"Đừng có tuyên thệ những lời này một cách không thèm suy nghĩ như thế!"
 
 
Joker quay lại, dùng bàn tay che miệng của Harleen, nhẹ nhàng thì thầm: "Khao khát trở thành thần phục , thần phục sẽ trở thành...!sức mạnh!"
 
 
Sau đó hắn cười, nhẹ nhàng vuốt xuống sống mũi tới đôi môi của cô.


"Em muốn thế sao?"
 
 
Harleen nhìn thẳng vào mắt Joker, chắc chắn gật đầu: "Em muốn!"
 
 
Joker thở dài, quay đầu nhìn về một hướng khác.

Hắn không muốn nhìn ảnh ngược của bản thân trong đôi mắt xinh đẹp của Harleen.

Hắn thì thào: "Nói đi..."
 
 
"Nói đi..."
 
 
"Nói đi..."
 
 
Sau đó nhẹ nhàng nhìn Harleen, Joker vuốt v e chiếc cằm của cô, khẽ than thở: "Người đẹp...!người đẹp...!người đẹp à..."
 
 
Harleen nhìn hắn, nói với một giọng van lơn: "Làm ơn."
 
 
Cho em sức mạnh, cho em được thần phục anh, tham gia vào thế giới của anh.
 
 
Em sẽ làm tất cả...
 
 
Nhưng làm ơn...!chỉ một điều duy nhất thôi, đừng đẩy em ra!
 
 
Trái tim Joker khó hiểu có một khoảnh khắc chững lại, hắn nhịn không được nắm chặt hai nắm tay lại rên lên: "Ôi trời ạ...!em thật..."
 
 
"Ngoan!"
 
 
Harleen nhìn xuống phía dưới, nơi bồn hoá chất đang sôi lên sùng sục.
 
 
Cô quay lại nhìn Joker cười khẽ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn, sau này, sẽ không còn cơ hội nữa...
 
 
Nhưng thật sự, lời dụ dỗ của Joker quá ngọt ngào, ngọt ngào tới mức khiến cho cô không thể cưỡng lại được hương vị mê hoặc đó.
 
 
Nếu như...!nếu như thật sự làm như vậy sẽ được anh chấp nhận, vậy thì em sẽ làm.
 
 
Hãy cho em sức mạnh để được ở bên cạnh anh.
 
 
\===
 

 
 
- "Vậy\, được một cô nàng yêu điên cuồng là một cảm giác như thế nào\, Joker?"
 
 
Joker vò vò tóc.

"Phải nói như thế nào đây...!Đó là cảm giác giống như...!anh nhìn thấy một cốc rượu Rum thơm ngon, thế nhưng chạm nhẹ ngón tay vào miệng cốc đưa lên miệng khẽ li3m, hóa ra lại là một cốc Vermouth!"
 
 
- "Vermouth? Trái táo thối?"
 
 
"Đúng vậy!" Joker đánh ra một ngón tay cái.

"Cô ta giống như một cái gì đó thối rữa.

Anh sẽ không muốn để cô ta ở bên cạnh đâu.

Tin tôi đi, cô ta thực ồn ào và ôi trời ạ...!đôi khi còn điên loạn hơn cả tôi!"
 
 
- "Nếu vậy tại sao anh không giết quách cô ta đi?"
 
 
Joker im lặng, nhẹ nhàng đan hai bàn tay vào nhau.

"Tôi không biết.

Tại sao tôi lại không giết quách cô ta đi ở Arkham nhỉ?"
 
 
- "Anh yêu Harleen Quinzel rồi sao?"
 
 
"Không! Không! Không!" Joker ngay lập tức phủi tay, không thừa nhận, hắn chống cằm suy nghĩ một chút rồi nói:
 
 
"Không hẳn, có lẽ cô ta đã làm tôi phát điên cùng cô ta rồi chăng?"
 
 
"Phư phư phư..."
 
 
---.

 
Chương 64: Chương 64


Cá Basa
Harleen nhẹ nhàng đứng trên thành cầu thang, mắt cũng không nhắm, cứ vậy chăm chú nhìn Joker, sau đó giơ hai tay, tự trầm mình ngã xuống phía sau.
 
 
Khoảnh khắc ấy nhẹ tựa lông hồng, lại cũng giống như dài cả một thế kỉ.
 
 
Harleen còn kịp tự hỏi bản thân mình vì sao lại dễ dàng yêu Joker tới thế, thế nhưng lại không có câu trả lời chắc chắn.
 
 
Harleen Quinzel yêu Mr.

J, có lẽ ngay từ đầu đã không có lí do.
 
 
"Ầm!"
 
 
Joker đứng ở phía trên nhìn xuống tất cả, thu hết vào mắt.
 
 
Khi hắn nhìn thấy cơ thể nhỏ bé kia rơi vào bên trong chiếc bể hoá chất, Joker tưởng như bản thân thấy lại hình ảnh của mình trước kia.
 
 
Chỉ khác biệt một chút, hắn là bị ép buộc, còn Harleen là tự nguyện nhảy xuống.
 
 
Sau đó Joker quay người rời đi.
 
 
Thế nhưng một thoáng chốc đó, những giọt nước mắt của Hảleen trong nhà thương điên Arkham hiện lên trước mắt hắn.
 
 
Ah...
 
 

Đúng rồi.
 
 
Joker cuối cùng cũng đã hiểu vì sao hắn lại chán ghét sự tồn tại của Harleen như vậy, lại cũng không thể tự tay kết thúc tính mạng của cô.
 
 
Bởi vì Harleen quá giống hắn, giống tới mức Joker cảm thấy khó chịu!
 
 
"Agh!!!"
 
 
Joker dừng lại bước chân, sau đó gầm một tiếng đầy tức giận cùng bực dọc, hắn lắc lắc cổ giật chiếc cổ áo vướng víu xuống, sau đó quay người cởi áo khoác ngoài ra vứt đi, nhanh chóng chạy tới thành cầu thang nhảy thẳng xuống chiếc bể hoá chất đang chứa Harleen.
 
 
Ở phía dưới màn nước cay độc, Joker nhanh chóng nhìn thấy Harleen đang trôi lơ lửng ở phía dưới, hắn động mình bơi tới ôm lấy cô mang lên.
 
 
Harleen Quinzel không thể chết được.
 
 
Đó là suy nghĩ duy nhất của Joker lúc này.
 
 
Joker ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của Harleen, mang cô lên khỏi mặt nước.
 
 
Harleen khi được mang lên có lẽ đã ngừng thở, Joker nhíu chặt mày lại, cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo, cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô.
 
 
Không được phép chết!
 
 
Tôi còn chưa cho phép em chết cơ mà!
 
 
Giống như nghe được tiếng lòng của Joker, cơ thể của Harleen trên tay hắn khẽ run, sau đó Harleen giật nảy mình thở ra một hơi thật dài, sau đó mở mắt ra.
 
 
Cuối cùng, sau bấy lâu, Joker cũng đã chịu ôm cô vào lòng sao!!?
 
 
Niềm hạnh phúc khiến cho Harleen dường như bị nghẽn lại dòng suy nghĩ, lúc đó Joker lại cúi đầu xuống, Harleen không thèm nghĩ ngợi dùng tay kéo lấy cổ hắn xuống, như ý nếm được một nụ hôn nồng cháy.
 
 
Giống như hai ngọn lửa bốc cháy dữ dội hoà quyện vào nhau, cả hai không dừng lại được hôn li3m, gặm c ắn.
 
 
Joker lần đầu tiên trong đời cảm giác như bản thân đã sống lại, sung sướng cười thật to, sau đó lại ôm lấy Hảleen, chiếm đoạt đôi môi cô.
 
 
Không, bây giờ phải là Harley Quinn.
 
 
Harley Quinn - Nữ hoàng tội phạm, bạn gái của Hoàng tử tội phạm Gotham - Mr.

J.
 
 
Đêm ở Gotham chỉ vừa mới bắt đầu.

Cuộc chơi hàng đêm dường như luôn chỉ có tên Hoàng tử tội phạm "The Joker", thế nhưng hôm nay chúng ta lại có thêm một vị khách khác.
 

 
"Joker, 2 triệu đô.

Tôi không thể giảm nữa!"
 
 
Joker chống cằm ngẫm nghĩ.

"Thế nhưng tôi muốn giảm, 1 triệu đô được không?"
 
 
Người ở phía đối diện tức tới dậm chân hét lên: "Anh đừng có mà không biết phải trái như thế! Tưởng rằng cái danh "Hoàng tử tội phạm" kia của anh là có thể làm mưa làm gió ở Gotham này sao? Joker! 2 triệu đô, nếu không thì huỷ bỏ giao dịch ở đây!"
 
 
"Kha ha ha ha..." Joker phá lên cười.
 
 
Hắn nhoẻn miệng, vết sẹo dữ tợn trên má rung rung đầy khoái trá.

"Nếu anh không thích cầm lấy 1 triệu đô này và biến đi, vậy thì, anh cũng không cần cầm nữa!"
 
 
"Cái gì..." Tên này mạch não chậm mất một nhịp, còn chưa kịp hiểu ra.
 
 
"Ầm!"
 
 
"Puddin! Em tới rồi đây!" Từ phía trên, một bóng người đu một sợi dây cáp nhảy xuống, trên tay cầm một khẩu súng, nã đạn thẳng vào đầu tên cầm đầu đang ngơ ngẩn.
 
 
"Vỗ tay cho màn trình diễn của Harley Quinn nào!" Harley lượn một vòng trên không trung cười lớn, móc ra tùe trong ngực một viên đạn khói cho vào súng, bắn thẳng tới chỗ đám đàn em của bên kia.
 
 
"Harley, tới đây!" Joker ở phía dưới vẫy vẫy tay, Harley ngay lập tức đu dây tới, lợn một vòng trên không trung, chuẩn xác rơi vào ngực Joker.
 
 
"Puddin..." Harley vô cùng hạnh phúc nép vào bên cánh tay của Joker.

"Em làm đủ tốt chứ Puddin?"
 
 
"Kha ha ha...!làm tốt lắm, Harley."
 
 

Joker phất tay, đám đàn em nhanh chóng chạy tới, mang đi tất cả kho vũ khí phía sau.

Còn vali tiền trên bàn ư? Thôi đi, ngay từ đầu bên trong đó chỉ có giấy vụn, ha ha ha....
 
 
"Rừm...!Rừm...." Harley ngồi trên xe mô tô lao đi trong đêm, phía sau là ô tô của Joker.
 
 
"Ha ha ha...!Puddin, đuổi theo em đi!" Harley cười thật lớn, lụa tay lái mô tô thành những vòng cung tuyệt đẹp trên đường.

"Ha ha ha...!tuyệt vời, hôm nay quả là một buổi đêm tuyệt đẹp, chỉ có mình cùng Puddin thân yêu, không có những kẻ phá đám, cũng không có gã dơi phiền toái..."
 
 
Thế nhưng Harley chỉ vừa mới dứt lời, biểu tượng con dơi màu đen của Batman đã phát sáng trên bầu trời.
 
 
"Thôi nào!!!" Harley tức giận vặn ga, lái xe lao vút đi.
 
 
Từ phía sau xe của Joker và Harley, chiếc ô tô màu đen quen thuộc đã xuất hiện.
 
 
Harley giảm tốc độ một chút, đi tới sát cửa xe của Joker nhìn vào Mr.

J đang nhàn nhã ngắm cảnh.

"Puddin B-man muốn cùng chúng ta chơi trò rượt đuổi kìa!"
 
 
Joker xoa xoa cằm.

"Được rồi, hắn muốn chơi thì chúng ta cùng hắn chơi!"
 
 
---.

 
Chương 65: Chương 65


Cá Basa
 
"Ha ha ha..." Harley quay đầu xe, phóng thẳng tới xe của Batman, làm càn lượn lờ một vòng xung quanh.
 
 
"B-boy, muốn đi ngắm cảnh đêm cùng Harley Quinn và Puddin sao?" Harley dựa vào cửa sổ khiêu khích nhìn Batman, còn vô cùng thích thú làm mặt hề trêu đùa hắn.
 
 
"Ha ha ha..."
 
 
Lúc này Joker ở phía trước quay đầu lại nhìn Batman cùng Harley ở sau, hắn móc ra một khẩu súng, bắn liên lục vào xe của Batman.
 
 
Batman ở trong xe cau mày, dậm ga áp sát tới xe của Joker.
 
 
"Ôi trời, ta thật sợ hãi..." Joker cười phá lên, cũng dậm chân ga hết tốc lực phóng đi, hai chiếc xe lao vút.
 
 
"Á! Puddin đợi Harley của anh với chứ!" Harley bị tụt lại tức giận hét lên!
 
 
"Mr.

J chết tiệt đó chưa bao giờ đợi mình..." Harley tủi thân lẩm bẩm, nhẹ nhàng chạy xe chậm rãi trên đường.
 
 
Đột nhiên vài tên du côn chạy xe mô tô dí sát tới Harley, ánh mắt cợt nhả trêu đùa huýt sáo.

"Cô em xinh đẹp, có muốn có một đêm tuyệt vời cùng bọn anh không?"

 
 
Nhìn lại trang phục hiện tại của Harley sẽ hiểu ngay vì sao cô bị chọc ghẹo.
 
 
"Một đêm tuyệt vời ư?" Harley thả một nụ hôn gió.

"Một đêm tuyệt với cần một nơi tuyệt vời đúng không?"
 
 
Mấy tên du côn ngay lập tức bị mê hoặc, lôi kéo Harley chạy xe tới một cái khách sạn gần đó.
 
 
Harley nhìn bọn chúng đang đặt phòng, miệng cười gằn.
 
 
Vừa lúc cô đang khó chịu thì có mấy kẻ muốn tìm đường chết, thật may mắn mà!
 
 
"Ôi cô em, một lần cùng năm người bọn anh có ổn không vậy?"
 
 
"Ha ha ha...!hẳn cô nàng này chính là cái loại "đàn bà" kia rồi, có gì phải hỏi han chứ."
 
 
"Hắc hắc hắc...!đêm nay vui vẻ đây..."
 
 
Tiếp tân nhìn Harley cùng năm người đàn ông du côn tiến vào phòng, lo lắng cho Harley nhưng không biết phải làm sao.
 
 
"Hay là gọi cảnh sát? Cô gái ấy có lẽ là bị bắt ép..." Tiếp tân cắn cắn móng tay.
 
 
May mắn khi cô đang phân vân không biết có nên bốc điện thoại lên hay không, đột ngột một cú nổ mạnh trước cửa khiến cô ngã lăn ra.
 
 
"Ối...!lại lỡ tay rồi...!cô gái, cô không sao chứ? Tôi biết là cô không sao mà, vậy tại sao lại không nói chuyện? Bị vẻ đẹp trai của tôi quyến rũ sao?"
 
 
Cô gái tiếp tân bị sốc và bị hàng loạt câu hỏi làm cho ngớ ngẩn, nhưng cô nhìn một kẻ có vẻ là côn đồ bị người quái dị trước mắt đánh cho sống dở chết dở trước mặt, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý.
 
 
"Anh...!anh hùng! Có một cô gái bị 5 tên côn đồ ép buộc đặt phòng khách sạn! Anh nhanh vào cứu cô ấy đi!" Cô tiếp tân chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt.
 
 
Cái gì!!? Cô không đùa chứ hả? 1 cùng 5? Wow...!Tôi rất muốn xem bọn họ đang làm gì trong kia!"
 
 
Cô tiếp tân á khẩu, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào nữa, trân trối nhìn người đàn ông kì quái với bộ đồ bó sát đá thẳng vào cánh cửa phòng.
 
 
"Ta da~ Bất ngờ...!chưa?"
 
 
Harley dậm chân lên mặt một tên, một tay còn đang nắm một cây gậy đánh gold đẫm máu, tò mò nhìn về phía vị khách không mờ mà đến trước cửa.

 
 
Đồ bó sát?
 
 
"Này, anh là ai?" Harley tò mò bước tới, còn rất nhanh tay vứt cây gậy đánh gold đi, thẹn thùng đi tới.
 
 
"Ha ha, cô em xinh đẹp, tôi nghe nói cô bị 5 tên côn đồ mang vào nơi này nên liền tới đây cứu cô, ai ngờ được cô lại mạnh mẽ như thế chứ..." Hắn xua xua tay cười.
 
 
"Cứu tôi? Vậy..." Harleen nhẹ nhàng tựa vào lồ ng ngực hắn.

"Anh sẽ cho tôi biết tên anh sao, anh chàng đẹp trai?"
 
 
"Ôi Ô Ô...!đi không đổi tên, về không đổi họ, Deadpool là tên của anh, cô em dễ thường ạ." Deadpool vui vẻ ôm lấy eo của Harley.
 
 
"Hồ bơi chết chóc? Tên thật thú vị!" Harley khẽ hôn lên má hắn.

"Vậy anh chàng đẹp trai, đêm nay ở lại đây với em chứ?"
 
 
Deadpool ngay lập tức bị dắt mũi gật gật đầu, rồi hắn nhanh chóng lắc đầu: "Ồ không, cô em rất đẹp, nhưng mà tôi rất tiếc, tôi không muốn có kết thúc như mấy tên kia."
 
 
"Ô? Em sẽ không làm vậy với anh đâu." Harley cho hắn một nụ hôn gió.

"Đi mà...!ở lại đây với em, em chán lắm..."
 
 
"Ực..."
 
 
Deadpool nuốt nước miếng, mắt không nhịn được dính sát vào bộ ng ực lấp ló nửa hở nửa kín của Harley.
 
 
"Cô em...!như vậy là không tốt nha...!to quá...!à không...!sao nó to vậy nhỉ...!trời ạ, đây hẳn phải là cúp D đi...!hàng thật hay giả vậy?" Deadpool lẩm bà lẩm bẩm, khi mắt sắp dí sát vào ngực Harley, sau cổ liền bị đánh một cái đau điếng khiến hắn ngã rập xuống sàn nhà.
 

 
"Ouch...!cô em...!bạo lực quá..."
 
 
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Harley, Deadpool bình thản đứng dậy, còn xoa xoa cái gáy của mình, miệng hắn vẫn động đậy không ngừng: "Cô em, đánh người là không tốt, như vậy sau này làm gì có ai dám lấy em? Hay là em gả cho anh đi, anh có thể để em đánh hàng ngày, đánh chết cũng được!"
 
 
Harley run rẩy khoé miệng.
 
 
Tên này hình như không phải con người?
 
 
"Bí bo bí bo..." Đột nhiên tiếng còi cảnh sát reo lên, cả Harley lẫn Deadpool nhìn nhau.
 
 
"Cô em, chúng ta cùng nhau đi trốn thôi.

Ha ha ha..." Deadpool ôm Harley vào ngực, Harley thuận thế vòng tay qua cổ hắn, sau đó Deadpool lao ra khỏi toà nhà từ đường cửa sổ, nhanh chóng chạy đi.
 
 
"Cô em, chúng ta bây giờ đi đâu? Tới nhà của anh làm một "nháy" nhé? Hay là em thích làm ngay ở đây luôn? Anh thấy trên vài toà nhà kia cũng rất thoáng mát sạch sẽ..."
 
 
"Câm mồm!"
 
 
Chát!
 
 
"Ough...!đau à nha...".

 
Chương 66: Chương 66


Cá Basa
Harley sau khi đuổi được tên Deadpool đi thì đi bộ về nhà, dù sao chiếc xe mô tô kia cũng không còn ở đây nữa.
 
 
Dạo bước dưới ánh đèn điện, Harley lại nghĩ về chiếc mô tô đó - chiếc mô tô mà cô ngày đó dùng để rượt đuổi Joker.
 
 
Hắn đã từng nói hắn không phải để yêu.
 
 
Nghĩ lại thì Joker đã đúng, hắn không phải người dùng để yêu.
 
 
Joker chấp nhận sự tồn tại của cô, để cô bên cạnh, trở thành phụ tá đắc lực của hắn, thế nhưng hắn làm đúng như lời hắn nói, hoàn toàn không coi cô là người yêu, chỉ coi cô như một công cụ mà thôi.
 
 
"Anh ấy...!anh ấy không yêu mình..."
 
 
Dưới bầu trời tối đen ấy, Harley than thở như thế.
 
 
Khi Harley trở về thì đã 3 giờ sáng, cô mò mẫm trong bóng tối, nghĩ thầm cũng không cần phải bật đèn nữa, dù dao cũng đã khuya lắm rồi, Joker có lẽ đã ngủ ngon trên giường.
 
 
Harley đi vào phòng, cầm áo ngủ thay lên, sau đó mò lên giường.
 
 
Cô vừa nằm nép xuống một góc định nhắm mắt ngủ, ai ngờ người bên cạnh đột ngột trở mình giam chặt cô vào lòng.
 
 
"Pud...!Puddin? Tim của Harley điên cuồng nhảy lên.

 
 
"Đi đâu? Cô đi đâu?" Đáp lại Harley là giọng nói lạnh lùng đầy tức giận của Joker.
 
 
"Em...!em đi dạo." Harley tin theo bản năng mách bảo, giấu nhẹm chuyện cô cùng Deadpool.

Không cần phải biết vì sao phải giấu, Harley thừa hiểu chuyện này không tốt đẹp gì để nói ra.
 
 
"Hửm? Đây là lần đầu tiên..." Joker lẩm bẩm...!hắn thật sâu nhìn vào Harley trong bóng tối.

Chỉ có bên trong bóng tối này hắn mới có thể không kiêng nể gì nhìn Harley...
 
 
Bởi lẽ như vậy hắn mới khôg cần phải nhìn thấy ánh mắt của hắn dành cho Harley trong ảnh ngược của đôi mắt kia.
 
 
"Hả? Lần...!lần đầu tiên gì cơ?" Harley tò mò hỏi.
 
 
"Ngủ đi." Joker không trả lời, rời khỏi người Harley nằm về chỗ mình nhắm mắt lại.
 
 
Harley buồn bã nhìn tấm lưng mờ ào của Joker, sau đó ỉu xìu nhắm mắt lại.
 
 
Joker ở bên cạnh lại không ngủ được, trong đầu của hắn chạy một loạt những thứ vớ vẩn mà Joker cho rằng chúng không nên tồn tại.
 
 
Tình cảm là thứ mà một gã hề không cần!
 
 
Thế mà khoảnh khắc nhận ra Harley Quinn không còn đi mô tô theo sát hắn ở phía sau nữa, Joker đã vô cùng tức giận!
 
 
Đây là lần đầu tiên Harley rời đi hắn sau khi trở thành trợ thủ của Joker!
 
 
Không phải là Joker không nhận ra, thế nhưng hắn làm bộ không quan tâm, không được phép quan tâm.
 
 
Nếu như có một ngày hắn có tình cảm với Harley.
 
 
Hắn sẽ giết Harley.
 
 
Deadpool ngồi gật gù trên một cái toà nhà cao tầng nào đó, mơ màng nghĩ về đôi ngực cúp D của ai kia.

Hắn dùng hai tai làm động tác khẽ bóp, trong đầu tưởng tượng đủ thứ hình ảnh không dành cho thiếu nhi.
 
 
"Cô em ấy thực sự rất dễ thương...!còn cái cặp núi kia...!hình như không thua kém gì cat..." Deadpool ngồi mơ mộng.
 
 
"Nhưng cô ta là kẻ điên."
 

 
Deadpool nhìn ra phía sau.

"Batman.

Thôi nào, đừng đánh giá một cô gái qua vẻ bề ngoài."
 
 
"Anh mới là kẻ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, Deadpool ạ." Batman cười lắc đầu.
 
 
"Vậy sao? Anh quá khen..." Deadpool ngượng ngùng che miệng cười.
 
 
"Bây giờ anh đã có thể nói cho tôi mục đích của anh khi tới Gotham chưa? Đây là thành phố mà tôi bảo vệ, Deadpool." Batman khoanh tay nhìn hắn.
 
 
"Chà, tôi vốn là nghe nói cat đang ở Gotham nên mới tới đây, thế nhưng tôi tìm đã vài ngày đều tìm không được cô ấy.

Anh nói coi Batman..." Deadpool ỉu xìu thở dài: "Có phải kĩ thuật của tôi không đủ tốt không? Tại sao cô gái nào rồi cũng không chịu ở lại, đều bỏ đi khỏi tôi? Tôi tự nhân tôi rất lớn rất lớn nha, thắt lưng cũng cực kì khoẻ cực kì dẻo dai..."
 
 
Bởi vì anh trăng hoa.
 
 
Batman nói thầm trong lòng.
 
 
Đúng rồi, còn lắm miệng nữa.
 
 
"Thôi đi, anh nghĩ gì đều viết trên mặt anh đấy!" Deadpool tức giận nói.

"Lần sau khi khinh bỉ người khác thì hãy kiếm một cái mặt nạ trùm kín mặt - như tôi đi."
 
 
"Vớ vẩn." Bat man nhìn hắn.

"Vậy bây giờ anh định rời khỏi Gotham chưa?"
 
 

"Không.

Sao lại rời đi?"
 
 
Deadpool bất ngờ nhìn Batman.

"Anh định tách tôi khỏi cô em xinh tươi tôi vừa kiếm được sao? Anh như vậy là không phúc hậu, là đang chặt đường sống của người khác!"
 
 
"Harley Quinn là một ả điên, Deadpool."
 
 
"Bo ho!" Deadpool vỗ tay.

"Như vậy thì chắc chắn chúng tôi sẽ ở chung vô cùng hạnh phúc, sẽ cùng nhau có vài đứa con kháu khỉnh, một đứa sẽ tên là Deadlife, một đứa nữa là Deadfish! Tôi sẽ mua cho Harley một căn nhà nhỏ đầy đủ các dụng cụ...!è hèm..."
 
 
"Ha ha...!biến đi!" Batman chịu hết nổi cái gã lảm nhảm này rồi, một cước đá Deadpool xuống khỏi toà nhà.

"Tôi không quan tâm anh muốn theo đuổi ả điên nào, thế nhưng nếu anh làm ảnh hưởng tới Gotham, nhà thương điên Arkham sẽ rất vui mừng chào đón anh."
 
 
Bẹp!
 
 
Dưới toà nhà, một đống thịt nát bấy khẽ nhúc nhích, một miếng thịt nào đó giống như miệng khẽ lẩm bẩm: "Batman...!tôi sẽ kiện anh tội mưu sát...!Đúng rồi, não của tôi đâu rồi, lại đây đi tình yêu...!đúng rồi, ghép lại ghép lại..."
 
 
---
 

 
Chương 67: Chương 67


Cá Basa
Hôm nay là ngày Harley cùng Joker tới một sòng bài để vui chơi một phen, Harley buồn chán nhìn ngài J đang đại sát tứ phương trên sòng casion, ngáp ngắn ngáp dài.
 
 
"Mấy cái thứ bài bạc này có gì vui chứ..." Cô than thở với Bartender.
 
 
"Mấy tên đàn ông đều như vậy, hứng thú với những thứ phù phiếm, không bao giờ quan tâm tới người bên cạnh.

Tới khi mất đi rồi mới biết hối hận." Bartender giống như có thù oán với ai đó, miệng lẩm bà lẩm bẩm đáp lại Harley.
 
 
"Oh, anh nói giống như anh vừa bị gã nào phụ bạc trên giường vậy." Harley nháy mắt với hắn.
 
 
Bartender đỏ mặt, đặt lên trước mặt Harley một cốc Vermouth sau đó quay lưng đi.
 
 
"Ngạo kiều!" Harley cười to.
 
 
"Cô em dễ thương, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Một cốc rượu được đặt bên cạnh Harley.

Cô quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là cái mặt nạ bó sát đáng khinh quen thuộc.
 
 
"Deadpool? Còn chưa rời khỏi Gotham sao?" Harley bật cười.
 
 
"Rời khỏi Gotham?" Deadpool bất ngờ lắc lắc đầu.

"Còn có một cô em xinh đẹp ở đây, làm sao một chàng trai lịch lãm như anh có thể bỏ đi chứ? Cô em, em vẫn chưa chính miệng nói cho tôi tên của em đó!"
 

 
Harley bật cười.

Tên này thật thú vị.
 
 
"Harley.

Harley Quinn." Harley chống cằm nhìn Deadpool.

"Tôi chỉ nói một lần thôi, anh phải nhớ cho kĩ, anh chàng lịch lãm ạ."
 
 
"Harley Quinn, một cái tên thật đẹp!" Deadpool tán thưởng vỗ tay.
 
 
"Vậy sao? Cái tên này là do Puddin đặt cho tôi đấy." Harley mỉm cười, cảm thấy có chút choáng váng tựa đầu lên vai Deadpool.

"Quý quài Deadpool thân mến, lúc nào anh cũng mặc cái bộ đồ bó sát khó chịu này sao?"
 
 
"Oh? Đó gọi là phong cách riêng đấy!" Deadpool tự hào xoa xoa gáy.

"Cô em có cảm thấy bộ đồ này làm cho tôi đặc biệt phong độ không?"
 
 
Harley bị Deadpool chọc cho cười nghiêng ngả.

"Nếu vậy..." Cô sà tới thì thầm vào tai Deadpool.

"Khi trên giường anh cũng mặc nó, hả?"
 
 
"Ha ha ha..."
 
 
Hai người rất vui vẻ tán gẫu, thế nhưng lại có người không được vui vẻ cho lắm...
 
 
"Joker, hình như bạn gái của anh đang ngồi cùng với gã mặc đồ bó nào kìa." Raphel ném tấm thẻ trên tay xuống huýt sáo một cái, chỉ chỉ về phía Harley cùng Deadpool.
 
 
Joker liếc mắt qua, bàn tay khẽ x0a nắn chiếc thẻ trên tay, thế nhưng hắn không quan tâm tiếp tục cười nói: "Chơi tiếp, đừng nghĩ có thể thắng được tôi bằng cách làm tôi phân tâm.

Harley Quinn là bạn gái của tôi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi."
 
 
"Vậy sao?" Raphel nhún vai, thế nhưng sau đó hắn hít một hơi lạnh.
 
 
Joker tức giận nhìn sang, thành công nhìn thấy cảnh Harley hôn lên má Deadpool.
 
 
"Rắc!"
 
 
Tấm thẻ đánh bạc vỡ nát.
 

 
 
"Hì hì...!anh thật thú vị." Harley nằm trên vai Deadpool cười, hơi men khiến cho cô có chút mê hoặc.
 
 
Deadpool thực ra gọi một cốc rượi chỉ để vó cơ hội tán gái thôi, hắn đội mũ bó sát mặt mà, muốn uống cũng uống không được.
 
 
"Đêm đã khuya rồi cô bé, muốn có một đêm nồng cháy với anh chứ?" Deadpool nháy mắt với Harley, thế nhưng nháy cũng như không, vì đâu ai thấy được.
 
 
"Ha ha ha...!được thôi, chỉ cần anh cởi chiếc mặt nạ phiền toái này ra." Harley khiêu khích cười.
 
 
"Oh.

Không không không.

Bất cứ chuyện gì trừ chuyện này." Deadpool dùng cánh tay làm thành hình dấu nhân trước ngực.

"Cô em không cần phải chấp nhất như vạy đâu, thực ra tôi phải che dấu khuôn mặt điển trai như tài tử Ryan Reynolds này để bảo vệ bản thân đó, chỉ có điều nó nhiều sẹo hơn..."
 
 
"Ah....!anh chàng sẹo lồi." Harley khôg chút khách khí cười phá lên.

Cô leo lên người Deadpool giơ tay muốn lột mặt nạ hắn ra bằng được.

"Đi mà tài tử sẹo lồi, cho em xem khuôn mặt điển trai của anh đi, rồi chúng ta sẽ có một đêm nóng bỏng đầy k1ch thích..."
 
 
Khi Mr.J đi tới thì vừa kịp nghe từ "một đêm nóng bỏng đày k1ch thích", sắc mặt lạnh tới mức đông cứng cả Raphel cách đó vài mét.
 
 
Cạch.
 
 
"Đoàng!"
 
 
Máu tươi và tuỷ não nổ như tương cà chua bắn hết vào mặt Hảley, cũn thành công khiến cho cô tỉnh lại hơi men.
 
 

Harley nhìn Joker mặt lạnh lùng cầm súng trên tay, rồi nhìn cái người chỉ còn lại nửa dưới cái đầu bên cạnh.
 
 
"Puddin?" Harley mơ mang chớp mắt, máu nhớp nháp khiến cho mắt của cô có chút nhìn không rõ biểu cảm hiện giờ của Joker.
 
 
"Puddin..." Harley theo bản năng đi tới bên cạnh Joker, muốn nắm lấy cánh tay hắn lại bị hắn hất ra.
 
 
"Puddin..." Rượu khiến đầu óc Harley tê liệt, tiếng súng nổ quá gần khiến cho tai của Harley còn đang ông ông hết cả lên.

Cô chỉ theo bản năng bấy lâu cảm nhận được Mr.

J đang tức giận, lại không biết vì sao hắn tức giận.
 
 
Cô đã làm sao điều gì nữa sao?
 
 
Người trong Casion đã chạy đi gần hết, chỉ còn Raphel vẫn rất bà tám ở lại theo dõi diễn biến.
 
 
"Harley..." Joker hậm hực gọi một tiếng.
 
 
Harley mỉm cười nhanh chóng chạy tới, lại đối diện với họng súng đen ngòm vẫn còn hơi ấm chỉ thẳng vào trán.
 
 
"Puddin?"
 
 
---.

 
Chương 68: Chương 68


Cá Basa
"Puddin?" Vẻ lạnh lùng trong mắt Joker khiến cho Harley cảm thấy cả cơ thể như rơi vào trong bồn băng, đông cứng cả từng dây thần kinh.
 
 
Joker nhắm mắt, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn nã thẳng súng vào Harley.

Hắn đang vô cùng...!vô cùng tồi tệ.

Tất cả những cảm xúc này đều là do Harley mang lại.
 
 
Giết cô ta đi.
 
 
Giết cô ta đi.
 
 
Giết cô ta, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
 
 
Không còn khó chịu, không còn nôn nóng, không còn những thứ khôg thể kiểm soát được.
 
 
Giết cô ta đi, ngươi sẽ trở lại là một Joker giống như Joker.
 
 
"Puddin? Muốn giết em sao?" Harley run run cười, cô nhẹ nhàng chạm vào họng súng, vuốt v e xoa nhẹ.
 
 
Bàn tay cầm súng của Joker khẽ run nhẹ, hắn trấn định hít một hơi, sau đó quay người cất súng đi.

"Về nhà."
 
 
Sau đó hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng Casion cùng Raphel.
 

 
Harley nghe thấy hai từ đó thì cơ thể mềm nhũn ngã xuống, xụi lơ.
 
 
"Hoá ra đấy là Puddin của cô em ư? Không lịch lãm chút nào cả, còn chưa nói năng gì đã khiến người ta vỡ đầu." Người còn chưa hoàn toàn sống lại, cái miệng đã nhanh nhảu buông lời.
 
 
"Còn không phải bởi vì anh mà Puddin mới vậy sao?" Harley trừng mắt nhìn Deadpool, nhưng sau đó cô nhanh chóng mơ màng hồi tưởng lại.
 
 
Không phải...!không phải ngài J ghen vì mình đấy chứ?
 
 
Nghĩ tới giả thuyết tươi đẹp đó, Harley tưởng rằng bản thân sắp hạnh phúc tới muốn chết đi, hai má đỏ lên, nước mắt có xu thế muốn rơi xuống.
 
 
Deadpool đã phục hồi kha khá mò tới, lấy ngón tay quệt một chút tuỷ não màu trắng của mình trên mặt Harley nhét vào đầu, một bên cười nói: "Cô em, nghĩ gì mà nhập thần vậy, bị vẻ đẹp trai cool ngầu của anh chinh phục rồi sao? Muốn bỏ trốn cùng anh tới một chân trời mới không?"
 
 
"Pool!" Harley hưng phấn nhìn sang Deadpool, sau đó ôm lấy cổ hắn, tặng cho hắn một nụ hôn lên trán.

"Puddin vì anh mà ghen, anh quả là thiên thần may mắn của tôi mà.

Anh thật tuyệt vời!"
 
 
Deadpool bị choáng váng với cái hôn này, ngại ngùng gãi đầu.

"Tôi là ai chứ...!he he...!thực ra tôi là một người rất..."
 
 
"Bye bye, tôi phải trở về dỗ dành Puddin của tôi đây." Harley xốc lên quần áo, nhanh chóng vẫy tay chào Deadpool, rời phòng Casino về nhà.
 
 
Deadpool ngẩn ngơ, sau đó chống cằm lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn nói là trên mặt của cô còn dính tuỷ não và máu của tôi mà...!tôi còn chưa kịp lấy về đâu..."
 
 
Nếu cho Joker lựa chọn lại một lần nữa, hắn thực sự rất rất muốn, một phát súng bắn chết Harleen Quinzel lúc ở nhà thương điên Arkham hôm đó.
 
 
Như vậy hắn ngày hôm nay sẽ không cần phải bận tâm về sự tồn tại của Harley Quinn nữa.
 
 
"Puddin anh giận em sao?" Harley nhoài lên giường, ôm lấy cổ của Joker phấn khích hỏi.

"Anh là đang ghen sao, ngài J?"
 
 
Ghen?
 
 
Hắn ghen?
 
 
Harley nói rất dễ dàng, thế nhưng vào tai của Joker lại khác.
 
 
Ghen tỵ vì Harley ở cùng một tên đàn ông khác.

Hắn ghen?
 
 
Đó là lúc mà Joker đã nhận ra điều mà bản thân luôn xem thường.


Một gã hề chưa bao giờ cần tình cảm, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy.
 
 
Harley, có lẽ đã trở thành một thứ mà hắn không thể hoàn toàn kiểm soát nữa.
 
 
Harley thấy Joker không quát mắng mình, cũng không bỏ cô ra thì trái tim đập càng nhanh hơn.
 
 
Có phải...!có phải hôm nay Mr.

J thực sự...
 
 
"Ngủ đi.

Harley."
 
 
Thế nhưng Harley mong đợi không có được sự đáp lại, Joker quay người nằm xuống, cô cũng chỉ có thể buồn bã đi ngủ.

Harley vòng tay qua ôm lấy Joker từ sau lưng, hôn lên tóc hắn thì thầm.

"Ngủ ngon, Puddin."
 
 
Một đêm đó Harley không biết, Joker đã không hề chợp mắt.
 
 
Sáng sớm, Harley còn chưa kịp tỉnh ngủ, tiếng động lanh canh bên ngoài đã đánh thức cô dậy.
 
 
"Puddin? Thứ gì vậy?" Harley nhìn một đống bừa bộn trong phòng thì tò mò hỏi.
 
 
"Là một món quà..." Joker cười, tiếp tục công việc trên tay.
 
 
Harley đi tới vuốt v e cục sắt to lớn này.

Nó có hình dạng giống như...!một cái tên lửa.

"Puddin, đây là một món quà dành cho ai? Bat-boy?"
 

 
Joker không trả lời, Harley cũng không hỏi nữa.
 
 
"Haizz..." Harley cầm một cốc sữa đi ra ngoài cửa sổ hóng mát, trong đầu suy nghĩ miên man.
 
 
Đã từng, khi giải cứu Joker, trong đầu của Harley đầy những mơ mộng.

Một lễ cưới hoành tráng cùng nhạc và Michael Jackson, một căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười, người vợ nấu ăn, người chồng đọc báo, và hai đứa con kháu khỉnh dễ thương.
 
 
"Haizz...!thực tại...!thực tại..." Harley than thở, buồn bã nhấp vài ngụm sữa.
 
 
Tất cả những gì mà Joker nghĩ chỉ có Batman, Batman, và Batman.

Làm cách nào để phá hoại Batman, làm cách nào để quậy tung Gotham lên, hắn chỉ nghĩ có thế.
 
 
Giống như một cậu bé lạc trong thế giới của Peter Pan.

Cậu bé Joker không chịu lớn, chỉ ưa thích dùng những trò đùa của mình gây hại cho kẻ khác, trong đó có tên thuyền trưởng Batman xấu xa.
 
 
"Ha ha ha..." Tưởng tượng một cậu bé Joker dễ thương khiến cho Harley cười ra tiếng, ánh mắt mơ màng viễn tưởng.
 
 
Thế nhưng sau đó một cơn nhói đau như muỗi chích khiến Harley rùng mình ngã xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
 
Puddin...
 
 
---.

 
Chương 69: Chương 69


Cá Basa
Con người là những sinh vật xấu xa.
 
 
Tham lam.
 
 
Ích kỷ.
 
 
Lợi dụng.
 
 
Bọn chúng thường hay than phiền về những kẻ xấu xa, những thứ phản nhân loại, nói rằng giết người là sai trái, tội lỗi luôn chỉ thuộc về kẻ xấu xa.
 
 
Đúng vậy, và chúng ta chính là những thứ xấu xa mà các ngươi tạo ra đây, con người.
 
 
Tại sao trên đời này lại tồn tại một thứ gọi là tình yêu?
 
 
Ta đây không tin vào tình yêu.
 
 
Tình yêu, là kịch độc.
 
 
Và một trong những thứ chất độc đáng sợ nhất trên đời chính là ta, Poison Ivy.
 
 
"Ô kìa, một đám sắt vụn ở ngoại ô thành phố?" Poison Ivy đang đi dạo trong côn viên Robison để chơi đùa cùng những loài cây thì đột nhiên nhìn thấy.
 
 

Cô tò mò tiến lại gần, sau đó bất ngờ nhận ra có người bị đè dưới đống đổ nát này.
 
 
Ivy vẫy tay, những cành cây xung quanh đột ngột dài ra, nhanh chóng đi tới lật lên những miếng sắt.
 
 
"Một cô gái à..." Ivy vuốt v e những cành cây vươn tới, đôi mắt xanh lục tò mò nhìn mái tóc vàng hai màu.
 
 
"Cứu hay không cứu?" Ivy quay đầu hỏi một cành cây, đặt lên nó một nụ hôn nồng nàn.
 
 
"Ah..." Ivy thở dài...!Sau đó đi tới nhận lấy cô gái từ phía mấy cành cây.

"Ta biết là hỏi các ngươi luôn luôn là một đáp án như thế."
 
 
Thực vật đơn thuần lại ngu ngốc, cho dù con người tổn thương các ngươi như vậy, lại vẫn luôn sẵn sàng cứu bọn họ.
 
 
Ta cũng đã từng ngu ngốc, nhưng bây giờ thì sẽ không!
 
 
Ivy mang cô gái về nhà, dùng sức mạnh của thực vật chữa trị vết thương khủng khiếp của cô.
 
 
"Ừm? Thuốc nổ? Cái thứ sắt vụn đó là một quả tên lửa sao?" Ivy nhíu mày chữa trị, một bên lấy khăn lau sạch cho cô gái.
 
 
"Hả? Đây là..."
 
 
Một khuôn mặt quen thuộc khiến cho Ivy ngẩn ngơ, những kí ức cô không muốn nhớ lại nhất nhanh chóng tràn về.
 
 
-Ah! Thả tôi ra! Batman!!!! Ta sẽ giết ngươi!!!
 
 
-Cô ta đã không còn là nhân loại nữa rồi, muốn nghiên cứu thứ gì thì nghiên cứu đi, đừng để chết là được!
 
 
-Tiến sĩ Harleen, đây là Poison Ivy, một tội phạm được Batman bắt vào đây.
 
 
"Harleen...!Quinzel?" Ivy lẩm bẩm nhớ lại.

Sau đó cô tức giận vứt khăn lau trên tay xuống, mái tóc bởi vì phẫn nộ mà khẽ tung bay.
 
 
"Bác sĩ của Arkham ư? Đáng chết!Hoá ra mình đã cứu cô ta, biết vậy đã để cô ta chết ở cái đống sắt vụn kia!" Ivy tức giận nói, sau đó trên tay hội tụ một luồng khí xanh mướt, từ từ lại gần Harley.
 
 
"Đây là..."
 
 
Ivy dừng lại, thủ tiêu quả cầu trên tay, mặt lạnh nhìn Harley vừa ngơ ngác tỉnh dậy.
 
 
"Đây là đâu? Cô là ai?" Harley yếu ớt nhìn Ivy hỏi.
 
 

Cô gái trước mặt có làn da và đôi mắt màu xanh lục, cùng với mái tóc đỏ rực tựa ngọn lửa.

Khoan đã, hình như cô đã từng thấy cô ta ở đâu đó...
 
 
"Tiến sĩ Harleen Quinzel, chắc chắn không còn nhớ tới tôi nữa rồi!" Ivy bật cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng tựa như dao găm nhìn chằm chằm Harley.
 
 
"Harleen Quinzel? Một cái tên đã lâu rồi tôi mới được nghe lại..." Harley cười thảm đạm, nhìn Ivy, cô hỏi: "Cô muốn giết tôi à? Nếu tôi đoán khôg nhầm thì cô từng ở Arkham nhìn thấy tôi phải không? Người như cô chắc là hận tôi muốn chết đi..."
 
 
"Đúng là biết điều." Ivy cười lạnh, trên tay dần hội tụ lại cầu năng lượng.
 
 
"Cô muốn thì cứ giết tôi đi, tôi cũng không muốn tiếp tục mơ màng mà sống thế này nữa..." Harley buồn bã tựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

"Puddin của tôi đã không cần tôi nữa rồi..."
 
 
Không cần tôi nữa rồi...
 
 
Ivy giật mình dừng lại, nhìn khuôn mặt ủ dột chủa Harley, đột nhiên cảm thấy hứng thú mất đi.

Giết một người muốn chết còn không băng để cô ta tiếp tục sống.
 
 
Nhảy lên giường, nhẹ nhàng ngồi tới bên cạnh Harley, Ivy tò mò nói:"Tiến sĩ, hình như đã có chuyện gì xảy ra với cô đúng không? Kể cho tôi đi."
 
 
"Cô sẽ nghe sao?" Harley buồn bã nhìn Ivy, ánh mắt loé lên.

Đây là...!lần đầu tiên có một người muốn nghe cô giãi bày.
 
 
Ivy gật gật đầu, khẽ vuốt mái tóc đỏ rực.
 
 
"Red? Tôi có thể gọi cô là Red không?" Harley cười nói.

"Tôi rất ưa thích mái tóc màu đỏ này của cô, chúng thật đẹp."
 
 
Cánh tay của Ivy dừng lại, lần đầu cảm thấy ngượng ngùng.

 
 
"Red, cô đã từng yêu chưa?" Harley nhìn mình trong tấm gương lớn đối diện.

"Nhìn thấy tôi không...!đây là kế quả cho tình yêu của tôi.

Puddin không yêu tôi, cho nên sau tất cả, tình yêu của tôi đổi lại chính là những vết thương này."
 
 
"Hừm...!tôi không hiểu lắm, dù sao tôi ở Gotham nhưng chỉ loanh quanh trong công viên Robinson này thôi."
 
 
Đi ra ngoài nếu gặp phải Batman thì sẽ rất phiền toái...
 
 
"Thế nhưng mà người tôi đã từng yêu..." Ivy vuốt môi.

"Nếu có cơ hội, tôi sẽ trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn, đưa hắn vào một giấc ngủ vĩnh hằng."
 
 
"Ồ? Cô thật lãng mạn, Red." Harley vỗ tay, ánh mắt hâm mộ nhìn Ivy.
 
 
"Tôi đã từng hôn Batman đó Harley, và anh ta suýt chết." Ivy nghịch ngợm cười.
 
 
Harley xin rút lại lời vừa nói, ha ha ha...
 
 
"Vậy người mà cô gọi là Puddin đấy là ai?" Ivy tò mò cắn cắn hạt dưa.
 
 
---.

 
Chương 70: Chương 70


Cá Basa
Ivy sau đó im lặng ngồi nghe Harley kể về chuyện của mình và Joker, cảm xúc của cô nàng đi từ cảm thông, tới nghi hoặc, sau đó tới tức giận!
 
 
"Cái gì? Lại còn thế? Đồ thần kinh!" Ivy phủi một nắm vỏ hạt dưa đi, lại lấy thêm một nắm cho vào tay.

"Hoá ra "Hoàng tử tội phạm" của Gotham lại là loại người như vậy! Harley, cô không giận sao? Để một kẻ như thế chà đạp lên tình cảm, còn muốn giết cậu nữa!"
 
 
Harley ủ dột lau nước mắt.

"Anh ta tiêm thuốc mê vào tôi, sau đó trói tôi lên tên lửa tự chế phóng đi, may mắn nó bị xịt ngòi nổ, rơi xuống nơi này."
 
 
Ivy chẳng còn gì để nói nữa, đau lòng vuốt vuốt tóc cho Harley.
 
 
Câu chuyện của Harley khiến cho Ivy nhớ về trước kia, đã từng, cũng có một cô gái ngu ngốc tên là Pamela Isley, vì yêu mà tự mình hiến dâng bản thân cho người cô ta yêu thí nghiệm, sau đó trở thành một con quái vật xấu xí, còn người tình hoàn mỹ kia sau khi ném cô ta vào bệnh viện liền biến mất, để mặc cô ta phát điên vì sức mạnh và sự đau đớn.
 
 
Độc dược ăn mòn tâm trí, khiến cho Pamela trở thành Poison Ivy, trở thành một loại kịch độc với mọi tên đàn ông, chỉ cần một nụ hôn sẽ gi3t chết bất kì ai.
 
 
"Harley, có muốn trả thù không? Trả thù lại Joker." Ivy nhẹ nhàng nói với Harley.

"Hắn xứng đáng phải trả giá cho những gì đã làm với cô! Tổn thương, hành hạ, giết người, cô phải trả thù lại tất cả!"
 
 
"Trả thù Puddin?" Harley ngơ ngẩn nhìn Ivy.

"Thế nhưng tôi yêu Puddin...!yêu tới có thể chết vì anh ấy..."

 
 
Ivy tức giận cắn răng, lắc lắc vai Harley.
 
 
"Tỉnh lại đi! Hắn không yêu cô, đồ ngu ạ! Joker mãi mãi sẽ không bao giờ biết cái gì gọi là yêu!"
 
 
"Giết hắn đi! Hắn không xứng đáng với tình yêu của cô! Sau khi giết hắn, linh hồn và trái tim của cô sẽ được tự do, tin tôi đi Harley!"
 
 
Tự do, giống như tôi đã từng.
 
 
Tự do?
 
 
Harley mở to mắt.
 
 
Sống ở một thế giới không có ngài J, cô sẽ làm một Harley Quinn không có Joker, không cần phải sống vì một người không yêu mình nữa!
 
 
"Đúng vậy! Giết Puddin!" Harley vui mừng vỗ tay, sau đó quay sang ôm lấy Ivy.

"Red, cậu thật tuyệt, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi."
 
 
Ivy vuốt v e Harley, đột nhiên cảm giác như một người mẹ có con gái đã trưởng thành.
 
 
"Tôi yêu Puddin đơn giản là bởi vì anh ta vẫn còn sống, giết quách anh ta đi, tôi sẽ không còn yêu anh ta nữa! Red, tôi sẽ tự do!"
 
 
Harley nhảy lên, nở một nụ cười cuồng dại.
 
 
"Đúng vậy, không còn Puddin, sẽ chỉ còn một Harley Quinn tự do!"
 
 
"Red, cái thứ nước xanh lè này là sao vậy? Uống nó tôi sẽ không chết giống như một con ếch ộp đấy chứ? Hay là cô đang âm mưu biến tôi thành giống như cô đấy? Thôi đi, tôi không thích da của mìn có màu xanh lục..." Trong lúc Harley còn đang lải nhải, Ivy nhét thẳng cái cốc nước xanh lè vào miệng Harley.
 
 
"Cô dám phun thử xem!" Ivy trừng mắt với Harley, khiến cho Harley chỉ có thể ấm ức nuốt xuống.
 
 
"Red...!ghê quá..." Harley buồn nôn ngã xuống ghế dựa.
 
 
"Đây là một loại Serum đặc chế của tôi, cho cô cũng là liều duy nhất đấy!" Ivy tức giận lườm Harley, đôi mắt xanh lục xinh đẹp loé lên.
 
 
"Ực..." Harley nuốt nước bọt, sau đó mò dậy hỏi.

"Serum đặc chế? Có tác dụng gì sao?"

 
 
"Cô chỉ cần nhảy lên một chút sẽ biết." Ivy tự tin cười.
 
 
Harley bán tin bán nghi nhảy lên, cô nhẹ nhàng nhảy lên những 1 mét rưỡi!
 
 
"Ha ha ha...!Red, tuyệt quá, tôi giống như đã mạnh lên thật nhiều! Woohoo!" Harley nhẹ nhàng leo trèo trên những lan can, cơ thể dẻo dai mềm mại linh hoạt tựa như một con báo đầy sức mạnh.
 
 
Ivy mỉm cười nhìn Harley thí nghiệm sức mạnh, sau đó cô cau mày nhìn số điện thoại trong máy, sắc mặt vô cùng khó chịu.
 
 
Thật sự...!không hề muốn liên lạc với hắn...
 
 
Thế nhưng...
 
 
Ivy nhìn về phía Harley.
 
 
Muốn giúp Harley đánh bại "Hoàng tử tội phạm" Joker, cũng chỉ có thể liên lạc với hắn thôi.
 
 
"Alo? Là tôi, chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi muốn nói chuyện."
 
 
"Âm mưu? Anh coi trọng bản thân mình quá đấy."
 
 
"Như vậy 9 giờ tối nay ở nơi đó."
 
 
Ivy cúp máy, trong lòng cảm thấy nặng nề tới khó thở.

"Harley! Đứng dậy khỏi ngực tôi ngay!"
 
 

Hoá ra nãy giờ Harley tựa đầu lên ngực Ivy!
 
 
"Hi ha...!Red, cậu vừa nói chuyện với ai vậy, giọng nói thực quen thuộc..." Harley tò mò xoa cằm.

"Nè, không phải là một người tình của cậu đấy chứ Red?"
 
 
"Agh...!Harley, câm miệng!"
 
 
9 giờ tối, Ivy để Harley ở trong nhà xem phim trên ti vi, thay quần áo đi ta ngoài.
 
 
"Không được đi theo, ở nhà canh nhà cho tốt, Harley!" Ivy trừng mắt cảnh cáo Harley một hồi, sau đó đóng cửa rời đi.
 
 
Harley ngồi trên ghế chờ cho Ivy đóng cửa đi, trong lòng cười đắc ý.
 
 
Cậu tưởng không cho tôi đi theo thì xong sao, Harley Quinn muốn đi đâu đều không ai có thể ngăn cẳn được Red ạ!
 
 
Nhanh chóng, Harley men theo Ivy mò tới nơi hẹn, thật bất ngờ là...
 
 
"Là hắn!!?" Harley kinh ngạc hét lên.
 
 
---.

 
Chương 71: Chương 71


Cá Basa
"Batman!!!" Harley kinh ngạc thốt lên, lập tức Ivy liền phát hiện ra.

"Agh! Harley! Tôi đã bảo cậu ở yên trong nhà chờ tôi mà!"
 
 
"He he...!tôi chỉ đi lạc...!đi lạc..." Harley ngượng ngùng cười.

"Red, tôi không ngờ cậu sắp có một cuộc hẹn hò lãng mạn với B- boy đấy." Harley vô cùng đáng khinh cười.
 
 
Còn không phải vì cậu sao? Ivy trong lòng hét lên, sau đó cô đi tới tóm lấy Harley mang tới, Batman ở đối diện chỉ im lặng nhìn.
 
 
Poison Ivy, đã từng để lại dấu ấn trong lòng hắn, dù sao sự tồn tại của Ivy cũng rất đặc biệt, Batman cũng không có cách nào để đối xử với Ivy như những tên tội phạm thông thường được.

Hắn nghĩ, nếu Ivy im lặng sống, không làm ảnh hưởng quá mức hay uy hiếp thành phố như lần trước, Batman hắn sẽ không làm tổn thương tới Ivy nữa.
 
 
"Được rồi, hôm nay tôi tới đâykhông phải để gây rối với anh.

Batman, chúng tôi muốn anh giúp đỡ chúng tôi." Ivy chỉ về phía Harley.

"Giúp Harley trả thù Joker."
 
 
"Joker?" Batman kinh ngạc nhìn Harley.
 

 
Hình như hắn nhớ không nhầm, vài ngày trước cô nàng điên khùng này còn đang cưỡi mô tô cùng Joker cười nhạo hắn đi, chỉ mới vài ngày, quan hệ giữa hai tên tội pham lớn nhất thành phố Gotham nãy đã thay đổi sao?
 
 
Harley nhận thấy tầm mắt nghi ngờ của Batman, khẽ nháy mắt, thả một nụ hôn gió, khiến cho Ivy phải che mặt thở dài.
 
 
Quả nhiên là cặp đôi thần kinh.
 
 
Batman tự hiểu trong lòng.
 
 
"Nếu anh không nói gì thì cứ cho là anh đồng ý vậy.

Dù sao bắt được Joker cũng không gây ảnh hưởng xấu tới anh đúng không?" Ivy nhìn Batman nói.
 
 
"Ivy..." Batman dường như muốn nói gì đó, lại ngập ngừng im lặng.
 
 
"Bàn kế hoạch đi, tôi muốn giúp Harley giải quyết hắn càng sớm càng tốt." Ivy quay người nói.
 
 
Harley ngồi ở giữa nhìn hai người này kẻ thưa người đẩy, tròng mắt khẽ chuyển khẽ chuyển.

O ho ho...!Puddin, hình như em vừa phát hiện ra một bí mật lớn của B-boy rồi, thế nhưng em sẽ không nói cho anh đâu, vì em sắp giết anh mà.
 
 
Cô che miệng cười khúc khích.
 
 
"Harley! Harley!" Tiếng gọi của Ivy đánh thức Harley đang mải ảo tưởng.
 
 
"Ah? Hả?"
 
 
"Chúng tôi đang bàn chuyện để giúp đỡ cậu trả thù Joker đấy! Lại đây và làm viêc nào!" Ivy níu lấy tai của Harley kéo tới bên cạnh.
 
 
"Được rồi...!Red, đau quá." Harley ấm ức xoa tai, cô nhìn lên tờ giấy giữa bàn, sau đó cầm lấy chiếc bút viết lên một dòng chữ.

"Sao chúng ta không bắt đầu với nơi này nhỉ?"
 
 
Mấy ngày gần đây băng đảng của Joker liên tục gặp phải sự tấn công từ bên ngoài mà không rõ nguyên nhân, kể cả Raphel cũng bị thương một lần suýt chết.
 
 
"Joker, anh phải cẩn thận, bọn họ giống như đã biết được tất cả bí mật, hành tung của băng đảng chúng ta.


Những cuộc giao dịch gần đây đều bị tấn công, giống như bọn chúng nắm được tất cả thông tin chính xác vậy."
 
 
Joker nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, một bên là Raphel cả người băng bó đang lải nhải.
 
 
"Đúng rồi, Harley đâu? Dạo này không gặp được cô ấy.

Anh cũng phải bảo cô ấy cẩn thận, ai mà chẳng biết Harley là người bên cạnh anh chứ?" Raphel lo lắng nói.
 
 
"Harley?" Joker mỉm cười.

"Anh không cần phải lo, Harley rất tốt."
 
 
Tốt đến mức đang muốn lấy mạng cả anh lẫn tôi đấy Raphel ạ.
 
 
Joker không ngu đến mức không nhận ra những dấu vết sót lại, hoặc nói đúng hơn là Harley cùng đồng bọn hoàn toàn không thèm che dấu.

Giống như đang tuyên bố rằng, Joker, chúng tao đang tới để giết mày đấy!
 
 
"Kha ha ha...!ha ha ha..." Joker che mặt cười trong ánh mắt kinh ngạc của Raphel.
 
 
Harley ơi là Harley, tôi giết em một lần không xong, không lẽ còn không giết được em lần thứ 2 sao? Được thôi, em muốn chơi thì Joker ta sẽ cùng em chơi!
 
 
"Sao rồi, đã giải quyết xong bọn gangter ở phía Nam chưa?" Ivy vứt xuống một tên đang co quắp, hỏi Harley cùng Batman đang đi tới.
 
 
"Dễ dàng như cắt một miếng bánh." Harley nháy mắt, vung vẩy cây gậy bóng chày dính máu đỏ tới sẫm lại trên tay.

"Như vậy về cơ bản vây cánh của Puddin yêu dấu đã bị hạ gần hết rồi, chỉ còn một nơi duy nhất ở phía dưới sòng bạc ngầm ở trung tâm thành phố."

 
 
"Khoảng bao nhiêu người?" Batman hỏi.
 
 
"Khoảng hơn 3000 tên." Harley nhún vai lè lưỡi.
 
 
Ivy bật cười, nhẹ nhàng đi tới ôm lấy vai của Harley.

"Đồ ngốc ạ, có Poison Ivy bên cạnh cô đây, 3 người hay 3000 người thì có gì khác nhau sao?"
 
 
Ở phía sau lưng 3 người là rất nhiều kẻ nằm sóng soài, mặt mũi thâm tím, chết trong khi mặt mũi dữ tợn xấu xí.
 
 
Batman nhớ lại ngày cả thành phố Gotham chìm trong màn khói độc màu xanh lục, người người tưởng chừng như đang trong ngày tận thế, sau đó một cô gái với làn da xanh và mái tóc đỏ gửi tới đoạn video cho chính quyền, yêu cầu hàng loạt yêu sách, nếu không sẽ khiến cho cả thành phố chết ngạt trong khói độc.
 
 
Poison Ivy lúc đó đã thành công chứng tỏ cho mọi người biết, cô ta là kịch độc, không nên chạm vào cô ta.

Batman đã từng phạm phải sai lầm, coi thường những lời đồn đó, sau đó dùng chính bản thân mình trải nghiệm, cái gì gọi là một nụ hôn cũng có thể giết người.
 
 
Đó là Poison Ivy.
 
 
---.

 
Chương 72: 72: Kết Thúc Thế Giới Thứ 8 Mad Love


Cá Basa
Mùi máu tanh tưởi, xác chết hỗn loạn, đoàn người run rẩy ngã xuống, sắc mặt tím tái ngã vật xuống sủi bọt mép.
 
 
Poison Ivy đi tới đâu, nơi đó có người ngã xuống, không có ngoại lệ.
 
 
Cô ta giống như một cây thuốc độc tuyệt đẹp, lại bất khả xâm phạm.
 
 
"Bịch."
 
 
Ivy nhìn ra phía sau, là Batman chật vật đi tới, cơ thể vạm vỡ có vẻ bị vật nặng gì đó lên khiến cho có chút xộc xệch.
 
 
"Joker đâu?" Ivy nhăn mày.
 
 
"Hắn cho nổ một toà nhà khiến cho tôi bị mắc kẹt, thế nhưng Harley đã truy đuổi hắn rồi." Batman thuật lại.
 
 
Ivy trợn mắt, sau đó hung hăng đánh một cú thật mạnh vào bụng Batman.

Batman hơi co người lùi lại.

"?"
 
 
"Trời ơi tên đàn ông ngu ngốc này!" Ivy r3n rỉ, sau đó nhanh chóng chạy đi.

"Đi tìm Harley ngay, không được để cho Joker làm hại cô ấy."
 
 
"Nhưng Joker đã bị tôi đánh hạ, hắn hiện tại hẳn là rất yếu, chỉ còn thoi thóp thôi." Batman khó hiểu hỏi.

Theo hắn thì Harley có thể dễ dàng hạ một Joker yếu ớt chỉ với một phát súng!
 
 
"Vậy cho nên mới bảo anh ngu ngốc!" Tiếng của Ivy vọng lại ở xa xa...
 

 
Harley men theo những lan can cầu thang lởm chởm đuổi theo Joker, cơ thể dẻo deo như không giống người trèo lượn trên những lan can sắt rỉ sét.
 
 
Cô nhìn bóng lưng chật vật ở phía trên của Joker, khoé môi cười một nụ cười khát máu.
 
 
Sắp rồi, cô sắp được tự tay gi3t chết Puddin yêu quý rồi!
 
 
Sau đó cô sẽ được tự do, cả về thể xác lẫn trái tim!
 
 
"Tôi chắc chắn sẽ không để cho anh thoát đâu, Puddin yêu dấu!" Harley li3m môi, nhanh chóng leo lên.
 
 
Rất nhanh, trên lan can sắt cao nhất của công trình, Joker đã đứng đối mặt với Harley.
 
 
"Puddin, thời gian qua không có em anh có nhớ tới Harley của anh không?" Harley chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn Joker.

"Harley thì rất nhớ anh, nhớ anh tới mức..."
 
 
Họng súng chĩa thẳng vào mặt Joker.

Harley cười lớn: "Đêm ngủ cũng mơ được cầm súng bắn chết anh đó!"
 
 
Joker không mấy bất ngờ, khi hắn đem Harley trói vào tên lửa cũng đã sớm nghĩ tới nếu như Harley vẫn còn sống sót, sau đó chắc chắn sẽ tới trả thù hắn.
 
 
Chỉ không đoán được Harley sẽ bắt tay cùng Poison Ivy và Batman thôi.
 
 
"Harley, không phải em luôn muốn ở bên cạnh tôi sao, bây giờ lại chĩa súng vào tôi? Đây là cái gọi là tình yêu của Harley Quinn sao?" Joker bâng quơ cười nói.
 
 
"Tình yêu? Tình yêu ư!!?"
 
 
Harley tức giận cắn môi.

"Joker, anh đối với tôi chưa bao giờ có tình yêu! Chỉ có lợi dụng và dối lừa!"
 
 
Và hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh tất cả những điều đó!
 
 
"Tôi sẽ giết anh! Vì tất cả những gì anh đã làm với tôi! Những ngày tháng mà anh khiến cho tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô dụng!" Harley từng bước tiến đến, bàn tay nắm chặt cò súng.

Cô cười hằn học: "Anh tưởng tôi khôngg biết anh nghĩ gì về tôi ư?"
 
 
"Một con búp bê? Một con búp bê để anh muốn làm gì thì làm? Không, anh sai lầm rồi!"
 
 
Trước mặt Joker, Harley cười thật thoải mái, bàn tay khẽ vung mái tóc vàng xinh đẹp.

"Nó chỉ là bóng ma của quá khứ thôi! Tôi rất nguy hiểm, và bây giờ..."
 
 
"Tôi sẽ cho anh biết tôi nguy hiểm đến nhường nào!"
 
 
Joker chỉ im lặng nghe Harley nói, bên chân bị thương chảy máu tí tách.
 
 
Sau khi Harley đã phát ti3t xong, Hoker thở dài nhìn cô.

Hắn nói: "Harley.


Em thực sự cho rằng tôi nghĩ về em như thế?"
 
 
Ánh mắt của Harley viết rất rõ ràng, cô hoàn toàn cho là như thế.
 
 
Mọi hành động, mọi lời nói của Joker đều có ý ám chỉ như vậy, hắn hoàn toàn không coi Harley là con người!
 
 
"Tôi yêu em."
 
 
Đột ngột câu nói tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong mơ của Harley được phát ra từ miệng của Joker, nhẹ nhàng lại đầy sức nặng.
 
 
"Ah!? Hả?" Harley ngẩn ra, súng trên tay rơi xuống.
 
 
"Tôi nói tôi yêu em." Joker rất kiên nhẫn lặp lại.
 
 
"Cái gì...!anh lại muốn lừa dối tôi nữa sao?" Harley bật cười, nước mắt rơi xuống.

"Puddin à, anh đừng khiến cho tôi nổi điên lên với những trò đùa của anh.

Tình yêu của tôi là thứ mà anh dùng để đùa giỡn sao?"
 
 
"Anh không đùa." Joker bước đến, sau đó hắn ôm lấy Harley đang ngẩn tò te vào lòng.

"Harley, Harley Quinn là cái tên tôi đặt cho em."
 
 
"Em có hiểu đó là điều gì không?" Joker thở dài.
 
 
"Là chứng tỏ tôi đã muốn em trở thành của riêng tôi.

Một Harlequin của riêng The Joker."
 
 
Harley rùng mình nắm lấy áo của Joker, nước mắt thi nhau lăn xuống, làm nhoè cả đi lớp trang điểm đậm.
 
 
"Có phải tôi đã từng hỏi, Em có thể sống vì tôi không?"Joker thì thầm bên tai Harley.
 
 
Harley bị chìm vào những màu sắc chưa bao giờ xuất hiện trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, trên công trình xây dựng dở dang cao chót vót, cùng một người, cùng một câu hỏi, sau bao nhiêu tổn thương, câu trả lời của cô vẫn là: "Em có thể."
 

 
Joker cười to, hắn nhẹ nhàng vuốt v e lọn tóc của Harley, sau đó hắn khẽ hỏi: "Vậy bây giờ, em sẽ chết vì tôi chứ?"
 
 
Harley ngẩn người, sau đó nước mắt lăn xuống bờ môi cong.

"Em sẽ."
 
 
Joker bước tới lan can sắt mỏng manh, nhẹ nhàng giơ tay về hướng Harley.
 
 
"Vậy là lần này đây em sẽ không một mình, phải không?" Harley hạnh phúc mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Joker.
 
 
"Đúng vậy."
 
 
The Joker không cần tình yêu, một khi yêu, hắn sẽ tự tay gi3t chết tình yêu đó, hoặc tự tay, kết thúc chính mình.
 
 
"Ồ? Không được, làm sao tôi có thể để Harley Quinn của tôi một mình ở cái Gotham bẩn thỉu này."
 
 
Tôi sẽ mang cô ấy cùng nhau, thế rồi Harley Quinn của tôi sống chính là bạn gái của The Joker, chết đi, cũng là chết trong lòng bàn tay của The Joker.
 
 
Có lẽ em nói đúng Harley, tôi muốn em chỉ là một con búp bê xinh đẹp, nhảy múa trong lòng bàn tay của tôi, thuộc sở hữu của riêng tôi.
 
 
The Joker không cần tình yêu, bởi vậy hắn gi3t chết tình yêu, cũng giết luôn chính hắn.
 
 
"Đồ ngốc...!ngu ngốc Harley..." Ivy ngã quỵ xuống, che mặt khóc nấc lên.
 
 
Trước mặt cô là hai người ôm chặt lấy nhau, máu tươi xung quanh vẩy thành hình một đôi cánh máu, đôi cánh của tự do.
 
 
---.

 
Chương 73: 73: Thế Giới Thứ 9 Dục Vọng Cầu Sinh


Cá Basa
Hạ Tiểu Hi cảm giác bản thân giống như đang trôi lơ lửng lơ lửng, xung quanh toàn là bọt nước, sau đó một giọng nói vang lên:
 
 
"Kí chủ thân mến, sau 8 thế giới hệ thống đã thành công trắc nghiệm được sự trưởng thành của kí chủ, cho nên đây sẽ là thế giới cuối cùng, cũng là bài khảo nghiệm duy nhất của kí chủ."
 
 
Hạ Tiểu Hi im lặng nghe.
 
 
"Thế giới này là thế giới chìm trong tận thế, định sẵn là huỷ diệt, kí chủ sẽ bị tất cả các sinh vật từ cấp B trở lên để ý, h@m muốn giết hại của bọn họ với kí chủ sẽ bị tăng lên theo mức độ sức mạnh."
 
 
"Và nhiệm vụ của kí chủ là sống sót ở thế giới này trong vòng nửa năm."
 
 
"Chúc kí chủ may mắn."
 
 
Giọng nói trong đầu vụt tắt, ánh sáng nhanh chóng được truyền vào đại não Hạ Tiểu Hi.

Cô nhanh chóng tỉnh dậy, sau đó bất ngờ nhìn xung quanh.
 
 
Đây là một căn phòng nhỏ rất bình thường, trên giường là một bộ cảnh phục cùng một khẩu súng lục nhỏ.
 
 
Hạ Tiểu Hi liền hiểu ra, bản thân là một nữ cảnh sát.
 

 
"Có súng à? Cũng may mắn." Hạ Tiểu Hi thở phào, sau đó tìm được thêm 5 viên đạn.
 
 
"Quá ít." Cô cắn môi, sau đó đi ra ngoài của sổ, vén rèm lên, sau đó hoảng hốt che miệng.
 
 
Bầu trời màu đỏ máu.
 
 
Có lẽ người bình thường sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng Hạ Tiểu Hi đã nghe hệ thống nói đây là thế giới mạt thế liền ngay lập tức hiểu ra, mạt thế tới rồi!
 
 
Hạ Tiểu Hi lao vào phòng bếp kiểm tra một hồi, sau đó tạm thời yên tâm thở hắt ra.

Nguyên chủ là một trạch nữ, cho nên trong nhà cũng có rất nhiêu thức ăn hộp, đồ gói.
 
 
Khu nhà trọ của Hạ Tiểu Hi là một khu trọ tập thể gồm 10 phòng, là một toà nhà 3 tầng lầu, Hạ Tiểu Hi ở tầng thứ 3.
 
 
"Được rồi...!trước tiên là phải bình tĩnh...!nghĩ đối sách trong tương lai." Hạ Tiểu Hi thở hắt ra.
 
 
Thực sự là khó khăn mà, cô không có bàn tay vàng như trong tiểu thuyết, ngoài bị ném vào nơi này ra thì hoàn toàn không có gì cả!
 
 
Chuông báo điện thoại rung lên, Hạ Tiểu Hi liếc mắt nhìn.

Là chuông báo đi làm?
 
 
"Sở cảnh sát à..." Hạ Tiểu Hi nhìn 5 viên đạn ít ỏi trong giường, quyết định mặc cảnh phục lên người đi tới sở cảnh sát.
 
 
Thành thị này khá lớn, số dân lưu động cũng khoảng vài triệu mạt thế thực sự tới thì thực sự không biết phải làm thế nào!
 
 
"Đừng nghĩ nữa...!sống sót nửa năm, nửa năm..." Hạ Tiểu Hi lẩm bẩm, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
 
 
Cửa phòng đóng lại, một tia sáng đỏ loé lên trong phòng.
 
 
Hạ Tiểu Hi vội vàng đi ra ngoài, bên ngoài dường như không ai cảm giác có gì kì lạ, cần làm thứ gì thì tiếp tục làm, cho dù bầu trời giống như sắp nhỏ máu thế kia.
 
 
Phòng của Hạ Tiểu Hi ở rất gần sở cảnh sát, chỉ cần đi bộ là sẽ tới nơi.
 
 
Cô khẽ lẩm nhẩm.
 
 

Nơi này cách trung tâm thành phố cũng khá xa, hẳn là mạt thế bùng nổ cũng không quá mức nặng nề.

Mục tiêu của Hạ Tiểu Hi chính là kho súng đạn của sở cảnh sát, cho nên cô quyết định mạt thế bùng nổ sẽ vẫn ở lại sở cảnh sát.
 
 
Đột ngột một cảm giác ướt át sau lưng khiến cho Hạ Tiểu Hi hoảng hốt giật mình quay người lại nhìn.

Thế nhưng đường phố rất bình thường, không có một ai khả nghi.
 
 
Mặc dù đã sớm trải qua nhiều thế giới, các nam nhân xung quanh cũng đã sớm không còn quá đáng sợ, thế nhưng cái cảm giác quen thuộc này...
 
 
Có bi3n thái!
 
 
Đơn giản hơn nữa, có bi3n thái ở gần nhà cô!
 
 
Xem ra phòng ở cũng không được an toàn rồi...!Hạ Tiểu Hi chạy trối chết tới sở cảnh sát.
 
 
"Ha...!Thật dễ thương..." Nam nhân nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Tiểu Hi khuất đi ở phía xa, nhẹ nhàng kéo rèm lại, tia sáng duy nhất của căn phòng cũng bị triệt tiêu đi.
 
 
Trong bóng tối, thứ nổi bật duy nhất là những chiếc màn hình máy tính lớn nhỏ đặt chồng lên nhau, phía trong là những hình ảnh căn phòng của Hạ Tiểu Hi ở mọi góc độ.

Thấp thoáng, bóng của Hạ Tiểu Hi xuất hiện trong cảnh phục.
 
 
Đúng vậy, không chỉ phòng ở, nam nhân còn xâm nhập được vào cả sở cảnh sát của cô.
 
 
"Aizz...!tại sao sáng sớm nay thức giấc, em lại dường như càng trở nên thêm mỹ vị mười phần vậy chứ?" Nam nhân ngồi trước dàn máy tính khó hiểu li3m môi.
 
 
Sắp tới dường nhứ có một thứ gì đó, luôn khiến cho hắn phiền não khó tả, trong lồ ng ngực tựa như có một con dã thú muốn xổng chuồng, liên tục gào thét khát máu.

 
 
"Thôi mặc kế, tới đâu hay tới đó."
 
 
Hạ Tiểu Hi chạy tới sở cảnh sát thì vừa đúng 8 giờ sáng, về cơ bản đồng nghiệp đã tới gần hết.
 
 
"Tiểu Hi, chưa ăn sáng phải không?" Một cô gái tóc vàng hoe chạy tới, dúi vào tay cô một chiếc bánh mì.

"Đây, ăn đi.

"
 
 
Cô mỉm cười.

"Cảm ơn, đậu đậu."
 
 
Đậu đậu, tên thật là Phùng Kim Ngân, thế nhưng luôn yêu cầu người khác gọi cô là đậu đậu, riết rồi cả sở dường như cũng quên luôn tên thật của cô.
 
 
"Hi hi, dù sao cũng không phải tiền của tôi." Đậu đậu quay người cười lẩm bẩm, ánh mắt hướng về một phía, tay khẽ làm thủ thế "Ok".

Người kia gật đầu, sau đó cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay.
 
 
Nếuchúng ta quay camera xuống dưới tờ tài liệu sẽ nhìn thấy vài thứ rất thú vị, thế nhưng nam nhân quá đáng sợ, tác giả không dám tới gần...

 
Chương 74: Chương 74


Cá Basa
Nếu như nói mạt thế tới thì điều đầu tiên mà thế giới này gửi tín hiệu cho chúng ta là gì?
 
 
Là thiên tai.
 
 
"Ầm...!ầm ầm..." Mặt đất dưới chân run lên từng đợt, người trong sở cảnh sát nhanh chóng nhận ra sự không thích hợp.
 
 
Hạ Tiểu Hi ngay lập tức nhấc điện thoại lên gọi tới một nơi: "Có động đất, ngay lập tức thông báo cho trường học, bệnh viện và một số nơi công trình khác!"
 
 
Các đồng nghiệp cảnh sát khác của cô cũng liên lục liên lạc với nhiều nơi khác để cảnh báo.

Mặt đất run rẩy càng lúc càng mạnh, bàn ghê trong sở cảnh sát cũng rung lắc điên cuồng.
 
 
"Được rồi, nhanh chóng tìm nơi an toàn trú đi!" Một giọng nói sắc bén nói ra, tất cả cảnh sát đều nhanh chóng xõa ra tìm chỗ trốn, bọn họ đều hiểu sắp tới đây sẽ là một cơn rung chấn cực mạnh.
 
 
"Ầm!!!" Chưa kịp th ở dốc, mặt đất đã giống như phát sinh một vụ nổ lớn, mặt đất bắt đầu xuất hiên những vết rạn nứt li ti.
 
 
"Cái quái gì..." Một người không thể tin nói.

Chỉ có thể trân trối trợn mắt.
 
 

Hạ Tiểu Hi cắn răng chui xuống gầm bàn th ở dốc, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Không sao không sao, đây mới chỉ là mở đầu, cô cần phải giữ bình tĩnh hết mức có thể!
 
 
"Ầm!"
 
 
Mặt đất bên ngoài nhanh chóng lan ra từng vết nứt như những vết sẹo dữ tợn, người người gào thét chạy trốn, nhựa đường phình ra như một quả bóng hơi đang thở, sau đó nát ra.
 
 
Đáng sợ hơn là những tòa nhà chọc trời với nền móng bi lung lay, vết nứt dần dần lan rộng trên thân mình nó.

Dòng người hỗn loạn trân trối trợn mắt nhìn, nhìn một đống bê tông khổng lồ đổ ập xuống thẳng vào mắt mình.
 
 
May mắn sở cảnh sát khá bé, nền móng lại được xây khá vững chắc, chỉ có một vài mảng tường trên trần nhà bi vung lắc đổ xuống.
 
 
Sau 15 phút, mọi thứ dừng lại.
 
 
"Phù...!kết thúc rồi sao" Hạ Tiểu Hi mò ra khỏi gầm bàn lẩm bẩm.

Sau đó chỉ hai phút, sở cảnh sát bị tập kích bởi vô vàn cuộc gọi cầu cứu.
 
 
"Alo, sở cảnh sát đây, xin hãy bình tĩnh ạ, chúng tôi sẽ ngay lập tức đến nơi."
 
 
"Đừng di chuyển nạn nhân, sẽ khiến cho vết thương của anh ấy nặng thêm, cô hãy gọi cấp cứu đi."
 
 
"Sếp, giao thông thông thành phố đã bị cắt đứt hoàn toàn rồi, có ít nhất là 12 tòa nhà được thông báo là đã đổ sập hoàn toàn, con số thương vong là không thể nào đong đếm được!"
 
 
"Con đường từ bệnh viện tới những nơi cần cứu nạn hầu như đều bị cắt đứt!"
 
 
Sở cảnh sát nhanh chóng hoạt động với cương vị của mình, chỉ có Hạ Tiểu Hi với bàn tay đổ mồ hôi lạnh đang cố gắng làm việc hết sức.
 
 
Mạt thế, bây giờ chỉ mới bắt đầu.
 
 
Chỉ trong vòng có vài tiếng, con số thương vong đã bắt đầu xuất hiện và tăng lên với tốc độ chóng mặt.
 
 
Người người đều cố gắng tìm kiếm người thân bạn bè dưới đống đổ nát, lại thuỷ chung không biết nguy cơ tiềm ẩn đang nhẹ nanh múa vuốt với bọn họ.
 
 
"Ah? Ủa?" Một viên cảnh sát đang làm việc đột nhiên cảm thấy xây xẩm mặt mày, ngã khuỵu xuống bàn làm việc.

 
 
"Đinh Lậm Minh, cậu sao vậy?" Đậu đậu ngồi bên cạnh lo lắng chạy tới hỏi.
 
 
"Tôi...!không biết...!cảm giác thật khó chịu...!buồn nôn..." Đinh Lậm Minh mặt mày vàng vọt nói, sau đó hắn run lên, phun ra một đống mật vàng mật xanh ghê tởm.
 
 
"Ah! Lậm Minh! Cậu mém doạ chết tôi rồi!"
 
 
Đậu đậu vuốt vuốt ngực, sau đó ở một góc khác cũng truyền tới tiếng thét kinh hãi.
 
 
"Sao lại nôn lên người tôi rồi! Trời ạ! Không khoẻ thì nói một tiếng có chết ai không chứ!!?"
 
 
Hạ Tiểu Hi cau mày, sau đó tỉ mỉm quan sát Đinh Lậm Minh.

Mặt mày vàng vọt xanh xao, đồng tử lờ đờ, tay chân run rẩy rẩy, khoé miệng có nước dãi màu vàng...
 
 
Cô run lên, lôi lấy tay của đậu đậu kéo cô ta xê ra khỏi Đinh Lậm Minh, đề phòng cách xa ra vài mét.
 
 
"Gì vậy Tiểu Hi..." Đậu đậu không kịp nói hết câu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
 
 
Đinh Lậm Minh một phút trước còn đang run rẩy trên bàn đột ngột lao tới một anh chàng gần đó cắn lên cổ anh ta, hung hăng xé ra một miếng thịt nhai nuốt.
 
 
"Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tiếng la hét thất thanh của đậu đậu giống như một cái van, mở ra hàng loạt tiếng thét khác.
 
 
Rất nhiều người đột ngột mệt mỏi đổ bệnh, sau đó phát điên tấn công người xung quanh, những xác chết đang yên lành bị người thân nhận về cũng lảo đảo đứng dậy, cắn nuốt cha mẹ ban bè trong ánh mắt vui sướng xen lẫn đờ đẫn của bọn họ.
 
 

Hạ Tiểu Hi run run nắm tay đậu đậu, một bên mò lấy cây súng bên hông.
 
 
"Chết tiệt! Đinh Lậm Minh! Cút ra khỏi người anh ta!"
 
 
"Lôi hắn ra!"
 
 
Các cảnh sát nhanh chóng vào cuộc chế ngự Đinh Lậm Minh còn có một số người dị biến khác, thế nhưng bọn họ không nhận ra hàng động này của bọn họ sẽ khiến họ trả giá đắt tới mức nào.
 
 
Hạ Tiểu Hi còn đang định lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tránh ra!"
 
 
Các cảnh sát ngay lập tức nghe lệnh.
 
 
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Ba kẻ nổi điên đang cắn xé thi thể người chết bị bắn ba phát, ngoài một tên vỡ sọ ngay lập tức chết đi, hai người khác vẫn lảo đảo tiếp tục ăn uống linh đình.
 
 
Được rồi, bây giờ thì ai mà không rõ những kẻ này đã biến thành thứ gì chứ.
 
 
Đây rõ ràng là tang thi từ trong điện ảnh bước ra ngoài mà!
 
 
---.

 
Chương 75: Chương 75


Cá Basa
Hạ Tiểu Hi lùi về phía sau, cầm chắc súng trên tay, thế nhưng ngay lập tức hai tiếng súng vang lên, hai tên tang thi vỡ đầu ngã xuống.
 
 
"Bịch!" Đậu đậu ngã xuống, ánh mắt tan rã lẩm bẩm.

"Mạt thế...!mạt thế tới rồi sao?"
 
 
Cô còn chưa kịp tận hưởng thế giới này, ba mẹ còn đang ở tận miền Nam xa xôi...
 
 
Hạ Tiểu Hi không rảnh để ý tới đậu đậu, cô nhìn về phía người đã nổ súng một cách vô cùng dứt khoát kia.
 
 
Từ Trường Thiên - cục trưởng của cục cảnh sát.
 
 
Một người bình thường vốn luôn rất mờ nhạt, chỉ mỉm cười lịch sự với mọi người, không thường xuất hiện trong các bữa tiệc liên hoan đồng nghiệp.
 
 
Theo phỏng đoán qua 9 cái thế giới của Hạ Tiểu Hi, tên này đích thị là bi3n thái, còn là loại nặng!
 
 
Ngay lập tức trên mặt Từ Trường Thiên đã bị gắn lên một dấu mác "bi3n thái, cần tránh xa" trong mắt của Hạ Tiểu Hi.
 
 
Ba cái xác người bị hặm nát sau đó đột ngột động đậy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngay lạp tức súng trên tay Từ Trường Thiên không buông tha, nhanh chóng kết liễu ba con tang thi sắp mở mắt.
 

 
"Còn bao nhiêu người?"
 
 
Hạ Tiểu Hi giật mình, nhận ra là Từ Trường Thiên hỏi mình bèn trả lời: "5 người tất cả."
 
 
Từ Trường Thiên.
 
 
Hạ Tiểu Hi.
 
 
Đậu đậu.
 
 
Cùng hai đồng nghiệp nam.
 
 
Từ Trường Thiên cau mày cầm điện thoại trên tay, sau khi xác nhận vài điều thì nhìn về phía Hạ Tiểu Hi.

"Gom hết tất cả những vũ khí có thể sử dụng được."
 
 
Hạ Tiểu Hi gật đầu, lôi kéo đậu đậu đang ngẩn ngơ đi vào trong kho.
 
 
"Tiểu Hi...!tớ muốn gặp cha mẹ...!tớ muốn gặp cha mẹ của tớ." Đậu đậu bật khóc nức nở.

Thế đạo hỗn loạn này, hi vọng vượt qua ngàn vạn xa xôi chỉ để gặp lại cha mẹ chỉ là một suy nghĩ viển vông.
 
 
"Sống sót, đậu đậu, đây là điều quan trọng nhất, chỉ có sống sót mới có thể xuất hiện kì tích."
 
 
Cả hai mang ra trong kho của cục khá nhiều đạn dược và súng, Từ Trường Thiên liền phân ra cho mỗi người 5 viên đạn, căn dặn bọn họ lắp ống giảm thanh, sau đó thì hắn vung tay nói:
 
 
"Hiện tại chúng ta phải đi cứu trợ thật nhiều dân chúng có thể, mọi người cùng tôi chứ?"
 
 
Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
 
 
Dù sao thân là cảnh sát, cứu trợ người dân là chuyện ắt phải làm.
 
 
Tất nhiên là nếu như chính phủ hoàn toàn sụp đổ thì lại là chuyện khác...
 
 
Bên ngoài, chính là bộ mặt của tận thế!

 
 
Đậu đậu được lựa chọn cho việc lái xe chứa súng và đạn, còn 4 người Hạ Tiểu Hi và Từ Trường Thiên chịu trách nhiệm giải cứu những người dân xug quanh khỏi tang thi.
 
 
"Đoàng!"Tiếng súng giảm thanh vang lên, Hạ Tiểu Hi đáp cái xác của một tang thi sang một bên, nhận ra mình vừa cứu một cô bé, đang run lẩy bẩy, nước mắt đầy mặt mũi.

Hạ Tiểu Hi vừa mở miệng định lên tiếng, cô bé đột ngôt đẩy cô ta lao tới chỗ tang thi.
 
 
"Mẹ..." Cô bé mếu máo khóc nức nở, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu run rẩy nắm lấy góc áo lấm máu của tang thi.

"Mẹ ơi...!mẹ..."
 
 
Đậu đậu từ trên xe bước xuống cùng hai nam đồng nghiệ nhìn thấy cảnh này thì thương cảm khẽ thở dài, chỉ duy Từ Trường Thiên không có nhiều biểu cảm cho lắm, chỉ nhìn xung quanh.
 
 
"Em gái, mẹ của em đã không còn nữa rồi." Hạ Tiểu Hi nắm lấy tay cô bé kéo lên.

"Chắc chắn mẹ sẽ hi vọng khi mẹ không có ở đây em sẽ đi cùng anh chị cảnh sát, được hay không?" Hạ Tiểu Hi lấy ra một chiếc khăn tay, trùm lên khuôn mặt dữ tợn của người mẹ.
 
 
Cô bé nhìn về phía người mẹ lần cuối cắn môi nhắm mắt, cắn môi quay đi.
 
 
"Làm tốt lắm!" Đậu đậu mò tới ôm lấy tay của Hạ Tiểu Hi, tặng cho cô một cái ngón tay cái.
 
 
"Không có gì." Hạ Tiểu Hi mỉm cười.
 
 
Sau đó bon họ còn cứu được thêm khá nhiều người, Hạ Tiểu Hi cũng cảm thấy càng lúc càng kì quái.

Sao số lượng tang thi ở nơi này ít vậy nhỉ? Người sống sót xung quanh cũng quá nhiều.


Cô quay lưng lại nhìn đámngười phía sau.
 
 
Có sắc mặt mệt mỏi vàng vọt, có ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xôi.
 
 
Còn có gân xanh nổi lên trên mặt!!?
 
 
"Không thể nào!" Hạ Tiểu Hi thì thầm, sau đó ngay lập tức nhìn về phía Từ Trường Thiên, cô nhận ra hình như anh cũng đang nhìn đám người này, súng trên tay được lắp đạn vào sẵn.
 
 
Từ Trường Thiên giống như biết Hạ Tiểu Hi đang nhìn hắn, quay lại nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, sau đó dùng khẩu hình ra hiệu cho cô: "Đừng có để chết đấy."
 
 
Cái nhếch môi kia giống như một dòng điện chạy dọc sống lưng cô, khiến cho thắt lưng cô run lên, tay cầm súng suýt chút đánh rơi súng trên tay xuống.
 
 
Cái ánh mắt kia nếu không phải bi3n thái, vậy thì còn ai trên thế giới này bi3n thái đây.
 
 
Đậu đậu ở phía sau nhìn thấy hết hỗ động này của bọn họ, ở một góc chết khẽ li3m môi, trong mắt lấp lánh những suy nghĩ không ai biết được.
 
 
Thực ra ở xung quanh Hạ Tiểu Hi đâu có ai thực sự bình thường đâu chứ.
 
 
---.

 
Chương 76: Chương 76


Cá Basa
Một thời gian sau đó đã có người hỏi Hạ Tiểu Hi: "Nếu như thời gian có thể quay lại, cô sẽ làm gì vào ngày đó?"
 
 
Cô đã trả lời như thế nào? À, Hạ Tiểu Hi nói rằng: "Tôi sẽ giết sạch bọn người sống sót đó đi."
 
 
Bởi vì cứu rồi, cũng như không cứu.
 
 
"Ah!!!!!!!!!!!" Một người phụ nữ hét lên, cơ thể bị một người đàn ông nắm chặt, hung hăng cắn thẳng vào cổ, máu tươi bật ra mặt đất đen.

"Cứu tôi! Cứu tôi!"
 
 
Sau đó rất nhiều người đang bình thường thay đổi thành tang thi, cắn cổ người xung quanh, khung cảnh hỗn loạn, máu tươi và thịt nát vẩy ra đầy đất, đoàn người bị chia năm xẻ bảy.
 
 
"Tất cả những người chưa bị thương ngay lập tức di chuyển ra phía sau chúng tôi!" Một viên cảnh sát nam hét lết, nã súng bắn chết một tên tang thi, kịp cứu ra một người phụ nữ.
 
 
"Hộc hộc...!ah...!cảm ơn anh..." Cô ta sợ hết hồn, run lẩy bẩy núp về phía sau hắn.

"Cậu cảnh sát, cảm ơn cậu nhiều lắm!"
 
 
"không có gì!" Hắn gật đầu, còn đang định tiếp tục cứu thêm một vài người khác đang giãy dụa, lại đột nhiên cảm thấy cần cổ đau nhói, mắt mờ đi, có chất lỏng ấm nóng bắn lên mắt.
 
 
"Ah..." Hắn không dám nhìn về phía sau, thế nhưng cơ thể đã nhanh hơn não, nhìn thấy người phụ nữ hắn vừa cứu bây giờ đã đồng tử dựng thẳng đứng, trên mặt đầy gân xanh rợn người, nở nụ cười gặm c ắn cổ hắn, hàm răng trắng nõn được nhuộm màu đỏ yêu diễm.
 
 
"Khặc khặc khặc..." Tang thi nữ cười man rợn, tiếp tục cắn xé người vừa cứu cô ta.


Không, cũng không hẳn, bây giờ nó không phải con người nữa rồi.
 
 
Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hạ Tiểu Hi không kịp cứu người cảnh sát trẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đồng nghiệp nãy còn sống sờ sờ bây giờ đang bị tang thi móc thịt ra nhai nuốt.
 
 
"Đi!"
 
 
Trong lúc Hạ Tiểu Hi còn đang ngẩn ngơ, Từ Trường Thiên đã nhanh chóng tống cô lên xe cảnh sát, đậu đậu ngay lập tức theo lệnh phóng đi.
 
 
"Chết tiệt! Tiểu Lục!" Viên cảnh sát nam còn lại tức giận đấm lên thành ghế, vành mắt đỏ lên.
 
 
"Đừng nghĩ nữa, cái thế đạo mạt thế này, người chết rất nhiều.

Tương lai có thể đến lượt tôi cùng cậu cũng không chừng." Đậu đậu nhìn ghế phó lái bên cạnh mình cười, trong nụ cười đầy chua sót và đau khổ.
 
 
Hạ Tiểu Hi thở dài trong lòng, không thể đoàn tụ cùng gia đình trong mạt thế, âu cũng là một chuyện đau đớn với đậu đậu.
 
 
Đột ngột hơi lạnh từ bên cạnh truyền tới khiến cho Hạ Tiểu Hi chú ý nhìn sang.
 
 
Ôi trời, cô vậy mà ngồi bên cạnh Từ Trường Thiên tên bi3n thái này?
 
 
"Sếp à, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Hạ Tiểu Hi giả vờ không nhận áp thấp lạnh từ hắn, mặt dày hỏi.
 
 
Từ Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt cái cằm nhẵn nhụi, sau đó búng tay một cái nhếchmiệng nửa cười nửa không nhìn Hạ Tiểu Hi: "Tôi nhớ không nhầm thì nơi này gần phòng trọ của cảnh sát Hạ, không bằng chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút rồi bàn đối sách sau?"
 
 
Đó là phòng tôi, không phải trại tị nạn!
 
 
"Được rồi sếp." Hạ Tiểu Hi cười gượng, nhân lúc Từ Trường Thiên quay mặt đi hung hăng lườm hắn một cái.

Tên khốn nạn này còn định cướp đống lương thực cô định cất giấu, thật là âm hiểm!
 
 
"Ha ha...!hai người thật là,,," Đậu đậu bật cười.
 
 
Đột nhiên Từ Trường Thiên cau mày, rút súng ra từ trên hông nhắm thẳng về phía ghế lái, thế nhưng đậu đậu lái xê đâm vào một vật cản khiến cho mọi người ngã trái ngã phải, Từ Trường Thiên cũng bỏ lỡ mất cơ hội tiêu diệt nguy hiểm.
 
 
"Sếp Từ..." Đậu Đậu cau mày đau đớn định hỏi Từ Trường Thiên vì sao, lại đột ngột bị người ngồi bên cạnh lao thẳng tới hung hăng cắn lên vai!
 
 
"Ah!!!!!! Doãn ca!" Đậu đậu không thể nào tin nổi trừng mắt nhìn kẻ đã mặt mày đen xanh, răng nanh cùng nước dãi vàng tươm đang cắn xé vai mình!
 
 
Hạ Tiểu Hi hét lên: "Không được, đậu đậu!"
 

 
"Đoàng!"
 
 
Súng trên tay kết liễu con tang thi, lại không cứu được cô cảnh sát đậu đậu.
 
 
Đậu đậu run rẩy ôm bả vai máu thịt lẫn lộn,n nước mắt trào ra như vỡ đê.

Hạ Tiểu Hi buồn bã đi tới ôm đậu đậu ra khỏi xe, đặt cô tựa vào cửa xe cảnh sát.

"Đậu đậu à..."
 
 
"Xin lỗi, là tôi không cứu kịp." Từ Trường Thiên nhẹ nhàng nói, sau đó quay lưng đi.
 
 
"Không phải lỗi của anh...!sếp." Đậu đậu thảm đạm cười.

"Có phải tôi sắp biến thành cái loại quái vật ăn thịt người kia không...!Tiểu Hi...!tôi sợ lắm...!cậu nói còn sống là còn có hi vọng...!tôi bây giờ sắp chết rồi..."
 
 
Đậu đậu cười, thế nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.

Cô lẩm bẩm thì thào: "Nếu như có cơ hội, tôi thực sự...!thực sự rất muốn được gặp lại ba mẹ tôi lần cuối...!Tiểu Hi, có vài lời này cậu có thể giúp tôi chuyển tới ba mẹ tôi được không...!nếu như cậu gặp được họ, tôi có đưa hình họ cho cậu xem một lần rồi đấy..."
 
 
"Được."Hạ Tiểu Hi đau lòng nhắm mắt đi tới.
 
 
"Tôi..." Đậu đậu mỉm cười.

"Tôi yêu..."
 
 
"TRÁNH XA CÔ TA RA!!!!"
 
 
Tiếng gào thét đột ngột của Từ Trường Thiên khiến cho Hạ Tiểu Hi mơ màng, không hiểu quay lưng nhìn hắn.
 
 
"Phập!"

 
 
"Agh..." Hạ Tiểu Hi đau đớn r3n rỉ, phía sau gáy là đậu đậu đang điên cuồng cắn sâu vào, tiếng nhai nhóp nhép chân thực truyền vào tai cô.

Máu từ vết cắn b ắn ra tung tóe lên khuôn mặt đầy gân xanh và nước dãi vàng của đậu đậu.
 
 
"Đậu..."
 
 
Động mạch bị cắn đứt, Hạ Tiểu Hi nhắm mắt, không còn hơi thở.

Đậu đậu vui vẻ cắn cần cổ trắng nõn, hình ảnh này giống như mũi dao đâm vào tim Từ Trường Thiên tới đau đớn!
 
 
"Chết tiệt!!!!!!!!!!!!!!!! Con đàn bà khốn nạn!"
 
 
"Đoàng!"
 
 
Một phát súng gi3t chết đậu đậu, Từ Trường Thiên mệt mõi ngã xuống, cơ thể run run.

Hắn nhớ được, thời điểm đậu đậu xông tới cắn chết Hạ Tiểu Hi, cô ta đã nhìn hắn, cười tới đắc ý hả hê.
 
 
Lúc đó đậu đậu chưa hề mất đi ý thức!
 
 
"Ha ha...!con đàn bà khốn nạn..."
 
 

 
Chương 77: Chương 77


Cá Basa
Cũng đã khá lâu rồi khi mà Hạ Tiểu Hi chết đi rồi lại được hồi sinh, cảm giác lâng lâng quen thuộc lại xuất hiện.
 
 
Quả nhiên thế giới mạt thế rất nguy hiểm, cái chết luôn chào đón cô bất cứ lúc nào.

Mấy thế giới qua đều rất nhẹ nhàng khiến cho Hạ Tiểu Hi còn tưởng mình đã quên đi cái cảm giác được hồi sinh này.
 
 
Tất cả đau đớn được tẩy trừ, khi cô mở mắt ra lần nữa, bản thân đang đứng ở cái lúc mà đoàn người hỗn loạn vì những kẻ phát bệnh.
 
 
Hoá ra Doãn ca đã bị nhiễm bệnh tang thi từ lúc này sao?
 
 
Khi Hạ Tiểu Hi cùng đậu đậu bị Từ Trường Thiên nhét lên xe, vốn dĩ cô đang yên lặng đột ngột bật cười, khiến cho mọi người quay lại nhìn cô.
 
 
"Doãn ca, vừa nãy anh bị thương đúng không?" Hạ Tiểu Hi nhìn Doãn ca, ánh mắt hướng về phía mu bàn tay có một vết trầy đang chảy máu của Doãn ca.
 
 
"Hả? À? Là một phụ nữ khi anh cứu thì móng tay quá dài cào bị thương anh." Doãn ca vẫn còn đang đau buồn vì cái chết của đồng bạn, bâng quơ trả lời.
 
 
"Doãn ca, anh có cảm thấy những kẻ điên này rất giống bệnh zombie tang thi trong điện ảnh không?" Hạ Tiểu Hi khẽ nói.

 
 
"Oh? Em nói cũng đúng, chúng giống như không có gì khác biệt." Doãn ca gật đầu.

"Nghe nói bị cắn hoặc bị cào bị thương thì sẽ..."
 
 
Nói đến đây hắn ngừng lại, nhìn về phía mu bàn tay của mình, tận mắt chứng kiến vết thương đỏ máu dần có màu đen kết tủa bốc mùi hôi thối lan rộng.
 
 
"Ah? Ha ha...!không phải chứ...!ha ha..." Doãn ca ngơ ngác dùng ngón tay banh mở miệng vết thương, rồi ánh mắt tối tăm nhìn từng thớ thịt bên trong biến thành màu đen.
 
 
Tất cả mọi người đã không biết phải nói gì.

Sau đó Doãn ca mỉm cười, nhẹ nhàng cúi chào mọi người theo quân lễ, sau đó hắn rút súng ra từ trên lưng quần, không chuý do dự nã súng thẳng vào thái dương, nặng nề ngã xuống.
 
 
"Doãn ca..." Đậu đậu r3n rỉ, nước mắt lã chã rơi.
 
 
"Đi thôi." Hạ Tiểu Hi thở dài, lôi kéo đậu đậu lên xe.
 
 
Lần này không khí trong xe khá im lặng, mọi người không muốn nói quá nhiều, dù sao từ một cục cảnh sát đông đúc, bây giờ chỉ còn có 3 người lẻ loi.
 
 
"Két." Xe cảnh sát dừng lại trước tầng lầu chung cư của Hạ Tiểu Hi.
 
 
"Đây là phòng của tôi, hai người vào nghỉ tạm thời đi." Hạ Tiểu Hi đem áo khoác treo lên, sau đó nói với hai người đang nhìn ngó xung quanh.
 
 
Phòng ở của Hạ Tiểu Hi có 2 phòng.

1 phòng khách và 1 phòng ngủ.

Bởi vì trời đã xẩm tối nên ba người sẽ ở lại nơi này 1 đêm, chờ đến khi trời sáng thì sẽ tiếp tục đi.
 
 
"Sếp Từ, anh ngủ ở sô pha phòng khách nhé!" Hạ Tiểu Hi ném một cái gối và một cái chăn lên trên chiếc số pha, nhìn Từ Trường Thiên ngồi bên cạnh.

"Tôi cùng đậu đậu ngủ trong phòng."
 
 

Từ Trường Thiên xoa xoa cằm gật đầu.

Hắn khá kiệm lời, có vẻ trầm tính.
 
 
Đợi đến khi đậu đậu và Hạ Tiểu Hi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Từ Trường Thiên ung dung đi tới trước chiếc ti vi ở góc phòng, bàn tay khẽ vuốt ở phía sau, nhẹ nhàng lấy ra một khối hộp nhỏ được đính ở phía sau.
 
 
Chính giữa chiếc hộp nhỏ còn có một chấm đỏ khẽ lóe sáng.
 
 
"Không chỉ trong cục, liền ở trong phòng của cô ấy cũng có?" Từ Trường Thiên bật cười, xoa xoa chiếc hộp trên tay.

"Ở phía bên kia, cứ thử đến gần cô ấy xem..."
 
 
"Tôi sẽ giết cô ấy ngay trước mặt anh, tin tôi đi."
 
 
Ha ha ha...!Từ Trường Thiên cười tới rung cả người, hắn một mình như vậy ngồi trên sô pha cười, không hề phát ra một tiếng động, sau đó bàn tay nhẹ nhàng nắm chiếc hộp trên tay, ngọn lửa màu xanh lam đột ngột xuất hiện cắn nuốt chiếc hộp tới không còn một hạt bụi!
 
 
Trong bóng tối, ánh mắt màu xanh lam của Từ Trường Thiên khẽ lóe lên đầy lạnh lẽo.
 
 
"Đậu đậu, vào tắm cùng tớ không?" Hạ Tiểu Hi cầm quần áo đi vào phòng tắm, vẫn còn nước nên cô muốn tắm rửa một chút khi còn có thể.
 
 
"Được chứ? Cho tớ mượn bộ quần áo của cậu đi." Đậu đậu cười trả lời, nhận bồ quần áo mà Hạ Tiểu Hi mang tới.
 
 
"Hôm nay thực sự là..." Hạ Tiểu Hi thở dài cởi cảnh phục lấm lem trên người ra, vứ vào máy giặt.


May mắn vẫn còn điện, còn có thể giặt đồ tiếp.
 
 
"Đậu đậu? C ởi đồ đi, không định tắm sao?"Hạ Tiểu Hi quay lại thấy đậu đậu đang ngại ngùng đứng một góc thì tò mò hỏi."Hay là cậu có vệt sẹo khó nói gì trên người?"
 
 
Đậu đậu gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu, bắt đầu cởi cảnh phục ra.
 
 
Hạ Tiểu Hi cũng không để ý lắm, cởi ra áo sơ mi, để lộ nội y màu đen.

"Aizz...!đậu đậu, cởi giùm tớ cái móc khóa...!với không tới..."
 
 
Một bàn tay lạnh lẽo tiến tới giúp Hạ Tiểu Hi cởi áo, lại thuận thế vuốt lên cổ cô.
 
 
"Đậu đậu?" Bàn tay đậu đậu che lấy hai mắt Hạ Tiểu Hi, sau đó Hạ Tiểu Hi run rẩy, một cơn choáng váng buồn ngủ khiến cho cô ngã xuống, một cánh tay nhẹ nhàng tiếp được.
 
 
Trong cơn mê man, Hạ Tiểu Hi nhìn thấy đậu đậu đã c ởi đồ, với lồ ng ngực phẳng băng và 6 múi bụng.
 
 
Đệt!

 
Chương 78: Chương 78


Cá Basa
Trời còn chưa hửng sáng, một mùi rỉ sét xuất hiện trong phòng đánh thức Từ Trường Thiên từ trong giấc ngủ.
 
 
Hắn cau mày tỉnh dậy, nhìn cánh cửa phòng ngủ im lìm có chút đăm chiêu, sau đó đi tới gõ cửa, khẽ gọi: "Hạ Tiểu Hi? Đậu đậu?"
 
 
Chờ một phất vẫn không có một ai trả lời, trong lòng Từ Trường Thiên thịch một tiếng, tay hắn không thèm che giấu phun ra ngọn lửa màu xanh lam đốt cháy cánh cửa lao vào.
 
 
Phòng ngủ trống rỗng, trên giường không có một ai?
 
 
Từ Trường Thiên lớn tiếng gọi: "Hạ Tiểu Hi!!?"
 
 
Chết tiệt, hai người kia đi đâu, Hạ Tiểu Hi đi đâu rồi!!?
 
 
"Róc rách...!róc rách."
 
 
Tiếng nước chảy nhẹ trong phòng tắm khiến cho Từ Trường Thiên chú ý, hắn men theo cánh cửa để mở tiến vào, nhìn thấy quần áo nữ bị vứt tán loạn phía bên ngoài.
 
 
"Hạ Tiểu Hi!!?" Từ Trường Thiên lo lắng vọt vào, sững sờ nhìn một bồn máu tươi đang chảy róc rách, nước từ vòi vẫn còn chảy xuồng bồn, tràn đầy ra ngoài, màu đỏ nhuộm hết cả sàn bồn tắm.
 

 
Bàn tay Từ Trường Thiên run lên, hắn cứng đờ đi tới nhìn bồn máu này, ánh mắt vì tức giận mà chuyển thành màu xanh lam lạnh thấu xương.
 
 
Cổ họng khô khốc của Từ Trường Thiên khẽ động, sau đó hắn cúi xuống chạm tay xuống bồn máu tươi, nhẹ nhàng lấy lên một...!nửa cái bàn tay, với hai ngón tay trắng nõn co quắp đứt gãy.
 
 
Chiếc nắp xả của bồn tắm bị văng ra, máu tươi bị rút hết, để lộ tất cả những thứ phía dưới.
 
 
Những mảnh vụn thịt trắng lẫn lộn với máu đỏ tươi thành một mớ hỗn hợp thịt nát, tất cả thịt trên xương của Hạ Tiểu Hi bị róc ra, cắt thành từng mảnh vụn.

Còn xương thì bị đập nát trộn lẫn với thịt vụn.
 
 
Từ Trường Thiên khàn đặc cười, run run cúi xuống lấy lên một nửa khuôn mặt trắng bệch còn trọn vẹn ôm vào lòng, những ngón tay lùa vào mái tóc ướt át bết dính cặn thịt.
 
 
"Khốn nạn!!!!"
 
 
Hắn cúi người nhẹ nhàng tìm kiếm trong đống thịt vụn, lại sau đó cau mày, điên cuồng trong mắt càng hiện rõ.

"Tại sao? Tại sao lại không thấy?"
 
 
"Ở đâu!!?"
 
 
"Ở đâu!!!???"
 
 
Từ Trường Thiên giống như kẻ điên phát bệnh, hai bàn tay nhuốm máu điên cuồng bới móc trong đống thịt nát, trong tròng mắt đầy tơ máu.
 
 
Nó là của hắn, là thứ mà hắn luôn canh giữ tìm cách để chiếm đoạt.

Tại sao...!tại sao lại cuối cùng để kẻ khác cướp mất!!!!
 
 
Từ Trường Thiên mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, cuối cùng hắn nở một nụ cười lạnh băng, nhẹ nhàng nâng lên nửa khuôn mặt của kia Hạ Tiểu Hi, hôn lên chiếc môi sứt sẹo lạnh ngắt.
 
 
Ta đã theo dõi cô ấy, rất lâu...!rất lâu.
 
 
Tựa như ác ma nhìn thấy bảo vật, cũng như sói đói nhìn thấy con mồi.
 

 
Nếu có thể, ta ước mình sẽ chạm tay vào da thịt nóng bỏng kia, sau đó nhẹ nhàng xé nát nó, trộn lẫn máu thịt cùng xương trắng tươi đẹp.
 
 
Đấy là ta nghĩ thế.
 
 
Chỉ có điều chú bướm xinh đẹp bị một con nhện giăng lưới thành một chiếc lồ ng vững chãi, không cho phép bất kì ai tiếp cận tới gần.
 
 
Tât nhiên loài nhện hắn cũng không toits đẹp gì, suốt ngày hắn cũng chỉ nghĩ tới thứ mà hắn muốn trên cơ thể chua bướm xinh đẹp.
 
 
Ta cùng hắn giống nhau, cùng là một loại người, cùng yêu thích một thứ, dĩ nhiên là sẽ không thể nào chung sống hoà bình được.
 
 
Nhất là khi hắn lại ở gần bên cạnh tình yêu của ta như thế...
 
 
Cho nên ta sẽ từng bước, từng bước tiếp cận chua bướm xinh đẹp của ta.
 
 
Trở thành nữ đồng nghiệp thân thiết với cô gái ấy, dễ dàng lấy được sự tín nhiệm, lại còn đánh lừa được con nhện về sự tồn tại của bản thân.
 
 
Cho đến khi ta thành công chạm tới con mồi của ta...
 
 
"Ah!" Hạ Tiểu Hi giật mình mở mắt ra, bản thân đang ở trong phòng ngủ, đậu đậu thì đang ở phòng khách nói gì đó với Từ Trường Thiên.
 
 
Cô kiềm chế cơn run rẩy trong ngực, sau đó cố gắng tỏ ra bình thường bước ra ngoài.
 
 
Không đươc loạn...!không được loạn...

 
 
2 lần chết là 2 lần đều do đậu đậu gây nên, Hạ Tiểu Hi cũng không biết bản thân phải làm sao nữa...
 
 
Hơn nữa cô cũng vừa xác định được...!đậu đậu là đàn ông giả gái!
 
 
Chết tiệt!
 
 
Hai tên bi3n thái ngồi trong phòng bên cạnh thì làm thế nào xử lí bây giờ, cần sự trợ giúp gấp!!!
 
 
"Được rồi Tiểu Hi, chúng ta cũng đi ngủ đi thôi, sếp Từ đã bảo sáng mai chúng ta sẽ xuất phát tới trụ sở chính của quân đội để báo cáo."
 
 
Hạ Tiểu Hi cười gượng, lấy một bộ quần áo ra sau đó vọt vào phòng tắm.

Đậu đậu ở trên giường im lặng nhìn, nghe thấy tiếng nước chảy róc róc, cô ta mới nhẹ nhàng cởi cổ áo xuống, để lộ khung ngực cực lớn dễ dàng đánh lừa người khác, đậu đậu nhẹ nhàng hít một hơi vào, sau đó thở ra.
 
 
Theo nhịp thở, lồ ng ngực phía trên của đậu đậu dần trở nên bằng phẳng, cơ bụng cũng xuất hiện trên bụng, cánh tay trở nên vạm vỡ rất nhiều.
 
 
Hắn nhẹ nhàng lắc cổ, để lộ hầu hết đàn ông..

 
Chương 79: Chương 79


Cá Basa
Sau khi Hạ Tiểu Hi tắm xong, nơm nớp lo sợ bước ra ngoài thì đậu đậu đã mặc đồ ngủ nằm ngủ trên giường, sớm đã chìm vào mộng đẹp.
 
 
"Cơ thể nhỏ nhắn như thế này...!tại sao lại là đàn ông?" Hạ Tiểu Hi lẩm bẩm, cô nằm lên giường chui vào chăn, nhìn vạt áo ngủ nửa hở của đậu đậu, khẽ nuốt nước bọt, bàn tay thò đến.
 
 
"Soạt!"
 
 
"Sao lại..." Ha Tiểu Hi nghẹn lời nhìn hai bầu v* nhỏ xinh, khung xương nhỏ nhắn cùng xương quai xanh gợi cảm của đậu đậu, cảm giác dường như mình sắp điên luôn rồi!
 
 
Nếu vậy cái kẻ đứng ở phía sau gây mê sau đó giết cô không phải là đậu đậu?
 
 
Hạ Tiểu Hi bị dọa tới mộng bức ngồi ngây ra trên giường, không biết đậu đậu đang ngủ ở bên cạnh khóe môi khẽ cong lên, sau đó khẽ chép miệng quay người.
 
 
"Được rồi...!đi ngủ cái đã..." Hạ Tiểu Hi cau mày vặn vặn thái dương nằm xuống, bởi vì quá mệt mỏi mà rất nhanh thiếp đi.Lúc này đậu đậu ở một bên ngồi dậy, đường nét cười nhu hòa trên mặt dần chuyển thành vẻ cứng rắn, cả người giống như thay một tầng xương thịt, khẽ cúi người xuống nhìn cô.
 
 
Một mùi hương ngọt ngào bắt đầu lan tỏa, bao vây lấy Hạ Tiểu Hi, đánh cô chìm vào giấc ngủ sâu.
 
 

Bàn tay của đậu đậu nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt của Hạ Tiểu Hi, bàn tay to lớn còn có một vài vết chai, hoàn toàn không phải là tay của con gái.
 
 
"Nghi ngờ tôi?" Đậu đầu cười khẽ, cúi đầu dùng răng cắn nhẹ đầu mũi của cô.

"Chỉ là dù em có nghi ngờ như thế nào thì cũng sẽ không tìm ra được chân tướng về tôi đâu."
 
 
Sáng sớm khi tỉnh dậy, Hạ Tiểu Hi mở mắt ra thì nhanh chóng nhận ra mình đang nằm ngủ trong lồ ng ngực của đậu đậu, bên má còn đang có một đôi tiểu bạch thỏ đè ép trêm mặt, cả người dường như lọt thỏm trong ngực đậu đậu.
 
 
"Đậu...!đậu đậu..." Hạ Tiểu Hi khẽ gọi, đậu đậu nhanh chóng mở mắt tỉnh lại, mơ màng nhìn Hạ Tiểu Hi.
 
 
"Sáng sớm rồi, chuẩn bị xuất phát thôi." Sau buổi tối hôm qua kiểm chứng thì thái độ của Hạ Tiểu Hi với đậu đậu đã bớt đề phòng hơn.

Cô ném cho đậu đậu một bộ quần áo bó dài vận động, mình cũng mặc lên một bộ quần áo khác.
 
 
Đậu đậu một bên thay áo, một bên nhìn Hạ Tiểu Hi bên cạnh cởi s@ch để lộ mỗi nội y màu đen, bờ m ông quyến rũ và làn da trắng nõn, cảm giác thật là cảnh đẹp ý vui.
 
 
"Tách."
 
 
Hạ Tiểu Hi nghe thấy tiếng động kì quái thì quay đầu lại, đậu đậu đã lao vào nhà vệ sinh đóng cửa.

Hạ Tiểu Hi: "?"
 
 
Bên trong đậu đậu dùng nước rửa đi máu mũi, sắc mặt nghiêm túc nghĩ nghĩ.

Để Hạ Tiểu Hi ở bên cạnh mình thì mỗi ngày đều được bổ mắt, so với giết đi thì vẫn có lời rất nhiều!
 
 
Đúng vậy, quyết định như thế!
 
 
Sáng sớm, ba người bắt đầu lên đường tới doanh trại của quân đội.
 
 
Thành phố này được cho là thủ đô thứ hai của đất nước, được một đơn vị lớn bảo vệ, doanh trại chính được đặt bên cạnh toà thị chính của thành phố.
 
 
"Bây giờ vào bên trong trung tâm thành phố, không biết những nguy hiểm nào đang chờ chúng ta đây..." Hạ Tiểu Hi nhìn vị trí doanh trại chính ở bên trong trung tâm thành phố, trong lòng thật sự ưu sầu.

 
 
"Không cần phải lo lắng, có lẽ bây giờ trong đó thế cục đã ổn định rồi." Từ Trường Thiên trả lời.
 
 
Nghe sự tự tin trong giọng nói của Từ Trường Thiên, Hạ Tiểu Hi thầm nghĩ: tên này hẳn là có quan hệ gì đó với quân đội, biết rất rõ sức mạnh của đơn vị đóng tại thành phố này.
 
 
Trên đường đi 3 người gặp rất nhiều thứ, có người chạy nạn cầu cứu, có tang thi ăn xác người.
 
 
Thế nhưng lại không nhìn thấy một bóng dáng nào của quân đội, mặc dù bọn họ đã càng lúc càng tiếp cận doanh trại rồi?
 
 
"Có vấn đề, hẳn là nội bộ tranh chấp." Từ Trường Thiên xoa xoa cằm.
 
 
Quả nhiên khi ba người tới trước cửa doanh trại, liền ngay lập tức bị hàng chục họng súng dí sát vào mặt.
 
 
"Người trong xe đi ra trình diện! Nếu không trong vòng 30 giây rời khỏi đây ngay, không tuân thủ, giết!" Một quân nhân lạnh lùng nói.
 
 
"Cạch!"
 
 
Từ Trường Thiên mở cửa bước ra cười nhìn quân nhân kia, áp lực như núi xuất hiện.

"Anh Duẫn, chỉ mới nửa năm không gặp, đã từ thiếu uý thăng lên trung tá rồi, vậy mà bây giờ một trung tá lại chịu trách nhiệm canh cửa sao?"
 
 
Duẫn trung tá lặng người đi một chút sau đó mắt sáng lên, đi tới vỗ lấy vai Từ Trường Thiên.


"Lão Từ! Lâu lắm rồi không gặp, nửa năm nay cậu biến đi đâu?"
 
 
"Không có gì, chán chường với nhiệm vụ cho nên đi ra ngoài làm một cảnh sát nhỏ nhoi giải sầu." Từ Trường Thiên chỉ chỉ chiếc xe cảnh sát sau lưng.

"Bọn họ cũng là cảnh sát, cấp dưới của tôi, cho bọn họ vào cùng."
 
 
"Cái này tất nhiên là được." Duẫn trung tá hào sảng cười, lại kéo lấy vai Từ Trường Thiên khẽ nói vào tai hắn: "Thế cục bên trong quân đội rất loạn, ba của cậu cũng đang phải vất vả chống đỡ phe cánh bên kia, cậu bên trong doanh trại phải cẩn thận! Tôi cũng bởi là tâm phúc của cha cậu nên mới bị điều tới nơi này canh cửa!"
 
 
Duẫn trung tá bi phẫn nhìn lên trời.
 
 
"Được, tôi sẽ chú ý." Trong mắt Từ Trường Thiên loé qua một tia ý cười.
 
 
Duẫn trung tá thấy vậy thì cau mày níu lấy Từ Trường Thiên thì thầm: "Không đơn giản vậy đâu, những dị năng giả rất đáng sợ, chính bởi bọn họ mà cha cậu điêu đứng cả mấy ngày nay rồi!"
 
 
Dị năng giả?
 
 
---.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom