Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1367: Cảm ơn tiền bối!


Cấm địa U Minh, trong hang động sâu nhất, Diệp Phàm nằm trên mặt đất, từ từ tỉnh lại.

"Tôi ... " Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm đầy bối rối, chẳng phải hắn vừa cưỡng ép kích hoạt Ma Đao Hổ Phách để đoạt hoa Bỉ Ngạn, nhưng lại bị ma tính trong đó khống chế hay sao?

"Nhóc con, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Ngay lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Diệp Phàm. Hắn đảo mắt nhìn quanh liền phát hiện Ma Đao Hổ Phách đang cắm trên mặt đất không xa, mà trên thân đao là một bóng người đang ngồi. Chính là lão giả thần bí đã giành lấy hoa Bỉ Ngạn, trong tay ông ta vẫn cầm đóa hoa kia.

"Tên nhóc như cậu đúng là điên cuồng, vì một đóa Hoa Bỉ Ngạn mà không tiếc nhập ma. Nếu không phải lão phu có chút thủ đoạn, chỉ sợ cậu sớm đã trở thành một tên ma đầu chỉ biết giết chóc rồi!"

Lão già nhìn Diệp Phàm, bĩu môi nói.

"Tiền bối, tôi ... "

Diệp Phàm vừa mở miệng, đối phương đã tiện tay ném Hoa Bỉ Ngạn về phía hắn, lạnh nhạt nói: "Cậu đúng là một tên điên, lão phu còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu. Đoa hoa này cho cậu!"

"Cảm ơn tiền bối!"

Diệp Phàm đón lấy Hoa Bỉ Ngạn, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

Hả?

Ngay sau đó, Diệp Phàm phát hiện đôi chân đã hóa thành xương trắng của mình vậy mà lại phục hồi như cũ, ngay cả những chỗ khác trên cơ thể từng bị nước sông ăn mòn cũng đã hoàn toàn khôi phục, khiến hắn nhất thời ngây người.

"Nhóc con, không cần kinh ngạc. Cơ thể cậu là lão phu giúp cậu chữa lành, nhưng phải nói rằng nhục thân tu vi của cậu thật sự rất mạnh, ý chí cũng không tầm thường. Vậy mà có thể vượt qua nước sông Hoàng Tuyền, lại không kêu rên lấy một tiếng. Phải biết rằng, nước sông Hoàng Tuyền này đến cả tiên nhân cũng có thể bị ăn mòn, còn cậu vẫn có thể sống sót. Đúng là kỳ tích!"

Lão giả nhìn Diệp Phàm, cảm thán nói.

"Tiền bối quá khen, chỉ là tôi mạng lớn mà thôi!" Diệp Phàm đáp.


"Cậu đúng là mạng lớn, nhưng đáng tiếc, cậu không chịu làm đồ đệ của tôi!"

Lão già thở dài tiếc nuối.

"Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng ân cứu giúp hôm nay, vãn bối khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên. Không biết tôn danh của tiền bối là gì?" Diệp Phàm cúi mình hỏi.

"Cậu cứ gọi tôi là Hoàng Tuyền đi!" Lão già nhàn nhạt nói, ánh mắt lại nhìn về phía Ma Đao Hổ Phách đang cắm trên mặt đất: "Thanh ma đao này ma tính cực kỳ mạnh mẽ, chắc hẳn là do một vị ma đạo chí tôn để lại. Nếu cậu không thể áp chế được ma tính, vẫn nên cẩn thận khi sử dụng. Lần này lão phu ra tay giúp cậu áp chế ma tính, nhưng lần sau có thể sẽ không có vận may như thế nữa!"

"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, tôi sẽ chú ý"

Diệp Phàm khẽ gật đầu, lần này hắn thực sự đã được chứng kiến sự khủng khiếp của Ma Đao Hổ Phách. Loại ma tính này hoàn toàn vượt xa khả năng áp chế hiện tại của hắn!

他刚才若非为了得到彼岸花,也不可能催动虎魄魔刀。

Nếu không phải vì muốn lấy được Hoa Bỉ Ngạn, hắn chắc chắn đã không dám cưỡng ép sử dụng Ma Đao Hổ Phách.

Soat!

Ngay sau đó, lão già Hoàng Tuyền nhảy xuống, còn Ma Đao Hổ Phách như thể được giải thoát khỏi ràng buộc, phát ra một tiếng ngân vang chói tai, sau đó lập tức quay trở về cơ thể của Diệp Phàm.

Nhìn lão gia có thể dễ dang áp chế Ma Đao Hổ Phách như vậy, Diệp Phàm trong lòng cũng bị thực lực của đối phương làm cho kinh ngạc.

"Gặp nhau là duyên phận, thứ này cho cậu!"

Lão già Hoàng Tuyền vung tay một cái, một viên châu màu xanh lam u ám xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, tỏa ra khí tức âm u đậm đặc!

"Đây là ... " Diệp Phàm nhìn viên châu, ánh mắt liên tục lóe lên.

"Đây là U Minh Châu, là thứ lão phu tìm thấy trong cấm địa U Minh. Bên trong nó hội tụ tinh hoa khí tức U Minh của cả vùng cấm địa này. Nếu cậu có thể luyện hóa nó và khống chế được khí tức U Minh, thì thật sự không thể tưởng tượng nổi!"

Lão già Hoàng Tuyền nhìn Diệp Phàm nói thẳng.

Nghe xong, ánh mắt Diệp Phàm lóe lên tinh quang. Hắn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của khí tức U Minh, nơi nào nó đi qua, không còn sinh vật nào tồn tại. Nếu không phải hắn có Tử Vi Đế Khí trấn áp, thì e rằng hắn đã không thể chống đỡ nổi khí tức U Minh. Nếu có thể khống chế được sức mạnh này, chiến lực của hắn chắc chắn sẽ tăng lên một cách khủng khiếp!


“Tên nhóc này thật thú vị, không ngờ ở đây bao năm, lại gặp được một kẻ thú vị như vậy!"

Lão già Hoàng Tuyền cười khẽ.

Thời gian mấy ngày nữa trôi qua.

Khí tức U Minh bao phủ Diệp Pham dần dần hòa vào cơ thể hắn, còn viên U Minh Châu thì trực tiếp dung nhập hoàn toàn vào bên trong người hắn.

 
Chương 845: C845: Chẳng bao lâu


Năm đó, Thiên Trúc Quốc không tham gia vào liên minh năm nước, vì vậy đây là lần đầu tiên đám người Thiên Khuyết đối mặt với nhà sư khổ hạnh.

Sau đó những nhà sư khổ hạnh tiếp tục tấn công, bọn họ không sợ đau không sợ chết, chỉ biết điên cưồng tấn công.

Chẳng bao lâu, các chiến binh của Lưu Ly Quốc, các cao thủ của Hắc Bảng mà nước Ý điều động, cường giả Vu Môn của Man Quốc và các ky sĩ từ Vương quốc Anh đều ra tay và bao vây quân Thiên Sách.

Còn các dị năng giả của Hoa Kỳ và các ninja của Anh Quốc thì tấn công lén lút từ xa.

Dưới sự bao vây của những cường giả các nước, mặc dù các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách vẫn chiến đấu hùng mạnh như cũ, nhưng cũng bị thương không ít!

Trận chiến giữa quân Thiên Sách và quân bảy nước thật sự rất ác liệt.

Mặc dù quân Thiên Sách chỉ có 30 vạn người, hơn nữa phần lớn đều là †ân binh, nhưng bọn họ đã được trải qua huấn luyện gắt gao cùng Diệp Phàm và được cung cấp y dược, sức lực chiến đấu của bọn họ cũng không hề yếu.


Nhưng suy cho cùng, họ chưa từng trải qua trận chiến thực sự, thiếu kinh nghiệm chiến đấu và sức chịu đựng tâm lý cũng không mạnh mẽ nên khi đối mặt với những cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm này của bảy nước, bọn họ vẫn đang ở thế bất lợi!

Thời gian trôi qua, số lượng thương vong ở quân Thiên Sách ngày càng nhiều, còn đám người Thiên Khuyết hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng vây của cường giả bảy nước, họ căn bản không thể trốn thoát, tình hình cũng không mấy lạc quan.

Lần này để đối phó với Long Quốc, bảy nước đều phái ra những cường giả hàng đầu của mỗi nước, toàn bộ đều là Thiên Cảnh trở lên, muốn chống lại bọn họ cũng không phải dễ dàng!

“Giết"

Ngay lúc quân Thiên Sách đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, một tiếng hét đột nhiên vang lên.

Xa xa liền truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Một đội quân mặc giáp bạc tiến thẳng tới đây, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân có hình cường tráng, để râu quai nón, dáng vẻ rắn rỏi, cưỡi huyết mã, tay cầm một đao rồi lao nhanh tới.

“GiếtII!"

Người đàn ông gầm lên, chỉ cần vung đao trong tay lên thì hơn chục binh sĩ của bảy nước đã bị chặt thành hai mảnh.

Nhất thời, các nguyên soái của bảy nước và đám người Thiên Khuyết đều nhìn chăm chằm vào người đàn ông này.

“Trấn Bắc Vương!” Thiên Khuyết ngạc nhiên.


Người đàn ông này không ai khác chính là Trấn Bắc Vương Ninh Bắc, một †rong tám vị vương của Long quốc, đồng thời cũng là tổng tư lệnh của chiến khu Bắc Bộ, chỉ huy đội quân 20 vạn người trấn giữ Bắc Cương!

Đúng lúc này, Ninh Bắc cưỡi ngựa lao tới, vung kiếm trong tay lên trực tiếp đánh bay đám cường giả đang tấn công đám người Thiên Khuyết, bọn chúng thậm chí còn không thể chặn được một đao của Ninh Bắc!

“Cảm ơn Trấn Bắc Vương đã ra tay giúp đỡ!” Thiên Khuyết nói.

“Quân bảy nước xâm chiếm Long Quốc của chúng ta, sao có thể để một mình quân Thiên Sách chiến đấu chứ?”

“Hôm nay, bổn vương dẫn 20 vạn quân từ Bắc Cương đến đây để giúp đỡ mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau đánh đuổi những kẻ ngoại tộc dám xâm

lược Long Quốc này!” Ninh Bắc hét lớn.

“Có Trấn Bắc Vương giúp đỡ, trận chiến này nhất định sẽ thắng!” Thiên Khuyết mỉm cười.

Ở phía xa, quân chủ quân Thanh Long là Mục Thanh, quân chủ quân Chu Tước là Nguyệt Ni, còn có thống soái của chiến khu Tây Bộ và thống soái của


chiến khu Nam Bộ đều đứng ở đây.

Khi bọn họ nhìn thấy Trấn Bắc Vương và quân đội của ông xuất hiện, vẻ mặt liền thay đổi.

“Trấn Bắc Vương tại sao lại ở đây? Chiến bộ không có điều động bọn họ đến?” Nguyệt Ni kinh ngạc nói.

“Trấn Bắc Vương có lẽ tự mình tới, nhưng ông ta đến thế này đã làm loạn sự sắp xếp của các vị tôn chủ!” Mục Thanh lạnh lùng nói.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng ta có nên hành động không?” Nam Cung Linh - thống soái chiến khu Nam Bộ nói.

“Không vội, đợi trước đã!” Mục Thanh lắc đầu.
 
Chương 1003: C1003: Đây là cái gì


Vào lúc này, chín viên ngọc Rồng tụ tập lại, cùng nhau lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng chói lóa!

Ánh sáng tỏa ra từ chín viên ngọc Rồng này biến thành một bức tranh khống lồ.

Bức tranh này vẽ những dãy núi hùng vĩ, trong vùng núi này có một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, ngay phía trước cung điện là một chiếc ghế rồng vàng lấp lánh có chín con rồng quấn xung quanh.

Và trên chiếc ghế rồng này dường như có thứ gì đó, nhưng nó bị bao phủ bởi một quả cầu ánh sáng, không thấy rõ lắm!

“Đây là cái gì?”

Người phụ nữ lấy trộm xá lợi và Đường sở sở đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm cũng tỏ ra kinh ngạc.

Hắn không ngờ khi chín viên ngọc Rồng tập hợp lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy!

Một giây tiếp theo, bức tranh khống lồ biến mất, biến thành một con rồng vàng khổng lồ, bay thẳng về phía chân trời xa xăm.

Diệp Phàm vọt thẳng ra ngoài, lao theo phía con rồng vàng khống lồ đang bay đến.

“Nơi đó là nơi nào?”

Ánh mắt Diệp Phàm loé lên tia sáng, như đã đoán được.

“Đó không phải là hướng núi Côn Lôn sao?”

Lúc này, người phụ nữ nói.


“Núi Côn Lôn?”

Diệp Phàm nhíu mày, nhìn người phụ nữ nói: “Cô có chắc không?”

“Chắc chắn là núi Côn Lôn, trước đây tôi đã từng đến gần núi Côn Lôn, hướng đó chính là hướng núi Côn Lôn!”

Người phụ nữ gật đầu khẳng định.

Diệp Phàm nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Dựa vào hình ảnh vừa rồi khi chín viên ngọc Rồng phát sáng, cùng với hướng rồng vàng khổng lồ đang bay đến, Diệp Phàm có thể đoán được cái gọi là kho báu ẩn giấu sau chín viên ngọc Rồng này hẳn là đang ở trong núi Côn Lòn.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Diệp Phàm nhíu mày, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhíu mày là vì trước đó hắn đã nhận được truyền thừa của Long Tỷ, biết được vị trí của long mạch là ởtrong núi Côn Lôn.

Đúng vậy, cái gọi là long mạch này cũng ở trong núi Côn Lôn, kho báu ẩn giấu trong chín viên ngọc Rồng cũng chỉ về hướng núi Côn Lôn,

điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!

Hắn mơ hồ cảm thấy long mạch đằng sau Long Tỷ có liên hệ với kho báu đằng sau chín viên ngọc Rồng, về phần là mối liên hệ gì thì hắn vẫn chưa biết!

“Xem ra chúng ta phải đến núi Côn Lôn!”

Diệp Phàm lấm bấm một mình, liếc về phía người phụ nữ: “Ngày mai cô đưa tôi đến núi Côn Lôn một chuyến!”


“Anh muốn đến núi Côn Lôn? Không phải ai cũng có thể tùy tiện đến nơi đó!”

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.

“Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Được!” Người phụ nữ gật đầu.

“Đúng rồi, đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết tên và thân phận của cô?”

Sau đó Diệp Phàm hỏi.

“Tôi tên là Dương Nhược Ảnh, đến từ Thiên Thủ Môn!”

Người phụ nữ nói.

“Thiên Thủ Môn?”

“Đáy là môn phái gì?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nói.

“Thiên Thủ Môn là một môn phái cực kỳ cổ xưa, cường đại nhất là Thiên Thủ Thuật, một khi đã sử dụng, bất kỳ báu vật nào cũng có thể trộm được mà không ai hay biết!”

Dương Nhược Ảnh giới thiệu.

“Đó không phải là một môn phái chuyên trộm cắp đó chứ?”

Diệp Phàm rất ngạc nhiên với việc này.
 
Chương 1368: Mạng tôi cứng lắm


Không biết đã qua bao lâu, toàn thân Diệp Phàm phát ra những tiếng "răng rắc", một luồng khí tức kinh khủng từ cơ thể hắn bùng nổ, làm không gian xung quanh tan vỡ hoàn toàn!

Âm !!!

Với sự bùng nổ của luồng khí tức này, không gian xung quanh bị nghiền nát.

"Thân thể thẳng nhóc này quả thực mạnh mẽ, không biết hắn có thể đột phá vạn cổ cực cảnh không. Đã rất nhiều năm rồi, vùng đất này không biết năm chưa từng tu luyện giả thân thể nào đạt đến cảnh giới đó. Hy vọng thằng nhóc này không làm lão phu thất vọng!"

Lão già Hoàng Tuyền hứng thú nhìn Diệp Phàm.

Soat!

Lúc này, Diệp Phàm mở mắt, trong mắt lóe lên hai luồng ánh sáng U Minh làm người ta sợ hãi, giống như có thể nuốt chửng tâm hồn người khác!

Toàn thân hắn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo, mang đầy tính chất U Minh, khiến người khác phải rùng mình.

"Khí tức U Minh quả nhiên mạnh mẽ, không chỉ một lần nữa luyện thể cho mình, mà còn làm cho thực lực của mình tăng vọt. Kim Đan trong cơ thể mình cũng đã ngưng tụ đến viên thứ bảy rồi!"

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Lần này luyện hóa khí tức U Minh trong U Minh Châu đã giúp cơ thể hắn tăng lên một cách điên cuồng, thực lực bản thân cũng tăng lên một bậc lớn. Công pháp Long Tượng Bàn Nhược Công của hắn cũng đột phá, sức mạnh của cự long và cự tượng đều tăng vọt.

Đặc biệt là đan điền trong cơ thể Diệp Phàm, Kim Đan đã ngưng tụ đến viên thứ bảy. Chính hắn cũng không rõ rốt cuộc trong cơ thể mình sẽ ngưng tụ bao nhiêu Kim Đan. Người khác chỉ có một viên Kim Đan, nhưng hắn lại có đến bảy viên. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn người khác đều sẽ gọi hắn là quái thai!

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là hiện tại Diệp Phàm đã nắm giữ được khí tức U Minh, mà khí tức U Minh có thể nuốt chửng sinh cơ, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Hắn còn học được một tuyệt kỹ từ U Minh Châu, gọi là U Minh Chỉ, đây là một kỹ năng phối hợp với khí tức U Minh để thi triển, còn về uy lực thực sự mạnh đến đâu, hắn vẫn chưa thể xác định được!

Tuy nhiên, lượng khí tức U Minh ẩn chứa trong U Minh Châu thực sự quá lớn. Dù Diệp Phàm đã luyện hóa được một phần, nhưng ước chừng chỉ mới đạt được chưa đến một phần trăm!

Nếu hắn có thể luyện hóa toàn bộ khí tức U Minh trong U Minh Châu, e rằng ngay cả tiên nhân cũng không thể chống lại hắn!

Diệp Phàm đưa ánh mắt quét qua lão già Hoàng Tuyền, cảm ơn một lần nữa: “Chuyến đi cấm địa U Minh lần này, cảm ơn tiền bối!"

"Được rồi, cậu có thể đi được rồi!" Lão già Hoàng Tuyền phất tay nói.

"Tiền bối, hiện giờ ông đã cho tôi hoa Bỉ Ngạn, ông có muốn cùng tôi rời khỏi đây không?

Diệp Phàm hỏi, còn lão già Hoàng Tuyền chỉ khẽ cười: “Cậu thật sự nghĩ ông gia ta ở đay chỉ vì một đóa hoa Bỉ Ngạn sao?"

"Tiền bối ở lại đây còn có ẩn tình khác sao?"

Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Chuyện này không phải thứ cậu có thể biết. Mau đi đi, nếu không ông già ta đột nhiên đổi ý, không cho hoa Bỉ Ngạn nữa, thì ngươi sẽ thảm lắm đấy!"

Lão già Hoàng Tuyền đùa giỡn.

"Vãn bối tên Diệp Phàm, sau này nếu tiền bối cần bất cứ điều gì, cứ đến tìm vãn bối!"

"Nếu vậy, vãn bối xin cáo từ trước!"

Diệp Phàm nghiêm túc nói với lão già Hoàng Tuyền, sau đó lập tức quay người rời khỏi cấm địa U Minh!

Lão già Hoàng Tuyền nhìn theo bóng Diệp Phàm, lẩm bẩm: "Có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây rồi!”

Tiếp theo đó, Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi cấm địa U Minh, bên ngoài cấm địa, Tuyết Vô Cơ đang đứng đợi, nhìn thấy Diệp Phàm bước ra, nét mặt cô ta thoáng nhẹ nhõm.

"Cuối cùng anh cũng ra rồi, bổn hoàng còn tưởng anh chết trong đó rồi chứ!"


Tuyết Vô Cơ lườm Diệp Phàm, hắn lập tức lấy hoa Bỉ Ngạn ra: "Lấy được rồi, bây giờ chỉ còn thiếu Trường Sinh Quả nữa thôi!"

"Đừng vội lo Trường Sinh Quả. Trước đó, vương triều Thiên Dương phái ba trăm nghìn đại quân đến, đã bị Lục sư phụ của anh tiêu diệt. Sau đó, Lục sư phụ của anh dẫn người trực tiếp xông vào Cửu Trùng Thiên. Đến nay đã mấy ngày mà vẫn chưa trở về, e rằng đã xảy ra chuyện!"

Tuyết Vô Cơ nhìn Diệp Phàm, nói với giọng nghiêm trọng

Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Phàm lập tức thay đổi, hắn hét lên: "Đến Cửu Trùng Thiên ngay!"

 
Chương 846: C846: Giết hết bọn chúng


Lúc này, nguyên soái của bảy nước cau mày khi nhìn thấy Ninh Bắc dẫn đầu quân đội.

“Không ngờ lại có một người khó nhằn đến!” Honda Koji lạnh lùng nói. “Xem ra chỉ có thể để bọn họ hành động thôi!” Nguyên soái Hoa Kỳ đáp. Bảy người nhìn nhau rồi trực tiếp ra lệnh.

Soạt! Soạt! Soạt!

Sau đó, bảy bóng người đột nhiên lao ra từ quân bảy nước, người nào. cũng bộc phát khí thế đáng sợ của Tông Sư!

Bảy người này đều là cao thủ Tông Cảnh tầng thứ chín! Và bọn họ cũng là lực lượng chiến đấu mạnh nhất mà bảy nước cử đến!

Khi bảy cường giả Tông Cảnh này ra tay, đám người Thiên Khuyết ngay lập tức phải đối mặt với áp lực vô cùng to lớn.

Trong số các quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách, chỉ có Thiên Khuyết và Hoàng Bộ Thương đã bước vào Tông Cảnh, cộng thêm Trấn Bắc Vương cường giả Tông Cảnh nữa thì tổng cộng chỉ có ba cường giả Tông Cảnh, những người còn lại mới ở Thiên Cảnh, muốn chiến đấu với bảy cường giả Tông Sư của bảy nước thật sự rất khó khăn!

Bang bang bang bang!!!

Sau một trận chiến khốc liệt, ngoại trừ Ninh Bắc và Thiên Khuyết, tất cả mọi người đều bị thương rất nặng.

Cường giả đỉnh cấp Tông Cảnh tầng thứ chín chính là võ giả mạnh nhất của Tông Sư, trừ phi có cường giả Quân Cảnh ra tay, nếu không chẳng ai có thể là đối thủ của bọn họ!

Bùm bùm bùm! I!


Bảy võ giả Tông Sư này tấn công điên cuồng khiến Ninh Bắc và Thiên Khuyết không ngừng thối lui.

Phù!!

Lúc này, môn chủ Vu Môn là Vu Thiên Hành chớp lấy cơ hội, phóng ra hai con cổ trùng lao về phía hai người bọn họ.

Bởi vì Thiên Khuyết và Ninh Bắc đang tập trung ngăn cản sự tấn công của bảy cường giả Tông Sư nên không có thời gian để ý hai con cổ trùng này,

khiến bọn chúng dễ dàng xâm nhập vào cơ thể của bọn họ!

Ah! AhI

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Giây tiếp theo, hai người liền hét lên một tiếng, sắc mặt cực kỳ đau đớn, sức chiến đấu cũng giảm đi rất nhiều!

Bảy cường giả nhân cơ hội này liền xuất chiêu đánh bay hai người bọn họ.

Hồng hộc! Hồng Hộc! Thiên Khuyết và Ninh Bắc ngã nhào xuống đất và phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ đã bị thương rất nặng, đặc biệt là cổ trùng đang ở trong cơ thể,


khiến họ vô cùng đau đớn!

“Vu Môn chủ làm rất tốt!” Nguyên soái Man Quốc nhìn Vu Thiên Hành, khen ngợi hắn.

Các nguyên soái khác của sáu nước cũng cười khẩy khi nhìn đám người Thiên Khuyết ngã xuống đất.

“Thiên Khuyết, lần này các người chết chắc rồi!” “Hôm nay tôi sẽ báo thù cho anh mình!”

“Giết!”

“Giết hết bọn chúng!”

Honda Koji hét lên.

“Giết!"

Các nguyên soái khác của sáu nước cũng đồng thanh hét lên. Bảy cường giả Tông Sư sư lập tức ra tay.

Nhưng Đồ Phu chợt hét lên: “Cho dù có chết, chúng ta làm quỷ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho các người!”

“Vậy thì sẽ cho các người thịt nát xương tan!” Nguyên soái Lưu Ly Quốc: khinh thường nói.

Bảy cường giả ra tay không chút thương tiếc lao về phía đám Thiên Khuyết, chuẩn bị giế t chết bọn họ!

“Người của quân Thiên Sách, làm sao các người có thể tùy ý muốn giết là giết?”

Đột nhiên, một giọng nói đanh thép vang lên.

Ngay sau đó, một luồng sát khí quái dị bao trùm quân bảy nước!
 
Chương 1004: C1004: Vậy thì là trộm có đạo đức


Dương Nhược Ảnh nghe Diệp Phàm nói vậy, cô ta nhíu mày, bất mãn nói: “Thiên Thủ Môn của chúng tôi không phải là môn phái trộm cắp. Tuy chúng tôi am hiếu thuật này, nhưng từ xưa đến nay, chỉ trộm tiền tài bất nghĩa của các quan lại quyền quý, không bao giờ ra tay với người dân bình thường!

“Vậy thì là trộm có đạo đức!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Tuy nhiên, từ khi Thiên Thủ Môn truyền thừa cho đến nay, chỉ còn lại tôi và ông nội. Bây giờ ông nội tôi đã chết, chỉ còn lại tôi!”

Dương Nhược Ảnh buồn bã nói!

“Vì cô đã tặng ngọc Rồng cho tôi, khi có cơ hội, tôi sẽ tự mình giúp cô tiêu diệt Thiên Ma Tông, báo thù cho ông nội của cô!”

Diệp Phàm nhìn Dương Nhược Ảnh nói thẳng.

Vì Thiên Ma Tông với là một thế lực ma đạo, đang muốn ngóc đầu dậy, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua không quan tâm.

Dù thế nào đi chăng nữa, hẳn cũng là Thiếu chủ của Võ Minh, đồng thời cũng là Hộ Quốc Thần Tướng, dù là việc công hay việc riêng đều không thể đế cho thế lực ma đạo này lại xuất hiện gây họa cho nhân gian!


“Cảm ơn!”

Dương Nhược Ảnh nhìn Diệp Phàm nói cảm ơn.

Tiếp theo, sau khi ăn tối xong, bọn họ trở về phòng, về phần Diệp Phàm, hắn lấy xá lợi ra nghiên cứu.

Hắn có thế cảm nhận được xá lợi này ấn chứa một lực lượng thần bí, chỉ là hắn không có cách nào hấp thu lực lượng này!

Nghiên cứu nửa ngày không được gì, Diệp Phàm cũng không nghiên cứu nữa, trực tiếp đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chuyến đi đến núi Côn Lôn vào ngày mai.

Chỉ là hắn không biết hình ảnh rồng vàng khổng lồ bay hướng về núi Côn Lôn đã bị tất cả thế lực trong Long Quốc nhìn thấy!

Và sự việc này cũng gây chấn động thế lực ở khắp nơi!

“Chân Long xuất hiện? Đó có phải là hướng của núi Côn Lôn không? Chẳng lẽ long mạch ở núi Côn Lôn?”

“Đúng vậy, núi Côn Lôn là ngọn núi linh thiêng nhất ở Long Quốc, long mạch ở đó cũng là chuyện bình thường, tại sao tôi không nghĩ ra?”

“Hahaha, rốt cuộc đã biết được vị trí của long mạch, lần này Hoàng tộc họ Tần của chúng ta lại có thể đoạt lấy Long vận, kiếm soát vận mệnh quốc gia, đến lúc đó, Hoàng triều họ Tần của chúng ta sẽ lại chinh phục thế giới này!”

Trong Hoàng tộc họ Tần, tộc trưởng của Hoàng tộc họ Tần hét lên phấn khích khi nhìn thấy hướng đi của rồng vàng khống lồ.

Hai vị đại tộc trưởng hoàng tộc còn lại cũng đoán được long mạch nằm ở núi Côn Lôn, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Trong lúc nhất thời, tộc trưởng của tam đại Hoàng tộc huy động toàn bộ lực lượng của cả tộc chuẩn bị xông lên núi Côn Lôn để chiếm lấy long mạch.

Ngoại trừ tam đại Hoàng tộc, còn có rất nhiều thế lực tiềm ẩn và những cường giả trong Long Quốc đều để mắt đến núi Côn Lôn vì rồng vàng khổng lồ này, bọn họ đều muốn đến núi Côn


Lôn để tìm hiểu, còn có cả các gia tộc và tông môn ấn thế lớn, v.v!

Đế Đô, căn cứ chiến Bộ.

Long Soái Long chiến Thiên đứng ở đây, nhíu mày, Hắc Uyên và Quân Đao đang đứng trước mặt ông ta.

“Long Soái, lần này e rằng thế lực ở khắp nơi đều đoán được long mạch nằm ở núi Côn Lôn, dự kiến bọn họ sẽ sớm ra tay, chúng ta nên làm gì đây?”

Hắc Uyên nhìn Long Chiến Thiên, trầm giọng nói.

“Long mạch đại diện cho vận mệnh quốc gia của Long Quốc, tuyệt đối không được để người khác cướp đoạt được, điều này sẽ hủy hoại vận mệnh quốc gia của Long Quốc!”

Quân Đao hét lên lạnh lùng.

“Với thực lực bây giờ của chúng ta, một khi vị trí của long mạch thật sự bị lộ, căn bản không thể ngăn cản được, e rằng người duy nhất bây giờ chúng ta có thể dựa vào chính là người đó!”

Long Chiến Thiên trâm giọng nói.

“Hộ Quốc Thần Tướng!”


Hắc Uyên và Quân Đao đồng thanh nói.

“Ngày mai đến Thiên Hải một chuyến!”

Long Chiến Thiên nói thẳng.

Trong sở Giám Sát, sở trưởng sở Giám sát, Viên Thiên Giám, đang ngồi trên xe lăn, tay cầm hai hạt châu, trong mắt lóe lên một tia sáng thần bí.

“Long mạch cuối cùng cũng lộ diện, chúng ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi!”

Viên Thiên Giám tự lấm bẩm, trên môi nở nụ cười tàn ác.

“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”

Đột nhiên Viên Thiên Giám nói.
 
Chương 847: C847: Vào lúc này


Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống!

Đêm nay trên bầu trời không có một ngôi sao nào, chỉ có mây đen dày đặc, khiến người ta cảm thấy mây đen đang tràn ngập cả thành phố, báo hiệu một đêm đặc biệt!

Vào lúc này, tại biên giới của Long quốc, 30 vạn binh lính của quân Thiên Sách mặc áo giáp đang đứng ở đây, mỗi người khí thế bừng bừng và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!

Dẫn đầu bọn họ là Thiên Khuyết, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu, Thẩm Thanh Y, Mục Kình Thiên, Đoạn Thiên Bằng, Đoàn Đao và Tần Thành!

Chín người đều mặc chiến giáp, tay cầm vũ khí, sắc mặt lạnh lùng, giống như chín vị tướng quân đang chờ địch đến!

“Các chiến sĩ của quân Thiên Sách, mọi người còn nhớ nhiệm vụ tối nay của chúng ta không?” Thiên Khuyết hét lớn.

“Chiến đấu đến chết và không bao giờ rút lui!!!”

“Chiến đấu đến chết và không bao giờ rút luiI!!”

“Chiến đấu đến chết và không bao giờ rút lui!!!”


30 vạn quân Thiên Sách đồng thanh hét lớn, giọng nói của bọn họ hòa vào nhau, vang vọng cả đất trời!

“Đúng vậy, nhiệm vụ tối nay của chúng ta là ngăn cản quân bảy nước, tuyệt đối không được để bọn chúng tiến vào biên giới Long Quốc của chúng †a dù chỉ là nửa bước!”

“Hãy nhớ rằng phía sau chúng ta chính là hàng ngàn hàng vạn người dân của Long Quốc, đó là người nhà, người thân và bạn bè của chúng ta, chúng ta phải bảo vệ họ!”

“Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không được để kẻ thù bước qua tường thành này, không để chúng g iết chết gia đình, người thân và bạn bè của chúng ta cũng như ngàn vạn người dân của Long Quốc!” Thiên Khuyết mạnh mẽ hét lên.

“Tuyệt đối không!!!”

“Tuyệt đối không!!!”

“Tuyệt đối không!!!”

30 vạn binh lính quân Thiên Sách vung vũ khí lên và hét lớn.

Lúc này, sự nhiệt huyết và tinh thần chiến đấu của họ đều được khơi dậy!


Bùm bùm bùm! I!

Lúc này, xa xa có tiếng đất rung chuyển vọng đến.

Nhìn thoáng qua, liền thấy rất nhiều binh lính đang tiến về biên giới, phải lên tới trăm vạn người!

Bọn họ chính là quân bảy nước!

Mỗi nước đều được một nguyên soái chỉ huy!

Lần này, bảy nước để thắng được Long quốc đã trực tiếp phái nguyên soái nước mình đích thân ra trận, đồng thời huy động rất nhiều cường giả đến †ừ các quốc gia khác nhau, chẳng hạn như dị năng giả của Hoa Kỳ, ninja của Anh Quốc, ky sĩ của Vương quốc Anh, các chiến binh của Lưu Ly Quốc, v.v., nhằm mục đích chiếm lấy quốc gia phía đông này!

“Nguyên soái, trước mặt chúng ta là 30 vạn quân Thiên Sách, do các quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách chỉ huy!”

Trên chiếc xe bọc thép của quân đội bảy nước này, bảy nguyên soái của bảy nước đang ngồi, còn một sĩ quan tình báo thì đang báo cáo.

“Lại là quân Thiên Sách!” Sắc mặt nguyên soái Anh Quốc tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lễo.

Năm đó liên quân của năm nước đã bị bại trận dưới tay quân Thiên Sách, trong đó Anh Quốc chịu tổn thất nặng nề nhất, vì vậy đối với binh lính của Anh Quốc mà nói, kẻ thù lớn nhất của bọn họ chính là quân Thiên Sách!

“Quân Thiên Sách đến cũng thật đúng lúc, chúng ta có thể nhân cơ hội này báo thù!” Nguyên soái của Lưu Ly Quốc hét lên.

“Đúng vậy, lần này chúng ta phải tiêu diệt quân Thiên Sách, cho bọn chúng biết thực lực của chúng ta mạnh cỡ nào, đáng tiếc chiến thần Thiên Sách ngày đó đã biến mất, nếu không lần này chúng ta cũng xử lý luôn cả ông ta!” Nguyên soái Hoa Kỳ kiêu căng nói.
 
Chương 1369: Bắc Mãng Vương Triều


Cửu Trọng Thiên, chia làm chín tầng thế giới, mỗi tầng đều có cấm chế mạnh mẽ bảo vệ, nếu không đủ thực lực thì sẽ không thể đặt chân vào.

Tầng thứ nhất gọi là Ly Thiên Giới, ít nhất cũng phải đạt đến Âm Dương Cảnh mới có thể tiến vào.

Nhưng lúc này, tại Ly Thiên Giới đang diễn ra một cuộc đại chiến.

Bắc Mãng Vương Triều, một trong hai Vương Triều đỉnh cấp của tầng thứ nhất, đã cho trăm vạn đại quân xuất binh, tấn công Thiên Dương Vương Triều.

Thiên Dương Vương Triều vốn đã tổn thất bốn mươi vạn tinh binh ở thế giới cao cấp, sau đó lại bị một đội quân thần bí tấn công vào thành Triều Đô, khiến bọn họ phải chịu đựng tổn thất nặng nề, vô số cường giả đã ngã xuống.

Chính vì vậy, Bắc Mãng Vương Triều mới nắm lấy cơ hội, cho trăm vạn đại quân xuất binh, muốn nhân cơ hội tiêu diệt Thiên Dương Vương Triều, độc chiếm Ly Thiên Giới!

Thiên Dương Vương Triều đã hao binh tổn tướng quá nhiều, không thể chống đỡ được sự tấn công của Bắc Mãng Vương Triều. Thêm vào đó, các tông môn, gia tộc từng thuần phục Thiên Dương Vương Triều lại nhân cơ hội này để phản bội, cấu kết với Bắc Mãng Vương Triều, giáng cho Thiên Dương Vương Triều một đòn chí mạng.

Chỉ trong ba ngày, lãnh thổ của Thiên Dương Vương Triều gần như đã thất thủ hoàn toàn, chỉ còn lại thành Triều Đô là trụ vững!

Nhưng đến hôm nay, đại quân Bắc Mãng đã trực tiếp đánh vào thành Triều Đô, tiến thẳng đến Hoàng cung. Chỉ cần giết được Thiên Dương Vương, Thiên Dương Vương Triều coi như chính thức diệt vong!

Lúc này, trong Hoàng cung của Thiên Dương Vương Triều, Thiên Dương Vương cùng các vị lão chiến binh đang chiến đấu với cường giả của Bắc Mãng Vương Triều. Cả hai bên đều là cường giả Niết Bàn Cảnh và Sinh Tử Cảnh, khí thế ngút trời, đánh đến mức trời đất rung chuyển.

Nếu Ly Thiên Gioi không phải là tầng thế giới cao cap, e rang toan bộ tầng thứ nhất đã bị bọn họ đánh nát!

"Bắc Mãng Thôn Thiên!"

Sau một hồi giao tranh, một vị lão tổ của hoàng tộc Bắc Mãng thi triển tuyệt kỹ. Trên người ông ta lóe lên ánh sáng chói mắt, linh khí của trời đất hội tụ lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một con mãng xà dài vạn trượng, há cái miệng đầy máu, như muốn nuốt chửng thiên địa!

Dưới sự điều khiển của vị lão tổ Bắc Mãng, mãng xà lao thẳng về phía Thiên Dương Vương và các lão chiến binh, muốn nuốt trọn bọn họ!

"Thiên Dương Chưởng!"

Sắc mặt Thiên Dương Vương biến đổi, thúc giục địa hỏa, hóa thành một chưởng khổng lồ đánh về phía mãng xà.

Âm ầm ầm !!!

Tiếng nổ vang trời, Thiên Dương Vương bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, miệng phun máu tươi. Các lão chiến binh khác thì bị mãng xà nuốt chửng, chết không thấy xác!

"Thiên Dương Vương, Thiên Dương Vương Triều của ngươi đã hết thời rồi, còn không mau ngoan ngoãn đầu hàng đi!" Vị lão tổ Bắc Mãng nhìn Thiên Dương Vương, uy nghiêm quát lớn.

"Hừ, nếu không phải bọn khốn kiếp kia hãm hại, khiên Thiên Dương Vương Triều ta tổn thất nặng nề, thì các ngươi làm sao có thể hoành hoành ở đây chứ!" Thiên Dương Vương phẫn nộ gầm lên.

"Xem ra ngươi còn ngoan cố lắm, vậy thì chết đi!" Lão tổ Bắc Mãng lạnh lùng nói, định thúc giục mãng xà tấn công Thiên Dương Vương lần nữa.

Nhưng đúng lúc này, một nắm đấm đánh tới, trực tiếp đánh cho mãng xà nát thành thịt vụn. Vị lão tổ Bắc Mãng cũng bị chấn động phải lùi lại vài bước. Ông ta nhìn về phía hư không, thấy một nam, một nữ đột ngột xuất hiện, chính là Diệp Phàm và Tuyết Vô Cơ.


"Các ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của Bắc Mãng Vương Triều sao?" Lão tổ Bắc Mãng lạnh lùng quát.

Vút!

Diệp Phàm không để ý đến lời của lão tổ Bắc Mãng, đi thẳng đến trước mặt Thiên Dương Vương, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là chủ nhân của Thiên Dương Vương Triêu?"

"Là ngươi!" Thiên Dương Vương nhận ra Diệp Phàm, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Lục sư phụ của ta đâu?" Diệp Phàm nhìn Thiên Dương Vương, lạnh lùng hỏi.

"Ông ta? Chắc là đã cùng với lũ Thiên Sách Quân chết ở trong bí cảnh rồi!" Thiên Dương Vương lạnh lùng nói.

/út!

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm sa sầm, khí tức âm lãnh, đáng sợ trên người hắn tỏa ra, từng tia khí tức U Minh bắt đầu lan tràn.

Tuyết Vô Cơ đứng bên cạnh nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm: "Thực lực của tên này lại tăng lên nhiều như vậy .... đúng là cái thứ biến thái!"

Âm thanh này còn xông thẳng vào tai Diệp Phàm, mang theo uy hiếp trắng trợn, muốn nghiền nát linh hồn hắn!

Nhưng lực lượng linh hồn của Diệp Phàm đã sớm bộc phát, nên không hề e

sợ!

Âm !!!

 
Chương 1005: C1005: Muốn chết à


“Thưa chủ nhân, mọi chuyện đã sắp xếp xong!”

Lúc này, một bóng người quỷ dị xuất hiện sau lưng Viên Thiên Giám, quỳ xuống nói.

“Rất tốt, bây giờ là lúc tôi biểu diên!”

Trong mắt Viên Thiên Giám hiện lên một tia lạnh lùng, nụ cười trên mặt khiến người ta rùng mình!

Tại một nơi bí ấn ở Long Quốc, có một cung điện vàng nguy nga rộng lớn.

Một giọng nói khàn khàn từ trong cung điện truyền ra: “Sau một nghìn năm, long mạch cuối cùng đã xuất hiện trở lại, nơi đó nhất định sẽ lại được mở ra, lập tức báo cho Bất Bại, chuẩn bị

hành động!”

Vào lúc này, không chỉ tất cả các thế lực trong Long Quốc đều đang để mắt tới núi Côn Lôn mà nhiều thế lực ngoại quốc cũng nhận được tin tức, bắt đầu lần lượt hành động!

Long mạch không chỉ có sức hấp dẫn cường đại đối với người dân Long Quốc mà còn là báu vật mà mọi thế lực ngoại quốc đều muốn có được!

“Long mạch xuất hiện, Đế Tinh giáng thế!”

“Ngày này cuối cùng cũng đến!”

Vào lúc này, trên núi cửu Long, Nhị sư phụ Cố Tam Thông của Diệp Phàm nhìn bầu trời đêm và lấm bấm.

“Ông phải xuống núi thôi, phải đảm bảo an toàn cho hắn, nếu hắn mất một sợi tóc nào, ông sẽ phải chết!”

Lúc này, một tiếng hét lạnh lùng tàn nhẫn vang vọng bên tai cổ Tam Thông khiến trái tim ông run lên.

Ánh mắt Cổ Tam Thông hiện lên vẻ kinh ngạc, ông nói thầm: “Không ngờ thực lực của tôi đã đạt đến trình độ này nhưng lại không cảm nhận được khí tức của bà, bà mạnh đến vậy à?”


“Nhưng tình cảm của bà dành cho thằng nhóc đó thực sự rất khác biệt!”

cổ Tam Thông âm thầm đoán rồi thở dài: “Thằng nhóc này đã dẫm phải phân chó gì mà may mắn đến thế!”

“Nếu còn dám đoán nữa, chết!”

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn lại vang lên bên tai cố Tam Thông, khiến ông sợ đến mức vội vã gạt bỏ mọi suy nghĩtrong lòng, đi thẳng xuống núi!

Chớp mắt một ngày mới đã đến!

Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.

Diệp Phàm vừa tỉnh lại đã phát hiện bên ngoài biệt thự có rất nhiều người đang tụ tập, Đại Hổ và Nhị Hổ đang chiến đấu kịch liệt với bọn họ.

Trên người những người này phát ra ma khí đáng sợ, hiển nhiên đều là người của Thiên Ma Tông.

“Thiên Ma Tông tới nhanh thật!”

Diệp Phàm bước ra ngoài nhìn thấy cảnh này thì thở dài.

“Điều này chứng tỏ bọn họ rất quan tâm đến viên xá lợi đó, nhất định có âm mưu gì đó!”

Dương Nhược Ảnh đi tới, hừ lạnh nói.

“Là cô, mau đưa xá lợi ra đây!”

Lúc này, một cường giả của Thiên Ma Tông chú ý đến Dương Nhược Ảnh, trực tiếp hét lên.


“Nằm mơ đi!”

Dương Nhược Ảnh hét lên.

Ngay lập tức, tên cường giả này lao về phía Dương Nhược Ảnh một cách quỷ dị, dùng bàn tay tóm lấy đối phương!

Ầm!!!

Diệp Phàm đột nhiên ra tay đánh bay người này ra ngoài.

Thực lực của người này đã đạt đến Tôn Cảnh tầng bảy.

“Cậu là ai?”

Cường giả Thiên Ma Tông bị đánh lui, sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương, hắn vung tay lên, tóm lấy cố đối phương, lạnh lùng hét lên: “Nói, bây giờ hang ổ của Thiên Ma Tông ở đâu?”

“Tôi không thể nói cho cậu biết được!”

Cường giả này trực tiếp hét lên.

“Muốn chết à?”

Diệp Phàm hừ lạnh, hẳn nắm lấy cổ đối phương không ngừng dùng sức, khiến hắn ta có cảm giác ngạt thở mãnh liệt!

Nhưng người này vẫn không nói gì.

Răng rắc!

Diệp Phàm bóp nát cổ hắn ta!

“A Di Đà Phật!”

Đúng lúc này, một âm thanh của nhà Phật vang vọng bên tai Diệp Phàm, khiến linh hồn hắn chấn động, toàn bộ lực lượng trong cơ thế đều bị tê liệt!

Diêp Phàm nhíu mày, trưc tiếp nhìn sanq!
 
Chương 848: C848: Nguyên soái anh quốc


“Bây giờ chiến thần Thiên Sách không có ở đây, mối đe dọa lớn nhất chỉ là các quân đoàn trưởng. Chờ đến khi trận chiến bắt đầu, những cường giả lập tức tràn về phía trước, loại bỏ những quân đoàn trưởng đó, như vậy thì

quân Thiên Sách chẳng thể cản trở chúng ta được nữa!”

Nguyên soái Anh Quốc lạnh lẽo nói, các nguyên soái còn lại đều gật đầu đồng ý.

Chẳng bao lâu, trăm vạn đại quân bảy nước đã xuất hiện ở biên giới của Long Quốc, đối đầu với quân Thiên Sách!

“Quân Thiên Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Nguyên soái Anh Quốc bước ra, lạnh lùng nói.

“Honda Koji, anh của ông năm đó đã chết trong tay quân Thiên Sách. Bây giờ ông đã sẵn sàng đi gặp anh của mình chưa?” Mộ Bạch cười lạnh.

Vị nguyên soái của Anh Quốc này tên là Honda Koji, anh cả của ông ta là Honda Koichi là nguyên soái chỉ huy quân đội Anh Quốc trong liên quân năm

nước năm đó, sau đó ông ta đã bị chiến thần Thiên Sách gi ết chết!

“Hừ, năm đó chiến thần Thiên Sách đã giết anh của tôi, hôm nay tôi sẽ bắt mấy người phải đền mạng!” Honda Koji hét lên giận dữ.

“Năm đó, quân Thiên Sách của tôi có thể gi ết chết được đám xâm lược các người, thì hôm nay cũng có thể làm như vậy!”

“GiếtII!"


Hoàng Bộ Thương uy nghiêm quát lên, tay trái cầm thanh kiếm gãy, lao lên chém giết.

“Quân Thiên Sách, giết!!!” Thiên Khuyết và các quân đoàn trưởng khác đều đồng thanh hét lên.

30 vạn quân Thiên Sách theo các quân đoàn trưởng đều lao lên.

“Giết!!!” Lúc này, bảy tên nguyên soái cũng đồng thời hét lên.

Trăm vạn quân bảy nước cũng lao lên.

Một trận chiến lớn đã bắt đầu bùng nổ!

Xoet, xoẹt, xoẹtI! I

Ngay khi tám quân đoàn trưởng và Chiến Vương chín ngón Tân Thành đang điên cuồng chém chết những binh lính của quân bảy nước, thì đột nhiên những mũi tên vàng đáng sợ và những con rồng lửa lao thẳng về phía bọn họ.

“Cẩn thận!"

Thiên Khuyết hét lớn, ông cầm một thanh kiếm nặng màu đen để tiêu diệt tất cả những con rồng lửa, trong khi những người khác vung vũ khí để phá


hủy tất cả những mũi tên vàng.

Ngay sau đó, những dây leo dày đặc mọc lên từ mọi hướng rồi lao về phía đám người Thiên Khuyết, cố gắng kiềm chế họ.

Đoàn Đạo lập tức bị dây leo quấn chặt lúc nào không hay! Soạt!

Lúc này, Tân Thành vung Long Tuyền bảo kiếm lên để chặt đứt toàn bộ dây leo trên người Đoàn Đạo.

“Cám ơn!" Đoạn Đạo nói.

“Không có gì!” Tân Thành vừa đáp vừa vung kiếm chặt tiếp từng dây leo! “Đây là thuật sĩ tấn công sao?” Thẩm Thanh Y trầm giọng hỏi.

“Là dị năng giả của Hoa Kỳ!”

Thiên Khuyết liếc nhìn mấy người Hoa Kỳ ở phía trước đang điều khiển những mũi tên vàng, rồng lửa và dây leo.

Xoet, xoẹt, xoẹtI

Ngay khi Thiên Khuyết và những người khác đang ngăn chặn cuộc tấn công dị năng này, thì những người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ, tay cầm kiếm katana rồi tấn công thẳng vào bọn họ.

Phồng phập phồng phập!!!

Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu và Thẩm Thanh Y nhanh chóng phát hiện và gi ết chết đám người này.

Thế nhưng Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên và Đoàn Đao đã bị đám người mặc đồ đen làm cho bị thương, dẫu vậy Thiên Khuyết đã kịp thời ra tay và giúp họ gi ết chết kẻ thù.
 
Chương 1370: Tầng thứ ba


Ngay sau đó, từ trên hư không, một ấn ký to lớn một đen một trắng giáng xuống, muốn trấn áp Diệp Phàm.

"Sinh Tử Ấn!" Vị lão tổ Bắc Mãng nhìn thấy ấn ký này, sắc mặt biến đổi, kinh hãi nói.

Sinh Tử Ấn là thuật pháp mà cường giả Sinh Tử Cảnh lĩnh ngộ đến mức cực hạn mới có thể thi triển.

Ngay cả cường giả Sinh Tử Cảnh tầng chín, cũng có rất nhiều người không thể thi triển Sinh Tử Ấn, nhưng một khi có thể thi triển, chứng tỏ thiên phú và ngộ tính của người đó cực kỳ mạnh mẽ!

Uy lực của Sinh Tử Ấn vô cùng đáng sợ, một khi bị đánh trúng, sinh mệnh sẽ bị tước đoạt ngay lập tức, rơi vào địa ngục tử vong, đó chính là Sinh Tử Ấn!

Trừ khi là cuong gia co thuc lực vượt len tren cả Sinh Tử Cảnh mới có thể chống đỡ Sinh Tử Ấn, nếu không chỉ có thể cầm chắc cái chết!

Theo Sinh Tử Ấn giáng xuống, toàn bộ không gian đều bị đông cứng, tất cả mọi người đều cảm nhận được hơi thở tử vong mãnh liệt.

"Cẩn thận!" Tuyết Vô Cơ hô lên.

Cô ta cũng lập tức ra tay, hàn băng vô tận bộc phát, đánh về phía Sinh Tử Ấn, nhưng lại bị ấn ký hủy diệt ngay lập tức!

Sinh Tử Ấn không thể ngăn cản, đánh thẳng về phía Diệp Phàm, muốn lấy mạng hắn!

Nhưng Diệp Phàm lại không hề nao núng. Hắn ném Thiên Dương Vương xuống đất, tung một quyền, trực tiếp đối đầu với Sinh Tử Ấn!

“Tên này điên rồi, dám trực tiếp đối đầu với Sinh Tử Ấn, một khi tiếp xúc với Sinh Tử Ấn, chắc chắn sẽ chết!"

Lão tổ Bắc Mãng nhìn Diệp Phàm đối đầu với Sinh Tử Ấn, lắc đầu, cho rằng hắn ngu xuẩn vô tri. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt ông ta đã cứng đờ lại!

Chỉ thấy nắm đấm của Diệp Phàm va chạm với Sinh Tử Ấn, ấn ký chẳng những không tước đoạt sinh mệnh của hắn, mà còn bị những luồng khí màu xám xanh bộc phát từ nắm đấm của Diệp Phàm nuốt chửng.

Trong nháy mắt, Sinh Tử Ấn đã bị khí tức U Minh của Diệp Phàm nuốt trọn!

Sinh Tử Ấn có thể tước đoạt sinh cơ, nhưng so với khí tức U Minh thì vẫn còn kém xa!

"Sao có thể như vậy?" Lúc này, lão tổ Bắc Mãng và tất cả cường giả có mặt đều kinh ngạc!

Sinh Tử Ấn bị phá giải rồi ư?

Nhưng thực lực của Diep Pham rõ rang chưa vượt qua Sinh Tử Cảnh, làm sao có the đo được Sinh Tử Ấn?

Vút!

Trên hư không, một bóng người lao đến, là một thanh niên có vẻ ngoài sáng sủa, đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh ngạc!

"Ly nhi!" Thiên Dương Vương nhìn thanh niên, kích động hô lớn.

"Đại Hoàng tử Thiên Dương Vương Triều?" Một cường giả của Bắc Mãng Vương Triều nhìn thanh niên nọ, không nhịn được nhíu mày.

Lão tổ Bắc Mãng bên cạnh hỏi: "Tên này là Hoàng tử của Thiên Dương Vương Triêu?"

"Đúng vậy, lão tổ. Người này chính là Đại Hoàng tử Thiên Dương Vương Triều, nhưng nghe nói y đã mất tích mấy chục năm trước, mọi người đều tưởng y đã chết, không ngờ y vẫn còn sống, hơn nữa còn bước vào Sinh Tử Cảnh, không biết những năm này y đã trải qua những chuyện gì!" Vị cường giả Bắc Mãng Vương Triều kinh hãi nói.

Vút!

Thanh niên đáp xuống trước mặt Thiên Dương Vương, nói: "Phụ vương, người không sao chứ?"

"Ly nhi, ta không sao, sao con lại về đây?" Thiên Dương Vương nhìn thanh niên, kích động hỏi.


"Con nghe tin Thiên Dương Vương Triều gặp nạn, nên lập tức quay về!"

"Phụ vương, chuyện tiếp theo cứ giao cho con!"

"Con sẽ khiến những kẻ đã làm hại người phải chết không toàn thây!"

Đại Hoàng tử Thiên Dương Vương Triều, Dương Ly lạnh lùng nói.

Vút!

Sau đó, Dương Ly lạnh lùng nhìn Diệp Phàm: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh, có thể phá được Sinh Tử Ấn, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Dám làm phụ vương ta bị thương, ngươi phải chết!"

"Ngươi cũng biết nói lời hoang đường đấy !! "

"Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao?" Diệp Phàm nhìn y, lạnh lùng nói.

"Ta là Dương Ly, xếp hạng 78 trên Yêu Nghiệt Bảng, là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão Ly Hỏa Tông ở tầng thứ ba, giết ngươi dễ như trở bàn tay!" Dương Ly nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.

Lời nói của y khiến người của Bắc Mãng Vương Triều kinh ngạc!

Họ không ngo Đại Hoang tử Thiên Dương Vương Triều lại là đệ tử chân truyền của đại trưởng lao Ly Hoa Tong ở tang thứ ba, hơn nữa con xep hạng 78 trên Yêu Nghiệt Bảng!

Dù là thân phận nào trong hai thân phận này cũng vô cùng đáng sợ!

Tầng thứ ba, đó là tầng thế giới cao hơn tầng thứ hai một bậc, tầng thứ nhất như bọn họ sao có thể so sánh.


Giờ đây, Đại Hoàng tử Thiên Dương Vương Triều không chỉ lọt vào top 100 Yêu Nghiệt Bảng, mà còn xếp hạng 78. Chỉ riêng thứ hạng này cũng đủ khiến bất kỳ cường giả nào của tầng thứ nhất nhìn thấy y đều phải cung kính quỳ gối, càng không phải noi đen chỗ dựa Ly Hoa Tông đang chống lưng cho y!

Trong nháy mắt, lão tổ Bắc Mãng và đám người của Bắc Mãng Vương Triều đều biến sắc.

Họ không ngờ Thiên Dương Vương Triều còn có một con át chủ bài như vậy.

Nhưng mọi chuyện đã quá trễ, bọn họ đã ra tay với Thiên Dương Vương Triều, e rằng vị Đại Hoàng tử này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

 
Chương 1006: C1006: Chùa vạn phật


Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Khi âm thanh Phật hiệu vang vọng bên tai Diệp Phàm, ba vị tăng mặc tăng bào, trên đầu có vết sẹo của giới hương xuất hiện ở đây.

Trong ba người này, một người ở giữa mặc áo cà sa màu đỏ, nhìn chừng khoảng năm mươi tuối, hai người còn lại mặc bộ đồ tăng màu xám, chừng khoảng ba mươi tuổi!

Lúc này, vị tăng mặc áo cà sa đỏ nhìn Diệp Phàm chắp tay trước ngực, vẻ mặt hiền lành nói: “A Di Đà Phật, nghiệp sát trên người thí chủ quá nặng, nên giảm việc phạm giới sát thì tốt hơn!”

Diệp Phàm nhìn thoáng qua ba vị tăng nhân đột nhiên xuất hiện, lạnh nhạt nói: “Các người từ đâu tới?”

“Bần tăng là trưởng lão Chấp Pháp Đường của chùa Vạn Phật, pháp hiệu là Huyền Niệm!”

Vị tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ nhìn Diệp Phàm nói.

“Chùa Vạn Phật?”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nhíu mày.


Có vẻ như hắn đã từng nghe đến cái tên này.

Đúng rồi, món quà chúc mừng mà Thương

Liệt Long Tướng của Điện Long Vương đưa cho Ngụy Thiên Hiền là một hạt Phật châu từ chùa Vạn Phật, sau này Diệp Phàm lại đưa cho Đường Sở Sở, không ngờ lúc này chùa Vạn Phật lại xuất hiện ở đây.

“Các người tới đây có chuyện gì?”

Diệp Phàm nhìn ba người, quát lạnh một tiếng, nhưng trong đầu hắn đã có suy đoán của riêng mình.

“Lý do hôm nay chúng tôi đến đây là vì xá lợi, bảo vật Phật môn của chùa Vạn Phật bị thất lạc!”

Trưởng lão Chấp Pháp Đường của chùa Vạn Phật nhìn Diệp Phàm nói, ánh mắt quét qua đối phương rồi nói: “Viên xá lợi đó đang ở trên người thí chủ đúng không, xin hãy giao nó ra, đồng thời theo tôi đến chùa Vạn Phật đế được rửa tội, rửa sạch nghiệp sát trên người, trở về con đường đúng đắn!”

Và rõ ràng ông ta đã nhìn thấy xá lợi đó nằm trên người Diệp Phàm bằng một phương pháp nào đó.

“Viên xá lợi đó đúng là ở trên người tôi, nhưng đồ đã vào túi của tôi rồi mà muốn lấy lại là không thể, về phần việc cùng ông trở về làm lễ rửa tội gì đó thì lại càng nhảm nhí!”


Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường hét lên một tiếng lạnh lùng.

“Viên xá lợi đó hẳn là bị Thiên Ma Tông đánh cắp từ chùa Vạn Phật!”

Lúc này, Dương Nhược Ảnh thì thầm với Diệp Phàm.

“Thí chủ, cậu đừng bướng bỉnh, viên xá lợi đó là do cao tăng của chùa Vạn Phật tọa hóa mà có được, nó chứa đựng chân lý của Phật pháp, người có quá nhiều nghiệp sát có được chẳng những không có được lợi ích gì mà còn bị nó khắc chế, cho nên tốt nhất là cậu nên nhanh chóng giao nó ra đi!”

Huyền Niệm nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp.

“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, hoặc là cút đi hoặc là chết!”

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng kêu to, nhìn qua cực kỳ mạnh mẽ!

“Trưởng lão, không cần nói nhảm với cậu ta, trực tiếp ra tay bắt lấy cậu ta là được!”

Lập tức, hai vị tăng nhân còn lại trực tiếp mở miệng, hiển nhiên rất không hài lòng với Diệp Phàm.

“A Di Đà Phật, nếu đã như vậy, thí chủ, vậy chúng tôi thật sự xin lỗi!”

Huyền Niệm chắp hai tay trước ngực rồi lại nói.
 
Chương 849: C849: Là ninja anh quốc


“Là ninja Anh Quốc, mọi người hãy cẩn thận xung quanh!” Thiên Khuyết hét lên.

“Đám người Anh Quốc này thật hèn hạ!” Đoàn Đao tức giận nói.

“A Di Đà Phật!”

Đột nhiên một giọng nói chợt vang lên, một luồng áp bức liền bao trùm lấy tất cả.

Một nhóm tu sĩ mặc áo cà sa xám, làn da màu đồng xuất hiện ở đây, ánh mắt bọn họ toát ra sự lãnh lẽo vô tình, tấn công thẳng về phía Thiên Khuyết và những người khác, bộc phát sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Bang bang bang bang!!! Lúc này hai bên đánh nhau ngày càng dữ dội.

Mà trong trận chiến này, đám người Thiên Khuyết cũng không chiếm được nhiều lợi thế!

“Tại sao lại có hòa thượng ở đây?” Đồ Phu cau mày, lạnh lếo nói.


“Bọn họ hẳn là nhà sư khổ hạnh đến từ Thiên Trúc Quốc!” Thiên Khuyết nói.

“Nhà sư khổ hạnh?” Mọi người đều kinh ngạc.

Những nhà sư khổ hạnh của Thiên Trúc Quốc rất nổi tiếng, bọn họ khác với nhà sư của Long Quốc ở trong chùa để tụng kinh và niệm Phật.

Những nhà sư khổ hạnh sẽ đi qua các sa mạc và những nơi nguy hiểm, bọn họ coi đây là một cách tu hành khổ hạnh!

Cũng bởi vì cách tu hành độc đáo lại đáng sợ này mà nhà sư khổ hạnh có ý chí và sức chiến đấu kinh người, đã trở thành một thế lực lớn nhất ở Thiên Trúc Quốc!

Năm đó, Thiên Trúc Quốc không tham gia vào liên minh năm nước, vì vậy đây là lần đầu tiên đám người Thiên Khuyết đối mặt với nhà sư khổ hạnh.

Sau đó những nhà sư khổ hạnh tiếp tục tấn công, bọn họ không sợ đau không sợ chết, chỉ biết điên cuồng tấn công.

Chẳng bao lâu, các chiến binh của Lưu Ly Quốc, các cao thủ của Hắc Bảng mà nước Ý điều động, cường giả Vu Môn của Man Quốc và các ky sĩ từ Vương quốc Anh đều ra tay và bao vây quân Thiên Sách.

Còn các dị năng giả của Hoa Kỳ và các ninja của Anh Quốc thì tấn công lén lút từ xa.

Dưới sự bao vây của những cường giả các nước, mặc dù các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách vẫn chiến đấu hùng mạnh như cũ, nhưng cũng bị thương không ít!

Trận chiến giữa quân Thiên Sách và quân bảy nước thật sự rất ác liệt.

Mặc dù quân Thiên Sách chỉ có 30 vạn người, hơn nữa phần lớn đều là tân binh, nhưng bọn họ đã được trải qua huấn luyện gắt gao cùng Diệp Phàm và được cung cấp y dược, sức lực chiến đấu của bọn họ cũng không hề yếu.

Nhưng suy cho cùng, họ chưa từng trải qua trận chiến thực sự, thiếu kinh nghiệm chiến đấu và sức chịu đựng tâm lý cũng không mạnh mẽ nên khi đối mặt với những cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm này của bảy nước, bọn họ vẫn đang ở thế bất lợi!


Thời gian trôi qua, số lượng thương vong ở quân Thiên Sách ngày càng nhiều, còn đám người Thiên Khuyết hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng vây của cường giả bảy nước, họ căn bản không thể trốn thoát, tình hình cũng không mấy lạc quan.

Lần này để đối phó với Long Quốc, bảy nước đều phái ra những cường giả hàng đầu của mỗi nước, toàn bộ đều là Thiên Cảnh trở lên, muốn chống lại bọn họ cũng không phải dễ dàng!

“GiếtIH"

Ngay lúc quân Thiên Sách đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, một tiếng hét đột nhiên vang lên.

Xa xa liền truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Một đội quân mặc giáp bạc tiến thẳng tới đây, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân có hình cường tráng, để râu quai nón, dáng vẻ rắn rỏi, cưỡi huyết mã, tay cầm một đao rồi lao nhanh tới.

“Giết"

Người đàn ông gầm lên, chỉ cần vung đao trong tay lên thì hơn chục binh sĩ của bảy nước đã bị chặt thành hai mảnh.

Nhất thời, các nguyên soái của bảy nước và đám người Thiên Khuyết đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.


“Trấn Bắc Vương!” Thiên Khuyết ngạc nhiên.

Người đàn ông này không ai khác chính là Trấn Bắc Vương Ninh Bắc, một trong tám vị vương của Long quốc, đồng thời cũng là tổng tư lệnh của chiến khu Bắc Bộ, chỉ huy đội quân 20 vạn người trấn giữ Bắc Cương!

Đúng lúc này, Ninh Bắc cưỡi ngựa lao tới, vung kiếm trong tay lên trực tiếp đánh bay đám cường giả đang tấn công đám người Thiên Khuyết, bọn chúng thậm chí còn không thể chặn được một đao của Ninh Bắc!

“Cảm ơn Trấn Bắc Vương đã ra tay giúp đỡ!" Thiên Khuyết nói.

“Quân bảy nước xâm chiếm Long Quốc của chúng ta, sao có thể để một mình quân Thiên Sách chiến đấu chứ?”

“Hôm nay, bổn vương dẫn 20 vạn quân từ Bắc Cương đến đây để giúp đỡ mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau đánh đuổi những kẻ ngoại tộc dám xâm

lược Long Quốc này!” Ninh Bắc hét lớn.
 
Chương 1371: Năm ấy


"Ha ha ha, thật không ngờ con trai ta lại đạt được thành tựu lớn lao tới vậy, đúng là trời không quên vương triều Thiên Dương ta mà!"

Bấy giờ, Thiên Dương Vương phấn khích ngửa mặt lên trời thét lớn.

Năm ấy, con trai của ông ta bị một cao nhân thần bí mang đi, bản thân ông ta cũng không biết đối phương là ai, chỉ biết thực lực của người đó rất cao cường, ai mà có dè con trai của ông ta lại gia nhập một trong những tông môn thuộc Tam Trọng Thiên, thậm chí còn trở thành một trong một trăm thiên tài đứng đầu Yêu Nghiệt Bảng!

Giờ có đứa con trai cưng này ở đây, còn ai dám đụng tới vương triều Thiên Dương nữa?

"Xếp hạng thu bay muơi tam trên Yeu Nghiet Bang? Ý là giỏi lắm hả? Rồi Ly Hỏa Tông là cái quái gì nữa?”

Diệp Phàm bĩu môi, trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường, lạnh lùng hỏi.

Những thứ vặt vãnh đó chẳng đủ khiến hắn thấy sợ đâu!

"Đồ con kiến ngu muội, dốt nát!"

Dương Ly ho hững quát, sau đo vung tay, một ngọn lửa khủng bố xuất hiện trong lòng bàn tay. Quanh ngọn lửa tản ra hơi thở của sự hủy diệt, kèm theo là hỏa ý bùng nổ, nháy mắt đã bao trùm khắp bốn phương tám hướng.

"Đó là Thiên Hỏa sao?"

Những người có mặt ở hiện trường giật nảy mình, uy lực của ngọn lửa này còn khủng khiếp hơn cả Địa Hỏa, chắc chắn là Thiên Hỏa rồi!

"Đó là Thiên Hỏa nhất phẩm, loại yếu nhất trong số các loại Thiên Hỏa."

Bắc Mang lão tổ lẩm bẩm, theo những gì ông ta biết thì hiển nhiên Thiên Hỏa cũng được phân chia cấp bậc rõ ràng theo sức mạnh, thường là xếp từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nhất phẩm là yếu nhất, cửu phẩm là mạnh nhất, chỉ còn cách Tiên Hỏa một bước cực nhỏ.

Dù Thiên Hỏa nhất phẩm là cấp thấp nhất trong số các loại Thiên Hỏa, nhưng uy lực lại khủng khiếp hơn Địa Hỏa gấp trăm nghìn lần.

"Không chỉ sở hữu Thiên Hỏa nhất phẩm, mà còn ngộ ra được hỏa ý lục trọng, không hổ danh một trong một trăm thiên tài đứng đầu Yêu Nghiệt Bảng!”

“Mới xếp hạng thứ bảy mươi tám đã mạnh cỡ này, không biết mấy thiên tài đứng đầu Yêu Nghiệt Bảng còn đáng sợ tới mức nào nữa!”

Bắc Mãng lão tổ nhỏ giọng lẩm bẩm, lòng chấn động vô cùng.

Âm!


Dưong Ly bien ra Thien Hoa, ket hợp với hỏa ý luc trọng mình lĩnh hội được, hùng hổ xông thẳng về phía Diệp Phàm.

Tuy không thi triển bất kỳ chiêu thức gì, nhưng một đòn này còn đáng sợ hơn cả Sinh Tử Ấn!

“Lại tới tặng lửa hả ?! "

Thấy Thiên Hỏa nhất phẩm bay tới trước mặt mình, khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch, để lộ nụ cười khẩy.

Phần Quyết!

Hắn dứt khoát chuyển vận Phần Quyết, sức mạnh cắn nuốt ngùn ngụt lập tức xuất hiện, thế là ngọn Thiên Hỏa vừa mới chạm vào người hắn đã bị Phần Quyết hoàn toàn nuốt chửng, nhoáng cái đã hòa vào làm một với Phần Diễm.

Lần này được dung hợp với hn Thiên Hỏa nên uy lực của Phần Diễm tức khắc tăng vọt!

Hự!

Khoảnh khắc Thiên Hỏa nhất phẩm bị Diệp Phàm cưỡng chế cắn nuốt, mặt mày Dương Ly biến sắc, miệng phun ra một ngụm máu đỏ chót, hai mắt trợn trừng nhìn Diệp Phàm.


"Không thể nào? Sao ngươi lại cắn nuốt được Thiên Hỏa của ta?"

Dương Ly nhìn chẳm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hắn ta không tin đây là sự thật.

Thiên Hỏa cực kỳ mạnh, không phải thứ ai cũng có thể cắn nuốt kia mà!

Chính nhờ huyết mạch gia truyền và sự trợ giúp của sư phụ, hắn ta mới có thể luyện hóa cũng như sử dụng thuần thục ngọn Thiên Hỏa này, nào ngờ đối phương lại dễ dàng nuốt gọn Thiên Hỏa như trở bàn tay, với Dương Ly mà nói thì việc này chẳng khác nào một cú trí mạng!

Phừng!

Chẳng mấy chốc, ngọn Thiên Hỏa kia đã bị Phần Quyết luyện hóa triệt để, hòa làm một với Phần Diễm, dẫn tới sức mạnh của Phần Diễm tăng cao, hơi nóng bộc phát ra đủ để đốt cháy cả trời đất!

Bấy giờ, Diệp Phàm tung một chưởng thật mạnh về phía Dương Ly với khí thế mãnh liệt. Hắn ta cảm nhận được nguy hiểm ập tới, vội hoàn hồn khỏi cơn mê mang đả kích, đồng thời giơ tay ngăn cản đòn tấn công của Diệp Phàm.

Âm

Gần như ngay lập tức, cả người Dương Ly bị đánh bay ra ngoài, đập thẳng xuống đất, miệng hộc máu, có vẻ đã bị thương nặng.

"Ly Nhi!"

Thấy con trai bị thương nặng, mặt mày Thiên Dương Vương biến sắc.

“Thực lực có bằng đó mà cũng đòi giết ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!"


Tới cả thế giới của Đệ Nhất Trọng Thiên cũng không chống chọi nổi sức mạnh tỏa ra từ ngọn lửa này là đủ thấy nó ghê gớm tới cỡ nào!

Khoảnh khắc bàn tay lửa xuất hiện, tất cả mọi người như bị đóng đinh tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi, thậm chí ngay cả Bắc Mãng lão tổ, Diệp Phàm và Tuyết Vô Cơ cũng phải cau mày vì cảm nhận áp lực to lớn đè nặng trên người.

A!

Diệp Phàm thét to một tiếng, điều động toàn bộ sức mạnh trong người, cố gắng ngăn cản bàn tay lửa, Phần Diễm trong cơ thể cũng bùng nổ trực diện.

 
Chương 1007: C1007: Chùa vạn phật rất lợi hại sao


Ông ta vừa dứt lời, hai vị tăng nhân kia liền

xông về phía Diệp Phàm, mỗi người đánh một chưởng về phía hắn.

Thực lực của hai người này đã đạt tới cấp bậc Vương cảnh, đã là cường giả hàng đầu ở thế tục, nhưng trong mắt Diệp Phàm, bọn họ còn không chịu nối một đòn!

Rắc! Rắc!

Diệp Phàm vung tay, trực tiếp bóp nát cổ hai vị tăng nhân, trong nháy mắt giết chết bọn họ!

Hai vị tăng nhân mở to hai mắt ngã xuống đất, sắc mặt của vị trưởng lão Chấp Pháp Đường Huyền Niệm thay đổi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Thí chủ, nghiệp sát trên người cậu đã vượt quá giới hạn, nếu tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ vướng vào nghiệp chướng, rơi vào nơi vạn kiếp cũng không thể thay đổi!”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa!”

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đấm một quyền về phía đối phương.

Huyền Niệm vung tay lên, toàn thân tràn ngập Phật lực mạnh mẽ.


Ông ta trực tiếp thi triển một tuyệt kỹ của Phật môn và lập tức hét lên: “Kim Cương Chưởng!”

Bùm!!!

Trong phút chốc, Huyền Niệm tung ra một

chưởng, ánh sáng vàng từ lòng bàn tay tỏa ra, giống như một chưởng kim cương, xé toạc không gian, lao vút về phía Diệp Phàm, trực tiếp đánh vào nắm đấm của hắn, phát ra một tiếng động kinh khủng!

Thân là trưởng lão của Chấp Pháp Đường, thực lực của Huyền Niệm đã đạt đến Tôn cảnh, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không may là ông ta lại gặp phải Diệp Phàm, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo!

Rắc!!!

Tại chỗ, lòng bàn tay của Huyền Niệm bị một quyền của Diệp Phàm đánh nát, toàn thân ông ta bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, phun máu.

Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị giết ông ta thì vị Ngũ sư phụ của hắn, Long Ngạo, chủ nhân của điện Long Vương, đã xuất hiện ở đây.

“Ngũ sư phụ, sao sư phụ lại tới đây?”


Diệp Phàm nhìn Ngũ gia rồi nói.

“Đừng giết tên này, nếu không con sẽ phải đối đầu với Chùa Vạn Phật!”

Long Ngạo nhìn Diệp Phàm nói.

“Chùa Vạn Phật rất lợi hại sao?”

Diệp Phàm cong môi.

“Chùa Vạn Phật là ngôi chùa cổ xưa nhất ở

Long Quốc, truyền thừa mấy ngàn năm, sản sinh ra vô số cao tăng đắc đạo, cậu nói xem có lợi hại hay không?”

Huyền Niệm nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.

“Thật sao? Cũng không lợi hại cho lắm!”

Diệp Phàm không đồng tình nói.

“Được rồi, mau cút ra khỏi đây đi, trở về nói với trụ trì của các người, nó là đệ tử Long Vương này, nếu các người muốn gây phiền phức cho nó, trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”

Long Ngạo nhìn Huyền Niệm, không khách khí hét lớn.
 
Chương 850: C850: Nguyên soái lưu ly quốc


“Có Trấn Bắc Vương giúp đỡ, trận chiến này nhất định sẽ thắng!” Thiên Khuyết mỉm cười.

Ở phía xa, quân chủ quân Thanh Long là Mục Thanh, quân chủ quân Chu Tước là Nguyệt Ni, còn có thống soái của chiến khu Tây Bộ và thống soái của

chiến khu Nam Bộ đều đứng ở đây.

Khi bọn họ nhìn thấy Trấn Bắc Vương và quân đội của ông xuất hiện, vẻ mặt liền thay đổi.

“Trấn Bắc Vương tại sao lại ở đây? Chiến bộ không có điều động bọn họ đến?” Nguyệt Ni kinh ngạc nói.

“Trấn Bắc Vương có lẽ tự mình tới, nhưng ông ta đến thế này đã làm loạn sự sắp xếp của các vị tôn chủ!” Mục Thanh lạnh lùng nói.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng ta có nên hành động không?” Nam Cung Linh - thống soái chiến khu Nam Bộ nói.

“Không vội, đợi trước đã!” Mục Thanh lắc đầu.

Lúc này, nguyên soái của bảy nước cau mày khi nhìn thấy Ninh Bắc dẫn đầu quân đội.


“Không ngờ lại có một người khó nhằn đến!” Honda Koji lạnh lùng nói. “Xem ra chỉ có thể để bọn họ hành động thôi!” Nguyên soái Hoa Kỳ đáp. Bảy người nhìn nhau rồi trực tiếp ra lệnh.

Soạt! Soạt! SoạtI

Sau đó, bảy bóng người đột nhiên lao ra từ quân bảy nước, người nào. cũng bộc phát khí thế đáng sợ của Tông Sư!

Bảy người này đều là cao thủ Tông Cảnh tầng thứ chín! Và bọn họ cũng là lực lượng chiến đấu mạnh nhất mà bảy nước cử đến!

Khi bảy cường giả Tông Cảnh này ra tay, đám người Thiên Khuyết ngay lập tức phải đối mặt với áp lực vô cùng to lớn.

Trong số các quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách, chỉ có Thiên Khuyết và Hoàng Bộ Thương đã bước vào Tông Cảnh, cộng thêm Trấn Bắc Vương cường giả Tông Cảnh nữa thì tổng cộng chỉ có ba cường giả Tông Cảnh, những người còn lại mới ở Thiên Cảnh, muốn chiến đấu với bảy cường giả Tông Sư của bảy nước thật sự rất khó khăn!

Bang bang bang bang!!!

Sau một trận chiến khốc liệt, ngoại trừ Ninh Bắc và Thiên Khuyết, tất cả mọi người đều bị thương rất nặng.

Cường giả đỉnh cấp Tông Cảnh tầng thứ chín chính là võ giả mạnh nhất của Tông Sư, trừ phi có cường giả Quân Cảnh ra tay, nếu không chẳng ai có thể là đối thủ của bọn họ!

Bùm bùm bùml I!

Bảy võ giả Tông Sư này tấn công điên cuồng khiến Ninh Bắc và Thiên Khuyết không ngừng thối lui.

Phù! I

Lúc này, môn chủ Vu Môn là Vu Thiên Hành chớp lấy cơ hội, phóng ra hai con cổ trùng lao về phía hai người bọn họ.

Bởi vì Thiên Khuyết và Ninh Bắc đang tập trung ngăn cản sự tấn công của bảy cường giả Tông Sư nên không có thời gian để ý hai con cổ trùng này, khiến bọn chúng dễ dàng xâm nhập vào cơ thể của bọn họ!

Ah! Ahl


Giây tiếp theo, hai người liền hét lên một tiếng, sắc mặt cực kỳ đau đớn, sức chiến đấu cũng giảm đi rất nhiều!

Bảy cường giả nhân cơ hội này liền xuất chiêu đánh bay hai người bọn họ.

Hồng hộc! Hồng Hộc! Thiên Khuyết và Ninh Bắc ngã nhào xuống đất và phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ đã bị thương rất nặng, đặc biệt là cổ trùng đang ở trong cơ thể,

khiến họ vô cùng đau đớn!

“Vu Môn chủ làm rất tốt!” Nguyên soái Man Quốc nhìn Vu Thiên Hành, khen ngợi hắn.

Các nguyên soái khác của sáu nước cũng cười khẩy khi nhìn đám người Thiên Khuyết ngã xuống đất.

“Thiên Khuyết, lần này các người chết chắc rồi!” “Hôm nay tôi sẽ báo thù cho anh mình!”

“Giết!”

“Giết hết bọn chúng!”

Honda Koji hét lên.


“Giết!”

Các nguyên soái khác của sáu nước cũng đồng thanh hét lên. Bảy cường giả Tông Sư sư lập tức ra tay.

Nhưng Đồ Phu chợt hét lên: “Cho dù có chết, chúng ta làm quỷ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho các người!”

“Vậy thì sẽ cho các người thịt nát xương tan!”

Nguyên soái Lưu Ly Quốc khinh thường nói.

Bảy cường giả ra tay không chút thương tiếc lao về phía đám Thiên Khuyết, chuẩn bị gi ết chết bọn họ!

“Người của quân Thiên Sách, làm sao các người có thể tùy ý muốn giết là giết?”

Đột nhiên, một giọng nói đanh thép vang lên.

Ngay sau đó, một luồng sát khí quái dị bao trùm quân bảy nước!
 
Chương 1372: Chẳng lẽ người đó


Đùng đoàng!

Trong lúc nhất thời, vô vàn tiếng sấm nổ rền vang lũ lượt vọng tới, năng lượng cuồn cuộn càn quét khắp bốn phía, vật tất cả mọi người xung quanh ngã ra đất, miệng hộc máu tươi.

Khụ!

Diệp Phàm cũng hộc máu, cơ thể liên tục lui về sau. Tuy bị thương không nhẹ, nhưng ít nhất hắn đã chặn được bàn tay lửa đó.

Khi ngọn lửa kia tan biến, một ông cụ chan đạp hu khong thình lình xuat hiện trước mặt Diệp Phàm, trên người toả ra hơi thở uy nghiêm tột độ!

“Lão Ngụy!"

Dương Ly nhìn ông cụ kia, đặng hét lớn.

Vụt!

Ông cụ bước tới trước mặt Dương Ly, lo lắng hỏi han: "Công tử, cậu sao rồi? Xin lỗi, tại lão hủ không ra tay kịp thời mới hại cậu bị thương."

Dứt lời, ông cụ hấp tấp lấy ra một viên đan dược đưa cho Dương Ly ăn, nội thương trong người tức khắc được chữa lành.

“Ông là ai?"

Diệp Phàm nhìn chẳm chằm ông cụ kia, lạnh lùng hỏi.

“Lão hủ là người thủ hộ của công tử, cậu đã dám động tới công tử, vậy đi chết

đi!ʼ

Ông cụ đứng dậy, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, trong giọng nói tràn ngập sát

khí

Ông ta là người thủ hộ do Ly Hỏa Tông phái tới để đi theo hộ tống, bảo vệ an toàn cho Dương Ly.

Vì thiên phú của Dương Ly cực kỳ cao, tương lai có tiềm năng thành tiên và một thiên tài như vậy rất dễ bị người đố kỵ ám sát, thế nên Ly Hỏa Tông mới đặc biệt sai người đi theo bên cạnh để bảo vệ hắn ta!

Với Ly Hỏa Tông mà nói, cái chết của Dương Ly là một tổn thất vô cùng nặng nề, thế nên họ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Đương nhiên, hầu như vị nào trong số một trăm thiên tài đứng đầu Yêu Nghiệt Bảng cũng có người thủ hộ đi theo bảo vệ bên cạnh cả, bởi chỉ cần mấy thiên tài đó vừa đặt chân ra ngoài, tám mươi, chín mươi phần trăm sẽ bị người do các thế lực ở khắp nơi phái tới ám sát.

"Lão Ngụy, trong người hắn có một ngọn Thiên Hỏa nên tạm thời đừng giết mà hãy bắt sống, giải về tông môn!"

Lúc này, Dương Ly vừa dán mắt lên người Diệp Phàm, vừa căn dặn. Hồi nãy, khi Diệp Pham triệu hoan Phần Diễm đã bị hắn ta phát hiện, vì thế hắn ta mới phỏng đoan trong người Diep Pham ton tại một ngọn lửa còn mạnh hơn cả Thiên Hỏa nên mới cắn nuốt được Thiên Hỏa của hắn ta.

Một khi Diệp Phàm tiêu tùng, Thiên Hỏa sẽ trở thành vật vô chủ, tự đồng rời đi, nhưng nếu mang được Diệp Phàm về Ly Hỏa Tông, mời sư tôn đích thân ra tay, là sẽ ngăn được Thiên Hỏa trốn thoát. Đến lúc đó, hắn chỉ cần cắn nuốt ngọn Thiên Hỏa mạnh hơn cướp được từ cơ thể tên kia là có thể lợi dụng nó để tăng tiến thực lực lên một tầm cao mới.

Bên trên chính là kế hoạch của Dương Ly.

“Rõ, công tử!"

Lão Ngụy gật đầu, hai mắt nhìn Diệp Phàm chẳm chằm: "Nhãi ranh, mau giơ tay chịu trói đi, đừng ép lão hủ phải ra chiêu."

“Không đời nào!"

Diệp Phàm lau đi vệt máu còn vương trên khóe miệng, quát khẽ.

"Mông muội bướng bỉnh!"

Mặt Lão Ngụy đanh lại, toàn thân tỏa ra khí thế ngút trời, tựa như uy quyền do đấng tối cao phủ xuống, đè nặng lên người Diệp Phàm.

Âm!

Uy lực vừa giáng xuống, toàn bộ không gian Đệ Nhất Trọng Thiên như ngưng động, tất cả mọi người bị ép tới quỳ rạp trên đất, ngay cả hô hấp cũng không làm được!

"Cường ... cường giả Tạo Hóa Cảnh ?! ”

Bắc Mãng lão tổ quỳ bò dưới đất, hoảng hốt nhìn lão Ngụy.

Vượt qua Sinh Tử cửu trọng là có thể khám Phá Thiên cơ, cướp đoạt vận số của trời đất, nắm trong tay tạo hóa tối cao, đó chính là Tạo Hóa Cảnh!

Trên Sinh Tử, là Tạo Hóa!

Một khi gia nhập hàng ngũ cường giả Tạo Hóa Cảnh, vận mệnh của bản thân sẽ thay đổi, từ huyết mạch, khả năng lĩnh hội, cho đến thể chất cũng sẽ biến hóa, thậm chí còn xuất hiện cả thiên phú thần thông.

Chưa hết, nếu vận số thiên địa mà người đó cướp được đủ mạnh, thì tạo hóa mà họ sở hữu sẽ vô cùng kinh khủng, có thể vừa đặt chân vào Tạo Hóa Cảnh đã lập tức đăng đỉnh, nhay vot lên thành Tạo Hóa Cảnh cửu trọng, đồng thời sẵn sàng tấn công vào cảnh giới cao hơn.

Đây cũng là sự đáng sợ của cường giả Tạo Hóa Cảnh.

Người thủ hộ của Dương Ly là một cường giả Tạo Hóa Cảnh, hơn nữa còn là Tạo Hóa Cảnh thất trọng, đừng nói là Đe Nhất Trọng Thiên, mà dù có ở Đệ Tam Trọng Thiên thì cũng có thể xem là cực mạnh rồi đấy.

Ngay khi Lão Ngụy tỏa ra Tạo Hóa Uy, Diệp Phàm thình lình có cảm giác như có vận số tối cao đè nặng trên người, cưỡng ép hắn phải quỳ xuống.

Có điều tất nhiên Diệp Pham se không quỳ, hắn dứt khoat thi triển Tử Vi Đế Quyết, triệu hồi Tử Vi Tinh giáng thế, kéo theo vô vàn Tử Vi Đế Khí, giúp Diệp Phàm bộc phát ra Vô Thượng Đế Uy, ngăn chặn Tạo Hóa Uy của Lão Ngụy!

Cho dù đối phương là cường giả Tạo Hóa, sở hữu vận số thiên địa, nhưng khi đối diện với một yêu nghiệt mang trong mình mệnh cách Đế Vương như Diệp Phàm thì thứ vận số thiên địa nhỏ nhoi đó chẳng thấm vào đâu cả.

Bởi số mệnh của một người có vĩ đại tới cỡ nào cũng đâu thể vượt qua nổi số mệnh của bậc đế vương, đúng không?

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bấy giờ, biểu cảm trên mặt mọi người khi nhìn Diệp Phàm đồng loạt thay đổi.

"Cậu thế mà lại sở hữu mệnh cách Đế Tinh ư?"

Lão Ngụy trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm, mặt mày biến sắc, giọng run rẩy vì sợ.

Ngay khi Tử Vi Tinh hiện thế, Đế Khí giáng xuống, mấy lão quái vật từ các đại Trọng Thiên khác đã lập tức nhận ra, cả đám mở bừng mắt, bên trong hiện rõ vẻ khiếp sợ.

Đứng trước thế công dồn dập của Lão Ngụy, Diệp Phàm cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có, dứt khoát bộc phát U Minh Khí để chống lại.

Đúng lúc này, từ sâu bên trong cung điện của Thiên Dương Vương truyền tới tiếng gầm rú, ý chí chiến đấu mạnh mẽ ngút trời ập đến, liền ngay sau đó là một thanh chiến đao nhuốm máu bay vụt tới.

Phập!

Chỉ trong chớp mắt, thanh chiến đao kia đã đâm xuyên qua người Lão Ngủy, máu tươi văng tung tóe khắp nơi!

 
Chương 1008: C1008: Ông là long vương


Xoẹt!

“Ông là Long Vương?”

Huyền Niệm nghe được lời nói của Long Ngạo, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nhìn ông ta.

Sau đó sắc mặt Huyền Niệm thay đổi, ông ta nhanh chóng đứng dậy rời đi mà không nói một lời.

“Ngũ sư phụ, sao đột nhiên sư phụ lại tới đây?”

Diệp Phàm nhìn Long Ngạo hỏi.

“Hiện tượng lạ về kim long tối qua có liên quan gì đến con không?”

Long Ngạo trực tiếp hỏi.

Diệp Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy, đêm qua con đã tìm được viên ngọc rồng cuối cùng, tập hợp chín viên ngọc rồng lại với nhau, sau đó hiện tượng kim long liền xuất hiện!”

“Con thật sự đã thu thập được chín viên ngọc rồng? Xem ra đúng là ý trời!”

Long Ngạo tự lấm bấm, trong mắt lóe lên ánh sáng nhìn Diệp Phàm: “Con có biết hiện tại bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không?”


“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Hiện tại tất cả thế lực bên ngoài đều đang hướng về núi Côn Lôn, muốn cướp đoạt long mạch!”

Lúc này, một giọng nói lớn vang lên.

Long Chiến Thiên, chủ nhân của chiến Bộ Long Quốc bước tới và nói với vẻ mặt nghiêm túc, theo sau ông ta là Hắc Uyên và Quân Đao.

“Long Vương đại nhân!”

Long Chiến Thiên đi tới đây, trước tiên là chào Long Ngạo, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm: “Hiện tại vị trí của long mạch đã bị bại lộ, Long Quốc đang gặp nguy hiểm, cầu xin Hộ quốc thần tướng ra tay, bảo vệ sự bình yên của Long Quốc chúng ta!”

Bịch!

Long Chiến Thiên vừa nói xong liền trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, Hắc Uyên và Quân Đao cũng lần lượt quỳ xuống nói: “Cầu xin Hộ quốc thần tướng ra tay bảo vệ sự bình yên của Long quốc chúng ta!!”

“Các người đang làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên!”

Diệp Phàm nhìn ba người quỳ xuống, vội vàng nói.


“Khẩn cầu Hộ quốc thần tướng cứu Long

Quốc của chúng ta!”

Long Chiến Thiên tiếp tục quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Diệp Phàm cau mày.

“Đêm qua chính con đã thu thập chín viên ngọc rồng, khiến người ngoài cho rằng núi Côn Lôn là vùng đất của long mạch, hiện tại tất cả thế lực ẩn thế cổ xưa và cường giả trong Long Quốc đều đang hướng về núi Côn Lôn, đều mong tìm thấy long mạch, có được sức mạnh của long mạch và trở thành chủ nhân của thế giới này!”

Long Vương nói thẳng.

“Không chỉ có các thế lực trong nước, mà theo tình báo của Chiến Bộ, rất nhiều thế lực nước ngoài đang hướng về Long Quốc, trong số đó, có động tĩnh của ba thần cung và bốn gia tộc cổ xưa bí ẩn nhất ở Anh Quốc, chắc chắn tất cả bọn họ đều đến vì long mạch!

“Long mạch tượng trưng cho vận mệnh của Long Quốc, long mạch còn thì Long Quốc còn, nếu long mạch không tồn tại nữa, thì Long Quốc cũng sẽ không còn tồn tại!”

Vẻ mặt Long chiến Thiên nặng nề nói.

“Nghiêm trọng như vậy sao? Long mạch cũng có liên quan đến vận mệnh quốc gia của

Long Quốc?”

Diệp Phàm nghe được lời nói của Long Chiến Thiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Long mạch thực sự có liên quan đến vận mệnh quốc gia của Long Quốc, đồng thời cũng hàm chứa vận may tối cao, nếu một triều đại có long mạch thì có thể thịnh vượng lâu dài, nếu một cá nhân sở hữu long mạch, người đó có thế trở thành một người có may mắn lớn và trở thành chủ nhân của thế giới!”

Long Ngạo nói từng chữ một.
 
Chương 851: C851: Lúc này


“Người của quân Thiên Sách, các người đâu thể muốn giết là giết? Ngay khi bảy cường giả tông sư võ đạo muốn giết các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách thì một giọng nói lạnh như băng vang lên, sát khí kh ủng bố quét tới, bao phủ quanh trăm dặm biên cảnh.

Lúc này, cơ thể của chiến sĩ quân bảy nước đều run rẩy, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh, vũ khí trong tay thiếu chút nữa đã không nắm vững được.

Bảy cường giả tông sư như bị thương nặng, bọn họ lần lượt hộc máu. VútII!

Lúc này, tất cả ánh mắt của quân bảy nước và người của quân Thiên Sách đều nhìn qua, bọn họ chỉ thấy một bóng dáng đang từ xa bước tới.

Mặc dù ở rất xa, nhưng khi đối phương lại gần trong gang tấc, sát khí tản ra vô tận, không gian xung quanh bị áp chế như ngưng đọng lại!

Người này chính là Diệp Phàm từ Thục Châu chạy tới! Giờ phút này, Diệp Phàm nhìn chiến sĩ quân Thiên Sách tử trận và các

quân đoàn trưởng bị thương ngã xuống, trong lòng tràn ngập lửa giận, sát khí không ngừng bộc phát ral

“Thiếu quân chủ!”

Đám người Thiên Khuyết nhìn Diệp Phàm thì thi nhau hô lên.

Những chiến sĩ quân Thiên Sách cả người đầy máu nhìn Diệp Phàm đều rất kích động, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Diệp Phàm vừa xuất hiện, khiến cho quân Thiên Sách lập tức có chỗ dựa, khí thế đều tăng vọt trong nháy mắt!

Nguyên soái của bảy nước nhìn Diệp Phàm, ai nấy đều nhướng mày.


“Các người, đáng chết!”

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào bảy cường giả tông sư võ đạo, tiếng quát lạnh băng, tựa như Diêm Vương từ địa ngục, khiến người nghe cảm giác

cái chết sắp đến gần!

Diệp Phàm vừa dứt lời, một cỗ uy áp bộc phát từ cơ thể hắn thẳng với phía bảy cường giả tông sư.

Sau một tiếng nổ rung trời, cơ thể bảy cường giả cùng nổ tung, biến thành những mảnh vụn rơi lả tả đầy đất, chết không toàn thây!

Lúc này, nguyên soái và các chiến sĩ bảy nước đều sợ ngây người, hai mắt trợn to đầy khiếp sợt

Ngay cả Mục Thanh, đám người Thác Bạt Nghê cũng giật mình. Thực lực của người này lại tăng lên nhiều như vậy!

Quân chủ Thanh Long quân Mục Thanh nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chuyện này...Sao có thể?”

Nguyên soái Anh Quốc Honda Kuisa thấy cảnh tượng như vậy thì không thể nào tin nổi!

Nguyên soái sáu nước còn lại cũng khó mà tin, bọn họ vạn lần lần không nghĩ ra vì sao cơ thể của bảy vị cường giả võ đạo cấp tông sư lại đột nhiên phát nổ, cảnh tượng này quá quỷ dị!


“Đám man di các người, xâm phạm Long Quốc, giết quân Thiên Sách, tội đáng chết vạn lần!”

Diệp Phàm nhìn đại quân bảy nước ở trước mắt lạnh lùng quát. “Ranh con, đúng là ngông cuồng!”

“Cho dù hôm nay ai tới thì cũng không thay đổi được kết quả quân Thiên Sách và Long Quốc diệt vong!”

Honda Koji nhìn Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. “Vậy sao? Thế thì thử xeml”

Diệp Phàm thản nhiên đáp.

Tất cả quân Thiên Sách lui về phía sau mười mét! Đột nhiên, Diệp Phàm hạ lệnh.

Mặc dù lời của hắn khiến các chiến sĩ quân Thiên Sách khó hiểu, nhưng tất cả bọn họ đều phục tùng mệnh lệnh, trực tiếp lui về phía sau mười mét.

Lúc này, đám người Thiên Khuyết và nguyên soái bảy nước đều khó hiểu nhìn Diệp Phàm, không biết hắn muốn làm gì!

Cuộc chiến vừa mới bắt đầu!

Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia khát máu, hai tay siết chặt rồi xông thẳng ra ngoài.

ẦmII!

Một quyền hắn đánh ra khiến cơ thể của hơn trăm chiến sĩ quân địch nổ tung!

Lúc này, nguyên soái bảy nước đều hít sâu một hơi khí lạnh, bọn họ bị kinh hãi.

“Giết, giết hắn!” ÄmII Nguyên soái bảy nước lần lượt ra lệnh.

Chiến sĩ bảy nước nhao nhao xông về phía Diệp Phàm, nhưng không ngăn nổi một chưởng của hắn, từng người từng người một nổ tung!
 
Chương 1373: Lão Ngụy!


Phut !!!

Ngay lập tức, thanh chiến đao màu máu từ sâu trong hoàng cung Thiên Dương vọt ra, xuyên thẳng qua người hộ vệ của đại hoàng tử vương triều Thiên Dương. Máu tươi phun trào từ lồng ngực ông ta.

Vị hộ vệ đó trợn tròn mắt, cúi xuống nhìn lưỡi đao cắm sâu vào ngực mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không thể tin được.

Lúc này, tất cả những người có mặt đều sững sờ!

“Lão Ngụy!"

Đại hoàng tử Dương Ly biến sắc, lớn tiếng gọi.

Âm ầm ầm !!!

Ngay sau đó, từ sâu trong hoàng cung Thiên Dương vang lên từng tiếng sấm rền, từng luồng ánh sáng bùng phát tỏa khắp nơi.

Thiên Dương Vương biến sắc, hét lên: "Bí cảnh bị hủy, sao có thể?"

Vút vút vút !!!

Ngay lúc này, từ sâu trong hoàng cung lao ra từng bóng người, bọn họ bước trên không trung, xuất hiện ngay phía trên hoàng cung. Chính là Tiêu Thiên Sách, Lục sư phụ của Diệp Phàm, quân Thiên Sách mà ông dẫn theo!

"Lục sư phụ!"

Diệp Phàm nhìn thấy Lục sư phụ của mình bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm.

“Các người không phải đã ... "

Thiên Dương vương lúc này nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Thiên Sách, vẻ mặt đầy khó tin. Trước đó, đối phương dẫn quân Thiên Sách tấn công hoàng cung Thiên Dương, buộc hoàng thất Thiên Dương phải dùng cấm thuật để đưa toàn bộ bọn họ vào Thiên Dương bí cảnh, sau đó tiến hành tiêu diệt.


Và Thiên Dương Vương vốn nghĩ rằng những người này đã chết từ lâu trong Thiên Dương Bí Cảnh.

Dù sao thì Thiên Dương bí cảnh là do tổ tiên của vương triều Thiên Dương sáng lập, bất kỳ kẻ địch nào bước vào đều sẽ chịu sự áp bức của tổ tiên, sau đó bị trấn áp, chưa bào giờ có ngoại lệ!

Nhưng baya giờ, Thiên Dương bí cảnh bị hủy diệt, nhóm người này lại từ bên trong bước ra, điều này làm cho Thiên Dương Vương không thể tin nổi.

"Chỉ một bí cảnh nát vụn cỏn con mà cũng muốn tru sát bọn ta, đúng là không biết lượng sức!"

Tiêu Thiên Sách lạnh lùng nói với vẻ mặt khinh thường. Ánh mắt ông quét về phía tên thủ hộ, lập tức bước tới trước mặt đối phương, rút mạnh chiến đao ra, cơ thể đối phương nổ tung ngay tại chỗ, chỉ còn lại một đạo nguyên thần phẫn nộ quát vào Tiêu Thiên Sách:

"Ông ... "

Phụt !!!

Đạo nguyên thần vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết, đã bị một nhát đao của Tiêu Thiên Sách chém thành hư vô!

"Động đến đồ đệ của tôi, chết!"

Tiêu Thiên Sách không hề khách khí. Đối với ông, Diệp Phàm chính là nghịch lân, ai dám động vào, giết không tha!

"Ông ... ông giết lão Nguy, Ly Hỏa Tông sẽ không tha cho ông!"

Đại hoàng tử Dương Ly sắc mặt âm trầm quát lên với Tiêu Thiên Sách.

"Ly Hỏa Tông? Là cái thứ gì? Nếu bọn chúng không phục, ta diệt sạch!"

Tiêu Thiên Sách lạnh nhạt đáp lại, không chút để tâm.

"Hừ, chỉ dựa vao các ngưoi mà cung muốn diệt Ly Hỏa Tong? That ngu muoi!"

Dương Ly lạnh lùng quát.

"Được rồi, chết đến nơi rồi, bớt nói nhảm đi!"

"Ly Nhi, mau chạy đi!"

Thiên Dương Vương hét lên với Dương Ly, đồng thời lao về phía Diệp Phàm, huyết Mãngh trong cơ thể ông ta bùng cháy, phát ra một luồng sức mạnh huyết Mãngh kinh khủng, mưu đồ ngăn cản Diệp Phàm.

Phụt!

Kết quả, không đợi Diệp Phàm ra tay, Tiêu Thiên Sách chỉ phẩy tay, chiến đao nhuốm máu trong tay ông một lần nữa bay vụt ra, xuyên thẳng qua thân thể của Thiên Dương Vương

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom