Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1040: C1040: Nhưng thứ làm cho người ta


Không gian ngầm bên trong cánh cửa đá khác là một cung điện trống khổng lồ!

Tòa cung điện này lộng lẫy huy hoàng, tràn ngập uy áp vô thượng khiến người ta sinh lòng khuất phục!

Ngay trước cung điện có chín bậc thang, phía trên bậc thang là một chiếc toạ ỷ vàng lấp lánh, giống như chiếc long ỷ của cửu Ngũ Chí Tôn, tản ra khí phách bá đạo vô hình.

Nhưng thứ làm cho người ta chú ý nhất là một thanh kiếm cắm ở trước chiếc ghế này.

Hai mặt của thanh kiếm được khắc hoa, chim, cá, côn trùng, mặt trời, mặt trăng và các vì sao, toát ra sức mạnh thần thánh, hệt như thanh kiếm của hoàng đế!

Đây đúng là Hiên Viên Kiếm, danh kiếm đứng đầu trong mười đại danh kiếm ở Long Quốc cổ đại, đồng thời cũng là vũ khí Hiên Viên Hoàng Đế!

Năm đó, Hiên Viên Hoàng Đế đã đánh bại Ma Thần Xi Vưu bằng Hiên Viên Kếm, thống nhất tất cả các bộ tộc lớn và trở thành tổ tiên của người Long Quốc!

“Hiên Viên Kiếm!”


Hiên Viên Bất Bại đứng trong cung điện, nhìn chằm chằm Hiên Viên Kiếm trên chín bậc thang, đôi mắt lập lòe.

Lần này hắn ta tới đây không phải vì long mạch, mục tiêu của hắn ta là Hiên Viên Kiếm ấn giấu trong long mạch!

Năm đó Hiên Viên Hoàng Đế đặt Hiên Viên Kiếm trong long mạch, để cùng với long mạch bảo vệ vùng đất Long Quốc và bảo vệ con dân của mình!

Lần trước long mạch xuất hiện dị tượng, tộc Hiên Viên nhận ra đã đến lúc tiến vào long mạch đế lấy lại Hiên Viên Kiếm, nên đã cho Hiên Viên Bất Bại thiếu tộc trưởng của tộc Hiên Viên đến lấy kiếm!

Giờ phút này, Hiên Viên Bất Bại nhìn chằm chằm Hiên Viên Kiếm, sắc mặt đang bình tĩnh bỗng thay đổi, cảm xúc cũng trở nên hưng phấn.

Là thiên tài xuất chúng nhất của tộc Hiên Viên, mơ ước lớn nhất của Hiên Viên Bất Bại là điều khiển được Hiên Viên Kiếm và trở thành nhân vật như tổ tiên Hiên Viên!

Bây giờ cơ hội này cuối cùng đã xuất hiện!

Hiên Viên Bất Bại tiến lên một bước, lao về phía chín bậc thang.

Thế nhưng, khi Hiên Viên Bất Bại vừa bước lên bậc thang đầu tiên, hắn ta đã cảm nhận được một uy áp đáng sợ, cả người bị áp chế tại chỗ suýt

chút nữa đã hộc máu, ngay cả cơ thể cũng bị đè cong xuống.

Hiên Viên Bất Bại tập trung tinh thần, dùng hết sức lực để chống lại uy áp này, hắn ta bộc phát ra ý chí mãnh liệt, từng bước một đi lên chín bậc thang!

Chín bậc thang này ấn chứa uy áp cực kỳ khủng bố, giống như chiếc thang lên trời trong truyền thuyết, muốn bước lên chín bậc thang thì phải có thực lực và ý chí cực kỳ mạnh mẽ, nếu không sẽ sụp đố ngay lập tức!


Mà Hiên Viên Bất Bại thân là thiên tài kiệt xuất nhất của tộc Hiên Viên trong hàng ngàn năm qua, thậm chí còn được coi là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế, cũng bày ra thực lực vô cùng đáng sợ, liên tục leo lên sáu bậc!

“Hiên Viên Kiếm là của ta!”

Hiên Viên Bất Bại nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Kiếm, hét lên từng chữ, toát ra một uy thế vô cùng bá đạo!

Ngay lập tức, Hiên Viên Bất Bại dùng hết sức lực, liên tục bước ba bước, mạnh mẽ bước lên bậc thang thứ chín, đứng trước mặt Hiên Viên Kiếm!

Hiên Viên Bất Bại đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy Hiên Viên Kiếm.

Khi Hiên Viên Bất Bại nắm lấy Hiên Viên Kiếm, Hiên Viên Kiếm dường như được kích hoạt truyền ra một tiếng gầm, ánh sáng vàng bắn ra bổn phía, uy áp ngập trời bùng phát từ giữa thanh kiếm bao trùm toàn bộ cung điện!

A!!!

Hiên Viên Bất Bại gầm lên giận dữ, hắn ta trực tiếp rút thanh Hiên Viên Kiếm đã bị phong ấn trong bụi đất hàng ngàn năm ra.

Hiên Viên Kiếm vừa được rút ra, từng luồng kiếm khí đáng sợ bắn ra, tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố!


Lúc này, Hiên Viên Bất Bại cầm Hiên Viên Kiếm, khí thế cả người tăng lên mấy cấp, có cảm giác duy ngã độc tôn, vô địch thiên hạ!

“Kể từ hôm nay, Hiên Viên Bất Bại ta chính là chủ nhân của Hiên Viên Kiếm!”

“Thiên hạ đệ nhất, chỉ có ta bất bại!”

Hiên Viên Bất Bại hét lên từng chữ, mắt nhìn về phía chiếc ghế vàng sáng lấp lánh, chuẩn bị ngồi lên đó.

“Muốn làm thiên hạ đệ nhất cũng không dề vậy đâu!”

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hiên Viên Bất Bại.

Hắn ta quay đầu lại thì thấy Diệp Phàm đang đi đến.
 
Chương 1041: C1041: Với thực lực hiện tại


Cả người Diệp Phàm hiện giờ lộ ra một cảm giác khó diễn tả, nhưng chắc chắn là không như trước đây!

Hiên Viên Bất Bại nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nói: “Cậu tới đúng lúc lắm, trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc, tiếp tục đi!”

Hiên Viên Bất Bại vừa dứt lời, hắn ta cầm Hiên Viên Kiếm lao thẳng về phía Diệp Phàm muốn báo thù chuyện vừa rồi!

Với thực lực hiện tại của Hiên Viên Bất Bại cùng uy lực của Hiên Viên Kiếm, ngay cả cường giả Thần cảnh tầng chín cũng không thể đỡ được một chiêu của hắn ta!

Mà Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại đâm kiếm về phía mình, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, so với trận chiến trước còn bình tĩnh hơn!

Trong nháy mắt, Hiên Viên Kiếm chỉ cách Diệp Phạm ba tấc, nhưng sắc mặt hắn vần không hề thay đổi, không hề động đậy!

Ngay khi Hiên Viên Bất Bại cho rằng Diệp Phàm đã từ bỏ phản kháng, đối phương đột nhiên duỗi ra hai ngón tay, nhanh như chớp kẹp lấy Hiên Viên Kiếm, khiến nó dừng lại cách Diệp Phàm một tấc, không thể tiến thêm nửa bước!

Nhìn thấy Diệp Phàm dùng hai ngón tay kẹp Hiên Viên Kiếm, sắc mặt Hiên Viên Bất Bại thay đổi, lộ ra ánh mắt khó tin!


Uy lực của Hiên Viên Kiếm ngay cả người tu luyện cũng khó có thể chổng cự, sao có thể bị người ta chặn lại bằng hai ngón tay?

Hiên Viên Bất Bại lập tức hét lớn một tiếng, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu độc nhất của tộc Hiên Viên, sức mạnh huyết mạch của hắn ta điên cuồng tuôn ra, không ngừng kích thích uy lực của Hiên Viên Kiếm, muốn một kiếm giết chết Diệp Phàm!

Nhưng hai ngón tay của Diệp Phạm cứ như một rãnh trời, kẹp chặt lấy Hiên Viên Kiếm, khiến nó không thế động đậy.

Sau đó Diệp Phàm vặn ngón tay cầm Hiên Viên Kiếm, Hiên Viên Kiếm trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Hiên Viên Bất Bại, rơi vào trong tay Diệp Phàm!

Khi Hiên Viên Bất Bại nhìn thấy Hiên Viên Kiếm bị lấy đi, sắc mặt thay đổi, tung một đấm vào Diệp Phàm.

Diệp Phàm giơ tay lên, dùng tay chặn cú đấm của đối phương.

Ngay sau đó, Diệp Phàm dùng tay bóp chặt nắm đấm của Hiên Viên Bất Bại, rồi tung ra một đấm, đánh vào ngực Hiên Viên Bất Bại, khiến hắn

ta bay ra ngoài.

Phụt!!!

Hiên Viên Bất Bại bay ngược về phía sau, rơi xuống chín bậc thang, miệng nôn ra máu.

“Đây là Hiên Viên Kiếm trong truyền thuyết sao?”

Lúc này Diệp Phàm đang cầm Hiên Viên Kiếm quan sát.

Diệp Phàm đã từng thấy vài thanh kiếm trong mười đại danh kiếm của Long Quốc cổ đại, thậm chí cả Xích Tiêu Kiếm và Thất Tinh Long Uyên Kiếm đều nằm trong tay hắn.


Tuy nhiên, thanh Hiên Viên Kiếm này không chỉ đứng đầu trong mười đại danh kiếm, mà còn là vũ khí của Hiên Viên Hoàng Đế tổ tiên của Long Quốc, nó đáng sợ hơn nhiều so với chín đại danh kiếm khác, có thể nói là một thanh Thần Kiếm!

Khi Diệp Phàm cầm Hiên Viên Kiếm, hắn cảm giác được bên trong kiếm ấn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn.

Nhưng không biết vì sao, khi Diệp Phàm cầm Hiên Viên Kiếm, luồng sức mạnh trong thân kiếm liền lắng xuống, trông cực kỳ ngoan ngoãn!

“Buông Hiên Viên Kiếm ra!”

Lúc này, Hiên Viên Bất Bại hét lên với Diệp Phàm.

“Anh đã là kẻ bại trận, đây là chiến lợi phẩm của tôi!”

Diệp Phàm cầm Hiên Viên Kiếm, bình tĩnh nói với Hiên Viên Bất Bại.

Nghe Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt Hiên Viên Bất Bại tối sầm lại, trong mắt tràn đầy không cam lòng và tức giận, hấn ta dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Hiên Viên Kiếm là của tôi!”

A!!!


Hiên Viên Bất Bại tức giận gầm lên, máu toàn thân sôi trào, một luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ bùng phát.

Lúc này, Hiên Viên Bất Bại thi triển bí pháp, khiến sức mạnh huyết mạch dáng trào, hắn ta đứng dậy, lao về phía Diệp Phàm!

Vì Hiên Viên Kiếm mà Hiên Viên Bất Bại đã hoàn toàn điên cuồng!

Nhưng Diệp Phàm đương nhiên không sợ!

So với trước đây hắn đã hoàn toàn thay da đối thịt, thực lực của Hiên Viên Bất Bại hắn không thèm đế vào mắt!

Diệp Phàm nắm chặt tay, tung một đấm ra ngoài.

Hắn không có chiêu thức dư thừa gì, chỉ đấm một đấm bình thường nhất!
 
Chương 1042: C1042: Anh không cần hiên viên kiếm


Nhưng một đấm này long trời lở đất đến mức hư không bị nốtung!

Trong nháy mắt, một đấm của Diệp Phàm va chạm với sức mạnh huyết mạnh của Hiên Viên Bất Bại!

Phụt!!!

Không đến một giây, Hiên Viên Bất Bại bị một đấm của Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, lần nữa rơi xuống đất điên cuồng hộc máu.

“Anh…”

Hiên Viên Bất Bại nằm trên mặt đất, trợn to hai mắt, khó tin nhìn Diệp Phàm, hắn ta không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà thực lực của Diệp Phàm đã đạt tới trình độ có thể hoàn toàn nghiền áp mình!

Đương nhiên hắn ta không thể nào biết được, từ khi bộ xương rồng dài mấy vạn trượng tiến vào cơ thể Diệp Phàm, nó trực tiếp dung hợp với cơ thể hắn, khiến hắn hoàn toàn thay da đổi thịt!

Bây giờ xương của Diệp Phàm không thể gọi là xương người nữa mà là xương rồng!

Bộ xương rồng này trực tiếp biến đối tất cả xương cốt trong cơ thể Diệp Phàm thành xương rồng hệt như xương rồng thật!


Đã là xương rồng thì đương nhiên xương

người không thể sánh được!

Xương rồng này cực kỳ rắn chắc và dũng mãnh, cho dù trải qua mấy nghìn năm cũng không thế bị phá hủy.

Bây giờ cơ thế Diệp Phàm đã hóa thành xương rồng, thực lực của hắn tất nhiên đã đạt tới trình độ cực kỳ khủng bố.

Tuy nhiên, cơ thể hắn vừa mới dung hợp với xương rồng, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc khống chế nó nên không thể phát huy quá nhiều sức mạnh, nếu không thực lực của hắn sẽ càng đáng sợ hơn.

Giờ phút này, sự rắn chắn của cơ thể Diệp Phàm đã đạt tới trình độ làm người ta cảm thấy sợ hãi, dựa vào xương rồng, hắn hoàn toàn không sợ bất cứ ai!

Nhưng khi bộ xương rồng này dung hợp với Diệp Phàm, vận mệnh quốc gia của Long Quốc cũng được chuyển vào trong cơ thể hắn.

Hiện tại Diệp Phàm đại biểu cho vận mệnh của Long Quốc, nếu hắn chết, vận mệnh của Long Quốc cũng sẽ không còn.

Nếu hắn mạnh, Long Quốc sẽ thịnh vượng!

Hiện giờ, Diệp Phàm chính là Hộ Quốc Thần Tướng chân chính, một tay quyết định sự thịnh vượng và tương lai của Long Quốc!

Đối với kết quả này, ban đầu Diệp Phàm thấy hơi lo lắng, nhưng hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh.

Hắn tin rằng bản thân sẽ không chết, vậy vận mệnh của Long Quốc sẽ không mất đi!

Lúc này Diệp Phàm đang đứng trước mặt Hiên Viên Bất Bại, trực tiếp đặt thanh Hiên Viên Kiếm trong tay lên cổ hắn ta, bất cứ lúc nào cũng có thể làm hắn chết dưới Hiên Viên Kiếm.

“Anh muốn chết sao?”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hiên Viên Bất Bại.


Giờ phút này, Hiên Viên Bất Bại nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đáy mắt đầy sự không cam lòng!

“Sao thế? Không cam lòng ư?”

Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại lạnh nhạt nói, hắn ta trực tiếp đáp: “Muốn giết thì giết!”

“Anh thật sự muốn từ bỏ thanh Hiên Viên Kiếm này mà chết à?”

Diệp Phàm hừ lạnh.

Hiên Viên Bất Bại liếc nhìn Hiên Viên Kiếm, vẻ mặt thay đối.

“Hiện tại tôi sẽ cho anh một cơ hội đế anh có thể tiếp tục sở hữu Hiên Viên Kiếm.”

Lúc này Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại nói.

“Anh không cần Hiên Viên Kiếm?”

Hiên Viên Bất Bại nghe Diệp Phàm nói vậy thì kinh ngạc hỏi, hắn ta cho rằng Diệp Phàm sẽ cướp lấy Hiên Viên Kiếm.


Dù sao thanh Hiên Viên Kiếm này cũng được xưng là Thần Kiếm đứng đầu mười đại danh kiếm, không ai thấy nó mà không bị cám dỗ chiếm làm của riêng!

“Kiếm này tuy tốt, nhưng tôi không cần!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Một cường giả chân chính sẽ không bao giờ dựa vào vũ khí, bởi vì chỉ cần bản thân đủ mạnh thì đó mới là vũ khí lợi hại nhất!

Nếu bản thân không đủ mạnh, bất kỳ vũ khí nào cũng sẽ vô dụng!

Bản thân đã mạnh thì vũ khí sẽ không còn giá trị gì nữa!

Bởi vậy, mặc dù thanh Hiên Viên Kiếm này lợi hại, nhưng Diệp Phàm cũng không có lòng chiếm giữ!

“Anh muốn tôi làm gì?”

Hiên Viên Bất Bại nhìn Diệp Phàm, hỏi thẳng.
 
Chương 1043: C1043: Phục tùng tôi


“Phục tùng tôi!”

Diệp Phàm thốt ra mấy chữ, nhưng mấy chữ này lại khiến sắc mặt Hiên Viên Bất Bại thay đổi, hắn ta mở to mắt, trầm giọng nói: “Tôi là thiếu tộc trưởng của tộc Hiên Viên, tòi sẽ không bao giờ phục tùng người khác!”

Là thiếu tộc trưởng của tộc Hiên Viên, nếu Hiên Viên Bất Bại phục tùng người khác, không chỉ hắn mất mặt, mà còn làm mất mặt toàn bộ tộc Hiên Viên.

“Không có gì là không thể!”

“Nếu anh cảm thấy mất mặt, thì hãy đế toàn bộ tộc Hiên Viên của anh đều phục tùng tôi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Không thể nào!”

“Tộc Hiên Viên của tôi là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế, không ai có tư cách bắt chúng tôi phục tùng!”

Hiên Viên Bất Bại nhìn Diệp Phàm hét lên lạnh lùng.

“Đó là trước kia, bây giờ tôi đã xuất hiện, tôi có tư cách khiến bất cứ ai phải phục tùng tôi!”

Mặt Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn đi thẳng về phía cầu thang chín bậc.


Đối mặt với áp lực của cầu thang chín bậc, Diệp Phàm không hề để ý đi thẳng một đường, cực kỳ thuận lợi leo lên cầu thang chín bậc này, ngồi vào chiếc ghế phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, giống như một vị vua tôn nghiêm giáng trần!

Diệp Phàm ngồi ở trên chiếc ghế này, bổng nhiên chiếc ghế tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, mơ hồ ngưng tụ thành một bức chân dung phía trên đầu Diệp Phàm!

“Thủy Tố!”

Khi Hiên Viên Bất Bại nhìn thấy bức chân dung này, sắc mặt của hắn ta thay đổi, kinh ngạc nói.

Bức chân dung này không ai khác chính là tố tiên của tộc Hiên Viên – Hiên Viên Hoàng Đế!

Lúc này Hiên Viên Hoàng Đế nhìn về phía Diệp Phàm, nói: “Cuối cùng cậu cũng xuất hiện!”

“Ông là Hiên Viên Hoàng Đế?”

Diệp Phàm Nhìn bức chân dung này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đối với vị Thuỷ Tố này của Long Quốc, Diệp Phàm còn có chút kính sợ, bây giờ nhìn thấy đối phương xuất hiện, trong lòng cũng có chút kinh ngạc!

“Hy vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ thế giới!”

Hiên Viên Đế nhìn Diệp Phàm nói, thân ảnh trực tiếp hóa thành một tia sáng tiến vào trong cơ thế Diệp Phàm.


Đột nhiên, cơ thế Diệp Phàm run rấy, hai mắt nhắm chặt, toàn thân lại được bao phủ trong một quả cầu ánh sáng.

Hiên Viên Bất Bại nhìn thấy cảnh này, sắc mặt biến đối, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Sao có thể? Vậy mà hắn lại nhận được truyền thừa của Thuỷ Tố?”

“Chẳng lẽ hắn là…”

Lúc này, Hiên Viên Bất Bại đột nhiên nghĩtới cái gì, mở to mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Trong khoảnh khắc này, trên bầu trời, tần suất xuất hiện của ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu tím trở nên ngày càng cao, ánh sáng cũng trở nên rực rỡ hơn.

“Xem ra thằng nhóc kia sắp thức tỉnh rồi!”

Bên ngoài long mạch, Ngũ sư phụ của Diệp Phàm, Long Ngạo, lẩm bẩm một mình.

“Đế Tinh giáng thế, sẽ không có hòa bình!”

“Truyền lệnh của tôi, tập hợp quân Thiên Sách, theo tôi đến núi Côn Lôn!”

Trong doanh trại của quân Thiên Sách, giọng nói của Tiêu Thiên Sách, Lục sư phụ của Diệp Phàm, trực tiếp vang lên.

về phần Thất sư phụ Chung Vô Diễm và Tứ sư phụ Tu La cũng tiến về phía núi núi Côn Lôn.

Vào lúc này, bầu không khí của toàn bộ Long Quốc trở nên có chút khác biệt.

Đặc biệt ở Đế Đô có một bầu không khí đặc biệt, tạo cho người ta cảm giác mây đen sắp hủy diệt thành phố!

Trong sở Giám sát, Viên Thiên Giám đột nhiên bóp nát hai hạt châu mà ông ta đang chơi đùa trong tay, vẻ mặt thờ ơ nói: “Hành động đi!”

“Dạ!”
 
Chương 1044: C1044: Thiên tôn trầm giọng nói


Khi tiếng đáp lại vang lên, trong vòng chưa đầy năm phút, tất cả các lối ra của Đế Đỏ đều bị phong tỏa.

Một sổ lượng lớn chiến sĩ mặc áo giáp đen, cầm kiếm đen xuyên qua thành Đế Đô, gây hoảng loạn cho người dân!

Trong thành Đế Đô, nhà của các quan viên lớn và cơ quan chính phủ lớn đều bị bao vây bởi những chiến sĩ mặc áo giáp màu đen này, thậm chí cả Chiến Bộ cũng bị phong tỏa hoàn toàn!

Lúc này, trong hoàng cung.

Thiên Tôn đứng trước mặt quốc chủ, trầm giọng nói: “Bệ hạ, ông ta đã bắt đầu ra tay!”

“Rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được nữa!”

Quốc chủ của Long Quốc tự lẩm bẩm, sau đó nhìn lên bầu trời, thở dài nói: “Đế Tinh giáng thế, long mạch đang rung chuyển, chẳng lẽ Long Quốc của chúng ta sẽ thực sự bị lật đố?”

“Bệ hạ đừng lo lắng, chỉ cần có thần ở đây, thần sẽ không để bất cứ ai lỗ mãng!”

Thiên Tôn trầm giọng nói.

Quốc chủ chỉ nhìn chằm chằm vào ngôi sao màu tím trên bầu trời, cũng không nói gì nữa.

Trong long mạch, mười phút sau khi ánh sáng do Hiên Viên Hoàng Đế nhập vào cơ thế Diệp Phàm, một cổ uy thế kinh khủng bộc phát từ trong cơ thể hắn, hắn mở mắt ra, đôi mắt của hắn phát ra hai tia sáng hấp dẫn, giống như mắt của một vị vua, khiến người ta rùng mình, tim đập mạnh, trong lòng sinh ra ý thức phục tùng!


Vào lúc này, thực lực của Diệp Phàm càng trở nên đáng sợ hơn, đạt tới đỉnh cao!

Vừa rồi Hiên Viên Hoàng Đế biến thành một tia sáng tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm, trực tiếp truyền thừa cho Diệp Phàm.

Sau khi nhận được truyền thừa từ Hiên Viên Hoàng Đế, Diệp Phàm tựa như đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới, tầm nhìn của hắn đột nhiên mở rộng vô số lần, hắn biết được rất nhiều điều mà trước đây hắn chưa hề biết.

Đặc biệt là sau khi biết Hiên Viên Hoàng Đế chính là chủ nhân của Tử Vi Đế Tinh, đồng thời hắn cũng là chủ nhân mới của Tử Vi Đế Tinh, người có mệnh cách Đế Tinh!

Chỉ là mệnh cách Đế Tinh của hắn còn chưa thức tỉnh, cho nên bây giờ hắn không phải là chủ nhân của Tử Vi Đế Tinh!

“Anh là chủ nhân mới của Tử Vi Đế Tinh?”

Lúc này, Hiên Viên Bất Bại kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Anh rất thông minh!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, ý tứ trong lời nói đã rõ ràng.

Hiên Viên Bất Bại lập tức xác nhận suy đoán của mình, ánh mắt hắn ta không ngừng loé lên.


“Bây giờ tôi có tư cách đế anh và tộc Hiên Viên phục tùng chưa?”

Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại, lạnh lùng nói.

Hiên Viên Bất Bại vẫn im lặng!

Bây giờ Diệp Phàm không những đã nhận được truyền thừa từ Thuỷ Tổ, còn là chủ nhân của Tử Vi Đế Tinh, quả thực có tư cách khiến hắn ta và tộc Hiên Viên phải cúi đầu xưng thần!

“Bây giờ anh phục tùng hay chết? Tự mình

chọn đi!”

Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại, đưa ra tối hậu thư!

“Hiên Viên Bất Bại bái kiến chủ nhân!”

Hiên Viên Bất Bại nheo mắt lại, quỳ xuống, trực tiếp hét lên với Diệp Phàm.

Tuy Hiên Viên Bất Bại cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng bây giờ hẳn ta chỉ có một con đường là phục tùng.

Hơn nữa, phục tùng chủ nhân Tử Vi Đế Tinh đối với hắn ta và tộc Hiên Viên mà nói không phải điều đáng xấu hổ!

“Nhớ kỹ, tôi không thích kẻ phản bội!”

Diệp Phàm nhìn Hiên Viên Bất Bại lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp ném Hiên Viên Kiếm về phía đổi phương.
 
Chương 1045: C1045: Tôi đồng ý phục tùng


Hiên Viên Bất Bại trực tiếp bắt lấy Hiên Viên Kiếm, nói với Diệp Phàm: “Tộc Hiên Viên của chúng tôi chưa từng có kẻ phản bội!”

“Tốt nhất là như vậy!”

Diệp Phàm nhếch miệng, liếc nhìn những nơi khác trong cung điện này.

Trong cung điện này có mười chiếc hộp, Diệp Phàm bước tới mở ra, bên trong chứa đầy các loại linh dược, linh thạch, dược liệu quý giá và

vũ khí cường đại, còn có một số loại đan dược cao cấp cực kỳ quý hiếm khác nữa!

Đây là những tài nguyên quý giá mà chỉ những người tu luyện mới có quyền sở hữu, nhưng giờ đây chúng được chất thành mười chiếc hộp và đặt ở đây, quả thực là một kho báu khổng lồ!

Diệp Phàm không nhịn được đoán đây có phải là kho báu khi thu thập được chín viên ngọc Rồng mà người ta hay nói không?

Nhưng bất kế điều đó có đúng hay không, bây giờ mọi chuyện đối với Diệp Phàm đã dễ dàng hơn!

Với mười hộp tài nguyên tu luyện này, hắn hoàn toàn có thế nâng cao thực lực của những người bên cạnh mình!

Chuyến đi tới long mạch này đúng là có thu hoạch lớn!

Sau đó Diệp Phàm đi ra ngoài, Hiên Viên Bất Bại đi theo sau.

Bọn họ đi ra khỏi cung điện, đi tới không gian dưới lòng đất nơi có bộ xương rồng, đám người Mai Trường Khanh, Tiêu Phá Quân, Tần Chính đang ngồi xếp bằng để hồi phục vết thương!


Khi Diệp Phàm đi tới, bọn họ đều mở mắt ra, ánh mắt lóe lên.

Còn Diệp Phàm liếc nhìn đám người này, nhìn thẳng vào Mai Trường Khanh, nói: “Giết hắn!”

Vừa dứt lời, Hiên Viên Bất Bại đã cầm Hiên Viên Kiếm bước lên, chém Mai Trường Khanh làm đôi mà không cho cậu ta bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Những người khác khi thấy Hiên Viên Bất Bại tuân theo mệnh lệnh của Diệp Phàm thì đều giật mình.

Chẳng lẽ vị thiên tài của tộc Hiên Viên này lại phục tùng Hộ Quốc Thần Tướng?

“Còn mấy người, muốn chết hay sống?”

Diệp Phàm lại nhìn những người này, lạnh lùng nói.

“Cậu muốn làm gì?”

Tân Chính nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

“Phục tùng tôi thì sống, không thì chết!”

Diệp Phàm nói rất đơn giản.


Nghe Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt của đám người này không ngừng thay đối.

“Tôi là tộc trưởng của Hoàng tộc họ Tân, tôi đại diện cho toàn bộ Hoàng triều họ Tân, tôi tuyệt đối sẽ không phục tùng cậu!”

Tân Chính nhìn Diệp Phàm hét lên với khuôn mặt lạnh lùng.

“Hắn ta là thiếu tộc trưởng của tộc Hiên Viên, cũng đã phục tùng tôi, ông là hậu duệ của một triều đại đã diệt vong thì có là gì? Phục tùng tôi là vinh hạnh của ông!”

“Nếu không phải thấy ông có thiên phú khá tốt, ông nghĩ ông có tư cách phục tùng tôi sao!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, vẻ mặt khinh thường.

Lúc này, sắc mặt Tần chính không ngừng thay đổi.

“Ai không phục tùng, giết không tha!”

Diệp Phàm nói với Hiên Viên Bất Bại, sau đó bước ra khỏi long mạch, Hiên Viên Bất Bại cầm Hiên Viên Kiếm nhìn chằm chằm vào đám người này, định giết hết bọn họ!

“Tôi đồng ý phục tùng!”

Ngay lập tức, Ân Nhân Hoàng và Hạ chu Thiên là những người đầu tiên lên tiếng.

Còn Tiêu Phá Quân nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt sáng ngời, trực tiếp mở miệng gọi chủ nhân.

Những người khác cũng quỳ xuống cúi đầu xưng thần.

Về phần Tần chính, ông ta nhìn chằm chầm Diệp Phàm, cuối cùng cũng khuất phục!

Rất nhanh, Diệp Phàm đi ra khỏi không gian của long mạch dưới lòng đất, nhưng tình huống bên ngoài long mạch lại khiến vẻ mặt của hắn thay đối, vô cùnq khó coi!
 
Chương 1046: C1046: Tu hành giả


Lúc này, bên ngoài Long Mạch, đám người Đường Sở Sở và Đông Phương Hạo Thiên đều bị thương nằm trên mặt đất, tất cả bị thương không nhẹ, Ngũ sư phụ của Diệp Phàm - Long Ngạo đang một mình chiến đấu ác liệt với mười mấy người đàn ông mặc trang phục cổ.

Thực lực của đám người này vô cùng khủng bố, vượt xa Thần Cảnh để đạt tới một cấp bậc khác, lúc ra tay, tiếng nổ không ngừng vang lên!

Bọn họ hợp lực, uy lực cuồn cuộn, ngay cả Long Ngạo cũng bị đánh cho liên tục lùi về sau, trên người xuất hiện nhiều vết thương.

ẦmII!

Rất nhanh, mỗi người trong số họ đều tung đòn đánh có sức mạnh kinh khủng, truyền ra tiếng nổ rung trời!

Bịch bịch bịch!!! Dưới đòn tấn công này, cơ thể Long Ngạo lùi mạnh rồi kêu rên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể của đám người kia cũng lần lượt lùi về sau.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn xông thẳng tới cạnh Long Ngạo, quan tâm nói: “Ngũ sư phụ, người thế nào rồi?”

“Tiểu tử, cuối cùng con cũng tới!”

“Con mà còn không tới thì tay chân già của sư phụ con phải phế mất!” Long Ngạo bĩu môi nhìn Diệp Phàm.

“Ngũ sư phụ, bọn họ là ai vậy?”


Diệp Phàm nhìn đám người này, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh như băng.

Thực lực của mười mấy người kia đã vượt qua phạm vi của võ giả, đạt tới cấp bậc tu hành giả.

Tu hành giả, chính là sự tồn tại cao hơn võ giả.

Khi võ giả tu luyện sức mạnh võ đạo tới cảnh giới cao nhất thì sẽ có cơ hội trở thành tu hành giả, tương tự như tu chân trong tiểu thuyết!

Trên Thần Cảnh chính là tu hành giả.

Nhưng muốn trở thành tu hành giả lại vô cùng khó khăn, với điều kiện hoàn cảnh trên thế giới, muốn thành một tu hành giả khó như lên trời.

Bởi vì thứ mà tu hành giả cần nhất chính là linh khí, nhưng với môi trường của Trái Đất hiện tại, linh khí đã cạn kiệt từ lâu, vậy nên tu hành giả đã sớm tuyệt

chủng, chỉ còn lại võ giả!

Diệp Phàm biết được những chuyện này sau khi lấy được truyền thừa của hoàng đế Hiên Viên.

Chỉ là, Diệp Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, vừa ra khỏi Long Mạch đã gặp nhiều tu hành giả như vậy.

“Bọn họ là người của tiểu thế giới Côn Lôn, tới đây vì Long Mạch!” Long Ngạo trầm giọng nói.

“Tiểu thế giới Côn Lôn!”

Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt hắn không ngừng lóe lên.

Vậy có lẽ, bên trong tiểu thế giới Côn Lôn hẳn phải có rất nhiều linh khí, nếu không thì chẳng thể nào mà mười mấy người xuất hiện cùng lúc thế này.

Với thực lực trước kia, nếu tùy tiện vào trong Côn Lôn, sợ là không tự bảo vệ được bản thân.

Dù sao thì thực lực của võ giả có mạnh tới đâu cũng không phải là đối thủ của tu hành giả!


Giống như sự khác biệt giữa trẻ con và người lớn!

“Đám người các ngươi không ngoan ngoãn ở trong tiểu thế giới đó đi còn chạy ra hại người, đúng là đáng chết!”

Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Ngươi lấy được long mạch rồi?”

Đối phương nhìn chăm chăm Diệp Phàm. “Người chết không cần phải biết chuyện này!” Dứt lời, hắn vọt thẳng về phía đám người.

Ngay lập tức, mười mấy tu hành giả của tiểu thế giới Côn Lôn trực tiếp ra tay với Diệp Phàm.

Bọn họ vừa ra tay đã bộc lộ ra năng lượng không phải chân khí, lực lượng này còn mạnh hơn rất nhiều.

Äm ầm ầml!!

Bọn họ ra tay, hư không bị đánh tới nổ tung.

Nhưng Diệp Phàm không hề sợ hãi, hắn vung nắm đấm đánh trả. Ầm rắc rắc!!!

Cú đấm của Diệp Phàm va chạm với đòn tấn công cường thế của đám tu hành giả truyền ra tiếng nổ rung trời.

Phụt phụt phụt!!!


Ngay lập tức, toàn bộ đám tu hành giả bay ngược ra ngoài, cơ thể nện xuống đất hộc máu.

Cảnh tượng này khiến những người khác hoảng hốt.

Ngay cả đám Tần Chính từ trong Long Mạch ra cũng bị thực lực của Diệp Phàm dọa cho khiếp sợ.

“Không ngờ thực lực của tiểu tử này lại tăng nhanh như vậy?” Long Ngạo thấy Diệp Phàm ra tay, ánh mắt ông lóe lên vẻ khác thường. “Ngươi...”

Mười mấy người nằm trên mặt đất, ai nấy đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Bọn họ cách nào tưởng tượng, trên đời này lại có một người trẻ tuổi chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại được đám người họ, chuyện này là không thể nào!

Có thể đánh bại tất cả bọn họ trong nháy mắt, chỉ có thể là tu hành giả còn mạnh hơn họ, nhưng trên thế tục sao có thể còn tu hành giả? Hơn nữa còn là một tu hành giả trẻ tuổi như vậy?

Lúc này, trong lòng bọn họ là một tá những câu hỏi!

Diệp Phàm đi về phía đám người, vung tay đánh ra một chưởng.
 
Chương 1047: C1047: Hộ quốc thần tướng


Lúc này đối phương muốn rút lui bỏ chạy, nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội này.

Ầm!!!!

Trên người hẳn bộc phát ra một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố, hắn đánh ra một quyền mang theo sức mạnh rung trời lở đất.

Trong phút chốc hư không nổ tung, năng lượng ngập trời thổi quét ra.

Mười mấy người này lập tức nổ tung, trong nháy mắt thân thể của bọn họ đã bị lực lượng này cắn nuốt, cuối cùng ngay cả mảnh vụn cũng không còn!

Đòn tấn công này hoàn toàn chấn động tất cả mọi người có mặt!

“Thằng bé này, Đế Tinh mệnh cách còn chưa thức tỉnh đã như vậy, say này còn kinh khủng hơn.”

Long Ngạo nhìn Diệp Phàm cảm khái nói.

“Hộ Quốc Thần Tướng, nộp mạng đây!”

Đột nhiên, một tiếng quát lạnh như băng truyền đến.

Từ phía xa, một vị lão giả mặc áo khoác dài trắng, cầm trong tay quyền trượng, đôi cánh như tuyết đang dang ra, người này nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, tản ra uy áp cực kỳ khủng bố!

“Ông là ai?”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương.

“Điện chủ Thánh Điện!”

Lão giả nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát lớn.


Người này chính là điện chủ của Thánh Điện!

Hơn phân nửa cường giả Thánh Điện đều chết ở trong tay Diệp Phàm, sát ý của ông ta đối với Diệp Phàm đã đạt tới cảnh giới cao nhất, đích thân tới Long Quốc để giết Diệp Phàm!

“Thì ra chủ sau Thánh Điện là tộc Thiên Sứ các người!

Lúc này Long Ngạo nhìn điện chủ Thánh Điện hừ lạnh nói.

“Tộc Thiên Sứ?”

Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua cái gì mà tộc Thiên Sứ.

“Ngươi lại biết cả tộc Thiên Sứ?” Điện chủ Thánh Điện nhìn Long Ngạo, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đương nhiên biết, không nghĩ tới ông đúng là người của tộc Thiên Sứ, Tiểu Phàm, không cần khách khí với ông ta!”

Long Ngạo nói với Diệp Phàm.

“Vâng!”

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Phàm gật gật đầu, hắn nhìn chằm chằm điện chủ Thánh Điện, bước từng bước về phía đối phương, tung người nhảy lên, xung quanh cơ thể hắn có một luồng ánh vàng, tựa như hóa thành một con rồng trên bầu trời, phóng về phía điện chủ Thánh Điện.


“Đi chết đi!”

Lúc này, Diệp Phàm tức giận gầm lên, hắn vung năm đấm đánh lão điện chủ.

Ầm!!!

Điện chủ Thần Điện vung tay ngăn cản thì bị cú đấm của Diệp Phàm đánh bay, cơ thể đập mạnh xuống mặt đất.

PhụtI!!

Điện chủ Thánh địa hộc máu, vẻ mặt tái nhợt, nhưng quanh thân lóe ra ánh sáng màu trắng ngà, thương thế rất nhanh khôi phục lại, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Không ngờ thực lực của ngươi lại mạnh như vậy!”

“Điện chủ Thánh Điện chẳng qua cũng chỉ có vậy!”

Diệp Phàm tiếp đất, khinh thường nhìn đối phương.

Ầm!!!

Điện chủ Thánh Điện vung hai tay lên, thánh sáng quanh thân bắt đầu chuyển động, đôi cánh sau lưng đập điên cuồng, tản ra sức mạnh vô cùng khủng bố.

“Thánh Ấn!”

Vị điện chủ quát một tiếng, hai tay tạo thành một ấn lớn với ánh sáng cực kỳ chói mắt, đánh về phía Diệp Phàm.

Ầm!!!

Thánh ấn rơi trên người Diệp Phàm truyền ra tiếng nổ lớn.

Khi điện chủ cho rằng thánh ấn sẽ làm Diệp Phàm bị thương hoặc trực tiếp mất mạng, nhưng không ngờ đối phương lại bình yên vô sự, bước ra từ màn năng lượng ánh sáng.

“Sao có thể?”

Nhìn thấy Diệp Phàm đỡ đòn tấn công của thánh ấn mà không hề có tổn hại, điện chủ Thánh Điện bị dọa cho khiếp sợ.

“Ông có chút sức này thôi à?”

Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn điện chủ Thánh Điện.
 
Chương 1048: C1048: Thế là điện chủ thánh điện


Bùm! I

Diệp Phàm vừa dứt lời, thân thể của hắn đã xuất hiện trước mặt điện chủ của Thánh Điện, rồi tung ra một quyền không thể nào ngăn cản được.

Điện chủ Thánh Điện ngay lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc nồng nặc, đôi cánh sau lưng liền vỗ về phía trước, tạo thành một lá chắn

phòng ngự, nhằm chặn lại đòn tấn công của Diệp Phàm.

Thế là nắm đấm của Diệp Phàm đấm thẳng vào đôi cánh, khiến chúng lập tức bị nổ tung!

Đùng!!!

Sau khi đôi cánh bị nổ tung, điện chủ Thánh Điện liền hộc máu, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì lại bị Phàm tung một cú đấm xuyên qua người!

Lúc này điện chủ Thánh Điện trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói: “Tộc Thiên Sứ sẽ không bỏ qua cho mày!”

Vừa nói xong, điện chủ Thánh Điện liền tắt thở!

Thế là điện chủ Thánh Điện đã chết trong tay Diệp Phàm, Thánh Điện có lẽ chẳng còn tồn tại được nữa!

Rầm rập!!!


Điện chủ Thánh Điện vừa chết, bên ngoài núi Côn Lôn đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập.

Hàng ngàn binh lính được trang bị vũ khí xuất hiện ở dãy núi này, nhanh chóng bao vây đám người Diệp Phàm.

Lúc này, thống soái chiến khu Nam Bộ - Nam Cung Linh bước ra. “tà ông!" “Ông muốn làm gì?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi Nam Cung Linh.

“Đồ vật trong Long Mạch năm trong tay cậu sao? Mau giao ra đây!” Nam Cung Linh hét lên.

“Chỉ dựa vào ông mà cũng dám thèm muốn Long Mạch? Ông đúng là không sợ chết mà!” Diệp Phàm khinh thường nói.

“Hộ Quốc Thần Tướng, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng nếu hôm nay cậu không giao đồ vật trong Long Mạch ra, vậy thì tất cả đều phải chết!”

Nam Cung Linh chỉ vào Đường Sở Sở, Đông Phương Hạo Thiên, Huyết Phu, người của sở Hộ Long và quân Ngự Lâm.

Soạt, soạt, soạt! II. Truyện Hài Hước

Vũ khí trong tay binh lính của ông ta ngay lập tức nhắm thẳng vào đám người, chỉ cần nhìn vào hỏa lực cường đại này cũng biết nếu như cuộc chiến nổ ra, những người này sẽ không thể nào chống cự được!

“Ông thật tàn nhẫn!”

“Nhưng ông nghĩ có thể đe dọa được tôi sao?” Diệp Phàm khinh thường nói.


“Cậu cho rằng tôi không dám giết bọn họ?”

Sắc mặt Nam Cung Linh tối sầm lại, đang muốn tấn công, thì chợt từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Dừng tay!”

Ngay sau đó, Long Chiến Thiên dẫn theo Hắc Uyên, Quân Đao và một đội quân xuất hiện ở đây.

“Long Soái!"

Nam Cung Linh nhìn thấy Long Soái, sau đó Long Soái cũng hét lên: “Nam Cung Linh, ông điên rồi sao? Thế mà dám làm ra chuyện như vậy, kẻ nào đứng sau đã sai khiến ông?”

“Ông không cần biết, hôm nay tôi nhất định phải lấy được thứ bên trong Long Mạch.”

“Bắn!” Nam Cung Linh quyết tâm ra lệnh. Đùng, đùng, đùng!!!

Đột nhiên có những âm thanh vang lên dữ dội, giống như động đất vậy, làm rung chuyển cả núi Côn Lôn!

Soạt, soạt, soạt! I I

Lúc này vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Long Chiến Thiên, Nam Cung Linh và những người khác đều đồng loạt nhìn về phía bên ngoài núi Côn Lôn, thì bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Đúng lúc này, bên ngoài dãy núi Côn Lôn xuất hiện một quân đoàn mặc áo giáp màu đen, đội mũ sắt màu đen và tay cũng cầm trường kiếm màu đen.

Quân đoàn này khoảng năm vạn người, bọn họ đang dồn dập tiến về phía dãy núi Côn Lôn.

Chính những bước chân đó của bọn họ đã khiến núi Côn Lôn rung chuyển, khiến người khác tưởng chừng như có động đất!

Những người này bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt đám người Diệp Phàm, bao vây toàn bộ núi Côn Lôn!
 
Chương 1049: C1049: Con gặp nguy hiểm


“Đây chính là đội quân Thiết Giáp Đen?”

Khi Hắc Uyên nhìn thấy quân đoàn này, anh ta khế cau mày rồi trầm giọng nói.

“Không, nên gọi là là Thiết Giáp Đen cao cấp.” Long Chiến Thiên đáp.

“Viên Thiên Giám rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ ông cũng muốn cướp Long Mạch?” Quân Đao lạnh lùng hỏi.

“Tôi có dự cảm không được tốt lắm, lập tức liên lạc với Chiến Bộ, xem tình hình ở Đế Đô thế nào!”

Long Chiến Thiên nói với Hắc Uyên, sau đó lại nhìn đội quân Thiết Giáp Đen, quát: “Các người là do Viên Thiên Giám phái tới sao? Muốn làm cái gì?”

“Giết hết các người, đoạt lấy Long Mạch.” Kẻ đứng đầu đội quân Thiết Giáp Đen lạnh lùng đáp.

Soạt!

Sắc mặt của Long Chiến Thiên liền trầm xuống, nhìn chằm chằm đám người: “Lế nào Viên Thiên Giám muốn tạo phản sao?”

“Long Soái, bên Chiến Bộ không có người trả lời!” Lúc này, Hắc Uyên nói với Long Chiến Thiên.


“Không cần gọi nữa, lúc này toàn bộ Đế Đô đã nằm trong tay đội quân Thiết Giáp Đen, bao gồm cả Chiến Bộ của các người!” Thủ lĩnh đội quân nói.

Soạt, soạt, soạt! II Vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Ngay cả Diệp Phàm cũng cau mày, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Các người..." Lúc này, Long Chiến Thiên phân nộ nhìn chằm chằm vào đám người này.

“Giết, một người cũng không được sót lại.” Thủ lĩnh của đội quân Thiết Giáp Đen ra lệnh.

Hàng vạn chiến binh Thiết Giáp Đen mặc áo giáp, vung kiếm sắc bén nhắm thẳng về phía đám người Diệp Phàm, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, bên ngoài núi Côn Lôn đã vang lên những âm thanh giết chóc chói tai!

“Giết!!!”

“Giết!!!”

“Giết!!!”

Khi những âm thanh vang lên, bên ngoài núi Côn Lôn đã xuất hiện một lượng lớn binh lính quân Thiên Sách, họ bắt đầu tiêu diệt đội quân Thiết Giáp Đen trước mặt, hai bên ngay lập tức chém giết lẫn nhau.

“Báo, một lượng lớn quân Thiên Sách đã xuống núi!”

Lúc này, một thành viên của đội quân Thiết Giáp Đen báo cáo với tên thủ lĩnh.

“Quân Thiên Sách đến sao?” Tên thủ lĩnh cau mày. Bùm! I!

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên.

Hơn chục binh lính của Thiết Giáp Đen liền bị đánh bay.

Tiêu Thiên Sách cầm kiếm trong tay rồi đi tới, bên cạnh là Chung Vô Diễm và Tu La.


Ba người bọn họ đã đột phá đội hình của đội quân Thiết Giáp Đen rồi chém giết đến tận đây.

“Tứ sư phụ, lục sư phụ và thất sư phụ, sao mọi người lại tới đây?” Diệp Phàm nói với ba vị sư phụ.

“Con gặp nguy hiểm, chúng ta sao có thể không tới chứ?” Chung Vô Diễm đáp.

“Hai người bảo vệ Tiểu Phàm, những kẻ phản bội này cứ giao cho tôi!”

Tiêu Thiên Sách nhìn đội quân Thiết Giáp Đen trước mặt, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Đám phản bội các người đều phải chết!”

Ngay lập tức Tiêu Thiên Sách điên cuồng tấn công đội quân này.

“Giết!”

Long Chiến Thiên cũng hét lớn, Hắc Uyên, Quân Đao và những binh lính của bọn họ đều đồng loạt ra tay, hợp lực cùng với quân Thiên Sách bao vây và tấn công gọng kìm đội quân Thiết Giáp Đen!

Lúc này, một trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở núi Côn Lôn!

Kết quả cuối cùng của trận chiến này là đội quân Thiết Giáp Đen bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng những binh lính của quân Thiên Sách và quân đội của Long


Chiến Thiên cũng bị thương vong nặng nề.

Về phần Nam Cung Linh, khi nhìn thấy quân Thiên Sách xuất hiện thì ông ta đã nhanh chóng rút lui cùng quân đội của mình.

“Trên người binh lính của đội quân Thiết Giáp Đen đang mặc cái gì vậy? Còn có vũ khí của bọn chúng được làm bằng gì, tại sao lại sắc bén đến như vậy? Khiến chúng ta thiệt hại không nhỏ.”

Đồ Phu - quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách nhìn xác của những binh lính đội quân Thiết Giáp Đen rồi trâm giọng nói.

“Áo giáp và vũ khí của bọn chúng đều được làm bằng thiên ngoại huyền thiết!”

Tu La kiểm tra vũ khí và áo giáp của đội quân này rồi đưa ra câu trả lời.

“Thiên ngoại huyền thiết? Trong tay Viên Thiên Giám còn có bảo bối như vậy sao?” Tiêu Thiên Sách hừ lạnh một tiếng.

“E rằng Thiên Giám sắp soán ngôi đoạt vị, chúng ta phải lập tức quay về!” Long Chiến Thiên nặng nề nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, sau lưng đã truyền đến một giọng nói âm trầm: “Chỉ sợ không thể nào đi được!”
 
Chương 1050: C1050: Tôi e là cậu không thể đi được


“Tôi e là cậu không thể đi được!"

Ngay khi Diệp Phàm đang muốn chạy tới Đế Đô, đột nhiên phía sau lưng hắn vang lên một thanh âm trầm trầm.

Xoetl

Diệp Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ xưa xuất hiện ở đây.

Từng người trong số họ đều toát ra khí chất thanh tao, khiến người ta có cảm giác họ không phải là người ở phàm trần!

Diệp Phàm nhìn bốn người này, cau mày. Hắn cảm nhận được một cảm giác áp bức mãnh liệt từ bốn người này!

Có thể khiến hắn ở hiện tại cảm thấy áp lực, thực lực của bốn người này đương nhiên không đơn giản!

Lúc này ánh mắt của đám người Long Ngạo, Chung Vô Diệm, Tiêu Thiên Sách, Long Chiến Thiên đều nhìn về phía bốn người này.

"Các người cũng đến từ Tiểu Thế giới Côn Lôn sao?"

Long Ngạo nhìn bốn người này, hừ lạnh một tiếng.


"Cậu đã có được sức mạnh của long mạch đúng không?"

Một người trong bốn người này nhìn Diệp Phàm, nói thẳng.

"Nếu đúng thì sao? Nếu sai thì như thế nào?"

Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.

"Dù có phải hay không thì hôm nay cậu cũng phải đi cùng chúng tôi!"

Một người khác trong bốn người nhìn Diệp Phàm, hét lên với vẻ mặt huênh hoang.

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, đối phương trực tiếp hét lên: "Chuyện này không phải do cậu quyết định!"

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Trong phút chốc, bốn người này trực tiếp bộc phát ra bốn luồng áp lực ngút trời, giống như một cơn cuồng phong ập đến, sức mạnh khủng khiếp quét qua,.

cây cối xung quanh trong nháy mắt bị áp đảo.


Tất cả những người có mặt đều bị bốn luông áp lực này làm chấn động phải quỳ xuống đất, miệng ói ra máu, sắc mặt trông rất khó coi.

Ngay cả mấy vị sư phụ của Diệp Phàm lúc này cũng cau mày, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm bốn người này.

Mà ánh mắt Diệp Phàm ngưng lại, trực tiếp bộc phát ra long uy khủng bố, chống lại lực lượng của bốn người này!

"Long uy?" "Cậu thực sự đã có được sức mạnh trong long mạch!"

Khi bốn người này nhìn thấy long uy tỏa ra từ trên người Diệp Phàm, ánh mắt của họ ngưng tụ và tất cả đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Một giây tiếp theo, bốn người này đồng thời tấn công Diệp Phàm.

Rầm rầm rầm!

Diệp Phàm trực tiếp vận chuyển lực lượng của mình bộc phát toàn bộ long khí và long cốt lực trong cơ thể, tung ra một quyền cực mạnh.

Khi hắn tung ra một quyền này, trực tiếp tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Trong phút chốc, nắm đấm của Diệp Phàm va chạm với đòn công kích của bốn người này, giống như hai hành tinh va chạm, phát ra một tiếng nổ chấn động.

Những gợn sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường thổi quét ra bốn phương tám hướng, như thể muốn nuốt chửng toàn bộ dãy núi Côn Lôn!

Đám người Long Ngạo, Tu La, Tiêu Thiên Sách đều lũ lượt ra tay để ngăn lại sự lan rộng của các gợn sóng năng lượng, nhưng cơ thể họ đều bị dội ngược về phía saul

Bùm!
 
Chương 1051: C1051: Trưởng lão


Một tiếng sấm rền vang lên.

Diệp Phàm và bốn người này lần lượt lui về phía sau, trong tư thế không phân biệt trên dưới!

Nhưng kết quả này khiến bốn người đó khó có thể chấp nhận được.

"Thực lực của cậu đã mạnh mẽ đến mức này, sức mạnh của long mạch thực sự rất mạnh mẽ!"

Một trong bốn người nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc.

"Có thể có được sức mạnh của long mạch, hay cậu chính là chủ nhân của Tử Vĩ Đế Tinh còn chưa thức tỉnh kia sao?"

Lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.

Một ông lão tóc bạc trắng, mặc áo bào dài màu trắng bước tới, nhưng khi ông ta di chuyển thì không có tiếng bước chân nào vang lên.

“Trưởng lão!"

Bốn người đàn ông trung niên kia nhìn thấy ông lão này xuất hiện, đồng loạt cúi đầu kêu lên.


Diệp Phàm nhìn người này, nhíu mày, hắn cảm nhận được một cỗ áp bức cực kỳ khủng bố từ ông lão này.

Thực lực của người này vượt xa tưởng tượng của hắn! "Cậu thật sự là chủ nhân của Tử Vi Đế Tinh?"

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trầm giọng nói. "Ông đoán xem?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Xoetl

Ông lão này nhìn chằm chảm Diệp Phàm mấy giây, sau đó đột nhiên ra tay, ông ta vung tay thành móng vuốt, trực tiếp tóm lấy Diệp Phàm.

Khi móng vuốt này duỗi ra, một lưồng năng lượng vô hình khóa chặt Diệp Phàm, khiến cả người hắn như bị một ngọn núi đè xuống, căn bản không thể động đậy!

Diệp Phàm cố gắng hết sức thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng hắn căn bản không làm được.

Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến mức Diệp Phàm căn bản không có năng lực phản kháng!


Ngay lúc Diệp Phàm đang chuẩn bị sử dụng lực lượng mà Đại sư phụ để lại trong cơ thể để thử một lần, thì một chưởng ấn đột nhiên xuất hiện, chặn móng vuốt của ông lão này lại!

Bùm!

Một tiếng động lớn nặng nề vang lên.

Thân hình ông lão này nhanh chóng lùi lại, còn người tung ra chưởng ấn kia vẫn không hề hấn gì!

“Nhị sư phụ!” Diệp Phàm nhìn người ra tay, hưng phấn hét lên.

Người này không ai khác chính là Nhị sư phụ của Diệp Phàm, Cổ Tam Thông, Minh chủ của Võ Minh!

"Lão già, ông cuối cùng cũng đã xuất hiện!"

Đám người của Long Ngạo thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Cổ Tam Thông xuất hiện.

"Tiểu Phàm, đã lâu không gặp, thực lực của con tăng lên rất nhanh!" Cổ Tam Thông nhìn Diệp Phàm khen ngợi.

“Nhị sư phụ, sao sư phụ cũng tới đây?"

Diệp Phàm nói.

"Không phải là do Đại sư phụ của con lo lắng cho con, nói nếu con có chuyện gì thì nhất định sẽ lột da ta sao!"

Cổ Tam Thông tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, còn hắn thì gãi đầu xấu hổ.
 
Chương 1052: C1052: Tại sao lại vậy


Mấy vị sư phụ của hắn đều hung hăng kiêu ngạo, không nghe theo sự chỉ đạo của người khác, nhưng trước mặt Đại sư phụ của hắn, mấy vị sư phụ này lại cực kỳ ngoan ngoãn, không dám trái lời bà ấy một chút nào!

"Nhị sư phụ, cảm ơn sư phụ đã vất vải"

Diệp Phàm nhìn Cổ Tam Thông, mỉm cười.

"Ông là người từ đâu đến?"

Lúc này, ông lão tóc bạc trắng kia nhìn Cổ Tam Thông và cau mày.

"Tên nhóc này là đệ tử của tôi, ông muốn bắt nó đi, trước hết phải đánh bại tôi!"

Cổ Tam Thông nhìn ông lão và nói thẳng.

"Tôi là người của Thiên điện, ông muốn trở thành kẻ địch của Thiên điện sao?"

Ông lão tóc bạc trắng nhìn Cổ Tam Thông và hét lên với vẻ mặt uy nghiêm.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, Thiên điện gì đó của ông không dọa được tôi đâu!"

Cổ Tam Thông hừ lạnh, ông tấn công thẳng vào đối phương. Bùm bùm bùm!

Một loạt tiếng sấm rền vang lên nối tiếp nhau!


Ông lão tóc bạc trắng này không phải đối thủ của Cổ Tam Thông, chưa đầy mười chiêu đã bị ông đánh bay, ngã xuống đất, điên cuồng nôn ra máu.

"Trưởng lão!"

Bốn người đàn ông trung niên nhìn ông lão tóc trắng hộc máu, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

"Ông... “

"Cút đi!"

Ông lão tóc trắng này nhìn Cổ Tam Thông và muốn nói điều gì đó, nhưng đối phương đã trực tiếp hét lên.

"ĐịU

Sau đó, ông lão này không còn cách nào khác là phải rút lui. “Nhị sư phụ, sư phụ thật lợi hại!"

Diệp Phàm nhìn Cổ Tam Thông khen ngợi.

"Lão già, ông xuống núi mà vị kia không phong ấn sức mạnh của ông, thật không công bằng!"

Lúc này Long Ngạo nhìn Cổ Tam Thông, vẻ mặt tức giận bất bình hừ lạnh.


"Phong ấn sức mạnh?”

Sắc mặt Diệp Phàm sửng sốt, nhìn về phía Long Ngạo, Chung Vô Diệm, Tiêu Thiên Sách và Tu La: "Bốn vị sư phụ, chẳng lẽ sức mạnh của các sư phụ đều bị Đại sư phụ phong ấn sao?”

"Đương nhiên rồi, trước khi chúng ta xuống núi, phần lớn sức mạnh của chúng ta đều đã bị Đại sư phụ của con phong ấn, nếu không lão già vừa rồi đã bị †a tung một chưởng giết chết!"

Long Ngạo hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Tại sao lại vậy? Tại sao Đại sư phụ lại phải làm như vậy?"

Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc nói.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng phần lớn sức mạnh của các vị sư phụ lại bị Đại sư phụ phong ấn, nếu không phong ấn thì thực lực của các vị sư phụ của hắn sẽ khủng bố đến mức nào?

"Đại sư phụ của con nói sức mạnh của chúng ta quá mạnh, sợ chúng ta xuống núi sau sẽ mang đến sự náo loạn lớn cho thế tục, cho nên mới phong ấn phần lớn sức mạnh của chúng ta!"

Tiêu Thiên Sách trầm giọng nói.

"Con hiểu rồi!"

Diệp Phàm hiểu ra, ánh mắt lóe lên.

"Mấy người các người có thể trở về để bà ấy giải phong ấn cho các người!"

Cổ Tam Thông nói.

“Thật sao? Vị kia nói vậy à?"

Hai mắt Long Ngạo sáng lên.
 
Chương 1053: C1053: Vậy bây giờ tôi về ngay đây


"Đúng vậy, hiện tại vận mệnh Đế Tinh của Tiểu Phàm sắp thức tỉnh, lúc đó sẽ có càng ngày càng có nhiều cường giả nhắm vào nó, nếu thực lực của các người không được giải phong ấn, thì làm sao có thể bảo vệ được Tiểu Phàm?”

Cổ Tam Thông lạnh lùng nói.

"Vậy bây giờ tôi về ngay đây!"

Long Ngạo nói thẳng.

"Tôi cũng trở về!"

Chung Vô Diệm, Tu La và Tiêu Thiên Sách lần lượt nói.

Rõ ràng bọn họ đều muốn nhanh chóng giải trừ phong ấn, lấy lại toàn bộ sức mạnh!

"Các sư phụ, vậy các ngài hãy quay về núi Cửu Long trước, để Đại sư phụ giải phóng sức mạnh cho các ngài!"

Diệp Phàm nhìn mấy vị sư phụ và nói.

"Lão già, giao Tiểu Phàm cho ông!"

“Ông không được để chuyện gì xảy ra với nó đó!” Chung Vô Diệm nhìn Cổ Tam Thông và dặn dò.


"Yên tâm đi, nếu Tiểu Phàm xảy ra chuyện gì, người đó nhất định sẽ không tha cho lão già này!"

Long Ngạo nói đùa.

“Mau cút đi!"

Cổ Tam Thông thổi râu trừng mắt và hét lên.

"Tiểu Phàm, sau khi ta rời đi, quân Thiên Sách sẽ giao cho con chỉ huy!" Tiêu Thiên Sách nói với Diệp Phàm.

"Còn có Bách Hoa Lâu, hiện tại ta đã để Như Yên tiếp quản toàn bộ mọi chuyện, ít hôm nữa con bé sẽ trở về với con!"

Chung Vô Diện nói với Diệp Phàm.

Tiếp theo, bốn vị sư phụ của Diệp Phàm trực tiếp rời khỏi đây.

Cảnh tượng này khiến những người có mặt ở đây bàn tán xôn xao, đặc biệt là Long Chiến Thiên, trong lòng ông ta vô cùng sửng sốt, không ngờ hơn phân

nửa thực lực của các vị sư phụ của Diệp Phàm đều bị phong ấn.

Sức mạnh này bị phong ấn hơn phân nửa nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy, nếu không bị phong ấn thì sẽ đáng sợ đến mức nào?


Mà Đại sư phụ của Diệp Phàm là ai, lại có thể khiến Minh chủ Võ Minh sợ hãi như vậy?

Trong lúc nhất thời, Long Chiến Thiên tràn đầy tò mò về vị Đại sư phụ đăng sau Diệp Phàm!

Mà đám người Hiên Viên Bất Bại, Tân Chính, Ân Nhân Hoàng càng thêm kiêng dè và sợ hãi Diệp Phàm.

"Diệp Phàm, chúng ta nên nhanh chóng trở về Đế Đô thôi!" Lúc này Long Chiến Thiên nói với Diệp Phàm.

"Ừm"

Diệp Phàm gật đầu

Nhóm người của bọn họ nhanh chóng rời khỏi dãy núi Côn Lôn và đáp trực thăng thẳng đến Đế Đô.

Và ở Đế Đô, trong hoàng cung.

Viên Thiên Giám ngồi trên xe lăn, phía sau ông ta dày đặc bính lính của đội quân thiết giáp đen!

Những người lính đội quân thiết giáp đen này đều mặc chiến giáp và vũ khí được làm từ sắt thiên thạch, bọn họ đều có khí thế rất mạnh mẽ, xông thẳng từ bên ngoài hoàng cung vào.

Ngự lâm quân và các cường giả của hoàng thất đóng quân trong hoàng cung lúc ban đầu đều đã bị điều đến núi Côn Lôn.

ện tạ ệ trong hoàng cung rất yếu ớt, đương nhiên không thể địch nổi với đội quân thiết giáp đen!

Đúng lúc này, Quốc chủ của Long Quốc đi ra, nhìn Viên Thiên Giám nói: "Viên Thiên Giám, rốt cuộc ông cũng không nhịn được mà ra tay!"

"Xem ra Bệ hạ đã đoán trước được tôi sẽ ra tay!"

Viên Thiên Giám nhìn Quốc chủ mỉm cười.
 
Chương 1054: C1054: Người tu hành


"Những hành động bí mật của ông, trẫm đều biết rõ, nhưng trẫm không muốn gây ra cuộc chiến lớn vì sự hòa bình của Long Quốc, không ngờ ông lại có

dã tâm lớn như vậy, dám công khai làm phản!"

Quốc chủ của Long Quốc nhìn Viên Thiên Giám và hét lên với khuôn mặt lạnh lùng.

"Bệ hạ, ngài không thích hợp làm Quốc chủ của Long quốc này, vẫn nên thoái vị nhường chỗ cho người xứng đáng hơn đi!"

Viên Thiên Giám bình tĩnh nói.

"Viên Thiên Giám, ông là một tên tàn phế mà cũng mở tưởng mưu quyền đoạt vị, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Lúc này Thiên Tôn nhìn về phía Viên Thiên Giám, quát lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đánh một chưởng về phía đối phương.

Lúc này, Thiên Tôn bày ra toàn bộ thực lực lực! Thánh Cảnh cấp chín! Thiên Tôn chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Thần Cảnh!

Mà một đòn này của ông ta lại không hề nương tay, ý đồ muốn dùng một đòn giết chết Viên Thiên Giám!

Nhưng kết quả lại nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!


Chỉ nhìn thấy khóe miệng Viên Thiên Giám lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm khi đối mặt với đòn tấn công của Thiên Tôn, đột nhiên ông ta vỗ vào xe lăn, toàn thân nhảy lên và tung ra một chưởng để đón đỡ một chưởng của Thiên Tôn!

Bùm!

Ngay lập tức, một tiếng gầm vang lên.

Thân thể Thiên Tôn trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập xuống dưới chân Quốc chủ, miệng phun ra máu, bị thương nặng!

Mà Viên Thiên Giám bước xuống xe lăn, trực tiếp đứng trên mặt đất, tản mát ra khí thế tối thượng!

“Ông không phải là người tàn phế?”

Quốc chủ Long Quốc nhìn Viên Thiên Giám, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không thể tin nói.

“Lúc đó, phụ hoàng của ngài cảm thấy tôi có tài năng bẩm sinh, khó khống chế, nên đã âm mưu hại tôi, khiến hai chân của tôi bị tàn tật, ông ta cho rằng làm như vậy tôi sẽ không gây ra mối đe dọa cho hoàng thất của các người, không ngờ rằng hành động của ông ta ngược lại giúp tôi nhờ họa mà được phúc, khiến tôi tìm thấy một kho báu bí mật, có được sức mạnh hiện tại và đội quân thiết giáp đen bất khả chiến bại này!"

"Nói đến đây, tôi lại muốn cảm ơn phụ hoàng của ngài, để bày tỏ lòng biết ơn, hôm nay tôi sẽ đưa bệ hạ đi đoàn tụ với phụ hoàng của ngài ở dưới lòng đất!"

Viên Thiên Giám nhìn Quốc chủ Long Quốc với vẻ mặt lạnh lùng. "Viên Thiên Giám, ở chỗ này còn chưa tới lượt ông kiêu ngạo đâu!" Đột nhiên, một giọng nói trầm và khàn vang lên.

Một ông lão dẫn theo một nhóm người xuất hiện ở đây.

"Các người là người của nhà họ Long?”

Viên Thiên Giám nhìn ông lão, lạnh lùng nói.

"Thái thượng trưởng lão của nhà họ Long!"

"Hôm nay các người đã phạm vào tội phản loạn, tội của các người phải bị xử tử!"

Ông lão nhìn Viên Thiên Giám, vẻ mặt uy nghiêm hét lớn. Vừa dứt lời, ông ta liền đánh về phía Viên Thiên Giám. Bùm bùm bùm!


Ngay lập tức, Viên Thiên Giám giao chiến quyết liệt với vị thái thượng trưởng lão của nhà họ Long, hai bên đều bộc phát sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Thực lực của vị thái thượng trưởng lão của nhà họ Long này đã đạt đến Thần Cảnh cấp chín, và chỉ còn một bước nữa là có thể thăng cấp thành người †u hành.

Phụt!

Chẳng bao lâu, Viên Thiên Giám đã thi triển ra một con ấn lớn và đánh thẳng vào người của vị thái thượng trưởng lão nhà họ Long, khiến ông ta bay đi và rơi xuống đất, nôn ra máu.

"Ông... Ông là người tu hành?"

Lúc này, vị thái thượng trưởng lão nhà họ Long nhìn Viên Thiên Giám với vẻ mặt không thể tin được.

"Người tu hành?”

Lập tức, Quốc chủ Long Quốc cau mày, nhìn chằm chằm Viên Thiên Giám: "Vậy mà ông lại trở thành người tu hành? Điều này sao có thể?"

Là Quốc chủ của một quốc gia, đương nhiên ông ta biết về sự tồn tại của người tu hành, ông ta cũng biết rằng người tu hành chỉ tồn tại ở Long cấm và

Côn Lôn, ngoài ra, trên thế giới này không thể có người tu hành!

Mà Viên Thiên Giám lại thực sự đã trở thành người tu hành, điều này khiến Quốc chủ của Long Quốc vô cùng kinh ngạc.


"Không ngờ tới tôi sẽ trở thành người tu hành phải không!"

Viên Thiên Giám cười lạnh. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Khó trách ông dám soán ngôi, thì ra là ông đã trở thành người tu hành!"

Quốc chủ của Long Quốc nhìn chằm chằm vào Viên Thiên Giám với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đúng vậy, hiện tại tôi là người tu hành, nếu bệ hạ là người sáng suốt thì nên ngoan ngoãn thoái vị, tôi có thể để ngài chết một cách dứt khoát, nếu không thì đừng trách tôi tàn nhẫn!"

Viên Thiên Giám nhìn Quốc chủ của Long Quốc và hét lên lạnh lùng.

"Người tu hành thì sao? Những kẻ phản bội Long Quốc đều phải chết!"

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp hoàng cung!
 
Chương 1055: C1055: Các người còn chưa chết sao


Soạt! II Lúc này, Diệp Phàm đã xuất hiện trong hoàng cung, sắc mặt lạnh lếo, đằng đằng sát khí nhìn về phía Viên Thiên Giám, theo sau hắn còn có Long Chiến

Thiên, Cổ Tam Thông, Hiên Viên Bất Bại, Tân Chính và Phàn Long.

Khi quốc chủ Long Quốc nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia hy vọng!

“Các người còn chưa chết sao?”

Viên Thiên Giám xoay người nhìn về phía đám người Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi.

“Chỉ dựa vào đội quân Thiết Giáp Đen của ông mà cũng muốn giết chúng tôi à, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Diệp Phàm khinh thường nói.

Sắc mặt Viên Thiên Giám tối sầm lại, nhìn chằm chăm vào Diệp Phàm: “Quả nhiên là Hộ Quốc Thần Tướng, thực lực rất lợi hại, nếu như bọn họ đã không thể giết được cậu, vậy thì tôi sẽ đích thân giết chết cậu.”

“Nên nói là tôi giết chết ông mới đúng.” Diệp Phàm lạnh lẽo đáp.

Soạt!

Diệp Phàm vừa dứt lời, liền tấn công về phía Viên Thiên Giám.

Bùm! I!


Hắn vừa tung một cú đấm, hư không liền rung chuyển và bốn phía xung quanh trong nháy mắt bụi bay mịt mù!

Viên Thiên Giám cũng nhanh chóng dùng ấn quyết tấn công Diệp Phàm để ngăn cản cú đấm của hắn.

Diệp Phàm cũng huy động toàn bộ sức mạnh để tăng uy lực cho cú đấm của mình, cuối cùng phá hủy ấn quyết của Viên Thiên Giám!

Rầm! II

Lúc này Viên Thiên Giám đã ngã nhào xuống đất, lồng ngực rất khó chịu và khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.

“Hóa ra cậu cũng là tu hành giả sao?” Viên Thiên Giám kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Ông ta làm sao có thể tin nổi đối phương trẻ như vậy đã trở thành tu hành giả, điều này thật sự quá vô lý.

“Hừm, ông cho rằng mình rất lợi hại vì ông là tu hành giả à?” Diệp Phàm khinh thường nói.

Sau đó hắn lại tiếp tục tấn công, đấm Viên Thiên Giám hết cú này đến cú khác, không hề cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.

Đùng, đùng, đùng, đùng!!! Một loạt tiếng sấm vang lên dữ dội.

Mỗi cú đấm của Diệp Phàm đều rung chuyển trời đất, khói bụi xung quanh bay mịt mùi


Viên Thiên Giám cố gắng cản lại đòn tấn công của Diệp Phàm, nhưng lại bị đánh trả liên tục, không ngừng hộc máu.

“Thiên Cơ Thủ!”

Cuối cùng, Viên Thiên Giám gầm lên giận dữ, ông ta dốc toàn lực thì triển một bí kíp võ thuật, một tay tấn công thẳng về phía Diệp Phàm.

Khi ông ta vừa vung tay, một luồng năng lượng thần bí liền xuất hiện rồi trực. tiếp bao phủ lấy Diệp Phàm, khiến hắn khó có thể cử động được.

Lúc này, Diệp Phàm cảm nhận được một luồng sức mạnh giống như lòng bàn tay của thiên đạo lao thẳng về phía mình, sức mạnh này nhanh chóng áp

chế hắn, khiến hắn không thể nào phản kháng!

Ngay cả linh hồn hắn lúc này cũng cảm nhận được một áp lực vô hình, toàn thân vô cùng khó chịu!

Bùm!!! Vào thời khắc quan trọng, một tiếng động lớn chợt vang lên.

Diệp Phàm lập tức tỉnh táo trở lại, năng lượng thần bí kia cũng không còn nữa.

Hắn nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Viên Thiên Giám đã ngã nhào xuống đất, không ngừng nôn ra máu, còn nhị sư phụ thì đứng ở trước mặt hắn, hiển nhiên nhị sư phụ đã kịp thời ra tay cứu hắn!

“Cảm ơn nhị sư phụ!” Diệp Phàm cảm ơn Cổ Tam Thông.

Nếu như nhị sư phụ không kịp thời ra tay, thì có lẽ hắn đã rơi vào bây của đối phương rồi!

Sau đó Diệp Phàm liếc nhìn Viên Thiên Giám, nói: “Ông ta vừa mới thi triển chiêu thức gì vậy, sao có thể đáng sợ như thế?”

“Đó là một kiểu bí thuật thiên cơ!” Cổ Tam Thông trầm giọng nói.
 
Chương 1056: C1056: Tộc trưởng long


“Bí thuật thiên cơ?” Diệp Phàm không hiểu lắm.

“Làm sao ông biết được bí thuật thiên cơ?”

Lúc này Cổ Tam Thông nhìn về phía Viên Thiên Giám rồi lạnh lùng hỏi. “Ông thế mà lại biết về bí thuật thiên cơ?”

Viên Thiên Giám liếc nhìn Cổ Tam Thông, nói: “Ông có phải là Cổ Tam Thông - minh chủ Võ Minh?”

“Đúng vậy, ông lấy bí thuật thiên cơ ở đâu?” Cổ Tam Thông hỏi lại.

Nhưng ánh mắt của Viên Thiên Giám không ngừng lóe lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Cổ Tam Thông, sau đó không nói một lời liền đứng dậy bỏ chạy!

“Ông nghĩ rằng mình có thể chạy thoát sao?”

Giọng nói lạnh lo và tàn nhẫn của Diệp Phàm vang vọng bên tai của Viên Thiên Giám.

Viên Thiên Giám còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt ông ta, rồi đấm mạnh vào ngực khiến cơ thể ông ta nằm bẹp dưới mặt đất, sau lưng tạo thành một cái hố lớn.

Phồng phập phồng phập!!!

Viên Thiên Giám năm trong cái hố đó, không ngừng phun ra máu, lồng ngực như muốn gấy vụn, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Phàm, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.

Soạt!


Diệp Phàm vung kiếm chém đứt đầu Viên Thiên Giám.

Lúc này, Diệp Phàm cầm cái đầu của ông ta lên, nhìn về phía quân lính Thiết

Giáp Đen, lạnh lùng quát: “Viên Thiên Giám đã chết, các người còn muốn tiếp tục nối giáo cho giặc sao?”

“Bỏ vũ khí xuống ngay lập tức, tôi có thể tha mạng cho các người!” Diệp Phàm uy nghiêm nói.

Những binh lính của Thiết Giáp Đen nhìn thấy đầu của Viên Thiên Giám, vẻ mặt liền thay đổi, cuối cùng đều bỏ vũ khí xuống.

Sau đó, Diệp Phàm ném đầu Viên Thiên Giám xuống đất rồi nhìn quốc chủ của Long Quốc: “Bệ hạ không sao chứ?”

“Cảm ơn Diệp công tử. Long Quốc có được một vị Hộ Quốc Thần Tướng như cậu, quả thật là may mắn!” Quốc chủ Long Quốc nhìn Diệp Phàm rồi cảm thán.

Rầm rập!!!

Lúc này, có tiếng bước chân từ xa truyền tới.

Đám người Diệp Phàm nhìn qua thì thấy một nhóm người chợt xuất hiện ở đây, đứng đầu là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, mặc áo choàng màu vàng kim, đôi mắt tỏa ra hào quang sáng lấp lánh, khiến người khác

không dám nhìn thẳng vào nó!

Trên người đàn ông này tràn ngập một uy thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy ngạt thở!


“Tộc trưởng Long?”

Quốc chủ Long Quốc ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên này. “Tộc trưởng thực sự đến đây sao?”

Long Chiến Thiên cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên này.

Người này chính là Long Đào - tộc trưởng nhà họ Long gia tộc Hộ Long ở Long quốc!

“Tộc trưởng Long, sao ông lại đến đây?” Quốc chủ Long Quốc hỏi Long Đào.

Long Đào không đáp lại câu hỏi của quốc chủ, mà là lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói: “Cậu đã tiến vào bên trong Long Mạch rồi

“Không sai!” Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng đáp.

“Cậu đã lấy được thứ gì ở trong Long Mạch?” Long Đào hỏi thẳng. “Việc này có liên quan gì đến ông?” Diệp Phàm bĩu môi.

“Mau giao tất cả những thứ cậu lấy được ra đây!”

Lúc này, Long Đào hống hách quát lên.

Sắc mặt Diệp Phàm càng trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn đối phương: “Muốn tôi giao hết đồ ra sao? Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc tôi có thể quyết định sự sống chết của cậu!” Long Đào nhàn nhạt nói.

“Tộc trưởng, chuyện này...”

“Câm miệng!”

Lúc này Long Chiến Thiên đi tới trước mặt Long Đào, vừa định mở miệng thì đã bị ông ta mắng.

“Mau giao tất cả những gì cậu lấy được trong Long Mạch ra đây!”
 
Chương 1057: C1057: Ông còn có việc gì sao


Long Đào từ từ đến gần Diệp Phàm, trong cơ thể ông ta đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công về phía Diệp Phàm!

Đối mặt sự uy hiếp của ỏng ta, trong cơ thể Diệp Phàm cũng bộc phát ra một luồng sức mạnh của rồng đáng sợ, trực tiếp chặn lại áp lực của đối phương!

“Đây là hơi thở của rồng sao?”

“Quả nhiên cậu đã lấy được thứ gì đó trong Long Mạch?”

Long Đào cảm nhận được sức mạnh của rồng, đôi mắt nheo lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sau đó ông ta liền ra tay, lao thẳng về phía Diệp Phàm.

Bùm!!!

Lúc này, cổ Tam Thông đã đứng trước mặt Long Đào và chặn lại đòn tấn công của ông ta.

“Tộc trưởng Long muổn đối phó với đồ đệ của tôi ngay trước mặt tôi sao, không phải ông khinh thường tôi đấy chứ?” cố Tam Thòng nhàn nhạt nói.

“Cố Tam Thông!”


Long Đào trừng mắt nhìn cổ Tam Thông, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Tránh ra, nếu không ông sẽ chết!”

“Muốn động vào đệ tử của tôi, trước tiên phải bước qua xác tôi đã!” cổ Tam Thông nói thẳng.

Ah! Ị!

Đột nhiên Long Đào hét lớn một tiếng, trong cơ thể ông ta liền bộc phát ra một uy lực khủng khiếp, kim quang bao phủ toàn thân, hai tay của ông ta vung lên, một con rồng màu vàng liền bay ra từ lòng bàn tay.

“Phi Long Tại Thiên!”

Long Đào lại hét lên rồi vung tay đánh về phía Diệp Phàm, con rồng vàng ngay lập tức nhe nanh múa vuốt bay về phía Diệp Phàm và cổ Tam Thông.

Uy lực của đòn tấn công này cực kỳ mạnh, tu hành giả bình thường khó có thể chống cự được!

Cổ Tam Thông lại rất bình tĩnh, ông nhanh chóng tung ra một cú đấm, tuy rằng không có bất kỳ sức mạnh khủng khiếp nào, nhưng cú đấm này lại nghiền nát con rồng vàng thành bột.

Hơn nữa cú đấm này còn không dừng lại, còn đánh trúng cơ thể Long Đào, khiến ông ta bay về phía sau.

Rầm! Ị!

Long Đào nửa quỳ trên mặt đất, một tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu!

“Sức mạnh của ông đã cường đại đến mức này rồi sao?”

Lúc này, Long Đào kinh ngạc nhìn cổ Tam Thông.

“Mạnh quá!”

Diệp Phàm cũng thầm kinh ngạc khi nhìn thấy cú đấm vừa rồi của nhị sự phụ.

Lúc nãy hắn không cảm nhận được chút sức mạnh nào từ cú đấm đó, nhưng trong nháy mắt nó lại bộc phát sức mạnh hủy diệt mọi thứ, điều này chứng tỏ khả năng kiếm soát và sử dụng sức mạnh của nhị sư phụ mạnh đến nhường nào!


“Tộc trưởng Long, vì Long gia của ông cũng là gia tộc Hộ Long, tôi không muốn giết ông, nhưng ông tốt nhất không nên động vào đồ đệ của tôi, nếu không tôi không ngại khiến gia tộc Hộ Long biến mất đâu!” cố Tam Thông nhàn nhạt nói.

Long Đào nghe xong, sắc mặt không ngừng thay đối, sau đó lại liếc nhìn Diệp Phàm rồi đứng dậy rời đi.

“Nhị sư phụ, con thấy ông ta sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy đâu, tại sao không giết chết ông ta để tránh hậu họa về sau?” Diệp Phàm thắc mắc.

“Long gia dù sao cũng là gia tộc Hộ Long,

bọn họ đã bảo vệ Long Quốc mấy ngàn năm, vậy nên cho ông ta một cơ hội đi, nếu như còn có lần sau sẽ giết không thương tiếc!” cổ Tam Thông thờ ơ nói.

Diệp Phàm gật đầu, đồng thời hắn lại một lần nữa cảm thấy bất mãn với thực lực của mình.

Bây giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh, cần phải tiếp tục cường đại hơn nữa!

Nếu như hắn không đủ khả năng khống chế được xương rồng, vậy thì chẳng có cách nào phát huy hoàn toàn sức mạnh của xương rồng!

Soạt! Soạt!

Đúng lúc này, trong hoàng cung lại xuất hiện hai bóng người.

Hai người lần này là một ông già mặc áo choàng đen, còn một ông mặc áo choàng trắng.


Bọn họ vừa xuất hiện, Diệp Phàm có chút kinh ngạc nói: “Bọn họ trông giống nhau quá!”

“Hai người lại đến từ đâu vậy?” Diệp Phàm nhìn hai người này, lạnh lùng hỏi.

“Cậu chính là Hộ Quốc Thần Tướng của Long Quốc – Diệp Phàm?” ông già mặc áo choàng màu trắng hỏi.

“Không sai, hai người là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

“Cha của cậu là Diệp Thiên Long?” ông lão mặc áo choàng đen hỏi tiếp.

“Hai người biết cha của tôi?”

Diệp Phàm khẽ cau mày, trong khi vẻ mặt của hai ông già đều đăm chiêu, quả nhiên là có quen biết!

“Rốt cuộc hai người là ai?” Lúc này Diệp Phàm đã mất kiên nhẫn hét lên.

“Chúng tôi là trưởng lão Tài Quyết của sở Tài Quyết Thế Giới!” Hai người nói với Diệp Phàm.
 
Chương 1058: C1058: Quốc sư


“Người của sở Tài Quyết Thế Giới sao?”

Diệp Phàm nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Hai người cũng muốn đối phó với tôi sao?”

“Không, cậu đừng hiểu lầm. Việc lúc trước sứ giả Tài Quyết của sở Tài Quyết chúng tôi ra tay với cậu chỉ là ngoài ý muốn. Bọn họ không biết thân phận của cậu!” ông già mặc áo choàng màu trắng vội vàng nói với Diệp Phàm.

“Không biết thân phận của tôi? Bọn họ biết tôi là Hộ Quốc Thần Tướng!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Bọn họ không biết cha của cậu là ai!” ông già mặc áo choàng đen trịnh trọng nói.

“Có ý gì? Cha tôi có quan hệ gì với sở Tài Quyết Thế giới của hai người sao?”

Diệp Phàm cau mày, nhìn chằm chằm vào hai vị trưởng lão.

“Chuyện này vẫn nên đợi sở trưởng của chúng tôi tới, lúc đó ông ấy sẽ đích thân nói với cậu!”

“Tạm biệt!”

Hai người ôm quyền với Diệp Phàm rồi quay người bỏ đi.


“Ý của bọn họ là gì vậy?” Diệp Phàm có chút khó hiểu.

“Cha của con hẳn là có quan hệ gì đó với sở Tài Quyết Thế Giới!” cổ Tam Thông nói.

“Cha con làm sao lại có quan hệ với sở Tài Quyết Thế giới?” Diệp Phàm cực kỳ tò mò.

Lúc này, quốc chủ Long Quốc nói với Diệp Phàm: “Diệp công tử, hôm nay cậu lại lập được công lớn, nhất định phải thưởng thật lớn!”

“Cảm ơn bệ hạ, khen ngợi có lẽ không cần đâu!”

“Nhưng tôi muốn đem toàn bộ trang bị của đội quân Thiết Giáp Đen giao cho quân Thiên Sách, hy vọng bệ hạ sẽ đồng ý!” Diệp Phàm nói.

“Được!”

Quốc chủ Long Quốc gật đầu, nói với Diệp Phàm: “Từ nay về sau cậu không chỉ là Hộ Quốc

Thần Tướng của Long Quốc, mà còn là đệ nhất quốc sư của Long Quốc, chỉ dưới mỗi quyền của trẫm. Bất kỳ ai ở Long Quốc, cậu đều có quyền tiền trảm hậu tấu!”

“Quốc sư?”

Vẻ mặt Diệp Phàm có chút thay đổi, ánh mắt khẽ lóe lên, nói: “Bệ hạ, tôi thấy quổc sư…”

“Đừng từ chối, trẫm đã quyết định rồi!” Quốc chủ Long Quốc trầm trọng nói.

“Vâng!” Diệp Phàm gật đầu.

 Sau đó, đám người Diệp Phàm rời khỏi cung điện, Hiên Viên Bất Bại chợt nói với hẳn: “Chủ nhân, tôi cần phải quay về gia tộc một chuyến, hy vọng chủ nhân đồng ý!”

“Đi đi!” Diệp Phàm đáp.

“Vâng, chủ nhân!” Hiên Viên Bất Bại gật đầu rồi trực tiếp rời đi.


“Hắn ta là người của tộc Hiên Viên sao?” cố Tam Thông hỏi.

“Vâng!” Diệp Phàm gật đầu.

“Nhóc còn này còn quy phục được cả người của tộc Hiên Viên cơ đấy!” cổ Tam Thông nhẹ nhàng mỉm cười.

Chẳng bao lâu sau, chiếu chỉ Hộ Quốc Thần Tướng Diệp Phàm trở thành đệ nhất quốc sư của

Long Quốc đã được ban xuống, trong nháy mắt đã lan truyền khắp cả nước!

Điều này khiến toàn bộ Long Quốc đều kinh ngạc!

Hộ Quốc Thần Tướng vốn đã có địa vị rất cao, bây giờ lại được phong là đệ nhất quốc sư, quả thật là dưới một người trên vạn người!

Ngay lập tức, rất nhiều người ngưỡng mộ vị Hộ Quốc Thần Tướng này.

Nhưng Diệp Phàm còn chưa kịp nghỉ ngơi, Long Chiến Thiên lại tới chỗ hắn.

“Long Soái, ông còn có việc gì sao?” Diệp Phàm hỏi Long Chiến Thiên.

“Đã xảy ra chuyện lớn, có thể cần cậu giải quyết!” Long chiến Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.


“Chuyện lớn gì vậy?” Diệp Phàm nghi hoặc nói.

“Viện Khoa học Long Quốc trước đây có bí mật tiến hành một nghiên cứu rất quan trọng. Nhưng vài giờ trước, kết quả nghiên cứu này đã bị kẻ phản bội của Viện Khoa Học lấy đi!”

“Tên này mặc dù bị chúng ta bắt được, nhưng kết quả nghiên cứu đã bị người của Anh Quốc người lấy đi rồi!” Long chiến Thiên trầm giọng nói.

“BỊ người của Anh Quốc lấy đi rồi?” Diệp Phàm cau mày.

“Đúng vậy, kẻ phản bội đó đã bị người của Anh Quốc mua chuộc. Bây giờ bọn họ lấy đi kết quả nghiên cứu, điều này là một tốn thất lớn đối với Long Quốc!” Long chiến Thiên nói.

“Ông muốn tôi đến Anh Quốc đế lấy lại kết quả nghiên cứu này?” Diệp Phàm hỏi.

“Đúng vậy, kết quả nghiên cứu này rất quan trọng đổi với sự phát triển của Long Quốc, không thể rơi vào tay người Anh Quổc được!” Long Chiến Thiên nghiêm túc nói.

“Được, tôi đi!” Diệp Phàm liền đồng ý.

Sau đó, Diệp Phàm lại sắp xếp hành lý đến Anh Quốc!
 
Chương 1059: C1059: Đi anh quốc


“Sao cô lại ở đây?”

Trên chuyến bay từ Đế Đô tới Anh Quốc, Diệp Phàm mới ngồi xuống đã thấy một cô gái đeo kính râm khẩu trang ngồi ở bên cạnh, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương chính là Tô Nhược Tuyết.

“Tôi muốn đi cùng anh tới Anh Quốc lấy lại thành quả nghiên cứu khoa học kia!”

Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm nói.

“Thành quả nghiên cứu khoa học kia có liên quan gì đến cô?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Tuyết, đối phương nói thẳng: “Hạng mục khoa học kia là do ông nội và các vị viện sĩ tốn mấy chục năm trời mới nghiên cứu ra, chính vì để cho Long Quốc trở nên càng thêm cường đại, lúc trước những người đó muốn bắt tôi, mục đích ép ông nội phải giao ra thành quả nghiên cứu hoa học, không ngờ cuối cùng vẫn bị người ta đánh cắp.”

“Õng nội tôi tức tới sinh bệnh, nằm trên giường còn dặn nhất định phải lấy lại thành quả nghiên cứu khoa học kia, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của ông, đi cùng anh đoạt lại thành quả nghiên cứu!”

Nghe Tô Nhược Tuyết nói vậy, vẻ mặt Diệp

Phàm kinh ngạc: “Dù là như thế thì một cô gái như cô đi thì có ích lợi gì, mau về nhà đi, tôi sẽ đi lấy thành quả nghiên cứu khoa học của ông nội cô về!”

Lúc này, theo trong cabin vang lên tiếng radio, máy bay chính thức cất cánh.

“Lần này thì tôi không về được rồi, chỉ có thể đi Anh Quổc cùng anh thôi!”

Tô Nhược Tuyết thản nhiên nhìn Diệp Phàm.

“Thành quả nghiên cứu khoa học kia quan trọng như vậy, bên phía Anh Quốc nhất định sẽ bảo vệ nghiêm ngặt. Cô đi theo tới đó sẽ gặp nguy hiểm, đến Anh Quốc thì cô nhanh chóng rời đi!”


Diệp Phàm dặn dò Tò Nhược Tuyết.

“Không, tôi đi theo anh cùng mang thành quả nghiên cứu mười mấy năm của ông nội về, yên tâm, tôi sẽ không gây phiền toái cho anh!”

Tô Nhược Tuyết kiên quyết nói.

“Quên đi, tùy cô!”

Diệp Phàm thấy khuyên không nổi, cũng không nhiều lời nữa.

Trong lúc Diệp Phàm bay tới Anh Quốc, ở gia tộc Hộ Long.

Long Đào đi tới một căn phòng bí mật, một vị

lão già tóc bạc trắng đang ngâm trong ao.

“Xin lỗi cha, Long Đào vô dụng, không lấy được thứ trong long mạch về!”

Long Đào quỳ xuống nói với lão giả tóc bạc.

Người này chính là cha của Long Đào, lão tộc trưởng của nhà họ Long – Long Càn.

“Nhưng nếu để người của nhà họ Long nhìn thấy Long Càn, chắc chắn bọn họ sẽ bị dọa sợ.”

Bởi vì từ hơn hai mươi năm trước, Long Càn đã chết, hiện tại sao có thể còn sống?


“Phế vật, ngay cả một thằng ranh con cũng không đối phó được!”

Lúc này, vị lão tộc trưởng nhà họ Long chết đi sống lại này quát với giọng lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.

“Bên cạnh đối phương có cố Tam Thông che chở!”

Long Đào trầm giọng nói.

Vút!

Long Càn mở to hai mắt, lộ ra đôi con ngươi đen kịt, ông ta lạnh lùng nói: “Lão già này còn chưa chết?”

“Cha, người yên tâm, con nhất định sẽ lấy được đồ về!”

Long Đào nói với Long Càn.

“Không cần, Ngạo Thiên sắp xuất quan, ta sẽ đế hắn ra tay!”

Long Càn lạnh lùng đáp.

Vụt!

Nghe được Long Càn nói vậy, vẻ mặt Long Đào khiếp sợ, nói: “Chẳng lẽ Ngạo Thiên đã…”

“Đúng vậy!”

Vẻ mặt Long Càn lạnh như băng.

“Đúng rồi, Long Ngạo ở đáu?”

Ngay sau đó, Long Càn hỏi.

“Không biết, nhưng hiện tại Long Ngạo cũng là sư phụ của Hộ Quổc Thần Tướng!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom